Chúa chữa lành bịnh Sida

 Chúa chữa lành bịnh Sida

                                                                          John Le, California  

Sat, 15/10/2011

 Tôi ra đi vượt biên và đến Hoa Kỳ một mình vào năm 1980. Là một thanh niên độc thân nên tôi share phòng ở nhà người bà con. Tôi đi học nghề gấp rút trong một năm và cũng may khi vừa học xong có được việc làm. Đó là giấc mơ lớn nhất của tôi. Sau khi có việc làm tôi mua được một chiếc xe Ford cũ rích. Thế nhưng, đối với tôi lần đầu có xe thì cưng nó còn hơn mình. Xe lau chùi sạch sẽ, mua nước thơm bỏ vào trong xe cho nó tẩy cái mùi xe cũ kỹ. Thế là toại nguyện cho tôi rồi.

 Vì độc thân nên tôi rất rảnh rỗi sau giờ làm việc. Tôi thường rủ bạn bè la cà nơi các quán cà phê ở Bolsa để ngắm giai nhân và nói chuyện tầm phào trên trời dưới đất. Uống một ly cà phê mà ngồi đến 2, 3 tiếng không biết chán. Cái không khí trong quán cà phê thì ngột ngạt vì toàn khói thuốc và tiếng nhạc trống đánh thình thình muốn bể lỗ tai. Thế nhưng chỗ đó là nơi giải trí lý tưởng. Thứ Sáu và thứ Bảy muốn tìm tôi thì hãy ra các quán cà phê vì tôi ngồi “chầu” các nàng ở đó. Các nàng bồi bàn lượn qua lượn lại thấy mà đã con mắt, tuy chẳng làm gì cả chỉ ngắm thôi nhưng cũng khá tốn tiền. Thời đó lương 4 đô một giờ, ly cà phê có 2 đô thôi nhưng tiền típ cũng 2 đô trở nên, chơi xộp mà. Cái tiền ấy coi như trả tiền “ngắm”.

 Một ngày kia, một ông độc thân cũng tới share phòng nơi nhà tôi ở. Thế là chúng tôi có dịp làm quen với nhau. Ông độc thân tại Mỹ thôi, vì vợ con ở Việt Nam. Người Việt Nam có câu: “gần mực thì đen gần đèn thì sáng” quả là đúng như vậy. Một hôm ông rủ tôi lên thành phố Los Angeles thăm khu nhà “chị em ta”. Tôi thực tình mà nói vì rảnh rỗi và muốn tò mò đi theo. Thế nhưng khốn cho tôi, chỉ một lần thôi mà ân hận suốt đời. Số là sau lần đi chơi ấy, tôi mang bị si đa. Đi khám, bác sĩ nói bệnh này không có thuốc chữa, phải chịu đau đớn mà thôi. Nghe vậy, tôi cảm thấy như trời sụp xuống. Tôi cứ tưởng bệnh gì cũng phải có thuốc chữa khỏi chứ. Thôi rồi còn chi đâu em ơi….

 Từ Vực Sâu U Tối

 Thế nhưng đó chưa hết nỗi lo âu. Tôi không biết mình có mang bệnh AIDS không? Thời bấy giờ chưa có nhiều người mắc bệnh AIDS như hôm nay. Thế là phải đi thử máu cho biết chắc ăn. Ngày đi thử máu thật xấu hổ, chỉ muốn lấy bao rác chụp lên đầu cho ai khỏi thấy mặt như mấy tên khủng bố ở Trung đông. Trong khi chờ đợi kết quả thử máu thì tôi không ngừng cầu nguyện, biết lỗi lầm và ăn năn nhưng không biết Chúa có ok không, vì khi có chuyện rồi mới chạy tới Chúa làm sao Chúa nhận lời? Thế những biết bám víu vào cái phao nào bây giờ. Thôi thì năn nỉ Chúa vậy. Phen này mà mắc bệnh AIDS thì chắc dọn đi xa không ai biết rồi chết âm thầm. Tạ ơn Chúa, kết quả cho biết tôi không mắc bệnh AIDS tử thần, nhưng phải mang bệnh si đa suốt đời.

 Cái bệnh si đa nó hành hạ tôi hàng tháng. Tôi thật khổ sở nhưng đành cam chịu vì lỗi tại tôi mọi đàng vì vậy tôi chỉ cầu xin Chúa chữa… Hằng ngày vào giờ trưa, tôi đến nhà thờ cầu nguyện với mục đích xin Chúa chữa và thống hối. Thế rồi bệnh tái phát ít hơn trước những vẫn còn đó. Qua một thời gian dài, bệnh càng ngày càng tái phát ít hơn và rồi khỏi hẳn. Tôi như được Chúa giải thoát khỏi cảnh nô lệ ở Ai cập và đưa về miền đất hứa.

 Và Con Tim Đã Vui Trở Lại

 Chúa thật cao thượng hơn trí tưởng tượng của tôi. Chúa không ác như tôi nghĩ vì tôi ác nên mang ấn tượng ấy đối với Chúa. Ân phúc Ngài to lớn tội lỗi của tôi. Chúa thật vĩ đại! Mọi bệnh tật của tôi Chúa dùng uy quyên quăng chìm đáy biển, tội lỗi của tôi Chúa lấy lòng thương xót mà bao phủ. Chúa cho tôi một cơ hội đổi đời. Chúa không đánh phạt tôi! Chúa kéo tôi ra khỏi vũng bùn nhơ nhớt. Chúa rửa sạch quá khứ đen tối của tôi và đưa tôi về. Tôi vẫn nhớ lỗi lầm của mình nhưng Chúa đã quên.

 Tôi đã bước đi trong ánh sáng của Chúa. Ngài mặc cho tôi chiếc áo mới làm con. Không những thế, Chúa đang dùng tôi. Tôi không trở nên vô dụng khi tôi quyết tâm đền đáp ơn Chúa. Chúa của bà Maria Mađalêna như thế nào thì Chúa của tôi cũng như vậy. Chúa cho mở tung nấm mồ cho tôi gặp Chúa. Chúa phục sinh nơi xác chết của tôi. Ngài đã dùng tôi loan tin cho Chúa. Bên tôi đang có Chúa…

 Gởi Người Bạn Trẻ

 Bạn thân mến, mình nhắn gởi đến các bạn vài điều. Là người trẻ, bạn hăng máu lắm như con thiêu thân không sợ chi cả, chỗ nào cũng dám lủi vào. Thế nhưng trước khi gài số lủi vào, bạn hãy dừng lại bảng stop và suy nghĩ một chút. Bạn lủi vào và chết ngay thì cũng đỡ, thế nhưng nếu bạn lủi vào mà mang thương tật, đau đớn suốt đời, sống không nỗi, mà chết cũng không xong, đó mới là điều khốn nạn. Mình biết hôm nay có nhiều cám dỗ lắm, nào là thuốc phiện, xì ke, rượu chè, tình dục, bệnh Aids, thờ satan v.v… (drugs, alcohols, Sex, Aids, satanism). Nguy hiểm lắm. Hãy lựa bạn tốt mà chơi. Đừng khôn ba năm dại một giờ như mình!

 Nếu bạn chẳng may đang vướng mắc các chứng bệnh trên. Chỉ có một lối thoát duy nhất, only one escape route. Đó là con đường đầu phục Chúa Giêsu Christ. Nhận Chúa là Chúa Cứu của mình. Chúa không thua bạn đâu. Hãy giơ tay lên cho Chúa kéo bạn lên.

 John Le, California  
                                                     nguồn:     thanhlinh.net

LỜI CHỨNG CỦA PHÊRÔ BÙI VĂN LINH

LỜI CHỨNG CỦA PHÊRÔ BÙI VĂN LINH

15/10/2011 – 19:03

 Tôi là một người bệnh tật, nghèo khổ sống ở Giáo xứ Thuận Nghĩa, Q.Lưu, Nghệ An. Nơi đây đã sinh ra ông Thánh Phê rô: Vũ Đăng Khoa, đã tử vì đạo và đã được phong thánh vào danh sách 117 thánh tử đạo của Việt Nam.

 Tôi sinh ra đã bị bệnh rò tủy sống, nguy cơ chết là rất cao. Nhờ sự soi sáng của Chúa, tôi đã được một ân nhân bảo lãnh qua Mỹ chữa bệnh. Khi qua tới nơi được 2 ngày thì tôi được nhập viện, bệnh viện đó có tên là Shriner Hospital For Childern ở Portland, Oregon. Sau khi được ông giám đốc bệnh viện cho xét nghiệm thì ông bảo: Nếu trễ  thêm một thời gian nghắn nữa là tôi sẽ không sống được. Và ngay sau đó thì tôi được ký giấy để phẫu thuật, ca mổ xương cột sống  để chèn cho tủy không ra nữa dài tới 8 tiếng, trước khi mổ thì ông bác sỹ nói là sự thành công chỉ có 30/100% thôi, tôi thất vọng vô cùng nhưng rồi  cũng chấp nhận ký giấy và để cho họ phẫu thuật.

 Ca phẫu thuật thành công, tuy không chữa cho tôi đi được nhưng sự sống của  tôi đã được cứu, ông bác sỹ rất mừng vì ông nói đây là ca mổ đầu tiên  thành công chứ hầu hết các ca mổ như vậy thương bị thần kinh, tức là sau  khi mổ thì bệnh nhân sẽ không biết gì nữa, cho gì ăn nấy.

 Được 3 năm sau tôi phải trở về lại Việt nam và bệnh phát lại, gia đình tôi đã tạo hết mọi điều kiện để đưa tôi đi chữa tại các bệnh viện lớn  ở Hà Nội nhưng các bác sỹ ở đó nói là bó tay, không thể làm gì được Tôi không còn sức để chống cử nữa và gia đình tôi đi mời cha xứ vào xức dầu cho tôi và để tôi xưng tội chủ lễ trước khi chết. Sau khi đọc kinh, xưng tội chủ lễ xong thì mẹ tôi đi vào đền thánh Khoa cầu  nguyện và hái một số lá cây trong đền Thánh về sắc lên cho tôi uống. Sau  được 3 ngày thì tôi tỉnh và khỏe hẳn. Bây giờ thì bệnh của tôi cũng như  vậy nhưng lạ một cái là tôi vẫn khỏe mạnh, hiện tại thì tôi đi chữa bệnh  tại các bệnh viện lớn nhưng họ cũng không thể nào chữa được.

 Tôi thầm nghĩ đây là phép lạ Chúa đã làm cho tôi, Cầu xin các bạn hãy cầu nguyện với Chúa và những gì mình tin vào Chúa thì sẽ được.  Xin Chúa chúc phúc cho những người Mục tử, xin Chúa soi sáng cho họ để họ dẫn dắt đoàn chiên lạc của Chúa trở về. Xin cầu nguyện cho tôi và tôi sẽ cầu nguyện cho các bạn.

 nguồn:   thanhlinh.net

Ðức Hồng Y Nguyễn Văn Thuận

Vài suy nghĩ về ÐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận

một chứng nhân cho đức tin tình yêu Thiên Chúa

và tinh thần khiêm tốn, phó thác

  by Msgr Peter Nguyen Van Tai

 Vài suy nghĩ về ÐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận: một chứng nhân cho đức tin,  tình yêu Thiên Chúa và tinh thần khiêm tốn, phó thác.

(Radio Veritas Asia – 17/09/2002) – ÐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, chủ tịch Hội đồng Tòa Thánh về Công lý và Hòa bình qua đời lúc 18 giờ (giờ Roma) thứ hai  ngày 16/09/2002, tại “Bệnh Viện Pio XI” ở Roma, trên đường Aurelia, sau bốn tháng điều trị, trước hết tại  Bệnh viện Gemelli và sau đó Bệnh Viện Pio XI, nơi người qua đời.

Sau lễ Phục sinh năm 2001, ÐHY đã được giải phẫu tại Boston (Hoa kỳ). Cuộc giải phẫu lần thứ hai vào tháng 5 năm  2002, được làm tại Trung tâm ung thư quốc tế ở Milano, một trong bẩy trung tâm thời danh chuyên về ung thư trên thế giới: Milano, Lyon, Paris, London, Amsterdam, Washington và Tokyo. Sau hai cuộc giải phẫu, bệnh tình của ÐHY không khả quan hơn. Thực ra chứng ung thư của ngài có tính cách khác thường. Tại Ý cứ một triệu người mới có một người mắc chứng ung thư này. Tuy vậy, trên nguyên tắc, chứng ung thư nầy không phải là chứng bệnh không thể chữa được. Nhưng trong trường hợp của ÐHY, thì chứng bệnh ung thư,  đã đi vào giai đoạn  khó khăn. Vì thế, trong cuộc giải phẫu lần thứ hai tại Milano, nhóm bác sĩ không thể làm gì hơn. Trong  những tháng điều trị tại hai bệnh viện ở Roma. Không bao giờ nghe ÐHY than phiền. Trong những lúc đau đớn, bác sĩ muốn cho thuốc làm dịu cơn đau, ngài không muốn, hay chỉ dùng một chút, để làm vui lòng bác sĩ mà thôi. Dù trong tình trạng yếu mệt, ngài không bao giờ từ chối các người đến viếng thăm. Ngài nhớ từng người và có lúc còn khôi hài, để làm cho các người viếng thăm lên tinh thần. Chỉ trong ít ngày trước khi qua đời, vì quá yếu sức, ngài mở mắt như chào các người viếng thăm, nhưng không nói gì nữa.

Nói đến đây, chúng tôi nhớ lời ngài thuật lại trong thời gian ở tù, như sau: “Nếu tôi đợi đến lúc được trả tự do mới làm việc, thì không biết chờ đợi đến bao giờ. Chúa cho mình ở trong tình trạng này, mình làm việc theo hoàn cảnh này”. Có thể trong những tháng trên giường bệnh, ÐHY cũng theo nguyên tắc như lúc ở trong tù: làm việc trong cơn bệnh và làm tông đồ, truyền giáo bằng đau khổ lại có giá trị và công hiệu lớn lao hơn nữa, vì được cộng tác với công việc cứu chuộc của Chúa Kitô trên Thánh giá. Những ai đọc các sách ngài viết, có thể hiểu ngài đã sống những điều ngài viết ra như thế nào. Ngài đã sống những điều ngài đã viết ra.  Những người đã đọc sách của ngài và nghe ngài giảng đều công nhận ngài là chứng nhân của đức tin, của tình yêu và của tinh thần khiêm tốn, phú thác.

Chứng nhân của Ðức tin – ÐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận không phải đổ máu như nhiều vị tử đạo trong các thời kỳ bách hại, nhưng trong hơn 13 năm tù, ngài đã sống  “Via Crucis” (chặng đường Thánh giá) của Chúa Giêsu. “Per Crucem ad Lucem”: qua đau khổ mới tới vinh quang.

ÐHY Phanxicô là chứng nhân của tình yêu. Trong những năm sống trong tù, ngài chỉ dùng tình yêu thương để chinh phục các người gây đau khổ cho ngài hoặc anh em công an canh giữ ngài. Trong những năm làm việc tại Roma, chúng tôi thường đến viếng thăm ngài, nhưng không bao giờ nghe ngài nói xấu ai, cả những người đã gây đau khổ, tù đầy cho ngài. Ngài không hở miệng chỉ trích Nhà Cầm quyền đã giam tù ngài. Ngài chỉ lấy đức ái đáp lại những lời chỉ trích, vu khống,  theo gương Chúa Giêsu trên Thánh giá: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm”.

ÐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận là gương mẫu đức khiêm tốn, phú thác. Trong những năm ngài sống tại Roma, mọi người đều thấy rõ sự khiêm tốn của ngài, cách riêng các vị cộng tác của ngài tại Hội đồng Tòa Thánh Công lý và Hòa bình. Một vị cấp cao của cơ quan làm chứng rằng: “Ngài thật  là người cha của riêng tôi và của tất cả chúng tôi”. Luôn luôn hiền từ, dịu dàng, nhã nhặn, khiêm tốn với người trên cũng như người dưới. Ân cần hỏi thăm, và hiểu biết từng nhân viên làm việc với mình.

Vì là chứng nhân của đức tin, của tình yêu thương, và khiêm tốn – phú thác, ÐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận đã được mọi người mến phục, không phải chỉ các người thường dân, nhưng cả các vị cấp cao trong Giáo hội hoặc thuộc giới chính trị, trí thức, ngoại giao. Ngài đã được mời diễn thuyết tại Ðại học Nhà nước ở Roma hai lần. Vào các ngày Chúa nhật, ngài thường được mời  đi giảng hay diễn thuyết nơi này, nơi kia, không những trong nước Ý, nhưng còn tại Pháp, Ðức, Thụy sĩ, Hoa kỳ. Ngài không đi nghỉ hè. Ngài dùng các ngày nghỉ để đi giảng hoặc diễn thuyết các nơi. Vì chứng tá đời sống của ngài, nhiều giám  mục Ý và nước ngoài thường mời ngài giảng tuần tĩnh tâm cho các linh mục hoặc thanh niên. Trước khi đi Milano giải phẫu, theo lời thỉnh cầu của ÐHY Giovanni Battista Re, Tổng trưởng Bộ Giám mục, bạn thân của ngài, đã mời ngài đến Brescia giảng. ÐHY Camillo Ruini, Tổng đại diện Roma, thường mời ngài giảng tại Ðền thờ Thánh Gioan in Laterano cho nhóm nay, nhóm khác… Với sự khiêm tốn ngài trả lời: “Chúng con ở trong giáo phận Roma, con cái ÐHY. ÐHY dạy bảo  gì con xin vâng như vậy”. Vì là một chứng tá sống động, ÐTC chỉ định ngài giảng Tuần tĩnh tâm của Giáo Triều, với sự hiện diện của ÐTC. ÐHY  nhận với nhiều lo sợ. Trở lại nhà,  ngài chạy vào nhà nguyện quì gối cầu nguyện: “Lạy Chúa xin dạy con phải nói gì”. Ðơn sơ, khiêm tốn, phú thác: đây là tinh thần của ÐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận. Ngài qua đi, nhưng sách vở và nhất là chứng tá đời sống của ngài sẽ không qua đi.

Vài nét chấm phá về Đức Hồng Y Nguyễn văn Thuận:   xem thêm

Bài vở liên quan đến Đức Hồng Y Nguyễn văn Thuận    xem thêm