Tác giả Mỹ: ‘Có một sự kiểm duyệt kỳ dị ở Việt Nam’

Tác giả Mỹ: ‘Có một sự kiểm duyệt kỳ dị ở Việt Nam’

Bởi   AdminTD

Thomas Bass, tác giả “The Spy Who Loved Us” và “Censorship in Vietnam: Brave New World”. Courtesy photo

Những chỉ trích của tướng Võ Nguyên Giáp đối với dự án khai thác bauxite của Trung Quốc và tình yêu nước Mỹ của điệp viên Cộng sản Phạm Xuân Ẩn bị cắt bỏ hoàn toàn khỏi một cuốn sách của một nhà văn Mỹ, qua sự kiểm duyệt của chính quyền Việt Nam.

Cả tướng Giáp và ông Ẩn đều chỉ trích Đảng Cộng Sản, theo nhà văn Thomas Bass – hiện là giáo sư Báo Chí và Văn Chương Anh tại Đại học Albany, New York; và những điều đó đều biến mất khỏi tác phẩm của ông (“The Spy Who Loved Us” – Người Điệp Viên Yêu Chúng Ta) khi nó được dịch sang tiếng Việt và xuất bản ở trong nước dưới cái tên “Điệp viên Z21 – Kẻ thù tuyệt vời của nước Mỹ.”

Đây là cuốn sách thứ 2 trong 3 cuốn về Việt Nam của nhà văn chuyên viết về văn hóa và lịch sử. “The Spy Who Loved Us” được xuất bản năm 2009 bằng tiếng Anh và 5 năm sau được ra mắt trong nước, bằng tiếng Việt, với tựa đề “Điệp viên Z21 – Kẻ thù tuyệt vời của nước Mỹ.”

Sự méo mó của phiên bản tiếng Việt về điệp viên Phạm Xuân Ẩn so với nguyên bản tiếng Anh đã khiến tác giả tìm hiểu và viết thêm một cuốn sách khác: “Censorship in Vietnam: Brave New World” (Kiểm duyệt ở Việt Nam: Thế giới can đảm mới).

Tướng Giáp cũng biến mất

Hãy bắt đầu với “The Spy Who Loved Us”. Đầu những năm 1990, nhà văn Bass gặp người điệp viên Phạm Xuân Ẩn, nổi tiếng với vỏ bọc một phóng viên của tạp chí Time trong thời gian chiến tranh Việt Nam, nhiều lần trong suốt thập kỷ ‘90 cho đến những năm 2000.

Trong những lần nói chuyện riêng tại nhà ông Ẩn ở thành phố HCM có cảnh sát túc trực bên ngoài, ông Ẩn cho nhà văn người Mỹ biết ông được đọc 2 bức thư của tướng Giáp viết trước khi mất để phản đối vụ khai thác mỏ bauxite của Trung Quốc ở Tây Nguyên.

“Tướng Giáp gần như biến mất (khỏi cuốn sách). Ông ấy không được sủng ái vì có thể ông ấy được cho là quá thân phương Tây và có quan điểm chống lại khai thác bauxite của Trung Quốc và bởi vì ông ấy chỉ trích Đảng Cộng Sản. Nên vào thời điểm ông ấy qua đời, ông bị coi là ‘political hot potato (vấn đề chính trị gây tranh cãi) theo cách nói của người Mỹ.” Theo lời Giáo sư Bass.

Những phần ông Ẩn, người bị nằm dưới sự theo dõi của chính phủ Việt Nam trong thời gian gặp gỡ ông Bass và nhiều vị khách nước ngoài khác tới thăm, đưa ra quan điểm về Đảng Cộng sản và tham nhũng cũng bị cắt bỏ khỏi cuốn sách.

“Phạm Xuân Ẩn chỉ trích nặng nề Trung Quốc và vai trò của họ trong nền văn hóa Việt Nam. Tất cả những cái đó biến mất khỏi cuốn sách. Và tất nhiên bất cứ chỉ trích nào đối với Đảng Cộng sản đều bị kiểm duyệt trực tiếp. Và những thảo luận của ông về ý định đưa dân chủ hay bất cứ dạng quyền lực chính trị nào vào Việt Nam cũng bị trực tiếp cắt bỏ.” Vẫn theo lời tác giả Thomas Bass.

“Ẩn không được phép yêu nước Mỹ”

Mặc dù hoạt động tình báo cho chính phủ Cộng sản Bắc Việt nhưng Phạm Xuân Ẩn lại “cởi mở với văn hóa Mỹ và đề cao sự tự do của nền dân chủ Mỹ,” theo nhà văn Bass, người mất 10 năm để viết về ông Ẩn trong cuốn “Người điệp viên yêu chúng ta.”

Ông Bass phân tích: “Phạm Xuân Ẩn không được phép yêu nước Mỹ. Ông ấy không được phép ngưỡng mộ nước Mỹ hay tôn trọng nước Mỹ theo bất cứ cách nào. Tất cả những cái đó bị cắt bỏ. Cắt hết.”

Phạm Xuân Ẩn, người được coi là một trong những điệp viên giỏi nhất trong lịch sử thế giới, theo lời của giáo sư Bass, được đào tạo đầu tiên bởi điệp viên người Mỹ lừng danh, Edward Lansdale, và sau đó theo học tại một trường ở California nên ông ấy “rất yêu văn hóa Mỹ.”

Đó là lý do vì sao Thomas Bass đặt tên cho cuốn sách là “Người điệp viên yêu chúng ta,” và “chúng ta” ở đây là Mỹ.

Sau khi chiến tranh kết thúc vào năm 1975, ông Ẩn đã rất hy vọng được chuyển sang Mỹ sinh sống nhưng bị Bộ Chính trị ngăn cản. Đó là phần bị kiểm duyệt trong một cuốn sách khác về Phạm Xuân Ẩn do Larry Berman, một giáo sư người Mỹ của Đại học tiểu bang Georgia, viết.

Theo những tài liệu của WikiLeaks, cuốn sách của Berman có tên “Perfect Spy” (Điệp viên hoàn hảo) cũng bị kiểm duyệt gắt gao và quyết định có nên xuất bản cuốn sách của Berman hay không đã lên đến tận Thủ tướng chính phủ. Nhưng ông Berman phủ nhận điều đó, theo giáo sư Bass.

Theo ông Bass, những nỗ lực kiểm duyệt này “nhằm làm bình thường hóa hình ảnh ông Phạm Xuân Ẩn.”

“Có những nỗ lực để loại bỏ sự hài hước dí dỏm trong ông ấy, loại bỏ tình yêu nước Mỹ của ông ấy hay công việc làm báo của ông ấy. Những nỗ lực nhằm loại bỏ tất cả những điều đó để làm cho ông ấy trở thành một đảng viên Cộng sản tốt mà thực tế ông ấy chưa bao giờ là vậy.”

Nhưng nhà văn Bảo Ninh đã nhận ra những kiểm duyệt trong cuốn sách của ông Bass xuất bản ở Việt Nam. “Bảo Ninh biết chính xác đoạn nào đã bị can thiệp,” ông Bass nói.

Kiểm duyệt ‘kỳ dị’

Kiểm duyệt đang trở nên tệ hại hơn ở Việt Nam, theo giáo sư Bass. Ông cho rằng điều này đang làm hủy hoại nền văn hóa Việt Nam bởi nó “làm thụt lùi lịch sử và thời gian.”

Sự kiểm duyệt ở Việt Nam thật là “kỳ dị” khi chính quyền kiểm duyệt tất cả mọi thứ, ông Bass nói.

Sau khi phiên bản tiếng Việt cuốn sách của ông ra mắt với cái tên “Điệp viên Z21 – Kẻ thù tuyệt vời của nước Mỹ,” một cái tên mà ông nói “không biết họ lấy đâu ra và dường như Z21 là bí danh của ông Ẩn,” giáo sư Bass quyết định quay về Việt Nam để tìm gặp những người đã “kiểm duyệt” sách của ông và tìm hiểu quá trình kiểm duyệt ở Việt Nam diễn ra như thế nào và tại sao phải mất đến 5 năm để biên dịch cuốn sách của ông.

Cuốn sách của ông bị cắt đến hơn 400 đoạn và nhiều cái tên đã biến mất khỏi cuốn sách, trong đó nhà báo Bùi Tín, hiện đang sinh sống ở Paris, Pháp, đã hoàn toàn không còn trong đó nữa.

Nhã Nam và Hồng Đức là hai công ty chịu trách nhiệm xuất bản cuốn sách này.

VOA đã không nhận được phản hồi yêu cầu bình luận về việc kiểm duyệt cuốn sách của giáo sư Bass trong quá trình xuất bản.

Nhã Nam là một nhà xuất bản độc lập và trong con mắt của tác giả Bass là “tốt” nhưng vì “họ hoạt động trong nền văn hóa Việt Nam nên không có lựa chọn nào khác là phải kiểm duyệt sách.”

Hình bìa tác phẩm “Censorship in Vietnam: Brave New World” của giáo sư Thomas Bass. Ảnh: VOA

“Ông Thomas Bass là một nạn nhân tại vì ông đã bị kiểm duyệt khá nhiều với những cuốn sách của ông in ở Việt Nam. Khi người ta cắt gọn bản thảo thì ông không còn nhận ra cuốn sách của mình nữa.” Đó là nhận định của Tiến sỹ và nhà báo độc độc lập Phạm Chí Dũng, một trong 5 người mà ông Bass gặp gỡ và đưa những nhận định của họ vào cuốn sách thứ 3 của ông về kiểm duyệt ở Việt Nam ra mắt năm 2017 với tên “Censorship in Vietnam: Brave New World” (Kiểm duyệt ở Việt Nam: Thế giới can đảm mới)

Sau khi tìm hiểu để viết cuốn sách “Kiểm duyệt ở Việt Nam”, giáo sư Bass nhận thấy “Việt Nam có một mạng lưới chỉ để làm những công việc kiểm duyệt” nhưng ông “không thể biết có bao nhiêu người đã tham gia kiểm duyệt cuốn sách” của mình.

Nhà văn Phạm Thị Hoài, người giúp giáo sư Bass xuất bản phiên bản tiếng Việt không bị kiểm duyệt của cuốn “Người điệp viên yêu chúng ta” bên ngoài Việt Nam qua mạng internet, cho rằng cuốn sách thứ 3 của ông là “chân dung truyền thần sinh động về bộ mặt kiểm duyệt ở Việt Nam” và nó “thật đến mức khó chịu.”

Nhà văn bị cấm xuất bản ở Việt Nam và đang sinh sống ở Berlin, Đức, cho rằng cuốn sách này “bao quát hiện tượng kiểm duyệt, phác họa cấu trúc và các hình thái của kiểm duyệt, tìm hiểu bối cảnh của kiểm duyệt và miêu tả chi tiết kiểm duyệt diễn ra như thế nào.

“Vấn đề kiểm duyệt ở Việt Nam đã tồn tại từ rất lâu và đó là một vết hằn của chế độ, đặc biệt là chế độ độc tài, chế độ một đảng. Việc này cho tới nay không những không giảm đi mà lại còn có chiều hướng gia tăng.” Nhận định của ông Phạm Chí Dũng.

Chế độ kiểm duyệt đã ăn sâu vào bản chất của chế độ này và gần đây còn có một hiện tượng đáng lo nữa là không những kiểm duyệt hệ thống báo chí quốc doanh và văn học nghệ thuật quốc doanh mà chính quyền còn lấn sang kiểm duyệt đối với các nhà mạng của nước ngoài có hoạt động ở Việt Nam, theo nhà báo Phạm Chí Dũng.

Giáo sư Bass nhận định “Việt Nam thực chất đã hủy nền văn hóa của họ và hạn chế rất lớn đến sức tưởng tượng và tiềm năng văn hóa thông qua sự kiểm duyệt. Tôi nghĩ nó ảnh hưởng tệ hại tới nền văn hóa Việt Nam.”

Có bao nhiêu người trên thế giới đang chú ý đến sự kiểm duyệt. Nó là một vấn đề đang trở nên nghiêm trọng. Nó là một vấn đề đối với bất kỳ nền văn hóa nào và khu vực nào trên thế giới.

Giáo sư Bass hy vọng cuốn sách về “Kiểm duyệt ở Việt Nam” sẽ là một chút đóng góp của ông vào việc lưu tâm đến mọi người rằng “kiểm duyệt” là một lực lượng nguy hiểm không chỉ ở Việt Nam mà còn trên toàn thế giới.

Bạn Không Phải Yêu Nước Mỹ, Nước Úc hay Quốc Gia Bạn Đang Sống…

 Van Pham‘s post.
 
 
Image may contain: 1 person, closeup
Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people and text
Image may contain: one or more people and people standing
+2

Van Pham added 6 new photos.

 

Đảng CSVN luôn mồm rêu rao, ra rả suốt bao thập niên qua. :”Yêu Nước là yêu chủ nghĩa Xã hội”.

Thực chất, những lời tuyên truyền bịp bợm, xảo trá của những người CS chỉ lôi kéo được những kẻ cuồng tín vì quyền lợi và lừa bịp người dân quê ít học, thiếu hiểu biết.

Gần 5000 năm dựng nước và giữ nước. Tổ tiên, ông bà chúng ta có bao giờ kêu gọi hãy yêu chế độ là yêu nước không? Nhưng biết bao conngười đã chết vì quêhương trong suốt chiều dài lịch sử ấy. Để ngày nay giang sơn gấm vóc dần dần bị đảng CSVN bán đứng cho Tàu…

Bạn chẳng cần tuyên bố tôi yêu nước Việt. Nhưng hãy hành động cứu lấy quê hương, kẻo đảng CSVN sẽ bán đứng cho Tàu trong nay mai. Trong đó có ông bà, cha mẹ, vợ con, bạn hữu của bạn. Đó mới thực là lòng Yêu Nước…
****************

Bạn Không Phải Yêu Nước Mỹ, Nước Úc hay Quốc Gia Bạn Đang Sống…

A. Bạn đến nước Mỹ, Úc…. vì bất cứ một lý do nào đó. Tỵ nạn CS. Vượt biên. HO. Đoàn tụ gia đình. Anh chị em bảo lãnh vv…và vv…và ngay cả giả chồng giả vợ nữa, bạn đều được nước Mỹ đối xử nhân đạo và hào phóng với bạn. Đúng không? Nhưng bạn không cần phải yêu nước Mỹ hay Úc….

B. Sống ở nước Mỹ, Úc…. bạn được giúp đỡ theo nhu cầu: Cần nhà, bạn có housing. Đau ốm, sinh nở bạn được nhà thương trị liệu. Cần thức ăn bạn có foodstamp. Nếu bạn có con nhỏ mà không đi làm được thì mỗi tháng, ngoài food stamps, bạn còn được nhận một số tiền gọi là Welfare. (nhiều người gọi là tiền phước thiện.) Tiền này tuy không nhiều nhưng cộng với housing và những sự trợ giúp quan trọng khác, giúp bạn đủ sống trong giai đoạn cần thiết để vượt qua những khó khăn (ở đây, người viết không nói đến trường hợp những người không bao giờ đi làm, hay đi làm thì chỉ lấy tiền mặt và nhiều chục năm dài sống bằng welfare.).

Nếu nhà bạn có cha mẹ già đau yếu hay chẳng may có người tàn tật, chính phủ sẽ trả tiền cho người đến săn sóc, tắm rửa nấu ăn, mỗi ngày ít nhất là 4 giờ hay nhiều hơn, tùy tình trạng. Mỗi tháng nếu bạn không có tiền trả tiền điện, tiền heat, bạn sẽ được giúp trả. Bạn hay con cái bạn cần học thì được đến trường, không có tiền đóng học phí, nước Mỹ đóng cho bạn và còn cho thêm tiền bạn mua sách vở, tiêu xài từng học kỳ. Và ngay cả khi chết, nếu không có tiền lo hậu sự, chính phủ Mỹ cũng giúp bạn chu toàn. Đúng không? Nhưng bạn không cần phải yêu nước Mỹ.

C. Tại Việt Nam bạn ở nhà với cha mẹ, lúc còn bé và nếu cha mẹ bạn khá giả, bạn mới được học hành, chu cấp đầy đủ. Nếu cha mẹ nghèo, bạn không được đi học mà còn phải đi làm để góp vào với gia đình mà sống. Đúng không? Nhưng khi bạn vào nước Mỹ rồi thì dù bạn chưa đóng góp được chút gì cho sự hưng thịnh của nước Mỹ, bạn cũng vẫn được hưởng mọi dịch vụ và phúc lợi, công bằng như mọi người công dân Mỹ đã từng đóng góp mà người viết đã nói ở phần trên. Đúng không? Nhưng bạn không cần phải yêu nước Mỹ.

D. Bạn có biết những khoản tiền đó từ đâu mà có không? Là từ những người đến đây trước bạn, họ ý thức được lòng nhân đạo và sự hào phóng của những người đến trước họ, đã giúp họ cơ hội để họ được là họ hôm nay và họ tri ân bằng cách làm việc không lãnh lương chui, họ sẵn sàng và vui vẻ đóng thuế để góp công xây dựng nước Mỹ được giàu mạnh, cho nước Mỹ có đủ ngân khoản mà tiếp tục giữ được truyền thống tốt đẹp này để lúc bạn đến, chính phủ Mỹ sẽ chu cấp cho bạn và cho gia đình bạn. Đúng không? Nhưng bạn không cần phải yêu nước Mỹ.

E. Khi bạn đi làm, dù bất cứ hãng xưởng nào và bất cứ tiểu bang nào trên toàn quốc, tùy theo khả năng, chuyên môn và nhu cầu công việc, không kể màu da, tiếng nói, bạn được lãnh lương như đồng nghiệp và được đối xử công bằng như đồng nghiệp. Nếu bạn bị bức hiếp, bạn được pháp luật che chở để lấy lại công bằng cho bạn. Không có tiền trả luật sư, bạn được quan toà chỉ định luật sư bào chữa miễn phí. Và ngay cả những tội phạm đang bị giam cầm cũng được luật pháp Mỹ che chở. Như thế, nước Mỹ tốt đẹp và tình người cao cả quá. Đúng không? Nhưng bạn không phải yêu nước Mỹ.

G. Còn nhiều chuyện khác nữa cho lợi ích của bạn nhưng người viết chỉ kể ra đây những điều căn bản cần thiết. Qua những điều vừa kể ra, bạn có đồng ý với tôi là không nhiều nơi trên thế giới, chính quyền lại đối xử với người nhập cư tốt như nước Mỹ và bạn đã may mắn được nhập cư vào Mỹ và sống trên nước Mỹ. Đúng không? Nhưng bạn không cần phải yêu nước Mỹ.

H. Người viết nhắc nhiều lần câu: “Nhưng bạn không cần phải yêu nước Mỹ.”.Bởi vì, dù sai hay đúng, tốt hay xấu, tình cảm của con người là những cảm nghĩ rất riêng, rất độc lập, bất khả xâm phạm và xuất phát tự trái tim của họ. Nhất là với tình yêu thiêng liêng mỗi người dành cho nơi họ sanh hay nơi họ sống. Đó là MỘT TÌNH YÊU TỰ HIẾN VÀ TỰ NGUYỆN DO BẢN CHẤT, DO Ý THỨC, DO SỰ TRƯỞNG THÀNH, DO LÒNG BIẾT ƠN, DO LƯƠNG TÂM, DO ĐẠO ĐỨC, GIÁO DỤC VÀ LIÊM SỈ CỦA MỖI CON NGƯỜI, KHÔNG AI CÓ THỂ YÊU NƯỚC GIÚP AI HAY BẮT BUỘC AI YÊU NƯỚC CẢ.

Vì thế, dù bạn sống ở Mỹ, ở Úc hưởng mọi phúc lợi của công dân Mỹ, Nhưng bạn không cần phải yêu nước Mỹ, nước Úc… TRỪ KHI BẠN TỰ NGUYỆN VÀ TỰ HIẾN.
**************

Tình Yêu là gì? Không ai nhìn thấy TÌNH YÊU nó hình thể gì, màu sắc gì nhưng người ta lại dễ dàng nhận ra Tình Yêu khi nó được thể hiện bằng hành động. Người mẹ nuôi nấng, dạy dỗ, săn sóc con cái chu đáo, hy sinh cả đời mình cho con vì bà YÊU CON bà. Người Lính can đảm xông lên trước mũi súng quân thù, dù biết rằng đó là phút giây sinh tử nhưng để bảo vệ từng tấc đất quê hương, người lính ấy đã không ngần ngại vì Người Lính đó YÊU QUÊ HƯƠNG.

Lại có những người hy sinh mạng sống mình trên đất nước của dân tộc khác để ngăn chặn những tai họa, những chết chóc, bất công cho người không cùng chủng tộc. Vì một mục đích nhân bản hay lý tưởng tốt đẹp, họ đã làm thế và gọi chung là TÌNH YÊU NHÂN LOẠI. Như Mẹ TERESA, Mẹ đã đem TÌNH YÊU THIÊN CHÚA VÀ TÌNH YÊU GIỮA CON NGƯỜI VÀ CON NGƯỜI đến những căn nhà ổ chuột, những nơi nghèo hèn dơ dáy, đã dùng bàn tay bác ái của Mẹ an ủi, thương yêu săn sóc bao nhiêu người ốm đau, thương tật, thân thể đã bốc mùi hôi thúi mà ai cũng sợ nhìn vào. Những TÌNH YÊU ấy không ai bắt buộc hay xin xỏ mà chỉ được thể hiện bằng TÌNH YÊU TỰ NGUYỆN VÀ TỰ HIẾN.

Ở đây, mục đích của bài viết này, người viết chỉ mong rằng, bạn không cần phải yêu nước Mỹ, nước Úc. Nhưng xin bạn đừng vô tình hay cố ý làm tổn thương một đất nước đã cưu mang bạn, giúp cho bạn mọi phương tiện, mọi cơ hội để bạn vươn lên sống cuộc đời tươi đẹp mà nhiều người trong nhiều quốc gia trên thế giới ước ao.

BẠN HỎI : TẠI SAO ĐẢNG CS LÃNH ĐẠO YẾU HÈN NHƯ THẾ MÀ HỌ LẠI NẮM ĐƯỢC CHÍNH QUYỀN LÂU NHƯ VẬY .

V Phung Phung shared Nguyễn Thanh‘s post.
 
 
 
Image may contain: outdoor
Nguyễn Thanh

 

BẠN HỎI : TẠI SAO ĐẢNG CS LÃNH ĐẠO YẾU HÈN NHƯ THẾ MÀ HỌ LẠI NẮM ĐƯỢC CHÍNH QUYỀN LÂU NHƯ VẬY .

Đáp : 
Vũ khí giúp CS nắm được chính quyền gồm 3 vũ khí cực kỳ lợi hại
1 . Vũ khí tuyên truyền dày đặc
2 . Nói láo ,xảo trá ko biệt ngượng mồm và họ biết vẽ ra 1 xhcn tốt đẹp đầy hứa hẹn .
3 . Họ dùng bạo lực cai trị

Nguyên nhân giúp Việt Minh lên nắm được chính quyền vào năm 1945 là do : 
– Có một khoảng trống về quyền lực 
– Chính quyền vua Bảo Đại đang suy yếu và xin rút lui ,nhường quyền cho Việt Minh lãnh đạo để giành độc lập ( vì giai đoạn này ảnh hưởng của đảng Việt Minh lớn và được sự ủng hộ lớn từ nhân dân )
– Nạn đói 1944 – 1945 đã làm gần 2 triệu đồng bào chết đói .Làm cho nhân dân tức giận chính quyền ,và căm thù phát xít Nhật . Họ khát khao thay đổi chính quyền ,và đuổi Nhật ,Pháp để dành độc lập . 
– Ngày 14- 8 – 1945 Nhật đã đầu hàng đồng minh .

Trong thời kỳ chống Pháp ,chống Nhật chỉ có Đảng Việt Minh là hoạt động mạnh nhất ,có kỷ luật ,có kỷ cương ,và đường lối chiến lược rõ ràng . Họ sẵn sàng đạp đổ ,tiêu diệt các đảng phái khác để giành vị trị lãnh đạo chủ chốt .( tham khảo hồi ký 1 cơn gió bụi của Trần Trọng Kim ) .Nhưng năm 1945 Việt Minh chỉ thống nhất được Bắc kỳ và Trung Kỳ ,Nam kỳ vẫn bị Pháp cai trị .

Chủ thuyết của CS họ chỉ phục vụ cho lý tưởng của CS quốc tế ,cho 1 XHCN đại đồng chứ không có tinh thần Dân Tộc quốc gia ,cho nên họ sẵn sàng tiêu diệt các đảng phái khác để phục vụ cho lý tưởng cs . Cho nên người CS ko có hòa hợp và liên kết với đảng phái khác ,vì vậy CS họ tìm cách tiêu diệt những đảng phái chống lại họ ,ko theo họ . Ông Lê Duẩn từng phát biểu tại Nga rằng ” VN đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô và TQ ” .

Cải cách ruộng đất 1954 ở Miền Bắc ,với chiêu bài dành đất lại cho người nghèo chỉ qua là 1 chiến lược tiêu diệt tận gốc tầng lớp tri thức tiến bộ ,tàn dư phong kiến để xây dựng 1 XHCN hoàn toàn mới ,ko có vật cản con đường đi lên XHCN của họ . Lấy tầng lớp nông dân ,bần cố nông ít chữ ,ít hiểu biết để dễ mị dân ,dễ cai trị ,dễ nhồi sọ .Triết lý của Mao Trạch Đông là ” Tri thức là cục phân ” đã minh chứng cho chính sách tiêu diệt tận gốc tri thức .

Sau khi dànhđược chính quyền phía bắc ,họ bắt đầu tẩy não người Dân bằng những chiêu bài triết lý Mác – Lê vĩ đại ,sáng suốt ,tài tình và tư tưởng Mao trạch Đông .Họ xây dựng hình tượng cụ hồ vĩ đại ,thật đẹp thật hoàn hỏa để Nhân Dân tôn thờ và thần tượng như 1 vị thánh .Chủ nghĩa CS họ chỉ xem Mác – Lê là ông cụ tổ tiên của họ thôi.

Để thực hiện âm mưu cướp được Miền Nam VN ,người CS tiếp tục dùng tuyên truyền dày đặc và nhồi sọ người Dân rằng ” Miền Nam đang bị Mỹ xâm lăng ,đồng bào đang bị Ngụy kiềm kẹp và kéo lê máy chém khắp Miền Nam tàn sát đồng bào của mình ” . Vì vậy đồng bào Miền Bắc phải lên đường giải phóng MN thống nhất đất nước để đi lên XHCN tươi đẹp. Thông tin không có ,đất nước đang chia cắt ,họ dùng bạo lực cai trị và gắn trên đầu người Dân cái vòng kim cô khống chế não người Dân bằng chính sách giáo dục ngu dân ( ko biết tư duy ,chỉ theo và nghe đảng như những con robot ) .Cho 1 lực lượng nằm vùng bên trong để chống phá ,ép Mỹ dùng quân sự can thiệp vào Miền Nam để có lý do đi giải phóng MN .

Sau khi cướp được MN ,phía CS tiêu diệt tận gốc thể chế chính quyền chế độ cũ bằng chiêu bài đi tù cải tạo hòng che mắt Thế giới . Tù cải tạo thực chất dùng để trả thù và đày đọa họ làm cho họ ko còn ý chí đấu tranh ,kháng cự lại . Chiến dịch đánh tư sản, đẩy đi vùng kinh tế mới chỉ là chiêu bài được cướp tài sản công khai ,làm suy yếu lực lượng này trỗi dậy trong tương lai .Kiềm kẹp người MN bằng kinh tế làm cho họ trở thành giai cấp vô sản hoàn toàn .Kiềm kẹp về lý lịch để họ ko thể bước chân vào chốn quan trường .

– Người CS vẫn tồn tại vững chắc là nhờ kênh truyên tuyền mạnh suốt hơn 70 năm cầm quyền .
– Nền giáo dục ngu dân giúp người Việt không có khả năng tư duy độc lập ,bị họ điều khiển và dắc mũi như những con bò ngu xuẩn . 
– Họ dùng bạo lực để khống chế tranh đấu người Dân 
– Họ bóp ghẹt người Dân bằng thuế phí nặng nề 
– Họ sử dụng lãnh đạo ngu dốt dễ sai bảo 
– Thể chế độc tài giúp mỗi ông quan là 1 ông vua cai trị 1 vùng đất .Và sẵn sàng dùng bạo lực đàn áp Dân để bảo vệ quyền lợi cho họ .
– Sau khi chính sách tuyên truyền mất tác dụng để mị Dân ,họ chuyển sang kế sách vô cảm hóa người Dân. Làm cho Dân thờ ơ trước thực trạng của XH .

Người CS tuy họ không có khả năng lãnh đạo đất nước phát triển kinh tế đất nước mạnh .Nhưng họ có khả năng mị dân ,khống chế tư tưởng tranh đấu của Dân và biết cúi đầu luồn cúi ,nịnh bợ Trung cộng để được nâng đỡ .

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Những Ngày Cuối Năm Ở Chiêu Nam Đảo

 S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Những Ngày Cuối Năm Ở Chiêu Nam Đảo

Ảnh của tuongnangtien

 tuongnangtien

RFA

Quê nhà xa lắc xa lơ đó

Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay

Nguyễn Bính

Khoảng cách từ Kuala Lumpur đến Singapore, có lẽ, cũng chỉ bằng đoạn đường Sài Gòn/Đà Lạt là cùng. Bởi vậy thay vì chạy ra phi trường, tôi phóc đại lên một cái xe đò cho nó đỡ hao xu.

Chuyến đi tuy hơi lâu nhưng thú vị. Đã quen với những con đường chật hẹp của Cambodia, hoặc lỗ chỗ ổ gà (cùng với bụi mù) của Myanmar nên quốc lộ thênh thang và phẳng lì ở Malaysia khiến tôi ngạc nhiên không ít. Trông cũng tân kỳ y như hệ thống freeway của California vậy. Chỉ có điều khác là xe lao vun vút qua những cánh rừng nhiệt đới thâm u, hoang dại, hay những rừng kè ngút ngàn mà nhìn từ trên không tôi cứ ngỡ là dừa.

Tuyệt nhiên không thấy bóng một cha nội cảnh sát, hay công an giao thông nào cả nhưng BOT thì có chớ. Qua ba trăm KM đường dài, tài xế phải trả phí hai lần – mỗi lần 5 RM, gần 2 U.S.D – nhưng họ chà thẻ nên không có cái vụ đếm tiền lẻ, và dựng bảng (“Cấm Ngừng Quá 5 Phút”) như ở quê mình.

Tính ra thì cứ trung bình 100 KM quốc lộ thì giới xe đò phải trả thêm cho nhà nước Mã Lai thêm 65 xu (theo đơn vị Mỹ Kim) dù đã đóng thuế lưu hành. Tuy nhiên, số tiền phụ thu này đã được chi dùng hết sức đàng hoàng và rõ ràng nên không có gì để phàn nàn cả.

Quốc lộ rộng đến sáu làn. Dải phân cách mọc đủ thứ loài hoa nhưng tôi chỉ nhận ra được hoa phượng đỏ, chen lẫn với phượng vàng, và hoa giấy. Hoa giấy tuy không tàn nhưng trông có nét buồn buồn ngay từ khi vừa hé nhụy. Giữa nắng chiều vàng hanh mà nhìn mầu xác pháo thì ngay đến cả tôi – một anh già ham chơi và nát rượu – cũng thoáng bâng khuâng vì nỗi nhớ nhà.

Mẹ cha ơi đừng đợi

Chiều nay con chưa về

Chị ơi thôi đừng đợi

Chiều nay em không về

(tnt – 1980)

Không thấy cổng chào (“WELCOME TO SINGAPORE”) nên chả rõ là xe đã thực sự đi vào phần đất của Tân Gia Ba tự lúc nào nhưng tôi vẫn cảm được là không khí Tết mỗi lúc một gần thêm – sau từng cây số. Khác với ở Kuala Lumpur, phần lớn dân Singapore là người Hoa (hoặc gốc Hoa) nên Chinese New Year được chuẩn bị kỹ càng và rình rang hơn hẳn.

China Town, tất nhiên, đỏ rực. Chùa Tầu mầu mè hoa hoè và khói hương nghi ngút, đã đành; chùa Chà (kế đó) cũng trưng bầy đèn lồng, cùng với hàng chữ chúc mừng –  “Wishing All A Happy & Properous Lunar New Year” –  và cũng đông đúc tín đồ không kém.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Sri Mariamman Temple, ngôi chùa Chà cổ nhất trong khu Phố Tầu ở Tân Gia BaẢnh chụp tháng 2 năm 2018

Thế mới biết là người Ấn có một không gian tâm linh rất rộng, và rất “sính” chuyện hội hè đình đám. Tết Nguyên Đán lại hay trùng hợp với Lễ Hội Ngày Mùa (Pongal Festival) kéo dài đến bốn ngày của họ: từ 14 đến 17 tháng Giêng.

Khác với Little Sài Gòn ở California, Little India ở Singapore lúc nào cũng lúc nhúc người. Bombay hay New Delhi, tôi đoán, chắc cũng đông đúc đến vậy là cùng. Ngó mà chóng mặt luôn.

Đã vậy, tôi còn lạc bước đến “thánh địa” này đúng vào lúc người ta đang làm lễ tạ ơn Mẹ Thiên Nhiên (Mother of Nature) hay Thần Mặt Trời (The Sun God) gì đó. Họ bầy ra những cảnh tượng lạ lùng chưa từng thấy. Nguyên cả một tập thể người rồng rắn vừa đi vừa thực hành những nghi lễ truyền thống vô cùng lạ mắt, và hơi kỳ dị. Thêm cái đám du khách hiếu kỳ bao quanh, hay rùng rục theo sau, tạo nên cả một rừng người.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi có mặt ở Singapore nhưng chưa bao giờ thấy cảnh sát của Đảo Quốc này xuất hiện nhiều đến vậy. Dù vậy, họ phải vô cùng chật vật mới giữ cho đám đông không làm tắc nghẽn giao thông.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh chụp tháng 1 năm 2018

Đ…mẹ, ở Việt Nam mà tràn ra đường lễ lạc kiểu này thì chắc chết, chết chắc. Súng nổ như không. Những kẻ sống sót – tất nhiên – sẽ đều phải ra toà về tội “gây rối trật tự công cộng,” chớ chả phải chuyện đùa đâu. Cái chính phủ của Đảo Quốc Sư Tử này – rõ ràng – đã không “quản lý” được cái đám dân ngụ cư (chỉ chừng vài trăm ngàn người) gốc Ấn. Dường như có sự tỷ lệ thuận giữa tự do dân chủ và phồn thịnh. Nhờ vào sự “buông lỏng quản lý” nên Singapore có lợi tức đầu người cao nhất/nhì thế giới, còn xứ sở của tôi thì ngược lại!

Dù mới cuối tháng Giêng nhưng cái nóng nhiệt đới và cái đám đông hừng hực hơi người vẫn khiến tôi hơi ngột ngạt. Thay vì đón xe buýt, tôi vẫy Taxi về nhà trọ cho nó đỡ phiền. Tôi về khu Đèn Đò Geylang nên  bác tài nheo mắt:

  • Đi kiếm gái hả?

“Đang mệt thấy bà đây, gái với gú cái gì – cha nội?” Tôi chỉ nghĩ (thầm) vậy thôi chứ cũng ráng gượng cười cho nó qua chuyện, khỏi phải giải thích lôi thôi. Đến tuổi tôi thì có lẽ không ai còn đủ can đảm cho một cú sexual adventure nữa. Đây là cách phiêu liêu hứa hẹn rất nhiều phiền toái mà (chắc chắn) cũng chả hứng thú gì.

Theo cách nhìn của những kẻ cầm quyền thì khu vực đèn đỏ nào cũng đều là nơi … phức tạp, cần phải được canh chừng. Với riêng tôi thì Khu Đèn Đỏ Quốc Tế Geylang chỉ là nơi tập trung của những cô gái kém may mắn nhất ở Đảo Quốc giàu sang này. Giữa một trung tâm thương mại phồn thịnh mà họ lại không có gì để bán, ngoài thân xá. Tôi cũng “đứng về phe nước mắt” nên chỉ quen sống kề cận với những kẻ bất hạnh mà thôi.

Không phải mọi phụ nữ Việt Nam trôi dạt đến Geylang đều làm gái cả. Không ít người vì tuổi tác, hay vì không đủ “vốn liếng trời cho” nên phải làm công việc nặng nhọc hơn, và lợi tức cũng khiêm tốn hơn nhiều. Họ đi bán giấy chùi miệng và lau tay.

Thực khách ở Singapore không ai cần giấy nhưng họ vẫn vui vẻ (và tế nhị) chia sẻ vài đồng tiền lẻ với những kẻ không may ở nước láng giềng, qua hình thức bán/mua. So với dịch vụ xuất khẩu lao động rất nhiêu khê, tốn kém, phải cầm cố nhà cửa, và bị lường gạt đều đều thì “thương vụ” bán giấy (rất lương thiện này) quả một là phát kiến thần tình, rất đáng được hoan nghênh.

Điều đáng tiếc là đồng bào của tôi lại không được “hoan nghênh” mãi mãi – theo như ghi nhận gần đây của nhà báo Huy Phương:

“Báo chí lại loan tin, những người Việt Nam, đồng bào của chúng ta, từ Sài Gòn đến phi trường Changi, Singapore, bị từ chối nhập cảnh, nói rõ ra là bị đuổi về.

Singapore là một trong 48 quốc gia mà người mang thông hành Việt Nam vào không cần thị thực, nhưng lần này mặc dù có đầy đủ giấy tờ tùy thân, nhiều hành khách Việt Nam, phần lớn là phụ nữ, vẫn bị nhà chức trách Singapore từ chối cho vào xứ của họ…

“Chính quyền Singapore cũng không hề nói lý do họ không cho những người Việt này vào nước họ, nhưng cái lý do này thì những người trong cuộc, hay toàn thể ‘khúc ruột ngàn dặm’ trên khắp thế giới đều biết rõ, đều cảm thấy xấu hổ và đau lòng.”

Dân Tân Gia Ba, rõ ràng, đã oải. Họ không còn đủ kiên nhẫn và bao dung với những kẻ khốn cùng (không vốn liếng, không ngoại ngữ, không nghề nghiệp) cứ tiếp tục đến mãi từ một nước (Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc) láng giềng!

Thảo nào mà khác hẳn với hồi tôi đến khu đèn đỏ Geylang vào cuối năm 2014 và đầu năm 2015, bây giờ người Việt ở đây gần như chả còn ai cả. Đợi ngày mai đỡ mưa và đỡ mệt, tôi phải đi kiếm đồng bào mình với được. Có thể là những đứa cháu gái của tôi đã di chuyển qua một khu vực khác chăng? Chớ không lẽ tôi phải ăn tết mình ên ở Chiêu Nam Đảo hay sao?  Mà Tết thì tới nơi rồi!

Chúa là Tình Yêu

 Chúa là Tình Yêu 

 

Elisabeth Nguyễn

 

Chúa là tình yêu. Thánh Gioan nói thế. 

Chúa yêu tôi, Ngài sinh ra tôi, ban Thần Khí vào tâm hồn tôi.

Ngài cho tôi thông phần siêu nhiên là bản tính Thiên Chúa.

Thật vậy, Đức kitô đã lấy thần lực của Người mà ban cho chúng ta tất cả những gì được sống và sống đạo đức, …….. Thiên Chúa đã ban tặng chúng ta những gì rất quý báu và trọng đại Người đã hứa, để nhờ đó anh em được thông phẩn bản tính Thiên Chúa, sau khi đã thoát khỏi cảnh hư đốn do dục vọng gây ra trong trần gian.(2Pr 1, 3a-4).

Như vậy bản chất của tôi sinh ra đã là Thánh. Thật hãnh diện quá đi chứ.

Anh em không còn phải là người xa lạ hay người tạm trú, nhưng là người đồng hương với các thánh và là người nhà của Thiên Chúa (Ep 2, 19).

Các bạn thấy hạnh phúc sung sướng chưa!?

Hãy ngẩng cao đầu mà ca tụng tôn vinh Thiên Chúa nhé. Còn niềm vui nào hơn khi chúng ta là đồng hương với các thánh, là người nhà của Thiên Chúa.

Đây là điều quan trọng  chúng ta phải sống sao cho xứng đáng với danh hiệu vinh quang này. Vì „

Tôi đã được tạo dựng bởi tình yêu…vì thế, trong bản chất cao quý của tôi,

không thụ tạo nào có thể làm tôi nên sung túc và được sáng suốt,

 ngoại  trừ một mình Thiên Chúa (Thánh Mechtild Magdeburg).

Thiên Chúa của tôi là một Thiên Chúa nội tại.

Ngài hiện diện trong tôi từ khi tôi được nhận Phép Thanh Tẩy.

Khi tới tuổi hiểu biết, được học hỏi về đức tin, tôi mới nhận ra Chúa là tình yêu.

Đúng thế, Chúa yêu tôi vô vàn, tình yêu đó hiện diện trong từng hơi thở,

trong từng nhịp tim, trong từng những sự việc xảy ra hằng ngày trong cuộc đời tôi và những người xung quanh.

… chúng ta biết được rằng chúng ta ở lại trong Người và Người ở lại trong chúng ta: đó là Người đã ban Thần Khí của Người cho chúng ta (1Ga 4,13)

Dĩ nhiên Ngài đã hiện diện trong vũ trụ thiên nhiên từ ngày Ngài khai thiên lập địa.

Ngài hiện diện trong núi cao, đồi thấp, sông dài, biển cả với hằng hà sa số thú vật trên đất, trên trời, trong nước, trên rừng… ân sủng của Ngài ẩn mình trong từng tàng cây, bông hoa, ngọn cỏ…trên những cánh đồng trải dài đến tận chân trời…

Ngài ban cho loài người được làm chủ và hưởng dùng tất cả tạo vật Ngài tạo dựng nên trong vũ trụ.

Ngài hiện diện trong mặt trời chiếu sáng, sưởi ấm ban ngày, trời trong cao xanh, lượn lờ bao đám mây… đôi khi những đám mây vui vẻ đùa giỡn tạo ra những hình thù thú vật thật diệu kỳ…

Lộng lẫy chốn cao vời, một khung trời trong vắt. Nhìn ngắm cả bầu trời: cảnh tượng xán lạn thay (Hc 43,1).

Ngài hiện diện trong mặt trăng ban đêm, luân chuyển mỗi tháng cho chúng ta trăng khuyết trăng tròn…

Cả vầng trăng cũng luôn đúng hẹn, làm dấu hiệu muôn đời chỉ rõ thời gian. Trăng đánh dấu các thời kỳ đại lễ, có khi khuyết, có lúc lại tròn (Hc43,6-7),

thật thơ mộng với ánh sáng dịu dàng… khiến không gian, thời gian tươi mát.

Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa, không trung loan báo việc tay Người làm (Tv 19, 18)

Ngài hiện diện trong sự thay đổi thật kỳ diệu của từng cây cỏ hoa lá qua từng mùa… khi đông đến với khí trời lạnh lẽo, những tàng cây khô trơ cành, tuyết trắng phủ đầy  mà vẫn ẩn chứa sức sống bên trong.

Người rải tuyết như chim sa, tuyết rơi xuống như cào cào, vẻ đẹp trắng ngần khiến mắt kinh ngạc. Thấy tuyết rơi lòng trí sững sờ (Hc 3,18). 

Mùa hè nóng cháy mà cây cỏ hoa lá vẫn tươi tắn, xanh um hiến dâng cho loài người bao nhiêu là rau trái hoa quả nuôi sống nhân loại.

Sau cơn nóng nực, sương xuống làm cho cảnh vật vui tươi

Mùa thu khí trời mát mẻ, gió nhẹ mơn man và lá cây đổi màu từ xanh ra úa vàng, hay đỏ rực thật đẹp, rồi lặng lẽ theo những làn gió rơi rơi lìa cành thật lãng mạng, thật thơ mộng. Mùa xuân ấm áp, nồng nàn, dịu dàng với muôn hoa nở rộ…

Kể sao cho xiết những gì muốn nói; tắt một lời: Ngài là tất cả (Hc 43,27).

Nhà thiên văn Hoa Kỳ, Allan Sandage (1926-2010). Ông là người tính toán độ giãn nở của vũ trụ và tính tuổi của nó bằng cánh quan sát các vì sao, đã thốt lên:

 Thuở thiếu thời tôi là một kẻ vô thần. Khoa học đã đưa tôi đến kết luận rằng thế giới này phúc tạp hơn tôi tưởng. Tôi chỉ có thể giải thích mầu nhiệm hiện hữu bằng cách nại vào ĐẤNG SIÊU NHIÊN.

Bất cứ ai nhìn ngắm thiên nhiên, ngắm muôn ngàn bông hoa nở với muôn màu muôn sắc muôn loài muôn vẻ hay chiêm ngưỡng bầu trời đêm với những chuyển động của ngàn ngàn tỷ tỷ thiên hà lấp lánh, đều không thể không lên tiếng ca ngợi quyền năng siêu nhiên của Đấng Tạo Hóa.

 Chúng ta, người Kitô hữu tin Ngài hiện diện trong tấm bánh từ hơn hai ngàn năm, tấm bánh nhỏ bé được các vị tư tế hiến dâng trong Thánh Lễ để nuôi sống linh hồn tôi và những ai tin vào Ngài..

Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy

 Chúa Giêsu nhắc nhở: Như Chúa Cha đã sai Tôi, và Tôi sống nhờ Chúa Cha như thế nào, thì kẻ ăn Tôi cũng sẽ nhờ Tôi mà được sống như vậy (Ga 6,57) 

Mục đích của Kitô hữu là sống hiệp nhất với Ngài. Ngài hiệp nhất những sự khác biệt, vì phải có cái khác biệt thì mới có hiệp nhất. Phải có ba ngôi mới có sự hiệp nhất thành Một Thiên Chúa.

Chỉ khi nào chúng ta chấp nhận và tôn trọng các sự khác biệt và sống với các khác biệt đó dưới sự hướng dẫn của Thần Khí Chúa, chừng đó chúng ta có hiệp nhất.

Nếu chúng ta sống nhờ Thần Khí

thì chúng ta cũng nhờ Thần Khí mà tiến bước (Gl 5,25)

nên tôi mới có thể vượt qua được những khó khăn, những vấn nạn, những khổ đau, những cám dỗ và biết tha thứ cho kẻ mất lòng ta.

Như vậy chúng ta mới đi đúng con đường mà Ánh Sáng Mầu Nhiệm của Chúa Ba Ngôi soi dẫn.

Thật vậy, chính ở nơi Người

mà chúng ta sống, cử động và hiện hữu (Cv 17,27)

để được sống hạnh phúc ở đời này  và hưởng nước Thiên Chúa đời sau

Vì Nước Thiên Chúa không phải là chuyện ăn chuyện uống,

nhưng là sự công chính, bình an và hoan lạc trong Thánh Thần (Rm 14,17).

Elisabeth Nguyễn

Chúc Mừng Năm Mới

Kính gởi quý đọc giả thân mến,

Chỉ còn vài ngày nữa đến Tết Mậu Tuất 2018.

Ban Biên Tập “Kẻ Đi Tìm” kính chúc bà con xa gần được nhiều Sức khỏe và luôn Bình An.

Hy vọng trong thời gian sắp tới đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta sẽ tìm thấy Dân Chủ-  Tự Do- Nhân Quyền thực sự.

Mong lắm thay.

Ban Biên Tập “Kẻ Đi Tìm”

Ngày 11 tháng 02 năm 2018

Hết khôn dồn đến dại

 

Hết khôn dồn đến dại

Mênh mông thế sự để gió cuốn đi số 32

Năm hết Tết đến mà cứ đổ đốn phơi ra những chuyện dại dột để cho người ta chửi! Trước đây thời mồ ma phong kiến thực dân đã từng có bài chửi mất gà chua ngoa hết cỡ mà lại có vần   vè hẳn hoi, hãy chỉ trích một đoạn: “… dưới âm phủ đội mũ mà lên, trên thiên đàng xếp hàng mà đi xuống, bay hãy vén mái tai, gài mái tóc đặng chống tai lên cho rõ, chống cửa ngõ cho cao, chặt hàng rào cho thấp để mà nghe tau chửi đây nè…”. Chỉ ăn cắp mấy con gà thôi “bay ăn mần răng mà hết chục rưỡi con gà?” mà đã phải nghe dân gian chửi trùm chửi lớp như vậy huống hồ “ăn của dân không chừa một thứ gì” mà bà cựu Chủ tịch nước buột miệng nói ra, thì không hiểu bài chửi mất gà nói trên phải biến tấu sao cho kịp với quy mô, quy trình của “ăn cắp quyền lực” của dân để tác oai tác quái! Cái việc bấn quá mất khôn hay tham quá hóa dại hoặc do thiểu năng về trí tuệ không tính được chuyện “khôn” chỉ dồn toàn chuyện “dại” vào thời buổi “thiên hạ xác rồi còn đốt pháo, nhân tình trắng thế lại bôi vôi” [Tú Xương] khiến bàn dân thiên hạ nổi cơn thịnh nộ.

Mà thật ra đã mất lòng dân thì nếu khôn cũng chỉ là khôn vặt với những thủ thuật, giải pháp của những tiểu nhân đắc chí trong những toan tính đen tối mà Nguyễn Trãi xưa kia từng chỉ ra miệng lưỡi chúng “nhọn hơn chông mác nhọn”, “đã biết cửa quyền nhiều hiểm hóc, cho hay đường lợi cực quanh co”. Cái khôn độc của một lũ quyền thần kéo bè kết cánh dìm chết người ngay, loại bỏ người tài. Ở đấy khái niệm “khôn” chẳng phải là sự khuyên răn giàu chất triết lý của cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm “Ở đời có dại mới có khôn, Chớ dại ngu si, chớ quá khôn”! Thâm thúy hơn cả là sự thẳng thừng của dân gian bình về chuyện “dại-khôn” này trong câu ngạn ngữ quen thuộc “người dại cởi truồng, người khôn xấu mặt”. Đối tượng nhận lĩnh búa rìu của dư luận xã hội chính là những kẻ tự xưng là “cầm cân nảy mực” đã tự phơi bày sự liều lĩnh trong việc đưa ra những chủ trương, chính sách, giải pháp rối như mớ bòng bong, luẩn quẩn như gà mắc tóc.

Thì đó, sự “xấu mặt” trước thế giới văn minh bằng thủ đoạn bắt cóc người sau khi thương lượng, van xin không được thì ăn cướp để rồi “Việt Nam đang làm hỏng danh tiếng của mình” vì đã “lập lờ với sự thật” và “bội ước” mà Carl Thayer, người rất am hiểu về Việt Nam đã phải thẳng thắn vạch ra! Chắc là kẻ bày trò bắt cóc nghĩ rằng rồi thì “lời nói gió bay” thôi, cứ dấn lên đi “hy sinh đối ngoại vì mục tiêu đối nội” bằng mọi cách hạ gục đối thủ chính trị mà thiên triều không ưa! Chuyện này ê chệ quá lắm rồi tưởng cũng chẳng phải nói thêm, hệ lụy vẫn đang còn chờ phía trước. Nhất là khi bốc đồng lên mà nói giọng xách mé một cách thiếu khôn ngoan mang tính khiêu khích “tin là các nước văn minh không phải là nơi cư ngụ của tội phạm”!

Cũng chẳng cần phải nói thêm chuyện đáng xấu mặt vì đã dẫm đạp lên hiến pháp bởi Quy định 105, rồi dày xéo lên điều lệ đảng bằng Quy định số 102 tự phơi ra trước thế giới việc “khai trừ” thành quả mà văn minh nhân loại đã có được với nguyên lý tam quyền phân lậpdo các nhà khai sáng đưa ra nhằm chống lại chế độ chuyên chế, thanh toán nạn lạm quyền, để chính quyền không thể gây hại cho người bị trị và đảm bảo quyền tự do cho nhân dân! Đúng là có 1 không [0] 2! Đây chính là sự lột truồng cái thể chế chuyên chế toàn trị phản dân chủ được sao chép từ “chủ nghĩa chuyên chế mới” (neo-authoritarianism) của Tập Cận Bình, đúng hơn từ nhà “lý luận” Vương Hộ Ninh từng là quân sư của cả ba triều đại Giang, Hồ rồi nay là Tập đang chính thức được xem là cốt lõi của tư tưởng Tập Cận Bình.

Theo Ryan Mitchel [trong “China’s Crown Theorist”, Foreign Affairs, 04/12/2017] thì ngay khi sử dụng chủ nghĩa Marx, Vương cũng chỉ thường xuyên tập trung vào việc biện minh cho sự ổn định quyền lực của đảng hơn là hướng tới một xã hội đại đồng không tưởng, cái mà về danh nghĩa quyền lực đó phải xây dựng được. Không một quan niệm trừu tượng nào, cho dù đó là tự do, công lý, bình đẳng, xã hội hài hòa, lòng nhân đức Khổng giáo, thậm chí cả chủ nghĩa duy vật biện chứng… được Vương quan tâm nhiều như là những dữ kiện trần trụi về quyền uy, sự tuân phục và trật tự. Có hiểu điều này mới thấy sâu được vì sao có cái “Quy định một không hai”  phải cấp tập ban ra để tự lột truồng cái thể chế học theo khuôn mẫu Tàu thời Tập. Đối chiếu chuyện này với quyết định hèn hạ cúi đầu vâng chịu ngừng việc khoan dầu đã ký với Epson Tây Ban Nha trước áp lực và sự uy hiếp của Trung Quốc qua chuyến “tuần thú” hăm dọa của Phạm Trường Long, phó bí thư quân ủy TƯ Trung Quôc, mới càng thấm thía cái “dại ngu si” đang dẫn tới thân phận chư hầu của họa “bắc thuộc lần thứ hai” từng được cảnh báo

Quả thật chẳng có cái dại nào giống cái dại nào. Và cũng không phải là chuyện những “kẻ nên khôn đều có dại” như Tú Xương lưu ý. Mà cái dại vừa nói lại chính là cái dại mà cụ Trạng Trình đã cảnh cáo “chớ dại ngu si”. Cái dại này đang gây phẫn nộ trong công luận.

Chẳng thể kể hết những chuyện “dại ngu si” dồn dập phơi ra. Hãy tạm dẫn ra đôi chuyện đang làm “dậy sóng dư luận xã hội”: chuyện xây dựng nghĩa trang cho cán bộ cao cấp, chuyện tăng “đột biến” việc phong học hàm giáo sư, phó giáo sư “đợt vét” trước khi có “quy trình” mới, chuyện tầng tầng lớp lớp ăn theo U23 bóng đá tùy  thuộc vào cơn co giật của đám đông thậm chí cho rằng “thế nước đáng lên” để bốc đồng rằng “vận nước đã đến”, rồi chuyện kiến tạo tuyệt vời của lãnh đạo Thủ đô cho thả thiên nga xuống hồ Gươm đón Tết vào thời điểm “nhìn tổng thể thì đất nước chưa bao giờ được như thế này”!

Thật ra, “nghĩa tử là nghĩa tận”, người có hiểu biết chẳng muốn tham gia vào chuyện mồ mả với người chết, nhưng hiềm một nỗi, đây là làm “nghĩa trang cho cán bộ cao cấp” thì lại là chuyện chọc vào tổ ong bò vẽ. Sự mất lòng dân của cái thể chế đã ruỗng nát, tự phơi ra giữa thanh thiên bạch nhật sự thật xấu xa bấy lâu cố che cho kín. Thì nay trong cuộc thanh toán đối thủ chính trị xoay quanh cái ghế quyền lực đã phải tự lột truồng nhau ra là ngọn nguồn của việc “dậy sóng” chuyện xây nghĩa trang. Cho nên thật xúi quẩy cho cái gọi là “cán bộ cao cấp” mà hễ nhắc đến là gây liên tưởng đến cái việc “lột truồng” tủi hổ kia. Chính điều đó tạo nên sự phản cảm cho dù người ta vẫn hiểu rằng không nên “vơ đũa cả nắm”. Người có chút nhạy bén chính trị phải thấy cho ra tâm trạng quần chúng đang chất chứa dồn nén cái gì, bực dọc cái gì, kinh tởm cái gì chỉ chờ dịp để bục phát ra, như thùng thuốc nổ được châm ngòi. Đâu chỉ hôm nay, lời phẩm bình của giáo sư Ngô Bảo Châu dạo nào “trẻ con ăn không đủ no, áo không đủ ấm, sinh hoạt như lũ thú hoang, mà bỏ ra 1.400 tỷ để xây tượng đài thì hoặc là khốn nạn, hoặc là thần kinh” đã là một cảnh báo mạnh dạn, thẳng thắn nhưng đã khó lọt tai nhà cầm quyền. Chính vì thế mà dư luận nổi đóa lên qua lời thơ của Thái Bá Tân văng thẳng vào mặt:

“…dân đang thiếu đói,

                                            Trẻ đi học thiếu trường,

Người ốm thiếu bệnh viện,
Dân bản thiếu con đường,

Mà các ông, lãnh đạo,
Của giai cấp công nông,
Đòi xây nghĩa trang khủng.
Thì đờ mờ các ông.


Thôi, từ nay thôi nhé,
Thôi “vì nước, vì dân”,
Thôi cả chức “đầy tớ”
Nghe chối cả tỉ lần
”.

Chuyện mồ mả chưa yên thì lại nảy nòi ra cái trò ê chệ lạm phát học hàm giáo sư, phó giáo sư vừa được “Hội đồng chức danh giáo sư nhà nước” công bố. Thật ra thì cái trò ê chệ này chẳng mới mẻ gì. Giá biểu của mỗi chức danh quy ra tiền để chạy, để đút, để “đấm mõm” những vị có giây mơ rễ má từ thấp đến cao trong chuyện phong học hàm này thì cơ quan thông tấn vỉa hè từ lâu đã từng cho biết khá tường tận. Số lượng tăng thêm chức danh giáo sư, phó giáo sư, tiến sĩ luôn tỷ lệ thuận với sự xuống cấp văn hóa, giáo dục, khoa học cùng với sự băng hoại của đạo lý xã hội.

Chỉ cần dẫn ra một chi tiết trong bức tranh tổng thể của chuyện phong tặng này nhằm đúng vào ông “Chủ tịch Hội đồng chức danh giáo sư nhà nước” cũng cho thấy sự ê chệ ấy là đáng xấu hổ ra sao: Tháng 10/2016, với tư cách Chủ tịch HĐCDGSNN, ông Nhạ ký công nhận mình đạt chuẩn giáo sư chuyên ngành kinh tế. Luật sư Trần Vũ Hải phân tích rất rõ ràng: “Nếu đối chiếu quy định của pháp luật, ông Nhạ không phải là giáo sư vào thời điểm tháng 7/2016, nên không đủ tiêu chuẩn thành viên HĐCDGSNN, không có quy định Bộ trưởng Bộ giáo dục và đào tạo đương nhiên là Chủ tịch HĐCDGSNN, chưa có quyết định của Thủ tướng Chính phủ (sửa đổi, bổ sung Quyết định 763/2014 QĐ-TTg) về việc bãi nhiệm ông Phạm Vũ Luận khỏi chức chủ tịch HĐCDGSNN khoá 2014-2019 và bổ nhiệm ông Phùng Xuân Nhạ vào chức vụ này. Như vậy việc ông Nhạ tự nhận chức chủ tịch HĐCDGSNN là trái pháp luật, HĐCDGSNN do ông Nhạ làm chủ tịch đang hoạt động trái luật, nội dung quyết định ông Nhạ ký công nhận ông Nhạ đạt chuẩn giáo sư là không hợp pháp”.  Chình vì vậy, vị luật sư này đưa ra khuyến nghị “nếu ông là người tự trọng (đức tính tất yếu của một nhà khoa học), ông nên từ chức Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo, Chủ tịch HĐCDGSNN và từ bỏ chức danh giáo sư”!

Cũng chẳng cần phải dẫn ra thêm bộ trưởng nào khác nữa cũng đáng xấu hổ không kém hoặc đưa thêm một vài minh họa khá tiêu biểu cho câu chuyện ê chệ này vì liền ngay sau đó báo Tuổi Trẻ đưa tin: Thủ tướng Chính phủ yêu cầu rà soát, bảo đảm chất lượng bổ nhiệm giáo sư, phó giáo sư! Cùng với tin này, Tuổi Trẻ giật tít đậm “Tránh bệnh háo danh” với tiểu mục “Chạy” bằng cấp, học vị, học hàm với nhận định “Nhưng bằng giả không đáng ngại so với “bằng thật học giả”. Gần đây dư luận công khai chuyện chạy bổ nhiệm, chạy bằng cấp, học học hàm học vị…chạy đua để thỏa mãn bệnh hiếu danh, để đánh bóng tên tuổi”.

Nếu đem so với thời Tú Xương “Đứa thì bán tước, đứa mua quan…Phen này ông quyết đi buôn lọng, vừa chửi vừa rao cũng đắt hàng” thì sự “phổ biến” có tính “đại trà” này phải nhân lên cấp số nhân! Rồi sự đòi hỏi mang tính bức xúc của lời chúc năm mới “sao được cho ra cái giống người” của ông Tú thành Nam càng tăng thêm tính cập nhật trong thời điểm “nhìn tổng quát lại đất nước ta có bao giờ được thế này không? Triển vọng phát triển còn tốt lắm… Có lẽ nhìn lại chưa bao giờ quê hương ta đẹp như thế này” như giáo sư tiến sĩ Nguyễn Phú Trọng phát biểu tại Bắc Ninh ngày 13.1.2016 mà Vietnamnet đã đưa!

Chẳng thế mà rồi cả nước bốc đồng, lên cơn co giật trong chuyện sốt bóng đá do U 23 “làm nên lịch sử”. Người có chút mẫn cảm chính trị thì thay vì hùa theo cơn co giật bốc đồng đó, qua sự kiện của hàng vạn người chào đón đội U 23 Việt Nam, á quân của giải U 23 Châu Á trở về để   tìm cho ra cái gì tiềm ẩn, chất chứa bên trong sự bùng phát của sự cuồng nhiệt đáng trân trọng đó chứ không phải “quá giang”.

Đã quá lâu, lòng yêu nước và tinh thần quật khởi của người Việt Nam, đặc biệt là tuổi trẻ, bị dồn nén không được bộc lộ trước hành động xâm lược của Trung Quốc, bị méo mó vì sự lừa mị của nhà cầm quyền đang từng bước trở thành chư hầu che dấu trong tấm áo ý thức hệ, bị thui chột bởi sự trấn áp tàn bạo nhằm đảm bảo những cam kết “Thành Đô” nay có dịp được bung ra! Mà bung ra được vì người ta khai thác điều đó để làm loãng bớt đi sự ngột ngạt đang dồn ép môi trường xã hội tựa như không khi oi bức đang tích tụ trong sự vần vũ của những đám mây đen báo hiệu cơn bão. Có cái gì đó na ná giống như hiện tượng “chết đuối vớ được cọc”!

Thì chẳng phải trong buổi tiếp Việt Kiều về nước ăn Tết, ông Trọng khoái chí kể lại chuyện bóng đá của U 23 Việt Nam “đã tạo ra trong xã hội không khí hồ hởi rất là phấn khởi…mà chơi cũng ngang ngửa chứ có kém gì đời đâu, cho nên những chuyện nhỏ cộng hưởng lại, tất cả cái đó tạo ra cái niềm phấn khởi lan tỏa trong dân, trong đất nước ta”! Ông lại còn cẩn thận phán truyền “không được ngủ quên trên vòng nguyệt quế” cứ như thể với cúp á quân của giải U 23 châu Á là đất nước đang phơi phới đi tới bởi sự lèo lái của ông ta!

Câu chuyện “ăn theo” bóng đá được khai thác quá lộ liễu. Thậm chí không chút liêm sỉ và quá trơ trẽn khi nâng lên thành “thế nước đang lên, vận nước đang tới” nhờ thủ môn Bùi Tiến Dũng đẩy được hai quá penalty và quả sút trong tuyết của tiền vệ Nguyễn Quang Hải! Nếu thế thì ở phút cuối cùng của hiệp phụ thứ hai khi chân sút của đội bạn vừa được đưa vào sân đã làm tung lưới đội nhà e cũng đồng nghĩa với thế nước lại đi xuống và vận nước đã đi tong! Thì chẳng phải là Đội tuyển Việt Nam được đón về Hà Nội bằng một chuyến chuyên cơ do VietJet tặng mà màn biểu diễn hở hang đến mức không thể hở thêm được nữa được các tiếp viên Vietjet tặng không trên máy bay khiến các cầu thủ xấu hổ ngoành mặt đi. Màn diễn lố bịch, trơ trẽn đến nỗi người ta không gọi là hãng Vietjet mà nhạy bén đổi ngay thành Vietsex.

Để tô đậm thêm nội dung, người đưa tin trên mạng đã có mấy câu thơ minh họa thay vì đăng hình ảnh. in được mạn phép tác giả chép ra đây:

Mở mạng ra xem bỗng cúi gầm

Hay mình lác mắt mới trông nhầm

Tày bay cứ tưởng nơi hoan lạc

Người mẫu mà ngờ gái mại dâm.

Sấn sổ quàng vai, em rụt lại

Sượng sùng ngoảnh mặt, chị đương tầm

Ngỡ như nhà thổ đang mùa ế

Bỏ chạy không đành phải nín câm.

Và rồi trên mạng đã có lời bình đáng cân nhắc để dẹp đi cơn co giật quá thô bỉ từ chuyện ăn theo bóng đá được dẫn dắt và khuyến khích từ nơi cao nhất: “…Trước khi tấn công một đất nước, không kẻ ngoại xâm nào nghiên cứu lòng ái quốc bóng đá và số lượng cờ trên má hay trên mông người hâm mộ ở đó. Ai hèn vẫn hèn. Ai ngu vẫn ngu. Ai lười vẫn lười. Ai đê tiện vẫn đê tiện. Ai ăn cắp vẫn ăn cắp. Ai vơ vét vẫn vơ vét. Ai thích nhậu nhẹt hơn rèn luyện thân thể vẫn nhậu nhẹt. Ai chém gió vẫn chém gió. Ai đạo đức giả vẫn đạo đức giả. Ai nuốt lời vẫn nuốt lời. Ai xấu trai vẫn xấu trai. Kẻ độc tài vẫn độc tài. Lòng người chia rẽ vẫn chia rẽ. Thực phẩm bẩn vẫn bẩn. Tham nhũng vẫn tham nhũng. Bệ rạc vẫn bệ rạc. Lầm than vẫn lầm than. Trái bóng tròn vô can. Phép màu chỉ diễn ra trên sân cỏ. 90 phút yêu nước vô hại là đủ và cần chấm dứt, khi trái bóng ngừng lăn”.

Chuyện bóng đá đã qua đi thì khốn khổ thay lại nối tiếp vào chuyện thiên nga! Nhà cầm quyền Thủ đô chắc là “người Miền Bắc, giỏi lý luận” hiểu biết nhiều nên định chơi sang, học đòi giới quý tộc Anh thả thiên nga vào Hồ Hoàn Kiếm. Vì nuôi thiên nga là đặc quyền của vua chúa và giới quý tộc. Đến London, du khách có thể thấy thiên nga đen và trắng bơi ngay hồ nước ở Công viên St James’s Park, trước lối vào Điện Buckingham. Nhưng có lẽ ít du khách biết thiên nga từng bơi tung tăng ở nhiều đoạn sông Thames thuộc độc quyền quản lý của Hoàng gia Anh. Nữ hoàng Elizabeth II, ngoài các tước hiệu như Nguyên thủ Khối Thịnh vượng chung; Tổng tư lệnh Quân lực Hoàng gia; Người Bảo trợ cho Tín ngưỡng Anh Giáo…còn có một tước hiệu là Bà chủ các đàn thiên nga (Seigneur of the Swans). Đây là tước hiệu cho vua và nữ hoàng Anh Quốc có từ thời Trung cổ, khi quyền sở hữu loài chim “quý phái nhất trong các loài”, là biểu tượng của địa vị cao. Nói ngắn gọn thì chỉ các vị quý tộc mới có quyền nuôi thiên nga, còn gọi là ‘Swan Upping’ và đàn thiên nga của họ có dấu đồng gắn ở chân. Để có các dấu đồng (marks), nhà giàu phải đóng thuế khá cao và đây là cách loại trừ tầng lớp dưới “chơi sang”.

Thì “chơi sang” chứ sợ gì nào, duyệt y kế hoạch thả thiên nga xuống hồ Gươm theo đúng quy trình! Thế rồi các con khiếu quen hót ở chốn cao sang để kiếm chác thêm chút đỉnh ngoài những chức danh đã chi chít phủ kín tấm “cạc vi dít” đã vội vã cười toe toét tung hô từ góc độ “khoa học” về loại động vật quý hiếm này. Nhưng đùng một cái, báo Lao Động ngày 6.2.2018 đưa tin: Ông Trần Nhữ Giáp – Giám đốc Công ty Cổ phần Đầu tư công viên Vườn Chim Việt – đơn vị tặng 12 con thiên nga thả hồ Gươm vừa bị khởi tố về tội: “Vi phạm các quy định về bảo vệ động vật thuộc danh mục loài nguy cấp, quý, hiếm được ưu tiên bảo vệ”. Bài báo cho biết thêm: “Áp dụng các tình tiết giảm nhẹ khác, Toà án nhân dân huyện Thanh Trì tuyên bố xử phạt Trần Nhữ Giáp 60 triệu đồng. Liên quan tới việc thả thiên nga tại hồ Gươm, sáng ngày 6.2, lãnh đạo Công ty TNHH MTV Thoát nước Hà Nội xác nhận 12 con thiên nga được thả xuống hồ Gươm đã được bắt lên và chuyển sang hồ Thiền Quang”.

Lý do chuyển địa điểm thả thiên nga được vị lãnh đạo này cho biết là do một số nhà khoa học phản đối. Sau khi thả thiên nga xuống hồ Gươm, các nhà khoa học cho rằng nơi đây là chốn linh thiêng, gắn liền với truyền thuyết rùa vàng, thả con gì cũng phải nghiên cứu thận trọng. Vậy thì “thế nước” và “vận nước” ra sao đây khi xảy ra chuyện xúi quẩy này? Khi dẫn ra tin quá bất ngờ kia, bloger Z nọ đã chu đáo đưa ra phương án gợi ý với lãnh đạo Hà Nội chọn để thay thiên nga vừa phải tắp lự chuyển đi ngay trong đêm khuya khoắt như sau:  Các phương án để lãnh đạo tp Hà Nội chọn lựa để “thả” vào Hồ Gươm:

Ảnh biếm họa của họa sĩ LAP

Để kết thúc câu chuyện hết khôn dồn ra dại này xin có đoạn “vĩ thanh” dẫn ra những lời thâm thúy trong một ngâm khúc của cụ Nguyễn Gia Thiều có liên quan đến hình ảnh và ngôn từ với đôi sự kiện đương đại. Nhà thơ ôm mối ngu trung, nặng nợ với triều đại Lê-Trịnh vì đã được thụ hưởng ân huệ suốt cả cuộc đời nằm trọn trong giai đoạn rối ren nhất của nước ta và cuối cùng là sự sụp đổ tất yếu của cái triều đại mà tác giả của kiệt tác được trích dẫn đã tôn thờ.

Đôi câu thơ tạo ra sự liên tưởng oái oăm mà tưởng như năm chó sắp đến với bức tranh “vân cẩu” không mấy sáng sủa khiến tâm trạng ai đó bị giằng xé bởi “cuộc thành bại hầu cằn mái tóc” mà mơ đến sự đổi thay “lớp cùng thông như đúc buồng gan”. Ngán một nỗi, “trẻ tạo hóa đành hanh quá ngán, chết đuối người trên cạn mà chơi”. Cái viễn ảnh hiện ra trước mắt lại ứng vào việc ông Trọng đang dồn tâm sức “Lò cừ nung nấu sự đời, Bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương”! Chắc ông không biết được rằng, chính cái lò ông nhóm lên để đốt được cả củi tươi ấy có gốc gác với “lò cừ nung nấu sự đời” mà theo tiếng Tầu thì “lò cừ” có nghĩa là cái lò to lớn dịch từ chữ “cự lô”. Trong bài phú của Giả Nghị có câu “Thiên địa vi lô hề, tạo hóa vi công” có nghĩa là “Trời đất như một cái lò, ông trời như người thợ đốt lò”!

Con người ở trong đời này bị nén trong lò tạo hóa đó, tùy theo người thợ trời nung nấu,  nói theo ngôn từ biện chứng ông sính dùng, thì đó là quy luật vận động của vũ trụ. Ông muốn làm ông trời để ban phát quyền sinh quyền sát đâu có được. Cái bức tranh “vân cẩu” ứng vào năm Mậu Tuất e không được thuận cho ông. Liệu rồi “đất bằng bỗng rắc chông gai, ai đem nhân ảnh nhuốm mùi tà dương”, bóng người mờ dần theo bóng mặt trời sắp tắt của buổi mạt triều có khiến cho người nuôi mộng làm vua với bao mưu ma chước quỷ được truyền dạy từ các thày Tàu có dẫn đến kết cục “bừng con mắt dậy thấy mình tay không” không nhỉ?

Cho nên buộc phải có ngay “chủ trương đặc biệt mở đường xử đại án” sau cái Tết Mậu Tuất này. Theo ông Chánh án Tòa án tối cao vừa công bố thì các phiên xử này sẽ tiến hành “dưới sự chỉ đạo rất quyết liệt của Ban Chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng, đứng đầu là Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng”. Vậy là rồi đây các “bản án bỏ túi”, theo cách gọi dân gian, sẽ dồn dập tung ra thì “bức tranh vân cẩu” không chỉ “vẽ người tang thương” mà còn “phong trần đến cả sơn khê, tang thương đến cả hoa kia cỏ này”! Vậy thì, “được lòng dân là được tất cả, mất lòng dân là mất tất cả” như ông Trọng với cơn cuồng nhiệt bóng đá đã thốt ra trong buổi tiếp Việt Kiều vừa rồi, một câu khá nhất trong những câu mà ông đã xuất thần nói ra, thì với những gì ông đang làm đã khiến lòng dân đang mất sạch. Mất sạch ra sao, xin hãy nghe lời nói đanh thép của bà Cấn Thị Thêu trước bà con Dương Nội vào sáng hôm nay 11.8.2017, ngày bà rời khỏi nhà tù, để hiểu về lòng dân mà ông Tổng Bí thư vừa nói:

Hôm nay, tôi đã thoát khỏi ngục tù cộng sản, ra khỏi nhà tù nhỏ, trở về nhà tù lớn, nơi mà có hàng triệu bà con dân oan đang ngày đêm phải rên xiết dưới ách thống trị của đảng cộng sản Việt Nam…… Phải cho chúng từ quan làm dân, để cho chúng không còn có cơ hội cướp bóc, đàn áp, đánh đập nhân dân. Phải bắt chúng chịu trách nhiệm về tất cả những tội ác mà chúng đã gây ra cho nhân dân chúng tôi. … Phải cho chúng tận mắt chứng kiến, nỗi đau tột cùng của những gia đình có người thân bị chúng đánh chết hoặc bị thương tích đầy người hoặc hoặc bị tù tội oan sai, để cho chúng biết rằng tội ác của chúng là không thể dung tha. Mong toàn thể bà con dân oan, hãy đoàn kết muôn người như một, để chúng ta có đủ sức mạnh đấu tranh, chống lại bọn quan tham cường hào ác bá…”.

Lời răn của Mạnh tử: “ý dân là ý trời” được thể hiện sống động trong giọng nói dõng dạc, trong nét mặt bình thản và bất khuất của người phụ nữ nông dân vừa ra khỏi nhà tù thì quả là “trời có mắt”! Nói về dân thì chắc ông Trọng khó nghe, tuy vậy “cái gương nhân sự chiền chiền” khiến ông không thể không lưu ý rằng, chính Tập Cận Bình trong ngày 20.7.2017 tại một hội nghị công tác chính trị, pháp luật của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã cảnh báo: “Đừng thấy anh hôm nay thoải mái vui vẻ, cẩn thận sau này phải thanh toán… Trên đầu ba thước có thần minh, nhất định phải có lòng kính sợ”. Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà nhà độc tài theo “chủ nghĩa chuyên chế mới” dành toàn bộ tâm trí thực thi quyền uy, sự tuân phục và trật tự như đã phân tích ở trên đã phải thốt ra điều này.

Cái “dại ngu si” dù ăn sâu bám rễ vào đầu óc chặc cũng giật mình để “nhất định phải có lòng kính sợ” ý chí và sức mạnh của dân. Có được điều đó thì may ra mới nên khôn nhờ biết dại, để “nhờ biết dại mới nên khôn”!

_____

Thái độ hậu chiến và nhãn quan về tội ác chiến tranh…

Phan Thị Hồng is with Hoang Le Thanh and 5 others.

Mượn bài của ông Manh Kim

Đăng xong, nghĩ ăn Tết.
Quê tôi không có mạng, càng tốt.

Nguyễn Đắc Xuân nhất mực cho rằng những “mất mát” đó là “ngoài ý muốn” và Mậu Thân vẫn là một “chiến thắng lịch sử”.

Trích từ bài đăng của Fb Manh Kim:

Việc ông Hoàng phủ Ngọc Tường có mặt ở Huế hay không thật ra không quan trọng. Ông có mặt hay không thì chiến dịch thảm sát vẫn xảy ra theo đúng kế hoạch sắp sẵn từ trước. Ông có mặt hay không thì danh sách nạn nhân cần được “tiêu diệt” cũng đã nằm trong túi áo đám sát thủ được phân công đi giết người. Ông có mặt hay không thì đống xương trắng của hàng trăm nạn nhân ở Khe Đá Mài vẫn trơ những hốc mắt kinh ngạc bàng hoàng như thể họ muốn hỏi, vào ngày đó; và muốn được trả lời, sau 50 năm, rằng “Tại sao tôi bị giết?”.

Việc không có mặt ở “hiện trường”, có thể được xem như là yếu tố “ngoại phạm” và là bằng chứng “vô tội”, thật ra là vô nghĩa. “Gây án” với lịch sử, dính dáng trực tiếp hay gián tiếp với lịch sử, không thuộc sự phán xét của một quan tòa. Nó thuộc sự đánh giá của dân tộc và sự phán xét của tòa án lương tâm. Tôi cảm nhận được sự dằn vặt của các ông trước những chỉ trích và cáo buộc dính dáng cuộc thảm sát. Tuy nhiên, 50 năm qua, ông Tường (và em trai của ông), cũng như ông Nguyễn Đắc Xuân, đã làm gì để sự thật được đưa ra ánh sáng? Các ông có biết ai là kẻ trực tiếp ra lệnh chiến dịch thảm sát, nếu có, tại sao không “tố giác”; nếu không, tại sao không kêu gọi một cuộc điều tra thủ phạm chóp bu thật sự, thay vì khổ sở thanh minh cho cá nhân mình?

Nếu các ông không có tội thì ai là kẻ có tội và tại sao các ông “chịu tội” thay? Với tư cách những người hoạch định và tham gia chiến dịch, các ông biết những gì? Các ông đã kể lại những gì và còn che giấu những gì? Chưa lần nào, trong bất kỳ bài viết nào khi “hồi tưởng” sự kiện Mậu Thân, các ông giải thích vì sao có những hố chôn tập thể mà nạn nhân đều bị trói ngoặt bằng dây kẽm gai…

Tôi không lên án sự chọn lựa chỗ đứng lịch sử của các ông trong thời điểm đó. Thái độ và sự chọn lựa cách thức để nhìn lại mình của các ông hàng chục năm qua mới là điều cần quan tâm. Tôi không chỉ trích sự chọn lựa quá khứ. Tôi chỉ thắc mắc sự chọn lựa hiện tại và cách nhìn hiện tại khi nhắc lại quá khứ. Hàng chục năm qua, các ông vẫn chỉ gỡ tội cho cá nhân mình chứ không phải giải oan cho hàng ngàn nạn nhân, tiếp tục nhất mực rằng những “mất mát” đó là “ngoài ý muốn” và Mậu Thân vẫn là một “chiến thắng lịch sử” – như lời lặp đi lặp lại của Nguyễn Đắc Xuân.

Thái độ hậu chiến và nhãn quan về tội ác chiến tranh của những người như Nguyễn Đắc Xuân đã khiến những kẻ hậu sinh như tôi xin được mạn phép thưa rằng, cho tôi gạt qua sự kính trọng cần có đối với người cao niên để thay bằng một cảm giác đối ngược.

Vài suy nghĩ về ông Võ Nguyên Giáp – Huỳnh Thục Vy

 
Image may contain: 1 person, smiling, sitting, sunglasses and outdoor
Nhà văn Mai Tú Ân is with Phạm Thành and 2 others.

 

Vài suy nghĩ về ông Võ Nguyên Giáp – Huỳnh Thục Vy

Vị tướng được những người cộng sản xem là “khai quốc công thần” cuối cùng đã trở thành người thiên cổ vào ngày 4 tháng 10 vừa qua. Vậy là, biểu tượng sống về công lao “giành độc lập” và lý tưởng “cách mạng”, tượng đài hữu danh vô thực về một thời “hào hùng” của những người cộng sản đã trở về với cát bụi.

Ông ta đã thực sự rời bỏ cuộc chơi, đã từ giã cõi nhân sinh điên đảo này. Không ai biết ông sẽ đi về đâu nhưng ông đã để lại di sản đầy đau đớn và nhiễu nhương, để lại cho tất cả chúng ta một Việt Nam với tiếng ai oán khắp nơi. Thôi thì cũng cầu chúc ông ra đi trong thanh thản, dù ông đã lặng thinh một cách vô cảm trước những người đã ra đi một cách bi thương khác.

Là người đã có công khai sinh ra một Việt Nam cộng sản, thiết nghĩ không cần bàn đến chuyện ông có lý tưởng hay không lý tưởng và sự cần thiết hay không của những cuộc chiến tranh vô nghĩa mà ông đã đóng vai trò lãnh đạo quân sự tối cao, ông phải chịu trách nhiệm trước lịch sử về sự im lặng của mình trước những trang lịch sử bất công, gian trán và đau thương mà người Việt Nam đã trải qua.

Không ít người ca ngợi ông là một trí thức lớn, là nhà văn hoá. Tôi không muốn bàn những chuyện ấy nữa vì đã có nhiều tài liệu lịch sử có sẵn cho việc tìm hiểu, nghiên cứu về ông Giáp. Chỉ xin hỏi: Ông đã làm gì khi luật sư Nguyễn Mạnh Tường kêu gọi dân chủ pháp trị để rồi sau đó bị thất sủng? Nếu là một trí thức lớn thực sự, lẽ ra ông phải biết dân chủ pháp trị cần cho một quốc gia như thế nào trước cả cụ Tường bởi thực tế cho thấy chủ nghĩa cộng sản đã tàn phá quốc gia như thế nào? Nếu không nhận ra khiếm khuyết của một chế độ độc tài cộng sản, ông có xứng đáng với danh xưng một đại trí thức? Và cứ cho là ông không biết gì về độc tài-dân chủ, nhưng khi luật sư Tường lên tiếng về xã hội dân chủ, ông không có động tĩnh gì, đó có phải là biểu hiện của một nhân cách lớn?

Lại nữa, ông đã ở đâu, đã làm gì khi những Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Hữu Loan bị đấu tố, bị đoạ đày? Ông có chút tủi nhục, cảm thương hay phẫn nộ nào không khi hàng triệu người miền Nam bỏ nước ra đi trong tức tưởi khi Việt Nam cộng hoà bị cưỡng chiếm để rồi hàng nghìn người trong số họ đã vùi thân ngoài biển cả? Ông nghĩ gì khi tướng Trần Độ đã dũng cảm lên tiếng rồi bị đàn áp? Ông đã làm gì khi cụ Hoàng Minh Chính đã tỏ thái độ đối kháng để rồi bị bỏ tù? Ông đã đứng bên lề bao biến cố đau thương của đất nước. Đó có phải là vị trí xứng đáng của một trí thức hay không?

Dù là ai, một người vừa mới qua đời nên được cầu nguyện cho sự ra đi bình an. Tôi đã rất phân vân khi viết những dòng này. Có nên viết những lời cay đắng cho một người đã chết không? Có nên kể tội họ khi họ đã mãi mãi không còn khả năng biện bạch? Nhưng quả tình, tôi không viết những dòng này nhắm vào tướng Giáp, tôi viết cho những người còn sống, cho những người còn bị ám thị bởi cái ảo ảnh hào quang mà những người cộng sản đã tạo ra. Đa số thanh niên Việt Nam hiện nay sống trong sự lừa gạt đó mà không biết, và cũng không có ý chí vượt thoát ra.

Ông Giáp, vị “đại tướng quân” trong mắt nhiều thanh niên Việt Nam, là người góp công to lớn để tạo dựng và bảo vệ chế độ độc tài tàn bạo này. Ông đã sống quá xa cái tuổi “cổ lai hy” và ra đi trong tình thương yêu của gia tộc, trong sự ngưỡng vọng của nhiều người. Nhưng ông có biết đâu, một người có công gây dựng nên một tập đoàn tội ác như ông lại ra đi thanh thản và vinh quang, trong khi chính những nạn nhân vô tội của chế độ thì lại hứng chịu thảm trạng bi đát của gia đình để rồi phải ra đi trong uất ức, tủi nhục.

Đó chính là một Đặng Ngọc Viết hiền lành, siêng năng bị chính quyền cướp đất, phẫn uất cùng cực đến mức phải ra tay giết chết một quan chức tỉnh Thái Bình rồi tự sát bằng một viên đạn vào tim. Đó là một Thomas Nguyễn Tự Thành-một thuyền nhân bị cưỡng bách hồi hương về Việt Nam từ Thái Lan, bị sách nhiễu và phong toả kinh tế liên tục bởi chính quyền cộng sản đến nỗi uất ức quá phải tự vẫn bằng cách thắt cổ vào ngày 3 tháng 10, trước ngày ông Giáp chết một ngày. Tại sao ông lại được vinh danh khi chính ông là một phần nguyên nhân của những cái chết đau đớn ấy?

Tất nhiên, ông Giáp không còn là lãnh đạo đất nước từ lâu, các chính sách, hành động của chính quyền này ông không tham gia. Nhưng chính cái quá khứ “oai hùng” và cái hiện tại vô trách nhiệm của ông tạo nên tính chính đáng cho chế độ tàn ác này. Chế độ này vẫn lấy ông ra làm cái bệ đỡ để biện minh cho những hành động bán nước hại dân của họ. Ông là cái phao cứu sinh khi những người lãnh đạo cộng sản đối diện với sự căm phẫn của người dân vì sự tham quyền cố vị của họ. Không hiểu vì tuổi già làm tiêu hao ý chí, vì sự sợ hãi làm xói mòn lương tâm, hay vì danh lợi của con cháu làm tiêu tan tinh thần trách nhiệm, mà cho đến những năm cuối đời ông Giáp vẫn lặng thinh trước hiện tình đất nước vật vã dưới chế độ độc tài, vẫn để cho nhà cầm quyền tiếp tục lợi dụng ông cho chế độ bất nhẫn của họ. (Chỉ có một lần ông lên tiếng yếu ớt cho vấn đề Bauxite Tây nguyên)

Giá như ông lên tiếng cổ vũ cho Nhân quyền Tự do thì tiếng nói của ông đã tác động mạnh mẽ đến lương tâm tuổi trẻ và có thể xoay chuyển ý thức của biết bao người dân đang bị ám thị. Một ông Giáp đại tướng quân chắc chắc có khả năng thức tỉnh quần chúng, làm rúng động đảng cộng sản hơn hẳn một Lê Công Định, Phạm Hồng Sơn, Huỳnh Ngọc Tuấn, Phạm Thanh Nghiên hay Phương Uyên chứ? Thế nhưng, ông đã chọn cách sống trong sự co rút và chết trong cờ xí, kèn trống của chế độ cộng sản, hơn là cách sống trong sự phản tỉnh và chết như một chiến sĩ tự do. Đáng lẽ tuổi già phải là giới hạn cuối cùng của sự sợ hãi, nhưng ông đã để nó đi cùng ông sang tận thế giới bên kia.

Có người nói: chúng ta không ở vị trí của ông nên không thể hiểu hết những gì ông phải đối mặt. Đúng! Chúng ta không hiểu hoàn cảnh và vị trí của ông. Nhưng chúng ta có thể hiểu được hoàn cảnh của những bạn sinh viên vì biểu tình yêu nước mà bị nhà trường đuổi học và mất cả tương lai không? Chúng ta có từng đặt mình vào vị trí Phương Uyên, cô bé sinh viên phải chịu biết bao nhiêu sợ hãi, tổn thương tinh thần khi bị bắt và giam giữ, chỉ vì cô bé biểu thị lòng yêu nước? Rồi nhiều người đối kháng khác nữa, chỉ vì lên tiếng cho Dân chủ tự do mà phải chịu những bản án nặng nề, mất cả hạnh phúc trăm năm, con cái bơ vơ- thất học. Hoàn cảnh của ông Giáp có ngặt nghèo hơn hoàn cảnh của những người kể trên hay không? Hay để dễ hình dung hơn, tình huống của ông có khó khăn hơn tình huống của tướng Trần Độ, của cụ Hoàng Minh Chính hay không? Tôi cho rằng, vấn đề là ở lương tâm và bản lĩnh!

Ông đã ra đi để lại tất cả, một chế độ độc tài dai dẳng, những mảnh đời oan khuất, những cuộc đàn áp tiếp diễn, những cái chết oan khiên… Nhưng những dòng này không phải để kể tội ông. Quả thật, thế giới này tồn tại trong trạng thái tương đối của mọi giá trị. Nhưng vẫn có cách để phân biệt những trí tuệ và nhân cách lớn CHÂN THẬT với sự tô vẽ KHÔNG THẬT. Cầu cho ông ra đi được bình an và xin gởi tới ông sự cảm thương cho một kiếp người đa đoan trong thế giới vô minh này; nhưng sự tôn kính thì tôi xin giữ lại cho những con người sống với tương tâm, trách nhiệm và ý chí và chết với nỗ lực lên tiếng cho sự thật. Việt Nam còn rất nhiều người để chúng tâm thành tâm ca ngợi và kính ngưỡng, nhưng đó không phải là ông.

Huỳnh Thục Vy

Tử huyệt của nhà lãnh đạo chuyên quyền

 

Tử huyệt của nhà lãnh đạo chuyên quyền

Nguồn: Alina Polyakova & Torrey Taussig, “The Autocrat’s Achilles’ Heel“, Foreign Affairs, 2 Febrary 2018.

Biên dịch: Huỳnh Hoa

Cuộc cạnh tranh giữa các cường quốc đã trở lại. Nga và Trung Quốc – hai cường quốc được lèo lái bởi các nhà lãnh đạo chuyên quyền – đang tích cực thử thách độ bền của trật tự quốc tế khi phương Tây dường như đang thoái trào. Tổng thống Nga Vladimir Putin, không hề bối rối vì những cuộc cấm vận của phương Tây, không chỉ dẫn dắt một chiến dịch tung tin giả mạo ở các nước dân chủ phương Tây để lũng đoạn các cuộc bầu cử quan trọng mà còn tiếp tục duy trì sự chiếm đóng của Nga ở bán đảo Crimea và vùng Donbas ở miền đông Ukraine. Trong khi đó, chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đang khai triển sức mạnh quân sự của Trung Quốc ra Biển Đông và sức mạnh kinh tế trên khắp châu Mỹ Latin, châu Phi và châu Á.

Cả hai quốc gia này đều tìm cách tác động tới các nhà nước dân chủ thông qua việc sử dụng “sức mạnh bén” (sharp power). Nhận biết tầm với của Nga và Trung Quốc đang mở rộng, chính phủ của ông Trump đã có quyết định đúng đắn khi nhìn nhận hai quốc gia này là những đối thủ cạnh tranh của Mỹ trong bản Chiến lược An ninh quốc gia và Chiến lược Quốc phòng quốc gia mới công bố gần đây. Lần đầu tiên kể từ ngày 11/9/2001, cuộc cạnh tranh giữa các cường quốc chứ không phải là chủ nghĩa khủng bố toàn cầu được coi là ưu tiên số một của an ninh quốc gia Hoa Kỳ.

Dường như không có biện pháp hiệu quả nào để kiểm soát những tham vọng ngày càng lớn của Putin và Tập. Tuy nhiên, cả hai nhà lãnh đạo này có thể đang thực hiện một lỗi lầm chiến lược. Họ đang đặt cược tương lai và triển vọng quốc tế của đất nước họ vào một chỗ: chính bản thân họ. Trong suốt sự thống trị của mình, Putin và Tập đã có những bước đi nhằm củng cố quyền kiểm soát cá nhân của họ đối với quyền lực. Trong ngắn hạn, đây có thể là một cơ chế tạo sự ổn định nhưng về lâu dài, nó có thể làm trầm trọng thêm những mối căng thẳng nội bộ cố hữu đến mức cuối cùng có thể xói mòn sự cai trị của họ.

Là nhà lãnh đạo chuyên quyền lâu năm của hai quốc gia lớn, Putin và Tập cùng đối mặt với hai tình trạng khó xử tương tự nhau: đó là quản lý cuộc cạnh tranh khốc liệt trong giới tinh hoa để thể hiện lòng trung thành và giành quyền kế vị, và cân bằng các tham vọng quốc tế với tình trạng căng thẳng sâu sắc giữa chính phủ trung ương và các khu vực bất ổn trong nước. Khi cả hai nhà lãnh đạo này tìm cách giành thêm nhiều “thắng lợi” để biện minh cho quyền kiểm soát cá nhân của họ ở trong nước, có khả năng họ sẽ theo đuổi mạnh mẽ những chính sách đối ngoại rủi ro hơn, liều lĩnh hơn.

Trong khi Hoa Kỳ cân nhắc cách tiếp cận của mình cho thời kỳ mới của chính trị siêu cường, các nhà hoạch định chính sách của Mỹ sẽ cần phải tính tới chuyện tình trạng căng thẳng nội bộ trong nước cố hữu của các hệ thống cá nhân sẽ tác động tới nghị trình và chính sách ngoại giao của Putin và Tập như thế nào.

DAO KIẾM ĐÃ CHÌA RA

Các nhà lãnh đạo chuyên quyền phải là những người quản lý tốt. Vị trí của một nhà độc tài chỉ được bảo đảm bởi mạng lưới các thành viên trung thành trong giới tinh hoa của ông ta. Nhưng lòng trung thành chính trị, ngay cả dưới các chế độ chuyên chế, cũng thường xuyên thay đổi. Hoàn toàn có thể chắc chắn rằng Putin sẽ chiến thắng trong cuộc tái tranh cử chức tổng thống vào tháng Ba tới. Như vậy, cuộc cạnh tranh thực thụ nằm ở cuộc đấu đá nội bộ trong giới tinh hoa ở Kremlin – có thời những cuộc chiến tranh nội bộ này được giấu kín nhưng nay chúng ngày càng được phơi bày ra trước mắt công chúng. Ngay cả các đồng minh của Putin, chẳng hạn như Igor Sechin – người đứng đầu tập đoàn Rosneft, cũng đang chấp nhận các rủi ro chính trị để loại bỏ các đối thủ cạnh tranh tiềm tàng. Hồi tháng 11 năm 2016 Sechin đã thực hiện một chiến dịch đột ngột để hạ bệ bộ trưởng bộ kinh tế Nga Aleksei Ulyukayev qua việc tiết lộ sự tham gia của ông này trong một âm mưu hối lộ. Đã có những dấu hiệu cho thấy vòng kiềm tỏa của ông Putin với giới tinh hoa, và với Sechin nói riêng, đã bị nới lỏng. Được biết ông Putin đã yêu cầu ông Sechin ra điều trần về vụ Ulyukayev nhưng Sechin từ chối, giáng một cái tát công khai vào nhà lãnh đạo Nga.

Trong lúc trò chơi cung đình ở Moscow gia tăng cường độ trong thời gian trước cuộc bầu cử tháng Ba, ông Putin sẽ cần chứng tỏ cho giới tinh hoa đang lo âu và dao động rằng ông ta vẫn là nhà lãnh đạo được nhân dân chọn lựa. Để tái khẳng định sứ mệnh được người dân giao cho, ông Putin được biết đang tìm cách đạt được mục tiêu 70/70: thắng một cuộc bầu cử có 70% số cử tri đi bỏ phiếu và giành được 70% số phiếu bầu. Ít ra ông ta cũng cần phải vượt qua kết quả bầu cử năm 2012 (65% số cử tri đi bầu và giành được 64% số phiếu). Về khía cạnh này, hầu như không phải là trùng hợp ngẫu nhiên khi cuộc bầu cử tổng thống được tổ chức đúng vào dịp kỷ niệm [4 năm] ngày nước Nga sáp nhập bán đảo Crimea, một canh bạc ngoại giao đã giúp cho tỷ lệ ủng hộ ông Putin tăng thêm 21 điểm phần trăm, mức tăng cao nhất từ trước tới nay. Trái lại, việc nước Nga can thiệp vào Syria chỉ mang về cho ông Putin thêm 5 điểm phần trăm, từ 83% lên 88%. Ngoài những cuộc bầu cử, ông Putin còn phải nạp lại năng lượng cho đám đông cử tri ủng hộ ông bằng cách thúc đẩy những cảm xúc dân tộc-dân túy chủ nghĩa – cho đến nay, xâm lấn nước ngoài đã là công thức duy nhất để đạt được mục đích ấy.

Không giống như nước Nga của ông Putin, cuộc cạnh tranh trong giới tinh hoa Trung Quốc bị thu gọn trong hệ thống độc đảng đã được thiết chế hóa. Nhưng công cuộc củng cố quyền lực nhanh chóng của ông Tập đang thử thách những giới hạn của mô hình lãnh đạo tập thể của Trung Quốc. Tập được coi là nhà cai trị quyền lực nhất của Trung Quốc từ sau Mao Trạch Đông. Cuộc thâu tóm các chức vụ chính thức của Tập (hiện thời ông ta nắm 13 chức vụ khác nhau) đã lên đến cực điểm khi đại hội 19 của đảng Cộng sản Trung Quốc quyết định thánh hóa “Tư tưởng Tập Cận Bình” trong hiến pháp của quốc gia [chi tiết này có thể tác giả nhầm, đại hội đảng chỉ có thể đưa Tư tưởng Tập Cận Bình vào cương lĩnh của đảng chứ không đưa vào hiến pháp của quốc gia – ND]. Hơn thế nữa, chiến dịch chống tham nhũng khắc nghiệt của Tập, gọi là “đả hổ diệt ruồi” đang thử thách lòng trung thành của giới tinh hoa Trung Quốc. Cho dù Tập lên cầm quyền với sứ mệnh làm trong sạch hàng ngũ của đảng, việc Tập nhổ tận gốc các cán bộ cấp cao và cấp trung đã làm cho nhiều người trong đảng cảm thấy phân vân, không biết sự ưu ái của ông này sẽ đặt ở đâu – và không muốn thử nghiệm chuyện này. Những trường hợp nổi tiếng liên quan tới các “con hổ” bao gồm cả các tướng lãnh như Từ Tài Hậu (Xu Caihou) và Quách Bá Hùng (Guo Boxing) – cả hai đều là phó chủ tịch quân ủy trung ương và đều bị buộc tội tham nhũng nghiêm trọng. Việc các ông tướng này bị thất sủng là lời nhắc nhở rằng trong đảng không có vị trí cao cấp nào là an toàn – một cảm xúc sẽ mang lại cho ông Tập nhiều kẻ thù hơn là tay chân thân tín.

Hiện thực mới của Trung Quốc cho thấy nếu ông Tập thể hiện sự ủng hộ cho một cuộc thay đổi chính sách – cho dù quyết đoán hơn hay thận trọng hơn – quyết định của ông ta sẽ không gặp phải sự phản kháng đáng kể nào từ hàng ngũ chóp bu của giới lãnh đạo Trung Quốc. Điều này có thể mang lại cho các nhà lãnh đạo Trung Quốc một ý thức sai lầm về niềm tin vào những khả năng của đất nước họ và dẫn tới kết quả là sự đồng tâm nhất trí trong các cố vấn của Tập. Tuy nhiên, lịch sử đã chứng tỏ, các chiến lược ngoại giao được nghĩ ra dưới hai tiêu chuẩn này thường kết thúc bằng các thảm họa.

CĂNG THẲNG TRUNG TÂM-NGOẠI VI

Các nước lớn cai trị bởi các nhà lãnh đạo chuyên quyền – những người tập trung quyền kiểm soát – tất yếu sẽ đương đầu với những căng thẳng nội bộ giữa trung tâm và ngoại vi. Theo cơ cấu chính trị, sự quản lý tài chính của nước Nga có tính tập trung cao: các nguồn tài chính như doanh thu sản xuất dầu khí và thuế chảy về Moscow từ các khu vực giàu tài nguyên để phân bổ về những tỉnh nghèo tài nguyên. Trong khi nền kinh tế bùng nổ đầu thập niên 2000 nhờ giá dầu cao thì điện Kremlin có thể duy trì vũ điệu cân bằng, giữ hòa bình giữa 85 tỉnh thành của nước Nga. Nhưng khi giá dầu lao dốc năm 2015 và tiếp tục giữ mức thấp một cách ngoan cố thì ngân sách nhà nước dựa vào dầu khí bị tổn hại rất trầm trọng. Những cuộc cấm vận của phương Tây cũng bắt đầu có tác dụng, góp 1,5% vào sự sút giảm tổng sản lượng quốc gia (GDP) của Nga năm 2015.

Khi ngân khố nhà nước co lại cùng với nền kinh tế nói chung, Moscow đã gia tăng rất nhiều phần ngân sách mà các tỉnh phải nộp về trung ương, và các tỉnh này đã bắt đầu phản kháng công khai. Nỗi oán giận đang tăng lên ở vùng Sakhalin giàu tài nguyên dầu mỏ, nơi mà Moscow đòi chia phần lớn hơn từ doanh thu dầu khí. Mùa thu năm ngoái, Moscow thông qua một đạo luật liên bang mới, tìm cách thâu tóm khoảng 75% tiền thuế và tiền chia phần từ dự án Sakhalin-2 đang có nhiều lợi nhuận. Theo luật hiện hành, Moscow chỉ được chia 25%. Các thống đốc và dân chúng địa phương, hiện sống nhờ thu nhập khiêm tốn, đã công khai bày tỏ nỗi phẫn uất của họ thông qua các cuộc biểu tình phản kháng. Cũng trong thời gian này, các vùng miền đối mặt với sự cắt giảm ngân sách cũng than phiền rằng họ không nhận được đủ tiền từ Moscow để duy trì các dịch vụ căn bản và bảo dưỡng cơ sở hạ tầng. Trên khắp nước Nga, các chính quyền vùng miền đang đòi hỏi nhiều quyền tự chủ hơn, nhiều quyền kiểm soát ngân sách của họ hơn. Khả năng của điện Kremlin nhằm xoa dịu tình hình hoặc đàn áp đối lập đã bị hạn chế bởi nhu cầu liên tục có thêm nhiều tiền và tầm kiểm soát giới hạn ở bên ngoài thủ đô Moscow và thành phố St. Petersburg. Không có sự tăng trưởng kinh tế trong tầm nhìn, Putin sẽ phải đối mặt với tình trạng Catch-22 (bế tắc không lối thoát): nỗi oán hận gia tăng ở các tỉnh đi kèm với nhu cầu thường xuyên phải thúc đẩy sự ủng hộ của dân chúng thông qua các chiến dịch tốn kém ở nước ngoài.

Tập Cận Bình cũng phải xử lý vấn đề mối căng thẳng giữa trung ương và ngoại vi, trong lúc ngự trị trên sự trỗi dậy của chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa ái quốc sôi nổi trên khắp Trung Quốc. Bài diễn văn ba tiếng rưỡi đồng hồ mà Tập đọc trước đại hội 19 [của đảng Cộng sản] hồi tháng 10 đầy những xúc cảm dân tộc chủ nghĩa. Ông ta tái khẳng định lời hứa sẽ thúc đẩy một “cuộc trẻ hóa vĩ đại của đất nước Trung Hoa” và thề sẽ khôi phục vị trí xứng đáng của nước này trên thế giới. Bằng một giọng điệu huênh hoang, Tập khoe khoang dự án Trung Quốc bồi đắp các đảo nhân tạo ở Biển Đông như là một trong những thành quả vĩ đại nhất của ông ta. Nhưng những kế hoạch đầy tham vọng của Tập đối với Trung Quốc, cả với trong nước lẫn quốc tế, đều có giá của chúng. Tập đã phải tiêu tốn rất nhiều nguồn lực để trấn áp những cộng đồng dân chúng bất mãn của Trung Quốc, như ở Hong Kong và Tân Cương. Những nỗ lực này có nghĩa là phải bảo đảm sự ổn định quốc nội, sự an toàn của chế độ và cảnh cáo tất cả các công dân Trung Quốc phải hậu thuẫn cho “giấc mộng Trung Hoa” của Tập.

Vào tháng 11-2017, đại hội nhân dân toàn quốc [tức quốc hội] Trung Quốc yêu cầu vùng lãnh thổ bán tự trị Hong Kong phải tuân thủ “Luật quốc ca” của Trung Quốc, theo đó mọi hành vi sỉ nhục hoặc không tôn trọng bài quốc ca Trung Quốc đều là phi pháp và bị phạt tù giam. Hành động này có lẽ là một phản ứng chống lại những người biểu tình không phục tùng ở Hong Kong, những người đã từng la ó khi bài quốc ca Trung Quốc được cất lên trong các trận đấu bóng đá gần đây. Có thời là hình mẫu cho một nước Trung Quốc cởi mở và phồn vinh, khả năng của Hong Kong trong việc chống chọi với hệ thống chuyên chế ngày càng lấn tới của Trung Quốc đang phai mờ dần. Ở tỉnh Tân Cương phía tây bắc, Tập đã thực thi sự giám sát hà khắc và áp bức của cảnh sát đối với toàn bộ khối dân Uighur thiểu số. Trong khi Bắc Kinh tuyên bố rằng những biện pháp này là nhằm xử lý mối đe dọa khủng bố, những quan hệ căng thẳng cũng nhắm tới nỗi oán hận đang gia tăng trong cộng đồng dân chúng địa phương đối với chính quyền trung ương.

Sự bất đồng nội bộ đặt đảng Cộng sản Trung Quốc vào vị trí khó khăn. Một mặt, ông Tập nhắm tăng cường tính chính danh nội bộ của ông ta thông qua những lời kêu gọi dân tộc chủ nghĩa, trong khi mặt khác, ông tìm cách tái bảo đảm cho các lân bang đang lo ngại rằng đất nước ông mong muốn hòa bình và hợp tác. Nhìn về phía trước, nếu Tập nhận thấy rằng, dập tắt sự bất ổn nội bộ bằng tuyên truyền dân tộc chủ nghĩa và thể hiện sức mạnh về những lợi ích cốt lõi như Biển Đông quan trọng hơn là trấn an các quốc gia láng giềng thì sự ổn định có thể sẽ bị tổn hại.

ỔN ĐỊNH ĐẾN KHI KHÔNG CÒN NỮA

Khi Putin và Tập xử lý những mối căng thẳng nội bộ trong giới tinh hoa và dân chúng, [thế giới] sẽ trở nên ngày càng khó đấu tranh với chiến lược đối ngoại của họ. Trong lúc theo đuổi những lợi ích an ninh quốc gia của mình, Hoa Kỳ sẽ cần phải cân nhắc chống lại một Trung Quốc hung hăng hơn và một nước Nga hay thay đổi. Mặc dù những thách thức mà Putin và Tập đặt ra sẽ xâm chiếm suy nghĩ của Hoa Kỳ trong nhiều năm tháng sắp tới, nhưng trong ngắn hạn, chính phủ Trump cần phải có những bước đi cụ thể để ứng phó với hai nhà nước cạnh tranh này.

Cuộc can thiệp của Putin vào Ukraine và Syria dường như bất ngờ với chính quyền Obama, và hậu quả là phản ứng của Hoa Kỳ diễn ra chậm chạp và thận trọng. Cần phải phản ứng nhanh và quyết liệt hơn đối với những cuộc can thiệp của Nga trong tương lai. Trong khi không thể nào biết chính xác ông Putin có thể nắm bắt cơ hội sắp xảy ra để phát động một cuộc tấn công quy ước hoặc phi quy ước vào đất nước nào, lãnh thổ nào, chính phủ Trump vẫn cần phải chuẩn bị cho hàng loạt hành vi xâm lấn có thể xảy ra, cho dù đó là một cuộc chiến tranh nửa bí mật nửa công khai chống lại các quốc gia chung biên giới với Nga hoặc tiếp tục các chiến dịch tung tin giả ở phương Tây.

Tuy vậy, những tham vọng toàn cầu của Tập mới đặt ra thách thức lớn nhất trong dài hạn cho nước Mỹ. Trung Quốc có được lợi thế thời gian; năng lực quân sự và kinh tế của Trung Quốc đang gia tăng tương đối so với Hoa Kỳ. Vì vậy, chính phủ Trump ngay bây giờ nên tận dụng lợi thế hiện có. Điều đó có nghĩa là Hoa Kỳ nên đầu tư vào các mối quan hệ đối tác đã thiết lập từ lâu, xây dựng quan hệ với các quốc gia khu vực Ấn Độ-Thái Bình Dương để làm giảm những khích lệ cho hành vi xâm lược từ phía Trung Quốc.

Cuối cùng, sự củng cố quyền kiểm soát của Putin và Tập sẽ buộc họ phải chịu trách nhiệm cá nhân về những thành công và sai lầm của chính phủ của họ. Họ không thể đổ trách nhiệm cho ai được. Đổi lại, Putin và Tập sẽ có thể ứng phó với áp lực tăng trưởng kinh tế và chính trị bằng cách tìm thêm nhiều quyền kiểm soát ở trong nước trong khi chấp nhận rủi ro lớn hơn ở nước ngoài. Đối nội, điều đó có nghĩa là những biện pháp hà khắc hơn để bịt miệng phe đối lập, trung hòa cuộc cạnh tranh chính trị và hạn chế quyền tiếp cận thông tin. Nhưng đàn áp là phương cách tốn kém để bảo đảm sự tuân phục lâu dài của công dân. Có thể Putin và Tập sẽ thấy cách thức dễ dàng hơn để nâng cao tính chính danh là mô tả chế độ của họ như là “người bảo vệ của nhân dân”, chống lại những thế lực thù địch bên ngoài và như vậy họ có thể cảm thấy nhu cầu theo đuổi những chiến thuật hung hăng ở nước ngoài cho dù những động lực này cuối cùng sẽ chỉ làm sâu thêm sự rạn nứt trong mỗi chế độ. Putin và Tập trông giống như những nhà lãnh đạo độc tài quyền lực nhất thế giới, nhưng câu châm ngôn xưa cũ vẫn còn áp dụng được: các chế độ chuyên chế ổn định cho đến khi chúng không còn nữa.

Alina Polyakova là nhà nghiên cứu thuộc chương trình Chính sách đối ngoại, Viện Brookings, Mỹ; còn Torrey Taussig là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ chương trình Chính sách đối ngoại của Viện Brookings và tại Trung tâm Belfer về khoa học và những vấn đề quốc tế thuộc trường Kennedy của Đại học Harvard.

Nguồn: Viet-studies

Vì Sao Người Quân Tử Không Tranh Cãi Với Kẻ Tiểu Nhân?

 Vì Sao Người Quân Tử Không Tranh Cãi Với Kẻ Tiểu Nhân?

Khổng Tử có một cậu học trò rất thích tranh luận. Một hôm, người học trò này đến thăm Khổng Tử thì gặp một người đang đứng ở cổng nhà.

Người khách này ngăn vị học trò  kia lại hỏi:“Nghe nói thầy dạy của ngài là Khổng thánh nhân, như vậy thì học vấn của ngài chắc phải cao lắm. Ngài cho ta hỏi một năm có mấy mùa? Nếu ngài trả lời đúng, ta sẽ dập đầu quỳ lạy ngài, còn nếu trả lời sai thì ngài phải bái lạy ta.”

Vị đệ tử kia suy nghĩ một lát rồi nói: “Xuân, Hạ, Thu, Đông, có bốn mùa!”

Người khách kia cãi lại:“Sai! Có ba mùa!”

Vị đệ tử cảm thấy thực sự là kỳ quái nói:“Rõ ràng là một năm có bốn mùa, sao ngươi lại nói là có ba mùa?”

Đúng lúc hai người tranh luận không thôi thì Khổng Tử đi ra. Vị khách kia hỏi:“Thánh nhân! Xin ngài hãy phân xử, một năm rốt cuộc là có mấy mùa?”

Khổng Tử nhìn vị khách một lượt rồi nói: “Ba mùa!”

Vị khách vô cùng đắc thắng, quay sang cậu học trò của Khổng Tử: ‘Ngươi nghe đã rõ chưa, còn không bái ta một lạy tạ lỗi sao?’. Nói rồi đắc chí cười ha hả đi thẳng.

Cậu học trò thấy hết sức quái lạ, bèn hỏi Khổng Tử: “Thưa thầy! Một năm rõ ràng là có bốn mùa, sao vừa rồi thầy lại nói là có ba mùa?”

Khổng Tử trả lời: “Con không thấy người kia sao? Đó là một con châu chấu biến hóa mà thành. Một năm, châu chấu chỉ sống có ba mùa, xuân, hạ và thu, nó đâu có biết mùa đông? Con tranh luận với nó chẳng phải là không bao giờ có kết thúc sao?”

Vị đệ tử bừng tỉnh hiểu ra đạo ý cao thâm của bậc Thánh nhân: Tranh cãi với người không cùng cảnh giới là việc phí thời gian vô ích. Lão Tử nói: “Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện” (Nghĩa là: người thiện thì không tranh biện, người tranh biện thì không phải thiện). Sự tu dưỡng, trưởng thành trong đời một người thể hiện ở việc làm, không phải ở lời nói, tranh biện. Xưa nay, phàm đã là chân lý thì đâu cần tranh biện?

Kẻ tiểu nhân nhầm tưởng rằng tranh luận không ngớt là khẳng định được chân lý thuộc về mình. Kỳ thực, chân lý vốn không thuộc về người, mà là đạo của vũ trụ. Việc của người quân tử là dụng tâm tu dưỡng đến cảnh giới của chân lý, gọi là giác ngộ, viên mãn. Kẻ tiểu nhân lấy cái ngu xuẩn của mình khăng khăng tranh luận cao thấp với người khác. Trong Đạo đức kinh, Lão Tử viết: “Đạo của bậc Thành nhân là làm mà không tranh.Một trong ba nguyên lý tu dưỡng tối cao của Phật gia chính là NHẪN. Nhẫn nhịn không tranh biện mới là cảnh giới tu dưỡng cao nhất của đời người.

Phú Bật thời Bắc Tống khi còn trẻ, ông đang đi bộ trên đường phố thành Lạc Dương thì bỗng nhiên có một người mắng chửi ông. Một người đi đường đã ghé tai Phú Bật mà nói nhỏ: “Chàng trai trẻ, có người đang mắng chửi cậu kìa.” Phú Bật nghe xong liền nói: “Hình như là mắng người khác đó.” Người đó lại nói: “Người ta còn gọi tên của cậu mà chửi đó.” Phú Bật suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là mắng người khác, rất có thể người đó trùng tên họ với tôi.” Sau đó, người mắng chửi Phú Bật nghe được phản ứng của ông nên thấy rất hổ thẹn, đến xin lỗi Phú Bật.

Phú Bật chẳng phải chính là đã hành xử như người quân tử, không tranh biện với kẻ tiểu nhân. Đó không phải là nhu nhược mà là không để tâm vào những chuyện vụn vặt, lùi một bước biển rộng trời cao. Cho nên, người xưa cho rằng người thông minh nhưng giả ngốc mới là đạo xử thế của nhà thông thái. Đời người quá ngắn ngủi và quý giá, việc cần làm lại quá nhiều, sao phải vì điều khó chịu mà lãng phí thời gian? Hiểu được cái đạo của người giả ngốc, bạn sẽ thấu một cảnh giới khác của đại trí tuệ.

Trong Luận ngữ, Khổng Tử giảng: “Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn vu sự nhi thận vu ngôn.” (Tạm dịch: Bậc quân tử ăn nhưng không cầu ăn no, ở không cầu an, nhanh nhẹn, minh mẫn trong việc làm nhưng rất thận trọng về lời nói). Lại thêm: “Quân tử dục nột vu ngôn nhi mẫn vu hành” (Bậc quân tử thường chậm trong lời nói nhưng hành động thì nhanh nhạy).

Rõ ràng là người xưa xem phẩm chất người quân tử là ở hành động, nói ít làm nhiều, lấy hành động chứng minh thay vì xảo biện, có nói cũng lấy khiêm nhường, đúng mực, thậm chí im lặng không nói. Kẻ tiểu nhân ngược lại, nói nhiều nhưng chẳng làm gì cả. Thế nên nhân gian mới có câu: ‘Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo…’

Một lẽ hết sức dễ hiểu là những người nhẫn nhịn không tranh biện bởi họ còn đang phải… miệt mài làm việc. Kẻ tiểu nhân làm ít nên rảnh rỗi nói nhiều, về bản chất thực sự không phải có năng lực. Người tài trí biết trân quý thời gian hữu hạn, một khi qua đi không trở lại nên dốc lòng toàn tâm toàn trí vào công việc, không muốn phí tiếc cho việc tranh cãi đúng sai. Tâm tranh đấu hơn thua cao thấp họ đã buông bỏ từ lâu…

Kẻ tiểu nhân khoa ngôn xảo ngữ nhưng thực ra mọi việc đều để người khác làm cả. Như vậy tranh cãi với kẻ tiểu nhân há chẳng phải hạ mình xuống bằng họ mà phí thời giờ vô ích sao? ‘Người tốt không tranh biện, người tranh biện không tốt. Người biết không học rộng, người học rộng không biết.

Hàm ý là: Người thông minh không nhất định là kẻ học rộng. Người học rộng lại cũng không nhất định là người thông thái trí huệ. Bởithứ quyết định trí tuệ của một người không phải ở tri thức tích lũy nhiều bao nhiêu mà là ở tâm thái cảnh giới tư tưởng cao bao nhiêu. Kẻ thông minh dùng khoa ngôn xảo ngữ để hùng biện. Bậc trí giả, ngược lại, đã tu dưỡng đến độ hiểu rằng, nói là một loại năng lực, còn im lặng là một loại trí huệ. Vậy há chẳng phải sống trên đời, không cần tranh cãi với kẻ tiểu nhân?

VUI TẾT ĐOÀN VIÊN

VUI TẾT ĐOÀN VIÊN

        Trong không khí rộn rã chuẩn bị mừng xuân đón tết, Lời Chúa tuần này cũng kể chuyện người phong hủi về quê ăn tết, gia đình trên hết.

    Ban đầu là chuyện người phong hủi phải chịu hoàn cảnh thê thảm đau khổ: thân thể lở loét, ăn mặc rách rưới, bị coi là ô uế nên vừa đi vừa kêu: hủi đây, cùi đây thật nhục nhã. Mọi người bảo nhau: Đừng dây với hủi! Lánh như lánh hủi! Chứ đến gần bị lây bệnh thì chết! Người phong hủi vừa đau đớn thể xác vì bệnh tật giày vò, vừa đau đớn tinh thần vì bị xa lánh cô đơn. Người hủi phải xa cả nhà mình lẫn nhà thờ.

Nhưng, chuyện đó đã “xưa rồi Diễm ơi”!

    Chúa Giêsu đến chạnh lòng thương giơ tay đụng vào chữa lành người phong hủi. Người ta sợ chạm vào người phong sẽ bị lây bệnh và ô uế, còn ngược lại, Chúa chạm vào người phong chẳng những Ngài không lây bệnh, mà người phong lại được chữa lành. Hơn nữa, Chúa còn chữa lành cả tâm hồn cô đơn xa lánh của anh khi đưa anh về hòa nhập cộng đoàn vui hưởng tết đoàn viên. Anh đã về quê ăn tết. Anh đã được hưởng mùa xuân yêu thương và giải thoát.

    Ngày nay, chúng ta hầu như không bị bệnh phong hủi thể xác, nhưng lại đang mắc bệnh phong hủi tinh thần khi mang những triệu chứng ô uế vì tội lỗi và xa cách tình thân với nhau và với Chúa. Thế nên, chúng ta vẫn rất cần Chúa Giêsu đến chạm vào trái tim để chữa lành cho chúng ta.

    Tết sắp đến rồi, Chúa ơi. Xin Chúa chữa lành tâm hồn chúng con khỏi ô uế tội lỗi, chữa lành trái tim chúng con khỏi xa cách tình thân, để chúng con vui hưởng tết đoàn viên, sum họp trong mái ấm gia đình ruột thịt, trong mái nhà cộng đoàn gần gũi, trong ngôi nhà nhân loại huynh đệ, trong Nhà Chúa chan chứa yêu thương và phúc lộc Chúa xuân. Amen.

TRUONG NGUYEN
Los Angeles, USA

Phone: +1(281)730-9268

From: KittyThiênKim & Nguyễn Kim Bằng gởi