THÓI BÓP MÉO SỰ THẬT của HTV.

Hoa Kim Ngo shared a post.
Image may contain: 2 people, screen

Nguyễn Đăng Quang

THÓI BÓP MÉO SỰ THẬT của HTV.

-Nguyễn Đăng Quang-

21-6-2018

Giáo sư-Tiến sỹ Nguyễn Đức Dân (Đại học KHXH và Nhân văn -Tp.HCM) là một trong các nhà khoa học đầu tiên và chuyên gia đầu ngành của nước ta về Toán-Ngôn ngữ, một lĩnh vực khá mới mẻ ở Việt Nam. Ông sinh năm 1936, tốt nghiệp cử nhân Toán học năm 1957 tại ĐHSP Hà Nội.

Trong giai đoạn từ 1957-1966, mấy năm đầu ông dạy toán tại Trường Chu Văn An, sau đó dạy lớp chuyên toán đầu tiên của Thành phố Hà Nội. Từ 1966-1970, ông đi sâu nghiên cứu vấn đề logic và thống kê trong toán học và làm NCS tại Đại học Tổng hợp Warsaw (Ba Lan). Tại đây ông nhận bằng Tiến sỹ về đề tài áp dụng toán học vào lĩnh vực nghiên cứu ngôn ngữ. Từ 1971 – 1979, ông giảng dạy bộ môn Ngôn ngữ tại Khoa Ngữ văn trường ĐH Tổng hợp Hà Nội.

Năm học 1979-1980, ông được mời làm Giáo sư thỉnh giảng môn “Tiếng Việt và Văn minh Việt Nam” tại Đại học Paris 7 – Cộng hòa Pháp. Năm 1986, ông chuyển công tác vào Sài Gòn và giảng dạy tại Đại học Tổng hợp Tp. HCM, làm Trưởng Bộ môn Ngôn ngữ của Khoa Ngữ văn – Báo chí cho đến khi nghỉ hưu (2002). Trong thời gian giảng dạy tại Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Tp.HCM, ông được Nhà nước phong học hàm Phó Giáo sư (năm 1991) và Giáo sư (năm 1996).

Sau khi nghỉ hưu, ông thường xuyên được mời tham gia giảng dạy đại học và sau đại học tại Tp. HCM và nhiều ĐH khác trên khắp 3 miền đất nước. Ông là một nhà khoa học rất nghiêm túc, một nhà giáo tận tâm và là một công dân đầy trách nhiệm. Tuy là đảng viên ĐCSVN với 57 năm tuổi đảng, nhưng ông là người tốt, luôn tôn trọng sự thật, tôn thờ công lý và quý trọng lòng trung thực, và luôn đặt chân lý khoa học lên trên quan điểm chính trị và lập trường giai cấp.

Ngày 6/6/2018 vừa qua, ông nhận trả lời phỏng vấn của Đài Truyền hình Tp.HCM (HTV9). Song rất tiếc, khi phát sóng, họ lại không trích dẫn đúng câu chữ ông dùng, mà lại xuyên tạc và bóp méo ý kiến và từ ngữ ông trả lời!

Ông gọi điện tâm sự với tôi, việc này làm ông thất vọng và bất bình, song điều quan trọng hơn là nếu các cơ quan truyền thông, báo chí nhà nước ta cứ tiếp tục hành xử như vậy, thì họ sẽ dẫn dắt xã hội Việt Nam ta đến bến bờ nào đây?

Việc này tưởng như là nhỏ, song nó không hề nhỏ một khi đấy là đường lối và bản chất xưa nay của bộ máy tuyên truyền “dẫn dắt dư luận” ở nước ta từ trên nửa thế kỷ qua!

Nhân dịp “Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam” (21/6), được sự đồng ý của ông, tôi xin chuyển đến quý độc giả bài viết sau đây của ông về việc ông bị Kênh HTV9 Đài Truyền hình Tp.HCM “ưu ái nhét chữ vào miệng” như thế nào!

Thay mặt độc giả gần xa, xin chân thành cảm ơn Giáo sư-Tiến sỹ-Nhà giáo Ưu tú Nguyễn Đức Dân, chúc ông nhiều sức khỏe để tiếp tục đóng góp nhiều hơn nữa cho đất nước!

Hà Nội, 21/6/2018.
N.Đ.Q.

*****

“TÔI KHÔNG CÒN LÀ TÔI.
(Nguyễn Đức Dân)

Xem lại chương trình “Ghế nóng” tôi trả lời nhà đài HTV9 ngày 06.6.2018, tôi thấy lời lẽ và ý kiến của mình bị cắt bỏ, gọt nhẵn trơn trun đến mức tôi không còn là tôi nữa. Vậy, xin có đôi lời giải thích lại là điều cần thiết. Có hai khái niệm cần nói rõ lại.

Thứ nhất, HTV9 hỏi tôi về chuyện “trạm thu giá”, “giá dịch vụ đào tạo”…là “cách dùng từ trong ngôn ngữ hành chính nghe trúc trắc quá”? Tôi đáp, cách nói này mọi người nghe đều thấy kỳ cục, lạ tai vì nó không tồn tại trong tiếng Việt. Đây là cách nói do những người có quyền đặt ra, bịa ra rồi áp đặt vào tiếng Việt, nên “đây không phải là ngôn ngữ hành chính mà là thứ ngôn ngữ quan quyền; dân gian có câu “muốn nói oan làm quan mà nói”!

Tôi nêu ví dụ, trước đây ngành công an (hay ngành giao thông vận tải?) có đưa ra chỉ thị xe phân khối lớn thì phải làm thủ tục đăng ký và lấy bằng xe máy. Phân khối là một đơn vị đo thể tích hay dung tích. Trong hình học và trong vật lý làm gì có khái niệm phân khối lớn và phân khối nhỏ? Thuật ngữ này là sự áp đặt từ ngôn ngữ quan quyền. Nếu có trình độ trung học cơ sở người ta đã không ra một chỉ thị như vậy.

Ví dụ thứ hai, “diễn biến hòa bình” là một thuật ngữ trung tính, không tích cực mà cũng chẳng tiêu cực, nhưng trong ngôn từ chính trị chúng ta đã áp đặt ra một thuật ngữ quan quyền “âm mưu diễn biến hòa bình” để chỉ khái niệm âm mưu lật đổ một chế độ bằng con đường diễn biến hòa bình. Dịch nguyên văn “âm mưu diễn biến hòa bình” sang tiếng Anh, Pháp hay Nga thì phải để trong ngoặc kép cụm từ “diễn biến hòa bình” người ta mới có thể hiểu được.

Trong tiếng Việt hiện nay nhiều khái niệm quan trọng vẫn phải để trong ngoặc kép là một minh chứng cho sự tồn tại của những thuật ngữ quan quyền nhưng không được xã hội chấp nhận. HTV9 đã gọt đi thuật ngữ “quan quyền” của tôi và thay bằng thuật ngữ ngôn ngữ hành chính rất chung chung.

Thứ hai, nếu như tôi gọi “trạm thu giá”, “giá dịch vụ đào tạo”… là loại thuật ngữ quan quyền thì cách dùng thuật ngữ “tụ nước” thay cho “nước ngập” lại là một xảo thuật ngôn từ trong phép ngụy biện. Đó là sự ngụy biện bằng đánh tráo từ ngữ. Dùng những từ ngữ giảm nhẹ tạo ra sự thay đổi nhận thức xã hội nhẹ nhàng đi. Đây là những xảo thuật thường gặp trongchính trị, quân sự, ngoại giao và làm ăn kinh tế. Trong những ví dụ tôi nêu bị cắt bỏ có đoạn sau:

Trong chuyến thăm Việt Nam, Tổng bí thư, Chủ tịch nước Trung Quốc Tập Cận Bình đã phát biểu trước Quốc hội Việt Nam như sau: “Láng giềng thì khó tránh xảy ra va chạm, […] hai bên cần kiên trì, lấy đại cục quan hệ hai nước làm trọng để xử lý bất đồng; khi đại sự đã được coi trọng thì tiểu sự sẽ không khó giải quyết” (TT, 7.11.2015). Đây là những xảo ngôn đánh tráo thuật ngữ. Những hành động như đánh chiếm đảo Gạc Ma; đưa giàn khoan HD981 vào thềm lục địa Việt Nam; lập ra tấm bản đồ đường lưỡi bò 9 đoạn trên Biển Đông; bồi đắp, xây dựng những hòn đảo chiếm đóng trái phép thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam thành những sân bay-căn cứ quân sự…được gọi là những chuyện đại sự mù mờ. Gây xung đột căng thẳng, xâm lấn chủ quyền lãnh thổ Việt Nam, phá tàu đánh cá, xua đuổi ngư dân Việt Nam khỏi vùng biển Việt Nam…đã được chuyển thành xảo ngôn “va chạm”, nghĩa đã giảm nhẹ hẳn đi và ám chỉ rằng đó là “chuyện nhỏ” (tiểu sự).

Đáng tiếc là hai khái niệm cốt lõi ngôn ngữ quan quyền và phép ngụy biện bằng xảo thuật đánh tráo từ ngữ đã bị cắt bỏ./.”

ĐỂ NHÀ NƯỚC CÓ TRÁCH NHIỆM, DÂN PHẢI LÀM GÌ?

Đỗ Ngà

ĐỂ NHÀ NƯỚC CÓ TRÁCH NHIỆM, DÂN PHẢI LÀM GÌ?

Hàng hóa trong một đất nước là do nhân dân làm ra. Tiền tệ lưu hành trong một đất nước là do nhà nước in ra. Tổng giá trị hàng hóa sẽ quyết định giá trị đồng tiền. Ví dụ toàn dân làm ra được 100 tấn gạo mà nhà nước in ra 100 đồng thì mỗi tấn gạo có giá 1 đồng.

Dân tăng sản lượng hàng hàng hóa rất chậm chạp và khó khăn. Ví dụ năm nay tôi sản xuất ra 20 tấn gạo, sang năm có nỗ lực lắm thì tôi cũng chỉ sản xuất ra 21 tấn, tức tăng 5%. Thế nhưng để in tiền, nhà nước chỉ làm một động tác đơn giản là in ra. Tiền lưu hành trong dân là 100 đồng, nhà nước in thêm 100 đồng cũng rất đơn giản. Chứ dân đang sản xuất 100 tấn gạo mà buộc họ sản xuất thêm 100 tấn nữa khó khăn vô cùng.

Chính vì nhà nước giữ quyền in tiền, dân trách nhiệm sản xuất để định giá đồng tiền, nên trách nhiệm giữ giá đồng tiền của nhà nước là cực kỳ quan trọng. Đó là trách nhiệm của nhà nước, và nhân dân đòi hỏi nhà nước phải có trách nhiệm đó.

Tiền là vật trung gian trao đổi, có tiền bạn sẽ lấy hàng hóa. Để sản xuất hàng hóa thì khó khăn, để in tiền thì dễ dàng. Nên khi in ra nhiều tiền, nhà nước hút hết tài sản dân về túi mình, và làm dân nghèo đi khi đồng tiền mất giá. Tháng trước 10 triệu sống đủ, tháng này 10 triệu sống thiếu thốn, đó là bạn đã bị nhà nước móc túi.

Thế nào là nhà nước có trách nhiệm? Nhà nước có trách nhiệm là không được in tiền quá nhiều làm mất giá đồng tiền nhằm bảo vệ tài sản toàn dân. Nhà nước có trách nhiệm là phải bảo vệ môi trường, bảo vệ nền sản xuất của nhân dân và bảo vê cuộc sống cộng đồng. Nhà nước có trách nhiệm là nhà nước dùng hàng rào thuế để bảo vệ nền sản xuất nhân dân chứ không phải để siết cổ họ. Và nhiều vấn đề trách nhiệm khác nữa.

Khi nhân dân không kiểm soát nhà nước mà để cho nhà nước lọt vào tay một đảng phái thì với sự độc chiếm quyền lực, nó sẽ móc túi, bóp cổ dân, giết chết nền sản xuất của một đất nước. Để đơn giản thì có thể hình dung thế này, dân sản xuất nên cần phải có sự che chở của nhà nước chứ không phải là sự quấy phá làm tiền. Nếu để nhà nước cho 1 mình ĐCS kiểm soát thì nhà nước đó sẽ bóp cổ dân để nặn cho ra tiền làm giàu cho đảng cho cán bộ vì không có dân kiểm soát. Nguyên tắc, tôi làm ra của cải, tui đóng tiền nuôi anh thì tôi phải kiểm soát anh là điều bắt buộc. Chính vì lẽ đó dân phải đòi ĐCS từ bỏ độc quyền lãnh đạo để mở đường cho sự cống hiến, tạo cơ hội cho thế hệ sau làm giàu cho chính mình và làm giàu cho đất nước.

Trong tình hình Đảng độc tài ra sức hại nước nghèo đói, hại dân đến cực khổ, thì sự đòi hỏi là bắt buộc. Trong các sự đòi hỏi đó, biểu tình là một đặc quyền không cần Đảng ban cho dân mà dân phải tự giành lấy. Trật tự trong vấn đề kiểm soát quyền lực nhà nước hiện nay cần phải phá vỡ. Phải biểu tình đòi yêu sách như một thói quen của một dân tộc. Trong quá trình biểu tình, sự phản ứng quá khích của dân là do sự hung hăng của chính quyền đã đẩy họ đến con đường đập phá, vì chính quyền đã đẩy uất hận nhân dân đến điểm cực độ. Có chính quyền độc tài mới có biểu tình đòi dân chủ, nguyên nhân biểu tình là do độc tài chứ không phải do dân thích biểu tình. Đấy là bản chất vấn đề.

Có một số người cho rằng dân đập phá là quá khích. Thế nhưng yếu tố hung hăng thủ đoạn của chính quyền lại không xét đến. Sự hung hăng, thủ đoạn cấy người vào đoàn biểu tình ôn hòa gây rối để lấy cớ đàn áp là vấn đề khốn nạn mà nhiều người đánh giá về biểu tình đã cho qua.

Nhưng dân chủ hóa là gì? Là đi tìm sự thịnh vượng cho nhiều thế hệ mai sau, tìm sự thịnh vượng cho đất nước, giải cứu đất nước khỏi nanh vuốt Trung Cộng. Giá trị dân chủ mang lại là rất lớn, nên việc đập phá vài phương tiện trong một cuộc biểu tình mất kiểm soát chẳng là cái gì so với mục đích của sự đòi hỏi quyền lợi thông qua biểu tình. Nên phải xây dựng suy nghĩ dám bất chấp sự cấm đoán vô lí của chính quyền để đi đến thói quen đòi hỏi yêu sách bằng biểu tình. Nhân dân là thành phần cốt lõi của một đất nước, dân phải biết nói “mầy cấm tao cũng biểu tình” chứ đừng chỉ biết van xin chính quyền cho mình quyền biểu tình.

Cuộc sống dân chúng ta có trách nhiệm làm ra của cải cho xã hội, nhà nước có trách nhiệm là nhà nước phải do dân kiểm soát. Phải biểu tình đến chừng nào loại bỏ được CS. ĐCS không có quyền tự cho mình độc chiếm quyền lực, nhân dân không thể cho phép họ làm vậy. Nhân dân phải biết giật lấy quyền kiểm soát nhà nước về tay mình, đừng để số phận mình cho chúng muốn quyết sao quyết.

“Cứ điểm Tân Sơn Nhất”

“Cứ điểm Tân Sơn Nhất”

CS đang rơi vào thế bị động

Nguyễn Minh Tâm (Danlambao) – Dạo một vòng quanh Sài Gòn hai ngày thứ bảy và chủ nhật vừa qua bạn sẽ thấy điều đó. Nhiều người đi đường đang tự hỏi sao đường phố lúc này CA, CSCĐ, dân quân tự vệ, trật tự đô thị, 113, áo xanh áo vàng, áo xám… lại đông đến vậy. Gần như ngã tư nào cũng có, và đặc biệt đoạn đường Trường Sơn, từ công viên Hoàng Văn Thụ, đến cầu vượt, vòng xoay trước khi vào sân bay bọn chúng đứng trải dài suốt đoạn đường. Thậm chí chỗ người dân đứng đợi đón thân nhân bên ngoài bải giữ xe của phi trường Tân Sơn Nhất cũng đầy CA, CSCĐ, áo xanh, áo xám và an ninh phi trường. Bọn chúng đứng lố nhố cầm dùi cui, căng mắt nhìn dòng người qua lại, không có vẻ kiêu ngạo, ăn tươi nuốt sống người khác như ở khu vực Nhà thờ Đức Bà, ngược lại ở đây bọn chúng đầy vẻ sợ hãi mệt mỏi. Bất kỳ một ai dừng xe lại đều có ngay vài anh đến xua đuổi đi mau, đi mau, còn nếu chống cự thì… áp tải luôn. Bất kỳ một người nào đi bộ ở công viên hay lề đường đều bị hốt sạch. Nhiều người nói ngay cả những khu chợ, ngã tư ở vùng xa SG như quận 7, Gò Vấp… CA, áo xanh, áo vàng cũng đứng đầy, suốt ngày.

CS phải bung ra một lực lượng gấp 4-5 lần trước để trấn áp toàn thành phố. Và khu vực Hoàng Văn Thụ là thấy dễ dàng nhất, chúng túc trực suốt cả ngày đêm, trưa cơm hộp, chiều cơm hộp, thấy mà thương, ngồi lê la ở mấy gốc cây, vất vưởng ở các vỉa hè theo dõi đoàn người qua lại. Tội nghiệp cho mấy anh, xếp lớn cũng đang lo lắng không kém, nhưng được cái nằm máy lạnh ôm chân dài thủ thỉ, và chỉ đạo xuống cấp dưới, thằng nào để kẹt xe… xử trảm, quận huyện nào để kẹt xe… cúp cám, chứ có tốt đẹp gì hơn. Đứng đổ xăng ngay trạm đổ xăng đầu đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa và Hoàng Văn Thụ, bạn sẽ thấy, hầu như toàn bộ, thành phần chỉ huy của lũ đầu trâu mặt ngựa đang có mặt nơi đây từ sáng đến chiều tối. Các xếp lớn nhỏ của đủ loại sắc phục lần này cũng phải ra đường để chỉ huy nạn ket xe. Đó là chưa kể một đám khác cũng đang đứng trong sân của Bệnh viện Phụ sản ĐH Y Dược đối diện. Gương mặt chúng đầy sợ hãi, nhìn dòng người đi qua mà sợ kẹt xe, luôn luôn quát tháo, mau lên, mau lên, phất tay ra hiệu cho mọi người đi nhanh lên.

Tại sao CS phải tung ra lực lượng đông nhu vậy, bởi vì chúng sợ, sợ kẹt xe không quản nổi, chúng biết trước nhiều người dân KẸT XE LÀ LẬT ĐỔ CỘNG SẢN, chúng nhìn vào đoàn người qua lai, không biết ai là thù, ai là địch, cái ý nghĩ kẹt xe, không để cho kẹt xe mà cấp trên đã ban xuống, internet đang loan tin đang làm chúng lo sợ. Mà chuyện kẹt xe là chuyện của quy luật tự nhiên, có xe chạy là có va chạm, có cọ quẹt, có xe hư thì có kẹt xe thôi, làm sao mà chống lại đây. Chống lại cái vô hình nên đâm ra chúng sợ hãi.

Nhìn cách tăng cường thêm một nhóm CSGT cùng CSCĐ y phục áo đen kềnh càng để điều phối giao thông, và dùng đèn xanh đèn đỏ, hối hả thúc giục đoàn người đi mau lên, mau lên, ta thấy rõ CS đang rơi vào thế bị động. Điều phối giao thông ở thành phố mà chuyện gì phải sử dụng đến CSCĐ giống trạm BOT vậy. Chúng sợ kẹt xe còn hơn cái mạng nó chết. Chúng sợ kẹt xe bao trùm trong toàn bộ ý nghĩ của chúng, bao trùm lên cả bữa ăn giấc ngủ. 

Hiện tại, CS chỉ có một cách chống lại kẹt xe là hối hả thúc giục đoàn người di chuyển nhanh. Nếu có sự cố xảy ra, chúng nó xông ra tức thì, rinh, ẵm, khiêng ngay xe và người va chạm lên lề đường để giải quyết. Chưa bao giờ chúng sợ hãi và giải quyết nhanh cấp kỳ như thế. Tôi đã chứng kiến 2 chiếc xe hơi màu đen chạm nhẹ ở kiếng chiếu hậu, chưa kịp tranh cãi, CSCĐ, áo vàng, áo xanh đã vội vã thúc giục chủ xe đem lên vỉa hè giải quyết luôn, không dám giữ nguyên hiện trường.

 

 

Hiện tại hãy còn quá mới mẻ, nên hai ngày thứ bảy và chủ nhật, số lượng người tham gia BIỂU TÌNH KẸT XE LẬT ĐỖ CỘNG SẢN hãy còn ít, nhưng chúng ta cũng cảm nhận được dòng người ngột ngạt và đông hơn trước, đông hơn những giờ khác, đông hơn khu vực khác, và CS đã tỏ ra bối rối hoang mang sợ hãi hai từ kẹt xe. Chúng đã tung ra tất cả các lực lượng đang có. 

Thử hỏi, nếu người tham gia biểu tình đông hơn. Dày đặc cả khu vực, làm sao CSGT có thể điều phối, làm sao có chổ để giải quyết va chạm hay phân luồng giao thông? Chúng chỉ có một cách là dùng đèn xanh, đèn đỏ để giới hạn, phân khúc đoàn biểu tình, nhưng khi lực lượng biểu tình thật đông, liệu chuyện vượt đèn đỏ có xảy ra hay không? Chỉ cần một vài ngưới vượt đèn đỏ, một vài người hô lệnh, thì dòng người sẽ ùa lên và CS bó tay. Chúng chưa kịp nhận diện ai đã vượt qua thì đám đông đã đè bẹp chúng rồi. Hàng rào thép gai trước UBNDTP mà người dân còn đạp, vượt qua trong ngày biểu tình 10/6 thì ba cái tín hiệu xanh đỏ có ý nghĩa gì với đám đông đang bừng bừng khí thế.

Thậm chí không cần phải kẹt xe kẹt cứng, chì cần 1 dòng người rần rần, ùn ùn, ầm ầm tiến bước trên tuyến đường đó, nó đã làm bọn CS sợ hãi như cơn ác mộng đứng hình, và nó sẽ thức tỉnh quần chúng khắp nơi tham gia đông thêm, trở thành một hiện tượng để báo chí quốc tế theo dõi hằng tuần cũng đã là thành công rồi.

Nhìn lại những cuộc biểu tình truyền thống. Điểm yếu nhất của biểu tình truyền thống là phải có một nhóm dẫn đầu, nếu bạn không hình thành được nhóm dẫn đầu, thì sẽ không bao giờ hình thành được đoàn biểu tình. Biết điều này CS đã giam lỏng, ăn bánh canh tất cả những người có khả năng đó. Hoặc chúng sẽ hốt tất cả những ai lảng vảng khu vực biểu tình. Hoặc chúng sẽ bắt nguội tất cả những người tham gia lần trước. Nghĩa là, khi CS đã quyết ngăn chận lúc ban đầu thì bạn vô phương.

Thêm nữa, khi tìm hiểu với quần chúng, các bạn mới thấy một vần đề khác. Tại sao người dân không tham gia biểu tình. Có 2 vấn đề để suy nghĩ:

1.Người dân hãy còn sợ hãi. Vâng, tôi đồng ý điều đó, vẫn còn rất nhiều người hèn nhát, chưa vượt qua chính mình dù rằng họ biết mất nước đến nơi.

  1. Đương nhiên nhiều người sợ hãi sự tàn ác phi nhân tính của CS, nhưng họ chưa thấy yếu tố nào để thành công, họ không tham gia. Tôi đã hỏi rất nhiều người dân, câu trả lời đa số đều là: hướng nào để thắng CS, ra biểu tình khơi khơi để chúng đánh đập bỏ tù à, CS là vua cài người, biểu tình như Hong Kong còn thua kia. Nghĩa là không có hướng thành công họ không tham gia, chứ đừng nghĩ rằng dân Việt hoàn toàn hèn nhát.

Biểu tình truyền thống chỉ hình thành đươc khi bạn tổ chức bất ngờ, có người lãnh đạo và bí mật thực hiện như các Cha giáo xứ lãnh đạo, công nhân đình công, tiểu thương bãi thị. Ngoài ra bạn chỉ là châu chấu đá xe với chế độ CS này.

Do đó, cách biểu tình KẸT XE – LẬT ĐỔ CỘNG SẢN nó giải quyết được những vấn đề rất lớn mà biểu tình truyền thống không thể làm được, đó là hình thành đám đông và nhóm người dẫn đầu. CS chỉ bó tay mà ngồi nhìn dòng người lớn dần lên theo ngày tháng. Cứ mỗi đợt biểu tình hằng ngày tuy nó êm ả đó, tuy chưa kẹt xe đó nhưng dòng người sẽ đông dần, và đến một lúc nào đó dòng người đủ đông, đủ lực trấn áp CS thì nạn kẹt xe sẽ xảy ra. Và rõ ràng chạy xe trên đường đâu cần ai dẫn đầu, mỗi người là một chiến sỹ, một lãnh đạo tham gia chương trình này. An toàn 100% cho người tham gia. Chính đây là điểm rất quan trọng, người dân thấy an toàn và có khuynh hướng thành công, họ sẽ tham gia đông hơn, nhanh hơn.

CS sẽ bằng mọi cách trấn giữ phi trường Tân Sơn Nhất, người đông hơn thì chúng sẽ tăng cường thêm quân. Nhưng để làm gì? Dù CS có tăng cường thêm 20 sư đoàn tinh nhuệ để bảo vệ cứ điểm Tân Sơn Nhất… không kẹt xe, thì chúng cũng chỉ đứng dàn hàng ngang trên lề đường Trường Sơn, hay ló thụt trong công viên Hoàng Văn Thụ, để hù thiên hạ, chứ làm được cái gì khác ngoài việc đứng nhìn dòng người ầm ầm qua lại, đến chiều thì ê ẩm choáng váng, nằm la liệt. Hổng lẽ chạy xuống đường bắt giữ người đang đi giao thông?

Chúng tôi nói cho chính quyền Cộng Sản biết rằng, chúng tôi thực hiện chương trình này mục đích là làm tê liệt xã hội, chứ không hẳn là kẹt xe. Kẹt xe chỉ là một phần trong chương trình này, nó là hình ảnh và mục đích cụ thể để cho nhân dân thấy rằng người dân đã chiến thắng. Vẫn còn nhiều yếu tố khác làm tê liệt xã hội. Khi dòng người đông lên, gấp 3, gấp 4 lần hiện tại, chỉ cần ùn ùn, ầm ầm, rần rần trên đường, nó đã là tiếng nói cho toàn thế giới biết rằng sức mạnh ý chí của người Việt đang chiến thắng Cộng sản như thế nào? Khi đó thì FDI giảm, thị trường chứng khoán chao đảo, báo chí nuớc ngoài đưa tin, mỗi ngày bốc hơi hàng tỷ tỷ đồng. Đó có phải là tê liệt xã hội hay không?

Vì vậy, chúng tôi nói cho chính quyền Cộng sản biết rằng, hãy sớm quay về với nhân dân, trao quyền lại cho nhân dân, dù chính quyền có tăng cường quân lực đến bao nhiêu đi nữa, nhân dân chúng tôi vẫn chiến thắng. Với cách biểu tình này Cộng sản sẽ sụp đổ chỉ là thời gian. Mấy ông không có cách nào khác ngoài việc điều phối giao thông, nhìn nó lớn lên, và giúp nó lớn lên. Thậm chí các ông sẽ chết lâm sàng bởi sợ hãi, hoang mang và căng thẳng vì lâm vào thế bị động, và chết thật sự khi nạn kẹt xe xảy ra. 

Đây là cuộc chiến tranh không tiếng súng. Người dân sẽ chiến thắng vì sự bền bỉ và kiên nhẫn. CS bằng mọi cách phải chống lại nạn kẹt xe, cho nên chỉ khi nào đủ dung lượng người tham gia, hoặc CSGT điều động sơ hở chểnh mảng, thì nạn kẹt xe mới xảy ra, vì vậy chúng ta hãy kiên nhẫn mà tấn công liên tục hằng tuần hằng tháng cứ điểm Tân Sơn Nhất. Khu vực bùng binh Lăng Cha Cả, khu vực đèn xanh đèn đỏ trạm đổ xăng đầu đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa và bùng binh dưới cầu vượt trước khi vào phi trường Tân Sơn Nhất, rất dễ kẹt xe. Khi dòng người đông lên, có thể đường Lê Văn Sỹ nhỏ xíu đó kẹt xe trước, và bạn nhớ đấy, kẹt xe có tính lây lan rất cao, chỉ cần một chỗ kẹt xe thì tất cả những chỗ khác sẽ kéo theo.

Tuy nhiên, qua 2 ngày thực tế, nhìn cách dàn quân của CS, chúng tôi xin phép được thay đổi một chút trong chương trình này như sau:

Thay đổi thời gian biểu tình

Chúng ta sẽ không biểu tình vào sáng chủ nhật, thay vào đó là chiều chủ nhật hằng tuần từ 5 giờ chiều  đến 7 giờ tối. 

Tại sao? Biểu tình buổi sáng, đi xe nhiều vòng trên đường gần trưa, nắng nóng, người biểu tình sẽ không chịu nổi, nếu có kẹt xe xảy ra, họ càng mệt mỏi hơn, phải phơi mình ngoài nắng, trong khi đó bọn CA mật vụ lại đứng trong mát, trong công viên, trong mái hiên nhà, chúng ta sẽ thua là điều có thể.

Đổi lại giờ cao điểm, chúng ta lợi dụng được nhiều thứ, số lượng người đông hơn, buổi tối xe chạy chậm hơn, dễ kẹt xe hơn, xe pha đèn trước mặt bọn CSGT mau choáng ngợp, xây xẩm hơn, và cũng dễ chụp hình hơn. Chiều tối biểu tình như đi chơi. Người tham gia không mệt mỏi, ngược lại bọn chính quyền thì ê ẩm, cho nên tổ chức được nhiều lần trong tuần.

Trên cơ sở đó, chúng tôi đề nghị, trước mắt một tuần biểu tình 2 lần vào chiều thứ năm và chủ nhật từ 5 – 7 giờ tối. Khi số lượng người đông hơn chúng ta sẽ mở rộng thêm ngày thứ 3. Tuy nhiên tôi vẫn tin tưởng rằng sẽ có nhiều bạn trẻ biểu tình kẹt xe ở khắp nơi, vì chỉ cần 50 người tham gia thì người dân đã quần cho bọn chính quyền mệt mỏi hoang mang trong một ngày rồi. Hãy dạo một vòng quanh đường Trường Sơn các bạn sẽ thấy bọn chúng ngồi nằm la liệt mệt mõi trên vỉa hè, trên gốc cây, ăn cơm hộp, cơm bụi suốt cả ngày mà thê thảm biết bao?

Nhớ rằng dù kẹt xe có xảy ra, chúng ta vẫn ôn hòa lich sự, nhã nhặn, hô khẩu hiệu hoặc giương biểu ngữ, tuyệt đối không để xảy ra bạo động. Bởi bạo động không có lợi cho người dân, chúng ta đâu được trang bị vũ khí bằng chính quyền? 

Hết kẹt xe, chúng ta vui vẻ về nhà ăn uống tắm rửa, nghỉ ngơi, tuần sau làm tiếp. Nếu bạo động có xảy ra đó là hành động lưu manh ném đá dấu tay của chính quyền, chúng ta cực lực phản đối. Nhưng theo chúng tôi, với đoạn đường Trường Sơn này, CS không dám tự làm bạo động vì thiệt hại về phía chính quyền còn ghê gớm hơn, vì nó là cửa ngõ ra vào thành phố, khách nước ngoài nhìn Việt Nam như đang chiến tranh thì sẽ như thế nào? Trong khi chúng ta, không kẹt xe chổ này thì vẫn có thể làm kẹt xe chổ khác.

Đảng Cộng sản VN thua rồi.

Hãy truyền miệng, hãy share, hãy cùng nhau thực hiện và cổ vũ chương trình này: 

Biểu tình – kẹt xe – lật đổ cộng sản

Đảng bán nước phải sụp đổ Sài Gòn 

20/6/2018

Nguyễn Minh Tâm

danlambaovn.blogspot.com

Nguyễn Xuân Phúc, ông tha chúng tôi đi!

Nguyễn Xuân Phúc, ông tha chúng tôi đi!

FB Mạnh Kim

Nguyễn Xuân Phúc chắc chắn có “vấn đề” liên quan “tư duy địa lý” hơn là tư duy phát triển. Ông “định tính” cho nhiều vùng đất với những “thuộc tính” khác nhau. Ông có thể không là “nhà kỹ trị” với tư duy 4.0 như được kỳ vọng nhưng ông hẳn nhiên có một bộ óc địa lý hóm hỉnh và luôn nhìn tương lai với ánh mắt lạc quan vượt mọi khả năng tưởng tượng. Ông nhìn xuyên suốt từ Bắc xuống Nam, từ Thanh Hóa đến đồng bằng Cửu Long, từ Tây Nguyên xuống Khánh Hòa. Ông dường như cũng thích khái niệm “cô gái đẹp ngủ quên” và ông cũng bị nỗi ám ảnh không dứt bởi Singapore và Hong Kong. Ông đã nhắc đến điều ấy dăm ba lần. Và ông vừa thích “đầu tàu” vừa mê “thủ phủ”! Ông tha chúng tôi đi! Đang khổ vầy mà ông cứ thích giỡn!

– Việt Nam phải là thủ phủ tôm của thế giới

– Thanh Hoá là một Việt Nam thu nhỏ

– Tây Nguyên là nóc nhà Đông Dương, là vùng cao về địa lý thì không thể và không nên là vùng trũng giáo dục của cả nước

– Khánh Hoà là hình mẫu của một chính quyền đối thoại

– Nghệ An phải là vùng đất khởi nghiệp và thu hút nhân tài

– Hà Tĩnh, Thanh Hoá là cực tăng trưởng mới

– Bắc Ninh phải là thủ phủ sản xuất điện tử sáng tạo của châu Á và thế giới

– Tây Nguyên là cô gái đẹp đang ngủ quên

– Quảng Nam phải trở thành một tỉnh giàu có toàn diện

– Bình Dương phải trở thành đầu tàu kinh tế phát triển mạnh nhất cả nước

– Bình Phước phải là thủ phủ của nông nghiệp công nghiệp cao

– Cao Bằng phải là một hình mẫu vượt khó vươn lên thoát nghèo

– Ninh Bình phải được xây dựng thành một trung tâm du lịch tầm cỡ quốc tế

– Bình Thuận phải trở thành trung tâm năng lượng sạch của Việt Nam

– Hà Nội phải là trung tâm khởi nghiệp sáng tạo

– Thành phố Hồ Chí Minh phải là hòn ngọc chiếu sáng Viễn Đông

– Đà Nẵng phải là thành phố độc đáo, độc nhất vô nhị trên toàn thế giới

– Đà Nẵng phải phát triển như Singapore và Hong Kong

– Hải Phòng phải là đầu tàu quan trọng của cả nước

– Ninh Thuận là Tây Á thu nhỏ của Việt Nam

– Đồng bằng sông Cửu Long phải là nền nông nghiệp thông minh

– Long An phải trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước

– Vĩnh Phúc sẽ vươn lên trở thành một đầu tàu kinh tế

– Quảng Ninh là đầu tàu kinh tế của cả nước

– Cần Thơ phải là đầu tàu phát triển của vùng

– Phú Yên như cô gái đẹp ngủ quên

Luật ANM liên quan đến ‘chứng khoán xuống, đôla lên’?

Luật ANM liên quan đến ‘chứng khoán xuống, đôla lên’?


Thị trường chứng khoán Việt Nam lao dốc liên tiếp trong ngày 18 và 19/6/2018
Thị trường chứng khoán Việt Nam lao dốc liên tiếp trong ngày 18 và 19/6/2018

Xu thế xuống dốc của các chỉ số này thể hiện trong vòng một tuần trở lại đây, nhưng trở nên rõ rệt hơn trong hai ngày qua. Sự sụt giảm chỉ riêng trong ngày 18 và 19/6 đồng nghĩa là vốn hóa thị trường chứng khoán Việt Nam mất đi 198 nghìn tỷ đồng (hay 8,6 tỷ đôla), dẫn đến tổng giá trị thị trường hiện chỉ còn dưới 3,9 triệu tỷ đồng (168 tỷ đôla).

Cùng lúc, báo chí trong nước cho hay hôm 18/6 là ngày thứ 6 liên tếp Ngân hàng Nhà nước tăng tỷ giá trung tâm giữa tiền đồng Việt Nam và đôla Mỹ lần thứ 6 liên tiếp. Trong biên độ mua bán theo luật, 1 đôla có thể đổi được từ 21.924 đồng đến 23.280 đồng.

Ngày đầu tiên khi mà thị trường chứng khoán của Việt Nam mất khoảng 3,6 tỉ đôla là cách đây một tuần. Phần nhiều do tác động tâm lý của Luật An ninh Mạng, bởi vì lúc đó thị trường thế giới đều tăng
Tiến sĩ Nguyễn Quang A

 

Trên mạng xã hội Facebook, nhiều người trong đó có các nhà hoạt động chia sẻ hình ảnh bảng điện tử thị trường chứng khoán tràn ngập màu đỏ của đèn báo các mã chứng khoán giảm điểm, cũng như ảnh chụp các tít báo về tỷ giá đôla tăng.

Kèm theo các hình ảnh này là những lời bình luận như “Đây là kết quả sau một tuần thông qua Luật An ninh Mạng”, “Có phải là kết quả của Luật An ninh Mạng?”, “Sáng nay thêm gần 4 tỷ đôla nữa hy sinh để bảo vệ chế độ”, “Khi sàn chứng khoán đỏ rực, người ta biết thế nào là chính trị”.

Chỉ số VNIndex rơi xuống mốc 962 điểm hôm 19/6/2018
Chỉ số VNIndex rơi xuống mốc 962 điểm hôm 19/6/2018

​Luật An ninh Mạng, được quốc hội Việt Nam thông qua hôm 12/6, đã vấp phải nhiều chỉ trích từ Mỹ và một loạt các tổ chức quốc tế vì họ cho rằng luật này gia tăng hạn chế tự do biểu đạt trên không gian mạng và áp đặt những giới hạn gây phiền toái đối với các doanh nghiệp.

Trước khi luật được thông qua, báo chí Việt Nam dẫn lời Hiệp hội truyền thông kỹ thuật số Việt Nam cho rằng luật có thể làm giảm 1,7% tăng trưởng GDP và giảm 3,1% đầu tư nước ngoài.

Tiến sĩ Nguyễn Quang A, người cũng là một doanh nhân kỳ cựu và nhà hoạt động xã hội nổi tiếng, nói với VOA về sự liên quan giữa Luật An ninh Mạng và sự sụt giảm của thị trường chứng khoán:

“Ngày đầu tiên khi mà thị trường chứng khoán của Việt Nam mất khoảng 3,6 tỉ đôla là cách đây một tuần. Phần nhiều do tác động tâm lý của Luật An ninh Mạng, bởi vì lúc đó thị trường thế giới đều tăng”.

Tác động mạnh nhất, gần đây nhất là quyết định của Ngân hàng Dự trữ Liên bang Mỹ tăng lãi suất. Nhìn rộng hơn, có sự khởi đầu một cuộc chiến tranh thương mại giữa Mỹ và các cường quốc … Nó tác động đến tâm lý của các nhà đầu tư toàn cầu
Tiến sĩ Nguyễn Trí Hiếu

 

Tuy nhiên, về diễn biến đi xuống trên thị trường chứng khoán trong các ngày gần đây, tiến sĩ Quang A chỉ ra các nguyên nhân khác lớn hơn tác động tâm lý từ bộ luật đang bị nhiều chỉ trích:

“Có lẽ tác động lớn nhất là vì chiến tranh thương mại giữa Mỹ và Trung Quốc leo thang. Rồi FED ở bên đó tăng lãi suất”.

Hôm 13/6, Cục Dự trữ Liên bang Mỹ thông báo tăng lãi suất cơ bản ngắn hạn thêm 0,25 điểm phần trăm, lên khoảng 1,75-2%.

Một chuyên gia kinh tế khác, tiến sĩ Nguyễn Trí Hiếu, có nhận định gần giống ông Quang A, song khi nói với VOA, ông Hiếu nhấn mạnh nhiều hơn đến việc FED tăng lãi suất:

“Tác động mạnh nhất, gần đây nhất là quyết định của Ngân hàng Dự trữ Liên bang Mỹ tăng lãi suất. Nhìn rộng hơn, có sự khởi đầu một cuộc chiến tranh thương mại giữa Mỹ và các cường quốc, trong đó có cả Trung Quốc và châu Âu. Nó tác động đến tâm lý của các nhà đầu tư toàn cầu”.

Tiến sĩ Hiếu không cho rằng Luật An ninh Mạng là yếu tố chính “làm nhụt chí” nhà đầu tư khiến họ bán cổ phiếu và rút vốn ra khỏi Việt Nam, dù theo ông, họ cũng có “lo ngại nhất định” hoặc “không hài lòng” về các giới hạn tự do nêu trong luật.

Nếu có sự liên quan của luật này đến các quyết định đầu tư, điều đó mang tính chất gián tiếp, theo ông Hiếu:

“Thị trường chứng khoán rất bén nhạy với tất cả thông tin. Việc có những người dân chống đối, những vấn đề như phá phách công sở tại Việt Nam, như ở Bình Thuận, có thể làm nhà đầu tư lo ngại, từ đó họ bán cổ phiếu của họ”.

Các cuộc biểu tình lớn nhỏ đã nổ ra ở một loạt các tỉnh, thành trên cả nước khi hàng ngàn người dân phản đối hai dự luật về đặc khu kinh tế và an ninh mạng trong các ngày 10 và 11/6. Riêng ở Bình Thuận, biểu tình đã biến thành bạo loạn.

Tuần hành liên quan đến dự luật đặc khu và luật an ninh mạng tiếp tục diễn ra ở Nghệ An và Hà Tĩnh hôm 17/6, trong khi vào cùng ngày, công an ở trung tâm kinh tế lớn nhất Việt Nam – thành phố Hồ Chí Minh – đã bắt gần 200 người để ngăn chặn biểu tình.

Trong bối cảnh chính trị-xã hội Việt Nam lẫn tình hình quốc tế đang có những diễn biến mang tính bất ổn, một số chuyên gia đưa ra nhận định rằng trong thời gian tới thị trường chứng khoán Việt Nam có thể giảm về 900 điểm hoặc thấp hơn. Tiến sĩ Hiếu nói với VOA rằng 900 sẽ là “mức quân bình” của thị trường.

Ai bật đèn xanh cho công an TP Hồ Chí Minh tra tấn người biểu tình ôn hòa?

Ai bật đèn xanh cho công an TP Hồ Chí Minh tra tấn người biểu tình ôn hòa?

FB Châu Đoàn

Việc công an tp HCM bắt người vô cớ, đánh đập dã man chỗ công cộng rồi tiếp tục tra tấn những người bị bắt tại đồn khi họ không cho mật khẩu truy cập vào điện thoại là rất đáng lo ngại.

Có nhiều người bị thương nặng, trong ấy có người bị chấn thương sọ não, bị đa chấn thương nội tạng. Nó thể hiện rằng chính quyền sẵn sàng hành động vô pháp, đạp lên quyền tự do cá nhân của người dân, coi rẻ sinh mạng của người dân.

Tôi tự hỏi tất cả những sự đàn áp này là do chính quyền tp HCM hay do chỉ đạo từ trung ương. Bất luận là từ đâu thì đây cũng là một sự việc rất đáng buồn, rất đáng lo ngại và công luận nên quan tâm. Quan tâm bởi điều này liên quan tới chất lượng sống của cộng đồng, ai cũng có thể là nạn nhân của sự bắt bớ và đánh đập tuỳ tiện.

Tuỳ tiện đến mức, chỉ cần thấy một người đưa điện thoại lên để ghi hình, là bọn bịt mặt có thể xông vào đánh đập và bắt bớ. Lưu ý là ngày 17/6/2018 vừa qua không có biểu tình, những nhân chứng bị bắt và đánh đập đều đi công việc khác. Có thể họ bị nghi là có ý định biểu tình nhưng kể cả có biểu tình thì công an tp HCM cũng không có quyền làm như vậy.

Đừng nói là không phải công an đánh đập bởi những kẻ ra tay mặc thường phục, đeo khẩu trang. Không phải là công an nhưng những hành động này diễn ra trước mắt công an, nạn nhân bị quẳng lên xe để đưa về đồn thì bản chất vẫn là hành động của chính quyền.

Sự việc này khiến tôi liên tưởng tới phong trào cải cách ruộng đất vào đầu những năm 60 thể kỉ trước khi người nông dân có quyền bắt bớ, đấu tố rồi kết án tử hình với tầng lớp địa chủ. Điểm chung ở đây là quyền lực rơi vào tay kẻ ít học, được sai bảo là làm mà không hề suy xét đúng sai.

Kết quả là phong trào CCRĐ đã giết oan rất nhiều người và ông Hồ Chí Minh đã khóc vì sai lầm này. Một phong trào sửa sai được phát động sau đấy nhưng người chết rồi thì có sửa đến đâu cũng không thể sống lại được.

Tôi tự hỏi những vị lãnh đạo cao cấp có biết tới những sự việc đàn áp người dân một cách man rợ, đầy thú tính của chính quyền tp HCM và họ có nhìn nhận sự việc xảy ra là một sai lầm không.

Người dân chưa phải là một tội phạm, và có là một tội phạm thì cũng không được tra tấn, dùng nhục hình với họ. Việt Nam đã ký Công ước của Liên Hợp quốc về chống tra tấn và các hình thức đối xử hoặc trừng phạt tàn bạo, vô nhân đạo hoặc hạ nhục con người (Convention against Torture and Other Cruel, Inhuman or Degrading Treatment or Punishment- CAT) ngày 07/11/2013. Quốc hội đã phê chuẩn công ước này ngày 28/11/2014 và Việt Nam nộp văn kiện phê chuẩn cho Tổng Thư ký LHQ ngày 05/02/2015.

Những sự việc vừa qua cho thấy chính quyền tp HCM đã vi phạm công ước này và đã xâm hại nghiêm trọng quyền con người. Họ đối xử với người dân như thể với một loài dã thú nguy hiểm.

Xin nhớ cho là những người bị bắt vẫn đầy đủ quyền công dân, họ không phải là tội phạm đã bị kết án. Điều này cho thấy chính quyền tp HCM đã chà đạp lên luật pháp và hành xử man rợ đến đâu.

Tôi nhắc lại là tôi không ủng hộ bạo lực với bất kỳ phía nào. Tôi chỉ ủng hộ biểu tình ôn hoà để người dân có thể thể hiện thái độ của mình với một chính sách, hay một dự luật của chính phủ đưa ra. Những kẻ cố tình lợi dụng sự hỗn độn để gây rối cần được nghiêm trị.

Chính những kẻ gây rối đã làm ảnh hưởng tới hình ảnh chung của biểu tình và đã tạo cớ cho chính quyền đàn áp người dân đi biểu tình ôn hoà.

Khi cả xã hội dùng đến bạo lực, ấy là một tín hiệu cho thấy xã hội đã suy đồi thành man rợ, vô pháp vô luân, tất cả sẽ là một đống nhầy nhụa của thù hận, ngu dốt và ai cũng có thể trở thành nạn nhân.

Có một nỗi buồn không nhỏ khi nhìn thấy đã bao năm trôi qua mà xã hội này tuy có được vài con đường cao tốc, vài toà nhà cao tầng nhưng chính quyền tp HCM đã hiện nguyên hình là một chính quyền man rợ, coi rẻ mạng sống của người dân.

Ông Nguyễn Phú Trọng đặt quyền lợi của đảng trước dân tộc

Ông Nguyễn Phú Trọng đặt quyền lợi của đảng trước dân tộc

Kính Hòa RFA
2018-06-19

Hàng ngàn người dân Sài Gòn biểu tình chống luật đặc khu vào ngày 10/6/2018, trước khi luật an ninh mạng được thông qua ngày 12/6/2018.

Hàng ngàn người dân Sài Gòn biểu tình chống luật đặc khu vào ngày 10/6/2018, trước khi luật an ninh mạng được thông qua ngày 12/6/2018.

 AFP

Vào ngày 17/6/2018 Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng nhấn mạnh với cử tri Hà Nội rằng Luật an ninh mạng giúp bảo vệ chế độ của ông, sau đó mới nhắc đến việc bảo vệ an ninh quốc gia.

Tại sao lại như vậy?

Đây không phải là lần đầu tiên ông Nguyễn Phú Trọng đưa ra những phát biểu mà trong đó ông đặt tầm quan trọng của Đảng Cộng sản Việt Nam lên trên dân tộc Việt Nam. Vào năm 2013, cũng trong một dịp tiếp xúc với cử tri tại Hà Nội, ông đã nói rằng Hiến pháp là văn kiện quan trọng thứ hai sau cương lĩnh của Đảng Cộng sản.

Chúng ta cần luật này bảo vệ chế độ này.
-Ông Nguyễn Phú Trọng.

Phát biểu này gặp nhiều chỉ trích của các nhân sĩ trí thức lúc đấy đang vận động cho một bảng hiến pháp đa nguyên cho Việt Nam. Một trong 72 nhân sĩ ký tên cho cuộc vận động lúc đó là nhà văn Phạm Đình Trọng.

“Điều ông ấy nói là vô cùng thảm hại, vô cùng nguy hại cho đất nước. Đưa cương lĩnh của đảng lên trên Hiến Pháp, lên trên Pháp luật là một điều lú lẫn, một điều xằng bậy không thể chấp nhận được.

Đây là cái nhận thức của ông ấy, chứ không phải ông ấy lỡ lời. Đây là một nhận thức sai trái, vô cùng nguy hại. Dân tộc Việt Nam có một ông đứng đầu đảng cầm quyền mà nhận thức như vậy thì nguy hiểm quá. Với một đảng cầm quyền mà nhận thức như vậy thì đất nước Việt Nam mãi mãi là đất nước vô pháp luật.”

Ngay sau khi báo chí trong nước loan tải về phát biểu của ông Nguyễn Phú Trọng, chúng tôi tìm cách liên lạc với Văn phòng Quốc Hội Việt Nam, để tìm kiếm lời giải thích nhưng không liên lạc được. Ông Nguyễn Phú Trọng là người đứng đầu Đảng Cộng sản nhưng cũng là đại biểu Quốc hội, cơ quan gồm gần 500 thành viên với tuyệt đại đa số đảng viên cộng sản, đã thông qua luật an ninh mạng ngày 12/6.

Trong bản tin của báo Tuổi Trẻ tại Sài Gòn ngày 17/6/2018, ông Nguyễn Phú Trọng đã nhấn mạnh như sau:

Có những thành phần sử dụng Internet kích động biểu tình, gây rối, lật đổ chính quyền. Chúng ta cần luật này bảo vệ chế độ này, không để muốn nói gì thì nói, muốn chửi ai thì chửi.

Ông cũng cho rằng chống chế độ thì mất nước, mất chế độ, không thể chấp nhận được, và phải có luật để bảo vệ an ninh mạng, an ninh quốc gia, bảo vệ quyền công dân.

Tuy nhiên đã có nhiều chỉ trích cho rằng luật an ninh mạng lại xâm phạm đến quyền công dân khi trao cho cơ quan công an quá nhiều quyền hành, kiểm soát lời ăn tiếng nói của người dân trên mạng, thu thập thông tin cá nhân của người dùng internet mà không cần lệnh của tòa án.

Nhà báo Chu Vĩnh Hải, hiện sống ở Vũng Tàu nhận xét khái niệm an ninh quốc gia của những người cộng sản như sau:

Trong những nội dung an ninh quốc gia mà họ quan niệm thì có một quan niệm rằng khi những lợi ích của đảng cầm quyền, của chính quyền bị xâm phạm thì đó là xâm phạm lợi ích và an ninh quốc gia.

Nhà báo Phạm Chí Dũng, một người hoạt động bất đồng chính kiến ở Sài Gòn, từng là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, giải thích với RFA rằng những phát biểu của ông Trọng, và có thể là một vài lãnh đạo cộng sản khác nữa có nguồn gốc từ ý thức hệ của họ:

Trong ý thức hệ cộng sản thì ý thức hệ là trên hết, sau đó mới là dân tộc, và suy ra đảng là trên hết, sau đó mới đến dân tộc và nhân dân. Lý do thứ hai là nếu như hồi năm 2011 nổ ra những cuộc biểu tình chống Trung Quốc, ông Trọng đã phải nhận định về sự tồn vong của chế độ, lo lắng về sự tồn vong của chế độ, ông dùng cái cụm từ đó. Bây giờ ông ta hoảng sợ, chỉ nghĩ đến chế độ thôi. Bảo vệ chế độ và an ninh quốc gia, trong não trạng của những người cầm quyền thì hai cái đó là một, lấy cái này hổ trợ cái kia, lấy cái này làm cái cớ để thực hiện cái kia.”

Trong ý thức hệ cộng sản thì ý thức hệ là trên hết, sau đó mới là dân tộc, và suy ra đảng là trên hết, sau đó mới đến dân tộc và nhân dân.
-Ông Phạm Chí Dũng.

Ngay trước khi luật an ninh mạng được Quốc hội Việt Nam thông qua vào ngày 12/6, liên tục trong các ngày 10,11, tháng sáu những cuộc biểu tình lớn của hàng ngàn người dân Việt Nam đã nổ ra trên cả nước chống dự luật ba đặc khu, vì lo ngại đến an ninh quốc gia.

Sau khi luật an ninh mạng được thông qua, hai chuyên gia kinh tế mà đài RFA tiếp xúc tỏ ra rất lo ngại rằng an ninh quốc gia của Việt Nam sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi vì dưới sức ép của luật an ninh mạng các công ty phương Tây có thể rút đi, nhường chổ cho các công ty Trung Quốc chiếm lĩnh thị trường Việt Nam.

Tiến sĩ Nguyễn Huy Vũ từ Na Uy cho biết rằng hiện người dùng Việt Nam đã bắt đầu sử dụng các điện thoại do Trung Quốc sản xuất như Hoa Vi, ZTE, trong khi đó các điện thoại này đã bị Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ cấm bán trong khuôn viên của cơ quan này vào đầu tháng 5/2018 vì lo ngại là Bắc Kinh có thể thiết kế những chi tiết kỹ thuật để nghe lén.

Tiến sĩ Ngô Vĩnh Long từ Hoa Kỳ cho rằng Luật An ninh mạng sẽ làm mất tính chính danh của Đảng Cộng sản Việt Nam bởi vì thay vì lắng nghe tiếng nói của người dân, lại đi bịt miệng họ bằng đạo luật này.

Lũ giết người bằng bút, độc ác hơn vạn lần bồi bút! 

Image may contain: one or more people and outdoor
Trần Bang

Lũ giết người bằng bút, độc ác hơn vạn lần bồi bút! 

Nên gọi hai nhà báo trong bài dưới là bồi bút là quá ưu ái chúng.

FB Ngô Thanh Tú viết: 

Bồi bút.

Đây là người phụ nữ ở gần Cầu Nam (Thị trấn Phan Rí Cửa, Tuy Phong, Bình Thuận), không rõ mục đích gì đã bị vợ chồng nhà báo Hoàng Hải Vân (tức Huỳnh Kim Sánh) và Nguyễn Phạm Thu Uyên (MC chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly” trên VTV) vu khống tài trợ chiếc xe đá để người biểu tình tấn công vào lực lượng CSCĐ.

Bà đang xây dựng lại ngôi nhà, và chiếc xe đá được chở về phục vụ cho việc xây cất. Xui xẻo thay, lúc chiếc xe về đến Cầu Nam cũng là lúc xảy ra xung đột giữa lực lượng có trách nhiệm và người dân. Chiếc xe đá của bà, cũng như số đá được dùng để xây nhà trở thành tội đồ. Người phụ nữ hiền lành này bỗng trở thành “phần tử” phản động tài trợ đá để chống lại lực lượng chức năng.

Tôi thắc mắc, những người đạo đức nghề nghiệp sáng ngời, từng giữ đến chức Tổng thư ký Tòa soạn báo Thanh Niên như Hoàng Hải Vân, hay vợ ông ta là Thu Uyên vu khống cho người phụ nữ tội nghiệp trên là vì mục đích gì? Phải chăng họ muốn đẩy người vô tội vào chỗ lao tù chỉ nhằm đạt được mục đích xuyên tạc sự thật, bôi nhọ người biểu tình, định hướng dư luận và làm cho mọi người có cái nhìn sai lệch về cuộc xuống đường trong những ngày vừa qua? Nếu quả thế thì hai vợ chồng ấy thật độc ác.

Sắp đến ngày Báo chí cách mạng, chúng ta nhìn vào cặp vợ chồng danh giá trong làng báo Việt Nam để thấy được phần nào đạo đức nghề nghiệp của những nhà báo cách mạng.

FB Ngô Thanh Tú

CHUYỆN BI HÀI XHCNVN…

Image may contain: 1 person, sitting
Van Pham

CHUYỆN BI HÀI XHCNVN…

Chú William Nguyễn đại diện Việt Tân phát tiền cho người biểu tình!!!

Một bà già bị bắt vào đồn công an. Công an hỏi:
“Tại sao bà đi biểu tình?”
Bà nhìn anh công an nói chậm rãi:
“Vì bữa trước đọc báo nhà nước thấy nói Việt Tân phát tiền cho người nào đi biểu tình nên tui đi kiếm 300.000 về mua gạo.”
Anh công an nạt:
“Bà ham tiền tới vậy à? Ham tiền tới độ để bọn phản động dùng tiền xúi giục làm chuyện phạm pháp như thế à?”
Bà già xì một tiếng:
“Tiền mà ai không ham! Chú thử đi làm công an không lương coi chú có làm không? Cũng bởi chú ham tiền mới làm công an đó, không phải sao?!”
Anh công an cãi:
“Tôi làm công an phục vụ nhân dân thì được trả lương chứ ham tiền cái gì?”
Bà già đáp:
“Nói như chú thì tôi cũng đâu có ham tiền, tui đi biểu tình thì được trả công chứ ham tiền cái gì. Mà bà mẹ nó xạo ke. Tui có thấy ai trả tiền đâu. Còn bị bắt vô đây nhịn đói nhịn khác! Bà mẹ nó, từ nay tui không tin đảng nữa, toàn là xạo…”
Anh công an chận ngang:
“Bà không được nói xấu đảng….”
Bà già quơ tay:
“Tui nói xấu cái gì? Nếu nhà nước không nói xạo có Việt Tân trả tiền để biểu tình thì tui đâu có đi. Nhà nước gạt dân như vậy là có ý đồ gì?…”
Anh công an bí quá, nói đại:
“Việt Tân phát tiền mướn người đi biểu tình là có thật. Lần này chắc tại chúng… hết tiền rồi… ”
Bà già cười ré lên:
“Vậy há? Nói thiệt với chú ha. Cái đảng, cái nhà nước của chú ngu lắm. Ngu tới mức tự bêu xấu, tự tố cáo với thế giới rằng cái chế độ này không đáng giá bằng ba trăm ngàn tiền hồ, chưa tới 15 đô la tiền tư bản giãy chết; cho nên người dân mới ùn ùn kéo nhau đi hiểu tình chống chế độ để nhận 15 đô la, thay vì bảo vệ chế độ. Đông đến nỗi bọn phản động không đủ tiền để phát… há há… há há….”
Anh công an trơ mặt ra nhìn bà già, chưa biết đối đáp ra sao thì bà già tiếp:
“Không hiểu à? Để tui nói vầy cho chú dễ hiểu. Thí dụ như chú có con vợ xấu như ma lem, vừa ngu vừa lười, có người trả chú 15 đô la để mua nó về làm đĩ. Và chú đồng ý bán vợ. Bởi con vợ chú chỉ đáng giá 15 đô nên chú mới bán; chứ nếu nó đáng giá ngàn đô thì chú có chịu bán không? Há há…

KHỦNG BỐ NHÂN DÂN, CÔNG AN VIỆT NAM ĐÃ HIỆN NGUYÊN HÌNH LÀ ÁC ÔN CỘNG SẢN

KHỦNG BỐ NHÂN DÂN, CÔNG AN VIỆT NAM ĐÃ HIỆN NGUYÊN HÌNH LÀ ÁC ÔN CỘNG SẢN

Pham Doan Trang

Đây là câu chuyện của một bạn trẻ bị bắt giữ tuỳ tiện và bị công an đánh hội đồng – thực chất là tra tấn – suốt từ 2h chiều đến 7-8h tối chủ nhật, 17/6, ở sân vận động công viên Tao Đàn (quận 1, TP. HCM).

Vì bạn còn rất trẻ, không phải người hoạt động dân chủ – nhân quyền, cũng không hề có nhu cầu được “nổi tiếng” theo cách nghĩ thường lệ của dư luận viên và an ninh, nên trong câu chuyện, bạn xin giấu mọi thông tin về nhân thân.

——

Khi em mở mắt ra thì thấy mình đã nằm trên giường bệnh. Xung quanh không còn bóng an ninh nào. Một cô bé y tá đi đến, em hỏi mới biết đây là phòng cấp cứu bệnh viện Bộ Công an, và lúc đó là khoảng 12h đêm. Thế nghĩa là chúng đã đánh em liên tục từ 2h chiều cho tới khi em bất tỉnh thì quẳng em vào đây và… chuồn mất để khỏi phải chịu trách nhiệm gì. Nhưng cũng rất có thể là chúng còn canh gác đâu đó phía dưới sảnh.

Bệnh viện đòi viện phí 2 triệu. Em sờ lại người thì may quá, chúng để lại cái bóp với hơn 100.000 đồng. Ngoài ra chẳng còn gì. Điện thoại đã bị lấy mất. Số liên lạc của gia đình nằm trong điện thoại. Đến đôi giày cũng mất tiêu – chúng đã lột giày em ra và dùng chính đôi giày ấy táng hàng trăm cái vào đầu, cũng như dùng dùi cui liên tục giã nát hai bàn chân em. Khắp người em đầy vết thâm tím, vết rách, chỉ cựa nhẹ cũng đã thấy đau.

Em nói em muốn về nhà. Bác sĩ không cho, bảo là cần phải xem em có bị tụ huyết trong não, chấn thương sọ não không (không biết vì ông sợ bệnh nhân gặp chuyện gì hay vì sợ mấy bạn công an có thể đâu đó ngoài kia). “Cậu về mà chết giữa đường là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy”. Nhưng em cũng làm gì có đủ tiền mà nộp viện phí. Đầu em đau nhức, váng vất. “Em không sao đâu. Em chỉ muốn về nhà, muốn ngủ thôi, với lại cũng phải báo cho người thân yên tâm”. Em nói vậy. Nhìn bộ dạng em với khuôn mặt phù, mắt tím bầm như gấu trúc, môi rách và sưng phù lên như trái cà, cô bé y tá có lẽ cũng thương nên thì thào: “Thôi anh đi đi. Coi như anh trốn viện”. Cô ấy dẫn em qua một cửa nhỏ, theo một lối đi riêng, kín đáo ra khỏi bệnh viện.

Em lết từ taxi về tới cổng nhà rồi ngồi sụp luôn trước cửa. Lúc đó khoảng 1h sáng.

* * *

Cách đó nửa ngày, vào khoảng 1h chiều chủ nhật 17/6, em rời nhà ra quận 1 chơi. Khu trung tâm Sài Gòn chưa bao giờ đông công an và dân phòng như thế. Vỉa hè, quán cafe đầy nghẹt những tốp công an áo xanh, dân phòng đeo băng đỏ, và những thanh niên cao to, mặt mày hung dữ. Họ bắt người liên tục; gần như cứ thấy ai cầm điện thoại đi ngang là xông vào bắt. Thậm chí họ vào tận quán cafe để khám xét giấy tờ và lôi khách ra ngoài, bắt đem đi. Không khí ngột ngạt, căng thẳng. Chưa bao giờ em thấy Sài Gòn căng thẳng như thế. Như thời chiến, với toàn xã hội là một trại lính, công an trộn lẫn với dân và có thể toàn quyền chặn bắt, khám xét giấy tờ, hốt về đồn bất kỳ ai.

Em ghé quán cafe mua một ly đem đi, rồi vào phố sách. Đường sách hôm nay hình như không hoạt động. Em đi được vài mét thì bị một nhóm công an chặn lại; có lẽ họ đã “tia” được em từ lúc nào không hay. Họ hỏi giấy tờ. Xui cho em là em chỉ tính đi cafe nên không mang giấy tờ gì theo. Họ quát bảo em gọi người thân mang giấy đến. Em cầm điện thoại gọi về nhà, chỉ vừa nói được câu “con bị bắt”, thì một người đã chộp lấy và giật tung điện thoại khỏi tay em. Em kêu lên, nhưng cả đám đẩy em vào xe, phóng đi.

Chúng đưa em vào một khu nhà tập ở sân Tao Đàn. Xung quanh la liệt người, già trẻ nam nữ, có cả mấy cô gái áo dài, chắc là hướng dẫn viên du lịch. Sau này em mới biết, hôm đó công an Thành phố đã bắt tới 179 người, gom về Tao Đàn. Trong số đó, có cả khách du lịch, hướng dẫn viên, và những bác già đi tập thể dục. Tất cả đều bị bắt, và kinh khủng hơn, đều bị đánh.

Chúng đưa em vào một căn phòng, moi điện thoại em ra, hất hàm: “Mật khẩu”. Em đáp: “Sao các anh lấy điện thoại của tôi?”. “Bộp” – câu trả lời là một cú đấm thẳng vào mặt em. Sau đó là liên tiếp những cái tát. Em vẫn không đưa mật khẩu. Chúng nắm tóc, dúi đầu em xuống mặt bàn, đấm tới tấp vào hai mang tai. Rồi chúng bảo nhau rằng thằng này bướng, mang nó qua phòng kia.

Thì ra cả phòng em chỉ có mình em không khai mật khẩu điện thoại cho chúng, nên chúng “sàng lọc”, đưa đối tượng cứng đầu sang phòng riêng để tiện bề tra khảo.

Ngay sau đó, khi đưa em sang một căn buồng khác, chỉ còn mình em, chúng xông vào ra đòn ngay. Hai chục thanh niên cao to, cả sắc phục và thường phục, vây lấy em, đánh hội đồng bằng dùi cui, gậy và tất nhiên, chân tay. Em ngồi bệt trên sàn, co người lại, hai tay ôm đầu. Hai thằng bèn bẻ tay em ra sau, để cho đám còn lại đấm như mưa vào mặt. “Đù má, lì hả mày” – chúng vừa đánh vừa chửi.

Chúng cho gọi mấy kỹ thuật viên vào phá password. Trong lúc kỹ thuật viên làm việc, khoảng 15-20 phút, chúng đánh em không ngơi tay. Có mấy an ninh nữ rất xinh gái cũng bạt tai em liên tục đến độ em chỉ còn thấy trước mắt một màu nhờ nhờ trắng. Một lão an ninh già, khoảng ngoài 60 tuổi, cũng vụt dùi cui rất dữ. Nghĩa là đánh em có đủ thành phần an ninh, nam phụ lão ấu.

Rồi kỹ thuật viên cũng phá được khoá máy, và đám an ninh hả hê: “Đù, mày tưởng ngon hả, tưởng tụi tao không mở được điện thoại mày hả?”. Chúng còng tay em lại, đánh em càng dữ hơn, vừa đánh vừa “điều tra” về từng người trong contacts của em. “Thằng này là thằng nào?”. “Là bạn Facebook của tôi”. “Mày gặp nó chưa? Làm gì?”. “Tôi gặp uống cafe”. “Gặp đâu, hồi nào?”. “Tôi không nhớ”. “Đù má, không nhớ này. Không nhớ này”.

Cứ mỗi từ “không nhớ” hay “không biết” mà em nói, chúng lại lấy gậy sắt dộng mạnh vào hai bàn chân em. Mu bàn chân em sưng phồng lên, mặt em chắc cũng vậy. Một thằng túm tóc kéo giật đầu em ra, và chúng phun nước miếng vào mặt em. “Tao ghét cái từ không biết hay không nhớ lắm nha. Mày còn nói mấy từ đó nữa, tao còn đánh”.

“Con này con nào?”. “Bạn tôi”. “Bồ mày hả? Mày chịch nó chưa? Bú l. nó chưa mày?”. Không còn một từ gì tục tĩu nhất mà chúng không dám phun ra miệng.

Chúng tháo giày em ra và cầm luôn đôi giày đó quật vào mặt em. “Dạng chân ra” – chúng quát. Em sợ bị đánh vào hạ bộ nên càng co người lại. Nhưng may thay chúng không đánh vào chỗ đó, chỉ lột áo quần em ra đấm đá vào bụng, ngực, và rít lên: “Mày có tin là bọn tao có thể treo mày lên mà đánh như đánh một con chó không?”.

Một lát, chúng nghỉ. Em bò lết lên tấm nệm mút đặt sẵn ở đó (trong phòng tập, cho vận động viên). Một thằng quát: “Đù. Mày đòi được nằm nệm ấy hả?”. Rồi chúng nắm chân em lôi xuống sàn, tiếp tục đánh hội đồng, giẫm đạp. Cứ như thế.

Rất lâu sau, có lẽ khi trời đã xế chiều, chúng vẫn chưa ngừng còn em thì đã không mở được mắt ra nữa. Khi trời tối hẳn thì em bắt đầu rơi vào trạng thái lơ mơ. Chúng nắm tóc, kéo tay, thảy em ra ngoài nằm chung giữa một đám người. Em chỉ nghe tiếng lao xao, và sau đó là tiếng la khóc. Rất nhiều người khóc, không hiểu khóc cái gì. Em cố mở mắt, và nhận ra là mọi người khóc vì em. Quanh em la liệt người, có lẽ ai cũng bị đánh vì nhiều người mặt sưng húp. Mấy bác già cũng bị đánh. Nhưng ai cũng nhìn em, khóc như mưa. Họ bảo nhau: “Lấy đồ che cho thằng bé đi”. Thế là một loạt áo được truyền tới, đắp phủ lên mình em.

Có một cô lớn tuổi bước đến, gối đầu em lên đùi cô, xoa dầu lên trán em, nắm tay em và khóc rưng rức. Em không sao mở to nổi mắt để nhìn rõ mặt cô, chỉ thấy nhờ nhờ. Em cố mấp máy đôi môi đã sưng vều: “Cô. Cô đừng khóc nữa. Cô khóc con khóc theo đó”.

Nghe loáng thoáng mọi người nói: “Sao chúng nó đánh thằng nhỏ dữ vậy trời?”. Thấy không khí căng quá, ai cũng thương em, sợ mọi người “nổi loạn”, đám công an lại sầm sập chạy lại, kéo em ra. Cô lớn tuổi đang xoa dầu cho em khóc rất nhiều và la: “Mấy người còng tay tôi đi, tha cho thằng nhỏ, đánh nó chết rồi sao?”.

Em cố mở mắt ra để nhìn và nhớ gương mặt cô. Nhưng hoàn toàn không thể, lúc đó đầu óc em đã mụ mị rồi. Đám công an ném em lên xe, về sau em mới biết là chúng đưa em đi bệnh viện cấp cứu. Mọi người giữ em lại, chúng giằng ra. Có mấy người che cho em để khỏi bị đánh tiếp. Mặc, chúng vẫn lôi em đi. Cô lớn tuổi kia chạy theo em ra xe, nhưng chúng bịt miệng, kéo cô ra ngoài. Cửa xe sập lại. Em nghe một thằng chửi vọng: “Đù má. Mày diễn hay lắm. Mày diễn cho cả đám tụi nó khóc hả?”.

Sau đó em không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, em đã ở trong bệnh viện, nhưng cũng chưa được điều trị gì vì… chưa đóng viện phí.

* * *

Đêm đó em nằm li bì. Sáng sớm hôm sau em vào viện khám lần nữa. Quá may mắn, em chỉ bị công an đánh cho đến đa chấn thương thôi chứ chưa bị chấn thương sọ não. Và hai ngày nay, liên miên anh em, bạn bè đến thăm em. Ai cũng thương em, cho tiền, cho quà bánh rất nhiều.

Nhưng em vẫn nhớ những người đã ôm lấy em, che đòn cho em, và cởi áo phủ lên em vào ngày chủ nhật ấy. Nhất là cô đã đặt em gối đầu lên chân cô – như đứa con với mẹ – và xoa dầu cho em, và cầm tay em, và khóc. Em muốn ghi nhớ nét mặt cô mà không nhìn được nên không nhớ nổi. Đến tên cô, em cũng chẳng biết. Em chẳng nhận ra được ai trong số những người bị đánh hôm đó, những người đã che chở, bảo vệ, động viên em trong những giờ phút kinh khủng nhất, cùng chia sẻ với nhau nỗi đau đớn của những người dân vô tội, bị công an giam giữ vô luật và đánh như đánh kẻ thù.

Trong lúc bị đòn hội đồng, em không nhớ nổi gương mặt ác quỷ nào, nhưng cũng kịp nhìn thấy một phù hiệu trên ngực áo của một công an, ghi tên Nguyễn Lương Minh. Chúng không hề biết em là ai, chỉ vì em không khai password điện thoại mà chúng còn đánh em như vậy; không hiểu những người bị chúng coi là “biểu tình viên”, “nhà hoạt động dân chủ-nhân quyền”, “nhà bất đồng chính kiến”, thì nếu vào tay chúng, chúng còn hành hạ họ tới mức nào. Và còn hàng trăm người bị bắt bừa bãi hôm đó nữa, cả những bác già, những sinh viên trẻ măng, tinh khôi, những hướng dẫn viên du lịch áo dài…

Qua đây em cũng muốn hỏi thông tin về cô – người phụ nữ đã khóc rất nhiều vì em hôm ấy. Lúc đó là khoảng 7-8h tối chủ nhật 17/6, ở một căn phòng nào đó trên sân vận động công viên Tao Đàn.