NẮNG SÀI GÒN

NẮNG SÀI GÒN
Sài Gòn Tháng Ba
Nắng vàng thêm nỗi nhớ
Nắng cháy da người
Nắng đốt sợi buồn khô
Tháng Ba bơ phờ
Tháng Ba bỗng lơ ngơ
Giàn hoa nhỏ nắng tràn qua kẽ lá
Sài Gòn nhớ
Sài Gòn thương
Sài Gòn quen mà lạ
Nụ hôn nào làm tơi tả đời nhau
Đau quá đi thôi , làn môi bỗng úa nhàu
Tay không đủ ngăn lao xao màu nắng
Sài Gòn đó
Của một thời xa vắng
Của một thời đội nắng đợi chờ ai
Sài Gòn trong tôi
Một đời mãi không phai
Sài Gòn mãi là tình yêu và nỗi nhớ

Sài Gòn 25.3.2019

Image may contain: people sitting, living room, table and indoor

NỖI NIỀM …

From facebook:   Nguyen Thi Kim Hong‘s post.
 

Nguyen Thi Kim Hong to Lương Văn Can 75.

 

NỖI NIỀM …

Thuở nào áo trắng lao xao…
Thuở nào ngọn tóc thơm màu mạ non…
Thuở nào sợi nắng hoe tròn…
Thuở nào môi thắm làm mòn mắt ai…
Thuở nào gió ngủ trên vai…
Thuở nào ai đứng chờ ai một mình…
Thuở nào xinh lại càng xinh…
Thuở nào má đỏ cho tình thêm say…
Thuở nào e ấp bàn tay…
Thuở nào bối rối , mây bay ngang trời…
Thuở nào gió hôn lã lơi…
Thuở nào yêu tiếng à ơi , chuyện tình…
Bây giờ ngày tháng lặng thinh…
Bây giờ chỉ có riêng mình với ta…
Bây giờ gió lạnh , mưa sa…
Bây giờ mây xám về qua cuộc đời!!!!

Tân Phú 17.07.2017

SỐ MỆNH

 
 
From facebook:  Nguyen Thi Kim Hong
SỐ MỆNH

Trời mấy hôm nay thật lạ ; nóng gay gắt như muốn thiêu đốt hết vạn vật chung quanh , một vài cơn mưa vẫn không làm dịu đi cái nóng. Tháng Tư là vậy , mùa sắp vào hè từ xưa đến giờ vẫn mang đến cho tôi nỗi nhớ , nỗi chờ mong khi bắt đầu yêu người .

Mười tám tuổi , cái tuổi thật đẹp của người con gái , chưa chín chắn nghĩ suy điều gì đang chờ phía trước ; mạnh dạn bỏ hai chân vào đời sống hôn nhân . Bỏ lại nỗi tiếc nuối , thương thầm của một ai đó ; bỏ lại tà áo dài thướt tha cuốn chân ai ; bỏ ánh mắt trông theo hay bàn tay nắm vội ; bỏ lời thơ ngọt ngào mà ai đó lén ép vào trang vở …ôi , một thời áo trắng mộng mơ , vụt khỏi tầm tay khi mùa Xuân vừa mới qua đi ; khi chưa kịp mất hương thơm nồng , quyện trên mái tóc dài lã lơi …

Nhớ mãi ngày ấy , ngày cuối cùng giã từ thời con gái , bước chân về nhà chồng mà vẫn chưa hết lo sợ , ngu ngơ quá !!! , nước mắt rơi không biết do đâu , do cám cảnh đời khổ đau từ bé , nay sắp bước vào thế giới mới ; thế giới mà ở đó chỉ có 1 người duy nhất , đưa bờ vai cho tôi tựa . Hay khóc vì thương thân mình , một lần nữa đối diện với cam go ; của xã hội đang bước vào nếp sống mới !

Hơn 40 năm , sau bao nhiêu thăng trầm , lo toan trong cuộc sống ; điều đã làm cho tôi đứng được cho đến hôm nay , đó là nghị lực ! Có những lúc tôi như chìm sâu tận cùng xuống đáy vực , sống như một kiếp trâu bò . Nhưng trong lòng tôi luôn nung nấu một khát vọng vươn lên , tôi đã từng phải trốn chạy , xa lánh bạn bè vì không muốn mọi người nhìn mình với ánh mắt rẻ khinh , tôi đã từng nhủ lòng rằng ; sau cơn mưa trời lại sáng ! , rồi cho đến khi tôi có trong tay những gì mình mơ ước , tôi lại cố hết sức giữ gìn , sợ nó vụt mất khỏi tầm tay .

Hình như đó là số mệnh , tôi nghĩ mỗi người sinh ra đời , là đã có một số mệnh . Gặp ai , yêu ai , sống với ai đều là số mệnh ; cho dù mình có cố ngoi ra khỏi , vận số vẫn cứ đeo bám mình . Và tôi đã sống cả đời mình , cho cái mệnh số không may mắn ấy….

Tân Phú 30.04.2017

CHUYỆN CỦA TÔI… MƯU SINH .

From facebook:  Nguyen Thi Kim Hong
CHUYỆN CỦA TÔI… MƯU SINH .

NGUYEN KIM HONG

Vậy là , sau 3 năm vất vả chăn nuôi , trồng tỉa chính tại khu vườn thơ mộng của mình thuở nhỏ , tôi đành chào thua quay lưng trở về SG , quay lưng với những con người khô cứng , vênh váo đến phát bực mỗi khi có dịp lại gần , những cái đầu ấu trỉ mà cứ cho là mình tài giỏi .

Tháng 12 .1979 , lúc nầy SG vẫn còn nhộn nhịp chuyện mua bán đồ cũ . Ông xã vừa phụ tôi bán cà phê , vừa bán đồ điện tử cho Bộ Đội . Lần nọ , hai anh Bộ Đội còn khá trẻ , vừa mua đồ vừa lấm lét đưa ra một gói nhỏ , mở ra thấy một cục đen xì , anh ta bảo vàng đấy ạ , anh giúp bán hộ . Ông xã nói được rồi , một người ở nhà còn một người theo tôi . Anh ấy chở ra chợ Bến Thành , sau khi thử cân xong bán được số tiền lớn , anh ta trả công cho ông xã hậu hỉ rồi về Bắc . Bộ Đội năm đó ai đi Campuchia về đều giàu hết . Họ mua thật nhiều đồ , cả xe gắn máy và xe đạp nữa .

Trước năm 1975 , nơi tàu anh ấy neo đậu , phía trên là một chành chứa hàng hóa , chủ nhà có một người con trai , sau ngày giải phóng thì bặt tin nhau , cho mãi đến năm 1979 mới gặp lại . Người nầy mừng lắm vì biết ông xã tôi rành rẻ đường biển dọc dài đất nước . Năm 1980 , vào khoảng tháng 10 khi trời bắt đầu vào mùa mưa bão , người nầy gặp ông xã bàn chuyện ra đi , anh xuống bến đò Cầu Dầu Mỹ Tho , tới địa điểm nầy sẽ có người đưa anh ra ghe nhỏ . Trời mưa , anh đưa 3 mẹ con tới điểm đã hẹn . Tới nhà người lạ , tôi hơi lo trong bụng vì trời đã tối lại mưa . Chờ một lúc lâu , có người tới nói nhỏ với chủ nhà điều gì đó , họ cho biết chuyện không thành vì ghe dầu không tới chỗ hẹn được . Chúng tôi quày quả trở lại SG thì trời đã khuya . Hôm sau mới biết do ghe dầu bị theo dõi , sợ bị bể nên không tới điểm hẹn được . Cuối năm 1980 , Ba tôi qua thưa chuyện với nhà chồng , cho hai vợ chồng về nhà tôi ở . Cha Mẹ chồng đồng ý , vậy là tôi được trở về mái nhà xưa của mình .

Về lại nhà của mình , tôi thấy yên ổn trong lòng hơn . Anh lại tiếp tục bán hàng điện tử , còn tôi ; tính không thích ngồi không từ nhỏ , tôi nói với anh , hay là em sẽ làm bánh bông lan bán nha anh , chỉ cần anh giúp em đánh trứng , và làm cho em hai khuôn điện trở thôi . Tôi thử làm chậu bánh đầu tiên , 1 ký rưởi trứng gà , anh đánh bằng tay đổ mồ hôi hột , nướng bằng khuôn điện trở bánh nở đẹp , tôi đi chào hàng ngoài Chợ Lớn , có cặp vợ chồng người Hoa ăn thử thấy ngon , giá lại phải chăng nữa , anh ta bảo làm được bao nhiêu , anh ta sẽ mua hết . Tôi mừng vô cùng , tội nghiệp anh tôi ham quá nên làm hết ” công suất ” , tôi dậy từ 5 giờ sáng đi Chợ Lớn mua nguyên liệu bột , chợ Xóm Củi mua trứng gà , 6 giờ sáng là anh bắt đầu đánh trứng cho tôi , mỗi chậu 1 ký rưởi trứng , anh đánh như vậy tổng cộng 7 chậu trứng mỗi ngày . Tôi đổ hai khuôn một lần , từ sáng suốt đến 10 giờ đêm , hai bàn chân sưng to như chân voi , anh nóng ruột nói làm ít thôi em , tôi nói không được , mình còn trẻ phải chóp lấy cơ hội thôi anh à . Hơn 6000 cái bánh mỗi ngày , đều đặn như vậy vẫn không đủ cung cấp cho anh người Hoa nầy . Tôi không thể làm hơn được vì… hết sức !

Với số lời kiếm được từ việc làm bánh , anh mở rộng thêm chuyện của mình ; thời gian trống là anh đi tìm mua TV , tủ lạnh , cả xe gắn máy về đăng lên báo Sài Gòn Giải Phóng bán . Cuộc sống dần khá hơn , anh nói thôi em nghỉ làm bánh đi , em cực quá vừa lo cho chồng con vừa làm bánh , hai bàn chân em sưng to quá , anh sợ lắm . Vậy là tôi nghỉ ngang , không làm bánh nữa , anh người Hoa la làng , nhưng ông xã nói sức khỏe vợ tôi yếu quá , anh thông cảm .

Tôi bắt đầu chuyển qua theo ông xã , anh có nhiều thời gian ra ngoài săn lùng hàng về bán hơn . Tôi ở nhà vừa chăm con , vừa đứng ra bán hàng . Cũng ngộ là tôi hình như có số mua bán hay sao , cứ đăng xong là bán được ngay . Cuộc sống đang yên lành , thì một ngày nọ ; người đàn ông năm trước tới nhỏ to với ông xã tôi , lại ra đi lần nữa . Lần nầy , điểm đón là dưới dạ cầu Hiệp Ân , tối đó , hai vợ chồng cùng hai đứa con tới dưới dạ cầu Hiệp Ân , thấy người lạ mấy con chó sủa rân trời . Thằng con trai lớn không biết do sợ hay sao , tự nhiên lên cơn sốt , người nóng hổi , Ba ơi con đái hỏng ra ; tôi nói không được đâu anh , con như vầy lở ra biển có chuyện gì thì làm sao , phải đưa con về thôi . Lại một lần nữa ra đi không thành , anh có vẻ buồn , tôi nói hay là anh đi một mình , em và con ở lại từ từ rồi sẽ tính . Anh nói không thể bỏ em và con ở lại được , em sẽ vất vả lắm , em đâu thì anh đó . Thôi rồi , thương anh làm sao , vì tình yêu vợ con anh đành tiếp tục cuộc sống khổ cực . Anh nói rằng rồi sẽ có ngày mình sẽ có cuộc sống tốt hơn bây giờ….

Tôi và anh lại tiếp tục nung nấu một cuộc ra đi khác , tiếp tục tranh đua với cuộc đời vốn dĩ chẳng mấy bình yên…..

Tân Phú 10.02.2017

CHUYỆN CỦA TÔI… THỬ THÁCH

From facebook:   Nguyen Thi Kim Hong
CHUYỆN CỦA TÔI… THỬ THÁCH

………………………………………………..

NGUYEN KIM HONG

Mười chín tuổi , vẫn còn ngu khờ trước mọi biến cố , như lời của nhà thơ Xuân Diệu ( tôi khờ khạo quá , ngu ngơ quá…., chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì…. ) , nói cho đúng hơn là vì thời cuộc lúc đó , Ba tôi thấy bộ đội cứ tới nhà dòm ngó con gái hoài , ông sợ cái mặt xanh màu xanh rừng núi , sớ lỡ nó bắt con gái mình đi thì sao , phải cho cưới thôi. Hồi đó muốn tổ chức hơi đông người , là phải lên phường làm đơn xác nhận , không phải đăng ký kết hôn đâu . Ba làm đơn , mấy ông trên phường nói sao không cho em nó ra làm việc , Ba nói thôi con gái như hủ mắm treo giàn bếp , gả cho rồi . Kỳ thật mấy ông đó ký xác nhận cho tổ chức Ba mừng lắm …

Năm 1976 , sau khi nghe lời Ba hồi hương về quê , lại ra phường làm giấy và cắt hộ khẩu . Sài Gòn – Mỹ Tho mà như xa lắm trong lòng tôi , không hiểu sao về quê mà tôi khóc , đừng khóc em có anh mà , anh hứa không để em buồn đau đâu !!!

Vườn nhà ông Ngoại cũng khá rộng , một mẫu đất hình như hơi lớn cho hai vợ chồng . Vì đất trắng do bị khai quang , anh phải cuốc lật đất lên phơi trồng hoa màu phụ như ớt , đậu xanh , mía Trà Nho …, bắt đầu trồng lại cam quýt , mãng cầu…

Tất cả đều bắt đầu trồng mới , chưa thu nhập được bao nhiêu , cứ bán dần số vàng cha mẹ hai bên cho khi cưới cho tới…hết . Tôi nói với anh cho tôi đi buôn thử xem sao , con trai lúc đó cũng cứng cáp rồi . Anh không chịu , tôi năn nỉ riết anh xiêu lòng . Tôi bắt đầu chuyến đầu tiên , mua gạo lên Xa Cảng Miền Tây bán , qua trạm kiểm soát Tân Hương trót lọt , kiếm được đồng tiền ít ỏi đầu tiên tôi mừng lắm . Tôi đi tiếp , đi đêm có ngày gặp ma , Xã tôi cách Xã bên một cây cầu , lần đó tôi mua gạo còn kèm thêm ít thịt heo hòng mong sẽ kiếm được khá hơn . Xui xẻo , du kích Xã kiểm tra xe lôi trước lúc qua cầu , vậy là tôi bị bắt lên Xã với tội danh buôn lậu ! Về nhà tôi khóc như mưa vì tức và cũng vì …tiếc của nữa , anh ôm tôi nói thôi bỏ đi em đừng đi nữa .

Lúc đó về quê không hiểu sao ông xã tôi cũng bị cấm đi khỏi nơi ở , tối nào cũng bị rình rập vì nghi ngờ do anh có dính tới lính chế độ cũ . Không cam lòng để anh một mình cực nhọc , tôi bắt đầu tham gia trồng tỉa . Khi có đứa con thứ hai , chúng tôi bàn nhau đất rộng quá , thôi mình xuống ruộng bớt kiếm lúa ăn . Nói là làm , xuống được đám ruộng sau nhà gần dòng nước của con xẽo nhỏ , hằng ngày hai đứa tát nước lên ruộng , nhưng không giữ nước được lâu . Tôi nhỏ con hơn anh nhiều nên khi tát gàu dai ( còn gọi là gàu sòng ), anh phải nương cho tôi nếu không tôi sẽ té xuống mương nước , tội thiệt luôn . Rồi những hạt lúa đầu tiên cũng chín , nồi cơm đầu tiên do hạt gạo mình làm ra ; tôi đã khóc vì không hiểu sao mình làm được . Rồi tôi nuôi gà , vịt và một con heo để kiếm thêm thu nhập .

Năm 1978 miền Tây có đợt lũ cao , chỗ tôi ở bị ngập mênh mông , bầy vịt đi ăn bị lạc không biết ở đâu , tối đến nghe tiếng kêu ngoài sân , tôi mừng đến chảy nước mắt . Cũng năm nầy anh lên Xã trình báo , xin cho được về thành phố thăm nhà , kỳ thật là lên Sài Gòn tập tành bán hàng cho Bộ Đội , lúc đó Bộ Đội đi Campuchia về ai cũng có vàng nhiều , họ đua nhau đi sắm đồ như Radio , Cassette , Tivi , Akai… đem về Bắc . Ở Sài Gòn lúc đó có nhiều người nhanh nhẹn , thu gom đồ điện tử cũ về bán . Vài ba ngày anh về thăm vợ con một lần , tôi ở nhà hằng ngày tưới đậu xanh , mía bằng thùng basa một mình…

Thời gian sau , nhờ tiết kiệm hai đứa xây lại túp lều lý tưởng của mình khang trang hơn . Khi con trai đầu được 3 tuổi , một tối nó đòi đi vệ sinh ; cũng hơi nghịch ngợm giống mẹ , đòi cầm cho bằng được cây đèn dầu , chạy lon ton ra sau nhà , đi ngang qua đám dừa trái rắm cho lên cây con để trồng , nó la lên Ba ơi con gì cắn con đau quá , điếng hồn anh ẳm con trên tay chạy băng vườn hơn một cây số , tới nhà ông Thầy thuốc rắn , Thầy nói may quá nếu trể hơn thì nguy . Đêm đó thằng nhỏ đau khóc với bàn chân trái sưng to , tôi cũng nước mắt ngắn nước mắt dài…

Hôm sau anh bảo tôi , anh quyết định rồi em à , bỏ hết lên Sài Gòn , anh không chịu được nếu em và con có chuyện gì . Vậy là với quyết định của anh , chúng tôi về lại Sài Gòn , tôi mở quán trước cửa nhà bên chồng bán cà phê …. , năm 1981 , vợ chồng tôi được nhập hộ khẩu trở lại Sài Gòn theo chỉ thị 81

Về lại Sài Gòn lúc đó như vừa thoát ra khỏi nơi tăm tối , anh nói lúc ở dưới quê nhìn em như tàu lá chuối , anh thương lắm mà không biết làm sao . Vì sợ chế độ mới do gia đình có lý lịch không được tốt , chỗ tôi ở lại có những con người ngu dốt ra nắm quyền hành , anh như co cụm lại hở một bước cũng có người hỏi han . Tôi trở về Sài Gòn với hai bàn tay trắng , tất cả bỏ lại vô nhà cửa , vườn tược dưới quê , tôi dậy từ rất sớm để lo công việc của nàng dâu , đám em chồng toàn con trai nên tôi cáng đáng hết mọi chuyện ….Ngẫm lại tôi thấy mình cũng hay thiệt , từ một cô gái ngây thơ , nhờ trui luyện trong một chế độ cứng rắn , tôi tự nhiên giỏi ngang….

Giờ đây , nhiều khi ngồi một mình , tôi rùng mình nhớ lại quảng thời gian 3 năm ở dưới quê , cô gái nhỏ nhắn càng thêm nhỏ trước mọi thử thách . Chỉ có trái tim yêu thương là không nhỏ mà thôi….

Tân Phú 05.01.2017

DÒNG THỜI GIAN

From facebook:  Nguyen Thi Kim Hong
DÒNG THỜI GIAN

NGUYEN KIM HONG

Sớm mai thức dậy , một chút gió lạnh nhè nhẹ thoáng qua thềm , xa xa , sau màn sương mờ mờ là một góc phố tĩnh lặng bình yên . Một chút bình yên quí giá để bắt đầu một ngày mới đầy lo toan , hối hả . Đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc vương mấy sợi bạc , lòng thầm nghĩ thời gian sao nhanh quá , mới hôm nào áo trắng thướt tha , tóc dài bay trong nắng , tiếng guốc khua cùng tiếng nói cười rộn rã , lòng vô tư không chút ưu phiền .
Ngày đó , Thầy Cô là những tấm gương thật sự mà cho mãi đến bây giờ , vẫn còn là thần tượng trong lòng , mỗi khi nói đến chữ học sinh trường Lương Văn Can .

Ngày đó , bạn bè là niềm vui vô bờ với những san sẻ trong học tập , những lời thì thầm tâm sự , và cả những ồn ào dễ thương của tuổi học trò . Đôi khi , lòng mình thấy chùng xuống khi nhìn về phía trước , suy ngẫm thật nhiều về kiếp người , về qui luật của cuộc đời . Một vòng tròn lẩn quẩn cứ cuốn trôi mọi thứ vào trong đó . Trẻ rồi già , vui rồi buồn , thất bại rồi thành công , đau khổ rồi hạnh phúc , và qui trình ngược lại của chính những điều đó … nó làm ta điên đảo , choáng váng , được và mất , hạnh phúc và khổ đau , tất cả đều làm cho mỗi một con người có cuộc hành trình vạn dặm , đi mà không biết chắc rằng mình sẽ được đến đâu , trong cái vô biên của cuộc đời .
Nếu nói rằng hạnh phúc là có một gia đình , mà con cái thành nhân , không vướng bận vào bất cứ một tệ nạn nào , thì đó là điều mơ ước và đó là hạnh phúc . Cám ơn trời đã cho mình có được cái hạnh phúc đó.

Những tháng ngày cuối năm , là khoảng thời gian lắng đọng của buồn vui , suy nghĩ . Trong lòng mình chợt nhớ về quá khứ , nhớ về đoạn đường đã đi qua , về những chông chênh của cuộc đời , về sự chịu đựng vượt khó , mà bây giờ ngẫm lại mình tự hỏi , làm sao mà mình có thể vượt qua được như vậy . Rồi mình lại thấy lo khi nghĩ đến các con , những đứa con luôn bé bỏng trong mắt mình , và thật sự bé nhỏ trong cuộc đời nầy . Liệu rồi các con có vượt qua được thác ghềnh , của xã hội đầy bất trắc hôm nay hay không . Và mình cầu xin ơn trên cho các con mình , có được sự an lành trong gia đình nhỏ tương lai .

Khi người ta già đi , mình nghĩ rằng người ta có khuynh hướng lo sợ mất mát , sợ mất đi những gì thân thương nhất . Mà Cha Mẹ và vợ chồng là hai nỗi lo căn bản đầu tiên ! , dẫu biết rằng không ai ngăn được qui luật tự nhiên của Trời Đất , nhưng khi nghĩ đến điều nầy lòng mình chợt thấy nhói đau . Sẽ buồn biết bao nhiêu nếu một hôm nào đó, bất chợt mình mất đi một trong những người thân thương nầy . Ôi , cuộc đời là gì nhỉ, khi mà người ta vẫn thấy nỗi khổ hiện diện đâu đó bên mình , dù lúc đó người ta đang sống trong hạnh phúc

Lại một năm nữa sắp qua đi , đồng nghĩa với việc mỗi người càng bước gần hơn đến cõi hư vô , mình thấy yêu quí tất cả mọi thứ quanh mình . Mình muốn ôm hết vào lòng để được ấp yêu nó , yêu hết cả niềm vui , nổi buồn vô tình đến , vô tình đi , như dòng sông trước mặt , bình yên lặng lờ trôi ….
Cầu xin Đất Trời cho mọi thứ đươc bình yên ….!!!

Quận Tám 02.2007

Bài nầy tôi viết trong quyển Bản Tin Lương Văn Can số 12 . Chiều nay ngồi một mình buồn buồn bên ly cà phê , xem lại ; thấy sao lại hợp với tâm trạng hiện giờ . Rồi lại nghĩ , không lẽ người ta có thể tình cờ nói trước được tương lai . Tôi cũng đã xa ngôi nhà trên đường Bến Bình Đông Quận 8 ngót nghét 10 năm rồi còn gì , tôi vẫn thương vô bờ dòng sông cũ , dù rằng đến bây giờ nó đã không còn mang hình dáng ngày xưa….

Tân Phú 03.02.2017