Trời ơi !!! Thắng cảnh nổi tiếng của Việt-Nam tôi bây giờ đây sao???

From:    Tai Nguyen and 3 others shared Bill Tran‘s post.
Image may contain: ocean, outdoor and water
Image may contain: 1 person, shoes and outdoor
Image may contain: one or more people, people standing, child, beach and outdoor
Image may contain: 1 person, smiling, text

Bill Tran added 4 new photos.

 

Trời ơi !!! Thắng cảnh nổi tiếng của Việt-Nam tôi bây giờ đây sao???

Bải biển Đồ Sơn được chính quyền quãng cáo rầm rộ nhầm thu hút khách du lịch. Sở Văn hóa Hải Phòng đã cho kẻ bảng lớn trên quốc lộ trước khi tới thắng cảnh nổi tiếng VN này :

Không đi không biết Đồ Sơn,
Có đi mới biết không hơn… đồ nhà,
Đồ nhà tuy có hơi già,
Nhưng là đồ thật, không là… Đồ Sơn!

Tuy nhiên sự thật phủ phàng như những hình ảnh ghi nhận được. Chẵng phải chỉ Đồ-Sơn mà bất cứ bải biển nào bất cứ nơi đâu trên đất nước VN ngày nay điều là những bải phế thải, bải rác khổng lồ, ngay cả trong cơ thể mỗi con người VN cũng vậy, giờ cũng mang đầy bệnh tật. Tóm lại VN bây giờ là 1 “đống rác vĩ đại” như cái tên của thành phố lớn miền Nam, được CSVN đặt tên cho nó.

Trong gia-đình con cái bắt chước cha mẹ, các em học theo anh chị. Trong 1 quốc gia người dân bị ảnh hưỡng bởi chính quyền, làng xóm và xã hội. Chính phủ chỉ biết lừa dối, bóc lột, lường gạt, thậm chí trộm cướp trắng trợn thì làm sao VN có được những tháng ngày bình yên.

Ngày nào còn những lảnh đạo đất nước nói 1 đàng làm 1 nẻo, dối trá, phỉnh gạt người dân, tiếp tục dẩn đất nước này “tiến nhanh tiến mạnh lên XHCN” thì ngày ấy VN sẽ là “1 đống rác vĩ đại”.

Tại sao VN bây giờ là 1 đống rác “vĩ đại” ? vì ở đâu cũng là núi rác, từ thủ đô HN tới thành Hồ, công viên, trường học, đường phố, bải biển, bến chợ, thắng cảnh…. Duy có 1 điều, ngày nay chữ “vĩ đại” được dùng thoãi mái, không sợ bị ở tù hay bị bắn bỏ như khoãng 40 năm về trước khi miền Nam mới bị “giải-phóng”. Đó là những chuyện thật 100% xãy ra ở vùng quê Cần-Thơ tôi, có mấy người vì quen miệng khi đi ngang đống rác nói “đống rác vĩ đại” thế là vô tù, còn 1 bà bị đánh tư sản mất cha cái tiệm tạp hóa, giận qúa đem hình HCM treo giữa nhà xuống bếp đốt, người giúp việc tố cáo nên bị tử hình. “vĩ đại” thời đó chỉ dành riêng cho bác, ai mà lạm dụng quen miệng lỡ dùng là tới số.

VN có lắm thứ đồ
Đồ điên, đê tiện, đồ hèn, đồ dơ
Đồ bán nước, đồ tham nhũng, đồ bưng bô,
Đồ quân ăn cướp nhởn nhơ đầy “triều” (1)
Bải biển thì có Đồ Sơn
Thành phố thì có đồ…Hồ khó ưa
Cả 2 lỉnh bỉnh rác trôi
Thối không chịu nổi
Dân thời chán chê
Ai ơi nếu có chút tiền
Muốn đi du lịch, tránh xa nơi này.

(1) “triều” triều đình – quan chức cả chính quyền hiện tại.

Đời người luôn Có: 2 việc không thể đợi, 2 thứ không thể sợ, 2 điều không thể lựa chọn

From:  Ky Nguyen‘s post.

Ky Nguyen

 

Đời người luôn Có: 2 việc không thể đợi, 2 thứ không thể sợ, 2 điều không thể lựa chọn

Nhân gian vô thường, thế sự khó lường, vật đổi sao dời, con người cũng chỉ đang mò mẫm trong cõi nhân sinh. Đời người ngắn chẳng tày gang, vậy thì, có những chuyện nào không thể đợi, không thể sợ, không thể lựa chọn trong kiếp người?

Sinh mệnh như ngọn đèn trước gió, chẳng ai dám tự tin nói rằng ngày mai mình vẫn còn trên thế gian này hay không. Chỉ mới gặp hôm qua mà hôm nay choàng tỉnh, người ấy đã về cõi thiên cổ rồi. Chỉ trong chớp mắt mà âm dương cách biệt nghìn trùng. Thân xác tuy còn đây mà linh hồn đã về nơi xa lắm, vĩnh viễn chẳng có ngày gặp lại.

Vậy thì, có những chuyện nào không thể đợi, không thể sợ, không thể lựa chọn trong kiếp người?

Hai việc không thể đợi:
1. Hiếu kính cha mẹ

Trên đời này chuyện gì cũng có thể đợi, duy chỉ có việc hiếu kính cha mẹ là chẳng thể thong dong. Bởi lẽ: “Mẹ già như chuối chín cây, biết ngày nào rụng, biết ngày nào rơi!”; “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng đợi”.

Còn nhớ khi xưa, chúng ta lẫm chẫm tập đi, ê a học nói, tới khi cắp sách đến trường, cha mẹ vẫn ngày ngày chăm bẵm, chẳng phút nào quên nghĩ về chúng ta. Còn nhớ ngày ấy, khi mẹ lệ trào khóe mắt, cha yên lặng nhìn xa xăm, cố kìm nén nỗi lòng tiễn đưa con gái về nhà chồng, rồi lại phấp phỏng lo lắng con gái của mẹ có hạnh phúc hay không? Còn nhớ ngày đó, cha mẹ cười rạng rỡ thi nhau đón lấy đứa con còn đỏ hỏn mà cưng nựng, mà vuốt ve. Còn nhớ bóng dáng cha mẹ tóc điểm bạc, lặng lẽ ngóng trông đàn con quây quần bên mâm cơm ngày Tết.

Hãy nhớ: Trăm điều thiện, Hiếu đứng đầu

Có bước nào trên chặng đường con đi mà không chan chứa tình yêu vô bờ và tâm huyết mẹ cha? Chúng ta lớn lên từng ngày thì cha mẹ lại già đi từng ngày. Cứ mải miết với cuộc sống, bất chợt chúng ta phải nhói lòng khi nhận ra: Mỗi mùa xuân qua mái tóc cha mẹ lại thêm nhiều sợi bạc, khóe mắt lại thêm nhiều nếp nhăn, ánh mắt mờ đi và đôi chân chậm lại.

Ân tình dưỡng dục của cha mẹ như núi cao, như biển rộng sông dài. Có lẽ nào chúng ta lại để mặc cho công việc bận rộn và cuộc sống bộn bề kéo chúng ta rời xa cha mẹ? Có thể nào cha mẹ mãi ở đó trông ngóng từng cuộc điện thoại của chúng ta, khắc khoải chờ mong bóng con về? Vậy nên mới nói, việc hiếu kính, đền đáp ân tình sâu nặng của cha mẹ là việc chẳng thể nào xếp sau. Hãy nhớ: Trăm điều thiện, Hiếu đứng đầu

2. Giữ gìn sức khỏe

Con người cả đời mải miết chạy theo Danh, Lợi, Tình, Tiền mà quên mất vốn quý nhất của mình là Sức Khỏe. Tuổi trẻ thường dùng sức khoẻ đổi lấy tiền bạc, tới khi già lại dùng tiền bạc đổi lấy sức khoẻ. Bởi lẽ sức khỏe là cái gốc của chúng ta, không có sức khỏe thì dẫu tiền bạc như núi, danh vọng vang dội, tình yêu chan chứa, chúng ta cũng chẳng thể hưởng thụ và trải nghiệm niềm hạnh phúc ấy.

Có người nói rằng đợi đến khi có công việc tốt rồi sẽ chăm lo sức khỏe của bản thân. Đến khi có được công việc rồi, họ lại có những kế hoạch san sát phía sau như kết hôn, sinh con, nuôi con khôn lớn…

Nhưng bạn biết chăng, gánh nặng trên vai càng lớn thì càng phải coi trọng sức khỏe của bản thân hơn. Đừng hoang phí sinh mệnh của mình khi chúng ta vẫn còn trẻ trung, sung sức. Chỉ cần sức khỏe yếu đi thì trăm thứ bệnh tật sẽ lăm le ùa tới. Đến khi ấy, chúng ta thật khó có được những tháng ngày bình yên để tận hưởng hương sắc cuộc đời.

Vậy nên, nhân khi còn trẻ hãy chăm lo sức khỏe của bản thân nhiều hơn. Hãy ăn uống ngủ nghỉ điều độ, tạo cho mình những thói quen lành mạnh. Bắt đầu từ hôm nay hãy dậy sớm, cùng chạy bộ đón ánh bình minh, hay đánh cầu lông hít thở khí trời trong lành. Đặc biệt là hãy mở rộng tấm lòng bao dung, giữ cho mình một tâm thái tốt, mang đến hạnh phúc cho mọi người. Khi tâm hồn khoáng đạt, thư thái, thì sức khỏe cũng sẽ mỉm cười với bạn.

Hai thứ không thể sợ:

1. Cái chết

Đã sinh ra làm kiếp con người, thì dẫu là người quyền quý cao sang hay bần cùng túng thiếu, có ai mà không một lần “yên giấc nghìn thu”?

Vũ trụ rộng lớn mênh mang luôn mang theo quy luật “Thành, trụ, hoại, diệt” mà luân chuyển vạn vật trong cõi thế gian. Con người cũng chỉ ở trong vòng quay vĩ đại ấy mà thôi. Sinh lão bệnh tử đã là quy luật tự nhiên, chẳng thể thay đổi, thì chúng ta lo sợ nào có ích chi?

Chi bằng chúng ta hãy vui vẻ chấp nhận và thay đổi góc nhìn của mình về cuộc đời. Nếu ai cũng một lần phải rời xa cõi thế gian thì thay vì tiếc nuối, hãy trân quý từng phút giây chúng ta được sống. Đừng hoài phí tháng năm vào những trò chơi vô bổ, vào những thú vui tầm thường.

Hãy biến mỗi ngày thành một ngày có ý nghĩa và tràn ngập niềm vui; hãy lưu lại cho thế hệ sau những điều tốt đẹp. Nếu muốn sống mãi trên cuộc đời, thì hãy sống mãi trong lòng người; muốn sống mãi trong lòng người, thì cần phó xuất nhiều hơn, nghĩ tới người khác nhiều hơn. Chỉ có như vậy thì vào giây phút cuối cùng khi từ biệt cõi trần chúng ta mới không thảng thốt, cũng không tiếc nuối.

Nếu “chết” chỉ là cái cớ để trở về với đất mẹ yêu thương, trở về ngôi nhà chân chính của mình, thì chắc hẳn trong lòng chẳng có sợ hãi, mà chỉ còn lại yêu thương và hạnh phúc vô bờ.

2. Nỗi cô đơn

Chúng ta sinh ra đã sợ nỗi cô đơn. Khi còn thơ bé, chúng ta sợ phải ở nhà một mình, lúc nào cũng chỉ muốn sà vào lòng mẹ yêu thương. Lúc ấy chỉ cần thức giấc nhìn quanh không thấy bóng người, chúng ta lại òa khóc, mong một vòng tay đưa ra hay nghe thấy giọng nói của mẹ cha.

Khi cắp sách đến trường chúng ta lại vui cùng bè bạn, sợ cảm giác cô đơn, thui thủi một mình. Lớn lên, nỗi cô đơn đã thúc giục chúng ta tìm một nửa yêu thương của mình, cùng nhau vun vén một mái ấm hạnh phúc. Khi những đứa con tung cánh bay xa, chúng ta lại sợ phải một mình đối diện với nỗi cô đơn của tuổi già, chỉ mong có người bầu bạn, con cháu sum vầy.

Chúng ta trốn tránh sự cô đơn bằng cách tìm cho mình những mối quan hệ thân mật, nhóm nọ nhóm kia.

Nhưng có khi nào đang vui vầy cùng bè bạn, đứng giữa biển người mênh mang, chúng ta lại thấy lòng cô đơn đến lạ lùng? Như ánh mắt ai đó đang khắc khoải, như trái tim ai đó đang chờ mong chúng ta trở về? Chúng ta không nghe thấy hơi thở của họ, không nghe thấy nụ cười của họ, không nhìn thấy đôi mắt họ, nhưng chúng ta mơ hồ cảm nhận được họ bằng trái tim mình.

Trải nghiệm khác nhau trong cuộc sống của mỗi người tạo nên những suy nghĩ khác nhau và cảnh giới khác nhau. Mỗi người đều là tác phẩm độc nhất vô nhị của tạo hóa. Nên chăng sự khác biệt của mỗi người cũng là điều quá đỗi bình thường? Nếu mọi người không hiểu chúng ta, không tán đồng với ý kiến của chúng ta, thì cứ cười xòa cho xong chuyện. Những gì cần làm thì cứ bình tâm mà làm cho đến nơi đến chốn.

Điều thật kỳ lạ là những người tu luyện trên núi cao, rừng già, xung quanh chẳng một bóng người mà họ lại không hề thấy cô đơn. Phải chăng họ đã tìm được sợi dây liên hệ vô hình giữa mình và vũ trụ bao la này, nên mới sống an nhiên, tự tại đến vậy? Phải chăng khi con người tìm được chính Đạo, tìm được ý nghĩa chân chính của đời mình thì sẽ không còn cảm giác cô đơn ấy nữa? Chỉ còn lại trong họ tình yêu cuộc sống và trân quý những phút giây họ đặt chân trên thế gian này.

Hai điều không thể lựa chọn:

1. Xuất thân

Con người sinh ra ở đâu, sinh vào thời khắc nào cũng không thể tự mình lựa chọn. Có người sinh ra trong nhung lụa, được người người tung hô tán tụng. Nhưng cũng có người lại sinh ra trong cảnh bần hàn, khốn khó. Dường như hoàn cảnh thuận lợi sẽ giúp con người bay cao, bay xa hơn và có cuộc sống hạnh phúc hơn.

Nhưng cũng có câu rằng: “Thời thế tạo anh hùng”. Trong cảnh loạn lạc, khi vật đổi sao dời, cảnh đời rối ren lại thường xuất hiện những bậc vĩ nhân tế thế cứu đời. Hay như càng những ngày đông rét buốt thì những đóa hoa mai lại càng tươi tắn hơn.

Kỳ thực không ai chọn được xuất thân cho mình. Nhưng xuất thân tốt hay xấu cũng không quan trọng bằng tự tu dưỡng tâm tính và khí phách của bản thân. Hoàn cảnh càng gian khó lại càng là môi trường tốt để tôi luyện nên những bậc vĩ nhân và anh hùng lưu danh sử sách.

2. Vận may

Sống trên đời ai cũng mong muốn sẽ gặp nhiều may mắn, nhưng lại chẳng có ai lựa chọn được vận may cho mình. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể lựa chọn cách mình ứng phó như thế nào.

Khi gặp vận rủi, xin hãy nhẫn nại hơn một chút. Mỗi khi cánh cửa lớn khép lại, Thượng Đế sẽ ban cho bạn một cánh cửa sổ được mở ra. Ông Trời không tuyệt đường của ai bao giờ, sự việc cũng thường biến chuyển vào thời khắc cuối cùng. Vậy nên khi gặp vận rủi xin đừng quá thất vọng, gặp vận may cũng đừng quá đắc ý. Câu chuyện “Tái ông thất mã” vẫn còn nguyên vẹn giá trị đến tận ngày nay. Phúc họa khôn lường, thật giả, đúng sai thì cặp mắt phàm trần khó có thể nhìn thấu suốt. Chi bằng trầm tĩnh và cẩn trọng thì hơn.

Xưa có câu rằng: “Ở hiền gặp lành”; “Thiện ác hữu báo”. Muốn gặt may mắn ắt phải gieo duyên lành, bởi lẽ “người yêu nên phúc, người ghét nên họa”. Dẫu là họa hay là phúc, chỉ cần trong tâm mỗi người trước sau luôn giữ vững một ý niệm này: Ý nghĩa của đời người là ở sự phó xuất, là ở việc cho đi, chứ không phải nhận lại, cũng không phải là giành giật, bon chen.

Dẫu không có sức mạnh xoay chuyển cả ngọn núi, nhưng chúng ta vẫn có thể di chuyển tới góc độ phù hợp với bản thân mình. Cuộc sống có nhiều điều không thể lựa chọn, nhưng chúng ta lại có thể thay đổi tâm thái của mình, biến buồn thành vui, biến nguy thành an, biến điều nhạt nhẽo thành sự thú vị.

Cảm ơn bạn đã đọc hết bài viết khá dài này, nếu thấy ý nghĩa hãy chia sẻ cho nhiều người được xem nhá.

‘Thôn nữ’ đặc biệt nhất nước vạn đảo từ vợ anh thợ mộc đến ngày thành đệ nhất phu nhân

‘Thôn nữ’ đặc biệt nhất nước vạn đảo từ vợ anh thợ mộc đến ngày thành đệ nhất phu nhân

Vợ chồng tổng thống Indonesia đã sát cánh bên nhau suốt hơn 30 năm và có một cuộc sống hôn nhân bình dị, khác biệt so với bất cứ chính trị gia nào.

Tân Tổng thống của đất nước vạn đảo, ông Joko Widodo, sinh năm 1961 thắng cử Tổng thống Indonesia vào tháng 7/2014, là vị tổng thống đầu tiên không xuất thân từ tầng lớp danh giá, đại diện cho thế hệ lãnh đạo có phong cách chính trị “mới” và “trong sạch” so với các chính trị gia khác ở Indonesia.

Có lẽ ít có vị tổng thống nào lại được yêu mến nhiều như ông không chỉ bởi tài năng lãnh đạo mà còn vì xuất thân bình dân cũng như sự giản dị, thân thiện. Liệu có mấy vị tổng thống lại sẵn sàng tự mình lái xe điện chở cán bộ cấp cao của các quốc gia khác trong khuôn viên phủ tổng thống. Hay được mấy chính trị gia sẵn sàng đi bộ 2km vì tắc đường.

Thế nhưng chỉ riêng điều đó chưa đủ để khiến vị tổng thống giản dị ấy được nhiều người yêu mến. Một trong những điểm khiến người khác phải ngưỡng mộ ở ông Joko đó là câu chuyện tình yêu hết sức bình dị như chính con người ông.

Đó là mối tình đầu hết sức dung dị, giản đơn nhưng cũng phải trải qua không ít thăng trầm khi ở bên nhau từ thuở hàn vi cho tới ngày thành danh.

Ông Joko Widodo, là con cả trong một gia đình nghèo có bốn anh em tại một khu ổ chuột ven sông ở Indonesia. Cha ông làm thợ mộc nên từ nhỏ tổng thống đã biết làm nghề mộc, đi thu gom và cắt gỗ để phụ giúp kinh tế gia đình. Ông gặp vợ, bà Iriana trong thời gian học đại học.

Thông qua sự mai mối của em gái, bà Iriana trở thành mối tình đầu của ông Jokowi. Họ nên vợ nên chồng vào năm 1986 tại quê nhà của hai người ở tỉnh Surakarta, miền trung đảo Java.

Vị Tổng thống thứ 7 của Indonesia cho biết ông yêu bà – người phụ nữ duy nhất trong trái tim ông cho đến hôm nay bởi “đó là một cô thôn nữ”. Còn lý do bà ở cạnh ông bởi vì “ông ấy thông minh và chăm chỉ”.

Tình yêu giữa chàng thợ mộc và “cô thôn nữ” đã mở ra một cách bình yên như thế nhưng cả hành trình hôn nhân lại không hề đơn giản, họ đã nắm tay nhau vượt qua những thời kỳ khó khăn trong đời cho đến khi trở thành cặp đôi quyền lực nhất đất nước vạn đảo.

Để có một cuộc hôn nhân bền vững, sát cánh bên nhau kéo dài tới 32 năm ấy không chỉ nhờ tình yêu mà quan trọng nhất chính là dựa vào người phụ nữ, người vợ tào khang của tổng thống Joko. Bà chính là vị “đệ nhất phu nhân” đặc biệt hiếm có.

Hơn 30 năm bên nhau, trải qua những cung bậc thăng trầm trong cuộc sống lẫn sự nghiệp, bà Iriana vẫn luôn sát cánh cùng chồng vượt bao sóng gió. Vốn không có xuất thân sẵn từ gia đình danh giá nên chặng đường để trở thành một vị tổng thống của ông Joko không hề dễ dàng, đó là một con đường chông gai mà nếu không có một hậu phương vững chắc thì thật khó lòng có thể khiến ông an tâm phấn đấu.

Cuối cùng sau bao năm tháng cùng chồng phấn đấu, cả hai cũng có ngày thu được “trái ngọt”.

Ngay sau khi ông Joko Widodo thắng cử, vợ chồng tổng thống đã có cuộc phỏng vấn thân mật trên tờ The Jakarta Post. Trong đó, cặp đôi tâm sự về những năm tháng hôn nhân từ thuở còn hàn vi…

Bà Iriana chia sẻ, “tôi đã ở bên cạnh ông ấy từ khi ông chỉ là một người thợ mộc theo nghề của gia đình. Sau đó ông ra thương trường làm kinh doanh, trở thành thị trưởng thành phố Surakarta và giờ đây là đương kim tổng thống. Đây quả thật là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới.”

Bà Iriana nhớ lại giai đoạn khó khăn ấy “chúng tôi đã ngã quỵ nhưng sau đó đã quyết định đứng dậy cùng nhau. Bởi vì chúng tôi nhất định phải trụ vững”, phu nhân tổng thống trả lời trên The Jarkatar Post.

Khi được hỏi về điều gì đã giúp hai người gắn bó với nhau suốt 28 năm với những sóng gió, khó khăn trong cuộc sống, bà Iriana cười hiền hậu và nói đó là tình yêu và sự cảm thông. Ngoài ra bà cũng chia sẻ bí quyết xây dựng gia đình của bà: “Khi ngã xuống, cả hai đều cố gắng đứng lên một lần nữa”.

Nhờ tinh thần không ngừng vươn lên ấy mà tình cảm vợ chồng, sự gắn kết giữa cả hai càng thêm bền chặt. Người ta thường nói “đi qua bão tố mới biết lòng nhau”, và vợ chồng tổng thống Indonesia thật sự sau chặng đường gian truân thì cả hai càng thêm trân trọng và thấu hiểu đối phương hơn.

Sau này khi ông Joko là thị trưởng, thường có những buổi “vi hành” đi gặp gỡ dân chúng, lắng nghe nguyện vọng của họ, bà Iriana cũng luôn có mặt cùng chồng. Điều ấy không chỉ khiến bà có thể hiểu hơn về người dân, nhận được sự quý mến mà còn giúp xây dựng hình ảnh cho chồng. Đó là một cách làm thông minh của một người phụ nữ luôn biết ưu tiên chồng trên hết.

Ngoài ra bà cũng rất tôn trọng chồng. Iriana là mẫu người phụ nữ truyền thống của đảo Java. Bà không đặt bất cứ kỳ vọng cụ thể nào ở người chồng, ngoài câu nói “Tôi tin tưởng ông ấy”. Đối với bà Iriana, người chồng luôn ở vị trí số 1. Ngay cả khi được phỏng vấn, bà cũng đều trả lời: “Hãy hỏi ý kiến của Bapak trước”. (Bapak hay Pak, trong tiếng Inonesia, là từ trang trọng chỉ người đàn ông).

Vốn không có xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, lại kết hôn cùng với người chồng từ thuở nghèo khó nên dù sau này có trở thành đệ nhất phu nhân, bà Iriana vẫn giữ nguyên lối sống giản dị của mình.

Bà nói một cách nghiêm túc, về cơ bản thì chẳng có gì thay đổi cả: “Tôi luôn là chính tôi. Tôi chưa bao giờ so sánh mình với những đệ nhất phu nhân trước đây. Mỗi đệ nhất phu nhân có cá tính riêng. Còn tôi sẽ là chính tôi”.

Chính vì vậy, người ta không bao giờ thấy bà mang trên mình những món hàng hiệu, nhưng lại thường xuyên thấy bà mua sắm ở Tanah Abang, chợ vải và quần áo lớn nhất Đông Nam Á, nằm ở Jakarta. Và bà Iriana hiếm khi trang điểm đậm, bà hầu như hạn chế việc tô son trát phấn quá nhiều và cố gắng duy trì nét đẹp vốn có.

Sự đơn giản của bà cũng nhờ thế mà trở nên hòa hợp với tổng thống Joko bởi chính ông cũng là con người không cầu kỳ, kiểu cách.

Pak Jokowi là người rất giản dị nên tôi rất hợp với phong cách đó của ông. Tôi không muốn liên quan đến những chuyện to lớn như thời trang. Tôi chỉ mặc những gì thoải mái. Nếu nhìn thấy một món đồ dễ thương, giá cả phải chăng, tôi sẽ mua. Tôi không muốn phải suy nghĩ về thời trang rồi bỏ lơ nhiệm vụ của mình”. Bà Irinana không có người cố vấn thời trang riêng vì “nếu có thì tôi không thể nào thoải mái và tôi không thể làm việc của mình”.

Anggit Noegroho, bạn thân thiết của gia đình Widodo gần 10 năm nay cũng khẳng định với AFP rằng “họ vẫn muốn giữ lối sống như những người dân bình thường khác”.

Dù được báo chí miêu tả là một “cặp đôi nồng hậu, dễ chịu”, nhưng bà Iriana tiết lộ rằng cuộc sống tình cảm của họ không có chữ “lãng mạn”. “Ông ấy không lãng mạn chút nào. Chúng tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Chúng tôi không cần những thứ đó”, bà nói.

Sự đồng điệu trong tâm hồn giữa hai còn bình dị đã khiến vợ chồng tổng thống Indonesia càng thêm gắn bó.

Trong khi ông Joko nổi tiếng là người hòa nhã, ân cần thì bà Iriana lại không ngại ngần thể hiện sự hoạt bát, sôi nổi như một sự bổ sung thú vị vào hình ảnh vị tổng thống đầu tiên không xuất thân từ tầng lớp danh giá của Indonesia. Đôi khi trước mặt các nhà báo, bà Irinana vẫn trêu chọc chồng và cười phá lên nếu có chuyện vui. Ông Jokowi cũng “thừa nhận” hai vợ chồng thường xuyên trêu chọc nhau.

Bà Irinana cũng cho biết, bà chưa bao giờ lơ là việc chăm sóc chồng.“Tôi chuẩn bị quần áo cho ông ấy mỗi ngày. Trong tuần, tôi để sẵn ba chiếc áo sơ mi hoặc batik (loại vải in hoa truyền thống) vào buổi sáng để ông ấy chỉ việc chọn cái mà ông ấy muốn mặc”.

Ngay cả chuyện ăn uống trong gia đình, bà cũng một tay lo liệu.“Bapak ăn những gì tôi nấu. Ông ấy sẽ thích miễn là có rau và tempeh (bánh đậu tương lên men của Java – PV). Jamu (loại nước uống thảo dược) cũng là món bắt buộc mỗi sáng và chiều”, bà kể.

Vợ chồng tổng thống, vốn là doanh nhân thành đạt nên đã đầu tư vào việc học cho con cái. Hai người con được theo học tại Singapore nhưng họ không chu cấp quá nhiều tiền cho các con và luôn dạy con biết sống tiết kiệm. Và đúng như cách dạy dỗ của cha mẹ, ba người con tổng thống không hề biết đến những món đồ xa xỉ, quần áo thời trang hàng hiệu. Cuộc sống của họ như bao thanh thiếu niên của mọi gia đình bình dân.

Người con cả Gibran Rakabuming tự khởi nghiệp, kinh doanh thực phẩm và dịch vụ đám cưới tại quê nhà, thành phố Surakarta. Anh tự trang trải cuộc sống bằng khoản thu nhập trong công việc kinh doanh.

Tờ Jakatar Post cho rằng cậu cả nhà tổng thống thừa điều kiện để có được một cuộc sống giàu có và sung túc hơn nhưng đến nay cậu vẫn lái một chiếc Mazda loại thường. Người con trai út của tổng thống, Kaesang Pangarep đang học tập tại Singapore cũng cho biết cậu rất ít đi tàu điện vì đắt hơn đi xe bus. Trên trang blog, Kaesang viết rằng mẹ đã từ chối tăng khoản tiền chu cấp vì bà nói: “Con không nên có quá nhiều tiền, như thế con mới biết được cuộc sống ở một đất nước xa lạ khó khăn như thế nào”, theo AFP.

 

Trải qua hơn 30 năm hôn nhân không ít gian nan nhưng cặp vợ chồng tổng thống dù không phải lúc nào cũng thể hiện tình cảm công khai nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt họ dành cho nhau đầy tự hào cũng đủ để hiểu họ không chỉ yêu nhau mà còn cần nhau trong đời.

Một chàng trai nghèo trở thành tổng thống và người vợ tào khang sát cánh bên cạnh từ thuở hàn vi chính là hình ảnh đẹp nhất minh chứng cho một tình yêu đích thực.

Theo Hoàng Dương (Tổng hợp)

Anh chị Thụ Mai và Lucie 1937 gởi

Hãy đối xử tốt với chồng bạn! Đọc xong biết bao bà vợ rơi nước mắt

Hãy đối xử tốt với chồng bạn! Đọc xong biết bao bà vợ rơi nước mắt

Nếu bạn đã kết hôn, bạn là một phụ nữ, thì lại càng nên đọc thật kỹ. Bởi lẽ tôi biết rằng sau đó bạn sẽ yêu chồng mình nhiều hơn.

Nếu bạn chưa kết hôn thì dù là nam hay nữ, cũng đều nên trân quý và lưu lại bài viết này. Bởi vì trong đó có rất nhiều ý nghĩa chân chính của kiếp nhân sinh.

Nỗi lòng giấu kín của những đấng mày râu mạnh mẽ

Có một hiện tượng là trong số những người cao tuổi thì các cụ ông thường qua đời sớm hơn các cụ bà. Tới khi về già thì dù tuổi tác bao nhiêu, dù sức khỏe thế nào, chỉ cần vẫn có chồng ở bên, thì dù sống 80 tuổi, 90 tuổi, hay 100 tuổi, bạn cũng sẽ không cảm thấy thê lương và cô độc.

Dẫu cho đến tuổi vãn niên vợ chồng bạn vẫn được ở bên nhau. Ban ngày hai người có thể cùng xem ti vi, đọc báo, nghe nhạc, cùng nhau uống trà tán chuyện, cùng nhau đi dạo thơ thẩn ngoài công viên hay cảm nhận thảm cỏ mềm mượt dưới bàn chân, hoặc cùng đi du lịch đâu đó. Niềm hạnh phúc đó kỳ thực dẫu con đàn cháu đống cũng không thể nào thay thế được. Bởi lẽ con chăm cha không bằng bà chăm ông. Huống hồ, con người ngày nay đa phần chỉ sinh một, hai con.

Theo nhận thức thông thường thì đàn ông sẽ kiên cường hơn phụ nữ. Nhưng vì sao có rất nhiều người cao tuổi đa số đều gặp cảnh cụ ông đi trước cụ bà?

Kỳ thực đàn ông không hề mạnh mẽ như phụ nữ vẫn tưởng. Họ kiên cường là vì tự mình nhẫn chịu và giấu hết thảy oan khuất, mất mát, trắc trở, thất bại, đau ốm, mệt mỏi, nước mắt, áp lực và gánh nặng cuộc sống vào sâu trong trái tim mình. Họ không chịu nói ra, và không muốn bộc lộ ra cho người khác biết được mà thôi.

Kỳ thực đàn ông không hề mạnh mẽ như phụ nữ vẫn tưởng. Ảnh dẫn theo xonxen.net

Nhưng tất cả những cảm xúc giấu sâu trong đáy lòng này kỳ thực giống hệt như những con “vi-rút máy tính” này tới con vi-rút khác, tích tụ lại tới cuối cùng sẽ khiến ổ đĩa bị phá vỡ và máy tính bị treo.

Vì sao đàn ông lại trốn trong men say? Vì sao đàn ông lại ngập trong khói thuốc? Vì sao bạn thường bắt gặp vẻ mặt trầm tư của anh ấy? Kỳ thực nguyên nhân đa phần là do anh ấy đã tích tụ quá nhiều vi rút trong tâm hồn mình. Bởi lẽ anh ấy là đàn ông, anh ấy không thể dễ dàng rơi lệ trước mặt người khác, lại càng không thể dễ dàng thổ lộ cho họ biết được nỗi lòng mình.

Anh ấy bị ép phải trở thành hình tượng mạnh mẽ, cứng cỏi trước mặt vợ, các con và cha mẹ mình. Còn phụ nữ dẫu chỉ gặp một chút oan khuất là đều thì thầm to nhỏ với chồng, với cha mẹ, với các chị em gái và với những người bạn thân. Nên phụ nữ không tích tụ thứ vi rút ấy, chúng đa phần đều được xả hết ra ngoài.

Cho nên phụ nữ quen trút bỏ cảm xúc thường có tuổi thọ dài hơn. Còn đàn ông lại lìa đời sớm hơn vợ mình.

Bạn có muốn hai người có thể nắm tay nhau tới khi đầu bạc răng long, tới chặng cuối cùng của kiếp nhân sinh?

Làm thế nào mới có thể khiến các ông chồng có thể sống lâu hơn, để bầu bạn bên bạn tới lúc bạc đầu? Hãy bắt đầu hành động ngay từ bây giờ! Vậy thì bạn nên bắt tay làm những gì?

Một là, khi chồng về tới nhà, hãy cố gắng tạo cho anh ấy một bầu không khí ấm áp và thoải mái nhất

Kỳ thực không có khách khứa quan trọng tới thăm viếng thì sao lại cứ nhất định phải lau nhà sạch bong không còn hạt bụi? Sao quần áo cứ nhất định phải giặt luôn và ngay? Sao cứ nhất định phải khiến hai người đều căng thẳng trong khi đáng lý ra cả hai đều đáng được nghỉ ngơi, thư giãn? Vợ chồng đa phần cãi cọ đều chỉ vì việc nhà.

Cả hai đều cần được nghỉ ngơi, không khí căng thẳng là không cần thiết. Ảnh dẫn theo phuotstudio.com

Hai là, khi chồng về nhà mang theo tâm trạng không vui, thì dù anh ấy không nói ra, bạn cũng cần tinh ý quan sát vẻ mặt của anh ấy.

Hãy dành cho anh ấy sự ấm áp của tình yêu thương, làm cho anh ấy một vài món ăn, kể cho anh ấy những câu chuyện hài hước, để đánh lạc hướng cảm xúc không vui của anh ấy, rồi hãy nhẹ nhàng tìm hiểu nguồn cơn.

Nếu anh ấy không muốn nói cho bạn biết, thậm chí không muốn đề cập tới chuyện đó thì bạn nhất định không được tiếp tục dò hỏi. Chắc chắn là anh ấy đang chịu tổn thương rất nặng nề. Lúc này đàn ông thường quen tự chữa lành vết thương của mình. Điều bạn có thể làm chính là: Yêu thương! Quan tâm! Dịu dàng! Mặc dù không chắc rằng có thể hóa giải vết thương và cảm xúc tích tụ trong nội tâm anh ấy, nhưng nhất định sẽ là liều thuốc xoa dịu nỗi đau cho anh ấy.

Nếu anh ấy chịu mở miệng thì dù anh ấy kể chuyện gì, bạn cũng đừng oán trách anh ấy vào lúc này. Điều bạn có thể làm là dẫn dắt và khơi thông cho anh ấy chuyển hướng khỏi những cảm xúc tiêu cực của mình.

Kỳ thực, tất cả những nỗi buồn của anh ấy, nói thẳng ra, thì hầu như không nằm ngoài hai chữ “Danh lợi”, hoặc tranh chấp với người khác hay bị sếp trách mắng.

Nếu bạn quan tâm tới sức khỏe của anh ấy, muốn chồng mình có thể nắm tay bạn tới đầu bạc răng long thì bạn không nên quan tâm tới danh lợi của chồng. Danh lợi trong sinh mệnh của anh ấy đã được an bài theo phúc phận mà anh ấy mang đến từ những đời trước. Nếu trong số mệnh của anh ấy có tiền tài thì ắt sẽ có. Nếu không thì dẫu tranh đấu đến hơi thở cuối cùng anh ấy cũng không thể đạt được. Giả dụ cố giành giật được thì cuối cùng cũng danh lợi cũng sẽ tiêu tan, không mất ở phương diện này cũng sẽ tổn thất ở phương diện khác. Đây là luật trời. Nếu bạn không để tâm tới công danh lợi lộc anh ấy sẽ thấy cuộc sống thật nhẹ nhàng. Sự thư thái này của anh ấy sẽ giúp bạn gặt hái được rất nhiều niềm vui và điều bất ngờ!

Thứ ba là, bạn nên khuyên anh ấy đừng uống rượu, hút thuốc quá đà.

Có câu rằng trong tiệc rượu mới tỏ rõ bậc anh hùng. Kỳ thực ngoài mặt thì mọi người khen ngợi anh ấy, nhưng quay lưng đi thì lại nói anh ấy thật ngốc nghếch. Nếu anh ấy không cai được thuốc lá cố gắng đừng hút thuốc kém chất lượng. Nhưng nhất định phải thuyết phục anh ấy hút thuốc lá ít thôi.

Bạn nên khuyên anh ấy đừng uống rượu, hút thuốc quá đà. Ảnh dẫn theo huffingtonpost.com

Thứ tư, nếu hai bạn không có điều kiện dọn ra ở riêng và phải ở cùng mẹ chồng thì bạn nhất định phải chấp nhận hiện thực này, và cố gắng giữ mối quan hệ thật tốt với mẹ chồng.

Nếu bạn không thể nhẫn chịu được mẹ của chồng mình thì mâu thuẫn giữa hai người, mỗi cuộc đụng độ của bạn và mẹ chồng sẽ khiến anh ấy tổn thêm 1 năm, thậm chí là vài năm dương thọ. Ngược lại, nếu hàng ngày anh ấy đều bất hòa và cãi vã với mẹ của bạn thì bạn sẽ làm thế nào? Áp lực và sự bất lực lại đè nặng lên đôi vai bạn, chắc chắn cũng sẽ khiến tổn thọ mà thôi.

Nếu muốn chồng bạn bầu bạn với mình tới chặng cuối của kiếp người thì bạn hãy là người chăm sóc anh ấy. Chỉ cần bạn thực lòng yêu anh ấy thì sẽ không có nhiều điều kiện đính kèm, chắc chắn là bạn sẽ vui vẻ thử xem và tìm ra cách thích hợp nhất.

Làm được như vậy bạn sẽ phát hiện ra rằng, anh ấy sẽ sống rất vui vẻ, nhiệt tình, và luôn cảm thấy thành công, khỏe mạnh. Nhất định anh ấy sẽ đền đáp lại cho bạn. Đó là điều mà bạn không thể nào đoán biết được. Dẫu chỉ là một người bình thường thì anh ấy chắc chắn sẽ thực lòng yêu thương bạn. Anh ấy cũng sẽ ở bên bạn lâu hơn, sống thọ hơn, để nắm tay bạn đi tới cuối con đường.

Hãy làm một người vợ đảm đang bên cạnh chồng mình. Ảnh dẫn theo haohuotop.com

Khi chúng ta tóc bạc hoa râm, khi chúng ta già tới mức chân chùn gối mỏi, lưng oằn, nhưng chỉ cần anh ấy vẫn ở bên bạn, bạn sẽ biết rằng tiền bạc vàng, đô la đầy két cũng chẳng bằng ly trà do chính tay người chồng đã đi cùng bạn suốt cuộc đời mang tới. Khi chúng ta già tới mức da nhăn nheo, thì những bộ quần áo sang trọng và mỹ phẩm đắt tiền cũng chẳng bằng những phút giây được cùng chồng nắm tay dạo bước trên thảm cỏ xanh mượt, giữa không gian tràn ngập ánh tà dương dịu dàng.

Khi chúng ta già tới mức chỉ có thể ngồi trên ghế nhún, thậm chí là trên xe lăn, bạn sẽ phát hiện ra rằng, nhà cao cửa rộng, quyền thế công danh cũng không bằng nửa đêm, sáng sớm chồng bật đệm sưởi và trìu mến hỏi han bạn.

Vì sao phải bắt đầu làm từ bây giờ chứ không phải sau này? Bởi vì, một cái cây uốn càng sớm thì nó càng thẳng. Chồng bạn cũng vậy, càng sớm quan tâm tới anh ấy thì dẫu anh ấy có gặp “vi-rút”, chúng cũng sẽ được tình yêu của bạn quét sạch kịp thời, không còn cơ hội tích lại về sau. Nếu bạn có thể làm được những điều này, thì anh ấy sẽ luôn mạnh khỏe và tràn ngập hạnh phúc. Đồng thời vì bạn và anh ấy sống với nhau, nên chắc chắn bạn cũng được đắm chìm trong niềm hạnh phúc ấy. Nhưng phải nhớ rằng khi đốc thúc anh ấy tiến thủ, bạn cũng cần phải chăm chỉ tu thân dưỡng tâm, để tăng thêm sức mạnh trong tâm hồn mình.

Minh Nguyệt

Nguồn:Anh chị Thụ & Mai và Lucie 1937 gởi

THAY ĐỔI BẢN THÂN ĐỂ ĐỔI THAY THẾ GIỚI

THAY ĐỔI BẢN THÂN ĐỂ ĐỔI THAY THẾ GIỚI 

 Gm Giuse Vũ Văn Thiên

Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua cai quản một vương quốc rộng lớn bao la.  Ông muốn đích thân đi thăm những miền xa xôi của đất nước.  Khi về đến nhà, đôi bàn chân ông sưng tấy và đau đớn, vì đường xá gập ghềnh sỏi đá.  Ông liền ra lệnh tất cả các con đường trong vương quốc phải trải bằng da lông thú để nếu ông đi thăm vương quốc thì chân ông không còn bị đau.  Cả triều đình đều thấy đó là một điều vô lý, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.  Sau cùng, có một vị quan dũng cảm đã nói với vua: “Tâu bệ hạ, tại sao vương quốc của chúng ta lại phải tiêu tốn ngân khố một cách vô ích như vậy?  Tại sao bệ hạ lại không cho cắt những miếng da bò rồi phủ quanh đôi chân trần của mình?  Như vậy, chân Người sẽ không còn bị đau khi đi qua những con đường gập ghềnh sỏi đá, mà cả vương quốc sẽ tiết kiệm được thời gian và tiền bạc?”  Nhà vua rất ngạc nhiên trước lời đề nghị của vị quan, và thế là đôi giày da đầu tiên của nhân loại ra đời. 

Có nhiều người muốn bắt cả thế giới theo mình, trong khi nếu mình thay đổi cách sống và quan niệm cá nhân, thì sẽ cảm nhận thế giới hoàn toàn khác.  Thay đổi bản thân, trong ngôn ngữ của Tin Mừng, là thành tâm sám hối.  Ngôn sứ Giona được Chúa sai đến thành Ninivê để kêu gọi dân thành sám hối.  Vào thời đó, thành phố này có tiếng là tội lỗi và hung bạo, đến nỗi khi ông Giona nghe thấy Chúa sai mình đến đó thì tìm cách chạy trốn vì sợ hãi.  Nhưng lạ thay, khi nghe lời Giona rao giảng, mọi người, từ vua cho tới dân đã ăn chay sám hối theo lệnh của vua.  Nhờ lòng sám hối, dân thành đã không bị án phạt giáng xuống. 

Chúa Giêsu khởi đầu sứ mạng loan báo Tin Mừng bằng lời kêu gọi sám hối.  Lời kêu gọi này còn được lặp đi lặp lại nhiều lần, ở mọi nơi Người đặt chân tới.  Sám hối là một phần quan trọng của giáo huấn Tin Mừng.  Lời kêu gọi sám hối của Chúa Giêsu đi liền với lời mời gọi tin vào Tin Mừng Người rao giảng.  Tin vào Tin Mừng là nhận biết Chúa Cha, đấng bao dung nhân hậu.  Ngài luôn chờ đợi chúng ta trở về để đón nhận sự tha thứ.  Tin Mừng kể lại có những người rất tội lỗi, nhưng đã mở lòng đón nhận giáo huấn của Chúa và được ơn thứ tha.  Lịch sử Giáo Hội cũng làm chứng cho chúng ta, rất nhiều tội nhân đã sám hối và được nên thánh. 

Sám hối là khiêm tốn nhìn nhận những sai sót lỗi lầm của mình, đồng thời hứa với Chúa sẽ thay đổi cuộc sống của mình nên tốt hơn.  Một khi chúng ta thay đổi cuộc sống và thay đổi cách nhìn của mình đối với những người xung quanh, chúng ta sẽ nhận ra những điều tốt đẹp nơi người khác.  Thay đổi cuộc sống sẽ giúp chúng ta thấy cuộc đời lạc quan  đáng yêu hơn, đồng thời thúc đẩy chúng ta đóng góp phần mình để nhân lên những điều thiện hảo trong cuộc sống.  Giống như vị vua trong câu chuyện trên đây, khi ông bọc đôi chân bằng miếng da bò, thì đi đâu cũng thấy êm ái và sạch sẽ.  Khi trong tâm trí chúng ta có những tâm tình tốt đẹp, chúng ta sẽ  khám phá những nét đẹp tiềm ẩn nơi mọi người mọi vật xung quanh. 

Sám hối còn là đoạn tuyệt với quá khứ để khởi đầu một hành trình mới theo chân Đức Giêsu.  Thánh Máccô kể với chúng ta trong Tin Mừng hôm nay về việc Chúa gọi các môn đệ đầu tiên.  Anrê và Simon, Giacôbê và Gioan là những người đã can đảm từ bỏ cuộc sống cũ để khởi đầu một hành trình mới.  Tiếng gọi “Hãy theo tôi” có sức thuyết phục kỳ diệu, khiến các ông sẵn sàng từ bỏ những người thân yêu và nghề nghiệp bao năm gắn bó.  Sau này, nhiều khi phải đối diện với những khó khăn, chống đối và thiếu thốn, nhưng các ông không hề hối tiếc vì sự lựa chọn này: “Thưa Thày, bỏ Thày thì chúng con biết đến với ai?  Thày mới có những lời ban sự sống đời đời” (Ga 6,67).

Cũng như một cỗ máy cần được bảo dưỡng luôn luôn, cũng như những cây nho cần được thường xuyên cắt tỉa, tâm hồn chúng ta phải được thanh tẩy mỗi ngày, để nhờ đó, chúng ta được biến đổi, nên giống Chúa hơn.  Lời kêu gọi thay đổi cuộc đời luôn âm vang trong cuộc sống của người tín hữu chúng ta.  Đây không phải là một khẩu hiệu, mà là một lời khuyên rất thiết thực, vì “thời gian chẳng còn bao lâu.”  Thánh Phaolô đã dùng cách nói rất cụ thể để nói với chúng ta hãy lựa chọn những điều tốt nhất và lâu bền cho mình, bởi vì bộ mặt thế gian này đang qua đi, nên “những ai có vợ hãy sống như không có; ai khóc lóc hãy làm như không khóc; ai vui mừng như chẳng mừng vui; ai mua sắm, hãy làm như không có gì cả…”. 

“Mỗi vị thánh đều có một quá khứ; mỗi tội nhân đều có một tương lai.”  Đừng có ai mặc cảm về đời sống của mình mà không mạnh dạn thay đổi cuộc đời.  Nếu mạnh dạn tiến bước, chúng ta chẳng còn là tội nhân, mà sẽ là những vị thánh, nhờ lòng bao dung thứ tha và ơn phù trợ của Thiên Chúa.  “Tâm bình, thế giới bình,” cuộc đời này sẽ thay đổi, khởi đi từ sự thay đổi trong chính con người mỗi chúng ta.

 Gm Giuse Vũ Văn Thiên

Langthangchieutim gởi

An ninh Lâm Đồng bắt giữ người trái phép.

Chuong Tieng shared Paul Loc‘s post.
 
 
Image may contain: 6 people, people smiling, people standing and outdoor
Paul Loc is with Lm. Lê Ngọc Thanh and 2 others.

 

An ninh Lâm Đồng bắt giữ người trái phép.

Cháu tôi là Cao Công Văn hiện đang là sinh viên năm 2 đại học Luật Đà Lạt. Sáng nay 17.01.2018, đang khi đi học thì em bị bắt giữ không rõ lí do. Khoảng trưa nay em chỉ gọi vắn tắt báo về gia đình là mình đang bị công an bắt giữ.
Cho đến chiều nay gia đình vẫn chưa thể liên lạc được và chưa biết rõ em đang bị câu lưu ở đâu.

Em Cao Công Văn là người luôn quan tâm đến hiện tình đất nước, em thường có những bài viết nói lên suy nghĩ của mình trên FB. 
Trước đây em cũng đã từng bị an ninh bắt giữ trái phép ở Sài Gòn khi tham gia biểu tình phải đối Formosa gây thảm họa môi trường ở Miền Trung. Sau đó em bị chủ nhà trọ dưới áp lực của an ninh đã không chọ em ở trọ nữa.

Lời hay, ý đẹp

Hoa quả của im lặng là cầu nguyện,

Hoa quả của cầu nguyện là đức tin,

Hoa quả của đức tin là tình yêu,

Hoa quả của tình yêu là phục vụ,

Hoa quả của phục vụ là bình an.

Mẹ Têrêsa Calcutta

Thông cảm, tha thứ ắt được phước báo

Thông cảm, tha thứ ắt được phước báo

Vào thời nhà Minh, có vị đại thần tên là Hạ Nguyên Cát. Hôm nọ, ông ta thấy một viên quan do bất cẩn làm mực bắn vào tờ thánh chỉ của vua. Hạ Nguyên Cát biết anh ta quá sợ tội nên có thể tự sát, liền vội an ủi: “Anh đừng quá sợ hãi, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh.”

Hôm sau, Hạ Nguyên Cát vào triều tâu rằng: “Muôn tâu Thánh thượng, hạ thần sơ ý đã làm bẩn thánh chỉ, tội thần thật đáng chết.”

Hoàng thượng cười và nói: “Vậy ta phạt khanh chép lại một lần.”

Về sau, Hoàng thượng biết được sự tình, khen ông ta là người biết thông cảm, tha thứ cho thuộc hạ. Không bao lâu, Hạ Nguyên Cát lại được thăng làm Hữu thừa tướng. Thật là có lòng tốt cứu người ắt được phước báo.

Làm một người chủ, một người có quyền, nếu thường xuyên quan tâm giúp đỡ những kẻ thuộc hạ, biết dùng các phương tiện để khoan dung và tha thứ cho những lỗi lầm của họ thì vị ấy tất sẽ được mọi người kính mến, dầu có gặp việc xấu cũng sẽ được hoá giải trở nên an lành. Đó chính là nhờ phước đức mà họ đã tạo vậy.

LÀM THIỆN THÌ CON CHÁU ĐƯỢC HƯỞNG

Vào thời nhà Minh, tại huyện Duyên Bình tỉnh Phúc Kiến có một thương nhân họ Chúc lên Nhiễm, là người rất thành đạt trên đường kinh doanh và rất rộng lượng. Hễ người nào gặp phải khó khăn, cực khổ là ông la tận tuỵ giúp đỡ. 

Có những năm mất mùa, người dân rơi vào tình trạng cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, thế là ông ta liền bỏ tiền của ra để cứu giúp mọi người. 

Một năm nọ, trong khi con trai ông ta lên kinh dự thi thì ở nhà những người hàng xóm đều nằm mộng thấy cậu ta đỗ trạng nguyên. Và quả đúng như điềm mộng của mọi người, về sau con trai ông ta đã đỗ trạng nguyên. Do vậy ai ai cũng đều cho rằng: Người có lòng tốt chắc chắn sẽ có phước báo.

Ông Chúc Nhiễm cả đời dùng đức để làm thiện, con ông lại được thi đỗ trạng nguyên. Thế mới biết, người làm thiện được hưởng phước báo chẳng phải là chuyện hoang đường vậy.

NGƯỜI NHẪN NHỤC SẼ ĐƯỢC TRƯỜNG THỌ.

Huyện Chuẩn An tỉnh Giang Tô có một người họ Cường tên Phú. Ông ta là một người hiền từ nhân hậu, đối đãi với mọi người rất ư độ lượng khoan dung.

Năm nọ, vào đêm giao thừa, bỗng ngoài cửa có một người lớn tiếng chửi mắng ông ta. Gia nhân thấy vậy rất tức giận toan mở cửa ra đánh nhưng ông ta ngăn lại và dạy rằng: “Do mừng năm mới, anh ta quá chén nên không tự chủ được bản thân. Vì vậy anh ta chưởi mắng người khác là chuyện bình thường, các ngươi không nên tranh cãi làm gì.”

Mặc dầu nghe theo lời dạy của chủ nhưng bọn gia nhân vẫn thấy tức giận và bất bình. 

Ngay đêm hôm đó, ông Cường Phú nằm mộng thấy một vị thần đến trước mặt mình khen rằng: “Giao thừa là đêm quan trọng mà ngươi nhẫn được việc người khác khó có thể nhẫn. Vì thế trên trời rất tán dương, đặc biệt ban thêm phước thọ cho ngươi.” 

Ông Cường Phú nhờ thường thực hành hạnh nhẫn nhục, biết khiêm nhường trong mọi việc, tuy trước mắt thấy bị thiệt thòi, song trên thực tế thì được lợi vô cùng. Về sau, ông ta hưởng tuổi thọ rất cao và con cháu cũng được giàu có. Đây thật là phước báo của người có hạnh nhẫn nhục vậy.

Anh chị Thụ & Mai gởi

Tuổi thanh xuân đẹp vì ngoại hình, tuổi lão niên đẹp vì khí chất.

​Một​ bài viết với nội dung có ý nghĩa rất sâu sắc cần nên đọc, để hiểu mình rõ hơn và để hiểu người khác, đối với bất cứ ai sống trên cõi đời này.

Tuổi thanh xuân đẹp vì ngoại hình, tuổi lão niên đẹp vì khí chất.

Vẻ đẹp của tuổi thanh xuân đến từ ngoại hình, vẻ đẹp của tuổitrung niên đến từ kinh nghiệm, vẻ đẹp của tuổi lão niên đến từ  khí chất và tâm hồn. 

Vậy thì, làm thế nào để hình thành khí chất, để dưỡng được tâm hồn?

Xinh đẹp là một cuộc chạy bộ đường dài, đó không phải là điều thuộc về giai đoạn tuổi tác nào mà là toàn bộ đời người.

Trên hành trình cuộc đời, 20 tuổi là sống với thanh xuân, 30 tuổi là sống cùng sự nghiệp, 40 tuổi thì sống bằng trí tuệ, 50 tuổi sống một cách thản nhiên, 60 tuổi sống ung dung tự tại, còn 70, 80 tuổi sống với khi chất và tâm hồn, bảo vật vô giá.  Dù cho có già đi, đầu tóc có bạc trắng, dung nhan đã xế chiều, thì cũng phải giữ vững phần đẹp đẽ nhất sâu thẳm trong tâm hồn.

Bạn và tôi đều biết rằng, lão hoá là điều không thể tránh khỏi của đời người. Nhưng trên con đường trở nên già đi ấy, có người sống thật mệt mỏi, già nua, có người lại sống rất thảnh thơi, bình thản, tóc bạc da mồi mà vẫn mang khí chất ung dung.

Vậy thì, nếu muốn sống một cách ung dung thoải mái, và nếu muốn dưỡng khí chất của tuổi già, chúng ta cần có:

Một thái độ giữ vững vẻ đẹp

Con người ta không thể lựa chọn tướng mạo. Tướng mạo trời ban ấy có thể khiến bạn “xinh” trong mắt ai đó, nhưng không thể quyết định bạn có trở thành một người “đẹp” hay không.

Vẻ đẹp là một loại thái độ, cũng là một sự lựa chọn. Không kể bao nhiêu tuổi, chúng ta đều cần phải giữ gìn thân hình tao nhã, ăn mặc khéo léo, trang điểm phù hợp. Đây vừa là tôn trọng bản thân, cũng là tôn trọng mọi người.

Một quá trình tu dưỡng tinh thần

Vẻ đẹp của tuổi thanh xuân đến từ ngoại hình, vẻ đẹp của tuổi trung niên đến từ trải nghiệm, nhưng vẻ đẹp của tuổi lão niên lại đến từ khí chất và tâm hồn. Khí chất ấy bắt nguồn từ quá trình tu dưỡng, từ việc tu tâm dưỡng tính mà trở nên đoan trang, mẫu mực, phong thái chính trực, đường hoàng.

 Con người không thể lựa chọn ngoại hình, nhưng hoàn toàn có thể dưỡng thành nên khí chất. Chỉ cần có thể bồi dưỡng tính tình, bồi dưỡng nhân cách, làm dịu tâm hồn, thì bất cứ ai cũng có thể tu được vẻ đẹp, dưỡng được tinh thần.

Một trái tim luôn thiện đãi chính mình

Dù bận trăm công nghìn việc, hãy lưu lại một chút thời gian cho bản thân. Nếu như bạn không thể yêu thương chính mình, thì còn trông mong ai sẽ đối tốt với bạn đây? Đã yêu thương bản thân thì lại càng yêu thương người khác, hãy để bản thân tràn đầy hào quang của lòng thiện.

Một loại vận động giữ gìn sức khỏe

Trong 100 phút của đời người, sức khỏe đứng ở vị trí hàng đầu. Không có sức khỏe thì cũng không thể làm được bất cứ điều gì. Làm người, thì không thể nửa đời trước dùng cả mạng sống để kiếm tiền, nửa đời sau dùng toàn bộ tiền bạc để mua lại mạng sống.

 

 

 

 

 

 

 

 

Trong 100 phút của đời người, sức khỏe chính là số 1 đứng ở vị trí ban đầu. Giữa thế sự xô bồ, hãy dành một chút thời gian để lắng lại và sống cho chính mình. Một chút vận động để giữ gìn sức khoẻ, cũng là cách để cảm nhận vẻ đẹp và yên bình của đất trời. 

Một phần thanh cao đạm bạc

Đến độ tuổi lão niên, họ đã không cần phải hăng hái phấn đấu như thời son trẻ nữa, cũng đã xem nhẹ những thủ đoạn dối trá lừa gạt và mưu mô toan tính của người đời. Thế gian ồn ào sôi nổi, thì hãy cứ mặc cho họ sôi nổi ồn ào.

Thiện Sinh

Lucie 1937 gởi

Sự thật về cuộc gặp Mao Trạch Đông – Stalin

Sự thật về cuộc gặp Mao Trạch Đông – Stalin

Nghiên Cứu Quốc Tế

 17/01/2017 by The Observer

Biên dịch:  Nguyễn  Hải Hoành

Mao Trạch Đông cả đời chỉ ra nước ngoài có hai lần. Lần thứ nhất là tháng 12/1949 đi Liên Xô gặp Stalin ký “Hiệp ước Hữu hảo đồng minh hỗ trợ Trung Quốc-Liên Xô”. Lần ấy Mao Trạch Đông ở Liên Xô 59 ngày. Lần thứ hai là hạ tuần tháng 10/1957 đi Liên Xô dự Hội nghị các đảng Cộng sản toàn thế giới và cùng Khrushchev duyệt cuộc diễu hành tại Quảng trường Đỏ nhân ngày lễ kỷ niệm 40 năm Cách mạng Tháng Mười.

  1. Trả lại sự thật cho lịch sử

Năm 2007, Đài Truyền hình trung ương Trung Quốc (TQ) và các đài địa phương từng mấy lần đưa tin về cuộc đời của nhà ngoại giao lão thành Vương Gia Tường [Đại sứ TQ đầu tiên tại Liên Xô], trong bản tin có nhấn mạnh: tháng 12/1949 Mao Trạch Đông sau khi đến Liên Xô bị Stalin đối xử lạnh nhạt nên ông muốn về nước sớm; sau khi Mao Trạch Đông tiếp các nhà báo và công bố bài “Trả lời nhà báo”, Stalin mới gặp Mao bàn các vấn đề quan trọng.

Sự thật lịch sử không phải như thế. Sau khi Mao Trạch Đông và đoàn tùy tùng đến Moskva (16/12/1949), ngay ngày hôm đó Stalin đã hội kiến Mao Trạch Đông tại điện Kremlin. Ông bắt tay Mao và chân thành nói: “Hoan nghênh đồng chí đến thăm Liên Xô. Tôi không ngờ đồng chí lại trẻ và khỏe mạnh thế này. Đồng chí thật giỏi, có cống hiến rất lớn cho cách mạng TQ và nhân dân TQ, đích thực là người con tốt của nhân dân TQ! Chúc các đồng chí giành được thắng lợi vĩ đại, chúc nhà nước của các đồng chí tiến lên không ngừng!”

Sau đó Stalin nói: “Đồng chí đến đây không dễ dàng, chúng ta có thể thoải mái trò chuyện với nhau. Đồng chí có ý kiến và nguyện vọng gì không ?”

Mao Trạch Đông đáp: “Lần này chúng tôi đến trước hết để chúc thọ đồng chí, sau đó là để thăm đất nước vĩ đại của các đồng chí…”

Ngày 21/12/1949, Mao Trạch Đông dự lễ chúc thọ Stalin 70 tuổi.

Ngày 24, Stalin và Mao Trạch Đông hội đàm lần thứ nhất. Cuộc hội đàm kéo dài 5 tiếng đồng hồ.

Ngày 25, Stalin gọi điện thoại đến biệt thự Mao Trạch Đông ở, trước tiên hỏi thăm điều kiện ăn ở của Mao Trạch Đông, sau đó ngỏ ý muốn đến thăm Mao, nhưng cán bộ bảo vệ và y tế không cho ông đi đâu cả, vì thế ông rất lấy làm tiếc! Mao Trạch Đông cảm ơn và khuyên Stalin không cần đến thăm. Cuộc trao đổi điện thoại này do người phiên dịch của Mao Trạch Đông là Tôn Duy Thế phiên dịch.

Ngày 26, Stalin và Mao Trạch Đông hội đàm lần thứ hai, cũng kéo dài 5 giờ.

Trong hai lần hội đàm, Mao Trạch Đông dùng nhiều sự thực lịch sử chứng minh Đảng Cộng sản TQ có sức mạnh giải phóng toàn TQ [lúc bấy giờ một số vùng ở miền Nam TQ và Tây Tạng vẫn còn chưa được giải phóng khỏi ách chiếm đóng của Quốc Dân Đảng], có năng lực quản lý nước TQ mới. Sau khi hoàn thành cuộc cách mạng dân chủ mới, TQ sẽ tiến hành cách mạng XHCN. Trong quá trình đó nếu gặp những chỗ chưa hiểu, sẽ mời ông anh cả Liên Xô giúp đỡ chúng tôi. Nhưng quyền tự chủ là thứ không thể từ bỏ. Chúng tôi có chủ quyền không thể nghi ngờ đối với bất cứ mảnh đất nào của TQ.

Nội dung hội đàm cũng đề cập vấn đề quá trình quanh co lắt léo của ĐCSTQ trong việc lãnh đạo cách mạng ở TQ và mối quan hệ giữa cách mạng TQ với Quốc tế cộng sản [vì Quốc tế Cộng sản từng có thời ủng hộ những người chống Mao trong ĐCSTQ]. Stalin nói: “Rốt cuộc các đồng chí đã giành được thắng lợi, mà người chiến thắng thì không bị xét xử. Mọi cái thuộc về người chiến thắng thì đều đúng cả.”

Trong hội đàm, Stalin từng tỏ ý lo ngại về năng lực lãnh đạo của ĐCSTQ và từng đề nghị nên chăng tạm thời để TQ và Liên Xô cùng quản lý vùng Đông Bắc TQ [nơi có nhiều cơ sở công nghiệp nặng do Nhật để lại].

Qua hội đàm, Stalin rất khâm phục tài cán của Mao Trạch Đông và hiểu thêm về ĐCSTQ. Tình hữu nghị và lòng tin giữa hai bên được tăng cường một bước. Trong hội đàm, Stalin trước tiên ngỏ ý “Nên dùng một hiệp ước để củng cố mối quan hệ giữa hai nước.”

Hai bên đồng ý rằng việc soạn thảo và ký kết hiệp ước cùng các hiệp định liên quan tới hợp tác kinh tế kỹ thuật, thương mại, thanh toán…  nên giao cho một phái đoàn chuyên môn của mỗi nước tiến hành giải quyết cụ thể.

Trong thời gian chờ đợi phái đoàn Chính phủ TQ do Thủ tướng Chu Ân Lai đến Liên Xô, Mao Trạch Đông đã đi thăm Leningrad và một số nhà máy.

Sau ngày Mao Trạch Đông đến Liên Xô, các Ủy viên Bộ Chính trị ĐCSLX Molotov, Mikoyan, Bộ trưởng Ngoại giao Vesinski đã nhiều lần tới thăm Mao Trạch Đông.

Trong nửa tháng đầu, Chủ tịch Mao chủ yếu hội đàm nội bộ với Stalin, thời gian còn lại bận giải quyết các công việc trong nước, không công bố tin về các hoạt động của mình. Điều đó đã gây ra lắm tin đồn phỏng đoán nhảm nhí trong giới truyền thông phương Tây. Họ đưa tin “Mao Trạch Đông bị Stalin giam lỏng rồi!”, “Mất tích rồi!” v.v… Trước tình hình đó, Chủ tịch Mao tiếp thu đề nghị của Đại sứ TQ Vương Gia Tường, ngày 2/1/1950 tiến hành trả lời các câu hỏi của nhà báo.

Trong trả lời nhà báo, Mao Trạch Đông nói: “Thời gian tôi ở lại Liên Xô có phần phụ thuộc vào nhu cầu thời gian dùng để giải quyết các vấn đề có liên quan tới lợi ích của nước TQ mới. Trong đó có vấn đề ký Hiệp ước Hữu hảo đồng minh hỗ trợ Trung Quốc-Liên Xô và hiệp định thương mại, hiệp định viện trợ kinh tế kỹ thuật và hiệp định vay vốn v.v…”.

Sau khi bài “Trả lời nhà báo” được công bố, các lời đồn đại của phương Tây đã tự nhiên biến mất. Tức giận trước sự việc báo chí tư sản phương Tây đơm đặt tin tức về chuyến thăm Liên Xô của mình, Mao Trạch Đông nói: “Logic của bọn đế quốc và tất cả các bọn phản động là gây rối, thất bại, rồi lại gây rối, lại thất bại, cuối cùng đi đến chỗ diệt vong”.

Những sự thật kể trên cho thấy, trước khi Mao Trạch Đông trả lời giới nhà báo, người đứng đầu hai nước đã quyết định sẽ tiến hành những công việc quan trọng như ký Hiệp ước Hữu hảo đồng minh hỗ trợ Trung-Xô, chứ không phải như một số người TQ cho tới nay vẫn nói xằng là “Sau khi công bố bài Trả lời giới nhà báo, Stalin mới gặp Mao Trạch Đông bàn vấn đề ký Hiệp ước, còn trước đó Stalin phớt lờ Mao Trạch Đông”.

Cũng do cuộc đàm phán giữa hai bên ngày càng đi sâu vào các vấn đề có tính thực chất nên Mao Trạch Đông tràn đầy niềm tin vào sự hợp tác Trung-Xô. Ông chưa bao giờ tỏ ra nản chí hoặc có ý muốn về nước sớm.

  1. Ký hiệp ước Hữu hảo Đồng minh hỗ trợ Trung – Xô

Ngày 20/1/1950, phái đoàn Chính phủ TQ gồm hơn 20 người do Thủ tướng Chu Ân Lai dẫn đầu đến Moskva.

Ngày 22, Stalin tiếp Mao Trạch Đông cùng phái đoàn TQ do Chu Ân Lai đứng đầu. Stalin tuyên bố: “Hôm nay nhà lãnh đạo hai nước chúng ta chính thức hội đàm”. Mao Trạch Đông nói: “Đồng chí Stalin từng nói phải chăng vấn đề quan hệ TQ-Liên Xô nên được cố định bằng hình thức hiệp ước. Chúng tôi cũng cho rằng dùng hình thức hiệp ước để cố định mối quan hệ giữa hai nước TQ-Liên Xô là một việc tốt. Nội dung hiệp ước nên bao gồm sự hợp tác chính trị, kinh tế, quân sự, văn hóa, ngoại giao v.v…”

Stalin nói: “Tôi đồng ý bàn vấn đề hiệp ước, ngoài ra còn các vấn đề về con đường sắt Trường Xuân, cảng Lữ Đại [Lữ Thuận và Đại Liên], vấn đề thương mại, vay vốn, vấn đề hợp tác hàng không dân dụng cũng phải bàn bạc”.

Stalin và Mao Trạch Đông nhất trí đồng ý để hai bên lập các tổ chuyên đề trực tiếp bàn với nhau từng vấn đề.

Về “Hiệp ước đồng minh”, phía Liên Xô đồng ý đàm phán trên cơ sở bản dự thảo hiệp ước do phía TQ đưa ra.

Trong thời gian đàm phán, Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai có hôm phải thức đến 3 giờ sáng để nghiên cứu các điều khoản trong Hiệp ước và các hiệp định kèm theo.

Nước CHND Trung Hoa sau khi thành lập đã tuyên bố không thừa nhận tất cả các hiệp định quốc tế do nước TQ cũ ký với các nước ngoài. Nhưng vấn đề độc lập của Ngoại Mông Cổ là một ngoại lệ [mời tham khảo: Stalin và đàm phán Xô-Trung về việc Mông Cổ độc lập]. Nhân dân TQ tôn trọng kết quả cuộc bỏ phiếu tự quyết năm 1945 của nhân dân Mông Cổ nhất trí đồng ý độc lập. Thủ tục cuộc bỏ phiếu tự quyết đó do Chính phủ Quốc dân [do Tưởng Giới Thạch đứng đầu] thực hiện, nước CHND Trung Hoa thừa nhận cuộc bỏ phiếu này. Liên Xô tỏ ý ủng hộ lập trường đó của TQ.

Qua hơn nửa tháng đàm phán, hai phía TQ và Liên Xô đạt được sự đồng thuận về các điều khoản của “Hiệp ước đồng minh” và các hiệp định đính kèm. Đã đến lúc ký các thỏa thuận đó.

Tối ngày 14/2/1950, Stalin và Mao Trạch Đông dự lễ ký “Hiệp ước Hữu hảo đồng minh hỗ trợ Trung Quốc-Liên Xô” [tiếng Nga dịch là Hiệp ước hữu nghị, liên minh và tương trợ Liên Xô-TQ]. Đồng thời còn ký các hiệp định về vấn đề đường sắt Trường Xuân và cảng Lữ Đại, vấn đề vay vốn…

Ngày 15, Stalin và các nhà lãnh đạo Liên Xô dự buổi chiêu đãi long trọng do Sứ quán TQ mời.

Ngày 16, Stalin mở đại tiệc tại điện Kremlin tiễn Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai về nước.

Ngày 4/3/1950, Mao Trạch Đông và những người cùng đi về tới Bắc Kinh, kết thúc thắng lợi chuyến thăm Liên Xô lần thứ nhất.

Chuyến thăm Liên Xô kể trên đã thu được thành công lớn.

Điều thứ nhất của “Hiệp ước đồng minh” quy định: “Khi một trong hai bên ký Hiệp ước này bị xâm lược, bên kia phải toàn lực viện trợ”. Điều đó đã giúp TQ đang ở trong vòng vây của đế quốc Mỹ giành được sự bảo đảm an ninh.

Các hiệp định kinh tế, thương mại và vay vốn tạo điều kiện giúp TQ phục hồi nền kinh tế quốc dân của mình. TQ nhận được khoản vay đầu tiên trị giá 300 triệu dollar Mỹ với lãi suất chỉ có 1%, thời gian trả nợ là 10 năm. Trong ba năm, Liên Xô sẽ giúp TQ xây dựng mới và cải tạo 50 nhà máy.

Ngoài ra còn có hiệp định viện trợ quân sự. Trong đó có quy định trong năm 1950 Liên Xô giúp TQ xây dựng 6 trường hàng không, trong một năm đào tạo được 1.000 phi công lái máy bay phản lực tuyển từ học sinh trung học, nhằm giúp TQ xây dựng đội ngũ không quân đầu tiên.

Sau đó, hiệp định “ngày 4 tháng 6” năm 1950 quy định phía Liên Xô sẽ bán cho TQ mấy chục tàu chiến kiểu mới nhằm giúp TQ xây dựng lực lượng hải quân hiện đại, tạo điều kiện giải phóng Đài Loan.

Mao Trạch Đông rất coi trọng “Hiệp ước hữu hảo đồng minh Trung-Xô” , coi đó là một văn bản có tính lịch sử quan trọng. Vì thế ông đã chỉ định cán bộ chuyên trách dùng bút lông chép lại toàn văn Hiệp ước này và đưa vào hồ sơ lưu trữ quốc gia.

  1. Vài chuyện nói thêm

Lâu nay tại TQ có dư luận cho rằng Stalin và Quốc tế Cộng sản luôn can thiệp vào cuộc cách mạng của TQ, và dường như họ chưa đưa ra một ý kiến nào có lợi cho TQ.

Tình hình thực tế là ĐCSTQ được thành lập dưới sự giúp đỡ của Lenin và Quốc tế Cộng sản. ĐCSTQ là một chi bộ của Quốc tế Cộng sản, một bộ phận của phong trào cộng sản quốc tế. Trước khi Trung ương ĐCSTQ tiến vào khu Xô viết Giang Tây, kinh phí hoạt động của Đảng đều do Liên Xô cung cấp. Năm 1937, Quốc tế Cộng sản còn cung cấp cho ĐCSTQ một khoản kinh phí lớn.

Trong mấy chục năm liền, Quốc tế Cộng sản và Liên Xô đã đào tạo cho TQ mấy nghìn cán bộ chính trị, quân sự, khoa học kỹ thuật.

Có dư luận nói đầu năm 1949 khi quân đội của ĐCSTQ đánh chiếm bờ Bắc sông Trường Giang, Stalin còn không cho tấn công sang bờ phía Nam, để TQ ở vào tình trạng Nam Bắc phân tranh [tức chính quyền Quốc Dân Đảng vẫn tồn tại ở phần đất phía Nam Trường Giang].

Thực tế là lúc ấy Stalin xét thấy Quân Giải phóng TQ còn chưa có máy bay tàu chiến, nếu vượt qua con sông lớn hiểm yếu này sẽ có thể bị thiệt hại nặng, cho nên ông kiến nghị ĐCSTQ tạm thời đàm phán hòa bình với Quốc Dân Đảng, tranh thủ thời gian củng cố hậu phương vừa mới giải phóng, đồng thời chuẩn bị tốt công tác vượt sông lớn.

Sau khi Quân Giải Phóng chiếm Nam Kinh, Stalin lập tức kiến nghị ĐCSTQ nhanh chóng thành lập quốc gia mới nhằm ngăn ngừa khả năng Liên Hợp Quốc thi hành chính sách ủy trị đối với vùng chưa giải phóng. ĐCSTQ đã tiếp thu kiến nghị đó, ngày 1/10/1949 thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ngày 2/10, Liên Xô là nước đầu tiên công nhận nhà nước mới này.

Năm 1952, TQ chuẩn bị tiến sang giai đoạn cách mạng XHCN, khi nghiên cứu chính sách đối với giai cấp tư sản dân tộc trong nước, ĐCSTQ có xin ý kiến Stalin. ĐCS Liên Xô và Stalin cho rằng: khác với giai cấp tư sản Nga, giai cấp tư sản TQ có cơ sở kinh tế yếu kém, về chính trị cũng không phản động như giai cấp tư sản Nga; vì thế đã kiến nghị ĐCSTQ trong giai đoạn cách mạng XHCN nên thi hành chính sách cải tạo hòa bình đối với giai cấp tư sản TQ. ĐCSTQ đã tiếp nhận kiến nghị đó.

Lịch sử chứng minh các kiến nghị kể trên của Stalin nêu ra với ĐCSTQ đều đúng đắn.

Nhân đây xin nói thêm, trong thời kỳ Cách mạng Tháng Mười Nga, ĐCS Liên Xô đã thi hành chính sách cực đoan đối với các nhà tư bản và địa chủ phú nông Nga: tước đoạt về kinh tế, tiêu diệt về thể xác, và đày con em họ sang Siberia.

Nguồn: 毛泽东同斯大林会见的真情实况   姜明礼   2008年3月3日

Tài liệu tham khảo:

– Nhật ký Uông Đông Hưng [cán bộ bảo vệ Mao Trạch Đông];

– Lịch sử ĐCSTQ;

– Lịch sử ĐCS Bôn-sê-vích Nga (bản 1959);

– Hồi ký của Fedorenko cán bộ phiên dịch người Nga do Stalin cử giúp TQ trong thời gian Mao Trạch Đông thăm Liên Xô [sau là Thứ trưởng Bộ Ngoại giao LX].

Hai phiên tòa và giọt nước mắt quan chức

Hai phiên tòa và giọt nước mắt quan chức

 BBC

Nhà báo Mạc Việt HồngGửi bài từ Warsaw, Ba Lan

  • 16 tháng 1 2018

Trịnh Xuân Thanh

Bản quyền hình ảnhGETTY IMAGES

Ông Trịnh Xuân Thanh trong một lần ra trước Toà án Hà Nội

Sự kiện nổi bật nhất đầu năm Việt Nam có lẽ là phiên xử ông Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và 20 đồng phạm thuộc Tập đoàn Dầu Khí và…phần họ khóc.

Vụ án gây chú ý không chỉ bởi con số hàng ngàn tỉ thất thoát, mà còn vì đây là lần đầu tiên một Ủy viên Bộ Chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam bị đem ra xét xử.

Về phía Trịnh Xuân Thanh, những lùm xùm xung quanh nghi vấn ‘bắt cóc’ khiến không chỉ dư luận trong nước mà quốc tế, nhất là nước Đức cũng để tâm theo dõi.

Hai ‘nhân vật chính’ hiện được Viện Kiểm sát đề nghị mức án 14-15 năm tù và chung thân.

Ông Thăng mong muốn sẽ nhận được bản án nhân văn để có thể về chết bên người thân, được là ‘ma tự do’ không phải làm ma trong tù

Khác với các vụ án xử những người bất đồng chính kiến, phiên tòa được báo chí trong nước tường thuật khá chi tiết, đầy đủ.

Bản quyền hình ảnhHOANG DINH NAMImage captionMột thời danh giá: ông Đinh La Thăng (phải) khi làm Bộ trưởng Giao thông và ông Tom Enders, CEO của Airbus Group đón chiếc Airbus A350XWB đáp thử xuống Nội Bài 22/11/2014.

Bên cạnh dàn luật sư hùng hậu, các bị cáo cũng có thời gian tương đối dài rộng để tự bào chữa.

Ông Thăng nhiều lần khóc

Theo tờ Tuổi Trẻ, trong phần tự bào chữa dài hơn một tiếng rưỡi, ông Đinh La Thăng đã nhiều lần khóc.

Ông kể phải dậy từ 5 giờ sáng để ra tòa trong tiết trời lạnh; rằng ông có hai con gái, một cháu phát triển không bình thường cần có sự chăm sóc của bố mẹ; về người cha già yếu gần 90 tuổi và bản thân ông cũng bệnh tật, phải uống thuốc từ nhiều năm nay.

Ông Thăng cũng trích lời tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, rồi ví ông Trọng với cố Chủ tịch Hồ Chí Minh và qua đó mong muốn sẽ nhận được bản án nhân văn để có thể về chết bên người thân, được là ‘ma tự do’ không phải làm ma trong tù.

Bị cáo Thăng cũng xót xa vì chắc sẽ không có cơ hội về được về đưa tiễn cha mình, khi ông ấy qua đời.

Ngay sau đó, đến lượt Trịnh Xuân Thanh khóc than về thân phận sẽ làm ‘con ma tù’ của mình và xin lỗi các lãnh đạo tập đoàn Dầu Khí.

Hai người đàn ông nước mắt lã chã ở tòa khiến nhiều người so sánh với hình ảnh trái ngược của hai người phụ nữ kiên cường mặc dù bị tuyên án hết sức nặng nề.

Phiên tòa của hai chị diễn ra cách đó chỉ có vài tháng.

Hai người mẹ nuôi con nhỏ

Bản quyền hình ảnhFB NGUYỄN TUYẾT LAN/NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH

Buổi gặp ngắn ngủi trước tòa đã thành buổi gặp cuối cùng

Người thứ nhất là blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, người mẹ đơn thân đang nuôi hai con nhỏ. Chị đã trải qua cả hai phiên xử sơ thẩm và phúc thẩm với bản án 10 năm tù giam

Người thứ hai là nhà hoạt động Trần Thị Nga – người mẹ của hai bé trai 7 tuổi và 4 tuổi – với bản án 9 năm tù giam.

Khác với hai ông Thăng và Thanh, hai người phụ nữ này hoàn toàn đơn độc trước tòa, người thân không được phép vào dự, luật sư bào chữa hầu như bị vô hiệu hóa.

Họ hầu toà trong vòng vây dầy đặc của những người mặc sắc phục, sau nhiều ngày bị biệt giam và không nhận được bất kỳ một tin tức gì từ gia đình.

Mặc dù hoàn cảnh riêng tư éo le và bị khủng bố tinh thần trong quá trình giam giữ cũng như xét xử, nhưng người ta không nhìn thấy dù chỉ một giọt nước, một giây yếu lòng hay một lời than vãn, xin xỏ nào từ hai người phụ nữ.

Báo chí và bộ máy truyền thông khổng lồ của nhà nước Việt Nam đã không có được bất kỳ một cơ hội nào, dù nhỏ nhất để hạ uy tín của các bị cáo, dù đó chính là điều mà những người làm tuyên truyền mong muốn.

Chính nghĩa đổi ngôi?

Nói cho công bằng, ông Thăng và Thanh không phải là những đấng nam nhi hy hữu đã khóc ở tòa án. Trước đó không lâu, cựu giám đốc công ty dược phẩm Pharma trong vụ ‘thuốc chữa ung thư giả’ cũng đã nức nở ngay sau khi nghe tuyên án.

Vụ OceanBank diễn ra hồi tháng 9/2017, những đại gia ngành Ngân Hàng một thời ‘ngồi trên tiền’ cũng mếu máo vì người có mẹ ung thư, người có con đang nằm viện…

Bản quyền hình ảnh FB LUONG DAN LY

Nhà hoạt động Thúy Nga có hai con trai 5 và 7 tuổi

Lịch sử Việt Nam từng ghi nhận nhiều người tù cộng sản bất khuất thời tiền cách mạng, hay ở xà lim Côn Đảo trong giai đoạn trước năm 1975. Nhiều người chết trong tù, có những tử tù ra pháp trường vẫn hiên ngang, dám làm dám chịu, sống chết vì lý tưởng.

Những hình ảnh như vậy ở người cộng sản không còn nữa, kể từ khi họ nắm quyền. Không ít ông ‘quan cách mạng’ ngày nay trở thành những nhà tư bản khệnh khạng, tận dụng mọi cơ hội để vơ vét, sa đà trong ăn chơi, hưởng lạc, phung phí tài nguyên quốc gia.

Nhiều người ‘thét ra lửa’ khi đương chức, nhưng lại ‘nhũn như chi chi’ trước vành móng ngựa.

Bản quyền hình ảnhHUMAN RIGHTS WATCHImage caption15 vụ bắt giữ tù nhân chính trị mà Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (Human Rights Watch) cho là cần phải được chú ý ở Việt Nam

Sự run rẩy của ‘các đồng chí bị lộ’ trước tòa đã xóa nhòa đi hình ảnh của cha ông họ trước kia, những người mà sự dũng cảm của họ đã góp phần làm nên thắng lợi.

Nhưng chính nghĩa trong một xã hội luôn tồn tại.

Như một định luật, nó dường như chỉ chuyển từ lực lượng này sang lực lượng khác, từ tay nhóm người này qua tay những người khác.

Nó nằm đâu đó, trong lời tuyên bố dõng dạc của Nguyễn Ngọc Như Quỳnh rằng, nếu làm lại từ đầu, chị vẫn chọn con đường mà mình đã đi.

Nó ánh lên trên gương mặt sáng ngời của cô gái trẻ Phương Uyên khi cô khảng khái khẳng định, chỉ chống đảng cộng sản, không chống lại đất nước, dân tộc.

Nó nằm trong bản án dài 16 năm tù của doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức, khi ông chấp nhận không chịu lùi bất kỳ một phân nào để đổi lấy tự do.

Và còn rất nhiều những tù nhân lương tâm khác nữa.

Họ cũng có mẹ già, con dại; nhiều người đã không được nhìn mặt người thân của mình lần cuối vào phút lâm chung.

Hình ảnh kiên trung, bất khuất, sự hy sinh vì lý tưởng của họ chính là điều mà dân tộc Việt Nam đang thiếu hụt.

Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, chủ biên tạp chí Đàn Chim Việt Online tại Warsaw, Ba Lan.

Cứ Ðể Yên Như Thế

    Cứ Ðể Yên Như Thế

    Trong một tác phẩm có tựa đề “Quyển Phúc Âm thứ 5”, một tác giả người Italia là ông Mario Pomilio có tưởng tượng ra một mẩu chuyện như sau: Sau thời kỳ bách hại tại Roma, các tín hữu bắt đầu xây cất nhà thờ. Ðâu đâu người ta cũng thấy mọc lên nhà thờ. Tên của Ðức Mẹ và các Thánh được đặt cho các nhà thờ. Nhưng người ta vẫn chưa thấy có nhà thờ nào mang tên của Ngôi Lời. Thấy thế thánh Gioan mới đến báo cáo với Chúa Giêsu. Chúa Giêsu bèn ra lệnh cho thánh Phêrô khởi công xây cất một nhà thờ dâng kính cho Ngôi Lời.

    Con người đã có một thời được mệnh danh là người xây dựng vĩ đại của Giáo Hội mới đi rảo khắp nơi để thu tập vật tư. Thánh Mathêô đã cung cấp đá. Thánh Marcô mang vôi đến. Thánh Luca tặng những cây trụ lớn. Còn Thánh Gioan thì cúng đá cẩm thạch để làm bàn thờ và vàng để làm nhà tạm..

    Với tất cả những vật liệu cần thiết, Thánh Phêrô hớn hở bắt tay vào việc xây cất. Nhưng thời gian trôi qua, công sức đã tiêu hao quá nhiều mà người thợ xây Phêrô mới chỉ hoàn tất được việc đặt nền móng cho ngôi nhà thờ. Thấm mệt, vị thủ lãnh các tông đồ mới cầu xin Chúa: “Lạy Chúa, xin ban thêm cho con đủ sức để hoàn thành ngôi Nhà Thờ”.

    Chúa Giêsu mới trả lời: “Cứ để yên như thế. Ngươi hãy nhớ rằng cứ mỗi người đi ngang qua công trình này đều có thể mang đến một viên gạch, một ít vôi để xây tường và thế hệ này qua thế hệ khác, những cột trụ Ðền Thờ sẽ được dựng lên”.

    Có hai sự kiện xem ra tương phản nhau: tại Tây Phương, nhiều nhà thờ bị đóng cửa hoặc đem ra bán đấu giá, vì giáo dân không đủ cấp số hoặc không còn người lui tới nhà thờ. Trong khi đó thì tại Việt Nam, nhu cầu sửa chữa hoặc xây nhà thờ mới mỗi ngày một gia tăng.

    Có thể có hai quan niệm sống đạo đằng sau hai sự kiện ấy. Nhiều người Tây Phương cho rằng sống đạo là sống Công Bình và Bác Ái, chứ không nhất thiết phải đến nhà thờ. Trong khi đó thì có người lại trách cứ rằng nhiều người Việt Nam chỉ giữ đạo hình thức, họ thích biểu dương tôn giáo, họ thích rước sách, họ đọc kinh làu làu, họ siêng năng đến nhà thờ, nhưng họ xem thường những đòi hỏi của Công Bình và Bác Ái

    Kỳ thực, giữ đạo trong nhà thờ mà không sống đạo bên ngoài nhà thờ là một thiếu sót, nếu không muốn nói là một thái độ giả hình mà Chúa Giêsu đã lên án gắt gao. Nhưng sống Công Bình và Bác Ái mà không múc lấy sức sống từ việc gặp gỡ Chúa nơi nhà thờ cũng là một thiếu sót. Người Kitô đích thực múc lấy sức sống từ Ðức Kitô và diễn đạt sức sống ấy qua cuộc sống thường ngày. Có nhà thờ để cầu nguyện nhưng cũng có chợ đời để gặp gỡ Chúa. Người Kitô hướng về Trời cao, nhưng vẫn còn bám lấy cõi Ðất. Người Kitô đến nhà thờ, mà để quay trở lại cuộc sống. Và cuộc sống cũng sẽ trở nên cằn cỗi, nếu nó không được nuôi dưỡng bằng lương thực Thần Linh.

    “Hãy trở nên những viên đá sống động”. Ðó là ơn gọi của người Kitô chúng ta. Hãy trở thành những viên đá sống động không chỉ để xây dựng ngôi nhà thờ bằng gỗ đá, nhưng là để xây ngôi Ðền Thờ của cuộc sống. Cuộc sống có trở thành Ðền Thờ để gặp gỡ Chúa qua những gặp gỡ với tha nhân, qua những xây dựng Hòa Bình và yêu Thương, thì Ðền Thờ gỗ đá mới sống động.

    Trích sách Lẽ Sống

Anh chị Thụ & Mai gởi