Nguồn: Anna Tran
Có Ngài bên con , con không sợ cô đơn
Tâm sự của một người trở lại đạo
Từ lúc nhỏ nhìu khi buộc miệng biết gọi hai tiếng “ Lạy Chúa “ , lúc nhỏ chỉ biết đến Chúa là những cái gọi là nhồi sọ , nào là những người có đạo họ ko có nguồn gốc , họ ko có ông bà tổ tiên … và … , chỉ cần nghe đến người có đạo là sợ chạy mất dép mà nhìu khi dị ứng không muốn đến gần bên họ ( những con người có đạo )
Tôi xuất thân từ một gia đình hai bên nội ngoại là thờ cúng ông bà và tổ tiên , nguồn gốc của tôi là ông bà và tổ tiên của tôi , nên khi tôi nghe những người lớn nói người có đạo họ không thờ cúng tổ tiên , ông ba chết đến cấy nhang cũng sợ Chúa mà ko thắp nổi , để bàn thờ nguội lạnh , tự nhiên lúc đó tôi cảm thấy ghê sợ những người có đạo , lúc nào cũng tư tưởng ở với họ thì tôi sẽ bị nhiễm những cái xấu đó của họ , nhiều lắm ….
Bản thân tôi cũng rất ít khi đi chùa dù gia đình tôi là một gia đình nguồn gốc Phật Giáo , mẹ tôi là một phật tử , bà hàng ngày đi chùa đều đặn để xin cho các con và chồng ba được bình an , nhưng tôi lại khác bà , tôi khác bà nhiều cái lắm , tôi biết Phật rất hiền từ và độ lượng , nhưng bản thân tôi cũng ko hiểu vì sao đứng trước Phật tôi lại ko xin được điều gì và đầu óc của tôi rỗng toét
Rồi đến một ngày gọi là hoàn toàn vô vọng , tôi lang thang ra biển , đi như người ko định hướng được , tôi vô tình lại nhìn thấy một khuôn viên rất rộng rãi và đẹp , tò mò tôi dừng xe nhìn lại , tôi thấy một bức tượng một người phụ nữ bồng một người con , cảm giác lúc đó vừa tò mò vừa hiếu kì , nên tôi chạy xe vào xem đó là tượng đó như nào và ai thờ tượng đó .
Vô tới nơi tôi nhìn thẳng vô bức tượng , và chính bức tượng đã làm tôi ấn tượng , tôi đứng nhìn bức tượng , tự nhiên bao nhiu nổi âu lo buồn phiền trong người tự nhiên thầm theo tôi gởi đến bức tượng đó , bức tượng người Mẹ đang bồng người con , sự cuốn hút một cách lạ lùng .
Về đến nhà hình ảnh bức tượng người Mẹ bồng người con cứ in đậm trong người tôi , hôm sau tôi quyết qua lại nơi đó , lần qua lại này tôi lại thấy một người phụ nữ mang áo màu xám , đầu đội khăn kiểu chụp hết phần đầu , tôi mạnh dạn bước đến hỏi chuyện ,
Tôi : Cô ơi cho cháu hỏi với ,
Cô : cô quay lại , uh con cứ hỏi đi
Tôi : cô cho con hỏi mình thờ ai ri cô , mà con thấy toàn bông với hoa mà ko thấy thờ trái cây kẹo bánh rứa Cô
Cô : con mới qua đây lần đầu hả con – tôi bảo dạ
Cô bảo đây là Mẹ Maria đang bồng Chúa Giesu , tôi giật bấn người , tôi hỏi lại Mẹ Maria là bên những người có đạo hả Cô , Cô bảo đúng rồi con , hình như Cô hỉu được những gì tôi muốn hỏi thêm …. rồi hình ảnh người Mẹ bồng người con đó cứ in đậm vào tâm trí của tôi ko rời .
Một điều gì đó rất lạ lùng , mỗi khi tôi bùn tôi lại qua tìm Mẹ . Lúc đó trong tôi đã hình thành một Đức Tin rất lớn , từ khi đó Đức tin trong tôi bắt đầu trở nên rõ ràng và mạnh mẽ , mùa hè tháng 5 /2016 tôi tự mình tìm đến nhà thờ , cảm giác đầu tiên tôi bước chân vào nhà thờ , vâng chính cái cảm giác ấy lại lập lại lên tôi một lần nữa , nhìn lên Thập Giá mà tim tôi tự nhiên nhói đau , trong lòng tôi quyết phải nhờ ai đó nói cho tôi hỉu “ người đàn ông bị treo trên thập giá “ đó là ai , nhưng mãi đến tháng 10 tôi mới theo học giáo lí và tìm hỉu .
Có lẽ tôi là nhờ ơn Chúa , tôi học và tôi tìm hiểu , tôi biết được kiến thức về Ngài qua Cha và cô giảng viên giáo lí , tôi hiểu và tôi càng thấy yêu Ngài và Mẹ nhìu hơn nhiều hơn , tôi mới hỉu được vì sao Ngài bị đóng đinh trên Thập Giá , tôi may mắn được Chúa trao ban cho tôi anh chồng sắp cưới có tên Thánh Joseph anh chi bảo cho tôi rất nhìu về giáo lí về những cái mà tôi chưa biết .
Trong tư tưởng và tâm trí của tôi , tôi biết lúc nào Ngài cũng bên tôi “ Con yêu dấu của Ta , Ta sẽ luôn ở bên con .”
Gia đình tôi không cấm tôi trở lại Đạo , vì họ biết họ có cấm cũng ko được , bạn bè tôi con bảo theo đạo là bỏ ông bà tổ tiên , vì họ không hỉu chuyện nên tôi ko chấp họ , nếu đến một ngày nào đó họ chịu ngồi xuống nghe tôi nói , tôi sẽ nói cho họ thật nhìu về Chúa của tôi – Đấng đã Cứu Chuộc Tôi .
Rồi ngày hạnh phúc nhất đời tôi cũng đến ngày 11/6/2017 , tôi đã chính thức gia nhập vào hội Thánh Chúa và tôi vinh dự được Đức Cha rửa tội cho tôi và tôi được vinh dự mang tên Vị Thánh Anna làm bổn mạng . Hôm nay đây tôi lại gia nhập Ca Đoàn , một tuần 2 buổi tôi lên nhà thờ tập hát , đến Chúa Nhật tôi lại đến nhà thờ hát lễ , tôi được nghe Cha giảng đuọc hát lễ , tôi được hát để ca ngợi Danh Ngài .
Nguyện xin Chúa Thánh Thần soi sáng lên con , cho con ơn khôn ngoan để con biết những việc con làm , cho con biết mà học đức tính khiêm nhường và những việc bát ái , Lạy Cha yêu dấu của con , con yêu mến Cha , Nguyện cho danh Cha cả sáng , nước Cha trị đến , ý Cha Thể hiện dưới đất cũng như trên trời , xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày và tha nợ chúng con . Amen
Anna Trần Thị Hồng Loan
23/11/2017







#GNsP – Tôi là Phêrô Hồ Văn Quân, sanh ngày 24-09-1937 tại ấp Long-An, Xã Long-Phú, Quận Long-Mỹ, Tỉnh Rạch Giá. Tôi lớn lên thời chiến tranh đầy lo âu sợ hãi. Hồi nhỏ tôi được đi học trường Họ Trà Lòng do các Nữ Tu Dòng Chúa Quan Phòng dạy. Tới năm 1951, vì muốn đi Chủng Viện, nên tôi phải trốn tránh rời khỏi quê và theo Cậu là Thầy Jean Dòng Thánh Gia Banam đi học nơi cậu dạy là Kon-Pong-Cham. Cũng tại đây tôi được chịu phép Thêm Sức ngày 22-04-1951 do ĐC Joseph Chapalier, GM Nam Vang. Từ năm 1952-1956, tôi về Banam học chuẩn bị vào Đệ Tử Dòng Thánh Gia. Nhưng bị đau bệnh quá nên phải trở về Việt-Nam. Khỏi bệnh, tôi muốn vào dòng khổ tu, nhưng nội tôi không cho vì thấy tôi yếu quá.
Tới Pleikly ngày 10-10-1969, chúng tôi cùng ở trong căn phòng dành cho dê vì không có chỗ ở trong nhà nào cả. Chúng tôi cùng đi làm và đi học tiếng với dân. Đến Giáng Sinh năm đó chúng tôi dọn qua một căn nhà sàn cất tạm xong trong Pleikly. Tôi và anh Tín thường cùng đi làm ruộng làm rẫy với dân. Năm 1970, Cha Tài mua một máy cày tay hiệu Kubota cho hai anh em tôi làm nông, mục đích thử nghiệm xem có thể sử dụng cho anh em Jarai không. Chúng tôi cày thử trên đất rẫy đến đầu năm 1971 thì thử nghiệm trên đất ruộng. Chúng tôi thấy cần phải cải tiến nhiều mới sử dụng được cái máy cày tay đó. Nhưng chưa kịp cải tiến thì xảy ra chiến sự tháng 3 năm 1971. Tôi chạy thoát còn Thầy Đàn, Mầu, Tín bị bắt đem vào rừng. Bề Trên cho tôi ở nhà Huế. Năm 1972 gặp “mùa hè đỏ lửa” lại chạy về Đà-Nẵng, rồi chạy vào Sài-Gòn và về Vĩnh Long giúp Đệ Tử.
Tôi thấy Chúa thương tôi vô cùng. Qua bao nhiêu năm tháng chỉ có hai bàn tay trắng, Chúa vẫn dưỡng nuôi chúng tôi. Sau khi cha tôi qua đời, Nhà Dòng bảo tôi dẫn anh em đi Pleikly thử. Tôi lên Pleikly thấy anh chị em Jarai ồ ạt trở lại trong lúc tình hình vẫn rất khó khăn. Tôi xin anh Tín gửi cho cha Bề Trên ít chữ cho tôi được trở lại Pleikly. Để chia sẻ gánh nặng với anh Tín nên ngày 29-11-1993 tôi nhận chức Phó Tế vĩnh viễn. Tôi vừa trông coi nhà cửa vừa hướng dẫn giáo lý dự tòng và hôn nhân cho cả Kinh lẫn Thượng. Tôi cũng tham gia thanh tẩy cho người lớn và trẻ em.