Vì bình yên – thật ra – là món quà mà không phải ai ngày hôm nay cũng có.

 Thư Lê

 Sáng nay mở mắt ra, nếu ta còn nghe tiếng người thân trong nhà, còn thấy bếp lửa ấm, còn có bữa cơm nóng đặt trước mặt…

Thì ta đã may mắn hơn biết bao sinh mạng đang run rẩy giữa biển nước miền Trung.

Nếu tối về còn có ánh đèn, có chiếc chăn khô để trùm lên người, có chiếc điện thoại vẫn bắt được sóng để gọi cho người mình thương…

Thì đó là hạnh phúc mà không phải ai lúc này cũng có được.

Ngoài kia, mưa vẫn trút xuống không ngừng.

Nước lũ cuộn lên như muốn nuốt trọn tất cả – nhà cửa, ruộng vườn, kỷ niệm và cả hy vọng của bao gia đình.

Có những em bé ôm nhau co ro trên nóc nhà, có những người mẹ chỉ cần nghe một cuộc gọi an toàn của con cũng đủ rơi nước mắt.

Giữa dòng nước lạnh cắt da ấy, con người vẫn vịn vào nhau mà sống.

Những bàn tay run rẩy chìa ra để cứu nhau.

Những tiếng kêu cứu vọng trong đêm tối nghe đến nhói lòng…

Chỉ cần một người buông xuôi, một tia hy vọng sẽ tắt, và một mạng sống có thể bị dòng nước cuốn đi trong khoảnh khắc.

Trong phút giây này…

Xin chúng ta đừng than phiền những điều vụn vặt.

Đừng so đo hơn thua, đừng chấp nhặt những chuyện nhỏ nhoi.

Chỉ cần còn được sống, còn được ăn no, còn có mái nhà trú mưa trú nắng – đã là phước phần lớn lao.

Cầu mong miền Trung bình an.

Cầu cho những người đang oằn mình trong nước lũ được trở về với đất lành, mái ấm và những vòng tay thương yêu.

Và cầu mong mỗi chúng ta, từ hôm nay, biết trân trọng từng hơi thở, từng bữa cơm, từng buổi sáng bình yên…

Vì bình yên – thật ra – là món quà mà không phải ai ngày hôm nay cũng có.

#lulut2025 – #songtot – #chiase – #Trantrongvabieton


 

Gabriela Nguyễn và phong trào ‘Appstinence:’ Tìm lại giá trị chân thực

Ba’o Nguoi-Viet

November 25, 2025

Kalynh Ngô/Người Việt

San Jose, California (NV) – Gabriela Nguyễn là một cô gái thuộc thế hệ “Gen Z” – những người sinh ra khoảng từ năm 1997 đến năm 2012, hay còn gọi là “Zoomer” – từng có một iPod Touch lúc 9 tuổi, 10 tuổi có danh khoản Facebook, 12 tuổi sở hữu điện thoại thông minh (smartphone), và những đêm làm bài tập kéo dài chỉ vì mải mê lướt mạng xã hội. Cho đến một ngày cô nhận ra, “smarphone và mạng xã hội là lực hút của tất cả diễn biến chung quanh chúng ta.”

Gabriela Nguyễn và chiếc điện thoại Mudita Kompakt trắng đen, không Internet, chỉ có chức năng nghe, gọi, và nhắn tin. (Hình: Chụp qua Zoom, Kalynh Ngô/Người Việt)

Năm 2024, khi đang học cao học ngành chính sách giáo dục ở đại học Harvard University, cô lập ra “Appstinence” (Sự Tiết Chế), một phong trào đang gây tiếng vang lớn trong thế hệ “Gen Z” liên quan đến việc tìm lại giá trị chân thực của cuộc sống khi thoát ly mạng xã hội.

Nghiện mạng xã hội

Như những người trẻ cùng thế hệ, Gabriela Nguyễn, sinh năm 2000, lớn lên ở Silicon Valley, California, học trường trung học Presentation, một ngôi trường xác định công nghệ là “con đường dẫn đến thành công” đã có những năm chìm trong mạng xã hội.

“Tôi cứ lướt, lướt, lướt hàng giờ mỗi ngày. Tuổi thơ của tôi nhanh chóng chìm vào những trò chơi ảo vô nghĩa, những hiệu ứng chỉnh sửa ảnh phi thực tế, và những video ngắn gây nghiện trên Instagram, Snapchat, và sau này là TikTok,” Gabriela kể lại, qua cuộc trò chuyện trên Zoom.

Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra việc đó gây ra quá nhiều vấn đề. Cô dành rất nhiều thời gian một ngày để theo dõi những người không quen biết trên thế giới đang làm gì. Và quan trọng, Gabriela nhận ra, mạng xã hội quyết định tâm trạng của cô vào buổi sáng. Nó khiến cho cô gái trẻ càng thêm ám ảnh về bản thân, cố gắng tạo một bản tin Instagram hoàn hảo, vừa đẹp mắt vừa ghét chính mình vì điều đó.

“Tôi nhận ra rằng thật khó để làm bài tập về nhà, hoặc tôi không còn thường xuyên nói chuyện trực tiếp với con người nữa,” Gabriela nhớ lại, tự hỏi, và tự trả lời.

Càng dành nhiều thời gian trên các nền tảng mạng xã hội, Gabriela càng khó nhận ra bản thân. Cô luôn để ý đến vẻ bề ngoài của mình và “nói bằng tiếng lóng mà tôi không hoàn toàn hiểu.”

Đến một lúc, Gabriela thấy cần phải thay đổi.

“Tôi đã thử nhiều cách khác nhau mà mọi người gợi ý. Ví dụ như cai nghiện kỹ thuật số, cất điện thoại ở phòng khác để có thể tập trung làm việc lúc cần, nhưng chúng không thật sự giải quyết được gốc rễ của vấn đề,” cô gái trẻ nói.

Hàng loạt nỗ lực thực hiện như tránh xa, xóa các danh khoản mạng xã hội, nhưng tất cả đều tạm thời. Bởi vì, “có lúc tôi không dùng 30 ngày và xóa Instagram của mình, nhưng lại mở lại.” Cô đã tạo lại danh khoản Snapchat và TikTok hết lần này đến lần khác. Ngay cả khi ngừng sử dụng Snapchat và TikTok, Gabriela vẫn hình thành thói quen lướt Reddit qua trình duyệt của điện thoại.

“Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình cần làm gì. Tôi đổi sang dùng điện thoại Cat S22 – một chiếc điện thoại nắp gập và nó chấm dứt hoàn toàn thói quen lướt mạng xã hội của tôi,” cô nói.

Đó là “nền tảng” đầu tiên của phong trào “Appstinence” do Gabriela đề xướng.

“Appstinence” và ý nghĩa của giao tiếp

“’Appstinence’ là xóa các danh khoản và bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn bên ngoài những công nghệ này, điều mà đối với thế hệ trẻ nhất có thể khó khăn hơn rất nhiều so với thế hệ lớn tuổi hơn, những người trưởng thành 20, 30, 40 năm trước, khi không có các mạng xã hội. ‘Appstinence’ tập cho chúng ta học lại tất cả những điều mình đã học sai cách hoặc chưa học được vì dành quá nhiều thời gian trực tuyến,” Gabriela giải thích về ý nghĩa của từ “Appstinence” và mục đích của phong trào này.

Điều Gabriela nói đến, là ý nghĩa của giao tiếp giữa người với người.

Cô gái “Gen Z” nhấn mạnh: “Tôi muốn, ví dụ, có những tương tác ý nghĩa, nội tâm giữa con người với nhau. Khi bạn ngừng sử dụng mạng, bạn phải học cách giao tiếp với mọi người ngoài đời thực. Và nó đòi hỏi một kỹ năng khác.”

Cô đưa lên màn hình cho xem chiếc điện thoại Mudita Kompakt cô đang dùng. Chức năng của nó không có gì ngoài nghe/gọi, nhắn tin, và vài trò chơi giải trí mặc định trong đó. Màn hình trắng đen, không Internet, nó làm cho người ta liên tưởng ngay đến những chiếc điện thoại Nokia, Sony Ericsson đã trở thành cổ vật.

Cô gái “Gen Z” của Silicon Valley hiểu không phải công nghệ nào cũng được thiết kế để gây nghiện. Người ta có thể có những chiếc điện thoại đơn giản như cô đang dùng, là điện thoại di động, nhưng nó không được thiết kế để gây nghiện. Appstinence.org của cô thấu hiểu điều này.

“Vậy nên, ‘Appstinence’ là lựa chọn không sử dụng những công nghệ đó, nhưng chúng ta vẫn sử dụng loại công nghệ khác, loại công nghệ được tạo ra chỉ để bạn kết nối với người khác,” Gabriela nói.

Loại công nghệ cô muốn nói là thư điện tử, số điện thoại, trang web. Cuộc nói chuyện với Gabriela Nguyễn được lên lịch từ những trao đổi qua email, không phải những tin nhắn để lại trong mạng xã hội như Facebook, Instagram, và TikTok.

Gabriela kể về trường hợp của một sinh viên đại học đã tìm đến Appstinence.org khi anh 18 tuổi.

Gabriela Nguyễn hồi còn nhỏ cùng với cha ở Boreal Mountain, California, năm 2004. (Hình: Gabriela Nguyễn cung cấp)

“Anh ấy đã thử mọi cách để giảm thời gian ‘online.’ Anh ấy dành hơn 10 tiếng mỗi ngày trên mạng xã hội. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong hơn bốn tháng, cố gắng trao đổi qua lại và giúp anh tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi lớn như ý nghĩa cuộc sống của bạn là gì? Bạn quan tâm đến điều gì? Bạn muốn dành thời gian của mình như thế nào? Bạn thích làm những việc gì? Nếu bạn ngừng sử dụng mạng xã hội, bạn sợ điều gì sẽ xảy ra với mình? Giống như việc cho phép anh ấy định hình lại quan điểm của mình về công nghệ, về bản thân, về thế giới, và sau đó trong quá trình đó, hướng dẫn anh ấy thoát khỏi những nền tảng này và bước vào thế giới thực,” cô kể.

Vì những giá trị chân thực

Gabriela Nguyễn có cái tên Việt rất đẹp, Khánh Linh. Cô phát âm tên của mình khá chuẩn, và có lẽ đó là hai từ tiếng Việt duy nhất Gabriela nói ra đầy tự tin. Cô xác nhận quan điểm của cô về giá trị thực của cuộc sống, cách cô nhìn về công nghệ, là “100% ảnh hưởng cha tôi, một người không ủng hộ tôi dùng iPhone và mạng xã hội khi còn nhỏ.”

“Là người tị nạn chạy trốn Cộng Sản, cha tôi luôn ‘nhạy cảm’ với thông điệp truyền thông. Khi tôi còn nhỏ, chúng tôi từng có một cái, nhưng sau đó cha nói ‘đây là tuyên truyền’ và bỏ nó ra ngoài đường,” Gabriela kể. “Bây giờ cha tôi rất vui, như bất kỳ bậc cha mẹ nào, khi thấy con mình nhận ra rằng lời nói của cha mẹ là đúng.”

 Cô gái vừa học xong cao học có cách phản biện lại những gì được cho là lợi ích của mạng xã hội ngày nay cũng rất “Appstinence.”

Với Gabriela, cô không phủ nhận giá trị của mạng xã hội trong việc lan truyền thông điệp, điều hành doanh nghiệp, hoặc đó là cách lên tiếng của những người yếu thế nếu sống giữa một xã hội bị bưng bít thông tin.

Nhưng bên cạnh đó, cô nói: “Tôi nghĩ trong trường hợp cụ thể này, mọi thứ sẽ thay đổi tùy từng trường hợp. Có thể thông điệp sẽ mạnh hơn và hiệu quả hơn nếu chúng ta trực tiếp bằng cách gặp các lãnh đạo địa phương trong cộng đồng? Bởi vì, khi đó chúng ta tương tác với con người cụ thể, bằng xương bằng thịt, nhìn thấy và lắng nghe chúng ta, chứ không phải thông tin nửa giây trên Instagram rồi lướt qua.”

Gabriela nói cô hiểu vì sao trong những trường hợp cụ thể, mạng xã hội lại hữu ích.

“Nhưng vấn đề không phải là liệu mạng xã hội có hữu ích ngay lúc đó hay không. Mà là trong tất cả những khoảng thời gian khác mà bạn dành cho mạng xã hội,” cô nói. “Chúng ta không thể dùng tình huống ngoại lệ đó để bào chữa cho tất cả việc dùng mạng xã hội như một hình thức giải trí để tương tác với thế giới thật.”

Gabriela cho rằng khi các nền tảng này trở nên tồi tệ hơn, con người sẽ lãnh hậu quả của sự đánh đổi này.

Do đó, cô muốn chính phủ nên có cách quản lý các nền tảng này và cha mẹ nên can đảm nói “không” khi con cái nài nỉ dùng Instagram.

“Tôi muốn nói thẳng với những người ‘Gen Z’ rằng mạng xã hội gây hại nhiều hơn lợi: Hãy xóa tài khoản của bạn. Và ‘Appstinence’ là một giải pháp thực sự và khả thi,” cô nói.

“Tôi biết rằng việc từ bỏ có thể rất khó khăn. Tôi đã phát triển một phương pháp đơn giản, gọi đó là Phương Pháp 5D bao gồm: Decrease (Giảm); Deactive (Vô hiệu); Delete (Xóa); Downgrade (Hạ thấp giá trị), và Depart (Rời đi)”

Cách đây khoảng 30 năm, khi chưa có điện thoại thông minh và mạng xã hội, hình như con người đã có những giá trị chân thực “Appstinence.” [đ.d.]

Liên lạc tác giả: ngo.kalynh@nguoi-viet.com


 

Hãy Cám Ơn Cuộc Sống

Van Pham

GÓC SUY GẪM…

Nếu bạn sống lạc quan & một cái nhìn tích cực. Bạn sẽ giải quyết tốt nhiều sự việc không vừa ý. Đồng thời sẽ giúp tâm hồn bạn nhẹ nhàng thanh thản với từng ngày trong cuốc sống…

***

Hãy Cám Ơn Cuộc Sống.

* Nếu bạn thấy đêm nay khó ngủ – Hãy nghĩ đến những kẻ không nhà chẳng nệm ấm chăn êm.

* Nếu bạn gặp một ngày tồi tệ nơi làm việc – Hãy nghĩ đến những người đã mấy tháng nay không tìm được việc làm.

* Nếu bạn chán nản vì mối quan hệ xấu đi – Hãy nghĩ tới những kẻ không bao giờ biết hương vị của thương yêu và được người yêu thương lại.

* Nếu bạn buồn phiền vì thêm một cuối tuần vô vị trôi qua – Hãy nghĩ tới những người phụ nữ quẫn bách, quần quật cả ngày, suốt tuần không nghĩ, chỉ mong kiếm được chút tiền còm nuôi mấy miệng ăn.

* Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm vài mới tìm ra được người giúp đỡ – Hãy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.

* Nếu bạn cảm thấy đời mình bị mất mát và băn khoăn về ý nghĩa kiếp người – Xin bạn hãy biết ơn cuộc sống vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn.

* Nếu bạn cảm thấy mình là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ – Hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều.


 

 16.100 M3/S – ĐÂY KHÔNG PHẢI XẢ LŨ, ĐÂY LÀ THẢM S.Á.T

NHỮNG BÀI POST HAY.- Vũ PhanAnh

 16.100 M3/S – ĐÂY KHÔNG PHẢI XẢ LŨ, ĐÂY LÀ THẢM S.Á.T

16 giờ ngày 19-11, thủy điện Sông Ba Hạ xả lũ với lưu lượng 16.100 m3 nước mỗi giây.

Không phải ai cũng hình dung được con số này khủng khiếp thế nào.

16.100 m3/giây nghĩa là 57,96 triệu m3 nước trong chỉ 1 giờ. Một biển nước khổng lồ đổ ập xuống hạ du, đủ để nhấn chìm một thành phố nhỏ, đủ để cuốn phăng hàng chục ngàn hecta ruộng đồng, đủ để nhấc bổng những mái nhà yếu ớt như những chiếc lá giữa dòng.

Và điều tàn nhẫn nhất là người dân không được cảnh báo sớm. Không ai kịp di dời. Không ai kịp chạy. Không ai kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì

Đó không phải là xả lũ. Đó là một cú tấn công bất ngờ vào hàng vạn con người vô tội.

Thế rồi, người ta lại đưa ra một lý do quen thuộc: “Xả lũ còn đỡ hơn vỡ đập.”. Đó là kiểu ngụy biện độc ác nhất, vì không chỉ 1 nhà máy, mà có hàng chục nhà máy xả lũ đồng loạt xuống đầu dân.

Vỡ đập thì kinh hoàng. Nhưng khi buộc phải xả đến 16.100 m³/s, thì những câu hỏi phải được đặt ra là:Tại sao để hồ đầy đến mức báo động?Tại sao không xả từ sớm, xả theo ngưỡng an toàn?

Tại sao dự báo chậm, cảnh báo muộn? Tại sao không di dời dân trước khi mở cống? Và tại sao hạ du phải gánh hết hậu quả của sự vận hành yếu kém đó?

Không ai phản đối việc bảo vệ đập.

Nhưng nếu bảo vệ đập bằng cách thả hàng chục triệu mét khối nước xuống đầu dân mỗi giờ, thì mạng dân nằm ở đâu trong phương trình an toàn ấy?

Một cái đập được cứu đổi lại hàng ngàn mái nhà biến mất, hàng vạn gia đình trắng tay, hàng trăm tỉ tài sản trôi theo dòng lũ và sinh mạng của người dân, để đổi lại câu nói “không vỡ đập là may”.

May cho ai? Chắc chắn không phải cho những người đang run rẩy ôm nhau trên nóc mái tôn giữa đêm.

Thảm họa này không chỉ là thiên tai. Nó là kết quả của sự chậm trễ, buông lỏng và vô trách nhiệm trong vận hành thủy điện lẫn ứng phó khẩn cấp.

Trong khi chỉ cần cảnh báo sớm, di dời có tổ chức, thông báo minh bạch, phối hợp giữa chính quyền – thủy điện – cứu hộ, thì đã không có cảnh người dân kêu cứu trong tuyệt vọng, không ai trả lời.

Nếu không xử lý nghiêm, nếu không siết lại trách nhiệm, nếu vẫn tiếp tục buông để mặc cho ai mạnh nấy sống, thì năm sau, năm sau nữa sẽ lại có những “kỷ lục xả lũ”, dân lại không kịp trở tay.Và những mái nhà sẽ tiếp tục biến mất dưới dòng nước mà lẽ ra họ phải được bảo vệ.

● Cô Ba


 

UYỂN NGỮ DÀNH CHO VIỆT NAM

Võ Ngọc Ánh

 

Mất điện → “Tạm thời tối ưu hóa hệ thống chiếu sáng tự nhiên”

Cúp nước → “Khoảng nghỉ kỹ thuật cho hạ tầng cấp thoát nước”

Kẹt xe → “Lưu lượng phương tiện gia tăng vượt mức kỳ vọng”

Ngập đường → “Kích hoạt cơ chế điều hòa mực nước mặt đô thị”

Đào đường liên tục → “Cải thiện hạ tầng theo chu kỳ luân phiên”

Thi công chậm trễ → “Điều chỉnh tiến độ theo điều kiện thực tế phát sinh”

Vỡ ống cấp nước → “Giải phóng áp lực tuyến ống để tái cân bằng hệ thống”

Chi quá ngân sách → “Tái cấu trúc kế hoạch chi tiêu năm tài khóa”

Lạm phát → “Mở rộng biên độ điều chỉnh giá”

Tăng thuế → “Tối ưu hóa nguồn thu phục vụ an sinh xã hội”

Xe hỏng giữa đường → “Phương tiện tạm dừng vận hành để tái tạo năng lượng”

Cháy nhà → “Sự kiện nhiệt năng ngoài kế hoạch”

Nổ bình gas → “Giải phóng áp suất vượt ngưỡng an toàn”

Sốt cao → “Tăng cường hoạt động của hệ thống điều nhiệt nội sinh”

Đau bụng → “Hoạt động phản hồi của hệ tiêu hóa trước tác nhân bất lợi”

Nôn ói → “Cơ chế đào thải khẩn cấp”

Không khí độc hại → “Mật độ hạt lơ lửng vượt chuẩn tham chiếu”

Cá chết hàng loạt → “Tái cấu trúc sinh thái thủy vực”

Xả thải bừa bãi → “Thải lượng ngoài kế hoạch”

* * *

[Nguồn: Bé Mon Dễ Thương]


 

Vì sao miền Trung cứ mưa là lụt?

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Đàn Chim Việt

24/11/2025 

Thủy điện xả lũ

Miền Trung năm nào cũng lũ, nhưng những năm gần đây mức độ thiệt hại ngày càng nghiêm trọng. Không năm nào như năm nay. Mới vài tuần trước Hội An, Huế, Đà Nẵng nước lên ngập mái nhà chưa kịp rút hết thì giờ nước lại lên và lần này không chỉ từ Quảng Trị tới Hội An nữa mà cả nguyên một dải Nam Trung Bộ cũng đều mênh mông trong biển nước.

Chắc sẽ có nhiều người đặt câu hỏi:

Tại sao chỉ mưa vài ngày mà nhà cửa ngập tận nóc? Tại sao lũ ngày xưa không dữ như bây giờ? Và tại sao thủy điện lại luôn được nhắc đến khi xảy ra ngập lụt? Những hình ảnh ngập lụt luôn đi kèm với những hình ảnh xả lũ ào ạt.

Nếu chỉ nhìn một nhân tố riêng lẻ như mưa nhiều, sạt lở đất, thủy điện xả lũ rồi gán nguyên nhân cho một trong số chúng thì sẽ đều là cách nhìn phiến diện.

Để lý giải được nguyên nhân cho những gì đang xảy ra một cách toàn diện đầy đủ ta cần nhìn miền Trung như một hệ thống phức hợp với nhiều yếu tố liên kết với nhau, mỗi yếu tố thay đổi một chút cũng có thể làm cả hệ thống biến dạng.

Chúng ta sẽ đi qua từng tầng, từng nguyên nhân từ thiên nhiên, con người đến hạ tầng để thấy lũ lụt miền Trung không phải đơn thuần là chuyện “thiên tai” mà còn có cả “nhân họa” nữa. Thực tế những gì chúng ta đang thấy hôm nay là hậu quả của nhiều năm lệch pha giữa hệ sinh thái và cách chúng ta can thiệp vào nó.

  1. Địa hình miền Trung: chiếc phễu hứng nước tự nhiên

Miền Trung là một dải đất hẹp, một bên là biển, một bên là núi. Khoảng cách từ chân núi đến biển chỉ vài chục km. Hãy hình dung một chiếc phễu đặt nghiêng. Nước đổ xuống sẽ chảy thẳng ra đầu nhỏ rất nhanh. Theo logic đó thì với địa hình giống như chiếc phễu của Miền Trung ta sẽ thấy:

Mưa từ núi đổ xuống gần như lập tức. Không có đồng bằng rộng để “giữ nước” như miền Tây hay sông Hồng. Sông ngắn, dốc, dòng chảy mạnh. Nghĩa là nước về nhanh hơn khả năng thoát, tạo ra lũ dồn và lũ quét. Đây là “bản chất tự nhiên” của vùng đất miền Trung dài và hẹp, núi ngay sát biển.

Nhưng tự nhiên vốn có chế độ vận hành và điều hóa riêng của nó. Nếu nhìn lại lịch sử chúng ta sẽ thấy ngày xưa, dù mưa lớn vẫn ít khi ngập sâu như bây giờ. Vấn đề nằm ở những thay đổi chúng ta tạo ra.

Nếu chiếc phễu nghiêng 

  1. Rừng mất, tầng đệm hấp thu biến mất

Nếu chiếc phễu nghiêng đó có tấm mút xốp lót phía trên, thì nước sẽ được thấm từ từ, giảm sốc. Rừng chính là tấm mút đó. Khi rừng dày, nước mưa được giữ lại trên tán lá và thấm vào đất rồi chảy xuống dần dần

Nếu rừng bị khai thác quá mức, hoặc thay thế bằng rừng trồng kinh tế (cây non, tán thưa, đất nghèo), thì nước không còn “bị giữ lại”. Nó đổ thẳng xuống sông.

Đất miền Trung lại rất mỏng. Khi mất rừng, mưa xuống là trôi bề mặt, chứ không thấm được. Giống như đổ nước lên nền xi măng nước tràn đi ngay.

Kết quả: lũ đến nhanh, mạnh và bất thường.

  1. Sông bị thay đổi dẫn đến mất khả năng tự điều hòa

Nguyên nhân bị sông bị thay đổi thì lý do chính là ở các hệ thống thủy điện và hồ thủy lợi.

Hồi học cấp 2 mình nhớ các thày cô giáo dạy là thủy điện là một phát minh tuyệt vời và chỉ có lợi không có hại, nó là minh chứng cho việc con người cải tạo thiên nhiên vừa làm ra điện, vừa giúp trị thủy điều tiết dòng nước làm giảm lũ lụt. Và đã rất nhiều năm mình cũng tin vào điều đó mà không kiểm chứng lại thông tin cho đến sau này khi đọc báo thấy nhiều nước châu Âu và Mỹ người ta dỡ bỏ dần các công trình thủy điện để trả lại môi trường thì mới thắc mắc và đi tìm câu trả lời.

Và kết quả là sau khi tìm hiểu thì mình biết rằng các nước phát triển bỏ thủy điện đã và đang dỡ bỏ thủy điện không phải vì họ “không cần điện nữa”, mà vì hiểu biết hệ thống của họ đã thay đổi. Họ phát hiện rằng thủy điện mang lại điện rẻ trước mắt nhưng gây chi phí hệ thống rất lớn về lâu dài. Khi tổng chi phí ấy vượt quá lợi ích, họ chọn tháo dỡ. Thủy điện cắt đứt dòng chảy tự nhiên, giữ phù sa, làm nước tù, nhiệt độ thay đổi.

Nhiều nước nhận ra điều này khi thấy cá tuyệt chủng hoặc giảm 80–95%, sông mất khả năng tự làm sạch, đất ngập nước và rừng ven sông biến mất. Chi phí phục hồi hệ sinh thái còn lớn hơn chi phí vận hành thủy điện.

Sông tự nhiên có ba chức năng quan trọng là mang nước, mang phù sa và tự đào sâu, tự bồi để ổn định lòng sông.

Khi hệ thống thủy điện xây dựng dày đặc, những chức năng này bị phá vỡ. Phù sa bị giữ lại trong hồ, khiến lòng sông ở hạ du sâu hơn, yếu hơn. Bờ sông dễ sạt lở không còn phù sa bồi ruộng, dẫn tới đất bạc màu

Tệ hơn, hồ chứa dần bị bồi lắng, giảm dung tích chứa nước. Khi mới xây thì dung tích hồ chứa rất lớn nhưng càng ngày theo thời gian phù sa không chảy theo dòng mà đọng lại trong hồ thành trầm tích chiếm dụng không gian lòng hồ dẫn đến dung tích chứa hồ bị thu hẹp lại. Khi mưa đến, hồ nhanh đầy hơn thì ban quản lý buộc phải xả nước nhanh hơn tạo ra dòng lũ nhân tạo dồn dập.

Sông vốn có nhịp điệu tự nhiên của nó nhưng một khi bị khóa lại bằng đập, nó mất đi khả năng tự điều hòa. Khi phù sa không xuống được hạ du nó bờ sông bị xói, lòng sông sâu và khi chảy ra biển thì làm bờ biển lún, cầu cống, đường sá bị phá hủy nhanh. Ở Mỹ và châu Âu, nhiều cây cầu phải sửa liên tục chỉ vì các đập giữ trầm tích. Chi phí bảo trì này vượt xa tiền bán điện nên họ bỏ thủy điện.

Thủy điện là công trình có vai trò hai mặt đem lại lợi ích lớn nhưng rủi ro hệ thống rất lớn.

Nhiều nước phát triển nhận ra hồ chứa có giới hạn. Thời điểm mưa cực đoan và bão ngày càng khó dự đoán rủi ro vỡ đập ngày càng tăng, rủi ro xả lũ khẩn cấp gây thảm họa hậu quả nếu xảy ra sự cố là không thể chấp nhận được đối với dân cư đông đúc. Tháo dỡ đập sẽ làm giảm các tình huống rủi ro khẩn cấp đến mức thấp nhất.

Nói thế này nhiều người nhầm rằng thủy điện gây lũ. Nguyên nhân sâu xa thì vẫn là từ mưa, lượng nước nhiều. Thực tế, bản thân thủy điện không tạo ra nước nhưng nó làm cho dòng nước trở nên hung dữ hơn. Quả thực thủy điện làm thay đổi cách nước đi qua hệ thống nên có thể làm cho lũ lụt trở nên trầm trọng hơn. Thông thường nếu mọi thứ vận hành theo tự nhiên khi có lũ nước sẽ tăng từ từ và có độ trễ lớn hơn khi chảy về đồng bằng, xuôi ra biển.

Nếu không có đập nước thì đường đi của nước sẽ là: Nước mưa thấm vào đất chảy ra suối đổ ra sông. Quá trình này có thời gian trễ tự nhiên dài, nước lên từ từ, đỉnh lũ tăng dần.

Còn đây là tình trạng của lũ có thủy điện: Nước dâng đột ngột, dồn một cục. Khi hồ đầy sẽ rơi vào tình thế lưỡng nan là

Nếu xả ít thì có nguy cơ vỡ đập mà nếu xả nhiều thì sẽ ngập hạ du. Cuối cùng người ta thường buộc phải chọn “phương án ít tệ hơn” là xả nhiều. Và khi xả thì lưu lượng tăng đột biến làm nước đổ xuống trong vài giờ thay vì vài ngày tạo “cú sốc thủy lực” thay vì một quá trình từ tốn.

Trong khoa học hệ thống, đây gọi là spike shock: cú đột biến phá vỡ mọi cân bằng.

Tại sao thủy điện càng nhiều, lũ càng nặng?

Vì các hồ chứa nối tiếp nhau theo chuỗi. Chỉ cần một hồ đầy và xả, hồ dưới cũng phải xả theo. Toàn bộ chuỗi hồ vận hành như một “dòng domino thủy lực”. Vùng hạ du là nơi đông dân nhất sẽ chịu tất cả hậu quả.

  1. Đô thị hóa bóp nghẹt mọi đường thoát nước

Ngày xưa nước tràn ruộng, tràn ao, tràn cánh đồng, rồi mới vào nhà dân. Ngày nay bê tông hóa, nhà cửa san sát, ruộng biến thành khu dân cư, ao hồ bị san lấp, cống quá nhỏ so với lượng mưa mới. Nước không còn nơi tạm trú. Nó chỉ có một con đường duy nhất: tràn thẳng vào phố.

Hệ thống thoát nước đô thị miền Trung vốn thiết kế theo dữ liệu khí hậu cũ, khi mưa cực đoan còn hiếm. Giờ khí hậu đã đổi nhưng hạ tầng thì chưa. Khi không gian hấp thu biến mất, lũ không còn “đi vòng được”, và mọi nơi thấp đều trở thành hố nước.

  1. Biển chặn đường nước bị dồn nghẽn hai chiều

Các thành phố miền Trung đều nằm ở cửa sông. Khi mưa từ núi đổ xuống, triều biển dâng lên, gió mùa đẩy nước biển vào. Ta có hiện tượng kẹt hai đầu: nước từ thượng nguồn không thoát ra được, nước biển dâng lên chặn ngang như đóng một cái van. Cửa sông tắc nghẽn nước dâng đứng.

Đây là lý do Đà Nẵng, Huế, Hội An… rất dễ ngập dù hệ thống thành phố hiện đại hơn các tỉnh khác.

  1. Biến đổi khí hậu: những trận mưa “không thuộc sách giáo khoa”

Tần suất mưa cực đoan đang tăng. Ngày xưa một trận mưa 300–400 mm phải 10 năm mới gặp. Giờ 1 đến 2 năm lại xuất hiện. Nếu hệ thống thiết kế để chịu “trận lũ 10 năm”, nhưng mỗi năm lại có một trận tương tự, thì hệ thống chắc chắn vỡ. Biến đổi khí hậu không gây lụt trực tiếp. Nó làm mọi rủi ro có sẵn trở nên sắc bén và khó lường hơn.

  1. Tổng hợp lại: Vì sao miền Trung ngập nặng?

Vì nhiều yếu tố lệch pha cùng lúc:

Rừng suy yếu làm mất khả năng thấm. Đất trơ trọi làm nước trôi bề mặt. Sông bị chặn dẫn đến mất cân bằng phù sa. Thủy điện đầy nước mà không có lựa chọn khác luôn xả khẩn cấp khi có áp lực. Đô thị hóa phá hết vùng chứa nước và thủy triều biển dâng chặn đường thoát

Càng ngày càng có nhiều cơn mưa cực đoan dồn toàn bộ năng lượng vào hệ thống đã suy. Lũ không còn là “nhiều nước”, mà là nhiều nước đi vào một hệ thống không còn chỗ cho nó. Hệ thống mất khả năng chống sốc, nên chỉ cần một tác nhân như mưa lớn là đủ gây thảm họa.

GIẢI PHÁP NHƯ THẾ NÀO?

Giải pháp dài hạn để giảm lũ miền Trung: chỉ có thể làm bằng tư duy hệ thống

Muốn miền Trung hết cảnh cứ mưa là ngập, không thể sửa một chỗ. Phải “chỉnh lại cả dàn nhạc” từ rừng, đất, sông, hồ đến đô thị và biển. Mỗi nơi một chút, nhưng khi kết hợp thành mạng lưới, chúng tạo ra sức mạnh lớn hơn rất nhiều.

  1. Khôi phục “tấm mút” tự nhiên: rừng giữ nước, đất giữ nước.

Nếu rừng là cái mút xốp thì ngược lại rừng trọc là nền xi măng. Muốn giảm lũ, bước đầu tiên phải làm cho nước thấm chậm lại.

Các giải pháp căn cơ: phục hồi rừng tự nhiên thay vì chỉ trồng rừng kinh tế, tăng diện tích rừng phòng hộ đầu nguồn ,xây “đê mềm” bằng cây cối và hệ sinh thái thay vì bê tông và hạn chế phá rừng làm nương, làm dự án ngắn hạn

Hiệu quả không thấy ngay. Nhưng chỉ cần 5 đến 7 năm, đất vùng đồi núi sẽ tăng khả năng giữ nước gấp nhiều lần. Khi rừng khỏe, đất ẩm nước xuống sông chậm thì lũ sẽ thấp. Đây là vòng lặp giải nguy đầu tiên.

  1. Trả lại nhịp điệu tự nhiên cho sông

Sông là một sinh vật sống. Nó đào, nó bồi đắp, nó uốn cong để tự điều hòa. Khi bị chặn bằng đập, nó mất chức năng đó.

Giải pháp:

Duy trì lượng xả đáy để đưa phù sa về hạ du, ưu tiên nạo vét hợp lý, khôi phục các nhánh sông cũ. Không bê tông hóa toàn bộ bờ sông, giữ không gian cho sông “thở”. Mở lại một số vùng trũng tự nhiên làm nơi chứa nước tạm thời. Sông được trả lại không gian thì lũ có chỗ tản sẽ làm đỉnh lũ giảm mạnh.

  1. Điều độ thủy điện theo “nguyên lý dòng chảy chậm”

Hiện tại chúng ta vẫn còn cần thủy điện vì chưa đủ điều kiện thay thế như các nước phát triển nhưng cũng cần thay đổi cách vận hành bởi vì cách vận hành hiện nay giống như để hồ đầy gặp mưa lớn xả gấp cho kịp. Đây là cách dùng hồ chứa như một cái cốc tràn: dẫn tới cú sốc nước khổng lồ.

Giải pháp hệ thống là

Bắt buộc hạ mực nước hồ xuống trước mùa mưa (giảm 15–25% dung tích tối đa)

Thiết lập quy trình xả sớm, xả nhỏ, xả theo nhịp tự nhiên

Liên thông dữ liệu giữa các hồ theo chuỗi để tránh domino xả lũ. Mấu chốt không phải “xả ít hay nhiều”, mà là xả theo kiểu từ tốn, giống lũ tự nhiên. Dòng nước chảy từ tốn thì hạ du không vỡ vụn.

Có hệ dự báo thời tiết chính xác tới từng giờ và từng lưu vực, cần sớm ứng dụng AI vào dự báo thời tiết, các nước khác đã có dự báo chính xác hơn nhiều khi áp dụng AI.

  1. Mở lại không gian cho đồng bằng: cần chỗ trữ nước khi lũ về

Đồng bằng miền Trung hẹp, nhưng vẫn có những vùng trũng, ao hồ, đầm phá từng làm “túi chứa nước” tự nhiên. Khi đô thị hóa lột mất các vùng trũng đó, thì nước không có chỗ đứng.

Giải pháp:

Đào các “hồ sinh thái”, “hồ điều hòa” xen trong đô thị để chứa nước. Không san lấp ao hồ, mà kết nối chúng thành hệ thống chứa lũ.

Khôi phục vùng ngập lũ tự nhiên (floodplain) đưa những khu dân cư trũng thấp vào kế hoạch giãn dân hoặc nâng nền

Một thành phố có đủ không gian chứa nước thì lũ đến chỉ là “nước mưa nhiều”, không phải thảm họa.

  1. Thoát nước đô thị phải dựa trên nhận thức về tình hình khí hậu mới, không phải dựa trên nhận thức về tình trạng khí hậu cũ.

Cống thoát nước ở nhiều TP miền Trung được thiết kế cho cường độ mưa của 30–40 năm trước. Nhưng khí hậu đã đổi nhanh hơn hạ tầng.

Giải pháp:

Nâng chuẩn thiết kế thoát nước theo mưa cực đoan 300–500 mm/24h

Làm mương hở và hành lang thoát nước thay vì cống nhỏ

Tăng diện tích bê tông thấm nước và vật liệu thấm

Làm “đường thoát lũ” khẩn cấp trong đô thị

Không có hệ thống thoát nước mới, mọi giải pháp khác chỉ chữa phần ngọn.

  1. Quản lý sông, rừng, hồ theo một mạng lưới duy nhất

Lũ không đi theo ranh giới hành chính. Nó đi theo độ dốc, lưu vực và đường dòng chảy nhưng có một khó khăn là hiện nay:

Rừng do lâm nghiệp quản, hồ do thủy điện quản còn lũ do chính quyền tỉnh xử lý. Chúng ta không có một mạng lưới chung. Đây là điểm nghẽn lớn nhất.

Giải pháp:

Lập cơ quan quản lý lưu vực thống nhất theo từng sông

Hồ chứa được vận hành theo mục tiêu an toàn hệ thống, không chỉ theo doanh thu điện

Dữ liệu thời tiết, mực nước, xả lũ kết nối realtime cho mọi bên

Khi cả hệ thống nhìn chung 1 bản đồ, lũ sẽ dễ kiểm soát hơn rất nhiều.

  1. Chuẩn bị cho tương lai: mưa cực đoan sẽ còn tăng

Biến đổi khí hậu làm miền Trung thành “điểm nóng mưa lớn ngắn hạn” của khu vực. Cần chấp nhận rằng mưa 300–400 mm/24h giờ đã là bình thường. Bão ít đi nhưng mưa sau bão mạnh hơn. Dải hội tụ nhiệt đới xuất hiện bất thường và chúng ta không thể dựa vào kinh nghiệm cũ để đoán lũ mới

Giải pháp:

Xây bản đồ rủi ro nước theo năm, theo mùa. Có hệ thống cảnh báo sớm từng giờ mô phỏng lũ bằng mô hình số 3D. Cũng cần đưa giáo dục an toàn nước vào trường học để nâng cấp dần kỹ năng “sống chung với lũ” cho người dân để không ai bị bất ngờ.

Lũ không bao giờ biến mất. Nhưng thiệt hại có thể giảm xuống 10 lần nếu chuẩn bị đúng cách.

Tổng kết lại nguyên nhân của tình trạng hiện nay là

Thiên tai + Hệ thống suy kiệt dễ tổn thương = Thảm họa.

Nhưng chúng ta vẫn có lựa chọn khác nếu hành động đúng.

Thiên tai + Hệ thống khỏe = Thử thách có thể vượt qua

Nói tóm lại là: Muốn bớt lũ, phải thuận theo tự nhiên, theo ông trời. Ngôn ngữ hệ thống gọi là phải bớt lệch pha với tự nhiên, cố gắng đồng bộ với hệ sinh thái.

FB Thành Nguyễn


 

THƯƠNG LẮM ĐỒNG BÀO ƠI..!!!

Chi Nguyen – Những Câu Chuyện Thú Vị

THƯƠNG LẮM ĐỒNG BÀO ƠI..!!!

Nếu hôm nay bạn còn có cơm nóng để ăn, áo ấm để mặc, còn có thể bước chân về nhà sau một ngày dài mệt nhoài… thì bạn đã may mắn hơn biết bao người ngoài kia rồi.

Trong những ngày bão gió triền miên, thiên tai ập xuống không báo trước, mùa màng thất bát, có những con người đang gồng mình chống chọi từng phút với sự sống.

Với họ lúc này, thở được một hơi, sống thêm một ngày… đã là điều quý giá vô cùng.

Ngoài kia, giữa dòng nước lạnh buốt và bầu trời xám đặc, những chiến sĩ vẫn lao mình trong đêm tối, bám lấy từng cánh tay đang cầu cứu.

Từng cụ già run rẩy, từng đứa trẻ nép trong chiếc áo mỏng, ánh mắt chỉ mong được nhìn thấy bình minh một lần nữa.

Và giữa tất cả hỗn loạn ấy, con người tựa vào nhau.

Những bàn tay lạnh giá nắm chặt không rời, vì ai cũng hiểu chỉ cần một khoảnh khắc buông tay, hy vọng cũng có thể chìm theo dòng nước.

Trong cái đói, cái rét và nỗi sợ mịt mù, thứ nâng người ta đứng dậy không phải sức mạnh nào lớn lao — mà là tình người.

Nó ấm hơn ngọn lửa, vững hơn mọi cơn gió, và đủ mạnh để giữ cho trái tim không gục xuống.

Thời điểm này, đừng mong cầu quá nhiều.

Chỉ cần còn sống, còn có chỗ để trở về, còn đủ ăn, đủ mặc, còn có một công việc để bám vào — đó đã là phước phần mà ta phải trân trọng mỗi ngày.

Nguyện cho tất cả những ai đang chống chọi ngoài kia được bình an trở về.

Đồng bào mình ơi… cố lên..!!!

Nguồn và ảnh fb: Nguyễn Bỉnh Khiêm


 

CÔNG DÂN SỐNG TRONG CHẾ ĐỘ CS CHỈ LÀ CÔNG CỤ BỊ LỢI DỤNG

Kim Dao Lam

 Fb Huỳnh Thị Tố Nga

CÔNG DÂN SỐNG TRONG CHẾ ĐỘ CS CHỈ LÀ CÔNG CỤ BỊ LỢI DỤNG

Canada – quốc gia nơi tôi đang sống, người dân được tôn trọng, được tạo điều kiện để sống một cách tốt nhất. Từ những chiếc xe bus được thiết kế giúp cho người tàn tật, người già hoặc trẻ em có thể bước lên xe một cách dễ dàng (xe thiết kế khi ngừng lại đón khách sẽ tự động hạ thấp xuống sát mặt đường cho người già yếu có thể bước lên xe dễ dàng) – một việc nhỏ thôi nhưng cho thấy mọi việc họ làm đều vì mục đích phục vụ con người.

Chính sách an sinh dành cho trẻ con, người già và người có thu nhập thấp. Người mới nhập cư vào Canada như gia đình tôi được hỗ trợ về mọi mặt từ việc hỗ trợ giấy tờ cá nhân để chúng tôi sinh sống hợp pháp tại Canada, con tôi đi học đàng hoàng và miễn phí, cho đến hỗ trợ tài chánh cho gia đình tôi.

Mọi việc được chánh phủ hỗ trợ một cách chu đáo. Nếu quý vị muốn tìm hiểu cụ thể mức hỗ trợ mà gia đình tôi được hưởng như thế nào, tôi sẽ có bài viết khác trình bày cụ thể hơn. Bài viết này tôi đề cập một chút về trách nhiệm của chánh phủ Canada đối với người dân, chủ yếu để so sánh cho quý vị ở Việt Nam thấy rõ trách nhiệm của chánh phủ ở quốc gia Tư Bản và XHCN khác biệt như thế nào.

Ở quốc gia nào người dân cũng phải đóng thuế, thậm chí các quốc gia Tư Bản, mức đóng thuế cao chứ không thấp. Thuế là nguồn ngân sách để duy trì mọi hoạt động của quốc gia, cho nên đóng thuế là nghĩa vụ của mỗi công dân. Nhưng quan trọng, có nghĩa vụ thì phải có quyền lợi hoặc ngược lại. Ở Canada, nguồn tiền của người dân chánh phủ đều nắm được thông qua hệ thống ngân hàng và khai thuế. Ngân sách của chánh phủ được sử dụng minh bạch, tùy vào chính sách cụ thể liên quan đến ngân sách mà có thể do liên bang hoặc tiểu bang điều hành.

Người dân Canada đóng thuế và hưởng quyền lợi từ ngân sách chi ra, được miễn phí y tế, giáo dục. Người già từ 65 tuổi trở lên và trẻ em từ khi mới sinh đến 18 tuổi sẽ được hưởng tiền trợ cấp hàng tháng. Hạ tầng giao thông, công cộng được đầu tư đầy đủ, chất lượng rất tốt.

Ở Việt Nam, người dân phải đóng thuế không khác gì nước ngoài, nhưng hầu như người dân không được hưởng các chính sách an sinh xã hội cơ bản. Ngoài khoản thuế phải đóng, tất cả các chi phí khác người dân phải tiếp tục bỏ ra, trong khi mức lương cơ bản rất thấp. Nếu chỉ làm việc chân tay, một người công nhân hoặc nông dân, buôn bán nhỏ lẻ hầu như không đủ sống. Hoặc những người có bằng cấp, làm việc văn phòng với mức lương trung bình mà phải thuê nhà, cũng không đủ sống.

Chúng ta có thể thấy rõ, nguồn tiền ở Việt Nam bị chi phối một cách chênh lệch. Nguồn ngân sách thu vào không được chi ra minh bạch, những công trình công cộng không được đầu tư đúng chất lượng và số lượng. Giáo dục và y tế không được chú trọng. Hệ thống hạ tầng giao thông, nhà ở bát nháo, hỗn loạn. Khoa học kỹ thuật không phát triển vì thiếu cơ sở vật chất và nhân tài. Nhà cầm quyền lại chăm chăm đổ tiền vào để xây dựng lực lượng công an và dư luận viên nhằm tuyên truyền và trấn áp tiếng nói người dân. Cứ như vậy, những bộ ngành trọng điểm cần đầu tư phát triển thì không chi ngân sách, lại dùng ngân sách để xây dựng lực lượng nhằm củng cố quyền lực và thay nhau tham nhũng bỏ túi riêng. Một hệ thống quyền lực nhũng nhiễu như vậy thì hỏi sao đất nước không bị lũng đoạn.

Những ngày này, khắp nơi đều là tiếng oán than. Người dân cả ba miền, nhất là Miền Trung đang bị nước lũ nhấn chìm, mà nguyên nhân do các đập thủy điện đang tăng cường xả nước lũ. Các đập thủy điện này là “mỏ vàng” để nhà nước thu lợi nhuận từ việc bán điện độc quyền. Rồi khi đập tràn, người dân lãnh đủ, không được đền bù, không ai đứng ra nhận và gánh trách nhiệm, ngược lại còn tìm cách bưng bít tin tức về thiệt hại, trấn áp những tiếng nói cố gắng đưa tin tức đến với người dân. Mặt khác, nguyên một hệ thống tuyên truyền từ trung ương tới địa phương ra rả tuyên truyền hứa hẹn, mị dân bằng những lời hoa mỹ. Không biết cho đến bao giờ, người dân mới nhận ra được bản chất của sự tuyên truyền này.

Có nhà nước nào khốn nạn như vậy chưa?! Con kền kền nó chỉ ăn x.ác ch.ết, còn người CS, họ ăn trên x.ương máu người sống. Người dân sống trong chế độ CS, không khác gì những con bò sữa, bị vắt kiệt cho đến khi chỉ còn da và xương. Làm gì có khái niệm về tình thương hay tình đồng bào với một cơ chế lãnh đạo như vậy.

Người dân Việt, hãy tỉnh lại và hãy tự vệ cho chính mình, bảo vệ quyền lợi cho bản thân, cho đồng bào mình bằng cách cùng nhau đứng lên xóa bỏ bạo quyền. Từng cây đũa sẽ dễ dàng bị bẻ gãy, nhưng một bó đũa lớn sẽ chống đỡ được cường quyền. Không ai cứu mình bằng chính mình đâu, người Việt à.

Huỳnh Thị Tố Nga


 

Nữ dân biểu Marjorie Taylor Greene rời Hạ viện sau mâu thuẫn với ông Trump (BBC)

Bà Greene và ông Trump trong một sự kiện vào năm 2024

Tác giả, Kwasi Gyamfi Asiedu

Tác giả, Anthony Zurcher

North America correspondent

Washington

22 tháng 11 2025

Nữ dân biểu bang Georgia, Marjorie Taylor Greene, loan báo bà sẽ từ chức, một diễn biến bất ngờ đối với nhân vật Cộng hòa nổi bật này chỉ vài ngày sau khi xảy ra mâu thuẫn công khai với Tổng thống Donald Trump.

Bà Greene – từng là một trong những ngôi sao thuộc phong trào MAGA (Làm nước Mỹ vĩ đại trở lại) của ông Trump trên chính trường Mỹ – đã đăng một video lên mạng xã hội thông báo bà sẽ rời Quốc hội vào ngày 5/1/2026.

Bà Greene vốn là một trong những người ủng hộ ông Trump nhiệt thành nhất tại Quốc hội, tuy nhiên việc bà liên tiếp kêu gọi công bố các tài liệu liên quan đến ông Jeffrey Epstein, một tội phạm ấu dâm đã qua đời, dẫn tới một cuộc đối đầu gay gắt với ông Trump, và bà bị Tổng thống Mỹ gọi là “kẻ phản bội”.

“Tôi không cam chịu trở thành ‘người vợ cam phận’, chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ tự biến mất và tốt đẹp trở lại,” bà nói trong video.

Ông Trump, vị tổng thống từng đe dọa sẽ ủng hộ một ứng viên Cộng hòa đối thủ tranh cử thay thế bà Greene, phản ứng trước việc nữ dân biểu này từ chức bằng cách gọi đó là “tin tuyệt vời cho đất nước” trong một cuộc phỏng vấn với ABC News.

Trong thông báo, bà Greene cho biết “không muốn khu vực bầu cử thân yêu của tôi phải chịu một cuộc bầu cử sơ bộ đầy tổn thương và thù hằn chống lại tôi bởi chính vị tổng thống mà tất cả chúng tôi đã chiến đấu ủng hộ, chỉ để thắng cử trong khi các đảng viên Cộng hòa có khả năng thua trong cuộc bầu cử giữa kỳ”.

Nữ dân biểu này là một trong những người lên tiếng mạnh mẽ nhất yêu cầu công bố các tài liệu liên quan đến ông Epstein, một vấn đề từng đoàn kết ông Trump và lực lượng cử tri nhưng nay lại trở thành điều gây chia rẽ.

Ông Trump đã mất nhiều tháng lập luận rằng vấn đề đó chỉ là chiêu trò của các đối thủ chính trị nhằm đánh lạc hướng dư luận khỏi các thành tựu của chính quyền ông.

“Việc đứng lên bảo vệ những phụ nữ Mỹ từng bị cưỡng hiếp khi 14 tuổi, bị những người giàu có quyền lực lợi dụng và buôn bán, không đáng để khiến tôi bị gọi là kẻ phản bội và bị đe dọa bởi Tổng thống Mỹ, một người mà tôi đã chiến đấu ủng hộ,” bà Greene viết trong thư từ chức.

Trong vài tháng qua, bà Greene đã xuất hiện trên nhiều chương trình tin tức nổi bật và chỉ trích ông Trump cũng như các đồng minh Cộng hòa. Bà phê bình tổng thống về chưa nỗ lực đủ trong việc giảm chi phí cho cử tri và chỉ trích chính sách thuế quan của ông. Nhưng trên hết, bà phản đối chính quyền Trump vì không công bố các tài liệu liên quan đến ông Epstein.

Tuần trước, ông Trump phản ứng qua một loạt bài đăng trên mạng xã hội, gọi bà Greene là “kẻ phản bội” và “kỳ quặc”. Ông nói bà nên bị thay thế và cam kết ủng hộ một ứng viên thách thức giành lấy vị trí của bà tại Quốc hội.

Vài ngày sau khi mâu thuẫn giữa hai người bùng nổ, ông Trump đã thay đổi quan điểm và tuyên bố ủng hộ việc công bố các tài liệu liên quan đến ông Epstein. Ông vừa ký thông qua một dự luật buộc Bộ Tư pháp Mỹ phải công bố các tài liệu này trong vòng 30 ngày.

Nữ dân biểu Greene được bầu vào Quốc hội năm 2020 trong bối cảnh dư luận sực sôi đối với chuyện bà ủng hộ và quảng bá các thuyết âm mưu QAnon, trong đó có việc cho rằng các vụ xả súng ở trường học và vụ tấn công khủng bố 11/9 là dàn dựng. Kể từ đó, bà đã xin lỗi và cố gắng tách mình khỏi những phát ngôn ấy.

Trong video thông báo từ chức, bà Greene liệt kê một loạt thành tựu chính trị của mình. Bà cũng nêu trong thư từ chức rằng những bình luận của ông Trump khiến bà cảm thấy “tổn thương”.

Mặc dù thông báo rời Hạ viện, tin tức từ truyền thông Mỹ cho biết bà Greene đang bày tỏ sự quan tâm tới việc ra tranh cử vào các chức vụ cấp bang – hoặc thống đốc hoặc thượng nghĩ sĩ ở bang Georgia.

Tổng thống Trump từng công khai bình luận về những tham vọng này, viết trên Truth Social trong cuộc mâu thuẫn công khai rằng ông từng nói với bà Greene rằng bà không nên ra tranh cử vào hai chức vụ đó vì kết quả thăm dò dư luận yếu.

Sau đó, bà Greene cho biết mình không có kế hoạch tranh cử vào bất kỳ chức vụ nào trong hai vị trí trên.

Trước khi xảy ra mâu thuẫn công khai, cả ông Trump lẫn bà Greene là đồng minh thân cận trong việc ủng hộ chương trình “Nước Mỹ trên hết”. Bà Green đã tháp tùng ông Trump trong các chiến dịch vận động bầu cử và là một trong những nghị sĩ Cộng hòa lên tiếng mạnh mẽ nhất về các tuyên bố sai của ông Trump rằng ông đã thắng cử tổng thống 2020 trước ông Joe Biden.

Việc bà rời Quốc hội sẽ càng làm thu hẹp khoảng cách trong Hạ viện do Đảng Cộng hòa kiểm soát, hiện chỉ chiếm nhiều hơn Đảng Dân chủ một vài ghế. Quyền kiểm soát Hạ viện sẽ được quyết định trong cuộc bầu cử giữa kỳ vào tháng 11/2026.


 

 VÀI CON SỐ ĐÁNG SUY GẪM

Lê Ngọc Công

Năm 1970, các nhà khoa học Mỹ bắt đầu có những nghiên cứu, đánh giá tác động xấu đến môi trường của các công trình thủy điện. Năm 1980, chính phủ Mỹ đã ban hành chính sách phá bỏ các công trình nầy nhằm phục hồi lại môi trường.Tính đến cuối năm 2024, nước Mỹ đã đầu tư trên 1,52 tỷ USD để phá bỏ 2.240 đập thủy điện lớn, và hiện tại, họ đang tiếp tục công cuộc nầy rầm rộ như một phong trào để trả lại môi trường tự nhiên. Thay vào đó họ có nhiều chính sách phát triển điện gió và điện năng lượng mặt trời.

Tính đến nay, nước Mỹ đã có 1.372 trang trại điện gió và 5.712 trang trại điện mặt trời. Bên cạnh đó, chính phủ Mỹ cũng khuyến khích người dân phát triển điện mặt trời áp mái nhà bằng cách hỗ trợ 30% cho mỗi hộ thông qua khấu trừ thuế. Tính đến thời điểm nầy nước Mỹ đã có 4.700.000 hộ dân dùng điện mặt trời áp mái nhà, chiếm 3,76%.

Cũng cần nói thêm rằng, nước ta, với diện tích nhỏ hơn một tiểu bang của nước Mỹ ( bằng 78% so với Cali ) nhưng đang có đến 818 dự án thủy điện, trong đó có 385 công trình đang vận hành. Và theo hiệp hội Đập & Nước Việt Nam, trong giai đoạn 2025 đến 2035 sẽ mở rộng thêm 13 nhà máy thủy điện với công suất 2.649MW.

( Nguồn: Tổng hợp từ AI, Wikipedia và báo chí trong nước )

Từ Fb Võ Đắc Danh


 

 UYỂN NGỮ MỚI: ‘VẬN HÀNH ĐIỀU TIẾT QUA TRÀN XẢ SÂU’- BBC

BBC News Tiếng Việt

UYỂN NGỮ MỚI: ‘VẬN HÀNH ĐIỀU TIẾT QUA TRÀN XẢ SÂU’

Trong thảm họa lũ lịch sử tại Miền Trung, việc các đập thủy điện xả nước được cho là đã khiến tình hình thêm nghiêm trọng, gây nên cảnh tàn phá, chết chóc ở nhiều nơi.

Báo Thanh Niên có bài viết với lời lẽ đầy chua xót: “Quy trình thủy điện xả lũ hiện nay không thể đổ lỗi cho ai. Chủ hồ thủy điện xả lũ đúng quy trình, chủ tịch UBND tỉnh làm đúng phận sự và chỉ có người dân là chạy không kịp.”

Báo VnExpress đưa tin: “Mưa lớn khiến nước dâng nhanh cùng với hồ thuỷ điện Đa Nhim xả lũ, nhiều gia đình huyện Đơn Dương cũ trở tay không kịp, nhà cửa hư hỏng, tài sản bị cuốn trôi.”

Mới đây, UBND thành phố Đà Nẵng đã có báo cáo gửi Thủ tướng Chính phủ, trong đó kiến nghị nhiều nội dung liên quan quy trình vận hành, điều tiết xả lũ của hồ thủy điện.

Thành phố kiến nghị xem xét thay từ “xả lũ” bằng cụm từ “vận hành điều tiết qua tràn xả sâu”.

Sử dụng uyển ngữ, nói giảm nói tránh để làm nhẹ vấn đề là điều không mới trong chính trị tại Việt Nam.

Một trong những ví dụ nổi bật về nói giảm nói tránh, dùng uyển ngữ là việc bỏ phiếu với ba mức “tín nhiệm cao”, “tín nhiệm” và “tín nhiệm thấp”; thay vì đơn giản là hai mức “tín nhiệm” và “không tín nhiệm”.

Trong nhiều vụ công an đánh người dân, chính quyền và báo chí thường sử dụng cụm từ “tác động vật lý” thay cho “đánh” hay “hành hung”.

Một số ví dụ khác:

“ngừng việc tập thể” = “đình công”

“tụ tập đông người” = “biểu tình”

“xổ số thể thao” = “cá cược”

#BBCNewsTiengViet #LulutMienTrung

HOA BINH, VIET NAM:  Getty Images

Một đập thủy điện đang xả lũ (ảnh minh họa)


 

Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi gõ một lời vô tâm

Trí thức Việt Nam

 Facebook Trung Đào chia sẻ:

“Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi gõ một lời vô tâm.

Chỉ những ai sinh ra và lớn lên giữa miền Trung bão lũ mới thấu hết nỗi ám ảnh mỗi khi nước dâng đục ngầu và trắng xoá.

Còn với nhiều người khác, ở chỗ cao ráo mọi thứ chỉ là những hình ảnh thấy qua màn hình – nên rất dễ buông lời phán xét.

Bạn đã bao giờ run lạnh, đói và nhìn mực nước dâng lên từng phút, cảm giác sinh mạng người thân và  mình bị rút ngắn lại?

Bạn đã bao giờ thấy Ba mình vừa cứu cả gia đình rồi vừa lao đi cứu heo bò, kê giường tủ giúp hàng xóm?

Bạn đã thấy dòng nước cuốn sập một căn nhà phá toang cánh cửa chính chỉ trong vài giờ chưa?

Bạn đã từng được Cha cõng bơi lội ngược dòng để đến chỗ cao thoát chết chưa?

Chưa đúng không?

Tất cả những điều đó, tôi đã trải qua từ nhỏ đến lớn. Và đến hôm nay, khi trở thành người đi cứu hộ chuyên nghiệp, tôi vẫn gọi điện mỗi ngày để trấn an Mẹ rằng con bình an.

Miền Trung mình quen bão lũ, nhưng Phú Yên – Khánh Hòa – Bình Định lần này là thảm họa thật sự (không kinh nghiệm, không chủ động, không chuẩn bị ).

Với lương tri tối thiểu, ai cũng hiểu: khi nước dâng đỉnh điểm, đó là ranh giới sinh tử. Chỉ một cái trượt chân là mất mạng. Nước lạnh đến mức tê buốt như đá, phụ nữ mang thai chỉ cần ngâm vài giờ là sẩy thai.

Ấy vậy mà vẫn có người buông lời vô cảm: “Lũ này chết mấy người đâu, đừng nói quá!”

Xin đừng tạo khẩu nghiệp. Chết chỉ một người thôi là đã quá nhiều. Bà con đang xin quan tài, không phải xin thức ăn.

Hãy nói những lời có tâm.

Hãy thương nhau khi hoạn nạn.

Vì chỉ cần một lời vô tình… cũng có thể làm đau thêm một trái tim đang kiệt sức”.