Mỹ truy tố 4 người Việt thuộc nhóm tấn công tin tặc FIN9 làm nhiều hãng thiệt hại 71 triệu USD

 VOA

25/06/2024

Thông cáo hôm 20/6/2024 của Bộ Tư pháp Mỹ về truy tố 4 tay tin tặc Việt Nam thuộc nhóm FIN9.https://www.voatiengviet.com/a/my-truy-to-4-nguoi-viet-nhom-tan-cong-tin-tac-fin9-nhieu-hang-thiet-hai-71-trieu-usd/7668612.html

Bộ Tư pháp Mỹ vừa loan báo rằng họ truy tố 4 người Việt bị xem là phải chịu trách nhiệm về các vụ tấn công trên không gian mạng làm cho nhiều hãng Mỹ bị thiệt hại tới hơn 71 triệu đô la, theo thông cáo đăng trên trang web của bộ mà VOA xem được.

Những thông tin chính trong hồ sơ truy tố được Luật sư Philip R. Sellinger thuộc Công tố viện Liên bang Mỹ công bố hôm 20/6 cho thấy 4 người đó tên là Nguyen Viet Quoc (tức Tien Nguyen), Ta Van Tai (tức Quynh Hoa và Bich Thuy), Nguyen Van Truong (tức Chung Nguyen), và Nguyen Trang Xuyen. Họ bị nhà chức trách Mỹ xác định là thành viên của FIN9, một nhóm tội phạm trên mạng.

Thông cáo của Bộ Tư pháp Mỹ viết rằng ít nhất kể từ tháng 5/2018 đến hết tháng 10/2021, 4 bị can kể trên đã tấn công tin tặc (hack) các mạng máy tính của nhiều nạn nhân là một loạt các công ty trên khắp nước Mỹ, truy cập, đánh cắp hoặc cố đánh cắp các thông tin không công khai, phúc lợi của nhân viên và ngân quỹ của các hãng.

Các bị can gây ra thiệt hại cho phía nạn nhân lên đến hơn 71 triệu đô la, thông cáo của bộ cho hay.

Thông cáo cũng trích dẫn hồ sơ nộp tòa án cho biết thêm rằng 4 bị can và các thành viên khác của FIN9 đã dùng chiêu trò mạo danh (phishing), tấn công chuỗi cung và các hình thức hack khác để xâm nhập qua bên thứ ba là các nhà cung cấp dịch vụ và giành quyền truy cập.

Sau đó, nhóm bị can và các đồng phạm truy cập vào các chương trình tặng thưởng hoặc cấp phúc lợi cho nhân viên và chuyển hướng các phúc lợi đó, chẳng hạn như các thẻ quà tặng, đến các tài khoản mà các tay tin tặc kiểm soát.

4 bị can người Việt và đồng phạm đã đánh cắp thông tin quan trọng gắn với danh tính cá nhân (PII), thông tin thẻ tín dụng, và trong một số trường hợp, họ dùng các thông tin đó để đăng ký các tài khoản trên mạng với các sàn giao dịch tiền mã hóa hoặc các công ty dịch vụ về website.

Bộ Tư pháp Mỹ truy tố 4 bị can về các tội danh lừa đảo, tống tiền, các hành vi liên quan đến những tội này trong lĩnh vực máy tính, mưu đồ gian lận về chuyển tiền qua mạng, và cố ý phá hoại máy tính được bảo mật.

Ngoài ra, Tai, Xuyen, và Truong bị truy tố thêm về mưu đồ rửa tiền; Tai và Quoc bị truy tố thêm về tội đánh cắp danh tính ở mức độ nghiêm trọng.

Nếu bị tòa xác định là có tội và bị kết án, 4 bị can đối mặt với các bản án từ 5 năm tới 20 năm tù giam cho từng tội, như vậy tổng thời gian ngồi tù có thể sẽ khá dài vì mỗi tội sẽ nhận một bản án riêng rẽ và sau đó mỗi phạm nhân sẽ phải thụ án lần lượt từng bản án tiếp nối nhau.

Qua bản thông cáo, Luật sư Sellinger thuộc Công tố viện Liên bang Mỹ ghi nhận thành tích của hai đơn vị chống tội phạm mạng thuộc những phân nhánh FBI ở hai thành phố Newark và Little Rock.

Ông James E. Dennehy, Đặc vụ trưởng phòng FBI ở Newark nói trong thông cáo: “Cho dù những tay tin tặc này nghĩ rằng họ khôn khéo ra sao trong việc che giấu bản thân, song những thành viên của nhóm FIN9 này cũng không thể giấu được việc họ lấy đi dữ liệu từ các công ty là nạn nhân của họ. Lực lượng chuyên chống tội phạm mạng của FBI Newark và các đồng nghiệp của chúng tôi trong ngành cảnh sát sử dụng những kỹ thuật chính xác và sáng tạo để lật tẩy những kẻ như thế này – đơn thuần là những kẻ trộm cắp”.

Bộ Tư pháp Mỹ nói trong phần cuối của thông cáo rằng các bị can được cho là vô tội trừ khi và cho đến khi được chứng minh là có tội. 


 

 Cô Giáo Miền Nam, Học Trò Miền Bắc

 Thái NC

Hơn 30 năm sau, họ mới gặp lại nhau trên đất Hợp Chủng Quốc. Cô giáo nay đã già. Học trò cũng không còn trẻ nữa. Cô dĩ nhiên không nhận ra trò, nhưng trò đã nhận ra cô. Và cô giáo Oanh bỗng nhớ lại tất cả những ngày giờ tai hoạ.
– Các đằng ấy ơi, cho tớ chơi với!
Con nhỏ cố nở nụ cười thân thiện nhất năn nỉ ba đứa bạn khác cùng lớp đang đánh đũa trước sân. Một đứa đang định tung trái banh lên, bỗng dừng lại, che miệng cười khúc khích.
– Đằng ấy? Hí! Hí!
Đứa kia chanh chua hơn:
– Ậy, tụi “tớ” chơi dở lắm, không dám chơi với “đằng ấy” đâu.
Cả bọn cùng cười xòa sau câu đùa của đồng bọn. Đứa thứ ba có vẻ biết điều hơn một chút:
-Tụi tao chơi gần hết bàn rồi, để mai rồi mày chơi chung nghe.
Con nhỏ buồn rầu quay lại. Nó biết con kia chỉ nói cho có lệ mà thôi. Ngày mai tụi nó sẽ nói những câu tương tự, hay cũng kiếm những cớ khác để từ chối không muốn cho nó chơi chung. Đây không phải là lần đầu tôi chứng kiến những đứa học trò trong lớp đồng lõa nhau cô lập Vân. Nó là đứa học sinh miền Bắc đầu tiên trong lớp tôi của niên khóa 1976/77.
Nhớ lại sau hôm khai giảng niên khóa mới được hai ngày, tôi đã giật mình lo lắng khi bỗng nhiên bị gọi lên phòng Giám Hiệu có chuyện cần! Chuyện gì? Đối với tình hình bây giờ, bị gọi lên văn phòng riêng rẻ như lúc này là một dấu hiệu không tốt. Nhưng sau khi “tự kiểm điểm”, tôi thấy mình không phạm điều gì sai nên cũng yên tâm đôi chút.
Mụ hiệu trưởng đón tôi niềm nở hơn mọi ngày. Thấy tôi đi vào, một người đàn ông trong trang phục bộ đội với cái nón cối trên bàn ngừng tay vấn thuốc đứng dậy chào. “Đồng chí” Trần Bình, theo lời giới thiệu, là một cán bộ cao cấp từ Hà Nội đang trong thời gian công tác dài hạn tại thành phố Hồ Chí Minh. Vân là con gái ông ta. Con bé hôm đó mặc áo bà ba trắng, quần satin đen, tóc dài và rậm kẹp lại gọn gàng phía sau … Nhìn Vân lễ phép chào, tôi bỗng nghe bỗng nghe một chút xót xa. Quả là một xưởng đúc tuyệt vời! Con nhỏ trông không khác chi một cô cán bộ tí hon. Màu sắc duy nhất trên người con bé là đôi dép rỗ màu vàng nhạt. Đôi dép vẫn còn mới lắm.
Tôi dắt Vân về lớp và xếp ngồi bàn đầu để có thể dễ dàng “chú ý giúp đỡ” như lời cha nó ân cần nhắn nhủ. Bỏ qua những gì bên ngoài, nó cũng khá xinh xắn. Gương mặt bầu bĩnh tuy hơi đen, nói thưa lễ độ. Tuy chán ghét mụ hiệu trưởng đến thậm tệ, không chút cảm tình với người đàn ông trong bộ quân phục chuyên chính màu xanh ấy, tôi vẫn không thấy có lý do gì để ghét bỏ Vân.
Nhưng, bốn mươi mấy học sinh trong lớp tôi lại không nghĩ như vậy. Những ánh mắt kỳ thị ngày càng rõ rệt. Những mái đầu xanh tụm năm tụm ba xì xầm bàn tán. Tôi nghe rõ một lần chúng gọi Vân là “con bộ đội”, kháo nhau “Coi chừng nó cho mày đi học tập cải tạo đó!” v.v và vv…Vì thế mà đã gần tháng, con bé vẫn chưa hội nhập vào chúng bạn, mặc dù nó cũng cố gắng lắm. Tôi tội nghiệp giùm Vân, nhưng cũng không trách được lũ học trò còn lại. Xã hội và hoàn cảnh đã gieo vào đầu óc lũ trẻ thơ ngây những tư tưởng nghi kỵ, oán ghét tất cả những người đã trực tiếp, hay có liên hệ đến sự mất mát trong gia đình chúng. Tôi biết trong lớp có đứa cha là lính Cộng Hòa đã hy sinh đền nợ nước. Một số khác là con em của sĩ quan hay công chức dưới chế độ Sai gon cũ đang bị đi học tập cải tạo tại một vùng hoang vu nào đó, chưa rõ ngày về.
Anh Hai tôi là Đại Úy Biệt Động Quân, cũng khăn gói quả mướp theo lời nửa dụ dỗ nửa đe dọa của chính quyền nay đã hơn một năm. Tin tức duy nhất nhận được là vài lá thư gởi về mà địa chỉ là một hòm thư vô nghĩa. Lá thơ theo một khuôn mẫu nhất định như trăm ngàn cái khác, trấn an và động viên gia đình tham gia lao động, triệt để thi hành chính sách của nhà nước. Chị dâu tôi mòn mỏi trông chờ. Quỹ gia đình thu hẹp, chị phải dấn thân ra chợ trời chụp giựt, tráo trở để kiếm tiền nuôi ba đứa con. Những lúc tôi sang thăm cháu là dịp chị mở bầu tâm sự. Chị nguyền rủa, oán than không tiếc lời với thời thế đảo diên sâu bọ làm người … ngay trước bọn nhỏ.
Cha mẹ đã vậy, con cái cũng dễ dàng ảnh hưởng. Người lớn oán người lớn, thì trẻ con cũng …ghét trẻ con. Dĩ nhiên những mái đầu thơ chưa đủ trí khôn để hiểu thế nào là độc tài, là đảng trị, là mất mát tự do … Đầu óc lũ trẻ như những trang giấy trắng mà lớp cha anh đã vô tình quệt vào một vết đen thù ghét, tị hiềm.
Tôi không ghét Vân như học trò tôi. Trái lại là khác. Tôi biết nó đang bị cô lập và lạc loài giữa một môi trường xa lạ. Nhưng mỗi lần nhìn Vân, tôi không khỏi liên tưởng tới mụ hiệu trưởng hợm hĩnh, lúc nào cũng rình rập các giáo viên. Mụ cũng đi làm bằng áo bà ba trắng, quần satin đen khuôn mẩu đó, ngồi bắt chân lên ghế salon trong văn phòng say sửa giảng chủ nghĩa Mác-Lê. Tôi cũng thấy qua con bé, cha nó hôm gặp mặt. Mặc dù ông ta vẫn lịch sự và nhũn nhặn, tôi cũng không khỏi mang tư tưởng đây là người đã cướp đi tất cả tự do của toàn miền nam, trong đó có tôi. Không chừng ông ta đã đối diện với anh tôi trong một trận chiến nào đó.
Vân học thua kém chúng bạn rõ ràng. Những môn phải học thuộc lòng, con bé tương đối chu toàn một cách chăm chỉ. Nhưng về toán số thì thật bết bát. Những bài toán đố đơn giản với trình độ học sinh lớp bốn cũng khiến con bé ngồi cắn bút. Tôi cũng không rõ ngoài Bắc nó đã học lớp mấy, nên khi lên gặp mụ hiệu trưởng, tưởng là sẽ tìm hiểu thêm trình độ con bé để xếp lớp cho đúng. Ai ngờ mụ trừng mắt nhìn tôi:
– Chị bảo sao? Vân mà kém toán ư? Vô lý thật. Nó là học sinh tiên tiến, và xong lớp hai ở Hà Nội rồi. Chị cũng biết trung học ở miền Bắc ưu việt chỉ 10 năm thôi là đã tương đương với lớp 12 trong này rồi (mụ hãnh diện). Nếu cứ học ngoài ấy, nó lên lớp ba, là phải bằng… lớp năm trong này cơ đấy. Tôi xếp nó vào lớp bốn của chị để thử, rồi tính sau…
Mụ ngừng một chút lấy hơi, rồi tiếp:
– Chị có theo đúng chương trình không? Tôi muốn xem lại giáo án của chị.
Trời ơi lý luận như mụ thật là độc đáo. Bỏ qua trình độ của hai học sinh tốt nghiệp hệ 10 năm và 12 năm. Nhưng nói một học sinh lớp hai miền Bắc đã tương đương với lớp bốn trong Nam, thì tôi cũng đành chịu. Cơn tức giận trào lên, tôi định cãi. Nhưng câu cuối cùng của mụ làm tôi chột dạ, ngậm bồ hòn nuốt xuống. Nói thêm với người đàn bà này chỉ vô ích. Không chừng mụ lại ghép cho tôi tội phản động, bài bác chế độ … thì mất việc. Đối với hoàn cảnh hiện nay, mất việc là không lao động, là kinh tế mới. Thôi được, mụ là kẻ chiến thắng làm vua, tôi thua phải làm giặc thôi!
Chiến tranh đã qua, Nam Bắc một nhà cùng nhau tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên xã hội chủ nghĩa. Những cái loa thông tin nhai đi nhai lại một điệp khúc cằn cỗi và trơ trẽn. Chỉ một thời gian ngắn, toàn miền Nam đã thấm đòn. Người ta bảo nhau trông thấy Văn Vĩ lái xe Honda dạo mát Sàigòn! Đi đâu tôi cũng nghe bàn tán về những chuyến đi danh từ nói: tàu 3 blocks, máy Yammar đầu xanh, đầu bạc v.v…Chỉ nghe và biết thế thôi, tôi hiểu mình không có diễm phúc tham dự vì gia đình không đủ khả năng tài chánh. Nếu có, ba mẹ tôi cũng phải ưu tiên cho hai đứa em trai đang tuổi sắp đi nghĩa vụ quân sự. Tôi chuẩn bị tinh thần làm cái cột đèn bất đắc dĩ.
Một người bạn tù chung trại vốn là bác sĩ quân y có chuyên môn nên được thả về trong đợt đầu tiên ghé qua báo tin, anh Hai tôi đã ra đi vĩnh viễn. Mấy tháng trước, đúng một năm sau ngày tình nguyện đi học tập cải tạo, anh và một số sĩ quan khác chung cảnh ngộ đã cùng nhau đòi hỏi ban quản giáo nếu họ có tội gì hãy đưa ra tòa xét xử công bằng. Tại sao lừa dối họ nói đi học tập có 10 ngày mà nay đã một năm trôi qua, ai cũng để lại vợ dại con thơ không rõ cuộc sống thế nào, đem thân khổ sai lao động trên những vùng rừng thiêng nước độc mà ngày về tăm tối mù khơi.
Kết quả nhóm sĩ quan đó bị kết tội toan tính chống đối nhà nước, biệt giam với những hình phạt khắc nghiệt. Anh Hai tôi vốn đang bị bệnh, thể chất suy yếu nên không kham nổi, ra đi về miền vĩnh cửu. Anh mất đã mấy tháng rồi nhưng gia đình, cha mẹ, vợ con hoàn toàn không hay…
Tôi lãnh nhiệm vụ qua báo tin dữ cho chị Hai, vì người bạn tù chỉ đến nhà ba mẹ tôi nói vài câu ngắn rồi phải đi ngay. Tối hôm đó, mắt tôi quầng đỏ ấp a ấp úng không thành lời. Chị vẫn bình tĩnh hỏi chuyện gì đã xẩy ra cho anh Hai? Tôi như được mở khóa, khóc òa như đứa trẻ, kể lể. Chị ngồi bất động, không một phản ứng. Nhìn chị, tự nhiên tôi cảm thấy rờn rợn. Người đàn bà trước mặt chỉ hơn tôi hai tuổi mà như xa cách đến hai mươi năm. Chỉ hai năm trời tảo tần nuôi con, nuôi chồng, đã tàn phá dung nhan chị đến độ tàn nhẫn. Nay niềm hy vọng cuối cùng đã tắt. Chị ngồi yên hồi lâu, lẳng lặng đứng dậy bên giường ôm thằng Út lúc đó đang ngủ vùi vào lòng, xua tay ra hiệu cho tôi đi về. Tôi biết mình không thể nói được điều gì thêm. Tất cả những lời an ủi hay khuyên nhủ lúc này chỉ là vô nghĩa. Bước ra cửa, tôi quay lại nhìn và thấy giọt nước mắt đầu tiên của chị rơi trên mặt thằng bé.
*Hòa bình rồi mà súng vẫn nổ trên khắp mọi miền. Đâu đó vẫn còn có kẻ ngã gục, còn tù tội, chống đối. Suốt hai mươi năm nội chiến, gia đình tôi đã may mắn toàn vẹn. Anh Hai tôi là người duy nhất trong gia đình chính thức cầm súng chiến đấu, nhưng đã trở về với mái ấm gia đình sau lời kêu gọi đầu hàng của cấp lãnh đạo từ tháng tư năm ấy. Nay anh đã nằm xuống, hy sinh trong muộn màng và tức tưởi. Sự ra đi của anh đã tác động vào tâm lý tôi mãnh liệt.
Ngày Sàigòn hoàn toàn rơi vào tay cộng sản, gia đình tôi cũng như tất cả người miền nam dù biết là tương lai bất định, nhưng dù sao cũng còn niềm hy vọng mong manh: hòa bình. Cộng sản hay quốc gia, cũng là người Việt. Giải đất này từ bắc chí nam đã rách nát sau bao năm chịu đựng bom đạn. Đã đến lúc mọi người dẹp hết hận thù, chủ nghĩa, để cùng nhau hàn gắn.
Mọi hy vọng chỉ là cái bánh vẽ to tướng. Dân miền Nam thấm đòn. Đã muộn rồi. Mỹ đã cút và Ngụy cũng đã nhào. Chính phủ mới nắm chặt bao tử người dân qua chính sách hộ khẩu. Hàng ngũ công an dày đặc khắp phố phường làm dân chúng hết đường cục cựa, chỉ còn âm thầm chịu đựng và… nguyền rủa.
Đến bây giờ tôi mới biết thế nào là căm hờn. Thời gian qua, tôi cũng như bao người khác, chán chường một cách thụ động. Nhưng ngoài những mất mát chung, chế độ cũng chưa đụng chạm gì đến gia đình tôi. Nhìn chung quanh, những gia đình với nhiều bất hạnh; những người mất nhà mất cửa từ vùng kinh tế mới trở về thành phố lang thang đói khát không hiện tại không tương lai.. tôi đã thấy thỏa mãn vì hoàn cảnh mình cũng còn sáng sủa hơn bao người khác.
Tôi đã lầm. Sự yên ổn hiện tại của mình chỉ là tạm thời. Chế độ sẽ không chừa một ai khi thời gian cho phép. Cái chết của anh Hai tôi là phát súng khai hỏa đầu tiên. Tôi căm hờn nhìn những cái nón cối, đôi dép râu, khẩu súng AK … những thứ tiểu biểu tượng trưng cho chế độ.
Vân đập vào mắt tôi mỗi ngày qua cách ăn mặc và cái giọng Bắc Kỳ chua chua của nó. Ôi đối tôi, con nhỏ này đã được nhào nặn từ lúc mới sinh ra. Đầu óc nó chắc chứa đầy những …Bác, và đương nhiên khi lớn lên sẽ sẵn sàng chết cho Đảng. Trời ơi, nó sẽ là một con nhỏ cộng-sản!
Trước kia tôi còn thông cảm, giúp đỡ Vân, nay tôi lại ngấm ngầm khoái trá nhìn học trò cô lập “con bộ đội” này (?). Tôi biết mình đã nhỏ mọn và sai lầm khi tự nhiên ghét bỏ Vân, nhưng cái chết của anh tôi như đám mây đen kịt che khuất mọi suy nghĩ công bằng mà một người lớn, có học như tôi phải nhận rõ.
Có lẽ Vân cũng thấy sự thay đổi và thắc mắc lắm. Người duy nhất trong lớp đối xử tốt với nó đã về hùa với đám đông để nó một mình. Vân càng mặc cảm hơn khi biết mình thua kém bạn bè trong các môn học. Đôi khi nhìn con bé ở lại trong lớp lơ đãng nhìn các đứa khác chơi đùa ngoài sân trong giờ giải lao, tôi cảm thấy tội nghiệp. Nhưng rồi hình ảnh anh tôi ngã gục nơi trại cải tạo nổi lên, tôi lại ghét nó thêm.
*Sau khi vào lớp độ nửa tiếng, tôi được gọi lên phòng Giám Hiệu. Thôi chết! Hậu quả đã đến như tôi lo sợ, nhất là hôm nay Vân vắng mặt.
Sự việc bắt đầu từ tuần trước, khi trong giờ sinh hoạt tôi chọn bài hát “Đêm qua em mơ gặp bác Hồ” cho cả lớp cùng ca. Thay vì câu “râu bác dài tóc bác bạc phơ”, hai ba cái miệng từ cuối lớp gào lên “chân bác dài, bác đạp xích lô” tôi thấy Vân quay lại nhìn thằng Tùng to giọng nhất. Thằng nhỏ không biết tai họa sắp tới, còn làm mặt xấu chọc Vân. Tôi làm ngơ, vội vàng chấm dứt ngay giờ sinh hoạt và để ý Vân. Nhưng con nhỏ không để lộ nét gì khác hơn ra ngoài mặt.
Một tuần qua, tôi hồi hộp sợ Vân lên báo cáo mụ hiệu trưởng. Thằng Tùng chắc chắn bị đuổi học vì tội phản động. Ba mẹ nó ở nhà dĩ nhiên gánh lấy hậu quả. Và tôi cũng bị rắc rối to, nhất là đã lơ qua không xét đến.
Khi lên tới phòng giám hiệu và nhìn vào, tim tôi chùng xuống vì thấy Vân lấp ló trong đó. Niềm lo âu đã thành sự thật! Không còn đường tháo lui, đành đẩy cửa bước vô. Tôi ngạc nhiên vì người đứng dậy chào không phải mụ hiệu trưởng đáng ghét. Người đàn ông là cha của Vân. Ông ta vẫn trong bộ quân phục màu xanh, cái nón cối để bên cạnh như lần đầu gặp gỡ cách đây mấy tháng. Hắn đến đây để bắt tôi ư? Câu hát giễu vô ý thức của một đứa trẻ có thể đưa đến kết quả nghiêm trọng như vậy sao? Tôi thực sự lo sợ.
Cha của Vân không đi ngay vào vấn đề như tôi nghĩ. Ông ta quanh co hỏi thăm tình hình nhà trường học sinh … đủ mọi chuyện. Đôi khi đi vào chuyện cá nhân riêng tôi nữa. Hắn muốn gì đây? Định giở trò mèo vờn chuột ư? Tự ái sùng sục nổi dậy đẩy lui niềm lo sợ lúc ban đầu. Tôi thấy mình đang đối diện với một kẻ thù xảo trá. Hắn đã chiến thắng chúng tôi bằng vũ lực, và nay đang muốn đánh gục tôi bằng tâm lý.Tôi ngang nhiên đối đáp với tất cả niềm ấm ức bấy lâu chất chứa về phương pháp giảng dạy, chương trình, giáo án v.v… và nhất là nhấn mạnh về trường hợp Vân không thể theo nổi các bạn cùng lớp khác. Hắn kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng gật gù. Tôi hăng say bày tỏ tư tưởng không chút e ngại. Tôi cảm thấy sung sướng. Ít ra tôi cũng một lần hiên ngang đối diện với hoàn cảnh.
Khi tôi ngưng nói, người đàn ông nhìn tôi thật lâu, và chậm rãi:
– Cám ơn cô đã cho biết những điều vừa rồi. Quả thực tôi chưa bao giờ nghĩ đến … Dù sao, tôi đến đây hôm nay là để cùng cháu Vân từ giã cô. Tuần tới tôi trở ra công tác tại Hà Nội và Vân sẽ theo tôi ra ngoài ấy.
Câu nói thật bất ngờ làm tôi không tin ở tai mình. Ông ta và Vân gọi tôi lên đây để từ giã, không phải để bắt mình ư? Tôi quay sang nhìn Vân và nghe nó nói:
– Thưa cô, em xin chào cô.
Sự việc xẩy ra làm tôi hơi lúng túng. Thì ra Vân không báo cáo gì về vụ thằng Tùng. Bỗng dưng tôi thấy hổ thẹn. Mình đã ngờ oan, lại thêm đối xử không đẹp với Vân gần tháng qua. Tôi cảm thấy cay cay ở mắt. Bỗng nhiên cái nón cối không còn nằm trên đầu của Vân nữa. Đôi dép râu cũng trở lại nguyên hình đôi dép ny-lông màu vàng nhạt. Trước mặt tôi là một học trò thơ ngây như bao nhiêu đứa trẻ khác. Nhân chi sơ, tính bản thiện. Trong đầu óc của Vân có thể chứa đầy bác và đảng, đoàn và đội, nhưng tất cả cũng chỉ vì nó lỡ sinh ra và lớn lên trong xã hội, trong một chế độ như vậy. Hay đúng ra, Vân cũng như bao kẻ khác, là nạn nhân của chính sách “Vì lợi ích mười năm: trồng cây; vì lợi ích trăm năm: trồng người” mà thôi.
Lần đầu tiên sau cái chết của anh Hai, tôi trở về với bản ngã vô tư của mình. Đành rằng chế độ có nghiệt ngã, đó là chuyện người lớn. Trẻ thơ ở đâu cũng chỉ là những trang giấy trắng. Nếu tôi không thể tô xanh điểm hồng trên những trang giấy ấy, thì ít nhứt cũng không có quyền bôi lọ bằng những giọt mực đen.
Vân đứng khép nép ở góc phòng, sau lưng cha nó, ngượng nghịu cúi gầm mặt, thỉnh thoảng len lén nhìn tôi. Năm năm trời làm nghề giáo, trường hợp học trò nghỉ học giữa niên khóa là chuyện đã xẩy ra. Những lần ấy, tôi thường cảm động nắm tay chúng để nhắn nhủ, cầu chúc em những lời sau cùng. Nhìn đứa học trò bé dại vì hoàn cảnh phải rời ghế nhà trường, tôi thường bâng khuâng khi nghĩ rằng trong lớp từ đây sẽ thiếu vắng một bóng dáng quen thuộc, giọng nói ngây thơ. Nhưng tôi cũng cảm thấy tâm hồn yên ổn vì những ngày tháng qua đã hết lòng thương yêu, dạy dỗ chúng. Đối với Vân lúc này, tôi thấy có sự thiếu sót, một món nợ ân tình với con bé. Tôi muốn chạy lại ôm Vân vào lòng, quên đi tất cả những hận thù, bom đạn, chủ nghĩa…, tất cả những gì đã chia cách hai chúng tôi.
Cha của Vân nhìn đồng hồ và đứng dậy:
– Đến giờ chúng tôi phải lên đường. Xin chào cô.
Ông ta bắt tay tôi từ giã. Vân lẳng lặng theo sau, nó lí nhí:
– Thưa cô em đi.
Cổ tôi nghèn nghẹn, muốn nói vài lời, nhưng không thốt lên được, chỉ gật đầu.
Ra tới cửa, ba của Vân dừng lại, hơi đắn đo một chút rồi nói:
– Tôi muốn thành thực khuyên cô một điều. Những gì cô vừa nói với tôi, đừng nói thế với ai cả. Không thay đổi gì được đâu. Với thời thế bây giờ, cô cũng biết…
Ông bỏ dở câu nói. Tôi gật đầu hiểu ý, và nhìn hai cha con bước mau trên sân trường đầy nắng.
*Món nợ ân tình của cô giáo Oanh, nhân vật xưng “tôi” từ đầu câu chuyện với cô bé Vân đó, đến hơn ba mươi năm sau mới được trả, trên mảnh đất tự do có tên Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ này.
Cô học trò từ miền bắc xã hội chủ nghĩa đi lao động xuất khẩu tại Cộng Hoà Dân Chủ Đức. Năm 1989, khi bức tường Bá Linh sụp đổ, đánh dấu sự cáo chung của chủ nghĩa cộng sản tại Đông Âu, Vân đã mau mắn xin ở lại xin tỵ nạn với nước Đức tự do nhân ái, không về Việt Nam nữa. Ba năm sau, cô gặp một người Việt du lịch từ Hoa Kỳ sang, kết hôn, và di dân theo chồng về Mỹ. Cô đang làm phụ tá văn phòng cho một bác sĩ Việt Nam ở Cali
Cô giáo Oanh ở lại Sài Gòn một thời gian, cùng chồng là một sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Hòa từng bị đi học tập cải tạo. Hai vợ chồng và gia đình được chương trình HO đưa sang định cư tại Cali 1991.
Cô nay đã già, hồi hưu, và đi khám bác sĩ.
Hai người gặp lại nhau tại phòng mạch. Cô dĩ nhiên không nhận ra trò, nhưng trò đã nhận ra cô. Hai cô trò đã ôm nhau mừng mừng tủi tủi sau hơn ba mươi năm xa cách.
Còn ông cán bộ Trần Bình?
Vân ngậm ngùi cho hay cha của cô đã tử trận trong cuộc chiến biên giới 1979 với Trung Cộng. Mẹ của Vân đã dùng tất cả tài sản dành dụm được chạy chọt cho Vân đi lao động sang Đông Đức, dặn dò con gái tìm cơ hội đi luôn, nếu có thời cơ hãy đào thoát về miền tự do, đừng bao giờ trở lại Việt Nam nữa.
Vân đã thành công. Cô đã là một công dân Mỹ. Các con của Vân đều được sinh ra trên đất nước tự do này.
Về phần tôi, tác giả bài viết, may mắn được cô giáo Oanh kể lại mối duyên gặp gỡ với cô học trò tên Vân.
Cô giáo Oanh đó, là chị của tôi.

TháiNC

From: Tu-Phung

LẠC QUAN NHÌN ĐỜI

 Gieo Mầm Ơn Gọi

Đừng nhìn đời bằng ánh mắt bi quan

Bởi có gian nan thì mới là cuộc sống

Con người sinh ra ai chẳng có ước vọng

Nhưng mỗi cuộc đời số phận đều khác nhau.

Đừng nhìn đời bằng ánh mắt khổ đau

Ta mới sinh ra câu chào là tiếng khóc

Vì vậy cho nên mình cần phải chắt lọc

Những thứ vô tình để đừng khóc bi ai.

Xin hãy nhìn đời qua ánh nắng ban mai

Ngắm lá chơi hoa đón ngày dài đang tới

Gió hát Mây trôi giữa khung trời diệu vợi

Cảnh sắc thanh bình đang đợi khúc tình ca.

Xin hãy nhìn đời bằng ánh mắt thiết tha!

BẠN ĐỪNG NHÌN VÀO NHỮNG KHÓ KHĂN TRƯỚC MẮT. HÃY NGHĨ ĐẾN NHỮNG GÌ BẠN CÓ ĐƯỢC SAU NÀY. HÃY VẼ NÓ TRONG TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA BẠN VÀ BIẾN NÓ RÕ NÉT HƠN MỖI NGÀY. HÃY LUÔN NÓI “ YES – TÔI LÀM ĐƯỢC “

ST

 Dự báo từ chuyện Công An ‘giải thích’ vụ bắt giữ Huy Đức

Ba’o Nguoi-Viet

June 28, 2024

Nam Việt/SGN

Những ai theo dõi thời sự, đều không thể quên được việc nhà báo Huy Đức bị bắt cóc, chỉ sau vài ngày ông ta có hai bài viết trên trang Facebook gây nhiều xôn xao trong nước.

Lý do của việc bắt giữ ngay sau đó, phần lớn là đồn đoán. Vì hai bài viết đó nhắm đến hai nhân vật quyền lực quan trọng của Ba Đình hiện thời, nên sự thắc mắc lớn nhất, là ai đứng sau lệnh bắt Huy Đức.

Nhà báo Huy Đức. (Hình: Facebook Truong Huy San)

Nhiều ngày sau vụ bắt cóc gây xôn xao, thậm chí giới truyền thông và tổ chức xã hội dân sự lên tiếng chỉ trích, ngày 7 Tháng Sáu, báo chí nhà nước mới đưa tin Huy Đức (cùng luật sư Trần Đình Triển) bị bắt để điều tra về tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân theo Điều 331 Bộ Luật Hình Sự.

Nhưng thông báo của Bộ Công An về việc bắt giữ ông Huy Đức, và gọi là “điều tra,” nghe có gì đó rất khiên cưỡng, vì ngoài những quan điểm bình luận hoàn toàn cụ thể của nhà báo này, giới thiệu một góc nhìn thẳng thắn, khó có thể nói là ông Huy Đức còn bị “điều tra” gì nữa.

Chỉ có thể suy đoán trong trong sự mù mờ của thông báo bắt giữ ngày 7 Tháng Sáu, là có thể phía công an bắt ông Huy Đức để “điều tra” xem ông ở phía nào của cuộc chiến Ba Đình đang điên đảo, và bài viết của ông ta, thực sự dự báo gì, của phe nào.

Có hai bài viết, được coi là là nhắm đến hai người. Bài “Những suy nghĩ không rời rạc” được nói là nhắm đến ông Nguyễn Phú Trọng. Còn bài “Một quốc gia không thể phát triển dựa trên sự sợ hãi” được coi là nhắm đến Tô Lâm. Các bình luận vẫn coi việc bắt giữ là về phía Tô Lâm. Các tờ báo như CNA, DW, New York Times… nếu không nhắc tên Tô Lâm, thì cũng nhắc đến bài báo mà Huy Đức tấn công trực diện cách mà Bộ Công an đang kiểm soát đất nước.

Ngày 25 Tháng Sáu, tờ Công An Nhân Dân xuất hiện bài viết, có tựa đề “Huy Đức nhầm lẫn hay cố ý “dắt mũi” dư luận qua bài viết “Một quốc gia không thể phát triển dựa trên sự sợ hãi?” Nếu nói đây là bài viết xác định ai là người bắt Huy Đức cũng không sai, nhưng nếu nói là phía công an dùng bài báo này để giải thích việc ai bắt, và vì sao bắt Huy Đức, thì hoàn toàn rõ ràng hơn.

Tác giả bài báo có tên, nhưng vẫn là vô danh, theo kiểu mọi bài viết lên giọng tư tưởng truyền thống của báo chí nhà nước.

Bài báo tấn công vào một trong những ý trong bài viết “Một quốc gia không thể phát triển dựa trên sự sợ hãi” của Huy Đức, là chỉ trích quy định quản lý dao có tính sát thương cao trong Dự thảo sửa đổi Luật Quản lý, sử dụng vũ khí, vật liệu nổ và công cụ hỗ trợ năm 2017.

Ông Tô Lâm giới thiệu trước Quốc Hội về “Dự thảo sửa đổi Luật Quản lý, sử dụng vũ khí, vật liệu nổ và công cụ hỗ trợ năm 2017” và đưa dao có tính sát thương cao vào danh mục vũ khí thô sơ cần quản lý. Và bài báo ngày 25 Tháng Sáu muốn tập trung dẫn dắt dư luận quanh sự “thiếu hiểu biết” của Huy Đức về tình trạng quản lý dụng cụ có thể sát thương.

Nói chung, bài báo cố bẻ nội dung bài viết của ông Huy Đức về hướng tầm thường hơn, và thiếu nhận thức xã hội. Nhưng nếu nhìn kỹ, đây là thủ thuật được dàn dựng để xóa những lời đồn và suy luận về nội hàm của bài viết “Một quốc gia không thể phát triển dựa trên sự sợ hãi” là Huy Đức muốn trình bày một Bộ Công An quyền lực, nuốt ngân sách vô độ, luôn vẽ ra những hiểm nguy để chứng minh giá trị tồn tại của một ngành đang phát triển thành một nhà nước hắc ám thứ hai, bên cạnh việc nhà nước có tên gọi đang điều hành đất nước.

Những ai đọc bài viết của nhà báo Huy Đức, đều tự mình hình dung được từ câu chuyện kiểm soát dao của ông Tô Lâm, đến một lực lượng đang thao túng đất nước trong sợ hãi, dựng lên những hình ảnh lực lượng khủng bố chính quy như ở Tây Nguyên để tăng quyền lực. Lực lượng được gọi là thanh gươm và lá chắn của nhà nước, nhưng lúc này ông Tô Lâm và Bộ Công An hoàn toàn nắm thóp, cầm giữ hầu hết các quan chức của Bộ Chính Trị làm con tin, qua những bộ hồ sơ sai phạm mà hầu như quan chức nào của chế độ CSVN đều cũng có, bao gồm ông Tô Lâm.

“Liệu một tay viết lão luyện như Huy Đức có thể nhầm lẫn hay không chịu nghiên cứu kỹ văn bản? Nếu ông không hiểu nhầm thì lẽ nào đang yêu cầu việc cho phép tự do sở hữu vũ khí có tính sát thương cao? Như ông nói ‘một quốc gia không thể phát triển dựa trên sự sợ hãi’ – trong sự sợ hãi không ai có thể thoải mái học tập, lao động, sáng tạo, thậm chí không thể ngay cả việc ngủ ngon. Lẽ nào ông muốn đất nước đang là nơi được tín nhiệm để tổ chức các cuộc gặp trọng yếu quốc tế của mình trở thành nơi mà bất kỳ lúc nào người dân cũng có thể trở thành nạn nhân của bạo lực dùng súng, dao hay các loại vũ khí có tính sát thương cao khác?,” bài báo trên Công An Nhân Dân, ký tên vu vơ Châu Thành, cố kéo bình luận của Huy Đức về mức thấp nhất là “hiểu lầm,” do kém cỏi.

Vụ bắt giữ ông Huy Đức, cũng được coi là một cách “dằn mặt,” theo nhận định của những nhà quan sát thời sự trong nước. Vì bởi bỏ tù nhà báo này hoàn toàn không có lợi cho phía bắt giữ. Bởi từ nhiều phía, Huy Đức vẫn được coi là cây bút đóng góp để xây dựng một chế độ tốt hơn, và triệt phá những kẻ sai phạm, tham nhũng.

Khác với Phạm Chí Dũng, cũng là một người từ trong hệ thống bước ra, nhưng đã bỏ Đảng, lập cột truyền thông và hoàn toàn đả kích chủ nghĩa cộng sản. Ông Huy Đức hiện vẫn là một đảng viên, vẫn là một người được nhìn nhận đã đóng góp cho cuộc chiến phía Bắc 1979, và vẫn có lối viết không tấn công triệt hạ Đảng.

Với cách “giải thích” của công an về việc bắt giữ Huy Đức, qua bài báo hiếm hoi ngày 25 Tháng Sáu, có dự đoán rằng Huy Đức sẽ được câu lưu điều tra thêm vài tháng, rồi sẽ được trả tự do, nhưng với một điều kiện là ông Trọng còn sống đến lúc đó.

Hiện có tin nội bộ chưa được kiểm chứng nói rằng phía nước ngoài chẩn đoán, nói ông Trọng đã đến giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư, thời gian cuối cũng gần kề.

Nếu ông Trọng rời khỏi chiếc ghế tổng bí thư, thì việc mọi cánh tay sợ hãi trong bộ máy Đảng cùng nhiệt liệt đồng ý ông Tô Lâm vào ghế tổng bí thư, kiêm chủ tịch là điều có thể đoán được. Và bài báo dò đường cho phương án trả tự do cho Huy Đức, cũng như số phận của nhà bào này, chắc lại sẽ chìm vào bóng tối. 


 

 Thầy Thích Minh Tuệ và ba lần bị ‘ẩn tu’

Ba’o Nguoi-Viet

June 28, 2024

Viết Dũng/SGN

Không chỉ những người đấu tranh cho nhân quyền, dân chủ tại Việt Nam bị đàn áp, mà những người thực hành quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo tại Việt Nam cũng ngày càng gặp khó khăn, dù cho nhà cầm quyền luôn liên tục khẳng định về quyền ấy trong Hiến Pháp, các văn kiện ký kết với Quốc tế hay trong những tuyên bố trên các phương tiện truyền thông do họ quản lý.

Thực tại những gì xảy ra tại Việt Nam đang chứng minh điều ngược lại so với những cam kết về tự do tín ngưỡng, tôn giáo của nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam.

Ông Lê Xuân: Thầy đang bị người ta khống chế!

Mới đây, ông Lê Xuân (thân phụ của sư Thích Minh Tuệ, hiện đang thường trú tại Ia Grai, Gia Lai), trong một cuộc trao đổi với Facebooker N.T, cho biết:

Hiện thầy Thích Minh Tuệ đang ở nhà bên cạnh, “nhưng mà vào không được đâu, hấn (tức công an) đang giữ lại đó”.

“Thầy (Thích Minh Tuệ) đang bị người ta khống chế, ở cái nhà ni nầy (chỉ tay sang hướng ngôi nhà thầy Minh Tuệ đang bị giam lỏng bên trong)”

“Họ giữ lại đó trong phạm vi 3, 4 ngày mới thả ra cho đi khất thực”

Facebooker này viết rằng bố của khất sĩ Thích Minh Tuệ xác nhận sư Minh Tuệ bị chính quyền giảm lỏng. Nhà Sư Không được tự do đi lại theo ý muốn.

Những cảnh ghi lại bởi các fabookers/tiktokers… khác cho thấy rằng một số người dân cố gắng đi vào chỗ gần thầy đang ở, nhưng bị công an đẩy ra một cách dứt khoát, cho thấy một quyền khác có liên quan cũng đang bị nhà cầm quyền vi phạm là quyền tự do đi lại trong quản hạt quốc gia (vì người dân đang đi lại ngoài đường chứ không phải đang đi vào tư gia).

Điều này cho thấy, càng ngày nhà cầm quyền càng tăng mức độ khống chế đối với một nhà tu hành độc lập.

Video Player

00:00

02:20

(Video từ Tiktok)

Video Player

Ba lần ‘ẩn tu’

Như báo Sài Gòn Nhỏ cũng đã đăng tải (3), ở lần bị buộc ‘ẩn tu’ đầu tiên ngày 03 tháng 6, thầy Minh Tuệ cùng các đồng tu và một số người dân đã bị bắt đi trong đêm, và mất tích trong khoảng một tuần. Sau đó, dưới áp lực của dư luận, rạng sáng ngày 10/6, công an Gia Lai đã thả sư Minh Tuệ về địa phương Ia Tô (thuộc huyện Ia Grai).

Ở lần ‘ẩn tu’ đầu tiên, sư Minh Tuệ đã bị buộc phải làm căn cước công dân, dù cho ông đã khẳng định nhiều lần trước đó là đã sẵn sàng buông bỏ mọi thứ. Các khất sĩ còn lại bị buộc phải viết cam kết về việc không được đi khất thực lang thang nữa. Có lẽ một số các Youtubers, Facebookers, Tiktokers… đã bị buộc phải xóa một số video, bởi vì nhiều video do những người này đăng tải trước đó bỗng ‘tự nhiên’ biến mất khỏi mạng xã hội. Một số khất sĩ không chịu làm việc với nhà cầm quyền thì bị đưa đi phân tán, thả ở chỗ hoang vắng, mỗi người một nơi.

Sau khi xuất hiện trở lại từ rạng sáng ngày 10 Tháng Sáu, người dân và các khất sĩ khác dần tìm đến chiếc lán đơn sơ (được người dân cải tạo lại từ cái kho của nhà thầy), nơi sư Minh Tuệ đang ‘ẩn tu’. Khất sĩ Minh Chiến là người đầu tiên tìm đến được và đảnh lễ với thầy Minh Tuệ. Rồi lượng người kéo về dần đông lên nhưng nhà cầm quyền chỉ bố trí 1 lực lượng mỏng. Bên cạnh những người có ý thức trong trật tự, vẫn còn đó các cá nhân ồn ào vô ý thức. Có thể sự mất trật tự của đám đông đã dẫn đến việc thầy Minh Tuệ tạm lánh đi vào đêm 13 Tháng Sáu.

Sau lần ‘ẩn tu’ thứ 2, thầy Minh Tuệ vẫn có thể còn có chút tự do khi có thể đi lại khất thực ở địa phương mình, và chỗ dừng để nghỉ ngơi cũng không còn cố định tại lán nữa.

Ở lần ‘ẩn tu’ thứ 2 này, bề ngoài có vẻ đến từ sự tự quyết của sư Minh Tuệ, nhưng nhiều người cũng hiểu rõ rằng thầy sẽ không bao giờ cần ‘ẩn tu’ lần 2 nếu trước đó không có sự can thiệp thô bạo của nhà cầm quyền ở lần ‘ẩn tu’ thứ nhất. Hơn nữa, việc chỉ bố trí một lực lượng mỏng để không thể giữ gìn trật tự cho thấy có thể đây là cái cớ để nhà cầm quyền tiến hành đàn áp ở tương lai.

Nghi vấn trên đã trở thành hiện thực: Sau ngày đó, việc thực hiện tu theo pháp tu Hạnh đầu đà ngày càng khó khăn cho không chỉ sư Minh Tuệ mà còn cho cả các đồng đạo khác. Nhiều vị khất sĩ chỉ có đi một mình, hoặc đi theo nhóm nhỏ trên đường cũng bị công an chặn lại, không cho đi, hay buộc trở về nơi đăng ký thường trú.

Vậy là từ chỗ còn “thăm dò dư luận”, chỉ trong vòng vài tuần, nhà cầm quyền đã gia tăng mức độ đàn áp đối với các khất sĩ độc lập nguyện tu theo pháp hạnh đầu đà: Sau biến cố ngày 03 Tháng Sáu, một số khất sĩ vẫn còn có thể bộ hành khất thực, một số vẫn có thể tìm đến gặp người thầy trong lòng của họ là sư Minh Tuệ. Nhưng hiện nay, tất cả khất sĩ đều đã không còn có thể đi bộ ở bất kỳ đâu. Chỉ cần bắt gặp, công an sẽ lập tức bắt và chở về địa phương cư trú. Mới đây, ông “Hộ Pháp Kim Cang” (tục danh Đặng Văn Phòng) cũng đã bị công an Hải Dương “làm việc” và “tuyên truyền về đường lối chủ trương chính sách”. Có lẽ do chịu nhiều áp lực, ông cũng tuyên bố là giờ chỉ có tu tại gia.

Do hệ phái tu theo Hạnh đầu đà của sư Minh Tuệ bị chính quyền đánh giá là “tự phát”, “không xin phép”, nên trong các của nhà cầm quyền hoặc trên các phương tiện truyền thông của họ, các khất sĩ đều bị gọi là “tự tu hành”, “tự xưng là”, “mặc quần áo giống nhà sư”… đúng như ý muốn của thông báo của Giáo hội Phật giáo Việt Nam đã gửi đến các cơ quan cầm quyền trước đó.

Ở lần bị buộc ẩn tu lần thứ 3 này, chưa ai xác định được chính xác là vào ngày nào, nhưng theo lời nói của thân phụ của thầy Minh Tuệ “Thầy đang bị người ta khống chế!”, đủ cho thấy chính sách đàn áp của nhà cầm quyền đối với hệ phái này đã được hình thành và ngày càng tăng cấp độ.

Video Player

00:00

00:28

(Video từ Tiktok)

Dư luận nói gì?

Từ sau khi thầy Minh Tuệ được biết đến rộng rãi vào hồi đầu tháng 5 năm nay, các hội nhóm yêu mến thầy Thích Minh Tuệ đã được lập ra kể cả trên mạng lẫn ngoài đời. Sơ bộ trên mạng xã hội Facebook có “Cộng đồng yêu mến thầy Thích Minh Tuệ”, “Hành trình chân tu Thích Minh Tuệ”, “Hội những người tôn kính – yêu mến Thầy Minh Tuệ”… với mỗi nhóm như vậy có cả hàng trăm ngàn thành viên ngày đêm đăng bài về thầy Minh Tuệ và mọi thứ liên quan xung quanh thầy.

Ở ngoài đời thì có các hội nhóm vẽ tranh về thầy Minh Tuệ và các vị khất sĩ đã qua thử thách đáng tôn kính, các hội nhóm thiện nguyện mặc áo in ấn theo phong cách áo của thầy Minh Tuệ đi thiện nguyện cho những nơi khó khăn, đặc biệt tại địa phương thầy đăng ký thường trú, các hội nhóm về đồ thủ công mỹ nghệ, gốm sứ, kim hoàn… chế tác những vật có hình dáng hoặc được truyền cảm hứng từ thầy Minh Tuệ… Hầu như ai quý mến thầy Minh tuệ cũng đều lo lắng cho thầy, và luôn quan tâm đến tình trạng an nguy của thầy cũng như các đạo hữu của thầy.

Không giác mà ngộ, nhưng thầy Minh Tuệ thực sự đã mở mắt cho nhiều người dân trong nước, khi cho họ thấy được kẻ thù đích thực của dân tộc: Nhà cầm quyền cộng sản. Thậm chí có nhiều người trước vẫn cố gắng bảo vệ chế độ, nay đã thay đổi thái độ, và nhìn nhận rằng chính nhà cầm quyền đang bắt bớ, đàn áp và gây khó khăn cho người dân. “Cản trở tu hành, đàn áp tôn giáo”; “Quá tàn nhẫn! Đi tu cũng bị bắt bớ đủ thứ. Bất công quá!”; “đừng cái gì cũng đổ cho dân, có nhiều thầy đi một mình không ai đi theo cũng bị công an bắt”; “Hết dân oan, rồi giờ đến tăng oan”… là những lời ta thán (ca thán) của người dân những ngày gần đây.

Video Player

00:00

00:31

(Video từ Tiktok)

Video Player

https://saigonnhonews.com/wp-content/uploads/2024/06/An9nk3K7LeA-wbXdxxAT-4R4t0WS3oah5btCauQnYSNP9CGBhkOvN2ryxvFzdYDGkYvltg43F_2JRiDDU_iuxjH0.mp4?_=3

Hôm 27 Tháng Sáu, trên trang Facebook chính thức của Tòa Lãnh sự quán Hoa Kỳ tại Sài Gòn cũng có nhận định: “Tự do tôn giáo vô cùng quan trọng đối với các xã hội ổn định và an toàn. Khi niềm tin của mỗi người được tôn trọng, họ sẽ mạnh mẽ hơn trong việc phát triển năng lực hết mình, và đóng góp vào sự phát triển của cả các cộng đồng và xã hội”. Đáng chú ý, dù nhận định trên đi kèm bản báo cáo về tự do tôn giáo toàn cầu năm 2023 của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, nhưng được đăng lên vào thời điểm này chứng tỏ vấn đề tự do tôn giáo hiện nay tại Việt Nam rất được họ quan tâm và đã rơi vào trạng thái đáng báo động.

Đến khi nào, sư Minh Tuệ mới lại có thể tự do quay lại con đường tu tập mà ông đã lựa chọn? 


 

BÀI PHÁT BIỂU 60 GIÂY.

*Cựu CEO của Coca-Cola đã có bài phát biểu 60 giây làm nên lịch sử.
Bài phát biểu chia tay bởi Brian Dyson.
“Hãy tưởng tượng rằng cuộc sống là một trò chơi gồm 5 trái bóng, bạn tung hứng trong không khí, cố gắng để không đánh rơi bất kỳ trái nào trong số chúng. “Một trong số đó là cao su, còn những trái khác là thủy tinh…”
“5 trái bóng là: công việc, gia đình, sức khỏe, bạn bè, tâm hồn. Bạn sẽ sớm nhận ra rằng công việc là một trái bóng cao su.
Mỗi lần trái bóng cao su này rơi xuống, nó lại bật lại, trong khi tất cả những trái bóng khác đều là thủy tinh. “
“Nhưng 4 trái bóng còn lại: Gia đình, Sức khỏe, Bạn bè và tâm hồn mỏng manh như pha lê.
Nếu bạn đánh rơi một trong số chúng, nó sẽ bị nứt hoặc thậm chí bị vỡ. Nó sẽ không bao giờ như trước nữa “
“Hãy quản lý công việc hiệu quả trong thời gian làm việc, cho phép có nhiều thời gian cần thiết cho gia đình và bạn bè, được nghỉ ngơi đầy đủ và chăm sóc sức khỏe tinh thần và thể chất của bạn.”
“Cuộc sống là sự cân bằng, nếu chúng ta dành quá nhiều thời gian để làm việc, đôi khi chúng ta sẽ mất đi những thứ quý giá nhất: gia đình, sức khỏe và tâm hồn của chúng ta.”
– Cang Huỳnh lược dịch từ Histoire de vie.

Ta thấy mình có những đam mê mạnh mẽ thì ta có tội không?-Cha Vương

Mến Chúc bạn một ngày bình yên và hạnh phúc nhé. Bạn có biết Chúa yêu thương bạn đến cỡ nào không? Đến Chết!

Cha Vương

Thứ 6: 27/06/2024

GIÁO LÝ: Ta thấy mình có những đam mê mạnh mẽ thì ta có tội không? Không, đam mê có thể là những gì rất quí giá. Nó được coi như dẫn tới và làm cho những việc tốt hiệu quả hơn. Chỉ khi nào đam mê trở nên vô trật tự, nó mới đưa tới sự dữ. (YouCat, số 294)

SUY NIỆM: [Tự bản chất, đam mê không tốt không xấu.] Các đam mê được hướng tới cái tốt thì trở thành nhân đức. Lúc đó chúng là trung gian dẫn tới đời sống tranh đấu để tìm kiếm yêu thương và công chính. Người ta gọi nết xấu là cái đam mê nào thống trị để cướp lấy tự do của con người và lôi kéo họ vào đàng xấu. (YouCat, số 294 t.t.) [Các đam mê được hướng tới cái xấu thì nó sẽ trở nên xấu]

❦ Nhân đức chính là cái người ta làm vì đam mê; nết xấu là cái mà vì đam mê mà người ta không ngăn cản được mình làm. (Thánh Augustinô)

LẮNG NGHE: Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được. (Mt 6:24)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin cho con biết say mê những gì thuộc về Chúa để sống trong yêu thương và bao dung.

THỰC HÀNH: Hãy chọn làm một bác ái nhỏ với chủ đích là yêu mến Chúa.

From: Do Dzung

Say Tình Chúa | Angelo Band

 Vì sao ma tăng được chia sẻ độc quyền giáo dục thanh niên?

 Ba’o Tieng Dan

Blog RFA

Gió Bấc

27-6-2024

Hơn 10 năm qua, khi các “Học Kỳ Quân Đội” đã trở nên nhàm chán, giới trẻ Việt Nam được khuyến khích món ăn mới là “Khóa Tu Mùa Hè” được tổ chức khắp nơi trên cả nước. Với danh nghĩa là chương trình rèn luyện kỹ năng sống, tích hợp với những mỹ từ có cánh về phước báo, tiêu trừ nghiệp quả, tích lũy công đức cho tương lai không chỉ đời này mà còn cả đời sau, tỏ ra có sức hút với tuổi mới lớn.

Những ngôi chùa to, phật lớn phước nhiều, giỏi phù phép truyền thông với nhưng xú danh tăng Thích Thỉnh Vong, Thích Chuyển Khoản, Thích Chân Dài… quy tụ hàng ngàn thanh thiếu niên trong mỗi khóa tu. Thật vi diệu, nhà nước mở toang cửa cho Phật Giáo Quốc Doanh tha hồ múa gậy vườn hoang, tha hồ tổ chức các khóa tu mà không có quy định nào giám sát, kiểm tra về phẩm chất, hệ quả của các khóa tu này.

Theo Thông bạch số 95/TB-HĐTS vào ngày 30-3-2024 về việc tổ chức khóa tu mùa hè cho thanh thiếu niên Phật tử trong dịp hè năm 2024 của Trưởng lão Hòa thượng Thích Thiện Nhơn, Phó Pháp chủ Hội đồng Chứng minh, Chủ tịch Hội đồng Trị sự, thay mặt Ban Thường trực Hội đồng Trị sự, ấn ký:

Các chùa, cơ sở tự viện của Giáo hội và các địa điểm phù hợp có đầy đủ điều kiện về cơ sở vật chất đảm đảm cho sinh hoạt đông người (khóa sinh nam và nữ riêng biệt), an toàn về sinh hoạt ăn nghỉ, tắm giặt, vệ sinh, bảo đảm sức khỏe cho khóa sinh; bảo đảm an toàn về cháy nổ, an toàn vệ sinh thực phẩm, vệ sinh môi trường và các quy định chung về an ninh trật tự theo quy định” (1).

Thông bạch này cho thấy điều kiện mở khóa tu quá dễ dãi, hầu như bất kỳ chùa nào cũng có thể tổ chức được. Thực tế qua mạng xã hội cho thấy thông tin giới thiệu, mời gọi tham dự Khóa Tu Mùa Hè đã nở rộ khắp nơi từ quê tới tỉnh, thành.

Nội dung khóa tu vừa thuyết giảng, thực hành về tâm linh, vừa hướng dẫn kỹ năng sống, tổ chức đời sống sinh hoạt tập thể cho hàng ngành thanh thiếu niên nhưng chỉ thấy quy định điều kiện về cơ sở vật chất mà không có điều nào nói về con người, phương pháp, chương trình giảng dạy. Việc dạy học phổ thông đã khó, cần có kiến thức khoa học, kỹ năng sư phạm, phải qua đào tạo chính quy. Việc dạy tâm linh, dạy sống lại càng khó. Các thầy tu không thể đương nhiên có năng lực và phẩm hạnh, chuyên môn để hướng dẫn cho trẻ em.

Theo Hiến chương Giáo hội hiện nay, những thang bậc phẩm hàm chức sắc đại đức, thượng tọa, hòa thượng, được xem xét chủ yếu là ở tuổi đời, số hạ lạp, còn việc trì giới, thông hiểu Phật pháp khó có thể đong đếm được.

Ai, tiêu chuẩn nào được tham gia giảng dạy ở các khóa tu mùa hè? Chưa thấy quy định rõ ràng nào nhưng có thực tế đáng kinh hoàng là bà Phạm Thị Yến, nhân vật nổi tiếng trong scandal áp vong năm 2019 ở chùa Ba Vàng, không tu sĩ cũng không giáo sư, lẽ ra phải được khởi tố về tội hành nghề mê tín dị đoan; năm 2024 này vẫn nghiễm nhiên là  Phó Trưởng ban Tổ chức, Trưởng ban Điều hành Khóa tu mùa hè của chùa Ba Vàng nơi chỉ trong đợt 1 đã có 6000 học viên tham dự (2).

Dù việc truyền bá, rù quến việc áp vong móc túi, bóp cổ con nhang mê tín đã bị giáo hội xử phạt từ năm 2019, nhưng đến nay, trên website phamthiyen.com vẫn còn nguyên mục Oan Gia Trái Chủ với những bài giảng giải nghiệp sặc mùi mê tín của chính y thị.

Với một Trưởng ban như vậy, mà trình diễn vong nhập trước mặt hàng ngàn học viên của khóa tu là “chuyện bình thường ở huyện”. Huống hồ chi sư phụ Ba Vàng còn có thêm chiêu mới thỉnh linh thai nhi, giúp phụ nữ tha hồ phá thai mà không mắc tội.

Chính vì vậy, ngay các “lò” nổi tiếng nhất, lượng học viên tham gia đông đảo nhất, càng xảy ra nhiều tai tiếng nhất. Thiền Tôn Phật Quang có chùa to rộng, sức chứa hàng ngàn tu sinh, đang nổi lên vị thượng tọa, cử nhân tại chức, lên Tiến sĩ thần tốc chỉ hai năm, là giảng sư nổi tiếng và đầy tai tiếng về luật thuyết nhân quả thật hàm hồ, mang đầy tính đe dọa.

Vì sao nhà nước Việt Nam lại rộng cửa cho những ma tăng, sàm tăng, yêu nữ tha hồ đầu độc thanh niên qua các khóa tu mùa hè như vậy?

Trong chế độ công sản, đảng chưa bao giờ nới lỏng tay trong quản lý con người. Quyền lực cứng là công an, quyền lực mềm là các đoàn thể, quan trọng nhất là thanh niên được mệnh danh là cánh tay đắc lực của đảng. Hiến pháp nào cũng khẳng định quyền lập Hội, quyền biểu tình nhưng gần 80 năm qua, quyền ấy mãi ngủ ngon trong Hiến pháp. Những Hội đoàn thiết yếu của xã hội dân sự nếu không chấp nhận là tổ chức ngoại vi của đảng thì không bao giờ có thể tồn tại.

Hướng đạo Việt Nam, tổ chức rèn luyện thanh niên hiệu quả nhất, tiên tiến nhất, có vai trò quan trọng trong lịch sử với những huynh trưởng lẫy lừng Hoàng Đạo Thúy, Phan Anh, Tạ Quang Bửu, Kha Vạn Cân… Có thể nói cách nào đó là tiền thân của các tổ chức Thanh Niên Tiền Phong ở Miền Nam, Thanh Niên Tiền Tuyến ở Miền Trung. Tiếc thay, kể từ khi được ông Hồ nhận làm Chủ tịch danh dự, Hướng Đạo Việt Nam bị khai tử ở Miền Bắc; và sau 1975, bị khai tử ở Miền Nam (3).

Lý do duy nhất mà nó phải chết: Hướng Đạo là phong trào, là tổ chức phi chính phủ, không chấp nhận sự lãnh đạo của đảng.

Sự nghi kỵ, độc đoán của đảng, nhà nước cộng sản không tha thứ cho bất cứ một tổ chức, cá nhân nào thoát ra ngoài quỹ đạo, vòng tay của tập thể chóp bu, cho dù đó là những đại công thần của chế độ như các ông Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn với tổ chức Câu Lạc Bộ Người Kháng Chiến cũ, Trần Độ, Nguyên Ngọc với ý hướng tự do sáng tác, Phạm Chí Dũng với Hội Nhà Báo Việt Nam độc lập.

Với tôn giáo, trừ Phật giáo quốc doanh, sự nghi kỵ, độc đoán hà hiếp của chính quyền với các tôn giáo khác không bao giờ lơi lỏng.

Trả lời RFA, ông Nguyễn Thanh Phong, Tổng vụ thanh sinh Trung ương Giáo hội Phật giáo Hòa hảo thuần túy, hôm 21/6/2024 đã khẳng định:

“Tất cả những chùa là bên quốc doanh nắm giữ hết còn những khóa niệm Phật thì những cái cốc, cái am, tịnh thất của những tu sĩ bên đạo Phật giáo Hòa hảo thì người ta làm riêng, một số người, chừng 5, 7 người, 10 người đổ lại, còn đông quá cũng bị cấm thôi.

Tôi là Tổng vụ thanh sinh Trung ương Giáo hội PGHH thuần túy, những khóa học này đúng ra do tôi tổ chức, nhưng không thể tổ chức được vì bị cấm. Nhưng những người có tư lợi, chiếm đoạt tiền bạc thì người ta muốn lợi dụng tư tưởng của những em nhỏ học sinh, sinh viên… như vậy không đúng với đạo lý”.

Ông Phong cũng cho biết thêm những quy định của Giáo hội PGHH:

Nói chung là tôi không thì kiêng ngã về đâu, bên Phật giáo Hòa hảo theo lời của thầy, tất cả là cấm mê tín dị đoan, điều đó là cấm tuyệt đối, chứ không có nhập nhằng, nghe ông này, nghe ông kia, lạy ông này nói này, lạy ông kia nói kia. Dứt khoát tai nghe mắt thấy mới làm được, chứ còn dạng mê tín, ông lên bà xuống, dẫn dắt thế này thế kia là không được… Con người ta có nhiều cách lợi dụng cũng chỉ vì tiền thôi...”  (4).

Với Giáo hội PGHH thuần túy chưa nói đến việc tổ chức tu học đông người, dài ngày mà ngay cả việc tổ chức kỷ niệm ngày vãng sanh của Đức Thầy, ông Hà Văn Duy Hồ, hội trưởng PGHH tỉnh An Giang cho biết, công an đã phong tỏa khu vực có trụ sở tạm thời của Ban Trị sự Trung ương Giáo hội tại xã Long Giang, không cho các tín đồ dựng lễ đài và tổ chức lễ kỷ niệm tại đây.

Từ ngày ngày 01/4, chính quyền lập chốt chặn hai đầu không cho ai qua lại khu vực này (5).

Với Công giáo là tôn giáo lớn được cả thế giới công nhận, ngoài thánh lễ Noel vốn đã trở thành lễ hội phổ cập của cả cộng đồng dân tộc, không thể bóp nghẹt, việc các tổ chức Công giáo tổ chức hoạt động tu tập trên 1000 người mà không bị đàn áp, giải tán, sẽ là phép lạ.

Tại sao có sự phân biệt, ưu tiên, tại sao nhà nước dễ dãi chia sẻ đặc quyền giáo dục thanh niên cho các ma tăng, sàm tăng, yêu nữ của Giáo hội quốc doanh dù biết rõ rằng họ đang gieo rắc mê tín, đầu độc thế hệ trẻ để trục lợi?

Tại sao thẳng tay đàn áp các tôn giáo hay những cá nhân thành tâm tu hành khác dù họ không hề chống đối, cũng không có tham vọng chính trị tranh giành quyền lực?

Không có câu trả lời nào khác hơn những giáo hội, tổ chức tôn giáo khác vẫn trung thành với niềm tin, giáo lý, đấng thiêng liêng của họ. Với cộng sản, không đầu phục đã là chống đối.

Giáo hội quốc doanh, sau từng ấy năm được nhào nặn đã thật sự trở thành một bộ phận trung thành của đảng. Về danh nghĩa, Giáo hội là thành viên Mặt trận Tổ Quốc, do Ban Tôn Giáo quản lý nhà nước nhưng về thực tế Giáo hội gắn liền với Bộ Công an.

Lộ liễu nhất là vào dịp tết nguyên đán, toàn thể hệ thống giáo hội từ trung ương đến địa phương đều long trọng, nghiêm cẩn đến trụ sở “đảnh lễ” chúc tết ngành công an.

Giáo hội và Công an cùng mục tiêu làm cho dân sợ, cam chịu, đánh mất tự do. Công an dùng quyền lực nhà nước, giáo hội dùng thần quyền. Họ cũng cộng sinh mục tiêu khác là vắt cùng kiệt tiền bạc, của cải người dân, bên lạm quyền cưỡng ép, bên nhỏ nhẹ dụ dỗ cúng dường.

Ngày nào còn nhà nước độc tài, người dân sẽ còn phải chịu đựng thêm họa từ sự hợp lực của bộ đôi này. Dân khí, dân trí, dân sinh sẽ đồng thời cạn kiệt cho đảng trường tồn.

Chú thích:

  1. https://giacngo.vn/ghpgvn-ban-hanh-thong-bach-huong-dan-to-chuc-khoa-tu-mua-he-nam-2024-cho-thanh-thieu-nien-phat-tu-post71027.html
  2. https://phamthiyen.com/chao-mung-khoa-tu-mua-he-chua-ba-vang-nam-2024-c5588.html
  3. https://tienphong.vn/bac-ho-bon-lan-hoc-vo-post186290.tpo
  4. https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/summer-retreat-learn-good-things-or-be-infected-with-superstition-06212024141736.html
  5. https://www.rfa.org/vietnamese/news/vietnamnews/authorities-in-an-giang-forbid-followers-of-hoa-hao-buddhist-remark-death-anniversary-of-its-founder-04032024054406.html

 

Của cha và con giấc mơ ngày đoàn tụ-Tác Giả: Ngô Thế Vinh

Ba’o Dan Chim viet

Tác Giả: Ngô Thế Vinh

Trang Blog Trần Hoài Thư & Thư Quán Bản Thảo trên màn hình computer

Gửi BS Trần Quí Thoại, như một nén nhang tưởng nhớ người lính, nhà văn, nhà thơ Trần Hoài Thư.

 Thác là thể phách, còn là tinh anh.

                                  Nguyễn Du

 Những tấm hình chụp nhà văn Trần Hoài Thư trên giường bệnh là của BS Trần Quí Thoại, con trai Trần Hoài Thư gửi cho BS Ngô Thế Vinh với ghi chú: “để Bác Vinh viết về những ngày cuối cùng của Ba con.”

Căn nhà Ba Mẹ, 719 Coolidge Street, Plainfield, N.J. 07062 từ 1981, là nơi mà Thoại được nuôi dưỡng và lớn lên. Đây là một địa chỉ văn hóa, một dấu ấn có tính cách lịch sử của cộng đồng hơn 3 triệu người Việt tỵ nạn CS từ sau 1975 trên khắp thế giới. Đây cũng là “cái nôi” trong suốt bao nhiêu năm, hai vợ chồng Trần Hoài Thư – Ngọc Yến hoàn tất công trình Phục Hồi Di Sản Văn học của Miền Nam bị Bên Thắng Cuộc cố tình hủy diệt.

 MƠ MỘT NGÀY ĐOÀN TỤ CỦA CHA VÀ CON

Thoại vẫn luôn luôn nghĩ là không thể để Ba tiếp tục sống một mình trong căn nhà ấy, nhất là từ ngày Mẹ Yến mất (27.04.2024). Từ 2015, khi Mẹ không thể tiếp tục sống với Ba nơi căn nhà thân yêu trên đường Coolidge, do bác sĩ gia đình bảo phải đưa Mẹ vào Ashbrook Nursing Home vì nhu cầu cần được chăm sóc 24 giờ/ ngày và 7 ngày/ tuần. Thoại đã phải lắp cameras khắp nhà: từ phòng khách tới phòng ngủ, từ nhà bếp tới phòng tắm, và cả dưới basement nơi Ba Thoại nhiều khi mất ngủ, xuống đó loay hoay in ấn mấy cuốn sách suốt đêm cho tới sáng.

Thoại cũng chỉ tạm yên tâm là cho dù ở đâu và bao giờ, ngay cả khi đang trực gác trong bệnh viện, với chiếc màn hình Cell phone Thoại cũng có thể một thoáng theo dõi sinh hoạt của Ba trong ngôi nhà cách xa hơn hai tiếng đồng hồ lái xe ấy.

Từ ngày Mẹ Yến mất, Ba Thoại suy sụp thấy rõ với dáng đi liêu xiêu không vững, Thoại đã nhiều lần khuyên Ba về sống chung với con nhưng đều không được. Biết tính Ba rất cứng cỏi và độc lập, sẽ không bao giờ chịu về sống với gia đình đứa con trai cho dù ông rất mực yêu thương.

Và rồi, cuối cùng Thoại cũng thuyết phục được Ba, sau khi nghĩ ra một “diệu kế”, mua cho Ba một căn nhà riêng trên đường Bethel Church, Spring City, PA, chỉ cách nhà Thoại 10 phút lái xe, để mỗi ngày vợ chồng và cả hai con của Thoại có thể luân phiên tới thăm, đem tới cho Ba những bữa ăn nóng.

Thoại rất vui với viễn tượng những ngày được gần gũi Ba sắp đến. Sau khi tân trang các phòng ốc xong theo đúng ý Ba, Thoại sẽ đón Ba về căn nhà mới. Ba Thoại sẽ vẫn có một đời sống độc lập và cả riêng tư với không gian làm việc như nơi căn nhà trên đường Coolidge, thành phố Plainfield ngày nào, vẫn với những desktop, laptop, máy in, máy xén từ dưới basement sẽ được Thoại cho khuân về.

Căn nhà Thoại vừa mua cho Ba, 269 Bethel Church Road, Spring City, PA 19475; như vậy từ nay Thư Quán Bản Thảo, Thư Ấn Quán có một địa chỉ mới, vẫn không gian làm việc quen thuộc của Trần Hoài Thư như xưa, chỉ có khác là nay “Con được ở gần Ba”, chăm sóc cho Ba được tốt hơn.

 Thoại là người con chí hiếu và anh Trần Hoài Thư đã từng chia sẻ với cô em TT Nguyệt Mai là “quà tặng Văn Chương quý giá và lớn lao nhất, không phải là giải Nobel, mà với anh, đó là chị Yến & cháu Thoại”. Bấy lâu, mỗi tuần Thoại đều về New Jersey chở ba đi chơi, đi ăn, đi chợ, vào Costco mua giấy để Ba in sách, thậm chí dọn dẹp nhà cửa đổ rác cho Ba, không nề hà làm bất cứ công việc gì cho Ba dù tuổi cũng đã ngoài 50 và bản thân là một bác sĩ.

Sáng ngày thứ Sáu 17.05.2024, một ngày trước cuối tuần, như thường lệ Thoại từ Limerick, PA (Pennsylvania) về New Jersey thăm Ba, với hai giờ lái xe nếu không là ngày bị kẹt đường. Thoại đưa Ba tới Labs thử máu định kỳ, rồi hai cha con đi chơi dưới phố Plainfield, cùng đi ăn trưa với nhau. Buổi chiều, Thoại phải về lại PA để trực gác, Thoại là bác sĩ chuyên khoa trong khu ICU chăm sóc đặc biệt (intensivist) bệnh viện Bryn Mawr, nơi mà Thoại làm việc cũng đã 25 năm.

Sang sáng thứ Bảy 18.05.2024, từ bệnh viện Bryn Mawr, PA qua internet theo dõi kết quả thử máu của Ba ngày hôm qua, Thoại thấy Ba có những dấu hiệu không bình thường, có vấn đề về chức năng gan, do các diếu tố gan (liver enzymes) đột ngột tăng cao gấp đôi, nhưng chưa biết nguyên nhân.

Hình Thoại chụp selfie trong xe Cha và Con, trên đường tới Trung Tâm Y Khoa JFK, 65 James St., Edison, N.J. 08820

Buổi sáng cùng ngày, Thoại lái xe xuống Plainfield, NJ, để đưa Ba vào bệnh viện JFK, đó là một Bệnh viện Đại học (teaching hospital), nơi mà Ba Mẹ Thoại mỗi khi đau yếu đã ra vào nhiều lần. Và lần này, Ba Thoại vào bệnh viện không chỉ vì suy gan, viêm sưng ống mật, mà nghiêm trọng hơn khi các bác sĩ ở đây phát hiện Ba có cục máu đông trong phổi gây thuyên tắc mạch phổi / PE (pulmonary embolism) qua chụp hình cắt lớp CTPA  [CT pulmonary angiogram]. Ba Thoại được chuyển ngay vào ICU, truyền Heparin thuốc chống đông máu, đồng thời làm thêm những xét nghiệm chẩn đoán khác để có phương hướng điều trị bệnh gan và viêm ống mật đi kèm (comorbidities).

Trái, Trần Hoài Thư ngồi trên ghế lăn trong ER và chờ Thoại đang làm thủ tục nhập viện cho Ba; phải: Trần Hoài Thư sau hai lần bị tai biến mạch máu não trước đây, nay lại bị thuyên tắc mạch phổi được đưa ngay vào ICU / Phòng Chăm Sóc Đặc Biệt của bệnh viện.

Sang tới ngày Chủ nhật 19 và thứ Hai 20.05.2024, Trần Hoài Thư rất tỉnh táo và thoải mái trên giường bệnh. Giọng Thư vẫn rổn rảng, khi nói chuyện và cả cười giỡn qua phone với bạn cố tri Phạm Văn Nhàn bên Houston, Texas (hình trái). Trần Hoài Thư còn gửi cho tôi qua text message tấm hình Đức Phật đang ôm trên ngực, mà sau này Trần Quí Thoại nói: “Con vẽ tranh Phật để cho Ba có sự bình an” (hình phải)

Cũng thứ Tư hôm đó, Trần Hoài Thư phone cho tôi từ bệnh viện JFK, cho biết là đã nghe được chương trình YouTube Trước Đèn Đọc Sách “Trần Hoài Thư và Ngọc Yến với con chim chằng nghịch và nỗi nhớ quê” mà tôi đã gửi cho Thư.

Thư nói anh thích giọng đọc mạnh và biểu cảm của Đinh Quang Anh Thái, nhưng do thời lượng chương trình chỉ có 20 phút, ĐQ Anh Thái chỉ đọc một phần tóm lược bài viết. Trần Hoài Thư thì muốn có một YouTube Full đọc trọn bài viết vẫn với giọng của ĐQAT. Tôi nói chuyện đó với Thái, và do sẵn có lòng trân quý Trần Hoài Thư, Thái cho biết, “Em sẽ đọc toàn bộ bài viết để riêng tặng ông anh Trần Hoài Thư, cho dù đang rất bận nhưng em sẽ cố gắng.” 

Sang ngày thứ Tư 22.05.2024, Trần Hoài Thư vẫn hoàn toàn tỉnh táo, còn kể cho Thoại nghe về “đời sống ở Việt Nam”; từ những ngày trên Cao nguyên cho tới khi xuống đồng bằng, và thời gian sống hạnh phúc với hai mẹ con ở Cần Thơ. Đó là những ngày mà cả bố và con đều rất vui.

Rồi một YouTube [ Full ] với thời lượng hơn một tiếng đồng hồ trong mục Câu Chuyện Văn Học được Đinh Quang Anh Thái đọc xong vào chiều ngày thứ Tư 22.05.2024, sau đó Thái giao cho ban kỹ thuật edit và thêm phần hình ảnh vào ngày hôm sau. Tối thứ Năm 23.05.2024, tôi đã chuyển tới Trần Hoài Thư [Link] phiên bản YouTube [ Full ] để Thư có thể nghe qua iPhone trong mấy ngày còn nằm trong bệnh viện.

 Chiều thứ Năm 23.05.2024, Thoại lái xe về lại Pennsylvania vì đó là đêm trực trong bệnh viện. Sáng sớm thứ Sáu 24.05.2024, bất ngờ có một đồng nghiệp của Thoại từ ICU bệnh viện JFK phone báo tin là Ba Thoại bị bất tỉnh  trong đêm và sau đó là hôn mê (coma). Ngay sau một đêm trực gác, Thoại vẫn lái xe gấp xuống bệnh viện JFK thăm Ba.

 [ Và như vậy, tôi cũng hiểu ngay rằng Trần Hoài Thư đã hoàn toàn không biết gì về món quà Câu Chuyện Văn Học của Đinh Quang Anh Thái gửi tặng Anh. ]

 Tình hình bỗng biến chuyển xấu. CT Scan sọ não phát hiện Ba Thoại bị xuất huyết dưới màng cứng (subdural hemorrhage) lan rộng sang cả hai bên bán cầu não. Biết là nghiêm trọng, Thoại đã khóc và báo tin ngay cho tôi qua iPhone. Thật bất ngờ không chỉ cho Thoại mà cả với chính tôi nữa.

Trần Hoài Thư suy sụp rất nhanh, cô chuyên viên ngôn ngữ trị liệu (speech therapist) cho biết người bệnh mất khả năng nuốt, sẽ không thể tiếp thức ăn qua đường miệng. Mở một ống dẫn xuyên qua bao tử / G-Tube để bơm chất dinh dưỡng là một tương lai gần, giống như với Mẹ Yến. Nhưng Ba Thoại có dặn dò trước là sẽ không muốn như vậy.

 Rồi tình hình càng xấu hơn nữa, khi thử nghiệm máu trong ngày, tất cả các chỉ số đều không bình thường với số bạch huyết cầu vọt tăng cao (leukocytosis), X-quang lồng ngực là hai lá phổi trắng, do chất dịch và cả thức ăn từ dạ dày tràn vào phổi, như vậy Trần Hoài Thư bị thêm viêm phổi do hít (aspiration pneumonia), một biến chứng rất khó chữa.

Thứ Bảy 25.05.2024, Trần Hoài Thư vẫn hôn mê trong ICU, nhưng Thoại viết: “Ba con mở mắt khi con kêu Ba.” Cùng ngày, có hai cô con gái của nhà văn Doãn Dân là Quỳnh Như, Thúy Uyên và chồng tới thăm bác Trần Hoài Thư; tuy rất yếu không nói được nhưng Bác mở mắt và hình như nhận diện được ra từng người (hình trái). Gia đình Thoại, với vợ Thoại và hai con: con trai Trần Chung Danh và con gái Trần Thanh Thảo cùng có mặt trong phòng ICU bên giường với Ông nội (hình phải).

 Là bác sĩ đã hành nghề lâu năm, Thoại hiểu rằng Ba Thoại đã rơi vào tình trạng hiểm nghèo, “suy đa tạng / Multiple Organ Failure” (MOF), cùng một lúc cả 4 cơ quan thiết yếu (vital organs): não, phổi, gan, tim mạch…

 Hai bác sĩ Trần Mộng Lâm và Nguyễn Thanh Bình, bên Montréal Canada, trong Ban biên tập báo Sinh viên Y khoa Tình Thương thuở nào, đã được gặp và rất quý Trần Hoài Thư, người có công lớn phục hồi toàn bộ 29 số Báo Tình Thương [1963-1966].

Khi biết được diễn tiến mới về tình hình sức khỏe Trần Hoài Thư, anh Lâm và anh Bình đều có chung một nhận định: “Con ngựa về ngược ấy — biệt danh mà hai anh đặt cho Trần Hoài Thư, lần này chắc khó qua!”

 Sang ngày Chủ nhật 26.05.2024, Thoại và các đồng nghiệp trong ICU, đều có cùng một nhận định là hiện trạng của Ba Thoại đã quá nguy kịch, không còn chút hy vọng đảo nghịch, và sự sống chỉ là đếm từng giờ. Tuy vẫn còn nằm trong ICU nhưng nay với sự đồng ý của Thoại, Trần Hoài Thư được chuyển sang giai đoạn “chăm sóc cuối đời / hospice” – và đến lúc này Thoại thì chỉ mong sao cho Ba ra đi được bình an. Thoại còn nói với tôi: “Con đã để iPhone bên tai cho Ba được nghe bài viết của Bác về Ba Mẹ mà Ba con rất thích.” Thoại muốn nói tới Câu Chuyện Văn Học, một YouTube [Full] mà nhà báo Đinh Quang Anh Thái thực hiện để tặng ông anh Trần Hoài Thư.

Thoại nhớ và làm đúng lời Ba dặn: “Ba không muốn như mẹ, ra viện rồi phải vào nằm trong nursing home lâu dài và tàn tạ trong đó. Nếu không còn trí tuệ nữa, đừng bắt Ba phải kéo dài cuộc sống thực vật ấy.”

 THỨ HAI NGÀY 27.05.2024:

 Sáng sớm thứ Hai ngày 27.05.2024, từ bệnh viện JFK trong tiếng khóc qua iPhone, Thoại báo tin cho tôi: “Ba con đã ra đi lúc 6 giờ 35 phút sáng nay!” [giờ miền Đông Hoa Kỳ, 3 giờ 35 phút sáng giờ California], một trùng hợp kỳ lạ, đúng một tháng sau ngày Mẹ Ngọc Yến mất, 27.04.2024.

Như vậy là căn nhà mới mua cho Ba, cùng mơ ước những ngày hạnh phúc Ba và Con được sống gần nhau — đã không bao giờ tới nữa.
Trần Quí Thoại gửi cho tôi mấy tấm hình cuối cùng của Ba Thoại, với cả những chi tiết ghi chú.

Theo chiều kim đồng hồ: hình (1) góc trên trái là phần màn hình theo dõi các dấu sinh hiệu (vital signs) trong ICU, của bệnh nhân Trần Sách, với hướng dẫn chăm sóc: giữ bình an (comfort), thời điểm lúc đó là 6 giờ 16 phút sáng thứ Hai 27.05.2924; khung giữa: nhịp tim Zero, huyết áp suy sụp chỉ còn 27/11; hình (2) Thoại với tay phải đặt ống nghe áp trên ngực Ba, tay trái với iPhone có hình Mẹ Ngọc Yến trước mặt Ba. Trần Hoài Thư không còn nhịp mạch cổ, ngưng thở, được ghi nhận tử vong lúc 6 giờ 35 phút sáng; hình (3) Trần Quí Thoại hôn lên trán Ba lần cuối; hình (4) Trong nước mắt, Thoại cầm bàn tay Ba đang lạnh dần.

Tin Trần Hoài Thư mất, được cư sĩ Nguyên Giác Phan Tấn Hải, nguyên Chủ bút Việt Báo đăng ngay trên trang Việt Báo Online trong cùng ngày.

 SÁNG NAY NHÀ VĂN TRẦN HOÀI THƯ CẤT CÁNH THEO CON CHIM YẾN BAY VỀ TRỜI

Trần Hoài Thư trên giường bệnh, tay cầm bức họa Đức Phật do con trai Trần Quí Thoại vẽ, hình do Trần Hoài Thư gửi ra từ bệnh viện JFK Medical Center, New Jersey. [tư liệu Ngô Thế Vinh] 

Tin từ Trần Quí Thoại, con trai Nhà văn Trần Hoài Thư báo cho biết Ba của Thoại đã mất lúc 6 giờ 35 sáng nay [giờ miền Đông Hoa Kỳ], thứ Hai 27.05.2024 tại bệnh viện JFK, New Jersey, đúng một tháng sau ngày Chị Ngọc Yến mất [27.04.2024]. Đây là một tin buồn và cũng là một mất mát lớn lao cho nền Văn học Việt Nam. Xin phân ưu cùng BS Trần Quí Thoại và Hai Anh Trần Quí Phiệt, Trần Quí Trâm trước tin ra đi của Ba và người em Trần Hoài Thư.

 MỘT BÀI VIẾT RẤT NẶNG LÒNG

Sống và làm việc trong ngành y bấy lâu, tôi hiểu rất rõ rằng, những chi tiết về sức khỏe và cả những hình ảnh là thuộc quyền rất riêng tư của người bệnh và gia đình. Hơn một lần tôi đã hỏi Thoại, như với một đồng nghiệp và cũng là con của một người bạn thân thiết, “Thoại có đồng ý chia sẻ những thông tin và hình ảnh này tới các bạn thân thiết của Ba, và cả tới những độc giả của nhà văn Trần Hoài Thư bấy lâu không?” Không một chút dè dặt, Thoại trả lời tôi dứt khoát: “Ba con quý Bác, và những gì Bác làm cho Ba con, con hoàn toàn đồng ý và nghĩ rằng điều ấy là tốt cho Ba con.” 

Những bức tranh Trần Quí Thoại vẽ tặng Mẹ và Cha trong hai ngày tang lễ. Tuy không học trường lớp mỹ thuật nào, nhưng Thoại có năng khiếu hội họa, Thoại vẽ Phật, vẽ Mẹ, vẽ Ba, tất cả là những bức tranh giản dị nhưng đẹp và có cá tính. Hình phải,  “Con vẽ ba”, Trần Quí Thoại đang ôm bức chân dung Trần Hoài Thư vẽ ngày 30.05.2024. [hình do con gái Thoại, Trần Thanh Thảo chụp].Và bài viết rất nặng lòng này, trước hết được gửi tới BS Trần Quí Thoại, một đồng nghiệp, một người con chí hiếu rất đỗi yêu thương cha mẹ Trần Hoài Thư – Ngọc Yến, cùng gửi tới các bằng hữu của người lính, nhà văn, nhà thơ Trần Hoài Thư — như một nén nhang tưởng nhớ tới người bạn rất thân quý của chúng ta vừa đột ngột ra đi.

 LỜI NHẮN GỬI TỚI NGƯỜI LÍNH TƯỞNG NĂNG TIẾN

Trong mục Sổ Tay Thường Dân (18.01.2021) như một tạp ghi, khi viết về Người Lính Miền Nam, Tưởng Năng Tiến có nhắc tới ông anh Trần Hoài Thư. Anh Tư Tiến viết: “Bạn tôi, phần lớn đều là lính ráo. Chúng tôi không chỉ có chung những năm cầm súng, và một quãng đời tù, mà còn chia chung rất nhiều… cố tật! Hễ gặp nhau là uống, và câu chuyện trên bàn rượu trước sau gì rồi cũng xoay quanh kỷ niệm về đám chiến hữu hồi còn chinh chiến: những thằng đã chết, những đứa đang vất vưởng ở quê nhà, hay lưu lạc (đâu đó) nơi đất lạ xứ người. Thỉnh thoảng, khi (quá) vui, chúng tôi cũng hay mang những vị thượng cấp cũ ra làm đề tài giễu cợt. Ông huynh trưởng thường bị nhắc tới để cười chơi là Trần Hoài Thư, lý do là ông vẫn nhất định chưa chịu giải ngũ, dù cuộc chiến đã tàn tự lâu rồi! Trung úy Trần Hoài Thư vẫn thản nhiên đưa quân Qua Sông Mùa Mận Chín, dù hơn 40 năm đã lặng lẽ trôi, với cả đống nước sông – cùng nước suối, nước mưa, nước mắt… – đã ào ạt chảy qua cầu và qua cống. Sau khi cạn mấy ly đầy, rồi đầy mấy ly cạn (và sau màn trình diễn “một ngàn bài Bolero”) tôi hay xin “trân trọng tuyên bố cùng toàn thể các chiến hữu các cấp” rằng: ai viết cái gì tôi cũng đọc tuốt luốt, trừ vị thẩm quyền này thì khỏi! Sao vậy cà? Bởi vì thơ với văn của ổng có nhiều câu mà “lỡ” đọc cái là nó bị kẹt luôn trong đầu, gỡ không ra, nên tui không dám đọc thêm nữa:

 Trên đầu ta mũ rừng nhẹ hẫng
Trong túi ta một gói thuốc chuồn
Bắt tù binh mời điếu thuốc thơm
Để thấy miền Nam lính hiền ghê gớm 

Ta lính miền Nam hề, vận nước ngửa nghiêng
Ta cũng lênh đênh cùng cơn mạt kiếp
Ta trèo lên cây hỏi rừng cho biết
một nơi nào hơn ở Việt Nam?
Có người lính nào bi tráng hơn lính miền Nam? 

Trần Hoài Thư (“Ta Lính Miền Nam”)

Đây là tin nhắn gửi người lính Tưởng Năng Tiến: “Thẩm quyền của ông, Trung úy Trần Hoài Thư tuy vẫn chưa chịu giải ngũ, nhưng nay đã được chuyển qua Vùng V Chiến Thuật* vào lúc 6 giờ 35 phút [giờ Miền Đông] thứ Hai ngày 27 tháng 05 năm 2024. Tin để ông hay.

[*Trong chiến tranh, VNCH được chia ra làm 4 vùng chiến thuật, “Vùng V Chiến thuật” là một cách nói cho bớt vẻ bi thương, chỉ nơi an nghỉ của các đồng đội vừa mới hy sinh.]

 DI SẢN VĂN HỌC TRƯỜNG TỒN: TINH ANH LÀ ĐÂY

Ngay sau khi Ba mất, trong khi chờ ngày tang lễ, Thoại đã về ngôi nhà Ba ở. Với ngạc nhiên đầu tiên là các kệ sách của Ba hầu như trống trơn, Thoại cũng không biết tại sao. Chỉ còn dàn computers với chiếc laptop và desktop trên bàn làm việc của Ba.

Thoại quan tâm ngay tới chiếc Dell laptop mà Ba vẫn dùng trong bao nhiêu năm nay, với không biết bao nhiêu bài viết của Ba còn nằm trong đó. Tìm được mật khẩu (password) Ba ghi trong một cuốn sổ tay nhỏ, Thoại mừng rỡ vô cùng khi mở được chiếc laptop này. Đây là phần di sản trân quý đầu tiên Thoại phải giữ gìn và đem về ngay nhà mình. Qua đêm, Thoại đã download / save ngay tất cả các dữ liệu từ trong laptop vào USB sticks và cả thẻ nhớ (memory cards) để dự phòng trường hợp computer bị đánh sập (crashed). Thoại cho biết, “con sẽ làm thêm một số USB sticks để tặng các bạn văn của Ba” – nhà văn Trần Hoài Thư.

Hình trái, chiếc Dell laptop người bạn thiết thân đồng hành với Ba trong bao nhiêu năm; hình phải, Thoại đang ôm chiếc laptop của Ba mà Thoại đã đem ngay về nhà mình.

GIỚI THIỆU HAI BLOGS CỦA TRẦN HOÀI THƯ

Ngay sau khi Ba mất, Trần Quí Thoại đã mau chóng chuyển tên Trần Hoài Thư — người đang đứng tên sở hữu “miền” (domain name) của cả hai Blogs THT sắp hết hạn, sang tên Thoại, đồng thời cũng đóng trước tiền thuê “miền” trong nhiều năm để duy trì hoạt động lâu dài hai trang mạng này.

Một phần bộ sách Di Sản Văn Chương Miền Nam của Thư Ấn Quán, do nhà văn Trần Hoài Thư thực hiện hoàn toàn bằng kỹ thuật thủ công.

BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

https://tranhoaithu42.com

 Blog mới khai trương. Mời các bạn đến viếng

THT & Tạp25 chí văn học nghệ thuật miền Nam

https://trahoaithu.blogspot.com/

Đây là một kho tàng Di Sản Văn Học Miền Nam đã được Ba Mẹ Thoại hy sinh công khó bao năm để phục hồi. Mời các bạn đến viếng.

Bạn đọc khắp năm châu và dĩ nhiên cả trong nước đều có thể vào đọc những tác phẩm văn học và cả các sách báo miễn phí, và tiện hơn nữa là các sách và tạp chí đa phần đã được nhà văn Trần Hoài Thư cũng là một chuyên viên điện toán chuyển sang dạng flipbooks, loại sách tự động giở trang rất dễ đọc trên màn hình.

 Với những thư viện, trường học, và cả những độc giả có nhu cầu về các bộ sách in cho tủ sách gia đình – sau khi nhà văn Trần Hoài Thư mất là điều chưa thể đáp ứng được trong lúc này. Nhưng đó là điều khả thi trong một tương lai gần với kỹ thuật POD / Print On Demand tiên tiến như hiện nay.

New Jersey 27.05.2024

Little Saigon 19.06.2024 


 

Sử dụng Microsoft Copilot trên máy tính, iOS và Android

Ba’o Nguoi-Viet

June 27, 2024

Lê Hoàn/Người Việt

GARDEN GROVE, California (NV) – Microsoft Copilot không chỉ cho phép bạn nhận được câu trả lời cho những câu hỏi hóc búa nhất của mình, nó còn cho phép bạn tạo ra những hình ảnh tuyệt đẹp. Nó cũng cho phép bạn làm việc chuyên nghiệp hơn nữa nhờ tích hợp trong Microsoft 365.

Hãy tận dụng Copilot và bạn sẽ hoàn thành công việc một cách dễ dàng và tiết kiệm được nhiều thời gian.

Cách dễ nhất để bắt đầu với Microsoft Copilot là truy cập trang web tại copilot.microsoft.com để sử dụng trên máy điện toán hoặc nếu bạn thích sử dụng thiết bị iPhone hoặc Android của mình, hãy cài đặt app Copilot cho iOS và Android. (Hình 1, 2)

Mặc dù bạn không nhất thiết phải log in vào Copilot nhưng chúng tôi khuyên bạn nên log in vào Copilot bằng tài khoản Microsoft của mình (nếu bạn chưa có tài khoản thì hãy tạo một cái mới). Điều này sẽ cho phép bạn đặt nhiều câu hỏi hơn và trò chuyện lâu hơn.

Nó cũng sẽ cung cấp cho bạn tùy chọn dùng thử Copilot Pro và nó sẽ lưu các tương tác của bạn để bạn có thể theo dõi những gì bạn đã yêu cầu Copilot làm. (Hình 3)

Bạn sẽ thấy một hộp nhập liệu ở cuối màn hình. Điều này cho phép bạn hỏi Copilot bất cứ điều gì bạn có thể nghĩ ra, vì vậy hãy nhập yêu cầu của bạn hoặc chọn biểu tượng micrô và đọc yêu cầu đó. Trong cả hai trường hợp, bạn có thể sử dụng ngôn ngữ tự nhiên để đặt câu hỏi hoặc yêu cầu một nhiệm vụ cụ thể. Thí dụ, bạn có thể hỏi một câu hỏi đơn giản hoặc yêu cầu Copilot viết một tài liệu cho bạn, như một lá thư, bài luận… Bạn thậm chí có thể yêu cầu nó viết code cho bạn bằng nhiều ngôn ngữ lập trình khác nhau. (Hình 4)

Copilot rất thông minh nên bạn có thể đặt các câu hỏi tiếp theo, mở rộng yêu cầu ban đầu của mình hoặc đưa ra yêu cầu mới dựa trên chuỗi sự kiện đã có và nó sẽ đưa ra câu trả lời dựa trên bối cảnh bạn đã thiết lập trong cuộc trao đổi cho đến nay. Copilot cũng gợi ý các câu hỏi tiếp theo có liên quan. Bạn có thể chọn một gợi ý để tiếp tục cuộc trò chuyện. (Hình 5)

Mỗi khi Copilot phản hồi, bạn có thể cho biết mình thích hay không thích phản hồi đó – chỉ cần bấm chuột lên biểu tượng thích hoặc không thích. Bạn cũng có thể bấm chuột lên biểu tượng sao chép để lưu câu trả lời vào khay nhớ tạm của thiết bị và bấm chuột lên mũi tên xuống để xuất câu trả lời ở định dạng cụ thể (câu trả lời có thể được lưu dưới dạng tệp Word, PDF hoặc Text). (Hình 6)

Bạn cũng có thể bấm chuột lên biểu tượng mũi tên chuyển tiếp để chia sẻ câu trả lời hoặc bấm chuột lên biểu tượng loa để Copilot đọc to câu trả lời.

Copilot có thể đưa ra câu trả lời phù hợp và chính xác hơn nếu bạn chọn plugin hội thoại (trên trang web, chọn Plug-in ở góc bên phải. Trong app, hãy chạm lên dấu ba chấm ở góc bên phải và chọn Plug-in). Bạn có thể chọn tối đa ba plugin cùng một lúc. Thí dụ, đối với các đề nghị về nhà hàng, hãy bật OpenTable hoặc để tạo bài hát, hãy bật Suno (tương lai sẽ có nhiều plug-in hơn nữa). (Hình 7, 8)

Copilot cũng có các GPT khác nhau nhằm vào các nhiệm vụ cụ thể. Những thứ này được liệt kê trên trang web ở phía bên phải hoặc thông qua menu ba vạch ngang trên cùng bên trái trong app. Thí dụ, chọn Designer và bạn có thể yêu cầu Copilot tạo hình ảnh chỉ bằng cách mô tả những gì bạn muốn. (Hình 9, 10)

Bấm chuột lên Vacation planner để tận dụng tối đa chuyến đi của bạn (bạn có thể tạo hành trình hoặc giới thiệu các món ăn ngon). Bấm lên Cooking Assistant để yêu cầu công thức nấu ăn cụ thể và Fitness trainer để được trợ giúp và tư vấn về cách giữ gìn sức khỏe.

Bấm chuột lên tab Notebook ở đầu màn hình (nếu bạn đang sử dụng app, hãy chạm lên biểu tượng ba chấm và chọn Notebook) và bạn có thể viết câu hỏi lên tới 18,000 ký tự, gấp hơn bốn lần con số có sẵn trong Copilot. (Hình 11)

Trong Notebook, câu hỏi có thể được chỉnh sửa và tất cả nội dung trả lời được hiển thị ở cửa sổ bên dưới. (Lê Hoàn) [qd]


 

ĐAU KHỔ VÀ SỰ CHẾT – TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

Những vấn nạn lớn nhất của con người mọi thời đại, đó là sự dữ và sự chết.  Kể từ khi hiện hữu, con người không ngừng tìm kiếm câu trả lời cho vấn nạn này.  Tại sao có sự dữ?  Tại sao con người phải đau khổ và phải chết?  Sau khi chết con người sẽ về đâu?  Bên kia sự chết là gì?  Người ta tìm mọi cách can thiệp cho con người thoát khỏi cái chết, nhưng vô hiệu.  Đối diện với đau khổ và sự dữ, nhiều người đã mất niềm tin vào Thiên Chúa, thậm chí phủ nhận sự hiện hữu của Ngài.

Thiên Chúa không làm ra cái chết.  Ngài chẳng vui gì khi sinh mạng tiêu vong.  Thiên Chúa cũng không là tác giả của sự dữ.  Sách Khôn Ngoan khẳng định với chúng ta như thế (Bài đọc I).  Sách Khôn Ngoan được viết khá muộn, khoảng thế kỷ thứ nhất trước Công nguyên, tức là rất gần với Chúa Giê-su.  Nội dung cuốn sách này là những suy tư về thân phận con người, khuyến khích lòng hiếu thảo và nhất là nhằm củng cố đức tin nơi người Do Thái.  Ngài luôn yêu thương con người, và đã thể hiện tình yêu ấy bằng công cuộc sáng tạo cũng như bằng những điềm thiêng dấu lạ trong lịch sử.  Khi khẳng định: Thiên Chúa không làm ra cái chết và sự dữ, tác giả nói với chúng ta: cái chết là nguyên nhân của quỷ dữ ghen tỵ; đau khổ nhiều khi đến từ chính con người.

Sự chết cũng gắn liền với kiếp sống nhân sinh.  Con người đã có ngày sinh ắt có ngày tử.  Chẳng ai sống mãi trên thế gian này.  Nhìn theo khía cạnh nhân sinh, cái chết cũng là điều may mắn đối với con người.  Bởi lẽ nếu mọi người từ tạo thiên lập địa mà không chết thì không biết thế giới sẽ ra sao?

Đã là con người hiện hữu trên trần gian, không ai tránh khỏi đau khổ.  Con Thiên Chúa nhập thể làm người cũng đã trải qua đau khổ như chúng ta và đã phải chết.  Chúa Giê-su đón nhận đau khổ trong tình yêu thương nhân loại.  Tình yêu sẽ hóa giải đau khổ, hoặc ít ra sẽ giúp chúng ta nghị lực để vượt lên đau khổ.  Một số người đã tự tìm đến cái chết khi đối diện với đau khổ.  Họ đã không tìm được niềm hy vọng và ý nghĩa cuộc đời.

Đức Giê-su đến trần gian để khẳng định: Thiên Chúa làm chủ sự sống.  Ngài là Thiên Chúa của kẻ sống chứ không phải là của kẻ chết . Ngài tạo dựng con người không phải để trở về với cát bụi, nhưng để sống hạnh phúc mãi mãi.  Như thế, nếu quỷ dữ ghen tương gây nên cái chết, thì Thiên Chúa tình yêu sẽ ban cho con người được sống.  Để chứng minh Thiên Chúa có quyền năng trên sự chết, Chúa Giê-su đã làm cho bé gái 12 tuổi, con ông trưởng hội đường tên là Gai-ô, đã chết được sống lại.  Thân nhân gia đình và hàng xóm của ông khi thấy bé gái đã chết, liền khuyên can đừng mời Chúa Giê-su đến nữa, vì họ không tin một người đã chết có thể sống lại.  Đức Giê-su đã làm cho bé gái sống lại trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Thánh Mác-cô diễn tả ông trưởng hội đường như một người có đức tin vững vàng, qua lời van xin: “Con bé nhà tôi sắp chết rồi.  Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu chữa và được sống.”  Lời van xin này cho thấy, ông tin chắc vào quyền năng của Chúa Giê-su, và dù con ông có chết, cũng sẽ được hồi sinh.  Cùng một chủ đề đức tin, tác giả đan xen hai phép lạ trong một trình thuật.  Đó là người phụ nữ bị bệnh đã mười hai năm, các thầy thuốc đều đã bó tay.  Trong tình trạng đó, bà tin chắc rằng nếu bà chạm tới áo Chúa Giê-su, thì bà sẽ được chữa lành.  Sự thể đã xảy ra như vậy.  Bà đã được chữa lành ngay tức khắc.  Cả hai người – ông trưởng hội đường và người phụ nữ – đều là những gương mẫu về đức tin cho chúng ta.

“Lòng tin của con đã chữa con.”  Lời Chúa Giê-su cho thấy điều kiện duy nhất để đón nhận ơn Chúa là lòng tin.  Liền sau đó, Chúa cũng nói với ông trưởng hội đường, khi người ta báo tin con ông đã chết: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.”  Đức tin luôn là điều kiện cần thiết để ta đón nhận ơn Chúa, kể cả trong những lúc gian nan nhất của cuộc đời.  Đức tin Ki-tô giáo khẳng định với chúng ta: sự chết thực ra chỉ là sự biến đổi trạng thái hiện hữu.  Sự chết cũng là cánh cửa mở ra để ta bước vào thế giới mới.  Những ai sống tốt lành thánh thiện, sau khi chết sẽ được hưởng vinh quang Chúa hứa cho những người công chính.  Chỉ có hạnh phúc đời sau mới lý giải được sự công bằng trong đời sống con người.  Như thế, dưới lăng kính Ki-tô giáo, sự dữ và sự chết bớt đi màu sắc ảm đạm thê lương, và bừng lên niềm hy vọng nơi tình thương nhiệm màu của Thiên Chúa.

Dù cắt nghĩa thế nào đi nữa, đau khổ và sự chết vẫn đè nặng trên mỗi chúng ta.  Sự chết đến từ ghen tương của quỷ dữ, nhưng sự chết cũng đến từ chính chúng ta, hoặc do chính bản thân hoặc do người khác gây ra.  Quả vậy, khi gieo rắc hận thù, bạo lực, chiến tranh là gieo rắc đau khổ sự chết.  Thánh Phao-lô đưa ra lời khuyên: mỗi người góp phần giảm thiểu đau khổ bằng những nghĩa cử chia sẻ bác ái (Bài đọc II).  Ngài khuyên giáo dân Cô-rin-tô, lúc đó khá ổn định về vật chất, hãy quan tâm đến những người đang lâm cảnh túng thiếu.  Khi cùng nhau cổ võ những việc thiện, chắc chắn cái ác sẽ bị đẩy lui.

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

From: Langthangchieutim

Những cảnh đời người Việt homeless tại Little Saigon

 Ðó là một thế giới bình thường, của một nhóm người bình thường, như tất cả chúng ta. Bởi vì, cái thực tế “homeless,” hay “vô gia cư,” chẳng phải là một điều gì bất bình thường. Ðiều duy nhất khác nhau, giữa những người ngủ ngoài đường, và những người ngủ trong nhà, là trong khi một nhóm người cứ cùng nhau thẳng tiến trong cuộc sống, nhóm kia bị mắc kẹt lại đâu đó trong cuộc đời họ.

Và gánh nặng sẽ đặt nặng trên vai họ. Chính họ, không phải ai khác, sẽ quyết định có “đi” tiếp hay không, và đi đến đâu, trong cuộc sống!

Ðối với chúng ta, họ sẽ là một thế giới rất “lạ,” cho đến khi chúng ta, những con người được xem là “bình thường,” bước vào thế giới ấy. Sự hiểu biết lẫn nhau khiến chúng ta giật mình: phản ứng và hành xử của con người trước và trong hoàn cảnh bao giờ cũng giống nhau. Phản ứng ấy không phân biệt một con người đang sống trong nhà hay một con người đang sống nơi lề đường.

Trước hết, hãy cùng nhau thừa nhận một điều: homeless không phải là một cái tội; homeless không phải là một tình trạng bất hợp pháp. Sẽ chẳng một ai bị bắt, bị truy tố, hay bị bỏ tù vì “tội homeless” cả.

Là người không có nơi cư trú cố định; hoặc sống trong motel; hoặc bị đuổi khỏi nơi đang cư trú và không thể tìm được một nơi cư trú mới; hoặc đang sống tại các địa điểm không được thiết kế cho một cuộc sống bình thường (như xe, garage, công viên, nhà bỏ hoang…) Một người được xem là homeless thường xuyên nếu người ấy bị tàn tật, hoặc tâm thần, hoặc nghiện ngập… và lâm vào tình trạng vô gia cư liên tiếp tối thiểu một năm; hoặc lâm vào tình trạng vô gia cư tối thiểu bốn lần trong ba năm.

Homeless, đơn giản là không có nhà!

Không có nhà, điều này không đồng nghĩa với việc một con người không đi ngủ. Chính cái chuyện ngủ nghê sinh ra lắm điều phiền toái. Và hệ quả pháp lý tất yếu của một homeless là… ngủ ngoài đường.

“Homeless là một tình trạng. Tình trạng không có nơi ở.” Sĩ Quan Cảnh Sát Dave Bridgewaters, thuộc Sở Cảnh Sát Westminster, nói với Người Việt. “Luật không cấm homeless, nhưng luật cấm cắm trại nơi công cộng.” Bridgewaters cho biết. “Mà homeless dựng lều, hay mang mền gối ngủ ngoài đường thì xem như phạm luật.”

Cứ mỗi một lần cảnh sát đi tuần, một homeless, nếu bị bắt gặp ngủ ngoài đường, tức nơi công cộng, sẽ bị cho một giấy phạt (ticket) trị giá khoảng trăm đồng. Mà cái định nghĩa “nơi công cộng” nhiều khi cũng rất oái oăm cho những cảnh đời homeless. Cùng Bridgewaters và Lance Lindgren, một nhân viên Sở Xã Hội Quận Cam, chúng tôi lê la khắp hang cùng ngõ hẻm Little Saigon trong một buổi tối đầu Tháng Bảy. Những “nơi công cộng” mà giới homeless Việt Nam chấm điểm là những lùm cây thấp trong các khu chợ búa hay phía sau các cơ sở làm ăn. Vào buổi tối, đi xe, thậm chí đi bộ, ngang các lùm cây ấy, sẽ chẳng một ai biết được phía bên trong là “nhà” của một homeless. Ðiều bất hạnh, cho dù ngủ trong lùm cây kín đáo ấy, cái lùm cây lại thuộc về nơi công cộng, người homeless đương nhiên bị xem là “cắm trại nơi đông người.”

Ngay phía sau một cơ sở làm ăn của người Việt Nam trên đường Dillow, đoạn cắt ngang Bolsa, chúng tôi gặp một nhóm homeless đang ngồi tụm năm tụm ba. “Hi guys!” Bridgewaters lên tiếng trước. Nhóm homeless chào lại. Hóa ra, họ “quen” nhau từ nhiều năm qua. Bridgewaters là một sĩ quan cảnh sát được giao nhiệm vụ đặc biệt lo về homeless tại địa phương từ nhiều năm nay. Ông nhẵn mặt và biết tên từng “partner” của mình.

Sơn Phan, 33 tuổi, qua Mỹ từ năm 1991, cho biết: “Tôi homeless sau một thời gian ở tù vì hút.” Sơn hút xì ke nhưng đã bỏ từ lâu. Là con lai duy nhất trong một gia đình 4 anh chị em, Sơn cho biết anh quê Sóc Trăng, và tìm đến nhóm homeless này vì “thấy anh em thì mình đến chơi, làm quen, rồi nhập bọn.” Sơn có nghề sửa xe. Anh cho biết sẽ cố gắng tìm việc làm, chứ “sống như vầy không khá.”

Một người khác, ngồi cùng nhóm, tự xưng tên Mike, cho biết anh “đến chơi chung với bạn bè chứ bản thân không phải homeless.Mike cho biết anh có nhà cửa, vợ con nhưng thích đi chơi. Quay sang Lance: “Rất có thể Mike không phải homeless. Nhìn anh ta xem: cạo râu sạch sẽ, mặc đồ và ăn nói… đàng hoàng.”
Bridgewaters cho biết cảnh sát không phải lúc nào cũng đi tuần để bắt homeless. “Cảnh sát ra quân khi City Counsel chỉ thị phải làm, hoặc khi các chủ doanh nghiệp phàn nàn nhiều quá.” Cảnh Sát Bridgewaters cho biết rằng đi tuần phạt ticket chỉ được thực hiện mỗi khi bị “pressure.” Ông nói thêm, mỗi homeless, sau khi nhận ticket, phải ra tòa để trả tiền. Thường thường, ít khi homeless trả tiền, đơn giản vì không có tiền. Trong trường hợp đó, “đương sự” sẽ vào tù chừng vài ngày đến một tuần. “Ra tù,” Bridgewaters tiết lộ, “đâu cũng vào đấy. Họ sẽ trở lại chỗ cũ.”

Lance, một chuyên viên tâm thần của Sở Y Tế, làm việc cho Psychiatric Emergency Response Team, cho biết anh được cơ quan cử xuống làm việc chung với Sở Cảnh Sát Westminster. Ðối với Lance, những người homeless là khách hàng của anh. Nhiệm vụ của Lance là tìm hiểu những người homeless bị tâm thần. Rất nhiều lần, anh vào trong tù, tìm những homeless tâm thần mang ra ngoài. Lance quan niệm Sở Y Tế như một doanh nghiệp mà khách hàng là homeless. “Nếu các bạn muốn chụp hình, các bạn phải xin phép những người homeless. Và tôi khuyên các bạn đừng chụp hình rõ mặt những khách hàng của tôi.”

Nhìn xung quanh “nơi ăn chốn ở” của nhóm người homeless sau đường Dillow, chúng tôi thấy một số chai bia đã uống xong được vất trong các lùm cây. Phía trên trần của mái hiên nhà là một số nồi niêu xoong chảo. Bridgewaters cho biết rằng các homeless Việt Nam thường “trang bị” đồ nấu nướng; và đặc biệt rất thích uống bia. Theo kinh nghiệm của mình, Bridgewaters nhận định: “Mỗi nhóm homeless có những đặc tính riêng. Homeless Spanish và da trắng rất thích hình khỏa thân và rượu. Trong khi đó, homeless Việt Nam thích thực phẩm, bia và… báo Việt ngữ.”

Trong bốn lần đi tìm homeless, gồm 3 buổi tại Little Saigon và 1 buổi trên đường Bolsa gần Hoover, nơi có đường xe lửa, được xem là ngoài Little Saigon, chúng tôi nhận ra rằng giới homeless không có khái niệm “lãnh địa,” tức là theo băng nhóm và khu vực riêng. Thường thường, mỗi homeless có một hoàn cảnh riêng. Bản chất của họ lương thiện. Do đó, cho dù tụm năm tụm ba theo nhóm, tính chất của họ không phải băng đảng. Bridgewaters cho biết vẫn có một số homeless Việt Nam buổi tối ngủ chung khu vực homeless không phải Việt Nam.

Một trong các lý do khiến Việt Nam về với Việt Nam, Mỹ về với Mỹ và Spanish về với Spanish là vì văn hóa chung. Những người cùng văn hóa, cùng hoàn cảnh thường dễ tìm về với nhau hơn.

Trong các chuyến tuần tiễu, Bridgewaters cho biết ông ít khi hỏi ID của homeless. “Ðiều đầu tiên mà họ muốn giấu là… ID. Ðơn giản vì ID tiết lộ nhiều điều về nhân thân.”

Về mặt tinh thần, giới homeless có thể được phân thành hai thành phần: những người tỉnh táo và những người mắc những triệu chứng tâm thần.

Lee Nguyễn, một homeless thường trực tại khu chợ ABC trên đường Bolsa, góc Magnolia, Westminster, California. Lee, gốc Nha Trang nhưng sinh tại Ðà Lạt năm 1963, qua Mỹ từ năm 1990.

Gặp Lee Nguyễn, một homeless lâu đời trong khu chợ ABC, Lee cho biết “Tôi đâu có thất nghiệp. Tôi làm việc cho… chính phủ.” Trong khi nói, Lee đưa tay chỉ lên trời, phát biểu: “Bây giờ chính phủ làm việc bằng computer không hà. Khi tôi ngồi đây, tôi đang làm việc, tôi làm việc bằng… voice.” Lee cho biết tháng này anh chưa được… lãnh lương. Thường thì, theo anh, chính phủ vẫn trả lương cho anh đều đặn bằng cách cho người mang đến đưa tận tay. Lee Nguyễn, gốc Nha Trang nhưng sinh tại Ðà Lạt năm 1963, qua Mỹ từ năm 1990. Lúc đầu anh ở tiểu bang Iowa, sau đó về California, để lại vợ ở Kansas City. Anh nói: “Từ hồi qua California đến giờ tôi chưa gặp lại vợ, vì “chương trình làm việc chưa… cho phép.” Lee không bao giờ tắm rửa, nhưng dùng “chemical để clean up.” Anh cho biết thêm, để trau giồi tiếng Việt, anh thường đọc kinh. Mặc dầu “làm việc cho chính phủ,” Lee vẫn bị “ticket” như thường. Anh cho biết đã bị giấy phạt vài lần nhưng không trả. Ngay trước mặt, Lee để một nhành hoa giả do chính tay anh nặn từ… giấy báo. “Tôi bán nhành hoa này giá $370. Ðể kiếm thêm, tôi làm hoa giả bán cho bà con.”

Joshua Hứa, tên Việt Nam là Quang, một homeless trong khu chợ ABC.

Chỉ cách Lee vài chục thước, cũng trong khu chợ ABC, là “điểm hẹn” của một homeless khác: Joshua Hứa. Có lẽ, Joshua là homeless sang nhất trong giới của mình. Joshua đi xe Jeep màu đỏ, đeo nhiều đồng hồ, thích bánh cuốn và đặc biệt, rất thích… ống dòm. Joshua nói rất nhiều, có khả năng nói không bao giờ ngưng và rất tự hào rằng mình… hát hay. Joshua cho biết tên Việt Nam của anh là Quang, và anh đã từng là một technician, đã từng làm nghề kế toán trong bốn năm. Anh qua Mỹ từ năm 1975, trạm dừng chân đầu tiên là trại Pendleton, nơi anh khẳng định rằng “ông Nguyễn Cao Kỳ cũng có ở đó và ngủ gần cái lều của ông anh tui.” Joshua bị ám ảnh bởi “một cây cung và một cục đá.” Không hiểu cây cung và cục đá có vai trò gì, nhưng chắc chắn, với Joshua, đó là những hình ảnh linh thiêng. Trong lúc nói rất nhanh, và không bao giờ muốn ngưng nói, Joshua đề cập đến nhiều tên gọi mà một người bạn đi cùng cho biết toàn là tên gọi trong Thánh Kinh. Khi chia tay Joshua lúc gần nửa đêm, anh nói nhỏ: “Hôm nay tôi có thể nói nhiều.” “Tại sao?” “Hôm nay trời không có sao. God không biết!”

Cuốn sổ ghi chép và giải toán đại số của ông Phan Như, hay ngồi trước nhà hàng Hương Giang trên đường Brookhurst.

Vòng qua khu chợ có Phở 86 và nhà hàng Hương Giang trên đường Brookhurst, chúng tôi bắt gặp một người đàn ông vào độ trên 50 ngồi trước Hương Giang. Kế bên ông la liệt tàn thuốc lá, một ly cà phê sữa, và đặc biệt là một cuốn sách đại số. Ông tên Phan Như, sinh tại Quảng Ngãi, cho biết trước đây đã từng là homeless nhưng gần đây được tiền SSI nên đã “share” một phòng trong khu mobile home. “Tôi đi homeless được 49 tháng. Bây giờ được SSI một tháng $836 nên thuê nhà ở.” Ông Như cho biết đã từng là một công chức hồi còn ở Việt Nam. “Trước 1975, tôi làm tại Phòng Học Vụ của Cao Ðẳng Nông Lâm Súc.” Ông Như, sinh năm 1951, khi qua Mỹ đã làm nhiều việc khác nhau. Ông đã từng làm nghề điện tử, làm thợ cho một công ty sản xuất ống nhựa, làm cho một tiệm nữ trang. Sau nhiều lần bị sa thải, ông ly dị vợ, hiện đang sống tại Colorado, để về California.

Trường hợp của ông Như nhắc chúng tôi về giải thích của Bridgewaters và Lance: “Ðôi khi, những người bị đẩy vào hoàn cảnh homeless vì những điều rất bất chợt; một lần bị sa thải, một lần cãi nhau với vợ con. Một số khác, do hút xách mà lâm vào thế vô gia cư.”

Ông Như khẳng định một tổ chức quốc tế còn nợ mình một số tiền… $30 triệu. Ông vẫn còn đợi số tiền ấy, và trong khi chờ đợi, mỗi tối, ông ra trước nhà hàng Hương Giang giải toán qua ngày. Trên cuốn vở, chúng tôi thấy nét chữ rất đẹp. Ông Như đang giải những phương trình bậc 3, và cả bậc 4. Nhìn cách ông lấy đạo hàm, tôi đoán ông Như là người có căn bản về toán. Một lần, chiếc xe cũ kỹ của ông bị “tow” vì đậu qua đêm tại một parking lot. Sau 14 ngày không có tiền trả, chủ nhà hàng Hương Giang quyết định cho ông mượn tiền lấy xe ra. Sau khi trả hơn $800, ông Như lấy xe, ít hôm sau, người em của ông từ San José về trả lại số tiền nợ của anh mình.

Ông chủ nhà hàng Hương Giang, một người Huế tốt bụng, nói về ông Như: “Ông ấy chỉ hút thuốc, gạt tàn lung tung, ngoài ra chẳng phá phách gì.” Mỗi tối, trước khi đóng cửa nhà hàng ra về, ông “Hương Giang” thường tặng ít tiền cho ông Như. “Thỉnh thoảng có tiền, ông Như vào trong nhà hàng, ngồi đàng hoàng như mọi người. Ăn xong, ông nhất định trả tiền và lưu lại ít tiền tip.”

Ông Như là một trường hợp may mắn. Nhờ có ông Hương Giang và người em trai giúp tiền để có xe chạy. Ða số các homeless đều đi xe đạp. Từ xe hơi chuyển sang xe đạp là cả một quá trình! Lance giải thích rằng, đa số homeless, khởi thủy, đều có xe hơi. Nhưng dần dần về sau, do không có tiền đóng thuế, mua bảo hiểm, hoặc phạm luật bị thâu bằng lái nên bắt buộc chuyển sang xe đạp.

Cảnh sát không “đối đầu” homeless

WESTMINSTER, California – Sĩ Quan Bridgewaters cho biết ông đã trải qua nhiều khóa huấn luyện dành cho người làm việc với homeless, nhất là những homeless bị tâm thần. “Những người ấy thường nghe một thứ âm thanh mà chúng ta không nghe ra.” Bridgewaters giải thích.

Ông nói rằng ông không biết âm thanh ấy có tồn tại hay không, nhưng một thực tế là những người tâm thần khẳng định họ “nghe” được. Những người không có kinh nghiệm, khi gặp những người này, trong lúc nói chuyện lại thấy họ quay sang… không khí nói với một ai đó. “Lúc đầu tôi tưởng họ không tôn trọng mình. Về sau, khi được huấn luyện, các giáo sư cho biết việc nghe những “âm thanh vô thanh” là có thật.” Từ đó Bridgewaters có cái nhìn khác về nhóm người này.

Tuy nhiên, viên cảnh sát cảnh cáo chúng tôi phải cẩn thận khi đứng gần những người nghe “âm thanh vô thanh.” “Bạn sẽ không bao giờ ngờ được sự thay đổi trong suy nghĩ của những người này. Một phút trước, họ có thể là những người hiền nhất thế giới. Và chỉ phút sau đó, họ trở nên vô cùng nguy hiểm. Vì trong đầu họ và trong tai họ là những hình ảnh và âm thanh mà chúng ta không thấy và không nghe được.” Những khi họ đột nhiên trở nên hung dữ, nên hiểu là họ hung dữ với những âm thanh và hình ảnh ấy. Lance giải thích rằng những trường hợp như thế, những người trong nghề như anh, hiểu rằng khách hàng của mình là những người bị bệnh. Trong khi đa số những người khác nghĩ rằng cái con người đang la hét trước mặt mình là một người hung dữ, và vì vậy thường xem họ như một “criminal.”

Trở lại với nhóm homeless trên Dillow, Lance cho biết khi đi cùng cảnh sát, anh không tin những gì homeless nói là thật. “Rất nhiều lần tôi nổi nóng vì ‘khách hàng’ của tôi nói dối tôi.” Lance cho biết. Về sau, chính Lance rút ra kinh nghiệm: “Họ không nói dối tôi, họ nói dối với bộ đồng phục cảnh sát của cảnh sát viên đi cùng. Từ đó tôi không xem vấn đề nói dối là một vấn đề cá nhân nữa. Tôi hết giận!”

Một homeless Mỹ, trong tư thế nằm, trả lời những câu hỏi của sĩ quan cảnh sát Dave Bridgewaters và Lance Lindgren

Từ lời nhận xét của Lance, tôi quyết định sẽ làm những cuộc interview độc lập; có nghĩa là không đi cùng cảnh sát. Kết quả có khác thật. Những người homeless tâm sự nhiều hơn, và nói những điều khác với lần tôi đi cùng cảnh sát.

Trong một hẻm tối trên đường McFadden, chúng tôi gặp một homeless đang ngủ say. Lúc ấy đã hơn 10 giờ tối. Cùng Bridgewaters và Lance tiến vào, tôi bất ngờ: hóa ra một homeless… da trắng. Bridgewaters đánh thức ông ta, yêu cầu rút hai tay ra khỏi mền. Người homeless làm theo, nhưng vẫn điềm nhiên nằm tư thế cũ. Trao đổi qua lại, chúng tôi được biết người này có việc làm hẳn hoi. Giọng ngái ngủ, ông nói: “Ngày mai 5 giờ phải dậy đi làm.” Bridgewaters chúc “khách hàng” của mình ngủ ngon rồi đi ra. Tôi hỏi: “Sao ông ấy không ngồi dậy?” “Tại sao phải ngồi dậy?” “Vì ông là… cảnh sát!” Viên cảnh sát lão luyện cười cho biết “không nhất thiết phải bắt ông ta ngồi dậy.” Bridgewaters giải thích: “Phá giấc ngủ là điều không nên. Lại bắt ông ta lấy tay ra khỏi mền, bây giờ lại bắt ông ta ngồi dậy thì thật là không hay.” Bridgewaters kết luận “điều quan trọng là tránh tạo nên tình huống đối đầu. Rõ ràng chẳng cần thiết phải như vậy.” Ông nói thêm rằng mặc dầu vậy, một số cảnh sát viên vẫn chọn phương pháp yêu cầu người homeless ra khỏi… mền.

Dave Bridgewaters, vào Tháng Mười này, vừa tròn 23 năm kinh nghiệm làm cảnh sát. Là người được giao làm việc trực tiếp với homeless, ông tỏ ra rất hiểu biết về giới homeless Việt Nam. “Tôi biết từng lùm cây có homeless trong địa phương này.” Bridgewaters nói rằng trước đây Little Saigon không nhiều homeless, về sau, khi cộng đồng Việt Nam phát triển mạnh, homeless Việt Nam kéo về đông hơn. “Một phần vì văn hóa Việt Nam của quý vị.” Bridgewaters nói rằng vì “người Việt Nam hay cho (giving) nên sinh ra homeless. Hơn nữa, văn hóa Việt Nam là tự ‘take care’ nên mỗi khi va chạm trong gia đình, một người bỏ nhà ra đi và thành… homeless.” Ông kết luận: “Little Saigon là một thành phố trong một thành phố với một lối sống và văn hóa riêng của người Việt Nam. Những người có cùng văn hóa sẽ hội tụ về với nhau.”

Lance Lindgren, một “partner” gần gũi của Bridgewater, nói thêm rằng “đôi khi hoàn cảnh sinh ra vô gia cư. Một số người khác lại chọn kiếp sống vô gia cư.” Lance nói rằng Quận Cam có nhiều “shelter” dành cho homeless. Chính anh đã đưa nhiều homeless Việt Nam vào các shelter, nhưng chỉ ít hôm sau lại thấy họ xuất hiện chỗ cũ. “Vào shelter có nơi ăn, chốn ở nhưng người homeless không thích vì muốn tự do, và có thể… uống bia.” Bridgewaters nhận định rằng cuộc sống homeless có quán tính. Có nghĩa là, một khi một người đã “tạo dựng” được một nơi để ngủ và chứa đồ cá nhân, đối với người ấy, đó là nhà. “Nhìn vào đồ đạc, trang bị, có thể biết một người đã đi homeless bao lâu. Ðiều quan trọng là đừng để họ ‘established,’ tức là định cư quá lâu một chỗ, thành quen.” Ông cho biết một lần nọ cảnh sát tìm giúp gia đình một homeless ở mãi tận Georgia bên miền Ðông. Gia đình gởi một vé máy bay sang và nhờ cảnh sát đưa người homeless ấy lên máy bay về nhà. Mọi chuyện suôn sẻ. Một tuần sau,

Bridgewaters thấy người ấy xuất hiện đúng “ngôi nhà” cũ của mình. Hóa ra, người này chấp nhận lên máy bay, bay một mạch về Georgia. Vừa đến nơi, anh ta ra thẳng trạm xe bus Greyhound, đón xe về lại… California. “Nó như cái nhà của mình. Ở lâu, có cảm tình, đi thấy nhớ và nhất định trở lại.”

Trong vai trò cảnh sát, đôi khi, quan niệm của Bridgewaters khá “thoáng.” Vòng từ một khu thương mại Việt Nam ra đường Bolsa, đèn xe chúng tôi chiếu sang bên kia đường, có một quán nhậu. Một hình ảnh thật tức cười: một thanh niên sau khi ngà ngà say, đang đứng “câu cá” ngay trên lề đường, mặt xoay vào tường. Viên cảnh sát chĩa đèn pin vào người thanh niên, nói lớn: “Bring it in!” Anh chàng chạy vội vào trong. Tôi làm bộ ngây thơ, hỏi: “Câu cá ngoài đường có bị ticket không?” ông cười, trả lời: “Ðủ yếu tố cho ticket” nhưng ông quyết định thôi, vì “đôi khi những người tốt, rất tốt lại làm một điều xằng bậy!”

Trong khu vực thuộc chi nhánh Bưu Ðiện trên đường Bolsa, chúng tôi gặp một nữ homeless tên Phương Nguyễn. Thoạt đầu, Phương bỏ chạy vì thấy cảnh sát. Khi thấy có nhiều người mặc đồ dân sự đi cùng, Phương có cảm giác không phải một cuộc “ra quân” của cảnh sát nên dừng lại, dáng hơi ngại ngùng. Cô cho biết năm nay đã 27 tuổi. Qua Mỹ từ lúc 4 tuổi và “không biết gì, cũng không nhớ gì về Việt Nam.” Phương, dáng dong dỏng cao, sống với thân phụ. Một ngày nọ, cô cho biết “tham gia đánh lộn ngoài đường, vào tù. Sau khi ở vài tháng, ra tù, cha đã bỏ đi xuyên bang” tự bao giờ. Từ đó, cô đi vào con đường homeless. “Em ăn đồ của bà con cho. Tối ngủ lòng vòng không nhất định.” Phương kể thêm rằng cô đã từng có bạn trai, đã đi học đến lớp Bảy, đã từng làm nghề nhà hàng nhưng “chủ trả thấp quá nên thôi.” Phương cho biết cô đọc được tiếng Việt, hay đọc mục rao vặt Người Việt để kiếm việc làm.

Trước khi kết thúc câu chuyện, Bridgewaters nói với Phương: “Lần sau gặp cảnh sát, cô đừng bỏ chạy. Bởi vì cô không làm gì sai trái cả.” Phương lí nhí: “I am sorry, sir.” Bridgewaters nói với chúng tôi: “Những người homeless hay mặc cảm do bị đối xử không tốt.” Theo ông, đó là điều đáng buồn. Trường hợp của Phương Nguyễn cũng vậy, Bridgewaters cho rằng cô bỏ chạy, một cách không cần thiết, vì sợ.

Lúc hơn 9 giờ tối, trong bóng tối nhá nhem của dãy nhà kho trên đường Dillow, chúng tôi thấy lố nhố vài bóng người đang đẩy một chiếc xe dùng để đi chợ, hóa ra là nhóm homeless gặp ban chiều, có cả Sơn Phan và “Anh Ba,” một người đàn ông cao to, cũng là homeless. Họ đang hè nhau đẩy một chiếc xe đi chợ, bên trên chất đầy gỗ và mấy tấm ván lót đồ. Một người trong nhóm, ra dáng thích thú, cho biết: “Chúng tôi đang đi làm! Anh Dzũ cho mấy chục, nhờ dọn giùm mấy cái này.” Hóa ra, anh Dzũ tức doanh gia Trần Dũ, chủ nhân nhiều siêu thị tại Little Saigon. Lance có vẻ thích thú khi thấy những “khách hàng” của mình có việc làm. Ðiều này chứng minh điều anh nói với tôi hồi chiều: “Không có tiền, họ không thể thay đổi được cuộc sống.”

Công việc của Lance, ngoài việc tìm hiểu và giúp đỡ những homeless bị tâm thần, anh thường mang theo quần áo, giầy dép đến cho họ. Lance nói: “Homeless rất cần thẻ xe bus, thẻ thực phẩm, và đặc biệt là… vớ.”
Lance không hiểu tại sao homeless lại rất cần vớ. Anh tin rằng vì trời lạnh, và vì vớ dễ dơ nhất.

“Hãy đi thăm Người Nhìn Mặt Trời!”

Ông Lai Phan, biệt danh “Người Nhìn Mặt Trời,” một homeless lâu đời trước tiệm cơm chay Vạn Hạnh trên đường Bolsa

Bridgewaters nói với Lance. Cả hai giải thích với tôi rằng Người Nhìn Mặt Trời là một homeless Việt Nam, trụ trì quanh năm trong khu cơm chay Vạn Hạnh trên Bolsa. Lai Phan, với biệt danh Người Nhìn Mặt Trời, có lẽ là một trong những homeless im lặng nhất. Ông ngồi bên tiệm cơm chay Vạn Hạnh từ năm này qua năm khác, tai lúc nào cũng đeo một dây nghe radio. “Xưa giờ 10 năm rồi không có nhà.” Ông Lai cho biết. Trước 1975, ông Lai ở đường Kỳ Ðồng, Quận 3. Ông qua Mỹ từ năm 1975, lúc mới 21 tuổi. Lúc đầu ông ở Texas, làm nghề “Food To Go,” sau về Minnesota, cuối cùng dọn về California vì “nơi đây đông người Việt Nam.”

“Người Nhìn Mặt Trời” Lai Phan có một cuộc sống “vương giả:” ông, từ nhiều năm nay, chỉ tắm biển mà thôi. “Hai, ba tuần tôi đón xe bus một lần, đi thẳng ra Huntington Beach… tắm biển.” Những ngày không tắm, ông Lai dùng… dầu thơm. Lục trong túi xách, ông rút ra một chai dầu thơm, hiệu Jordache. “Mua ở chợ 99!” Ông Lai đã bị 10 giấy phạt vì ngủ nơi công cộng; cả 10 lần, ông đều không đóng tiền, vào tù 4 ngày lại ra. Thú vui duy nhất của ông bây giờ là “nghe radio để theo dõi tin tức.” Ông Lai là một trong những homeless có vẻ điềm tĩnh nhất khi cảnh sát lại gần. Một phần vì ông đã quen quá với Bridgewaters và Lance, phần khác vì ông tin cảnh sát ở Mỹ tốt hơn ở… Việt Nam. “Ở Việt Nam,” ông nói, chắc nói về Việt Nam trước 1975, “bắt homeless vào trại tế bần. Ở Mỹ ‘cao’ hơn, nói thôi, không bắt.” Ông quả quyết rằng ông không sợ cảnh sát.

Ðược hỏi vì sao, ông Lai nói chậm rãi: “Cảnh sát cũng… thường thôi.”
Mỗi ngày, nhu cầu của ông Lai là… một đồng. “Một đồng bạc là có cơm ăn.” Ông đưa tay chỉ tiệm Vạn Hạnh. Cũng như bao nhiêu người khác, ông mơ ước có tiền, làm giàu. Và ông mua vé số. “Con người trao đổi với nhau bằng tiền. Có tiền thì sẽ có tiền nhiều thêm.” Rồi ông nhìn lại ông, cười cười, nói: “Như tui,… khó giàu.” Thỉnh thoảng, ông Lai mua vé số, và ông tâm nguyện nếu trúng sẽ cúng chùa một ít, còn lại mang gởi vô bank. Thời giờ rảnh, ông dùng để sám hối vì tin rằng con người sống cần có đạo đức.

Hoàng Trọng Vũ, một “cựu” homeless, hiện nay rất thỏa mãn với cuộc sống bình thường của mình. (Hình: Thiện Giao/Người Việt)

Chui xuống gầm xa lộ thăm homeless

WESTMINSTER, California – Ðó là lần đầu tiên tôi được chui xuống gầm một xa lộ! Ngoài trời nắng chang chang, nóng kinh khủng. Nhưng vừa chui xuống bóng mát gầm xa lộ, nhiệt độ giảm hẳn, gió mát hiu hiu. Ðó là gầm xa lộ 405, đoạn song song Bolsa gần Hoover. Ðây là “nhà” của cả một đội quân homeless Mỹ.

Vào buổi tối, đi xe, thậm chí đi bộ, ngang các lùm cây này, sẽ chẳng một ai biết được phía bên trong là “nhà” của một homeless.

Một buổi sáng yên tĩnh, không một bóng người, nhưng có bóng dáng của sinh hoạt thường nhật. “Chắc đi làm hết rồi.” Bridgewaters nhận xét. Lance cho biết cuộc sống của homeless, về giờ giấc, cũng từa tựa người thường: tối về “nhà” ngủ, sáng… đi làm. Chúng tôi len lỏi trong các đám cây chạy dọc bức tường xa lộ 405. Lance chỉ một bụi rậm: “Trong đó có homeless.” Anh quả quyết như thế vì thấy đám cỏ xẹp xuống. Leo lên sát gầm cầu xa lộ, chúng tôi quan sát từng ngăn, được ngăn cách bởi các dầm bê tông đỡ xa lộ. Cứ cách vài ngăn lại có một “nhà.” Quan sát một căn nhà vắng chủ: quả có sự khác biệt với homeless Việt Nam. Trong “nhà,” chủ đã sắp xếp ngay ngắn các vật dụng: một cẩm nang đi xe bus, một cuốn sổ tay, một cây viết và một gói thuốc rê hiệu TOP. Có cả nước cam và thực phẩm! Trong góc nhà là một tự điển Webster. Nếu không có tiếng xe vọng từ trên xuống, có lẽ đây là một địa điểm lý tưởng để ngủ trưa vào mùa Hè.

Những đô thị nhiều homeless nhất Hoa Kỳ

Detroit: 1.65%
Orange County: 1.17%
Boston: 1.02%
Los Angeles County: 0.92%
San Francisco: 0.84%
King County (Seattle): 0.47%
Santa Clara County: 0.45%
(Tài liệu: Institute for the Study of Homeless and Poverty at the Weingart Center)

Trên con đường dẫn vào khu vực homeless, trên các vách tường, người ta có thể thấy đầy những hình vẽ “graffiti.” Bridgewaters cho biết các hình vẽ nguệch ngoạc này không phải là tác phẩm của homeless. “Mấy tay homeless thường chẳng bao giờ tham gia vào các trò vẽ bậy này.” Ông nói, như đinh đóng cột:

“Mấy tay phá phách và thích vẽ bậy vào mấy chỗ vắng vẻ này để… thi vẽ graffiti.”

Trên con đường về lại Little Saigon, chiếc xe đi ngang qua nhiều ngã tư có những người Mỹ đứng ôm bảng “Homeless” để xin tiền. Bridgewaters cho biết ôm bảng đứng giữa đường là phạm luật. Theo luật, một tấm bảng của một cơ sở làm ăn, muốn được trương ra nơi công cộng, phải có giấy phép thành phố.

Người homeless ôm bảng đứng ngoài đường thì chắc chắn không có giấy phép. Ðiều lạ, trong số những người xin tiền ở các ngã tư đường tại Little Saigon, không thấy một người Việt Nam nào cả; toàn là Mỹ. Có người tự xưng là… cựu giáo sư đại học Berkeley, một số khác là cựu chiến binh đã từng tham chiến tại Việt Nam. Nhiều ý kiến khác nhau, thậm chí trái ngược nhau về chuyện có nên cho tiền những homeless này. Có người cho rằng, đối với những homeless từng là cựu chiến binh tại Việt Nam, người Việt Nam nên giúp đỡ. Có lẽ, đó cũng là một trong những lý do có nhiều homeless Mỹ tại Little Saigon. Có người, ngược lại, phản đối việc cho homeless tiền, vì tin rằng họ không chịu đi làm.

Một người bạn, rất thường dừng xe nơi các ngã tư tại Little Saigon, để… cho tiền homeless, lại có một lý luận rất khác. Anh nói: “Mỗi lần đi ngang ngã tư hay ghé qua cây xăng, tôi hay cho homeless 1 đồng, có khi mua lon bia cho ông già lở lói ngồi cây xăng Shell góc Magnolia và Bolsa.” Anh bạn tôi không nghĩ mình là người tốt bụng, ngược lại, anh nói, “dù mới qua Mỹ hơn 3 năm, tôi luôn cảm thấy mắc nợ mấy người homeless này, đưa chút tiền cho họ là một bổn phận đương nhiên.” Anh bạn tôi giải thích rằng, mấy người homeless đó có khi đã từng đi làm, đóng thuế, chính phủ lấy tiền thuế đó vớt H.O. qua, cho trợ cấp, cho Medical, cho chữa bệnh “chùa,” cho đi học, cho housing, cho tiền già. Anh bạn này cưới con của một H.O. rồi cô vợ bảo lãnh anh qua hồi 2003, anh nghĩ rằng, về “nhân-quả,” sự hiện diện của anh nơi đất Mỹ này, có phần tiền, mồ hôi nước mắt của mấy anh homeless anh hay gặp.

Chỗ thân tình, anh than, có ý như trách:

“Một số người quen của anh, lớn tuổi, hưởng nhiều thứ của nước Mỹ, nhưng mỗi khi con cái chậm xe ở ngã tư để cho tiền homeless, thì cứ bực bội rầy rà.” Anh kết luận: “Nhiều người chỉ thích sự vẻ vang, trọng vọng trong cộng đồng mà không chú ý tới điều nhỏ nhặt; homeless không phải là nơi để thực hành sự tiếng tăm.”

Thành phần homeless tại Quận Cam (2005)

Người già: 14%

Nạn nhận bạo hành trong gia đình: 9%

Thanh, thiếu niên: 7%

Cựu chiến binh: 7%

Phụ nữ đang mang thai: 4%

Người nhiễm AIDS/HIV: 2%

(Tài liệu: InfoLink Orange County, County of Orange Housing and Community Services Department, OC Partnership)

Số lượng homeless đang ngày càng gia tăng tại Quận Cam. Theo một thống kê của Trung Tâm Weingart, chuyên nghiên cứu về homeless và nạn nghèo đói, Quận Cam là khu vực có số lượng homeless cao thứ nhì toàn quốc, chỉ sau Detroit, và đứng trên Boston. Riêng tại Little Saigon, theo lời Bridgewaters, “có khoảng 70 homeless, đa số là người Việt Nam.” Theo thống kê của Sở Cảnh Sát Westminster, cứ 307 cú điện thoại gọi vào cảnh sát, hết 186 cú liên quan đến homeless. Một chi tiết thú vị hơn nữa, thành phố Westminster, vào buổi tối, 80% người đi ngoài đường là cư dân đến từ các thành phố lân cận. Lance nói với Người Việt:

“Ðiều khó khăn của những người homeless là không có cơ hội. Ðiều chính yếu là cho họ cơ hội. Và chính họ phải biết tận dụng cơ hội để trở lại cuộc sống bình thường.”

Bridgewaters đồng ý với nhận định ấy, ông nói: “Vấn đề homeless không bao giờ có điểm kết thúc. Ðây là vấn đề muôn thuở.” Và ông thêm rằng, chẳng ai cho ai con cá, điều quan trọng là dạy người ta câu cá, và cho người ta cần câu. Ý Bridgewaters, và cả Lance, giống nhau: để trở lại cuộc sống bình thường, chính cá nhân mỗi homeless phải tu cố gắng. Sơn Phan, người homeless 33 tuổi đã được đề cập, cũng thừa nhận điều ấy: “Sống như vậy không khá!”

Sơn biết chắc chắn như vậy, và Sơn đã cố gắng để khá hơn. Chúng tôi trở lại gặp Sơn vào một ngày giữa Tháng Mười, trông anh có vẻ tươi tỉnh và tự tin hơn. Sơn, ngồi chung với 4 người bạn khác, cho biết anh vừa tìm được việc làm hôm qua, tại một tiệm sửa xe. “Tuần sau sẽ đi mướn nhà. Có nhà là có tất cả.” Sơn mãn nguyện.

Có nhà là có tất cả! Thật vậy, cái nguyên tắc căn ba?n để một người được xem là sống “bình thường,” là “Foods, Clothes, and Shelter:” đồ ăn, quần áo và nơi để ngủ. “Hồi tôi đi homeless lần đầu, người ta dạy tôi muốn thoát khỏi homeless phải biết tự lo liệu ba điều: đồ ăn, quần áo và nơi ngủ.” Anh Hoàng Trọng Vũ, 48 tuổi, một “cựu” homeless giải thích. Anh Vũ, trông dáng rất đẹp so với tuổi 48, nụ cười rất hiền, ngồi trước quán Kang Lạc trên đường Bolsa, nói chuyện với chúng tôi về khoảng thời gian 2 năm vô gia cư của anh.

Hoàng Trọng Vũ không uống bia, chỉ hút thuốc lá. Nhớ về những ngày đi lang thang, Vũ nói, rất chững chạc và rất đàn anh:

“Không bao giờ nên ra đường sống. Mất hết tuổi trẻ thôi.”

Vũ hiện đang phải uống thuốc an thần, anh cho biết. “Hồi trước, lúc nào cũng nghe tiếng o, o, o… trong đầu.” Khi được bác sĩ chứng nhận tình trạng sức khỏe, Vũ được cho vào “bording house,” và được chu cấp thuốc uống liên tục. Uống thuốc đều, Vũ thấy người trở lại bình thường, từ đó sinh ra “đi chơi liên tục. Mà bác sĩ và quản lý bording house cũng chẳng phàn nàn chuyện tôi đi sớm về trễ. Chắc họ nghĩ Hoàng Trọng Vũ còn đi chơi được là… còn khỏe.” Anh cười thật tươi. Mỗi ngày Vũ hít đất 200 cái. Khi khỏe, tăng lên 300. Vũ không uống bia, chỉ hút thuốc lá. Nhớ về những ngày đi lang thang, Vũ nói, rất chững chạc và rất đàn anh: “Không bao giờ nên ra đường sống. Mất hết tuổi trẻ thôi.”

Theo Vũ, ra đường là điều chẳng đặng đừng, một số người trẻ tuổi ỷ lại vào sức khỏe, cứ sống lang thang. “Ðến khi giật mình nhìn lại thì đã già.”
Bây giờ, Vũ ra nhà hàng Kang Lạc là để tránh việc “ở nhà nhieu quá, ngủ nhiều sẽ bị sleeping disorder.” Anh đến ngồi trước Kang Lạc, làm quen với mấy người làm tại đây. Một thanh niên làm việc tại Kang Lạc, có vẻ thân với Vũ, cho biết “Anh ấy chỉ ngồi đó thôi, không phá phách gì hết.” Rồi anh chỉ tay vào bộ đồ Vũ đang mặc, chọc quê: “Chơi hàng hiệu hẳn hoi.”

Bao nhiêu người sẽ may mắn như Sơn Phan và Hoàng Trọng Vũ? Bao nhiêu người sẽ có nhà ở, hoặc có việc làm và sẽ đi mướn nhà? Câu chuyện của Sơn và Vũ cho thấy những may mắn ấy, thật ra, tùy thuộc vào chính người homeless.

Bridgewaters đã nói: “Ðừng để họ đi homeless lâu quá. Ðừng để họ established.”

Ngồi chung với Sơn Phan trong một con hẻm tối om om sau lưng tiệm “7-Eleven” ngay góc Magnolia và Bolsa, Trần Quang Bình, 33 tuổi, chỉ vừa “bước vào cuộc đời homeless được một tháng.” Trước khi mở đầu câu chuyện, Bình nói ngay:

“Em muốn đi rehab.” Hóa ra, Bình chơi xì ke. “Em chơi xì ke, có problems với vợ nên bỏ nhà ra đi. Bây giờ em muốn đi cai.”

Bình, qua Mỹ năm 1989, đã học trung học tại Mỹ, đã làm người bán furniture trong 5, 6 năm. Bình có vẻ hối hận về chuyện hút xách của mình. Anh cho biết anh không còn hy vọng về lại với vợ, nhưng chắc chắn sẽ đi cai. Khi Bình lâm vào cuộc sống homeless, bố mẹ anh ở tiểu bang khác chưa biết gì về việc này! Cuộc sống của Bình bây giờ, giống như tất cả các homeless khác: sống nhờ vào đồng hương, không có chỗ tắm rửa nên “ở dơ luôn,” ngủ ngoài đường, bị giấy phạt và chẳng bao giờ trả tiền phạt.

Bình trái ngược hẳn với Sơn. Trong khi Bình trông lúng túng, mang cái vẻ của người mới sa cơ, Sơn ngoi vắt vẻo trên một thùng rác, dáng tự tin: “Có việc làm, mướn được cái phòng là thoát!” Anh nhấn mạnh chữ “thoát.” Tức là thoát khỏi kiếp homeless. Tôi hỏi anh có happy không. Anh trả lời ngắn gọn: “Bắt buộc!”

Chỉ ba tháng trước đó, tâm trạng của Sơn giống hệt Bình. Ba tháng trước, Sơn ngồi bệt dưới đất trên vỉa hè đường Dillow, trông cũng “sa cơ” như Bình bây giờ. Lúc ấy, Sơn nói anh sẽ đi kiếm việc làm. Nhưng cái kẹt của Sơn, là “bộ vó.” Anh nói: “Trông tướng tá như thế này ai cho việc làm.” Cán sự xã hội Lance, lúc đó hỏi tôi: “Sơn mang giầy số mấy?” Hóa ra, Lance hiểu được hoàn cảnh của Sơn. Anh muốn Sơn trông tươm tất hơn, để dễ tìm việc làm hơn!

Thiện Giao & Nhơn Thành

From: Do Tan Hung & KimBang Nguyen