GỌI MÃI TÊN NHAU: KHÚC TÌNH CA CỦA TUỔI XẾ CHIỀU-Lm. Anmai, CSsR

Lm. Anmai, CSsR

“Đời xin có nhau, Dài cho mãi sau, Nắng không gọi sầu, Áo xưa dù nhàu, Cũng xin bạc đầu, Gọi mãi tên nhau…”

Người ta thường ca tụng tình yêu đôi lứa ở cái thuở thanh xuân rực rỡ, nơi những nụ hôn nồng cháy và những lời thề non hẹn biển được trao nhau dưới ánh trăng. Nhưng có đi qua hết những giông bão của cuộc đời, có nếm trải đủ vị mặn chát của mồ hôi và nước mắt, người ta mới hiểu rằng: Tình yêu đẹp nhất không phải là tình yêu của tuổi trẻ, mà là cái nắm tay run rẩy khi về già.

Nhìn hình ảnh thật đẹp trong cái cõi tạm này – một người vợ ngồi bên giường bệnh của chồng, một người chồng đẩy xe lăn cho vợ dưới tàn cây xanh – lòng người ta bỗng chùng xuống. Câu tục ngữ ngàn đời của ông cha ta lại vang lên, thấm thía đến từng câu chữ: “Con nuôi cha không bằng bà nuôi ông, Con cháu đông không bằng ông chăm bà”.

Có ai đó đã từng nói, đời người là một vòng tuần hoàn. Chúng ta sinh ra là những đứa trẻ cần được chăm sóc, và khi về già, chúng ta lại trở về làm những “đứa trẻ” nua nua, yếu ớt. Nhưng sự khác biệt nghiệt ngã nằm ở chỗ: Khi ta bé, cha mẹ chăm ta với niềm hy vọng về tương lai; còn khi ta già, người bạn đời chăm ta với nỗi nơm nớp lo sợ về sự chia ly.

Nhìn bức ảnh người vợ ngồi bên mép giường bệnh viện, dáng người nhỏ bé, đôi mắt đăm đắm nhìn người chồng đang nằm thiêm thiếp, ta mới hiểu thế nào là “nghĩa tào khang”. Giường bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo, tiếng máy móc kêu đều đều vô cảm. Trong cái không gian mà ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh ấy, con cháu dù có đông đúc, có hiếu thuận đến đâu cũng không thể nào túc trực 24/24. Chúng còn công việc, còn gia đình riêng, còn những lo toan của thời đại. Chỉ có bà – người đàn bà đã đi cùng ông từ thuở tóc còn xanh đến khi phai màu sương gió – là người duy nhất có thể ngồi đó, kiên nhẫn và bền bỉ.

“Con nuôi cha không bằng bà nuôi ông”. Cái “không bằng” ấy không phải để trách cứ con cái, mà là để khẳng định sự thấu hiểu tuyệt đối giữa hai người bạn đời. Con cái có thể chăm cha bằng trách nhiệm, bằng hiếu đạo, nhưng làm sao chúng hiểu được ông đau ở đâu chỉ qua một cái nhíu mày? Làm sao chúng biết ông muốn uống nước ấm hay nước nguội chỉ qua một ánh mắt? Chỉ có bà mới hiểu. Bà hiểu cái tính nết của ông, hiểu ông sợ cô đơn, hiểu ông cần một bàn tay quen thuộc nắm lấy khi cơn đau ập đến.

Cái áo xưa dù nhàu, cũng như thân xác của ông bà giờ đây đã héo hon. Nhưng chính trong cái hình hài tiều tụy ấy, tình nghĩa vợ chồng lại tỏa sáng rực rỡ nhất. Bà ngồi đó, không chỉ là chăm sóc thể xác, mà là đang “nuôi” tinh thần cho ông. Sự hiện diện của bà là liều thuốc an thần tốt nhất. Để ông biết rằng, dù cả thế giới ngoài kia có xoay vần thế nào, dù sức khỏe có tàn phai ra sao, thì bên cạnh ông vẫn còn có một người không bao giờ bỏ rơi ông. Đó là lời hứa “bạc đầu” trọn vẹn nhất.

Nếu bức ảnh trong bệnh viện gợi lên sự xót xa và cam chịu, thì bức ảnh người chồng đẩy vợ trên chiếc xe lăn đi dạo dưới tán cây lại gợi lên một niềm xúc động an yên đến lạ kỳ.

“Con cháu đông không bằng ông chăm bà”. Người đàn ông – phái mạnh, từng là trụ cột, là cây tùng cây bách che chở cho cả gia đình, nay lưng đã còng, chân đã chậm. Nhưng đôi tay ấy vẫn đủ sức đẩy chiếc xe lăn, đưa người bạn đời của mình đi qua những ngày tháng cuối cùng.

Có lẽ ngày xưa, ông từng chở bà trên chiếc xe đạp cũ kỹ đi qua những con đường làng gập ghềnh. Có lẽ ông từng đèo bà trên chiếc xe máy đi qua những năm tháng mưu sinh vất vả. Và giờ đây, khi đôi chân bà không còn đi vững, ông lại trở thành đôi chân của bà. Hành động đẩy xe lăn ấy chứa đựng cả một trời ân tình. Nó nói lên rằng: “Bà cứ yên tâm, dẫu bà không đi được nữa, tôi sẽ đưa bà đi. Tôi sẽ là đôi mắt để bà ngắm nhìn cuộc sống, là đôi chân để bà bước tiếp”.

Nhìn nụ cười móm mém hay ánh mắt bình thản của ông khi đẩy xe, ta thấy được sự bao dung vĩ đại. Đàn ông thường vụng về, ít nói, nhưng khi họ đã cúi xuống để chăm sóc người vợ đau ốm, thì sự chăm sóc ấy lại tỉ mỉ và ân cần hơn bất cứ ai. Không phải vì bổn phận, mà vì ông xót. Ông xót người phụ nữ đã dành cả thanh xuân để lo cho ông, sinh cho ông những đứa con, vun vén cho ông cái tổ ấm. Giờ đây, khi bà yếu đuối nhất, là lúc ông phải trả lại cho bà cái “nghĩa” của một đời người.

Dưới vòm cây xanh ấy, nắng không còn “gọi sầu” nữa. Nắng trở thành chứng nhân cho một tình yêu đã vượt qua quy luật của thời gian. Họ không cần nói những lời hoa mỹ. Chỉ cần ông còn đẩy, bà còn ngồi đó, thế là đủ. Thế là “Đời xin có nhau”.

Cuộc đời này, suy cho cùng, tiền tài danh vọng cũng chỉ là phù du. Khi nằm trên giường bệnh, khi ngồi trên chiếc xe lăn, chẳng ai mang theo được tiền bạc hay địa vị. Thứ duy nhất còn lại, thứ duy nhất có giá trị cứu rỗi linh hồn, chính là người đang nắm tay mình.

Chúng ta, những người trẻ, thường mải mê chạy theo những giá trị hào nhoáng bên ngoài mà đôi khi quên mất việc vun đắp cho cái gốc rễ của hạnh phúc gia đình. Chúng ta dễ dàng buông tay nhau khi gặp chút khó khăn, dễ dàng thay lòng đổi dạ khi thấy “chiếc áo” của đối phương đã “nhàu”. Nhìn hình ảnh của hai cụ, ta mới thấy mình thật nhỏ bé và nông cạn.

Để có được cái cảnh “bà nuôi ông”, “ông chăm bà” ấy, họ đã phải trải qua bao nhiêu lần cãi vã, bao nhiêu lần tha thứ, bao nhiêu lần nuốt nước mắt vào trong để giữ gìn mái ấm? Tình yêu của họ không phải là thứ tình yêu mì ăn liền của thời đại công nghệ. Đó là thứ tình yêu được tôi luyện qua lửa đỏ và nước lạnh, bền bỉ như đá, mềm mại như nước.

Hai câu thơ cuối: “Cũng xin bạc đầu / Gọi mãi tên nhau” nghe sao mà da diết. Tại sao lại là “gọi mãi tên nhau”? Bởi vì khi tuổi già ập đến, trí nhớ có thể phai mờ, con cháu có thể bị lãng quên, nhưng cái tên của người bạn đời – người đã cùng mình chia sẻ chăn gối suốt mấy mươi năm – là âm thanh thân thuộc nhất, là sợi dây neo giữ họ lại với cuộc đời này. Gọi tên nhau để biết mình vẫn còn tồn tại. Gọi tên nhau để biết mình không cô độc.

Cuộc đời mỗi người dài rộng lắm, nhưng cũng ngắn ngủi vô cùng. Rồi sẽ đến lúc mắt mờ, chân chậm. Rồi sẽ đến lúc ta chẳng còn thiết tha gì những chuyến đi xa, những bữa tiệc linh đình. Lúc ấy, hạnh phúc chỉ đơn giản là sáng thức dậy thấy ông ấy vẫn còn nằm bên cạnh, nghe tiếng ông ho húng hắng mà thấy yên lòng. Hạnh phúc là chiều chiều, bà ngồi trên xe lăn, ông đẩy đi dạo quanh sân viện dưỡng lão hay góc công viên, chẳng nói gì nhiều, chỉ cần nhìn nhau là hiểu.

Bài học từ hai bức ảnh và những câu thơ ấy không chỉ là ngợi ca tình già, mà còn là lời nhắc nhở cho tất cả chúng ta: Hãy sống và yêu thương người bạn đời của mình ngay từ hôm nay. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau khi còn khỏe mạnh. Để sau này, khi “nắng gọi sầu”, khi “áo xưa dù nhàu”, ta vẫn có thể tự hào mà nắm tay nhau đi đến tận cùng của sự bạc đầu, để được trọn vẹn cái đạo nghĩa phu thê thiêng liêng ấy.

Xin cầu chúc cho tất cả những cặp vợ chồng trên thế gian này, đều có đủ phước phần để được chăm sóc nhau lúc tuổi xế chiều, để được thực hiện trọn vẹn câu thề: “Răng long đầu bạc, trọn nghĩa phu thê”.

Lm. Anmai, CSsR

From: Tham Nguyen & KimBang Nguyen


 

XÂY DỰNG GIA ĐÌNH THEO GƯƠNG MẪU THÁNH GIA NA-DA-RÉT –  Linh mục Inhaxiô Trần Ngà 

 LỄ THÁNH GIA

 XÂY DỰNG GIA ĐÌNH THEO GƯƠNG MẪU THÁNH GIA NA-DA-RÉT –  Linh mục Inhaxiô Trần Ngà  

 (Suy niệm lễ Thánh gia thất)

 Sứ điệp: Hãy chiếu theo khuôn mẫu Thánh gia Na-da-rét để xây dựng “Hội thánh tại gia” của mình.

 ***

Nhờ lãnh nhận Bí tích Thánh tẩy, người cha, người mẹ cũng như con cái trong gia đình được trở nên chi thể của Chúa Giê-su (GLHTCG số 1.267. Thư I Cr 6, 15; 12, 27) và được thông phần bản tính Thiên Chúa (GLHTCG 1.265. 2Pr 1,4). Vì thế họ được trở nên thánh và gia đình họ là nơi có thánh cha, thánh mẹ, thánh con… sum họp nên được Giáo hội và đặc biệt là Công đồng Vatican II và thánh giáo hoàng Gioan Phao-lô II xác nhận rằng đó là một Hội thánh qua câu nói: “Gia đình Kitô hữu là Hội thánh tại gia .”

 Noi gương Thánh gia Na-da-rét để xây dựng Hội thánh tại gia

Để có thể xây dựng một công trình kiến trúc có tính mỹ thuật và chất lượng thì trước hết cần phải có một mô hình hay một bản  thiết kế hoàn chỉnh. Người thợ xây chỉ việc chiếu theo bản thiết kế hay mô hình đó để thi công đúng theo từng chi tiết thì công trình sẽ được hoàn thành tốt đẹp.

 Trong việc xây dựng các hội thánh tại gia cũng  vậy, các Ki-tô hữu cũng cần một mô hình, một bản thiết kế hoàn chỉnh. Chính Chúa Giê-su, Ngôi Hai Thiên Chúa đã xuống thế làm người đã bỏ ra 33 năm kiến tạo nên mô hình tuyệt hảo là Thánh gia Na-da-rét, để làm mẫu mực cho tất cả các hội thánh tại gia khác dựa theo đó mà xây dựng thánh gia của mình.

Vậy thì, muốn xây dựng gia đình theo khôn mẫu thánh gia Na-da-rét, mỗi người trong gia đình phải đối xử với nhau như ba đấng thánh trong thánh gia nầy, cụ thể là:

– Người chồng phải yêu thương, tôn trọng và phục vụ vợ, con như thánh Giuse đã thực hành đối với Đức Mẹ và Chúa Giê-su;

– Người vợ phải yêu thương và chăm sóc chồng, con như Mẹ Maria đã yêu mến và phục vụ Chúa Giê-su và thánh Giuse;

– Cha mẹ phải yêu mến và chăm lo cho con cái như thánh Giuse và Mẹ Maria chăm lo phục vụ Chúa Giê-su hết tình;

– Con cái trong gia đình phải hiếu kính và phụng dưỡng cha mẹ như Chúa Giê-su đã làm đối với Cha Mẹ Ngài.

 Tuy nhiên, có người hỏi: Người chồng, người vợ, những đứa con trong nhà… chỉ là người phàm, thì có xứng đáng để được chăm lo, phục vụ… như là phục vụ cho Chúa không?

Thưa, hoàn toàn xứng đáng! Rất xứng đáng để mỗi người chúng ta chăm lo và phục vụ.

Tại sao? Vì mỗi người tín hữu là chi thể của Chúa Giê-su, là hiện thân của Chúa Giê-su, có Chúa hiện diện trong mỗi người và nên một với mỗi người, nên rất đáng được yêu thương, chăm sóc, phục vụ. Hãy nhớ lại lời Chúa Giê-su dạy: “Những gì các con đã làm cho những người này là làm cho chính Ta.”

 Lạy Chúa Giê-su,

Chúng con hết lòng tạ ơn Chúa vì đã nâng gia đình chúng con lên bậc thánh gia.                                                            

Nguyện xin Chúa, Mẹ Maria và thánh cả Giu-se hằng hiện diện trong gia đình chúng con, giúp chúng con biết quý trọng gia đình mình vì đó là hội thánh nhỏ của Chúa và cố công xây dựng gia thất chúng con nên giống Thánh gia của Chúa. Amen. 

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà  

From: NguyenNThu


 

ĐỪNG ĐỂ SỰ HỐI HẬN LẤP ĐẦY KHOẢNG TRỐNG CỦA YÊU THƯƠNG

 Anh Chi TTV2 – Quan điểm cá nhân

Thứ Ba tuần trước, tôi suýt chút nữa đã đưa mẹ vào một trại dưỡng lão công cộng. Lúc đó tôi vừa giận, vừa kiệt sức. Tôi bị trễ cuộc họp online mất 5 phút, trên tay thì cầm cái hóa đơn viện phí của mẹ còn cao hơn cả tiền trả góp nhà của chính mình.

Tôi quăng chìa khóa lên bàn, càu nhàu với vợ: — Mẹ thật là quá đáng. Hết chê đồ ăn lại quên mất anh là ai. Mà hễ nhớ ra được một tí thì lại nhìn anh cái kiểu… phán xét.

Cuối tuần đó, tôi quyết định bán căn nhà cũ của mẹ. Căn nhà gỗ cổ kính trên phố Elm, nơi lúc nào cũng thoang thoảng mùi hoa oải hương và bụi bặm. Đã đến lúc dọn dẹp tất cả để rảnh nợ mà bước tiếp.

Chiều thứ Bảy, tôi leo lên gác mái, hậm hực tống khứ 50 năm cuộc đời của mẹ vào mấy cái túi rác đen ngòm. Nào là áo khoác cũ, đèn hỏng, đống tạp chí cũ rích… Tôi ném mọi thứ theo nhịp điệu của sự bực dọc: rác này, rác này, rác hết này!

Bỗng nhiên, tôi làm rơi một hộp đựng giày.

Cái hộp đập mạnh xuống sàn, nắp văng ra. Bên trong chẳng có vàng bạc châu báu gì, chỉ toàn là những cuốn sổ tay nhỏ và một xấp giấy tờ buộc bằng sợi thun đã mục nát. Tôi ngồi bệt xuống sàn đầy bụi, liếc nhìn đồng hồ: “Thôi thì xem qua 10 phút vậy.”

Tôi cầm xấp giấy lên đầu tiên. Đó là một tờ biên lai cầm đồ ở trung tâm thành phố. “Nhẫn cưới vàng 14k. Số tiền: 120 USD.” Ngày 12 tháng 6 năm 1998.

Tôi khựng lại. Tháng 6 năm 1998… đó là năm tôi học cuối cấp. Tuần đó tôi cần tiền đặt cọc cho chuyến dã ngoại cuối khóa. Tôi nhớ mình đã van nài mẹ thế nào. Tôi nhớ mẹ chỉ nói: “Để mẹ lo, Michael.”

Ngày đó, tôi cứ tưởng mẹ làm thêm giờ ở tiệm ăn. Tôi đâu biết mẹ đã bán đi thứ duy nhất mà bố để lại trước khi ông bỏ đi.

Tôi mở cuốn sổ tay đầu tiên. Nét chữ run rẩy, vội vã: “Hôm nay ngân hàng lại gọi. Mình bảo họ là séc đang trên đường gửi tới rồi. Thực ra là chẳng có đồng nào cả. Cả tuần nay mình đã nhịn bữa trưa để mua đôi giày đá bóng cho Michael. Thằng bé sướng phát điên khi được vào đội bóng. Lạy Chúa, xin đừng để con thấy con khóc khi về nhà. Mình phải mạnh mẽ lên. Phải là chỗ dựa cho con.”

Tôi mở một cuốn khác năm 2008, năm mà kinh tế sụp đổ. Tôi mất việc, phải lếch thếch dọn về nhà mẹ ở như một kẻ thất bại. Tôi nhớ mình đã gắt gỏng với mẹ, bảo mẹ chẳng hiểu gì về áp lực công việc của tôi cả.

Mẹ viết: “Michael đã về nhà. Thằng bé đang giận dữ với cả thế giới. Tim mẹ đau thắt lại vì con. Mẹ đã ngừng uống thuốc huyết áp để dành tiền mua đồ ăn đầy tủ lạnh. Mẹ muốn con cảm thấy an tâm, muốn con tin rằng mẹ vẫn lo liệu được mọi chuyện. Mẹ sẽ gánh lấy nỗi lo này, để con không phải bận tâm.”

Tôi ngồi đó một tiếng, rồi hai tiếng. Ánh nắng xuyên qua kẽ hở gác mái, soi rõ những hạt bụi đang nhảy múa trong không trung.

Suốt 40 năm qua, tôi đã luôn phán xét người phụ nữ này. Tôi tưởng bà lạnh lùng, cứng nhắc. Tôi tưởng sự im lặng của bà là vì thiếu tình thương. Nhưng hôm nay tôi mới hiểu, sự im lặng đó không phải là trống rỗng. Sự im lặng đó là một tấm khiên.

Mẹ đã một mình hứng chịu hết những đòn roi của nghèo khó, cô đơn và đau khổ, rồi lọc sạch hết thảy để thứ duy nhất chạm đến tôi là sự bình yên. Mẹ che giấu những vết sẹo rỉ máu mỗi khi hóa đơn ập đến hay ký ức ùa về, chỉ để tôi không phải mang gánh nặng trên lưng.

Nhìn những túi rác đen ngòm chứa đựng cả cuộc đời mẹ, một tiếng nấc nghẹn dâng lên cổ họng khiến ngực tôi đau nhói. Tôi phóng xe điên cuồng đến viện dưỡng lão.

Khi tôi bước vào phòng, mẹ đang ngồi trên chiếc xe lăn bên cửa sổ, nhìn ra bãi đậu xe. Mẹ trông nhỏ bé quá. Mái tóc đen dày ngày xưa giờ chỉ còn là một quầng trắng mỏng manh.

Mẹ quay lại, đôi mắt mờ đục nhìn tôi: — Michael hả con? Con ổn không? Trông con… mệt mỏi quá.

Thậm chí là ngay bây giờ. Thậm chí khi trí nhớ đã phai nhạt, phản xạ đầu tiên của mẹ vẫn là lo lắng cho tôi.

Tôi chẳng nói được lời nào. Tôi bước tới, quỳ xuống bên xe lăn và gục mặt vào đôi bàn tay mẹ. Đôi bàn tay thô ráp, da mỏng như giấy. Đôi bàn tay đã lau dọn sàn nhà, ký biên lai cầm đồ và kìm nén nước mắt suốt mấy chục năm qua.

— Tha lỗi cho con, mẹ ơi. Tha lỗi vì con đã không nhìn thấy những gì mẹ làm.

Bạn biết không, mẹ là nhịp đập của yêu thương, là nền móng của sự sống. Tình yêu của mẹ sâu đậm đến mức chẳng có từ ngữ nào, chẳng có sự bồng bột của tuổi trẻ hay sự bận rộn của tuổi trưởng thành nào có thể hiểu thấu.

Chúng ta quá vội vàng phán xét cha mẹ khi họ già đi. Chúng ta đưa họ vào viện này trại nọ. Chúng ta gắt gỏng khi họ chậm chạp, khi họ kể đi kể lại một câu chuyện, hay khi họ trở nên “khó tính”.

Nhưng chúng ta quên hỏi một câu: “Mẹ là ai trước khi có mình?”

Có thể bạn sẽ chẳng bao giờ biết được những trận chiến thầm lặng mà mẹ đã đi qua. Bạn chẳng thể hiểu được mẹ đã phải hy sinh “phần đàn bà” của mình như thế nào để “phần người mẹ” được ra đời.

Đừng phán xét mẹ. Hãy ngồi xuống bên cạnh bà. Nghe mẹ kể chuyện, dù là những chuyện chẳng đâu vào đâu. Hãy nắm lấy đôi bàn tay ấy. Hãy dịu dàng với mẹ như cách mẹ đã nâng niu bạn lúc bạn còn đỏ hỏn. Vì bây giờ, vị trí đã đảo ngược rồi.

Có một sự thật cay đắng mà tôi học được trên sàn gác mái đầy bụi đó: Cách bạn đối xử với mẹ, chính là cách cuộc đời sẽ đối xử với bạn.

Nếu bạn gieo sự thiếu kiên nhẫn và bỏ mặc, bạn sẽ gặt hái một tương lai cô độc. Nhưng nếu bạn trân trọng mẹ, bạn đang mời gọi sự bình an và ân sủng vào định mệnh của chính mình.

Mẹ chỉ có một trên đời. Không có bản nháp, không có phần tiếp theo. Nếu bạn không trân trọng mẹ ngay lúc này, một ngày nào đó, sự hối hận sẽ lấp đầy khoảng trống nơi yêu thương từng ngự trị. Và tin tôi đi, khi những đêm mất ngủ ập đến, thứ làm bạn thao thức không phải là hóa đơn viện phí đâu.

Đó sẽ là sức nặng ngàn cân của những lời chưa nói, những khoảnh khắc đã bỏ lỡ, và những cơ hội cảm ơn mẹ vì những nỗi đau mà mẹ đã giấu kín đằng sau nụ cười.

Hãy gọi cho mẹ đi. Hãy về thăm mẹ đi. Hãy tha thứ và yêu thương mẹ.

Trước khi sự im lặng trở thành vĩnh viễn.

TG Văn Chương

#anhchiquandiemcanhan


 

Nỗi đau lớn nhất không phải là nhà trống trải.

Trầm Mặc Huơng Lai

Bảy mươi tuổi tôi mới hiểu: nỗi đau lớn nhất không phải là nhà trống trải.

Tôi tên là María.

Năm nay tôi tròn bảy mươi. Con số tròn, nghe sang thật đấy, mà chẳng đem lại chút niềm vui nào. Cả cái bánh sinh nhật con dâu làm cũng nhạt thếch. Hay có lẽ tôi đã mất vị giác — với đồ ngọt lẫn với sự quan tâm.

Lâu lắm rồi tôi vẫn nghĩ: già nghĩa là cô đơn — một căn nhà im ắng, điện thoại chẳng reo, cuối tuần chẳng ai ghé. Tôi tưởng đấy mới là nỗi đau tệ nhất.

Bây giờ tôi biết: còn tàn nhẫn hơn cả khoảng trống, là một ngôi nhà đầy người nhưng mình bị vô hình.

Chồng tôi mất mười năm trước.

Bốn mươi năm bên nhau. Một người đàn ông mộc mạc, vững chãi. Ông sửa được cái cửa kẹt, nhóm được bếp lửa, và luôn tìm đúng một câu ngắn gọn để tôi thấy yên lòng. Ông đi rồi, chân tôi như đứng trên khoảng không.

Tôi ở lại với hai đứa con — Carlo và Laura. Tôi cho chúng tất cả. Không phải vì bổn phận, mà vì tôi chẳng biết yêu theo cách nào khác. Chẳng có chuyến đi xa hay bằng cấp oách, nhưng tôi luôn có mặt: lúc con sốt, lúc làm bài, lúc gặp ác mộng. Tôi nghĩ tình thương rồi sẽ quay lại với mình.

Dần dần, những lần ghé thăm thưa hẳn.

— Mẹ ơi, con bận.

— Cuối tuần này cũng không được đâu mẹ.

Và tôi chờ.

Một ngày, Carlo bảo:

— Mẹ về ở với tụi con đi, cho mẹ có người bầu bạn.

Tôi xếp đồ. Cái mền tặng cô hàng xóm, cái ấm pha cà phê đem cho, cây đàn piano thì bán — rồi tôi về căn nhà rộng rãi, sáng sủa của con.

Ban đầu, dễ chịu lắm. Cháu trai ôm tôi, Laura rót cà phê cho tôi. Rồi mọi thứ đổi khác.

— Mẹ ơi, vặn nhỏ tivi lại.

— Mẹ ở trong phòng nhé, nhà có khách.

— Mẹ chưa bỏ đồ giặt chung với tụi con sao?

Và những câu nói cứ dính chặt lên tường:

— Tụi con mừng vì mẹ ở đây, nhưng đừng làm nhiều quá.

— Mẹ ơi, đây không còn là nhà của mẹ nữa.

Tôi cố giúp: nấu ăn, giặt giũ, trông cháu. Nhưng như thể tôi không tồn tại. Hoặc tệ hơn: tôi là gánh nặng.

Một đêm, tôi nghe Laura nói chuyện điện thoại:

— Mẹ chồng như bức tượng ở góc nhà. Có cũng như không. Thế lại… dễ cho mình hơn.

Đêm đó tôi không ngủ. Nhìn trần nhà và hiểu: người thân ở ngay bên, mà mình cô độc nhất đời.

Một tháng sau, tôi đi. Tôi nói có bạn rủ về quê ở chung.

— Mẹ đi vậy cũng tốt, Carlo đáp, nghe như thở phào.

Giờ tôi ở một căn phòng nhỏ ngoài rìa Granada. Tôi tự pha cà phê, đọc sách, viết những lá thư chẳng bao giờ gửi. Không ai chen ngang, không ai phán xét. Bảy mươi tuổi, tôi không mong gì nhiều. Chỉ muốn còn cảm thấy mình là một con người — không phải gánh nặng, không phải cái bóng.

Tôi đã hiểu:

Cô đơn thật sự không phải là sự im lặng của căn nhà.

Đó là khi những người mình yêu ở ngay gần, mà chẳng ai nhìn thẳng vào mắt mình.

Khi người ta chịu đựng mình thay vì lắng nghe.

Khi mình vẫn ở đó, nhưng đã bị coi như vô hình.

Tuổi già không nằm trên nếp nhăn.

Tuổi già là tình yêu bạn đã từng cho đi…

và  còn ai cần đến nữa.

TG Văn Chương


 

Kinh Hôn Nhân Gia Đình

Lạy Thánh Gia, xưa Thánh Cả Giuse đã dẫn đưa Mẹ Maria và Chúa Giêsu trốn sang Ai Cập. Thánh Gia đã chia sẻ những tân toan trong đời sống gian nan.

Xin cho gia đình chúng con:

Biết CẢM THÔNG và SỐNG theo Lời Chúa dạy trong Thánh kinh,

Biết LẮNG NGHE và KÍNH TRỌNG NHAU, lúc vui cũng như khi buồn,

Biết NHẪN NHỤC và HÒA GIẢI. khi tính tình và cách cư xử khác nhau,

Biết HIẾU NGHĨA và CHUNG THỦY, từ trong gia đình cho đến ngoài xã hội,

Biết lấy GƯƠNG LÀNH, mà dưỡng dục con cái.

   GIÊSU – MARIA – GIUSE

Đời chúng con sóng gió ba đào, xin Thần Linh Chúa ban ơn CAN ĐẢMKIÊN TRÌ.

Gia đình chúng con TRẺ GIÀ XUNG KHẮC, xin ban ơn QUẢNG ĐẠI,

THỨ THA, để chúng con AN VUI CHẤP NHẬN LẪN NHAU.

Giáo Hội Chúa cần nhiều tín hữu NHIỆT THÀNH SỐT MẾN,

xin cho chúng con biết PHỤNG SỰ, TIN YÊU, để cùng nhau XÂY DỰNG NƯỚC CHÚA MUÔN ĐỜI.

Giêsu-Maria-Giuse, con mến yêu, xin thương cứu các linh hồn.

Giêsu-Maria-Giuse, con mến yêu, xin thương cứu các gia đình.

Giêsu-Maria-Giuse, con mến yêu, xin thương cứu gia đình con. Amen.

Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài – Tác giả: Phùng Văn Phụng

(Truyện Kiều – Nguyễn Du)

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Nhân đi tham dự Thánh lễ tạ ơn của anh Dương và chị Trâm mừng 25 năm thành hôn, tôi có cảm nghiệm rằng vợ chồng sống với nhau được 25 năm, 30 năm hay 50 năm hay hơn nữa không phải dễ nhất là thời đại ngày nay thường nghĩ đến cá nhân nhiều hơn, một chút bực mình, dễ gây tự ái, rồi không nhường nhịn nhau được, đành chia tay, chưa kể một trong hai người vợ hay chồng ra đi sớm vì bịnh hoạn, tai nạn v.v. . .

Chia sẻ trong Thánh lễ tạ ơn này đa số người đến tham dự đều công nhận vì “cái tôi” của mình, tự ái quá lớn của mình, làm cho gia đình xào xáo, bất an, tích lũy lâu dần đưa đến tình trạng ly thân, ly dị.

Tôi đã có nghe Đức Cha Khảm nói chuyện, có hai vợ chồng đến thăm Cha than thở rằng “Con nói thật với Cha con giàu lắm chủ 4, 5 tiệm ăn. Không hiểu sao mỗi lần ngồi ăn cơm là vợ chồng con cứ cải nhau.”

Cha hỏi: Con cải nhau vì vấn đề gì?

Dạ, con cải nhau vì vấn đề tiền.”

Linh mục Nguyễn tầm Thường cũng có kể chuyện:

Hai vợ chồng ở Việt Nam nhà nghèo, đi vùng kinh tế mới, có hai con còn nhỏ. Chỉ độc nhất có một chiếc xe đạp, đi đâu cũng đèo nhau, còn chở thêm hai con mà sao họ sống thật hạnh phúc.

Nhưng khi vượt biên đi được qua Mỹ, nhờ hai vợ chồng đều học giỏi, trình độ Đại học ở Việt nam, nên khi đi qua đây hai vợ chồng hội nhập vào xã hôi Mỹ rất nhanh và làm ăn trở nên giàu có. Mỗi người có xe BMW, Mercedes riêng đều là giám đốc, nhưng hai vợ chồng không chịu được nhau vì người nào cũng quá giỏi. Sau đó, họ đành phải thôi nhau. Tại sao?

Có vài người không chịu nổi bà vợ thứ nhất vì hay cằn nhằn thích chỉ huy mọi chuyện. Ông chồng lái xe nhưng bà vợ ngồi bên cạnh lại điều khiển, chỉ huy ông chồng. Không chịu nổi hoàn cảnh  “bị chỉ huy” mọi chuyện lớn nhỏ như vậy, anh bỏ vợ này và kiếm người vợ khác. Nhưng rồi mặc dầu người vợ sau này rất phục tùng chồng, nhưng anh vẫn không hài lòng. Rồi lại thay đổi tìm người mới và anh nêu lý do là “không hợp nhau”.

Mới đây, gặp lại người khách hàng cũ, hai vợ chồng qua đây theo diện HO, mặc dầu trên dưới 70 tuổi rồi, nhưng người vợ cho biết: “ Tôi đã ly thân rồi, sống với con trai chứ không còn sống với ông chồng tôi nữa”. Tôi thắc mắc tại sao vậy? Nếu không qua Mỹ sống ở Việt Nam, dầu nghèo nhưng có bà con thân nhân, gần gũi chia sẻ ngọt bùi, thì tình trạng ly thân, ly dị có bớt chăng? Lúc nghèo khổ cùng nhau chia sẻ, sao khi khá giả dư ăn, dư mặc lai chia tay?

Trong khi tuổi già vợ chồng lại rất cần nhau để săn sóc, lo lắng cho nhau nhất là khi đau ốm. Lời thề lúc thành hôn: “Giữ lòng chung thủy với anh(em), khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khoẻ cũng như lúc đau yếu để yêu thương và tôn trọng anh (em) mọi ngày suốt đời anh(em).” hai vợ chồng đã quên hết rồi chăng? Tại sao vậy?

Cha Chu Quang Minh, dòng tên, sáng lập “Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia đình” có khuyến khích, nên thường xuyên đọc kinh Hôn Nhân Gia Đình, trong đó có câu:

Gia đình chúng con sóng gió ba đào. Xin ban ơn CAN ĐẢM và KIÊN TRÌ của Chúa Thánh Linh.

Gia đình chúng con trẻ già xung khắc, xin ban ơn QUẢNG ĐẠI và THỨ THA để chúng con AN VUI CHẤP NHẬN LẪN NHAU”

Nếu đọc kinh này thường xuyên mỗi tối, nhờ ơn Chúa, chắc chắn gia đình sẽ được bền vững hơn.

Tôi cứ hay suy nghĩ lan man, phải chăng con người đến tuổi già thường có hai khuynh hướng?:

* Hướng thượng : làm việc thiện, đi nhà thờ, giúp cho tha nhân, mưu cầu hạnh phúc cho người khác để lo phần hồn sau này khi mình ra đi, vì trên 60 hay trên 70 tuổi thì đâu biết ngày giờ nào mình ra đi. Nếu tin có đời sau thì thường ráng tu thân, tích đức nhiều hơn, cầu nguyện Chúa nhiều hơn, cố gắng làm nhiều việc thiện hơn nữa.

* Hướng hạ: Biết mình sắp ra đi, quỹ thời gian còn ngắn quá, con người dễ sống vội, sống gấp rút. Ăn chơi cho thỏa mãn, vì sợ già rồi làm sao còn ăn chơi được nữa. Nhiều người thích ăn uống, nhậu nhẹt nhiều hơn vì sợ không còn thì giờ ăn nhậu được nữa hay tìm kiếm người yêu mới trước khi đi về lòng đất.

Thánh Phao lô viết: “ Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính, không tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. Đức mến tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả.” 1Cor 13 (4-7)

Làm sao đem thực hành, áp dụng những điều thánh Phao lô hướng dẫn tha thứ tất cả, chịu đựng tất cả vì tương lai con cháu bỏ “cái tôi” của mình đi có lẽ mọi sự đều giải quyết ổn thỏa được chăng?

Tin tức mới nhất từ báo Người-việt, ở Edmonton (Canada), hôm thứ hai (29-12) sáng thứ ba (30-12-2014) vừa qua, tổng cộng 9 người Việt thiệt mạng bao gồm cả hung thủ. Cảnh Sát Trưởng Knecht nói : “có vẻ đây là sự xung đột trong gia đình chứ không liên quan đến băng đảng thanh toán nhau.” Chín người Việt chết trong án mạng ở Canada , vượt qua nửa vòng trái đất, đến một nước văn minh, cuộc sống trở nên sung túc gấp mấy lần còn ở quê nhà, tại sao lại giết người thân kể cả trẻ con rổi tự tử. Tại sao vậy?

Đọc trong trang Web của Dòng Chúa Cứu Thế ngày 28-12 -2014 có hai bài viết:

Điều gì xác định một gia đình?

Lễ Thánh Gia: tôn vinh đời sống gia đình Trong bài này, Lm. Giuse Trương Hoàng Vũ, DCCT viết:

Thể hiện vẻ đẹp gia đình qua đời sống chung thủy để chống lại khuynh hướng coi hôn nhân như hình thức thỏa mãn tình cảm đơn thuần và có thể thay đổi tùy ý; thể hiện vẻ đẹp hôn nhân qua việc đón nhận con cái Chúa ban như là những quà tặng cao quý của sự sống; trân trọng và chăm sóc người già như di sản của đức tin và được thụ hưởng đức tin từ những chứng nhân sống động ấy; đón nhận và thăng hoa đời sống nghèo trong gia đình bằng việc tuân giữ và thi hành thánh ý Chúa. Sống được tất cả điều này chính là chúng ta tôn vinh ngày lễ Thánh Gia hôm nay.”

Đời sống tâm linh rất là quan trọng.

Giữ được bình an, vui tươi trong gia đình là ưu tiên, là mong muốn của mọi người, mọi gia đình để sống được hạnh phúc.

Nguyễn Hiến Lê nhà văn nổi tiếng trước năm 1975 đã viết trong hồi ký của ông như sau: “Đề cao nếp sống giản dị, đừng để hình hài làm hại cái tâm, đời sống vât chất thì nên dưới mức trung bình, đời sống tinh thần thì trên mức ấy”. Đời sống tinh thần là gì? Đó chính là đời sống nghiêng về chữ tâm, nghĩ đến phần linh hồn, đời sống tâm linh, ưu tiên cho linh hồn hướng thượng của mình. Có nghĩa là linh hồn mình luôn luôn dành cho Chúa và vì Chúa, mà kính Chúa thì phải yêu người, giúp đỡ cho tha nhân, nhờ thế đời sống chúng ta sẽ thấy vui hơn, hạnh phúc, bình an hơn vì luôn luôn có Chúa ở cùng, mà sau này, khi chết còn được hưởng hạnh phúc đời đời nữa.

Có phải chữ Tâm là quan trọng, là hàng đầu để chúng ta sống, đối xử với nhau từ trong gia đình cho đến ngoài xã hội nên Nguyễn Du mới viết:

Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài?

12 giờ Đêm Giao thừa

cuối năm, 31-12-2014

đầu năm 01-01-2015

Phùng Văn Phụng


 

ĐỪNG VÌ CÁI TÔI QUÁ LỚN MÀ ĐÁNH MẤT GIA ĐÌNH – Pham Nhat Minh

Pham Nhat Minh

Trong cuộc đời này, có những thứ nếu mất đi rồi sẽ chẳng bao giờ lấy lại được, và gia đình chính là một trong những điều quý giá nhất. Thế nhưng, trớ trêu thay, có rất nhiều người đã tự tay đánh mất gia đình của mình, không phải vì thiếu yêu thương, không phải vì cạn tình nghĩa, mà chỉ vì một thứ nhỏ bé nhưng lại vô cùng nguy hiểm: cái tôi và lòng sĩ diện.

Có người nói: “Trong hôn nhân, người thắng chẳng có gì để tự hào, bởi chỉ cần một người thua, cả gia đình đều mất.” Thật vậy, nhiều cặp vợ chồng từng yêu nhau đến quên mình, nhưng khi bước vào cuộc sống chung, lại để những mâu thuẫn nhỏ nhặt biến thành hố sâu chia cách. Không ai chịu nhường ai, không ai muốn cúi đầu trước ai. Mỗi người đều mang trong mình cái tôi quá lớn, sĩ diện quá cao, để rồi biến gia đình thành chiến trường, biến mái ấm thành nơi đầy tiếng thở dài.

Chúng ta quên mất rằng: gia đình không phải nơi để phân định đúng – sai, hơn – thua. Gia đình là nơi để thương nhau, để nương tựa vào nhau giữa giông bão cuộc đời. Một lời nhường nhịn không khiến ta nhỏ bé đi, một cái ôm sau cơn giận không làm ta mất giá trị, mà ngược lại, đó mới chính là sức mạnh để giữ gia đình bền lâu.

Đừng để cái tôi làm chúng ta thắng trong một trận cãi vã, rồi thua trong cả một đời sống chung. Đừng để lòng tự ái khiến ta hả hê trong giây phút, rồi nuối tiếc trong những năm tháng còn lại. Thử nghĩ xem, có đáng không, khi ta giữ được chút sĩ diện, nhưng mất đi tiếng cười con trẻ, ánh mắt yêu thương của người bạn đời, và sự ấm áp của một mái nhà?

Một gia đình hạnh phúc không được xây dựng bằng những cái tôi cao ngất, mà được vun đắp từ những lần biết lắng nghe, biết nhẫn nhịn, biết đặt chữ “chúng ta” cao hơn chữ “tôi”. Hạnh phúc không phải là không có cãi vã, mà là sau cãi vã, vẫn còn đủ bao dung để ngồi lại bên nhau, vẫn còn đủ thương để nắm tay nhau đi tiếp.

Con người ai cũng có lúc sai, ai cũng có lúc nóng giận. Nhưng điều quan trọng là, chúng ta có dám hạ thấp cái tôi để giữ lấy người thân của mình hay không. Một lời xin lỗi đúng lúc có thể cứu vãn một hôn nhân. Một lần nhường nhịn có thể giữ lại cả một mái ấm. Và một cái ôm trong nước mắt có thể xóa đi cả trăm ngày lạnh nhạt.

Đừng để đến khi mái ấm đã vỡ vụn, ta mới hoang hoải nhìn lại và thốt lên: “Giá như ngày ấy mình bớt sĩ diện, giá như mình chịu nhường một bước…” Nhưng giá như thì luôn đến muộn. Và khi đó, những gì còn lại chỉ là sự tiếc nuối trong những căn phòng lạnh lẽo, nơi cái tôi năm xưa chẳng thể sưởi ấm nổi một trái tim cô độc.

Bởi cuối cùng, hạnh phúc gia đình không cần người đúng – người sai, mà chỉ cần có những trái tim biết thương, biết nhường, biết đặt tình yêu trên cả cái tôi nhỏ bé.

Hãy nhớ: thắng một cuộc tranh cãi thì dễ, nhưng giữ được một gia đình mới là bản lĩnh.

Tg Phạm Nhật Minh

ngày 19/09/2025


 

Vài dòng tưởng niệm Cha Chu Quang Minh- Hồn nhỏ Têresa

Hồn nhỏ Têresa

Nữa đêm, tôi nhận được tin kính báo khẩn thông báo và cầu nguyện cho Linh mục Phero Verone Chu Quang Minh đã qua đời, lòng tôi bồi hồi xúc động. Tôi đọc kinh rồi hiệp ý cùng với các anh chị em trên toàn thế giới cầu nguyện xin Thiên Chúa thương xót đến Linh Hồn của Ngài và rồi tôi không sao chợp mắt được.

Hình ảnh Cha Minh với đôi mắt sáng và dáng người gầy gò vẫn còn hiện rõ trong đầu tôi và những lời Cha dạy trong lớp ” Thăng Tiến Hôn Nhân gia đình” vẫn hằn sâu trong tâm trí tôi khi tôi tham dự khóa học  . Tôi thật biết ơn Cha đã sáng lập ra Chương trình này vì khóa học đã cứu cuộc hôn nhân của tôi trên bờ vực thẩm của chia tay.

Hai cuốn sách “ Vợ chồng căng thẳng làm sao hòa hợp” của Cha Chu Quang Minh viết đang nằm trên kệ sách đã theo tôi hai chục năm nay là kim chỉ nam giúp cho hai vợ chồng tôi hoà thuận trở lại mỗi khi tôi và chồng bất hoà. Tôi với tay lấy quyền “ Hồi ký Tình yêu Thăm thẳm” lật lại những trang sách Cha kể về những thao thức và những ngày đầu tiên Cha bận rôn đặt ra kinh Hôn Nhân Gia Đình , vẽ huy hiệu Tình yêu, soạn thảo các tài liệu cho khóa Hôn nhân gia đình, tôi thầm cảm phục và thương tiếc cho người Linh mục đã suốt đời tận tụy phục vụ giáo dân đặt biệt đã giúp đỡ hàn gắn những gia đình đổ vỡ.

Cha Chu Quang Minh kính mến,

Không bút mực nào kể hết lòng biết ơn của hai vợ chồng chúng con nói riêng và  những anh chị em đã từng tham dự khóa Thăng tiến Hôn nhân nói chung,  đối với gia sản mà cha đã truyền đạt  lại cho chúng con về tình yêu gia đình bằng những câu thánh kinh, những quyển sách mà cha đã viết ngày đêm không mệt mỏi, bằng những hành trình đến mọi giáo xứ ở các nước Út, Canada, Việt nam … hơn 30 Quốc gia xuyên Á, Âu và hơn 40 tiểu bang  ở Hoa Kỳ.

Giờ đây, Cha đã vui hưởng hạnh phúc Thiên Đan`g cùng với Chúa, xin Cha tiếp tục cầu nguyện cho chúng con luôn vững tin vào Chúa trước những thử thách và khó khăn đang bao vây gia đình của chúng con nhất là trong thời đại Internet và kỹ thuật số, cạm bẩy, cám dỗ đang giăng lưới khắp mọi nơi.. Một trong những câu chúng con vẫn ghi nhớ của Cha là “Đức tin không có việc làm là Đức tin chết” , xin cho Đức tin của chúng con luôn mãi sống .

Hồn nhỏ Têresa

17/ 09/2025


 

VỢ CHỒNG SỐNG VỚI NHAU LÀ ĐỂ YÊU THƯƠNG, ĐỪNG NÊN HƠN THUA

Pham Nhat Minh

Trong đời sống hôn nhân, ai cũng mong tìm được một người để nắm tay đi cùng đến cuối con đường. Nhưng rồi, khi bước vào cuộc sống vợ chồng, ta mới thấy rằng hôn nhân không chỉ là mơ mộng ngọt ngào, mà còn là trách nhiệm, sự nhẫn nhịn và tình thương bền bỉ mỗi ngày.

Người ta thường nói: “Thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn.” Nhưng để được “thuận”, đâu chỉ là đồng ý hay chiều chuộng nhau, mà là biết yêu thương và nhường nhịn, biết bỏ đi cái tôi để giữ lấy cái chúng ta. Vợ chồng chung sống là để yêu thương, chứ không phải để hơn thua.

Có những gia đình tan vỡ, không phải vì hết tình, mà vì không ai chịu nhường ai một bước. Những lời nói vô tình, những cái nhìn đầy tự ái, những cuộc tranh cãi tưởng chừng nhỏ nhặt, nhưng lại khắc sâu dần thành khoảng cách. Người ta quên mất rằng, vợ chồng không phải là đối thủ, càng không phải là hai kẻ đứng ở hai đầu chiến tuyến để phân định thắng thua.

Trong hôn nhân, thắng thua chỉ làm cả hai cùng thua. Bởi khi một người thắng, nghĩa là người kia phải chịu tổn thương. Mà tổn thương của người kia, cuối cùng cũng chính là nỗi đau của mình. Hơn thua nhau một lời, một việc, có thể thoả mãn cái tôi trong chốc lát, nhưng lại gieo vào lòng nhau vết rạn không dễ gì hàn gắn.

Yêu thương mới là gốc rễ nuôi dưỡng hôn nhân. Người chồng khi thấy vợ mệt mỏi, hãy một lời an ủi thay vì trách móc. Người vợ khi thấy chồng thất bại, hãy một cái nắm tay thay vì chì chiết. Cuộc đời ngoài kia vốn đã quá nhiều giông bão, khi bước về nhà, hãy để gia đình là nơi ấm áp, là chỗ dựa bình yên, chứ đừng biến nó thành chiến trường.

Thật ra, hạnh phúc vợ chồng không nằm ở chỗ ai đúng ai sai, mà ở chỗ còn nắm tay nhau đi tiếp được hay không. Đôi khi, hạ cái tôi xuống một chút, chịu thua thiệt một chút, lại chính là cách để giữ lấy bình yên dài lâu. Một lời xin lỗi đúng lúc, một cái ôm nhẹ nhàng, một sự im lặng đầy bao dung… đôi khi quý giá hơn nghìn lời lý lẽ.

Vợ chồng sống với nhau, quan trọng nhất không phải là người này giỏi hơn hay người kia yếu hơn, mà là cùng nhau đi qua mọi vui buồn, cùng nhau vun đắp yêu thương, cùng nhau biến mái ấm thành nơi tràn đầy hạnh phúc.

Đừng đợi đến khi mất đi rồi mới nhận ra, hóa ra những lần cãi vã ngày xưa chẳng đáng là bao. Đừng để một đời người đi qua trong tiếc nuối, vì đã sống cạnh nhau mà chưa kịp yêu thương đủ đầy.

Hãy nhớ rằng, trên đời này chẳng có ai hoàn hảo. Vợ chồng đến với nhau, chẳng phải để đòi hỏi sự hoàn mỹ, mà là để bù đắp cho nhau, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau đi đến cuối con đường.

Vậy nên, thay vì hơn thua, hãy chọn yêu thương. Thay vì trách móc, hãy chọn bao dung. Bởi rồi mai này, khi nhìn lại, bạn sẽ thấy điều quý giá nhất không phải là mình từng “thắng” bao nhiêu lần, mà là còn giữ được bàn tay đã nắm từ thuở ban đầu.

Vợ chồng sống với nhau là để yêu thương, đừng nên hơn thua – bởi hạnh phúc vốn dĩ chẳng cần lý lẽ, mà chỉ cần một trái tim biết nhường nhịn và một tình yêu đủ lớn để bao dung tất cả.

Cuộc đời này ngắn lắm, một đời người trôi qua thoáng chốc, đừng để những giận hờn, những lời hơn thua vô nghĩa làm lãng phí những tháng năm đáng quý. Tiền bạc rồi cũng sẽ hết, danh vọng rồi cũng phai, nhưng tình nghĩa vợ chồng, sự yêu thương và đồng hành mới là thứ bền lâu nhất.

Nếu hôm nay bạn còn có vợ, có chồng bên cạnh, hãy biết trân trọng. Đừng ngần ngại ôm lấy nhau, nói một lời yêu thương, buông bỏ một lời cãi vã. Hạnh phúc đâu cần lớn lao, đôi khi chỉ là một bữa cơm giản dị, một ánh mắt sẻ chia, một bàn tay nắm chặt.

Hãy sống sao để sau này, khi tóc bạc, mắt mờ, vẫn có thể tựa vào nhau mà mỉm cười: “Cảm ơn vì suốt đời ta đã không buông tay.”

Bởi vợ chồng sống với nhau, rốt cuộc, đâu phải để hơn thua, mà chỉ là để yêu thương…

tg phạm nhật minh

ngày 29/08/2025


 

NHỮNG KIỂU PHỤ NỮ RẤT KHÓ ĐỂ HẠNH PHÚC

Huy Chiêu

Anh Nguyen 

– Kiểu phụ nữ luôn tự cho mình quyền áp chế, im lặng như một kiểu bạo hành tâm lý với chồng, con mình.

– Kiểu phụ nữ luôn coi đàn ông là nơi “trú nắng trú mưa” mà không nghĩ rằng cuộc sống vợ chồng là nơi cả 2 cùng xây mái ấm.

– Kiểu phụ nữ xem tình yêu là một cuộc giao dịch hơn là sự đồng hành và sẻ chia.

– Kiểu phụ nữ luôn thấy mình đúng, không chịu lắng nghe hay nhìn lại chính mình.

– Kiểu phụ nữ coi việc hy sinh của đàn ông cho mình là đặc quyền rồi dùng nó để mặc cả tình cảm.

– Kiểu phụ nữ không biết chăm sóc chính mình, nhưng lại đòi hỏi người khác phải chăm sóc mình đủ đầy.

– Kiểu phụ nữ luôn nghĩ rằng đàn ông phải đọc được suy nghĩ mình, thay vì học cách giao tiếp rõ ràng.

– Kiểu phụ nữ thích kiểm soát, nhưng lại không bao giờ chịu trách nhiệm khi mọi thứ không như ý.

– Kiểu phụ nữ xem con cái là “tài sản riêng”, bắt chồng đứng ngoài trong việc dạy dỗ, rồi quay lại trách chồng vô tâm.

– Kiểu phụ nữ luôn sống trong thế giới của “người ta” – người ta đẹp hơn, giàu hơn, chồng tốt hơn – nên chẳng bao giờ thấy đủ với những gì mình có.

– Kiểu phụ nữ nghĩ rằng hôn nhân là sự đảm bảo vĩnh viễn cho hạnh phúc, nên buông xuôi việc làm mới bản thân.

– Kiểu phụ nữ sống quá nhiều bằng cảm xúc, để cảm xúc quyết định mọi hành vi và lời nói, rồi vô tình khiến người bên cạnh kiệt sức.

– Kiểu phụ nữ không bao giờ biết biết ơn, chỉ nhớ những gì chồng chưa làm được, mà quên hết những điều tốt đẹp anh ấy từng làm.

– Kiểu phụ nữ không bao giờ có từ “xin lỗi” và “cảm ơn” trong từ điển!


 

BỨC THƯ CỦA MỘT BÀ MẸ TỪ VIỆN DƯỠNG LÃO

Công Tú NguyễnChuyện tuổi Xế Chiều

Năm nay tôi 82 tuổi, tôi có 4 người con, 11 đứa cháu, và 2 chắt, hiện tại thì tôi đang sống trong một căn phòng rộng chừng 12m vuông..Bây giờ nhà cửa không còn, những thứ xa hoa phù phiếm cũng không có, bù lại tôi được chăm sóc tận tình từ A đến Z; có người lo dọn dẹp phòng, chăn drap gối nệm sạch sẽ, cơm nước được lo tận nơi, mỗi ngày được đo huyết áp và cân đo thường xuyên, nói chung tôi không làm gì cả, mỗi giờ trôi đi là sự hưởng thụ trong tuổi già.

Tôi rất nhớ! Nhớ tiếng cười đùa của lũ cháu, tôi không còn thấy chúng lớn tiếng cãi vã rồi vật nhau. Không còn được là trọng tài để phán xử đứa nào đúng, đứa nào sai. Nhớ chúng nhiều lắm. Tôi thèm được trở về nơi chốn cũ để tận hưởng không gian ấm áp của một thứ gọi là gia đình…

Bây giờ các con tôi, có đứa thì cách 15 ngày đến thăm tôi một lần, có đứa thì ba bốn tháng mới thấy chúng một lần, và có đứa thì chưa thấy mặt nó một lần kể từ khi tôi đến ở Viện Dưỡng Lão này.

Tôi nhớ da diết căn bếp ấm cúng của tôi, nơi đó tôi đã làm đủ các loại bánh, mùi bánh nướng thơm ngậy vẫn còn lưu giữ trong tiềm thức của tôi. À, còn mảnh vườn sau nhà nữa, đào xới đất để trồng rau, trồng hoa cũng một tay tôi dù lúc đó tôi cũng không còn khoẻ. Giờ thì mất hết rồi!

Tôi có sở thích đọc sách, giờ vẫn luôn có cuốn sách bên mình nhưng tôi không đọc được vì mắt đã mờ…

Tôi không biết thời gian của tôi còn bao lâu nữa, còn bao lâu thì tôi cũng phải sống trong sự cô đơn và chờ đợi…

Ở căn phòng này xem như ngôi nhà cuối đời của mình, tôi cố gắng xua đuổi nỗi buồn trong sinh hoạt hằng ngày, tôi như một nhóm trưởng, tôi giúp những người tồi tệ hơn tôi trong giới hạn cho phép của tôi qua những mẫu chuyện vui trong sách, những lời an ủi cho họ và cho chính tôi. Chúng tôi hát cùng nhau một bài hát cũ, và hôm sau tôi biết được người bạn phòng bên đã ra đi mãi mãi…

Họ nói bây giờ tuổi thọ kéo dài hơn. Tại sao? Tôi phải sống trong nỗi cô đơn dài nữa ư?

Lấp đầy sự trống trải bằng cuốn Album hình mà tôi đem theo đến đây. Hình cưới ngày xưa của tôi, hình lúc tôi sanh đứa đầu đến đứa cuối, hình tôi cười sung sướng khi ẵm đứa cháu đầu lòng, rồi đứa chắt bụ bẫm bên bà già đã đầy nếp nhăn. Hình gia đình đầy đủ, hình lúc ông chồng già của tôi bỏ tôi đi mà về với Chúa. Và đó là tất cả!

Nếu được mơ ước thì tôi mong các con, cháu, chắc của tôi đừng bao giờ quên hai chữ “GIA ĐÌNH” ngay cả khi cha mẹ về già, các con nên xem đó là bổn phận phải chăm lo khi họ không tự lo được cho mình…

Tôi hy vọng các thế hệ tiếp theo sẽ hiểu rằng Gia Đình là một Đại Gia Đình gồm nhiều thế hệ, gọi là sóng sau dồn sóng trước, như một chu kỳ tuần hoàn vì ai rồi cũng đến “sanh lão bệnh tử”…

Các con hãy chăm lo tốt cho cha mẹ khi họ về già…cũng giống như khi họ còn trẻ lo cho các con là chúng ta vậy…

Nguồn : sưu tầm