Lương Y Mất Lương Tri

Lương Y Mất Lương Tri    

                                                                                       trích: Vietbao.com

(07/12/2012)

                                                                               Tác giả : Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức

 

Cuối tháng 5, 2012 vừa qua, Hiệp hội Y sĩ nước Đức đã có một hành động đầy nhân tính và  ngoạn mục. Họ đã công khai xin lỗi về những thử nghiệm mà các bác sĩ Đức quốc xã đã thực hiện với dân Do Thái trong các trại tập trung vào thời kỳ Hitler nắm quyền từ năm 1933-1945.

Theo Hội, đây không phải là hành động riêng rẽ của cá nhân y sĩ, mà liên quan tới các cấp đầu não của tập thể y sĩ thời đó. Trái với thiên chức cứu chữa bệnh tật thì các y sĩ này đã vi phạm quyền làm người của nạn nhân với nhiều thử nghiệm giả nhân giả nghĩa khoa học. Hội Cầu xin sự tha thứ của các nạn nhân còn sống hoặc đã mệnh một cũng như xin lỗi con cháu của những nạn nhân này.

Hậu quả của các Holocaust là 5 triệu người Do Thái bị tiêu diệt bằng  nhiều phương thức tàn nhẫn vô nhân đạo.

Một trại tập trung bị lây bệnh chấy rận ư? Thì viên y sĩ bèn giải quyết bằng cách ra lệnh xịt hơi ngạt, để 700 nữ nạn nhân chết cùng với bọ hút máu.

Viên y sĩ riêng của Hitler thực hiện chương trình gây chết không đau cho người già, người bệnh bất khả trị, người mất trí, trẻ em tàn tật tại nhà dưỡng lão, bệnh viện, nhà tế bần bằng cách chích độc chất. Họ bị coi như  ăn không ngồi rồi, vô dụng cho quân đội.

Một nữ bác sĩ chà đinh sét rỉ, mảnh vụn thủy tinh sắc bén lên vết thương của nạn nhân để đo lường sức chịu đựng với đau đớn.

Để tìm phương thức điều trị cóng giá, nạn nhân bị ngâm trong bể nước đá cả 3 giờ hoặc phơi trần ngoài trời trong thời tiết dưới không độ, rồi sưởi ấm nạn nhân với nhiều cách để so sánh hiệu quả.

Muốn tìm thuốc diệt trừ sốt rét thì bác sĩ chích vi khuẩn  cho nạn nhân rồi dùng nhiều hóa chất khác nhau, tìm thuốc chữa bệnh.

Muốn biến nước biển thành nước uống được, bác sĩ bỏ đói nạn nhân, chỉ cho uống nước biển, gây thương tích rồi quan sát phản ứng.

Độc chất được bác sĩ chộn trong thức ăn của nạn nhân nhân rồi mổ cơ thể để so sánh tác hại, tìm độc chất mạnh dùng sau này.

Và nhiều thử nghiệm dã man khác.

Hành động của Hội Y Sĩ Đức được dư luận rất tán thưởng.

Phải chi những người gây ra đấu tố giết hại địa chủ, lập ra những trại tập trung tù đầy hành xác tại quê hương trước đây cũng có những lời SORRY tương tự thì lòng người chắc sẽ thuận hòa hơn, để cùng nhau góp phần xây dựng đất nước.

LÒNG TIN

 

                                    LÒNG TIN

       Thứ bảy,ngày 7 tháng 7 năm 2012,một ngày nắng đẹp như bao ngày thứ bảy khác…

       Tôi đang lúi húi trong phòng áo Nhà thờ,có ba người hớt hơ hớt hải đến gặp tôi, nhìn hai người phụ nữ với một cháu gái khoảng chừng 14 tuổi,tôi đoán chừng có việc chi hệ trọng đây. Chị trẻ tuổi hơn rụt rè lên tiếng :

-Thưa Cha, tụi con muốn gặp Cha để trình bày một việc…

Tôi vội vàng đính chính:

-Thưa chị, chị nhầm rồi, tôi chỉ là người giúp việc trông coi Nhà thờ ở đây thôi, các chị có điều gì xin trình bày, tôi sẽ nói thưa lại với Cha vì các Ngài không có ở đây.

       Nhìn nét mặt vừa lo lắng vừa xa lạ của ba người,tôi mời họ ngồi vào bàn nước cạnh mái hiên Nhà thờ và họ kể câu chuyện như sau:

-Thưa chú, tụi con là người không có đạo, chị đây là Phật tử, vừa rồi con của con bị một thanh niên tên là Hiếu 17 tuổi, chết nhập vào nó- chị nói và chỉ vào bé gái. Cháu đưa nó đi khắp nơi để chạy chữa nhưng không hiệu quả, có người mách bảo đưa đến đài Đức Mẹ, chúng con vội vàng đưa cháu đi và Đức Mẹ đã chữa lành cho cháu, hồn anh thanh niên kia đã xuất khỏi con của cháu, trước khi ra khỏi anh ta cho biết anh là người Công giáo, linh hồn còn mắc tội nên chưa được siêu thoát, anh ta nhờ mọi người cầu nguyện cho anh ta…con nhờ chú nói với Cha xin Chúa tha thứ cho anh ta…

       Nói xong chị này xin một phong bì và bỏ tiền vào xin lễ rồi đưa cho tôi, tôi hỏi anh ấy có nói tên Thánh là gì không? Chị ta trả lời con sợ quá nên không dám hỏi gì,với lại con không phải là người trong đạo nên không biết.

       Tôi quay sang hỏi cháu gái,cháu có biết việc này như thế nào kể cho bác nghe, cháu lắc đầu và nói:con không biết gì hết,con bị bất tỉnh không biết bao lâu, sau đó tỉnh lại thấy mình đang đứng ở đài Đức Mẹ…tôi hỏi thêm cháu tên gì? học lớp mấy,trường nào? cháu trả lời rất mạch lạc.

       Tôi nhận giúp chị chiếc phong bì để chiều nay chuyển cho Cha dâng Thánh lễ cầu cho một linh hồn không biết tên Thánh, chỉ biết tên là Hiếu.

      Câu chuyện còn dài nhưng tôi tạm dừng ở đây,chợt nhớ trong tuần qua rất nhiều bài Phúc Âm nói về “Lòng tin”, nhất là lòng tin của viên Đại đội trưởng,của người đàn bà bị băng huyết…cả sự trừ quỷ của Chúa Giêsu…được Linh mục chia sẻ thật thấm thía…

      Rồi tôi ngẫm lại, nhiều người tin Chúa tin Mẹ nhưng không biết chạy đến cùng Mẹ, trái lại nhiều người bên ngoại kể tôi nghe hằng ngày, họ được ban ơn của ĐứcMẹ, của Thánh cả Giuse vì họ biết chạy đến kêu cầu với lòng xác tín chân thành xuất phát từ trong lòng họ…và họ vẫn thường lui tới với một bó hoa tươi, một nén hương tạ ơn bằng cách của họ.

     Còn những người Công giáo thì sao? Có người hỏi tôi: “Đài Đức Mẹ, đài Ông Thánh nào linh nhất để họ đến cầu xin”.Tôi chỉ cho họ:” Đấy! tại Giáo họ Giuse có cả hai nơi linh thiêng sao chị không không đến?”chợt nghĩ câu tục ngữ:” Bụt nhà không thiêng”…thiêng hay không do lòng tin được tín thác ,bởi lẽ chúng ta chỉ có một Chúa, một Mẹ mà thôi.

     Thánh lễ chiều thứ bảy hôm nay sao thật ấm lòng khi nghe Cha chủ tế dâng lời cầu nguyện cho một linh hồn chỉ có tên thật ngoài đời, do một người ngoại đạo xin, tôi tự xét lại lòng mình, có mấy lúc mình nhớ đến các linh hồn của người thân mình, trừ ngày giỗ để xin lễ cho họ.Tối nay tôi sẽ đọc kinh cầu cho các linh hồn…

                                                          Đaminh Nguyễn Ngọc Hiên

Lời Nào Để Thương, Để Nhớ, Để Quên … Hơn là Lời Chúa?

Lời Nào Để Thương, Để Nhớ, Để Quên … Hơn là Lời Chúa?

                                                                                tác giả: Tuyết Mai

Ai trong chúng ta làm con cái của Chúa cũng rất cố gắng sống trong tinh thần Phúc Âm của Chúa; có nghĩa trong tất cả lời nói việc làm của chúng ta với anh chị em, cũng phải cố gắng đừng làm mất lòng người và mất lòng nhau.   Như câu trong tuồng của Bamby khi mẹ của chú thỏ dậy chú rằng: “If you don’t have any nice things to say, then don’t say it at all” hay câu: “lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”.

Nhất là trong gia đình và nhất là vợ chồng, đến con cái, người thân thương của chúng ta, và anh chị em bên ngoài xã hội.   Thật sự mà nói thì lời nói có giá trị tinh thần vô cùng!.   Nhất là những lời nói Xây Dựng!.   Nhất là những lời nói An Ủi có tác dụng có thể làm cho tinh thần của người được hưng phấn và quên đi những nỗi buồn của hiện tại.   Nhất là những lời nói làm tăng Niềm Hy Vọng của một người đang gặp thất vọng và thất bại.   Nhất là những lời nói khuyên nhủ để người đừng tìm những gì có thể hại đến sinh mạng của người và của người thân.   Nhất là những lời nói có Hữu Ich làm cho người cùng quẫn được sáng trí ra và giúp họ cách làm cho chính bản thân họ được nhờ sau là đến gia đình của người.

Quả thật ai được như trên thật sự là Thánh sống giữa dòng đời và dòng người!.   Nhưng chúng ta không thể phủ nhận rằng có những con người Thánh ấy họ sống chung quanh chúng ta cách rất âm thầm và khiêm nhường.   Bởi có phải trần đời thì đầy dẫy những tội lỗi những xấu xa, mà ai là con người thì cũng chất chứa bấy nhiêu thứ xấu xa và tội lỗi!?.   Không ai vỗ ngực tự khen mình khi không nhờ Sức Mạnh của Chúa Thánh Thần, soi sáng, dậy dỗ, và phù trợ.   Nhờ Người đã biến đổi trong ta.   Nhờ Người mà trong ta được biến đổi!.   Vì chính ta cho phép Người làm như thế!.   Chứ nếu chúng ta không cho phép Người thì Người có muốn cũng không thể vào Nhà Tâm Hồn của chúng ta được (if we reject Him).

Nếu ai biết và hiểu được Ơn Chúa Thánh Thần, thì sẽ hiểu được rằng mọi sự khi có Chúa, chúng ta đều có thể thực hiện được.   Vâng, ngay cả thay đổi được lời ăn tiếng nói của chúng ta!.   Lời ăn tiếng nói của con người hình như đã bị lợi dụng nhiều từ khi chúng ta biết nói.   Nó hiển nhiên trở thành cái máy nói từ khi chúng ta mở mắt thức dậy hằng ngày.   Cái máy nói đó nó nói được cả những lời mà trí óc chúng ta không cần phải suy nghĩ.   Nó nói được cả những lời nghe ra thật là vô nghĩa hết sức chưa kể là rất vô duyên.   Nó nói được cả những lời như những người khùng họ cần được nói mà không ai hiểu họ nói gì.   Nó nói như những người say rượu cũng có.   Nó nói như chưa từng được nói.   Nó nói như đấm xôi vào miệng người.   Nó nói như lý sự cùn.   Nó nói như không nói được thì sẽ phát hỏa.   Nó nói như phải được xì ra cho đỡ tức hơi.   Nó nói như nếu chờ đến ngày mai thì nó sẽ chết.   Nó nói nhăng nói cuội.   Nó nói năng hợm hĩnh dở mình.   Nó nói liên tu ti bất tận.   Nó nói như sói mòn lỗ tai trâu.   V.v…..

Hẳn con người của chúng ta dần dần cảm thấy chẳng còn thời giờ gì để sống cho chính mình, mà không là những trách nhiệm bổn phận cần phải có công ăn việc làm, để nuôi cái bao tử, và cái miệng thèm thích ăn nhậu của chúng ta.   Đó là con người có ít cao vọng!.   Còn con người có đầy cao vọng thì sao, thưa thì chết sớm hơn những người có ít cao vọng.   Mà cao vọng cao thì thường dễ làm cho con người ta phát hỏa và phát khùng dễ hơn.   Gọi là tâm bệnh.   Từ nhẹ cho đến nặng.   Nhưng không ai cần để ý miễn sao mọi khát vọng và mọi giấc mơ được trở thành hiện thực.   Cuộc đời của chúng ta hầu hết chỉ biết sống để thỏa mãn cho chính cá nhân của mình, còn ai khác không phải chuyện hay trách nhiệm của chúng ta.  

Sự thật mà nói sao con người của chúng ta lại có đầy những cao vọng và tham lam đến thế? Chẵng lẽ ai ai cũng như thế? Nếu không thì thành phần không có cao vọng hay không tham lam thì đều bị liệt vào thành phần làm biếng chỉ biết ăn bám vào gia đình, xã hội, và vào chính phủ?.   Có phải cái cao vọng của con người đã biến dạng con người trở thành khó thương hơn, dễ ghét hơn, và có thể trở thành kẻ thù của mọi người?.  Vì có phải khi con người đạt được cái cao vọng đó sẽ cảm thấy mình có tất cả!?.   Bởi vì anh đã đạt được thành quả trong đời? Anh đang nắm được chức vụ cao? Anh đang vừa có Tiền có Chức Vụ và có Quyền Hành.   Và anh trở thành Quan Trọng.

Khi anh cảm thấy chính mình trở thành nhân vật quan trọng thì anh có quyền La, Hét, và Chửi Mắng thiên hạ.   Và đó là điều tất nhiên cho những con người có đầy quyền hành trong tay.   Có phải khi một người có quyền thì lời nói của anh sẽ phải được răm rắp nghe theo và thi hành.   Ai lại dám chống lại lời nói có đầy quyền hành và áp lực đó?.  

Nhưng phúc cho những ai có lòng Khiêm Nhường và có Lời Nói khiêm tốn, đối xử lễ độ và tốt đẹp với anh chị em, nhất là những người làm lớn và có chức vụ.   Anh chị em có ai nghĩ ra thường chúng ta nể vì và trọng kính những người Có mà sống như không Có? Lớn mà luôn sống ngang hàng với những người dưới mình?.    Chứ ai trọng nể những người Có mà coi thường những người không Có? Rồi thì làm lớn lại luôn chỉ ngón tay, ra lệnh, chửi bới những người nhỏ bé làm dưới mình?.  

Có ai trong chúng ta cảm thấy bứt rứt khó chịu khi lỡ nói một lời nào làm mích lòng anh chị em mình, đến mất ngủ?.   Có ai trong chúng ta luôn tìm những lời ngọt ngào dễ nghe, dễ mến, và làm cho người nghe nhớ mãi lời chúng ta nói?.   Có ai trong chúng ta thích chửi rủa người mà ngay cả khi chúng ta chửi, cả khi chúng ta về nhà vẫn ngủ kỹ và ăn ngon?.  Có ai trong chúng ta ở trung dung có nghĩa không biết gì để nói và cũng chẳng có lời nào hay để khuyên ai hay an ủi ai?.

Tôi có dịp đọc một câu chuyện ngắn về cuộc tình của một cặp vợ chồng ở cuối cuộc đời còn xin ly hôn nhau.   Mối tình ấy có kết thúc không có hậu, chỉ vì họ sống với nhau suốt 40 năm mà còn không hiểu thấu lòng nhau, nên tình yêu luôn là con đường dài đầy những sự hiểu lầm.   Vì lời ăn tiếng nói và vì cả hai chỉ muốn nói mà không ai muốn nghe.   Nhưng trái tim thì luôn đậm sâu và luôn thắm thiết đậm tình.   Khi cả hai đã ở xa nhau nhưng người thì vẫn giữ sự cứng rắn không lay động trái tim lạnh băng của mình nhất thời.   Còn người thì thương thương nhớ nhớ không thể nào sống thiếu người bạn đời của mình.   Gọi bao nhiêu lần trong ngày nhưng người yêu dấu suốt 40 năm, đã không thèm nhắc phôn và vì buồn vắng nên bị lên cơn đau tim mà chết.  

Anh chị em cũng hiểu chuyện tình này kết thúc ra sao rồi, khi sự hối hận ấy đã không đem người bạn đời của mình sống trở lại được.   Ôi đau đớn làm sao một chuyện tình có đoạn kết thảm thương ấy!.   Đau thương và ê chề quá!.   Cay đắng phũ phàng thưa có phải??.  

Ấy có phải là vì lời nói không ác ý nhưng cũng không làm cho 40 năm trời thêm gắn bó và thêm hiểu ý nhau?.   Thật sự là thế thưa anh chị em, có rất nhiều cặp vợ chồng ăn ở với nhau bao nhiêu chục năm trời nhưng nếu được hỏi người bạn đời của mình thích mầu gì nhất?.   Thích ăn gì nhất?.   Thích đi đâu chơi nhất?.   Sở thích của người là gì?.   Nhất nhất chúng ta chẳng biết gì cả về người bạn đời của mình.   Thế có chết không cơ chứ! Thế có tai hại hay không cơ chứ?.   Và có phải đó là lý do để chúng ta đâm đơn xin ly dị nhau vì sống bên nhau mà chẳng hiểu chẳng cảm thông được nhau??.    

Lời nào để thương, để nhớ, và để quên thưa rất quan trọng trong cuộc sống thường nhật của chúng ta.   Nhưng phải nói Lời của Chúa là quan trọng hơn cả!.   Bởi Lời của Chúa thì không lăng nhăng, không vô nghĩa, không dư thừa, và không điên dại!.    Ngược lại học Lời của Chúa sẽ như quyền phép biến đổi con người của chúng ta.  Lời của Chúa từ từ sẽ thấm nhập vào thân thể, tâm hồn, và con người của chúng ta, chúng ta sẽ nhận biết.   Lời của Chúa sẽ từ từ trở thành lời của chúng ta lúc nào không hay.   Vì Lời của Chúa sẽ mang lại cho ta Sự Sống mới.  

Vì ta để cho Lời của Chúa là Hạt Giống Tốt nẩy mầm trong tâm hồn ta.   Cái mầm Lời Chúa ấy sẽ phát sinh mọi sự tốt đẹp trong ta.   Cái mầm Lời Chúa ấy sẽ lớn dần trong ta.   Sẽ cho tất cả trong con người ta trở thành một Con Người Mới.   Có Sức Sống và Nhựa Sống Mới.   Có Sự Hiểu Biết Mới.   Có Lời Lành mà nói với người.   Hơn cả hết là khi ta biết dùng lời nói Ôn Hòa để nói với người.   Là vì chúng ta biết dùng Trái Tim (được thay đổi) của ta.

Phúc cho hết thảy chúng ta biết đọc Lời Chúa, Thực Thi Lời Chúa, và nhờ đó chúng ta mới biết làm tất cả mọi điều như trong kinh “Hòa Bình”.   Là: “Lậy Chúa xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người.   Lậy Chúa xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa.   Để con đem yêu thương vào nơi oán thù.   Đem thứ tha vào nơi lăng nhục.   Đem an hòa vào nơi tranh chấp.   Đem chân lý vào chốn lỗi lầm.   Để con đem Tin Kính vào nơi nghi nan.   Chiếu trông cậy vào nơi thất vọng.   …………… Amen.

** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=1g-kjKGbEZI

     (Hãy Tìm Chúa Vì Kiếp Người Sống Là Bao)

                     

Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

(07-10-12)

Cái Lưỡi Lắm Lời

Cái Lưỡi Lắm Lời

(Hạnh Phúc Gia Đình)

                                                                                  Tác giả: Tuyết Mai


Có ai đồng ý rằng Cái Lưỡi nó làm công trạng cho chúng ta được lên Nước Trời? Và có ai đồng ý rằng cũng Cái Lưỡi đó nó là Cái Cớ làm cho chúng ta vấp phạm phải xuống thẳng địa ngục?.   “Cái Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”.   Có phải cái Tội hay cái Công, cũng từ Cái Lưỡi mà ra?.

 

Ở đây tôi chẳng lấy ví dụ ở tận đâu xa để dễ đụng chạm và mích lòng, nhưng xin được thưa tôi sẽ lấy chính tôi ra làm ví dụ.   Lấy mình ra làm ví dụ thì chẳng mích lòng ai, nhưng để thưa rằng vâng cái Lưỡi ấy nó có nhiều đường lắt léo lắm!.   Nếu chúng ta lấy cuốn sổ ra để mà viết tất cả một ngày cái Lưỡi ấy nó làm được nên bao nhiêu công trạng, và nó làm nên cớ gây cho biết bao nhiêu người đau khổ vì cái Lưỡi ngang ngược, ngược ngang, và mất dậy ấy!.

 

Tại sao tôi phải gọi cái Lưỡi ấy là mất dậy? Thưa vì khi Nó không được uốn lưỡi thì cái lời nào Nó phát ra, cũng nghe rất là mất dậy, khó nghe, và không thể tha thứ được.   Tôi không thể hiểu làm sao ngay trong gia đình của chúng ta đây mà chúng ta cũng không thể nào cho nhau những lời lẽ ngọt dịu, êm tai, và yêu thương.   Có phải cái câu “thương nhau lắm cắn nhau đau hay thương lắm cái xương cũng không còn”.   Bây giờ lớn tuổi mới hiểu ra cái câu trên, tại sao yêu nhau lắm mà cái xương không còn?.   Thưa cũng dễ hiểu thôi anh chị em! Vì khi mình yêu ai quá thì cái tình yêu ấy thường hay bị lợi dụng.   Cái nghĩa lợi dụng ở đây không phải là sự lợi dụng ngoài đời, nhưng là sự lợi dụng cái người mà mình gọi là yêu tha thiết.  

 

Mình lợi dụng được vì biết người ta thương mình, nên yêu cầu người ta chìu chuộng mình cách quá đáng.   Cho nên cái sự chìu chuộng ấy lâu ngày nó trở thành thói quen, như cơm bưng nước rót chẳng hạn.   Hầu cơm chồng con hết ngày này qua tháng nọ và chẳng một ai biết nói lời cảm ơn, hay biết tỏ lộ sự biết ơn ấy!.   Rồi thì cái tình yêu được chìu chuộng ấy nó trở thành ra quá mức nên đối xử với người mình yêu như một nô lệ.   Người mình yêu đó vô tình đã biến thành nô lệ của mình suốt bao nhiêu năm ròng.   Nô lệ thì luôn sợ Chủ của mình.   Nô lệ thì không dám từ chối bất cứ điều gì Chủ muốn.  

 

Anh chị em có biết dù không trở thành nô lệ nhưng hầu từ chồng cho đến con.   Từ cái ngày mà anh đã trở thành người chồng và em đã trở thành người vợ.   Từ cái ngày mà đứa con đầu lòng chào đời, rồi đến đứa thứa hai, rồi đứa út.   Bao nhiêu công việc từ việc nhỏ cho đến việc lớn vợ, mẹ đã gánh lo cho tất cả!.   Cộng bao nhiêu lời lẽ chì chiết, đổ thừa, vô ơn, và bạc bẽo.   Bao nhiêu đó công sức cộng sự chịu đựng thì không còn cái xương là phải lắm!.   Vì đã lao động tay chân lại còn phải lo lắng mọi điều, cho nên cái đầu nó bị đứt dây.   Mà khi nó đứt dây thì người mình yêu nhất trên đời sẽ bị đặt ngồi trên chiếc xe lăn muôn đời thưa anh chị em!.   Cái xương không còn có nghĩa là vậy đấy!.   Còn xương thì còn cứng cáp đi tới lui được, nhưng khi cái xương không còn là có nghĩa không bao giờ còn có thể đi đứng bình thường được nữa!.

 

Tôi rất thường dậy các con tôi, là sáng sớm khi các con bừng con mắt dậy, mọi việc và mọi lời con đều phải Tự Chủ và Tự Chọn.   Con có thể chọn cách nói này hay hơn, tốt đẹp hơn, lạc quan hơn, làm cho mọi người chung quanh con, có được thoải mái,vui vẻ, và yêu đời.   Nếu có thể con cho họ những nụ cười vô thưởng vô phạt.   Đó là điều con cũng rất nên làm!.   Bởi Nụ Cười thì thật là lây.   Nó y như là thuốc phiện và làm cho mọi người ghiền được.   Một Nụ Cười chuyền cho một người, thì y như rằng Nụ Cười ấy sẽ được chuyền đến người khác.   Mà có phải khi chúng ta Cười được thì Lời ăn tiếng nói của chúng ta nó cũng sẽ phải trở nên Tốt Lành hơn, và Đúng Đắn, có Suy Nghĩ hơn?.

 

Không ai có thể vỗ ngực bảo rằng Cái Lưỡi của tôi nó nói Tốt mà không thực tập hằng ngày.   Cũng không ai thích thú và khoe rằng một ngày tôi không nói được một câu đẹp đẽ dành cho người.   Thực sự mà nói thì trên đời rất nhiều người Thành Công là do họ có tánh tươi mưởi, vui vẻ, và có Trái Tim yêu thương.   Yêu thương thật hay giả mình không biết nhưng họ biết tập để việc thương mại của họ được gặt hái thành công.   Vì ai cũng yêu thích tiếp chuyện với người có bộ mặt vui vẻ.   Mà người đã có Trái Tim yêu thương thì thường cái Lưỡi nó cũng nói năng đàng hoàng, đúng đắn, và biết không nên nói những lời đụng chạm, đau lòng, hay mích lòng ai.  

 

Ai trên đời thích chọn cuộc đời đau khổ và tự làm khổ mình, người thân thương trong gia đình, và anh chị em ngoài xã hội?.   Ai trên đời thích làm cho người ngoài đường vui vẻ và muốn luôn gây sự với người thân thương trong gia đình của chúng ta, những người mà chúng ta thương yêu nhất đời?.   Anh chị em thử suy nghĩ xem có phải hầu hết chúng ta đều hành xử một cách ngược ngạo như thế?.   Vô tình ư? Hay cố ý ư?.   Dại dột quá thưa có phải?.   Những người ngoài đường họ cho mình được gì? Hay chỉ là những lời nói ghen tương và nịnh bợ?.   Rồi thì cười nói và lựa lời tốt đẹp dành hết cho họ!.   Khi trở về mái gia đình Nơi mà sự thương yêu rất cần có nơi chúng ta thì chúng ta làm đảo ngược tất cả???.

 

Cho nên lời của mẹ Thánh Têrêsa thành Cuculta bên Ấn nhắc nhở tôi mỗi ngày là ngài khuyên chúng ta phải biết thương yêu nhau trong gia đình trước đã, rồi hãy đến hàng xóm láng giềng.   Mẹ đã khuyên chúng ta nên sống rất thực tế vì người trong gia đình chúng ta còn không có thể dùng được những lời ngọt ngào, chăm lo cho nhau, và chia sẻ cho nhau những phiền muộn nếu có chúng ta gây cho nhau.   Thì người ấy lấy gì để mà có thể đem yêu thương của mình đến cho những người chòm xóm láng giềng??.   Thế có phải chúng ta sống đạo đức giả lắm không?.   Như ai ở gần sẽ biết tỏng tòng tong con người ấy chỉ dùng danh Chúa mà lợi dụng, trục lợi, và muốn được nổi nang có tiếng.

 

Không gì bằng thưa anh chị em là cuộc sống chúng ta cần Tìm Kiếm Chúa!.   Có Chúa trong ta thì mọi thứ trong ta đều được Chúa biến đổi cho nên tốt.   Có Chúa trong ta thì những lời nói của chúng ta phát ra cũng rất dịu dàng và yêu thương.   Vì Chúa là Tình Yêu.   Vì Chúa là Tốt Đẹp và Lành Thánh.   Vì Chúa là cùng đích cho cuộc đời đáng sống của chúng ta.   Người ban cho chúng ta Sự Sống Muôn Đời.   Vì Chúa là Tất Cả và Người là Đấng Toàn Năng mà toàn thể nhân loại con người phải biết Suy Tôn và Phụng Thờ.

 

Hãy biết cảm tạ Thiên Chúa luôn mãi hỡi cái Lưỡi làm nên lắm tội!.

 

** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=1jW2X3K2OhA

     (Cuộc Đời Ngắn Ngủi)

                     

Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

(07-08-12)

MỘT NGÔN SỨ ĐANG Ở GIỮA CHÚNG.

MỘT NGÔN SỨ ĐANG Ở GIỮA CHÚNG.

(Ed 2, 2 – 5)   nguồn: conggiaovietnam.net

“Chúng vốn là loài phản loạn,

chúng có thể nghe hoặc không nghe,

nhưng chúng phải biết rằng có một ngôn sứ đang ở giữa chúng.” (c.5).

“Chúng vốn là loài phản loạn,”

Lạy Chúa, bản chất chúng là loài phản loạn,

chống lại Chúa và chống lại tình thương,

gieo rắc bạo tàn, gây ra bao đổ vỡ,

coi thường Chúa và xúc phạm thánh danh.

“chúng có thể nghe hoặc không nghe”,

Chúng có thể nghe hoặc có thể không nghe,

có thể thấy hoặc có thể không thấy,

biết hay không, ai hiểu được lòng chúng,

chúng muốn gì, chỉ có bóng tối hay.

“nhưng chúng phải biết rằng có một ngôn sứ đang ở giữa chúng.”

Có phải câu này Chúa dành cho con,

như đã nói với Edzekiel năm trước,

con phải chọn cho mình một con đường,

buộc con phải bước, dẫu phía trước hiểm nguy.

Con phải làm sao để họ biết Chúa đang ở giữa họ ?

Lm. Vinh Sơn Phạm Trung Thành, dcct.

Chúa nhật 14 TN. B

08/07/2012

Hiệp thông cùng giáo điểm Con Cuông – Vinh

******

Tác giả:  Lm. Vĩnh Sang, DCCT

Lời tâm sự

Lời tâm sự

Thân gởi quý bạn đọc xa gần,

“Kẻ đi tìm” đến ngày hôm nay, 07 tháng 07 năm 2012, đã được tròn ba tháng. Là trang “Web” điện tử nghiệp dư mới thành lập nên còn lượm thượm, tài liệu không có nhiều nhưng lòng  mong ước của người sáng lập là chuyển chở, gởi gắm thông tin, suy nghĩ, góp nhặt, sưu tầm bài vở có ý nghĩa hay những chuyện vui, bài thơ hay để cùng nhau là “Kẻ đi tìm”. Đi tìm gì đây? Tình yêu? Giàu sang? Danh vọng? Địa vị xã hội? Hay tìm “Hạnh phúc, vui vẻ” trong đời này, đời chúng ta đang sống và hy vọng sẽ có được “hạnh phúc, vui vẻ” trong đời sau, sau khi chúng ta mất.

Xin cám ơn tất cả tác giả có bài vở được trích vào “Web” này nhất là nhiều tài liệu từ Maria Thanh Mai gởi.

Tên “Kẻ đi tìm” là tên của một trong những tác phẩm của Linh mục Nguyễn tầm Thường suy niệm viết trên đường đi Hành Hương Đất Thánh, Giêrusalem.

“Kẻ đi tìm” đến ngày hôm nay đã có được 5900 lượt người vào đọc. Rất cám ơn các bạn đã đến với “Kẻ đi tìm” và xin các bạn đóng góp thêm ý kiến để “Kẻ đi tìm” càng ngày càng phong phú và có ý nghĩa hơn.

Người sáng lập

10 cách để sống hạnh phúc

                                            10 cách để sống hạnh phúc 

1. Hãy mỉm cười với mọi người xung quanh
Đó là cách gây mối quan hệ thiện cảm dễ dàng nhất trong cuộc sống, và nó cũng cho ta một cảm giác dễ chịu hơn là cau có, gắt gỏng.

2. Hãy quan tâm nuôi dưỡng tình thân đối với mọi người
Luôn biết quan tâm và chia xẻ tình cảm với những người xung quanh, nhất là những người thân gần gũi với ta. Đó là cách giảm stress tốt nhất cho cả tinh thần lẫn thể xác. Ngay cả những lúc bận rộn nhất ta cũng không nên quên đi những người xung quanh ta. Một lời hỏi thăm, một cánh thư, một tấm card luôn giữ mãi mối thân tình nồng thắm. Hãy tập thói quen làm điều tốt cho mọi người, rồi ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hẳn lên.

3. Hãy vượt qua nỗi buồn của bản thân
Đừng để những nổi buồn gậm nhấm ta. Cố gắng dành thời gian cho công tác thiện nguyện xã hội, chẳng hạn thăm viếng nhà dưỡng lão hay bệnh nhân tàn tật.  

Thay vì ngồi một chỗ rầu rĩ, bạn hãy xăn tay áo đứng dậy.Tặng niềm vui cho người khác bằng những công việc thật ý nghĩa là một hạnh phúc.

4. Hãy khởi động cơ thể
“Một bộ óc minh mẫn nằm trong một cơ thể tráng kiện”
Thường xuyên luyện tập thể dục sẽ rất tốt cho tim mạch, nó là liều thuốc giải độc cho chứng trầm cảm và phiền muộn. Hãy chạy, nhảy, bơi lội, đạp xe hay đi bộ, luyện tập thành thói quen hằng ngày và đều đặn.

5. Hãy theo đuổi một công việc ưa thích nhất
Theo đuổi một công việc ưa thích là cách giúp ta quên đi những buồn chán một các hữu hiệu nhất. Chăm sóc vườn tược, đi dạo chơi ngoài trời, chơi đàn guitar, piano, thổi sáo… hay sưu tầm tem, thơ…

Hãy kiểm lại xem ta thích cái gì, có “hoa tay” với việc gì, và hãy bắt tay vào thực hiện điều đó ngay.

6. Ngủ đủ giấc
Giấc ngủ đầy đủ sẽ làm hồi sinh sự tươi trẻ cho cơ thể và trí não. Nếu bị thiếu ngủ, ta sẽ mệt mỏi, ù lì và cáu gắt. Không nên thức quá khuya. Hãy nhớ rằng từ 11g30 tối cho đến 2g sáng là khoảng thời gian cần thiết cho việc tái tạo tế bào và năng lực cho cơ thể.
Một đêm ngủ đủ giấc sẽ cho ta một trạng thái tươi trẻ, khoan khoái và hạnh phúc vào buổi sáng hôm sau.

7. Hãy ghi lại những điều hay vào “nhật ký”
Cứ cuối mỗi ngày, hãy ghi vào cuốn nhật ký tổng kết toàn bộ những điều hay đẹp, vui tươi đã xảy đến cho ta, dù là những điều tưởng như nhỏ bé, vụn vặt nhất. Hãy tập thói quen tìm thấy những điều hay tốt đẹp, dù một ngày trôi qua không êm ả lắm. Làm như vậy ta sẽ luôn luôn có một thái độ tích cực, biết ơn cuộc sống.

8. Hãy tập tha thứ và quên
Đừng để tâm hồn và thể xác ta mãi bị dày vò trong nỗi oán hận, giận dữ và thương tổn bởi người khác gây ra cho ta. Hãy tập tha thứ ngay từ trong tim, ta sẽ thấy thanh thản hơn. Hãy chủ động viết một lá thư cho chính người đã làm ta đau lòng và diễn tả những cảm xúc của mình. Hay gởi một bức email, hoặc một cú phone để hâm nóng lại tình bạn đã băng giá.

9. Tìm sự thanh thản trong nghệ thuật hay môi trường thiên nhiên
Hãy tận dụng thời gian nhàn rỗi để đọc một tập thơ hay một tác phẩm văn học cổ điển. Hãy đi thăm một viện bảo tàng nghệ thuật hoặc đắm mình trong suối nhạc của Mozart, Bach hay Vivaldi. Hãy tận dụng ngày nghỉ đi ngắm cảnh thiên nhiên, ngồi bên bờ hồ trên vạt cỏ tươi xanh, hít thở không khí trong lành… Hãy tìm mọi cách để đón nhận, và tận hưởng thiên nhiên ta sẽ thấy đời vui khác hẳn lên.

10. Nuôi dưỡng tâm hồn
Thiền tịnh, cầu nguyện, tĩnh tâm, niềm tin sẽ mang lại cho ta một tâm trạng thư thái êm ả. Nhiều nghiên cứu đã cho thấy người có niềm tin luôn luôn sống hạnh phúc hơn, và dễ dàng vượt qua mọi trở ngại trong cuộc sống hơn.

SUY NGẪM VỀ CUỘC SỐNG

Ngày tuyệt vời nhất chính là

NGÀY HÔM NAY

Điều dễ làm nhất chính là

BỚI MÓC LỖI LẦM CỦA NGƯỜI KHÁC

Điều xấu hổ nhất chính là

TỰ MÃN QUÁ ĐÁNG

Trở ngại lớn nhất của cuộc đời chính là

NỖI LO SỢ

Sai lầm lớn nhất chính là

TỪ BỎ MỤC ĐÍCH CAO ĐẸP CỦA MÌNH

Chướng ngại lớn nhất ngăn cản bạn đến thành công là

CÁI TÔI ÍCH KỶ

Cảm giác mãn nguyện nhất là khi

LÀM HẾT LÒNG VỚI CÔNG VIỆC CỦA MÌNH

Người hay bất hòa nhất là

NGƯỜI HAY PHÀN NÀN,

Sự vỡ nợ tồi tệ nhất là

ĐÁNH MẤT NHIỆT HUYẾT, NIỀM TIN CỦA MÌNH

Nhu cầu lớn nhất của con người là

CẢM NHẬN CUỘC SỐNG

Qùa tặng quý giá nhất bạn có thể trao tặng cho mọi người chính là

LÒNG KHOAN DUNG


Điều vô giá mà bạn cần và có thể chia sẻ là

TÌNH THUONG


Điều đáng để bạn phải suy nghĩ nhiều nhất bây giờ

không phải CÁI CHẾT,

mà là SỐNG NHƯ THẾ NÀO?

sống như thế nào để

LỢI MÌNH + LỢI NGƯỜI

TÂM TRÍ ĐƯỢC AN TĨNH VƯỢT THOÁT MỌI ƯU PHIỀN

 Trung H. Ly
trungly3@aol.com

Ai Nghèo Đều Bị Khinh Dể

Ai Nghèo Đều Bị Khinh Dể

(CN 14 TN, Năm B)

                                                                                            Y Tá Của Chúa,

                                                                                                  Tuyết Mai
Có phải trần gian qua bao nhiêu thế kỷ luôn có những con người giầu quá và nghèo khổ quá?.   Cho đến ngay ngày hôm nay khi chúng ta lên internet đều chứng kiến được cái cảnh một bên là những những căn nhà siêu vẹo sườn là đất và mái lót lá, còn một bên là những villa những cao ốc thật văn minh của thế giới ngày hôm nay.   Rồi thì chuyện anh giầu và tôi nghèo là chuyện đã có từ muôn thưở chỉ trừ độc nhất thời gian Chúa Cha tác tạo nên ông Adong và bà Eva.   Chứ sau đó khi Chúa Cha đuổi hai ông bà ra khỏi vườn Địa Đàng thì đã có sự ganh ghét nhau vì dành miếng ăn và dành cho được ngôi thứ, để được sung sướng và thoải mái cho cái tấm thân rất yếu hèn và rất yếu đuối của con người.

Đi ngược dòng lịch sử từ cái thời của Chúa Giêsu thì gia đình của Chúa Con thật là nghèo khổ, thưa có phải?.   Dượng nuôi của chúa Giêsu chỉ là một anh thợ mộc quèn, kiếm cơm hằng ngày qua công việc rất có hạn của ngài.   Vì đâu có phải ngày nào ngài cũng có việc để làm?.   Rồi thì Mẹ Maria của Chúa cũng chỉ là một bà nội trợ như bao nhiêu bà nội trợ khác.   Ngoài ra ai biết ba Đấng ấy là cột trụ của sự Cứu Độ nhân loại tội lỗi?.   Vâng, chỉ có môn đệ của Chúa là biết gốc tích của gia đình Thánh Gia mà thôi!.   Và vì thế mà sự cao trọng của ba Đấng ấy chẳng ai được biết tới.   Và vì thế mà gia đình Thánh Gia chẳng có một ai nể vì.   Và vì thế mà Chúa Giêsu mới có mặt trên trần gian này!.

Mục đích cao cả ấy khi mà Ngài là Con một Duy Nhất của Thiên Chúa Cha, đã bỏ Trời Cao mà xuống thế làm người.   Để dậy dỗ và làm gương cho hết thảy nhân loại tội lỗi của con người chúng ta.   Ngài dậy chúng ta giữ Giới Răn Chúa Trời.   Ngài dậy chúng ta sống cách “Nghèo cho sạch, rách cho thơm”.   Ngài dậy chúng ta trần gian là cõi tạm, Nước Trời mới là Nơi Sống muôn đời cho những ai thực thi Lời của Chúa.   Mà Lời của Chúa là con người không sống nguyên bởi bánh nhưng chính là những Lời do miệng Chúa phán ra.   Thực thi Lời của Chúa thưa có khó lắm không???.   Chỉ có hai điều Chúa dậy là Trước kính mến Chúa Trời trên hết mọi sự; Sau lại yêu người như mình ta vậy!.   Ấy thế mà thế giới chúng ta đang sống hiện nay vẫn chưa thấy Lời Chúa được thực thi cách tuyệt đối hay ở mức độ mong muốn.

Vì những người giầu xụ thì vẫn giầu xụ và vẫn sống cả cuộc đời trong ích kỷ trong thù hận và ghen ghét.   Và người nghèo càng ngày càng nghèo thêm vì những người ích kỷ này có bao nhiêu họ đã càn quét hết vào cho họ.   Chính vì thế mà con người nghèo khổ bé miệng vẫn còn đầy dẫy có mặt trên toàn thế giới.   Vì người giầu có họ sống thiếu trách nhiệm, vô lương tâm, và tham lam.   Vì sự cho đi của họ chẳng đáng là gì so với cái Có và sự Dư Thừa của họ.   Như Chúa lên án những thành phần này khi Ngài Giêsu ngồi dõi theo sự cho đi của họ khi họ bỏ tiền vào Hòm Tiền trong nhà thờ.   Và đã khen ngợi bà già góa nghèo kia đã bỏ vào hòm nhiều tiền nhất vì bà đã bỏ tất cả những gì bà có.   Sự dâng cúng ấy của bà đã làm Chúa cảm động và tất nhiên việc bà làm đã làm Chúa rất vui lòng.

Người giầu có trên trần gian này họ có riêng ngôi thứ của họ.   Họ chơi chung và kết thân với nhau.   Họ có những trò chơi tiêu khiển thật tốn kém và thật phung phí.   Họ có những trò chơi chết người và trò chơi ấy thường dùng người nghèo ra để làm thú vui tiêu khiển cho họ.   Vì họ giầu có nên họ nuôi biết bao nhiêu người nghèo để làm những việc tay chân cho họ.   Tội nghiệp cho những con người nghèo này biết bao!.   Chỉ vì đánh đổi miếng cơm manh áo, mà giá trị của họ không bằng con chó của dân nhà giầu.   Tay lấm chân bùn có chết cũng mặc bay, đó là sự gian ác của những dân nhà giầu mà ai ai cũng biết.   Bởi thế Chúa mới phán bảo với các môn đệ của Ngài là người giầu thì khó mà được vào Nước Thiên Đàng; như con lạc đà mà chui vào lỗ kim vậy!.   Nhưng rồi Chúa Giêsu cũng thòng thêm câu nhưng việc của Chúa làm thì mọi điều mọi việc đều có thể.

Có phải Ý Chúa nói rằng tuy người giầu có khi họ biết ăn năn sám hối thì họ cũng có thể được vào Nước Trời???.   Phải công nhận những Lời Chúa dậy dành cho những ai Có Tai thì nghe, còn như điếc luôn thì chẳng hiểu nổi sự gì???.   Và chiều sâu của những bài học ấy phải được Chúa mạc khải mới hiểu nổi tận tường.   <Như khi Chúa Giêsu trở về quê nhà đến ngày Sabbat, Người vào giảng trong hội đường, và nhiều thính giả sửng sốt về giáo lý của Người, nên nói rằng: “Bởi đâu ông này được như vậy? Sao ông được khôn ngoan như vậy? Bởi đâu tay Người làm được những sự lạ thể ấy? Ông này chẳng phải bác thợ mộc con bà Maria, anh em với Giacôbê, Giuse, Giuđa và Simon sao? Chị em ông không ở với chúng ta đây sao?”.

Chúa Giêsu liền bảo họ: “Không một tiên tri nào mà không bị khinh bỉ ở quê hương, gia đình họ hàng mình”. Ở đó Người không làm phép lạ nào được, ngoại trừ đặt tay chữa vài bệnh nhân, và Người ngạc nhiên vì họ cứng lòng tin. Người đi rảo qua các làng chung quanh mà giảng dạy.  Mc 6, 1-6 >.

Điều rất rõ rệt mà chúng ta khẳng định tại sao Chúa bị khinh dể khi Ngài trở về quê quán của Ngài!.   Có phải vì Ngài trở về mà không khoác trên người chiếc áo thụng dài với râu tua tủa và giầy mang lóng lánh?.   Giống như những Pharisêu, nhà Luật Sĩ, Biệt Phái, và phường đạo đức giả của mọi thời đại mà bị Chúa trách mắng luôn?.   Dù ở thời đại nào đi chăng nữa thì giai cấp cao thấp vẫn không bao giờ thay đổi.   Nếu có đổi cũng chỉ vì sự thích nghi mà thôi và vì muốn đánh tâm lý vào giới nghèo, để được lá phiếu, để được cho mục đích riêng của mình, để làm cho giới nghèo càng tin tưởng vào mình hơn.   Thưa để trục lợi, lấy Danh Chúa để buôn thần bán thánh, để mà mắt thiên hạ, để giết người cho dễ dàng bằng cách tạo sự thuận lợi cho cái chiều hướng đồi bại cho cách sống tự do của ngày hôm nay, và v.v.v…..

Nhưng thưa lậy Thiên Chúa của chúng con! Có phải Chúa luôn yêu thương người nghèo cho nên Chúa mới xuống trần gian để bỏ tất cả sự cao sang trên Trời mà nên một giống chúng con?.   Để Ngài mới cảm hóa được con người tội lỗi?.   Để Ngài cảm thông cho sự yếu hèn, nghèo khổ, và luôn sống trong tội lỗi của chúng con?.   Để Ngài hướng dẫn và làm gương cho chúng con biết sống thế nào để được Nước Trời?.   Có phải là vác Thánh Giá của đời mình; mời Thiên Chúa luôn ngự trị vào nhà tâm hồn của chúng con; Kính Chúa và yêu người là hai Giới Răn căn bản và quan trọng nhất; là điều kiện để được Nước Trời?.   Thưa thật đúng thế vì Lời Chúa là đèn soi dẫn bước chúng con đi ….. Amen. 

** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

    http://www.youtube.com/watch?v=MyY5rOuNCts

   (Kính Chúa Yêu Người)          

Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

(07-05-12)

Bí quyết hạnh phúc của Đức Kitô

Bí quyết hạnh phúc của Đức Kitô 

                                                                                              TRẦM THIÊN THU 

 

 Đức Kitô có một số bí quyết tuyệt vời để sống hạnh phúc mà Ngài đã chia sẻ trong “Bài Giảng Trên Núi”, trong đó bao gồm “Bát Phúc” (Tám Mối Phúc Thật). Chúa Giêsu nói rất rõ đến từng chi tiết về những điều xem chừng rất “ngược đời”, rất “khó lọt tai”, nhưng lại rất hợp lý và thú vị.

1. Về giận ghét. 

Luật Cựu ước: “Không được giết người. Chớ giết người vô tội và người công chính” (Đn 5:17; Đn 13:53). Nhưng Chúa Giêsu dạy: “Ai giận anh em mình thì đáng bị đưa ra toà. Ai mắng anh em mình là đồ ngốc thì đáng bị đưa ra trước Thượng Hội Đồng. Còn ai chửi anh em mình là quân phản đạo thì đáng bị lửa hoả ngục thiêu đốt. Vậy, nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình. Anh hãy mau mau dàn xếp với đối phương, khi còn đang trên đường đi với người ấy tới cửa công, kẻo người ấy nộp anh cho quan toà, quan toà lại giao anh cho thuộc hạ, và anh sẽ bị tống ngục. Thầy bảo thật cho anh biết: anh sẽ không ra khỏi đó, trước khi trả hết đồng xu cuối cùng” (Mt 5:22-26; Lc 12:57-59). Như vậy, tội giận ghét người khác cũng giống như tội sát nhân, giết người không cần gươm giáo!

2. Về ngoại tình. 

Luật Cựu ước: “Chớ ngoại tình” (Xh 20:14; Đnl 5:18). Nhưng Chúa Giêsu dạy: “Ai nhìn người phụ nữ mà thèm muốn, thì trong lòng đã ngoại tình với người ấy rồi. Nếu mắt phải của anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy móc mà ném đi; vì thà mất một phần thân thể, còn hơn là toàn thân bị ném vào hoả ngục. Nếu tay phải của anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy chặt mà ném đi; vì thà mất một phần thân thể, còn hơn là toàn thân phải sa hoả ngục” (Mt 5:28-30).

3. Về ly dị. 

Luật Cựu ước: “Ai rẫy vợ thì phải cho vợ chứng thư ly dị” (Đnl 24:1). Nhưng Chúa Giêsu dạy: “Ngoại trừ trường hợp hôn nhân bất hợp pháp, ai rẫy vợ là đẩy vợ đến chỗ ngoại tình; và ai cưới người đàn bà bị rẫy, thì cũng phạm tội ngoại tình” (Mt 5:31-32; Mt 19:9; Mc 10:11-12; Lc 16:18).

4. Về nhân chứng. 

Luật Cựu ước: “Chớ bội thề, nhưng hãy trọn lời thề với Đức Chúa” (). Nhưng Chúa Giêsu dạy: “Đừng thề chi cả. Đừng chỉ trời mà thề, vì trời là ngai Thiên Chúa. Đừng chỉ đất mà thề, vì đất là bệ dưới chân Người. Đừng chỉ Giêrusalem mà thề, vì đó là thành của Đức Vua cao cả. Đừng chỉ lên đầu mà thề, vì anh không thể làm cho một sợi tóc hoá trắng hay đen được. Nhưng hễ ‘có’ thì phải nói ‘có’, ‘không’ thì phải nói ‘không’. Thêm thắt điều gì là do ác quỷ” (Mt 5:34-37).

5. Về thù hận.

 

 Luật Cựu ước: “Mắt đền mắt, răng đền răng, mạng đền mạng” (Xh 21:24; Lv 24:20; Đnl 19:21). Nhưng Chúa Giêsu dạy: “Đừng chống cự người ác, trái lại, nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa. Nếu ai muốn kiện anh để lấy áo trong của anh thì hãy để cho nó lấy cả áo ngoài. Nếu có người bắt anh đi một dặm thì hãy đi với người ấy hai dặm. Ai xin thì hãy cho; ai muốn vay mượn thì đừng ngoảnh mặt đi” (Mt 5:39-42; Lc 62:9-30).

Luật Cựu ước: “Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù” (Lv 19:18). Còn Chúa Giêsu dạy: “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em. Như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời, vì Người cho mặt trời của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt, và cho mưa xuống trên người công chính cũng như kẻ bất chính. Vì nếu anh em yêu thương kẻ yêu thương mình, thì anh em nào có công chi? Ngay cả những người thu thuế cũng chẳng làm như thế sao? Nếu anh em chỉ chào hỏi anh em mình thôi thì anh em có làm gì lạ thường đâu? Ngay cả người ngoại cũng chẳng làm như thế sao? Vậy anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5:4348; Lc 6:27-28, 32-36).

6. Về nhịn nhục.

 

 Chúa Giêsu dạy: “Nếu ai muốn kiện anh để lấy áo trong của anh, thì hãy để cho nó lấy cả áo ngoài” (Mt 5:40), “Ai vả anh má bên này, thì hãy giơ cả má bên kia nữa” (Lc 6:29).

7. Về lề luật. 

Chúa Giêsu xác định: “Nếu anh em không ăn ở công chính hơn các kinh sư và người Pharisêu, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời” (Mt 5:20), rồi Ngài vừa dặn dò vừa cảnh báo: “Anh em đừng tưởng Thầy đến để bãi bỏ Luật Môsê hoặc lời các ngôn sứ. Thầy đến không phải là để bãi bỏ, nhưng là để kiện toàn. Vì, Thầy bảo thật anh em, trước khi trời đất qua đi, thì một chấm một phết trong Lề Luật cũng sẽ không qua đi, cho đến khi mọi sự được hoàn thành. Vậy ai bãi bỏ dù chỉ là một trong những điều răn nhỏ nhất ấy, và dạy người ta làm như thế, thì sẽ bị gọi là kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời. Còn ai tuân hành và dạy làm như thế thì sẽ được gọi là lớn trong Nước Trời” (Mt 5:17-19).

8. Về công chính. 

 

Chúa Giêsu nói: “Nếu anh em không ăn ở công chính hơn các kinh sư và người Pharisêu thì sẽ chẳng được vào Nước Trời” (Mt 5:20). Thiên Chúa xác định: “Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế. Vì tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi” (Mt 9:13). Như vậy, ai cảm thấy mình đạo đức thì đừng vội “chảnh”, và ai cảm thấy mình tội lỗi thì cũng đừng nản chí sờn lòng.

9. Về công lý. 

Luật Cựu ước: “Ngươi không được phao tin đồn nhảm. Đừng làm chứng gian mà tiếp tay với kẻ xấu. Ngươi không được hùa theo số đông để làm điều trái; trong một vụ kiện, ngươi không được ngả theo số đông mà làm chứng, khiến công lý bị sai lệch. Ngươi không được thiên vị người yếu thế khi họ có việc kiện tụng” (Xh 23:1-3). Chúa Giêsu giải thích: “Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và người Pharisêu giả hình! Các người nộp thuế thập phân về bạc hà, thì là, rau húng, mà bỏ những điều quan trọng nhất trong Lề Luật là công lý, lòng nhân và thành tín. Các điều này vẫn cứ phải làm, mà các điều kia thì không được bỏ” (Mt 23:23). Công lý là 1 trong 3 điều quan trọng nhất trong luật pháp.

Chúa Giêsu nói với mỗi chúng ta: “Chính anh em là muối cho đời. Nhưng muối mà nhạt đi thì lấy gì muối nó cho mặn lại? Nó đã thành vô dụng thì chỉ còn việc quăng ra ngoài cho người ta chà đạp thôi. Chính anh em là ánh sáng cho trần gian. Một thành xây trên núi không tài nào che giấu được. Cũng chẳng có ai thắp đèn rồi lại để dưới cái thùng, nhưng đặt trên đế, và đèn soi chiếu cho mọi người trong nhà. Cũng vậy, ánh sáng của anh em phải chiếu giãi trước mặt thiên hạ, để họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời” (Mt 5:13-16).

Ngài bảo chúng ta là Muối mặn, là đèn sáng, đồng thời cũng phải là “hạt lúa mì thối trong đất” (Ga 12:24) và là Men giữa đời, nhưng Ngài cũng cảnh báo: “Anh em phải coi chừng, phải đề phòng men Pharisêu và men Hêrôđê!” (Mc 8:15). Và Thánh Phêrô căn dặn: “Anh em hãy sống tiết độ và tỉnh thức, vì ma quỷ, thù địch của anh em, như sư tử gầm thét, rảo quanh tìm mồi cắn xé” (1 Pr 5:8).

Lạy Thiên Chúa, kẻ thù con đang rình sẵn, xin lấy đức công chính của Ngài mà hướng dẫn con, xin san phẳng lối của Ngài để con tiến bước (Tv 5:9).

TRẦM THIÊN THU

http://translate.google.com/translate?hl=en&sl=vi&tl=en&u=http%3A%2F%2Fkeditim.net

nguồn: từ Maria Thanh Mai gởi

Đừng ngại kêu “ THẦY ƠI, XIN CỨU CON”

Đừng ngại kêu “ THẦY ƠI, XIN CỨU CON”

 

 Một người bạn làm nghề kinh doanh vui miệng hỏi: “Slogan,  Logo của đạo Công giáo là gì?”, “Tình yêu và cây Thánh giá”, tôi trả lời bạn như thế. Và thánh Phêrô  là người đi đầu để tô đậm cho Logo đó khi chọn lựa cái chết bằng thập tự nhưng ở tư thế ngược vì nghĩ rằng mình còn nhiều bất xứng với Thầy Giêsu. Ấn tượng mà 12 Thánh tông đồ để lại cho hậu thế rất khác nhau, có Thánh quá thầm lặng đến mức khi kể tên các vị có nhiều người không thể nhớ như: Simon thuộc nhóm quá khích, nhưng có Thánh mà khi nhắc đến thường được nhiều người đề cập đầu tiên như  Phêrô. Chính ngài đã tạo cho chúng ta sự xao xuyến đến nhói tim khi thốt lên câu ”Lạy Thầy, bỏ Thầy con biết theo ai” (Ga 6,68) hoặc “Thầy ơi, xin cứu con”

 Cánh chim đầu đàn

 Đọc trọn bộ Tin Mừng sẽ phát hiện, trong số 12 tông đồ thì Thánh Phêrô xuất hiện với tần số vượt trội so với các Vị còn lại. Ngài để lại nhiều ấn tượng qua 13  đoạn Tin mừng sau

 1. Nằm trong 4 môn đệ đầu tiên được gọi và được chọn (Mt 4, 18).

 2. Xin Chúa được đi trên mặt nước để đến với Ngài (Mt 14, 22).

 3. Tuyên xưng đức tin thay các anh em “Thầy là Đấng Kitô, con Thiên Chúa hằng sống”(Mt  16, 16).

 4. Xin Chúa Cha xót thương không để  Chúa Giêsu chịu nạn (Mt 16, 22).

 5. Được Chúa Giêsu cho chứng kiến việc biến hình trên núi cao ( Mt 17, 1).

 6. Hỏi Chúa Giêsu về số lần cần khi tha thứ cho anh em khi bị xúc phạm (Mt 18, 22).

 7. Hỏi Chúa Giêsu về phần thưởng dành cho những ai bỏ mọi sự để theo Ngài (Mt 19, 27).

 8. Tuyên hứa theo Thầy “bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai” (Ga 6, 68).

 9. Chúa Giêsu tiên báo cho thánh Phêrô sẽ chối Thầy (Mt 26, 30).

 10. Rút gươm chém đứt tai 1 kẻ bắt Chúa (Ga 18, 10).

 11. Thánh Phêrô chối Thầy 3 lần và ăn năn (Mt 26, 69).

 12. Chạy ra mộ Chúa và thấy ngôi mộ trống (Ga 20, 3).

 13. Được Chúa hỏi 3 lần “Này anh Simon, anh có mến Thầy không” trong lần hiện ra sau ngày Ngài phục sinh.

 Các bài học từ Thánh Phêrô

 Suy tư về các Thánh Tông đồ, chúng ta sẽ thấy những yếu tố sau nổi trội từ thánh Phêrô

 Thường xuyên tu tập

 Thánh Phêrô không chỉ chối Chúa 3 lần, mà còn bị Chúa khiển trách thêm 2 lần khác, thậm chí còn bị Chúa gọi là Xatan. Trong (Mt 16, 23) Đức Giêsu bảo Phêrô: Xatan, lui lại đàng sau Thầy. Đoạn (Mt 14, 31) Đức Giêsu nắm lấy tay ông mà nói “Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi.” Sau những lần nghe Thầy nói thế, tin mừng không mô tả  phản ứng của Phêrô, nhưng theo dõi cả quá trình của ngài chúng ta suy đoán: thánh Phêrô suy niệm, tiêu hóa từ từ các lời dạy, mắng của Chúa Giêsu dành cho mình và từ đó đức tin của ngài lớn mạnh theo năm tháng.

 Tranh thủ học khi còn có Thầy

 Bất cứ lúc nào có thể, chúng ta đều thấy Thánh Phêrô rất tích cực trả lời các câu hỏi của Chúa hoặc đặt ra các vấn nạn để nhờ Thầy tư vấn. Đây là một đức tính khôn ngoan mà vẫn khiêm nhường. Ngài hấp thụ tinh hoa bằng con đường ngắn nhất, chính xác nhất.

 Các website của giáo hội Việt Nam, nếu thuận lợi nên có một ban tư vấn trực tuyến nhằm tăng cường sự hiểu biết, học hỏi của các Kitô hữu (và cả những anh em tôn giáo bạn)  tương tự tổng đài 1080. Hình thức mới này thể hiện ý tưởng “Các con hãy đi rao giảng khắp muôn dân” (Mt 28, 19) thể hiện một cách sâu rộng hơn nhờ tính mọi nơi, mọi lúc của công nghệ hiện đại. Ngoài ra, nó còn biểu đạt sự gần gủi, ân cần của các mục tử đối với các con chiên, nghĩa là mở rộng khái niệm khung viên mềm của Nhà Tạm.

 Lòng mến lớn lao

 Lòng mến từ nội tâm bên trong của các môn đệ dành cho Chúa thì khó đo lường để so sánh. Nhưng lòng mến được tính từ các lời nói, cử chỉ bên ngoài của Thánh Phêrô rất lớn. Đọc lại 13 đoạn tin mừng ở phần trên chúng ta sẽ thấy rõ ràng. Chúng ta đã theo Ngài 40, 50, thậm chí 70 năm,  có thể so sánh lòng mến của chúng ta dành cho Chúa so với Thánh Phêrô mới đi theo Chúa khoảng 3 năm, thì sẽ tự ngộ ra vài vấn đề. Hai đoạn Tin Mừng sau là điển hình. 1. Rút gươm chém đứt tai một trong những kẻ bắt Chúa (Ga 18, 10). 2. Người môn đệ được Chúa thương mến nói với Phêrô Chúa đó. Vừa nghe nói Chúa đó, ông Phêrô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển” (Ga 21,7).  

 Nhờ lòng mến  này mà Thánh Phêrô, Tôma vẫn nhận nhiều ân sủng của Thiên Chúa dù đức tin, đức cậy của các ngài có những thời điểm chao đảo, yếu đuối. Thánh Phaolô trong Corintô 13, 13 khẳng định “Vậy nay còn lại Tin, Cậy, Mến. Ấy là bộ ba! Nhưng trong bộ ba ấy, Mến lớn hơn cả!”

 Biết kêu cứu đúng lúc

 Bàn về chủ đề Thánh Phêrô, chúng ta dễ xúc động nhất ở đoạn (Mt 14, 22). Khi xin  được đi trên mặt nước để đến với Chúa, lúc bị chao đảo, Thánh Phêrô kêu lên “Thầy ơi xin cứu con”. Trong chúng ta có mấy ai đã sử dùng cụm từ này trong cuộc đời đầy sóng gió, mặc dù chính mình đã đôi lần cũng rơi vào các tình huống sống chết như thế.

 Lạy Thánh Phêrô xin cho chúng con thêm lòng cậy để biết kêu cứu trước những thử thách quá sức mình,  thêm  lòng tin để đủ can đảm trỗi dậy sau các lần vấp ngã, thêm lòng mến để  biết trung kiên theo Chúa từng phút giây cho tới cuối con đường vì hằng nhớ câu nói của vị Giáo hoàng đầu tiên “Bỏ Thầy con biết theo ai”.

 G. Tuấn Anh

nguồn: từ Maria Thanh Mai gởi 

BÍ QUYẾT THẦN DIỆU ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC ĐIỀU MONG ƯỚC

BÍ QUYẾT THẦN DIỆU ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC ĐIỀU MONG ƯỚC

                                                                               Lm Inhatio Trần Ngà

                                                          nguồn: conggiaovietnam.net

(Suy niệm Tin Mừng Mác-cô (5, 21-43) trích đọc vào Chúa Nhật 13 thường niên)

 Có một ông vua rất đỗi giàu sang và vô cùng quảng đại. Nhà vua có một kho tàng đầy ắp những báu vật mọi người hằng mơ ước. Nhà vua tuyên bố với thần dân rằng bất cứ ai muốn lấy bất cứ thứ gì trong kho tàng vô tận của vua thì cứ lấy, miễn là phải dùng một loại chìa khoá rất đặc biệt mới mở được kho tàng. Chìa khoá ấy, vua cũng chỉ cho biết là đang nằm trong tầm tay mọi người. Tiếc thay, người ta không biết đó là chìa khoá thần kỳ và chưa mấy ai đem ra sử dụng.

Khi nghe tin nầy, nhiều người nao nức hỏi: Vị vua đại lượng đó là  ai? Kho tàng nằm ở đâu? Chìa khoá nào mở được kho tàng, xin mau mau cho biết.

Đức vua đó chính là Thiên Chúa quyền năng. Kho tàng của Người là vô vàn phúc lộc không bao giờ vơi cạn. Chìa khoá để mở kho tàng ấy là lòng tin. Ai có lòng tin mạnh mẽ, người đó có thể mở được cửa kho tàng và chiếm lấy những gì mình muốn. Ai không  có lòng tin, thì đành bó tay và chẳng thu lượm được gì.

Hai sự kiện thánh sử Mác-cô thuật lại trong Tin Mừng hôm nay minh chứng cho chân lý nầy: 

Trường hợp người phụ nữ bị bệnh băng huyết.

Một người phụ nữ bị băng huyết đã mười hai năm, đã lắm phen tìm thầy chạy thuốc nhưng bệnh của bà vẫn vô phương cứu chữa. Nay gặp Chúa Giê-su, bà mừng như người sắp chết đuối vớ được tấm phao. 

Vì luật cấm những người mang thứ bệnh nhơ uế như bà tiếp cận với người khác (Lv 15, 25) nên bà không dám công khai gặp Chúa Giê-su, chỉ len lén tiến lại phía sau lưng Người, tự nhủ lòng rằng: “Mình chỉ cần sờ được vào áo Người thôi là sẽ được cứu.” Và điều nhiệm mầu đã xảy ra: bà vừa đụng vào áo Chúa Giê-su thì tức khắc huyết cầm lại và bà được chữa lành.

Chúa Giê-su biết có một năng lượng từ mình xuất ra nên quay lại tìm hiểu và khi người phụ nữ  thú nhận việc bà vừa làm, Chúa Giê-su bảo:  “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”

Chính Chúa Giê-su xác nhận lòng tin là chìa khoá thần kỳ mở ra cho người đàn bà kho tàng chứa đựng điều mà bà khao khát: được chữa lành chứng bệnh nan y. 

Trường hợp ông trưởng hội đường.

Đang cùng Chúa Giê-su tiến vội về nhà để nhờ Chúa cứu chữa đứa con gái đang hấp hối,  thì người nhà của ông trưởng hội đường chạy đến báo cho ông biết rằng con gái ông chết rồi, đừng phiền Chúa đến nhà làm gì mất công.

Nghe vậy, Chúa Giê-su động viên ông ta: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi. Tin là được. Thế rồi, nhờ lòng tin, con gái ông đã được cứu sống.

Một lần nữa, Tin Mừng chứng tỏ cho thấy lòng tin là chìa khoá đem lại ân sủng nhiệm mầu: đứa con gái thân yêu chết rồi nay được cứu sống!

Còn nhiều sự kiện khác được ghi lại trong Tin Mừng chứng tỏ cho thấy phải có lòng tin  thì mới đạt được điều mong muốn và không có lòng tin thì chẳng được gì (Mt 13, 58). Lòng tin có thể chuyển núi dời non. Với lòng tin, người ta làm được tất cả như lời Chúa Giê-su dạy: “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải thôi, thì dù anh em có bảo núi nầy: “rời khỏi đây, qua bên kia!” nó cũng  sẽ chuyển qua, và sẽ chẳng có gì mà anh em không làm được” (xem thêm: Mt 17, 19-20; Mt 15, 28; Mt 21, 21-22) 

Quả vậy, điểm lại những khuôn mặt đạt được thành công lớn lao trên thế giới, ta thấy rằng nguyên nhân chính giúp họ thành đạt là nhờ mạnh tin. Vững tin rằng mình sẽ làm được thì sẽ được như ý.

Như thế, lòng tin là bí quyết để thành công trên đường đời, và cũng là chìa khoá mở vào kho tàng ân sủng của Thiên Chúa.

 Lạy Chúa, lòng tin của chúng con còn yếu kém nên chẳng thu hoạch được gì. Xin ban thêm lòng tin để chúng con có thể mở được kho tàng ân sủng của Chúa. 

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

Tin Mừng Mác-cô (5, 21-43)

21 Đức Giê-su xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ.22 Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người,23 và khẩn khoản nài xin: “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống.”24 Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.
25 Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm,26 bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác.27 Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người.28 Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu.”29 Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh.30 Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ vào áo tôi? “31 Các môn đệ thưa: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: ÀAi đã sờ vào tôi? “32 Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó.33 Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người.34 Người nói với bà ta: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”

35 Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: “Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa? “36 Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.”37 Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an.38 Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ.39 Người bước vào nhà và bảo họ: “Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy! “40 Họ chế nhạo Người. Nhưng Người bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi với Người, vào nơi nó đang nằm.41 Người cầm lấy tay nó và nói: “Ta-li-tha kum”, nghĩa là: “Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi! “42 Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta kinh ngạc sững sờ.43 Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.

 Tác giả:  Lm Inhatio Trần Ngà

Mơ ư ớ c b ì n h t h ư ờ n g

 
  Mơ   ư ớ c   b ì n h   t h ư ờ n g
 
                                                                
 
Cô bạn tôi bị té xe hồi chiều, ban đầu trông có vẻ bình thường. Một lúc sau thì choáng váng.  Khi được đưa vào bệnh viện Chợ Rẩy thì bác sĩ cho biết là bị xuất huyết não, phải giải phẫu ngay tức khắc.
Giải phẫu xong, cô được đưa vào nằm ở tầng thứ hai. Nghe nói đến tầng lầu nầy ở bệnh viện Chợ Rẩy thì phần đông đều nghĩ đến những chuyện ít may mắn, có vào, khó ra. Lúc tôi bước vào căn phòng nầy, cái cảm giác đầu tiên là khó thở, với hai dãy giường bệnh vừa được làm phẫu thuật xong. Hầu hết đều không được lành lặn bình thường và nằm bất động. Cô bạn của tôi là một trong những cái xác không hồn đó. Đầu cạo trọc, trên người được đắp một chiếc áo bệnh viện màu xanh. Thân thể gần như lõa lồ và nếu không biết trước thì chắc cũng khó nhận ra đươc đó là một người đàn bà giàu có, xinh đẹp  ở Mỹ về, xài tiền như nước.
Tôi chỉ biết đứng yên nhìn cô ta, và trong lòng hoang mang cảm khái. Cô vẫn mê man, chưa biết sống chết thế nào. Bác sĩ cho biết là có thể hôn mê trong nhiều ngày.
Năm ngày sau thì cô tỉnh dậy. Vậy là cô đã thoát chết. Mấy hôm sau thì cô được chồng đem về Mỹ. Hai tháng sau, tôi có việc qua Mỹ và ghé thăm cô tại nhà. Bây giờ thì tóc đã mọc lại khá dài, che hết phần sọ bị cưa. Nhan sắc đã được phục hồi, trở lại một người đàn bà duyên dáng hoạt bát. Cô kể lại cho mọi người nghe về chuyện tai nạn và cô nói : “Trước khi lên bàn mổ, mình nghĩ chỉ cần được sống là đủ và sẽ không bao giờ đòi hỏi  bất cứ một điều gì khác.”
Hôm sau, tôi theo cô bạn đến phòng khám bệnh của một bác sĩ đươc giới thiệu để cô tái khám. Cô bạn bước vào phòng, tươi cười chào hỏi và để tập hồ sơ bệnh lý của cô lên bàn. Vị bác sĩ đọc qua hồ sơ và hỏi cô : “ Thế bây giờ bệnh nhân bị mổ ở đầu đang ở đâu?”. Cô bạn có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó hiểu ra, cô trả lời ”Chính là tôi.”
Vị bác sĩ trợn mắt nhìn cô, chỉ nói được một câu :”Không thể tưởng tượng được, nếu thế thì quả là một phép lạ.”
Sau khi khám lại vết thương, hỏi cô nhiều điều, bác sĩ cho biết tình trạng sức khỏe hoàn toàn bình thường và bảo cô ký vào một giấy tờ gì đó. Cô cầm bút, nhưng thay vì ký vào chỗ đã có đánh dấu sẵn, thì cô ký lệch mấy phân vào phía dưới. Bác sĩ cười bảo :”Đấy là điều duy nhất còn sót lại mà cô cần phải chữa” và cho cô một cái hẹn khác.
Cô bạn tôi ra về với những nét băn khoăn hiện ra trên mặt. Tôi an ủi, và nhắc lại lời cô nói sau khi tỉnh dậy, miễn được sống mà thôi. Cô trả lời:” Lúc đó thì nghĩ như thế thật, nhưng khi được sống rồi thì muốn những điều tốt hơn, mình nghĩ con người chắc ai cũng thế.”
Đúng. Con người ai cũng thế. Nhưng cái mơ ước của cô bây giờ chỉ là mong nhận được một cái cô đã có từ trước, và đã đánh mất. Cô chỉ mong được ký đúng vào chỗ có đánh dấu không bị lệch ra ngoài do thần kinh không kiểm soát được mà thôi. Đấy là một tai nạn ngoài ý muốn đã làm cô bị một hậu quả nhỏ như thế, nhưng cũng có những trường hợp mình tự ý quẳng một vật sở hữu của mình đi, cuối cùng lại ao ước được có lại như cũ.
Ở đời có nhiều cái mơ ước rất bình thường. Bị một vết xước trên thân thể cũng đã làm mình khó chịu và chỉ mong lành lặn lại như cũ. Lúc sở hữu một cái tầm thường thì không quan tâm, quý trọng, đến khi mất thì tiếc nuối và chỉ muốn được lại cái mình đã có từ trước. Nhiều cặp vợ chồng cũng mất hạnh phúc vì cứ nghĩ là mình phải  được hơn như thế, vợ đòi hỏi chồng phải hơn như thế và ngược lại, cho  đến khi tan vỡ, ân hận thì đã quá muộn màng.
Mơ ước cái mình chưa có cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu ước mơ không đạt được thì cũngkhông sao. Mơ ước được giàu sang phú quý, cũng không hình dung được giàu sang phú quý đến như thế nào. Một người con gái mơ có tiền để sửa sắc đẹp, chưa biết sẽ đẹp như thế nào, và nếu không thực hiện được ước mơ thì cũng đành quên đi. Nhưng nếu  một hôm cô ta bị gẫy một chân, thì mơ ước của cô chỉ là làm sao có được đôi chân lành lặn như cũ mà thôi.
Tôi có một người bạn khác, một hôm phải vào bệnh viện và kết quả cho biết là anh ta bị sưng túi mật rất nghiêm trọng phải giải phẫu gấp mới an toàn tính mệnh. Lúc chúng tôi vào thăm anh ở bệnh viện thì được biết anh đã được an toàn và chỉ vài ngày sau có thể xuất viện về nhà.  Anh nói với tôi :”Có thế nầy mới biết được chúng ta luôn luôn đứng trên ngưỡng cửa của cái chết mà không biết. Có thế nầy mới thấy nên có một quan niệm về đời sống thực tế hơn.”
Anh nói thì thế, nhưng khi lành bệnh, trở lại làm việc một thời gian thì anh ta vẫn chẳng khác gì ngày xưa, không có chút nào đổi thay.
Ngài Đạt Lai Đạt ma có một câu nói rất hay và đơn giản; ” Có nhiều người sống mà không nghĩ là mình sẽ chết. Đến khi sắp chết, mới chợt nhận ra là mình chưa sống!”
Nói là đơn giản, nhưng không phải ai cũng hiểu sâu xa ý nghĩa của câu nói đó. Người ta không bao giờ mơ ước bình thường. Hãy sống với cái mình đang có.
 
Hoàng tá Thích