Di tản khẩn cấp giữa biển lũ và đất sụt ở Đắk Lắk

Ba’o Dat Viet

November 27, 2025

Giữa những cơn mưa dầm dề và nỗi bất an dâng đầy trong lòng dân, hơn ba chục gia đình ở thôn Vĩnh Xuân, xã Tuy An Tây, tỉnh Đắk Lắk, lại một lần nữa phải rời bỏ mái nhà thân thuộc. Không còn là để tránh lũ, mà là để chạy trốn khỏi những vết nứt đang há miệng nuốt dần từng mảnh đất dưới chân họ.

Cơn mưa lớn đêm 19, rạng sáng 20 Tháng Mười Một đã khiến cả vùng đồi núi Vĩnh Xuân rung chuyển. Đường làng sạt lở, tường nhà nứt toác, đất nền trượt xuống từng mảng. “Nền đất yếu đi từng ngày, có chỗ đã lún sâu, tường nhà nứt và nghiêng hẳn,” ông Phan Quang Phi – chủ tịch xã Tuy An Tây – nói với báo VietNamNet. Cả xã buộc phải ra lệnh di tản khẩn cấp 35 hộ dân, tổng cộng 119 người, trước khi tai họa ập đến.

Không chỉ riêng Vĩnh Xuân, mưa lớn kéo dài suốt nửa tháng qua đã biến miền Trung và Tây Nguyên thành vùng thiên tai tang thương nhất trong nhiều thập niên. Theo số liệu từ Cục Quản Lý Đê Điều và Phòng Chống Thiên Tai, đợt mưa lũ “gần như chưa từng có trong hơn 50 năm quan trắc” từ ngày 16 đến 21 Tháng Mười Một đã khiến 108 người chết và mất tích.

Đắk Lắk là nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất, với 71 người thiệt mạng hoặc mất tích. Khánh Hòa có 22 nạn nhân, Lâm Đồng năm người, Gia Lai và Đà Nẵng mỗi nơi ba người, Thừa Thiên Huế hai người, và Quảng Trị một người. Mỗi con số là một phận người, là một mái nhà bị cuốn trôi trong bùn đất.

Thiệt hại vật chất cũng khổng lồ: hơn 274,000 căn nhà bị ngập hoặc hư hỏng; gần 52,000 hécta lúa và hoa màu bị phá hủy; 39,000 hécta cây trồng khác thiệt hại nặng; hơn 920,000 con gia súc, gia cầm và 370 hécta thủy sản mất trắng. Hệ thống hạ tầng gãy gập theo dòng nước: quốc lộ 20 và 27C vẫn còn 12 điểm sạt lở nặng; hàng nghìn hộ dân mất điện, nhiều xã bị cô lập hoàn toàn vì mất kết nối thông tin. Thiệt hại kinh tế ban đầu được ước tính hơn 14,000 tỷ đồng, tương đương nửa tỷ Mỹ kim – con số mà người dân nghèo khó nơi đây phải trả bằng chính mồ hôi và nước mắt.

Trước thảm cảnh đó, Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam tuyên bố đã tiếp nhận hơn một triệu lượt quyên góp với tổng số tiền khoảng 2,088 tỷ đồng (gần 80 triệu Mỹ kim) tính đến ngày 25 Tháng Mười Một. Tuy nhiên, người dân trong vùng lại nói đến những đoàn cứu trợ nhỏ lẻ, tự phát – nhiều trong số đó là kiều bào và hội nhóm người Việt ở hải ngoại – đang âm thầm chuyển hàng cứu tế, tiền bạc và thuốc men trực tiếp đến tay người gặp nạn. Họ làm việc không cần “giấy phép,” không cần “chỉ đạo,” chỉ đơn giản vì lòng nhân ái.

Trong khi nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam vẫn hối hả tổ chức các buổi “vận động cứu trợ” theo lối hành chính, thì hàng trăm người dân ở vùng núi Đắk Lắk vẫn đang sống tạm bợ trong trường học, nhà văn hóa, hay dưới những mái tôn dựng tạm. Họ không biết ngày mai ra sao, chỉ mong trời ngớt mưa để còn trở lại mảnh đất đã gắn bó cả đời.

Từ nỗi đau thiên tai, người ta lại nhìn thấy một sự thật chua chát: trong khi đất đá sụp xuống từng ngày, thì niềm tin vào bộ máy cứu trợ của nhà nước cũng đang sụp đổ theo cách âm thầm nhưng không kém phần dữ dội.


 

TỪ BAO GIỜ LỜI THAN CỦA NẠN NHÂN BÃO LŨ LẠI BỊ COI LÀ “VÔ CẢM” VÀ “CHỐNG PHÁ”?

 Nhut Nguyen is with Hoa Pham 

 WeHear

 Trong thông báo mới nhất, Công an tỉnh Khánh Hòa đã liệt kê hàng loạt thành tích: 100% quân số, hàng trăm đợt ứng cứu, ưu tiên người già trẻ em… để rồi từ đó kết luận rằng những ai đang “chê trách, công kích” công tác cứu hộ là những kẻ “vô cảm”, “phủ nhận nỗ lực” và thậm chí quy chụp là “chống phá”.

Có một sự đánh tráo khái niệm đầy nguy hiểm và thiếu nhân văn ở đây cần được làm rõ.

  1. Nỗ lực là trách nhiệm, không phải là “tấm khiên miễn trừ trách nhiệm”: Người dân họ ghi nhận sự vất vả của các chiến sĩ dầm mình trong mưa lũ. Nhưng xin đừng quên, đó là nghĩa vụ. Người dân đóng thuế để nuôi bộ máy công quyền, mua sắm trang thiết bị, tàu bè, áo phao… chính là để dùng cho những lúc như thế này. Khi một doanh nghiệp cung cấp dịch vụ không tốt, khách hàng có quyền phàn nàn. Nhà nước là bộ máy phục vụ nhân dân, khi công tác cứu hộ còn sai sót, chậm trễ, hay phân bổ chưa đều (mà thực tế bão lũ luôn có sai sót), thì người dân – những người trực tiếp chịu hậu quả – có quyền lên tiếng. Lấy sự vất vả của lực lượng chức năng ra để làm cái cớ cấm cản người dân kêu ca là một tư duy “kể công” lạc hậu và là thái độ của ông chủ nhân dân chứ chẳng phải là đầy tớ nhân dân.
  2. Ai mới là người “vô cảm”? CA tỉnh Khánh Hòa gọi những người chê trách, bất bình với sự ứng phó chậm trễ của chính quyền là “vô cảm”.? Hãy nhìn lại thực tế: Đó là những người dân có thể đang nhìn tài sản cả đời trôi theo dòng nước, con cái họ đang đói, hoặc họ chứng kiến sự bất cập trong phân phối cứu trợ. Họ lên tiếng vì xót xa, vì bức xúc. Đó là cảm xúc thật của con người. Ngược lại, ngồi trong trụ sở khô ráo, soạn thảo văn bản đe dọa “xử lý hình sự” những tiếng kêu cứu, than vãn của đồng bào mình giữa lúc dầu sôi lửa bỏng – đó mới chính là sự vô cảm đáng sợ nhất. Sự vô cảm mang màu sắc quyền lực.
  3. Đòi hỏi “kiểm chứng” giữa dòng nước lũ? Cơ quan chức năng phạt người dân vì “chưa kiểm chứng thông tin”. Trong bão lũ, thông tin bị chia cắt và người dân không có nghiệp vụ báo chí hay công cụ rà soát. Họ thấy nước lên thì họ nói nước lên, họ thấy chưa có mì tôm thì họ nói chưa có. Họ thấy người chết trôi nhiều thì họ nói nhiều. Họn phải bỏ qua người chết để hỗ trợ người sống thì họ phản ánh thực tế đó. Đòi hỏi một người dân đang hoảng loạn phải phát ngôn “chuẩn chỉnh”, “đúng quy trình”, “đã kiểm chứng” như một bản tin thời sự là một yêu cầu phi thực tế và áp đặt. Thay vì đi bịt miệng và phạt vạ những người đang đưa tin (dù có thể chưa chính xác hoàn toàn do góc nhìn cá nhân), chính quyền nên tập trung vào việc minh bạch thông tin và cứu trợ nhanh hơn. Khi cái bụng dân đã no, khi dân đã an toàn, tự khắc những lời “chê trách” sẽ biến mất.

Uy tín của chính quyền, của công an được xây dựng bằng sự hài lòng và an toàn của nhân dân, không phải bằng những biên bản phạt hay những lời đe dọa bỏ tù. Hãy để người dân được nói. Một xã hội mà người dân không dám than khổ khi gặp nạn vì sợ bị quy là “chống phá” để rồi sống vô cảm, thờ ơ thì đó là một thảm họa còn đáng sợ hơn cả bão lũ.

Mẹ Nấm – NNNQ


 

 Lũ lụt kinh hoàng, sự thật hé lộ và lương tâm tối thiểu…

Văn Hóa Việt

Sáng nay, 25/11, báo Pháp Luật TP.HCM có bài “Phú Yên cũ bị “dìm” trong lũ dữ, trách nhiệm nằm ở đâu?”. Một thái độ hành nghề đáng trân trọng, đáp ứng được chờ mong của đại bộ phận công chúng lúc này.

Tuy chưa tìm được câu trả lời rành mạch, nhưng Nhóm PV cũng ghi lại sự thừa nhận của Chủ tịch UBND tỉnh Đắk Lắk Tạ Anh Tuấn về hệ thống thủy điện đầu nguồn đã xả lũ kinh hoàng xuống hạ du: “Nói thật các hồ này không có khả năng chống lũ. Chúng tôi sẽ kiến nghị với Thủ tướng về quy trình vận hành hồ chứa trên sông Ba, vì dung tích phòng lũ của nó nhỏ so với lượng nước về. Hay nói một cách chính xác hơn là khả năng chống lũ rất thấp”.

Vậy, có thể thấy, những luận cứ khoa học để triển khai dự án thủy điện Sông Ba Hạ nhằm điều tiết lũ, đã không được tính toán một cách đầy đủ. Thủy điện chỉ biết hút nước vào mùa khô để kiếm tiền và xả lũ vào mùa mưa để giữ tiền cho riêng họ, còn mọi diễn biến khôn lường khác lại tùy thuộc may rủi số phận thường dân hẩm hiu.

Trận lũ lụt tàn khốc vừa qua, tỉnh Đắk Lắk đã thống kê: 63 người chết và 8 người mất tích, hơn 150.000 ngôi nhà bị ngập sâu trong nước, trong số đó hơn 120 ngôi nhà bị sập, hư hỏng hoàn toàn. 

Nhà văn Nguyễn Khắc Phê (em trai của học giả Nguyễn Khắc Viện) đang sinh sống tại Huế, bày tỏ: “Có thể nói hầu như toàn bộ các vụ thiên tai có nguyên nhân chính là nhân tai. Những người điều hành thủy điện Sông Ba Hạ, liệu có còn chút lương tâm tối thiểu, để đem lợi nhuận đền bù cho bà con Phú Yên không?”.

Nguồn: Nguyễn Thiếu Nhơn


 

Ngẫm Nghĩ về Cuộc Đời

Đừng bao giờ trách móc bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn. Người tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc… Người xấu cho bạn Kinh Nghiệm… Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học… Và… người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm. Đừng hứa khi đang… vui! Đừng trả lời khi đang nóng giận! Đừng quyết đinh khi đang… buồn! Đừng cười khi người khác… không vui! Cái gì mua được bằng tiền, cái đó rẻ. Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe.

Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng 1 bước đi. Đừng a tòng ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta. Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người). Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ còn 30 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ còn 20 năm. Vì lẽ bạn không còn bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng có tiết kiệm quá mức. (trên 50t mừng từng năm, qua 60t mong hàng tháng, tới 70t đếm mỗi tuần, đến 80t đợi vài ngày, được 90t… ngơ ngác một mình với giờ phút dài thăm thẳm!) Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những gì nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những gì bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu.

Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám. Đừng lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau khi bạn ra đi, vì khi bạn đã trở về với cát bụi, bạn sẽ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời khen hay tiếng chê bai nữa đâu. Đừng lo lăng nhiều qúa về con cái vì con cái có phần số của chúng và chúng sẽ tự tìm cách sống riêng. Đừng trở thành kẻ nô lệ của chúng. Đừng mong chờ nhiều ở con cái. Con biết lo cho cha mẹ, dù có lòng vẫn quá bận rộn vì công ăn việc làm và các ràng buộc khác nên không thể giúp gì bạn. Các con vô tình thì có thể sẽ tranh giành của cải của bạn ngay khi bạn còn sống, và còn muốn bạn chóng chết để chúng có thể thừa hưởng các bất động sản của bạn.

Các con của bạn cho rằng chuyện chúng thừa hưởng tài sản của bạn là chuyện dĩ nhiên nhưng bạn không thể đòi dự phần vào tiền bạc của chúng.Với những người thuộc lứa tuổi 60 như bạn, đừng đánh đổi sức khoẻ với tài lực nữa.

Bởi vì tiền bạc có thể không mua được sức khoẻ. Khi nào thì bạn thôi làm tiền? và có bao nhiêu tiền là đủ (tiền muôn, tiền triệu hay mấy chục triệu)? Dù bạn có cả ngàn mẫu ruộng tốt, bạn cũng chỉ ăn khoảng 3 lon gạo mỗi ngày; dù bạn có cả ngàn dinh thự, bạn cũng chỉ cần một chỗ rộng 8 mét vuông để ngủ nghỉ ban đêm.Vậy chừng nào bạn có đủ thức ăn và có đủ tiền tiêu là tốt rồi. Nên bạn hãy sống cho vui vẻ. 

Mỗi gia đình đều có chuyện buồn phiền riêng. Đừng so sánh với người khác về danh vọng và địa vị trong xã hội và con ai thành đạt hơn, nhưng bạn hãy so sánh về hạnh phúc, sức khỏe và tuổi thọ…

Đừng lo nghĩ về những chuyện mà bạn không thể thay đổi vì chẳng được gì, mà lại còn làm hại cho sức khỏe bạn… Bạn phải tạo ra sự an lạc và tìm được niềm hạnh phúc của chính mình. Miễn là bạn phấn chấn, nghĩ toàn chuyện vui và làm những việc bạn muốn mỗi ngày một cách thích thú thì bạn thật đã sống hạnh phúc từng ngày. Một ngày qua là một ngày bạn mất đi, nhưng một ngày trôi qua trong hạnh phúc là một ngày bạn “được”. Khi bạn vui thì bệnh tật sẽ lành; khi bạn hạnh phúc thì bệnh sẽ chóng hết.

Khi bạn vui và hạnh phúc thì bệnh sẽ chẳng đến bao giờ. Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thừơng xuyên ra ánh sáng mặt trời, thay đổi thực phẩm đa dạng, uống thuốc bổ vừa phải, hy vọng rằng bạn sẽ sống thêm 20 hay 30 năm tràn trề sức khỏe. Và nhất là biết trân qúy những điều tốt đẹp quanh mình và còn Bạn bè nữa… họ đều làm cho bạn cảm thấy trẻ trung và có người cần đến mình…

Không có họ chắc chắn bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, bơ vơ.

Xin chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất.

Sưu Tầm


 

Người Một Chợ Hai Quê – Hải Huỳnh

Hai Huynh

Người Một Chợ Hai Quê

Trở về Virginia vào những ngày cuối thu, lòng tôi chợt lắng lại trước cảnh vật buồn bã. Lá vàng đã rụng gần hết, phủ kín lối đi, và những hàng cây trụi cành như đang đón đợi gió Đông. Gió lạnh và những cơn mưa se sắt đã chuyển mùa, mang đến một nỗi buồn man mác, không tên.

Có lẽ, đó là nỗi buồn của người “một chợ hai quê” cứ mãi lững lờ theo dòng đời. Về đây đã một tuần, nhưng giấc ngủ vẫn chưa quen, vẫn chập chờn nhớ về quê hương, nhớ về Sài Gòn.

Tôi đã sống ở xứ Mỹ này suốt 50 năm, gắn bó với từng con đường, bờ cây ngọn cỏ. Ngày xưa, khi còn làm việc, tôi vẫn mơ ước về hưu sẽ trở lại quê hương sống trọn phần đời còn lại. Ý định ấy đã được thực hiện, tôi đã về và sống thử trước khi quyết định hẳn.

Thế nhưng, thời gian sống nơi đó lại khiến tôi nhớ về xứ Mỹ, nơi đã cưu mang, đã cho tôi cơ hội làm việc và gắn liền với 50 năm cuộc đời. Tình quê hương cũng nặng, nhưng tình tri ân và kỷ niệm nơi đây cũng sâu đậm, khiến tôi đứng trước ngã ba đường mà không có giải pháp nào cho lòng được ổn thỏa. Thôi đành chấp nhận: khi nào nhớ thì đi rồi về.

Tôi vẫn biết rằng quỹ thời gian còn lại rất ít. May mắn thay, mọi nghĩa vụ và bổn phận đã hoàn thành. Con cái đều thành đạt, sống tốt, không còn gì phải lo lắng. Gia đình chị và các em cũng đang có một cuộc sống đầy đủ, an lành.

Nhân dịp Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving) hôm nay, tôi xin viết những dòng chữ này như lời tri ân từ đáy lòng.

  1. Tạ Ơn Cha Mẹ

Xin tạ ơn Ba Mẹ đã nuôi dưỡng và cho con hình hài này. Điều tiếc nuối lớn nhất là khi có nhiều thời gian rảnh rỗi thì Cha Mẹ không còn nữa. Tuy nhiên, con xin được an ủi khi biết rằng Cha Mẹ đều mất ở tuổi già, bình yên sau giấc ngủ. Lúc sinh thời, Cha Mẹ đã được sống trong tình yêu thương và sự chăm sóc chu toàn của các con, từ miếng ăn giấc ngủ.

Trong đó, con xin được đặc biệt tri ân anh chị Hai và các em: Hùng, Dung, Tài, Ngọc, Phúc, Liễu. Mỗi người con, con dâu, con rể đều có bổn phận và đóng góp như nhau. Nhưng công lao của người chăm sóc hằng ngày mới là to lớn hơn cả, vì việc săn sóc người già đòi hỏi sự kiên nhẫn và tình yêu thương vô bờ bến.

Tạ ơn các anh chị em đã hoàn thành tròn vẹn bổn phận làm con, làm dâu, làm rể, và luôn giữ gìn truyền thống tốt đẹp: yêu thương, đùm bọc lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh, đúng như lời giáo huấn của Ba Mẹ lúc sinh thời.

  1. Cảm Ơn Người Bạn Đời

Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Bà Tư – người vợ hiền lành, người đã đồng hành cùng tôi suốt hành trình dài. Từ khi khập khiễng bước chân đầu tiên đến xứ Mỹ, Bà Tư đã luôn chia sẻ mọi buồn vui, cùng tôi xây đắp mái ấm gia đình nhỏ bé và hoàn thành mọi bổn phận của cuộc đời.

Xin cảm ơn mọi người !

Happy Thanksgiving

Hải Huỳnh


 

Xả lũ đúng quy trình, chỉ có người dân là chạy không kịp.

Thao Teresa

 Bây giờ lại “trổ tài” Tiếng Việt để phân tích câu chữ.

Xả lũ đúng quy trình, chỉ có người dân là chạy không kịp.

Như vậy nghĩa là:

* Ông xả mà ông không thông báo thì người dân mới không biết nên chạy không kịp, bất ngờ quá mà.

Mình hỏi rất nhiều người thì đa số họ nói là không có thấy thông báo gì hết.

Một số thì nói là có thấy tin qua mạng xã hội.

Như vậy thì chỉ có người trẻ hay lên mạng thì biết thôi chứ người già không biết. Trong khi đó mấy bệnh nhân của mình nói thì người trẻ vào SG hết rồi nên ở nhà chỉ còn con nít và người già, chạy kiểu gì? Lấy thông tin kiểu gì trong khi trẻ em cũng bị cha mẹ cấm dùng điện thoại.

Nếu như trưởng thôn vác loa đi báo trước hoặc thông báo bằng hệ thống loa công cộng dạng người ta gọi là “loa phường” thì mình đảm bảo 100% dân đều biết.

Hồi tối mình thấy cái clip nửa đêm nước ào vào nhà, mới xem đoạn đầu rồi khám bệnh xong lúc sau mở nó mất tiêu. Ông hàng xóm qua đập cửa như cháy nhà nên nhà cô này mới vội vàng dậy.

Và như vậy, cụm từ “chạy không kịp” nghĩa là người dân bị bất ngờ. Lũ xả ầm ầm thế kia mà dân bị bất ngờ, không ch ết mới là lạ.

* Chứ nếu ông thông báo mà dân không chạy thì khác. Nếu họ biết mà họ không chạy thì là họ đã có sự chuẩn bị, nếu có sự chuẩn bị thì mọi sự không tới nỗi tồi tệ như vậy.

Cái gì mất có thể làm lại nhưng cái mạng thì không thể lấy lại được cho nên chắc là không ai liều cỡ đó.

Trong thế giới loài người chỉ có cái mạng người là không thể lấy tiền bạc gì ra so sánh được cho nên nếu không bị bất ngờ thì không ai lại liều mạng mình giữa dòng lũ dữ thế kia nếu dự báo chính xác hoặc tương đối chính xác mực nước sẽ bị ngập.

Không ở vùng lũ, không bị thiệt hại gì mà mình còn tức nữa mà nói gì dân vùng đó khi họ mất sạch sành sanh cả người và tài sản?

Rồi đây lại có những đứa trẻ không cha, những người vợ không chông hoặc hồng không vợ, cha mẹ không con hoặc ngược lại.

Nỗi đau mất người thân mình đã trải qua, nó khủng khiếp lắm, mất tiền, mất tài sản không là cái gì cả so với cái nỗi đau mất đi người ruột thịt của mình.

Rồi người ta nói “ai cũng đúng” vậy không lẽ dân sai? Sai khi không có phép thần thông biến hóa để chạy khi lũ về quá nhanh?

Hơn 100 mạng người chết tức tưởi, chết mà chưa biết tại sao mình chết, có đủ đau lòng chưa hỡi trời cao xanh?

Nguồn bài biết : https://www.facebook.com/share/p/16CKEBHAEp/?mibextid=wwXIfr


 

 Hai người đàn ông lao vào lũ dữ cứu con bò và đám tang không kèn trống

Nguyen Ngoc Anh

 Hai người đàn ông lao vào lũ dữ cứu con bò và đám tang không kèn trống

Nhà của cụ Trần Thị Sương (83 tuổi) ở thôn Phong Niên, xã Tuy An Bắc, tỉnh Đắk Lắk (Phú Yên cũ) nằm heo hút nơi chân núi, cách xa khu dân cư, đường vào nhà dốc và lầy lội. Bao năm nay, cuộc sống gia đình vốn thiếu trước hụt sau, chỉ sống dựa vào vài sào sắn và hai con bò nuôi bán lấy tiền.

Trong căn nhà cấp 4 xiêu vẹo ấy có đến 7 người cùng sinh sống: Cụ Sương, vợ chồng người con trai lớn Trần Thương (56 tuổi), vợ chồng người con trai út Trần Ngọc Nhẫn (42 tuổi) và hai cháu nhỏ đang tuổi đi học.

Tài sản chẳng có gì đáng giá ngoài hai con bò, cũng là “cần câu cơm” duy nhất của đại gia đình.

Những năm trước, khi lũ về, gia đình bà Sương vẫn cố chống chọi vượt qua. Người trong vùng hay nói đùa “chịu cực riết rồi quen”. Thế nhưng năm nay lũ không đến rồi đi như mọi năm.

Nước dâng nhanh và mạnh đến mức chỉ vài tiếng đã nuốt trọn căn nhà của họ. Nóc nhà cũng không còn là điểm trú ẩn an toàn.

Trong chiều 19/11, nước đổ về cuồn cuộn, mưa xối xả. Anh Thương và anh Nhẫn dìu mẹ già cùng vợ con chạy lên chân núi. Dù núi cũng sạt lở từng mảng, nhưng dưới nhà thì không có chỗ trú.

Khi mẹ và vợ con đã được đưa đến điểm cao hơn, hai người đàn ông đau xót nhìn căn nhà của mình đang chìm dần. Giữa dòng nước đục ngầu, họ thấy hai con bò – tài sản lớn nhất, cũng là kế sinh nhai của cả gia đình – đang bị dòng nước nuốt chửng.

Dẫu biết rằng “còn người còn của”, nhưng với những gia đình nghèo như họ, bò không chỉ là của cải, mà còn là cả tương lai 7 miệng ăn. Nếu bò chết, coi như họ trắng tay sau lũ.

Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, hai người đàn ông trụ cột gia đình quyết định lao vào dòng nước xiết, tháo dây cho bò tự tìm đường chạy. Dù biết đó là việc nguy hiểm, nhưng trong tình cảnh ấy, họ chỉ nghĩ phải giữ lại tài sản cuối cùng của gia đình.

Thế nhưng, cơn lũ dữ đâu chừa một ai. Khi vừa tiếp cận được hai con bò, dòng nước đổ như thác đã cuốn cả hai người đàn ông đi trước mắt vợ con họ. Lực bất tòng tâm, những người còn lại chỉ có thể gào khóc trong tuyệt vọng khi nhìn hai người đàn ông bị dòng nước hung hãn cuốn trôi.

Theo: Dân trí

#lulut #mientrung


 

Vì bình yên – thật ra – là món quà mà không phải ai ngày hôm nay cũng có.

 Thư Lê

 Sáng nay mở mắt ra, nếu ta còn nghe tiếng người thân trong nhà, còn thấy bếp lửa ấm, còn có bữa cơm nóng đặt trước mặt…

Thì ta đã may mắn hơn biết bao sinh mạng đang run rẩy giữa biển nước miền Trung.

Nếu tối về còn có ánh đèn, có chiếc chăn khô để trùm lên người, có chiếc điện thoại vẫn bắt được sóng để gọi cho người mình thương…

Thì đó là hạnh phúc mà không phải ai lúc này cũng có được.

Ngoài kia, mưa vẫn trút xuống không ngừng.

Nước lũ cuộn lên như muốn nuốt trọn tất cả – nhà cửa, ruộng vườn, kỷ niệm và cả hy vọng của bao gia đình.

Có những em bé ôm nhau co ro trên nóc nhà, có những người mẹ chỉ cần nghe một cuộc gọi an toàn của con cũng đủ rơi nước mắt.

Giữa dòng nước lạnh cắt da ấy, con người vẫn vịn vào nhau mà sống.

Những bàn tay run rẩy chìa ra để cứu nhau.

Những tiếng kêu cứu vọng trong đêm tối nghe đến nhói lòng…

Chỉ cần một người buông xuôi, một tia hy vọng sẽ tắt, và một mạng sống có thể bị dòng nước cuốn đi trong khoảnh khắc.

Trong phút giây này…

Xin chúng ta đừng than phiền những điều vụn vặt.

Đừng so đo hơn thua, đừng chấp nhặt những chuyện nhỏ nhoi.

Chỉ cần còn được sống, còn được ăn no, còn có mái nhà trú mưa trú nắng – đã là phước phần lớn lao.

Cầu mong miền Trung bình an.

Cầu cho những người đang oằn mình trong nước lũ được trở về với đất lành, mái ấm và những vòng tay thương yêu.

Và cầu mong mỗi chúng ta, từ hôm nay, biết trân trọng từng hơi thở, từng bữa cơm, từng buổi sáng bình yên…

Vì bình yên – thật ra – là món quà mà không phải ai ngày hôm nay cũng có.

#lulut2025 – #songtot – #chiase – #Trantrongvabieton


 

Gabriela Nguyễn và phong trào ‘Appstinence:’ Tìm lại giá trị chân thực

Ba’o Nguoi-Viet

November 25, 2025

Kalynh Ngô/Người Việt

San Jose, California (NV) – Gabriela Nguyễn là một cô gái thuộc thế hệ “Gen Z” – những người sinh ra khoảng từ năm 1997 đến năm 2012, hay còn gọi là “Zoomer” – từng có một iPod Touch lúc 9 tuổi, 10 tuổi có danh khoản Facebook, 12 tuổi sở hữu điện thoại thông minh (smartphone), và những đêm làm bài tập kéo dài chỉ vì mải mê lướt mạng xã hội. Cho đến một ngày cô nhận ra, “smarphone và mạng xã hội là lực hút của tất cả diễn biến chung quanh chúng ta.”

Gabriela Nguyễn và chiếc điện thoại Mudita Kompakt trắng đen, không Internet, chỉ có chức năng nghe, gọi, và nhắn tin. (Hình: Chụp qua Zoom, Kalynh Ngô/Người Việt)

Năm 2024, khi đang học cao học ngành chính sách giáo dục ở đại học Harvard University, cô lập ra “Appstinence” (Sự Tiết Chế), một phong trào đang gây tiếng vang lớn trong thế hệ “Gen Z” liên quan đến việc tìm lại giá trị chân thực của cuộc sống khi thoát ly mạng xã hội.

Nghiện mạng xã hội

Như những người trẻ cùng thế hệ, Gabriela Nguyễn, sinh năm 2000, lớn lên ở Silicon Valley, California, học trường trung học Presentation, một ngôi trường xác định công nghệ là “con đường dẫn đến thành công” đã có những năm chìm trong mạng xã hội.

“Tôi cứ lướt, lướt, lướt hàng giờ mỗi ngày. Tuổi thơ của tôi nhanh chóng chìm vào những trò chơi ảo vô nghĩa, những hiệu ứng chỉnh sửa ảnh phi thực tế, và những video ngắn gây nghiện trên Instagram, Snapchat, và sau này là TikTok,” Gabriela kể lại, qua cuộc trò chuyện trên Zoom.

Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra việc đó gây ra quá nhiều vấn đề. Cô dành rất nhiều thời gian một ngày để theo dõi những người không quen biết trên thế giới đang làm gì. Và quan trọng, Gabriela nhận ra, mạng xã hội quyết định tâm trạng của cô vào buổi sáng. Nó khiến cho cô gái trẻ càng thêm ám ảnh về bản thân, cố gắng tạo một bản tin Instagram hoàn hảo, vừa đẹp mắt vừa ghét chính mình vì điều đó.

“Tôi nhận ra rằng thật khó để làm bài tập về nhà, hoặc tôi không còn thường xuyên nói chuyện trực tiếp với con người nữa,” Gabriela nhớ lại, tự hỏi, và tự trả lời.

Càng dành nhiều thời gian trên các nền tảng mạng xã hội, Gabriela càng khó nhận ra bản thân. Cô luôn để ý đến vẻ bề ngoài của mình và “nói bằng tiếng lóng mà tôi không hoàn toàn hiểu.”

Đến một lúc, Gabriela thấy cần phải thay đổi.

“Tôi đã thử nhiều cách khác nhau mà mọi người gợi ý. Ví dụ như cai nghiện kỹ thuật số, cất điện thoại ở phòng khác để có thể tập trung làm việc lúc cần, nhưng chúng không thật sự giải quyết được gốc rễ của vấn đề,” cô gái trẻ nói.

Hàng loạt nỗ lực thực hiện như tránh xa, xóa các danh khoản mạng xã hội, nhưng tất cả đều tạm thời. Bởi vì, “có lúc tôi không dùng 30 ngày và xóa Instagram của mình, nhưng lại mở lại.” Cô đã tạo lại danh khoản Snapchat và TikTok hết lần này đến lần khác. Ngay cả khi ngừng sử dụng Snapchat và TikTok, Gabriela vẫn hình thành thói quen lướt Reddit qua trình duyệt của điện thoại.

“Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình cần làm gì. Tôi đổi sang dùng điện thoại Cat S22 – một chiếc điện thoại nắp gập và nó chấm dứt hoàn toàn thói quen lướt mạng xã hội của tôi,” cô nói.

Đó là “nền tảng” đầu tiên của phong trào “Appstinence” do Gabriela đề xướng.

“Appstinence” và ý nghĩa của giao tiếp

“’Appstinence’ là xóa các danh khoản và bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn bên ngoài những công nghệ này, điều mà đối với thế hệ trẻ nhất có thể khó khăn hơn rất nhiều so với thế hệ lớn tuổi hơn, những người trưởng thành 20, 30, 40 năm trước, khi không có các mạng xã hội. ‘Appstinence’ tập cho chúng ta học lại tất cả những điều mình đã học sai cách hoặc chưa học được vì dành quá nhiều thời gian trực tuyến,” Gabriela giải thích về ý nghĩa của từ “Appstinence” và mục đích của phong trào này.

Điều Gabriela nói đến, là ý nghĩa của giao tiếp giữa người với người.

Cô gái “Gen Z” nhấn mạnh: “Tôi muốn, ví dụ, có những tương tác ý nghĩa, nội tâm giữa con người với nhau. Khi bạn ngừng sử dụng mạng, bạn phải học cách giao tiếp với mọi người ngoài đời thực. Và nó đòi hỏi một kỹ năng khác.”

Cô đưa lên màn hình cho xem chiếc điện thoại Mudita Kompakt cô đang dùng. Chức năng của nó không có gì ngoài nghe/gọi, nhắn tin, và vài trò chơi giải trí mặc định trong đó. Màn hình trắng đen, không Internet, nó làm cho người ta liên tưởng ngay đến những chiếc điện thoại Nokia, Sony Ericsson đã trở thành cổ vật.

Cô gái “Gen Z” của Silicon Valley hiểu không phải công nghệ nào cũng được thiết kế để gây nghiện. Người ta có thể có những chiếc điện thoại đơn giản như cô đang dùng, là điện thoại di động, nhưng nó không được thiết kế để gây nghiện. Appstinence.org của cô thấu hiểu điều này.

“Vậy nên, ‘Appstinence’ là lựa chọn không sử dụng những công nghệ đó, nhưng chúng ta vẫn sử dụng loại công nghệ khác, loại công nghệ được tạo ra chỉ để bạn kết nối với người khác,” Gabriela nói.

Loại công nghệ cô muốn nói là thư điện tử, số điện thoại, trang web. Cuộc nói chuyện với Gabriela Nguyễn được lên lịch từ những trao đổi qua email, không phải những tin nhắn để lại trong mạng xã hội như Facebook, Instagram, và TikTok.

Gabriela kể về trường hợp của một sinh viên đại học đã tìm đến Appstinence.org khi anh 18 tuổi.

Gabriela Nguyễn hồi còn nhỏ cùng với cha ở Boreal Mountain, California, năm 2004. (Hình: Gabriela Nguyễn cung cấp)

“Anh ấy đã thử mọi cách để giảm thời gian ‘online.’ Anh ấy dành hơn 10 tiếng mỗi ngày trên mạng xã hội. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong hơn bốn tháng, cố gắng trao đổi qua lại và giúp anh tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi lớn như ý nghĩa cuộc sống của bạn là gì? Bạn quan tâm đến điều gì? Bạn muốn dành thời gian của mình như thế nào? Bạn thích làm những việc gì? Nếu bạn ngừng sử dụng mạng xã hội, bạn sợ điều gì sẽ xảy ra với mình? Giống như việc cho phép anh ấy định hình lại quan điểm của mình về công nghệ, về bản thân, về thế giới, và sau đó trong quá trình đó, hướng dẫn anh ấy thoát khỏi những nền tảng này và bước vào thế giới thực,” cô kể.

Vì những giá trị chân thực

Gabriela Nguyễn có cái tên Việt rất đẹp, Khánh Linh. Cô phát âm tên của mình khá chuẩn, và có lẽ đó là hai từ tiếng Việt duy nhất Gabriela nói ra đầy tự tin. Cô xác nhận quan điểm của cô về giá trị thực của cuộc sống, cách cô nhìn về công nghệ, là “100% ảnh hưởng cha tôi, một người không ủng hộ tôi dùng iPhone và mạng xã hội khi còn nhỏ.”

“Là người tị nạn chạy trốn Cộng Sản, cha tôi luôn ‘nhạy cảm’ với thông điệp truyền thông. Khi tôi còn nhỏ, chúng tôi từng có một cái, nhưng sau đó cha nói ‘đây là tuyên truyền’ và bỏ nó ra ngoài đường,” Gabriela kể. “Bây giờ cha tôi rất vui, như bất kỳ bậc cha mẹ nào, khi thấy con mình nhận ra rằng lời nói của cha mẹ là đúng.”

 Cô gái vừa học xong cao học có cách phản biện lại những gì được cho là lợi ích của mạng xã hội ngày nay cũng rất “Appstinence.”

Với Gabriela, cô không phủ nhận giá trị của mạng xã hội trong việc lan truyền thông điệp, điều hành doanh nghiệp, hoặc đó là cách lên tiếng của những người yếu thế nếu sống giữa một xã hội bị bưng bít thông tin.

Nhưng bên cạnh đó, cô nói: “Tôi nghĩ trong trường hợp cụ thể này, mọi thứ sẽ thay đổi tùy từng trường hợp. Có thể thông điệp sẽ mạnh hơn và hiệu quả hơn nếu chúng ta trực tiếp bằng cách gặp các lãnh đạo địa phương trong cộng đồng? Bởi vì, khi đó chúng ta tương tác với con người cụ thể, bằng xương bằng thịt, nhìn thấy và lắng nghe chúng ta, chứ không phải thông tin nửa giây trên Instagram rồi lướt qua.”

Gabriela nói cô hiểu vì sao trong những trường hợp cụ thể, mạng xã hội lại hữu ích.

“Nhưng vấn đề không phải là liệu mạng xã hội có hữu ích ngay lúc đó hay không. Mà là trong tất cả những khoảng thời gian khác mà bạn dành cho mạng xã hội,” cô nói. “Chúng ta không thể dùng tình huống ngoại lệ đó để bào chữa cho tất cả việc dùng mạng xã hội như một hình thức giải trí để tương tác với thế giới thật.”

Gabriela cho rằng khi các nền tảng này trở nên tồi tệ hơn, con người sẽ lãnh hậu quả của sự đánh đổi này.

Do đó, cô muốn chính phủ nên có cách quản lý các nền tảng này và cha mẹ nên can đảm nói “không” khi con cái nài nỉ dùng Instagram.

“Tôi muốn nói thẳng với những người ‘Gen Z’ rằng mạng xã hội gây hại nhiều hơn lợi: Hãy xóa tài khoản của bạn. Và ‘Appstinence’ là một giải pháp thực sự và khả thi,” cô nói.

“Tôi biết rằng việc từ bỏ có thể rất khó khăn. Tôi đã phát triển một phương pháp đơn giản, gọi đó là Phương Pháp 5D bao gồm: Decrease (Giảm); Deactive (Vô hiệu); Delete (Xóa); Downgrade (Hạ thấp giá trị), và Depart (Rời đi)”

Cách đây khoảng 30 năm, khi chưa có điện thoại thông minh và mạng xã hội, hình như con người đã có những giá trị chân thực “Appstinence.” [đ.d.]

Liên lạc tác giả: ngo.kalynh@nguoi-viet.com


 

Hãy Cám Ơn Cuộc Sống

Van Pham

GÓC SUY GẪM…

Nếu bạn sống lạc quan & một cái nhìn tích cực. Bạn sẽ giải quyết tốt nhiều sự việc không vừa ý. Đồng thời sẽ giúp tâm hồn bạn nhẹ nhàng thanh thản với từng ngày trong cuốc sống…

***

Hãy Cám Ơn Cuộc Sống.

* Nếu bạn thấy đêm nay khó ngủ – Hãy nghĩ đến những kẻ không nhà chẳng nệm ấm chăn êm.

* Nếu bạn gặp một ngày tồi tệ nơi làm việc – Hãy nghĩ đến những người đã mấy tháng nay không tìm được việc làm.

* Nếu bạn chán nản vì mối quan hệ xấu đi – Hãy nghĩ tới những kẻ không bao giờ biết hương vị của thương yêu và được người yêu thương lại.

* Nếu bạn buồn phiền vì thêm một cuối tuần vô vị trôi qua – Hãy nghĩ tới những người phụ nữ quẫn bách, quần quật cả ngày, suốt tuần không nghĩ, chỉ mong kiếm được chút tiền còm nuôi mấy miệng ăn.

* Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm vài mới tìm ra được người giúp đỡ – Hãy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.

* Nếu bạn cảm thấy đời mình bị mất mát và băn khoăn về ý nghĩa kiếp người – Xin bạn hãy biết ơn cuộc sống vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn.

* Nếu bạn cảm thấy mình là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ – Hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều.


 

 16.100 M3/S – ĐÂY KHÔNG PHẢI XẢ LŨ, ĐÂY LÀ THẢM S.Á.T

NHỮNG BÀI POST HAY.- Vũ PhanAnh

 16.100 M3/S – ĐÂY KHÔNG PHẢI XẢ LŨ, ĐÂY LÀ THẢM S.Á.T

16 giờ ngày 19-11, thủy điện Sông Ba Hạ xả lũ với lưu lượng 16.100 m3 nước mỗi giây.

Không phải ai cũng hình dung được con số này khủng khiếp thế nào.

16.100 m3/giây nghĩa là 57,96 triệu m3 nước trong chỉ 1 giờ. Một biển nước khổng lồ đổ ập xuống hạ du, đủ để nhấn chìm một thành phố nhỏ, đủ để cuốn phăng hàng chục ngàn hecta ruộng đồng, đủ để nhấc bổng những mái nhà yếu ớt như những chiếc lá giữa dòng.

Và điều tàn nhẫn nhất là người dân không được cảnh báo sớm. Không ai kịp di dời. Không ai kịp chạy. Không ai kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì

Đó không phải là xả lũ. Đó là một cú tấn công bất ngờ vào hàng vạn con người vô tội.

Thế rồi, người ta lại đưa ra một lý do quen thuộc: “Xả lũ còn đỡ hơn vỡ đập.”. Đó là kiểu ngụy biện độc ác nhất, vì không chỉ 1 nhà máy, mà có hàng chục nhà máy xả lũ đồng loạt xuống đầu dân.

Vỡ đập thì kinh hoàng. Nhưng khi buộc phải xả đến 16.100 m³/s, thì những câu hỏi phải được đặt ra là:Tại sao để hồ đầy đến mức báo động?Tại sao không xả từ sớm, xả theo ngưỡng an toàn?

Tại sao dự báo chậm, cảnh báo muộn? Tại sao không di dời dân trước khi mở cống? Và tại sao hạ du phải gánh hết hậu quả của sự vận hành yếu kém đó?

Không ai phản đối việc bảo vệ đập.

Nhưng nếu bảo vệ đập bằng cách thả hàng chục triệu mét khối nước xuống đầu dân mỗi giờ, thì mạng dân nằm ở đâu trong phương trình an toàn ấy?

Một cái đập được cứu đổi lại hàng ngàn mái nhà biến mất, hàng vạn gia đình trắng tay, hàng trăm tỉ tài sản trôi theo dòng lũ và sinh mạng của người dân, để đổi lại câu nói “không vỡ đập là may”.

May cho ai? Chắc chắn không phải cho những người đang run rẩy ôm nhau trên nóc mái tôn giữa đêm.

Thảm họa này không chỉ là thiên tai. Nó là kết quả của sự chậm trễ, buông lỏng và vô trách nhiệm trong vận hành thủy điện lẫn ứng phó khẩn cấp.

Trong khi chỉ cần cảnh báo sớm, di dời có tổ chức, thông báo minh bạch, phối hợp giữa chính quyền – thủy điện – cứu hộ, thì đã không có cảnh người dân kêu cứu trong tuyệt vọng, không ai trả lời.

Nếu không xử lý nghiêm, nếu không siết lại trách nhiệm, nếu vẫn tiếp tục buông để mặc cho ai mạnh nấy sống, thì năm sau, năm sau nữa sẽ lại có những “kỷ lục xả lũ”, dân lại không kịp trở tay.Và những mái nhà sẽ tiếp tục biến mất dưới dòng nước mà lẽ ra họ phải được bảo vệ.

● Cô Ba


 

UYỂN NGỮ DÀNH CHO VIỆT NAM

Võ Ngọc Ánh

 

Mất điện → “Tạm thời tối ưu hóa hệ thống chiếu sáng tự nhiên”

Cúp nước → “Khoảng nghỉ kỹ thuật cho hạ tầng cấp thoát nước”

Kẹt xe → “Lưu lượng phương tiện gia tăng vượt mức kỳ vọng”

Ngập đường → “Kích hoạt cơ chế điều hòa mực nước mặt đô thị”

Đào đường liên tục → “Cải thiện hạ tầng theo chu kỳ luân phiên”

Thi công chậm trễ → “Điều chỉnh tiến độ theo điều kiện thực tế phát sinh”

Vỡ ống cấp nước → “Giải phóng áp lực tuyến ống để tái cân bằng hệ thống”

Chi quá ngân sách → “Tái cấu trúc kế hoạch chi tiêu năm tài khóa”

Lạm phát → “Mở rộng biên độ điều chỉnh giá”

Tăng thuế → “Tối ưu hóa nguồn thu phục vụ an sinh xã hội”

Xe hỏng giữa đường → “Phương tiện tạm dừng vận hành để tái tạo năng lượng”

Cháy nhà → “Sự kiện nhiệt năng ngoài kế hoạch”

Nổ bình gas → “Giải phóng áp suất vượt ngưỡng an toàn”

Sốt cao → “Tăng cường hoạt động của hệ thống điều nhiệt nội sinh”

Đau bụng → “Hoạt động phản hồi của hệ tiêu hóa trước tác nhân bất lợi”

Nôn ói → “Cơ chế đào thải khẩn cấp”

Không khí độc hại → “Mật độ hạt lơ lửng vượt chuẩn tham chiếu”

Cá chết hàng loạt → “Tái cấu trúc sinh thái thủy vực”

Xả thải bừa bãi → “Thải lượng ngoài kế hoạch”

* * *

[Nguồn: Bé Mon Dễ Thương]