14/02/269: Thánh Valentine bị hành hình

 

14/02/269: Thánh Valentine bị hành hình

Saint Valentine

Nguồn: “St. Valentine beheaded,” History.com (truy cập ngày 12/02/2016).

Biên dịch: Nguyễn Huy Hoàng

Ngày 14 tháng 2 khoảng năm 269 CN, Valentine, một vị linh mục tại La Mã dưới thời Hoàng đế Claudius II, đã bị hành hình.

Dưới thời Claudius Bạo chúa cai trị, La Mã bị kéo vào nhiều cuộc chiến đẫm máu và không được lòng dân. Vị hoàng đế này phải duy trì một đội quân hùng mạnh, nhưng lại gặp khó khăn trong việc tuyển mộ lính tráng cho những liên minh quân sự của mình. Claudius tin rằng các chàng trai trẻ không muốn nhập ngũ là do tình cảm gắn bó sâu sắc của họ với vợ và gia đình.

Để giải quyết vấn đề này, Claudius cấm mọi cuộc hôn nhân và đính ước tại La Mã. Valentine, nhận ra sự bất công của sắc lệnh này, đã chống lại Claudius và tiếp tục cử hành các cuộc hôn lễ bí mật cho các đôi tình nhân trẻ.

Khi những hành động của Valentine bị phát hiện, Claudius ra lệnh tử hình ông. Valentine bị bắt giữ và kéo lê tới trước vị Quan trưởng thành La Mã, người kết án tử hình ông bằng cách ném đá tới chết và chặt đầu. Bản án được thi hành vào ngày 14 tháng 2, khoảng năm 269.

Truyền thuyết sau này cũng kể rằng khi ở trong tù, Thánh Valentine đã để lại một lời từ biệt cho con gái của người cai ngục, người đã trở thành bạn ông, và ký bức thư là “Từ Valentine của em.”

Vì lòng phụng sự vĩ đại của mình, Valentine được phong thánh sau khi ông qua đời.

Trên thực tế, nguồn gốc và nhân thân chính xác của Thánh Valentine là không rõ ràng. Theo Bách khoa Thiên Chúa giáo, “Ít nhất có ba vị thánh Valentine khác nhau, cả ba đều tử vì đạo, được đề cập tới trong các tử đạo sử về ngày 14 tháng 2.” Một người là linh mục ở La Mã, một người là giám mục ở Interamna (nay là Terni, Ý), và vị thánh Valentine thứ ba là một người tử vì đạo ở Phi châu thuộc La Mã.

Truyền thuyết cũng ghi nhận khác nhau về cách mà tên của vị thánh này trở nên liên quan đến sự lãng mạn. Ngày ông qua đời có thể đã trùng với lễ Lupercalia, một lễ hội tình yêu của những người ngoại giáo. Vào những dịp này, tên của các cô gái trẻ được đặt trong một cái hộp, và các chàng trai trẻ sẽ lựa chọn chúng một cách ngẫu nhiên. Năm 496 CN, Giáo hoàng Gelasius quyết định chấm dứt lễ Lupercalia, và ông tuyên bố 14 tháng 2 sẽ được kỷ niệm là Ngày thánh Valentine.

Dần dần, 14 tháng 2 đã trở thành một ngày để trao đổi những thông điệp yêu thương, những bài thơ, và những món quà đơn giản như hoa.

ĐỪNG VỘI VÀNG PHÁN XÉT NGƯỜI KHÁC KHI BẢN THÂN KHÔNG HIỂU GÌ VỀ HỌ

ĐỪNG VỘI VÀNG PHÁN XÉT NGƯỜI KHÁC KHI BẢN THÂN KHÔNG HIỂU GÌ VỀ HỌ

Mỗi người sống đều có một hoàn cảnh, một số phận khác nhau, người khác sẽ không cách nào hiểu được tường tận. Vậy nên, đừng vội vàng chỉ trích hay phán xét người khác khi không hiểu gì về tình huống chân thực của họ.

Ở đời, đừng vội vàng phán xét ai. (Ảnh: Internet)

Có một câu chuyện ngụ ngôn, kể rằng: Có một chú heo, một chú cừu và một chú bò sữa bị nhốt trong một chuồng. Có một lần người chủ bắt chú heo, heo liền lớn tiếng kêu thất thanh và chống cự mãnh liệt.

Cừu và bò sữa không thích tiếng kêu của chú heo nên giận giữ chỉ trích: “Ngươi thật là làm quá, ông chủ mỗi lần đến bắt chúng ta thì chúng ta cũng không kêu to ầm ĩ như ngươi”.

Chú heo nghe xong liền đáp lại: “Việc bắt các anh và bắt tôi là hai việc hoàn toàn khác nhau. Ông chủ bắt các anh chỉ là muốn lấy lông và sữa của các anh, nhưng ông ấy bắt tôi là muốn lấy mạng của tôi, các anh có hiểu không?”.

Cừu và bò sữa nghe xong đều lặng yên không nói được lời nào…

Câu chuyện ngụ ngôn tuy ngắn ngủi và đơn giản nhưng lại rất sâu sắc. Nó nói cho chúng ta biết rằng, người có lập trường không giống nhau, ở vị trí và hoàn cảnh khác nhau thì sẽ rất khó để hiểu được đối phương.

Nếu như chúng ta có thể đứng trên lập trường của người khác để nhìn nhận vấn đề thì có thể lý giải được người khác từ sâu trong nội tâm của mình.

Có một câu chuyện khác như thế này: Một vị bác sĩ sau khi nhận được cuộc điện thoại tiếp nhận một ca phẫu thuật gấp, liền vội vã chạy nhanh nhất đến bệnh viện và thay đổi trang phục.

Cha của bệnh nhân nam đã không kìm chế được bực tức mà trách: “Tại sao ông lại có thể đến muộn như vậy chứ? Chẳng lẽ ông không biết được rằng con trai tôi đang ở vào tình thế nguy hiểm sao? Ông đúng là người mà một chút trách nhiệm cũng không có!”.

Bác sĩ nhẹ nhàng cười nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không trực ở bệnh viện, khi nhận được điện thoại tôi đã lập tức đến ngay. Xin ông bình tĩnh một chút!”.

“Bình tĩnh? Nếu như người nằm trong phòng phẫu thuật là con trai của ông thì ông có thể bình tĩnh được không? Nếu như hiện tại con trai của ông chết rồi thì ông sẽ như thế nào đây?”, cha của bệnh nhân phẫn nộ nói.

Chúng ta có từng trải qua khổ đau mới hiểu được nỗi đau của người khác. (Ảnh: Internet)

Bác sĩ lại ôn tồn: “Được rồi. Tôi sẽ đọc thầm Kinh thánh. Hãy cùng cầu nguyện cho con trai của ông đi!”.

Cha của bệnh nhân lại tức giận nói: “Chỉ có người thờ ơ với sự sống chết của người khác mới có thể nói được những lời như vậy!”.

Mấy tiếng sau, ca phẫu thuật thành công, bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra vui vẻ nói với cha của bệnh nhân: “Cảm ơn trời đất, con trai của ông được cứu rồi!”.

Không chờ người đàn ông kia trả lời, vị bác sĩ vội vã rời đi và nói: “Nếu như có vấn đề gì, ông có thể hỏi y tá”.

Cha của nam bệnh nhân giận dữ bất bình nói với y tá: “Ông ta thật ngạo mạn! Ngay cả việc tôi muốn hỏi tình huống của con trai mình có mấy phút đồng hồ mà cũng không được!”.

Nữ y tá rớt nước mắt nói: “Con trai của bác sĩ hôm qua đã mất vì tai nạn giao thông, lúc chúng tôi gọi điện cho bác sĩ đến mổ cho con trai của ông là bác sĩ đang trên đường đến nhà tang lễ. Bây giờ đã cứu sống được con trai của ông rồi, bác sĩ phải vội vàng trở về để chôn cất cho con trai mình…”.

Cuộc sống của người khác phát sinh việc gì, họ đang trải qua khó khăn và trắc trở gì, đứng tại lập trường của mình, chúng ta cũng không biết được, những điều chúng ta nhìn thấy chỉ là bề ngoài mà thôi…

Chúng ta có từng trải qua khổ đau mới hiểu được nỗi đau của người khác. Chúng ta có trải qua con đường đời gập ghềnh nhấp nhô như thế nào mới hiểu được người khác cũng trải qua như vậy.

Một người thực sự hiểu được tu dưỡng bản thân sẽ hiểu được “lời nói có lợi có hại”, hiểu được không nên nhìn nhận vấn đề từ một phía. Như vậy thì giữa con người với con người, việc làm tổn thương nhau sẽ giảm đi rất nhiều.

Có câu: “Hạnh phúc không phải được quyết định bởi tài phú, quyền lợi và dung mạo mà là được quyết định bởi mối quan hệ giữa bạn và những người xung quanh”.

Bạn muốn là một người vui vẻ hạnh phúc thì hãy lấy việc “đối xử tử tế” với người khác làm điểm xuất phát đi nhé!

Theo Daikynguyen

Bài Văn Điểm 0 Khi Nghị Luận Về ”Sự Trung Thực Và Lòng Tự Trọng” Trong Xã Hội Ngày Nay

Phung shared Van Pham‘s post.

 

 
 
 
Image may contain: text
Image may contain: outdoor
Image may contain: 2 people, text

Van Pham added 3 new photos.

 

 

Bài Văn Điểm 0 Khi Nghị Luận Về ”Sự Trung Thực Và Lòng Tự Trọng” Trong Xã Hội Ngày Nay

Bài văn lạ bị điểm 0 gây xôn xao cộng đồng mạng. Nghị luận về “Sự trung thực và lòng tự trọng chính là 2 yếu tố tiên quyết để dẫn đến thành công” với xã hội Việt Nam,

Mấy năm trở lại đây, môn Ngữ văn đã có những bước chuyển mình/thay đổi rõ rệt. Minh chứng là việc thay đổi cơ cấu và phương thức trong việc dạy và học, chẳng những đẩy mạnh thêm những bài văn “Nghị luận xã hội” nhằm tăng cường kỹ năng tư duy, trình bầy kiểu mới cho học sinh. Kế đó là việc xuất hiện thêm hình thức thi trắc nghiệm, điều này khiến cho Ngữ văn trở nên mới mẻ và đa chiều hơn xưa.

Cùng với việc “nghị luận xã hội” được chú trọng, đã xuất hiện rất nhiều bài văn hay và chất lượng của các em học sinh. Những bài làm văn đặc sắc này thể hiện khả năng tư duy, trình bầy cũng như quan điểm “sống trẻ” của các em nhận được sự ngợi khen rất lơn từ phía cộng đồng. Tuy nhiên, vẫn có những bài văn lạ được 0 điểm. Bị chấm điểm 0, song có nhiều bài văn mà nếu chúng ta chịu khó đọc mới hiểu rằng nguyên nhân không phải do học sinh “dốt văn”, mà bởi chính là suy nghĩ – trình bầy “lạ và độc” của các em mà thôi.

Hãy cùng đọc qua một bài văn như thế.
****************

SỰ TRUNG THỰC VÀ LÒNG TỰ TRỌNG TRONG XÃ HỘI HIỆN TẠI

Đề bài: Có người cho rằng: “Sự trung thực và lòng tự trọng chính là 2 yếu tố tiên quyết để dẫn đến thành công.” Bằng vốn kiến thức hiểu biết xã hội của mình, em hãy nghị luận về vấn đề này.

Bài làm:

Khi đọc xong đề bài, em dụi mắt một vài lần, thật sự ngỡ rằng mình đang mơ vậy. Có thể cô sẽ ngạc nhiên, nhưng mà có thể do quan điểm “thành công” của em hơi khác biệt.

Em không biết giờ thành công chính xác là như thế nào nữa. Song với vốn kiến thức hạn hẹp của mình, trộm nghĩ trở thành một người “quyền cao chức trọng” hay “tiền tiêu không phải nghĩ” – chí ít đó đã là biểu hiện của thành công, thành đạt rồi. Chỉ có điều em thấy phần lớn những người như vậy, thứ thiếu nhất ở họ chính là “sự trung thực” và “lòng tự trọng”.

Theo em nghĩ, trên lý thuyết thì: sự trung thực và lòng tự trọng có thể là 2 yếu tố tiên quyết để dẫn đến thành công, song nó chỉ đúng cho một xã hội “công bằng” mà thôi”. Có câu: “Không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng” Song như Bill Gates đã nói: “Cuộc sống vốn không công bằng – Hãy tập quen dần với điều đó.

Thế nào là trung thực, khi xã hội vốn có rất nhiều điều rất thiếu minh bạch? Hôm nọ em có đọc một bài báo, nói về siêu biệt thự của Giám đốc sở tài nguyên tỉnh Yên Bái trị giá hàng trăm tỷ đồng, có xây cả cầu đi-văng ở trong… Đang giật mình, thì sau lại được biết nó còn chưa ăn nhằm gì so với khu dinh cơ của Giám đốc công an tỉnh. Là một người có hiểu biết, làm phép toán đơn giản em có thể tính rằng với mức lương hiện tại, các vị quan chức này phải mất cả ngàn năm phấn đấu mới có thể sở hữu khối tài sản lớn nhường ấy.

Mà không riêng gì Yên Bái, hầu như vị “quan chức” nào, dẫu chỉ là cấp nho nhỏ như phường – xã, hầu như ai cũng có dăm cái nhà bé bé ở thành phố. Mà khi, số ít trong các quan chức được “yêu cầu kê khai nguồn gốc” số tài sản thì có những chuyện cười ra nước mắt. Khi mà tất cả những thanh niên có hoài bão và giầu nghị lực còn đang trăn trở, vật lộn mưu sinh thì các quan chức “người thì xe ôm tích lũy, kẻ lại bán chổi làm giầu” đủ kiếm tiền tỷ. Thiết nghĩ nếu điều này là sự thật, vậy thì mấy vị này đủ để viết sách dạy làm giầu được. Vậy minh bạch ở đâu??? Vì nếu không có sự minh bạch, lấy gì làm thước đo của lòng tự trọng?

Thời buổi hiện tại, nhờ ơn Chúa mà ở đất nước chúng ta, ta có ba thứ quý giá không tả nổi: tự do ngôn luận, tự do lương tri, và sự khôn ngoan để không bao giờ dùng đến cả hai. Sự trung thực là cái thá gì, khi mà các nhà báo sẵn sàng “giật title câu view” và bẻ cong ngòi bút. Lòng tự trọng là cái thá gì, khi mà có một số các phiên tòa của Việt Nam đã được định trước (còn gọi là án bỏ túi) còn các quan tòa chỉ như cái máy đọc. Lòng tự trọng là cái thá gì, khi mà các cô người mẫu hay hoa hậu bỏ túi 2500 USD để qua đêm với đại gia một đêm. Sự trung thực là cái thá gì, khi mà chỉ vì lợi nhuận mà nhiều doanh nghiệp nỡ làm hàng giả, hàng kém chất lượng để thu lợi, bất chấp sức khỏe người tiêu dùng. Dĩ nhiên, điều này kéo theo hệ lụy là kỷ lục về nói dối và thủ thuật đánh tráo khái niệm thì Việt Nam đạt mức thượng thặng.

Thế nào là sự trung thực và lòng tự trọng, em thiết nghĩ đây vốn là những thứ chỉ tồn tại trong những con người có lương tâm. Xã hội kim tiền hiện tại, lương tâm là thứ hiếm đến độ xa xỉ, ngày nay rất nhiều thứ bị đồng tiền chi phối, đến độ nhiều người sẵn sàng làm cả những việc tốt vì tiền.

Con người có lương tri và lòng tự trọng, đáng ra chúng ta phải có trách nhiệm với những gì mình đã làm và sẵn sàng nhận lỗi thuộc về mình. Tạm quên đi chiến thắng lịch sử của U23 trước U23 Quatar vừa rồi, kể lại câu chuyện trước đó 6 tháng. Nòng cốt của U23 Việt Nam năm 2018 chính là U22 Việt Nam năm 2017, và đội tuyển ấy đã thua U22 Thái Lan và bị loại khỏi Sea Games, báo giới Việt Nam xôn xao khi hay tin HLV Hữu Thắng nhận trách nhiệm về mình và “xin từ chức”. Đọc qua thông tin này, nói thật là em cảm giác hơi sốc vì ngạc nhiên. “Văn hóa từ chức” và “nhận trách nhiệm” ở Việt Nam hãy còn là một thứ rất lạ lẫm, lạ đến độ tưởng như chỉ có trong truyền thuyết.

Thật ra, Hữu Thắng nhận trách nhiệm về một trận thua – chuyện này chỉ bé bằng con kiến so với nhiều vấn đề bất cập và sừng sững khác ở đất nước chúng ta. Thua Thái Lan, có gì to tát, mất tấm huy chương, chút bệnh thành tích vặt vãnh trong thể thao – chứ có mất đất đai thuộc chủ quyền đâu. Phụ sự kỳ vọng của cộng đồng mạng thì đã làm sao, biết đâu chính sự ảo tưởng của cộng đồng mạng đã khiến các cầu thủ tâm lý và chùn chân. So ra, nhiều “cá nhân kiệt xuất” khác khiến Việt Nam thất thoát hàng ngàn tỷ đồng, khiến biển ô nhiễm, rừng trụi lủi và nguyên khí quốc gia kiệt quệ vậy mà còn “ngang nhiên sừng sững” tại vị kia kìa? Vậy tự hỏi, lòng tự trọng để ở đâu?

Hay giả như, nghe câu chuyện về một quan chức cỡ bự bị đặc nhiệm Việt Nam áp giải lén lút từ nước ngoài về, rồi đọc được lá đơn tự thú của ông, tròng mắt của em suýt nữa rơi ra, may nhanh trí nhắm mắt không đọc tiếp kẻo ảnh hưởng thị lực. Vậy mà, các bộ ngành liên quan, các đồng liêu đồng chức bấy lâu nay không ai biết. Đột nhiên, em đã thấy được “sự trung thực và lòng tự trọng.”

Sự trung thực và lòng tự trọng ở đâu trong xã hội này, và thật sự nó có quan trọng hay không? Từ nhỏ, em đã được dạy rằng con người ta sinh ra phải có tự trọng, có lương tri, biết suy nghĩ về người khác. Thế nhưng, đọc qua câu chuyện về thực phẩm bẩn, về thuốc rởm hay câu chuyện ông chủ tập đoàn y dược nào đó bán hàng ngàn viên thuốc chống ung thư giả mà chỉ bị kết tội buôn lậu, em chợt giật mình. Vẫn nghĩ rằng, chúng ta đang được sống trong một xã hội “công bằng – dân chủ – văn minh” thì chí ít, đó phải là xã hội “quan chức sống có lương tri”, “công an giao thông không nhận mãi lộ”, “bác sĩ không vòi phong bì”, “nhà báo không hoạch họe doanh nghiệp” hay chân dài không đi sextour với Đại gia. Nói chung, khi mà văn hóa xã hội đã xuống cấp và mục ruỗng, cộng đồng mạng chạy theo thị hiếu rẻ tiền thì hai chữ “nhân phẩm” càng được đặt trong báo động đỏ. Vì thế, chúng ta nói đến sự trung thực và lòng tự trọng để làm gì?

Liệu cô có tin rằng “kỳ tích sông Hán” sẽ trở thành hiện thực ở Việt Nam? Đất nước chúng ta có hóa rồng như Hàn Quốc hay chỉ vĩnh viễn là con giun cong mình hình chữ S. Từ nhỏ, em đã được học về những điều Bác Hồ dạy, thấy thấm nhất là câu: “Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có được sánh vai các cường quốc năm châu hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công lao học tập của các cháu.” Nhưng Bác ơi, lời Bác dạy năm nào cho “các cháu ngày ấy” có vẻ đã không cố công học tập rồi, phải không cô?

Thôi thì, tranh thủ sót lại một chút lương tri, sự trung thực và lòng tự trọng tối thiểu thì em cũng xin thú thật. Ý tức, nếu như cô đọc đến dòng này mà nghi ngờ, thì em xin thú thật là nội dung này không phải là em viết. Nhưng mong hãy giơ cao đánh khẽ, đừng cho em điểm 0 mà tội nghiệp. Đây chỉ là những điều tâm sự từ tâm can phế phủ của em, về những bức xúc và nỗi đau không biết tỏ cùng ai.
Trân trọng cảm ơn cô giáo
Lê Việt.

8 câu chuyện cho thấy tình hình nguy kịch của xã hội Trung Quốc

 

8 câu chuyện cho thấy tình hình nguy kịch của xã hội Trung Quốc

 Đứng trước thực trạng xã hội liên tiếp xuất hiện các vấn đề như đạo đức trượt dốc, tham quan hoành hành, thực phẩm độc hại, công trình bị rút ruột, ô nhiễm môi trường v.v, bất kể người Trung Quốc nào cũng cảm thấy nguy hiểm đang rình rập. Gần đây trên mạng xã hội tiếng Trung lan truyền một bài viết chỉ ra 8 ví dụ điển hình để minh chứng cho việc người Trung Quốc ngày nay dường như không còn tin vào điều gì nữa.

1. Cô gái bị xe đâm cầu xin lái xe đừng cán chết mình

Cô gái dưới gầm xe liên tục kêu đau và xin "đừng cán chết tôi".
Cô gái dưới gầm xe liên tục kêu đau và xin “đừng cán chết tôi”.

Một vụ tai nạn xe xảy ra tại xã Huỳnh Dương, tỉnh Hà Nam, cô gái bị xe đâm trúng mắc kẹt dưới bánh xe, cô liên tiếp kêu đau và khẩn cầu “đừng cán chết tôi”. Câu nói “đừng cán chết tôi” của cô gái cho thấy một sự khủng hoảng niềm tin đối với xã hội đáng để người ta phải suy nghĩ. Xã hội thiếu mất sự chân thành, mức độ tin tưởng giữa người với người bị hạ thấp, quan hệ với nhau trở nên lạnh lùng… Dường như con người ngày càng bước vào một ‘xã hội không quen biết nhau’.

2. Con trai chết đuối, bạn học gọi 56 cuộc để báo tin nhưng gia đình người bị nạn cho rằng là lừa đảo

Một thanh niên họ Trì tại Vũ Hán vị đuối nước tử vong, bạn học gọi liên tiếp 56 cuộc điện thoại để báo tin cho người cha quê ở Phúc Kiến và người thân, nhưng họ đều không tin và cho rằng người gọi điện là kẻ lừa đảo. Cuối cùng người bạn gọi điện cho anh trai thanh niên họ Trì này, nói rõ ngày tháng năm sinh, nơi sinh, tên họ người thân thích thì người này mới bán tín bán nghi, sau đó gọi điện cho em gái đang ở Vũ Hán, bảo cô này đến xem cụ thể thế nào. Sau khi đích thân xác nhận sự thực, người thân mới tin và gào khóc.

3. Nghề ăn xin kiếm được nhiều tiền, sự đồng cảm ngày càng không đáng giá

Tại Trùng Khánh có một người ăn xin họ Diêu, trước đây thường hành nghề một mình tại khu tàu điện ngầm. Về sau người này cùng vợ, mỗi người dẫn một đứa con, giả vờ chân bị tàn phế không đi lại được để lừa sự cảm thông của hành khách, cứ như thế 3, 4 năm trôi qua. Người ăn xin họ Diêu này nói, mỗi ngày kiếm được 500 tệ ( khoảng 1,6 triệu đồng) là anh ta kết thúc công việc. Anh ta mua 2 căn nhà tại Nam Kinh, dùng cách vừa ăn xin vừa đi du lịch đến các nơi như Hồng Kông, Ma Cao để mua sữa bột cho con. Cư dân mạng Trung Quốc than rằng: “Làm sao chịu nổi đả kích này đây!”

4. Sửa ngày sản xuất sữa bò

Sở Công thương tỉnh Chiết Giang thông báo, gần 3.000 hộp sữa gần hết hạn của hãng Mengniu bị thay đổi ngày sản xuất và đem ra bán. Công ty Mengniu cho biết: “Chuyện này là do giám đốc chi nhánh của công ty tại thị xã Nghĩa Ô, tỉnh Chiết Giang thông đồng với người khácMengniu hiện đang phối hợp với Sở Công thương, Bộ Công an để điều tra vụ án này”, đồng thời cam kết thu hồi và đổi lại những hộp sữa trong vụ án này. Một lần nữa sữa bò lại làm tổn thương trái tim người Trung Quốc.

5. Vận động viên bị thương rớt lại phía sau, CCTV đã có chuẩn bị từ trước

Vận động viên La Vũ
Vận động viên Lưu Vũ

Vận động viên Lưu Vũ của Trung Quốc bị thương trong Olympic Luân Đôn, chân vừa nhảy vừa rời khỏi trường thi đấu. Một lần nữa vở kịch anh hùng lại được diễn, Đài Truyền hình Trung ương CCTV nghẹn ngào giải thích làm khán giả không khỏi xúc động. Tuy nhiên vết thương của Lưu Vũ đã được CCTV biết trước. Có trang báo đưa tin về việc này nói: “Lưu Vũ biết, CCTV biết, lãnh đạo biết, chỉ có khán giả ngốc nghếch chờ đợi kỳ tích”. Cư dân mạng thì nói: “Ngay cả Lưu Vũ cũng bị lợi dụng để lừa gạt thu hút khán giả, chúng ta còn có thể tin gì nữa đây?”

6. Quyên góp nạn lũ ở Bắc Kinh bị hàng ngàn cư dân mạng chửi rủa

Sau trận mưa lớn ngày 21/7/2012, chính quyền thành phố Bắc Kinh phát đi thông tin trên Weibo kêu mọi người quyên góp, nhưng cư dân mạng lại không tin, và có hàng ngàn câu trả lời “quyên cái em mày” (một thuật ngữ của dân mạng Trung Quốc ý chỉ không tin tưởng vào công việc từ thiện nào đó). Trong cuộc họp báo sau đó, Phó hội trưởng Hội Chữ thập Đỏ Trung Quốc Triệu Bạch Cáp nói ông không hiểu “quyên cái em mày” là có ý gì, nhưng bất cứ tình cảm nào của người dân đều là động lực quan trọng để Hội Chữ thập Đỏ thay đổi cách làm việc hiệu quả hơn.

7. Người già ngã không ai đỡ, người nước ngoài nhìn thấy vừa khóc vừa mắng

Một người lớn tuổi bị ngã trên đường Hoài Hải, thành phố Thượng Hải, đầu bị va đập khiến chảy nhiều máu. Người xung quanh gọi điện thoại cấp cứu nhưng không có ai dám đỡ dậy. Một phụ nữ nước ngoài đi qua, nhìn thấy tình cảnh đáng thương liền lớn tiếng mắng người xung quanh lạnh nhạt, đồng thời người phụ nữ này còn lấy tiền của mình ra với ý muốn trả tiền thuốc thang viện phí. Sau đó cảnh sát đến hiện trường và gọi cấp cứu lần nữa, cuối cùng cụ già cũng được đưa đi viện.

8. Giày da biến thành sữa chua, nỗi khiếp sợ vẫn còn

Mấy năm nay, chức năng của giày da luôn được mở rộng, trở thành “Bách biến tinh quân” trong giới thực phẩm, dược phẩm ở Trung Quốc. Từ đó, giày da không những được người ta đi dưới chân, mà còn được sửa sang tô vẽ, và lên bàn ăn của con người. Nó có thể là sữa chua, có thể là thạch rau câu, có thể là viên thuốc con nhộng. Cư dân mạng còn nhiệt tình chế giễu “Bách biến tinh quân” giày da: “Muốn ăn thạch rau câu, hãy liếm giày da; muốn ăn sữa chua, hãy liếm giày da; bị cảm cúm muốn uống thuốc, hãy liếm giày da”.

Giới trẻ Trung Quốc sinh ra và lớn lên trong một môi trường như thế, toàn bộ xã hội đều bị bao trùm bởi làn khói mù không tin tưởng nhau. Người ta bị rơi tuột vào hố sâu của khủng hoảng niềm tin, muốn được an toàn, nhưng không biết đặt vào đâu. Trong luồng không khí lạnh lẽo ấy, rất nhiều người đã đặt câu hỏi là vì sao. Cũng có người nói, nghèo đến cực điểm còn có thể phất cờ nổi dậy, chứ đạo đức xã hội biến mất rồi thì cơ hội để vực dậy cũng không còn có nữa.

Đạo đức tiêu vong còn nguy hiểm hơn cả bần cùng

Trung Quốc hiện nay, ở góc độ “sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy”, đó là một xã hội phồn hoa ẩn chứa nguy cơ bốn bề. Vật chất dù phồn vinh, nhưng thế giới tinh thần lại vô cùng hoang phế hư không. Con người sống trong thời đại buông thả, coi tiền bạc là trên hết, phương diện luân lý đạo đức có quá nhiều thay đổi so với thời “nhân, lễ, nghĩa, trí, tín” còn thịnh vượng, thay vào đó giờ đây chỉ còn có tự tư, giả tạo, thờ ơ, hủ bại, v.v…

1. Khủng hoảng tín ngưỡng

Không ít người dân Trung Quốc không còn có lý tưởng, không có tín ngưỡng, chỉ biết oán trời trách đất, nhưng bản thân lại không muốn trả giá bằng bất cứ thứ gì, hàng ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết chìm đắm trong hưởng lạc của cuộc sống, chủ nghĩa thực dụng, chủ nghĩa cá nhân cực đoan lan tràn.

2. Đạo đức dần biến mất

Con người bây giờ vì thăng quan mà a dua nịnh hót, vì tư lợi mà không từ thủ đoạn, đối mặt với cái ác mà im lặng không nói gì, thấy nỗi bất hạnh của người khác mà vui mừng trong lòng, thấy người khác sức yếu thế cô mà hống hách ức hiếp. Dưới sự thúc đẩy của kim tiền, sự cuồng nhiệt, đạo đức, hiền tài, liêm khiết đều bị vứt xó, ‘nhân nghĩa lễ trí tín’ bị vứt bỏ, các hiện tượng xã hội đáng lên án liên tiếp xuất hiện như ngược đãi cha mẹ, vứt bỏ con cái, hút hút ma túy, cờ bạc, bán dâm, v.v. Hàng ngày chúng ta đều có thể thấy các tin tức như giết người, trộm cướp, tham ô, hối lộ, mua bán ma túy… Rất nhiều người đã mất hoàn toàn nhân cách cơ bản của con người như: lòng tự tôn, dũng cảm, thiện lương. Người Trung Quốc xưa kia vốn không biết đến cửa chống trộm là gì thì nay nó được lắp đặt khắp nhà, nhưng chống cũng không thể chống hết được, chi phí cho việc phòng chống trộm trên toàn Trung Quốc là con số thiên văn không thể ước lượng.

3. Giả dối tự tư

Toàn xã hội ngập tràn giả dối: thuốc lá giả, rượu giả, thuốc giả, tình giả, ý giả, lời giả dối, văn bằng giả, văn hóa giả, con số giả, thành tích giả, thông tin giả, tin tức giả, ngay cả ảnh cũng có thể giả, lãnh đạo xuống cấp dưới kiểm tra, chuẩn bị đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ được sắp đặt trước để giả giàu có và phát triển…

Công trình nghiệm thu chất lượng, đưa tiền nhiều thì đánh giá tác động môi trường sẽ trong ngưỡng cho phép, đưa tiền ít thì chưa đạt ngưỡng, thật chỉ biết chạy theo lợi ích mà không thèm đếm xỉa gì tới luân lý. Nhiều người trong mắt chỉ có tiền, chỉ tìm con đường có tiền mà đi. Ngay cả thanh niên cũng nhiễm độc hại, học sinh lựa chọn ngành học cũng vì sau này có thể kiếm được nhiều tiền. Các ngành học như triết học, lịch sử, địa lý thì chẳng ai ngó ngàng tới. Một số người cũng được coi là có “văn hóa”, nhưng là thứ văn hóa phù phiếm như “văn hóa” đồ ăn nhanh, “văn hóa” sắc tình, “văn hóa” giết người, “văn hóa” rác rưởi. Trên xe bus công cộng dán đầy những hình ảnh mang tính bạo lực giết người, lại còn quảng cáo khắp nơi. Có nhiều người “nghèo” đến nỗi chỉ còn sót lại tiền, họ trở thành robot chuyên kiếm tiền, vì tiền mà có thể giết người phóng hỏa. Trước đây, tại nông thôn, mỗi khi mở hội họp, mọi người đều tranh nhau đến, còn bây giờ thì phải cho tiền để người ta đến. Ngay cả phóng viên muốn chụp ảnh một con trâu, cũng phải trả tiền cho chủ nhân của con trâu đó. Cư dân mạng than thở: “Xã hội này còn điều gì có thể làm cảm động lòng người đây?

4. Đạo đức xã hội bị lãng quên

Tâm kính trọng trời đất của người Trung Quốc xưa hiện nay không còn nữa, luân lý ngược với lẽ thường, lòng người biến đổi thành hiểm ác. Nhiều người trong môi trường công cộng lạ lẫm đã cố ý phá hoại quy tắc chung. Ai cũng chiếm đoạt tài nguyên một cách điên cuồng, làm môi trường trở nên xấu xí, lẽ nào giọt nước cuối cùng lại không phải là nước mắt của con người sao?

5. Giải trí phù phiếm chiếm cứ không gian phát triển chân thiện mỹ

Mở tivi lên, phần lớn là các chương trình vô bổ, nhí nhố, bạo lực, tuyên truyền… Trong đó những thứ làm người xem cảm động, đề cao tình người và mang tính giáo dục quá ít. Các kênh truyền thông cũng chạy theo tiền, chỉ cần thu hút được ánh mắt theo dõi của khán giả thì việc gì họ cũng dám làm.

Căn nhà dù bạc tỷ, nhưng chỉ một ngọn lửa là có thể thiêu rụi thành tro bụi, điện thoại dù hấp dẫn cũng chỉ mang lại cảm giác hạnh phúc trong khoảng một tháng, xe thì được một năm, nhà có thể là 10 năm, nếu chỉ có vật chất thôi thì không thể mang lại hạnh phúc lâu dài và bền vững. Người Trung Quốc nếu muốn thay đổi và xóa bỏ những vấn đề của xã hội, cần phải coi trọng tác dụng giáo dục của văn hóa, dùng văn hóa để nuôi dưỡng chân thiện mỹ của con người, nuôi dưỡng hành vi và tập quán văn minh, coi trọng đạo đức, thì mới có cơ may còn cứu vãn được tương lai của dân tộc.

Trí Đạt

Tư bản đế quốc in tiền mới lạm phát chứ ta, chuyên chính vô sản thì sao lại lạm phát mà sợ?”

Trung Minh Le shared Vu Vo‘s post.
 
 
 
Image may contain: 1 person, text
Vu Vo

 

Lê Duẩn: “Tôi hỏi thì nói không có tiền. Kìa, không có thì in ra! In ra! Không sợ lạm phát! Tư bản đế quốc in tiền mới lạm phát chứ ta, chuyên chính vô sản thì sao lại lạm phát mà sợ?”

http://vietnamfinance.vn/can-tet-nhnn-bom-rong-ky-luc-66000…

CHÚNG TA YẾU VÌ CHÚNG TA ĐỐ KỴ

 
Image may contain: 1 person, closeup
Nhật ký yêu nước

 

[*] Huỳnh Thục Vy
CHÚNG TA YẾU VÌ CHÚNG TA ĐỐ KỴ

Chính quyền CSVN thực hiện nhiều phương cách khác nhau để chia rẽ những người đấu tranh nhằm tiêu diệt phong trào đối kháng dần dần. Họ cố gắng tìm ra điểm yếu của từng người trong chúng ta mà vận dụng mọi chiêu thức để đánh vào điểm yếu đó. Nếu những người đấu tranh không thấu hiểu bản chất của các cách thức chia rẽ đó, chúng ta sẽ nghi ngờ nhau, khinh rẻ nhau, xa cách nhau….

Nếu gia đình bạn lục đục vì lý tưởng của bạn, họ không ủng hộ con đường bạn chọn. An ninh sẽ biết, họ sẽ tích cực tác động để mâu thuẫn nhỏ trở nên lớn đến mức không thể cứu chữa. Họ có thể vừa đe doạ, vừa hứa hẹn với những người thân không ủng hộ bạn, để đẩy họ đến chỗ nhận thức sai lệch rằng: bạn chính là vật cản cho tương lai gia đình. Vậy là bạn sẽ bị chính gia đình mình cô lập, đủ mệt mỏi và đau khổ để hạn chế bớt việc dấn thân tranh đấu.

Nếu gia đình bạn đang nghèo túng, họ tìm mọi cách để triệt tiêu mọi cách kiếm sống của bạn và người thân. Họ sẽ tìm đến chỗ làm của người thân (tất nhiên, bạn đã mất công việc từ lâu) để gây áp lực: im lặng nếu không muốn chết đói. Họ sẽ tìm đến quậy phá chỗ kinh doanh của gia đình bằng nước thối, bằng các chuyến viếng thăm đột ngột của côn đồ…Vậy, bạn và con cái bạn đủ đói để im lặng.

Nếu gia đình bạn không chia rẽ, cũng không nghèo túng, họ sẽ tìm đến láng giềng của bạn. Đội ngũ chính quyền địa phương, bộ đội, dân phòng, công an xã phường đủ sức để tạo hiềm khích, ganh ghét giữa gia đình bạn và xóm giềng. Bạn nên nhớ, nếu người ta muốn đám đông căm ghét Đức Phật hoặc Chúa Jesus, họ vẫn có thể làm rất hiệu quả, huống chi bạn là người trần mắt thịt với đầy đủ sự bất toàn.

Nếu bạn giàu có, họ sẽ phá huỷ sự nghiệp đang lên của bạn. Nếu bạn có nhiều bạn bè thân thiết, họ có thể tìm gặp từng người bạn ấy để cho họ biết sự được mất khi quan hệ với bạn. Nếu bạn là đàn ông đào hoa như bao người đàn ông đào hoa khác, họ sẽ khiến bạn bị tố cáo vì lừa…tình. Nếu bạn là mẹ đơn thân, có những đứa con khác cha, họ sẽ đập bạn bằng những lời rao giảng về luân thường của…phụ nữ Á đông. Nếu bạn là một thanh niên mới lớn, có một cô bạn gái, và bỗng một hôm phát hiện ra cô ta đang dựa vào mối quan hệ với bạn để tiếp cận một cách bất chính với những thân hữu của bạn; bạn bỏ cô ta, vậy là dư luận viên sẽ vu cho bạn làm cô ta có thai rồi bỏ rơi. Nếu bạn từng kết hôn hai lần, họ sẽ cho côn đồ đánh bạn để lại thương tật suốt đời, rồi rêu rao rằng bạn bị đánh ghen vì cướp chồng người khác. Nếu bạn không có vấn đề gì lớn trong cuộc sống nhưng lại không có bằng đại học, họ sẽ chế nhạo bạn là đứa thất học, dốt nát, biết gì mà đấu tranh. Nếu bạn là tu sĩ, họ sẽ bôi nhọ bạn có quan hệ bất chính với…gái, vân vân và vân vân.

Thế nhưng, trong khi mỗi người đấu tranh chúng ta bác bỏ rất tích cực những lời thoá mạ của dư luận viên đối với chính mình, thì cùng lúc, chúng ta lại tin vào những lời bôi nhọ nhắm vào các anh chị em đấu tranh khác. Có vấn đề gì đó rất lớn ở đây! Trong khi chúng ta đang là nạn nhân của dư luận viên, chúng ta lại lập bè nhóm để công kích anh chị em đấu tranh của mình dựa trên những lời bôi nhọ của dư luận viên! Chúng ta rất thân thiết với những kẻ sỉ vả người anh chị em của mình không tiếc lời, cho đến khi tên đó quay lại đả kích chính chúng ta. Chúng ta cần xem lại mình!Trong khi nhiều anh em xung quanh bạn bị an ninh cồn đồ đánh để lại thương tật cả đời mà bạn không bị; khi nhiều anh chị em bị bao vây kinh tế mà bạn vẫn có công việc kiếm ra tiền; khi nhiều anh chị em bị cấm xuất cảnh mà bạn có thể đi du lịch; khi nhà của nhiều người bị đổ mắm thối, nước bẩn mà nhà bạn vẫn sạch sẽ; bạn đã tự hài lòng vì mình “khác biệt với đám đông cực đoan kia”; bạn nghĩ an ninh họ không cư xử với bạn như thế vì bạn ở “đẳng cấp khác”; bạn tự cho là mình thông minh, ôn hoà, an ninh ở tỉnh bạn có văn hoá hơn an ninh tỉnh khác…cho đến khi chính bạn bị đổ mắm thối vào nhà, bị cấm xuất cảnh, bị đánh đập…

Thật, chính sách đàn áp người bất đồng chính kiến là thống nhất từ trung ương đến địa phương. Bản chất của công an an ninh là những tay côn đồ bảo vệ chế độ vì tương lai và quyền lợi của chính họ. Không có sự khác biệt lớn giữa tỉnh này và tỉnh khác. Sự khác biệt lớn ở đây chính là: bạn nghĩ mình khác biệt, hay đúng hơn là đặc biệt hơn người khác. Xin hãy nghĩ về những đau đớn, vất vả mà những anh chị em của mình phải gánh chịu trước đây, khi bạn kinh qua những: đánh đập, chửi bới, mắm thối nhé.

Để tạm kết bài viết, tôi xin đưa ra một ví dụ: trong nhà tôi, cả ba, em trai tôi và tôi đều là người bất đồng chính kiến. Nhưng ba tôi bị đánh hai lần: một lần bị gãy xương ức bởi công an huyện Thường Tín, Hà Nội; một lần bị công an Quảng Nam đánh nứt xương sườn số 6 bên phải. Em trai tôi bị công an Quảng Nam đánh dập miệng, bị công an Sài Gòn bóp cổ, đánh đập đến nỗi cả tuần không nuốt cơm nổi. Còn tôi cho đến nay vẫn bình an vô sự. Tôi có nên nghĩ mình thông minh, ôn hoà hơn ba và em trai mình? Tôi có nên kết luận công an “có văn hoá” với tôi hơn người thân của tôi? Thoáng qua, bạn sẽ thấy các hành động của lực lượng công an an ninh rất thất thường và vô nguyên tắc; nhưng không, họ không giỏi gì khác nhưng chắc chắn họ được huấn luyện rất kỹ để gieo rắc nghi ngờ, sợ hãi và sự đố kỵ lên anh chị em chúng ta. Vậy nên chúng ta cần thận trọng hơn nhiều.

Fb Huỳnh Thục Vy
[*]

Làm thế nào để người khác quý mến bạn?

Làm thế nào để người khác quý mến bạn? Rất đơn giản, bạn chỉ cần nắm vững 8 bí quyết sau! 

Cho đi yêu thương sẽ nhận lại yêu thương. Tình yêu lớn lên nhờ vị tha. Sự yêu thương chúng ta cho đi là sự yêu thương duy nhất chúng ta giữ được. Dưới đây là 8 bí quyết để bạn có thể nhận được sự yêu quý của mọi người xung quanh. 

  1. Tôn trọng người khác

Tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình. Một người muốn có được sự tôn trọng từ người khác, thì trước hết cần biết bày tỏ sự tôn trọng tới họ.

Có một câu chuyện thế này: Đứa trẻ nọ rất không lễ phép, thường không chủ động chào hỏi người lớn, lại chẳng hoà đồng với bạn bè cùng trang lứa. Mẹ bé vì muốn sửa chữa thói xấu đó cho con mình mà mang nó tới trước một vách núi cao. Bà ấy quay mặt về phía vách núi và hét to: “Xin chào, xin chào…”. Đứa trẻ nghe thấy có tiếng vọng lại từ vách núi: “Xin chào, xin chào…”. Mẹ nó lại hét lớn: “Tôi yêu bạn, tôi yêu bạn.” Vách núi đáp lại: “Tôi yêu bạn, tôi yêu bạn.”

Đứa trẻ rất ngạc nhiên, nó hỏi mẹ nó tại sao lại như thế. Mẹ nó bảo: “Người biết tôn trọng người khác, thì mới được người khác tôn trọng. Việc chào hỏi cũng vậy, dù hàng ngày đều gặp nhau, hay thi thoảng mới gặp, đều phải luôn thực hiện đúng mực, lễ phép chào mọi người.” Đứa trẻ gật đầu, khuôn mặt trầm ngâm ngẫm nghĩ lời mẹ dạy.

  1. Vui vẻ giúp đỡ mọi người

Mỗi người sống trên thế giới này đều có lúc cần sự giúp đỡ từ người thân, bè bạn hay bất cứ ai. Có những lúc, chỉ cần một lời động viên, một nụ cười đúng thời điểm cũng có thể vực dậy một người đang tuyệt vọng. Sự giúp đỡ dù là nhỏ nhất đối với người đang gặp khó khăn là điều rất quý giá.

Ta giúp người không cầu mong họ báo đáp, nhưng chắc hẳn tấm lòng đó sẽ có ngày được “thiện báo”. Đâu có ai thuận lợi trải qua một đời mà không gặp trắc trở. Hãy biết gieo nhân tốt để gặt được quả tốt, bạn nhé!

  1. Có lòng biết ơn

Sau khi nhận được sự giúp đỡ, hay đơn giản là một việc tốt đẹp ngẫu nhiên xảy đến, ta đều nên mang lòng biết ơn. Theo khoa học chứng minh, lòng biết ơn mang đến tâm lý thoải mái và khiến ta hiền hoà hơn. Đó là một thái độ sống rất tích cực, và tất nhiên, ai cũng muốn làm bạn với người như vậy.

Ở một khía cạnh khác, khi ta luôn biết ơn sự giúp đỡ của người khác, người ấy sẽ nhận thấy sự trân trọng của ta tới nỗ lực của họ, và thêm quý trọng ta hơn.

  1. Đi tìm những sự đồng điệu

Đồng điệu là gì? Là không phải sự giống nhau trên mọi phương diện, mà là sự thấu hiểu, sự phù hợp dù chỉ ở những điều nhỏ nhặt. Không cần phải “hợp gu” như tri kỷ, cũng không quá thân thiết như bạn thân, chỉ là hãy tìm điểm chung giữa mình và mọi người để sống hoà hợp và thoải mái hơn trong các môi trường khác nhau.

  1. Những lời khen thật lòng

Ai cũng đều thích được nghe những lời hay ý đẹp, thích được khen, thích được ca ngợi. Lời khen là con đường ngắn nhất để chiếm được cảm tình của đối phương. Nhưng hãy học cách khen thật lòng. Đừng vì lợi ích trước mắt mà buông lời giả tạo, bởi sự dối trá không bao giờ bền vững cả.

Nếu không tìm được điều gì để khen, hãy đợi tới cơ hội khác. Con người ai cũng có điểm mạnh, điểm xấu, không ai là hoàn hảo, những cũng không ai là xấu tệ. Nếu bạn cởi lòng hơn, bạn sẽ nhìn ra điều tốt ở đối phương, khi đó lời khen của bạn dành cho họ chắc hẳn sẽ thật giá trị.

  1. Sự hài hước, hóm hỉnh

Sự vui vẻ có thể mang đến năng lượng tích cực, điều này khiến ai cũng sẽ muốn ở bên bạn. Khi ai đó đang khó chịu, bực bội, ta có thể làm xoa dịu bằng những lời đùa vui nhẹ nhàng và một nụ cười hóm hỉnh.

Nhà văn nổi tiếng Mark Twain từng đến 1 thị trấn nhỏ và biết trước rằng muỗi ở đó rất độc. Sau khi tới khách sạn, ông đứng tại quầy lễ tân để nhận phòng và thấy 1 con muỗi bay trước mặt. Điều này làm cô lễ tân rất lúng túng. Mark tỏ ra không để ý và nói: “Muỗi ở chỗ cô thật thông minh, nó ngó xem số phòng của tôi là bao nhiêu để buổi tối tìm đến đánh chén một bữa no nê.”

Lời nói đó khiến cô lễ tân bật cười và xóa tan sự e ngại. Cuối cùng, tối hôm đó Mark có một giấc ngủ rất ngon lành. Lý do là sau khi ông lên phòng, toàn bộ nhân viên khách sạn được huy động để dọn dẹp và diệt sạch côn trùng. Mark đã để lại ấn tượng vô cùng tốt đẹp với người dân ở đây.

  1. Khoan dung độ lượng

Chẳng tránh được sẽ có lúc người khác khiến bạn bị tổn thương. Giữ trong lòng cũng chỉ khiến mình mệt mỏi, đẩy người với người rời xa nhau. Ở đời không ai hoàn hảo, học được bao dung chính là sự giải thoát. Bao dung cho người khác cũng là bao dung cho chính mình, nó chứng tỏ bạn có một trái tim vị tha và ấm áp.

  1. Khiêm nhường, khiêm tốn

Có mà không khoe khoang, giỏi mà không tự cao, đó thực sự là một đức tính chứng tỏ tâm thái cao và sự cầu tiến đáng ngưỡng mộ.

Tại Nhật Bản, người ta thường nói: “Có thể hàng xóm của bạn là một nhà tỷ phú, triệu phú mà bạn cũng không biết.” Người Nhật Bản họ có đức tính khiêm nhường rất đáng học hỏi. Giới siêu giàu sống như những người bình thường khác, giao lưu và hoà đồng với cộng đồng chung. Nhưng họ vẫn có những khoảng trời riêng và giá trị quan khác biệt để làm nên sự thành công vượt trội.

Minh Xuân

90 triệu người Việt phải “sáng tròn mắt” khi người Nhật tiết lộ về mối quan hệ Việt – Trung

90 triệu người Việt phải “sáng tròn mắt” khi người Nhật tiết lộ về mối quan hệ Việt – Trung

Bài viết dưới đây mượn lời của một người Nhật vốn sinh sống và làm việc tại Việt Nam khá lâu.

Anh bạn này có góc nhìn rất khác đối với quan hệ Việt Nam của Trung Quốc, đồng thời châm biếm, đả kích sự thờ ơ của một số người trước mối đe dọa đặt ra cho đất nước.

Tâm sự của anh nhận được hàng ngàn bình luận và chia sẻ trên mạng xã hội những ngày qua, nội dung như sau:

Tôi đã sinh sống và làm việc khá lâu tại đất nước các bạn, dĩ nhiên trước khi sang đây, chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều về văn hóa và lịch sử Việt Nam để có thể hòa nhập tốt.

Cũng như các bạn, nước Nhật chúng tôi đang trải qua thời kỳ vô cùng khó khăn khi liên tục phải cảnh giác và đối phó với những âm mưu thôn tính Quần đảo Senkaku trên biển Hoa Đông của Trung Quốc. Đối với tình hình đất nước bạn hiện nay, tôi có một số đánh giá như sau:

Quần đảo senkaku

Thói quen bành trướng của người Trung Quốc đã có từ xa xưa, quốc gia này luôn lăm le xâm chiếm nước Việt, điển hình là sự kiện An Dương Vương mất nước đã bắt đầu thời kỳ Bắc thuộc kéo dài 1000 năm trong lịch sử Việt Nam, đến khi Ngô Quyền đánh thắng giặc trên sông Bạch Đằng. Rồi thì hàng loạt cuộc chiến tranh biên giới khác kéo dài từ xưa cho đến nay, tham vọng bành trướng của người Trung Quốc vẫn cháy rực không ngừng. Quốc gia phía Nam luôn là mục tiêu mà người Trung Quốc nhắm đến, tuy nhiên các bạn không dễ dàng bị ức hiếp và xâm lược.

Ngô Quyền đánh thắng giặc trên sông Bạch Đằng

Từ thời xưa, người Trung Quốc đã không ngừng nỗ lực xâm phạm bờ cõi Việt Nam, điều này vẫn kéo dài cho đến ngày nay và họ sẽ tiếp bước thế hệ cha ông tiếp tục sự nghiệp bành trướng. Âm mưu của người Trung Quốc được gọi là chiến thuật “cắt lát salami”. Nghĩa là họ sẽ không cùng lúc chiếm toàn bộ lãnh thổ của Việt Nam mà là “ăn mòn” từng bộ phận, sau đó độc chiếm trọn vẹn, toàn bộ. Chiến thuật này không chỉ áp dụng tại Biển Đông – từng bước độc chiếm các bãi cạn và đảo nhỏ, củng cố yêu sách chủ quyền Trung Quốc trên Biển Đông, mà còn được áp dụng trong âm mưu xâm lược trên đất liền Việt Nam.

Kế hoạch “tích tiểu thành đại” của Trung Quốc gồm nhiều hành động nhỏ: từ việc thâu tóm và biến các công ty Việt Nam thành công ty Trung Quốc, tăng cường sự hiện diện của người Trung Quốc tại Việt Nam; cho tới việc đẩy mạnh đầu tư lớn trên khắp đất nước, đặc biệt là khu vực Quảng Trị đến Thừa Thiên Huế – nơi hẹp nhất theo chiều Đông-Tây của dải đất hình chữ S (bề rộng chỉ khoảng 40km).

Con đường bê tông dẫn vào khu dự án nghỉ dưỡng 5 sao trên đèo Hải Vân – nơi có vị trí chiến lược quan trọng về quân sự của Việt Nam

Việc di dân âm thầm xâm nhập vào lãnh thổ Việt Nam là bước nhỏ tạo bàn đạp để người Trung Quốc đồng hóa cũng như gây nhiễu trật tự xã hội tại đất nước các bạn.

Trên dải đất hẹp nhất của Việt Nam, họ muốn dần thay thế người Việt bằng người Trung Quốc nhằm phục vụ cho âm mưu chia cắt Việt Nam và mưu chiếm Biển Đông. Bởi vì từ căn cứ quân sự Du Lâm của Trung Quốc trên đảo Hải Nam đến Cửa Việt (Gio Linh, Quảng Trị) của đất nước các bạn chỉ khoảng 320 – 350km theo đường chim bay. Do đó, họ dễ dàng thực hiện âm mưu chia cắt hai miền Nam Bắc trên cả về đường bộ lẫn đường biển.

“Mất đất là mất nước”, người Trung Quốc đã lợi dụng điểm này để thực hiện âm mưu xâm lược của họ. Cách đây không lâu, họ không tiếc tay chi mạnh tiền thuê đất đầu nguồn trồng rừng của Việt Nam nằm ở cả ba miền Bắc – Trung – Nam với thời gian thuê dài hạn là 50 năm.

Những vùng đất đầu nguồn đều có ý nghĩa chiến lược rất quan trọng đối với Việt Nam, việc dễ dàng cho Trung Quốc thuê đất sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho họ thực hiện mưu đồ “xâm chiếm”.

Tập đoàn Innov Green (Hồng Kông, Trung Quốc) được cấp phép thuê đất 50 năm trồng rừng nguyên liệu tại Quảng Ninh, Nghệ An, Quảng Nam, Lạng Sơn, Kon Tum

Mới đây nhất là việc lên kế hoạch xây dựng khu du lịch nghỉ dưỡng quốc tế World Shine (Huế) nằm ở khu vực đèo Hải Vân – nơi có vị trí chiến lược quan trọng về quân sự của Việt Nam. Năm 2013, tỉnh Thừa Thiên – Huế đồng ý cấp phép gần 200 ha đất ở khu vực đèo Hải Vân cho một công ty Trung Quốc để thực hiện Dự án xây dựng Khu du lịch nghỉ dưỡng quốc tế World Shine với tổng mức đầu tư lên đến 250 triệu USD.

Theo thông tin mà tôi biết, nơi này có liên quan đến quân khu V và quân khu IV của Việt Nam, nếu chiếm được đèo Hải Vân tức là chiếm được Đà Nẵng.

Từ Đèo Hải Vân nếu “lấn chiếm” sang Đèo Ngang thì Vịnh Bắc Bộ chắc chắn sẽ bị chia cắt, Trung Quốc khi đó hoàn toàn đủ sức đe dọa an ninh quốc gia của Vịệt Nam. Đây là binh pháp có từ tời xa xưa, từ lợi dụng kinh tế nhắm đến mục tiêu quốc phòng, tung hỏa mù khiến cho địch mất phương hướng, đây là điều người Trung Quốc đang hướng tới.

Nhưng lạ thay, các vị chủ tịch huyện tỉnh của Việt Nam có lẽ chưa được học binh pháp này. Trung Quốc chỉ cần vung tiền mua đất để đầu tư thì các bạn đã nhanh chóng cắt đất cho thuê mà không mảy may nghi ngờ. Dĩ nhiên mưu đồ này không thể qua mắt được các vị tướng lĩnh quân đội. Âm mưu bị vạch trần và kế hoạch của người Trung Quốc thất bại ngoài ý muốn.

Việt Nam không đồng ý với đề xuất đưa 1000 xe cùng 1500 người Trung Quốc vào Việt Nam “nhân dịp hội chợ thương mại Việt Nam – Trung Quốc” trong tháng 12/2014. Có lẽ, các bạn đã bắt đầu đề cao cảnh giác hơn trước âm mưu của Trung Quốc.

Nhưng các bạn nên nhớ, Trung Quốc sẽ không từ bỏ kế hoạch thâm độc của mình và tôi lo ngại rằng vẫn còn nhiều vị Chủ tịch tỉnh sẵn sàng cấp phép cho các dự án nhanh chóng để đạt được cái mà họ gọi là “lợi ích chung của cộng đồng, cũng như vì sự phát triển kinh tế xã hội của tỉnh và quốc gia” (nhưng thực ra là lợi ích của riêng họ). Không mấy khó khăn khi thuyết phục những vị lãnh đạo này, họ có vẻ khá dễ dãi và nhìn nhận sự việc quá đơn giản, trong khi người Trung Quốc thì quá thâm độc!

Mới đây, chính quyền thành phố Bằng Tường (Trung Quốc) đã đề nghị phía Việt Nam cấp phép cho 1.000 xe với khoảng 1.500 người Trung Quốc du lịch tại Việt Nam và quá cảnh sang các nước ASEAN, viện cớ là “nhân dịp hội chợ thương mại Việt Nam – Trung Quốc” trong tháng 12/2014.

Yêu cầu của Trung Quốc đã vấp phải sự phản đối của Bộ Giao thông Vận tải và Bộ Quốc phòng Việt Nam. Có lẽ, các bạn đã bắt đầu đề cao cảnh giác hơn trước âm mưu của Trung Quốc khi cố tình đề nghị được phép đi lại tự do từ 5 cửa ngõ của Việt Nam.

Thông qua việc đưa một số lượng lớn người Trung Quốc đi khắp đất nước này, họ dễ dàng do thám tình hình, cài người Trung Quốc vào người Việt Nam, gây nguy hiểm cho chính người Trung Quốc để có cớ bắt bớ Việt Nam… Những điều như vậy chẳng phải rất dễ dàng xảy ra nếu đề nghị trên được chấp thuận hay sao?

Một điểm khiến tôi cảm thấy lạ nhất đó là khi âm mưu của Trung Quốc bị vạch trần, một số người lại dễ dàng phủi bỏ trách nhiệm quanh co biện minh cho quyết định sai lầm. Dường như các vị ấy chưa từng được học về “nhận sai và sửa sai”, nếu như ở đất nước chúng tôi, thì ngay lập tức các lãnh đạo của chúng tôi sẽ tạ lỗi trước người dân và xin từ chức.

Thiết nghĩ nếu Việt Nam vẫn còn nhiều vị quan chức dùng lý do “lo lắng cho lợi ích chung của cộng đồng” (thực chất là của riêng họ) và cố tình lờ đi “sự an nguy của đất nước” thì âm mưu xâm lược Việt Nam của người Trung Quốc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nguồn : http://asianbeutylives.com/tin-tuc/hang-trieu-nguoi-viet-sang-mat-khi-mot-nguoi-nhat-tiet-lo-ve-moi-quan-he-viet-trung/

HÃY LẮNG NGHE HƠI THỞ CỦA KIỀU BÀO…CAMPUCHIA !

 
Image may contain: one or more people, people sitting, outdoor and nature
Image may contain: 2 people, people sitting and outdoor
Image may contain: outdoor and nature
Image may contain: 3 people, beard
Image may contain: sky, boat, outdoor, nature and water
+2

Huỳnh Thiên Ân added 6 new photos.

 

HÃY LẮNG NGHE HƠI THỞ CỦA KIỀU BÀO…CAMPUCHIA !

Vài năm trở lại đây, những người con đất Việt sau nhiều năm lang bạt trên sông nước mà phần nhiều ở vùng biển hồ Campuchia, một phần vì nguồn thủy sản ngày càng cạn kiệt, phần vì những bức bách, lạc lõng và không còn an toàn cho sinh mệnh nên tìm đường trở về quê hương ngày một nhiều hơn.
Vốn quen sống trên sông nước và cũng không có nổi tiền mua đất nên họ co cụm lại trên một mảnh đất trống nào đó sát bên lòng hồ thủy điện Cần Đơn Bình phước, hồ Dầu tiếng Tây Ninh hay đầu nguồn sông Sài Gòn để dựng những túp lều bạt rồi tiếp tục cuộc sống trên sông nước kiếm kế sinh nhai.

Những túp lều tềnh toàng rách nát ,co cụm bên nhau trên đất ven hồ và nhà bè trên các hồ ấy được mọi người gọi là những làng, xóm Việt kiều.

Những làng, xóm Việt kiều này đều giống hệt nhau bởi cùng thuộc diện 3 không: Không tài sản, không ổn định và không một tấm giấy lận lưng.

Mặc dù chính quyền địa phương nơi có bà con hồi hương cũng đã cố gắng, một số nơi trẻ em đã được đi học, một số ít bà con được cấp thẻ chứng minh nhân dân. Nhưng trên bình diện tổng thể thì còn quá ít và chưa đủ.

Cần có giải pháp căn cơ hơn từ những người đang điều hành đất nước và những nỗ lực của toàn xã hội

Một người bạn gởi cho tôi dòng tin nhắn ” Anh ơi! chiều nay 27 tháng chạp rồi, em đang ở một xóm Việt kiều trên hồ Dầu tiếng… nơi đây không có một chút không khí gì của ngày gần tết cả, có cách nào giúp được bà con mình chút gì đó không anh?…”

Tôi viết những dòng này mong mọi người chia sẻ và kêu gọi những mạnh thường quân. Hãy hướng về những những đồng bào đang trong cơn bĩ cực giữa lúc chúng ta được vinh phúc đón đợi một mùa xuân.

Và cũng không quên nhắc Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc rằng:

Hãy lắng nghe hơi thở của kiều bào…Campuchia !

“Vậy thì thà là để công an đi nhặt rác còn hơn đi hoạnh họe,

“Vậy thì thà là để công an đi nhặt rác còn hơn đi hoạnh họe, trấn áp người dân dân để dân thêm ấm ức và chửi cho thối mả và nhức nhối đảng tà.

– Trong khi đó, một bà chuyên môn nhặt rác ở Hồ Hoàn Kiếm lại liên tục bắt được đám lừa đảo bán tăm tre nơi bờ hồ để giao công an, rồi lại bắt lại, rồi lại giao công an… Nghĩa là bà ấy nhặt rác và kiêm làm việc của công an từ lâu.

Chẳng lẽ cả Bộ Công an mà chịu để thua bà nhặt rác. Bà ấy đã kiêm nghề của công an, thì công an cũng phải chơi lại bằng cách chiếm nghề của bà ấy, cũng rất hợp lý và công bằng.
Đó là sự “Lồng ghép” hết sức hợp lý. (Như tấm ảnh minh họa dưới đây)

Chỉ có điều Công an kiêm nghề nhặt rác thì có lương của dân, còn bà nhặt rác kiêm việc của công an thì không có lương mà chỉ nhận được sự đe dọa.” 

(Trích từ bài dưới của JB NHV) 

VIỆT KHANG & TRÚC HỒ

Image may contain: 7 people, people smiling

Trinity Hồng Thuận is with Đoàn Phi and 6 others.

VIỆT KHANG & TRÚC HỒ

Nhạc sĩ Việt Khang vừa đặt chân đến Hoa Kỳ được vài ngày, thì như là theo một chỉ thị chung nào đó, trên mạng bắt đầu rộ lên những đánh phá, những câu chuyện được thêu dệt, hay những status “vạch lá tìm sâu”, nhằm gieo rắc sự nghi ngờ, tạo thêm những chia rẻ trong cộng đồng người Việt trong và ngoài nước, trước một sự kiện đáng ra là một tin vui chung.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy những chiêu trò này. Nếu tinh ý thì sẽ thấy rằng mỗi lần có những chiến dịch, những phong trào đấu tranh được phát động, hay khi chúng ta đạt được những thành quả dù nhỏ như việc áp lực được nhà nước CSVN trả tự do cho một tù nhân lương tâm nổi trội nào đó, thì y như rằng sẽ có những thành phần bất lương tìm đủ mọi cách để gây xào xáo.

Trước đây từ những bài viết về việc “Trúc Hồ trục lợi hàng triệu đô trên nhạc của Việt Khang nhưng lại gởi về cho anh chỉ vài trăm đô”, với những bài phỏng vấn Việt Khang giả được dựng lên như thật từ những cá nhân rêu rao rằng mình rất quan tâm đến hoàn cảnh Việt Khang. Cho đến bây giờ khi Việt Khang đã đặt chân đến Hoa Kỳ, thì cũng chính những cá nhân tự xưng là “nhà báo”, “nhà đấu tranh” đó lại là những người tiếp tục tung ra những bài viết, những status về việc Việt Khang “bỏ vợ bỏ con để đi Mỹ”, Việt Khang “vô ơn bạc nghĩa” như thế nào, hay Việt Khang “sẽ bị tổ chức này, nhóm nọ lợi dụng” ra sao… Và mục đích của họ chỉ là để làm sao làm nản lòng người nhạc sĩ yêu nước vừa được đến xứ tự do.

Trúc Hồ “trục lợi” Việt Khang ra sao?

Hôm nay trong buổi tâm tình với nhạc sĩ Việt Khang, anh và nhạc sĩ Trúc Hồ đã chia sẻ rất nhiều về những tình cảm gắn bó và sự hỗ trợ của nhạc sĩ Trúc Hồ với anh trong những năm vừa qua. Từ khi anh còn trong hoàn cảnh khắc nghiệt trong tù và phải tìm mọi cách để gởi các bài nhạc ra ngoài, để anh Trúc Hồ có thể hòa âm và phổ biến. Đến khi anh ra khỏi nhà tù nhỏ và nhạc sĩ Trúc Hồ vẫn tiếp tục bôn ba đi gõ cửa khắp nơi để tìm cách giúp anh thoát ra ngoài, để anh có thể tự do sáng tác và đưa những giòng nhạc thiết tha với vận mệnh đất nước được bay xa.

Theo nhạc sĩ Việt Khang cho biết, trong những năm qua anh và nhạc sĩ Trúc Hồ thường xuyên trao đổi, có nhiều lần anh muốn lên tiếng đính chính cho anh Trúc Hồ, nhưng đều bị anh Trúc Hồ gạt phăng ra, vì đối với anh Trúc Hồ, sự an toàn của Việt Khang là trên hết. Anh Trúc Hồ muốn Việt Khang giữ im lặng, để không ảnh hưởng đến quá trình vận động mà anh Trúc Hồ đang thực hiện để giúp anh.

Nhạc sĩ Trúc Hồ cũng kể lại chặng đường nhiều cam go khi vận động cho nhạc sĩ Việt Khang, mà đặc biệt trong hơn một năm qua, có những lúc tưởng chừng như đã thành công nhưng cuối cùng lại thành công cốc. Ngay cả lúc tưởng như chắc chắn khi nhạc sĩ Việt Khang đã cầm vé máy bay trên tay, nhưng rồi phải đối mặt với sự tráo trở của CSVN. Cuối cùng, với sự đấu tranh rất quyết liệt của Thượng nghị sĩ John McCain và cô phụ tá là Luật sư Thục Minh, hai anh em đã có thể gặp nhau bằng xương bằng thịt.

Một tình cảm thật đáng quý và đầy tính nhân bản giữa hai tâm hồn nghệ sĩ yêu quê hương. Những lời kể chân tình và những giọt nước mắt của hai người đàn ông làm cho người nghe cũng phải khóc theo.

Tinh thần và tình cảm của Trúc Hồ – Việt Khang bỗng dưng biến những đánh phá, ồn ào ngoài kia thành những trò hề. Điều quan trọng còn lại đó là những tâm hồn chân thật, trong sáng, cuối cùng đã đến được với nhau.

Mong những tâm hồn yêu nước của người Việt trong cũng như ngoài hãy cùng đến với nhau như vậy. Hãy xóa bỏ những nghi ngờ, và tuyệt đối làm ngơ, không vô tình tiếp tay cho những thành phần bất hảo. Trong một xã hội tự do, công chúng đồng loạt ghê tởm và xa lánh là cách làm xẹp những nỗ lực phá hoại hữu hiệu nhất.

Thế nào là “thông minh kiểu Việt Nam và Trung Quốc”?

Thế nào là “thông minh kiểu Việt Nam và Trung Quốc”?

Nhiều người Việt Nam và Trung Quốc có cùng một suy nghĩ giống nhau, đó là hay cười nhạo người Tây phương ngu ngốc, không hiểu chuyện đời, “não không có nếp nhăn”, và bản thân họ lấy làm tự mãn. Vậy rốt cuộc thông minh theo kiểu người Việt Nam và Trung Quốc là như thế nào?

Gần đây, một kênh truyền thông New Zealand đã đăng một bài viết nói về “thông minh kiểu Trung Quốc” và nhận được sự chú ý của đông đảo người sử dụng internet. Tác giả bài viết tự nhận là người Hoa, đã nhận định rằng “thông minh kiểu Trung Quốc” chính là không màng trắng đen hay thị phi, không cần biết thật giả hay đúng sai, có sơ hở liền lách vào, có tiện nghi liền chiếm lấy. “Thông minh kiểu Trung Quốc” chính là không màng chính nghĩa hay tà ác, bất cứ lúc nào cũng có thể vì bảo hộ bản thân mình mà làm trái lương tâm. “Thông minh kiểu Trung Quốc” chính là để cho người khác phải phó xuất và gặp nguy hiểm, còn bản thân mình những gì mười phần có lợi sẽ giành lấy hết. Kỳ thực, “thông minh kiểu Trung Quốc” chính là không nói đến thành tín, ức hiếp người thiện lương, chính là các giá trị đều đã đảo lộn, không xét đến quy tắc…

Nhiều người Việt có người thân là Việt Kiều ở Mỹ, có thể đã nghe câu chuyện về việc hàng hóa sau khi mua ở Mỹ có thể được trả và lấy lại tiền mà không cần phải giải thích lý do. Vì vậy, nhiều người khi chuẩn bị tham dự một sự kiện nào đó, liền đến “mua” một bộ quần áo, sau khi tham dự sự kiện xong rồi, lập tức mang trả lại quần áo để lấy tiền về.

Hệ thống bán hàng ở Mỹ còn có một chính sách đáng chú ý, gọi là Price Match. Với chính sách này, nếu bạn mua một sản phẩm sau đó chứng minh được sản phẩm này bán giá rẻ hơn giá tại cửa hàng nào khác, thì có thể được mua sản phẩm với mức giá tương đương mức giá mà bạn tìm thấy. Do vậy, có một số người, khi đi mua hàng với giá đắt hơn những nơi khác, họ không hề mặc cả, mà lại chọn những màu sắc hay kích cỡ (mà ở các cửa hàng khác không có), sau đó khi tìm được cửa hàng nào có mức giá rẻ hơn thì sẽ mang hóa đơn quay lại nơi mua hàng để được giảm giá.

Những người này dương dương tự đắc với hành vi của bản thân, đi đến đâu cũng tự cho rằng bản thân mình thông minh, thậm chí còn đặt câu hỏi sao những người khác quá “ngu ngốc”, không biết lợi dụng “kẽ hở” này.

Coi việc chiếm tiện nghi của người ta là “thông minh”, coi gian xảo là có “năng lực lớn”… mọi giá trị dường như đều đảo lộn.

Bài viết của tác giả người Hoa trên truyền thông New Zealand còn liên hệ đến tỷ phú Warren Buffett. Rất nhiều nhà đầu tư hỏi về tiêu chí chọn đầu tư cổ phiếu của ông Warren Buffett, và thông thường ông hay nhấn mạnh rằng ông rất coi trọng sự thành tín của giám đốc điều hành công ty, nếu không phải công ty làm ăn chân chính, ông nhất định sẽ không lựa chọn đầu tư. Với ông, lợi nhuận không phải là yếu tố hàng đầu, mà là chữ tín.

Một người Hoa đưa đứa con nhỏ mới 3 tuổi đến Mỹ du lịch và ở tại nhà người thân. Người nhà đã đưa cho người Hoa này một chiếc ghế ngồi ô tô dành cho trẻ nhỏ và nói: “Ở đây quy định trẻ nhỏ khi đi xe nhất định phải dùng loại ghế này, tôi đưa cho anh dùng, nhưng vì là ghế đi mượn, nên anh phải giữ gìn cẩn thận, vì chúng ta sẽ phải trả lại cho người ta.” Hai tuần sau khi không dùng xe ô tô nữa, chiếc ghế này đã được đem đến trả lại cửa hàng. Người bán hàng không hỏi lý do tại sao, chỉ đơn giản là đưa đủ số tiền cho người trả hàng. Người nhà liền tự hào nói: “Các cửa hàng ở Mỹ đều như vậy, nếu mua hàng trong vòng 2 tuần thì đều có thể mang hóa đơn đến và trả lại, do đó chúng tôi thường đến đây ‘mượn’ một số đồ đạc. Nhiều người Đại lục thậm chí còn mượn cả TV. Anh nói xem, người Mỹ có ngốc hay không chứ? Trả lại hàng vô điều kiện đúng là sơ hở quá lớn, vậy mà họ còn chẳng biết điều đó!”

Một năm sau, người Hoa này đến Nhật Bản, một số bạn bè đồng hương ở Nhật đã tiếp đón và dùng ô tô để đi lại. Người Hoa này hỏi: “Tokyo đất chật người đông, có phải là rất khó đỗ xe không?”

Đồng hương trả lời: “Không nghiêm trọng đến như vậy đâu, chính phủ quy định cần có chỗ để xe trước rồi sau đó mới được phép mua xe, vì vậy mà không có nhiều xe như anh nghĩ đâu.”

“Ồ, vậy tức là anh có một bãi đỗ xe riêng sao? Chắc là phải đắt đỏ đến mức cắt cổ có đúng không?”

“Anh nghĩ là ai cũng ngốc giống người Nhật Bản sao! Muốn mua xe thì trước tiên đi thuê một chỗ ở bãi đỗ xe, sau khi mua xe xong thì trả lại chỗ đó, vậy chẳng phải là vấn đề được giải quyết hay sao?”

Hai ngày sau, một số bạn bè người Nhật đến đưa người Hoa này đi chơi, họ đi bộ hoặc là đi bằng tàu điện ngầm. Những người bạn Nhật phân trần rằng: “Tokyo mua xe thì dễ, nhưng tìm chỗ đỗ xe thì không dễ dàng gì. Do đó, anh chịu khó đi tàu điện ngầm vậy nhé.”

Người Hoa này lập tức truyền cho anh ấy cách để giải quyết vấn đề. Không ngờ rằng anh ấy đã không “ngộ đạo” mà còn dửng dưng nói: “Nếu muốn lợi dụng sơ hở, thì có nhiều cách lắm. Ví dụ như mẹ tôi sống ở quê, nếu muốn thì có thể dùng hộ khẩu cũ là mua được xe. Nhưng thực tế thì tôi định cư ở Tokyo, không có chỗ đỗ xe mà lại mua xe, vậy thì những người hàng xóm sẽ nhìn tôi như thế nào? Lái xe đi làm, tôi phải đối diện với đồng nghiệp ra sao? Cấp trên và những người đàng hoàng sẽ không làm như vậy.”

Cơ chế trả lại hàng vô điều kiện ở Mỹ và những quy định đầy lỗ hổng ở Nhật, đều được xây dựng trên cơ sở “tín nhiệm”. Nếu sự “tín nhiệm” sụp đổ, thì xã hội cũng sẽ có thể sụp đổ. Do đó, ở xã hội Tây phương, người ta có thể tha thứ cho các chính trị gia làm sai, nhưng không thể tha thứ cho những chính trị gia nói dối.

Nếu như chúng ta “giả đổi thành thật, thật cũng giả”, mỗi người đều hư hư thực thực, thì toàn xã hội sẽ vận hành trên cơ sở “hoài nghi”. Tư duy ảnh hưởng đến hành vi, mà hành vi của mỗi cá nhân sẽ ảnh hưởng rộng ra đến dịch vụ kinh doanh và vận hành xã hội.

Khi đi tàu điện ngầm tại Rome bạn sẽ phát hiện rằng có máy bán vé nhưng không có soát vé. Chắc hẳn bạn sẽ thấy lạ lắm phải không? Làm thế này làm sao kiểm soát được xem hành khách lên tàu có mua vé hay không? Vận hành tàu điện ngầm thế này chẳng phải sớm muộn gì cũng bị lỗ hay sao?

Đây chính là cách nghĩ quen thuộc của chúng ta, luôn liên tưởng mọi chuyện theo kiểu khôn vặt hoặc vì tham lợi nhỏ cho bản thân mình. Đối với người Ý mà nói, nếu chúng ta hỏi câu hỏi này thì thật kỳ lạ. Đi xe có thể không mua vé chăng? Đi xe làm sao có thể không mua vé cho được? Cách nghĩ, cách tư duy của hai bên quả có sự khác biệt lớn.

Nếu như bạn thực sự muốn biết có thể đi tàu mà không cần mua vé hay không, thì câu trả lời là có thể, hoàn toàn có thể lên tàu đi một vài trạm, nhưng phải đảm bảo không để cho giới quản lý ở Ý biết được, nếu biết họ nhất định sẽ phạt bạn. Và sau này nếu bị phạt nhiều lần, có thể tạo thành tiếng xấu ở nước ngoài, thật sự là cái được không bõ cho cái mất!

Xây dựng tín nhiệm không dễ, nhưng điều này lại thực sự quan trọng! Mức độ tín nhiệm lẫn nhau càng cao, thì quản lý sẽ càng nới lỏng hơn. Nếu như đi đúng đường, thì sẽ không sợ phải đi xa!

Nguồn: Linkhay.vn