“Mười vô ích”

“Mười vô ích” 

Lão Tử là một nhân vật chính  trong Triết học Trung Hoa, sự tồn tại của ông trong lịch sử hiện vẫn đang còn được tranh cãi. Theo truyền thuyết Trung Hoa, ông sống ở thế kỷ 6 TCN. Nhiều học giả hiện đại cho rằng ông sống ở thế kỷ 4 TCN, thời Bách gia chư tử và thời Chiến Quốc. Lão Tử được coi là người viết Đạo Đức Kinh, cuốn sách của Đạo giáo có ảnh hưởng lớn, và ông được công nhận là Khai tổ của Đạo giáo.

Lão Tử đã phát triển khái niệm “Đạo”, với nghĩa là “Con đường”, thời Lão Tử mọi ngành nghề đều có một chữ “Đạo” đằng sau, Lão Tử nói Đạo của mình là “Đạo khả Đạo phi thường Đạo. Danh khả danh phi thường danh” (Đạo mà nói ra được thì không còn là đạo bình thường nữa, Tên mà đặt ra được thì không còn là tên bình thường nữa. Chữ Đạo ngoài nghĩa là “Đường” còn có nghĩa là “Nói”, Danh ngoài nghĩa là “Tên” còn có nghĩa là “Đặt tên”) và mở rộng nghĩa của nó thành quy luật hay nguyên lý của vũ trụ tuần hoàn và tác động lên vạn vật: “đạo là cách thức của thiên nhiên”. Ông nhấn mạnh khái niệm vô vi, “Hư vô thanh tĩnh, tự nhiên vô vi”, hay “hành động thông qua không hành động”, “hành động thuận theo tự nhiên không có mục đích phi tự nhiên”.

Năm 50 tuổi, ông đã soạn ra “Mười vô ích”, tổng hợp những việc làm thường được người ta coi là có ích, phân loại ra để làm giới định. Nói cách khác, nếu chưa đạt một số điều kiện, thì một sự việc xem có vẻ như hữu ích, nhưng rất có thể là vô ích.

Một: “Tâm bất thiện, phong thủy tốt vô ích”
Nếu như  tâm không lương thiện, dù có chú trọng vào phong thủy thì cũng vô dụng.

Hai: “Bất hiếu với cha mẹ, cúng thờ Thần vô ích”
Nếu như không hiếu thuận với cha mẹ, dù cho thờ phụng thần linh cũng không có tác dụng gì.

Ba: “Anh em không hòa thuận, kết giao bằng hữu vô ích”
Nếu như anh em chung một nhà cư xử với nhau không tốt, ra bên ngoài kết giao bao nhiều bạn bè cũng chẳng ích gì!

Bốn: “Hành vi không đúng đắn – đọc sách vô ích”
Một người lời nói và việc làm không đứng đắn, thì đọc nhiều sách hơn nữa cũng khó mà thay đổi bản thân.

Năm: “Tâm cao khí ngạo, học nhiều vô ích”
Nếu như một người kiêu ngạo, tự cao tự đại, luôn nghĩ mình đúng, vậy thì học nhiều cũng như không.

Sáu: “Làm việc quái đản, thông minh vô ích”
Nếu như một người làm việc cố chấp, vô lý, như vậy dù có thông minh cũng không kết giao được với những người bạn tốt.

Bảy: “Thời vận chưa đến, quá đòi hỏi vô ích”
Nếu như thời cơ chưa đến, thì có cưỡng cầu cũng vô dụng, vì thế nên kiên trì hoàn thiện chính mình, và thuận theo tự nhiên!

Tám: “Chiếm của người khác – bố thí vô ích”
Nếu như một người thông qua phương thức bất chính để thu lợi, như vậy cho dù có cầm số tiền này đi làm việc thiện cũng là vô dụng!

Chín: “Không tiếc nguyên khí, y dược vô ích”
Nếu như một người không yêu quý thân thể của mình, đợi đến khi nguyên khí bị tổn thương rồi, về sau có dùng y dược nhiều bao nhiêu không làm khí lực quay trở lại như lúc còn khỏe mạnh được!

Mười: “Dâm ác tứ dục, âm đức vô ích”
Nếu như một người sống phóng túng xa xỉ, hoang dâm vô độ, cho dù có làm nhiều việc thiện, tích nhiều âm đức cũng uổng công vô ích!

(ST)

From Tu-Phung gởi

Một sự nhịn chín sự lành, bình tĩnh mà sống

 Một sự nhịn chín sự lành, bình tĩnh mà sống

Hồ Ngọc Minh

Người Việt ta có câu, “Quảng Nam hay cãi, Quảng Ngãi hay co…” Và, tôi, người có máu Quảng, từ khi còn bé dường như đã không tránh được chuyện cãi co, mãi, cho đến năm 40 tuổi mới “nguội lửa” từ từ.

Trong hai thập niên vừa qua, tôi đã cố gắng vun xới trong tâm hồn mình, tự bảo mình không nên nóng giận, tránh đôi co với người khác, khi mà đối tượng hành xử không đúng theo ý muốn của mình.

Là con người, chúng ta thường hay có những khái niệm hay quan điểm thành hình trong đầu óc về những sự việc phải xảy ra như chúng ta muốn, cho dù những điều muốn ấy hầu hết chỉ là viễn vọng. Khi mà giấc mơ không thành tựu, sẽ tạo ra những bực dọc vô cớ. Những bực tức ấy sẽ làm hại đến quan hệ với những người chung quanh, vợ chồng, con cái chẳng hạn. Thí dụ, chúng ta muốn vợ hay chồng của mình, con cái của mình phải hành xử theo chiều hướng của mình, hay bạn bè cũng phải tử tế và chiều theo ý của mình, và ngay đến người lạ mặt cũng không được khó chịu với mình, vân vân và vân vân.

Một khi phải va chạm với thực tế đi ngược chiều thuận lợi, hầu như mọi người đều không tránh khỏi những bực tức, nóng giận, hành xử không đúng, cãi cọ, đôi co, và kể cả khóc lóc tỉ tê.

Thế thì, chúng ta có thể làm được những gì khác hơn?

  1. Thở…

Bạn không thể kiểm soát được những gì người khác hành động và suy nghĩ. Bạn không thể khống chế được tất cả những gì xảy ra chung quanh mình. Bạn chỉ có thể điều chỉnh được thái độ của chính mình trước sự việc. Điều khiển được phản ứng của mình chính là sức mạnh có được trong tay.

Nói có vẻ bi quan, nhưng sự thật, trong cuộc sống, đầy rẫy những bất trắc. Mỗi ngày, chúng ta không thể không tránh khỏi những những va chạm, những xung đột, những vất vả, những đua tranh vô hình với xã hội, và cả những gánh nặng ngoại lực cũng như nội tâm của chính bản thân mình. Ta, chẳng thể làm được gì để kiểm soát hay tránh né những điều bất trắc và đối chọi xảy đến không như ý. Sự bấp bênh không thể dự đoán trước được, là một phần chẳng thể gạt bỏ của cuộc sống.

Khi mà bạn có cảm tưởng như một nồi áp suất sắp bùng nổ, hãy thử một vài phút để dừng lại, để thở. Hít thở sâu giúp ta lấy lại bình tĩnh, giảm bớt những lo âu giận dữ, tạo cơ hội cho ta tìm ra một giải pháp đáp ứng cho mọi vấn đề, cho mọi tình huống. Bình tĩnh để mà sống, và sự sống bắt nguồn từ hơi thở của mình.

Một số điểm mà chính tôi đang cố gắng thực hành, xin chia sẻ ra đây:

  1. Biết dừng lại.

Trong các game thể thao gọi là “timeout”, nghỉ 30 giây. Khi một người nào đó nổi nóng với mình, không nên vội “nhảy vào trận” mà hãy dừng lại, để, thở. Người tốt đến đâu khi bị stress cũng có những thái độ xử sự không đúng. Mà dẫu, có “lâm trận” thì cũng còn kịp để timeout càng sớm càng tốt. Khi ta ngừng lại, chỉ 30 giây thôi, cũng đủ cho ta trấn tỉnh, suy nghĩ chính chắn, và cũng tạo cho đối phương một khoảng cách để họ có thì giờ suy nghĩ như mình. Trong mọi trường hợp, 30 giây là đủ để tạo ra một khoảng cách an toàn giữa hai bên.

  1. Biết tôn trọng sự khác biệt.

Tập thói quen tôn trọng ý kiến của kẻ khác, cho dù khác với mình, không có nghĩa là người ta hoàn toàn trật. Có nhiều đường dẫn đến La Mã, có nhiều đường binh, và, mọi người đều có quyền có ý kiến khác biệt. Vì thế, nên biết chấp nhận những điều mà mình cho là không thể chấp nhận được.

  1. Biết vị tha.

Thử đặt mình vào chỗ đứng của người khác. Chúng ta không hoàn toàn biết hết những khó khăn hay những stress mà người khác phải trải qua. Vì thể nên gạt qua tất cả những phán đoán, tị hiềm, những đòi hỏi về người khác.

  1. Biết rộng lượng và tế nhị.

Tất cả chúng ta, ai ai cũng đã từng nóng giận và mất bình tĩnh. Là con người, chúng ta giống nhau nhiều hơn là khác nhau. Vì thế nên bỏ qua, tha thứ, đừng gim trong bụng những ghen ghét trong tâm. Vì lẽ, nếu ta nuôi dưỡng những thù hận thì chỉ có chính mình sống và chịu đựng với những hận thù đó.

Thí dụ, tôi hay nguyền rủa những người chạy xe ẩu, nhưng nghĩ lại, trong lòng xe của mình, chỉ chính mình nghe những lời nguyền rủa ấy, trong khi “cái thằng” chạy xe ẩu, nó “dọt” mất tiêu.

  1. Không để tâm.

Không nên nghĩ là người khác cố tình chọc giận mình. Thí dụ, một người nào đó nói một câu bâng quơ, hay “móc họng” mà mình không thích, không nên tự ám chỉ là người ấy cố nói xấu mình. Cho dù người ta có cố tình động chạm đến mình đi chăng nữa, thì cũng nên bỏ qua. Người khác có thể “chơi xấu” với mình đó là chuyện của họ, nhưng thái độ phản ứng của mình là của mình, và mình có thể kiềm chế được.

  1. Nói ít và lắng nghe để hiểu nhiều hơn.

Đừng nên vội nhảy vào những chuyện tranh cãi lôi thôi không hữu ích, mà hãy nên đứng ngoài vòng và lắng nghe. Thường thường, yên lặng và bình tĩnh, trước khi nói, lời nói sẽ có “trọng lượng” nhiều hơn, và dễ làm lắng dịu bớt những xung đột.

  1. Biết đối phó với stress.

Ai cũng bị stress và dễ nóng giận. Nên biết sắp xếp công việc để đừng bị stress. Và nếu có bị stress, nên lựa chọn những giải pháp lành mạnh như đi bộ ngoài trời, nghe nhạc, uống trà thay vì uống rượu, ăn đồ ngọt, hay hút thuốc lá.

Nói chung, trong những năm qua, tôi đã cố gắng học tập, rèn luyện, vun xới cho mình một vài điều như, tự nhắc nhở, mình không thể kiểm soát hết mọt người, mọi vật, vì mọi người và muôn vật luôn luôn xoay chuyển. Mỗi người có một lối sống, một quan điểm khác nhau cũng như những đám mây trôi muôn hướng, “cuốn theo chiều gió”. Tôi cũng tập không để nhập tâm những phiền hà vì dẫu sao đi nữa, “nhân chi sơ tánh bản thiện”. Người khác có lúc khó chịu vì cuộc sống của họ gặp những khó khăn, và sẽ có ngày chính mình cũng rơi vào tình huống ấy.

Nên bỏ qua tất cả, “dĩ hòa vi quý”. Thở. Bình tĩnh mà sống.

From Tu-Phung gởi

Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình.

Thứ Sáu Tuần III Mùa Chay – Năm B – II – 9-3-2018

Mác-cô 12:28b-43

28 Một người trong các kinh sư đã hỏi Đức Giê-su rằng: “Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu?”29 Đức Giê-su trả lời: “Điều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ít-ra-en, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất.30

 Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi.

31 Điều răn thứ hai là: Ngươi phảiyêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó.”

32 Ông kinh sư nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên Chúa là Đấng duy nhất, ngoài Người ra không có Đấng nào khác.

33 Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ.”

34 Đức Giê-su thấy ông ta trả lời khôn ngoan như vậy, thì bảo: “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu!” Sau đó, không ai dám chất vấn Người nữa.

(Trích Phúc âm Mác-cô bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ  từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)

Gợi ý cầu nguyện:

  1. Nhiều người Do-thái rất nghiêm túc về luật pháp, nhưng thật tội nghiệp vì họ có quá nhiều luật, nên chẳng biết đâu là điều quan trọng nhất.  Tựa như một số người Công giáo thường bối rối tự hỏi: Cái này có tội không?  Tội nặng hay tội nhẹ?  Hôm nay Chúa Giêsu đã nói rõ, chỉ có hai luật quan trọng nhất: Mến Chúa và yêu người.  Tôi có thể dùng lời của Chúa Giêsu mà xét mình trong suốt cả cuộc đời tôi và tôi bắt đầu từ giờ cầu nguyện này: Tôi yêu Chúa đến mức nào? Tôi đến với Chúa trong giờ cầu nguyện này là vì yêu mến Chúa hay là để xin ơn này ơn kia?  Tôi đến với Chúa trong giờ cầu nguyện mỗi này là vì yêu mến Chúa hay vì không cầu nguyện thì có tội?  Nếu tôi yêu mến Chúa thật sự, tôi sẽ đương nhiên yêu người hết lòng.
  2. Giá mà Chúa chỉ dạy tôi yêu mến Chúa thôi thì khỏe quá nhưng, Ngài lại dạy tôi phải yêu người, và luật này không thể tách rời và không kém quan trọng hơn luật yêu mến Chúa!  Có một điều rất thật lànếu tôi không yêu Chúa thật lòng, tôi sẽ không thể yêu tha nhân như chính mình được. Yêu Chúa là một điều kiện tất yếu để tôi có thể và có đủ sức để yêu tha nhân.  Tôi đang khó yêu người chăng?  Tôi tìm về Chúa trong giờ cầu nguyện này, yêu mến Ngài để có thêm sức mạnh yêu người.  Tôi đang muốnyêu người chăng?  Tôi tìm về Chúa trong giờ cầu nguyện này, yêu mến Ngài để được sự khôn ngoan và sáng tạo trong việc yêu người. Nếu tôi yêu Chúa và tôi cũng biết yêu người, quả thật tôi không còn xa Nước Thiên Chúa nữa mà tôi đã ở trong Nước đó rồi. 

Phạm Đức Hạnh, SJ

**********************************************************************

Mùa Chay là thời gian trở lại với trái tim của mình để xem Thiên Chúa có chỗ nào trong trái tim đó. Chỉ khi tim tôi bị tình yêu Thiên Chúa chinh phục và chiếm trọn, nó mới có thể mở ra đến vô cùng trước tha nhân. Ăn ngay ở lành không đủ. Theo đạo không phải chỉ là chuyện ăn ngay ở lành.Tình yêu đối với tha nhân không thay thế được tình yêu đối với Thiên Chúa. Nhưng tình yêu đối với Thiên Chúa lại đòi hỏi tình yêu đối với tha nhân.

   Thương người như thể thương thân. Nhưng đối với tôi thương thân là gì? Tôi cần gì trong cuộc sống? Cảm thông, khoan dung, trung tín, tôn trọng, khích lệ, nâng đỡ, hiền từ … Tôi biết người khác cũng cần những điều ấy như tôi, và tôi muốn trao cho họ.

Lạy Chúa,

   Xin cho con quả tim của Chúa.
Xin cho con đừng khép lại trên chính mình,
nhưng xin cho quả tim con quảng đại như Chúa
vươn lên cao, vượt mọi tình cảm tầm thường
để mặc lấy tâm tình bao dung tha thứ.

   Xin cho con vượt qua mọi hờn oán nhỏ nhen,
mọi trả thù ti tiện.

Xin cho con cứ luôn bình an, trong sáng,
không một biến cố nào làm xáo trộn,
không một đam mê nào khuấy động hồn con.

   Xin cho con đừng quá vui khi thành công,
cũng đừng quá bối rối khi gặp lời chỉ trích.

Xin cho quả tim con đủ lớn
để yêu người con không ưa.

Xin cho vòng tay con luôn rộng mở
để có thể ôm cả những người thù ghét con.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

 Tình Khúc:

httpv://www.youtube.com/watch?v=ZuNzNAyJ7dM

From: KittyThiênKim & Nguyen Kim Bang gởi

Văn hóa quỳ

Văn hóa quỳ

9-3-2018

Hiện tượng một phụ huynh đảng viên bắt cô giáo quỳ không phải là một tin vặt. Đó là hình ảnh một xã hội băng hoại, một văn hóa suy đồi trầm trọng mà Gramsci gọi là “những hiện tượng quái dị” của một thời đại tranh tối tranh sáng.

Antonio Gramsci: “Cái khủng hoảng nằm trong hiện tượng một thế giới cũ đang chết, một thế giới mới chưa thành hình. Trong cái tranh tối tranh sáng đó, diễn ra những hiện tượng bệnh hoạn dưới đủ mọi hình thức …” (1)

Chế độ Công Sản đang thối rữa, nhưng một chế độ lành mạnh hơn, ít bệnh hoạn hơn chưa thành hình, và trong bối cảnh đó, đủ mọi chuyện bệ rạc, quái dị xảy ra mỗi ngày.

Chuyện cô giáo bị bắt quỳ, và chấp nhận quỳ gối, chỉ là một thí dụ. Nhưng một thí dụ cho thấy cả khuôn mặt của một xã hội lở lói:

1. Cô giáo bắt học sinh quỳ. Đó là một phương pháp giáo dục hoàn toàn lạc hậu, ngày nay chỉ còn áp dụng ở những nước chậm tiến, nếu không nói là man rợ.

Bắt học sinh học thuộc lòng, hành hạ học sinh là chuyện ngày nay không tưỏng tượng được ở những xứ văn minh, nơi roi vọt hay bạo hành đối với trẻ em, ở học đường hay trong gia đình, là một hành động bị pháp luật trừng trị. Người ta dạy dỗ bằng lý lẽ, bằng thuyết phục, bằng gương sáng (éducation par exemples), không ai giáo dục bằng sự đe dọa, bạo hành, chà đạp nhân phẩm. Chưa nói tới chuyện nhồi sọ chỉ có ở những xứ độc tài, toàn trị.

2. Một phụ huynh, đúng ra một phụ huynh đảng viên, bắt cô giáo quỳ gối, chứng tỏ tất cả bậc thang giá trị của xã hội đã hoàn toàn đảo lộn.

Văn hoá cổ truyền VN coi thầy cô như cha mẹ, “nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Văn hóa nhân loại coi học đường là một nơi linh thiêng, bất khả xâm phạm, vì là nơi truyền bá kiến thức.

Ở bên Pháp chẳng hạn, dưới sự đe dọa của khủng bố Hồi giáo, người ta đã tranh luận sôi nổi về việc có nên để nhân viên cảnh sát vào sân trường hay không. Một bên là an ninh của học sinh, một bên là nguyên tắc độc lập của học đường. Cuối cùng người ta quyết định, trong một giai đoạn đặc biệt, sinh mạng của học sinh bị đe dọa, cảnh sát có thể tới canh giữ trong sân trường, với điều kiện đó là đề nghị của ban giám đốc nhà trường.

Bắt cô giáo quỳ gối là nhục mạ học đuờng, giáo dục, giáo chức, đánh tan sự kính trọng với những người có trọng trách truyền bá kiến thức.

Người Cộng Sản, trong quá trình tiêu diệt những giá trị cũ để tạo những “giá trị” mới, đã thành công trong việc phá vỡ tất cả nền tảng đạo lý. Học đường và nơi thờ tự, là những “tabous “cuối cùng, đã sụp đổ. Tại nơi thờ tự, sư quốc doanh làm tiền, trai gái, nhẩy nhót, nhậu nhẹt. Ở trường học, cô giáo quỳ gối.

Chuyện một tên đảng viên quèn, ngang nhiên vào trường học, bắt cô giáo quỳ, sau 30 phút vẫn không cho phép đứng dậy, vì con anh ta đã bị bắt quỳ 40 phút, không phải chỉ là chuyện bạo hành ngang ngược, lỗ mãng của một cá nhân. Nó điển hình cho não trạng của cả một tập đoàn thống trị. Họ nghĩ làm đảng viên là làm chủ dân, có toàn quyền ngồi trên đầu, trên cổ thiên hạ.

Trong nội bộ Đảng, anh cao nhất ngồi trên đầu anh thấp hơn. Anh vừa vừa ngồi trên đầu anh thấp nhất. Và các anh cán bộ, đảng viên quèn hành hạ dân ngu cu đen. Thói quen đội trên, đạp dưới đã trở thành văn hóa.

3. Một tên cán bộ quèn không thể làm chuyện ngang ngược, nếu không có sự đồng lõa, hay thái độ chấp nhận hèn yếu của hiệu trưởng.

Một tên cán bộ quèn không dám lộng hành nếu không nghĩ sẽ được che chở.

Điều đó giải thích tại sao có người ngạc nhiên, bất mãn khi thấy mình có thẻ Đảng mà vẫn bị đưa ra toà về tội hiếp dâm con nít. Anh ta ngạc nhiên một cách thành thực.

Thẻ Đảng, trong đầu họ, là lá bùa cho phép làm bất cứ chuyện gì phạm pháp, bất lương.

Ở những nước văn minh, một đảng viên có lỗi nặng sẽ bị khai trừ trong 24 giờ. Một Đảng CS bi dân chán ghét, bịt mắt làm ngơ, dung túng đảng viên bạo hành, bởi vì, thứ nhất, họ có chung một não trạng, thứ hai, họ cần một bọn lâu la trung thành, để bảo vệ, sống chết cho chế độ.

4. Cô giáo bị bắt quỳ 40 phút, nhẫn nhục quỳ 40 phút. Không uất ức, không nổi giận, không một chút tự trọng. Người dân, nhất là một nhà giáo, không còn một gramme tự trọng, xã hội sẽ đi về đâu?

Honoré de Balzac nói người ta kính trọng những người biết tự trọng. Biết tự trọng là bài học đạo đức đầu tiên. Bởi vì sự kính trọng người khác bắt đầu bằng sự kính trọng chính mình.

Tinh thần tự trọng giúp cho con người có tư cách. Nhất là trong một xã hội hỗn loạn, luật pháp là giấy vụn, cơ cấu chính quyền biến thành những băng đảng trộm cướp, chỉ còn sự tự trọng là cái thắng để giữ mỗi cá nhân không chìm sâu dưới đáy bùn. Cái tự trọng không còn nữa, dân tộc lao xuống vực. Như một chiếc xe không bàn thắng.

5. Những đồng nghiệp của cô giáo không phản kháng thái độ mất dạy, ngang ngược, nói lên cái vô cảm của cả một thế hệ.

Nếu không phản đối, bênh vực một đồng nghiệp, ít nhất cũng phải bênh vực, bảo vệ cho nghề nghiệp của chính mình, cho sứ mạng của người truyền bá kiến thức. Nhưng không, một sự nhịn, chín sự lành.

Ở trường học, cũng như ở những nơi khác, triết lý “không nghe, không nhìn, không nói” để được yên thân, để được sống vật vờ qua ngày, đã trở thành nhân sinh quan của cả một dân tộc.

Văn hoá quỳ ngự trị. Dân đen quỳ trước cán bộ. Cán bộ quỳ trước tập đoàn lãnh đạo. Tập đoàn lãnh đạo quỳ trước ông chủ Tàu.

Chuyện cô giáo tỉnh lẻ quỳ gối không phải chỉ là một chuyện vặt dưới huyện. Nó là một cơ hội để mỗi người soi gương mình, và từ đó, nhìn thấy mặt mũi của dân tộc. (2)

Từ Thức (Paris 9/3/2018)

_____

(1) “La crise consiste justement dans le fait que le vieux monde se meurt et que le nouveau monde tarde à apparaître, et dans ce clair-obscur surgissent les phénomènes morbides les plus variés”.

(2) Bài này trích trong một bài dài, tựa đề “Văn hoá, văn hoá, văn hoá”, nói về lý thuyết giải thích tất cả qua văn hoá của Antonio Gramsci, sẽ gởi tới độc giả trong những ngày gần đây.

TỪ BÓNG TỐI TỚI ÁNH SÁNG

TỪ BÓNG TỐI TỚI ÁNH SÁNG

Mỗi khi đọc Kinh thánh, nếu chịu khó để ý một chút, chúng ta sẽ thấy tên tuổi của nhân vật Nicôđêmô được kinh Thánh nói tới ba lần, vào ba hoàn cảnh và ba thời điểm khác nhau:

Lần thứ nhất: ông ta chủ động đến gặp Chúa Giêsu vào ban đêm.  Bài Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay sẽ nói với chúng ta về cuộc gặp gỡ này.

Lần thứ hai: khi các thủ lĩnh tôn giáo Do Thái đang bàn tính để tìm cách giết Chúa Giêsu.  Nicôđêmô vốn là thành viên của Thượng Hội đồng Do Thái Giáo, ông đã phản đối quyết định đó với ý kiến rằng: “Lề luật của chúng ta có cho phép kết án ai trước khi nghe người ấy và biết người ấy làm gì không?” (Ga 7, 15)

Lần thứ ba: lúc táng xác Chúa Giêsu.  Ông cũng đến để tẩn liệm thi hài Chúa Giêsu bằng cách thức sang trọng như tẩn liệm một vị vua.  Thánh Gioan kể: “Ông mang theo chừng một trăm cân mộc dược trộn với trầm hương.  Các ông lãnh thi hài Chúa Giêsu, lấy băng vải tẩm thuốc thơm mà quấn theo tục lệ chôn cất của người Do Thái.” (Ga 19, 39-40).  Sở dĩ tôi liệt kê ba lần như thế vì tôi muốn làm nổi bật lên khuôn mặt của Nicôđêmô và con người của ông.  Con người ấy đã đi qua một hành trình mà tôi tạm gọi là hành trình từ bóng tối tới ánh sáng, mà ba lần ở trên là ba cột mốc quan trọng trọng trong hành trình đó.

Ở lần thứ nhất, xét về phương diện thời điểm thì đây là giai đoạn mang một bầu khí căng thẳng do Chúa vừa đuổi quân buôn bán ra khỏi đền thờ (x. Ga 2, 13-25).  Sự căng thẳng này chưa kịp lắng dịu thì Nicôđêmô đã lén lút đến gặp Chúa Giêsu vào ban đêm.  Ông ta gặp Chúa lúc đêm tối nhằm giữ kín sự việc và để tránh dòm ngó, soi mói của người khác, đặc biệt là của giới lãnh đạo Do Thái Giáo, đồng nghiệp của ông.  Chi tiết ban đêm mà Thánh Gioan mô tả sẽ nói cho chúng ta biết điều đó.  Và còn hơn thế nữa, hàm chứa trong chi tiết ấy tôi còn khám phá thêm điều này của Nicôđêmô: Ông đang ở trong đêm tối.  Và từ trong đêm tối đó, ông đang dò dẫm, âm thầm tìm đến nguồn sáng.    

Nicôđêmô là ai?  Kinh thánh bảo rằng ông là một thủ lãnh của người Do thái (x. Ga 3,1).  Tức là môt người có địa vị trong xã hội.  Và gắn liền với địa vị đó, chắn chắn ông là người có nhiều kiến thức và là một người có trình độ, chính những cái đó sẽ cho ông có khả năng là một người Giàu có.

Tóm lại, cuộc sống ông đầy đủ, bảo đảm, và an ninh.  Vậy ông còn thiếu cái gì?  Bên ngoài xem ra ông đầy đủ.  Ông có tất cả.  Nhưng những cái mà ông đang có đó không thể làm cho ông được sống thoả mãn.  Vì thế, tự trong thâm tâm của ông vẫn luôn nói với ông rằng ông vẫn còn thiếu một cái gì đó.  Cái đó là cái gì nếu không phải là sự sống đời đời.  Nên ông vẫn phải đi tìm.  Và ông hy vọng rằng nơi Chúa Giêsu, ông sẽ khám phá và có được sự sống ấy.  Và thế là cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu và anh tân tòng Nicôđêmô bắt đầu.  Chắc chắn cuộc nói chuyện này rất dài và rất lâu.  Tôi không muốn đi sâu vào cuộc đối thoại này vì sợ làm mất nhiều thì giờ của anh chị em.

Nhưng thay vào đó là điều tôi muốn nhấn mạnh trong bài chia sẻ này là: Chúng ta có thể khám phá ra điều gì về Nicôđêmô qua ba lần được Thánh kinh mô tả?  Là gì, nếu không phải đấy là ba giai đoạn của một hành trình hoán cải mà Nicôđêmô đã đi qua.

Lần xuất hiện đầu tiên cho thấy ông là người cởi mở, nhiều thiện chí và là một người thật sự muốn tìm kiếm chân lý.

Lần xuất hiện thứ hai chứng tỏ ông là một người công chính, một mực khăng khăng rằng không được kết án Chúa Giêsu trước khi đưa ra xét xử công khai.  Và lần xuất hiện thứ ba cho thấy rằng ông là một người giàu có nhưng quảng đại và có lòng thương xót nữa.  Dám bỏ tiền ra mua số lượng lớn là một trăm cân mộc dược và trầm hương, là những thứ quý hiếm.  Chúng ta đang sống trong bầu không khí của Mùa Chay.  Ai trong chúng ta cũng biết Mùa Chay là mùa hoán cải.  Vì thế để gọi là hoán cải, chúng ta cần làm lại hành trình của Nicôđêmô.  Hành trình đó được khởi đi từ một khao khát được sống.  Khao khát đó sẽ giúp cho ta:

  1. Ra khỏi chính mình để đi tìm, để tiếp cận, để gặp gỡ Chúa Giêsu là Đấng ban sự sống và là Sự Sống.
  2. Một khi đã khám phá Sự sống đó, sẽ dẫn chúng ta tới sự can đảm để bảo vệ cho sự sống ấy.
  3. Cuối cùng là lòng quảng đại để sống cho, sống vì và sống với Sự Sống đó.

– Đó là những Giá trị của Tin Mừng.

– Đó là hành trình của Mùa chay.

– Đó là hành trình của hoán cải.

– Đó là hành trình của bóng tối đến ánh sáng, hành trình đi từ bống tối của sự chết đến ánh sáng của Sự sống.  Amen!

Sưu tầm

From Langthangchieutim gởi

VIỆT NAM, CON THUYỀN KHÔNG BẾN

Trần Trung ĐạoFollow

Braintree, MA · 

VIỆT NAM, CON THUYỀN KHÔNG BẾN

Chuyến viếng thăm Việt Nam bốn ngày của hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson và đoàn hộ tống hùng hậu đã gây nên nhiều tranh luận. Bỏ qua bên các tâm trạng xin quẻ, dâng sớ thượng nguyên, không ít ý kiến rất tích cực, thật sự thiết tha với tương lai đất nước.

Nhiều người mong USS Carl Vinson sẽ tạo nên lớp sóng phản hồi trong cuộc tranh chấp gần như thụ động, một chiều cha nói con nghe giữa Trung Cộng và CS Việt Nam. Sự hiện diện của USS Carl Vinson thể hiện chính sách cứng rắn của chính phủ Mỹ trên Biển Đông bất chấp đường lưỡi bò, lưỡi trâu do Trung Cộng vẽ. Tranh chấp chủ quyền Biển Đông có khả năng cao hơn dẫn đến quốc tế hóa, và chỉ quốc tế hóa mới đem lại công bằng cho các nước nhỏ.

Do đó, yếu tố quốc tế rất cần thiết. Trong giai đoạn toàn cầu hóa hiện nay khi sự phát triển của một quốc gia tùy thuộc rất nhiều vào sự phát triển của các quốc gia khác, yếu tố quốc tế chưa bao giờ quan trọng và hữu hiệu hơn.

Lịch sử nhân loại thời hiện đại cho thấy, yếu tố quốc tế thậm chí còn đóng vai trò quyết định trong hướng đi của dân tộc như trường hợp Ai Cập sau chiến tranh 1967, Thổ Nhĩ Kỳ sau thế chiến thứ hai và Nam Hàn sau thời Lý Thừa Vãn.

Anwar Sadat của Ai Cập là một lãnh tụ can đảm. Không ai từng chống Mỹ quyết liệt hơn cố tổng thống Anwar Sadat và là một anh hùng của toàn thế giới Á Rập. Tuy nhiên để mưu cầu một nền hòa bình và hạnh phúc cho nhân dân Ai Cập, năm 1976, ông đã bỏ đồng minh Liên Sô để bước sang phía thế giới tự do cho dù ông biết trước sự chọn lựa đó có thể trả giá bằng nhiều rủi ro như ông tiên đoán trong diễn văn đọc trước Quốc hội Israel ngày 20 tháng 11 năm 1967.

Mustafa Kemal là cha đẻ của nền cộng hòa Thổ Nhĩ Kỳ hiện đại sau khi đế quốc Ottoman tan rã. Những cải tổ tận gốc về văn hóa, giáo dục của vị tướng tài ba này đã đưa Thổ từ một nước Hồi Giáo với 99 phần trăm dân theo đạo Hồi sống khép kín tôn giáo thành một quốc gia hiện đại. Nhưng quan trọng nhất là tầm nhìn xa. Ông rất quan tâm đến việc tạo một thế đối lực với Liên Sô luôn nuôi tham vọng độc chiếm Eo Biển ĐịaTrung Hải, mạch máu của Thổ Nhĩ Kỳ. Ông qua đời năm 1938, và người chiến hữu tin cẩn của ông là Mustafa İsmet İnönü tiếp tục hành trình để đưa Thổ Nhĩ Kỳ vào quỹ đạo của dân chủ Tây Phương. Cuối cùng Thổ đã trở thành một thành viên của Minh Ước Bắc Đại Tây Dương dù quốc gia này cách bờ phía Đông của Đại Tây Dương tới hai ngàn dặm. Stalin đành ngậm đắng nuốt cay.

Gần Việt Nam có Nam Hàn. Nhiều người biết vào năm 1950 nền cộng hòa non trẻ này sống sót là nhờ quân đội Mỹ lúc đó còn mạnh ở Thái Bình Dương đổ bộ để tái chiếm Nam Hàn và xác định lần nữa việc chia đôi đất nước tại vĩ tuyến 38. Tuy nhiên, ít người để ý, quốc gia dân chủ này suýt trở thành CS lần nữa không phải do Bắc Hàn tấn công mà do chủ trương khuynh tả trong thời gian đảng Dân Chủ Nam Hàn do Chang Myon làm thủ tướng. Xung đột ý thức hệ tại Nam Hàn đã diễn ra kịch liệt do các thành phần tả khuynh chủ động. Phản ứng lại, dân chúng yêu tự do tổ chức các cuộc biểu tình chống tả khuynh tại nhiều nơi. Ngày 16 tháng 5, 1961, tướng Park Chung Hee (Phác Chính Hy) và quân đội đảo chánh, thiết lập một chính phủ cứng rắn và xác định một hướng đi mới: Phát triển kinh tế trước, thống nhất đất nước sau. Chính sách đó đã tạo không gian cho Nam Hàn cất cánh, từ lợi tức đầu người năm 1960 chỉ vỏn vẹn 76 dollars lên đến 35 ngàn đô la năm 2016.

Tuy nhiên, ba ví dụ trên cho thấy, yếu tố quốc tế có một điều kiện tiền đề: hoặc lãnh đạo sáng suốt, can đảm, thấy rõ nhu cầu của đất nước trong hướng đi dân chủ và cường thịnh thời đại, hoặc tinh thần người dân của quốc gia đó đủ mạnh để gây áp lực dẫn đến sự thay đổi quốc gia.

Việt Nam, cả đảng lẫn chống đảng đều không thỏa mãn được điều kiện tiền đề đó.

Về phía đảng CS.

Đảng CSVN là một đảng (1) bán nước, (2) không có tính chính danh, (3) bám lấy quyền lực và (4) ngu dốt trong điều hành đất nước.

Bốn đặc điểm này của chế độ CS không cần phải phân tích dài dòng, ngoại trừ những người phải chịu khuyết tật về thể xác hay tâm hồn mới không thấy và không biết.

Sự kiện một nước Việt Nam có trên ba ngàn cây số bờ biển và từ bao đời sống nhờ vào biển nay chỉ còn đủ rộng để đi câu là kết quả của sự thần phục Trung Cộng của bao thế hệ cầm quyền CS.

Trước đây, ý thức hệ CS làm mù lương tri Việt Nam của giới cầm quyền CS, ngày nay ý thức hệ CS đã chết nhưng họ vẫn tiếp tục dùng các phương pháp CS dã man do Lenin, Stalin, Mao nghĩ ra để tuyên truyền tẩy não và trấn áp người dân nhằm củng cố chiếc ghế quyền lực.

Tạm gác qua một bên chuyện đúng sai trong chiến tranh trước 1975, thử hỏi sau 43 năm đưa đất nước vào ngõ cụt của lạc hậu về kinh tế, chậm tiến về giáo dục, băng hoại về đạo đức, ung thối trong tận cùng của xã hội, họ có xứng đáng để tiếp tục cha truyền con nối cai trị trên đầu trên cổ của hơn 90 triệu người Việt hay không? Ai bầu họ ra? Ai cho phép họ sống trên xa hoa, phung phí giữa sự lầm than của đại đa số người dân Việt?

Chuyện các lãnh chúa CS ngu dốt cũng cũng không phải là chụp mũ hay bôi nhọ. Nhìn cảnh một Phan Văn Khải rút trong túi ra một tờ giấy viết sẵn để đọc cho TT G.W. Bush nghe một người Việt dù chống Cộng cũng không khỏi mắc cỡ giùm. Nội dung tờ giấy đó không phải là văn bản cần ký kết, cũng chẳng chứa đựng một thuật ngữ kinh tê’ chính trị gì dễ bị hiểu sai mà chỉ đôi lời thăm hỏi xã giao. Rồi mấy lớp cai trị khác theo sau cũng ngu ngơ không kém. Nếu không có thành phân phên dậu, thành phần xăng nhớt thì bộ máy CS đã ngừng chạy từ lâu rồi.

Về phía chống đảng CS.

Phía những người chống đảng cũng chưa có một hướng đi chung.

Những người chống CS cả trong và ngoài nước đều muốn lật đổ chế độ CS và xây dựng một Việt Nam dân chủ và cường thịnh. Nhưng nếu câu hỏi tiếp là làm thế nào để “lật đổ chế độ CS và xây dựng một Việt Nam dân chủ và cường thịnh” thì người viết nghĩ rằng không phải mọi người đều trả lời giống nhau.

Phải chăng câu hỏi quá khó để trả lời? Không.

Các quốc gia cựu CS, rộng như Ba Lan, hẹp như Estonia, xa xôi như Ethiopia, chậm tiến như Mông Cổ đã trở thành những nước dân chủ dù mức độ còn khác nhau bởi vì họ trả lời giống nhau câu hỏi thứ hai.

Những lãnh đạo phong trào dân chủ tại các nước này thấy rõ mục đích cần phải đạt trong từng giai đoạn của tiến trình dân chủ hóa và chỉ tập trung vào từng mục đích mà thôi.

Họ không phải là những chính trị gia chuyên nghiệp, nhà cách mạng nổi tiếng mà là những giáo sư, văn nghệ sĩ, công nhân, nông dân, sinh viên rất bình thường. Chỉ khác, họ không tham lam, không lãng phí thời gian và công sức vào những chuyện chỉ có thể giải quyết sau khi giải thể chế độ CS.

Việt Nam có hầu hết các yếu tố để dẫn đến một cuộc cách mạng, tuy nhiên vẫn còn thiếu lực lượng của những người nhận thức đúng hướng đi để chèo chống con thuyền qua cơn bão tố CS.

Xây dựng và phát triển tập hợp những người Việt vượt qua được mọi tiêu cực để tập trung vào việc tháo gỡ bộ máy cai trị của đảng CS trở thành nhu cầu bức thiết trong giai đoạn hiện nay. Và mãi cho tới khi lực lượng dân chủ đó ra đời, Việt Nam vẫn còn là một con thuyền không bến.

Trần Trung Đạo

NHỮNG ĐIỀU THẬT KỲ LẠ

 NHỮNG ĐIỀU THẬT KỲ LẠ

Thật kỳ lạ: Sao ai ai cũng muốn có một chỗ trên Thiên Đàng, mà lại không muốn tin, không muốn làm hay nói điều gì để được lên đấy?

  1. Thật kỳ lạ: Tờ giấy 100k sao có vẻ rất lớn khi dâng tặng cho Nhà Thờ, mà sao lại nhỏ thế khi mình đi mua sắm?
  2. Thật kỳ lạ: Hai giờ trong Nhà Thờ sao có vẻ dài lê thê, mà sao lại ngắn đến thế khi xem một tập phim?
  3. Thật kỳ lạ: Mình không thể tìm ra một lời để nói khi cầu nguyện, mà không biết lời đâu lại sẵn thế khi tán gẫu với bạn bè?
  4. Thật kỳ lạ: Đọc một chương Kinh Thánh sao mà quá khó khăn, mà đọc 100 trang tiểu thuyết tình cảm hay kiếm hiệp thì sao lại dễ đến thế?
  5. Thật kỳ lạ: Sao ai ai cũng muốn ngồi hàng đầu khi nghe ca nhạc, mà lại làm đủ mọi cách để ngồi hàng cuối trong Nhà Thờ?
  6. Thật kỳ lạ: Sao chúng ta cần phải biết một việc làm cho Giáo Hội 2-3 tuần trước đó để rồi còn xếp lịch, mà lại sắp xếp ổn thoả các việc khác vào giờ phút cuối cùng?
  7. Thật kỳ lạ: Học về Chúa để chia sẻ cho anh chị em sao quá khó khăn, mà học hiểu rồi truyền miệng những chuyện tầm phào sao lại dễ dàng đến thế?
  8. Thật kỳ lạ: Sao mình tin mọi thứ mà báo chí nêu ra, mà lại thắc mắc mãi về những lời Kinh Thánh?
  9. Thật kỳ lạ: Sao ai ai cũng muốn có một chỗ trên Thiên Đàng, mà lại không muốn tin, không muốn làm hay nói điều gì để được lên đấy?
  10. Thật kỳ lạ: Sao khi mình gửi chuyện cười bằng E-mail thì tin rằng người ta chuyển ngay, nhưng khi sắp gửi một bức thư nói về Chúa thì mình lại đắn đo suy nghĩ trước khi đem chia sẻ?

Hãy cùng gửi đến quý anh chị em những tâm tình này để cùng suy ngẫm .

Nguồn : Sưu tầm

Anh chị Thụ & Mai gởi

Đổ xô cầu tài – lộc vì mất niềm tin!

Mỹ Lan RFA
2018-03-06
 

Người dân đi lễ cầu tài lộc tại đền Bà Chúa Kho, Bắc Ninh

Người dân đi lễ cầu tài lộc tại đền Bà Chúa Kho, Bắc Ninh

 Zing

Mất niềm tin vào xã hội

Năm nào cũng vậy, trước khi diễn ra sự kiện Lễ hội phát ấn đền Trần đêm 14 rạng sáng ngày rằm tháng Giêng tại thành phố Nam Định, hàng nghìn người dân từ các tỉnh thành phía Bắc lại đổ dồn về đây, chầu chực, xếp hàng ở bên ngoài khu vực phát ấn từ khi chiều tối. Để rồi đến khi diễn ra lễ phát vào đúng 12 h đêm, cả ngàn người dân chen chúc, xô đẩy, thậm chí giẫm đạp lên nhau để tranh cướp ấn.

Cũng tương tự tình cảnh trên, tại chùa Phúc Khánh, quận Đống Đa (Hà Nội) vào các Lễ dâng sao giải hạn hay Lễ cầu an, hàng nghìn người dân thủ đô xếp hàng kín mít bên ngoài ngôi chùa nhỏ, thậm chí ngồi tràn hết cả ra lề đường và cảnh tượng chen lấn để xin lộc lại lặp lại ngay sau khi buổi lễ kết thúc.

Con cái tôi còn nhỏ, mang tiếng có bảo hiểm nhưng đi khám nhà nước cho được mấy viên thuốc, uống cũng chẳng thấy khỏi bệnh gì cả mà chẳng biết trông chờ vào ai cả – người dân

Từ khi nào niềm tin tâm linh của người Việt lại trở nên “mãnh liệt” như vậy. Vì sao trong những năm gần đây, người ta tìm đến các đình, đền, chùa, miếu, mạo ngày một đông, vào bất kể dịp nào trong năm? Khi được hỏi về lý do thường xuyên đi lễ, bà Minh, một người dân cho biết:

Xã hội bây giờ bệnh tật thì nhiều, ra đường thì người dân không có ý thức đi ẩu  gây ra tai nạn giao thông, ăn uống thì thực phẩm bẩn, môi trường thì ô nhiễm… đâm ra cũng chẳng biết trông chờ gì. Thôi tốt nhất là cứ theo mặt tâm linh đi lễ cầu mong sức khoẻ, bình an cho gia đình mà thôi”

Mất niềm tin vào cuộc sống, rất nhiều người dân như bà Minh cố gắng bấu víu vào các thế lực tâm linh mà cụ thể là việc đi lễ để xin ơn trên che chở cho bản thân và gia đình trước những mối đe doạ có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong cuộc sống:

“Con cái tôi còn nhỏ, mang tiếng có bảo hiểm nhưng đi khám nhà nước cho được mấy viên thuốc, uống cũng chẳng thấy khỏi bệnh gì cả mà chẳng biết trông chờ vào ai cả”

Không chỉ dừng lại ở việc cúng lễ, hình thức hầu đồng cũng ngày một trở nên phổ biến hơn. Các đình, đền, miếu, phủ vào các dịp lễ thánh trong năm lúc nào cũng tấp nập, đông đúc với các vấn hầu đồng, thậm chí người ta còn phải bỏ tiền ra đút lót để có được những xuất hầu vào các ngày giờ đẹp. Chưa bao giờ người dân lại đặt niềm tin vào các đấng siêu nhiên nhiều như bây giờ. Nhà nghiên cứu Pham Cẩm Thượng năm 2013 cũng đã từng chia sẻ: “Ở đâu mà lòng người bất an, xã hội bất trắc, thì mê tín dị đoan cũng có nhiều cơ hội, như cỏ dại gặp đất hoang vậy”.

Lệch lạc nhận thức

Trên facebook cá nhân, tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện cho rằng: “Nước ta đang dấy lên chuyện tâm linh, nhưng toàn cổ xúy cho những lệch lạc, mê lầm”

Theo ông, trên thực tế, đáng lẽ đền Trần là nơi giáo dục hào khí Đông A và tinh thần yêu nước thì trở thành nơi cổ xúy chuyện ấn triện, thăng tiến và lợi lộc, mua quan bán chức; đền Bà Chúa Kho, bà chúa Xứ là nơi giáo dục tinh thần tận tụy và liêm chính, trách nhiệm với kho dự trữ của nhà nước thì trở thành nơi mặc cả vay mượn, mua bán quàng xiên. Hay như lễ Tịch điền, đàn Xã Tắc là nơi giáo dục lòng biết trọng nông thuần phác thì lại thành ra nơi lòe loẹt, cờ đèn kèn trống.

Trả lời về vấn đề này, GS-TS Nguyễn Chí Bền, nguyên Viện trưởng Viện văn hoá nghệ thuật Việt Nam cho biết:

Tôi cũng đã đi theo một số người đi lễ, họ đi đến đình, đền, phủ hay đến chùa đều nói một câu hết sức quen thuộc là “Nam mô a di đà Phật”, điều đó cho thấy người ta đến di tích và không gian ấy mà không hiểu ý nghĩa thực sự hay vị thánh, thần nào là điện chủ của di tích ấy, chính vì vậy mà họ hiểu nhầm

Người ta đến đó (đền Bà chúa Kho) để xin vay mượn dịp đầu năm xong đến cuối năm người ta đến đó để trả “nợ” –  GS.TS Nguyễn Chí Bền

Ngoài ra, ông cũng cho rằng việc một bộ phận không nhỏ người dân đổ xô về một số di tích đình, đền, chùa là do hiệu ứng đám đông:

Người ta cứ tưởng rằng cứ đến đền Trần, có được cái lá ấn thì là được thăng quan tiến chức trong khi thực tế người ta đến đền Trần để cảm ơn các vua nhà Trần đã phù hộ cho người tra 1 năm vừa qua và cầu xin sự phù hộ cho năm sắp tới. Hay là đền Bà chúa Kho là nơi thờ người phụ nữ trông coi kho cho các vua nhà Lý để phục vụ cho việc chống giặc ngoại xâm thì giờ biến thành câu chuyện vay mượn, và người ta đến đó để xin vay mượn dịp đầu năm xong đến cuối năm người ta đến đó để trả “nợ”.

Đánh giá về hiện tượng này, sư thầy Thích Thánh Hiền, chùa Hoa Nghiêm, tiểu bang Virginia, Hoa Kỳ cho rằng, không phải ai cũng hiểu được mục đích của việc đi lễ và do đó họ thường cầu xin công danh, bổng lộc hay của cải, vật chất. Tuy nhiên, điều này đi ngược lại hoàn toàn với mục đích chính của nét đẹp văn hoá này và cần phải điều chỉnh cũng như thay đổi dần nhận thức của một bộ phận không nhỏ người dân hiện nay.

Đức thế tôn dạy rằng vạn pháp đều từ tâm mà ra. Nếu tâm mình thanh tịnh thì cuộc sống của mình sẽ hạnh phúc. Mình cầu sự bình an, mình phát đi một tâm lành thì những điều thiện, điều lành sẽ đến với mình

Theo GS.TS Nguyễn Chí Bền, tín ngưỡng, văn hoá là khái niệm được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác và hằn sâu trong tâm thức của mỗi con người. Do đó, việc tuyên truyền, quảng bá nhằm giúp người dân nhân thức đúng đắn về ý nghĩa tâm linh cũng như có kiến thức về những di tích lịch sử đình đền chùa là một vấn đề cần phải thực hiện; tuy vậy không thể dễ dàng thực hiện được trong thời điểm hiện nay.

NGÀY MAI LÀ 8 THÁNG 3. KHÔNG BIẾT CÓ AI BIẾT RẰNG …

Thuong Phan shared Nguyen Nguyen‘s post.
 
 
 
Image may contain: plant, flower, table, fruit, food and outdoor

Nguyen Nguyen

 NGÀY MAI LÀ 8 THÁNG 3. KHÔNG BIẾT CÓ AI BIẾT RẰNG trên thế giới bây giờ chỉ còn lại một nhúm quốc gia lấy ngày 8 tháng 3 làm ngày lễ phụ nữ hay không nhỉ? Và khi chỉ với một nhúm như thế thì có nên gọi đó là ngày “quốc tế” nữa không khi mà có đến 86% các quốc gia trên toàn cầu chẳng ai thèm đi “ăn mừng” ngày 8/3 cả.

 

Trang web IWD (International Women’s Day) cho biết chỉ có 27/193 quốc gia (14%) lấy “Ngày quốc tế phụ nữ 8/3″ làm ngày lễ kỷ niệm chính thức là các nước: Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên, Cuba, Lào, Campuchia, Afghanistan, Armenia, Azerbaijan, Belarus, Georgia, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Moldova, Mông Cổ, Montenegro, Nga, Tajikistan, Turkmenistan, Ukraine, Uzbekistan, Zambia, Burkina Faso, Guinea-Bissau, Madagascar, Uganda và Nepal.

Thật là phì cười khi phần lớn các nước trong nhóm 27 quốc gia này đều là loại bị xếp hạng thấp và trung bình về chỉ số phát triển con người HDI. Trong khi đó, 166 quốc gia còn lại trên toàn cầu, trong đó có các nước văn minh tiên tiến như nhóm G7 (Mỹ, Đức, Nhật, Anh, Pháp, Canada, Ý), Hàn Quốc, Úc, Ấn Độ, Brazil, Argentina… không ăn mừng 8 tháng 3 thì lại nằm ở thứ hạng cao ngất về chỉ số HDI.

Điều đó đã phản ánh lên câu chuyện gì? Xin thưa, đó là món bánh vẽ dành cho đám chị em ở những quốc gia mà con người nói chung, phụ nữ nói riêng đều đang đói ngấu về tự do và hạnh phúc. Ngày ngày sống trong âu lo, khắc khoải bởi phân biệt đối xử và không ít người phải nhắm mắt trao thân để đổi lấy miếng ăn!

(Lược trích từ ngày này năm xưa của NN)

KHI NGƯỜI THẦY QUỲ GỐI…

 
Ho Quang Vinh and 2 others shared Nguyễn Tuân‘s post.
Image may contain: plant and flower

Nguyễn Tuân

 

KHI NGƯỜI THẦY QUỲ GỐI…

Bạn hy vọng gì và làm gì trong một xã hội mà giá trị đạo lý đã hoàn toàn bị đảo ngược?

Hai ngàn năm, “cây cầu kiều” chính thức bị đánh sập! Phụ huynh không còn yêu lấy Thầy nữa… Mà với họ, những nhà giáo dục, những bậc thầy mô phạm bây giờ chỉ còn là những người làm thuê! Họ trả tiền để những người Thầy phải cung phụng con họ như những ông hoàng bà chúa! Họ dùng quyền lực đồng tiền để biến con cái thành một pháo đài bất khả xâm phạm!

Một cái thước đánh vào tay hay một lần quỳ trên bục giảng – điều rất đỗi bình thường trong giáo dưỡng đã trở thành “tội ác ghê gớm” của năm 2018…

Trong trường hợp cô giáo Nhung, tôi mong Cô và gia đình sẽ chọn nghề khác để mưu sinh, hoặc ít nhất, là rời bỏ ngôi trường mà Ban Giám Hiệu đã không đủ dũng cảm để bảo vệ Cô. Có lẽ, Ban Giám Hiệu đã sợ “mất” vài học sinh nên họ dễ dàng chấp nhận “vứt đi” sự tự tôn của những người Thầy! 

————————————-

Bắt người Thầy quỳ gối! Đó là sự bạo hành man rợ chỉ có thể gặp ở một xã hội đi ngược chiều văn minh!

Chưa bao giờ chúng ta phải chứng kiến những Người Thầy giáo, Người Thầy thuốc lại dễ dàng bị tát, bị quỳ, bị chém như thế! Và họ hoàn toàn cô độc

Nên nhớ! Giáo dục và Y tế là nền tảng An Sinh căn bản nhất của một xã hội, một đất nước! Sẽ ra sao khi người Thầy giáo vừa đứng trên bục giảng vừa run sợ? Người Thầy thuốc vừa chữa bệnh cứu người vừa lo lắng, bất an? Hậu quả to lớn từ việc những người Thầy quỳ gối, không ai khác, chính chúng ta, chính con cháu chúng ta sẽ phải gánh chịu!

Khi người Thầy quỳ gối, cả dân tộc sẽ không thể ngóc đầu!

“NÌNH ÔNG”XỨ MÍT THỜI NAY

              “NÌNH ÔNG”XỨ MÍT THỜI NAY

                                            Quốc Trần

        

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Mấy  bạn Úc đi Việt Nam CS về kể đủ thứ chuyện.

Mình hỏi một đứa:“Mày đi Việt Nam, cái gì làm cho mày ngạc nhiên nhất?”

Nó trả lời không hề đắn đo: “Quán nhậu!”

Mình hỏi: “Tại sao mày ngạc nhiên chuyện quán nhậu?”

Nó nói: “Tao đi gần hết thế giới, chưa thấy có quốc gia nào nhiều quán nhậu như ở Việt Nam CS. Tao đi từ Hà Nội vô tới Sài Gòn, dừng lại ở Huế, Hội An, Đà Nẵng, Nha Trang, Vũng Tàu, không có thành phố nào mà không tràn ngập quán nhậu. Ở Ireland, nơi tao sinh ra và ở Úc, quê hương thứ hai của tao, mỗi thị trấn chỉ có một cái pub và dăm ba cái clubs, có thị trấn không có club. Đó là Úc và Ireland được xếp loại là dân uống rượu có tầm cỡ thế giới. Ở Việt Nam CS thì pub và club khắp nơi !.”

Mình hỏi: “Mày nghĩ quán nhậu ở Việt Nam CS nhiều như vậy là không tốt?”

Nó đáp: “Tất nhiên! một xã hội mà thanh niên và thiếu nữ không biết đi đâu, không biết làm gì khác ngoài việc đi vào quán nhậu bất kể giờ nào, thì đó là biểu hiện của sự bế tắc ở cấp độ từng cá nhân, và nếu có vô số những đám đông với những cá nhân như vậy, đó là sự bế tắc của cả xã hội. Họ tìm đến với cồn để tạm quên những vấn đề trước mắt !.”

Mình hỏi thêm: “Vậy thì mấy cái chỉ số đo lường hạnh phúc các quốc gia là sai?”

Nó nói: “Đúng và sai !. Đúng ở chỗ, dân Việt Nam tỏ vẻ hạnh phúc khi họ ngồi trước ly bia, mà tạm quên những thử thách trước mắt, nhưng sai ở chỗ, họ vẫn phải đối diện với những thử thách sáng hôm sau !!!.”

——————-

Mình tự hỏi, tại sao một thằng Úc thòi lòi có thể thấy và có thể nhận xét về xã hội Việt Nam CS ở mức độ bản chất như vậy?

Hoàng Ngọc Diêu

Chị Lucie gởi

Cô giáo quỳ xuống, tôn nghiêm sụp đổ

Cô giáo quỳ xuống, tôn nghiêm sụp đổ

LĐO | 06/03/2018

Khi đôi chân cô giáo Nhung quỳ xuống trong sự quay lưng của hiệu trưởng nhà trường cũng là lúc bức thành trì “Tôn sư trọng đạo” đã bị xô ngã, ít ra là ở Trường Tiểu học Bình Chánh.

Huỳnh Phi Long shared a link.
 
 
Khi đôi chân cô giáo Nhung quỳ xuống trong sự quay lưng của hiệu trưởng nhà trường cũng là lúc bức thành trì “Tôn sư trọng đạo” đã bị xô ngã, ít ra là ở Trường Tiểu học Bình Chánh.
 
LAODONG.VN|BY BÁO LAO ĐỘNG