Socrates: Còn nếu như con lấy phải một người vợ dữ dằn thì con sẽ giống ta, trở thành một triết gia”

Nhà triết học vĩ đại Socrates có rất nhiều học trò.

Ngày kia, có một người học trò đến hỏi Socrates: “Thưa thầy, con chuẩn bị kết hôn, thầy có lời nào chúc phúc cho con không?”.

Socrates nói: “Con chuẩn bị kết hôn, ta chúc mừng con. Nếu như lấy được người vợ hiền từ thì con có thể sống những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc. Còn nếu như con lấy phải một người vợ dữ dằn thì con sẽ giống ta, trở thành một triết gia”.

Lại có hôm, một học trò khác đến hỏi Socrates: “Thưa thầy, con sắp ly hôn, thầy có lời khuyên nào cho con không?”.

Socrates nói: “Nếu như cuộc sống trước đây của con rất hạnh phúc, vậy con đã giữ được những ký ức tốt đẹp, ta chúc mừng con. Còn nếu như cuộc sống hôn nhân trước đây của con không hạnh phúc, ta cũng chúc mừng con, bởi từ bây giờ con đã được tự do”.

*****

Có chàng trai nghe nói trên lưng chừng núi Himalaya có một vị hiền triết đức cao vọng trọng, trí huệ siêu phàm. Chàng trai muốn thỉnh giáo vị hiền triết nên quyết tâm trèo đèo vượt suối, trải qua trăm ngàn gian khó, cuối cùng cũng đến được lưng chừng núi Himalaya, nơi ở của vị hiền triết trong truyền thuyết.

Quả nhiên nơi sống của bậc hiền triết khác hẳn người thường, xung quanh là rừng núi bao bọc, mây xanh bao phủ, yên tĩnh an lành. Chàng trai nhẹ nhàng đến gõ cửa, không ngờ người mở cửa bước ra không phải là vị hiền triết mà là một bà lão với vẻ mặt dử dằn.

Chàng trai lễ phép hỏi: “Xin hỏi lão bà bà, ngài hiền triết có nhà không?”.

Lão bà bà nghe chàng trai nhắc đến vị hiền triết lại càng tỏ vẻ tức giận : “Ở đây không có vị hiền triết nào hết, mà chỉ có lão già vừa khùng khùng điên điên vừa ngu ngốc, cậu tìm ông ấy làm gì?”.

Nghe bà lão nói vậy, chàng trai vô cùng kinh ngạc, tại sao một vị hiền triết danh tiếng lẫy lừng khắp bốn bể năm châu mà trong mắt lão bà bà lại thành ra điên khùng ngốc nghếch là sao? Chàng trai không nhẫn được sự tò mò của mình mà hỏi: “Xin hỏi, lão bà đây có quan hệ thế nào với ngài hiền triết vậy? Sao lại gọi ngài hiền triết đáng kính là điên khùng ngốc nghếch?”.

Lão bà bà giương mắt nhìn chàng trai với vẻ mặt đầy oán giận nói: “Thật bất hạnh, ta chính là vợ của lão già ngu ngốc đần độn và điên khùng đó. Cái lão già đó cả ngày nói những lời mơ hồ khó hiểu, nói những lời chẳng chút mảy may liên quan đến cuộc sống, cái gì là linh hồn, cái gì là bản ngã, cái gì là hiện sinh, cái gì là duy vật, cái gì là duy tâm, cái gì là khai ngộ…. Có lúc lão ngồi bất động một mạch mấy ngày liền, vậy không phải là điên khùng đần độn là gì?”.

Lão bà bà càng nói càng hăng, càng nói càng giận: “Còn nữa, còn nữa, lão quỷ đó đã không biết cấy trồng lại không biết đốn củi. Trong nhà gạo hết cũng chẳng buồn quan tâm. Lão ấy không ở trong rừng đi bộ thì là lặng lẽ ngắm sao trời. Còn nếu không ngắm hoa dại bên đường thì lại chơi đùa với muông thú, nói chuyện với chúng. Đây chẳng phải đúng là những hành động ngu ngốc hay sao?”.

Lão bà bà không ngừng nói lời phỉ báng khiến chàng trai càng nghe càng thấy hồ đồ, không biết đây có đúng là nơi vị hiền triết ở không, hay đó chỉ là những tin đồn nhảm? Có nên gặp mặt vị hiền triết nữa không? Nhưng sau cùng nghĩ đến những gian nan khổ cực mà mình phải bỏ ra để đến được đây, bất luận là thật hay giả vẫn cứ phải gặp một lần cho tỏ rõ thực hư.

“Vậy xin hỏi lão bà bà, ngài hiền triết đang ở đâu vậy?”, chàng trai cất tiếng hỏi.

Lão bà bà đáp: “Tôi sai ông ấy vào rừng lấy ít củi về đây, đi cả ngày rồi chưa thấy tăm hơi đâu hết. Có lần đi một mạch mấy ngày trời mới chịu về, thật là đồ vô dụng!”.

Chàng trai quyết định thử vận may của mình, bèn chào bà lão rồi tiến về phía khu rừng để đi tìm vị hiền triết. Đi chẳng bao lâu cậu thấy một ông lão tóc bạc vừa đi vừa ca hát. Theo sau ông là hai con thú, một bên là chú hổ, một bên là chú tinh tinh to lớn. 

Khuôn mặt lão tiền bối hồng tươi tràn đầy sinh khí, cả người ông toát lên sự ấm áp, an lạc, thần thái tự đã thoát khỏi bụi trần.

Chàng trai vui mừng tiến lại gần chắp tay nói: “Lão tiền bối đây có phải đại hiền triết hay không?”.

Lão tiền bối cười lớn, nụ cười của ông trông thánh thiện, thuần khiết. Ông đáp: “Cậu không phải nghi ngờ gì cả, những gì cậu nhìn thấy đều là chân thật. Vợ ta, hổ và tinh tinh mà cậu thấy đều là thật cả đó.”

Chàng trai nghe vậy nói: “Thưa lão tiền bối, tiểu bối thật không hiểu. Nhìn lão tiền bối đây luôn toát ra sự thông minh trí tuệ, như là một hiền triết, như là một Thánh nhân. Cớ sao vợ ngài lại cho rằng ngài là kẻ điên khùng đần độn?”.

Ông lão đáp: “Việc này cũng không có gì lấy làm khó hiểu. Đối với người chỉ đam mê tiền bạc vật chất, thì những người xem trọng linh tính, xem trọng tâm hồn hơn vật chất đều là điên dại cả. Đối với người luôn tiêu tốn thời gian vào những việc hữu hình trong cuộc sống tạm bợ thế gian, thì người dành thời gian trân quý cho thế giới tâm linh, tìm về bản ngã chính mình trong nội tâm thì đều là kẻ ngốc. Lý lẽ đơn giản là vậy”.

Chàng trai lại hỏi: “Tiền bối đây có thể cảm hoá được muông thú hung dữ này, vậy tại sao lại không thể cảm hoá được vợ mình?”.

Ông lão cười nói: “Chàng trai trẻ, cậu sai rồi, chỉ có một người vợ như vậy mới là hoàn cảnh tu luyện tốt nhất. Tu luyện cảnh giới cao thâm bao nhiêu, chỉ có bản thân người trải qua nghịch cảnh mới thấu hiểu”.

Chàng trai nghe xong chợt hiểu ra mọi điều, lập tức quỳ xuống bái lạy lão tiền bối mong được làm đệ tử.

Theo Soundofhope

Minh Vũ biên dịch

From: TU-PHUNG

CHUYỆN SAU LY HÔN

 

Nguyễn Học

CHUYỆN SAU LY HÔN

– Vợ cũ của anh hiện sống có tốt không?

– Sau khi ly hôn, cô ấy đã lấy một người nước ngoài, cuộc sống rất hạnh phúc.

– Cô ấy không quay lại thăm con sao?

– Không có! – Anh bạn trầm ngâm trả lời.

– Lạ nhỉ, Cô ấy không yêu con? Những đứa con do mình sinh ra mà? Thật khó hiểu! – Tôi thắc mắc.

Anh bạn tôi bắt đầu uống rượu và kể với tôi nhiều chuyện về cuộc hôn nhân đã qua của anh ấy và người vợ cũ…

– Vợ tôi là một người phụ nữ tốt, mặc dù trước khi cưới, cô ấy rất thích đi chơi, hội hè… Nhưng sau khi kết hôn đã thay đổi nhiều, cô ấy quán xuyến rất nhiều việc trong cuộc sống sinh hoạt gia đình.

Khi đứa con đầu tiên ra đời, anh bạn tôi thường xuyên đi sớm về muộn, nói là vì còn bận giao tiếp, công việc làm ăn. Người vợ thông cảm với chồng, nghĩ người chồng đã rất vất vả với công việc ở bên ngoài nên một câu trách móc cũng không có.

Rồi đứa con thứ hai ra đời, anh bạn tôi càng về nhà muộn hơn, thường xuyên, thậm chí còn qua đêm ở bên ngoài. Người vợ hi vọng cậu ấy có thể dành ra một chút thời gian ở bên gia đình, nhưng cậu ấy luôn viện lý do vì bận công việc, vì sự nghiệp. Mẹ chồng lại là một người phụ nữ có tư tưởng bảo thủ, bà cho rằng mọi việc khiến cho con trai bà hành xử như thế đều là do vợ đã làm không tốt. Bà đối xử với con dâu bằng thái độ rất lạnh nhạt, có phần hà khắc.

Kết hôn 8 năm, khi mọi việc trở nên quá sức chịu đựng thì cô ấy nói với chồng:

– Em không thể tiếp tục sống như thế này nữa anh à!

– Em lại muốn kiếm chuyện gì đây?

– Kết hôn 8 năm rồi, anh có bao giờ nghĩ rằng đã làm được gì cho gia đình này? Đã làm được gì cho em?

Anh bạn tôi gào lên trong cơn say:

– Bao nhiêu năm nay tôi vất vả kiếm tiền vì các người, vì cuộc sống mà dốc sức làm việc, như thế còn chưa đủ sao?

Cô vợ cay đắng:

– Anh cho rằng như thế là đủ rồi sao? Những điều một người vợ mong muốn ở người chồng chỉ là như thế thôi sao?

Anh bạn tôi cười khẩy:

– Vậy thì cô còn muốn cái gì nữa? Ai cho cô không phải lo lắng gì đến cái ăn cái mặc, không phải lo cơm, áo gạo, tiền? Mỗi ngày chỉ ngồi ở nhà đợi chồng, muốn làm cái gì thì làm, hỏi có mấy người phụ nữ nào được như cô?

Người vợ đau lòng nói trong nước mắt:

– Thì ra bấy lâu nay anh nghĩ về em như thế! Kết hôn từng ấy năm, anh rốt cuộc không nhìn thấy những công sức mà em đã bỏ ra, những buồn khổ mà em đã chịu. Anh không biết vì sao mà các con anh bỗng nhiên lớn lên và có hiểu biết, ngoan ngoãn… anh nghĩ những đồng tiền anh đem về là đủ để mọi thứ được như hiện nay sao?

– Nói như cô có nghĩa là tôi không có công sức gì? Không lo cho cô? Người cho cô tiền để tiêu là ai? Các con lớn lên, ngoan ngoãn như bây giờ nếu không từ những đồng tiền tôi vất vả kiếm được thì từ đâu?

Cô vợ im lặng để kết thúc cuộc nói chuyện… không phải vì không đủ lý lẽ mà vì cô ấy quá hụt hẫng khi hiểu được suy nghĩ của chồng về vợ, về cuộc sống gia đình, cô cho rằng đã đến lúc phải chọn lựa… Cuối cùng, cô ấy đưa ra yêu cầu ly hôn, ly hôn vô điều kiện, không tranh giành nuôi con, cũng không cần tiền, chỉ muốn rời xa người chồng mà cô đã lãng phí cả tuổi thanh xuân, người chồng không biết quan tâm đến cô.

Kể chuyện đến đây thì anh bạn tôi cúi đầu không nói tiếp. Tôi cũng nghĩ cậu ấy đã uống quá nhiều, tôi lấy tay vỗ vỗ lưng cậu ấy…

– Cậu có biết không? Sau khi ly hôn, tôi cũng muốn vì bọn trẻ và vì bản thân mình mà tìm một người có thể thay thế mẹ chúng. Nhưng chỉ là tôi muốn chứ bọn trẻ đều không muốn.

Tôi hỏi anh ấy:

– Có phải điều quan trọng nhất là vì bọn trẻ không thích nên anh cũng không muốn đúng không?

Anh bạn tôi gật gật đầu… Anh ta bắt đầu lầm bầm:

– Tôi bây giờ mới biết được rằng con cái không tự nhiên mà lớn lên được! Tôi cũng phát hiện ra Mẹ tôi thường hành xử rất vô lý và rất không công bằng với con dâu… Tôi không ngờ việc nhà vất vả như thế, rồi vì hai đứa trẻ mà cô ấy không thể lo cho bản thân những điều cơ bản nhất, ngay cả gặp gỡ bạn bè hay đơn giản chỉ là về thăm nhà cũng rất khó khăn….hóa ra cái nhà vệ sinh sạch sẽ cũng là có nguyên nhân!!!

Anh bạn tôi bắt đầu khóc … Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy và suy gẫm về tình yêu, hôn nhân…

— Có một số người đàn ông không bao giờ học nổi cách yêu thương một người phụ nữ.

— Có một số người đàn ông cần người phụ nữ chỉ là bởi vì họ thiếu một người bảo mẫu, chỉ là vì thiếu một người giúp việc hay là để sinh con nối dõi tông đường.

— Có những người sau khi ly hôn, đến một ngày ngồi trong nhà vệ sinh mới phát hiện ra điều mà anh ta chưa bao giờ biết đến… Anh bạn của tôi không thể hiểu được nhà vệ sinh cũng cần phải cọ rửa, đến khi chính mình làm họ mới hiểu được người phụ nữ đã vất vả như thế nào! Nếu không vì yêu, không lấy anh ta, thì cô ấy chưa chắc đã khổ.

— Có một số người, đánh mất đi rồi mới thấy tiếc….

Thế nên, hãy biết trân quý những người mình yêu thương…

-Sưu tầm-

Image may contain: 1 person, closeup

TUỔI XUÂN HUY HOÀNG, TUỔI GIÀ HIU QUẠNH

Hữu Kim Thạch
TUỔI XUÂN HUY HOÀNG, TUỔI GIÀ HIU QUẠNH

• Margaret Thatcher là nữ thủ tướng đầu tiên của Anh quốc, cũng là một trong những chính trị gia quyền lực nhất trong lịch sử, được truyền thông gọi là “Người đàn bà thép” (Iron Lady) của nước Anh. Nhưng đằng sau hào quang chính trị, “người phụ nữ thép” ấy lại phải chịu đựng nỗi buồn vô tận của sự cô độc và bi ai.

– Có sự nghiệp và tình yêu, nhưng thất bại khi làm mẹ

Thatcher từng nói rằng, trong thế hệ của bà, sẽ không có một người phụ nữ nào trở thành thủ tướng. Nhưng chính bà lại làm được điều ấy. Bà không chỉ trở thành nữ thủ tướng đầu tiên ở Anh, chứng minh rằng phụ nữ có thể đặt chân lên bục vinh quang vốn thuộc về nam giới, mà còn làm được điều mà nam giới không thể làm.

Thời trẻ, Thatcher học hành rất chăm chỉ, nhờ vào nghị lực và sự kiên trì bền bỉ, bà đã thi đậu vào trường đại học Oxford. Thatcher đã trở thành nữ ứng cử viên của Đảng Bảo Thủ ở tuổi 25.

Vào thời điểm này, bà gặp Denis, một thương nhân giàu có đang điều hành tập đoàn của gia đình. Denis yêu Thatcher ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc ấy là một cô gái trẻ xinh đẹp và có đầu óc chính trị. Không lâu sau hai người tiến đến hôn nhân, sau hai năm kết hôn họ sinh được đôi long phụng – một trai, một gái.

Nhưng bà mẹ trẻ như Thatcher không có nhiều thời gian dành cho con cái. Khi cặp song sinh mới được hơn hai tuần tuổi, bà lập tức quay trở lại với sự nghiệp chính trị của mình. Lúc ấy, Denis luôn ở phía sau âm thầm ủng hộ vợ, Thatcher đạt được hạnh phúc viên mãn trong hôn nhân nhưng trong quan hệ với con cái bà lại là một người mẹ thất bại.

Bà bận rộn với các hoạt động chính trị, bỏ bê việc giáo dục con cái, cuối cùng trở thành trường hợp “mẫu từ tử bại”, ý nói mẹ tài giỏi nhưng con thì thất bại.

Những năm cuối đời, Thatcher từng nói rằng: “Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi tuyệt đối sẽ không bước chân vào đấu trường chính trị, vì gia đình tôi đã phải trả giá quá đắt cho điều ấy”.

Bởi vì trong suốt sự nghiệp, Thatcher luôn bận rộn với các hoạt động chính trị, đến mức không còn thời gian và tâm trí dành cho con cái. Quan hệ giữa bà với cô con gái Carol vô cùng lạnh nhạt; mặc dù cậu con trai Mark gần gũi hơn nhưng lại không cho bà được nở mày nở mặt. Cậu bé ham chơi, lười học, chẳng những thành tích học tập kém mà còn ỷ lại vào quyền thế của mẹ mà tỏ ra cao ngạo, thường “xưng vương xưng bá” trong những năm học đường.

Sau khi trưởng thành, Mark tham gia cuộc đua xe Paris-Dakar Rally năm 1982, sau đó bị lạc nhiều ngày trong sa mạc Sahara. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiếp nhận vị trí thủ tướng, Thatcher rơi nước mắt trước mặt công chúng. Bà đã phải chỉnh cầu chính phủ các nước giúp đỡ để giải cứu con trai.

Sau khi được cứu, con trai của Thatcher lại tiêu phí một lượng rượu lớn trong khách sạn nhưng không chịu chi trả. Cậu cho rằng việc chính phủ giải quyết giúp mình là điều đương nhiên nên không ngừng tranh chấp với ban ngoại giao và các nhân viên khách sạn, cuối cùng cảnh sát phải đích thân can thiệp.

Những năm sau đó, Mark lại mượn địa vị của mẹ và tiền tài của vợ mà không ngừng chơi bời, tham gia các hoạt động mạo hiểm, tiêu tiền tốn của. Khi tham gia vào cuộc đảo chính ở Guinea, cậu bị bắt ở Nam Phi và bị kết án 4 năm tù treo cùng với khoản tiền phạt khoảng 313.000 bảng Anh. Bà Thatcher cũng buộc phải cầm tiền đi Nam Phi để chuộc con trai về.

Thủ tướng Thatcher từng nói rằng, nhà là nơi mà bạn không cần phải làm bất cứ điều gì.

Trong ngày kỷ niệm 50 năm kết hôn, Thatcher bất ngờ đột quỵ và mất đi một phần ký ức. Hai năm sau chồng bà qua đời, đó là cú sốc mạnh đối với Thatcher khiến trí nhớ của bà ngày càng kém hơn, bà thường nghĩ rằng ông vẫn còn sống trên đời. Nỗi đau mất chồng không hề thuyên giảm theo thời gian, có một lần tỉnh dậy giữa đêm khuya, bà đã khoác lên mình một bộ quần áo trang trọng, rồi đi đến viếng mộ phần của ông.

Trong lễ sinh nhật lần thứ 77, Thatcher nhận được bốn tấm thiệp chúc mừng, bà bày chúng lên bàn và đăm chiêu ngắm nhìn. Lúc ấy, con trai bà sống ở Tây Ban Nha, con gái thì ở Thụy Sĩ, những đứa cháu đang ở Mỹ, tất cả những người thân yêu đều hiếm khi trở về thăm bà. Carol, con gái của Thatcher tâm sự: “Một người mẹ không thể mong đợi những đứa con đã trưởng thành của mình bỗng chốc trở nên vồn vã, nồng ấm – điều mà chúng không quen”.

Đánh đổi cho những năm tháng huy hoàng trên vũ trường chính trị là một tuổi già cô đơn, hiu quạnh. Bà không thể hy vọng được vui hưởng tuổi già bên con cháu, thậm chí một mơ ước con cái sẽ trở về thăm nhà cũng là mơ ước quá xa vời. Đời người giống như một vòng quay tuần hoàn, khoảng thời gian không có người thân bên cạnh ai ai cũng từng trải qua, với Thatcher là những năm cuối đời trống trải, còn với các con của bà là một tuổi thơ thiếu vắng hình bóng mẹ.

Vào lễ đại thọ ba năm sau, có lẽ vì quá tưởng nhớ đến những ngày tháng nhộn nhịp trước kia, nên bà đã tổ chức đại tiệc với 650 khách tham dự, ngay cả Nữ hoàng Elizabeth II, Hoàng tử Charles và Thủ tướng Tony Blair đều đến chúc thọ bà. Thatcher đã lấy lại phong thái năm xưa, vẫn là nụ cười tự tin như ngày nào, nhưng đáng tiếc tất cả chỉ giống như một ánh đèn loé lên trong phút chốc.
Còn lại bên bà, vẫn là màn đêm tịch mịch và những căn phòng hoang vắng không một bóng người thân.

– Ở tuổi xế chiều, nhà mới là nơi cuối cùng chúng ta trở về

Trong những năm tháng dài dằng dặc cùng với nỗi cô độc lúc cuối đời, Thatcher lại bị đột quỵ. Mọi thứ đối với bà đều trở thành thử thách, ngay đến xem báo cũng rất khó khăn, vừa đọc câu sau đã quên câu trước. Ở tuổi xế chiều, Thatcher phải chịu nỗi khổ về tinh thần, cơ thể cũng bị bệnh tật tàn phá, lại còn phải chịu đựng sự lạnh nhạt và xa cách của con cái.

Trong phòng, bà đặt rất nhiều bức ảnh của chồng, con, và các cháu. Nhưng bên cạnh bà lại không có bất cứ người thân nào, làm bạn với bà chỉ có bác sĩ và y tá. Cho đến phút lâm chung, con trai, con gái cũng không có mặt kịp thời để lo lắng hậu sự cho bà.

Những năm cuối đời của Thatcher thật khiến người đời phải cảm thán, nhưng làm sao trách được mệnh Trời? Ai ai cũng phải sống cho xã hội, cho thân nhân, và cho chính mình.

• Những năm tháng son trẻ khiến con người ta chìm đắm trong sự nghiệp, trong danh vọng và hào quang của quyền lực. Nhưng khi ánh hào quang ấy qua đi, ta chỉ còn lại ta, chỉ còn lại cái thân xác đã hao mòn vì năm tháng. Vậy thì, đâu mới là cuộc sống đích thực của chúng ta? Là tuổi trẻ ước mơ hoài bão, là những năm tháng phồn hoa, là vinh quang tột đỉnh, hay là một tinh thần thản đãng và bình yên?

Với cố thủ tướng Anh Margaret Thatcher, có lẽ bà là người thấu hiểu hơn ai hết rằng: Sự nghiệp có thể cho chúng ta danh tiếng, địa vị và cảm giác thành tựu. Nhưng đến lúc chúng ta cởi bỏ chiếc áo choàng danh vọng ấy, thì trong đêm khuya một mình thanh tĩnh cũng là lúc chúng ta hiểu rằng ai cũng sẽ dần dần già đi. Danh tiếng cuối cùng rồi cũng sẽ phai nhạt, cảm giác thành tựu rồi cũng dần tan biến. Tiền dẫu còn giữ lại được, thì khi già cả yếu ớt, cả núi vàng biển bạc cũng không thể mang lại hạnh phúc. Cuối cùng, chỉ có gia đình mới là nơi trở về, nơi cho ta nương tựa.

• Lúc bị thương, nhà là một chiếc ô che mưa chắn gió, lúc vui vẻ nhà là nơi hạnh phúc ấm áp đong đầy. Sự nghiệp không thể nào thay thế cho tình người, công danh cũng không thể thay thế cho một gia đình hạnh phúc. Đáng tiếc đến giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, rất nhiều tỷ phú và những chính trị gia quyền lực mới nhận ra điều này.

Mong rằng những ai đọc bài viết này sẽ hiểu được, tiền tài, danh tiếng chỉ là những thứ nhất thời, đều không thể đem lại cho chúng ta hạnh phúc lâu dài, chỉ có gia đình mới là nơi chúng ta dựa dẫm cả đời, là nơi đáng tin cậy và là nơi cuối cùng chúng ta đi về.
Nguyện cho những ai đọc bài viết này đều cùng gia đình sống hòa thuận, hạnh phúc một đời.

Theo Soundofhope
…………………………
Ảnh: Bà Margaret Thatcher (1925 – 2013)

Image may contain: 1 person, closeup

Vợ là phong thủy của gia đình: Phụ nữ càng dịu dàng thì đàn ông càng mau giàu

Vợ là phong thủy của gia đình: Phụ nữ càng dịu dàng thì đàn ông càng mau giàu

By Tạp Chí Nước Úc – 11 Tháng Tám, 2020

“Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” dường như vẫn luôn là câu châm ngôn sống của mỗi gia đình để mỗi một thành viên biết được trách nhiệm cũng như công việc “chuyên môn” của mình.

Trong mối quan hệ gia đình, vợ chồng, đàn ông luôn giữ trọng trách xây dựng tổ ấm, gánh nặng mưu sinh, còn ở phía sau luôn là người phụ nữ vun vén và chu toàn cho mọi công việc nội trợ, ủng hộ và hết lòng giúp đỡ chồng con. Ấy vậy nên người ta vẫn ɫhường nói phía sau một người đàn ông thành đạt luôn có bóng dáng người phụ nữ tận tâm, mềm mỏng.

Dù ngày nay, nhiều người lên tiếng đòi quyền bình đẳng nam nữ, vợ chồng “quyền lực” ngang nhau nhưng sự cứng rắn, thậm chí là rạch ròi chưa bao giờ khiến cho mối quan hệ vợ chồng “đầu xuôi đuôi lọt”, mọi sự hanh thông.

Vợ càng dịu dàng, chồng càng thành công

Nhiều người cho rằng, xã hội ngày này đang ngày càng phát triển và mối quan hệ vợ chồng cũng cần có sự bình đẳng, hòa hợp để tiếng nói của cả hai đều có sức mạnh ngang nhau, không ai phải nhún nhường trước ai. Thế nhưng nếu quay ngược trở lại thời ngày xưa, khi mà người phụ nữ vẫn luôn được cho là hậu phương vững chắc của người chồng, người trụ cột trong gia đình mới thấy rằng, thành công của những cánh mày râu đều đến từ sự dịu dàng, nhẫn nại và mềm mỏng của người đầu gối tay ấp với mình.

Không phải là vì họ không có tiếng nói mà bởi vì sự ôn nhu, mềm mỏng bao giờ cũng dễ dàng “mua chuộc” thái độ của người đàn ông. Đều là thành viên trong nhà, lại còn là những người sẽ gắn bó với mình cả cuộc đời, phân chia cao thấp, so đo tính toán từng địa vị liệu có được gì hay không?

Sự dịu dàng, dễ ɫhương của người phụ nữ chính là “nguyên nhân” dẫn đến thành công của chồng.

Cũng như ở thời đại ngày nay, một người chồng thành công có thể quán xuyến 5 công 7 việc, với 3 đầu 6 tay chỉ với một mục đích là mang lại hạnh phúc cho vợ con, gia đình mình. Vậy nên đổi lại sự hi sinh gần như suốt cả cuộc đời ấy của người đàn ông, chị em nhún nhường một chút, mềm mỏng một chút và chu toàn hơn “nhiều” chút thì quả thực cũng không phải là một yêu cầu quá cao.

Những người đàn ông ấy mà, họ tuy cứng rắn và khắt khe thế nhưng đâu có ai từ chối được lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ dịu dàng của phụ nữ bao giờ đâu. Họ sẽ luôn nhìn vào dáng vẻ “liễu yếu đào tơ” và thái độ mềm mỏng của người phụ nữ để ngày càng thay đổi, ngày càng phấn đấu thành công hơn trong sự nghiệp.

Người phụ nữ là phong thủy của gia đình

Nếu như nói cả đàn ông và phụ nữ đều là những người quan trọng trong gia đình thì không sai mà cũng chẳng đúng hoàn toàn. Bởi thành công của người đàn ông chẳng phải xuất phát từ sự dịu dàng của người phụ nữ hay sao? Tính cách nhu mì, dịu dàng của người vợ sẽ dẫn đến thành công của chồng trong sự nghiệp cũng như nhiều phương diện khác. Chẳng khác nào nói người phụ nữ là phong thủy của gia đình bởi thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào sự vun vén từ chính bàn tay họ.

Gia đình có hạnh phúc, đầm ấm cũng phụ thuộc vào “nữ nhân” quyết định. Dù bằng cách gián tiếp hay trực tiếp thì họ cũng chính là người quan trọng trong gia đình chẳng thua kém gì người đàn ông trụ cột.

Chồng là trụ cột, vợ là phong thủy, cả hai kết hợp lại sẽ tạo nên tổ ấm gia đình.

Nếu gọi đàn ông là trụ cột của gia đình thì phụ nữ chính là phong thủy của tổ ấm. Mỗi người sẽ có một cách để vun vén cho hạnh phúc của mình, nhưng chung quy lại thì họ đều dồn hết tâm sức vào cho tổ ấm chung của cả hai. Người phụ nữ có “thiên chức” đặc biệt hơn một chút, bởi họ quyết định sự hạnh phúc hay đau khổ trong gia đình, cũng như sự gọn gàng, sạch sẽ mà một tổ ấm mang lại.

Thứ mà một người đàn ông cần ở bạn đời là tính ɫìпh ôn nhu, hòa nhã, dịu dàng

Dù ngày nay, nam nữ bình đẳng và phụ nữ có thể kiếm tiền chẳng thua kém người chồng trong gia đình thế nhưng nếu có sự ủng hộ ở phía sau lưng thật vững chãi, đàn ông còn có thể kiếm gấp ba, gấp bốn lần công sức bỏ ra bình ɫhường. Ấy là nhờ vào người phụ nữ ở nhà luôn âm thầm ủng hộ và sẵn sàng trợ giúp chồng “bôn ba chiến trường”.

Chẳng cần đòi hỏi cao sang hay đặc biệt gì, người đàn ông chỉ cần vợ dịu dàng, công – dung – ngôn – hạnh là như một sự ủng hộ to lớn cho sự nghiệp cũng như cuộc sống của họ. Bình đẳng thì cũng tốt đấy, cũng rất công bằng đấy nhưng liệu có phải người đàn ông nào cũng chấp nhận “được” vợ che chở, nuôi ăn hay không?

Ai cũng có cái lí của mình, nhưng vì gia đình và hạnh phúc của cả hai, mỗi người nên nhường nhau một chút, tôn trọng nhau một chút…

Phụ nữ một khi đã quyết tâm, họ có thể làm ra nhiều điều bất ngờ và to lớn hơn cả cánh mày râu, thế nhưng vì hạnh phúc gia đình và vì chính người chồng đầu gối tay ấp với mình, họ sẵn sàng trở thành một cô vợ nhỏ bé, dịu dàng và ôn nhu luôn ở phía sau làm hậu phương vững chãi. Suy cho cùng, đàn ông ở ngoài kia thành công hay thất bại ra sao thì khi về nhà cũng chỉ mong được làm chỗ dựa cho vợ con, gia đình. Hà cớ gì phải bắt họ chịu thua vợ – người mà họ đã hứa sẽ bảo vệ cả cuộc đời này?

Suy cho cùng, mọi sự cố gắng của chồng cũng đều dành cho vợ và gia đình.

Tình cảm vợ chồng không chỉ được xây dựng từ ɫìпh yêu đôi lứa, mà quan trọng hơn cả chính là ɫìпh ɫhương, ɫìпh “bằng hữu” mà họ dành cho nhau. Mỗi người nhún nhường đi một chút thì tự khắc mối quan hệ sẽ ngày càng thăng hoa, ɫìпh cảm vợ chồng ngày một mặn nồng. Vợ càng dịu dàng thì chồng càng ɫhương, càng phấn đấu thành công. Tuy nhiên, những bà vợ “dữ dằn” cũng không hẳn làm chồng “thân bại danh liệt” mà rất có thể, họ còn giúp bạn đời thành công theo một con đường khác nhiều “chông gai” hơn thì sao?

Ảnh: Tiệm ảnh Sa Sa

Image may contain: 2 people, people standing, suit, wedding, sky, outdoor and nature
Image may contain: 1 person, shoes and outdoor
Image may contain: 2 people, outdoor
Image may contain: 2 people, closeup and outdoor
Image may contain: 2 people, people standing and outdoor
+2

MẸ CHỒNG

Image may contain: 3 people, eyeglasses and selfie
Kimtrong Lam

MẸ CHỒNG

“Tao đi từ Nam ra Bắc tao không thấy có đứa con dâu nào như mày.”

“Con đi khắp cái gầm trời này cũng không có người mẹ chồng nào như mẹ.”

“Tao thì làm sao?”

“Thế con thì làm sao?”

“Mày chả làm sao, mày là nhất. Đi ra ruộng thì đi luôn đi. Ban ngày thì mải đi chơi, tối tắt mặt trời đổ lúa vào xay. Làm việc không khoa học chỉ có nghèo suốt đời con ạ.”

“Con nghèo thì mẹ cũng nghèo theo, nên đừng có mà trù ẻo.”

Ngày nào bọn tôi cũng được nghe “dân ca và nhạc cổ truyền” miễn phí từ hai mẹ con nhà bà cụ Thao.

Cụ năm nay tám mươi tuổi rồi, con dâu cụ thì hơn bốn mươi tuổi. Nghe đâu bảo ngày xưa cụ sức yếu, sảy mấy lần mới sinh được chú Tự. Vì là con cầu tự nên bà chiều chú lắm, từ nhỏ tới lớn muốn gì được nấy. Ngày chú Tự cưới cô Tin bà cụ cũng chẳng thích lắm, vì cô Tin học hết cấp một là nghỉ rồi. Nhưng chú Tự kiên quyết nên cụ phải cắn răng tổ chức lễ cưới. Cưới xong cô Tin sinh liền tù tì ba đứa con gái, cụ cứ bĩu môi mãi là đồ không biết đẻ.

Cụ bảo cô Tin, liệu mà sinh thêm thằng cu nối dõi, kẻo lúc bố chúng nó đi gái lại ngồi mà khóc. Con gái là con người ta. Cô Tin nghe thế bực mình bảo, “con gái là con người ta, con dâu đích thực mẹ cha mua về, thế sao mẹ không đối xử tốt với con đi, con nào chả là con, con trai mẹ có ở nhà chăm mẹ đâu, toàn thân con hầu hạ.” Bà cụ hừ một cái rõ dài rồi quay mặt vào tường, chẳng nói gì thêm.

Mỗi ngày đều nghe thấy mẹ chồng con dâu nhà cụ kẻ xướng người tùy, hay hơn cả xem kịch nói trên VTV1 mỗi tối thứ bảy. Hôm nào không thấy hai mẹ con cụ cãi nhau, là thấy xóm hiu hắt hẳn.

Có một sớm, tôi vừa cho kem đánh răng vào miệng, thấy bà cụ nhà bên hậm hực gào toáng lên:

“Tay tao bưng trầu, đầu tao đội lễ, tao rước mày về cái nhà này, chứ không phải con giun cái kiến nó tha mày về mà mày không biết lớn biết bé, đi không thưa về không gửi.”

“Mẹ ngủ ngáy o o, đấm bảy ngày chả hự, con thưa gửi kiểu gì? Mà con đi bừa chứ đi đâu mà thưa với gửi, mẹ bớt bớt cái tính cổ hủ đi.”

“A, tao cổ hủ, mày chê bà già này cổ hủ, để tao gọi chồng mày về xem nó có cho mày một trận không, mày dám chê mẹ nó à?!”

“Mẹ đi mà gọi, con chả ngán. Mẹ chửi xong rồi thì ra ăn bánh quấn đi không nguội.”

“Tao không ăn.”

“Không ăn tận trưa mới có cơm đấy, lát bọn trẻ về nó ăn hết lại chả kêu. Bà Tư bún làm riêng cho mẹ đấy.”

“Hừ, cái con mụ Tư bún chỉ khéo mồm, bán thì đắt, mày chỉ khéo vẽ vời tốn tiền.”

“Thế mẹ có ăn không?”

“Chả ăn thì sao?”

“…”

Tôi cười nuốt cả kem đánh răng.

Cả làng tôi đều biết bà cụ Thao là địa chủ hết thời, ai cũng sợ cụ. Ngày cụ còn trẻ còn khỏe, đanh đá nhất làng, chẳng ai dám động đến cụ. Thế mà không hiểu sao cô Tin chịu được những gần hai mươi năm. Nghe đâu ngày cô Tin mới về làm dâu, làm bà cụ tăng huyết áp mấy lần, cụ còn dọa thắt cổ tự tử. Thế là cô cắt ngay cái màn tuyn, nối thành cái dây dài treo thòng lòng từ nóc nhà xuống, rồi bảo cụ leo lên. Cụ tức quá chửi ầm lên, nói cô muốn giết cụ. Cô phì cười bảo là cụ tự muốn chết, nếu không muốn chết thì xuống bếp ăn cháo cá đi không nguội nó tanh. Cụ chọn cháo cá. Vừa ăn vừa hừ, hừ, hừ.

Chú Tự đi làm xây dựng mãi dưới Quảng Ninh, một năm chẳng về được mấy lần. Bà cụ tuổi già hay ốm, hay nũng, hay giận. Chỉ có cô Tin mới trị được cụ. Mỗi lần hàng xóm nói cô khổ, vớ được mẹ chồng ghê gớm, cô cười hi ha, “người già với trẻ con là một, dỗ dành một tí là ngoan như bống ấy mà.” Ban đầu mọi người nghĩ cô khôn khéo ý tứ, cho là cô ba phải, sau rồi phát hiện ra cô chẳng bao giờ đi nói xấu mẹ chồng ở bất cứ đâu. Thành ra mỗi ngày thấy mẹ con cô “hát tuồng”, ai cũng dỏng tai lên nghe rồi đem đi buôn bán trong những vụ dưa lê ngoài ruộng. Mà bà cụ gắt gỏng là thế, nhưng đi đâu cũng một câu con Tin nhà tôi, hai câu con Tin nhà tôi. Sau hàng xóm cũng quen, lại nghĩ chắc cô Tin và bà cụ kiếp trước là nghiệt duyên, kiếp này phải trả nợ, cả đời dính vào nhau.

Hàng ngày hai người tranh chấp toàn chuyện lông gà vỏ tỏi. Từ việc hát ru con tới việc tắm cho lợn, mà cuối cùng toàn bà cụ thua. Vừa ăn vừa thua, vừa phơi lưng cho con dâu bóp thuốc vừa lầm bầm chửi biết thế ngày xưa tao ép thằng Tự lấy đứa nhiều chữ hơn. Học nhiều nó mới ngoan. Cô Tin cười ha hả, làm gì có ai nhiều chữ bằng mẹ, văn thơ mẹ cả cái chuồng trâu nhà mình chứa không hết.

“Cha tiên sư bố mày…”

Một hôm, cô Tin cuống lên đi tìm bà cụ. Chả là không biết bà cụ nghe ai nói chú Tự có bồ. Thế là cụ bỏ ăn, nằm liệt hai ngày. Cô Tin gọi chú Tự về gấp, chú bảo bận chưa về được. Sáng hôm sau cô đi chợ, về thì không thấy cụ đâu. Cô tìm nhà trên xóm dưới, rồi hoảng hốt chạy ra ao, ra giếng, không thấy bóng người. Cô cuống lên gọi điện thoại, “mẹ anh chết rồi anh có về không hả? Không thấy mẹ anh đâu, anh về ngay còn kịp tìm xác.”

Chú Tự về nhanh như một cơn gió, bốn giờ chiều đã có mặt ở nhà, hàng xóm hỗ trợ tìm cụ từ trưa không nghỉ. Thấy chú về cô khóc toáng lên, đánh chú thùm thụp, miệng liên tục sao giờ anh mới về, không thấy mẹ đâu cả, không thấy mẹ đâu cả. Thiu hết cả bánh giò rồi.

“Mới có từ trưa thiu thế nào được?”

Cả nhà: “…”

Không biết cụ chui từ đâu ra, cả người lấm lem. Cô Tin nín bặt cả khóc. Cả xóm trắng mắt. Ai nấy đều thở phào. Chưa kịp phào xong thì cụ ngã lăn quay ra đất, mọi người lại tán loạn đưa cụ đi trạm xá cấp cứu. Bác sĩ bảo cụ bị tụt huyết áp do quá đói. Rồi bác sĩ nguýt cô Tin một cái rõ dài, “đúng là một mẹ nuôi được mười con chứ mười con không nuôi nổi một mẹ.”

Cô Tin: “…”

Truyền được nửa chai đường thì bà cụ tỉnh lại, thấy con dâu khóc thút thít cụ xì mặt ra: “mày định khóc bây giờ cho đủ để lúc tao chết mày không khóc nữa phải không?”

Cô Tin: “…”

“Bánh giò có mang theo không?”

Cô Tin: “…”

“Biết ngay mà, chỉ có giả bộ thảo hiền là giỏi.”

Chú Tự, cô Tin: “…”

Có mẹ chồng giỏi ăn nói nó khổ thế đấy.

Cô hỏi cụ, mẹ trốn ở đâu cả ngày mà tìm mãi không thấy. Bà cụ hừ một cái, trốn trên cái hố mối bãi chè sau nhà chứ đâu. Mày cứ động tí là đầu óc lú lẫn, bã đậu.

“…”

Trưa hôm sau bà cụ được về nhà. Sau khi ăn xong bát cháo gà tần thuốc bắc, cụ gõ cái gậy xuống đất, bắt chú Tự quỳ xuống trước bàn thờ ông cụ Thao. Chưa kịp nói gì cụ đã phang túi bụi.

“Con chó có đuôi, con người có ý thức. Vợ anh ở nhà bán mặt cho đất, bán lưng cho giời, để anh ra ngoài ăn chơi đàng điếm hả?”

“Con không có.”

“Tôi quản anh có hay không hả? Tôi là tôi biết hết, anh chê tôi già mắt kém anh định qua mặt tôi phỏng? Đường đường là thằng đàn ông, văn chương chữ nghĩa bề bề, thần l… nó ám thì mê mặc lòng. Tôi nói anh biết, nhà tôi chỉ có mình con Tin được có tên trong gia phả. Mấy con yêu tinh quạ cái kia đừng hòng bước chân vào. Anh khôn hồn thì biết đường mà về nhà hối lỗi với vợ con. Tôi chỉ có ba đứa cháu, tôi không cần cháu trai, anh thích đi kiếm con hoang con ở thì cút khỏi cái nhà này. Hừ, hừ, hừ.”

Sợ bà cụ tăng huyết áp, cô Tin đuổi chú ra nhà ngoài, tối đó cô ngủ cùng bà. Sáng hôm sau cô bảo chú: “mẹ bảo tay mẹ bưng trầu đầu mẹ đội lễ mẹ rước tôi về, nên nhà này của tôi. Anh cứ chọn đi, bà cụ chả sống được mấy nữa, bà chỉ có mình anh, anh sống sao thì sống.”

Nửa tháng sau người ta thấy chú Tự xách ba lô về, sau đó đi theo mấy ông thợ cả ở làng nhận mấy công trình nhà văn hoa thôn bản.

Còn bà cụ và cô Tin ở nhà vẫn cất bài ca đi cùng năm tháng.

“Thế gian được vợ hỏng chồng. Nhà mày thì hỏng cả ông lẫn bà.”

“Không phải đều là con mẹ à?”

“Tao mà đẻ ra cái loại chúng bay à?”

“Thế chồng con chui ra từ cái lỗ nẻ nào?”

“Cái loại rạch giời rơi xuống chứ sao.”

“Rồi rồi, con thần con thánh, sét đánh không chết. Mẹ ngồi im con kỳ lưng, trơn là ngã gẫy cổ bây giờ.”

“Hừ. Hừ. Hừ.”

Hồng Nhung

“Lúc cha mẹ cho con thứ gì, con đềᴜ nở nụ cười, lúc con cái cho cha mẹ thứ gì thì cha mẹ khóc”

“Lúc cha mẹ cho con thứ gì, con đềᴜ nở nụ cười, lúc con cái cho cha mẹ thứ gì thì cha mẹ khóc”

By Tạp Chí Nước Úc – 5 Tháng Tám, 2020

Cả đời này, người có thể làm cho chᴜ́ng ta mọi thứ mà không cầᴜ báo đáp chỉ có cha mẹ, vậy nên, dᴜ̀ thế nào cᴜ̃ng đừng phàn nàn họ, hãy thông cảm cho họ, qᴜan tâm tới họ.

Đi khắp thế gian này, ɾốt cᴜộc cũng chỉ có cha mẹ mới yêᴜ thương ta mà không đòi hỏi gì. Vì con, họ có thể làm tất cả mà không cần báo đáp. Nhưng liệᴜ chᴜ́ng ta mấy ai ý thức được điềᴜ đó, hay chỉ nhận ɾa khi mọi chᴜyện đã qᴜá mᴜộn màng.

Tôi lên giường ngᴜ̉ lᴜ́c 11 giờ khᴜya, bên ngoài tɾời đang có tᴜyết ɾơi. Tôi co ɾo ɾᴜ́c vào tɾong chăn, cầm chiếc đồng hồ báo thức lên xem thì phát hiện nó đã ngừng hoạt động từ lᴜ́c nào, tôi đã qᴜên không mᴜa pin cho nó. Bên ngoài tɾời lạnh như thế, tôi qᴜả thực không mᴜốn phải ngồi dậy, liền gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ ơi, đồng hồ báo thức cᴜ̉a con hết pin ɾồi, ngày mai con có cᴜộc họp ᴄôпg ty, khoảng 6 giờ mẹ gọi điện đánh thức con dậy nhé!”.

“Được ɾồi, mẹ biết ɾồi!” Mẹ ở đầᴜ dây bên kia giọng như đang ngái ngᴜ̉, nói.

Sáng hôm saᴜ, điện thoại báo thức vang lên tɾong lᴜ́c tôi còn đang mộng đẹp. Ở đầᴜ dây bên kia, mẹ nói: “Con gái maᴜ dậy đi, hôm nay con còn có cᴜộc họp đấy”. Tôi mở mắt nhìn đồng hồ, mới có 5h40, liền cảm thấy khó chịᴜ mà cằn nhằn mẹ: “Chẳng phải con nói 6 giờ mới gọi con dậy sao? Con còn mᴜốn ngᴜ̉ thêm một lát nữa, lại bị mẹ làm phiền ɾồi”.

Mẹ ở đầᴜ dây bên kia lặng im không nói gì, tôi cᴜ̃ng cᴜ́p điện thoại…

Dậy ɾửa mặt, chải đầᴜ ɾồi tôi ɾa khỏi nhà. Thời tiết thật lạnh, khắp nơi toàn là tᴜyết, tɾời đất chỉ một màᴜ. Tại ga xe bᴜs tôi không ngừng dậm chân cho đỡ lạnh, tɾời vẫn còn tối đen như mực, đứng bên cạnh tôi là hai ông bà lão tóc bạc tɾắng. Tôi nghe ông lão nói với bà: “Bà xem xem, cả đêm ngᴜ̉ không yên giấc, mới sáng sớm đã thᴜ́c tôi dậy ɾồi, nên giờ mới phải chờ lâᴜ như thế”.

Năm phᴜ́t saᴜ, cᴜối cᴜ̀ng xe bᴜs cᴜ̃ng đã tới. Tôi vội bước lên xe, tài xế là một người thanh niên còn ɾất tɾẻ, anh ta chờ tôi lên xe ɾồi vội vã lái xe đi. “Khoan đã! Anh tài xế, phía dưới còn có hai ông bà lão nữa, thời tiết lạnh như thế mà họ đã đợi từ ɾất lâᴜ ɾồi, sao anh không chờ họ lên xe mà đã đi ɾồi?” Tôi nói.

Anh ta ngoảnh đầᴜ lại, cười nói: “Không sao đâᴜ, đó là cha mẹ cᴜ̉a tôi đó. Hôm nay là ngày đầᴜ tiên tôi lái xe bᴜs, nên họ đến xem tôi đấy”. Tôi đột nhiên ɾơi lệ, nhìn lại dòng tin nhắn cᴜ̉a cha tôi: “Con gái, mẹ cᴜ̉a con cả đêm ngᴜ̉ không được, mới sáng sớm đã tỉnh dậy, bà ấy lo con sẽ mᴜộn giờ”…

Người Do Thái có một câᴜ ngạn ngữ ɾất ý nghĩa: “Lᴜ́c cha mẹ cho con thứ gì, con đềᴜ nở nᴜ̣ cười; lᴜ́c con cái cho cha mẹ thứ gì, cha mẹ khóc”. Cả đời này, người có thể làm cho chᴜ́ng ta mọi thứ mà không cầᴜ báo đáp chỉ có cha mẹ, vậy nên, dᴜ̀ thế nào cᴜ̃ng đừng phàn nàn họ, hãy thông cảm cho họ, qᴜan tâm tới họ.

Vậy nên, hãy tɾân tɾọng từng phᴜ́t giây bên cha mẹ, bởi không ai biết được khi nào họ sẽ ɾời xa ta mãi mãi. Khi cha mẹ còn hãy lᴜôn nở nụ cười, hãy lᴜôn qᴜan tâm chăm sóc tới họ, đừng để cha mẹ mỏi mắt ngóng tɾông mà không nhìn thấy hình bóng của bạn.

Nhưng nếᴜ một ngày cha mẹ bᴜộc phải ɾa đi, họ sẽ không thể báo tɾước cho bạn một lời nào, không thể tiếp tục gọi tên bạn, cũng không thể cùng bạn ăn cơm và qᴜan tâm tới bạn được nữa… Cây mᴜốn lặng mà gió chẳng ngừng, con mᴜốn báo hiếᴜ mà cha mẹ đâᴜ còn? Giá như ta đã có thể bớt xem một bộ phim, bớt chơi một ván cờ, bớt đi dạo cùng bạn bè, để dành thời gian ở bên cha mẹ, ta sẽ cảm thấy bản thân đỡ ân hận phần nào!

Do đó, lúc cha mẹ còn đang khỏe mạnh, hãy an ủi tinh thần cho họ, hãy dành nhiềᴜ thời gian hơn để bên cạnh họ, cố gắng đáp ứng hết ngᴜyện vọng của họ, đừng khiến cho bản thân saᴜ này phải hối hận.

Hãy yêᴜ thương cha mẹ như yêᴜ thương chính bản thân mình, bởi vì họ cũng cần được yêᴜ thương… Và nếᴜ có một ngày thực sự họ ɾời đi, chúng ta sẽ không phải ngậm ngùi về những tháng ngày đã qᴜa…

Image may contain: 1 person, closeup
Image may contain: 2 people, people sitting
Image may contain: 1 person, grass, outdoor and nature

Đôi vợ chồng già kết hôn 62 năm tay trong tay nói lời vĩnh biệt – Trí Thức VN

Hình ảnh vô cùng xúc động của đôi vợ chồng già đã kết hôn được hơn 6 thập kỷ.

#trithucVN

Hình ảnh vô cùng xúc động của đôi vợ chồng già đã kết hôn được hơn 6 thập kỷ. Ông John Wilson (92 tuổi) ở nước Anh cùng vợ đã kết hôn được 62 năm.

 

M.TRITHUCVN.ORG

Hình ảnh vô cùng xúc động của đôi vợ chồng già đã kết hôn được hơn 6 thập kỷ. Ông John Wilson (92 tuổi) ở nước Anh cùng vợ đã kết hôn được 62 năm.

QUAN HỆ GIA ĐÌNH.

 

Image may contain: 2 people, text and closeup

Kimtrong Lam

QUAN HỆ GIA ĐÌNH.

Mối quan hệ gia đình là mối quan hệ quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người, cũng là nguồn gốc của 70% cảm xúc trong cuộc đời chúng ta.

Ở nhà đừng có ngày nào cũng cãi nhau dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt. Cũng đừng là một gia đình mà không có bất kỳ tương tác nào với nhau: không nói chuyện, không chia sẻ với nhau… Gia đình như thế thì thành viên nào cũng có bệnh.

Cô đơn còn khủng khiếp hơn nghèo đói, vợ chồng hòa thuận thì có thể đạt được trường thọ, vợ chồng hay xảy ra vấn đề thì tuổi thọ của họ cũng bị rút ngắn đi, đây là quy luật dễ lý giải.
Nếu cả ngày bạn chỉ biết phàn nàn, tức giận, thì lấy đâu ra tiền tài tìm đến nhà: Khi hợp tác với người khác cũng vậy, người đến từ một gia đình không hòa thuận thì ai dám hợp tác với họ.

Thử nhìn những gia đình xung quanh bạn, khi gia đình hòa thuận thì vận may chắc chắn sẽ vượng.

Muốn có một gia đình hoà thuận nhất định phải giải quyết được 3 vấn đề

– Một gia đình tốt trước tiên vợ chồng phải yêu thương tương kính, giữa vợ với chồng phải hỗ trợ lẫn nhau, xem đối phương là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Như thế không chỉ khiến người lớn tuổi trong nhà cảm thấy an tâm, mà còn có thể làm gương cho con cái. Có gia đình như thế thì con đường của những thành viên trong gia đình tự nhiên sẽ mưa thuận gió hoà.

– Tiếp theo là giáo dục trẻ em. Con cháu trong nhà là tương lai của gia đình, khai chi tán diệp, tiếp nối, phát huy và lưu giữ truyền thống của gia đình, tất cả đều dựa vào thành quả chúng ta nuôi dạy con cháu như thế nào.

– Thứ 3 là kính trọng người già. Người già là gốc rễ của mỗi gia đình, những thành viên trong gia đình không tôn trọng, không đối xử tốt với gốc rễ của mình, thì cành lá sẽ không xanh tốt. Giải quyết tốt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, để người đàn ông trong gia đình không bị mắc kẹt giữa 2 người phụ nữ, không những thế mỗi người còn được nhận tình yêu gấp đôi và cũng giảm bớt được áp lực cho người đàn ông.

Vợ chồng phải làm được 8 nguyên tắc này:

– Tôn trọng lẫn nhau
– Yêu thương lẫn nhau
– Tin tưởng lẫn nhau
– Giúp đỡ lẫn nhau
– An ủi lẫn nhau
– Khuyến khích lẫn nhau
– Nhường nhịn lẫn nhau
– Thấu hiểu lẫn nhau

Con người ai cũng có tính cách, tật xấu riêng. Cho nên phải thường xuyên nhắc nhở bản thân và đặt mình vào vị trí của đối phương mà suy nghĩ, mà xem xét vấn đề.

Vì vậy, đối xử với người mình yêu thương cần ghi nhớ

– Không chỉ yêu thương khi còn trẻ, mà già rồi càng phải yêu thương đối phương nhiều hơn.

– Không chỉ yêu thương lúc đối phương khỏe mạnh mà khi ốm đau, bệnh tật càng phải yêu thương nhiều hơn.

– Không những yêu thương điểm mạnh của đối phương, mà còn phải yêu thương cả những điểm yếu của họ, cùng nhau thấu hiểu và tin tưởng.

– Người thường hay tức giận được gọi là hẹp hòi, những người như thế không chỉ khiến sức khỏe của bản thân gặp vấn đề mà còn khiến những người xung quanh cũng giảm thọ.

– Người hay phải chịu đựng sự tức giận của người khác được gọi là người cam chịu, thường cố gắng kiềm chế bản thân, chính vì thế tâm trí và thể chất của họ cũng bị ảnh hưởng.

– Người thường tự mình tức giận, cũng thường tức giận với người khác, được gọi là người dung tục, tầm thường, cuối đời phải dùng tiền để đổi lấy sức khỏe.

– Không để người khác vì mình mà phải tức giận, bản thân cũng không vì người khác mà tức giận, đó là vĩ nhân, cả đời đã trải qua không ít gió to sóng lớn, nhưng tấm lòng luôn an nhiên, sống một cách không hổ thẹn.

Theo Aboluowang

NẾU CHỈ CÓ MỘT NGÀY ĐỂ SỐNG!

Image may contain: 1 person, text
Lệ Huyền to Những câu chuyện thú vị

NẾU CHỈ CÓ MỘT NGÀY ĐỂ SỐNG !!

Có một cặp tình nhân rất yêu nhau, nhưng họ lại không hề biết trân trọng tình cảm mà họ đang có. Bởi vì họ luôn thích tranh cãi, để rồi cứ phải giận hờn nhau suốt năm, suốt tháng…

Rồi một ngày, người con trai này phải đi thi hành nghĩa vụ và tử trận nơi chiến trường. Khi mang xác người yêu về, cô gái này ôm khóc nức nở, rồi cô ngước mặt lên trời và nói: Lạy Thượng Đế, tuy con là người không có đạo, nhưng con luôn tin vào đấng tối cao. Con van ngài, xin cho chúng con có một ngày bên nhau, để chúng con có thể nói hết những gì chúng con muốn nói với nhau, nhưng chưa kịp nói. Con chỉ xin ngài một ngày bên người con yêu thôi!

Bất chợt trên trời có tiếng vọng xuống và nói : Nghe con than thở, ta thấy rất cảm động, nên ta sẽ ban cho con một ngày bên người con yêu. Nhớ yêu thương nhau hết lòng, vì sau một ngày, người con yêu sẽ phải ra đi vĩnh viễn!

Và rồi người thanh niên đã được sống lại, hai người ôm chặt lấy nhau như không muốn rời xa. Họ vội vàng nói cho nhau nghe hết những điều mà họ chưa hề nói, họ yêu nhau thắm thiết. Vì họ biết rằng, đây chính là ngày cuối cùng trong đời mà họ được yêu!

Rồi 24 giờ sắp trôi qua, lần này, họ lại cùng nhau qùy xuống để van xin Thượng Đế cho họ thêm một ngày nữa bên nhau. Thượng Đế thấy tội nghiệp, nên đã chấp thuận. Nhưng ngài nói thêm : Nếu hai con làm tốt, biết trân trọng và yêu thương nhau hết mình, ngày mai ta sẽ ban cho hai con thêm một ngày nữa. Nghe vậy, hai người mừng quá, nên họ yêu thương nhau bằng tất cả sự chân tình. Có lẽ họ đã biết rằng, ngày nào cũng sẽ là ngày cuối cùng của cuộc đời họ, để được sống và được yêu!

Rồi cứ như vậy, họ sống và yêu thương nhau bằng tất cả sự khao khát…Bây giờ, họ đã biết trân trọng tình cảm của nhau hơn xưa. Cũng chính vì lý do đó, nên Thượng Đế đã ban thêm cho họ từng ngày và từng ngày kế tiếp. Rồi kéo dài cho đến hết cuộc đời của hai người luôn!

Nếu bạn chỉ có duy nhất một ngày để sống, để yêu. Vậy bạn sẽ làm gì, sẽ nói gì với người mà bạn yêu thương nhất?!

Đừng đợi đến ngày mai bạn nhé, vì biết đâu, bạn sẽ không có ngày mai nữa thì sao?!

Đừng mang giận hờn vào giấc ngủ, vì có thể bạn sẽ không bao giờ thức dậy để nói những điều mà bạn muốn nói với người bên cạnh!

Hãy sống, hãy yêu nhau như ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Đó chính là cách để bạn giữ được hơi ấm cho tình yêu và hạnh phúc lâu dài !

Gen Lặn
—St—

PHỤ NỮ LÀ VẬN KHÍ CỦA GIA ĐÌNH

PHỤ NỮ LÀ VẬN KHÍ CỦA GIA ĐÌNH

Người phụ nữ có tâm và thân ngay thẳng, nhân từ, tốt bụng, sẽ mang lại cho gia đình và thế hệ tương lai phúc đức vô tận, giúp tránh những điều không tốt hay tai ương cho gia đình.

Một bà chủ trong gia đình có những tư tưởng xấu trong tâm, hành vi sai trái, không có lòng hiếu kính cha mẹ, gian dâm nghịch lý… sẽ làm cho gia đình mất đi sự an định, không chỉ gây nguy hại cho bản thân mình, mà còn mang lại tai họa cho gia đình.

Các cụ có câu: “một người phụ nữ tốt mang tới thịnh vượng cho ba thế hệ, người phụ nữ xấu làm tổn hại đến ba thế hệ”. 

Người vợ là cốt lõi giúp gia đình thuận buồm xuôi gió.

Phụ nữ là nòng cốt làm nên sự hưng thịnh của một gia đình. Phụ nữ không nhất thiết phải thùy mị, nhưng cần biết nhu hòa, để phái mạnh giữ vững vị thế của bậc trượng phu. Phụ nữ tuy cần mạnh mẽ, nhưng đừng sốc nổi, háo thắng. Có những việc nên nhường phái mạnh một bước, bảo vệ cái tôi và bản lĩnh của họ. Như vậy, không phải phụ nữ hạ mình nhẫn nhục, mà đang giúp chồng có thêm tiếng nói, sự nghiệp thuận lợi, khởi sắc, hanh thông.

 Người phụ nữ ăn mặc sạch sẽ, chỉnh tề nhà cửa sẽ thường xuyên ngăn nắp, gọn gàng.

Ngược lại, người phụ nữ ăn mặc nhếch nhác, cẩu thả thường sẽ biến căn nhà thành một mớ hỗn độn, bừa bãi, khiến cho tâm trạng cũng không được thoải mái.

 Người phụ nữ hay kì kèo tính toán, bụng dạ hẹp hòi, hay sinh chuyện thì gia đình sẽ không có ngày nào được bình yên.

Ngược lại, người phụ nữ mà tâm tính thoải mái, rộng lượng, thông tình đạt lý, tài vận của gia đình chắc chắn sẽ thịnh vượng, già trẻ lớn bé trong nhà đều có được sức khỏe tốt.

 Người phụ nữ tốt, không phải là về sắc đẹp, mà là một trái tim đẹp.

 Một người vợ tốt, không phải là về ngoại hình, mà là về nội tâm.

 Một người phụ nữ đức hạnh, tuổi càng cao thì phúc tướng càng nhiều.

– Người phụ nữ mà không có đức hạnh, càng về già, càng xấu xí.

– Một gia đình có người phụ nữ thấu tình đạt lý thì việc kinh doanh của gia đình sớm có ngày thành công!

 Gia đình mà thiếu người phụ nữ không được gọi là một gia đình đầy đủ.

 Có người phụ nữ, gia đình mới rộn vang tiếng cười,  hạnh phúc lâu dài!

 Chồng cần bàn tay chăm sóc của người vợ, các con cần sự yêu thương ân cần của người mẹ!

Phong thủy tức là khí và nước, vậy người phụ nữ chính là người tạo khí và nước, tạo ra phong thủy tốt hay xấu, vận hay hạn cho một gia đình chẳng sai chút nào!

Từ Fb Tăng Vinh

 From: kl_nguyen7580m & Lucie 1937

Cha không hoàn hảo nhưng luôn yêu con theo cách hoàn hảo nhất!

Cha không hoàn hảo nhưng luôn yêu con theo cách hoàn hảo nhất!

Hãy yêu thương cha thật nhiều khi còn có thể, vì chúng ta chỉ có một người cha trong cuộc đời này.

Không phải ngẫu nhiên mà khi nhắc đến cha, người ta luôn ví công lao của người tựa non cao, biển rộng – những thứ vĩ đại nhưng rất đỗi âm thầm.

Cha trong tâm trí của hầu hết chúng ta có phải là người đàn ông ít nói nhưng tình cảm, nghiêm khắc nhưng lại bao dung? Vậy nên triết gia Cicero từng nói: “Trên Trái Đất này, không có món quà nào ngọt ngào bằng tình yêu thương của người cha cho con mình”.

Tuy nhiên, liệu có ai đủ dũng khí để nói 3 tiếng: “Con yêu cha”? Bạn có nhớ rằng đã bao lâu rồi mình chưa trò chuyện cùng cha? Đã bao lâu rồi bạn chưa được nghe những lời dạy dỗ từ cha? Tóc cha đã điểm thêm vài sợi bạc, bạn có kịp nhận ra?

Càng trưởng thành, khoảng cách của chúng ta và cha càng lớn dần. Thậm chí, những câu hỏi han thông thường bỗng trở nên gượng gạo, những cuộc gọi cũng dần thưa thớt và vội vã.

CHA LUÔN YÊU CON THEO CÁCH HOÀN HẢO NHẤT.

Nhắc đến một người cha hoàn hảo điển hình, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ ngay đến David Beckham. Bên cạnh việc là siêu sao bóng đá, ông hoàng của những hợp đồng quảng cáo triệu đô, Beckham còn được mọi người ca ngợi hơn cả bởi tình yêu dành cho các con: Brooklyn, Romeo, Cruz và Harper.

Như biết bao người cha khác, cuộc sống của Beckham dành trọn cho những “thiên thần” của mình. Bỏ lại hào nhoáng khi nổi tiếng, danh thủ 42 tuổi là người đàn ông của gia đình, người cha đầy tình yêu thương. Tình yêu đó được thể hiện thông qua những cái nắm tay thật chặt, những chiếc ôm thật ấm và những nụ cười trìu mến trong loạt ảnh giản dị cùng con.

Không hề thua kém David Beckham, cha của chúng ta cũng là những người hoàn hảo nhất. Bởi tình thương của một người cha dù nổi tiếng hay bình thường, dù giàu có hay nghèo khó đều giống nhau.

Tổng hợp những hình ảnh đẹp, ý nghĩa về cha

Chắc bạn vẫn chưa quên câu chuyện người cha nghèo mang nhiều cọc tiền lẻ đi mua vàng làm của hồi môn cho con gái tại Phú Yên hồi tháng 6. Trong chiếc áo đã sờn vai, dáng người đàn ông gầy gò, khắc khổ, trên tay cầm cọc tiền với mệnh giá 1.000, 2.000 đồng.

Hay bạn có nhớ bức ảnh người cha đi chân đất, nắm tay con gái mua mì tôm ở trung tâm thương mại từng lay động biết bao dân mạng. Có lẽ chỉ những khoảnh khắc bình dị, đời thường như thế mới khiến trái tim chúng ta thắt lại, xót xa.

Vào tháng 6, tháng 7 mỗi năm, hàng nghìn sĩ tử bước vào kỳ thi quan trọng của cuộc đời. Khi những bạn trẻ căng thẳng với từng câu hỏi trong phòng thi cũng là lúc sự lo lắng hiện rõ nhất trên gương mặt của đấng sinh thành đang chờ đợi bên ngoài.

Hình ảnh những người cha lo lắng ngồi trước cổng điểm thi đại học luôn là điều khiến chúng ta ám ảnh. Những lúc như thế, tất cả đấng sinh thành đều có cùng một nỗi lo, một sự kỳ vọng, một lời nguyện cầu.

Những lúc như thế, cái nắng oi bức ngày hè, sự kẹt đường khủng khiếp giờ tan sở, lo toan của cuộc sống cơm áo gạo tiền đều tan biến khi nghe con nói làm bài tốt hay thấy nụ cười rạng rỡ của con bước ra từ phía phòng thi.

Bạn có thể cảm động bởi hàng trăm câu chuyện về người cha ở khắp nơi, nhưng câu chuyện quan trọng nhất chính là về người cha vĩ đại trong lòng bạn. Chỉ có cha, mẹ mới dành cho chúng ta sự yêu thương vô điều kiện, lo lắng và bao dung nhiều đến mức những đứa con vô tâm mặc định rằng đó là điều hiển nhiên.

ĐỐI VỚI CHA, YÊU THƯƠNG ĐÂU NHẤT THIẾT PHẢI NÓI RA .

Mọi người hay nhắc về mẹ khi ngợi ca sự hy sinh, lo nghĩ cho con cái, gia đình, còn cha thì sao ? Có phải chúng ta nên công bằng hơn với cha của mình?

Khác với mẹ dịu dàng, gần gũi và hay thể hiện tình cảm dành cho con, cha thường nghiêm khắc, đôi khi khó tính và rất tiết kiệm lời. Sự cứng rắn của người đàn ông, áp lực của trụ cột gia đình khiến cho việc thể hiện tình cảm của cha dành cho con trở nên vụng về, vô tình khiến mối quan hệ thêm xa cách.

Nhưng khi lớn lên, chúng ta phải thầm cảm ơn những lần dạy dỗ, những bài học vô giá từ đấng sinh thành của mình.

Có một hình ảnh mà dù sau này có lớn lên, già đi, chúng ta vẫn khó có thể quên được, chính là bóng lưng của cha.

Thuở nhỏ, ai mà chưa từng được ngồi sau xe cha lang thang khắp chốn. Đối với bạn, phía trước là thế giới rộng lớn đang mở ra. Nhưng đối với cha, người đang chở phía sau cả thế giới nhỏ bé của mình.

Những người con đi học xa nhà, xót xa nhất là khi về được ăn các món ngon mà chẳng hề biết bữa cơm bình thường của cha mẹ đơn giản đến mức nào. Rồi những lúc phải rời đi, nhìn ánh mắt cha thoáng buồn mà lòng nghẹn lại. Ngồi trên chuyến xe để đến với phố thị ồn ào, tay mang đủ thứ quà quê cha mẹ gói theo, có ai chưa từng thấy cay nơi sống mũi?

HÃY YÊU THƯƠNG CHA NGAY KHI CÓ THỂ .

Có một nghịch lý, chúng ta rất dễ nói lời yêu thương ai đó, ngoại trừ cha của mình. Nói một câu yêu thương vốn là điều rất dễ dàng, nhưng sao khi dành cho cha lại trở nên khó khăn như thế?

Những người con thường tự lừa dối bản thân rằng thời gian, khoảng cách đang đẩy mình và cha ngày một xa nhau. Nhưng dù có vượt qua được hàng trăm nghìn cây số, quay lại cách nay vài năm, liệu bạn có chắc sẽ vượt qua được sự ngại ngùng và vô tâm của những người đang trẻ?

Vì tình yêu của cha dành cho các con là vô điều kiện nên món quà cha mong đợi không phải vật chất, mà là được thấy con hạnh phúc và trưởng thành. Thế nên đừng đợi đến ngày chủ nhật thứ 3 của tháng sáu mới bày tỏ tình cảm, hãy biến mỗi ngày đều là ngày của cha từ những việc làm đơn giản nhất.

Một cuộc điện thoại, một cái ôm, hay sự quan tâm bình dị nhưng chân thành của bạn sẽ khiến cha cảm thấy ấm áp.

Thật may mắn và hạnh phúc khi trong quá trình trưởng thành của con luôn có hình bóng cha. Trong mắt cha, con vẫn mãi mãi là đứa con bé bỏng, cần sự lo lắng, chở che. Dù cuộc sống có khó khăn, cha sẽ luôn là điểm tựa vững chắc nhất của con đến suốt cuộc đời.

Cha – tên gọi khác của lòng yêu thương vô bờ bến. Không cần Ngày của Cha, bạn hãy yêu thương cha ngay khi có thể, vì chúng ta chỉ có một người cha trong cuộc đời này.

“Cảm ơn cuộc đời vì đã cho con được là con của cha. Con yêu cha”.