TIN LÀ MỞ CỬA TÂM HỒN…

TIN LÀ MỞ CỬA TÂM HỒN…

Tác giả: Lm. Vinh Sơn, scj

Kn 1,13-15;2,23-24; 2Cr 8,7.9.13-15; Mc 5,21-43

Họa sĩ Holman Hunt (1827 – 1910) vẽ xong bức tranh Đức Giêsu đang đứng gõ cửa một ngôi nhà nhỏ. Ông mời bạn bè đến góp ý xem có gì sai sót.

Thấy bức họa, các bạn trầm trồ khen ngợi và không thấy có gì sai. Ông Hunt cứ thúc dục các bạn xem kĩ lại. Cuối cùng, một hoạ sĩ còn rất trẻ lên tiếng : “Thưa Ngài, tôi thấy có một sai lỗi trên bức danh hoạ. Ngài đã quên không vẽ tay cầm hay ổ khoá nơi cửa”.

Hunt đáp: “Này bạn, khi đức Giêsu gõ cửa nhà bạn, thì cửa phải mở từ bên trong”.

Bà góa mắc bệnh băng huyết và của ông trưởng hội đường tên là Giarô có người con bệnh nặng sắp qua đời đã mở cửa tâm hồn mình bằng niềm tin như Tin Mừng Mc 5,21-43 ghi lại:

  • Bà góa bị bệnh băng huyết, quan niệm của người Do Thái xưa, máu huyết tượng trưng cho sự sống. Người phụ nữ bị băng huyết có nghĩa là sự sống nơi bà mất dần đi, tiêu hao đi, cho nên coi như bà là người đã chết. Hơn thế nữa, theo luật Môisen (Lv 15,25) bệnh xuất huyết là thứ bệnh dơ nhớp, bệnh nhân không được công khai giao thiệp với dân chúng:  bà có thể làm cho những người khác cũng bị nhơ vì tiếp xúc với bà. Cho nên bà không chỉ đau đớn về bệnh tật hoành hành cả đời bà, niềm đau hơn nữa bà bị loại ra khỏi mọi sinh hoạt xã hội, khỏi cộng đoàn tôn giáo. Trong cơn thất vọng về tình trạng bệnh tật và tâm linh, bà tin Đức Kitô có thể chữa bà khỏi cơn bạo bệnh và qua đó còn đưa bà trở về với cuộc sống xã hội. Bà tin và chân thành xin một chút sức mạnh từ nơi Đấng Messia bằng cử chỉ đụng vào áo Ngài, lòng tin đơn sơ nhưng thật mạnh mẽ: “Dầu tôi chỉ đụng vào áo Ngài, tôi sẽ được khỏi” (Mc 5,28). Và bà “chạm đến áo Người”, chạm đến áo Người trong lúc bà mang cơn bệnh là thái độ liều lĩnh vì đã xé rào luật lệ ngăn cấm, nhưng đó cũng là thái độ chứng tỏ đức tin vững vàng của bà. Cái đụng của lòng tin đã cứu bà khỏi bệnh.
  • Ông Giarô đã không hề ngại đến thân thế của trưởng hội đường, khiêm tốn nài xin Chúa Giêsu đến thăm viếng để cứu chữa người con gái ông đang bị bệnh nặng: “Xin Ngài đặt tay trên nó” (Mc 5,23). Cử chỉ đặt tay trên bệnh nhân là cử chỉ Chúa thường dùng khi cứu chữa bệnh nhân và họ được khỏi bệnh (x.Mc 6,5; 7,32; 8,23). Xin Chúa đặt tay tức là tin rằng : Ngài sẽ chữa khỏi được bệnh cho con ông. Ông xác tín cử chỉ đặt tay của Thầy – Đấng Messia mang đến cho con ông được cứu như ông tuyên tín: “Để nó được khỏi và được sống” (Mc 5,23b),  dù em bé bệnh rất nặng và đang hấp hối nguy ngập. Thái độ này của Giarô biểu lộ một đức tin vững vàng, xác tín vào quyền năng của Chúa Giêsu và con ông đã được sống dù nó đã chết như người nhà loan báo khi Chúa đến đầu ngõ nhà ông.

Hai phép lạ xảy ra nhờ có lòng tin mà Đức Giêsu xác nhận. Với người phụ nữ đau khổ góa bụa bệnh băng huyết có lòng tin vững vàng : “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con” (Mc 5,34) như mỗi lần chữa lành bệnh tật, Ngài thường khẳng định: “Niềm tin của con đã cứu chữa con”  (Mt 9,22; Lc 8,48; 17,19; 18,42…). Ðược lành bệnh, được phục hồi, người được chữa lành không chỉ tìm lại được sức khỏe thể lý nhưng còn có cuộc sống mới trong niềm tin và họ đã tuyên xưng.

Còn ông Giarô, Ngài nâng đỡ ông hãy vững lòng tin: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi” (Mc 5,36), khi ông muốn ngã quỵ vì nhận được tin dữ như sét đánh ngang tai: “Con ông đã chết rồi ” (Mc 5,35).

Sống đức tin là mở cửa tâm hồn dám sẵn sàng đi ra khỏi chính mình để gặp Chúa tin và đi theo tiếng gọi của niềm tin, sẵn sàng đi ra khỏi tư tưởng áp đặt đám đông để sống thực cho những đòi hỏi của đức tin. Sống đức tin đích thực là sẵn sàng lội ngược dòng như bà góa vượt qua lề luật để gặp, sờ áo Chúa và ông Giarô vượt qua thân phận chủ hội đường mà đến với Đức Kitô.

Thánh Augustinô đã suy niệm: “Có đức tin là tin những gì chúng ta không thấy và phần thưởng của đức tin là thấy những gì chúng ta tin”. Bà góa tin rằng sờ vào áo thầy thôi là được khỏi, và bà đã được như lòng tin muốn, ông Giarô tin rằng Thầy sẽ chữa lành con ông đang bị bệnh, còn lạ lùng hơn, ngay cả con ông đã chết vẫn được sống như ông mong ước khi tin vào Thầy.

Ngày hôm nay, với cái nhìn tổng quát cuộc sống, mỗi chúng ta đều mang bệnh tật: có thể về thể xác như mang các cơn bệnh, có thể là những thứ bệnh tâm lý như lo lắng, cô đơn, cay đắng, giận hờn, stress, có thể là những cơn bạo bệnh tâm linh khi sống mất phương hướng hoang tàn trong cuộc đời, còn tệ hơn nữa là chết về tâm hồn… Thế nhưng chúng ta lại có vẻ bề ngoài như người mạnh khỏe, có xu hướng che giấu bệnh tật và thương tích của mình và vì thế cơn bệnh luôn hiện diện và hoành hành trong chúng ta thầm lặng, có lúc bùng phát như cơn bệnh ung thư. Chúng ta luôn cần được chữa lành như người phụ nữ mang bệnh tật đến với Đức Giêsu với niềm tin vào Ngài, như người cha Giarô xin Thầy đến bên con gái đang bị bệnh gần chết với niềm tin con ông được sống.

Thật thế, mỗi giây phút cuộc đời, với tất cả tình trạng của mình, chúng ta hãy chạy đến với Thầy: “Như trẻ thơ đặt hết  niềm tin  nơi Chúa” (Tv 131,1)

Và xác tín rằng: “Ai tin ở Người thì được  sống…” (Ga 3,15)

Lm. Vinh Sơn,

Sài Gòn, 27/06/2015

KHỎI CHỨNG BẠI LIỆT NHỜ TÌNH PHỤ TỬ BAO LA

KHỎI CHỨNG BẠI LIỆT NHỜ TÌNH PHỤ TỬ BAO LA

Sr.Jean Berchmans Minh Nguyệt

Bà Alessandra York là phụ nữ Hoa Kỳ.  Với mái tóc vàng óng ánh, với đôi mắt tinh anh và với dáng đi uyển chuyển, bà là biểu tượng cho mẫu phụ nữ tự tin, yêu đời và thành công trong cuộc sống.  Nhưng sỡ dĩ bà được như thế là nhờ đức kiên nhẫn, lòng can đảm và tình thương bao la của hiền phụ.  Sau đây là chứng từ của bà về người Cha đáng kính.

Mùa hè năm 1949 – tôi lên 8 tuổi – Hoa Kỳ trải qua thời kỳ đau thương.  Đây đó trên toàn nước bị bệnh dịch tê bại trẻ con hoành hành.  Tại nhiều thành phố, nhà thương không còn chỗ để tiếp nhận các trẻ em đáng thương.  Người ta phải đặt thêm giường trên các hành lang.

Tôi là một trong số các trẻ em bị bệnh này.  Chứng bệnh ban đầu làm cho tôi không nuốt được.  Tiếp đến: cổ, hai chân và cánh tay phải hoàn toàn bị tê liệt.  Tôi được chở đến nhà thương.  Các bác sĩ nói với Cha Mẹ tôi là tôi không thoát ra được chứng bệnh hiểm nghèo này.

Bệnh tê bại từ từ lan rộng sang các phần thân thể khác.  Nhưng phần bị nặng nhất là các đốt xương nơi cổ, khiến tôi không thể nào nhấc đầu lên khỏi chiếc gối.

Các bác sĩ giải thích cho Cha Mẹ tôi hiểu rằng, nếu theo một lối chữa trị thích hợp, có lẽ tôi sẽ đi đứng và sử dụng được cánh tay phải, nhưng tôi phải mang một vòng bao quanh cổ và phải theo học nơi trường dành cho các trẻ em tàn tật.

Ý nghĩ rồi đây tôi sẽ trở thành một đứa trẻ tàn tật, luôn luôn tùy thuộc người khác và là đối tượng cho lòng xót thương, khiến thân phụ tôi không thể nào chấp nhận được.  Ba tôi lục lọi tìm đọc tất cả sách nói về chứng bại trẻ em.  Ba tôi cũng thăm dò ý kiến các bác sĩ và y tá.  Sau cùng, Ba tôi thấy rằng, cần phải đưa tôi ra khỏi nhà thương càng sớm càng tốt để bắt đầu các buổi thực tập hầu tôi có thể sử dụng lại tứ chi.  Trong khi chờ đợi, Ba nói với tôi:

– Con phải làm tất cả những gì các bác sĩ và y tá bảo con làm, và phải làm cho tận lực!

“Phải làm cho tận lực”, là điều Ba vẫn hằng nhắn nhủ tôi, và hôm nay, Ba tôi trịnh trọng nhắc lại.

Thời gian sau đó, tôi thấy các trẻ gái lần lượt rời nhà thương trên xe lăn.  Ba nói với tôi:

– Con cũng sẽ rời nhà thương, nhưng không phải trên xe lăn mà bằng hai chân của con!

Ba tôi không bao giờ nói:

– Nếu con được khỏi bệnh,

nhưng luôn luôn nói:

– Khi nào con khỏi bệnh.

Từ tuổi lên 3, tôi theo học các khóa dạy vũ cổ điển.  Nhớ lại các bài học, tôi tận dụng các hiểu biết để tìm ra phương pháp giúp tôi ngồi yên trên giường được hai ba phút.  Tôi cũng tìm cách giữ cho đầu thăng bằng.  Các bác sĩ không thấy gì là đặc biệt, nhưng Ba tôi thì thật vui mừng, như thể là tôi sắp lành bệnh đến nơi!

Tôi rời nhà thương, nhưng vẫn chưa đi được.  Thay vì đẩy tôi trên xe lăn, Ba tôi quyết định bồng tôi trên đôi tay người.

Tôi học đánh dương cầm từ tuổi lên năm.  Khi về đến nhà, Ba tôi ngồi trước đàn và đặt tôi ngồi trên đầu gối của người.  Giữ cho tôi được thăng bằng xong, Ba tôi để hai bàn tay tôi trên các phím đàn.

Nhưng tay phải của tôi cứ buông thõng xuống, trượt ra khỏi các phím đàn.  Thấy thế Ba tôi nói:

– Không sao cả:  Thế nào con cũng chơi đàn trở lại.  Rồi con sẽ thấy!

Ba tôi mời bác sĩ đến tận nhà tập cho tôi sử dụng các bắp thịt.  Chính Ba tôi cũng bỏ bớt việc làm để đứng ra tập luyện cho tôi.  Từ từ tôi có thể đi đứng được, giữ cho đầu thăng bằng và chơi được vài nốt đàn.

Mùa thu năm sau, tôi trở lại trường học và trở lại với môn dương cầm và môn vũ cổ điển.

Khi bước vào bậc trung học, tôi là thiếu nữ bình thường như bao thiếu nữ khác.  Ba nói với tôi:

– Con sắp gặp số đông học sinh không biết gì về chứng bệnh của con.  Vậy con đừng nói với ai cả.  Bệnh tật đã qua rồi.

Tôi tuyệt đối nghe theo lời khuyên của Ba.  Ngay cả giờ đây, chỉ trừ ít người thân và bạn bè, còn lại không ai biết tôi từng bị bệnh tê liệt.

Ba tôi qua đời vào năm 61 tuổi.  Nhưng trước đó, Ba hãnh diện đưa tôi vào nhà thờ ngày tôi lãnh nhận Bí Tích Hôn Phối.  Sau đó, Ba sung sướng khi thấy tôi xuất hiện trên màn ảnh truyền hình.  Rồi Ba cảm động đọc các tác phẩm tôi viết về sức khoẻ và về sắc đẹp.  Nói tóm lại, Ba chứng kiến tất cả thành công của tôi, và nhất là Ba tôi biết rằng, tôi là phụ nữ tự tin, hạnh phúc và ngẩng cao đầu khi góp mặt với đời.

Tất cả thành công tôi đạt được là nhờ công ơn trời biển của hiền phụ tôi.  Người không đầu hàng trước căn bệnh hiểm nguy của tôi và cùng tôi chiến thắng căn bệnh.  Suốt đời, tôi ghi ơn Ba tôi.

… “Giờ đây, chúng ta hãy ca ngợi những vị danh nhân, cũng là cha ông chúng ta qua các thế hệ. THIÊN CHÚA đã sáng tạo nên nhiều người con hiển hách là các vĩ nhân từ những thưở xa xưa: Có những người cai trị đất nước mình và là những con người nổi danh về quyền lực.  Có những người lãnh đạo dân bằng các lời chỉ dẫn, bằng tài dạy dỗ dân chúng và những lời giáo huấn khôn ngoan.  Có những người sáng tác những điệu nhạc du dương, viết ra những bài thơ bài phú.  Có những người giàu sang, lắm quyền nhiều thế, sống bình an hòa thuận trong nhà.  Hết thảy đều được người đương thời khen ngợi, được vẻ vang trong lúc sinh thời. Trong các vị, có những người lưu danh hậu thế cho người đời ca ngợi tán dương” (Sách Huấn Ca 44, 1-8).

Sr.Jean Berchmans Minh Nguyệt

(”Reader’s Digest SELECTION”, Juin/1992, trang 49-53). (radio Vatican)

CÓ LINH HỒN KHÔNG?

CÓ LINH HỒN KHÔNG?

Chu Tất Tiến

Vấn đề “có linh hồn hay không” đã được tranh cãi từ nhiều thế kỷ đến nay và vẫn chưa dứt. Những người vô thần, không tin có Thượng Đế hay Thiên Chúa, dĩ nhiên, cũng không tin có linh hồn. Họ đều cho rằng “chết là hết”. Vì thế, đa số những người tự tử đều là người không có tín ngưỡng, không tin có linh hồn. Một khi họ không tìm thấy ý nghĩa cuộc sống nữa, hoặc khi họ bị các yếu tố của xã hội (tiền bạc, gia đình, việc làm, tương lai, bệnh hoạn, đẳng cấp, danh dự..) đẩy họ vào chỗ tuyệt vọng, không còn tìm thấy lối thoát nữa, thì họ chán sống, và tự tìm lấy cái chết để chấm dứt nỗi đau âm ỉ trong lòng. Một số khác, tin có linh hồn nhưng lại tin một cách quá đáng là sau khi chết có thể gặp lại linh hồn người mình yêu ở một cõi khác, nên cũng tự sát. Số nhỏ nữa, cũng tin có linh hồn, nhưng cũng tin là mình làm nhiều việc sai trái quá phạm đến Thượng Đế, đến Chúa, nên tự giết mình để đền tội.

Nhìn vào vấn đề Sống, Chết theo phương pháp toán học, chúng ta có câu hỏi:

Tại sao đang sống lại chết? Đang sinh hoạt, suy nghĩ, ăn ngủ, yêu đương, vệ sinh, đột nhiên tim ngừng đập vĩnh viễn, óc ngưng hoạt động, tất cả mọi vấn đề liên quan đều chấm dứt, như vậy, theo toán học, thì Người Sống khác với Người chết là người Chết thiếu đi một yếu tố nào đó, mà ta gọi là Ẩn Số X. Vậy, chúng ta có phương trình:

NGƯỜI CHẾT = NGƯỜI SỐNG – Ẩn Số X.

Hoặc ngược lại: NGƯỜI CHẾT + Ẩn số X = NGƯỜI SỐNG!

Vậy, Ẩn Số X là gì?

Đừng vội cho Ẩn Số X là da thịt, xương cốt, tế bào vì hàng chục tỷ người đã chết vì già, vì đau tim, trong khi xương cốt, tế bào vẫn nguyên vẹn. Ẩn số X này không phải là máu, vì có rất nhiều người chết mà không mất đi một chút máu nào. Ẩn số X cũng không phải chỉ là vì tế bào bị hư hại như ung thư, hoại huyết… vì có người chết vì bị kích xúc quá mạnh. Nhiều triết gia lại cho là vì con người mất đi tình cảm, xúc động, yêu thương, mà tình cảm và xúc động, yêu thương đó là chỉ đạo của cơ thể, cho nên khi mất những yếu tố đó, thì con người Chết! Lý luận như vậy cũng không đúng, vì có những người bị tai nạn, sống đời thực vật hoặc bị Alzheimer, không biết rung động, yêu thương, nhưng vẫn là Sống.

Như thế, Ẩn Số X là gì nếu không phải một yếu tố mà người gọi là LINH HỒN? Vậy Linh Hồn cư ngụ ở đâu trong cơ thể? Nếu chúng ta nhìn vào mắt một con mèo, con chó, con vật nuôi nào bị bỏ rơi,chúng ta thường thấy mắt chúng đẫm lệ và chúng ta biết rằng chúng đang mang một linh hồn đau khổ mà không có khả năng diễn tả, ngoài cặp mắt rưng rưng. Với Con Người, khi chúng ta nhìn vào mắt người đối diện, chúng ta thấy trong cặp mắt đó lung linh sáng, cho dù đó là cặp mắt của người Ác, kẻ giết người, hay là cặp mắt hiền từ của một tu sĩ, một Ma Sơ, một tăng ni.. Từ ánh mắt đó, mà chúng ta cảm thấy chúng ta đã nhìn thấy Linh Hồn của họ. Những linh hồn sầu đau, cô quạnh, yếu đuối thì ánh sáng trong mắt bị lu mờ. Những linh hồn vui tươi, hạnh phúc thì ánh mắt như có lửa sáng. Linh hồn nhẩy múa theo cơ thể đang nhẩy múa, nhưng linh hồn không ngủ vùi với cơ thể nhắm mắt, vì trong khi ngủ, óc não vẫn có những giấc mơ phản ảnh với hiện thực ngoài đời, dĩ nhiên, vì thần kinh não là một hệ thống chằng chịt, xuyên qua xuyên lại, không phải là một tấm kính của máy ảnh chụp cho nên linh hồn tạo ra những giấc mơ bị vặn xoắn ra nhiều thứ hình ảnh lạ lùng. Đôi khi, vì sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó của linh hồn mà hệ thống thần kinh não cho ra những giấc mơ trọn vẹn, ngay ngắn, có đầu đuôi, xuôi ngược y như một cuốn phim được chiếu lên tường. Và cũng vì linh hồn không phải là vật thể, cho nên có thể giao lưu với những linh hồn khác trong một tần số nào đó, của một thế giới nào đó, cho nên có những vụ “báo mộng” hoàn hảo.

DUNG TÍCH (THỂ TÍCH) CỦA LINH HỒN CÓ CÂN ĐƯỢC KHÔNG?

Dung tích hay Thể tích của linh hồn phải bằng với thể tích của xác, vì khi người ta chết, thì toàn bộ các tế bào từ da, xương, thịt.. đều chết, không chừa một ngón tay, ngón chây nào không chết, cả tóc cũng chết luôn. Như vậy thì Thể Tích của Linh Hồn = thể tích của thân xác, nghĩa là linh hồn tràn ngập một con người, từ tóc, đến gan bàn chân. Khi người ta chết, linh hồn rời khỏi xác thân và đi đến một không gian mới, tùy theo quan niệm về tín ngưỡng, mà người ta gọi là Thiên Đàng, Địa Ngục, hay Niết Bàn.

TẠI SAO KHÔNG NHÌN ĐƯỢC LINH HỒN?

Tuy thể tích của linh hồn bằng thể tích của xác thân, nhưng linh hồn lại không phải là vật chất, nên ta có thể tưởng tượng linh hồn giống như một lớp sương mù hòa lẫn với những lớp tế bào bao bọc ngoài thân xác mà không có trọng lượng, khối lượng.

Ta có ba giả thiết:

1-Linh hồn = vật chất. Giả thiết này sai vì nếu linh hồn có trọng lượng, khối lượng như thân xác thì chẳng hóa ra linh hồn lại là vật chất sao? Nếu linh hồn có khối lượng thì như vậy, một con người có gấp đôi trọng lượng sao?

2-Linh hồn = ½ thể xác. Cũng không đúng vì nếu như vậy, khi chết, trọng lượng của con người sẽ giảm đi một nửa. Trước đây, có vài bài nghiên cứu cho rằng nếu đem cân người chết ngay sau khi tắt hơi, thì thấy người chết nhẹ hơn khi sống một chút xíu (?)

3-Linh hồn = 0. Vì không có khối lương nên trọng lượng = 0. Một khi trọng lượng là 0, thì mất thường không thể nhìn thấy được.

AI TẠO RA LINH HỒN?

Câu hỏi này là loại bài toán không có đáp số, nếu chúng ta không tin có Thượng Đế, có Thiên Chúa, có ông Trời. Người Bình dân thường khi gặp đau khổ, thì kêu lên: “Trời ơi!” như thể có một ông Trời lúc nào cũng lắng tai nghe người ta gọi, cho dù người ta ở Bắc Bán Cầu hay Nam Bán Cầu, ở Xích đạo hay miền ôn đới, trong rừng sâu núi thẳm hay dưới biển, trong sông. Tuy nhiên, hầu như người ta cũng không thể nói Trời ở đâu, và Trời là gì? Chỉ có người theo Thiên Chúa Giáo (Công Giáo, Tin Lành) thì có thể trả lời câu hỏi này được: “Chúa dựng nên con người và thổi Linh hồn vào thể xác con người.” Câu này không có nghĩa là cứ mỗi người sinh ra, Chúa lại thổi một lần, mà chỉ có một lần duy nhất khi tạo ra con người đầu tiên trên trái đất, mà huyền thoại đặt tên là Adam, Ông A dong, thì Chúa mới tạo ra cả Xác và Hồn, từ đó, con người được lưu truyền Cả Xác và Hồn theo sự sắp xếp của Chúa từ tiên khởi. Đến đây, cũng phải ngừng lại một chút để nói về Thuyết Sáng Tạo và 7 ngày đầu tiên. Sách Sáng Thế viết rằng “Chúa dựng nên vũ trụ và con người trong 7 ngày”. Nhiều người tin thực là có 7 ngày theo lịch hiện đại, và cũng từ niềm tin này mà những kẻ chống báng lại Thiên Chúa ngạo mạn điều này và nói đó là vô lý! Thật sự, đó là điều vô lý nếu người ta tin rằng con số 7 ngày đây đúng là 7 ngày theo thời khắc lịch mà con người đặt ra. Không phải thế đâu! Thứ nhất, lúc Chúa tạo dựng ra vũ trụ, trái đất, mặt trăng.. “Ai” có mặt ở đó mà ghi lại? Mà ghi lại bằng phương pháp nào? Chữ viết mới có từ thời Babylon, người ta dùng cỏ Papirus làm thành giấy và lấy đầu nhọn khắc những ký hiệu tượng trưng cho sự việc. Nhưng đó là khi con người đã có văn minh rồi, còn Người nguyên tổ thì đã xuất hiện cả triệu năm trước! Như thế thì sao lại ghi chép là có 7 ngày sáng tạo? Điều này dễ hiểu nếu người đọc biết rằng người Do Thái cổ xưa, là người đã viết nên sách Sáng Thế, có khuynh hướng sắp xếp những gì giống nhau vào một loại, MỘT NGÀY. Do đó, khi muốn nói về sự Sáng thế, người Do Thái cổ mới xếp những gì giống nhau vào một NGÀY! Như ngày của Trời và Đất, ngày của Ánh sáng và Bóng tối, ngày của Đất và Nước ..rồi Ngày tạo ra CON NGƯỜI là xếp sau cùng!

Tóm lại, Linh Hồn là có thực. Đã có hàng triệu chuyện ma, dĩ nhiên, trong đó, đa phần là tưởng tượng, nhưng phải công nhận là có rất nhiều chuyện ma có thật. Và ma là gì nếu không phải là những linh hồn lang thang, uổng tử, còn dính líu đến xã hội vật chất mà không chịu đi sang thế giới khác. Người Mỹ cho hồn ma là những linh hồn còn những công việc, dịch vụ chưa hoàn tất trên thế gian (unfinished business). Và nếu tin có linh hồn, thì phải tin có Chúa Trời, mà đã tin có Chúa Trời, thì phải tin có Thưởng, Phạt phân minh, do đó, mà con người khi còn sống, phải cố gắng sống Thiện, sống Lành, sống theo Lương tâm của người Công chính, không mong làm hại ai, không muốn cho ai buồn về mình, và đồng thời, phải làm chuyện công đức, giúp người, giúp đời thì mới mong linh hồn mình được an vui mãi mãi cho đến ngày Chúa lại đến.

Sau cái chết sẽ là gì?

Sau cái chết sẽ là gì?

Mo Costandi

BBC

“Cái này phải bẻ mạnh một chút nữa mới gỡ ra được,” Holly Williams, một người làm dịch vụ tang lễ nói trong lúc cô cố gắng duỗi các ngón tay, cùi chỏ và cổ tay của John.

“Thường thì công việc của tôi sẽ dễ dàng hơn nếu thi thể còn mới”.

Sinh ra trong một gia đình kinh doanh dịch vụ tang lễ ở phía bắc Texas, Williams, 28 tuổi, tính đến nay đã xử lý khoảng 1.000 thi thể.

Công việc của cô bao gồm việc đưa các thi thể từ khu vực Dallas-Forth Worth về nơi chuẩn bị cho tang lễ.

“Hầu hết những người chúng tôi mang về là từ các nhà dưỡng lão, nhưng cũng có người chết do bị bắn hay tai nạn giao thông,” cô nói.

“Đôi khi có người đã chết nhiều ngày hoặc nhiều tuần mới được phát hiện ra và thi thể của họ đã bắt đầu bị phân huỷ, khiến công việc của tôi trở nên khó khăn hơn”.

John đã chết khoảng 4 giờ trước khi thi thể của ông được đưa đến nhà tang lễ.

Khi còn sống, ông làm việc tại một mỏ dầu và là người khá khỏe mạnh. Ông bỏ thuốc lá từ hàng chục năm trước và cũng ít uống rượu. Thế nhưng cơn đau tim vào một buổi sáng tháng Giêng đã khiến John ngã quỵ và qua đời ở tuổi 57.

Giờ đây, nằm trên chiếc bàn sắt của Williams, thi thể của John đã chuyển lạnh và ngả màu tím-xám, dấu hiệu cho thấy quá trình phân huỷ đã bắt đầu.

Tự phân hủy

Thế nhưng cơ thể của người chết không ‘hoàn toàn chết’ mà vẫn chứa nhiều sự sống ngay trong quá trình phân huỷ.

Nhiều nhà khoa học xem thi thể là một hệ sinh thái xuất hiện ngay sau khi chết và chuyển hoá qua nhiều giai đoạn sau khi quá trình phân huỷ bắt đầu.

Quá trình phân huỷ bắt đầu chỉ vài phút sau khi chết, bắt đầu bằng giai đoạn ‘tự phân’.

Ngay sau khi tim ngừng đập, các tế bào sẽ không còn được cung cấp oxygen. Enzyme bắt đầu tiêu hoá màng tế bào và rò rỉ ra ngoài trong lúc các tế bào bị tan rã.

Điều này thường bắt đầu đầu tiên ở gan, vốn giàu enzyme, và ở não, nơi có tỷ lệ nước cao. Dần dần, tất cả các mô đều bị tiêu huỷ theo cách này.

Các tế bào máu bị tổn thương sẽ bắt đầu trào ra khỏi cách mạch máu bị vỡ và khiến da đổi màu.

Nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu giảm cho đến khi bằng với nhiệt độ xung quanh. Sau đó, xác bắt đầu cứng dần, bắt đầu từ mí mắt, hàm, cơ cổ, cho đến tay chân.

Ở người sống, thành phần tế bào cơ có thể co duỗi nhờ hoạt động của hai loại protein có cấu tạo dạng sợi là actin và myosin, vốn di chuyển sát nhau.

Sau khi chết, các tế bào này bị mất nguồn cung cấp năng lượng và ngưng hoạt động khiến các cơ bị cứng lại, còn các khớp xương không duỗi gập được nữa.

Trong giai đoạn đầu, hệ sinh thái xác chết thường chỉ bao gồm vi khuẩn sinh sống trên và trong cơ thể.

Cơ thể chúng ta chứa một lượng lớn vi khuẩn, từ bề mặt cơ thể cho đến nội tạng. Tuy nhiên nơi chứa nhiều vi khuẩn nhất là ruột, nơi sống của hàng nghìn tỷ vi khuẩn thuộc hàng trăm hay thậm chí hàng nghìn họ khác nhau.

Hệ miễn dịch ngưng hoạt động

Tháng Tám 2014, Gulnaz Javan, một nhà khoa học pháp y từ Đại học Bang Alabama tại Montgomery đã cùng các đồng nghiệp công bố kết quả nghiên cứu về cái mà họ đặt tên là ‘thanatomicrobiome’ (bắt nguồn từ từ thanatos, tức ‘cái chết’ trong tiếng Hy Lạp).

“Nhiều mẫu nghiên cứu của chúng tôi đến từ các vụ hình sự,” Javan nói. “Nhiều người chết vì tự vẫn, bị mưu sát, dùng ma tuý quá liều hoặc tai nạn giao thông, và tôi đã lấy mẫu mô từ đó. Do vấn đề đạo đức nên chúng tôi cần được sự đồng ý khi lấy các mẫu mô đó.”

Hầu hết nội tạng đều được bảo vệ trước vi khuẩn khi chúng ta còn sống.

Tuy nhiên ngay sau khi chết, hệ thống miễn dịch ngưng hoặc động, khiến vi khuẩn tự do lan ra khắp cơ thể.

Vi khuẩn làm haemoglobin trong máu chuyển thành sulfhaemoglobin (Hình: Science Photo Library)

Vi khuẩn thường bắt đầu lan ra từ ruột, tại các đoạn tiếp giáp giữa ruột non và ruột già.

Không bị kiềm chế, chúng bắt đầu đánh chén ruột trước, từ trong ra ngoài, sau đó đến các mao quản của hệ tiêu hoá và các hạch bạch cầu, lan sang gan và lá lách, rồi từ đó lên tới tim và não.

Javan và nhóm của bà đã lấy mẫu xét nghiệm từ gan, lá lách, não, tim và máu từ 11 thi thể của những người đã chết từ 20 – 240 tiếng đồng hồ. Nhóm nghiên cứu sử dụng hai công nghệ xét nghiệm DNA tối tân khác nhau, kết hợp với các thông tin sinh học để phân tích và so sánh thành phần vi khuẩn trong mỗi mẫu phẩm

Các mẫu xét nghiệm lấy từ các bộ phận cơ thể khác nhau của cùng một thi thể rất giống nhau, trong khi các nội tạng giống nhau từ nhiều thi thể lại rất khác nhau.

Điều này có thể là do cấu tạo khác biệt của các quần thể vi khuẩn trong từng thi thể, hoặc do thời gian chết khác nhau.

Một nghiên cứu từng chỉ ra rằng dù các quần thể vi khuẩn trải qua nhiều thay đổi sau cái chết, sự thay đổi này là khá đồng đều, giúp các nhà nghiên cứu có thể ước tính khá chính xác được thời gian chết từ ba ngày đến 2 tháng.

Nghiên cứu của Javan cũng cho thấy các vi khuẩn tràn vào gan 20 giờ sau khi chết và chúng cần khoảng 58 giờ để lan ra khắp các nội tạng.

Như vậy, sau khi chúng ta chết, vi khuẩn sẽ lan ra khắp cơ thể một cách hệ thống, và các bác sỹ pháp y có thể dựa vào thời gian vi khuẩn lan từ nội tạng này sang nội tạng khác để ước tính thời gian chết.

“Sau cái chết, cấu tạo các quần thể vi khuẩn thay đổi,” Javan nói.

“Vi khuẩn lan sang tim, lên não và cuối cùng mới đến các cơ quan sinh sản”.

Có một điều rõ ràng là các nhóm thành phần vi khuẩn khác nhau thì liên quan đến các giai đoạn phân hủy khác nhau.

Hoạt động của vi khuẩn thay đổi hàng giờ trong xác chết (Hình: Getty Images)

Phân huỷ tự nhiên

Đối với hầu hết chúng ta, hình ảnh thi thể là một điều đáng sợ. Nhưng đối với các thành viên tại Trung tâm Nghiên cứu Pháp y Ứng dụng ở đông nam Texas, việc tiếp xúc với tử thi là chuyện thường nhật.

Đi vào hoạt động từ năm 2009, trung tâm này nằm tại một khu rừng thuộc sở hữu của Đại học Sam Houston State (SHSU).

Vào cuối năm 2011, các nhà nghiên cứu từ SHSU là Sibyl Bucheli và Aeron Lynne đã cùng các đồng nghiệp đã mang hai thi thể đến đây và quan sát sự phân huỷ trong môi trường tự nhiên.

Sau khi quá trình tự phân bắt đầu và vi khuẩn đã lan ra khắp nội tạng, xác bắt đầu bị thối rữa.

Các mô mềm bắt đầu chuyển hoá thành khí, chất lỏng và muối.

Quá trình thối rữa bắt đầu ngay trong thời gian đầu, nhưng thực sự rõ rệt khi vi khuẩn kỵ khí tham gia hoạt động.

Việc thối rữa liên quan tới sự chuyển vai trò hoạt động từ các loài vi khuẩn ưa khí, vốn cần oxygen để sống, sang các loài kỵ khí, vốn không cần đến oxygen.

Chúng ăn các mô cơ thể, làm lên men chất đường rồi từ đó sinh ra khí methane, hydrogen sulphide và ammonia tích tụ trong cơ thể, làm trương phồng khoang bùng và đôi khi cả các bộ phận cơ thể khác.

Điều này khiến cơ thể bị chuyển màu rõ rệt hơn.

Trong lúc các tế bào máu tiếp tục rò rỉ ra từ các mạch máu đã tan rã, các vi khuẩn kỵ khí tiếp tục biến các phân tử haemoglobin, vốn từng đưa oxygen đi khắp cơ thể, thành sulfhaemoglobin.

Sự hiện hữu của loại phân tử này trong cơ thể khiến màu da thi thể chuyển sang màu xanh đen đặc trưng cho thấy việc phân hủy đang diễn ra.

Ký sinh trùng

Các loại khí tiếp tục tích tụ trong cơ thể, gây phồng rộp bề mặt da.Tiếp đến sẽ là giai đoạn từng mảng da lớn bong ra, chỉ còn dính hờ vào cơ thể đang phân rã.

Cuối cùng các lượng khí và các lớp mô đã chảy nước thoát ra khỏi cơ thể, mà thường là qua đường hậu môn và các lỗ tự nhiên khác cùng các vết da rách trên cơ thể. Đôi khi áp suất quá lớn khiến khoang bụng phình to tới mức nổ toác ra.

Việc sưng phồng lên thường được coi là dấu hiệu cho thấy quá trình chuyển từ giai đoạn đầu sang giai đoạn sau của quá trình phân hủy, và một nghiên cứu khác gần đây cho thấy việc chuyển biến này được xác định bằng việc thay đổi trong thành phần vi khuẩn trong xác chết.

Cơ thể trong quá trình phân huỷ trở thành hệ sinh thái của vi khuẩn, côn trùng và các loài ăn xác.

Hai loài thường gắn với quá trình phân huỷ là ruồi nhặng.

Ruồi nhặng phát hiện ra mùi thi thể bằng ăng-ten trên đầu, sau đó hạ cánh xuống thi thể và đẻ trứng và các khe hở.

Mỗi con ruồi có khả năng đẻ 250 trứng, và trứng sẽ nở thành giòi trong vòng 24 tiếng.

Giòi bò nhung nhúc làm nhiệt độ bên trong xác chết tăng cao (Hình: Science Photo Library)

Những con giòi này ăn xác và trở nên lớn hơn, cho đến khi chúng đủ sức chui ra khỏi cơ thể và phát triển thành ruồi.

Quy trình này tiếp tục cho đến khi chúng không còn gì để ăn.

Nếu hội tụ đủ các điều kiện cần thiết, một thi thể phân huỷ sẽ có một số lượng lớn giòi bên trong.

Các ‘đàn giòi’ tỏa nhiều nhiệt, khiến nhiệt độ bên trong cơ thể lên 10 độ C.

Nếu như chim cánh cụt thường xuyên di chuyển để giữ ấm thì những con giòi này lại di chuyển liên tục để hạ nhiệt.

Sự hiện diện của ruồi thu hút các loài săn mồi khác như bọ cánh cứng, kiến, nhện, vốn ăn trứng ruồi và ấu trùng. Kền kền và các loài ăn xác khác cũng có thể bị lôi cuốn.

Nếu không có các loài ăn xác, những đàn giòi này sẽ ăn hết các mô mềm rất nhanh.

Nhà khoa học Carl Linnaeus ghi lại trong một nghiên cứu năm 1767: “Ba con ruồi có thể tiêu thụ hết xác chết của một con ngựa nhanh không kém gì một con sư tử”.

Có thể dùng thiết bị bay phía trên phân tích đất để phát hiện ra thi thể bị chôn vùi bên dưới (Hình: Getty Images)

Đất màu mỡ

Xác chết bị phân huỷ giúp làm thay đổi thành phần hoá học của phần đất bên dưới, tạo nên những thay đổi có thể duy trì trong nhiều năm.

Những phần còn lại trong cơ thể mang lại chất dinh dưỡng cho đất, và sự di chuyển của giòi giúp mang phần năng lượng bên trong lan ra một môi trường rộng hơn.

Toàn bộ quy trình này tạo nên một ‘đảo thi thể phân huỷ’ – một khu vực đất đai màu mỡ.

Theo một ước tính, trung bình, một cơ thể người có 50-75% là nước và mỗi kg xác khô thải ra 32g nitrogen, 10g phosphorous, 4g potassium và 1g magnesium ra đất.

Các loài giun đất và các loài thực vật nhờ đó trở nên khoẻ mạnh hơn.

Những nghiên cứu về những thay đổi đối với môi trường xung quanh có thể giúp các nhà điều tra lần ra những thi thể bị chôn trong các vụ án mạng.

Việc nghiên cứu lớp đất quanh mộ cũng giúp ước tính tốt hơn thời gian chết.

Một nghiên cứu hồi năm 2008 chỉ ra rằng chất khoáng vô cơ phosphorous rỉ từ cơ thể vào trong đất ở mức cao nhất vào 40 ngày sau khi chết, trong khi đối với nitrogen là 72-100 ngày.

Hiểu biết rõ hơn về những quy trình này sẽ giúp các nhà nghiên cứu pháp y một ngày nào đó ước tính chính xác hơn thời gian một thi thể được chôn cất trong một ngôi mộ bí mật.

HẠT GIỐNG ĐỨC TIN

HẠT GIỐNG ĐỨC TIN

LM John Nguyễn, Utica, New York

Khi được xem cuốn phim về cái chết của Đức cha Oscar Romero, Tổng giám mục El Salvador, nó làm cho tôi có nhiều cảm xúc và cảm phục về vị Giám mục đã hy sinh mạng sống của mình, để đứng lên bảo vệ, bên vực cho lẽ công bằng, cho người nghèo, cho những người bị áp bức bất công. Ngài như là hạt giống được gieo vào lòng đất để trổ sinh ra những bông hạt khác.

Biến cố xẩy ra vào lúc 6 giờ 25 chiều, ngày 24/3/1980, tại nguyện đường của Bệnh Viện khi Tổng giám mục Romero cử hành Thánh Lễ cầu hồn cho thân mẫu của một người bạn thân vừa mới qua đời.  Đức cha đọc cho cộng đoàn nghe đoạn Phúc âm Thánh Gioan:“Đã đến giờ Con Người được tôn vinh… Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác.” (Gioan 12, 23-24), rồi ngài áp dụng Lời Chúa vào tình cảnh khốn cùng của người dân nước El Salvador, họ phải cam chịu dưới ách thống trị của độc tài quân phiệt.  Ngài tâm sự với cộng đoàn nhỏ bé đang dự lễ:Điều quan trọng là đừng yêu mình đến nỗi không dám dính líu vào những việc liều lĩnh mà lịch sử đòi hỏi nơi chúng ta. Kẻ nào tránh né sự nguy hiểm, kẻ ấy sẽ mất sự sống mình.  Nhưng bất cứ ai vì lòng yêu mến Chúa Kitô hiến thân phục vụ tha nhân, kẻ ấy sẽ được sống giống như hạt lúa mì chết, nhưng thật ra chỉ chết về mặt bề ngoài. Ngài nói thêm:Tôi tin trong sự chết có sự sống lại.  Nếu người ta giết tôi, tôi sẽ được sống lại trong lòng người dân El Salvador của tôi.

Kết thúc bài giảng, Đức Cha Oscar Romero tiến lên giữa bàn thờ chuẩn bị dâng thánh lễ thì có tiếng súng nổ, và một loạt đạn từ dưới cuối nhà nguyện bay vèo lên.  Tổng Giám Mục Romero trúng đạn, máu chảy lai láng và tắt hơi thở cuối cùng dưới bàn thờ.  Ngày nay, không chỉ người dân El Salvador mà cả những người công giáo trên toàn thế giới gọi Ngài là vị Giám mục của người nghèo.

Giáo hội ngày hôm nay cần chứng nhân hơn là thầy dạy, cần có những hạt giống tốt gieo vào thế gian thì Giáo hội mới có thể gặt hái được mùa bội thu, điều đó được tìm thấy trong dụ ngôn hạt giống của Chúa Giê-su.  Ngài diễn giải Nước Trời giống như hạt cải nhỏ bé âm thầm gieo xuống đất. Dù đêm hay ngày thì hạt giống ấy vẫn mọc lên thành cây to.

Nếu chúng ta áp dụng cái chết đau thương của vị Giám mục đáng kính vào bài Tin mừng hôm nay, thì chúng ta hiểu rõ hơn về những gì Chúa Giêsu dùng dụ ngôn hạt giống để nói về Nước Trời, giống hạt giống đó phải chấp nhận tự hủy chính bản thân mình thì mới sinh ra nhiều bông hạt khác.

Chính nơi Đức Chúa Giêsu, Ngài đến trần gian để gieo hạt giống Tin mừng bằng chính đời sống và bằng cái chết của Ngài.  Hạt giống của Chúa là bằng lời rao giảng, bằng sự yêu thương, bằng lời an ủi, chia sẻ và cảm thông, bằng giọt máu để cứu rỗi nhân loại.  Hạt giống ấy dành cho những ai biết lắng nghe và đón nhận Lời Chúa.

Đức Giám mục Oscar Romero là dấu chỉ hạt giống cho Tin mừng, hạt giống đức tin hôm nay, ngài là chứng nhân cho Đức Kitô tự hủy, sống cho chân lý, cho lẽ công bằng, cho người nghèo bị áp bức…  Ngài nằm xuống để cho bao người khác được ngẩng đầu bước đi, cho Nước Chúa được lan tỏa khắp nơi.

LM John Nguyễn, Utica, New York

Đầy tình người trong lễ tang của một tân tòng

Đầy tình người trong lễ tang của một tân tòng

Triết Giang

1/6/2015

Chúng tôi khởi hành từ Hà Nội sáng sớm ngày 3-1-2015 về Thái Bình để dự lễ tang của một tân tòng: cụ Giuse Phạm Ngọc Thung, sinh năm 1920, mới gia nhập đạo Chúa ngày 4-5-2014 tức là mới tròn 8 tháng.

Trên xe có đủ các thành phần từ linh mục chính xứ Thái Hà, linh mục linh hướng Tông đoàn Gioan Phaolô 2, anh chị em trí thức, doanh nhân…Về đến gần gia đình tang quyến, chúng tôi thấy có rất nhiều xe với biển số từ nhiều tỉnh thành. Hóa ra, không phải chỉ có chúng tôi mới là người ngoại tỉnh. Khi chúng tôi tới nơi thì Đức Cha FX. Nguyễn Văn Sang đang chủ sự lễ an táng cùng với cả chục linh mục. Các cha đi cùng chúng tôi vội thay lễ phục để tham gia đoàn đồng tế. Có cả hàng ngàn người tham dự. Sân nhà chỉ đủ chỗ cho các nữ tu và vài đội kèn đồng và tang quyến, còn tất cả phải đứng tràn ra kín hết con đường đi.

Đức Cha FX. Nguyễn Văn Sang đã có bài giảng rất hay trong lễ an táng cụ Giuse. Sau khi ca ngợi tấm gương của Cụ Giuse đã sống theo Huấn từ của Đức Bênêdictô XVI: “Người Công Giáo tốt cũng là người công dân tốt”, Đức Cha đã nhắc lại bài thơ đề dưới bức tranh tặng Cụ khi Ngài chủ sự lễ Rửa tội cho Cụ cách đây 8 tháng:

Làm con Thiên Chúa Ba Ngôi
Làm con Hội thánh đời đời quang vinh
Cuộc đời sinh tử, tử sinh
Thánh Linh nhân ái, kết tình anh em
Và Ngài thêm: Bây giờ biết nói gì thêm
Chỉ mong một chữ được lên Thiên Đàng

Cha chính xứ Gia Lạc- người đã đỡ đầu cho Cụ Giuse thay mặt Đức Cha chủ sự nghi thức tiễn biệt. Đức Cha và các cha lần lượt vảy nước phép trên quan tài người quá cố trong tiếng ca trầm buồn của các nữ tu. Thay mặt gia đình, lương y Phạm Cao Sơn đã vô cùng cảm động khi thấy các Đức Cha, các cha, các nam nữ tu sĩ và cộng đoàn đã đến chia buồn và cầu nguyện cho bố ông- một tân tòng, mới gia nhập đạo Chúa. Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt ở tậ Châu Sơn, Ninh Bình cũng gửi vòng hoa về viếng. Ông Sơn nói: “Dân gian thường bảo: “ trẻ làm ma, già làm hội. Bố của chúng con sinh năm 1920, đến nay đã sống gần tròn thế kỷ. Vậy là chúng con phải vui vì Chúa đã cho bố cúng con tuổi đại thọ. Gia đình chúng con cũng tự hào, vì bố của chúng con đã được Chúa thương gọi làm con cái của Người và hôm nay lại được Đức Cha, Quý cha, Quý nam nữ tu sĩ, Quý cộng đoàn, anh em cha bác đến cầu nguyện tiễn đưa bố chúng con về với Chúa. Chúng con vô cùng đội ơn”.

Ba đội kèn đồng, 1 đội chiêng của xứ Phú Lạc, 1 đội trống lần lượt cử những bài tiễn đưa linh hồn Giuse về nơi an nghỉ. Nghĩa trang của xã cách nhà khoảng 2km, nhưng các đoàn hội và người đưa đi rải kín đường đi. Các đoàn hội và người đưa tang phải đứng cả ở trên đê, chỉ có linh mục chủ sự lễ hạ huyệt, các nữ tu và gia quyến mới được đi vào nghĩa trang vì mặt bằng không đủ chỗ. Hai ngôi mộ bằng đá vừa xây xong có Thánh giá bằng đá khá lớn, nổi bật ở nghĩa trang vì đây là nghĩa trang của người không Công Giáo. Tôi đi cạnh hai người, một người nói ở tận Quảng Ninh vừa về sáng nay để kịp tiễn đưa Cụ Giuse, một người bên Nam Định sang vì có chịu ơn của lương y Phạm Cao Sơn đã khám chữa bệnh miễn phí trong các dịp ông Sơn đi khám từ thiện ở Bùi Chu. Nhiều người dân ở địa phương nói với chúng tôi rằng, lễ tang của Cụ Giuse quá trọng thể, quá linh đình, cả tỉnh Thái Bình cũng khó có đám tang nào sánh bằng. Họ nói, chỉ có người Công Giáo mới đối xử với nhau được như thế chứ tiền của nào mua được tình người. Chúng tôi lần lượt rắc những bông hoa trên quan tài của Cụ như một lời tiễn biệt.

Một triết gia đã nói, muốn biết người ta sống thế nào, hãy trông đám tang của họ. Vâng, nếu nhìn vào đám tang của Cụ Giuse với cả hàng ngàn con người đủ các thành phần từ mọi miền đến chia buồn, hàng trăm vòng hoa viếng của các hội đoàn, giáo xứ, dòng tu thì có thể nói, Cụ Giuse- một tân tòng đã sống một cuộc đời tử tế và công chính. Nguyện xin Chúa nhân từ sớm cho linh hồn Giuse được hưởng dung nhan Người trên nước Trời.

Cảm nhận của Cô Giáo Tân Tòng

Cảm nhận của Cô Giáo Tân Tòng

Monica

5/29/2015

Sáng nay 30.5.2015, trong Thánh lễ An táng Bà Maria Nguyễn Thị Phỉ, 66 tuổi, Giáo xứ Kim ngọc hân hoan đón nhận thêm 10 Tân Tòng.

Trong 10 học viên ấy, có 8 anh chị đã tốt nghiệp đại học. Có Cô giáo đang dạy học tại Trường Trung học phổ thông, có Chị cử nhân kinh tế làm ở Công ty A, có Anh kỹ sư công nghệ thông tin làm ở Công ty B…

Sau 6 tháng học giáo lý do Cha xứ Thầy xứ các Nữ tu hướng dẫn, các dự tòng có thêm nhiều hiểu biết giáo lý đồng thời mỗi ngày có thêm lòng yêu mến Chúa, Đức Mẹ và Giáo Hội. Họ đón nhận các Bí tích khai tâm trong niềm vui của toàn thể cộng đoàn. Hiệp thông cầu nguyện để đức tin của các Tân tòng này được: “bén rễ trong Đức Kitô, được xây dựng trên nền tảng Đức Kitô và được củng cố trong đức tin” (Cl 2, 7).

Đức tin được bén rễ trong cội nguồn là Bí Tích Thánh Tẩy, làm cho các Tân tòng từ con người trở thành con Thiên Chúa. Các bí tích khai tâm, như chiếc kiềng ba chân giúp các Tân tòng xây dựng đời mình một cách vững chắc trong Đức Kitô. Và một khi được xây dựng bởi hồng ân các bí tích, cách riêng ba bí tích khai tâm, các Tân tòng có thể thay đổi đời sống trong Đức Kitô, sẵn sàng tiếp bước theo Người.

Một Cô Giáo Tân tòng đã có những cảm nhận chân thực sâu sắc muốn chia sẻ với mọi người trong ngày hồng ân của mình và các bạn.

Ngày mai, tôi sẽ được làm con Chúa, cảm giác lúc này thật khó diễn tả, lo lắng có, hồi hộp có nhưng trên hết đó là niềm vui, sự hân hoan. Những cảm xúc, hình ảnh lần lược xuất hiện như một thước phim.

Tôi biết đến Chúa lúc nào nhỉ? Giáng sinh – cái đêm Giáng sinh cách đây lâu lắm rồi khi tôi còn bé tí được anh trai chở đi chơi. Thật đẹp, thật lung linh, thật đông đúc, náo nhiệt – đó là những gì tôi cảm nhận được. Tôi nhớ lúc đó tôi còn được xem một hoạt cảnh về Chúa giáng thế nữa thì phải, xem thì xem vậy thôi chứ chẳng hiểu gì. Đêm đó tôi vui lắm, trẻ con mà, được đi chơi là thích nhất còn gì.

Rồi sau này khi lớn lên, bước chân vào giảng đường đại học, tôi lại có dịp, à không, nói chính xác hơn là tôi bắt buộc phải tìm hiểu về Đạo Công Giáo, về Đức Giêsu Kitô. Vì sao ư ? Vì có liên quan đến môn học của tôi, tôi không muốn bị thi lại đâu, vì vậy tôi phải tìm hiểu thôi, mà cũng chỉ là tìm hiểu trên sách vở. Lúc đấy, Đạo Công Giáo, Phật giáo hay Hồi giáo thì cũng như nhau thôi, chẳng có gì đặc biệt đối với tôi cả.

Nhớ lần đầu tiên khi đọc kinh Lạy Cha trong quyển kinh nhỏ của ông anh ở cùng dãy trọ, tôi đã thốt lên rằng “ Trời ơi, cái gì mà khó đọc, khó hiểu quá vậy nè, làm sao mà thuộc nỗi.”. Ấy thế mà giờ đây kinh Lạy Cha tôi lại thuộc làu, đôi lúc còn đọc trong vô thức. Trong một lần tranh luận với nhóm bạn về tôn giáo, tôi còn hùng hổ tuyên bố không bao giờ lấy chồng đạo (ở đây tôi muốn nói đến Đạo Công Giáo), nghĩ lại cảm thấy buồn cười. Suy nghĩ đó của tôi có thay đổi một tí khi gặp và quen anh – lấy chồng đạo cũng chẳng sao. Tôi sẽ không theo đạo, đạo ai nấy giữ.

Anh không bao giờ bắt buộc tôi phải theo đạo nhưng anh dẫn tôi đi lễ cùng anh, chở tôi đi hành hương Đức Mẹ Tàpao. Anh còn chỉ tôi làm dấu thánh giá, kể cho tôi những mẫu chuyện về Chúa. Lần đầu tiên vào nhà thờ, tôi cảm thấy rất xa lạ, nói đúng hơn là không dám bước vào, cũng không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác sợ. Tôi cảm thấy lạc lõng, không biết làm gì trong khi mọi người đọc kinh, cầu nguyện, chỉ muốn ra khỏi nhà thờ ngay tức khắc nhưng lại không dám.

Nhưng dần dần, tôi lại thích đi lễ cùng anh, cái cảm giác lạ lẫm, sợ hãi ban đầu biến mất. Tôi thích nghe những bài hát được xướng lên trong buổi lễ. Tôi thích nghe Cha giảng về đạo làm con, về tình yêu của Đức Giêsu Kitô, về mầu nhiệm của Đức Chúa Trời. Tôi thích những bài học, những lời chỉ bảo, dạy dỗ mà cha gửi gấm trong từng bài giảng…

Và giờ mặc dù không có anh, tôi vẫn đi lễ, xa lạ thay bằng cảm giác thân quen, không còn cảm thấy lạc lõng. Tôi hiệp lời cầu nguyện và cùng với mọi người hát lên những lời ca ca ngợi Thiên Chúa. Giờ tôi cũng học, cũng tìm hiểu về Đạo Công Giáo, nhưng khác là nếu như trước kia tôi học vì tôi buộc phải học, học để biết, học để thi, thì giờ đây, tôi học với một niềm tin đang lớn dần trong tôi – niềm tin vào Thiên Chúa, Đấng tạo dựng trời đất, muôn loài, tin vào Đức Giêsu Kitô Con Một Thiên Chúa, vì yêu thương con người mà chịu đóng đinh, chết trên cây Thánh giá để chuộc tội cho thiên hạ.

Chúa ơi, chỉ sáng mai thôi, con sẽ thực sự là con của Ngài. Con hèn mọn, nhỏ bé và yếu đuối và con cũng xin thú nhận đức tin của con cũng mong manh vô cùng; xin Chúa hãy đón nhận con, yêu thương con và tha tội cho con; xin Chúa hãy mở lòng con để con đón nhận Ngài được trọn vẹn trong niềm hân hoan, xin Chúa ban cho con sức mạnh để tránh xa tội lỗi, sống theo Thánh ý của Ngài, xin Chúa hãy hãy củng cố đức tin trong con.

Đêm nay, tôi sẽ khó ngủ vì cảm giác vừa lo lắng, vừa vui mừng và ngày mai sẽ là một ngày vô cùng đặc biệt đối với tôi.

Cô giáo Mônica

Những hiện tượng siêu tự nhiên trong Lễ Phong Chân Phước cho ĐTGM Oscar Romero

Những hiện tượng siêu tự nhiên trong Lễ Phong Chân Phước cho ĐTGM Oscar Romero

Đặng Tự Do

Một vòng tròn hào quang tuyệt hảo hình thành phía trên mặt trời

Khi thánh tích Đức Tổng Giám Mục Oscar Romero, là chiếc áo sơ mi vấy máu mà ngài mặc khi bị bắn chết được rước lên, và cộng đoàn bắt đầu hát kinh Vinh Danh, bầu trời xám xịt trong một tuần đầy mưa bão đột nhiên như mở ra và mặt trời ló dạng với một vầng hào quang, mà từ chuyên môn gọi là “solar halo”, một hiện tượng rất hiếm khi xảy ra.

Cha Manuel Dorantes, linh mục thuộc tổng giáo phận Chicago Hoa Kỳ, phụ tá tiếng Tây Ban Nha cho Cha Federico Lombardi, giám đốc Phòng Báo Chí Tòa Thánh đã cho thông tấn xã Công Giáo CNA biết như trên hôm 29 tháng Năm. Ngài xác tín rằng hiện tượng siêu tự nhiên này cho thấy việc phong Chân Phước cho Đức Tổng Giám Mục Oscar Romero “rất đẹp lòng Đức Chúa Trời”.

Quý vị và anh chị em có thể thấy hiện tượng này được ghi lại trong video Vietcatholic đã phát trong tuần qua Video: Thế Giới Nhìn Từ Vatican 21/05 – 27/05/2015: Chân Phước Tổng Giám Mục Oscar Romero, url: http://www.vietcatholic.net/News/Html/137744.htm

Cha Manuel nói: “Thật tình mà nói, đây là hiện tượng siêu tự nhiên đầu tiên tôi chứng kiến trong đời mình”.

Ngài thuật lại rằng sau khi Đức Hồng Y Angelo Amato Tổng trưởng Bộ Phong Thánh tuyên đọc sắc lệnh của Đức Thánh Cha Phanxicô công nhận Đức Tổng Giám Mục là vị tử đạo vì đức tin và tuyên phong Chân Phước cho ngài; sắc lệnh này được đọc lại một lần nữa bằng tiếng Tây Ban Nha trước khi cộng đoàn bắt đầu hát Kinh Vinh Danh và thánh tích của Đức Cha Romero được rước lên cho Đức Hồng Y tôn kính. Lúc ấy, “một hiện tượng rất kỳ lạ đã xảy ra”.

Cha Manuel cho biết tiếp: “Khi thánh tích được rước ra, và chúng tôi đang hát Kinh Vinh Danh, thì bất ngờ, trời như mở ra trên chúng tôi, mặt trời ló dạng. Một vòng tròn hào quang tuyệt hảo hình thành phía trên mặt trời”.

“Ngay khi tôi nói với anh đây, tôi vẫn còn thấy lạnh tóc gáy”. Ngài cho biết, mọi người không ai bảo ai đều nhìn lên.

“Có những linh mục bắt đầu khóc. Tôi cũng khóc, nhiều linh mục khóc. Các Giám Mục đứng trong khán đài có mái che không thấy nên bước hẳn ra ngoài để nhìn cho rõ chuyện gì đã xảy ra.”

Đức Tổng Giám Mục Oscar Romero sinh ngày 15/08/1917 trong một gia đình có 8 người con. Ngài được thụ phong linh mục tại Rôma vào ngày 04/04/1942.

Sau khi thụ phong linh mục cha Romero tiếp tục ở lại Roma để theo học chương trình tiến sĩ thần học. Nhưng vì cuộc nội chiến tại El Salvador và Giáo Hội tại nước này thiếu linh mục, ngài được gọi về nước.

Và trong hơn 20 năm sau đó, ngài làm cha xứ và thư ký cho Tòa giám mục San Miguel. Năm 1970, cha Oscar Romero được tấn phong giám mục và làm phụ tá cho Đức Cha Chavéz, Tổng Giám Mục San Salvador và ngày 23/02/1977, ngài được bổ nhiệm làm Tổng Giám Mục của San Salvador.

Ngày 12/03/1977, một linh mục dòng Tên, là cha Rutilio Grande – một trong những linh mục đầu tiên được ngài truyền chức và là một người can đảm đấu tranh cho những người nghèo – bị sát hại.

Chứng kiến cảnh một linh mục can đảm đấu tranh cho người nghèo bị giết hại như vậy, Ðức cha Romero đã phản ứng rất mạnh. Ngài đã ra lệnh đóng cửa trường học do Giáo Hội điều hành trong ba ngày và đình hoãn mọi thánh lễ trên toàn quốc trong tuần lễ kế tiếp, ngoại trừ một thánh lễ đặc biệt tại nhà thờ chính tòa San Salvador.

Trong bài giảng tại thánh lễ đặc biệt đó cũng như trong các thánh lễ các Chúa Nhật tiếp theo, ngài đã lên tiếng tố cáo những tội ác, bất công do giới cầm quyền gây nên.

Để phản đối việc chính phủ liên quan đến hay thinh lặng trước các vụ bắt bớ, giết hại, ngài đã không tham dự lễ nhậm chức của tân tổng thống của nước này. Ngài tuyên bố: “Giáo Hội không được đo lường bằng sự hỗ trợ của chính phủ mà bằng chính tính trung thực, tinh thần cầu nguyện theo tinh thần Tin Mừng, lòng tin tưởng, sự chân thành và công lý, nhất là khi Giáo Hội chống lại các lạm dụng”.

Một cử chỉ khác được coi là mạnh dạn là việc ngài quyết định cho mở cửa chủng viện tại trung tâm thủ đô San Salvador và ngày thứ hai Phục Sinh năm 1978 để đón tiếp bất cứ nạn nhân nào của các vụ bạo động. Hàng trăm người vô gia cư, đói rách và bị hành hung đã đến chủng viện.

Và một quyết định nữa nói lên việc ngài toàn tâm toàn lực đấu tranh cho công lý, cho người nghèo là việc ngài cho ngưng xây cất nhà thờ Chính tòa San Salvador. Ngài nói: “Khi nào chiến tranh chấm dứt, những người đói khổ được ăn uống đầy đủ và trẻ con được giáo dục, lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục xây cất nhà thờ chính tòa”.

Chính vì sự cương quyết và can đảm đó, ngài đã trở thành cái gai trong mắt những người có quyền, có thế lực tại El Salvador. Ngài luôn bị đe dọa, luôn phải đối diện với nguy hiểm. Biết vậy, ngài vẫn không im lặng, hay tìm một nơi khác an toàn. Chiều ngày 24/3/1980, Đức Cha Romero cử hành Thánh lễ cầu hồn cho thân mẫu của một người bạn tại nguyện đường của một bệnh viện ở thủ đô San Salvador. Ngài bị bắn chết ngay sau bài giảng nẩy lửa của mình.

Án phong Chân Phước cho Đức Tổng Giám mục Romero đã vấp phải những quan ngại cho rằng ngài đã bị giết vì tham gia chính trị, chứ không phải vì đức tin của mình. Năm 2013, Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô thứ 16 đã khai thông mọi bế tắc trong tiến trình phong Chân Phước cho Đức Tổng Giám Mục Romero. Ngài nói rằng Đức Tổng Giám Mục Romero “đáng được phong Chân Phước, tôi không bao giờ hồ nghi về điều đó”.

Lòng nhân từ của cậu bé 5 tuổi .

Lòng nhân từ của cậu bé 5 tuổi .

Cậu bé Josiah Duncan, 5 tuổi đã làm khách tại nhà hàng rơi nước mắt sau khi mua cho người đàn ông bữa ăn và hát cho ông nghe.

  • thực khách,                                                         quà tặng cuộc                                                         sống, nha hang,                                                         hạt giống tâm                                                         hồn, Bài chọn                                                         lọc,

Josiah Duncan với người đàn ông vô gia cư trong bữa ăn. (Nguồn: WSFA)

Cậu bé Josiah Duncan, 5 tuổi, đi tiệm ăn với mẹ. Bước vào tiệm cậu để ý thấy 1 người đàn ông ăn mặc rách rưới, nghèo khổ ngồi ở trước cửa tiệm với bảng đề chữ: “Tôi không có nhà ở, không có gia đình, tôi bị bệnh, xin hãy giúp tôi“.

Cậu bé Josiah hỏi người đàn ông: “Ông có đói không ?“, khi người đó gật đầu, Josiah quay ra xin mẹ: “Mẹ ơi, mẹ mua cho ông này một bữa cơm nhé ?“. Mẹ cậu bé đồng ý và người đàn ông đi theo cậu vào tiệm ăn.

Thấy người này nghèo nàn dơ bẩn nên khi ông ta vào ngồi thì nhân viên chạy bàn làm lơ không đến tiếp. Cậu bé bèn đi lấy tờ thực đơn cho ông chọn. Người đàn ông đọc qua thực đơn rồi chọn món ăn rẻ nhất. Mẹ cậu bé liền bảo: “Không sao đâu, ông cứ kêu thêm đi, kêu nhiều một chút ăn cho no“.

Và khi đĩa đồ ăn được bưng ra thì cậu Josiah nói với người đàn ông nghèo đó : “Cháu hát cho ông nghe nhé, mẹ cháu hay hát cho cháu nghe khi cháu buồn“, và ngay giữa tiệm ăn, cậu bé 5 tuổi hát: “Thiên Chúa trên trời, Thiên Chúa của tôi, xin cám ơn Người về những ơn phước Người ban cho tôi, xin cám ơn, xin cám ơn, Amen.. Amen..

Người đàn ông khóc, mẹ cậu bé rơi nước mắt, tất cả khách hàng trong tiệm ăn chứng kiến cảnh này đều khóc…

thực khách,                                                         quà tặng cuộc                                                         sống, nha hang,                                                         hạt giống tâm                                                         hồn, Bài chọn                                                         lọc,

Nhà hàng Waffle House ở  Alabama nơi cậu bé 5 tuổi làm cảm động các thực khách.

thực khách,                                                         quà tặng cuộc                                                         sống, nha hang,                                                         hạt giống tâm                                                         hồn, Bài chọn                                                         lọc,

Josiah Duncan với mẹ mình Ava Faulk. (Nguồn: WSFA)

Chỉnh sửa từ bản lược dịch từ ITV news của Nguyễn Ngọc Nhi

Chứng nhân Tín Thác vào Lòng Thương Xót Chúa

Chứng nhân Tín Thác vào Lòng Thương Xót Chúa

Maria Kiều Thơm, Giáo xứ Bà Rịa.

Con là Maria Kiều Thơm, ở Giáo Xứ Bà Rịa. Cách đây hơn 5 năm, được Chị bạn tên là Hoàn, một người đã được cảm nghiệm, biết về LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa, kêu gọi tham gia cầu nguyện LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa. Chị Hoàn đi đến với một số cá nhân quen biết và mời con cùng chị cầu nguyện “LÒNG THƯƠNG XÓT” . Con tham gia được một thời gian ngắn thì lòng thương xót Chúa đánh thức con, dù trước đó mang tiếng là người có Đạo nhưng con không biết cầu nguyện trong phó thác, tin yêu, không có đời sống tín thác.

Khi đó con đã cảm nghiệm được LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa, nhờ đến lòng LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa mới biết cầu nguyện và có đời sống cầu nguyện thâm sâu hơn. Mối khi con tìm đến với Lòng Thương Xót Chúa thì tâm hồn an hòa và hạnh phức lắm, được Chúa biến đổi và biết xót thương Anh Em. Chúa cho con nhận ra, đến với LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa mà không đồng cảm với các Bệnh Nhân, cảm thương người nghèo khổ, thương xót người khốn khó thì hóa ra con không thực hiểu, thực biết về LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa.

Từ khi được Chúa mở mắt cho con, thì con đã hành động như sau, dù gia đình khó khăn, nhưng con đi đến các Cộng Đoàn, xin cung cấp nhu yếu phẩm, tặng vật  rồi đem đi phân phát cho người nghèo khó hơn con. Có người hiểu thì cho, còn những người không thông cảm thì  bị họ từ chối không cho, bị khinh bỉ, và xua đuổi, lúc ấy con cảm thấy rất nhục nhã,ê chề lắm nhưng con xin ơn Chúa làm cho con có sức chịu đựng và có thể tiếp tục.

Dù gia đình, chồng con cũng nản, hờn trách và  khuyên can con hãy thôi đi, đừng đi xin thay cho người nghèo nữa vì ít người hiểu được lòng mình. Dù chán nản, nhục nhã nhưng tình yêu từ LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa thúc bách con không thể dừng lại được. Khi con chậy đến xin LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa thì con có sức mạnh để tiếp tục đứng lên và ra đi  chia sẻ với Anh Em đau khổ.

Những khi có các gia đình trong Cộng Đoàn bị hoạn nạn thì chúng con có sáng kiến mời cả Cộng Đoàn đến cầu nguyện LÒNG THƯƠNG XÓT  Chúa, rồi cùng gia đình các người bị nạn, đau ốm cầu nguyện LÒNG THƯƠNG XÓT,  làm tuần chín ngày để cầu nguyện cho họ.

Đến nay, con cầu nguyện cho Cả 3 gia đình bị nạn thì họ đều được ơn đúng như lời Chúa hứa.

( Thánh nữ Faustina đã ghi lại lời Chúa hứa trong nhật ký “Lòng thương xót”, như sau:

–          Chúa nhắc lại: “Này con, Ta nhắc cho con nhớ, cứ mỗi lần nghe đồng hồ điểm 3 tiếng, con hãy gieo mình ngụp lặn vào Lòng Thương Xót của Ta. Hãy bái thờ và tôn dương Lòng Thương Xót. Hãy khẩn cầu quyền năng vô hạn của Lòng Thương Xót cho các tội nhân khốn nạn cách riêng. Bởi chính vào giờ điểm này, Lòng Thương Xót được mở rộng cho hết mọi linh hồn. Vào giờ này, con có thể nhận được bất cứ ân huệ nào cho chính mình và cho người khác qua lời cầu xin của con. Đây là giờ ân sủng của toàn thế giới. Lòng Thương Xót vượt thắng cả công lý …)

Gia đình thứ nhất, Anh bị biến chứng bệnh trĩ đã chuyển sang bội nhiễm trùng, giải phẩu đến làn thứ ba rồi, mổ lần chót trong vòng  một tuần lễ, vụn mủ bể ra ở ruột già, hôi thối không thể nào chịu được, Anh đau những cơn đau khủng khiếp, Ai cũng nghĩ là tình trạng không thể nào sống nổi, lành nổi vì bội nhiễm.  Cùng với gia đình, chúng con làm tuần chín ngày,  thế mà sau ba tuần lễ đã khỏi hết, lành bệnh đã ba năm dù các bệnh nhân mổ trĩ nhẹ hơn vẫn có thể bị nhiễm trùng, cũng đã có mấy trường hợp hậu phẫu nhiệm trùng và không qua khỏi.

Gia đình thứ hai, bị Ung thư ruột, cùng với gia đình bệnh nhân, con cùng họ làm tuần 9 ngày. Người Vợ của bệnh nhân  thì rất đạo đức còn người chồng thì không tin. Con mời Cộng Đoàn đến cầu nguyện LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa trong ngày đầu mọi người kéo đến, hiệp ý cầu cho Anh khá đông, sau đó cùng với gia đình chúng con làm tuần LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa trong chín ngày cho Anh. Cứ tối đến, con đến với gia đình và cùng cầu nguyện cho Anh. Tình trạng của Anh nay đã rất khả quan, sau khi Hóa trị tám lần, giờ mọi vết chứng Ung thư không còn nữa, mọi tế bào ung thư đều không còn nữa.

Gia đình thứ ba, một cháu bị tai nạn, xe gắn máy của cháu bị xe tải tông vào, tai nạn nghiêm trọng, khi bị đụng người cháu bay lên cao 2 mét, đầu cắm xuống nền đường, theo các người cùng trên đoạn dường đã chứng kiến. Sọ cháu bể và đâm vào phần não trái của cháu, não bị dập và sưng phù lên, cháu hoàn toàn ở trong tình trạng bất tỉnh, hôn mê, bác sĩ bệnh viện Chợ Rẫy giải phẫu ngay khi tiếp nhận Cháu.

Hâu giải phẩu Bác Sĩ nói tình hình không khả quan. Trong lúc cháu bất tỉnh hoàn toàn trong nhiều ngày, cả gia đình chỉ biết khóc trong tuyệt vọng.

Con mời cả cộng đoàn đến rất đông tại nhà Bố Mẹ Cháu để cầu nguyện LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa trong buổi tối đầu tiên, sau đó vào các buổi tối kế tiếp, con đề nghị với gia đình hợp ý cùng với con làm tuần Cửu Nhật LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa. Con khyến khích:

–          Cộng Đoàn cầu nguyện LTX Chúa trong 1 ngày đầu, mỗi tối tiếp sau đó, tôi sẽ đến với gia đình để  làm tuần 9 ngày hợp ý cầu nguyện LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa để cộng lại sự hiệp thông và càng  gia tăng lòng tín thác vào Chúa. Cứ vững lòng tin.

Gia đình, hàng xóm cùng tham gia cầu nguyện và  càng thêm  lòng trông cậy Chúa trong tuần Cửu Nhật sốt sắng này. Bố cháu vững tin và  tuyên đoán rằng “ đủ chín ngày này là cháu sẽ tỉnh”, ra khỏi tình trạng hôn mê!.

Quả đúng là như vậy, vào ngày thứ 9…cháu tỉnh lại, qua khỏi cơn bất tỉnh và hết hôn mê. Bác sĩ nói tinh thần cháu phục hồi rất nhanh, những người bị hôn mê não và thương tổn não như cháu, thậm chí bị nhẹ hơn cũng không hồi phục nhanh chóng như vậy. Cháu đã qua cơn nguy, tỉnh lại và hồi phục cho đến nay là tròn một tháng, cháu tỉnh và biết hết các sự kiện chung quanh, tay chân cử động được.

Con nghiệm ra một điều là LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa không bao giờ bỏ mình chỉ có mình bỏ Chúa mà thôi.

Nhờ LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa khi đi xin cho người nghèo, con không bao giờ phản ứng lại các lời khinh bỉ, dèm pha, xua đuổi dù rất đau và nhục nhã. Sức mạnh nhẫn nhục này là do cầu nguyện LÒNG THƯƠNG XÓT Chúa. Tình yêu Chúa thôi thúc con ra đi.

–          Thật vậy, chúng tôi có điên, thì cũng là vì Thiên Chúa; chúng tôi có khôn, thì cũng là vì anh em. Tình yêu Ðức Kitô thôi thúc chúng tôi, … (2 Corinto 5: 13-14a)

Bạn có thể nghe trực tiếp Lòi chứng của chị Kiều Thơm qua mạng “Lòng Thương Xót Chúa”,  được  linh hướng bởi Cha Trần Đình Long, bằng cách nhấp chuột vào nối kết  sau đây:

http://thuongxot.net/CHUNGNHAN/daile10.mp3

Tín Thác Lòng Thương Xót Chúa – Gọi Con Là Ma Sơ & Bao La Tình Chúa – Gia Ân

Tín Thác Lòng Thương Xót Chúa – Gọi Con Là Ma Sơ

httpv://www.youtube.com/watch?v=KfD2vlXj_rQ&feature=youtu.be

Bao La Tình Chúa – Gia Ân

httpv://www.youtube.com/watch?v=0DhZ9Xrhn6k

 

1.Bao la tình Chúa yêu con , mênh mông như biển thái bình,
dạt dào như ngàn con sóng, vỗ về năm tháng đời con,
tình Ngài như mưa đỉnh núi , suốt đời tuôn đổ dạt dào,
một tình yêu vô biên, một tình yêu vô biên.

ĐK: Hồng ân Chúa như mưa, như mưa
Rơi xuống đời con miên man, miên man
Nâng đỡ tình con trong tay, trong tay
Vòng tay thương mến
Đời có Chúa êm trôi êm trôi
Chúa dắt dìu con luôn luôn không thôi ,
Có Chúa cùng đi con không đơn côi
Ôi tình tuyệt vời

2.Xa xôi ngày tháng êm trôi, yêu thương như nước xuôi dòng,
mặn nồng như làn hơi ấm, đổ đầy mưa nắng đời con,
còn gì như ân tình Chúa, dắt dìu con bước trong đời,
từng nhịp chân yêu thương, từng nhịp chân yêu thương

3.Êm như làn gió đưa mây, đôi tay con hướng lên trời,
nguyện cầu cho đời con mãi, giữ trọn lời hứa trung kiên,
một đời con xin tận hiến Chúa, là hơi ấm mẹ hiền,
trọn đời con nương thân, trọn đời con nương thân