TẾT CỔ TRUYỀN VIỆT NAM

TẾT CỔ TRUYỀN VIỆT NAM

 Tết Nguyên Đán ở Việt Nam hay còn gọi là Tết, Tết cổ truyền, Tết âm lịch… là những ngày lễ quan trọng nhất của người Việt Nam ta.  Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi Tết mang ý nghĩa như thế nào?  Bài hát “Tết quê em”:

TET CO TRUYEN

Tết Tết Tết Tết đến rồi

Tết Tết Tết Tết đến rồi

Tết Tết Tết Tết đến rồi

Tết đến trong tim mọi người.

Mừng ngày Tết trên khắp quê tôi

Ngàn hoa thơm khoe sắc xinh tươi

Đàn em thơ khoe áo mới

Chạy tung tăng vui pháo hoa

Mừng ngày Tết trên khắp quê tôi

Người ra Trung, ra Bắc, vô Nam

Dù đi đâu ai cũng nhớ

Về chung vui bên gia đình.

Lời đầu tiên, mến gửi lời chúc quý anh chị em một mùa xuân tràn đầy tin yêu và hy vọng trong năm mới này.  Bài hát “Tết quê em” gợi lên và nhắc nhớ cho chúng ta ngày Tết sắp đến rồi.  Chúng ta đã và đang chuẩn bị cho ngày Tết.  Riêng tôi, xuân đến làm cho tôi xao xuyên và nhớ về ngày Tết quê hương, nhớ đến cội nguồn, nhớ ngày xuân bên mái ấm gia đình, bên những người thân, đi chúc tuổi và nhận được bao lì xì.  Ca dao Việt Nam viết:

 Mùng Một thì ở nhà cha,

Mùng Hai nhà vợ, Mùng Ba nhà thầy

Mùng Một tết cha,

Mùng Hai tết mẹ, Mùng Ba tết thầy

Cu kêu ba tiếng cu kêu

Mong cho Tết đến dựng nêu ăn chè

Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ

Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh.

Kế đến, Tết mang ý nghĩa thiêng liêng là ngày đoàn tụ gia đình, là ngày làm mới, là ngày hy vọng và tạ ơn.

Tết là ngày đoàn tụ gia đình: người Việt có tục lệ hằng năm mỗi khi Tết đến lại trở về sum họp dưới mái ấm gia đình, nhớ đến ông bà tổ tiên, thăm lại nơi họ đã từng sinh sống trong thời niên thiếu đã gắn liền với đồng lúa, giếng nước, cây đa, lũy tre làng, mảnh sân nhà.  Hình ảnh đó như thôi thúc cho mọi người nhớ về với quê hương của mình.  Vì vậy, “Về quê ăn Tết” đã trở thành ngữ chỉ cuộc hành hương về nơi cội nguồn.

 Tết là ngày đổi mới: Tết là ngày đầu tiên của năm mới, mọi người có cơ hội ngồi ôn lại việc cũ và làm mới mọi việc.  Việc làm mới có thể về hình thức như dọn dẹp và sửa nhà cửa.  Về đời sống tinh thần, nhân dịp đầu năm, người ta thường tạo mối liên hệ giữa người thân để được cảm thông và bỏ qua chuyện cũ.  Người lớn cũng như trẻ con mặc quần áo mới.  Nợ nần thì được thanh toán để bước qua năm mới gặp được may lành.  Những chuyện buồn phiền, cãi vã được hàn gắn và bỏ qua trong ba ngày Tết.  Mọi người vui vẻ tươi cười với nhau. Tết còn là sinh nhật của tất cả mọi người vì ai cũng thêm một tuổi, khi gặp nhau là chúc nhau thêm một tuổi.  Người lớn mừng tuổi cho trẻ con để các cháu ăn chóng lớn, ngoan ngoãn và học giỏi; còn các cụ già thì sống lâu và mạnh khoẻ để con cháu được nhờ phúc.

 Tết là ngày tạ ơn và hy vọngNgười Việt chọn ngày Tết làm cơ hội để tạ ơn ân nghĩa mình đã được hưởng năm vừa qua.  Con cái tạ ơn cha mẹ, cha mẹ tạ ơn ông bà, tổ tiên…  Hơn nữa, Tết là ngày của hy vọng.  Hy vọng năm mới được an lành, may mắn và phát đạt.  Với tất cả mọi người Ki-tô hữu, Tết là dịp để chúng ta nhìn lại những hồng ân Chúa ban cho.

Anh chị em thân mến!  Chắc hẳn, anh chị em mình đang sống trên mảnh đất này, đang là mùa đông thời tiết thì giá lạnh, chúng ta không có được những cảm xúc không khí ấm áp của mùa xuân trên quê hương.  Đặc biệt, các bạn trẻ sinh ra và lớn lên trên đất Mỹ lại càng không có được những cảm xúc thú vị của ngày Tết cổ truyền và các phong tục của ngày Tết Việt tại quê hương.  Nhưng bên cạnh chúng ta luôn có những người thân, có cha mẹ và anh chị em.  Họ là những người mang đến cho chúng ta mùa xuân.  Chúng ta hãy nghĩ đến họ và làm cho mùa xuân được nở hoa bên nhau, đó là cách chúng ta mang lại mùa xuân cho người thân đang sống bên cạnh chúng ta.  Trên hết, Chúa là Mùa Xuân vĩnh cửu.  Ngài sẽ mang lại cho chúng ta mùa xuân ấm áp và yêu thương khi chúng ta trao cho nhau tình yêu thương, chia sẻ và cảm thông. Nhất là thời khắc quan trọng trong ngày đầu năm mới này, chúng ta hãy lì xì cho nhau lòng vị tha, khoan dung và tha thứ.  Đó là món quà quý nhất để cho chúng ta tận hưởng mùa xuân.

Chúa là Mùa Xuân ban muôn phúc lành cho anh chị em trong năm Giáp Ngọ này.

Rev. John Nguyen

Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi: Đảng Cộng sản Việt Nam là một đảng cướp

Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi: Đảng Cộng sản Việt Nam là một đảng cướp

Lời giới thiệu: Từ tháng 8/1945 khi cướp được chính quyền, Đảng Cộng sản Việt Nam đã thực hiện cai trị đất nước bằng nền chuyên chính vô sản – một chế độ độc tài toàn trị khắc nghiệt – các quyền làm người, các nguồn tài nguyên của đất nước, tài sản của nhân dân bị cướp đoạt. Việt Nam ngày càng lún sâu vào con đường tụt hậu so với các nước trong khu vực và trên thế giới. Đời sống người dân lao động ngày càng khó khan, cơ cực.

Từ thành phố Huế, Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi đã tố cáo những thủ đoạn cướp đoạt thô bạo của đảng cộng sản và khẳng định đảng CSVN là một đảng cướp.

Cuộc phỏng vấn do nhà báo Trần Quang Thành thực hiện.

Nhà báo Trần Quang Thành: Thưa linh mục Phan Văn Lợi. Việt Nam ta suốt 70 năm qua đã chịu sự thống trị của đảng CSVN. Ở miền Bắc là 70 năm, ở miền Nam là 40 năm. Người CSVN khi lên cầm quyền ở VN, họ rất tự hào về chuyện họ đã cướp được chính quyền. Chữ “cướp” của họ, họ rất tự hào. Linh mục nghĩ sao về việc “cướp” của đảng CS? Khác thế nào với những việc cướp khác?

Linh mục Phan Văn Lợi: Kính thưa Quý vị, về việc đảng CS tự hào đã “cướp”, chúng ta có nhiều điều để nói. Tôi xin được trình bày qua hai điểm chính. Thứ nhất là nhận xét chung về việc cướp củ đảng CS, và thứ hai là đối tượng cướp, tức là đảng CS đã cướp những gì của Dân tộc VN.

I- Nhận xét chung 

– Phạm vi cướp: Thông thường, một đảng cướp có phạm vi hoạt động trong một khu vực nhỏ: một ngôi nhà, một cơ sở, hoặc cùng lắm là một vùng nào đó. Và tức khắc bị nhà cầm quyền trấn áp tiêu diệt. Đảng CS thì khác, nó cướp bóc cả một quốc gia, nó khống chế cả một dân tộc. Tiếng nước ngoài gọi là banditisme international: Hệ thống cướp bóc quốc tế.

– Mức độ cướp: Vì đã cướp được chính quyền và chủ trương toàn trị trong tư cách một nhà cầm quyền, nên đảng CS cướp toàn diện từ vật chất đến tinh thần, từ cá nhân đến tập thể, như ta sẽ thấy dưới đây

– Phương cách cướp: Có 2 phương cách: bạo lực và dối trá, đúng như bản chất của đảng CS.

– Bạo lực hành chánh và bạo lực vũ khí. Bạo lực hành chánh này gồm có những bộ luật tước đoạt các nhân quyền và dân quyền, bộ máy hành chánh địa phương gây khó dễ hay đòi hối lộ, từ khước hay chấp thuận cách tùy tiện. Bạo lực vũ khí có thể là lực lượng trấn áp đông đảo gồm công an, quân đội, dân phòng, côn đồ, với dùi cui, hơi cay, còng sắt, vũ khí, nhà tù.

 

– Nhồi nhét dối trá và cưỡng bức dối trá. Nhồi nhét dối trá là bịa ra những điều không có thật về lãnh tụ (ví dụ cuốn Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Bác Hồ, của tác giả Trần Dân Tiên vốn là chính ông Hồ), về thành tích của đảng, về đối phương, bịa ra các anh hùng cách mạng (như Lê Văn Tám) để buộc người dân (nhất là giới trẻ) tin theo. Khẩu hiệu “Nghe theo đảng, nói theo đài” là cái mà chúng ta thường nghe nhắc tới. Cưỡng bức dối trá là buộc người dân phải sống trong dối trá, không được nói lên điều mình cảm thấy, điều mình suy nghĩ, sống hai lòng, kẻo phải thiệt hại vào bản thân, vào gia đình.

– Tác giả thiết kế việc cướp: Nhìn cho sâu, sẽ thấy đó là người đã thiết lập chế độ và đảng CS ở Liên Xô, tức Vladimir Illich Lenine, tiếp đó Staline đã khai triển phương cách, thủ đoạn cướp chính quyền, rồi các lãnh tụ Cộng sản tại mỗi quốc gia mà họ nắm quyền.

Đó là những nhận xét chung về việc cướp của đảng CS.

II- Các đối tượng cướp

TQT: Đảng CS đã bộc lộ sự cướp đó từ năm 1945. Linh mục có thể nói rõ hơn về việc đi cướp của đảng CS với chính quyền mà họ nắm ở Việt Nam được không?

PVL: Trong hơn 70 năm ở miền Bắc và 40 năm khắp cả nước, chúng ta thấy đảng CS đã cướp được 7 thứ. Chúng tôi gọi là 7 đối tượng cướp của nhà cầm quyền CS. Số 7 thường chỉ sự trọn vẹn.

1- Cướp quyền lực chính trị bằng quân đội và bằng quốc hội

– Trước tiên là cướp chính quyền từ chính phủ hợp pháp Trần Trọng Kim năm 1945. Điều này, ngày nay ai cũng rõ. Việt Minh cướp chính quyền, buộc chính phủ Trần Trọng Kim phải từ chức và vua Bảo Đại phải thoái vị, để nhường chỗ cho Nguyễn Ái Quốc-Hồ Chí Minh và đảng CS. Sau đó, đảng CS còn thanh toán các đảng phải quốc gia như Việt Nam Quốc dân đảng, đảng Đại Việt (vụ án phố Ôn Như Hầu năm 1946),

– Tiếp đó, cướp chính quyền từ chính phủ hợp pháp VNCH mà cuối cùng là chính phủ Nguyễn Văn Thiệu. Bịa ra danh nghĩa “Chống Mỹ cứu nước” để dốc toàn lực miền Bắc xâm lăng chế độ Việt Nam Cộng hòa tại miền Nam. Trong công cuộc ăn cướp này, có sự trợ giúp của Nga, Tàu và nhiều nước Cộng sản Đông Âu.

– Sau khi cướp toàn bộ đất nước, CS quay sang cướp chủ quyền từ tay nhân dân bằng thể chế tam quyền phân công thay vì tam quyền phân lập. Hành pháp, lập pháp, tư pháp đều là công cụ trong tay đảng. Đảng phân công cho mỗi ngành. Mới đây, đảng họp đại hội lần thứ 12, lại tự tiện chọn trước thủ tướng, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội là những con người mà nhân dân nhìn vào đã thất vọng ngay, thậm chí lo sợ.

– Thiết lập một Quốc hội mà tuyệt đại đa số là đảng viên, qua một cuộc bầu cử độc diễn, giả tạo và cưỡng bức. Quốc hội trở thành đảng hội. Dân biểu trở thành đảng biểu.

2- Cướp sự thật bằng độc quyền thông tin.

– Con người sống, xã hội vận hành nhờ tôn trọng sự thật, nhưng đảng CS lại đoạt hết sự thật. Ngay khi vừa cướp chính quyền ở Hà Nội, thì Việt Minh đã nắm ngay tất cả những phương tiện truyền thông, đài phát thanh, các nhà máy in, các cơ sở sản xuất giấy và buôn bán giấy. Báo Cứu Quốc của mặt trận VM trước đây phát hành bí mật, nay ra công khai từ ngày 24-8-1945. Báo Sự Thật, cơ quan ngôn luận của nhà nước VM, xuất bản số đầu tiên ngày 5-12-1945. Việt Minh thành lập ban chỉ đạo báo chí và văn sĩ, huấn luyện cán bộ tuyên truyền cho chế độ để hướng dẫn quần chúng. Đảng cũng hoàn toàn cấm mọi báo chí khác không phải của đảng (dù của tư nhân hay của tôn giáo). Sau khi xâm chiếm VNCH, đảng cũng làm y như vậy. Ngoài ra đảng còn mở chiến dịch tịch thu thiêu hủy những sách báo của chế độ cũ mà đảng gọi là “văn hóa phản động Mỹ ngụy”, mở chiến dịch tấn công, bắt bớ, bỏ tù những nhà báo, nhà văn mà đảng gọi là “lực lượng biệt kích văn hóa chống chế độ”

– Hiện giờ thì đảng nắm trong tay mọi tờ báo đủ loại (báo in, báo tiếng, báo hình, báo điện tử), quản lý hết mọi tổng biên tập, biên tập viên, phóng viên dưới quyền Ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương. Mỗi tuần đều họp các tổng biên tập để ra chỉ thị nói gì, viết gì, không ai được chệch ra ngoài.

– Đảng cướp sự thật bằng cách trấn áp mọi ai dám tìm hiểu, công bố hay bênh vực sự thật. Bằng nhiều bộ luật và khoản luật về thông tin, về báo chí, về internet, bằng lực lượng công an mạng, bằng dư luận viên cấp cao và cấp thấp vốn nằm trong Hội đồng Lý luận trung ương, Học viện chính trị Hồ Chí Minh hoặc là đám dư luận viên mà mỗi ngày dùng lời lẽ vu khống, tục tằn để tấn công các nhà dân báo trên mạng. Rồi với biện pháp tịch thu sách báo, dựng tường lửa, đánh sập trang mạng, vu không thóa mạ, bắt bỏ tù. Ông Nguyễn Hữu Vinh (Anh Ba Sàm), ông Nguyễn Ngọc Già là vài ví dụ tiêu biểu.

– Đảng cũng cướp sự thật bằng cách tước đoạt máy ảnh, máy quay, máy vi tính của công dân, để phi tang mọi dấu vết. Thông tư của Bộ Công an do đích thân Bộ trưởng Trần Đại Quang, người mới được đề cử làm Chủ tịch, ký tháng trước, quy định các nhiệm vụ, quyền hạn, hình thức, nội dung tuần tra, kiểm soát giao thông đường bộ của cảnh sát giao thông. Theo thông tư đó thì cảnh sát giao thông từ ngày 15/2 “có quyền kiểm tra giấy tờ của người ngồi trên phương tiện đang bị kiểm soát”, và “được trưng dụng các loại phương tiện”. Một điểm gây tranh cãi nhất trong thông tư là đoạn nói cảnh sát giao thông “được trưng dụng các loại phương tiện giao thông, phương tiện thông tin liên lạc; các phương tiện, thiết bị kỹ thuật khác của cơ quan, tổ chức, cá nhân và người điều khiển; sử dụng các phương tiện, thiết bị đó theo quy định của pháp luật”. Công luận cho rằng các cảnh sát từ đây sẽ “thủ tiêu” một cách hợp pháp các bằng chứng về hành vi ăn hối lộ mà người dân quay lén bằng cách “trưng dụng” điện thoại của họ. Từ “trưng dụng” này chất chứa rất nhiều ý nghĩa.

Trên đây là nói về những thông tin thời sự, sự thật thường ngày. Nhưng đảng CS cũng cướp sự thật lịch sử bằng cách bóp méo, xuyên tạc những sự kiện lịch sử mà đảng thấy không có lợi cho mình hoặc bịa đặt những điều mà đảng thấy hữu ích cho quyền cai trị của đảng. Việc này được thực hiện trong các sách nghiên cứu sử hay giáo khoa sử. Thế nhưng nó đã gây phản tác dụng là chẳng nhà nghiên cứu nghiêm túc nào sử dụng tài liệu của đảng và hầu hết học sinh, sinh viên, thầy giáo đều khinh môn học sử, chê giáo khoa sử.

3- Cướp tinh thần (tâm hồn) giới trẻ bằng độc quyền giáo dục. 

Đảng chủ trương giáo dục giới trẻ không thành những công dân ý thức, tự do, độc lập và trưởng thành nhưng thành những thần dân ngoan ngoãn, mù quáng và nô lệ. Ngoan ngoãn nghe lời đảng và mù quáng đi theo đảng, Đảng chủ trương hồng hơn chuyên, nặng về chính trị hơn văn hóa. Ngay từ nhỏ, trẻ đã được dạy thói quen gian dối và lừa đảo, kỹ năng theo dõi và báo cáo, khuynh hướng báo thù và bạo lực. Điều này ai cũng thấy rõ.

Việc cướp tinh thần giới trẻ còn thể hiện qua việc đoàn thể hóa giới trẻ bằng đội thiếu nhi Tiền phong, đoàn thanh niên Cộng sản, để vừa nhồi sọ, vừa cưỡng tâm những tâm hồn trẻ trung đó.

Rồi qua việc đảng viên hóa những nhà quản lý giáo dục và những lãnh đạo giáo dục (tức các hiệu trưởng) để họ luôn chấp hành đường lối giáo dục của đảng. Ngoài ra đảng còn làm băng hoại lương tâm và đức hạnh của các cô thầy. Bệnh thành tích, nạn đổi tình hay đổi tiền lấy điểm, não trạng cấm cản học sinh sinh viên biểu tình yêu ước, phê phán chế độ, đòi hỏi dân chủ… là những ví dụ.

Cướp tinh thần giới trẻ bằng cách chính trị hóa sách giáo khoa, nhất là các môn sử, văn và công dân, để giới trẻ chỉ thấy đảng là đạo đức văn minh, là thiên tài kiệt xuất, đỉnh cao trí tuệ, “bác Hồ” là nhân vật xuất chúng, tâm gương thập toàn, vĩ nhân số một của lịch sử Việt Nam.

Đảng còn xuyên tạc Việt sử là một lịch sử chống Tàu, và có âm mưu xóa dần môn sử để làm cho giới trẻ không còn lòng yêu nước thương nòi, lòng tự hào dân tộc, lòng quý chuộng các tổ tiên anh hùng, nhất là để dễ dàng chấp nhận việc Việt Nam lệ thuộc Tàu, sát nhập vào Tàu.

4- Cướp lương tâm con người và đạo đức xã hội bằng cách tạo ra một văn hóa mới và một bầu khí vô thần. 

– Đảng đẻ ra một thứ văn hóa riêng của chế độ gọi là văn hóa xã hội chủ nghĩa. Nguyễn Khoa Điềm, từng đứng đầu ban Văn hóa Tư tưởng trung ương, có đưa ra khái niệm “văn hóa đảng” (từ đó đẻ ra thêm “làng văn hóa”, “khu phố văn hóa”, “gia đình văn hóa”. Từ nhiều năm nay, đảng phát động chủ trương tôn thờ lãnh tụ, thần thánh hóa Hồ Chí Minh, đặt tượng ông ta trong nhiều đình chùa, bên cạnh các thành hoàng, các anh hùng dân tộc. Thậm chí còn gọi vong linh của ông, chiêm bái thờ lạy ông như một vị Phật (đạo bác Hồ!).

– Đảng tạo ra một thứ đạo đức riêng của chế độ, gọi là đạo đức cách mạng (từ ngữ này phát xuất từ chính ông Hồ). Thứ đạo đức có có hai nguyên tắc chủ yếu: (1) mọi cái gì có lợi cho cách mạng, cho đảng đều là chân, thiện, mỹ, dù trong thực chất có thể là dối trá, ác tà, xấu xa, đê tiện; (2) cứu cánh biện minh cho phương tiện, nên có thể dùng những cách thức vô đạo đức nhất để tiến đến mục tiêu.

– Đảng tìm cách tiêu diệt các tôn giáo bằng bạo lực hành chánh hay bạo lực vũ khí, làm cho tôn giáo biến mất sự hiện hữu hay biến mất bản chất của mình, biến các lãnh đạo tinh thần hoặc thành những công cụ tuyên truyền, hoặc thành những tác nhân thỏa hiệp, hoặc thành những chậu kiểng trang trí, hoặc thành những con chó câm (nói theo kiểu Công giáo, tức là có nhiệm vụ sủa lên để báo động, nhưng lại không sủa). Đảng tìm cách tạo ra những khu vực hoàn toàn vắng bóng tôn giáo, đặc biệt tại những vùng sâu vùng xa, nơi các bản làng dân tộc thiểu số, hoặc tại khu đô thị mới Thủ Thiêm chẳng hạn. Xóa hết, không cho có chùa nào, nhà thờ nào, dòng tu nào hiện diện. Để những nơi đó chỉ còn ý của đảng, luật của đảng điều khiển lương tâm và xã hội.

5- Cướp tài nguyên quốc gia bằng độc quyền sở hữu đất đai và ưu đãi kinh tế nhà nước.

– Đảng đặt ra nguyên tắc hết sức bất công và man rợ: “Tài nguyên đất đai thuộc sở hữu của nhà nước”, nhân dân chỉ có quyền sử dụng. Cán bộ địa phương, đảng viên sở tại dùng chiêu bài quy hoạch để tước đoạt đất đai mà nông dân giữ từ bao đời, để chia chác cho nhau hoặc bán đứt hay cho người ngoại quốc thuê mướn. Cưỡng chế bằng bạo lực, bồi thường kiểu giết dần mòn, tức là dùng công an, côn đồ để cướp lấy, đánh đập, áp chế người đang giữ đất đai; sau đó thí cho một số tiền bồi thường không đủ để họ tiếp tục sống, thậm chí không đủ để mua một mảnh đất mới, một ngôi nhà mới.

Cướp tài sản còn bằng cách bóc lột công nhân với mức lương rẻ mạt (lương công nhân VN vào hạng rẻ nhất thế giới), rồi với những điều kiện sinh hoạt tồi tệ, với việc cấm đoán thành lập công đoàn riêng của mình.

Bằng việc xuất khẩu công nhân ra nước ngoài để trước hết lấy tiền đăng ký/ký quỹ của họ (cả trăm triệu) từ những con người rất nghèo khổ, rồi bỏ mặc họ cho sự bóc lột của các ông chủ ngoại quốc mà không mấy khi can thiệp.

– Đảng còn cướp tài nguyên quốc gia bằng cách đem lãnh hải (đảo, vùng biển), lãnh thổ (rừng, đất, cảng) nhượng, bán cho nước ngoài hoặc cho người ngoại quốc (đặc biệt Trung Quốc) thuê mướn 50 năm, thậm chí 70 năm, như tại Vũng Áng. Nhất là những vị trí mang tính cách chiến lược, có tầm quan trọng quốc phòng. Quý vị thấy phi trường quân sự Nước Mặn ở Đà Nẵng, bây giờ bị vây chung quanh bởi những ngôi nhà, những khu đất của người Tàu. Tại sao lại để như vậy?

– Rồi với chủ trương kinh tế quốc doanh chủ đạo, ưu đãi các công ty và tập đoàn nhà nước, đó là cướp cơ hội kinh doanh bình đẳng của các doanh nghiệp tư nhân. Cho nên từ mấy năm nay đã có hàng trăm ngàn doanh nghiệp tư nhân phải phá sản vì không có đủ điều kiện để tồn tại trong nền kinh tế theo định hướng xã hội chủ nghĩa này.

– Cần phải nói thêm việc ăn cắp tài sản của công dân tại phi trường, bưu điện; ăn cướp tài sản của công dân bởi lực lượng công an. Công an bây giờ không phải chỉ chận đánh những nhà đấu tranh, dân oan, mà kèm theo đó là cướp máy móc, thậm chí cướp tiền, đôi khi còn lột sạch quần áo của họ.

6- Cướp công lý bằng cách công cụ hóa bộ máy tư pháp

Chúng ta thấy từ cảnh sát điều tra, kiểm sát công tố đến quan tòa xét xử hầu như luôn toa rập với nhau. Bản kết luận điều tra của cảnh sát cũng được công tố duyệt xét ngay tắp lự rồi quan tòa cứ theo đó mà tuyên án, nhất là trong các vụ án chính trị. Trong nhiều vụ án kinh tế, nhiều khi cũng có sự toa rập như vậy. Xin lấy ví dụ vụ án “Con ruồi Tân Hiệp Phát”.

Trong giai đoạn điều tra, không cho bị can có sự trợ giúp của luật sư, trái lại còn dùng nhiều biện pháp để bức cung bị can, ngõ hầu sớm có kết luận điều tra mà trong đó thế nào bị can cũng có tội, không nhiều thì ít.

Công an điều tra, kiểm sát công tố, quan tòa xét xử còn thản nhiên nhận hối lộ của bên nguyên hay bên bị để làm lệch cán cân công lý

Ngoài ra, không mời thân nhân, không triệu tập nhân chứng, không cho luật sư trình bày đầy đủ. Ví dụ mới nhất là vụ sơ thẩm và phúc thẩm của em Nguyễn Mai Trung Tuấn.

Ngăn chặn công dân tham dự các phiên tòa để công dân chứng kiến được đâu là công lý. Ngăn chặn để có thể cướp công lý mà không sợ người ta dò xét.

Một hình cướp công lý khác là mới đây còn đánh cả luật sư. Trong vụ “bụi đường Chương Mỹ”, hai luật sư đã bị đánh khi muốn đi tìm công lý cho em Đỗ Đăng Dư. Nhiều luật sư khác còn bị đe dọa, như luật sư Võ An Đôn chẳng hạn.

7- Cướp ý chí của công dân bằng một bộ máy trấn áp 

Trấn áp qua một hệ thống theo dõi, kiểm soát, trấn áp rộng rãi: công an, quân đội và Mặt trận Tổ quốc (trong đó có các xã hội dân sự quốc doanh; các tổ chức này đều khống chế các thành viên để cướp ý chí của họ).

Cướp ý chí đó vì mục đích gì?

– để làm cho người dân dửng dưng trước những tệ trạng và thảm nạn trong xã hội,

– để làm cho người dân bất quan tâm trước an nguy của đất nước, trước việc đảng và nhà cầm quyền quỵ lụy kẻ thù phương Bắc. Bằng chứng là đảng đã trấn áp các cuộc biểu tình chống Trung Quốc

– để làm cho người dân không dám bàn chuyện chính trị và tham gia hoạt động chính trị (bằng khẩu hiệu “Để đảng và nhà nước lo!”)

– để làm cho người dân sợ hãi không dám phản kháng đòi lại các quyền con người, quyền công dân và quyền đất nước.

Ngoài ra và cụ thể hơn, đó là cướp ý chí của các đảng viên đến nỗi họ không dám rời bỏ đảng dù cuối cùng biết đảng chỉ là một tổ chức tội ác; rồi cướp ý chí các nhà tu hành là những người có phận sự trước hết và trên hết là công bố và bênh vực sự thật, đòi hỏi và bảo vệ công lý. Nhưng có rất nhiều nhà tu hành hoàn toàn im lặng trong khi bổn phận của họ là phải lên tiếng vì công lý và sự thật. Điều ấy chứng tỏ đảng đã cướp ý chí của họ rồi. Và đây là mối nguy cho đạo.

Trên đây là 7 đối tượng cướp mà chúng tôi thiết nghĩ có thể cho thấy phạm vi, tầm mức ăn cướp của đảng CSVN.

Kết luận:

TQT: Thưa Lm PVL, 70 năm dưới nền chuyên chính vô sản của cả nước, đặc biệt 40 năm qua sau khi miền Nam rơi vào tay CS, chế độ công an trị ngày càng xuất hiện. Họ dùng hai gọng kìm, một là bạo lực trên thể xác, hai là bạo lực trên tinh thần để khép cổ nhân dân ta. Nhưng phải chăng nhân dân ta đã chịu khuất phục họ hay đang dần dần phá tan hai gọng kìm đó?

PVL: Phải nói thật rằng 70 năm ăn cướp của đảng CS đã làm cho đất nước tan hoang, văn hóa suy đồi, đạo đức tiêu biến, kéo theo nhiều hậu quả khác là nền giáo dục xuống cấp, kinh tế lụn bại, môi trường ô nhiễm, nhất là quốc phòng ngày càng bấp bênh. Nhưng chính thái độ, hành vi ăn cướp bằng bạo lực và dối trá đó đã gây một dị ứng nơi con người. Con người tự nhiên dị ứng với bạo lực và dối trá, chỉ chấp nhận công lý, sự thật và tình thương. Nên chúng ta thấy chính sách ăn cướp mọi mặt của nhà cầm quyền làm cho người dân ngày càng công phẫn. Những việc lên tiếng của cá nhân, của tập thể, của các tổ chức xã hội, của các tổ chức tôn giáo ngày càng mạnh để đòi lại sự thật: sự thật về các vụ việc, sự thật về lịch sử, sự thật về bộ mặt xã hội, sự thật về đảng CS. Người ta còn lên tiếng đòi lại công lý: công lý cho mình, công lý cho toàn dân, công lý cho đất nước. Người dân cũng lên tiếng để đòi lại tất cả những gì nằm trong quyền con người, quyền công dân như tự do ngôn luận, tự do tư tưởng, tự do tôn giáo, tự do báo chí, tự do lập hội, tự do lập đảng mà đã bị đảng CS tước đoạt. Đó là những dấu hiệu cho thấy người dân ngày càng muốn thoát khỏi ách của cái tổ chức ăn cướp “hợp pháp” này, để giành lại mọi quyền cho mình, cho toàn dân, để toàn dân có thể sống trong tự do, no ấm, phát triển.

TQT: Thưa linh mục, thời buổi nào đất nước ta cũng rất coi trọng vai trò của trí thức. Trí thức góp phần rất tích cực để khai sáng dân trí. Thời phong kiến cũng vậy, thời thực dân xâm lược cũng vậy. Ngày nay, trong thời buổi đất nước đang bị đe dọa bởi họa phương Bắc và họa cộng sản cũng vậy. Nhưng khi so sánh thì nhiều người thấy rằng việc khai sáng dân trí trong thời có nguy cơ tái Bắc thuộc và nguy cơ CS này có lẽ yếu hơn trong thời gian trước. Linh mục nghĩ sao về vấn đề này?

PVL: Như chúng tôi trình bày ở trên, CS triệt tiêu ý chí, triệt tiêu ý thức của người dân, nhất là giới sĩ phu, giới trí thức, giới lãnh đạo tinh thần (dân sự và tôn giáo) để làm cho người dân không còn được sự hướng dẫn của những trí tuệ. Ngay từ đầu, chúng ta đã thấy CS bách hại, đàn áp giới trí thức qua vụ Nhân văn Giai phẩm, sau đó qua các cuộc trấn áp các nhà trí thức sau khi chiếm được miền Nam, như tịch thu sách vở, bắt bớ các nhà văn nhà báo, các nhà tu hành. Việc đó vẫn còn tiếp tục, để làm cho việc khai dân trí không thể nào đạt được mức độ cần thiết. Mà khi đã không khai dân trí được, thì không thể chấn dân khí và càng không thể hậu dân sinh theo kiểu nói của cụ Phan Chu Trinh. Thời bây giờ, đảng đã làm cho nhiều trí thức (đại đa số) im lặng, trùm chăn. Xin lấy ví dụ rất cụ thể: mới đây Hội Giáo chức Chu Văn An được thành lập, nhưng cho tới bây giờ, số các thành viên có lẽ vỏn vẹn đếm trên đầu ngón tay. Đáng lẽ các nhà trí thức phải vào hội này ồ ạt để chấn hưng văn hóa, chấn hưng giáo dục rồi từ đó chấn hưng tinh thần dân tộc VN

TQT: Linh mục vừa đặt vấn đề trí thức phải ngày càng tỉnh ngộ, đừng trùm chăn nữa, góp phần với nhân dân để đấu tranh thoát khỏi họa CS. Vậy để toàn dân chặn đứng được đảng cướp này để họ không tiếp tục hoành hành cướp tinh thần, cướp của cải của đất nước ta, thì chúng ta phải làm gì thưa linh mục?

PVL: Thưa Quý vị, chỉ có một điều quan trọng duy nhất là phải tống cổ đảng cướp này, không cho nó nắm quyền lực toàn trị, không cho nó tiếp tục cướp của người dân về vật chất lẫn tinh thần. Phải làm sao để cho đất nước chỉ còn có những con người hoạt động dưới sự giám sát của nhân dân, chịu trách nhiệm trước nhân dân và vì ích lợi của nhân dân mà thôi, chứ không vì ích lợi của nhóm, của đảng mình. Mong rằng tất cả mọi người VN trong lẫn ngoài nước đứng dậy để trước hết tiêu diệt chủ nghĩa CS tàn hại tâm trí, giải thể chế độ CS tàn hại xã hội, và đuổi đảng CS ra khỏi ghế quyền lực, vì họ đã chỉ làm những điều tai hại cho đất nước từ 70 năm qua mà thôi.

TQT: Xin chân thành cảm ơn Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi.

07/02/2016

Trần Quang Thành
danlambaovn.blogspot.com

BÀI HỌC TỪ BỤI TRO

BÀI HỌC TỪ BỤI TRO

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

Hoa và rác

Người giúp việc vừa lau chùi bàn ghế trong phòng khách vừa ngắm nghía bình hoa hồng tươi đẹp đang được trân trọng đặt trên mặt bàn bóng láng.

Thấy người giúp việc chăm chú nhìn mình với ánh mắt cảm phục, hoa hồng tỏ ra kiêu hãnh và nói:

– Anh xem trên đời nầy có hoa nào vừa đẹp, vừa sang, vừa thơm ngát như tôi không?

Người giúp việc đáp:

– Sớm muộn gì thì mầy cũng chỉ là rác!

Hoa hồng cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước lời nói đó, nên tỏ ra gay gắt:

– Ta xinh đẹp thế nầy, ta đang toả hương thơm ngát thế nầy, ai cũng quý mến ta; ta được tôn vinh trong phòng khách sang trọng thế nầy, vậy mà nhà ngươi dám xỉ nhục ta, dám gọi ta là rác ư! Nhà ngươi xúc phạm ta quá đáng.

Người giúp việc bồi thêm:

– Mầy sẽ là bụi tro!

Hoa hồng tức tối đáp lại :

– Nhà ngươi là kẻ ăn nói ngang ngược! Nhà ngươi có biết trong Ngày Tình Yêu, tất cả các đôi nam nữ trên thế giới đều chọn ta để đem tặng cho những người bạn tình yêu quý nhất đời của họ hay không? Nhà người có biết là trong ngày đó, ta được các hoàng tử, các công chúa, những chàng công tử tài hoa, các cô thiếu nữ cao sang đài các… nâng niu ta trên tay, ôm ấp ta vào lòng, quý trọng ta đến thế nào không? Thế mà nhà ngươi dám cho rằng ta là bụi tro ư! Thật không có lời nào xúc phạm đến phẩm giá của ta như những lời ngươi vừa nói.

Người giúp việc bồi tiếp :

– Mầy sẽ là phân bón!

Hoa hồng tỏ ra phẫn nộ :

– Ôi ! Trời ơi là Trời ! Có ai ăn nói hỗn hào như ngươi không! Ta là Hoa Hồng, là Nữ Hoàng của các loài hoa. Nhà ngươi xúc phạm đến ta là xúc phạm đến các chủng loại hoa hồng nói riêng, đồng thời xúc phạm cả mọi loài hoa trên đời, vì ta là Hoa Hồng, là Nữ Hoàng của các loài hoa.

Hoa Hồng giận quá! Cơn giận bốc lên ngùn ngụt khiến hoa hồng ngất đi một hồi lâu mới tỉnh.

Thế là từ lúc đó, cơn giận sôi sục trong lòng đoá hoa hồng khiến nó không ăn, không ngủ, không một phút giây bình an… Và thế là nó héo đi nhanh chóng.

Qua ngày hôm sau, chủ nhà thấy hoa hồng đã héo, vứt nó ra hố rác. Thế là hoa hồng kiêu sa, đẹp lộng lẫy, toả hương thơm ngát làm đắm đuối lòng người, bây giờ trở nên rác, đúng như lời người giúp việc đã nói về nó.

Bởi vì rác hoa hồng nằm chung với các thứ rác khác nên bốc mùi hôi, do đó chủ nhà bảo người giúp việc đốt rác đi. Thế là hoa hồng bây giờ trở thành tro! Đúng như lời người giúp việc đã nói về nó.

Mấy ngày sau, chủ nhà lại sai người giúp việc hốt tro trong hố rác trộn chung với các thứ phân chuồng để đem đi bón ruộng. Thế là hoa hồng bây giờ đã trở thành phân bón! Đúng như lời người giúp việc đã nói về nó, mới ngày hôm kia.

Ôi, kiếp hoa hồng là thế, hôm nay là hoa đẹp lộng lẫy kiêu sa toả hương thơm ngát, ngự trị trong phòng khách xa hoa sang trọng, mai sẽ là rác thối, là tro bụi và cuối cùng là phân bón!

Xin ngẫm lại mà xem. Thân xác chúng ta rồi cũng như thế thôi. Dù hôm nay chúng ta rất xinh đẹp được nhiều người mê say quyến luyến; dù hôm nay chúng ta giàu có sang trọng được mọi người kính nể; dù hôm nay chúng ta thông minh, tài trí được người ta tôn trọng… thì mai đây thân xác chúng ta cũng chỉ là rác, là tro bụi và là phân bón thôi.

Nghi thức xức tro trong ngày thứ Tư Lễ Tro nầy nhắc nhở ta luôn nhớ rằng mai đây chúng ta chỉ là bụi tro.

Ý tưởng nầy được thánh vịnh hôm nay nhắc lại : “Hỡi người! Hãy nhớ mình là bụi tro. Mai sau người sẽ trở về bụi tro.”

Bài học bụi tro

Khi biết thân phận mình rồi chỉ là tro bụi, tôi rút được nhiều bài học hay:

Tôi sẽ không tự cao tự đại, không kiêu căng, vì phận mình là tro bụi, là thứ thấp hèn mà tự nâng mình lên, tự cho mình là lớn lao cao cả hơn người khác là chuyện nực cười.

Tôi sẽ không khinh dể, không xem thường người khác, vì mình là tro bụi thì có đáng xá gì mà dám khinh dể người ta!

Tôi sẽ không chê bai, phê phán, chỉ trích người khác vì mình là tro bụi mà dám lên mặt chê bai khích bác người khác thì thật phi lý và điên rồ.

Và khi bị người ta xem thường, khinh dể, tôi sẽ không hờn, không giận và vui lòng chịu đựng vì mai đây mình chỉ là bụi tro; vô số bụi tro vẫn thường bị chà đạp hằng ngày dưới chân con người cũng là chuyện bình thường thôi !

Hơn hết, một khi biết mai đây mình chỉ là bụi tro, tôi sẽ không dại dội đầu tư tất cả thời giờ, công sức, tài năng, trí tuệ… của tôi để chăm lo cho thân xác nầy, để rồi rốt cuộc, thân xác nầy trở thành bụi tro. Trái lại, tôi phải dành nhiều thời giờ hơn, nhiều công sức hơn, nhiều tiền bạc hơn… để đầu tư cho đời sống thiêng liêng của tôi, nhờ đó, một khi thân xác nầy trở về với bụi tro thì linh hồn tôi sẽ được chiếm hữu sự sống hạnh phúc vĩnh cửu trên quê trời.

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

DỌN NHÀ, DỌN LÒNG…

DỌN NHÀ, DỌN LÒNG…

Lm. QUANG UY, DCCT,

 

Mấy hôm nay, gần Tết, nhà nào cũng dọn dẹp, lau chùi, sõn phết. Người ta loại ra được cả đống những thứ đồ đạc thừa thãi, vô dụng, đã tích cóp để dành bao lâu nay. Người ta soạn lại và đem cho người nghèo bao nhiêu là bao tải quần áo đã cũ hoặc không còn hợp thời trang… Nói chung, thượng vàng hạ cám, tất tần tật, tuốt tuồn tuột, người ta trút ra khỏi nhà. Cãn nhà bỗng như rộng ra, sáng hơn và sạch sẽ…

Chuyện nhà cửa là thế, còn chuyện tâm hồn, tình cảm, tâm linh thì sao nhỉ ? Có chãng một nguyên tắc của sự… trống rỗng ? Cần bầu da mới ðể có thể ðựng được thứ rượu mới, không phải thứ rượu để say xỉn, đánh nhau và gây tai nạn bi thảm trong mấy ngày Tết, rượu mới ở đây là Quà Tặng của Chúa Giêsu cho một Mùa Chay và Mùa Phục Sinh sẽ đến !

NGUYÊN TẮC CỦA SỰ TRỐNG RỖNG

Cố giữ thì sẽ không thể cho đi.
Cất mãi cái cũ thì không còn dịp để nhận thêm điều mới…

Bạn có thói quen cất giữ những đồ vật vô ích,
bởi bạn nghĩ rằng một ngày nào đó, sẽ có thể cần đến chúng ?

Bạn có thói quen cất kỹ tiền bạc và không tiêu xài đến nó,
bởi vì bạn nghĩ rằng biết đâu, bạn có thể phải thiếu thốn trong tương lai ?

Bạn có thói quen để dành những quần áo, những đôi giày,
những món đồ vặt vãnh mà bạn đã chẳng còn sử dụng từ lâu rồi ?

Và trong tâm hồn bạn, bạn có thói quen lưu giữ những lời trách mắng, những nỗi giận hờn, những nỗi buồn bã, những nỗi tủi thân,
những nỗi sợ hãi và cả nhiều thứ vô duyên khác nữa ?

Bạn ơi, đừng làm như thế nhé !
Bạn đang đi ngược lại với sự giàu sang rồi đấy !
Bạn cần phải dọn chỗ, cần dành một khoảng trống
để cho phép những sự việc mới mẻ sẽ ùa đến,
sẽ còn có cơ may tràn vào trong đời bạn nữa chứ !

Bạn cần phải vứt bỏ những thứ vô ích đang hiện diện trong bạn và nơi cuộc sống của bạn để sự giàu sang còn có thể tìm đến nữa chứ !

Sức mạnh của sự trống rỗng đó là một sức mạnh
nó sẽ thu hút và lôi kéo tất cả mọi thứ bạn mong ước.

Chừng nào bạn còn níu giữ những món đồ, ấp ủ những tình cảm quá xưa cũ và vô ích, khi đó bạn sẽ chẳng có chỗ cho những cơ may. Ngay như của cải tiền bạc mà còn cần phải được lưu chuyển nữa là…

Hãy giốc sạch những ngăn kéo, dọn trống mấy cái tủ đứng, Hãy cho đi những gì bạn không còn sử dụng nữa… Thái độ cất giữ một đống những thứ vô ích đang trói buộc đời bạn ở trần gian này đấy.

Không phải những vật dụng mà bạn cất giữ làm cuộc đời bạn đình trệ… nhưng chính là thái độ bạn đã bo bo thu vén nhặt nhạnh…

Khi chúng ta cất giữ, chúng ta dự liệu tới lúc mình có thể bị túng thiếu… Chúng ta cứ nghĩ biết đâu nay mai mình sẽ cần đến những thứ ấy, khi đó mình sẽ lôi chúng ra mà dùng thì tiện lợi biết mấy !?!

Và như thế, bạn đã nạp vào đầu óc mình, vào cuộc đời mình hai thông điệp: Một là bạn không còn tin tưởng vào tương lai. Hai là bạn cho rằng những điều mới mẻ và hay ho nhất sẽ chẳng dành cho mình được chút gì đâu… Chính vì lẽ đó, bạn tự an ủi bằng cách cất giữ những thứ cũ kỹ vô ích.

Bạn hãy loại bỏ đi những thứ đã phai màu và mất độ bóng… Hãy để cho những gì là mới mẻ bước vào nhà bạn, ùa vào tâm hồn bạn…

KHUYẾT DANH

Lm. QUANG UY, DCCT,

sưu tầm và biên tập 6.2.2016 – EPHATA 679

Quốc tế phẫn nộ trước vụ phóng hoả tiễn của Bắc Triều Tiên

Quốc tế phẫn nộ trước vụ phóng hoả tiễn của Bắc Triều Tiên

Vụ phóng hỏa tiễn sáng sớm Chủ nhật được thực hiện tại cở sở phóng vệ tinh Tongchang-ri của Bắc Triều Tiên gần biên giới phía tây bắc giáp với Trung Quốc.

Vụ phóng hỏa tiễn sáng sớm Chủ nhật được thực hiện tại cở sở phóng vệ tinh Tongchang-ri của Bắc Triều Tiên gần biên giới phía tây bắc giáp với Trung Quốc.

Loan báo phóng hỏa tiễn của Bắc Triều Tiên ngay lập tức khiến cộng đồng quốc tế phẫn nộ.

Bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ John Kerry ra một tuyên bố lên án Bình Nhưỡng “vi phạm trắng trợn nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc” liên quan đến việc sử dụng “công nghệ phi đạn đạn đạo.”

Cố vấn an ninh quốc gia Mỹ Susan Rice nói “việc sử dụng cộng nghệ phi đạn đạn đạo để phóng hỏa tiễn của Bắc Triều Tiên một lần nữa thể hiện hành động khiêu khích, gây bất ổn, và vi phạm trắng trợn nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc.”

Bà Rice nói tiếp rằng chương trình hạt nhân của Bắc Triều Tiên “đề ra những đe dọa nghiêm trọng đến lợi ích của chúng tôi, trong đó có vấn đề an ninh của một số đồng minh thân cận nhất của chúng tôi.”

Đại biểu Quốc hội Ed Royce, chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Hạ viện, nói: “Hành động hung hãn mới nhất này của Bắc Triều Tiên càng nhấn mạnh đến sự cần thiết phải thực thi dự luật tôi đề nghị nhằm tăng cường các biện pháp trừng phạt đối với chế độ tàn bạo này.”

Tổng thống Nam Triều Tiên Park Geun Hye gọi vụ phóng hỏa tiễn này là một “hành động khiêu khích không thể dung thứ.”

Thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe hứa sẽ “hành động để bảo vệ an toàn và an ninh cho người dân” Nhật.

Sẽ không có cách mạng từ dưới lên hay từ trong ra…

Sẽ không có cách mạng từ dưới lên hay từ trong ra…

Song Chi.

RFA

Sau nhiều năm dài nắm giữ vị trí độc quyền lãnh đạo, đảng cộng sản VN, như tất cả những ai có hiểu biết đều nhận thức được, đã gây ra vô số sai lầm, tai hại nghiêm trọng cho đất nước, dân tộc; không những thế, đảng cộng sản đã thực sự trở thành nguyên nhân kìm hãm sự phát triển và đẩy đất nước ngày càng lún sâu vào mối quan hệ lệ thuộc, đầy nguy hiểm với Trung Cộng.
Nhưng chỉ có hai điều mà đảng cộng sản đã làm được thành công. Một, khi chưa nắm được quyền lực thì phải giành, phải cướp quyền lực đến cùng, bằng bạo lực, bằng chiến tranh, bất chấp cái giá phải trả. Hai, khi đã giành được quyền lực, thì giữ đến cùng, bằng mọi giá. Quyền lợi của đảng là trên hết, quyền lợi của đất nước, của dân tộc chả là cái gì. Lịch sử đảng cộng sản VN từ lúc ra đời cho đến bây giờ, là minh chứng sống động cho sự thật này.

Đối với nhân dân, đảng cộng sản giữ quyền lực bằng bạo lực-đàn áp, tiêu diệt mọi hành vi phản kháng ngay từ trong trứng nước, kết hợp với chính sách ngu dân triệt để-một nền giáo dục ngu dân, nặng tính tuyên truyền nhồi sọ, một hệ thống truyền thông cũng chỉ để phục vụ cho đảng, là công cụ của đảng; bên cạnh đó, nhà cầm quyền mặc kệ, thậm chí dung túng mọi xu hướng lệch lạc trong xã hội và trong tư duy, nếp sống của người dân như chạy theo vât chất, chạy theo những giá trị ảo, ích kỷ, không biết nghĩ tới cái chung…Tệ hại cỡ nào cũng được, miễn là đừng quan tâm đến chính trị…

Hệ quả là sau nhiều năm dưới sự cầm quyền của đảng cộng sản, người dân hoặc trở nên thờ ơ, vô cảm với chuyện chính trị, với vận mệnh đất nước, chỉ quan tâm đến đời sống của mình và gia đình; hoặc sợ hãi, khiếp nhược và chấp nhận tình trạng độc tài độc đảng, chấp nhận thực trạng của đất nước như là “cái nước mình nó thế”.
Chính vì vậy, niềm hy vọng vào sự nổi dậy bừng bừng khí thế của người dân hay một cuộc cách mạng nào đó thực sự là rất khó.
Đảng cộng sản đã khống chế được người dân. Bằng sự sợ hãi. Bằng sự tuyệt vọng đến trở thành thờ ơ. Nhưng đối với một đảng cầm quyền trong một thể chế độc tài, những nguy cơ đe dọa cho sự tồn vong không chỉ đến từ phía người dân mà nhiều khi từ trong lòng bộ máy của đảng, từ những con người do bộ máy ấy tạo ra. Và với điều này, đảng cộng sản cũng có cách để kiểm soát, khống chế.
Không còn như cái thuở mê muội ban đầu, khi đảng cộng sản lôi kéo mọi người đến với đảng, đi theo đảng bằng lý tưởng, lý thuyết, bằng những từ ngữ đao to búa lớn, những hình ảnh, lời hứa hẹn, giấc mơ về một tương lai đất nước muôn vạn lần hơn, một “thiên đường xã hội chủ nghĩa” tươi đẹp, dân chủ gấp nghìn lần các nước tư bản v.v…
Bây giờ họ khống chế, ràng buộc với nhau bằng quyền lợi và quyền lực. Từ những cấp nhỏ nhất mà quyền lợi được cụ thể hóa một cách thô thiển là cái “sổ hưu” trở đi. Bảo vệ đảng, bảo vệ tổ quốc XHCN là để bảo vệ cái sổ hưu như lời ông Đại tá, Phó Giáo Sư, Giáo sư, Nhà giáo Ưu tú Trần Đăng Thanh, Học viện Chính trị, Bộ Quốc phòng giảng về Biển Đông cho các lãnh đạo Đảng ủy khối, lãnh đạo Đảng, Tuyên giáo, Công tác chính trị, Quản lý sinh viên, Đoàn, Hội thanh niên các trường Đại học-Cao đẳng Hà Nội trong tháng 12.2012 rằng:
“Hiện nay các đồng chí đang công tác chưa có sổ hưu nhưng trong một tương lai gần hoặc một tương lai xa chúng ta cũng sẽ có sổ hưu và mong muốn mỗi người chúng ta sau này cũng sẽ được hưởng sổ hưu trọn vẹn. Và tôi đi giảng bài cho tất cả các đối tượng, bảo vệ tổ quốc Việt Nam thời XHCN hiện nay có rất nhiều nội dung, trong đó có một nội dung rất cụ thể, rất thiết thực với chúng ta đó là bảo vệ sổ hưu cho những người đang hưởng chế độ hưu và bảo vệ sổ hưu cho những người tương lai sẽ hưởng sổ hưu, ví dụ các đồng chí ngồi tại đây. Cho nên ta phải nói rõ luôn, hiện nay chúng ta phải làm mọi cách để bảo vệ bằng được Tổ quốc Việt Nam thời XHCN…”
(đường link bài nói chuyện của ông Trần Đăng Thanh trên trang Anh Ba Sàm: https://anhbasam.wordpress.com/2012/12/19/1481-dai-ta-tran-dang-thanh-gi…)
Càng leo cao thì quyền lợi càng nhiều, quyền lực càng lớn, càng khó mà dứt bỏ. Dù có bất đồng, đấu đá gay gắt đến đâu, kể cả chơi nhau sát ván, cuối cùng họ cũng sẽ tìm được cách thu xếp, thỏa thuận với nhau để giữ được sự ổn định bề mặt. Còn nếu không thu xếp được thì sẽ có những cái chết bất ngờ với một lý do trên trời rơi xuống nào đó như đột quỵ, ung thư…Từ xưa tới giờ là thế.
Chỉ xin đơn cử một ví dụ gần đây nhất. Trong cuộc đấu đá tranh giành ghế giữa ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng qua đại hội đảng cộng sản lần thứ XII vừa rồi, trước và trong đại hội đảng, nhiều người cứ hy vọng ông Nguyễn Tấn Dũng sẽ lên chức Tổng Bí thư, sau đó sẽ giải tán đảng cộng sản và thành lập một chế độ theo kiểu của Nga bây giờ, bởi vốn là người hám danh hám lợi, ông Nguyễn Tấn Dũng có vẻ rất khao khát trở thành một kiểu “Putin của VN”.
Lần đầu tiên tình hình đấu đá quyết liệt một mất một còn trong nội bộ đảng bị lộ hết ra bên ngoài từ đầu đến cuối, thêm vào đó sự xuất hiện của xe tăng, quân đội…với lý do “bảo vệ đại hội đảng” cứ như là sắp có “biến” xảy ra đến nơi. Rồi đến khi ông Dũng bị ngã ngựa, nhiều người vẫn cố tin rằng ông Dũng sẽ không đầu hàng, sẽ làm một cái gì đó, kể cả đảo chính. Nhưng chẳng có bất cứ chuyện gì như vậy xảy ra cả.
Và chừng nào mà cái đảng cộng sản này còn nắm quyền, thì chuyện dùng bạo lực lật đổ nhau hay đảo chính gì đó là rất khó xảy ra. Bởi vì một khi đã leo cao đến những vị trí như vậy thì “hồ sơ cá nhân, quá trình công tác” của tay nào cũng đầy những tì vết rất dễ bị các đồng chí của mình khui ra và khống chế; thứ hai, sau nhiều năm ngồi những chỗ ngon lành trên đầu trên cổ nhân dân, tay nào cũng có quá nhiều thứ để mất, khi buộc phải chọn lựa, họ chắc chắn sẽ chọn sự đầu hàng hoặc rút lui để bảo toàn tính mạng, tài sản, và cả tương lai của con cái.

Đó là chưa nói đến thực tế không có ai trong số họ có đủ bản lĩnh, tầm vóc, uy tín chính trị và cả thế lực để làm được những việc như vậy. Cho nên, đừng có hy vọng họ sẽ làm “kách mạng”, họ sẽ dàn xếp xong xuôi với nhau cả thôi, thậm chí nhiều khi kẻ phải rút lui còn mừng vì được hạ cánh an toàn, mặc cho kẻ khác ngồi vào chỗ của mình phải “đổ vỏ” nữa là khác.
Nghĩa là đảng cộng sản đã khống chế được cả hai nguy cơ gây sụp đổ từ phía nhân dân và từ trong nội bộ đảng. Có lẽ đó là lý do vì sao mà cho đến nay, đảng cộng sản vẫn tiếp tục nắm quyền. Mà không chỉ riêng VN, các đảng cộng sản trên thế giới nói chung thường có thời gian “cai trị” lâu, nguyên nhân chính yếu nhất như đã nói, mọi việc đảng cộng sản làm luôn luôn chỉ vì quyền lợi và sự sự tồn vong của chính nó.
Nhưng, lịch sử thế giới từ xưa đến nay cũng cho thấy rằng mọi chế độ độc tài dù sắt máu đến đâu, dù mưu mô đến đâu, cũng không thể tồn tại mãi. Với hoàn cảnh đất nước và tính cách của con người VN hiện tại, sự thay đổi tốt nhất và cũng thực tế nhất, có lẽ không phải bằng con đường bạo lực, dù bạo lực do nhân dân nổi dậy hay do những người trong đảng tranh giành quyền lực với nhau, thanh trừng nhau. Mà là sự thay đổi bằng con đường bất bạo động, kết hợp từ cả hai phía-sự thức tỉnh của nhà cầm quyền (do nhiều lý do) và sức ép từ phía nhân dân, trong đó sức ép từ nhân dân phải là động lực chính.

Sáu vấn đề xã hội hôm nay

Sáu vấn đề xã hội hôm nay

Nguyễn Văn Tuấn

7-2-2016

Sáng nay định viết một cái note về một vấn đề thời sự, nhưng thấy bài dưới đây (1) của anh Mạnh Kim hay quá nên cóp về đây để chia sẻ cùng các bạn. Trong bài này, tác giả, bằng một văn phong gãy gọn, nêu lên 5 vấn đề xã hội nóng bỏng nhất và “bức xúc” nhất: ác độc, thù hằn, tham lam, hoang tưởng, và khoe khoang. Trải nghiệm của tôi trong thời gian ở Việt Nam làm cho tôi thêm một vấn đề khác nữa: đó là giả dối.

Thói giả dối ở VN lên ngôi và nó hiện diện hầu như trong tất cả giai tầng. Học sinh nói dối. Người lớn nói dối. Giới khoa bảng cũng nói dối. Càng học cao càng nói dối nhiều. Người làm chính trị đạo đức giả và nói dối. Giới kinh doanh gian dối. Học hành giả dối. Khoa học giả dối. Có thể nói không ngoa rằng xã hội VN hiện nay là một xã hội giả dối.

Một trong những lí do của sự giả dối lên ngôi và ngự trị trong xã hội là sự ngự trị của chủ nghĩa Mác Lê Mao trong đời sống chính trị – xã hội. Cái chủ nghĩa này nó trình bày tương đối có hệ thống về bạo lực, đấu tranh giai cấp, cướp chính quyền, nó dạy cách thống trị cộng đồng. Nhưng cái chủ nghĩa đó không hề dạy về đạo lí xã hội, càng chẳng quan tâm đến đạo lí làm người. Trong khi đó, vai trò của tôn giáo bị cái chủ nghĩa đó vô hiệu hoá. Hệ quả là một xã hội loạn chuẩn đạo đức, trong đó có giả dối. Trớ trêu thay, có người tự tin nói rằng đây là thời đại rực rỡ nhất trong lịch sử dân tộc!

Ngày gần Tết mà đọc mấy cái note loại này thì quả là buồn nản. Tôi xin lỗi trước vậy.

____

(1) 5 VấN Đề XÃ HộI HÔM NAY (Mạnh Kim/ BS).

5 VấN Đề XÃ HộI HÔM NAY

– ÁC ĐộC: Chưa bao giờ con người lại ác độc với nhau như vậy. Họ đánh thuốc độc vào thực phẩm. Họ sẵn sàng giết nhau chỉ vì món lợi nhỏ hoặc thậm chí chẳng gì cái gì khi “mâu thuẫn” chỉ xuất hiện sau cái va quẹt. Người lớn đánh nhau ngoài phố. Trẻ em đánh nhau trong học đường. Con cái thậm chí cũng có thể đối xử nghiệt ngã với cha mẹ. Cái ác bay lơ lửng và có thể rơi xuống bất kỳ đâu. Xã hội đã làm hỏng “bộ phanh” đạo đức để chặn lại tâm lý gây ác trước khi nó bước qua ngưỡng của hành vi tội ác.

– THÙ HằN: Tâm tính ác độc đi kèm với thù hằn. Người ta sẵn sàng hằn học nhau chẳng gì cái gì và chẳng gì cái gì thật sự liên quan mình. Tâm lý thù hằn và oán ghét như những hạt mầm gieo thêm cái ác. Sự thù hằn nghiêm trọng nhất là “thù hằn tư tưởng”. Trong một status về tử sĩ Ngụy Văn Thà của tôi, có người còm rằng “Xóm tao cũng chuẩn bị đặt tên Ngụy Văn Thà rồi. Đặt hướng dẫn đường đi vào khu đi ị đó”. Cách nói này cho thấy một sự chất chứa thù hằn và ác độc. Tâm lý thù hằn như vậy đầy dãy. Nó không thể được xóa đi bởi nó vẫn được tích tụ. Đó mới là điều thật sự đáng sợ.

– THAM LAM: Việc hành khách sân bay bị rọc vali là một trong những hiện tượng cho thấy lòng tham không giới hạn đang bùng lên như ngọn lửa thiêu rụi phần liêm sỉ và tự trọng còn rơi rớt lại trong ý thức cá nhân. Lòng tham hiện diện khắp nơi. Tham lam những cái rất nhỏ nhặt. Người ta sẵn sàng ngắt một cành hoa hay chen nhau giành một suất sushi miễn phí. Lòng tham còn đang được “xuất khẩu”. Hiện tượng ăn cắp tại nước ngoài đang trở thành phổ biến. Lòng tham không thể ngừng lại khi môi trường giáo dục đầy sự đố kỵ tham lam. Lòng tham không thể được chặn khi một số cha mẹ dạy con cách giành thức ăn trong bữa buffet. Không thể cản được lòng tham khi xã hội đầy dãy tham nhũng.

– HOANG TƯởNG: Ngày càng có nhiều người hoang tưởng. Hoang tưởng về sự nổi tiếng, về tài năng mình, về trí tuệ mình. Hoang tưởng là một bệnh lý. Tác nhân gây ra nó là thói sùng bái cá nhân. Không đâu thấy dễ hiện tượng này bằng không gian Facebook, nơi người ta có thể đọc những câu còm tâng bốc đại loại: “Đất nước này không thể thiếu anh!”; “Chị là Suu Kyi của Việt Nam”… Người khen không chọn vị trí nhìn để thấy rõ khả năng người mình khen; và người được khen không chọn được vị trí để soi lại bản thân mình. Một xã hội hoang tưởng, chỉ nhìn thấy cái bóng phóng đại, hơn là ảnh thật trong gương, là một xã hội rất không bình thường.

– KHOE KHOANG: Góc tủ giày, phòng quần áo, xe Rolls-Royce…, chúng ta đang thấy thói quen phô bày xênh xang vật chất lên đến tột cùng. Không chỉ vật chất. Người ta còn “selfie” cái gọi là “lao động trí não”. Sản phẩm lao động trí não là điều luôn dễ thấy. Để xã hội đánh giá có lẽ dễ được “cộng điểm” hơn là tự “báo cáo công trình”. Sự chừng mực và khiêm tốn thường nằm trong tư cách và bản chất người trí thức. Sự kính trọng ít khi có được nhờ “selfie”.

CHÚC MỪNG NĂM MỚI

anh-bia-chuc-mung-nam-moi-2016-6

 

 

 

 

Kính chúc quý độc giả và thân hữu năm Bính Thân 2016

Thịnh Vượng , nhiều Sức Khoẻ  và Hạnh Phúc.

Đất nước Việt Nam sớm được Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền đích thực .

Mọi người đều tìm thấy được Bình An của Chúa Kitô.

Ban Biên Tập Kẻ Đi Tìm

Mời nghe nhạc: Mùa Xuân Nào Ta Về

httpv://www.youtube.com/watch?v=3dWRbKEWRe8

Mùa Xuân Nào Ta Về

Đức tin là gia sản quý giá nhất

Đức tin là gia sản quý giá nhất

Vietvatican.net

Thánh lễ tại nguyện đường thánh Marta, sáng thứ 5 ngày 04.02 – OSS_ROM

VATICAN. “Gia tài quý giá nhất mà chúng ta có thể để lại cho các thế hệ mai sau chính là đức tin.” Đức Thánh Cha Phanxicô đã chia sẻ như trên trong bài giảng thánh lễ sáng thứ 5, ngày 04.02, tại nhà nguyện thánh Marta. Trong bài giảng, Đức Thánh Cha cũng nhắc nhở rằng chúng ta đừng sợ hãi, vì đằng sau cái chết sự sống vẫn mãi tiếp tục.

Suy nghĩ về cái chết sẽ giúp soi sáng cho cuộc sống hiện tại

Được gợi hứng từ bài đọc một trích sách các Vua thuật lại sự ra đi của vua Đa-vít, Đức Thánh Cha chia sẻ rằng: “Ai rồi cũng sẽ đến lúc phải trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Suy nghĩ này khiến chúng ta chẳng mấy vui thích. Vì thế, chúng ta thường tránh đi và không muốn nhắc đến. Nhưng cái chết lại là một thực tại hiển nhiên của kiếp sống nhân sinh. Khi biết suy xét đúng đắn về ‘cuộc vượt qua cuối cùng’ này sẽ mang lại ánh sáng cho cuộc đời chúng ta. Sự chết chính là thực tại mà ai cũng phải đối diện.

Trong những buổi tiếp kiến chung vào sáng thứ tư hàng tuần, có lần tôi đã gặp một nữ tu lớn tuổi với gương mặt chan chứa niềm vui và bình an, đang ngồi giữa những bệnh nhân và người đau yếu. Tôi hỏi soeur: ‘Năm nay soeur bao nhiêu tuổi rồi?’ Soeur trả lời tôi với một nụ cười rất tươi: ‘Dạ, thưa Đức Thánh Cha, nay con được 83 ạ. Con đang hoàn tất những chặng đường cuối cùng trong cuộc hành trình dương thế này và bắt đầu một cuộc hành trình khác bước đi cùng với Thiên Chúa. Con bị ung thư tuyến tụy, Đức Thánh Cha ạ.’ Và như thế, trong an bình, vị nữ tu này đã sống hết mình trong một cuộc đời hiến dâng. Soeur đã chẳng hề tỏ ra sợ hãi trước cái chết, vì như soeur đã nói ‘con đang hoàn tất cuộc đời này để bước vào một cuộc sống mới với Đức Kitô’. Đó là một sự chuyển tiếp. Và sự chuyển tiếp này rất cần thiết với chúng ta.

Đức tin – gia sản quý giá nhất

Vua Đa-vít đã trị vì Ít-ra-en được 40 năm. Khi thấy mình đã gần đất xa trời, vua truyền dạy Sa-lô-môn con mình phải biết tuân giữ các huấn lệnh của Đức Chúa, các luật pháp và chỉ thị của Người như đã ghi trong luật Mô-sê. Trong đời mình, vua Đa-vít đã phạm nhiều tội lỗi, nhưng ngài cũng đã biết nài xin sự tha thứ của Thiên Chúa. Và ngày hôm nay, mỗi lần nhắc đến ngài, Giáo hội đều dùng tước hiệu ‘thánh vương Đa-vít’. Ngài là tội nhân nhưng cũng là một vị thánh. Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, vua đã để lại cho con trai một gia sản quý giá và đẹp đẽ nhất, một gia sản mà ai cũng có thể để lại cho con cái mình, đó chính là đức tin, là lòng tin tưởng.

Khi viết di chúc, người ta thường nói: tôi để lại cái này cho người này, cái kia cho người kia, cái nọ cho người nọ, ….vân vân và vân vân. Điều ấy tốt thôi. Nhưng gia sản quý giá nhất mà một người có thể để lại cho con cháu của mình chính là đức tin. Vua Đa-vít ghi nhớ lời Thiên Chúa hứa và vẫn hằng tin tưởng vào những lời hứa ấy. Cuối cùng vua đã truyền lại lòng tin tưởng ấy cho con trai mình. Thế nên, hãy để lại đức tin cho con cháu như một gia sản thừa kế.

Khi cử hành nghi thức Thanh Tẩy, chủ tế trao nến phục sinh cháy sáng cho các bậc phụ huynh và nói những lời tương tự như thế này: ‘Ánh sáng này được trao phó cho anh chị em chăm nom. Hãy làm bừng sáng nơi con cái của anh chị em và hãy truyền lại ánh sáng ấy cho con cái như một gia sản quý giá.’

Để lại đức tin cho con cháu như một gia sản. Đây là điều mà chính vua Đa-vít đã làm và cũng là một bài học cho mỗi người chúng ta. Vua đã qua đời cách bình thường và đơn sơ như bao nhiêu người khác, nhưng vua lại biết truyền dạy và để lại cho con thứ gia tài quý giá và quan trọng nhất. Gia tài đó không phải là ngôi vua, là vương quốc nhưng chính là đức tin.

Thiên Chúa trung tín, là người Cha không bao giờ khiến con cái thất vọng

Như vậy thật là hữu ích nếu mỗi người chúng ta cũng hãy tự hỏi mình rằng: ‘Khi ra đi, tôi sẽ để lại gì cho con cháu? Tôi sẽ trao cho những người thừa kế gia sản gì?’

Chúng ta hãy xin Thiên Chúa hai điều. Thứ nhất, xin ơn đừng sợ hãi trước cái chết. Hãy xin ơn để được giống như vị nữ tu mà tôi đã nhắc đến trong buổi tiếp kiến chung – ‘Con đang hoàn tất cuộc hành trình dương thế để bắt đầu một chặng đường mới với Đức Kitô’ – đừng hoảng sợ. Và điều thứ hai, xin ơn để mỗi người chúng ta có thể để lại cho đời, để lại cho con cháu, cho thế hệ mai sau một thứ gia sản quý giá nhất, đó chính là đức tin, là lòng tin tưởng nơi Thiên Chúa Thành Tín. Vị Thiên Chúa ấy luôn bên cạnh chúng ta. Ngài chính là người Cha không bao giờ khiến cho con cái mình phải thất vọng.”

Vũ Đức Anh Phương, SJ

Một năm sẽ không yên ổn

Một năm sẽ không yên ổn

Blog VOA

Bùi Tín

6-2-2016

Dàn ‘Tứ trụ’ mới (từ trái): Chủ tịch nước Trần Đại Quang, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân. Ảnh: Reuters.

Năm 2016 khởi đầu với những sự kiện rất đặc biệt. Đại hội XII của đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) kết thúc sau những pha tranh giành quyền lực cực kỳ quyết liệt. Sau đại hội rất khó đoán tình hình sẽ ra sao. Vì người đại diện phe thắng cử không hề trình bày trước đại hội chương trình hành động trong 5 năm mới của mình, trừ những khẩu hiệu vô hồn lặp đi lại hàng mấy chục năm. Đó là vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác – Lê, tư tưởng Hồ Chí Minh, xây dựng chủ nghĩa xã hội, xây dựng dân giàu nước mạnh, xã hội ổn định, phồn vinh.

Ở các nước khác, chương trình hành động bao giờ cũng là những việc làm cụ thể có con số định lượng có thể đo đếm được. Chỉ có một mình ông Bùi Quang Vinh nói lên yêu cầu đổi mới chính trị mạnh mẽ đi cùng đổi mới kinh tế, nhưng cũng chẳng rõ đổi mới chính trị ra sao, theo mô hình nào. Có bao nhiều việc làm rất cụ thể bị bỏ lỏng, không có giải pháp, như làm thế nào để các cơ sở quốc doanh làm ăn nghiêm chỉnh, có lãi và lãi được nộp đủ vào ngân sách. Cuộc cải cách giáo dục sẽ tiến hành cụ thể ra sao, cho các bậc từ mẫu giáo, trung học đến đại học, dạy nghề. Cải cách cụ thể ngành y tế ra sao để phục vụ xã hội, chữa bệnh tốt hơn. Giảm nhập hàng Trung Quốc , từ máy móc, rau quả, vải sợi, da giày xuống bao nhiêu, giảm số người Hoa nhập cư quá lớn chừng bao nhiêu trong từng năm, để có thể gia nhập TPP thuận lợi. Giảm biên chế cụ thể bao nhiêu khi viên chức có đến 2/3 làm việc qua loa; số tướng lãnh trong quân đội và công an tăng hàng chục lần so với thời chiến tranh, về tỷ lệ so với quân số vượt xa Ấn Độ và Pháp, vượt rất xa cả Trung Quốc và Nga.

Các chương trình tranh cử của mỗi đại biểu là linh hồn các cuộc bầu cử hấp dẫn và sôi nổi. Ở VN, tuyệt đối không có tranh cử, không ai có chương trình hoạt động của riêng mình, không có nền văn hóa dân chủ ăn sâu vào máu thịt của cử tri, của toàn xã hội. Cho nên đại hội diễn ra một cách xuôi chiều nhạt nhẽo, như suốt 9 ngày họp đại hội chỉ có chừng 10 bản tham luận đầy chữ nghĩa sáo rỗng, còn 1500 người chỉ ngồi vỗ tay, miệng không hề mở, nên nhiều vị lim dim ngủ gật.

Chuyện nực cười là đến ngày Chủ nhật 22/5/2016 mới bầu cử Quốc hội mới khóa 14, vậy mà nay đảng đã cử chủ tịch Quốc hội là bà Nguyễn Thị Kim Ngân; sau đó Quốc hội mới bầu ra chủ tịch nước và thủ tướng, vậy mà nay đảng đã ngang xương tuyên bố chủ tịch nước là Đại tướng Trần Đại Quang và thủ tướng sẽ là ông Nguyễn Xuân Phúc. Như thế nếu chẳng phải đảng đã cướp quyền của Quốc hội thì là gì?

Chính vì vậy mà năm 2016 sẽ là năm rối và loạn. Không phải rối và loạn ngoài xã hội, mà sẽ rối to và loạn to ngay trong nội bộ cơ cấu Nhà nước. Lý do là cả năm 2016 sẽ có 2 hệ thống cầm quyền song song và đối chọi nhau. Quốc hội có hai cái đầu, một ông cũ và một bà mới, vì cho đến cuối tháng 5 bà chủ tịch mới nhậm chức. Ai có quyền hơn ai? Cuộc đấu đá hậu đại hội có khả năng sẽ không kém gay go so với tiền đại hội.

Lôi thôi phức tạp hơn cả là về phía chính phủ, có ông thủ tướng cũ và ông thủ tướng sẽ nhậm chức vào cuối năm. Trong cả năm, ông thủ tướng cũ vẫn có toàn quyền quyết định mọi việc, có quyền coi ông thủ tướng tương lai vẫn còn là ‘’phó thủ tướng của tôi’’, ‘’dưới quyền tôi‘’, “phải phục tùng tôi”. Ông có thể vỗ vai ông Phúc mà nói rằng: “Chú mày cứ ngồi ở tầng dưới, chớ có vội làm gì. Cuối năm, sau khi bàn giao sẽ lên đây ngồi mới có chính danh”.

Ông Dũng cũng có thể nói với các bộ trưởng cũ và mới rằng các bộ trưởng cũ sẽ ra đi nhưng phải làm việc nghiêm chỉnh đầy đủ trách nhiệm cùng với ông cho đến cuối năm, các bộ trưởng mới cứ ngồi tại chỗ cũ và làm việc bình thường như trước đây, sau khi nhận bàn giao hãy hay.

Trường hợp với Đại tướng Trần Đại Quang cũng vậy, ông tuy được Bộ Chính trị giới thiệu sẽ giữ chức chủ tịch nước, ông Dũng có thể sẽ bảo Tướng Quang rằng: ‘Anh còn phải ráng chờ Quốc hội mới họp vào cuối năm mới có thể chính thức vào dinh chủ tịch nước. Trong năm nay, anh vẫn còn là bộ trưởng trong chính phủ của tôi, rõ chưa?’.

Giữa chủ tịch nước cũ Trương Tấn Sang và chủ tịch nước mới Trần Đại Quang cũng vậy. Ông Quang còn phải sốt ruột chờ gần một năm nữa để sau khi ông Sang về hưu mới được ngồi vào chiếc ghế mới.

Cũng như ở mọi nơi, trong tình thế giao thời làm việc giữa người cũ và người mới, sẽ có xung đột rất phức tạp giữa kẻ ở và người đi, giữa tay chân bộ hạ của phe này với cánh kia, người ra đi sẽ cố ban bổng lộc hậu hĩ cho phe cánh mình, tranh thủ nâng cấp, nâng bậc lương cho cánh hẩu của mình, trong khi người mới sẽ chuẩn bị nhân sự của mình, chân rết khác của minh – tân quan tân chính sách.

Nhưng phức tạp hơn cả là những chủ trương quan trọng: Dự án làm sân bay lớn mới sẽ ra sao? Các công trình trọng điểm bị treo lơ lửng, ví dụ như việc xây dựng xe điện tốc độ cao ở Hà Nội và Sài Gòn sẽ được giải quyết như thế nào? Sẽ xúc tiến khẩn trương nhiều biện pháp mạnh để còn kịp vào TPP? Khủng hoảng nợ nghiêm trọng phải giải quyết ra sao? Có chấn chỉnh ngân sách, vì hiện nay chi cho an ninh vượt xa chi cho quốc phòng? Đối ngoại sẽ chuyển theo hướng nào, thân Trung Quốc và phụ thuộc Bắc Kinh hơn hay theo hướng từng bước Thoát Trung, hay theo hướng kết thân dần với phương Tây, hay dè dặt hơn?

Mọi chủ trương có vẻ như của người ra đi có tính toán khác ít nhiều với người ở lại, phải điều hòa nhân nhượng ra sao? Rồi vấn đề nông thôn, nông nghiệp và dân oan? Lại còn khủng hoảng xã hội, trộm cắp, cướp của giết người, xung đột, đánh giết nhau cao vọt lên? Rồi sách lược với các tổ chức xã hội dân sự, và trào lưu dân chủ nhân quyền, đàn áp mạnh hơn hay nới lỏng đôi chút để mỵ dân? Thái độ với tù chính trị khi sức ép quốc tế có chiều tăng, sẽ ân xá cho ai vào dịp Tết Bính Thân này ?

Trong buổi giao thời, một điều nguy hiểm tệ hại là cán bộ và nhân viên các cơ quan Nhà nước chờ đợi, tán chuyện, đấu láo hơn là làm việc. Họ tha hồ bàn tán, phán đoán trong thời kỳ quá độ giữa lãnh đạo cũ và mới, các quan chức đầu ngành cũ và mới, trình độ, tâm tính mới cũ ra sao, họ phải uốn mình ra sao?

Họ nín thở, gần như bãi công để chờ đợi. Chỉ khổ cho người dân khi bộ máy công quyền hầu như tê liệt. Có đến 16 bộ thay bộ trưởng, hàng mấy chục thứ trưởng về hưu, gay nhất có lẽ là các bộ lớn như Kế hoạch và Đầu tư, Giáo dục, Y tế, Quốc phòng, Giao thông vận tải… Sự xáo trộn, bất ổn là khó tránh khỏi.

Phải chờ đến năm 2017 tình hình mới có thể ổn định, công việc công sở mới có thể bình thường trở lại, sau những xáo trộn giằng co trong năm 2016. Có thể nói trong năm 2016 cuộc đấu tranh phe phái quyết liệt trong Đại hội XII sẽ có thể dai dẳng, phức tạp hơn, theo kiểu cách kín đáo, ngấm ngầm, để lại những di căn cho năm 2017 và cả những năm sau.

ĐINH LA THĂNG và ĐCSVN ĐÃ ĐÁNH LỪA TRUYỀN THÔNG VÀ DÂN SÀI GÒN NGOẠN MỤC

ĐINH LA THĂNG và ĐCSVN ĐÃ ĐÁNH LỪA TRUYỀN THÔNG VÀ DÂN SÀI GÒN NGOẠN MỤC

Nguyễn Văn Bình

Ông Đinh La Thăng. Nguồn ảnh: Bộ GTVT.

Ông Đinh La Thăng. Nguồn ảnh: Bộ GTVT.

Quá bất ngờ khi thấy Đinh La Thăng bỗng dưng được bổ nhiệm làm bí thư TPHCM. Sài Gòn là đầu tầu kinh tế của cả nước, lại mang đậm sắc thái văn hóa mở và hào phóng của người miền nam, nên đối với tôi việc bổ nhiệm một người gốc bắc lạ hoắc với dân Sài Gòn như Đinh La Thăng làm bí thư TP HCM là một sai lầm chiến lược nghiêm trọng của Đảng CSVN, vào thời buổi kinh tế và xã hội ngày càng mở và càng liên kết như hiện nay.

ĐCSVN đã trải thảm để Đinh La Thăng nam tiến, đã đánh lừa được truyền thông quốc tế cũng như trong nước, để dân miền nam và người Sài Gòn ngưỡng mộ và đón chờ Đinh La Thăng.

Với những câu nói được cho là thương hiệu của Đinh La Thăng như “biển báo ở lại thì người phải đi”!? Đi đâu đây khi mà từ trước tới giờ vẫn là… rút kinh nghiệm sâu sắc, kiểm điểm và thuyên chuyển công tác?

Bằng chứng là mấy ngày nay báo chí trong nước và quốc tế bị đánh lừa khi liên tục ca ngợi Đinh La Thăng vụ cách chức ông Nguyễn Viết Hiệp, tổng giám đốc công ty đường sắt Hà Nội liên quan đến vụ … có ý định mua toa tầu cũ của Trung Quốc, mọi người có thấy ông Nguyễn Viết Hiệp có bị cắt chức đâu, mà lại được thuyên chuyển về làm … đến chức phó Trưởng ban Ban Vận tải của ĐSVN. Từ đây, có thể thấy rằng câu nói của ông Nguyễn Văn Thiệu “đừng tin những gì CS nói, mà hãy nhìn những gì CS làm”, là chưa bao giờ sai.

Đinh La Thăng đã được gấp rút bôi trơn, rải thảm, đánh bóng tên tuổi mà dân Sài Gòn không nhận ra, thật là hèn và bỉ ổi, một vở diễn khá ngoạn mục và Đinh La Thăng cũng đã diễn xuất hoàn hảo.

Ai lên làm bí thư TP HCM cũng vậy thôi, nhưng nếu biết dùng kế sách “để người miền nam lãnh đạo miền nam” vẫn là đắc nhân tâm hơn. Tôi không tin có những người khôn ngoan nào đó lại làm việc cật lực để đem lại vinh quang cho người từ trên trời rơi xuống như Đinh La Thăng.

Nhìn vào 19 ủy viên bộ chính trị hiện nay thì có đến 15 người là gốc bắc thủ cựu yêu đảng, yêu bác, tôn sùng chủ nghĩa Mác-Lê-Nin, nắm hết các vị trí chủ chốt, đủ biết được tương lai 10 năm tới của VN.

CẦN ĐẶT NIỀM TIN VÀO THIÊN CHÚA QUYỀN NĂNG

CẦN ĐẶT NIỀM TIN VÀO THIÊN CHÚA QUYỀN NĂNG

Tuyết Mai

Con người Trần Gian của chúng ta có những điều tin vào dị đoan cách quá lố lăng do từ những quốc gia chậm phát triển, giữ lại những phong tục tập quán mà nó không còn phù hợp với văn minh hiện đại của ngày nay nữa nhưng chúng ta vẫn cứ tin vào mà không chịu trừ bỏ.

Như đi coi Tử Vi, coi “Bói ra ma quét nhà ra rác”, coi Phong Thủy và tin vào những dị đoan khác nghe chừng như rất vô lý mà chúng ta một số vẫn chịu tốn hao tiền của để đi nghe cho được.   Cùng là dịp để cho những ông bà thầy bói tha hồ làm giầu cách rất dễ dàng nhất là vào dịp cuối năm và đầu của năm mới.

Như năm nay là năm Bính Thân thì “tuổi con Khỉ” nó sẽ kỵ với những con giáp nào đây nhỉ? Rồi thì chúng ta tin chắc rằng trong suốt năm nay sẽ là năm tuổi của mình nên sẽ phải gặp nhiều điều xui xẻo lắm đây!?.   Vì tin chắc như thế nên vô tình chúng ta sẽ bỏ qua rất nhiều cơ hội may lành để sống tiếp tục trong sự thoải mái, bình an và tự tin như hằng ngày chúng ta vẫn phải cố gắng ở mức có thể … Nhất là con cái của Thiên Chúa chúng ta lại phải luôn cần Tin Tưởng, Phó Thác vào một Thiên Chúa duy nhất và đầy quyền năng mà thôi.

Quả là quan trọng và cần phải cẩn trọng lắm thay khi chúng ta lại đi tin vào những điều nhảm nhí như thế! Vì Nó sẽ làm hại nặng nề cho niềm tin vào Thiên Chúa của chúng ta biết bao khi Thiên Chúa dần không còn là điểm tựa vững chắc hay không còn là ông Chủ tốt lành mà ngày qua ngày Người luôn chăm lo cho hết thảy con cái có được “Lương thực hằng ngày” cùng những điều chúng ta không thấy và không cảm nhận được nhưng Người vẫn có đó bên cạnh chúng ta bằng chứng mạnh mẽ nhất không ai có thể phủ nhận được đó chính là hơi thở và nhịp đập của trái tim của chúng ta.

Có buồn cười hay ngớ ngẩn hay không khi cha mẹ hai bên phải đi tìm cho được ông bà thầy bói để hỏi xem tuổi tác của hai đứa trẻ chúng sẽ có sẽ hợp nhau không? Rồi ngày tháng nào là ngày lành tháng tốt để có thể làm Đám Cưới cho chúng? Nhưng thế cũng chưa xong vì sau đêm động phòng thì nhà trai họ nhận ra là cô dâu không có mao nên ngay sáng ngày hôm sau họ đem trả cô dâu lại cho cha mẹ của cô và đòi phải được bồi hoàn cho cái tốn kém của đám cưới đã được tổ chức linh đình.

Rồi thì do tin tưởng vào những lời nói không cần có vốn ấy của những ông bà thầy bói đã xúi quẩy những người này đi thử thời vận ở những nơi có đỏ đen để cho tiền mất, tật mang hay tệ hơn là họ không còn muốn có mặt trên cõi đời này nữa vì họ còn mặt mũi đâu để muốn nhìn thấy ai nữa nhất là người thân thương nhất của họ trong gia đình.

Rồi thì do tin tưởng vào vận xui trong năm, tin cả vào sự nguy hiểm đến tánh mạng của họ nên họ đã giảm bớt ở mức tối đa là sự đi đứng bên ngoài.   Có nghĩa trong suốt 365 ngày sắp tới họ tự nhốt họ trong tù, luôn sống trong phập phồng lo sợ thì thử hỏi người ấy có còn sức khoẻ hay còn tinh anh để sống qua được 365 ngày xui xẻo ấy không hay do chính người ấy tự tạo ra những khổ ải để gánh lấy vào thân? Trong khi Thiên Chúa của chúng ta Người ban cho chúng ta sự Tự Do để sống trong sự tốt lành và rất nhưng không.

Chúng ta nên nhớ rằng bộ não của chúng ta nó rất mạnh mẽ ở cả hai cách suy nghĩ cả tốt lẫn xấu.   Một là nó làm cho chúng ta nên hưng phấn, đầy nhiệt huyết, vui vẻ và tự tin.   Còn hai là nó sẽ làm đảo ngược lại.   Là sợ hãi, thiếu tự tin, bị trầm cảm, bị stress và tệ hại nhất là làm hại chính mình.

Do đó mong ước cho tất cả mọi người con cái Chúa dưới trần luôn để cho Thiên Chúa làm trung tâm điểm của cuộc đời mình.   Tìm đến Chúa duy nhất để khấn xin cho mọi sự việc được theo thánh ý Chúa  vì ý ta thì luôn làm cho chúng ta bị sa ngã và phạm tội làm mất lòng Chúa cùng vô cảm với anh chị em nghèo khổ đáng thương.  Và vì khi chúng ta tin vào những dị đoan rất vô lý ấy là làm cho Thiên Chúa một Đấng vô cùng quyền năng, vô song, vĩ đại mà chính tay Người đã tác thành ra cả trời và đất mà đối với con người thì Người lại bị coi thường và bị coi nhỏ đi?????.

Thưa, có Chúa trong cuộc đời thì ngày nào cũng là ngày đầu xuân rất đáng yêu, đáng sống và đáng được chia sẻ cùng tất cả anh chị em mà chúng ta có cơ hội gặp gỡ nhưng vẫn quan trọng nhất là tình yêu thương trong gia đình của chúng ta.   Thưa, có Chúa trong cuộc đời, trong trái tim và trong tâm hồn thì chúng ta giống y như cái cây ngày ngày được ông Chủ tưới nước, bón phân, cắt tỉa, bắt sâu bọ nên nó sẽ nhanh chóng có trái thơm ngon ngọt để dâng lên Chủ của nó (là Thiên Chúa) của lễ thân thương nhất mà nó có thể cho.   Amen.

Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

5 tháng 2, 2016