Trường học gia đình

Trường học gia đình

Chuacuuthe.com

TRẦM THIÊN THU

VRNs (26.12.2014) – Sài Gòn – Khi nhập thể và nhập thế, Con Thiên Chúa là Đức Kitô Giêsu đã sinh trong một gia đình. Khi đi lễ đền, Ngài ở lại “lo việc của Chúa Cha” nhưng cha mẹ Ngài không biết, sau ba ngày, Ngài ngoan ngoãn theo cha mẹ về quê và hằng vâng phục cha mẹ (Lc 2:51). Điều đó chứng tỏ gia đình là quan trọng và là trường học đầu tiên của mọi người.

Văn sĩ Charles Dickens (1) nhận định: “Gia đình là một cái tên, một từ ngữ mạnh mẽ, mạnh hơn lời của những pháp sư hay tiếng đáp của các linh hồn. Đó là lời nguyện cầu hùng mạnh nhất”.

Các nhà xã hội học coi gia đình là nơi đặt những “viên gạch đầu tiên” trong việc hình thành nhân cách con người. Điều đó cho thấy gia đình là trường học đầu tiên của mỗi con người. Quả thật, giáo dục gia đình rất quan trọng, đặc biệt là người mẹ, vì người mẹ gần gũi con cái ngay từ khi nó mới sinh ra và suốt những tháng năm đầu đời.

Nhân cách là tính cách của một con người, và rồi con người đó có thể tốt hoặc xấu. Vì thế, giáo dục nhân cách rất quan trọng, phải bắt đầu từ gia đình, nhưng giáo dục gia đình lại là vấn đề rộng lớn. Ở đây chúng ta nói về vai trò của cha mẹ trong việc giáo dục hình thành nhân cách cho trẻ em ở Việt Nam hiện nay.

141225006

Như đã nói, gia đình là môi trường giáo dục đầu tiên, tức là trường học đầu tiên của bất kỳ con người nào. Mỗi con người đều được sinh ra từ cha và mẹ. Đứa trẻ luôn gần gũi và lắng nghe những “âm thanh cuộc sống” đầu tiên từ cha mẹ – đặc biệt là từ người mẹ. Người mẹ hiền lành, dịu dàng, ăn nói nhẹ nhàng, đứa trẻ đều nhận biết và chịu ảnh hưởng. Ngày xưa, người mẹ ru con bằng những câu hò, ca dao, điệu lý,… nhẹ nhàng và trong sáng. Rất tiếc là ngày nay không phổ biến, nhưng vẫn còn phần nào những lời “ầu ơ”, “ví dầu”,… khi mẹ ru con ngủ. Lời ru không thể nào gắt gỏng hoặc như “dùi đục chấm mắm cáy”, vì thế mà đứa trẻ vẫn ảnh hưởng sự dịu dàng của lời mẹ ru.

Khi con trẻ chập chững những bước đi đầu đời, người đầu tiên chỉ dạy cho bé cách đi đứng, nói năng, không ai khác là cha mẹ. Vì vậy, cha mẹ là người thầy đầu tiên của con cái. Điều đó xác định việc giáo dục gia đình vô cùng quan trọng trong việc hình thành nhân cách của con cái. Dĩ nhiên, vì lý do nào đó, có những đứa trẻ thiếu sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ nhưng nó vẫn có thể hình thành nhân cách tốt, đó là nhờ quá trình tự giáo dục tốt. Nhưng hầu như sự giáo dục gia đình không tốt thì nhân cách đứa trẻ ắt có phần khiếm khuyết, đôi khi hoàn toàn xấu. Do đó, giáo dục gia đình rất quan trọng đối với mỗi con người, vì còn trẻ người non dạ, không ai có thể hiểu biết về mình, về xã hội, về cuộc sống,… nhưng được gia đình định hướng và dạy dỗ, nhờ đó mà tích lũy kinh nghiệm và trưởng thành dần theo thời gian.

Ngoài ra, gia đình còn là hành trang “ắt có và đủ” đối với  mỗi con người. Trong thời gian đầu đời, ai cũng được sống với ông bà, cha mẹ, anh chị em. Lớn lên, những người lập gia đình rồi có con, cháu. Trong gia đình, mọi người đùm bọc nhau về vật chất, tinh thần, tâm linh,… Người trẻ có điều kiện để lớn khôn, người già có nơi nương tựa, người u buồn được an ủi, người yếu đau được nâng đỡ,… Như vậy, gia đình là một cộng đồng luôn gắn bó với nhau trên từng bước đường của cuộc sống. Dù là ai, được sống trong tình yêu thương của gia đình là hạnh phúc. Ai không được như vậy thì thật là nỗi bất hạnh. Trong quá trình sống với gia đình, cùng trao và nhận tình yêu thương, mỗi người lại tiếp tục tự hoàn thiện mình và tự hoàn thiện nhân cách.

Gia đình là tế bào của xã hội. Gia đình luôn có mối quan hệ mật thiết với xã hội, đơn giản nhất là quan hệ với làng xóm, khu phố. Như tục ngữ có câu: “Bán anh em xa mua láng giềng gần”. Động từ “bán” và “mua” ở đây không mang nghĩa “thương mại”, nhưng có ý nói rằng láng giềng gần gũi và cần thiết lắm. Họ là những người “tối lửa tắt đèn có nhau”, mình có chuyện gì thì thân nhân ở xa đâu biết được, chỉ có láng giềng biết. Nói theo Công giáo, đó là những người lân cận, những người mà Đức Giêsu đề cao qua dụ ngôn “Người Samari Nhân Hậu” (Lc 10:29-37).

Gia đình cũng là nơi tái tạo con người. Thành viên nào lỗi lầm vẫn được gia đình an ủi, khuyên nhủ, che chở, bảo vệ, nâng đỡ,… Nhờ đó mà người lầm lỗi có thể đứng dậy và làm lại cuộc đời. Mỗi thành viên gia đình là một người tốt thì xã hội sẽ tốt, đất nước có những công dân tốt, Giáo hội cũng có những “chiên ngoan”. Xã hội có nhiều công dân tốt, ắt hẳn đất nước có thể vững mạnh, xã hội có thể văn minh, cộng đồng ít tệ nạn. Có ít cái xấu sẽ có nhiều cái tốt, con người quan tâm đối xử với nhau bằng tình thân ái và lòng nhân hậu. Nói vậy có nghĩa là cả xã hội phải thực sự chú tâm tới sự nghiệp giáo dục, không thể lơ là hoặc “đánh trống bỏ dùi”. Vì chú trọng số lượng hơn chất lượng, chạy theo thành tích, không lo “tiên học lễ, hậu học văn” nên đạo đức mới bị sa sút trầm trọng, đi đâu cũng thấy tội phạm! Học sinh cần phải được giáo dục về giao tiếp và ứng xử ngay trong cộng đồng, hội đoàn, đặc biệt phải bắt đầu từ gia đình.

Xã hội càng ngày càng văn minh và tiến bộ, đó là niềm vui. Nhưng cứ đua đòi hoặc chạy đua theo lối sống xa hoa thì dễ sa đọa, đi đâu cũng thấy treo bảng “văn hóa” nhưng lối sống chẳng thấy gì là văn hóa. Trị bệnh phải trị tận căn, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Nhiều hiện tượng xã hội mới liên quan vấn đề trẻ em đặt ra những thách thức mới trong việc giáo dục gia đình: Trẻ em lang thang, trẻ em phạm pháp, trẻ em bị lạm dụng tình dục, trẻ em bị bóc lột sức lao động, trẻ em quan hệ tình dục sớm, ấu dâm, mại dâm trẻ em, lạm dụng ma tuý, lạm dụng chất có men,… Điều đó đòi hỏi việc quản lý và kiểm soát chặt chẽ của các nhà hữu trách, nhưng vấn đề chính vẫn là phải giáo dục trước tiên từ gia đình. Một việc không dễ, vì vừa đòi hỏi gia đình phải phát huy hết các sức mạnh, vừa đòi hỏi các thành viên trong gia đình phải chung tay góp sức và phải là những tấm gương sáng lẫn nhau – đặc biệt là đối với trẻ em. Cây phải được uốn từ lúc cây còn nhỏ, con người cũng vậy, phải được uốn nắn từ nhỏ và ngay tại gia đình, sau đó mới tới nhà trường và xã hội.

Đã có nhiều trường hợp con cái hư, rồi lấy cớ là bận rộn, lo làm ăn. Không thể viện cớ như vậy! Các cha mẹ khá giả chiều chuộng con cái quá mức, để chúng tự do, muốn gì được nấy, tiêu xài xả láng, cứ tưởng như vậy là yêu con, sai lầm nghiêm trọng. Tục ngữ Việt Nam rất chí lý: “Thương con cho roi cho vọt, ghét con cho ngọt cho bùi”. Về tâm linh, Thánh Phaolô cũng nói: “Chúa thương ai thì mới sửa dạy kẻ ấy, và có nhận ai làm con thì Người mới cho roi cho vọt” (Dt 12:6).

Gia đình nào thường xuyên cãi cọ, mâu thuẫn, xung đột, bạo lực,… nhất là các gia đình có cha mẹ ly hôn hoặc ly thân, con cái bị ảnh hưởng rất nặng về cả tâm lý lẫn sinh lý. Trẻ em không được chăm sóc, nhất là khi bị tổn thương về tình cảm hoặc tinh thần, nhiều trẻ em đã bỏ nhà đi bụi đời, sống lang thang, bất cần đời, rồi dễ sa vào tội lỗi và tệ nạn xã hội. Nguyên nhân là chúng mất cái gốc quan trọng là gia đình, không được dưỡng dục thể chất và tinh thần để có thể nên người. Trước thực trạng đó, việc giáo dục trẻ em ở gia đình càng trở nên cấp bách hơn.

Quả thật, chuẩn mực đạo đức và trình độ nhận thức của một con người phải được hình thành từ nhỏ, bắt đầu từ môi trường gia đình. Việc giáo dục đạo đức dần dần đưa chúng vào nền nếp gia phong từ những gì nhỏ nhất trong cuộc sống hằng ngày như thật thà, vị tha, không vị kỷ, biết giữ lời hứa, lễ phép, nhân hậu, hiền dịu, hiếu thảo, nhường nhịn,… Nói chung là biết quên mình mà sống vì người khác. Đơn giản nhất là các động thái nhỏ về ứng xử, lời ăn, tiếng nói: Chào hỏi, xin phép, xin lỗi, cảm ơn,… Đó là phép lịch sự tối thiểu trong phép xã giao. Tục ngữ Việt Nam đã cảnh báo: “Lỗ nhỏ làm đắm thuyền”. Đừng khinh suất những điều nhỏ!

Sống tốt không chỉ là tránh điều xấu mà còn phải tích cực làm điều thiện. Sống thật thà không chỉ là không ăn gian, không nói dối, mà còn phải tôn trọng những gì là của người khác: Thấy tiền hoặc vật dụng của người khác mà không nổi máu tham thì mới là thật thà, chứ không thấy thì có gì mà tham, mà lấy? Về tâm linh cũng vậy, có dịp phạm tội mà không phạm thì mới là thánh thiện, chứ không có dịp phạm tội thì chưa biết ai hơn ai.

Gia đình là vườn ươm mầm đời sống và là nơi tôi luyện các nhân đức của con người. Cha mẹ không nên khắt khe, nhưng phải cương nghị, thấy con cái sai thì phải nghiêm túc chấn chỉnh ngay, không được làm ngơ! Cha mẹ nên hiền từ, nhưng đừng nhu nhược. Cha mẹ nhu nhược cũng “tiếp tay” cho con cái hư hỏng. Văn sĩ Robert Anson Heinlein (2) khuyên: “Đừng gây bất lợi cho con cái bạn bằng việc cho chúng cuộc sống dễ dàng”.

Cha mẹ phải là người đầu tiên điều chỉnh con cái, để chúng không chỉ chấp nhận mà còn tích cực cố gắng sửa đổi ngay. Cha mẹ cũng không được hành động cho thỏa cơn giận, nhưng phải kiên nhẫn, tìm hiểu, để biết rõ nguyên nhân, để ngày càng thích ứng và sống chan hòa với con cái.

Hiện nay, không ít cha mẹ lo nuôi con về thể lý mà coi thường việc giáo dục tinh thần, lo đầu tư cho việc dạy chữ mà quên việc dạy người. Có những cha mẹ không chú ý vai trò làm “người thầy đầu tiên” của con cái, phó mặc mọi việc giáo dục con cho nhà trường. Đó là sai lầm lớn cần chấn chỉnh càng sớm càng tốt!

Giáo dục đa dạng, đơn giản là hai phần chính: Giáo dục thể lý và giáo dục tinh thần. Nhưng có một phần quan trọng không được bỏ quên, đó là việc giáo dục tâm linh. Mến Chúa thì phải yêu người. Thánh Gioan giải thích: “Ai nói rằng mình biết Người mà không tuân giữ các điều răn của Người, đó là kẻ nói dối, và sự thật không ở nơi người ấy. Ai nói rằng mình ở trong ánh sáng mà lại ghét anh em mình, thì vẫn còn ở trong bóng tối” (1 Ga 2:4 và 9).

Chính Chúa Giêsu cũng đã xác định: “Ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi” (Mt 12:50; Mc 3:35; Lc 8:21). Chỉ có những người như vậy mới thực sự là thành viên trong Đại Gia Đình Kitô Giáo, Đại Gia Đình của Thiên Chúa.

TRẦM THIÊN THU

(1) Charles John Huffam Dickens (1812–1870) có bút danh là Boz. Ông là tiểu thuyết gia người Anh nổi tiếng nhất thời đại Nữ hoàng Victoria. Ông được coi là một trong những văn sĩ vĩ đại viết bằng Anh ngữ, được ca ngợi về khả năng kể chuyện và trí nhớ, được nhiều người ở khắp nơi yêu mến. Các tác phẩm của ông chủ yếu dành cho thiếu nhi và mang tính chất hiện thực.

(2) Robert Anson Heinlein (1907–1988) là nhà văn khoa học viễn tưởng Mỹ. Ông được coi là văn sĩ gạo cội trong lĩnh vực khoa học viễn tưởng, là một trong những tác giả nổi tiếng nhất có ảnh hưởng nhất và cũng gây nhiều tranh cãi nhất về thể loại này. Ông đã lập ra một chuẩn mực cao đối với sự hợp lý về khoa học kỹ thuật trong văn học và góp phần thúc đẩy chất lượng chung của thể loại khoa học viễn tưởng. Ông là văn sĩ khoa học viễn tưởng đầu tiên thu hút được sự chú ý của công chúng, đặc biệt trên những tạp chí chính thống như tờ “The Saturday Evening Post” vào cuối thập niên 1940. Ông cũng là một trong những tiểu thuyết gia thành công đầu tiên về thể loại khoa học viễn tưởng thời hiện đại.

Cha Mẹ & Con Cái

Cha Mẹ & Con Cái

Lạc quan hay bi quan ? Hay cần phải có cái nhìn triết lý ?.

Bài nên đọc để hiểu rằng mình chỉ nên lo cho con cái xong bổn phận rồi thì đừng bao giờ trông cậy ở chúng điều gì.  Mình hãy sẵn sàng khi già không còn làm việc nổi thì vào nursing home như vậy thì mình sẽ bớt khổ.  Đời sống này ai cũng giống như vậy mà thôi! Mình cũng còn có phúc hơn rất nhiều người là bên này mình được hưởng trợ cấp dù có làm việc hay không cũng được và có cả housing nữa vậy thì chả nên bi quan mà nên chấp nhận những gì cuộc đời đã dành sẵn cho mình rồi!..  Không chừng tới khi già lại cùng các bạn đồng tuổi vào ở chung một nursing home thì lại còn vui nữa đấy!

Mời quí vị đọc và nhớ để đời  hai thân già bớt khổ…..!!!!!

Quí vị thấy những cặp vợ chồng có 9,10 người con, dù là kỹ sư,bác sĩ, họ vẫn khổ vì con cái bạc bẽo!!!Nói chi quí vị chỉ có 4 hay 5 con!

Chính bản thân tôi đã gặp  nhiều cha mẹ khổ vì sự bạc bẽo của con cái ở xứ Mỹ này ! con họ là những người có học, giầu có, nhưng họ vẫn phải đi “share” phòng hay “get line” sau lưng tôi để xin nhà “low income”…    Bài đọc sau rất chính xác và thiết thực. Xin quí vị đọc và nhớ dùm tôi cho đời mình bớt khổ vì chính những đứa con mà mình đã suốt đời hy sinh cho chúng nên nguời.    Tôi đã đọc được 1 bài rất hay : Nếu lỡ sanh con thì : vui với con khi chúng còn nhỏ. Lo cho chúng hoc hành nên người, và khi chúng trưởng thành, có gia đình rồi thì quên chúng đi để sống. Và đây là điều quan trong : Đừng trông mong chúng báo hiếu, kẻo thất vọng nặng nề…!!!!???(sách nói nhé)    Chính vì biết rõ điều này nên bản thân tôi, đã 73 xuân xanh, ngày ngày đi phòng “gym” 3 tiếng để  tập thể dục, bơi lội…vì bà xã đã bịnh rồi, tôi bịnh nữa là chỉ còn nước dắt nhau vào “nursing home” thôi???    Thân chào và chúc quí vị nhiều sức khỏe .

Một bài rất hay, hãy ráng đọc cho hết, đừng đọc nửa chừng rồi cho qua !!!

Trong truyện cổ, người ta có kể chuyện một ông phú hộ và bốn người con trai. Khi bốn người con này lớn lên lập gia đình, ông phú hộ này đem một phần gia tài chia cho bốn người con, phần còn lại vợ chồng ông giữ để dưỡng già. Mấy năm sau khi vợ ông qua đời, mấy người con sợ rằng ông sẽ tìm vợ mới, lúc có con, gia tài này phải chia cho những đứa con khác. Chúng bàn với nhau thuyết phục cha, về ở với mình, săn sóc cha thật chu đáo, sung sướng để ông không cảm thấy cô đơn, khỏi cần phải tục huyền. Ðược ít lâu, chúng thuyết phục ông phú hộ chia hết tài sản cho chúng. Bùi tai và thấy không cần giữ riêng cho mình một tài khoản nào, ông đồng ý đem gia tài chia hết cho bốn đứa con.

Sau đó ông đến ở với đứa con thứ nhất, nhưng đứa con này nghe vợ, chỉ được ít hôm, bảo ông đến ở nhà đứa em kế. Cứ như thế, không ở được với đứa con nào. Không một đồng xu dính túi, người cha bị bỏ rơi, phải đi khất thực từng nhà. Bấy giờ cây gậy cũng còn có ích hơn là những đứa con. Cây gậy đó có thể giúp ông già xua đuổi những con chó, dò dẫm trên đường, tránh những vũng nước và giúp ông những lúc yếu chân sắp ngã.

Câu chuyện này sao giống câu chuyện của một bà mẹ ở Quận Cam. Sau Tháng Tư 1975, hai vợ chồng đem một đàn con vượt biển sang Mỹ. Trong nhiều năm, ông bà vừa nuôi con khôn lớn, ăn học thành tài, dựng vợ gả chồng cho con, vừa tậu được một căn nhà khang trang trong vùng Bolsa. Sau khi người chồng qua đời ít lâu, bà vợ được con cái thuyết phục nên bán ngôi nhà đi, chia đều cho các con rồi về ở với con cháu cho đỡ cô đơn. Bà nghe theo, và cũng lần lượt ở với nhiều đứa con, chịu cảnh bạc đãi và cuối cùng bà quyết định phải rời khỏi nhà những đứa con ấy. May thay, trên đất Mỹ, bà già cô đơn này còn có chỗ nương tựa, đó là một món trợ cấp nhỏ và ngôi nhà “housing” mà chính phủ đã đành cho bà. Nếu ở một xứ sở khác, chắc bà cũng cần đến một cây gậy.

Những đứa con mua nhà mới có thể đã không tính đến một chỗ cho cha mẹ già khi xế bóng, nhưng tôi biết nhiều bậc cha mẹ khi luống tuổi, con cái lập gia đình đi xa cả rồi, mà vẫn giữ cái nhà cũ nhiều phòng, với ý nghĩ dành cho con lúc trở về thăm viếng. Tôi có một người bạn được con trai bảo lãnh sang Mỹ, nhưng chỉ ít lâu sau cô con dâu muốn chồng bán căn nhà đang ở và đi mua lại một cái nhà nhỏ hơn, lấy lý do để tiết kiệm cũng là lý do để cha mẹ chồng phải dọn ra.

Cha mẹ đối với con lúc nào cũng hết lòng. Mẹ có thể lăn vào lửa để cứu con, cha có thể đổ mồ hôi nhọc nhằn để đứa con có được một nụ cười hạnh phúc, nhưng những đứa con, khi đã có gia đình riêng của mình, không giữ được sự chăm sóc, lo lắng cho đời sống của cha mẹ. Người mẹ nào cũng mỗi đêm kéo chăn đắp cho con, sờ trán con, hạnh phúc theo từng nụ cười của con, nhưng bây giờ con ở xa, thời giờ dùng để gọi về thăm mẹ đôi khi cũng hiếm hoi.

Ông Chu Dung Cơ nói về mối liên hệ giữa cha mẹ già và con cái:

“Cha mẹ thương con là vô hạn, con thương cha mẹ là có hạn.

Con bệnh cha mẹ buồn lo. Cha mẹ bệnh con đến nhòm một cái, hỏi vài câu thấy là đủ.

Con tiêu tiền của cha mẹ thoải mái, cha mẹ tiêu tiền của con chẳng dễ chút nào.

Nhà của cha mẹ là của con. Nhà của con không phải là nhà cha mẹ.

Ốm đau trông cậy vào ai? Nếu ốm đau dai dẳng có đứa con hiếu nào ở bên giường đâu (cứu bệnh sàng tiền vô hiếu tử)”.

Và lời khuyên đối với các bậc cha mẹ là: “Khác nhau là như vậy! Người hiểu đời coi việc lo cho con là nghĩa vụ, là niềm vui không mong báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.”

Cũng có nhiều con cái nuôi cha mẹ. Luận Ngữ chép, Tử Du hỏi về đạo hiếu. Khổng Tử đáp: “Ngày nay người ta cho nuôi cha mẹ là hiếu, nhưng đến chó ngựa kia, người ta cũng nuôi, nếu nuôi mà không kính hiếu cha mẹ thì có khác chi!”  Người già không khác những đứa trẻ, nhiều khi hay tủi thân, hờn dỗi và dễ phiền muộn, con cái có thể cho cha mẹ ăn uống, hầu hạ cha mẹ khuya sớm nhưng rất khó biết đến nỗi buồn của cha mẹ lúc về già.

Người thợ hớt tóc cho tôi biết về con cái của ông, cả hai đứa con đều có nhà riêng, cùng ở trong quận Cam, nhưng không mấy khi chúng điện thoại hỏi thăm ông. Tháng trước, ông bệnh, nằm nhà một tuần lễ mà cũng chẳng đứa con nào ghé qua thăm. Ông nói thêm: “Chỉ trừ lúc nào chúng cần nhờ đến ông việc gì đó”, và buồn bã kết luận: “Ở Mỹ này, có chín đứa con, cha mẹ già bệnh cũng phải vào nursing home thôi!”

Tuy vậy, nursing home ở Âu Mỹ, mang tiếng là văn minh, hiện đại nhưng liệu rằng đây có phải là nơi yên ổn cho những ngày cuối cùng của tuổi già không? Tại các viện dưỡng lão trên đất Mỹ mỗi năm có hàng chục nghìn trường hợp khiếu nại vì cách đối xử của nhân viên như bỏ bê, đánh đập, đại tiểu tiện, ói mửa mà không dọn dẹp, không cho uống nước, hiếp dâm, sờ mó, tệ hại nhất là đối với những bệnh nhân Alzheimer. Năm ngoái, phúc trình của Bộ Y Tế Minnesota cho ta thấy chỉ trong vòng 5 tháng đã có 15 trường hợp bệnh nhân mất trí nhớ bị hành hạ, trong đó có những vụ như bị chọc ghẹo liên tục, bị nhổ nước bọt vào miệng, bị bóp ngực hay hạ bộ. Phải chăng nhà dưỡng lão, chặng cuối đời của người già là chốn địa ngục có thật trên trần gian như thế!

Vậy thì con cái có hiếu tâm, xin cầu nguyện cho các đấng sinh thành sớm ra đi trước khi họ trở thành những người mất trí lú lẫn, nằm suốt ngày một chỗ, tiêu tiểu không kiểm soát được. Thấy cha mẹ lớn tuổi mà còn minh mẫn, mạnh khỏe nên mừng, mà thấy cha mẹ ra đi nhẹ nhàng, trước khi phải chịu những cảnh đau lòng của tuổi già lại càng mừng hơn.

Tuy vậy, rất nhiều gia đình người Việt trên xứ người có được niềm an ủi là họ có những đứa con Việt Nam, nhất là những đứa con của một gia đình nghèo khó, lớn lên trong chiến tranh và thông cảm được nỗi thiệt thòi bất hạnh của cha mẹ.

Những vấn nạn về hôn nhân và gia đình trong bối cảnh các gia đình Việt Nam

Video: Những vấn nạn về hôn nhân và gia đình trong bối cảnh các gia đình Việt Nam

httpv://www.youtube.com/watch?v=vlPfHztqHUg

10/27/2014

Phỏng vấn linh mục nhà văn Nguyễn Tầm Thường

Lan Vy: Kính thưa quý vị và anh chị em,

Thượng Hội Đồng Ngoại Thường về Gia Đình vừa mới bế mạc với phiên họp cuối cùng diễn ra vào tối thứ Bẩy 18 tháng 10. Những vấn đề được đưa ra thảo luận tại Thượng Hội Đồng xoay quanh những khía cạnh của hôn nhân và gia đình, là những vấn đề có lẽ đang gây tranh cãi nhiều nhất trong xã hội. Cho nên các phương tiện truyền thông đã truyền đi một khối lượng thông tin rất lớn chưa từng có về một Thượng Hội Đồng tại Vatican. Tiếc là trong đó có những thông tin sai lạc, làm nhiều người xao xuyến.

May mắn là trong dịp này chúng tôi mời được một linh mục Việt Nam đã nhiều năm hoạt động trong lãnh vực mục vụ gia đình để trình bày một vài khía cạnh về hôn nhân và gia đình.

Xin giới thiệu với quý vị và anh chị em: linh mục nhà văn Nguyễn Tầm Thường tác giả của những các sách suy niệm như Nước Mắt và Hạnh Phúc, Con Biết Con Cần Chúa, Mùa Chay và Con Sâu Bướm.. .

Chúng con xin kính chào, và xin cha gởi lời chào đến quý khán thính giả VietCatholic.

1) Lan Vy: Thưa cha, lần cuối cùng VietCatholic có dịp phỏng vấn cha cách đây đã 3 năm, trong thời gian qua sinh hoạt của cha như thế nào?

Lm. Nguyễn Tầm Thường: Tôi chia thời gian 1 năm thành 3 công việc:

Tôi dành 3 tháng hướng dẫn các nhóm hành hương để học hỏi Phúc Âm, cầu nguyện ở Đất Thánh.

Thời gian còn lại tôi tiếp tục đi các nơi có Công Giáo Việt Nam để giúp các khóa linh thao và các buổi tĩnh tâm cộng đoàn. Thí dụ tháng 10 này tôi đang ở Úc để giúp 3 khóa linh thao và tĩnh tâm cho 4 cộng đoàn. Hết tháng 10 tôi rời Úc, qua Nhật để giúp các khóa linh thao cho các đệ tử và các Sơ Việt nam tu ở bên đó.

2) Lan Vy: Các nghị phụ châu Phi phát biểu tại Thượng Hội Đồng Giám Mục đã nhắc nhở các nghị phụ tại Thượng Hội Đồng Ngoại Thường về Gia Đình rằng mối quan tâm chính của các ngài về việc chăm sóc mục vụ cho các gia đình không giống với những lo lắng của các giám mục ở các nước giàu có phương Tây. Cha có dịp đi nhiều cộng đoàn Công Giáo Việt Nam Hải Ngoại, và cả trong nước nữa. Như vậy, đối với các gia đình Việt Nam, ngay ở thời điểm này những gì cha cảm thấy băn khoăn nhất?

Lm. Nguyễn Tầm Thường: Tôi thấy nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ và con cái không tha thiết với đức tin Công Giáo của bố mẹ. Tôi không biết chính xác, nhưng qua các buổi tĩnh tâm các nơi, tôi có cảm tưởng con số này có chiều hướng gia tăng

3) Lan Vy: Một trong những vấn nạn mà chúng con thấy Á Châu mình giống châu Phi lắm là cái chuyện đa thê. Trong trường hợp một người đa thê xin gia nhập Giáo Hội Công Giáo thì thông thường Giáo Hội giải quyết vấn đề này như thế nào, thưa cha?

Lm. Nguyễn Tầm Thường: Ngày xưa thì đây là vấn đề lớn vì cha ông chúng ta có câu: Trai thì năm thê bẩy thiếp, gái chính chuyê n thì chỉ có một chồng. Hôm nay tôi nghĩ không là vấn đề phổ thông nữa. Luật pháp Việt Nam cũng như Tây cũng không chấp nhận. Nhưng giả sử có đa thê thì người đó không thể rửa tội. Một vợ một chồng là giáo lý của Giáo Hội.

4) Lan Vy: Trong bối cảnh của gia đình Việt Nam, theo cha thì đâu là những thách đố của hôn nhân khác đạo. Trước màn ảnh truyền hình này, chắc chắn sẽ không thiếu những thanh niên và thiếu nữ Việt Nam chuẩn bị bước vào một cuộc hôn nhân khác đạo. Cha có những lời khuyên nào dành cho họ không?

Lm. Nguyễn Tầm Thường: Trước hết xin cho tôi một suy nghĩ riêng tư ở đây. Tôi phân biệt ĐẠO và TÔN GIÁO. ĐẠO là cái TÂM của con người, nó là nhân đức, như yêu thương, như công bằng, như hiếu thảo. Tôn Giáo là những điều mình tin, mình xin, mình giữ. Có người không theo tôn giáo nào nhưng họ vẫn có tâm tốt. Tôi nghĩ không nên gọi họ là người không có đạo. Họ có ĐẠO chứ, đó là tâm đạo.

Bây giờ, đối người Công Giáo trước hôn nhân không cùng tôn giáo thì sao?

– Đối với tôi, kết hôn cùng tôn giáo vẫn là tốt hơn. Vì đức tin, giáo lý, ơn sủng các bí tích trong Công Giáo hỗ trợ hôn nhân gia đình. Nhưng tình yêu đích thực của hôn nhân, nghĩa là hợp nhau là điều quan trọng, không thể vì khác biệt tôn giáo mà đánh mất tình yêu này. Nên nhớ họ không cùng tôn giáo nhưng họ có tâm đạo.

– Giáo Hội Công Giáo chấp nhận hôn nhân khác tôn giáo. Và Thiên Chúa chúc lành cho họ. Điều quan trọng là cả người Công Giáo và không Công Giáo cần học họi giáo lý về vấn đề này kỹ lưỡng trước khi kết hôn. Lý do là để hầu khác tôn giáo mà vẫn hạnh phúc trong hôn nhân.

5) Lan Vy: Những thay đổi sâu xa trong cơ cấu xã hội và ý thức xã hội đang tác động mạnh đến gia đình. Theo cha dự đoán thì đâu là những thách đố mà các gia đình người Việt tương lai sẽ phải đối diện?

Lm. Nguyễn Tầm Thường: Đây là suy nghĩ cá nhân tôi. Sự thiếu hiểu biết về giáo lý một cách phong phú của người lớn dẫn đến chỗ không trả lời được thắc mắc của các con. Cho nên thách đố lớn là làm sao lo cho đức tin của tuổi trẻ trong tương lai.

– Luân lý gia đình bị ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ phóng khoáng Tây Pương đưa đến sống chung không hôn phối cũng bắt đầu nhiều.

(Thí dụ một câu hỏi rất căn bản: Thế nào là tội nặng, thế nào là tội nhẹ. Qua các cuộc tĩnh tâm cộng đoàn cho tôi thấy họ trả lời rất lung tung. Một thí dụ khác: Xưng tội thì Chúa tha tội, nhưng hậu quả của tội có được tha không? Thí dụ như giật hụi 10 ngàn đồng của người ta, cứ tôi xưng tội mà hết hay sao? Nếu phải trả thì những tội như nói xấu, gây chia sẽ, hậu quả nó cũng có chứ? Vậy cứ xưng tội là hết hay sao? Nếu phải đền trả mới hết thì đền bằng cách nào? Hoặc con cái hay hỏi: Tại sao phải đi lễ? Tôi thấy cha mẹ đều lúng túng trước những câu hỏi này.)

Chúng con cám ơn cha đã dành cho VietCatholic buổi phỏng vấn hôm nay.

Hơn Cả Tiền Tài và Tuổi Thọ

Hơn Cả Tiền Tài và Tuổi Thọ

Phạm Thị Quang Ninh

Hơn 2300 nghìn năm về trước, nhà bác học Aristotle đã cho rằng hạnh phúc là cái gì mà cuối cùng nhiều người phải chọn lựa. Có nghĩa, khi ta có rất nhiều thứ trên đời mà thiếu hạnh phúc, cuộc đời cũng vô nghĩa
Người Việt ta hay dùng ba chữ chữ Phúc, Lộc, Thọ để chỉ ba điều căn bản của cuộc sống để chúc tụng lẫn nhau. Có lẽ điều chúng ta mong mỏi nhất vẫn là hạnh phúc, nên chữ Phúc đã được xếp trên cả hai chữ Lộc và Thọ.

image

Một thi sĩ đã viết “Làm sao cắt nghĩa được tình yêu” vì danh từ “tình yêu” rất khó giải cho đúng nghĩa. Hai chữ “hạnh phúc” cũng tương tự như vậy. Đó là một danh từ trừu tượng mà ta tự cảm thấy mà thôi. Hạnh phúc không như tiền tài. Tiền đếm được nhưng hạnh phúc thì không. Hạnh phúc cũng không giống tuổi thọ dù ta không biết bao nhiêu tuổi là già, nhưng ta vẫn có quan niệm chung như đến một tuổi giới hạn nào đó, ta mới được mừng thượng thọ.

Hạnh phúc quả thật khó cắt nghĩa. Hạnh phúc khi ẩn khi hiện, khi có, khi không, tuỳ theo từng chỗ đứng và chỉ chính mình mới biết được. Khi ta gặp một người nhà giàu, tiền bạc xum xuê, xe cộ bóng láng ta nói “Người ấy sung sướng quá. có phước quá” thì chưa chắc đã đúng. Khi ta thấy một người làm việc lam lũ vất vả để nuôi một đàn con, ta hay nói “tội nghiệp”. Nhưng nếu có dịp nói chuyện với người nghèo này chưa chắc ta đã nghe những lời than van như người nhà giàu nọ. Và biết đâu người lam lũ kia chẳng hạnh phúc hơn người giàu có.

image

Theo nhiều cuộc khảo cứu cho thấy những người không có hạnh phúc là những người luôn luôn chú trọng đến chính mình, hay lo nghĩ, thường bất đồng và không chấp nhận ý kiến của người khác. Trái lại, người hạnh phúc luôn hoà đồng với người chung quanh, biết uyển chuyển và có thể chấp nhận những chuyện không vừa ý một cách dễ dàng. Và điều quan trọng, như trong Thánh kinh, người hạnh phúc luôn có lòng thương yêu và tha thứ.
Khi ta được hưởng một điều gì vui, ta vẫn nói “Trời cho” nhưng theo đức Đạt Lai Lạt Ma trong cuốn Nghệ thuật của Hạnh Phúc (The Art of Happiness) thì Hạnh phúc tự ta có thể tìm được bằng cách điều khiển ý nghĩ trong đầu mình. Nếu mình nghĩ mình có hạnh phúc tức là mình đã có hạnh phúc.

Một trong những điều làm mất hạnh phúc là sự so sánh những gì mình có với những gì mình muốn mà không thể có, hay mình có mà không thấy. Người ta vẫn thường nói “cỏ nhà hàng xóm bao giờ cũng xanh hơn cỏ nhà mình”. Như vậy những gì ta ước muốn và có được cũng chưa chắc đã thoả mãn như ý và suốt đời mệt nhoài vì đuổi bắt. Theo tôi, khi ta có căn nhà để che nắng che mưa, có quần áo mặc khi nóng khi lạnh, có cơm ăn no đủ hàng ngày, không bị bệnh tật ốm đau và không bị hành hạ về tinh thần và thể chất, là chúng ta đã có căn bản hạnh phúc. Ta đã có cuộc sống an bình. Chẳng thế mà trong buổi lễ ở các nhà thờ người ta vẫn chúc bình an cho nhau mà không chúc nhiều tiền, nhiều bạc, nhiều của cải. Nếu được hơn những điều căn bản trên, hãy tự cho mình có hạnh phúc hơn nhiều người khác.

Một độc giả trong tờ Los Angeles Times đã hỏi trong mục “gỡ rối tơ lòng” là gia đình bà hay lục đục vì chung quanh bạn bè đều mua nhà mới mà bà không có khả năng. Mỗi khi người có nhà mới dẫn “đi tour” để khoe những cái phòng ngủ tráng lệ, những cái nhà tắm tối tân là bà về nhà gây chuyện với chồng. Bà khổ lắm và chồng bà cũng không hạnh phúc, tuy đời sồng của bà rất thoải mái, không nợ nần gì nhiều.

Người “gỡ rối” trả lời rằng nếu bà cứ so sánh với những gì người khác có thì không bao giờ bà được sung sướng. Giả thử bà được những thứ ấy thì người khác lại có nhiều hơn. Cứ vậy bà sẽ chạy mệt nhoài. Hãy cảm thấy hạnh phúc với những gì mình có và tự nhủ rằng, người ở nhà to là người nợ như chúa chổm, mất việc là mất nhà ngay. Nghĩ như vậy, bà sẽ thấy sung sướng hơn người kia nhiều.

Cũng vẫn nói về hạnh phúc, một nhóm người được thí nghiệm tại đại học New york bằng cách cho viết tiếp theo một câu “Tôi ước muốn tôi là…” Ý viết thêm của những người trong nhóm cho thấy họ cảm thấy không hài lòng với cuộc sống. Cái “ước muốn” nó không có giới hạn và không có điểm ngừng. Nếu ta theo nó, ta sẽ đi tới vô tận.

Có những cái “ước muốn quá đáng” của người vợ mà người chồng phải đi làm hai ba việc vẫn chưa thỏa mãn nhu cầu của vợ. Có cái “ước muốn mọi sự phải hoàn hảo” của người chồng mà người vợ quay như chong chóng vẫn chưa vừa ý chồng mình. Ước muốn có thể làm thăng hoa cuộc sống nhưng những cái ước muốn quá sức, không chính đáng sẽ làm mất đi cái hạnh phúc gia đình mà mình đã có.
Và thật mâu thuẫn, một trong những điều làm ta hạnh phúc cũng là so sánh. Trong một cuộc khảo cứu của các bà ở University of Wisconsin tại Milwaukee, một nhà khảo cứu trình bày hình ảnh cuộc sống khó khăn của phụ nữ ở Milwaukee vào đầu thế kỷ trước. Khi xem xong, so sánh với thời đó các phụ nữ bây giờ cảm thấy hạnh phúc vì cuộc sống hiện tại thoải mái hơn nhiều.

Các nhà khảo cứu làm một thí nghiệm khác tại University of New York ở Buffalo, những người tham dự được đề nghị nối tiếp để hoàn tất một câu “Tôi sung sướng vì tôi không phải là….”. Sau năm lần góp thêm ý vào cùng một câu trên, những ý viết thêm của nhóm này cho ta biết cuộc sống của họ rất thoải mái. Nhiều khi tôi bực mình và nóng nẩy khi trên xa lộ bị kẹt xe vì có một tai nạn. Nhưng chợt nghĩ, tôi không phải là người nằm trên xe cứu thương kia. Sự so sánh đó làm tôi cảm thấy may mắn và nỗi bực bội đã tan biến trong khoảnh khắc.
Khi ta nhìn những nạn nhân bão lụt, màn trời chiếu đất, đói rét tả tơi, hay những người vô gia cư nằm lề đường trong những ngày đêm băng giá, ta sẽ thấy trời đã cho ta nhiều quá. Do vậy mà ta sẽ không mong muốn gì hơn. Ta đã có hạnh phúc.

Tục ngữ ta có câu “Trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống thì chẳng ai bằng mình”. Đó cũng là cái quan niệm sống hạnh phúc, “an nhiên tự tại” của người xưa đã để lại cho hậu thế.
Ngoài những hạnh phúc vật chất còn có những hạnh phúc về tinh thần như tình người với nhau. Tình yêu thương đồng loại, tình gia đình, tình bè bạn… biết bao thứ tình mà chúng ta trân quý để tạo cho chính ta và mọi người chung quanh hạnh phúc.

Đức Đạt Lat Lạt Ma trong cuốn “Nghệ thuật của hạnh phúc: “cho chúng ta một thông điệp về hạnh phúc “Chúng ta không cần thêm tiền, chúng ta không cần thành công hơn nữa, chúng ta không cần có một thân hình hoàn hảo, và ngay cả chúng ta không cần phải có một người bạn đường hoàn hảo”, cho ta thấy của cải, ham muốn ở thế gian không là yếu tố duy nhất làm nên hạnh phúc Trong quan niệm trên chứa đựng một triết lý đông phương rất thâm sâu về Tham, Sân, Si của nhà Phật.

Triết lý đông tây nhiều khi không giống nhau, nhưng quan niệm về hạnh phúc thì hình như cùng gặp nhau ở một điểm. Đó là hạnh phúc là cái gì quí nhất ở trên đời. Như trên, nhà xã hội học Aristotie viết rằng “hạnh phúc là cái đích cuối cùng mà con người mong muốn”.
Các nhà khảo cứu chuyên môn ngày nay cho rằng hạnh phúc gồm hai yếu tố: thứ nhất là do bộ óc của từng người, có thể điều khiển hạnh phúc của mình. Thứ hai là tập thói quen thích thú, lấy sự làm việc, tiêu khiển, liên hệ với mọi người, cùng các hoạt động hữu ích là có ý nghĩa.

Một bác sĩ tâm lý khác, bà Joyce Brothers đang cộng tác với tờ Los Angeles Times cũng nói: Khi một người hoạt động và thích thú với những gì chung quanh mình, cơ thể, trí óc và tinh thần người ấy sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn.“Tâm bình thì thế giới bình”. Khi ta điều khiển được tâm ta cho không xao động, thì ta luôn luôn đạt được tình trạng thái hòa. Khi ta điều khiển được trí óc để có tư tưởng hạnh phúc trong đầu, xã hội sẽ tránh được rất nhiều những thảm cảnh nhiễu loạn và chính ta cũng tránh được bệnh khủng hoảng tâm thần. Hậu quả của loạn tâm nơi chính mình thường rất tai hại cho những người sống chung quanh.
Theo báo cáo mới về bệnh thần kinh mà ông bộ trưởng y tế của Hoa Kỳ mới đưa ra vào tháng 12 năm qua, cho biết 7.1% người Mỹ từ tuổi 18 tới 54 tâm thần không được bình thường và cần chữa bệnh bằng thuốc và tâm lý trị liệu. Tuy nhiên cũng có những ý kiến khác của các nhà tâm lý học thuộc phái Darwin tin rằng cảm xúc là sản phẩm thiên nhiên từ hàng triệu năm qua nên không cần phải chữa trị. Các nhà tâm lý này cảnh cáo rằng chúng ta chưa đủ dữ kiện để chữa bệnh bằng thuốc. Dù sao đi nữa, hiện nay hai loại thuốc thông thường chữa bệnh khủng hoảng tâm thần là Prozac và Zoloft vẫn bán chạy trên thị trường.
Trong cuốn “The Science of happiness, Unlocking the Mysteries of Mood” của tác giả John
Willey & Sons, 2000, nhà khoa học Stepphen Brawn đã phải đánh dấu hỏi về việc số người đã dùng thuốc để trị bệnh tâm thần lên rất cao.Như trên ta thấy khủng hoảng tâm thần cũng là một bệnh như các bệnh trong cơ thể khác. Bệnh này có thể gây tử thương cho chính bệnh nhân và cả người chung quanh, trực tiếp hay gián tiếp. Mà nguyên nhân của bệnh này là do con người không có hạnh phúc mà ra. Nếu trị tận gốc có thể chỉ có một giải pháp là tự tìm lấy hạnh phúc trong ý nghĩ của mình.

Khi chúng ta đói mà được bữa cơm thanh đạm ta vẫn thấy ngon hơn khi được thưởng thức cao lương mỹ vị khi đã no. Chúng ta làm việc mệt nhọc cả tuần, đợi đến ngày cuối tuần để nghỉ ngơi. Vậy mà cái ngày Chủ nhật nhàn nhã lại không vui hơn ngày thứ Sáu vất vả, vì ta không biết thưởng thức cái vui hiện tại và hay lo lắng cho những ngày tương lai. Người Hoa Kỳ chơi chữ bằng một câu “Present is present”, hiện tại là quà tặng, hay có thể nói, hãy hưởng những gì mình đang có bây giờ. Vậy thì, ngoại trừ những điều kiện tối thiểu như cơm ăn, áo mặc, nhà ở, hạnh phúc cũng chỉ là những điều trong tâm ta mà thôi.

Xem thế, không có cái vui nào trên đời mà hoàn hảo cả trừ khi ta biết bắt lấy và thưởng thức khi nó vào tay mình. Không có cái buồn nào là bất hạnh nếu ta cho đó là chuyện bình thường trong cuộc sống, rồi nó sẽ qua đi. Đời có thể không có bất hạnh nếu ta quan niệm như các cụ ngày xưa “Sông có khúc, người có lúc”. Hạnh phúc quả là một cảm giác chủ quan tự mình trong khách quan tương đối ở những hiện tượng thực tế chung quanh.
Một nhà tư tưởng vô danh đã định nghĩa, Hạnh Phúc là tất cả những cái thần diệu của cuộc sống: Sự sung sướng, niềm đau khổ, giọt nước mắt, những nụ cười. Hãy rút kinh nghiệm để mang thêm cho mình lòng yêu thương và trải rộng đến tha nhân trong quãng đời chúng ta đang sống.Chấp nhận quan niệm trên, có lẽ ta đã tìm ra chân lý hạnh phúc.

Phạm Thị Quang Ninh

Hôn nhân khác đạo

Hôn nhân khác đạo

Chuacuuthe.com

VRNs (22.10.2014) – Sài Gòn – Tỷ lệ ly hôn tại Hoa Kỳ chiếm khoảng 50%, rõ ràng là không dễ xây dựng mối quan hệ phu thê bền vững lâu dài. Khi hai người có niềm tin khác nhau, thách thức có thể rất khó vượt qua. Với tình yêu, sự tôn trọng và thỏa thuận hợp lý, hôn nhân khác đạo vẫn có thể hạnh phúc. Hãy ghi nhớ mấy điều này:

1. CỞI MỞ GIAO TIẾP

141020006

Hôn nhân khác tôn giáo có thể thành công nếu hai vợ chồng duy trì lời thề hứa khi đối mặt với các thử thách và luôn chân thật với nhau. Mặc dù nên nói chuyện cởi mở về sự khác nhau về tôn giáo trước khi kết hôn, không bao giờ quá trễ để bắt đầu cuộc đối thoại. Trong cuốn A Non-Judgmental Guide to Interfaith Marriage (Hướng dẫn Hôn nhân Liên tôn), tác giả Steven Carr Reuben khuyến khích sự giao tiếp bằng cách nhắc các vợ chồng “luôn yêu thương nhau khi nói chuyện về tôn giáo”. Cần phải nhớ rằng tình yêu là phẩm chất có giá trị của mọi tôn giáo. Nếu bạn ngại nói về niềm tin, hãy cho nhau biết mà không biết cách bắt đầu hoặc bắt đầu từ đâu. Bạn càng cởi mở thì càng tốt cho cả hai.

2. BIẾT RÕ NIỀM TIN CỦA NHAU

Trong cuốn Interfaith Families: Personal Stories of Jewish-Christian Intermarriage (Gia đình Liên tôn: Các Câu chuyện về Hôn nhân giữa Do Thái giáo và Kitô giáo), tác giả Jane Kaplan nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tìm hiểu tôn giáo của nhau để có thể tôn trọng lẫn nhau. Đặt ra các câu hỏi không chỉ để học hỏi kinh nghiệm, mà còn là cách xác định chiều sâu của lời hứa đối với tôn giáo của mình. Đối thoại có thể hữu ích, với điều kiện cả hai luôn tôn trọng và lịch sự với nhau. Cách tốt nhất là đặt ra các câu hỏi cởi mở và chân thành.

3. THỎA THUẬN CÁCH GIÁO DỤC CON CÁI

Thảo luận cách nuôi dạy con cái nên bao gồm vấn đề tôn giáo, vì tôn giáo gắn liền với giáo dục. Vợ chồng cần thống nhất cách giáo dục con cái, vì điều đó ảnh hưởng các hoạt động khác của con cái. Vợ chồng cần rạch ròi vấn đề này càng sớm càng tốt. Thỏa thuận và thống nhất với nhau để giáo dục con cái tốt nhất. Tôn trọng nhau là bài học sống có giá trị cao để con cái phát triển đúng về tâm sinh lý và tâm linh. Hảy hỏi con cái, khuyến khích và giúp chúng biết cách tự quyết định.

4. GIỮ TRUYỀN THỐNG

Khi thảo luận về tôn giáo, mỗi người hãy nói rõ về tôn giáo của mình với những ngày lễ nghỉ. Đối với một số người, những ngày lễ nghỉ phải được tuân thủ. Ngay cả những người cho tôn giáo không quan trọng, họ vẫn mừng lễ bằng cách nào đó, chẳng hạn cây Giáng Sinh hoặc Đàn Menorah (đàn đa nhánh dùng trong đền thờ Do Thái cổ). Vợ chồng có thể thấy vui mừng khi duy trì truyền thống tôn giáo của nhau, của cả bên nội và bên ngoại.

5. TÔN TRỌNG SỰ KHÁC BIỆT

Tác giả Naomi Schaefer Riley hướng dẫn nghiên cứu cấp quốc gia về hôn nhân khác đạo. Bà phát hiện tỷ lệ cao về xung đột ở các cặp vợ chồng không cùng tôn giáo, bà nói rằng “kết hôn với người khác đạo cần phải biết rõ tôn giáo của người đó”. Chính Riley cũng có chồng khác đạo, bà khuyến khích các cặp vợ chồng cần phải nghiêm túc và luôn tôn trọng tôn giáo của nhau.

Tóm lại, hôn nhân khác đạo rất cần thỏa thuận với nhau ngay từ đầu, và cả hai phải tuân thủ tuyệt đối sự thỏa thuận đó. Vợ chồng có thể cảm thấy ít bị áp lực và tận hưởng hôn nhân bằng cách áp dụng phương pháp khác nếu hoàn cảnh cho phép.

TRẦM THIÊN THU

(Viết theo Beliefnet.com)

SỰ GÌ THIÊN CHÚA ĐÃ PHỐI HỢP, LOÀI NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC PHÂN LY!

SỰ GÌ THIÊN CHÚA ĐÃ PHỐI HỢP, LOÀI NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC PHÂN LY!

Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt

Tín hữu Công Giáo ly dị rồi tái hôn là một vấn đề nhức-nhối gây tranh cãi và gieo hiểu lầm đối với biện pháp của Giáo Hội Công Giáo. Thật thế, các cặp vợ chồng sống trong hoàn cảnh này thường đau đớn đặt vấn nạn:

– Tại sao Giáo Hội lại cấm các đôi ly dị tái hôn không được lãnh các bí tích, đặc biệt là bí tích Thánh Thể???

Rất nhiều tín hữu cảm thấy bị đối xử bất công và bị ruồng-rẫy, trong khi đáng lý ra, trong hoàn cảnh thất bại đắng cay như thế, họ phải được chính Giáo Hội tiếp nhận và cảm thông mới đúng!!!

Sau đây là lời giải thích của Đức Ông Massimo Cassani – Đại Diện Đức Giám Mục – phụ trách Ủy Ban Gia Đình và Sự Sống của Tổng Giáo Phận Bologna ở miền Trung Bắc nước Ý. Lời giải thích có thể xóa tan hiểu lầm và thành kiến đối với giáo huấn và kỷ luật của Giáo Hội Công Giáo. Lời giải thích cũng mở ra những chân trời hy vọng.

Các đôi vợ chồng Công Giáo ly dị rồi tái hôn, mặc dầu bị trục xuất khỏi các bí tích, nhưng không bị vạ tuyệt thông: họ vẫn tiếp tục là thành phần của Giáo Hội, một Giáo Hội luôn đặc biệt quan tâm chăm sóc họ.

Việc trục xuất này không do nơi sự kiện họ tội lỗi hơn những người khác. Không phải thế, vì đây không phải là một xét xử luân lý. Nhưng lý do là như thế này:

– Các bí tích là dấu chỉ tình yêu trung tín và bất khả phân ly của Đức Chúa GIÊSU KITÔ với Hội Thánh. Trong khi đó thì tình trạng khách quan của các cặp ly dị rồi tái hôn diễn tả ngược lại dấu chứng Tình Yêu của Đức Chúa GIÊSU KITÔ!

Nếu Giáo Hội Công Giáo xin các cặp ly dị tái hôn không được rước Mình Thánh Chúa thì cùng lúc Giáo Hội khuyên họ nên kết hiệp với Đức Chúa GIÊSU KITÔ bằng lòng ước ao rước Mình Thánh Chúa. Ơn thánh nhận được qua các bí tích vẫn nhận được qua con tim khao khát THIÊN CHÚA. Hơn nữa, nỗi đau khổ vì không thể rước lễ – khi được khiêm tốn chấp nhận vì vâng lời Hội Thánh – sẽ được kết kiệp mật thiết với cuộc khổ nạn của Đức Chúa GIÊSU KITÔ và với Tình Yêu của Ngài.

Các tín hữu Công Giáo ly dị tái hôn được mời gọi tiếp tục cuộc hành trình Đức Tin tiến đến việc nên thánh nhờ tham dự Thánh Lễ – mặc dầu không được rước lễ – nhờ việc cầu nguyện và thực thi đức bác ái v.v.

Cũng còn có giải pháp là kiểm xem hôn nhân thứ nhất có giá trị không, hầu có thể xin giải hôn phối. Mỗi Giáo Phận đều có tòa án dành riêng cho các vấn đề này.

Nếu không thể lìa bỏ người bạn đời thứ hai của cuộc hôn nhân thứ hai vì những lý do chính đáng thì khuyên nên chọn giải pháp là:

tránh các giao hợp tính dục, bởi vì đây là hành vi đặc thù của bậc vợ chồng. Chỉ khi đó, đôi ly dị tái hôn mới được phép lãnh các bí tích. Nhiều tín hữu Công Giáo ly dị tái hôn đã chọn con đường này, với sự trợ giúp của ơn thánh. Và họ đã khám phá ra rằng Đức Tin và tình yêu của họ đã lớn mạnh.

Nếu trước khi thành hôn, đôi bạn trẻ chuẩn bị kỹ lưỡng thì bí tích hôn phối sẽ giúp cuộc sống vợ chồng rất nhiều trên cả hai bình diện nhân bản và tôn giáo.

Trong khi đó, nếu đôi ly dị tái hôn được hướng dẫn và giúp đỡ trên hành trình Đức Tin, thì họ cũng sẽ vượt thắng được nhiều khó khăn và tiến bước trong đời sống thiêng liêng đạo đức. Hiện nay tại nhiều giáo phận trong nhiều giáo xứ có các Nhóm thành hình từ các cặp vợ chồng Công Giáo ly dị tái hôn. Họ tổ chức các buổi Gặp Gỡ để cầu nguyện chung, lập lại lời tuyên xưng Đức Tin và trao đổi các thông tin đúng đắn của Hội Thánh. Đây cũng còn là dịp tốt để các đôi vợ chồng có thể giải bày các khó khăn, các chờ mong, và đôi khi cả các giận dữ nữa! Các buổi gặp gỡ này thường giúp các đôi vợ chồng tìm lại sự thanh thản khi đối diện với kỷ luật nghiêm nhặt và giáo huấn của Giáo Hội Công Giáo.

Chúng ta nên luôn luôn ghi nhớ rằng: Trong mọi hoàn cảnh, dù đau thương đến đâu đi nữa, THIÊN CHÚA vẫn có thể can thiệp đúng thời đúng lúc với ơn thánh và lòng nhân hậu của Ngài.  Bất cứ ai, dẫu tội lỗi tràn bờ, vẫn nuôi hy vọng có thể gặp được khuôn mặt chí thánh chí ái của Đức Chúa GIÊSU KITÔ, Đấng Cứu Độ loài người.  Vậy thì ngay từ hôm nay, hỡi các đôi vợ chồng Công Giáo ly dị tái hôn thân mến, hãy can đảm kiên trì bước đi trên con đường đưa tới bàn tiệc Thánh Thể, dấu hiệu của tiệc cưới Nước Trời giữa Đức Chúa GIÊSU KITÔ và Giáo Hội của Ngài.

… Có mấy người Pharisêu đến gần Đức Chúa GIÊSU để thử Người. Họ nói: ”Thưa Thầy, có được phép rẫy vợ mình vì bất cứ lý do nào không?” Đức Chúa GIÊSU đáp: ”Các ông không đọc thấy điều này sao: ”Thưở ban đầu, Đấng Tạo Hóa đã làm ra con người có nam có nữ” và Đấng Tạo Hóa đã phán: ”Vì thế, người ta sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai sẽ thành một xương một thịt”. Như vậy, họ không còn là hai, nhưng chỉ là một xương một thịt. Vậy, sự gì THIÊN CHÚA đã phối hợp, loài người không được phân ly”.

Họ thưa với Người: ”Thế sao ông Môsê lại truyền dạy cấp giấy ly dị mà rẫy vợ?” Người bảo họ: ”Vì các ông lòng chai dạ đá, nên ông Môsê đã cho phép các ông rẫy vợ, chứ thưở ban đầu, không có thế đâu. Tôi nói cho các ông biết: Ngoại trừ trường hợp bất hợp pháp, ai rẫy vợ mà cưới vợ khác là phạm tội ngoại tình” (Mátthêô 19,3-9).

(”SPES NOSTRA – Notre Espérance”, l’Enfant-Dieu nous réunit, Octobre – Novembre – Décembre 2010, Missionnaire de l’Immaculée – Père Kolbe, trang 4)

Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt

KittyThiênKim & Nguyễn Kim Bằng gởi

 

Nhiều người Công Giáo bất mãn với ý kiến của một cặp vợ chồng người Úc được mời tham dự THĐGM –

Nhiều người Công Giáo bất mãn với ý kiến của một cặp vợ chồng người Úc được mời tham dự THĐGM –

Ý kiến của Đức Hồng Y Raymond Burke

Đặng Tự Do

10/11/2014

Trong phiên khoáng đại thứ hai diễn ra vào lúc 5h chiều ngày thứ Hai 6 tháng 10, Thượng Hội Đồng Giám Mục với sự hiện diện của Đức Thánh Cha và 180 nghị phụ đã bàn về chủ đề: “Ý định của Thiên Chúa về hôn nhân và gia đình” và “Việc hiểu biết và đón nhận Kinh Thánh và các văn kiện của Giáo Hội về hôn nhân và gia đình”.

Mở đầu mọi người đã nghe chứng từ của ông bà Ron và Mavis Pirola người Úc, dự thính viên tại Thượng HĐGM này. Ông bà là đồng giám đốc Hội đồng Công Giáo Australia về hôn nhân và gia đình. Họ kể lại kinh nghiệm trong gia đình về việc sống căng thẳng giữa một bên là khẳng định chân lý, và bên kia là sự cảm thông và từ bi. Cụ thể là người con trai của Ông bà Pirola là một người đồng tính luyến ái. Một hôm, nggười con ấy nói là muốn đưa người bạn trai của anh ta về nhà. Ông bà là người hoàn toàn tin tưởng và chấp nhận giáo huấn của Giáo Hội, nhưng phải làm sao trước yêu cầu của người con? Ông bà bị giằng co giữa một bên là tôn trọng và chấp nhận chân lý và giáo huấn của Hội Thánh, và bên kia là từ bi yêu thương người con. Ông bà biết rằng các cháu muốn ông bà đón nhận đứa con và bạn trai của anh ta trong gia đình. Vì thế ông bà đã “chấp nhận” thỉnh cầu của người con vì “đó là con chúng tôi!”.

Theo ông bà Ron và Mavis Pirola, điều này có thể là “kiểu mẫu loan báo Tin Mừng cho các giáo xứ khi gặp những hoàn cảnh tương tự”.

Cách đặt vấn đề và cách giải quyết của ông bà Ron và Mavis Pirola đã gây ra xao xuyến và bất mãn cho nhiều người Công Giáo tại Hoa Kỳ, nhất là khi ông bà tự đề cao cách thức giải quyết ấy như “một kiểu mẫu loan báo Tin Mừng”. Do đó, chương trình truyền hình LifeSite News đã có một buổi phỏng vấn với Đức Hồng Y Raymond Burke, nguyên chánh tòa Ân Giải Tối Cao.

Đức Hồng Y Burke đã đồng ý rằng các bậc cha mẹ nên cố gắng hết sức để thể hiện tình yêu của họ đối với người con trai đồng tính của họ. Tuy nhiên, ngài lập luận chống lại việc chấp nhận thỉnh cầu của người con trai muốn gia đình đón nhận người bạn trai của anh ta. Đức Hồng Y giải thích:

“Nếu những mối quan hệ đồng tính luyến ái là những mối quan hệ rối loạn về bản chất, mà thực sự chúng là như vậy – thì việc chào đón một thành viên gia đình cùng với một người khác đang trong quan hệ rối loạn ấy trong một cuộc gặp gỡ gia đình có ý nghĩa gì với con cháu chúng ta?”

Đức Hồng Y nói rằng cha mẹ trong trường hợp này có thể gây ngộ nhận cho con cháu của họ, và gây hại cho họ “bởi thái độ dường như tán đồng một hành vi phạm tội nghiêm trọng của một thành viên trong gia đình.”

TUỔI TRẺ NÔNG NỔI BỒNG BỘT KHÓ LƯỜNG

TUỔI TRẺ NÔNG NỔI BỒNG BỘT KHÓ LƯỜNG
(Hạnh phúc gia đình)
Tuyết Mai

Toàn nước Mỹ cứ mỗi năm hè tới thường có những nhóm trẻ chúng nổi loạn do tánh khí bạo động cũng có, thời tiết nóng quá làm chúng nổi điên cũng có, khích nhau cũng có, nổi lửa đốt nhà và đốt rừng cũng có, và còn biết bao nhiêu nguyên do để chúng làm loạn mà từ ty Cảnh Sát cho đến nơi làm ăn thương mại, và tất cả cha mẹ ai cũng ngao ngán khi mùa hè bắt đầu.

Trong số những đám trẻ đó có thằng con trai của chúng tôi. Xui cho chúng tôi là trong chung cư có cái hồ tắm, hễ tụi trẻ không có chỗ đi vì không có tiền thì chúng thường rủ nhau ra hồ bơi vui chơi gần như cả ngày. Sáng một nhóm khác, chiều một nhóm khác, đôi khi cả hai nhóm cùng đến chơi một lúc, nhưng cũng không bao giờ đến quá 10 đứa, cả trai lẫn gái. Nói cho ngay chúng đều ngoan cả vì một nhóm là bạn học trò còn nhóm kia là bạn cùng làm việc chung tại nhà hàng.

Vợ chồng chúng tôi vừa nhận được lá thư từ HOA (Home Of Association) họ máng vốn thằng con trai của chúng tôi đã mời bạn bè vào hồ tắm làm ồn ào, phá phách và xả rác. Vợ chồng chúng tôi dự định viết thư gởi cho bà president của chung cư hoặc tìm đến nói chuyện thẳng với bà để tìm sự thông cảm và cho bà biết rằng thằng con trai của chúng tôi đã đủ 18 tuổi, để chịu trách nhiệm mọi việc cháu nó làm mà không cần phải viết thư méc chúng tôi.

Chúng tôi chưa kịp viết lá thư thì chiều qua thằng con trai của chúng tôi mời bạn mới và bạn cũ vào hồ chơi khoảng chừng 5 đứa (3 trai, 2 gái) đã xẩy ra chuyện còn tệ hơn là sự việc máng vốn ở trên. Trong đám bạn được mời đến có đứa con gái chừng 20 tuổi chưa từng học qua lớp lái xe, chưa có bằng lái thế mà năn nỉ bạn trai thế nào để thằng bạn trai dám đưa chìa khóa xe cho nó lái thử vòng vòng trong chung cư.

Nhưng lái chưa đi được đến đâu thì thay vì đạp thắng xe thì cô nàng lại đạp bàn ga nên xe phóng thẳng tới phía trước. Đạp đổ dàn hàng rào sắt nằm bẹp xuống sàn của hồ tắm, nửa chiếc xe nằm ngang trên mặt nước của hồ, nửa chiếc xe nằm dính cứng ngắc trên hàng rào sắt không sao chiếc xe xê dịch cho được. Thế là ông phó trưởng của chung cư nhà nằm sát hồ bơi, ông đã nhanh chân đem máy chụp hình ra chụp và trong năm phút đã có mặt cảnh sát đến để lập biên bản.

Thằng con trai của chúng tôi một mẻ xanh mặt về nhà chỉ dám báo cho mẹ cháu biết chuyện nhưng dấu hẳn bố. Trong vài phút nghe cháu kể chuyện vừa mới xẩy ra thì tôi an tâm vì biết cháu không dính líu gì trong vụ tai nạn này trừ việc cháu đã mời bạn bè đến chơi hồ. Đấy là nói thằng con trai của chúng tôi thuộc loại ngoan ngoãn, già dặn trước tuổi, có mơ ước được học cao để trở thành một bác sĩ khoa học trong tương lai?.

Do tai nạn của buổi chiều hôm qua mà chuyện tốt thứ nhất là đã dậy cho con trai của chúng tôi một bài học thật giá trị là cháu ngừng hẳn tư tưởng ao ước được mua chiếc xe hơi đời cũ, một thời gian chắc cũng khá lâu. Cháu bảo có xe thật không thể nào lường được chuyện gì có thể xẩy ra mà điển hình ngu nhất là chuyện một đứa con gái lại có ý muốn làm điều như vậy!?.

Chuyện tốt thứ hai là những căn nhà sống chung quanh hồ bơi sẽ được ít nhất 2 tuần lễ sống trong yên lặng vì nguyên cái hồ bơi đã được giăng dây cấm vào cho đến khi dàn hàng rào sắt được thay do hãng bảo hiểm xe của chiếc xe gây ra tai nạn. Và tốt hơn cả là thằng con trai của chúng tôi không còn lý do gì để mời tiếp bạn bè đến hồ bơi chơi nữa!.

Chuyện hên thứ ba là xe chỉ đụng dàn hàng rào sắt ngả mà không lấy đi mạng sống của một ai hay đâm vào nhà nào thì hậu quả sẽ không biết đâu mà lường?. Rồi thì thằng cháu nhà chúng tôi cũng được yên thân vài ngày nữa cho đến ngày cháu nó dọn hẳn ra khỏi nhà để đến ở nội trú trên trường đại học 4 năm. Trường đại học nơi sẽ dậy cho cháu cuộc sống tự lập, có trách nhiệm trên chính bản thân mình và cho tương lai tươi sáng của mình.

Nhưng điều thiết yếu nhất và là quan trọng hơn cả vẫn là hằng ngày vợ chồng chúng tôi luôn cảm tạ Thiên Chúa và Đức Mẹ Maria vì chính ba ngôi Thiên Chúa và Mẹ Maria luôn gìn giữ, ban ơn, trợ giúp cho chúng tôi cách tốt đẹp nhất từ thể xác đến linh hồn sống đời của chúng tôi. Amen.

** Xin bấm vào hìnhđể nghe và để hát:
httpv://www.youtube.com/watch?v=PpzML3waimw
(Con cảm ơn Cha)
———————————————–
**::* Con Cảm ơn Cha *::**
*~* Tuyết Mai 3-11-03 (11) *~*

Con cảm ơn Cha
Buổi sớm mai thức dậy
Nắng đẹp lên cao
Mây vờn trong gió
Chim bầy tung cánh
Có Chúa đất trời
Thần Thánh, muôn người
Cảm tạ chúc khen

ĐK:
Con xin dâng Cha tình con
Hôm qua hôm nay vẫn tín trung
Dù đời giăng nhiều cạm bẫy
Nguyện xin Chúa Thánh Linh
Sớm hôm dắt dìu để hồn chúng con
Khao khát tìm về quê trời

Con cảm ơn Cha
Đầm ấm trong gia đình
Họ hàng thân thương
Bạn bè quý mến
Ân tình quyến luyến
Có Chúa trong đời
Hạnh phúc ngập trời
Cuộc đời luôn thắm tươi

Con cảm ơn Cha
Được sống trong an bình
Hy vọng tương lai
Hòa bình khắp thế giới
Muôn tấm lòng thơ thới
Có Chúa muôn nhà
Cùng sống thuận hòa
Cuộc đời là sướng vui

Y Tá Của Chúa,
Tuyết Mai

*** Để cảm tạ, ngợi khen, và tôn vinh Thiên Chúa là Cha chung của tất cả chúng ta, tôi chân thành mời anh chị em hãy dùng những bài hát của tôi để hát, đem đến tận phương trời xa, để làm Sáng Danh Thiên Chúa.

Cha Mẹ & Con Cái

Cha Mẹ & Con Cái

Lạc quan hay bi quan ? Hay cần phải có cái nhìn triết lý ?.

Bài nên đọc để hiểu rằng mình chỉ nên lo cho con cái xong bổn phận rồi thì đừng bao giờ trông cậy ở chúng điều gì.  Mình hãy sẵn sàng khi già không còn làm việc nổi thì vào nursing home như vậy thì mình sẽ bớt khổ.  Đời sống này ai cũng giống như vậy mà thôi! Mình cũng còn có phúc hơn rất nhiều người là bên này mình được hưởng trợ cấp dù có làm việc hay không cũng được và có cả housing nữa vậy thì chả nên bi quan mà nên chấp nhận những gì cuộc đời đã dành sẵn cho mình rồi!..  Không chừng tới khi già lại cùng các bạn đồng tuổi vào ở chung một nursing home thì lại còn vui nữa đấy!

Mời quí vị đọc và nhớ để đời  hai thân già bớt khổ…..!!!!!

Quí vị thấy những cặp vợ chồng có 9,10 người con, dù là kỹ sư,bác sĩ, họ vẫn khổ vì con cái bạc bẽo!!!Nói chi quí vị chỉ có 4 hay 5 con!

Chính bản thân tôi đã gặp  nhiều cha mẹ khổ vì sự bạc bẽo của con cái ở xứ Mỹ này ! con họ là những người có học, giầu có, nhưng họ vẫn phải đi “share” phòng hay “get line” sau lưng tôi để xin nhà “low income”…    Bài đọc sau rất chính xác và thiết thực. Xin quí vị đọc và nhớ dùm tôi cho đời mình bớt khổ vì chính những đứa con mà mình đã suốt đời hy sinh cho chúng nên nguời.    Tôi đã đọc được 1 bài rất hay : Nếu lỡ sanh con thì : vui với con khi chúng còn nhỏ. Lo cho chúng hoc hành nên người, và khi chúng trưởng thành, có gia đình rồi thì quên chúng đi để sống. Và đây là điều quan trong : Đừng trông mong chúng báo hiếu, kẻo thất vọng nặng nề…!!!!???(sách nói nhé)    Chính vì biết rõ điều này nên bản thân tôi, đã 73 xuân xanh, ngày ngày đi phòng “gym” 3 tiếng để  tập thể dục, bơi lội…vì bà xã đã bịnh rồi, tôi bịnh nữa là chỉ còn nước dắt nhau vào “nursing home” thôi???    Thân chào và chúc quí vị nhiều sức khỏe .

Một bài rất hay, hãy ráng đọc cho hết, đừng đọc nửa chừng rồi cho qua !!!

Trong truyện cổ, người ta có kể chuyện một ông phú hộ và bốn người con trai. Khi bốn người con này lớn lên lập gia đình, ông phú hộ này đem một phần gia tài chia cho bốn người con, phần còn lại vợ chồng ông giữ để dưỡng già. Mấy năm sau khi vợ ông qua đời, mấy người con sợ rằng ông sẽ tìm vợ mới, lúc có con, gia tài này phải chia cho những đứa con khác. Chúng bàn với nhau thuyết phục cha, về ở với mình, săn sóc cha thật chu đáo, sung sướng để ông không cảm thấy cô đơn, khỏi cần phải tục huyền. Ðược ít lâu, chúng thuyết phục ông phú hộ chia hết tài sản cho chúng. Bùi tai và thấy không cần giữ riêng cho mình một tài khoản nào, ông đồng ý đem gia tài chia hết cho bốn đứa con.

Sau đó ông đến ở với đứa con thứ nhất, nhưng đứa con này nghe vợ, chỉ được ít hôm, bảo ông đến ở nhà đứa em kế. Cứ như thế, không ở được với đứa con nào. Không một đồng xu dính túi, người cha bị bỏ rơi, phải đi khất thực từng nhà. Bấy giờ cây gậy cũng còn có ích hơn là những đứa con. Cây gậy đó có thể giúp ông già xua đuổi những con chó, dò dẫm trên đường, tránh những vũng nước và giúp ông những lúc yếu chân sắp ngã.

Câu chuyện này sao giống câu chuyện của một bà mẹ ở Quận Cam. Sau Tháng Tư 1975, hai vợ chồng đem một đàn con vượt biển sang Mỹ. Trong nhiều năm, ông bà vừa nuôi con khôn lớn, ăn học thành tài, dựng vợ gả chồng cho con, vừa tậu được một căn nhà khang trang trong vùng Bolsa. Sau khi người chồng qua đời ít lâu, bà vợ được con cái thuyết phục nên bán ngôi nhà đi, chia đều cho các con rồi về ở với con cháu cho đỡ cô đơn. Bà nghe theo, và cũng lần lượt ở với nhiều đứa con, chịu cảnh bạc đãi và cuối cùng bà quyết định phải rời khỏi nhà những đứa con ấy. May thay, trên đất Mỹ, bà già cô đơn này còn có chỗ nương tựa, đó là một món trợ cấp nhỏ và ngôi nhà “housing” mà chính phủ đã đành cho bà. Nếu ở một xứ sở khác, chắc bà cũng cần đến một cây gậy.

Những đứa con mua nhà mới có thể đã không tính đến một chỗ cho cha mẹ già khi xế bóng, nhưng tôi biết nhiều bậc cha mẹ khi luống tuổi, con cái lập gia đình đi xa cả rồi, mà vẫn giữ cái nhà cũ nhiều phòng, với ý nghĩ dành cho con lúc trở về thăm viếng. Tôi có một người bạn được con trai bảo lãnh sang Mỹ, nhưng chỉ ít lâu sau cô con dâu muốn chồng bán căn nhà đang ở và đi mua lại một cái nhà nhỏ hơn, lấy lý do để tiết kiệm cũng là lý do để cha mẹ chồng phải dọn ra.

Cha mẹ đối với con lúc nào cũng hết lòng. Mẹ có thể lăn vào lửa để cứu con, cha có thể đổ mồ hôi nhọc nhằn để đứa con có được một nụ cười hạnh phúc, nhưng những đứa con, khi đã có gia đình riêng của mình, không giữ được sự chăm sóc, lo lắng cho đời sống của cha mẹ. Người mẹ nào cũng mỗi đêm kéo chăn đắp cho con, sờ trán con, hạnh phúc theo từng nụ cười của con, nhưng bây giờ con ở xa, thời giờ dùng để gọi về thăm mẹ đôi khi cũng hiếm hoi.

Ông Chu Dung Cơ nói về mối liên hệ giữa cha mẹ già và con cái:

“Cha mẹ thương con là vô hạn, con thương cha mẹ là có hạn.

Con bệnh cha mẹ buồn lo. Cha mẹ bệnh con đến nhòm một cái, hỏi vài câu thấy là đủ.

Con tiêu tiền của cha mẹ thoải mái, cha mẹ tiêu tiền của con chẳng dễ chút nào.

Nhà của cha mẹ là của con. Nhà của con không phải là nhà cha mẹ.

Ốm đau trông cậy vào ai? Nếu ốm đau dai dẳng có đứa con hiếu nào ở bên giường đâu (cứu bệnh sàng tiền vô hiếu tử)”.

Và lời khuyên đối với các bậc cha mẹ là: “Khác nhau là như vậy! Người hiểu đời coi việc lo cho con là nghĩa vụ, là niềm vui không mong báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.”

Cũng có nhiều con cái nuôi cha mẹ. Luận Ngữ chép, Tử Du hỏi về đạo hiếu. Khổng Tử đáp: “Ngày nay người ta cho nuôi cha mẹ là hiếu, nhưng đến chó ngựa kia, người ta cũng nuôi, nếu nuôi mà không kính hiếu cha mẹ thì có khác chi!”  Người già không khác những đứa trẻ, nhiều khi hay tủi thân, hờn dỗi và dễ phiền muộn, con cái có thể cho cha mẹ ăn uống, hầu hạ cha mẹ khuya sớm nhưng rất khó biết đến nỗi buồn của cha mẹ lúc về già.

Người thợ hớt tóc cho tôi biết về con cái của ông, cả hai đứa con đều có nhà riêng, cùng ở trong quận Cam, nhưng không mấy khi chúng điện thoại hỏi thăm ông. Tháng trước, ông bệnh, nằm nhà một tuần lễ mà cũng chẳng đứa con nào ghé qua thăm. Ông nói thêm: “Chỉ trừ lúc nào chúng cần nhờ đến ông việc gì đó”, và buồn bã kết luận: “Ở Mỹ này, có chín đứa con, cha mẹ già bệnh cũng phải vào nursing home thôi!”

Tuy vậy, nursing home ở Âu Mỹ, mang tiếng là văn minh, hiện đại nhưng liệu rằng đây có phải là nơi yên ổn cho những ngày cuối cùng của tuổi già không? Tại các viện dưỡng lão trên đất Mỹ mỗi năm có hàng chục nghìn trường hợp khiếu nại vì cách đối xử của nhân viên như bỏ bê, đánh đập, đại tiểu tiện, ói mửa mà không dọn dẹp, không cho uống nước, hiếp dâm, sờ mó, tệ hại nhất là đối với những bệnh nhân Alzheimer. Năm ngoái, phúc trình của Bộ Y Tế Minnesota cho ta thấy chỉ trong vòng 5 tháng đã có 15 trường hợp bệnh nhân mất trí nhớ bị hành hạ, trong đó có những vụ như bị chọc ghẹo liên tục, bị nhổ nước bọt vào miệng, bị bóp ngực hay hạ bộ. Phải chăng nhà dưỡng lão, chặng cuối đời của người già là chốn địa ngục có thật trên trần gian như thế!

Vậy thì con cái có hiếu tâm, xin cầu nguyện cho các đấng sinh thành sớm ra đi trước khi họ trở thành những người mất trí lú lẫn, nằm suốt ngày một chỗ, tiêu tiểu không kiểm soát được. Thấy cha mẹ lớn tuổi mà còn minh mẫn, mạnh khỏe nên mừng, mà thấy cha mẹ ra đi nhẹ nhàng, trước khi phải chịu những cảnh đau lòng của tuổi già lại càng mừng hơn.

Tuy vậy, rất nhiều gia đình người Việt trên xứ người có được niềm an ủi là họ có những đứa con Việt Nam, nhất là những đứa con của một gia đình nghèo khó, lớn lên trong chiến tranh và thông cảm được nỗi thiệt thòi bất hạnh của cha mẹ.

Sưu tầm

ĐÊM TỪ PHỤ VINH DANH CÁC NGƯỜI CHA

ĐÊM TỪ PHỤ VINH DANH CÁC NGƯỜI CHA

Xúc động đầy ấn tượng

Hà Tường Vy

Như thường lệ, tôi là người vẫn đều đặn tham dự các Đêm Gia Đình từ những lần tổ chức đầu tiên tại Trung Tâm Công Giáo Việt Nam, Giáo Phận Orange do Gia Đình Nazareth tổ chức.

Đối với tôi, Đêm Gia Đình là một sinh hoạt rất giá trị và ích lợi cho những ai đang sống trong đời sống hôn nhân, gia đình, cũng như cho những ai đang phải đối diện với những khó khăn đến từ nhiều mặt, từ tâm lý, tâm sinh lý, giáo dục, xã hội, luật pháp, cũng như những vấn đề liên quan đến việc thực hành niềm tin tôn giáo. Điểm son của Gia Đình Nazareth là ở chỗ vẫn trung thành tổ chức các Đêm Gia Đình và đã không ngừng tìm kiếm những đề tài, cải tiến những hình thức sinh hoạt, nhờ đó thu hút số người tham dự ngày càng đông đảo.

Đêm Gia Đình, do đó, là một sinh hoạt nhằm đưa Gia Đình Nazareth đi vào dòng chính của sinh hoạt xã hội, của sinh hoạt tôn giáo. Với Đêm Gia Đình, Gia Đình Nazareth đã thực hành đúng phương châm sinh hoạt của mình: “Gia Đình Nazareth đồng hành với các gia đình”.

Đôi dòng lịch sử của Đêm Gia Đình:

Đêm Gia Đình là một sinh hoạt mang tầm mức Cộng Đồng và mở rộng cho mọi thành phần tham dự. Đêm Gia Đình đầu tiên được tổ chức vào chiều ngày 5 tháng 9 năm 2012 dưới sự chủ tọa, và giảng thuyết của Đức Cha Mai Thanh Lương. Kể từ đó đến nay, liên tiếp hàng tháng vẫn có những Đêm Gia Đình. Sinh hoạt này vì thế đã trở thành nét đặc thù của Gia Đình Nazareth.

Được tổ chức vào mỗi tối thứ Sáu, tuần thứ 2 trong tháng từ 7giờ đến 9giờ tối tại Trung Tâm Công Giáo Việt Nam, Giáo Phận Orange, Đêm Gia Đình đã thu hút nhiều thành phần trong cộng đồng Công Giáo cũng như những thính giả đến từ các tôn giáo bạn, hoặc từ các nơi xa. Điểm đặc biệt của Đêm Gia Đình là sự phối hợp nhịp nhàng giữa phần tâm linh và phần sinh hoạt đời thường.

a) Sinh hoạt tâm linh:

Bao gồm những đề tài về giáo lý, Giáo Hội, và Thánh Kinh nhằm giúp cho mọi người hiểu rõ hơn về mục đích, giá trị, và ý nghĩa của sinh hoạt tâm linh trong ứng dụng thực tế vào đời sống ơn gọi hôn nhân, gia đình. Đức Cha Mai Thanh Lương, Cha Giám Đốc Nguyễn Thái, các Cha Cựu Giám Đốc Trung Tâm Công Giáo như cha Nguyễn Uy Sỹ và cha Mai Khải Hoàn, cha Phạm Ngọc Hùng, Viện Phụ Phạm Sỹ Hanh, Đan Viện Xitô, cha Trần Đình Thụy, Giáo Sư đại chủng viện Thánh Qui, Cần Thơ, cha Vũ Thế Toàn Dòng Tên, Cha Timothy Nguyễn, Cha Trịnh Ngọc Danh, linh hướng Gia Đình Nazareth, phó tế Hoàng Thanh Sơn, phụ tá linh hướng Gia Đình Nazareth và nhiều linh mục tên tuổi, phó tế đã đến với các Đêm Gia Đình qua những chủ đề khác nhau.

b) Sinh hoạt đời thường:

Bao gồm những chủ đề về tâm lý giáo dục, tâm lý tuổi trẻ, tâm lý hôn nhân, tâm lý gia đình, tâm lý cao niên, tâm lý xã hội, luật lệ xã hội, và những vấn nạn liên quan đến gia đình, bạo hành gia đình… Các chủ đề này được trình bày do các nhà tâm lý, luật sư, bác sĩ, và những chuyên gia giầu kinh nghiệm như Bác sĩ Trung Chỉnh, Tiến  Sĩ Phạm Kim Long, Tiến Sĩ Tâm Lý Trần Mỹ Duyệt, Tiến Sĩ Tâm Lý Phan Nguyễn Kim, Tiến Sĩ Tâm Lý Lê Văn Ẩn, Tiến Sĩ Giáo Dục Phạm Thị Huê, Luật Sư Nguyễn Quốc Lân, Luật Sư Phòng Biện Lý của Quận Cam (District Attorney of Orange County) chuyên lo về bạo hành trong gia đình, Đại diện văn phòng Cảnh Sát của Quận Cam chuyên lo về ngăn ngừa rượu, ma túy, Anh chị Nguyễn Văn Nhuệ-Thu Nhi, và Ông Kenny Phan, Giám Đốc của PNA Insurance…

Đêm Từ Phụ vinh danh người cha:

Không như những Đêm Gia Đình khác trong đó trình bày những chủ đề về đạo hiếu, về tình thương vợ chồng, về những ưu tư của cha mẹ đối với con cái, Đêm Gia Đình lần này được gọi là “Đêm Từ Phụ. Đêm Vinh Danh Các Người Cha”. Những gì xảy ra trong đêm nay đã gây xúc động cho mọi người tham dự, không những đối với những người cha mà cả những người mẹ, người con nữa.

Phần tâm linh của đêm hôn nay đã được bắt đầu bằng thánh lễ tạ ơn do linh mục Christ Phạm Quốc Tuấn chủ tế và giảng thuyết qua đề tài “Gia Đình là Cộng Đoàn Cầu Nguyện, Cộng Đoàn Yêu Thương”. Là một linh mục trẻ, hoạt bát, rất hăng say trong các sinh hoạt mục vụ tông đồ. Cha từng là linh hướng của Chương Trình TTHN, và hiện giờ là linh hướng của Phong Trào Canh Tân Đặc Sủng. Một trong những điểm khiến tôi tâm đắc và suy nghĩ nhất là câu nói của Thánh Augustine đã được linh mục giảng thuyết nhắc lại trong bài giảng của mình: “Gia đình cầu nguyện chung, gia đình ăn cơm chung với nhau là gia đình sống cho nhau”. Một tư tưởng nói lên đầy đủ ý nghĩa thế nào “Gia đình là cộng đoàn cầu nguyện, cộng đoàn yêu thương”, nhưng có lẽ đây cũng là một thách đố lớn lao đối với nhiều gia đình trong nếp sống hiện tại do thiếu ý thức trách nhiệm của các phần tử, và cũng do vì quá chú trọng vào những thu hút của cuộc sống trước mắt.

Phần sinh hoạt đời thường hôm nay mới thật sự gây ấn tượng hết sức đặc biệt đối với mọi người tham dự qua nghi thức “rửa chân cha” do các em đã tình nguyện rửa chân cho cha mình.

Nghi thức bắt đầu sau khi các người cha đã ngồi vào những chiếc ghế danh dự được chỉ định sẵn. Trước mặt họ là các con tuổi từ 8, 9, 10 đến 25, 29. Có em đã là những kỹ sư, chuyên viên computer, sinh viên y khoa, hoặc sinh viên các đại học, trai cũng như gái tất cả đều quì gốc rửa và lau chân cho cha mình. Nhiều gia đình cả mấy anh chị em cùng tham dự với nhau. Lúc đầu mọi người xem như bỡ ngỡ và coi đây như một hành động vui đùa, tượng trưng, nhưng khi thấy các em làm công việc này với tất cả tấm lòng biết ơn cha mình, thì cả hội trường đều thổn thức, đặc biệt, đối với những ai không còn cha. Và nhiều người đã thấy những giọt nước mắt lăn trên những gò má xám nắng vì công việc của một vài người cha. Việc này càng khiến tôi cảm động hơn khi nhớ lại câu chuyện của hai mẹ con đã trao đổi hôm trước Đêm Gia Đình như sau:

-Mẹ ơi, con nghĩ con không cần mua quà cho ba trong ngày Father’s Day nữa.

-Vậy con định làm cái gì cho ba. Hay là con mời ba đi ăn tối?

-Không. Con không nói trước được, chỉ cần mẹ nhớ nhắc ba và cả mẹ nữa đi dự Đêm Gia Đình tối mai là được. Tối mai con sẽ cho ba và mẹ xem quà gì con tặng cho ba.

-Con định tham dự nghi thức “Rửa Chân Cho Ba”?

-Mẹ đừng đoán nữa, sợ lộ chuyện, tối mai sẽ biết.

-Mẹ không đoán nữa, nhưng mà con trai của mẹ ngoan quá, mẹ không ngờ con lại biết tỏ lòng kính yêu cha mẹ như vậy. Mẹ biết thế nào ba con cũng sẽ cảm động lắm.

-Con sẽ làm một cử chỉ đẹp cho ba con, vì từ hồi nào tới giờ con ít khi nghĩ đến việc phải đền đáp công ơn của ba con. Nhưng cũng từ hôm nay, ngay bây giờ con muốn mẹ khi nào khen con, mẹ cũng thêm ba trong đó nữa, thí dụ như “Con trai của Ba Mẹ …tử tế, dễ thương, giỏi giang quá ”, tại vì con nghĩ rằng nếu không có Ba thì cũng không có con.

Gia Đình Nazareth đã đi tiên phong trong việc tuyên dương công đức người cha bằng việc làm rửa chân này. Nếu bên Đại Hàn, người ta đã xúc động nghẹn ngào khi chứng kiến hàng trăm các em qùi trước mặt mẹ, rửa chân, và cúi đầu lạy mẹ các em trong một chương trình vinh danh hiền mẫu nhân ngày của mẹ, thì ở đây, cũng trong một hội trường đông đảo, nhiều người đã rưng rưng dòng lệ khi thấy hàng chục em quì trước mặt cha mình, rửa và lau chân cho cha mình trong một nghi thức vinh danh cha nhân ngày từ phụ.

Qua việc làm rửa chân này, Gia Đình Nazareth đã đem mọi người tham dự trở về với nguồn gốc gia đình và tinh thần hiếu thảo, khi hướng dẫn các em “rửa chân” cho cha mình như một món quà đặc biệt tặng cha nhân ngày Từ Phụ. Đây không phải là nghi thức rửa chân của tôn giáo, nhưng qua hình thức rửa chân này cũng đã nhắc nhở cho các con nhớ đến công ơn của cha mình. Nhờ những bàn chân bụi bậm, bầm dập, trầy trụa của cha mà các con mới có của ăn, áo mặc, mới có tương lai tươi sáng. Nhờ những bàn tay sạm nắng, chai cứng của cha mà cả gia đình được bảo toàn và sống những ngày bình an không thiếu thốn. Nhờ những cặp mắt nghiêm nghị của cha mà các con mới hiểu thế nào là kỷ luật. Nhờ những vất vả, mồ hôi nhễ nhãi của cha mà con mới hiểu thế nào là bổn phận, là trách nhiệm. Nhiều em đã khóc ròng, thổn thức khi nâng niu những bàn chân mà các em có lẽ chưa bao giờ cảm thấy hoặc sờ được cái chai cứng, sần xùi, và xấu xí của cha mình. Có lẽ chính những giây phút ấy, các em mới nhận ra món quà quí giá mà Thượng Đế đã ban tặng cho các em là người cha, mặc dù bề ngoài những món quà ấy có được gói ghém và mang những hình hài không như các em nghĩ.

Ca dao Việt Nam có câu:

Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.

Nhưng có lẽ khi nói về tình mẹ, nghĩa cha, đa số chỉ nhắc đến công ơn sinh thành của mẹ, nhưng lại quên đi công đức dưỡng dục của người cha. Sinh thành và dưỡng dục phải đi đôi với nhau, sự hòa nhịp và gắn bó này không thể thiếu cho sự phát triển đồng đều và cần thiết của người con. Người con mỗi khi nhớ đến chín tháng cưu mang, ba năm bú mớm của mẹ, cũng phải nghĩ đến sự dưỡng dục ân cần, những giọt mồ hôi và cả nước mắt của người cha trong khi lo lắng bảo toàn sự an nguy của gia đình, của con cái.

Xin thắp nén hương lòng dâng về người cha kính yêu. Người cha không còn trên cõi đời này để cùng đồng hành với con.

Đêm Gia Đình vinh danh những người cha.

13 tháng 6 năm 2014

Tường Vy

 

ĐÔI VỢ CHỒNG NÀY ĐÃ THƯA VÂNG VỚI CÂU HỎI CỦA ĐỨC KITÔ

ĐÔI VỢ CHỒNG NÀY ĐÃ THƯA VÂNG VỚI CÂU HỎI CỦA ĐỨC KITÔ

Đan Quang Tâm dịch từ bản tiếng Anh

Báo L’Osservatore Romano ngày 24 tháng 10 năm 2001

Khi Con Người trở lại, liệu Ngài có còn tìm thấy lòng tin trên mặt đất không? Với tư cách một đôi vợ chồng, họ đã giữ ánh sáng đức tin rực sáng.

Đức Gioan Phaolô II đã hoàn thành một tâm nguyện ấp ủ đã lâu vào ngày Chủ nhật 21 tháng mười 2001 khi ngài tuyên chân phúc cho một đôi vợ chồng, để nhấn mạnh rằng sự thánh thiện là một phần của đời sống người giáo dân cũng như của cuộc sống tu trì và đời giáo sĩ.

Chân Phúc Luigi (1880-1951) và Maria (1884-1965) Beltrame Quattrocchi thành Rôma kết hôn được 50 năm và có 4 người con, ba người hiện còn sống và tham dự lễ tuyên chân phúc. Hai người con trai, các Linh Mục Pilippo và Cesare, đồng tế với Đức Thánh Cha. Người con gái Enrichetta của ông bà cùng tham dự thánh lễ với các tín hữu. Đức Thánh Cha diễn giải trong bài giảng rằng đôi vợ chồng đó “sống cuộc sống đời thường một cách phi thường”. Hội Thánh đã nhìn nhận sự thánh thiện của những đôi vợ chồng khác nhưng đây là lần đầu tiên một đôi vợ chồng được tuyên chân phúc cùng nhau. Việc tuyên chân phúc là cao điểm của ngày cuối tuần với những nghi lễ do Hội Thánh tại Ý tổ chức nhằm đánh dấu kỷ niệm lần thứ 20 dịp công bố Tông Huấn Familiaris Consortio (Gia đình Kitô giáo trong thế giới ngày nay). Đó là tài liệu quan trọng nhất của Đức Gioan Phaolô II về cuộc sống hôn nhân và gia đình.

1. “Nhưng khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?” (Lc 18,8).

Câu hỏi mà Đức Giêsu dùng để kết thúc dụ ngôn về nhu cầu “phải cầu nguyện luôn đừng ngã lòng” khiến tâm hồn của chúng ta rúng động. Đó là câu hỏi chưa có câu trả lời tức thời: thực vậy, câu hỏi dù được nêu ra như một thách đố chất vấn mỗi người, mỗi cộng đồng hội thánh, mỗi thế hệ loài người. Mỗi người trong chúng ta phải đưa ra câu trả lời. Đức Kitô muốn nhắn nhủ chúng ta rằng cuộc sống con người có định hướng là chung cuộc sẽ gặp gỡ Thiên Chúa; thế nhưng trước viễn cảnh ấy Ngài băn khoăn tự hỏi khi quay trở lại, liệu Ngài có tìm thấy các linh hồn đang sẵn sàng đợi chờ Ngài đến để cùng với Ngài đi vào nhà Cha. Bởi lí do đó Ngài nói với mọi người: “Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào” (Mt 25,13).

Đôi vợ chồng này đã tích cực trả lời câu hỏi của Đức Kitô.

Anh chị em thân mến! Các gia đình thân mến! Hôm nay chúng ta tập họp quây quần nơi đây để tiến hành lễ tuyên chân phúc cho một đôi vợ chồng: Luigi và Maria Beltrame Quattrocchi. Bằng hành vi long trọng này của Hội Thánh, chúng ta nhắm đề cao một gương mẫu đã trả lời tích cực câu hỏi của Đức Kitô. Đôi vợ chồng này đã sống tại Roma vào nửa đầu thế kỷ 20, một thế kỷ trong đó niềm tin vào Đức Kitô bị thử thách mãnh liệt, và họ đã đưa ra câu trả lời tích cực. Thậm chí trong những năm tháng gian khó đó, hai vợ chồng, Luigi và Maria, đã giữ vững ngọn đèn đức tin luôn cháy sáng — ánh sáng Đức Kitô — và đã trao lại cho bốn người con của ông bà, ba người có mặt hôm nay trong đại giáo đường này. Các bạn thân mến, đây là điều bà cụ thân sinh đã viết về các bạn: “Chúng tôi dạy bảo chúng trong đức tin, để chúng có thể hiểu biết và yêu mến Thiên Chúa” (L’Ordito e la trama, tr. 9). Cũng chính cha mẹ các bạn đã trao ngọn đèn đang cháy cho bạn bè, thân bằng quyến thuộc, các bạn đồng nghiệp của mình…. Và bây giờ, từ trên thiên quốc, các ngài đang trao lại cho toàn thể Hội Thánh.

Cùng với thân quyến và bạn hữu của hai tân Chân Phúc, tôi xin chào mừng hàng giáo phẩm tham gia nghi lễ này, bắt đầu với Hồng Y Camillo Ruini và các vị Hồng Y khác, các Tổng Giám Mục và Giám Mục có mặt hôm nay. Tôi cũng chào mừng các vị trong chính quyền dân sự và, đặc biệt, xin đón chào Ngài Tổng Thống Cộng Hoà Ý và Hoàng Hậu Vương Quốc Bỉ.

Các đôi vợ chồng lĩnh nhận ân sủng bí tích để sống lời mời gọi nên thánh.

2. Có lẽ không có hạnh phúc nào lớn hơn cũng như không có dịp nào long trọng hơn hôm nay để kỷ niệm năm thứ 20 ngày ban hành Tông Huấn “Pamiliaris Consortio”. Văn kiện này, ngày hôm nay vẫn còn là ánh sáng hướng dẫn các gia đình Kitô giáo, trong khi đề cao giá trị của hôn nhân và sứ mạng của gia đình, đặc biệt mời gọi các đôi vợ chồng hãy đi theo con đường nên thánh bằng ân sủng bí tích, “không phải chỉ trút ban hết trong ngày cử hành bí tích hôn phối, nhưng vẫn còn tiếp tục đi theo nâng đỡ đôi vợ chồng trong suốt cuộc sống của họ” (Familiaris Consortio, số 56). Vẻ đẹp của con đường này tỏa sáng trong cuộc sống chứng tá của đôi Chân Phúc Luigi và Maria, một biểu hiện sáng ngời về dân tộc Ý, là những người đã chứng tỏ tầm quan trọng biết bao của đời hôn nhân và cuộc sống gia đình xây nền tảng trên hôn nhân.

Đôi vợ chồng này sống tình yêu hôn nhân và phục vụ cho đời trong ánh sáng Phúc Âm và đã cống hiến với cường độ lớn lao. Với đầy đủ tinh thần trách nhiệm, ông bà đảm nhận nhiệm vụ cộng tác với Thiên Chúa trong sự truyền sinh, quảng đại hiến thân cho con cái, dạy bảo, hướng dẫn và định hướng để con cái mình có thể khám phá ra kế hoạch tình yêu của Ngài. Từ mảnh đất tâm linh mầu mỡ này đã nảy sinh ơn gọi linh mục và ơn sống đời thánh hiến, điều này cho thấy đời hôn nhân và đức khiết tịnh, đều có chung cội rễ là tình yêu phu phụ của Chúa Kitô, được gắn kết với nhau mật thiết và soi chiếu cho nhau ra sao.

Kín múc sức mạnh từ Lời Chúa và chứng tá của các thánh, đôi vợ chồng chân phúc sống một cuộc sống đời thường một cách phi thường. Giữa những vui mừng và âu lo của một gia đình bình thường, họ biết cách sống một cuộc sống tâm linh đặc biệt phong phú. Trung tâm cuộc sống của họ là đón nhận Thánh Thể hàng ngày và tận hiến cho Đức Trinh Nữ Maria, mà họ khẩn cầu mỗi tối bằng lời kinh Mai Khôi, và biết tham khảo, lắng nghe các vị linh hướng khôn ngoan. Bằng cách này họ có thể kèm cặp con cái của mình nhận thức rõ về ơn gọi, huấn luyện chúng biết đánh giá mọi thứ “từ mái nhà lên trên”, như họ thường hay nói một cách dí dỏm.

Luigi và Maria Quattrocchi minh chứng rằng có thể thực hiện nhân đức anh hùng trong cuộc sống hôn nhân và trong việc phục vụ đời sống.

3. Sự phong phú trong đức tin và tình yêu của vợ chồng Luigi và Maria Beltrame Quattrocchi là một bằng chứng sống động về lời mời gọi của Công Đồng Vatican II rằng mọi tín hữu hãy nên thánh, nêu rõ người chồng người vợ cần phải vươn đến mục đích này, “propriam vi am sequentes”, “theo đuổi lối sống riêng của mình” (Lumen gentiưm, số 41). Hôm nay ước nguyện của Công Đồng đã thành toàn với biến cố lần đầu tiên một cặp vợ chồng được phong chân phúc: lòng trung thành với Phúc Âm và các nhân đức anh hùng của hai ông bà đã được chứng thực, tỏ bày ra trong cuộc sống của họ với tư cách là vợ chồng và cha mẹ.

Trong cuộc sống của họ, cũng như trong cuộc sống của biết bao cặp vợ chồng khác đang ngày này qua ngày khác tận tụy chu toàn sứ mạng của mình với tư cách là cha mẹ, ta có thể chiêm ngắm sự mạc khải bí tích của tình yêu Đức Kitô đối với Hội Thánh. Thực vậy, “nhờ sức mạnh của bí tích này, tất cả đời sống của họ được thấm nhuần tinh thần Đức Ki tô mà chu toàn bổn phận hôn nhân và gia đình của họ, nhờ đó tất cả cuộc sống của họ được thấm nhuần đức tin, cậy, mến, và càng ngày càng tiến gần hơn tới sự trọn lành riêng biệt của họ và sự thánh hoá lẫn nhau của họ, và bởi đẩy, cùng nhau tôn vinh Thiên Chúa” (Gaudium et Spes, số 48).

Các gia đình thân mến, hôm nay chúng ta khẳng định rõ rằng con đường nên thánh trong đời vợ chồng là có thể thực hiện được, đẹp biết bao, hiệu quả biết bao, và là nền tảng xây dựng gia đình, Hội Thánh và xã hội.

Điều ấy nhắc nhớ chúng ta hãy cầu khẩn cùng Chúa sao cho ngày càng có nhiều đôi vợ chồng nữa có thể làm hiển lộ ra qua đời sống thánh thiện của họ, “mầu nhiệm vĩ đại” của tình yêu vợ chồng, bắt nguồn từ thuở tạo thành và được thành toàn trong sự kết hiệp của Đức Kitô với Hội Thánh của Ngài (x. Ep 5,22-33).

Hãy tìm kiếm trong Lời Chúa giải pháp cho những vấn đề của cuộc sống hàng ngày.

4. Các đôi vợ chồng thân mến, như mọi con đường nên thánh khác, con đường của các bạn không phải êm xuôi, dễ dàng. Mỗi ngày các bạn phải đối mặt với các thử thách, khó khăn, để trung thành với ơn gọi của mình, để nuôi dưỡng hòa khí giữa các bạn và giữa con cái của mình, để thực hiện sứ mạng làm cha làm mẹ của các bạn và tham gia vào cuộc sống xã hội.

Các bạn có thể tìm thấy trong Lời Chúa câu trả lời cho những vấn đề phát sinh trong cuộc sống hàng ngày. Trong bài đọc thứ hai, Thánh Phaolô nhắc nhở chúng ta rằng “Tất cả những gì viết trong Sách Thánh đều do Thiên Chúa linh hứng, và có ích cho việc giảng dạy, biện bác, sửa dạy, giáo dục để trở nên công chính” (2 Tm 3,16). Được bồi dưỡng, đỡ nâng bằng sức mạnh của các lời này và cùng nhau hành động, các bạn sẽ có thể kiên trì dạy bảo con cái của mình “lúc thuận tiện cũng như lúc không thuận tiện”, thuyết phục, khiển trách, và khích lệ chúng “với tất cả lòng nhẫn nại và chủ tâm dạy dỗ” (2 Tm 4,2).

Cuộc sống hôn nhân và gia đình có thể cũng phải trải qua các giây phút rối bời. Chúng ta biết có biết bao gia đình trong các trường hợp như thế này dễ bị thối chí nản lòng. Tôi đặc biệt muốn nói đến những ai đang phải trải qua bi kịch chia li; tôi đang nghĩ đến những ai phải đối mặt với bệnh tật và những ai đang chịu đựng cảnh tử biệt khi mà người chồng, người vợ hoặc một đứa con đã sớm ra đi. Trong các tình cảnh ấy, ta vẫn có thế làm chứng cho sự chung thuỷ trong tình yêu, điều này có ý nghĩa đặc biệt khi ta phải chịu tôi luyện trong khổ đau.

Với ân sủng bí tích, đừng bao giờ để gian khổ khuất phục; hãy giơ đôi tay lên trời.

5. Tôi phó thác mọi gia đình đang chiến đấu và lâm cơn thử thách cho Thiên Chúa quan phòng và cho tình thương từ ái của Đức Maria, gương mẫu nổi bật của người vợ và người mẹ đã biết thế nào là khổ đau và tình trạng cùng kiệt của sự dấn bước đi theo Đức Kitô đến dưới chân thập giá.

Các đôi vợ chồng thân mến, đừng chịu khuất phục bởi gian khổ: ân sủng của bí tích sẽ nâng đỡ các bạn và giúp các bạn không ngừng giơ tay lên trời, giống như Môsê, mà bài đọc thứ nhất đề cập đến (x. Xh 17,11-12).

Hội Thánh ở kề bên các bạn và giúp đỡ các bạn bằng lời cầu nguyện của mình, đặc biệt là vào những giờ phút khó khăn.

Đồng thời, tôi cầu xin mọi gia đình về phần mình hãy hỗ trợ Hội Thánh, để Hội Thánh không bao giờ ngưng thực hiện sứ mạng chuyển cầu, an ủi, hướng dẫn và khích lệ của mình. Các gia đình thân mến, tôi cám ơn các bạn về sự nâng đỡ mà các bạn đã dành cho tôi trong việc phục vụ Hội Thánh và phục vụ nhân loại của tôi. Hàng ngày tôi đều nguyện xin Chúa phù hộ mọi gia đình đang chịu cảnh nghèo khó, bất công và khẩn xin Ngài hãy làm tăng trưởng nền văn minh tình thương.

Hãy đón nhận và loan báo Tin Mừng ngay trong gia đình của mình.

6. Các bạn thân mến, để đương đầu với những thách thức đang chờ đợi Hội Thánh trong thiên niên kỷ mới, Hội Thánh tín nhiệm, tin tưởng các bạn. Giữa những nẻo đường sứ mạng của Hội Thánh, “gia đình chiếm vị trí hàng đầu và quan trọng nhất” (Thư gửi các gia đình, số 2); Hội Thánh đang đặt lòng trông cậy vào gia đình và kêu mời mọi gia đình hãy trở nên “một chủ thể đích thực của công cuộc Phúc Âm hoá và làm tông đồ” (sđd, số 16).

Tôi tin chắc các bạn sẽ trở nên ngang tầm với nhiệm vụ đang đợi chờ các bạn ở mọi lúc mọi nơi. Các người làm vợ làm chồng thân mến, tôi khuyến khích các bạn hãy đảm nhận vai trò và gánh vác các trách nhiệm của mình. Hãy làm mới lại lòng nhiệt thành truyền giáo của mình, hãy làm cho gia đình của mình trở thành nơi chốn cần ưu tiên loan báo và tiếp nhận Tin Mừng trong bầu khí cầu nguyện và trong việc thực thi tình liên đới Kitô giáo.

Nguyện xin Đức Chúa Thánh Thần, Đấng ngự đầy tràn tâm hồn Đức Maria để đến thời gian viên mãn, Mẹ đã có thể cưu mang Ngôi Lời sự sống và cùng với Giuse phu quân của mình, Mẹ đã đón tiếp Ngài ân cần, sẽ nâng đỡ các bạn và củng cố các bạn. Nguyện xin Chúa Thánh Thần đổ tràn đầy tâm hồn của các bạn niềm vui và ơn bình an để hàng ngày các bạn biết ngợi khen Cha trên trời, nơi Người tuôn tràn chan chứa mọi ân sủng và phúc lộc.

Amen!

Tác giả: Augustinô Đan Quang Tâm (dịch)