Hoa Kỳ chưa thể đối phó với lệnh hạn chế xuất cảng kim loại đất hiếm của Trung Cộng

Theo báo Bưu Điện Hoa Nam

Hoa Kỳ vẫn phụ thuộc rất nhiều vào đất hiếm từ Trung Quốc, bất chấp những nỗ lực của Washington nhằm theo đuổi các thỏa thuận khoáng sản ở Ukraine và Trung Phi. Ảnh: Reuters

Dữ liệu hải quan cho thấy lệnh hạn chế xuất khẩu kim loại quan trọng sang Hoa Kỳ của Trung Quốc đã  giảm mạnh, trong đó có một số mặt hàng quan trọng đã dừng hoàn toàn vào tháng 3, 2025.

Trung Quốc nắm giữ vị trí thống lĩnh trong chuỗi cung ứng đất hiếm, một loại khoáng chất thiết yếu để sản xuất mọi thứ, từ điện thoại thông minh đến thiết bị quân sự tiên tiến.

Watch What Does China's Dominance in Rare-Earth Metals Mean for U.S ...

Xuất khẩu tellurium sang Hoa Kỳ, một kim loại được sử dụng rộng rãi trong các tấm pin mặt trời và thiết bị nhiệt điện, đã giảm khoảng 44 phần trăm về cả khối lượng và giá trị. Các lô hàng thanh vonfram giảm khoảng 84 phần trăm, trong khi xuất khẩu các sản phẩm vonfram khác giảm 77 phần trăm.

Theo dữ liệu, việc vận chuyển một số danh mục sản phẩm đã dừng hoàn toàn, bao gồm bột molypden, sản phẩm bismuth và ba danh mục vật liệu vonfram khác. Sự sụt giảm này diễn ra sau động thái của Trung Quốc nhằm hạn chế xuất khẩu vonfram, bismuth, tellurium, indium và molypden vào tháng 2, yêu cầu các nhà xuất khẩu phải xin giấy phép trước khi vận chuyển kim loại ra nước ngoài.

Theo báo cáo được Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế (CSIS) có trụ sở tại Washington công bố tuần trước, tính đến năm 2023, Trung Quốc chiếm 99% hoạt động chế biến đất hiếm nặng trên toàn cầu.

Bất chấp những nỗ lực của Washington nhằm giảm sự phụ thuộc vào Trung Quốc, bao gồm cả việc đầu tư vào các công ty như MP Materials, báo cáo cảnh báo rằng Hoa Kỳ chưa sẵn sàng ứng phó trong trường hợp thiếu hụt nguồn cung đất hiếm.

Các nhà phân tích Gracelin Baskaran và Meredith Schwartz của CSIS cho biết trong báo cáo: “MP Materials (của Hoa Kỳ) sẽ chỉ sản xuất được 1.000 tấn nam châm neodymium-boron-sắt (NdFeB) vào cuối năm 2025 – ít hơn 1 phần trăm trong số 138.000 tấn nam châm NdFeB mà Trung Quốc sản xuất vào năm 2018”.

Theo số liệu mới nhất từ ​​Cục Khảo sát Địa chất Hoa Kỳ, Trung Quốc nắm giữ 44 triệu tấn trữ lượng đất hiếm, chiếm khoảng 49% tổng trữ lượng toàn cầu. Trung Quốc khai thác 270.000 tấn quặng đất hiếm vào năm 2024, tương đương khoảng 69,2 phần trăm sản lượng của thế giới. Ngược lại, sản lượng của Hoa Kỳ chỉ là 45.000 tấn vào năm ngoái.

Rare Earth Trade War as an Ultimate War Trigger Part 2 - Crush The Street

Cuối cùng, phần lớn hoạt động tinh chế đất hiếm , 80%, diễn ra tại Trung Quốc. Do đó, ngay cả đất hiếm được khai thác ở nước ngoài cũng được chuyển đến Trung Quốc để xử lý cuối cùng. Các cơ sở tinh chế mới ở Bắc Mỹ đang được thiết lập để giải quyết vấn đề này, nhưng thách thức nằm ở việc quản lý tác động môi trường của quá trình xử lý đất hiếm.


Trung Cộng luồn lách thuế 3500% đánh vào các tấm nặng lượng mặt trời

Theo báo Bưu Điện Hoa Nam

ký giả Kỷ Tư Kỳ ở Bắc Kinh

Theo những người trong cuộc, chính sách thuế quan thất thường của Washington đã làm tăng thêm sự bất ổn cho các kế hoạch đầu tư dài hạn vào ngành năng lượng mặt trời của Trung Quốc. Ảnh: Shutterstock
Trong khi các quan chức thương mại Hoa Kỳ đã hoàn tất việc đánh thuế ở  mức  cao đối với việc nhập khẩu pin mặt trời (PV) từ Đông Nam Á, các nhà sản xuất năng lượng mặt trời Trung Quốc nay tìm cách xuất cảng từ nhiều khu vực khác với kế hoạch xây dựng nhà máy ở đó nhằm đảm bảo các tuyến vận chuyển thay thế đến Hoa Kỳ.

Nhưng theo những người trong ngành, chính sách thuế quan thất thường của Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump trong năm nay đã làm tăng thêm sự bất ổn cho mọi kế hoạch đầu tư dài hạn.

Vào thứ Hai, ngày 21 tháng 4, 2025 Bộ Thương mại Hoa Kỳ đã công bố phán quyết cuối cùng trong cuộc điều tra chống bán phá giá và thuế đối kháng kéo dài một năm qua đối với pin và mô-đun năng lượng mặt trời từ bốn quốc gia Đông Nam Á, với mức thuế cao hơn nhiều so với mức sơ bộ được công bố vào năm ngoái.

Theo thông báo, các nhà sản xuất như Hounen Solar có trụ sở tại Chiết Giang sẽ phải đối mặt với mức thuế bán phá giá và thuế chống trợ cấp kết hợp lên tới hơn 3.500 phần trăm đối với các sản phẩm được sản xuất tại Campuchia. Thuế kết hợp đối với một số nhà máy của các công ty Trung Quốc tại Thái Lan sẽ lên tới gần 1.000 phần trăm. Một số nhà máy tại Việt Nam sẽ phải chịu mức thuế vượt quá 800 phần trăm. Và một số nhà máy tại Malaysia cũng sẽ phải đối mặt với mức thuế cao tới 250 phần trăm.

Đông Nam Á đã trở thành điểm đến chính của các công ty năng lượng mặt trời Trung Quốc, họ đã chuyển năng lực sản xuất ra nước ngoài trong những năm gần đây – được coi là nỗ lực nhằm lách thuế quan của Hoa Kỳ đối với hàng nhập khẩu trực tiếp từ Trung Quốc.

Với Trung Đông là một lựa chọn phổ biến trong số các công ty công nghiệp lớn. Năm ngoái, Jinko Solar đã công bố khoản đầu tư gần 1 tỷ đô la Mỹ vào nhà máy thứ tư ở nước ngoài tại Ả Rập Xê Út, dự kiến ​​sẽ bắt đầu sản xuất vào năm 2026.

Đầu tháng này, Chint New Energy đã đạt được thỏa thuận với chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ về một nhà máy sản xuất pin mặt trời mới tại nước này, dự kiến ​​sẽ dành 80 phần trăm sản lượng để xuất khẩu.

Citic Securities cho biết: “Việc đưa hoạt động sản xuất PV của Mỹ trở về nước vẫn còn nhiều bất ổn và Hoa Kỳ khó có thể thoát khỏi sự phụ thuộc vào các sản phẩm năng lượng mặt trời nhập khẩu trong trung hạn”.


Đức Giáo Hoàng Phan xi cô đã về nhà Cha trên Trời

Tổng Hợp Báo Chí

Pope Francis' Cause of Death: How the Pontiff Died

Đức Giáo hoàng Phanxicô đã qua đời vào Thứ Hai Phục sinh, ngày 21 tháng 4 năm 2025, ở tuổi 88, Vatican thông báo. Ngài qua đời lúc 7:35 sáng giờ địa phương tại nơi cư trú của ngài ở Casa Santa Marta của Vatican. Đức Hồng y Kevin Farrell , Nhiếp chính của Phòng Tông tòa, đã xác nhận tin tức này, tuyên bố rằng,  “Anh chị em thân mến, với nỗi buồn sâu sắc, tôi phải thông báo về sự ra đi của Đức Thánh Cha Phanxicô. Vào lúc 7:35 sáng nay, Giám mục Roma, Phanxicô, đã trở về nhà của Chúa Cha.”

Bất chấp những thách thức về sức khỏe gần đây, bao gồm cả việc phải nằm viện kéo dài vì viêm phổi kép vào đầu năm nay, Giáo hoàng Francis vẫn tích cực thực hiện nhiệm vụ của mình. Vào Chủ Nhật Phục Sinh, chỉ một ngày trước khi qua đời, ngài đã bất ngờ xuất hiện tại Quảng trường Thánh Peter để ban phước cho các tín đồ và gặp Phó Tổng thống Hoa Kỳ JD Vance tại Vatican.


 

Niềm Vui Từ Lộ Đức trong Tuần Thánh

Theo TTX CNA La Nouvelle Republic (Pyrenees)

Đền Đức Mẹ Lộ Đức đã chính thức công nhận phép lạ y khoa thứ 72: một phụ nữ Ý đã được chữa khỏi căn bệnh thần kinh cơ hiếm gặp cách đây hơn 15 năm.

Nun’s recovery recognized as 70th official miraculous healing at ...

Thông báo được đưa ra vào thứ Tư, ngày 16 tháng 4 năm 2025, tại hang động, khi Cha Michel Daubanes, cha sở của đền thờ, tiết lộ quyết định ngay sau những lời cầu nguyện cuối cùng của giờ kinh tối, lần chuỗi Mân Côi.

Cuộc sống thay đổi vào năm 2009

Người nhận ơn mẹ là chị Antonietta Raco thuộc Giáo phận Tursi‑Lagonegro, “bị bệnh xơ cứng bên nguyên phát ” — một loại bệnh về tế bào thần kinh vận động gây ra tình trạng yếu cơ. Cô đã thực hiện chuyến hành hương với hy vọng sẽ được cứu chữa. Sau khi tắm trong nước suối Lộ Đức, cô “bắt đầu có thể di chuyển một cách độc lập” và, theo như các bác sĩ , “những ảnh hưởng của căn bệnh khét tiếng đã biến mất ngay lập tức và dứt khoát”, theo dòng tweet được Catholic World Report chia sẻ .

Antonietta Raco.

Bà Antonietta Raco, hình chụp sau khi được chữa khỏi 10 năm của báo La Nouvelle Republic (Pyrenees)

Như giáo phận Raco giải thích, tin tức về sự hồi phục của bà đã đến được Ủy ban Y khoa Quốc tế Lourdes điều nghiên, sau khi xem xét kỹ lưỡng, họ đã tuyên bố “sự hồi phục của người phụ nữ này có đặc điểm không thể giải thích được về mặt y khoa”.

Tờ báo Ý La Gazzetta del Mezzogiorno trích lời bác sĩ Raco mô tả phương pháp chữa bệnh này là “một hiện tượng khoa học không thể giải thích được”. Bản thân Raco cũng nói về cảm giác phấn chấn gần như siêu nhiên, chia sẻ rằng cô cảm thấy “một cảm giác khỏe khoắn khác thường” sau khi ngâm mình trong nước.

Ngọn hải đăng của hy vọng

Thật tuyệt vời khi sự công nhận chính thức này được công bố không chỉ trong Tuần Thánh mà còn trong Năm Thánh Hy Vọng này.

Câu chuyện này nhắc nhở các tín đồ về cách Chúa chọn sử dụng một thánh địa hành hương để ban ơn như vậy. Trên thực tế, kể từ năm 1858, Lourdes đã thu hút hàng triệu người tìm kiếm sự chữa lành về thể xác và sự an ủi về tinh thần. Mỗi phép lạ được công nhận chính thức sau khi ủy ban khoa học chấp nhận là phi thường và không thể giải thích được, hiện có tổng cộng 72 phép lạ. Sự kiện lại một lần nữa nhắc nhở các tín đồ rằng ân sủng có thể phá vỡ ngay cả những rào cản mạnh nhất.

Đối với nhiều người, những phương pháp chữa trị này không chỉ là những điều kỳ lạ về y khoa; chúng khẳng định lại hy vọng, làm sâu sắc thêm đời sống cầu nguyện và truyền cảm hứng cho các hành động từ thiện. Như Đức Giám mục Orofino đã tuyên bố:

Cảm tạ Chúa, Đấng đã một lần nữa biểu lộ sự hiện diện của Người giữa dân Người bằng dấu chỉ thiêng liêng này.”


 

Khoa Học Cuối Tuần: Hoa Kỳ thử dùng gan heo đã được chỉnh gene để cấy cho người bị bịnh suy gan cấp tính

Theo TTX AP và các báo khác

WASHINGTON — Các nhà nghiên cứu Hoa Kỳ sẽ sớm thử nghiệm xem liệu gan từ lợn được chỉnh sửa gen có thể điều trị cho những người bị suy gan đột ngột hay không,  bằng cách lọc tạm thời máu của họ thay cho gan của bệnh nhân, để bộ phận này có thể nghỉ ngơi và có thể tự chữa lành nhờ vào đặc tính tái sinh tế bào của gan .

Theo nhà sản xuất gan heo cấy, eGenesis , công ty này đã công bố bước đi này vào thứ ba cùng với đối tác OrganOx, thử nghiệm lâm sàng đầu tiên thuộc loại này đã được Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm chấp thuận .

Máy OrganOx metra , truyền máu có oxy, thuốc men và chất dinh dưỡng ở nhiệt độ cơ thể bình thường và gần với áp suất và lưu lượng sinh lý. Metra hoàn toàn tự động và có thể bảo quản cơ quan của người hiến tặng ở trạng thái hoạt động trong tối đa 24 giờ.

Mike Curtis, giám đốc điều hành của eGenesis có trụ sở tại Massachusetts, công ty biến đổi gen lợn để các cơ quan của chúng giống với cơ thể người hơn, cho biết trong các thí nghiệm với bốn xác chết, nỗ lực “cầu nối” đó cho thấy gan lợn có thể hỗ trợ một số chức năng của gan người trong hai hoặc ba ngày.

Scientists have figured out how to make a pig liver filter human blood

 

Ông cho biết thử nghiệm sẽ tuyển tối đa 20 bệnh nhân trong các đơn vị chăm sóc đặc biệt không đủ điều kiện ghép gan.họ sẽ được bơm máu qua gan lợn.

Người ta ước tính có khoảng 35.000 người ở Hoa Kỳ phải nhập viện mỗi năm khi gan của họ đột nhiên bị suy. Có rất ít lựa chọn điều trị và tỷ lệ tử vong lên tới 50%. Nhiều người không đủ điều kiện để ghép gan hoặc không thể tìm được gan phù hợp kịp thời.

Nghiên cứu mới, dự kiến ​​sẽ được tiến hành vào cuối mùa xuân này, là một bước ngoặt trong cuộc tìm kiếm các ca ghép tạng từ động vật sang người . Các nhà nghiên cứu sẽ không ghép gan lợn vào cơ thể bệnh nhần nhưng thay vào đó, bác sĩ sẽ gắn nó ở bên ngoài cho những người tham gia nghiên cứu. Gan heo sẽ hoạt động giống như là một loại gan nhân tạo trong lúc dưỡng thương cho gan thật của bệnh nhân.

Đến một độ tuổi nhất định, ta mới hiểu rằng…

Huỳnh Thu Thủy

Đến một độ tuổi nhất định, ta mới hiểu rằng…

Sự giàu có lớn nhất không phải là tiền bạc, mà là sức khỏe và thời gian. Kiếm được bao nhiêu cũng vô nghĩa, nếu đến cuối cùng phải dùng nó để mua lại từng hơi thở.

Tình cảm chân thành không nằm ở số người vây quanh, mà ở ai còn ở lại khi ta chẳng còn gì. Bạn bè có thể đông, nhưng tri kỷ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Quần áo hàng hiệu, xe sang cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài, còn bên trong tâm hồn, nếu không an nhiên, thì vẫn chỉ là kẻ lạc lối trong phù hoa.

Những gì ta theo đuổi cả đời đôi khi không đáng giá bằng một giấc ngủ ngon, một bữa cơm ấm áp bên người thân.

Cuộc sống này không cần phải hơn thua với ai, chỉ cần mỗi ngày trôi qua đều nhẹ nhàng, an yên. Vì đến cuối cùng, thứ đáng giá nhất không phải là ta có gì, mà là ta đã sống ra sao.

TUỔI GIÀ, KHI THIẾU MỘT NGƯỜI BẠN ĐỜI

Công Tú NguyễnChuyện tuổi Xế Chiều

Trong cuộc sống, nhất là khi về già, một trong những điều quan trọng nhất, đó là có cho mình một người bạn đời. Nếu người ta không may, vì mộ lý do nào đó, ví dụ như ly hôn, hay một trong hai người kia ra đi quá sớm, mà phải sống cuộc đời còn lại một mình đơn lẻ, thì quả là một điều bất hạnh.

Bởi vì, người bạn đời là một trong những yếu tố quan trọng, để quyết định cho bạn có một cuộc sống trong quãng thời gian còn lại, hạnh phúc và viên mãn kể cả khi bạn nghèo, thậm chí nó còn giúp cho bạn kéo dài thêm tuổi thọ.

Thật vậy, các bạn thử nghĩ xem, khi con người ta bắt đầu bước sang cái tuổi xế chiều, với những năm tháng của cuộc đời, mà phải sống trong cô đơn và im lặng, thì sẽ buồn như thế nào.

Đến bữa ngồi ăn một mình, và tối đến đi ngủ cũng một mình, đêm đêm khi tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh cũng chẳng có ai, sáng sáng tỉnh dậy, cũng vẫn chỉ một mình…thì đó là một điều đáng sợ và buồn tủi.

Cuộc đời này, người sống bên bạn lâu nhất, không phải là bố mẹ và con cái, cũng không phải anh em hay bạn bè, càng không phải là đồng nghiệp hay người yêu, mà chính là người bạn đời. Đấy mới thực sự là người duy nhất chung sống bên bạn suốt đời.

Bạn bè, dù có chân thành đến mấy, cũng không thể ở bên bạn mãi mãi. Bố mẹ, dù có tốt đến mấy, cũng không thể sống với bạn cả đời. Con cái, có thân thương là vậy, cũng không thể sống mãi bên cạnh bạn, rồi cũng có lúc chúng vỗ cánh bay đi, để có một cuộc sống riêng.

Anh em, dù có là máu mủ ruột thịt thân tình, cũng không thể ở bên bạn mỗi ngày, cũng không thể chăm sóc bạn những khi “Tối lửa tắt đèn”. Chỉ có vợ chồng, người mà ta vẫn thường gọi là bạn đời, mới có thể chung sống và bên bạn lúc sớm chiều.

Trong cuộc sống hằng ngày, mỗi khi nhìn thấy những cụ ông, cụ bà với mái tóc bạc phơ, dắt tay nhau từng bước đi bộ trên đường, tôi rất ngưỡng mộ.

Lúc đó, tôi mới hiểu được rằng, con người ta có được những khoảnh khắc hạnh phúc như vậy, họ đã phải cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu những sóng gió gian truân của cuộc đời, để rồi, họ vẫn còn ở bên nhau, tay nắm tay, và cùng nhau đi nốt quãng đời còn lại, cho đến hết cuộc đời của mình.

Đừng vì một điều gì trong cuộc sống, mà đánh mất đi người vợ hay người chồng của mình, người mà hằng ngày vẫn hết mực yêu thương mình nhất. Vì suy cho cùng, họ mới chính là người sẽ ở lại bên bạn, và sống với bạn trong cuộc đời này.

Chính vì thế, hãy thật trân trọng người bạn đời của mình, và trân trọng những gì mình đang có khi còn có thể !!!

Sưu tầm


 

 Hoa Kỳ Đe Dọa Đánh Thuế 245% Lên Hàng Trung Quốc: “Quả Bóng Ở Sân Bắc Kinh”

Ba’o Dat Viet

April 16, 2025

WASHINGTON – Cuộc chiến thương mại Mỹ – Trung lại nóng rực sau khi Tòa Bạch Ốc đêm 15 Tháng Tư công bố một sắc lệnh hành pháp mới từ Tổng Thống Donald Trump, trong đó cảnh báo mức thuế lên tới 245% sẽ được áp dụng với hàng nhập khẩu từ Trung Quốc, như một động thái đáp trả chính sách trả đũa gần đây từ Bắc Kinh.

Sắc lệnh này không chỉ khởi động cuộc điều tra an ninh quốc gia về các nguồn tài nguyên quan trọng, mà còn làm rõ lý do vì sao Trung Quốc là quốc gia duy nhất bị loại khỏi danh sách tạm hoãn áp thuế trong khi hơn 75 quốc gia khác đang tích cực đàm phán thương mại với Mỹ.

Theo Tòa Bạch Ốc, Bắc Kinh đã trả đũa bằng cách tăng thuế lên hàng hóa Mỹ đến 125%, nhằm đáp lại mức thuế 145% mà Mỹ áp đặt trước đó. Không những thế, Trung Quốc còn đình chỉ xuất khẩu một loạt tài nguyên chiến lược, bao gồm gali, germani, antimon – những nguyên liệu có vai trò sống còn trong các ngành công nghệ cao và quân sự.

Trong tuần qua, Trung Quốc tiếp tục gây sức ép bằng cách ngưng xuất khẩu kim loại đất hiếm nặng và nam châm đất hiếm, khiến các ngành công nghiệp then chốt của Mỹ như sản xuất ô tô, hàng không vũ trụ, chip bán dẫn và quốc phòng đứng trước nguy cơ thiếu hụt nguồn cung nghiêm trọng.

“Trung Quốc hiện phải đối mặt với mức thuế lên tới 245%, điều chưa từng có tiền lệ trong lịch sử thương mại giữa hai nước,” tuyên bố từ Tòa Bạch Ốc cho biết. Dù vậy, chi tiết cụ thể về loại hàng hóa bị áp mức thuế này vẫn chưa được công bố.

Trong khi các nước khác phản ứng với chiến lược thương mại “Nước Mỹ trên hết” bằng cách tìm kiếm các thỏa thuận song phương với Washington, thì Bắc Kinh lại chọn cách im lặng trước lời đề nghị đàm phán từ phía Mỹ và tiếp tục gia tăng sức ép.

Về phía Trung Quốc, chính quyền Bắc Kinh lên tiếng kêu gọi Mỹ “ngừng gây áp lực” nếu thực sự muốn đối thoại, đồng thời tuyên bố sẵn sàng đương đầu với bất kỳ cuộc chiến thương mại nào. “Chúng tôi không sợ,” tuyên bố từ Bộ Thương Mại Trung Quốc khẳng định.

Tuy nhiên, phía Mỹ lại cho rằng mọi quyết định giờ đây phụ thuộc vào Trung Quốc. Thư ký báo chí Tòa Bạch Ốc Karoline Leavitt tuyên bố:

“Quả bóng đang ở trong sân Trung Quốc. Họ phải đi bước trước nếu muốn có thỏa thuận. Chúng ta không cần họ, họ cần chúng ta.”

Với tuyên bố cứng rắn này, căng thẳng giữa hai nền kinh tế lớn nhất thế giới tiếp tục leo thang, đặt ra những hệ lụy tiềm ẩn đối với chuỗi cung ứng toàn cầu, thị trường tài chính, và các ngành công nghiệp chiến lược từ Mỹ đến châu Á. Câu hỏi lúc này là: Liệu Bắc Kinh sẽ lùi bước, hay sẵn sàng lao vào cuộc đối đầu thuế quan tốn kém không có hồi kết?


 

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Một tỉ người Tầu

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến 

Ba’o Dan Chim Viet

15/04/2025

Gần hai năm trước, tôi có một bài báo ngắn được phổ biến trên trang Đàn Chim Việt. Mãi đến cuối tháng rồi, vẫn còn có đôi vị “độc giả” gửi lời bình luận. Xin đơn cử một: “Ông Nội – says (20/09/2014 at 15:12): Nơi đây – Có được mấy con vện vàng 3 khoang, sủa theo bồi bút Tàu gian họ Tưởng này?”

Đây là lần gần nhất, chứ không phải là duy nhất – kể từ khi ông Hồ Quang Lợi, Trưởng Ban Tuyên Giáo Thành Ủy Hà Nội, tổ chức nhóm chuyên gia đấu tranh tham gia bút chiến trên internet – tôi bị qúi vị “chuyên gia đấu tranh” buộc tội là… “Tàu gian!”

Sự cáo buộc này, nói nào ngay, không hoàn toàn vô cớ vì tôi nói được tiếng Hoa. Chỉ tiếc là vốn liếng Hoa Ngữ của tôi vô cùng giới hạn, vỏn vẹn chỉ có mỗi một câu thôi: “Bỉ ngộ dách mánh mìn báo.”

Đó cũng là câu ngoại ngữ đầu đời tôi học được từ một phụ nữ Trung Hoa. Có hôm, bà rụt rè đến xin mẹ tôi cho được để nhờ trước cửa nhà một cái thúng bán bánh mì vào buổi sáng.

Bên trong cái thúng này là một lò than be bé, với xoong xí mại đặt bên trên, cùng với vài chục ổ bánh mì nho nhỏ. Bánh mì xí mại giá hai đồng. Một đồng chỉ có bánh mì không rưới thêm nước thịt, kèm mấy cọng dưa chua làm bằng củ cải trắng và cà rốt đỏ au.

Bà cụ không rách rưới nhưng trông rất lôi thôi và tàn tạ: bộ quần áo xẩm lùi xùi, cái nón cói cong vành (hẳn là phải mang từ cố quốc) bao quanh một khuôn mặt già nua, buồn bã và cam chịu.

Dù mỗi sáng tôi chỉ mua một đồng bánh mì thôi (dách mánh mìn báo) nhưng luôn luôn được bà ưu ái cho (thêm) một viên xí mại, kèm theo một nụ cười hiền… miễn phí.

Thế là mỗi sáng tôi có dư ra được một đồng. Đồng bạc còn lại, tôi mang “nộp” ngay cho bà cai trường – người có một mẹt hàng khiến cho tất cả những đứa trẻ con (con nhà nghèo) như tôi đều phải thèm thuồng: me ngào, cóc và xoài xanh ngâm nước đường, mức dừa, kẹo cau, đậu phụng, bánh qui, quả mác mác, quả sim hay say chín…

Tôi suýt chết cái tên là “Tiến bánh mì xí mại” thì bà cụ đột ngột qua đời. Từ đó, thỉnh thoảng, trong xóm vẫn còn có tiếng rao (“loong sữa pò, de chai, pao pán hông”) của cụ ông nhưng nghe yếu hẳn ớt và buồn bã hơn nhiều.

Hình ảnh những người khách trú trong trí tưởng ấu thời (xa xôi) của tôi, xem ra, hoàn toàn khác xa với của qúi vị “thương lái” Trung Quốc ngày nay – ở Việt Nam:

Từ việc mua đuôi trâu, móng trâu, rễ hồi, ốc bươu vàng tới việc sẵn sàng thu mua phế liệu, đỉa, cá cơm với giá cực cao – những hành động tưởng như vô thưởng vô phạt nhưng lại ẩn chứa những dụng ý sâu xa của lái thương Trung Quốc…

Thâm độc hơn, chúng mở chiến dịch thu mua dây đồng vụn với giá cao “trên trời”, đẩy từng đoàn “đồng tặc” lùng sục chặt trộm dây đồng từ các đường điện cao thế, băm nát mạng lưới điện quốc gia. Sau đó là thu mua cáp quang phế liệu với mức giá trên trời.

Đến khi dân nghèo lặn xuống biển chặt phá mạng cáp quang viễn thông, thì dân chúng mới “ngã ngửa” ra mục đích sâu xa của chúng là phá hoại con đường huyết mạch thông tin của Việt Nam…

Tôi chưa bao giờ có dịp gặp gỡ những vị “thương lái TQ” có ý đồ “thâm độc” và “phá hoại” như thế nhưng lại có dịp tiếp xúc (qua sách vở) với nhiều người Tầu khác: Lão Tử, Khổng Tử, Lý Bạch, Thôi Hiệu, Mạnh Hạo Nhiên, Kim Thánh Thán, Lỗ Tấn, Ba Kim, Kim Dung, Lâm Ngữ Đường, Mặc Ngôn, Trương Hiền Lượng, Lưu Hiểu Ba, Dương Kế Thằng…

Tam Giáo (Phật Giáo, Khổng Giáo, Lão Giáo) ở Việt Nam có đồng quy hay không là điều mà tôi hoàn toàn không “bảo đảm,” và cũng không dám lạm bàn nhưng tôi biết chắc chắn là cá nhân mình – đôi lúc – có hơi bị quân tử Tầu (chút xíu) là do ảnh hưởng của Khổng Phu Tử và… Kim Dung!

Cũng không ít lúc tôi trở nên… “thoát tục” (và văng tục: “Đ…má, tao đéo care cái con cặc gì ráo trọi”). Thái độ sống “vô vi” này, không chừng, tôi bị lây từ Lão Trang. Chắc là hai thằng chả chớ còn ai vô đây nữa?

Bởi vậy, thỉnh thoảng, quí vị dư luận viên vẫn gọi tôi là “Tầu Tưởng” (tưởng) cũng không trật chi nhiều – dù tôi chưa đến Trung Hoa bao giờ và vẫn ao ước có dịp được sống ở đất nước này (vài ngày) cho biết.

May mắn sao, tháng rồi, tôi vớ được cuốn Đèn Cù của ông Trần Đĩnh. Tác giả có cơ hội đi “du học” ở tuốt bên Tầu, nhiều năm, và chuyện ông kể về dân tộc này cứ khiến tôi cứ suy nghĩ mãi:

Bữa ấy tôi đang đọc báo chữ to gần Da Xan Ting – Đại thiện đình (Nhà ăn lớn). Một sinh viên Trung Quốc đến bên tôi. Trắng, đẹp, kính trắng, mắt hiền.

– Xin lỗi, anh là lưu học sinh Việt Nam?

– Vâng, còn anh ala Thượng Hải? (ala tiếng Thượng Hải là chúng ta, chúng tôi).

– Tôi là… (anh nói tên nhưng tôi không nhớ), muốn nói chuyện một ít với anh, có được không?

Anh nhờ tôi chuyển cho sứ quán Việt Nam một thư đề nghị Bắc Việt Nam hãy tôn trọng hiệp định Genève, đình chỉ đưa quân và vũ khí vào trong Nam cũng như rút lực lượng đã phi pháp cài lại từ 1954.

– Làm gì có chuyện ấy nhỉ?

Hoàn toàn bị xúc phạm, tôi vừa ngớ ra ngạc nhiên vừa khó chịu. Anh đốt đảng anh thôi chứ lại định đốt cả đảng tôi nữa ư?

– Có, đài nước ngoài thường xuyên lên án, tố cáo Bắc Việt Nam.

– Sao anh tin những thứ ấy?

– Đọc các đại tự báo đây anh có tin không?

Tôi quay đi và nói:

– Tôi không chuyển thư anh được vì bận và vì ý kiến của anh thiếu cơ sở.

Nhưng từ hôm ấy, tôi bỗng cứ lởn vởn nghĩ ta có vi phạm hiệp định Genève thật không? Chả lẽ ta chính nghĩa lại bội ước? Chả lẽ bản chất ta hòa bình lại thích chiến tranh?

Lúc ấy thật tình tôi không biết đảng có phương án kế hoạch cài cán bộ và quân lính ở lại miền Nam cũng như tiến hành nghiên cứu ngay từ đầu hình thế bờ biển để sau này lập “đội thuyền không số” có cơ sở ở huyện Thuỷ Nguyên. v.v…

Tuần sau tình cờ tôi gặp anh “Thượng Hải” ở gần Đại lễ đường. Anh đi với một cô gái trăm phần trăm Shang hai gu niang, Thượng Hải cô nương. Cô gái nhìn tôi như có ý hỏi anh bạn đi bên: “Cha từ chối đưa thư đấy phải không?”

Không nghe thấy nhưng tôi cáu – đinh ninh cô gái nói nei jia huo, thằng cha kia. Cùng lúc thấy cô gái rất đẹp. Picasso có lẽ lấy mẫu kiểu tóc đuôi ngựa ở cô gái thanh tú này.

Chẳng hiểu sao tôi rẽ ngoắt luôn. Tức. Không, có cả ghen vớ ghen vẩn.

Khi chống phái hữu, nhiều giáo sư, sinh viên bị đưa đi, tôi có ý tìm anh “Thượng Hải”. Không thấy nữa. Nghĩ cô gái Thượng Hải nếu không xuống nông thôn lao động cải tạo – để bị người ta cưỡng hiếp, chửa hoang và treo cổ chết – thì chắc phải bỏ học và bỏ cái đuôi ngựa “văn hoá đồi truỵ phương Tây”, tôi bỗng bồn chồn cùng ân hận lạ lùng.

Tôi chưa hiểu với tôi những ông thày sống động đầu tiên chỉ ra con đường và cách thức đấu tranh cho dân chủ chính là làn sóng “phái hữu” trong đó có anh sinh viên cùng cô bạn gái xinh đẹp của anh. Sau này trong gian nan phải chịu đựng tôi mới nhận ra hình ảnh của họ càng đậm nét trong tôi.

Nhưng tại sao anh sinh viên đeo kính trắng lại chọn tôi để nhờ chuyển thư phản đối ta “phạm pháp” đưa súng ống, binh lính vào Nam? Anh đọc thấy gì ở trên mặt tôi. Một hừng sáng nào đó ư? Một kiểu Nàng Kiều với Đạm Tiên ngày Thanh Minh.

Tôi còn một bạn học, người Nam Kinh. Lúc “phái hữu” lên tiếng, anh từng bảo tôi:

– Chắc cậu cũng biết truyện “cô gái quàng khăn đỏ?” Chúng ta đấy. Cũng quàng khăn đỏ cả mà. Hỏi bà ơi, tại sao tai bà to thế? Bà nói: Để bà nghe thấu bọn phản động chúng nó thì thào. Thế sao mắt bà sáng thế? À, sáng mới thấy được chỗ chúng nó ẩn nấp. Còn răng? Sao răng bà to thế? Răng bà to để ăn thịt những đứa khỏe thắc mắc về bà… như cháu. Ăn luôn.

Tôi hỏi anh:

– Người Trung Quốc nghĩ như cậu có nhiều không?

– Zen ma shuo ya? Nói sao nhỉ? Một nửa đi. Nhưng nửa kia có loa ở mồm và có súng trên tay.  (Trần Đĩnh. Đèn Cù, Westminster, CA: Người Việt, 2014).

Đó là “một nửa nước Trung Hoa” khi mới rơi vào tay đám cộng sản Tầu. Cho tới khi xẩy ra biến cố Thiên An Môn thì tôi tin rằng không phải là một nửa mà có đến ba phần tư dân số nước này đã trở nên “phản động.”

Đến sáng nay, 30 tháng 9 năm 2014, South China Morning Post đi tin:

“Hàng chục ngàn người đang chiếm lĩnh đường phố, đòi hỏi Bắc Kinh phải cải cách dân chủ.” Bây giờ thì tôi tin rằng bốn phần năm người Tầu cũng đang muốn thoát Trung (cộng) y như tuyệt đại đa số dân Việt hiện nay.

Hồng Kông 2014. Ảnh: Dickson Lee. Nguồn: South China Morning Post

Nói cách khác là dân Việt có một tỉ người Tầu đồng cảnh nhưng dường như không mấy ai để ý đến điều này – trừ nhà báo Lê Phú Khải. Ông nói chắc (như bắp) thế này đây: “Bắc Kinh sợ nhất cái gì?…Sợ nhất Việt Nam dân chủ. Vì, Bắc Kinh giống hệt Hà Nội: Đang ngồi trên kho thuốc nổ.”

Chế độ đảng trị độc tài ở Trung Quốc đã tạo ra những mâu thuẫn đối kháng trong lòng nó và không có cách nào hóa giải được…

Một Việt Nam cải cách chính trị, xây dựng nhà nước pháp quyền lúc này là tiếng sét ngang tai đối với độc tài đảng trị ở TQ. Việt Nam dân chủ là tiếng gọi mênh mông được vẫy chào từ hàng triệu trái tim TQ bị đè nén bởi bạo quyền bấy lâu nay.

Chữ “triệu” trong đoạn văn thượng dẫn được cho in đậm vì tôi tin rằng ông Lê Phú Khải viết lộn nên xin phép được viết lại: “Việt Nam dân chủ là tiếng gọi mênh mông được vẫy chào từ hàng tỉ trái tim TQ bị đè nén bởi bạo quyền bấy lâu nay.”

Chúng ta nên ứng xử khôn ngoan hơn với một tỉ đồng minh (cùng khổ) đang sống kề bên


 

Bị ảnh hưởng bởi thuế quan của Hoa Kỳ, các nhà giao dịch chip Trung Cộng không có hợp đồng

Theo Báo Bưu Điện Hoa Nam

Alice Lý, 15/04/2025

Tại một trong những thị trường điện tử lớn nhất thế giới, trung tâm Huaqiangbei cho thấy chuỗi cung ứng bị đảo lộn nhanh như thế nào do mức thuế quan leo thang với Washington.

Mọi người đi bộ qua một khu chợ ở Huaqiangbei, phố thương mại điện tử đầu tiên của Trung Quốc, tại Thâm Quyến. Ảnh: Getty Images
Bên ngoài, với dòng người đi bộ và công nhân rải rác mang theo những chiếc túi nilon đen và đẩy những chiếc xe đẩy chất đầy các hộp qua Huaqiangbei – một quận trực thuộc trung tâm công nghệ phía nam Thâm Quyến – có vẻ như cuộc chiến thuế quan không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động thường ngày của khu vực này khi hàng hóa được chuẩn bị để vận chuyển trên khắp cả nước và xa hơn nữa.

Nhưng khi bước vào bên trong chợ, bạn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo  với rất ít hoặc không có người qua lại.“Các đơn đặt hàng đã giảm mạnh kể từ tuần trước”, một nhà phân phối chip giấu tên cho biết. “Chúng tôi gần như không có đơn đặt hàng nào trong những ngày gần đây do giá tăng”.

Nhà phân phối cho biết với tờ Post rằng giá của một bộ xử lý trung tâm (CPU) – bộ não của máy tính – từ Intel hoặc AMD, những con chip phổ biến nhất trên thị trường, đã tăng từ 10 đến 40 phần trăm. Hầu hết các loại chip lưu hành tại Huaqiangbei dường như có nguồn gốc từ Hoa Kỳ và chủ yếu phục vụ người mua trong nước. Họ là nạn nhân trực tiếp của cuộc chiến thương mại Hoa Kỳ-Trung Quốc – những người đầu tiên cảm thấy chuỗi cung ứng bị ảnh hưởng do thuế quan tăng.

Và với sự trả đũa nhanh chóng của Trung Cộng, mức thuế mới của Bắc Kinh đối với hàng hóa của Hoa Kỳ đã tăng thêm lên 125 phần trăm, tính ngoài mức thuế đã áp dụng trước đó.

“Nếu giá cả tiếp tục tăng trong vài ngày tới, chúng tôi dự định đóng cửa và nghỉ ngơi. Chúng tôi sẽ mở cửa trở lại khi có thay đổi về chính sách, thuế quan… hoặc điều gì đó khác”, nhà phân phối cho biết.

“Làm việc lúc này chẳng có ý nghĩa gì cả – chúng tôi không kiếm được tiền, và việc tiếp tục mở cửa chỉ làm tăng thêm chi phí mà thôi.”

Hiệp hội Công nghiệp Bán dẫn Trung Quốc tuần trước đã thông báo rằng chip do các công ty có trụ sở tại Hoa Kỳ sản xuất nhưng được sản xuất bên ngoài Hoa Kỳ sẽ được miễn thuế trả đũa.

Theo Báo Tuần Tin Á Châu AsiaNews

Các cảng lớn của Trung Quốc đình trệ khi thuế quan của Hoa Kỳ tăng lên 145% cho thấy tác động, các nhà máy ngừng sản xuất

Thượng Hải [Trung Quốc], ngày 14 tháng 4 (ANI): Các cảng và tỉnh lớn tham gia vào hoạt động ngoại thương ở Trung Quốc đang bắt đầu cho thấy những tác động ban đầu của cuộc xung đột thuế quan đang diễn ra giữa hai nền kinh tế lớn nhất thế giới, theo đưa tin của Đài phát thanh Châu Á Tự do.

Tính đến thứ năm, hầu như không có tàu chở hàng nào hướng đến Hoa Kỳ từ các cảng Thượng Hải và Quảng Đông vốn từng đông đúc, trong khi các nhà máy xuất khẩu ở các tỉnh đóng vai trò quan trọng đối với nền kinh tế xuất khẩu của Trung Quốc phần lớn đã ngừng hoạt động.

Theo báo Bưu Điện Hoa Nam, ngày

Các nhà máy Trung Quốc tại Việt Nam chứng kiến ​​sự gia tăng ‘khủng’ về đơn hàng trong bối cảnh Mỹ tạm dừng áp thuế 90 ngày

Các nhà máy tại Việt Nam phải đối mặt với sự bất ổn lớn khi Hà Nội cố gắng thuyết phục Washington giảm bớt mức thuế đề xuất đối với hàng nhập khẩu từ Việt Nam. Ảnh: Getty Images

Jayson Wu, chủ sở hữu người Trung Quốc cho biết, hoạt động kinh doanh của Wu đã bị đình trệ trước khi thuế có hiệu lực, vì hầu hết khách hàng Hoa Kỳ của anh đã hủy đơn hàng. Bây giờ, những khách hàng đó đã quay lại, và yêu cầu Wu giao càng nhiều tủ càng tốt trong thời hạn 90 ngày.

“Các khách hàng người Mỹ của tôi đã quay lại với rất nhiều yêu cầu mua trả trước, họ rất sợ Trump có thể đưa ra điều gì đó điên rồ sau thời gian 90 ngày tới.”

Trong khi đó, theo Reuters, Việt Nam đang nỗ lực thuyết phục Washington giảm mức thuế quan đề xuất xuống mức khoảng 22% đến 28%.

Hà Nội đã đề nghị cắt giảm thuế đối với hàng hóa của Hoa Kỳ và được cho là cũng đang tăng cường trấn áp hàng hóa Trung Quốc chuyển hướng qua lãnh thổ của mình và thắt chặt giám sát các lô hàng nhạy cảm đến Trung Quốc.

Trong chuyến đi tới Hà Nội, ông Tập được cho là đã nói với các nhà lãnh đạo Việt Nam rằng Bắc Kinh khuyến khích các công ty Trung Quốc đầu tư vào Việt Nam và ông hy vọng các doanh nghiệp Trung Quốc sẽ được hưởng lợi từ môi trường kinh doanh công bằng và thân thiện.

Ngược lại, Trump được cho là đã theo dõi chặt chẽ các cuộc đàm phán Trung-Việt, nói rằng có lẽ họ có ý định “làm hại” Hoa Kỳ.

CŨNG MỘT KIẾP NGƯỜI – VỀ VỚI BỤI TRO, NÊN HÃY SỐNG MỘT ĐỜI YÊU THƯƠNG – Anmai CSsR

Anmai CSsR

 Lm.  Anmai CSsR

 Có những buổi chiều tôi đứng lặng trong sân lò hỏa táng, giữa tiếng kinh trầm buồn và làn khói mong manh bốc lên từ ống khói cao. Mỗi lần như thế, tôi lại bất giác rùng mình. Không phải vì sợ, mà vì lòng chợt lắng lại. Bên trong tôi vang lên một câu hỏi quen thuộc mà chưa bao giờ cũ: “Rồi một ngày nào đó, đến lượt mình thì sao?” Rồi tôi nghĩ đến phận người – cũng một kiếp người thôi – sao ta mãi mê bon chen, tranh giành, hận thù, để cuối cùng cũng chỉ là một nắm tro tàn trở về với đất bụi.”

Tôi đã tiễn nhiều người thân yêu đi như thế. Mỗi lần là một đau xót. Nhưng kỳ lạ thay, mỗi lần ấy, tôi lại thấy tâm mình được rửa sạch một chút – sạch khỏi những tham vọng mệt mỏi, sạch khỏi những vướng bận không tên. Đứng trước cái chết, mọi danh xưng, địa vị, tài sản… đều trở nên nhẹ bẫng. Người ra đi không mang theo gì cả – chỉ mang theo tình yêu họ đã sống, những điều tốt lành họ đã gieo.

Và tôi tự hỏi: “Nếu ngày mai là ngày cuối cùng của đời mình, tôi sẽ tiếc nuối điều gì nhất?”

Không phải là việc chưa mua được căn nhà lớn, chưa có xe sang, chưa lên được chức cao… mà là: “Tôi đã yêu thương đủ chưa?”

Tôi từng nghĩ rằng sống là phải đạt được “cái gì đó”. Phải có thành tựu, phải hơn người, phải được nể trọng. Nhưng thời gian, và nhất là những giờ phút đứng trước quan tài thân nhân, đã dạy tôi rằng: sống không phải là để sở hữu, mà là để buông bỏ. Không phải để chiếm lấy, mà là để trao ban. Không phải để vơ vào, mà là để đi qua – với một tâm hồn càng nhẹ càng tốt.

Bởi lẽ, đời người như cánh hoa sớm nở tối tàn. Mới đó thôi còn khỏe mạnh cười nói, bỗng chốc nằm yên trong một chiếc hòm gỗ nhỏ. Cũng chẳng phân biệt giàu hay nghèo, sang hay hèn. Đến cuối cùng, tất cả đều chung một điểm đến: trở về với bụi tro.

Nếu đã biết trước điều đó, thì tại sao ta còn chấp nhặt nhau từng câu nói, từng lỗi lầm? Tại sao ta còn phân bì nhau từng món đồ, từng miếng ăn, từng ánh nhìn hơn thua? Tại sao ta không sống với nhau nhẹ nhàng hơn, rộng lượng hơn, yêu thương nhau nhiều hơn?

Tôi đã nhìn thấy những người giàu có ra đi trong cô đơn. Và tôi cũng từng nhìn thấy những người nghèo khó được tiễn đưa bởi cả xóm làng đầy nước mắt và lời tiếc thương. Tôi nghiệm ra: sự thành công thật sự không nằm ở bảng lương, mà nằm ở số người sẽ nhớ đến bạn khi bạn không còn nữa.

Tình người là của cải quý giá nhất. Và chỉ có tình thương mới có thể theo người chết về bên kia thế giới.

Cho nên, tôi chọn sống để yêu. Không phải vì tôi tốt hơn ai, mà vì tôi hiểu: nếu hôm nay là ngày cuối cùng, thì tôi không muốn lãng phí một phút nào trong oán giận, ích kỷ, hay vô cảm.

Tôi học cách tha thứ – không phải vì người kia xứng đáng – mà vì tôi không muốn mang theo gánh nặng trong lòng.

Tôi học cách cảm thông – không phải vì ai cũng tốt – mà vì ai cũng đau, ai cũng có những cuộc chiến bên trong mà tôi không biết.

Tôi học cách dừng lại – để lắng nghe, để mỉm cười, để nhìn vào mắt người khác và nói “tôi quý bạn”, trước khi quá muộn.

Tôi học cách sống chậm lại – để không đánh mất những điều nhỏ bé nhưng là hạnh phúc thật sự: bữa cơm với gia đình, cuộc gọi cho cha mẹ, một cái ôm, một lời hỏi thăm.

Người ta thường nói: “Người chết là hết.” Nhưng tôi không tin thế. Tôi tin rằng mỗi đời người là một hành trình – và cái chết không phải là dấu chấm hết, mà là ngưỡng cửa sang một miền khác. Miền mà ở đó, chỉ còn lại những gì là thật, là yêu thương, là thiêng liêng. Còn tất cả những giả tạo, tô vẽ, hào nhoáng… đều tan như khói hương trước cổng vĩnh hằng.

Và nếu đó là sự thật – thì tại sao ta không sống ngay từ bây giờ bằng những giá trị ấy?

Sống để không sợ hãi cái chết.

Sống để khi nhắm mắt xuôi tay, lòng ta nhẹ như mây.

Sống để khi ai đó nhắc đến tên ta, họ mỉm cười và nói: “Người ấy đã sống một đời tử tế.”

Sống để yêu – thật sự yêu – những người còn hiện diện bên mình hôm nay.

Đã đến lúc ta nên bớt sống vì “sở hữu” mà sống vì “hiện hữu”.

Bớt sống để gây ấn tượng mà sống để gây cảm động.

Bớt sống để được nhớ đến trong bảng vàng, mà sống để được nhớ đến trong tim người.

Bởi lẽ, cái còn lại sau tất cả, không phải là nhà bao nhiêu tầng, tiền bao nhiêu số, thành tích bao nhiêu dòng… mà là: “Bạn đã yêu thương được bao nhiêu?”

Và tôi tin: Chúa không hỏi bạn có bao nhiêu bằng cấp, nhưng Ngài sẽ hỏi bạn có bao nhiêu lòng nhân.

Ngài không hỏi bạn đã đi được bao xa, mà hỏi: “Con có dừng lại bên người đau khổ nào không?”

Ngài không hỏi: “Con đã sống bao năm?” mà hỏi: “Con đã yêu như thế nào?”

Cuối cùng, một kiếp người – dẫu dài hay ngắn – cũng sẽ khép lại trong một chiếc hũ sành hay một nấm mồ nhỏ. Cái quyết định giá trị không phải là độ dài, mà là độ sâu của yêu thương mà ta để lại.

Tôi chọn sống buông bỏ – để lòng nhẹ.

Tôi chọn sống yêu thương – để khi từ giã cõi đời, tôi không hối tiếc.

Vì tôi biết: một đời người không đo bằng năm tháng, mà bằng lượng yêu thương ta đã sống mỗi ngày.

Có những buổi chiều tôi đứng lặng trong sân lò hỏa táng, giữa tiếng kinh trầm buồn và làn khói mong manh bốc lên từ ống khói cao. Mỗi lần như thế, tôi lại bất giác rùng mình. Không phải vì sợ, mà vì lòng chợt lắng lại. Bên trong tôi vang lên một câu hỏi quen thuộc mà chưa bao giờ cũ: “Rồi một ngày nào đó, đến lượt mình thì sao?” Rồi tôi nghĩ đến phận người – cũng một kiếp người thôi – sao ta mãi mê bon chen, tranh giành, hận thù, để cuối cùng cũng chỉ là một nắm tro tàn trở về với đất bụi.”

Tôi đã tiễn nhiều người thân yêu đi như thế. Mỗi lần là một đau xót. Nhưng kỳ lạ thay, mỗi lần ấy, tôi lại thấy tâm mình được rửa sạch một chút – sạch khỏi những tham vọng mệt mỏi, sạch khỏi những vướng bận không tên. Đứng trước cái chết, mọi danh xưng, địa vị, tài sản… đều trở nên nhẹ bẫng. Người ra đi không mang theo gì cả – chỉ mang theo tình yêu họ đã sống, những điều tốt lành họ đã gieo.

Và tôi tự hỏi: “Nếu ngày mai là ngày cuối cùng của đời mình, tôi sẽ tiếc nuối điều gì nhất?”

Không phải là việc chưa mua được căn nhà lớn, chưa có xe sang, chưa lên được chức cao… mà là: “Tôi đã yêu thương đủ chưa?”

Tôi từng nghĩ rằng sống là phải đạt được “cái gì đó”. Phải có thành tựu, phải hơn người, phải được nể trọng. Nhưng thời gian, và nhất là những giờ phút đứng trước quan tài thân nhân, đã dạy tôi rằng: sống không phải là để sở hữu, mà là để buông bỏ. Không phải để chiếm lấy, mà là để trao ban. Không phải để vơ vào, mà là để đi qua – với một tâm hồn càng nhẹ càng tốt.

Bởi lẽ, đời người như cánh hoa sớm nở tối tàn. Mới đó thôi còn khỏe mạnh cười nói, bỗng chốc nằm yên trong một chiếc hòm gỗ nhỏ. Cũng chẳng phân biệt giàu hay nghèo, sang hay hèn. Đến cuối cùng, tất cả đều chung một điểm đến: trở về với bụi tro.

Nếu đã biết trước điều đó, thì tại sao ta còn chấp nhặt nhau từng câu nói, từng lỗi lầm? Tại sao ta còn phân bì nhau từng món đồ, từng miếng ăn, từng ánh nhìn hơn thua? Tại sao ta không sống với nhau nhẹ nhàng hơn, rộng lượng hơn, yêu thương nhau nhiều hơn?

Tôi đã nhìn thấy những người giàu có ra đi trong cô đơn. Và tôi cũng từng nhìn thấy những người nghèo khó được tiễn đưa bởi cả xóm làng đầy nước mắt và lời tiếc thương. Tôi nghiệm ra: sự thành công thật sự không nằm ở bảng lương, mà nằm ở số người sẽ nhớ đến bạn khi bạn không còn nữa.

Tình người là của cải quý giá nhất. Và chỉ có tình thương mới có thể theo người chết về bên kia thế giới.

Cho nên, tôi chọn sống để yêu. Không phải vì tôi tốt hơn ai, mà vì tôi hiểu: nếu hôm nay là ngày cuối cùng, thì tôi không muốn lãng phí một phút nào trong oán giận, ích kỷ, hay vô cảm.

Tôi học cách tha thứ – không phải vì người kia xứng đáng – mà vì tôi không muốn mang theo gánh nặng trong lòng.

Tôi học cách cảm thông – không phải vì ai cũng tốt – mà vì ai cũng đau, ai cũng có những cuộc chiến bên trong mà tôi không biết.

Tôi học cách dừng lại – để lắng nghe, để mỉm cười, để nhìn vào mắt người khác và nói “tôi quý bạn”, trước khi quá muộn.

Tôi học cách sống chậm lại – để không đánh mất những điều nhỏ bé nhưng là hạnh phúc thật sự: bữa cơm với gia đình, cuộc gọi cho cha mẹ, một cái ôm, một lời hỏi thăm.

Người ta thường nói: “Người chết là hết.” Nhưng tôi không tin thế. Tôi tin rằng mỗi đời người là một hành trình – và cái chết không phải là dấu chấm hết, mà là ngưỡng cửa sang một miền khác. Miền mà ở đó, chỉ còn lại những gì là thật, là yêu thương, là thiêng liêng. Còn tất cả những giả tạo, tô vẽ, hào nhoáng… đều tan như khói hương trước cổng vĩnh hằng.

Và nếu đó là sự thật – thì tại sao ta không sống ngay từ bây giờ bằng những giá trị ấy?

Sống để không sợ hãi cái chết.

Sống để khi nhắm mắt xuôi tay, lòng ta nhẹ như mây.

Sống để khi ai đó nhắc đến tên ta, họ mỉm cười và nói: “Người ấy đã sống một đời tử tế.”

Sống để yêu – thật sự yêu – những người còn hiện diện bên mình hôm nay.

Đã đến lúc ta nên bớt sống vì “sở hữu” mà sống vì “hiện hữu”.

Bớt sống để gây ấn tượng mà sống để gây cảm động.

Bớt sống để được nhớ đến trong bảng vàng, mà sống để được nhớ đến trong tim người.

Bởi lẽ, cái còn lại sau tất cả, không phải là nhà bao nhiêu tầng, tiền bao nhiêu số, thành tích bao nhiêu dòng… mà là: “Bạn đã yêu thương được bao nhiêu?”

Và tôi tin: Chúa không hỏi bạn có bao nhiêu bằng cấp, nhưng Ngài sẽ hỏi bạn có bao nhiêu lòng nhân.

Ngài không hỏi bạn đã đi được bao xa, mà hỏi: “Con có dừng lại bên người đau khổ nào không?”

Ngài không hỏi: “Con đã sống bao năm?” mà hỏi: “Con đã yêu như thế nào?”

Cuối cùng, một kiếp người – dẫu dài hay ngắn – cũng sẽ khép lại trong một chiếc hũ sành hay một nấm mồ nhỏ. Cái quyết định giá trị không phải là độ dài, mà là độ sâu của yêu thương mà ta để lại.

Tôi chọn sống buông bỏ – để lòng nhẹ.

Tôi chọn sống yêu thương – để khi từ giã cõi đời, tôi không hối tiếc.

Vì tôi biết: một đời người không đo bằng năm tháng, mà bằng lượng yêu thương ta đã sống mỗi ngày.

Lm. Anmai, CSsR