Câu Chuyện Thật trong Mùa GIÁNG SINH: 57 XU

 Câu Chuyện Thật trong Mùa GIÁNG SINH: 57 XU
Một cô bé đang đứng thổn thức bên cạnh một nhà thờ nhỏ sau khi đã chạy vòng vòng mà không vào được bên trong vì “nhà thờ chật cứng”. 

“Con không vào được lớp học Chủ Nhật” (Sunday School: lớp học mà nhà thờ thường mở vào ngày chủ nhật để dạy giáo lý và chữ cho trẻ em là chính nhà thờ), cô bé nức nở nói với vị linh mục vừa đi tới. Nhìn bộ dạng tiều tụy, nhếch nhác của cô bé, vị linh mục hiểu ngay ra nguyên do, và cầm tay cô bé dẫn vào trong, tìm cho cô một chỗ trong lớp học.

Đêm hôm đó, cô bé lên giường ngủ mà đầu chỉ nghĩ tới những đứa trẻ không có chỗ để thể hiện lòng tôn kính đối với Chúa. Khoảng 2 năm sau đó, cô bé đã chết trong một chung cư tồi tàn. Cha mẹ của cô bé gọi điện cho vị linh mục – người đã trở nên rất thân thiết với cô bé, đến để chủ trì buổi lễ tang.

Khi di chuyển thi hài của cô bé nghèo, người ta đã tìm thấy một chiếc ví rách nát và bẩn thỉu tựa như được moi ra từ đống rác, trong đó có 57 xu và một tờ giấy xé nham nhở viết trên đó vài dòng chữ nghoệch ngoạc của đứa trẻ: “Để giúp đỡ xây dựng một nhà thờ lớn hơn cho nhiều đứa trẻ có thể đến Lớp học ngày Chủ nhật”. Đó là kết quả trong 2 năm trời dành dụm với cả tấm lòng hy sinh không chút vụ lợi của cô bé. Khi đọc những dòng chữ này, vị linh mục đã không thể cầm được nước mắt.

Mang theo mảnh giấy và chiếc ví rách nát trong những buổi lễ, vị linh mục kể cho mọi người câu chuyện về tấm lòng hy sinh cao cả của đứa bé. Ông đã bỏ ra rất nhiều công sức để kêu gọi, quyên góp tiền xây dựng một nhà thờ rộng hơn. Nhưng câu chuyện này không chỉ dừng lại ở đó.

Một tờ báo có uy tín đăng câu chuyện về cô bé, và có một nhà kinh doanh bất động sản đã đọc được nó. Ông ta đề nghị nhượng bán cho nhà thờ một mảnh đất rộng, mà giá trị hồi đó lên tới nhiều ngàn đô la, với giá chỉ có… 57 xu. Các tín đồ đã tổ chức một đợt quyên góp quy mô rộng và lớn chưa từng có, chỉ chưa đầy 5 năm số tiền đã lên tới 250.000 đô la – một số tiền rất lớn thời bấy giờ (cách đây gần một thế kỷ). Tấm lòng nhân hậu cao cả của cô bé đã được đền đáp một cách xứng đáng.

Nếu có dịp qua thành phố Philadelphia, mời bạn ghé thăm Nhà thờ Temple Baptist (Nhà thờ Thánh rửa tội) với sức chứa 3.300 người; và trường đại học Temple, nơi mà hàng trăm sinh viên đang theo học. Và bạn cũng nên ghé thăm Bệnh viện Good Samaritan (Bệnh viện hội bác ái) cùng với Trường học ngày Chủ nhật, nơi dành cho hàng trăm đứa trẻ tham dự Lớp học ngày Chủ nhật, và sẽ không còn đứa trẻ nào trong vùng phải đứng bên ngoài vào ngày chủ nhật nữa.

Trong một căn phòng của toà nhà, bạn có thể tìm thấy một tấm hình với khuôn mặt dễ thương của cô bé gái, người với 57 xu và sự hy sinh của mình, đã làm nên một câu chuyện thần thoại.

Ngay bên cạnh đó, tấm hình của vị linh mục – Dr.Russell H.Conwell, tác giả của cuốn sách “Cánh đồng Kim cương”. 

Đó là một câu chuyện có thật, hoàn toàn thật, minh chứng cho những gì mà một tâm hồn cao thượng và tấm lòng hy sinh cao cả có thể làm được, chỉ với 57 xu. 

(Quickinspirations)
Phạm Minh

Nguồn: Ngọn nến nhỏ 

From LUCIE 1937

Tại sao ở Việt Nam có nhiều tiền mà vẫn muốn sang Mỹ để làm việc

From:   Giấc Mơ Mỹ

Có nhiều tiền bạn sẽ chọn làm vua ở Việt Nam hay định cư ở Mỹ

Không dùng những bài học tư tưởng chính trị để giáo dục người dân yêu nước; cũng không dùng súng ống và tay sai để cưỡng ép người dân yêu nước. Trái lại,…
TAPCHIHOAKY.INFO

Xem được mất của người như được mất của mình’ là đức hạnh cao thượng

Xem được mất của người như được mất của mình’ là đức hạnh cao thượng

Những người có đạo đức cao thượng thời xưa đều xem được mất của người như chính được mất của mình. Vô luận là trong phạm vi nhỏ như gia đình, bạn bè hay lớn hơn là một quốc gia, nếu ai ai cũng làm được điều đó thì dân giàu, nước mạnh mà thái bình yên vui.

“Khang Hy gia huấn” là tác phẩm giáo dục gia đình mà Khang Hy dùng để dạy dỗ các hoàng tử. Trong đó hàm chứa những lời răn đầy trí tuệ và đạo lý vô cùng sâu sắc.

Trong “Khang Hy gia huấn” có đoạn viết: “Trong đối nhân xử thế của mỗi người, nên biết khoan dung tha thứ. Khi thấy người khác đắc được thì nên cảm thấy vui vẻ. Khi thấy người khác bị mất mát thì nên cảm thông. Những điều này đều có lợi cho mình. Nếu ghen tức với thành công của người khác, vui vẻ trên thất bại của họ thì sao có thể có quan hệ với người? Cổ ngữ có câu: ‘Thấy người khác được thì giống như mình được, thấy người khác mất thì giống như bản thân mình mất, người mà trong tâm có ý niệm này thì Trời tất sẽ bảo hộ.”

Ý tứ của lời giáo huấn này chính là: Một người khi đối nhân xử thế, lúc nào cũng nên giữ lòng khoan dung, nhường nhịn. Thấy người khác có chuyện vui, vừa ý đẹp lòng thì nên cảm thấy vui vẻ, mừng cho họ. Khi người khác gặp phải những chuyện không vừa ý thì nên cảm thông, đồng cảm với họ và giúp đỡ họ. Cái tâm này lúc nào cũng có ích cho bản thân mình.

Nếu một người luôn ghen tị với thành công của người khác, vui vẻ khi thấy thất bại của họ thì làm sao có thể sống cùng mọi người được? Làm như vậy tuy rằng có thể không gây tổn hại đến người khác, nhưng trước tiên nó khiến cho đạo đức của chính bản thân mình trở nên bại hoại. Người xưa cũng nói: “Thấy người khác đắc được thì giống như thấy chính mình đắc được. Thấy người khác mất mát thì giống như chính mình mất mát.” Những người biết suy nghĩ như thế này nhất định sẽ được trời cao ban phúc, phù hộ.

Hoàng đế Khang Hy được mệnh danh là một vị hoàng đế vĩ đại của Trung Hoa. Ông lên ngôi năm 8 tuổi, tại vị suốt 61 năm, ông đã xây dựng được rất nhiều thành tựu to lớn. Những lời trong gia huấn được xem là sự tổng kết cuộc đời của chính ông, đây cũng là lời nhắc nhở đối với Hoàng đế tương lai.

Là Hoàng đế của một đất nước, nắm trong tay tứ hải, đất đai bãi bờ và hoàng cung. Hoàng đế Khang Hy hy vọng hy vọng người dân trong thiên hạ đều hạnh phúc, sung túc. Bởi vì dân yếu hay mạnh quyết định sự mạnh yếu của đất nước. Dân nghèo thì nước yếu, dân giàu thì nước mạnh. Cho nên, khi người dân có việc vui, đương nhiên người làm vua cũng nên vui vẻ, khi dân chúng gặp phải tai họa, sống trong khổ cực, đương nhiên vua cũng sẽ lo buồn, cảm thông với người dân, cố gắng tìm cách giúp người dân vượt qua khó khăn, có vậy lòng dân và đất nước mới ổn định được. Đây chẳng phải là điều có ích nhất đối với người làm Hoàng đế hay sao?

Ngược lại, nếu làm Hoàng đế mà luôn đi ngược lại ý dân, ghen ghét khi dân chúng có việc mừng, vui sướng trên những mất mát của họ thì e là sớm muộn người dân cũng sẽ vùng lên. Đây không chỉ là thất bại về đức hạnh của bậc quân vương mà còn làm đất nước hỗn loạn, quả thật rất đáng sợ. Vì vậy, nếu các vị Hoàng đế luôn có thể vui với niềm vui của dân, buồn với nỗi khổ của họ thì lẽ nào trời cao lại không bảo vệ vị Hoàng đế tốt như vậy chứ?

Mặc dù gia huấn này là những lời để giáo dục các Hoàng tử, nhưng cũng có tác dụng tối với các đại thần trong triều. Bởi vì trước khi trở thành Hoàng đế, các Hoàng tử và đại thần đều có nhiệm vụ an dân phò quốc. Giữa các triều thần khó mà tránh được tranh chấp, ghen ghét lẫn nhau, thậm chí là xung đột với nhau.

Nếu có thể hành động theo gia huấn, thì sẽ xóa bỏ được lòng đố kỵ, người được cũng như ta được, người mất thì cũng như ta mất. Đối xử chân thành với người khác ắt sẽ có nhiều bạn bè, dần dần tâm lý tranh đấu cũng sẽ mất đi. Điều này rất có ích cho việc tu thân dưỡng tính. Hơn nữa tâm lý làm tổn hại lẫn nhau giữa các triều thần cũng sẽ được giảm xuống mức thấp nhất, thậm chí hoàn toàn không còn.

Khi chúng ta có thể xem điểm mạnh của người khác là thế mạnh của mình, những gì chúng ta thể hiện ra đều là khen ngợi ưu điểm của người khác, sẽ không có ai ghét điều này, mà ngược lại sẽ cảm thấy người này vô cùng rộng lượng, có thể đảm đương trọng trách. Đây chẳng phải là để xây dựng nên một triều đình chính trực ngay thẳng, yêu người như chính mình sao? Vì nước vì dân, đây quả thật là một việc vô cùng tốt. Những người làm theo gia huấn này cũng nhất định sẽ nhận được tình yêu thương của trời cao.

Là một người dân bình thường không quyền thế không tài sản mà nói, gia huấn này thật sự là phương hướng đối nhân xử thế, là liều thuốc cứu thế an dân. Tục ngữ có câu: “Thêm một người bạn thêm một con đường, thêm một kẻ thù thêm một ngõ cụt.” Bạn bè từ đâu đến, kẻ thù từ đâu ra? Nói chung đều xuất phát từ lòng phân biệt của chúng ta với họ quá mạnh mẽ, cố chấp, đặt nặng cái tôi, khiến bạn thì ít mà thù thì nhiều.

Nếu một người có thể bỏ qua thành kiến, bỏ qua cái tôi, vui với niềm vui của người khác, xem điểm mạnh của họ như điểm mạnh của mình, nhìn nguy nan của họ cũng như nguy nan của chính bản thân, như vậy thì trong lòng ắt có thần linh phù trợ, giống như cổ nhân thường giảng: “Thiên đạo vô thân, thường dữ thiện nhân” (đạo của trời không phân biệt thân thích, thường đứng về phía người lương thiện). Quy luật của thiên đạo là yêu thích người lương thiện, khi chúng ta phù hợp với quy luật của thiên đạo, bỏ qua cái tôi, bao dung ưu khuyết điểm của người khác, đây chẳng phải là cách tốt nhất để được thần linh phù hộ sao?

Đạo gia giảng rằng: “Thiên nhân hợp nhất” (Trời và người hòa làm một), khi lòng chúng ta đến gần với đạo, phù hợp với lẽ trời, luân lý làm người và đặc tính của vũ trụ, thì chúng ta thật sự nhận được lợi ích. Ngọn nguồn của đạo đức tốt đẹp xuất phát từ tấm lòng rộng mở, ý nghĩa của gia huấn này rất sâu xa, khiến nhiều người phải suy ngẫm, tỉnh ngộ. Khi chúng ta mở rộng tấm lòng để đối xử với mọi sự mọi vật, xem niềm vui của trời đất như niềm vui của mình, lo buồn vì nỗi lo của trời đất thì khoảng cách của chúng ta đến với đạo cũng không còn xa nữa.

An Hòa (dịch và t/h)

DÂN CHỦ THEO NGHĨA CỐT LÕI

From: Thư Hiên Vũ
 

DÂN CHỦ THEO NGHĨA CỐT LÕI

Vladimir Nabokov – Phạm Thị Hoài dịch
December 22, 2017

Năm 2017, chính quyền Việt Nam đã kết án 5 nhà bất đồng chính kiến tổng cộng 37 năm tù và 16 năm quản chế, trong đó có hai phụ nữ và hai thanh niên còn rất trẻ:

29.6.2017 – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, 1979, Khánh Hòa, 10 năm tù

25.7.2017 – Trần Thị Nga, 1977, Hà Nam, 9 năm tù, 5 năm quản chế

18.9.2017 – Nguyễn Văn Oai, 1981, Nghệ An, 5 năm tù, 4 năm quản chế

25.10.2017 – Phan Kim Khánh, 1993, Thái Nguyên, 6 năm tù, 4 năm quản chế BLHS.

27.11.2017 – Nguyễn Văn Hóa, 1995, Hà Tĩnh, 7 năm tù, 3 năm quản chế

và bắt 15 người khác:

02.3.2017 – Nguyễn Văn Điển, 1983, Hà Nội

02.3.2017 – Vũ Quang Thuận, 1966, Hà Nội

17.3.2017 – Bùi Hiếu Võ, 1962, Sài Gòn

15.5.2017 – Hoàng Đức Bình, Nghệ An

01.7.2017 – Trần Hoàng Phúc, 1994, Hà Nội

24.7.2017 – Lê Đình Lượng, 1965, Nghệ An

30.7.2017 – Nguyễn Trung Tôn, 1972, Thanh Hóa

30.7.2017 – Trương Minh Đức, 1960, Sài Gòn

30.7.2017 – Phạm Văn Trội, 1972, Hà Nội

30.7.2017 – Nguyễn Bắc Truyển, 1968, Sài Gòn

04.8.2017 – Nguyễn Trung Trực, 1974, Quảng Bình

01.9.2017 – Nguyễn Văn Túc, 1964, Thái Bình

27.9.2017 – Nguyễn Viết Dũng, 1986, Nghệ An

05.10.2017 – Đào Quang Thực, 1960, Hòa Bình

17.10.2017 – Trần Thị Xuân, 1976, Hà Tĩnh

Song Việt Nam không cô đơn trong chuyên chế mà đứng cùng hàng ngũ với 51 quốc gia khác, chiếm một phần ba dân số thế giới, dẫn đầu bởi một siêu cường mới, với mô hình tư bản độc tài châu Á đầy quyến rũ made in China, trong khi mô hình dân chủ phương Tây chỉ còn hiện diện đầy đủ ở 19 nước, với không đầy 5% dân số thế giới. Hoa Kỳ, biểu tượng của mô hình ấy, năm 2016 đã rơi xuống hạng dân chủ khiếm khuyết, theo bảng xếp hạng nổi tiếng của The Economist. Dân chủ có còn đủ hấp dẫn?

Tôi dịch bài sau đây như một khích lệ cho bản thân. Nguyên là phát biểu trong một buổi thảo luận ngày 6 tháng Hai 1942 tại Wellesley College, nơi ông là giảng viên Văn học Nga khi một lần nữa lưu vong, từ châu Âu sang Mỹ, Vladimir Nabokov nói về dân chủ, khi nền độc tài nâu của Hitler đã thanh toán gần hết châu Âu và đang đọ sức với nền độc tài đỏ của Stalin.

Người dịch

Một học giả nọ ở một nước nọ sau một biến động xã hội nọ, khi chính thức được hỏi, ông thấy chế độ mới thế nào, đã trả lời: “Thấy ngạc nhiên”. Một con người bình thường ắt ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng trí óc của riêng mình là một thứ có thể và buộc phải quốc hữu hóa và phân phối bởi chính quyền, và đó là toàn bộ những gì có thể nói về các chế độ độc tài hiện đại. Chúng tự thân đã quá xấu xí và ù lì và kinh tởm để có thể khêu gợi một điều gì ngoài sự khinh bỉ. Nhưng có một ngạc nhiên kiểu khác khi ta thử định nghĩa, trạng huống bình thường của sự vật chính xác là thế nào. Dân chủ hóa ra là định nghĩa tốt nhất, và điều đó khiến ta sửng sốt không khác gì Monsieur Jourdain của Molière khi biết mình nói bằng văn xuôi.

Nghịch lý xán lạn của dân chủ nằm ở chỗ, nó nhấn mạnh quyền lực của chung tất cả và sự bình quyền phổ quát, nhưng mặt khác, chính cá nhân lại thụ hưởng lợi ích đặc biệt và riêng biệt của mình từ đó. Về mặt đạo đức, mọi thành viên của chế độ dân chủ đều bình đẳng; về mặt tinh thần, mỗi người đều có quyền khác với hàng xóm của mình tùy thích; và nhìn tổng thể, có lẽ khi nói đến “dân chủ”, thực ra ta không nghĩ đến một tổ chức, một chính quyền hay một cộng đồng, mà nghĩ đến sự cân bằng tinh tế giữa một bên là những đặc quyền vô hạn của mỗi cá nhân và bên kia là các quyền bình đẳng triệt để của mọi người.

Cuộc sống là trạng huống của điều hòa – và vì lẽ đó tôi cho rằng tinh thần của dân chủ là trạng thái tự nhiên nhất của nhân quần. Đây chính là chỗ rắc rối cho những ai tìm cách thể hiện dân chủ bằng cờ quạt và khẩu hiệu để chống lại cờ quạt và khẩu hiệu của những tín điều chính trị ghê tởm. Bởi dân chủ thực ra không phải là một hiện tượng chính trị – vì thế không có gì là lạ khi những người có thiện chí bảo vệ dân chủ lúng túng khi bước vào đẳng cấp của kẻ thù dân chủ để đối mặt. Tín điều chủng tộc của Đức có thể tuyệt đối đê tiện và tởm lợm, nhưng về mặt chính trị thì nó vận hành hoàn hảo, và cách tốt nhất để đập lại nó về mặt chính trị may ra là hét chói ráy một cách khá bất lực, rằng chế độ dân chủ này hay nọ cũng hoàn hảo về mặt chính trị đấy thôi; nhưng làm như vậy là hạ thấp trạng thái dân chủ của chúng ta bằng việc sử dụng những thuật ngữ mà những não trạng man khai có thể hiểu được.

Dân chủ theo nghĩa cốt lõi không phải là chính trị hay đảng phái cầm quyền hay một thứ gì đó tương tự. Bất chấp những hình thức khác nhau của chính quyền ở từng nước, một nhà dân chủ Nga thời đã qua, và một nhà dân chủ Mỹ hay Anh có thể hoàn toàn dễ dàng tương hợp trên một nền tảng tự nhiên tương đồng – cái nền tảng quá đương nhiên với những người dân chủ, tới mức nó gần như vuột khỏi tầm định nghĩa.

Dân chủ là nhân tính ở thể tốt đẹp nhất, không phải vì chúng ta ngẫu nhiên cho rằng một nền cộng hòa thì tốt hơn một ông vua và một ông vua thì tốt hơn một số không và một số không thì tốt hơn một nhà độc tài, mà bởi nó là trạng thái tự nhiên của mỗi người, kể từ khi trí óc con người biết ý thức không chỉ về thế giới mà về chính mình.

Về mặt đạo đức, dân chủ là bất khả chiến bại. Về mặt thể chất, súng bên nào tốt hơn, bên đó thắng. Niềm tin và lòng tự hào thì hai bên đều có thừa. Niềm tin của chúng ta và lòng tự hào của chúng ta là một dạng hoàn toàn khác, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì với một kẻ thù chỉ tin vào đổ máu và chỉ kiêu hãnh về dòng máu của bản thân. Linh cẩu tin vào xác chết, – nói với chúng về sự sống là vô ích, – và một cơn bão tuyết truyền đơn đổ vào Đức không hiệu quả bằng một chút tuyết rơi thật ở Nga!

Phạm Thị Hoài dịch
_______________________________________

Nguồn: Dịch từ bản tiếng Anh, in trong Wellesley Magazine, số ra ngày 26 tháng Tư 1942, tr. 212, là Phụ lục 3 trong cuốn The Tender Friendship and the Charm of Perfect Accord: Nabokov and His Father của Gavriel Shapiro, tr. 263-264, University of Michigan Press, 2014.

Trong vở hài kịch của Molière, nhân vật chính, nhà tư sản Jourdain khao khát gia nhập giới quý tộc, thuê một gia sư để dạy cách ăn nói quý phái. Khi giúp Monsieur Jourdain thảo thư tình cho một góa phụ hầu tước, gia sư hỏi, ông muốn thư viết bằng thơ hay bằng văn xuôi. Monsieur Jourdain không hiểu. Gia sư giải thích, thơ là có vần điệu, văn xuôi thì như ông vẫn nói hàng ngày. Monsieur Jourdain ngỡ ngàng reo lên: “Trời ơi! Tôi nói bằng văn xuôi! Thế mà tôi không biết là mình nói được bằng văn xuôi!”
Trong Chiến tranh Sô-Đức, sau những chiến thắng chớp nhoáng mùa Hè 1941, quân đội Đức Quốc xã bắt đầu sa lầy trong mùa Đông băng giá của nước Nga. Thời tiết khắc nghiệt ở Nga góp phần đáng kể trong thảm bại của Đức tại Liên Sô.

Image may contain: 1 person, closeup and text

Những bà mẹ VN- Tản mạn cuối năm ..

Hoa Kim Ngo shared Lâm Mạnh Di‘s post.
 
 
Image may contain: 1 person, text

Lâm Mạnh Di is feeling loved.Follow

 

Những bà mẹ VN- Tản mạn cuối năm ..

Khi cuốn sách “Những mảnh đời sau song sắt” vừa chào đời, thì vài ngày sau tôi đã có trong tay. Rồi vài người bạn cũng gửi tặng, nhìn sách nằm đó nhưng chưa có tâm trạng để đọc. Vì tác giả Phạm Thanh Nghiên, mà tôi yêu thương hay gọi là con nhóc, đang đau đớn triền miên trong khi bị bầu hành.

Tôi lúc đó cũng lo lắm, vì chính mình cũng có lần khuyên Nghiên nên có con, vừa khuyên lại vừa run. Vì nhóc đã 40 rồi, người lại ốm đau luôn, sinh con nhỡ có bề gì thì …

Trong suốt thời gian khi Tôm chưa chào đời, những lúc quặn đau, Nghiên nhắn tin cho tôi, kể mấy tháng trời ngủ không được, những cơn đau đến độ phải la khóc.. Cứ nhận được tin như vậy, tôi cũng chẳng có thần trí nào để đọc…

Bây giờ thì yên tâm rồi, như một phép lạ mà đến bây giờ tôi vẫn còn như mơ, Tôm chào đời bình thường như bao nhiêu cháu bé khác, ông bà ta gọi nôm na là mẹ tròn con vuông ..

Thế là bây giờ yên tâm mà đọc cuốn truyện đầu tay của con nhóc..

Tôi đã từng kinh sợ đến hãi hùng khi đọc cuốn truyện “One Day in the Life of Ivan Denisovich” (của văn hào Aleksandr Solzhenitsyn) .. Nhà tù CSVN qua ngòi bút của Nghiên công bằng mà nói, nó không thể nào dã man bằng nhà tù của tên đồ tể Stalin, nơi mà cái lạnh buốt xương của vùng tây bá lợi á, kèm theo cái đói triền miên, và qua năm tháng đã biến ngay những người tù kiên cường nhất cũng trở thành con thú vật không còn lý trí. Họ chỉ còn một nguyện ước, làm thế nào mà được chết càng mau càng tốt …

CSVN thật ra chẳng nhân đạo gì hơn Stalin, nhưng thời đại này nhờ có ánh sáng Internet, và chúng cũng ngửa tay xin tiền khắp mọi nơi, nên chúng không dám tạo ra được những nhà tù kinh hoàng như thời Stalin, thời Mao..

Nhà tù CSVN tuy không giết người với cái đói cái lạnh như nhà tù Stalin, nhưng nó cũng giết người theo kiểu của chúng: kiểu lưu manh.

Như nữ tù tên Luân, theo lời tả của Nghiên, là “một cô gái quê mùa, hiền lành chân thật”, chỉ vì cái nghèo mà phải cùng chồng làm nghề vận chuyển heroin, rồi cả hai cùng bị bắt, để lại đứa con mọn vài tuổi cho nhà chồng nuôi..

Một hôm bị đi hỏi cung, những tên điều tra viên hứa hẹn đủ thứ, nào là Luân có con mọn, mới phạm tội lần đầu, nếu khẩn trương nhận tội thì sẽ được đảng và nhà nước khoan hồng, mau ra tù để gặp con.. Sau đó, chúng đưa Luân một tờ giấy trắng tinh bảo ký vào đó. Luân không biết chữ, chỉ biết viết mỗi tên của mình, đồng thời cũng là chữ ký. Luân ngây thơ, tin người nên ký vào mà không do dự ..

Và chính Luân đã ký vào bản án tử của mình … Không biết họ đã điền và viết gì vào tờ giấy trắng có chữ ký của Luân mà Luân sau đó đã bị xử bắn… Đây đúng là sự nhân đạo của đảng và nhà nước VN..

Đọc truyện của Nghiên, ta luôn tìm được bóng dáng người mẹ hiền từ, quê mùa nhưng rất nặng tình với gia đình hàng xóm, luôn yêu thương đùm bọc che chở cho con gái thân yêu của mình. Như mẹ của Nghiên, như mẹ của Quỳnh, theo tôi nghĩ họ không được học nhiều, họ cũng chẳng cần biết chủ nghĩa CS, tư bản là gì. Nhưng họ có một con tim yêu người và yêu sự công bằng.

Vì nếu không có những bà mẹ như thế, có lẽ Nghiên cũng chẳng dám toạ kháng trong nhà với biểu ngữ “HS TS là của VN, phản đối công hàm bán nước PVĐ”, để phải lãnh bản án 4 năm tù.

Và nếu không có những bà mẹ như thế có lẽ Quỳnh cũng không thể nào nói được “Mẹ ơi, nếu làm lại từ đầu con vẫn làm như thế” … Làm như thế nên Quỳnh đã phải chịu bản án 10 năm, 10 năm trong ngục tù CS và phải xa cách mẹ già con mọn…

Cuối năm, tự nhiên tôi nghĩ về những bà mẹ đáng kính trọng này. Tôi biết, khi nhìn Nghiên, nhìn Quỳnh bị chúng bắt đem đi, chắc chắn họ đau đớn lắm, nhưng tôi tin, họ sẽ không rơi nước mắt, họ sẽ không oán trách mà luôn hãnh diện với những gi người con gái thân yêu của mình đã đấu tranh trong cô đơn cho một VN tươi đẹp và nhân bản..

Chúng ta còn hy vọng đất nước không thể mất, vì quê hương yêu dấu này luôn có những người MẸ như thế !❤️❤️❤️

Vũ Nhôm tung tài liệu mật ….

Vũ Nhôm tung tài liệu mật ….

Vũ “Nhôm” một trùm giang hồ bất động sản khét tiếng Đà Nẵng đã ôm trọn không dưới 500 triệu USD bỏ trốn ra nước ngoài. Ông ta còn mang theo mình cả một loat tài liệu chứng cớ tội tham nhũng của dàn lãnh đạo, công an chính quyền Hà Nội. Đặc biệt là 5 hồ sơ mật mà ông Vũ nhôm “dọa” tung lên internet tố cáo dàn lãnh đạo công an tham nhũng.

Được biết ông Vũ “Nhôm” đang trên đường trốn sang nước ngoài. Có nhiều giả thiết cho rằng ông Vũ Nhôm đã chạy sang Lào, từ đó tới Thái Lan và bay sang Singapore rồi quá cảnh tới một quốc gia phương tây, rất có thể là Mỹ.

Những tài liệu cho thấy sự tham gia làm ăn kinh tế của bộ công an đang lạm dụng quyền hành để tham nhũng.

Theo một nhà quan sát có tên là Lê Mạnh Sơn, tất cả những bài báo kết tội ông Đinh La Thăng và Nguyễn Xuân Anh tham nhũng chỉ là động thái dọn đường dư luận để từng bước loại những thành phần làm lộ bí mật của Bộ Công An. Vì không thể gọi là tham nhũng khi các công ty này đều nằm dưới sự kiểm soát của Bộ Công An và Đinh La Thăng hay Nguyễn Xuân Anh, Phan Anh Vũ cũng chỉ làm việc dưới sự điều khiển của các trung tá và tướng tá ( thay mặt BCA).

Nếu đánh tham nhũng thì phải đánh cả BCA, chấm dứt việc BCA tham dự vào hoạt động kinh tế, thâu nhóm BĐS và tham gia góp cổ phần vào các doanh nghiệp. Yêu cầu BCA trả lại thị trường cạnh tranh tự do cho các doanh nghiệp tư nhân, cũng như yêu cầu các cơ quan báo chí không được viết bài ca ngợi và Dương Hằng Nga chống tham nhũng của các công ty do ông Phan Anh Vũ đại diện vì việc này không có thật.

Đất vàng, đất công, doanh nghiệp phát triển mạnh đều bị BCA thâu tóm và nguồn lợi tài chính đó đương nhiên đổ về Bộ Công An nhưng doanh thu và lợi nhuận có được kê khai rõ ràng không hay lại những chiêu trò và được sự góp mặt ủng hộ của cục thuế để số tiền đó chảy vào túi các công Thứ trưởng, bộ trưởng, thượng tướng và trung tướng..?

Tất cả các công văn dưới đây là chỉ thị rõ ràng yêu cầu các cơ quan ban ngành liên quan giao đất cho Công ty cổ phần Nova Bắc Nam 79 sử dụng mà ông Vũ là đại diện tư cách pháp nhân..

Công văn số 915/ BCA-B11-B61 ngày 15/5/2015 do thượng tướng Trần Việt Tân ký;

Công văn số 1352/ BCA- B11 ngày 6/6/2016 do trung tướng Bùi Văn Thành ký gửi trực tiếp cho ông Đinh La Thăng ;

Công văn số: “1490/ BCA- BC-B11-B61 do phó Tổng cục trưởng Phan Hữu Tuấn ký gửi thứ trưởng Trần Việt Tân23/6/2015,

Công văn số 2127/ B11-B61 gửi ông Nguyễn Hữu Tín phó CT UBND Tp Hồ Chí Minh do ông trung tướng Phan Hữu Tuấn ký ngày 26/3/2015

Công văn số 91/BCA-VK7 gửi ông Nguyễn Xuân Anh do trung tướng Trần VIệt Tân ký ngày 17/7/2016

Tất cả các công văn đều viết rõ: “ Công ty CP Nova Bắc Nam 79, công ty bình phong của tổng cục 5 Bộ Công An”.

http://vietbf.com/forum/showthread.php?t=1124020

Image may contain: 1 person
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.

Ai mới thực sự khủng bố?

 

Ai mới thực sự khủng bố?

Vụ án khủng bố đã khép lại sau 2 ngày xét xử vội vã. Tuy nhiên, cách tường thuật sự kiện của vụ án có thể nói rất quen thuộc trong hầu hết các vụ án chính trị, bởi chứng cứ không thuyết phục và không xác thực, nên hành vi của các bị cáo đa phần bị suy đoán theo hướng có tội. Đây là căn bệnh thâm niên của nền tư pháp cộng sản.

Mặt khác, mọi bản án dành cho bất kỳ hành vi nào bị truy tố liên quan đến an ninh quốc gia đều có câu quen thuộc như sau: “Theo quy định, tội phạm Khủng bố nhằm chống chính quyền nhân dân có cấu thành hình thức, xét về hành vi các bị cáo trao đổi, bàn bạc, lên kế hoạch khủng bố đã đủ cấu thành tội phạm.” Có nghĩa là chưa làm gì, chỉ mới nói ra đủ bị xem là phạm tội.

Điều đáng chú ý trong tường thuật của báo chí là hầu hết các bị cáo đều không thừa nhận hành vi bị suy diễn của mình trước tòa. Như vậy, vụ án này có dấu hiệu quy chụp tội danh khủng bố và tạo dựng chứng cứ buộc tội? Thiếu chứng cứ nên toàn bộ lập luận của bản án chỉ tìm cách gán ghép các bị cáo vào nhóm chính trị của Đào Minh Quân mà thôi.

Một bản án quá nặng dựa trên những chứng cứ sơ sài cho thấy chế độ này ngày càng có khuynh hướng gia tăng khủng bố chính công dân mình.

TTO – Ngày 27-12, Tòa án Nhân dân TP.HCM đã tuyên án đối với các bị cáo trong nhóm khủng bố tại sân bay Tân Sơn Nhất và đốt kho xe vi phạm của công an TP Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai.
TUOITRE.VN

HỌC THEO GƯƠNG GIA ĐÌNH THÁNH GIA

HỌC THEO GƯƠNG GIA ĐÌNH THÁNH GIA

“Cười người hôm trước hôm sau người cười”, đây là câu truyền miệng đến với nhân gian mà ở nước nào cũng có, nghĩa là chúng ta đừng có cười chê ai hết bởi hôm trước ta người người thì đến mai người cười lại.   Vâng, thưa nhất là những gì xẩy ra ngay trong gia đình, trong họ hàng của chúng ta.   Thường chúng ta thích chê bai người, nói hành nói xấu người bởi vì chúng ta thiếu tự tin ở chính mình nên đâm ra ghen ghét và tìm cách hạ người ta xuống bằng cách truyền miệng nhau để bêu xấu người mình ghen ghét, có phải?.

Thường con người chúng ta thích sống mầu mè, chuộng vẻ bề ngoài để mọi người thấy rõ tầng lớp đứng trong xã hội của mình như giầu có trong kinh doanh, giầu có trong bằng cấp và giầu có trong sự may mắn mà có được.   Nhưng có mấy ai tỏ ra khiêm nhường trước mặt người đời đâu mà lại không tự khoe về chính mình cùng gia đình mình.   Hay không đủ thì mời mọi người đến để khoe của cải mình mua sắm thật ngay trong nhà để được người ta tấm tắc khen lấy khen để vì mình giầu có thật chớ không phải đứng dựa xe thiên hạ hay vào nhà thiên hạ mà chụp hình rồi bảo là xe và nhà là của mình sắm, có phải?.

Thường con người chúng ta không làm điều gì hay sống theo gương của gia đình Thánh Gia, là một gia đình Thánh thiện, toàn mỹ và luôn kính trọng lẫn nhau; không một ai dẫm chân lên ai hay đi ngược lại với vai vế trong gia đình như trong miền nam chúng ta thấy có rất nhiều người phận làm em nhưng vì giầu có thì lại chễm chệ gọi anh chị của mình là mày xưng tao cách tỉnh bơ như cả nhà cho phép?.   Bởi khi giầu có con người ta đổi từ đen thành trắng, từ trắng thành đen có nghĩa họ đi lột da cho trắng để che đi cái gốc gác nghèo hèn của mình ngày xưa thân ái, có phải?.

Chúng ta có nhớ rằng ngày xửa ngày xưa khi Thiên Chúa có hứa với cha ông chúng ta rằng Người sẽ không luận phạt con cái người bị ngập lụt suốt 40 ngày đêm như trước nữa nhưng thiên tai ở nhiều nơi vẫn cứ còn tiếp diễn từng năm, từng năm là vì sao? Vì có thể, có thể thôi là dân ngày xưa còn ít hơn bây giờ thì quá nhiều.    Và cũng có thể dân ít thì phạm tội ít, dân nhiều thì phạm tội nhiều nên Chúa nổi giận và nói cho cùng thì ai hiểu được Thiên Chúa hay nói trúng được ý Chúa, có phải?.

Thiên Chúa Người luôn yêu thương con người mà Người đã tác tạo ra hình ảnh giống Người nên Người đã cho Chúa Con Giêsu giáng trần để sưởi ấm cho toàn thể nhân loại con người chúng ta … Thấy và hiểu rằng sự giầu có ở trần gian chẳng là gì cả nhưng ơn Cứu Độ của Ngài mới là tất cả và là thiết yếu cho từng con người của chúng ta.    Hẳn ai cũng thấy rằng gia đình Thánh Gia là một gia đình rất ư là nghèo chẳng có gì cả, nhưng cả ba Đấng đều rất hạnh phúc vì sao? Thưa vì ba Đấng đã sống cách tốt đẹp, chu toàn trách nhiệm cùng bổn phận trong gia đình nhỏ bé, chấp nhận tất cả thử thách trong cuộc đời mà Thiên Chúa trao ban trong khả năng, trong thân xác của người phàm, có phải?.

Nên lạy Thiên Chúa là Thiên Chúa càn khôn! Xin thương giúp gia đình của tất cả chúng con cũng cố gắng sống cách tốt đẹp theo gương của ba Đấng để đẹp lòng Chúa và đẹp lòng người.   Tránh cho chúng con sống soi mói, tò mò, nói hành nói xấu người khác rồi thêm mắm thêm muối để mang lại đau khổ cho người mình nói xấu đó … Mà sống chú trọng vào linh hồn sống đời của mình cùng chia sẻ trong gia đình; cho những người khó nghèo với những cảnh đời đau khổ, gánh chịu khác nhau như bị bệnh lạ, bệnh nan y, bệnh AIDS, v.v… Chúng con toàn khắp thế gian cúc cung, bái lạy và hát khen mừng Chúa Giáng Sinh ra đời; Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa.   Amen.

Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

27 tháng 12, 2017

Vụ Vũ Nhôm: Cuộc bán tháo trước ngày bỏ trốn, thu về hàng trăm tỷ

Tăng Bui
vietnamnet.vn

 · 

 

10 000 cán bộ chiến sĩ được nuôi bằng thuế Dân đóng, ăn rồi chỉ có nghe ngóng tình hình xã hội sao lại để Vũ nhôm qua mặt như chốn núi rừng, bán cổ phiếu ôm tiền lặn mất tăm vậy nhỉ.

Doanh nghiệp sở hữu dự án đất vàng tại Sài Gòn cho biết sẽ sớm tiến hành họp để tiến hành bãi nhiễm Phan Văn Anh Vũ (Vũ Nhôm) sau khi cổ đông lớn thoái vốn…
 
VIETNAMNET.VN
 

Thêm một blogger bị cấm xuất cảnh

Thêm một blogger bị cấm xuất cảnh

 


CTV Danlambao – Vào chiều 26/12, blogger Vũ Sỹ Hoàng (sinh năm 1984, ngụ Sài Gòn) đã bị nhà cầm quyền cộng sản ngăn cấm xuất cảnh khi anh đang làm thủ tục xuất cảnh sang Hoa Kỳ tại sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất.

Theo anh Hoàng cho biết thì anh bị tịch thu passport và được đưa vào một phòng riêng để làm việc với một số nhân viên an ninh sân bay.  Khi anh chất vấn lý do bị cấm xuất cảnh thì những nhân viên này nói: “Họ chỉ làm theo lệnh của Cục Quản lý xuất nhập cảnh, Bộ Công an”.
Được biết, anh Hoàng đi Hoa Kỳ theo diện đoàn tụ gia đình. Cả gia đình anh đã đến định cư tại Hoa Kỳ từ năm 2009. 
Trao đổi cùng CTV Danlambao, anh Hoàng cho biết, có thể vì anh tham gia trong các hoạt động xã hội, cổ vũ dân chủ – nhân quyền, tranh đấu cho môi sinh, chủ quyền biển đảo nên bị nhà cầm quyền “trả thù” bằng cách ngăn cấm anh đoàn tụ cùng với gia đình. 

Chúa đã bỏ người Việt?

 

Chúa đã bỏ người Việt?

 
 
Nguyễn Xuân Nghĩa (Danlambao) – (Cảm nghĩ ngày Noel) 
Xã hội Việt Nam đang trong thời đại loạn. Các định giá đạo đức xã hội và nhân cách công dân bị đảo ngược. Trong loại xã hội này những người sống tử tế, có lương tri luôn gặp những tai bay vạ gió, gánh chịu bất công. Bạn có nguy cơ biến thành nạn nhân khi tham gia giao thông, dù bạn thuộc lầu làu luật giao thông. Phải nằm viện, bạn cũng có nguy bị cắt oan nội tạng hay một phần cơ thể, bị tiền mất, tật mang dù trước cổng bệnh viện nào cũng có khẩu hiệu “lương y như từ mẫu”. Ngay trong một bữa tiệc vui, bạn cũng có thể bị đâm chết dù bạn không say.
Nếu bạn là thương gia, là nhà sản xuất, phải hùn vốn kinh doanh hay kết hợp cùng đối tác làm ra một sản phẩm có ích cho xã hội bạn cũng có nguy cơ bị đối tác phản bội, bị các Thông tư, Chỉ thị, Quyết định của bộ, ngành, cục… làm bạn phá sản, đi ăn mày, thậm chí ra trước vành móng ngựa. Ở pháp đình bạn có thể từ bị hại thành bị can, tội nhẹ thành tội nặng nếu cái văn bản phán quyết của thẩm phán do cô thư ký trong sở Nội chính gõ trước khi mở tòa cả tháng, hoặc thuê nhầm luật sư tố cáo thân chủ. Bạn sinh hạ được một đứa con kháu khỉnh, thông minh… bạn lo ngay ngáy khi phải gửi cháu đến nhà trẻ với những bữa ăn gây nôn mửa, ỉa chảy, co giật; bạn phải ủy thác con bạn cho các bà, các cô ” bảo mẫu như hổ báo” và bạn không thể yên lòng khi cùng cháu ra đường, hoặc ngay ở trong nhà vì cháu có xác suất là nạn nhân của các vụ buôn người, cướp mổ nội tạng… Bạn đến tuổi yêu đương, quen được một đối tượng bạn cho là lý tưởng, bạn vẫn có nguy cơ bị đánh thuốc mê, mất hết tư trang, tiền bạc thậm chí cả tính mạng sau khi đã hiến thân…
Ai đã gây ra thảm họa này?
Một câu chúc AN LÀNH nhân ngày lễ trong một xã hội như vậy có gì đó thật trục trặc, thật xã giao và thật mỉa mai…
Trịnh Công Sơn vơ đũa cả nắm khi 50 năm trước ông than khóc: “Chúa đã bỏ loài người…”. Không đúng! Một ngàn lần không đúng! Chúa không bỏ người Mỹ, người Đức, người Nhật, người Hàn… Chúa chỉ bỏ những kẻ vô đạo, những kẻ a dua cộng sản, những người cam chịu ách cai trị của cộng sản mà không dám làm gì!