Singapore

From facebook:  Tony Ton‘s post.

 

Singapore

Hồ Chí Phè

– Các lãnh đạo CSVN gần đây bày tỏ mong muốn thành phố mình được như Singapore. Bức xúc quá! Tại sao không chọn Bắc kinh, Bình Nhưỡng, Trùng Khánh… để bắt chước, lại chọn một thành phố của tư bản? Người Việt sao không đi du lịch Singapore xem thành phố này như thế nào đến nỗi ông Hải cẩu nhà ta hàng ngày phải dẫn đám lâu la dùng búa tạ đập vỡ bao nhiêu thứ gọi là chiếm dụng trái phép lòng lề đường, để thành phố mình tiến nhanh tiến mạnh, không phải tiến lên thành phố thiên đường CS, mà rẽ ngang sang thành phố “tư bản giãy rầm rầm nhưng chưa chịu lăn ra chết!”, Singapore. Điều gì cũng phải tai nghe, mắt thấy để suy nghĩ chín chắn, Phản Động quyết định làm một chuyến du lic̣h Singapore.

Xin được nhắc lại, người Việt Nam nào cứ hay phát biểu “linh tinh”, không theo ý của đảng, bị đảng ḱết tội phản động thì chỉ có cơ may đi vào nhà tù bóc lịch chứ làm gì có cơ hội đi du lịch nước ngoài. May mắn thay, Phản Động ở đây chỉ là biệt danh của Phan Văn Đông, chính vì thế sau khi nháy mắt thân thiện với công an CSVN, anh được phép lên đường đi du lịch.

1/ Phi trường Changi:

Phi trường luôn là cửa ngõ chính vào một quốc gia. Quốc gia bé tí Singapore với diện tích vỏn vẹn chỉ có 720 km2, nhưng Changi lại là một trong những phi trường lớn đứng hàng đầu trên thế giới. Phi trường tiếp khoảng 60 triệu hành khách mỗi năm, đứng hạng 6 trên thế giới, hạng nhì ở châu Á. Sự tự hào người dân Sing đối với Changi do hai yếu tố:

– Cơ sở vật chất:

Tuy đất nước nhỏ hẹp, Changi lại chiếm diện tích rộng lớn, khoảng 5 km2. Phi trường có 3 terminal, cuối năm 2017 có thêm terminal 4 và các terminal vẫn có các kế hoạch nới rộng, nâng cấp… Các terminal rất hiện đại, rất thoáng mát, có nhiều quầy để hành khách làm thủ tục check-in, check-out, security control hay border control… Mỗi terminal có 20 đến 30 cổng lên máy bay. Ngoài cửa hàng ăn uống, shopping… còn các nơi nghĩ ngơi cho hành khách. Sau khi vào khu chờ lên máy bay, hành khách có thể thong dong bách bộ qua hồ cá, thác nước, vườn bướm nhiệt đới, có nhiều ghế dài hành khách có thể ngủ, ghế đấm bóp… Tất cả đều miễn phí, hành khách có thể dễ dàng sử dụng, tạo cảm giác rất thoải mái.

– Con người:

Một cơ sở hiện đại nếu không quản lý hiệu quả bởi con người, cơ sở ấy không có một giá trị gì cả! Hành khách đến Changi có ấn tượng rất tốt về nhân viên phi trường, họ làm việc nhanh nhẹn, năng nổ… Khi số hành khách phải xắp hàng chờ tăng, lập tức thêm nhiều nhân viên phi trường được điều tới, mở thêm một hay nhiều đường line để giải quyết nhanh các thủ tục. Họ vui vẻ, liên tục phụ giúp khách hàng như hướng dẫn, xắp xếp đúng các vật dụng cá nhân qua máy dò quang tuyến… Qua sự quản lý, cách làm việc nhân viên người Sing, Changi là phi trường mà thời gian chờ đợi làm các thủ tục của hành khách ngắn nhất so với các phi trường lớn trên thế giới.

Vào những năm 60, phi trường Singapore thua kém phi trường Tân Sơn Nhất về nhiều mặt. Nhưng hiện tại nhìn lại phi trường TSN lớn nhất nước của VN, khi mưa lớn nó trở thành như cái hải cảng cho tàu bè. Một phần diện tích phi trường đã được đảng yêu ái dành cho “quốc phòng làm kinh tế”: Một sân golf, một nhà hàng đạt tiêu chuẩn quốc tế để phục vụ cho các đại gia. Quyền lợi cả đất nước phải hy sinh cho nhóm thiểu số quan chức CS và cái mãnh đất “quốc phòng làm kinh tế” đấy, vẫn hàng ngày đứng ngang nhiên, thách thức người dân trong cả nước. Hải Cẩu hàng ngày cùng đám lâu la vác búa đập phá những “chiếm dụng lòng lề đường bất hơp pháp”, để được như Singapore. Hung hăng nhưng Hải Cẩu vẫn không dám đụng đến đất đai chiếm dụng của đám “quốc phòng làm kinh tế”. Đụng đến đám đấy không phải một Hải Cẩu, cả trăm Hải Cẩu cũng bị xé cho tan xác.

2/ Giao thông, môi trường và… cảnh sát.

Taxi đưa khách từ phi trường về khách sạn được quản lý một cách hoàn hảo, giá cả không đắt và rất minh bạch. Đường về khách sạn tại trung tâm thành phố thoáng rộng, không có kẹt xe. Dọc suốt theo theo đường là các hàng cây bông giấy đủ mọi màu sắc, cắt tỉa gọn gàng. Bảng chỉ dẫn trên đường hoàn toàn bằng Anh ngữ vì Singapore xử dụng Anh văn là ngôn ngữ chính, mặc dù 75 % dân số là người gốc Hoa. Đa số xe lưu thông trên đường là xe mới. Người tài xế taxi giải thích:

– “Chính phủ chỉ cho thời gian tối đa xử dụng xe là 10 năm. Sau đó phải bán cho chính phủ, hoặc phế bỏ vì tân trang hoặc xin giấy phép tiếp tục lưu hành rất khó, rất tốn kém. Giá xe ở Sing rất đắt, chiếc taxi Prius này giá ở Sing 130. 000 đô Sing -96000 đô Mỹ. Xe hạng sang Bentleigh, sơ sơ 2 triệu… Ngoài ra người ta còn phải đóng thuế đường, thuế thả thán khí… Tất cả chỉ vì nhà nước muốn mọi người xử dụng chuyển chở công cộng rất tốt như xe bus, xe điện ngầm, xe đạp… Môi trường không khí ở Sing tốt, không ai phải đeo khẩu trang khi ra đường”.

Tất cả xe chạy tuân hành rất đúng luật, không có bóng dáng của cảnh sát giao thông đâu cả. Khác hẳn ở Việt Nam các “con bọ vàng” lổn ngổn đầy đường.

Người tài xế: “Cảnh sát chỉ xuất hiện khi nào có tai nạn làm trở ngại giao thông. Nhà nước phải tính toán chi tiêu hợp lý. Lương trung bình cảnh sát ở Sing là 42000 đô một năm, mướn nhiều cảnh sát tiền đâu chi dùng cho y tế, giáo dục…”.

Ngân sách 2016, chính phủ Sing chi tiêu khoảng 75 tỉ đô Sing gồm14 % cho quốc phòng (nước nào không e ngại anh láng giềng hung hãn China?), 12. 8% cho giáo dục, 11% cho y tế… Một nữa ngân sách 5. 4% của bộ nội vụ, tức khoảng 2. 7 % tổng ngân sách được phân cho cảnh sát để xây dựng cơ sở, huấn luyện… và trả lương. Nước CHXHCNVN mặc dù rất mập mờ trong ngân sách, người ta cũng ước tính VN chi khoảng 12% tổng ngân sách để nuôi hơn 600 ngàn công an, cảnh sát cùng bao nhiêu trại tù; 10% cho quốc phòng… Đấy là những con số biết nói. Vâng nó đã nói lên: qua chế độ công an trị, tiền của người dân đóng thuế được chi để khoá miệng mồn của chính người dân.

3/ Vòng quanh Singapore:

1/ Marina Bay Sands (MBS): đây là casino đứng riêng được xây dựng đắt giá nhất trên thế giới. Công ty Las Vegas Sands đầu tư khoảng 8 tỉ đô, xây cất trong hơn 3 năm, khánh thành vào năm 2010. MBS gồm ba toà tháp cao 55 tầng, tượng trưng ba bộ bài dựng đứng. Trên cùng ba tháp được nối liền với nhau bằng khối thép khổng lồ, trông xa như chiếc ghe dài, được đặt tên là Sands Skypark. Skypark gồm một bể bơi khổng lồ Infinity pool, một observation deck, nơi cao nhất có thể nhìn được toàn cảnh thành phố và vịnh Singapore… Trong ba toà tháp MBS là khách sạn 5 sao có trên 2500 phòng, cùng nhiều cửa hàng nổi tiếng trên thế giới, nhà hàng…

2/ Gardens by the Bay: Cạnh MBS là công viên nổi tiếng Gardens by the Bay, rộng trên 100 hectare gồm các khu vườn được bảo tồn, công viên cho thiếu nhi, thác nước… Du khách có thể dạo chơi cả ngày qua các cầu ngang qua thác nước, trên đầu là vòng cung cho các loại hoa leo, bên cạnh là các hồ nước với đủ loại hoa. Trong công viên người ta thấy rất nhiều những bông hoa, những con bướm, chuồn chuồn… khổng lồ, đủ mọi màu sắc. Đương nhiên đây là sản phẩm tưởng tượng của con người tạo ra. Từng gốc cây, bờ cỏ… tất cả đều được chăm sóc cẩn thận, đặt đúng nơi, đúng chỗ của người thiết kế.

Tại Gardens by the Bay, không thể không ghé xem những cây “super trees”. Những “cây” này cao khoảng 25 đến 50 mét, được tạo dáng bởi những ống sắt là các ống thoát hơi nóng, ống nước tỏa nhiệt của toà nhà phía dưới công viên. Đủ các loại cây leo, fern bám vào các ống sắt này, khi lên cao “cây” xoè như tàn cây cổ thụ. Với cây cao và lớn, người ta có thang máy đề đưa khách du lịch lên trên để thưởng ngoạn. Ban đêm các cây này được thắp sáng lên rực rỡ nhờ năng lượng từ các tấm pin mặt trời.

Gần Gardens by the Bay, du khách có thể thăm viện bảo tàng nghệ thuật Singapore có kiến trúc hình một bông hoa sen khổng lồ.

3/ Sentosa (Resorts World Sentosa) RWS: một quần thể cho du khách giãi trí và nghĩ dưỡng gồm đường đi bộ được lát gỗ, casino, hotel, bãi biễn, khu làng điện ảnh Universal Studio, thủy cung SEA aquarium, đường ống dưới biển thăm thế giới dưới đại dương Underwater world, suối nước và tượng sư tử biển Merlion cùng rất nhiều khu giải trí nhỏ khác. Sentosa được xây dựng bởi công ty Genting Singapore với chi phí hơn 6 tỉ rưỡi đô Sing. Tại khu này du khách tây phương có thể thấy đủ các cửa hàng thức ăn quen thuộc như McDonald, Burger King, Hard Rock Cafe…, người Sing ai cũng nói tiếng Anh lưu loát nên Singapore được chọn là thành phố người Tây phương cảm thấy thoải mái nhất khi du lịch ở Á châu. Ngoài ra trẻ em, đôi khi có cả lớp học vào khu Sentosa để học, để tìm hiểu về môi trường, động thực vật…

4/ Người Việt ở Singapore: theo sứ quán VN, có tổng cộng khoảng 13000 người Việt sinh sống ở Singapore. Trong số này, khoảng trên 2000 là các cô dâu Việt lấy chồng người Sing được định cư lâu dài. Số còn lại là sinh viên, học sinh được gia đình cho “lên thuyền” để trở thành các “thuyền nhân tị nạn giáo dục nhồi sọ CS”, và những người Việt có được việc làm ở Singapore. Đương nhiên VN cũng là nguồn xuất khẩu những di dân lậu qua Sing để làm gái hay bán thuốc lá lậu… Di dân này nhan nhãn ở các khu ăn chơi đèn đỏ, lầu xanh.

Người Việt ở Sing không ở tập trung, chỉ hay gặp gỡ trong các tổ chức, hội đoàn người Việt. Có một số cửa hàng ăn Việt Nam, người chủ có thể là người Sing hay người Việt… Singapore là một thành phố đắt đỏ trên thế giới, đầu tư mở một cửa hàng ở Sing cần số vốn không nhỏ. Thế nhưng cónhững quán VN được mở ở những địa điểm tốt trong thành phố. VN đang rất cần đô la, nợ công cao, nhiều dự án không tiến hành được vì hết vốn như công trình Metro Sài Gòn… Tại sao người Việt có thể đem số tiền khổng lồ ra khỏi nước để đầu tư mở nhà hàng ở Sing?

Có quán VN (khu China town) cho vẽ hình HCM trên tường. Có lẽ buôn bán hơi ế ẩm nên muốn nhờ “Bác” đứng quảng cáo, níu kéo khách vãng lai dùm cho quán? Những cô gái phải hành nghề “buôn hương bán phấn” nơi xứ người cũng nên mặc áo có in hình “Bác” để nhờ “tiếng tăm của Bác”có thêm nhiều khách chơi. Nhìn những quán kinh doanh này không khỏi làm nhiều người nhớ lại, trước 30/4/1975 có nhiều cơ sở “kinh tài của Việt cộng” ở Sài Gòn. Đấy là nơi nhận vốn từ đảng và nhà nước CS kinh doanh, kiếm lời. Tiền lời ấy đi đâu chỉ có đảng mới biết!

4/ Những suy nghĩ về sự phát triển của Singapore:

Trong năm 2016, số du khách ghé Singapore hơn 16 triệu rưỡi người. Diễn Đàn Kinh tế Thế giới (World Economic Forum), trong báo cáo về sự ganh đua trong ngành du lic̣h, Singapore xếp hạng hai trong khu vực châu Á Thái bình dương, chỉ đứng sau Úc. Đây thành tựu đáng tự hào cho đất nước bé tí Singapore, nó nói lên sự quản lý và đầu tư vô cùng hiệu quả. Và không phải chỉ về du lịch, nhìn tổng quát Singapore đứng hạng ba trên thế giới về lợi tức tính bình quân trên đầu người sau Qatar, Luxembourg, hạng năm thế giới về chỉ số phát triển con người HDI (Human Development Index), sau Na Uy, Úc, Thụy Sĩ, Đức, và Đan Mạch. Đương nhiên những con số liên quan về giáo dục, y tế, tính trong sáng của nhà nước ít tham nhũng… Singapore đứng các vị trí đầu trên thế giới.

Quay về Việt Nam, Phản Động không còn nhớ rõ đất nước “đỉnh cao trí tuệ” nằm ở vị trí nào, có lẽ vẫn lẹt đẹt ở cuối bảng? Tại sao lại vậy nhỉ? Đừng nhìn nghiêng nhìn xéo, hãy nhìn thẳng những con số và suy nghĩ.

Phản Động có dịp trò truyện với Eric Tan, một người Sing đã có dịp qua VN làm việc một thời gian khá dài. Anh nói về đất nước, con người Singapore:

– “Tôi cũng như nhiều người bạn Singapore khác, rất ngưỡng mộ người Anh, mặc dù Singapore, Mã Lai là thuộc địa cũ của Anh. Không phải tất cả cái gì từ thực dân Anh đều là xấu. Người dân Singapore đã học hỏi rất nhiều từ người Anh. Ở nhà người Sing có thể nói tiếng Hoa, tiếng Malay, tiếng Ấ́n.. nhưng tiếng Anh vẫn được giữ là ngôn ngữ chính. Chính quyền Singapore hiện nay tổ chức rập khuôn theo kiểu mẫu Westminster của Anh. Đây là một thể chế chính trị gồm một chính phủ nắm quyền điều hành quốc gia. Trong quốc hội có thêm nội các đối lập trong bóng tối (shadow cabinet) được tranh cãi ngang hàng với chính phủ để thi hành chính sách cũng như thông qua các luật lệ của đất nước. Một hệ thống chính trị dân chủ hoạt động rất hiệu quả, chấp nhận đối lập chính kiến, đương nhiên không ai có thể bị ghép về tội gọi là “phản động” …

– “Nhưng Eric hãy nói về Ấn độ, quốc gia đông dân thứ hai thế giới, là một thuộc địa cũ của thực dân Anh, bây giờ cũng có chính quyền dân chủ theo kiểu mẫu Westminster? Sao Ấn độ vẫn không phát triển, bắt kịp China?”

– “Các nước trên thế giới, nhất là trong vùng Á châu, đều muốn Ấn Độ trỗi dậy về kinh tế, quân sự để quân bình các thế lực của China trong vùng, giảm áp lực quân sự, kinh tế chủ yếu từ anh chàng China hung hãn, không hề biết đến điều ngay, lẽ phải. Mặc dù thủ tướng Ân Độ Modi có nhiều cải cách nhưng còn phải tốn nhiều thời gian để Ấn Độ trở thành một cường quốc mới.”

“Tại sao Ấn Độ không phát triển như Mã Lai, Singapore sau khi dành được độc lập? Đây là đề tài rất thú vị và cần nhiều thời gian để bàn luận. Về người Ấn, không chỉ trên đất nước Ấn Độ, khi di dân ra nước ngoài có nhiều điều làm ta phải suy nghĩ. Người Ấn là một dân tộc thông minh. Theo thống kê, nhiều CEO trong các công ty lớn trên thế giới là người Mỹ gốc Ấn, cao hơn bất kỳ các sắc dân nào khác. Trong khi người Mỹ gốc Hoa thường là chủ tiệm ăn, kinh doanh nhỏ. Tương tự ở Mã Lai, cộng đồng người Ấn rất đông. Nhiều người Ấn ở Mã thành công, địa vị cao nhưng cũng có rất nhiều người Ấn rất nghèo ở trong khu ổ chuột, hai giai cấp người Ấn giàu nghèo rất rõ rệt”.

“Trở về Ấn Độ, sự phân chia giai cấp đến nay vẫn là một tệ nạn. Chỉ cần biết họ tên của một người Ấn là biết họ thuộc giai cấp nghèo hay giàu. Người giai cấp giàu khi ra đường, lỡ bị chạm bởi một người giai cấp nghèo, họ phải về nhà tẩy rữa sạch sẽ ngay. Sự khinh bỉ giai cấp giàu đối với giai cấp nghèo xuất phát từ truyền thống văn hoá, tôn giáo… rất lâu đời. Người giai cấp nghèo thường an phận vì họ đã được giáo dục, đã quen với một xã hội như thế. Ngoài ra còn việc tảo hôn, con gái phải có của hồi môn khi về nhà chồng nếu không bị khinh rẻ; dân đói không có thịt ăn nhưng bò thì được chăm sóc như thần, như thánh; người chết thi thể đem ra sông Hằng để được trôi về nơi cực lạc… Một xã hội phức tạp và phân hoá khủng khiếp”.

“Điều nhiều người Ấn đã nhận ra, đấu tranh chống thực dân dành độc lập có thể làm được vì chế độ thực dân là một thực thể bên ngoài, thấy rõ được nó. Còn đấu tranh chống những hủ tục, những điều ngược với xã hội văn minh, những cái nằm sẵn trong mình do văn hoá, tôn giáo, giáo dục ảnh hưởng lên mình từ khi chào đời, quả thực vô cùng khó khăn. Bao nhiêu đời thủ tướng Ấn muốn có cải cách xã hội nhưng bức tường văn hóa, tôn giáo không sao vượt qua, có cố vượt qua chính phủ cũng té nhào”.

“Người Sing là di dân từ các nơi khác, đa số từ Hoa lục, không phân biệt giai cấp, bất đồng xã hội, tất cả đoàn kết để vươn lên, khát khao tạo cuộc sống tốt đẹp hơn nơi quê nhà. Singapore không dám nhận mình là “đỉnh cao trí tuệ”, không khoe khoang, họ khiêm nhường học hỏi các điều tốt đẹp ngay cả ở chế độ thực dân. Người Sing đã xác định hướng đi đúng đắn để có một Singapore đáng tự hào trên thế giới ngày nay”.

“Singapore giàu có, nhưng chúng tôi thiếu nước, thiếu đất, thiếu thiên nhiên. Nước sinh hoạt chúng tôi mua được, còn đất và cảnh trí thiên nhiên thì chịu. Nhiều người ta chê cảnh thiên nhiên ở Sing chỉ là cảnh giả, hơn 50 % cảnh do con người tạo ra. Chẳng hạn làm gì Singapore có được vịnh Hạ Long, nên người ta dùng xi măng tạo ra động thạch nhũ trong một không gian nhỏ xíu. Tương tự, thác nước chỉ toàn là xi măng, máy bơm nước… Đâu thể nào làm khác!”.

– Eric đã từng ở VN. Sài Gòn trở thành như Singapore có vẻ thực tế hơn là thành phố thiên đường hoang tưởng Cộng sản. Eric có ý kiến như thế nào?”.

– “Những năm 60, Singapore không bằng Sài Gòn. Đất đai, thiên nhiên của VN phong phú, vị trí như căn gác nhìn ra biển Đông, người Sing chúng tôi thèm rõ rãi. Nhưng bao năm qua VN vẫn lẹt đẹt, lý do cũng giống như Ấn Độ, không có đoàn kết? Người Nhật sau bại trận, tinh thần dân tộc khiến họ đoàn kết để xây dựng nước Nhật ngày nay. Việt Nam sau 30/4/1975, sự huyênh hoang và cách đối xử tàn tệ của người CS với người miền Nam đã làm sự chia rẽ trong xã hội càng trở nên tệ hại sau nhiều năm nội chiến. Việt Nam tuy dân tộc có lic̣h sử hơn bốn ngàn năm dựng nước nhưng lại chia rẽ, phân hoá hơn bất kỳ dân tộc nào trên thế giới. Đấy là do con người, nhất là con người ở vị trí lãnh đạo. Muốn phát triển, VN phải cần nhiều cuộc cách mạng. Tiên khởi là “cuộc cách mạng chống dối trá”, tạo dựng lòng tin giữa con người và con người. Đất nước cứ ỳ à, ỳ ạch thế mà cứ ca ngợi thiên đường nơi mọi người hưởng thụ theo nhu cầu. Đầu óc, tay chân lúc nào cũng xoay sở kiếm chác bằng đủ mọi cách bần tiện nhất thế mà miệng mồn lúc nào cũng luôn ca ngợi như cái loa, tư tưởng đạo đức XHCN…”. Thế giới văn minh hiện nay chẳng còn ai thèm để ý gì đến lời khoe khoang “đã đánh thắng bao nhiêu đế quốc”, người ta chỉ nể nang dân tộc biết làm giàu nhờ kinh tế, người dân có nhân quyền, hạnh phúc…

– “Ha… ha… “Cách mạng chống dối trá” mà thành công thì còn gì đảng Cộng sản VN! Ai ở Việt Nam dám đứng ra thành lập “Mặt trận giải phóng dối trá”? Eric nói thêm một hồi đảng và nhà nước CSVN gửi cho Eric giấy chứng nhận “Phản Động” thì khi xin thị thực vào VN là phiền lắm!”.

Lời kết:

Từ trên khách sạn nhìn xuống Singapore ban đêm. Nhiều người Sing tụ tập trước tượng con sư tử phun nước, một biểu tượng của thành phố. Không có tượng lãnh tụ nào được trưng bày để dân chúng đến xem vì Singapore có thành quả ngày nay do cả dân tộc Sing biết đoàn kết chứ không một cá nhân nào. Nhìn xa, những ánh đèn led đổi đủ mọi màu xanh đỏ, sáng lung linh trên nóc các nóc nhà vòm, những cây super tree, những tia sáng laser được chiếu từ Skypark thành những đường sáng xanh rực ngang dọc trên bầu trời đêm, Singapore thực rạng rỡ về đêm. Xa tít về phía chân trời, những dãi màu đen và xám mờ nhạt, quê hương Việt Nam, thành phố Sài Gòn. Nếu Sài Gòn không có ngày 30/04/1975, vẫn là thành phố tự do như Singapore hiện nay, mọi điều chắc chắn đã đổi khác. Người Việt sẽ chân thật với nhau như những ngày “thiệt thà, chất phác của nông dân miền Nam”, sẽ không có “quốc phòng làm kinh tế”, không có những kẻ khoác lác, không có những kẻ cơ hội chủ nghĩa đang dùng búa tạ để Sài Gòn trở thành như Singapore…

Singapore quả thực may mắn. Vô cùng may mắn vì trong quá khứ hay hiện tại, không có tấc đất nào của Singapore có thể làm nơi sinh sôi, nẩy nở của mầm mống độc hại cộng sản.

CON NGƯỜI HAY ROBOT?

CON NGƯỜI HAY ROBOT?

Trong bài luận văn về bệnh vô cảm của em Phan Hoàng Yến, học sinh lớp 9A2 trường trung học Chu Văn An, Hà Nội, đã gây ấn tượng mạnh trong xã hội hôm nay.  Bài văn được cô giáo cho 9,5 điểm với nhận xét: “Em có những phát hiện và suy nghĩ sâu sắc về hiện tượng đáng buồn này.  Một người có trái tim nhân hậu, đa cảm và tư duy sắc sảo như em thật đáng quý.”

 Bài văn được viết như sau: “Có được một xã hội văn minh, hiện đại ngày nay một phần lớn cũng là do những phát minh vĩ đại của con người.  Một trong số đó chính là sự sáng chế ra robot, và càng ngày, robot càng được cải tiến cao hơn, tỉ mỉ hơn làm sao cho thật giống con người để giúp con người được nhiều hơn trong các công việc khó nhọc, bề bộn của cuộc sống.  Chỉ lạ một điều: Đó là trong khi các nhà khoa học đang “vò đầu bứt tóc” không biết làm sao có thể tạo ra một con chip “tình cảm” để khiến “những cỗ máy vô tình” biết yêu, biết ghét, biết thương, biết giận, thì dường như con người lại đi ngược lại, càng ngày càng vô tình, thờ ơ với mọi sự xung quanh.  Đó chính là căn bệnh nan y đang hoành hành rộng lớn, không những chỉ dừng lại ở một cá nhân, mà đang len lỏi vào mọi tầng lớp xã hội – bệnh vô cảm.  Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không thấy bất bình, không căm tức, không phẫn nộ.  Nhìn thấy cái đẹp mà không ngưỡng mộ, không say mê, không thích thú.  Thấy cảnh tượng bi thương lại thờ ơ, không động lòng chua xót, không rung động tâm can.  Vậy đó còn là con người không hay chỉ là cái xác khô của một cỗ máy?

 Một tháng trước, tôi đọc được một bài báo trên mạng có đưa tin về vụ một đứa bé Trung Quốc hai tuổi bị xe tải cán.

 Thương xót, đau lòng làm sao khi nhìn cô bé đau đớn nằm trên vũng máu mà không một người nào qua đường để ý, cuống cuồng gọi cấp cứu.  Họ nhìn thấy rồi đấy nhưng họ lại cố tình như không thấy, đi vòng qua cô bé để tiếp tục con đường nhạt thếch, sáo mòn của mình.  Càng chua xót, đau lòng, phẫn nộ hơn khi chiếc xe tải tiếp theo nhìn thấy cô bé nằm đó, vẫn thoi thóp thở, bám víu lấy cuộc đời lại vô tình chẹt cả bốn bánh xe nặng trịch đi qua người cô bé, thản nhiên đi tiếp.  Người qua đường vẫn thế, vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

 Cô bé xấu số chỉ được cấp cứu khi một người phụ nữ nhặt rác đi qua, thấy cảm thông, đau lòng nên đã bế cô đi bệnh viện.  Có những con người ích kỷ, vô tâm, tàn nhẫn như vậy đấy!  Không những thế, bây giờ ra đường gặp người bị cướp, bị trấn lột, bị đuổi chém nhưng lại không thấy anh hùng nào ra can ngăn, cứu giúp hay chỉ một việc nhỏ nhoi thôi là báo công an.  Đó là những con người “không dại gì” và cũng chính “nhờ” những người “không dại gì” đó mà xã hội ngày càng ác độc, hỗn loạn.  Chính lẽ đó mà căn bệnh vô cảm càng được thể truyền nhiễm, lây lan.

Quả thực, nếu con người sống không có tình yêu thì cũng chỉ là một Robot cô độc lạnh lùng mà thôi. Nhân loại ngày nay có thể sáng chế ra Robot để làm thay con người nhưng đáng tiếc Robot thì không có tình yêu, vì nó chỉ là cái máy không hồn.  Phải chăng nó cũng là phản ảnh lối sống vô cảm không hồn của con người thời đại hôm nay?  Có mọi sự nhưng thiếu tình yêu.

Robot ngày nay có thể đọc kinh, hát thánh ca nhưng không có tình yêu trong hành động của mình.

Robot ngày nay có thể đi chợ, quét nhà, ru em nhưng vô cảm với công việc của mình.

Nói đúng hơn, Robot có thể nói, có thể làm nhưng vô hồn, vô cảm, lạnh lùng vì thiếu tình yêu.

Đạo Công Giáo đặt nền tảng trên tình yêu.  Yêu Chúa, yêu người.  Yêu Chúa không dừng lại ở việc máy móc đi lễ hay đọc kinh nhàn chán mà phải đặt tình yêu của mình vào hành vi thờ phượng Chúa hết lòng.  Yêu người không dừng lại ở đầu môi chót lưỡi mà phải biết chạnh lòng xót thương trước những đau thương mà anh chị em mình đang trải qua.

Như thế tình yêu là lẽ sống, là vẻ đẹp của đời Kitô hữu.  Không có tình yêu thì mọi hành vi thờ phượng của người tín hữu chỉ là Robot.  Không có tình yêu thì người Kitô không thể sống chứng nhân cho tình yêu của Chúa giữa dòng đời.  Cuộc đời cần tình yêu như trái đất cần mặt trời để tạo nên vẻ đẹp của vạn vật muôn màu.  Cuộc đời thiếu tình yêu như đêm tối lạnh lùng cô liêu.  Cách đây mấy hôm tôi đi thăm một trại tâm thần.  Tôi nghe thấy họ đang đọc kinh.  Họ hát.  Họ đứng yên lặng cả gần 200 con người mặc dù họ bị bệnh tâm thần.  Tôi ngạc nhiên sao họ lại thuộc kinh đến thế!  Nhưng nhìn kỹ tôi thấy họ vô hồn.  Họ đứng đó môi mấp máy chỉ ú ớ theo lời kinh của máy ghi âm phát ra mà thôi!

Lời Chúa hôm nay nhấn mạnh với chúng ta phải mến Chúa trên hết mọi sự và yêu tha nhân như chính mình.  Mến Chúa trên hết mọi sự là đặt việc thờ phượng Chúa, và thi hành ý Chúa trên mọi giá trị của cuộc sống.  Yêu tha nhân như chính mình là “nếu mình muốn người khác làm cho mình điều gì thì hãy làm cho họ như vậy.”  Đây là hai mệnh đề trong một giới răn yêu thương mà Chúa đòi buộc chúng ta phải thi hành.  Vì khi tạo dựng Chúa đã không tạo dựng chúng ta thành những Robot mà tạo dựng chúng ta có trái tim, có tự do để thăng tiến về hành vi yêu thương.

Xin cho chúng ta biết thăng tiến bản thân khi biết lồng vào những công việc của mình bằng tình yêu nồng nàn.  Một tình yêu trọn vẹn với Chúa để có thể kính mến Chúa trên hết mọi sự.  Một tình yêu với tha nhân thẳm sâu để có thể chia sẻ, cảm thông với nhau trong mọi vui buồn.  Amen!

 Lm Giuse Tạ Duy Tuyền

S.T.T.D. Tưởng Năng Tiến: Đồ mặt thớt

 

Chủ Tịch Quốc Hội CSVN Nguyễn Thị Kim Ngân. (Hình minh họa: Minh Hoang/AFP/Getty Images)

“Tôi đã từng rất ngạc nhiên khi được biết quyền tự do đi lại và cư trú, đặc biệt là quyền tự do xuất nhập cảnh dành cho chính công dân Việt là điều kiện tiên quyết mà chính phủ Việt Nam phải chấp nhận để nhận được các khoản vay từ World Bank.” Tôi nghe thạc sĩ Trần Kiên nói vậy, và cũng “ngạc nhiên” không kém.

Một chế độ gồm toàn khuôn mặt thớt.- Phan Huy

Hóa ra tại vì World Bank nên nhiều câu ca dao (mới) của Việt Nam đã chóng bị thời thế vượt qua, và sắp chìm vào quên lãng:

Trăm năm trong cõi người ta
Ở đâu cũng được đi ra đi vào
Xa xôi như xứ Bồ Ðào
Người ta cũng được đi vào đi ra
Ðen đủi như An-Go-La
Người ta cũng được đi ra đi vào
Chậm tiến như ở nước Lào
Người ta cũng được đi vào đi ra
Chỉ riêng có ở nước ta
Người ta không được đi ra đi vào

Sau khi được đi đứng lung tung thì lắm kẻ lại sinh tật ăn nói rất linh tinh. Hồi năm 2014 – sau chuyến du lịch Âu Châu – trong một cuộc phỏng vấn dành cho BBC, nhà văn Bùi Ngọc Tấn phát biểu (đôi điều) không mấy tốt đẹp về đất nước:

“Tôi sang Châu Âu, tôi quan sát dáng người đi, nét mặt của họ khác dân mình lắm. Bên nhà chúng ta vừa đi vừa nghĩ mưu, thành ra ấn tượng nhất cho tôi là sự tự tin của bước chân, nét mặt người bên đó. Đi thì mới biết mình bị mất những gì.”

Mới đây, diễn viên Hồng Vân cũng thế:

“Người dân Nhật được hưởng chế độ an sinh tuyệt vời nhất… Chỉ thương người dân Việt Nam mình được hưởng toàn những điều giả dối.”

Chả riêng gì ông nhà văn, hay bà nghệ sĩ, ngay cả mấy cô bán hàng rong cũng ăn nói linh tinh thấy mồ luôn – theo tường trình (“Tâm Tình Của Hai Phụ Nữ Việt Bán Hàng Tại Thái”) của phóng viên Chân Như, RFA, từ Bangkok:

“Chính quyền Thái họ đối xử tương đối tốt. Chị có coi trên mạng cảnh nhiều người bán hàng rong ở Việt Nam, thấy phức tạp hơn so với bên đây nhiều, bên này họ nói vậy thôi chứ họ bắt vào thôi rồi họ phạt ít trăm Bath thôi, chứ họ không thu giữ gì cả. Chứ không phải như bên mình đâu, chị coi trên mạng cảm thấy thương người bán hàng rong như chị lắm. Bên này cảm thấy thích hơn, tốt hơn.”

Hễ cứ có dịp bước chân ra nước ngoài là dân Việt đều “biết mình bị mất những gì.” Tổ quốc nhìn từ xa khiến ai cũng ai cũng phải ái ngại – trừ qúi vị lãnh đạo đất nước:

-Chủ Tịch Nước Nguyễn Minh Triết: “Ngày nay, chúng ta ngẩng cao đầu, sánh vai cùng cường quốc…”

-Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang :“Những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử của gần 30 năm đổi mới mà nhân dân ta đạt được khiến chúng ta hãnh diện và tự hào, bạn bè quốc tế ngưỡng mộ.”

-Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân: “Đất nước này được như thế này, ngẩng mặt lên nhìn với bạn bè năm châu bốn biển như thế này, vai trò vị thế như thế này đó là do chúng ta duy trì được sự ổn định chính trị và trật tự an toàn trong cả nước.”

Ông nhà văn, bà nghệ sĩ, cô bán hàng rong đều là những nhân vật mà ai cũng có thể nhận diện hay sờ mó được. Chớ “bạn bè bốn biển năm châu” thì thiệt khó biết là thằng cha hay con mẹ (rượt) nào, và “bạn bè quốc tế ngưỡng mộ chúng ta” gồm những ai (e) cũng là điều khó đoán.

May mà có cuộc bầu cử lãnh đạo UNESCO vào ngày 10 Tháng Mười vừa qua. Kết quả, theo BBC: “Tuy được báo chí truyền thông Việt Nam đánh giá cao sau cuộc phỏng vấn ứng tuyển hồi Tháng Tư, Đại Sứ Phạm Sanh Châu của Việt Nam chỉ giành được 2 phiếu bầu, thấp nhất cùng hạng với Azerbaijan.”

Cũng BBC, hai ngày sau, buồn bã cho hay: “Việt Nam rút khỏi cuộc đua lãnh đạo UNESCO.”

Về sự kiện này, Tiến Sĩ Dương Hồng Ân (VOA) có đôi lời bình nghe không được “tử tế” gì cho lắm:

“Nói về phương diện văn hóa, chúng tôi nghĩ là (Việt Nam) không có đủ khả năng nói chuyện văn hóa với các nước trên toàn thế giới. Tôi không bàn đến cá nhân ông ứng cử viên mà tôi chỉ nói là chế độ Cộng Sản hiện nay không có đủ tư cách, không có đủ khả năng nói chuyện về văn hóa đối với toàn cầu và thế giới.”

Đã thế, trên trang RFA, nhà báo Trương Duy Nhất còn hân hoan ra mặt:

“Mừng. Khi hay tin Phạm Sanh Châu chỉ được vỏn vẹn 2 phiếu, là một trong hai ứng viên ít phiếu nhất cuộc bầu vòng một cho chiếc ghế tổng giám đốc UNESCO. Có lẽ không chỉ riêng tôi. Nhiều, rất nhiều người Việt không giấu nổi sự vui mừng…”

Trong số “nhiều người Việt” này, chắc chắn, không có ông qúi vị lãnh đạo CSVN. Có lẽ, họ đều hơi “ngỡ ngàng” khi biết sự thực là bạn bè bốn biển năm châu hay bạn bè quốc tế, té ra, không “ngưỡng mộ chúng ta” gì ráo.

Bằng chứng mới nhất không chỉ ở vỏn vẹn hai phiếu bầu cho ông Phạm Sanh Châu mà còn ở thái độ lạnh nhạt của Ngân Hàng Thế Giới (WB) trước những lời nài nỉ “xin hỗ trợ” của ngài thủ tướng, vào hôm 20 Tháng Chín vừa qua. Thái độ của ông Nguyễn Xuân Phúc, tuy có hơi trơ tráo, nhưng hoàn toàn không sai lệch, so với cung cách và truyền thống lãnh đạo của giới “chính khách Việt Nam” – theo nhận xét của Tiến Sĩ Nguyễn Văn Tuấn:

“Việt Nam cũng là nước chuyên xin xỏ: suốt năm này sang năm khác, quan chức Việt Nam ngửa tay xin viện trợ từ rất nhiều nước trên thế giới. Xin nhiều đến nỗi có quan chức nước ngoài phàn nàn nói ‘Sao chúng mày nói là chúng mày rất thông minh và cần cù mà cứ đi xin hoài vậy. Dân xứ tao phải làm lụng vất vả mới có tiền cho chúng mày.’ Thật là nhục…”

Bị xỉ vả tới cỡ đó, nói nào ngay, cũng chưa “nhục” mấy. Nhà văn Trần Đĩnh còn dẫn lời của một vị quan chức ngoại giao Ba Lan (nghe) còn nhục nhã hơn nhiều: “Với chúng mày tốt nhất là đưa chúng mày ra một hòn đảo hẻo lánh giữa Thái Bình Dương rồi thế giới góp tiền nuôi và mọi người nhờ thế mà được yên ổn.”

Chả biết đến khi nào “thế giới” mới thực hiện được giải pháp “một hòn đảo hẻo lánh giữa Thái Bình Dương” cho Việt Nam để “mọi người nhờ thế mà được yên ổn” hơn? Trong khi chờ đợi, tôi xin có một lời đề nghị nhỏ, rất nhỏ và cũng rất dễ thực hiện, là từ nay xin qúi vị lãnh đạo đất nước (làm ơn) nổ nhỏ bớt lại chút xíu – mỏng mỏng thôi – cho nó đỡ kỳ.

Đẩy cả một dân tộc đến bước đường cùng, đến độ phải xin ăn để sống qua ngày mà Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân vẫn thản nhiên “ngẩng mặt lên nhìn bạn bè năm châu bốn biển” thì quả đúng là đồ mặt thớt.

Ngày 20-10 : “Tôi đang lừa dối em, mà sao em không biết ?”

Ngày 20-10 : “Tôi đang lừa dối em, mà sao em không biết ?” *

#GNsP– “Ngày 20/10 hàng năm được chọn là Ngày Phụ Nữ Việt Nam, đó là sự ghi nhận của đất nước với những con người có vai trò tích cực, đảm đang, với tấm lòng nhân hậu đã đóng góp nhiều công sức cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, giành độc lập cho đất nước.”

Những tưởng những hy sinh lớn lao của họ sẽ được bù đắp, họ sẽ được một cuộc sống an bình, hạnh phúc với con cháu khi đất nước đã thôi tiếng súng, thế nhưng …

Bây giờ con cháu của họ không chết bởi bom đạn nhưng mỗi năm có 1,7 triệu trẻ em, chiếm 1/4 tổng số ca tử vong trên toàn cầu của trẻ em dưới 5 tuổi đã tử vong do môi trường sống đầy ô nhiễm, bởi thực phẩm độc hại đang hiện diện ngay trong từng bữa cơm của gia đình…

Bây giờ súng đạn không bất ngờ cướp đi mạng sống con cháu của họ nhưng rồi chúng cũng từ giã cõi đời trong sự đau đớn ngỡ ngàng của những người mẹ bởi sự vô tâm, vô trách nhiệm, vô lương tâm của những người có chức năng, có trách nhiệm với đời sống của người dân. “Đi học thôi mà cũng chết là sao con ?”. Và với con số 2.000 trẻ em tử vong vì tai nạn giao thông mỗi năm thì câu hỏi của người mẹ nam sinh bị tử vong do mảng bê tông của trường rơi trúng đầu không chỉ là tiếng kêu đau xé lòng của người mẹ mất con, nhưng còn là nỗi búc xúc, lo âu tột cùng của nhiều người mẹ khác nữa về sự an sinh của con người trong xã hội này …

Bây giờ người phụ nữ không còn phải ôm con chạy giữa làn bom đạn, nhưng rồi họ cũng không thể bảo vệ con mình khi thiên tai và nhân tai ập đến. Hàng năm, nước lũ tràn về cùng với cách “xã lũ đúng quy trình” bất chấp tài sản và tính mạng của người dân đã khiến người phụ nữ không còn nước mắt để khóc khi chỉ trong một đêm họ mất hết người thân, ruộng vườn nhà cửa. Thời chiến tranh loạn lạc, những người phụ nữ gào khóc bên những thi thể bê bết máu của người thân thì bây giờ mắt họ ráo hoảnh, thất thần nhìn những thi thể con mình tím tái vì chết lạnh. Theo báo cáo của Ban chỉ đạo Trung ương về phòng chống thiên tai cho biết, trong 5 năm trở lại đây, bình quân mỗi năm có khoảng 2.800 trẻ em tử vong vì đuối nước.

Bây giờ người phụ nữ không phải sinh con dưới hầm tránh bom, phải giành giật sự sống của đứa trẻ giữa đạn bay, bom nổ thế nhưng vẫn còn nhiều đứa trẻ vẫn phải tử vong một cách oan uổng do sự tắc trách, thiếu lương tâm, hám lợi của những thiên thần áo trắng …Mỗi năm có khoảng 30.000 trẻ sơ sinh bị tử vong. Mỗi ngày có 30 sinh linh bé bỏng phải từ giã cõi đời với nhiều nguyên nhân khác nhau …

Bây giờ phụ nữ không còn phải ngụy trang cho con cháu của mình nón rơm, mũ lá để tránh sự phát hiện của quân địch thế nhưng họ cũng chẳng thể bảo vệ con cháu của mình thoát khỏi những ánh mắt của loài quỷ dâm dục đội lốt người. Mỗi năm có hơn 1000 trẻ em bị xâm hại tình dục, cứ 8 giờ là có một trẻ em bị xâm hại tình dục nhưng điều tra rất khó (?).

Bây giờ phụ nữ không phải đau lòng vì những ngược đãi khi con cháu của mình sa vào tay giặc trong thời chiến tranh nhưng với con số trung bình một ngày xảy ra 5 vụ học sinh đánh nhau thì những bà mẹ cũng khó lòng biết được khi nào thì đến lượt đứa con thân yêu của mình bị tra tấn, hành hung bởi chính bạn bè của nó ?

Không chỉ khó khăn thậm chí là bất lực trong việc bảo vệ thân thể, mạng sống của con cháu của mình, với tình trạng báo động đỏ về tình trạng xuống cấp đạo đức cách nghiêm trọng trong giới trẻ thì người phụ nữ bây giờ cũng không dễ dàng gì trong việc bảo vệ con cháu của mình thoát khỏi từ trường xấu của nó. Dường như so với việc bảo vệ chúng khỏi sự tuyên truyền của quân địch còn khó khăn hơn bội phần, bởi lẽ những kẻ làm gương xấu của chúng lại là những người được xem là thành đạt, có chức, có quyền trong xã hội hoặc là chính người thân trong gia đình.

Và rồi với con số hơn 31.500 chiếm tỉ lệ 60% vụ bạo lực gia đình đã xảy ra hàng năm của một đất nước đang sống trong chế độ ưu việt nhất của lịch sự phát triển của loài người, thì ngay cả cái mạng của mình người phụ nữ còn chưa bảo vệ được nói gì đến việc bảo vệ con cháu ?

Lương bình quân của nữ ngày càng thấp hơn nam, đồng thời theo bà Tôn Nữ Thị Ninh, nguyên Phó trưởng ban Đối ngoại Quốc hội thì: “Đáng tiếc cho Việt Nam, nhân lực Việt Nam, cho bộ máy nhà nước, không phát huy tận dụng chị em có đầy đủ năng lực, đầy đủ sức khỏe, cống hiến thời kỳ có đóng góp ở những vị trí trách nhiệm cao chuyên môn cao”. Dường như người phụ nữ Việt Nam chỉ nên dành “công sức cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, giành độc lập cho đất nước”, nghĩa là được ưu tiên sử dụng trong vai trò đánh nhau còn việc kiếm tiền để hưởng thụ cuộc sống thì không ?

Đó là những thực trạng, những con số biết nói, nó nói lên rằng với một xã hội, một đất nước có nền giáo dục tồi tệ với nhiều bất cập được xây dựng trên một chủ thuyết không tưởng, một môi trường sống đầy ô nhiễm, một nền y tế lạc hậu và những thầy thuốc kém y đức, một hệ thống lãnh đạo “tài tình” của những người chỉ biết chất thêm nợ trên cuộc sống vốn đã rất nhọc nhằn của người dân …thì những đau khổ, bất an mà người phụ nữ của nước Việt hôm nay đang gánh chịu có khác gì khi họ sống thời chiến tranh, có khác chăng là chiến tranh không tiếng súng?

Được tung hô là “ Mẹ Việt Nam anh hùng” để làm gì khi không thể bảo vệ ngay cả những đứa con rứt ruột đẻ ra của mình thoát khỏi những ảnh hưởng xấu từ tinh thần đến thể xác ?

Tám chữ vàng “Cần cù, Bất khuất, Trung hậu, Đảm đang” được phong tặng liệu có giúp người phụ nữ thay đổi được cục diện xã hội, đất nước hôm nay để cuộc sống của gia đình và bản thân họ được tốt hơn, hay chỉ là những mỹ từ vuốt ve họ trong những ngày lễ hội ?

Thôi thì “Nếu em hiểu rõ tôi, thì không nên bối rối” * và nhất là cũng đừng tự lừa dối chính mình bằng sự hài lòng, thỏa mãn khi nhận được nào hoa, nào quà, nào những lời hoa mỹ vào những ngày xã hội dành để lừa bịp phụ nữ- những người vốn đã chịu quá nhiều thiệt thòi, mất mát và hy sinh trong cuộc sống.

Điền Phương Thảo

Người Việt mong đợi gì từ chuyến thăm chính thức của ông Trump?

Người Việt mong đợi gì từ chuyến thăm chính thức của ông Trump?

RFA
2017-10-26

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc gặp gỡ Tổng thống Donald Trump trong chuyến thăm Hoa Kỳ hồi tháng 5/2017.

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc gặp gỡ Tổng thống Donald Trump trong chuyến thăm Hoa Kỳ hồi tháng 5/2017.

AFP

Nhà Trắng hôm 16/10 thông báo Tổng thống Mỹ Donald Trump sẽ đến Hà Nội, thăm chính thức Việt Nam vào ngày 11/11, sau khi dự Diễn đàn hợp tác kinh tế châu Á – Thái Bình Dương (APEC) tại Đà Nẵng.

Thông tin Tổng thống Hoa Kỳ đột nhiên có quyết định đến Hà Nội thăm chính thức Việt Nam thu hút sự quan tâm của nhiều người dân trong nước.

RFA trao đổi với PGS.TS Nguyễn Hoàng Ánh, giảng viên trường đại học Ngoại thương về chuyến công du này của người đứng đầu chính quyền Mỹ đến Việt Nam. Bà Ánh cho biết kỳ vọng của bà:

Điều tôi mong mỏi duy nhất là bởi vì TPP không còn Mỹ nữa, thì hi vọng có thể tìm được hình thức kinh tế nào khác giữa Việt Nam và Hoa Kỳ bởi vì Hoa Kỳ là một trong những nền kinh tế lớn nhất trên thế giới. Và quan hệ hợp tác với Hoa Kỳ sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của Việt Nam.

Điều tôi mong mỏi duy nhất là bởi vì TPP không còn Mỹ nữa, thì hi vọng có thể tìm được hình thức kinh tế nào khác giữa Việt Nam và Hoa Kỳ.
– PGS.TS Nguyễn Hoàng Ánh

Bà Ánh cho biết nhiều người Việt Nam quan tâm đến kinh tế đã rất thất vọng khi ông Trump rút Washington ra khỏi Hiệp định đối tác kinh tế xuyên Thái Bình Dương (TPP) sau khi ông mới lên nhậm chức đầu năm nay.

Cũng đồng quan điểm với PGS.TS Hoàng Ánh, chuyên gia kinh tế Bùi Kiến Thành cho biết ông hi vọng Việt Nam và Hoa Kỳ sẽ tìm ra được những giải pháp thắt chặt hơn nữa mối quan hệ kinh tế giữa hai nước:

Việt Nam và Mỹ là hai nước từ thù địch cho đến bạn bè. Và Mỹ là một thị trường lớn cho nền kinh tế thế giới, chứ không riêng gì Việt Nam. Giữa Việt Nam và Mỹ về quan hệ kinh tế trong 20 năm vừa qua phát triển rất tốt. Mỹ bây giờ là thị trường thứ hai của Việt Nam về vấn đề ngoại thương. Nhờ có Mỹ mà rất nhiều công nghệ, công nghiệp của Việt Nam phát triển tốt.

Mong rằng mình có cơ hội để làm tốt hơn nữa. Rất tiếc là ông Trump đã rút ra khỏi Hiệp định TPP nhưng có lẽ vẫn có thể nói chuyện được về một phần nào đó trong hiệp định đó mà ta có thể triển khai được.

Trong chuyến thăm Hoa Kỳ hồi tháng 5 vừa qua, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cho biết Việt Nam sẽ ký các hợp đồng thương mại với Mỹ lên tới 17 tỷ đô la.

Kể từ khi Việt Nam và Mỹ ký kết Hiệp định thương mại song phương, kim ngạch thương mại 2 chiều giữa hai nước liên tục tăng và duy trì trong suốt những năm qua. Số liệu của Tổng cục Hải quan cho thấy, kim ngạch hàng hóa hai chiều giữa hai nước tăng từ 220 triệu USD năm 1994 lên trên 47 tỷ USD vào cuối năm 2016. Hiện Mỹ là thị trường xuất khẩu số 1 của Việt Nam, và Việt Nam xếp thứ 27 về nhập khẩu hàng hóa từ thị trường này.

Blogger Trương Duy Nhất từ Đà Nẵng lại có cái nhìn khác. Ông nghĩ rằng số đông người Việt mong muốn Mỹ sẽ bàn bạc với Việt Nam về hai vấn đề chính là Biển Đông và nhân quyền:

Với hai điều này, tôi thấy ông Trump càng đi xa vời so với tư duy trước đây của ông Obama.

Ví dụ như vấn đề biển Đông, chính sách xoay trục sang châu Á của Obama thì ông Trump đã đi ngược lại, không còn quan tâm nữa. Đặc biệt, với tư duy của một doanh nhân, ông ấy quan tâm nhiều hơn đến vấn đề lợi ích kinh tế quốc gia nhiều hơn vấn đề Biển Đông.

Còn vấn đề dân chủ nhân quyền, với những tác động đến giới đấu tranh thì gần như nguội lạnh đi. Chính vì vậy tình trạng bắt bớ các nhà bất đồng chính kiến ở Việt Nam từ đầu năm tới nay càng ráo riết và rầm rộ hơn.

000_QE6EB
Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc gặp Tổng thống Donald Trump tại Hội nghị thượng đỉnh G20 tại Đức tháng 7/2017. AFP


Thực tế cho thấy từ đầu năm đến nay, hơn hai chục nhà hoạt động bị bắt giữ, trong đó có 5 người thuộc Hội Anh Em Dân Chủ. Ngoài ra, hàng loạt các nhà hoạt động khác bị triệu tập liên quan đến vụ án Nguyễn Văn Đài. Các nhà hoạt động đều bị tuyên án nặng, điển hình như blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh 10 năm tù, bà Trần Thị Nga 9 năm tù. Mới ngày 25/10 vừa qua, tòa tuyên án 6 năm tù 4 năm quản chế cho sinh viên Phan Kim Khánh ở Thái Nguyên.

Nhiều nhà quan sát nghĩ rằng Việt Nam đang thực hiện chiến dịch “dọn đường” cho APEC khi mà nhiều nguyên thủ quốc gia, trong đó có tổng thống Hoa Kỳ đến dự.

Ông Trương Duy Nhất cho biết bản thân ông không kỳ vọng gì với chuyến thăm lần này của ông Trump nói riêng, và cả nhiệm kỳ của ông nói chung. Ông cho rằng đây chỉ là một chuyến thăm xã giao, nhân tiện ông Trump tới dự APEC mà thôi.

PGS. Nguyễn Hoàng Ánh lại không nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc thăm hỏi xã giao. Bà giải thích:

Chúng ta thấy ông Trump không phải là người thích đi thăm hỏi xã giao cho lắm. Cho nên tôi nghĩ nếu ông đã chấp nhận một lời mời đến thăm như vậy thì chắc chắn ông ấy phải có mục tiêu và kỳ vọng nhất định nào đó. Tôi cũng nghĩ rằng bộ máy của Thủ tướng Phúc đang rất cố gắng xây dựng Việt Nam như một đất nước sáng tạo, khởi nghiệp. Vì vậy, việc hợp tác với Hoa Kỳ có thể phát triển hướng sáng tạo và khởi nghiệp của Việt Nam, nên sẽ là một hướng đi hợp lý.

Tuy nhiên, bà cũng đồng tình rằng Việt Nam không nên kỳ vọng bất cứ thay đổi nào về dân chủ nhân quyền sau chuyến thăm này, vì ông Trump vốn đã không mặn mà chuyện nhân quyền.

Việt Nam hứa suốt mà vẫn đàn áp dân như vậy. Thậm chí càng ngày càng đàn áp dân mạnh hơn.
– Nhà hoạt động Lê Sơn

Cựu tù nhân lương tâm Paulus Lê Sơn nói với chúng tôi rằng, anh mong muốn Tổng thống Trump sẽ tạo áp lực để Việt Nam cải thiện tình hình nhân quyền hiện tại:

Mong muốn làm sao cho dân đỡ khổ, dân có tiếng nói và chính quyền phải nghe dân. Ở Việt Nam, dân nói chính quyền có nghe đâu, có chút nhân quyền nào đâu. Chính quyền phục vụ cho dân mà cuối cùng dân lại phục vụ chính quyền.

Anh Paulus Lê Sơn cho biết, mặc dù có mong muốn như vậy nhưng trong trường hợp Tổng thống Trump có gây áp lực về nhân quyền đi chăng nữa, thì Việt Nam cũng chỉ hứa suông là sẽ thực hiện như tiền lệ trước đây:

Việt Nam hứa nhiều rồi nhưng chẳng bao giờ thấy được như vậy. Không phải chỉ ông Trump mà có cả ông Bush, ông Obama, và bao nhiêu người nữa mà có được đâu. Hứa suốt mà vẫn đàn áp dân như vậy. Thậm chí càng ngày càng đàn áp dân mạnh hơn.

Ông Trump sẽ là vị Tổng thống Mỹ thứ 6 thăm Việt Nam. Sau khi nhậm chức một tháng, ông Trump đã gửi thư cho Chủ tịch nước Việt Nam vào ngày 23/2, khẳng định mong muốn thúc đẩy hợp tác với Hà Nội trong các lĩnh vực kinh tế- thương mại, các vấn đề khu vực và quốc tế.

CẢNH BÁO KHẨN: KẺ LẠ MẶT ĐỘT NHẬP NHÀ THỜ

From facebook: Nguyễn Ngọc Nam Phong‘s post.

 
 
Image may contain: 3 people, people sitting
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.
Image may contain: 5 people, people sitting
Image may contain: 2 people, people sitting and motorcycle
Nguyễn Ngọc Nam Phong added 5 new photos.Follow

 

CẢNH BÁO KHẨN: KẺ LẠ MẶT ĐỘT NHẬP NHÀ THỜ

Fb. Paul Nguyễn Minh Nhật

Người dân giáo xứ Đăng Cao, giáo phận Vinh vừa bắt được một kẻ lạ mặt xâm nhập nhà thờ, cắt và thay bóng điện mà không được phép của cha xứ. Thái độ của tên này rất bình thản khi bị vây lại và như là an ninh được đào tạo bài bản.

Trong cốp xe có tờ giấy với vần thơ nói xấu cha Nam, cha Thục
“…nếu hại dân phản đảng
Để chống phá cách mạng
Thì pháp luật không tha
Khi đó không còn cha
Mà là người phản động.”

Gã này không tỏ ra sợ hãi và nói quen cha này quen cha nọ cách lung tung. Khi thì nói ở Phú Yên khi nói ở Song Ngọc, Cẩm Trường…

Đây là lần thứ hai hắn đột nhập vào nhà xứ. Lợi dụng khi cha đi vắng nên hắn đến gây chuyện và nhằm uy hiếp tinh thần.

Người dân cho biết hắn là công an huyện Quỳnh Lưu. Và có vẻ là có ý khủng bố tinh thần cha Đinh Văn Minh.

Cha Đinh Văn Minh là linh mục giáo xứ Đăng Cao, lúc trước quản xứ Yên Hoà. Ngài thương giáo dân và thường lên tiếng đấu tranh cho quyền lợi của dân chúng. Cộng sản đã nhiều lần “khuyên” ngài đừng quan hệ với các linh mục khác và làm gì ủng hộ “bọn phản động” tức là những nhà đấu tranh cho dân chủ.

Mới đây giáo xứ Đăng Cao đã tập trung đòi không đóng các khoản phí và lệ phí làm tổn hại đến túi tiền của nhiều quan chức nên rất bị ghét.

Các linh mục giáo phận Vinh là những người can đảm đấu tranh chống cái ác cái xấu và do đó luôn bị đảng thù ghét và tìm đủ phương cách hãm hại.
Đây có thể là mưu hèn của an ninh vì khi bị bắt hắn được văn phòng huyện ủy Quỳnh Hồng bảo lãnh.

Xin cầu nguyện cho các ngài!

Thanh-thiếu niên bị đảng CSVN đầu độc như thế nào?

Thanh-thiếu niên bị đảng CSVN đầu độc như thế nào?

Phạm Trần (Danlambao) – Mỗi khi có Đại hội nhiệm kỳ của Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh, đội ngũ con cái cán bộ được gọi là “dự bị” của đảng cầm quyền thì chủ trương đầu độc tuổi trẻ Việt Nam lại hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết. Bằng chứng đã thể hiện trong Dự thảo Báo cáo Chính trị  của Ban Chấp hành Trung ương Đoàn khóa X đang được thăm dò ý kiến để chuẩn bị cho Đại hội Đoàn toàn quốc lần thứ XI tại Hà Nội vào giữa tháng 12/2017.
Tin của tổ chức này cho biết sẽ có khoảng 1.000 đại biểu, đại diện cho hơn 7 triệu Đoàn viên cả nước sẽ tham dự Đại hội để bầu Ban lãnh đạo nhiệm kỳ 2017-2022.
Nhưng với ngân khoản 551,505 tỉ đồng được nhà nước trao cho, như đã ghi trong dự án chi tiêu ngân sách năm 2016, tổ chức này đã làm được gì cho dân hay đó là khoản tiền được trả công làm tay sai cho đảng để họ thay thế lớp cha anh tiếp tục cầm quyền và hưởng bổng lộc?
Bị xua vào mù quáng
Vì vậy nhiệm vụ quan trọng nhất của Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh (TNCS), như đã được quy định trong Báo cáo Chính trị (BCCT) là phải rèn luyện đề ”Xứng đáng là đội dự bị tin cậy của Đảng Cộng sản Việt Nam”.
Nhưng lớp cha mẹ, anh em của đội ngũ “dự bị này” lại chính là lớp cán bộ, đảng viên có chức có quyền trong quá khứ và hiện nay nên công tác chuẩn bị hành trang cho con cháu được ngồi vào chỗ người đi trước theo cách cha truyền con nối chẳng phải là chủ trương độc tài và “lợi ích nhóm” của đảng hay sao?
Vì vậy không ai lạ khi thấy BCCT đã khẳng định đoàn viên: “Luôn tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng và con đường phát triển của đất nước, phát huy truyền thống cách mạng, thể hiện rõ lòng yêu nước, tinh thần tự hào dân tộc, có hành động thiết thực, cụ thể vì cộng đồng.”
Nhưng “cộng đồng” của dân hay của đảng? Trong vai trò nối gót của lớp thanh niên được gọi là “hạt giống đỏ” ưu tú của đảng trước đây và bây giờ, những người này không phải của dân. Vì dân không đẻ ra hạt giống đỏ để làm theo lệnh đảng chống lại cuộc đấu tranh chống Tàu cộng xâm lược Việt Nam trên mọi lĩnh vực của đồng bào yêu nước.
Bằng chứng đã có những đoàn thanh niên nam nữ mặc đồng phục xanh, nối tay nhau xếp hàng chống các cuộc biểu tình chống Tàu cộng tự phát của người dân ở Hà Nội và Sài Gòn từ 2007 đến 2012. Cũng lớp người trẻ làm con thiêu thân cho chế độ này đã từng ăn mặc phản cảm nhảy múa lố lăng trong điệu nhạc ngoại lai Tàu trước kỳ đài Lý Thái Tổ cạnh Hồ Gươm chống người dân truy niệm 74 chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã bỏ mình chống quân Tàu đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974, và 64 người lính Quân đội Nhân dân đã hy sinh chống quân Tàu ở Trường Sa năm 1988.
Cũng đội ngũ thanh niên, thiếu nữ phản động này còn cả gan tham gia chống những người biểu tình, vào mỗi tháng Hai hàng năm, truy điệu trên 40 ngàn chiến sĩ và đồng bào đã hy sinh trong cuộc chiến biên giới phía Bắc chống Tàu cộng xâm lược trong các năm 1979-1990.
Những hành động phản quốc này, ai cũng thấy đã làm nhục quốc thể và xúc phạm nặng nề đến vong linh các chiến sĩ và đồng bào, nhưng lãnh đạo đảng CSVN vì sợ Tàu nên dửng dưng và còn cho Công an và Công an đội lốt côn đồ đàn áp nhân dân yêu nước.
Vậy mà đội ngũ lãnh đạo đã bị đảng nắm đầu của TNCS vẫn không biết hổ thẹn để khoe đã hoàn thành các nhiệm vụ: “Giáo dục chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, tuyên truyền, học tập các Nghị quyết của Đảng, của Đoàn được triển khai với nhiều hình thức sáng tạo, như: học tập trực tuyến, thi trắc nghiệm, thi tự luận trên Internet, xây dựng phim ngắn, bản đồ tư duy tuyên truyền, phổ biến Nghị quyết. Các đợt sinh hoạt chính trị “Con đường cách mạng của thanh niên thời kỳ mới”, “Tự hào tiến bước dưới cờ Đảng”, “Tự hào tuổi trẻ thời đại Hồ Chí Minh”, “Nhớ về Bác lòng ta trong sáng hơn”Hội thi “Ánh sáng soi đường” đã thu hút đông đảo đoàn viên, thanh niên, sinh viên tham gia, được dư luận xã hội ghi nhận. Trong nhiệm kỳ, trên 30 triệu lượt cán bộ, đoàn viên, thanh niên được học tập, quán triệt nghị quyết của Đảng, của Đoàn và lý luận chính trị.”
Nhưng những “thành tích” quái đản này có gì mới hơn những điều họ đã được đảng nhồi sọ từ năm 2010 trong Bài học thứ nhất về “Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh là nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động của Đảng và của cách mạng Việt Nam”?
Các đoàn viên TNCS cũng phải học tại sao “Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ” ra đời năm 1991 đã khẳng định: “Đảng lấy chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động”.
Tài liệu của đảng bảo đám Thanh niên ngây thơ rằng: “Đây là kết luận rút ra từ kết quả tổng kết sâu sắc thực tiễn lịch sử của Đảng và của cách mạng Việt Nam trong suốt quá trình cách mạng từ khi thành lập Đảng đến nay. Đó là một quyết định có tầm lịch sử quan trọng thể hiện bước tiến trong tư duy lý luận của Đảng ta.”
Đảng CSVN lại nói dối Thanh niên rằng đến Đại hội đảng IX thì: “Đảng và nhân dân ta quyết tâm xây dựng đất nước Việt Nam theo con đường xã hội chủ nghĩa trên nền tảng của chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh”.
Từ ngày đảng CSVN ra đời năm 1930 đến nay, chưa hề bao giờ nhân dân được đảng hỏi xem có muốn theo Chủ nghĩa Cộng sản không cho nên bảo dân cũng quyết tâm với đảng là bịa đặt.
Do đó, Bài học cho rằng: “Vì vậy, việc nghiên cứu, học tập để nắm vững, biết vận dụng sáng tạo và phát triển chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh là nhiệm vụ và trách nhiệm hàng đầu của mỗi cán bộ, đoàn viên và thanh niên Việt Nam.”
Con ai du học?
Nhưng học tập và nghiên cứu thứ Chủ nghĩa đã bị nhân loại vứt vào sọt rác để làm gì trong hoàn cảnh Việt Nam ngày nay?
Đó là lý do đã có không ít cha mẹ, anh em và dòng họ của TNCS biết khôn ngoan “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” để tìm đường thoát thân cho con cái bằng con đường du học.
Báo chí Việt Nam đã cho biết: “Theo Nhóm công tác Giáo dục và Đào tạo thuộc Diễn đàn doanh nghiệp thường niên (VBF) 2015, Việt Nam hiện có hơn 110.000 học sinh du học với mức học phí từ 30.000 đến 40.000 USD mỗi năm, điều này đồng nghĩa người Việt mỗi năm đang “xuất khẩu” khoảng gần 3 tỷ USD để có được nền giáo dục quốc tế. Song, điều đáng nói là Việt Nam hoàn toàn có thể giữ được phần lớn số tiền này ở lại trong nước nếu biết thu hút doanh nghiệp nước ngoài đầu tư vào giáo dục.”
Những con số này đã tự trả lời cho thắc mắc “nếu xã hội Việt Nam tốt đẹp và Chủ nghĩa Mác-Lênin đem lại phồn thịnh và hạnh phúc cho dân thì tại sao Việt Nam phải gửi hàng trăm ngàn lao động trẻ ra nước ngoài kiếm sống và giúp gia đình?”
Trong khi đó, người dân cũng muốn biết tìm đâu ra tiền mà trên 100 ngàn than niên, thiếu nữ Việt Nam có thể du học với kinh phí mỗi năm bằng cả đời đi làm của một công nhân bình thường?
Lừa dối – biện bạch
Vậy thực tế đã nói gì về thiên đường Cộng sản và giấc mơ Việt Nam?
Người Việt Nam nào, kể cả đoàn viên TNCS, cũng biết tại sao nhân dân Nga và nhân dân các nước theo chủ nghĩa Mác-Lênin ở Đông Âu đã nhổ nước bọt vào Chủ nghĩa sát nhân này từ 1989 đến 1991. Những người dân yêu nước, có ao ước được sống tự do và dân chủ ở các quốc gia này đã anh dũng đứng lên lật đổ cường quyền và hoàn thành cuộc cách mạng không đổ máu để thoát gông cùm Cộng sản.
Nhưng thảm hại thay, nhân dân và Thanh niên Việt Nam đã không được phép tin như thế để vùng lên cởi trói mà phải tiếp tục cúi đầu chịu ách cai trị kìm kẹp của những người Cộng sản giáo điều, bảo thủ và hà khắc.
Đảng CSVN còn lừa dối Thanh niên khi họ giải thích về sự sụp đổ của Chủ nghĩa Cộng sản rằng: “Chế độ xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô và các nước Đông Âu sụp đổ do nhiều nguyên nhân mà nguyên nhân trực tiếp là Đảng Cộng sản phạm những sai lầm nghiêm trọng về đường lối chính trị, tư tưởng và tổ chức bắt đầu từ sự phản bội của người lãnh đạo chủ chốt; chủ nghĩa đế quốc can thiệp vừa tinh vi, vừa trắng trợn, thực hiện “diễn biến hòa bình” ở Liên Xô và các nước Đông Âu.”
Sau khi phát ngôn hoang đường để tự cứu như thế, Bài học của TNCS biện bạch rằng: “Sự đổ vỡ đó không có nghĩa là sự sụp đổ của học thuyết về chủ nghĩa xã hội, không phải là sự sụp đổ của phong trào xã hội chủ nghĩa thế giới, bởi vì hiện nay một số nước xã hội chủ nghĩa vẫn đang tiếp tục đứng vững và phát triển. Nghị quyết Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ VIII của Đảng đã chỉ rõ: “Lịch sử thế giới đang trải qua những bước quanh co, song loài người cuối cùng nhất định sẽ tiến tới chủ nghĩa xã hội vì đó là qui luật tiến hóa của lịch sử”. (Trích Bài học 3: “Đi lên CNXH, con đường mà Đảng và nhân dân ta đã lựa chọn”, ngày 28/01/2010)
Đó là luận điệu của những người mơ hoảng và hy vọng hão huyền để tự đánh lừa mình và lừa bịp những con người thông minh và tiến bộ Việt Nam.
Cả thế giới bây giờ chỉ còn lại 4 nước Cộng sản là Tàu, Cuba, Bắc Hàn và Việt Nam. Nhưng Cuba và Bắc Hàn vẫn đói nghèo và lạc hậu.
Riêng Trung cộng tự cởi trói từ thời Đặng Tiểu Bình 1977 để theo đuổi chủ trương cải cách được gọi là “Xã hội chủ nghĩa đặc sắc Trung Hoa”, nhưng đảng vẫn nắm quyền lãnh đạo toàn diện để đổi mới kinh tế nhưng không dân chủ hóa chế độ.
Việt Nam cũng bắt chước làm theo đàn anh Tàu cộng từ Đại hội đảng VI năm 1986 thời Tổng Bí thư đảng Nguyễn Văn Linh với chủ trương Đổi mới để thoát chết. Nhưng CSVN, dù thực tế đã làm kinh tế theo Tư bản nhưng lại trá hình rêu rao “theo định hướng Xã hội Chủ nghĩa” tối như mực tầu để tránh xấu hổ với Thế giới.
Cũng giống như Tàu cộng, đảng CSVN đã giải thích với đảng viên dù “đổi mới” nhưng không “đổi màu” và “hội nhập nhưng không hòa tan” để tiếp tục độc quyền quyền cai trị và kiểm soát dân y hệt như Bắc Kinh.
Vì vậy khi người CSVN rêu rao vô bằng cớ rằng “Lịch sử thế giới đang trải qua những bước quanh co, song loài người cuối cùng nhất định sẽ tiến tới chủ nghĩa xã hội vì đó là qui luật tiến hóa của lịch sử” thì TNCS hãy cố kiên nhẫn há miệng ra mà chờ sung rụng.
Lý do vì từ khi đảng viết như thế năm 1996 đến 2017 là 21 năm mà ngay ở Việt Nam đã có rất nhiều đảng viên cộng sản đã sổ toẹt vào Chủ nghĩa Cộng sản ngoại lai và lên án lãnh đạo đảng tiếp tục độc tài, thiển cận để hại dân hại nước.
Vậy Thanh niên Việt Nam đã học được gì ở đảng hay lãnh đạo CSVN đã tìm mọi cách để đổ thuốc độc vào miệng thanh niên?
27.10.2017

Nhân phẩm là gì?

From facebook:    Trần Bang‘s post.
Image may contain: 2 people, text
Trần Bang

Nhân phẩm là gì?
Nhân phẩm cách gọi khác của Phẩm giá con người ?!
Cái gốc làm nên phẩm giá con người là trung tín, là yêu kính Đấng tạo hóa, Đấng sinh thành; yêu thiên nhiên; yêu tha nhân,…, là tôn trọng Tự do nhân quyền, là trung thực làm theo sự phán bảo của thần công lý; là dám chống lại cái ác, cái bất công;…, là bảo vệ môi trường sống trong lành cho mình và cho mọi người.

Trithuc VN : “Cổ nhân giảng: “Làm người trước, làm việc sau”.
Nhân phẩm tốt là tài phú lớn nhất của một người.
Nó hình thành nên địa vị và thân phận của con người.
Nó cũng là bằng cấp cao nhất của mỗi người, là báu vật của đời người.

Nhân phẩm là bằng cấp cao nhất

Cổ nhân cho rằng, người không có nhân phẩm tốt, không có đức thì không thể làm nên việc gì, bởi vì đức chính là điều quan trọng nhất trong việc tu thân. Cổ nhân cũng giảng rằng: “Nhân phẩm là học vị cao nhất, người thực sự có tài và đức mới là nhân tài thực sự”.

Người xưa vô cùng coi trọng vị trí thống soái và tác dụng chủ đạo của đức đối với tài, đặt đức lên trên cùng nhất. Họ cho rằng, có tài chỉ là phụ, có đức mới là quan trọng, người có tài năng mà không có nhân phẩm tốt thì rất nguy hiểm, không nên chọn dùng.

Trong một đơn vị, một công ty, cho dù là có cách quản lý chặt chẽ đến đâu đi nữa, một khi phân công chức vị lớn cho người có nhân phẩm không tốt thì cũng giống như công ty ấy đang ẩn chứa một mối nguy họa.

Nếu như trong một công ty, một tổ chức có người mỗi ngày đều nghĩ cách chiếm lợi riêng cho mình thì người ấy đáng trọng dụng sao? Một người có năng lực lớn nhưng lại có nhân phẩm không tốt thì chẳng phải năng lực càng lớn thì càng phản tác dụng mạnh hay sao?

Cố tổng thống Mỹ Franklin D. Roosevelt (1882-1945) từng nói: “Người có học vấn mà không có phẩm đức, thì chẳng khác nào một kẻ ác. Người có đạo đức mà không có học vấn thì như một người nông cạn.”

Cổ nhân cũng giảng: “Vua có đạo đức thì mới có tôi tớ có đạo đức.” Cho nên, nhân phẩm là vô cùng quan trọng.

Đời người có thể không có học vị nhưng không thể không có học vấn, lại càng không thể không có nhân phẩm.

Nhân phẩm là học vị cao nhất, vừa có tài vừa có đức mới thực sự là người trí tuệ, là nhân tài chân chính.”
….
Nguồn : http://trithucvn.net/…/tong-thong-abraham-lincoln-nhan-pham…

Hãy hủy cáo buộc đối với sinh viên Phan Kim Khánh

RFA
2017-10-24           
 
Nhà hoạt động sinh viên Phan Kim Khánh.

Nhà hoạt động sinh viên Phan Kim Khánh.

 Courtesy of Phan Kim Khánh’s Facebook
 

‘Cần hủy cáo buộc đối với nhà hoạt động sinh viên Phan Kim Khánh và trả tự do ngay cho blogger này’ là kêu gọi mà tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch đưa ra vào ngày 24 tháng 10. Kêu gọi được đưa ra chỉ một hôm trước phiên xử anh này dự kiến diễn ra tại Tòa án Nhân dân tỉnh Thái Nguyên.

Human Rights Watch còn kêu gọi các nhà tài trợ cho Việt Nam và các lãnh đạo trong vùng cần có tuyên bố rõ ràng là sẽ có yêu cầu với Hà Nội phóng thích tất cả những tù chính trị trong nước trước khi diễn ra kỳ họp Thượng đỉnh Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương (APEC) sắp diễn ra vào tháng 11 tới đây ở Đà Nẵng.

Ông Brad Adams, giám đốc phân Ban Châu Á của Human Rights Watch, nêu rõ lại trong thông cáo báo chí đưa ra ngày 24 tháng 10 rằng tội danh ngụy tạo tuyên truyền chống nhà nước được Việt Nam thiết kế để dập tắt những tiếng nói ôn hòa phê bình chính quyền Việt Nam.

Ông này nói rõ Việt Nam cần hủy bỏ những điều luật như thế và chấm dứt đàn áp sinh viên cũng như những người dân chỉ vì họ nói lên những vấn nạn của đất nước trên mạng Internet.

Luật sư Hà Huy Sơn, người nhận bào chữa cho sinh viên Phan Kim Khánh, cũng đồng quan điểm với tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch trong vấn đề những điều luật bị cho là ngụy tạo của Việt Nam như lời của ông Brad Adams:

“Vào năm 2014, tại cuộc điều trần nhân quyền Việt Nam tại Geneva, tôi nói Việt Nam nên bỏ điều 79, 88 vì mơ hồ khó áp dụng. Thế nhưng trong Bộ Luật Hình sự mới họ vẫn giữ. Đối với ý kiến của HRW thì tôi cho có cơ sở của họ.”

Sinh viên Phan Kim Khánh bị bắt vào ngày 21 tháng 3 năm nay với cáo buộc ‘tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam’ theo điều 88 Bộ Luật Hình sự Việt Nam.

Đây là cáo buộc mà cơ quan chức năng Việt Nam từng buộc cho nhiều nhà đấu tranh trong nước như blogger Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, nhà hoạt động nữ Trần Thị Nga…

Đối với trường hợp sinh viên Phan Kim Khánh, khi cơ quan chức năng bắt giữ anh này, những bằng chứng được nêu ra là các bài viết trên mạng xã hội của Phan Kim Khánh phê phán chính quyền Hà Nội.

Theo cáo buộc của Cơ quan An Ninh Điều Tra thì từ năm 2015, sinh viên Phan Kim Khánh lập ra và điều hành hai blog có tên ‘Báo Tham Nhũng’ và ‘Tuần Việt Nam’. Ngoài ra anh này còn mở ba tài khoản Facebook và hai tài khoản Youtube.

NÓ-TÔI

NÓ-TÔI

Maria Đặng Thị Ánh Nga

Nó – gọt cái đầu trọc lóc, giang hồ, làm nghề đòi nợ mướn.  Cái mặt nó lấc cấc trông khó ưa hết biết!

Nó – chẳng chút gì dễ thương để tôi muốn tiếp cận.  Thỉnh thoảng nó tụ tập bè nhóm đến xóm tôi nghịch phá, đánh bài, chửi thề…  Gặp tôi nó cũng biết cúi đầu: “Em chào chị.”  Tôi gật, cười cho qua vì không ưa nó.  Và nhiều lần như thế…

…………..

Một buổi sáng, nó giật mình khi nghe tôi gọi “Ê nhóc, vào đây chị bảo.  Chị có cái này cho em uống thử.  Chị làm.  Ngon lắm!  Rượu chùm ruộc đó!”  Nó uống, tấm tắc khen: “Ngon thiệt đó chị!”…

Tôi – Nó cùng chia sẻ, chuyện trò…

Tôi biết được nó vào đời năm 17 tuổi, sau ngày ba nó mất để lại mẹ và nó.  Tính đến nay đã là hơn tám năm.  Nó và tụi bạn đã có khá nhiều bài học trường đời, khi vui có lúc buồn có.  Vào tù ra khám không còn chuyện lạ với nó.

Nó lên làm đại ca được ba năm sau ngày thằng bạn bị bắt giam trong tù.  Bây giờ tiếng tăm nó lên như cồn, nhắc cái tên nó ai cũng biết.  Người ta đồn máu nó lạnh, đâm chém người không gớm tay.

Có lần, Nó gãi gãi đầu buột miệng nói: “Chị à, nhiều người nói nhóc nên quay đầu lại.  Quay đầu là bờ.  Nói thiệt!  Nhóc đi một quãng đã quá dài hơn 8 năm.  Bây giờ ngoảnh lại, nhóc chẳng biết đâu là bến?  Đâu là bờ?  Chi bằng cứ thế mà đi thì hơn.”

Nó cũng dễ thương đấy chứ!  Đâu đến nỗi máu lạnh như giang hồ thường đồn đại.

Tôi bắt đầu thấy thương cho tuổi trẻ của nó.  Nếu cứ tiếp tục công việc này tương lai nó sẽ về đâu?  Mong manh quá!  Tôi tự hỏi mình có thể giúp gì cho nó?  Rồi quyết định quan tâm và tự cho phép mình len lỏi vào cuộc đời nó như một người đồng hành tinh thần.  Tôi muốn chứng minh cho nó thấy rằng trên hành trình của nó luôn có những bến đỗ để nó có thể dừng chân, nghỉ ngơi, và tìm ra lối đi mới, tốt hơn cho đời nó…

Một ngày nọ tôi rủ nó đi thăm Mẹ Suối Sao.  Nó vốn rất nhạy bén nên như đọc được ý định của tôi liền nói: “Nè, đừng nói là chị đang truyền giáo cho nhóc đấy nhé!”  Tôi cười xòa bảo: “Truyền giáo cho nhóc hả?  Chị không dám đâu.  Nhóc sành điệu thế ai dám truyền giáo cho nhóc!  Tại đi vào thăm Mẹ Suối Sao phải xuống một con dốc gắt lắm chị run tay chạy xe không nổi nên nhờ nhóc.  Phần thì chị cũng muốn rủ nhóc đi chơi cho biết nơi đó và biết Mẹ vậy thôi.  Không dám truyền giáo đâu nha!”  Nó không thích nhưng cũng không thể từ chối khi tôi lên tiếng nhờ vả.

Cứ thế, Tôi nhờ hoài.  Nó đi riết đâm ra quen thuộc.  Rồi thích hồi nào không hay.  Nó thấy bình an hơn trong tâm hồn…  Mỗi lần đến với Mẹ, tôi luôn là người mua hoa, nhang, nến.  Còn nó luôn là người thắp những nén hương.  Hương trầm bay lên nghi ngút xen lẫn với lòng thành kính và những ước nguyện của tôi – nó dâng lên Mẹ.  Tôi tín thác và ước mong Mẹ sẽ biến đổi nó…

Trời chiều.  Gió thổi hiu hắt.  Nó – Tôi đứng dưới chân Mẹ…  Chợt!  Nó bâng quơ nhìn những chòm mây lang thang lơ lửng rồi thở dài: “Dạo này đi đánh nhau, đâm chém, nhóc thấy nhát tay sao sao ấy.  Nhóc muốn thay đổi.  Nhóc muốn bỏ nghề.  Nhóc muốn sống thanh thản, an bình…  Nhưng nhóc sợ có những ân oán trong kiếp giang hồ mà nhóc không thể lường được.”

Tôi ghé tai nó bảo nhỏ: “Nhóc tự thắt những nút dây cho đời mình, tám năm nhiều quá rồi, rối tinh lên, không gỡ được.  Nhưng Nhóc đừng sợ, hãy can đảm và vững tin.  Chúa và Mẹ sẽ tháo gỡ hết cho nhóc.  Nhóc hãy dâng hết phiền muộn lên cho Chúa và Mẹ, và nghĩ rằng mọi biến cố xảy đến trong đời mình đều có ý nghĩa riêng của nó.”

Tôi thấy nó vui, hạnh phúc, và bình an hơn.  Cái hạnh phúc khi đón nhận được sự quan tâm, chân thành.  Cái hạnh phúc khi được biến đổi từ sâu thẳm trong tâm hồn.  Nó vui.  Tôi vui và hạnh phúc nhiều hơn nó… Vì thấy ước nguyện của mình đang dần thành hiện thực.

………….

Biết nó.  Tôi cũng nhận ra được nhiều giá trị của cuộc sống và học hỏi những điều hay từ nó.  Nó và nhóm bạn thương nhau lắm, luôn biết chia sẻ và đùm bọc lẫn nhau.  Có những đứa bạn đi bụi, không gia đình, không bà con… đều một tay thằng nhóc kiếm tiền nuôi cơm, và trả tiền phòng trọ cho chúng…

Sau những chiến lợi phẩm kiếm được chút huê hồng khi đòi nợ.  Nhóm bạn bè lại rủ nhau ăn uống, chia sẻ những câu chuyện vui buồn lẫn những khó khăn khi đi làm…  Thật tình bạn và thật cộng đồng!

Hành trình, Can đảm, Vững tin và Lựa chọn.  Nó trăn trở.  Vì phải hy sinh, vì phải dứt bỏ những gì đang là hiện tại.  Nó là Đại Ca.  Nó không thể trốn tránh trách nhiệm.  Ai sẽ là người hướng dẫn, nâng đỡ cho đám bạn lang thang của nó?  Nó ưu tư khắc khoải, nhưng rồi cũng chấp nhận lựa chọn và đánh đổi.  Nó trốn tránh bằng cách mua một chiếc xe lớn chở hàng.  Chạy tối ngày sáng đêm để không còn giờ liên hệ với bạn bè…  Thời gian đầu quả là nhiêu khê và khó khăn với nó.

Nó khắc khoải.  Tôi cũng băn khoăn không kém.  Tôi e sợ chính mình lại là một nút dây làm rối thêm cuộc sống hiện tại của nó.  Sẽ ra sao với đám nhóc bạn nó?  Chúng nó sẽ sống thế nào khi mất đại ca, khi không có ai nuôi ăn, trả tiền phòng trọ hằng tháng?  Vòng luẩn quẩn ấy cứ lập đi lập lại trong tâm trí tôi.  Xoa đôi tay nhẹ lên mặt, tôi mong những suy nghĩ tan biến.

………………

Gió nhẹ.  Đám lá Chàm chạm khẽ vào nhau xào xạc.  Tôi một mình đứng dưới chân Mẹ, thầm cảm tạ hồng ân mà Mẹ và Chúa đã cho tôi nên như khí cụ nhỏ.  Thầm cảm tạ vì Chúa và Mẹ đã gửi nó đến với tôi, để học hỏi những kinh nghiệm sống trong trường đời.  Thầm cảm tạ Chúa và Mẹ đã cho nó tìm ra bến đỗ an toàn nhất cho đời nó là biết dừng nơi Bến của Chúa và Mẹ….

Bất giác, có bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi.  “Sao chị đi một mình không rủ nhóc?”  Tôi lại cười xòa: “Tại bây giờ chị hết run tay….  Ồ, nhóc dạo này giỏi thiệt biết tự đến với Mẹ một mình ha!”…

……………..

Hôm nay, nghe đâu đó có tiếng chuông giáo đường vang vọng.  Tiếng dương cầm hòa với khúc thánh ca trầm bổng như tâm tư của nó “… Con quỳ đây dâng Chúa tiếng ca cảm tạ.  Chúa cho con người bạn đường giống như bạn đời…”   Nó quỳ gối chắp tay bên cạnh một nửa của mình.  Tôi không biết nó đang thưa gì với Chúa, nhưng chắc chắn rằng nó đang rất hạnh phúc.

Tôi mỉm cười nhìn nó trong lòng vui chi lạ!

Nó – bây giờ đã có tóc

Nó – bây giờ hết làm Đại Ca

Nó – bây giờ đã làm cha của đứa trẻ sắp chào đời.

Maria Đặng Thị Ánh Nga

From Langthangchieutim

Khi con cá tra cộng sản “tự gột rửa” sau 14 năm

Khi con cá tra cộng sản “tự gột rửa” sau 14 năm

Dân Đen (Danlambao) – Cuộc chiến tiền lẻ giữa các tài xế và trạm thu phí BOT của nhà cầm quyền cộng sản tại Việt Nam vẫn đang diễn ra sôi động với nhiều tình tiết hấp dẫn. Sau vụ “công phá” thành công trạm BOT Cai Lậy, nhiều kinh nghiệm cho cuộc chiến tiền lẻ đã được các tài xế áp dụng tại “chiến tuyến” BOT Trảng Bom, Biên Hòa. Vụ việc diễn ra trong nhiều ngày liên tiếp khiến trạm BOT Trảng Bom, Biên Hòa tê liệt và ngưng hoạt động cho đến nay.

Sự kiện này đã làm cho những con “cá tra” cộng sản tại Đồng Nai điên tiết vì hụt mất miếng ăn trong nhiều ngày. Điều đó đã khiến những kẻ cầm quyền lập mưu tính kế để triệt hạ hành động phản kháng hợp pháp của cánh tài xế. Thế là bộ sậu “cá tra” CS Đồng Nai đã gửi khoảng 20 giấy mời đến các tài xế với nội dung làm việc vì “có hành vi cản trở giao thông tại trạm thu phí quốc lộ 1A xã Trung Hòa, huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai”. Kẻ được giao nhiệm vụ ký giấy mời là thượng tá Võ Đình Thường, phó phòng CSGT đường bộ, đường sắt, côn an tỉnh Đồng Nai.

Từ mớ giấy mời vô pháp của Võ Đình Thường đã lộ ra “quy trình gột rửa” của một “con cá tra” từng đớp bẩn, nhũng nhiễu thu mãi lộ cánh tài xế. Đó là năm 2003, khi còn làm đội trưởng của trạm CSGT Suối Tre, Dầu Giây, “cá tra” Võ Đình Thường đã bị kỷ luật cách chức đội trưởng, đuổi khỏi ngành CSGT, cách chức bí thư chi bộ. Tuy nhiên sau 14 năm “tự gột rửa” nay “con cá tra” họ Võ lại xuất hiện với tư cách là phó phòng CSGT côn an tỉnh Đồng Nai. Vụ bóc mẽ này đã khiến “con cá tra” Võ Đình Thường tìm đến lều báo nhà sản để “tâm sự”: “tôi nghĩ sinh ra và lớn lên ai không có sai lầm nhưng vấn đề biết nhìn vào sai lầm ấy để sửa chữa, phấn đấu… Tôi đã nỗ lực nhưng người ta nhắc lại chuyện cũ làm tôi rất buồn, ảnh hưởng đến đời tư, gia đình”.

“Tâm tư” này của cá tra Thường rất đúng! Đúng cho tập đoàn cá tra Hồ Chí Minh kể từ ngày chúng cướp chính quyền và đảng cướp sạch thống trị đất nước. Tất cả những tên cộng sản đều sai lầm, đều “tự sửa chữa”, đều “phấn đấu” dưới sự bảo hộ của đảng mà không cần “bị” pháp luật xía vào để… “sửa chữa”.

Để “tự sửa chữa”, “tự phấn đấu”, con “cá tra” Võ Đình Thường quả là đã rất nỗ lực “tự gột rửa” bằng cách gả con gái của mình cho cháu của lãnh đạo Công ty Cường Thuận (chủ đầu tư trạm BOT Trảng Bom, Biên Hòa). Tuy nhiên “con cá tra” họ Võ cho rằng “pháp bất vị thân” nên việc xử lý cuộc chiến tiền lẻ tại BOT Trảng Bom “không có gì dính dáng đến gia đình cả”. Ấy vậy mà chả biết tại sao “trên mạng họ chĩa vào đời tư của tôi nên tôi rất buồn”.

“Nỗi buồn cá tra” phần nào vơi đi khi côn an tỉnh Đồng Nai chính thức phát đi thông báo vào ngày 22/10 giải thích việc “tự gột rửa” của Võ Đình Thường. Qua đó ban giám đốc côn an tỉnh Đồng Nai khẳng định: “việc thực hiện quy trình điều động, bổ nhiệm đối với đồng chí Võ Đình Thường đều có nghị quyết của ban thường vụ đảng ủy-ban giám đốc côn an tỉnh và thực hiện đúng quy trình của Bộ côn an về công tác cán bộ”

Như vậy là “quy trình tự gột rửa” của “con cá tra” Võ Đình Thường đã được đồng chí, đồng bọn trong đảng thừa nhận một cách tích cực. Có lẽ đây được xem là “quy trình” hoàn hảo nhất về ý thức “tự gột rửa” sau khi Nguyễn Phú Trọng phát ngôn gợi ý cho những đồng chí, đồng bọn, đồng đảng “đã nhúng tràm” thoát khỏi cái lò sắp nguội của đảng cộng sản.

Cụm từ “đúng quy trình” đã trở thành vũ khí lợi hại nhằm biện minh những việc làm sai trái của những kẻ cầm quyền cộng sản. Xả lũ thủy điện giết dân sau đó kêu gọi đóng góp chia sẻ “giúp dân vùng lũ”. Tự ý xây dựng, đặt các trạm BOT vô tội vạ sau đó thu phí cắt cổ. Kỷ luật, cách chức, đuổi khỏi ngành một kẻ nhũng nhiễu thu mãi lộ, sau đó lại bổ nhiệm chính kẻ đó trở thành phó phòng CSGT… tất cả đều nằm trong quy trình cướp sạch của đảng cộng sản.

24.10.2017

Dân Đen

danlambaovn.blogspot.com

Chủ nghĩa cộng sản là giấc mơ của vài người nhưng lại là ác mộng với toàn thể nhân loại

From facebook: Dang Tuong

Nước Đức – tư bản thắng cộng sản, thống nhất vào 3/10/1990 đổi tên thành cộng hoà liên bang Đức.

Dân số hơn 82 triệu người, tổng GDP 3.842 tỷ Usd xếp hạng 3 thế giới, GDP đầu người 41.267 Usd xếp hạng 20 thế giới.

Triều Tiên – chia đôi đất nước, 1 bên theo tư bản là Hàn Quốc, bên theo CNXH là CHDCND Triều Tiên.

Hàn Quốc có dân số hơn 50 triệu người, tổng GDP 1,85 nghìn tỷ Usd xếp hạng 13 thế giới, GDP đầu người 37.413 Usd xếp hạng 28 thế giới.

CHDCND Triều Tiên có dân số hơn 25 triệu người, tổng GDP 40 tỷ Usd, GDP đầu người 1.800 Usd, không xếp hạng.

Việt Nam – cộng sản thắng tư bản, thống nhất vào 30/4/1975, đặt tên là nước CHXHCN Việt Nam.

Dân số gần 95 triệu người, tổng GDP 200,493 tỷ Usd xếp hạng 48 thế giới, GDP đầu người 2.164 Usd xếp hạng 134 thế giới.

Những con số biết nói về sự khác biệt giữa tư bản và cộng sản. Tư bản thắng, nước Đức trở nên giàu mạnh; cộng sản thắng tạo nên một Việt Nam tụt hậu với phần còn lại của thế giới. Còn chia đôi đất nước, bên tư bản, bên cộng sản thì cùng xuất phát điểm, cùng dòng máu, cùng chung nguồn gốc nhưng Hàn Quốc lại vượt xa Triều Tiên về GDP bình quân đầu người đến hơn 20 lần.

Còn ông anh láng giềng của csVN , cho dù nền kinh tế đứng thứ 2 thế giới với 30.000 tỷ dollar nhưng với dân số gần 1,5 tỷ thì bình quân trên một đầu người chỉ hơn 2000 dollar một chút thôi

Chủ nghĩa cộng sản là giấc mơ của vài người nhưng lại là ác mộng với toàn thể nhân loại, hichic!