Câu chuyện đặc khu và hơn thế nữa _ Nguyễn Quang Dy

Khang Duy Nguyen

Câu chuyện đặc khu và hơn thế nữa _ Nguyễn Quang Dy

“Một thời kỳ Bắc thuộc rất nguy hiểm đã bắt đầu” (Nguyễn Cơ Thạch, 1990)

Khi đề cập đến câu chuyện đặc khu kinh tế, người ta dễ sa vào tiểu tiết nên “thấy cây mà không thấy rừng”. Chỉ tranh cãi và điều chỉnh “99 năm hay 70 năm” là vô nghĩa. Khi quan tâm đến “phần nổi của tảng băng” người ta cũng dễ quên phần chìm (mới là phần cốt lõi). Trong bài này, tôi đề cập đến hai vấn đề cốt lõi. Thứ nhất, câu chuyện đặc khu là một phần của bàn cờ Biển Đông, liên quan đến chiến lược “Một vành đai Một con đường” của Trung Quốc, đến chủ quyền Việt Nam và vấn đề “thoát Trung”. Thứ hai, câu chuyện đặc khu là một phần của vấn đề chống tham nhũng và đổi mới thể chế. Cả hai vấn đề đều liên quan đến yêu cầu kiểm soát quyền lực và dân chủ hóa để thoát khỏi cái vòng kim cô về ý thức hệ đã lỗi thời.

Đục nước béo cò:

Nói cách khác, cả hai vấn đề cốt lõi nói trên đều có cùng yêu cầu cấp bách là phải tháo gỡ ách tắc về thể chế để dân chủ hóa và phát triển (cả sức mạnh cứng và sức mạnh mềm). Muốn phát triển phải dân chủ hóa, muốn dân chủ hóa phải phát triển (cả nguồn lực và dân trí). Cả hai vấn đề đều dễ bị nhầm lẫn (vì dân trí), và dễ bị lợi dụng bởi các nhóm lợi ích đang tranh giành quyền lực và thao túng chính sách để “đục nước béo cò”, bất chấp lợi ích cốt lõi của dân tộc. Trong bối cảnh “nội biến” thì dễ bị “ngoại xâm” bởi người láng giềng khổng lồ. 
Trong câu chuyện đặc khu chỉ cần xác định “ai là kẻ thủ lợi” (câu La Tinh nổi tiếng: Cui bono?) nếu không phải là các nhóm lợi ích muốn “đục nước béo cò”, và người láng giềng khổng lồ đang quân sự hóa để kiểm soát Biển Đông (như “cái ao riêng”) và bắt nạt các nước láng giềng nhỏ yếu hơn để kiểm soát họ (cả phần hồn lẫn phần xác) như “lợi ích cốt lõi”. Nguy cơ “Hán hóa” không chỉ là câu chuyện lịch sử (trong sách giáo khoa) mà nó đang diễn ra tại nhiều nơi như Formosa và các đặc khu khác, không chỉ đe dọa sự tồn vong của Việt Nam mà cả các quốc gia khác. 
Nếu đặt câu chuyện đặc khu kinh tế trong bức tranh lớn về Biển Đông, ngưởi ta rất dễ thấy “yếu tố Trung Quốc” nổi lên rất rõ và rất lớn. Tại sao lại là Vân Đồn, Vân Phong, Phú Quốc (và Vũng Áng trước đây) mà không phải là chỗ nào khác? Đơn giản vì đó là những vị trí chiến lược xung yếu nhất. Chỉ có mù lòa về địa chính trị mới không hiểu tại sao. Còn cho thuê 99 năm vì đó là tiền lệ mà Trung Quốc đã áp đặt cho nhiều nước khác bị sập “bẫy nợ”. Đó là “chủ nghĩa thực dân mới kẻ cướp” (predatory neo-colonialism). Trong khi thế giới giật mình tỉnh ngộ và lo sợ, thì Việt Nam vẫn như mê ngủ, hay giả vờ không hiểu (và “không sợ”). 
Đến lúc này mà họ vẫn chưa nhìn thấy nguy cơ đó thì có thể bị mù lòa về chính trị hoặc tối mắt vì lợi ích. Nhưng trong lúc đất nước lâm nguy mà chỉ tranh cãi và chống đối nhau thì tai họa càng lớn và đến càng nhanh. Bài học Miến Điện là trước nguy cơ Hán hóa, họ đã biết dẹp mâu thuẫn nội bộ để tìm đồng thuận quốc gia và đổi mới thể chế. Tuy Việt Nam đi trước Miến Điện (về cải cách kinh tế) và đi trước Triều Tiên (về thống nhất đất nước) nhưng Việt Nam đang tụt hậu không chỉ về kinh tế mà còn về thể chế và đồng thuận quốc gia.

Ván đã đóng thuyền:

Hãy thử điểm lại vài nét cơ bản về thực trạng hiện nay trong câu chuyện đặc khu để thấy rõ chúng ta đang đi về đâu và đang làm gì trước nguy cơ Hán hóa. Nguy cơ đó không chỉ đến từ bên ngoài (như “ngoại xâm”) mà còn đến từ bên trong (như “nội biến”). Tuy người ta tranh cãi và chém gió đã nhiều, nhưng nếu vẫn chưa tìm được đồng thuận quốc gia thì sẽ là “tai họa quốc gia”. Khi giờ G tới, trước khi “ấn nút” quyết định, các đại biểu Quốc Hội hãy đặt tay lên ngực mình (như nhân viên “Thế giới Di động”) để tự hỏi mình là ai (có còn là đại biểu cho nhân dân nữa không) và mình đang phục vụ lợi ích của ai (người dân hay nhóm lợi ích, Việt Nam hay Trung Quốc). Việc “ấn nút” không chỉ đơn giản là “ván đã đóng thuyền” như bán Sabeco và Vinamilk, mà còn để lại hậu họa khôn lường cho nhiều thế hệ sau. 
Theo Vneconomy (16/4/2018), Chủ tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân nhấn mạnh tại phiên thảo luận của Uỷ ban Thường vụ Quốc hội: “Bộ Chính trị đã kết luận rồi, dự thảo luật không trái Hiến pháp, phải bàn để ra luật chứ không thể không ra luật”. Nói cách khác, bà Ngân muốn đẩy trách nhiệm vì “ván đã đóng thuyền” nên Quốc Hội bất lực, và gián tiếp thừa nhận vai trò Quốc Hội chỉ là “ấn nút” để hợp thức hóa quyết định của BCT. Nhưng Quốc Hội và BCT liệu có hình dung được nguy cơ tiềm ẩn và hệ quả khôn lường. Một lần nữa Việt Nam lại sa vào bẫy của Trung Quốc (trong khi Triều Tiên đang “thoát Trung”). Không phải chỉ có “một làn sóng phản đối khủng khiếp” (như Thủ tướng nói) mà nguy cơ phân hóa và bạo loạn có thể lại xảy ra lần nữa như trong vụ dàn khoan HD 981 (5/2014). Tướng Nguyễn Chí Thanh từng nói đúng: “Mất đất chưa phải là mất nước. Mất dân mới là mất hết”. Chẳng lẽ lãnh đạo ngày nay không cần đến dân, và coi người bạn “bốn tốt” và “16 chữ vàng” là “đại cục”. 
Phát biểu với báo Tuổi trẻ (4/6/2018) tiến sĩ Vũ Thành Tự Anh (thành viên Tổ Tư vấn Kinh tế của Thủ tướng, và giám đốc nghiên cứu của Đại học Fulbright) cũng cho rằng dự luật đặc khu kinh tế chắc sẽ được thông qua vì trên thực tế “ván đã đóng thuyền”. Nhưng nếu được triển khai thì “khả năng thành công của mô hình đặc khu sẽ rất thấp”. Đó là một nhận xét khá khách quan và trung thực (nhưng cũng đầy bất lực). Tương tự như vậy, chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan cũng nhận xét, “Tôi rất ngờ rằng luật này sẽ vẫn được thông qua, dù người ta có thể sửa đôi điều để trấn an dư luận. Nhưng về cốt lõi nó vẫn thế, vì người mua kẻ bán đã thỏa thuận với nhau mấy năm nay rồi, giờ họ chỉ chờ luật để hợp thức hóa thôi”…
Theo Dân Trí (1/6/2018), Chủ tịch Quốc Hội cố lý giải những lợi ích mà đặc khu sẽ mang lại: “bỏ ra một đồng để thu lại vài chục, vài trăm đồng” (chắc chỉ có đánh bạc!). Phó Chủ tịch Quốc hội Uông Chu Lưu nói “vừa làm vừa thử nghiệm” và hùng hồn tuyên bố:“Làm đặc khu phải theo nguyên lý dọn tổ đón phượng hoàng”. Chắc ông này không học PR/Marketing, hoặc “nhỡ mồm”(Freudian slip). Không biết ông Lưu muốn nói đến phượng hoàng nào, nhưng câu nói đó của ông đã gây bão dư luận, và đi vào lịch sử như “trạm thu giá BOT” của Bộ trưởng Giao thông. Nếu ông Lưu muốn nói đến phượng hoàng nội (như Vingroup hay Sun Group) thì họ chẳng cẩn đến đặc khu nào cả, vì họ đã chiếm hết đất vàng làm tổ lâu rồi. Nếu ông muốn nói đến phượng hoàng ngoại (như ASEAN hay Mỹ, Nhật, Ấn, Úc…) thì nhầm to. Vậy chỉ còn phượng hoàng Tàu. Nhưng thực ra Trung Quốc không phải là phượng hoàng mà là “chó sói” (đó là từ ngữ mà một cán bộ cao cấp của Trung Quốc đã có lần thừa nhận). Con sói khổng lồ đã thò một chân vào Việt Nam (tại Formosa), nay muốn thò nốt cả ba chân và hợp pháp hóa sự có mặt của nó bằng luật định (cho “đúng quy trình”). Vì vậy, nhiệm vụ chính của Quốc Hội là phải “ấn nút” thông qua luật đặc khu kinh tế như là “đóng giầy theo chân con sói”.

Dọn tổ đón phượng hoàng

Theo báo Tuổi Trẻ (6/6/2018), Bộ trưởng Bộ KH-ĐT Nguyễn Chí Dũng (bộ chủ quản của dự luật đặc khu) đã khẳng định, “Dự thảo không có một chữ nào về Trung Quốc, chỉ có những người cố tình hiểu theo hướng đó và đẩy vấn đề lên, chia rẽ quan hệ ta với Trung Quốc”. Vậy ông Dũng giải thích thế nào về Điều 55.4 Mục 5 trong dự luật: “Công dân của nước láng giềng có chung đường biên giới với Việt Nam tại tỉnh Quảng Ninh sử dụng giấy thông hành hợp lệ… được miễn thị thực …). Nước láng giềng đó là nước nào? Ông Dũng đã ngụy biện một cách vụng về nên “giấu đầu hở đuôi”, hoặc ông quá coi thường dân nên tưởng có thể dễ dàng “dắt voi qua rào” (như họ đã từng làm trong vụ Formosa). Tuy Formosa chưa phải là đặc khu nhưng họ đã hành xử như “Tô giới”: không cho cơ quan chức năng Việt Nam vào, và còn hỗn xược thách thức “chọn cá hay chọn thép?”. Đó là phượng hoàng nào? do ai? 
Thực ra câu chuyện đặc khu kinh tế đã được đề cập từ mấy năm nay. Tuy bộ KH-ĐT chịu trách nhiệm chính (từ thời bộ trưởng Bùi Quang Vinh đến thời bộ trưởng Nguyễn Chí Dũng), nhưng các tỉnh liên quan cũng có vai trò lớn (chạy dự án). Hà Tĩnh chạy Vũng Áng, Khánh Hòa chạy Bắc Vân Phong, Kiên Giang chạy Phú Quốc, Quảng Ninh chạy Vân Đồn. Theo GS Võ Đại Lược, ông Phạm Minh Chính (nguyên bí thư Quảng Ninh) là tác giả của đề án đặc khu kinh tế Vân Đồn (từ tháng 8/2012). Lúc đó, ông Chính muốn xây dựng hai đặc khu kinh tế (cả Vân Đồn và Móng Cái) và “rất hăng say về chuyện xây dựng đặc khu kinh tế”, theo đó nhà đầu tư nước ngoài được thuê đất 70 năm (thậm chí có thể đến 120 năm). Trường Đại học Thâm Quyến (Trung Quốc) tham gia hội thảo và chắc đã tài trợ kinh phí tổ chức… 
Trong dự thảo luật đặc khu có rất nhiều ưu đãi cho các nhà đầu tư nước ngoài, trái với các cam kết trong FTA về việc tạo lập môi trường đầu tư bình đẳng cho các nhà đầu tư khác nhau ở Việt Nam. Không những vậy, dự thảo còn cho phép kinh doanh nhiều lĩnh vực rủi ro cho quốc phòng và an ninh quốc gia, thậm chí cả các dự án điện hạt nhân. Điểm 4, Phụ lục IV cho phép: “Kinh doanh quân trang, quân dụng cho lực lượng vũ trang, vũ khí quân dụng, trang thiết bị, kỹ thuật, khí tài, phương tiện chuyên dụng quân sự, công an, linh kiện, bộ phận, phụ tùng, vật tư và trang thiết bị đặc chủng, công nghệ chuyên dùng chế tạo chúng… Kinh doanh bất động sản, chất nổ, khai thác và làm giàu quặng kim loại có sử dụng hóa chất độc hại… 
Chắc năm nay là thời điểm tốt nhất để Trung Quốc bắt nạt và bắt chẹt Việt Nam trên đất liền (cũng như tại Biển Đông) với chiến thuật “tằm ăn dâu”, biến thành “chuyện đã rồi”. Sau khi đã quân sự hóa và kiểm soát được Biển Đông, tất yếu họ muốn kiểm soát cả trên đất liền, không chỉ tại Campuchia mà còn tại Việt Nam (và các nước khác), theo chiến lược tổng thể “Một Vành đai, Một Con đường”, bằng cách lần lượt thôn tính các nước bằng “ bẫy nợ”. Những cánh tay dài của con bạch tuộc khổng lồ hay quái vật Frankenstein (như lời Richard Nixon) đã vươn tới Châu Phi (cảng Djibouti, $22 triệu/năm), tới Hy Lạp (cảng Piraeus, $436 triệu), tới Australia (cảng Darwin, $388 triệu, 99 năm), tới Sri Lanka (cảng Hambantora, $1.1 tỷ, 99 năm), tới Myanmar (cảng yaukpyu và khu công nghiệp, đầu tư $10 tỷ, 75 năm), tới Campuchea (cảng Sihanoukville & Koh Kong, đầu tư $3.8 tỷ, 99 năm), tới Thailand (siêu kênh đào Kra, đầu tư $20-$30 tỷ) để nối thẳng Vịnh Thailand với Ấn Độ Dương (bỏ qua eo Malacca).

Ba con ngựa thành Troy

Khi nói đến “thoát Trung”, chúng ta đừng nhầm với chống Trung Quốc như một đất nước và một dân tộc vĩ đại (là bạn). Nhưng người dân Việt Nam (cũng như người dân Trung Quốc) cần chống lại chính sách bá quyền nước lớn của họ (là thù). Cũng như trước đây, chúng ta không chống nước Mỹ và người Mỹ (là bạn) mà chỉ chống lại chính sách can thiệp của họ (là thù). Nếu nhầm lẫn, coi bạn là thù (hay coi thù là bạn) thì sẽ là tai họa. Người Việt lúc thắng thường hay ngạo mạn (như không sợ Mỹ), nhưng nay thất thế lại quá sợ Trung Quốc. Việt Nam muốn “làm bạn với tất cả”, nhưng nếu nhầm lẫn biến bạn thành thù sẽ bị cô lập. 
Gần đây, Thủ tướng và Chủ tịch Nước đã liên tiếp đi thăm các nước chủ chốt (như “tứ cường” Mỹ, Nhật, Ấn, Úc). Đó là những hoạt động ngoại giao đúng hướng để Việt Nam “tái cân bằng” quan hệ quốc tế. Nếu sự kiện bắt cóc Trịnh Xuân Thanh là một thảm họa đối ngoại, làm mất lòng các đối tác chiến lược (Đức và Châu Âu) đe dọa làm trật bánh hiệp định EVFTA, nay luật đặc khu kinh tế chắc sẽ gửi một thông điệp tiêu cực tới các đối tác chiến lược khác (như “tứ cường”) mà Việt Nam đang vận động (dễ làm “xôi hỏng bỏng không”). 
Trong bối cảnh cả nước đang sục sôi phẫn nộ, nếu Quốc Hội quyết “ấn nút” để dắt “ba con voi qua rào” (như “ba con ngựa thành Troy”), thì khác gì hành động “tự sát chính trị” (theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng). Hành động mạo hiểm đó chắc chắn sẽ bị thiên hạ chê cười và nguyền rủa, như thằng bờm “cố đấm ăn xôi”, định bán chạy ba đặc khu xung yếu nhất cho lão hàng xóm khổng lồ tham lam và độc ác. Không chỉ dư luận trong nước phản đối quyết liệt, mà dư luận quốc tế cũng đang lên tiếng, vì vấn đề ba đặc khu không chỉ liên quan đến Việt Nam, mà còn liên quan đến tầm nhìn Indo-Pacific mà Việt Nam ủng hộ. Đây là thế “tiến thoái lưỡng nan” (như “catch-22”) không ai muốn, nên cần khôn ngoan thoát hiểm. 
Sau sự kiện “tái xuất” (lần thứ nhất) tại hội nghị cấp cao APEC (6-12/11/2017), CTN Trần Đại Quang đã “tái xuất” (lần thứ hai) tại TW7 (7-12/5/2018). Sau chuyến thăm chính thức Ấn Độ (2-4/3/2018), ông Quang vừa thăm chính thức Nhật Bản (29/5-2/6/2018). Đó là mấy sự kiện nổi bật, đánh dấu “những đợt sóng ngầm chính trị” (lời Lê Hồng Hiệp) vẫn đang tiếp diễn và chưa ngã ngủ, còn nhiều ẩn số và biến số (cho tới TW8). Chắc CTN Trần Đại Quang và TT Nguyễn Xuân Phúc hiểu rõ nguy cơ và hệ quả của ba đặc khu này, nhưng Thủ tướng buộc phải nói (như thanh minh): “Nếu ai ở địa vị này cũng phải giao, không có cách gì khác”. Vì vậy, không phải ngẫu nhiên mà lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh đã bức xúc kết luận: “Không biết ai đưa ra ý tưởng như vậy, kể cả những người đồng ý, thì đều là những kẻ bán nước”.
Để triển khai “chủ trương lớn” này, BCT đã chỉ đạo Quốc Hội “ấn nút” để thông qua luật đặc khu kinh tế, định biến một chuyện bất khả kháng thành “chuyện đã rồi”, theo một thỏa thuận ngầm nào đó (với nhiều điều kiện đặc biệt). Nó chứng tỏ Việt Nam đang “bí tiền và bí cờ”, trong khi bị Trung Quốc bắt nạt không cho khai thác dầu khí tại mỏ Cá Rồng Đỏ (Bãi Tư Chính) và Cá Voi Xanh (lô 128). Trong khi ngân sách thiếu hụt (thu không đủ chi), nội bộ ngày càng mâu thuẫn sâu sắc khi “người đốt lò vĩ đại” chống tham nhũng quyết liệt. Trong khi trì hoãn những dự luật khác, Quốc Hội ráo riết chuẩn bị thông qua luật đặc khu kinh tế, được Quốc Hội thảo luận từ cuối năm 2017, nay phải thông qua sớm (dự kiến 15/6/2018)

Kế hoãn binh

Theo chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan (Tiếng Dân, 5/6/2018), “dự luật đặc khu rất nên dừng lại. Quốc Hội đừng thông qua vội, để hỏi thêm ý kiến của các chuyên gia về các lĩnh vực khác nhau, không phải chỉ về kinh tế, mà cả về xã hội và chuyên gia về an ninh, quốc phòng, nhìn từ nhiều góc độ để xem xét lại”…Theo bà Chi Lan, “mối nguy của việc ba đặc khu có thể biến thành những vùng lãnh thổ của Trung Quốc ở Việt Nam là rất lớn… Chưa chắc đã cần chờ đến 50 năm, 70 năm hay 99 năm đâu, các đặc khu này có thể rơi vào tay người Trung Quốc ở mức độ rất cao, đến mức họ khống chế hoàn toàn. Đấy là điều tôi thật sự lo lắng”…
Sáng 9/6/2018, Chính phủ thông báo đã đề nghị Quốc Hội lùi thời gian thông qua dự luật đặc khu sang kỳ họp thứ 6 Quốc hội XIV, thay vì kỳ họp thứ 5 như dự kiến (15/6) và giảm thời hạn thuê đất xuỗng dưới 99 năm. Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã khôn ngoan lắng nghe dân và đưa ra đề xuất kịp thời, hợp lòng dân, để tháo gỡ bế tắc (tuy đó chưa phải là vấn đề cốt lõi). Tuy nhiên, bà Phạm Chi Lan nhận xét: “Đây là một trong những quyết định sáng suốt nhất… là một tiền lệ tốt để sau này Chính phủ, và Quốc hội sẽ biết lắng nghe”…Dư luận chung tuy hoan nghênh Chính phủ, nhưng chưa được thuyết phục. Họ muốn thấy Bộ Chính Trị tập trung vào các chủ trương lớn, không áp đặt quan điểm đối với các cơ quan lập pháp và hành pháp. Họ muốn Quốc Hội hoãn thông qua dự luật an ninh mạng cũng như dự luật đặc khu. 
Nhiều người nghi ngờ một số nhóm lợi ích đã câu kết với người Trung Quốc vì lợi ích riêng, làm phương hại cho lợi ích quốc gia. Nếu họ chưa bị vạch mặt để cho vào lò (như Trương Minh Tuấn trong vụ mua bán AVG), thì sớm muộn họ cũng sẽ bị lịch sử lên án và các thế hệ sau nguyền rủa. Nhưng cuối cùng, chắc Quốc Hội sẽ vẫn thông qua dự luật đặc khu, sau khi đã hoãn binh và điều chỉnh vài chi tiết cụ thể (để mị dân). Một số người khác lo ngại đó sẽ là “Thành Đô 2.0”, là bước nối tiếp của Hội Nghị Thành Đô đầy ô nhục, tuy đã diễn ra cách đây 28 năm (9/1990), nhưng cái bóng đen của nó vẫn đang ám ảnh đất nước này. 
Theo nhà báo Vũ Kim Hạnh (Facebook, 9/6/2018) an ninh tiền tệ của Việt Nam đang bị Trung Quốc tấn công và đe dọa cũng như an ninh mạng (cyber security). Ngoài an ninh Biển Đông đang bị đe dọa, người Việt coi “đặc khu kinh tế là một cuộc tấn công từ Trung Quốc” (Bennett Murray, SCMP, 7/6/2018). Trong khi Việt Nam bất lực không đối phó được với các mối đe dọa của Trung Quốc, thì Quốc Hội vẫn định thông qua dự luật an ninh mạng và dự luật đặc khu kinh tế, mở toang cửa cho Trung Quốc xâm nhập, và làm thiệt hại cho nền kinh tế và doanh nghiệp. Bà Kim Hạnh cho rằng các cơ quan quản lý của Việt Nam đã phản ứng quá chậm. Đã gần hai năm sau khi Alipay công bố chính thức đã đặt đại lý thanh toán tại Việt Nam, các cơ quan chức năng của Việt Nam vẫn chưa có giải pháp để đối phó. Theo bà Kim Hạnh, không ở đâu luật pháp lại lỏng lẻo và các cơ quan quản lý lại lúng túng như ở Việt Nam.

Lời cuối

Nếu ai đã từng tìm hiểu về mô hình “đặc khu kinh tế” (special economic zone) chắc thấy “luật đơn vị hành chính-kinh tế đặc biệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc” là một dự luật bất bình thường, từ cái tên dài lủng củng đến các điều khoản khó lý giải được nhồi nhét luộm thuộm trong văn bản luật và phụ lục. Có thể nói đó là hệ quả của sự kết hợp (cố ý) giữa nhận thức mơ hồ và ngộ nhận (do quan trí thấp) với sự đánh tráo khái niệm (bị thao túng bởi các nhóm lợi ích), giữa lợi ích nhóm trong và ngoài nước (có động cơ trục lợi) với thế lực ngoại bang (có ý đồ thôn tính Việt Nam). Chỉ có lý giải như vậy mới có thể hiểu được tại sao người ta lại ghép ba vị trí chiến lược xung yếu (Vân Đồn, Vân Phong, Phú Quốc) vào một văn bản luật. Tuy người ta có thể thỏa hiệp về thời hạn thuê đất (dưới 99 năm) nhưng chắc không thỏa hiệp về ba vị trí đặc khu, đánh đổi lấy các vị trí mới như khu công nghệ cao Hòa Lạc (Hà Nội) và Quang Trung (Sài Gòn) để phát triển “công nghệ 4.0” như chính phủ kiến tạo vẫn đề cập.
NQD. 10/6/2018
Tác giả gửi cho viet-studies ngày 10-6-18

Thân chúc mọi người một ngày Father’s Day , thanh bình vui vẻ và hạnh phúc.

Sonny Doan

Thư ngỏ của một sĩ quan Công an gửi các bạn đồng nghiệp

Van Hien To shared a post.
Image may contain: 3 people, outdoor
Image may contain: 2 people, text
Image may contain: 4 people, people smiling
Image may contain: 1 person, smiling, text
Hung Lee

Thư ngỏ của một sĩ quan Công an gửi các bạn đồng nghiệp

Thưa các anh chị,

Tôi là một sĩ quan công tác trong lực lượng Công an như các anh chị. Tôi viết nên những dòng này sau nhiều đắn đo, cân nhắc. Là một người Việt, yêu nước Việt Nam, tôi thấy mình phải lên tiếng, góp phần dù ít hay nhiều để bảo vệ Đất nước.

Tôi xin khẳng định việc viết thư ngỏ hoàn toàn xuất phát từ lương tâm, trách nhiệm của một người lĩnh lương từ những đồng tiền thuế của Nhân dân. Tôi cũng khẳng định không ai xúi giục tôi, và tôi kịch liệt phản đối mọi hành động tấn công cá nhân, mọi quan điểm quy chụp tôi viết với động cơ vì tiền, cũng như chụp mũ tôi là kẻ bất mãn. Tôi là người bất bình với những điều xấu xa, chỉ đơn giản vậy thôi! Hãy tranh luận với các luận điểm mà tôi đưa ra, đừng tấn công cá nhân tôi.

Thưa các anh chị,

Đất nước này không chỉ cho chúng ta, mà còn cho các con cháu, các thế hệ sau này. Nếu chúng ta không làm gì, có thể chỉ một thời gian ngắn nữa thôi Việt Nam sẽ biến thành một khu vực như Tân Cương, Tây Tạng, bị bành trướng Trung cộng thâu tóm và đô hộ. Từ sâu thẳm trong tâm can, không có gì đau xót hơn khi thấy viễn cảnh u ám về việc nước nhà mất độc lập, bị ngoại bang nuốt chửng. Vì vậy tôi thấy phải có trách nhiệm viết lên thư ngỏ này.

Chẳng có luật nào của nước Việt Nam quy định đối tác cụ thể của các dự án phát triển kinh tế, cơ sở hạ tầng phải là Trung cộng. Nhưng có một thực tế không thể chối bỏ là gần như tất cả các dự án lớn nhỏ hiện nay đều dính tới Trung cộng. Hầu như toàn bộ các dự án nhiệt điện, nhà máy xi măng từ Bắc tới Nam, hoặc các dự án xây dựng lớn như đường sắt Cát Linh – Hà Đông đều do các công ty Trung cộng thực hiện. Công nghệ Trung cộng lạc hậu, ô nhiễm, dự án đội vốn gấp nhiều lần so với giá ban đầu, đó là thực tế mà bất cứ ai cũng có thể thấy được. Người Trung cộng vào, việc phụ là làm dự án, việc chính là tìm cách lũng đoạn, lập làng, lập xóm, ngăn sông cấm chợ người Việt. Anh chị em làm công tác xuất nhập cảnh rất mệt mỏi với đám người TC vào làm công nhân nhưng không có visa.

Một nước Việt Nam suy yếu, bất ổn sẽ là cơ hội để Đại Hán thỏa mộng bành trướng mà chúng nuôi giữ bao năm nay. Việc nhiều quan chức phát biểu trước báo chí, lấp liếm bằng cách nói Luật Đơn vị hành chính kinh tế đặc biệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong và Phú Quốc (tạm gọi là Luật Đặc khu) không liên quan đến Trung cộng, không có mối đe dọa nào về an ninh là hành động ngụy biện và thể hiện tâm địa xảo trá, đê tiện.

Người Trung cộng là bậc thầy trong việc mua chuộc và đưa hối lộ, còn các quan chức Việt Nam là “bậc thầy” trong việc nhận hối lộ và làm bậy. Bây giờ chưa có Luật Đặc khu nhưng trên khắp mảnh đất hình chữ S này, người Trung cộng đã chiếm lĩnh, bất cứ nhiều vùng đất có vị trí chiến lược để biến thành đất riêng của chúng. Bên nước Lào, người Trung cộng đã hối lộ cho chính quyền để thuê được một thị trấn và biến nó thành của Trung cộng: ngôn ngữ chính thức, tiền giao dịch, múi giờ đều theo Trung cộng. Thử hỏi đến lúc Luật Đặc khu của Việt Nam được phê chuẩn và đi vào triển khai, bọn bành trướng Tàu cộng sẽ sá gì mà không mua chuộc quan chức Việt Nam để làm tương tự với những khu vực được quy định là đặc khu?

TỪ BIỂU TÌNH TỚI CÁCH MẠNG ! (Trần Hùng)

Image may contain: one or more people, crowd, night and outdoor
Image may contain: one or more people, crowd and outdoor
Image may contain: one or more people, crowd, sky and outdoor
Image may contain: one or more people, people standing, crowd, sky and outdoor

Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

TỪ BIỂU TÌNH TỚI CÁCH MẠNG ! (Trần Hùng)

Không phải chống Formosa, cũng không phải chỉ chống Trung Quốc mà là chống chính quyền ! Lần đầu tiên trong lịch sử hàng chục ngàn người khắp cả nước bước xuống đường hô vang những khẩu hiệu chưa từng xuất hiện trong những cuộc biểu tình trước đây như “đả đảo bọn bán nước”, “đả đảo cộng sản” (đánh đổ cộng sản)… Từ Sài Gòn tới Hà Nội, từ Đà Nẵng tới Khánh Hòa, Bình Thuận, Bình Dương, Nghệ An, Tiền Giang… Và không chỉ tại Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản, châu Âu hay Bắc Mỹ… cũng có hàng ngàn kiều bào xuống đường.

Riêng tại Sài Gòn cuộc biểu tình này đã bắt đầu từ sáng sớm kéo dài cho tới đêm muộn, diễn ra tại hàng loạt các địa điểm như trước đại sứ quán Mỹ, công viên 30-4, công viên Hoàng Văn Thụ nhà thờ Đức Bà, phố Tây Bùi Viện, phố đi bộ Nguyễn Huệ… Đây là một trong những cuộc biểu tình có quy mô lớn nhất từ trước tới nay. Một chi tiết nhỏ nhưng rất quan trọng trong cuộc biểu tình này là đã gần như không có sự xuất hiện của cờ đỏ hay cờ búa liềm. Chi tiết này cho phép chúng ta tiên liệu được nhiều điều sẽ xảy đến trong tương lai.

Khi sự chịu đựng đã vượt mọi giới hạn ?

Không chỉ xuất phát từ dự luật đặc khu hay dự luật an ninh mạng, sự bất mãn của người dân đã âm ỉ suốt nhiều năm qua, được hâm nóng bởi những thông tin tham nhũng của bộ máy công quyền, từ vụ cướp đất của hàng chục ngàn đồng bào tại Thủ Thiêm. Dự luật đặc khu – dự luật bán nước, dự luật an ninh mạng – dự luật bịt miệng người dân, chỉ là những giọt nước tràn ly cho những phẫn uất của người dân đã bị cai trị quá lâu dưới chế độ cộng sản.

Người ta phẫn nộ không chỉ vì nội dung của những dự luật này mà là vì cách hành xử của các quan chức cộng sản. Từ các nghị sỹ cho tới các bộ trưởng, từ các lãnh đạo quốc hội cho tới các lãnh đạo đảng cộng sản, họ gian trá ngay giữa nghị trường quốc hội, họ hành động những kẻ cai trị, họ gạt người dân ra ngoài lề mọi sinh hoạt của đất nước, họ muốn thông qua dự luật bán nước ngay trước mặt gần 100 triệu người Việt Nam, họ đối xử với người dân như đối xử với những kẻ nô lệ. Họ thách thức sự tự trọng và lòng yêu nước của mọi người Việt Nam, thách thức danh dự của cả dân tộc.

Không một người Việt Nam nào có thể chịu đựng điều đó thêm nữa. Phải chống lại nó. Phải xuống đường, phải nói với đảng cộng sản rằng ai mới là chủ nhân của đất nước này. Và hôm nay đảng cộng sản đã biết ai mới thực sự là chủ nhân của đất nước .

Một biến cố lịch sử !

Chi tiết không có sự xuất hiện của cờ đỏ hay cờ búa liềm đưa chúng ta tới một kết luận “người dân không còn tin tưởng hay hi vọng gì ở chế độ này nữa”. Với những gì đã xảy ra trong thời gian qua thì họ đã đi tới kết luận chế độ này là thủ phạm cho mọi vấn đề trầm trọng của đất nước chứ không phải là giải pháp. Chính chế độ là nguyên nhân đưa tới thảm hoạ Formosa – khi họ cấp quy chế nhượng địa cho Formosa, và giờ chế độ lại muốn tiếp tục cấp quy chế nhượng địa cho hàng loạt các công ty khác trong cả 3 đặc khu. Chính chế độ là nguyên nhân đưa tới sự lệ thuộc trầm trọng như hiện nay của đất nước với Trung Quốc, và họ đang muốn tiếp tục lệ thuộc hơn nữa khi tạo ra hàng loạt lỗ hổng trong dự luật đặc khu để nhà đầu tư Trung Quốc có thể khai thác, khi họ sao chép lại y nguyên bộ luật an ninh mạng để bịt miệng người dân của Trung Quốc.

Mọi người đều thấy rõ đất nước sẽ đi vào ngõ cụt nếu chế độ này tiếp tục tồn tại. Hi vọng chỉ có thể xuất hiện ở một chế độ mới – một chế độ dân chủ và muốn thế thì phải “đánh đổ cộng sản”(đả đảo cộng sản). Quần chúng Việt Nam đã chín muồi cho một cuộc cách mạng dân chủ.

Mở đầu cho sự sụp đổ của chế độ ?

Chế độ đã thất bại hoàn toàn trong cuộc “đụng độ” lần này. Tuyên truyền – một trong những vũ khí quan trọng nhất của chế độ đã bị đánh gục. Báo chí của chế độ hoặc là im lặng hoặc là đăng lên những bài như “người dân tụ tập đông người”, “người dân bị kẻ xấu lợi dụng”… – nó chỉ phơi bày sự hèn nhát cũng như sự dối trá của báo chí nhà nước. Không ai còn tin những thông tin từ chế độ và chế độ không còn gì để nói với người dân cả. Họ chỉ còn bạo lực, nhưng càng sử dụng bạo lực thì chế độ lại càng bị quốc tế cô lập, với một nền kinh tế phụ thuộc ngoại thương như hiện nay, chế độ sẽ bị bóp đến nghẹt thở vì sử dụng bạo lực. Kết quả là chế độ ngày một yếu đi trong khi tinh thần dân tộc và phong trào dân chủ ngày một mạnh thêm, tới một thời điểm nào đó nó sẽ đủ khả năng để đánh bại chế độ cộng sản.

Và chế độ cộng sản cũng đã thấy trước được tương lai của mình, họ đã từ bỏ mọi cố gắng để tìm kiếm sự hậu thuẫn từ người dân. Trong thời đại truyền thông như hiện nay, sự thật về chế độ đã đều quá rõ ràng. Từ những người là tay sai của chế độ cho tới các đảng viên chẳng còn ai có thể tự hào vì đã xây dựng và cũng cố chế độ thối nát này. Họ cũng đang chờ đợi một cuộc cách mạng dân chủ để có thể phục hồi lại danh dự và nhân phẩm cho bản thân mình. Như thế từ quần chúng cho tới những người trong chính quyền đều đang chờ đón một sự thay đổi lớn. Vậy đâu là cầu nối để biến tương lai đang mơ ước này trở thành thực tại ?

Từ biểu tình tới cách mạng !

Khi đi cùng đoàn người biểu tình tại Sài Gòn, tôi có hỏi người dẫn đầu đoàn biểu tình rằng “chị đang đi đâu ?”. Và chị ấy đã trả lời rất đơn giản “chị chỉ đi loanh quanh khu vực trung tâm thôi”.

Đó có lẽ cũng là câu trả lời của phần lớn những người đi biểu tình, họ không có tổ chức và cũng không có kế hoạch, cho dù trong trường hợp số lượng đông đảo, áp đảo phía an ninh và phong toả được cả trung tâm thành phố thì những người biểu tình cũng không biết phải làm gì tiếp theo, không biết và cũng không thể làm gì để biến nó thành một cuộc cách mạng.

Muốn huy động được người biểu tình đông đảo, rồi lãnh đạo được cuộc biểu tình đó, và dùng số đông đó để gây áp lực lên chế độ cộng sản và tạo ra những thay đổi không thể đảo ngược trước khi cuộc biểu tình giải tán thì cần có một lực lượng gắn kết, một kế hoạch hoàn chỉnh nghĩa là cần một tổ chức chính trị có tầm vóc.

Đó cũng là tất cả những việc cần làm để đi từ một cuộc biểu tình tới một cuộc cách mạng. Tổ chức, tổ chức và tổ chức. Khi đã có một tổ chức chính trị hùng mạnh thì việc huy động người biểu tình, lãnh đạo cuộc biểu tình và đàm phán với chế độ cộng sản đều sẽ diễn ra dễ dàng.

Một tổ chức mạnh lãnh đạo cuộc biểu tình cũng giúp chúng ta tránh được việc cuộc biểu tình biến thành bạo động cũng như những hỗn loạn không cần thiết sau khi chế độ cộng sản kết thúc. Và để có được một tổ chức như thế thì ngay từ bây giờ những người mơ ước về một tương lai xúng đáng cho đất nước phải ý thức được rằng : đấu tranh chính trị phải là đấu tranh có tổ chức, đóng góp quan trọng nhất cho phong trào dân chủ là đóng góp để xây dựng tổ chức.

(10/06/2018)

Hình ảnh: các cuộc biểu tình quy mô lớn tại Hàn Quốc (dẫn tới việc tổng thống Park Geun Hye bị phế truất), Hông Kông, Ai Cập (dẫn tới sự sụp đổ của chế độ độc tài lâu năm Hosni Mubarak) và Việt Nam.

Thuê nhà

Image may contain: text
Vương ĐiềnFollow

Thuê nhà

Một con sói mang thai gần đến ngày đẻ đi vào nhà của gia đình dê. Nó ngọt nhạt:
-Hai bác và các em làm phúc cho cháu mượn căn phòng trống để sinh con, chỉ vài hôm là cháu trả thôi.
Trong khi dê bố và dê mẹ còn lưỡng lự thì lũ dê con nhao nhao phản đối:
-Sói là loài gian manh, bố mẹ đừng cho nó mượn phòng !
Sói nghe thấy vậy thì nói: 
-Các em không cho mượn thì nhà cháu thuê ít ngày thôi, chỉ 9 NGÀY thôi !
Nghe vậy dê bố bảo:
-Được, đợi nhà tao hội ý chút. Cả nhà dê thấy có tiền nên bấm bút “đồng ý” cho sói thuê căn phòng trống.
….9 ngày sau, dê bố nói với sói:
-Đủ 9 ngày rồi, mẹ con các ngươi đi đi !
Sói giả lả khóc mếu máo: 
-Nhà cháu thân cô thế cô, đàn con thì còn nhỏ, hay là hai bác và các em cho cháu mướn thêm 9 TUẦN. Đây, tiền mướn 9 tuần đây. Nhà cháu đội ơn lắm lắm.
Thấy có tiền, dê bố chả đợi hỏi ý kiến cả nhà, đồng ý luôn. Rồi hí hửng cầm tiền ra quán cỏ non có mấy iem dê móng đỏ…
Rồi thấm thoắt cũng hết 9 tuần, dê bố lại sang phòng và nói với mẹ con nhà sói:
-Mẹ con các người dọn đi thôi, đủ 9 tuần rồi !
Sói mẹ khóc thút thít: 
-Bác mà đuổi thì chúng tôi chả biết đi đâu, chắc chúng tôi ra sống bìa rừng quá. Tối cũng chả có chỗ nào mà ngủ được, hu hu hu….Mấy đứa này còn bé, chưa tự kiếm ăn được, hu hu…Hay là,…hay là….
-Là sao ?
-Căn phòng này gia đình bác cũng chưa dùng đến, hay là bác cho em mướn 9 THÁNG ạ. 9 tháng sau các cháu khôn lớn rồi em trả lại gia đình. Đây, tiền mướn 9 tháng đây ạ.
Dê bố nghe bùi tai, lại thấy cọc tiền nên chả mảy may suy nghĩ, đồng ý luôn. Và hắn lại ra quán cỏ non với mấy em út.
Rồi 9 tháng cũng nhanh qua. Một buối sáng, dê bố thấy sói mẹ đi kiếm ăn về, gặp ở cổng:
-Này chị sói, đủ 9 tháng rồi. Mẹ con chị hãy dọn đi đi !
-9 tháng rồi cơ à ? Sao nhanh thế ? Tôi cứ nghĩ mới có 6 tháng thôi. Nhưng tôi nói với bác nè, các con tôi nó thích căn phòng đó rồi, chúng nó chả muốn đi nơi khác đâu !
-Thích cũng phải đi, đây là phòng của nhà tôi mà !
-Thì bác vào nói với chúng nó ấy !
Dê bố bước vào phòng….Bọn sói con ngày nào bây giờ đã lớn, vừa nghe dê bố đòi phòng, chúng nhe răng xông vào cắn chết dê bố và ăn thịt.
Dê mẹ và các con nghe thấy âm thanh ghê rợn của đàn sói thì sợ mất mật, chạy tán loạn….
Ngôi nhà xinh đẹp của gia đình dê bây giờ đã là của đàn sói.

Vài suy nghĩ về Ngày Tổng Biểu Tình Toàn Quốc 10/6

Vài suy nghĩ về Ngày Tổng Biểu Tình Toàn Quốc 10/6

Mai Thanh Truyết (Danlambao) – Trong khi bắt đầu viết những chữ dưới đây, Quốc hội CS Việt Nam đã phê chuẩn Luật An ninh mạng với tỷ lệ bầu là 423/466 đại biểu, bắt đầu cho sự kiện “bức màn sắt” kiểm duyệt trên mạng lưới toàn cầu cho gần 96 triệu người dân Việt sống trong nước. Có 423 cái đầu chỉ biết “bấm nút” như con cừu ngoan cúi đầu làm theo lệnh trên. Chỉ có 15 đại biểu đủ “chút nhất điểm lương tâm” dám nói lên tiếng nói “không”, và 28 đại biểu chống đối “tiêu cực, e dè” bằng cách bỏ phiếu trắng!

Đây là một vấn đề lớn mà người Việt trong nước lẫn hải ngoại cần gấp rút suy nghĩ và tìm phương cách để tiếp tục đấu tranh cho một Việt Nam tự do, đẩy nhanh tiến trình giải thể cơ chế chuyên chính vô sản của CSVN. 

Trở lại câu chuyện tổng biểu tình ở toàn quốc ngày 10/6, chúng ta thấy gì? Trên mạng từ ngày 10/6 trở đi, nhiều tít lớn loan tin: Tin vui không hề tưởng tượng nổi – Lực lượng CSCĐ Phan Rí phải cởi áo hạ vũ khí;  Dân chúng xâm nhập UBND Bình Thuận v.v… 

Ngày này đã thành một ngày lịch sử nhất trong lịch sử kể từ sau 30/4/75, cuộc tổng biểu tình trong đó người dân lần đầu tiên phản đối nhà cầm quyền qua việc chống Luật Đặc khu cho Vân Đồn, Bắc Vân Phong, và Phú Quốc cùng Luật An ninh mạng đã bùng nổ trên suốt từ Bắc chí Nam. 

Dĩ nhiên những diễn biến ngày 10/6 làm chúng ta phấn khởi, chúng ta vui, nhưng sau những tin vui đó, một vài hạt bụi vướng mắt làm người viết buồn và lo… 

Vì sao? 

Chúng ta vui vì có thể nói chưa bao giờ từ sau ngày 30/4/1975 có sự đồng thuận đứng lên của người dân toàn quốc từ thành thị đến những vùng xa xôi của đất nước; 

Chúng ta vui vì quốc nội và hải ngoại cùng hòa hợp trong ý thức trách nhiệm của toàn dân trong và ngoài; 

Vui vì người dân thể hiện đặc biệt tinh thần của cuộc cách mạng bất tuân dân sự là biết s ử dụng cocktail Molotov, gạch đá để tự vệ và đối chọi với bom cay, đạn khói của CSCĐ của bà con Phan Rí; 

Nhưng “buồn” vì người viết đã quan sát tận tường những clips suốt mấy ngày qua, thấy bên cạnh những đoàn, nhóm biểu tình đang tuần hành… thì vẫn có rất nhiều người “đứng bên lề” quan sát, chụp hình, quay phim v.v… như những người bàng quan! Điều nầy nói lên rằng, vẫn còn không ít người “vô cảm” đối với sự tồn vong của Đất Nước. Nhìn và nghe phát biểu của một khách du lịch người Hòa Lan trong đoàn biểu tình mà thấy buồn thêm. 

Và lo là sau ngày 10/6, chuyện gì sẽ xảy ra. Người dân làm gì và sẽ ra sao sau khi tình hình êm dịu lại? Người dân Phan Rí cũng đã làm sôi động trưa ngày 11/6, nhưng rồi Quốc lộ I được giải tỏa. Công nhân giày da Cty Pouchen vẫn còn tiếp tục biểu tình ngày 12/6. 

Tất cả những cảm xúc trên nói lên tương lai của công cuộc chiến đấu xóa ta cơ chế chuyên chính vô sản của CSVN còn nhiều khó khăn. 

Để tìm hiểu và trong tinh thần biện giải những hiện tượng trên sau ngày 10/6, người viết xin lui về quá khứ để truy lùng những sự kiện lịch sử tương tự nhằm rút kinh nghiệm để ngõ hầu tránh được sai lầm trong hiện tại và tương lai. Xin chia sẻ cùng bạn đọc. 

  1. Hiện tượng Đông Đức sụp đổ
12 Nov 1989, Berlin, Germany, Germany — A German youth waves victoriously from the top of the Berlin Wall after the fall of communism in Germany. — Image by © Peter Turnley/CORBIS

Dựa theo bản dịch của tác giả Trần Quốc Việt (Danlambao) “Cuộc cách mạng bất bạo động ở Đông Đức năm 1989 từ bên dưới và trên đường phố qua những con số”trích dịch từ phần phụ lục của tác phẩm “Nonviolent Struggle and the Revolution in Eastern Germany”của Roland Bleiker, The Albert Einstein Institution xuất bản, 1993. 

– 7 tháng Năm Hơn 100 người biểu tình chống gian lận bầu cử bị bắt ở Leipzig. 

– 18 tháng Chín: Hơn 100 người biểu tình bị bắt sau buổi lễ cầu nguyện vào ngày thứ Hai tại Nhà thờ Thánh Nicholas ở Leipzig. 

– 25 tháng Chín: Cuộc biểu tình vào ngày thứ Hai ở Leipzig: 6.000 người xuống đường đòi quyền tự do đi lại và tự do ngôn luận. 

– 2 tháng Mười: Cuộc biểu tình lớn lần đầu tiên ở Leipzig: 25.000 người xuống đường đòi cải cách và công an giải tán họ bằng bạo lực. 

– 7 tháng Mười: Nhân ngày lễ 40 năm thành lập Đông Đức, hàng loạt các cuộc biểu tình diễn ra nhiều nơi. Công an dùng bạo lực và bắt rất nhiều người. 

– 9 tháng Mười: Sau buổi lễ cầu nguyện vào ngày thứ Hai tại các nhà thờ ở Leipzig, cuộc biểu tình lớn nhất lần đầu tiên ở Leipzig: 70.000 người xuống đường đòi cải cách và họ hô vang “chúng tôi là nhân dân”. Cuộc biểu tình diễn ra hoàn toàn ôn hòa. 

– 16 tháng Mười: Hơn 120.000người biểu tình ở Leipzig, 10.000 người ở Dresden và Magdeburg, 5.000 người ở Halle, và 3.000 người ở Berlin. 

– 18 tháng Mười: Bộ Chính trị buộc Erich Honecker từ chức. 

– 20 tháng Mười: 50.000 người xuống đường ở Dresden đòi tự do bầu cử. 

– 21 tháng Mười: Biểu tình diễn ra nhiều nơi. Ở Plauen, một thành phố công nghiệp có 80.000 dân có 35.000 người xuống đường. 

– 24 tháng Mười: 12.000 người biểu tình tình ở Berlin. 

– 26 tháng Mười: Các cuộc biểu tình diễn ra ở Rostock (25.000 người), Erfurt (15.000 người) và Gera (5.000 người). 

– 28 tháng Mười: Biểu tình ở Plauen (30.000 người) và tại nhiều nơi khác. 

– 30 tháng Mười: Hơn 400.000 người biểu tình tại nhiều thành phố đòi cải cách, tự do bầu cử, và tự do đi lại. Riêng ở Leipzig 200.000 người xuống đường, 50.000 người ở Halle, 40.000 người ở Schwerin. 

– 31 tháng Mười: 15.000 người biểu tình ở Wittenberg. 

– 2 tháng Mười Một: Biểu tình ở Gera (10.000 người), Erfurt (30.000 người), Halle (10.000 người), và Guben (15.000 người). 

– 4 tháng Mười Một: Cuộc biểu tình lớn nhất toàn quốc từ trước đên nay. Riêng ở Đông Berlin ước tính khoảng độ từ 500.000 đến 1.000.000 người xuống đường đòi cải cách. Hàng loạt các cuộc biểu tình nhỏ hơn diễn ra ở nhiều nơi. 

– 6 tháng Mười Một Biểu tình đông người càng nhiều: ở Leipzig (500.000 người), Karl Marx-Stadt ( 50.000 người), Schwerin, Halle (60.000 người). Ở Dresden các đảng viên lãnh đạo bất đồng chính kiến lãnh đạo 70.000 người tuàn hành phản đối. 

– 7 tháng Mười Một: Toàn bộ chính quyền Đông Đức từ chức. 

– 8 tháng Mười Một: Toàn thể Bộ Chính trị từ chức. 

– 9 tháng Mười Một: Các cuộc biểu tình ở Erfurt (80.000 người) và Gera (10.000 người). Tối hôm ấy Bức tường Berlin sụp đổ! 

Tiến trình làm cho Bức tường Bá Linh sụp đổ bắt đầu từ tháng 5/1989, và tiếp tục hầu như liên tục cho đến ngày N là ngày 9/11/1989. Một chuổi tranh đấu của toàn dân trong 6 tháng liên tiếp. 

Chúng ta thử tìm hiểu xem những yếu tố nào đưa đến sự thành công của người dân Đông Đức? 

Đó là: 

– Ý thức dân chủ và dân tộc của người dân cao; 

– Lý tưởng cộng sản của Tây phương dù sao vẫn còn hé mở (nhìn về phương Tây) chứ không khép kín và cực đoan kiểu Mao Trạch Đông; 

– Không bị áp lực bên ngoài trực tiếp ảnh hưởng kinh tế – quân sự lên chính quốc (Liên Xô trong giai đoạn nầy đang “ngất ngư” về kinh tế do cuộc chạy đua vũ khí chiến lược dưới thời TT Reagan của Hoa Kỳ); 

– Quan trọng nhất là, chỗ dựa và là nơi yểm trợ “LỚN” của người dân Đông Đức là Tây Đức, một quốc gia hùng mạnh về kinh tế. 

Bốn yếu tố thành công căn bản của Đông Đức, tiếc thay không hiện hữu cho trường hợp Việt Nam: 

Ý thức dân chủ và dân tộc của người Việt chưa cao (cả trong lẫn ngoài nước) từ đó những cuộc tập hợp, biểu tình có tính cách “bầy đàn” nhiều hơn quyết tâm đứng dậy chấp nhận hy sinh, ngay cả mạng sống. Hy vọng Tuổi Trẻ Việt Nam nhận thức được điều nầy và điều chỉnh hướng hoạt động trong những ngày sắp đến; 

CSVN vẫn khư khư ôm lấy lý thuyến cứng rắn của Đệ tam CS QT, cộng thêm việc phải bảo vệ quyền lợi và quyền lực cho nên càng có quyết tâm… ĐÀN ÁP để bảo vệ sự sống còn của chế độ và của chính bản thân. Chỉ hy vọng quân đội, nhất là tầng lớp sĩ quan trẻ còn chút hùng khí dân tộc, không bị ô uế vì tham nhũng, bốc lột…, “ít” chịu ảnh hưởng của áp lực BCT và TƯ đảng, sẽ đứng lên cùng đại khối dân tộc làm cuộc cách mạng dân tộc; 

Việt Nam luôn bị áp lực của Tàu cộng, một quốc gia luôn luôn có mục tiêu tiêu diệt Việt Nam ngay từ buổi sơ khai của dân tộc. Đây cũng là một cột mốc khó gở cho bài toán tự do của Việt Nam trong tương lai. 

Và sau cùng, chỗ dựa của người Việt trong nước là hải ngoại trong cuộc chiến đấu loại trừ CSVN. Nhưng xin người Việt ở hải ngoại, trong tận tâm thức của mỗi người trong chúng ta, chúng ta có đóng được vai trò của người Tây Đức trong công cuộc thống nhất quốc gia hay không? (trong trường hợp Việt Nam là loại trừ CSVN). 

Xin thêm một yếu tố sau cùng làm cho cuộc cách mạng dân tộc qua tiến trình bất tuân dân sự càng thêm khó khăn cho người Việt, chính là chính sách đối với CSVN của Mỹ. Hoa Kỳ chủ trương chuyển hóa Việt Nam qua tiến trình thay đổi từ từ bằng giáo dục để chuyển hóa CSVN. Đây là một tiến trình dài lâu, nhưng chưa chắc HK đạt được ý muốn vì… hơn 10 năm áp dụng chính sách nầy, CSVN ngày càng cứng rắn hơn, bóc lột và đàn áp người dân tàn khốc hơn. Và chắc chắn, mỗi người con Việt đều thao thức muốn thúc đầy tiến trình giải thể CSVN càng nhanh hơn… vì đã gần hết sức lực và hết giờ rồi. 

73 năm chịu đựng ở ngoài Bắc, 43 năm trong Nam! Đã quá mức chịu đựng dù người Việt cũng đã thuộc lòng chữ NHẪN trong luân lý và đạo đức. 

  1. Trường hợp Liên Xô sụp đổ

Có thể nói ngắn gọn là Liên bang Xô Viết sụp đổ vì những nguyên nhân dưới đây: 

Các tiểu bang trong liên bang là những quốc gia độc lập, có nguồn gốc khác với dân tộc Nga, do dó, sự ràng buộc liên bang là do CS Nga áp đặt chứ không do nguyện vọng của các dân tộc trên; 

Khi Liên Xô sụp đổ, họ vẫn là chủ tịch nước, tổng thống quốc gia mà họ đã từng là Tổng Bí thư trước đó, cho nên quyền lợi và quyền lực không thay đổi; 

Liên Xô sụp đổ cuối cùng là do kinh tế kiệt quệ do cuộc chạy đua vũ khí với Hoa Kỳ. 

  1. Những khó khăn cho cách mạng Việt Nam

Theo nhận định của tác giả Long Điền trên mạng về những ngày biểu tình đầu tháng 6, 2018 của đồng bào Việt Nam chống Dự Luật Đặc Khu Kinh tế và An Ninh Mạng: 

1- Về số lượng người tham dự: đông đảo chưa từng thấy tại Việt Nam trước đây, nhiều nơi khắp cả nước, ngày lẫn đêm. Đã trực tiếp ảnh hưởng đến hàng triệu người dân. 

2- Ôn hòa có, bạo động để tự vệ cũng có. Lần đầu tiên tại Phan Rí trên 100 CSCĐ đầu hàng bỏ vũ khí, quân khục, áo giáp, khiêng và leo tường chạy trốn. Theo tin tức của “Phong trào Dân trị”, tại thành phố Nha Trang khách Tàu cộng bị đánh tét đầu ở Tháp Bà Ponagar. Kết quả là hơn 2.000 du khách Tàu bỏ chạy tán loạn và CSVN phải kêu Vietnam Airlines và VietJet để di tản số khách nầy về Tàu… 

3- Có sự tham gia của các tôn giáo: Phật Giáo, Công Giáo có tính cách lẻ tẻ. Đáng lý ra các vị Giám Mục, Linh Mục bên Công Giáo, Hòa Thượng, Thượng Tọa Phật Giáo, Chức sắc Cao Đài, Hòa Hảo “cần” đi đầu như các cuộc biểu tình của Đông Âu 1989. 

4- CSVN đã rất lo sợ, hầu hết công chức xả, ấp, huyện, tỉnh thảy đều không được về nhà, túc trực tại trụ sở để ứng phó mọi tình huống. 

Nói chung cuộc biểu tình rất thành công về cả số lượng và nhiều nơi đồng loạt. Nhưng cần phải có sinh hoạt đoàn thể, Xã Hội Dân Sự, các nhóm chí nguyện quân của các Tôn Giáo, đảng phái không Cộng Sản để hỗ trợ, nuôi dưỡng tinh thần Cách Mạng lật đổ chế độ. 

Bằng không thì những cuộc xuống đường làm tổn hao sinh mạng (có người chết), hao tốn công sức, tài sản của người dân, và tất cả sẽ bị chìm trong dòng thời gian. 

Có thể nói, cuộc tổng biểu tình đã thành công vì huy động được dân chúng khắp nơi cả ở trong và ngoài nước. 

  1. Nhưng rồi sao nữa?

Ngoài những cuộc chạm trán giữa công an, CSCĐ, côn an, và quân đội (ở Phan Rí ngày 11/6) và Cty giày da Puchen, Tân Lập còn n ghe nói cũng có sự hiện diện của biệt kích chống biểu tình của TC nữa. Trong những ngày sắp tới (hiện đang xảy ra 13/6) có nhiều nơi CSCĐ đã ổn định lại được trật tự… và ở những nơi nầy, hùng khí cách mạng đang chìm dần. 

Vấn đề được đặt ra là, là làm thế nào để nuôi dưỡng, tiếp tục khơi động liên tục những cuộc xuống đường khắp nơi như trường hợp cuộc cách mạng ở Đông Đức nói ở phần trên? 

Đó là vấn đề của tất cả chúng ta trong và ngoài nước. 

Có những khó khăn mà dân chúng và tuổi trẻ Việt chạm phải và có thể bị mất đi cao trào cách mạng đang dâng lên và có nhiều xác suất nhấn chìm đảng CSVN trong giai đoạn hiện tại. Những vấn nạn đó là: 

– Người Việt trong nước chưa có hậu phương yễm trợ đúng mức và ở quá xa, không giống như Tây Đức. Đó là người Việt hải ngoại; 

– Người Việt hải ngoại chưa thực đóng vai trò “hỗ trợ tích cực” trong công cuộc tiếp sức với người trong nước vì: còn phân tán, chia rẻ, chưa định hình cụ thể mục tiêu và phương pháp tranh đấu cùng phối hợp trong-ngoài, chính cá tính tự cao, tự tôn, cao ngạo cố hữu của đa số làm cho cuộc tập hợp thành một khối rất khó khăn. Và sau cùng, chính nghị quyết 36 đã làm lũng đoạn hàng ngũ người Việt hải ngoại. 

Nếu nhận thức được những khuyết điểm trên, người Việt hải ngoại có thể điều chỉnh lại được và sẽ đóng góp tích cực hơn trong những ngày sắp tới. Nên nhớ, người Việt hải ngoại cũng là một thành tố của dân tộc, cũng dự phần trách nhiệm và bổn phận trước cơn quốc phá gia vong nầy. 

  1. Thay lời kết

Câu chuyện ngày 10/6 rõ như ban ngày, thế mà, ngoài suy nghĩ trái chiều của những đảng viên CSVN, những thành phần ăn cơm cộng sản, vẫn còn thấy xuất hiện trên các diễn đàn một số nhận định “không giống ai” như sau đây: “Tôi không đồng tình với những hành động quá khích, đập phá, tấn công của một số bộ phận người dân Bình Thuận trong hai ngày qua. Tuy nhiên, sau sự việc đó chúng ta cũng phải đặt câu hỏi tại sao cuộc biểu tình ngày 10/6 diễn ra trên cả nước với hàng chục, hàng trăm ngàn người dân xuống đường khắp nơi mà chỉ có ở Bình Thuận xảy ra bạo loạn? Người dân Bình Thuận xưa nay vốn nổi tiếng là hiền lành chất phác, đa phần là dân lao động chân tay, quanh năm bám biển và làm nương rẫy kiếm sống, chẳng bao giờ biết quan tâm đến chính trị, tại sao bỗng chốc bị kích động như vậy?” 

Điều đó cho thấy rằng có một số không nhỏ người Việt đã sẵn sàng đứng về phía CSVN để làm thân khuyển mã cho TC như một bản năng của một đứa trẻ không bình thường! 

Chúng ta đã rõ, 5 với 5 chẳn 10 thì căn bệnh mãn tính của tất cả các chế độ độc tài trên thế giới là đàn áp người dân, để rồi dẫn tới bạo loạn. Đây mới chính là nguyên nhân chính yếu cho câu chuyện tổng biểu tình, đình công hàng loạt ngày 10/6. Vì vậy, CSVN không được đổ lỗi cho người dân, không vũ khí gây rối, làm mất trật tự xã hội, hay bạo hành gây ra đổ máu như nhận định của Vũ Đông Hà trong bài viết “Bạo động và bất bạo động” đăng trên Danlambao: “Chính bạo quyền cộng sản mới là phía kích động bạo lực. Đảng CSVN mới chính là cái nôi, là nguồn cơn, là thủ phạm của mọi bạo động trên đất nước này. Không ai khác, tập đoàn cộng sản là những kẻ đã dùng bạo động làm phương châm và kim chỉ nam cho mọi hoạt động trong suốt thời gian tồn tại của họ”

Nghe nói, Nguyễn Phú Trọng đã hình thành Liên Minh Cờ Đỏ tương tự Hồng Vệ Binh của Mao trước đây. Trong cuộc Tổng Biểu Tình Chủ Nhật 10/6 vừa qua, một số Người Dân Biểu Tình bị trấn áp đã nhận ra sự hiện diện của thành viên Tàu Cộng trong LMCĐ. 

Thưa Bà con,

Vận nước đã đến rồi – Thế nước đã tới nơi! Hiểm họa mất Nước gần kề trong gang tấc!  Đừng nghe theo kế “hoản binh” của TT CS Nguyễn Xuân Phúc dời ngày cho thuê xuống còn 70 năm. Xin thưa, 1 ngày cũng không được mất một tất Đất của Tiền nhân. Và cũng đừng nghe lịch trình dời ngày cứu xét của Quốc hội của CT Nguyền Thị Kim Ngân. 

Không còn dịp nào hết Bà Con ơi! Đây là cơ hội cuối cùng cho Dân Tộc. Chúng ta, tất cả những người con Việt kể từ giờ phút nầy hãy đứng lên làm cuộc cách mạng toàn dân: 

– Thi hành chính sách bất tuân dân sự trong tình huống nào có thể làm được; 

– Phản đối tới cùng nghị quyết cho thuê Đặc Khu Kinh tế; 

– Đuổi Tàu Cộng về Tàu; 

– Xóa tan cơ chế chuyên chính vô sản của CSVN. 

Chúng ta không còn thì giờ nữa. 

Phải chấp nhận hy sinh – Phải chấp nhận đổ máu. 

Vì sao? 

VÌ TỔ QUỐC TRÊN HẾT! 

Người con Việt há phải cúi đầu chấp nhận 3 Đặc khu Kinh tế Vân Đồn, Bắc Nam Phong, và Phú Quốc bán cho Bắc phương hay sao? 

Kế hoản binh của CSVN rất độc:  Làm dịu đi hùng khí dân tộc của toàn dân sau ngày từ 6/6 trở đi. Sau đó, CSVN sẽ tiếp tục đàn áp và phân tán cuộc tổng biểu tình toàn quốc ngày 10/6, xé nhỏ ra và thanh toán từng nơi một sau khi tập trung lực lượng có khả năng đàn áp áp đảo.  CSVN đã “cầu viện” TC và TC đã cho đội quân chống biểu tình và đã tràn qua biên giới từng đoàn xe mang nhản hiệu Toyota. Đội quân công an cờ đỏ đã sẵn sàng… giết người biểu tình. 

Tuy nhiên, có một điểm son của những người dân Việt trong đoàn biểu tình ở Phan Rí là, khi CSCĐ tự động giải tán, cởi bỏ áo giáp, vũ khí, thậm chí giầy nữa… vẫn có những người trong đám biểu tình đứng ra giúp họ nhảy qua khỏi hàng rào. Người dân đã không có hành động trả thù nào mà chỉ có những lời an ủi, khuyên bảo, tiếp nước dành cho những người lính CSCĐ một khi đã “bỏ chạy”. 

Hình ảnh nầy nói lên được đức tính khoan dung của người Việt Nam không cộng sản. Vì vậy, những người lính CSVN cứ an tâm, một khi đã trở về với cộng đồng dân tộc thì sẽ không bao giờ có những cuộc tắm máu (lẻ tẻ tại địa phương) và những trại cải tạo (hay tù khổ sai) như đã xảy ra sau ngày 30/4/1975 như CSVN đã làm cho miền Nam. 

Trong một tương lai gần, bà con quốc nội sẽ thấy một vài hành động tích cực ở hải ngoại để khích động và đẩy mạnh cuộc Tổng Khởi Nghĩa 10/6/2018 đi đến ngày thành công! Cuộc Tổng biểu tình trên toàn thế giới sẽ xảy ra trong cùng một ngày vào tháng bảy tới đây. 

Lời cuối cho những người Cộng sản Việt Nam: 

Thời điểm cáo chung của các chế độ cộng sản và độc tài sắp chấm dứt trong một ngày không xa, các anh chị không còn nhiều thời gian để suy nghĩ và hãy trở về với Dân Tộc. Người dân Việt với bản chất nhân hậu sẽ “mở” đường cho các anh chị hội nhập vào tiến trình toàn cầu hóa trên thế giới. Các anh chị chắc chắn sẽ không còn con đường nào khác hơn nữa ngoài tính mạng của chính các anh chị! 

Để tạm kết luận, xin mượn lời người xưa, Cụ Nguyễn Trãi –  đúng như tình trạng của Đất Nước ngày hôm nay. Quan quân (CSVN) vô đạo, đồng thuận với giặc Bắc phương (TC) tàn ác. 

Thế NƯỚC như thế đó. 

Hỡi những người con VIỆT. 

Chỉ còn một con đường duy nhất cho chúng ta là: Giải thể chế độ CSVN. 

Cần động não thêm: Sau những màn biểu tình khắp nước, chuyện gì sẽ xảy ra? Và chúng ta phải làm gì nữa? 

Không còn câu trả lời nào khác hơn là: Nước dơ phải rửa bằng máu (lời vua Trần Nhân Tôn). 

Cầu Xin Hồn Thiêng Sông Núi phò hộ cho tộc Việt. 

Tinh thần Quang Trung – Trần Quốc Toản – Lê Lợi – Trần Hưng Đạo và Hội nghị Diên Hồng đang thể hiện khắp đường phố từ Bắc chí Nam. 

Và sau cùng, lời Cụ Phan Bội Châu: 

Dân không DUY VẬT

Dân không DUY TÂM

Dân chỉ DUY DÂN. 

Đi cùng với Bà con quốc nội trong những ngày tháng tới. 

Ngày Tổng Khởi Nghĩa 10/6/2018 

Mai Thanh Truyết 

danlambaovn.blogspot.com

Tàu cộng: không cần phải đánh VN chúng nó! (cập nhật)

Tàu cộng: không cần phải đánh VN chúng nó! (cập nhật)

Vũ Đông Hà (Danlambao) – Chúng sẽ giao Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc để chúng ta xây dựng căn cứ quân sự chiến lược trên 3 miền của chúng. Chúng đã dùng An Ninh Mạng để nâng lên tầm cao mới sứ mạng bịt mồm, dập tắt tiếng nói của dân chúng nó; để mở đường cho chúng ta thay thế những hệ thống mạng xã hội của đế quốc Mỹ mà dân chúng đang dùng. Chúng ta sẽ nắm trọn trong tay đất đai, biển cả và mọi thứ riêng tư của hơn 90 triệu người dân chúng nó. 

Chúng ta không cần phải đánh chúng nó!

Tại sao phải đánh chúng khi hơn 700km2 vùng biên giới phía nam của ta đã được chúng dâng cho ta, một nửa Thác Bản Giốc đã được ta cắm cờ 5 sao, Ải Nam Quan đã trở thành Hữu Nghị Quan, thứ đại cục hữu nghị mà chúng cam kết cực kỳ coi trọng và nâng niu gìn giữ để trao lại cho những thế hệ mai sau của chúng. 

Súng đạn nào mãnh liệt bằng phong bì tống vào miệng chúng để sau đó Đại Hán ta ngồi ngay trên nóc nhà Tây Nguyên, đào mồ xới mã đất Mẹ của chúng, thải chất độc vào môi trường của chúng và Bộ chính trị của chúng vẫn khăng khăng đấy là chủ trương lớn, là chiến lược đã quyết, là chính sách công nghiệp hóa hiện đại đất nước không thể ngừng. 

Xe tăng đại pháo nào bằng hàng ngàn công trình xây dựng để những sư đoàn Trung Hoa trong bộ áo công nhân có mặt trên xứ sở của chúng, kéo dài từ mũi Cà mau cho đến Hữu nghị quan. 

Phi cơ, chiến hạm sao bằng 90% gói thầu của chúng ta đang khống chế nền kinh tế của chúng, hàng hóa thặng dư made in China đang ở trên thân thể chúng, bàn ăn của chúng, bao tử của chúng, nhà cầu của chúng. 

Tại sao phải đánh chúng khi chỉ cần đóng đường biên giới là dân của chúng không đủ tiền mua quần áo mặc, thực phẩm, hàng hóa tiêu dùng, xe dream và giấc mơ thấp hèn của chúng không còn chạy đầy đường, cắt xăng dầu là cả nước chúng tối đen. 

Tại sao phải đánh chúng khi chỉ cần một “sự cố cúp điện” bởi chúng ta là cả vùng biển của chúng trở thành nghĩa trang cá, ngư dân của chúng biến thành những kẻ tha phương cầu thực, và toàn bộ biển Nam Hải trở thành sân nhà mở rộng cho chúng ta. 

Tại sao phải đánh chúng khi chúng tự rước hàng trăm công trình của chúng ta vào đất tổ của chúng, cho phép chúng ta âm thầm xây dựng hàng trăm pháo đài vũ khí sinh hoá để khi cần là từ tháng này sang tháng khác – tất cả sông hồ của chúng lềnh bềnh cá chết như chúng ta đã từng thử nghiệm. Và tại sao phải đánh khi chỉ cần một một cú nỗ là Tây Nguyên của chúng sẽ nhuộm bùn đỏ. 

Chúng ta không phải đánh, không phải bắn một viên đạn nào mà vẫn có thể làm sụp đổ thị trường chứng khoán của chúng, làm tan gia bại sản những tên đồng chí tư bản đỏ mà tài sản vốn liếng có được là nhờ vào và đang lệ thuộc vào nền kinh tế Trung Hoa made in Vietnam. 

Tại sao chúng ta phải đánh!!!??? 

Cần gì phải đánh khi cả vùng biển mà chúng gọi là biển Đông đã, đang và sẽ là sân nhà của chúng ta; khi ngư dân của chúng đi đánh cá trên vùng biển của tổ tiên chúng mà lấm lét như đi ăn trộm; khi hải quân của chúng không dám lai vãng trong suốt thời gian giàn khoan khủng của ta chậm chậm tiến vào và khoan vào lòng biển của chúng nó; khi sự chống trả của chúng là những lời tuyên bố đã trở thành trò hề trên sân khấu ngoại giao; khi phản đối của chúng là những cú điện đàm với lãnh đạo ta bằng cái điện thoại không cắm dây; và chúng ta chỉ cần đuổi chúng ra khỏi nhà của chúng bằng vòi rồng phun nước. 

Cần gì phải đánh để chúng ta trở thành đạo quân xâm lăng và mang tiếng dưới mắt nhìn của thế giới, làm xấu đi hình ảnh yêu chuộng hòa bình của Đại Hán. Trong khi chúng ta đã từng bước trong hòa bình thành công thu tóm từng tấc đất, tất biển, từng vùng đất, vùng biển của chúng bằng văn kiện do chính chúng ký kết. Trong khi chúng ta vô cùng hiệu quả trong tiến trình biến chủ quyền của chúng thành vùng tranh chấp, biến vùng tranh chấp thành vùng khai thác của ta và chúng chỉ dám vừa lên tiếng như chó sủa người qua đường vừa cúi đầu cam kết tất cả vì đại cục Việt-Trung. 

Đó là đối với chúng ta. 

Còn đối với dân của chúng: 

Cần gì phải đánh khi chúng thay thế ta ngăn chặn, trấn áp, bắt giam, bỏ tù dân của chúng đứng lên phản đối Đại Hán. 

Cần gì khi chúng đã ngoan ngoãn nhận sự hỗ trợ, chống lưng của ta để thanh trừng nội bộ và sau đó phải trả nợ cho chúng ta bằng những bản án 10 năm đặt lên đầu những tên sừng sỏ chống lại pháo đài Formosa của chúng ta. 

Đánh chúng sẽ khơi dậy lòng yêu nước của dân tộc chúng vốn đã là sức mạnh vô biên từng đánh bại chúng ta hàng ngàn năm qua. Đảng của chúng đã tích cực giúp chúng ta tiêu diệt lòng yêu nước của dân tộc chúng trong suốt bao năm qua, đã biến đa phần dân của chúng thành những đàn cừu chỉ muốn sống trong hòa bình của một cuộc đời nô lệ. Chúng đang làm tốt! 

Chưa bao giờ trong lịch sử bành trướng, chúng ta có được một đám thái thú địa phương làm tay sai đắc lực và hiệu quả như chúng. Khi chúng ta có mặt ở biển Nam Hải ngay trước cửa nhà chúng, chúng đã ra lệnh hải quân của chúng không được bén mảng sợ làm phiền lòng ta. Khi cần đốt phá, cướp của, giết người để bôi đen những tên biểu tình yêu nước, công an mật vụ của chúng ngoan ngoãn nghe lời ta tạm lánh. Khi cần cấm ngặt từng tên yêu nước năng nỗ xuống đường phản đối chúng ta, chúng đã nhiệt tình như những con chó Tứ Xuyên quên ăn quên ngủ canh gác ngày đêm. Tại sao chúng ta phải đánh chúng và sau đó phải cai trị dân của chúng? Tại sao ta phải làm công việc đối phó với 90 triệu dân của chúng trong khi giống cẩu phương Nam này làm giỏi hơn chúng ta? 

Chúng ta không cần đánh bởi chúng đã đánh dân của chúng thế chúng ta. 

Chúng ta cũng không cần phải cướp vì chúng đã tự cướp nước của chúng để dâng để bán và sẽ tiếp tục dâng, tiếp tục bán cho chúng ta. 

Khi cần chúng ta sẽ chuyển quân, kéo đại pháo, xe tăng chạy vòng quanh biên giới để giúp đảng của chúng nhân danh hòa bình, ngăn chặn hiểm họa chiến tranh mà trị đám dân muốn vọng động của chúng. 

Không cần phải đánh. Cờ đại Hán của chúng ta sẽ từ 5 sao thành 6 sao phất phới trên toàn cõi lãnh thổ của chúng. Không cần bằng nhiều sư đoàn vượt biên giới mà sẽ bằng những cuộc thuê bao kéo dài 99 năm. Không bằng súng đạn mà sẽ bằng những văn kiện ký kết từng phần lãnh thổ mà chúng bí mật giao nhượng cho chúng ta. Văn kiện sau cùng là văn kiện chúng ta viết sẵn cho chúng để chúng xin ký kết được làm một vùng tự trị trong Đại hán vĩ đại của chúng ta. 

16.06.2018

Vũ Đông Hà

danlambaovn.blogspot.com

CSVN sẽ mạnh tay ngăn chặn biểu tình cuối tuần này

CSVN sẽ mạnh tay ngăn chặn biểu tình cuối tuần này

Biểu tình hôm 10 Tháng Sáu tại Sài Gòn được báo Việt Nam miêu tả là “Đám đông tụ tập quanh khu vực công viên Hoàng Văn Thụ, quận Tân Bình, Sài Gòn.” (Hình: Tuổi Trẻ)

CẦN THƠ, Việt Nam (NV) – Mạng xã hội tại Việt Nam hiện có những lời kêu gọi tiếp tục biểu tình tại các thành phố lớn vào ngày 16 và 17 Tháng Sáu, tức cuối tuần này, để phản đối Luật Đặc Khu và Luật An Ninh Mạng.

Theo báo Người Lao Động, công an thành phố Cần Thơ vừa thông báo sẽ khen thưởng cho những ai gọi về đường dây nóng để tố cáo người “kích động đình công, tụ tập đông người, gây mất an ninh trật tự.”

Ông Tô Lâm được truyền thông trong nước dẫn lời: “Dù Luật Đặc Khu được lùi thời gian thông qua sang kỳ họp tới của Quốc Hội, nhưng các thế lực thù địch vẫn chưa từ bỏ ý định chống phá bằng việc kích động, gây rối biểu tình.”

Cùng thời điểm, báo Tuổi Trẻ cho hay, các “đại biểu Quốc Hội” nhấn mạnh sự cần thiết phải có biện pháp thích đáng cho “các đối tượng lợi dụng dân chủ, lòng yêu nước, kích động, lôi kéo, xúi giục người dân tham gia chống phá, biểu tình.”

Lời kêu gọi được loan truyền trên các mạng xã hội và Facebook. (Hình: Facebook)

Trước đó, công an ở Sài Gòn vừa thông báo họ đã “làm việc” với 300 người sau cuộc biểu tình hôm 10 Tháng Sáu. Trong số này, một người chưa rõ danh tính đã bị cưỡng bức vào bệnh viện tâm thần, bảy người khác bị tạm giữ hình sự, 175 người bị “xử lý hành chính,” 38 người bị buộc cam kết không tái phạm.

Riêng ông Trương Hữu Lộc, 45 tuổi, bị khởi tố, bắt giam về hành vi “Phá rối an ninh” theo Điều 118 Bộ Luật Hình Sự CSVN. Ông Lộc bị cáo buộc lập Facebook Loc Huu Trung để viết bài, livestream “xuyên tạc các chủ trương của nhà nước, kích động biểu tình.”

Báo Tuổi Trẻ hôm 15 Tháng Sáu dẫn nguồn tin từ công an ở Sài Gòn cáo buộc một số người “thuộc các tổ chức khủng bố từ nước ngoài” đưa người vào Việt Nam móc nối, tổ chức và cung cấp tiền, các vật dụng cần thiết để “tổ chức phá hoại an ninh trật tự, chính trị.”

Nguồn tin của nhật báo Người Việt cho hay, hôm 15 Tháng Sáu, hầu hết người dân ở Sài Gòn đều nhận được tin nhắn SMS và tờ giấy do chính quyền cho nhét vào cửa nhà khuyến cáo người dân “tuyệt đối tin tưởng đảng CSVN, không nghe lời kẻ xấu xuống đường biểu tình chống Luật Đặc Khu và Luật An Ninh Mạng…”

Bên cạnh đó, các nhà mạng điện thoại ở Việt Nam hiện đã chặn các tin nhắn SMS có chứa các từ khóa “xuống đường, biểu tình, đặc khu…” (T.K.)

Những gương mặt khác xa một trời, một vực

Những gương mặt khác xa một trời, một vực

Lò Văn Củi

Hổm rày ngồi nhâm nhi cà phê, bà con cô bác đều dành một khoảng thời gian nói về chuyện biểu tình. Nói tới lúc nào cũng hào hứng, tuy sự vụ đi qua suýt soát một tuần rồi. Bữa nay ông Ba Hu mở đầu chuyện này:

– Chà, thán phục những người biểu tình ôn hòa lắm lắm nghen. Nhứt là các bà và các cô gái, rất nhiều người khí khái, xứng đáng là anh thư, là con cháu bà Trưng bà Triệu.

Ông Hai Xích lô gật đầu:

– Được lắm ông Ba, tưởng ông chửi họ rảnh quá chứ, phá rối này nọ chứ.

Ông Ba cười:

– Đó là chuyện xưa rồi. Đúng là hồi xưa cứ một là đảng, hai là nhà nước, lúc nào đảng và nhà nước cũng đúng, dân sai hết ráo trọi, bay giờ ngộ ra nhiều điều ông Hai à, ngược lại hết trơn thì có. Những người biểu tình thiệt sự yêu nước, hết 99% rồi, số phá phách, phá rối hông được 1% nữa, có khi của chánh quyền cài vô là chánh. Tui khoái cô gái Bùi Thanh Thảo ghê, còn nhỏ mà ngon, có con nhỏ nữa chứ mà vẫn hiên ngang dấn thân. Tội nghiệp cô bé bị cái đám ôn dịch côn đồ, công an chìm nổi và công an phường 1 quận 3 đánh cho tơi tả, mặt mũi người ta vậy chứ chúng dộng thẳng vô coi có được hông? Nhưng cô chẳng chùn bước.

Anh Bảy Thọt ngán ngẫm:

– Đúng là lũ côn đồ, lưu manh du đãng chứ công an nhân dân cái gì. Chúng là một lũ kiêu binh thất phu, tự vỗ ngực lớn tiếng “LUẬT LÀ CỦA TỤI TAO”, nên muốn làm gì thì làm, không phép tắt chi cả. Nhưng thiệt sự hổng thắng nổi cái tâm yêu nước đâu, những con người yêu nước tự đáy lòng, họ tự học hỏi, và từ truyền thống gia đình, bè bạn… hun đúc nên, chẳng phải như cái phường bán nước.

Cô gái Bùi Thanh Thảo bị công an đánh trong buổi biểu tình hôm 10/6/2018. Ảnh: Facebook nhân vật

Ông Thầy giáo gật gù:

– Trái lại với những gương mặt đẹp đẽ này là những gương mặt được đào tạo từ nhà nước, so sánh thiệt là quá khập khiễng, khác xa một trời một vực. Như những gương mặt của các cô giáo mầm non ở thị trấn Dùng, huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An, chỉ biết quỳ và cầu xin được tiếp tục dạy học chỉ với một ông chủ tịch UBND thị trấn. Quả là quá xấu hổ, ê chề nhục mặt. Hiếm có người bức ra được sự giáo dục u mê này. Vậy chứ, có thể vì miếng ăn cá nhân, vì tham lam, vì sân si đố kỵ, vì ghen ghét, ganh đua… họ sẵn sàng lao vào nhau gành giựt, đấu đá, giết chóc lẫn nhau. Một nền giáo dục tồi tàn hết chỗ tả.

Anh Bảy Thọt nhún vai:

– Nền giáo dục đi theo đường lối chung là bạo lực cách mạng mà.

Anh Năm Ba gác tiếp chuyện biểu tình:

– Có hai gương mặt đối nhau kịch liệt nữa đây.

Vẫn còn đó những nhà báo có lương tâm, họ quyết đi tới cùng sự thật, tìm hiểu thông tin rõ ràng, giúp những người dân thấp cổ bé họng bị đàn áp, bị đẩy vô bước đường cùng… như các nhà báo Mai Quốc Ấn của Thông tấn xã Việt Nam, Đỗ Cao Cường báo Pháp Luật, Ngô Nguyệt Hữu…

Thì trái lại, có những nhà báo bẻ cong ngòi bút, vấy máy lợi dụng cơ hội, đúng là thứ ‘nhà báo nói láo ăn tiền’. Đó là kẻ mang danh nhà báo Mai Thanh Hải của báo Thanh niên, kẻ vu khống trắng trợn “Đây không còn là biểu tình quá khích mà đã là ‘bạo loạn, lật đổ chính quyền’… Đã có người chết vì bom đinh và bom xăng. Hàng chục công an, quân đội, dân phòng trọng thương…”. Đó là con mụ tổng biên tập báo Phụ nữ TP.HCM Lê Huyền Mỹ Ái, Mỹ Ái mà chẳng có tấm lòng đẹp, chẳng có tình thương chút nào, mụ ta viết bài “Tổn thương dân tộc” bốc mùi tanh của máu, mụ dám coi dân chúng là bầy hùa chỉ biết la hét…; đó là con mụ Thu Uyên của cái mà người ta gọi là Vua Tin Vịt (VTV), mụ tìm hiểu thông tin nửa vời, nghe người ta nói lại để rồi viết nhăng viết cuội, viết khẳng định, đổ tội cho dân chúng đã chịu quá nhiều khổ đau chính từ chánh quyền gây nên…

Chú Tám Thinh chặc lưỡi:

– Kinh khủng cho cái loài mất hết tánh người. Con mụ Thu Uyên làm chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly” đầy tai tiếng, bây giờ thì chúng cùng làm chương trình “Như chưa hề có lương tâm nhà báo”, “Như có cuộc chia tiền vấy máu dân đen”…

Anh Sáu Nhặt thắc mắc:

– Sao họ có thể trắn trợn vu khống vậy được ta?

Anh Bảy nói:

– Vụ gì mà họ chẳng làm được, dựng chuyện, chụp mũ, đàn áp, dối trá, lừa lọc… là nghề của họ, đó cũng là chánh sách chung của nhà nước, của đảng mà. Rõ ràng từ vụ của anh Will Nguyễn, người Mỹ gốc gác Việt về thăm cố hương, anh có tham gia biểu tình, chưa bàn tới đúng sai thế nào, nhưng rành rành hông thể chối cãi rằng anh bị một đám người, kẻ nắm tay, kẻ xách chưn, lôi kéo xềnh xệch trên đường bắt quăng lên xe như một con heo, thái dương bị đánh túa máu, vậy mà con mụ Lê Thị Thu Hằng, người phát ngôn bộ Ngoại giao tuyên bố: “Không có sử dụng vũ lực liên quan tới cá nhân này”. 

Anh Năm Ba gác kết chuyện để đi làm:

– Phải gọi là con mụ xảo ngôn Bộ Ngoại giao mới đúng. Đây cũng là một trong những gương mặt đối nghịch anh thư, gương mặt nhuốm bùn dưới vực sâu.

Bà con cô bác mong cái loài này và cái loài bán nước nó bị vùi luôn xuống bùn.

Will Nguyễn bị túm như heo và bị đánh túa máu, nhưng Bộ Ngoại giao VN nói chẳng có… sử dụng bạo lực đâu (?!). Ảnh cắt từ clip   

Thức dậy đi em

Thức dậy đi em

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Thức dậy đi em
Sao ngủ vùi lâu vậy?
Biển Đông kia, giặc đã cướp lấy Hoàng Trường Sa…

Thức dậy đi em
Bọn tham quan đã thâu đất, lấy nhà
Đừng để mẹ ôm ngoại già than khóc.

Thức dậy đi em
Dân chúng mình đã bị hóa thân nô bộc
Cho lũ phản bội Quê Hương, tâng bốc ngoại xâm
Hãy mau thức dậy đi em, đời chúng ta nay đã bị giam cầm
Kể từ dạo ấy, 30 tháng Tư 75 nô cộng.

Thức dậy đi em để đứng lên giành cuộc sống
Đất mẹ 40 năm?
Nay như đống tro tàn
Thức dậy đi em, gia đình mình giờ khốn khổ lầm than
Mau thức dậ
y, kẻo muộn màng nô lệ.
Thức dậy đi và nghe anh kể
Chúng ta giờ đây phận giun dế thấp hèn
Đảng đã biến chúng ta thành khối dân đen
Để cho chúng dễ chèn dễ trị.

Hãy thức dậy cùng anh rèn Tinh Thần Vô Úy
Ta cùng nhau nung chí chống ngoại xâm
Dân tộc giờ đây?
Hàng hàng lớp lớp đã bị giam cầm
Để làm nô bộc cho giặc ngoại xâm tặc Hán.

Mau thức dậy em ơi cùng anh em bè bạn
Mau vươn vai súng đạn lên đường
Đừng ngủ vùi trên thống khổ của dân tộc của Quê Hương
Hãy thức dậy và can trường chiến đấu.

*
Thức dậy đi anh
Thức dậy đi anh mai lên đường chinh chiến
Phận làm trai phải dâng hiến cho non sông
Dân Tộc
Quê Hương?
Nhìn tan nát cõi lòng
Mẹ rướm lệ chờ mong con cứu nước.

Hỡi những mảnh đời lầm than xuôi ngược
40 năm dài, hỏi dân được gì chăng?
Kh
ố rách, áo ôm, cơ cực, nhọc nhằn…
Mà cuộc sống vẫn khó khăn tiếp nối.

Thức dậy đi anh, cùng anh em đồng đội
Cùng toàn dân mở lối thoát đọa đày
Trùng điệp đau thương khắp chốn bủa vây
Vận mệnh đất nước?
Trong tay anh, tay chị.

Ngọc bất trác thì ngọc kia nào quí
Là thanh niên, ý chí nhẽ lãng quên?
Nợ nước, con dân, há chẳng phải đáp đền?
Vai u thịt bắp…ngại lằn tên mũi đạn?.

Thức dây đi anh, chớ ngủ vùi năm tháng
2020 giặc Hán chiếm non sông
“Mật Nghị Thành Đô”, đảng đã đồng lòng
Đẩy dân tộc vào cùm gông nô lệ.

Nhẽ cúi mặt chịu qui hàng đồ tể?
Há sinh ra làm giun dế phận hèn?
Lẽ nào mò mẫm mãi trong tăm tối đêm đen?
Kiếp trâu ngựa…dần quen cuộc sống!.

Hãy thức dậy dẹp Hán ô phản động
Noi gương cha ông diệt Hán Tống Mông Nguyên
Vùng lên đấu tranh hỡi trai gái khắp ba miền
Xóa bỏ cộng sản, đem bình yên cho đất mẹ.

Mau thức dậy và đứng lên anh nhé
Là thanh niên chớ là kẻ cúi đầu
Việt tộc kiêu hùng, chẳng là ngựa, chẳng là trâu
Há chấp nhận kiếp nô hầu nhục nhã?.

Hãy thức dậy để giữ gìn non sông biển cả
Thức dậy đi và vội vã tiến lên đường
Góp bàn tay để gìn giữ Quê Hương
Dựng nước Việt trên con đường Dân Chủ.

Mai thanh bình hương hoa đơm nụ
Đã sạch tan bóng cờ rũ mưa sa
Cứu lấy Việt Nam, gìn giữ sơn hà
Khắp đất nước vang lời ca chiến thắng.

Nguyên Thạch