TIỆC VĨNH CỬU – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa!”

“Có hai loại người trong các bữa tiệc – những người muốn về nhà sớm và những người muốn là người cuối cùng ra về. Vấn đề là họ thường kết hôn với nhau!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Thật thú vị, Lời Chúa hôm nay không nói đến một bữa tiệc vốn có thể dẫn đến các cuộc hôn nhân không mấy suôn sẻ! Ở đây, Chúa Giêsu nói đến một bữa tiệc mà ai đã có mặt thì chỉ muốn ở lại vĩnh viễn và không bao giờ muốn ra về. Đó là bữa tiệc Thiên Chúa đã dọn sẵn cho những ai yêu mến Ngài, ‘tiệc vĩnh cửu’, ‘tiệc thiên đàng!’.

God’s Great Banquet - Pastor Matt Poole - YouTube

“Tiệc” biểu thị nơi gia đình và bạn bè quây quần bên nhau để ăn mừng và tận hưởng hạnh phúc, tình thân, quanh cùng một bàn ăn. Hình ảnh này nói lên sự thân mật của chúng ta với Thiên Chúa Ba Ngôi và niềm vui mà chúng ta sẽ tìm thấy ở ‘Đất Hứa’. Chính Thiên Chúa đã chuẩn bị mọi sự và Ngài mời chúng ta vì “cỗ bàn đã sẵn”. Ngài muốn chúng ta ở bên Ngài; muốn tất cả mọi người nam nữ ở bên Ngài; muốn bạn và tôi ở bên Ngài.

Baptism and Its Importance - World Mission Society Church of God

Tuy nhiên, trước hết, bạn phải khao khát đến đó! Và mặc dù biết khá rõ thiên đàng là nơi chúng ta có thể ở với trạng thái tốt nhất, nên ở lại vĩnh viễn, vượt trên những ước vọng cao cả nhất của con người – “Điều mắt chưa hề thấy, tai chưa hề nghe, và lòng người chưa hề nghĩ tới”; và do đó, không gì có thể so sánh – thì tất cả chúng ta đều có khả năng từ chối lời mời, vĩnh viễn bỏ lỡ bữa tiệc trọng vọng nhất, ‘tiệc vĩnh cửu’, mà Thiên Chúa có thể thết đãi: nhà của Ngài, bàn ăn của Ngài với sự thân mật của Ngài.

Pin de Jesvuse😘 en 2019 | Adan y eva, Creacion del mundo, Vestidos de ...

Thật không may, trên thực tế, chúng ta có khả năng đánh đổi Thiên Chúa để lấy bất cứ thứ gì ‘kém hơn’ Ngài! Một số người, chỉ vì một mảnh ruộng; người khác, mấy con bò! Bạn và tôi sẵn sàng đánh đổi Đức Chúa Trời và lời mời của Ngài để lấy điều gì? Thiên Chúa ‘hèn’ đến mức chúng ta có thể thay thế Ngài bằng bất cứ thứ gì sao? Ngược lại mới phải! Chúng ta cần đáp trả sự hào hiệp của Thiên Chúa bằng lời xin vâng, đầy lòng biết ơn và sự ngưỡng mộ. Trong thư Rôma hôm nay, Phaolô nói, “Anh em hãy vui mừng vì niềm hy vọng!”. Hy vọng gì? Hy vọng được ở bên Chúa! Thánh Vịnh đáp ca thật sâu lắng, “Hồn con xin Chúa giữ gìn, nép mình bên Chúa an bình thảnh thơi!”.

Anh Chị em,

“Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa!”. Thánh Ambrôsiô nói, “Thiên Chúa với lòng nhân từ, Ngài mời gọi mọi người, nhưng chính sự hèn nhát hoặc sự lạc lối của bạn và tôi chia cắt chúng ta với Ngài!”. Thánh lễ mỗi ngày là tiệc Nước Thiên Chúa Chúa Giêsu dọn trước cho chúng ta! Nhưng đó cũng là bất kỳ cách nào mà chúng ta được mời dự phần ân sủng của Ngài: Thánh lễ Chúa Nhật, những giây phút cầu nguyện, một cuốn sách nên đọc, một hành động bác ái Chúa muốn chúng ta thực hiện. Mọi cách mà ân sủng được ban đều là cách bạn được mời đến dự tiệc của Thiên Chúa trước khi dự tiệc đời đời trên trời. Buồn thay, một số người rất dễ kiếm cớ để từ chối lời mời đến chia sẻ ân sủng của Ngài!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con quá mất thời gian cho các bữa tiệc mà sớm muộn gì cũng phải ra về. Cho con luôn khát khao ‘tiệc vĩnh cửu’, ‘tiệc thiên đàng’, tiệc ở lại đời đời với Chúa!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

From: KimBang Nguyen

Mỗi tuần một chuyện hay: Cody Dorman, người truyền cảm hứng cho cả nước Mỹ về mối thiện cảm của mình với một chú ngựa

Theo Thời Báo Los Angeles

John Cherwa, 6-11-2023

Cody Dorman wears the winner's flower blanket after Cody's Wish's win in the Breeders' Cup Dirt Mile last year at Keenelend Race Course. ((Darron Cummings / Associated Press))

Cody Dorman đội chiếc chăn hoa của người chiến thắng sau chiến thắng của Cody’s Wish trong Breeders’ Cup Dirt Mile năm ngoái tại Trường đua Keenelend. ((Darron Cummings / Associated Press))© Được cung cấp bởi LA Times
 

Cody Dorman, người có mối quan hệ với chú ngựa Cody’s Wish (được đặt từ tên em), một thiếu niên mang đến nguồn cảm hứng cho đất nước Hoa Kỳ, đã qua đời khi đang bay từ Los Angeles đến Kentucky một ngày sau khi con ngựa Cody’s Wish giành chiến thắng trong cuộc đua Breeders ‘Cup – lần thứ hai . Em mất lúc mới 17 tuổi.

Kelly và Leslie Dorman, cha mẹ của Cody, cho biết trong một tuyên bố: “Chúng tôi rất đau lòng khi chia sẻ tin tức rằng Cody yêu quý của chúng tôi đã gặp phải một biến cố y tế trong chuyến đi về nhà ở Kentucky  và em ấy đã qua đời”. “Vào thứ Bảy, Cody đã chứng kiến ​​người bạn thân nhất của mình, Cody’s Wish, chú ngựa thể hiện sự kiên trì và dẻo dai thường thấy của mình khi giành được Breeders’ Cup lần thứ hai.

Tay đua Irad Ortiz Jr. cưỡi White Abarrio để giành chiến thắng trong Breeders 'Cup Classic vào thứ Bảy.

Em Cody sinh ra với hội chứng Wolf-Hirschhorn , một chứng rối loạn di truyền có thể khiến một người không thể đi lại hoặc giao tiếp. Lẽ ra anh ta không thể sống quá 2 năm nhưng sự thể đã diễn ra khác thường.

Số là hồi đó,  vào tháng 10 năm 2018, khi em Cody tham dự một sự kiện từ thiện có tên là “Make-a-Wish – Thực hiện một ước muốn” nhằm giúp các em thiếu nhi biết cách gầy dựng cho mình một con ngựa đua nhà nòi chuyên nghiệp, do Keeneland tài trợ, tại Trang trại nuôi ngựa Gainsborough ở Versailles, tiểu bang Kentucky. Đã có lo ngại trong ban tổ chức vì Em Cody bé nhỏ,  phải ngồi xe lăn trong khi ông Danny Mulvihill, quản lý trang trại, không biết làm cách nào để thực hiện điều ước đó cho em. Lý do là, khi một con ngựa non được mang đến cho em nhỏ, con ngựa rất có thể sẽ phản ứng bất ngờ với thiết bị xe lăn của Cody, vì xe trông có vẻ xa lạ đối với chú ngựa non. Cuối cùng, ông Danny đã chọn một chú ngựa bé bỏng, còn chưa được cai sữa khỏi mẹ mình, chú ngựa Dance Card.

Ông Danny nói: “Chú ngựa con vừa bước ra và nhìn chiếc xe lăn và Cody, rồi nhìn lần thứ hai rồi nhích lại gần hơn và nó cứ nhích lại gần hơn cho đến khi mũi nó ở ngay sát bàn tay của em Cody.”  rồi nó rúc mũi mình vào tay Cody và sau đó đầu nó gục vào lòng Cody. Mọi người đã không phải lo lắng vì phản ứng nguy hiểm bất ngờ xảy ra cho em Cody.

Năm tiếp theo, chú ngựa con được đặt tên là Cody’s Wish theo gợi ý của Mary Bourne, giám đốc văn phòng tại Gainsborough, người vẫn giữ liên lạc với gia đình ông bà Dorman, bố mẹ của em Cody.

Hai năm sau, Cody gặp vấn đề, em luôn bức xúc khi ở nhà và bố mẹ cậu nghĩ rằng chuyến thăm trang trại và xem con ngựa mà cậu có vẻ gắn bó sẽ giúp ích cho Cody.

Một lần nữa, người ta lại lo lắng vì con ngựa Cody’s Wish giờ đã trưởng thành và có kích thước lớn trọn, vừa vặn và nó đang trong quá trình tập luyện để chạy đua.

Mulvihill nói: “Những lời chính xác của huấn luyện viên nói với tôi khi anh ấy dắt chú ngựa bước ra là, ‘Con ngựa đó đã nhớ được em là ai rồi’. Một lần nữa, em Cody lại kéo nó, kéo nó, kéo nó về phía trước và nó ở ngay trước mặt. Con Cody tiến lại và rúc vào tay em.”

Cảnh đó tiếp tục diễn ra nhiều lần khi Em Cody đi xem đua ngựa ở mọi nơi, từ thành phố Churchill Downs, thành phố Keeneland, thành phố Saratoga và vào thứ Bảy, tại Santa Anita.

Cha mẹ Cody cho biết: “Với chẩn đoán của Cody khi mới sinh, chúng tôi luôn biết ngày này sẽ đến, nhưng chúng tôi quyết tâm giúp Cody sống cuộc sống tốt nhất của em cho dù chúng tôi có được một khoảnh thời gian bao lâu đi chăng nữa”.

Những hoài bão của Cody, về nhiều mặt, Em đã dạy chúng tôi một nhân sinh quan đó là luôn giữ thái độ tích cực và quan tâm đến những người xung quanh hơn là bản thân mình”.

“Đó là những đặc điểm mà Cody đã thể hiện hết lần này đến lần khác trong 18 năm chúng tôi may mắn có được con mình. Chúng tôi hoàn toàn ngạc nhiên khi chứng kiến ​​tác động của Cody đối với rất nhiều người (còn đang thờ ơ, chán nản với cuộc sống), qua cuộc hành trình mà con ngựa đua kỳ diệu này đã đưa tất cả chúng ta đi.”

LEXINGTON, KENTUCKY - NOVEMBER 05: Leslie Dorman comforts her son Cody in the winner's circle after Cody's Wish won the Breeders' Cup Dirt Mile during the 2022 Breeders' Cup at Keeneland Race Course on November 05, 2022 in Lexington, Kentucky. (Photo by Dylan Buell/Getty Images)


 

ÂM ĐỨC – Thái Hạo

Le Tu Ngoc

Tư Mã Quang, sử gia nổi tiếng từng viết trong gia huấn rằng: “Tích vàng lại cho con cháu, chưa chắc con cháu giữ nổi. Để sách lại cho con cháu, chưa chắc con cháu đọc nổi. Không bằng tích âm đức để con cháu có phúc hưởng lâu dài”. Âm đức là lặng lẽ làm việc tốt, âm thầm làm việc nghĩa, chứ không ồn ào mua danh khoe mẽ. Thiên chúa dạy rằng “tay phải làm việc thiện thì đừng để cho tay trái biết”, Đông phương thì gọi là chân nhân không lộ tướng.

Quan niệm này ngày nay dường như đã dần xa lạ với nhiều người. Tuy thế, cả Đông và Tây suốt hàng nghìn năm qua luôn có những gia tộc hưng thịnh bền vững nhiều đời. Nhìn lại tổ tiên của họ, người ta thấy rằng, những gia đình ấy đều có điểm chung: bác ái.

Bác ái là tấm lòng yêu thương rộng lớn, ngày nay gọi là tinh thần công lợi. Đó chính là “lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ” (Phạm Trọng Yêm).

Cũng ngày nay, nhiều gia đình quan lại vì vơ vét tàn bạo của thiên hạ mà giàu trăm nghìn vạn ức, mua siêu xe, xây biệt phủ, hưởng thụ xa hoa phè phỡn, nhưng có kẻ chưa quá ba đời đã lụi tàn, thậm chí làm quan vài năm đã thân bại danh liệt, “vợ thì người cưỡi, con thì người sai”. Đó chính là quả báo do tâm bất thiện mà nên. Quyền lực tiêu ma, của cải đã không còn đã đành mà đến sinh mạng còn khó giữ nổi. Lúc sống thì bị khinh bỉ, khi chết thì bị nguyền rủa.

“Âm đức” đó chính là một hình thức giáo dục sâu xa, vi diệu mà tổ tông trao truyền lại cho con cháu chứ không phải chuyện tâm linh kỳ bí gì cả. Ngược lại, cha mẹ tham lam, thượng đội hạ đạp, ức hiếp kẻ yếu, tiêu xài thác loạn thì con cháu cũng theo gương ấy mà lêu lổng chơi bời, bất nhân thất đức, gây họa trùng trùng. Thử hỏi, như thế, gia tộc sao không suy vong cho được?

Tâm người càng quảng đại thì cảnh huống càng rộng lớn, gia đình không những thịnh đạt mà xã hội cũng vì thế mà văn minh, phát triển. Bất cứ một dân tộc nào mà đa số dân chúng hẹp hòi, quan lại là một bọn chỉ quẩn quanh với danh lợi, với miếng ăn, chỉ biết tìm niềm vui từ thắt lưng trở xuống thì dân tộc ấy muôn đời không ngẩng đầu dậy được.

Thái Hạo


 

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Bùi Tuấn Lâm

 Ba’o Đàn Chim Việt

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

Trang Tuổi Trẻ Kon Tum có mục (“Mỗi Tuần Một Câu Chuyện Đẹp”) khá hấp hay. Tuần này, chuyện kể về một người già độc thân rộng rãi và hào phóng:

Quán bún bò 199 là chỗ dựa tài chính vững chắc giúp ông Lâm Kim Hùng (66 tuổi, Đồng Nai) nuôi hàng chục sinh viên nghèo hiếu học. Quán của ông vừa là nơi ăn ở miễn phí vừa là nơi tạo công ăn việc làm cho các bạn kiếm thêm thu nhập…

May mắn trong việc kinh doanh, quán bún bò mang lại nguồn thu nhập ổn định. Thế nhưng, vì sống một mình, nên khoảng lợi nhuận ấy quá dư giả so với cuộc sống bình thường của ông. Nhận thấy cứ để dành tiền mãi cũng chẳng được gì nên ông quyết định giúp đỡ cho những người có hoàn cảnh khó khăn.

Đối với ông, việc này không phải là làm thiện nguyện mà chỉ là ông đang trả “nợ đời”. Vì cuộc đời đã cho ông công ăn việc làm, có điều kiện hơn nhiều người nên ông mong muốn san sẻ bớt với những ai khó khăn hơn.

Tôi cũng biết một ông chủ quán khác bún bò hào sảng khác, tên Bùi Tuấn Lâm (BTL) ở Đà Nẵng. Nhân vật này cũng rất thường hay “trả nợ đời” bằng cách “san sẻ”, dù hơi nặng gánh gia đình:

Tối nay, ông lại ngang quán mình.

 Nhưng lúc nào ông cũng lướt đi qua rất nhanh. Và lần nào cũng vậy, mình phải chạy theo gọi ông mới quay lại. Nhưng không phải lúc nào ông cũng nhận. Có khi ông nói người ta mới cho ông tô cơm chiên ăn rồi, có khi lại nói có người cho tô cháo rồi, ông no rồi, con giữ lại bán đi. Khi nào đói ông lấy.

Và hôm nay thì ông nhận. Biết ông cả hơn hai tháng nay, từ ngày mở quán. Nhưng ít khi nói chuyện nhiều, vì ghé lấy rồi đi. Nay ông đứng đợi chiên gà lại cho nóng. Nên nói chuyện hỏi thăm, mới biết hằng ngày ông đi bán đến 2, 3h sáng. Và sau đó thì ghé công viên 23-9 ngủ tạm ở gầm cầu.

 Nghe mà xót.

 Gởi đồ cho ông, rồi lại dặn. Như những lần trước con nói, nay con nhắc lại ông nha, ông cháu mình vui vẻ quý mến nhau. Nên cứ đi ngang qua quán con thì ghé vào lấy đồ ăn nha, không ngại ngùng gì hết, cứ xem như con cháu. Tiền thì con không có, nhưng đồ ăn thì con luôn có nghen ông…

Cảm ơn con.

 Dạ con chào ông, chúc ông ngon miệng.

 Rồi nhìn ông lầm lũi bước đi, tự nhiên cay cay. Nghĩ lại mình còn sướng quá ấy chứ. Cảm tạ Chúa, vì nay con mở hàng món mới được tốt lành. Xin cho con buôn bán được thuận lợi, để qua đó con có thể làm được những chuyện bé nhỏ như này, và có tiền đặng còn trả nợ nghen Chúa.

 Lạy Chúa con yêu mến Ngài. Amen.

 Peter Lam Bui 26/05/2020

Phóng viên Bùi Thư (BBC) tường thuật: “Bên cạnh bán bún bò, ông Bùi Tuấn Lâm còn tổ chức bữa ăn 0 đồng cho những người có hoàn cảnh khó khăn trên địa bàn.”

Ngoài tính hào hiệp, BTL còn giầu chất hiệp sỹ và nghệ sỹ nữa. Ông là thành viên của Câu Lạc Bộ Bóng Đá No-U, luôn góp công góp sức giúp đỡ cho các gia đình tù nhân lương tâm, thường tham dự vào những cuộc biểu tình chống ngoại xâm, và hay đăng tải những bài viết liên quan đến việc bảo vệ môi trường.

Tất cả những hoạt động của ông đều không “được lòng” nhà nước (hiện hành) nên BTL bị sách nhiễu thường xuyên, và đôi lúc còn bị bạo hành. FB Hoang Vu cho biết:

“Vì lẽ đó, công việc làm ăn và chỗ trọ của Phêrô Bùi Tuấn Lâm ở Sài Gòn luôn bị công an làm khó dễ, hạch sách đủ kiểu… Sau khi lập gia đình, nhắm không thể trụ lại ở thành Hồ, Lâm Bùi đành đưa vợ về quê nhà là Đà Nẵng để tìm kế sinh nhai.

Từ lúc có 3 cô con gái xinh xắn, Lâm Bùi đã không còn tham gia phong trào đấu tranh như trước, chỉ lo kiếm tiền nuôi con bằng những công việc trang trí thiết kế tự do và bán quán Bún Bò BA CÔ GÁI. Những lúc rảnh rỗi thì Lâm Bùi mới lên facebook bình luận hài hước một số sự kiện thời sự, châm biếm những bất cập của cuộc sống…”

Cuộc sống ở VN hiện nay lại có quá nhiều điều “bất cập” để mà “bình luận” (hay giễu cợt) nên sự “hài hước” của BTL đã khiến ông bị bắt giam. Phil Robertson, thành viên của tổ chức Theo Dõi Nhân Quyền, tường thuật:

“Bùi Tuấn Lâm trở nên nổi tiếng vào tháng Mười một năm 2021 khi làm một đoạn video chế ghi hình bản thân bắt chước đầu bếp nổi tiếng có nghệ danh là Thánh Rắc Muối, người mấy ngày trước đã nổi như cồn ở Việt Nam sau khi rắc muối lên miếng bít tết dát vàng giá 2000 đô la và bón tận miệng cho bộ trưởng công an Việt Nam, Tô Lâm.

Trong đoạn video của mình, Bùi Tuấn Lâm thay miếng bít tết dát vàng bằng tô mì thường nhật với vài lát thịt và hành. Đoạn video này cũng được lan truyền rộng rãi, mang lại cho Bùi Tuấn Lâm cái tên lóng ‘Thánh Rắc Hành’ và tai tiếng cho ông bộ trưởng.

Người của ông bộ trưởng ra đòn trả đũa rất nhanh. Công an sách nhiễu và đe dọa Bùi Tuấn Lâm, 39 tuổi, theo dõi ông gắt gao, triệu tập và thẩm vấn ông, cũng như gây sức ép buộc ông đóng cửa quán mì bên lề đường của mình. Tháng Chín năm 2022, nhà hoạt động nhân quyền lâu năm bị bắt với cáo buộc ngụy tạo về ‘hành vi tuyên truyền chống nhà nước’ …. Tòa án kết án ông năm năm rưỡi tù giam cộng thêm bốn năm quản chế …”

Bản án này có hà khắc quá không?

Không đâu!

Vụ BTL và Tô Lâm không chỉ giản lược vào một cái án tù nặng nề mà còn nhiều màn “trả đũa” bẩn thỉu và ti tiện khác nữa, và chưa biết đến bao giờ mới có điểm dừng. Ngày 27 tháng 05 năm 2023, bà Lê Thanh Lâm cho biết:

Tôi không được vào tham dự phiên tòa. Tôi bị bạo lực, bị xúc phạm danh dự, bị xâm phạm thân thể. Hai em trai của chồng bị đánh bầm dập ngay trước tòa án.

Tôi không khỏi rùng mình khi nghĩ về những gì mà tôi và gia đình đã trải qua vào ngày diễn ra phiên toà xét xử chồng tôi là Bùi Tuấn Lâm. Tôi không nghĩ nơi mình đang đứng là trước cổng toà án và sau đó là UBND Phường mà lại bị chính những người của bộ máy công quyền hành xử thô bạo như thế.

Ngày 13 tháng 10 năm 2023 vừa qua, bà Lê Thanh Lâm  còn cho biết thêm:

Trại Giam Đà Nẵng ngăn cản không cho mẹ con tôi thăm gặp Bùi Tuấn Lâm?

Đã 2 tháng trôi qua, gia đình tôi vẫn chưa được thăm gặp ba của bọn trẻ.

– Trong tháng 9, không có cuộc gặp nào vì họ nói chồng tôi bị kỷ luật.

– Tháng 10, họ đồng ý cho thăm gặp lại nên đã nhận đơn từ ngày 2/10. Nhưng đến nay không giải quyết. Cán bộ trại giam nhận đơn của tôi đến hôm nay đã chặn luôn số điện thoại của tôi. Phó giám thị thì nói không nhận được đơn trình báo. Tất cả các phòng ban và cán bộ đều đùn đẩy qua lại cuộc thăm gặp này…

Thật khốn nạn!

Khốn nạn thì đã hẳn nhưng đôi ba câu hỏi vẫn cần được đặt ra: sao họ lại có thể khốn nạn đến thế được, và “họ” là ai vậy?

Xin thưa: họ là những người đeo đồng hồ mua bằng nhiều tỷ đồng, ở biệt phủ trị giá hằng trăm tỉ, trả học phí cho con nhiều gấp trăm lần tiền lương hàng tháng. Họ cũng là những kẻ có đủ nhẫn tâm ăn một miếng thịt bò dát vàng (trị giá “tương đương với tám tấn lúa khô”) trong khi suy dinh dưỡng vẫn là một vấn nạn lớn đối với rất nhiều trẻ thơ ở Việt Nam.

Quan niệm, thái độ, cũng như cung cách vị tha của BTL hoàn toàn tương phản với cuộc sống vị kỷ, bê tha và bất cận nhân tình của họ. Sự hiện diện cùng lối hành sử của ông đã khiến họ rất bận lòng. Bởi thế, họ đã tìm cách giam ông vào một nơi cho khuất mắt rồi nghĩ ra đủ trò đê tiện để hành hạ BTL và gia đình thân nhân của ông cho … thỏa dạ tiểu nhân.

Những kẻ ti tiểu, ác độc và bất nhân như thế thì ở đâu và thời nào mà không có. Điều không may của dân tộc VN là chúng lại đang “lãnh đạo” cái đất nước khốn khổ và bất hạnh này!


 

CHUYỆN THẬT KỂ VỀ “TẤM THẺ BÀI” CỦA NGƯỜI CHA- Truyện ngắn

Kimtrong Lam – Lương Văn Can 75.

Con gái 9 tuổi lạc qua Mỹ ngày 30 tháng 4 năm 1975, trở thành bác sĩ về Việt Nam chửa bệnh từ thiện, ra Nha Trang tìm lại cha mẹ các em, tình cờ xe hết xăng ngay chỗ mẹ ruột và hai đứa em đang cải táng mộ cha là một quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa cấp bậc Trung Sĩ tử thương vào ngày 30/04/1975, sau đó cô đã bảo lãnh cả mẹ và các em qua định cư tại Hoa Kỳ.

Câu chuyện được bắt đầu vào sáng ngày 23-3-1975

Sau khi chồng và con trai bị chết vì đạn pháo kích của Việt Cộng đồng thời bị thất lạc đứa con gái trong ngày di tản tại bãi biển Chu Lai tại Quảng Tín, chị Buôn tất bật chạy khắp nơi để hỏi thăm về đứa con gái của mình…chị đã được một người chạy nạn cho biết:

“Con bé khoảng 9 hay 10 tuổi mặc cái áo xanh, quần đen, cổ có đeo cái thẻ bài của lính là con chị sao?

Nó được một người trên ca-nô nhào xuống nước bơi vào vớt nó đưa lên ca-nô ra tàu lớn rồi.

Thật là may mắn cho nó!”…

Lệ, đứa con gái thất lạc của chị Buôn được đưa lên tàu Hải quân với chiếc thẻ bài đeo tòng teng nơi ngực.

Người ta thấy có khắc tên:

Lê văn Buôn Số quân: …. Họ hỏi Lệ.

Lệ nói đó là tên ba nó, ba Buôn của nó, bị lọt lại với má và ba đứa em tại bãi biển Chu Lai.

Mới đầu Lệ sụt sùi khóc nhưng có người đàn bà ngồi gần bảo nó khóc không ích gì.

Nó cắn răng nghe lời bà này, làm theo những gì người ta chỉ bảo. Tiếng nổ làm cho nó ù tai nhưng cái sợ làm nó quên cả.

Kể từ lúc quả lựu đạn nổ, nó gần như mê đi cho đến khi có người vớt nó đưa lên ca-nô rồi lên tàu.

Người vớt nó lên ca-nô và đưa nó lên tàu, nhận nó là con nuôi là một Thiếu Uý Hải quân.

Sau thời gian huấn luyện dài đằng đẳng, tim anh còn đầy ắp tình người dành cho đồng hương và cả nhân loại.

Ước mơ của anh là những chuyến hải hành xa, đi đến chân trời góc biển, đi đến những đô thị lớn hoa lệ, nguy nga, ngợp ánh đèn về đêm và nườm nượp xe cộ, người đi bộ trên hè phố ban ngày.

Anh tên Lê trọng Nghĩa, 28 tuổi, quê quán ở miệt Thủ Dầu Một, ra trường với hạng cao trong số hơn 60 sinh viên tốt nghiệp trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang và hiện là một sĩ quan ưu tú của Giang đoàn 240 đóng ở miền Trung.

Chiếc tàu Nghĩa và đứa con nuôi là Lệ về đến bến Bạch đằng Sàigòn vào tuần đầu tháng 4-1975, đang lúc Sàigòn lên cơn sốt y như miền Trung mấy tuần trước.

Nghĩa đưa Lệ đến gửi tại nhà vợ một người bạn trong trại Sĩ quan bến Bạch đằng, lại gửi tiền và nhờ Xuân Hà, tên vợ người bạn, đi mua sắm quần áo và những thứ cần thiết hàng ngày cho Lệ.

Xuân Hà nhìn Nghĩa rồi nhìn Lệ và hỏi nhỏ Nghĩa:

“Con bé xin được ở đâu mà xinh quá vậy?

Tốn vài tạ gạo nữa là đã ra dáng tiểu thư rồi.

Anh lựa hay lắm.”

Nghĩa nghiêm nét mặt bảo Xuân Hà:

“Chị đừng nghĩ vậy.

Ba má nó và ba đứa em còn kẹt lại Chu Lai.

Chỉ có mình nó được tôi cứu lên tàu. Tôi nhận nó làm con nuôi.”

Xuân Hà tính đùa thêm một câu nhưng thấy mặt Nghĩa lạnh như tiền nên không dám cợt nhả nữa.

Ngày 28-4-1975, Nghĩa lại mang Lệ lên một chiếc tàu Hải Quân HQ lớn để chạy sang Guam.

Nghĩa con một, cha mẹ Nghĩa đã lớn tuổi muốn sống và chết ở Thủ dầu Một nên không đi mặc dù trong thời gian ở Sàigòn, Nghĩa đã cải trang về thăm và mời ông bà đi.

Sau 5 tháng ở trong trại tạm cư ở Guam, Nghĩa và Lệ được một nhà thờ bảo trợ đi định cư tiểu bang South Carolina.

Từ đây, Nghĩa xin Basic Grant của tiểu bang để vào Đại học học Kỹ sư cơ khí.

Ngoài giờ học, Nghĩa đi làm part time cho tiệm Sears ở downtown để lấy tiền chi phí ăn ở cho hai cha con. Nghĩa xin cho Lệ vào học ở trường tiểu học địa phương, có xe bus nhà trường đưa đón mỗi ngày và ăn sáng, ăn trưa miễn phí vì hai cha con Nghĩa chưa có lợi tức.

Nghĩa chỉ thêm bài vở cho Lệ mỗi buổi tối sau khi cơm xong.

Lệ thông minh nên học rất nhanh.

Để giúp ba Nghĩa, nó biết đặt nồi cơm điện, luộc rau, luộc trứng, làm những món giản dị rồi chờ ba Nghĩa về ăn cơm.

Mặc dầu vào ngang thiếu căn bản 4 lớp đầu (học trình Hoa Kỳ), nhưng Lệ đã học xong lớp 5 Việt Nam, Lệ học lại với ba Nghĩa và một cô giáo Mỹ dạy kèm (tutor) tất cả những gì cần thiết chưa được học ở các lớp dưới, nhất là Anh ngữ, vì vậy Lệ tốt nghiệp Trung học lúc mới 17 tuổi với điểm trung bình 4.0, một thành tích vượt mức ngay với học sinh bản xứ.

Nhiều lúc Lệ nhớ ba má, nhớ các em day dứt nhưng nghe ba Nghĩa khuyên, Lệ phải cố quên.

Lệ cũng nghĩ và tự nhủ lòng, có khóc, có nhớ ba má và các em cũng không làm được gì, chỉ cản trở việc học.

Đã từng ở trong cảnh nghèo của cha mẹ ở Việt Nam, Lệ biết được đi học thế này là một diễm phúc vì vậy Lệ cố gắng và chăm chỉ hết mức.

Ba Nghĩa cũng khuyên Lệ, sau này có thể có bang giao giữa Hoa Kỳ và Việt Nam, khi ấy Nghĩa sẽ tìm cách hỏi thăm tìm ra tung tích ba má và các em Lệ. Lệ nghe thế lại tạm yên lòng và hy vọng.

Mùa Thu năm đó, Lệ vào trường Đại học Y khoa South Carolina.

Sau 3 năm, Lệ lấy Cử nhân Sinh Vật học với lời khen của Hội đồng Giám Khảo. Lệ chuyển qua học ngành Nhãn Khoa (Opthalmology).

Năm 1990, Lệ đậu bằng Bác sĩ Nhãn Khoa hạng tối Ưu với lời ngợi khen của Ban Giám Khảo.

Lệ được mời dạy môn Nhãn Khoa cho sinh viên cùng trường.

Lệ hỏi ý kiến ba Nghĩa, sau đó Lệ xin khất cho đến khi trở về từ Việt Nam.

Tốt nghiệp xong, Lệ bàn với ba Nghĩa, lúc này đã có vợ và một đứa con trai 2 tuổi, ba Nghĩa đồng ý, Lệ đi mua vé máy bay về Việt Nam tìm cha mẹ và các em.

Sau hơn 10 năm bế quan toả cảng cả nước sắp chết đói, lúc này (từ 1985) chế độ bắt buộc phải mở cửa cho kinh tế thị trường nên cũng dễ dàng cho Lệ đi lại.

Lệ và một người bạn thân về đến Chu Lai vào một buổi chiều mùa Hạ năm 1990 sau khi đã lặn lội đi bằng đủ thứ xe từ Sàigòn ra miền Trung.

Sau 15 năm, quang cảnh cũ đã thay đổi nhiều.

Có những căn nhà mới mọc lên nhưng cũng có nhiều căn trại cũ biến mất.

Chỉ có bãi biển, trông vẫn như trước mặc dù có nhiều hàng quán mọc lên bán thức ăn, thức uống cho du khách.

Trại Gia binh ngày nào không còn. Lệ muốn được gặp lại những người hàng xóm của ba má Lệ ngày xưa như vợ chồng bác Sáu, vợ chồng chú Đàm, vợ chồng cô Bé để hỏi thăm về cha mẹ và các em nhưng đi quanh quanh làng xóm, Lệ không kiếm ra một người quen cũ.

Lệ đeo cái thẻ bài vào cổ như ngày 23-3-1975 ra bãi biển Chu Lai, nhà nào Lệ cũng vào hỏi thăm và cho con cái họ quà bánh Lệ đem từ Hoa Kỳ về, giơ chiếc thẻ bài cho họ coi và hỏi thăm xem có ai biết ba má và các em Lệ không?

Nhưng tuyệt nhiên không ai biết. Vốn đã có định kiến, Lệ xin phép chính quyền sở tại, không quên quà cáp cho họ, để mở phòng mạch khám mắt miễn phí cho mọi người.

Một nữ bác sĩ Hoa Kỳ, cô Ruthie O’Brien, bác sĩ gia đình, vốn là bạn thân và cùng ra trường một ngày với Lệ, cùng đi với Lệ về chơi thăm miền Trung Việt Nam, nhân dịp cũng bỏ đồ nghề ra khám bệnh và cho thuốc cùng những lời khuyên hữu ích để phòng ngừa bệnh tật.

Các gia đình đến khám mắt và khám tổng quát, nhất là những ông già bà cả đều được hỏi về Trung sĩ Lê văn Buôn, Tiểu đoàn 1, Trung đoàn 1, Sư đoàn 2 Bộ binh vào tháng 3 năm 1975 nhưng không một ai biết.

Mỗi buổi chiều khi khám bệnh xong, Lệ và Ruthie thường ra bãi biển Chu Lai ngồi ngắm sóng và ngắm hoàng hôn trên biển, nghe những tiếng rì rào của sóng biển chạy vào bờ rồi lại trườn ra xa.

Thấy bạn buồn vì không tìm ra gia đình, Ruthie lựa lời khuyên nhủ và hỏi Lệ có còn muốn đến nơi nào khác để kiếm không?

Lệ nghĩ chỉ có hai nơi khác ba má Lệ có thể ở là Nha Trang, quê của ba và Trà Vinh, quê của má. Lệ nói cho Ruthie nghe những nơi Lệ hy vọng nhiều nhất, sau đó Ruthie khuyên Lệ nên đi Nha Trang.

Nha Trang không hứa hẹn nhiều cho việc tìm kiếm vì Lệ đã đến đây gần một tuần, đi khắp nơi hỏi nhưng không ai biết cựu Trung sĩ Lê văn Buôn và vợ con.

Lệ thất vọng hoàn toàn, thầm nghĩ chỉ còn một nơi nữa là Trà Vinh.

Nếu tại Trà Vinh cũng không có tung tích thì coi như gia đình Lệ đã bị tiêu tán trong hoặc sau ngày 23-3-1975. Nghĩ đến đó, Lệ cảm thấy buồn muốn khóc.

Ba má và các em đi hết chỉ để lại mình con thôi sao, thế thì con có sống cũng mang mối u hoài đau khổ ấy suốt đời!

Thà con ở lại nhà chia sẻ những đau khổ với ba má và các em rồi chết chung một huyệt cũng là xong một kiếp người.

Lệ buồn khôn tả và khóc mỗi đêm về nhưng không dám cho Ruthie biết.

Một buổi sáng, Lệ cùng Ruthie mướn một chiếc xe hơi với tài xế để đi thăm Hòn Chồng, nơi thắng cảnh đẹp có tiếng của Nha Trang.

Thật ra Lệ không còn tâm trí đâu ngoạn cảnh vì “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” nhưng để chìu Ruthie, Lệ cho Ruthie đi nơi này nơi kia chụp hình lưu niệm và dọc đường có thể tìm vào các quán ăn ngon, các khách sạn sang trọng mướn phòng ngủ qua đêm.

Lẽ ra trong chuyến đi này, Lệ mang theo vị hôn phu là bác sĩ Vĩnh quang Dũng, chuyên khoa bệnh tiêu hoá, tốt nghiệp trước Lệ 3 năm và hai người quen nhau khi cùng làm việc trong một bệnh viện nhưng Dũng phải đi Á căn Đình dự một Đại Hội Y Khoa toàn cầu về bệnh tiêu hóa, đại diện cho Bộ Y Tế Hoa Kỳ.

Còn vị hôn phu của Ruthie có cha già đang nằm bệnh viện chữa trị bệnh tiểu đường nên anh cũng không thể theo Ruthie đi du lịch Việt Nam được.

Sau khi đã dạo chơi bãi biển hơn hai tiếng đồng hồ, Lệ đề nghị tài xế chở vòng qua con đường phía sau, nơi đây lưa thưa có dăm cái nhà trên bãi cỏ hoang.

Phong cảnh quá tiêu sơ và u buồn, không có bóng một đứa trẻ.

Lệ và Ruthie bàn với nhau đi xuống cuối con đường rồi trở lại, trở về thành phố Nha Trang.

Mới đi thêm một khoảng ngắn, đột nhiên chiếc xe bốc khói ở máy.

Tài xế vội cho xe ngừng lại và kiểm soát máy thấy máy cạn khô không còn một giọt nước.

Anh ta hoảng hồn tắt máy và ngơ ngáo đi tìm xung quanh để kiếm nước châm vào máy.

Đó đây, ngoài con lộ đắp bằng đất đỏ thì toàn là gò đống và bụi cây mọc lưa thưa, tít tắp xa mới thấy vài mái tranh hiện trên nền trời xanh lơ.

Lệ và Ruthie phải ngồi chờ dưới gốc cây cho bớt nắng trong khi bác tài lội bộ đi tìm nước.

Chợt Lệ trông thấy một đám người lố nhố trên một cái gò, cách xa Lệ khoảng 400 mét.

Lệ chợt nghĩ hay là họ đào huyệt chôn người chết như hồi còn bé Lệ đã thấy ở Chu Lai nhưng sao không nghe tiếng khóc cũng không thấy quan tài.

Trí tò mò thúc đẩy Lệ vào đó coi xem sao. Lệ cũng có ý nghĩ giúp đỡ công việc họ đang làm, nếu họ quá nghèo, cần đến một, vài chục đô-la của Lệ.

Lệ nói cho Ruthie nghe ý nghĩ của mình, bảo Ruthie ngồi đó chờ mình nhưng Ruthie không chịu, đứng lên cùng đi với Lệ.

Hai cô gái cứ tưởng gần và ruộng khô, nào ngờ coi vậy nhưng khoảng cách khá xa và có những chỗ nước ngập mắt cá, hai cô phải tháo giầy cầm trên tay để đi.

Khoảng sáu, bảy người vừa đàn ông, đàn bà, thanh niên, thiếu nữ cắm cúi nhìn vào một cái lỗ huyệt đang đào do 4 thanh niên khoẻ mạnh, người cầm xẻng xúc đất đổ vào mê tre, kẻ bê đất đổ lên bờ, để dần dần hiện ra tấm nắp thiên bằng gỗ đen sì một cái quan tài.

Từ xa lội tới, hai cô gái đã bị những cặp mắt tò mò của đám người trên gò nhìn thấy và theo dõi.

Khi hai cô tới gần, tất cả đều ngừng tay nhìn chằm chằm như nhìn một hiện tượng lạ.

Họ quá lạ lùng bởi từ xưa đến nay chưa có người ngoại quốc nào ăn mặc đẹp đẻ thế kia – đám người cho rằng cả hai cô là gái Mỹ, Pháp, Anh, Úc chi đó, lại lội ruộng vào cái gò này để coi cải mả.

Phải, họ đang cải mả.

Họ đào cốt người thân chết đã lâu năm, bỏ sang một cái tiểu sành, kiếm chỗ thuận tiện, gần gũi hơn đặt xuống.

Lệ mở lời khi nhìn một người đàn bà lam lũ, già yếu, mặt mày nhăn nheo:

“Chào các bác, các chú, các anh, các chị.

Cháu là người Việt sống tại Hoa Kỳ về thăm quê hương.

Các bác, các chú đang cải táng cho thân nhân, phải không ạ?”

Nghe cô con gái nói tiếng Việt, cả đám người thật ngạc nhiên.

Sao cô gái trông như Mỹ này, chỉ khác mớ tóc đen, lại là người Việt, nói tiếng Việt thạo quá.

Họ bỏ xẻng cuốc đứng vây xung quanh hai cô gái.

Người đàn bà lớn tuổi trả lời: “Phải, người ở dưới huyệt là chồng tôi, chết từ năm 1975.”

Lệ nghe giọng nói người đàn bà có điều ngờ ngợ nhưng chưa dám tin là mình có thể đúng.

Nhân tiện, cứ hỏi thăm xem có ai biết được ba mình không?

Lệ chìa tấm thẻ bài đeo trong ngực áo ra cho họ coi, nói:

“Tấm thẻ bài này của ba tôi. Tôi không biết gia đình ông còn sống không và nay ở đâu.

Ông tên là Trung sĩ Lê văn Buôn.”

Người đàn bà trân trối nhìn Lệ xong ngập ngừng nói:

“Thế này thực không phải.

Xin lỗi…Có phải tấm thẻ bài này của lính Việt Nam Cộng hoà và cô là …Lệ phải không?”

Điều Lệ nghi ngờ đã đúng.

Giọng nói người đàn bà và nhìn kỹ từ đầu đến chân, Lệ thấy đúng là má Lệ, không còn sai vào đâu được.

Lệ ôm chầm lấy bà khóc rưng rức:

“Má ơi! Con đây, Lệ của má đây.

Má còn nhận ra con không?”

Bà Buôn, phải, vì người đàn bà đó chính là vợ goá của Trung sĩ Lê văn Buôn, càng ôm chặt Lệ hơn.

Bà rên rỉ:

“Lệ ơi, má đâu có ngờ Trời Phật còn cho gia đình mình ngày hôm nay. Người nằm dưới huyệt kia chính là ba con đó.

Quả lựu đạn ngày 23-3 đã giết ba và thằng Chưởng.

Còn lại hai đứa đứng kia, thằng Tung, con Bi giờ đã lớn từng đó.”

Lệ quay ra ôm hôn đứa em gái và thằng em trai.

Chúng cũng xúc động nhưng không xúc động bằng má Lệ và Lệ vì khi xẩy ra biến cố tan nát gia đình, chúng còn quá nhỏ.

Bà Buôn hỏi Lệ:

“Con đeo tấm thẻ bài này 15 năm nay để đi tìm ba má và các em phải không?”

“Dạ, đúng thế má.

Con đi tìm ba má và các em vì con đâu biết ba đã hy sinh ngày hôm đó.”

Ruthie đứng ngó mấy mẹ con ôm nhau cũng xúc động nhưng trong ánh mắt cô đọc thấy những tia sáng hân hoan vô bờ của bạn và của mẹ của bạn.

Chuyến đi hoàn toàn thành công quá sức mong mỏi, cô lẩm bẩm.

Bốn thanh niên lại tiếp tục đào.

Họ cậy tấm nắp thiên.

Bộ xương người đen sì lõng bõng nước.

Ruthie nhìn thấy sợ quá phải đứng tránh ra xa.

Cô đã quen với xác chết trong các bệnh viện nhưng không phải là bộ xương đã rữa mục này.

Lần đầu tiên Lệ nhìn thấy bộ xương cải táng nhưng Lệ không sợ mà Lệ muốn đứng thật gần để nhìn cho rõ hình hài của người cha đã sinh ra mình.

Khi má Lệ hỏi Lệ vì sao biết mà vào đây.

Lệ thuật lại từ đầu tới cuối, vì sao xe phải ngưng lại, bác tài xế phải đi kiếm nước đổ vào máy xe để đi tiếp v.v…

Bà Buôn thắp lên mấy cây nhang và hai ngọn nến trong khi mấy người đàn ông đổ rượu trắng ra cái chậu sành và rửa từng khúc xương cho sạch, lấy giấy bản lau khô xong xếp vào một cái tiểu sành mầu đất nung đỏ quạch.

Trong số người lo chuyện cải táng, có chú Năm thợ hồ có nhiều kinh nghiệm.

Chú vừa làm vừa chỉ dẫn cho mấy anh thanh niên làm. Chú nói:

“Tôi học nghề cải táng từ năm mới 16 tuổi mà năm nay đã 55, coi như 39 năm trong nghề mà tôi chưa thấy một vụ nào lại linh thiêng như Trung sĩ Buôn đây.

Nghe cháu Lệ vừa nói thì cháu đã để tâm tìm ba má cháu nhiều năm nhưng không ra tung tích; đến bữa nay hồn thiêng Trung sĩ dun dủi làm cho chiếc xe hơi đang chạy ngon lành bỗng hết nước ở ngay khúc đường này, xe bốc khói xuýt cháy máy và từ đó cháu Lệ mới có cơ hội lặn lội vào cái gò này vì tính tò mò và cũng vì tính thương người, muốn giúp đỡ người nghèo.

Vì thế mà Trời Phật không bỏ cháu.”

Bác tài xế đã lặn lội đi xin được một bình nước đổ vào xe.

Thay vì hai thanh niên phải khiêng chiếc tiểu sành, giờ này chiếc tiểu sành được bỏ lên xe, mọi người về nghĩa trang gần nơi cư ngụ của gia đình bà Buôn.

Nghe Lệ kể sơ lược từ lúc được ba Nghĩa nuôi vớt lên tàu và được học hành ở Hoa Kỳ, hiện đã là một bác sĩ Nhãn khoa Hoa Kỳ, tiền bạc dư dã, tương lai sáng lạn, bà Buôn quá sung sướng lại khóc.

Bà chạnh lòng nghĩ đến người chồng bạc phước đã chẳng được sống thêm để nhìn thấy sự thành công của đứa con gái ông yêu quý nhất đời.

Huyệt mộ cho cái tiểu sành đựng nắm xương của người cha bạc số của bác sĩ Vivian Le đã đào xong, nhỏ và nông nên đào rất nhanh.

Lần này nó không nằm trên gò đất chung quanh là sa mạc sỏi đá, cây cỏ hoang vu mà ở trong một nghĩa trang đẹp đẽ bên ngoài thành phố Nha Trang.

Khoảng 4 giờ chiều, mọi việc hoàn tất, bà Buôn, Lệ và hai đứa em của Lệ thắp hương, sụp quỳ, vái lậy, khấn khứa.

Lệ cố hết sức giữ cho khỏi quá xúc động nhưng khung ảnh trắng đen của cha Lệ trước mặt lúc nào cũng như đang nhìn Lệ âu yếm làm Lệ tràn nước mắt và cái ngày độc địa 23-3-1975, tại bãi biển Chu Lai, lại hiện rõ mồn một như Lệ đang đứng sát bên cha Lệ, bám vào tay ông cho khỏi sóng đánh ra xa.

Nỗi buồn năm xưa dù chưa quên được nhưng hiện tại vẫn là đáng sống. Mẹ con bà Buôn đành phải khép lại trang sử đẫm máu của gia đình và của xóm giềng, thân thuộc để xây dựng ngày mai tươi sáng hơn.

Lệ đã đưa tiền cho má và em đi chợ mua các thức ăn về làm một bữa cơm đãi đằng chòm xóm và những người thân thuộc, trả công hậu hỉnh cho những người cải táng hôm đó. Ai cũng tấm tắc khen sao lại có cái thần giao cách cảm đó để mà đến đúng chỗ, đúng lúc, gặp lại mẹ và em và nhìn được hài cốt của cha. Chuyện thực mà khó tin, xẩy ra như trong một giấc mơ.

Nhờ có nghề nghiệp cao và lợi tức vững vàng lại công dân Mỹ của Lệ, hơn hai năm sau bà Buôn và Tung, Bi đã đoàn tụ với Lệ ở Hoa Kỳ.

Bà Buôn lập một bàn thờ, một bên để di ảnh cuối cùng của thằng Chưởng khi nó 3 tuổi, một bên treo tấm thẻ bài, ở giữa bàn thờ là bát hương, có bài vị và di ảnh đen trắng của Trung sĩ Lê văn Buôn, người Chiến sĩ kiêu dũng VNCH đã hy sinh vì Tổ quốc, người chồng, người cha thân yêu vẫn luôn luôn như đang mỉm cười với vợ và các con!

Đây là câu chuyện thật mà người viết đã lấy từ bài viết “Tấm Thẻ Bài”

ST

FB: Hoa Nguyen


 

8 NGHỆ THUẬT SỐNG CỦA NGƯỜI TRÍ TUỆ: CÓ TÂM ẮT CÓ TẦM!

Gieo Mầm Ơn Gọi

  1. Thà giả ngốc một chút chứ đừng tự cho mình thông minh

Có câu: “Tri thức làm người ta khiêm tốn, ngu si làm người ta kiêu ngạo.”

Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn. Trong đại dương tri thức, những gì bạn biết chỉ như một giọt nước nhỏ mà thôi. Thay vì tự thỏa mãn, tự kiêu ngạo với chút vốn liếng nhỏ của mình thì bạn phải học cách lắng nghe và tiếp thu thêm nhiều hơn nữa. Có đối mặt với những lời nhận xét, phê bình gay gắt thì cũng phải nghiêm túc mà chấp nhận.

  1. Thà giả nghèo chứ đừng khoe khoang giàu sang

Phải nhớ rằng, cuộc sống càng giản đơn thì càng thanh thản. Sự phô trương hay khoe khoang hào nhoáng thường kéo theo nhiều mầm mống tai họa, thu hút nhiều kẻ tiểu nhân, kẻ nham hiểm thâm độc và ganh ghét bạn nhiều hơn.

Nghệ thuật sống của người thực sự thông minh là học được cách nhường nhịn và khiêm tốn. Nên nhớ rằng, hoa có thơm, ong bướm ắt tự tìm đến mà không cần quảng cáo rùm beng.

  1. Thà bị lừa, còn hơn không dám tin một lần

Có lúc bạn sẽ thất vọng vì đặt lòng tin không đúng chỗ. Dẫu thế, đừng bao giờ tỏ ra bi quan hay chán nản. Bất cứ lúc nào, bất kể điều gì có xảy ra, bạn hãy cứ trao tặng tấm lòng chân thành của mình. Trở ngại lớn nhất trong cuộc đời chính là nỗi lo sợ. Nếu bạn chỉ đắm chìm trong sự sợ hãi, sợ bị phản bội, sợ bị lừa dối… mà không mở lòng thì đồng thời, bạn cũng đang đóng lại các cánh cửa cơ hội tốt đẹp phía trước.

  1. Thà khỏe mạnh, cũng không cần đến “công danh lợi lộc”

Nếu đặt hai thứ này lên bàn cân, chúng ta dễ dàng thấy được: Dù không có công danh lợi lộc, bạn vẫn có thể sống tốt. Nhưng nếu không có sức khỏe, bạn đánh mất tất cả chứ không chỉ là công danh lợi lộc. Do đó, sức khỏe mới là vốn liếng quan trọng nhất mà mỗi người phải trân trọng và ưu tiên hàng đầu.

  1. Thà là người bình thường, cũng đừng “mua danh chuộc tiếng”

Người ta có câu: “Thà bị ghét vì sống thật với chính mình, còn hơn giả tạo để kẻ khác coi thường.”

Bản chất của việc mua danh chuộc tiếng chỉ là sự dối lừa, đem lại cho bạn thị phi và mệt mỏi. Lúc trước bạn vinh quang bao nhiêu thì sau khi sự thật bị phanh phui, bạn sẽ tủi hổ bấy nhiêu.

  1. Thà rằng chịu thiệt, còn hơn chiếm món lợi nhỏ

Khổng Tử từng dạy học trò: “Chớ muốn mau, chớ thấy lợi nhỏ. Muốn mau thì không đạt, thấy lợi nhỏ thì việc lớn không thành.” Làm việc mà cầu mau chóng thì sẽ không thành công, không đạt được mục tiêu. Người ham muốn cái lợi nhỏ thì sẽ không làm thành được sự nghiệp lớn.

Đôi khi bạn gặp phải chuyện mà mang lại lợi ích cho bản thân mình dù chỉ là một ít nhưng cũng đủ làm bạn phân vân. Con người chúng ta không thể tránh khỏi được cám dỗ, chỉ thích hưởng lợi mà không muốn chịu thiệt dù chỉ một chút. Thế nhưng, phải hiểu rằng, đôi khi có thiệt mới là phúc, có lợi lại thành họa.

  1. Thà thua một cách vinh quang, chứ đừng chỉ luôn thắng mãi

Bạn luôn cố gắng thắng mọi cuộc tranh cãi, nhưng bạn sẽ thua nhiều mối quan hệ. Đó chính là cái giá phải trả nếu bạn quá cố chấp vào chiến thắng.

Trong cuộc sống, thắng và thua có thể trở nên vô nghĩa với rất nhiều điều. Người thông minh luôn biết “đạo trung dung”, buông bỏ và nhường nhịn khi cần thiết để cân bằng mọi mối quan hệ xung quanh.

  1. Thà chịu vất vả chứ đừng ham lạc thú

Ham muốn hưởng lạc trong một thời gian dài sẽ mài mòn ý chí, góc cạnh và sự đam mê của mỗi người. Bạn rất dễ đánh mất bản tính cũng như tâm linh của mình trong sự thoải mái. Thà rằng vất vả cần cù, chịu khó chịu khổ để tôi luyện cái chí, gìn giữ năng lực còn hơn.

Đừng toan tính khôn lỏi vì làm người, không có ai là ngốc cả.

Không phải kẻ khác chẳng biết toan tính thiệt hơn của bạn, họ chỉ không thèm nói mà thôi. Do đó, đừng tưởng ngoài đời ai cũng ngốc, chỉ có mình bạn là khôn. Thực ra, những chiêu trò khôn lỏi vặt vãnh của bạn, họ biết thừa và thầm cười trong lòng với nhau, chứ không ai chỉ ra cho bạn thấy. Đó mới là điều đáng sợ nhất.

Trên đời này, cái gì hỏng thì mình sửa. Sửa một ngày không được thì sửa 10 ngày, 10 ngày chưa được thì sửa 1 năm. Quan trọng là kết quả nhận về xứng đáng với thời gian và công sức của mình bỏ ra.

Hôm nay bạn chỉ thay đổi một thói quen nhưng tương lai rất có thể sẽ gặt về một thành tựu lớn.!

ST


 

VINH QUANG PHÙ PHIẾM – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ, và như thế, ông mới thật có phúc!”.

Trong tập thơ của mình, William Cowper viết, “Sự tôn trọng của thế giới chỉ là một món hối lộ. Để mua lấy bình yên của nó, bạn phải bán sự bình yên của mình. Bạn phải làm nô lệ cho một lũ kiêu ngạo, họ ghét bạn khi ban cho bạn những niềm vui vô bổ. Đây là cách thế giới thưởng cho kẻ ngốc, những kẻ sống nhờ nụ cười quyến rũ phản bội của ‘cô ta’ với những vinh quang phù phiếm!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay nói đến phần thưởng thế giới ban cho kẻ ngốc! Chúa Giêsu đưa ra một lời khuyên khi đãi tiệc. Tổ chức tiệc là điều tốt khi động cơ là tình yêu; nhưng nếu mục tiêu của bữa tiệc, hay bất kỳ hành động từ thiện nào khác là khoe khoang, thì ‘vinh quang phù phiếm’ đạt được từ hành động đó là ‘khoản thu’ mà bạn và tôi sẽ nhận được.

Buồn thay, nhiều người tìm kiếm và nhận được ‘sự trả công’ cho loại ‘vinh quang’ này! Bài học ở đây là, động cơ duy nhất để làm điều tốt phải là động cơ khiêm tốn và thầm kín của phục vụ yêu thương. Do cám dỗ kiêu ngạo, chúng ta dễ nhận ra mình quá quan tâm đến điều người khác nghĩ về mình. Tổ chức một bữa tiệc cho bạn bè và những người giàu chỉ đơn giản là một minh hoạ cho tội kiêu ngạo và khoa trương. Trong bối cảnh này, Chúa Giêsu đang nói về hành động của một số người với mục đích duy nhất là xây dựng hình ảnh bản thân để ăn mày lời khen và sự xu nịnh. Hình thức ‘vinh quang phù phiếm’ này không chỉ vô ích đối với linh hồn mà còn nguy hại cho nhân cách.

Ngược lại, khi bằng lòng với một việc tốt nào đó dẫu người khác không thấy, bạn vẫn vui vẻ khi không ai hay; động lực để cống hiến hết mình vì lý do duy nhất là muốn tạo nên một sự khác biệt trong cuộc sống tha nhân… thì đây là điều Chúa Giêsu muốn nói khi Ngài bảo nên làm tiệc cho người nghèo, tàn tật, què quặt, đui mù và tất cả những ai không có khả năng ‘trả nợ’. Nhưng thật thú vị, chính Thiên Chúa ‘tự chuốc’ khoản nợ này và Ngài sẽ ‘trả’ dù bạn không có quyền đòi. Thư Rôma hôm nay viết, “Ai đã cho Người trước, để Người phải trả lại sau?”. Dù vậy, bạn vẫn có quyền xin Ngài ân thưởng như tâm tình của Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, xin đáp lại, vì ơn cả nghĩa dày!”.

Anh Chị em,

“Đừng mua lấy bình yên của thế gian bằng cách bán sự bình yên của mình!”. Hôm nay, Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta cách thức mua bình yên. Đầu tư vào người nghèo! Theo Đức Thánh Cha Phanxicô, “Đó còn là lên tiếng cho những người không có tiếng nói, khẩn cấp mở rộng trái tim và biến những đau khổ và lo lắng của người nghèo, người đói, người bị gạt ra ngoài lề xã hội, người tị nạn, những người bị đánh bại bởi cuộc sống, những người bị xã hội chối bỏ thành của mình trước sự kiêu ngạo của kẻ mạnh. Bằng cách này, việc phục vụ người khác của chúng ta sẽ trở thành chứng tá của tình yêu, và làm cho tình yêu của Chúa Kitô trở nên hữu hình và đáng tin!”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, thế gian ghét con khi ban cho con niềm vui vô bổ. Đừng để con bán sự bình yên của con để có được sự bình yên giá rẻ bởi những ‘vinh quang phù phiếm!’”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

From: KimBang Nguyen


 

“Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào được ích gì?” (Mc 8:36)-Cha Vương

Chúc một ngày bình yên nhé. Bạn thân mến, sự sống là quà tặng vô giá Thiên Chúa ban cho những người được mời sống ơn gọi gia đình để cộng tác với Chúa trong Chương Trình sáng tạo, tức là làm cho có thêm nhiều người trên trần thế này, như Chúa đã truyền cho Adam và Eva xưa kia: “hãy sinh sôi nẩy nở cho thật nhiều, cho đầy mặt đất và thống trị mặt đất.” (St 1:28) Phá thai là một tội ác phạm đến Thiên Chúa là Nguồn mạch sự sống của con người và mọi sinh vật trên trần thế này. Vậy mỗi khi cầu nguyện cho thai nhi là bạn cầu nguyện cho hai đối tượng:

(1) Cha mẹ, gia đình và những người thân yêu của thai nhi đã phạm tội phá thai;

(2) Những người trực tiếp phá thai hay những người cộng tác vào đó.  Còn riêng thai nhi (chưa được rửa tội), dù không thoát khỏi hậu quả của tội nguyên tổ độ Ađam và Eva để lại nhưng họ chẳng có tội tình (tội cá nhân) gì nghiêm trọng để ở trong tình trạng thanh luyện cả thì Sách Giáo Lý HTCG số 1261 cho biết: “Về phần các trẻ em chết mà chưa được Rửa Tội, Hội Thánh chỉ còn biết trao phó các em cho lòng thương xót của Thiên Chúa từ bi, như Hội Thánh đã làm trong nghi lễ an táng dành cho các em. Thực vậy, Thiên Chúa giàu lòng thương xót muốn mọi người được cứu rỗi (x. 1 Tm 2:4) và Chúa Giê-su đã trìu mến các em nên đã nói: “Hãy để trẻ em đến cùng Ta, đừng ngăn cản chúng” (Mc 10:14). Vì thế, chúng ta hy vọng có một con đường cứu độ dành cho những trẻ em chết mà chưa được rửa tội. Vậy cầu nguyện cho thai nhi cũng không có gì là vô hiệu cả ngoài việc phó thác các em vào lòng thương xót của Chúa. Hôm nay, bên cạnh cầu nguyện cho Linh Hồn của các người thân yêu của mình, mời bạn hiệp thông với mình cầu nguyện thêm cho linh hồn của những cha mẹ và những người đã phạm tội phá thai xin cho họ mau được nhìn thấy người con của họ trên Thiên Đàng.

Cha Vương

Thứ 2: 06/11/2023

NGÀY THỨ 4 trong tuần cửu nhật: HỠI CÁC LINH HỒN THÁNH THIỆN TRONG LUYỆN NGỤC, CÁC NGÀI CÓ NUỐI TIẾC ĐIỀU GÌ VỀ THẾ GIỚI MÀ CÁC NGÀI VỪA TỪ GIÃ KHÔNG?

“Tôi nuối tiếc những điều xấu xa mà tôi đã làm… Lúc ấy sao mà dễ dàng phạm tội quá! Tôi đã nhận chìm những sự hối lỗi trong lạc thú. Bây giờ sức mạnh của những điều xấu xa khiến tôi tàn tạ. Sự cay đắng của những điều đó là nỗi đau khổ của tôi. Ký ức về những điều xấu đang theo đuổi tôi và làm hồn tôi tan nát. Giờ đây thật là trễ để hiểu được những hậu quả tai hại của lỗi lầm và sai trái. Ôi, nếu có thể trở lại cuộc sống, thì những lời hứa hẹn, lạc thú, giầu có… không một thứ gì có thể lôi cuốn tôi phạm tội, dù rất nhỏ.”

“Ôi, các bạn đang còn được hưởng sự tự do lựa chọn giữa Chúa và thế giới, hãy nghĩ đến những gai nhọn, thánh giá, và lửa nóng đã hành hạ Trái Tim Chúa Giêsu. Những điều này nhắc nhở cho ta rằng tội lỗi của chúng ta làm cho Chúa đau đớn và nhức nhối. Hãy nghĩ đến nỗi tiếc nuối quá chậm trễ và đau đớn về tội lỗi mình khi bị giam trong luyện ngục.  Bây giờ, thật là dễ dàng để xưng hết tội lỗi trong quá khứ, qua bí tích hòa giải, và để tránh không mắc phạm lại trong tương lai.”

BÓ HOA THIÊNG LIÊNG: “Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào được ích gì? ” (Mc 8:36) Quảng bá nền văn hoá sự sống.

LỜI CẦU NGUYỆN: Lạy Cha Chí Thánh, vì Máu Cực Châu báu Chúa Giêsu đã đổ ra trên đường tử nạn, khi Ngài phải vác thập giá trên đôi vai cực thánh của Ngài, con nài xin Chúa hãy giải thoát các linh hồn nơi luyện ngục, nhất là những linh hồn cần lòng Chúa thương xót hơn. Xin cho họ được hưởng phần thưởng cao trọng để họ ngợi khen danh Chúa đời đời, Amen.”

Giêsu Maria Giuse, con dâng cho Thánh Gia trái tim con, linh hồn con và cả cuộc đời con. Xin cứu vớt con khi phải lâm cảnh thống khổ cuối đời. Xin cho con được chết bình an trong tay Thánh Gia.

(đọc 1 Kinh Lạy Cha, 1 kinh Kính Mừng, 1 Kinh Vực Sâu)

From: Do Dzung

Mẹ ơi Xin Đừng Giết Con – Nguyễn Hồng Ân

Mỹ có vũ khí vi sóng để hạ đàn máy bay drone

Theo báo Essane

TECH: “Leonidas” microwave anti-drone weapon infographic

Hãng Epirus đã hoàn thành các cuộc thử nghiệm và được chuẩn thuận đối với súng vi sóng công suất cao, một thiết bị được thiết kế để vô hiệu hóa toàn bộ đàn máy bay không người lái và các thiết bị điện tử tiên tiến. Quân đội Hoa Kỳ chuẩn bị nhận 12 nguyên mẫu đầu tiên của thiết bị đặc biệt này, thiết bị đang nổi tiếng về tính không thể thiếu trong chiến tranh hiện đại, nơi các máy bay không người lái ngày càng được sử dụng nhiều hơn.

Trong thời kỳ xung đột bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi việc sử dụng máy bay không người lái cho các nhiệm vụ như trinh sát, cung cấp đạn dược và sử dụng máy bay không người lái FPV cỡ nhỏ, các công cụ chống máy bay không người lái đang trở nên vô giá đối với binh lính. Để chống lại các mối đe dọa từ máy bay không người lái, chúng tôi đã thấy một loạt giải pháp, từ lính Nga nằm chờ máy bay không người lái với súng vịt ẩn dụ và “súng trường” vô hiệu hóa máy bay không người lái của Ba Lan, cho đến hệ thống chống máy bay không người lái tự động triển khai súng máy tích hợp. Ngoài ra còn có những hệ thống có thể hạ gục máy bay không người lái bằng tia laser. Điều quan trọng là phải có các phương pháp có thể chống lại không chỉ từng máy bay không người lái mà còn cả cả đàn, như đã trải qua trong cuộc tấn công vào Kiev.

Hệ thống tiên tiến này có khả năng vô hiệu hóa hệ thống máy bay không người lái trên không sử dụng dạng sóng được xác định bằng phần mềm và truyền tần số linh hoạt, nhưng nếu có một số máy bay không người lái cần phải loại bỏ, nó có chức năng bắn nhanh có khả năng tấn công hàng nghìn lần mỗi giây. ở chế độ chụp chính xác hoặc bầy đàn.

Epirus Systems: Saving 12 hours per engineer per month with the (ION ...

Leonidas: Bảo vệ chống lại máy bay không người lái

Leonidas, hệ thống chống máy bay không người lái được Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ đặt hàng vào năm 2021, vừa hoàn thành các cuộc thử nghiệm và nghiệm thu cuối cùng  hiện đã sẵn sàng đừa vào sử dụng cho mục đích quân sự.

Nó được coi là một phần của hệ thống IFPC, nhằm bảo vệ các vật thể cố định và bán cố định trước máy bay không người lái, tên lửa, pháo tên lửa và tên lửa cơ động. Ngoài pháo vi sóng Leonidas, hệ thống này còn được trang bị tia laser và bao gồm các tên lửa đánh chặn khó có thể bắn hạ.

Leonidas, một sản phẩm sáng tạo của Epirus, đưa ra giải pháp tiết kiệm chi phí trong cuộc chiến chống lại bầy máy bay không người lái. Thay vì triển khai các tên lửa đắt tiền để chống lại một đàn máy bay không người lái rẻ tiền, có thể sử dụng một bộ phát vi sóng có thể “gần như ngay lập tức” vô hiệu hóa một số lượng lớn mục tiêu. Người vận hành Leonidas có thể điều chỉnh chính xác và an toàn các xung vi sóng phát ra từ thiết bị, cho phép họ ngăn chặn các cuộc tấn công liên tiếp của bầy đàn mà không có nguy cơ quá nóng.

Thử nghiệm thành công

Hệ thống của Epirus đã vượt qua các bài kiểm tra chấp nhận của chính phủ với thành tích xuất sắc. Trong nhiều mô phỏng khác nhau, súng vi sóng đã được sử dụng để chống lại vô số mục tiêu khác nhau và cho thấy khả năng tiêu diệt bầy đàn cũng như độ tin cậy rất tốt. Quân đội sẽ tiếp tục đánh giá và thử nghiệm nó, tích hợp nó vào các quy trình chiến thuật và tác chiến của họ.

 

Trong những ngày tới, Quân đội Hoa Kỳ sẽ nhận được 12 nguyên mẫu, tiếp theo là ba nguyên mẫu khác sau khi trải qua các cuộc thử nghiệm phát triển tiếp theo. Các cuộc thử nghiệm hoạt động được lên kế hoạch vào năm 2024, điều này sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho việc phát triển các chiến thuật và phương pháp để sử dụng hiệu quả nhất.

Việt Nam củng cố và mở rộng Đảo Thuyền Chài ở Trường Sa

Việt Nam tăng tốc việc nạo vét và lấp đất mở rộng các đảo ở khu vực quần đảo Trường Sa

2023.11.06
 
sharethis sharing button
 

Việt Nam tăng tốc việc nạo vét và lấp đất ở khu vực quần đảo Trường SaHình ảnh Bãi Thuyền Chài ở Trường Sa. Ảnh của  Planet Labs

Các hình ảnh vệ tinh gần đây cho thấy Việt Nam đang gia tăng tốc độ nạo vét và lấp đất ở quần đảo Trường Sa, với mức độ gấp bốn lần chỉ trong vòng chưa đầy một năm qua.

Hoạt động này ở Bãi Thuyền Chài được bắt đầu từ cuối năm 2021 và bắt đầu gia tăng tốc độ trong năm ngoái, theo các dữ liệu vệ tinh mà RFA thu thập được.

Tính đến đầu tháng 11/2023, diện tích khu vực được nạo vét và lấp đất ở một thực thể chính và hai thực thể nhỏ hơn tại Trường Sa hiện là gần một km vuông, tương đương 247 acres. Diện tích đảo vào năm 2022 là 58 acres.

Tuy vậy, diện tích lấp đất của Việt Nam vẫn nhỏ hơn so với bất cứ việc nạo vét và mở rộng nào mà Trung Quốc đã thực hiện tại ba thực thể khác trước đó tại quần đảo Trường Sa là Đá Chữ Thập, Vành Khăn và Subi. Đây là ba đảo nhân tạo đã được Bắc Kinh xây lấp và quân sự hoá ngoài Biển Đông, tổng số lên đến 3.200 acres đất mà Trung Quốc đã cải tạo trong giai đoạn từ năm 2013 đến 2016.

baithuyenchai2.jpeg
Hình vệ tinh cho thấy hoạt động nạo vét và lấp đất ở Bãi Thuyền Chài hôm 2/11/2023. Planet Labs

Theo Sáng kiến Minh bạch Hàng hải (AMTI) thuộc Trung tâm Chiến lược và Nghiên cứu Quốc tế ở Washington DC, Mỹ, tính đến cuối năm 2022, Việt Nam đã gia tăng công tác xây lấp ở Biển Đông, đưa tổng số diện tích đất mới trong vòng 10 năm qua lên 540 acres.

Ngoài Bãi Thuyền Chài, công tác xây lấp còn được thực hiện ở nhiều thực thể khác như Nam Yết, Đá Tiên Nữ, Đá Phan Vinh, và Đảo Sơn Ca.

Một trung tâm nghiên cứu về Biển Đông là South China Sea Probing Initiative cáo buộc Hà Nội có thể đang xây dựng đường băng thứ hai ở Bãi Thuyền Chài nhưng RFA hiện chưa thể xác định được thông tin này.

Cho đến nay Việt Nam mới chính thức có một đường băng ở Trường Sa Lớn thuộc quần đảo Trường Sa. Độ dài của đường băng này đã tăng gấp đôi trong vòng nhiều năm qua và có thể chứa được máy bay chiến đấu cỡ trung.

Tiềm năng lớn

Chuyên gia Greg Poling thuộc AMTI cho biết ông không biết gì về tin đồn về đường băng thứ hai và cũng không thể nhìn thấy gì từ các hình ảnh vệ tinh cho thấy rõ ràng là có công trình giống như đường băng.

Tại thực thể chính ở phía đông bắc Bãi Thuyền Chài, hàng chục tàu và ít nhất hai tàu nạo vét lớn có thể nhìn thấy từ hình ảnh vệ tinh do Planet Labs cung cấp hôm 2/11.

Các video được cho là được ghi bởi các công nhân và lan truyền trên mạng xã hội cho thấy các sà lan lớn đang mang cát và vật liệu xây dựng vào khu vực xây lấp.

ab895109-e33c-4e2f-8639-d8e1d751c143.jpeg
Việt Nam được cho là đang thực hiện việc lấp đất ở Bãi Thuyền Chài kể từ cuối năm 2021. Hình chụp từ video clip trên trang Facebook/Information Processing Center.

Nhiều nguồn tin quân sự của Việt Nam muốn giấu tên vì không được  phép nói với báo chí cho biết Chính phủ  Việt Nam và quân đội đang chú trọng vào việc phát triển Bãi Thuyền Chài.“Toàn bộ bãi chỉ khoảng 50 km vuông và nó có tiềm năng lớn” – một nguồn tin nói với RFA

Chuyên gia Tom Shugart thuộc Chương trình Quốc phòng ở Trung tâm An ninh Mỹ mới nói “một căn cứ khác và đường băng sẽ gúp Việt Nam có một vi trí ở phía bên kia của ba đảo nhân tạo lớn của Trung Quốc, chặn chúng ở một mức độ nào đó.”

“Nó chắc sẽ giúp họ có được sự bao trùm và khả năng tốt hơn trong giới hạn khu vực này” – ông Shugart nói với RFA, đồng thời bổ sung rằng “rất khó để biết thêm thông tin cho đến khi chúng ta nhình thấy độ lớn của công trình cuối cùng ra sao.”

Cư dân mạng Việt Nam cũng tỏ ra quan tâm tới Bãi Thuyền Chài vốn cũng bị các nước khác như Trung Quốc, Malaysia, Philippines và Đài Loan tuyên bố có chủ quyền. Hiện có rất nhiều thảo luận trên các diễn đàn quốc phòng trên internet về sự cần thiết phải xây dựng một đường băng dài trên thực thể này để tăng cường khả năng quốc phòng của Việt Nam ở vùng nước có tranh chấp.

Cư dân mạng Trung Quốc cũng thảo luận về “các cơ hội bị mất” liên quan đến bãi này mà Trung Quốc gọi là Bai Jiao và cho rằng bãi này hiện có diện tích gấp 10 lần Đá Vành Khăn ở Trường Sa.

“Tàu cá” của Việt Nam ở biển

Bãi Thuyền Chài có tên gọi như vậy vì nó có hình giống như một chiếc tàu.

Hải quân Việt Nam chiếm bãi này vào năm 1978 nhưng phải rút quân ngay sau đó do điều kiện không ổn định. Hải quân Việt Nam đã quay lại bãi này 10 năm sau đó và thiết lập ba tiền đồn trên bãi và các tiền đồn này sau đó đã trở thành các tòa nhà cố định với các cơ sở dùng cho việc đóng quân và ngư dân vào thăm, thậm chí có cả trung tâm văn  hóa.

Các tiền đồn này hiện không nằm trong khu vực được xây lấp mới.

860d7d92-e2fc-4c51-99b0-8118c31cda2d.jpeg
Một tiền đồn ở Bãi Thuyền Chài hôm 15/8/2019. Báo Long An

Giới chức Việt Nam luôn cổ động cho việc phát triển bền vững ở Biển Đông, bao gồm cả Bãi Thuyền Chài.

Một Quyết định từ Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn cho biết 200 mét vuông nhà xanh sẽ được xây dựng trong năm 2023 tại Bãi Thuyền Chài dành cho việc trồng rau, và người lính sẽ được đào tạo biết cách nuôi vịt ở đây.

Trong một văn bản nghị quyết được ban hành vào ngày 3/4/2023, Chính phủ Việt Nam đưa mục tiêu “xác định các khu vực có thể lấn biển, đảo nhân tạo để phát triển kinh tế – xã hội”.

Việt Nam hiện kiểm soát 72 thực thể ở Biển Đông, theo thống kê của AMTI.

Hoạt động xây lấp đang được tiến hành “cho thấy bước đi quan trọng hướng tới củng cố vị trí của họ ở Trường Sa”, theo AMTI.


Đường băng duy nhất của Việt Nam cho tới hôm nay là ở đảo Trường Sa Lớn

Trên quần đảo Trường Sa của Việt Nam hiện tồn tài ít nhất 5 đường băng.

Ngoài đường băng trên Trường Sa Lớn của Việt Nam, 4 đường băng ở đảo Thị Tứ, đảo Ba Bình, bãi đá Chữ Thập và bãi đá Hoa Lau lần lượt do Philippines, Đài Loan, Trung Quốc và Malaysia xây dựng.

Hoàng Sa Trường Sa: Những trang sử được viết bằng máu

Đường Băng của Việt Nam trước năm 2015 chỉ có thể sử dụng được cho máy bay vận tải và trinh sát,  được coi là nhỏ nhất trong số các đường băng được xây dựng bởi các nước ở Quần Đảo Trường Sa: Lớn nhất là Trung Quốc, rồi đến Phi Luật Tân, Đài Loan, Mã Lai Á.

Nay đường băng này được tăng gấp đôi chiều dài và  đã có thể dùng cho máy bay chiến đấu loại trung.

 

LĂNG TẨM TO ĐỂ LÀM GÌ ?…

Việt Tân

Lịch sử dân tộc Việt Nam qua các thời kỳ không thể không nhắc đến Vua Ngô Quyền, bởi công trạng của ông ấy quá lớn, nếu so sánh là vĩ đại thì không ai có thể đem ra so sánh với ông ấy. Là người có công đưa dân tộc Việt Nam thoát khỏi ách đô hộ ngàn năm của giặc phương Bắc.

Thế nhưng ngôi mộ của ông ấy nhìn rất đơn sơ, không xây lăng tẩm to và hoành tráng, đồ sộ như các ông vua con thời nay.

Ngô Quyền (chữ Hán: 吳權; 17 tháng 4 năm 898 – 14 tháng 2 năm 944), còn được biết đến với tên gọi Tiền Ngô Vương (前吳王) là vị vua đầu tiên của nhà Ngô trong lịch sử Việt Nam. Năm 938, ông là người lãnh đạo nhân dân đánh bại quân Nam Hán trong trận Bạch Đằng, chính thức kết thúc gần một ngàn năm Bắc thuộc, mở ra một thời kì độc lập lâu dài của Việt Nam. Sau chiến thắng này, ông lên ngôi vua, lập ra nhà Ngô, trị vì từ năm 939 đến năm 944.

(Theo Facebook của Van Nguyên)

10 tháng, hơn 220 nhân viên y tế TP.HCM nghỉ việc, vì thiếu thuốc, thiếu y cụ, thiếu toàn diện

Theo Báo Lề Phải

Trong 10 tháng đầu năm 2023, đã có 142 nhân viên y tế tại các bệnh viện quận, huyện và 82 nhân viên y tế tại các trung tâm y tế TP.HCM nghỉ việc.

Ông Nguyễn Văn Vĩnh Châu - phó giám đốc Sở Y tế TP.HCM - báo cáo tại buổi giám sát - Ảnh: XUÂN MAI

Ông Nguyễn Văn Vĩnh Châu – phó giám đốc Sở Y tế TP.HCM – báo cáo tại buổi giám sát – Ảnh: XUÂN MAI

Chiều 6-11, Thường trực HĐND TP.HCM tổ chức buổi giám sát đối với UBND TP và Sở Y tế TP về tình hình triển khai củng cố “Nâng cao năng lực y tế cơ sở – chăm sóc sức khỏe toàn dân”. Trước đó, HĐND TP đã giám sát thực tế tại Trung tâm Y tế quận Gò Vấp, Bệnh viện quận 4 và Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình.

Hàng trăm nhân viên y tế nghỉ việc trong 10 tháng đầu năm

Báo cáo tại buổi giám sát, ông Nguyễn Văn Vĩnh Châu – phó giám đốc Sở Y tế TP.HCM – cho biết sau dịch COVID-19, ngành y tế xác định bốn nhiệm vụ trọng tâm bao gồm nâng cao năng lực phòng chống dịch bệnh, củng cố y tế cơ sở phát triển y tế cộng đồng; nâng cao năng lực cấp cứu ngoại viện; hình thành trung tâm y tế chuyên sâu khu vực phía Nam và ASEAN…

Về nhân lực, theo báo cáo Sở Y tế TP, trong 10 tháng đầu năm 2023 có 142 nhân viên y tế tại các bệnh viện quận, huyện nghỉ việc, trong đó 69 bác sĩ, 52 điều dưỡng, kỹ thuật viên và 21 chức danh khác.

Phía trung tâm y tế các quận, huyện trong 10 tháng đầu năm 2023 có 82 người nghỉ việc, trong đó 35 người là bác sĩ, 33 điều dưỡng, hộ sinh, kỹ thuật y là 33 người và 14 chức danh khác.

Lý do?

Có nhiều lý do thôi việc khác nhau, và hầu hết vì hoàn cảnh gia đình. Tuy nhiên theo báo cáo của các đơn vị, việc giải quyết thôi việc theo nguyện vọng của viên chức nhiều nhất là vì áp lực công việc, không bảo đảm sức khỏe sau dịch COVID-19, mức thu nhập thấp, nhà xa…

Báo Cáo không nêu các nguyên nhân chính, đó là tình trạng tê liệt vì thiếu đủ thứ từ kim tiêm cho đến y cụ, từ trang bị bảo hiểm y tế cho đến tiền lương. Đó là chưa kể tình trạng thiếu máy đo chụp quang tuyến và CAT Scan, Bác sĩ Nguyễn Lân Hiếu đại biểu quốc hội nói: “Việc cấp phép nhập khẩu, cho phép sử dụng các dụng cụ y tế mới ở nước ta vẫn bế tắc. Bản thân tôi cũng phải mang bệnh nhân ra nước ngoài để chữa vì không có dụng cụ nhập khẩu dễ dàng vào Việt Nam. Các hãng lớn nhìn thấy các quy định về trình tự, thủ tục, thời gian để được cấp phép đều lắc đầu ngao ngán. Có công ty không định hướng phát triển, thậm chí rút khỏi thị trường Việt Nam“.

 Gia đình bệnh nhân tự mua dao cho ca mổ 

Chia sẻ với VietNamNet, chị Nguyễn Thị Lan (tên nhân vật đã thay đổi, ngụ tại TP.HCM)

cho hay đây là lần đầu tiên gia đình chị rơi vào cảnh phải bi hài: tự tìm mua toàn bộ vật tư y tế cho cha trước ca phẫu thuật.

Cha của chị năm nay 59 tuổi, sống tại Bình Dương. Ba tháng trước, ông được chẩn đoán bị sỏi thận hai bên, chuyển tuyến lên Bệnh viện Đa khoa Bình Dương điều trị. Bệnh nhân có chỉ định phẫu thuật nội soi tán sỏi thận qua da (thực hiện hai lần vào ngày 14 và 23/8).

Ngày nhập viện đầu tiên, ông phải tự đi mua 14 loại bao gồm bông gạc, dây hút dịch, chỉ phẫu thuật, bơm tiêm điện… với chi phí hơn 200.000 đồng tại nhà thuốc bệnh viện (không được hưởng Bảo hiểm y tế).

Trước phẫu thuật nội soi một ngày, nhân viên y tế đưa cho chị Lan một tờ giấy ghi danh sách 24 loại vật dụng cần mua, bao gồm dao phẫu thuật số 11, găng vô khuẩn, gạc phẫu thuật, bỗ khăn trải lấy sỏi, bơm kim tiêm, băng keo, dây dịch truyền, bao camera, ống hút phẫu thuật, sonde JJ niệu quản, ống nội khí quản… Trong đó, găng tay là 10 bộ, bơm tiêm 10 cái, kim pha thuốc 10 cái, gạc 20 cái…

“Thậm chí, cha tôi và một bệnh nhân khác còn chia tiền để mua một loại vật tư y tế có hình dáng giống như chiếc vòng, có giá khoảng 800.000 đồng. Bác sĩ nói có thể dùng chung cho 2 bệnh nhân trong 2 ca phẫu thuật”, chị Lan nói.

Trải nghiệm tự tìm mua vật tư y tế để cha xách vào phòng mổ của chị Lan. Ảnh: NVCC.

Chị Lan tìm mua toàn bộ những đồ dùng trên dễ dàng tại một nhà thuốc trước cổng bệnh viện nhưng tâm trạng vô cùng băn khoăn. Cha của chị có Bảo hiểm y tế theo diện hưởng 100%. Năm năm trước, ông phẫu thuật chính tại bệnh viện này mà không tốn xu, kết quả điều trị rất tốt. Còn lần nhập viện này lại quá sóng gió.

Theo chị Lan, nhà thuốc tư nhân bán các vật tư cho ca phẫu thuật với giá 2,5 triệu đồng mà không có hoá đơn. Khi yêu cầu đơn giá còn bị tỏ vẻ khó chịu và cũng không cung cấp được.

“Điều ngạc nhiên nhất là đến chiếc dao mổ hay tấm vải xanh trải trên bàn phẫu thuật, chúng tôi cũng phải tự tìm mua. Cha tôi xách túi đựng những vật dụng này đến tận phòng mổ đưa cho nhân viên bệnh viện. Không phải một lần, cha tôi mổ 3 lần trong đợt này thì cả 3 lần phải tự mua vật tư y tế”, chị Lan nói.

Cần điều chỉnh nhiều chính sách

Trước tình hình này, Phó giám đốc Sở Y tế TP Nguyễn Văn Vĩnh Châu kiến nghị Chính phủ sửa đổi, bổ sung các quy định về chế độ phụ cấp ưu đãi theo nghề đối với viên chức công tác tại các cơ sở y tế công lập.

Nâng mức lương cơ bản của bác sĩ, điều dưỡng và viên chức làm việc trong ngành y nói chung. Ban hành chính sách cho nhân viên y tế được hưởng chế độ thâm niên nghề y.

Xem xét điều chỉnh các quy định chế độ phụ cấp như: độc hại nguy hiểm, ưu đãi theo nghề, phụ cấp trách nhiệm chuyên ngành truyền nhiễm đối với các trường hợp không trực tiếp làm chuyên môn y tế tại các cơ sở, viện, bệnh viện chuyên khoa, các trung

tâm…

Sớm ban hành cơ cấu giá dịch vụ kỹ thuật khám chữa bệnh và sớm có quy định việc bác sĩ, điều dưỡng có nghĩa vụ làm việc có thời hạn tại tuyến y tế cơ sở.

Đối với Bộ Y tế, kịp thời tháo gỡ những vấn đề liên quan đến mua sắm, đầu tư máy móc, trang thiết bị để phục vụ cho người bệnh, giúp đảm bảo công tác và có chính sách tăng thu nhập giúp đời sống nhân viên y tế không bị sụt giảm.

Kê đi tìm

  • Nhân viên Y Tế thiếu dụng cụ chẩn đoán, cả Sài Gòn chỉ còn một máy CAT Scan còn hoạt động được, thiếu thuốc để kê toa, thuốc chống ngộ độc nặng còn đủ 3 liều cho một bệnh nhân thôi, thiếu hóa chất xét nghiệm, thiếu thiết bị phòng mổ, bệnh nhân phải tự đi mua kim tiêm, bệnh viện quá tải và xuống cấp … thiếu những cái tối thiểu để hành nghề kể cả sự đền bù hao tổn sức lực qua lương lao động thì… làm sao tiến hành việc làm… nghỉ việc chỉ là điều tất nhiên trong môi trường này.
  • Bộ phận cung cấp y cụ tê liệt vì tham nhũng và chống tham nhũng
  • Đất nước đáng sống nhất hành tinh hay là đất nước có bộ tuyên truyền đại xạo,  giới cầm quyền đại u mê ngớ ngẩn đây!
  • Chỉ tội nghiệp cho Dân tôi, Nước tôi!