Hoa Kỳ đã trở nên khiếp sợ ‘Kẻ Khác’ như thế nào

Ba’o Tieng Dan

03/05/2025

TIME

Tác giả: Nguyễn Thanh Việt

Việt Báo biên dịch

2-5-2025

LTS: Nguyễn Thanh Việt là tác giả gốc Việt đoạt giải Pulitzer. Tác phẩm mới nhất của ông là cuốn To Save and to Destroy: Writing as an Other. Dưới đây là bài “How America Became Afraid of The Other” của ông viết về tình hình bài trừ di dân hiện tại ở Hoa Kỳ dưới chính quyền đương thời, đăng trên tạp chí TIME ngày 28 tháng 4.

Việt Nam năm 2024

Nguyễn Thanh Việt, giáo sư đại học Havard (tiểu ban thơ văn)

Tiểu thuyết đầu tay của Viet, The Sympathizer được xuất bản năm 2015 bởi Grove Press /Atlantic. The Sympathizer đã giành giải Pulitzer năm 2016 cho tiểu thuyết hư cấu, giành giải thưởng tiểu thuyết đầu tay của Trung tâm tiểu thuyết hư cấu , huy chương Carnegie cho tiểu thuyết xuất sắc từ Hiệp hội thư viện Hoa Kỳ và giải thưởng văn học tiểu thuyết châu Á/Thái Bình Dương của Hiệp hội thủ thư châu Á/Thái Bình Dương .  Cuốn sách cũng đã giành giải Edgar cho tiểu thuyết đầu tay hay nhất của một tác giả người Mỹ từ Hiệp hội nhà văn trinh thám Hoa Kỳ. Cuốn tiểu thuyết này cũng đã giành giải thưởng hòa bình văn học Dayton

***

Hoa Kỳ từ trước đến nay vẫn luôn có một mối quan hệ phức tạp với di dân và tị nạn, mặc cho một phần trong huyền thoại quốc gia luôn khắc họa hình ảnh chúng ta là một xứ sở của những người mới đến. Trong huyền thoại đó, họ — những di dân — là một phần của chúng ta.

Song song với điều đó, nước Mỹ cũng từng nhiều lần trải qua những cơn bùng phát dữ dội của tâm lý bài ngoại.

Hiện nay cũng vậy, khi chính quyền Trump vũ khí hóa nỗi sợ đối với ‘người khác’, đồng thời khơi dậy một cơn hoảng loạn tinh thần đối với những người được cho là những kẻ xa lạ đang mon men đến bờ cõi chúng ta. Khi những người này, bao gồm cả những người đã là người Mỹ, bị nhìn nhận như một mối đe dọa đối với quốc gia, thì họ không còn được xem là một phần của “chúng ta” nữa. Thay vào đó, họ trở thành “kẻ khác” đối với cái bản ngã tập thể của đất nước.

Điều này không phải là chuyện mới lạ. Vào cuối thập niên 1800, nhiều người Mỹ tin rằng, di dân Trung Hoa mang theo bệnh tật, tội phạm và các tệ nạn, cùng với đạo đức lao động phi nhân tính. Kết quả của những thành kiến ấy là việc đốt phá các khu phố Tàu, các vụ hành quyết tập thể đối với người Trung Hoa, và việc ban hành lệnh cấm gần như toàn bộ di dân từ Trung Hoa.

Với các chính sách thuế quan của mình, Tổng thống Donald Trump có lẽ còn nhắm mục tiêu vào người Trung Hoa một cách công khai hơn, so với khi ông từng gọi COVID-19 là “kung flu”. Tuy nhiên, ông đã khởi đầu chiến dịch tranh cử của mình bằng lời cam kết đóng chặt biên giới Hoa Kỳ để bảo vệ quốc gia khỏi “những kẻ hiếp dâm” người Mexico vào năm 2015, và đến năm 2024 lại cáo buộc các băng đảng Venezuela là mối đe dọa.

Chiến dịch trục xuất mà ông Trump hứa hẹn ngày nay gợi lại những hình ảnh cũ thời thập niên 1920 và 1930, khi chính phủ Hoa Kỳ tiến hành việc vây bắt và cưỡng bức hồi hương khoảng một triệu người Mexico và công dân Mỹ gốc Mexico về lại Mexico.

Việc trừng phạt “kẻ khác” thường mang hình thức một màn kịch và trình diễn, nhằm mục đích giải trí và làm thỏa mãn một số người, đồng thời khiến những người còn lại phải im lặng và quy phục.

Bởi thế, việc trục xuất các băng đảng Venezuela bị cáo buộc, bằng những chuyến bay do Cơ quan Thực thi Di trú và Hải quan (ICE) vận hành, được thực hiện trước ống kính máy quay: Họ bị ghi hình như những sinh vật hạ đẳng, đầu cạo trọc, mặc đồng phục trắng trẻ con gồm áo sơ mi và quần đùi, bị tước đoạt nhân phẩm.

“Cưỡng bức di dời” (renditioning) là từ ngữ thích hợp hơn “trục xuất” (deportation), vì nhiều người trong số này không được đưa về quê hương gốc, mà bị đưa đến những nơi khác — như các di dân nhiều quốc tịch bị giam giữ trong khách sạn hoặc các trại tập trung giữa rừng ở Panama.

Từ “cưỡng bức di dời” cũng gợi nhắc đến những hành động mà Cơ quan Tình báo Trung ương Hoa Kỳ (CIA) từng thực hiện đối với các nghi phạm khủng bố bị “biến mất” vào những “địa điểm đen” bí mật — điều hoàn toàn phù hợp khi Trump viện dẫn Đạo luật Kẻ thù Ngoại bang năm 1798, một đạo luật thời chiến từng được dùng để giam giữ người Nhật và công dân Mỹ gốc Nhật trong Thế chiến II, nhằm mô tả các băng đảng Venezuela như những “kẻ khủng bố” đang “xâm nhập” Hoa Kỳ (Tuy nhiên, các thẩm phán liên bang ở New York và Texas đã thách thức hành động này tại tòa án).

Việc các tổng thống và chính phủ mô tả những kẻ bị cáo buộc phạm tội là “khủng bố” khiến tất cả chúng ta lo ngại, bởi “khủng bố” là một nhãn mác có khả năng co giãn vô tận, có thể được áp đặt lên bất kỳ ai mà chính quyền cho rằng đang phá hoại quyền lực của mình.

Điều tồi tệ hơn nữa là một “Cuộc chiến chống Khủng bố” — như cuộc chiến mà Tổng thống George W. Bush tuyên bố sau sự kiện 11/9 — thì không thể nào giành chiến thắng được. Đó là một tình trạng chiến tranh vĩnh viễn, được áp đặt lên một dòng người là “kẻ khác” không bao giờ dứt, đồng thời buộc sự đồng hóa trong lòng nước Mỹ, như khi Bush tuyên bố: “Hoặc các vị đứng về phía chúng tôi, hoặc các vị chống lại chúng tôi”.

Dù có thể chiến thắng trước một nhóm thù địch cụ thể, làm sao có thể đánh bại được sự kinh hoàng? Mối đe dọa của nỗi kinh hoàng sẽ còn tiếp diễn, bởi lẽ kinh hoàng đã tồn tại cùng với sự tò mò và nỗi sợ hãi, với tình yêu và thù hận, ánh sáng và bóng tối — như chính nhịp đập của trái tim con người.

Chủ nghĩa cộng sản, hay bất kỳ hệ tư tưởng nào không được lòng chính quyền đương nhiệm, có thể bị đánh bại — nhưng “kẻ khủng bố” thì không bao giờ mất đi, bởi nỗi kinh hoàng không chỉ đến từ các mối đe dọa thực sự mà còn từ trong chính chúng ta, liên tục sinh ra những bóng ma mới.

Cuộc chiến chống khủng bố có lẽ đã đánh động sâu sắc tâm thức người Mỹ, bởi nỗi kinh hoàng đã luôn là một phần trong đời sống Hoa Kỳ, kể từ những ngày đầu tiên những người định cư châu Âu đặt chân lên mảnh đất này.

Có lẽ, những “người khác” đầu tiên đối với người định cư đến vùng đất này chính là người bản địa. Tiếp theo là những người châu Phi bị bắt cóc và nô lệ, những người mà công sức lao động và thân xác của họ đã giúp tạo dựng nên Hoa Kỳ.

Hoặc cũng có thể, “kẻ khác” đầu tiên đối với những người định cư chính là bản thân vùng đất rộng lớn này — một nơi vừa hứa hẹn sự phong phú, vừa rình rập hiểm họa.

Điều đó vẫn còn đúng cho đến ngày nay, khi những người có quyền lợi trong ngành nhiên liệu hóa thạch hứa hẹn rằng đất đai có thể bị khuất phục và biến thành lợi nhuận — cũng như những “kẻ khác” từng khai thác đất đai, từ người nô lệ đến công nhân di trú, từng bị bóc lột.

Bằng cách đối mặt với thiên nhiên hay với con người, những người định cư đã chạm trán điều mà triết gia Emmanuel Levinas gọi là “khuôn mặt của Kẻ Khác”, điều mà Levinas cho rằng có thể khơi dậy lòng trắc ẩn hoặc sự kinh hoàng. Hai cảm xúc đối lập này tiếp tục định hình cảnh quan chính trị và văn hóa Hoa Kỳ ngày nay.

Trong khi có người kêu gọi lòng cảm thông đối với tha nhân, chính quyền Trump lại mô tả các cử chỉ ấy như là sản phẩm của một hệ tư tưởng “đa dạng, công bằng và hòa nhập” – DEI cần phải tiêu diệt. Levinas tin rằng, cuộc gặp gỡ trực diện với ‘Kẻ Khác’ là một nhiệm vụ đạo đức cấp thiết, nhưng Elon Musk lại cho rằng “điểm yếu căn bản của nền văn minh phương Tây chính là lòng trắc ẩn”, vì nó mở ra cánh cửa cho những người không thuộc phương Tây và không [phải là người] da trắng chiếm đoạt.

Không phải ngẫu nhiên khi những người bị đưa tới các nhà tù ở El Salvador bị buộc phải cúi đầu, không cho phép người ta nhìn thấy gương mặt con người của họ.

Không chỉ những kẻ bị cáo buộc là băng đảng mới bị gán nhãn “khủng bố” trong trí tưởng tượng bài ngoại, mà cả những người tị nạn, di dân, dù có giấy tờ hay không, cũng bị xem như những kẻ âm mưu thay thế người da trắng.

Để bảo vệ bản thân khỏi nguy cơ bị trục xuất, những di dân này bị buộc phải thể hiện lòng trung thành tuyệt đối. Sự khác biệt của họ so với những chuẩn mực quốc gia — da trắng, nam giới, một giới tính, Cơ Đốc giáo — bị xem như là một trở ngại cho quyền tự do ngôn luận, một quyền mà lẽ ra là cốt lõi của nước Mỹ.

Do đó, tất cả những sinh viên quốc tế cho đến nay đã bị bắt và giam giữ bí mật vì biểu tình phản đối cuộc tấn công của Israel vào Gaza đều là người không da trắng, có gốc gác từ các quốc gia như Syria, Thổ Nhĩ Kỳ và Hàn Quốc.

Dù người ta có đồng tình hay không với lời nói của họ, thì họ cũng có quyền tự do ngôn luận được bảo vệ bởi Hiến pháp Hoa Kỳ, với tư cách là cư dân hợp pháp lâu dài hoặc sinh viên quốc tế.

Nhưng điều đáng hỏi là: Khoảng cách giữa một công dân Mỹ, nhất là người không da trắng hay người nhập tịch, với Mahmoud Khalil — cựu sinh viên tốt nghiệp Columbia, hiện là thường trú nhân hợp pháp — hay Rümeysa Öztürk — sinh viên cao học tại Tufts, bị các sĩ quan ICE đeo mặt nạ bắt giữ mà hầu như không thèm xuất trình thẻ hoặc phù hiệu — thực sự đã đi xa đến đâu?

Sự gia tăng quyền hạn đối với họ có thể nhanh chóng lan đến cả công dân Mỹ.

Khi ranh giới giữa việc bắt giữ và bắt cóc, giữa cảnh sát chính quy và mật vụ bí mật, bị làm cho lu mờ, thì tất cả chúng ta — dù là công dân hay không — đều bị đe dọa. Chúng ta bị buộc phải khuất phục trước bất kỳ ai đeo mặt nạ tuyên bố rằng họ đại diện cho pháp luật, giống như những người Venezuela bị đưa đến El Salvador bị buộc phải quỳ trước các lính canh đeo mặt nạ và mặc áo giáp.

Trong nước, cơ chế trục xuất hay đàn áp những kẻ mà nhà nước xem là thù địch sẽ không dừng lại ở người Venezuela hay những người ủng hộ nhà nước Palestine.

Cơ chế quyền lực này dựa trên sự hoang tưởng, với mỗi mối đe dọa mới nảy sinh và lan rộng.

Chiến dịch của chính quyền Trump nhắm vào sinh viên ủng hộ Palestine, chẳng hạn, gắn liền với luận điệu rằng họ đang bảo vệ người Do Thái trong và ngoài các trường đại học.

Nhưng đây chỉ là việc vũ khí hóa chủ nghĩa bài Do Thái, biến một hình thức phân biệt chủng tộc có thật thành công cụ phục vụ mục tiêu chính trị — nơi người Palestine tạm thời thay thế người Do Thái để trở thành “kẻ khác” vĩnh viễn.

Việc trừng phạt những “kẻ khác” làm tê liệt lòng trắc ẩn và sự phản kháng, bởi không ai muốn trở thành mục tiêu tiếp theo.

Vì vậy, chúng ta thấy những người có thể lẽ ra bị xem là “khác” lại quay sang chống lại những kẻ khác đã bị gán mác, như khi một số di dân có giấy tờ hợp pháp ủng hộ việc trục xuất những người di dân bất hợp pháp.

Đừng lầm nghĩ đây chỉ là sự hoang tưởng, bởi nó là một chiến lược chính trị cổ điển được lập lại: chia rẽ để cai trị  — chính quyền Trump tấn công từng trường đại học, từng hãng luật, từng nhóm di dân, từng cá nhân.

Mỗi nhóm hy vọng mình sẽ được tha, nhưng cuối cùng, chẳng ai được tha cả.

Bài học cần rút ra là: Chúng ta không thể an toàn bằng cách hiến tế những kẻ khác.

Chủ nghĩa độc tài sẽ không bao giờ hài lòng với chỉ một vật tế thần hay một kẻ thù — nó sẽ đòi hỏi nhiều hơn, vì quyền lực của nó phụ thuộc vào sự trình diễn trừng phạt. Mỗi lần trừng phạt, khả năng kháng cự của tất cả mọi người lại bị suy yếu.

Khi chủ nghĩa độc tài sẵn sàng phá vỡ mọi quy tắc và luật lệ, thì chính các quy tắc và luật lệ ấy cũng dần mất đi khả năng bảo vệ chúng ta.

Giải pháp duy nhất vẫn luôn như vậy và cần được nhắc lại: Đoàn kết là hy vọng duy nhất của chúng ta, đoàn kết là chiến lược tối thượng.

Chúng ta phải từ chối sự chia rẽ, dù được hứa hẹn an toàn bằng cách hiến tế kẻ khác, hay được đề nghị từ bỏ từng quyền một để mong giữ gìn bản thân khỏi nỗi kinh hoàng bất tận.

Giờ đây, Trump đang theo đuổi ý tưởng xóa bỏ quyền công dân theo nơi sinh, với mục tiêu đưa cả những công dân “sinh ra tại chỗ” đến các nhà tù El Salvador.

Chính quyền của ông cũng đang tìm cách mở rộng hệ thống trại giam di dân vì lợi nhuận, với ngân sách 45 tỷ đô la.

Khi nào những trại giam sẽ trở thành trại tập trung — như Franklin Delano Roosevelt đã từng gọi nơi giam giữ người Mỹ gốc Nhật?

Khi nào thì chúng ta sẽ nói: Đủ rồi?

Điều có thể phá hủy xã hội chúng ta không phải là di dân, tị nạn, người Palestine, phụ nữ đòi quyền phá thai, người chuyển giới, hay bất kỳ ai trong số những “kẻ khác” bị dựng lên.

Điều có thể hủy diệt chúng ta chính là nỗi sợ của chính chúng ta — không chỉ đối với tha nhân mà còn đối với chính bản thân mình, với những bí ẩn sâu thẳm không thể giải mã trong lòng mỗi con người.

Và điều có thể giúp chúng ta vượt qua nỗi sợ và kinh hoàng ấy không phải là trục xuất hay bài xích tha nhân, mà là đồng hành cùng họ, trò chuyện cùng họ, đối mặt với họ.


 

Tình trạng thất vọng của công nhân Trung Cộng bị thất nghiệp vì thuế nhập cảng cao của Hoa Kỳ

Đài Á Châu Tự Do và các báo 

Công nhân nhà máy điện tử Shangda biểu tình ở thành phố Toại Ninh, Trung Quốc.

Công nhân nhà máy điện tử Shangda biểu tình ở thành phố Toại Ninh, Trung Quốc. (@YesterdayBigcat)

“Đình công! Đình công!”, công nhân hét lớn bên ngoài nhà máy Shangda Electronics ở thành phố Toại Ninh vào Chủ Nhật, trong một video về cuộc biểu tình được người dùng X ‘ @YesterdayBigcat ‘ đăng tải trên mạng xã hội, một nguồn thông tin nổi bật về các cuộc biểu tình ở Trung Quốc.

Các công nhân cho biết công ty này, có trụ sở tại tỉnh Tứ Xuyên, chuyên sản xuất bảng mạch mềm, đã không trả lương cho họ kể từ đầu năm và các chế độ phúc lợi an sinh xã hội trong gần hai năm – kể từ tháng 6 năm 2023.

Tuần trước, vào ngày 24 tháng 4, hàng trăm công nhân của Công ty TNHH Hàng thể thao Guangxin ở huyện Đạo đã đình công sau khi nhà máy của công ty đóng cửa mà không trả lương cho nhân viên hoặc các chế độ phúc lợi an sinh xã hội.

Tại Nội Mông, nhiều công nhân xây dựng đã leo lên, đứng trên các mái nhà của Cộng đồng Vườn Hoàng gia Jincan ở thành phố Thông Liêu vào ngày 25 tháng 4, nơi họ đe dọa sẽ nhảy khỏi tòa nhà nếu không được trả số tiền lương còn nợ, một video khác được đăng trên cùng tài khoản X cho thấy.

“Hiện tại không dễ dàng gì,” một công nhân khác ở nhà máy sản xuất đồ chơi 26 tuổi nói với tờ thời báo Tài Chính – Financial Times. Chủ lao động của anh, ở thành phố Chiết Giang, Trung Quốc, chủ yếu bán cho Hoa Kỳ, và ban quản lý gần đây đã buộc công nhân phải nghỉ hai tuần không lương vì thuế quan.

Theo phân tích của Goldman Sachs, ít nhất 16 triệu việc làm trong nhiều ngành công nghiệp ở Trung Quốc đang bị đe dọa do Tổng thống Trump áp dụng mức thuế 145% đối với hàng nhập khẩu từ Trung Quốc.

Trong ngành sản xuất của Trung Quốc, ngành thiết bị truyền thông có khả năng mất nhiều việc làm nhất, tiếp theo là ngành may mặc và sản phẩm hóa chất, các nhà phân tích của Goldman, bao gồm Xinquan Chen và Lisheng Wang, đã viết trong một lưu ý gửi cho khách hàng vào Chủ Nhật, 4-5-2025.

Báo Bưu Điện Hoa Nam – SCMP cho biết:

Một sự thay đổi đáng chú ý đang diễn ra trong sản xuất toàn cầu khi ngày càng nhiều công ty Trung Quốc chuyển cơ sở sang đất Hoa Kỳ. Sự di chuyển này diễn ra trực tiếp để đáp trả mức thuế quan đáng kể mà Tổng thống Donald Trump áp đặt đối với hàng hóa Trung Quốc, khiến việc xuất khẩu sang thị trường Hoa Kỳ ngày càng trở nên đắt đỏ.

Ryan Zhou, người điều hành một doanh nghiệp quà tặng mới lạ ở miền đông Trung Quốc, đã nhấn mạnh bản chất quan trọng của thị trường Mỹ.

“Hoa Kỳ chiếm gần 95% đơn đặt hàng của chúng tôi. Đây không phải là thị trường mà chúng tôi có thể để mất”, Zhou nói với SCMP. Đối mặt với mức thuế quan khổng lồ 90% đối với các lô hàng của Trung Quốc, Zhou chuẩn bị mở một cơ sở mới tại Dallas, Texas vào tháng tới như một hậu quả trực tiếp của các rào cản thương mại này.

Zhu Ning, một chuyên gia tư vấn cho các công ty Trung Quốc về việc mở rộng ra nước ngoài, đã ghi nhận sự gia tăng đột biến trong các yêu cầu di dời. Ông báo cáo đã xử lý hơn 100 yêu cầu như vậy chỉ trong bốn tháng qua, mức độ quan tâm chưa từng có trước khi áp dụng thuế quan của Trump, theo SCMP.

Có một ngày 30 Tháng Tư khác

Ba’o Nguoi- Viet

May 1, 2025

Thủy Như

Sau năm 75, ngày nào cũng là ngày 30 Tháng Tư đối với tôi, bởi gia đình tôi bị gọi là ngụy quyền phản động bán nước, và cái loa phóng thanh của thị xã sáng nào cũng hát “diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước…” làm tôi nhức cả đầu.

Những người đàn ông trong họ nhà tôi là lũ bán nước đó. Tôi nghe hoài bài hát ấy mà muốn điên. Cả mười năm như vậy, tôi cảm thấy đời mình bị dập sát đất. Sau đó tôi vào ở ruộng rẫy của miền Nam, chẳng có điện đóm, nên thấy đời tối hơn, nhưng được cái là không phải nghe mấy câu hát đó hét vào tai. Rồi cả nhà đùm túm theo ba sang Mỹ, túi bụi với việc làm để bắt đầu cuộc sống nơi xứ người, nên cái ngày 30 Tháng Tư đó ra khỏi đời tôi. Tôi nghĩ mình chẳng việc gì phải bận tâm đến cái ngày đã nhận chìm biết bao cuộc đời.

Giờ tôi đã ở xứ tự do, chả có ai kêu gia đình tôi là lũ này lũ nọ. Thôi thì cho cái ngày đen tối ấy trôi tuột vào quá khứ đi cho rồi. 

Vậy mà những năm gần đây, mỗi năm vào ngày 30 Tháng Tư tôi lại nghĩ ngợi về ngày khổ cực, đầy lo sợ và đau đớn ấy. Càng nghĩ càng cảm thấy buồn và tức giận về một thời kinh khủng.  Mấy hôm nay ngày nào cũng đọc những bài viết về kỷ niệm buồn 30 Tháng Tư, rồi một người bạn cho nghe Lê Khôi hát “Biết bao giờ quay trở lại.” Một người bạn khác gởi bài “Sài gòn niềm nhớ không tên.” Tôi nghe mà cảm thấy thật nặng nề.

Sáng nay trước khi đưa con đi học, tôi đọc cho các con câu Kinh thánh trong bài tĩnh nguyện Thi thiên 119: 147, “Buổi sáng tôi dậy sớm và kêu xin. Tôi đặt hi vọng nơi lời Ngài.” Chàng của tôi hỏi, “Có gì mà nặng nề thế?” Tôi đáp, “Em cần câu này. Hôm nay là 30 Tháng Tư, ngày mất Việt Nam.”

Ngày xưa, nếu tôi đọc những câu này, tôi sẽ nghĩ người viết chính trị hoá vấn đề. Đó không phải là những câu nói chuyện thường ngày trong một gia đình bình thường.  Nhưng hôm nay tôi nói như vậy và cảm thấy buồn, rất buồn khi nhớ về 30 Tháng Tư, 1975, khởi đầu những chuỗi ngày cơ cực nghèo khó của đại gia đình tôi 50 năm trước. Tôi cầu nguyện, xin Chúa cất khỏi tôi cái cảm nghĩ nặng nề ấy trước khi đi làm.

Tôi vào xe mở máy, đài KUSC phát nhạc cổ điển cho tôi nghe. Mỗi sáng vào lúc 7:45, đài có chương trình Mystery in History. Hôm 30 Tháng Tư cũng vậy. MC kể cho vài chi tiết về một ngày quan trọng trong lịch sử nước Mỹ để thính giả có thể đoán xem 30 Tháng Tư có sự kiện quan trọng gì.  Tôi thật ngạc nhiên khi nghe câu trả lời. Hôm nay, 236 năm trước là một ngày quan trọng của vị tổng thống mà tôi ngưỡng mộ nhất – Tổng thống George Washington. Vậy mà tôi không biết và chưa bao giờ nghe ngày lịch sử 30 Tháng Tư có liên hệ đến vị tổng thống đầu tiên của nước Mỹ.

Nhớ lại lúc học lịch sử nước Mỹ, ông giáo sư già kể lịch sử nước Mỹ mỗi buổi học.  Ông chẳng bao giờ cho học trò có ý kiến, ý cò gì cả.  Mình ông nói thao thao bất tuyệt.  Tôi nghe mấy người bạn giới thiệu về ông thầy này trước khi ghi danh lấy lớp. Chẳng phải vì tôi yêu thích môn lịch sử nước Mỹ, bởi tôi đâu có giỏi tiếng Anh mà lấy lớp học đầy chữ ấy, nhưng phải học vì đó là môn bắt buộc để đủ tiêu chuẩn xin học chương trình cử nhân. Một cậu em trong nhà thờ giới thiệu, “Chị lấy lớp học với ông này đi. Bảo đảm đậu, miễn là chị đừng trốn học, nhưng cái này thì không phải lo, vì em nghĩ chị không trốn học bao giờ. Nhưng mà nhớ là đừng cho ổng thấy chị ngủ gục trong khi ổng giảng bài nha. Nếu chị làm được vậy không chừng chị được A đó. Nói thiệt chứ không phải chơi đâu nghe.” Cả đám bật cười với lời giới thiệu của cậu em đó.

Theo lời khuyên của cậu em, tôi thường ngủ một giấc trong xe trước khi vào lớp để khỏi ngủ gục trong lớp. Vào giờ học, tôi ráng căng tai căng óc ra chăm chú nghe ông thầy giảng. Tiếng được tiếng mất. Mấy chục năm rồi chẳng nhớ ông thầy giảng những gì ngoại trừ một điều. Ông thầy bảo, “Người ta nói Tổng Thống Washington là người cha của nước Mỹ. Tôi nghĩ vì ông là một trong những người sáng lập ra nước Mỹ, và là tổng thống đầu tiên nên người ta phong cho ông ấy danh hiệu đó. Ông Tổng Thống Abraham Lincoln xứng đáng với danh hiệu đó hơn. Nhưng càng ngày tôi càng nghĩ họ đúng. Ông Washington là tổng thống đầu tiên. Khi một người ngồi vào một chiếc uy quyền như vậy thì họ không muốn xuống. Họ sẽ làm mọi cách để giữ chiếc ghế đó. Ông Washington thật khác người. Ông làm hai nhiệm kỳ và về hưu. Ông định ra một thể chế chính trị mới cho một quốc gia mới. Ông Washington là một người giỏi nhưng rất khiêm nhường, có tinh thần xây dựng một đất nước theo thể chế dân chủ. Tổng thống Washington xứng đáng là người cha của nước Mỹ.”

Sau khi nghe câu chuyện trên đài KUSC, tôi tìm trên mạng thấy có nhiều điều lý thú về Tổng Thống Washington. Chắc ai cũng biết ông đã lãnh đạo nước Mỹ non trẻ dành độc lập từ nước Anh như thế nào. Chính vì vậy, dân Mỹ qua cử tri đoàn đã bỏ phiếu 100% để ông làm vị tổng thống đầu tiên. Lễ tuyên thệ nhậm chức của ông vào thứ năm ngày 30 Tháng Tư năm 1789. Sau nhiệm kỳ đầu tiên, Tổng Thống Washington không muốn ra tranh cử thêm nhiệm kỳ thứ hai. Nhưng vì nhiều người trong đó, mạnh mẽ nhất là hai ông Jefferson và Hamilton thúc dục, ông ra tranh cử nhiệm kỳ hai và thắng với số phiếu 77-50.  Ngày 4 Tháng Ba năm 1797, Tổng Thống Washington đã từ biệt quốc dân để về hưu, sau hai nhiệm kỳ tổng thống. 

Diễn văn từ biệt của Tổng Thống George Washington. (Hình: United States Library of Congress’s Religion and the Founding of the American Republic exhibition/commons.wikimedia.org)

Phó Tổng Thống John Adams thành vị tổng thống thứ hai của nước Mỹ, bắt đầu vào năm 1797.  Tháng Bảy năm 1798, Tổng Thống John Adams mời cựu Tổng Thống Washington quay lại phục vụ đất nước với nhiệm vụ là sĩ quan chỉ huy của Quân Hội Hoa Kỳ để giúp lập kế hoạch cho cuộc xung đột có thể xảy ra với người Pháp. Cựu Tổng Thống Washington miễn cưỡng chấp nhận. Vì lẽ đó, một năm sau, vào Tháng Sáu năm 1799, Jonathan Trumbull Jr., thống đốc Connecticut, người đã từng là thư ký quân sự của ông Washington trong cuộc cách mạng, nài nỉ ông Washington ra tranh cử thêm nhiệm kỳ thứ ba. Ông Washington từ chối lời kêu gọi đó. 

Trong thư trả lời cho Thống Đốc Trumbull, ông Washington viết, “Ranh giới giữa các Đảng phái trở nên rõ ràng đến mức các chính trị gia “không coi trọng sự thật hay sự đứng đắn; tấn công mọi nhân vật, không tôn trọng những người – công hay tư – tình cờ khác biệt với họ về chính trị.” Ông viết thêm rằng, ngay cả khi ông sẵn sàng tranh cử tổng thống một lần nữa, với tư cách là một người theo chủ nghĩa liên bang, “tôi hoàn toàn tin rằng tôi không nên thu hút một phiếu bầu nào từ phe chống liên bang.” Đối với ông Washington, các đảng phái chính trị đã làm cho tình hình chính trị của đất nước trở nên tồi tệ và tạo ra một bầu không khí mà theo như ông dự đoán trong bài phát biểu từ biệt năm 1796, “những kẻ vô nguyên tắc sẽ có thể lật đổ quyền lực của nhân dân và chiếm đoạt quyền lực của chính phủ.”

Nếu ông Washington tham gia tranh cử lần thứ ba, có lẽ ông thắng. Nhưng việc ông không ra tranh cử đã nâng ông lên thành một nguyên thủ quốc gia có một không hai trên thế giới.  Ông không tham quyền lực, và vì vậy mà thể chế chính trị do ông góp phần xây dựng được tiếp tục cho đến ngày nay.

Tổng Thống George Washington tuyên thệ nhậm chức vào thứ năm ngày 30 Tháng Tư năm 1789. (Hình: Tranh vẽ Tổng Thống George Washington của Gilbert Stuart năm 1797 – The Athenaeum/commons.wikimedia.org)

Dường như Tổng Thống Washington cũng có một tuổi thơ khó nhọc. Thuở nhỏ ông không qua một trường lớp chính qui nào cả. Ông mất cha lúc 11 tuổi, mẹ ông vất vả nuôi sáu người con, nên không có tiền để cho ông đến trường. Ông có một người thầy dạy kèm, giúp ông tự học nhiều thứ. Thấy những bản viết tay của ông mà tôi cứ tưởng như là chữ in vì nét chữ rất đẹp và đều răm rắp. Ông tự học hình học và lượng giác, hai môn học không dễ chút nào, nếu không có thầy dạy. Nhờ hai môn học này mà ông trở thành người đo đạc đất đai, một nghề chính của ông. Ông tự học mọi thứ qua sách vở. Trước khi trở thành tổng thống, ông có một thư viện với khoảng 400 – 500 đầu sách, trong số đó đa số viết về chính trị và triết học.

Tổng Thống Washington có quá nhiều điều hay để ngưỡng mộ. Nhưng điều tôi thích nhất là ông đã tuyên thệ nhậm chức lần đầu tiên vào ngày 30 Tháng Tư.  Từ nay về sau, tôi sẽ nghĩ về ngày này như vậy, để không phải buồn phiền vì cái ngày 30 Tháng Tư của Việt Nam với bao kỷ niệm buồn đến rã người. Hãy nhớ ngày 30 Tháng Tư là ngày nhậm chức của một vị tổng thống tài ba lỗi lạc, nhưng không hám danh, lạm quyền. Điều này thật tốt hơn nhiều so với ngày kia.

(30 Tháng Tư, 2025)


 

Robot Humanoid của Tesla đang dẫn đầu công nghệ người máy?

Hiện tại, Tesla có thể khẳng định mạnh mẽ là nhà sản xuất robot hình người tiên tiến nhất của Mỹ và thế giới, tận dụng chuyên môn của mình trong sản xuất ô tô và lái xe tự động để thúc đẩy dự án Optimus. Tuy nhiên, Trung Quốc có vẻ đang ở vị thế thuận lợi để thống trị thương mại hóa trong dài hạn, “có khả năng phản ánh thành công đã thấy trong ngành [xe điện] và máy móc”, theo các nhà phân tích tại JPMorgan. Khi các nhà sản xuất Trung Quốc triển khai chiến lược cắt giảm chi phí quen thuộc của họ, được xây dựng dựa trên mạng lưới nhà cung cấp sâu rộng và chuyên môn kỹ thuật đáng gờm trong sản xuất hàng loạt, họ có thể xác định được ai sẽ mang robot hình người giá cả phải chăng — có khả năng là một thị trường trị giá 7 nghìn tỷ đô la, theo Citigroup — đến các nhà máy, văn phòng và hộ gia đình trên toàn cầu. 

Thời báo Hoa Thịnh Đốn – Washington Post

Optimus (được đặt theo tên nhân vật Transformers, làm chuyển đổi), còn được gọi là Tesla Bot , là một người máy hình người đa năng đang được Tesla, Inc. phát triển. Nó đã được công bố tại sự kiện Ngày trí tuệ nhân tạo (AI) của công ty vào ngày 19 tháng 8 năm 2021,  và một nguyên mẫu đã được trình làng vào năm 2022. Giám đốc điều hành Elon Musk đã tuyên bố vào năm 2022 rằng ông nghĩ Optimus “có tiềm năng trở nên quan trọng hơn mảng kinh doanh xe hơi của Tesla theo thời gian.”

Tự Điển Mở Bách Khoa – Wikipedia

Elon Musk , người từ lâu đã nói về kế hoạch đầy tham vọng nhằm xâm chiếm sao Hỏa , đã tuyên bố rằng ông sẽ gửi robot đến hành tinh xa xôi này — và kế hoạch này có thể bắt đầu sớm hơn dự kiến.

Du khách xem Tesla Bot Optimus tại Hội nghị AI thế giới năm 2024 và Cuộc họp cấp cao về Quản trị AI toàn cầu tại Trung tâm triển lãm và hội nghị World Expo Thượng Hải vào ngày 4 tháng 7 năm 2024 tại Thượng Hải, Trung Quốc.

Vào thứ năm (10-4-2025), Musk cho biết robot Optimus của Tesla , ban đầu được giới thiệu là trợ lý gia đình vào năm ngoái, “hy vọng” sẽ được đưa lên hành tinh đỏ trên chuyến bay SpaceX vào cuối năm sau.

Musk, người sở hữu cả Tesla và SpaceX, đã viết trong một bài đăng trên X rằng: “Hy vọng Starship sẽ khởi hành đến sao Hỏa vào cuối năm sau cùng với các robot thám hiểm Optimus”.

Các trở ngại cho việc sản xuất Optimus: ( theo báo Washington Post)

Mặc dù công ty của Musk là công ty đi đầu trong đổi mới, Trung Quốc kiểm soát các chuỗi cung ứng quan trọng đối với các thành phần thiết yếu, bao gồm bộ truyền động, động cơ và cảm biến. Thậm chí còn nói lên nhiều điều hơn: Musk cho biết lệnh hạn chế xuất khẩu nam châm đất hiếm gần đây của Trung Quốc – rất quan trọng đối với động cơ điện – có thể cản trở sản xuất Optimus. Với suy nghĩ này, cuộc đấu khẩu công khai của Musk với Peter Navarro, cố vấn thương mại của Tổng thống Donald Trump, về thuế quan – bao gồm cả thuế áp dụng đối với châu Âu, do tầm quan trọng của các nhà cung cấp tại đó như Tập đoàn Schaeffler của Đức và SKF của Thụy Điển, càng có lý do rõ hơn.

Một cuộc chiến thương mại kéo dài có thể củng cố sự thống trị của Bắc Kinh trong lĩnh vực robot, ngay cả khi Washington đáp ứng được loại hỗ trợ của chính phủ mà họ hiện dành cho các nhà sản xuất chip (điều mà các công ty này đang kêu gọi ).

 

Những thất bại nhìn thấy từ ‘đại lễ 50 năm giải phóng’

Ba’o Nguoi-Viet

May 1, 2025 

Nam Việt

Hà Nội chưa công bố kinh phí để thực hiện “đại lễ 50 năm giải phóng,” nhưng theo lệ thường tại Việt Nam, các sự kiện tuyên truyền lớn vẫn được rút từ ngân sách nhà nước, kết hợp với các nguồn xã hội hóa, mà các con số chi tiết hiếm khi được công bố rộng rãi.

Nhìn tổng thể, ngân sách thực hiện cho duyệt binh, pháo bông, hậu cần… là rất lớn.

Chỉ riêng bắn pháo bông, chính quyền TP.HCM phải chịu tiền, ước tính chi phí cho hoạt động bắn tầm cao, tầm thấp, hỏa thuật, hậu cần và tổ chức, tại 30 điểm trong ngày 30 Tháng Tư, vào khoảng gần 4 tỷ đồng.

Dù là hoạt động tuyên truyền của nhà nước, nhưng các chi phí này thường được “huy động” từ nguồn xã hội hóa, chủ yếu từ các doanh nghiệp và tổ chức tư nhân. Con số chính xác chỉ nằm trong báo cáo tài chính chính thức từ UBND hoặc Sở Văn Hóa và Thể Thao sau sự kiện, và dĩ nhiên là thường giữ kín.

Kế hoạch cho “đại lễ 50 năm đánh thắng Đế quốc Mỹ, giải phóng miền Nam” được chuẩn bị chu đáo từ năm trước, nhưng cuối cùng để lộ ra những điều không hay, nếu không nói là thất bại.

Khách mời quốc tế “anh em” của Hà Nội. (Hình: Tuổi Trẻ)

Khách mời quốc tế của 30 Tháng Tư là ai?

Chưa bao giờ Việt Nam đón nhận sự lạnh nhạt từ thế giới như qua lễ duyệt binh. Không rõ Việt Nam gửi thư mời đi đến bao nhiêu quốc gia, nhưng phía truyền thông nhà nước chỉ dè dặt chính thức nhắc tên vài nước chắc chắn tham dự là Lào, Campuchia, Cuba, Belarus, thậm chí không có tên Nga. Đa số còn lại là đại diện các Đảng Cộng Sản Ấn Độ, Nhật, Ý, Pháp…

Tin tức rò rỉ chuyện Tổng Thống Donald Trump ra lệnh cho các quan chức ngoại giao Mỹ không chính thức tham gia lễ kỷ niệm, đã tạo không khí đóng băng trong quan hệ quốc tế, khiến các phóng viên quốc tế vào Việt Nam đưa tin dịp này đều có an ninh kèm chặt. Chỉ duy nhất dạ tiệc vào tối 29 Tháng Tư của giới quan chức và các cơ quan ngoại giao đóng tại Việt Nam thì được nói là khá nhiều nước tham dự, nhưng chi tiết về dạ tiệc này không được đưa tin rộng rãi.

Trung Quốc diễn hành tại Sài Gòn (Hình: SGGP)

‘Nghiến răng’ đón Trung Quốc diễu hành

Trên các trang mạng xã hội, người dân Việt Nam vẫn diễu cợt câu chuyện 118 lính Trung Quốc đến Việt Nam diễu binh theo lời mời của phe quân đội, nhưng dồn dập tin tức và hình ảnh về việc Hải cảnh Trung Quốc đổ bộ lên đá Hoài Ân của Việt Nam ở biển Đông và tuyên bố chủ quyền rất “đúng lúc” khiến hình ảnh tốt đẹp của việc “đóng góp” cho đại lễ từ phía Trung Quốc trở nên hết sức gắng gượng.

Suốt hai tuần, kể từ khi tin tức Trung Quốc “vỗ mặt” Việt Nam trên biển Đông, phía Bộ Ngoại Giao Việt Nam chết lặng và không có lời đáp nào, mặc dù hai ngày sau đó, Tòa Bạch Ốc lên tiếng cảnh cáo, và nói đây là một hành động “khiến tình hình trở nên nghiêm trọng.”

Trên các trang mạng báo Trung Quốc đua nhau ca ngợi sự có mặt của lính Trung Quốc diễu hành tại Việt Nam, và bình luận rằng mọi thứ nồng nhiệt và được người Việt Nam chào đón hơn cả phần trình diễn của quân đội chủ nhà.

Tuy vậy, an ninh cho phần lính Trung Quốc diễu hành được tổ chức chặt chẽ. Mọi thành phần chống Trung Quốc xâm lược biển đảo đều bị công an giữ chặt tại nhà. Nhiều người được “mời làm việc” đúng ngày lễ. Giới dư luận viên tung bài viết, nói ra rả đừng nghe bọn “ba sọc” kích động mà chống lính Trung Quốc, làm tổn hại quốc gia. Ngoài những tiếng reo hò cỗ vũ đã được dàn dựng khi lính Trung Quốc diễu hành, người ta chỉ được dăm ba tiếng hô “Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam.”

Tô Lâm phát biểu, kêu gọi gác lại quá khứ, tiến đến tương lai (Hình: QĐND)

Diễn văn chính lễ 30 Tháng Tư của CSVN vẫn không thật lòng

Ngôn luận chính của dịp 50 năm chấm dứt chiến tranh, xoay quanh các phát biểu của Tổng Bí Thư Tô Lâm bộc lộ nhiều điều, mà giới phân tích cho rằng còn đầy bóng tối, và chủ yếu cho thế thế giới thấy có chút đổi khác, mặc dù, cốt lõi cộng sản vẫn không thay đổi.

Chủ nghĩa dân tộc, dòng máu Lạc Hồng, tình anh em cùng trong một quốc gia… được họ Tô nhắc đi nhắc lại, ông cũng có lời trân trọng với những người thuộc Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Có thể nói, về mặt ngôn từ, đây là lần đầu tiên một tổng bí thư có phát ngôn cởi mở như vậy về cộng đồng này, đặc biệt khi đề cập đến người Việt ở nước ngoài, bao gồm những người rời đi trong làn sóng thuyền nhân.

Tuy nhiên, lời nói của ông Tô hay Đảng Cộng Sản chưa đi đôi với hành động. Việc vẫn nuôi dưỡng một đạo quân hàng ngày chửi rủa, bẻ cong và phủ nhận lịch sử, vẫn dùng cách gọi thù địch như “ngụy quân,” “ngụy quyền” trong truyền thông chính thống, cổ xúy sỉ nhục cờ vàng VNCH… tạo nghi ngờ về tính chân thành của thông điệp lúc này.

Cũng có ý kiến cho rằng bài phát biểu của ông Tô Lâm có thể phục vụ mục đích chính trị nội bộ, như củng cố hình ảnh cá nhân hoặc tạo sự đồng thuận trong bối cảnh chuẩn bị cho Đại Hội Đảng XIV. Thông điệp hòa hợp bị coi chỉ là một chiến lược tuyên truyền ngắn hạn, thay vì cam kết lâu dài.

Ông Tô Lâm kêu gọi gác lại lịch sử, hướng tới tương lai, nhưng từ chối nhìn nhận những sai lầm và đau thương mà các công dân VNCH đã chịu, như chính sách cải tạo đối với quân nhân và quan chức VNCH, cùng với việc tịch thu tài sản, đã để lại nhiều vết thương khó lành. Việc kêu gọi nghe xuôi tai này, tạo hoài nghi về khả năng thực hiện hòa hợp của chính quyền hiện nay.

Hòa giải dân tộc là một quá trình dài hạn, đòi hỏi sự thay đổi từ cả hai phía – chính quyền và cộng đồng người Việt từng đứng ở hai bờ chiến tuyến, nhưng không có lộ trình rõ ràng và những hành động thiết thực, lại tạo thêm sự bất tín.

Nửa thế kỷ, tính kiêu ngạo vô lối cộng sản vẫn y nguyên 

Tính kiêu ngạo cộng sản cố hữu của Hà Nội vẫn lộ rõ qua vụ dựng pano sỉ nhục Mỹ vào dịp 30 Tháng Tư rồi vội vã gỡ xuống trong một ngày. Nhưng đó cũng chỉ là một trong hàng trăm kiểu tuyên truyền, quảng bá cho bộ mặt “cộng sản quang vinh tự hào.” Sự kiện nhục nhã chung cho mọi cơ quan truyền thông CSVN là vội vàng lấy tấm ảnh làm giả hình ảnh cờ đỏ sao vàng, có dòng chữ tiếng Anh “Kỷ niệm 50 năm ngày thống nhất Việt Nam,” tung hô rằng đã xuất hiện trên màn hình lớn của công ty NASDAQ ở Quảng Trường Thời Đại tại New York, Mỹ.

Nhiều báo của Việt Nam cùng dẫn nguồn lấy từ trang cá nhân của Đại Sứ Đặng Hoàng Giang, trưởng phái đoàn thường trực Việt Nam tại Liên Hợp Quốc. Nhưng trong vài giờ đồng hồ, nhiều người chỉ ra những chi tiết chỉnh sửa. Đến ngày 1 Tháng Năm, hầu hết báo đều gỡ tin và ảnh này, mà không có lời xin lỗi hay đính chính nào.

Một trong những điều mỉa mai, là chính quyền TP.HCM cho dựng pano có hình cô Nhíp dẫn quân Bắc Việt vào Sài Gòn. Thế nhưng giờ đây cô Nhíp đã tham gia dòng người bỏ đảng, tìm đến cuộc sống tự do của “kẻ thù Đế Quốc Mỹ,” và hơn thế nữa là cô còn đang sống trong lòng của những người đào thoát khỏi chế độ Bắc Việt từ năm 1975 đến nay.


 

Từ buông súng tới giải phóng, ai giải phóng ai?

Tác Giả: Đàn Chim Việt

30/04/2025

Sài Gòn trước năm 1975. Giao lộ Tổng Đốc Phương (Châu Văn Liêm) và Hồng Bàng. Ảnh tư liệu

Trong lịch sử nhân loại, chiến tranh chưa từng thiếu vắng những danh nghĩa rực rỡ. “Giải phóng” từng được nhân danh để thúc đẩy những đoàn quân tiến vào, để dựng nên những tượng đài quyền lực, để phủ lên những cánh đồng đầy huyệt mộ. Nhưng khi lịch sử lùi xa khỏi cơn mê sảng của thời đại, người ta buộc phải tự hỏi: Giải phóng là gì? Và ai thực sự giải phóng ai?

Giải phóng không phải là giành lấy một thành phố đã tan hoang. Giải phóng không phải là việc hạ xuống một lá cờ để dựng lên một lá cờ khác. Giải phóng không nằm ở việc thay đổi tên gọi một thể chế hay một chủ nghĩa, mà nằm ở khả năng khơi mở cho con người quyền được làm người: quyền được sống mà không sợ hãi, được suy nghĩ mà không bị bóp nghẹt, được yêu thương, phản tỉnh, và tự do kiến tạo đời mình.

Giải phóng, nếu còn mang chút ánh sáng cho đời sống nhân sinh, là hành trình âm thầm, khổ hạnh và bất tận của tinh thần tự do, chứ không bao giờ là cuộc diễu binh của súng đạn.

Trong bất kỳ cuộc chiến nào, tuyên bố buông súng không đồng nghĩa với thất bại. Trái lại, có khi đó là hành vi nhân bản vĩ đại nhất — khi một người, một lãnh đạo, hay một dân tộc, chọn sinh mạng con người thay vì tiếp tục nuôi dưỡng hận thù. Vua Ashoka sau trận Kalinga, Robert E. Lee tại Appomattox, Mahatma Gandhi trong trường kỳ đấu tranh bất bạo động, Đức Đạt Lai Lạt Ma trong những năm tháng lưu vong — mỗi người, theo cách riêng của mình, đã chứng tỏ rằng: có những chiến thắng lớn lao nhất bắt đầu từ việc buông xả.

Ngày 30 tháng Tư năm 1975, tại Sài Gòn, Tổng thống Dương Văn Minh, trong thế cờ đã an bày, tuyên bố buông súng để tránh đổ máu. Quân đội miền Bắc tiến vào thành phố mà hầu như không còn gặp kháng cự. Sự kiện ấy được gọi là “giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”. Nhưng ngay sau đó, hàng triệu con người đã bỏ nước ra đi, trốn chạy khỏi cái gọi là “giải phóng” ấy.

Trong giờ phút cuối cùng đó, hành động buông súng của Tổng thống Dương Văn Minh — vốn từng bị cho là dấu hiệu của nhược bại — nhưng nay, sau năm mươi năm nhìn lại, đã được giới sử học và cộng đồng lưu vong đánh giá lại với cái nhìn công bằng hơn, ông không phải người gây nên thất bại, mà chỉ là người gánh lấy bi kịch không thể tránh, và chọn cứu thành phố Sài Gòn khỏi một cuộc biển máu. Các nhà nghiên cứu ngày nay thừa nhận rằng nếu không có quyết định buông súng ấy, có thể hàng vạn sinh mạng vô tội đã ngã xuống ngay trong những giờ phút cuối cùng. Hành động của ông, tự nó, là một tiếng thở cuối cùng còn sót lại của lòng nhân bản trong một thời đại đã quá mệt mỏi vì chém giết.

Vậy ai mới thực sự giải phóng người Việt Nam?

Không phải những đoàn quân lăm lăm tay súng tiến vào thành phố. Không phải những bản tuyên ngôn thắng trận.

Người Việt Nam chỉ thực sự được giải phóng khi họ, từng người một, ý thức rằng tự do không đến từ quyền lực áp đặt, mà từ chính khát vọng không chịu khuất phục trong lòng mình.

Khi người mẹ dắt con vượt biển khơi tìm tự do, khi người quân nhân âm thầm bước ra khỏi trại tù cải tạo mà vẫn giữ vững niềm tin vào nhân phẩm, khi thế hệ tiếp nối còn nhắc đến tự do như ngọn lửa nhỏ truyền tay — ấy là lúc Việt Nam, chậm chạp nhưng bền bỉ, đang tự giải phóng chính mình khỏi mọi hình thức giam cầm.

Giải phóng không phải một ngày lịch sử. Không phải một đoàn quân chiến thắng. Không phải một lá cờ dựng trên nóc dinh thự quyền lực.

Giải phóng, rốt cuộc, là hành trình trường kỳ của linh hồn, là cuộc chiến âm thầm nhưng bất khuất giữa con người tự do với mọi cường quyền trấn áp.

Trong ánh sáng ấy, lần buông súng năm xưa không phải là dấu chấm hết của một bi kịch, mà là điểm khởi đầu cho một bản trường ca kiên nhẫn: bản trường ca của những con người biết rằng tự do không thể ban phát, không thể cưỡng chiếm, mà chỉ có thể sinh ra từ trái tim không bao giờ chịu quy hàng.

Yuma, ngày 29 tháng 04 năm 2025

Nguyên Việt (Diễn đàn thế kỷ)


 

Đức Giáo Hoàng Mới cần cứu giúp các Đức Giám Mục đang bị bách hại vì trung thành với Đức Tin Công Giáo

Theo TTX Việt Catholic

Nina Shea, nhà hoạt động nhân quyền Hoa Kỳ có bài nhận định nhan đề “The Next Pope Needs a Better China Policy”, nghĩa là “Đức Giáo Hoàng tiếp theo cần một chính sách tốt hơn với Trung Cộng”.

Cải cách chính sách của Vatican đối với Trung Cộng nên là ưu tiên của Đức Giáo Hoàng tiếp theo. Đường lối hiện tại được định hình bởi thỏa thuận gây tranh cãi năm 2018 của Vatican với Trung Cộng về việc chia sẻ quyền lực với Bắc Kinh trong việc bổ nhiệm các giám mục Công Giáo. Nó làm tổn hại nghiêm trọng đến Giáo Hội Công Giáo ở Trung Cộng và làm xói mòn thẩm quyền tôn giáo và đạo đức của Đức Giáo Hoàng. Đức Hồng Y Pietro Parolin, nguyên Quốc Vụ Khanh Tòa Thánh, là kiến trúc sư của thỏa thuận với Trung Cộng và là người nhiệt tình nhất. Bắc Kinh đã không che đậy khi ám chỉ rằng ngài là lựa chọn hàng đầu của Trung Cộng cho Vị Giáo Hoàng tiếp theo. Tại một cuộc họp báo vào ngày 22 tháng 4—một ngày sau khi Đức Thánh Cha Phanxicô qua đời—phát ngôn nhân Bộ Ngoại giao Trung Cộng Lâm Kiến đã đưa ra viễn cảnh “cải thiện quan hệ Trung Cộng-Vatican” thông qua quan hệ đối tác “tiếp tục”, và không ai trong số các ứng cử viên Giáo Hoàng hàng đầu có nhiều kinh nghiệm làm việc với Trung Cộng hơn Đức Hồng Y Parolin. Vatican Secretary of State Cardinal Pietro Parolin is seen ahead of a ... Trong một diễn biến tại Trung Cộng, tại Thượng Hải và Hà Nam, chính quyền địa phương đã bổ nhiệm Giám Mục trái phép trong thời gian Tòa Thánh trống ngôi Giáo Hoàng cho hai linh mục Ngô Kiến Lâm (Wu Jianlin, 吴建林) và Lý Kiến Lâm (Li Janlin, 李建林). Diễn biến này chắc chắn có ảnh hưởng sâu sắc, làm phương hại đến khả năng các Hồng Y cử tri lựa chọn Đức Hồng Y Pietro Parolin vào ngôi Giáo Hoàng khi chính quyền ở các địa phương này ngang nhiên vi phạm thỏa hiệp. Tuy nhiên, những ai có kinh nghiệm với các nước cộng sản đều không ngạc nhiên trước cảnh trống đánh xuôi kèn thổi ngược giữa trung ương và địa phương. Thỏa thuận này gây nguy hiểm cho các giáo sĩ ở Trung Cộng muốn trung thành với Giáo Hội Mẹ. Một lời nhắc nhở rõ ràng về thực tế này đã diễn ra vào tháng trước khi các cơ quan an ninh nhà nước Trung Cộng giam giữ vô thời hạn Đức Cha Thiệu Chúc Mẫn của giáo phận Công Giáo Ôn Châu mà không có thủ tục tố tụng hợp lệ. Đây là lần thứ tám vị giáo sĩ thầm lặng sáu mươi mốt tuổi bị giam giữ trong bảy năm qua.

Đức cha Mẫn, hình chụp năm 2016, Ngài thuộc Giáo hội thầm lặng Trung Quốc – được Toà Thánh nhìn nhận là giám mục chính toà Ôn Châu nhưng không được cho phép hành đạo, bị tù tội mấy chục năm qua.

Có it nhất mười giám mục Công Giáo ở Trung Cộng hiện đang bị giam giữ vô thời hạn hoặc bị hạn chế chức vụ vì phản đối sự kiểm soát của chính phủ đối với Giáo Hội Công Giáo của họ. Vatican âm thầm chấp nhận và che đậy sự đàn áp này và sau thỏa thuận năm 2018, đã rút lại sự ủng hộ của mình đối với Giáo Hội thầm lặng.

Đức Giám Mục Gia cô bê Su Zhimin, giáo phận Bảo Định ở Tỉnh Hà Bắc, bị tra tấn, tù đày 40 năm và có lẽ đã chết anh hùng tử đạo trong nhà tù Cộng Sản.

Ngoài những giám mục bị gạt ra ngoài lề này, còn có những giám mục đã qua đời trong bảy năm qua và để lại tình trạng trống tòa. Vatican và Trung Cộng chỉ thay thế khoảng một chục vị trong số họ, để lại khoảng ba mươi giáo phận trống tòa. Tuy nhiên, Vatican, giống như Bắc Kinh, khẳng định rằng thỏa thuận đang có hiệu quả và đã gia hạn vào tháng 10 năm ngoái thêm bốn năm nữa.   Trung Cộng ngay lập tức bắt đầu sử dụng thỏa thuận này để gây áp lực buộc các giám mục tham gia Hiệp hội Công Giáo Yêu nước Trung Cộng, một nhóm do Ban Công tác Mặt trận Thống nhất của Đảng Cộng sản Trung Cộng chỉ đạo. Các thành viên được yêu cầu phải đưa ra lời cam kết về “tính độc lập” khỏi Đức Giáo Hoàng. Không có Đức Giáo Hoàng nào công nhận hiệp hội quốc doanh Công Giáo Yêu Nước này là hợp pháp ngoại trừ giáo triều của Đức Phan Xi Cô. Đức Hồng Y Parolin đã hợp tác thúc đẩy giáo sĩ Công Giáo gia nhập Hiệp hội Công Giáo Yêu nước Trung Cộng. Năm 2019, Vatican đã ban hành các hướng dẫn mục vụ thiết lập tư cách thành viên hiệp hội là chuẩn mực mới cho giáo sĩ Trung Cộng, nhưng cũng cho phép phản đối vì lý do lương tâm. Đồng thời, để cho Trung Cộng đi đầu trong việc bổ nhiệm các giám mục. Kết quả là, các giáo sĩ thể hiện lòng trung thành chính trị với Chủ tịch Tập Cận Bình được chính phủ Trung Cộng ủng hộ, và những người từ chối việc loại bỏ hiệp thông, liên kết tôn giáo với Đức Giáo Hoàng sẽ bị đàn áp. Giáo phận Thượng Hải là một ví dụ điển hình về điều này. Kể từ thế kỷ XVII, Thượng Hải đã là giáo phận lớn nhất và quan trọng nhất của Trung Cộng. Đó là giáo phận của Hồng Y Ignaxiô Cung Phần Mai, giám mục Công Giáo Trung Cộng đầu tiên trên thế giới, người đã phải chịu đựng ba mươi ba năm tù vì từ chối từ bỏ Đức Giáo Hoàng. Nhờ thỏa thuận với Trung Cộng, giáo phận đáng kính này hiện nằm trong tay Hiệp hội Yêu nước, với sự ban phước của Đức Giáo Hoàng. Trong mười bốn năm qua, hai giám mục được Vatican chấp thuận của Thượng Hải đã bị đàn áp. Đức Cha Giuse Hình Văn Chi đã biến mất một cách bí ẩn khỏi tầm nhìn của công chúng vào năm 2011 sau khi phục vụ với tư cách là Giám Mục Phụ Tá trong sáu năm với sự chấp thuận của chính phủ. Ngài đã mất lòng tin của đảng sau khi tuyên bố rằng ngài sẽ “trung thành phục vụ” Đức Giáo Hoàng tại lễ tấn phong giám mục của mình và sau khi liên tục phản đối tư cách thành viên của Hiệp hội Công Giáo Yêu nước. Năm sau, Đức Cha Tađêô Mã Đạt Thanh được bổ nhiệm làm giám mục Thượng Hải với sự chấp thuận của cả Vatican và Bắc Kinh. Tại Thánh lễ tấn phong, ngài đã công khai rời khỏi Hiệp hội Yêu nước, viện dẫn lời của Thánh Ignaxiô: “Chúng ta phải chọn một cách sẽ phục vụ Chúa với vinh quang lớn hơn”. Ngài đã bị quản thúc tại gia vào ngày hôm đó tại một chủng viện, nơi ngài vẫn bị giam giữ mà không có bất kỳ thủ tục hợp pháp nào. Cả quyền tự do của ngài và của Giám Mục Hình Văn Chi đều không nằm trong thỏa thuận của Vatican. Vào ngày 4 tháng 4 năm 2023, hội đồng giám mục của Hiệp hội Yêu nước đã đơn phương bổ nhiệm Giám mục Giuse Thẩm Bân, chủ tịch của cái Hội Đồng ấy, lãnh đạo giáo phận Thượng Hải. Đức Giáo Hoàng Phanxicô không được nói gì về vấn đề này, nhưng ngài vẫn chấp thuận việc bổ nhiệm Thẩm Bân ba tháng sau đó. Đức Hồng Y Parolin nhanh chóng ca ngợi Thẩm Bân là một “mục tử đáng kính” và tuyên bố sai lệch rằng sự chấp thuận của Đức Giáo Hoàng là “để sửa chữa sự bất thường về giáo luật” vì “lợi ích lớn hơn của giáo phận”. Ngài cũng hy vọng rằng việc hợp tác với Trung Cộng có thể “ủng hộ một giải pháp công bằng và khôn ngoan” cho các Giám mục Giuse Hình Văn Chi và Tađêô Mã Đạt Thanh. Những hy vọng đó đã bị dập tắt khi vào ngày 28 tháng 4 vừa qua, khi chính quyền ở Thượng Hải đã bỏ qua các ngài để chiếm đoạt chức Giám Mục Phụ Tá, trắng trợn lợi dụng thời gian trống ngôi Giáo Hoàng để một lần nữa vi phạm thỏa thuận và “bầu” một linh mục yêu nước làm giám mục mới và đơn phương bổ nhiệm ông ta làm Giám Mục Phụ Tá của Thẩm Bân. Hà Nam cũng hành động tương tự. Giám mục Thẩm Bân thể hiện lòng nhiệt thành của đảng, với địa vị mới của mình, hứa hẹn sẽ chuyển đổi mạnh mẽ Giáo Hội Công Giáo Trung Cộng. Trong một cuộc phỏng vấn vào tháng 8 năm 2023, ông ta kiên quyết rằng đàn chiên của mình phải từ chối thẩm quyền của Giáo Hoàng, khi nhấn mạnh rằng họ phải “tuân thủ nguyên tắc độc lập và tự chủ trong việc điều hành Giáo hội”. Vài tháng trước, Thẩm Bân đã gặp gỡ các giáo sĩ Hương Cảng trong một cuộc họp mà ông mở đầu bằng cách ca ngợi Đại hội toàn quốc lần thứ XX “được tổ chức thành công” gần đây của Đảng Cộng sản Trung Cộng và nói rằng “tinh thần” của đại hội sẽ hỗ trợ cho mục tiêu “Hán hóa” Giáo hội tại Trung Cộng của Hiệp hội Yêu nước. Ông cũng khẳng định “tư tưởng của Tập Cận Bình về chủ nghĩa xã hội mang đặc điểm Trung Cộng cho kỷ nguyên mới”, báo hiệu sự pha trộn đáng lo ngại giữa tín lý Công Giáo và ý thức hệ cộng sản khi Đảng Cộng sản Trung Cộng cố gắng điều chỉnh tôn giáo theo học thuyết của đảng. Thẩm Bân đã gây sốc cho các giáo sĩ Hương Cảng, khi tuyên bố: “Cần phải hợp tác cùng với chính phủ thúc đẩy việc dịch và diễn giải Kinh thánh”. Thượng Hải không phải là ngoại lệ. Kể từ khi có thỏa thuận, các chức vụ giám mục ở các địa phương khác đã được lấp đầy bởi những kẻ cuồng tín của Đảng Cộng sản Trung Cộng, được Vatican chấp thuận, trong khi các giám mục trung thành bị đàn áp. Ví dụ, theo yêu cầu của Bắc Kinh vào năm 2018, Vatican đã yêu cầu Đức Cha Vinh Sơn Quách Hy Cẩm (Guo Xijin – 郭希錦) của giáo phận Mân Đông từ chức để nhường chỗ cho một giám mục bị vạ tuyệt thông, người sau đó đã được Đức Thánh Cha Phanxicô phục hồi và chấp thuận. Vào tháng Giêng, Đức Cha Quách Hy Cẩm được chụp ảnh lần cuối khi bị nhốt trong khuôn viên nhà thờ giáo xứ. … Vào năm 2018, khi Giáo triều bắt đầu thúc đẩy thỏa thuận, họ bắt đầu tích cực ca tụng Bắc Kinh. Năm đó, hiệu trưởng Viện Hàn lâm Khoa học Giáo Hoàng đã gây chú ý khi ngài ca ngợi người Trung Cộng vì “là quốc gia trên thế giới thực hiện tốt nhất học thuyết xã hội của Giáo hội”. Hồng Y Parolin đã nhiều lần thúc đẩy tuyên truyền của Trung Cộng. Tại một cuộc họp báo năm 2020, ngài đã thẳng thừng phủ nhận “cuộc đàn áp” Giáo hội tại Trung Cộng, nói rằng chỉ có “các quy định được áp đặt và liên quan đến tất cả các tôn giáo”. Đức Hồng Y cũng khẳng định sai rằng “Hán hóa” ám chỉ “một cách không nhầm lẫn” đến “hội nhập văn hóa”, tức là hoạt động truyền giáo tiếp nhận nghệ thuật địa phương và các hoạt động văn hóa được chấp thuận trong lòng sùng đạo Kitô. Tuy nhiên, Hán hóa theo Đảng Cộng sản Trung Cộng đòi hỏi các bài giảng phải tập trung vào những câu nói của Tập Cận Bình và trẻ em phải được “bảo vệ” khỏi việc khai tâm tôn giáo. Kể từ ngày 1 tháng 5, người nước ngoài và người Trung Cộng không được phép cùng nhau tham gia các hoạt động tôn giáo, cùng với các hạn chế khác. Đức Hồng Y Giuse Trần Nhật Quân của Hương Cảng đã cáo buộc Hồng Y Parolin “thao túng” Đức Thánh Cha Phanxicô để phê duyệt thỏa thuận bằng cách tuyên bố sai sự thật rằng Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô 16 đã phê duyệt dự thảo. Trong một bài đăng trên blog vào tháng 10 năm 2020, Hồng Y Hương Cảng đã không ngần ngại nói: “Parolin biết ông ta đang nói dối, ông ta biết rằng tôi biết ông ta là kẻ nói dối, ông ta biết rằng tôi sẽ nói với mọi người rằng ông ta là kẻ nói dối.” Bắc Kinh đã lợi dụng thỏa thuận này, và Giáo Hội Công Giáo đang phải chịu đau khổ vì điều đó. Chúng ta cần một chính sách tốt hơn—một chính sách không chia sẻ quyền lực quan trọng của Đức Giáo Hoàng trong việc bổ nhiệm lãnh đạo Giáo Hội Công Giáo với một chính phủ vô thần và ủng hộ việc duy trì Giáo hội thông qua một tổ chức ngầm trung thành. Điều đó đã bị quá hạn từ rất lâu.
 

Các Mục Tử bị bách hại ở Trung Cộng sau thỏa hiệp 2018 - theo Báo cáo của viện Hudson

Đức Giám Mục Vincent Guo Xijin

Faithful Chinese bishop on the run from communists highlights Vatican ...

Giám mục Vincent Guo Xijin, 66 tuổi, của Giáo phận Mindong ở tỉnh Phúc Kiến đã phải đối mặt với nhiều lần bị giam giữ trong hơn 30 năm. Sau khi có thỏa thuận Trung Cộng-Vatican vào năm 2018, ông đã được yêu cầu từ chức giám mục giáo phận Mindong để cho phép Giám mục quốc doanh Zhan Silu do chính phủ bổ nhiệm thay thế. Mặc dù Guo đã đồng ý phục vụ với tư cách là giám mục phụ tá, ông vẫn tiếp tục phải đối mặt với áp lực không ngừng để đăng ký gia nhập Hiệp hội Công giáo Yêu nước Trung Quốc, bao gồm cả việc cắt điện và nước đến nơi ở của ông và sau đó trục xuất ông vào tháng 1 năm 2020. Ông đã phải từ chức vào tháng 10 năm 2020 ở tuổi 62.

Giám mục Augustine Cui Tai

 

Coadjutor Bishop of Xuanhua Diocese Augustine Tai Cui | UCA News

Giám mục Augustine Cui Tai, 74 tuổi, thuộc Giáo phận Xuanhua ở tỉnh Hà Bắc đã bị giam giữ nhiều lần, quản thúc tại gia và lao động cưỡng bức trong 31 năm qua.

China: el obispo Cui Tai, encarcelado sin juicio durante casi 16 años

Ông đã bị giam giữ bốn lần kể từ thỏa thuận Trung Quốc-Vatican năm 2018 và không được nhìn thấy kể từ khi bị cảnh sát bắt giữ vào tháng 4 năm 2021. Giáo phận của ông đã nhiều lần kêu gọi thả ông khỏi nơi giam giữ nhưng không có kết quả.

Chinese priest suspended after joining open community - 聖神研究中心 Holy ...

Giám mục Julius Jia Zhiguo

 

bishop Jia Zhiguo

Giám mục Julius Jia Zhiguo, 90 tuổi, của Giáo phận Zhengding ở Hà Bắc có lịch sử bị đàn áp lâu dài, ngài đã bị giam giữ nhiều lần kể từ năm 1963. Lần giam giữ gần đây nhất của ông bắt đầu vào tháng 8 năm 2020 khi thỏa thuận Trung Quốc-Vatican đang sắp sửa được gia hạn lần đầu tiên.

Theo báo cáo của chính quyền, “tội ác” của Ngài là cho phép hát thánh ca trong nhà thờ của mình mà không có sự cho phép của chính phủ.  Cảnh sát cũng đã giải tán trại trẻ mồ côi khuyết tật do giám mục điều hành với sự giúp đỡ của các nữ tu Công giáo trong hơn 30 năm.

Giám mục Thaddeus Ma Daqin

 

Thaddeus Ma Daqin - Alchetron, The Free Social Encyclopedia

Sau khi công khai tuyên bố từ chối hợp tác với hội Công Giáo Yêu Nước – CPCA tại lễ tấn phong giám mục năm 2012, Đức Giám mục Thaddeus Ma Daqin, 56 tuổi, thuộc Giáo phận Thượng Hải đã bị giam giữ và biệt giam tại một chủng viện và vẫn bị quản thúc tại gia kể từ đó dưới sự giám sát, hạn chế và giam giữ liên tục.

Thỏa thuận Trung Quốc-Vatican không cải thiện được tình hình của ông.

Hồng y Zen, nhà bất đồng chính kiến với Cộng Sản Hồng Kông

Bình luận của nhật báo phố Wall

Linh mục Robert Sirico, ngày 2-5-2025.

Những người cộng sản Trung Quốc tìm cách làm im tiếng nói mạnh mẽ của Hồng Y Zen về tự do. Ông có thể làm nhiều điều tốt hơn ở Rome nếu chọn sống lưu vong, ở lại Roma.

hình ảnh

Đức Hồng Y Joseph Zen trong thánh lễ tại Nhà thờ Holy Cross ở Hồng Kông, ngày 24 tháng 5 năm 2022. Ảnh: peter parks/Agence France-Presse/Getty Images

La Mã

Theo truyền thuyết, Thánh Peter, chứng kiến ​​cuộc đàn áp những người theo đạo Thiên chúa dưới thời Hoàng đế Nero , đã rời Rome nhằm tránh bị bách hại nhưng rồi, ông đã chỉ gặp Chúa Jesus trên đường, đi theo hướng ngược lại. “ Domine, quo vadis ?” Peter hỏi—“Lạy Chúa, Chúa đang đi đâu?” Chúa Jesus trả lời, “Ta sẽ đến Rome để chịu đóng đinh lần nữa.” thế là Peter quay lại tiến vào Rome. Quyết định của ông đã đảm bảo cho sự tử đạo anh dũng của ông.

Khi Bắc Kinh siết chặt quyền kiểm soát Hồng Kông, hoàn cảnh của Hồng y Joseph Zen , giám mục danh dự 93 tuổi của thành phố này, đòi hỏi sự chú ý khẩn cấp. Lập trường dũng cảm của ông về nhân quyền, tự do tôn giáo và các giá trị dân chủ đã khiến ông trở thành mục tiêu của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Được phép đến Rome để dự tang lễ của Giáo hoàng Francis , Hồng y Zen hiện phải đối mặt với một lựa chọn quan trọng: trở về Hồng Kông, nơi đang chờ đợi sự đàn áp, hoặc ở lại Rome và tiếp tục làm chứng tiên tri của mình trong sự an toàn.

Biểu tình ủng hộ dân chủ ở Hồng Kông, 2014.

Biểu tình ủng hộ dân chủ ở Hồng Kông, 2014.

Tôi chưa tham khảo ý kiến ​​của Hồng y Zen về vấn đề này, nhưng với tư cách là một linh mục và là bạn của phong trào dân chủ Hồng Kông, tôi thúc giục ông ở lại Rome. Sự hiện diện của ông tại Vatican sẽ là lời khiển trách mạnh mẽ đối với sự áp bức của Bắc Kinh và là ngọn hải đăng hy vọng cho các tín đồ.

Sinh ra tại Thượng Hải, Hồng y Zen đã chạy trốn khỏi chế độ cộng sản khi còn trẻ, cuối cùng trở thành một trong những nhà lãnh đạo Công giáo nổi tiếng nhất Châu Á. Được thụ phong năm 1961, ông giữ chức giám mục Hồng Kông từ năm 2002 đến năm 2009. Giáo hoàng Benedict XVI đã phong ông làm hồng y vào năm 2006. Năm 2022, ở tuổi 90, ông bị bắt và xét xử vì liên quan đến Quỹ cứu trợ nhân đạo 612, một quỹ hỗ trợ những người biểu tình ủng hộ dân chủ. Bị kết án và phạt tiền, ông vẫn liên tục bị đe dọa trả thù thêm. Hồng Kông, từng là trung tâm sôi động của quyền tự do ngôn luận, giờ đây không còn an toàn cho một người có niềm tin như ông nữa.

Đức Hồng y Zen đang dựa vào một cây gậy để hỗ trợ khi ông đến tòa cùng với các bị cáo khác – học giả Hui Po-keung, bên trái, luật sư Margaret Ng và ca sĩ Denise Ho – vào tháng 5-2022. [ảnh của Kin Cheung/AP]

Vatican là trái tim tinh thần và ngoại giao của Giáo hội Công giáo. Nơi đây có thể cung cấp cho Hồng y Zen một chỗ ẩn náu để ông có thể tiếp tục sứ mệnh của mình. Bằng cách ở lại Rome, ông sẽ không rút lui mà định vị lại, khuếch đại tiếng nói của mình trên trường quốc tế. Cuộc đàn áp của Bắc Kinh không chỉ giới hạn trong chính trị mà còn trong tôn giáo. Chế độ này đã thắt chặt quyền kiểm soát đối với cộng đồng Công giáo Hồng Kông và gây sức ép buộc giáo sĩ phải tuân theo chương trình nghị sự của Đảng Cộng sản. Giống như Hồng y người Hungary József Mindszenty , người đã sống lưu vong nhiều năm sau khi phản đối chế độ cộng sản, Hồng y Zen có thể vạch trần những vi phạm này. Sự hiện diện của ông tại Rome sẽ buộc thế giới phải đối mặt với thực tế về cuộc tấn công của Trung Quốc vào quyền tự do tôn giáo. Sự đào tẩu của ông cũng sẽ báo hiệu cho những người Công giáo đang bị bao vây ở Hồng Kông rằng cuộc đấu tranh của họ không bị lãng quên.

Lời chỉ trích của Hồng y Zen về thỏa thuận tạm thời năm 2018 của Vatican với Trung Quốc, mà ông gọi là “bán rẻ” giáo dân Công giáo thầm lặng, nhấn mạnh vai trò của ông như một tiếng nói lương tâm (gióng lên) cho giáo hội. Ở lại Rome sẽ cho phép ông thúc đẩy việc đánh giá lại thỏa thuận bí mật này, đã được gia hạn ba lần và nó khuyến khích Bắc Kinh tăng cường (thêm lên sự) đàn áp giáo hội (ở Trung Cộng).

Tòa thánh Vatican cho biết thỏa thuận bổ nhiệm Giám Mục giữa Vatican và
Trung Cộng sẽ giải quyết sự chia rẽ kéo dài hàng thập kỷ giữa một giáo hội ngầm tuyên thệ trung thành với Vatican và Hiệp hội Công giáo Yêu nước do nhà nước giám sát.
Thỏa thuận này chưa bao giờ được công bố mà chỉ được các viên chức ngoại giao mô tả. Vatican cho biết giáo hoàng vẫn giữ quyền quyết định cuối cùng trong việc bổ nhiệm các giám mục Trung Quốc.
Đức Phanxicô đã bổ nhiệm khoảng 10 giám mục mới theo thỏa thuận này, và 15 giám mục (quốc doanh) khác có chức vụ trước đây bị vô hiệu, nay họ đã được chính thức hóa, tác động đến khoảng 25% giới lãnh đạo Giáo hội Công giáo tại Trung Quốc, Chambon cho biết.
 Quyết định gia hạn hiệu lực áp dụng thỏa thuận giữa Vatican và Trung Quốc ký kết  ngày 22 tháng10, 2024 về việc bổ nhiệm các giám mục Công giáo tại quốc gia cộng sản này, thời hiệu được gia tăng lên tới bốn năm thay vì 2 năm, nó cho thấy mức độ tin tưởng mới giữa hai bên, các nhà phân tích cho biết. (theo Tin của TTX Reuters)
Phát biểu vào tháng 9-2024 khi kết thúc chuyến công du Đông Nam Á và Châu Đại Dương, Đức Phanxicô cho biết kết quả của thỏa thuận năm 2018 “là tốt”.
“Tôi hài lòng với cuộc đối thoại với Trung Quốc”, vị giáo hoàng 87 tuổi cho biết. “Chúng tôi đang làm việc với thiện chí”.
Hai giám mục Trung Quốc đã được có mặt tại Rome vào tháng 10-2024,  để tham gia các cuộc thảo luận tại công nghị Synod, kéo dài một tháng của các nhà lãnh đạo Công giáo tổ chức bởi Vatican . (theo Tin của TTX Reuters)

Một số người có thể cho rằng đào tẩu sẽ đồng nghĩa với việc bỏ rơi tín đồ của Hồng Kông. Nửa thế kỷ phục vụ của Hồng y Zen, giảng dạy tại các chủng viện, thăm tù nhân và rửa tội cho những người cải đạo như ông Lai, bác bỏ mọi cáo buộc như vậy. Quyết định ở lại Rome của ông không phải là chạy trốn mà là một lựa chọn chiến lược để bảo vệ khả năng chiến đấu của ông. Vatican có sức nặng ngoại giao để bảo vệ ông, và giáo hoàng mới, nhấn mạnh vào đối thoại với Trung Quốc, có thể chứng minh quyết tâm của mình bằng cách trao cho Hồng y Zen một vai trò chính thức tại Rome, có thể là cố vấn về vấn đề tự do tôn giáo.

Thế giới đang theo dõi. Sự đào tẩu của Hồng y Zen sẽ báo hiệu rằng giáo hội sẽ không khuất phục trước chế độ chuyên chế. Nó sẽ tôn vinh sự hy sinh của các nhà hoạt động dân chủ của Hồng Kông, từ ông Lai đến vô số người biểu tình vô danh đã phải đối mặt với dùi cui và song sắt. Quan trọng nhất, nó sẽ đảm bảo rằng tiếng nói của Hồng y Zen—bắt nguồn từ đức tin, được tôi luyện bởi đau khổ và không lay chuyển trong việc bảo vệ sự thật—tiếp tục vang vọng.

Tôi cầu nguyện rằng Đức Hồng y Zen sẽ chọn Rome, không phải là nơi lưu vong mà là thành trì để tiến hành cuộc chiến đạo đức cho tâm hồn Hồng Kông. Thế giới cần lời chứng của ngài hơn bao giờ hết.

Rev. Robert A. Sirico | Acton Institute

Cha Sirico là chủ tịch danh dự của Viện Acton và là cựu cha xứ của Giáo xứ Thánh Tâm Chúa Giêsu ở Grand Rapids, Mich. Ngài là tác giả bài nhận định trên báo phố Wall, 2-5-2025.

***************************************************************

Thông Tấn Xã Công Giáo CNA, ngày 21 tháng 10, năm 2024

Một báo cáo mới đã làm sáng tỏ sự đàn áp mà 10 giám mục Công giáo ở Trung Quốc phải đối mặt khi họ chống lại nỗ lực kiểm soát các vấn đề tôn giáo của Đảng Cộng sản Trung Quốc kể từ thỏa thuận Trung Quốc-Vatican năm 2018 về việc bổ nhiệm giám mục. 

Báo cáo do Nina Shea biên soạn cho Viện Hudson, ghi lại những trải nghiệm đau thương của các giám mục (chui và vốn dĩ) được Tòa Thánh Vatican công nhận trước đây, những người đã bị giam giữ mà không qua thủ tục tố tụng hợp pháp, bị giám sát, bị cảnh sát điều tra và bị trục xuất khỏi giáo phận của họ vì từ chối tuân thủ, gia nhập vào Hiệp hội Công giáo Yêu nước Trung Quốc (CPCA), một nhóm do nhà nước quản lý do Ban Công tác Mặt trận Thống nhất của ĐCSTQ kiểm soát. 

Shea cho biết: “Báo cáo này cho thấy sự đàn áp tôn giáo đối với Giáo hội Công giáo ở Trung Quốc đã gia tăng kể từ thỏa thuận Trung Quốc-Vatican năm 2018 về việc bổ nhiệm giám mục”.

Bà nói thêm: “Bắc Kinh nhắm vào 10 giám mục này sau khi họ phản đối Hiệp hội Công giáo Yêu nước Trung Quốc, một tổ chức yêu cầu các thành viên phải tuyên thệ độc lập khỏi Tòa thánh”.

Tổ Chức Nhân Quyền Thê Giới, ngày 28 tháng 10, năm 2024.

“Một trụ cột trong “Giấc mơ Trung Hoa” của Tập Cận Bình là nỗ lực của chính phủ nhằm định hướng lại lòng trung thành của người dân đối với Đảng, và do đó là trung thành đối với Tập Cận Bình. Những người thúc đẩy thế giới quan khác, như nhân quyền phổ quát (cho hết mọi người sinh ra), đức tin hoặc tâm linh, đều bị đàn áp và bị cưỡng bức “đi cải tạo”.

Tổ chức Theo dõi Nhân quyền và nhiều tổ chức khác, bao gồm cả những tổ chức trong Giáo hội Công giáo La Mã, đã nhiều lần chỉ trích những thỏa thuận ( thỏa hiệp bí mật giữa Vatican và chính quyền Trung Cộng) đó. Ngay cả sau khi thỏa thuận được ký kết lần đầu, rõ ràng là Trung Quốc dưới thời Chủ tịch Tập Cận Bình đã đàn áp rất nhiều, bao gồm cả đối với quyền tự do tôn giáo. Ở Tân Cương, chính phủ đã giam giữ tới một triệu người Duy Ngô Nhĩ và những người Hồi giáo Turkic khác, giám sát toàn bộ dân số và cố gắng xóa bỏ nền văn hóa thiểu số, bao gồm cả việc san bằng hàng nghìn nhà thờ Hồi giáo. Vào ngày 31 tháng 8, Văn phòng Cao ủy Nhân quyền Liên hợp quốc đã ban hành một báo cáo lên án chứng minh những hành vi lạm dụng này, kết luận rằng chính phủ Trung Quốc có thể đã phạm tội ác chống lại loài người.


MIỀN NAM ĐÃ GIẢI PHÓNG MIỀN BẮC NHƯ THẾ NÀO?

Duthapsang Tran

 Fw. Bài hay và đúng sự thật

Hòa hợp, hoà giải, và hòa bình thực sự để đất nước phát triển là nhu cầu bức thiết của dân tộc hiện nay. Sau 50 năm chia cắt, thì lòng người vẫn có “Triệu người vui, triệu người buồn!” theo như nhận xét của ông Võ Văn Kiệt. Đây là bài toán nan giải không dễ giải quyết, nhưng chúng ta phải làm, để theo kịp đà tiến hoá của nhân loại!

Thực ra, nếu hiểu nghĩa vui buồn theo dựa trên kẻ thắng người thua thì cả hai miền Nam – Bắc đều có vui lẫn cả buồn!!!

Miền Bắc vui vì đã thống nhất đất nước qua sức mạnh cứng bằng súng đạn. Công lao này không ai phủ nhận, miễn là đừng lấy cái thế của kẻ thắng trận mà kiêu căng chà đạp lên nỗi đau của dân miền Nam. Miền Nam thì đã giải phóng được miền Bắc qua sức mạnh mềm!

Tự lúc nào văn hóa sống cởi mở, nhân bản của dân Miền Nam đã thức tỉnh dân Miền Bắc, văn chương, âm nhạc đầy tình người, tình tự quê hương của Miền Nam át đi những bài nhạc đầy hận thù, sắc máu với những giai điệu chói tai. Người Miền Nam chia sẻ với dân Miền Bắc tình cảm qua Nhạc Vàng Bolero đầy tình người như bài hát Tôi Muốn của Nhạc sĩ Lê Hựu Hà với câu: “… Tôi muốn mọi người biết thương nhau không oán ghét không gây hận sầu. Tôi muốn đời hết nghĩa thương đau, Tôi muốn thấy tình yêu ban đầu…”

Trong một bài viết nhân dịp 50 năm ngày 30/4 của người bên thắng cuộc, tác giả Trần Lệ Bình muốn nói lên cảm nghĩ thật lòng dù có khi bị ném đá: “Tối tối mỗi khi có điện, đám bạn đến đầy nhà để nghe bài nhạc Pháp “Bang Bang”… Khi sống trong cảnh cả ngày chỉ nghe đài phát thanh phát những bài hát như hét như gào: “…không cho chúng nó thoát, chúng bay vào sẽ không có đường ra nó….” quen tai, bây giờ được nghe hai tiếng “bang bang” với âm điệu du dương đến mê hồn, khiến chúng tôi không ngờ trên đời nay lại có những loại nhạc làm lay động lòng người đến như vậy.”

Ở một đoạn khác, tác giả Trần Lệ Bình nói về chị bán mướp: “… Lúc này chị cầm trong tay chiếc dao gọt tôi chưa thấy bao giờ, tay chị lướt nhẹ nhàng từ trên xuống dưới quả mướp, vỏ mỏng như tờ giấy đều đều chui từ giữa kẽ dao rơi xuống vẫn đúng chiều dài của quả mướp. Chỉ trong tích tắc, quả mướp hết vỏ vẫn tròn trịa như nguyên. Với nét mặt thật sung sướng, chi nói: “Cái thứ dao của bọn ngụy hay thật!”. Mấy chị đang đứng chờ mua cũng xen vào: “Thế đấy, cái dao đơn giản và thuận tiện thế mà miền Bắc XHCN cũng không làm nỗi…”. Tác giả kết luận: “Một sự thật mà bất cứ ai còn có lòng trung thực đều không thể phủ nhận là 30-4-75 đã giải phóng Miền Bắc khỏi nghèo nàn lạc hậu, đã cho dân Bắc được tiếp cận với văn minh của nhân loại.

Dân Miền Nam sẽ rất vui và nên tự hào nếu họ biết được chính họ đã giải phóng người dân Miền Bắc khỏi bức màn sắt của giáo điều đã che đậy tầm nhìn, sự hiểu biết của dân Miền Bắc với thế giới văn minh, nhân bản hơn. Miền Nam vui vì được người bên thắng cuộc, bà Dương thu Hương, công nhận là xứ văn minh tiến bộ ngay trưa ngày 30/4/1975 chứ không phải đợi mãi đến giờ này ông Tô Lâm mới dám xác nhận Sài Gòn là Hòn ngọc Viễn Đông!

Đến đây thì người dân Miền Nam có thể dùng tựa của một bài hát của nhạc sĩ Nhật Ngân để đặt câu hỏi “Anh Giải Phóng Tôi Hay Tôi Giải Phóng Anh” và dân Miền Nam nên vui mừng vì họ đã giải phóng được Miền Bắc qua quyền lực mềm: tinh thần khai phóng, nhân bản và nghĩa đồng bào. 

Nguyễn văn Lợi


 

Tiểu khí của người nhỏ nhen.

Thái Hạo

 Anh em trong nhà, đánh nhau một trận, năm mươi năm sau còn ăn mừng chiến thắng. Đó là tiểu khí của người nhỏ nhen.

Người Mỹ đánh nhau, hai miền đều hạ vũ khí, không ai là kẻ thua trận, không ai bị sỉ nhục. Đó là phong độ của người quân tử: nhân văn và quảng đại. Không lạ khi Mỹ thành siêu cường.

Hòa giải chỉ có thể đến từ bên thắng cuộc. Thù hận hay ăn mừng, cả hai đều bít lối tương lai. Cờ quạt và lễ lạt chỉ chứng tỏ bụng dạ hẹp hòi, dân tộc không bao giờ lớn nổi.


 

2 đại sứ Việt Nam gây tranh cãi liên quan 30 Tháng Tư

Ba’o Nguoi-Viet

May 2, 2025

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Mạng xã hội hôm 2 Tháng Năm dấy lên tranh cãi xoay quanh bài đăng của hai đại sứ Việt Nam đương nhiệm tại Đức và Liên Hiệp Quốc, liên quan 30 Tháng Tư.

Ông Vũ Quang Minh, đại sứ Việt Nam tại Đức, được nhìn thấy chia sẻ một bài đăng của Facebook “Tran Luong Son” về hành xử của cố Tổng Thống Abraham Lincoln sau nội chiến Hoa Kỳ, kèm bình luận bằng tiếng Anh: “Time for celebration. Time for reflection” (Thời để kỷ niệm. Thời để suy ngẫm.)

Bài đăng trên trang cá nhân của ông Vũ Quang Minh, đại sứ Việt Nam tại Đức, hiện đã xóa. (Hình: Chụp qua màn hình)

Bên dưới bài đăng, ông Minh trả lời bình luận của một người đọc: “[Nước] Đức may mắn thống nhất trong hòa bình, nhưng các chính sách hòa hợp và tái thống nhất hai miền cũng cho ta rất nhiều bài học. Vấn đề là ta có quan tâm học không và có tin rằng những bài học đó đáp ứng lợi ích lâu dài của dân tộc ta.”

Bài đăng và phản hồi của ông Minh được hiểu là cách ông ngầm tán dương chủ trương hòa giải sau 1975 phải được tiến hành chân thành, cũng như bày tỏ sự không tán thành việc Hà Nội tốn hàng trăm triệu đô la tiền thuế dân cho việc tổ chức diễn binh ở Sài Gòn, “ăn mừng” 50 năm ngày 30 Tháng Tư.

Tuy vậy, ông Minh sau đó đã xóa bài đăng mà không giải thích.

Ông Hà Quang Minh, nhà báo của tờ Công An Nhân Dân, bình luận trên trang cá nhân: “Cách ông Vũ Quang Minh, đại sứ Việt Nam tại Đức, chia sẻ quanh sự kiện 30 Tháng Tư rất đáng quan ngại về nhận thức chính trị của quan chức ngoại giao này. Đề nghị Bộ NG [Ngoại Giao] xem xét lại tư cách nhân sự của mình.”

Cùng thời điểm, mạng xã hội dấy lên nhiều ý kiến chỉ trích Đại Sứ Đặng Hoàng Giang, trưởng phái đoàn thường trực Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc, do ông này đăng hình ảnh Cờ Đỏ Sao Vàng ở Times Square (quảng trường Thời Đại), thành phố New York, hôm 30 Tháng Tư bị công luận phát giác là “hình chế.”

Tấm hình do ông Giang đăng tải sau đó được Báo Chính Phủ, Thông Tấn Xã Việt Nam, Facebook Thông Tin Chính Phủ, báo Tuổi Trẻ, VietnamPlus, Người Lao Động… và hàng loạt trang của giới dư luận viên đăng lại.

Hình “Cờ Đỏ Sao Vàng Việt Nam ở Times Square, New York hôm 30 Tháng Tư” do Đại Sứ Đặng Hoàng Giang, trưởng phái đoàn thường trực Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc, đăng trên trang cá nhân và gỡ bỏ sau khi bị phát giác là “hình chế.” (Hình: Chụp qua màn hình)

Vài giờ sau khi bị cộng đồng mạng tố cáo tấm hình “do AI (Artificial Intelligence – trí tuệ nhân tạo) chế ra,” các báo âm thầm gỡ đường dẫn mà không đăng lời cải chính, trong lúc ông Giang cũng khóa trang Facebook “Giang Dang” với hình “avatar” là một con mèo.

Nhiều Facebooker đặt câu hỏi về việc liệu ông Giang có bị phạt 7.5 triệu đồng ($288), tương tự trường hợp những người dân bị công an cáo buộc “đưa tin sai, gây hoang mang dư luận.”

Thậm chí, có những ý kiến đòi Bộ Ngoại Giao kỷ luật ông ta vì đăng tin giả.

Theo bản tiểu sử đăng trên trang web của Bộ Ngoại Giao Việt Nam, ông Đặng Hoàng Giang, 48 tuổi, có bằng cao học ngành Quan Hệ Quốc Tế do Học Viện Ngoại Giao ở Hà Nội cấp.

Trước khi làm trưởng phái đoàn thường trực Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc, ông Giang từng giữ ghế thứ trưởng Ngoại Giao. (N.H.K) [qd]


 

Kỹ Thuật Cuối Tuần:

Theo mạng SWN

Nhật Bản đã giới thiệu một khẩu súng đường sắt mà họ sẽ sử dụng để bắn hạ tên lửa siêu vượt thanh.

Vũ khí này bắn đạn với tốc độ 2.500 mét mỗi giây – gấp bảy lần tốc độ âm thanh – cho phép tấn công nhanh chóng các mối đe dọa của hỏa tiễn bay tốc độ cao mà các hệ thống thông thường phải vật lộn rất khó để chống lại.

Hình ảnh lưu trữ (tháng 1 năm 2017) cho thấy Súng điện từ do Văn phòng Nghiên cứu Hải quân Hoa Kỳ tài trợ tại phạm vi đầu cuối đặt tại Trung tâm Tác chiến mặt nước Hải quân Dahlgren Division, Virginia. (Pix qua SWNS)
Vào ngày 9 tháng 4 năm 2025, Phó Đô đốc OMACHI Katsushi (trong bộ đồ màu xanh), Tư lệnh Hạm đội Phòng vệ (COMSDFLT), đã đến thăm tàu JS ASUKA, để quan sát tình trạng mới nhất của Railgun. (Pix qua SWNS)

Không giống như các loại súng thông thường dựa vào chất đẩy nổ, súng đường sắt sử dụng lực điện từ để tăng tốc đạn, giảm rủi ro trên tàu và cho phép nhắm mục tiêu tầm xa hơn vào các mối đe dọa bay trên không và trên biển.

Phó Đô đốc Omachi Katsushi, Tư lệnh Hạm đội Phòng vệ, đã đến thăm tàu thử nghiệm JS Asuka trong tháng này để quan sát các cuộc trình diễn của hệ thống này.

Nó được phát triển bởi Cơ quan Mua sắm, Công nghệ & Hậu cần (ATLA), cơ quan mua sắm và công nghệ quốc phòng chính của Nhật Bản được thành lập vào năm 2015 trực thuộc Bộ Quốc phòng.

Vào ngày 9 tháng 4 năm 2025, Phó Đô đốc OMACHI Katsushi, Tư lệnh Hạm đội Phòng vệ (COMSDFLT), đã đến thăm tàu JS ASUKA, để quan sát tình trạng mới nhất của Railgun. (Pix qua SWNS)

Hải quân Hoa Kỳ đã tạm dừng chương trình Railgun Điện từ (EMRG) vào năm 2021 sau 16 năm phát triển và chi tiêu 500 triệu đô la, do những thách thức kỹ thuật như nhu cầu năng lượng cao và độ mòn nòng súng. Kể từ đó, họ đã chuyển trọng tâm sang công nghệ tên lửa siêu thanh và vũ khí năng lượng định hướng.