Một hội đồng cúi đầu nhục nhã, còn kẻ có tội thì vênh váo diễu oai

 
 
Nguyễn Chính Duy shared a post.
 
Image may contain: one or more people, people sitting and indoor

Nhà Báo Lại Văn Sâm

Bức ảnh đắt giá quá.

Hài mà không cười nổi.

Những đồng tiền bẩn khiến một hội đồng cúi đầu nhục nhã, còn kẻ có tội thì vênh váo diễu oai. Ai “làm chủ” phiên toà này, nhìn vào đã rõ. Công Lý vẫn chỉ là người anh sống cách nhà tôi 4 tầng mà thôi.

Các vị đang chỉnh tề áo trắng, cà vạt từ đây trở về nhà có thấy hổ thẹn khi xưng bố, mẹ, ông, bà, khi ôm con cháu mình trong tay không nhỉ? Bằng bản án này, các vị đã trực tiếp khẳng định các vị đứng về phe nào. PHE CỦA TỘI ÁC. Kẻ có tội bị nguyền rủa suốt đời, còn các vị, xã hội sẽ không tha thứ cho các vị đâu.

Nhìn vào thất bại thảm hại này mà đau nhói. Nó một lần nữa khẳng định rằng, CHỈ CÓ CHÚNG TA mới bảo vệ được đứa con mình dứt ruột sinh ra thôi, các mẹ ạ. Đừng chờ mong sẽ cậy nhờ hay dựa được vào ai, cũng đừng hy vọng hão huyền vào những điều vốn không tồn tại. Kể từ giờ phút này, xin đừng lạc quan … tếu nữa. Khẩu hiệu cứ hô ra rả, những chương trình tuyên truyền vẫn cứ đều đặn diễn ra để rồi tất cả gần như thành công cốc với những bản án đi đêm vô nhân tính thế này.

Chúng ta đã từng ào ạt ký tên cho một bản án được thi hành ở nước Nhật xa xôi. Vụ này được xét xử ngay tại Việt Nam, tên cuồng dâm Khắc Thuỷ vẫn đang nhởn nhơ ở ngay Vũng Tàu. Những ông bố, bà mẹ chúng ta hiệp lực làm gì đi chứ!

——
* Đọc bài đăng trên Facebook chị Thu Thuỷ, mẹ bé TNT để hiểu tường tận về “hành trình đi đêm của một bản án phúc thẩm vô nhân đạo chống lại trẻ em”.

Hết bao nhiêu tiền để một đám người quỷ quyệt mưu kế một bản án phúc thẩm bất công chống lại 9 bé gái Lakeside Vũng Tàu? Không ai dám chắc là bao nhiêu, nhưng bất cứ ai sở hữu một bộ não của con người cũng đều phải hình dung tới những đồng tiền nhơ bẩn được sử dụng để mua một bản án từ 3 năm từ giam xuống 18 tháng tù treo cho một kẻ đồi bại bất nhân.

18 tháng tù treo chỉ là một biện pháp xảo ngôn để hóa giải mọi hình phạt dành cho tên tội phạm Nguyễn Khắc Thủy. Tại sao tôi lại sử dụng cụm từ “đi đêm” cho bản án này. Bởi vì cách thức mà người ta ưu ái dành cho hắn một phiên tòa mà đáng lẽ ra sáng nay chỉ có một mình hắn và mấy tên luật sư cãi cùn tham dự đã nói lên tất cả.

Hãy lắng nghe tôi chia sẻ:
Chiều ngày 9 vừa qua, bỗng dưng trong người có cảm giác bất an, tôi gác lại công việc rồi tới văn phòng Viện Kiểm Sát TP Vũng Tàu. Tại đây, tôi hỏi cơ quan này về dự kiến thời gian phiên phúc thẩm vể đơn kháng cáo của tên Nguyễn Khắc Thủy, ngay lúc này tôi nhận được thông tin là ngày 11 tháng 5 năm 2019 (ngày hầu hết học sinh phải tham gia kỳ thi cuối cấp). Chỉ còn vài chục tiếng không kịp trở tay, chỉ đăng vội dòng status để mong nhận được sự đồng cảm và ủng hộ từ cộng đồng.

Ngay chiều hôm đó nhà báo Đinh Thu Hiền hủy chuyến bay công tác ra Hà Nội để sáng hôm sau xuống Vũng Tàu tác nghiệp.

Chỉ còn chưa đầy 24 tiếng để xử lý thông tin phiên tòa mà sau bao nhiêu ngày tháng, vật đổi sao rời, tôi đi xa mà không cập nhật được. Chúng tôi bắt đầu lần tìm từng địa chỉ của những người liên quan tới vụ án. Liên lạc được với họ thì câu trả lời đều có nội dung “không biết gì, không nhận được giấy gì từ Tòa án liên quan tới phiên xử cả”. Vì thế mà chị Đinh Thu Hiền đã trực tiếp gọi cho ông thẩm phán Huỳnh Ngọc Thiện để xác nhận có hay không phiên tòa phúc thẩm sáng nay.

Tới 5h giờ chiều, chúng tôi có mặt tại nhà của một nhân chứng để thảo luận với gia đình tình hình trên, thì bất ngờ nửa tiếng sau một người đàn ông cầm một phong thư vội vã gửi cho người làm công của gia đình rồi lên xe đi mất mà không nói bất cứ điều gì. Khi mở ra mới biết đó là giấy triệu tập nhân chứng. Vậy là họ chỉ cho nhân chứng một đêm chuẩn bị, trong khi sáng nay cháu còn phải đi thi hết năm học. Ngoài một thư triệu tập này ra, không còn bất cứ ai nhận được gì.

Sáng nay phiên tòa bắt đầu lúc 8h, tên Nguyễn Khắc Thủy bước xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng, trắng muốt, trang bị thêm gậy chống mới tinh và căn bệnh Parkinson. Còn tôi lúc đó vẫn đứng trước cổng trường đợi cho cháu thi xong. 10h sáng, phiên xử giữa chừng nhân chứng mới có mặt tại Tòa.

Bởi vì có chúng tôi hay không, chắc là không còn quan trọng với họ. Nếu không tình cờ biết được phiên xử, chắc chắn hôm nay chỉ có đám người kia đi nhận cái án như không trong im lặng, thế thì phải dễ dàng biết mấy.

Cách đây 2 năm, tôi từng nói rằng, dù có hay không công lý trong vụ án này, tôi vẫn theo đuổi để thực hiện trọn vẹn trách nhiệm làm mẹ, và trách nhiệm với những nạn nhân khác. Hôm nay công lý đã bị cướp mất rồi, tôi không khóc được nhưng trong lòng vỡ vụn. Phải đi tiếp thôi, cho dù phải gặp bao nhiêu bọn bất nhân, rác rưởi thì cũng phải nhổ vào mặt mà cho chúng biết bản chất thật của chúng thế nào. Chứ nhất định không để chúng dựa vào vài cái danh phận chỗ này, chỗ kia mà cho mình là hơn người. Trong khi bọn chúng chỉ là những con quỷ kiếm ăn trên linh hồn và danh dự của những bé gái.

Gian nan phía trước!

ĐIỀU GÌ CŨNG CÓ THỂ XẢY RA

Đỗ Ngà

Trong cuộc đấu đá của nội bộ chính quyền này là những cuộc dùng công cụ của nhà nước chơi nhau. Bộ máy nhà nước được dân đóng thuế nuôi sống nó chỉ để làm dao kiếm cho những băng đảng nhỏ trong một băng đảng lớn.

Như những tổ chức mafia, khi băng đảng chưa chiếm lĩnh vùng kiểm soát, nội bộ nó rất thống nhất. Khi chiến đấu với kẻ thù chung, đám ong ve hạ cấp xung phong sống chết để lấy điểm với ông trùm. Để chi? Để hy vọng khi thắng cuộc nó sẽ được chia lại địa vị. Nhưng khi đã làm một băng đảng bá chủ thì ngay trong lòng đảng mafia đó, nó sẽ tự chia phe thủ tiêu, chém giết để đoạt lấy địa vị cao. Trong đó luôn xảy ra phe muốn lật đổ và phe đang giữ ghế. Rất khốc liệt.

Xem bộ phim Bạch Tuộc của truyền hình Italia thì biết bản chất mafia là như thế nào. Bản chất mafia sinh ra là để chiến, khi có mục tiêu chung nó sẽ chiến đấu vì mục tiêu chung, khi mục tiêu chung đã đạt thì chúng chia phe chiến vì mục tiêu riêng. Bản chất băng đảng mafia là độc chiếm không có chuyện share quyền lợi với băng đảng khác. Hoặc nhóm mầy bị tiêu diệt, hoặc nhóm tao bị tiêu diệt. Đó là bản chất không dung nạp bất kì đảng phái nào khác của ĐCS, bởi đơn giản nó là một dạng đảng mafia.

Nhìn lại thực trạng của Việt Nam thì đảng CSVN nó mang dáng dấp của băng đảng mafia đến 90%. Mafia thật nó là băng đảng trong làm ăn, còn ĐCS là một mafia chính trị lẫn tìm kiếm quyền lợi kinh tế. Mafia kia dùng đàn em chỉ tính trăm tên, ngàn tên cầm mã tấu, cùng lắm là một số ít trong đó có súng. Còn ĐCS dùng cả quân đội với 500 tướng, hàng vạn cấp tá, còn cấp úy thì miễn tính, lính lát thì hơn nửa triệu. Lấy thuế của 100 triệu dân để nuôi sống quân đội, và dùng quân đội để bảo vệ cho Đảng. Chưa hết, ngoài quân đội còn có công an với trăm tướng vạn tá và lính lát gần bằng với quân đội. Họ ăn lương của dân mà theo dõi và tìm cách hại dân bảo vệ Đảng.

Khi kẻ thù lớn nhất của đảng là nhân dân yếu xìu như một thân thể bại liệt, thì Đảng lại ngứa ngáy. Vì như mafia, Đảng được sinh ra là để chém giết mà. Kẻ thù nhân dân thì giờ như con cừu non cần gì bận tâm? Kẻ thù chính không cần chiến đã bại, nên rảnh, không việc gì làm Đảng quay ra choảng nhau giành ăn. Công cụ báo chí, công an, toà án được dùng để tiệt tiêu đối thủ. Chiến thuật thuật bẩn thỉu vẫn bén như xưa. Ban đầu cho báo chí mớm cho dư luận phẫn nộ, khi dư luận bùng lên có cớ để chơi đối thủ thì stop đám báo chí nô bộc vì sợ thả mấy con chó sủa quá đà nó cắn bậy thì phản tác dụng. Và như thế là có một kế hoạch vừa diệt trừ phe cánh của đối thủ vừa chèn người mình vào thay thế. Thế là thống lĩnh, và khi thống lĩnh thì làm ăn với bạn hàng lớn mới trôi chảy.

Tôi đoán thế vì điều gì cũng có thể xảy ra cả. Hơn nữa nhân dân là nô lệ, bị gạt ra khỏi cuộc chơi mua bán số phận của mình thì làm gì biết được bọn chủ nô nó kí tá điều gì? Khó nói. Đoán như cảnh báo một khả năng. Tôi đoán nhưng vẫn cầu mong sao mình đoán sai. Mong lắm. Vì tôi sợ trò chém giết của siêu mafia CS, cuộc chém giết nào cũng lồng trong nó thủ đoạn và sự lừa gạt. Quá khứ họ đã lừa toàn dân những cú lừa ngoạn mục, và khả năng đó của CS là vô đối. Nên cảnh báo cũng không thừa.

Bản đồ gốc quy hoạch Thủ Thiêm vẫn giữ Dòng Mến Thánh Giá, Nhà Thờ Thủ Thiêm, Chùa Liên Trì.

Huỳnh Phi Long shared a post.
 
Image may contain: one or more people, people standing and outdoor
Image may contain: one or more people, people standing, tree, plant, outdoor and nature
Image may contain: outdoor
Image may contain: one or more people and outdoor

Cộng Hòa Thời Báo

Bản đồ gốc quy hoạch Thủ Thiêm vẫn giữ Dòng Mến Thánh Giá, Nhà Thờ Thủ Thiêm, Chùa Liên Trì.

Thế nhưng Chùa Liên Trì nay chỉ còn gạch vụn…

Nhờ những bản đồ gốc quy hoạch Thủ Thiêm do cựu chủ tịch thành phố Võ Viết Thanh ở Sài Gòn vừa tiết lộ, người ta thấy được các cơ sở tôn giáo lẽ ra không phải bị xóa sổ như quy hoạch hiện nay.

Đó là theo tờ Việt Nam Thời Báo hôm Thứ Năm 10 tháng 5. Theo tác giả bài báo, cho đến tháng 9 năm 2004, bản thuyết trình “Quy hoạch tổng mặt bằng” do công ty Sasaki Associates thực hiện với sự hợp tác của Viện Quy Hoạch Xây Dựng TPHCM nêu rõ, trong “những địa điểm nổi bật của khu Lõi trung tâm” có các cơ sở tôn giáo ở Thủ Thiêm. Xác định công trình tôn giáo lâu đời này là “khu văn hóa chính yếu”, nhóm thiết kế đề nghị “giữ lại và kết hợp với thiết kế của Lõi trung tâm”.

Tuy nhiên, đến ngày 19 tháng 6 năm 2012, uỷ ban nhân dân thành phố ban hành quyết định phê duyệt đồ án tỷ lệ 1 trên 2,000 của Khu đô thị mới Thủ Thiêm. Văn bản này do phó chủ tịch thành phố Nguyễn Hữu Tín ký. Trong đó, phần đất dành cho công trình văn hoá đã được “giải toả trắng” trên bản đồ. Điều này có nghĩa tất cả tu viện, chùa, và nhà thờ ở Thủ Thiêm sẽ bị nhà cầm quyền cộng sản cưỡng chế.

Chùa Liên Trì bị san bằng vào tháng 9 năm 2017. Đến ngày 24 tháng 4 năm 2018, chủ tịch thành phố Nguyễn Thành Phong yêu cầu các đơn vị liên quan có phương án di dời những cơ sở tôn giáo trong khu đô thị này, gồm nhà thờ Thủ Thiêm và Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm.

Huy Lam / SBTN

Ban Tuyên Giáo CSVN ‘chỉ đạo miệng’ báo chí ngưng viết vụ dân oan Thủ Thiêm

 
 
Van Pham

***************

Ban Tuyên Giáo CSVN ‘chỉ đạo miệng’ báo chí ngưng viết vụ dân oan Thủ Thiêm

Việt Nam (NV) – “Từ phản ảnh dư luận, báo chí về dự án khu đô thị Thủ Thiêm, các cơ quan chức năng đang xem xét, xử lý theo quy định. Yêu cầu các cơ quan báo chí tạm dừng thông tin về vấn đề này. Cám ơn các anh chị.”

Đó là nội dung “chỉ đạo” của Ban Tuyên Giáo CSVN gửi lãnh đạo các tòa soạn báo ở Việt Nam hôm 11 Tháng Năm.

Một thư ký tòa soạn xác nhận với nhật báo Người Việt: “Các báo đều nhận lệnh không xới thêm, đợi chừng nào có diễn biến mới tiếp theo thì đăng về nỗi oan khuất của người dân Thủ Thiêm. Vụ chỉ đạo đưa tin lần này của Ban Tuyên Giáo cũng tương tự các lần trước, là chỉ đạo miệng thôi, vì họ sợ rò rỉ văn bản ra bên ngoài thì kẹt.”

Một ngày trước, báo Tuổi Trẻ, báo Infonet, và các báo khác đồng loạt đăng nhiều bài phóng sự “kể khổ” của “dân oan” Thủ Thiêm. Ngoài việc mô tả cặn kẽ các trường hợp bất bình tột độ vì bị mất đất, mất nhà, các bài báo còn cho thấy nhà chức trách, lãnh đạo thành phố ở Sài Gòn… không hề có động thái gì giải quyết dứt điểm các vụ khiếu kiện đất đai trong suốt 20 năm qua của người dân Thủ Thiêm.

Báo Tuổi Trẻ viết: “Hàng chục năm qua, nhiều người dân bị thu hồi đất ở khu đô thị Thủ Thiêm miệt mài vác đơn đi khiếu nại. Họ gửi hàng trăm lá đơn, gặp hàng chục lãnh đạo nhà nước nhưng chưa có một quyết định nào được đưa ra.”

Báo Zing ghi lại lời của cử tri Nguyễn Thị Hà ở phường Bình An: “Trách nhiệm giám sát của Hội Đồng Nhân Dân thành phố ở Sài Gòn trong việc quy hoạch khu đô thị mới Thủ Thiêm như thế nào? Tại sao có đầy đủ các cơ quan chức năng, cơ quan giám sát nhưng vẫn xảy ra những chuyện khó hiểu ở Thủ Thiêm 20 năm qua?”

“Có bàn tay sắt nào ‘thò’ vào vấn đề ở Thủ Thiêm hay không? Chúng tôi nhận được lời khuyên hãy chờ đợi và hy sinh nhưng con cháu chúng tôi không thể hy sinh được? Người dân Thủ Thiêm không được hạnh phúc, nhưng chúng tôi nói với nhau rằng đã chờ 20 năm rồi, hãy chờ thêm thời gian nữa. Chắc chắn người dân ở đây sắp có được kết quả mong muốn rồi,” báo Zing trích lời bà Hà.

Vài ngày trước, truyền thông trong nước đồng loạt đăng bài về nỗi đau mất đất của người dân Thủ Thiêm, cộng đồng mạng dấy lên nghi vấn vì sao truyền thông Việt Nam im lặng vụ này quá lâu và đợi bây giờ mới đăng tải.

Đã có suy đoán cho rằng đằng sau vụ này là đấu đá phe phái và tranh giành lợi ích, cụ thể là cuộc tấn công nhắm vào cựu Bí Thư Sài Gòn Lê Thanh Hải và cựu phó chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân thành phố Sài Gòn Nguyễn Văn Đua. Hiện hai ông này đều từ chối các cuộc phỏng vấn báo chí về sự việc.

Hôm 11 Tháng Năm, blogger Hằng Thanh viết trên trang Facebook cá nhân: “Để nước mắt thấm đẫm đất Thủ Thiêm 20 năm qua, có trách nhiệm của báo chí. Hoặc là hèn nhát trước cường quyền nên không dám bảo vệ người dân, hoặc bị thông tin của nhóm lợi ích vu khống bà con che mắt! Nói báo chí nhưng thực ra là lãnh đạo báo thôi chứ phóng viên viết mà không đăng thì cũng chịu.”

NGUOI-VIET.COM
 
“Từ phản ảnh dư luận, báo chí về dự án khu đô thị Thủ Thiêm, các cơ quan chức năng đang xem xét, xử lý theo quy định. Yêu cầu các cơ quan báo chí tạm dừng thông tin về vấn đề này.”…

 NÊN LÀM GÌ KHI VỀ HƯU

 NÊN LÀM GÌ KHI VỀ HƯU

Giai đoạn thứ nhứt

Sau khi đã về hưu, tuổi từ 60 đến 70, sức khoẻ cũng như điều kiện hãy còn tốt. Thích ăn gì thì ăn, thích mặc gì thì cứ mặc, thích chơi đùa gì thì cứ chơi đùa, chẳng nên tự bạc đãi mình, vì những ngày giờ này sẽ không còn là bao lâu nữa, cần phải nắm lấy (cơ hội). Nắm giữ một ít tiền, giữ lại căn nhà, biết tự an bài tốt cho con đường sau cùng của mình.

Tình trạng kính tế của con cái được tốt là của chính chúng, con cái hiếu thuận là phẩm hạnh tốt của chúng. Chúng ta chẳng nên cự tuyệt sự giúp đỡ của con cái, không nên cự tuyệt sự hiếu kính của chúng.

 Nhưng quan trọng nhứt là phải biết tự nương tựa vào chính mình, tự an bài tốt cho sinh hoạt của chính chúng ta.

Giai đoạn thứ hai

Qua hết đoạn tuổi bảy mươi (tức ở vào tuổi bát tuần) mà không có bệnh hoạn gì, cuộc sống hãy còn được tự do, đó là không có những vấn đề gì lớn xảy ra, nhưng phải nên nhớ rằng mình đúng là đã già rồi, thể lực và tinh lực sẽ không còn tốt nữa, các phản ứng tự nhiên của mình cũng sẽ từ từ xấu đi.

Nên ăn cơm chậm lại để đề phòng mắc nghẹn; đi đứng cần chậm lại để đề phòng bị té ngã.

Chẳng nên tranh hơn người, cần biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình!

Đừng nên đi “quán xuyến” việc này việc kia, lo lắng sinh hoạt của con cái. Có người còn đi giữ cháu nội cháu ngoại nữa.

Cần phải biết “ích kỷ” một chút để, tự chăm sóc, trông coi chính mình.

Mọi việc phải biết để cho nó hòa theo tự nhiên, phải làm tí công việc quét dọn rác, phải biết cố gắng giữ gìn cho cái trạng thái sức khỏe của mình được lâu dài hơn.

Để cho cái năng lực tự chủ về cuộc sống của mình có thể kéo dài thêm, không phải nhờ vào sự chăm sóc của người khác, thì có phải là tốt hơn không?

Giai đoạn thứ ba

Sức khỏe đã suy yếu rồi, phải cần đến người giúp chăm sóc cho mình, việc này nhất định phải được chuẩn bị từ trước, tuyệt đại đa số con người ít ai tránh khỏi được cái cửa ải này.

Phải biết điều chỉnh tốt cho lòng mình, phải biết thích ứng với hoàn cảnh, sinh lão bịnh tử, với cái Tử là cái việc thường tình của đời người.

Ta cứ thản nhiên mà đối diện với nó, vì đó là cái đoạn cuối của đời người, chẳng có gì mà phải sợ nó, đã có chuẩn bị trước rồi, thì chẳng có chi mà cảm thấy phải khó chịu.

Hoặc là vào viện dưỡng lão, hoặc là mướn người đến nhà trông coi chăm sóc cho mình, lượng sức lượng tình mà làm, nhất định là phải có biện pháp.

Nguyên tắc là chẳng nên “làm khổ” con cái của mình, đừng để con cái mang nặng cái tâm lý không tốt, làm thêm nhiều công việc nhà, gánh nặng thêm sự tốn hao tài chánh hạn hẹp của gia đình.

Tự mình phải biết khắc phục thêm một chút, cái cuộc đời nầy của mình, cái gì khổ, cái gì khó khăn cũng đã qua rồi, hãy tin tưởng rằng cái đoạn đường nhân sinh cuối cùng cũng sẽ dễ dàng mà bước qua.

Giai đoạn thứ tư

Đầu óc ta minh mẫn, bệnh tật đeo mang không cách nào thoát khỏi, lúc mà cái phẩm chất của sinh mạng đến điểm tệ hại nhất, phải biết dám đối diện với cái chết, cương quyết không để người nhà phải lao khổ tái cứu sinh, không để bà con thân hữu phải chịu hứng chịu những hao tốn vô ích.

“Già rồi” trông cậy vào ai? Chính mình, chính mình, lại vẫn là chính mình.

Già rồi thì phải làm sao?

Tại sao lại có cái ý nghĩ nầy, đó là do bởi tôi luôn nhận thấy, người già trên 80, không cần phải hạn chế đồ ăn của họ phải thanh đạm, cũng không cần phải giảm cân, ăn được là quan trọng nhứt

Muốn ăn gì thì cứ ăn, có thể cho là ăn được những món ngon của thế gian nầy, để cho cuộc sống càng thêm vui sướng và thích thú. Hạn chế người già không được làm cái nầy, ăn cái kia là đi ngược lại cái nhân tính của con người, mà lại cũng chẳng có gì gọi là căn cứ khoa học cả.

Trên thực tế, càng ngày càng có nhiều hiển thị chứng cứ của khoa học là, người già cần ăn ngon thêm một chút, cần mập thêm một tí, để cho cơ thể họ có thêm năng lực để đối kháng bệnh tật, đối kháng tính trầm cảm.

Tôi mong ước là, các cụ lão niên đều có thể hưởng thụ được sự tốt đẹp của đoạn cuối con đường nhân sinh của chính mình, mà không phải lưu lại bất cứ một điều gì hối tiếc.

Có thể cũng đừng kỳ vọng chờ đợi để lại cho thế hệ kế tiếp.

Lời kết luận:

Câu nói đúng của tục ngữ: “biết lo về tài chánh thì không nghèo, có kế hoạch thì không rối rắm, có chuẩn bị thì không bận rộn”. Chúng ta với tư cách là lão niên “dự bị quân” đã có ý tốt chuẩn bị hay chưa?

Chỉ cần sự việc chưa xảy ra, phải có chuẩn bị cho tốt, sau nầy sẽ khỏi phải lo lắng cho cuộc sống ở tuổi xế chiều.

Thứ nhất: Lão Kiện

Sự chuẩn bị trước tiên là cái khả năng làm cho sức khỏe tốt ở tuổi già, ngày thường cần chú ý đến “tam dưỡng”:

1-ăn uống dinh dưỡng,
2-chú trọng bảo dưỡng,
3-phải biết tu dưỡng.

Thứ hai: Lão Cư

a/- Đối với sự việc cùng con cháu ở chung, phải rán nhẫn nhịn bằng cách im hơi lặng tiếng trong cuộc sống, chi bằng

b/- Vui sống hưởng thụ với cuộc sống đơn lẻ độc thân, bất luận là trong thành phố hay khu ngoại ô, những nơi thích hợp cho chính bản thân mình, đồng thời là nơi có những quán ăn gần nhà mà mình ưa thích nhứt.

Thứ ba: Lão Bổn

– Đã nuôi dưỡng được con cái, mà không thể có cách nào để dưỡng già. Là cha mẹ của người ta thì phải nhớ biết tự lập tự cường, chưa vào trong quan tài thì đừng bao giờ chia gia sản.

Thứ tư: Lão Hữu

– Có được một người bạn tốt, người hảo hữu cùng ăn chung và người bạn đời đều quan trọng như nhau, bình thường cần phải biết kết rộng thiện duyên, nhận thức nhiều về các loại bằng hữu, là để hưởng thụ được cái bí quyết của nhân sinh.

Nói tóm lại, dù bạn là một trường thọ lão ông hay lão phụ, cuối cùng, bạn cũng chỉ là một con người.

Cái câu nói nầy thật không bi thiết chút nào, lại cũng không có gì phải lo sợ, hoàn toàn do bạn tự an bài cách sống như thế nào, để coi bạn có hay không có cái tâm lý thành thục, có yêu thích cái gì đó thì rất đáng để bạn trực tiếp đi làm.

Có được cái sức khoẻ tốt hay hạnh phúc, cũng đừng hy vọng để lại cho con cái.

Các lão bằng hữu ơi, cần phải ghi nhớ là chúng ta đều là những con người của cái thế hệ cuối cùng hiếu thuận với cha mẹ, lại cũng là những con người của cái thế hệ thứ nhất bị con cái bỏ rơi.

Xin đừng có “nhân tại thiên đàng, tiền tại ngân hàng”, cái gọi là “một mình rất buồn tẻ”, “già rồi mà chẳng có ai phục dịch”, những tín hiệu phiến diện v.v và v.v… đã là những câu nói lỗi thời từ lâu rồi.

Hãy nhận thức cách rõ ràng là: tiền tài, giàu sang chỉ là những số tự mà thôi, danh lợi cũng chỉ là một đoản kỳ tạm hư vinh,cuộc sống mới đúng là cái toàn diện của đời người,

Hãy là cái người “vui sống hưởng thụ cái cảnh già độc thân”, thì cuộc đời mình sẽ có những mùa Xuân rực rỡ trở lại, với chính mình, điều kiện là: thân thể cường tráng, có tiền, có thì giờ, có bạn bè, lại cũng có cái không gian chuyên thuộc của riêng mình.

Có đủ sức độc lập tự chủ, có được cái lạc thú nhân sinh, chắc chắn là tự mình cung cấp cho mình cái công đức tối đại vậy.

 VD

From: KimBằngNguyễn gởi

Lòng nhân ái

Image may contain: food

Ky Nguyen

Lòng nhân ái

Nhận tin cô bé ăn trộm đôi giày 2 USD về cho em gái, viên cảnh sát đã có hành động khiến ai cũng bật khóc.

Thay vì bắt giữ và xử phạt bé gái vì tội ăn trộm, viên cảnh sát Mỹ đã có hành động nhân văn đáng ngưỡng mộ.

Đó là tuần đầu tiên làm nhiệm vụ của viên cảnh sát thành phố Atlanta Che Milton khi anh nhận được cuộc gọi báo cáo về một vụ ăn trộm giày tại khu vực mình quản lý.

Nhanh chóng di chuyển đến hiện trường vụ án, viên cảnh sát trẻ phát hiện nghi phạm là một cô bé mới 12 tuổi. Và đôi giày mà cô bé ăn trộm có giá 2 USD.

Viên cảnh sát với tấm lòng nhân hậu Milton.

Trong dòng nước mắt đang lăn dài trên má, cô bé cho biết đôi giày đó là cả một gia tài mà gia đình mình chẳng thể nào có được. Bởi vậy, cô bé mới nảy sinh ý đồ lấy cắp đôi giày về cho đứa em gái 5 tuổi của mình ở nhà.

Thương cảm cho số phận của bé gái, viên cảnh sát Milton đã quyết định không truy cứu hình sự mà cùng cô bé về thăm nơi em sinh sống.

Đó là một căn nhà nhỏ ngoại ô, trống trơn không có lấy một món đồ. Kể cả đến chiếc giường để ngả lưng, gia đình của cô bé cũng chẳng có.

Mẹ cô bé, vừa bế con nhỏ, vừa cố gắng lau dọn nhà cửa cho sạch sẽ. Cô cho biết 2 vợ chồng có 5 con nhỏ. Trong khi chồng đi làm kiếm tiền thì cô ở nhà trông coi con cái.

“Chẳng có đồ ăn, thức uống gì trong căn nhà”, anh Milton chia sẻ.

Sau đó, anh chạy nhanh ra cửa hàng pizza gần nhà để mua 4 chiếc bánh loại to và quay về nhà đưa cho lũ trẻ.

Đó là những ngày tháng 2/2017. Sau lần đó, anh còn quay lại thăm gia đình cô bé vài lần, lần thì đưa bỉm, lần thì quần áo và thăm hỏi tình hình gia đình.

“Tôi cũng đã từng gây ra sai lầm”, Milton thừa nhận. Bởi vậy, anh muốn được giúp đỡ cô bé, hướng cho cô bé đi đúng đường.

Sau khi vụ trộm giày xảy ra không lâu, sếp của Milton đã gọi anh vào nói chuyện. Milton tâm sự anh từng nghĩ rằng thôi xong, quả này mình chết chắc rồi. Vậy nhưng, trái ngược với tất cả những gì anh suy nghĩ.

Phòng cảnh sát Atlanta cho biết đã điều tra sự việc và quyết định sẽ cùng anh đứng lên giúp đỡ gia đình cô bé 12 tuổi. Với sự trợ giúp của phòng cảnh sát Atlanta, gia đình cô bé 12 tuổi đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ khắp mọi nơi trên nước Mỹ.

“Cách mà anh Milton giải quyết vụ việc cho thấy anh ấy có mặt ở đây không phải chỉ để thực thi pháp luật mà còn đi xa hơn nữa và trở thành một phần quan trọng trong cộng đồng nơi anh quản lý”, phòng cảnh sát Milton chia sẻ.

Cầu nguyện

 Cầu nguyện

Lạy Cha từ ái,
đây là niềm tin của con.
Con tin Cha là Tình yêu,
và mọi sự Cha làm đều vì yêu chúng con.
Cả những khi Cha mạnh tay cắt tỉa,
cả những khi Cha thinh lặng hay vắng mặt,
cả những khi Cha như chịu thua sức mạnh của ác nhân,
con vẫn tin Cha là Cha toàn năng nhân ái.
Con tin Cha không chịu thua con về lòng quảng đại,
chẳng để con thiệt thòi khi dám sống cho Cha.
Con tin rằng nơi lòng những người cứng cỏi nhất
cũng có một đốm lửa của sự thiện,
được vùi sâu dưới những lớp tro.
Chỉ một ngọn gió của tình yêu chân thành
cũng đủ làm đốm lửa ấy bừng lên rạng rỡ.
Con tin rằng chẳng có giọt nước mắt nào vô ích,
thế giới vẫn tồn tại
nhờ hy sinh thầm lặng của bao người.
Con tin rằng chiến thắng cuối cùng thuộc về Ánh sáng.
Sự Sống và Tình yêu sẽ chiếm ngự địa cầu.
Con tin rằng dòng lịch sử của loài người và vũ trụ
đang chuyển mình tiến về với Cha,
qua trung gian tuyệt vời của Chúa Giêsu
và sức tác động mãnh liệt của Thánh Thần.
Con tin rằng dần dần mỗi người sẽ gặp nhau,
vượt qua mọi tranh chấp, bất đồng,
mọi dị biệt, thành kiến,
để cùng nắm tay nhau đi qua sa mạc cuộc đời
mà về nhà Cha là nơi hạnh phúc viên mãn.
Lạy Cha, đó là niềm tin của con.
Xin Cha cho con dám sống niềm tin ấy. Amen.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
From Maria Magdalena gởi

KHI CHÍNH QUYỀN TRIỂN KHAI Ý ĐỒ ĂN CƯỚP, DÂN HẾT ĐƯỜNG

Đỗ Ngà

Sự cướp đất mọc lên trên khắp nơi trên mảnh đất chữ S này, nó tựa như những khối u ác tính thi nhau mọc trên cơ thể của một xã hội đầy bệnh hoạn. Khắp nơi, trải dài từ bắc chỉ nam, nào Tiên Lãng, Cồn Dầu, Dương Nội, Văn Giang, Đồng Tâm, Thủ Thiêm, Quảng Trực – Tuy Đức- Đak Nông vvv… Dân oan khắp nơi đổ về Hà Nội kêu oan từ năm này qua năm khác nhưng chính quyền vẫn làm ngơ. Đó là một minh chứng rõ ràng cho một hệ thống ăn cướp rất thống nhất từ trung ương đến địa phương.

Vì sao đó lại là sự thống nhất từ trung ương đến địa phương? Vì giả sử như, địa phương cướp nhưng trung ương không có chủ trương đó, nghĩa là địa phương đã trái ý trung ương thì điều gì xảy ra? Chắc chắn lãnh đạo địa phương bị xử lí. Đằng này dân oan mất đất kéo nhau ra Hà Nội dựng lều sống định cư tại chỗ từ năm này qua năm khác mà chính quyền nào có nghe? Đã đến trước cửa phủ thủ tướng kêu oan mà họ vẫn không giải quyết.

Thực ra nếu nhìn vào bộ luật đất đai, thì chúng ta thấy ngay chính quyền CS có ý đồ ăn cướp lồng ghép trong đó. “Đất đai thuộc sở hữu của toàn dân”, nếu đặt ngược lại câu hỏi, vậy đối tượng “toàn dân” có tư cách pháp nhân gì? Trong khi pháp luật quy định một tổ chức có tư cách pháp nhân là một tổ chức được thành lập theo pháp luật, có con dấu riêng, có người đại diện theo pháp luật. Như vậy cái tổ chức có tên là “toàn dân” kia ai là người đại diện cho nó theo pháp luật? Nó được thành lập khi nào? Quyết định thành lập đâu? Và con dấu của nó đâu? Chỉ cần tra ra tư cách pháp nhân một tổ chức là gì, thì nó lòi ra đối tượng “toàn dân” mà chính quyền này đưa vào gán cho nó làm chủ sở hữu cho mọi mảnh đất trên đất nước này là một đối tượng bất hợp pháp. Vậy mà chính quyền này vẫn quyết không sửa một điều luật sai trái này, thì điều đó chứng tỏ rằng họ soạn luật để cướp.

Khi chính quyền công nhận đối tượng ảo – bất hợp pháp sơ hữu đất đai của 90 triệu thì điều đó có nghĩa là, CS đã biến 90 triệu dân thành kẻ ở nhờ ngay trên mảnh đất của mình. Với chủ trương viết ra điều luật này, và quyết không đổi luật, chính quyền CS đã thủ một công cụ hữu hiệu để cướp đất. Công cụ pháp luật mang bản chất một dã tâm cướp rất rõ ràng.

Chính quyền thì thông đồng cướp từ trung ương đến địa phương, luật thì soạn nhằm hỗ trợ cho ý đồ cướp. Khi ra tay cướp thì chính quyền ỷ sức mạnh họng súng và dùi cui đạp luôn cả luật, không có lệnh của tòa án cũng cưỡng chế, không có quyết định cũng ra tay thu hồi. Khi sai trái hiện ra rõ ràng, thì trung ương lại ra lệnh cấm báo chí phản ánh nỗi oan ức của bà con. Cướp bao vây tứ bề, dân oan như bị lọt vào một sự bố ráp của chính quyền kiểu thập diện mai phục thì dân nào chịu cho thấu? Cái ung nhọt nổi lên chính quyền không hề chữa trị mà lại che đậy. Thế thì còn đường nào để cho dân được giải oan? Hết đường! Đã là công dân của nước CHXHCNVN thì phải chấp nhận sống với lũ (tức là lũ khốn nạn), phải chấp nhận chuyện chính quyền sai chính quyền cứ tiến, dân dù có đúng thì dân vẫn phải lùi bước.

Như vậy âm mưu cướp của chính quyền đã được chuẩn bị rất bài bản, từ luật pháp cho đến hành động của bộ máy nhà nước, và dã tâm của bọn quan chức và đám doanh nghiệp sân sau. Tất cả đều hỗ trợ cho một mục đích duy nhất, cướp. Vì thế mà chuyện cướp đất mới nổi lên như nấm sau mưa, cướp bằng luật tự viết, cướp có sự hỗ trợ họng súng và dùi cui công an. Thậm chí nếu thấy cần, họ huy động cả quân đội để cướp đất dân. Chuyện cướp sẽ không dừng lại. Nơi nào hôm nay chưa bị cướp thì ngày mai sẽ bị cướp. Cho nên, ngay bây giờ, thấy cảnh dân oan Thủ Thiêm bị cướp trắng trợn thì bạn cần phải lên tiếng cho họ. Để rồi khi tới phiên bạn bị cướp, họ sẽ lên tiếng cho bạn. Khi sự cướp bóc tràn lan thì bạn và họ, và tất cả chúng ta bắt tay nhau xuống đường. Ai cũng bị cướp mà chỉ rời rạc khóc than thì mãi mãi không thể đẩy lùi kẻ cướp.

Khi sự khốn nạn của chính quyền cứ gia tăng, thì sự chịu đựng tới lúc cũng phải vỡ. Nếu biết thoát khỏi vỏ ốc sợ hãi sớm hơn để đoàn kết cho cuộc xuống đường thì sẽ tránh được thiệt hại sớm hơn. Sự bùng nổ khi sự khốn nạn vượt sức chịu đựng chắc chắn sẽ xảy ra nhưng đừng để kẻ cướp tự do cướp bóc mãi. Nếu biết đoàn kết thì mỗi người sẽ không phải dễ bị ăn cướp như thế.

MỘT SỐ NGỤY BIỆN VỀ QUAN HỆ VỚI TRUNG QUỐC

MỘT SỐ NGỤY BIỆN VỀ QUAN HỆ VỚI TRUNG QUỐC

Vừa qua Câu lạc bộ đọc sách báo của chúng tôi mời được một diễn giả nói chuyện về tình hình thời sự. Ông MĐ là Tổng biên tập một tờ báo lớn, đại biểu HĐND thành phố, ứng cử và được bầu tại Phường chúng tôi. Việc ông dành thời gian gần 2 giờ để nói chuyện, đối với CLB là một vinh dự ít có. Ông nói về một số vấn đề thời sự trong nước và thế giới, trong đó điều làm tôi quan tâm nhất là quan hệ của VN với TQ. Theo ông MĐ, tuy rằng có một vài sự kiện ở biển Đông, nhưng quan hệ VN và TQ đang rất tốt đẹp, đặc biệt sau chuyến thăm TQ của TT Phúc. Ông cho rằng đường lối hòa bình mềm dẻo và tôn trọng Luật pháp quốc tế của Đàng ta là sáng suốt, phù hợp với tình hình quốc tế và truyền thống dân tộc. Ông viện dẫn các sự kiện lịch sử các đời vua của VN vẫn thần phục và triều cống Hoàng đế Tàu, mà sự kiện đáng chú ý là Quang Trung, sau khi đánh tan 20 vạn quân Thanh phải sang Bắc kinh xin thần phục vua Khang Hy ( ! ) nhà Thanh, cho đó là tấm gương cần noi theo.

Đã lâu tôi không được nghe các buổi nói chuyện của các cán bộ tuyên giáo. Trước đây, mỗi lần được nghe như thế tôi chỉ tiếp thu một chiều, làm tôi phấn khởi, được biết thêm nhiều chuyện, được sáng mắt sáng lòng. Nay thì khác, tôi nghe để biết quan điểm của diễn giả và xem “sự ngụy biện” đến đâu.

Kết thúc trong tiếng vỗ tay hoan hô, ông MĐ tỏ ra thỏa mãn, nán lại gặp gỡ và trao đổi thêm với một vài người. Tôi cũng ở lại một chốc, được ông chào và hỏi : “ Bác thấy tôi trình bày thế nào”. Tôi trả lời : “Anh nói hay, cung cấp được một số thông tin có giá trị, đa số bà con tham dự xem ra là thỏa mãn, riêng tôi thấy có vài chỗ anh chỉ mới đề cập đến một phần của sự thật bên ngoài, bỏ mất phần khác quan trọng hơn, riêng các lập luận, có hình thức chặt chẽ nhưng để ý ra thì thấy khoảng một phần ba là sai vì phạm vào lỗi ngụy biện, đặc biệt phần nói về quan hệ Việt Trung, về vua Quang Trung”. Đó là một nhận xét có tính phản biện mà diễn giả không mong đợi. Tôi chờ một câu trả lời đại khái như : “ Xin cám ơn bác, xin bác chỉ cho biết những chỗ mà bác cho là phần quan trọng hơn, là sai vì ngụy biện”. Nhưng không !. Ông ta phản ứng bằng cách chống chế. Tôi biết không thể tiếp tục trao đổi nên xin rút lui để ông đàm đạo với những người khác đang chờ đợi những ý kiến quý báu của ông.

Về quan hệ với TQ, xin vạch ra một số ngụy biện mà Tuyên huấn của Đảng vẫn dùng để lừa nhân dân, mà tiếc thay, một số người vẫn vui vẻ nghe theo ( như tôi trước đây).

1-Nước ta bị thế kẹt là ở sát TQ, bị nó khống chế nhiều bề.
Giáp với TQ không phải chỉ có VN mà còn 13 nước khác như Mông Cổ, Bhutan, Nêpan, Takjikistan, Kazakstan, Nga, Myanmar, Ấn độ v.v. Trừ Nga và Ấn độ, các nước khác đều bé, thế mà họ có chịu khuất phục TQ như VN đâu. Đặc biệt như Bhutan, có biên giới khá dài với TQ mà không có quan hệ ngoại giao. Sự chịu khuất phục do nguyên nhân địa lý chỉ là một phần rất rất nhỏ. Nguyên nhân chính là do đường lối lãnh đạo. Nếu đổ cho nguyên nhân địa lý thì giải thích thế nào về các nước như Bhutan, Nêpan,Takjilistan…đều bé, TQ tuy có phá phách ít nhiều nhưng cơ bản không làm họ khuất phục. Ta giáp với TQ từ khi lập quốc đến giờ mà các đời vua phong kiến trước đây có chịu lép vế một bề như dưới thời CS hay không.

2-Nước ta và TQ cùng ý thức hệ cộng sản, cùng chung lý tưởng XHCN
Đây là lập luận ngụy biện xảo trá. Việc cùng ý thức hệ có phải là tiền định, là Trời bắt phải thế đâu. Đó là do con người lựa chọn. Từng đảng viên cộng sản khi vào Đảng thì có thề trung thành với Đảng nhưng dân tộc này có bao giờ thề lệ thuộc vào TQ đâu. Ừ, mà cùng ý thức hệ tốt đẹp thì cũng tạm được , nhưng ý thức hệ đó đã lạc hậu, đã thối rửa mất rồi thì đeo bám làm gì. Trước đây chúng ta theo Liên xô vì ý thức hệ, thế mà Liên xô sụp đổ rồi, trong lúc TQ cố dựa vào ý thức hệ để thôn tính VN thì vin vào nó mà làm gì ngoài sự lừa bịp những người nhẹ dạ cả tin. Mà hỏi xem, ngoài một số rất ít còn dựa vào ý thức hệ để trục lợi thì đại đa số dân VN có còn tin gì vào nó nữa đâu. Hơn nữa ĐCS TQ chỉ giữ lại cái tên và tổ chức chứ ý thức hệ CS cũng đã bị vứt bỏ từ lâu, chúng nó chỉ dùng để lừa bịp những người khờ dại trong và ngoài nước. Cũng vì ý thức hệ mà lãnh đạo ĐCS VN đã ký kết mật ước Thành Đô. Nhiều dư luận yêu cầu công khai minh bạch cho toàn dân biết nội dung, thế mà đến nay lãnh đạo ĐCS vẫn giấu kín.

3-Truyền thống tổ tiên vẫn thần phục Tàu.
Đây là lối ngụy biện dùng một phần sự thật để che dấu bản chất. Tổ tiên chúng ta bên ngoài tỏ ra thần phục Tàu chứ chưa bao giờ chịu khuất phục ( trừ bọn Ích Tăc, Chiêu Thống…). Như Nguyễn Trải đã viết : “ Như Đại Việt ta, vốn xưng nền văn hiến đã lâu. Núi sông bờ cõi đã riêng, phong tục Bắc Nam cũng khác. Trải mấy triều Đinh, Lê, Lý , Trần dựng nền độc lập. Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên hùng cứ một phương…” . Xét trong lịch sử, trừ thời nhà Hồ bị nhà Minh cướp nước ( Gần đây vì họ Hồ chính sách nặng phiền, khiến trong nước lòng người oán giận. Quân Minh cuồng bạo thừa dịp hại dân. Đảng nịnh mưu gian rắp tâm bán nước….Tát cạn nước Đông hải khôn rửa sạch tanh hôi. Chẻ hết trúc Nam sơn không đủ ghi tội ác…), thì chưa thấy có triều đại nào chịu khuất phục TQ về mọi mặt một cách nhục nhã như bây giờ. Ngay như Quang Trung, ông cho người đóng thế mình sang bái phục Càn Long ( không phải Khang Hy ) chỉ là cái mẹo sau khi đã đánh tan 20 vạn quân của Tôn Sĩ Nghị. Đánh thắng rồi mới cầu hòa chứ không phải cúi đầu xin chỉ thị về mọi việc lúc chưa xẩy ra.
Việc nhất nhất thần phục Tàu Cộng đã được cài sẵn vào gène, vào máu của CSVN từ khi mới thành lập năm 1930 trên đất Tàu. Chẳng thế mà Trần Huy Liệu ( người thay mặt Hồ Chí Minh vào Huế nhận sự thoái vị của Bảo Đại ), vào khoảng năm 1949 có nói một câu nhận xét không tốt về Tàu ( coi chừng kẻ thù truyền kiếp của dân tộc) thì bị thất sủng ngay. Năm 1954, Phạm Văn Đồng sau khi ký Hiệp định Genève đã khóc vì bị Chu Ân Lai ép buộc chia cắt đất nước đến vĩ tuyến 17. Năm 1958, được tin TQ muốn độc chiếm các đảo Hoàng Sa và Trường Sa thì Phạm Văn Đồng ký Công hàm công nhận ngay ( ngoài ông Đồng ra hình như không có ai ủng hộ TQ nữa). năm 1974 Hà nội giữ hoàn toàn im lăng để cho Trung cộng đánh chiếm Hoàng sa do VNCH quản lý. Năm 1988 Lê Đức Anh ( bộ trưởng quốc phòng) ra lệnh cho các chiến sĩ đảo Gạc Ma không được chống cự lính Trung cộng, để toàn bộ 64 chiến sĩ bị sát hại, xác bị quăng xuống biển. Năm 1991 Nguyễn Văn Linh, Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười sang Thành Đô (TQ không cho đến Bắc Kinh ) cầu xin sự che chở và ký mật ước, cố xin gặp Đặng Tiểu Bình nhưng hắn không cho gặp. Năm 2000 Lê Khả Phiêu ký cho Tàu một số đất ở Thác Bản Giốc và Hữu nghị quan. Những chuyện như vậy liệu có bao giờ xấy ra trong lịch sử của tổ tiên. Thế mà ĐCS cứ đưa tổ tiên ra làm bình phong để che đậy.

4-Luận điệu gìn giữ hòa bình, tôn trọng luật pháp Quốc tế.
Cứ mỗi lần TQ có hành động ngang ngược ở biển Đông thì phát ngôn của Bộ Ngoại giao VN lại tuyên bố :” Phản đối, đòi tôn trọng chủ quyền, chủ trương giải quyết tranh chấp bằng hòa bình, thương lượng, tôn trọng luật pháp quốc tế, không liên kết với nước khác để chống nước thứ ba…”. Nghe quá hóa nhàm. Có những việc lớn, quan trọng mà sao chỉ có đại diện Bộ Ngoại giao, hoặc quá lắm là một cá nhân cấp cao nào đó phát biểu một cách dè dặt, Chính phủ, Quốc hội, Văn phòng Chủ tịch nước lặng im. Và dân quá bức xúc biểu tình phản đối thì bị đàn áp. Ừ thì tôn trọng hòa bình, ta không chủ động gây chiến, nhưng ai cấm những phát biểu mạnh mẽ phản đối của Chính phủ, sao lại cấm dân biểu tình, sao không dám kiện ra Tòa án quốc tế như Philippin. Luận điệu “ mềm dẻo, hòa bình, tránh xung đột” chẳng qua để che giấu một tâm trạng hèn yếu, không dám tin vào dân, chỉ muốn thần phục để vinh thân phì gia.

5- Luận điểm : Về kinh tế ta phụ thuộc vào Tàu quá nhiều, nếu ta có những đấu tranh mạnh mẽ để bảo vệ chủ quyền mà bị Tàu nổi giận cắt đứt mọi giao dịch thương mại thì ta lâm vào khủng hoảng lớn. 
Tôi gọi đây là luận điểm chứ không phải luận điệu vì xét ra có phần đúng. Nhưng có phải vì giao lưu hàng hóa mà để cho Tàu vào chiếm cứ các vị trí xung yếu của đất nước, để người Tàu tràn ngập các vùng quan trọng, để họ phá nát môi trường. Những nước như Mỹ, Đức, Nhật, Úc … họ có làm như thế đối với các nước khác đâu. Việc để kinh tế, thương mại, xây dựng của VN quá lệ thuuộc vào Tàu , để cho Tàu thực hiện các dự án lớn làm hủy hoại môi trường là tội của những người lãnh đạo tham và ngu. Bây giờ đã lỡ ra rồi thì không phải cứ cố trượt dài trên con đường sai lầm mà phải tìm cách khắc phục. Tuy vậy việc ngừng giao lưu kinh tế với Tàu khi chúng ta có những đấu tranh mạnh mẽ để bào vệ chủ quyền cũng chỉ mới là suy đoán. Việc giao lưu là có lợi cho cả hai bên. Việc giao lưu với Tàu nếu bị giảm sút , trước mắt kinh tế Việt sẽ gặp khó khăn, đời sống của đân bị ảnh hưởng. Nhưng thử hỏi dân xem họ có vui lòng chấp nhận khó khăn trong thời gian ngắn để loại bỏ mọi xấu xa do Tàu mang đến. Tôi nghĩ rằng được giải thích đa số dân sẽ vui lòng. Hơn nữa dân ta có câu : “ Trong cái khó ló cái khôn”. Trước đây vì nhầm lẫn mà ta ưu tiên thị trường TQ, nhưng nếu vì bảo vệ chủ quyền mà nó bị co lại thì các nhà doanh nghiệp Việt có đủ trí khôn để mở ra các nước khác, chứ làm sao chịu bó tay.

6-Nhận định 
Tôi cho rằng những ngụy biện trên đây chỉ nhằm để duy trì chế độ độc tài đảng trị theo đường lối CS, đem nước ta phụ thuộc vào Tàu cộng. Muốn thoát khỏi sự lệ thuộc này trước hết phải thoát ra khỏi ý thức hệ CS, phải cải cách thể chế theo con đường dân chủ chân chính. Một ngày mà ĐCS VN còn kiên trì đường lối hiện hành thì dân Việt còn chịu cảnh lầm than và đất nước dần dần bị thôn tính.

Để kết thúc xin kể câu chuyện : Ngày xưa bên Tàu, nước Triệu ( Thời U Mục Vương), nhờ có Lý Mục và Tư Mã Thượng là những người tài giỏi, yêu nước mà ngăn chặn được sự xâm lược của nước Tần. Thế nhưng vua Triệu tin dùng tên quan đứng đầu triều đình là Quách Khai, một kẻ tham lam. Gián điệp nước Tần đem biếu Quách khai một số lớn vàng bạc với yêu cầu vu cáo Lý Mục và Tư Mã thượng là bọn phản bội, chống lại nhà vua, để họ bị loại bỏ. Quách Khai nhận vàng bạc, thực hiện âm mưu, xui dục vua giết chết Lý Mục, đuổi được Tư Mã Thưọng. Kết quả quân Tần xâm chiếm nước Triệu một cách dễ dàng. Sau vụ này vua Tần nói : Ta chỉ bỏ ra ít vàng bạc mua được Quách Khai, dùng Khai để chiếm được Triệu, quá rẻ. Quách Khai hý hửng cho rằng đã lập công với Tần nhưng bị Tần đuổi đi, không dùng kẻ phản phúc. Quách Khai về quê, chở theo mấy xe vàng bạc. Giữa đường bị những người nghĩa khí giết hết cả nhà, lấy hết của cải.

Bình luận – Việc này đáng cho nhiều người Việt suy ngẫm. Nhưng những kẻ rắp tâm bán nước nghĩ rằng họ khôn hơn Quách Khai vì đã tuồn nhiều của cải và cho con cháu ra nước ngoài. Không đâu, chúng mày khôn, sẽ có người khôn hơn và trên hết, chúng mày đã gây ra nghiệp chướng, thế nào cũng chịu nghiệp báo. Hãy luôn nhớ rằng của cải do sức lao động và tài năng làm ra mới bền chặt, còn của phi nghĩa do gian lận, tham nhũng, tước đoạt thì chỉ làm giàu tạm thời, không đời chúng mày thì đời con, đời cháu cũng tiêu thành mây khói và chưa biết còn những thảm họa nào nữa.

VNTB – Quy hoạch Thủ Thiêm ban đầu không giải tỏa Dòng Mến Thánh Giá, Nhà thờ Thủ Thiêm, chùa Liên Trì

VNTB – Quy hoạch Thủ Thiêm ban đầu không giải tỏa Dòng Mến Thánh Giá, Nhà thờ Thủ Thiêm, chùa Liên Trì

 
 
Trúc Giang (VNTB) Từ câu chuyện tấm bản đồ gốc trong bộ hồ sơ trình Thủ tướng Võ Văn Kiệt về đề án quy hoạch khu đô thị mới Thủ Thiêm, hiện “bị thất lạc”, từ bộ hồ sơ được giữ lại của cựu chủ tịch Võ Viết Thanh, cho thấy ngay từ ban đầu việc quy hoạch Thủ Thiêm không hề có chuyện cưỡng chế các cơ sở tự viện, tôn giáo …

Đó, đích xác là tội ác!

 
 
 
Image may contain: sky, outdoor and nature
Image may contain: one or more people and outdoor

Trần Bang

Ông Lê Thanh Hải – Nguyên Bí thư Thành uỷ TP.HCM.

Ông Nguyễn Văn Đua – Nguyên Phó Bí thư Thường trực TP.HCM.

Ông Lê Hoàng Quân – Nguyên Chủ tịch UBND TP.HCM.

Nghiệp chướng do các ông tạo ra để người dân gánh chịu oan khiên thật sự vô cùng tàn khốc.

Các ông nợ người dân những cuộc đời bị đánh cắp, những số phận bị đánh gục. Các ông nợ nhân dân niềm tin vào tương lai. Các ông nợ quốc gia vì sự phát triển bị chính các ông kìm hãm.

Đó, đích xác là tội ác!

“ Câu chuyện của bà Nguyễn Thị Kim Phượng (58 tuổi), khu phố 1, phường Bình An, quận 2:

Sau 3 lần cưỡng chế, ngày 31/7/2012 là “ngày kinh hoàng” nhất trong cuộc đời của tôi. Người ta kéo một đội đến để đập phá nhà, dùng xe ủi san bằng hết cả, dù tôi cố ngăn cản.

Khi đó, tôi chỉ nghĩ muốn lấy đất phải có quyết định thu hồi, muốn cưỡng chế phải có quyết định của tòa án. Tôi chỉ kịp mang theo giấy tờ tùy thân, sổ nhà đất.

Mãi sau này, khi con trai lớn đám cưới, nó bảo tôi tìm cho mấy tấm ảnh lúc nhỏ để in ra, tôi cũng không biết tìm đâu, chỉ biết khóc với con.

Tối hôm đó gia đình chúng tôi chính thức thành người vô gia cư. 4 người chia ra 4 nơi để xin ở cho dễ. Chồng vào công ty, 2 đứa con thì một đứa về nội, một đứa về ngoại ở tạm. Còn tôi kiên quyết không chịu đi.

Cả cuộc đời vợ chồng, con cái chỉ có một cái nhà. Mà không phải chỉ là cái nhà không đâu. Ở đó là kỷ niệm, là linh hồn của 4 con người. Đập nhà vô lý làm sao tôi có thể chấp nhận.

Sau “cú sốc” đó, tôi đi lang thang khắp các nhà sách để tìm đọc luật Xây dựng, các văn bản liên quan về quản lý thu hồi đất đai thuộc sở hữu Nhà nước. Không có điều kiện mua, tôi cứ nán lại đọc từ sáng đến chiều. Chiều về lại ghé đến nhà những người dân cùng hoàn cảnh như mình để tìm hiểu sâu hơn.

Tôi mua báo để đọc, cứ có bài nào liên quan đến Thủ Thiêm là cắt lại. Đọc được thông tin gì hay, có lợi cho mình và dân, tôi ghi chép vào giấy. bà Nguyễn Thị Kim Phượng (58 tuổi), khu phố 1, phường Bình An, quận 2:

Cứ vậy, đến năm 2013, từ một người chỉ học đến lớp 9, tôi bắt đầu “rành” về bản đồ. Mấy hôm nay, nghe thông tin về bản đồ 1/5.000 năm 1996, tôi cũng có một bản được sao chép từ Cục Lưu trữ Nhà nước. Đi đâu tôi cũng vác cái ba lô đựng đầy giấy tờ bên mình. Đó là tất cả những văn bản pháp lý, quy định pháp luật, kể cả những bản đồ được sao chép. Mang theo để ai muốn tìm hiểu thì lại nói cho họ nghe, cung cấp tài liệu.

Hiện tôi vẫn sống trên nền đất cũ, sau khi nhà bị đập bỏ thì dựng lán lên ở. Năm 2016 chồng mất vì ung thư, tôi mới nhờ người phụ che tôn bốn phía để có nơi thờ tự”.

FB Ngô Hữu Nguyệt 
https://www.facebook.com/nguyethuu.ngo

BÀI HỌC LỊCH SỬ

Đỗ Ngà

BÀI HỌC LỊCH SỬ

Champa và Đại Việt là 2 nước láng giềng. Đại Việt thì lúc nào cũng lăm le chiếm lấy Champa bằng nhiều cách, kể cả gả công chúa cho vua Champa đổi đất. Ranh giới giữa Champa và Đại Việt bị dịch chuyển dần về phía nam và Champa mất nước. Từng triều đại là mỗi cách lấn chiếm, có thể kể ra các cột mốc đau:

Trước năm 1069 ranh giới là dãy Hoàng Sơn, là ranh giới Quảng Trị- Quảng Bình ngày nay. Năm 1069 vua Lý Thánh Tông của Đại Việt đánh bại vua Chăm – Chế Củ. Thế là Đại Việt mở rộng lãnh thổ đến Quảng Trị. Đường ranh giới được dời về sông Thạch Hãn.

Năm 1306 vua Trần gả Huyền Trân Công chúa cho vua Chăm Chế Mân, đổi lại vua Chăm giao cho Đại Việt vùng đất từ phía nam sông Thạch Hãn đến đèo Hải Vân. Thế là biên giới được dời về đây.

Năm 1402 Hồ Quý Ly tấn công Champa và lấy thêm từ đèo Hải Vân đến đèo Bình Đê, ranh giới giữa Bình Định và Quảng Ngãi ngày nay. Lúc này biên giờ biên giới đã tiến rất gần đến kinh đô Đồ Bàn của vương quốc Champa, thuộc Bình Định ngày nay.

Năm 1471 vua Lê Thánh Tông đánh chiếm thủ đô Đồ Bàn và mở rộng lãnh thổ đến đèo Cù Mông ranh giới giữa Bình Định và Phú Yên ngày nay. Thế là đường biên giới lại dời.

Năm 1597 chúa Nguyễn Hoàng cho đánh chiếm phía nam đèo Cù Mông, và đến 1611 chúa Nguyễn đã mở rộng lãnh thổ đến đèo Cả, ranh giới giữa Phú Yên và Khánh Hòa ngày Nay.

Năm 1653 chúa Nguyễn Phúc Chu đánh vào Champa và mở rộng bờ cõi đại Việt đến hết Khánh Hòa. Và năm 1692 chúa Nguyễn cho Nguyễn Hữu Cảnh lấy đến Bình Thuận. Và kết thúc vương quốc Champa.

Qua lịch sử vương quốc Champa ta thấy gì? Đấy là sự hòa thuận giữa 2 quốc gia láng giềng chỉ là tạm thời. Phía mạnh luôn truyền đời ấp ủ tham vọng xâm lấn bờ cõi phía yếu hơn. Từ có có những cuộc sáp nhập nhỏ làm một phía mở rộng dần và một phía teo dần. Rồi cũng có những cuộc thôn tính lớn dẫn đến khai tử một quốc gia. Đừng để mất nước nếu mất nước thì mình sẽ như con cá trên thớt, số phận mình do bên thắng cuộc quyết. Với lịch sử đánh nhau hàng ngàn năm, nếu không diệt phía chiến bại thì ngay trong lòng quốc gia chiến thắng sẽ muôn đời bất ổn. Vì thế khi thua trận, không đơn giản là mất chủ quyền, còn những mưu toan của quân chiến thắng mới đáng nói.

Trên thế giới, những quốc gia có lịch sử đánh nhau lâu đời thì chuyện thanh trừng sắc tộc khi thôn tính xong kẻ thù là điều khó tránh khỏi. Trung Hoa – Việt Nam hay Việt Nam – Champa cũng vậy thôi. Cũng là láng giềng đánh nhau hết thế hệ này đến thế hệ khác. Kết quả Champa đã bị khai tử bởi Đại Việt và dân tộc Chăm bị diệt gần hết.

Ngày nay dân số của người Chăm tại Ninh Thuận – Bình Thuận còn chỉ vỏn vẹn 98.000 người. Còn lại họ tản mác khắp thế giới khoảng 300.000 người nữa. Như vậy câu hỏi đặt ra là, đằng sau những lần thất thủ phải mất lãnh thổ thì kèm theo đó là gì? Tại sao dân tộc Chăm từng là một quốc gia trải rộng gần hết dải đất miền Trung, có lần họ đem quân đánh ra Thăng Long, nhưng sao nay họ biến đâu mất hết vậy? Điều đó chứng tỏ sau những trận chiến lấy bờ cõi, phải có những cuộc thanh trừng sắc tộc dai dẳng và kéo dài mới diệt gần hết một nòi giống một dân tộc như thế. Những cuộc thanh trừng này lịch sử đã không ghi lại nhưng chắc chắn có nó xảy ra. Đấy là cái khủng khiếp của kẻ thua cuộc phải gánh lấy.

Nhìn lại lịch sử, láng giềng Trung Hoa cũng đã có quốc gia bị khai tử và dân tộc của họ đã phải tản mác khắp nơi và cũng chỉ là dân tộc thiểu số. Vương quốc Đại Lý nằm phía Tây Bắc Đại Việt đã bị nhà Nguyên tiêu diệt và họ mất nước từ đó. Bây giờ tộc người Thái phía bắc Việt Nam chính là con cháu dân Đại Lý khi xưa. Họ phải tản mác khắp Đông Năm Á sống như một tộc thiểu số và quên hẳn cội nguồn của họ. Từ một quốc gia rộng lớn gồm tỉnh Vân Nam – Trung Quốc, một phần lãnh thổ tây bắc Việt Nam, một phần bắc Myanmar, phần bắc Lào nhưng nay là đất của người Hán. Người Thái và người Chăm số phận chẳng khác nhau mấy.

Nay trong suy nghĩ không ít người, đã cho rằng Việt Nam là 1 tỉnh của Trung Hoa sẽ có lợi vì dân Việt Nam sẽ được hưởng những quyền lợi như người Hán. Không đâu, đừng có tin ngây thơ như vậy. Việc các bang trong Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ đứng chung trong một nhà nước liên bang hoàn toàn khác với trường hợp Việt Nam bị thôn tính bởi Trung Hoa, vì sao?

Để giải thích, tôi xin đi vào bản chất của nhà nước liên bang trong một thể chế tự do dân chủ. Trong nhà nước liên bang thì vai trò các bang là đồng làm chủ nhà nước liên bang. Nhà nước liên ban tựa công ty cổ phần, chính quyền bang tựa các cổ đông. Trong cơ cấu tổ chức này, nó luôn đảm bảo sự công bằng giữa các bang. Bất cứ người dân của bang nào cũng đều có quyền ứng cử tổng thống. Và bang nào cũng có 2 thượng nghị sĩ đại diện cho chính quyền bang, bang nào cũng có nhiều dân biểu đại diện cho nhân dân bang đó trong quốc hội liên bang. Chính vì ai là bang thành viên Hợp Chúng Quốc thì được làm chủ một phần chính quyền liên bang nên Porto Rico mới muốn trở thành bang thứ 51 của Hoa Kỳ. Làm một bang của Hoa Kỳ nghĩa là có tiếng nói trong chính quyền liên bang, là một trong các ông chủ của chính quyền liên bang thì ai mà không thích? Như vậy làm một tiểu bang của Mỹ không hề vong quốc, và cũng không hề bị tiêu diệt nòi giống, mà là được đứng chung cùng bang khác để hưởng sự thịnh vượng chung của một Hoa Kỳ giàu mạnh.

Nhà nước độc tài phương đông không bao giờ chịu đứng chung một cách dân chủ với nước khác. Mà đặc biệt, nước lớn bao giờ cũng mặc định mình mới là chủ của nó. Khi chưa chiếm Đại Việt, các hoàng đế Trung Hoa còn mặc định Đại Việt phải sang triều cống. Tức là trong mắt của các hoàng đế Trung Hoa, Đại Việt là thứ mọi rợ cho nên họ gọi ta là tộc man di. Nếu Trung Hoa chiếm Việt Nam thì số phận dân Việt sẽ bị diệt vong như dân tộc Chăm đã từng chịu dưới bàn tay Đại Việt. Cũng tựa như 800 năm trước,Trung Hoa đã thâu tóm Đại Lý. Giờ đâyđất vẫn Đại Lý cũ (tức tỉnh Vân Nam ngày nay) cũng sẽ là nơi người Hán ở, còn người chủ thực sự của Đại Lý hoặc bị tiêu diệt hoặc phải tản mác khắp nơi tránh sự thanh trừng sắc tộc. Đó là bài học lịch sử, ra chúng ta mất nước thì nòi giống cũng sẽ bị diệt vong bởi bàn tay Tàu. Ngày nay vị trí chủ tịch Trung Quốc ngang bằng với hoàng đế Trung Hoa trước đây. Vì vậy nếu Việt Nam bị Tàu thôn tính, Việt Nam sẽ bị diệt vong. Nếu con người nhận thức sai lầm về mối nguy thì sẽ mất mạng, nếu dân tộc nhận thức không đúng mối nguy thì dân tộc đó sẽ bị diệt vong.

Ngày xưa Champa nhượng đất cho Đại Việt nhiều lần và cuối cùng bị diệt vong. Ngày nay CS cũng đang nhượng đất cho Trung Cộng và co cụm dần. Thấy 2 hình ảnh hào hao. Dân Việt không thể lùi mãi trước Tàu. Vì vậy không kéo đổ CS thì đất nước sẽ cứ trượt thẳng về con đường vong quốc và khi vong quốc thì dân tộc sẽ trượt tiếp về điểm diệt vong. Chống Tàu là phản xạ đã giúp dân tộc này vẫn còn tồn tại trước răng nanh Trung Hoa, nếu buông xuôi thân Tàu thì kể như số phận của dân tộc dân tộc có nguy cơ bị diệt vong.