Bộ Chính Trị bắt đầu biết sợ nhân dân?

Bộ Chính Trị bắt đầu biết sợ nhân dân? (VOA)


Nhóm đi đầu trong cuộc biểu tình lúc sáng Chủ Nhật, 10 tháng Sáu, tại Đà Nẵng.
Nhóm đi đầu trong cuộc biểu tình lúc sáng Chủ Nhật, 10 tháng Sáu, tại Đà Nẵng.

Dự luật Đặc khu và dự luật an ninh mạng dù được quảng cáo, gò ép, áp đặt đã vấp phải sự chống đối mạnh mẽ, rộng khắp, quyết liệt cả trong và ngòai nước.

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc buộc phải công nhận là « làn sóng phản đối khủng khiếp ».

Nhiều cuộc biểu tình tự phát diễn ra chuẩn bị cho cuộc biểu tình lớn, rộng vào ngày Chủ nhật 10/6. Từ em học sinh Cát Linh cho đến các giáo sư, nhà kinh tế, nhà nghiên cứu chính trị, các chuyên gia kinh tế, tài chính, môi trường, nhà quân sự, ngọai giao… đều phản đối dự luật, cho đây là « đem thịt dân nuôi đàn hổ đói » bành trướng Trung Cộng.

Nhân dân ta lâu nay bị coi là nhút nhát e sợ cường quyền, thiếu dũng khí chống bất công phi nghĩa, hay cam chịu để giữ mình, quen quỳ xuống để các quan chức được thể ưỡn ngực vẫy vùng, nay đã biết vùng dậy, vẫy gọi nhau đứng thẳng người để đấu tranh ngăn ngừa tai họa chung cho dân tộc.

Và quả nhiên cường quyền hung bạo, hèn với giặc ác với dân bắt đầu biết sợ. Bộ Chính Trị cùng Ban Thường vụ Quốc hội họp thâu đêm 8/6, để 3 giờ sáng cho ra thông cáo « lùi việc bỏ phiếu về Luật đặc khu dự định ngày 15/6 lùi đến phiên họp quốc hội sau » để thảo luận xem xét kỹ theo ý kiến của nhân dân.

Đây là một thủ đoạn chiến thuật để mua thêm thời gian áp đặt tinh vi tiếp hay là bước lùi thật sự trước sự phản kháng quyết liệt, trước đỉnh điểm phẫn nộ xung thiên của toàn dân? Nhân dân ta cần cảnh giác và đấu tranh tiếp tục mạnh mẽ hơn.

Dù sao, đây là một thời điểm lịch sử có tính chất cách mạng: nỗi lo sợ dai dẳng lâu ngày của nhân dân đã nhường chỗ và chuyển sang thành nỗi lo sợ của cường quyền độc đoán đối với quần chúng nhân dân.

Có thế chứ! Bộ Chính trị vốn tự cao tự đại, huênh hoang, tự tin là thế nay buộc phải lùi! Nhân dân ghi một bàn thắng ngoạn mục. Căn bệnh sợ cường quyền đã thuyên giảm đáng kể, niềm tự tin, tin nhau trong nhân dân được nhân lên gấp bội để tiếp tục đấu tranh không mệt mỏi, củng cố thắng lợi ban đầu.

Có vẻ như Bộ Chính trị phải tính đến vài bước lùi nữa. Họ bất đầu biết sợ. Sợ dân và sợ thế giới.

Theo yêu cầu của phía CHLB Đức, Bộ Chính trị đã buộc phải trả tự do cho vợ chồng Luật sư Nguyễn Văn Đài – Minh Khánh và người cộng sự Thu Hà để sang cư trú ở CHLB Đức, do một dân biểu Đức bảo lãnh. Lâu lắm nay họ mới buộc phải nhả ra một nhà chống đối quan trọng. Họ sẽ bị ép thả ông Trần Hùynh Duy Thức và cô Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, và cả « kho » hơn 100 tù chính trị khác!

Vẫn chưa hết, ngày 9/6, tờ báo lớn Frankfurter Allgemeine của CHLB Đức đăng tin Hà nội đã đồng ý sẽ giao trả Trịnh Xuân Thanh về Đức sau khi tòa án Đức xử xong vụ Nguyễn Hải Long vào ngày 19/6 tới. Tờ báo này không đăng tin thất thiệt. Bà luật sư người Đức của Trịnh Xuân Thanh cũng cho biết tin này.

Có vẻ như cả 3 bước lùi trên đây đều được Bộ Chính Trị nghiến răng thông qua trong cuộc họp lịch sử ngày 8/6 để hòng thoát khỏi thế tứ bề thọ nạn, Luật 3 đặc khu bị coi là văn kiện bán đất bán nước cho Trung Cộng, Nhân quyền bị lên án là tệ hại nhất từ trước đến nay và CHLB Đức và Liên Âu mở rộng điều tra xét xử vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, liên lụy đến nhiều cán bộ cấp cao, cấp tướng, kể cả tướng Tô Lâm bộ trưởng Công An và nhất là truy lên trúng phóoc ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng là kẻ chủ mưu không sao chối cãi của cuộc bắt cóc ô nhục. Họ bắt đầu biết sợ là rất phải lẽ!

Mong rằng những bước lùi bước đầu của Bộ Chính trị được thông tin nhanh nhậy truyền đến mọi người Việt đấu tranh cho độc lập tự do dân chủ và nhân quyền, để mọi người đều dứng dậy, vẫy gọi nhau tự tin, tin cậy nhau đấu tranh tiếp chuyển giao hết nỗi lo sợ lưu cũu xưa nay cho giới cầm quyền tham quyền tham nhũng.

Ngày 10/6, tuy đã có tin chính phủ đề nghị quốc hội lùi việc bỏ phiếu về Luật đặc khu sang phiên họp thứ 5/khóa 14 vào tháng 10 cuối năm, các cuộc biểu tình tự phát rộng khắp chưa từng có vẫn diễn ra quyết liệt, rất sinh động, từ vài chục, vài trăm đến vài ngàn người ở Sài Gòn, Đà Nẵng, Bình Thuận, Bình Dương, Cần Thơ, Mỹ Tho, ở Hà nội, Nghệ An, Hà Tĩnh, Nam Định… kết hợp với các cuộc biểu tình của bà con ở nước ngoài: Hoa kỳ, Nhật Bản, CHLB Đức, Pháp, Canada… vẫn tạo nên sức ép mạnh mẽ, thừa thắng xông lên, không cho cường quyền chỉ tạm thời lùi bước để rồi sẽ tiếp tục dở trò làm theo lệnh của bọn trùm bành trướng. Đáng chú ý là tại Bình Chánh / Sài gòn có 50.000 công nhân Pouyuen / Tân Tạo đã bãi công chống 2 đạo luật cùng nhân dân cả nước.

Điểm rất quyết liệt là các cuộc đấu tranh gắn liền yêu cầu xóa bỏ hẳn Luật Đặc khu với xóa bỏ hẳn Luật An ninh mạng vì nó bảo vệ an ninh mạng thì ít mà chỉ để đàn áp, bóp chết các tiếng nói phản biện, thủ tiêu quyền tự do ngôn luận được Hiến pháp bảo vệ, chống các quyền dân chủ và nhân quyền của người công dân. Tổ chức quan sát Quyền con người – Human Rights Watch – đã lên tiếng mạnh mẽ tố cáo luật an ninh mạng sẽ ngăn cản Việt Nam hội nhập với quốc tế và làm hại nặng nề các quyền tư do kinh doanh – đầu tư của thế giới vào Việt Nam.

Ngày 10/6 ghi vào lịch sử đấu tranh đòi tự do dân chủ của nhân dân ta một cột mốc tuyệt đẹp.

Bạo quyền không thể cứng đầu mãi được! Nhân dân không thể cúi đầu mãi được.

Từ nay thế và lực đã đổi thay tận gốc, với điều kiện là nhân dân ta thừa thắng, tự tin xông lên học từ những kinh nghiệm bổ ích vừa qua, vẫy gọi nhau đấu tranh bền bỉ, đông đảo kiên cường, dứt khoát không nhân nhượng, đòi hủy bỏ hoàn toàn các dự thảo Luật an ninh mạng và Luật đặc khu, những đạo luật vi hiến phản dân chủ, phản nhân dân chỉ làm lợi cho kẻ thù bành trướng xảo quyệt – những ông chủ của nhóm người trong Bộ Chính trị CSVN nhưng là kẻ thù truyền kiếp và hiện tại của nhân dân Việt Nam mãi mãi bất khuất kiên cường.

Bộ luật vừa được thông qua là một nhạo báng cho cam kết của Việt Nam với tự do ngôn luận.

Ông David Brown, cựu nhân viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ tại Việt Nam chia xẻ nhận định với BBC Tiếng Việt:

“Tất cả các quốc gia cần phải thực hiện các bước cần thiết để bảo vệ bí mật hồ sơ, tài liệu chính thức, và ngăn chặn hành vi trộm cắp dữ liệu cá nhân, tôi không tranh luận gì với những quy định này của luật mới.”

“Nhưng nhiều điều khoản khác sẽ cản trở sự hội nhập của Việt Nam vào mạng lưới toàn cầu; làm chậm sự tăng trưởng của quốc gia.”

“Tệ hơn nữa, theo quan điểm của tôi, bộ luật vừa được thông qua là một nhạo báng cho cam kết của Việt Nam với tự do ngôn luận. Cảnh sát bây giờ sẽ có thể buộc Google (You Tube), Facebook và phương tiện truyền thông xã hội khác cho họ truy cập vào các tài khoản của bất kỳ công dân Việt Nam nào. Tuy nhiên, tôi sẵn sàng đánh cược rằng, như họ từng làm trước đây, giới tư tưởng độc lập của Việt Nam sẽ tìm cách gây thất vọng cho đảng.”

https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-44449357

Luật An ninh mạng mới thông qua đưa VN trở về thời kỳ ‘tăm tối’?

Luật An ninh mạng mới thông qua đưa VN trở về thời kỳ ‘tăm tối’?


Nhà hoạt động Nguyễn Chí Tuyến cho rằng sau khi Luật An ninh mạng được thông qua, Luật Đặc khu cũng sẽ dễ dàng được thông qua sau đó.
Nhà hoạt động Nguyễn Chí Tuyến cho rằng sau khi Luật An ninh mạng được thông qua, Luật Đặc khu cũng sẽ dễ dàng được thông qua sau đó.

Đúng như dự đoán của nhiều người, Quốc hội Việt Nam hôm 12/6 đã thông qua Luật An ninh mạng, bất chấp rất nhiều kiến nghị và phản đối.

Trong khi các nhà chuyên môn và giới trí thức lo ngại đạo luật sẽ kìm hãm sự phát triển kinh tế và hạn chế quyền tự do ngôn luận, một nhà báo tự do tại Việt Nam nói với VOA rằng phiên họp biểu quyết của Quốc hội hôm 12/6 khiến ông liên tưởng tới Quốc hội của nước Đức dưới thời kỳ Đức Quốc xã ở thập niên 1930.

Truyền thông trong nước đưa tin, trước khi biểu quyết thông qua toàn bộ dự thảo luật, các đại biểu Quốc hội đã biểu quyết riêng 2 điều 10 và 26 của Luật An ninh mạng.

Điều 26 yêu cầu các doanh nghiệp trong và ngoài nước khi cung cấp dịch vụ viễn thông, Internet “phải xác thực thông tin người dùng và cung cấp cho lực lượng chuyên trách bảo vệ an ninh mạng thuộc Bộ Công an” khi có yêu cầu, đồng thời phải ngăn chặn, xóa các thông tin, thậm chí ngừng cung cấp dịch vụ cho những tài khoản có nội dung tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam, kích động, vu khống…

Điều 10 quy định về các thông tin được liệt vào “hệ thống thông tin quan trọng về an ninh quốc gia” như thông tin quân sự, an ninh, thuộc “bí mật nhà nước”, thông tin về bảo quản hiện vật, tài liệu có giá trị đặc biệt quan trọng…

Bước thụt lùi?

Các kiến nghị, phản đối gần đây cho thấy một trong những mối lo lớn nhất của người dân là các nền tảng Internet, mạng xã hội khổng lồ như Google, Facebook sẽ thà hy sinh mối lợi từ người sử dụng tại Việt Nam chứ không chấp nhận tuân thủ Luật An ninh mạng, trong đó có yêu cầu phải đặt máy chủ tại Việt Nam.

Một số nhà chuyên môn và đại biểu Quốc hội còn cho rằng Luật An ninh mạng có thể “trái với cam kết của Việt Nam khi gia nhập WTO và Hiệp định Thương mại Tự do EU-Việt Nam”, như lời đại biểu Nguyễn Thị Kim Thúy nêu ra trong phiên họp 1 ngày trước đó.

Tuy nhiên, theo khẳng định của Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng và An ninh của Quốc hội, ông Võ Trọng Việt, trước khi các đại biểu “bấm nút” thông qua toàn bộ dự luật, thì việc Việt Nam áp dụng các điều khoản “ngoại lệ” về an ninh trong Luật An ninh mạng là “hết sức cần thiết” để “bảo vệ lợi ích của người dân và an ninh quốc gia”, theo Zing.

Nhận định với VOA về tác động của Luật An ninh mạng, nhà báo Võ Văn Tạo ở Nha Trang nói:

“Nó sẽ tác động lên nhiều cái. Thứ nhất, mất các hợp đồng kinh doanh. Các hãng nước ngoài đầu tư vào đây sẽ bị ảnh hưởng. Thứ hai, tất cả những ý kiến đóng góp phản biện để xã hội tốt lên đều sẽ bị dập tắt hết vì không còn phương tiện để cho trí thức viết”.

Theo Hiệp hội truyền thông kỹ thuật số Việt Nam, Luật An ninh mạng có thể làm giảm 1,7% tăng trưởng GDP và giảm 3,1% đầu tư nước ngoài vào Việt Nam.

Ước tính hiện có khoảng 70% trong số 93 triệu người Việt Nam có Internet và khoảng 53 triệu người có tài khoản Facebook.

Ông Jeff Paine, Giám đốc điều hành của Liên minh Internet châu Á, một hiệp hội công nghiệp bao gồm Google và Facebook, nói với hãng thông tấn AP rằng họ “thất vọng” với việc thông qua luật mà trong đó đòi hỏi phải nội địa hóa dữ liệu, kiểm soát nội dung và phải đặt văn phòng ở địa phương.

“Thật đáng tiếc, những quy định này sẽ dẫn đến hạn chế nghiêm trọng nền kinh tế kỹ thuật số của Việt Nam, làm giảm khí thế đầu tư nước ngoài và gây tổn thất cơ hội cho các doanh nghiệp địa phương và các doanh nghiệp nhà nước đang phát triển mạnh trong và ngoài Việt Nam”, ông Paine nói với AP.

Dự luật An ninh mạng và dư Luật Đặc khu là nguyên nhân chính dẫn đến các cuộc biểu tình rầm rộ trên cả nước vào ngày 10/6/2016 (Hình: FB Kim Bảo Thư)
Dự luật An ninh mạng và dư Luật Đặc khu là nguyên nhân chính dẫn đến các cuộc biểu tình rầm rộ trên cả nước vào ngày 10/6/2016 (Hình: FB Kim Bảo Thư)

Đồng ý với các nhận định cho rằng Luật An ninh mạng là một “bước thụt lùi” của Việt Nam, nhà báo Võ Văn Tạo nói: “Việc Quốc hội Việt Nam thông qua Luật An ninh mạng làm cho người ta liên tưởng đến tình hình Quốc hội nước Đức thời kỳ Đức Quốc Xã lên ngôi vào thập niên 1930. Nó y như thế, với xu hướng phát xít hóa. Điều đó rất tệ hại cho đất nước”.

15 đại biểu bỏ phiếu chống được tôn vinh

Kết quả biểu quyết được công bố công khai cho thấy có 423/466 đại biểu Quốc hội đã bỏ phiếu thông qua, trong khi 15 đại biểu không tán thành và 28 đại biểu không biểu quyết.

Hiện cư dân đang ra sức mạng “truy lùng” danh sách của các đại biểu đã không “bấm nút” thông qua Luật An ninh mạng vì cho rằng họ là những người “tử tế” hiếm hoi trong Quốc hội dám “đứng về phía nhân dân”, nên cần phải loại họ ra khỏi danh sách những người được cho là “tuân theo ý Đảng”.

Kết quả kiểm phiếu tại QH ngày 12/6/2018.
Kết quả kiểm phiếu tại QH ngày 12/6/2018.

Luật sư Trần Vũ Hải, người khởi xướng lập bản kiến nghị của giới luật sư yêu cầu các đồng nghiệp là đại biểu Quốc hội không “bấm nút” thông qua Luật An ninh mạng hôm 11/6, viết trên trang Facebook cá nhân rằng ông muốn “xin Facebook của 15 vị đại biểu Quốc hội không tán thành thông qua luật này để kết bạn”.

Facebooker Huỳnh Bá Lộc gọi 15 đại biểu này là những người “tử tế”, trong khi một nhà nghiên cứu giáo dục Vũ Thị Phương Anh bày tỏ bà “quan tâm đến thiểu số có ý kiến khác” và con số ít ỏi này “đối với Việt Nam vẫn rất đáng quý”.

Phát biểu với VOA từ Hà Nội, nhà hoạt động Nguyễn Chí Tuyến, cho rằng việc người dân muốn tìm ra danh tính của những đại biểu “dũng cảm” là chính đáng, vì đây là một đòi hỏi “sòng phẳng” và “minh bạch”.

Ông giải thích thêm: “Người dân muốn biết danh tính của họ để chúng tôi xác định được là những vị nào đã làm việc đó [tán thành thông qua luật]. Vì chúng tôi xác định Luật An ninh mạng với những điều khoản mơ hồ nhằm ngăn cản quyền tự do cơ bản của con người, của công dân, thì những người đã bấm nút thông qua đó đã phạm tôi với dân. Có thể lúc này họ không phải trả giá về chuyện đó, nhưng nó phải được ghi vào lịch sử”.

Vài ngày trước khi Quốc hội biểu quyết thông qua Luật An ninh mạng, Hoa Kỳ, Canada và các tổ chức quốc tế kêu gọi Việt Nam hoãn bỏ phiếu và nên xem xét lại dự luật mạng để đảm bảo các tiêu chuẩn quốc tế.

Sau khi được cơ quan lập pháp của Việt Nam thông qua, Luật An ninh mạng sẽ bắt đầu có hiệu lực thi hành từ ngày 1/1/ 2019.

Bạo động tại Bình Thuận, giọt nước tràn ly

Bạo động tại Bình Thuận, giọt nước tràn ly

Kính Hòa RFA
2018-06-11

Đốt xe trước cổng Ủy ban tỉnh Bình Thuận đêm 10/6/2018.

Đốt xe trước cổng Ủy ban tỉnh Bình Thuận đêm 10/6/2018.

 AFP

Trong liên tục ba ngày 9,10,11 tháng Sáu, những cuộc biểu tình huy động hàng ngàn người diễn ra trên cả nước: Sài Gòn, Hà Nội, Nha Trang, Đà Nẵng, Nghệ An, Bình Thuận, để phản đối dự luật đặc khu kinh tế cho người nước ngoài thuê đất 99 năm. Đại đa số các cuộc biểu tình diễn ra ôn hòa, ngoại trừ tại Bình Thuận, cuộc biểu tình đã biến thành bạo động, dân chúng đốt trụ sở ủy ban tỉnh, đốt xe và đụng độ với cảnh sát.

Chuyện gì đang xảy ra tại Bình Thuận?

Giọt nước làm tràn ly

Tỉnh Bình Thuận đã từng biết đến biểu tình có bạo động. Cách đây hơn 3 năm, vào tháng Tư năm 2015 cũng tại Tuy Phong đã có biểu tình bạo động chống các nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân gây ô nhiễm. Cuộc biểu tình bạo động đã gây thiệt hại lớn về tài sản tại đây.

Đây phải là sự dồn nén trong nhiều năm qua, những nhà máy nhiệt điện hủy hoại môi trường, ngư dân mất đi ngư trường bình thường của họ, lần này là giọt nước làm tràn ly.
-Ông Phan Hữu Trọng Hiền.

Một người theo dõi rất kỹ những diễn biến của việc ô nhiễm môi trường tại Bình Thuận, và cũng là một người sinh ra và lớn lên tại Bình Thuận, ông Phan Hữu Trọng Hiền nói với chúng tôi từ Úc, sau cuộc bạo động ngày 10/6:

Người Bình Thuận rất hiền lành, họ rất khi phản ứng. Cho nên đây phải là sự dồn nén trong nhiều năm qua, những nhà máy nhiệt điện hủy hoại môi trường, ngư dân mất đi ngư trường bình thường của họ, lần này là giọt nước làm tràn ly, mà hậu quả thật bất ngờ là nó lại quá lớn như vậy.”

Ông Phan Hữu Trọng Hiền hiện là một chuyên viên tin học tại Úc. Vào năm 2017 ông đã dùng tiền túi lập ra một trang Facebook phản đối việc xả bùn thải xuống vùng biển Bình Thuận của Bộ Tài nguyên và môi trường. Sau đó kế hoạch này của Bộ Tài nguyên môi trường đã bị hủy bỏ. Ông Hiền quan sát thấy rằng mặt dù Phan Thiết vốn là một ngư trường giàu có nổi tiếng của Việt Nam từ lâu đời, nhưng hiện nay ngư dân gặp rất nhiều khó khăn, vì đi đánh bắt ngoài khơi xa thì bị tàu Trung Quốc chèn ép, còn ở trong bờ thì lực lượng kiểm ngư đã thất bại để cho những loại ghe cào tận diệt nguồn hải sản gần bờ.

Chúng tôi đặt vấn đề mà ông Hiền nêu lên với một người dân sống tại Phan Thiết, nơi xảy ra cuộc bạo động 10/6, ông Thái Bình cho biết:

“Có lẽ nhận định đó có phần đúng, vì theo quan sát của tôi thì trong cuộc bạo loạn hồi hôm toàn là dân lao động biển, gần như 100%, qua cái cách ăn mạc, cách họ nói chuyện, cách họ đi, …. Thì mình có nhận xét như thế.”

Vào năm 2017, khi dư luận đang xôn xao về kế hoạch xả bùn xuống biển của Bộ Tài nguyên và môi trường, chúng tôi có liên lạc được với các chủ trại nuôi tôm giống tại Tuy Phong, được họ cho biết là việc nuôi tôm giống của họ đã trở nên rất khó khăn từ trước đó, từ khi có cảng nhập than đá để chạy các nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân.

Chính tại Tuy Phong đã bắt đầu cuộc biểu tình chặn Quốc lộ 1A trong sáng ngày 10/6 để phản đối dự luật đặc khu, và bạo động tiếp tục diễn ra tại đây trong ngày 11/6 khi người dân tấn công và đốt đồn cảnh sát phòng cháy chữa cháy.

Theo quan sát của tôi thì trong cuộc bạo loạn hồi hôm toàn là dân lao động biển, gần như 100%.
-Ông Thái Bình, cư dân Phan Thiết.

Trước sự sụt giảm về tài nguyên biển, đã từng có hy vọng rằng nguồn lợi du lịch từ những bãi biển đẹp và khí hậu tốt của Phan Thiết sẽ bù lại cho dân chúng ở đây. Đã hơn 20 năm từ khi khu nghĩ dưỡng đầu tiên được xây dựng tại bãi biển Mũi Né, Phan Thiết, và Bình Thuận được mệnh danh là thủ đô resort của Việt Nam. Nhưng ông Thái Bình không cảm thấy điều đó:

“Những resort đó là những người có tiền ở đâu tới đầu tư, hoặc nước ngoài vô đầu tư, chứ còn dân biển thì con cháu chỉ vô làm thuê bồi bàn, bồi phòng, chứ nó không có tác động lớn đến cuộc sống người dân Bình Thuận.”

Chúng tôi tìm cách liên lạc với ông Hồ Lâm, Giám đốc Sở tài nguyên môi trường Bình Thuận để hỏi về những vấn đề môi trường, nhưng không có người bắt máy theo đường dây nóng công bố trên mạng.

Chúng tôi cũng đã gửi email cho ông Nguyễn Ngọc Hai, Chủ tịch Tỉnh Bình Thuận, nhưng không được phản hồi.

Làm gì sau cuộc bạo động?

Trả lời câu hỏi làm thế nào để những cuộc bạo động tương tự không xảy ra trong tương lai, ông Phan Hữu Trọng Hiền cho rằng đó là một việc rất khó khăn:

Bộ Tài nguyên môi trường, các tập đoàn lớn về năng lượng đã đặt xuống cách đây vài năm. Cho nên chính quyền địa phương có muốn giải quyết thì họ cũng không có đủ quyền lực, không đủ sức mạnh đưa ra những quyết định lâu dài cho người dân địa phương. Một mâu thuẫn rất khó giải quyết. Nhưng mà chính quyền địa phương có thể đi gần với dân hơn, liên tục phải có những hành động giảm thiểu những tác hại, và đặc biệt phải có sức ép ngược lên trên trung ương để mà đưa ra những quyết sách có lợi cho dân địa phương.”

Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Chánh văn phòng Quốc hội Việt Nam hiện sống tại Sài Gòn, cho chúng tôi biết là ông cũng tán thành nguyên nhân sâu xa của vụ bạo động là chuyện ô nhiễm và phương kế sinh nhai của ngư dân Bình Thuận bị mất mát như hiện nay. Bên cạnh đó ông cho rằng câu chuyện gây kích hoạt những cuộc biểu tình là dự luật đặc khu có thể tránh được:

Khi trình những luật mang tính nhạy cảm chẳng hạn như luật ba đặc khu, là phải được thảo luận rộng rải trong nhân dân, lường hết những hậu quả thế này thế kia thì có lẽ sẽ không xảy ra những việc đáng tiếc như vừa qua. Điều đó cho thấy rằng việc làm luật ở Việt Nam chưa tạo điều kiện cho người dân tham gia từ đầu. Dĩ nhiên những dự thảo luật đó có đưa lên mạng, nhưng có mấy người biết rằng dự thảo luật đó có trên mạng để mà góp ý?”

Theo báo chí nhà nước Việt Nam thì rạng sáng ngày 11/6, lực lượng công an đã phải được tăng cường để giải tán đám đông bạo động tại trụ sở Ủy ban tỉnh Bình Thuận. Tuy nhiên ông Thanh Bình cho rằng giải pháp dùng sức mạnh không nên được sử dụng trong lúc này.

Việc làm luật ở Việt Nam chưa tạo điều kiện cho người dân tham gia từ đầu.
-Luật sư Trần Quốc Thuận.

“Theo tôi thấy tình trạng nó xảy ra kinh khủng quá, mất kiểm soát. Theo tôi nghĩ cách tốt nhất hiện nay là lãnh đạo nên gặp gỡ người dân, lắng nghe tiếng nói của họ, biết yêu cầu của họ để phần nào xoa dịu họ, thì có thể nó sẽ lắng dịu, chứng mà dùng cảnh sát đối đầu với người dân thì không phải là cách hay nhất.”

Theo báo chí Việt Nam, ngày 11/6, cuộc bạo động tại Bình Thuận diễn ra sang ngày thứ hai tại khu vực Phan Rí Cửa, huyện Tuy Phong, dân chúng đã đốt xe và tấn công cảnh sát cơ động. Các giới chức chính quyền cho biết có đến 28 cảnh sát cơ động bị thương. Trật tự được vãn hồi sau khi cảnh sát cơ động rút đi.

Theo nguồn tin riêng mà ông Thái Bình cho chúng tôi biết thì những người lãnh đạo tỉnh Bình Thuận đã họp khẩn cấp và quyết định là không dùng sức mạnh để đàn áp. Chúng tôi không thể kiểm tra sự xác thực của tin này.

Từ diễn đàn Quốc hội, sáng ngày 11/6, bà Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân cũng kêu gọi mọi người dân hãy bình tĩnh, nhưng nói thêm là đừng để cho lòng yêu nước bị lợi dụng.

MỘT NỀN BÁO CHÍ ĐANG ”CHẾT LÂM SÀNG”?

Lê Huỳnh Long Ân

MỘT NỀN BÁO CHÍ ĐANG ”CHẾT LÂM SÀNG”?

Một cuộc biểu tình lớn nhất lịch sử VN kể từ sau năm 1975, nhưng 845 cơ quan báo chí với 18.000 phóng viên không hề có một dòng tin nào, ngoài tờ VnExpress với bài: ”Nhiều người quá khích” đập phá trụ sở UBND tỉnh Bình Thuận!?
Sao thế?
Ngay cả hai chữ ”biểu tình” cũng bị cấm kỵ như Formosa, Hoàng Trường Sa hay ”nước ngoài” ”tàu lạ”.v.v..
Luật biểu tình dù Quốc hội qua mấy mươi năm vẫn chưa chịu thông qua, nhưng đó đã là quyền ”Hiến định” và người dân thực hiện nó để biểu đạt chính kiến của mình là hoàn toàn hợp hiến, sao phải tránh hai tiếng ”biểu tình”?

Hôm nay, ngày 11.6. báo chí VN đăng tin:
”Sinh viên Moskva biểu tình phản đối khu cổ động World Cup” hay còn có tin: ”Nữ sinh Mỹ gây tranh cãi khi mặc đồ lót thuyết trình tốt nghiệp” !!!
Thế nhưng, hai vấn đề hệ trọng của đất nước là: Đặc khu, Dự luật An ninh mạng và số phận của hàng trăm đồng bào bị bắt bớ, bị đánh đập vì phản đối hai dự luật này thì tuyệt nhiên không được nhắc đến một từ nào, của bất cứ tờ báo hay phương tiện truyền thông nào của 845 cơ quan báo chí.
Tại sao?
Thật đáng xấu hổ cho nền báo chí của một quốc gia.

Tôi sẽ không nhắc đến sứ mệnh của người cầm bút, bởi tôi không dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng tôi ngạc nhiên quá đỗi vì sự câm lặng của 18 ngàn người được gọi là phóng viên báo chí trước một biến cố lớn đang xảy ra ngay trên chính quê hương mình. Không kể những cơ quan truyền thông mà các anh chị thường gọi là ”thế lực thù địch” như BBC, VOA, hay RFA, các anh chị hãy truy cập Wall Street Journal hay Reuters , vào đọc bài này: “Vietnam police halt protests against new economic zones” để hiểu, không chỉ 94 triệu người Việt Nam mà cả thế giới đều thấy những gì xảy ra trên đất Việt vào ngày 10.6.2018. 
Chỉ có các anh chị. 18.000 trí thức Việt Nam được đào tạo nghiệp vụ báo chí là mù mờ và câm nín.
Các anh chị đang viết cái gì, viết cho ai ?

Tôi có nhiều bạn bè và anh em đang ở các cơ quan Truyền thông và Báo chí, tôi cũng hiểu làm báo chí ở Việt Nam không giống bất cứ ở đâu trên thế giới. Nhưng nói gì thì nói, mọi ngành nghề dù được đào tạo và định hướng khác nhau nhưng cùng hướng đến một giá trị chung, giá trị phổ quát.
Nếu bưng bít và bóp méo sự thật, là các anh chị đang làm ngược lại thiên chức của mình.

Các anh chị hiểu hơn tôi về tầm quan trọng của truyền thông. Tôi chỉ muốn nói rằng, nếu chỉ vì manh áo miếng cơm mà quên đi sứ mệnh của người cầm bút, quên đi mình được dưỡng nuôi bởi đồng tiền thuế thấm mồ hôi và cả máu và nước mắt của đồng bào, thì các anh chị không phải là người lương thiện, càng không thể là những trí thức.

Để thay đổi dần thực trạng tồi tệ của xã hội, để vững vàng trước mọi hiểm họa xâm lăng, những người dân thấp cổ bé miệng và ít học như chúng tôi đành trông chờ vào sự quả cảm, lòng yêu quê hương nòi giống của tầng lớp trí thức Việt Nam, trong đó có 18.000 trí thức đang hoạt động trong lĩnh vực Truyền thông và Báo chí.

Xin lấy của câu nói của Walter Lippmann để kết thúc bài viết này.

”Không có bộ luật khắt khe nào trong báo chí hơn là nói sự thật và làm những tâm hồn ma quỷ phải hổ thẹn”

HN ngày 11.6.2018. Lê Huỳnh Long Ân

Tại sao phải đấu tranh lúc này?

Thái Hòa Lê
Tại sao phải đấu tranh lúc này?

Lúc này là thời điểm thuận lợi để lên tiếng chống Trung Cộng, phù hợp với tinh thần yêu nước của người Việt và trào lưu của thế giới tự do! Một số ủy viên trung ương cũng chống Tàu.

Cscđ Việt nam, dù được lệnh bọn hán nô trấn áp người biểu tình, cũng còn là người Việt, không thể tàn ác với người dân Việt.

Lúc này không đứng lên để cho đất nước bị Tàu cộng cai trị, sau này có phẫn uất đứng lên sẽ bị công an Trung Cộng đàn áp, thì hậu quả sẽ đau đớn không lường! Công an Tàu cộng rất độc ác!

Khi đó thì quá muộn màng để hét lên: “các anh là ai, sao lại đàn áp dân Việt Nam!” Chúng có hiểu đâu. Và Tàu đàn áp Vn là lẽ tất nhiên!

Hãy lên tiếng vì đại nghĩa nếu không con cháu ngàn năm nhục nhã cúi đầu nô lệ cho Tàu.

No China! Stop China! Dare you come to Việt Nam! 

10 tháng 6. Ngày của những đôi chân.

Đau Khổ Việt Nam

Than Ngoc Pham
21 giờ · 

10 tháng 6. Ngày của những đôi chân.

Tràn ngập thông tin về biểu tình vào ngày 10 tháng 6 năm 2018 không những đào sâu khoảng trống ngạc nhiên cho hàng triệu người trong và ngoài nước, mà sức cộng hưởng của hàng chục ngàn người đã làm ngân vang tiếng chuông báo hiệu một bình minh đang dần ló dạng trên vùng trời Việt Nam, vốn u ám từ hơn nửa thế kỷ, khi mỗi ngày thức giấc là một ngày kéo dài những dồn nén vì áp bức từ phía nhà cầm quyền đối với dân chúng.

Biểu tình là phương cách duy nhất tập trung đông đảo thành phần cùng một hoàn cảnh, gom nhau lại tỏ thái độ với đối phương. Sự tập họp này cùng mục đích là đòi hỏi quyền lợi hay sự công bằng. Biểu tình còn dẫn tới những mục tiêu khác đó là thông báo cho những cộng đồng khác ngoài khu vực biểu tình về những bức bách, dồn nén, chà đạp đang xảy ra tại khu vực biểu tình.

Số lượng người biểu tình càng nhiều thì giá trị thông tin càng lớn. Thế giới chú ý vào con số trước khi nhận thức nguyên nhân.

Cuộc biểu tình ngày 10 tháng 6 đã hội đủ hai điều kiện cần có nên tạo được sự chú ý của truyền thông quốc tế: Con số người biểu tình lớn nhất từ hơn 40 năm qua tại Việt Nam. Lý do: Lên án hành vi gian xảo nhằm mưu cầu lợi ích cho Đảng nhưng bỏ mặc sự nguy vong mất nước của người dân khi ưu đãi Trung Quốc vào chiếm cứ Việt Nam thông qua hành vi thành lập 3 đặc khu kinh tế.

Sao chép bài học bóp nghẹt tự do trên mạng Internet của Trung Quốc nhằm áp dụng vào Việt Nam, nơi người dân đã hình thành thói quen tiếp cận thông tin từ mạng lưới toàn cầu.

Thế giới đang lo sợ sự lấn áp quyền lực mềm của Trung Quốc trên những quốc gia nghèo đói nên cuộc biểu tình ngày 10 tháng 6 đã củng cố thêm một sự thật: 95 triệu người dân Việt Nam đang cố thoát ra áp lực đen tối đó.

Việt Nam không phải là quốc gia nghèo đói nhưng lại bất hạnh hơn cả nghèo đói khi bị Đảng Cộng sản lãnh đạo. Vì cùng chung hệ thống, Đảng Cộng sản Việt Nam học tập toàn bộ những gì mà Trung Quốc đang áp dụng vào đất nước họ, và còn hơn thế, Hà Nội tuân lệnh Trung Quốc như một chư hầu trung thành bất kể lòng dân ta thán.

Ngày 10 tháng 6 người dân không còn âm thầm ta thán. Họ bước xuống lòng đường và bắt đầu hiểu ra rằng họ có cái quyền đó: Quyền biểu tình đòi hỏi quyền lợi và công lý.

Đảng Cộng sản Việt Nam có thể quên bài học lịch sử khi cố viết lại lịch sử theo cách của họ. Nhân dân Việt Nam mặc dù không thuộc làu làu lịch sử, nhưng họ khắc ghi sâu đậm vào máu những gì có liên quan đến giặc phương Bắc. Dù bao ngàn năm, họ ghi nhớ truyền đời về họa Trung Quốc và vì vậy khi Đảng Cộng sản rắp tâm “chia sớt” đất nước cho “đồng chí” thì người dân lập tức thức tỉnh. Và khi đã tỉnh trước họa mất nước, thế lực nào có thể ru ngủ họ trở lại như đã từng làm hơn 40 năm qua?

Có thể sau ngày 10 tháng 6 Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ hiểu ra ý nghĩa của ngày này: Dù mua sắm thêm bao khí tài quân dụng để chống biểu tình cũng không thể thành công khi người cầm thứ vũ khí chống dân ấy chính là con cháu trong nhà của người bị chống.

Cả nước biểu tình nhưng chỉ có người dân Phan Rí Cửa bạo loạn. Vì sao?

Phan Rí Cửa là nơi chỉ sống về nghề đánh bắt cá và các dịch vụ liên quan. Họ quen sống với thứ khí hậu trong lành của biển, của những rặng phi lao cát trắng. Tuy chấp nhận an thân nhưng họ không chấp nhận bức hiếp. Ngư dân Phan Rí vốn có tiếng mạnh bạo và dễ nóng giận trong ứng xử. Vợ con của ngư dân Phan Rí cũng sống nhờ những sinh hoạt có liên quan đến con cá. Đa số những người vợ người mẹ của ngư dân cũng nóng nảy, dữ dội và sẵn sàng lăn xả vào ai đối xử bất bình đẳng với mình. Những cá tính ấy hình thành từ thế hệ này sang thế hệ khác và cá tính ấy bộc lộ qua cách mà người dân biểu tình dẫn đến bạo động trong ngày 10 tháng 6.

Đối với người dân Phan Rí Cửa, nguyên nhân dẫn đến bạo loạn không phải từ hai dự luật mờ ám mà xa hơn, nó xuất phát từ nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân 2 của Trung Quốc nơi xảy ra ô nhiễm khủng khiếp cho người dân tại huyện Tuy Phong nơi thị trấn Phan Rí Cửa trực tiếp chịu đựng từng cuộn khói tràn vào phá hủy không thương tiếc khí hậu trong lành mà hơi thở biển mang đến cho họ hàng trăm năm nay.

Người dân Phan Rí đã hơn một lần đụng độ với cảnh sát chống biểu tình khi họ bao vây lực lượng này và dồn công an được trang bị tới răng phải bỏ chạy. Sau đó là những cuộc bắt bớ âm thầm khiến cơn giận âm ỉ trong lòng người dân xứ biển không có nơi giải thoát.

Ngày 10 tháng 6 là cơ hội cho họ bày tỏ ẩn ức kéo dài. Chính quyền một lần nữa chạy trốn để người dân tiến chiếm trụ sở Ủy ban Nhân dân tỉnh. Rồi bừng tỉnh trở lại, họ huy động nhân sự, lực lượng để chống nhân dân.

Mọi kịch bản xấu nhất đều có thể xảy ra và người dân Tỉnh Bình Thuận lại cùng nhau đối phó với nhà nước. Khi nhân dân đồng lòng đối phó bất kể thân xác họ có bị vùi dập, thì lúc ấy nhà nước cần phải sửa soạn vị trí cai trị của mình chứ không khải chỉ lo lau chùi súng đạn, dùi cui, áo giáp hay khiên chống người biểu tình. Bởi hôm nay người dân Phan Rí Cửa nói riêng và Bình Thuận nói chung không còn đơn độc như lần trước, họ có đồng bào khắp nơi theo dõi và chia sẻ niềm tin của họ.

Ngày 10 tháng 6 cũng còn có máu đổ tuy ít hơn những lần biểu tình trước, tuy nhiên người bị đánh đập ngày hôm nay lại hãnh diện vì mình bị đánh trong khi đồng bào chung quanh an toàn. Cái gì làm cho họ mạnh mẽ vậy? Đơn giản, đó là lòng yêu nước. Họ yêu nước mà không cần thế lực nào nhắc nhở hay lên giây cót.

Ngày 10 tháng 6 còn hai điểm đáng chú ý khác: Một, mạng xã hội hầu như không biết chắc sẽ xảy ra cuộc biểu tình tổng lực như vậy. Thế mà người dân làm sao đồng lòng một cách kỳ diệu mà không ai, kể cả lực lượng tinh nhuệ 47 có thể nghĩ tới?

Người dân đã áp dụng chiến thuật rỉ tai, ém quân một cách ngoạn mục. Những chuyến xe từ Phước Tỉnh, Phước Hải, Long Điền, Long Hải chở đầy người về Sài Gòn mà không bị phát giác. Những chiếc xe gắn máy từ Bình Dương, Bình Chánh, Củ Chi, Thủ Đức, Đồng Nai…. đổ về trung tâm Nhà thờ Đức Bà là đội quân khó kiếm soát nhất đối với chính quyền.

Khi người dân còn trăm phương ngàn kế để bày tỏ chính kiến của mình thì chính quyền không nên chỉ lo lau chùi vũ khi.

Hai, không một lá cờ đỏ nào xuất hiện tại Sài Gòn như vẫn thường thấy trong những lần biểu tình trước đây.

Người biểu tình quen cầm cờ tổ quốc như một phương tiện chống đỡ vì họ nghĩ rằng công an sẽ chùn tay khi muốn hành hung người cầm cờ. Nhưng không, họ có kinh nghiệm đau đớn về điều này, cầm cờ hay không cũng bị đối xử như nhau có khi còn tệ hơn. Lá cờ không đại diện cho tổ quốc dưới mắt công an hay dân phòng. Lá cờ vì vậy lần này họ không cần xử dụng đến.

Dân chúng không tin chính quyền đến độ bất cần lá cờ mà chính quyền này ém vào tay họ mỗi lần ra khơi đánh cá như một cách khẳng định chủ quyền. Lá cờ không còn sức mạnh nó vốn có để dựa vào khi cần một niềm tin, dù niềm tin đó thơ ngây như một chiếc áo giáp có thể bảo vệ thân thể mình không bị đánh đập. Lá cờ tổ quốc đang đồng cảnh ngộ bị bỏ rơi từ cả hai phía: nhà nước và dân chúng.

Thông điệp của ngày 10 tháng 6: Dân muốn thay đổi nhà nước bằng đôi chân của họ thay vì bằng cánh tay bỏ phiếu đã bị nhà nước chặt mất. Những bàn chân hôm nay có làm Đảng thay đổi hay không tùy thuộc vào niềm tin của Đảng vào dân chúng. Từ trước tới nay đó là niềm tin về sự nhu nhược của quần chúng đối với bất cứ kế sách nào mà Đảng đưa ra. Nay, niềm tin ấy cần phải thay đổi: Nhân dân sẽ đạp đổ Đảng bằng những đôi chân gầy guộc thô ráp của họ nếu Đảng tiếp tục tin rằng họ là những công dân không chịu lớn.

Mặc Lâm

KHÔNG DỄ BÁN NƯỚC, KHÔNG DỄ KHUẤT PHỤC CHÍ KHÍ DÂN VIỆT

KHÔNG DỄ BÁN NƯỚC, KHÔNG DỄ KHUẤT PHỤC CHÍ KHÍ DÂN VIỆT

Trích: ….
Qua những cuộc biểu tình tự phát những ngày này, người ta thấy điều gì?

Trước hết, đó là người dân đã hiểu rất rõ về bản chất bán nước của một Đảng Cộng sản lấy Chủ nghĩa Quốc tế vô sản làm mục đích và thờ phụng, hành động theo Chủ nghĩa Mác – Lenin. Ở cái chủ nghĩa đó đã dạy bảo rằng không đếm xỉa đến lợi ích dân tộc, chỉ quan tâm đến việc phát triển phong trào cộng sản trên toàn thế giới. Do vậy, việc bán nước là thực hiện theo chương trình của ngoại bang và thứ lý thuyết phản động đó.

Thứ hai, đó là việc người dân đã hiểu rõ một nhà nước được sinh ra từ “Cướp chính quyền”, đã tồn tại bằng sự dối trá và bạo lực, được nuôi sống bằng việc bòn xương, hút máu nhân dân từ các chủ trương cướp có quy mô làm điêu đứng người dân cùng khổ, đày đọa họ “xuống hàng chó ngựa” (XHCN).

Thứ ba, đó là sự chán ngán, bất bình trước việc một Đảng CS, một nhà nước luôn hèn hạ, nhục nhã cúi đầu trước ngoại bang, đồng thời hung hãn và khốn nạn với chính người dân yêu nước của mình nói riêng và người dân đồng chủng, đồng bào của mình nói chung.

Thứ tư, đó là khi người dân đã hiểu được những quyền của mình bị tước đoạt, họ cần và có quyền đòi lại những quyền minh nhiên được công nhận, những quyền cơ bản của con người mà đã mấy thế hệ qua, nhà cầm quyền CSVN đã dùng súng đạn để cướp đi của họ. Họ cần phải làm một con người chứ không thể là bầy súc vật mãi mãi để cho đảng đè đầu, cưỡi cổ, bán mua mặc sức xương máu của họ.

Thứ năm, đó là sau bao năm “tài tình lãnh đạo” Đảng CSVN đã lập nên những “kỳ tích” khổng lồ mà chưa có thời đại nào trong lịch sử Việt Nam làm được. Đó là đưa lãnh thổ dâng cho ngoại bang, kết bạn vàng với chính kẻ thù dân tộc đang luôn lăm le bờ cõi đất nước và âm mưu chiếm cướp lâu dài đât nước Việt Nam. Những Hoàng Sa, Trường Sa, Bản Giốc, Ải Nam quan và hàng chục ngàn km vuông đất liền, mặt biển đã bị biến mất khỏi bản đồ Việt Nam. Điều này, đã gây sự căm phẫn ở tất cả mọi người dân Việt từ khắp nơi trên thế giới.

Thứ sáu, đó là mỗi người dân Việt Nam hôm nay, không ai không đau lòng trước cơ đồ đất nước tan hoang, kiệt quệ, tài nguyên khoáng sản của đất nước sạch sành sanh, nợ nước ngoài ngập đầu ngập cổ, để lại cho người dân sự lo lắng không nguôi.

Một đảng tài tình, lãnh đạo đất nước sau mấy chục năm, di sản để lại cho con cháu là đi đòi lãnh thổ, trả nợ nước ngoài và làm nô lệ khắp nơi để gửi tiền về nuôi đảng.

Thứ bảy, người dân xưa nay đang bị nỗi sợ hãi đè nèn bởi chính sách cai trị bằng bạo lực, nay họ đã vượt qua nỗi sợ hãi đó, để vùng lên.

Thứ tám, chính Chủ nghĩa Mác – Lenin đã dạy bao năm nay, nhưng những người cộng sản đã cố quên khi thực hiện chính sách dối trá, bóc lột, cướp đoạt tàn bạo của người dẫn và sử dụng bạo lực với họ như với quân thù rằng: “Nơi nào có áp bức, ở đó có đấu tranh” và “Sức nén càng mạnh, sức bật càng căng”.

Điều cuối cùng, là lòng yêu nước của mỗi người dân Việt, dù nhiều khi ẩn giấu, không bộc lộ trong một số hoàn cảnh. Nhưng lòng nồng nàn yêu nước của họ luôn sẵn sàng bùng lên mỗi khi đất nước có nguy cơ xâm lược và khi họ nhận rõ bộ mặt đám tay sai bán nước.

Ngày 11/06/2018

J.B Nguyễn Hữu Vinh

Đọc toàn bài viết tại đây:

RFAVIETNAM.COM
Những hình ảnh về các cuộc biểu tình tự phát trên tất cả các miền Bắc – Trung – Nam của đất nước và nhiều nơi ở nước ngoài phản đối dự luật “Đặc khu kinh tế” – thực chất là một văn tự bán nước, và Dự luật An Ninh m….

Khi tà quyền không còn biết điểm dừng

Khi tà quyền không còn biết điểm dừng

FB Phạm Đoan Trang 

Trong suốt hai ngày nay (10-11/6/2018), guồng máy đàn áp của nhà nước công an trị như chỉ tập trung hoàn toàn vào nghĩ mưu tính kế để ăn thua đủ với dân.

Một kinh nghiệm lĩnh hội được từ quan thầy Bắc Kinh trong vụ thảm sát Thiên An Môn 1989 được áp dụng triệt để, đó là huy động lực lượng từ các địa phương khác đến làm chủ lực tấn công đàn áp. Thời 1989 ở Bắc Kinh, những người biểu tình mà đại đa số là sinh viên, các trí thức trẻ tuổi ở thủ đô đã kinh ngạc nhận thấy thành phần chính trong những kẻ đàn áp mình là… người từ đâu đó đến. Rất nhiều kẻ sát máu là quân nhân, công an thuộc các nhóm dân thiểu số ở vùng sâu, vốn khó mà có tình cảm với người thủ đô, nhất là trí thức trẻ.

Để đối phó với những người dân ôn hoà và rõ ràng là yếu thế ở Phan Rí, “Đảng và Nhà nước”, cụ thể hơn có lẽ là Bộ Chính trị và Đảng ủy Bộ Công an, đã nhanh chóng xua quân các nơi khác đến và không quên một công tác cực kỳ quan trọng: Nhồi sọ – tức là tuyên truyền, giáo dục – để lực lượng đàn áp đinh ninh rằng họ đang “đấu tranh tiêu diệt thế lực thù địch”, “bảo vệ trật tự xã hội”, “chống bạo động”… chứ hoàn toàn không phải là đang ra tay đàn áp đẫm máu những đồng bào tay không tấc sắt của mình.

Đồng thời với đó, dàn loa gồm Đài Truyền hình Việt gian, Đài Tiếng nói Việt gian… và nhiều cơ quan báo chí ăn cơm Đảng khác cũng ra rả giáo huấn người dân “yêu nước đúng cách”, “yêu nước theo quỹ đạo, đúng chuẩn mực”, “không để thế lực thù địch lợi dụng”… Chúng khéo léo lờ tịt đi nguyên nhân nào, những kẻ nào đã đẩy người dân đến nỗi bất mãn, căm hận hiện nay, chúng chỉ một mực nhấn mạnh chuyện thế lực thù địch “lợi dụng tình hình để kích động gây rối”, “sử dụng chiêu bài yêu nước để phá hoại”. Thậm chí mấy biên tập viên Việt gian còn vô liêm sỉ tới mức cố trèo được vào cái gọi là “sản phẩm báo chí” của chúng dăm ba câu khen ngợi Đảng và Nhà nước đã rất cầu thị, biết lắng nghe nguyện vọng của nhân dân mà hoãn việc thông qua Luật Đặc khu, để tiếp tục thảo luận cho thấu đáo hơn, sát với nguyện vọng của người dân hơn nữa.

Sử dụng chiêu bài “bảo vệ trật tự trị an”, tà quyền đang huy động tổng lực bộ máy đàn áp của chúng vào đối đầu với nhân dân – cả bằng xe tăng, trực thăng, súng đạn, lẫn bàn phím và những cái loa ngậm máu phun người.

Để đối phó với chúng, những người dân tay không tấc sắt có thể làm gì?

Thông tin, thông tin và thông tin. Sức mạnh của cộng sản là truyền thống và kỹ năng bưng bít thông tin, nhồi sọ dân chúng. Nỗi sợ của cộng sản, tương ứng với đó, là sự thật, sự công khai, minh bạch, sợ bị phơi áo, nhất là phơi áo ra bên ngoài, trên cộng đồng quốc tế.

Hãy lan tỏa thật mạnh mẽ thông tin về những chiêu trò đàn áp của tà quyền, những gì chúng đã, đang và sắp làm. Lan tỏa bằng bất kỳ cách nào bạn có thể: viết, share trên Facebook/ Twitter và các mạng xã hội khác; viết bằng tiếng Anh hay bất kỳ thứ tiếng nào khác để chia sẻ ở lớp học ngoại ngữ của bạn; bàn về chuyện Phan Rí, kể lại các câu chuyện Thái Bình, Đồng Tâm ngày nào, Phan Rí hôm nay… cho bạn bè, người thân, anh chị em trong cộng đồng/ tổ chức của bạn; kể cho những người bạn nước ngoài của bạn…

Hãy sống để kể lại. Những câu chuyện các bạn kể hôm nay thực ra có một tác dụng lớn vô cùng, vượt ra ngoài giá trị “cho vui” của nó: Đó chính là một thứ vũ khí tuyệt vời để chống độc tài. Kẻ ác (và ngu muội) có thể không ngán làm điều ác trong ngắn hạn, nhưng trong dài hạn, nhất là trong thâm tâm, chúng rất sợ những gì chúng làm bị ghi lại, chưa cần biết có phải là sẽ “đi vào lịch sử” hay không.

NGÀY LỊCH SỬ

Xuân Sơn Võ

Hôm nay VTV đã khẳng định, ngày mai, Luật an ninh mạng sẽ được thông qua. Cả hệ thống truyền thông đều diễn trò chơi chữ, họ gọi những cuộc biểu tình là tụ tập đông người. Thì ra, thu giá, tụ nước… chính là bản chất của họ.

Theo cách những gì hệ thống truyền thông nhà nước thể hiện hôm nay, sẽ khó có sự phục thiện nào từ chính quyền. Những chiêu trò giảm thời hạn cho thuê đất xuống dưới 99 năm, hoặc tạm ngưng thông qua luật đặc khu, chẳng qua chỉ là chiêu trò để thông qua luật an ninh mạng, nhằm bịt miệng người dân.

Càng ngày, chính quyền càng chọn con đường đi của nhà cầm quyền Trung quốc. Hãy nhìn những gì mà người Trung quốc lục địa, sản phẩm của chế độ XHCN mang màu sắc Trung quốc, đang thể hiện ở khắp nơi, tại Việt nam, tại bất cứ nước nào mà họ đến, chúng ta thấy con đường đi ấy dẫn đến đâu.

Đó là một xã hội mà sự phát triển của vật chất tỉ lệ nghịch với sự nhân bản và luôn hướng đến sự hủy hoại những giá trị văn minh của nhân loại. Ở đó, khi người ta càng có nhiều tiền bạc, vật chất, người ta càng bộc lộ sự ích kỉ, dã man, vô nhân đạo. Ở đó, mọi giá trị về tinh thần đều phải qui phục trước các giá trị vật chất.

Ngày mai, 12/06/2018, ngày đánh dấu sự ô nhục của dân tộc, khi luật an ninh mạng được thông qua. Kể từ ngày mai, đất nước này sẽ trở thành một đất nước mà ở đó cường quyền được pháp luật bảo trợ để bịt miệng bạn, bắt bạn phải nói điều họ muốn, và chỉ được nói điều họ muốn. Tôi tin rằng ngày mai, họ sẽ sớm công nhận hiệu lực của luật an ninh mạng.

Và rồi, luật đặc khu, và hàng loạt các luật khác, kể cả luật biểu tình, sẽ được thông qua (tối nay VTV thông báo là tháng 10 sẽ thông qua luật đặc khu). Tất cả những lo lắng của chúng ta về sự bành trướng của Trung quốc sẽ thành hiện thực. Khi ấy, có thể chúng ta sẽ chỉ được phép, thậm chí là bắt buộc phải đi biểu tình, để ca ngợi đảng, ca ngợi nhà cầm quyền Trung quốc.

Chỉ còn 10 ngày nữa là đến ngày Nhà báo Việt nam. Với những gì các báo thể hiện ngày hôm nay, tôi nghĩ nên đổi ngày Nhà báo Việt nam sang ngày 11/06 thì phản ánh đúng thực chất của báo chí Việt nam hơn.

Chê dân

Chê dân

FB Nguyễn Thông

Ảnh: internet

Tại sao cứ để dân phải phẫn nộ rồi mới giở giọng lên án, chê bai họ quá khích, bạo lực, vi phạm pháp luật, bị lợi dụng…, rằng “lòng yêu nước cũng cần phải tỉnh táo”, “hãy yêu nước một cách sáng suốt”, “đừng rơi vào bẫy của thế lực thù địch”.

Sáng nay tôi đọc được trên báo chí quốc doanh rất nhiều bài lên giọng dạy dỗ nhân dân, chê dân mà tác giả không dám chường mặt ra, chỉ ký những cái tên như kiểu Thiện Tâm, Thiện Văn, Dân Ý, Trung Thành; có cả vài bài trên mấy tờ báo bạo lực thì giở thói đe nẹt, dọa dẫm này nọ…

Tất cả đều nói lên rằng họ vẫn coi dân chả ra gì, mặc dù đã phần nào ngầm biết ngại sức mạnh của dân.

Đến thời buổi 4.0, 5.0 như vầy mà vẫn giọng điệu cũ dạy dỗ, dọa dân, vẫn đánh giá dân thuộc hạng ngu đục dễ bị lợi dụng, thật không hiểu nổi.

Cuộc xuống đường phản đối luật đặc khu xảy ra vào ngày hôm qua (10.6.2018), về thực chất là cuộc biểu dương sức mạnh của dân, nhằm mở mắt đảng, chính phủ, quốc hội để nhìn thấy những nguy cơ mà tiền nhân An Dương Vương đã mắc phải, “giặc ngồi sau lưng mà nhà vua không biết”. Xưa vua không biết, không có ai chỉ cho vua, dẫn tới thân bại danh liệt, mất nước; nay vua không biết thì dân chỉ cho mà biết, còn hờn trách dân nỗi gì.

Họ vẫn đang rêu rao giọng điệu dân không biết điều, chính phủ đã trình quốc hội, đề nghị lùi việc thông qua dự luật đặc khu tới kỳ họp sau, vậy mà vẫn cố tình đi biểu tình làm loạn. Chỗ này cần phải nói rõ rằng, thời gian qua, nếu không có những lên tiếng quyết liệt của dân chúng, nhất là các cựu chiến binh vào sinh ra tử, thì gần 500 vị nghị gật đã thông qua cái luật ấy rồi. Nay dân tiếp tục phản đối bởi họ không chấp nhận sự câu giờ, lùi này lùi nọ, mưu mẹo tiểu nhân. Bỏ thì bỏ hẳn bởi sự tai hại của luật đó, người bình thường ai cũng biết, chỉ những kẻ đầu óc ngớ ngẩn mới đòi giữ nó lại.

Nếu vừa rồi, chính phủ đề nghị bỏ hẳn, hoặc quốc hội ra quyết định biểu quyết bác bỏ luật đặc khu, tôi cam đoan vẫn có cuộc xuống đường, thậm chí còn rầm rộ mạnh mẽ hơn ngày hôm qua, nhưng đó là cuộc xuống đường ủng hộ, cùng chung ý chí giữa nhà cai trị và dân chúng.

Đừng nghĩ nắm truyền thông trong tay thì muốn nói thế nào cũng được. Thời nay khác rồi.

Ba đặc khu, ba đại hiểm họa

Ba đặc khu, ba đại hiểm họa  (VOA)


Vị trí Bắc Vân Phong trên bản đồ. Ảnh: Lê Anh Hùng
Vị trí Bắc Vân Phong trên bản đồ. Ảnh: Lê Anh Hùng

Suốt gần một tháng nay, Dự luật Đơn vị Hành chính – Kinh tế Đặc biệt đã trở thành một chủ đề thu hút sự quan tâm đặc biệt của dư luận người Việt trong và ngoài nước. Chưa bao giờ một dự luật được chính phủ trình ra Quốc hội lại khiến công chúng Việt Nam phản đối mạnh mẽ và rộng khắp đến vậy.

Sự kiện này làm người ta nhớ lại bầu không khí phản đối trong các tầng lớp nhân dân đối với dự án Bauxite Tây Nguyên 10 năm trước. Và giống như lần trước, lý do khiến công chúng bày tỏ sự lo ngại đặc biệt về ảnh hưởng của dự luật đối với an ninh quốc gia và tương lai giống nòi cũng chính là Trung Quốc, quốc gia láng giềng phương bắc to xác và xấu bụng của Việt Nam.

Đặc khu kinh tế của Việt Nam, mối quan tâm của Trung Quốc

Theo Cổng Thông tin Điện tử tỉnh Quảng Ninh, ngày 20/3/2014, tại thành phố Hạ Long, Ban Chỉ đạo Tổ chức Hội thảo quốc tế tỉnh Quảng Ninh (Việt Nam) và Trung tâm Nghiên cứu Đặc khu Kinh tế Trung Quốc thuộc Đại học Thâm Quyến, tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc) đã tổ chức cuộc hội thảo quốc tế mang tên “Phát triển Đặc khu kinh tế – Kinh nghiệm và Cơ hội”. Tham dự cuộc hội thảo, ngoài một số “yếu nhân” từ Hà Nội do Phó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân dẫn đầu, còn có lãnh đạo các tỉnh Quảng Ninh (nơi có Vân Đồn), Khánh Hòa (nơi có Bắc Vân Phong), Kiên Giang (nơi có Phú Quốc) và Lâm Đồng.

Trước đó 7 tháng, ngày 21/8/2013, thường trực Tỉnh uỷ Quảng Ninh đã có buổi làm việc với đoàn chuyên gia Trung tâm nghiên cứu đặc khu kinh tế Trung Quốc thuộc Trường Đại học Thâm Quyến để chuẩn bị cho cuộc hội thảo. Phía Trung Quốc thậm chí còn “sát sao” đến mức thảo luận với phía Việt Nam về cả kinh phí tổ chức hội thảo. Hai ngày sau, ngày 23/8/2013, với sự hiện diện của Bí thư Tỉnh uỷ Quảng Ninh Phạm Minh Chính, tỉnh Quảng Ninh và Trung tâm Nghiên cứu Đặc khu Kinh tế Trung Quốc thuộc Trường Đại học Thâm Quyến đã ký kết bản ghi nhớ hợp tác tổ chức cuộc hội thảo.

Tháng 8/2012, sau khi đề nghị với Trung ương để phát triển Móng Cái, Vân Đồn thành đặc khu kinh tế, Bí thư Tỉnh uỷ Quảng Ninh Phạm Minh Chính (nay là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, Phó ban Chỉ đạo Quốc gia về Xây dựng các đơn vị hành chính – kinh tế đặc biệt) thậm chí còn đề xuất cho thuê đất đặc khu với thời hạn lên tới… 120 năm.

Sự hiện diện của lãnh đạo Khánh Hoà và Kiên Giang tại cuộc hội thảo “Phát triển Đặc khu kinh tế – Kinh nghiệm và Cơ hội” diễn ra ở Hạ Long cho thấy Bắc Kinh không chỉ quan tâm đến Vân Đồn, mà cả Bắc Vân Phong và Phú Quốc. “Người Trung Quốc làm gì cũng có tính toán.” Song cái sự “tính toán” của họ lại chẳng đem đến điều gì tốt lành cho Việt Nam ngoài những hiểm hoạ “đặc sắc Trung Quốc”.

Hiểm hoạ “đặc khu kinh tế Vân Đồn”

Bài học Crưm của Ukraina hoàn toàn có thể lặp lại với Việt Nam trong trường hợp Vân Đồn trở thành đặc khu kinh tế. Vân Đồn chỉ cách Trung Quốc vài chục km, và làn sóng người Trung Quốc di cư sang đây rồi sinh đẻ con đàn cháu đống hết thế này đến thế hệ khác là một viễn cảnh mà ai cũng có thể nhìn thấy.

Đến thời điểm nào đó, khi số lượng người Hoa tại Vân Đồn đông hơn cả người Việt, họ có thể đưa ra yêu sách ly khai hòng tạo cớ cho Bắc Kinh can thiệp quân sự.

Chưa hết, khi chiến tranh nổ ra, nếu kiểm soát được Vân Đồn, nơi có một sân bay quốc tế đang được Sun Group xây dựng, kết hợp với sân bay quân sự trên đảo Hải Nam, Bắc Kinh sẽ dễ dàng khống chế được toàn bộ vùng trời vùng biển Đông Bắc Việt Nam.

Hiểm hoạ “đặc khu kinh tế Bắc Vân Phong”

Vân Phong là khu vực có địa thế “núi thò chân ra biển”, tức là một bên là núi, một bên là biển. Quốc lộ 1A là tuyến đường duy nhất nối liền giao thông Bắc – Nam chạy qua đây. Vì thế, khi hữu sự, chỉ cần một lực lượng tại chỗ vừa phải là đủ sức khiến giao thông Bắc – Nam bị chia cắt, tê liệt.

Từ Bắc Vân Phong chạy theo quốc lộ 26 chỉ chừng 130km là đã tới Tây Nguyên, nóc nhà Đông Dương, nơi mà các nhà quân sự từng ví von là ai làm chủ được nó thì sẽ làm chủ được cả Đông Dương. Tại đây, một loạt “quả bom bùn đỏ” của hai dự án khai thác Bauxite ở Nhân Cơ (Đak Nông) và Tân Rai (Lâm Đồng) đều do nhà thầu Trung Quốc làm tổng thầu đang sẵn sàng chờ Bắc Kinh kích hoạt. Cả vùng Đông Nam Bộ có thể bị nhấn chìm trong biển bùn đỏ nếu các quả bom này được kích nổ.

Cách Tây Nguyên không xa là Campuchia, nơi đội quân nằm vùng của Trung Quốc núp dưới vỏ bọc các “dự án kinh tế” đã túc trực và áp sát biên giới Việt Nam từ lâu.

Vịnh Vân Phong là vùng biển có độ sâu trung bình từ 20-27m, đủ sức đón mọi loại tàu bè lớn nhỏ. Đặc biệt, nhờ sự che chắn của các đảo và bán đảo, nên đây là một vịnh kín gió, có giá trị chẳng khác gì một Cam Ranh thứ hai. Diện tích mặt biển vịnh Vân Phong thậm chí còn lớn gấp 3 lần vịnh Cam Ranh.

Khi hữu sự, đội quân nằm vùng tại Bắc Vân Phong sẽ kết hợp với lực lượng từ ngoài biển ồ ạt đánh vào, lực lượng bên kia biên giới thần tốc đánh sang, Việt Nam sẽ bị chia cắt và mất kiểm soát từ Tây Nguyên xuống Vân Phong.

Kiểm soát được vịnh Vân Phong, Trung Quốc có thể uy hiếp được tàu bè ra vào vịnh Cam Ranh (“bảo bối” lợi hại nhất của Việt Nam trong chiến lược bảo vệ Biển Đông và chỉ cách Cam Ranh chừng 65km), đồng thời đe doạ và vô hiệu hoá các cơ sở quân sự của Việt Nam và đồng minh tại Cam Ranh.

Hiểm họa “đặc khu kinh tế Phú Quốc”

Không ít người cho rằng trong 3 đặc khu kinh tế tương lai thì Vân Đồn bất an nhất vì gần Trung Quốc nhất (chỉ chừng 100km) và Phú Quốc an toàn nhất, bởi nó cách xa Trung Quốc hơn cả.

Tuy nhiên, trên thực tế, trong khi Phú Quốc cách bờ biển Kiên Giang 46km thì nó lại chỉ cách bờ biển Campuchia vỏn vẹn 26km. Từ năm 2016, Phnom Penh đã cho Trung Quốc thuê 20% chiều dài bờ biển (90km) trong 99 năm để xây dựng căn cứ quân sự. Theo ông Geoff Wade, một chuyên gia về châu Á từ Đại học Quốc gia Australia, cảng nước sâu mà Bắc Kinh đang xây dựng tại Campuchia có thể chứa hầu hết các tàu khu trục và chiến hạm khác của hải quân Trung Quốc.

Khi thời cơ đến, bên cạnh lựa chọn can thiệp quân sự để ủng hộ “yêu sách ly khai” của người Hoa ở Phú Quốc, Bắc Kinh còn một lựa chọn nữa là núp bóng quân đội Campuchia đánh chiếm hòn đảo để đòi chủ quyền cho Phnompenh.

Lúc này, sân bay Vân Đồn và sân bay Hải Nam sẽ giúp Trung Quốc khống chế toàn bộ vùng trời vùng biển Đông Bắc Việt Nam, còn sân bay Phú Quốc cùng sân bay Hải Nam, sân bay Phú Lâm (Hoàng Sa) và sân bay Gạc Ma (Trường Sa) sẽ giúp họ kiểm soát nốt vùng trời vùng biển còn lại của Việt Nam.

Ngày 15/6 tới đây, Quốc hội Việt Nam sẽ bấm nút hoặc thông qua hoặc bác bỏ Luật Đặc khu. Tương lai Việt Nam đang thực sự đứng trước một thời khắc vô cùng hệ trọng.