ĐIỀU ĐẸP ĐẼ NHÂN VĂN CỦA GIÁO DỤC KHAI SÁNG

Ước Mơ Việt Tân  

Đây là bức tranh ‘Bên cửa lớp’ của hoạ sĩ Nikolay Bogdanov-Belsky, người Nga, vẽ năm 1897. Nhân vật chính là cậu bé học trò mới, cậu đến nhập học có lẽ từ rất xa, bởi cậu có chiếc bao vải đựng đồ đeo trên lưng và chiếc túi quàng vai.

Bức tranh vẽ đúng thời điểm mà chú bé nghèo chân trong chân ngoài ngưỡng cửa lớp học. Phân vân ngại ngùng nhưng rất khấp khởi ngong ngóng. Chú ngại bởi chú nghèo khổ rách rưới quá, bởi các bạn bên trong kia đầy đủ hạnh phúc quá. Nhưng cái dáng nghiêng mái đầu của chú hướng vào ánh sáng bên trong lớp học cho thấy chú rất khao khát học hành.

Trong bức tranh này, hoạ sĩ Bogdanov dùng thủ thuật tương phản để kể một câu chuyện.

Tương phản giữa cái hiện tại nghèo vá chằng vá đụp với khung cảnh sáng ngời ánh sáng tri thức bên trong ngưỡng cửa lớp học.

Sự tương phản giữa cái áo cũ rách và mái đầu tròn trĩnh tuổi hoa niên với nét lượn cằm và má thanh tú thể hiện trí tuệ Trời cho.

Tương phản giữa cái quần thủng với đôi giày đan bằng vỏ cây (láp-chi) đã nát do đi đường xa với những mảnh thân thể hồng hào khoẻ mạnh. Tương phản giữa đôi bàn tay chai sần nhem nhuốc vì lao động nặng nhọc với cái cách chú bé chắp tay chỉn chu trên đầu chiếc gậy.

Bức tranh miêu tả một khoảnh khắc rất động, khi mà đứa bé người thì ở ngoài nhưng gậy đã vào trong, tư thế đứng ở góc nghiêng tiến và mái đầu thì vừa tò mò vừa cương quyết thò vào trong lớp.

Đám học trò đang được khai sáng bởi tri thức nhân loại nên hoạ sĩ vẽ chúng ngồi trong ánh sáng rất đẹp. Chúng được chăm sóc, học hành và được bận rộn những việc có ích.

Tuy cả đám đang say sưa làm việc của mình, vẫn có một cậu đã nhận ra có bạn mới vừa tới. Ai đã chuyển trường hồi bé đều biết rằng khi vào một lớp lạ, thế nào ngay lập tức cũng có một hai đứa lập tức cảm thấy nhau ngay, bằng giác quan thứ sáu. Những đứa học trò đồng thanh tương ứng này sẽ là bạn tri kỷ hiểu nhau thân nhau có khi tới già.

Hoạ sĩ Bogdanov đã vẽ một cậu như thế đang ngồi bên trong, tia ra cậu đứng bẽn lẽn ngoài này.

Bức tranh kể một câu chuyện dài, với cái kết luận lạc quan. Rằng ánh sáng tri thức chắc chắn sẽ được tưng bừng trên những mái đầu xanh hiếu học.

Hoạ sĩ Bogdanov vẽ bức này chính là tiểu sử bản thân. Ông sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khổ, nhưng may mắn gặp được người thầy giáo, giáo sư, nhà khoa học Ratrixky, người rất có tâm với việc khai sáng dạy dỗ trẻ em thường dân. Nhờ có thầy mà Bogdanov sau này đã trở thành hoạ sĩ tên tuổi tầm cỡ Thế giới.

Bức tranh có ý nghĩa sâu xa ca ngợi nghề giáo, những đẹp đẽ nhân văn của giáo dục khai sáng chứa đựng trong câu chuyện về chú bé nghèo đứng trước cửa lớp học ở một ngôi trường tỉnh xa.

Tranh: At the School Door – У дверей школы (1897) của hoạ sĩ Bogdanov (1868-1945). Bản gốc đang trưng bày trong Bảo tàng Rus-ki (Русский музей) ở Sant Petersburg.

Biên tập bởi Cát Như

(Chuyện thiên hạ )


 

‘Người đàn ông đẹp trai nhất’ nước Ý từ bỏ sự nghiệp người mẫu để trở thành linh mục

Chàng thanh niên Edoardo Santini, được coi là “người đàn ông đẹp trai nhất nước Ý”, đã quyết định từ bỏ sự nghiệp đầy hứa hẹn của mình như một người mẫu và vào chủng viện để trở thành một linh mục.

 Santini, một người Ý đang ở tuổi 21.

Vào năm 2019 ở tuổi 17 tuổi, anh đã giành được danh hiệu chàng thanh niên đẹp trai nhất Nước sau khi giành chiến thắng trong một cuộc thi quốc gia Ý.

Trong một video được đăng trên mạng xã hội hôm 23/11, Santini giải thích rằng anh đang trên đường “trở thành một linh mục theo ý định của Thiên Chúa”.

 

Theo Thông Tấn Xã Công Giáo CNA

Giải thưởng “chàng trai đẹp nhất Ý” đã mở ra cánh cửa đến với thế giới thời trang, và tương lai của anh ấy dường như rõ ràng: Anh ấy đã được định sẵn để trở thành một ngôi sao lớn. Tuy nhiên, kế hoạch của Đức Chúa Trời thì khác. Santini sẽ tiếp tục tỏa sáng, nhưng tránh xa ánh đèn sân khấu và sàn catwalk.

Trong một video được đăng trên mạng xã hội hôm 23/11, Santini giải thích rằng anh đang trên đường “trở thành, theo ý Chúa, một linh mục”.

Anh nói rằng trong những năm gần đây anh đã gặp gỡ những người, “bằng cách nào đó, họ cho tôi thấy ý nghĩa của việc ‘trở thành con của Giáo hội’, làm cho tôi có sức mạnh để tìm kiếm lời đáp cho câu hỏi  mà tôi đã ôm ấp từ khi còn nhỏ” nhưng theo Santini giải thích về quá khứ, “tôi đã không đào sâu tìm kiếm câu trả lời  vì tôi sợ hãi sự thật.”

Vào tháng Giêng năm 2020, anh khám phá ra “Giáo hội thực sự”, và đó là lúc mà anh dùng phương tiện truyền thông xã hội để bắt đầu nói về Thiên Chúa và tiếng gọi mà anh cảm thấy đang vang lên.

“Sống trong Chúa không có nghĩa là nhốt mình trong nhà thờ nhưng đúng hơn là sống cuộc sống của một người trọn vẹn hơn”, anh nói với hơn 11.000 người theo dõi trên Instagram.

Anh cũng đề cập đến sự phản đối của bà ngoại, người “mong đợi một cái gì đó khác” từ cháu trai của mình. Tuy nhiên, anh nhấn mạnh rằng anh không cảm thấy “cô đơn” trong quyết định của mình và anh “mệt mỏi với việc thỏa mãn ý muốn của người khác và đăng những bức ảnh mà tôi dường như an toàn và hạnh phúc”.

Chàng trai trẻ đến từ vùng Tuscany đã thực hiện “bước đầu tiên” và năm ngoái anh đã đến sống với hai linh mục, mà anh mô tả là “trải nghiệm đẹp nhất trong cuộc đời tôi”.

Chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình với các linh mục cho phép ngài “tìm thấy trong cuộc sống hàng ngày câu trả lời mà tôi hy vọng, câu trả lời đã đến với tôi từ trên cao”.

“Vào cuối năm, thật tự nhiên khi tôi yêu cầu giám mục tham gia khóa học dự bị, kéo dài một năm trước khi bước hẳn vào cuộc sống trong chủng viện. Và tôi đang ở đây, học thần học và phục vụ trong hai giáo xứ của Giáo phận Florence”, ngài nói trong video của mình.

Anh ấy cũng chia sẻ rằng anh ấy đã chậm chạp trong việc thực hiện bước đầu tiên “vì sợ không được chấp nhận” và việc đưa ra quyết định này là điều gì đó “khiến anh ấy sợ hãi” mặc dù, anh ấy nói một cách trung thực, “Tôi đã xây dựng nhiều bức tường cho bản thân mình hơn là ở thực tế trong đó.”

Nhận xét sự khác biệt

So sánh độc đáo của một độc giả : *****

– Người Mỹ khi ra nước ngoài thì tìm học cái hay. Người Việt thì tìm chỗ ăn chơi.

– Người Mỹ hôn nhau ngoài đường, đi tiểu trong toilet. Người Việt hôn nhau trong toilet, đi tiểu ngoài đường.

– Ở Mỹ, lễ tết sếp tặng quà cho nhân viên; ở Việt Nam, nhân viên tặng quà cho sếp.

– Người Mỹ ăn nhanh để đi làm; người Việt làm nhanh để đi ăn.

– Đàn ông Mỹ tan sở về nhà ngay; đàn ông Việt tan sở lê la quán nhậu.

– Người Mỹ yêu động vật; người Việt đấu trâu, đấu chó, chém lợn, thịt cầy

– Người Mỹ vừa dạo chơi vừa nhặt rác; người Việt vừa dạo chơi vừa xả rác ra đường.

– Người Mỹ đánh bắt hải sản thì thả mấy con nhỏ và con cái đang mang thai; Người Việt đánh bắt hải sản thì tóm toàn bộ không tha con nào hết, xử toàn bộ

– Người Mỹ rất giàu mà ăn ở tiệm không hết là gói mang về; người Việt giàu nghèo gì cũng luôn ra vẻ “xài sang”

– Người Mỹ va chạm nhau trên đường thì bắt tay xin lỗi; người Việt thì giơ nắm đấm ăn thua.

– Người Mỹ chủ nhật đem gia đình đi xa thành phố; người Việt thì đem cả nhà đến trung tâm thành phố.

– Mỹ nhà xa mặt đường thì đắt; Việt Nam nhà xa đường thì rẻ.

– Người Mỹ không uống rượu trước mặt trẻ em; người Việt uống rượu sai trẻ em đi mua thêm.

– Người Mỹ đến nhà hàng gọi ăn, uống vừa đủ. Người Việt sành điệu ăn uống phải bỏ lại nhiều (Người Mỹ bụng to hơn mắt, người Việt mắt to hơn bụng!)

– Yêu nhau người Mỹ hôn công khai; người Việt hôn trong bóng tối.

– Người Mỹ đến nhà thờ cầu nguyện cho yên bình; người Việt đến đền chùa để “hối lộ” và cướp phá.

– Người Mỹ đi du lịch thì mặc cốt sao thoải mái và khám phá văn hóa; người Việt đi du lịch thì mặc đẹp và chụp ảnh.

– Mỹ không thích hỏi tuổi, hỏi lương; người Việt là câu cửa miệng.

– Người Mỹ không bao giờ vứt rác sang nhà hàng xóm; người Việt thích vứt nếu quyền lực hơn hàng xóm.

– Người Mỹ không thích đàm đúm nói xấu cấp trên; người Việt như có gen di truyền.

– Người Mỹ ra đường đàn ông tay xách nách mang; đàn ông Việt ra đường toàn ông nhớn

– Người Mỹ sống thật không thích khoe mẽ; người Việt không khoe sợ người khác nghĩ mình thua kém..

– Người Mỹ mập ú mà sải bộ rất nhanh; người Việt nhỏ con mà chân bước chậm rề.

– Ở Mỹ chặt một cây thì trồng 3 cây; ở Việt Nam chặt hàng trăm cây nhưng không trồng cây nào.

– Ở Mỹ lên xe là chạy; ở Việt Nam lên xe là bóp còi.

– Người Mỹ nuôi con theo ý họ; người Việt nuôi con theo chỉ dẫn của mẹ chồng.

– Người Mỹ bàn xong thì làm; người Việt bàn xong thì bàn tiếp !

– Người Việt bị chỉ trích thì nhảy dựng lên;  Người Mỹ bị chỉ trích thì tranh luận.

– Người Mỹ muốn đến nhà ai thì gọi điện thoại trước; người Việt cứ đến nhà không thấy thì gọi điện thoại hỏi.

– Người Mỹ luôn hỏi ý kiến con trước mọi vấn đề; Người Việt coi con trẻ là không biết gì, phải nghe theo mình.

– Ở Mỹ học nhiều, tiến sĩ ít; Việt Nam học ít, tiến sĩ nhiều (theo đầu người).

From: Tu Phung


 

Uỷ Ban Quốc Hội đối phó với Đảng Cộng Sản Trung Quốc ra bản khuyến cáo

Ủy ban lựa chọn, được thành lập vào tháng Giêng và do Hạ nghị sĩ Mike Gallagher chủ trì, đã được báo trước về mức độ lưỡng đảng hiếm hoi vì báo cáo đại diện cho đỉnh cao công việc của nhóm trong năm đầu tiên tồn tại. Getty Images

Thẩm quyền của tổng thống sẽ không mở rộng sang các sản phẩm và dịch vụ tiêu dùng gây tranh cãi liên quan đến Trung Quốc như TikTok – điều mà Quốc hội đã tranh luận kể từ khi cựu Tổng thống Donald Trump cố gắng cấm nền tảng liên kết với Trung Quốc vào năm 2020

Tuy nhiên, ủy ban kêu gọi giải quyết vấn đề trong luật riêng biệt sẽ “buộc thoái vốn … hoặc cấm các nền tảng truyền thông xã hội do đối thủ nước ngoài kiểm soát như TikTok” từ Mỹ.

House China Panel Probes DHS on Enforcing Trade Fraud Penalties | The ...

Ngoài ra, báo cáo cũng tập trung các khuyến nghị vào việc hỗ trợ sự đổi mới của Mỹ trong công nghệ và khoa học – với mục tiêu giữ cho Mỹ cạnh tranh với một Trung Quốc đang tiến bộ nhanh chóng.

Ví dụ, nó kêu gọi tài trợ cho các tổ chức nghiên cứu quan trọng của Hoa Kỳ – bao gồm Quỹ Khoa học Quốc gia, Viện Tiêu chuẩn Công nghệ Quốc gia và Văn phòng Khoa học của Bộ Năng lượng – để nghiên cứu các công nghệ ảnh hưởng đến an ninh quốc gia và an ninh chuỗi cung ứng của Hoa Kỳ.

“Khi chúng tôi cố gắng tự bảo vệ mình khỏi Trung Quốc, điều quan trọng là chúng tôi phải tăng cường hợp tác, kinh tế và công nghệ trong thế giới tự do”, ông nói.


Ủy ban Hạ viện yêu cầu Mỹ 'ngừng đào mộ của chính mình', tách khỏi Trung Quốc

Ủy ban Hạ viện yêu cầu Mỹ ‘ngừng đào hố chôn chính mình’, tách khỏi Trung Quốc© Được cung cấp bởi New York Post

Dân biểu Gallagher nói, các khuyến nghị tập trung vào ba chủ đề: “thiết lập, ngăn chặn và xây dựng”, vì điều đó có nghĩa là điều chỉnh sự tham gia hiện tại của Mỹ-Trung, cũng như bảo vệ và đầu tư vào sự đổi mới của Mỹ.

Điều gì đang bị đe dọa

Thay vì các mục tiêu quá lạc quan, Gallagher cho biết báo cáo đại diện cho “một kế hoạch chi tiết không chỉ về cách chúng ta giảm rủi ro từ Trung Quốc, mà còn là cách chúng ta có thể thúc đẩy nền kinh tế Mỹ trong nhiều thập kỷ tới”.

“Đã chứng kiến Trung Quốc phá vỡ các quy tắc thương mại trong hai thập kỷ và chúng ta thực sự không làm gì về điều đó, nhìn thấy hậu quả về mặt phi công nghiệp hóa trong nước và sở hữu trí tuệ (bị đánh cắp)”, ông nói. “Chúng tôi chỉ nhận ra thực tế đó và đưa ra một loạt các khuyến nghị về cách chúng ta có thể tự vệ tốt hơn.”

Đặc quyền chính của ủy ban với báo cáo là hỗ trợ đầu tư bên trong nước Mỹ để cho phép quốc gia này thoát khỏi sự phụ thuộc kinh tế rộng rãi vào Trung Quốc.

Nó được đưa ra sau khi các nhà lập pháp tham gia vào một cuộc tập trận giả định vào mùa hè này, cho thấy sự phụ thuộc như vậy sẽ phải trả giá đắt cho người Mỹ nếu xung đột với Bắc Kinh nổ ra – và Mỹ phải “giảm sự phụ thuộc vào Trung Quốc trong các lĩnh vực quan trọng, giải quyết sự thâm nhập của thị trường vốn tài chánh của Mỹ và xây dựng khả năng phục hồi tập thể lớn hơn với các đồng minh và đối tác”.

Được tổ chức tại New York với các chuyên gia quân sự và giám đốc điều hành thương mại và tài chính, cuộc tập trận mô phỏng các cách Mỹ có thể phản ứng về kinh tế và tài chính nếu Trung Quốc xâm lược Đài Loan.

“Trong cuộc tập trận, những người tham gia đã tìm cách ngăn chặn hành động của Trung Quốc thông qua các biện pháp trừng phạt và trừng phạt tài chính nhưng sớm phát hiện ra rằng, do sự phụ thuộc đáng kể và vướng mắc tài chính của chúng tôi với Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, các hành động trong thời kỳ nóng bỏng của một cuộc khủng hoảng có thể gây ra số lượng chi phí to lớn cho Hoa Kỳ”, báo cáo cho biết.

Minh họa mối liên hệ giữa các tập đoàn Mỹ và chính phủ Trung Quốc, Gallagher đã chỉ ra một sự kiện với Tập Cận Bình vào tháng trước do Hội đồng Kinh doanh Mỹ-Trung và Ủy ban Quốc gia về Quan hệ Mỹ-Trung tổ chức đã bán vé 40.000 đô la cho các giám đốc điều hành công ty Mỹ ngồi vào bàn ăn cùng với  nhà độc tài trong dịp ông đến San Francisco.

“Đối với tôi, viễn cảnh về bữa tối trị giá 40.000 USD/người của Tập Cận Bình đã nhấn mạnh điểm mà tôi nghĩ Quốc hội cần phải hành động”, ông nói, “và chúng ta nên bước vào bàn ăn tối đó với một chiến lược thực sự có tác động”.


Việt Nam đang bị mất ảnh hưởng ở Campuchia vì mặt trời Trung Cộng

Theo Đài Á Châu Tự Do

Bình luận của Hà Lệ Chi
2023.12.12

Chuyến xuất ngoại thứ hai của Hun Manet

Sáng ngày 11/12, Thủ tướng Campuchia Hun Manet đã có chuyến thăm chính thức Việt Nam.[1] Thủ tướng Phạm Minh Chính đã chủ trì lễ đón tiếp người đồng cấp từ nước láng giềng. Đây là chuyến xuất ngoại thứ hai của ông Hun Manet từ khi giữ trọng trách thủ tướng. Chuyến xuất ngoại đầu tiên của ông Hun Manet trong cương vị Thủ tướng là đi sang Trung Quốc.

Mặc dù bị lu mờ bởi chuyến thăm của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình chỉ một ngày sau đó (mà cả Tứ trụ Việt Nam đều phải tham gia tiếp kiến), nhưng báo chí Việt Nam và Campuchia cũng đưa khá nhiều tin về chuyến thăm Hà Nội của Thủ tướng Hun Manet.

Việt Nam mất dần ảnh hưởng với Campuchia

Thủ tướng VN Phạm Minh Chính và Thủ tướng Campuchia Hun Manet (giữa) tại lễ đón ở Hà Nội hôm 11/12/2023

Campuchia là quốc gia khá đặc biệt trong quan hệ với Việt Nam. Là một trong ba nước Đông Dương (Gồm Việt Nam, Lào và Campuchia), Campuchia có cả biên giới trên bộ và trên biển với Việt Nam. Việt Nam đã trải qua cuộc chiến với lực lượng Khmer Đỏ – Vốn là một chính thể theo lý tưởng chủ nghĩa xã hội nhưng dưới tinh thần Maoist. Từ cuộc chiến này, Việt Nam đã giúp dựng lên nhân vật Hun Sen, người đã nắm chức vụ Thủ tướng kéo dài rất lâu ở Campuchia. Ông Hun Sen cũng chính là cha của ông Hun Manet. Nội các của ông Hun Manet hầu hết là những gương mặt mới nhưng đều là con cháu của những đại công thần dưới trào ông Hun Sen.

Vấn đề biên giới trên đất liền

Việt Nam và Campuchia có chung đường biên giới trên đất liền dài khoảng 1.255 km, kéo dài từ cặp tỉnh Kon Tum – Rattanakiri đến cặp tỉnh Kiên Giang – Kampot. Đường biên giới này đi qua 10 tỉnh  của Việt Nam là Kon Tum, Gia Lai, Đắk Lắk, Đắk Nông, Bình Phước, Tây Ninh, Long An, Đồng Tháp, An Giang, Kiên Giang và chín tỉnh của Campuchia là Rattanakiri, Mondulkiri, Kratié, Tboung Khmum, Svay Rieng, Prey Veng, Kandal, Takeo và Kampot.[2]

Cho đến nay, biên giới trên bộ giữa Việt Nam và Campuchia vẫn chưa thể hoàn tất xong công việc phân giới cắm mốc. Tính đến năm 2018, hai nước đã hoàn thành phân giới được khoảng 1.045km đường biên giới (khoảng 84%), xây dựng được 2.047 cột mốc tại 1.553 vị trí (chưa kể cột mốc không số cắm tại vị trí ngã ba biên giới Việt Nam-Lào-Campuchia).[3] Vẫn còn 16% chưa thể phân giới. Điều này khiến chính quyền Việt Nam luôn cảm thấy như ngồi trên đống lửa, vì mỗi khi chính trị Campuchia bị xáo trộn thì vấn đề biên giới Việt – Cam lại bị lôi ra mổ xẻ.

Mặc dù đã hoàn toàn xoá sổ đảng đối lập mạnh nhất cùng với đối thủ chính trị Sam Rainsy.[4] Sam Rainsy cùng đảng Ánh nến của ông ta đã liên tục tấn công ông Hun Sen và chính quyền Campuchia về tội “bán đất cho Việt Nam”. Nhưng không hiểu vì sao ông Hun Sen vẫn chưa chấp nhận phân giới cắm mốc với Việt Nam 16% còn lại? Hay có lẽ ông Hun Sen muốn có những toan tính chính trị nào đó đằng sau vấn đề này hay không?

Việt Nam có lẽ đang hy vọng ông Hun Manet sẽ tiếp tục đường lối của cha mình và sẽ tiếp tục việc hoàn tất phân giới cắm mốc biên giới trên bộ với quốc gia này. Ông Hun Sen là người được đào tạo tại Việt Nam, đã từng lấy bằng Tiến sĩ tại Học viện chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh ở Thành phố Hồ Chí Minh. Tuy nhiên, ông Hun Sen là một nhà chính trị khôn ngoan và xảo quyệt, cho nên ít nhất từ năm 2009 trở về đây, Campuchia dường như đã ngả về phía Bắc Kinh để đổi lấy những món lợi lớn về kinh tế, trong khi quay lưng lại với người bạn hàng xóm Việt Nam của mình, thậm chí có những hành động đối lập lợi ích đối với quốc gia ASEAN láng giềng này.

Không chỉ đứng ra với tư cách thành viên ASEAN để ngăn cản các Tuyên bố chung của Hội nghị Ngoại trưởng ASEAN các năm 2012, 2016 khi các Ngoại trưởng muốn lên án hành động hung hăng của Trung Quốc trên Biển Đông, Campuchia giờ đây được coi như một “chư hầu” hăng say và nhiệt tình trước các nhiệm vụ của Bắc Kinh.

2016-12-20T000000Z_1517132043_RC1F97BA3830_RTRMADP_3_VIETNAM-CAMBODIA.JPG
Thủ tướng Campuchia Hun Sen và Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ở Hà Nội hôm 20/12/2016. Reuters

Căn cứ quân sự Ream

Căn cứ quân sự Ream là một đề tài gây tranh cãi giữa Campuchia và nhiều quốc gia trên thế giới. Trước đó, Campuchia cho sửa chữa căn cứ quân sự cũ này, với mục đích như giới chức Campuchia nói là để hiện đại hoá quân đội Campuchia và không liên quan đến Trung Quốc.

Tuy nhiên, năm 2019, tở Wall Street Journal lại phát hiện ra về một dự thảo ban đầu của một thỏa thuận theo đó Campuchia cho phép Trung Quốc sử dụng căn cứ Ream trong 30 năm, với quyền được bố trí quân lính, lưu trữ vũ khí và cho tàu chiến neo đậu.[5]

Thủ tướng Campuchia thời đó là ông Hun Sen đã phủ nhận sự tồn tại của thỏa thuận, nhưng sau đó Phnom Penh đã cho phép Trung Quốc nâng cấp và phát triển đáng kể căn cứ Ream.

Trong một bài phân tích ngày 1/12, báo mạng “Asia Sentinel” cho biết hình ảnh vệ tinh trong 18 tháng qua đã cho thấy là quân cảng Ream ở Campuchia không chỉ có thêm bến tàu đủ dài để cho tàu sân bay neo đậu, nhưng cũng đồng thời có thêm một ụ tàu lớn trên vùng đất khai khẩn ở phần phía Nam của căn cứ.[6]

Tom Shugart – nhà phân tích quốc phòng cấp cao tại Trung tâm An ninh mới của Mỹ – đã phân tích một số ảnh vệ tinh và thấy rằng việc rà phá và làm đường đáng kể đã được thực hiện trong khu vực dành riêng cho quân đội Trung Quốc sử dụng. Việc này sẽ cho phép triển khai các hệ thống tên lửa phòng không tầm xa dẫn đường bằng radar từng được ghi nhận tại các căn cứ hải quân của Trung Quốc.[7]

Chiến hạm Trung Quốc đã trở thành những chiếc tàu đầu tiên sử dụng quân cảng Ream của Campuchia vừa được nâng cấp.

Thông tin về việc ít nhất 2 tàu Hải Quân Trung Quốc cập bến tại Căn cứ hải quân Ream của Campuchia nhìn ra Vịnh Thái Lan đã được đưa ra một cách gián tiếp, thông qua một bài đăng của Bộ trưởng Quốc phòng Campuchia Tea Seiha trên mạng xã hội Facebook ngày 3/12 vừa qua.[8] Bài viết cho biết là quan chức này đã đến căn cứ Ream để thị sát việc chuẩn bị cho hoạt động huấn luyện của Hải quân Campuchia cũng như kiểm tra tiến độ xây dựng cơ sở hạ tầng ở nơi này.

Bài viết không nêu đích danh Trung Quốc, nhưng lại kèm theo nhiều hình ảnh chụp quan chức Campuchia cùng Đại sứ Trung Quốc Vương Văn Thiên và nhất là cho thấy hai chiến hạm đậu tại bến, một chiếc được xác định là tàu hộ tống Văn Sơn (Wenshan) của Hải Quân Trung Quốc.

Hãng tin AP đã tham khảo thêm các bức ảnh vệ tinh do Planet Labs PBC chụp ngày 3/12 cho thấy hai tàu chiến Trung Quốc neo đậu ở căn cứ Ream và hình dáng tương ứng với những hình ảnh được ông Tea Seiha chia sẻ trên mạng. Căn cứ vào kích thước và hình ảnh các con tàu mà Bộ trưởng Quốc phòng Campuchia công bố, AP cho rằng rất có thể cả hai đều là tàu hộ tống hạm lớp Type 56 của Trung Quốc.[9]

Sự hiện diện của hai chiến hạm Trung Quốc tại căn cứ Ream đã đặt ra câu hỏi về khả năng Trung Quốc bắt đầu tiếp quản cơ sở quân sự có giá trị chiến lược trọng yếu này.

Nếu Trung Quốc thực sự quản lý cơ sở quân sự Ream này, thì sẽ là một lo ngại đặc biệt đối với Việt Nam, quốc gia láng giềng của Campuchia nhưng lại đang có những tranh chấp trên Biển Đông với Trung Quốc.

Bằng cách triển khai quân đội của mình tại đây, Trung Quốc có thể đe doạ Việt Nam ngay tại Vịnh Thái Lan, dễ dàng thọc sâu vào khu vực biển phía Nam của nước này. Và cũng với căn cứ quân sự này, Trung Quốc có thể dần thúc đẩy việc tiến tới kiểm soát các con đường vận tải biển chiến lược gần eo biển Malacca, đồng thời thúc đẩy gia tăng sự uy hiếp đối với các quốc gia Đông Nam Á.[10]

Căn cứ quân sự Ream đặt Việt Nam vào tình thế hai mặt trận, thậm chí ba mặt trận, khi phải đối mặt với sự hiện diện quân sự của Trung Quốc không chỉ dọc biên giới phía bắc và ở Biển Đông mà còn ở biên giới phía tây nam.[11]

Kênh đào Phù Nam Techno

Mới đây, Campuchia đã tuyên bố chính thức thực hiện dự án kênh đào Phù Nam Techno, được học giả Campuchia ca ngợi là “nhân tố làm thay đổi cuộc chơi.”[12]

“Phù Nam Techo có thể coi là nỗ lực của Campuchia trong việc biến mình thành cửa ngõ kinh tế và văn hóa của sông Mekong. Dự án đã được phê duyệt tại phiên họp toàn thể Quốc hội vào ngày 19/5/2023. Ngày 7/6/2023, chính phủ quyết định thành lập Ủy ban liên bộ để thực hiện dự án. Vào ngày 17/10/2023, Campuchia đã ký một thỏa thuận cho phép Tập đoàn Cầu đường Trung Quốc (CRBC) tiến hành nghiên cứu tính khả thi của dự án.”[13]

Tuy nhiên, con kênh này sẽ được đánh giá sẽ có ảnh hưởng đến sự sống còn của Đồng bằng Sông Cửu Long (ĐBSCL) và hơn 20 triệu cư dân vùng châu thổ này.[14]

Không chỉ về vấn đề môi trường và thuỷ văn, bài học căn cứ quân sự Ream, tất cả đã cho thấy cả Campuchia và Trung Quốc đã che giấu nhiều thứ đằng sau như thế nào. Liệu đó chỉ là một kênh đào với mục đích kinh tế đơn thuần như Campuchia đã tuyên bố? Hay là còn nhiều vấn đề chiến lược để kiềm chế và làm suy yếu, đe doạ Việt Nam như cả Campuchia và Trung Quốc đã làm với căn cứ Ream?

Việt Nam cần phải hành động

Chuyên gia cao cấp về phân tích chiến lược của RAND Derek Grossman đã cho biết: “Hàng loạt hoạt động của Trung Quốc với các “đối tác chiến lược đặc biệt” truyền thống của Việt Nam hẳn sẽ gây khó chịu cho các nhà lãnh đạo Việt Nam. Mặc dù ít công khai hơn, những tương tác của Việt Nam với Campuchia và Lào vẫn tiếp tục đặc biệt gần gũi bất chấp ảnh hưởng ngày càng tăng của Trung Quốc trong khu vực. Nhưng thực tế là Trung Quốc đã làm lu mờ Việt Nam ở Đông Dương, và thực tế đó có nghĩa là nỗi lo lắng của Hà Nội sẽ chỉ tiếp tục gia tăng ở sân sau của mình. Hà Nội có thể sẽ phải tìm các biện pháp thay thế để lôi kéo Campuchia và Lào chống lại ảnh hưởng của Trung Quốc tại khu vực quan trọng này trong những năm tới.”[15]

Vấn đề là Việt Nam cần phải hành động, chứ không chỉ biết nhún nhường và ve vuốt các quốc gia láng giềng vốn là “đàn em” của mình trước kia. Trong chuyến thăm của ông Hun Manet, không biết các lo ngại này có được đặt lên bàn nghị sự của hai bên không? Nếu không, có lẽ Việt Nam cần lo lắng và chuẩn bị cho các nguy cơ của mình trong tương lai gần.


 

Tổng hợp Báo Chí Quốc Tế về chuyến thăm Việt Nam của chủ tịch Trung Cộng Tập Cận Bình

VOA tiếng Việt

Việt Nam bắn đại bác, ‘trang trọng’ chào đón Chủ tịch Trung Quốc


Lễ đón ông Tập Cận Bình tại Phủ Chủ tịch ở Hà Nội do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng chủ trì hôm 12/12.
 

Cổng thông tin chính phủ Việt Nam (VGP News) đưa tin rằng lễ đón ông Tập và phu nhân được tiến hành “với nghi thức trang trọng nhất dành cho nguyên thủ quốc gia, trong đó có nghi thức bắn 21 phát đại bác chào mừng”.

Theo VGP News, trước đó, đích thân Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cùng các quan chức cấp cao khác, trong đó có Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Nội chính Trung ương Phan Đình Trạc và Trưởng Ban Đối ngoại Trung ương Lê Hoài Trung đã ra sân bay quốc tế Nội Bài đón ông Tập…

Trong một bình luận chia sẻ trên trang Facebook, chuyên gia từ Australia về các vấn đề liên quan tới Việt Nam, Giáo sư Carl Thayer, nói rằng chuyến thăm của ông Tập cộng với việc Trung Quốc mong Việt Nam gia nhập cái gọi là “cộng đồng chung vận mệnh” cho thấy “Trung Quốc muốn chứng tỏ một mối bang giao đặc biệt với Việt Nam, tách biệt khỏi mối quan hệ đối tác chiến lược toàn diện giữa Việt Nam và Hoa Kỳ”.

Báo Nikkei Châu Á

HÀ NỘI – Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình và Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng hôm thứ Ba đã nhất trí rằng hai nước sẽ xây dựng một “tương lai chung” và tăng cường mối quan hệ song phương.

Ba mươi sáu văn kiện đã được ký kết khi các nhà lãnh đạo gặp nhau tại Hà Nội, trong đó có bản ghi nhớ về tăng cường hợp tác viện trợ trong phát triển đường sắt xuyên biên giới Việt – Trung.

Chuyến đi của ông Tập diễn ra chỉ ba tháng sau khi Tổng thống Mỹ Joe Biden đến thăm quốc gia Đông Nam Á này vào tháng 9. Với chuyến thăm của ông Tập, Việt Nam trở thành quốc gia duy nhất trên thế giới mà cả ông Biden và ông Tập đến thăm trong năm nay, cho thấy tầm quan trọng chiến lược ngày càng tăng của Việt Nam – một trung tâm sản xuất quan trọng của châu Á – khi sự cạnh tranh Mỹ-Trung ngày càng gia tăng.

Trong một bài viết đăng trên báo Đảng Cộng sản Việt Nam trước chuyến thăm, ông Tập nói rằng “tương lai chung” giữa hai nước sẽ mang ý nghĩa chiến lược. Ông Tập cũng cho biết hai nước nên mở rộng hợp tác về kết nối, cải cách doanh nghiệp nhà nước, năng lượng xanh và khoáng sản quan trọng.

Trong chuyến đi đầu tiên tới Việt Nam sau sáu năm, ông Tập sẽ gặp các nhà lãnh đạo hàng đầu của Việt Nam vào thứ Tư, bao gồm Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng, Thủ tướng Phạm Minh Chính và Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ.

Hà Nội đang chào đón ông Tập với sự tôn trọng và chấp nhận ở mức độ cao nhất mà các nhà lãnh đạo các nước khác không thường có được. Trong số các buổi lễ đã được lên kế hoạch, Trọng sẽ tổ chức một sự kiện chia tay để tiễn ông Tập vào thứ Tư.

Mặc dù hai nước có tranh chấp trên Biển Đông , nhưng truyền thông nhà nước của cả Việt Nam và Trung Quốc đều đăng tải nhiều bài viết ca ngợi mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước và các đảng cộng sản hai nước.

Giới quan sát trong nước cho rằng Hà Nội đang chịu áp lực sau khi nâng cấp quan hệ lên mức cao nhất với Mỹ và Nhật Bản trong năm nay. Động thái tương tự sẽ sớm được công bố với Australia. Một số người cho rằng Hà Nội sẽ không thể cưỡng lại những lời đề nghị của Bắc Kinh trong chuyến công du của ông Tập, bao gồm cả việc chính thức công nhận “tương lai chung” và nhiều dự án khác thuộc Sáng kiến ​​Vành đai và Con đường của Trung Quốc.

Báo cáo bổ sung của Kim Dung Tông tại TP.HCM.

Con trai tiễn mẹ già vào viện dưỡng lão

Một ngày nọ, một người con trai quyết định đuổi người mẹ già của mình ra khỏi nhà riêng, buộc bà phải sống trong viện dưỡng lão. Một tài xế taxi đến đón bà, và sau đó người tài xế đã thay đổi cuộc đời con trai bà mãi mãi.

*****

Jack chán việc chăm sóc mẹ anh, bà Annabel, vì bà đã già và cần được chăm sóc nhiều hơn. Iack sắp cưới vợ, vì vậy anh ấy không muốn gánh thêm trách nhiệm chăm sóc mẹ già, và cũng vì muốn có nhà riêng tư cho hai vợ chồng.

Một ngày nọ, mẹ anh vô tình làm rơi một tách trà đầy trà nóng xuống sàn. Jack vô cùng tức giận, và anh ta lấy đó làm cái cớ để cuối cùng để đuổi mẹ ra khỏi nhà.

“Con không thể chịu được mẹ nữa! Con đã có quá nhiều thứ để lo rồi!” anh ấy hét lên.

Trái tim của bà Annabel chùng xuống. Bà không muốn trở thành gánh nặng cho con trai mình. Bà nhanh chóng xin lỗi, hy vọng Jack cảm thấy đở giận hơn.
“Mẹ xin lỗi, con trai. Cái cốc đã tuột khỏi tay mẹ. Mẹ sẽ dọn nó, con đừng bận tâm”.
Dù vậy, Jack vẫn khẳng định rằng mẹ anh cần được chăm sóc và tốt hơn hết là đưa mẹ anh vào viện dưỡng lão. Dù rất buồn nhưng mẹ anh muốn cho cuộc sống của con dễ dàng hơn, nếu không còn sống chung được với nhau nữa, bà sẽ chấp nhận:

“Đó có phải là điều con muốn không con?”..

“VÂNG!” anh ta hét lên trước khi rời khỏi phòng.

Bà Annabel khóc, chấp nhận số phận của mình. Bà sợ hãi khi phải sống với những người lạ, và bà sợ sẽ không thể gặp lại con trai mình.

Ngày hôm sau, Jack thông báo cho mẹ về viện dưỡng lão bằng cách đưa cho bà một tờ quảng cáo. Anh nói với mẹ một cách thản nhiên:
“Đây là nơi mẹ sẽ sống”. “Con có việc nên không thể chở mẹ đến đó. Thay vào đó, con đã gọi taxi để đưa mẹ vào”

Bà Annabel thở dài và gật đầu, bà nài nỉ.

“Không sao đâu, con. Con sẽ đến thăm mẹ chứ? Hãy nói với mẹ là con sẽ đến thăm thường xuyên”, Jack nhún vai. “Con sẽ cố gắng hết sức để đến thăm. Hiện tại con có rất nhiều việc phải làm, nhưng con đoán mình có thể cố gắng giải quyết để có một chút thời gian”.
Bà Annabel hỏi con trai mình.

“Con định không đưa mẹ vào viện dưỡng lão à?” Jack lắc đầu. “Con có rất nhiều việc phải làm ở nhà đây. Con đã gọi taxi rồi”.
Bà Annabel rất buồn vì bà ấy sẽ phải sống phần đời còn lại trong viện dưỡng lão. Bà Annabel thở dài. Bà kéo chiếc vali nhỏ của mình về phía cửa trước trong khi Jack đang làm việc gì đó trong phòng khách.

Khi tài xế taxi, Tom, lái xe đến, anh thấy ngôi nhà trông cũ kỹ và yên tĩnh một cách kỳ lạ. Anh ta đi về phía cửa trước và gõ. “Xin chào, Tom đây. Tôi được gọi đến chở một người đến viện dưỡng lão”.

Sau một vài giây, Tom nghe thấy một giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ lớn tuổi từ bên trong.
“Xin vui lòng đợi một phút”. “Jack, mẹ đi đây. Tạm biệt, con trai. Mẹ yêu com, ” Bà nói, nước mắt giàn giụa. Jack đi về phía cửa và vẫy tay tạm biệt.

Bà Annabel mở cửa với chiếc áo khoác cũ sờn, kéo theo chiếc vali nhỏ, bà chào Tom.

“Thưa bà, để tôi mang cái đó giúp bà,”

Tom nói, cầm lấy vali và anh đưa một cánh tay về phía Bà Annabel để hướng dẫn bà đến xe taxi. Bà Annabel nói với anh ta

“Cảm ơn chú, chú thật tốt bụng”.
Tom mỉm cười và lắc đầu.

“Không có gì đâu. Tôi cố gắng đối xử với những hành khách lớn tuổi theo cách mà tôi mong muốn xưa kia mẹ tôi cũng được người khác đối xử như vậy”.

Trái tim của bà Annabel “tan chảy” khi nghe câu nầy, và bà nhớ đến con trai mình. Bà nói với Tom
“Chú tốt quá”. “Mẹ của chú thật may mắn, chú là một người con rất có hiếu.”

Jack nhìn người tài xế trẻ tuổi dìu mẹ vào xe. Một phần trong anh cảm thấy tội lỗi vì đã đuổi mẹ mình ra ngoài, nhưng những ham muốn ích kỷ của anh lớn hơn cảm giác tội lỗi.

Tom đóng cửa xe lại, và Jack nhìn thấy mẹ mình lần cuối qua cửa kính xe trước khi xe chạy đi.

Bà Annabel đưa cho Tom tờ quảng cáo về viện dưỡng lão, Tom lập tức nhận ra địa chỉ, nói rằng đó là nơi người mẹ quá cố của anh đã từng sống. Anh nói:

“À, nơi này gợi lại một số ký ức buồn”. “Điều hối tiếc duy nhất của tôi trong đời là đã gửi mẹ tôi vào viện dưỡng lão,” Tom nói thêm. “Tôi chỉ không thể tha thứ cho bản thân vì đã để mẹ vào đó.”

Bà Annabel không thể nói như vậy với con trai mình, vì bà chắc chắn rằng Jack rất vui khi khỏi phải chăm sóc mẹ. Bà thở dài.

Bà Annabel đột nhiên nói.

“Tom, chú có phiền đi đường vòng bằng cách lái xe vào trung tâm thành phố không?”

Bà Annabel yêu cầu Tom đưa bà vào trung tâm thành phố.

Tom bối rối, vì điều này sẽ khiến chuyến đi dài hơn rất nhiều. “Chúng tôi có thể bị kẹt xe nếu đi vào trung tâm thành phố,”

Bà Annabel buồn bã nói.
“Tôi không vội đến viện dưỡng lão. Con trai tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, và tôi sắp bị gửi đến một nơi đầy những người xa lạ trong suốt quãng đời còn lại của tôi. Đây có thể là hương vị cuối cùng của tôi được tự do”. Tom nhận thấy bà Annabel đã rơi nước mắt, và Tom cảm thấy có lỗi. Anh đồng ý đưa bà vào trung tâm thành phố, nơi bà chỉ cho anh tất cả những nơi đã từng là kỷ niệm quan trọng đối với bà. Bà Annabel chỉ vào tòa nhà nơi bà làm thư ký, ngôi nhà đầu tiên mà vợ chồng bà sống, nhà thờ nơi bà kết hôn, và nhiều điểm tham quan khác có ý nghĩa rất lớn đối với bà. “Chú có nhìn thấy nhà kho đó ở dưới phố không? Đó từng là một phòng khiêu vũ. Tôi đã từng đi khiêu vũ ở đó trong thời niên thiếu”, bà cười khúc khích.

Bà Annabel cảm thấy hạnh phúc khi đi trên con đường đi về ký ức.

Sau một giờ lái xe lòng vòng, bà cụ thở dài. “Tôi khá mệt. Chúng ta nên đi thôi”.
Tom có thể cảm nhận được nỗi buồn của bà Annabel và ước mong mình có thể làm gì đó để giúp bà.

Khi họ đến viện dưỡng lão, hai người nhân viên đã ra đón dường như đã lo lắng là bà đến muộn hàng giờ đồng hồ.
Bà Annabel nói:

“Cảm ơn chú, Tom. Đó là một buổi chiều tuyệt vời – một trong những buổi chiều tuyệt vời nhất mà tôi có được sau nhiều năm tháng tuổi già”. “hãy nói cho tôi biết, tôi nợ anh bao nhiêu tiền?”

Tom lắc đầu và vẫy tay.
“Bà không nợ tôi gì cả. Đừng lo lắng về điều đó. Chính tôi cũng đã có một khoảng thời gian tuyệt vời”.Bối rối, bà Annabel khẳng định bà sẽ trả tiền cho Tom, bà đã làm mất quá nhiều thời gian của Tom.

Tom ôm bà từ giả và nói:

“Xin bà đừng bận tâm. Tôi phài đi vì còn nhiều hành khách khác đang đợi. Xin bà hãy cẩn thận”.

Bà Annabel siết chặt lấy anh và không buông ra. Bà nói, giọng nói như vỡ vụn.
“Cảm ơn chú,” “Cảm ơn vì đã cho tôi sống lại những giây phút vui vẻ, có lẽ đó là lần cuối cùng trong đời tôi”.

Tom nhìn bà bước vào viện dưỡng lão. Khi anh nghe thấy tiếng cửa đóng lại, anh cảm thấy như thể đó là âm thanh cuộc đời của một người khác đang khép lại. Anh tự nghĩ.

“Những đứa con để cha mẹ chết trong viện dưỡng lão là không đúng. Tôi đã học điểu đó một cách đắt giá, và tôi đã hối hận mỗi ngày”. Tom suy nghĩ về tình cảnh của bà Annabel khi anh lái xe đi.

Đêm đó, khi nằm trên giường, Tom không thể ngủ được. Anh muốn sửa chữa một sai lầm mà anh đã từng mắc phải.

Vì vậy, ngày hôm sau, anh quay trở lại viện dưỡng lão và yêu cầu gặp bà Annabel. Anh cho bà biết rằng anh muốn được chăm sóc bà và mời bà đến sống tại nhà của anh.

Bà Annabel rất biết ơn, và đồng ý về ở nhà Tom.

Khi bà Annabel bị bịnh nặng, bà quyết định gọi luật sư để sửa đổi di chúc của mình. Bà dành cả tài sản của mình, đặc biệt là ngôi nhà cũ của bà cho Tom thay vì cho con trai của bà là Jack.

Jack tự bị kích động vì ghen tị, nhận ra sự sai lầm lớn của mình đã bỏ bê mẹ ruột, anh ta đã đánh mất ngôi nhà mà anh mong muốn.

From: Tu-Phung


3 điều ước cuối cùng của Alexander Đại đế

Trong giờ phút lâm chung, Alexander Đại đế triệu tập các cận thần của mình và nói với họ 3 điều ước cuối cùng của ông:
1. Hãy để các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta.
2.Hãy rải tài sản của ta, bao gồm tất cả tiền, vàng, kim cương, đá quý trên đường đến nghĩa trang.
3. Hãy để đôi bàn tay của ta được thả lỏng và để nó bên ngoài cho tất cả mọi người thấy.

Một trong những vị tướng của ông đã rất bất ngờ trước những yêu cầu bất thường này nên đã yêu cầu Alexander giải thích. Alexander Đại đế đáp lại:

Ta muốn các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta để chứng minh rằng khi đối mặt với cái chết ngay cả những ngự y giỏi nhất trên thế giới cũng không có sức mạnh cải tử hoàn sinh

Ta muốn rải hết tiền vàng trên đường để muốn mọi người biết rằng sự giàu có về vật chất có được trên Trái Đất này thì sẽ phải ở lại Trái Đất.

Ta muốn bàn tay ta đung đưa trong gió, để muốn mọi người hiểu rằng chúng ta đến với thế giới này bằng hai bàn tay trắng, thì chúng ta rời thế giới này cũng với hai bàn tay trắng, chúng ta sẽ không còn gì sau khi tài sản quý giá nhất của chúng ta đã cạn kiệt đó là SỨC KHOẺ và THỜI GIAN.

Sưu tầm.

From: NGOC PHAN & KimBang Nguyen

Houston – Thành phố đa dạng nhất nước Mỹ 

Selen Ozturk

Một khu thương mại ở Houston, Texas. (ảnh: Trang Nguyên)

Một báo cáo mới của Viện Chính sách Di cư (Migration Policy Institute-MPI) cho thấy Houston là thành phố đa dạng nhất trong một quốc gia ngày càng đa dạng hóa.

Tại cuộc hội thảo do Dịch vụ Truyền thông Dân tộc Houston tổ chức hồi trung tuần Tháng Mười Một, Valerie Lacarte, nhà phân tích chính sách cấp cao, tác giả chính của báo cáo, đã chia sẻ ba phát hiện chính về sự đa dạng hóa ngày càng tăng của chính cộng đồng người nhập cư, sự hòa nhập của cộng đồng này vào cơ cấu xã hội của thành phố và các rào cản hội nhập bao gồm các tình trạng pháp lý phức tạp.

Một cộng đồng nhập cư đa dạng

MPI công bố báo cáo Tháng Mười Một năm 2023, cho thấy Houston, nơi cũng được coi là thành phố đa dạng nhất của Hoa Kỳ vào năm 2021 – để xem những người đến Houston trong những năm gần đây “đã ảnh hưởng đến động lực của cộng đồng người nhập cư ở đó như thế nào,” cho biết Lacarte. “Chúng tôi nhận thấy rằng khi cộng đồng người nhập cư Houston phát triển theo thời gian, cũng làm đa dạng hóa nơi này.”

Từ năm 2010 đến năm 2021, khi cộng đồng người nhập cư của thành phố tăng 32% – gấp đôi tốc độ tăng trưởng của Hoa Kỳ – tỷ lệ người nhập cư không phải người Mexico cũng tăng đáng kể, từ 54% lên 63%. Các quốc gia có người nhập cư đông nhất, với hơn 30,000 người, gồm Venezuela, Nigeria, Ấn Độ, Honduras, Guatemala, Trung Quốc, Pakistan và Cuba.

Hội nhập xã hội và lực lượng lao động

Khi những cộng đồng này phát triển, họ cũng ngày càng trở nên không thể thiếu trong cơ cấu xã hội của Houston.

Báo cáo cho thấy 30% lực lượng lao động của thành phố là người ngoại quốc, với tỷ lệ cao hơn nhiều trong một số ngành công nghiệp chính như xây dựng (gần một nửa), thực phẩm và dịch vụ (37%) và sản xuất (34%).

Lacarte giải thích, một dấu hiệu chính của sự hội nhập này là quyền sở hữu nhà, trong đó công dân mới nhập tịch thậm chí còn thể hiện mức độ cao hơn so với những người sinh ra ở Hoa Kỳ, và “chúng tôi rất ngạc nhiên khi thấy rằng ngay cả một tỷ lệ đáng kể những người nhập cư không có giấy tờ cũng mua được nhà, là chủ sở hữu nhà”.

Bà tiếp tục, một chỉ số khác về sự hòa nhập cao là thành phần gia đình: Ở Houston, 48% thanh thiếu niên dưới 18 tuổi sống với cha mẹ là người nhập cư.

Tuy nhiên, các rào cản hội nhập vẫn tồn tại, dai dẳng nhất là ở trình độ tiếng Anh hạn chế, liên quan đến thu nhập thấp hơn và khả năng nhập tịch sau này của những người nhập cư.
Báo cáo cho thấy 67,000 người nhập cư ở Houston đang thiếu việc làm, tức là những sinh viên tốt nghiệp đại học không có việc làm hoặc làm những công việc lao động chân tay.
Ước tính có khoảng 360,000 người nhập cư đủ điều kiện nhập tịch ở Houston, với 40% trong số này đã sống ở Mỹ ít nhất 20 năm.

Lacarte nói: “Những rào cản về thu nhập và ngôn ngữ mà nhiều người phải đối mặt, thường là do những người nhập cư lớn tuổi có ít cơ hội tiếp cận với điều hướng nhập tịch và các tình trạng pháp lý khác.

Một khu thương mại ở Houston, Texas. (ảnh: Trang Nguyên)

Tình trạng pháp lý phức tạp

Khi Houston đa dạng hóa, các tình trạng pháp lý này ngày càng trở nên phức tạp.
Báo cáo cho thấy 68% người nhập cư của thành phố có một số hình thức pháp lý – với tư cách là công dân, hoặc thông qua thẻ xanh hoặc thị thực – nhưng ngày càng nhiều người nhập cư càng rơi vào tình trạng… nhập nhằng.

Lacarte nói: Với tình trạng tạm thời “có thể họ được cấp một số quyền lợi và giấy phép làm việc, nhưng con đường phía trước là một tương lai không chắc chắn”.
Bà cho rằng nền kinh tế đang phát triển mạnh của Houston, thị trường nhà ở và thông điệp chính trị địa phương thân thiện với người nhập cư là những yếu tố chính thu hút người di cư tìm kiếm sự bảo vệ pháp lý.

Mức độ thu hút của nó thật đáng ngạc nhiên: Báo cáo cho thấy ở Harris County, quận hàng đầu về trẻ em không có người đi cùng kể từ năm 2014, trong khi chính Houston là thành phố tiếp nhận những người Afghanistan được ân xá đông nhất.

Khi cả nước đa dạng hóa, “tất nhiên bạn sẽ mong đợi sự đa dạng hơn ở Houston,” Lacarte nói. “Nhưng điều thú vị nhất là mức độ Houston đang phản ánh các xu hướng và điều chúng ta đang thấy là mức độ hội nhập cao, đặc biệt là với giới trẻ, nơi gần một nửa có cha mẹ là người nhập cư, và rào cản hội nhập chính là ngôn ngữ.

Nhìn vào Houston là để biết đất nước chúng ta sẽ đi về đâu, và tìm hiểu cách chúng ta có thể hỗ trợ tốt nhất cho cư dân của mình.”

(theo EMS – TN chuyển ngữ)

From: NGOC PHAN & KimBang Nguyen


 

Trách nhiệm của Bộ Giáo dục và Đào tạo để ở đâu?

Ba’o Tieng Dan

Chu Mộng Long

11-12-2023

Xung đột giữa cô giáo và học trò, theo tôi, không còn là cá biệt ở Tuyên Quang. Theo báo chí và dư luận, đã từng diễn ra không ít ở nhiều nơi, phổ biến nhất là thầy bạo hành trò. Trò tấn công ngược lại thầy là hy hữu, coi như giọt nước tràn ly. Quy trách nhiệm cho toàn xã hội, nếu không có ý đánh bài khuấy loãng trách nhiệm, thì có lẽ ông Thứ trưởng muốn nói đó là lỗi của cơ chế, của hệ thống.

Ảnh: Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Hoàng Minh Sơn nói: Toàn xã hội phải có trách nhiệm vụ học sinh ‘quây’ cô giáo. Nguồn: CAĐN

Ý này tôi hoan nghênh. Nhưng ông nên cụ thể hoá, rằng xã hội là một kiến tạo với cơ chế, hệ thống nhất định, chi phối lối sống của cả cộng đồng, kể cả tâm lý cá nhân. Tâm lý là hiện tượng xã hội và “con người là tổng hoà các mối quan hệ xã hội”. Ai kiến tạo nên xã hội mà chúng ta đang sống? Và ai kiến tạo nên nền giáo dục mà những rối loạn đã đến mức sinh bạo loạn như vậy?

Tôi cứ giá như Bộ Giáo dục và Đào tạo không chỉ có trách nhiệm tạo ra các dự án ngàn tỉ để tiêu tiền ngân sách và thu các loại phí từ phụ huynh, học sinh, mà có trách nhiệm chấn chỉnh các tiêu cực trước thì giáo dục đã không đến mức rối loạn như một cơ thể bị mất kiểm soát của lý trí.

Tôi cứ giá như mỗi khi xảy ra tiêu cực trong ngành, Bộ Giáo dục và Đào tạo cùng lãnh đạo các cấp Sở, Phòng không vì thành tích mà cố tình bưng bít, che giấu đến mức cấm giáo viên và học sinh chia sẻ, bình luận thì giáo dục đã không thành cái ung nhọt đến ngày vỡ mủ với đủ loại giòi bọ phá hoại từ trong ra.

Tôi cứ giá như mỗi khi lộ các vụ bạo hành, dù là từ phía thầy hay trò, Bộ, Sở, Phòng không trấn áp, đe doạ các chia sẻ, bình luận mà chỉ đạo đến tất cả các trường, các bộ môn tổ chức sinh hoạt thảo luận công khai về những sự vụ ấy để răn đe và tìm ra giải pháp tích cực, thì ngành giáo dục đã không như kẻ mù, kẻ điếc làm càn.

Vừa rồi có học viên khoe với tôi rằng, “em có cách trừng phạt học sinh mà chúng khiếp sợ đến mức thấy thầy là cắm mặt xuống chứ đừng nói chuyện dám hỗn một câu!” Tôi hỏi cách gì vậy? Thì ra là vẫn dùng bạo lực, đấm đá, nhét giẻ lau vào mồm, nhốt vào toilet… Tôi hỏi, anh không đọc báo, không kết nối với mạng xã hội để nghe dư luận phản ứng về những sự vụ tương tự sao? Anh ta ngơ ngác như bò đội nón.

Tôi hiểu vô số giáo viên bị mù, bị điếc như anh ta. Họ không biết gì cả ngoài việc hàng ngày lên mạng khoe đủ thứ, kể cả khoe quà và phong bì để tự tôn vinh mình. Họ làm càn như côn đồ vô học chứ không phải nhà giáo được đào tạo những kĩ năng sư phạm.

Tôi không đòi các cấp quản lí phải ra tay trừng phạt từng vụ nhỏ nhặt mà chỉ cần công khai, minh bạch; nhờ công khai, minh bạch với tương tác xã hội cũng đủ dẹp các loại tiêu cực, các thành phần cặn bã vào sọt rác!

Trách nhiệm thuộc về ai thì ông Thứ trưởng tự hiểu!

_____

Bài liên quan: Bộ GD-ĐT: Toàn xã hội phải có trách nhiệm vụ học sinh ‘quây’ cô giáo (VNE).


 

Nạn nhân của Trần Quí Thanh sắp hầu tòa vì ‘lừa đảo’

Ba’o Nguoi-Viet

December 10, 2023

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Theo dự trù, ông Nguyễn Văn Chung, tổng giám đốc công ty DCB, sẽ ra tòa hôm 12 Tháng Mười Hai tại Sài Gòn với cáo buộc “lừa bán đất nền cho nhiều khách hàng.”

Oái oăm là theo báo VNExpress hôm 10 Tháng Mười Hai, ông Chung, 37 tuổi, là một trong những nạn nhân, tố cáo dẫn đến vụ bắt giữ ba cha con ông Trần Quí Thanh, tổng giám đốc tập đoàn nước giải khát Tân Hiệp Phát.

Bị can Nguyễn Văn Chung (phải), tổng giám đốc công ty DCB. (Hình: Thanh Niên)

Cáo trạng cho biết, hồi Tháng Ba, 2018, ông Chung đặt cọc mua một khu đất nông nghiệp tại phường Bình Hưng Hòa, quận Bình Tân, Sài Gòn.

Các thừa đất này là đất trồng lúa thuộc diện quy hoạch bị thu hồi để thực hiện dự án, chưa đủ điều kiện để tách thửa nên hợp đồng đặt cọc giữa bị can Chung và chủ đất sau đó bị hủy bỏ.

Tuy nhiên, bị can Chung vẫn tự lập bản vẽ phân lô, ký các hợp đồng đặt cọc, chuyển nhượng, hợp tác kinh doanh với tổng cộng 45 khách hàng, chiếm đoạt 77 tỷ đồng ($3.1 triệu).

Liên quan vụ án Trần Quí Thanh, Bộ Công An cho hay, hồi năm 2019 ông Chung cần tiền để nhận chuyển nhượng một khu đất trên đường 230 Hồ Học Lãm, phường An Lạc, quận Bình Tân, Sài Gòn, nên hỏi vay ông Thanh 35 tỷ đồng ($1.4 triệu) với lãi suất thỏa thuận là 3% mỗi tháng.

Để thế chấp cho khoản vay, ông Chung phải làm thủ tục chuyển nhượng cho phía ông Thanh 29 thửa đất trị giá 48 tỷ đồng ($1.9 triệu).

Đến Tháng Ba, 2019, ông Chung đề nghị trả 35 tỷ đồng tiền gốc trước thời hạn nửa tháng thì ông Thanh yêu cầu ông này phải nộp thêm 14 tỷ đồng ($577,796) mà không cho biết lý do.

Do không chịu nộp khoản tiền được coi là phạt vì trả nợ trước hạn, ông Chung bị ba cha con ông Thanh chiếm đoạt 29 thửa đất nêu trên.

Hồi Tháng Mười Một, 2020, ông Nguyễn Văn Chung làm đơn tố cáo ông Trần Quí Thanh và hai con gái.

Theo báo Thanh Niên hồi Tháng Mười Một năm ngoái, do bị cáo buộc tội danh “lừa đảo chiếm đoạt tài sản,” ông Nguyễn Văn Chung đối mặt với bản án 12-20 năm tù hoặc chung thân.

Hồi trung tuần tháng trước, ông Trần Quí Thanh cùng hai con gái, bị truy tố với cáo buộc “chiếm đoạt tài sản 767 tỷ đồng ($31.6 triệu).”

Ông Trần Quí Thanh, chủ tập đoàn Tân Hiệp Phát. (Hình: Người Lao Động)

Báo VietNamNet hôm 24 Tháng Mười Một dẫn bản kết luận điều tra của Bộ Công An Việt Nam cho hay ông Thanh cùng hai con gái, Trần Uyên Phương (phó tổng giám đốc) và Trần Ngọc Bích (phó tổng giám đốc, kiêm giám đốc công ty Number One Hà Nam), cho một số doanh nghiệp, cá nhân vay tiền nhưng không ký hợp đồng cầm cố tài sản mà buộc ký hợp đồng giả cách chuyển nhượng rồi chiếm đoạt tài sản với khoản tiền nêu trên.

Hiện chưa rõ thời điểm ba cha con ông Thanh sẽ bị đưa ra tòa. (N.H.K)