Công Viên Maissonneuve – Trần Mộng Lâm.

Trần Mộng Lâm.

( Tặng các bạn tôi )

Quên hay cố tình tặng

Công Viên Maisonneuve-Montreal.

Người tây phương, khi lập một thành phố như Montreal, có lẽ việc đầu tiên của họ là dành ra một diện tích khá lớn ngay trung tâm để làm công viên. Parc Maisonneuve có lẽ đã xuất hiện hàng thễ kỷ trước, nó đối với dân Montreal có thể so sánh với khu vườn Luc Xâm Bảo của dân Paris, tuy không nổi tiếng bằng.

Từ khi dọn đến chỗ mới,một condo trên đường Assomption,  mỗi ngày tôi đều ra parc sau bữa ăn chiều để đi dạo, và ngắm sinh hoạt tại đây, những người đi bộ, đi xe đạp,tập thể thao, dắt chó đi chơi, chạy bộ….đẻ còn tiếp xúc với xã hội, vì nếu không làm vậy thì không biết làm gì cho hết ngày. Tôi đã quá chán với những chuyến croisieres, ngồi trên các con tầu đưa mình đế nhưng nơi không hứng thú và không hợp với mình, đã quá chán với những thành phỗ xa lạ, ngay cả Paris hay Nừu ước, San Francisco…là những chỗ mà riêng tôi không tìm được những cảm giác… chỉ thấy khi đọc sách !!!.

Trở về với công viên Maisonneuve, có thể nói đây là một trong những lá phổi của thành phố. Trong công viên, có rất nhiều ghế ngôi, không bằng đá, nhưng bằng gỗ. Các ghế ngồi này, có khi ở ngay bên lề đường, nơi mọi người chạy qua, có khi nằm khuất dưới những vòm cây, ở nơi vắng vẻ, cho những người ưa sự yên tĩnh như tôi, để suy tư về thế sự….

Tôi hay ngồi trên những chiếc ghế đó, và vì thế, tôi rất ngạc nhiên khi khám phá ra một bí mật. Trong những lần đầu tiên, tôi ngạc nhiên khi thấy bỏ lăn lóc trên ghế hay trên bàn một vài cuốn sách rất giá trị. Có khi là một cuốn tiểu thuyết đương thời, có khi là nhưng cuốn sách cổ xưa, xuất bản từ thế kỷ trước, giấy in sách đẫ trở thành nâu sậm, cũ kỹ với thời gian.Lúc đầu tôi nghĩ là trên những chiếc ghế này, ngồi trước tôi có lẽ là những người già, ông hay bà, đã quá già nên bỏ quên những cuốn sách hay mà mình đả đoc, đãng trí đến thế là cùng…và tôi đã nhặt được vì may mắn…Nhưng những sự kiện này (Sách bỏ quên) lập đi lập lại nhiều lần, khiến tôi hiểu ra một bí mật, không ai nói ra, mà cũng không ai than phiền, là nhưng cuốn sách đó, họ cố tình bỏ quên.

Họ cố tình để lại những cuốn sách hay đả đọc để một người khác có thể đọc được những tác phẩm mà đối với họ, có giá trị. Chắc những người này đã khá già để giữ sách quý làm của riêng trong thư viện….Cũng phải,, vì nếu không thì những cuốn sách đó cũng sẽ bị bỏ đi, như tôi đã bỏ đi hàng trăm cuốn sách quý mà mình nâng niu trong một khoảng thời gia rất dài, vỉ rằng cho mà không ai lấy khi tôi rời ngôi nhà cũ mấy chục năm để dọn vô đây !!!

Một trong các cuốn sách để lại trên các ghế ngồi tại công viên Maisonneuve là cuốn sách La Gloire Des Vaincus. Có lẽ là vì mới đây V. PUTIN gây ra cuộc can qua trên xứ UKRAINE.

Bìa của cuốn sách vẽ một sác người ngã xuống dưới những tia đạn và cạnh đó là một khuôn mặt phụ nữ, có lẽ là vợ của người chết. Số phận của những người góa phụ, đời nào cũng thế. Bên trên, phía góc trái của cuốn sách, tôi dọc được hàng chữ “J’ai lu” trong một vòng tròn, cạnh tên tác giả HENRI TROYAT , de l’accademie Francaise, có nghỉa là tác giả của nó là một người đả được bâu vào viện Hàn Lâm Pháp.

Henri Troyat.

Lần đầu tiên tôi biết đến tên ông.Theo như tiểu sử viết trên trang bìa sau, thì ông này gốc người Nga, sanh ở Mạc  Tư Khoa năm 1911, di cư sang Pháp năm 1917, nghĩa là sau khi Lenine lên năm chính quyền, và chế độ các Nga Hoàng cáo trung. Ông HENRI TROYAT sau đó trở thành một văn sỹ với tác phẩm đầu tay “L’Aralgce” đả trúng giải PRIX GONCOURT. Sau cuốn này ông cho ra đời một loạt các tiểu thuyết trong đó phải kể đến những cuốn như “Les Eygle-tiere” và cuốn “La lumiere des justes” đã xuất hiện trong sưu tập “j’ai lu”. Ông được bầu vào l’Accademie francaise năm 1959.

Cuốn sách mà tôi được đọc. một cách say mê, có tên LA GLOIRE DES VAINCUS-VINH QUANG CỦA NHỮNG NGƯỜI CHIẾN BẠI.

Chuyên kể về tháng 12 năm 1825 tại Saint- Peterbourg. Nhân vật chính là Nicolas Ozareff, một sỹ quan Nga mưu đồ lật đổ chế độ quân chủ tại Nga. Ozareff có các đồng chí, là những sỹ quan quý tộc Nga, giầu có, có kẻ hầu và rất quý phái. Họ thấy răng nếu để vị hoang đế tương lai của nước Nga là TSAR NICOLAS 1 er lên ngôi, thì tương lai đen tối cho tổ quốc họ. Cho nên những sỹ quan tiến bộ lập thành một nhóm đảo chánh có tên là “decembrriste”chủ trương ám sát Nga Hoàng sắp lên ngôi ngày hôm sau. Chính quyên dự định sau khi hoàng đế lên ngôi thì các đơn vị của quân đội sẽ tuyên thệ trung thành với tân Hoàng Đế. Nhóm “decembristes” dự tính sẽ giết ông Tsar Nicolas 1er. Nhiệm vụ được giao cho KAKHOVSKY dùng gao găm đâm chết ông ta.

Nửa đêm về sáng, Ozareff bị kích thích nên mất ngủ.Ông đốt đèn và viết những hàng chữ cuối cho vợ ông: Xin em hãy hiểu cho là lúc này, anh nghĩ tới em, tới chúng ta. Anh xin lỗi nhưng mong em hiểu cho là lòng yêu nước của anh lớn hơn  tính mạng”. Bức thư tuyệt mạng dài 4 trang. Viết xong, ông giao cho người đầy tớ với lời căn dặn : Nếu ngày mai tôi có mệnh hệ nào, thì đem lá thư này về cho vợ tôi là bà Ozaleff.

Cuộc đảo chanh sau cùng thất bại vì vào giờ chót, người được giao nhiệm vụ đâm chết TSAR NICOLAS 1er sau cùng không làm nhiệm vụ của ông ta, không vì thiếu can đảm, mà chỉ vì ông ta không muốn tên tuổi của mình dính vào một vụ ám sát vua, lúc đó TSAR vẫn được dân Nga tôn sùng một cach thiêng liêng về tôn giáo.

TSAR đè bẹp nhóm Decembristes dưới họng súng canon. Những người sống sót bị bắt cầm tù tại Saint-Piere và Saint-Paul, sau đó hặc bị treo cổ hoặc lưu đầy ở Tây Bá Lợi Á.

Những trang sách làm tôi suy nghĩ miên man. Có thể nào bây giờ bên Nga cũng như vậy, người ta đang tổ chức ám sát nhà độc tài đã làm dân Nga khố và chết lãng xẹt. Có thể nào có mọt nhóm tạm gọi là nhóm Octobristes đang hoạt động trong bóng tối ?? Nước Nga đi về đâu, thế giới đi về đâu ??? những ngày sắp tới sẽ trả lời cho chúng ta.

Chúc phúc cho họ. lần này.

Tôi rất thích cuốn sách đả tìm được trong công viên Maisonneuve và đã có ý nghĩ giữ làm của riêng. Tôi vốn yêu thích sách vở. Nhưng suy đi tính lại, tôi thấy mình không thể làm thế. Cuốn sách vốn không do tôi bỏ tiền ra mua, không phải của tôi. Vậy tại sao tôi muốn giữ lại  ?? Như vậy có phải quá ích kỷ hay không ???

Suy nghĩ như thế, ngày hôm sau, tôi lặng lặng trở lại công viên, tới ngồi tại chiếc ghế quen thuộc, và khi trở về nhà, tôi cũng làm như người ở đây, để cuốn sách lại, làm như bỏ quên nó.

Trần Mộng Lâm.

From: Tu-Phung  


 

Vì sao 60 không mời rượu, 70 không qua đêm, 80 không để dành cơm, 90 không giữ chỗ ngồi?

Minh Tran

Tuổi già như đèn dầu trước gió, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào. Mỗi từng miếng ăn giấc ngủ của họ đều cần được cháu con chăm sóc. Dân gian có câu: “60 không mời rượu, 70 không qua đêm, 80 không để dành cơm, 90 không giữ chỗ ngồi”.

Câu nói gửi đến chúng ta đạo lý gì?

Câu nói ấy có nhiều tầng ý nghĩa khác nhau, nhưng phải trải qua rất nhiều năm chiêm nghiệm và chăm sóc cho bố trong những năm tuổi già, tôi mới dần dần hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

Thời trẻ bố tôi là một người đàn ông khỏe mạnh và chăm chỉ làm việc nuôi cả gia đình.

Khi bố bước vào độ tuổi 60, sức khỏe mặc dù vẫn rất tốt nhưng không còn nhanh nhẹn như trước.

Sau 70 tuổi cơ thể của ông bắt đầu có những biểu hiện người già, tình trạng sức khỏe cũng ngày càng yếu đi.

Cho đến vài năm nay, sức khỏe của bố ngày càng đi xuống khiến con cháu trong nhà ai ai cũng lo lắng.

“60 tuổi không mời rượu, 70 tuổi không qua đêm, 80 tuổi không để dành cơm, 90 tuổi không giữ chỗ ngồi”, câu nói này cho thấy tình trạng sức khỏe của con người theo từng độ tuổi. Dù khỏe mạnh thế nào đi nữa, thì từ 60 tuổi về sau mọi biểu hiện của tuổi già bắt đầu xuất hiện. Những thói quen nhỏ hay những việc mà trước đây ta có thể thực hiện một cách dễ dàng, thì sau 60 mọi thứ cũng trở nên khó khăn.

Vì vậy mới nói “60 không mời rượu”, vì khi con người bước vào độ tuổi 60, uống rượu rất độc hại cho cơ thể. Những bạn trẻ đừng nên mời người đã trên 60 tuổi uống rượu, bởi như thế cũng bằng như hại họ.

Qua tuổi 70, sức khỏe sẽ càng ngày đi xuống, nếu ngủ lại ở nhà người khác qua đêm thì rất có thể sẽ xảy ra nhiều vấn đề không mong muốn. Vì vậy sau tuổi 70 không nên qua đêm ở nhà người khác, nếu sự cố ngoài ý muốn xảy ra thì vừa thiệt mình mà lại đem đến phiền phức cho gia chủ.

70 tuổi gọi là “cổ hy”, 80 tuổi gọi là “điệt”, 90 tuổi gọi là “mạo”. Những người sống đến tuổi 80, 90 là những người đã sống đến cái tuổi “điệt mạo”. Vào lúc này, cơ thể trở nên suy lão và yếu ớt, không thể thích nghi với chế độ ăn uống quá nhiều dinh dưỡng. Vì thế mới nói: “80 không để dành cơm, 90 không giữ chỗ ngồi”.

Câu nói trên cũng là lời nhắc nhở đến con cháu và tất cả chúng ta về phép tắc cư xử với người cao niên. Chẳng phải chúng ta vẫn nói người già như vật báu trong nhà, cần phải trân trọng và chăm sóc tận tình đó sao?

S.T.


 

Tiền đang phá nát môi trường giáo dục-Thái Hạo

Ba’o Tieng Dan

Thái Hạo

4-10-2024

Từ đầu năm học tới giờ, tôi liên tục nhận được các tin nhắn của phụ huynh khắp nơi, chia sẻ những bất bình về các khoản thu trên trời dưới đất tại các nhà trường. Trên báo tất nhiên là cũng đang tràn ngập thông tin loại này. Như một đại dịch chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Về đại nạn này, trước mắt khi nhà nước chưa có một hành động gì dứt khoát để giải quyết thì chỉ còn biết trông cậy vào phụ huynh. Nếu phụ huynh không tự mình lên tiếng thì chịu, nạn dịch cứ thế lan tràn và ngày càng tàn phá kinh hoàng, làm băng hoại hoàn toàn môi trường giáo dục.

Phụ huynh cần nhớ, nhà trường chỉ được thu và phụ huynh chỉ phải bắt buộc nộp hai khoản tiền, là HỌC PHÍ và Bảo hiểm y tế (BHYT) học sinh.

Tất cả các khoản khác chỉ nộp khi có sử dụng dịch vụ hoặc TỰ NGUYỆN ủng hộ. Ví dụ, nếu con bạn không đi học thêm thì không phải nộp, nếu bạn không sử dụng dịch nhận tin nhắn thì không phải đóng tiền, v.v… Các khoản ủng hộ cũng thế, đó là tự nguyện, không ai có quyền chia đầu người và bắt các bạn nộp được.

Tóm lại là thế này, bạn chỉ nộp học phí và bảo hiểm y tế; từ chối tất cả các khoản tiền khác nếu bạn không dùng dịch vụ hoặc không ủng hộ. Ngoài hai khoản tiền trên, bất cứ trường nào có dấu hiệu ép buộc thì đều đang vi phạm pháp luật.

Bạn phải lên tiếng và đấu tranh. Một mình không được thì kêu nhau cùng đấu tranh. Xin xem thêm chi tiết các khoản được và không được thu ở văn bản luật đính kèm: https://thuvienphapluat.vn/phap-luat/ho-tro-phap-luat/cac-khoan-nha-truong-duoc-thu-va-khong-duoc-thu-cua-hoc-sinh-nam-20232024-la-nhung-khoan-nao-104593.html

Để làm trong sạch trở lại môi trường giáo dục, cần giải tán Ban đại diện cha mẹ học sinh, vì tổ chức này đã bị biến tướng nặng nề, dưới danh nghĩa các loại quỹ và xã hội hóa, ngoài làm cánh tay nối dài để thu hộ nhà trường ra, Ban này hầu như không có tác dụng gì khác.

Tiền đang làm băng hoại môi trường giáo dục, phá nát quan hệ thầy trò, hủy hoại quan hệ nhà trường – phụ huynh, bóp méo và làm hỏng chương trình giáo dục quốc gia… Một cách căn bản, cần phải “trục xuất” tiền ra khỏi nhà trường, chỉ dùng thuế của người dân đã đóng góp để vận hành nền giáo dục.


 

Chuyện hay thời TBT Tô Lâm: Hà Nội phản đối Trung Quốc cách bạo gan hơn bình thường

Theo Báo Người Việt

Guồng máy tuyên truyền của Hà Nội ngày 2 Tháng Mười đồng loạt đăng tải lại bản tin TTXVN phản đối Trung Quốc “hành xử thô bạo” với ngư dân Việt Nam.

Trong đó, bà phát ngôn viên Bộ Ngoại giao CSVN Phạm Thu Hằng gay gắt lên án “lực lượng thực thi pháp luật” của Trung Quốc đã tấn công một tàu cá thuộc tỉnh Quảng Ngãi hành nghề trên vùng biển Hoàng Sa mà cả Việt Nam và Trung Quốc đều tuyên bố chủ quyền “không thể tranh cãi”.

Ba trong số 10 ngư dân Quảng Ngãi bị lính Trung Quốc đánh thương tích ngày 29 Tháng Chín 2024 ở vùng biển Hoàng Sa. (Hình: Người Lao Động)

Ngày 29 Tháng Chín 2024, một tàu đánh cá của tỉnh Quảng Ngãi hành nghề câu mực ở vùng biển Hoàng Sa đã bị 2 tàu tuần Trung Quốc cho một lính trên mấy xuồng ca nô chạy tới tấn công. Hải sản, trang bị đi biển bị họ lấy mấy, 10 ngư dân gồm cả thuyền trưởng bị đánh thương tích đầy người. Bà Hằng không nói kẻ tấn công là ai nhưng ông Đặng Sơn Duân, người theo dõi diễn biến tranh chấp chủ quyền Biển Đông, viết trên X (Twitter) là hai tàu Sansha Zhifa 101 và 301 (Tam Sa chấp pháp) là thủ phạm.

Việt Nam đã phản đối Trung Quốc rất nhiều lần trong những năm qua mỗi khi các tàu đánh cá, câu mực hay lặn biển của ngư dân Việt kiếm ăn ở khu vực biển Hoàng Sa bị lực lượng Trung Quốc tấn công. Một số tàu đã bị đâm chìm và cũng từng có người thiệt mạng trong những vụ này. Dù vậy, lời lẽ cũng còn chừng mực.

“Việt Nam phản đối mọi hành vi sử dụng vũ lực đối với các tàu cá của Việt Nam hoạt động bình thường trên biển, đe dọa đến tính mạng và an toàn cũng như gây thiệt hại về tài sản và lợi ích của ngư dân, trái với luật pháp quốc tế, Công ước của Liên hợp quốc về Luật Biển 1982”, phát ngôn Bộ Ngoại giao CSVN Phạm Thu Hằng được thuật lời trong cuộc họp báo ngày 31 Tháng Tám 2023. Bà phản ứng về vụ một tàu cá Việt Nam bị lực lượng Trung Quốc truy đuổi, tấn công ở khu vực đảo Xà Cừ gần đảo Phú Lâm, quần đào Hoàng Sa ngày 28 Tháng Tám 2023.

Nhưng một năm sau, ngày 2 Tháng Mười 2024, người ta thấy bà Phạm Thu Hằng phản ứng gay gắt hơn nhiều, gián tiếp phản ảnh sự phẫn nộ của chế độ Hà Nội với hành vi cậy mạnh hiếp yếu của Bắc Kinh: “Việt Nam hết sức quan ngại, bất bình và kiên quyết phản đối cách hành xử thô bạo của lực lượng thực thi pháp luật Trung Quốc đối với ngư dân và tàu cá Việt Nam đang hoạt động tại khu vực quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam”.

Trong cuộc họp báo ngày 2 Tháng Mười kể trên, báo chí tại Việt Nam còn thuật lời bà Hằng cho biết “Bộ Ngoại giao Việt Nam đã giao thiệp nghiêm khắc với Đại sứ quán Trung Quốc tại Hà Nội, mạnh mẽ phản đối hành động nói trên của lực lượng thực thi pháp luật Trung Quốc, yêu cầu Trung Quốc tôn trọng đầy đủ chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa, khẩn trương điều tra và thông báo kết quả cho phía Việt Nam, không tái diễn các hành động tương tự.”

Cũng trong ngày 2 Tháng Mười, Hội Thủy Sản Việt Nam, thấy gửi một công văn cho Bộ Ngoại giao Hà Nội thúc giục nhà nước “Tăng cường các biện pháp hỗ trợ ngư dân, thường xuyên có lực lượng chấp pháp hỗ trợ cho ngư dân, bảo vệ an toàn cho ngư dân Việt Nam, để ngư dân yên tâm bám biển sản xuất trên vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam…” Nhưng không mấy ai tin điều này sẽ được thi hành vì nhiều lý do.

Tuy nhiên, trong bức công văn vừa kể, Hội Thủy Sản thấy tiết lộ “Trong thời gian gần đây, lực lượng chức năng Trung Quốc liên tục nhiều lần xua đuổi, ngăn cản, cướp phá tài sản, trang thiết bị, ngư cụ và sản phẩm hải sản đánh bắt của ngư dân Quảng Ngãi khi đang đánh bắt trên vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam, gây nhiều thiệt hại về kinh tế và đe dọa tính mạng của ngư dân ta.”

Công văn liệt kê các vụ việc ngư dân bị cướp, bị đánh đập gãy tay, gãy chân vào các ngày 19 Tháng Tám và 29 Tháng Chín 2024. Vụ mới xảy ra ngày 29 Tháng Chín thì báo chí được đưa tin nhưng lại không nói bị tàu tuần Trung Quốc tấn công. Vụ xảy ra ngày 19 Tháng Tám thì bị dấu nhẹm, nay mới thấy Hội Thủy Sản kể ra.

Đáng nói hơn nữa, vụ tấn công ngư dân Việt Nam ngày 19 Tháng Tám xảy ra khi ông Tổng bí thư Chủ tịch nước CSVN Tô Lâm đang cùng một phái đoàn cao cấp thăm Trung Quốc, hội đàm với Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình. Báo chí tuyên truyền thuật lời ông Tô Lâm nói với ông Tập Cận Bình là “Việt Nam luôn luôn coi trọng và ưu tiên quan hệ với Trung Quốc”.

Tường thuật cuộc hội đàm Tập Cận Bình – Tô Lâm ngày vừa kể trên, guồng máy tuyên truyền CSVN có đoạn viết là “Về vấn đề trên biển, hai bên đã trao đổi chân thành, thẳng thắn, nhất trí thực hiện tốt các nhận thức chung cấp cao đã đạt được, nỗ lực kiểm soát và giải quyết tốt hơn các bất đồng.”

Tàu đánh cá Trung Quốc bị bắt khi xâm phạm chỉ cách đảo Cồn Cỏ, Quảng Trị, khoảng 12 hải lý hồi Tháng Ba 2020. Tin cho hay bọn họ chỉ bị tàu Biên Phòng CSVN “đẩy đuổi” ra khỏi khu vực. (Hình: Thanh Niên)

Tiếp lãnh tụ CSVN ở Bắc Kinh thì Tập Cận Bình đưa ra những lời ngon ngọt “có cánh”, nhưng ngay trong ngày này lại vẫn cho sai nha giữ đảo ở Hoàng Sa đánh dằn mặt ngư dân Việt. Có vẻ Hà Nội thấy Bắc Kinh “vuốt mặt không nể mũi” nên mới cho phát ngôn viên Bộ Ngoại giao lên giọng to hơn bình thường?

Hoặc Bắc Kinh cho lính đánh ngư dân Việt để gián tiếp cho Hà Nội biết họ không vui vẻ gì khi thấy ông Tô Lâm tới New York họp kín với Tổng thống Mỹ Joe Biden ngày 25 Tháng Chín vừa qua?

Lời Bình của Kẻ Đi Tìm

  • Tô Lâm đã phản ứng mạnh giống như thời Chủ tịch Trương tấn Sang và Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng trước đây.
  • Họ đều ý thức Chủ quyền đất nước là chính yếu và tình hữu nghị Cộng Sản là viển vông, như trong bài trả lời phỏng vấn của ông Dũng gởi các báo trong chuyến thăm Philippine, tháng 5-2014.

    “Không đánh đổi chủ quyền bằng hữu nghị viển vông”

  • Hơn thế nữa tuyến đường sắt Bắc Nam, ông Lâm và Bộ Chính Trị CS VN không chịu lệ thuộc vào thầu và vốn vay nợ Trung Cộng, một bản lãnh “lạ” đối phó với nước “Lạ”
  • Ộng Tô Lâm đã được các nhà phê bình quốc tế cho điểm 9 trong chuyến thăm Mỹ Đế vừa qua, nay lại tiếp tục ghi thêm tỷ số cho Việt Nam.
  • Trung Cộng sẽ còn quậy nát nước, hy vọng ông Lâm vững tay chèo con thuyền bé nhỏ của Việt Nam đến bến bờ dân chủ tự do và để lưu lại tên tuổi cho con cháu đời sau.

 

Trăm bệnh đều từ ‘tức khí’ mà sinh ra, muốn trường thọ hãy tiết chế nóng giận.

Khi con người tức giận, cơ thể thật sự sẽ sinh ra “khí”, nên cũng nói là hỏa khí bốc lên, có thể thiêu đốt năng lượng, khiến người ta sinh bệnh thậm chí vì tức mà chết. Cho nên muốn trường thọ nhất định tiết chế nóng giận…

Có một vị phu nhân, thường vì những chuyện vặt vãnh mà sinh nóng giận. Có một ngày bà đi tìm một vị cao tăng thỉnh giáo. Cao tăng nghe xong, liền dẫn bà đến một gian thiền phòng, khóa cửa lại rồi rời đi.

Vị phu nhân tức giận chửi mắng ầm ĩ một hồi, cao tăng cũng không để ý tới. Rồi bà lại bắt đầu cầu khẩn, cao tăng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Vị phu nhân cuối cùng đành phải im lặng.

Cao tăng ở bên ngoài cửa hỏi: “Bà còn tức giận không?”. Vị phu nhân nói: “Tôi chỉ tức giận chính mình, sao lại đến cái nơi quỷ quái này để chịu tội khổ không biết!”.

Cao tăng phẩy tay áo rời đi, nói vọng vào: “Người mà ngay cả chính mình cũng không chịu tha thứ, thì làm sao tâm có thể phẳng lặng như mặt nước được đây?”

Một lát sau, cao tăng lại hỏi: “Bà còn tức giận không?”. Vị phu nhân nói: “Hết rồi, tức giận để làm gì cơ chứ?”.

“Tức giận cũng có làm gì được đâu!”, cao tăng lại rời đi.

Lúc cao tăng trở lại lần thứ ba, vị phu nhân nói với ông: “Tôi hết tức giận rồi, bởi vì không gì đáng để tức giận”. Cao tăng cười nói: “Bà còn biết nó có đáng hay không, xem ra trong nội tâm vẫn còn cái gốc rễ của khí”.

Một hồi sau, đang lúc cao tăng đứng ở trước cửa ngắm trời chiều. Vị phu nhân hỏi: “Đại sư, khí là gì vậy?”. Cao tăng đổ nước trà vào trong tay làm rơi vãi khắp đất, vị phu nhân nhìn thật lâu chợt tỉnh ngộ, cảm tạ rồi rời đi.

Sinh mệnh của chúng ta cũng giống như chén nước trà trong tay vị cao tăng kia, chỉ trong giây lát đã hòa vào trong đất. Năm tháng ngắn ngủi như thế, những việc nhỏ nhặt trong đời đâu có đáng giá để chúng ta uổng phí thời gian mà đi tức giận?

Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta vì những việc nhỏ nhặt mà tức giận, đơn giản là vì tranh giành cao thấp, hơn thua mạnh yếu, nhưng cuối cùng đều không ai chiến thắng cả. Bạn có thể thắng ở việc này, nhưng có thể lại thua ở việc khác. Lúc bạn nhắm mắt từ giã thế gian này, dù có là ai thì cũng đều giống nhau, chỉ là hai bàn tay trắng.

Đời người quan trọng nhất là làm được một chút việc gì đó mà bản thân cảm thấy có ý nghĩa, không nên tốn thời gian đi tranh danh đoạt lợi, không nên cứ lại hơn thua vì một câu nói mãi thế. Người có tu dưỡng chân chính sẽ biết nén cơn tức giận này xuống. Biết kiểm soát được nóng giận mới có thể khiến sự tình trở nên tốt hơn, mới có thể khỏe mạnh và trường thọ.

Nếu để bạn mắc bệnh nhẹ một tuần, bạn sẽ phát hiện tiền tài không còn là quan trọng, chỉ có gia đình và thân thể mới là đáng quý.

Nếu để bạn mắc bệnh nặng một tháng, bạn sẽ phát hiện tiền tài đặc biệt không hề quan trọng, thân thể và người nhà mới là trọng yếu.

Nếu để bạn mắc bệnh nặng nửa năm, đoán chừng bạn sẽ sẵn lòng buông bỏ hết thảy tiền tài và danh lợi, chỉ có thân thể mới là thứ quan trọng nhất.

Đáng tiếc là, thế giới này đại bộ phận mọi người đều như thế, vết sẹo lành rồi lại vội quên đi nỗi đau, kể cả tôi và bạn, cho nên, khi đọc tới đoạn này, tôi càng thêm kiên định mà biết rằng, trong cuộc đời, điều gì mới là quan trọng nhất. Tôi càng thêm minh bạch rõ ràng, người ta nên bình thản mà sống, khỏe mạnh, hạnh phúc mới là quý giá nhất.

Khỏe mạnh chính từ quan niệm.

Người thông minh dùng 100 phần tiền để dưỡng sinh, 50 phần tiền mua bảo hiểm, 10 phần tiền khám bệnh, 1 phần tiền cấp cứu.

Người ngu ngốc dùng 1 phần tiền để dưỡng sinh, 10 phần tiền uống thuốc, 50 phần tiền khám bệnh, 100 phần tiền cấp cứu.

Đại đa số mọi người, lúc 1-2 năm cuối đời sẽ tiêu hết tiền tích góp cả đời, chịu đựng tất cả các loại tác dụng phụ của thuốc tây, hơn nữa còn bị mổ vài lần, rồi mới rời đi.

Vậy phải đối phó với bệnh tật như thế nào? Đáp án chính là ở chỗ phòng bị.

Tức giận và tuổi thọ.

Hoa do tưới nước quá nhiều mà chết, cá ăn bể bụng mà chết, người vì tức khí mà chết. Bạn kiểm soát được cơn nóng giận được bao nhiêu, thì sẽ có thể sống thọ được tới đó.

Thường xuyên tự mình tìm người gây hấn, lòng dạ hẹp hòi, thông thường sống được 20-50 tuổi.

Thường xuyên chịu sự tức giận của người khác, gọi là người hầu, thông thường sống 50-60 tuổi.

Thường xuyên tự mình tức giận, cũng thường tức giận người khác, gọi là người phàm tục, thông thường sống 60-70 tuổi.

Thường xuyên để cho người khác tức giận, nhưng chính mình lại không quá tức giận người, gọi là vĩ nhân, thông thường sống khoảng 80 tuổi.

Bất luận người khác như thế nào, bạn cũng có thể coi như không, gọi là cao nhân, thông thường sống khoảng 90 tuổi.

Vừa không tức giận người khác, mà chính mình cũng không tức giận, gọi là chân nhân, thông thường có thể sống trăm tuổi hoặc hơn.

Trăm bệnh đều từ tức khí mà sinh ra. Cho nên, muốn trường thọ phải biết tiết chế cơn nóng giận, cải biến quan niệm, cải biến tập quán sinh hoạt không tốt, quan tâm đến bản thân mình, hãy bắt đầu ngay từ hôm nay.

From: ngocnga_12 & NguyenNThu


 

Kịch vui do Tô Lâm đóng vai sư phụ tại đại học Columbia

Theo Báo Người Việt

Buổi đối thoại của nhà lãnh đạo Tô Lâm trước bàn dân thiên hạ ở trường Đại Học Columbia đã để lộ chân tướng, hoàn toàn khác với sự hùng hồn bóng bẩy đã được sắp đặt trước ở Đại Hội Đồng Liên Hợp Quốc. Mọi thứ không khác gì màn kịch hài với những nghệ sỹ ngồi trên sân khấu, diễn lại vụng về kịch bản đã được biên tập sẵn.

 

Ngồi trước sinh viên đại học Columbia, Tô Lâm cầm theo tờ giấy để đọc các câu trả lời đã được chuẩn bị trước. Chủ Tịch Nước, Tổng Bí Thư Lô Lâm cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng hai đầu gối thì chụm lại khép nép – theo ngôn ngữ cơ thể cho thấy sự thiếu tự tin khi nói chuyện trước sinh viên và chuyên gia nước ngoài. Đã vậy, người điều hợp đọc câu hỏi đã soạn sẵn, nhưng ông Lâm thì không nhớ nó nằm ở trang nào, đoạn nào, phải lật tới lật lui mới tìm ra đáp án. Chẳng khác nào đứa học sinh phải len lén xài “phao” vào giờ kiểm tra.

Tô Lâm diễn dở rồi, nhưng phía dưới, những con chim mồi còn dở hơn. Người trả lời đã xài “phao cứu sinh,” mà người hỏi cũng không thuộc bài, phải cầm điện thoại đọc các câu hỏi được ekip cộng sản soạn sẵn. Chắc đây là các con cái quan chức du học sinh Việt Nam tham gia buổi đối thoại, được cài cắm đọc những câu hỏi này để không làm khó cho đầu đảng Tô Lâm.

Thế là, buổi toạ đàm đúng ra là nhằm xây dựng hình ảnh ông tổng bí thư chủ tịch nước giáo sư tiến sỹ đại tướng Tô Lâm là người trí tuệ, bản lĩnh, dám đối thoại về chính sách ngoại giao, nội trị, dân chủ, nhân quyền… Nhưng cuối cùng lại bị lộ tẩy như một trò hề nhằm che đậy cái mớ lý luận xảo trá, thấp kém của chế độ vẫn quen nói theo ghi chép cho phép.

Cũng rất cần phải coi lại cái bằng tiến sỹ luật của ông Lâm, liệu nó có giống cái bằng của gã thợ tu Thích Chân Quang từng gây chấn động dư luận thời gian qua không. Dù CSVN không công khai nơi cấp bằng và thời gian nhận bằng tiến sỹ của ông Lâm, nhưng có ý kiến hỏi là từ năm 1988 tới nay, ông giữ nhiều chức vụ quan trọng trong bộ công an thì thời gian đâu mà đi học, nghiên cứu khoa học và bảo vệ luận văn tiến sỹ? Liệu có phải là mua bằng, hay mướn người học giùm không?

Ngoài bằng tiến sỹ luật, ông Lâm còn có bằng cao cấp lý luận chính trị nữa. Giỏi như vậy mà tại sao lại không tự tin lý luận với sinh viên, thì có thể hoặc là bằng giả, hoặc là trường lớp đào tạo bất minh. Cái thứ gọi là cao cấp lý luận chính trị kia chắc chỉ là những buổi nhậu kèm theo bao thư để được nhận bằng, chứ chẳng thấy một cán bộ cộng sản nào có cao cấp lý luận chính trị mà tự tin dám đối thoại công khai, công bằng với người dân.

Quay lại tâm lý sợ mắc sai lầm của quan chức cộng sản khi đi Mỹ, ông Lâm không phải người đầu tiên. Năm 2005 trong chuyến đi Mỹ gặp Tổng Thống George W. Bush, cố Thủ Tướng Phan Văn Khải cũng cầm theo tờ giấy. Mỗi lần muốn nói gì thì ông thủ tướng Việt Nam lại nhìn vô giấy rồi đọc.

Năm 2022, ông Phạm Minh Chính dẫn theo tuỳ tùng đi Mỹ, trong lúc chờ gặp ngoại trưởng Antony Blinken thì cả phái đoàn Việt Nam đều tỏ ra hoang mang lo sợ. Tới mức ông Chính phải trấn an các đồng chí bằng câu nói bất hủ: “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì đâu!” Phải rất lo lắng thì mới trấn an như vậy. Lưu ý rằng ông Chính cũng không kém cạnh gì ông Lâm, có quân hàm trung tướng công an, tiến sỹ luật, phó giáo sư Khoa học An ninh, cao cấp lý luận chính trị.

Tức là ông nào cũng có bằng cấp dữ dằn, văn võ song toàn, hô mưa gọi gió trong quốc nội, tự hào là phe thắng cuộc, xây dựng thời đại rực rỡ chưa từng có, nhưng qua Mỹ, gặp phe thua cuộc thì run rẩy quên hết bài, hoang mang lo sợ chẳng khác gì chim sẻ gặp đại bàng.

Gặp Mỹ đã vậy, gặp Trung Cộng thì sao nữa, người dân có quyền lo lắng vì đi Mỹ thì hình ảnh được công khai, còn những chuyến đi Trung Quốc thì hầu như chỉ thấy qua thông tin báo chí lề đảng trình bày đẹp đẽ. Những lãnh đạo mang lý bạc nhược, tiểu quốc đó liệu có đủ bình tĩnh để giữ vững chủ quyền quốc gia không?


 

SÔNG CÓ KHÚC, NGƯỜI CÓ LÚC-Thúy Nguyễn

Gieo Mầm Ơn Gọi

Chẳng ai hoàn hảo cả

Trong suốt cuộc đời này

Đừng nghĩ mình giỏi, hay

Mà nhạo chê người khác.

 

Ngày mai ai biết chắc

Mình sẽ như thế nào

Sướng hay khổ ra sao

Đời còn dài, bạn ạ!

 

Lúc giàu sang, mạt hạng

Lúc nhục, lúc vinh hoa

Đừng hắt hủi người ta

Hay khinh thường người khác.

 

Thành công nay đạt được

Đừng tự phụ, tự kiêu

Dòng đời thay đổi nhiều

Nên khiêm nhường một chút.

 

Hãy tôn trọng người khác

Sống cuộc sống bình thường

Lương thiện và yêu thương

Mới là điều quan trọng!

Thúy Nguyễn


 

Từ độc tài sang dân chủ: Mô hình chuyển đổi chế độ nào thích hợp nhất cho Việt Nam?-Vũ Đức Khanh

Ba’o Tieng Dan

03/10/2024

Vũ Đức Khanh

Việc phân tích sự thành công của Hàn Quốc và Đài Loan trong quá trình chuyển đổi từ độc tài sang dân chủ, đồng thời xem xét khả năng áp dụng cho Việt Nam, đòi hỏi sự hiểu biết về cả yếu tố nội tại lẫn áp lực từ bên ngoài.

Dưới đây là phân tích cụ thể về hai quốc gia này, cùng với việc đánh giá tính khả thi của quá trình dân chủ hóa ở Việt Nam. Hy vọng bài phân tích này sẽ đặc biệt giúp ông Tô Lâm, cũng như các thế lực cầm quyền ở Việt Nam và các nhà vận động dân chủ cho Việt Nam có thêm dữ liệu, góc nhìn đa chiều để hướng tới một “giải pháp chính trị khả thi” cho Việt Nam.

  1. Hàn Quốc: Từ độc tài quân sự đến nền dân chủ thành công

1.1. Trước khi dân chủ hóa

1.1.1. Giai đoạn độc tài quân sự (1961-1987):

Sau cuộc đảo chính của tướng Park Chung-hee năm 1961, Hàn Quốc bị cai trị bởi các chính quyền quân sự độc tài. Trong thời gian này, kinh tế Hàn Quốc phát triển mạnh nhờ các chính sách công nghiệp hóa và xuất khẩu. Tuy nhiên, tự do chính trị bị hạn chế nghiêm trọng, và các phong trào đòi dân chủ thường xuyên bị đàn áp.

1.1.2. Sự kiện Gwangju (1980):

Vụ đàn áp bạo lực của chính quyền với các cuộc biểu tình đòi dân chủ ở Gwangju đã trở thành một bước ngoặt quan trọng. Hàng trăm người biểu tình bị giết hại, làm dấy lên sự phản đối mạnh mẽ trong dân chúng và gây áp lực lớn lên chính quyền.

1.2. Chuyển đổi thành công

1.2.1. Phong trào dân chủ (1987):

Dưới áp lực từ các phong trào sinh viên và tầng lớp trung lưu, chính quyền độc tài buộc phải nhượng bộ. Cuộc bầu cử dân chủ đầu tiên được tổ chức vào năm 1987, đánh dấu bước đầu của quá trình dân chủ hóa.

1.2.2. Điều kiện cần và đủ:

1.2.2.a. Sự phát triển của tầng lớp trung lưu:

Kinh tế phát triển đã tạo ra một tầng lớp trung lưu có yêu cầu cao về quyền lợi chính trị và xã hội.

1.2.2.b. Sự yếu kém của chính quyền độc tài:

Áp lực quốc tế, cùng với sự bất mãn trong nước, đã khiến chính quyền mất đi tính chính danh.

1.2.2.c. Sự can thiệp của Mỹ:

Là một đồng minh thân cận, Mỹ đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy cải cách dân chủ ở Hàn Quốc.

  1. Đài Loan: Từ độc tài Quốc dân Đảng đến nền dân chủ toàn diện

2.1. Trước khi dân chủ hóa

2.1.1. Chế độ độc tài Quốc dân Đảng (1949-1987):

Sau khi Quốc dân Đảng (KMT) thua trong cuộc nội chiến với Đảng Cộng sản Trung Quốc, họ rút về Đài Loan và thiết lập chế độ độc tài. Trong nhiều thập kỷ, Đài Loan bị cai trị bởi chính quyền độc tài với thiết quân luật kéo dài từ năm 1949 đến 1987.

2.1.2. Áp lực từ các phong trào dân chủ:

Các phong trào đòi dân chủ dần hình thành trong những năm 1970-1980, với sự xuất hiện của các nhóm chính trị mới và các cuộc biểu tình đòi bãi bỏ thiết quân luật.

2.2. Chuyển đổi thành công

2.2.1. Chính sách cải cách của Tưởng Kinh Quốc (Chiang Ching-kuo):

Dưới áp lực trong và ngoài nước, lãnh đạo Tưởng Kinh Quốc, con trai của Tưởng Giới Thạch, bắt đầu quá trình cải cách chính trị từ thập niên 1980. Ông chấm dứt chế độ thiết quân luật vào năm 1987 và mở đường cho các cuộc bầu cử dân chủ vào những năm 1990.

2.2.2. Điều kiện cần và đủ:

2.2.2.a. Sự cải cách từ bên trong chính quyền:

Tưởng Kinh Quốc đã nhận ra sự cần thiết của cải cách để bảo đảm sự ổn định và phát triển của Đài Loan.

2.2.2.b. Áp lực từ xã hội dân sự:

Phong trào dân chủ mạnh mẽ, cùng với áp lực từ quốc tế, đã buộc chính quyền Quốc dân Đảng phải thay đổi.

2.2.2.c. Quan hệ với Mỹ:

Cũng như Hàn Quốc, Đài Loan có quan hệ mật thiết với Mỹ, và sự hỗ trợ của Mỹ là yếu tố quan trọng trong việc thúc đẩy quá trình dân chủ hóa.

  1. Liệu Việt Nam có thể dân chủ hóa?

3.1. Thách thức nội tại

3.1.1. Chế độ toàn trị và bộ máy an ninh chặt chẽ:

Việt Nam hiện đang bị cai trị bởi Đảng Cộng sản, với sự kiểm soát nghiêm ngặt của bộ máy công an, tình báo, và an ninh. Bộ máy này đã ngăn chặn hiệu quả các phong trào đòi dân chủ và kiểm duyệt các tiếng nói đối lập. Đây là thách thức lớn nhất đối với quá trình dân chủ hóa.

3.1.2. Tính hợp pháp của Đảng Cộng sản:

Dù có nhiều chỉ trích, Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn giữ được tính hợp pháp trong mắt nhiều người dân, nhờ vào những thành tựu kinh tế kể từ Đổi Mới. Điều này khác biệt với tình hình ở Hàn Quốc và Đài Loan, nơi chính quyền độc tài bị mất lòng dân trước khi dân chủ hóa.

3.1.3. Sự phụ thuộc kinh tế vào Trung Quốc:

Việt Nam, dù có những căng thẳng chính trị với Trung Quốc, vẫn phụ thuộc nhiều vào quốc gia láng giềng này về kinh tế. Trung Quốc có thể không muốn thấy một Việt Nam dân chủ và có thể gây sức ép để ngăn chặn bất kỳ sự thay đổi nào.

3.1.4. Áp lực quốc tế và khu vực:

Nếu Việt Nam muốn tiếp tục hội nhập quốc tế, họ sẽ phải đối mặt với áp lực từ các quốc gia dân chủ, đặc biệt là Mỹ và EU, trong việc cải cách chính trị. Các hiệp định thương mại như CPTPP, bao gồm những điều khoản về lao động và nhân quyền, tạo ra một nền tảng cho các cải cách dân chủ.

3.1.5. Tầng lớp trung lưu đang lớn mạnh:

Giống như Hàn Quốc và Đài Loan, Việt Nam đang chứng kiến sự phát triển của tầng lớp trung lưu, những người đòi hỏi nhiều hơn về quyền lợi chính trị và xã hội. Tầng lớp này có thể trở thành lực lượng chính, yêu cầu cải cách trong tương lai.

3.1.6. Sự yếu kém của Đảng Cộng sản:

Nếu Đảng Cộng sản mất đi tính chính danh do các vấn đề tham nhũng, quản lý yếu kém hoặc không đáp ứng được nguyện vọng của người dân, họ có thể buộc phải nhượng bộ trước các yêu cầu dân chủ hóa.

3.2. Yếu tố quyết định thành công

3.2.1. Áp lực từ bên trong:

Quá trình dân chủ hóa thành công sẽ cần phải có áp lực từ nội bộ, bao gồm cả tầng lớp trung lưu, trí thức, và các nhóm xã hội dân sự. Cải cách từ bên trong Đảng, như trường hợp Đài Loan, có thể là một con đường khả thi.

3.2 2. Sự hỗ trợ quốc tế:

Mỹ và các nước phương Tây có thể đóng vai trò quan trọng trong việc tạo ra sức ép cải cách. Điều này đòi hỏi một sự thay đổi chiến lược trong chính sách ngoại giao của Việt Nam, chuyển từ phụ thuộc vào Trung Quốc sang hợp tác với các nước dân chủ.

3.2.3. Tính sẵn sàng của chính quyền:

Cải cách sẽ chỉ thành công nếu lãnh đạo Việt Nam nhận thấy rằng việc tiếp tục duy trì chế độ toàn trị sẽ gây hại nhiều hơn là lợi. Tình trạng tham nhũng, bất mãn xã hội và áp lực quốc tế có thể làm cho điều này trở nên rõ ràng.

  1. Kết luận

Việt Nam có tiềm năng để dân chủ hóa, nhưng quá trình này sẽ đối mặt với nhiều thách thức nghiêm trọng từ bộ máy an ninh và sự kiểm soát của Đảng Cộng sản. Tuy nhiên, nếu có sự kết hợp giữa áp lực từ nội bộ, tầng lớp trung lưu phát triển, cùng với sự hỗ trợ quốc tế, Việt Nam có thể theo gương Hàn Quốc và Đài Loan, từng bước chuyển đổi sang một nền dân chủ, trong khi vẫn duy trì sự ổn định kinh tế và xã hội.

Hy vọng bài viết này sẽ giúp quý độc giả, đặc biệt là những thành phần nêu trên, hiểu rõ hơn về những điều kiện cần thiết để thúc đẩy quá trình dân chủ hóa ở Việt Nam. 


 

Vì sao Google không đầu tư vào Việt Nam?-Sonnie Tran/SGN

Ba’o Nguoi-Viet

October 2, 2024

Sonnie Tran/SGN

Google, “gã khổng lồ” công nghệ Mỹ, vừa công bố đầu tư tổng cộng $3 tỷ vào Malaysia và Thái Lan để xây dựng các trung tâm dữ liệu. Quyết định này được đưa ra sau khi Google cân nhắc đầu tư vào Việt Nam hơn một tháng trước nhưng cuối cùng lại lựa chọn hai quốc gia Đông Nam Á khác, khiến Việt Nam lỡ mất một cơ hội thu hút đầu tư lớn.

Hồi cuối Tháng Tám, thông tin Google đang xem xét xây dựng một trung tâm dữ liệu quy mô lớn tại Việt Nam, có thể gần Sài Gòn, đã thu hút sự chú ý của giới truyền thông quốc tế. Nếu thành hiện thực, đây sẽ là dự án đầu tiên thuộc loại này do một công ty công nghệ lớn của Mỹ đầu tư vào Việt Nam, mở ra nhiều tiềm năng phát triển cho ngành công nghệ thông tin trong nước. Tuy nhiên, đến nay vẫn chưa có thêm thông tin nào về việc Google có thực sự đầu tư vào Việt Nam hay không.

Trong khi đó, Malaysia và Thái Lan trở thành điểm đến hấp dẫn hơn cho Google. Ngày 1 Tháng Mười, Google và chính phủ Malaysia tổ chức lễ động thổ xây dựng trung tâm dữ liệu kiêm vùng lưu trữ dữ liệu đám mây (cloud region) trị giá $2 tỷ. Google cho biết khoản đầu tư này sẽ tạo ra 26,500 việc làm và đóng góp hơn $3 tỷ cho nền kinh tế Malaysia từ nay đến năm 2030. Trước đó một ngày, Google cũng xác nhận sẽ đầu tư $1 tỷ vào một trung tâm tương tự ở Thái Lan, tạo ra trung bình 14,000 việc làm mỗi năm từ nay đến năm 2029.

Việc Việt Nam để tuột mất cơ hội đầu tư này có thể được lý giải bởi một số nguyên nhân. Đầu tiên, tình trạng thiếu hụt nhân lực công nghệ cao có chất lượng ở Việt Nam vẫn là một bài toán nan giải. Nhiều tờ báo trong nước đã cảnh báo thực tế đáng lo ngại về tình trạng thiếu hụt nhân lực công nghệ cao có chất lượng ở Việt Nam.

VnEconomy và các trang tin khác từng đưa ra con số đáng báo động: Việt Nam sẽ thiếu từ 150,000 đến 200,000 nhân lực ngành công nghệ thông tin mỗi năm.

Báo Lao Động chỉ ra nghịch lý, dù số lượng người có bằng cấp đại học, thạc sĩ, tiến sĩ ở Việt Nam rất lớn, nhưng chất lượng lại chưa đáp ứng được yêu cầu của thị trường lao động, đặc biệt là các doanh nghiệp nước ngoài, khiến việc tuyển dụng nhân sự chất lượng cao trở nên khó khăn.

Mặc dù số lượng sinh viên tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin ngày càng tăng, nhưng chất lượng đào tạo chưa đáp ứng được nhu cầu của các doanh nghiệp, đặc biệt là các tập đoàn công nghệ hàng đầu thế giới như Google, với yêu cầu về kỹ năng chuyên môn cao và khả năng làm việc trong môi trường quốc tế.

Bên cạnh đó, hạ tầng internet của Việt Nam vẫn chưa ổn định, thường xuyên xảy ra tình trạng đứt cáp biển, giảm băng thông quốc tế, ảnh hưởng đến hoạt động của các doanh nghiệp công nghệ.

Chỉ trong năm 2023, đã có nhiều tuyến cáp quang biển quốc tế kết nối Việt Nam gặp sự cố, như tuyến AAG, APG, IA. Vào Tháng Chín 2023, tuyến cáp biển AAE-1 gặp trục trặc khiến tốc độ internet từ Việt Nam đi quốc tế bị ảnh hưởng.

Cam kết năng lượng xanh và thách thức đối với Việt Nam

Yếu tố năng lượng trung hòa carbon cũng đóng vai trò quan trọng trong quyết định đầu tư của các tập đoàn công nghệ lớn như Google. Google đã cam kết vận hành toàn bộ hệ thống trung tâm dữ liệu của mình bằng năng lượng carbon-free 24/7 vào năm 2030. Để hiện thực hóa mục tiêu này, Google đã và đang triển khai nhiều giải pháp thân thiện với môi trường và tiết kiệm năng lượng trên toàn cầu.

Một trong những giải pháp quan trọng là ưu tiên sử dụng năng lượng tái tạo, chẳng hạn như năng lượng mặt trời và gió, để vận hành trung tâm dữ liệu. Điển hình là trung tâm dữ liệu của Google tại Hamina, Phần Lan, đã tận dụng nước biển lạnh từ Vịnh Phần Lan để làm mát, giúp giảm thiểu đáng kể lượng điện năng tiêu thụ cho hệ thống làm mát.

Bên cạnh đó, Google không ngừng nghiên cứu và áp dụng các công nghệ tiên tiến để tối ưu hóa thiết kế và vận hành trung tâm dữ liệu, nhằm giảm thiểu lượng điện năng tiêu thụ và lượng khí thải carbon. Chẳng hạn, Google ứng dụng trí tuệ nhân tạo (AI) để dự đoán và điều chỉnh nhu cầu làm mát, từ đó nâng cao hiệu quả sử dụng năng lượng.

Ngoài ra, Google cũng chú trọng đến việc tái sử dụng nước bằng cách áp dụng các hệ thống xử lý và tái chế nước thải, góp phần giảm thiểu lượng nước tiêu thụ trong quá trình vận hành. Hơn nữa, Google còn chủ động hợp tác với chính quyền địa phương và các tổ chức phi chính phủ để phát triển các dự án năng lượng tái tạo và bảo vệ môi trường tại các khu vực đặt trung tâm dữ liệu.

Tuy nhiên, tại Việt Nam, cơ chế thiếu rõ ràng của Quy hoạch 8 ngành điện, cùng với việc sản xuất điện vẫn phụ thuộc chủ yếu vào than đá và khí hóa lỏng, đang tạo ra những rào cản đáng kể cho các nhà đầu tư nước ngoài, đặc biệt là các tập đoàn từ các nước phương Tây, trong việc đầu tư vào năng lượng mặt trời và các nguồn năng lượng tái tạo khác.

Nhân quyền, bảo mật dữ liệu và thách thức thu hút đầu tư công nghệ cao

Yếu tố nhân quyền và bảo mật dữ liệu cũng là một điểm quan trọng mà Google cân nhắc kỹ lưỡng khi quyết định đầu tư. Luật An ninh mạng của Việt Nam yêu cầu các công ty công nghệ, đặc biệt là doanh nghiệp nước ngoài, phải lưu trữ dữ liệu người dùng trong nước. Theo đó, các doanh nghiệp này buộc phải đặt máy chủ và trung tâm dữ liệu tại Việt Nam để đảm bảo việc lưu trữ và xử lý thông tin người dùng Việt Nam diễn ra trong lãnh thổ quốc gia.

Những quy định này đã làm dấy lên nhiều quan ngại về nguy cơ gia tăng đàn áp tự do ngôn luận và xâm phạm quyền riêng tư của người dân, đặc biệt trong bối cảnh tình hình nhân quyền tại Việt Nam đang là vấn đề nhức nhối. Mặc dù thị trường Việt Nam là một thị trường tiềm năng của Google tại Đông Nam Á, nhưng những rắc rối pháp lý liên quan đến nhân quyền ở Mỹ có thể gây ra rủi ro đáng kể cho Google. Google có lẽ không muốn lặp lại trường hợp của Facebook, khi CEO Mark Zuckerberg đã phải “lúng túng đến vã mồ hôi” khi ra đối chất trước Thượng viện Mỹ về đàn áp tự do ngôn luận ở Việt Nam.

Malaysia và Thái Lan, dù chưa đạt đến mức độ dân chủ của các nước phương Tây, vẫn có cơ chế chính trị cởi mở hơn Việt Nam, với quốc hội độc lập, lực lượng đối lập hoạt động và sự tôn trọng thông tin cá nhân, doanh nghiệp. Chính vì vậy, Google có thể cảm thấy yên tâm hơn khi đầu tư vào hai quốc gia này, nơi quyền tự do ngôn luận và quyền riêng tư được đảm bảo tốt hơn.

Cần lưu ý rằng, vị thế của Google tại Việt Nam khác biệt đáng kể so với Facebook. Trong khi Facebook chỉ là một mạng xã hội, thì Google không chỉ là một công cụ tìm kiếm phổ biến, mà còn là một tập đoàn công nghệ khổng lồ cung cấp giải pháp IT toàn diện, có tầm ảnh hưởng sâu rộng đến cả doanh nghiệp và cá nhân, cả trong và ngoài nước.

Chính vì vậy, dù Google hiện chưa đặt trung tâm dữ liệu tại Việt Nam theo quy định của Luật An ninh mạng, nhưng sự hiện diện của Google vẫn đóng vai trò then chốt đối với sự phát triển của ngành công nghệ thông tin Việt Nam. Nếu không có Google, Việt Nam sẽ mất đi một lợi thế cạnh tranh quan trọng trong việc thu hút đầu tư từ các công ty và tập đoàn công nghệ phương Tây.

Google không chỉ cung cấp các dịch vụ trực tuyến thiết yếu cho người dùng và doanh nghiệp Việt Nam, mà còn góp phần thúc đẩy quá trình chuyển đổi số, đào tạo nguồn nhân lực công nghệ cao và tạo ra một hệ sinh thái công nghệ sôi động. Sự vắng mặt của Google sẽ để lại một khoảng trống khó có thể lấp đầy, ảnh hưởng đến khả năng hội nhập và phát triển của Việt Nam trong kỷ nguyên số.

Tư duy cộng sản là rào cản cho công nghệ Việt Nam thu hút đầu tư

Để thu hút được các khoản đầu tư lớn, Việt Nam cần phải vượt qua các đối thủ cạnh tranh bằng cách đầu tư mạnh mẽ hơn vào cơ sở hạ tầng, cải thiện chất lượng giáo dục và giảm bớt sự kiểm soát của chính phủ đối với nguồn thông tin, đồng thời tạo điều kiện cho doanh nghiệp hoạt động độc lập hơn, đặc biệt trong lĩnh vực công nghệ.

Tuy nhiên, trên con đường này, Việt Nam phải đối mặt với những trở ngại không dễ dàng vượt qua. Hệ thống giáo dục lạc hậu là một trong những cản trở lớn. Vấn đề cốt lõi hơn nằm ở cơ chế chính trị chưa tạo đủ không gian cho tự do ngôn luận, tự do học thuật và tự do sáng tạo.

Việc đảng CS duy trì quyền lực tuyệt đối đã đẩy xã hội đến một ngưỡng phát triển khó có thể bứt phá. Ví dụ, để có những trường đại học chất lượng cao, đáp ứng nhu cầu của thị trường lao động, chính quyền cần trao cho các trường quyền tự chủ trong đào tạo, đổi mới phương pháp giảng dạy và tuyển dụng đội ngũ giảng viên. Tuy nhiên, những điều này còn thiếu vắng ở Việt Nam, khiến các trường đại học chưa phát triển được và không đào tạo ra được nguồn nhân lực chất lượng cao.

Sinh viên sau khi tốt nghiệp, để có thể sáng tạo, cần được tự do tư tưởng. Nhưng môi trường giáo dục định hướng, nhồi sọ, cùng với hệ thống truyền thông bị kiểm soát chặt chẽ đã kìm hãm sự phát triển tư duy độc lập và sáng tạo của sinh viên. Đây là lý do vì sao các công ty công nghệ cao gặp khó khăn trong việc tìm kiếm kỹ sư có khả năng sáng tạo và làm việc độc lập tại Việt Nam.

Việc kiểm soát ngôn luận và thông tin, bao gồm cả dữ liệu, là một đặc điểm của hệ thống chính trị do Đảng Cộng sản lãnh đạo. Mặc dù được biện minh bằng lý do an ninh quốc gia, nhưng điều này lại mâu thuẫn với nhu cầu hoạt động độc lập của các công ty công nghệ. Chính vì vậy, họ không cảm thấy thoải mái khi hoạt động tại Việt Nam. 


 

Chiến dịch khủng bố người tỵ nạn cộng sản đã ‘mở màn’ -Nam Việt/SGN

Ba’o Nguoi-Viet

October 2, 2024

Phỏng vấn tù nhân lương tâm Huỳnh Thị Tố Nga

Nam Việt/SGN

Tin tức cho biết Tòa án hình sự Thái Lan vừa ra phán quyết vào Thứ Hai, ngày 30 Tháng Chín, rằng nhà hoạt động người Thượng Y Quynh Bdap sẽ bị dẫn độ về Việt Nam, nơi nhà cầm quyền CSVN đang chờ anh với bản án 10 năm tù với cáo buộc “khủng bố.”

Diễn biến này cho thấy Tòa án Thái Lan – hay nói chung là chính quyền Thái Lan đã thỏa hiệp với CSVN để mở đầu cho một chiến dịch đàn áp xuyên biên giới, bắt và trục xuất người tỵ nạn từ Việt Nam. Cuộc trò chuyện với chị Huỳnh Thị Tố Nga, một trong những người theo dõi chặt chẽ sự kiện của ông Y Quynh Bdap và cũng là một người chạy trốn gọng kìm đàn áp của CSVN, giới thiệu thêm về tình cảnh và tâm trạng của người tỵ nạn CSVN lúc này.

*Chị có cảm giác gì và suy nghĩ như thế nào khi nghe về tin Tòa Án Thái Lan sẽ dẫn độ anh Y Quynh Bdap về Việt Nam chịu tội?

-Huỳnh Thị Tố Nga: Việc tòa án Thái Lan vừa có phán quyết chính thức cho dẫn độ anh Y Quynh Bdap, tôi cho rằng đây là một phán quyết mang tính chất áp đặt. Riêng về phía nhà cầm quyền Việt Nam, việc cáo buộc tội danh khủng bố cho anh Y Quynh Bdap trong một phiên tòa vắng mặt mà chứng cứ cho thấy không điều tra trực tiếp nghi can, không được nghi can xác nhận chứng cứ một cách trực tiếp, chỉ điều tra một cách gián tiếp, điều này tương tự như trường hợp nghi can bị “mớm cung.”

Về phía chính phủ Thái Lan, để giữ quan hệ ngoại giao chính trị, đã không quan tâm nhiều đến động cơ, nguyên nhân vụ án, cũng như những điều tôi vừa đề cập ở trên, họ chỉ xử lý trên hiện tượng được xác định từ nhà nước Việt Nam, rằng anh Y Quynh Bdap là tội phạm khủng bố đã bị kết án và đồng ý cho Việt Nam dẫn độ.

Anh Y Quynh Bdap chỉ còn có 30 ngày để kháng cáo, nhưng theo dõi diễn biến, việc kháng cáo này sẽ không khả quan, điều này có thể nói, nhà cầm quyền Việt Nam tiếp tục tạo thêm vết nhơ rất lớn đối với việc cam kết công ước nhân quyền quốc tế, công khai thách thức việc thực thi nhân quyền ở Việt Nam.

*Mới đây trên facebook của mình chị có nói về chuyện dù đã ra đi rất lâu, nhưng công an vẫn tiếp tục quấy rối và đàn áp những người thân, lẫn những người quen biết ở quê nhà, tương tự như trường hợp anh Y Quynh Bdap.

-Đây là tiền lệ nguy hiểm. Nhà cầm quyền Việt Nam hiện công khai chiến dịch đàn áp xuyên quốc gia, ảnh hưởng rất lớn đến sự an toàn của những người Việt Nam đang tị nạn ở Thái Lan. Bản thân tôi đang là người tỵ nạn cộng sản ở Thái Lan, và cũng đang là mục tiêu tìm kiếm của nhà cầm quyền.

An ninh Việt Nam giữ hộ chiếu của tôi từ 6 năm trước, mục đích của họ muốn cấm xuất cảnh vĩnh viễn đối với tôi. Vậy nên, khi tôi cố gắng đi khỏi Việt Nam để lánh nạn, vì đối mặt với nguy cơ bị bắt vào tù lần thứ hai, nhà cầm quyền Việt Nam không để yên cho tôi. Họ tìm mọi cách để truy tìm tung tích tôi ở Thái Lan thông qua bạn bè và những gia đình hàng xóm của tôi ở Việt Nam. Hành động này cho thấy, họ muốn giam tôi ở Việt Nam, chứ không phải tôi đi khỏi Việt Nam thì họ không còn quan tâm nữa.

Đi khỏi Việt Nam là điều không ai mong muốn, đó là quyết định không được chọn lựa. Tù tội là vấn đề cá nhân, nhưng về mặt cộng đồng, nếu tôi tiếp tục ở tù, mà thời gian lần ở tù thứ hai này chắc chắn sẽ rất dài, tôi sẽ không thể tiếp tục công việc đấu tranh của mình. Tôi rời Việt Nam là vì lánh nạn cộng sản, và vì để tiếp tục lý tưởng của mình. Sự trải nghiệm ở các quốc gia văn minh, sẽ là vốn tri thức đáng quý để tôi có thể chuyển tải cho người dân trong nước.

Y Quynh Bdap, nhà tranh đấu cho quyền tự do tín ngưỡn của người Thượng Tây Nguyên, đang bị CSVN áp tội “khủng bố.” (Facebook)

*Trở lại vụ án của anh Y Quynh Bdap, và phán quyết đầy tính áp đặt, được bình luận là đã có hiệp ước bí mật giữa nhà nước Thái Lan và Việt Nam trong việc dẫn độ người tỵ nạn, việc này có cho chị một suy nghĩ, ra đi khỏi Việt Nam là một sai lầm? Và tương lai của những người tị nạn khỏi Việt Nam, theo chị sẽ như thế nào sau phán quyết của tòa án Thái Lan?

-Nhà cầm quyền Việt Nam ngày càng khắc nghiệt hơn đối với người bất đồng chính kiến, họ triển khai đàn áp từ trong nước ra ngoại quốc, dùng mọi thủ đoạn một cách bất chấp. Họ có đủ nhân lực, tiền bạc và phương tiện để làm việc này. Vì vậy, việc áp bức trong nước hay áp bức từ xa đều như nhau. Họ dễ dàng thực hiện hành vi áp bức ở mọi nơi.

Hiện tại, người tỵ nạn ở Thái Lan như tôi chỉ an toàn hơn ở Việt Nam chút ít. Bản thân tôi hạn chế đi ra ngoài, không đi đâu một mình, chỉ đi khi cần thiết, cuộc sống như vậy cũng không khác gì bị giam lỏng. Đối với trường hợp những người tỵ nạn bình thường chưa bị kết án, nhà cầm quyền Việt Nam không thể “dẫn độ” như trường hợp anh Y Quynh Bdap, nhưng tệ hại hơn, nhà cầm quyền CSVN có thể bắt cóc để “xử lý” mục tiêu mà họ muốn, và chính phủ Thái Lan cũng không có khuynh hướng can thiệp vì người tỵ nạn cộng sản thuộc dạng nhập cư bất hợp pháp, nên về lý sẽ không được chính phủ Thái Lan bảo vệ.

*Cuối cùng, hãy tưởng tượng điều xấu nhất, là trong một hoàn cảnh nào đó cũng tương tự như anh Y Quynh Bdap, chị thấy thế nào về chọn lựa hành động của mình, và chị chuẩn bị điều gì cho tương lai?

-Nếu bản thân tôi bị bắt về Việt Nam, chắc chắn sẽ bị tống vào tù. Vì vậy, để tránh trường hợp xảy ra như anh Y Quynh Bdap, hiện tại chỉ có phương hướng là kêu gọi Cao Ủy Liên Hợp quốc về người tị nạn ở Thái Lan (UNHCR) tăng cường xét duyệt cấp quy chế tị nạn cho những người thật sự bị cộng sản áp bức. Song song đó, UNHCR cũng nhanh chóng kết hợp với những quốc gia thứ ba có công ước nhận người tị nạn giải quyết cho họ được đi định cư.

Nếu chậm trễ thì những người bị nhà cầm quyền Việt Nam truy bắt như tôi, có thể sẽ bị bắt. Nếu bị bắt về Việt Nam như anh Y Quynh Bdap, các tổ chức nhân quyền quốc tế sẽ không có hy vọng để vận động họ ra khỏi nhà tù. Chính sách của nhà cầm quyền Việt Nam đã thay đổi, họ siết chặt việc đàn áp và muốn triệt tiêu tư tưởng người đấu tranh một cách triệt để, bằng cách giam giữ người đấu tranh ở trong nước, chứ không phải “đẩy đi nước ngoài” như trước đây.

Bản thân tôi, tôi có thể chịu đựng được tù tội, nhưng không muốn phí hoài thời gian ở tù lần thứ hai, những gì cần trải nghiệm để rèn luyện bản lĩnh, ở tù một lần đã đủ. Tôi cần sự tự do để có thể tiếp tục góp phần cống hiến cho đất nước.

*Cám ơn chị về cuộc phỏng vấn này.