LẠI GỬI BÁC TRỌNG

Thuong Phan and Minh Văn Hoàng shared Tân Thái Bá‘s post.
Image may contain: 1 person, suit and text

Tân Thái Bá is with Quốc Vương.

Thưa bác, bộ tài chính
Vừa đề xuất, từ nay
Nhà trên bảy trăm triệu
Là phải đánh thuế ngay.

Không nói bác cũng biết
Rằng bây giờ dân ta 
Chịu bao nhiêu thứ thuế.
Nay lại đến thuế nhà.

Ta đánh đuổi thằng Pháp
Vì sưu cao, thuế cao.
Xin bác hãy xem lại,
Ta bây giờ thế nào?

Người dân đang khốn khổ,
Chật vật lo miếng ăn.
Không lẽ đảng, nhà nước
Chủ trương giết chết dân?

Nhà nước tiêu hoang phí,
Để tham nhũng tràn lan.
Sao mỗi lần thụt két
Lại bắt đền dân oan?

Bác, tổng bí thư đảng,
Chắc không lo chuyện tiền.
Nhưng dân thì khổ lắm.
Dân lấy đâu ra tiền?

Mời bác, dẫu rất bận,
Hãy lên mạng một lần.
Để một lần thực sự
Được nghe, hiểu lòng dân.

Đề nghị bác can thiệp
Không cho thu thuế nhà.
Thằng tài chính làm láo.
Phải đưa hắn ra tòa.

*
Tôi thấy thật xấu hổ
Rằng một đảng cầm quyền,
Mà mỗi lần thụt két
Lại đè dân moi tiền. 

BÀI HỌC TỪ MÙA XUÂN Ả RẬP

 

BÀI HỌC TỪ MÙA XUÂN Ả RẬP

Vào mùa hanh khô, cây cỏ dễ cháy. Một đám cháy nhỏ ở đầu ngọn gió có thể thiêu rụi khu rừng rộng lớn. Như vậy để bùng phát đám cháy thì phải có 2 yếu tố, thứ nhất là vật liệu cháy- cây khô, thứ nhì là có mồi lửa đúng lúc.

Ngày 17/10/2010, một thanh niên bán rau tên Mohamed Buazizi ở Tunisia bị cảnh sát cấm bán hàng rong trên đường phố. Điều này cũng có nghĩa là chính quyền triệt kế sinh nhai của anh ta. Nếu thời buổi kinh tế phát triển, anh ta dễ tìm đường khác để kiếm sống, nhưng lúc khó khăn, việc làm này của cảnh sát đã ép anh ta vào đường cùng. Nếu có sự chọn lựa trong việc kiếm tiền, tất sẽ không có sự phẫn uất đến mất khôn như vậy. Nhưng lúc khó khăn thì khác, nó là đường sống độc đạo, anh ta sẽ phản ứng một cánh mãnh liệt khó lường.

Nhìn bề ngoài việc trấn áp để dẹp những người bán hàng rong tưởng như chuyện bình thường, vì cảnh sát Tunisia cũng thường hay làm vậy. Thế nhưng không đơn giản như mọi lần, lần này Mohamed Buazizi lại phản ứng quá mãnh liệt. Anh ta tự thiêu để phản đối.

Cảnh sát chỉ là kẻ thừa hành, bọn họ làm theo mệnh lệnh cấp trên vì mục đích dẹp cho đường phố bớt đi cảnh nhớp nháp khó coi mà thôi. Thế nhưng, nếu chính quyền có trách nhiệm, họ đưa giải pháp để giải quyết khó khăn cho dân nghèo trước rồi mới ra tay dọn dẹp sau thì không có gì để nói. Đằng này, cũng tương tự chính quyền Việt Nam, chính quyền độc tài Tunisia chỉ biết đạp đổ chén cơm duy nhất của người nghèo mà không một trách nhiệm gì với họ cả. Trong lòng Mohamed Buazizi đã chất chứa phẫn uất chính quyền, giờ bị châm ngòi bởi hành động cảnh sát thế là anh ta tự thiêu. Thông điệp rõ ràng của anh ta là phản đối chính quyền.

Vì sự yếu kém trong điều hành, vì tham nhũng vv… đã dẫn đến vấn đề dân sinh bị bỏ phế. Dân cứ làm lụng vất vả để đóng thuế cho chính quyền, nhưng đổi lại, chính quyền chỉ biết vơ vét cho vào túi tham nhũng. Vấn đề dân sinh là trách nhiệm đương nhiên của chính quyền, nhưng họ lại không hề có trách nhiệm. Suốt 23 năm cầm quyền tổng thống Zine El Abidine Ben Ali đã không làm được vai trò gì cả, ngoài việc tham quyền cố vị để củng cố quyền lực mà trục lợi trên sự khốn cùng của nhân dân. Chính vì thế, có đến hàng triệu người đang chất chứa phẫn uất như Mohamed Buazizi chứ không phải chỉ cá biệt anh ta. Vì thế, cái chết tự thiêu của Mohamed Buazizi như một mồi lửa đúng lúc khu rừng đang hanh khô dễ cháy. Thế là hàng triệu người xuống đường đòi tổng thống phải từ chức. Kết quả, ngày 14 tháng 1 năm 2011 tổng thống El Abidine Ben Ali phải từ chức sau 24 năm nắm quyền.

Các nước trong thế giới hồi giáo có thể chế chính trị tương đồng. Cũng độc tài cá nhân cai trị thật lâu, cũng nạn tham nhũng, yếu kém quản lý đẩy dân nghèo vào cảnh tương tự Tunisia. Thế là nhiều rừng khô nằm cạnh rừng Tunisia cũng bắt lửa. Các nước như Ai Cập, Algeria, Maroc vv.. cũng sụp đổ theo. Người ta gọi nó là Mùa Xuân Ả Rập.

Mùa Xuân Ả Rập là một viễn cảnh mà CS VN rất sợ. Về kinh tế xã hội của Việt Nam và Tunisia lúc đó là khá tương đồng. Cũng tham nhũng, cũng yếu kém, chính quyền cũng lộng hành đạp đổ chén cơm dân nghèo. Thế nhưng phúc cho dân Tunisia là họ không bị giáo dục nhồi sọ và thông tin tuyên truyền dối trá của chính quyền làm cho hèn nhát như Việt Nam. Nên họ mới làm được Mùa Xuân Ả Rập, còn Việt Nam thì vẫn cứ chịu đựng. Thực ra trong lòng dân chúng họ có sức mạnh vô đối, nhưng họ không hề nhận ra. Một con hổ bị thay bằng não con cừu, nó đã tự xem nó là vô năng nên không hề nhận ra sức mạnh nội tại của nó.

Hiện nay CSVN sợ nhất là dân nhận ra sức mạnh số đông của mình. Cho nên, bằng cách này hay cách khác họ phải ngăn cản cho bằng được sự thức tỉnh của người dân. Để triệt đường thức tỉnh, họ tăng cường sự độc ác, thủ đoạn bẩn thỉu và bất chấp luật pháp. Họ càng ác chứng tỏ họ càng sợ. Với hành động hiện nay cho thấy, CS đang sợ sức mạnh nhân dân bị đánh thức.

Để phá vỡ sợ hãi thì có 2 yếu tố, thứ nhất là phá vỡ bức tường bưng bít thông tin cho dân tiếp cận sự thật, thứ nhì là sự khó khăn về kinh tế đẩy dân đến những ngõ cụt. 2 điều đó sẽ tích lũy phẫn uất, khi đạt đỉnh chỉ cần mồi lửa nho nhỏ sẽ bùng phát. Sự sợ hãi ư? Không sao cả, khi phẫn uất cao đến ngưỡng nó sẽ đạp đổ nỗi sợ hãi mà hành động thôi. CS cũng phải tới cảnh đó, vấn đề là sớm hay muộn.

Văn hóa tự nguyện

Văn hóa tự nguyện

Cảnh sát giao thông Hà Nội nhận một tờ nghi là tiền từ một người vi phạm giao thông. Sau khi “clip mãi lộ” đăng trên mạng xã hội ngày 11 Tháng Ba, 2018, 20 cảnh sát giao thông thuộc các Đội Cảnh Sát Giao Thông số 3, 5, 6 (PC67, Công An thành phố Hà Nội) bị đình chỉ. (Hình: Tuổi Trẻ)

“Cũng bởi thằng dân ngu quá ‘lợn’
Cho nên quân ấy dễ làm quan!” (Tản Đà)

Một chế độ đào tạo ra những con người của đất nước luôn luôn hành động một cách tự nguyện, không cần roi vọt, không cần ai nhắc nhở, phải chăng là một chế độ “tuyệt hảo?”

Ngày “cách mạng” mới vô, nhân gian thuộc lòng cái thủ tục “đầu tiên” là “tiền đâu?” Điếu thuốc lá đầu lọc được rút trong túi ra, ly cà phê sữa đá hột gà được đưa tận tay, không ai yêu cầu nhắc nhở!

Trong phường khóm, ngoài khu phố, làm ăn phải nhớ là “đất có Thổ Công, sông có Hà Bá,” nhớ chung chi cho đủ, tránh chuyện sạt nghiệp, ra toà hay vào tù, bởi muôn nghìn lý do. Sinh nhật lãnh đạo, vợ con lãnh đạo hay ngày “tứ thân phụ mẫu” qua đời, đừng để ai kêu réo nhắc nhở, công xa nối đuôi trước nhà, với phong bao trong tay, tự động bước tới quan tài, để tiền bên cạnh bát hương.

Ông Bùi Thanh Hiếu, tức Người Buôn Gió, kể chuyện “đi nghĩa vụ” dưới chế độ, lính về nhà hằng tháng cứ đóng tiền, thỉnh thoảng đến đợt huấn luyện thì vào. Còn khi đi lao động thì hằng tháng đóng tiền được về nhà khỏi phải đi lao động. Thấy cách đóng tiền hằng tháng nó cũng lằng nhằng, ông bố làm giá luôn cho gọn với “ông quân lực.”

Thay vì lãnh hình phạt đào ngũ, Người Buôn Gió được đưa về làm “tà lọt” cho đại đội trưởng, Hiếu tưởng mình được may mắn. Thời hạn nghĩa vụ của Người Buôn Gió có 2 năm 8 tháng, trong khi các bạn cùng lứa phải hơn ba năm mới hết hạn phục vụ. Hỏi ra, ông bố đã chạy hay đã mất hai chỉ vàng, lúc nhận giấy xuất ngũ một chỉ, lúc về nhà đóng thêm một chỉ. Toàn là tự nguyện, thấy “những việc cần làm ngay” thì làm, chẳng có ai ra giá cả gì!

Đã mấy chục năm nay, giữa ban ngày ban mặt, ngay giữa ngõ vào Sài Gòn, người ở nước ngoài về, khi đi qua hải quan, phải tự động kẹp tờ đô la vào passport. Cũng không có bảng thông báo giá cả, không có lệnh lạc, xin xỏ gì. Cứ nhìn vào khuôn mặt, ánh mắt của hải quan mà tự nguyện, tự động móc túi. Ở chỗ công đường, đơn từ muốn giải quyết nhanh thì luôn luôn có tờ bạc, tờ “bác” kèm theo. Không có lòng tự nguyện thì phải từ bị thương tới chết, bị chết hay tự nguyện chết.

Tại tòa đại sứ CSVN tại Kuala Lumpur, Malaysia, một phụ nữ Việt Nam tên Bạch Mai đã tự sát bằng dao, vì bị các nhân viên tòa đại sứ này từ chối làm thủ tục cho cô về nước. Thông hành của cô có hiệu lực trong 10 năm, trong khi cô chỉ mới nhập cảnh Malaysia cách đây bốn tháng. Đây rõ ràng là một sự xung đột văn hóa đưa đến cái chết oan khuất của cô. Quan chức Cộng Sản bản chất đã mang thứ văn hóa bôi trơn, văn hóa phong bì, người phụ nữ khốn khổ kia lại thiếu văn hóa tự nguyện, đành phải chọn văn hóa… tự sát.

Chạy xe ra đường, dù là loại xe nào, khi thấy mình có lỗi, hay có cảm tưởng rằng mình không có lỗi, bị công an đứng đường thổi còi chận lại, thì phải tự xét mình, “mỗi cái tóc là mỗi cái tội,” có văn hóa tự nguyện, thì tự động móc túi, giá cả theo buổi chợ. Dân vốn ngoan lẫn ngu, đưa tiền xong còn cảm ơn người thò tay ra nhận, coi mình như vừa được đại diện đảng và chính phủ ban phát đặc ân. Đó là “ơn đảng!”

Báo Dân Trí đưa tin, trả lời phỏng vấn tại hành lang Quốc Hội, đại biểu Quốc Hội Nguyễn Bá Thuyền nói với báo chí: “Có bộ trưởng đã phát biểu là cán bộ tôi không bao giờ đòi hối lộ cả, chỉ tại dân đưa, bởi thực tế, chúng tôi chỉ gây khó khăn, anh phải đưa tiền, không phải đòi.”

Cán bộ của ông bộ trưởng kia không ai đòi hối lộ cả. Thậm chí, người đưa tiền còn bị mắng cho là… không biết cách đưa, và vì hối lộ là tội hình sự. Song, có văn hóa tự nguyện thì quan chức chỉ “gây khó khăn thôi, còn việc đưa tiền là do anh!”

Cứ thử lên chốn công quyền nhờ việc gì đó, dù đó là công việc phục vụ của cán bộ, công chức, họ hạch sách đủ kiểu với hàng trăm lý do. Một trong những lý do là… thủ trưởng đi vắng, và dân hôm nay đợi, ngày mai đợi, ngày kia đợi… đợi mòn mỏi, đợi đến lúc phải có hành động tự nguyện.

Dạy cho người dân có tập quán và hành động tự nguyện không phải đất nước nào cũng làm được, mà phải được un đúc từ đường lối và nghệ thuật cai trị, “học tập và làm việc theo đường lối,” kinh qua một thời gian nhất là 70 tuổi đảng!

Đảng đã cho ta sáng mắt sáng lòng, phải biết “tự nguyện” mới xong việc này!

(Huy Phương)

PHÊ-RÔ TRẢI NGHIỆM LÒNG THƯƠNG XÓT

PHÊ-RÔ TRẢI NGHIỆM LÒNG THƯƠNG XÓT

Những giọt nước mắt hổ thẹn và hối hận lăn dài trên khuôn mặt của Phê-rô, khi ông vội vã thoát khỏi sân dinh vị thượng tế, là nơi Chúa Giê-su đang bị giam giữ.  Một tiếng nói bên trong nội tâm tra khảo ông: “Làm sao ông lại chối bỏ thầy Giê-su cách công khai như vậy?”  Cách đây ít lâu, ông không bao giờ có thể tưởng tượng là mình có thể quay lưng với Chúa Giê-su một cách nhẫn tâm như vậy.  Những lời khẳng định đầy hiên ngang mà ông vừa nói với Chúa Giê-su, nay lại quay về ám ảnh ông: “Lạy Chúa, dầu có phải vào tù hay phải chết với Chúa đi nữa, con cũng sẵn sàng” (Lc 22,33).  Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau khi Chúa Giê-su tiên báo, thì đêm hôm ấy, ông đã chối Chúa đến ba lần.  Phê-rô thầm nghĩ, mọi sự xảy ra quá nhanh.  Trước hết, ông cẩn thận tìm mọi cách để đi theo Chúa vào trong sân.  Rồi khi ông thấy mình đã bị nhận diện là môn đệ của Chúa Giê-su, ông chợt nhận ra là mình đang gặp nguy hiểm.  Đó là khi người ta bắt đầu lớn tiếng cáo buộc ông: “Cả bác nữa, bác cũng đã ở với cái ông người Na-da-rét, ông Giê-su đó chứ gì?” (Mc 14,67).  Ông cảm thấy hồi hộp.  Người ta càng thúc ép ông trả lời cho câu hỏi đó, thì ông càng cương quyết phủ nhận.  Trong chốc lát, thái độ nhún vai phủ nhận đã biến thành một lời thề công khai, khi ông bắt đầu thốt lên những lời độc địa mà quả quyết rằng: “Tôi thề là không biết người ấy” (Mt 26,74).

Ngay khi ông nhớ lại một chuỗi những sự kiện xảy ra quá nhanh, thì lòng ông quặn đau như thắt vì thất bại và ông cảm thấy hết sức chán nản.  Sau này, Phê-rô nhận thức rằng khi Chúa Giê-su quay lại nhìn ông, thì chính cái nhìn ấy – một cái nhìn đầy lòng thương xót – đã lay động tâm hồn ông, để ông nhận ra điều khủng khiếp mình vừa làm, đồng thời ông cũng nhận biết là Chúa đã thông cảm và tha thứ cho ông.  Khi ông nhận ra điều đó, ông đã khóc lóc thảm thiết.  Sertillanges đã chia sẻ như sau: “Đức Giê-su hướng về Phê-rô, mặc dầu ông ở rất xa, nhưng vẫn cảm được cái nhìn của Thầy, cái nhìn làm tan biến sự yếu đuối của trái tim con người, thâm nhập sâu vào tình yêu của nó và ban sức mạnh cho sự yếu đuối ấy.  Tảng đá đã chao đảo.  Nhưng chính trên tảng đá này mà nền móng của công trình đời đời được thiết lập.  Nơi đâu mà xác thịt loài người tỏ ra yếu đuối, nơi đó quyền năng của Thượng Đế được biểu lộ rõ ràng.  Phê-rô vấp ngã, nhưng ông là người thứ nhất tin rằng Đức Giê-su là Con Thiên Chúa, rằng Ngài là Đấng Thiên Sai Thượng Đế hứa”.[1]  Câu chuyện Phê-rô chối Thầy được Trình thuật cả trong bốn Tin Mừng, chỉ cho thấy Giáo Hội tiên khởi đã công bố khuyết điểm của vị thủ lãnh đầu tiên của mình, chứ không che đậy.  Dù vậy, họ được thêm vững mạnh, chứ không bị vấp phạm.  Kinh nghiệm của thánh Phê-rô xác nhận với họ rằng, thất bại là điều có thể chấp nhận được, bởi vì Thiên Chúa luôn luôn sẵn sàng ban ơn tha thứ.  Rất có thể là chính thánh Phê-rô đã phổ biến câu chuyện thất bại của mình, khi người không ngừng cố gắng khích lệ anh chị em mình phấn đấu – như Chúa Giê-su đã yêu cầu Phê-rô: “Si-môn, Si-môn ơi, kìa Sa-tan đã xin được sàng anh em như người ta sàng gạo.  Nhưng Thầy đã cầu nguyện cho anh để anh khỏi mất lòng tin.  Phần anh, một khi đã trở lại, hãy làm cho anh em của anh nên vững mạnh” (Lc 22,31-32).

Như Giáo Hội tiên khởi đã xem sự sa ngã của Adam là một “tội hồng phúc”, vì nhờ đó mà xuất hiện Đấng Cứu Thế, Giáo Hội cũng xem sự trượt ngã của Phê-rô là “tội hồng phúc”, vì nhờ đó mà Giáo Hội có được một vị thủ lãnh vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ.  Phê-rô bị bó buộc phải đối diện với bóng tối của mình, và điều đó đã làm cho ông trở nên con người khiêm nhường đầy lòng thương xót.[2]  Qua hình ảnh của thánh Phê-rô, Giáo Hội được mời gọi luôn là Giáo Hội của lòng thương xót, và cần phải là Giáo Hội của lòng thương xót hơn bao giờ hết, vì Giáo Hội chính là thân thể mầu nhiệm và sống động của chính Chúa Giê-su, Đấng là mục tử nhân lành, Đấng là nguồn mạch của lòng thương xót.  Chính Ngài luôn yêu thương con cái của Ngài, và mời gọi tất cả những ai sống trong khổ đau và bất hạnh hãy đến với Ngài: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.  Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường.  Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28-29).  Không chỉ dừng ở nơi đó, mà trong chiều sâu của tình yêu thương, Chúa Giê-su còn trao mọi người con của Chúa cho Mẹ Maria, người Mẹ của lòng thương xót.

Lm. GB. Nguyễn Ngọc Thế, SJ

****************************** ****

Lạy Chúa, Đấng đầy lòng thương xót.
Xin thương đoái nhìn đến những góc khuất tăm tối, những yếu đuối mỏng dòn,
và những xáo động ồn ào trong con,
Xin thương đoái nhìn đến những phút giây bội thề, những yếu hèn nhát đảm,
cùng những lơ đễnh thoái thác trong con.
Con không đòi Chúa ban cho con bất cứ điều gì, ngoại trừ lòng thương xót của Người.
Trong cuộc sống thế trần, mọi sự chỉ như hoa cỏ sớm nở tối tàn.
Những gì con cho là cao quý cũng chỉ là phù vân hư ảo
và những gì con bận tâm lo lắng rốt cuộc cũng chẳng ý nghĩa đáng giá gì.
Lạy Chúa, xin thương xót và dắt dìu con,
Xin biến đổi con một lần nữa để con lại khao khát sống cuộc đời thánh thiện,
và trở nên người của Chúa cho dẫu trong con còn nhiều hoang mang cùng bối rối.
Con không cầu xin để biết rõ ràng và chắc chắn phải làm gì,
ngoại trừ mong mỏi một điều là được Ngài dẫn dắt theo nẻo đường tình yêu của Ngài,
để có thể dõi bước và tín thác vào lòng thương xót của Ngài.
Vì được như thế, con mới tìm thấy điều con hằng khắc khoải chờ mong.

Nguyễn Thế Anh, SJ, chuyển ý
Nguồn: Thomas Merton, A Year with Thomas Merton: Daily Meditations from His Journals, (Selected and edited by Jonathan Montaldo), (New York: HarperCollins e-books, 2007), 247.

[1] Sertillanges A.D., What Jesus saw from the cross – Từ trên thập tự, Fr. Thomas Tuý OP.  Chuyển ngữ, chương 7. Người thân yêu. Nguồn: www.nguoitinhuu.org.

[2] Wikie Au và Norren Cannon, Những thôi thúc trong tim, Nguyễn ngọc Kính OFM. chuyển ngữ, NXB. Phương Đông 2012, t. 246-247.

LÀM SAO ĐỂ SỐNG BÌNH AN?

LÀM SAO ĐỂ SỐNG BÌNH AN?

    Trong thế giới quay cuồng hôm nay, ước mong lớn nhất của nhiều người là xin cho được hai chữ “Bình An”. Hiểu được khát vọng sâu thẳm của lòng người, Chúa Phục sinh cũng đã ban phúc “Bình An” cho các môn đệ. Quả thật, Phúc Âm tuần này đã ban những thần dược giúp chúng ta sống bình an như sau:

  1. Mở lòng thương xót. Khi ban bình an, Chúa đã cho các môn đệ “xem tay và cạnh sườn Ngài.” Có nghĩa là Chúa cho xem những thương tích của lòng Chúa thương xót. Chúa không thương yêu theo kiểu chỉ chép miệng thương hại, nhưng Chúa đã sẵn lòng chịu thương đau đến độ mang thương tích vì thương xót chúng ta. Đây là lí do tại sao Chúa Nhật này lại là Chúa Nhật kính Lòng Chúa Thương Xót. Thế nên, nếu không thương xót thì lòng mình sẽ phập phồng bất an.
  2. Rộng lòng tha thứ. Khi ban bình an, Chúa đã thổi thần khí tha thứ vào các môn đệ. Chúa sống lại mà không trả thù những kẻ đã giết Ngài cho hả lòng hả dạ, không dạy cho các môn chạy trốn Ngài một bài học cho bõ ghét. Chúa tha thứ, Chúa quên hết mọi lỗi lầm của nhân loại. Thế nên, nếu không tha thứ thì lòng người sẽ ứ đọng thù ghét, chẳng có bình an. 
  3. Một lòng tin tưởng. Khi ban bình an, Chúa đã bảo Tôma: “Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin.” Ngay lập tức, Tôma bật lên lời tuyên xưng đức tin: “Lạy Chúa là Thiên Chúa của con!” Thế nên, nếu không tin tưởng Chúa và tin tưởng nhau, cứ sống nghi ngờ thì lòng người sẽ đầy rẫy bất an.

Tạ ơn Chúa phục sinh đã ban thần dược thương xót, tha thứ và tin tưởng cho chúng con sống bình an. Xin cho trái tim mỗi chúng con cũng lúc lắc những nhịp đập “thương người như thể thương thân” để làm cho gia đình, hội đoàn, giáo xứ, đất nước… trở thành những cộng đoàn chung một lòng thương yêu, chung một lòng tin tưởng như cộng đoàn tín hữu buổi ban đầu. Amen.

TRUONG NGUYEN
Los Angeles, USA

 From: KittyThiênKim & Nguyen Kim Bang

Việt Nam, ‘quốc gia say xỉn?’

Việt Nam, ‘quốc gia say xỉn?’

(Hình minh họa: HOANG DINH NAM/AFP/Getty Images)

Tạp ghi Huy Phương

“Việt Nam là quốc gia khởi nghiệp hay quốc gia say xỉn?” Đó là câu hỏi của ông Nguyễn Phương Nam, nhân viên của cơ quan Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) tại Việt Nam về tệ trạng bia rượu ở nơi nầy.

Loại văn hóa ăn chơi, nhậu nhẹt đã gia tăng thêm tai nạn giao thông trong những ngày lễ Tết. Tám ngày nghỉ Tết có bao nhiêu ngày nhậu? Chỉ từ ngày mồng Hai đến mồng Bốn năm nay, Bính Thân, cả nước có 13,695 trường hợp bị tai nạn giao thông phải cấp cứu tại các bệnh viện; 2,716 trường hợp đánh nhau phải nhập viện. Chỉ riêng ở bệnh viện Việt Đức, Hà Nội, thôi, trong ba ngày Tết, có hơn 200 trường hợp bị tại nạn xe cộ phải vào cấp cứu, trong đó, có tới 116 ca bị chấn thương sọ não vì va chạm hay té đập đầu xuống đường.

Hơn cả ma túy và tội phạm, tai nạn giao thông là nguyên nhân gây tử vong nhiều cho thanh thiếu niên ở Việt Nam. Trẻ em, dù chưa đủ tuổi để lái xe, đã trở thành nạn nhân của rất nhiều vụ đụng xe. Theo thống kê của UNICEF hồi đầu năm nay thì tai nạn giao thông khiến mỗi năm có khoảng 4,200 trẻ em bị tử vong và hàng ngàn em bị tàn phế vĩnh viễn hay chấn thương não bộ.

Con số của người Việt Nam chết trong thời bình như vậy là quá kinh hoàng!

Đúng là tai nạn giao thông ở Việt Nam quá đặc biệt, “chẳng nơi nào có được!”

Ở đây chúng ta không nói đến những lý do gây ra tai nạn như số xe quá tải cho đường sá quá lỗi thời, ý thức trật tự và thiếu giáo dục của người lái xe, hay sự buông thả hoặc ý thức đạo đức của cảnh sát giao thông, như ở các nước nghèo trên thế giới, nhưng thủ phạm giết người ở đây là chất cồn trong rượu, bia.

Việt Nam đã làm một cuộc khảo sát trên những người gây tai nạn hay bị tai nạn giao thông tại Việt Nam, trong số 1,840 người bị tai nạn phải vào phòng cấp cứu, thì đã có 67% người lái xe khi đang say xỉn, 45% người khác lái xe chỉ mới sau hai giờ nhậu nhẹt.

Những người bênh vực, cho rằng lý do tai nạn giao thông chẳng phải vì rượu. Họ lấy lý do, lượng bia tiêu thụ tại Việt Nam chỉ tương đối cao, chứ không hề dẫn đầu thế giới. Trên thực tế, theo tài liệu của WHO, nếu xét về mức tiêu thụ đồ uống chứa cồn trên đầu người, Việt Nam vẫn đứng khá xa cỡ thứ 29. Nhiều người biện hộ: “Con số này ở nhiều nước phương Tây vẫn còn gấp đôi chúng ta!”

Nhưng trên thực tế, hiện nay, Việt Nam đang là quốc gia có tỷ lệ người sử dụng rượu, bia cao thứ hai Đông Nam Á (sau Thái Lan,) thứ 10 ở Châu Á, và thứ 29 trên thế giới, nhưng trên thực tế có thể còn nghiêm trọng hơn nhiều, vì việc nấu rượu và buôn bán rượu (lậu) của tư nhân không được kiểm soát đến nơi đến chốn.

Kết quả điều tra do Bộ Y Tế và WHO đồng thực hiện vừa được công bố giữa tuần qua cho thấy, tỷ lệ đàn ông Việt Nam uống rượu lên đến 77%. Điều đáng lo là, trong 10 năm qua, số lượng rượu, bia sử dụng trên thế giới không tăng nhưng ở Việt Nam lại tăng dữ dội. Từ những năm 2003-2005, lượng tiêu thụ bia rượu tính trên đầu người là 3.8 lít/năm, năm 2010, tăng gấp đôi là 6.6 lít/năm. Dự báo cho năm 2025, con số này sẽ tăng lên 7 lít cho mỗi đầu người một năm. Việt Nam tiêu thụ khoảng 3.4 tỷ lít bia và 70 triệu lít rượu, đấy là chưa kể mỗi năm Việt Nam còn tiêu thụ khoảng 200 triệu lít rượu “tự biên!”

Chính phủ rõ ràng không có biện pháp nhằm hạn chế bia, rượu gây ra, dự thảo chống tác hại của rượu, bia đề xuất quy định cấm bán rượu, bia sau 10 giờ tối xem có vẻ khôi hài. Như vậy, dân nhậu có thể mua trước vài két bia trước thời gian này và sau đó thoải mái nhậu cho đến sáng. Cũng không có luật nào cấm trẻ em dưới 21 tuổi “nốc” bia rượu.

Nhiều ý kiến cho rằng người Việt Nam uống rượu bia vô độ và không biết kiềm chế, sau đó lại thoải mái leo lên xe lái đi, “anh hùng” có bao giờ tự nhận là mình đã say.

Việt Nam từ những năm 1975 trở về sau này đã tạo ra một thứ “văn hóa nhậu nhẹt.” Đàn ông sau giờ làm việc, đi thẳng về nhà với vợ, không biết nhậu là những “thằng hèn” không bao giờ thành công mà cũng chẳng được ai thuê mướn!

Tất cả các mối quan hệ giữa nhân viên và thủ trưởng, công ty và đối tác làm ăn, công ty và khách hàng đều được xây dựng trên bàn nhậu. Càng biết uống, càng được lòng chủ, càng dễ thăng chức, càng được lòng đối tác, càng dễ ký hợp đồng.

Ông Jean-Francois van Boxmeer, tổng giám đốc Heineken, đồng ý Việt Nam là quốc gia tiêu thụ bia cao nhất Đông Nam Á, với 3.4 tỷ lít bia trong năm 2015, đứng thứ ba châu Á sau Nhật và Trung Quốc, và nằm trong “Top 25” của thế giới. Nhưng chúng ta nên nhớ rằng, dân số Việt Nam chỉ có 91 triệu, Nhật 127 triệu, và Trung Quốc là 1.3 tỷ người.

Như vậy, Việt Nam quả là “anh hùng,” vì người ít nhưng chịu nhậu nhiều, hơn là các quốc gia nhiều người mà nhậu ít.

Nhậu nhiều, nhậu giỏi, “chịu chơi” như vậy, nhưng gần 16 lao động Việt mới có năng suất làm bằng một người Singapore. Nếu giữ tốc độ này, phải mất hơn 60 năm, Việt Nam mới đuổi kịp được Singapore. Tương tự, một người Nam Hàn cũng có năng suất lao động bằng bảy người Việt cộng lại. Mức năng suất lao động của nước ta cũng bị Thái Lan, Philippines, Trung Quốc… bỏ xa.

Khi say xỉn rồi còn biết gì đến cảnh nước mất nhà tan. Xưa kia, mình trách Tây bày ra trò đá banh, hội chợ, bắn pháo bông… cho dân quên chuyện nô lệ, bây giờ chỉ nội cái văn hóa nhậu nhẹt đầu đường cho tới khuya, thì dân đâu còn muốn thấy, chẳng thèm nghe, chỉ còn tranh nhau nói lè nhè!

LỜI NGUYỆN

LỜI NGUYỆN

Lạy Chúa, đây là ước mơ của con về thế giới :
Con mơ ước tài nguyên của cả trái đất này
là thuộc về mọi người, mọi dân tộc.
Con mơ ước
không còn những La-da-rô đói ngồi ngoài cổng,
bên trong là người giàu yến tiệc linh đình.
Con mơ ước mọi người đều có việc làm tốt đẹp,
không còn những cô gái đứng đường
hay những người ăn xin.

Con mơ ước
những ngưòi thợ được hưởng lương xứng đáng,
các ông chủ coi công nhân như anh em.
Con mơ ước
tiếng cười trẻ thơ đầy ắp các gia đình,
các công viên và bãi biển đầy người đi nghỉ.

Lạy Chúa của con,
con ước mơ một thế giới đầy màu xanh,
xanh của rừng, xanh của trời, xanh của biển,
và xanh của bao niềm hy vọng
nơi lòng những ai ham sống và ham dựng xây.

Nếu Chúa đã gieo vào lòng con những ước mơ,
thì xin giúp con thực hiện những ước mơ đó.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Tự chui vào lưới, tự đem nạp mình

Tự chui vào lưới, tự đem nạp mình

13-4-2018

Bài viết của tác giả Vũ Thanh Ca, đăng trên Thanh Niên, ngày 09/04/2018, với tựa đề: Philippines tự giăng bẫy chính mình, có đoạn: ‘’Theo truyền thông nước ngoài, Tổng thống Duterte hồi tháng 2 phát biểu hợp tác giữa hai nước giống như ‘đồng sở hữu’ thay vì chiến tranh. Sau đó, Ngoại trưởng Alan Peter Cayetano lại nói do hạn chế về tài chính, Philippines không thể tự khai thác dầu khí tại các vùng biển của mình mà sẽ đàm phán hợp tác giữa một công ty nước này với một công ty Trung Quốc. Dường như chính quyền Philippines đang mắc vào cái bẫy do mình tự tạo nên…”

Chỉ với một vụ việc hợp tác khai thác dầu khí, tác giả đã đưa ra nhận định như vậy. Nhưng nhận định này được khá nhiều người tán đồng, thì thử xem xét tình hình Việt Nam như thế nào?

Về chủ quyền lãnh thổ

Đàm phán song phương, trao đổi nghị định thư, hội nghị, giao lưu… rồi ký kết các hiệp định phân định chủ quyền giữa hai nước Việt Nam – Trung Quốc luôn luôn được tổ chức. Và mỗi khi ký kết thì đường biên giới được vẽ lại. Một phần lãnh thổ mà chỉ “Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác” là lời của vua Trần Nhân Tông chỉ dụ, lại bị dâng cho phía Trung Quốc, kể cả trên biển lẫn trên đất liền.

Trên biển, Trung Quốc vẽ thêm đường lưỡi bò, còn có cái gọi là đường chín đoạn, tung hoành thao túng, muốn nuốt trọn biển Đông. Lãnh đạo chóp bu Việt Nam im như thóc, hèn hạ, cúi đầu thuần phục. Trong khi đó, Philippines dám đưa sự vụ ra tòa án quốc tế. Đã vậy, các lãnh đạo còn trơ trẽn đưa ra chính sách bảo vệ chủ quyền biển đảo bằng… ngư dân bám biển mưu sinh với nghề của họ. Ngư dân thì liên tục bị tàu cá Trung Quốc, thực chất trong số đó có một số tàu ngụy trang ngang nhiên xâm phạm lãnh hải hăm đọa, đâm chìm và kể cả bắt, bắn giết, cướp tài sản.

Đến cái tên gọi tàu Trung Quốc cũng không dám hé môi, phải gọi bằng ‘tàu lạ’. Sự vụ mới nhất là vào ngày 4/4, hai tàu cá Nghệ An bị đâm chìm khi đánh bắt ở vùng biền Vịnh Bắc Bộ, cách Hòn Mê – Thanh Hóa khoảng 90 hải lý về phía Đông Bắc, 19 thuyền viên trên hai tàu phải đối mặt với tử thần trong 6 tiếng đồng hồ lênh đênh trên biển.

Trên đất liền thì tư tưởng “núi liền núi, sông liền sông”, đồng nghĩa như hai mà một, không còn chia cắt, luôn luôn được gọi là quán triệt triệt để. Đường biên giới bị mờ nhạt bởi hai sắc màu quân chủng Biên Phòng chẳng khác là mấy. Để nói lên tình hữu nghị, anh em một nhà không gì tốt hơn là hai sắc áo như hai anh em sinh đôi này cùng chung sức tuần tra – đó là sự vụ lực lượng Biên phòng tỉnh Lào Cai và tỉnh Vân Nam (Trung Quốc) tổ chức tuần tra chung biên giới lần đầu tiên vào ngày 11/4 ở quy mô cấp tỉnh. Rồi đây chắc chắn sẽ nâng lên tầm quốc gia.

Người Trung Quốc thoải mái lách luật như chốn không người để mua, để sở hữu đất đai. Và họ xây dựng nhà cửa, xây dựng những ngôi làng riêng cho mình khắp chốn trên đất Việt Nam. Những ngôi làng như là những hậu cứ vững chắc cho tiền phương. Nhất là ở những thành phố lớn, những địa điểm chiến lược trọng yếu như Đà Nẵng, Nha Trang, Vịnh Cam Ranh, Bình Dương… Không có sự “bật đèn xanh” thì không dễ có chuyện này xảy ra.

Ngày 12/11/2017, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và Tổng Bí thư Tập Cận Bình cùng nhau chứng kiến lễ ký kết 12 văn kiện hợp tác giữa hai nước. Trong đó có Bản Ghi Nhớ giữa hai chính phủ về thúc đẩy kết nối giữa khuôn khổ “Hai hành lang, một vành đai” với sáng kiến “Vành đai và Con đường”.

“Vai đai và con đường” thực chất là sáng kiến “con đường tơ lụa” mới, con đường phục vụ cho giấc mộng xưa cũ, “giấc mộng Trung Hoa – giấc mộng bá chủ”. Ký văn kiện ghi nhớ chẳng khác nào chấp cánh thêm cho ước mơ ngàn đời của Trung Quốc.

Về thương mại – kinh tế

Cán cân thương mại nghiêng hẳn về phía Trung Quốc. Chưa có con số thống kê cụ thể về chênh lệch, nhưng hãy tới các cửa khẩu phía Bắc để cảm nhận điều này, có thể viết con số tỷ lệ 1/10 là cách phổ biến khiêm tốn, giảm thiểu đi rất nhiều.

Cho nên hàng hóa Trung Quốc tràn ngập ở Việt Nam, từ thượng vàng cho tới hạ cám, từ chất lượng cao cho tới hàng “chợ”, từ nguyên liệu thô cho tới thành phẩm. Trong khi đó, Việt Nam chủ yếu xuất thô, đào bới tài nguyên lên bán cho họ với cái giá rẻ mạt, thậm chí gây lỗ lã như tập đoàn Than – Khoáng sản Việt Nam từng báo cáo.

Trung Quốc thao túng nền kinh tế Việt Nam bằng nhiều hình thức gây hỗn loạn thị trường, rối loạn sản xuất… Như tập trung mua rồi bỗng dưng ngưng bặt, làm ứ đọng sản phẩm, rớt giá thê thảm, hoặc tập trung mua một loại sản phẩm để hướng người Việt Nam sản xuất rồi cũng ngưng mua nửa chừng, gây nhiều hệ lụy khôn lường.

Và cậy thế đe dọa, chẳng hạn như đe dọa tấn công nếu Việt Nam tiếp tục thăm dò dầu khí ở Bãi Tư Chính, vừa rồi phải ngừng hợp tác với tập đoàn dầu khí Repsol, trong việc thăm dò khai thác dầu mỏ. Tương tự như chủ quyền trên bộ, lãnh đạo chóp bu lại tiếp tục nhượng bộ, thuần phục, cúi đầu vâng dạ.

Về dự án, đầu tư

Các dự án khắp cả nước đều thấy hiện diện bóng dáng của Trung Quốc. Hiện hiện về hợp tác kỹ thuật, hiện diện về hợp tác đầu tư, hiện diện về nhân công lao động… Đặc biệt là về phương diện tài chính, cho vay tài chính để thực hiện dự án, cũng từ đây họ dễ bề nắm cán của dự án, “trao” lại phần lưỡi cho Việt Nam cầm.

Nhiều dự án có sự hiện diện của Trung Quốc kéo dài lê thê, đội vốn triền miên, hơn thế nữa nhiều dự án còn gây thảm họa môi trường. Rất nhiều thảm họa sờ sờ trước mắt, không cần phải kể ra nữa.

Về văn hóa, du lịch

Từ lâu, Nho giáo đã được xếp vào hàng hủ nho, phong kiến. Viện Khổng Tử được xây dựng ở Hà Nội, bởi Trung Quốc vẫn muốn truyền bá văn hóa cổ hủ cho dân Việt để ngày càng mụ mị, ngày càng thành bầy cừu dể dễ bề thuần hóa. Tư tưởng “một dân tộc” cũng được nói theo kiểu quán triệt triệt để.

Các cuốn sách đề cao chủ nghĩa cá nhân, tôn vinh lãnh tụ của Trung Quốc được dịch khá rầm rộ. Ngay kẻ muốn “dạy cho Việt Nam một bài học” – Đặng Tiểu Bình, kẻ ra lệnh tấn công xâm lăng Việt Nam cũng được vinh danh là “một trí tuệ siêu việt”…

Các chính sách thực thi, tuyên truyền ở Trung Quốc như thế nào thì y như rằng lãnh đạo Việt Nam học hỏi thực hiện theo y như thế ấy.

Việt Nam luôn có chính sách ưu đãi về du lịch, về visa, về hộ chiếu cho công dân Trung Quốc. Hiện nay người Trung Quốc đã được lái xe vào lãnh thổ Việt Nam 180 km. Người Trung Quốc thoải mái du lịch Việt Nam, tràn ngập Việt Nam, họ mang theo văn hóa hiện tại của họ, thứ văn hóa bạo lực, hồ đồ, chụp giật, vô cảm, làm ảnh hưởng không ít tới người Việt.

Bên cạnh việc cho du nhập những văn hóa này, họ còn sử dụng chính sách người Việt tự giết người Việt. Như tuồng những hóa chất độc hại, tuyên truyền dụ dỗ những kẻ hám lợi dùng hóa chất này để sản xuất, chăn nuôi… những hóa chất tồn đọng, tích trữ trong thành phẩm gây nhiều căn bệnh cho con người khi sử dụng, nhất là căn bệnh ung thư.

***

Trong một bài viết nhỏ, khó có thể xem xét thấu đáo toàn bộ hiện tình đất nước. Chỉ sơ lược một số vấn đề nổi cộm như trên cũng có thể đưa ra nhận định rằng, “Lãnh đạo chóp bu Việt Nam đã tự bủa lưới, tự chui mình vào trong lưới rồi mắc cứng trong đó”.

Chưa biết Philippines có tự giăng bẫy, tự mắc bẫy hay không, tuy nhiên, họ cũng có thể tự tháo bẫy, hoặc đã mắc bẫy cũng có thể tự gỡ bẫy, dĩ nhiên phải chấp nhận chịu thương tích.

Với lãnh đạo chóp bu Việt Nam thì, đã tự bủa lưới, đã tự mắc lưới nên khó hòng tự thoát ra, nếu không muốn nói là không thể. Chỉ còn cách chịu nạp mình. Cái lưới khác hẳn với cái bẫy.

Bây giờ, chỉ còn một cách để thoát ra, một cách duy nhất là quay đầu về với dân, đừng độc đoán đi ngược lòng dân mãi nữa, có như vậy, nhờ sự giúp đỡ từ dân chúng, mới có thể tháo gỡ được.

                        MỘT NGÀY, MỘT NĂM VÀ ĐỜI NGƯỜI !!!

“Tình yêu không phân biệt con người. Chỉ có con người phân biệt tình yêu.

Vì thế, yêu thương là hành vi tự do nhất”

 

 

                        MỘT NGÀY, MỘT NĂM VÀ ĐỜI NGƯỜI !!!

– Một ngày rất ngắn, ngắn đến mức chưa nắm được cái sáng sớm thì đã tới hoàng hôn.

– Một năm thật ngắn, ngắn đến mức chưa kịp thưởng thức sắc màu đầu xuân thì đã tới sương thu.

– Một cuộc đời rất ngắn, ngắn tới mức chưa kịp hưởng thụ những năm tháng đẹp thì người đã già rồi.

– Luôn luôn đến quá nhanh mà hiểu ra thì quá muộn, cho nên chúng ta phải học cách trân trọng, trân trọng tình thân, tình bạn, tình đồng nghiệp, tình yêu, tình vợ chồng, tình phụ mẫu, tình đồng loại …

– Vì một khi đã lướt qua , thì khó có thể gặp lại.

– Sau 20 tuổi, thì đất khách và quê nhà giống nhau vì đi đến đâu cũng có thể thích ứng.

– Sau 30 tuổi, thì ban ngày và ban đêm giống nhau vì mấy ngày mất ngủ cũng không sao.

– Sau 40 tuổi, thì trình độ học vấn cao thấp giống nhau, học vấn thấp có khi kiếm tiền nhiều hơn.

– Sau 50 tuổi, thì đẹp và xấu giống nhau vì lúc này có đẹp đến mấy cũng xuất hiện nếp nhăn và tàn nhang.

– Sau 60 tuổi, thì làm quan lớn và quan bé giống nhau vì nghỉ hưu rồi cấp bậc giống nhau.

– Sau 70 tuổi, thì nhà to và nhà nhỏ giống nhau vì xương khớp thoái hóa không thể đi được hết những không gian muốn đi.

– Sau 80 tuổi, thì tiền nhiều và tiền ít giống nhau vì có tiêu cũng chẳng tiêu được bao nhiêu tiền.

 

–  CUỘC ĐỜI CỦA BẠN VÀ TÔI LÀ NHƯ VẬY, KHÔNG KHÁC NHAU NHIỀU…

 

–  NHÌN RA, HIỂU ĐƯỢC, THẤU HIỂU RỒI, CUỘC ĐỜI LÀ NHƯ THẾ …

 

– TRÂN TRỌNG NHỮNG THỨ ĐÃ CÓ VÀ ĐANG CÓ …

From: Tu Phung

Số người chết vì ung thư 1 ngày tại VN còn khủng khiếp hơn số người chết trong cuộc chiến tại Syria.

Image may contain: one or more people and text

Thao Teresa  Follow

Có khi nào các bạn tự hỏi nguyên nhân tại sao chúng ta lại có cuộc sống quá bất hạnh như ngày hôm nay? Tôi nói nhé : là các bạn hèn và vô cảm, là các bạn không quan tâm đến chính trị , các bạn bỏ mặc cuộc sống và lợi ích mà đáng ra các bạn phải được hưởng từ những gì các bạn đóng góp cho xã hội này,nhà nước này.

Các bạn hãy nhìn xung quanh nơi mà chúng ta đang sống có cái gì an toàn không? Các bạn bỏ đồng tiền từ mồ hôi nước mắt ra mà có mua được thực phẩm sạch ko bị hoá chất ko?

Các bạn bỏ tiền hàng tháng để mua nước sạch dùng nhưng liệu nước có sạch ko? Tất cả từ môi trường đến thực phẩm ,đường nước, đường thở của các bạn đều bị hoá chất , các bạn mua xăng cũng bị đánh thuế môi trường đó thôi, vậy môi trường cũng phải bỏ tiền ra để mua đó , chỉ có Việt Nam mới như này thôi.

Các bạn thử tìm xem tại VN bây giờ ăn gì để tránh ung thư??? Các ban nghành kiểm định chất lượng an toàn thực phẩm vẫn ăn lương bao nhiêu năm nay đấy thôi và họ đã làm gì???

Hậu quả các bạn có bị sao thì kiện ai? Ai chịu trách nhiệm? Xin thưa: không ai hết.

Tất cả những lời nói của bọn quan chức đang cầm quyền đất nước này chỉ là xảo ngôn khi mà sự thật nơi chúng ta đang sống đã phơi bầy tất cả.

Đúng không các bạn? Những công dân cũng đang bất hạnh như tôi.

Tôi đi nhiều bệnh viện nên tôi quá rõ, số bệnh nhân mắc ung thư quá đông và độ tuổi thì ngày càng trẻ. Không lâu đâu, các bạn cứ dành tiền mà mua quan tài đi là vừa . 

8 BÍ QUYẾT ĐỂ BẠN ĐƯỢC NGƯỜI KHÁC YÊU MẾN TÔN TRỌNG

  8 BÍ QUYẾT ĐỂ BẠN ĐƯỢC NGƯỜI KHÁC YÊU MẾN TÔN TRỌNG

 

Thanh Nguyên

 

Sống ở trên đời, hẳn ai cũng mong muốn được nhiều người yêu quý, tôn trọng. Ước vọng chính đáng là vậy, nhưng sao đôi khi ta thấy thật khó đạt được? 8 lời khuyên đơn giản dễ thực hiện dưới đây chắc chắn sẽ giúp bạn cải thiện mọi mối quan hệ dù là trong gia đình, hay ngoài xã hội, thậm chí có thể làm thay đổi cuộc đời bạn đấy!


1. Không bao giờ trễ hẹn hay thất hứa


Lời khuyên này chắc hẳn không còn mới đối với mỗi chúng ta. Ở đây chúng tôi chỉ đề cập đến mục đích mà không bàn về hành động. Hãy nhớ bạn không trễ hẹn trước hết bởi bạn tôn trọng người khác. Bạn hiểu rằng, thời gian là tài sản quý giá nhất của mỗi người, bởi nó là hữu hạn. Việc giữ lời hứa cũng như vậy.


Lời hứa là một công bố của ai đó về việc sẽ làm hoặc ngưng làm một việc cụ thể nào đó. Nó cho đối tượng được hứa quyền được kỳ vọng rằng sự việc đó chắc chắn sẽ xảy ra. Khi bạn luôn giữ lời, bạn được đánh giá là người có uy tín, đáng tin cậy. Nếu tính cách làm nên đặc tính của một cá nhân, thì khả năng giữ và thực hiện lời hứa là điểm khởi đầu tạo nên một nhân cách trung thực, chân thành.


2. Hãy làm một người lịch sự, có văn hóa

 

Bạn có muốn bị ai chặn lời khi đang nói? Bạn có muốn bị mắng chửi, hay làm cho mất mặt trước những người khác? Bạn có muốn nhìn thấy người khác vứt rác bừa bãi nơi công cộng?… Hãy nhớ rằng, cũng như bạn, không ai muốn như vậy. Trong cuộc sống có vô vàn tình huống đang chờ để bạn có thể thể hiện phép lịch sự của một người luôn biết nhận ra và tôn trọng cảm xúc của người khác.


Trưa nay bạn có hẹn ăn trưa với một đồng nghiệp cũ và chị ấy đang muốn gặp bạn để chia sẻ về những khó khăn mà chị ấy đang phải đối diện trong công việc? Sẽ không dễ để bạn duy trì sự tập trung vào những câu chuyện mà bạn không mấy quan tâm. Trong tình huống này lời khuyên cho bạn là hãy tìm mọi cách để loại bỏ những thứ có thể làm bạn xao nhãng. Ví như: bỏ điện thoại sang một bên, giữ ánh mắt của bạn tập trung vào người đối diện. Hãy hiểu rằng, họ đang cần bạn ở đó, lắng nghe.

 

3-Chân thành

 

Chân thành có tiếng nói riêng để người khác nhận ra. Nó chỉ đến khi trong tâm ta hoàn toàn thuần tịnh, không có bóng dáng của dối trá, lọc lừa hay đơn giản là giả bộ.


Chân thành phát khởi khi tâm hoàn toàn thuần tịnh.


Hãy thực hành thường xuyên việc thanh lọc tâm bằng cách nhận biết và diệt trừ những tâm bất thiện, ngay tại thời khắc nó xuất hiện trong tâm ta.. Bạn hãy học cách làm chủ những suy nghĩ của bản thân. Nên nhớ bất kể ai cũng muốn gìn giữ một mối quan hệ chân thành, dựa trên sự hiểu biết và tin tưởng tuyệt đối.


4. Bỏ đi cái tôi ngạo mạn


Có lẽ đây là một trong những việc khó nhất, nhưng vì khó nhất mà làm được thì sẽ có tác dụng mạnh mẽ nhất để biến đổi hết thảy mọi hoàn cảnh không mong muốn.


Rất nhiều người cho rằng việc giữ ý kiến, quan điểm cá nhân, không thỏa hiệp với những ý kiến trái ngược với mình, mới là cách để họ thể hiện sức mạnh và uy lực. Họ đang rất nhầm lẫn. Có một thực tế, mỗi người là một cá thể riêng biệt có những suy nghĩ, quan điểm khác nhau, được hình thành qua quá trình giáo dục và phát triển kinh nghiệm cá nhân. Khi chúng ta biết cách vượt khỏi cái tôi đơn nhất, để học và tôn trọng những sự khác biệt, chúng ta đã cho mình cơ hội được phát triển toàn diện nhất. Chính vì bị bó buộc giới hạn trong cái tôi chật hẹp, con người mới bị những lo toan, sợ hãi, nghi ngờ, hay do dự khống chế. Hãy luôn ghi nhớ, tôn trọng sự khác biệt chính là chìa khóa gắn kết mọi mối quan hệ của bạn.


5. Đừng khoác lác


Thật đáng buồn, khoác lác dường như đang trở thành một thuộc tính khá điển hình của dân chúng trong xã hội hiện đại. Nó chính là sản phẩm lỗi của một nền kinh tế thị trường cạnh tranh khốc liệt, khi các chiêu trò PR, “đánh bóng” tên tuổi một cách vô lối được xã hội chấp nhận và cổ xúy.


Người có thói quen khoác lác tưởng rằng việc đó sẽ giúp đề cao bản thân, mà không biết thực ra là ngược lại. Nhìn từ góc độ khác, những kẻ thích tự đề cao mình thường được đánh giá là những người hay nói dối. Họ vô tình biến mình thành những đối tượng phải tránh xa trong mọi cuộc tiếp xúc. Hãy tập cho mình thói quen lắng nghe, và chỉ nói khi những điều bạn nói là lời chân thực.

 

6. Quan tâm đến người khác


Bạn biết không, nơi nào có tình yêu và sự quan tâm, nơi ấy có phép màu. Hãy liên tưởng cuộc sống giống như một chuyến du hành, mà mỗi người chúng ta là một thành viên trong đó. Chuyến du hành có thể sẽ gặp nhiều khó khăn, trắc trở. Chẳng phải sẽ tốt hơn, nếu các thành viên biết quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau? Hãy sẵn sàng chìa tay ra giúp đỡ, bất kể lúc nào, khi ai đó đang cần bạn. Sự đồng điệu về tinh thần mới là sợi dây liên kết bền vững nhất trong cuộc sống.


7. Hãy hào phóng


Cho đi để nhận được nhiều hơn.


Hào phóng nghĩa là cho đi nhiều hơn những gì bạn có thể cho. Thống kê cho thấy, cuộc sống của những người hào phóng có xu hướng dễ chịu hơn, lành mạnh hơn và hạnh phúc hơn so với những người khác. Hào phóng là tính cách của những người có năng lực tạo ra sự khác biệt, họ luôn sẵn sàng chủ động giúp đỡ những người xung quanh. Và tất nhiên, hào phóng sẽ mang đến cho bạn nhiều mối thâm tình.


8. Biết cảm thông


Ngày nay, người ta dễ dàng chỉ trích người khác trong mọi tình huống, thay vì đặt mình ở vị trí của họ để cảm thông và chia sẻ.. Nếu bạn muốn hóa giải xung đột, và biến nó trở thành cơ hội tạo thiện cảm, hãy luôn nhớ câu thần chú sau: “Nếu tôi ở vào hoàn cảnh của ông, tôi cũng sẽ hành động như vậy”. Vâng, hãy bắt đầu thay đổi cách mà bạn đối diện với mâu thuẫn, hãy tập nhìn vấn đề từ lăng kính của người khác, bạn đang thay đổi chính cuộc đời bạn bằng cách này đấy.


Những gợi ý trên đây là kinh nghiệm đúc rút và được chia sẻ từ một số người luôn luôn có những đáp án chính xác cho mọi tình huống trong cuộc đời. Tất cả những ai tiếp xúc với họ đều yêu mến và ngưỡng mộ họ. Nếu các bạn có may mắn đọc được những lời khuyên này, hãy đọc lại nó nhiều lần, và quan trọng hơn, biến nó thành bí quyết hạnh phúc của bạn ngay nhé.

 

Tham khảo: VisionTimes

NGĂN CẢN

NGĂN CẢN

Trong buổi tối ngày Chúa nhật Phục Sinh, các tông đồ tụ họp trong một căn phòng ở tầng trên, các cánh cửa đều đóng kín.  Trong căn phòng này, tâm hồn các ông đầy nỗi ám ảnh vì sự vắng mặt của Đức Giêsu, và đầy những ký ức đắng cay – ngọt ngào về Người.  Chính tại nơi đây, vị Thầy đã rửa chân cho họ, và cử hành bữa Tiệc Ly với họ.  Nhưng cũng chính tại nơi đây, họ đã thề hứa trung thành với Người, một sự trung thành mà thậm chí ngay trong đêm hôm đó họ đã vi phạm.

Các tông đồ đều bị thương tích theo tính cách cá nhân – do nỗi sợ hãi, hoài nghi, tội lỗi, đau khổ và thất vọng.  Nhưng họ cũng bị thương tích theo tính cách tập thể nữa, bởi vì sự hiệp nhất giữa họ đã bị phá vỡ: có hai người trong số họ vắng mặt, một người bị chết (Giuđa), người kia thì đang bị khủng hoảng đức tin (Tôma).  Giống như tất cả những người đang đau khổ, họ đã tạo ra một hàng rào chung quanh họ.

Đức Giêsu không chờ đợi họ đến với Người.  Người đã đến với họ, trong khi họ vẫn còn đang sợ hãi và đầy tội lỗi (do sự hèn nhát và phản bội của họ).  Bằng một động tác mạnh mẽ, Người đã bẻ gãy hàng rào đó, và đến đứng giữa họ.  Người không la rầy, hoặc thậm chí quở trách họ, vì đã không làm tròn phận sự đối với Người.  Ở đây không hề có cảnh la rầy, buộc tội.  Người biết cảm giác của họ ra sao, do đó, Người không hề đụng chạm vào những vết thương của họ.  Thay vào đó, Người đã mang lại cho họ điều mà họ cần một cách tuyệt vọng.  Người nói với họ “Bình an cho anh em.”  Người nói câu này không chỉ một lần, mà đến hai lần, để đảm bảo rằng câu nói đó thấm sâu vào tâm hồn họ.  Trong khi đón nhận sự bình an của Người, thì họ cũng được đón nhận cả ơn tha thứ nữa.

Đột nhiên, một điều vĩ đại nhất và tuyệt vời của ơn bình an đánh động tâm hồn họ: cái chết, sự dữ, và sự phản bội đã bị chế ngự.  Lòng tốt, tình yêu, sự sống đã chiến thắng.  Đức Giêsu khiêm tốn đã chiến thắng, vượt lên trên tất cả những sức mạnh của sự dữ đã từng dàn hàng chống lại Người.  Một cuộc khởi sự tươi mới có thể diễn ra.  Kết quả là tâm hồn họ được tràn đầy niềm vui.

Phương pháp của Đức Giêsu thật êm dịu.  Nơi Người, không hề có nét khắc nghiệt.  Đức Giêsu khiêm tốn, Đấng chiến thắng vượt lên trên cái chết, đã ban lòng can đảm cho các tông đồ hiện đang bị nghiền nát của Người, chữa lành những vết thương, đổi mới niềm hy vọng của họ, ban sự sống và sức mạnh cho họ.  Từ tình trạng hoàn toàn sụp đổ và thất bại, xuất hiện một nét gì đó mới mẻ một cách và dứt khoát. Kết quả là họ không chỉ tin tưởng nơi Đức Giêsu, mà còn có lòng tự tin nữa.  Thật là một niềm vui khi đồng thời vừa được nhận biết, vừa được yêu mến một cách trọn vẹn.

Biến cố Phục sinh không lấy đi nỗi đau khổ, hoặc loại trừ nỗi sợ hãi của chúng ta.  Nhưng sự Phục sinh giới thiệu một yếu tố mới cho cuộc sống, đem lại ý nghĩa và soi sáng cho nỗi đau khổ của chúng ta bằng niềm hy vọng.  Tất cả đều trở nên khác biệt, bởi vì Đức Giêsu đang sống động và nói những lời nói ban bình an cho chúng ta, giống như Người đã từng nói với các tông đồ.  Khi bị sa ngã vì những thử thách và cám dỗ, chúng ta có thể rút ra được lời động viên từ câu chuyện các môn đệ của Đức Giêsu, tất cả họ đều đã từng bị sa ngã trong suốt cuộc khổ nạn của Người.

Do đó, giữa chúng ta có một niềm vui âm thầm và một cảm giác an bình, bởi vì chúng ta biết rằng sự sống mạnh mẽ hơn cái chết.

Sưu tầm

****************************** **********

Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh,

Xin ban cho con sự sống của Chúa, sự sống làm đời con mãi mãi xanh tươi.

Xin ban cho con bình an của Chúa, bình an làm con vững tâm giữa sóng gió cuộc đời.

Xin ban cho con niềm vui của Chúa, niềm vui làm khuôn mặt con luôn tươi tắn.

Xin ban cho con hy vọng của Chúa, hy vọng làm con lại hăng hái lên đường.

Xin ban cho con Thánh Thần của Chúa, Thánh Thần mỗi ngày làm mới lại đời con.

From Langthangchieutim gởi