HOÀN TOÀN MỚI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Chẳng ai lấy vải mới mà vá áo cũ!”; “Không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ!”.

“Ân sủng không chắp vá những vết rách cũ; nó thay đổi cả tấm áo, mặc cho bạn một phẩm phục mới, dệt bằng lòng thương xót!” – Thomas Merton.

Kính thưa Anh Chị em,

Trong Tin Mừng hôm nay, khi nói, “Chẳng ai lấy vải mới mà vá áo cũ!”; “Không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ!”, Chúa Giêsu muốn nói, trong đời sống thiêng liêng, với ân sủng, những gì cũ kỹ sẽ được thay thế như một chiếc áo ‘hoàn toàn mới’ dệt bằng lòng thương xót!

Nếu có một chiếc điện thoại hỏng, bạn sẽ không mua một chiếc mới, tháo rời nó, lấy linh kiện để ráp vào chiếc cũ; thay vào đó, bạn mua một chiếc điện thoại mới – một sự thay thế hoàn toàn. Cũng thế, phẩm chất cốt lõi của Luật mới về ân sủng Chúa Kitô mang đến là nó ‘hoàn toàn mới’ và biến đổi. Do đó, chấp nhận giáo huấn của Ngài, bạn trở nên tạo vật mới trong Ngài. Ân sủng không chắp vá những gì yếu đuối và tội lỗi trong con người; nhưng nó biến đổi, nâng cao bản chất con người lên một sự ‘tồn tại mới’. “Khi ân sủng chạm đến, nó không làm bạn trở nên tốt hơn phiên bản cũ của mình, mà làm bạn trở nên điều bạn chưa từng dám mơ mình có thể là!” – Brennan Manning.

Vì thế, lời dạy của Chúa Giêsu không chỉ điều chỉnh những giải thích sai lầm mà giới kinh sư đã quảng diễn trong suốt nhiều năm, nó còn hướng đến ‘tư duy’ và ‘cuộc sống’ của cả nhân loại; không chỉ các phong tục Do Thái phải trải qua một sự biến đổi, mà chính thế giới cũng phải trải nghiệm sự biến đổi này. Bởi lẽ mọi thứ cần được đổi mới trong Chúa Kitô vì chỉ trong Ngài, ân sủng mới có thể được ban. “Chúa Kitô không tái chế linh hồn, Ngài tái tạo nó!” – C.S. Lewis.

Với Kitô hữu, không chỉ nhận sự sống mới của ân sủng trong Bí tích Rửa Tội, bạn và tôi còn nhận nó lần này lần khác và chia sẻ sự đổi mới liên tục này mỗi khi cho phép ân sủng chạm đến sâu sắc hơn; nhờ đó, được biến đổi trọn vẹn hơn để trở thành những con người Chúa muốn chúng ta trở thành. Vậy, hãy mong đợi sự mới mẻ này trong suốt đời mình với cam kết sống một đời con thảo trong ơn nghĩa Chúa. “Chúa Kitô không đến để tô màu lại cuộc đời cũ, nhưng để viết nên một câu chuyện hoàn toàn mới!” – Paul Claudel.

Anh Chị em,

“Chẳng ai lấy vải mới mà vá áo cũ!”. Hãy suy ngẫm về khám phá đầy vui mừng đang chờ đón bạn mỗi ngày; khám phá Luật mới của ân sủng, đón nhận nó vào cuộc sống để nó biến đổi và đưa bạn vào con đường khám phá không bao giờ cũ! Đó là một khám phá liên tục, vĩ đại hơn nhiều so với bất kỳ điều gì thế giới này có thể cung cấp; không gì có thể so sánh với món quà ân sủng của Chúa Kitô sống động trong cuộc sống chúng ta. Hãy suy ngẫm về món quà ân sủng Chúa ban cho bạn hôm nay và nói “Có” với nó bằng cả tấm lòng; vì lẽ “Chúng ta không thể đựng ánh sáng mới trong những chiếc bình cũ của bóng tối!” – Teilhard de Chardin.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con hiểu rằng, khi ân sủng đến, nó không chỉ chạm vào vết thương, mà thay đổi luôn cả làn da cũ!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**********************************************

 Thứ Bảy Tuần XIII Thường Niên, Năm Lẻ

Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể than khóc, khi chàng rể còn ở với họ.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.   Mt 9,14-17

14 Khi ấy, các môn đệ ông Gio-an tiến lại hỏi Đức Giê-su rằng : “Tại sao chúng tôi và các người Pha-ri-sêu ăn chay, mà môn đệ ông lại không ăn chay ?” 15 Đức Giê-su trả lời : “Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể than khóc, đang khi chàng rể còn ở với họ ? Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi khỏi họ, bấy giờ họ mới ăn chay. 16 Chẳng ai lấy vải mới mà vá áo cũ, vì miếng vá sẽ co lại, khiến chỗ rách lại càng rách thêm. 17 Người ta cũng không đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì như vậy, bầu sẽ bị nứt : rượu chảy ra và bầu cũng hư. Nhưng rượu mới thì đổ vào bầu mới : thế là giữ được cả hai.”


 

 Người lính chết sau cùng tại Ngã Năm Bình Hòa, Gia Định, Sài Gòn

Kimtrong Lam

 “Tác giả ghi lại những gì diễn ra trước mắt mình, ngay trước nhà mình, ngay trong khu phố mình sống, những giờ phút cuối cùng của miền Nam.” Ngày ấy, tác giả vừa tròn 15 tuổi – Viết cho ngày 30 Tháng Tư năm ấy.

Triều Phong – 2 tháng 7, 2025

Viết cho những người lính cấp bậc nhỏ, nhưng hy sinh lớn. Viết cho những người lính vô danh, Vị quốc vong thân lúc thành mất nước tan. Ai cũng sống cả một đời, nhưng chết chỉ một lần. Các anh, những người lính nhỏ, Các anh, những người lính vô danh, nhưng hy sinh vĩ đại!

Suốt 40 năm qua, tôi đã đọc, đã nghe và cũng đã xem nhiều về những hy sinh của các tướng lãnh, sĩ quan cao cấp Việt Nam Cộng Hòa khi nước mất nhà tan vào tay Cộng Sản trong ngày 30 Tháng Tư đau buồn của năm 1975. Lúc ấy tôi được 15 tuổi, chưa trưởng thành, chưa đủ khôn và đủ hiểu biết chuyện đời, nhất là chuyện thời cuộc. Ở tuổi này, tuy chưa đủ lớn, ký ức mình cũng đủ “già dặn” để không quên điều xảy ra. Và trong ý nghĩ đó, có một câu chuyện cho đến giây phút này vẫn còn in đậm trong ký ức của tôi.

Mấy mươi năm qua, tôi cho đó là “chuyện nhỏ.” Sau này, tôi chợt nhận thức, rằng chuyện nhỏ này lại có ý nghĩa vô cùng to lớn mà hôm nay tôi muốn ghi lại và chia sẻ với những ai quý tự do, yêu độc lập và chuộng hòa bình.

Lúc ấy là 09 giờ sáng ngày 30 Tháng Tư, 1975!” (Tín Võ)

Nhiều tiếng khóc sụt sùi vỡ ra bởi lời lẽ chân thành của bà già. Cảm thấy quá đau lòng trước thảm cảnh thương tâm ấy, tôi thẫn thờ bước ra, chợt trông thấy người lính trẻ còn đang đứng dựa cột nơi quán cơm tháng của Dì Mười, khóc rấm rức như trẻ thơ. Ôi, còn đâu người chiến sĩ anh dũng ngày nào! Ôi, còn đâu bộ đồ trận kiêu hùng một thuở! Ðôi vai run run theo tiếng nấc của anh làm tôi bùi ngùi…

Thời khắc ấy cách đây đúng 40 năm, trong cảnh hỗn mang của ngày tàn cuộc chiến, trong xóm tôi ở Ngã Năm Bình Hòa-Gia Ðịnh, bỗng xuất hiện bốn năm người lính Nhảy Dù. Họ chạy lúp xúp men theo vách tường nhà Dì Sáu của tôi rồi dừng lại trước nhà tôi. Tất cả đều còn rất trẻ và người họ mang đầy súng ống đạn dược. Áo quần họ bám đầy bụi đỏ. Chỉ cần nhìn thoáng qua, ai cũng biết những người lính này mấy ngày trước đây đã từng xông pha trận mạc. Họ đứng trước khoảng đất trống, ngó dáo dác một đỗi, thì người lính có mang một bông mai trên cổ áo nói, như ra lệnh:

– Anh em đào ở đây đi.

– Tuân lệnh thiếu úy!

Một người trong họ trả lời. Thế là các anh tháo gỡ trên vai xuống mấy cái xẻng cá nhân. Với thao tác nhanh lẹ, phút chốc họ đã biến chúng thành những cái cuốc và bắt đầu đào hố cá nhân.

Trong nhà, má tôi lo lắng ra mặt. Bà đang phân vân chẳng biết có nên di tản không và nếu đi thì chưa biết phải đi đâu. Bất ngờ, bây giờ thấy lính tráng chuẩn bị hầm hố chiến đấu trước cửa nhà, bà thêm hoảng sợ.

Tuổi thiếu niên đang lớn, hiếu kỳ, tôi tò mò bước ra sân, tiến gần đến khoảng đất trống ngồi chồm hổm xem mấy người lính làm việc. Lâu lâu có tiếng đại bác vọng về, tiếng súng bắn lẻ tẻ vang lên đây đó làm cho bầu không khí chết chóc thêm ngột ngạt, hình ảnh chiến tranh thêm rõ nét.

Dân trong xóm tôi nhốn nháo chạy tới chạy lui, mặt mày ai nấy đều lấm la lấm lét khi đi ngang qua nơi mấy người lính đang làm việc. Bộ mặt của thành phố Sài Gòn lúc đó như người bệnh nặng sắp mất. Ðộ chừng nửa tiếng sau, khi hố được đào khá sâu, một người lính đứng lên, mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Anh đưa cánh tay lên cao, quẹt lấy mớ tóc bê bết trên trán để lộ một cái sẹo thật to nơi đuôi mắt phải, đoạn nhìn tôi:

– Em trai chạy vô nhà lấy cho anh xin miếng nước uống đi em.

Tôi đứng dậy co giò phóng vào nhà. Ít phút sau tôi mang ra cho các anh một ca nước đá bự, một cái ly và một ít kẹo đậu phọng với bánh in mà má tôi đưa thêm. Họ ăn, họ uống, họ nói cười vui vẻ, cơ hồ như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có người thiếu úy là không ăn uống gì cả.

Người thiếu úy này cũng còn trẻ và đẹp trai như Tây lai nhưng dáng dấp rất phong trần, uy dũng. Tôi đoán chừng tuổi đời anh chỉ khoảng 23, 24 gì thôi. Anh có vẻ như đang lo lắng trước tình hình chiến sự lan rộng nên nét mặt luôn phủ một lớp sương mờ căng thẳng. Nắng lên khá cao…

Bỗng một tiếng nổ lớn từ đâu dội lại rung chuyển cả mặt đất. Tôi hoảng hốt. Mấy người lính ngưng đào, ngẩng đầu nhìn quanh. Viên thiếu úy ngó về cuối xóm một thoáng rồi nói với đồng đội:

– Anh em cứ tiếp tục đi, để tôi xuống dưới này xem sao.

Người thiếu úy xốc khẩu M-16 đang mang trên vai lên cao và bỏ đi trong tư thế sẵn sàng tác chiến. Bên trong, má tôi gọi tôi vào và không cho ra khỏi nhà, vì sợ đạn lạc. Xế trưa, lúc ông Dương Văn Minh ra lệnh cho binh sĩ buông vũ khí và đầu hàng vô điều kiện thì má tôi vội vã kêu tôi cầm cái radio-casette hiệu Sanyo ra cho những người lính bên ngoài nghe. Trong khi họ còn sững sờ thì viên thiếu úy từ dưới đang vội vã đi lên. Một anh lính trẻ giơ chiếc radio về viên sĩ quan, hớt hải, nghẹn ngào. Anh nói như sắp khóc:

– Thiếu úy, thiếu úy, ông Minh đầu hàng rồi. Mình thua rồi!

Viên sĩ quan khựng lại một lúc rồi chăm chú nhìn vào cái radio trong im lặng não nề. Tiếng ông Minh kêu gọi đầu hàng cứ được lập đi lập lại hoài khiến người sĩ quan trẻ nổi cáu:

– Ð.m. sao chưa đánh đấm gì đã lo đầu hàng?

Người thiếu úy giận dữ quát tháo, gương mặt đan xen nỗi đau và buồn. Sau một đỗi phân vân, cuối cùng thiếu úy hạ giọng:

– Thôi đi.

Thế là họ bỏ chiến hào đang đào dang dở và hấp tấp chạy trở ra đường. Ðộ chừng một tiếng đồng hồ sau, người ta nghe nhiều tiếng súng AK-47 nổ giòn giã rồi tiếng M-16 bắn liên thanh đáp trả. Lẫn lộn trong đó thỉnh thoảng có cả tiếng súng M-79 đệm vào. Ðứng trong sân nhà nhìn ra, tôi thấy có vài cột khói đen bốc lên cao.

Từ bên ngoài, vài người trong xóm tôi tất tả chạy về. Gặp má tôi đang đứng lấp ló nơi cửa, họ báo:

– Ðang đánh nhau ở ngoài Ngã Năm dữ lắm cô Ba.

Ngã Năm Bình Hòa là giao điểm của năm con đường từ năm hướng khác nhau. Năm Mậu Thân 1968, nhiều trận đánh đã diễn ra ở đây khi Lực Lựợng Bảo Vệ Biệt Khu Thủ Ðô của quân đội VNCH ngăn chặn các mũi tiến công của cộng quân từ bên ngoài đổ về qua mấy cửa ngỏ như Gò Vấp, Cầu Bình Lợi, Lò Vôi hay Ðồng Ông Cộ… nên nó trở thành một trọng điểm chiến lược vì là một trong những lộ chính tiến vô thủ đô Saigon.

Chiều cùng ngày, khi lịch sử đã an bài, dân chúng bắt đầu túa ra đường phố. Lớp thì đón quân “Giải Phóng,” lớp khác lại mừng đất nước “Ðộc Lập,” trong khi tôi thì tò mò theo người cậu họ ra xem tình hình ngoài ngõ. Nghe thiên hạ bàn tán xôn xao có lính chết ở chỗ Ngã Năm Bình Hòa, cậu cháu tôi lần bước tới quan sát. Một đám đông đang vây quanh trước Nhà Thuốc Tây Tiến Thành, là nhà thuốc của má thằng bạn tôi. Cố gắng chui vào đám người hiếu kỳ ấy và luồn lách một tí, tôi tới được bên trong. Giữa vòng người nọ là xác một người lính nhảy dù nằm chết cứng. Ngực thủng một lỗ lớn, chiến bào loang đầy máu và đã chuyển sang nâu sậm nhưng đôi mắt anh vẫn mở trừng trừng. Nhìn kỹ, tôi chợt giật mình: người đó chính là viên thiếu úy ban sáng!

Ðang còn ngỡ ngàng, tôi bỗng thấy có một thanh niên vẹt đám đông bước lại gần xác người thiếu úy. Anh mặc một chiếc quần tây đen ngắn củn và áo thì rộng lùng thùng như đồ của ai cho chớ không phải của anh vậy.

Anh khom người xuống, giơ tay vuốt nhẹ nhàng lấy khuôn mặt lạnh vô hồn kia. Ðôi mắt từ từ nhắm lại và nơi khóe miệng một dòng máu nhỏ rỉ ra bên mép. Dường như chàng thanh niên lâm râm khấn vái điều gì đó nho nhỏ, đoạn anh đứng lên, bước ra với đôi mắt đẫm lệ. Tôi nhận ra ngay anh chính là người lính xin nước tôi lúc sáng, nhờ vết sẹo to nơi đuôi mắt. Thiên hạ bàn tán sôi nổi khi dòng máu tươi nơi khóe miệng của thi hài đã lâu kia rỉ ra. Người miền Nam vốn duy tâm, thiên hạ tin rằng đấy là một điều linh thiêng vì vị sĩ quan này có lẽ còn có chuyện chi oan ức.

Ðột nhiên, chị Bảy bán tạp hóa sau lưng tôi lên tiếng kể lể với những người xung quanh:

– Ông thiếu úy này và mấy người lính của ông ta nấp ở vách tường bên kia kìa. Ðứng trông cửa sổ nhà nhìn qua, tui thấy mấy ổng bắn xuống phía mấy ông “Việt Cộng” ở dưới Ðồng Ông Cộ quá trời. Cuối cùng chắc thấy không xong, ổng biểu mấy người lính của ổng chạy đi còn ổng thì vẫn ở lại. Rồi hình như ổng bị thương sao đó nên bò sang nấp vô Cổng Ðình Thần Bình Hòa này nè. Hai bên còn bắn nhau một lúc lâu nữa và khi không còn nghe tiếng súng thì tui dòm ra thấy ổng lết tới đây rồi chết luôn.

– Hết chiến tranh rồi mà chết, tội nghiệp quá! Không biết có gia đình vợ con gì không? Thân nhân mà hay được chắc là buồn lắm.

Ông già bên cạnh chị Bảy nói theo làm mọi người mủi lòng trước sự hy sinh oai hùng của viên thiếu úy. Chợt một bà cụ cầm tấm chăn, không biết từ đâu, tách đám đông bước vô phủ trùm lên xác người thiếu úy và mếu máo:

– Dù con không có họ hàng gì với bà nhưng bà thấy con chết thảm bà thương quá. Tội nghiệp, con cái nhà ai vậy không biết nữa. Thôi con chết rồi, con hãy thanh thản ra đi và nếu hồn con có thiêng thì phù hộ cho bà con nơi đây được nhiều an lành nha con!

Nhiều tiếng khóc sụt sùi vỡ ra bởi lời lẽ chân thành của bà già. Cảm thấy quá đau lòng trước thảm cảnh thương tâm ấy, tôi thẫn thờ bước ra, chợt trông thấy người lính trẻ còn đang đứng dựa cột nơi quán cơm tháng của Dì Mười khóc rấm rức như trẻ thơ. Ôi, còn đâu người chiến sĩ anh dũng ngày nào! Ôi, còn đâu bộ đồ trận kiêu hùng một thuở! Ðôi vai run run theo tiếng nấc của anh làm tôi bùi ngùi.

Ngẩng mặt lên bắt gặp tôi đang nhìn anh trân trối, anh vụt bỏ đi. Ngó cho đến khi bóng dáng xiêu vẹo của anh khuất nơi cuối chợ, tôi thấy lòng nao nao buồn. Cảm khái trước một nỗi niềm mất mát bao la của tình đồng đội thiêng liêng cao quý lẫn tiếc nuối cuộc đời binh nghiệp nữa đường gãy đổ, tâm hồn tôi tràn ngập cả một sự chua chát to lớn.

Nhưng tôi đâu biết rằng, đó chỉ là khởi điểm của một trang sử đau thương cho dân tộc, cho hàng vạn sinh linh sau này.

 


 

CHUYỆN ĐỜI NGÀNH Y – Truyện ngắn HAY

Kimtrong Lam                                                                                           

Sáng thứ tư, ngồi phòng khám, có nhiều chuyện về những bệnh nhân làm tôi suy nghĩ nhiều. Buồn vui lẫn lộn. Xin kể ra đây hai câu chuyện.

CHUYỆN THỨ NHẤT.

Cô bé gái có gương mặt rất xinh bẽn lẽn theo mẹ vào phòng khám. Chưa kịp nhìn tên, chỉ mới nhìn đôi mắt, vô thức tôi chợt bật lên thành tiếng:

– Bé Q phải không?

– Dạ đúng rồi bác Khôi. Bé Q đó. Cả mười năm mới gặp lại bác.

Trong cuộc đời hành nghề Y, tiếp xúc với không biết bao nhiêu thân phận, nhưng có những gương mặt vui buồn, không vui không buồn, tôi không thể nào quên. Bé Q là một trường hợp như vậy. Lần đó, chúng tôi tiếp nhận một bé gái có đôi mắt chiếm gần nửa khuôn mặt trong tình trạng vặt vẹo. Hỏi ra mới biết sau sinh đâu tâm một tháng thì em bé cứ có những cơn đau gồng cứng người. Thể trạng mỗi lúc một kém đi. Người mẹ xứ Quảng bồng con lên xe vào Sài Gòn. Lê la mấy tháng trời qua nhiều bệnh viện rồi cuối cùng đến với chung tôi. Qua siêu âm, tôi chẩn đoán cháu bị bệnh ALCAPA, tức là một động mạch vành trái nuôi tim không xuất phát từ động mạch chủ như bình thường để nhận máu đỏ giàu oxy mà lại xuất phát từ động mạch phổi, nơi có độ bão hòa oxy rất thấp. Trái tim bé vì vậy mà bị nhồi máu (như người lớn) ngay từ những ngày đầu.

Siêu âm là vậy. Phẫu thuật viên cũng đồng thuận với chẩn đoán nhưng chủ trì hội chẩn là thầy tôi, không phải là bác sĩ chuyên khoa tim mạch nhi, muốn chắc chắn nên yêu cầu chụp CT. Oái ăm một nỗi là chụp CT thì bảo là bình thường. Tôi lập thệ với thầy là tôi đúng. Không mổ chuyển lại thì em bé sẽ chết. Vậy là tôi và phẫu thuật viên phải cam kết danh dự. Cuối cùng cuộc mổ cũng thành công. Dĩ nhiên là chúng tôi đúng. Trái tim em bé đã rất yếu.

Nguy cơ tử vong cao. Gia đình lại không có tiền. Lúc đó, chúng tôi kêu gọi và nhanh chóng nhận được ủng hộ. Em bé sau đó ra viện.

Lần này vào tái khám, chức năng tim tốt đến không thể tưởng tượng. Chỉ còn lại vết sẹo thiếu máu cũ trong tim là nhắc nhớ về một căn bệnh thập tử nhất sinh ngày xưa.

Mẹ và bé sau khi nhận được kết quả và tư vấn của bác sĩ liền vội ra về. Một cô bé đẹp. Vẫn đôi mắt to tròn như ngày xưa và giờ đã bắt đầu có nét lúng liếng của tuổi tiền dậy thì.

Một cảm giác ấm lòng.

CHUYỆN THỨ HAI

Trước mặt tôi là một người nữ, nếu không nhìn vào năm sinh thì tôi chắc chắn không thể đoán ra tuổi tác. Và cũng nhìn vào cái tên không phải tên Việt mà của người Chăm vùng An Giang nên tôi mới ngỡ ngàng nhận ra.

Ngày đó, chắc cũng đâu cùng thời gian với bé Q, một bé gái được đưa từ An Giang đến. Ấn tượng nhất là bé khóc không có cách gì dỗ nín, không ai có thể dỗ nín. Khóc từ đầu đến cuối, khóc đến khi mệt quá thì thôi. Tỉnh dậy khóc tiếp. Bé mắc hội chứng Williams, một hội chứng di truyền làm mô liên kết (mô dẻo) trong cơ thể thiếu một protein làm dẻo nên các mạch máu rất dễ cứng và gây hẹp. Hẹp nhất là ngay sau van động mạch chủ.

Nhà bé rất nghèo nên mọi chi phí phẫu thuật đều do tài trợ. Bé mổ xong tạm ổn. Mỗi lần lên tái khám là mẹ chạy xe máy từ Châu Đốc đến Quận 5 ngày xưa (giờ là phường Chợ Lớn). Đi xe đò không đủ tiền. Mỗi lần đến là như một lần đánh vật vì thuốc an thần không có cửa làm bé dịu di. Ai cũng biết bé. Cả cái tên khá đặc biệt đó ai cũng nhớ.

Giờ ngồi trước mặt tôi là một cô gái béo phì cực nặng. Tâm trí không hơn một đứa trẻ lên tư. Khuôn mặt buồn như được tạc từ đá đen.

– Nó ăn ít lắm bác ơi. Chỉ suốt ngày ăn vặt và uống nước ngọt.

– Nước ngọt có hại lắm đó. Nguyên nhân béo phì đấy.

– Dạ. Biết mà nói nó có nghe đâu. Ưa làm gì nó làm. Nửa đêm ưa bỏ nhà đi thì đi. Hai vợ chồng tui cực muốn chết. Mới hôm trước nó bỏ nhà đi mấy ngày luôn.

Vậy đó. Bác sĩ còn có cách nào hơn để giúp gia đình? Chỉ lưu ý rằng những bé bị hội chứng Williams này rất ngây thơ và hoàn toàn không có cơ chế nghi ngờ còn người. Các bé, cả nam lẫn nữ, đều là nhóm nguy cơ cao bị lạm dụng tiền bạc, lạm dụng tình dục. Mà cả thành thị lẫn nông thôn, bọn biến thái luôn luôn có mặt. Chợt rùng mình nghĩ về chuyện một bé vừa mắc bệnh tim, vừa thiểu năng lại phải mang trong mình một bào thai. Khổ không biết để đâu cho hết.

Hai cha con lầm lũi dẫn nhau ra về. Người cha với những bước chân nặng nề. Con gái với những bước đi mông lung vô định như đang đi trong làn sương mù dẫu hành lang đang lô nhô người đứng, người ngồi.

Vậy đó. Chuyện thường nhật của một bác sĩ bình thường luôn thăng trầm với những phận người rất đỗi bình thường. Mà cũng chính những cái rất đỗi bình thường ấy, không sân khấu, không hào quang chói lọi ấy chính là ý nghĩa thẳm sâu nhất và cũng là bệ đỡ tinh thần của một thầy thuốc.

Trong ảnh là một bé khác ở Bến Tre, bác sĩ đi thăm sau khi được mổ tim.


 

 “ĐẠI GIA” SÀI GÒN

Chuyện tuổi Xế Chiều – Công Tú Nguyễn

Bà già ngồi góc chợ bán đậu phộng luộc, bận áo bà ba màu cổ trầu, trên áo, mảnh vá nhiều hơn khung cửa sổ của bất kỳ tòa chung cư nào, điếu thuốc cháy dở trên tay, dòm chịu chơi ngầu quá ngầu.

Cô bán vé số đi ngang ghé lại: “Nay bán được không già.”

– Già cả mà ăn uống nhiêu. Tao đại gia mà mậy.

– Tui kêu bà qua bán vé số đi có ăn hơn.

– Thôi già rồi tính toán tiền bạc mệt lắm.

Cô bán mắm nói chen: “Kêu bả lên sạp ngồi với tao mà bả không chịu á chứ.”

Bà già không còn răng bặm bợ cười hiền: “Thôi…”

Cuộc hàn huyên chợ xôm tụ. Cô vé số than bán ế, sáng giờ mới bán được hai tờ cũng mua ủng hộ bà già lon đậu.

Bà già: “Thôi mày cũng ế mà, khá gì hơn tao đâu. Bữa nào trả tao cũng được.”

Thằng nhỏ bán cá chạy lại, nói “ngoại  bán con một lon”. Bà kêu trả năm ngàn đồng được rồi. Thằng nhỏ dúi cho mười lăm ngàn. Bà nhìn rồi chớp mắt lia lịa: “Thôi mày cho tao, thì tao cũng cho mày thêm một nắm. Rồi dứt khoát nghen. Nè nè, mày hút thuốc không, tao cho…”

– Dạ con cám ơn…

Sài Gòn của tôi là thế – người ta nói “thà cho vàng chứ không ai chỉ đàng đi buôn”. Không, người Sài Gòn cho nhau hơn cả vàng.

  Cô bán vé số không khá hơn cô bán mắm, cô bán mắm không khá hơn bà già bán đậu và thằng nhỏ bán cá không khá gì hơn ai cả. Nhưng

  Cô bán vé số cho bà già “cái đàng đi buôn”, cô bán mắm chia cho bà già một góc nhỏ cần lao, bà già cho thằng nhỏ cách làm người – có qua có lại.

  Và – ngày ngày người Sài Gòn vẫn cầm vàng mà trao cho nhau.

Ảnh thiệt, bài viết sưu tầm.

Fb:Rosa cỏ xanh


 

Ở ĐỜI, VÌ SAO CỨ PHẢI HƠN THUA?

Wendy Phan 

Ở đời, người ta chẳng mấy khi sống cho mình thanh thản. Lúc nào cũng ganh đua, lúc nào cũng soi mói, lúc nào cũng lăm le bắt lỗi nhau từ một câu nói, một ánh mắt, một hành động. Không phải vì họ không biết mệt, mà vì trong lòng đã quá đầy sân si. Hơn thua trở thành bản năng, đố kỵ như máu chảy trong tim.

Thử hỏi, người ta hơn nhau để làm gì? Để thấy mình giỏi hơn ư? Để người khác bị hạ thấp đi ư? Nhưng rồi có được gì ngoài một cơn hả hê ngắn ngủi và một tâm hồn ngày càng mục ruỗng? Người sống trong hơn thua thì lúc nào cũng thấy cuộc đời là một cái chợ – ồn ào, bon chen, chẳng có chỗ cho bình yên.

Người ta nhìn nhau chẳng bằng sự thấu cảm, mà bằng đôi mắt phán xét. Thấy ai nói sai một lời là chụp mũ, thấy ai lỡ lời là quay lưng. Họ không nghe để hiểu, họ nghe để bắt lỗi. Họ không lắng nghe bằng trái tim, mà lắng nghe bằng định kiến. Và thế là, bao nhiêu mối quan hệ tốt đẹp, bị giết chết bởi một câu nói chưa kịp giải thích, một ánh mắt chưa kịp hiểu nhau.

Ở đời, cái đáng sợ không phải là bị người khác làm tổn thương, mà là bị chính lòng đố kỵ của họ đâm sau lưng. Có những người không vui khi bạn thành công, không buồn khi bạn thất bại, nhưng lại hả hê khi bạn sa cơ lỡ vận. Họ không muốn bạn hạnh phúc hơn họ, bởi trong lòng họ, hạnh phúc không được xây từ yêu thương, mà từ sự ghen ghét.

Nhưng suy cho cùng, đời người ngắn lắm. Hơn nhau một chút rồi cũng về với cát bụi. So nhau từng lời, từng ánh nhìn rồi cũng chẳng ai mang theo được gì. Hơn thua chỉ khiến tâm hồn thêm nặng nề. Còn buông bỏ mới là khởi đầu của tự tại.

Hãy sống như dòng sông – lặng lẽ chảy, nhưng mang theo bao điều mát lành. Đừng là ngọn lửa – chỉ biết thiêu rụi những gì không hợp với mình. Ở đời, nếu ai cũng biết nhìn nhau bằng lòng từ bi thay vì sự đố kỵ, biết nghe nhau bằng sự bao dung thay vì định kiến, thì có lẽ, nhân gian đã nhẹ nhàng hơn một chút.

Bởi vì… chẳng có ai thắng khi tâm hồn đã thua.

Và sau cùng…

Ở đời, người ta cứ mãi chạy theo hơn thua mà quên mất điều quý giá nhất: bình yên trong tâm hồn. Họ để một lời nói khiến mình mất ngủ, để một ánh nhìn khiến lòng dậy sóng, để những đố kỵ nhỏ nhoi điều khiển cả cách sống, cách nghĩ. Nhưng rốt cuộc, người khiến ta khổ không phải ai khác – mà chính là ta, vì cứ khư khư giữ lấy những điều không đáng giữ.

Đừng sống để chứng minh mình hơn ai. Hãy sống để mỗi ngày soi gương, lòng thấy nhẹ, tâm thấy an, và không hổ thẹn với chính mình. Hạnh phúc thật sự không đến từ việc đứng trên người khác, mà là khi ta đứng vững giữa giông gió cuộc đời mà lòng vẫn thanh thản.

Hơn thua là trò chơi của kẻ chưa hiểu mình. Bao dung là bản lĩnh của người đã thấu đời.

Thế nên, nếu có thể, xin hãy học cách buông một lời phán xét, nhịn một câu đố kỵ, và mở lòng mà sống tử tế với nhau.

Bởi suy cho cùng, gieo gì thì gặt nấy. Gieo hơn thua, gặt khổ đau. Gieo nhân từ, gặt bình an.

Suu Tam

#Wendyphan

#suutam

#ynghiacuocsong

Trung Cộng chỉ trích thỏa thuận thương mại quan thuế Việt Nam – Mỹ

Bắc Kinh phản ứng, cảnh báo về ‘sự bắt nạt đơn phương’

Trung Quốc đã chỉ trích gay gắt thỏa thuận thương mại, gọi đó là hành động khiêu khích có nguy cơ làm suy yếu sự ổn định của khu vực. Bộ Thương mại Trung Quốc lên án chiến lược thuế quan qua lại của Washington là “hành động bắt nạt đơn phương điển hình” và cảnh báo rằng họ sẽ “kiên quyết thực hiện các biện pháp đối phó để bảo vệ các quyền và lợi ích hợp pháp của mình” nếu thỏa thuận này gây hại cho Trung Quốc. Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã củng cố lập trường đó, với người phát ngôn Mao Ninh tuyên bố rằng các thỏa thuận thương mại không được nhắm mục tiêu hoặc gây tổn hại đến lợi ích của bất kỳ bên thứ ba nào. Các nhà phân tích ở Bắc Kinh, bao gồm cả He Weiwen của Trung tâm Trung Quốc và Toàn cầu hóa, cho biết hiệp định này dường như vi phạm nguyên tắc không phân biệt đối xử của WTO và chứng minh rằng chiến lược của Hoa Kỳ là ưu tiên lợi ích của riêng mình bằng cách gây tổn hại đến lợi ích của người khác.

China will accelerate negotiations with DEPA members to strive for ...

“Chúng tôi rất vui khi thấy tất cả các bên giải quyết xung đột thương mại với Hoa Kỳ thông qua các cuộc đàm phán bình đẳng nhưng kiên quyết phản đối bất kỳ bên nào đạt được thỏa thuận gây tổn hại đến lợi ích của Trung Quốc”, He Yongqian, người phát ngôn của Bộ Thương mại, cho biết tại cuộc họp báo ở Bắc Kinh hôm thứ Năm.

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Bắc Kinh Mao Ninh cho biết hôm thứ năm rằng “các cuộc đàm phán và thỏa thuận không nên nhắm vào hoặc gây tổn hại đến lợi ích của bên thứ ba”.

Cố vấn thương mại của Trump, Peter Navarro, đã gọi Việt Nam là “thuộc địa của Trung Quốc”, nói rằng một phần ba sản phẩm của Việt Nam là hàng hóa Trung Quốc được dán nhãn lại.

Nguyên liệu thô từ nền kinh tế lớn thứ hai thế giới cũng là huyết mạch của ngành sản xuất Việt Nam

 

China Defends Trade Relations With Russia

2025-04-16T091220Z_319986668_RC2TYDAH8U8X_RTRMADP_3_USA-TRUMP-TARIFFS-VIETNAM.JPG

 
Các nhà phân tích cho biết mức thuế quan cao của Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump đối với hàng nhập khẩu chuyển tải qua Việt Nam đã đưa Trung Quốc trở lại tầm ngắm, gây thêm bất ổn cho thỏa thuận đình chiến thương mại mong manh giữa hai siêu cường.
Capital Economics cho biết: “Xét trên góc độ toàn cầu, có lẽ điểm thú vị nhất là thỏa thuận này một lần nữa có vẻ phần lớn liên quan đến Trung Quốc”.

TTX Pháp AFP

Ông Adam Sitkoff, giám đốc Phòng Thương mại Hoa Kỳ tại Hà Nội, cho biết: “Thỏa thuận được công bố mang lại cho Việt Nam mức độ chắc chắn mà hầu hết các đối tác thương mại khác của Hoa Kỳ không có được”. Tuy nhiên, ông cho biết, “sẽ rất khó để đánh giá ưu và nhược điểm của thỏa thuận nếu không xem xét thêm thông tin chi tiết về ý nghĩa thực sự của mức thuế quan”. 

Bloomberg Economics dự báo Việt Nam có thể mất một phần tư kim ngạch xuất khẩu sang Hoa Kỳ trong trung hạn, gây nguy hiểm cho hơn hai phần trăm tổng sản phẩm quốc nội do thỏa thuận này.

“Chính phủ Việt Nam hiện sẽ chịu áp lực phải đảm bảo thực thi các quy định về quốc gia xuất xứ (đối với hàng trung chuyển đến từ các nước khác)”, Jack Sheehan, giám đốc thuế khu vực tại công ty luật và thuế châu Á DFDL, giải thích.

Tuy nhiên, chuyên gia kinh tế Rana Sajedi của Bloomberg cho biết sự không chắc chắn về cách thức vận chuyển hàng hóa sẽ được “định nghĩa hoặc thực thi” có thể gây ra hậu quả ngoại giao (với Trung Cộng).

Iran thay đổi lập trường, tái khẳng định cam kết với hiệp ước hạt nhân hòa bình

Theo Thông Tấn Xã Reuters

 

NEW DELHI (Reuters) – Giá dầu tương lai giảm vào thứ Sáu sau khi Iran tái khẳng định cam kết không phổ biến vũ khí hạt nhân và trong bối cảnh kỳ vọng các nhà sản xuất lớn sẽ đồng ý tăng sản lượng vào cuối tuần này.

Giá dầu thô Brent tương lai giảm 35 cent, tương đương 0,51%, xuống còn 68,45 USD/thùng vào lúc 07:30 GMT, trong khi giá dầu thô West Texas Intermediate của Hoa Kỳ giảm 25 cent, tương đương 0,37%, xuống còn 66,75 USD.

How Trump friend Steve Witkoff ended up at the center of high-stakes ...

Đặc phái viên Nhà Trắng Steve Witkoff đang có kế hoạch gặp Bộ trưởng Ngoại giao Iran Abbas Araghchi tại Oslo vào tuần tới để khởi động lại các cuộc đàm phán hạt nhân , theo hai nguồn tin thân cận với các cuộc thảo luận.

Hôm thứ Tư, 2-7-2025, ông Witkoff cho biết có “dấu hiệu” cho thấy có thể đạt được thỏa thuận.”Chúng tôi đang đàm phán với người Iran. Có nhiều bên đối thoại đang liên lạc với chúng tôi”, ông nói với CNBC. “Tôi nghĩ rằng họ đã sẵn sàng”.

Tại sao điều này quan trọng: … nếu diễn ra, đây sẽ là cuộc đàm phán trực tiếp đầu tiên kể từ khi Tổng thống Trump ra lệnh tấn công quân sự chưa từng có vào các cơ sở hạt nhân của Iran vào tháng trước.

Iran foreign minister and US envoy Witkoff to lead talks in Oman, Iran ...

  • Bộ Trưởng Ngoại Giao Iran, ông Araghchi viết vào hôm thứ năm, 3-7-2025,  rằng Iran vẫn cam kết thực hiện Hiệp ước Không phổ biến vũ khí hạt nhân và Thỏa thuận bảo vệ của hiệp ước này.
  • “Theo luật mới của [quốc hội Iran ban hành], sau các cuộc tấn công phi pháp của Israel và Hoa Kỳ vào các cơ sở hạt nhân của chúng tôi, sự hợp tác của chúng tôi với IAEA sẽ được chuyển qua Hội đồng An ninh Quốc gia Tối cao của Iran vì những lý do an toàn và an ninh rõ ràng”, ông đã viết.

 

 ĐỌC VÀ SUY NGẪM…

Gieo Mầm Ơn Gọi

 

– Người nghèo nói: Có tiền là hạnh phúc

– Người tàn tật nói : Đi được là hạnh phúc

– Người mù nói : Nhìn được là hạnh phúc

– Người điếc nói : Nghe được là hạnh phúc

– Người bệnh nói : Mạnh khỏe là hạnh phúc

– Người chưa chồng nói: Có chồng sẽ hạnh phúc

– Người chưa vợ nói: Có vợ sẽ hạnh phúc

– Người chưa có con nói : Có con sẽ hạnh phúc

– Người lo lắng sợ hãi nói: Bình an là hạnh phúc

– Người xấu nghĩ mình xinh sẽ hạnh phúc

– Người lùn nghĩ mình cao sẽ hạnh phúc

– Dân đen nói : Làm quan sẽ hạnh phúc

– Người đang rất đói nói: Được bữa cơm là hạnh phúc

– Người đang buồn ngủ nói: Nếu được ngủ một giấc sẽ hạnh phúc

– Người không có quần áo đẹp nói: Nếu có bộ quần áo đẹp sẽ hạnh phúc

– Người không có xe nói: Có xe để đi sẽ hạnh phúc

– Người không có điện thoại nói: Nếu có chiếc điện thoại sẽ hạnh phúc…

Thực ra con người họ thấy thiếu cái gì thì họ nghĩ rằng có nó sẽ hạnh phúc. Nhưng khi có rồi họ lại muốn cái khác và nhiều hơn nữa. Thành ra mãi mãi không bao giờ họ thấy hạnh phúc vì ham muốn là vô cùng. Vậy thì bạn làm sao đủ sức để thỏa mãn ham muốn đây!

“BIẾT ĐỦ” và hài lòng với những gì mình có chính là hạnh phúc.

Hay nói cách khác, hạnh phúc không phải là có tất cả những gì bạn muốn, mà là trân trọng những gì bạn đang có

Hãy tạ ơn Chúa về tất cả những gì bạn đang có

St


 

Tư liệu – NÊN BIẾT ĐỂ BẰNG LÒNG

Thầy Lê Văn Thông 

Thế giới hiện có khoảng 7,8 tỷ người. Đây là một con số rất lớn. Tuy nhiên, nếu ta quy đổi ra phần trăm, thì dễ hình dung bức tranh hơn.

Trong số 7,8 tỷ dân số thế giới:

11% ở Châu Âu

5% ở Bắc Mỹ

9%  ở Nam Mỹ

15% ở Châu Phi

60% ở Châu Á

49% sống ở nông thôn

51% ở thành phố

12% nói tiếng Trung

5% nói Tây Ban Nha

5% nói tiếng Anh

3% nói tiếng Ả Rập

3% nói tiếng Hindi

3% nói tiếng Bengali

3% nói tiếng Bồ Đào Nha

2% nói tiếng Nga

2% nói tiếng Nhật

62% nói bằng ngôn ngữ của họ.

77% có nhà ở

23% không có nơi nào để sống.

21% ăn quá nhiều

63% có thể ăn bao nhiêu tùy thích

15% suy dinh dưỡng

48% dân số có chi phí sinh hoạt hằng ngày dưới 2 đô-la Mỹ.

87% dân số có nước sạch

13% hoặc không có nước sạch để uống hoặc tiếp cận với nguồn nước bị ô nhiễm.

75% có điện thoại di động

25% không có.

30% được truy cập Internet

70% không được truy cập Internet

7% có bằng đại học

93% không học đại học hoặc cao đẳng.

83% biết đọc

17% mù chữ

33%  theo đạo Cơ đốc

22%  theo đạo Hồi

14%  người da đỏ

7%  theo đạo Phật

12%  theo các tôn giáo khác

12% không có tín ngưỡng tôn giáo.

26% sống dưới 14 tuổi

66% chết trong độ tuổi từ 15 đến 64.

8% sống trên 65 tuổi.

Nếu bạn có nhà ở, ăn uống lành mạnh và uống nước sạch, có điện thoại di động, có thể lướt Internet và tốt nghiệp cao đẳng hoặc đại học, bạn đang ở trong một nhóm đặc quyền nhỏ (dưới 7%).

* Trong 100% dân số trên thế giới, chỉ có 8% có thể sống đến 65 tuổi.

* Nếu bạn trên 65 tuổi, hãy bằng lòng và biết ơn số phận. Hãy bảo vệ cuộc sống của bạn và trân trọng từng khoảnh khắc còn lại!

(Phạm Tất Đồng St.)


 

TÂM BÃO – Lm. Mark Link, S.J.

Lm. Mark Link, S.J.

Trong năm 1980, một tờ báo phát hành trên toàn quốc có đăng một câu chuyện khác thường.  Một người kia ra xe của ông đang đậu trước một trung tâm thương mại lớn.  Ngay trên ghế ngồi, có một mẩu giấy viết:

“Thưa ông/bà;
Tôi đã định ăn cắp chiếc xe này cho đến khi tôi chợt nhìn thấy hàng chữ ‘Peace-Be-to-You’ (Bình An-Cho-Bạn) dán trên kính xe.  Nó làm tôi do dự và suy nghĩ.  Tôi nghĩ nếu tôi ăn cắp chiếc xe này, ông bà chắc chắn sẽ không có bình an, và ngược lại, tôi cũng không cảm thấy bình an, vì đây là ‘chuyến ăn hàng’ đầu tiên của tôi.

 Do đó, ‘bình an cho bạn’ và cho tôi.  Nhớ lái xe cẩn thận và lần sau đừng quên khóa cửa.”

Ký tên: “Người Muốn Ăn Cắp Xe.”

 Câu chuyện khác thường đó làm sáng tỏ mệnh lệnh khác thường của Chúa Giêsu mà Người đã ban cho các môn đệ trong bài phúc âm hôm nay:

 “Vào bất cứ nhà nào, trước hết các con hãy nói, ‘Bình an cho nhà này.’  Nếu một người yêu chuộng bình an sống ở đó, lời chúc bình an của các con sẽ ở với họ; nếu không, hãy lấy lại lời chúc bình an.” 

Áp dụng điều này vào câu chuyện nói trên, chúng ta thấy câu “Bình An-Cho-Bạn” đã nới rộng sự bình an của Đức Kitô đến cho người muốn ăn cắp xe.  Tên trộm này là người bình an trong tâm hồn, và bình an của Đức Kitô đã ngự trên hắn ta.

 Điều đó nêu lên một câu hỏi: Chúng ta muốn nói gì về “bình an của Đức Kitô”?  Bình an đó được cấu tạo bởi những gì?

 Khi Kinh Thánh dùng chữ bình an, nó có bốn ý nghĩa khác nhau.

 Thứ nhất, nó được dùng trong ý nghĩa quân sự – để chỉ về sự thiếu vắng chiến tranh giữa các quốc gia.  Do đó, chúng ta nói, “Các quốc gia đang sống bình yên.”

 Thứ hai, nó được dùng ý nghĩa cá nhân – để chỉ về một cảm giác hạnh phúc của con người.  Do đó, chúng ta nói, “Chúng tôi hòa thuận với nhau.”

 Thứ ba, Kinh Thánh dùng chữ bình an trong ý nghĩa tôn giáo – để chỉ về một tương giao đúng đắn giữa Thiên Chúa và con người.  Do đó, chúng ta nói, “Chúng ta hài hòa với Thiên Chúa.” 

The Peace of God - Men of Change

Sau cùng, Kinh Thánh dùng chữ bình an để chỉ một tình trạng mà trong đó mọi người trên mặt đất hài hòa với Thiên Chúa, tha nhân, và với chính mình.  Đây là điều chúng ta muốn nói qua chữ “bình an của Đức Kitô.”

 Đây cũng là điều Đức Giêsu muốn nói khi Người tuyên bố, “Thầy để lại bình an cho các con; chính bình an của Thầy mà Thầy ban cho các con” (Gioan 14:27).  Vị linh mục nhắc lại lời này khi cử hành Thánh Lễ.  Sự bình an này thì không gì khác hơn là Nước Thiên Chúa được trị đến trên mặt đất – là vương quốc mà chúng ta thường cầu xin trong kinh Lạy Cha khi chúng ta đọc, “Xin cho Nước Cha trị đến…”

Chính sự bình an này mà Đức Giêsu đã truyền cho các môn đệ hãy đem vào thế gian trong thời ấy.  Chính sự bình an này mà Đức Giêsu truyền cho chúng ta đem vào thế gian trong thời đại chúng ta. 

Chúng ta sẽ là các khí cụ mà sự bình an của Đức Kitô sẽ được trải rộng đến mọi người trong mọi quốc gia trên thế giới.

 Một suy diễn sau đây có thể giúp chúng ta biết ý Chúa muốn chúng ta thi hành điều này như thế nào. 

 Khi gió của cơn bão nhiệt đới lên quá 75 dặm một giờ, người ta gọi nó là “typhoon” (bão lớn) khi xảy ra ở Thái Bình Dương, và gọi là “hurricane” (cuồng phong) khi xảy ra ở Đại Tây Dương.

 Để có một ý niệm thế nào là trận cuồng phong, hãy tưởng tượng ra đĩa “frisbee” với một lỗ hổng ở giữa.

 Bây giờ, thử tưởng tượng đĩa ấy lớn dần cho tới khi nó rộng đến 100 dặm và lỗ hổng ở giữa rộng đến 10 dặm. Và rồi hãy tưởng tượng cái đĩa khổng lồ ấy xoay tròn với tốc độ 100 dặm một giờ.  Đó là cơn cuồng phong hay cơn bão.

A Satellite Image Showing the Formation of a Distinct Eye in the Midst ...

 Phần đáng chú ý của cơn bão là tâm điểm của nó – cái lỗ hổng ở giữa đĩa “frisbee.”  Mặc dù gió lốc đang gào thét chung quanh tâm bão với tốc độ 100 dặm một giờ, nhưng ở tâm bão thì lại êm ả.  Không có một chút gió lốc.

 Nếu bạn đứng trong tâm bão và nhìn lên, bạn sẽ thấy bầu trời xanh và ánh nắng chói chang. 

Tâm bão là một hình ảnh tốt để nói lên điều Đức Giêsu nhắn nhủ chúng ta trong Tiệc Thánh Thể, khi chúng ta quy tụ để chia sẻ bữa tiệc ấy vào mỗi Chúa Nhật.

 Có biết bao cơn bão chung quanh chúng ta ở trong thế giới này.  Con người gào thét và lấy của nhau; các nhóm dấy loạn và cướp bóc; quốc gia này đánh nhau với quốc gia khác.

Hurricane Weather

 Tuy nhiên, ở bàn Tiệc Thánh Thể thì lại êm ả.  Chúng ta nhìn lên và thấy bầu trời xanh cùng ánh nắng chói chang.  Chúng ta đang ở tâm bão.  Chúng ta vui hưởng “bình an của Đức Kitô.”

 Đức Giêsu ban cho chúng ta sự bình an này không phải để chúng ta ở mãi trong đó, nhưng để bồi dưỡng trong giây lát.

 Cũng như tâm bão chỉ kéo dài chừng một giờ đồng hồ khi bão đi qua, bữa Tiệc Thánh Thể cũng chỉ khoảng một giờ.

 Đức Giêsu không bao giờ muốn chúng ta ở mãi trong tâm bão.  Người muốn chúng ta đi vào cơn bão.  Đức Giêsu muốn từ bàn Tiệc Thánh Thể, chúng ta tiến bước để trở nên tâm bão giữa các trận cuồng phong của thế gian.

 Người muốn chúng ta chia sẻ sự bình an của Người, mà chúng ta được cảm nghiệm trong Thánh Lễ, với toàn thế giới.

 Người muốn chúng ta trở thành các khí cụ mà qua đó sự bình an của Đức Kitô được trải rộng trên toàn thế giới.

 Và vì thế Kinh Thánh nói về bốn loại bình an: sự bình yên giữa các quốc gia, sự hòa thuận giữa chúng ta, sự hài hòa với Thiên Chúa, và bình an của Đức Kitô – đó là một tình trạng mà mọi người trên thế giới hài hòa với Thiên Chúa, tha nhân và chính mình.

 Sự bình an sau cùng này, bình an của Đức Kitô, thì không gì khác hơn là sự trị đến của Vương Quốc Thiên Chúa. 

Chính sự bình an này mà Đức Giêsu đã thể hiện khi làm người.

Chính sự bình an này mà Đức Giêsu đã truyền cho các môn đệ phải đem vào thế gian trong thời đại của họ.

Chính sự bình an này mà Đức Giêsu truyền chúng ta phải đem vào thế gian trong thời đại chúng ta.

Chính sự bình an này mà chúng ta cầu xin Chúa Giêsu tuôn đổ trên chúng ta vào sáng hôm nay: 

Lạy Chúa, xin giúp con trở nên khí cụ bình an của Chúa,
Để nơi thù hận, con đem đến tình yêu;
nơi xúc phạm, con đem đến tinh thần tha thứ;
nơi nghi kỵ, con đem đến niềm tin;
nơi bất hoà, con đem đến sự hoà hợp;
nơi thất vọng, con đem đến hy vọng;
nơi bóng tối, con đem đến sự sáng;
nơi buồn sầu, con đem đến niềm vui.

Lạy Chúa, xin hãy dạy con
tìm an ủi người hơn được người ủi an,
tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết;
tìm yêu mến người hơn được người mến yêu.

Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ;
chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân;
chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời.”
(Thánh Phanxicô Assisi) 

Lm. Mark Link, S.J.

From: Langthangchieutim

Hunsen nổi giận với Thái Lan

Theo hãng tin CNN

 

Thủ tướng Thái Lan đang gặp nhiều chỉ trích đã bị đình chỉ chức vụ vào thứ Ba và có thể bị sa thải trong khi chờ cuộc điều tra về đạo đức liên quan đến cuộc điện thoại bị rò rỉ giữa bà với cựu lãnh đạo quyền lực của Campuchia.

Paetongtarn Shinawatra, 38 tuổi, chỉ mới giữ chức thủ tướng được 10 tháng sau khi thay thế người tiền nhiệm, người đã bị cách chức . Việc đình chỉ chức vụ của bà mang đến sự bất ổn mới cho vương quốc Đông Nam Á này, vốn đã bị xáo trộn bởi nhiều năm bất ổn chính trị và thay đổi lãnh đạo.

Tòa án Hiến pháp Thái Lan đã chấp nhận đơn thỉnh cầu của nhóm 36 thượng nghị sĩ cáo buộc Paetongtarn vi phạm hiến pháp vì vi phạm các tiêu chuẩn đạo đức trong cuộc gọi bị rò rỉ, được cả hai bên xác nhận là xác thực.

Tòa án đã bỏ phiếu đình chỉ Paetongtarn khỏi nhiệm vụ thủ tướng cho đến khi có phán quyết trong vụ kiện đạo đức. Paetongtarn sẽ vẫn giữ chức bộ trưởng văn hóa trong Nội các.

Paetongtarn phải đối mặt với ngày càng nhiều lời kêu gọi từ chức khi những người biểu tình chống chính phủ xuống đường ở thủ đô Bangkok vào thứ Bảy, sau khi cuộc gọi bị rò rỉ với Hun Sen của Campuchia về một tranh chấp biên giới leo thang đã gây ra sự phẫn nộ rộng rãi trong nước.

Vụ bê bối đã thúc đẩy đảng Bhumjaithai, một đối tác chính của chính phủ, rút ​​khỏi liên minh vào tuần trước, giáng một đòn mạnh vào khả năng nắm giữ quyền lực của đảng Pheu Thai của bà. Paetongtarn cũng đang phải đối mặt với tỷ lệ chấp thuận giảm mạnh và phải đối mặt với cuộc bỏ phiếu bất tín nhiệm tại quốc hội.