MỘT BÀI THƠ ĐÁNG ĐỌC CHO MỌI NGƯỜI VN

  MỘT BÀI THƠ ĐÁNG ĐỌC CHO MỌI NGƯỜI VN

Chỉ cần 1 bài thơ như thế này người trẻ Nguyễn Quốc Chánh đã khiến cho mọi người VN biết làm thơ , đọc thơ phải cúi đầu khâm phục .

QUÊ HƯƠNG VÀ CHỦ NGHĨA

Một bài thơ viết từ SAIGON rất hay…giới trẻ cần quan tâm.

Chủ nghiã dạy em, thù hận hờn căm.

Chủ nghiã dạy em, độc ác bất nhân

Chủ nghiã dạy em, lọc lừa xảo trá

Chủ nghiã dạy em, dối gian trăm ngả

Chủ nghiã dạy em, bội phản vong ân.

Chủ nghiã dạy em, giết chết lương tâm

Chủ nghiã dạy em, vô thần đấu tố.

Chủ nghiã mù, rước voi dày mả Tổ.

Chủ nghiã ngu, thờ đồ tể ngoại bang.

Chủ nghiã bưng bô, xây dựng thiên đàng.

Chủ nghiã lừa em, những con bò sữa.

Chủ nghiã bất lương, ma cô nhà chứa.

Chủ nghiã tú bà, dụ dỗ thơ ngây.

Chủ nghiã cò mồi, vơ vét luôn tay.

Chủ nghiã cai thầu, bán buôn Tổ-Quốc/

Chủ nghiã lưỡi câu, móc mồi dân tộc.

Chủ nghiã bịp lừa, bánh vẽ tự do,

Chủ nghiã cá ươn, tư tưởng vong nô

Chủ nghiã chết đi, Quê Hương vẫn sống

Ai nhân danh hạnh phúc

Thứ hạnh phúc ngục tù

Ai nhân danh dân chủ

Thứ dân chủ si ngu.

Ai nhân danh chân lý

Thứ chân lý đui mù

Bao nhiêu năm, ai nhân danh chủ nghiã,

Tự-Do xích xiềng, Dân-Chủ dối gian

Mác-Lênin, đâu phải người Việt Nam !

Sự thật đó có làm em đau nhói ?

Vẫn chập chờn lượn bay bầy quạ đói

Chồn cáo kia có rình rập trước sau ?

Ngẩng mặt cao và đừng sợ đớn đau.

Đứng lên em bằng tâm hồn biển động.

Em đứng lên như đại dương dậy sóng

Tiếng sét thần tuổi trẻ nổ ầm vang

Những tượng hình, chủ nghiã, phải tiêu tan

Cây Dân-Chủ bừng lên ngàn sức sống,

Em bây giờ khôn lớn

Mắt rực lửa yêu thương,

Biết đâu là sự thật

Em tìm thấy con đường.

Tự-Do sẽ nở hoa

Trên quê hương khốn khó

Anh như con ngựa già

Vẫn cúi đầu kiên nhẫn

Đốt những đám cỏ khô

Dọn đường cho em đi làm lịch sử.

Nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh sinh năm 1958 ở Bạc Liêu, hiện sống

tại Sài Gòn. Tác giả của nhiều tập thơ như

Ðêm mặt trời mọc,

Khí hậu đồ vật và

Của căn cước ẩn dụ,

Ê, tao đây..

Thơ của ông đã được nhiều tác giả dịch ra tiếng Anh. Trong

bài phỏng vấn dành cho nhà văn Vi Ký, nhà thơ

Nguyễn Quốc Chánh nhận xét về đảng Cộng Sản:

“ Ðảng Cộng sản

thắng Tây và Mỹ bằng máu của dân tộc, bằng vũ khí của Nga và Tàu, rồi nộp “ độc lập dân tộc ”cho cộng sản Tàu và Nga.

Ai chỉ ra tình trạng thế chấp và bán đứng đó đều bị cho là phản động. Kẻ phản động có thể gây tai họa cho Ðảng nhưng lại là phúc của dân.

Những ai vì Ðảng sẽ kết án kẻ phản động, còn những ai vì con người thì sẽ hoan hô kẻ phản động.

Hãy nhớ câu nói lịch sử của ông: Nguyễn VănThiệu:

“ Ðừng tin những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì cộng sản làm ”.

 

( Gửi tuổi trẻ Việt Nam )

Em hãy ngồi xuống đây

Anh kể câu chuyện này

Trên cánh đồng cỏ cháy

Ngậm ngùi như khói bay

Con ngựa già một đời

Chưa thấy được ngày vui

Mắt mỏi mòn trông đợi

Những mầm cỏ xanh tươi.

Đã bao nhiêu năm rồi

Hướng nhìn về xa xôi

Tâm tư đau nhức nhối

Cuộc đời vẫn nổi trôi

Em nhìn về tương lai

Cố dấu tiếng thở dài

Mắt dường như ngấn lệ

Có phải vì khói cay?

Em thấy đó, trên đường đi không đến,

Quê hương đau, chồn cáo vẫn nghêng ngang

Những con thú người nhảy múa kiêu căng

Ngửa mặt hú một bài ca chủ nghiã.

Ngôn ngữ văn nô, đỉnh cao trí tuệ …

NẮNG SÀI GÒN

NẮNG SÀI GÒN
Sài Gòn Tháng Ba
Nắng vàng thêm nỗi nhớ
Nắng cháy da người
Nắng đốt sợi buồn khô
Tháng Ba bơ phờ
Tháng Ba bỗng lơ ngơ
Giàn hoa nhỏ nắng tràn qua kẽ lá
Sài Gòn nhớ
Sài Gòn thương
Sài Gòn quen mà lạ
Nụ hôn nào làm tơi tả đời nhau
Đau quá đi thôi , làn môi bỗng úa nhàu
Tay không đủ ngăn lao xao màu nắng
Sài Gòn đó
Của một thời xa vắng
Của một thời đội nắng đợi chờ ai
Sài Gòn trong tôi
Một đời mãi không phai
Sài Gòn mãi là tình yêu và nỗi nhớ

Sài Gòn 25.3.2019

Image may contain: people sitting, living room, table and indoor

ĐIỂN HÌNH HAY

Hoa Kim Ngo shared a post.

ĐIỂN HÌNH HAY

Đảng lớn tiếng kêu gọi
Dân bàn, dân kiểm tra.
Thì dân đến các BOT
Đếm đầu xe đi qua.

Đơn giản chỉ để biết
Trạm minh bạch thế nào.
Đúng chủ trương của đảng
Và tâm tư đồng bào.

Để rồi xem sắp tới
Liệu cảnh sát giao thông
Có xua đuổi, bắt bớ
Và quy “phản động” không?

Lại thêm một lần nữa
Cho thấy ta, chính quyền
Nói vậy mà không vậy.
Nhà nước này thật điên.

*
BOT bẩn, nhà nước bẩn.
Đây là điển hình hay.
Đề nghị nhân cả nước.
Làm triệt để, làm ngay!

Bình thản

Bình thản

Khi gặp điều trái ý

Nhăn nhó sẽ mau già

Hãy suy xét nghĩa lý

Rồi thông cảm bỏ qua

 

Bởi vì có nhiều lúc

Không biết cách giải bày

Cho nên cứ uẩn khúc

Sống mệt mỏi từng ngày

 

Thấy gì cũng chướng mắt

Nghe gì cũng buồn phiền

Cứ suốt ngày tất bật

Do đó khó được yên

 

Nếu như có chiều rộng

Là lại thiếu chiều sâu

Thì ở trong cuộc sống

Dễ vướng phải ưu sầu

 

Nếu hiểu sâu thấy rõ

Mọi việc ở thế gian

Do duyên sinh mà có

Thì không phải thở than

 

Hãy luyện tâm bình thản

Trước những sự khó khăn

Đừng bất mãn buồn chán

Vững bước vượt nhọc nhằn

 

Đường trần nhiều gian khó

Nhớ kiên nhẫn vươn lên

Bắt đầu từ việc nhỏ

Mọi điều sẽ vững bền.

From: Tu-Phung

Mồ Côi

Image may contain: one or more people
Ngoc Hoang Vu

Mồ Côi

Nó…thân phận đứa trẻ mồ côi
Ánh đèn hàng xóm đã lên ngôi
Nó vẫn lang thang nơi nghĩa địa
Nuốt nghịch cảnh sự tình thấm thía
Bụng đói cơm,nghĩa địa là nhà
Cố mím môi nước mắt vẫn oà
Cay đắng mất mẹ cha là thế
Mỗi bữa ăn thay canh bằng lệ
Mẹ cha ơi nỡ để con côi
Nhìn bè bạn dạ nó bồi hồi
Chúng diễn phúc,trời ơi diễm phúc
Đây thiên đường,đây là địa ngục
Đời vô thường giây phút khác nhau
Kẻ giàu sang phú quý …cơ cầu
Nó bất hạnh cút côi là thế
Đảng vinh quang,phải chăng trong chuyện kể
Hay chỉ là để lừa mị,.. nó và tôi

LẶNG…!

Image may contain: one or more people
TIN TỨC HOT

LẶNG…!

Một mình nơi góc khuất 
Em ngồi vẽ ước mơ 
Vẽ xong rồi cúi mặt 
Lòng buồn vô bến bờ.

Bạn ngoài kia nhảy nhót 
Với muôn vàn ước mơ 
Em ngồi đây chỉ một 
Nhưng mãi chỉ là mơ…

SC!!!

Hãy chụp giùm tôi…

Binh Dang is with Huong Nguyen.

Bài thơ vạch mặt những người theo đóm ăn tàn được cộng sản gởi ra hải ngoại để đánh phá những cộng đồng người Việt tự do, và cũng để chiêu dụ những người nhẹ dạ quay về thần phục cộng sản dưới dạng Việt kiều yêu nước, mang tiền về VN làm ăn.

– Hãy chụp giùm tôi…

Đừng khoe tôi, hỡi người bạn tài hoa,
Những tấm ảnh mang ra từ địa ngục,
Nơi bạn mới về rong chơi hạnh phúc,
Dù bao người vẫn tủi nhục xót xa.

Đừng khoe tôi hình ảnh một quê nhà,
Mà bạn nghĩ đang trên đà “đổi mới”,
Những thành thị xưa hiền như bông bưởi,
Nay bỗng dưng rã rượi nét giang hồ..

Đừng khoe tôi những cảnh tượng xô bồ,
Những trụy lạc giờ vô phương cứu chữa.
Đất nước đã từ lâu không khói lửa,
Sao rạc rời hơn cả thuở chiến chinh.

Đừng khoe tôi những yến tiệc linh đình,
Những phố xá ngập phồn vinh giả tạo,
Nơi thiểu số tung tiền như xác pháo,
Khi dân nghèo không muỗng cháo cầm hơi.

Đừng khoe tôi cảnh tụ họp ăn chơi,
Của những kẻ đã một thời chui nhủi,
Bỏ tất cả, trong đêm dài thui thủi,
Ngược xuôi tìm đường hướng để vượt biên.

Đừng khoe tôi những con phố “bưng biền”,
Những quảng cáo, những mặt tiền nham nhở,
Những khách sạn ánh đèn màu rực rỡ,
Trơ trẽn bày, dụ dỗ khách phương xa.

Đừng khoe tôi chốn thờ phượng nguy nga,
Những dinh thự xa hoa nằm choán ngõ,
Những màu sắc lam, vàng, đen, tím, đỏ,
Đang uốn mình theo gió đón hương bay.

Đừng khoe tôi ảnh Hà Nội hôm nay,
Thành phố đã chết từ ngày tháng đó,
Khi bị ép khoác lên màu cờ đỏ,
Khi triệu người phải trốn bỏ vô Nam.

Đừng khoe tôi những cảnh tượng giàu sang,
Đã được bạn tóm càn vô ống kính,
Những hình ảnh mà kẻ thù toan tính,
Muốn tung ra để cố phỉnh gạt người.

—//—

Bạn thân ơi, sao không chụp giùm tôi,
Nỗi thống khổ của triệu người dân Việt,
Nửa thế kỷ trong ngục tù rên xiết,
Oán hờn kia dẫu chết chẳng hề tan.

Chụp giùm tôi đàn thiếu nữ Việt nam,
Thân trần trụi xếp hàng chờ được lựa,
Hay bầy trẻ mặt chưa phai mùi sữa,
Bị bán làm nô lệ ở phương xa.

Chụp giùm tôi đôi mắt mẹ, mắt cha,
Mà suối lệ chỉ còn là máu đỏ,
Khóc con cháu ra đi từ năm đó,
Biển dập vùi, đà tách ngõ u minh.

Chụp giùm tôi số phận những thương binh,
Đã vì nước quên mình trên chiến trận,
Mà giờ đây ôm hận, ở quê nhà
Tấm thân tàn lận đận giữa phong ba.

Chụp giùm tôi hình ảnh những cụ già,
Bọn đầu nậu gom ra đường hành khất,
Để đêm đến, nộp hết tiền góp nhặt,
Đổi chén cơm dầm nước mắt nuôi thân.

Chụp giùm tôi xác chết những ngư dân,
Bị Tàu giết bao lần trên biển rộng,
Hay những chiếc quan tài chưa kịp đóng,
Chở cha, anh lao động Mã Lai về.

Chụp giùm tôi thảm cảnh những dân quê,
Chịu đánh đập chán chê dù vô tội,
Hay cảnh những anh hùng không uốn gối,
Gánh đọa đày trong ngục tối bao la.

Chụp giùm tôi mốc biên giới Việt Hoa,
Lấn vào đất của ông cha để lại,
Hay lãnh thổ cao nguyên còn hoang dại,
Lũ sài lang hèn nhát lạy dâng Tàu.

Chụp giùm tôi những nghĩa địa buồn đau,
Chúng tàn phá, chẳng còn đâu bia mộ.
Kẻ sống sót đã đành cam chịu khổ,
Người chết sao cũng khốn khó trăm đường.

Hãy chụp giùm tôi hết những tang thương,
Hình ảnh thật một quê hương bất hạnh,
Nơi mà bạn, xưa đêm trường gió lạnh,
Đã căm hờn quyết mạnh dạn ra khơi.

Chiếc thuyền con, ca nước lã cầm hơi,
Mạng sống nhỏ đem phơi đầu sóng dữ.
Rồi tha phương sống đời lữ thứ…
Tháng năm dài, quá khứ cũng dần phai.

Lòng người chóng nguôi ngoai,
Có mấy ai còn nhớ !

Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: one or more people, people sitting, shoes and outdoor
Image may contain: outdoor
Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: one or more people, people standing and outdoor
+6

Hát trên những xác người…

Image may contain: 1 person, text
No automatic alt text available.
Image may contain: drawing
No automatic alt text available.

Võ Hồng Ly is with Võ Hồng Ly.

09.10.2018

Có những chuyện phải cười ra nước mắt
Xứ thiên đường thật lắm việc nhiễu nhương
Chúng cướp đất xây nhà hát giao hưởng
Đẩy dân đen lay lắt ngủ ngoài đường !

Giá nghe hát hẳn phải cao ngất ngưởng
Chỉ lương quan mới dám hưởng mà thôi
Những con cừu tai trâu ngồi nghe nhạc
Nhìn đám dân oan đang oán thán kêu gào !…

VHL

Sài Gòn, 19h00 ngày 09/10/2018
————
Hình : FB (Cảm ơn các tác giả đã chế tác và các bạn gửi tặng hình)

Đánh cho Nam Bắc đọa đày

Đánh cho Nam Bắc đọa đày

Cố Thi Sĩ Bùi Giáng. (Hình: Internet)

Thơ Bùi Giáng

(Nguồn sưu tầm trên internet của Blogger Nguyễn Lân Thắng)

Đánh cho chết mẹ đồng bào Miền Nam.
Đánh cho khoai sắn thành vàng,
Đánh cho dép lốp phải mang thế giày.
Đánh cho Nam Bắc đọa đày,
Đánh cho thù hận giờ này chưa tan.
Đánh cho cả nước Việt Nam,
Áo ôm khố rách, xếp hàng xin cho.
Đánh cho hết muốn tự do,
Hết mơ dân chủ, hết lo quyền người.
Đánh cho dở khóc dở cười,
Hai miền thống nhất kiếp người ngựa trâu.
Đánh cho hai nước Việt Tàu,
Không còn biên giới cùng nhau đại đồng.
Đánh cho dòng giống Tiên Rồng,
Osin, nô lệ, lao công xứ người.
Đánh cho mấy chục triệu người,
Thành dân vô sản, thành người lưu vong.
Đánh cho non nước Lạc Hồng,
Tiến lên thời đại mang gông mang cùm.
Đánh cho cả nước chết chùm,
Đánh cho con cháu kh̉́ốn cùng mai sau.
Đánh cho bác, đảng, Nga, Tàu,
Hết quần hết áo thì tao ở truồng!

Có một bài thơ khác nữa của Bùi Giáng (Mời đọc)

Từ FB Liên Trà

Lão Đại Điên Tiền Bối với —“Đánh cho chết mẹ đồng bào miền Nam”—-

(7.10.1998 – 7.10.2018 Cố Thi sĩ Bùi Giáng)
LS : Trần Đình Dũng

Bùi Lão Đại Điên Tiền Bối (mất ngày 7 tháng 10 năm 1998 tại Saigon), có dáng dấp như một Thi Tiên từ đâu giáng trần để lan man “Sài Gòn, Chợ Lớn rong chơi – Đi lên đi xuống đã đời du côn (Thơ Bùi Giáng)”.

Thơ của Tiền Bối thì kẻ hậu sinh hèn tài này không lạm bàn mà chỉ thi thoảng đọc đôi câu thượng thừa của Tiền Bối để mà ngẫm nghĩ.

Ở khía cạnh thời cuộc, Bùi Lão Đại Điên Tiền Bối để lại nhiều câu thơ Thần Sầu mà bao năm qua mỗi lần đọc lại thấy Thần Sầu hơn.

“Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào,
Đánh cho chết mẹ đồng bào miền Nam”.
.
Xin đăng lại bài thơ —Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào—-, như một nén hương thắp lên tưởng nhớ 20 năm ngày mất Bùi Lão Đại Điên Tiền Bối.

ĐÁNH CHO MỸ CÚT NGỤY NHÀO

Thơ Bùi Giáng

Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào,
Đánh cho chết mẹ đồng bào miền Nam.

Đánh cho khoai sắn thành vàng,
Đánh cho dép lốp phải mang thế giầy.
Đánh cho Bắc đoạ Nam đày,
Đánh cho thù hận giờ này chưa tan.

Đánh cho cả nước Việt Nam,
Áo ôm khố rách xếp hàng xin cho.
Đánh cho hết muốn tự do,
Hết mơ dân chủ hết lo quyền người.

Đánh cho dở khóc dở cười,
Hai miền thống nhất kiếp người ngựa trâu.

Đánh cho hai nước Việt Tàu,
Không còn biên giới cùng nhau đại đồng.
Đánh cho dòng giống Tiên rồng,
Ăn xin, nô lệ, lao công xứ người.

Đánh cho mấy chục triệu người,
Thành dân vô sản thành người lưu vong.
Đánh cho non nước Lạc Hồng,
Tiến lên thời đại mang gông mang cùm.

….

Trung Thu em chẳng đèn lồng 

Duc Thong DO shared a post.
Image may contain: one or more people, people sitting and text
Xuan Ngoc Nguyen 

Trung Thu em chẳng đèn lồng 
Chỉ mong hạt gạo cho lòng thêm no 
Trăng rằm trăng sáng thật to 
Em cầu tấm áo thêm cho ấm người 
Đau cho số kiếp cuộc đời 
Kẻ nơi cung ấm kẻ ngồi thiếu chăn
Dân đen thèm miếng bánh ăn
Quan to bánh lớn ruột lăn sợi vàng
Xã hội nay đã tan hoang
Thằng ăn không hết người mang nỗi thèm !