Tổng Bí thư: “Nếu đụng độ trên biển ta có ngồi đây được không?”

Tổng Bí thư: “Nếu đụng độ trên biển ta có ngồi đây được không?

Đôi lời: Lịch sử Việt Nam sẽ ghi tên ông Nguyễn Phú Trọng và những người trong Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng CSVN khóa 11 vào danh sách những tên bán nước. Thời ông Nguyễn Phú Trọng và những người trong Bộ Chính trị khóa 11 cai trị đất nước, là thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam. Những người đứng đầu đảng này đã để cho một phần chủ quyền, lãnh hải, lãnh thổ VN rơi vào tay Trung Cộng, bỏ mặc ngư dân bị Trung Cộng bắn giết khi họ đang mưu sinh trên lãnh hải của đất nước.

Ông Nguyễn Phú Trọng phát biểu: “Các bác thấy vấn đề Biển Đông chúng ta giải quyết như thế có đúng không? Chuyện Biển Đông, càng ngày càng thấy tính đúng đắn của hướng giải quyết, vẫn đảm bảo được môi trường ổn định, hoà bình để phát triển.  Nếu để xảy ra đụng độ gì thì tình hình bây giờ bất ổn thế nào, chúng ta có ngồi đây mà bàn việc tổ chức đại hội Đảng được không?  Ta xử lý mối quan hệ với Trung Quốc, Mỹ, Nhật… vừa qua như thế hợp lý không? Để đảm bảo độc lập tự chủ, chơi với mọi nước nhưng không phụ thuộc vào ai mà các nước ta quan hệ, hợp tác đều phải nể trọng như vậy“.

____

Trí Thức Trẻ/ Soha

Hoàng Đan

8-12-2015

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Ảnh: TTXVN

“Nếu để xảy ra đụng độ gì thì tình hình bây giờ bất ổn thế nào, chúng ta có ngồi đây mà bàn việc tổ chức đại hội Đảng được không?…”, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng trao đổi.

Nhiều vấn đề bức xúc

Sáng 8/12, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cùng các đại biểu Quốc hội Hà Nội tại tổ bầu cử số 1 đã có cuộc tiếp xúc cử tri quận Ba Đình, Hoàn Kiếm (Hà Nội), để báo cáo kết quả kỳ họp thứ 10 Quốc hội khóa XIII vừa diễn ra.

Cử tri Đặng Tài Tính (phường Cống Vị, quận Ba Đình) đề cập, về công tác nhân sự tại Đại hội Đảng lần này, cần thực hiện theo những tiêu chí đã đề ra, quan tâm trước hết việc xây dựng sự đoàn kết trong Đảng.

Ông Tính lập luận, muốn đoàn kết toàn dân thì trước hết phải củng cố đoàn kết trong Đảng, không để một bộ phận gây nhiễu loạn, mất đoàn kết nội bộ. Nhiệm kỳ tới phải chọn được những người có tinh thần đoàn kết.

Vị cử tri lão thành 91 tuổi đời, 68 năm tuổi Đảng- Nguyễn Quốc Hùng (P.Phan Chu Trinh, Q.Hoàn Kiếm) cũng nhấn mạnh yêu cầu xây dựng bộ máy đứng dưới ngọn cờ của Đảng không nao núng, mệt mỏi để có thể chuyển nguy thành an.

Trong buổi tiếp xúc, nhiều đại biểu dành thời gian nêu băn khoăn lo ngại về các vấn đề chủ quyền.

“Phải giữ được chủ quyền biên giới trên biển và đất liền như ở phía Bắc và Tây Nam”, ông Đỗ Bá Khoát nói.

Hiện tượng nhiều nơi đua nhau xây dựng trụ sở, bày vẽ dự án, theo cử tri Bùi Minh Dần, lý do vì đó chính là mảnh đất màu mỡ, miếng bánh ngon để chia chác.

Một bộ phận cán bộ khác tham nhũng không lớn, nhưng tay cũng đã nhúng chàm nên không dám mạnh tay chống tham nhũng. Về vấn đề này, cử tri lo vì Trung ương vẫn ít nói đến, ít đề cập trong nội dung về lựa chọn cán bộ, nhân sự cho khóa tới.

Giải quyết đúng đắn vấn đề Biển Đông

Đánh giá lại 5 năm qua, Tổng Bí thư cho rằng, đó là quãng thời gian có nhiều “khó khăn, thách thức lớn”, nhưng trong điều hành đã kịp thời chuyển hướng, từ phát triển kinh tế nhanh sang bền vững, kiềm chế lạm phát, ổn định vĩ mô, tăng trưởng hợp lý.

Trên Biển Đông, Trung Quốc đưa giàn khoan Hải Dương 981 vào vùng đặc quyền kinh tế dẫn đến hàng hoạt vấn đề bất ổn.

Tuy nhiên, về đại thể, Việt Nam vẫn giữ được ổn định, an sinh xã hội thậm chí được cải thiện; đường sá xây mới, nhiều trung tâm lớn, nhiều cao ốc mọc lên… Năm 2015, GDP ước đạt 6,5%, vượt mức đề ra.

“Các bác thấy vấn đề Biển Đông chúng ta giải quyết như thế có đúng không? Chuyện Biển Đông, càng ngày càng thấy tính đúng đắn của hướng giải quyết, vẫn đảm bảo được môi trường ổn định, hoà bình để phát triển.

Nếu để xảy ra đụng độ gì thì tình hình bây giờ bất ổn thế nào, chúng ta có ngồi đây mà bàn việc tổ chức đại hội Đảng được không?

Ta xử lý mối quan hệ với Trung Quốc, Mỹ, Nhật… vừa qua như thế hợp lý không? Để đảm bảo độc lập tự chủ, chơi với mọi nước nhưng không phụ thuộc vào ai mà các nước ta quan hệ, hợp tác đều phải nể trọng như vậy”, Tổng Bí thư trao đổi.

Nói về mối quan hệ với các cường quốc như Trung Quốc, Mỹ, Nhật, Tổng Bí thư khẳng định, Việt Nam giữ được thế độc lập tự chủ, đa phương hoá đa dạng hoá, chơi với mọi người nhưng không phụ thuộc vào ai.

“Ta chơi với tất cả mà họ đều phải nể trọng. Không phải vô tình mà vừa qua cùng lúc chúng ta đón 3 nguyên thủ lớn cùng đến Việt Nam.

Vừa đón ông Tập Cận Bình xuống sân bay lại thay cờ, trang trí ngay để đón Tổng thống Thuỵ Điển…”, Tổng Bí thư nhắc lại các diễn biến ngoại giao sôi động vào cuối tháng 11.

Về an ninh quốc phòng, theo Tổng Bí thư, việc mua sắm tàu ngầm, máy bay Việt Nam đều tiến hành nhưng không phô trương. Quan điểm của Đảng, Nhà nước là kiên quyết giữ chủ quyền, không chỉ là trên biển mà cả trong nội địa.

“Có lo được hết những vấn đề đó, đất nước mới được ổn định, thanh bình thế này”, Tổng Bí thư đúc rút lại.

Công tác nhân sự đang làm nhưng còn rất khó khăn

Chia sẻ với sự bức xúc lớn nhất của người dân về sự suy thoái của một bộ phận cán bộ trong Đảng, Tổng Bí thư cho rằng, nếu “không cẩn thận thì sự phá hoại đến từ bên trong chứ không phải bên ngoài”.

“Vấn đề cốt yếu nhất là trong nội bộ giữ được sự đoàn kết, nhất trí, cơ sở phải vững chắc, Đảng phải trong sạch vững mạnh.

Còn bên ngoài thì âm mưu người ta vẫn luôn có, ngày càng thâm độc. Vậy nên băn khoăn của các đồng chí rất đúng, Trung ương cũng rất lo việc đó”, Tổng Bí thư chia sẻ.

Tổng Bí thư cũng nhận định, việc xây dựng đội ngũ lãnh đạo Đảng trong khóa tới phải làm sao chọn được tập thể những người thực thi kiên định, vững vàng, bản lĩnh mà lại gần gũi.

Gắn bó với người dân, để người dân yên tâm chứ cứ tham nhũng, tiêu cực, nhũng nhiễu thì khó có ai đặt lòng tin được.

“Dân lo thế là đúng mà nếu dân không lo nữa thì thể chế này hỏng”, ông Trọng nhấn mạnh.

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng khẳng định, nguyên tắc phải đeo bám khi chọn cán bộ phải có đức, có tài nhưng chữ đức phải là gốc, giống như cụ Nguyễn Du đã nói “chữ tâm kia mới bằng 3 chữ tài”.

Tổng Bí thư lưu ý, cán bộ phải trung thành tuyệt đối với nhân dân, đất nước, phải bảo vệ cho được chế độ này.

Thông tin dự kiến Đại hội toàn quốc của Đảng sẽ diễn ra trong tháng Giêng năm 2016, Tổng Bí thư cho hay, công tác nhân sự vẫn đang được làm từng bước, từng khâu, bài bản, chặt chẽ nhưng cũng còn rất khó khăn.

Nợ công Việt Nam nghiêm trọng tới đâu?

Nợ công Việt Nam nghiêm trọng tới đâu?

Mặc Lâm, RFA
2015-12-08

RFA

nguyenquanga-622.jpg

Tiến sĩ Nguyễn Quang A trong một dịp đến thăm và thảo luận về Xã hội Dân sự tại RFA.

Photo: RFA

Trong một báo cáo của Diễn đàn Phát triển Việt nam (VDPF) mới đây cho biết chỉ, trong vòng 15 năm nợ công Việt Nam đã tăng gấp đôi và vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Đài Á Châu Tự Do phỏng vấn Tiến sĩ Nguyễn Quang A, chuyên gia tài chánh, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển IDS để biết tìm hiểu thêm mức nghiêm trọng của nợ công hiện nay có ảnh hưởng gì tới việc phát triển kinh tế của Việt Nam.

Chi tiêu quá mức

Mặc Lâm:Xin chào Tiến sĩ Nguyễn Quang A. Theo bản báo cáo của ADB cho biết năm 2016 nợ công của Việt Nam có thể tăng lên 65% GDP và con số này cho thấy tình trạng nợ công Việt Nam ngày càng tiến gần hơn mức an toàn cho phép. Ông có nhận định gì về dự báo này?

TS Nguyễn Quang A: Tôi nghĩ rằng nợ công của Việt Nam tăng rất nhanh trong mấy năm vừa qua và khi nhìn vào cách chi tiêu của Việt nam thì rất dễ hiểu khi mức tăng là 60% so với năm trước. Người ta đặt ra cái ngưỡng là dưới 65% của GDP thì an toàn còn vượt quá số đo là mất an toàn.

Tôi nghĩ rằng nợ công tăng nhanh chóng như thế nó báo hiệu một nguy cơ rất lớn. Vấn đề không phải là nó đạt ngưỡng 65% của GDP trên đấy thì mất an toàn còn dưới đấy thì không mất an toàn.

Thực sự ở những nước mà nợ công của người ta lên đến trên 100% cúa GDP nhưng vẫn an toàn và có thể dưới mức 50% cũng không an toàn.

Quan trọng là khả năng của nền kinh tế, khả năng thu của chính phủ có đủ bù chi hay không. Có thể trả nợ lãi và gốc đến hạn hay không. Nếu việc ấy mà không thực hiện được thì dẫu ngưỡng có bao nhiêu chăng nữa thì đất nước cũng lâm vào cảnh vỡ nợ cho nên tôi thấy chuyện nợ công tăng nhanh như thế thì rất đáng lo ngại.

Mặc Lâm:Theo như TS vừa mới giải thích thì vấn đề bội chi ngân sách đang rất trầm trọng và đồng tiền thuế của người dân đóng góp để giải quyết vẫn là điều thiết yếu để trả các món nợ công. Tuy nhiên lĩnh vực dầu thô thì đồng tiền thuế không còn nhiều như xưa cộng với việc khi vào TPP sắp tới Việt Nam phải chịu bỏ các khoản thuế nhập khẩu như quy định của định chế này. Theo ông nhà nước phải sửa đổi cách thu thuế như thế nào để bù vào các khoản trống này?

TS Nguyễn Quang A: Nguồn thu của nhà nước Việt Nam dựa vào đầu tiên là thu từ dầu. Có thời nguồn thu từ dầu khí có thể lên tới 35% tổng thu của ngân sách.

Sau đó là thuế xuất nhập khẩu, có thời thuế xuất nhập khẩu đã chiếm một tỷ trọng rất lớn trong nguồn thu ngân sách.

Cũng may trong những năm gần đây thì tỷ lệ đó càng ngày càng giảm và bây giờ nó chỉ còn 17 hay 18% gì đó.

NguyenQuangA-200.jpg
Tiến sĩ Nguyễn Quang A, Viện trưởng Viện Nghiên Cứu Phát Triển IDS ở Hà Nội. RFA file photo

Khi mà TPP bỏ hết các khoản thuế đó thì tôi nghĩ chắc chắn nó sẽ làm giảm nguồn thu của ngân sách nhưng có lẽ cũng không phải không khắc phục được bởi vì ở Việt Nam người ta dựa chủ yếu vào thuế giá trị gia tăng, tức là thuế bán hàng mà chưa dựa nhiều lắm vào thuế tài sản, thuế thu nhập cá nhân cũng bắt đầu tăng lên một chút.Nếu họ cơ cấu lại nguồn thu và tích cực thu nhiều hơn vào thuế tài sản, thếu thu nhập cá nhân thì tôi nghĩ rằng dần dần Việt Nam sẽ tiến dần đến một cơ cấu lành mạnh hơn, nhưng chắc chắn trong thời gian tới thì còn phải điều chỉnh nhiều.

Tiền đâu để phát triển?

Mặc Lâm:Theo đánh giá của các định chế tài chính quốc tế thì nợ công của Việt Nam đã cán mức 110 tđô la và chính phđã phải liên tục phát hành trái phiếu trong cũng như ngoài nước. Liệu động thái này có kềm lại được cơn khát ngân sách đang ngày một tăng hơn hay không và nó nói gì về sức khỏe của nền tài chính Việt Nam?

TS Nguyễn Quang A: Một chính phủ phát hành trái phiếu trong nước hay nước ngoài, vay cái mới để trả cái cũ hay nói nôm na gọi là đảo nợ là chuyện rất là bình thường, tôi nghĩ không có gì đáng lo ngại.

Đáng lo ngại là ở chỗ thu có đủ bù chi hay không mà trong cái chi này phải tính cả chi trả lãi và một phần gốc của món vay trước kia.

Rất đáng tiếc ngân sách Việt Nam mà nhất là Luật ngân sách chẳng hạn thì suốt mấy chục năm qua từ Quốc hội cho tới tất cả các quan chức Việt Nam người ta không có khái niệm về bội thu ngân sách mà chỉ có việc bội chi mà thôi.

Như thế là vì luôn luôn có bội chi trong suốt mấy chục năm qua tức là thu không đủ chi, mà thu không đủ chi thì phải đi vay. Vay từ năm nay cho tới năm sau cứ thế nó tích tụ lên. Đến một lúc nợ vay quá lớn khó vay được nữa thì dễ dẫn đến chuyện vỡ nợ.

Tôi luôn luôn nhấn mạnh là thu có đủ bù chi hay không và cái chi đấy phải tính cả trả lãi vay và một phần gốc vay.

Mặc Lâm:Đa số nợ công tập trung vào việc xây dựng hạ tầng cơ sở, khi không còn vay được nữa thì việc xây dựng cũng ngưng lại và tđó hạ tầng cơ sở không theo kịp đà phát triển kinh tế sẽ kéo theo sự trì trệ không thể tránh khỏi. Theo TS thì biện pháp nào sẽ giải đáp cho câu hỏi này?

TS Nguyễn Quang A: Đấy là vấn đề thực sự nan giải. Tổng công ty đường cao tốc Việt Nam vừa mới khánh thành một đoạn cao tốc Hà Nội Hải Phòng với vốn của dự án BOT nên tổng công ty nhà nước phải đi vay các ngân hàng và người ta dự tính sẽ phải bán quyền thu phí ở đường cao tốc đề lấy tiền đi làm các đoạn đường cao tốc khác.

Cách làm như thế cũng làm được cái gì đó nhưng cuối cùng thì nền kinh tế phải có sự đầu tư nhưng các ngân hàng thương mại lấy đâu ra tiền để cho ông Tổng công ty đường cao tốc vay? Cũng lại là tiền huy động của dân hoặc là tiền vay của nước ngoài. Không tình toán được như thế mà cứ nói là xã hội hóa, thế này thế kia thì rất là khó giải quyết nguồn vốn đó.

Trong cuộc họp với các nhà tài trợ vừa rồi bà Victor Kwakwa hỏi Việt Nam lấy nguồn vốn ở đâu mà phát triển thì ông Thủ tướng trả lời một câu rất là chung chung và tôi nghĩ đây là vấn đề hết sức nan giải, phải liệu cơn gắp mắm và nếu mà không vay được những khoản vay dài hạn với lãi suất thấp như là ODA, nhưng mà ODA không khéo thì vướng vào cái bẫy của ODA và đó là chuyện lẩn quẩn mà Việt Nam vẫn còn khó trong thời gian tới.

Mặc Lâm: Xin cám ơn ông!

NĂM THÁNH LÒNG THƯƠNG XÓT

NĂM THÁNH LÒNG THƯƠNG XÓT

 NAM THANH

Khi cử hành phụng vụ thánh lễ, khởi đầu nghi thức sám hối, chúng ta thường đọc Kinh Cáo Mình và hát: Xin Chúa thương xót chúng con.  Xin Chúa Kitô thương xót chúng con.  Năm nay, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã mở Năm Thánh Lòng Thương Xót (The Jubilee of Mercy).

 Lòng Thương Xót Chúa trải qua đời nọ tới đời kia dành cho những ai trông cậy nơi Chúa.  Tác giả thánh vịnh đã bày tỏ lòng thành tín: “Lạy Thiên Chúa, xin lấy lòng nhân hậu xót thương con, mở lượng hải hà xoá tội con đã phạm” (Tv 51, 3).  Tiên tri Đanien cũng đã thốt lên trong lúc gặp gian truân khốn khó: “Lạy Thiên Chúa của con, xin lắng tai nghe, xin ghé mắt nhìn cảnh hoang tàn của chúng con và thành đô đã được thánh hiến cho Ngài.  Chúng con không dựa vào những hành động chính trực của chúng con, nhưng dựa vào lượng hải hà của Ngài mà dâng lời khẩn nguyện lên trước Tôn Nhan” (Dn 9, 18).  Thánh Luca, với tâm tư của một lương y đã cảm nhận: “Thiên Chúa ta đầy lòng trắc ẩn, cho Vầng Đông tự chốn cao vời viếng thăm ta” (Lk 1, 78).  Và thánh Phaolô tông đồ đã khuyên nhủ các Kitô hữu: “Thưa anh em, vì Thiên Chúa thương xót chúng ta, tôi khuyên nhủ anh em hãy hiến dâng thân mình làm của lễ sống động, thánh thiện và đẹp lòng Thiên Chúa.  Đó là cách thức xứng hợp để anh em thờ phượng Người” (Rm 12, 1), và Chúa Cha giàu lòng thương xót (Eph 2: 4).

Năm Thánh là thời gian rất quan trọng trong đời sống của Giáo Hội Công Giáo.  Giáo Hội cảm hứng truyền thống tốt đẹp của Đạo Do Thái về việc cử hành Năm Thánh.  Đức Giáo Hoàng Boniface VIII, vào năm 1300 đã khởi sự các Năm Thánh trong Giáo Hội.  Năm Thánh là một hồng ân tha thứ chung và mở cửa cho mọi tín hữu có cơ hội tiến gần tới tha nhân và kết hợp mật thiết với Thiên Chúa hơn. 

Trong Giáo Hội, chúng ta có Năm Thánh bình thường và ngoại thường.  Từ năm 1475, Năm Thánh bình thường được cử hành 25 năm một lần.  Vào những dịp đặc biệt, Giáo Hội mở những Năm Thánh ngoại thường.  Cho tới nay, đã có 24 Năm Thánh bình thường và 4 Năm Thánh Ngoại Thường.  Lần cuối, Đức thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô Đệ Nhị đã mở Năm Thánh ngoại thường vào năm 1983 và Năm Thánh 2000 (Bình thường).  Năm Thánh Lòng Thương Xót ngoại thường sẽ là lần thứ 5, do bởi Đức Giáo Hoàng Phanxicô mở ra năm nay. 

Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã công bố sắc lệnh về Năm Thánh Lòng Thương Xót “Misericordiae vultus” vào ngày 11 tháng 4, 2015.  Ngài giải thích: Tại sao bây giờ có Năm Thánh Lòng Thương Xót?  Đơn giản, bởi vì trong lúc lịch sử đang thay đổi, Giáo Hội được kêu mời cống hiến một cách nỗ lực hơn về dấu chỉ và sự hiện diện gần gũi của Thiên Chúa.  Đây không phải là thời gian của sự xao lãng.

Năm Thánh Lòng Thương Xót sẽ được khai mạc vào ngày 08 Tháng 12 năm 2015, Lễ kính Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội.  Ngày Đại Lễ này nhắc nhớ tác động của Thiên Chúa ngay từ đầu của lịch sử nhân loại.  Lòng Thương Xót của Thiên Chúa đã trở nên sống động và hiện hữu nơi Đức Giêsu Kitô, là nguồn gốc ơn Cứu độ.

Cửa Thánh là gì?  Nghi thức đầu tiên của Năm Thánh Lòng Thương Xót là mở Cửa Thánh (Holy Door).  Trong chuyến viếng thăm Phi Châu vào cuối tháng 11, 2015 vừa qua, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã mở Cửa Thánh tại Nhà thờ Chính Tòa ở Bangui, tại Nước Cộng Hòa Trung Phi.  Đây là một nghĩa cử có ảnh hưởng lớn bày tỏ Năm Thánh Lòng Thương Xót được mở ra cho mọi vùng trên thế giới.  Cửa Thánh biểu tượng cách khác thường mà các tín hữu Công Giáo có thể khơi dậy niềm tin.  Đặc biệt, dành cho các khách hành hương có cơ hội bước qua Cửa Thánh.

Đức Giáo Hoàng sẽ mở Cửa Thánh của Đền Thờ Thánh Phêrô.  Lẽ thường, Cửa Thánh chỉ 25 năm mới mở một lần, trừ trường hợp đặc biệt.  Nên biết, khi kết thúc một Năm Thánh, người ta sẽ xây một bức tường gạch bên ngoài Cửa Thánh và chờ tới Năm Thánh kế tiếp sẽ được đập ra.

Cửa Thánh của Đền Thờ Thánh Phêrô sẽ được mở trước, tiếp theo là các Cửa Thánh của các đền thờ Giáo Hoàng khác sẽ lần lượt được mở ra.  Và tại Giáo Hội địa phương, tất cả các Nhà thờ Chính Tòa, các Cửa Lòng Thương Xót cũng sẽ được mở ra trong suốt thời gian của Năm Thánh.

Năm Thánh Lòng Thương Xót sẽ được bế mạc vào Lễ Trọng Kính Chúa Kitô Vua, vào ngày 20 tháng 11 năm 2016.  Giáo Hội sẽ lại niêm phong Cửa Thánh.  Chúng ta cùng tạ ơn Thiên Chúa ban cho tất cả các Kitô hữu trên thế giới một thời gian ngoại thường của ân sủng.

Mỗi người chúng ta hãy chuẩn bị tâm hồn để đón nhận ân sủng của Lòng Thương Xót Chúa qua sự hòa giải với Chúa và với tha nhân, đặc biệt qua Bí Tích Hòa Giải.  Khi đọc Kinh Lạy Cha, chúng ta đọc: Xin Cha tha nợ cho chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con… ước chi lời cầu xin trên môi miệng được thấm nhập vào tim và thực hành trong đời sống hằng ngày.  Chúng ta sẽ tìm được sự bình an đích thực trong tâm hồn và lãnh nhận dồi dào ân sủng.  Trong Năm Thánh, chúng ta sẽ lãnh nhận được nhiều ân xá do lòng nhân hậu của Chúa.

Ân xá (indulgence) là gì?  Là sự tha thứ ta nhận được từ kho tàng các công ơn của Chúa Giêsu và các thánh, do Hội Thánh ban phát, để xóa bỏ những hình phạt mà chúng ta còn phải chịu sau khi tội đã được tha.

Ân xá là sự xá giải các hình phạt tạm (vạ) vì các tội lỗi đã được tha thứ qua Bí tích Giải Tội.  Chúng ta phân biệt tha tội và tha vạ.  Khi thật lòng xưng tội, chúng ta đựợc ơn tha thứ tội lỗi, nhưng ‘vạ’ hình phạt vẫn còn.  Ân xá là việc tha hình phạt tạm, chứ không phải là việc tha tội.  Người tín hữu dọn mình xứng đáng và thi hành những điều kiện đã chỉ định, thì được hưởng ơn tha thứ ấy nhờ sự trung gian của Giáo Hội.  Muốn lãnh nhận Ân Xá một cách có hiệu quả, thì chúng ta phải sạch tội trọng và thi hành một số việc tốt lành như: Xưng tội, dự lễ, rước Mình Thánh Chúa, viếng nhà thờ và đọc các Kinh Lạy Cha, Kinh Mừng, Kinh Sáng Danh, Kinh Tin Kính và cầu nguyện theo ý Đức Giáo Hoàng.

Có hai thứ ân xá: Ơn đại xá hay toàn xá và ơn tiểu xá. 

Ơn đại xá (Plenary indulgence): Tha toàn phần các hình phạt. 

Ơn tiểu xá (Partial indulgence): Tha một phần hình phạt mà thôi.

Ơn Đại Xá là ơn tha tất cả mọi hình phạt do tội lỗi cần phải đền.  Mọi tín hữu đều có thể hưởng ân xá toàn phần hay từng phần hoặc cho chính mình hay để chuyển cầu cho những người đã qua đời. 

Lạy Chúa, chúng con bước vào Năm Thánh Lòng Thương Xót, xin mở rộng tâm hồn chúng con để cảm nghiệm tình yêu thương vô bờ bến của Chúa.  Xin Chúa thương xót chúng con.  Chúa đang mời gọi chúng con: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng (Mt 11, 28).

LM Giuse Trần Việt Hùng

Nỗi đau của ngư dân Việt

Nỗi đau của ngư dân Việt

Nhóm phóng viên tường trình từ VN
2015-12-07

RFA

benlyson-quangngai-620

Bến Lý Sơn, Quảng Ngãi.

RFA photo
Sau cái chết của ngư dân Trương Đình Bảy trên khu vực biển Trường Sa, ngay ở ngư trường truyền thống của ngư dân Việt Nam, có thể nói rằng niềm tin của ngư dân vào nhà nước đã hoàn toàn biến mất và ngọn lửa đấu tranh chống ngoại xâm của ngư dân cũng bị tắt ngúm, thay vào đó là nỗi tuyệt vọng và sự cô đơn.

Những ngư dân Việt Nam vẫn thường được các quan chức nhà nước hô biến, thổi phồng và bơm hơi thành những chiến sĩ tiền tiêu trên biển đã bị đối xử lạnh nhạt, cô đơn như thế nào khi bị Trung Quốc hành hạ, bắn chết người?

Sống sợ hãi và chết cô đơn

Một ngư dân tên Trung, người Sơn Tịnh, Quảng Ngãi đã buồn bã chia sẻ: “Đúng ra thì phải có người nhà nước ra ngoài kia, nhận chạy đưa (anh Bảy) vô thì nó nồng nàn hơn, nó tốt đẹp hơn. Giờ nó vì cái mục tiêu chính trị chứ chẳng có tình người. Giờ tình trạng chung là người ta theo đuổi một cái mục tiêu gì gì đâu chứ chẳng quan tâm gì đến con người, cái tình người nó cũng chi chi… đâu á!”.

Ông Trung nói rằng tình trạng chung của ngư dân Việt Nam khi đánh bắt xa bờ đó là sống trong sợ hãi và chết trong cô đơn. Bởi cái chết của ngư dân Trương Văn Bảy đã nói lên tất cả nỗi cô đơn của ngư dân Việt Nam.

Ông Trung nói rằng hầu hết ngư dân Việt Nam khi đánh bắt xa bờ đều lâm vào tình trạng chung là nợ nần, vay đi vay lại của ngân hàng để đắp đổi và bù lỗ cho những chuyến đánh bắt bị Trung Quốc rượt đuổi, cướp phá, thậm chí hành hạ và giết tróc. Ngư dân đã vay tiền, lao như con thiêu thân giữa biển khơi để đối mặt với nguy hiểm. Đặc biệt, ngư dân Quảng Ngãi với máu lửa giữ nước, bảo vệ chủ quyền biển đảo của cha ông mấy trăm năm nay đã tự đặt cho mình sức mệnh giữ biển đảo chứ không chỉ đơn thuần là đánh bắt kiếm sống.

Nhưng rất tiếc, suốt nhiều năm nay, có một điều là số lượng cảnh sát biển Việt Nam ngày càng đông, hải quân Việt Nam cũng không ít, và lượng hải sản tươi sống để cảnh sát biển và hải quân ăn nhậu mỗi cuối tuần ngày càng tăng. Nhờ vào đồng lương cao ngất, cuối tuần, cảnh sát biển thường đưa vợ con đến những quán hải sản có uy tín trên đảo Lý Sơn để ăn nhậu, thưởng ngoạn.

Trong khi đó, ngư dân Việt Nam khi đụng phải tàu Trung Quốc, bị cướp phá, đánh đập thì chưa bao giờ thấy cảnh sát biển Việt Nam đến can thiệp. Thậm chí, khi ngư dân Trương Văn Bảy bị bắn chết trên biển, hầu hết ngư dân Việt Nam khi nghe tin này đều hy vọng rằng nhà cầm quyền sẽ một mặt lên án mạnh mẽ hành vi man rợ của kẻ đã bắn anh Bảy cũng như chính phủ của họ, một mặt hết sức hỗ trợ để đưa anh Bảy về quê nhà.

Nhưng không hề có chuyện đó, chiếc tàu cá nhỏ nhoi giữa biển khơi, đưa anh Bảy từ nơi bị bắn về nhà trong cô đơn, chỉ có những bạn ngư dân chia sẻ. Và trên đường đưa anh Bảy về, ngư dân phải ướp xác anh Bảy vào hầm đá dùng đựng cá để tránh tình trạng phân hủy nhanh do nắng chói chang. Một cái chết thê thảm và ảm đạm, cô đơn đến tận cùng của ngư dân Việt Nam.

Ông Trung lấy làm buồn rầu khi mà lực lượng cảnh sát biển, lực lượng hải quân Việt Nam đông đến mức chỉ cần nghe tin máy bay MH 370 rơi vào vùng biển Việt Nam, mặc dù nguồn tin này chưa xác thực nhưng chính phủ, quân đội Việt Nam đã huy động một lực lượng hùng hậu để tìm kiếm. Trong khi đó, một ngư dân Việt Nam và một con tàu của ngư dân Việt Nam bị bắn, bị hại, đã có người chết cần sự giúp đỡ, hỗ trợ… Thì cảnh sát biển Việt Nam nói riêng và nhà nước Việt Nam nói chung chỉ loan tin xác nhận có người chết, sau đó đổ xô ra cảng Sa Kỳ để đón thì ít mà để ngăn cản phóng viên tác nghiệp thì nhiều.

Điều này làm cho không riêng gì ông Trung hay các ngư dân Quảng Ngãi thấy tủi thân mà ngay cả những ngư dân Đà Nẵng cũng thấy buồn, lo lắng về tương lai của họ.

Ngư dân Đà Nẵng nói gì?

Ông Phát, ngư dân thành phố Đà Nẵng, hiện sống ở phường Thọ Quang, chia sẻ: “Nói chung chung rứa, nó nói tàu lạ bắn đang chờ điều tra, nó cứ nói quanh quanh là tàu lạ bắn chứ nó không có kết luận điều tra mà cho đến bây giờ vẫn chưa nghe có kết luận điều tra. Thì cứ nói lòng vòng là tàu lạ. Nhân dân thì nghi ngờ là tàu Trung Quốc bắn hại nhưng nhân dân không có chứng cứ thì chịu thôi chứ sao chừ?!”.

ttvn-400
Đến thờ ngư ông cầu xuôi buồm thuận gió của ngư dân Đà Nẵng. RFA photo

Theo ông Phát, ngư dân Đà Nẵng luôn đối mặt với nguy hiểm, thậm chí mối nguy hiểm còn cao hơn cả ngư dân Lý Sơn, Quảng Ngãi. Nhưng vì nhận biết những cái chết sẽ đến bất kỳ giờ nào với các ngư dân câu mực khi họ không có đồng nghiệp đi bên cạnh nên các ngư dân Đà Nẵng từ lâu đã chấp nhận mua phiếu thông hành từ phía Trung Quốc nếu như họ yêu cầu.

Nghĩa là với những ngư dân câu mực, tối đến, mỗi người một bộ đàm, một thúng rái, một chiếc đèn măng-sông hoặc đèn điện ắc-qui trên thúng rái và cứ như vậy trôi lênh đênh trên biển suốt đêm để câu mực. Sáng mai, tàu chủ lại liên lạc qua bộ đàm để tìm đến đón ngư dân câu mực. Trong tình trạng lênh đênh một mình giữa biển khơi như vậy, nếu gặp tàu Trung Quốc, họ chỉ cần chạy mạnh lướt ngang qua túng rái cũng đủ gây chết người.

Và nhiều năm trước, số người dân Đà Nẵng chết vì Trung Quốc không phải là ít. Chỉ riêng trận Gạc Ma năm 1988, có đến hơn hai mươi thanh niên trên đường Núi Thành, phường Hòa Cường bị kẻ thù bắn chết, mất xác giữa biển khơi nhưng nhà cầm quyền lúc đó không làm lễ truy điệu, bắt buộc gia đình của những chiến sĩ đã hy sinh phải giữ bí mật chuyện đau lòng này. Mãi cho đến bây giờ, gia đình của những chiến sĩ này vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai nỗi buồn vì sự hy sinh của con em mình cũng như sự lạnh nhạt của nhà cầm quyền địa phương.

Chính vì thấy bài học trước mắt, các ngư dân Đà Nẵng buộc lòng phải tìm đường sống bởi họ luôn phải đối mặt với nguy hiểm, với cô đơn trên biển khơi. Ông Phát cho biết thêm là những năm 1989, 1990 quận Thanh Khê, thành phố Đà Nẵng cũng có nhiều ngư dân đi câu mực và bị giết hại nhưng lúc đó thông tin không sốt dẽo và công khai như bây giờ.

Có thể nói rằng cái chết oan uất của ngư dân Trương Đình Bảy là một bài học lớn cho ngư dân Việt Nam khi tin tưởng những phát ngôn cửa miệng của giới quan chức, cho rằng mỗi ngư dân là một chiến sĩ bảo vệ biển đảo. Bởi đó là những lời lừa phỉnh, những viên kẹo bọc đạn bắn ra từ miệng lưỡi nhà quan.

Thiệt thòi bao giờ cũng thuộc về những ngư dân cả một đời bám biển, yêu biển và chết với biển!

Một nền chính trị cần được thay đổi?

Một nền chính trị cần được thay đổi?

Kính Hòa, phóng viên RFA

RFA
2015-12-07

000_Hkg876308

Công an đối xử với những người dân biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội, ngày 16/12/2007

AFP photo

Vụ án Nguyễn Mai Trung Tuấn, thiếu niên 15 tuổi với bản án hơn 4 năm tù là câu chuyện tràn ngập các trang blog tiếng Việt trong tuần qua.

Blogger Dân Nguyễn trích dẫn hai câu thơ của nhà thơ cách mạng Tố Hữu.

Nuôi đi em cho đến… muôn đời

Mầm hận này trong lồng xương ống máu…???

Tố Hữu nói đến tình cảm căm giận mà những thiếu niên theo cách mạng cộng sản trước kia phải ghi nhớ để chống lại những kẻ thù của cách mạng. Điều trớ trêu là blogger Dân Nguyễn trích dẫn hai câu thơ này vào trường hợp em Nguyễn Mai Trung Tuấn, bị tòa án của cách mạng ở thế kỷ 21 kêu một bản án nặng nề. Liệu Nguyễn Mai Trung Tuấn sẽ căm thù cách mạng?

Trên trang blog của nhà báo Đoan Trang, người ta tìm thấy đến hai bài mới nhất trình bày những khía cạnh pháp lý và nhân đạo mà tòa án của Việt Nam đã phạm sai lầm khi đưa ra một bản án quá nặng nề cho một trẻ em còn ở tuổi vị thành niên. Đoan Trang cũng là một trong một số người gửi thư đến ông Bộ trưởng Bộ giáo dục nói rằng Nguyễn Mai Trung Tuấn phải được hưởng quyền được giáo dục.

Suy nghĩ về câu hỏi tại sao lại có một bản án nặng nề như thế cho một trẻ em, blogger Viết từ Sài gòn cho rằng bản án đó thể hiện sự sợ hãi của những người đang cầm quyền tại Việt nam hiện nay.

Cùng suy nghĩ đó, Người Buôn Gió mỉa mai rằng vụ án là sự trừng phạt của công an giành cho trẻ em, và Người Buôn Gió viết tiếp rằng có lẽ đảng cộng sản Việt nam muốn gửi một thông điệp cảnh cáo đối với người dân Việt nam, và thông điệp đó, theo Người Buôn Gió, lại là thể hiện một sự bất an, sự bế tắc của xã hội, sự sợ hãi của đảng cầm quyền.

Mù mờ trong chủ thuyết, lúng túng trong lãnh đạo, lùng nhùng trong tổ chức, giả dối trong tuyên truyền là những đặc điểm cơ bản hiện nay ở nước ta.
– Ông Tô Văn Trường

Blogger Lang Anh lại so sánh vụ án Nguyễn Mai Trung Tuấn với một vụ án khác đã gần một thế kỷ dưới thời thực dân Pháp là Vụ án đồng nọc nạn, trong đó những người phạm tội được trắng án. Người đọc hiểu rằng sự so sánh là để đưa ra sự khác biệt về tính nhân đạo ở hai nền tư pháp của hai chế độ chính trị khác nhau.

Lang Anh cho rằng người dân Việt Nam phải đương đầu với mối nguy hiểm khi dính dáng tới hoạt động của cơ quan pháp luật hiện nay, vì bất kể các cơ quan này đúng hay sai, người dân rất dễ có khả năng bước vào nhà tù.

Một nền chính trị không nhân đạo

Câu chuyện tư pháp qua vụ án Nguyễn Mai Trung Tuấn chỉ là một phần nhỏ trong một bức tranh thể hiện nhiều bế tắc của xã hội hiện hành mà nhà khoa học Tô Văn Trường mô tả trong bài viết mang tên Tản mạn mùa đông 2015. Ông kết luận như sau:

Mù mờ trong chủ thuyết, lúng túng trong lãnh đạo, lùng nhùng trong tổ chức, giả dối trong tuyên truyền là những đặc điểm cơ bản hiện nay ở nước ta.

Xã hội ấy đang vận hành trong một chế độ chính trị mà nhà văn Phạm Đình Trọng gọi là không nhân đạo. Ông viết như thế khi thấy tin tức nói rằng lúc có mặt ở Paris tham dự hội nghị biến đổi khí hậu toàn cầu, ngay sau cuộc thảm sát Paris, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng của Việt Nam thay vì đến chia sẻ đau thương của đồng loại như nhiều nguyên thủ quốc gia khác, ông lại đến đặt vòng hoa trước tượng ông Hồ Chí Minh:

Hối hả mang hoa đến lãnh tụ của đảng mình là thứ chính trị nhỏ nhen, hẹp hòi, chỉ biết có đảng chính trị của mình, không biết đến con Người, không biết đến loài Người, không biết đến thời đại. Đảng chính trị thực chất chỉ là công cụ, là phương tiện để giành quyền lực, để có quyền lực. Thứ chính trị chỉ vì quyền lực, chỉ đế có quyền lực, không vì con Người làm sao có thể là thứ chính trị nhân đạo, làm sao có thể bền vững!

Còn blogger Ngàn Lau, cũng nhân chuyện khủng bố ở Paris viết rằng những người dân Pháp không hề tỏ sự căm thù, điều mà dường như đảng cộng sản Việt Nam vẫn còn vương vấn mặc dù chiến tranh đã kết thúc hơn 40 năm.

Nền chính trị ấy chi phối tai hại đến chính sách đối ngoại của Việt Nam, làm cho người Việt trở nên hờ hững với quốc gia, với đồng bào.

Nhạc sĩ blogger Tuấn Khanh quan sát thấy những cảm xúc của dân chúng trước những đau thương của ngư dân bị nạn ngoài biển khơi dần dần mờ nhạt đi:

Người Việt Nam như đang được các chính sách đối ngoại của chế độ tập quen dần thói quen ích kỷ, sợ mình bị mất mát, nhưng lại im lặng và chọn lựa thay thế bằng mất mát của những ngư dân nghèo khó. Nó giống như những câu chuyện cổ tích về các ngôi làng xưa phải hiến tế ai đó cho con quái vật để được yên. Vẫn có những người tin rằng việc hiến tế không bao giờ đến lượt mình, và mỗi ngày vẫn ăn ngon ngủ yên với những con cá đẫm máu đồng loại. Họ không muốn một cuộc chiến đối diện thẳng với con quái vật vì chỉ sợ mất mát cho riêng họ.

Cũng như những ngôi làng khiếp nhược và u mê ấy, có bao giờ chúng ta tự hỏi rằng chúng ta sẽ mất – mất rất nhiều – thậm chí mất tất cả, mà các loại quái vật không cần mất sức cho bất kỳ một cuộc chiến tranh nào. Và những người lãnh đạo ngôi làng, nếu không có dũng khí để đối diện với cái ác để bảo vệ mọi người, thì họ tồn tại để làm gì?

Phải thay đổi và những trở ngại của sự thay đổi

Blogger Kami viết rằng những người lãnh đạo ngôi làng đó phải thay đổi:

Trong nhiều chục năm trở lại đây, Đảng CSVN đã đưa đất nước đi từ hết sai lầm này đến sai lầm khác. Và đến nay Việt nam đã chính thức tụt hâu với thế giới và khu vực, kể cả Lào, Campuchia… cũng đã vượt chúng ta. Do vậy, Đảng CSVN không còn bất kể lý do gì để bám chặt vào quyền lực một cách độc tôn như hiện nay.

Một số người cho rằng đã có những tín hiệu cho sự thay đổi, ngay cả từ phía nhà cầm quyền. Tác giả Trần Quí Cao nêu ra ba nguyên nhân của sự hy vọng đó:

1) Lòng dân mong muốn tự do, dân chủ cho đất nước và tự chủ với Trung Quốc đã được nêu lên công khai. Điều này chứng tỏ mong muốn này, qua bao năm đấu tranh, đã có sức mạnh thực sự.

2) Đã có một khuynh hướng chính trị có quyền lực đủ mạnh trong trung ương có thể chống lưng cho các bài báo công khai đòi tự do dân chủ và tự chủ với Trung Cộng.

3) Hẳn nhiên thế lực đi ngược với ước mong của đa số dân chúng vẫn còn sức mạnh. Nhưng họ cũng không còn dám công khai ra mặt chống đối lòng dân như trước đây.

Và ông viết tiếp rằng ngay trong báo chí chính thống của nhà nước cũng có những tính hiệu về sự thay đổi: 

Tôi đã nghe những nghi ngờ rằng các bài báo như trên là mị dân, lừa gạt như đã thấy nhiều lần trong quá khứ. Trong khi đồng ý với các quan sát đó trong quá khứ, tôi lại không có cùng nhận định về hiện tại. Hoàn cảnh chính trị thế giới, khu vực và đất nước đã khác trước nhiều. Mối đe dọa tương lai phát triển dân tộc và nền độc lập quốc gia đã đủ lâu và đủ lớn để thức tỉnh lòng yêu nước truyền thống của nhân dân. Trong nhân dân có dân chúng và có chính quyền.

Đó là những điều phỏng đoán của các blogger về ý chí muốn thay của nhà cầm quyền, bên cạnh những đòi hỏi về dân chủ của nhiều nhóm dân sự của người dân phát triển mạnh trong những năm gần đây. Nhưng cũng có những ý kiến lo ngại là những nhóm xã hội dân sự, những nhóm đấu tranh dân chủ đó còn có nhiều khiếm khuyết, gây trở ngại cho tiến trình dân chủ hóa.

Blogger Viết từ Sài gòn thì nhấn mạnh đến một sự trở ngại khác từ chính sự thờ ơ của đám đông khi những người dấn thân cho hoạt động dân chủ bị đàn áp

Hễ cứ nghe những người này bị hành hung, bị bắt nhốt, gán tội để bỏ tù thì ngoại trừ một nhóm nhỏ trí thức trong xã hội thấy bất bình nhà cầm quyền, đồng cảm với người bị hại… Đa phần còn lại đều cho rằng điều này là nhục nhã, tù tội là nhục nhã. Họ không cần biết trắng đen, tốt xấu… Và họ cũng chưa bao giờ định nghĩa được chữ vinh và chữ nhục cho chính xác.

Một blogger khác phân tích trên trang Triết học đường phố:

Người Việt đấu tranh cho dân chủ, tự do nhưng lại hành xử giống độc tài. Nghi ngờ, đấu tố nhau, mạt sát, khinh miệt nếu ai đó có một vài khuyết điểm, hay quan điểm đối lập mình. Tôi nhìn ra được khuyết điểm này khi theo dõi những nhà hoạt động có tiếng ở Việt Nam.

Chúng ta, tôi nói là chúng ta trong đó có cả tôi chưa trở thành những con người dân chủ và tự do khi trong cách hành xử của mình còn nặng mùi giáo dục nhà sản.

Khi nói một sai lầm của ai đó trong giới đấu tranh, chúng ta dùng những lời lẽ như phán xét hơn là nâng đỡ. Một hình thức đấu tố mà cộng sản đã gieo rắc vào xã hội và môi trường giáo dục ở Việt Nam.

Ngoài ra blogger này còn cho rằng sẽ là thiếu thực tế khi những nhà hoạt động dân chủ chỉ nói đến những vấn đề tự do dân chủ khó hiểu mà quên đi những chuyện xã hội trước mắt, như là đấu tranh cho việc thi hành pháp luật của chính nhà cầm quyền đưa ra.

Đó có thể cũng là những lý do mà trang Bauxite Việt Nam bình luận rằng những người tranh đấu cho dân chủ ở Việt nam, những trí thức dấn thân phải chủ động hơn nữa để Việt Nam có thể học được bài học từ Miến Điện, quốc gia láng giềng đang đi đúng hướng trên con đường dân chủ hóa.

Buông đao thành Phật

Buông đao thành Phật

Hồng Thủy

07/12/15

“BUÔNG DAO THÀNH PHẬT” – MỘT BÀI VIẾT LẠ.

Tựa đề “Buông dao thành Phật” của bài viết trên báo Giáo Dục thật hay. Hay vì lột tả được sự chuyển đổi chính trị ngoạn muc tại Myanmar và càng hay hơn khi đó gửi gắm một thông điệp tươi sáng vào hiện tình nội chính u tối của Việt Nam. “Buông dao” có nghĩa rằng người đang cầm dao là kẻ làm ác. Dù bài viết nói đến Myanmar nhưng người đọc ai cũng biết ẩn ý của tác giả muốn nói đến Việt Nam. Những ai, thế lực nào ở Việt Nam là kẻ ác? Từ con nít đến cụ già đểu có thể chỉ tay về phía đảng, công an, chính quyền…Thế thì trong hệ thống truyền thông nhà nước, tất cả đều rập khuôn theo “nhạc trưởng” tuyên giáo. Thật khó để có một bài viết “nhạy cảm” vượt khỏi lề. Vậy tác giả là ai mà dám đụng đến hoàng triều? Trừ phi tác giả được lệnh viết thay cho hoàng đế hay hoàng thất. Ở Việt Nam đảng được xem là một triều đình phía sau nhà nước. Bài việt lạ. Nó báo hiệu tin vui sẽ đến?

*      *      *

(GDVN) – Lịch sử sẽ rất công bằng khi phán xét, bởi quá khứ đã qua không thể thay đổi, nhưng thay đổi tương lai là điều nằm trong tầm tay, miễn là các nhà lãnh đạo …

Người dân Myanmar lại mới nhận thêm một tin mừng khi Thống tướng Than Shwe, chính trị gia quân sự được cho là có ảnh hưởng lớn nhất trên bầu trời chính trị quốc gia Đông Nam Á này dù đã về hưu từ năm 2010, tuyên bố xem bà Aung San Suu Kyi là một “nhà lãnh đạo tương lai” của đất nước.

 
Thống tướng Than Shwe, ảnh: BBC/Getty.

Từ kẻ thù thành đối tác

Chỉ mới 5 năm trước, tướng Than Shwe đã từng ra lệnh quản thúc tại gia 21 năm đối với bà Aung San Suu Kyi, lãnh tụ đảng Liên đoàn Quốc gia vì dân chủ Myanmar (NLD), chủ nhân của giải Nobel hòa bình năm 1991.

Trong cuộc bầu cử năm 1990, NLD đã giành thắng lợi áp đảo, nhưng chính quyền quân sự dưới thời tướng Than Shwe đã bỏ qua kết quả này.

Tướng Than Shwe năm nay 82 tuổi, từng cai trị Myanmar trong khoảng thời gian từ năm 1992 đến 2011, trước khi chuyển giao quyền lực cho một chính phủ bán quân sự do quân đội hậu thuẫn và trung thành với mình do tướng Thein Sein đứng đầu.

Tờ Myanmar Times ngày 7/12 có bài điểm lại cuộc đời và sự nghiệp của chính trị gia quyền lực bậc nhất sau màn trướng này với tít bài: “Than Shwe: Từ nhân viên bưu điện đến nhà độc tài quân sự”.

Myanmar Times bình luận, dù không xuất hiện nơi công cộng trong suốt 4 năm qua, nhưng tướng Than Shwe vẫn còn ảnh hưởng rất mạnh đằng sau hậu trường.

Bà Aung San Suu Kyi đã bị chính quyền quân sự dưới thời Thống tướng Than Shwe quản thúc tại gia trong 15 năm. Cuộc gặp giữa hai chính khách cựu thù hôm 4/12 và kết quả tốt đẹp của nó được Myanmar Times xem như bước ngoặt lịch sử.

Động thái này đã xác nhận vai trò mới của tướng Than Shwe như một kiến trúc sư của quá trình chuyển đổi chính quyền quân sự sang dân sự.

Cuộc gặp lịch sử

Cuối ngày 5/12 cháu nội của Thống tướng Than Shwe, Nay Shwe Thway Aung đã viết trên Facebook của mình rằng, bà Aung San Suu Kyi và tướng Than Shwe đã có cuộc gặp kéo dài 2 tiếng hôm Thứ Sáu 4/12 tại nhà riêng của ông.

Cháu nội Than Shwe dẫn lời ông mình cho biết: “Mọi người phải chấp nhận sự thật rằng, Daw Aung San Suu Kyi sẽ là nhà lãnh đạo tương lai của Myanmar sau thắng lợi trong cuộc bầu cử.” Trong tiếng Myanmar, Daw là một tiền tố/kính ngữ thể hiện sự tôn trọng khi gọi tên người khác.

“Tôi thực lòng ủng hộ bà ấy hết khả năng có thể nếu bà muốn phát triển đất nước”, Thống tướng Than Shwe nói. Theo The Straits Times, người phát ngôn của NLD Win Myint xác nhận cuộc gặp diễn ra tối Thứ Sáu.

 
Vợ chồng Thống tướng Than Shwe cầu nguyện cho tướng Aung San, cha đẻ bà Aung San Suu Kyi tại một ngôi chùa. Ảnh: The Irrawaddy.

Win Htein, một nghị sĩ của đảng NLD nói rằng, bà Aung San Suu Kyi gặp tướng Than Shwe vì bà tin vào ảnh hưởng của ông đối với chính phủ và quân đội Myanmar.

Cuộc gặp lịch sử xảy ra bất ngờ sau khi bà Aung San Suu Kyi đã có các cuộc tiếp xúc và làm việc với Tổng thống Thein Sein, Chủ tịch Quốc hội Shwe Man, Tổng tư lệnh các lực lượng vũ trang Min Aung Hlaing bàn về hòa giải dân tộc, thúc đẩy chuyển giao quyền lực.

Xóa bỏ hận thù

15 năm năm bị quản thúc tại gia mà không có bất kỳ bản án nào, người ta không nhận thấy bất kỳ sự thù hận nào từ người phụ nữ này đối với những người đã giam cầm bà. Ngược lại, bà Aung San Suu Kyi đã tìm cách đối thoại và nuôi dưỡng một quan hệ tốt đẹp với các “cựu thù” và nỗ lực thúc đẩy một chính phủ dân sự chia sẻ quyền lực với quân đội.

Nehginpao Kipgen, một nhà bình luận chính trị Myanmar nói với Myanmar Times, bà Aung San Suu Kyi sẽ đảm bảo an toàn, an ninh cho các cựu lãnh đạo cũng như các tướng lĩnh quân đội khi bà lên nắm quyền điều hành đất nước sau bầu cử.

Trên trang Facebook của mình, cháu nội tướng Than Shwe cho rằng, tinh thần hòa giải dân tộc của bà Aung San Suu Kyi có thể bao gồm một sự đảm bảo như vậy. Bởi bà Aung San Suu Kyi từng nói:

“Tôi không có khái niệm trả thù bởi nó chỉ gây hại cho đất nước. Để xây dựng tương lai cho đất nước thành công, NLD cần hợp tác với tất cả các đảng phái, bao gồm cả các tướng lĩnh. Tôi muốn gặp Thống tướng Than Shwe”.

Ko Nay Shwe Thway Aung cũng đăng tải một thông điệp với sự đồng ý của cả NLD và ông nội mình, giải thích rằng lý do quân đội từ chối chuyển giao quyền lực cho NLD một cách hòa bình sau cuộc bầu cử năm 1990 là vì “thiếu vắng sự tin cậy đối với NLD”:

“Kết quả là có một sự hiểu lầm của công chúng về các tướng lĩnh quân đội và các thành viên của đảng thắng cử (NLD năm 1990) đã bị bắt giữ, đất nước thì bị áp đặt lệnh trừng phạt quốc tế, đau khổ kéo dài hơn 25 năm qua”.

Cơ hội làm Tổng thống

Mặc dù chưa có thông báo chính thức nào về nội dung cuộc họp giữa bà Aung San Suu Kyi với các tướng lĩnh quân đội đương nhiệm lẫn nghỉ hưu có ảnh hưởng đến nền chính trị đất nước được công bố, nhưng những hoạt động của bà và hưởng ứng từ lãnh đạo quân sự đã làm lóe lên tia hy vọng bà có thể sớm trở thành Tổng thống Myanmar.

Dưới thời Thống tướng Than Shwe, phe quân sự đã mất 18 năm xây dựng hiến pháp với các điều khoản bảo vệ lợi ích của mình. Năm 2008, các nhà lãnh đạo quân sự Myanmar sửa hiến pháp với quy định cấm các ứng cử viên có vợ/chồng hoặc con cái mang quốc tịch nước ngoài được đảm nhiệm cương vị Tổng thống, một quy định nhằm chặn đường bà Aung San Suu Kyi ngồi vào cương vị này.

 
Bà Aung San Suu Kyi, ảnh: EPA.

U Aye Thu San, biên tập viên Myanmar Times ngày 7/12 nhận định rằng, có hy vọng bà Aung San Suu Kyi có thể trở thành Tổng thống kế nhiệm tướng Thein Sein, mặc dù thay đổi hiến pháp đòi hỏi phải có sự đồng ý của quân đội vốn có quyền phủ quyết thông qua 25% số ghế mặc nhiên trong quốc hội.

U Than Soe Naing, một nhà phân tích chính trị nói với Myanmar Times, tuyên bố mới nhất của tướng Than Shwe về bà Aung San Suu Kyi đã mang lại hy vọng cho người dân. Tuy nhiên kết quả cuối cùng vẫn còn phải chờ thời gian cũng như những nỗ lực từ cả hai phía.

“Khả năng bà Aung San Suu Kyi trở thành Tổng thống cũng sẽ phụ thuộc vào cách thức bà xây dựng cơ cấu Nội các mới. Việc đưa vào Nội các những Bộ trưởng hiện nay của đảng USDP sẽ có ảnh hưởng đối với nhiệm kỳ Tổng thống của mình.

Tôi nghĩ rằng hiến pháp hiện nay không thể sửa đổi mà không cần sự đồng ý của Than Shwe. Đó có thể là một điểm khởi đầu để bà Aung San Suu Kyi lên làm Tổng thống”, U Than Soe Naing nhận định.

The Wall Street Journal ngày 7/12 dẫn lời Richard Horsey, một nhà phân tích độc lập ở Yangon, Myanmar nhận xét, việc các tướng lĩnh Myanmar từ Than Shwe, Thein Sein, Shwe Man cho đến Min Aung Hlaing ủng hộ bà Aung San Suu Kyi lên nắm quyền đã cho thấy, quân đội đang háo hức để được nhìn nhận như là một lực lượng bảo đảm cho nền dân chủ phát triển mạnh ở Myanmar.

Buông đao thành Phật

Thông tin về cuộc gặp giữa bà Aung San Suu Kyi với Thống tướng Than Shwe cùng bầu không khí thân thiện, những đánh giá tốt đẹp dành cho nhau đang nhận được sự hoan nghênh, hưởng ứng và khen ngợi dặc biệt từ dư luận Myanmar, đặc biệt là trên truyền thông báo chí cũng như mạng xã hội.

Tiếp theo lời chúc phúc chân thành và cam kết chuyển giao quyền lực trong hòa bình của Tổng thống Thein Sein là đến những phát biểu làm nức lòng người dân Myanmar từ Thống tướng Than Shwe. Có lẽ đó là những dấu hiệu một kỷ nguyên mới đang bắt đầu trên quốc gia Đông Nam Á này.

Nếu như bà Aung San Suu Kyi trở thành anh hùng đấu tranh cho tự do, dân chủ và tương lai của dân tộc Myanmar, Tổng thống Thein Sein và các tướng lĩnh quân đội đương quyền được biết đến như những người tạo môi trường nuôi dưỡng nền tự do – dân chủ và tương lai ấy thì “Thái thượng hoàng” Than Shwe – người có quyền lực đặc biệt sau hậu trường chính trị Myanmar càng đóng vai trò quyết định trong việc chuyển đổi hòa bình chính quyền quân sự sang dân sự.

Phương ngôn có câu, ai thắt nút chuông thì người đó cởi. Điều này thật trùng hợp trong trường hợp của Myanmar, một đất nước mà Phật giáo Nguyên thủy là quốc đạo. Quay đầu là bờ, buông đao thành Phật có lẽ đã trở thành chọn lựa của các nhà chính khách quân sự, các tướng lĩnh quyền lực và quyền lợi đầy mình trước vận hội mới, tương lai, tiền đồ của dân tộc.

Họ đã chiến thắng chính mình, một chiến thắng khó khăn nhất và cũng vẻ vang nhất. Với những gì đã và đang diễn ra, hy vọng tương lai mới, cuộc sống mới hồi sinh đem lại ấm no, hạnh phúc, bình yên và thịnh vượng đang đến với Myanmar.

Dư luận khu vực cũng như cộng đồng quốc tế đang dõi theo những diễn biến chính trị mới nhất tại đất nước Chùa Vàng với mong mỏi, chúc phúc và hy vọng Myanmar chuyển đổi trong hòa bình và vươn lên mạnh mẽ.

Lịch sử sẽ rất công bằng khi phán xét, bởi quá khứ đã qua không thể thay đổi, nhưng thay đổi tương lai là điều nằm trong tầm tay, miễn là các nhà lãnh đạo biết hy sinh lợi ích riêng vì quốc gia, dân tộc, đoàn kết cùng nhau kiến tạo nên tương lai tốt đẹp ấy.

Hồng Thủy

Từ Giáo Dục Việt Nam

DÂN HỒI GIÁO Ở PHÁP VÀ ÂU CHÂU

DÂN HỒI GIÁO Ở PHÁP VÀ ÂU CHÂU

 qua nhận xét của Tam Anh 

      Mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân xa gần. Hiện có thân nhân của nạn nhân khởi kiện chính phủ Pháp vì tắc trách để xảy ra khủng bố và tẩy chay lễ truy điệu do nhà nước tổ chức. Có hai nguyên nhân sâu xa, một la` do nền dân chủ quá trớn và hai là chính sách của đảng xã hội đang cầm quyền.

 1- Bên cạnh lòng nhân đạo sẵn có trong máu người Tây phương, thì luật lệ của một     quốc gia pháp quyền không cho phép họ bỏ tù ai mà không có bằng cớ.

Những tên đi đánh và được huấn luyện ở Syria về, tuy nằm trong sổ đen (fichier S), nhưng vẫn phây phây vì không có bằng cớ hành động, chờ cho có bằng cớ  thì nó đã hành động rồi. Những tên này Mỹ đã không cho vào Mỹ.

 

Ba anh em  Abdeslam, một thằng kamekaze ở Stade de France, một thằng chủ mưu mướn xe mướn nhà hậu cần cho tụi đó đang còn bị truy lùng, thằng thứ ba thì phây phây, đang mở tiệm caphê nơi ổ của tui nó ở Brussels, nó còn lên TV chia buồn với gia đình nạn nhân ( !) Dụng tới nó là có luật sư bên cạnh, ở đây lại cấm tra tấn nên không khai thác được mà toà án thì cần chứng cớ.

 Cựu tổng thống  Sarkosy đề nghị mang vòng điện tử cho thành phần nguy hiểm, nhưng như vậy là phạm nhân quyền…

 1.      Chính sách của đảng xã hội là mị dân và mua phiếu.

a.       Ở nhiều thành phố như Marseille thì dân Hồi giáo đông hơn dân Pháp, nắm được lá  phiếu đó là một lợi điểm trong các kỳ bầu cử ;

b.      Người di dân HG có quốc tịch Pháp được hưởng nhiều quyền lợi. Một anh HG bốn vợ tám con ngồi chơi xơi nước vẫn được trợ cấp lớn hơn lương một kỷ sư Pháp mới ra trường. Nếu luật lệ Pháp cấm đa thê thì ba người vợ kia được hưởng trợ cấp femme seule. Tám đứa con đang đi học thì hằng năm đến ngày khai trường được trợ cấp mua sách vở, quần áo, giày dép….có khi còn được đi nghỉ hè miễn phí, được ăn trưa ở cantine miễn phí, trong khi cháu mình phải trả mỗi bửa ăn 9 €. Có khi những đứa đó lại học trường HG không cho nói tiếng Pháp.

c.       Một trợ cấp tốn nhất là CMU (Couverture Maladie Universelle) họ được miễn phí trong mọi dịch vụ y tế, nên đã lạm dụng quá đáng, trong khi bảo hiểm y tế là một khó khăn của  các gia đình Pháp.  

      Tất cả hấp dẫn đó là một thứ nam châm cực mạnh thâu hút di dân.

d.   Nếu có người HG chuộng hoà bình và ôn hòa nhất thì tự nhiên họ cũng chiếm được Âu châu. Với chỉ số sinh đẻ là 4% trong khi Pháp 1,3%, Đức 1,2% thì trong hai mươi năm nữa một người Pháp phải sống với hai người Ả Rập. Với hiến pháp dân chủ, họ sẽ chiếm đa số trong quốc hội, trong các hội đồng thành phố v.v…Lúc đó luật lệ sẽ nằm trong tay họ. Ngay bây giờ họ đã đòi dọn thịt halal trong các cantine, hồ tắm thành phố phải dành giờ riêng cho phụ nữ, và ngạo nghể  hơn là đòi hủy bỏ các chữ thập xanh trước các cửa hiệu thuốc tây, vì cho đó là biểu hiệu của các trận Thánh Chiến (Croisades) từ 1092 đến năm 1252 Thiên chúa giáo tiêu diệt HG. Trước đòi hỏi này, thành phố Paris đã trả lời rất lịch sự là ” chúng tôi sẽ cứu xét vấn đề này “.

e.   Theo giáo sư Samuel Huntington thuộc đại học Harward thì các chính khách

Châu Âu cứ cho rằng những phần tử cực đoan (radicalists) không dính dáng đến HG, họ chỉ mượn danh HG mà thôi. Huntington cho rằng các chính khách đó không nói đúng lòng họ, họ chỉ là những người nói dối quý phái (noble lie) nên phê phán gắt gao những ai vơ đủa cả nắm.

d)  Chính phủ lo xây thêm nhà thờ HG để họ khỏi đoc kinh ngoài đường mỗi chiều thứ sáu làm cản trở giao thông. Những nhà thờ HG của đám cực đoan vẫn hoạt ộng đều, mới mấy ngày nay mới đóng cửa. 

    Còn nhiều nữa, nhưng với kỷ thuật cao và lòng nhân ái thiên chúa giáo (charité chétienne) hy vọng sẽ tai qua nạn khỏi, hay là phải chờ một Hitler ?   

Bài phát biểu cảm động của “người tù thế kỷ” Huỳnh Văn Nén

Bài phát biểu cảm động của “người tù thế kỷ” Huỳnh Văn Nén

 Không chỉ cảm động, bài phát biểu cho thấy ông Nén lớn hơn đám đã hại ông, cả tầm vóc lẫn lòng vị tha.

Nguyễn Quang Lập

Một người tù oan về nhà phát biểu hay hơn tất cả diễn văn đại hội toàn đảng xưa giờ gộp lại.
Lời phát biểu này đã thong dong đi vào lòng người hôm nay thì sẽ thong dong đi vào lịch sử mai sau…

Đinh Tấn Lực

“Kính thưa thầy Nguyễn Thận!

Kính thưa các nhà báo!

Kính thưa các cơ quan tố tụng tỉnh Bình Thuận!

Tôi là Huỳnh Văn Nén, người mà được các cơ quan báo chí gọi là người tù thế kỷ, với hai bản án oan cho tội giết người trong 2 vụ án. Tôi là người đã đi tù hơn 17 năm vì sự sai sót có chủ đích của những người làm việc trong cơ quan tố tụng.

Huynh Van Nen

Hơn 17 năm qua, gia đình tôi đã tan nát, các con tôi lớn lên mà không được cha dạy dỗ, đến miếng ăn cũng không đủ no.

Hơn 17 năm sau tôi trở về, làng xóm thay đổi, chỉ có nhà tôi là xơ xác.

Hơn 17 năm tôi chịu bao cay đắng tủi cực trong tù.

Hơn 17 năm cha tôi không được một giấc ngủ tròn, mà đáng lẽ, tuổi của ông được an nhàn bên con cháu thì ông phải ngược xuôi lo toan cho tôi.

17 năm khi tôi ở tù, mẹ tôi ra đi với nỗi lo đau đáu, đến trước khi nhắm mắt, bà vẫn nói với cha tôi rằng, hãy lo cho tôi.

Có ai trên đất nước ngày khổ như tôi không?

Chắc không có và tôi cũng không muốn có. Bởi cay đắng đó, dù chỉ một ngày thì cũng không ai muốn nếm trải.

Hôm trước, đã có người hỏi tôi, khi ở tù, có bao giờ bác nghĩ bác sẽ chết không? Tôi trả lời không, bởi tôi có niềm tin vào công lý, rằng ở đây người ta làm oan cho tôi thì có chỗ khác minh oan cho tôi. Tôi kiên trì với điều đó và không nhận một mức ân xá, hay đặc xá nào.

Tôi bảo với lòng mình, nếu ông trời không thương, không cho mình nhìn thấy công lý, ông trời bắt mình phải chết thì cũng là chết không nhận tội. Không thể nhận tội.

Và tôi đã chờ được đến ngày hôm nay rồi. Tôi được đình chỉ điều tra, tôi được trở về với gia đình, với người thân, với cuộc sống đời thường. Được trở về, đối với tôi đó là quý giá.

Tôi tha thiết mong rằng, bằng những đòn roi tôi đã nhận, bằng những oan ức tôi đã trải qua, bằng những tan nát khi gia đình tôi, vợ con tôi nếm trải, các điều tra viên, các kiểm sát viên, các thẩm phán, khi đặt bút phán quyết một điều gì, hãy cân nhắc thật kỹ, hãy suy nghĩ không chỉ bằng lý trí, mà còn bằng pháp lý để không làm oan cho bất kể ai.

Bởi dù oan ức một ngày, thì có thể tiêu tan cả đời.

Tôi mong các cơ quan tố tụng, hãy nghĩ đến trường hợp oan sai của tôi, như là oan sai đối với người thân của mình. Tôi mong, các ông bà, hãy đặt vào hoàn cảnh của tôi, để đưa ra một bản án hợp để người chịu án tâm phục khẩu phục.

Qua đây, tôi muốn gửi lời cảm ơn tất cả những người đã giải oan cho tôi, cảm ơn ba tôi, cảm ơn thầy Thận.

Tôi cảm ơn bà Lê Thị Nga, Đại biểu Quốc hội.

Tôi cảm ơn các luật sư, các nhà báo đã đồng hành và tha thiết kêu oan cho tôi trong nhiều năm qua”.

Nguồn: http://motthegioi.vn/chuyen-hang-ngay/bai-phat-bieu-cam-dong-cua-nguoi-tu-the-ky-huynh-van-nen-263126.html

Văn Hóa Gì Vậy

Văn Hóa Gì Vậy

Việt Báo

Trần Khải

6-12-2015

Nguồn ảnh: báo Petrotimes

Việt Nam là đất nước có nhiều văn hóa nhất? Đó là theo định nghĩa của nhà nước.

Tại sao các nước khác không đặt vấn đề phong danh hiệu văn hóa cho nhau? Tại sao chỉ tại Việt Nam thôi? Nghĩa là, bạn đi xóm nào, cũng thấy có bảng hiệu “văn hóa”…

Báo Tuổi Trẻ cho biết người Việt được danh hiệu này nhiều tới mệt nghỉ.

Bản tin nói, có “hơn 85% gia đình VN hiện nay là gia đình văn hóa. Song Phó thủ tướng Vũ Đức Đam cho rằng đời sống văn hóa còn rất nhiều vấn đề, đạo đức xã hội, nếp sống văn minh còn nhiều chuyện nhức nhối… “

Ông Đam lấy quyền gì chỉ trích dân Việt Nam kém văn hóa? Và nếu đúng thế, có phải ông Đam nói rằng tiêu chuẩn văn hóa VN cấp ra thấp tới mức bi thảm, trong khi cả nước đang tiến lên thiên đường xã hội chủ nghĩa không cần kinh qua chủ nghĩa tư bản?

Bản tin báo TT ghi lời một tổ trưởng tổ dân phố ở TP.SG cho biết tổ dân phố của mình có 100% gia đình văn hóa. Tuy nhiên vị tổ trưởng này cũng công nhận có một vài gia đình không phù hợp nhưng vẫn được xét là gia đình văn hóa bởi các tiêu chí quá chung chung.

Bản tin khác của báo Tuổi Trẻ ngày 3-12-2015 ghi rằng “Gia đình văn hóa càng nhiều, văn hóa… càng xuống cấp?”

Bản tin Tuổi Trẻ viết:

“Năm 2015, cả nước có gần 19 triệu gia đình trong tổng số hơn 22 triệu gia đình đạt chuẩn danh hiệu gia đình văn hóa, trong khi đó, tình trạng bạo lực gia đình và các tệ nạn xã hội ngày càng gia tăng, xuống cấp về đạo đức gia đình, xã hội và các giá trị văn hóa gia đình truyền thống có nguy cơ mai một…

…Bạn Toàn (Gò Vấp) cũng tán thành: “Tất cả chỉ là hình thức và giờ đọc lên nghe “quê” lắm. Gia đình tôi không có danh hiệu “gia đình văn hóa” nhưng là trí thức, trình độ thấp nhất là thạc sĩ, cao nhất là tiến sĩ; luôn chấp hành tốt pháp luật, không tệ nạn hay điều tiếng gì với hàng xóm.

Cách nhà tôi một căn là gia đình đạt chuẩn văn hóa. Chủ hộ học chưa hết cấp hai. Hai vợ chồng có tật xấu là hay trộm cắp vặt trong xóm ai cũng biết và họ hay chửi thề miết.

Bởi vậy nói thật, có xét duyệt danh hiệu gia đình văn hóa cho gia đình tôi thì tôi xin miễn, không dám nhận đâu. Có thực mới vực được đạo. Người ta chỉ cần nhìn vào năng lực, tư cách, đạo đức là đủ hiểu văn hóa hay không rồi”….”(ngưng trích)

Tại sao bỗng dưng cả nước bàn về văn hóa?

Có phải trước 1975 không có gia đình nào mang danh hiệu văn hóa thì phải…

Mây hôm trước, thắc mắc về văn hóa bùng khởi là khi các cánh đồng hoa bỗng dưng bị các thanh niên, thiếu nữ, “sản phẩm cháu ngoan Bác Hồ” nhào ra đồng hoa đê chụp hình, giẫm đạp tưng bừng.

Bản tin VnExpress ghi bản tin “Hoa tam giác mạch gẫy nát vì bị giẫm đạp” nguyên do:

“Nhiều bạn trẻ muốn tạo dáng chụp ảnh với hoa tam giác mạch đã giẫm đạp lên hoa, làm gẫy nát mất đi vẻ tự nhiên của luống hoa, ảnh hưởng đến mùa màng địa phương…

…Ngày 12/11 mới khai mạc lễ hội Hoa tam giác mạch lần đầu tiên ở Hà Giang, nhưng ngay từ cuối tháng 10, du khách đã đến đây rất đông. Rất nhiều luống hoa đã bị giẫm đạp, nhiều diện tích trồng hoa được trồng theo các hình khác nhau để phục vụ lễ hội cũng bị tàn phá dưới bàn chân của con người. Khách du lịch nhảy, giẫm nát, lăn lộn trên những ruộng hoa để tạo dáng chụp ảnh….”

Sao nỡ vùi hoa dập liễu như thế? Các chuyện này nghe như dường chỉ xảy ra ở miền Bắc thôi, và hình như chưa nghe chuyện tương tự ở Sài Gòn? Hay chỉ phần nào ở Sài Gòn thôi?

Bài viết của tác giả Nguyễn Quang Thân, tựa đề “Người Việt đang thể hiện cái văn hóa gì vậy?” đăng ở báo Một Thế Giới đặt vấn đề:

“…Nhưng chúng ta hãy nghiêm chỉnh nhìn lại mình ngày hôm nay. Thứ văn hóa phản văn hóa giẫm lên hoa chỉ giúp chúng ta dễ nhìn bản thân mình, dễ so sánh mình với các dân tộc khác trong gia đình nhân loại mà thôi.

Nam thanh nữ tú của chúng ta, ngay ở Hà Nội hay Sài Gòn đã cư xử như thế nào trong nhà, ngoài đường phố? Hàng ngàn người đã đổ dồn về một đường phố hẹp, chen chúc giẫm đạp nhau để mong nhận một cái bánh sushi miễn phí. Sau hàng chục năm sống trong cảnh bao cấp, thiếu thốn, mãi đến nay người ta vẫn chưa học được thói quen xếp hàng. Người ta chen lấn khắp nơi, thậm chí lúc chỉ có hai ba người. Hình như nỗi ám ảnh “mất phần” vẫn dai dẳng sống trong tâm trí nhiều người, hễ có chút danh lợi là nghĩ ngay đến “cướp”!”…

Cướp? Ai dạy cho dân mình văn hóa cướp như thế?

Có phải chính Đảng CSVN sử dụng chữ “cướp chính quyền” trong mục từ Cách mạng tháng Tám trên Wikipedia tiếng Việt:

“Sau khi Việt Minh cướp chính quyền tại Hà Nội và nhiều nơi khác, Thủ tướng Đế quốc Việt Nam Trần Trọng Kim ở Huế nộp đơn xin từ chức…”

Không chỉ đơn giản thế đâu. Hãỹ nhớ xem chuyện mấy lần đổi tiến, mấy đợt đánh tư sản… có phải là cướp hay không?

Và nhiêu nữa… Đó cũng là văn hóa xã hội chủ nghĩa vậy.

____

Mời xem thêm: Gia đình văn hóa kiểu gì? (PT).

Ðại hạ giá

Ðại hạ giá

Thời buổi này còn cái gì không hạ giá nhỉ? Sách vở, quần áo, đồ điện tử v…v… hạ giá! Tôi cầm mảnh bằng đại học cạ cục mãi chưa tìm ra việc làm, cũng nhào ra vỉa hè bán sách đại hạ giá. Từ Victor Hugo, Leon Tolstoy, Tagore, Dostoievski… đến Khái Hưng, Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng… cả thảy đều bị “hạ” nằm la liệt. Lắm lúc ngồi chồm hổm nhìn xuống các tên tuổi từng “vang bóng một thời”, tôi thầm hỏi:

– Nên cười hay nên khóc, thưa chư liệt vị?

Cách đây ít lâu, một ông lão hình dáng tiều tụy mang đến bán hai pho sách dày. Một cuốn là “Hán Việt Từ Ðiển” của Ðào Duy Anh do Khai Trí tái bản. Cuốn kia là “Petit Larousse Illustré” in tại Paris năm 1973. Sách còn tinh tươm lắm, hẳn chủ nhân đã xài rất kỹ. Thấy giá rẻ, tôi mua. Loại ấn bản này đây, gặp loại khách biên biết, bán cũng được lời.

Ngoài bìa và một số trang ruột của mỗi cuốn, đều có ấn dấu son hình ellipse: “Bibliothèque – Ðô Bi – Professeur”. À, té ra ông lão vốn từng là giáo chức. Thảo nào! Cất tiền vào ví rồi mà ông cứ dùng dằng nuối tiếc, ngoảnh lại nhìn những tài liệu – tài sản phải đứt ruột bán đi. Ngoái mãi mấy lần rồi ông mới dắt chiếc xe đạp cà tàng đạp về. Mắt ông đỏ hoe. Lòng tôi chợt se lại!

Chiều 25 Tết. Ngồi cạnh các danh tác tôi vẫn lim dim, thấp thỏm, chồm hổm ra đấy. Qua đường không ai thấy, lá vàng rơi trên giấy. Sài Gòn chả có mưa bụi cho đủ khổ thơ Vũ Ðình Liên. Nhưng bụi đường thì tha hồ, đủ khổ thứ dân lê lết vệ đường như tôi.

– Anh mua bánh bò, bánh tiêu?

Một chị hàng rong đến mời. Tôi lắc đầu. Bỗng chị sững người chăm chú nhìn vào hai bộ từ điển. Chị ngồi thụp xuống, đặt sề bánh bên cạnh, cầm hết cuốn này đến cuốn kia lật lật. Rồi chị hỏi giá cả hai. Ngần ngừ lúc lâu, chị nói:

– Anh có bán… trả góp không?

– Trời đất ơi! Người ta bán trả góp đủ thứ, chứ sách vở, sách đại hạ giá ai đời bán trả góp? Vả lại, tôi nào biết chị là ai, ở đâu?

– Tôi cần mua cả hai – chị nói tiếp – xin anh giữ, đừng bán cho người khác. Khi nào góp đủ, tôi sẽ lấy trọn. Anh thông cảm làm ơn giúp tôi.

Thấy lạ, tôi hỏi chuyện mới vỡ lẽ. Ðô Bi chính là thầy cũ của chị hàng rong. Chị Tám (tên chị) bất ngờ thấy có dấu son quen, hiểu ra hoàn cảnh của thầy, bèn nảy ý chuộc lại cho người mình từng thọ ơn giáo dục. Song, bán bánh bò bánh tiêu nào được bao nhiêu, lại còn nuôi con nhỏ, không đủ tiền mua một lần nên chị xin trả góp.

Tôi cảm động quá, trao ngay hai bộ từ điển cho chị Tám:

– Chị hãy cầm lấy, kịp làm quà Tết cho thầy. Tôi cũng xin lại đúng số vốn mà thôi, chị à.

– Nhưng…

– Ðừng ngại, chị trả góp dần sau này cũng được.

Chị lấy làm mừng rỡ, cuống quít trả tôi một ít tiền.

– Chao ôi, quý hóa quá! Cảm ơn… cảm ơn… anh nhá!

Mai lại, chị Tám trả góp tiếp. Chị kể:

– Thầy bi thảm lắm… Gần Tết, cô lại ngã bệnh… Thầy nhận sách, mừng mừng tủi tủi tội ghê, anh à!… Thầy cũ trò xưa khóc, khóc mãi!

Tôi vụt muốn nhảy cỡn lên và thét to:

“Hỡi ông Victor, ông Lev, ông Dostoievski… ơi! Ông Khái, ông Vũ, ông Ngô… ơi! Có những thứ không bao giờ hạ giá được! Có những người bình thường, vô danh tiểu tốt nhưng có những kiệt tác không hạ giá nổi, đó là:

” Tấm lòng ” .

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Quyền làm người vẫn bị chà đạp tại Việt Nam

Quyền làm người vẫn bị chà đạp tại Việt Nam
Nguoi-viet.com
Kỷ niệm ngày Quốc Tế Nhân Quyền

HÀ NỘI (NV) – Việt Nam đã ký vào bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền Quốc Tế cũng như Công Ước Quốc Tế về Các Quyền Dân Sự và Chính Trị, nhưng quyền làm người vẫn bị chà đạp tại Việt Nam.

Khoảng 80 người tham dự kỷ niệm Ngày Nhân Quyền Quốc Tế tổ chức tại nhà thờ Giáo Xứ Thái Hà, Hà Nội,
ngày 5 tháng 12, 2015. (Hình: Thanh Niên Công Giáo)

Các diễn giả là những người từng bị tù đày, sách nhiễu, khủng bố chỉ vì tham gia vận động đấu tranh cho quyền làm người tại Việt Nam đã lên tiếng cáo buộc CSVN không tôn trọng nhân quyền trong buổi lễ kỷ niệm Ngày Quốc Tế Nhân Quyền tổ chức tại nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế tại Thái Hà, Hà Nội hôm Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015.

Theo tường thuật của trang mạng Thanh Niên Công Giáo, các người tham gia phát biểu đã cáo buộc rằng quyền tự do căn bản của người dân Việt Nam đã bị chế độ Hà Nội “xâm hại một cách nghiêm trọng.”

Họ nêu ra các trường hợp cụ thể từ việc người dân bị nhà cầm quyền giam giữ với những cáo buộc mơ hồ theo điều 258 Bộ Luật Hình Sự như trường hợp Blogger Anh Ba Sàm hay đến việc các cá nhân bị giam giữ quá thời hạn điều tra và đang chờ điều tra, xét xử như Nguyễn Viết Dũng, Trần Anh Kim, Lê Vũ Đài, Nguyễn Hữu Thiên Ân

Các trường hợp công an – an ninh Việt Nam đánh đập, hành hung các luật sư như Trần Vũ Hải, Lê Luân và Trần Thu Nam và các vụ việc tấn công nhằm vào các nhà bất đồng chính kiến khác cũng được nhắc đến trong buổi lễ.

Trong phần hội thảo của buổi lễ, theo VRNs tường thuật, “Luật Sư Lê Quốc Quân, cựu tù nhân lương tâm, cũng đã phát biểu về tình trạng nhân quyền và những gì chúng ta có thể đong góp cho tiến trình dân chủ hóa Việt Nam. Cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Oai đã đề cập đến những vi phạm xảy ra trong chốn lao tù. Anh đã kêu gọi mọi người đồng hành với các TNLT, tù nhân chính trị và các gia đình của họ. Câu chuyện của dân oan Cấn Thị Thêu về tình hình oan khiên của người dân, về những vi phạm mà nhà cầm quyền Cộng Sản thực hiện ở khắp Bắc Trung Nam cũng là minh chứng cho sự xuống cấp về nhân quyền ở Việt Nam.”

Nhờ buổi lễ kỷ niệm quốc tế nhân quyền tổ chức ở trong nhà thờ Thái Hà nên công an không ngang nhiên vào phá hay hành hung. Tuy nhiên, rất nhiều thành viên ban tổ chức đã bị ngăn chặn tại nhà như: Ông Phạm Văn Trội, Mục Sư Nguyễn Trung Tôn, nhà thơ Trần Đức Thạch, ông Nguyễn Văn Túc, Luật Sư Nguyễn Văn Đài, chị Lê Thu Hà,….

Mục Sư Nguyễn Trung Tôn còn thông báo trên trang Facebook là không những ông bị công an canh giữ không cho ra khỏi nhà, giữa đêm ông còn bị công an đập cửa sách nhiễu.

Nhân dịp sắp đến Ngày Quốc Tế Nhân Quyền 10 tháng 12 hàng năm, 21 tổ chức dân sự và hơn 200 cá nhân tại Việt Nam đã đưa ra một bản tuyên bố kêu gọi chế độ Hà Nội phải trả tự do vô điều kiện cho 32 tù nhân chính trị và tôn giáo hiện đang bị giam giữ tại các nhà tù khác nhau tại Việt Nam với những bản án sai trái và hết sức nặng nề.

Bản tuyên bố tố cáo chế độ Hà Nội rằng, “Là một nước thành viên của Liên Hiệp Quốc và hiện nay cũng là một thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, lẽ ra Việt Nam phải đi đầu trong việc tôn trọng các chuẩn mực của Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và tuân thủ những công ước quốc tế về nhân quyền đã ký kết, như Công Ước Quốc Tế về Quyền Tự Do Dân Sự và Chính Trị, Công Ước Quốc Tế về quyền Tự Do Kinh Tế, Xã Hội và Văn Hóa. Nhưng những gì đã và đang xảy ra tại Việt Nam thì hoàn toàn ngược lại.”

“Các quyền con người vẫn tiếp tục bị chà đạp, việc bắt bớ và giam cầm tùy tiện vẫn tiếp tục xảy ra. Nghiêm trọng hơn là trong nhà tù của Việt Nam, có những người đã bị giam giữ nhiều năm, với những bản án nặng nề, chỉ vì họ đã thực thi các quyền về tự do tôn giáo, tự do tư tưởng, tự do ngôn luận hay tự do hội họp và lập hội. Tiếp tục giam cầm các tù nhân lương tâm này là chà đạp trắng trợn lên tinh thần của bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền.”

Họ kêu gọi các chính phủ và các tổ chức quốc tế áp lực mạnh mẽ, buộc CSVN phải trả tự do cho tất cả các tù nhân chính trị và tôn giáo đã bị cầm tù bất công theo những điều luật mơ hồ. (TN)

THIÊN CHÚA CHÚC PHÚC CHO TOÀN NHÂN LOẠI SỐNG HẠNH PHÚC

THIÊN CHÚA CHÚC PHÚC CHO TOÀN NHÂN LOẠI SỐNG HẠNH PHÚC

(Sống Mùa Vọng)

Tuyết Mai

Thật phải thế, không những Thiên Chúa Người tác tạo ra chúng ta mà thôi nhưng Người đã tác tạo ra trời, đất cùng mọi sinh vật trước khi tác tạo ra con người vì Người yêu thương con người mà Người đã tác thành ra chúng để cho con người điều khiển và làm chủ.   Nhìn trời đất mà chúng ta xác tín rằng Thiên Chúa luôn hiện diện (present) từ thuở đời đời và Người rất vô cùng.   Người nào không cảm nhận được Thiên Chúa đang ở chung quanh chúng ta thì thật là buồn vô hạn và không điều gì làm cho con người buồn hơn là không tin vào Thiên Chúa, Đấng duy nhất và đầy quyền năng đã muôn đời yêu thương chúng ta.

Thế nên chúng ta đang bước vào mùa Vọng, mùa mà cho chúng ta sự đợi chờ trong một không khí vui mừng, khấp khởi, đầy hy vọng và đầy sức sống cho trần gian này mà thời cha ông chúng ta đã không có diễm phúc được có sự chờ đợi như chúng ta ngày nay.   Thưa sự chờ đợi mà không có sự gì trên trần gian có thể sánh ví cho được.

Thưa mỗi năm sau Lễ Tạ Ơn thì chúng ta thấy ngoài đường phố bắt đầu được giăng lên những mầu sắc Giáng Sinh, những cây thông cao được treo đèn, những nhà được thiết kế cách rất tinh xảo vừa cho tiếng nhạc, sự nhẩy múa của đèn nhiều mầu sắc và những thú hay vật cũng được hát ca theo sự thiết kế kỹ xảo ấy, v.v… Ấy là chúng ta chỉ nói đến cái vui khi chúng ta dùng con mắt nhìn nhưng cái vui trong tâm hồn nó mới thực sự làm cho một con người tin vào Thiên Chúa hạnh phúc ngập tràn, thưa có phải?.

Thời nay chúng ta đã hiểu rất rõ là chúng ta đang chờ đợi AI đến trong trần gian này rồi mà Đấng ấy đến trần gian cách thật là lạ lùng, thưa lạ lùng vô cùng mà không mấy ai trên trần gian này lại có thể chấp nhận được như thế.   Mấy ai cha mẹ giầu có sống trên trần gian này lại điên đi chọn một nơi như thế để mà chuẩn bị cho con mình chào đời bao giờ, thưa nhất định ngàn lần không, vạn lần không là chúng ta chẳng thấy ai điên như thế cả.

Chẳng cha mẹ giầu có nào lại không chuẩn bị cho một sinh linh bé nhỏ khi bắt đầu được tin vui từ miệng của bác sĩ và tin mừng đó sẽ được loan báo rất nhanh cho tất cả mọi người trong gia đình, họ hàng và bạn bè thân quen thưa có phải? Rồi thì vui mừng hân hoan để mà đi mua sắm cho thật sớm.   Chuẩn bị từ mầu sơn của cái phòng riêng dành cho một sinh linh nhỏ bé đó rồi thì ê hề mọi thứ chuẩn bị chất cho đầy chật một phòng mà sự vui mừng nhất là từ nơi hai vợ chồng mới cưới.

Còn ĐẤng mà chúng ta toàn cõi địa cầu rất đáng để trông mong, vui mừng để đến trên trần gian này thì thưa trong tâm hồn chúng ta thực sự được bao nhiêu người? Thực tế chắc rất là ít!? Vì con người thì luôn là thế.   Có nghĩa cái ăn, cái mặc, cái sống, cái vui chơi nó phải được ưu tiên hơn là đón đợi một Đấng sẽ xuống thế gian này.   Nên Thiên Chúa Người yêu thương chúc phúc lành và ban ơn đầy tràn cho những ai luôn sẵn sàng đón đợi ngày Chúa đến.

Mong rằng Mùa Vọng sẽ là mùa giúp tất cả chúng ta con cái Thiên Chúa sống cách chuẩn bị chu đáo hơn để xứng đáng được Chúa thương yêu và đến ngự trị trong tâm hồn, trong trái tim khô cằn của chúng ta.   Cũng mong rằng chúng ta đừng bận tâm tốn quá nhiều thời giờ và tiền bạc trong những món quà sắm mua mà có thể người nhận sẽ không vừa ý chăng?.   Khuyên chúng ta chớ sống vội vàng hời hợt, xem vật chất là Chủ của con người, mầu mè trong những thứ Chúa rất ghét mà không chuẩn bị cho linh hồn sống đời nên trong sáng để xứng đáng đón đợi một Hài Nhi Giêsu vào nhà tâm hồn của chúng ta.

Chúa khuyên dạy chúng ta là hãy sống luôn tỉnh thức vì sự tỉnh thức ấy mới làm cho chúng ta bình tâm tĩnh trí để mà đề phòng và nhờ ơn Chúa luôn ban cho chúng ta khí cụ để nhận biết đâu là sự sáng và đâu là sự dữ.   Quan trọng nhất vẫn là sống tích cực trong ngày hôm nay.   Tạo ra hạnh phúc và sống cùng với anh chị em cách vui vẻ hòa thuận một nhà, yêu thương tha thứ cho nhau, chia sẻ ít nhiều trong sự hy sinh để làm Quà chúc mừng ngày Chúa sẽ đến trong khả năng Chúa ban riêng cho từng người chúng ta.   Alleluia, Alleluia.   Amen.

Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

1 tháng 12, 2015