Liệu Tô Lâm có ‘kéo’ nổi nền kinh tế đang ‘xập xệ’?

Ba’o Nguoi-Viet

October 26, 2024

Sonnie Tran/SGN

Nền Kinh tế Thị trường (ME) – danh hiệu mà Việt Nam đã dày công vun đắp, ra sức thuyết phục Hoa Kỳ công nhận suốt bao năm qua, vẫn còn là câu chuyện dang dở, treo lơ lửng giữa dòng thời cuộc. Số phận của nó phần nào phụ thuộc vào kết quả cuộc bầu cử tổng thống Mỹ sắp tới.

Việt Nam đang phải đối mặt với muôn vàn khó khăn do làn sóng thông tin tiêu cực về đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI). Bộ Kế Hoạch và Đầu Tư (MPI) gióng lên hồi chuông cảnh báo về nguy cơ “chảy máu” vốn đầu tư, thẳng thắn nhận định rằng chính sách ưu đãi đầu tư của Việt Nam đã “lập lờ nước đôi,” không còn phù hợp với tình hình kinh tế – xã hội trong nước và quốc tế.

Chính quyền Việt Nam cũng đang phải đau đầu vì rào cản từ thuế tối thiểu toàn cầu, một rào cản mới trên con đường thu hút đầu tư. Chính sách này ra đời nhằm siết chặt “vòng kim cô,” ngăn chặn các tập đoàn đa quốc gia lách luật, chuyển lợi nhuận đến các quốc gia có mức thuế thấp. Trước tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” này, nhiều tập đoàn đã quyết định dứt áo ra đi khỏi Việt Nam, bởi Hà Nội chưa có những chính sách hỗ trợ kịp thời từ ngân sách nhà nước.

Tình trạng dậm chân tại chỗ cho thấy rõ sự ngần ngại, thiếu quyết đoán trong việc hoạch định chính sách của giới quan chức Việt Nam trong bầu không khí “đốt lò” ngột ngạt. Trong bối cảnh lò vẫn đang nóng bỏng, không ai muốn trở thành “vật tế thần,” hứng chịu hậu quả từ những quyết định “nhạy cảm” có thể động chạm đến lợi ích của các phe phái trong cuộc chiến quyền lực. Nhất là khi Tổng Bí Thư Tô Lâm đương nhiệm nổi tiếng với “bàn tay sắt” và không ngại sử dụng “luật rừng” để trừng trị những kẻ chống đối.

Việt Nam không ngừng vận động, thuyết phục chính quyền Hoa Kỳ công nhận nền kinh tế thị trường, việc vẫn bị “gắn mác” nền kinh tế phi thị trường (NME) không chỉ ảnh hưởng đến quan hệ song phương, mà còn khiến Hà Nội lo ngại, nhất là khi Mỹ đang xem Việt Nam như một đối trọng chiến lược với Trung Quốc.

Nền kinh tế thị trường (ME) hoạt động theo nguyên tắc độc lập và phụ thuộc vào sự vận động hành lang rất lớn của các tổ chức hiệp thương ngành nghề Hoa Kỳ để giúp bảo hộ ngành sản xuất trong nước. Chính vì thế, Washington không thể tùy tiện áp đặt chính sách mà phải xem xét đến các kiến nghị của các hiệp hội này để bảo đảm cân bằng lợi ích và duy trì sự ủng hộ chính trị trong khuôn khổ dân chủ. Điều này khác hẳn với cách đang điều hành nền kinh tế theo hướng chỉ đạo của phong cách “định hướng Xã hội Chủ nghĩa” của Đảng CSVN.

Trong chuỗi hoạt động tại New York trong chuyến đi Mỹ cuối Tháng Chín, ông Tô Lâm kêu gọi các “ông lớn” công nghệ như Apple, Meta và các công ty tài chính khác ủng hộ Hà Nội trong nỗ lực “gỡ mác” NME, đồng thời thúc đẩy hợp tác về chuỗi cung ứng chất bán dẫn. Nhưng Google bất ngờ “quay lưng,” tuyên bố đầu tư tổng cộng $3 tỷ vào Malaysia và Thái Lan để xây dựng trung tâm dữ liệu, thay vì chọn Việt Nam.

Nói là làm, hôm 1 Tháng Mười, Google và chính quyền Malaysia tổ chức lễ động thổ xây dựng trung tâm dữ liệu kiêm vùng lưu trữ dữ liệu đám mây (cloud region) trị giá $2 tỷ. Google khẳng định khoản đầu tư này sẽ tạo ra 26,500 việc làm và đóng góp hơn $3 tỷ vào nền kinh tế Malaysia từ nay đến năm 2030.

Trước đó một ngày, Google cũng công bố đầu tư $1 tỷ vào một trung tâm dữ liệu tương tự ở Thái Lan, tạo ra trung bình 14,000 việc làm mỗi năm từ nay đến năm 2029.

Sự “quay lưng” đột ngột của Google phơi bày rõ nét thiệt hại to lớn mà Việt Nam phải gánh chịu. Để dễ hình dung, con số việc làm mà Google tạo ra tại Malaysia tương đương với số lượng nhân viên mà tập đoàn bất động sản thân cộng sản hàng đầu Việt Nam là VinGroup của tỷ phú đầy tai tiếng Phạm Nhật Vượng tạo ra. Trong khi nguồn nhân lực này đa số là kỹ sư công nghệ thông tin chất lượng cao và có mức thu nhập cao hơn nhiều của VinGroup.

Bản thân MPI cũng phải thừa nhận, chính sách ưu đãi đầu tư của Việt Nam mới chỉ tập trung vào miễn, giảm thuế và ưu đãi về tiền thuê đất, mà chưa quan tâm đúng mức đến các ưu đãi dựa trên chi phí. Điều này khiến sức cạnh tranh của Việt Nam không còn đủ hấp dẫn để thu hút đầu tư dài hạn.

Theo MPI, nếu không sớm nội luật hóa để điều chỉnh mức ưu đãi thuế thu nhập doanh nghiệp lên tương đương với mức thuế tối thiểu toàn cầu (15%), Việt Nam sẽ “mất trắng” phần thuế chênh lệch, các công ty đầu tư tại Việt Nam cũng không được hưởng ưu đãi này, vì phần lợi ích đó sẽ bị các quốc gia của công ty mẹ “thu gom.”

Việc Việt Nam chưa có những giải pháp đồng hành kịp thời cùng doanh nghiệp sẽ ảnh hưởng đến quyết định mở rộng hoặc duy trì đầu tư của các công ty đa quốc gia đang hoạt động tại Việt Nam, kéo theo sự sụt giảm trong việc thu hút các công ty vệ tinh; đồng thời làm “giảm nhiệt” động lực đầu tư của các nhà đầu tư mới đang có kế hoạch “rót vốn” vào Việt Nam. Hậu quả nhãn tiền là quy mô sản xuất có thể bị thu hẹp, nhu cầu lao động giảm sút.

Nếu Việt Nam không nhanh chóng điều chỉnh chính sách ưu đãi đầu tư và cơ chế thực hiện cho phù hợp, thì việc áp dụng chính sách thuế suất tối thiểu toàn cầu sẽ triệt tiêu hiệu quả của chính sách ưu đãi thuế thu nhập doanh nghiệp, khiến Việt Nam không còn là “miền đất hứa” để giữ chân hoặc thu hút thêm vốn đầu tư mới từ các tập đoàn đa quốc gia.

Điều này sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến vị thế cạnh tranh của Việt Nam so với các nước trong khu vực, cũng như ảnh hưởng đến việc thu hút nguồn vốn đầu tư ngoại quốc có chọn lọc, chất lượng cao.


 

Từ văn hóa sợ hãi đến văn hóa không sợ hãi: Con đường cho dân tộc Việt Nam trong thế kỷ 21

Ba’o Tieng Dan

Vũ Đức Khanh

26-10-2024

Sau hơn nửa thế kỷ chịu sự kìm kẹp của chế độ Cộng sản, Việt Nam đã tồn tại một “văn hóa sợ hãi” lan rộng và sâu đậm. Đa số người dân không dám lên tiếng trước bất công, không dám tập hợp nhau lại để đấu tranh cho quyền lợi chính đáng, cho tự do và công lý.

Nỗi sợ hãi đã ngấm vào máu thịt, khiến họ tự thu mình, chấp nhận im lặng, chịu đựng. Nhưng có lẽ đã đến lúc chúng ta cần đặt câu hỏi: Tại sao chúng ta phải sợ chính quyền? Tại sao chúng ta lại chấp nhận sống như những cá thể bị kiểm soát thay vì là những con người tự do?

Đối với con người, sự sống quý giá nhất. Ai cũng muốn sống. Nhưng sống là gì, nếu không phải là để trải nghiệm, để hoàn thiện chính mình và góp phần làm giàu có xã hội? Sống không chỉ là sự tồn tại vật chất, mà còn là sống trong tự do, không bị đe dọa bởi bất kỳ thế lực nào. Văn hóa sợ hãi chỉ là một gánh nặng trói buộc con người trong nỗi sợ vô hình. Chúng ta không thể để cho nỗi sợ đó cầm tù mãi. Đây là lúc để biến nỗi sợ hãi thành sức mạnh, để xây dựng một văn hóa không sợ hãi – một nền văn hóa của sự tự do, lòng dũng cảm, và niềm tin vào tương lai.

Văn hóa sợ hãi là gì?

Văn hóa sợ hãi không phải là một khái niệm trừu tượng. Nó là trạng thái mà trong đó, mỗi cá nhân đều phải cân nhắc lời nói, hành động của mình vì lo sợ hậu quả. Đó là khi người dân sợ hãi cả những điều rất cơ bản như quyền tự do biểu đạt, quyền tụ tập, quyền yêu cầu một xã hội tốt đẹp hơn. Văn hóa sợ hãi là sản phẩm của một hệ thống chính trị mà quyền lực nằm hoàn toàn trong tay một nhóm nhỏ, và mục tiêu của họ là duy trì quyền lực bằng mọi giá.

Nhưng văn hóa sợ hãi không chỉ tồn tại nhờ sự đe dọa và đàn áp. Nó cũng tồn tại nhờ vào sự chấp nhận và khuất phục của mỗi người dân. Mỗi người khi cúi đầu trước bất công, khi chọn im lặng thay vì lên tiếng, khi chọn sống an phận thay vì đấu tranh, chính là lúc họ tiếp tay cho văn hóa sợ hãi tồn tại. Nỗi sợ hãi của người này sẽ lây lan đến người khác, và từng chút một, cả một dân tộc dần dần bị giam hãm trong một nhà tù vô hình.

Xây dựng văn hóa không sợ hãi

Để thay đổi, chúng ta phải bắt đầu từ những bước nhỏ nhất – từ chính bản thân mỗi người. Một “văn hóa không sợ hãi” không phải là sự bất chấp liều lĩnh, mà là sự dũng cảm có suy nghĩ, có lý tưởng. Đó là khi mỗi cá nhân dám đứng lên bảo vệ sự thật, công lý, và quyền lợi của mình, đồng thời hiểu rằng chính những hành động nhỏ bé này là những viên gạch xây dựng nên một xã hội tự do, công bằng và tốt đẹp hơn.

Trước hết, hãy dạy cho con cháu mình rằng sợ hãi không phải là giải pháp, và khuất phục trước bất công không bao giờ là điều đúng đắn. Trẻ em cần được dạy rằng quyền tự do không phải là điều gì xa xôi hay mơ hồ, mà là điều chúng có quyền được hưởng từ khi sinh ra. Chúng cần biết rằng tự do không thể tồn tại nếu thiếu lòng dũng cảm và quyết tâm đấu tranh.

Tiếp theo, hãy khuyến khích mọi người chia sẻ suy nghĩ, ý kiến của mình, tập hợp nhau lại để cùng nhau lên tiếng trước những vấn đề chung của xã hội. Tinh thần đoàn kết, khi kết hợp với lòng dũng cảm, sẽ là vũ khí mạnh mẽ nhất để phá tan văn hóa sợ hãi. Không ai có thể làm điều này một mình, nhưng cả một dân tộc đoàn kết, biết yêu thương và ủng hộ lẫn nhau, thì không gì có thể ngăn cản được.

Tại sao chúng ta phải sống dũng cảm?

Lịch sử đã chứng minh rằng sự sợ hãi và khuất phục chưa bao giờ dẫn đến tự do hay hạnh phúc bền vững. Những người hèn nhát sẽ chỉ để lại cho con cháu họ một di sản của sự yếu đuối và bất công. Ngược lại, những người dám đấu tranh, dám hy sinh, chính là những người để lại cho hậu thế một tương lai rạng ngời, một xã hội tự do, một nền văn hóa không sợ hãi.

Chúng ta sống, nhưng không phải để chấp nhận làm nô lệ cho nỗi sợ. Sống là để cống hiến, để làm cho cuộc sống này trở nên ý nghĩa hơn không chỉ cho chúng ta mà còn cho con cháu, những thế hệ mai sau. Nếu chúng ta không đứng lên bây giờ, thì ai sẽ là người bảo vệ cho tương lai của con cháu chúng ta? Nếu chúng ta không dám hy sinh, thì ai sẽ là người gieo mầm cho một xã hội không còn sợ hãi?

Một Việt Nam không sợ hãi sẽ là một Việt Nam tự do, dân chủ và thịnh vượng

Đã đến lúc để đất nước chúng ta bước sang một trang mới. Một Việt Nam không sợ hãi sẽ là một Việt Nam tự do, dân chủ, và thịnh vượng. Đây không phải là điều không thể đạt được; nó chỉ phụ thuộc vào ý chí, lòng dũng cảm và niềm tin của mỗi người dân. Đã đến lúc chúng ta gạt bỏ nỗi sợ hãi, để nó không còn là gánh nặng đè nặng trên vai mỗi cá nhân. Đã đến lúc mỗi người trong chúng ta dũng cảm đứng lên, đấu tranh vì một tương lai tốt đẹp hơn cho chính mình, cho gia đình và cho cả dân tộc.

Nỗi sợ hãi sẽ không còn chỗ đứng trong một xã hội mà mỗi người đều ý thức được giá trị của tự do và công lý. Và chỉ khi đó, chúng ta mới thực sự sống đúng nghĩa – không còn là những con người bị giam hãm, mà là những con người tự do, mạnh mẽ và dũng cảm. Hãy cùng nhau xây dựng một Việt Nam không sợ hãi, một Việt Nam tự do, dân chủ, và thịnh vượng, vì tương lai của chính chúng ta, và vì tương lai của thế hệ mai sau.


 

ChatGPT giúp chứng minh: Tuyên Ngôn Cộng Sản chưa từng ảnh hưởng tới Quốc Tế 1

Ba’o Tieng Dan

Nghiêm Huấn Từ

26-10-2024

Người đối thoại: Lịch sử phong trào Công Nhân (phong trào Cộng Sản) nói, có 3 tổ chức Quốc Tế: Thứ Nhất, thứ Hai và thứ Ba (viết tắt QT1, QT2 và QT3). Xin hỏi ChatGPT: Quốc Tế 1 (QT1) là gì?

ChatGPT:  Quốc tế I (QT1), hay còn gọi là Hiệp hội Lao động Quốc tế, được thành lập vào năm 1864 tại Luân Đôn, là tổ chức quốc tế đầu tiên của phong trào công nhân, tập hợp các lực lượng lao động và các nhà xã hội chủ nghĩa từ một số quốc gia châu Âu, nhằm hợp sức đấu tranh cho quyền lợi của giai cấp công nhân, nhưng nhanh chóng tan rã vào năm 1876 do mâu thuẫn nội bộ. Mặc dù chỉ tồn tại 12 năm, nhưng lịch sử phong trào Cộng Sản vẫn coi QT1 là sự kiện khởi đầu quan trọng.

Người đối thoại: Có phải Marx và Engels – với tư cách là tác giả của Tuyên Ngôn Cộng Sản – có vai trò rất lớn trong QT1?

ChatGPT:  Vào thời điểm Quốc tế I (QT1) được thành lập (năm 1864), “Tuyên ngôn Cộng sản” vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, Marx và Engels cũng chưa có danh tiếng trong phong trào công nhân. Cả hai nhà tư tưởng này tới dự hội nghị QT1 là nhờ lời mời của Giuseppe Mazzini (nhà cách mạng Ý). Marx chỉ bắt đầu có vai trò ở QT1 khi ông tham gia vào quá trình soạn thảo văn kiện (Điều Lệ, Tuyên Ngôn). Soạn thảo là sở trường của các vị này. Nhưng khó nhất là nội dung các văn bản sao cho được sự đồng thuận của đa số, vì thành viên của QT1 gồm rất nhiều quan điểm khác nhau về rất nhiều mặt, kể cả đối lập với nhau.

Người đối thoại: Có ý kiến cho rằng, vào thời điểm ấy, Tuyên Ngôn Cộng Sản lúc đó chỉ là cuốn sách mỏng, với cách viết không dễ hiểu, lại nêu cách đấu tranh quá cứng rán, do vậy chưa nhiều người biết hoặc đồng tình. Trong quá trình tồn tại của QT1 (qua nhiều kỳ Đại Hội) không có cuộc họp nào thảo luận chuyên đề về Tuyên Ngôn Cộng Sản. Đúng hay sai?

ChatGPT. Đúng. Trong suốt thời gian tồn tại 12 năm của QT1, các Đại hội của tổ chức này không hề dành riêng chuyên đề để thảo luận về Tuyên ngôn Cộng sản hay triển khai trực tiếp các ý tưởng của nó. Thay vào đó, QT1 tập trung vào các mục tiêu thiết thực hơn cho phong trào công nhân, như cải thiện điều kiện làm việc, tăng cường đoàn kết quốc tế, và đấu tranh cho các quyền lợi cơ bản của công nhân, như quyền bãi công và giảm giờ làm việc.

Một trong những lý do cho việc này là, QT1 là một tổ chức tập hợp nhiều xu hướng tư tưởng khác nhau, bao gồm cả các nhóm xã hội chủ nghĩa, vô chính phủ, và các phong trào dân tộc chủ nghĩa, không phải tất cả đều đồng tình hoặc sẵn sàng áp dụng cách tiếp cận cách mạng triệt để như Marx đề xuất trong Tuyên ngôn Cộng sản.

Các Đại hội của QT1 vì vậy thường tránh nhấn mạnh tư tưởng mang tính cách mạng giai cấp quá mạnh mẽ, mà ưu tiên thảo luận về các vấn đề thực tế và cấp bách hơn của phong trào lao động. Điều này cũng lý giải vì sao QT1 chưa đi theo tư tưởng của Marx, mà duy trì vai trò như một liên minh quốc tế rộng rãi, trong đó các thành viên thường xuyên tranh luận và đối đầu với nhau về phương pháp đấu tranh và mục tiêu của phong trào công nhân.

Người đối thoại: Không những tình hình như ChatGPT nêu ở trên, mà chính Marx còn phải tranh luận “bất phân thắng-bại” với những người nổi tiếng hơn Marx – về lý luận và về thực tiễn đấu tranh – như Bakunin, Proudhon và những người khác. Rốt cuộc, phải dùng biện pháp khai trừ và chuyển trụ sở sang Mỹ. Có phải vậy không?

ChatGPT: Đúng. Trong Quốc tế I (QT1), Karl Marx đã phải đối mặt với những cuộc tranh luận căng thẳng và phức tạp với các nhà tư tưởng nổi tiếng như Mikhail Bakunin và Pierre-Joseph Proudhon. Các cuộc tranh luận này phản ảnh những khác biệt sâu sắc về phương pháp đấu tranh, vai trò của nhà nước, và cách thức giải phóng giai cấp vô sản.

Những bất đồng này đã dẫn đến sự chia rẽ sâu sắc trong QT1. Marx cho rằng quan điểm vô trị của Bakunin và chủ trương cải cách ôn hòa của Proudhon là “không tưởng”, thiếu thực tế. Cuối cùng, các mâu thuẫn nội bộ này đã khiến QT1 tan rã vào năm 1876, khi các phái không thể đạt được sự thống nhất.

Người đối thoại: Có ý kiến cho rằng, một nguyên nhân khiến Tuyên Ngôn Cộng Sản chưa được quan tâm ở QT1 vì nó ra đời quá sớm (1848) khi châu Âu vẫn còn rất nhiều quốc gia dưới chế độ phong kiến, giai cấp tư bản chưa nắm quyền ở đa số nước, do vậy giai cấp công nhân (do nền công nghiệp sinh ra) lại càng sơ sinh. Ý kiến này có cơ sở không?

ChatGPT: Ý kiến cho rằng Tuyên ngôn Cộng sản ít được quan tâm trong QT1 vì ra đời quá sớm, khi nhiều nước châu Âu vẫn còn trong chế độ phong kiến và giai cấp tư sản chưa thực sự nắm quyền, là có cơ sở vững chắc. Thực tế này ảnh hưởng lớn đến cả nội dung của QT1 lẫn khả năng phát triển và tổ chức của phong trào công nhân lúc đó.

Người đối thoại: Khi mà “giai cấp” công nhân chưa ra một giai cấp, như đứa trẻ sơ sinh chưa tự ý thức về bản thân mình, mà Marx đã kêu gọi “vô sản toàn cầu hãy thống nhất lại” thì hơi bị sớm. Tuy vậy, muốn biết đây có xứng đáng là “lời tiên tri” hay không thì còn phải đợi hàng… trăm năm nữa.

ChatGPT: Đúng vậy, nhận xét của bạn rất hợp lý. Khi Tuyên ngôn Cộng sản ra đời năm 1848, giai cấp công nhân vẫn còn rất sơ khai, giống như một “đứa trẻ sơ sinh” chưa có ý thức rõ ràng về vai trò của mình trong xã hội và chưa thực sự hình thành như một giai cấp độc lập, có thể đấu tranh cho quyền lợi của mình. Lời kêu gọi “Vô sản toàn thế giới, hãy đoàn kết lại” vào thời điểm đó có thể bị xem là quá sớm. Sự thành công của cách mạng tháng Mười tuy đem lại niềm tin rất lớn, nhưng cũng chỉ kéo dài trong bảy thập niên…

Người đối thoại: Thế thì, lại đành phải đợi tiếp. Mà ngay sự thành lập QT1 cũng là quá sớm. Bởi vì, các thành viên chưa có tổ chức chặt chẽ, lại còn bất đồng tư tưởng ngay từ đầu, thì chưa đủ điều kiện để thành lập. Hậu quả là khi giải thể, QT1 cũng không có nổi một Nghị Quyết hoặc lời kêu gọi nào để khép lại một quá trình hoạt động. Dùng “tan rã” có lẽ phù hợp hơn dùng “giải thể”?

ChatGPT: Đúng vậy, việc ra đời của Quốc tế thứ nhất (QT1) cũng có thể coi là quá sớm, dù sau Tuyên Ngôn Cộng Sản tới 16 năm. Nó đã nhanh chóng tan rã chủ yếu do các bất đồng tư tưởng giữa các nhóm khác nhau trong tổ chức. QT1 được thành lập với hy vọng tập hợp các phong trào công nhân và các nhóm xã hội chủ nghĩa trên khắp châu Âu, nhưng chính nội bộ lại không có sự đồng thuận về mục tiêu và phương pháp đấu tranh.

Việc QT1 không đưa ra một nghị quyết hoặc lời kêu gọi chính thức nào khi nó giải thể cho thấy rõ sự rạn nứt nghiêm trọng. Điều này khác biệt so với những tổ chức chính trị khác, vốn thường có nghị quyết hoặc tài liệu tổng kết để khép lại một giai đoạn lịch sử. Việc dùng từ “tan rã” là hoàn toàn phù hợp trong trường hợp của QT1. Sự tan rã này càng chứng minh rằng QT1 xuất hiện vào một thời điểm khi phong trào công nhân còn chưa đủ mạnh, và các tư tưởng cách mạng còn quá phân tán để có thể hợp nhất dưới một mái nhà chung.

Người đối thoại: Dẫu sao, sự ra đời của QT1 vẫn là một sự kiện lịch sử trong phong trào Cộng Sản. Còn những tư liệu ca ngợi quá mức sự kiện này (lại còn gán cho Marx vai trò “chỉ đạo”) chỉ xuất hiện sau năm 1917. Tham khảo và đánh giá thế nào, là tùy mỗi người. Xin cám ơn ChatGPT đã bổ sung rất nhiều tư liệu để minh họa cho quan điểm: Tuyên Ngôn Cộng Sản của Marx chưa có ảnh hưởng gì đối với QT1. Còn với QT2, nó có ảnh hưởng tới đâu, xin được bàn sau. Hẹn gặp lại.

ChatGPT: Cảm ơn bạn đã dành thời gian trao đổi và chia sẻ những quan điểm thú vị! Mình rất vui khi có thể bổ sung thông tin giúp bạn. Chúc bạn một ngày vui vẻ.


 

ĐẾN MỘT LÚC TA NHẬN RA CHÍNH MÌNH !

   Gieo Mầm Ơn Gọi

Đến một lúc mình sẽ thấy bản thân

Không hứng thú với những lần tụ tập

Và nhận ra rằng gia đình là nhất

Còn ngoài ra tất cả rất bình thường.

 

Đến một lúc ta thấy mọi con đường

Chẳng bao giờ có thể lường trắc trở

Chỉ đường về nhà là luôn rộng mở

Bởi vì ta được che chở an toàn.

 

Đến một lúc ta sẽ nhận ra rằng

Chẳng gì quý bằng gia đình ta cả

Mọi ưu phiền, mọi lo toan vất vả

Bên người thân , mình buông thả dễ dàng.

 

Đến một lúc rất nhiều những lo toan

Không nhất thiết phải hoàn toàn giữ lại

Ta cứ sống hết mình cho hiện tại

Bên người thân ,chẳng phải nghĩ ngợi nhiều.

 

Đến một lúc ta thấy mọi tình yêu

Đều có thể chỉ mĩ miều giả tạo

Khi người cùng ta sớm chiều cơm áo,

Ta lại không báo đáp đủ ân tình.

 

Đến một lúc tất cả những ghét khinh

Mà xã hội dành cho mình hiện tại

Ta cũng chẳng có gì mà sợ hãi

Khi bên ta mãi mãi có gia đình.

 

Đến một lúc tất cả những nhục – vinh

Những thăng – trầm cuộc đời mình từng có

Cũng không là gì … chỉ là chuyện nhỏ

Khi bên mình luôn có những người thân.

 

Xã hội bon chen, cuộc sống xoay vần

Ta cân nhắc những thứ cần, thứ bỏ

Phân biệt được cái gì to, gì nhỏ

Để biết đời mình nó phải sống ra sao.

 

Và ta nhận ra điều đáng tự hào

Không phải nhiều tiền, nhà cao cửa rộng

Cũng không phải là quyền cao, chức trọng

Mà một gia đình luôn luôn sống vì nhau.!

– Nhẫn AV –

TU CHI NỮA

Nghệ Lâm Hồng

Hoà thượng trụ trì chùa X trên ngọn Cấm Sơn, chiều nay tiếp một trung niên xin được quy y cửa Phật:

– Thầy ơi, con đến xin được nép bóng thiền môn, xa lánh sự đời, mong thầy chấp thuận.

Hoà thượng khuyên can:

– Nhà chùa nào phải là nơi giải sầu, tam bảo đâu là chốn lánh trần. Tu hành cũng lắm gian nan, thí chủ phải suy nghĩ thật kỹ, lỡ sau này không chịu được mà hoàn tục thì tội lỗi lắm!

– Thưa thầy, ý con đã quyết, xin thầy thí phát và cho con được kêu bằng “sư phụ”!

– Con à, nghĩ lại đi, cuộc đời hãy còn lắm niềm vui với thất tình lục dục. Đang tuổi xuân, sao thí chủ không tìm vui trong tình ái?

– Thầy ôi, bây giờ ngoài đó yêu nhau hôm trước bóp cổ nhau hôm sau! Với lại lấy vợ thì phải sinh con, lỡ vô sinh đã khổ mà sinh được còn khổ hơn nếu con đau bệnh không lo nổi viện phí, không tìm ra giường nằm, con tới tuổi đi học nhưng không đủ tiền chạy trường, lo quà cáp biếu thầy cô… Bao nhiêu nỗi khổ thầy làm sao hiểu được! Con quyết rồi: tu là cõi phúc, tình là dây oan !

– Thiện tai! Thế sao con không giải khuây bằng những thú vui trần thế khác như ẩm thực, như du lịch?

– Thầy xa lánh thế gian quá lâu nên không biết cõi tục bây giờ nó… tục lắm! Ăn một món ngon cũng có nghĩa ăn mầm bệnh. Ra đường thì đầy dẫy hiểm nguy, vừa sợ cướp, sợ hung thần đường phố, sợ cả công an ! Thầy chưa biết đó thôi, đường không đủ mà đi nhưng sơ hở lấn làn xe là bị ăn biên bản, xử theo Nghị định 71 đi đứt cả tuần lương, vui chưa thấy… đã lo nhãn tiền !

– Thế, chẳng lẽ ngoài đó không còn gì vui?

– Con cũng chẳng biết nữa. Với con bây giờ tất cả đều là không!

Hoà thượng ngẩn người:

– Mô Phật ! Nói thế thì thí chủ đắc đạo rồi. Tu chi nữa !

Sưu tầm


 

Chi tiết về các vụ tấn công của Do Thái vào Iran

Theo BBC

Israel cho biết họ đã tiến hành các cuộc không kích nhằm vào Iran, quân đội nước này cho biết đã tấn công vào các địa điểm quân sự ở một số khu vực của Iran vào sáng sớm thứ Bảy.

Lực lượng Phòng vệ Israel (IDF) cho biết máy bay Israel đã tấn công các địa điểm bao gồm các khẩu đội phòng không và cơ sở sản xuất tên lửa được sử dụng để sản xuất vũ khí, đồng thời nói thêm rằng các cuộc tấn công sẽ mang lại cho IDF “quyền tự do hoạt động trên không rộng hơn” trong tương lai.

Truyền thông nhà nước Iran đưa tin đã xảy ra một số vụ nổ ở trong và xung quanh thủ đô Tehran.

Hành động trả đũa của Israel đối với loạt tên lửa đạn đạo gần 200 của Iran bắn về phía Israel vào ngày 1 tháng 10 đã được dự đoán rộng rãi trong nhiều tuần.

Người phát ngôn của IDF, Chuẩn đô đốc Daniel Hagari cho biết quân đội đã “hoàn thành nhiệm vụ” và chứng minh sự sẵn sàng “bảo vệ nhà nước Israel”.

 

Chính quyền Iran cho biết các địa điểm ở các tỉnh Tehran, Khuzestan và Ilam đã bị tấn công. Quân đội tuyên bố rằng các cuộc tấn công đã được chống trả thành công, mặc dù có “thiệt hại hạn chế” ở một số địa điểm.

Hoa Kỳ, một trong những đồng minh thân cận nhất của Israel, cho biết cuộc không kích hôm thứ Bảy nhằm vào Israel là một “cuộc tập trận tự vệ”, ngôn ngữ được Anh đồng tình, khi một phát ngôn viên chính phủ cho biết Israel có “quyền tự vệ”.

Tehran cho biết họ tấn công Israel để trả đũa cho cái mà họ gọi là “sự vi phạm chủ quyền của Iran và sự tử vì đạo” của nhà lãnh đạo chính trị Hamas Ismail Haniyeh, người đã thiệt mạng trong một vụ nổ ở Tehran vào tháng 7 mà các quan chức Iran đổ lỗi cho Israel.

Vào thời điểm đó, Iran cho biết cuộc tấn công cũng nhằm đáp trả cuộc không kích của Israel vào vùng ngoại ô phía nam Beirut khiến thủ lĩnh Hezbollah Hassan Nasrallah và Chuẩn tướng Abbas Nilforoushan, một quan chức cấp cao của Iran thiệt mạng.

Sư Thích Minh Tuệ ‘không quan tâm, không tranh hơn thua’ với Nguyễn Phương Hằng

Ba’o Nguoi-Viet

October 25, 2024

GIA LAI, Việt Nam (NV) – Không lâu sau khi bị bà Nguyễn Phương Hằng, tổng giám đốc điều hành Khu Du Lịch Đại Nam, dọa “quất,” nhà sư Thích Minh Tuệ đưa ra phản hồi gián tiếp qua một đoạn audio clip đăng trên YouTube.

Sau khi được thả tù sớm, bà Nguyễn Phương Hằng gây tranh cãi khi phát biểu rằng mình sẽ phân tích việc tu tập của sư Minh Tuệ “đúng chỗ nào, sai chỗ nào.”

Nhà sư Thích Minh Tuệ sau khi trở về tỉnh Gia Lai. (Hình: Người Lao Động)

Tuy vậy, trong đoạn clip được công khai hôm 20 Tháng Mười, bà Hằng không “quất” sư Minh Tuệ như lời hẹn ban đầu nhưng chuyển sang vu cáo đảng Việt Tân “cử” một người phụ nữ đến “xúi giục” bà cùng nhà sư này “âm mưu lật đổ chính quyền.”

Trong đoạn audio clip đăng tải trên kênh YouTube “Phước Nghiêm Thiện Nguyện” hôm 23 Tháng Mười, nhà sư Thích Minh Tuệ phản hồi về phát ngôn của bà Hằng: “…Việc tu tập của con, ai muốn nói đúng cũng được, ai muốn nói sai cũng được. Con tu là việc của con. Tốt đẹp, là tốt đẹp cho con. Nên ai nói sao cũng được, quyền nói là quyền của họ.”

“Phật pháp, hữu duyên, thì con chia sẻ. Con đã chọn con đường tu hành rồi, thì con không còn màng đến danh lợi, không đua chen, cũng không dùng tới lý lẽ, để tranh hơn thua, tôi đúng, ông sai, bà sai,” sư Tuệ nói.

“Con cũng không quan tâm đó là lời của ai. Con chỉ theo đuổi và đặt hoàn toàn niềm tin của con vào Đức Thế Tôn. Con chỉ tinh tấn, chánh niệm, soi rọi lại chính mình, xem con đã tu tập đúng, tốt chưa,” sư Minh Tuệ nói tiếp.

Bà Nguyễn Phương Hằng (trái), phó chủ tịch Hội Đồng Quản Trị, phó tổng giám đốc thứ nhất công ty Cổ Phần Đại Nam, kiêm tổng giám đốc điều hành Khu Du Lịch Đại Nam, không “quất” sư Thích Minh Tuệ nhưng vu cáo đảng Việt Tân trong đoạn clip được công khai hôm 20 Tháng Mười. (Hình: Chụp qua màn hình)

Cũng trong cuộc trò chuyện, sư Minh Tuệ cho biết: “…Người ta yêu mến hay người ta ghét bỏ con, đó là thái độ của người ta, lời nói của người ta, trách nhiệm của người ta, việc của người ta. Việc của con là tập học, là thực hành hạnh khất thực, ba y một bát, mà Phật đã dạy. Lời dạy của Phật, chánh pháp Phật, là niềm tin của con, là nơi nương tựa của con, và hộ trì cho con. A di đà Phật!”

Ông cũng cho biết thêm rằng tại các nơi mà ông đi khất thực, nếu “không bị ngăn cản và không có trở ngại gì” thì ông sẽ chọn qua đêm “ở nghĩa địa,” “còn không được, thì ở khu vực hay thôn xóm nào yên tĩnh, để tu hành cho tốt đẹp.” (N.H.K) [qd] 


 

Thư giãn cuối tuần với Tesla Robot

Robot Nhảy Mừng trong ngày ra mắt ở Holiwood

Robotaxi chở Musk du hành

Robot là một đầy tớ giúp việc nhà chu đáo và không biết mệt

Robot chơi nhạc hay không kém nhạc sĩ

Xem Robot của hãng Boston Dynamics làm xiếc

Thưởng thức nhạc do Robot hãng Kuka thủ diễn

Vài suy nghĩ lúc về già-Bài viết của Phùng Văn Phụng

Bài viết của Phùng Văn Phụng

Tháng bảy vừa qua, tôi bắt đầu bước qua tuổi 82 (chứ không phải 28) đã qua tuổi bát thập, bây giờ bà con thường hay nói là đến tuổi U90. Ngày xưa người ta hay nhắc nhở “nhân sinh thất thập cổ lai hy” (1), sống được tới 70 tuổi rất hiếm.

Thông qua mạng xã hội, nhờ Facebook đã nối kết bà con, thân nhân, bạn bè lại với nhau để cùng chia xẻ những vui buồn của nhau trong cuộc sống thường ngày, để tâm sự cùng nhau, để thông cảm, hiểu biết và yêu thương nhau nhiều hơn.

*

Nữ sĩ Quỳnh Dao viết:

Mong muốn những năm tháng cuối đời giản dị, an yên.

Năm bước vào tuổi 80, Quỳnh Dao từng công khai một bức di thư dặn dò người thân, bà mong muốn tang lễ của mình diễn ra đơn giản, không tổ chức theo nghi thức, không đăng cáo phó, không tổ chức lễ truy điệu, tưởng nhớ, không đốt vàng mã, không lập linh vị, không cần cúng bái vào ngày giỗ, tiết Thanh Minh… 

Ở tuổi 84, nữ văn sĩ nổi tiếng sống cô độc, mong muốn dành những ngày tháng cuối đời thật bình dị, yên ả và dồn tâm huyết cho việc sáng tác.

Quỳnh Dao: Nữ văn sĩ tài năng

Nữ sĩ Quỳnh Dao

Lo trước hậu sự:

Khác với quan niệm trên của Quỳnh Dao, vì là người công giáo, tôi biết thân xác là đền thờ của Chúa Thánh Thần nên:

-Tôi đã mua xong hai lỗ để chôn cất ở khu nghĩa trang Forest Park ở đường Dairy Asford, ở bên phải nhà quàn Vĩnh Cửu. Chỗ này được làm bia đứng. Phía trước bia đứng đề tên họ, ngày tháng năm sinh và ngày tháng năm mất. Phía sau bia đứng xin viết câu: Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời (thánh Phanxicô Assisi).

Thánh Phanxicô Assisi còn được gọi là Thánh Phanxicô khó khăn (sinh ngày 26-09-1181 mất ngày 03-10-1226)

Câu này nằm ở trong kinh Hòa Bình. Linh mục Kim Long đã phổ nhạc, bản nhạc Kinh Hòa Bình rất nổi tiếng, thường được hát trong nhà thờ.

Sau khi tôi mất

Con cháu, bà con, thân nhân đến để cầu nguyện cho người thân đã mất và sự cầu nguyện này rất cần thiết vì người chết không cầu nguyện được cho chính mình mà rất cần thân nhân cầu nguyện cho. Linh hồn người chết cũng cần các thánh ở trên thiên đàng cầu nguyện (nhất là thánh bổn mạng của người chết). Ngoài ra khi thân nhân thăm viếng, đọc kinh cầu nguyện, cũng là để có thì giờ suy niệm về sự chết của chính mình. Sự chết của mỗi người có thể đến bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, bất cứ tuổi tác nào, nhỏ tuổi hay lớn tuổi đều cũng có thể xảy ra chứ không phải chỉ xảy ra ở người lớn tuổi! còn người nhỏ tuổi không xảy ra?

-Trong đám tang, con cháu chỉ nên đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn người chết, không nên khóc lóc bi lụy, làm ảnh hưởng đến người khác và theo kinh thánh, niềm tin của chúng ta là chúng ta sẽ gặp lại trong ngày sau hết.(Luca 20, 27-38)(2)

Vài suy nghĩ:

 Tôi luôn nhắc nhở chính mình rằng:

-Hãy thong thả sống, mỗi ngày qua đi là mất một ngày để sống.

-Luôn luôn vui để đợi chết, vì chết vui vẫn tốt hơn chết buồn.

Ngay bây giờ:

-Tôi nghĩ nếu tôi đang đọc kinh hay đang tham dự thánh lễ ở trong nhà thờ mà tự nhiên ra đi thì tốt biết mấy như Cha Thăng, năm rồi đang dâng lễ ở nhà thờ Các Thánh Tử Đạo, bị xỉu và ra đi luôn. Nhà văn, thi sĩ Đông Hồ Lâm Tấn Phác (sinh ngày 10-03-1906 mất ngày 25-03-1969) (63 tuổi) đang dạy tại trường Đại Học Văn Khoa Sài gòn ông chết lúc đang đứng trên bục giảng cho sinh viên bài thơ “Trưng Nữ Vương” của nữ sĩ Ngân Giang.

Luôn luôn thực tập mỗi ngày

-Cố gắng tập bình tĩnh không giận dữ, không la lối, nặng lời, chỉ trích, trách móc bất kỳ ai. Nếu bị chỉ trích, nặng lời với mình, ráng ra sức chịu đựng vì đó là bước đường tu tập nên thánh (giữa đời thường). Đau lắm, đau nhói trong tim chứ không phải dễ dàng thực hiện đâu?!

-Vui vẻ chấp nhận nghịch cảnh, gặp khó khăn không than van, bất mãn, chán ngán, có ý nghĩ tiêu cực. Không kể lễ nỗi đau khổ, đau đớn cho người khác nghe. Làm sao chấp nhận, chịu đựng những đau khổ, những đau đớn về thể xác và những đau khổ về tinh thần. Cậy dựa vào Thiên Chúa, nhìn vào thánh giá Chúa để suy ngẫm, xin Chúa giúp sức chịu đựng những đau khổ, đau đớn sẽ xảy ra cho mình – trong thân phận làm người-

-Thông thường ai ai cũng phải thông qua đau khổ, đau đớn rồi mới ra đi về với Chúa.

*

Tôi cần học hỏi về sự làm việc và sự chịu đựng bịnh tật lúc cuối đời của thánh Giáo Hoàng Phaolô 2 có ghi trong bài viết của Tổng Giám mục Angelo Comastri như sau:

THÁNH GIÁO HOÀNG GIOAN PHAOLÔ II: NHẬN DIỆN SỰ THÁNH THIỆN”  

Từ nhiều nơi đã xuất hiện nhiều lời yêu cầu thiếu tôn trọng và cố chấp đòi Đức Thánh Cha phải từ chức, và tôi nghĩ điều này thực sự làm ngài bị tổn thương.

Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II quyết định không bước xuống khỏi thập giá; tuy nhiên, ngài phải sử dụng đến chút sức lực cuối cùng. Tôi còn có thể nhìn thấy Đức Thánh Cha xuất hiện tại cửa sổ phòng riêng vào ngày thứ Tư cuối cùng của cuộc đời ngài. Ngài cố gắng nhiều lần, tập trung sức lực để bộc bạch vài lời tâm tư, nhưng không có âm thanh phát ra từ đôi môi run rẩy. Tuy nhiên, trong triều Giáo Hoàng dài của ngài, thứ Tư đó lại là một trong những khoảnh khắc xúc động nhất, sâu sắc nhất, lay động lòng người nhất. Đức Thánh Cha đã nói với mọi người bằng ngôn ngữ thinh lặng đầy sức thuyết phục: Để nên giống Chúa Giêsu, chúng ta phải yêu thương cho đến giây phút cuối cùng, đến độ trao cả mạng sống cho Người, Đấng ban sự sống của Người cho chúng ta.

(sinh 18-05-1920 mất 02 -04-2005)

Nguồn: https://hdgmvietnam.com/chi-tiet/thanh-giao-hoang-gioan-phaolo-ii-nhan-dien-su-thanh-thien

Kinh Mân Côi và thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II

Ghi chú:

(1) của thi hào Đỗ Phủ (712-770) thời nhà Đường, Trung Quốc, trong bài: “Khúc Giang Nhị Thủ”

(2)Tôi tin xác loài người ngày sau sống lại -Linh Mục Mi Trầm

https://www.facebook.com/linhmucmitram/posts/t%C3%B4i-tin-x%C3%A1c-lo%C3%A0i-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-ng%C3%A0y-sau-s%E1%BB%91ng-l%E1%BA%A1i-t%C3%B4i-tin-h%E1%BA%B1ng-s%E1%BB%91ng-v%E1%BA%ADy-1-b%C3%A0i-tin-m%E1%BB%ABng-h%C3%B4/1113173592138776/

Phùng Văn Phụng

Cá nhân có thể được tự do phát triển như thế nào?-Cha Vương 

Ngày thứ 6 tràn đầy sức mạnh của Chúa Thánh Thần để bảo vệ sự sống và những điều tốt lành. Đừng quên đi bầu nhé.

Cha Vương 

Thứ 6: 25/10/2024

GIÁO LÝ: Trong xã hội, cá nhân có thể được tự do phát triển như thế nào? Cá nhân chỉ được phát triển tự do trong xã hội, nếu biết tôn trọng “nguyên tắc bổ trợ”.  (YouCat, số 323)

SUY NIỆM: Học thuyết xã hội của Hội thánh đã thảo ra một nguyên tắc bổ trợ: điều mà một người có thể tự mình làm thì cấp cao hơn không được làm. Theo nguyên tắc này cấp trên không được cướp lấy khả năng của con người. Một xã hội cấp trên không được đảm nhận những nhiệm vụ của một xã hội cấp dưới, làm cho nó mất khả năng thực hiện. Nhiệm vụ xã hội cấp trên đúng hơn là can thiệp “để bổ trợ”, để giúp thêm khi cần thiết. (YouCat, số  323 t.t.)

❦  Ân huệ lớn mà con người có thể có được dưới vòm trời là được sống tốt với những người mà họ cũng là người như mọi người.—Chân phước Egide Atxidi (? – 1262, bạn của thánh Phanxicô Atxidi)

LẮNG NGHE: ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa lấy bụi từ đất nặn ra con người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở nên một sinh vật. (St 2:7)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, Chúa dựng lên con giống hình ảnh của Chúa. Chúa còn ban cho con có tự do và được làm con cái Chúa, được sống hạnh phúc mãi mãi với Chúa. Con chẳng biết đền đáp sao cho xứng, chỉ biết sấp mình tạ ơn Chúa mà thôi. Xin Chúa thương ban cho con biết sống xứng đáng là hình ảnh của Thiên Chúa là luôn biết yêu thương để mai ngày con được vui hưởng hạnh phúc với Chúa trên Thiên Quốc.

THỰC HÀNH: Làm một hy sinh nhỏ để cầu nguyện cho những người đang có ý định phá thai.  Xin Chúa hãy thay đổi tâm trí họ.

From: Do Dzung

*************************

Biết Chúa Biết Con – Thanh Sử – (St: Mạnh Hùng OP)

Niềm tin và tình yêu- Lê Viết Ánh

 Lê Viết Ánh

Ngày xưa có một người cha tên Minh, ông có một cô con gái nhỏ xinh đẹp tên Lan. Cô bé là niềm vui duy nhất của cuộc đời ông. Tình yêu của ông dành cho con gái vô bờ bến và mỗi ngày trôi qua họ luôn bên nhau hạnh phúc.

 Nhưng một ngày Lan bất ngờ ngã bịnh , Minh hoảng loạn và lo lắng ông vội vàng đưa con đến gặp bác sĩ, hy vọng phép màu sẽ cứu được cô bé, nhưng trái tim ông tan nát khi bác sĩ cho biết bịnh tình của Lan không thể chữa được. Dù đau đớn, ông vẫn không từ bỏ hy vọng đưa con đi khắp nơi tìm mọi cách để chữa trị… nhưng tất cả những nỗ lực ấy đều vô vọng…Cuối cùng Lan đã rời xa thế giới trong sự thương tiếc khôn nguôi của Minh. 

  Từ ngày mất con , Minh chìm vào đau khổ, ông nhốt mình trong căn phòng tối tăm, ngày ngày uống rượu quên sầu và từ chối mọi sự quan tâm từ bạn bè. Ông như đánh mất cả thế giới không còn biết làm cách nào đối diện với cuộc sống…

  Một đêm nọ ông có một giấc mơ thật kỳ lạ… Trong giấc mơ ông thấy mình lạc vào thiên đường, nơi có những thiên thần nhỏ đang nhẩy múa quanh một ngai vàng rực rỡ…Mỗi thiên thần đều cầm trên tay một cây nến sáng lung linh, ngoại trừ một cô bé với ngọn nến không cháy. Minh tò mò tiến đến gần và nhận ra đó chính là Lan với đôi cánh trắng và ánh mắt dịu dàng như ngày xưa. Minh hỏi con với giọng run rẩy: Sao ngọn nến của con không cháy? Lan nhìn ông với ánh mắt thật sáng: Bố ơi! Tất cả họ đã cố thắp sáng cho con nhưng nước mắt của bố luôn làm nó tắt ngúm… Minh giật mình tỉnh dậy, nước mắt lăn dài trên má, nhưng lần này ông đã hiểu ra một điều sâu sắc: Nỗi đau của ông không những giam cầm chính mình mà còn dập tắt ánh sáng của Lan .

  Từ đó Minh quyết định không để sự đau khổ chi phối cuộc sống của ông nữa. Ông chọn sống cuộc đời tích cực để giữ ngọn nến vủa Lan luôn cháy sáng không bao giờ bị dập tắt bởi nước mắt của mình. Minh không còn đắm chìm trong tuyệt vọng mà tiếp tục sống với niềm tin và tình yêu trong cuộc đời như cách ông giữ ngọn nến của con gái mình mãi sáng trong trái tim

  Theo Lê Viết Ánh

From: haiphuoc47 & NguyenNThu


 

Trung Quốc Suy Thoái cỡ nào, mời bạn mục kích

61% dân chúng nói họ nghèo hơn

200 triệu người nghèo

Dân đổ lỗi cho thể chế

Hối lộ để có việc làm

290 triệu người già

1.265 triệu cơ sở giao thức ăn đóng cửa, chỉ trong năm 2023

Sản xuất thừa mứa và thua lỗ

Trên 17% thanh niên thất nghiệp

Tổng nợ lến đến 300% thu nhập bình quân năm

Bong Bóng Bất Động Sản sụp đổ