Phúc Đức Tại Mẫu – Đinh Thủy

Phúc Đức Tại Mẫu – Đinh Thủy

Ngày còn bé con cứ thắc mắc, tại sao trên đất nước này cái gì cũng mang dấu ấn sự tôn vinh người Mẹ. Dòng sông lớn nhất ở phía Bắc đất nước ta quen gọi sông Hồng cũng còn có tên khác là sông Cái. Con đường nào lớn gọi là “đường cái.” Thứ tiếng ta nói hàng ngày cũng gọi là tiếng “Mẹ đẻ.”

Tổ Quốc thiêng liêng cũng được gọi với giọng tha thiết là “đất Mẹ.” Trên dải đất nhỏ hẹp mang hình chữ S ấy đâu đâu cũng có những đền thờ Mẫu. Bài học đầu tiên con trẻ được học cũng là từ trường mẫu giáo và do các cô bảo mẫu truyền dạy. Đến cái đũa lớn nhất để xới cơm ở quê mình cũng gọi là “đũa cái,” “đũa cả.”

NHỚ LỜI MẸ DẶN: Mẹ không được học chữ, vậy mà khi con học xa nhà, có một lần mẹ đã cố gắng viết cho con mấy dòng ngắn ngủi, nét chữ run rẩy và to như trẻ con học mẫu giáo tập viết. Mẹ viết: “Mẹ ít học hơn con nên mẹ tin con hiểu đời nhiều hơn mẹ. Mẹ chỉ muốn dặn con một điều rằng con đi xa hãy nhớ: Ăn một miếng của người con tạc ân vào dạ; Học một chữ ở đời con xem nặng nhẹ bao nhiêu.”
Lời dặn của mẹ đã làm con khóc. Và con tâm niệm điều đó suốt cả cuộc đời và nó đã trở thành lẽ sống của con.

Hôm con phỏng vấn xin việc vào công ty của Nhật cùng với ba chục người khác. Con không giỏi vi tính và ngoại ngữ như họ, song người được lựa chọn lại là con. Mẹ có biết họ hỏi con câu gì không? Họ hỏi con câu nói nào và của ai gây ấn tượng và có tác động mạnh đến cuộc sống của con, con đã nói lại lời mẹ dặn.

Họ bảo: “Vi tính và ngoại ngữ cần, nhưng bạn có thể học trong vài tháng. Chúng tôi cần hợp tác với một người nặng lòng biết ơn và biết chắt lọc trong học hỏi.” Mẹ ơi, chính mẹ đã để phúc đức cho con!

NHỮNG LÁ THƯ CŨ: Con và chồng con có xích mích lớn vì con nghi anh ấy vẫn gặp gỡ với người bạn gái cũ. Con bực mình bỏ nhà chồng về khóc lóc với mẹ. Tối ấy mẹ mang từ trong chiếc hòm cũ ra một tập thư đã ố vàng. Đó là những lá thư của người yêu cũ gửi cho bố con trước đây.

Mẹ bảo khi bố quyết định lấy mẹ, bố định đem hết đám thư và ảnh của người yêu cũ ra đốt đi để chứng minh sự “một lòng một dạ với mẹ.”Mẹ đã ngăn lại và bảo:“Thư anh đốt mà lòng anh còn nhớ cũng chẳng ích gì. Hãy cứ để em giữ lại làm kỉ niệm.
Thỉnh thoảng anh đọc lại cũng thấy vui. Dù sao đấy cũng là những kỉ niệm gắn bó với anh một thời, sao lại cạn tàu ráo máng như vậy.” 
Bố sững sờ và ôm chầm lấy mẹ cảm động lắm. Thỉnh thoảng bố mẹ còn đọc lại những lá thư ấy, nhưng bố cả đời thủy chung với mẹ.

Hôm ấy con đã khóc thật nhiều và con tự tìm về nhà làm lành với chồng. Mẹ nói ít nhưng mẹ dạy nhiều. Chính mẹ đã lấy lại cho con hạnh phúc!

HAI VÙNG SÁNG TỐI: Khi em trai con đưa người yêu về ra mắt, con không ưng ý lắm. Mẹ im lặng không nói gì. Sau hôm gặp mẹ cô ấy, mẹ nhận xét: Mẹ cô ấy hiền hậu, phúc đức lắm. Người mẹ như thế chắc chắn cô con gái sẽ là đứa con ngoan, dâu hiền.
Mẹ đã không lầm. Hôm mẹ chồng tương lai của con sang chơi với mẹ, cụ cũng nhận xét về con y như thế. Hóa ra nhiều người nhìn nết mẹ mà đoán tính cách của con.

Năm trước con đọc báo thấy có chuyện một cô gái đang tâm đẩy con chồng xuống sông Hồng. Một thời gian sau thấy có bà dì ghẻ bắt con chồng tự khâu miệng mình lại. Con nhận xét rằng phụ nữ nhiều người ác quá. Mẹ lại bảo “phúc đức tại mẫu, những người như thế rồi lại ác giả ác báo thôi.”
Mẹ nói với con rằng những người ác chỉ là số ít,đừng vì thế mà vơ đũa cả nắm. Mẹ chỉ cho con thấy bao nhiêu người mẹ đã hy sinh hết lòng vì con, không ít người phụ nữ đã nhận nuôi hàng mấy chục trẻ mồ côi mặc dù bản thân mình còn khó khăn, vất vả. Trong đời có hai vùng sáng tối, mẹ bảo con nhìn ánh sáng mà đi!

BÀI HỌC LÀM GƯƠNG: Thấy con phàn nàn về sự chểnh mảng học tập của các cháu, mẹ bảo: “Con nhắc các cháu đi học bài, mà vợ chồng con cứ ngồi xem vô tuyến. Con chê các cháu lười học tiếng Anh mà bản thân con là cán bộ cũng không thông tỏ ngoại ngữ thì dạy bảo chúng nó thế nào?”
Ngẫm kĩ lời mẹ nói, con đã quyết định đi học lớp tiếng Anh buổi tối cùng cháu. Tối về mẹ con trao đổi bài rôm rả. Đúng như mẹ nói, khi thấy cả bố và mẹ đều miệt mài làm việc, các cháu cũng tự động lấy sách ra làm bài.

Đến nay chúng con rất yên tâm về việc học hành của các cháu. Sao có mỗi bài học đơn giản rằng “muốn con chăm thì mẹ phải siêng, muốn con hiền thì mẹ phải thảo” mà con không nhớ, phải để mẹ nhắc nhở!

Mẹ nghèo không có tiền bạc cho con, nhưng mẹ đã cho con hiểu giá trị của sự tần tảo, lòng bao dung, đức hy sinh. Mẹ không đi học, nhưng mẹ dạy con biết sống đúng mực, trọng ân tình.

Cuộc đời con lúc nào cũng có mẹ ở bên. Con có cuộc sống hạnh phúc hôm nay là do bàn tay mẹ tạo dựng. Đến bây giờ con đã hiểu rằng công sinh thành dưỡng dục do cả mẹ cả cha chung sức, nhưng không phải vô tình người ta mới chỉ phong danh hiệu “Bà mẹ Việt Nam anh hùng” và trong nhạc, trong thơ, nơi đâu cũng thấy vang lên những “Huyền Thoại Mẹ,” ” Tình mẹ,” “Lòng mẹ”…

(Nguồn: franky92683@yahoo.com)

Image may contain: people sitting

Người Việt Đang Từ Bỏ Quê Hương – Nguyệt Quỳnh

Bỏ phiếu bằng chân.!

Kimtrong Lam
 

Người Việt Đang Từ Bỏ Quê Hương – Nguyệt Quỳnh

Cứ mỗi năm cuộc tranh giành quyền lực ở cấp lãnh đạo thượng tầng lại lập đi lập lại, và càng ngày mức độ càng gay gắt. Tôi tự hỏi không biết các vị lãnh đạo có từng bao giờ quan tâm để nhận biết ra rằng từ lâu nhiều người dân Việt Nam đã thầm lặng bỏ nước ra đi!

Điều đáng giật mình là – ngày nay người ta rời bỏ quê hương mình không một chút vấn vương luyến tiếc. Quê hương là nơi chốn thiêng liêng, nơi thân thuộc, nơi có cha mẹ, anh em, bằng hữu, có cả một trời thơ ấu; nhưng vì sao người VN lại tìm mọi cách để rời bỏ đất nước mình?

Bốn mươi năm trước, người ta buộc phải dứt áo ra đi, buồn thắt ruột khi phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn. Thi sĩ Luân Hoán có bốn câu thơ nhớ quê đến nao lòng:

“Trông ra cửa kính trời mưa tuyết
Ngó lại mình đang ngồi bó tay
Quê hương nhắm mắt như sờ được
Sao vẫn buồn xo đến thế này?”

Nếu như ngày xưa, người Việt tị nạn lìa xa quê, nhớ từng chiếc lá me, từng cành phượng vĩ, thương từng viên ngói vỡ, bóng con chim se sẻ trước hiên nhà; thì ngày nay, người giàu cũng như nghèo, ngay cả con cái các quan chức nằm trong bộ máy chính quyền cũng tìm mọi cách để rời bỏ đất nước, ra đi không cần ngoái đầu nhìn lại.

Trong cuộc họp tại văn phòng Quốc hội ngày 29 tháng 12 vừa qua, bàn về tình trạng các du học sinh cấp phổ thông trung học và đại học sau khi tốt nghiệp không trở về; Thứ trưởng Nội vụ Nguyễn Duy Thăng đã nhìn nhận với các đại biểu Quốc hội rằng: “Tôi nghĩ con em nhiều người ngồi ở đây cũng không về. Cá nhân gia đình tôi cũng vậy, 2 đứa không về.”

Vì đâu có tình trạng này? Chiến tranh, nghèo đói cũng không làm người ta rời bỏ quê hương mình. Chỉ mới ngày nào, khi cuộc chiến biên giới bùng nổ vào năm 1979, hàng hàng lớp lớp thanh niên ưu tú sẵn sàng viết đơn bằng máu để xin ra chiến trường. Dù khó khăn, gian khổ người ta vẫn gắn bó, vẫn hãnh diện về dân tộc mình. Tôi nhớ có lần đọc được trong facebook của một em sinh viên: “Tôi tự hào vì mỗi tên đất, tên đường ở xứ tôi đều viết bằng tên người chứ không phải đánh số.” Nhưng chỉ vài tuần trước đây, một bài viết trên trang mạng BBC viết rằng – tác giả muốn rời bỏ VN để con cái mình khi lớn lên được sống làm người tử tế.

Tôi có dịp gặp một số thanh niên Việt Nam ở Philippines. Họ trẻ, tốt lành và trong sáng, nhưng họ quay lưng hẳn và không muốn nhắc đến tình hình xã hội, chính trị tại đất nước mình. Sự gian dối, giả trá khắp nơi đã làm các em chán nản. Một em chia sẻ với tôi là hầu hết các bạn của em đều cảm thấy bất lực và muốn tìm cách rời khỏi Việt Nam.

Tôi gặp em H, một thiếu nữ sống một mình ở đất nước xa lạ này. Em sống và chống trả với những bất trắc, bão tố do tình trạng cư trú bất hợp pháp của mình. Gã chủ nhà muốn xâm hại em, thản nhiên cầm điện thoại và hăm dọa nếu em không thuận hắn sẽ báo cảnh sát. Rất may, H là một thiếu nữ thông minh và mạnh mẽ, em đã vượt thoát được. Cha mẹ ở miền quê làm sao biết được em đã phải chống chọi với những gì. Những thiếu nữ yếu đuối, không may mắn khác sẽ hành xử ra sao? Và định mệnh sẽ đưa đẩy các em về đâu?

Tôi cũng gặp một trường hợp khác, một phụ nữ miền biển, nghèo khó, vô danh nhưng chị đã làm tôi xúc động đến ngẩn ngơ.

Nếu bạn đang đi du lịch phượt trên đất Thái. Dừng chân uống một cốc nước dừa trên hè phố hay tại một quán ăn nào đó. Lúc bạn đang cố bập bẹ nói một ít tiếng Thái với người đang phục vụ, thì nhớ rằng người đang nói chuyện với bạn bằng tiếng địa phương đó có thể là một người Việt Nam. Bên dưới nụ cười xã giao và ánh mắt lẩn tránh đó, ẩn chứa cả một mối ân tình thắm thiết của người đồng hương.

Tôi gặp chị L, người phụ nữ gầy ốm da ngăm đen đứng bán một xe nước dừa bên hè phố. Ban đầu có lẽ nghe chúng tôi nói tiếng Việt, không nhịn được, chị cất tiếng hỏi tôi có phải người Việt Nam không. Thấy người đồng hương tôi vồn vã hỏi thăm, nhưng thấy thái độ chị lẩn tránh và đáp lại bằng tiếng Thái tôi đoán có lẽ chị đang có vấn đề về di trú. Bốn mươi năm trước, tôi đã gặp một người mẹ cắt ruột đẩy đứa con 6 tuổi của mình ra biển để mong nó tìm được tương lai. Ngày nay, tôi gặp người mẹ khác, cũng thắt ruột bỏ lại đứa con gái năm tuổi của mình cho bà ngoại để đi kiếm sống ở nước ngoài, đi “tha hương cầu thực”.

Khi đã tin cậy, chị níu chặt lấy cánh tay tôi luôn miệng nói chuyện, quên cả bán hàng. Được một lúc chị móc trong túi áo ra 25 baht tôi vừa trả tiền nước, đưa lại. Chị ngượng ngùng bảo tình cảm mà lấy tiền tối về không ngủ được. Tôi xúc động vì sự tốt lành, vì cái ân tình chị dành cho tôi, một người xa lạ. Bấy nhiêu thôi cũng đủ thấu hiểu tấm lòng tha thiết của chị đối với người Việt, đối với quê hương như thế nào. Vậy mà có đến mấy lần chị nói với tôi là chị không muốn trở về VN nữa. Xin ghi lại một đoạn đối thoại của tôi với người phụ nữ này để hiểu vì sao chị không muốn trở về. Tôi cố tình hỏi tiếp:
– Nhưng khi để dành đủ tiền rồi chị về quê mình chứ?
– Thôi không về đâu.
– Tại sao lại không về?
– Ở đây người Thái họ hiền lắm, họ thương mình. Mình đẩy xe đi bán từ 7 giờ sáng đến 12 giờ đêm mới về được đến nhà. Đi ban đêm cũng không sợ… Ở đây từ những người thấp nhất trong xã hội như xe ôm hay cảnh sát họ đều giúp đỡ mình hết mình.
– Nhưng mai mốt chị về thăm con, người khác dành mất chỗ bán của chị thì sao?
– Không sao đâu, không có mình thì họ bán, khi họ thấy mình đẩy xe tới, họ tự động đẩy xe đi chỗ khác.
– …
Những dự thảo văn kiện đại hội đảng có bao giờ đặt ra vấn đề vì lẽ gì mà người dân nghèo, lương thiện lại không cảm thấy an toàn ở quê hương mình? Những người như chị bán nước dừa, hay cháu H đâu cần biết gì đến dân chủ hay nhân quyền? Họ cũng không cần biết ngày mai ông Nguyễn Phú Trọng hay ông Nguyễn Tấn Dũng sẽ trở thành Tổng Bí Thư. Họ chỉ cần một môi trường sống ổn định, an lành. Nơi hàng ngày không phải nơm nớp lo sợ gặp cảnh sát giao thông hay quân cướp giật. Nơi họ kiếm được miếng ăn hàng ngày và không phải im lặng trước những điều tai ác.

Đến bao giờ người dân mình khi “Rời Bỏ” quê hương đều ôm giấc mơ sẽ “Trở Về” để sớt chia những gian nan và dựng xây lại đất nước?

Tôi biết những người như vậy, những người đã ra đi, nhưng lại chọn trở về như Trần Văn Bá, Võ Đại Tôn, Hoàng Cơ Minh, Võ Hoàng, Ngô Chí Dũng…Chúng ta cũng biết những người đang nỗ lực thay đổi xã hội, những người gắn bó với tổ quốc, người muốn dân mình, đồng bào mình được có đời sống đích thực cần có của một con người. Họ là Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Hồ Đức Hoà, Đặng xuân Diệu, Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Nguyễn Văn Oai, Bùi Minh Hằng, Nguyễn Đình Cương, Võ An Đôn…Tiếc rằng những nỗ lực của họ chỉ đổi lấy tù tội, bất trắc và gian nan.

Tôi tự hỏi những người như Thứ trưởng Nội vụ Nguyễn Duy Thăng, các vị đại biểu quốc hội, những đảng viên “chân chính”… họ nghĩ gì? Họ phục vụ cho ai? Một chính quyền dù có theo đuổi mục đích, lý tưởng cao đẹp gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì khi mà con em họ, khi mà mọi người dân, từ trí thức cho đến chị bán nước dừa cũng đều muốn ra đi.

Tôi cho rằng các vị lãnh đạo, những người liên hệ trong chính quyền, hay trong trận đấu đá tranh giành quyền lực năm 2016 – từ anh công an quèn quen bóp cổ dân, đến các nhân sự tứ-trụ-triều-đình tương lai cần có câu trả lời chính đáng cho chính mình và cho những người dân hiền lành, chất phác đang phải sống lưu vong khắp nơi.

Nguyệt Quỳnh
rfa.org/vietnamese/

Image may contain: one or more people, people standing and crowd
 

SỐNG GIÂY PHÚT HIỆN TẠI

SỐNG GIÂY PHÚT HIỆN TẠI

 Elisabeth Nguyễn

 Trong đời sống đức tin của Kitô hữu, một trong những điều kiện thiết yếu của tự do nội tâm là khả năng sống giây phút hiện tại. Chỉ có giây phút hiện tại ta mới có tự do để Thần Khí Chúa hoạt động, hướng dẫn ta cầu nguyện, suy nghĩ, nhận định để quyết định lưa chọn điều mình muốn làm. Khi ta phó thác tin tưởng nơi Ngài thì những quyết định trong giờ phút này hợp lòng Chúa vì có

Thầy đang ở cùng anh em mọi ngày cho tới tận thế

Chúa Giêsu cũng đang nói với anh chị em và với tôi:

Hôm nay, anh sẽ ở trên thiên đàng với Ta”

nếu chúng ta biết chạy đến với Ngài để Ngài được tha thứ lỗi tội của chúng ta.

Trong giây phút hiện tại, dù những quyết định của ta đem lại thành công hay thất bại thì Chúa cũng luôn luôn hiện diện ở đó. Khi chúng ta tin tưởng phó thác như vây thì ta không có gì phải lo lắng. (Quá khứ đã qua, dù quá khứ quá đắng cay hay quá khứ huy hoàng thì cũng đã qua rồi. Tương lai chưa tới, dù ta có hoạch định kế hoạch to lớn thế nào thì cũng chưa thể thực hiện được).

Chúa cho ta kinh nghiệm này để ta cần nhìn sâu vào nội tâm của mình, sống giây phút hiện tại với Ngài, Ngài sẽ biến đổi mọi sự, tha thứ mọi sự, làm trong sáng mọi mục đích và ban cho ta nghị lực để hành động, qua tình thương của Ngài.

Ai có khoảnh khắc hiện tại là có Thiên Chúa, ai có khoảnh khắc hiện tại là có tất cả  (Thánh Teresa Avila)

Mọi khoảnh khắc hiện tại, dù mang lại điều gì cũng đều ngập tràn sự hiện diện của Thiên Chúa, vì Ngài là hiện tại vĩnh cửu. Chúng ta phải học, phải tập yêu, phải tập sống với Ngài trong mỗi khoảnh khắc, như tự nó, đã đủ để cho Thiên Chúa hiện diện ở đó.

Ôi Giêsu! Để yêu mến Ngài, con chỉ có hôm nay. (Thánh Teresa Hài Đồng Giêsu).

Vâng, yêu thương chỉ có thì hiện tại. Hôm nay có sự khốn của hôm nay, có sự vui của hôm nay, có yêu thương của hôm nay, có đau khổ của hôm nay, có ân sủng của hôm nay.

Hãy tập SỐNG và thưởng thức GIÂY PHÚT HIỆN TẠI để cuộc sống của chúng ta trở nên nhẹ nhàng và thú vị.

SỐNG HÔM NAY luôn luôn đẹp vì Ngài ở cùng chúng ta, dù ta đau ốm, dù ta gặp vấn nạn, Ngài an ủi, xoa dịu và chữa lành. Ta hạnh phúc, hạnh phúc sẽ được ân sủng của Ngài nhân lên.

Ta đang SỐNG HÔM NAY một cuộc SỐNG SUNG MÃN thì chúng ta dễ dàng chấp nhận mọi sự việc đưa đến, việc này việc khác, việc ân thưởng việc vui vẻ, việc khó khăn việc cay đắng, chúng ta có đủ ơn của Chúa để giải quyết

Khi đời sống tâm linh của Kitô hữu trưởng thành hơn, thì ta càng thắm thiết kết hợp với Chúa hơn trong phó thác, tin yêu, và hy vọng tuyệt đối vào Ngài. Ta sẽ không lo lắng, không sợ thời gian nó chạy nhanh như bóng câu qua cửa sổ hay nó chậm như rùa khi ta trong tình trạng chờ đợi. Khi ta thênh thang với thời gian hiện tại thì nội tâm ta SẴN SÀNG có thời gian cho người khác, người bên cạnh ta đang đau yếu cần sự an ủi nâng đỡ của ta, người nghèo khó cần ta giúp lương thực, quần áo, người đang đau khổ hay bệnh nạn v.v…

Hãy có một tâm hồn rộng rãi  trước tất cả những sự việc giây phút hiện tại đưa tới (Andre Gide)

Chúng ta không được phép trì hoãn sống đức tin của mình trong ngày hôm nay bằng cầu nguyện với Lời Ngài và sống Lời Ngài dạy (qua phương pháp Lectio Divina), vì Thiên Chúa chỉ đòi hỏi mỗi lúc ta kết hợp với Ngài trong tình yêu Ngài.

Đơn giản cuộc sống của chúng ta là HÔM NAY.

BÂY GIỜ HOẶC KHÔNG BAO GIỜ.

Ta trả lời thế nào nếu Chúa Thánh Thần hỏi:

Chúng ta ngày hôm nay như thế nào?

Trái tim yếu đuối của ta hay để mất đi HÔM NAY, cơ hội sống trọn vẹn là không để tội lỗi hủy hoại cuộc sống (DGH Francis)

                                                                              Elisabeth Nguyễn

From Tamlinhvaodoi

Một Dân Tộc bị ĐẦU ĐỘC từ NGỌN đến tận GỐC .

 
 

Một Dân Tộc bị ĐẦU ĐỘC từ NGỌN đến tận GỐC .
Sưu Tầm –

Tôi và bạn, chúng ta là những kẻ đần độn ở một đất nước thất bại! .. Thế mà có MẤY AI thấu hiểu cho đâu ???.
Lê Hoàng

Bài viết dành cho tôi và những thanh niên kém cỏi và đang lạc lối khác.

1. Bức hình này đã được lan truyền trên mạng, nó bình thường đến nỗi người ta nhìn vào nó rồi sẽ hỏi:”Rồi sao nữa ? Bức hình này có vấn đề gì à ? Mấy đứa này bạn mày hả ? Chúng nó bị ung thư gan chết hết rồi à ?”

2. Người ta nói, ở Việt Nam, đâu đâu cũng thấy đầy rẫy những chỗ nhậu nhẹt. Người ta vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, đám cưới cũng nhậu, đám ma cũng nhậu, thậm chí không biết làm gì cũng phải nhậu. Bởi thế cho nên chẳng mấy ngạc nhiên khi lượng rượu bia ở Việt Nam lại nằm trong tốp những nước tiêu thụ nhiều nhất trên thế giới. Tôi đã nghe ai đó đã nói, rượu bia, thuốc lá và ma túy là những thứ mà ngày xưa những nước thực dân khi đi xâm chiếm các thuộc địa đã sử dụng những thứ này để làm suy yếu nội lực, tinh thần phản kháng của dân tộc đó. Việt Nam mình có lẽ cũng đang may mắn và tình cờ bị như thế ? Ai đang cố làm suy yếu dân tộc ta ?

3. Người ta nói, có một câu châm ngôn ở Việt Nam mà ai cũng thuộc và làm theo “Vì cuộc sống là không chờ đợi”. Đúng, chúng tôi không quen chờ đèn đỏ chuyển qua xanh để được đi. Chúng tôi không đủ kiên nhẫn xếp vào hàng để chờ đến lượt mua đồ ăn hay tấm vé xem một chương trình nào đó. Khi chúng tôi xảy ra va vẹt xe trên đường, chúng tôi không đợi người có thẩm quyền đến giải quyết, mà chúng tôi sẽ rút dao, mã tấu xông vào đối phương quyết một phen sống mái, để mọi ân oán được giải quyết bằng máu và nước mắt cho thỏa chí nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất ung dung tự tại chả khác gì các vị hảo hán anh hùng Lương Sơn bạc.

4. Người ta nói ở Việt Nam người ta đi làm gái nhiều lắm. Ừ thì không làm gái thì biết làm gì bây giờ. Rừng đã mất, biển đã chết, sông đã cạn thì lấy gì làm để mà nuôi thân.

5. Người ta nói ở Việt Nam để được nổi tiếng dễ lắm. Chỉ cần bạn có mông to và ngực bự thì bạn đã có được 50% cơ hội được nổi tiếng rồi. 50% còn lại thì phụ thuộc vào độ chai của da mặt bạn, và sản phẩm make up mà bạn đang tin dùng để che đi lớp da mặt bị chai đó.

6. Người ta nói ở Việt Nam làm quan dễ lắm. Bạn chỉ cần có bố hoặc mẹ đang là quan, hoặc cô dì chú bác, hoặc thậm chí là ông hàng xóm là tình cũ của mẹ bạn cũng có thể giúp bạn trên con đường quan lộ. Xin vào làm quan mới khó, chứ đã là quan rồi thì dễ í mà. Chức cao thì ăn cái to, chức nhỏ thì ăn nhỏ, quan trọng là có “vẽ” thì mới có ăn, và ăn chia sòng phẳng lúc nào cũng phải là điều kiện tiên quyết. Thành công thì chia cho trên, sẻ ở dưới. Thất bại thì rút kinh nghiệm, kiểm điểm, cảnh cáo thôi cũng đã đủ nghiêm khắc rồi.

7. Người ta nói, sống ở Việt Nam vui lắm. Ừ thì suốt ngày trên tivi ra rả đủ chương trình thi hài, thi nhau ca nhạc khắp đất nước , game show , talk show , thi hoa hậu v…v .. thì bảo sao không vui ? . Ở một đất nước, mà những diễn viên hài với những câu nói “hài là phải nhảm, phải xàm, càng nhảm càng xàm thì càng vui, thì mới là hài”. Tôi chưa thấy ở một đất nước nào, mà diễn viên hài lại được tôn vinh, được là thần tượng, là lấy làm mẫu chân lý sống cho giới trẻ như ở Việt Nam. Họ, những diễn viên hài đâu biết rằng hài là môn nghệ thuật lên án và châm biếm những mặt xấu xa của xã hội, và qua đó đằng sau những tiếng cười là để lại sự trăn trở về xã hội trong lòng người xem. Thay vì chúng ta tổ chức các chương trình kích thích sự tự học, rèn luyện sức khoẻ, ý chí vươn lên trong cuộc sống hay giúp các bạn trẻ khởi nghiệp thì chúng ta lại tổ chức các chương trình thi tuyển trở thành diễn viên hài. Dường như cái hài nhảm, hài xàm nó đang giúp người dân Việt quên đi cái nghèo, cái đói cái tủi nhục khi sống dưới cái xã hội này ? Cái đất nước này vốn đã là một sân khấu hài lớn, và dường như cả xã hội ai cũng muốn được là một diễn hài trong cái sân khấu lớn đó ?

8. Người ta nói làm giới trẻ ở Việt Nam sướng lắm. Chỉ có “ăn, ngủ, phịch, ị”. Trong khi, giới trẻ các nước khác như Hong Kong, Hàn Quốc…ừ thì mà là…trong khi giới trẻ chúng ta…là mà thì ừ.

9. Người ta nói…ừ thì cứ kệ người ta nói đi mà. Biết thì biết thế thôi chứ mình có thay đổi được gì đâu. Kệ đi!

10. Việt Nam chúng ta luôn tự hào là Con Rồng, Cháu Tiên thông minh xuất chúng, minh chứng hùng hồn nhất là chúng ta chiến thắng được mọi kẻ thù xâm lược. Ừ thì giỏi đó, nhưng hậu thế lại biết đến những trận đánh là những cuộc nướng quân “quân địch chết ba, quân ta chết hết” hoặc qua những kế hoạch mang đậm dấu ấn cá nhân của anh Tám, chị Chín, thím Sáu nào đó: “chúng ta đã làm tiêu hao sinh lực địch đáng kể”, nhưng thật ra là những trận khủng bố kinh hoàng chẳng khác gì IS với “quân địch chết ba dân ta chết tá”. Ngoài những chiến tích đó ra, dường như chúng ta không có một thành công nào để minh chứng chúng ta là một dân tộc thông minh, không một công trình khoa học hay phát minh sáng chế nào đóng góp cho nhân loại.

Nếu tổ tiên ta thông minh, thì ngày xưa ba Quân mẹ Cơ đã ngồi xuống cùng giải quyết vấn đề, hoà hợp hoà giải chứ không phải phải đi đến quyết định ly thân, gia đình chia cắt kẻ dắt 50 con lên rừng, người dẫn 50 con xuống biển. Nếu vua Hùng thông minh, thì khi nghe câu nói của Mai An Tiêm thay vì sẽ ngồi suy nghĩ đúng sai về câu nói đó chứ không cố chấp đày chàng trai trẻ ra biển. Nếu An Dương Vương thông minh, thì đã không nhận đứa con của kẻ thù về làm rể, chứ không để con gái rượu cuối cùng phải thốt lên “Trái tim lầm lỡ để trên đầu/ Nỏ thần vô ý trao tay giặc”. Tuy đã là quá khứ, dân tộc nào cũng có sai lầm, nhưng chúng ta cần phải nhìn nhận, đối diện sự thật rằng dân tộc Việt Nam chúng ta không thông minh, và khi đã nhận thức được điều đó chúng ta cần phải mở mang đầu óc, tăng cường học hỏi những điều mới mẻ từ bên ngoài. Nhưng tiếc là thay vì chịu nhận ra điểm yếu và chịu khó học hỏi thì chúng ta lại cố chấp giữ gìn cái cũ với những sân si, hoang tưởng. Điều này thực sự là một bất hạnh cho dân tộc Việt. Tôi và bạn, chúng ta là những kẻ đần độn ở một đất nước thất bại !

Kỳ Anh

Trận chiến Mậu thân nhìn từ hai phía

Kính Hòa RFA
2018-01-25
 
Bộ đội cộng sản chiếm được một xe tăng Mỹ bỏ lại tại Huế. Tết Mậu thân 1968.

Bộ đội cộng sản chiếm được một xe tăng Mỹ bỏ lại tại Huế. Tết Mậu thân 1968.

 AFP
 

Thay đổi cục diện chiến tranh

80 ngàn quân của lực lượng cộng sản Việt Nam đồng loạt tấn công hơn 100 địa điểm trên toàn bộ lãnh thổ miền Nam Việt Nam, vào đúng đêm giao thừa Tết Mậu thân, nhằm ngày 29 tháng 1 năm 1968 Tây lịch.

Các vị trí bị tấn công bao gồm hầu như toàn bộ các thành thị miền Nam, nơi quân đội miền Nam Việt Nam và đồng minh Hoa Kỳ kiểm soát, bao gồm cả thủ đô Sài Gòn. Tại các thành thị này, trong suốt khoảng thời gian trước đó, ít xảy ra các trận giao tranh giữa lực lượng chính quyền Nam Việt Nam và các du kích quân cộng sản, thường kiểm soát vùng thôn quê và rừng núi.

Cuộc tấn công Mậu thân là một cuộc tấn công dũng cảm, đã làm thay đổi cuộc chiến Việt Nam.
-Hãng tin AFP.

Cuộc tấn công bất ngờ đúng vào ngày Tết cổ truyền này là một hành động đơn phương xóa bỏ thời điểm hưu chiến mà hai bên mặc định công nhận trong những năm chiến tranh trước đó Đó là một cuộc chiến bắt đầu hầu như ngay sau khi cuộc chiến Đông Dương kết thúc và người Pháp rút ra khỏi Việt Nam vào năm 1954, với sự tồn tại trên thực tế hai quốc gia Việt Nam, miền Bắc theo chế độ cộng sản, và miền Nam thuộc thế giới tự do.

Bắt đầu từ năm 1965, quân đội Mỹ chính thức tham chiến tại Việt Nam bên cạnh đồng minh miền Nam Việt Nam, trong một cuộc chiến chống du kích cộng sản nổi dậy tại chổ, với sự hỗ trợ ngày càng lớn của lực lượng chính qui từ miền Bắc.

Hãng tin Pháp, AFP, trong bài kỷ niệm 50 năm ngày cuộc tấn công xảy ra viết rằng cuộc tấn công Mậu thân là một cuộc tấn công dũng cảm, đã làm thay đổi cuộc chiến Việt Nam.

AFP phân tích rằng khi lực lượng cộng sản tiến hành cuộc tấn công, họ có hai mục đích, một là tiêu diệt lực lượng đối thủ, và hai là kích động lực lượng dân chúng nổi dậy lật đổ chính quyền Nam Việt Nam được Hoa Kỳ hậu thuẫn.

AFP cũng như nhiều phân tích khác cho thấy rằng cả hai mục đích được các vị lãnh đạo cộng sản đề ra đều thất bại.

Lực lượng Nam Việt Nam không bị tiêu diệt mà ngược lại quân đội cộng sản bị tổn thất rất nặng nề sau khi bị phản công.

Điều thứ hai là không có cuộc nổi dậy nào của dân chúng xảy ra.

Tuy nhiên, giới phân tích cũng nói rằng hình ảnh các trận đánh của Tết Mậu thân, nhất là cảnh chiến tranh trên đường phố Sài Gòn, nơi quân đội cộng sản đã tấn công vào Tòa Đại sứ Mỹ, đã làm cho nước Mỹ không còn ý chí để tiếp tục cuộc chiến, với phong trào phản chiến lan rộng khắp nơi.

Sau cuộc tấn công nhiều tuần lễ, những hố chôn tập thể được khám phá và các cuộc thảm sát ghê rợn mới được phơi bày.
-Ông Bob Kaylor, cựu phóng viên UPI.

Trả lời chúng tôi từ Hà Nội, ông Dương Trung Quốc, Tổng thư ký Hội sử học Việt Nam, và hiện là đại biểu quốc hội bình luận về nhận định này của báo chí phương Tây:

Tôi nghĩ rằng các ý kiến, các cách nhìn từ phương Tây như ông vừa nói, ngày càng gần với nhận thức của một số người trong giới sử học của chúng tôi. Trong một thời gian rất dài người ta chỉ nói đến chiến thắng thôi, tức là sử học Việt Nam đấy. Họ nói giảm nhẹ đi phần nào cái tổn thất, kể cả những sai lầm, và nhấn mạnh đến điều mà phương Tây nói là nó làm cho ý chí của nước Mỹ không còn nữa.”

Ông Dan Southerland, vào thời điểm Tết Mậu thân 1968, là phóng viên của hãng tin UPI tại Sài Gòn nói với đài RFA rằng phía Mỹ và Nam Việt Nam cho rằng họ đã thắng các trận đánh, nhưng phái miền Bắc cộng sản cho rằng điều đó không có liên quan vì cuối cùng họ vẫn thắng cuộc chiến tranh. Ông nói tiếp:

“Tướng Westmoreland, Tư lệnh Quân đội Hoa Kỳ tại Việt Nam báo cáo đã thắng trận Mậu Thân. Tuy nhiên, Tổng thống Johnson lúc bấy giờ bị sốc khi xem được hình ảnh Việt Cộng tấn công vào tòa Đại sứ Mỹ. Truyền thông Hoa Kỳ đưa tin cuộc chiến ở Việt Nam bị sa lầy và phong trào kêu gọi rút quân. Tổng thống Johnson đã ra lệnh ngưng bỏ bom ở miền Bắc và kêu gọi Bắc Việt ngồi vào bàn Hội nghị Paris.”

Cuộc thảm sát tại Huế

Đó là những đánh giá về vai trò của Mậu thân trong toàn bộ cục diện cuộc chiến Việt Nam nói chung. Ngoài ra còn có một điểm rất đặc biệt của Mậu Thân đối với người Việt Nam, nhất là người miền Nam Việt Nam, đó là vụ thảm sát hàng ngàn dân thường tại Huế của lực lượng cộng sản.

Nhà báo Bob Kaylor, làm việc cho hãng UPI tại Nha Trang vào thời điểm Tết Mậu thân nói với chúng tôi:

“Có những câu chuyện được kể lại quân đội Cộng sản vào trong thành phố, đi đến từng nhà ghi tên từng người và bắt họ đi, rồi họ bị mất tích luôn vào thời điểm đó. Không ai biết việc gì đã xảy ra với những người này. Sau cuộc tấn công nhiều tuần lễ, những hố chôn tập thể được khám phá và các cuộc thảm sát ghê rợn mới được phơi bày.”

Điều đó (thảm sát Mậu thân), tôi nghĩ rằng chắc cuộc chiến tranh nào cũng vậy thôi. Còn thực sự nó diễn ra như thế nào, và bản chất nó là cái gì thì chắc phải một thời gian nữa chúng ta mới làm rõ được.
-Ông Dương Trung Quốc, nhà sử học, đại biểu quốc hội.

Câu chuyện này hầu như được kể lại mỗi dịp xuân về tại các cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản tại hải ngoại, và chưa bao giờ được nhà nước Việt Nam nhắc đến, hay công nhận. Rất hiếm hoi là trường hợp của một nhân vật cộng sản tại Huế là ông Hoàng Phủ Ngọc Tường được đài phát thanh RFI tiếng Việt của Pháp phỏng vấn năm 1997, cũng như trước đó trả lời phỏng vấn về sự kiện thảm sát Mậu thân với các nhà làm phim Việt Nam thiên sử truyền hình của Mỹ. Ông Tường có đề cập đến những người bị giết oan bởi lực lượng cộng sản mà ông gọi là lực lượng nổi dậy. Tuy nhiên ông cho rằng đây không phải là chủ trương của quân đội cộng sản.

Chúng tôi cũng đặt câu hỏi về thảm sát Mậu thân đối với ông Dương Trung Quốc. Ông trả lời như sau:

Tôi nghĩ là câu chuyện này cũng xuất hiện nơi này nơi kia rất nhiều, trong những hồi ký, trong những công trình ở nước ngoài. Điều đó thực ra phải có một sự thẩm định. Còn đương nhiên chiến tranh là tàn phá, chiến tranh là chuyện mà ở thời điểm đó con người bị cuốn vào chiến tranh, nhân tính có thể bị tổn thương. Điều đó, tôi nghĩ rằng chắc cuộc chiến tranh nào cũng vậy thôi. Còn thực sự nó diễn ra như thế nào, và bản chất nó là cái gì thì chắc phải một thời gian nữa chúng ta mới làm rõ được.

Ông Dương Trung Quốc nói rằng phải cần một thời gian nữa chúng ta mới làm rõ được cuộc chiến Tết Mậu thân diễn ra như thế nào, và bản chất nó là gì. Tức khắc câu hỏi được nêu ra là phải chờ bao lâu nữa, vì đừng quên đã năm mươi năm sau chiến cuộc Mậu Thân, tại Việt Nam người ta vẫn chưa nghe lời giải đáp nào từ phía những người cộng sản đang cầm quyền.

Niềm tin không từ trời mà đến… nó luôn được vun đắp mỗi ngày

Van Pham added 3 new photos.
 

Niềm tin không từ trời mà đến… nó luôn được vun đắp mỗi ngày. Bạn sẽ thất vọng và đau khổ khi niềm tin bị đánh mất.

Do đó bạn đừng bao giờ đánh mất niềm tin không chỉ nơi bạn mà còn những người chung quanh bạn ….

Hãy cảm tạ Thượng đế đang mang niềm tin vào tình bạn hữu của chúng ta.

Chúc ACE một ngày mới an bình và hạnh phúc….

HAPPY AUSTRALIA DAY 26-01-2018

Image may contain: text
No automatic alt text available.
Image may contain: flower, text and nature

Một thợ sơn ở Nghệ An bị chém gục khi ngồi uống nước

Một thợ sơn ở Nghệ An bị chém gục khi ngồi uống nước

Rất đông người dân tập trung tại hiện trường vụ án mạng. (Hình: Zing)

NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Đang ngồi uống nước bên nhà hàng nhóm, một thợ sơn ở xã Diễn Hoàng, huyện Diễn Châu, bị một nhóm côn đồ cầm dao xông vào chém đứt cổ và chết trên đường đi cấp cứu.

Theo báo Thanh Niên, khoảng 7 giờ tối 22 Tháng Giêng, ông Hoàng Thanh Trà (38 tuổi, trú xã Diễn Hoàng, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An), làm nghề thợ sơn, đi “họp phường” (một dạng chơi hụi) ở xã Diễn Mỹ. Ngồi được khoảng 10 phút thì có một nhóm thanh niên gọi ông ra nói chuyện. Hai bên lời qua tiếng lại rồi xảy ra xô xát. Lúc này, được mọi người can ngăn nên ông Trà ra về.

 Tuy nhiên, nhóm thanh niên này không từ bỏ mà tiếp tục chạy về xã Diễn Hoàng truy lùng ông Trà. Không thấy ông Trà ở nhà, nhóm côn đồ truy tìm khắp xã. Khi phát hiện ông Trà đang ngồi uống nước ở nhà hàng xóm, lập tức cả nhóm chạy vào vung dao chém tới tấp nhiều nhát, trong đó có một nhát làm đứt cổ, khiến nạn nhân chết trên đường đi cấp cứu.

Theo báo Zing, một thanh niên bị cảnh sát bắt giữ khi bỏ chạy khỏi hiện trường khoảng 300 mét. Nơi xảy ra án mạng, cảnh sát thu được năm con dao.

Báo này cho hay, Thượng Tá Trần Văn Khang, phó trưởng Công An huyện Diễn Châu, cho biết Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra đang điều tra và chưa thể cung cấp danh tính đối tượng cũng như nguyên nhân vụ án. (Tr.N)

Lo âu vì ngân hàng được phép phá sản

2018-01-25   
 

Nhân viên tại một ngân hàng thương mại tại Hà Nội, ngày 19 tháng 12 năm 2011. (Ảnh minh họa)

Nhân viên tại một ngân hàng thương mại tại Hà Nội, ngày 19 tháng 12 năm 2011. (Ảnh minh họa)

 AFP

‘Luật các tổ chức tín dụng’ sửa đổi bắt đầu có hiệu lực từ ngày 15/01/2018 cho phép ngân hàng chọn phương án phá sản. Đây là một trong những hình thức mà chính phủ Việt Nam nói nhằm tái cơ cấu các ngân hàng bị cho là yếu kém. Người dân nghĩ gì về luật đó?

Nỗi lo tiền gửi ngân hàng

Các ngân hàng ở Việt Nam trong thời gian qua gặp nhiều tai tiếng, cụ thể như vụ 17 sổ tiết kiệm hơn 400 tỷ “bốc hơi’ sau 5 năm gửi tại Oceanbank, 32 tỷ đồng trong sổ tiết kiệm biến mất tại BIDV, bị mất gần 800 triệu trong tài khoản của VietinBank… Nguyên nhân hầu hết đều chưa có kết luận rõ ràng.

“Chị có hay xem báo đài, thì cũng thấy có một số ngân hàng người dân gửi vào trường hợp cách đây 2 tháng có chị gửi bên một ngân hàng cũng uy tín, cũng lớn lắm mà mất hai mươi mấy tỉ không rõ nguyên nhân thì mình cũng hoang mang lo ngại. “

Vào khi những tin xấu về rủi ro khi gửi tiền tại ngân hàng khiến nhiều người quan ngại, thì nay thêm tin ngân hàng được phép phá sản. Mức qui định bồi thường tối đa cho người gửi tiền khi ngân hàng phá sản là 75 triệu đồng cũng khiến người dân hoang mang vì họ nghe nói người gửi 100 triệu cũng như người gửi 10 tỉ đồng cũng chỉ được bồi thường như nhau.

Một mặt thì nhà nước kêu là bảo hộ tiền gửi nhưng một mặt thì cho phép người ta phá sản như vậy thì rất là nguy hiểm.
– Người dân

“Cái đó rất là phi lý, một mặt thì nhà nước kêu là bảo hộ tiền gửi nhưng một mặt thì cho phép người ta phá sản như vậy thì rất là nguy hiểm. Thứ hai là hiện tại cái cơ chế kiểm soát của nhà nước đối với ngân hàng hiện nay rất lỏng lẻo. Ví dụ như vừa qua các ngân hàng, các vụ án chúng ta thấy được gì? Lúc đụng ra mới biết là các ngân hàng nó bị mất. Chứ ngoài ra mình không có cơ chế ngăn ngừa. Hệ thống thanh tra của ngân hàng không có hiệu quả. Vừa qua các vụ án chúng ta đã thấy rồi. Giờ nó kêu là nhà nước mua 0 đồng như vậy toàn bộ vốn ngân hàng cũng đã mất rồi chứ đừng nói là cái tiền gửi của ngân hàng. Mà gửi bao nhiêu cũng đền bù có 75 triệu.”

Như vậy cho dù người dân và các doanh nghiệp gửi tiền trăm hay tiền tỉ, mức bồi thường cào bằng này hết sức có lợi cho ngân hàng khi phá sản. Thiệt hại tất nhiên là phía người gửi, và nhất là với khách hàng có số tiền gửi lớn.

“Làm như vậy thì đâu có được. Tiền người ta gửi vô rồi nếu mà phá sản thì trả không hết một lần thì trả từ từ… Thí dụ người ta trả chậm hay gì đó nếu mà người ta không có đủ khả năng thì cũng phải ráng trả chậm cho những người đã gửi số tiền trong ngân hàng.”

Lâu nay, người đi vay nếu mất khả năng trả nợ thì sẽ bị ngân hàng áp dụng các biện pháp xử phạt như tăng lãi suất, phạt tiền, tịch thu và thanh lý tài sản của người đi vay với mục đích thu hồi lại số tiền gốc và lãi về cho ngân hàng. Trước tin chỉ được nhận mức bồi thường tối đa 75 triệu khi ngân hàng được cho phá sản khiến nhiều người nghĩ đến biện pháp rút tiền gửi.

“Nếu nghe thông tin như vậy thì người dân cũng phải rút thôi chứ làm sao mà để được. Nếu mà để lỡ lúc chờ phá sản rồi thì không rút được nữa.”

“Chắc chắn phải rút ra rồi tìm hiểu ngân hàng nào tin tưởng mới gửi.”

Tuy vậy, trong trường hợp chưa tìm ra kênh đầu tư cho khoản tiền của mình, thì gửi ngân hàng hưởng lãi suất tiếp tục là một giải pháp nhưng phải ‘chọn mặt gửi vàng’.

“Đầu tiên mình phải lựa ngân hàng có uy tín chút. Ví dụ bây giờ chúng ta chưa có kênh đầu tư nào hết thì tạm thời chúng ta phải gửi ngân hàng chứ giờ sao giờ. Ôm tiền ở nhà thì nó cũng vậy thôi.”

Nghe thông tin như vậy thì người dân cũng phải rút thôi chứ làm sao mà để được. Nếu mà để lỡ lúc chờ phá sản rồi thì không rút được nữa.
– Người dân

Để có được đánh giá chính xác về uy tín của một ngận hàng tại Việt Nam hiện nay cũng khá khó khăn; vì đối với các con số do ngân hàng công bố người dân cũng không có cách nào kiểm chứng những số liệu đó.

“Nói chung thì người ta gửi tiền vô thì ít người biết lắm. Có nhiều người chỉ biết gửi tiền lấy kì hạn, chứ có nhiều người ta cũng đâu biết là ngân hàng nó làm ăn ra sao.”

“Cái luật đó nó được thông qua thì cái quyền lợi của người gởi cần phải xem lại.”

Một số người dân cho rằng luật cho phá sản có được điểm tích cực là khiến các ngân hàng cần phải cố gắng hoàn thiện và phải làm sao chiếm được sự tin tưởng của các khách hàng.

“Mình sống ở đâu thì mình theo luật ở đó thôi. Nhưng mà bây giờ VN đã gia nhập WTO từ rất là lâu rồi và tham dự tất cả các định chế thương mại các thứ. Thì bây giờ luật cũng cho các ngân hàng nước ngoài vào rất là nhiều. Và nếu anh nhìn và nếu anh làm ngân hàng thì với anh đây là một cơ hội. Nếu như ngân hàng anh có thể cung cấp dịch vụ tốt hơn thì hoàn toàn anh có thể thu hút được khách hàng nhiều hơn, thì người dân cũng nhiều sự lựa chọn hơn. Không phải phụ thuộc vào một số ngân hàng, mọi người cứ nói ngân hàng nhà nước là an toàn, nhưng mà thực sự nó có an toàn thật hay không?  Nếu mà ngân hàng nước ngoài người ta cung cấp được dịch vụ tốt hơn như thế thì chắc chắn người ta sẽ lấy được khách hàng thôi.”

Đó cũng là điều mà nhiều người đang trông chờ; đặc biệt sau khi một loạt các quan chức ngân hàng đang phải ra tòa và chịu án về những khoản lỗ suốt thời gian qua.

Ở cuối một con đường

 

Ở cuối một con đường

Huy Phương/Người Việt

Bông hồng cho người nằm xuống. (Hình: Huy Phương/Người Việt)

Ở vùng Little Saigon có một con đường nổi tiếng, mà cư dân ở đây ai cũng qua lại nhiều lần. Con đường được đặt tên là đường số 1 khiến người ra liên tưởng đến quốc lộ số 1 như trong tác phẩm “Dọc Đường Số 1” của Phan Nhật Nam.

Con đường phát xuất từ thành phố nhỏ Tustin, băng ngang qua Santa Ana và kết thúc ở thành phố Westminster với một địa điểm, nơi có một ngôi nhà xây kiểu cổ tĩnh lặng, được gọi là Peek Family, hay rõ hơn là Peek Funeral Home, nơi mà 90% cư dân Quận Cam phải ghé qua trước khi trở về với cát bụi hay đi vào lòng đất!

Từ ngày về cư ngụ tại Quận Cam, tôi đã đến đây rất nhiều lần để đưa tiễn bạn bè, thân nhân và đồng đội. Không ai là khỏi qua đây, một vị tướng lãnh cho đến một binh nhì, nói theo kiểu “huynh đệ chi binh,” và từ một triệu phú cho đến một kẻ không nhà, từ một nghệ sĩ hay một nhân vật nổi tiếng có hàng nghìn người đưa tiễn, cho đến một người vốn vô danh trong cộng đồng, mà tang lễ chỉ có mươi người tham dự.

Trong hơn hai mươi năm, tôi đã có dịp ngồi nghe hàng trăm bài diễn từ thắm thiết ca ngợi, tuyên dương công trạng, đạo đức của người chết, mà khi sống người đọc không có cơ hội để mặt đối mặt tâng bốc, những lời ca tụng mà nếu còn sống, người trong quan tài hẳn bất như ý. Cũng có những bài điếu văn, không hề thấy thấp thoáng hình ảnh người chết mà lồ lộ vóc dáng, chân dung, tiểu sử người đang đứng trước quan tài.

Ngày nay cái máy “micro” có mặt khắp nơi, trong hội nghị, ở đám biểu tình, một buổi họp và bây giờ có cả trên bục của nhà quàn, tuy hoàn cảnh mỗi nơi có khác nhau, nhưng sức hấp dẫn của nó vẫn là một.

Thơ vốn là thứ khó chọn chỗ để trình diễn nhất, nhưng cuối cũng vẫn có hai nơi dễ dãi nhất để trình bày là trong đám cưới và giữa đám ma.

Những người qua đời đến đây rất lặng lẽ, không ai hề hay biết và chúng ta chỉ được thông báo ngày họ ra đi, với những tràng hoa viếng đầy màu sắc và đoàn thân quyến bạn bè lặng lẽ theo sau, trên con đường dẫn đến lò thiêu hay ra nghĩa địa buồn.

Hình như tất cả chức tước, danh vọng, tiền bạc và của cải đều nằm lại phía sau, và tất cả người ra đi đều có chung một loại xe, không phân biệt giàu nghèo, thứ bậc trong xã hội, đó là chiếc xe tang. Và chắc chắn theo quy luật khắc nghiệt, không ai mang theo mình được một thứ gì, ngoài một bộ áo quần duy nhất mặc trong mình, không một mảnh giấy tờ tùy thân nào được đem theo, kể cả những vật bất ly thân cũng đành để ở lại.

Cái chỗ chúng ta thường gọi là nơi về, chỗ đến, thường được mô tả là nơi chốn tốt đẹp, thanh thản, cao sang, có phần thiêng liêng mà mắt trần chúng ta chưa hề thấy được, cái nơi mà ai cũng chúc tụng, cầu nguyện cho chúng ta được đến, vậy thì có gì phải sợ hãi.

Đây cũng là lúc chúng ta bỏ hết lo âu, phiền muộn, đau đớn, nợ nần lại sau lưng để thanh thản đi qua một thế giới khác.

Những mộng ước trong đời chưa thành cũng xin bỏ lại, những công việc dở dang không biết gửi gắm lại cho ai. Chúng ta cũng biết ước mơ là vô tận, mà đời sống thì gang tấc. Nói như Trịnh Công Sơn: “Những hẹn hò từ nay khép lại!”

Trong những lúc trà dư tửu hậu, chúng ta thường vui vẻ nói chuyện mình có cơ may trúng số cuối tuần này với tỉ lệ may mắn là một trên hàng chục triệu người, trong khi đó có một cơ hội đồng đều cho tất cả mọi người là cái chết thì không một ai muốn nhắc đến.

Vậy thì con người sinh ra vốn lạc quan cùng tận, trong khi sự sống đang mơn mởn đâm chồi, tỏa ngát hương, cái chết quả độc ác, tàn nhẫn. Nhưng đừng cho nó chọn lựa sự đến bất ngờ, khiến cho chúng ta ngạc nhiên, sợ hãi như trong lúc bất thình lình, đột ngột đến đập vai, gọi lớn, hù dọa sau lưng. Cái chết quả là một điều kinh hoàng, nhưng giá mà chúng ta làm quen được với nó từ ngày còn trẻ, quen thuộc mà không hề bị ám ảnh.

Chúng ta thường nói đến sự ra đi của song thân, quyến thuộc hay bạn bè của chúng ta một cách bình thản, nhưng xem chuyện giã từ cuộc sống của cá nhân chúng ta như là một điều kỵ húy.

Kinh nghiệm trong trại tù cho biết, khi một người biết được ngày mai mình sẽ được phóng thích, đêm nay, người sắp mãn hạn tù rộng lượng sẵn lòng đem tất cả vật dụng, tư trang cho người khác, một là những thứ đó họ không cần đến nữa, hai là để cho chuyến trở về (hay ra đi) được thanh thản, nhẹ nhàng hơn.

Luật đời không cho chúng ta biết trước được ngày “phóng thích,” nhưng nếu biết trước được ngày ra đi này, chúng ta có sẵn lòng đem cho tất cả mọi người tình yêu thương chúng ta có, và sẵn sàng vứt bỏ sự thù ghét cho thênh thang nhẹ gánh buổi lên đường không?

Cuối tuần này, chúng ta sẽ đến đây viếng ai? Phải chăng tất cả đều cùng một nơi về!

Nhà thơ Trần Văn Nam, nhà ở tận thành phố Walnut, cách Little Saigon hơn 45 phút xe, nhưng theo ước nguyện cuối đời của anh, gia đình sẽ đưa anh về nằm ở cái nơi cuối đường Bolsa cho đông vui, gần gũi anh em.

Tôi có thể nói rằng, không phải chỉ có con đường số 1 từ thành phố Santa Ana, khi qua thành phố Westminster đổi thành Bolsa là dẫn đến nhà quàn, lò thiêu và nghĩa trang Peek Family, mà có thể nói tất cả con đường của thành phố nơi đây cuối cùng đều dẫn một nơi như thế, đó là nơi ta viếng người đã khuất, gặp bà con, bạn bè trong nhiều lần, và cuối cùng là nơi chúng ta đến đây trước khi trở về với cát bụi hay đi vào lòng đất!

Thật ra, đã ra đi, ai cũng có nơi đến, và con đường nào cũng có một chỗ cuối của nó! (Huy Phương)

Nhân viên sứ quán đã lạm dụng quyền bất khả xâm phạm của các cơ sở lãnh sự

 Trần Bang‘s post.
 
No automatic alt text available.

Trần Bang

 

Năm 2016 ngồi vỉa hè HN nghe ” cử nhân tốt nghiệp đại học khá giỏi, có ngoại hình, có ngoại ngữ, có lý lịch 3 đời trong veo hay cs càng tốt, “chạy” 200-500 củ thì vào được Bộ ngoại giao. Nhưng vào rồi chỉ pha trà hoặc được sai vặt… ở HN, nếu muốn đi sứ thì thêm 1000 củ đến 3000 củ tuỳ theo Á, Âu, Nam Mỹ, Bắc Mỹ…”

Nên khi nghe tin nhân viên, cán bộ đảng viên sứ quán của CHXHCN VN ở các nước buôn ngà voi, sừng tê, vi cá mập… hay thu phí di vu cao của Việt Kiều khi làm thủ tục hành là chính liên quan đến VN, thì hiểu ngay… đó là cách thu hồi vốn và chốt lời, làm gì còn Tổ quốc, Danh dự, Tự trọng…, có chi mô?

“Một tờ báo Chile vừa đăng tải những hình ảnh được chụp hôm thứ năm (18.1) từ phía trên tòa nhà Đại sứ quán Việt Nam tại Chile, ở địa chỉ Avenida Eliodoro Yáñez 2897, Providencia, thành phố Santiago de Chile!

Sự việc xuất phát từ những người xung quanh cảnh báo về mùi hôi trên mái nhà cơ quan ngoại giao. Đây cũng là lần đầu tiên xảy ra tại Chile khi gần cả 100 vây cá mập của các loài trưởng thành còn tươi được phơi ngay trong thành phố.

Ông Matias Asun, giám đốc tổ chức Greenpeace tại Chile cho rằng bắt cá, chặt vây là một hành động man rợ, đe dọa môi trường. Trên twitter ông này viết sự việc đã gây chấn động cộng đồng khoa học quốc tế!

©http://www.elmostrador.cl/…/cientos-de-aletas-de-tiburon-s…/

Không chỉ vậy, còn có thể gây nên vấn đề ngoại giao, vì nhân viên sứ quán đã lạm dụng quyền bất khả xâm phạm của các cơ sở lãnh sự. Trước áp lực của các tổ chức bảo vệ môi trưòng, Bộ ngoại giao Chile cho biết đã tìm mọi cách liên lạc với toà đại sứ Việt Nam nhưng không được trả lời và còn cúp ngang điện thoại!

Sự việc xảy ra đúng lúc, một hội nghị khoa học đang diễn ra tại Nam Mỹ thảo luận về hiểm họa diệt chủng của cá mập! “

( Copy FB Lê Nguyễn Hương Trà )

1 dân tộc bạc phúc là khi 99% dân số nghĩ rằng đá banh thắng là thắng tất cả!

Thuong Phan and 2 others shared Nguyễn Quang‘s post.
Image may contain: outdoor
Image may contain: 2 people, text and outdoor

Nguyễn Quang added 2 new photos.Follow

Một dân tộc bạc phúc là khi 99% dân số nghĩ rằng đá banh thắng là thắng tất cả!

Thậm chí còn cởi đồ, đua xe lạng lách để ăn mừng.

Tuyệt nhiên trong đám đó, không có bất cứ đứa nào cởi trần phản đối giá xăng tăng để đi bão tiết kiệm hơn

Việt Nam đặt cả châu Á dưới chân? Mày có bị điên không Ngô Trà? Qua Nhật qua Hàn mà xem đất nước người ta đã cách xa mình bao nhiêu thế kỉ.

Khi trẻ em bên đây phải đi bán vé số, thì nước người ta đã được ăn học miễn phí

Khi người già phải đi móc bọc, lụm ve chai thì nuớc người ta lấy tiền thuế để lo an sinh cho họ

Khi hệ thống xe lửa bên đây còn đang tính ngưng thi công, thì nươc người ta đã vận hành từ kiếp nào

Khi tài xế phải nghĩ mọi cách để chống BOT, thì bên Campuchia đã bỏ trạm BOT cuối cùng

Khi đất nước này không làm nổi 1 con ốc vít, thì Campuchia lại 1 lần nữa tự sản xuất ô tô

Khi những người dân nơi đây nghe đến chính trị là muốn đột quỵ, thì Myanmar đã bắt đầu chuyển mình để phát triển sau khi chuyển từ đôc tài sang dân chủ

Và cũng chính khi người dân nơi đây xuống làm loạn đường phố vì nghĩ rằng mình “vô địch”, Formosa vẫn ngày đêm xả thải, nợ công vẫn tiếp tục tăng, cây xanh tiếp tục bị đốn hạ, xã hội bại hoại, đạo đức thối nát, nước Việt vẫn tiếp tục đi lùi so với sự văn minh của nhân loại

Chỉ thắng đá banh ( vòng loại) là lý do duy nhất để tụi mày dám xuống đường mà đòi đặt cả Châu Á dưới chân?

Đừng chọc cười tao!

VÌ NGU HAY HÈN NHÁT ?

From:   Thuong Phan and Dien Hong Tran shared Lê hồng Song‘s post.
Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: 1 person, standing

Lê hồng Song added 2 new photos. 

Một con chó trị giá (vật chất) 1 triệu đồng bị bắt trộm. Cả trăm người căm hận vác gậy gộc phang chết tươi thằng trộm.

Một thằng cẩu quan ăn cướp trắng trợn đến 800 tỷ tiền thuế của Dân , trị giá tương đương 800.000  con chó , nhưng có nhiều người không giận dữ ,  đã vậy còn lập fb kêu gọi 15 triệu người khóc mướn xin trắng án cho hắn. Tại sao ?

VÌ NGU HAY HÈN NHÁT ?