Bài báo gây sốt của ông Obama trên tạp chí phụ nữ

 Bài báo gây sốt của ông Obama trên tạp chí phụ nữ

Ông Obama lại vừa gây sốt trong dư luận Mỹ với một bài báo do ông đích thân thực hiện, gửi đăng trên một tờ tạp chí dành cho phụ nữ.

Trong động thái mới nhất thể hiện sự ủng hộ nữ quyền, Tổng thống Mỹ Barack Obama đã viết một bài báo cho tờ tạp chí phụ nữ Glamour, hiện tại, bài báo chứa đựng nhiều nhiệt huyết và cảm xúc của ông Obama đang được lan truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội Mỹ.

Nhiều tờ báo nhận định về bài báo rằng trước ông Obama, chưa từng có một vị Tổng thống Mỹ nào lên tiếng ủng hộ mạnh mẽ cho nữ quyền như vậy…

Hãy cùng đọc để hiểu tại sao bài viết của ông Obama về nữ quyền lại gây sốt trên mạng xã hội Mỹ:

Có nhiều khó khăn khi làm Tổng thống. Nhưng cũng có vài điều thú vị. Được gặp những con người kiệt xuất. Được làm việc trong một văn phòng nơi mỗi quyết định đều có tầm ảnh hưởng tới vận mệnh một quốc gia. Được ngồi trên chuyên cơ Air Force One.

Nhưng điều tuyệt nhất khi làm công việc này chính là được sống một cách nhiệt huyết nhất. Tôi đã phải nỗ lực rất nhiều để hoàn thành vai trò của người chồng, người cha tốt trong gia đình, bên cạnh công việc.

Bù lại, trong 7 năm rưỡi qua, tôi chỉ mất có 45 giây để đi từ phòng làm việc sang phòng khách nhà mình. Nhờ vậy, tôi có thể dành nhiều thời gian để quan sát con gái mình trưởng thành, trở thành những phụ nữ trẻ tuyệt vời, thông minh, hài hước và nhân hậu.

Dù vậy, làm cha không phải lúc nào cũng dễ dàng, đặc biệt khi thấy các con mình đã chuẩn bị để sẵn sàng “rời tổ”. Nhưng có một điều khiến tôi lạc quan về hai cô con gái của mình, đó là bọn trẻ đang được sống trong một thời đại phi thường.

Những tiến bộ chúng ta đã được được trong 100 năm, 50 năm, vâng, và thậm chí cả 8 năm qua, đã khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều cho những bé gái, so với những thế hệ phụ nữ trước đó. Tôi nói ra điều này không chỉ với tư cách Tổng thống mà còn với tư cách của một người ủng hộ nữ quyền.

Trong cuộc đời mình, tôi đã từng đến những khu chợ lao động, nơi phụ nữ chỉ được giao làm một vài công việc trả lương rẻ mạt, cho tới hôm nay, khi phụ nữ không chỉ chiếm một nửa lực lượng lao động mà còn đang nắm giữ những vị trí lãnh đạo trong mỗi ngành nghề.

Tôi đã thấy phụ nữ tự do đưa ra những quyết định đối với cuộc đời mình, từ cách ăn vận, cách theo đuổi con đường học vấn, cho tới lựa chọn nghề nghiệp, tự chủ quản lý tiền bạc của riêng mình. Đã qua rồi cái thời phụ nữ cần một tấm chồng để đảm bảo cuộc sống ổn định. Chưa bao giờ, phụ nữ dù kết hôn hay độc thân lại có thể độc lập về tài chính như hiện nay.

Vì vậy, đừng đánh giá thấp những tiến bộ chúng ta đã đạt được, dù vẫn còn nhiều việc phải làm để cải thiện cuộc sống của phụ nữ trên khắp thế giới này. Và trong khi tôi vẫn đang tiếp tục thúc đẩy những chính sách tích cực hướng đến quyền lợi phụ nữ, chúng ta cần hiểu rằng có những thay đổi không thể thực hiện được nhờ luật pháp.

Thay đổi quan trọng nhất và khó nhất, đó là thay đổi chính mình.

Gia đình ông Obama trong nghi thức đón tiếp tân Thủ tướng Canada tại Nhà Trắng.

Gia đình ông Obama trong nghi thức đón tiếp tân Thủ tướng Canada tại Nhà Trắng.

Dù chúng ta đã có nhiều tiến bộ, nhưng chúng ta vẫn còn bó hẹp mình trong những định kiến về việc đàn ông phải thế này, phụ nữ phải thế kia. Một trong những phụ nữ mà tôi rất ngưỡng mộ từng nói với tôi rằng: “Định kiến đối với phụ nữ bắt đầu từ khoảnh khắc bác sĩ siêu âm nói với người mẹ rằng: Đó là con gái”.

Định kiến về giới đã ảnh hưởng tới cách các bé gái tự nhìn nhận bản thân ngay từ khi còn nhỏ, khiến các bé tin rằng nếu mình không có diện mạo hoặc cách hành xử theo chuẩn mực nào đó, các bé sẽ bị thua kém. Thực tế, định kiến về giới ảnh hưởng tới tất cả chúng ta.

Những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi đều là phụ nữ. Tôi được nuôi lớn bởi một bà mẹ đơn thân. Tôi được chăm sóc bởi bà ngoại. Tôi đã chứng kiến vợ mình – Michelle – cân bằng giữa trách nhiệm công việc và trách nhiệm gia đình.

Như tất cả những phụ nữ khác, Michelle cũng hay lo lắng về việc mình đã làm tốt mọi việc chưa, và tôi biết, ít người sẽ phán xét tôi giống như cách họ phán xét về Michelle. Thực tế, từ trước khi trở thành Tổng thống, tôi đã hay vắng nhà vì đi công tác.

Tôi nhìn lại và thấy rằng, dù những chuyến đi đó có ích, nhưng đó là có ích cho sự nghiệp của riêng tôi. Gánh nặng lớn đã đặt lên vai Michelle một cách không công bằng. Tôi cho rằng mình hiểu khá rõ về những thách thức của phụ nữ, đó chính là nền tảng để tôi ủng hộ nữ quyền.

Nhưng tôi cũng muốn thành thật rằng, khi bạn là cha của hai cô con gái, bạn sẽ càng ý thức rõ ràng hơn về những định kiến đầy rẫy trong xã hội, có những định kiến rõ ràng và có những định kiến mập mờ, mơ hồ. Bạn sẽ nhận thấy những định kiến mà các cô gái phải đương đầu, từ diện mạo, cách hành xử, cho tới cách tư duy…

Ảnh gia đình ông Obama chụp tại Nhà Trắng.

Ảnh gia đình ông Obama chụp tại Nhà Trắng.

Những định kiến về giới cũng ảnh hưởng tới ý thức của tôi khi còn là một thanh niên trẻ. Lớn lên mà không có cha, tôi dành nhiều thời gian để hiểu mình là ai, mình tìm kiếm gì ở thế giới này, mình muốn trở thành người đàn ông như thế nào. Thật dễ để tiếp nhận những thông điệp từ xã hội về hình ảnh một người đàn ông lý tưởng.

Nhưng khi tôi trưởng thành hơn, tôi nhận thấy rằng những định kiến rập khuôn của xã hội về một người đàn ông lý tưởng không phù hợp với mình. Những tiêu chuẩn đó đã từng thống trị tuổi trẻ của tôi và khiến tôi cảm thấy bất an. Cuộc sống bắt đầu trở nên dễ chịu hơn khi tôi hiểu rằng mình cứ đơn giản là chính mình thôi.

Chúng ta cần phá vỡ những định kiến về giới. Chúng ta cần thay đổi thái độ khi nuôi dạy con cái, đừng đòi hỏi các bé gái phải dịu dàng, nữ tính, và các bé trai phải mạnh mẽ, kiên cường; đừng mắng con gái khi bé tỏ ra cứng đầu và trách con trai khi bé dễ khóc.

Chúng ta cần thay đổi thái độ thiên vị của mình, chúng ta khen ngợi một người cha biết thay tã cho con, nhưng lại chỉ trích người mẹ đang phải vật lộn làm thêm giờ để có vị trí tốt hơn nơi công sở.

Chúng ta cần thay đổi thái độ khi ngưỡng mộ những nhân viên nam tỏ ra tự tin, thích cạnh tranh và đầy tham vọng, nhưng lại âm thầm quay lưng với những phụ nữ đặt mục tiêu thăng tiến trong công việc.

Chúng ta cũng cần thay đổi cách nhìn không độ lượng đối với phụ nữ da màu. Vợ tôi – Michelle – dù đã đạt được những thành công nhất định của riêng mình, nhưng cô ấy vẫn phải đối diện với những nghi ngờ, chỉ trích, cô ấy vẫn thường xuyên lo lắng về diện mạo và cách hành xử của bản thân, luôn hỏi rằng mình có cứng rắn, hiếu thắng quá so với hình ảnh một phu nhân không.

Làm cha, giúp con mình vượt lên khỏi những giới hạn, định kiến, là một quá trình khiến tôi phải học hỏi không ngừng. Vợ chồng tôi đã dạy con gái mình rằng hãy nói thẳng ra điều con nghĩ nếu con chứng kiến những điều bất công, những sự phân biệt chủng tộc, phân biệt giới tính.

Cần để bọn trẻ thấy những hình mẫu lý tưởng trong thế giới hôm nay, thấy những người phụ nữ đặt chân tới những nấc thang cao nhất trong lĩnh vực mà họ lựa chọn. Vâng, cần để bọn trẻ thấy cha của chúng là người ủng hộ nữ quyền, bởi đó là điều mà các cô gái hiện đại chờ đợi ở những người đàn ông hiện đại.

Nam giới cũng có trách nhiệm chiến đấu chống lại bất bình đẳng giới. Là chồng, là bạn trai, những người đàn ông cần phải nỗ lực để tạo nên những mối quan hệ thực sự bình đẳng.

Tin tốt là ở khắp mọi nơi mà tôi từng đi tới, trong đất nước này, trên thế giới này, tôi thấy nhân loại đều đang đẩy lùi những định kiến lỗi thời về giới. Thời đại của chúng ta hôm nay không thể bị kiềm tỏa bởi những lối tư duy bảo thủ, cũ mòn.

Mùa thu này chúng ta chứng kiến một sự kiện lịch sử. Sau 240 năm lập nước, và gần một thế kỷ sau khi phụ nữ Mỹ giành được quyền đi bầu cử, lần đầu tiên, một phụ nữ trở thành ứng viên Tổng thống.

Không cần biết quan điểm chính trị của bạn thế nào, sự kiện này chắc chắn là một dấu mốc lịch sử của nước Mỹ. Đó là một ví dụ nữa về việc phụ nữ có thể tiến xa như thế nào trên con đường tiến tới bình đẳng giới.

Tôi muốn tất cả con cháu chúng ta hiểu rằng thế hệ trẻ hôm nay có trách nhiệm trong việc tiếp nối và bảo đảm rằng rồi đây, mỗi bé gái sinh ra đều có thể toàn quyền định đoạt cuộc sống của mình theo cách mà cô ấy mong muốn.

Và đó chính là nữ quyền của thế kỷ 21: khi mỗi người đều bình đẳng, mỗi người đều tự do hơn.

Barack Obama, Tổng thống Mỹ thứ 44

 Bích Ngọc
Theo Glamour

Ma Quỷ Thích Đánh Phá Các Gia Đình

Ma Quỷ Thích Đánh Phá Các Gia Đình

Nguồn: angelus.com

Một nhà trừ quỷ là LM Cesar Truqui, đã từng tham gia những khóa học trừ quỷ ở Roma vào năm 2015 đã tuyên bố rằng có một loại quỷ chuyên tấn công các gia đình. Cha Truqui cảnh cáo rằng ma quỷ tìm mọi cách làm hại các gia đình. Nếu gia đình có sự ly dị thì làm cho ma quỷ hài lòng.

Khi cha Truqui nói với tuần báo tiếng Ý là báo Tempi vào năm 2015, cha cho biết:

“Có một loại quỷ chuyên tấn công các gia đình, giống như con quỷ đã tấn công cô Sarah trong sách Tobias, Thánh Kinh Cựu Ước và tên của con quỷ ấy là ‘Asmodeus.’ ”

“Trong Thánh Kinh Cựu Ước thì con quỷ đã giết 7 người chồng của cô Sarah, và sau đó, hắn bị Tổng lãnh Thiên Thần Rafael xiềng xích trong sa mạc. Con quỷ ấy “đang hiện diện“ trong nhiều cuộc trừ quỷ.”

“Tôi đã đối diện với con quỷ ấy trong các cuộc trừ quỷ mà linh mục Gabriele Amorth và linh mục Francisco Bamonte đã thực hiện với sự trợ giúp của tôi.”

Vị linh mục 90 tuổi là cha Amorth là một linh mục nổi tiếng ở Roma, ngài đã thực hiện khoảng 70,000 vụ trừ quỷ trong thời gian 29 năm dài. Việc trừ quỷ đòi hỏi phải thực hiện nhiều lần và mỗi lần mà các linh mục thực hiện nghi thức trừ quỷ thì kể là một lần. Cha Truqui kể tiếp:

“Tôi nhớ có một cặp tình nhân trẻ rất hợp nhau và họ muốn lập gia đình với nhau. Tuy nhiên, người phụ nữ ấy phải trải qua một cuộc trừ quỷ để được giải thoát. Trong cuộc trừ quỷ ấy, con quỷ rất tức giận và đe dọa cha Amorth để nhằm ngăn chận đám cưới của hai người trẻ này. Hắn nói nếu cứ làm đám cưới thì quỷ sẽ giết người phụ nữ ấy. Dĩ nhiên đó chỉ là một sự đe dọa từ một kẻ nói dối nên sự ấy không xẩy ra.”

“Ngoài việc tấn công các gia đình, ma quỷ còn tấn công về mặt lý tưởng, cách sống và lối suy nghĩ của con người vì hắn muốn làm cho người ta ly dị nhau. Vì thế người ta nghĩ: ‘Nếu tôi không thích vợ (hay chồng) tôi, thì tôi nên ly dị người ấy.’ nhưng người ta quên hậu quả xấu xẩy ra cho các con và xã hội. Não trạng này chống lại các gia đình nhưng làm cho ma quỷ hài lòng. Tôi biết một người đàn ông ở một mình mà bị ma quỷ làm chủ và khống chế ông nên ông ta không ổn định tinh thần.”

“Ngày nay, tôi được 50 tuổi và tôi chứng kiến cha mẹ tôi vẫn yêu thương nhau hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy an ủi, can đảm và bình an. Trái lại nhưng con cái của các gia đình đổ vỡ thì không vuỉ vẻ và không bình an.”

Năm 2014 tại  Roma, Đức Giáo Hoàng Phanxico tuyên bố tại Sân Vận Động Olympic, trước 52,000 người rằng:

“Ma quỷ tìm cách phá hoại các gia đình bởi vì gia đình là nơi Chúa Giêsu được nuôi dưỡng giữa tình yêu của cha mẹ và trong cuộc sống của các con cái của gia đình. Chúa Giêsu lớn mạnh trong tình yêu của vợ chồng và trong cuộc sống của trẻ thơ, và đó là lý do mà kẻ thù tấn công các gia đình nhiều vì hắn không thích tình yêu của gia đình. Hắn tìm cách phá hoại gia đình để loại trừ tình yêu trong gia đình. Gia đình là những giáo hội nhỏ. Các bậc vợ chồng là những người tội lỗi giống như những người khác nhưng họ muốn đức tin triển nở, và hoa quả Chúa ban cho họ là các con và đức tin của các con.”

Đức Giáo Hoàng đã xin Chúa chúc phúc cho các gia đình và làm cho các gia đình mạnh mẽ nhưng ma quỷ lại chỉ muốn phá hoại các gia đình mà thôi.

Kim Hà
27/5/2016

http://memaria.org/default.aspx?LangID=38&ArticleID=98400

From: Kim Pham

DẶN CON.

Chúc mng Farther’s Day!

DẶN CON.

Cha đã cho con sự sống, nhưng cha không thể sống thay con.
Cha có thể dạy con nhiều điều, nhưng cha không thể buộc con học hành.
Cha có thể nói nhiều điều hướng dẫn con, nhưng không thể ở đó dẫn dắt con….

Cha có thể cho phép con được tự do, nhưng không thể giải thích nó.
Cha có thể dạy con làm lành lánh dữ, nhưng không thể quyết định thay con.
Cha có thể trao cho con tình thương, nhưng không thể buộc con phải thương yêu.

Cha có thể dạy con biết chia sẻ, nhưng không thể làm cho con không ích kỷ.
Cha có thể dạy con tôn trọng người khác, nhưng không thể buộc con tôn trọng họ.
Cha có thể khuyên con về bạn bè con, nhưng không thể chọn bạn cho con.
Cha có thể khuyên con về tính dục, nhưng không thể giữ con trong sạch.
Cha có thể kể cho con nghe nhiều sự kiện nổi bật, nhưng không thể làm cho con nổi danh.
Cha có thể nói với con về việc uống rượu, nhưng không thể nói “không uống” thay con
Cha có thể cảnh báo con về ma túy, nhưng không thể ngăn con sử dụng nó.
Cha có thể nói con nghe các mục tiêu cao thượng, nhưng không thể thực thi thay con.
Cha có thể cảnh báo con về tội lỗi, nhưng không thể làm cho con sống nhân từ.
Cha có thể nói hạnh phúc đích thực là gì, nhưng không thể đem nó lại cho con.

Cha có thể nói cần phải sống thế nào, nhưng không thể đem sự sống vĩnh cửu cho con.
Cha có thể yêu con với tình yêu vô điều kiện suốt đời… và mãi mãi, con ơi !!!…

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=10154239060625762&set=pcb.10154239066435762&type=3

VIẾT VỀ CHA TÔI

VIẾT VỀ CHA TÔI

          Lưu Trọng Tuấn

   Nếu phải viết về một người vĩ đại thì tôi sẽ viết về cha tôi.  Trên đời này, có lẽ tình mẹ dễ cảm nhận hơn tình cha bởi lẽ đứa con nào cũng được mẹ mang nặng đẻ đau, được mẹ chăm nom từng bữa ăn, tấm áo.  Nghĩa mẹ dạt dào như nguồn nước, như trong lời ca dao, song tình cha thì cao vời vợi, chỉ trong hoàn cảnh người con phải ngước mắt lên thì mới nhìn thấy được.

Tôi vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, tìm được một lời giải hay cho đề toán thầy ra và được thầy khen giữa đội tuyển học sinh giỏi toán.  Tôi hớn hở ngồi chờ cha tôi trước cổng trường, thầm nghĩ sẽ chạy ù ra khoe với cha khi cha đến đón.  Nhưng các bạn tôi đã được mẹ cha đến đón, chỉ còn tôi đứng nép trước cổng trường trong bóng chiều đang xuống. “Chắc cha quên đón mình rồi!”  Mắt tôi cay xè, chực khóc.  Tôi giận cha tôi lắm.  Tính ương ngạnh trẻ con trong lòng trỗi dậy, tôi đứng lên và quyết đi bộ về nhà, qua một quãng đường dài 5 cây số từ trường tôi gần chợ Tân Ðịnh về đến Hàng Xanh, Sài-gòn.

CHA TOI

Tôi đã không ăn cơm tối hôm đó dù mẹ tôi cố dỗ dành.  Tôi nghe mẹ trách cha tôi sao quên đi đón, còn cha nói: “Tuy là một học sinh giỏi nhưng con trai mình yếu đuối lắm.  Anh không hề quên đón con.  Anh đã đến trường nhưng không đón mà lặng lẽ theo sau con, xem con ứng xử thế nào.  Con mình cần được thử thách, phải tập giải những bài toán khó trong đời.”  Cha tôi đã dạy tôi những bài học làm người như thế đó.  Ngồi sau lưng cha, cha thường nhắc tôi: “Ðừng ngồi cứng đờ, mà phải biết nghiêng người ngược hướng nghiêng của xe thì cha chạy xe mới dễ.”  Ðể rồi bao năm tháng, ngồi trên chiếc đò tròng trành trên mương rạch cùng các bạn sinh viên, tôi lại nhớ yên xe của cha, biết giữ thăng bằng đò, cũng như thích nghi giữa những tròng trành của cuộc sống.

Cũng trên yên xe ấy, cha đã dạy tôi bài học tình người.  Mẹ tôi bị tai biến não và mất trí từ năm tôi lên 11 tuổi.  Cha tôi sau giờ làm việc thường đưa tôi đi chợ trưa.  Một hôm khi đến chợ nghe tiếng kêu “Giật đồ!”  Cha bảo tôi ôm chặt rồi phóng xe theo chặn đầu kẻ cắp: thì ra là một thằng bé.  Bắt nó trả lại túi xách và xin lỗi người phụ nữ, cha tôi dạt đám đông đang la ó đòi đưa nó lên công an: “Nó hối lỗi rồi.”

Ðến dãy hàng ăn, cha tôi hỏi nó muốn ăn gì trước cặp mắt mở to ngạc nhiên của nó.  Vừa ăn tôi thắc mắc hỏi cha sao không cho nó tiền mà lại dắt nó đi ăn.  Cha tôi trả lời như cho chính cuộc đời này: “Tiền đã biến người bạn ấy thành thằng ăn cắp, con không thấy sao?”   

Tôi dậy rất sớm, chuẩn bị dắt chiếc xe đạp ra cùng “lều chõng” đi thi đại học.  Cha đã chờ tôi trước cổng, nhẹ nhàng nói: “Con cất xe đi, cha đưa con đi thi.  Sao không cho cha biết hôm nay con đi thi đại học?”  Tôi chỉ biết lặng im vì muốn tự đi thi như chúng bạn.  Cuối buổi thi, cùng cô bạn thi cùng phòng ra đến cổng trường, đã thấy cha tôi từ xa vẫy gọi.  Cô bạn mãi từ quê miền Trung vào dự thi nháy mắt nói với tôi: “Bạn sướng thật, có bố đếm từng phút mình làm bài bên cổng trường thi!”  Sau này khi nhận giấy báo trúng tuyển, cô bạn ấy hỏi tôi: “Ai sẽ là người thân đầu tiên bạn khoe niềm vui này? – rồi nói luôn – mình đâu còn bố để khoe.”    

Ðêm đó rất khuya, tôi rón rén đến bên cha.  Người đang ngồi trên ghế bố đọc truyện Thủy Hử.  Tôi đưa cha giấy báo trúng tuyển đại học.  Cha xem rất lâu, khẽ khàng xếp lại rồi nắm chặt bàn tay tôi: “Hãy là một người thầy có trái tim như thầy Mạnh Tử, con nhé… “

          Lưu Trọng Tuấn

From: suyniemhangngay1 và anh chị Thụ & Mai

Tình con

Mời đọc….!!!!
Lê Vi's photo.

Lê ViFollow

– Bố ơi, con có thể hỏi bố một câu được không?
– Được chứ, gì vậy? – Người cha đáp.
– Bố, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền?
– Đó không phải là chuyệ…n của con, tại sao con lại hỏi bố như vậy?
– Con chỉ muốn biết một giờ bố kiếm được bao nhiêu tiền thôi mà, nói cho con nghe đi, bố – Cậu bé nài nỉ.
– Nếu con cần phải biết thì bố nói đây, bố làm được 20 USD một giờ.
– Vậy hả bố – Cậu bé cúi mặt đáp – …Con có thể mượn bố 10 USD được không?
Người cha nổi giận: “Nếu con vay tiền bố chỉ để mua đồ chơi vớ vẩn hay mấy thứ vô bổ gì đó thì hãy đi ngay về phòng, lên giường nằm và suy nghĩ xem tại sao con lại có thể ích kỷ như vậy. Bố phải làm việc vất vả suốt cả ngày rồi, bố không có thời gian cho những trò trẻ con như thế này đâu”.
Cậu bé lặng lẽ đi về phòng, đóng cửa lại. Người đàn ông ngồi xuống và càng tức giận hơn khi nghĩ đến những điều con trai mình vừa hỏi: “Tại sao nó lại dám hỏi mình những câu hỏi như vậy chỉ để xin tiền thôi nhỉ?”.
Khoảng một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, anh nghĩ có lẽ mình hơi nghiêm khắc với con. Có thể nó thật sự thiếu 10 USD để mua thứ gì đó và thực ra nó đâu có thường hay xin tiền mình. Anh tiến về phía phòng con trai và mở cửa.
– Con đã ngủ chưa, con trai? – Anh hỏi.
– Chưa bố ạ, con vẫn còn thức.
– Bố nghĩ có lẽ lúc nãy bố quá nghiêm khắc với con. Hôm nay là một ngày dài và bố đã trút sự bực mình lên con. Đây, 10 USD mà con đã hỏi – Người cha nói.
Thằng bé ngồi bật dậy, mỉm cười và reo lên: “Ôi, cảm ơn bố!”. Rồi nó luồn tay xuống dưới gối lôi ra mấy tờ giấy bạc nhàu nát. Nhìn thấy tiền của thằng bé, người đàn ông lại bắt đầu nổi giận. Thằng bé chậm rãi đếm từng tờ bạc một rồi ngước nhìn bố nó.
– Tại sao con đã có tiền rồi mà còn xin bố nữa ? – Người cha nói trong giận dữ.
– Bởi vì con không đủ…, nhưng bây giờ thì đủ rồi ạ… Bố ơi, bây giờ con có 20 USD, con có thể mua một giờ của bố không? Ngày mai bố hãy về nhà sớm, con xin bố, con muốn được ăn tối cùng với bố – cậu bé nói.
Người cha như chết lặng người. Anh vòng tay ôm lấy cậu con trai bé nhỏ và cầu xin sự tha thứ.
Đây chỉ là một lời nhắc nhở rất ngắn ngủi gửi đến cho tất cả những ai đang làm việc vất vả cho cuộc sống của mình. Chúng ta đừng để thời gian vuột mất khỏi bàn tay mà hãy dành thời gian cho những người thực sự quan trọng với chúng ta, những người gần gũi với chúng ta nhất. Hãy luôn nhớ chia sẻ giá trị một giờ của bạn cho tất cả những ai mà bạn yêu quý.
Bởi, nếu ngày mai bạn chết đi, công ty nơi mà bạn đang làm việc sẽ dễ dàng thay thế người khác. Còn gia đình và bạn bè của chúng ta sẽ cảm thấy mất mát rất lớn trong suốt quãng đời còn lại. Hãy suy nghĩ về điều này bởi chúng ta luôn tự ép mình dành nhiều thời gian cho công việc hơn là gia đình.
Bạn thân mến, bạn nên biết và hiểu điều nào là quan trọng hơn.
-Truyện sưu tầm
Thầy Uông Đại Bằng gởi

Yêu hay chỉ là ngoại tình?!

Yêu hay chỉ là ngoại tình?!

Trần Mỹ Duyệt

Ngoại tình_1

Tình cờ người viết đọc được một tâm sự trên VNExpress về chuyện tình vụng trộm mà kẻ ngoại tình đã viết ra với thông điệp “Tôi viết ra cho nhẹ nhõm và để cho những người đã, đang có tình cảm giống mình biết để có cái nhìn xa hơn.” Và sau đây là những gì người đàn ông này đã tâm sự với độc giả của anh ta:

Tôi đến với em khi đã có gia đình, không lừa dối vì tay luôn đeo nhẫn cưới, tất nhiên không bao giờ bảo “gia đình anh không hạnh phúc” để lừa dối em. Ngay từ đầu tôi đến với em là do bản tính đàn ông với sự thể hiện mình và trên hết là dục vọng của bản thân. Đến tận giờ tôi cũng không hiểu được tại sao em lại dễ dàng với tôi đến thế, tôi mất 2 tuần để có tất cả của em. Giờ đây khi mối tình ngang trái này kéo dài 5 năm, em bảo với tôi dừng lại, tôi gật đầu đồng ý vì có lẽ em đã suy nghĩ rất nhiều khi đưa ra quyết định này. Không ngờ rằng tôi dành cho em nhiều tình cảm đến vậy mà bấy lâu không nhận ra. Tôi nghĩ đến rất nhiều vấn đề mà khi bên nhau chưa bao giờ có suy nghĩ. Tôi biết mình yêu em nhiều quá rồi. Cả em cũng không bao giờ nghĩ người níu kéo mối quan hệ này lại là tôi, nhưng rồi em bảo không còn tình cảm với tôi nữa, lý do gì em không nói chỉ bảo đó là phần dồn nén của em từ khi yêu tôi đến giờ và tôi là người không “tế nhị”

Cách đấy một năm tôi bảo dừng hoặc là mình sẽ mãi như thế này để tôi còn có tính toán trong công việc và thời gian, tôi cho em suy nghĩ, em nói luôn em không cần suy nghĩ gì cả mà muốn cứ như thế này mãi với tôi. Tôi còn nhớ em từng viết cho tôi rằng: Em sợ lắm lần mà anh bảo dừng lại ấy, sợ không còn được chờ anh nhắn tin hàng ngày nữa, không được gặp nhau, thật ra cũng một phần vì em đã trao cho anh tất cả rồi nhưng sợ xa anh hơn. Tôi không tinh tế, đúng vậy, vì em muốn khi nói một tôi phải hiểu 10 và thông qua mọi hành động cảm xúc của em để hiểu em. Vì rất nhiều thứ tôi không làm được. Em rời xa khi tôi bắt đầu nghĩ đến em, tôi đã bỏ việc ở một nơi với thu nhập khá để dự định ra ngoài kinh doanh vì em và vì lo cho em xa hơn nữa.

Giờ đây tôi ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ, bởi yêu em mà có lẽ tôi không được phép ích kỷ giữ em lại, nói thì dễ nhưng thực hiện được quá khó… Tôi biết mình sai ngay từ đầu nhưng không bao giờ nghĩ tình cảm của mình lại như thế. Tôi định không nói ra cùng ai, một mình gặm nhấm nhưng có lẽ viết ra sẽ phần nào nhẹ nhàng hơn. Xin các bạn đừng chửi bới một mối quan hệ 5 năm mà gia đình tôi không có ảnh hưởng gì và duy trì được mối quan hệ này là điều không dễ từ hai phía. Tôi viết ra cho nhẹ nhõm và để cho những người đã, đang có tình cảm giống mình biết để có cái nhìn xa hơn.

Hưng

Đọc những tâm tình trên, nếu là một người chồng, một người cha bạn nghĩ thế nào? Hoặc nếu là người vợ hay người mẹ bạn sẽ phản ứng ra sao?

Thật ra, ngoại tình ở thời đại chúng ta đã trở nên một căn bệnh xã hội, đặc biệt, khi cuộc sống quá dễ dãi và quan niệm đạo đức lại lỏng lẻo của con người ngày nay đang cho phép những người ngoại tình hành động như vậy.

Theo khảo cứu của Barna gần đây, 4/10 người Hoa Kỳ đã cho rằng ngoại tình là một hành động chấp nhận được xét về mặt luân lý. Riêng đối với những người Kitô giáo, số người chấp nhận hành động ngoại tình là 1/10.

Một cách tổng quát, trên 1/3 những người đàn ông có gia đình đã ngoại tình. Trong khi đó ¼ phụ nữ có gia đình cũng thừa nhận hành động ngoại tình.

Hậu quả đưa lại là trên 50% các cuộc hôn nhân bị ảnh hưởng bởi người phối ngẫu đã ngoại tình.
(The End of all our Exploring. Dr. Kelly James Bonewell. “Adultery: Just the Statistics)

Ngoại tình là một căn bệnh rất dễ lây lan, nhưng lại rất khó chữa. Phân tích tâm lý con người thời đại, Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô XVI đã lưu ý qua thuyết tương đối tự nhiên (relativism) đại khái rằng, nếu 100 người ngoại tình thì hành động này đáng trách, đáng kinh bỉ và đáng nguyền rủa. Nhưng nếu 1.000 người, 10.000 hay 100.000 người hoặc hơn nữa ngoại tình thì xã hội đã có một cái nhìn dễ dãi, thông cảm, và những người ngoại tình đã nhận được sự đồng cảm của nhiều người. Lúc này, ngoại tình không còn bị gay gắt lên án như lúc chỉ có 100 người ngoại tình. Nhưng dù con người ngày nay có dễ dãi và không quan tâm nhiều đến hành động ngoại tình, thì tự nó ngoại tình vẫn là một cái gì khủng khiếp mà ảnh hưởng của nó không hề nhỏ trong việc làm tha hóa, và gây đỗ vỡ cho ý tưởng hôn nhân, gia đình.

Đối với nhiều người, ngoại tình là một chiến thắng và là một thành tích đáng ghi nhớ trong cuộc đời tình ái của họ. Người đàn ông của những dòng tâm sự trên cũng nghĩ như vậy, và có lẽ dường như anh ta đang muốn kéo dài thành tích ngoại tình của mình nhân danh tình yêu: “Xin các bạn đừng chửi bới một mối quan hệ 5 năm mà gia đình tôi không có ảnh hưởng gì và duy trì được mối quan hệ này là điều không dễ từ hai phía.” Trơ trẽn, thiếu lương thiện, và  ngụy biện.

Thực tế cho thấy giữa một người đàn ông đã có vợ, và một người con gái mới lớn, mối quan hệ, gặp gỡ này là một cơ hội tốt để người này trổ tài chinh phục, và nhất là chiếm đoạt như anh ta tự thú nhận: “Ngay từ đầu tôi đến với em là do bản tính đàn ông với sự thể hiện mình và trên hết là dục vọng của bản thân. Đến tận giờ tôi cũng không hiểu được tại sao em lại dễ dàng với tôi đến thế, tôi mất 2 tuần để có tất cả của em.”

Một người với chút kinh nghiệm về tình trường, và một chút kinh nghiệm trong những giao tiếp với người khác phái, đặc biệt, trong hoàn cảnh này đều biết rằng nạn nhân là cô gái đơn sơ kia sẽ bị nuốt sống với cái ham muốn dục vọng, cùng với cái háo hức muốn chinh phục của người đàn ông dầy dạn kinh nghiệm trong tình trường như anh ta. Và vì thế, đừng nói gì đến sự mù quáng, trao thân, và hoàn toàn tin tưởng của người thiếu nữ nạn nhân này như chính anh đã khoe thành tích của mình: “Đến tận giờ tôi cũng không hiểu được tại sao em lại dễ dàng với tôi đến thế, tôi mất 2 tuần để có tất cả của em.” Nhưng hãy đề cập đến cái gian dối và xảo trá của anh ta. Tại sao lại không hiểu? Muốn hiểu điều này, anh chỉ cần hỏi lòng mình là đã làm gì trong 2 tuần lễ đó. Đã nói gì, hứa hẹn gì, và đã dối gạt sự đơn sơ trong trắng của người con gái mới lớn ấy như thế nào??? Tại sao lại không hiểu. Và tại sao còn tỏ vẻ ngây thơ để tự bào chữa “tại sao em lại dễ dàng với tôi đến thế”.

Đối với một con cừu non trước một con sói già trong hoàn cảnh này, hai tuần lễ có lẽ là đã quá dư thừa. Thực tế không biết người con gái ấy đã ngã vào vòng tay anh ta trước đó bao lâu rồi. Tội nghiệp cho một nạn nhân tình cảm mới lớn, một con tim mới biết yêu và rung động lần đầu! Và vì thế đừng hỏi bây giờ sau 5 năm gian dối, tâm lý người phụ nữ kia sẽ như thế nào, cũng như sự gian dối, lường gạt kia đã dẫn anh ta đi tới đâu lúc này?!… Có lẽ vì anh ta cho rằng vợ anh cũng là một thứ đàn bà ngây thơ dễ qua mặt, và nàng cũng không làm ngăn trở mối tình bất chính kia của anh nên anh chưa đến nỗi gạt bỏ, và ly dị. Hoặc cũng có thể ảnh hưởng gia đình trên công ăn, việc làm khiến anh không thể làm gì hơn lúc này. Ta hãy nghe tâm sự của anh: “Em rời xa khi tôi bắt đầu nghĩ đến em, tôi đã bỏ việc ở một nơi với thu nhập khá để dự định ra ngoài kinh doanh vì em và vì lo cho em xa hơn nữa.” Tóm lại, những người như anh nói ra hay không nói ra thì cũng tự biết rằng hành động mình làm là sai trái, và hậu quả của hành động ấy rất lớn lao, như chính anh đã tự thú: “Tôi biết mình sai ngay từ đầu nhưng không bao giờ nghĩ tình cảm của mình lại như thế”. Ngoài ra, hành động ấy không chỉ ảnh hưởng đến hạnh phúc cá nhân mình, mà còn để lại những dư âm tệ hại nhất đối với gia đình, mà nạn nhân trực tiếp là người vợ và những người con của họ. Xa hơn nữa, hành động của họ sẽ đóng góp thêm vào những đổ vỡ gia đình và làm cho nền tảng gia đình, đạo đức xã hội càng trở nên phức tạp.

Như vậy khi viết: “Tôi viết ra cho nhẹ nhõm và để cho những người đã, đang có tình cảm giống mình biết để có cái nhìn xa hơn”, chẳng phải là cho lương tâm anh sẽ nhẹ nhõm. Có thể đó chỉ là một cách khoe khoang thành tích, hoặc cũng có thể, rất có thể, để phần nào trấn át tiếng gào thét của lương tâm cho có lệ. Còn việc chừa, dứt bỏ mối tình này thì chính anh đã cho biết: “Giờ đây tôi ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ, bởi yêu em mà có lẽ tôi không được phép ích kỷ giữ em lại, nói thì dễ nhưng thực hiện được quá khó…”. Nhưng việc anh viết ra sẽ giúp cho những người đã và như anh có một cái nhìn xa hơn, thì tốt hơn anh không nên viết. Nhìn gì, và nhìn như thế nào. Thế nào là cái nhìn xa hơn? Không lẽ bắt chước anh, hoặc ghê gớm hơn anh để tạo ra những trường hợp vụng trộm đến phá hại gia cang của chính mình, và của người khác?!

Kết luận, cách tốt nhất để anh tìm được sự bình an của lương tâm, và để minh chứng thật lòng anh muốn dừng lại cuộc tình gian dối với người con gái ấy, chính là tự anh phải quyết định. Anh đã đến với người ta, thì anh cũng phải tìm cách rút lui và ra khỏi cuộc đời của người ta. Tốt hơn anh nên làm ngay lúc này vì giữa anh và người ấy không bị ràng buộc bởi vấn đề con cái, và may mắn cho anh là vợ anh chưa biết việc anh đã và đang “ăn vụng”.

(Mời vào thăm trang nhà www.giadinhnazareth.org để tham khảo thêm các bài vở giá trị khác).

Bố vợ mang xác con rể đến đồn công an

Bố vợ mang xác con rể đến đồn công an

Hạ Vũ, thông tín viên RFA
2016-05-22

nghi-van-vo-ngoai-tinh-cha-chem-con-re-1_1463555529.jpg

Ông Nguyễn Văn Nam chém chết con rể rồi ôm xác bỏ lên xe máy chở thẳng đến công an phường tự thú.

Citizen photo

00:00/00:00

Your browser does not support the audio element.

Câu chuyện ông Nguyễn Văn Nam (58 tuổi, ngụ P.13, Q.Gò Vấp, TP.HCM), cầm dao bầu chém vào đầu người con rể là Tôn Thanh Việt (34 tuổi, quê Khánh Hòa) nhiều nhát, rồi ôm xác bỏ lên xe máy chở thẳng đến công an phường tự thú là chuyện “xưa nay hiếm”. Câu chuyện đã gây ra nhiều tranh cãi đa chiều, làm chấn động dư luận và tạo nên nỗi đau xót mơ hồ, không thể gọi thành tên cho mỗi người Việt, đặc biệt là các bà mẹ.

Những người đàn ông khác nhìn nhận thế nào về sự vụ hy hữu này?

Báo chí trong nước đưa tin: theo thông tin từ Công an quận Gò Vấp, khoảng 16h45 ngày 14/05/2016, Tôn Thanh Việt (34 tuổi) đi nhậu về rồi đến trước nhà vợ ở đường số 3, phường 13, quận Gò Vấp (TP Hồ Chí Minh) chửi bới. Vài phút sau, chị N.T.N.D – là em vợ của Việt – đi làm về, thấy vậy nên vào can ngăn thì bị Việt chửi bới, lao đến xô ngã.

Ông Nam đã nhịn nhục suốt quá trình Việt chửi bới, thậm chí dọa giết hết cả 8 người trong gia đình, bỗng không thể kìm chế nổi, lao vào nhà lấy con dao phay (dài khoảng 41cm) xông ra chém nhiều nhát vào đầu và vai của Việt khiến nạn nhân tử vong tại chỗ.

Có thể là do các lần trước đấy, con gái ông ấy bị đánh nhiều thì cũng có thể, biết đâu ông ấy đã thông báo công an, và cũng có thể là công an cũng không giải quyết được gì.
– Khang

Sau một hồi, ông Nam bình tĩnh trở lại đã chở xác nạn nhân đến công an phường 13 tự thú, khai báo hành vi của mình. Sự việc được báo lên công an quận Gò Vấp.

Nhiều chuyên gia pháp lý, thẩm phán cho rằng người cha chém chết con rể rồi mang xác đến công an tự thú vừa đáng thương vừa đáng trách. Báo chí cũng đưa tin, có rất nhiều luật sư đồng ý bảo vệ ông trước tòa miễn phí, và cho rằng tội danh ông đáng phải chịu không phải là tội giết người mà là tội “giết người trong trạng thái bị kích thích, hoảng loạn về tâm lý”.

Trong khi vụ việc vẫn chưa nhận được kết luận cuối cùng từ phía cơ quan chức năng thì dư luận lại đang dấy lên một luồng thông tin trái chiều cho rằng người chồng đã chết không hề vũ phu như các trang báo mạng đã đưa tin. Thậm chí còn có thông tin rằng những lần trước đến tìm vợ, anh Việt đều bị gia đình vợ, đặc biệt là em vợ đối xứ tàn nhẫn, có khi còn dùng nón bảo hiểm đánh đuổi. Lý do anh trở nên tàn nhẫn như vậy là bởi chị vợ đã ngoại tình.

Khi được đề nghị cho biết quan điểm của mình, Khang – một ông bố trẻ vừa mới có con gái – ở Quảng Ninh đang hoang mang, không biết lựa chọn thế đứng nào để bảo vệ con gái trong tương lai cho biết:

Cảm nghĩ của em là em thấy, ông bố làm đúng nhưng nói chung vẫn cảm thấy hơi bị khó xử.”

Trong khi đó, Thành – một ông bố có con gái lớn đã 5 tuổi ở Thanh Hóa– chia sẻ nhiều hơn:

“Bài báo mà ông bố giết con rể của mình vì con rể hay đánh, hay say xỉn rồi về nhà hay gây sự này nọ với con gái. Em cũng đọc qua, có chi tiết họ nói là có lần ông bố phải quỳ xuống xin người con rể này. Theo em, nếu xét theo các khía cạnh chung thì trong việc này, ai cũng có lỗi cả – kể cả ông bố lẫn con rể, cô con gái thì tất nhiên là không có lỗi gì bởi vì cô ấy là con gái, cô ấy cũng thực sự chịu rất nhiều thiệt thòi.

chem-con-re-3_192255863.jpg

Ông Nguyễn Văn Nam, 58 tuổi.

Còn về ông bố, nếu đặt mình vào cái tình huống của ông bố, thì cũng có thể đối với nhiều trường hợp nếu họ kiềm chế được cảm xúc của mình thì cũng có thể có giải pháp tốt hơn ông bố này. Nhưng mà ở đây em nghĩ là do ông bố cũng đã quá nhiều lần phải nhìn thấy cảnh này là thứ nhất, hai là quá thương, rất thương con gái, nhiều lần thấy con gái mình bị như thế, lại còn thêm một vài chi tiết là phải quỳ xin thì trong trường hợp đấy nhiều người nóng nảy, không thể kiểm soát được bản thân, có thể người ta sẽ làm như thế vì cái tâm lý bị đẩy vào cái bước đường cùng rồi.

Về việc vì sao ông ấy không báo công an, thì cũng có thể là do các lần trước đấy, con gái ông ấy bị đánh nhiều thì cũng có thể, biết đâu ông ấy đã thông báo công an, và cũng có thể là công an cũng không giải quyết được gì. Vì cái này là báo họ không nói, thì mình giả sử là như thế. Và giả sử đúng là như thế thì ông bố có lý để làm như vậy. Em nói là giả sử có nhiều lần ông bố đã có một vài lần đi báo công an mà công an không giải quyết nhưng mà nó không cải thiện được vấn đề thì ông bố có lý để giết chết cậu con trai. Còn nếu trong trường hợp mà ông bố chưa từng đi báo công an, chưa từng có sự can thiệp của những người có thẩm quyền mà ông ấy đã làm như thế này, thì như thế là suy nghĩ hơi quá đà, hơi nặng tay với người con rể.

Nhưng theo em thì em nghiêng vào trường hợp một. Đó là ông bố đã đi báo chính quyền vì việc đã nhiều năm rồi.”

Carlo Bartolini – một chuyên gia công tác xã hội đến từ Italia – hiện đang làm tình nguyện cho một tổ chức Phi chính phủ hoạt động trong lĩnh vực bảo vệ phụ nữ ở Việt Nam chia sẻ quan điểm của anh về câu chuyện này:

“Nói về sự vụ mà bạn đã nói, tôi nghĩ rằng đó là một câu chuyện rất buồn. Bởi vì đó là một trường hợp khác về bạo lực gia đình (mà tôi đã được nghe tại Việt Nam). Ý tôi là có nhiều trường hợp khác nhau với những cái kết khác nhau. Bởi vì nạn nhân trong sự vụ này chính là người đã gây ra nỗi bất bình cho hung thủ.

Nếu toàn xã hội không chấp nhận bạo lực gia đình và cảnh sát có thể thực sự làm gì đó, thì tôi chắc chắn rằng đó là những giải pháp tốt để giải quyết vấn nạn bạo lực gia đình mà không cần dùng đến bạo lực.
– Carlo Bartolini

Thật đáng buồn vì bạo lực gia đình dường như rất phổ biến ở Việt Nam và thậm chí, có vẻ như nó được chấp nhận bởi hầu hết đàn ông Việt. Tuy nhiên, trong trường hợp cụ thể này, tôi không đồng ý với cách hành xử của người cha vợ. Bởi vì, vấn đề của bạo lực gia đình chính là bạo lực sẽ sinh ra bạo lực – giống như một vòng luẩn quẩn. Và tôi tin rằng, người Việt Nam không có nhiều niềm tin đối với cảnh sát nhưng tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu hợp tác với cảnh sát để giải quyết các vấn đề về bạo lực gia đình thay vì sử dụng bạo lực để chống lại bạo lực bởi vì cuối cùng đó vẫn là bạo lực. Vì thế, tôi hoàn toàn không đồng ý với cách hành xử của ông bố. Ý tôi là, ông ấy đã giết một người. Và trong quan điểm của tôi, không người nào có quyền giết một người khác. Tuy nhiên, tôi biết là rất khó khăn, nếu cảnh sát không thể làm gì để cải thiện thực trạng về bạo lực gia đình, có thể rất nhiều người sẽ tự giải quyết vấn đề này bằng bạo lực. Và bạo lực thì luôn luôn xấu. Theo tôi, có thể có một cách giải quyết cho vấn đề này như thông qua giáo dục để mọi người đều không thể chấp nhận bạo lực gia đình và đặc biệt, giáo dục cảnh sát để họ có thể nhận diện ra bạo lực gia đình và đảm bảo là họ có thể làm gì đó để giải quyết vấn đề ví dụ như bảo vệ người phụ nữ khỏi người hành hung và hỗ trợ họ trong quá trình thoát khỏi vòng luẩn quẩn của bạo lực.

Nếu toàn xã hội không chấp nhận bạo lực gia đình và cảnh sát có thể thực sự làm gì đó, thì tôi chắc chắn rằng đó là những giải pháp tốt để giải quyết vấn nạn bạo lực gia đình mà không cần dùng đến bạo lực.”

Từ xưa đến nay “bố vợ phải đấm”, chứ mấy khi “con rể phải đạp”. Thành ngữ dân gian có cụm từ “Vênh váo như bố vợ phải đấm” thường để chỉ những người kiêu ngạo, dương dương tự đắc, coi thường thiên hạ một cách hợm hĩnh, ngang ngược. “Người ta” lại nói, “xấu chàng hổ ai”, và “mẹ con nhà lửa đóng cửa bảo nhau”, “các cụ” còn nói: “Dâu là con, rể là khách”.

Mỗi một “diễn ngôn” từ xa xưa đều được viết ra để kìm hãm người phụ nữ, bảo vệ lợi ích bề trên của người đàn ông. Những “diễn ngôn” đó, còn ăn sâu vào tâm thức mỗi người Việt khiến cho các cách hành xử của họ quả thật rất luẩn quẩn.

Câu chuyện với cái kết không ai mong muốn này đã gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cho toàn xã hội về sự bất lực của các thế chế chính sách – pháp luật đặc biệt trong vấn đề bảo vệ phụ nữ và sự gia tăng cấp độ khủng khiếp của việc sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề. Tuy nhiên, hồi chuông ấy, dường như đã bị những vấn đề khủng hoảng to lớn, cấp bách khác của toàn đất nước làm lu mờ. Không hiểu, tương lai nào đang chờ các “con Rồng – cháu Tiên” phía trước.

NGÀY CỦA MẸ

NGÀY CỦA MẸ

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

Có một câu châm ngôn cổ cho chúng ta lời chỉ dạy khôn ngoan, nhưng gần như không thể làm theo được.  Hãy khôn ngoan trong việc chọn cha mẹ!

     Nói thì dễ, làm thì khó, nhưng câu châm ngôn này có nhiều ý nghĩa.  Chúng ta không hoàn toàn là chính mình.  Chúng ta còn là sản phẩm do tay cha mẹ, những người không chỉ cho chúng ta bộ gen di truyền, mà tập hợp phức tạp những gì của họ trong chúng ta và cách họ liên kết với chúng ta và với thế giới cũng góp phần định hình nhân bản và tính cách của chúng ta nữa.  Khi trưởng thành, chúng ta vừa tự do vừa tê liệt về mặt cảm xúc khi suy nghĩ về chính xác những gì mình đã thừa kế được từ cha mẹ.  Họ định hình chúng ta.
    Ngày hôm nay, ngày của mẹ, khi tôi nghĩ về mẹ mình và gen di truyền được thừa kế từ mẹ, tôi nhận ra rằng cha mẹ đã định hình nên tôi.  Mẹ tôi đã mất 43 năm trước, nhưng dấu ấn của mẹ vẫn còn ghi đậm nơi đây, nơi anh chị em tôi, và nơi tôi.  Vậy ngoài những đặc thù thể lý, mẹ còn cho tôi gì nữa?
    Những gì mẹ cho tôi không phải là tự nhiên mà có.  Với sự giúp đỡ của cha tôi, mẹ đã nuôi nấng cả một gia đình đông con, và dù cuộc hôn nhân của họ thật lãng mạn, nhưng gần hết thời gian của họ, họ đã phải xoay xở vật lộn với vấn đề tiền bạc, thời gian, sức lực để lo toan cho cả nhà.  Những gì mẹ phải làm luôn luôn hầu như vượt quá sức của mẹ.  Nhưng bằng cách nào đó, mẹ luôn luôn xoay xở được, luôn luôn tìm được cách để tăng tiến mọi việc, tăng sức tăng thời gian để cho chúng tôi ăn, mặc, và làm tròn vai trò người mẹ.
    Mẹ thường không có thời gian, sức lực hay kiên nhẫn để cho chúng tôi tình cảm và sự nồng ấm mật thiết mà một đứa trẻ hết sức mong đợi và cần đến, dù thực sự, tự bản chất, mẹ là người ấm áp và ân cần.  Quá nhiều việc phải làm đè nặng lên mẹ một áp lực nên nhiều khi mẹ không thể cầu toàn và chú tâm thật nhiều được.  Và mẹ cũng không phải là một bà mẹ trên phim, lúc nào cũng ăn mặc đẹp đẽ và biểu lộ tình cảm hoàn hảo, nhưng thành thật mà nói, mẹ đã cho chúng tôi điều quan trọng nhất đối với một gia đình, chính là sự an toàn và bảo đảm.  Nhu cầu lớn nhất, che khuất tất cả mọi nhu cầu khác, chính là mong muốn được cảm thấy an toàn và bảo đảm.
    Mẹ tôi thường chia trí với nhiều việc khác nhau, nên không thể chú ý đến chúng tôi cũng như không biểu lộ tình cảm trọn vẹn được, nhưng mẹ cho chúng tôi những gì chúng tôi cần hơn tất cả, là sự an toàn và bảo đảm.  Mẹ cho chúng tôi một mái nhà và một mái ấm luôn luôn vững chãi và chừng mực – đôi khi cũng hơi ồn ào một chút.  Trong môi trường đó, chúng tôi luôn được an toàn.  Thời thơ ấu, không một ai cho tôi được điều gì phong phú hay to lớn hơn thế nữa.

    Hơn nữa, trong tất cả mọi việc, khi phải xoay xở để lo toan và phải đối phó với những việc chẳng đặng đừng, mẹ đã dạy cho chúng tôi biết một điều quan trọng nữa là, bạn không cần phải chờ cho đến khi thanh toán hết hóa đơn, sức khỏe sung mãn, có đủ thời gian rảnh rỗi, và chẳng có những việc đau đầu đang chờ, nghĩa là không cần phải chờ cho đến khi mọi việc hoàn hảo để có thể hưởng dùng thời khắc hiện tại.  Mẹ tôi biết cách để hưởng giây phút hiện tại.  Mọi ngày lễ, sinh nhật, hay ngày chúa nhật, đều là dịp để có một bữa ăn đặc biệt và mừng lễ đặc biệt cho dù có việc gì khó khăn có thể xảy ra đi chăng nữa.  Và có lẽ, quan trọng hơn tất cả, mẹ tôi vô cùng có trách nhiệm trong việc trao truyền đức tin cho tôi, và dù cha tôi cùng chung tay, nhưng mẹ tôi chính là người thúc đẩy tôi mở lòng ra với ơn gọi linh mục.
    Các nhà nhân học nghiên cứu các nghi lễ khai tâm trong nhiều nền văn hóa khác nhau đã cho chúng ta biết rằng các quy trình khai tâm cần thiết để biến đổi một đứa trẻ thành một người trưởng thành, đều cần phải nhấn mạnh vào bốn chân lý rõ ràng này: Đời của bạn không phải của riêng bạn.  Cuộc sống đầy gian khó.  Bạn sẽ chết.  Đời của bạn không phải là cho bạn.
    Nền văn hóa và Giáo hội của mẹ tôi đã ghi khắc không thể phai mờ những chân lý này trong bà.  Với thế hệ của bà, đặc biệt khi bạn sống ở vùng nông thôn và nghèo, thì cuộc sống thật khó khăn và đòi hỏi đạo đức phải cao.  Nhiều người chết trẻ.  Và đặc nét thế hệ của mẹ tôi là gia đình, Giáo hội, người đồng loại và quê hương có thể đòi hỏi, và bổn phận của bạn là trao ban đời sống mình mà không chút ích kỷ hay than van.  Thật ích kỷ khi nghĩ về mình trên hết.  Mẹ tôi đã thấm nhuần đặc tính đó và rồi bà truyền cho chúng tôi, đặc biệt là chân lý rằng đời của bạn không phải là cho bạn.  Những sự thật khác nữa như, cuộc sống là khó khăn và bạn sẽ chết, sẽ tự lên tiếng với bạn, nhưng từ lúc bạn còn là đứa trẻ cho đến khi trưởng thành, thông điệp gởi đến bạn rất rõ ràng: Đời của bạn không phải của riêng bạn.  Đời của bạn không phải là cho bạn.  Các nhà nhân học có lẽ nên nghiên cứu cách nhìn và cách sống khai tâm của mẹ tôi.

    Không bà mẹ nào hoàn hảo, mẹ tôi cũng vậy.  Mẹ có những sai lầm và tôi cũng còn nhớ nhiều sai lầm của mẹ bên cạnh nhiều điều tốt mẹ đã làm cho tôi.  Nhưng khi nghĩ về mẹ mình, tôi chỉ cảm thấy thật tốt lành và biết ơn mà thôi.  Tôi đã chọn mẹ cho mình một cách khôn ngoan đó!

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

 

BÀ MẸ KHÓ TÍNH NHẤT THẾ GIỚI

BÀ MẸ KHÓ TÍNH NHẤT THẾ GIỚI

Tôi có một bà mẹ khó tính nhất thế giới!  Trong lúc đám con nít những gia đình khác lấy kẹo bánh làm quà sáng thì tôi phải điểm tâm bằng một bát cơm rang đơn giản.  Đến trưa, đang khi chúng có thể được một tô phở thì tôi lại vẫn cứ cơm canh rau đậu như mọi ngày.  Và như các bạn cũng đoán được đấy, bữa tối của tôi cũng khác chúng nữa, phải ngồi ăn đàng hoàng tại bàn cơm gia đình, chứ không được vừa ăn vừa xem tivi!

Ba Me kho tinh

Mẹ tôi lúc nào cũng khăng khăng muốn biết chúng tôi hiện đang ở đâu, cứ y như là chúng tôi đang bị tù giam hay quản thúc không bằng!  Mẹ tôi buộc phải cho bà biết bạn bè chúng tôi là những ai, chúng tôi sắp đi đến những đâu, để làm gì, chơi cái gì…  Bà cũng không quên ra lệnh giờ nào thì phải về lại nhà rồi!

Tôi lấy làm xấu hổ khi phải thú nhận điều này: mẹ tôi thật sự dám liều lĩnh vi phạm cả đến bộ luật lao động dành cho thiếu nhi, bởi bà đã buộc chúng tôi phải làm việc: chúng tôi phải rửa chén rửa bát, dọn chăn màn giường chiếu, và phải biết nấu nướng bếp núc nữa cơ chứ!  Tôi hình dung ra mẹ tôi phải thức thâu đêm để nghĩ ra đủ thứ chuyện để bắt con cái trong nhà phải làm.
Mặt khác, mẹ tôi hễ cứ bắt đầu nói là một mực bắt chúng tôi phải “nói sự thật, toàn bộ sự thật, và không gì khác hơn, ngoài sự thật!”  Nghe cứ như là đang tuyên thệ trước tòa án tối cao vậy.

Đến tuổi dậy thì, đời sống chúng tôi thật sự là chịu không nổi, muốn điên lên được vì ngượng. Này nhé, mẹ tôi dứt khoát không cho bất cứ anh bạn trai nào của chúng tôi đến nhà mà lại cứ đứng ngoài bóp còi xe inh ỏi, mà phải gõ cửa tử tế, chào hỏi thưa gửi với người lớn trong nhà cho đàng hoàng lễ phép.
Tôi còn quên chưa kể là, lũ bạn của chúng tôi đã được phép hẹn hò ngay từ hồi mới lơn lớn một tý, trong khi đối với con cái chúng tôi trong nhà thì dứt khoát không được như thế bao giờ!
Quả thật, mẹ tôi đã nuôi dưỡng cả đám chúng tôi theo lối nệ cổ, đâm ra không đứa nào trong chúng tôi bị bắt quả tang ăn cắp vặt trong cửa tiệm hàng hóa hay là chích choác xì-ke ma túy.  Và ai là người chúng tôi phải cám ơn về chuyện này.  Chắc chắn đó là bà mẹ khó tính của chúng tôi rồi, chứ còn ai vào đây nữa?
Thế rồi, đến khi bản thân tôi đã có gia đình, tôi cũng đã cố gắng nuôi dạy các con của tôi y như vậy, để chúng biết luôn đứng thẳng người và ngẩng cao đầu hơn trong cuộc sống.  Thú thật là mọi người đâu có biết lòng dạ tôi đau đớn như thế nào khi tôi nghe các con tôi cũng xầm xì than vãn với nhau rằng tôi khó tính, y như tôi đã từng kêu ca về mẹ của tôi!
Tôi xin cảm tạ Chúa đã ban cho tôi một bà mẹ khó tính vào bậc nhất thế giới!  Hằng ngày, chúng ta vẫn thường nghe dư luận mọi người, kể cả các nhà giáo dục, các nhà xã hội học, các chính trị gia tỏ ra bức xúc về điều gì đất nước chúng ta đang thật sự cần thiết phải có đây?

Tôi xin long trọng phát biểu ngay: “Thưa tất cả quý vị, điều mà đất nước chúng ta hiện tại đang thật sự cần đến, đó là: có được càng nhiều càng tốt, những bà mẹ khó tính nhất thế giới như bà mẹ của tôi!”

Theo một tài liệu giảng dạy của trường trung học St Michael, North Melbourne, Úc.

Nguồn: Ephata

NGÀY CỦA MẸ

NGÀY CỦA MẸ

Ngay cua me

Có một câu châm ngôn cổ cho chúng ta lời chỉ dạy khôn ngoan, nhưng gần như không thể làm theo được.  Hãy khôn ngoan trong việc chọn cha mẹ!

Nói thì dễ, làm thì khó, nhưng câu châm ngôn này có nhiều ý nghĩa.  Chúng ta không hoàn toàn là chính mình.  Chúng ta còn là sản phẩm do tay cha mẹ, những người không chỉ cho chúng ta bộ gen di truyền, mà tập hợp phức tạp những gì của họ trong chúng ta và cách họ liên kết với chúng ta và với thế giới cũng góp phần định hình nhân bản và tính cách của chúng ta nữa.  Khi trưởng thành, chúng ta vừa tự do vừa tê liệt về mặt cảm xúc khi suy nghĩ về chính xác những gì mình đã thừa kế được từ cha mẹ.  Họ định hình chúng ta.

Ngày hôm nay, ngày của mẹ, khi tôi nghĩ về mẹ mình và gen di truyền được thừa kế từ mẹ, tôi nhận ra rằng cha mẹ đã định hình nên tôi.  Mẹ tôi đã mất 43 năm trước, nhưng dấu ấn của mẹ vẫn còn ghi đậm nơi đây, nơi anh chị em tôi, và nơi tôi.  Vậy ngoài những đặc thù thể lý, mẹ còn cho tôi gì nữa?

Những gì mẹ cho tôi không phải là tự nhiên mà có.  Với sự giúp đỡ của cha tôi, mẹ đã nuôi nấng cả một gia đình đông con, và dù cuộc hôn nhân của họ thật lãng mạn, nhưng gần hết thời gian của họ, họ đã phải xoay xở vật lộn với vấn đề tiền bạc, thời gian, sức lực để lo toan cho cả nhà.  Những gì mẹ phải làm luôn luôn hầu như vượt quá sức của mẹ.  Nhưng bằng cách nào đó, mẹ luôn luôn xoay xở được, luôn luôn tìm được cách để tăng tiến mọi việc, tăng sức tăng thời gian để cho chúng tôi ăn, mặc, và làm tròn vai trò người mẹ.

Mẹ thường không có thời gian, sức lực hay kiên nhẫn để cho chúng tôi tình cảm và sự nồng ấm mật thiết mà một đứa trẻ hết sức mong đợi và cần đến, dù thực sự, tự bản chất, mẹ là người ấm áp và ân cần.  Quá nhiều việc phải làm đè nặng lên mẹ một áp lực nên nhiều khi mẹ không thể cầu toàn và chú tâm thật nhiều được.  Và mẹ cũng không phải là một bà mẹ trên phim, lúc nào cũng ăn mặc đẹp đẽ và biểu lộ tình cảm hoàn hảo, nhưng thành thật mà nói, mẹ đã cho chúng tôi điều quan trọng nhất đối với một gia đình, chính là sự an toàn và bảo đảm.  Nhu cầu lớn nhất, che khuất tất cả mọi nhu cầu khác, chính là mong muốn được cảm thấy an toàn và bảo đảm.

Mẹ tôi thường chia trí với nhiều việc khác nhau, nên không thể chú ý đến chúng tôi cũng như không biểu lộ tình cảm trọn vẹn được, nhưng mẹ cho chúng tôi những gì chúng tôi cần hơn tất cả, là sự an toàn và bảo đảm.  Mẹ cho chúng tôi một mái nhà và một mái ấm luôn luôn vững chãi và chừng mực – đôi khi cũng hơi ồn ào một chút.  Trong môi trường đó, chúng tôi luôn được an toàn.  Thời thơ ấu, không một ai cho tôi được điều gì phong phú hay to lớn hơn thế nữa.

Hơn nữa, trong tất cả mọi việc, khi phải xoay xở để lo toan và phải đối phó với những việc chẳng đặng đừng, mẹ đã dạy cho chúng tôi biết một điều quan trọng nữa là, bạn không cần phải chờ cho đến khi thanh toán hết hóa đơn, sức khỏe sung mãn, có đủ thời gian rảnh rỗi, và chẳng có những việc đau đầu đang chờ, nghĩa là không cần phải chờ cho đến khi mọi việc hoàn hảo để có thể hưởng dùng thời khắc hiện tại.  Mẹ tôi biết cách để hưởng giây phút hiện tại.  Mọi ngày lễ, sinh nhật, hay ngày chúa nhật, đều là dịp để có một bữa ăn đặc biệt và mừng lễ đặc biệt cho dù có việc gì khó khăn có thể xảy ra đi chăng nữa.  Và có lẽ, quan trọng hơn tất cả, mẹ tôi vô cùng có trách nhiệm trong việc trao truyền đức tin cho tôi, và dù cha tôi cùng chung tay, nhưng mẹ tôi chính là người thúc đẩy tôi mở lòng ra với ơn gọi linh mục.

Các nhà nhân học nghiên cứu các nghi lễ khai tâm trong nhiều nền văn hóa khác nhau đã cho chúng ta biết rằng các quy trình khai tâm cần thiết để biến đổi một đứa trẻ thành một người trưởng thành, đều cần phải nhấn mạnh vào bốn chân lý rõ ràng này: Đời của bạn không phải của riêng bạn.  Cuộc sống đầy gian khó.  Bạn sẽ chết.  Đời của bạn không phải là cho bạn.

Nền văn hóa và Giáo hội của mẹ tôi đã ghi khắc không thể phai mờ những chân lý này trong bà.  Với thế hệ của bà, đặc biệt khi bạn sống ở vùng nông thôn và nghèo, thì cuộc sống thật khó khăn và đòi hỏi đạo đức phải cao.  Nhiều người chết trẻ.  Và đặc nét thế hệ của mẹ tôi là gia đình, Giáo hội, người đồng loại và quê hương có thể đòi hỏi, và bổn phận của bạn là trao ban đời sống mình mà không chút ích kỷ hay than van.  Thật ích kỷ khi nghĩ về mình trên hết.  Mẹ tôi đã thấm nhuần đặc tính đó và rồi bà truyền cho chúng tôi, đặc biệt là chân lý rằng đời của bạn không phải là cho bạn.  Những sự thật khác nữa như, cuộc sống là khó khăn và bạn sẽ chết, sẽ tự lên tiếng với bạn, nhưng từ lúc bạn còn là đứa trẻ cho đến khi trưởng thành, thông điệp gởi đến bạn rất rõ ràng: Đời của bạn không phải của riêng bạn.  Đời của bạn không phải là cho bạn.  Các nhà nhân học có lẽ nên nghiên cứu cách nhìn và cách sống khai tâm của mẹ tôi.

Không bà mẹ nào hoàn hảo, mẹ tôi cũng vậy.  Mẹ có những sai lầm và tôi cũng còn nhớ nhiều sai lầm của mẹ bên cạnh nhiều điều tốt mẹ đã làm cho tôi.  Nhưng khi nghĩ về mẹ mình, tôi chỉ cảm thấy thật tốt lành và biết ơn mà thôi.  Tôi đã chọn mẹ cho mình một cách khôn ngoan đó!

Rev. Ron Rolheiser, OMI

CHUYỆN GIA ĐÌNH

CHUYỆN GIA ĐÌNH

TRẦM THIÊN THU

[Đăng báo ĐMHCG, số 357, tháng 05-2016, Dòng Chúa Cứu Thế xuất bản tại Hoa Kỳ]

Giới răn thứ bốn: “Hãy thảo kính cha mẹ”. Đó là giới răn do chính Thiên Chúa truyền dạy chúng ta, không ai được khinh suất!

Ngay từ nhỏ, ai đi học cũng đều được dạy và thuộc lòng câu tục ngữ:

Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ, kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con

Gia đình là cái nôi. Ai cũng có một gia đình. Người ta có thể tự chọn cho mình nhiều thứ, nhưng không ai có thể chọn cha mẹ cho mình. Dù cha mẹ có thế nào thì cũng vẫn là người sinh thành và dưỡng dục, là con thì không ai được hất hủi cha mẹ. Không thể lấy cớ là “tại, vì, bởi, nếu” mà biện hộ cho động thái bất xứng của mình dành cho song thân phụ mẫu.

CHUYỆN MẸ CON

Bà Bùi Thị Hồng Nhung (44 tuổi) đã ly hôn năm 2009, bà sống với con trai tên Nguyễn Hữu Tài ở phường 2, Bảo Lộc (Lâm Đồng). Khi ly hôn, bà hứa sẽ cho anh em Tài một mảnh đất ở xã Đại Lào (Bảo Lộc). Nhưng sau bà lại định bán mảnh đất đó nên Tài không bằng lòng. Mặt khác, do Tài ham chơi, không giúp đỡ mẹ, nên thường bị mẹ la mắng, vì thế Tài càng ấm ức.

Khoảng 23 giờ ngày 16-8-2009, khi hai mẹ con đang ở trong phòng xem ti-vi, Tài hỏi: “Mẹ định bán miếng đất ở Đại Lào hả?”. Bà Nhung trả lời: “Tao bán thì sao?”. Thế là Tài nảy sinh ý định giết mẹ.

Lợi dụng lúc mẹ không để ý, Tài dùng tay đánh mạnh vào gáy mẹ. Bị đánh đau bất ngờ, bà Nhung hét lên rồi ngã xuống nền nhà, Tài lao theo siết cổ mẹ đến chết.

Lúc 12g10 ngày 20-8-2009, người dân phát hiện một xác người bị vùi tại bồn hoa trước nhà. Công an xác minh nạn nhân là bà Bùi Thị Hồng Nhung, thủ phạm giết bà Nhung lại chính là Nguyễn Hữu Tài (sn 1992), con ruột của bà Nhung.

CHUYỆN CHA CON

  1. Năm 2009, Nghiêm Viết Thành (sn 1991) đã nhẫn tâm sát hại cha ruột là ông Nghiêm Viết Yên (sn 1958, nhà số 312, đường Điện Biên Phủ, P. Bình Hàn, TP Hải Dương). Không chỉ giết chết cha mà Thành còn dùng dao chém nhiều nhát khiến khuôn mặt nạn nhân biến dạng đến mức không thể nhận ra, và cắt rời thi thể nạn nhân làm 4 khúc.

Xong việc, Thành “biến mất”. Tuy nhiên, Thành vẫn lên mạng để liên lạc qua chat với bạn bè. Thành nói với bạn bè rằng khi đi chơi tối về thì phát hiện ông Yên đang ở với một người phụ nữ khác. “Xốn mắt” nên Thành bỏ đi, khi quay về thì phát hiện trong nhà có nhiều vết máu nên nghĩ có thể bố mình đã bị người phụ nữ kia sát hại nên Thành lại bỏ đi tiếp.

Công an Hải Dương bất ngờ ập vào nhà nghỉ tại số 60 đường Giải Phóng nối dài (TP Nam Định). Lúc này, Thành đang chuẩn bị tắm giặt sau mấy ngày lẩn trốn. Chiếc xe Future Neo mà Thành lấy đi của bố vẫn vương vài giọt máu. Vải thưa không che được mắt thánh. Lời khai của “cậu học trò ít nói và sống khép kín” dần hiện ra những chi tiết bí ẩn khiến cho chính các điều tra viên dày dạn kinh nghiệm nhất cũng không khỏi rùng mình.

Tối hôm đó, Thành đi chơi game về khuya nên bị ông Yên tra hỏi đi đâu mà về muộn. Thành nói: “Con đi học”. Biết con mê chơi game, ông Yên la rầy Thành. Cơn giận kìm nén bấy lâu trong người chợt bùng phát, Thành quay ra ngoài thấy trên bàn có con dao (loại dao chặt) liền nảy sinh ý định giết bố.

Thành lấy dao đến chỗ ông Yên ngồi và chém thẳng vào cổ. Thấy bố ngã ra, Thành tiếp tục “vung dao” cho đến khi bố gục hẳn xuống đất. Sợ bị phát hiện, Thành đã nhẫn tâm chặt xác ông Yên thành 4 khúc rồi lấy xe máy chở ra khu vực cách nhà chừng 2 km để phi tang giữa lúc nửa đêm về sáng.

Láng giềng và các thầy cô giáo trường PTTH dân lập Thành Đông hết sức ngạc nhiên vì thấy Thành là một học sinh khá lành tính, sống khép kín. Chính bà ngoại của Thành cũng thực sự bất ngờ trước hành vi của đứa cháu. Bề ngoài hiền lành của Thành lại có “bí ẩn” khác là… nghiện game Chiến quốc!

  1. Ngày 28-2-2012, Tòa án tỉnh Vĩnh Long đã tuyên phạt tù chung thân Huỳnh Văn Quyên (50 tuổi) về tội giết người và tuyên phạt 4 năm, 4 tháng, 7 ngày tù Lê Thị Tám (45 tuổi, vợ của Quyên) về tội che giấu tội phạm. Hai vợ chồng ngụ tại ấp Tân Hòa, xã Tân Hạnh, huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long.

Theo cáo trạng, khoảng 2g ngày 7-2-2007, bị mẹ là bà Dương Thị Tám la (trước đó bà Tám đã la rầy nhiều lần), Quyên một tay nắm cổ, một tay ôm lưng bà kéo lại khoảng vài phút thì buông ra, và bà Tám không còn cử động. Quyên vội ẵm mẹ để lên giường và gọi vợ ra nói cho biết “lỡ tay giết chết mẹ”. Hai vợ chồng Quyên khiêng bà Tám để trên xuồng và ném thi thể bà xuống sông.

VĨ NGÔN

Giết người là tội tày trời. Các nghịch tử kia là những “siêu nhân”, thường nhân chúng ta không thể hiểu nổi, vì họ đã cả gan sát hại chính cha mẹ ruột của mình vì những chuyện “không đáng gì” và vì họ đòi hỏi riêng thái quá. Đó là trọng tội mà “trời không dung, đất không tha”.

Người đời còn kết án huống gì Thiên Chúa, vì trong Thập Giới (10 điều răn), Chúa đã dạy giới răn thứ bốn là “Thảo kính cha mẹ”, và giới răn thứ năm là “Chớ giết người”. Như vậy, các nghịch tử kia đã phạm một lúc cả hai trọng tội!

Ca dao Việt Nam có những “lời khuyên” chí lý, thế mà…! Chẳng hạn:

Con có cha như nhà có nóc

Con không cha như nòng nọc đứt đuôi

Còn cha gót đỏ như son

Một mai cha chết, gót con đen sì

Hoặc:

Dù cho đi hết cuộc đời

Cũng không đi hết những lời mẹ ru

Hoặc:

Lòng mẹ như bát nước đầy

Mai này khôn lớn, ơn này tính sao

Nhớ ơn chín chữ cù lao

Ba năm nhũ bộ biết bao nhiêu tình

Con ho lòng mẹ tan tành

Con sốt lòng mẹ như bình nước sôi

Hoặc:

Mẹ già ở túp lều tranh

Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con

Biết chuyện về những nghịch tử kia mà thấy “ngán ngẩm” sự đời, ngay cả tình máu mủ ruột rà mà người ta cũng không có một chút tình cảm nào!

Chữ Hiếu rất quan trọng, hãy nghe giáo huấn về chữ Hiếu trong Kinh Thánh:

– Ngươi hãy thờ cha kính mẹ, để được sống lâu trên đất mà Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, ban cho ngươi (Xh 20:12).

– Ngươi hãy thờ cha kính mẹ, như Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, đã truyền cho ngươi, để được sống lâu, và để được hạnh phúc trên đất mà Đức Chúa, Thiên Chúa ngươi, ban cho ngươi (Đnl 5:16).

– Ai thờ cha thì bù đắp lỗi lầm, ai kính mẹ thì tích trữ kho báu. Ai thờ cha sẽ được vui mừng vì con cái, khi cầu nguyện, họ sẽ được lắng nghe. Ai tôn vinh cha sẽ được trường thọ, ai vâng lệnh Đức Chúa sẽ làm cho mẹ an lòng. Người đó phục vụ các bậc sinh thành như phục vụ chủ nhân. Hãy thảo kính cha con bằng lời nói việc làm, để nhờ người mà con được chúc phúc (Hc 3:3-8).

Cuối cùng, hãy nghe bà Étna nói với Tôbia: “Này con và cũng là người anh em yêu quý! Nguyện xin Đức Chúa cho con được trở về đây và cho mẹ được nhìn thấy con cái của con khi mẹ còn sống, cũng như của Sara, con gái của mẹ, trước khi mẹ nhắm mắt! Trước mặt Đức Chúa, mẹ gởi gắm con gái mẹ cho con. Suốt đời con, đừng bao giờ làm cho nó phải buồn. Chúc con đi bình an! Từ nay, mẹ là mẹ con, và Sara là em gái con. Mong tất cả chúng ta được thành đạt như nhau, mọi ngày trong suốt cuộc đời! (Tb 10:13).

TRẦM THIÊN THU

Vì sao người Công giáo có tỉ lệ ly hôn thấp?

 Vì sao người Công giáo có tỉ lệ ly hôn thấp?

Dongchuacuuthe.com

Xuất phát từ niềm tin tôn giáo, người Công giáo coi việc ly hôn là chuyện cấm kỵ. Vì thế, tỉ lệ ly hôn ở người công giáo không cao. Tuy nhiên, bên cạnh niềm tin và sự giàng buộc tôn giáo, trước khi kết hôn, các bạn trẻ công giáo đều cho biết, họ được trang bị khá đầy đủ những kiến thức để hòa hợp trong quá trình chung sống.

ChaKha

Linh mục Giuse Ngô Văn Kha. Ảnh: J.B Nguyễn Hữu Vinh

Cha Giuse Ngô Văn Kha – một linh mục của giáo xứ Thái Hà (Hà Nội) cho biết: Trước khi bước vào cuộc hôn nhân, các cặp đôi phải tham gia lớp học tiền hôn nhân. Đây là lớp học bắt buộc của người công giáo và thông thường sẽ kéo dài từ 3 – 6 tháng.

Ở lớp học này, bên cạnh những kiến thức về tôn giáo, các cặp đôi sẽ được học các kiến thức chuyên môn.

“Về kiến thức chuyên môn, chúng tôi có mời các cộng tác viên, đó là các nhà tâm lý học. Họ nói về tâm lý nam nữ, tâm lý vợ chồng, sự khác biệt giữa nam và nữ giữa các thời kỳ mà họ sống.

Ví dụ, phụ nữ khi chưa kết hôn, tâm lý của họ khác, khi kết hôn họ khác và khi có con họ lại khác nữa. Vì thế, nam giới, hay cụ thể là người chồng cần phải hiểu để có sự cảm thông chia sẻ với người phụ nữ của mình.

Bên cạnh đó là về sức khỏe sinh sản. Đối với người công giáo, nạo phá thai là điều tối kỵ. Do đó, tại lớp học này, chúng tôi có mời chuyên viên về sức khỏe sinh sản tới để chỉ cho các bạn các kiến thức khoa học để các bạn hiểu về mình; hiểu về cơ thể mình, hiểu về chu kỳ, hiểu về những ham muốn nhục dục; hiểu về những nguyên lý tác động, kích thích người nam, người nữ; hiểu về tất cả những điều trong cơ thể của mình để tìm cách phòng tránh thai khi chưa có ý định có con.

Hay nói tóm lại, đó là những kiến thức cần hiểu để sống tiết độ trong đời sống hôn nhân gia đình” – vị linh mục nói

traonhancuoi

nh có tính chất minh họa

Ngoài ra, vị linh mục này còn cho biết, tại lớp học tiền hôn nhân, những kiến thức về kỹ năng sống, kỹ năng giải quyết mâu thuẫn, những bài học về sự xung đột, xung khắc cũng được đề cập đến.

“Chúng tôi luôn nói cho các bạn biết rằng, cuộc sống hôn nhân không phải màu hồng. Sau khi kết hôn, các bạn sẽ gặp phải rất nhiều những khó khăn phức tạp. Đó là những khó khăn mà nếu lường trước được hết, chắc chắn nhiều bạn sẽ không dám kết hôn.

Những bất đồng về lối sống, quan niệm sống khi sống chung trong một gia đình có tam tứ đại đồng đường cũng sẽ dẫn đến rất nhiều mâu thuẫn. Thậm chí, 2 bạn có lấy nhau và ra ở riêng ngay thì những xung khắc xung đột vẫn sẽ xảy ra. Lý do là vì, con người ta độc lập về ý thức, độc lập về tư duy… Chúng ta khác biệt nhau hoàn toàn nên mâu thuẫn khi sống chung là chuyện tất yếu” – cha Kha nói.

Tuy nhiên, sau khi chỉ ra những khó khăn, ở lớp học tiền hôn nhân, các linh mục cũng sẽ chỉ cho các bạn trẻ khái niệm thế nào là yêu, thế nào là sống chung trong một đời sống mà người ta phải sống vì nhau, sống với nhau. Sống để cùng nhau đạt được mục đích mà mục đích ở xã hội này đó là tạo lập cho mình một gia đình êm ấm, vợ chồng đề huề, con cái thành đạt giỏi giang.

Hơn nữa, theo cha Kha, một lý do khiến cho các cuộc hôn nhân bên công giáo luôn bền vững đó là, ngay cả khi đã kết hôn, nếu xảy ra mâu thuẫn, tất cả mọi người vẫn luôn có sự trợ giúp từ các linh mục. Các linh mục sẽ luôn lắng nghe để tư vấn, giải đáp và giảng hòa. Vì thế, dù có làm sai đi chăng nữa thì cuối cùng họ cũng sẽ biết nhìn nhận lại những hành vi sai trái của mình và tìm đường quay trở về.

“Thêm vào đó, tôi vẫn thường khuyên các bạn trẻ, mỗi ngày hãy dành ra một chút thời gian để cầu nguyện. Trước khi cầu nguyện hãy dành một ít phút để soi xét lại những hành động đúng sai mà trong ngày mình đã làm đối với bản thân, với gia đình và với những mối tương quan khác.

Trong bầu không khí đó, nếu có những mâu thuẫn xảy ra, thì đây chính là lúc dễ dàng nhất để người ta có thể nói với nhau, giảng hòa…

Có lẽ vì những lý do đã nêu trên mà ở bên tôi, tỉ lệ ly hôn thường thấp hơn so với mặt bằng chung của xã hội ” – vị linh mục nói

Minh Anh

Nguồn: Vietnamnet