NGOẠI TÌNH DỄ HAY KHÓ CHỪA!

NGOẠI TÌNH DỄ HAY KHÓ CHỪA!

Trần Mỹ Duyệt

Một người bạn hỏi tôi, trong 4 thứ thuộc “tứ đổ tường” – rược chè, cờ bạc, trái gái, nghiện hút – thứ nào khó chừa nhất?

Anh cho hay, bản thân anh, để chừa hút thuốc anh đã phải quyết tâm đến 3 lần, lần thứ ba mới chừa được, tuy vậy, ngay giờ này mặc dù không hút thuốc nữa, nhưng nếu ngồi gần người hút thuốc anh vẫn bị “cám dỗ” như thường.

Câu truyện trao đổi khiến tôi liên tưởng đến những khó khăn trong nghề nghiệp, đặc biệt khi phải hướng dẫn và giải quyết những khủng hoảng trong đời sống hôn nhân gia đình liên quan đến những triệu chứng trên mà tôi cho là những căn bệnh khó chữa. Gọi chúng là căn bệnh tâm lý vì trong những hội chứng tâm lý do tâm lý trị liệu nêu lên có những triệu chứng này. Việc khuyên ngăn, bảo ban, và hướng dẫn cho những trường hợp này thật là khó khăn và đòi hỏi nhiều cố gắng. Làm sao cho một người chồng, người cha hoặc người vợ, người mẹ ngoại tình ý thức được hành động của họ là một việc làm nguy hiểm và có thể đem đến đổ vỡ hôn nhân, phá vỡ hạnh phúc gia đình và tương lai con cái?!

Để nói về những “cám dỗ” trên và những hệ luỵ của nó, Tú Xương, nhà thơ non Côi, sông Vị với nhiều những thứ cám dỗ này đã viết:

“Một trà, một rượu, một đàn bà,

Ba cái lăng nhăng nó quấy ta.

Chừa được thứ nào hay thứ nấy,

Có chăng chừa rượu với chừa trà.” 

Ông đã tự nhận rằng đối với ông, việc chừa “đàn bà” là một điều ông không muốn chừa và cũng chẳng chừa được. Nhưng không riêng gì Tú Xương, một số người tuy đã chừa rượu, bỏ hút thuốc, bỏ nghiện ma tuý, ngay cả bỏ cờ bạc nhưng đụng đến ngoại tình tức là cái lăng nhăng liên quan đến đàn bà (hoặc đàn ông) là điều mà họ vẫn không chừa được. Theo một khảo cứu riêng do InfideligyFacts.com phổ biến năm 2006, thì:

41% những trường hợp vợ hoặc chồng hay cả hai đã ngoại tình qua tình cảm hoặc hành động.

Đàn ông cũng như đàn bà, tỷ lệ ngoại tình xấp xỉ ngang nhau. Theo đó:

57% đàn ông,

và 54% đàn bà đã nhận mình có hành động ngoại tình.

Nhưng quan trọng nhất là những người này tuy biết mình ngoại tình nhưng không muốn chấm dứt những quan hệ bất chính đó. Do đó, bảo họ chấm dứt mối giao du tình cảm bất chính ấy để quay trở về với đời sống hôn nhân, gia đình và trách nhiệm thì không hề dễ. Cũng theo thống kê này cho biết:

74% đàn ông,

và 68% đàn bà nói rằng họ sẽ tiếp tục ngoại tình nếu như không bị phát giác.

Điều này đồng nghĩa với việc họ tiếp tục hành động gian dối, và những giao du bất chính ngoài hôn nhân, mặc dù bề ngoài họ vẫn đóng kịch đạo đức để che mắt vợ hoặc chồng của mình.

Như vậy, cái khó từ bỏ nhất nhưng cũng hấp dẫn nhất đối với người ngoại tình vẫn là quan niệm  “ăn chơi ngon hơn ăn thật”, và “ăn tiệm ngon hơn ăn ở nhà”. Dĩ nhiên, trong những món ăn chơi đó phải kể đến món tình dục và tình cảm.

Đối với một người ngoại tình thì cái hấp dẫn nhất lúc này là sự thoải mái về nhu cầu tình dục, và sự háo hức về mặt tình cảm mà họ cho là tình yêu.

Như một chàng trai hay một cô gái mới lớn, họ hăm hở bước vào những mơn trớn tình cảm như thuở ban đầu họ sung sướng bước vào tình yêu. Nếu bảo một bạn trẻ đừng yêu người con trái ấy hay người con gái ấy vì người này không tốt, không đẹp, không học thức, không có tương lai… thì những lời khuyên như vậy sẽ trở nên vô nghĩa và không cần thiết.

Khi yêu nhau mấy ai quan tâm đến tuổi tác, đẹp xấu, giầu nghèo, bằng cấp, đạo đức hay không đạo đức. “Tình yêu như trái phá, con tim mù loà” (Trịnh Công Sơn), chính là điều làm cho người trong cuộc không ý thức được hậu quả của hành động của họ.

Cũng có những lý do tiềm ẩn đưa đến ngoại tình.

Những lý do này có thể đến từ cuộc sống gia đình, từ những khó khăn về mặt tài chính, từ cách cư xử của người vợ hay người chồng.

Nhưng điều chính yếu là khi người chồng hay người vợ đi ra ngoài ngoại tình thì người vợ hay người chồng ở nhà

luôn luôn thua kém, thiếu hấp dẫn, thiếu gợi cảm,

 thiếu lãng mạn, thiếu hiểu biết, thiếu thông cảm,

và cũng thiếu đẹp trai, đẹp gái hơn người kia.

Chính sự thu hút vừa về thể lý, sinh lý, tình cảm này đã làm cho việc trở lại với đời sống hôn nhân trở nên khó khăn như Tú Xương đã tự nhận.

Không có một gia đình nào hoàn hảo” (Giáo Hoàng Phanxicô).

Nhưng đó cũng chính là điều mà những ai đang sống trong đời sống hôn nhân cần ý thức không phải để thất vọng, buông thả, nhưng để tìm hiểu và xây dựng một hạnh phúc hôn nhân trong thiện chí, hiểu biết, tôn trọng, thuỷ chung và trách nhiệm.

Tâm lý hôn nhân cũng có chung quan điểm về sự “bất toàn” của đời sống chung khi so sánh những khác biệt giữa người đàn ông và người đàn bà, giữa người chồng và người vợ với hàng trăm những lý do đến từ ảnh hưởng của di truyền, của giáo dục gia đình, của giáo dục tôn giáo và giáo dục học đường.

Những ảnh hưởng ấy dĩ nhiên đem lại

sự khác nhau về tình cảm, tâm lý, sinh lý giữa nam và nữ,

cũng như sự khác nhau về quan niệm và triết lý sống.

Thử hỏi giữa những khác biệt lớn lao như vậy, liệu một người đàn ông, một người đàn bà làm sao có thể hạnh phúc được với nhau nếu cuộc sống chung của họ không được xây dựng trên tình yêu. Một thứ tình yêu đặt nền tảng trên

lòng thành tín, thuỷ chung, ý thức trách nhiệm

và sự trưởng thành về tâm linh, tâm lý và đạo đức.

 Những người ngoại tình không biết hoặc cố tình phủ nhận sự thật phũ phàng này,

đó là vết thương lòng của những người vợ hay người chồng khi khám phá ra người phối ngẫu của mình ngoại tình

hết sức nhức nhối, đau đớn, khó lành và khó băng bó.

Để chữa lành vết cắt hằn sâu trong trái tim này đòi hỏi từ 5 hay 6 năm kể từ khi người có lỗi biết nhận lỗi trở về và sống có trách nhiệm với gia đình.

Đây là một vết thương không dễ băng bó, chữa lành trong một thời gian ngắn.

Nó không đơn giản như những nhận xét vô trách nhiệm của một số người khi cho rằng chuyện bướm ong là chuyện ngàn đời của đàn ông.

Việc chán cơm, thèm ph là việc thường tình xảy ra trong bối cảnh sống hiện nay khi mà quan niệm về thuỷ chung được coi như một lý thuyết lạc hậu, không thuyết phục, mang mầu sắc tôn giáo, lý tưởng và thiếu thực tế.

Ngoại tình là một căn bệnh vừa có tính cách xã hội, tâm lý và đạo đức rất khó chừa và khó chữa. Một điều chắc chắn là cho dù ngoại tình với bất cứ lý do gì, những người ngoại tình cũng đều biết điều này, đó là, hậu quả của hành động ngoại tình của họ không những

phá vỡ hạnh phúc hôn nhân,

phá vỡ hạnh phúc gia đình

và phá vỡ tương lai con cái của họ.

Nhưng cái khó là họ có muốn quay về với gia đình và hạnh phúc hôn nhân của chính họ hay không?

Tóm lại, để đối phó với căn bệnh dễ lan lây và nguy hiểm này, cách tốt nhất vẫn là “phòng bệnh hơn chữa bệnh”, bằng cách:

-Vợ chồng dành thời giờ với nhau và cho nhau.

-Tập thói quen biết chia sẻ và lắng nghe nhau.

-Học hỏi để biết chấp nhận và tha thứ cho nhau.

-Học hỏi để biết khám phá những nét đẹp, dễ thương, dễ mến của người phối ngẫu.

-Nhưng nhất là tự ý thức về hành động của mình với tâm niệm:

“Phở mình đang ăn thường cũng chỉ là cơm nguội cơm thừa của hàng xóm!”.

  (Tham khảo thêm. Mời tìm đọc

Làm gì khi biết chồng mình ngoại tình’

cùng tác giả trên www.giadinhnazareth.org)

Kính phục người lính VNCH

Kính phục người lính VNCH

Ảnh của Sambo Sambo.
Sambo Sambo với Trần Công Khánh.

 BA TÔI LÀ LÍNH VNCH…!!!

Tôi có một người cha già, lại tàn tật, cụt một chân. Khi tôi sinh ra đời bố tôi cũng đã gần 50 tuổi. Trong một thời gian dài, bố tôi đóng vai trò của một người mẹ, tuy di chuyển khó khăn, nhưng ông lo lắng cho tôi không còn thiếu một thứ gì. Bạn bè thường gọi là “Ông nội trợ” và khen là đàn ông mà bố tôi có đầy đủ các đức tính của người phụ nữ Á đông “công, dung, ngôn, hạnh”, nuôi con khéo léo không ai bằng.
Hồi còn bé, tôi không hiểu được, vì sao không phải mẹ tôi, mà bố tôi luôn luôn ở nhà chăm sóc cho tôi. Từ từ tôi mới nhận ra, trong đám bạn bè, tôi là người duy nhất luôn luôn có người bố bên cạnh. Thiếu tình mẹ, tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy an ủi, mình là người rất may mắn, còn hơn nhiều đứa trẻ thiếu cả tình thương của cha lẫn mẹ.
Sau này tìm hiểu thì tôi biết, bố tôi là một lính VNCH, bị thương trên chiến trường, được mẹ tôi bảo lãnh theo diện đoàn tụ, bà lo cho ông hưởng tiền trợ cấp tàn phế. Lúc tôi được hơn 3 tuổi, bố tôi và mẹ tôi ly dị, bà đã lập gia đình với một người đàn ông khác, nhường tôi lại cho bố tôi nuôi. Trong ký ức trẻ thơ, tôi có hình dung được hình ảnh của mẹ tôi một vài lần, khi bà đến thăm, nhưng rất xa lạ, vì luôn luôn bà đi với một người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

Tôi có tí mặc cảm về địa vị bố tôi ngoài xã hội, so với bố của những đứa trẻ khác, tuy nhiên việc chăm sóc tôi thì hoàn hảo, ông chăm lo cho tôi từ việc lớn đến việc nhỏ, không phải đụng tay vào bất cứ thứ gì. Trong suốt thời gian tôi học tiểu học, ông còn thuyết phục ông tài xế xe bus đón tôi đi học ngay tại cửa nhà, thay vì ở trạm xe , cách xa nhà tôi 4 dãy phố. Khi tôi bước vào nhà, lúc nào bố tôi cũng chuẩn bị sẵn thức ăn trưa, nào cá kho, thịt kho, rau xào và có cả canh nữa. Lâu lâu cũng có thức ăn Mỹ, sandwich, hamburger, bơ đậu phộng, và còn thay đổi theo mùa. Giáng Sinh bánh có viền xanh hình cây thông, Valentine có hình trái tim..vv…
Khi tôi lớn hơn một chút, vào năm đầu tiên trung học, tôi lại thích sống độc lập, tôi muốn thoát ra những cử chỉ yêu thương dành cho con nít của bố, vì sợ chúng bạn trêu chọc. Nhưng chẳng bao giờ bố buông tha tôi cả, một đôi khi tôi rất bực mình.
Cấp trung học, tôi không thể về nhà ăn cơm được nữa, phải bắt đầu tập tự lo cho mình. Nhưng bố tôi lại thức dậy sớm hơn thường lệ để chuẩn bị bữa ăn trưa cho tôi. Ông cẩn thận ghi cả tên tôi bên ngoài túi giấy đựng đồ ăn. Lật dưới đít bao giấy, luôn luôn có một vài hình vẽ nhỏ, khi thì căn nhà, khi thì dòng suối, ngọn núi, chim cá và hình trái tim với dòng chữ “I Love You Tammy!” Nào hết đâu, bên trong những chiếc khăn giấy cũng có những dòng chữ triều mến “Bố thương con nhiều”. Ông luôn viết, hay có những câu nói bông đùa như thế để nhắc nhở là ông yêu thương tôi nhiều, và muốn làm cho tôi vui.
Tôi thường lén ăn trưa một mình để không ai thấy được cái túi giấy và khăn ăn. Nhưng cũng chẳng giấu được lâu. Một hôm, một đứa bạn tình cờ thấy khăn ăn của tôi, nó chộp lấy la lên và chuyền đi khắp căn phòng cho mọi người xem. Mặt tôi nóng bừng, bối rối, mắc cỡ muốn chui đầu xuống đất.
Bữa hôm đó tôi về, đã làm mặt giận với bố tôi và “cấm” ông ấy không được viết, vẽ “bậy bạ” trên khăn giấy nữa, để bạn bè không coi tôi như đứa con nít lúc nào cũng cần người lớn chăm sóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố tôi buồn, lặng lẽ vào phòng đóng cửa.
Ngày hôm sau, tôi vô cùng ngạc nhiên vì tất cả bạn bè bu chung quanh tôi, chờ để được xem chiếc khăn ăn, nhưng lần này thì trống trơn, không có dòng chữ hay hình vẽ gì cả. Nhìn mặt bọn chúng thất vọng, hụt hẫng, tôi mới hiểu ra, tất cả chúng nó đều mong ước có một ai đó biểu lộ tình thương yêu ngọt ngào giống vậy đối với chúng. Lúc đó lòng tôi len lén cảm thấy vui vui, dâng lên niềm tự hào về bố. Tôi vội về làm lành với bố, và những giòng chữ, những hình vẽ yêu thương lại tiếp tục.
Những năm còn lại trong trường trung học, tôi vẫn đều đều có những chiếc khăn đặc biệt ấy. Và từ đó, tôi giữ lại, chứa trong một cái hộp riêng, giấu kín.Chưa hết, khi vào đại học, tôi phải rời xa bố, tôi nghĩ thông điệp xưa kia của bố sẽ phải chấm dứt. Nhưng tôi và bạn bè rất vui sướng vì những cử chỉ biểu lộ tình cảm của bố tôi vẫn tiếp tục qua hình thức khác.Ở cấp đại học, dĩ nhiên không còn thấy bố tôi đứng chờ khi tan học, vì thế, tôi hay gọi điện thoại cho ông, chi phí điện thoại khá cao, nhưng không sao, tôi chỉ muốn nghe được giọng nói của ông mà thôi.
Suốt năm học đầu tiên, chúng tôi quen lối nói chuyện như thế và sau đó kéo dài một năm. Thường thì sau khi tôi nói lời tạm biệt, câu cuối cùng không bao giờ thiếu.“Này Tammy” Tôi thường trả lời “Dạ, gì thế bố?”“Bố thương con nhiều.”“Con cũng thế. I Love You!”
Hình như bố tôi nhận ra chi phí mắc mỏ cho những cuộc điện đàm, từ đó, tôi bắt đầu nhận thư mỗi thứ sáu. Ban thường trực phát thư của trường đều biết ai là người thường gửi lá thư này, mặc dù địa chỉ hồi âm luôn luôn ghi là KBC 1678. (Sau này tôi khám phá ra, KBC viết tắc là Khu Bưu Chính, địa chỉ trong quân đội ngày trước nơi bố tôi phục vụ. Còn số 1678 dễ quá, là số nhà tôi hiện tại.)
Nhiều lúc bên ngoài bì thư, địa chỉ được viết bằng bút chì và tiếp theo đó là những lá thư có hình con mèo và con chó của gia đình tôi, có vẽ những hình tháp nhiều từng, hình cây cầu nhiều nhịp in trên sóng nước. Hè năm đó, bố tôi và tôi du lịch về Việt Nam, lúc đó tôi mới biết là Chùa Một Cột, Chùa Thiên Mụ, Cầu Tràng Tiền v.v…
Sau chuyến du lịch ấy, tôi tìm hiểu về Việt nam nhiều hơn, nhất là cuộc chiến tranh trước 75, tôi bắt đầu thấy thương bố nhiều, ông là người lính bại trận, nhưng quân lực ấy đã chiến đấu dũng cảm cho tự do, cho hạnh phúc của người dân miền Nam trong suốt 20 năm. Nếu không bị đồng minh bán đứng, cuộc chiến chưa chắc ai thắng ai.
Thư đến và được phát mỗi ngày sau buổi ăn trưa. Tôi thường đi nhận thư và mang theo mỗi khi đi uống cà phê. Tôi nhận thấy chẳng cần phải giấu giếm làm gì nữa, bởi bạn cùng phòng tôi là những đứa bạn hồi còn trung học, chúng nó biết rất rõ về những chiếc bao giấy, khăn ăn. Và rồi trở thành như một tập tục, tôi đọc thư, còn bì thư và hình vẽ thì được chuyển khắp bạn bè, thư từ bố tôi thành niềm vui của cả phòng.
Trong năm cuối cùng đại học, bố tôi bị căn bịnh ung thư hành hạ. Mỗi khi tôi không nhận được thư vào ngày thứ sáu, tôi biết ông ốm nặng, không thể viết được. Ông thường thức dậy lúc 4 giờ sáng để có thể ngồi trong nhà yên tĩnh nắn nót viết những lá thư. Nếu không kịp cho đợt phát thư vào thứ sáu, thì chỉ sau đó, một hai ngày, thế nào rồi thư cũng đến. Bạn bè tôi bình bầu ông là “Người cha thương con nhất trên thế giới này!”
Ngày lễ cha, Father’s Day, chúng nó gởi một tấm thiệp phong tặng ông danh hiệu đó và tất cả đều ký tên trên tấm thiệp. Tôi tin rằng ông đã dạy cho tất cả chúng tôi về tình phụ tử, bạn bè tôi bắt đầu nhận những tấm khăn ăn giống như tôi từ gia đình chúng nó, với những lời để lại ấn tượng mà sẽ thôi thúc họ hãy biểu hiện tình thương của họ với con cái sau này.
Suốt thời gian đại học, những lá thư và những cú điện thoại như một chu kỳ đều đặn.Ngày ra trường, tôi quyết định chọn công việc làm gần nhà, để được ở cạnh bố tôi, vì căn bệnh bố càng ngày càng nặng. Thời gian được ở gần bố không còn bao nhiêu lâu nữa.Đó là những giây phút khó khăn, đau khổ nhất cuộc đời tôi phải trải qua.
Tôi ở bên cạnh bố tôi một vài ngày trong bệnh viện trước khi ông mất. Vài giờ trước khi hấp hối, ông nắm tay tôi bảo “Bố nhờ con một điều, con về nhà lấy cho bố cái hộp gỗ mà bố để trên đầu tủ, đây là hộp chứa đựng những kỷ niệm đời lính mà bố yêu thương nhất. Bố muốn nhìn nó lại một lần.”
Tôi lái xe về nhà, và cũng tìm ra ngay chiếc hộp phủ đầy bụi thời gian. Có gì bên trong? Tôi tò mò mở nắp hộp. Mắt tôi bắt đầu cay cay nhòa lệ, khi nhìn thấy những tấm hình của bố tôi còn trẻ, trong những bộ quân phục thật oai phong. Có những tấm cầm súng đằng sau chiến trường còn bốc mùi lửa khói. Lật ra đàng sau, những ngày tháng cũ, 68, 70, 71, 72… với những địa danh xa lạ: An Lộc, Bình Long, Đồng Xoài, Khe Sanh… Dưới đáy hộp là căn cước quân nhân, giấy giải ngũ và những tấm huy chương, bộ lon gắn trên cổ áo khi ông mặc những bộ quân phục.
Bây giờ thì tôi mới hiểu hết, không còn mặc cảm hình ảnh có ông bố tàn tật chỉ biết lo việc “nội trợ”, ngược lại là đàng khác, Bố tôi đã một thời là một người lính chiến oai hùng, đổ máu hy sinh một phần thân thể mình cho một cuộc chiến đầy chính nghĩa, bảo vệ quê hương.
Rõ ràng bố tôi chăm sóc tôi, vui vẻ làm những việc của người phụ nữ bao nhiêu năm nay, chỉ vì tình thương con mà thôi. Ông thật là người cha tuyệt vời
Tôi ôm cái hộp, chạy gấp lại bệnh viện, định nói lời xin lỗi với người cha thân yêu của mình, nhưng đã trễ! Người y tá trực cho biết, bố tôi vừa trút hơi thở cuối cùng. Rồi người y tá trao cho tôi chiếc khăn giấy nhà thương, với giòng chữ cuối cùng run rẩy của một người cha dành cho con “Tammy, ba thương con nhiều! Vĩnh biệt!”
Nước mắt tôi trào ra như suối, cầm tấm khăn giấy trong tay áp vào ngực, tấm khăn giấy cuối cùng, mà cả cuộc đời mãi mãi không còn nhận được nữa.
Lúc liệm xác, tôi bỏ theo chiếc hộp kỷ niệm đời lính vào hòm cho bố, còn những chiếc khăn giấy tôi sẽ giữ mãi bên cạnh cả cuộc đời tôi.Bây giờ thì những chiếc khăn giấy đã đổi màu vàng khè, nhưng tình tôi dành cho người bố càng ngày càng thấm thiết, bất diệt, muôn đời không thay đổi.

KHI BƯỚC QUA TUỔI NĂM MƯƠI…

KHI BƯỚC QUA TUỔI NĂM MƯƠI…

Khi bạn ở tuổi 50 – 60, bạn KHÔNG CÒN NHIỀU THỜI GIAN ở phía trước nữa và bạn cũng không thể mang đi những gì bạn đã có được. Sẽ là vô ích nếu bạn vẫn bận tâm đến kiếm tiền và dành dụm.

Bởi thế, bạn hãy chi tiêu những đồng tiền mà bạn đã cất giữ để đi du lịch, mua sắm thứ bạn thích và cho đi những gì bạn có thể và đừng quan tâm đến việc nhận lại.

Đừng nghĩ là phải để lại tất cả những gì bạn đã kiếm được cho con cháu.

Bạn cũng không cần lo lắng về những điều sẽ xảy ra cho các con bạn, hay việc bạn sẽ bị đánh giá thế nào, bởi vì khi đã trở về với cát bụi rồi, ta không còn nghe thấy bất kỳ lời khen hay tiếng chê nào nữa. Thời gian mà bạn sống vui vẻ trên đời, thời gian để tìm kiếm của cải bằng biết bao gian khó sẽ chấm dứt…

Bạn đừng lo lắng nhiều đến mối quan hệ với con cái, bởi chúng có số phận riêng của chúng, và chắc chắn con cái sẽ tìm được con đường của chúng trong cuộc đời này.

CHỚ LÀM NÔ LỆ CHO CON CÁI bạn. Hãy giữ mối quan hệ với con cái, YÊU THƯƠNG VÀ GIÚP ĐỠ CON CÁI KHI CHÚNG CẦN, nhưng đồng thời hãy bằng lòng với số của cải bạn đã dành dụm cho con cái.

Cuộc sống dài hơn cuộc đời lao động. Hãy nghĩ đến việc NGHỈ HƯU SỚM NHẤT khi có thể và bằng lòng với cuộc sống.

ĐỪNG KỲ VỌNG QUÁ NHIỀU VÀO CON CÁI BẠN. Đa phần con cái đều yêu quý cha mẹ, nhưng con bạn quá bận với công việc và những ràng buộc khác cần chúng quan tâm nhiều hơn.

Cũng có những đứa con bất cẩn, chúng có thể cãi nhau về của cải của bạn ngay cả khi bạn đang còn sống và có thể là chúng muốn bạn ra đi sớm hơn để thừa hưởng nhà cửa và của cải của cha mẹ .

Nói chung, con cái đều cho rằng chúng đương nhiên được thừa hưởng tất cả những gì bạn đang sở hữu trong khi bạn chẳng có quyền gì với tiền bạc của con cái. Vì thế, sau tuổi 50-60 bạn không cần phí sức, không cần phải hao tổn thêm sức khỏe để đổi lấy số của cải nhiều hơn mà phải làm việc đến lúc xuống mồ. Tiền bạc của bạn chẳng có chút giá trị nào trước mặt thần chết.

Khi nào thì chúng ta ngừng kiếm tiền? Bao nhiêu tiền là đủ? Một trăm ngàn Đô-la? Một triệu? Mười triệu? Từ hàng ngàn héc ta ruộng đất bạn cũng chỉ ăn được chút ít rau quả và một nửa chiếc bánh mì mỗi ngày; từ vài ba căn nhà bạn đã xây, thực tế là bạn chỉ cần vài mét vuông cho bạn: một chỗ ngủ, một chỗ nghỉ ngơi, một chỗ tắm và một chỗ làm bếp . Với chừng ấy thời gian mà bạn cần một chỗ ở, một số tiền để ăn, để mặc và một số vật dụng cần thiết khác… thế là bạn đã sống tốt rồi. Chỉ cần SỐNG VUI VẺ, HẠNH PHÚC là được.

Gia đình nào cũng có vấn đề, bất luận là ở chế độ xã hội nào.

Bạn ĐỪNG SO SÁNH VỚI NGƯỜI KHÁC về phương diện tài chính, Đừng quan tâm đến việc ai có nhiều của cải hơn, hoặc con cái ai thành đạt hơn về vật chất , mà hãy đi chơi nhiều hơn, đến các quán bar, đi du lịch nước ngoài.

Hãy nhanh chóng đặt lên bàn cân để so sánh xem ai có nhiều thời gian rỗi hơn ai, hạnh phúc hơn, ai khỏe mạnh và sống lâu hơn.

Đừng bận tâm đến những điều mà bạn không thể thay đổi. Nó chẳng giúp gì cho bạn, mà trạng thái tinh thần không tốt còn dẫn đến bệnh tật. Hãy tạo cho mình một trạng thái thường xuyên ổn định và hãy xác định xem điều gì làm bạn hạnh phúc.

Bạn phải được sống khỏe mạnh và vui vẻ, hãy lên cho mình một kế hoạch và chờ đợi những ngày tiếp theo.

Một ngày sống mà không có phút giây nào vui vẻ là một ngày bị mất đi một cách uổng phí. Một ngày dù chỉ có một giây phút vui vẻ cũng là một ngày được lợi.

Một tâm hồn lạc quan giúp chữa lành bệnh tật nhanh chóng.

MỘT TÂM HỒN HẠNH PHÚC THÌ KHÔNG CÓ CĂN BỆNH NÀO PHẢI CHỮA CẢ, bởi nó giúp bạn đẩy lui bệnh tật…

Hãy giữ cho bạn một trạng thái tinh thần tốt, hãy ra ngoài thường xuyên, đi dưới ánh mặt trời, ăn nhiều thực phẩm có chứa vitamin và khoáng chất, và hãy vượt qua mọi trở ngại để sống thêm nhiều năm với thể lực và sức khỏe dồi dào.

Hãy bằng lòng với những gì bạn đang có và những gì có ở xung quanh bạn.

Và ĐỪNG QUÊN BẠN BÈ. Họ chính là sự giàu có của cuộc đời bạn. Hãy giữ mối quan hệ bạn bè lâu dài, hãy tôn trọng một số nguyên tắc cơ bản: chịu khó nghe và đừng ngắt lời; hãy nói chuyện chứ đừng nhạo báng; hãy cho đi mà không bận tâm đến nhận lại; hãy trả lời câu hỏi chứ đừng phản đối; hãy tha thứ chứ đừng trách cứ, và đã hứa thì không được quên. Như thế bạn sẽ không bao giờ cô đơn.

S.T.

THIÊN CHÚA CẤP GIẤY THÔNG HÀNH CHO GIA ĐÌNH

THIÊN CHÚA CẤP GIẤY THÔNG HÀNH CHO GIA ĐÌNH

(BÀI NÓI VỀ GIA ĐÌNH CỦA ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ TẠI PHILADELPHIA

LM. Gioan V. M. Trần Khả chuyển dịch.

Anh Chị Em và Các Gia Đình Thân Mến

Cảm ơn những anh chị em đã chia sẻ những lời chứng sống động. Cảm ơn những người đã mang niềm vui đến cho chúng ta qua các trình diễn nghệ thuật, mỹ miều xin đẹp, là con đường dẫn chúng ta đến với Thiên Chúa. Mỹ miều xinh đẹp đưa chúng ta đến với Thiên Chúa. Và lời chứng chân thật đưa chúng ta đến với Thiên Chúa, bởi vì Thiên Chúa là sự thật. Ngài là sự Mỹ Miều Xinh Đẹp. Ngài là sự tốt lành, và một lời chứng cho đi trong tinh thần phục vụ là một điều tốt lành. Nó giúp làm cho chúng ta nên người tốt, bởi vì Thiên Chúa là Đấng tốt lành. Nó đưa chúng ta đến với Thiên Chúa. Tất cả những điều đó đều là tốt lành, tất cả là sự thật, và tất cả những mỹ miều xinh đẹp đưa chúng ta đến với Thiên Chúa. Bởi vì Thiên Chúa là sự tốt lành. Thiên Chúa là sự xinh đẹp và Thiên Chúa là Sự thật.

Cảm ơn anh chị em, những người đã cho chúng tôi một thông điệp ở nơi đây và cảm ơn sự hiện diện của tất cả anh chị em nơi đây. Sự hiện diện của anh chị em cũng là một lời chứng, một lời chứng chân thật nói rằng sống đời sống gia đình là một điều đáng qúi, xã hội lớn mạnh, lớn trong sự tốt lành, lớn trong mỹ miều xinh đẹp và thực sự lớn nếu được xây trên nền tảng Gia Đình.

Nguồn Tình Yêu Gia Đình

Có lần một cậu hỏi tôi – anh chị em biết là trẻ em hỏi nhiều câu hóc búa – cậu bé hỏi tôi rằng: Thưa cha, Thiên Chúa đã làm gì trước khi Ngài tạo dựng thế giới? Tôi có thể nói với anh chị là câu hỏi thật khó để tôi trả lời. Tôi đã nói với em điều mà tôi nói với anh chị em hôm nay. Trước khi Thiên Chúa tạo dựng thế giới thì Ngài đã Yêu; bởi vì Thiên Chúa là Tình Yêu. Và vì Ngài có qúa nhiều tình yêu nơi mình, tình yêu giữa Chúa Cha và Chúa Con Và Chúa Thánh Thần. Tình yêu qúa lớn lao, qúa đầy tràn – tôi không biết điều này có thuộc Thần Học hay không, nhưng anh chị em sẽ hiểu tôi có ý nói gì. Tình yêu qúa lớn lao đến nỗi Ngài không thể sống ích kỷ cho mình. Ngài phải bước ra khỏi chính mình để có đối tượng giúp Ngài yêu thương vượt ra khỏi bản thân.

Và đó là lý do Thiên Chúa sáng tạo thế giới. Thiên Chúa đã sáng tạo thế giới tuyệt đẹp để chúng ta sống và vì chúng ta làm xáo trộn trật tự thế giới một chút, chúng ta đang phá hủy nó. Nhưng điều đẹp nhất mà Thiên Chúa đã làm, theo Thánh Kinh, đó là Gia Đình. Ngài đã dựng nên người Nam và người Nữ, và Ngài đã trao cho họ mọi thứ. Ngài trao cho họ thế giới! Làm cho nó sinh sôi nẩy nở đầy mặt đất, canh tác và làm cho nó phát triển. Ngài đã trao cho gia đình tất cả tình yêu mà Ngài làm trong công trình sáng tạo tuyệt đẹp này.

Chúng ta cùng ôn lại một chút. Tất cả tình yêu có ở trong Thiên Chúa, tất cả sự xinh đẹp có nơi Thiên Chúa, tất cả sự thật có nơi Thiên Chúa, Ngài đã trao ban cho Gia Đình. Và một gia đình thực là Gia Đình khi nó có thể mở rộng cánh tay và đón nhận tất cả Tình Yêu này.

Mất Đi và Khôi Phục

Thật hiển nhiên, Thiên Đàng trần gian không còn nữa. Cuộc sống có nhiều khó khăn thử thách. Con người, vì sự xảo trá của ma qủi, đã học chia rẽ hiềm thù với nhau. Và tất cả tình yêu mà Thiên Chúa đã trao ban đều bị hầu như mất đi hết. Và sau đó không lâu, tội phạm đầu tiên là tội huynh đệ tương tàn, anh giết em: Chiến Tranh. Trước tiên là Tình yêu, sự xinh đẹp, và sự thật của Thiên Chúa – rồi đến sự phá hủy của chiến tranh. Và giữa hai cột mốc này, chúng ta đề cập đến ngày nay. Chúng ta phải quyết định. Chúng ta phải quyết định chọn đi theo con đường nào.

Nhưng chúng ta cùng nhớ lại. Khi người đàn ông và bà vợ của ông sai lỗi và tránh xa Thiên Chúa, thì Thiên Chúa không bỏ họ cô đơn bơ vơ. Thiên Chúa có qúa nhiều tình yêu, rất nhiều tình yêu đến nỗi Ngài đã bắt đầu đi đồng hành với nhân loại. Ngài bắt đầu đi đồng hành với con người cho đến ngày viên mãn, và Ngài đã cho một dấu hiệu tình yêu cao cả lớn lao này nơi chính Con của Ngài.

Và Con của Ngài, Ngài đã gởi đến đâu? Có phải đến đền đài vua chúa không? Có phải đến các đô đô thị để khởi xướng xí nghiệp không? Ngài đã gởi con của Ngài đến một Gia Đình! Thiên Chúa đến với thế giới qua một Gia Đình.

Và Ngài có thể làm việc này bởi vì gia đình này là một gia đình có con tim mở ra cho Tình Yêu, nó đã có những cánh cửa mở cho Tình Yêu. Chúng ta hãy nghĩ đến Đức Maria, một thiếu nữ trẻ. Cô đã không thể tin là như thế. “Làm sao điều đó có thể xẩy ra?” Và khi điều đó được giải thích thì cô đã vâng theo. Chúng ta hãy nghĩ đến Giuse, đang đầy ước mơ xây dựng tổ ấm gia đình. Ngài thấy mình đứng trước sự bất ngờ này và đã không hiểu sự tình. Ngài vẫn chấp nhận vâng lời. Và trong tinh thần vâng lời đón nhận người phụ nữ trẻ này là cô Maria, và chàng trai là Giuse, một gia đình đã được thành hình mà trong đó Thiên Chúa đã ngự đến.

Thiên Chúa luôn gõ cửa các tâm hồn. Ngài thích làm điều này. Nó đến từ con Tim của Ngài. Nhưng anh chị em biết Thiên Chúa thích điều gì nhất không? Ngài thích gõ cửa của các gia đình và tìm những gia đình có sự hiệp nhất, tìm những gia đình có tình yêu thương nhau, tìm những gia đình biết nuôi dạy con cái và giáo dục chúng, giúp chúng tiếp tục thăng tiến, và xây dựng lập một xã hội tốt lành, chân thật và xinh đẹp.

Chúng ta đang trong ngày đại hội các gia đình. Gia đình có giấy thông hành của Thiên Chúa, anh chị em nghe rõ chứ? Giấy thông hành mà một gia đình có, được ban hành bởi Thiên Chúa, do đó từ trong trái tim của nó có sự thật, tình yêu và sự xinh đẹp tiếp tục tăng triển mãi lên.

Chắc là anh chị em có thể nói với tôi rằng, “Thưa Cha, Cha nói như vậy bởi vì cha sống bậc độc thân.” Trong các gia đình, có rất nhiều khó khăn. Trong các gia đình có cãi lộn; trong các gia đình đôi khi bát điã bay; trong các gia đình, con cái làm cho cha mẹ nhức đầu. Và tôi không muốn nhắc thêm đến các bà mẹ chồng hay mẹ vợ. Nhưng trong các gia đình, luôn luôn, và luôn luôn có thánh giá. Bởi vì Tình Yêu của Thiên Chúa, của Con Thiên Chúa, cũng mở ra cho chúng ta theo con đường này. Nhưng trong các gia đình, cũng như sau cây thánh gía, là có sự sống lại. Bởi vì Con Thiên Chúa đã mở cho chúng ta con đường này. Vì như thế, gia đình – xin lỗi từ ngữ tôi dùng- là xí nghiệp của lòng trông cậy, của hy vọng cho sự sống và sự phục sinh. Thiên Chúa là người đã mở ra con đường này.

Và đến những người con. Con cái là lý do chúng ta làm việc. Chúng ta, cũng vậy, là những người con trai con gái, cũng được tạo dựng để làm việc.

Đôi khi tôi thấy một số người cùng làm việc với tôi, họ đến làm với cuồng đen quanh vành mắt. Họ có con thơ mới một tháng tuổi, hay hai hoặc ba tháng tuổi, và tôi hỏi, “Chị không ngủ sao?” “Thưa cha không, thằng bé khóc cả đêm.” Trong các gia đình, có những khó khăn, nhưng những khó khăn này được vượt thắng với tình yêu. Sự thù ghét không thể vượt thắng bất cứ khó khăn nào. Những con tim chia rẽ  không giúp vượt thắng khó khăn. Chỉ có tình yêu mới có thể vượt thắng khó khăn. Tình Yêu là một cuộc hội hè. Tình yêu là hoan lạc. Tình yêu giúp chúng ta tiến bước.

Con Cái và Ông Bà

Và tôi không muốn tiếp tục nói, bởi vì nó sẽ qúa dài. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh hai điểm về gia đình mà tôi muốn anh chị em chú ý đến cách đặc biệt. Không phải tôi chỉ muốn anh chị em làm điều này, nhưng tôi cũng phải chú ý đến điều này nữa. Con cái và ông bà. Con cái và những người trẻ là tương lai, họ là sức mạnh, họ là những người dẫn chúng ta đến tương lai. Con cái và giới trẻ là những người chúng ta đặt hy vọng của chúng ta nơi họ. Các ông bà làm nên những kỷ niệm của gia đình. Họ là những người đã cho chúng ta niềm tin, truyền giao đức tin nơi chúng ta.

Chăm sóc cho các ông bà và chăm lo cho con cái là dấu của tình yêu thương – tôi không biết đó có phải là dấu lớn lao nhất nhưng tôi muốn nói đó là dấu hứa hẹn nhất cho gia đình, bởi vì nó hứa hẹn cho tương lai. Loại người không biết chăm lo cho con cái và loại người không biết lo cho các ông bà nội ngoại là người không có tương lai, bởi vì họ không có sức mạnh và không có kỷ niệm để tiếp tục mang theo.

Và gia đình là sự xinh đẹp, nhưng phải trả gía đắt. Gia đình có trở ngại khó khăn. Trong gia đình, đôi khi có sự giận hờn. Chồng vợ cãi lộn và họ trao cho nhau những cái nhìn đáng ghét, hoặc con cái với cha mẹ . . . Tôi khuyên nhủ một điều: Đừng bao giờ kết thúc một ngày mà không làm hòa với nhau trong gia đình. Trong một gia đình, một ngày không thể kết thúc bằng chiến tranh.

Xin Thiên Chúa chúc lành cho anh chị em. Xin Thiên Chúa ban cho anh chị em sức mạnh. Xin Thiên Chúa thêm sức cho anh chị em để tiếp tục tiến bước. Chúng ta cùng chăm lo cho gia đình. Chúng ta cùng bảo vệ gia đình, bởi vì nơi đó, chính nơi đó tương lai được bày tỏ. Cảm ơn anh chị em. Xin Thiên Chúa chúc lành cho anh chị em và xin anh chị em cầu nguyện cho tôi.

  1. M. Gioan V. M. Trần Khả chuyển dịch.

Những mẩu chuyện đắng lòng !

 Nhng mu chuyn đng lòng !

Mẹ già bệnh nặng nhưng con nhất định xin bác sĩ cho thuốc về nhà uống để còn trông nhà, giữ cháu – Xót xa thay !

– Bác sỹ có thể cho thuốc về nhà uống được không? Tôi không muốn nhập viện, nhà tôi đơn chiếc lắm
– Con bà đâu? Bà đi khám bệnh một mình à?
– Tụi nó đi làm hết rồi.
– Bận rộn đến nỗi để mẹ già 75 tuổi bệnh nặng đi khám bệnh một mình sao?

Mình hỏi xong tự dưng thấy có lỗi với bà cụ, bởi câu hỏi đó chỉ làm bà tủi thân và xót xa. Người cần nghe thì không có mặt ở đây.

Bà cụ ngồi đối diện với mình dáng vẻ gầy guộc như cành khô, chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể xuôi tay về đất. Đường huyết 480 mg%, Na+ 157, Creatinin 2,5mg%, ECG : rung nhĩ đáp ứng thất nhanh….

Vậy mà …

Mình biết cho thuốc gì bây giờ? Insulin ư? Bà cụ có chích insulin được không? Nhìn đôi mắt ngân ngấn lệ mà se sắt trong lòng. 

Ngỡ như mình đang “kiệt” nước.

– Bà ơi, bà nghe lời con nhập viện đi. Bệnh bà nặng lắm. Bà có thể vào hôn mê do tăng áp lực thẩm thấu máu.
– Không được đâu. Bác sĩ cứ cho thuốc đi.
– Bà đọc số điện thoại con bà đi, con gọi cho. Bệnh của bà phải nhập viện.

Mẹ già bệnh nặng nhưng con nhất định xin bác sĩ cho thuốc về nhà uống để còn trông nhà, giữ cháu - Xót xa thay!
Hình minh hoạ

Bà cụ nhìn mình một hồi rồi mới lập cập giở tờ giấy lận lưng có ghi số điện thoại con mình.
– Alo, phải chị là con bà Nguyễn Thị A không?
– Đúng rồi.
– Mẹ chị bệnh nặng lắm, phải nhập viện.
– Cho thuốc về được không? Bả còn phải coi nhà và hai đứa nhỏ nữa. Vợ chồng tui chiều nay có cuộc họp quan trọng.
– Chị nói đùa hay sao vậy? Tôi là bác sĩ đang khám cho bà đây.
Mình gần như quát lên trong điện thoại.
– Vậy thôi, nhập thì nhập. Mà ở bệnh viện đó có dịch vụ thuê người nuôi bệnh không?

Bây giờ mình mới hiểu được tại sao bà cụ không muốn nhập viện. Ôi … giá như mình đừng hiểu, đừng cố nhìn thật sâu vào lòng người ….

 Nhiều khi chúng ta mê mải với cuộc mưu sinh, mà quên còn mẹ ở bên, bạn nhỉ? Hay do tình yêu và sự hy sinh của mẹ quá thầm lặng, đến nỗi chúng ta không cảm nhận được!

Mỗi đêm chúng ta đi làm về, vội lao vào chiếc tivi xem trận đá bóng ngoại hạng, xem cô ca sỹ hở hang bốc lửa hát… mà quên hỏi mẹ hôm nay có khỏe không, ăn có ngon miệng không, mùa mưa về khớp xương có nhức mỏi hơn không? 

Có bao giờ chúng ta mua tặng mẹ một chiếc áo, một nhành hoa? Có bao giờ chúng ta chở mẹ lang thang phố, hay ghé vào một quán nào đó, ngồi lặng im bên mẹ và nhìn mẹ ăn?

Rồi một ngày không xa, chúng ta vội vàng đưa mẹ đến phòng cấp cứu trong cơn nguy kịch. Rồi một ngày bác sĩ nhìn chúng ta lắc đầu hỏi : Sao anh chị không đưa bà đến đây sớm hơn?

Rồi chúng ta ngỡ ngàng hối tiếc … Mẹ đã ra đi. Bây giờ bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu tiền của cũng không thể nhìn thấy thêm một lần nữa nụ cười hiền từ bao dung của mẹ.

Trở về sau cuộc cờ tàn.
Bàn chân con bước bao lần chông chênh.
Bao lần khó ngủ trong đêm.
Lời ru của mẹ biết tìm nơi đâu?

** Vô Thường **

 Xót xa bức hình ảnh địu em ngủ gật…đi học con chữ.

 Bài thơ kể lại câu chuyện của một đứa trẻ đi học mà trên lưng vẫn đang địu đứa em ngủ say giấc đã khiến cho dân mạng không khỏi bùi ngùi xúc động.

Nhìn bức hình, để ý áo quần các cháu đang mang, giấc ngủ say của đứa em đang địu… thật sự thấy cảm động và thương các cháu quá…

 Đối với những đứa trẻ ở vùng cao hay sinh ra kém may mắn, chuyện đi học có lẽ vẫn là một nguyện ước xa vời. Bởi các em còn nhiều việc phải làm, phải mướt mồ hôi để phụ giúp cha mẹ cho dù tuổi đời còn rất nhỏ.

Có lẽ đối với các em, việc được đến trường, được học lấy con chữ đã là niềm hạnh phúc lớn lao đến không tưởng. Do đó, dù có phải cáng đáng thêm nhiều việc nữa nhưng các em vẫn làm tất cả để theo đuổi ước mơ.

Bài thơ “Giấc ngủ trên lưng anh, giấc ngủ không tròn đầy…” đã nói về một cậu bé như vậy. Cậu đến trường với đôi chân trần, quần áo chẳng hề tinh tươm và trên lưng vẫn phải địu thêm người em đang ngủ say.

Chỉ sau ít giờ được đăng tải, bài thơ này đã thu hút được rất nhiều sự chú ý từ dân mạng bởi những câu từ chân thực nhưng đầy xúc động trong đó.

Xót xa bức hình anh địu em ngủ gật... đi học con chữ
Giấc ngủ trên lưng anh, giấc ngủ không tròn đầy…
..

Ru em vào giấc ngủ.

Anh đứng đó ê a …

Ba mẹ đi làm xa.

Em ơi ngon giấc nhé.

Cô gọi anh lên bảng.

Anh đọc cả lớp nghe.

Cô vội đi tìm chiếu.

Nhưng chiếu ở đâu ra?

Ba mẹ nơi chốn xa.

Thương con nhiều biết mấy.

Chiều nay trời đừng lạnh….

Mẹ mang gạo về rồi !!!

Ô! thằng em tỉnh giấc.

Bỗng nó nhoẻn miệng cười.

Anh ơi em hết ngủ.

Lưng anh ấm áp ghê!!!

Chân anh không cần dép

Áo anh xẻ cánh tay

Dây địu em mẹ xé…

…Áo rách mẹ hôm xưa.

Ngày mai em lớn lên

Lưng anh gù thêm chút.

Và rồi em có biết

Em lớn dậy có anh?

…..Cứ ngày nào cũng vậy.

Anh lại cõng em đi.

Anh học thêm cái chữ.

Em hiểu được…. gật gù!!!

 Bài thơ được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội đã tạo ra được một cơn sóng lớn với rất nhiều sự xót xa và cảm thương cho hai đứa trẻ.

CHỈ LÀ MỘT

CHỈ LÀ MỘT 

LM Nguyễn Cao Siêu

“Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phép phân ly”

Lời của Đức Giêsu đã vang vọng qua hai mươi thế kỷ và vẫn thường được chọn để in trên thiệp cưới.  Phải chăng người ta ngầm nhắc nhau rằng ly dị là từ không nên có trong từ điển của các đôi vợ chồng?  Tiếc thay số vụ ly hôn nơi các kitô hữu vẫn tăng.  Sống với nhau suốt một đời trở thành ước mơ khó đạt.

Trong xã hội Do thái giáo thời Đức Giêsu, người phụ nữ không được bình đẳng với nam giới. Người vợ là một thứ tài sản của người chồng, nên chỉ người chồng mới có quyền ly dị vợ, có khi ly dị vì một lý do cỏn con.  Trước câu hỏi: “Chồng có được rẫy vợ không?”  Đức Giêsu kiên quyết nói không.  Ngài bênh vực các bà vợ bị áp chế.  Họ không phải là một món hàng bỏ đi khi không cần.

    Lập trường của ngài đi ngược với nền văn hóa và tôn giáo của thời đó cũng như thời nay.  Điều này khiến các môn đệ của Đức Giêsu có lần bị sốc.  Họ nói: “nếu vậy thì thà đừng lấy vợ thì hơn” (Mt 19, 10).  Hóa ra các ông vẫn cho mình có quyền bỏ vợ nếu muốn.

 Khi người Pharisêu trích sách Đệ Nhị Luật để biện minh cho việc ly dị đúng theo luật Môsê, Đức Giêsu lại trích sách Sáng Thế, để nhấn mạnh đến sự hiệp nhất vĩnh viễn của vợ chồng.  Họ không còn là hai, nhưng chỉ là một xương một thịt.  Điều này nằm trong ý định nguyên thủy của Thiên Chúa.  Việc Môsê cho phép ly dị chỉ là một nhượng bộ tạm thời.  Đức Giêsu đến để hoàn chỉnh luật Môsê và khai mở trọn vẹn ý muốn của Thiên Chúa.

 “Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp…”  Vậy trong Lễ Cưới, không phải chỉ có hai người yêu nhau, lấy nhau và cam kết suốt đời sống cho nhau.  Hôn nhân không chỉ là bản hợp đồng giữa hai bên.  Còn cần một bên thứ ba là Thiên Chúa, Đấng phối hợp và làm cho hai bên kia nên vợ nên chồng.  Thiên Chúa có mặt trong mỗi Lễ Cưới, và tiếp tục bảo vệ tình yêu, cả khi hai người muốn bỏ cuộc.

 Chung thủy chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.  Khi thịnh vượng, lúc gian nan; khi bệnh tật, lúc mạnh khỏe.  Còn nhiều tình huống khác đe dọa hôn nhân: khi buồn chán và thất vọng về nhau, khi yếu đuối vấp ngã, khi đổ vỡ quá lớn và vết thương quá nặng, khi đời sống vợ chồng trở thành như hỏa ngục…  Những khi ấy, yêu thương và kính trọng nhau thật khó.  Con người bị cám dỗ tìm giải pháp chia tay.

 Chúng ta cầu cho những ai đã và sẽ kết hôn.  Xin cho họ bớt một chút ích kỷ, thêm một chút khiêm tốn, bớt một chút tự ái, thêm một chút phục vụ, bớt một chút tự do đam mê, thêm một chút hy sinh tha thứ…  Nhờ đó họ cộng tác với Thiên Chúa trong việc bảo vệ và tưới bón tình yêu.

 

*****************************************

Lạy Cha nhân ái, từ trời cao, xin Cha nhìn xuống những gia đình sống trên mặt đất trong những khu ổ chuột tồi tàn hay biệt thự sang trọng.

Xin thương nhìn đến những gia đình thiếu vắng tình yêu hay thiếu những điều kiện vật chất tối thiểu, những gia đình buồn bã vì vắng tiếng cười trẻ thơ hay vất vả âu lo vì đàn con nheo nhóc.

Xin Cha nâng đỡ những gia đình đã thành hỏa ngục vì chứa đầy dối trá, ích kỷ, dửng dưng.

Lạy Cha, xin nhìn đến những trẻ em trên thế giới,

những trẻ em cần sự chăm sóc và tình thương

những trẻ em bị lạm dụng, bóc lột, buôn bán,

những trẻ em lạc lõng bơ vơ, không được đến trường,

những trẻ em bị đánh cắp tuổi thơ và trở nên hư hỏng.

Xin Cha thương bảo vệ gìn giữ

từng gia đình là hình ảnh của thánh Gia Thất,

từng trẻ em là hình ảnh của Con Cha thuở ấu thơ.

Xin Cha sai Thánh Thn Tình Yêu đem đến hnh phúc cho mi gia đình; nhưng xin cũng nhc cho chúng con nh hnh phúc luôn trong tm tay ca tng người chúng con.  Amen.

 LM Nguyễn Cao Siêu

Mẹ và vợ đồng thời rơi xuống nước, bạn cứu ai?

http://www.webtretho.com/forum/f4003/me-va-vo-cung-roi-xuong-nuoc-chang-trai-nguoi-my-se-cuu-ai-2120244/

“Mẹ và vợ đồng thời rơi xuống nước, bạn cứu ai?” Câu hỏi này quả thực ”xưa như Trái đất”, nhưng chắc hẳn vẫn làm cánh mày râu phải đau đầu. Hãy xem cuu-vo-hay-cuu-mecâu trả lời dứt khoát của chàng trai người Mỹ nhé!
Có người bạn gái hỏi bạn trai người Mỹ rằng: “Đa số những người con gái thích hỏi một vấn đề này nhất, nếu như vợ anh và mẹ anh đồng thời rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai? Chỉ có thể cứu được một người thôi”

Bạn trai người Mỹ chau mày một lúc, sau đó nói:

Đây thật sự là một câu hỏi rất tàn nhẫn, nếu như anh phải đưa ra sự lựa chọn, anh sẽ cứu vợ của anh”.

Người bạn gái hỏi tại sao. Anh trả lời: “Trước hết, mẹ của anh đã lớn tuổi rồi (75 tuổi). Đường đời của bà gần như đã đi gần hết rồi, nhưng còn vợ của anh thì vẫn còn trẻ. Thứ hai, nếu như bọn anh có con cái cần phải nuôi dưỡng, anh sẽ càng không do dự mà cứu vợ anh.Những đứa con không thể không có mẹ được. Ngoài ra, dẫu cho là bản thân mẹ anh đi nữa thì bà cũng sẽ bảo anh cứu vợ của anh trước, chứ không phải cứu bà”.

Có thể nhận ra rằng, người bạn trai người Mỹ không hề giống với rất nhiều bạn trai khác, khi đối diện với vấn đề hóc búa này, anh không do dự mà đã trả lời rất dứt khoát, hơn nữa còn rất khẳng định, chính là sẽ cứu vợ trước.Như vậy tại sao bạn trai người Mỹ lại sẽ lựa chọn cứu vợ trước?

Có lẽ có người nói đây chỉ là một trường hợp ngoại lệ, trên thực tế lại không như vậy. Người bạn trai người Mỹ nói, đa số đàn ông Mỹ đều sẽ lựa chọn như vậy, đây chính là văn hóa của họ quyết định.

Chức trách của người chồng chính là bảo vệ và thương yêu người vợ
Người Mỹ tín phụng vào kinh Thánh, trong kinh Thánh có mô tả về mối quan hệ giữa vợ chồng, chính là nói người chồng cần phải yêu thương vợ như yêu chính thân thể của mình vậy. Một người sẽ không cố ý làm tổn hại thân thể của bản thân mình, cũng sẽ không cố ý tổn thương vợ của mình.

Chức trách của người chồng chính là bảo vệ và yêu thương vợ, giống như Đức Chúa yêu thương con dân của mình vậy. Người đàn ông sau khi lớn lên thì cần phải rời xa cha mẹ của mình, lấy vợ sinh con, xây dựng gia đình của mình.

Từ đây có thể thấy, văn hóa khác biệt dẫn đến sự khác biệt về quan điểm giữa các nước phương Đông và các nước phương Tây, từ đó cách xử lý trong quan niệm gia đình và quan hệ vợ chồng cũng khác nhau. Hai nền văn hóa này rất khó để hoàn toàn phân rõ loại văn hóa nào tốt hơn, chỉ có thể nói mỗi bên đều có nét đặc sắc của riêng mình.

Văn hóa khác biệt đáng được tôn trọng, cũng đáng để học tập lẫn nhau

Truyền thống hiếu đạo của người phương Đông cũng có chỗ hay. Họ khao khát một đại gia đình mấy đời chung sống hòa thuận. Truyền thống tốt đẹp này đáng được chúng ta truyền thừa mãi mãi.

Đương nhiên, văn hóa và quan điểm của Mỹ cũng có chỗ hay. Đặc biệt là họ càng coi trọng tính tự lập hơn, cho rằng sau khi lớn lên thì nên rời khỏi ngôi nhà của mình, càng coi trọng việc yêu thương và bảo vệ đối với vợ, điều này cũng đáng để cho chúng ta học tập.

Trên thực tế, chúng ta luôn luôn coi trọng mẹ hơn vợ, khi đối mặt với mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu rất nhiều người đàn ông cũng thường nghiêng về phía mẹ mà không quan tâm với cảm nhận của người vợ. Có lẽ, đây chính là một nguyên nhân khó xử lý trong mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu trong rất nhiều gia đình.

Nhưng chúng ta luôn luôn bỏ qua một nhân tố rất then chốt, đó chính là người thật sự sống lâu dài với chúng ta chính là vợ của mình. Sau khi thành gia chúng ta thường thường sẽ rời khỏi cha mẹ.

Có những người đàn ông bởi không chú trọng một điểm này, cho nên mối quan hệ vợ chồng thường không được hòa thuận, có những người thường hay đánh đập chửi mắng vợ, hoặc là ruồng bỏ vợ, khiến cho người vợ thân tâm mỏi mệt, có người khủng hoảng tới mức phải nhập viện. Một mặt thân thể và sức khỏe của người vợ tổn hại, một mặt tăng thêm khoản chi trong gia đình, thật đúng cái được chẳng bù nổi cái mất.

Hãy yêu thương vợ như yêu thương chính bản thân mình
Yêu thương vợ trên thực tế cũng chính là yêu thương bản thân, yêu thương gia đình của mình. Khi quan hệ vợ chồng hòa thuận, con cái cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc gia đình nhiều hơn, từ đó cuộc sống gia đình sẽ đầm ấm và hạnh phúc.

Người Mỹ tôn trọng và yêu thương vợ như yêu quý chính thân thể của mình vậy. Một người sẽ không cố ý làm tổn hại thân thể của chính mình, đồng nghĩa với không cố ý làm tổn thương người vợ của mình, quan niệm này rất đáng để cho mỗi người đàn ông chúng ta nghiêm túc học hỏi.

Rất nhiều người trong chúng ta chưa ý thức được ý nghĩa của việc yêu thương vợ là giống như yêu thương thân thể của mình. Họ luôn cho rằng người vợ và bản thân mình không phải cùng một cá thể, có thể chia ra để mà đối đãi.

Trên thực tế, ngay từ khi bạn và vợ gắn bó với nhau, sinh mệnh của bạn và vợ là đã gắn kết với nhau rồi, chỉ có gia đình tràn đầy tình yêu, thì mối quan hệ vợ chồng mới có thể hòa thuận, thân thể đôi bên mới có thể khỏe mạnh, yêu thương vợ chình là yêu thương bản thân mình, lí niệm như vậy nên được khắc sâu vào trong lòng của mỗi người đàn ông.

Tinhhoa
Tiểu Thiện, dịch từ cmoney.tw

Cha Mẹ chỉ cần trang bị cho con cái 2 thứ là đủ

Cha Mẹ chỉ cần trang bị cho con cái 2 thứ là đủ

Tỉ phú Hong Kong Yu Pang-Lin vừa qua đời ở tuổi 93, để lại di chúc hiến toàn bộ tài sản trị giá khoảng 2 tỉ USD cho hoạt động từ thiện.  Yu Pang-Lin khẳng định:
  
     “Nếu các con tôi giỏi hơn tôi thì chẳng cần phải để nhiều tiền cho chúng. Nếu chúng kém cỏi thì có nhiều tiền cũng chỉ có hại cho chúng mà thôi” – 
  
 Người giàu nhất thế giới Bill Gates từng tuyên bố sẽ chỉ để lại cho con 0,05% tổng tài sản kếch xù của mình. Báo chí hỏi tại sao lại như vậy, ông trả lời đại ý: 
  
    “Con tôi là con người, mà đã là con người thì phải tự kiếm sống, không chỉ kiếm sống để phục vụ chính bản thân mình mà còn phải góp phần thúc đẩy xã hội. Đã là con người thì phải lao động. Tại sao tôi phải cho con tiền?
  
 Nhưng cũng có những người con sẵn sàng từ chối thứ mà bố để cho mình. Stephen Covey người từng được tạp chí Times bầu chọn là 1 trong 25 nhân vật ảnh hưởng nhất thế giới viết di chúc để lại tiền cho con và ra đi năm 2012.
  
 Cả chín người con không ai nhận tiền. Họ lý giải rất giản dị rằng họ là những người bình thường và hoàn toàn có thể tự lao động, tự kiếm sống được.
  
 Tương tự, tỉ phú Warren Buffett viết di chúc chỉ để lại 10% tài sản của mình cho con, còn lại là làm từ thiện. Tuy nhiên, ba người con, dù không phải quá giàu có, cũng từ chối và dành luôn số tiền đó cho từ thiện.
  
 Những người cha kiên quyết không để lại tiền cho con hoặc những người con quyết liệt không nhận tài sản thừa kế chắc chắn không phải là những người không coi trọng đồng tiền, vì hơn ai hết họ đã phải đổ mồ hôi, công sức và trí tuệ cả đời để tạo dựng nên sản nghiệp.

Tuy nhiên, họ cũng hiểu có một thứ còn quý giá hơn tiền, quan trọng hơn tiền, đó chính là trách nhiệm, mà trước hết là trách nhiệm với chính mình (tự mình phải chịu trách nhiệm về mình), rồi trách nhiệm với gia đình, cộng đồng, xã hội.  Họ cũng ý thức được một cách sâu sắc ẩn họa của việc xài những đồng tiền không do chính mình làm ra.

Có người nói rằng có hai thứ mà cha mẹ cần trang bị cho con cái và chỉ hai thứ đó là đủ, còn không, nếu có để lại cho con thứ gì đi nữa mà thiếu hai thứ đó thì coi như chưa cho con gì cả.

Hai thứ đó là : ý thức tự chịu trách nhiệm về bản thân mình và năng lực để tự chịu trách nhiệm.

Một con người biết trách nhiệm và có năng lực để thực hiện điều đó khi đi học sẽ học thực, học vì mình (và do đó sẽ khó có kiểu học đối phó; mua điểm, mua bằng; học vì cha, vì mẹ); khi đi làm sẽ làm hết mình, tự giác và luôn hướng tới hiệu quả cao nhất (và do đó sẽ không có kiểu làm “giả cầy”, thụ động; làm gian, làm dối).

Không để lại tiền cho con nhưng để lại cho con ý thức trách nhiệm và trang bị cho con năng lực để tự chịu trách nhiệm thông qua giáo dục làm người, giáo dục làm việc, ấy là đã để lại một sản nghiệp đồ sộ cho con rồi.

Vô danh

Cách dạy con của bố mẹ ở đất nước hạnh phúc nhất thế giới

Cách dạy con của bố mẹ ở đất nước hạnh phúc nhất thế giới

Thay vì phàn nàn về thời tiết, người Đan Mạch sẽ biết ơn là mình không bị dầm mưa khi đi nghỉ.

Bạn có thể thực sự nuôi dạy những đứa con hạnh phúc, lành mạnh, có khả năng thích nghi tốt, tự tin chỉ bằng cách kể cho chúng nghe những câu chuyện kết thúc có hậu? Có thể, nhưng đó không phải là cách các ông bố Đan Mạch làm.

Nằm ở vùng Bắc Âu, Đan Mạch là quốc gia được xếp đứng đầu danh sách hạnh phúc nhất trên thế giới năm 2015. Dưới đây là những điều đặc biệt trong cách giáo dục của bố mẹ ở Đan Mạch để con cái họ lớn lên trở thành những người lạc quan, tích cực, thành công và không ngại vượt khó.

1. Tạo điều kiện cho con được vui chơi

Những trò chơi thoải mái rất cần thiết cho sự phát triển thời thơ ấu. Các nghiên cứu cho thấy vui chơi tự do, một mình hay với bạn bè giúp trẻ bớt lo âu và có khả năng thích ứng cao, đồng thời cải thiện kỹ năng xã hội của bé.

Nó cũng làm trẻ cảm thấy như chúng có thể tự kiểm soát được cuộc sống của mình. Điều này dẫn tới khả năng tự quản và tự kiềm chế cao hơn khi trẻ trưởng thành.

Người Đan Mạch đánh giá rất cao việc vui chơi và các chương trình giảng dạy trong những năm đầu tiểu học tại đây về cơ bản là xoay quanh hoạt động này.

dan-mach-2885-1442391461.jpg
Ảnh minh họa: Wandeleur.

Bạn có thể học theo cha mẹ Đan Mạch những việc gì:

– Dành thời gian cho việc vui chơi không bao gồm để trẻ ngồi xem TV và nên khuyến khích các con sử dụng tất cả các giác quan, đưa trẻ ra ngoài trời hay mang tới cho con những dụng cụ sáng tạo để vẽ, nặn và để chúng tự do thể hiện.

– Tạo nhóm chơi cho con với những trẻ ở các lứa tuổi khác nhau để trẻ nhỏ hơn có thể học cách làm từ các bé lớn và những trẻ lớn thì có thể học cách quản lý em nhỏ hơn.

– Dành thời gian để trẻ tự chơi một mình, để con có thể có được những trải nghiệm mới nhưng không phải là ngồi trước màn hình TV hay điện thoại hoặc làm theo “chỉ đạo” của những bé lớn hơn.

2. Đề cao sự chân thực

Bảo vệ con khỏi mọi cảm giác khó chịu sẽ hạn chế sự phát triển cảm xúc của trẻ. Những đứa trẻ Đan Mạch lớn lên trên quê hương của các câu chuyện Andersen, như Cô bé bán diêm – một em bé mồ côi nghèo khổ không nhà bị chết vì đói và lạnh, hay Nàng tiên cá với hình ảnh nàng tiên cá đồng ý bị câm và chịu đau đớn như đi trên dao găm để có thể trở thành con người, chỉ vì yêu chàng trai đã bỏ mặc cô.

Bố mẹ Đan Mạch không đọc cho con cái nghe những câu chuyện này bởi vì chúng quá kinh khủng. Thay vào đó, họ biết rằng trò chuyện với con và để trẻ tiếp xúc với đủ mọi trạng thái xúc cảm sẽ dạy bé sự cảm thông, biết trân trọng và làm sao để kiểm soát cảm xúc của mình.

Bạn có thể dạy con thế nào về điều này?

– Đọc truyện cho con nghe nhưng đừng lúc nào cũng chọn những chuyện kiểu luôn có kết thúc có hậu, hoặc quá bi thảm.

– Giúp trẻ phát triển khả năng nhận biết điều gì là đúng hay sai bằng cách trả lời những câu hỏi của con một cách trung thực, cho dù về những chủ đề như cái chết, bệnh tật… Hãy dạy trẻ rằng thành thật là giá trị đặc biệt được coi trọng trong gia đình.

3. Không khen ngợi con quá mức

Các nghiên cứu cho thấy những trẻ luôn được bố mẹ khen là thông minh thường dễ bỏ cuộc khi đối mặt với những nhiệm vụ khó khăn. Chúng cho là vì mình thông minh, giỏi giang rồi nên không cần phải cố gắng chăm chỉ. Người Đan Mạch quan niệm như vậy nên họ luôn khen con mình ở mức độ hợp lý.

Bạn có thể học theo thế nào:

– Khen ngợi cả quá trình và những nỗ lực của trẻ hơn là các khả năng bẩm sinh, chẳng hạn “Con đã học rất chăm chỉ và vượt qua bài kiểm tra xuất sắc”, thay vì nói “Con quá cừ về môn toán”.

– Để dành lời khen khi có lý do xác đáng và đừng khen chỉ để con cảm thấy tự tin hơn. Nếu trẻ không thấy tốt về thành quả từ việc mình làm, hãy giúp chúng hiểu tại sao và khuyến khích trẻ tìm ra cách khác tốt hơn vào lần sau.

4. Biết nhìn ra điểm tích cực trong những tình huống tiêu cực

Người Đan Mạch đặc biệt giỏi trong việc luôn nhìn ra mặt sáng của vấn đề. Thay vì phàn nàn về thời tiết, họ sẽ biết ơn là mình không bị dầm người dưới mưa khi đi nghỉ. Người Đan Mạch không chối bỏ những điều tiêu cực, họ theo mẫu “lạc quan thực tế” và họ dạy con cái mình nhìn vấn đề theo cách này.

Bạn có thể học theo thế nào:

– Tránh dán nhãn bằng lời nói, chẳng hạn như “Tôi ghét cái này” “Tôi yêu cái đó”, “Tôi luôn thế này” hay “Tôi không bao giờ thế kia”… Tương tự, cường điệu cũng không có ích cho trẻ. Khi ăn chiếc bánh ngon, đừng nói quá lên rằng “đây là thứ tuyệt nhất con từng ăn”…

– Khi con có hành vi xấu, hãy nói với con về cảm xúc của bạn về hành động của trẻ chứ không chỉ chú ý tới việc bé đã làm sai.

5. Dạy con biết cảm thông

Các bố mẹ Đan Mạch cho rằng khả năng nhận ra và thấu hiểu người khác là một kỹ năng và trẻ hoàn toàn có thể học được.

Tại Đan Mạch, có các chương trình quốc gia dạy trẻ về sự thấu cảm và các bài thực hành về ngôn ngữ, văn hóa khích lệ trẻ phát triển trí thông minh cảm xúc.

Bạn có thể dạy con điều này bằng cách:

– Rèn chính mình biết hiểu và thông cảm với những người khác thay vì phán xét họ và dạy con làm điều đó.

– Giúp trẻ trò chuyện về những cảm xúc của mình mà không phán xét con.

6. Nguyên tắc cơ bản của bố mẹ Đan Mạch: “Đừng cố giành quyền thắng”.

Nuôi dạy con kiểu áp đặt uy quyền – tiếp cận con theo kiểu “cách của bố mẹ là tốt nhất” – dẫn tới vòng tròn luẩn quẩn từ hình phạt tới sự nổi loạn và ngược lại. Vì vậy, người Đan Mạch cố gắng trở thành những ông bố bà mẹ am hiểu con thay vì áp đặt. Họ dựa vào sự tôn trọng và giao tiếp để giải quyết vấn đề, hơn là giành chiến thắng trong các cuộc tranh luận với con cái.

Bạn học theo thế nào?

– Hiểu rằng việc phá bỏ các rào cản và thử làm trái các quy tắc là một phần của sự trưởng thành. Khi trẻ có hành vi xấu, hãy coi đó như một cơ hội để dạy, hướng dẫn và giáo dục con hơn là trừng phạt trẻ.

– Thể hiện bạn đang lắng nghe con bằng cách nhắc lại những gì trẻ vừa nói: “Con thực sự muốn chơi iPad ngay bây giờ đúng không, nhưng đã đến lúc đi ngủ rồi”.

– Cố gắng tìm những cách giải quyết để cả bố mẹ và con đều thắng hơn là “mẹ hoặc bố thắng”, chẳng hạn: “Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu chơi trò chơi sớm hơn, vì vậy con sẽ chơi được lâu hơn trước khi đi ngủ”.

7. Trân trọng thời gian gia đình bên nhau

Người Đan Mạch có một cụm từ là “at hygge sig” hay đơn giản là “hygge” nghĩ là “bên nhau ấm áp” và điều này liên quan đến phong tục cùng tụ họp bên nhau như một gia đình của họ.

Theo truyền thống, điều này bao gồm cả gia đình cùng tham gia các trò chơi, ca hát, ăn uống – thường là dưới ánh nến. Cố gắng tạo sự gắn kết và tham gia hoạt động cộng đồng là một nét văn hóa Đan Mạch.

Bạn có thể học theo thế nào: Hãy thoải mái với vợ và các con. Tắt điện thoại, thắp vài ngọn nến, chơi một số trò chơi, ca hát – là những cách tuyệt vời để gia đình đầm ấm bên nhau.

Theo Trí thức trẻ/Fatherly

DUYÊN TÌNH HAY DUYÊN NỢ?!

DUYÊN TÌNH HAY DUYÊN NỢ?!

(Tâm lý hôn nhân)

Trần Mỹ Duyệt

Khi thấy vợ chồng nào chia tay “đường ai nấy đi”, chấm dứt một đoạn đường mà họ đã vai kề vai sánh bước bên nhau sau những năm chồng vợ, người đời thường nói, họ đã “duyên nợ đã hết!” Và người trong cuộc thì ai cũng dựa vào định kiến “duyên nợ” ấy để tự an ủi mình, hoặc để tự bào chữa cho mình sau những đổ vỡ ấy.

Nhưng thực tế, khi hai người sau một thời gian tìm hiểu nhau, yêu nhau tha thiết, và kết hôn với nhau, đã sinh con, đẻ cái rồi vì một lý do nào đó bỏ nhau, chia tay nhau, coi nhau như kẻ thù thì đâu là “duyên”, đâu là “ tình”, và đây là “nợ”?!

Thí dụ, một bà được thân nhân bảo lãnh qua Mỹ, và dĩ nhiên, có chồng bà cùng đi. Nhưng cái trớ trêu trong trường hợp này, là bà thừa biết, khi vợ chồng sang được đến Hoa Kỳ, chắc chắn ông sẽ li dị bà rồi chờ sau khi thành công dân Mỹ, sẽ về Việt Nam đưa người tình của ông qua Mỹ với ông. Chuyện ông ngoại tình thì bà cũng biết, các con ông bà cũng đã biết, và đúng hơn, chính các con bà đã khuyên bà đừng đưa ông qua Mỹ để bị ông lợi dụng mà thêm đau khổ! Nhưng bà trả lời: “Đó là duyên nợ. Tao nợ ba chúng mày bây giờ tao phải trả. Trả trước hay trả sau, nếu có cơ hội thì trả cho xong, như vậy sẽ nhẹ nhõm những ngày còn lại.”

Nếu có ai thắc mắc về món nợ mà bà đã nợ với ông, thì được bà cho biết, thuở còn yêu nhau, ông đã hy sinh cái học bổng để ở lại bên bà, và để cưới được bà. Bà cho đây là một món nợ bà đã nợ chồng bà. Bà muốn trả món nợ ấy bằng cách nhân cơ hội được người nhà bảo lãnh, cho ông ta một vé máy bay qua Mỹ.

Câu hỏi được nêu lên ở đây phải chăng đó là một món nợ mà bà phải trả? Không hẳn thế. Hoàn toàn không? Bà chẳng nợ gì ông cái học bổng ấy, vì đó là quyết định của ông, và vì ông muốn được bà. Âu cũng là cái giá của tình yêu. Hoặc cũng có thể ông nghĩ rằng nếu ông xa bà trong thời gian du học, ông sẽ mất bà về tay một người đàn ông khác, nên để chắc ăn, ông đã ở lại. Nếu suy nghĩ như vậy mà ông bỏ học bổng thì đâu bà có nợ nần gì ông. Đó chẳng qua là tại ông thiếu tự tin, và thiếu niềm tin vào người yêu mình! Hay tại ông muốn làm một cú chơi ngông để chinh phục trái tim người yêu?!

Hoặc như thiếu nữ kia đã cưu mang một chàng trai nghèo, gặp hoàn cảnh khó khăn. Giúp cho học hành, chung sức xây dựng một gia đình hạnh phúc, nhưng sau khi đã thành danh thì phản bội vợ bằng những cuộc tình khác thì thiếu nữ này “nợ” người chồng phản bội kia cái gì? Kết luận sau cùng thường cho rằng, những món nợ ấy bắt nguồn từ kiếp trước. Những suy nghĩ như vậy dựa vào triết lý của nhà Phật vì tin rằng cái duyên, ngay cả cái duyên chồng vợ là “một ràng buộc đã định sẵn trong đời người ta.” (Từ Điển Tiếng Việt – Nhà xuất bản Hồng Đức, 2009). Linh mục Anthony Trần Văn Kiệm, trong Từ Điển Văn Học Việt Nam cũng định nghĩa chữ duyên như sau: “nên vợ chồng theo số trời định”. Ở trong định nghĩa này, ông nhắc đến hai chữ “duyên hương lửa” và “duyên nợ.” ( Lm. Anthony Trần Văn Kiệm. Từ Điển Văn Học Việt Nam, phần thứ nhì – cuốn 1, in lần thứ nhất 2007.)

Nhưng nếu hỏi các bạn trẻ, những đôi vợ chồng trẻ ngày này khi hai vợ chồng chia tay nhau thì các bạn ấy gọi hành động này là gì? Câu trả lời là, ly dị – divorce. Mà divorce được định nghĩa là “the legally ending of a marriage “their marriage ended in divorce”. (Longman – Dictionary of American English,  third edition, 2004). Một kết thúc đời hôn nhân một cách hợp pháp, được luật pháp công nhận. Đơn sơ chỉ có thế.

Nếu coi hôn nhân là một định chế của xã hội, thì việc chấm dứt hôn nhân một cách hợp pháp theo định chế ấy là đúng, nhưng hôn nhân không chỉ là một khế ước, một lời hứa trước mặt quan tòa hay người chứng giám. Hôn nhân còn mang một ý nghĩa cao hơn tiềm ẩn trong tâm linh, trong định luật tự nhiên mà Thượng Đế đã ghi tạc vào lòng mỗi người. Mọi nền văn hóa, và qua mọi thời đại việc cử hành hôn nhân luôn pha lẫn giữa những truyền thống xã hội và các nghi lễ tâm linh. Hơn hai ngàn năm trước, khi trả lời về vấn nạn ly dị, Đức Kitô đã nói với những người chủ trương ly dị những lời này:

“Các ông hẳn chưa đọc rằng Ngài đã tạo dựng họ từ ban đầu CÓ NAM VÀ NỮ, và phán,

‘BỞI THẾ, NGƯỜI ĐÀN ÔNG SẼ LÌA BỎ CHA MẸ MÌNH VÀ KẾT HỢP VỚI VỢ MÌNH,

VÀ CẢ HAI SẼ TRỞ THÀNH MỘT XƯƠNG THỊT’?

Vì thế họ không còn là hai, nhưng một xương thịt.

Sự gì Thiên Chúa đã liên kết, con người không được phân ly” (Mt 19:4-6).

Qua câu trả lời của Đức Kitô, chúng ta tìm thấy ý nghĩa tiềm ẩn của duyên phận theo tư tưởng nhà Phật, và ý nghĩa “nên vợ chồng theo số trời định” trong định nghĩa của linh mục Trần Văn Kiểm.  Nhưng cần hiểu rằng, Thượng Đế không buộc hai người lại với nhau, rồi bắt người này phải trả món nợ tiền kiếp của người kia. Duyên tình hay duyên số ở đây là những hoàn cảnh, những điều kiện thuận lợi sẵn có mà hai người có thể đến với nhau, tìm hiểu, yêu thương và kết hôn với nhau.

Cốt lõi của cái “duyên” – sự liên kết mà Thượng Đế muốn có nơi hai người là tình yêu chung thủy.

Vì thế, sự chọn lựa ấy của hai người được gọi là một ràng buộc mang tính vĩnh viễn, dựa trên nền tảng vững bền là tình yêu. Nó cũng nói lên sự quyết định rõ ràng, mạnh mẽ, và trưởng thành của hai người khi tiến tới hôn nhân.

Vì đặc tính chính của tình yêu là hy sinh, là vĩnh cửu. Và hôn nhân được xây dựng trên tình yêu.

Như vậy, nếu không chấp nhận sự tan vỡ của hôn nhân là một phần của định mệnh.

Không chấp nhận coi hôn nhân như một món nợ (duyên nợ) mà hai người nợ nhau dù ở kiếp này hay kiếp trước phải trả.

Chúng ta phải có tư tưởng như thế nào trước những đổ vỡ ngày càng nhiều của đời sống hôn nhân?

Chúng ta có cần phải đề cập tới thời gian tìm hiểu, lý do bước vào hôn nhân, nhất là mình đã suy nghĩ, đã sống, đã hành động như thế nào trong hôn nhân không?

“Tình yêu như trái phá.

Con tim mù lòa” (Trịnh Công Sơn)

Cộng thêm quan niệm yêu cuồng, sống vội, nhiều bạn trẻ đã lao vào tình yêu một cách mãnh liệt, mù quáng như con thiêu thân trước ánh đèn. Họ tỏ ra thiếu trưởng thành, ngay cả thiếu suy nghĩ chín chắn trong yêu đương.

Những mối tình này nếu có dẫn đến đổ vỡ sau khi kết hôn mà đổ tại duyên số thì là một lối cắt nghĩa gượng gạo, tội nghiệp cho chữ nghĩa.

Nhiều ông chồng bỏ vợ con vì một bóng hồng khác đẹp hơn, hấp dẫn hơn, rồi cho rằng tại duyên số.

Hoặc nhiều người vợ bỏ chồng con chạy theo một người đàn ông khác giầu hơn, đẹp trai hơn, có địa vị hơn chồng mình rồi cũng lấy duyên số ra để tự bào chữa:

“Duyên nợ tôi với chồng tôi đã hết. Tôi đã trả món nợ ấy với ông 10, 20, hoặc 30 năm nay rồi!”

Lý do nào bước vào hôn nhân?

Vì tình yêu chân thật hay có những lý do tiềm ẩn như tiền, tài, danh vọng, nhan sắc, và dục vọng?

Hoặc do sức ép của gia đình, của bạn bè, của xã hội?…

Nếu bước vào hôn nhân với những lý do như thế và khi đổ bể mà đổ thừa cho duyên số, thì cũng rất tội nghiệp cho hai chữ duyên số. Đúng ra, một hoặc hai người trong trường hợp này phải đối diện với sự thật để nhận ra rằng hôn nhân họ không đi đến kết quả vì họ kỳ vọng ở tiền, tài, danh vọng, và nhan sắc cũng như dục vọng.

Đây không phải là yêu, không phải là nền tảng của hôn nhân.

Sau cùng bạn đã bước vào hôn nhân với tinh thần trách nhiệm, với nhận thức về những khó khăn sẽ gặp phải và đã hành động như thế nào trước những khó khăn ấy?

Bỏ chạy, trốn thoát, nguyền rủa, bực tức, hoặc đổ lỗi cho nhau.

Nếu bạn giải quyết những khó khăn của hôn nhân theo suy nghĩ này, theo cảm tính này, thì dù hôn nhân của bạn có khởi đầu đẹp đến mấy đi nữa, cũng sẽ đưa đến một kết quả không như ý bạn muốn.

Hôn nhân là một hành trình của hai kẻ yêu nhau.

Họ đi bên nhau, chia sẻ với nhau tất cả những niềm vui và nỗi buồn, những thành công và thất bại.

Trong hôn nhân không có thứ hạnh phúc một mình.

Không có chuyện người chồng hạnh phúc mà người vợ không hạnh phúc hay ngược lại.

Tóm lại, đây chỉ là một lối nhìn, một suy tư về những gì mà thường ngày chúng ta vẫn đối diện khi nghĩ về hôn nhân, khi nói về hôn nhân, và khi va chạm với đời sống thực của hôn nhân.

Nhưng dù gì đi nữa, thì sự đổ vỡ của một cuộc tình không thể qui hướng cho số mệnh, cho duyên nợ.

Nó phải có những lý do đến từ cả hai vợ chồng.

Chỉ khi nào suy nghĩ như vậy, chúng ta mới tìm được câu trả lời cho những khó khăn thường gặp phải trong đời sống hôn nhân.

Thự tế hơn, mời bạn tham dự một Khóa Nazareth để hiểu hơn về tình yêu, về hôn nhân, và về những lối giải quyết khi gặp những khó khăn trong hôn nhân.

Bạn có thể vào trang nhà www.giadinhnazareth.org để biết thêm chi tiết về Khóa Nazareth sẽ được tổ chức vào đầu tháng 10 năm nay.