Đại hội 12: Đảng của dân tộc hay hội kín của Mafia?

Đại hội 12: Đảng của dân tộc hay hội kín của Mafia?

nguyenhuuvinh

RFA

Cõ lẽ, trong suốt 12 kỳ Đại hội của Đảng Cộng sản Việt Nam, chưa có kỳ nào mà những sự kiện, những vấn đề liên quan đến Đảng CS nóng lên như những ngày này. Đó là cuộc đấu đá trong đời thực đã được phản ánh trên các mạng xã hội và sự hoảng hốt, hăm dọa cũng như những lời nói của quan chức, cách làm của đảng đã cho người dân thấy sâu sắc hơn nhiều điều cốt tử về bản chất của đảng là gì.

Đảng của nhân dân, của dân tộc?

Hệ thống tuyên truyền Cộng sản xưa nay chưa bao giờ ngớt đưa ra những lời tuyên bố rằng thì là “Đảng CSVN là đảng của dân tộc, của nhân dân”, là “đại biểu ưu tú” của nhân dân… Thôi thì đủ mọi loại ngôn từ đẹp đẽ như chính cái đảng này là của nhân dân vậy. Thậm chí, ngay trong cái gọi là Hiến pháp, Đảng CS còn được trịnh trọng ghi rõ rằng: “Đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc…”

Vì vậy, nên Đảng mặc sức lấy tiền thuế của dân tiêu không cần ai cho phép.

Thế nhưng, đảng có phải của nhân dân? Của dân tộc hay không?

Hãy nhìn những gì đã diễn ra trong thời gian qua, câu hỏi này không khó xác định.

Khi trên Biển Đông, bọn bành trướng bá quyền Trung Cộng đã chiếm Hoàng Sa từ xa xưa, nay Trường Sa đang bị chiếm đóng, bồi lấp các đảo chìm thành đảo nổi, đưa hàng ngàn tàu thuyền, thậm chí là cả dàn khoan khổng lồ vào tận thềm lục địa Việt Nam khoan thăm dò dầu khí, ngư dân bị tàu Trung Cộng bắn giết trên biển… thì cả hệ thống đảng lãnh đạo tuyệt đối đến nhà nước Việt Nam hầu như im hơi lặng tiếng hoặc vài lời phát ngôn lấy lệ.

Điều đó ban đầu gây nghi ngờ cho dân chúng, thậm chí nhiều người nghĩ rằng chẳng có một cái đảng nào, một nhóm hội nào là của dân tộc, của đất nước lại có thể im lặng trước chủ quyền đất nước, lãnh thổ bị xâm lăng trắng trợn như vậy. Thậm chí, một số người còn nghi ngờ rằng chắc “đảng và nhà nước” đã có những phương án hữu hiệu để gìn giữ đất nước, non sông?

Thế nhưng, đến khi Nguyễn Phú Trọng, TBT đảng tuyên bố rằng “nếu có đụng độ trên Biển Đông, thì chúng ta có ngồi yên để bàn chuyện Đại hội Đảng được không”. Đến khi đó, thì mọi người mới giật ngữa mình khi biết sự thật đằng sau. Đó là Đảng chỉ lo việc lấy tiền dân cho cái Đại hội của đảng là quan trọng nhất, còn việc lãnh thổ, chủ quyền và tính mạng người dân chỉ là chuyện con tép con tôm.

Ngay lập tức, mạng xã hội đã đưa câu nói của Nguyễn Phú Trọng như một chủ đề nóng về bản chất của đảng là gì. Đọc những phản ứng của dân chúng trên mạng xã hội, chợt nhớ đến câu Kiều ngày nào:

Lời ngay, đông mặt trong ngoài,
Kẻ chê bất nghĩa, người cười vô lương !

Cũng vì thế, đảng đón tiếp Tập Cận Bình, tên trùm xâm lược bằng 21 phát đại bác chưa dứt và màn bắt bớ, giam cầm, đánh đập trấn áp người dân Việt để lấy lòng Tập Cận Bình chưa xong, thì họ Tập đã bắn lại cả hệ thống đảng và nhà nước Việt Nam bằng một khẩu siêu đại bác với câu nói khẳng định Trường Sa, Hoàng Sa của Việt Nam là của Tàu ngay khi vừa cắp đít ra khỏi Quốc hội Việt Nam.

Tưởng rằng cái tát vỗ mặt đó sẽ làm tỉnh ngộ những người cầm quyền trong đảng CSVN, nếu đúng là đảng của dân tộc, của đất nước. Thế nhưng không, với đảng CSVN, thì những hành động xâm lược, những âm mưu và hành động giết chóc người dân của Tàu Cộng chưa là gì. Đảng vẫn coi kẻ thù của dân tộc, của nhân dân là bạn vàng của đảng.

Vì thế trước khi tổ chức Hội nghị Đảng, Nguyễn Sinh Hùng còn te tưởi chạy sang Trung Cộng để khấu đầu trước Mao Trạch Đông, kẻ đã đưa quân xâm lược Hoàng Sa của Việt Nam.

Có lẽ nhà cầm quyền Trung Cộng thấy rằng sự khinh bỉ, sự ngạo ngược của chúng chưa đủ cho đám cầm quyền CSVN thấy nhục, thấy hèn. Nên ngay sau khi Nguyễn Phú Trọng đón họ Tập, Nguyễn Sinh Hùng chạy sang Tàu về đến nơi, họ Tập đã cho hàng chục lượt máy bay bay qua không phận Việt Nam như chỗ không người. Và hành động của Việt Nam đối với việc này lại là sử dụng “Người phát ngôn” để rồi từ “quan ngại” đến “hết sức quan ngại” là coi như xong việc.

Điều này làm người ta nhớ lại hành động mới đây của Thổ Nhĩ Kỳ đã bắn rơi máy bay Nga khi chỉ mới xâm phạm không phận đất nước họ 17 giây. Sự so sánh đó, để thấy rằng đảng CSVN đang là của dân tộc hay của ai.

Với giặc thì vậy, còn với dân?

Nếu như trước đây, các Đại hội Đảng thường được kêu gào, tuyên truyền từ hàng năm trời trước đó, rồi đưa ra “Dự thảo Báo cáo chính trị” để hò hét “lấy ý kiến nhân dân” như những màn diễn hài hước. Thì lần này, Đảng coi như việc Đại hội là việc của một hội kín nào đó đang mua bán ma túy nào đó chứ nhân dân chẳng là gì và màn diễn đó không ồn ào như trước nữa.

Khi chưa đưa ra Dự thảo Báo cáo chính trị, đảng đã dọa dẫm người dân “lợi dụng khi góp ý”. Và cứ thế, đảng âm thầm muốn viết gì, nói  gì là coi như việc của mình.

Trong khi người dân được đảng hô hào “bám biển giữ chủ quyền” và bị giặc giết, cướp ngoài biển không ai hay, thì quân đội, cảnh sát được đảng lấy tiền dân nuôi béo lại được sử dụng để tập duyệt bảo vệ Đại hội đảng với hơn nửa vạn người cùng đầy đủ súng ống, đạn dược và các phương tiện thiết bị đắt tiền mà người dân một nắng hai sương nhịn ăn nhịn mặc để nộp thuế cho đảng mua.

Hài hước hơn nữa, các cuộc diễn tập đó, đảng ngang nhiên coi người dân là thù địch và là đối tượng cần trấn áp để cho Đảng được yên. Những người dân một thời theo đảng, cầm lá cờ đỏ chạy theo phục vụ đảng cung cúc, tưởng rằng đảng nói thật khi kêu gọi chống tham nhũng… nay được đảng chỉ thẳng mặt, vạch rõ tên là đối tượng phản động và trở thành đối tượng của hàng ngàn công an, bộ đội trấn áp không thương tiếc. Quy mô trấn áp được đưa ra là hàng ngàn người dân giương khẩu hiệu chống tham nhũng và khiếu kiện đất đai do bị nhà nước và đảng cướp mất.

Hẳn rằng, đảng đã biết rằng bây giờ đảng có trở mặt thì thằng dân bao nhiêu đời nay “dưới sự lãnh đạo sáng suốt” bằng nhà tù, súng đạn của cái gọi là “chuyên chính vô sản”, thì dân chúng vẫn đủ khiếp sợ, không dám mở mồm kêu la chứ chưa dám nói đến việc chống lại.

Còn lòng tin yêu của người dân với đảng như hệ thống tuyên truyền bao năm ra rả tâng bốc ư? Đã đến lúc đảng nắm chắc vũ khí, xây đủ nhà tù thì những điều đó đâu cần nữa. Mặc dù vậy, bộ máy tuyên truyền của đảng vẫn leo lẻo không ngượng rằng: “Nhân dân đã tin tưởng và trao quyền lãnh đạo cho đảng”.

Hỡi ôi, không rõ nhân dân trao cho đảng khi nào và trao bằng cách gì? Phải chăng, họ đã biến nghĩa của chữ “cướp” thành chữ “trao”?

Có lẽ trong lịch sử của Đảng CSVN, đây là lần đầu tiên, đảng hiểu rằng người dân không còn là của đảng, hay nói cách khác, là tự đảng biết rằng người dân đã biết đảng chẳng phải là của nhân dân. Và việc “bảo vệ Đại hội đảng được đưa ra quy mô như vậy đối với nhân dân là nhằm trấn áp lại nhân dân, đã làm cho người ta hiểu ra bản chất của đảng.

Điều này cũng dễ hiểu. Trong đời thường, khi một nhà nông tự biết mình không đủ chính nghĩa, không có sức mạnh của sự tin yêu, không đủ lòng tin vào hàng xóm, vào cộng đồng, thì việc tăng cường khóa cổng, hàng rào và nuôi thêm đàn chó là cần thiết.

Hội kín?

Thông thường, một việc làm chính nghĩa trong sáng và lành mạnh, thì người ta không ngại bất cứ một sự nhòm ngó hoặc chê bai. Trong khi đảng tự nhận là đầy tớ của nhân dân, phục vụ nhân dân. Lẽ ra đã là đầy tớ, thì mọi việc làm, hành động của mình phải được ông chủ cho phép sau khi báo cáo hẳn hoi. Nhưng, ở đây thì ngược lại. Mọi hành động của đám đầy tớ này là bí mật, những ông chủ chỉ đứng từ xa để nghe ngóng, để đánh hơi và dài cổ chờ đảng… diễn trò. Tất cả mọi hoạt động họp hành của đảng, đều được giữ kín như bưng trước mặt ông chủ của mình.

Theo dõi những hành tung của Đảng thời gian qua, người dân thấy đảng đang hành động như một Hội kín nào đó của một tổ chức mua bán ma túy hoặc giết người chứ không thể là của một đảng quang vinh, vi đại và là đại biểu trung thành của họ.

Những kỳ họp hành Hội nghị, đảng tuyên bố lập lờ rằng có những ứng cử viên “đặc biệt” để lại khóa sau. Rồi họp hành là tuyệt mật, là bảo vệ kín đáo từ lời nói đến việc làm, từ con người đến kế hoạch, chương trình…

Những cuộc Hội nghị Trung ương, người dân thường chỉ được nghe Tổng Bí thư đọc những lời lẽ tốt đẹp, thành công rực rỡ… và chấm hết.

Thậm chí, mới đây, đảng còn tuyên bố kỷ luật một số đảng viên đã làm lộ bí mật về nhân sự ở Đại hội đảng bộ huyện cho đảng viên khác biết, chứ chưa cần nói với người dân.

Vậy thì đảng đang làm gì và chọn những tên đầy tớ như thế nào, mặt mũi nó ra sao để “làm đầy tớ phục vụ người dân”?

Theo thông báo của đảng, những ngày tới đây, chỉ có hơn 1000 đảng viên, nhưng khi đảng họp, thì hàng loạt tuyến phố sẽ bị cấm, hàng loạt sinh hoạt, đời sống người dân sẽ bị ngưng trệ. Tất cả để bảo đảm cho đám đảng viên được yên tâm ngồi họp kín với nhau.

Quan sát những hành động của đảng chuẩn bị cho đại hội lần này, người dân không khỏi đặt ra câu hỏi: Đảng đang định diễn thêm những trò gì khi mà đảng đang giành lấy bằng được cái quyền lãnh đạo người dân?

Lẽ nào, cơ đồ đất nước này qua hàng ngàn năm xây dựng, giữ gìn và xây đắp bằng xương máu của bao thế hệ, tính mạng cả trăm triệu người dân hiện nay cả hiện tại và tương lai của họ, họ lại ngu xuẩn đưa đi giao cho một cái đảng mà mọi sinh hoạt, mọi việc làm như của một hội kín hoặc một đám mafia nào đó họ không thể biết?

Tôi không tin người dân Việt Nam lại ngu xuẩn đến thế.

Hà Nội, 13/1/2015. Ngày kết thúc Hội nghị Trung ương đảng thứ 14.

J.B Nguyễn Hữu Vinh

“Mỹ Ngụy” hồi đó hay “Hán Ngụy” bây giờ?.

“Mỹ Ngụy” hồi đó hay “Hán Ngụy” bây giờ?.

By Stephen B. Young

Ảnh của Toản Trần.

Stephen B. Young
Người Hoa Kỳ, hành nghề luật sư, thông thạo Việt ngữ (vợ người VN).
Không ngờ một người Mỹ lại rành lịch sử VN.
Bài được gởi qua email từ người bạn trong nước và dưới đây toàn bộ do ông tự viết, xin chia sẻ với mọi người.

PS: Share với mọi người ở trong và ngoài nước tham khảo. Xin cám ơn.

Mở đầu:
“..Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là “Mỹ Ngụy” .
Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam: “Mỹ Ngụy” hồi đó hay “Hán Ngụy” bây giờ?..”

Ai thống trị Việt Nam ngày nay ?

Có một tổ chức hiện nay cai trị Việt Nam từ Lạng Sơn đến Cà Mau như là vua chúa Phong kiến ở Tàu hay ở Âu châu thời Trung cổ. Một bộ máy võ trang tập trung các quyền hành lớn trong tay; không được dân bầu lên, và dân tuyệt đối không có quyền kiểm soát hay phê bình. Tổ chức này mang tên là “Đảng Cộng Sản Việt Nam”.Nhưng, thực sự, tổ chức nầy có phải là một Đảng đúng nghĩa của một đảng hay không?

Đáng lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng, một nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của đảng viên để hành động nhằm phục vụ đất nước và dân tộc của mình. Vì vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ máy đó là cái gi?

Một tập thể những người có chung một chí hướng tôn thờ người ngoài, một công ty làm ăn, một tổ chức mafia khai thác thị trường đất nước của họ chăng? Như vậy chúng ta có vài tiêu chuẩn để đánh giá cái gọi là Đảng Cộng Sản bây giờ, đó là một đảng phái hay chỉ là một bọn làm ăn thiếu lương thiện?

Tôi đồng ý đã có thời gian cái goi là đảng Cộng Sản ngày nay có những hoạt động như là đảng phái đúng nghĩa. Nhưng những hoạt động ấy tốt xấu, hay dở, có lợi hay có hại cho đất nước Việt nam là chuyện khác. Tôi nói đó là một “thứ đảng phái” vì lúc ấy đảng Cộng Sản theo ý thức hệ Mác-Lê, vận dụng chủ thuyết mác-lê làm cách mạng võ trang cướp chánh quyền thực dân. Tiếp theo, đảng cộng sản phát động cuộc cách mạng xã hội, tiến hành giai cấp đấu tranh, đấu tố địa điền chủ, ám sát công chức, trí thức, lãnh đạo tôn giáo, tịch thâu tài sản của người giàu có để sau cùng đưa giới lao động, những tên du thủ du thực, lên cầm quyền và khi vào Bộ chánh trị, lại lãnh đạo đất nước, dân tộc. Hành động của đảng cộng sản lúc đó có mục đích thi hành “chính nghĩa xã hội chủ nghĩa ” theo ý hệ Mác-Lê.

Nhưng từ lâu lắm rồi, cái gọi là đảng Cộng Sản không còn giống như trước đó nữa. Nó đã hoàn toàn biến chất để trở thành một cái gì khác hẳn. Tức nó không phải cộng sản, không mang nội dung mác-lê, không chủ trương giai cấp đấu tranh để tiến lên xã hội công bằng, người không bốc lột người, như kinh điển mác-lê dạy người cộng sản.

Cách đây vài năm, ông Đặng Quốc Bảo, Khoa giáo trung ương, trong một báo cáo phổ biến hạn chế cho đảng viên cao cấp, nói rằng “hiện tại đảng Cộng Sản không còn chính nghĩa chút nào vì thuyết Mác-Lê lỗi thời và cũng không đúng, không khoa học”. Theo ông Bảo, thì đảng cộng sản không nên áp dụng thuyết ấy nữa. Hai ông Mác và Lê đã nghĩ sai về vũ trụ, về trời đất, về đời sống nhân loại. Vậy người thông minh phải vứt bỏ chủ thuyết Mác-Lê.

Nếu ông Bảo đánh giá lý thuyết Mác-Lê đúng, thì đảng Cộng Sản không có một chính nghĩa nào để vẫn khẳng định tiếp tục đưa Việt nam đi theo con đường của mác-lê.

Vậy đảng cộng sản là cái gì? Chỉ là một tập hợp những người đầy tham vọng và quyền lực. Họ không khác gì một thứ giặc cướp đối với nhân dân. Ông Bảo nói thêm rằng “ tổ chức anh chị em cán bộ phải giữ quyền cai trị Việt Nam vài năm nữa, vì nếu không có một lực lượng mạnh giữ ổn định chính trị xã hội, thì nước sẽ loạn và dân sẽ khổ ”.

Lấy sự ổn định làm chính nghĩa của mình không có ý nghĩa tốt đẹp vì hoàn toàn thiếu thuyết phục. Chính nghĩa ổn định, nhiều người bình thường có thể nói và thi hành. Cần gì phải có cái gọi là đảng Cộng Sản với 3 triệu đảng viên, với vai trò lãnh đạo toàn diện đất nước và xã hội ? Quân Đội làm được. Phật Giáo làm được. Việt Quốc làm được. Ai cũng hy vọng làm được. Cái gọi là đảng Cộng Sản không thể tự cho là chỉ có họ mới làm được.

Theo tuyên truyền của đảng cộng sản, trong quá khứ, họ có công đức lớn để đứng trên và trước mọi người khác. Tức họ cho rằng họ có vai trò lịch sử Có đúng như vậy không?

Để trả lời, giờ đây, Bộ Chính Trị hãy tổ chức gọi hồn các đồng chí của họ đã chết, chết vì hi sinh hay chết oan vì đảng cũng được, để hỏi công việc đảng làm. Rồi, có lẽ họ nên gọi hồn để hỏi cái gọi là đảng cộng sản thật sự có công đức với dân tộc Việt Nam hay không? Rồi, họ có thể gọi hồn để hỏi đảng cộng sản tại sao ngày nay vẫn nói đi theo mác-lê, mà trên thực tế không thấy xã hội việt nam chuyển biến theo mô hình” chính nghĩa Mác-Lê.” một chút nào nữa. Vậy thì cái đảng này nên tự giải tán, và có mang tội với đất nưóc, với dân tộc không?

Chúng tôi cũng có thể gọi hồn như Bộ Chính Trị. Chúng tôi có thể gọi hồn các vị cũng nằm xuống, vì nhiều lý do khác nhau, hỏi họ về công đức của cái gọi là đảng Cộng Sản.

Thí dụ, hỏi Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Hòa Hảo, hỏi ông Trương Tử Anh, Đảng trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng , ông Lý Đông A, Thư ký trưởng Đảng Duy Dân, các nhân sĩ yêu nước Ngô Đình Khôi, Nguyễn văn Bông, Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Hồ văn Ngà, Phan văn Hùm, Nguyễn văn Sâm, … và những người dân Huế chết hồi Tết Mậu Thân, vân, vân, … cho đến 1 ,2 triệu người Việt nam bình thường khác, chết trên biển cả, trong rừng sâu, trong các trại tù rải rác khắp cả nước.

Gọi hồn tất cả những người này về và lắng tai nghe họ nói số phận của dân tộc Việt Nam từ khi Đảng Cộng Sản vận dụng “chính nghĩa Mác-Lê” để cướp lấy quyền lãnh đạo đất nước và giử độc tôn cho đảng .

Xin trả lời: Công đức ở đâu?

Bằng chứng thứ hai cho thấy cái gọi là đảng Cộng Sản là một đảng thì đảng ấy có hành động cụ thể như thế nào? Ngoài sự hiểu biết, sự suy nghĩ, sự tính toán của con người, các hành động của người đó phải cho chúng ta thấy rõ, một cách minh bạch, để kết luận người đó tốt hay xấu, giỏi hay dở, đạo đức hay gian ác, cần tồn tại hay nên vứt đi thôi ?

Cái gọi là đảng Cộng Sản đó, cách đây 8 năm, đã tự động hiến dâng đất đai của tổ tiên để lại cho Bắc Triều mới . Và cả biển nữa! Tại sao?
Để đáp ứng sự đòi hỏi của Bắc Triều mới? Phải.

Ở điểm này, chúng ta hãy nhìn rõ. Cái gọi là đảng Cộng Sản đó vì nhu cầu tồn tại đã dâng đất, dâng biển cho Bắc kinh. Đây là nhu cầu sanh tử. Đảng cộng sản phải làm một việc tội lỗi như vậy chỉ vì đảng lo sợ nhân dân Việt nam hỏi tội của họ đối với tổ quốc và nhân dân từ trước đến giờ. Mà nhân dân hỏi tội có nghĩa là đảng sẽ bị mất quyền cai trị. Hoặc một vụ Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra . Trước nỗi ám ảnh mất quyền lực, đảng cộng sản cần sự ủng hộ, sự tiếp tay của Bắc Triều mới, mặc dầu có tổn hại đến quyền lợi tối thượng của Quốc gia.

Như vậy đảng cộng sản ở Hà nội không thể tự cho là một đảng có chính nghĩa yêu nước được, mà phải bị kết án là một đảng bán nước mới đúng.
Nếu đảng Cộng Sản Hà nội chuyên tâm phục vụ cho đòi hỏi, tham vọng của Bắc Triều mới, thì Việt nam tất nhiên phải lâm nguy làm thân nô lệ cho Hán Tộc. Nếu chỉ có riêng cái đảng cộng sản làm nô lệ Hán tộc thì chúng ta hà tất phải tốn lời.

Thực tế ở Việt Nam cho ta thấy công an, tình báo của Việt Nam đều do công an, tình báo Trung Quốc đào tạo và cố vấn. Nhờ đó mà công an, tình báo Hà Nội mới có đủ bản lãnh đàn áp những người dân chủ ở Việt Nam, đàn áp dân oan nạn nhân của những vụ đất đai bị đảng cộng sản tước đoạt, đàn áp những vụ biểu tình chống Trung quốc xâm chiếm đất đai bằng vũ lực và thô bạo.

Nhìn lại lịch sử Việt nam thì từ thời Ngô Quyền đến nay, chỉ có vài nhà vua Việt nam theo Bắc Triều một cách xấu hổ như vậy. Có Nhà Mạc phải xin sự ủng hộ của Hoàng đế phương Bắc để đối phó với Nhà Lê. Có vua Lê Chiêu Thống xin Trung Quôc gởi binh qua Hà nội để đánh anh em Nhà Tây Sơn. Có vua Gia Long và Minh Mạng lấy y thức hệ Tống Nho của Nhà Thanh bên Tàu để làm nền tảng đạo lý xây dựng uy quyền cho Nhà Nguyễn . Nhưng các ông vua này không làm mất đất, mất biển vào tay ngoại bang chỉ vì quyền lợi riêng tư như đảng cộng sản ngày nay.
Cầu viện thường hay lệ thuộc tư tưởng của kẻ khác, khó tránh khỏi bị dẩn đến mất chánh nghĩa quốc gia. Phải chăng vì thế mà Nhà Mạc đã không thắng Nhà Lê, vua Lê Chiêu Thống thua Quang Trung Nguyễn Huệ. Riêng Nhà Nguyễn vì chọn lựa sai lầm học thuyết lỗi thời mà cứ khăng khăng ôm giữ nên thua người Pháp. Tức một thứ lệ thuộc tư tưởng. Khi có được chỗ dựa mạnh là Bắc kinh, cái gọi là đảng Cộng Sản sẽ đánh bại được toàn dân Việt Nam chăng? Tức đảng cộng sản vĩnh viễn đàn áp, bốc lột nhân dân chăng?

Mới đây khi nghe tin Bắc Kinh tổ chức Hoàng Sa và Trường Sa trở thành môt đơn vị hành chánh mới trực thuôc Tỉnh Hải Nam, lập tức xảy ra nhiều cuộc biểu tình của dân chúng thanh niên, sinh viên ở TP Hồ Chí Minh, ở Hà nội, chống chánh sách xâm lược của Trung Quốc. Cái gọi là Đảng Cộng Sản không dám lên tiếng phản đối kẻ cướp đất, trái lại thô bạo đàn áp dân chúng công khai bày tỏ lòng yêu nước. Khí thế của nhân dân Việt Nam bây giờ làm cho đảng cộng sản Hà Nội bắt đầu lo sợ. Nếu đảng cộng sản khôn ngoan thì hãy thấy ở đây, tức ở nhân dân, mới là chỗ dựa vững chắc hơn thế của Trung Quốc.

Nhưng cái gọi là Đảng Cộng Sản nghe theo ai?

Buồn mà nói. Vì nói cho đúng thì phải nói lớn và nói rõ phe nhóm cai trị Việt Nam hiện nay là một bọn Hán Ngụy. Tiếc vì chúng tôi biết chắc chắn có nhiều đảng viên của cái gọi là Đảng Cộng Sản không muốn như vậy. Họ thương dân, yêu nước thật lòng. Nhưng họ lo sợ, có thể vì bất lực, cho sự an nguy của bản thân và gia đình trước những thủ đoạn khéo léo, gian ác, đê hèn của lực lượng Công An, Tình Báo đang có mặt khắp nơi rình rập.

Bọn Hán Ngụy thật sự không có nhiều người, nhưng họ có thế mạnh và nhiều tiền bạc. Họ quyết tâm giữ quyền lực cai trị đất nước mãi mãi. Họ sẽ làm cái gì phải làm để không mất địa vị cầm quyền, tức quyền làm ăn, làm giàu của họ.

Lệ thuộc Bắc Kinh, đối với họ, là một giá phải trả, họ chấp nhận trả, để có phương tiện ổn định xã hội chính trị Việt nam, tức duy trì chế độ độc tài toàn trị. Ổn định là cho quyền lợi của họ. Đất nước đối với họ chỉ là phương tiện trao đổi. Trung Quốc có một triết lý bình định thiên hạ từ đời Tần Thủy Hoàng. Ông ấy lấy ý kiến của phái Pháp Gia gồm lý thuyết âm dương, ngũ hành để kiến tạo thái hòa. Làm chính trị như vậy không theo sự giảng dạy của Khổng Mạnh, trái lại, đưa ra chính sách đại đoàn kết, giữ phép nước dưới sự lãnh đạo đọc tôn theo một vị hoàng đế. Đó là thuyết của Mặc Địch.

Cái đạo chính trị này – “ hoàng đế chính thuyết ”– là lý thuyết xây dựng xã hội không cần nghe ý dân. Đi từ trên xuống, không phải từ dân lên. Ngày nay là tập trung dân chủ, tức dân chủ xã hội chủ nghĩa và tư tưởng Hồ chí minh. Hoàng Đế nghe trời, ra lịnh và thiên hạ phải tuân theo. Dân không nghe theo thì sẽ bị phạt, nặng nhẹ tùy theo mức độ của sự phản bội, bất hiếu đối với chế độ.

Một ông Hoàng Đế không cần đức, không cần uy tín mà vẫn giữ được ổn định xã hội. Hiếu nghĩa thay thế nhân nghĩa. Cấp trên nói cái gì thì cấp dưới vâng dạ theo răm rắp. Nói vô phép, mất dạy, thì bị phạt, không được phần thưởng.

Đạo làm hoàng đế có mục đích lấy ý trời và qua cơ cấu hành chánh, ép thiên hạ vâng lệnh làm theo ý đó, mặc cho họ muốn hay không.
Trong lịch sử Việt Nam, các Nhà Lý, Trần và Lê không lấy đạo Hoàng Đế của Bắc Triều để trị dân. Nhà Lý và Nhà Trần theo đạo Phật. Nhà Lê cho đến Vua Lê Thánh Tôn theo quan điểm nhân nghĩa do Nguyễn Trãi viết ra.

Vua Lê Thánh Tôn bắt đầu theo chủ nghĩa Bắc Triều , tức lấy Tống Nho bênh vực ngôi vị Hoàng Đế một cách mù quáng với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua chúa. Đến Nhà Mạc, Chúa Trịnh, thì ảnh hưởng Tống Nho ở cấp quan văn và các đại gia đình quan chức mở rộng. Nhà Nguyễn áp dụng Tống Nho và quan điểm hoàng đế, đưa triều đình Huế đi theo gương Nhà Thanh bên Tàu.

Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là “Mỹ Ngụy” .

Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam: “Mỹ Ngụy” hồi đó hay “Hán Ngụy” bây giờ?

Người Mỹ khi họ giúp các Chính Phủ Việt nam Cộng Hòa, khi họ làm cố vấn cho Chính phủ và quân đội quốc gia, họ thật sự muốn gì? Họ khuyến khích người Quốc Gia làm gì? Họ đòi hỏi Chính Phủ Sài gòn có chính sách nào?

Nói chung, người Mỹ từ Tổng Thống Eisenhower cho đến Tổng Thống Nixon, từ Đại Sứ Elbridge Durbrow cho đến Đại Sứ Ellsworth Bunker, tất cả đều yêu cầu Chính Phủ Sài gòn lo cho dân, áp dụng chế độ hiến trị, tổ chức các cuộc bầu cử từ xã ấp đến trung ương, trong sạch, dân chủ, cải cách ruộng đất, phát triển kinh tế, mở rộng giáo dục theo tôn chỉ “nhân bản, khoa học, khai phóng ” …Đối với Mỹ thì ý dân là hơn ý trời. Mỹ không bao giờ theo “ hoàng đế chính thuyết ”.

Như vậy làm “Mỹ Ngụy” là chọn phương pháp lo cho dân, cho quê hương Việt Nam, cho văn hóa, đạo đức dân tộc. Người Mỹ đến Việt Nam, không ở lại Việt Nam. Và “dân ngụy.” không hiến dâng đất dai, biển cả cho ngoại bang. Hơn nữa, trong lịch sử, người Mỹ không làm thuộc địa, không làm Thái thú, chỉ làm bạn đồng minh giai đoạn.

Còn người Việt nào bây giờ làm Hán Ngụy thì phục vụ ai? Họ có lo sợ số phận Tổ quốc của họ không? Hay chỉ có chung một thứ tập hợp những người cùng chí hướng tôn thờ quyền lợi bản thân mà thôi?

Stephen B. YOUNG

Đại hội 12 ‘sẽ đổi cán cân quyền lực’

 Đại hội 12 ‘sẽ đổi cán cân quyền lực’

BBC

Một nhà ngoại giao Mỹ đã nghỉ hưu, thường viết về chính trị Việt Nam, nhận định với BBC rằng Đại hội Đảng Cộng sản XII hứa hẹn “thay đổi”.

Ông David Brown là viên chức ngoại giao từng làm việc ở đại sứ quán Mỹ tại Sài Gòn trước năm 1975.

Hiện đang ở thăm Hà Nội trong lúc diễn ra Hội nghị Trung ương 14, ông trả lời phỏng vấn của BBC qua email hôm 13/1.

Đầu tiên ông cho biết không khí và sự quan tâm chung đến sự kiện chính trị này tại thủ đô Việt Nam.

David Brown: Tại Hà Nội, người dân thảo luận nhiều. Có cảm giác lan rộng rằng Đại hội Đảng XII có thể đem đến thay đổi đáng kể trong cân bằng lãnh đạo, có thể rồi sẽ dẫn tới những chính sách hiệu quả hơn.

Tầm mức bàn luận lan rộng chưa từng thấy cũng thể hiện qua các bài blog trên mạng và Facebook.

BBC: Vì sao ông cho rằng đây sẽ là Đại hội Đảng có ảnh hưởng to lớn nhất trong hai thập niên?

Ông David Brown đi du lịch Việt Nam

Ba lần đại hội trước chỉ luân chuyển các vị trí trong Đảng với mục tiêu cân bằng quyền lực, chứ không tính đến thay đổi.

Đại hội 12 quan trọng vì thay đổi có thể xảy ra. Ông Nguyễn Tấn Dũng đã phá vỡ mọi quy tắc trong nỗ lực chi phối cả đảng và nhà nước. Ông tập hợp được người ủng hộ chiếm đa số trong Ban chấp hành Trung ương hiện tại. Ông tạo cho mình nhãn hiệu là một nhà cải cách tương đối.

Nếu ông Dũng thành công trong nỗ lực trở thành Tổng bí thư và có thể quyết định vị trí Thủ tướng, Việt Nam sẽ có thể thực thi các cải tổ kinh tế từ lâu bị ngăn chặn. Nói ngắn gọn là từ bỏ “chủ nghĩa xã hội theo cơ chế thị trường” và tập trung cho quản lý kinh tế tốt, thay vì tham gia vào nền kinh tế.

BBC: Cho đến khoảng hai tháng trước, dường như đa số nhà quan sát nghĩ rằng Thủ tướng Dũng sẽ được tái cử để thành Tổng bí thư. Hiện tại, lại có cảm giác thách thức cho ông Dũng to lớn hơn người ta tưởng. Ông có ngạc nhiên không?

Như có thể tiên liệu, chiến thuật của ông Dũng không được lòng của một khối đáng kể các đảng viên kỳ cựu. Có ý kiến nói ông ấy không thực sự trung thành với việc duy trì kiểm soát của Đảng đối với mọi tầng nấc quyền lực. Thành ra không ngạc nhiên khi xảy ra phản ứng “ai lên cũng được, trừ ông Dũng”.

” Nếu ông Dũng thành công trong nỗ lực trở thành Tổng bí thư và có thể quyết định vị trí Thủ tướng, Việt Nam sẽ có thể thực thi các cải tổ kinh tế từ lâu bị ngăn chặn.

David Brown”

BBC: Với các chính khách Mỹ trong năm bầu cử tại Mỹ này, họ có quan tâm ai sẽ lãnh đạo Việt Nam từ 2016?

Không. Nhưng người ta sẽ chú tâm đáng kể về chính trị Việt Nam nói chung và ý chí thực hiện cam kết của các nhà đàm phán về TPP, khi TPP được đưa ra trước Quốc hội Mỹ để xin thông qua cuối năm nay.             

Chọn Ai Giữa Ba Người ?

Chọn Ai Giữa Ba Người ?

 Đang lái xe trong một chiều tối gió bão, bạn đi ngang qua một trạm xe buýt dựng bên đường với bốn bức vách mỏng manh và một mái nhỏ che trên nóc.  Bạn thấy có ba người đang ngồi đợi xe trong gió lạnh, mưa ướt:

  1. Một bà lão rất yếu ớt, dường như sắp chết.
  2. Một người bạn cũ đã từng cứu sống bạn.
  3. Người trong mộng của bạn – người mà bạn từng mơ ước về một Happy Ending.

 Bạn sẽ làm gì ? Bạn sẽ chọn ai giữa ba người này để giúp đỡ ?

Vì xe bạn chỉ có thể chở duy nhất một người, bạn sẽ chọn ai ?

Hoàn cảnh khó xử này đã được dùng trong một cuộc phỏng vấn xin việc làm để xem những người dự tuyển xử lý ra sao.  Hãy dừng lại và suy nghĩ trước khi bạn đọc tiếp…

  1. Bạn có thể chọn bà lão, bởi vì bà ta sắp chết, do đó bạn nên cứu trước hết.
  2. Hoặc bạn có thể chọn người bạn cũ bởi vì anh ta đã từng cứu sống bạn và đây là cơ hội thích hợp nhất để đáp trả lại tình nghĩa năm xưa.
  3. Bạn vẫn có thể chọn người trong mộng vì có thể là bạn sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại người ấy nữa.

 Ứng cử viên được chọn trong số 200 người dự tuyển đã không khó khăn gì để đưa ra câu trả lời của mình.

ANH TA ĐÃ NÓI GÌ ?  ANH TA ĐƠN GIẢN TRẢ LỜI RẰNG:

 “Tôi sẽ đưa chìa khoá xe hơi của mình cho người bạn cũ để anh ta đưa bà lão vào bệnh viện.  Còn tôi sẽ ngồi lại cùng đợi xe buýt với người trong mộng của cuộc đời tôi!”

  • Thế đấy, chúng ta cứ ngồi nghĩ đi nghĩ lại… đắn đo xem nên chọn ai đây… trong khi chúng ta sẽ nhận được nhiều hơn nếu chúng ta biết cho đi và phá vỡ những giới hạn nhỏ bé tự mình đặt ra.

“Bởi vì khi cho đi là người ta được lãnh nhận”

(Kinh Hoà Bình của thánh Phanxicô)

  Sưu Tầm và Tổng Hợp

 Tìm Hiểu thêm:

http://www.simonhoadalat.com/giaoducgd/SuyTu/64KinhHoaBinh.htm

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Truyền thông trong nước với đại hội đảng

 Truyền thông trong nước với đại hội đảng

Hoàng Dung, thông tín viên RFA
2016-01-12

RFA

Truyền thông trong nước với đại hội đảngPhần âm thanh Tải xuống âm thanh

000_Hkg10244904-620

Chuẩn bị cho Đại Hội Đảng tại Hà Nội hôm 12/1/2016

AFP photo

Từ ngày 20 đến 28 tháng 1 sẽ diễn ra đại hội Đảng lần thứ XII để bầu ra những người chủ chốt để lãnh đạo đất nước. Trước thềm đại hội nhiều mạng xã hội và truyền thông trong nước nói vì về việc tranh giành quyền lợi trong đại hội sắp tới?

Có sự phân biệt vùng miền?

Trong nhiều ngày qua, trên các mạng xã hội xuất hiện nhiều bài biết liên quan đến đại hội đảng lần thứ XII sắp tới. Đây là sự kiện quan trọng của đất nước, sẽ bầu và đưa ra những người giữ chức vụ chủ chốt, quan trọng để lãnh đạo đất nước.

Trước đó vào ngày 29/12/2015 tổng bí thư đương nhiệm ông Nguyễn Phú Trọng đã có lời phát biểu: “Tổng bí thư phải là người miền Bắc, có lý luận” lời phát biểu này của ông Nguyễn Phú Trọng đang gây ra nhiều nghi vấn cho người Việt Nam, trên mạng xã hội Facebook nhiều người đã tự đặt ra câu hỏi tại sao tổng bí thư phải là người miền Bắc, điều này pháp luật Việt Nam không quy định và như thế nào là người có lý luận?

Nhiều người cho rằng lời phát biểu đó của ông Nguyễn Phú Trọng là sai, là không thể chấp nhận được, vì theo họ chuyện phân biệt vùng miền trong bộ máy lãnh đạo ở đầu thế kỷ 21 là không thể chấp nhận được.

Nhưng có một thực tế chỉ ra rằng trong 11 đời tổng bí thư trước đó đều là người ở miền Bắc.

Đó là một câu không có suy nghĩ, phải là người miền Bắc phải có lý luận thế người miền Bắc toàn là giỏi mới lãnh đạo đất nước, còn người miền Nam là ngu dốt à…
-Chị Thảo, Hà Nội

Anh Nguyễn Thiện Nhân một người đấu tranh vừa là một Blogger ở Tp Hồ Chí Minh cho biết thêm đó là sự phân biệt vùng miền trong bộ máy lãnh đạo nhà nước là điều không thể chấp nhận được, vì theo anh chẳng có điều luật nào quy định chứ chưa nói đến vấn đề lý luận. Anh Nguyễn Thiện Nhân tiếp lời:

Không chấp nhận sự phân biệt vùng miền trong chức vụ lãnh đạo

Chị Thảo ở Tp Hà Nội cũng cho rằng đó là một lời phát biểu không đáng có của một người lãnh đạo cấp cao trong bộ máy nhà nước, ai cũng biết câu nói đó là sai nhưng có ai dám nói hay không thôi.

“Đó là một câu không có suy nghĩ, phải là người miền Bắc phải có lý luận thế người miền Bắc toàn là giỏi mới lãnh đạo đất nước, còn người miền Nam là ngu dốt à, và như thế nào là lý luận, câu nói đó nghe buồn cười, mọi người nghe đều buồn cười chứ có ai dám nói hay không!”

Tính đến nay, thì chỉ còn chưa đến 10 ngày nữa sẽ diễn ra đại hội nhưng chị Thảo cho biết không có một cơ quan truyền thông nào trong nước nói về cuộc đấu đá tranh giành quyền lực đại hội sẽ diễn ra như thế nào mà họ chỉ nói chung chung, nhưng báo lề trái và mạng xã hội Facebook đều mong rằng chính trị đất nước sẽ đổi mới sau đại hội này.

“Truyền thông chính thống trong nước thì phục phe nhóm, phục vụ theo sự chỉ đạo từ trên xuống dưới, nên họ chỉ nói chung chung là đại hội bầu bán nhau chứ không nói đến sự đấu đá nhau, còn báo lề trái và mạng Facebook thì nói nhiều nhưng tất cả đều phỏng đoán và mọi người đều mong muốn xỏa bó chế độ độc tài chuyển sang chế độ dân chủ để đất nước phát triển”

Phe nào sẽ thắng?

Nhiều Facebooker trong nước đang phỏng đoán liệu phe nào sẽ thắng trong đại hội đảng XII sắp tới khi mà trong những ngày gần đây, Trung Quốc đã có những động thái đáng quan ngại nhất là đối với việc Trung Quốc đã thực hiện 46 chuyến bay FIR vào Tp Hồ Chí Minh, nhưng theo quan sát thì có nhiều người đấu tranh ở Việt Nam họ ủng hộ phe của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hơn.

Theo anh Nguyễn Thiện Nhân nếu cạnh tranh một cách công bằng thì phe thân Mỹ tức là của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ thắng, nhiều người sẽ ủng hộ hơn, vì trong thời gian này chúng ta chỉ có một lựa chọn sống hay chết, mất nước hay còn nước vì Trung Quốc có ý muốn xâm chiếm nước ta từ lâu rồi và kỳ đại hội này được coi như là quyết định. Tuy nhiên, anh Nguyễn Thiện Nhân lại lo ngại vì trong chính trị người ta sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn để cho phe mình được thắng, nên phe nào thắng vẫn chưa có thể nói trước được.

Mình tin tưởng là phe của ông Nguyễn Tấn Dũng sẽ thắng và người ta sẽ bầu cho ông Nguyễn Tấn Dũng nhưng mà trong chính trị người ta có những hành động, hành vi thủ đoạn bỉ ổi, chẳng hạn như là phát biểu của ông Nguyễn Phú Trọng tổng bí thư phải là người miền Bắc và có lý luận phát biểu này hết sức ấu trĩ và ảnh hưởng đến tình hình chính trị Việt Nam diễn ra một cách tiêu cực. Cho nên nếu mà cạnh tranh một cách công bằng người ta sẽ ủng hộ phe muốn thoát khỏi sự lệ thuộc của Trung Quốc.

Anh Đỗ Nam Trung một CTLT ở Tp Hà Nội cũng hy vọng phe thân Mỹ sẽ thắng vì như vậy cơ hội thoát khỏi sự lệ thuộc ngày càng cao và đất nước có cơ hội để phát triển hơn, chứ không thể cứ mãi chậm phát triển thế này được.

Theo nguồn tin đặc thì phe Nguyễn Tấn Dũng thì chỉ có 20% ủng hộ, còn phe của ông Nguyễn Phú Trọng được 80% trong nội bộ chính trị ĐCS VN.
– Cô Mộc Lan, Nghệ An 

Phe thân Trung thì họ có một hẫu thuận rất tốt từ Trung Quốc là phía đảng cộng sản, nhưng Trung Quốc họ không thể hậu thuẫn mãi được, nếu mà để theo quan điểm đó để mình đánh giá thì phe thân phương Tây có thể thắng về chuyện thời gian thôi.

Cô Mộc Lan một cô giáo đang học Thạc Sỹ ở đại học Vinh, Nghệ An cho biết phe nào thắng cũng được, nhưng nếu bộ chính trị Việt Nam không thay đổi thì dân Việt Nam vẫn khổ cho dù đó là phe thân Mỹ hay thân Trung lên nắm chính quyền, chị cũng cho biết là có một nguồn tin cho rằng trong nội bộ chính trị Việt Nam thì chỉ có 20% ủng hộ phe thân Mỹ còn 80% ủng hộ phe thân Trung.

“Thật sự mà phe nào nó lên nắm quyền ở đại hội đảng lần này thì đợt này dân vẫn khổ như vậy, mà theo nguồn tin đặc thì phe Nguyễn Tấn Dũng thì chỉ có 20% ủng hộ, còn phe của ông Nguyễn Phú Trọng được 80% trong nội bộ chính trị ĐCS VN.”

Anh Nguyễn Thiện Nhân một Blogger cũng chia sẻ với chúng tôi, giờ ai lên nắm quyền cũng được, nhưng họ phải mang lại lợi ích cho người dân và tạo điều kiện để đất nước phát triển.

Nổ bên trong hệ thống và thay đổi hệ thống

Nổ bên trong hệ thống và thay đổi hệ thống

Lê Minh Nguyên

“Phe nào thắng thì nhân dân đều bại”

Nguyễn Duy

Vấn đề của Việt Nam là vấn đề chế độ chính trị chứ không phải vấn đề nhân sự ai đi ai ở trong tứ trụ (www.bbc.in/1P3l9iR).

Khi Văn kiện đại hội, và nhất là Nghị quyết đại hội, có giá trị khung sườn cho 5 năm sắp tới vẫn là định hướng xã hội chủ nghĩa, vẫn quốc doanh chủ đạo, vẫn Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh, vẫn độc tài độc đảng thì vở tuồng để hát vẫn vậy, đào kép không thể diễn xuất khác được, trừ khi muốn thất nghiệp. Ban Chấp hành Trung ương không có quyền đi ra khỏi khung sườn này trong hơn một tá các kỳ họp Trung uơng của nhiệm kỳ 5 năm.

Trong khi các phe nhóm trong đảng dùng mọi thủ đoạn dơ bẩn đánh vào cá nhân thay vì vào đường lối, nặc danh thay vì có tên tuổi đường hoàng, hoả mù thay vì trong sáng, thì dân chúng và các thành phần tranh đấu cho dân chủ bị họ kéo vào. Bình thường họ xem dân chúng như cỏ rác, hoàn toàn không có tiếng nói trong vấn đề quyết định ai là người lãnh đạo mình, nhưng khi họ yếu thì họ kéo người ngoài Đảng vào để có thêm vây cánh.

Đây là hiện tượng ở Liên Xô cuối thập niên 1980s, đảng CS bị bế tắc trong vấn đề lãnh đạo đất nước, nhất là bế tắc kinh tế. Tất cả các phe nhóm trong đảng đều đồng ý phải thay đổi. Nhưng họ chỉ đồng ý được đến đó, vì câu hỏi tiếp theo là thay đổi như thế nào thì mỗi phe có một kịch bản riêng và đào kép để thủ diễn riêng theo một đạo diễn riêng. Và kết quả như thế nào thì ai cũng đã biết.

Nhưng có thể nói sự sụp đổ của Liên Xô xảy ra tương đối ôn hoà, không đổ máu, để giải quyết vấn đề chế độ cũi sắt lỗi thời vô nhân tính mà người bên trong hệ thống không thể làm được nếu Văn kiện đại hội vẫn là lối mòn, họ không làm được bởi vì họ không thể buông bỏ quyền lợi và địa vị đang có, các Trung ương uỷ viên là những người đang hưởng thụ những thứ đó, làm sao mà họ biểu quyết để bỏ cái cũi sắt?

Sự thay đổi một hệ thống (chính trị) nó thường đi qua 3 giai đoạn chính:

Giai đoạn tỉnh/status quo (hay freeze) mà đảng CSVN đang muốn tiếp tục duy trì qua mỹ từ “ổn định để phát triển”, ở Mỹ nó là 4 năm giữa mùa bầu cử.

Thay đổi xảy ra khi nó đi sang giai đoạn động-change (hay unfreeze) tức lúc Đại hội đảng, hay mùa bầu cử ở Mỹ. Nó thay đổi chính yếu là đường lối và nhân sự, thông thuờng là bên trong hệ thống, như bên trong chế độ độc tài độc đảng ở VN, hay bên trong chế độ dân chủ tự do của Hoa Kỳ.

Nhưng nó cũng là cơ hội để thay đổi hệ thống (transform) một cách ôn hoà khi hệ thống bị rách hay bị lỗi thời. Giai đoạn này quan trọng nhất trong 3 giai đoạn vì những điều mong muốn có cho ra kết quả như ý hay không thì nó xảy ra ở giai đoạn này.

Các chế độ CS vì nó được designed/phác hoạ kiểu ban đầu là cho phép sát phạt nhau để củng cố cái cũi sắt, ai muốn xổ lồng phải triệt hạ ngay từ trong trứng nước (Trần Xuân Bách), cho nên sự thay đổi chính cái hệ thống ấy một cách ôn hoà đã không xảy ra, trong khi sự sụp đổ lại xảy ra hàng loạt khi thay đổi phải đến, như ở Đông Âu.

Chính vì dòng sống của con người nó cứ thản nhiên mở ra về phía trước với những yếu tố mới (thế hệ millenials tức giới trẻ 18-35) và môi trường mới (như nhân loại buớc qua Thời đại thông tin-Information Age từ Thời đại kỹ nghệ-Industrial Age) cho nên hệ thống chính trị phải có khả năng điều chỉnh cái hình hài và cái vỏ bọc bên ngoài để tương tác với môi trường, nhưng Mác-Lê không cho phép. Cho nên Đại hội đảng dù có đấm đá sát phạt tàn tệ như thế nào thì nó cũng chỉ là những vụ nổ ở bên trong hệ thống (implosions) để chờ cho đến khi yếu tố và môi truờng mới, tức tác động từ bên ngoài làm cho nó nổ tung để sụp đổ (explosion), không như các chế độ tự do dân chủ, có vỏ bọc mềm mại và khả năng điều chỉnh hình hài (qua các tu chính án).

Giai đoạn thứ ba là giai đoạn tái ổn định (refreeze), hệ thống sẽ đông cứng lại sau những gì đã xảy ra ở giai đoạn hai, trong đảng CSVN nó có nghĩa là sau ngày 28/1/2016, ngày cuối cùng của Đại Hội 12. Nó sẽ rất là khó để thay đổi trong giai đoạn này, trừ khi có đảo chính hay chiến tranh.

Như nhà thơ Nguyễn Duy có viết “Phe nào thắng thì nhân dân đều bại”, có một blogger đã viết rằng đây là sự tranh chấp giữa kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa và kinh tế thị trường theo định hướng Mafia. Kết quả nhân sự của Đại hội 12 đảng CSVN có thế nào thì tù nhân lương tâm vẫn còn tiếp tục nhập kho, những nguời tranh đấu ôn hoà như LS Nguyễn Văn Đài, cô Lê Thu Hà, các ông Trần Anh Kim, Lê Thanh Tùng… vẫn bị đàn áp, các quyền làm người căn bản vẫn bị tướt đoạt, thì nó có ý nghĩa gì cho dân tộc VN đâu? ngoài sự trấn áp để hút máu người lao động, làm nhiễm độc dân tộc thành thần dân Dracula.

Nhân mùa Đại hội đảng CSVN, ta thử đem thước ra đo xem 3 tiêu chuẩn tối thiểu, không thể rớt/fail dù chỉ rớt có một, xem CSVN đang ở đâu trong nấc thang thiện chí thay đổi từ trên.

Thước đo 1: Các tù nhân chính trị và tôn giáo có được thả hết ra chưa hay những nguời tranh đấu ôn hoà bên ngoài vẫn tiếp tục bị bắt? – Fail

Thước đo 2: Những người đã mãn hạn, ra tù có bị canh rình hay tống ra ngoại quốc hay không? – Fail

Thước đo 3: Các quyền làm người căn bản như quyền tự do báo chí, tự do lập hội, biểu tình ôn hoà có được hành xử hay không? – Fail

Chế độ chưa bao giờ có chủ trương hoà giải với các thành phần dân tộc trong nước, tôn trọng họ và xem họ là  đối tượng để đối thoại, nhưng sẵn sàng gài game với người Việt hải ngoại (Nghị quyết 36, kêu gọi đại đoàn kết…) qua những hứa hẹn hão huyền về đặc quyền đặc lợi hay danh vị (như ghế Quốc hội giữa năm 2016).

Nổ bên trong hệ thống như hiện nay giữa những phe đảng là điều người dân không cần, điều người dân cần là thay đổi hệ thống. Nó chỉ có giá trị khi nguời cộng sản nên nhân cơ hội này mà chia cái đảng trên 4 triệu đảng viên này thành hai hay nhiều đảng (explosion) để có đa đảng, mở một bước đi ban đầu trên tiến trình dân chủ hoá Việt Nam, bước đi vừa có lợi cho dân tộc và vừa không ai trong quý vị phải chết hay phải chịu quá nhiều mất mát.

11/1/2016

L.M.N.

Tác giả gửi BVN

Có sự phân biệt khi chọn nhân sự lãnh đạo VN

 Có sự phân biệt khi chọn nhân sự lãnh đạo VN?

Hòa Ái, phóng viên RFA
2016-01-12

RFA

Có sự phân biệt trong thành phần lãnh đạo VN?Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

000_Hkg4467982

Một đại biểu với lá phiếu bầu cử nhân sự Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 11 vào ngày 17/1/2011 tại Hà Nội.

AFP photo

Đại hội Đảng lần thứ XII sắp diễn ra, và điều chờ đợi nhất trong Đại hội lần này sẽ chính thức thông qua thành phần nhân sự lãnh đạo VN cho 5 năm tới. Hòa Ái có cuộc trao đổi với TS. Nguyễn Thanh Giang, một trong nhân sĩ trí thức quan tâm cũng như cho phổ biến một số bài viết liên quan đến kỳ Đại hội Đảng XII.

Hòa Ái: Thưa TS. Nguyễn Thanh Giang, hiện ông đang ở Hà Nội, và là một nhà trí thức quan tâm nhiều đến tình hình đất nước. Mở đầu cuộc trao đổi hôm nay, xin ông cho một vài nhận định về Đại hội Đảng XII này?

  1. Nguyễn Thanh Giang:Đại hội lần thứ 12 của Đảng CSVN diễn ra lúc tình hình trên thế giới và trong nước có rất nhiều biến động và nhiều sự kiện đáng lưu tâm; trong khi Hoa Kỳ đang chuyển mạnh sang hướng Châu Á; trong khi Trung Quốc đang hung hăng thể hiện âm mưu “Chủ nghĩa Đại Hán”. Từ đấy Trung Quốc đang trắng trợn bành trướng xâm lấn, thể hiện sức mạnh vươn lên của mình. Và nước đang trực tiếp hứng chịu hậu quả tai hại ấy chính là VN.

Tình hình trong nước cũng rất là bấn loạn. Hậu quả từ những đường lối sai lầm của Đảng CSVN đã gây nên cho xã hội VN tụt hậu so với thế giới về kinh tế, cũng do hậu quả của nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa gây nên kinh tế tàn lụi, và bây giờ có nguy cơ vỡ nợ.

Đại hội lần thứ 12 của Đảng CSVN diễn ra lúc tình hình trên thế giới và trong nước có rất nhiều biến động và nhiều sự kiện đáng lưu tâm…
– TS. Nguyễn Thanh Giang

Trong khi như thế thì đáng lẽ Đại hội XII này phải tập trung vào giải quyết vấn đề những sai lầm của chủ trương, đường lối; đặc biệt những sai lầm tệ hại như duy trì chủ trương đưa kinh tế quốc doanh làm chủ đạo, đất đai là sở hữu toàn dân đã tạo nên tham nhũng tràn lan và lãng phí; nhưng cho đến bây giờ chưa thấy Đảng CSVN chăm lo việc chính đó mà quay lại chủ yếu vấn đề nhân sự mà đang thấy có 1 cuộc hỗn chiến giữa các phe phái.

Hòa Ái: Cám ơn những nhận định của TS Nguyễn Thanh Giang. Theo như ông đề cập có sự đấu đá tranh giành quyền lực trong nội bộ Đảng, thời gian qua, Hòa Ái cũng ghi nhận có rất nhiều thông tin liên quan xuất hiện thu hút sự quan tâm của dư luận dự luận. Theo TS, những thông tin này có đáng tin cậy hay không?

  1. Nguyễn Thanh Giang:Cuộc đấu đá này đang hết sức dữ dội, dữ dội chưa từng có so với các lần đại hội Đảng trước. Đấu đá này chủ yếu chia ra làm 2 chiến tuyến. Chiến tuyến ông Trọng và chiến tuyến ông Dũng. Trên chiến tuyến của ông Dũng vạch ra những non kém, thậm chí là những tội trạng của ông Trọng như người ta cho rằng không dự báo được tình hình, bị Trung Quốc mồi chài dắt mũi, không lợi dụng được sức mạnh sự ủng hộ của quốc tế, không làm được bước nào để đòi lại Hoàng Sa mà còn tiếp tay và tạo điều kiện cho Trung Quốc xâm lấn Trường Sa. Cái tội của ông Nguyễn Phú Trọng người ta kể ra nữa là giành quyền chống tham nhũng nhưng thực ra không làm gì được mà thậm chí lại còn nói những câu hết sức vớ vẩn như là “đánh chuột vỡ bình”.  Đòn đánh có chứng lý có sức thuyết phục.

Trong khi đó trên chiến tuyến ông Trọng đánh ông Dũng thì toàn là những chuyện nhảm nhí nhố nhăng. Thậm chí người ta vận động được cả những Ủy viên Trung ương Đảng về hưu hoặc những ông Giáo sư để bôi bẩn và vu khống, bảo là ông Nguyễn Tấn Dũng tham nhũng nhất Châu Á. Tôi không thấy họ nêu lên được bằng cớ nào thuyết phục. Cho nên tôi thấy trong cuộc chiến này toàn những nhố nhăng và sự bỉ ổi.

Nhân vật có thể thực hiện việc đẩy nhích dần về phía ánh sáng chính là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
– TS. Nguyễn Thanh Giang

Hòa Ái: Trong các bài viết liên quan đến Đại hội Đảng XII, TS đã lên tiếng “không nên bi quan mà hãy tỉnh táo, sáng suốt mở lối đi thích hợp cho đất nước với sự cố gắng đẩy Đảng CSVN đương quyền được chút nào hay chút ấy”. Vậy “lối đi thích hợp” cho VN sau kỳ Đại hội Đảng XII này theo ông là gì?

  1. Nguyễn Thanh Giang:Tôi không tin rằng có 1 con người hoàn toàn xấu hay 1 cộng đồng hoặc 1 tổ chức nào hoàn toàn những người xấu cả. Tôi cho rằng cho đến bây giờ chưa thấy thấp thoáng một nhân vật kiệt xuất nào có thể điều hành đất nước giỏi hơn Đảng CSVN. Tôi cũng chưa thấy lấp ló nhân vật nào như Gorbachev hay Boris Yeltsin cho nên tôi kêu gọi các đại biểu tham dự Đại hội Đảng CSVN hãy sáng suốt mà đấu tranh với những âm mưu thủ đoạn của phái thần phục Trung Quốc và chọn ra được những gương mặt sáng giá nhất cho Ban Chấp hành Trung ương mới và đặc biệt chọn cho được chính xác các nhân vật trong “tứ trụ triều đình”.

Hòa Ái: Qua lời kêu gọi của TS thì theo ông nhân vật nào sáng giá nhất cho vai trò Tổng Bí thư cũng như 3 vị trí lãnh đạo chủ chốt còn lại của khóa XII, thưa ông?

  1. Nguyễn Thanh Giang:Nhân vật có thể thực hiện việc đẩy nhích dần về phía ánh sáng chính là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Bây giờ nhìn vào trong Đại hội Đảng XII này, thấy một số các gương mặt khả dĩ có thể thừa nhận được như là Nguyễn Thiện Nhân, Trần Đại Quang, Nguyễn Thị Kim Ngân, Vũ Đức Đam. Nhưng có một tin rằng ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng tuyên bố “Tổng Bí Thư chỉ có thể chọn là người miền Bắc và người phải có lý luận”. Riêng tôi không tin rằng thông tin đó là xác thực. Tôi chỉ nghĩ đấy là dư luận tung ra để nhằm bôi xấu ông Trọng. Tôi nghĩ rằng nếu ông Nguyễn Phú Trọng thật sự nói câu nói đó thì đáng bị đuổi ra khỏi Đảng CSVN vì câu nói đó thể hiện tinh thần chia rẽ dân tộc, bôi xấu và làm cho người ta mất tin tưởng vào Đảng CSVN.

Hòa Ái: Xin được cảm ơn TS. Nguyễn Thanh Giang dành thời gian cho cuộc phỏng vấn này với đài ACTD.

LUPE

LUPE

Giuse Ngô Văn Chữ, S.J.

“Hãy đuổi con mẹ Jo đó ra khỏi chỗ này đi, nó hôi như cứt vậy, chẳng ai chịu nổi,” những người vô gia cư khác phàn nàn về cô Jo với bà Lupe.  Bà Lupe làm thiện nguyện trong phòng tắm nữ dành cho người vô gia cư cũng được cả năm rồi, đây là một trong các chương trình của Bánh và Cá (Loaves & Fishes) ở thành phố Sacramento, California, dưới sự điều hành của Nữ tu Libby Fernandez.  Người ta xua đuổi Jo cũng phải vì thật sự cô ta hôi quá, khi Jo đi khập khiễng đến quầy gặp bà Lupe để nhận khăn tắm và xà bông, bà cũng phải nín thở để chào Jo và đưa đồ cho cô ta.  Hình như Jo không tắm rửa gì cả tháng rồi.

Jo khệ nệ lê lết thân xác to lớn của mình vào phòng tắm, ngồi trên cái băng ghế tắm dùng cho người già và khuyết tật.  Loay hoay mãi không cởi đồ được, Jo đành phải nhờ một cách ngại ngùng: “Bà Lupe ơi, nhờ bà giúp cởi đồ cho tôi được không?”  Ngần ngừ giây lát rồi bà cũng ráng đến giúp cho cô.  Khi cởi áo Jo, bà mới thấy rõ cái vai phải của Jo đã bị trật qua một bên đã nhiều năm rồi, nên lâu nay Jo không thể giơ cánh tay lên được nữa, và đó là lý do Jo không thể tự cởi đồ hay tắm giặt gì được.

“Nhờ bà tắm cho tôi được không?” Jo lại vụt miệng nhờ nữa.  Quả là khi giúp cởi đồ cho Jo, bà Lupe cũng đã choáng váng với cái mùi hôi không tưởng của cô rồi, thế mà bây giờ lại còn nhờ tắm giúp nữa, với lại bà cũng chưa hề tắm cho ai, ngoại trừ hồi xưa tắm cho hai đứa con nhỏ của bà.  Nhìn Jo thấy thương quá nên qua vài giây im lặng ngại ngùng, bà cũng ráng giúp tắm cho Jo.

LUPE

Tắm cho Jo là một tình huống rất đặc biệt.  Thân hình của Jo to gấp bốn lần bà Lupe với những lớp mỡ chảy trệ xuống, tắm cho Jo như tắm cho một khối thịt khổng lồ vậy.  Bà Lupe bắt đầu dùng vòi sen xả nước ấm lên người Jo.  Jo ngồi im lặng thưởng thức từng giọt nước ấm tưới lên cơ thể mình, và tận hưởng bàn tay xoa xà bông và chà xát của bà Lupe lên người cô.

Hồi đầu bà Lupe chỉ tính giúp qua loa cho mau thôi để còn đi làm các công việc khác vì bà không cảm thấy thoải mái với chuyện tắm rửa này, nhưng rồi bà chợt nhận ra bà đang bước vào một vùng đất “rất thánh”, như xưa kia Môsê ở trong sa mạc gặp gỡ Thiên Chúa nơi bụi gai cháy rực.  Bà nghe như Chúa đang nói với mình: “Con ơi, hãy cởi giày ra, vì nơi con đứng là vùng đất thánh.”  Ở nơi sa mạc đầy sỏi đá và gai góc, mà cởi giày ra đi chân không thì phải bước từng bước một cẩn thận và mắt luôn nhìn xuống đất để tránh không giẵm phải đá và gai sắc nhọn.  Bà Lupe nhận biết bà đang đi vào “vùng đất thánh” của Jo và bà cần phải “cởi giày ra” để bước đi từng bước chậm rãi từ tốn, nhẹ nhàng và kỹ lưỡng để Jo không bị tổn thương.  Bà tháo đôi găng tay cao su y tế đang mang để chạm vào thân thể Jo bằng chính đôi tay trần của mình.

Bà Lupe đã ở với Jo gần nửa tiếng trong cái không gian nhỏ bé đó, và cái kinh nghiệm của những giây phút thánh thiêng đã để lại một dấu ấn sâu xa, ngọt ngào cho bà trong suốt tuần lễ.  Bây giờ thì không còn là chuyện tắm cho Jo nữa, mà là cả một câu chuyện gặp gỡ thiêng liêng giữa bà với Jo trong cái không gian chập hẹp và trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.  Bà có cảm tưởng như thời gian dừng lại.  Cùng với những giọt nước mắt thổn thức như đang muốn trào ra, bà như muốn nuốt trọn vào tâm hồn từng hơi thở của một cuộc đời bị xã hội khinh rẻ và bỏ rơi của Jo vào lòng.  Bà ngỡ ngàng vì Chúa đến với bà trong một tình huống khó tả và nhạy cảm như vậy.  Bà có cảm tưởng như bà là Thiên Chúa đang chạm bàn tay từ ái vào một tội nhân đáng thương bị con người ruồng bỏ.  Đồng thời bà cũng cảm nhận bà chính là Jo, bà đang ngồi đó và được Thiên Chúa chạm vào thể xác cũng như tâm hồn để xóa sạch những vết bùn nhơ, bóng tối tội lỗi và hận thù trong lòng bà.  Lúc đầu bà tưởng bà ra tay giúp Jo, không ngờ chính Jo đang giúp bà gặp gỡ Thiên Chúa của bà.  Bà nghe văng vẳng đâu đó như có tiếng các Thiên Thần đang xướng ca…

Lạy Chúa, trong một năm vừa qua, Chúa đã đi ngang qua nhà con nhiều lần lắm nhưng mấy khi con nhận ra Chúa vì con quá bận rộn và say mê với những chương trình của con.  Đã mấy lần con thấy Chúa nhưng con không tha thiết ở lại trong những khoảnh khắc thánh thiêng ấy để chiêm ngắm Chúa.  Con đã để những giây phút thánh và không gian thánh ấy qua đi quá dễ dàng trong đời con.

Lạy Chúa, hôm nay đã bắt đầu bước qua năm mới rồi, năm mà Đức Thánh Cha Phanxicô mời gọi mỗi người tín hữu sống với tâm tình “Lòng thương xót Chúa.”  Xin giúp con biết dừng chân lại để biết nhận ra và thưởng thức những cuộc gặp gỡ nhỏ bé, thầm lắng, chóng vánh, nhưng thật thánh thiêng vì Chúa đang tỏ lòng thương xót Chúa cho con.  Xin Chúa tiếp tục dạy bảo con biết chia sẻ lòng thương xót Chúa mà con đã được nhận nhưng không, cho những anh chị em con gặp gỡ mỗi ngày, nhất là những anh chị em nghèo khổ và bị ruồng bỏ, đặc biệt trong năm Thánh này.

Giuse Ngô Văn Chữ, S.J.

January 1, 2016

Đại hội đảng 12 cần chọn giải pháp khả thi nào để cứu nước và phát triển đất nước?

Đại hội đảng 12 cần chọn giải pháp khả thi nào để cứu nước và phát triển đất nước?

BĐLB VOA

Thiện Ý

Cần xác tín rằng:

1.- Chủ nghĩa cộng sản và các chế độ cộng sản trong đó có chế độ “Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” đã ở “Giờ thứ 25”, sự tiêu vong đã là một tất yếu, và thời gian kết thúc sẽ chẳng còn bao lâu nữa.

2.- Chủ nghĩa quốc gia và công cuộc đấu tranh cho lý tưởng tự do, dân chủ mà người Việt quốc theo đuổi trong nhiều thập niên qua là chính nghĩa tất thắng, chiến thắng sau cùng khẳng định “chính quốc” tất thắng “tà cộng” sẽ đến nay mai.

Vì vậy, Đảng CSVN, thông qua Đại hội 12 sẽ họp từ 21 đến 28 tháng 1 năm 2016 tới đây, cần chọn lựa dứt khoát một giải pháp khả thi để cứu nước và phát triển toàn diện đất nước. Giải pháp khả thi đó là gì?

Theo chúng tôi, Đảng CSVN chỉ có thể chọn lựa một trong hai cách: Một là đảng CSVN biết thức thời chủ động kết thúc tiến trình chuyển đổi hòa bình từ “độc tài, độc đảng, toàn trị” qua “dân chủ, đa đảng, pháp trị” theo chiều hướng dân chủ hóa và kinh tế thị trường tự do hóa, phù hợp với ý nguyện của toàn dân. Hai là để sức mạnh quần chúng nhân dân vùng lên kết thúc quá trình chuyển thể khi tình hình thực tế phát triển đến biên độ “tức nước vỡ bờ”.

Sự lựa chọn cách thứ nhất sẽ là sự lựa chọn khôn ngoan, đáp ứng được mong muốn của toàn dân, vừa có lợi cho Đất nước, vừa có lợi cho chính đảng CSVN. Nếu đảng CSVN chọn cách chuyển đổi này, sẽ là giải pháp khả thi để cứu nước và phát triển toàn diện đất nước.

Có lợi cho đảng CSVN, vì chế độ độc tài toàn trị dù bị tiêu vong, nhưng Đảng CSVN hiện nay vẫn có cơ hội tồn tại cùng với các chính đảng khác sinh hoạt bình đẳng, hợp pháp để giành quyền lãnh đạo đất nước trong một chế độ dân chủ pháp trị, đa đảng.Thực tế, đảng CSVN vẫn có nhiều thuận lợi hơn các chính đảng khác, nhờ thế lực và kinh nghiệm sẵn có sau nhiều năm cầm quyền độc tôn, để nắm quyền trở lại. Đồng thời, sẽ tránh được những hậu quả tai hại, bi thảm cho nhân dân, cho đất nước và cho chính đảng CSVN.

Một giả định thực tế, nếu chọn cách chuyển đổi này, khởi đi từ Đại hội 12 , thì đảng CSVN có thể chủ động thực hiện cách thức kết thúc tiến trình chuyển đổi hòa bình êm dịu trên hai bình diện pháp lý và thực tế.

Chuyển đổi trên bình diện pháp lý: Đại hội 12 của đảng CSVN sẽ thảo luận và biểu quyết thông qua một với nội dung đưa ra một tiến trình chuyển đổi đại để như sau:

1.- Quốc hội, căn cứ trên “Nghị quyết chuyển đổi” của đảng CSVN, thảo luận và thông qua lịch trình tu chỉnh Hiến pháp hiện hành và điều chỉnh hệ thống pháp luật sao cho phù hợp với chế độ dân chủ pháp trị, đa đảng.

Theo hướng này, để duy trì ổn định trên bình diện pháp lý, chỉ cần sửa đổi những điều khoản căn bản của Hiến pháp liên quan đến danh hiệu chế độ chính trị (Điều 1 và 2 ) và vai trò các chính đảng trong chế độ chính trị dân chủ pháp trị, đa đảng (Điều 4). Còn lại các điều khoản khác vẫn duy trì, chỉ sửa đổi hay bãi bỏ các điều khoản nào không còn phù hợp với chế độ chính trị dân chủ pháp trị,đa đảng.

Thí dụ:

– Làm luật tu chỉnh hoặc luật mới thay thế những luật lệ trái với Hiến pháp dân chủ pháp trị, đa đảng, mới được hình thành từ Hiến pháp hiện hành được sửa đổi.(Luật Đất Đai, Nhà đất, Luật Hình, Luật Hộ…)

– Làm “Luật chính đảng” để cho phép các chính đảng được thành lập và tham gia sinh hoạt chính trị hợp pháp.

– Làm “Luật ứng cử và bầu cử” vào các chức vụ dân cử để thực thị Hiến pháp dân chủ pháp trị,đa đảng,cho phép mọi cá nhân công dân và đại diện các tổ chức chính đảng có thể tham gia hợp pháp trong các cuộc tranh cử và bầu cử tự do vào các chức vụ dân cử các cấp, các ngành trên cả nước.

– Làm “Luật hòa giải dân tộc”, như nước Cộng hòa Nam Phi đã làm sau khi kết thúc thắng lợi vào đầu thập niên 90, cuộc chiến tranh chống chế độ phân biệt chủng tộc giữa thiểu số người da trắng thống trị trên tuyệt đại đa số người da đen bị trị.

Luật này sẽ áp dụng nguyên tắc bất hồi tố của luật pháp nhằm miễn tố chung cho những hành động vi phạm luật pháp quốc nội hay quốc tế của cá nhân hay tập thể xẩy ra trước ngày ban hành “Luật hòa giải dân tộc ở cả hai phía Việt cộng cũng như Việt quốc.

Luật này nhằm hóa giải hận thù quá khứ, ngăn ngừa mọi hành vi phục thù chính trị dưới bất cứ hình thức nào, tạo sự hòa giải những mâu thuẫn trong lòng dân tộc, duy trì ổn định chính trị, xã hội để có điều kiện thuận lợi kiện toàn chế độ chính trị dân chủ pháp trị, đa đảng mới hình thành; tạo tiền đề đoàn kết thống nhất được toàn lực quốc gia để xây dựng, củng cố, phát triển toàn diện Đất nước, tạo thế và lực chống ngoại xâm hữu hiệu, bảo vệ Tổ quốc.

2.- Chính phủ, cơ quan hành pháp đương nhiệm, chiếu nhiệm vụ qui định của Hiến pháp sửa đổi, bằng các văn bản lập qui dưới luật, để điều chỉnh theo các luật lệ đã được Quốc Hội sửa đổi một cách phù hợp với thời gian, không gian và tiến trình hoạt động bình thường của guồng máy công quyền quốc gia, để tránh mọi sự xáo trộn, bất ổn chính trị và xã hội, bất lợi cho đại cuộc.

Thí dụ như “Luật ứng cử và bầu cử” Quốc hội hay Hội đồng nhân dân các cấp sẽ được áp dụng trong nhiệm kỳ sắp tới. Nhưng các luật hủy bỏ hoặc thay thế những luật lệ trái với Hiến pháp dân chủ pháp trị, đa đảng, hay “Luật chính đảng”, “Luật hòa giải dân tộc” thì cần có hiệu lực tức thời sau khi ban hành để chứng tỏ thiện chí của đảng CSVN và nhà cầm quyền đương thời muốn thực hiện sự chuyển đổi hòa bình từ “chế độ độc tài, độc đảng” qua “chế độ dân chủ, đa đảng”. Đồng thời giúp cho các cá nhân cũng như các chính đảng thuộc mọi khuynh hướng chính trị khác, có thời gian củng cố, phát triển tổ chức và sinh hoạt, chuẩn bị tham gia ứng cử vào các cơ quan dân cử của cả nước (Quốc hội, Chủ tịch nước hay Tổng Thống, nếu Hiến pháp tu chính là người đứng đầu hành pháp, do dân trực tiếp bầu cử trong các cuộc phổ thông bầu phiếu, thay vì do Quốc hội bầu cử như Hiến pháp hiện hành…) và địa phương (như Hội đồng nhân dân các cấp…).

Chuyển đổi trên bình diện thực tế:

1.-Mọi cơ cấu tổ chức và nhân sự điều hành chính quyền các ngành, các cấp từ trung ương đến địa phương trên cả nước vẫn duy trì nguyên trạng và hoạt động bình thường.

Sự sửa đối Hiến pháp, sửa đổi luật lệ do Quốc hội đương nhiệm hay các văn bản lập qui dưới luật do Chính phủ đương nhiệm ban hành để điều chỉnh theo sự sửa đổi Hiến pháp và luật lệ của Quốc hội, cần được các cấp, các ngành thực thi nghiêm túc, đồng bộ trên cả nước theo một tiến trình thời gian phù hợp để tránh xáo trộn.

Nếu giả định đảng CSVN chấp nhận chủ động thực hiện cách thức chuyển đổi hòa bình trên đây, từ sau Đại hội 12, Việt Nam sẽ có Quốc hội mới, chính phủ mới hình thành từ Quốc hội Khóa tới dự trù bầu cử vào tháng 5-2016 tới đây và bắt đầu hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp hiện hành sau khi được Quốc hội đương nhiệm sửa đổi theo hướng dân chủ pháp trị, đa đảng.

2.-Nếu đảng CSVN chủ động thực hiện thì phải có những dấu hiệu chứng tỏ thực tâm bằng các hành động cụ thể thực tế tương tự như chế độ độc tài quân phiệt Miến Điện đã làm và đã thành công

Thí dụ, song song với việc sửa đổi Hiến pháp, luật pháp theo hướng dân chủ pháp trị, đa đảng, nhà cầm quyền CSVN sẽ phải có hành động cụ thể thực tế như: Thả hết các thù nhân chính trị đang bị cầm tù (như Cuba đã và đang làm sau khi tái lập quan hệ ngoại giao với Hoa Kỳ), chấm dứt mọi hành động theo dõi, trấn áp các nhà bất đồng chính kiến, tìm cách đối thoại với họ và để cho mọi cá nhân công dân cũng như các chính đảng bao lâu nay bị coi là hoạt động bất hợp pháp, thì cần tiến tới hợp pháp hóa tạo điều kiện cho các cá nhân và chính đảng này hoạt động công khai, hợp pháp, có thời gian chuẩn bị đưa người ra tranh cử vào các cơ quan dân cử các cấp trong tương lai, cho thành lập công đoàn độc lập và các tổ chức xã hội dân sự…

Tựu chung, như vậy là giải pháp khả thi để cứu nước và phát triển toàn diện Đất nước thì đã có, Bây giờ chỉ còn vấn đề là đảng CSVN có tự nguyện tự giác chấp nhận thực hiện giải pháp đó hay không; hoặc để sức mạnh của quần chúng nhân dân buộc đảng CSVN phải làm theo ý nguyện của nhân dân.

Tất cả nay chỉ còn là vấn đề thời gian, tùy thuộc vào sự lựa chọn khôn ngoan của những người lãnh đạo đảng CSVN có trách nhiệm. Vì hơn ai hết, những người CSVN, hẳn phải biết đến luận điểm Mác-xít này: “Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh” và rằng “cách mạng là sự nghiệp của quần chúng”, có giá trị như một qui luật mà ý chí chủ quan của đảng CSVN không thể cưỡng lại được.

Chúng ta cần chờ thêm thời gian không lâu nữa đâu, để hội đủ các điều kiện cần và đủ, về chủ quan (Việt cộng) và khách quan (trong nước và quốc tế) để cách chuyển đổi giả định “chế độ độc tài, độc đảng” qua chế độ “Dân chủ đa đảng” trong hiện tại, sớm trở thành sự thật trong tương lai không xa tại Việt Nam.

Hãy sớm từ bỏ cái đuôi ‘định hướng XHCN’!

Hãy sớm từ bỏ cái đuôi ‘định hướng XHCN’!

Công nhân dựng trang trí chuẩn bị cho Đại hội Đảng 12 trên đường phố ở Hà Nội, ngày 4/1/2016.

Công nhân dựng trang trí chuẩn bị cho Đại hội Đảng 12 trên đường phố ở Hà Nội, 04/01/2016

Bùi Tín

127 đảng viên và nhân sỹ lão thành vừa gửi thư cho đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) và các cấp lãnh đạo đảng đề nghị với Đại hội XII những vấn đề cực kỳ hệ trọng, liên quan đến sự sống còn của đất nước và vận mệnh của đảng CSVN.

Các đề nghị quan trọng nhất là: từ bỏ dứt khoát chủ nghĩa Mác – Lênin đã phá sản trên toàn thế giới, từ bỏ chủ nghĩa Cộng sản không tưởng, mơ hồ, từ bỏ chế độ độc đảng độc đoán, thay tên nước Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN), thay tên đảng CSVN vì chủ nghĩa CS đã phá sản hoàn toàn và chưa biết rõ mặt mũi nó ra sao. Một đề nghị nổi bật là cắt cái đuôi «định hướng XHCN» cho nền kinh tế thị trường. Tất cả các 6 nội dung này có quan hệ ràng buộc với nhau thành hệ thống tư duy già cỗi, cũ kỹ, giáo điều, phải sớm triệt để dứt bỏ thì đất nước mới có thể phát triển bình thường.

Các đề nghị tâm huyết, sáng suốt như thế nhưng xem ra Bộ Chính trị vẫn không nghe thủng, thậm chí không thèm nghiên cứu và trả lời trong tổng kết các góp ý cho văn kiện Đại hội, do cái tệ «kiêu ngạo CS» đã thành cố tật không sao sửa bỏ nổi.

Chỉ riêng về cái «nền kinh tế thị trường với định hướng XHCN» đã là một khái niệm quái dị, phi lý, thách thức trí khôn của con người, hiện không còn một nước nào khác chấp nhận, không một nhà lý luận chính trị nào trên thế giới thừa nhận ngoài Bộ Chính trị của đảng CSVN.

Khái niệm «xã hội» là một khái niệm tương đối mới, với một nội hàm là quan tâm đến toàn xã hội, quan tâm chu đáo đến các vấn đề giáo dục, y tế có tác động đến nền văn minh và sức khỏe của cộng đồng, quan tâm đặc biệt đến lớp người nghèo khổ nhất ở dưới đáy của xã hội, có các chính sách xã hội nhằm nâng đỡ những người dễ bị tổn thương nhất như trẻ mồ côi, người có bệnh hiểm nghèo, người thất nghiệp, người tàn tật, người cao tuổi cô đơn, nạn nhân thiên tai, tai nạn, phụ nữ góa bụa, gia đình đông con…

Tại VN, tất cả các tiêu chuẩn trên đều quá thấp, còn lâu mới có thể đạt mức trung bình. Nền giáo dục lạc hậu, không một trường nào được xếp loại trong số 100 đại học tiên tiến nhất thế giới. Y tế không đủ giường bệnh, 2 người bệnh phải nằm chung, có người nằm dưới gầm giường; tiêm thuốc khám bệnh phải có phong bì; trong xã hội ai bị bệnh hiểm nghèo, thất nghiệp, gặp thiên tai, trẻ mồ côi, người góa bụa, người cao tuổi ốm yếu cô đơn đều cảm thấy bị bỏ rơi, tự lo lấy để gắng sống trong đau thương tuyệt vọng.

Ở Việt Nam chưa có các chính sách xã hội, mà xã hội còn bị làm cho điêu đứng, thiếu thốn hơn bởi các chính sách «phản xã hội». Chế độ độc đảng toàn trị của đảng CS là nguồn gốc của vô vàn bất công, phi lý, lẫn lộn trắng đen, công tội. Kẻ gian xử người ngay, kẻ phạm tội nặng đối với xã hội vẫn ung dung hưởng thụ, người yêu nước bị đánh đập tra tấn đến chết trong các đồn công an, trại giam – hơn 200 nhân mạng trong hơn 2 năm… Tòa án bênh kẻ gian, trị người ngay theo lệnh trên. Tệ tham nhũng hoành hành rộng khắp. Đời sống xã hội lầm than, bất công, không có tự do ngôn luận trong toàn xã hội, chỉ có tiếng nói áp đặt của đảng CS trên hệ thống loa đài; đời sống xã hội của từng công dân, từng gia đình bị tra tấn, quấy nhiễu, hành hạ; như thế thì cái «định hướng XHCN» nằm ở đâu? lúc nào? ra sao? Xin mời hơn 100 vị tiến sỹ – thạc sỹ của Học viện Chính trị – Hành chính quốc gia giải thích cho toàn xã hội được sáng tỏ.

Xin nói rõ thêm không có gì phản CNXH, làm hại xã hội bằng cái phương châm quái đản «kinh tế quốc doanh là chủ đạo» tha hồ dùng ngân quỹ khủng đầu tư vào những thùng «quốc doanh» không đáy, khống chế kinh tế tư nhân đông đảo giàu sáng tạo trong cạnh tranh của giai cấp trung lưu, bịt đường sống các tiểu thương tiểu chủ, các nghề tự do, vốn phải là nền tảng vững chãi cho mọi nền kinh tế lành mạnh, đi đến ổn định, phồn vinh.

Trên thực tế hiện nay ở Việt Nam là một nền kinh tế kỳ lạ không giống ai, thực chất là một nền kinh tể tư bản chủ nghĩa biến dạng, có tư nhân làm kinh tế nhưng lại bị quốc doanh chèn ép, có kinh tế thị trường nhưng không có tự do kinh doanh, không có cạnh tranh bình đẳng, không có pháp luật nghiêm, tòa án bị cưỡng bức kiểu phát xít, nói thẳng ra là nó là nền kinh tế tư bản chủ nghĩa, nhưng là tư bản hoang dại rừng rú, phi pháp. Nhà kinh tế Mỹ gốc Trung Hoa Bùi Mẫn Hân gọi nó là kiểu «Nhà nước ăn thịt người», không mảy may có tính chất xã hội.

Nhiều người nói người lãnh đạo cộng sản là loại người riêng biệt, không giống ai. Điều khác biệt lớn là vì giáo điều mù quáng họ không có giây thần kinh hổ thẹn. Nhân Đại hội XII họ hãy suy ngẫm về họ đã và đang thực thi cái CNXH dị dạng ra sao.

Tất cả các điểm hệ trọng trong học thuyết, đường lối, chính sách của đảng CS, từ chủ nghĩa Mác-Lênin, chế độ độc đảng, xây dựng CNXH và CNCS xa lạ, lẽ ra phải là một nội dung tranh luận rốt ráo và nghiêm chỉnh nhất tại Đại hội này. Lẩn tránh việc này, đảng CS tỏ ra lo sợ lẽ phải và công lý, tự thú nhận không còn chính danh cầm quyền, để tiếp tục cai trị theo nếp độc đoán – độc quyền đất nước Việt Nam.

Nhân sự Bộ chính trị ĐCSVN

Nhân sự Bộ chính trị ĐCSVN

RFA

000_Hkg10181189-620

Đại tướng Trần Đại Quang, Bộ trưởng Bộ Công an Việt Nam, có thể đảm nhận chức Chủ Tịch Nước

AFP photo

Your browser does not support the audio element.

Những nguồn tin phát xuất từ Hà Nội cho biết Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Việt Nam đã giải quyết xong danh sách các ứng viên chính thức cho 4 chức vụ hàng đầu, là chức tổng bí thư, chức Chủ Tịch Nước, thủ tướng và chủ tịch quốc hội.

Nguồn tin riêng chưa thể kiểm chứng được cho đài chúng tôi biết đương kim Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng sẽ ở lại thêm nửa nhiệm kỳ trong lúc chờ đợi Đại Hội XII chọn người thay thế. Chức Chủ Tịch Nước được trao cho người đang nắm giữ Bộ Công An Đại Tường Trần Đại Quang. Vai trò thủ tướng sẽ do ông Nguyễn Xuân Phúc đảm nhiệm, và bà Nguyễn Thị Kim Ngân lãnh trách nhiệm của chủ tịch quốc hội.

Một nguồn tin khác nói rằng ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng là người được nhiều phiếu ủng hộ nhất, trong khi Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng lại là người được ít phiếu nhất. Điều này trái ngược với dư luận Đài Á Châu Tự Do chúng tôi ghi nhận được trong những tuần lễ vừa qua, cho rằng trong 4 nhân vật lãnh đạo chủ chốt hiện nay, Thủ tướng đương nhiệm Nguyễn Tấn Dũng nhận được phần lớn sự ủng hộ của người dân, nếu ông Dũng được đề cử trong danh sách nhân sự ra tái cử trong khóa XII.

Ngay chính các nhà quan sát chính trị Việt Nam cũng đưa ra nhận định tương tự, cho rằng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là ứng viên sáng giá nhất cho vai trò Tổng Bí thư.

Hội nghị thứ 14 Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XI khai mạc ngày hôm nay tại Hà Nội, sẽ  kéo dài đến ngày 13 tháng 1 năm 2016.

Phát biểu khai mạc Hội nghị Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng cho rằng thời gian họp tuy không dài nhưng Hội nghị lần thứ 14 đặc biệt quan trọng với 2 nội dung chính cần được thảo luận bao gồm Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương-TPP và đề cử danh sách nhân sự lãnh đạo chủ chốt khóa XII.

Về việc Việt Nam tham gia Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương-TPP, Hội nghị thứ 14 tập trung thảo luận thời cơ và thuận lợi cũng như khó khăn và thách thức khi Việt Nam gia nhập TPP, những tác động chính trị và an ninh quốc gia, đồng thời xem xét điều chỉnh chính sách theo đúng quy định pháp luật cho việc chính thức ký kết Hiệp định này.

Về việc chuẩn bị danh sách nhân sự chủ chốt khóa XII, ông Nguyễn Phú Trọng có nhấn mạnh đến việc xem xét và đề cử các trường hợp Ủy viên Trung ương “đặc biệt” khóa XI tái cử trong khóa XII.

NGUYỄN QUANG A: VỀ ĐẠI HỘI 12 CỦA ĐCSVN

NGUYỄN QUANG A: VỀ ĐẠI HỘI 12 CỦA ĐCSVN

FB Nguyễn Quang A

11-1-2016

Hôm nay BCHTW của ĐCSVN họp hội nghị 14 để quyết định nốt vấn đề nhân sự cho ĐH12 diễn ra 9 ngày nữa.

Người dân bàn tán, nhất là trên mạng, thậm chí chia ra nhiều “phe” ủng hộ ông này, mặt sát ông kia. Còn bản thân các ông ấy thì không trừ thủ đoạn bẩn thỉu nào để hạ sát nhau nhằm giữ ghế. Và người dân cũng bị cuốn theo và rất tiếc đôi khi cũng mạt sát nhau không kém.

Theo tôi,

1) Nếu họ là đảng viên ĐCSVN hay cảm tình viên của ĐCSVN thì họ làm thế là phải và chúng ta nên tôn trọng ý kiến “choảng nhau” của họ.

2) Với người dân không thuộc loại 1) kể trên, thì về cơ bản chúng ta không có nhiều tiếng nói đến việc quyết định của những người lãnh đạo ĐCSVN trừ phi chúng ta có tiếng nói thống nhất của rất rất đông người, một việc chưa thật thực tế hôm nay.

Vậy chúng ta nên tỏ thái độ thế nào?

a) Chúng ta không thể ủng hộ bất cứ kẻ nào có thái độ và việc làm nhằm duy trì chế độ độc tài, làm tay sai bán nước; chúng ta cũng không thể ủng hộ bọn tham nhũng, trục lợi (và hai bọn này rất có thể là một).

b) Nếu chúng ta biết chắc có người tử tế, nên ủng hộ họ, NHƯNG việc đánh giá sự tử tế là không đơn giản; hãy làm theo hiểu biết của mình NHƯNG đừng bắt người khác cũng làm vậy. Có người bảo trong những cái xấu nên ủng hộ cái ít xấu hơn. KHÔNG! Đừng ủng hộ cái xấu, người xấu!

c) Tích cực nhất nên làm gì và không nên làm gì?

-c1: KHÔNG NÊN ủng hộ phe nào cả, chúng đều xấu. CÀNG KHÔNG NÊN mạt sát lẫn nhau gây chia rẽ.

-c2: NÊN làm cho người khác (kể cả các đảng viên ĐCSVN và các cảm tình viên của họ) thấy rõ sự khốn nạn của các phe và nguyên nhân của hiện tượng này: sự độc quyền chính trị của ĐCSVN.

-c3: NÊN làm những việc (khả thi dù nhỏ nhất) trong tầm tay của mỗi người để tăng cường sự đoàn kết trong nhân dân, để thực thi các quyền của mình và chuẩn bị tốt để làm những việc trong tương lai mà việc gần nhất, thí dụ là bầu cử quốc hội và hội đồng nhân dân sắp tới:

– Vạch rõ chỉ thị của ông TBT ĐCSVN ấy về bàu cử là sự CƯỚP quyền của nhân dân, một việc không thể chấp nhận được.

– Chuẩn bị ứng cử, giám sát, phê phán, phản đối, chống mọi việc làm cướp quyền của nhân dân (như Đảng cử dân bầu; các thủ tục của Mặt trận; đấu tố ứng viên độc lập ở tổ dân phố,…) cho đến việc giám sát bầu cử, giám sát kiểm phiếu và thậm chí tẩy chay bầu cử (tẩy chay cũng là một quyền con người quan trọng);…

-c4: Và còn rất rất nhiều việc thiết thực, khả thi khác để thúc đẩy sự chuyển đổi chế độ độc tài (và ngày càng cảnh sát hóa) này sang chế độ dân chủ thực sự một cách ôn hòa.

Tôi mạn phép viết “chúng ta” ở trên mà thực sự phải là “tôi,” tức là tôi đặt ra cho chính mình và tôi luôn làm như vậy, nhưng cứ chia sẻ cho bà con biết đâu cũng có người nghĩ giống mình.