Điếc Sướng hơn – Lê đức Luận

Lê đức Luận

Lão Tư Lì năm nay bước vào tuổi tám mươi. Đời lão lắm gian truân, nhưng cũng có nhiều may mắn. Sau ngày 30-4-1975, đời lão đã “tàn trong ngõ hẹp” – tưởng rằng lão đã bỏ thây trên núi rừng Việt Bắc trong những ngày bị lưu đày trong các trại “tập trung cải tạo” của cộng sản.

Nhưng lão đã trở về sau bảy năm lao lý.

Lão trở về với tấm thân gầy guộc, ngoài vợ và hai đứa con thơ, lão chẳng còn gì! Nhưng lão phải sống để đền đáp cái ân tình của người vợ thủy chung đã đợi chờ cho đến ngày lão ra tù, để cùng nàng nuôi dạy hai đứa con thơ. Lão đã trải qua những ngày cơ cực, bươn chải kiếm sống, nuôi con như những ngưởi cùng khổ nhất trong xã hội lúc bấy giờ.

Lão phải sống! Nhưng lão biết với cái lý lịch ba đời nhà lão – chẳng những lão sẽ khổ nhục suốt đời mà con cái lão rồi cũng chẳng ngóc đầu lên được dưới chế độ cộng sản.

Thời điểm ấy, nhiều người ở trong hoàn cảnh như lão, muốn thoát khỏi chế độ cộng sản để tìm cuộc sống tự do và tương lai cho con cháu. Phong trào vượt biên, vượt biển bùng phát. Sự kiện này đã thôi thúc lão tìm đường vượt biên! Lão biết ra đi là “tìm sự sống trong cái chết.”  Nhưng lão liều! Thà chết còn hơn sống mà không có tự do. Lão vay mượn đó đây vừa đủ tiền cho lão và đứa con trai sáu tuổi ra đi.

   

Nhưng chuyện vượt biên của lão không thành công. Chuyến đó, chủ ghe đòi: Người lớn đóng ba cây vàng, trẻ nhỏ dưới mười tuổi đóng một nửa – thằng con sáu tuổi của lão đóng một cây rưỡi. Lão và thằng con trai đến điểm hẹn (ém quân) chờ đến giờ, có người đến đưa xuống taxi (tàu nhỏ). Nhưng người hướng dẫn, gọi là “đề lô” không đến chỗ “ém quân” dẫn cha con lão ra tàu nhỏ mà thay vào đó hai người lớn để kiếm thêm một cây rưỡi vàng, làm cha con lão lỡ chuyến – lão quay về! Vài ngày sau, biết tin: Những người xuống taxi hôm ấy đều bị công an “tóm”. Thế là may mắn cho lão – thoát tù! Từ đó, lão không còn tính chuyện vượt biên.

Nhớ lại, khi ở tù đến năm thứ tư, bẵng đi một thời gian dài, lão không được tin nhà – lão lo lắng không biết có chuyện gì xui rủi xảy ra cho vợ con lão? Sau đó, vợ một người bạn tù ra thăm chồng cho biết tin: “Vợ lão dẫn hai đứa con đi vượt biên đã hơn mười tháng nay.”

Bấy giờ, nhiều đêm lão thao thức với tâm trạng buồn vui lẫn lộn. Vui khi nghĩ vợ con lão đã thoát cảnh lầm than và tương lai con cái lão sẽ tươi sáng hơn. Nhưng lão buồn khi tưởng tượng cảnh vợ lão sẽ “theo thằng John, thằng Jack…nào đó” – quên lão! Lão ngậm ngùi … nhưng rồi tự an ủi: Như thế còn may mắn hơn là đi theo “nón cối” như vợ của vài người bạn tù cùng cảnh ngộ.

         Đến một hôm, lão đang ngồi tư lự, sau bữa ăn chiều với chén bo bo, chan nước muối, một anh tù tự giác ghé tai nói nhỏ: “Vợ anh vừa đến lúc bốn giờ – đang ở ngoài nhà thăm nuôi.” Lão cười tỏ vẻ không tin.

Nhưng sáng hôm sau, trong lúc sắp hàng đi lao động, lão được gọi tên ra khỏi hàng – đứng đợi ở góc sân. Khi các Đội lao động ra khỏi cổng trại, một tên vệ binh đến dẫn lão ra nhà thăm nuôi. Trên đường đến nhà thăm nuôi lão nghĩ: “ Có lẽ gia đình nhờ một người nào đó đi thăm nuôi.” Khi đến nơi, thấy vợ đang đứng chờ trước cửa nhà “tiếp tân” – lão xúc động! Không ngờ lại được gặp nhau.

Trong hơn nửa giờ thăm gặp, hai vợ chồng lão phải nói “tiếng lóng” trước mặt tên cán bộ ngồi ở đầu bàn. Lão hỏi: “Anh nghe chị Thìn báo tin: “Em đưa các con về vùng kinh tế mới với ông bà ngoại?”- “Mấy tháng trước, em dẫn hai con về quê ngoại, nhưng xe tàu trở ngại, em quay về…” Vợ lão trả lời ngắn gọn, cho lão hiểu chuyện vượt biên không thành công.

Sau này, khi được về với gia đình, vợ lão kể chi tiết những gian truân trong chuyến vượt biên năm ấy: “Vợ lão dẫn hai con, theo người mối lái xuống Cần Thơ. Họ “ém” trong một căn nhỏ ven sông, chờ đến giờ sẽ cho xuống tàu nhỏ để đưa ra tàu lớn. Nhưng đêm đó công an bao vây, bắt trọn ổ đám người vuợt biên “ém” trong các nhà gần đó (khoảng ba mươi người) đưa về trại giam. Vài ngày sau, người mối lái vào trại giam đưa hai đứa con về Sài Gòn cho bà chị nuôi giúp, còn vợ lão ở lại “nếm” cơm tù cộng sản hơn sáu tháng mới được thả. Ra tù, vợ lão mất hết, phải sống nhờ vào sự giúp đỡ của chị, em cật ruột.

Lão vượt biên không thành, vợ lão vượt biên không xong. Thế là lão biết số trời đã định: từ nay vợ chồng lão sẽ không còn phân ly.

Lão tin vào định mệnh. Cho nên đời lão đã trải qua nhiều thử thách và cảnh ngộ đau thương, lão cam chịu… ít khi than thở. Trải nghiệm cuộc đời, lão “ngộ” được cái lẽ vô thường trong kiếp nhân sinh. Lão cũng thấm nhuần câu chuyện “Tái ông thất mã” – trong cái rủi có cái may. Cho nên, khi gặp may mắn, lão không tự mãn; lúc xui rủi lão không tuyệt vọng. Những người quen biết, đặt cho lão cái tên là Tư Lì.

Những khi cơ khổ, lão nhớ đến mấy câu thơ trong bài Vịnh Cảnh Nghèo của cụ Nguyễn Công Trứ: “…Cơ thường đông hết hẳn sang xuân/ Trời đâu riêng khó cho ta mãi/ Vinh nhục dù ai cũng một lần.” để nuôi hy vọng.

          Những năm sau 1975, nhiều người ở miền Nam, không thể sống nổi dưới chế độ hà khắc của cộng sản – phải trốn chạy bằng mọi cách – bất chấp hiểm nguy! Nhiều thảm cảnh đã xảy ra trên biển cả làm động lòng lương tâm nhân loại. Do vậy, nhiều nước chấp nhận cho định cư những người có thân nhân nước ngoài bảo lãnh qua chương trình ODP (ra đi có trật tự) để giảm bớt những đau thương. Sau đó có thêm chương trình HO đã cứu vớt nhiều gia đình cựu quân nhân QL/VNCH thoát cảnh lầm than.

Lương tâm và tình nhân loại đã đem đến cho gia đình lão niềm hy vọng.

Một ngày đẹp trời gia đình lão xách va-li lên phi cơ về miền đất hứa. Lúc ngồi đợi máy bay ở phi trường Tân Sơn Nhất, lão còn lo sợ công an đến bắt quay về. Đến khi phi cơ cất cánh lão mới an lòng – đời lão từ đây coi như hết cơn bỉ cực.

Qua khung cửa sổ hẹp của máy bay, lão nhìn xuống thành phố Sài Gòn – những đường phố lướt qua dưới ánh nắng ban mai trong trẻo, rồi những sông rạch uốn lượn, dấu mình trong các làng mạc ven đô, rồi lặn vào các khu rừng thấp…rồi dần dần lộ ra trên những cánh đồng lúa trải dài như những nét kẽ màu trắng trên tấm thảm nhung xanh. Máy bay nghiêng cánh, lên cao – Sài Gòn nhỏ dần, rồi chỉ còn chấm đen. Mất hút! Bây giờ, chung quanh là trời xanh lồng lộng. Bên dưới là biển cả bao la. Lão thấy lòng se thắt!

Bao nhiêu năm, bị đọa đày trên quê hương khốn khổ ấy, lão muốn trốn chạy. Giờ đây, trên đường lưu vong ly biệt – căn nhà cũ, con đường xưa, lũy tre nơi thôn làng quê ngoại, cùng với những kỷ niệm thân thương thời thơ ấu, phút chốc hiện ra,  khiến lão rưng rưng …Hình ảnh quê hương khó có thể phai mờ trong ký ức.

Đến nơi đất khách, quê người, cũng như bao nhiêu gia đình tỵ nạn khác, gia đình lão được hội nhập vào xã hội văn minh Hoa Kỳ, nhờ sự giúp đỡ tận tình của người dân bản xứ. Đôi khi lão tự hỏi: “Tại sao những người cùng tổ tiên, nòi giống lại tìm cách đọa đày nhau, còn ở đây với những người xa lạ, nhưng họ lại cưu mang gia đình lão với tất cả tấm lòng nhân ái và hào sảng?”

Mấy mươi năm sống trên nước Mỹ, con cái lão được học hành tử tế, thành đạt. Lão có việc làm, được sống trong tự do, no ấm… Đến năm sáu mươi hai tuổi, lão xin về hưu sớm để an hưởng tuổi già. Lão nghĩ theo quan niệm xưa: “sáu mươi năm cuộc đời” – bây giờ đến tuổi sáu hai, lão cho như vậy đã đủ cho một đời người. Nhưng tuổi thọ của con người ngày nay tăng lên – tám mươi chưa phải là già. Nhiều người đã ví von như thế khiến lão an lòng, vui sống…

Được sống đến tám mươi tuổi, lão bảo đó là “bonus” trời cho, nhưng lão không tránh khỏi tiến trình “Sinh, Lão, Bệnh, Tử”. Năm bảy mươi tuổi, thính giác bị lão hóa – lão bắt đầu mang bệnh điếc!

Nhưng lão lì, không mang máy trợ thính, chấp nhận bệnh điếc như một ân sủng. Lão lý luận: “Già phải mang bệnh – điếc là bệnh dễ chịu nhất để bớt nghe những chuyện thị phi – cho tâm hồn thanh thản…

Lão nhớ, hồi ở trại tù K1/Tân Lập – Vĩnh Phú, các niên trưởng, mang cấp bậc Trung tá, Đại tá, đa số đều mang bệnh điếc. Điếc giả, điếc thiệt… không ai biết được. Nhưng “điếc” mang lại sự an toàn. An toàn là thế này: Các đàn em khi gặp lại các niên trưởng thường rỉ tai to nhỏ, toàn những chuyện “giật gân, phản động”. Bọn “ăn ten” thấy vậy báo cáo với cán bộ. Thế là các “cụ” bị kêu lên làm việc, khai báo những gì đã nghe. Sự thật, chỉ là những tin đồn … nhưng các “cụ” phải khai, và phải nói sao cho khéo để đỡ đòn cho đàn em. Thế thì mệt quá! Thôi thì cứ giả điếc (có cụ điếc thiệt) để các đàn em khi gặp phải chào to, nói lớn… mà nói lớn thì đâu dám tiết lộ những chuyện bí mật phản động. Thế là quý cụ yên thân.

Khi lão điếc ở mức độ 50%, Lão bớt nghe chuyện đời thị phi, rối rắm. Ở nhà, những lúc đang say mê xem phim, hay đọc chuyện, vợ kêu rửa chén, lặt rau, lão không nghe, bà vợ bực mình càm ràm… rồi làm hết mọi thứ. Lão cứ ung dung… Nhưng “thái quá thì bất cập!” Càng già bệnh điếc càng gia tăng, khiến lão ngơ ngác như người ở “cõi trên”. Vợ con thấy vậy, khuyên lão nên đeo máy trợ thính, nhưng lão “lì” không chịu mang. Con gái lão giải thích: “Những người bị điếc mà không đeo trợ thính, lâu ngày sẽ sinh ra bệnh mất trí nhớ (alzheimer).”

Trong đời, lão sợ nhất là bị bệnh đột quỵ (stroke), thứ hai là bệnh lú lẫn (alzheimer). Cho nên lão nghe theo lời khuyên của con gái, ra Costco mua một cái máy trợ thính.

Từ ngày mang máy trợ thính, lão sinh bịnh mất ngủ.

Mỗi lần nghe những tên bình luận thời sự lếu láo trên Radio, TV, You Tube, thiếu khách quan hay nghe những người lắm chuyện khoác lác, khoe khoang… lão bực mình.

Ở nhà, mỗi khi bà vợ già càm ràm điều gì lão nghe hết đầu đuôi… Thực ra, lão chẳng làm điều gì nên tội, chỉ có việc: mặc quần hay quên kéo zipper, làm bà xấu hổ; bày biện lung tung làm bà mất công dọn dẹp; mỗi lần đi đâu bà phải tìm chìa khóa xe, cái ví cho lão… Chừng ấy chuyện mà vợ lão cứ càm ràm – lão không giận và coi đó như cách “mắng yêu của tuổi già”. Nhưng mỗi lần càm ràm, bà vợ thường nói câu kết: “chẳng được tích sự gì.” Khiến lão giận! Trong đời, lão ghét nhất những ai chê lão “vô tích sự”. Mắng thế nào cũng không làm lão tức bằng chê lão “chẳng được tích sự gì”.

Khi chưa có máy trợ thính, lão nghe tiếng được, tiếng mất – chuyện đời coi như gió thoảng, mây trôi… lão không bận tâm, chấp nhứt. Đêm về lão ngon giấc. Nay có cái máy trợ thính, lão nghe rõ sự đời lắm chuyện thị phi… Lão bực mình những chuyện bao đồng, rồi giận luôn bà vợ già hay chê lão “vô tích sự”… Khiến lão nhiều đêm mất ngủ!

Thế là, lão tuyên bố: “Điếc sướng hơn!”

 Lê đức Luận

From Tu Phung


 

Ông Hoàng Nam Tiến – người “truyền lửa” của thế hệ công nghệ Việt đột ngột qua đời

Ba’o Dat Viet

July 31, 2025

Tập đoàn FPT xác nhận, ông Hoàng Nam Tiến – Phó Chủ tịch Hội đồng Trường Đại học FPT – đã qua đời vào lúc 16 giờ 10 phút ngày 31 tháng Bảy do đột quỵ và ngừng tim ngoại viện. Sự ra đi đột ngột của ông ở tuổi 55 đã để lại nỗi tiếc thương sâu sắc trong giới công nghệ, giáo dục và cộng đồng khởi nghiệp tại Việt Nam.

Ông Hoàng Nam Tiến sinh năm 1969 tại Hà Nội, là con trai của Trung tướng Hoàng Đan – một vị tướng nổi tiếng trong lịch sử quân đội – và bà Nguyễn Thị An Vinh, đại biểu Quốc hội. Dù mang trong mình gốc gác truyền thống cách mạng, ông Tiến lại chọn một hành trình rất riêng: tiên phong trong ngành công nghệ thông tin và để lại dấu ấn đậm nét trong quá trình vươn mình ra thế giới của tập đoàn FPT.

Gia nhập FPT từ năm 1993, ông được xem là một trong những gương mặt lãnh đạo gắn bó lâu dài và đóng góp quan trọng nhất cho tập đoàn. Dưới sự điều hành của ông, năm 2008, công ty phân phối FPT đạt doanh thu 700 triệu USD, chiếm 68% tổng doanh thu của FPT và giúp tập đoàn lần đầu tiên vượt mốc 1 tỷ USD – một cột mốc lịch sử cho ngành công nghệ Việt Nam thời điểm đó.

Đến năm 2011, ông Tiến đảm nhận vai trò Chủ tịch FPT Software. Tại đây, ông đặt ra mục tiêu đầy tham vọng: đạt doanh thu 1 tỷ USD từ xuất khẩu phần mềm – điều mà nhiều người từng cho là “viễn tưởng”. Nhưng đến cuối năm 2023, chính FPT đã cán mốc doanh thu 1 tỷ USD từ dịch vụ công nghệ thông tin ở thị trường quốc tế – minh chứng cho tầm nhìn chiến lược và sự kiên định của ông.

Sau khi rời FPT Software, ông giữ chức Chủ tịch FPT Telecom từ năm 2020, rồi chuyển sang đảm nhiệm vai trò Phó Chủ tịch Hội đồng Trường Đại học FPT năm 2023. Dù không còn trực tiếp điều hành doanh nghiệp, ông Tiến vẫn xuất hiện đều đặn với vai trò diễn giả, cố vấn, người truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ Việt Nam trong lĩnh vực công nghệ và khởi nghiệp.

Không chỉ là một doanh nhân xuất sắc, ông Hoàng Nam Tiến còn là một nhà văn, một người kể chuyện đầy cảm xúc. Cuốn sách “Thư cho em” – viết về chuyện tình của cha mẹ ông – từng tạo được tiếng vang lớn trong cộng đồng bạn đọc Việt. Những tác phẩm như “Từ sông Bến Hải đến Dinh Độc Lập”, “13 bài giảng của giáo Tiến về quản trị và lãnh đạo”, hay “Ứng dụng AI vào doanh nghiệp” thể hiện một con người đa chiều: sắc sảo trong tư duy chiến lược, nhưng cũng đầy nhân văn trong ngòi bút.

Trên mạng xã hội, ông xuất hiện gần gũi, giản dị, hay chia sẻ những mẩu chuyện đời thường cùng những bài học sâu sắc rút ra từ trải nghiệm cá nhân và sự nghiệp. Chính điều đó khiến ông không chỉ là “lãnh đạo FPT” mà còn là người bạn tinh thần của biết bao người trẻ Việt.


 

Vĩnh biệt Anh Thư, và ước mơ một mình bay vòng quanh thế giới dang dở

Ba’o Nguoi-Viet

July 31, 2025

Đoan Trang

Nguyễn Anh Thư, nữ phi công muốn trở thành người phụ nữ Việt đầu tiên bay một mình vòng quanh thế giới đã kết thúc cuộc hành trình của mình sớm khi chiếc phi cơ của cô bị rơi ở Greenwood, Indiana, vào ngày 30 Tháng Bảy.

Cơ quan giới chức xác định Nguyễn Anh Thư là phi công thiệt mạng trong vụ tai nạn máy bay nhỏ xảy ra hôm Thứ Tư. Theo NYP. Anh Thư đang ở chặng thứ hai của hành trình, khi cô rời phi trường Indy South Greenwood lúc 10 giờ 45 sáng và trên đường bay đến một phi trường ở Pennsylvania, theo dữ liệu chuyến bay từ Flightaware.

Vài phút sau khi cất cánh từ Indy South Greenwood, chiếc Lancair IV-P đời 2005 của Anh Thư được nhìn thấy xoay tròn trên không trung. Cuối cùng, phi cơ hạ cánh xuống một ngọn đồi phía sau một trạm xăng Circle K trên phố Main của Greenwood. Frank Williams, một nhân chứng của vụ tai nạn, cho biết chiếc phi cơ rơi xuống từ trên trời xuống một cách nhẹ nhàng. “Không có tiếng nổ hay khói lửa nào cả. Tôi chỉ ngửi thấy mùi nhiên liệu, và khi đến gần thì thấy người lái chiếc phi cơ đã tử nạn,” Williams nói, vẫn theo NYP.

Hiện vẫn chưa rõ nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn. Cục Hàng Không Liên Bang Và Ủy Ban An Toàn Giao Thông Quốc Gia đang điều tra.

Nguyễn Anh Thư quê ở Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên. Cô định cư tại Mỹ lúc 12 tuổi, khi Anh ngữ chưa rành. Cô nỗ lực để tốt nghiệp thủ khoa trung học, rồi tốt nghiệp cử nhân Khoa Học Toán và Thạc sĩ Kỹ Thuật Hàng Không và Du Hành Vũ Trụ tại đại học Purdue University. Sau 10 năm thử thách, cô trở thành nữ phi công lái máy bay tư nhân, là huấn luyện viên lái máy bay của một trường chuyên nghiệp ở tiểu bang Florida. Anh Thư muốn truyền cảm hứng cho những phụ nữ Á châu muốn trở thành phi công. Cô thành lập Asian Women in Aerospace and Aviation Inc., một tổ chức phi lợi nhuận 501(c)(3) vào năm 2018 và trở thành huấn luyện viên bay chính tại Học Viện Đào Tạo Bay Dragon ở Georgia.

(Hình: Facebook “Anh-Thu Nguyen”)

“Tôi muốn cống hiến và truyền cảm hứng cho thế hệ các em nhỏ là người Á châu muốn chinh phục bầu trời như tôi,” Anh Thư nói trong một lần trò chuyện với chúng tôi vào năm 2019. “Là phụ nữ Á châu, tôi đã phải đối mặt với nhiều trở ngại và thách thức để có được vị trí như ngày hôm nay, đặc biệt là việc thích nghi với một nền văn hóa, ngôn ngữ và cuộc sống mới tại Mỹ.”

Anh Thư luôn ấp ủ ý tưởng trở thành người phụ nữ Việt đầu tiên bay vòng quanh thế giới vào năm 2019, nhưng kế hoạch của cô nhiều lần bị trì hoãn vì lý do tài chính.

(Hình: Facebook “Anh-Thu Nguyen”)

Ngay trước chuyến bay định mệnh vào ngày 30 Tháng Bảy, Anh Thư còn post lên trang Facebook cá nhân của mình: “Các bạn ơi, mình vừa hoàn thành chặng bay đầu tiên một mình vòng quanh thế giới. Đây không chỉ là một chuyến bay. Đó là sứ mệnh truyền cảm hứng cho thế hệ phi công, kỹ sư hàng không vũ trụ và chuyên gia STEM Á châu tiếp theo. Hiện tại mình rất hào hứng cho chuyến bay kế tiếp từ Indiana sang Pennsynvania…. Các bạn nhớ ủng hộ mình nhé!”

Hình ảnh cuối cùng của Anh Thư trước chuyến bay định mệnh. (Hình: Facebook “Anh-Thu Nguyen”)

Sự ra đi đột ngột của Anh Thư gây sốc cho nhiều người theo dõi hành trình của cô trên Facebook, Instagram và Threads. Mọi người chỉ biết thương xót và để lại lời nhắn: “An nghỉ nghé, cô gái!”


 

Thánh Inhaxiô (I Nhã) Loyola (1491-1556)-Cha Vương

Chúc bình an, hôm nay giáo hội mừng kính Thánh Inhaxiô (I Nhã) Loyola Đấng sáng lập dòng Tên. Mừng lễ quan thầy đến những ai nhận Thánh Inhaxiô làm bổn mạng nhé. 

Cha Vương

Thứ 5: 31/07/2025

Thánh Inhaxiô (I Nhã hoặc St. Ignatius of Loyola) Loyola, (1491-1556). Vị sáng lập dòng Tên này đang trên đà danh vọng và quyền thế của một sĩ quan trong quân đội Tây Ban Nha thì một trái đạn đại bác đã làm ngài bị thương ở chân. Trong thời kỳ dưỡng bệnh, vì không có sẵn các cuốn tiểu thuyết để giết thời giờ nên ngài đã biết đến cuộc đời Ðức Kitô và hạnh các thánh. Lương tâm ngài bị đánh động, và từ đó khởi đầu một hành trình lâu dài và đau khổ khi trở về với Ðức Kitô.

    Inigo Lopez de Loyola sinh năm 1491 tại Loyola, Guipuzcoa, Tây Ban Nha trong một gia đình quý tộc. Vào năm 1522, được thấy Mẹ Thiên Chúa trong một thị kiến, ngài thực hiện cuộc hành hương đến đan viện dòng Biển Ðức ở Monserrat. Ở đây, ngài xưng thú tội lỗi, mặc áo nhặm và đặt thanh gươm trên bàn thờ Ðức Maria thề hứa sẽ trở nên một hiệp sĩ cho Ðức Mẹ.

    Trong khoảng thời gian một năm, ngài sống gần Manresa, có khi thì ở với các tu sĩ Ða Minh, có khi thì ở nhà tế bần, nhưng lâu nhất là sống trong một cái hang ở trên đồi để cầu nguyện. Chính trong thời gian hoán cải này ngài bắt đầu một công trình mà sau đó rất nổi tiếng, cuốn Những Thao Luyện Tâm Linh.

    Vào năm 1523, ngài rời Manresa đến Rôma và Giêrusalem, là nơi ngài sống nhờ việc khất thực và hăng say hoán cải người Hồi Giáo ở đây. Vì lo sợ cho tính mạng của ngài các tu sĩ Phanxicô khuyên ngài trở về Barcelona. Tin tưởng rằng kiến thức uyên bác sẽ giúp đỡ tha nhân cách thiết thực hơn, ngài dành 11 năm tiếp đó trong việc học hành ở Alcalá, Salamanca và Balê.

    Vào năm 1534, lúc ấy đã 43 tuổi, cùng với sáu người khác (trong đó có Thánh Phanxicô Xaviê) ngài thề sống khó nghèo và khiết tịnh và tất cả cùng đến Ðất Thánh. Các ngài thề quyết rằng nếu không thể ở đây thì sẽ dâng mình cho công việc tông đồ của đức giáo hoàng. Và đó là điều đã xảy ra. Bốn năm sau, ngày 15 tháng 8 năm 1534  Ignatius hợp thức hóa tổ chức của ngài. Tu Hội của Ðức Giêsu (The Constitutions of the Society of Jesus / Dòng Tên) được Ðức Giáo Hoàng Phaolô III chuẩn nhận năm 1541 và Ignatius được bầu làm bề trên đầu tiên.

    Trong khi các bạn đồng hành được đức giáo hoàng sai đi truyền giáo thì  Ignatius vẫn ở Rôma, chăm sóc tổ chức mới của ngài nhưng vẫn dành thời giờ để thành lập các nhà cho cô nhi, cho người tân tòng. Ngài thành lập Trường Roma (sau này là Ðại Học Grêgôriô), với mục đích là trường này sẽ trở nên khuôn mẫu cho các trường của Tu Hội. Ngày nay Tu Hội của Đức Giêsu (Dòng Tên) phát triển trên 500 đại học với 30,000 thành viên khắp nơi trên thế giới và mỗi năm dạy trên 200,000 học sinh.

    Thánh Y Nhã đích thực là một vị thần bí. Ngài tập trung vào đời sống tâm linh dựa trên các nền tảng thiết yếu của Kitô Giáo – Thiên Chúa Ba Ngôi, Ðức Kitô, Bí Tích Thánh Thể. Linh đạo của ngài được tỏ lộ trong châm ngôn của Dòng Tên, ad majorem Dei gloriam – “để Thiên Chúa được vinh danh hơn.” Trong quan niệm của ngài, sự tuân phục là một đức tính nổi bật nhằm đảm bảo cho thành quả và sự năng động của tu hội. Mọi hoạt động phải được hướng dẫn bởi lòng yêu mến Giáo Hội thực sự và tuân phục Ðức Thánh Cha vô điều kiện, vì lý do đó, mọi thành viên của dòng phải khấn lời thề thứ tư, đó là phải đến bất cứ đâu mà đức giáo hoàng đã sai đi vì sự cứu rỗi các linh hồn.

    Trong những năm tháng cuối đời, ngài phải chịu nhiều đau khổ vì bệnh tật và qua đời ngày 31 tháng 7 năm 1556 tại Rome, nước Ý. Đức Giáo Hoàng Pius V đã tôn phong Chân Phước cho Ignatius ở Loyola ngày 27 tháng 7 năm 1609 và Đức Giáo Hoàng Gregory XV đã tôn phong hiển thánh cho Ignatius ở Loyola ngày 12 tháng 3 năm 1622.

(Trích Gương Thánh Nhân – ns Người Tín Hữu online & Patron Saints & Nhóm Tinh Thần nhuận chính lại theo Patron Saint, Vatican Blesseds và Santi-Beati-Testimoni)

Sau đây là những câu nói của Thánh Inhaxiô Loyola. Mời Bạn suy niệm những lời này để nâng cao tâm trí và linh hồn đến Chúa.

❦ Việc làm đầu tiên là tín thác nơi Chúa. Hãy cố gắng làm như Chúa đang làm mọi sự và bạn không làm điều gì cả.

❦ Ai muốn làm cho những người khác tốt hơn thì vô ích, trừ khi người ấy bắt đầu từ chính mình trước.  

❦ Từ thiện và tử tế mà không có chân lý thì là sự giả dối và hư vô. 

❦ Sao bạn lại để mọi sự sang một bên cho tháng sau hay năm sau? Tại sao, tại sao bạn lại tin rằng bạn sẽ sống lâu như thế?

❦ Không nên nói hay làm điều gì mà không tự hỏi xem những điều ấy có làm Chúa vui lòng không, có ích lợi cho bạn và có làm ích cho người khác không?

❦ Nếu Chúa muốn cho bạn đau khổ nhiều, đó là dấu hiệu mà Chúa muốn bạn trở nên một vị thánh vĩ đại.

❦ Cẩn thận khi chê trách hành động của người khác. Hãy quan tâm đến ý nghĩ của người khác, có khi họ thành thật và vô tội, dù cho hành động của họ có vẻ xấu xa khi ta nhìn vào. (Nguồn HĐđaminh)

Câu nói nào đánh động Bạn nhất, tại sao?

Lạy Thánh I Nhã, xin Cha Thánh cầu bầu cho con được ơn hiền lành, khiêm nhường và khôn ngoan. Amen.

From: Do Dzung

******************************

NHẠC THÁNH CA VPV || CON ĐỪNG SỢ

ĐỪNG NHẦM LẪN VỀ ĐỘC TÀI – Nguyen Ngoc Chu

Nguyen Ngoc Chu

  ĐỪNG NHẦM LẪN VỀ ĐỘC TÀI

  1. ÔNG LÝ QUANG DIỆU LÊN CẦM QUYỀN NHƯ THẾ NÀO?

Ông Lý Quang Diệu nắm quyền qua bầu cử dân chủ tự do. Ông trở thành Thủ tướng đầu tiên của Singapore vào năm 1959, sau khi Đảng Hành động Nhân dân (PAP) chiến thắng trong cuộc tổng tuyển cử.

Ông Lý Quang Diệu duy trì quyền lực 31 năm (1959–1990), qua bầu cử liên tục, pháp luật được tôn trọng chặt chẽ.

Không có đảo chính, đàn áp bạo lực, hay sử dụng quyền lực để kéo dài quyền lực.

Singapore là quốc gia có thể chế ‘Tam quyền phân lập’ với 3 nhánh quyền lực:

– Nhánh lập pháp: Quốc hội Singapore.

– Nhánh hành pháp: Chính phủ do Thủ tướng và nội các đứng đầu.

– Nhánh tư pháp: Hệ thống tòa án độc lập.

Thủ tướng bị giới hạn quyền lực bởi:

– Hiến pháp.

– Thể chế nghị viện với bầu cử phổ thông đầu phiếu.

– Quốc hội. Thủ tướng chỉ được bổ nhiệm nếu có đa số ủng hộ trong Quốc hội.

– Tổng thống. Tổng thống có thể cản những quyết định quan trọng của Thủ tướng nếu có rủi ro với lợi ích quốc gia.

– Tòa án độc lập. Bác bỏ các luật và quyết định của Thủ tướng nếu ban hành trái với Hiến pháp. Có quyền xét xử Thủ tướng.

Nên Thủ tướng Lý Quang Diệu không thể nào trở thành nhà độc tài. Ông được bầu lên thông qua bầu cử, giữ vị trí Thủ tướng trong khuôn khổ luật pháp.

Việc Đảng Hành động Nhân dân (PAP) thắng cử liên tục từ năm 1959 đến nay là do cử tri Singapore tự do và dân chủ lựa chọn. Đảng PAP chiếm đa số Quốc hội đã cho phép Thủ tướng là người của PAP tập trung được quyền lực và tiến hành đường lối quản trị quốc gia nhất quán, ổn định liên tục trong nhiều năm.

Việc tập trung quyền lực của ông Lý Quang Diệu, nhờ đa số nghị sĩ trong Quốc hội, thông qua các cuộc bàu cử tự do dân chủ, hoàn toàn khác với ông Park Chung-hee và các nhà độc tài như Mao Trạch Đông hay Kim Jong Un.

  1. CHẾ ĐỘ THỦ TRƯỞNG KHÁC VỚI ĐỘC TÀI

Bản chất cốt lõi của chế độ thủ trưởng (chế độ tổng thống) là người đứng đầu nhà nước cũng đồng thời là người đứng đầu chính phủ (hành pháp), có quyền lực lớn và độc lập với cơ quan lập pháp. Chế độ thủ trưởng có những lợi thế nổi trội:

– Trách nhiệm rõ ràng: Quyền hành pháp tập trung vào một người, dễ xác định trách nhiệm cá nhân.

– Hiệu quả điều hành cao: Tổng thống có quyền quyết định nhanh chóng trong các tình huống khẩn cấp, đặc biệt là đối ngoại, an ninh.

– Tính ổn định cao: Tổng thống có nhiệm kỳ cố định, không dễ bị bãi nhiệm giữa chừng như thủ tướng trong chế độ đại nghị.

Chế độ thủ trưởng là một hình thức dân chủ, không phải độc tài, mặc dù có những yếu tố tập trung quyền lực. Thí dụ như trường hợpTổng thống Mỹ, là ví dụ điển hình của chế độ thủ trưởng:

  • Tổng thống Mỹ là nguyên thủ quốc gia, đứng đầu hành pháp, không có Thủ tướng.
  • Không bị Quốc hội bãi nhiệm qua bỏ phiếu bất tín nhiệm.
  • Có thể phủ quyết luật, chỉ đạo quân đội, bổ nhiệm nội các, ký các sắc lệnh hành pháp.
  • Dù quyền lực lớn, vẫn bị kiểm soát bởi hệ thống tam quyền phân lập (Tòa án Tối cao, Quốc hội).

Đây là mô hình tiêu biểu của chế độ thủ trưởng dân chủ, có kiểm soát quyền lực.

Thủ tướng được bổ nhiệm bởi Quốc Hội, nhưng do Đảng PAP chiếm đa số áp đảo, đã cho phép Thủ tướng Lý Quang Diệu điều hành chính phủ gần với chế độ thủ trưởng. Hệ quả là sau 31 năm cầm quyền, ông Lý Quang Diệu đã đưa Singapore, từ một quốc gia nghèo đói trở thành một quốc gia phát triển. Cá nhân ông Lý Quang Diệu được nhìn nhận như là một trong các Thủ tướng kỹ trị thành công bậc nhất thế giới.

Sau ông Lý Quang Diệu, các Thủ tướng nối tiếp của Singapore, nhờ chiến thắng đa số áp đảo liên tục của PAK trong Quốc hội mà hành động quyết đoán như chế độ thủ trưởng, đưa Singapore thành quốc gia có thu nhập GDP/đầu người đứng trong top 10 thế giới.

  1. ĐỘC TÀI KHÔNG MANG LẠI THỊNH VƯỢNG, HẠNH PHÚC

Dưới súng đạn, đàn áp, tù đày, với nền cai trị hà khắc, độc tài có thể bắt con người lao động, xông ra chiến trận, tạo ra các sản phẩm. Ví như Tần Thuỷ Hoàng xây dựng Vạn Lý Trường thành, Mao Trạch Đông buộc nhà nhà nấu thép.  Còn Kim Jong Un, với chính sách “tội lỗi ba đời” (liên đới trách nhiệm ba thế hệ – cha mẹ, vợ/chồng, con cái, cháu chắt…đều bị trừng phạt tập thể) vì một hành động, chẳng hạn như xem phim Hàn Quốc, thì không ai không cúi rạp tuân lệnh, sai khiến gì cũng được.

Có người ca ngợi Park Chung-hee (1917–1979), bằng độc tài đã đưa Hàn Quốc phát triển nhanh chóng, và muốn lựa chọn con đường phát triển như Park Chung-hee. Park Chung-hee nắm quyền (1963-1979) bằng đảo chính, chứ không qua bàu cử tự do dân chủ. Dưới thời Park Chung-hee, GDP đầu người của Hàn Quốc tăng từ khoảng 146 USD (1963) lên 1784 USD (1979). Để có được sự phát triển đó, người Hàn Quốc đã phải sống trong đàn áp chính trị, phi dân chủ, mất nhân quyền.

Cũng bước phát triển ngoạn mục không kém Hàn Quốc trong cùng khoảng thời gian, Singapore có GDP/đầu người tăng từ 511 USD (1963) lên 3901 USD vào năm 1979. Nhưng người dân Singapore không bị đàn áp, Lý Quang Diệu được dân bầu chọn, nắm qyền liên tục trong 31 năm. Vậy thì sự phát triển nào đáng lựa chọn hơn? Sự độc tài của Park Chung-hee, cuối cùng phải trả giá bằng cái chết bị ám sát, là kết quả dễ hiểu của độc tài.

Các quốc gia có nền kinh tế hùng mạnh hàng đầu như Hoa Kỳ, Anh quốc đâu phải cậy nhờ vào độc tài mới phát triển? Độc tài chỉ tồn tại vào thời u tối. Thời văn minh hiện đại, xã hội ( kể cả trí tuệ nhân tạo) không chào đón độc tài.

Đừng nhầm lẫn giữa cách quản trị quyết liệt theo chế độ thủ trưởng với độc tài. Và càng không thể lựa chọn thể thức độc tài làm con đường phát triển của quốc gia. Nếu buộc phải chấp nhận, thì đó chỉ là tạm thời. Dẫu cay đắng biết rắng, đôi khi sự tạm thời có thể kéo dài cả trăm năm.

Cần lãnh đạo sáng suốt, hành động quyết đoán theo pháp luật. Muốn tìm được lãnh đạo sáng suốt, hành động quyết đoán theo pháp luật, thì phải nhờ đến toàn dân lựa chọn.

Muốn quốc gia phát triển nhanh, không phải nhờ vào thâu tóm quyền lực độc tài, mà phải để cho toàn dân được tự do toả sáng.


 

MONG MANH KIẾP NGƯỜI – TGM Giu-se Vũ Văn Thiên 

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên 

Nếu chúng ta may mắn được sống trong một xã hội phát triển không ngừng trong mọi lãnh vực, nhất là y tế, thì chúng ta lại cảm nhận dễ dàng một điều này: đó là cuộc sống con người càng ngày càng trở nên hết sức mong manh.  Đại dịch Covid-19 đã làm thay đổi cục diện thế giới, đồng thời khiến con người đặt lại vấn đề về các giá trị sống.  Cách đây hai tuần, vụ lật tàu du lịch ở Hạ Long, cướp đi sinh mạng của gần bốn mươi người, đã để lại một nỗi kinh hoàng, không chỉ cho thân nhân gia đình các nạn nhân, mà cho mỗi chúng ta.  Cứ nghĩ chuyến du lịch ngoài vịnh vài tiếng đồng hồ chẳng có chi đáng lo, vậy mà lại là một chuyến đi định mệnh không có ngày về.  Những nguy hiểm như tai nạn giao thông, tai nạn lao động, thiên tai lũ lụt, ngộ độc thực phẩm, thuốc men giả… luôn rình rập quanh ta và làm cho con người bị ám ảnh một nỗi sợ thường trực.  Nếu cuộc sống mong manh vô thường như thế, thì chúng ta phải làm sao để sống ý nghĩa hơn, có trách nhiệm với bản thân và xây dựng những mối tương quan thấm đậm tình người hơn.  Ngoài những điều vừa kể, Ki-tô hữu còn phải chọn lựa hướng đi cho đời mình.  Bởi lẽ có những điều trên đời vốn được coi là bền vững, thì lại hết sức mong manh.  Càng ngày chúng ta càng nhận ra, không phải lúc nào vật chất, quyền lực và sức mạnh cũng đem lại cho con người hạnh phúc.

 Từ vài năm trở lại đây, hai từ “Sống chậm” được nhiều nhắc tới và áp dụng trong cuộc sống thường ngày.  Vậy sống chậm là gì?  Có người đã định nghĩa như sau: “Sống chậm là một lối sống hướng tới sự tập trung vào chất lượng hơn là số lượng, chú trọng vào việc trải nghiệm cuộc sống một cách chậm rãi, ý thức và có chiều sâu.  Nó không chỉ là việc thay đổi nhịp sống mà còn là việc thay đổi cách suy nghĩ, cách nhìn nhận và cách tương tác với thế giới xung quanh, giúp ta tìm thấy sự bình yên, niềm vui và ý nghĩa đích thực trong từng khoảnh khắc.”

 Thì ra, giữa cuộc sống ồn ào bon chen tính toán này, con người được mời gọi tỉnh ngộ để “sống chậm hơn,” để cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống và lòng nhân ái của những người xung quanh, nhờ đó chúng ta được thôi thúc làm những điều tốt đẹp cho bản thân và cho mọi người.

 Lời Chúa hôm nay nhấn mạnh tới sự mỏng giòn của kiếp người.  Thực ra kiếp người vốn rất mong manh ngay từ ngàn xưa, nhưng nhiều lúc chúng ta lại quên điều đó.  Những tham vọng về quyền lực, những tính toán mưu mẹo trong làm ăn, những đam mê và ích kỷ… tất cả dễ làm chúng ta quên rằng: cuộc sống này vô cùng ngắn ngủi.  Tác giả Thánh vịnh đã thốt lên: “Kiếp phù sinh, tháng ngày vắn vỏi, tươi thắm như cỏ nội hoa đồng, một cơn gió thoảng là xong, chốn xưa mình ở cũng không biết mình.” (Tv 103, 16-17)

 Người phú hộ trong Tin Mừng cứ nghĩ mình sẽ sống mãi.  Anh ta tìm mọi cách để tích trữ của cải cho mình.  Việc anh ta giàu có chẳng phải là một tội.  Những gì anh làm ra là thu nhập chính đáng.  Điều Chúa Giê-su muốn nhấn mạnh trong dụ ngôn này, đó là anh ta coi của cải như lý tưởng và cùng đích đời mình.  Anh ta tìm mọi cách để làm ra nhiều tài sản và quản lý nó, trong khi xung quanh luôn có những người nghèo thì anh ta không hề quan tâm.  Anh rất giàu về vật chất, nhưng lại rất nghèo về nhân đức.  Câu kết của Chúa Giê-su đã nói lên thông điệp của câu chuyện: “Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó.” (Lc 12,21).

 Cổ nhân đã dạy: “Có đức mặc sức mà ăn.”  Điều đó có nghĩa, làm gì cũng phải đặt đạo đức làm đầu.  Khi có lòng đạo đức, thì những dự tính kế hoạch sẽ thực hiện một cách tốt đẹp và mang lại nhiều hiệu quả như mong muốn. 

“Phù vân, quả là phù vân.  Tất cả chỉ là phù vân.”  Phù là gió thổi; Vân là mây.  Phù vân là mây bị gió cuốn đi.  Mỗi khi nhìn lên bầu trời, chúng ta thấy mây luôn chuyển động vì có gió.  Mọi sự ở đời này rồi cũng như gió thổi mây bay vậy.  Tác giả sách Giảng viên như một chàng lãng tử, nhìn nhận cuộc đời chỉ như một giấc mộng chóng tan.  Nhiều người sống trong ảo tưởng, đánh giá bản thân một cách lệch lạc và trao gửi tương lai cuộc đời nơi những của cải chóng qua.  Chỉ có tình yêu và lòng nhân ái mới tồn tại vĩnh cửu. 

Anh em hãy giết chết những gì thuộc về hạ giới trong con người anh em, đó là gian dâm, ô uế, đam mê, ước muốn xấu xa và tham lam.” (Cl 3,5).  Thánh Phao-lô đã mời gọi các tín hữu Cô-lô-xê tránh xa những thứ phù vân, để sống phù hợp với đời sống mới trong Đức Ki-tô.

 “Tạ ơn Trời (hay Đời) mỗi sớm mai thức dạy; ta có thêm ngày mới để yêu thương!”  Cuộc sống này quá mong manh.  Hãy sống chậm lại để cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống, để yêu thương và để tâm sự với Thiên Chúa, Đấng đang ngự nơi sâu thẳm trong tâm hồn ta.  Sống chậm cũng là để trân trọng những gì mình đang có, để tập trung vào những gì quan trọng trong đời, và nhất là để đổi mới bản thân chúng ta. 

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

From: Langthangchieutim


 

Nữ phi công gốc Việt tử nạn khi bay solo vòng quanh thế giới

The Saigon Post

Anh‑Thu Nguyen, nữ phi công người Mỹ gốc Việt, đã qua đời trong một tai nạn máy bay chỉ sau chặng bay thứ hai trong hành trình bay một mình vòng quanh thế giới. Cô ra đi khi đang thực hiện ước mơ lớn nhất đời mình – và cũng là món quà tinh thần mà cô muốn dành cho những người trẻ trên khắp thế giới.

Sinh ra tại một làng nhỏ ở Tuy Hòa, Phú Yên, Anh‑Thu sang Mỹ từ năm 12 tuổi, vượt qua mọi rào cản ngôn ngữ và hoàn cảnh để trở thành kỹ sư hàng không ưu tú tại Đại học Purdue, rồi tiếp tục theo học tiến sĩ tại Georgia Tech. Cô không chỉ là một phi công – mà còn là nhà hoạt động giáo dục, một người truyền cảm hứng và xây dựng cộng đồng.

Anh‑Thu là người sáng lập Asian Women in Aerospace and Aviation, tổ chức phi lợi nhuận đầu tiên dành cho phụ nữ gốc Á trong lĩnh vực hàng không vũ trụ, giúp hàng trăm bạn trẻ tìm được học bổng, người hướng dẫn và cơ hội việc làm. Cô còn từng tình nguyện giảng dạy STEM miễn phí cho học sinh gốc nhập cư và vùng nông thôn, khuyến khích các em tin rằng mình cũng có thể “bay xa”.

Hành trình bay solo 26.800 hải lý của cô không nhằm ghi kỷ lục, mà để lan toả một thông điệp: “Không quan trọng bạn đến từ đâu – điều quan trọng là bạn dám đi đến đâu.”

Với ước mơ chưa trọn, nhưng những gì cô để lại vẫn sẽ tiếp tục bay cao – trong lòng hàng triệu người từng được cô truyền cảm hứng.


 

HOÁN CẢI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Các thiên sứ sẽ xuất hiện và tách biệt kẻ xấu ra khỏi hàng ngũ người công chính, rồi quăng chúng vào lò lửa!”.

“Đối với Thiên Chúa, công lý không phải là trừng phạt, mà là đặt lại mọi sự vào đúng vị trí của nó!” – Von Balthasar.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay là một lời kêu gọi ‘hoán cải’ thiết yếu. Cảnh báo khắc nghiệt của Chúa Giêsu thật rõ ràng, “Các thiên sứ sẽ xuất hiện và tách biệt kẻ xấu ra khỏi hàng ngũ người công chính, rồi quăng chúng vào lò lửa!”. Chúng ta không thể cứ thế mà ngủ quên!

Vậy phải tự do lựa chọn: hoặc tìm kiếm Thiên Chúa và biến sự thánh thiện thành một phần cuộc sống của bạn, hoặc chọn đứng trên bờ vực của cái chết; nói cách khác, theo Chúa Kitô hoặc chống lại Ngài. Trong trường hợp này, ‘hoán cải’ bản thân có nghĩa là tự do chọn lựa sống công chính, sống một cuộc sống xứng đáng với con cái Chúa. “Mỗi chọn lựa là một bước tiến về phía Thiên Chúa, hoặc xa rời Ngài!” – Timothy Keller. Không có vùng trung lập. Chọn không theo Chúa cũng là một chọn lựa. ‘Hoán cải’ là đổi hướng từng bước.

Tuy nhiên, từ nội tâm, chúng ta nhận ra điều tốt mình nên làm nhưng lại làm điều xấu; vậy phải làm gì để có hiệp nhất đích thực? Tự sức chúng ta không thể làm được gì nhiều. Chỉ khi phó mình trong tay Chúa, chúng ta mới có thể đạt được điều tốt lành. “Tâm hồn mỗi người là một chiến trường giữa thiện và ác. Chiến thắng không thuộc về kẻ mạnh, nhưng thuộc về những ai biết phó thác nơi Thiên Chúa!” – Fulton J. Sheen; hoặc nói như chị Têrêxa Lisieux, “Không có Thiên Chúa, tôi chẳng thể làm gì ngoài phạm tội!”.

Ngoài việc ‘hoán cải’ bản thân, chúng ta còn có trách nhiệm giúp người khác ‘hoán cải’. Vì lẽ ngày nay, tội lỗi xem ra ngày càng được chấp nhận và trở nên ‘bình thường’ hơn; văn hoá các nước có xu hướng thế tục hơn. Đó có thể là vi phạm ngày Chúa Nhật, hoặc vi phạm tính thiêng thánh của hôn nhân và gia đình thông qua việc “tái định nghĩa hôn nhân”. Nếu đó là bạn, hãy biết rằng, Chúa Giêsu nghiêm túc nói đến tội lỗi và hậu quả của nó. Và điều này sẽ thôi thúc chúng ta không chỉ sống thánh thiện mà còn làm tất cả những gì có thể để giúp những ai bị cuốn vào những khuynh hướng văn hoá rối loạn ‘hoán cải’ cuộc sống của họ. “Một vị thánh không phải là người tốt lành, mà là người làm lộ ra sự tốt lành của Thiên Chúa cho người khác!” – Thomas Merton.

Anh Chị em,

Ngày phán xét có đáng sợ cho bạn, cho những ai bạn yêu thương và những ai bạn chăm sóc? Hôm nay, hãy suy ngẫm về việc bạn chống lại tội lỗi – luôn xấu xa và huỷ diệt – mạnh mẽ như thế nào. Như vậy, bạn phải ra sức ‘hoán cải’ bản thân và luôn yêu thương những ai phạm tội, không bao giờ tán thành những hành động trái luật Chúa. Đứng vững trước sự chống đối của nền văn hoá chết chóc là một hành động yêu thương; để ngày kia, bạn giải thoát chính mình và một số người khác khỏi “khóc lóc, nghiến răng”. Hãy nhớ, “Điều duy nhất cần để sự ác chiến thắng là những người tốt không làm gì cả!” – Edmund Burke.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con yêu bằng cách đứng vững; giúp con đứng lên, khi thế giới quỳ gối trước điều ác!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

************************************************

Lời Chúa Thứ Năm Tuần XVII Thường Niên, Năm Lẻ

Người ta nhặt cá tốt cho vào giỏ, còn cá xấu thì vứt ra ngoài.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.     Mt 13,47-53

47 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho dân chúng nghe dụ ngôn này : “Nước Trời giống như chuyện chiếc lưới thả xuống biển, gom được đủ thứ cá. 48 Khi lưới đầy, người ta kéo lên bãi, rồi ngồi nhặt cá tốt cho vào giỏ, còn cá xấu thì vứt ra ngoài. 49 Đến ngày tận thế, cũng sẽ xảy ra như vậy. Các thiên sứ sẽ xuất hiện và tách biệt kẻ xấu ra khỏi hàng ngũ người công chính, 50 rồi quăng chúng vào lò lửa ; ở đó, người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng.

51 “Anh em có hiểu tất cả những điều ấy không ?” Họ đáp : “Thưa hiểu.” 52 Người bảo họ : “Bởi vậy, bất cứ kinh sư nào đã được học hỏi về Nước Trời, thì cũng giống như chủ nhà kia lấy ra từ trong kho tàng của mình cả cái mới lẫn cái cũ.”

53 Khi Đức Giê-su kể các dụ ngôn ấy xong, Người đi khỏi nơi đó.


 

Quyền lực tuyệt đối – Tha hoá tuyệt đối

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Hoàng Quốc Dũng

29/07/2025

Châm ngôn nổi tiếng nhất được gán cho Lord Acton(1834-1902), nhà sử học và chính trị gia người Anh, là:

“Power tends to corrupt, and absolute power corrupts absolutely.”

(Quyền lực có xu hướng làm tha hóa con người, và quyền lực tuyệt đối thì tha hóa một cách tuyệt đối.)

Ông viết câu này trong một lá thư năm 1887 gửi cho Giám mục Mandell Creighton, trong đó ông tranh luận rằng ngay cả Giáo hoàng cũng không nên được miễn phê phán khi lạm dụng quyền lực. Câu nói này đã trở thành một chân lý chính trị – đạo đức bất hủ.

Từ Lord Acton đến sự sụp đổ tất yếu của các chế độ độc tài hiện nay

Tư tưởng của Lord Acton không chỉ là một lời cảnh báo luân lý, mà còn là một quy luật chính trị mang tính biện chứng: quyền lực càng tập trung thì càng dễ dẫn đến sự tha hóa, bóp méo sự thật, thủ tiêu phản biện và dẫn đến suy tàn từ bên trong. Từ đó, ta có thể nhìn vào thực trạng của ba nhà nước độc tài điển hình hiện nay: 

  1. Việt Nam – Độc đảng và vòng lặp tha hóa

 Chế độ cộng sản Việt Nam đã độc quyền lãnh đạo gần 80 năm, không đối trọng, không cơ chế kiểm soát và phản biện nội bộ. Hậu quả là:

Tham nhũng tràn lan, như một phần cấu trúc hệ thống chứ không phải hiện tượng cá biệt.

Suy thoái đạo đức trong toàn bộ tầng lớp lãnh đạo, với những cuộc “đốt lò” chỉ mang tính thanh trừng nội bộ.

Xã hội mất niềm tin, giới trẻ ly khai tinh thần, trí thức im tiếng hoặc lưu vong.

Quyền lực tuyệt đối không còn cần biện minh, nó chỉ còn đàn áp và thao túng. Nhưng sự mục ruỗng từ trong sẽ làm nó sụp đổ như Liên Xô trước đây. 

  1. Trung Quốc – Tập Cận Bình và “Hoàng đế đỏ” mới

 Tập Cận Bình là hiện thân của quyền lực tuyệt đối thời hiện đại:

Ông ta loại bỏ giới hạn nhiệm kỳ Chủ tịch nước.

Thanh trừng mọi đối thủ dưới danh nghĩa chống tham nhũng.

Kiểm soát toàn bộ truyền thông, internet, tư tưởng, và phục dựng sùng bái cá nhân kiểu Mao Trạch Đông.

Nhưng càng kiểm soát, càng làm lộ ra sự lo sợ: lo bất ổn xã hội, lo nền kinh tế suy thoái, lo phản kháng âm ỉ trong dân chúng. Khi xã hội bị bịt miệng quá lâu, một biến cố nhỏ có thể kích nổ toàn bộ hệ thống bị dồn nén. Như lịch sử từng chứng minh: không có chế độ chuyên chế nào vĩnh cửu.

Để tránh bài viết dài tôi không đi sâu vào các chi tiết, chỉ biết rằng Tập Cận Bình hiện tại đang trên bờ vực thẳm. Các bạn nào có thông tin chính xác thì cho vào phần bình luận để mọi người biết.

  1. Nga – Putin và bi kịch của quyền lực không giới hạn

Putin từ một cựu điệp viên KGB trở thành Sa hoàng mới:

Ông xóa bỏ luân phiên quyền lực, sửa hiến pháp để cai trị cho đến hết đời.

Dập tắt mọi phe đối lập, truyền thông độc lập và phong trào dân chủ.

Phát động chiến tranh xâm lược Ukraine – một hành động điên rồ xuất phát từ ảo giác quyền lực tuyệt đối.

Nhưng như mọi kẻ độc tài, Putin đang đẩy nước Nga vào chỗ kiệt quệ, cô lập quốc tế, nội loạn tiềm ẩn. Một đất nước mà lãnh đạo không bị ai kiểm soát, sẽ đồng lõa với sự sai lầm của chính mình cho đến tận cùng – và rồi sụp đổ.

Châm ngôn của Lord Acton là một lời tiên tri

Trong thế giới hiện đại, không có sự sụp đổ nào là bất ngờ nếu ta hiểu quy luật này:

Quyền lực không giới hạn sẽ dẫn đến sự sụp đổ không tránh khỏi.

Sự sụp đổ có thể không đến từ biểu tình đường phố, mà có thể từ:

Khủng hoảng kinh tế, như ở Trung Quốc.

Mâu thuẫn nội bộ, như trong Đảng CSVN.

Chiến tranh thất bại, như của Putin.

Và cuối cùng, người dân sẽ không thể bị bịt mắt mãi. Khi ánh sáng sự thật len lỏi qua các vết nứt của một đế chế mục ruỗng, thì một cơn địa chấn chính trị sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.


 

Ai thuộc về Hội Thánh Công giáo? – Cha Vương

Gần hết Tháng 7 rồi bạn ơi! Bạn đã và đang làm gì cho Chúa và cho tha nhân hả? Ước mong bạn hãy sống xứng đáng là một Ki-tô hữu chính hiệu nhé.

Cha Vương

Thứ 4: 30/7/2025 -27/2022

GIÁO LÝ: Ai thuộc về Hội Thánh Công giáo? Người hoàn toàn thuộc về Hội Thánh Công giáo là người: hợp nhất với Đức Giáo Hoàng và các Đức Giám Mục; hợp nhất với Chúa Ki-tô qua việc tuyên xưng đức tin Công giáo và lãnh nhận các Bí tích. (YouCat, số 134 )

SUY NIỆM: Thiên Chúa đã muốn chỉ có Một Hội Thánh cho mọi người. Rủi thay Kitô hữu chúng ta lại không trung thành tôn trọng ước mong đó của Chúa Kitô. Dẫu vậy, ta vẫn còn liên kết sâu xa với nhau bởi đức tin và phép rửa tội chung. (YouCat, số 134 t.t.)

LẮNG NGHE: Thiên Chúa đã đặt tất cả dưới chân Chúa Kitô và đặt Người làm đầu toàn thể Hội Thánh là thân thể Đức Kitô, là sự viên mãn của Người, Đấng làm cho tất cả được viên mãn. (Ep 1:22-23)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, đời sống Ki-tô hữu có sống động được là bởi Chúa. Chúa là gương mẫu cho con về mọi phương diện, trong mọi hoàn cảnh, khi vui cũng khi buồn, khi làm việc cũng như lúc nghỉ ngơi, khi gặp hiểm nguy cũng như lúc bị cám dỗ và trong lúc sầu khổ của giờ chết, xin cho con biết tận tình nhất quyết kết hợp với Chúa, đi theo và bắt chước Chúa là Anh Cả, Vị Cứu Tinh, đồng thời là Chúa mọi người. 

THỰC HÀNH: Có bao giờ bạn cảm thấy hãnh diện và hạnh phúc vì được làm con của Chúa chưa? Tập làm Dấu Thánh Giá một cách chậm rãi và kính cẩn để nhắc nhở bạn về ơn gọi Ki-tô hữu Công giáo của mình nhé. 

From: Do Dzung

***********************

Dấu Thánh Làm Dấu 2 Phan Đình Tùng