Ông Robert Funseth và ngưòi tù chính trị Việt nam.

Ông Robert Funseth và ngưòi tù chính trị Việt nam.

Tác giả: Phùng văn Phụng 

Theo tin từ báo Người-việt :

“Ông Robert L. Funseth, một nhà ngoại giao kỳ cựu của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ và được xem như là một ân nhân của chương trình H.O vừa mất sáng nay, Thứ Sáu ngày 25 Tháng Chín, 2015 lúc 10 giờ 20 tại bệnh viện ở Arlington, Virginia. Hưởng thọ 89 tuổi”.

“Ông bị té từ ngày Labor Day, té trong nhà, không ai biết. Vài ngày sau thân nhân mới biết ra, và cảnh sát đến nhà, mở cửa. Vì hàng xóm không thấy báo picked up trước nhà nên hàng xóm mới gọi con cháu của ông ở xa và họ kêu cảnh sát đến, cảnh sát mở cửa thì mới thấy ông té trong nhà chắc cũng 1,2 ngày rồi.”

Funsett

 

 

 

 

Di ảnh ông Robert  L. Funseth

Ông Robert Funseth từng giữ chức Phụ tá Ngoại trưởng Hoa Kỳ và là Phát ngôn viên của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ trong thời chiến tranh Việt Nam.

Với nỗ lực không ngừng của ông Funseth, sau bảy năm, kể từ năm 1982, chính phủ Hoa Kỳ và nhà cầm quyền Việt Nam đã ký xong bản thỏa hiệp vào ngày 30 Tháng Bảy năm 1989 đồng ý đưa 300,000 tù nhân chính trị, những cựu quân nhân VNCH cùng gia đình họ, đến định cư tại Hoa Kỳ theo Chương trình H.O (Humanitarian Operation).

Ông là người “được trao trách nhiệm đàm phán với giới lãnh đạo Hà Nội để yêu cầu thả tù chính trị và cho họ cùng với gia đình sang Hoa Kỳ định cư (báo Nguoi-viet)

Ông Robert Funsett nhớ lại: Khi tôi được đề cử về làm việc cho văn phòng Đặc trách Tỵ Nạn của Bộ Ngoại Giao kế hoạch cứu tù chính trị được đạt trong khuôn khổ của Chương Trình Ra Đi Có Trật Tự và nằm dưới sự hổ trợ của Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc .

Năm 1982 tôi gặp ông Trợ Lý Bộ Trưởng Hà Văn Lâu và đưa đề nghị cho thân nhân của những người đang cư ngụ tại Mỹ và thành phần tù chính trị được nộp đơn định cư “

Gặp gỡ rất nhiều lần khác nữa mãi đến ngày Ngày 30/07/1989, Phụ tá Robert Funsett và thứ Trưởng Vũ Khoan ra thông báo chung loan báo hai bên thoả thuận về ” một chương trình tái định cư tại Hoa Kỳ những người được thả ra từ các trại “cải tạo” và gia đình mà có ý muốn di cư sang Hoa Kỳ”

Tâm Tình Tri Ơn

Sau năm 1975, đa số viên chức, quân nhân của Việt Nam Cộng Hòa “thơ ngây” đi trình diện, rồi ở tù khổ sai trong các trại cải tạo miền rừng núi Bắc Việt (Lào Cai, Yên Bái, Lạng Sơn, Hà Giang, Cao Bằng…hay ở trong các miền rừng núi âm u của miền Trung , hay nhiều trại cải tạo ở vùng xa vùng sâu ở miền Nam v.v..). Sống trong trại cải tạo, trong nhà tù của cộng sản, bị đói triền miên, còn phải lao động vất vả cuốc đất, trồng khoai, cày bừa, trồng lúa dưới trời nắng như đổ lửa vào mùa hè, trời lạnh thấu xương dưới những cơn mưa phùn gió bấc hai ba tháng liên tục vào mùa đông, sống chết không biết ngày nào, lúc đó mới biết hy vọng được đi Mỹ từ trong các trại cải tạo là nguồn an ủi vô biên, động viên cho anh em lý do hy vọng để tiếp tục sống.

Đến khi được về với gia đình, họ đâu có được tự do, luôn luôn có người theo dõi, kiểm soát, kềm kẹp .

Mỗi sáng thứ hai phải trình diện công an, trong tuần qua làm gì, gặp ai, nói gì.

Đi đâu khỏi phường, khỏi quận cũng phải xin phép công an.

Khi cần họ bắt chúng tôi, những tù chính trị, đào đất, làm mương, đấp đường đi, cơm nước phải tự túc mang theo .

Nếu không có ông Funsett thì cuộc đời của tù chính trị và con cháu ngày hôm nay sẽ ra sao?

Tất nhiên ai cũng biết là rất khổ sở, con cái không được học hành tới nơi tới chốn. Làm ăn lam lũ, không đủ sống. Còn bị công an theo dõi trông chừng kiểm soát, đâu có làm ăn gì được.

Khó khăn, nghèo đói, khổ sở là tất yếu.

Đa số những tù nhân chính trị có trình độ lớp 11 trở lên vì có Tú Tài I mới được đi sĩ quan Thủ Đức, mang cấp bậc chuẩn úy. Ngày xưa, trước năm 1975 muốn đậu Tú Tài I rất khó khăn thường kết quả các kỳ thi chỉ khoảng 30 phần trăm thi đậu, còn 70% thi rớt.

Thành phần đi tù sau năm 1975 thông thường là thành phần ưu tú của người miền Nam. Thành phần này cộng sản không dung, mà nhà nước cộng sản còn muốn tống xuất tất cả những quân nhân, công chức có trình độ, có khả năng dưới chế độ VNCH ra khỏi Việt Nam (khoảng 300,000 người)

Vì sao vậy? vì họ dùng “ hồng hơn chuyên” hầu như đa số người tài được đào tạo từ chế độ Việt Nam Cộng Hòa hay ở Mỹ, Pháp, Anh, Úc đều bị loại trừ vì nghi ngờ, không tin cậy họ. Thành phần ưu tú này khi ra nước ngoài họ đã đem tài năng, sức lực đóng góp rất nhiều cho các nước mà họ định cư, các nước đã cưu mang họ trong bước đầu khó khăn và con cái của thành phần ưu tú này đã rất thành công trong môi trường mới nếu không tốt nghiệp Đại Học thì cũng làm ăn khá giả hơn so với đất nước mà họ đã sinh ra, đã loại trừ họ, không cho con cái họ học hành vì thuộc thành phần “ ngụy quân, ngụy quyền”.

Còn ở trong nước cùng dòng máu da vàng, cùng ngôn ngữ, cùng huyết thống nhưng do lòng căm thù, nghi ngại họ đã bị phân biệt đối xử, không phải chỉ công chức, quân nhân dưới chế độ cũ mà ngay cả thành phần làm ăn khá giả cũng bị loại trừ bị đánh tư sản và con cháu ba đời của họ cũng bị loại trừ không cho học hành và không được làm nghề nghiệp đúng với khả năng của họ.

Định cư ở đất nước văn minh, họ tìm thấy được sự tự do, bình an và hạnh phúc thực sự vì họ không bị kỳ thị cũng như bị làm khó dễ, kiểm soát, canh chừng như ở Việt Nam.

Khoảng ba trăm ngàn H.O. thành phần ưu tú miền Nam bị tống xuất đi Mỹ chưa kể số người ưu tú khác như kỹ sư, bác sĩ, kỹ nghệ gia, thương gia giỏi thành công ở miền Nam đều tìm các trốn chạy khỏi chế độ cộng sản như vậy có phải :

Đó là một hiện tượng “chảy máu chất xám” vĩ đại chưa từng có bao giờ trong lịch sử Việt nam.

Lòng khoan dung của người Mỹ

Nếu không căm thù lấy sự khoan dung để đối xử với người miền Nam thì ngày nay chắc chắn chẳng có ai sống lưu vong ở nước ngoài, cùng nhau chung lo xây dựng đất nước, tài năng họ được trọng dụng thì ai lại bỏ đi . Nếu học được bài học khoan dung của người Mỹ trong cuộc nội chiến Nam Bắc của Mỹ bắt đầu vào ngày 12 tháng 04 năm1861. Bốn năm sau ngày 9 tháng 04 năm 1865, tướng Lee của miền Nam đầu hàng tướng Grant của miền Bắc. Tướng bại trận và binh lính miền Nam được đối xử tử tế, không có ai bị đi tù mà mồ mả của tử sĩ miền Nam cũng được tôn trọng .

Nếu lấy tình thương đối xử với nhau thay vì lấy căm thù, phân biệt đối xử thì ngày hôm nay đất nước đã phát triển đâu có thua gì Đài Loan, Đại Hàn, Thái Lan…mà sự chia rẻ trong dân tộc cũng đã được hòa giải từ lâu rồi.


Tượng vị tướng Robert E Lee

Tại sao người Mỹ đã đối xử với đối phương có lòng khoan dung và tha thứ như vậy, nhờ đó mà nước Mỹ đã đoàn kết được dân tộc và giữ vai trò lảnh đạo thế giới như ngày hôm nay. Phải chăng họ đã thấm nhuần tinh thần Ki tô giáo: “ Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ đã ngược đãi anh em” (Mt 5 câu 44)

Tác giả: Phùng Văn Phụng 

10/2015

Đọc bài dưới đây mới thấy sự hoà hợp, hòa giải thực sự đúng nghĩa.

Nước Mỹ sau nội chiến và bài học hòa hợp dân tộc của Nguyễn Hòa Bình

Robert Funseth, ân nhân của HO, qua đời ( báo Nguoi-viet.com)

Má tôi, vài tâm tình và lòng biết ơn.

Má tôi, vài tâm tình và lòng biết ơn.

Người viết: Phùng Văn Phụng

(Hôm nay 26-05-2015 kỷ niệm ngày má tôi mất được 30 ngày)

Từ trong nhà thờ ra, đang chạy xe về, con gái út báo tin bà nội mất. Lòng tôi xao xuyến, buồn , hụt hầng, bàng hoàng và vẫn bất ngờ vì tôi vẫn hy vọng má tôi còn sống thêm thời gian nữa. Không biết phải tính làm sao, chắc chắn không về kịp rồi vì má đã dặn chỉ làm đám tang trong ba ngày. Má mất sáng chúa nhật 26 tháng 4 năm 2015 ở Việt nam. Ở Mỹ mới là tối thứ bảy, má dặn tẩn liệm trong ngày. Ngày thứ hai thăm viếng và ngày thứ ba thì lễ an táng. Như vậy làm sao mà về dự tang lễ được.

Tử biệt sinh ly là qui luật của đất trời. Không ai thoát khỏi. Vậy mà tôi vẫn cảm thấy buồn, vẫn không muốn chấp nhận.

Mẹ tôi đã sống được 103 tuổi, thật là quý hiếm, hồng ân Thiên Chúa bao la. Thượng Đế đã thương ban cho má con dư đầy,  nên má con mới được hưởng phúc sống lâu trăm tuổi. Vậy mà tôi vẫn còn muốn má tôi sống thêm vài năm nữa.

Nói về cuộc đời của má tôi thì không thể kể hết được những khó khăn, cực khổ theo vận nước nổi trôi.

Trước đình chiến năm 1954, má tôi sống tại làng Đông Thạnh, quận Cần Giuộc, gần chợ Rạch Núi, tảo tần buôn bán để lo cho các con ăn học. Từ năm 1959, 1960, Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam thành hình, má tôi chịu sống giữa hai lằn đạn của hai bên quốc gia và cộng sản, thường ngủ ở dưới hầm để tránh đạn của hai bên đánh nhau. Đến năm 1963 má tôi phải bỏ nhà cửa ở dưới quê lên Sài gòn, vừa tránh chiến tranh, vừa để lo nấu nướng cơm nước cho các con đi học.

Rồi đến biến cố ngày 30 tháng 04 năm 1975, má tôi rất lo buồn vì có hai đứa con đi ” học tập cải tạo” không biết ngày về. Tôi ở trong các trại cải tạo miền Bắc Việt Nam gần 8 năm, em tôi chịu đựng đói khát, khổ sở trong các trại cải tạo miền Trung, gần 13 năm mới được về với gia đình. Sau ngày 30 tháng 04 năm 1975, má tôi phải bỏ Sài gòn tiện nghi để về quê làm ruộng. Má tôi có tiệm tạp hóa nhỏ để buôn bán, sống với ba đứa cháu nội vừa giữ nhà và giữ vài công ruộng, nếu không có mặt ở dưới quê, nhà nước mới sẽ tịch thâu ruộng đất, nhà cửa.

Sức chịu đựng của má tôi trong thời gian này thật vô cùng lớn lao. Không than thở, không oán trách ai.

Lúc còn trẻ, có lần tôi than phiền chưa làm được việc gì,chưa có sự nghiệp gì, má tôi liền nói: “ Mầy có mấy đứa con rồi đó còn muốn gì nữa.” Rất đơn giản thôi. Sống bình dị, đơn giản như mọi người vậy là vui vẻ, hạnh phúc lắm rồi.

Má tôi phải qua cuộc giải phẩu bao tử ở bịnh viện Grall, còn gọi là “bịnh viện đồn đất” hồi năm 1972, tưởng rằng sẽ giảm thọ nhiều năm.

Sau này, khi về già, có lúc lẫn lúc không. Lúc lẫn, nói chuyện thời xưa nhiều, đòi đi ra khỏi nhà, lúc đó má tôi có sức mạnh lạ kỳ và nhanh nhẹn nữa. Cản má đi ra ngoài nhà, thật là vất vả. Khi tỉnh lại má tôi đâu có mạnh được như  thế đâu, muốn đi đâu cũng phải sốc nách, dẫn đi. Không hiểu tại sao lúc đó lại mạnh như  vậy?

Sau này, phải xay nhuyển thức ăn để đút cho má ăn, chứ không còn ăn cơm bình thường được. Tắm rửa, ăn uống, nhờ con cháu trong nhà, chứ không tự làm lấy được. Hồi năm 2011, tôi về thăm, lúc đó má đi đâu cũng phải dẫn rồi. Mấy tháng sau này chỉ nằm, không thể ngồi được nữa, ăn uống càng ngày càng ít đi.

Các chú, các thím thay nhau đút cơm, tắm rửa, thay quần áo cho má.

Nhiều lúc má không tỉnh mới là rắc rối vì nhiều khi đi vệ sinh mà không biết, thường xuyên phải giặc giũ thay áo quần và tấm “ra”trải giường.

Trước khi má tôi mất một tuần lễ, thím ba đã rửa tội cho má tôi, lấy tên Thánh là Anna, để má được làm con cái Chúa, để  được hưởng VĨNH PHÚC trên Thiên đàng như Cha Chu Quang Minh phân ưu, cầu nguyện  như sau:

Chân thành cầu khẩn để

Cụ LÂM THỊ CHẦU

Mau được An Hưởng Vinh Phúc Ngàn Thu trên Thiên Đàng,

và Phân Ưu cùng anh chị song nguyền Phụng & Điện

cũng như toàn thể tang quyến trong lúc tử biệt uy nghiêm.

Thành kính,

Lm. Phêrô Chu Quang Minh, S.J.

Sáng lập Chương Trình TTHNGĐ

Chúng con xin cám ơn Cha Chu Quang Minh sáng lập Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia đình, Tân và Cựu Chủ nguyền cũng như các song nguyền của Chương trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình .

Xin cám ơn Cha Nguyễn Ngọc Thụ Chánh Xứ Giáo Xứ Ngôi Lời Nhập Thể.

Xin cám ơn Cha Bùi Tiến, Thầy Phó Tế Nguyễn Sĩ Bạch, chị Kim Bằng,

Xin cám ơn  Thầy Cựu Hiệu Trưởng Uông Đại Bằng, Thầy Cựu Giám Học Hồ Công Hưng, và các em Cựu Học sinh trường Lương văn Can Quận 8 Sài gòn.

Ban Trị Sự Họ Đạo Cao Đài quận 8 và quý Đạo Hữu Đạo Cao Đài,

Xin cám ơn Anh Đoàn Hữu Đức và các bạn trong văn phòng Đoàn Agency

Xin cám ơn các bạn Cựu giáo sư và Cựu học sinh truờng Châu văn Tiếp.

Nhóm cầu nguyện, chia sẻ Lời Chúa tối thứ năm hàng tuần.

Xin cám ơn Ban Điều Hợp Lớp Tân Tòng.

Đoàn Liên Minh Thánh Tâm của Giáo Xứ Ngôi Lời.

Anh chị em đồng hương Cần Giuộc Ca li và Houston.

Các thông gia và gia đình.

Xin cám ơn bà con, anh chị em ở Phạm Thế Hiển và xã Tân Tập, quận Cần Giuộc Long An.

đã phân ưu, gởi vòng hoa, đọc kinh, xin lễ, điện thư chia buồn, tiễn đưa Mẹ của chúng con là

Cụ Bà Anna Lâm Thị Chầu

đến nơi an nghĩ cuối cùng.

Xin quý vị tiếp tục cầu nguyện cho linh hồn Mẹ con. Trong tang lễ chắc chắn có nhiều điều thiếu sót, xin niệm tình tha thứ và xin Chúa chúc lành cho quí vị.

Vợ chồng Phùng văn Phụng, gia đình các em 

và các con, các cháu.

26 -05-2015

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Kỹ niệm 70 tuổi.

Kỹ niệm 70 tuổi.

Bài này viết hồi năm 2012 (70 tuổi ,
bổ túc năm nay, 05/2015 hiện 73 tuổi)

Nhân sinh thất thập cổ lai hy.

Tháng 07 này kỹ niệm 70 tuổi. Trước đây bảy mươi là hiếm, ngày nay với sự tiến bộ của y khoa, cũng có rất nhiều người sống đến bảy mươi tuổi. Trong năm nay, kỹ niệm đáng ghi nhớ:

45 năm lập gia đình

21 năm làm con cái Chúa Kitô.

Tôi thường hay suy nghĩ vẩn vơ: “Sống trên đời này để làm gì?” và “khi tôi chết Linh Hồn sẽ đi về đâu?”

Về những người Thầy cũ:

Tôi học trường Tiểu Học Rạch Núi nằm ở dưới chân đồi, ngọn đồi không cao lắm. Trên đồi có chùa Núi. Hồi trẻ chúng tôi thường lên chùa Núi để hái trái me hoặc lượm me rớt dưới đất vì trái me ở đây rất nhiều.

Người thầy dạy tôi giúp tôi viết chữ cho ngay ngắn là thầy ba Hương (thầy Trần văn Hương) dạy lớp ba, thầy dạy lớp nhất (lớp 5) là thầy Nguyễn tuấn Kiệt.

Khi tôi lên học trường Trung học Cần Giuộc, tôi được hướng dẫn của Giáo sư Đinh văn Lô dạy toán, Thầy Hà Khải Hoàn dạy Việt văn, Thầy Đào Đức Hoàng dạy Anh văn, ở trường Trung Học Chu văn An có Thầy Đào văn Dương dạy toán, Trương Đình Ngữ dạy Lý Hoá, Vũ Bảo Ấu toán,   Trần văn Hiến Minh triết. Ở Đại học Luật Khoa có Giáo sư Vũ Quốc Thúc, Vũ quốc Thông, Nguyễn Cao Hách, Nguyễn văn Bông v.v…

Một người thầy nữa không trực tiếp dạy tôi, nhưng tôi rất mến phục, đã có ảnh hưởng rất nhiều trong cuộc đời tôi đó là nhà văn Nguyễn Hiến Lê.

Khoảng năm 1963, tôi cùng người bạn có ghé thăm thầy Nguyễn Hiến Lê ở đường Kỳ đồng.Thăm thầy để mua hai cuốn sách, loại sách “Học làm người” và cũng để gặp mặt thầy cho biết.

Vừa khi vào nhà thầy, thầy nói ngay “Tôi chỉ nói chuyện với các em trong hai mươi phút. Các em có hỏi gì thì hỏi trong thời gian đó mà thôi.” Trong khi ngồi nói chuyện với chúng tôi, thầy đem một ống viết chì khoảng ba bốn chục cây. Vừa nói chuyện, thầy vừa chuốc viết chì. Khi chuốc xong viết chì đã nhọn, thầy để qua ống thứ hai. Thầy viết sách bằng viết chì để dễ sửa chữa khi có đoạn nào không vừa ý. Sau một lúc nói chuyện với chúng tôi, ống thứ hai chứa viết chì nhọn đã đầy. Thầy tận dụng thì giờ. Thầy không bao giờ để phí thì giờ.

Về Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy.

Kỹ niệm về thầy Huy là năm tôi học trường Chính Trị Kinh Doanh ở thương xá Tax. Thầy Huy dạy tôi về môn Chính Trị ban Cao Học.

Thầy Huy ảnh hưởng nhiều nhất trong cuộc đời tôi. Thầy Huy có trí nhớ lạ lùng, từ chuyện xưa cho đến chuyện hiện tại trên thế giới, nhất là ở Trung Hoa ngày xưa, thầy nhớ hết. Thầy có thể nói chuyện liên tục hai giờ không cần giấy tờ gì cả.

Cuộc đời của Thầy là gương sáng “tri hành hiệp nhất”. Từ năm 1973, sau khi vợ Thầy mất, thầy không lấy vợ khác, sống chết cho đoàn thể, Thầy đã mất trên máy bay trên đường đi dự Đại Hội Phong Trào Quốc Gia Cấp Tiến toàn thế giới kỳ ba ở Hoà Lan năm 1990.

Nói về chuyện chánh quyền của Tổng Thống VNCH Nguyễn văn Thiệu đã tham nhũng có một số sinh viên đề nghị cần lật đổ (làm đảo chánh) để thay người mới. Giáo sư Huy trả lời: ” Mấy anh thấy Trần Thủ Độ rất ác với nhà Lý. Nhân ngày giỗ của tôn thất nhà Lý, ông Trần Thủ Độ đã đào hầm lớn, khi tôn thất nhà Lý đến dự lễ, làm sụp hầm, đã chôn sống tất cả dòng họ nhà Lý. Nhưng ông Trần Thủ Độ cũng đã có công đánh đuổi quân Mông cổ, dành độc lập cho nước Việt nam. Con người Trần Thủ Độ rất ác với nhà Lý nhưng vẫn có công với đất nước, dân tộc Việt nam. Muốn thay đổi chế độ của Tổng thống Nguyễn văn Thiệu, không thể dùng giải pháp quân sự, đảo chánh sẽ sinh ra bất ổn, mà cần phải thông qua bầu cử để dân chúng quyết định bằng lá phiếu.

Đi tìm đời sống tâm linh.

Tôi theo anh Ngô Thanh Nhàn Giáo sư dạy trường trung học Petrus Trương Vĩnh Ký để học hỏi về châm cứu.  Anh Nhàn lớn hơn tôi 6 tuổi. Đậu trường Đại Học Sư Phạm một năm. Dạy môn toán. Sau này anh cũng lấy được bằng Cử Nhân Luật Khoa. Gặp những vấn đề khó khăn, buồn khổ không giải quyết được, tôi hay hỏi ý kiến anh Nhàn. Anh thường nói với tôi là “quên mình đi, nghĩ đến người khác đi” sẽ có cách để giải quyết vấn đề khó khăn đó.

Tôi buồn rầu, chán nản vì không có việc làm, không có tiền để sinh sống.Tôi không biết phải làm nghề gì bây giờ. Đã chạy xe xích lô nhưng nặng nhọc quá không làm được. Theo anh hai Khuyên đi dọn dẹp các ống cống, khiêng những tấm “đan” quá nặng, không làm nổi. Trong khi đó lúc nào nhà cầm quyền cũng theo dõi tôi, xem có hành vi chống đối nào không? Tôi hoàn toàn mất tự do. Chẳng những vậy, tôi cảm giác bị coi thường vì không làm gì ra tiền mà cứ phải ăn bám vào bà xã tôi, vào ba má tôi. Tôi cứ ra vô trong nhà không biết làm gì cả thấy mình thật là vô dụng.

Trong khi đó nhà nước đòi tịch thu nhà của tôi nếu tôi được đi Mỹ theo diện HO. Nhà tôi thuộc diện nhà nước quản lý vì tôi là Phó Chủ tịch Phong Trào Quốc Gia Cấp Tiến cấp Quận. Nhà này là nhà của cha mẹ tôi, tôi chỉ đứng tên, chứ không phải là nhà do tôi mua hay xây dựng. Tôi rất đau khổ, lo lắng, buồn phiền về việc này.

Những áp lực nặng nề đó làm cho tôi vô cùng bất an. Tôi không biết làm sao để giải quyết căn nhà này nếu tôi xuất cảnh. Nếu tôi đi mà căn nhà này bị tịch thu thì tôi sẽ đau khổ vô cùng.

Tôi đi xem bói, nghe đồn ai có khả năng xem được tương lai là tôi tìm đến. Tôi theo anh Nhàn lên Thủ Đức để xem.Tôi nhờ anh Phạm Tư dẫn một người nói rằng có khả năng đoán được tương lai. Tôi cũng đến hỏi chừng nào được đi nước ngoài mà có được đi không? Căn nhà có bị tich thâu không?

Rồi cuối cùng, có lẽ có sự dẫn dắt của Thiên Chúa để tôi gặp anh Nguyễn Gia Phách là người công giáo dẫn tôi lên Fatima cầu nguyện. Tôi đến với Thiên Chúa, đến với Đạo Công Giáo thông qua Đức Mẹ. Rồi những biến cố khác cũng ảnh hưởng đến suy nghĩ, tâm tư của tôi. Như trường hợp vợ anh Hà Hớn Liếu, bạn cải tạo của tôi, ba bốn tháng trước khi mất đã xin vào đạo Chúa. Làm đám tang ở nhà thờ. Sau đó, anh Liếu cùng bốn đứa con, cả nhà đều đi học đạo và được rửa tội làm con Chúa cùng một lượt.

Tôi đã vào đạo Chúa ngày 15 tháng 8 năm 1991, Lễ Đức Mẹ Hồn Xác lên Trời đến nay (15-8-2012)  đã tròn 21 năm.

Tin có Chúa cuộc đời tôi đổi khác rất nhiều.

Khi tôi gặp khó khăn, gặp vấn đề khó giải quyết, tôi vô nhà thờ cầu nguyện với Chúa và Đức Mẹ. Tôi bớt  nóng nảy rất nhiều, không vì bực dọc mà la lối vợ con hay cự nự người xung quanh nữa. Vì tôi tin rằng đời này khó khăn, đau khổ là để thông phần với đau khổ của Chúa chịu đóng đinh, để sau này sẽ được hưởng phúc trường sinh, hạnh phúc vinh quang vĩnh cửu, sau khi chết.

Tin có Chúa được những gì?

Tôi tập được “Đức khiêm nhường”Chúa nói: ” Hãy bắt chước ta hiền lành và khiêm nhường trong lòng”. ” Tinh thần phục vụ” Chúa còn rửa chân cho các môn đệ, con người mình trình độ học vấn đâu có bao nhiêu, trong cuộc sống vướng nhiều lỗi lầm, tội lỗi mà không biết ăn năn sám hối sửa mình và bắt chước Chúa Kitô mà phục vụ anh em để đền bù tội lỗi của mình hay sao?

Anh em hãy mang lấy ách của tôi và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường (Mt12, câu 9)

Khó khăn quá thì cầu nguyện vì “Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho…( Mt 7,7 )

Không thể nào Chúa không ban ơn khi chúng tha thiết cầu xin.

21 năm làm con cái Chúa.

Trong quảng đời còn lại chưa biết Chúa gọi lúc nào, tôi đã đặt ưu tiên là làm việc cho Chúa, đóng góp phần nào công sức để phục vụ nhà Chúa, hy vọng Chúa thương ban cho đời sống hạnh phúc Thiên đàng mai sau.

Do đó trong mấy năm nay tôi không chỉ đi lễ và phụ giúp lễ hai tối thứ bảy và tối Chúa nhật, mà sáng nào tôi cũng đi lễ. Vừa được nghe lời Chúa, còn được rước Chúa mỗi ngày nữa. Mỗi sáng thức dậy lúc 6 giờ 15, đến 6 giờ 40 lên xe đi đến nhà thờ. Thường đến nhà thờ sớm được 5 , 10 phút. Đi vào nhà thờ cầu nguyện, đọc kinh, thầm thì, than thở với Chúa, với Đức Mẹ. Năm 2012 có đi thăm anh Tuyên ở Cali, mỗi sáng, anh cũng dẫn tôi đi lễ ở nhà thờ “Đức Mẹ Dâng con” thuộc cộng đoàn Riverside, Corona.

Năm nay, các con các cháu, gia đình chú Tư tập họp ở nhà hàng Thiên Phú để mừng tôi 70 tuổi và bà xã tôi 65 tuổi. Có vài ba người bạn thân, được hai bàn tròn.

Tôi không ngờ tôi sống được đến ngày hôm nay. Bảy mươi năm trôi qua. Đời người quá ngắn ngủi. Đời người như “bóng câu qua cửa sổ” tôi đã nghe, đã học, đã biết câu này thời còn đi học ở trung học. Bây giờ sau thời gian dài hơn năm mươi năm, tôi mới cảm nghiệm được câu nói này. Đúng là đời người như “bóng câu qua cửa sổ”, thoáng chút, đã thấy mình già rồi. Đã bước vào tuổi “cổ lai hy” rồi. Có ai nghĩ tới ngày hôm nay đâu?. Rồi chỉ còn thời gian ngắn ngủi nữa thôi, ngày mai hay tháng tới hay năm tới mình sẽ ra đi, nào ai biết được. Có sẵn sàng chưa. Có gì để tiếc không?

Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức vì anh em không biết khi nào giờ ấy đến” (Mc 13, câu 33).

Tôi đã đóng góp gì cho đời và đã làm điều gì không tốt có hại cho linh hồn tôi ở đời sau.

Có người so sánh thời gian còn lại của đời người giống như phần còn lại mỏng manh của cuộn giấy đi cầu. Sau khi ta đã dùng gần hết cuộn giấy đi cầu, phần còn lại của cuộn giấy quả thật là mỏng te, quá ít ỏi. Ta sẽ thấy tiếc không dám phí phạm phần giấy còn lại cũng giống như thời gian còn lại của ta trên cõi đời này còn quá vắn vỏi, ta phải nên yêu quí nó, trân trọng nó. Dùng thì giờ còn lại thật có ý nghĩa, để mai sau được hưởng vĩnh phúc mà Thiên Chúa yêu thương sẽ ban cho.

Gia đình là nền tảng của xã hội. Gia đình muốn bền vững cần có lời Chúa. Lắng nghe, học hỏi và thực hành lời Chúa.

Cha Chu Quang Minh, dòng tên, sáng lập Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia đình, trong một kỳ tĩnh tâm về gia đình, có nói: “Cầu nguyện trong mọi sự, mọi sự đều cầu nguyện.( Prayer is in every thing, everything is prayer). Luôn luôn cầu nguyện. Cầu nguyện không ngừng. Sáng đi nhà thờ cầu nguyện. Lúc 3 giờ trưa cầu nguyện lòng thương xót Chúa. Khi đi tập thể dục, chạy bộ hay ngăm nước nóng cũng đọc kinh Lòng thưong xót Chúa.Tối đọc kinh Mân Côi.

Cầu nguyện cho gia đình, cho các con, cho thân nhân giòng họ, cho bạn bè và những người quen biết hay không quen biết luôn luôn yêu mến Thiên Chúa, yêu mến Đức Mẹ. Để chi vậy?

Để con cháu có chỗ dựa vào Thiên Chúa toàn năng, có đời sống tâm linh cao. Biết phó thác những sự khó khăn cho Chúa. Biết chịu đựng khi gặp khó khăn, gian nan thử thách.

Theo thống kê của Hoa Kỳ tuổi trung bình ra đi cho đàn ông là 75, 76 tuổi; đàn bà 80, 81 tuổi.

Như vậy tôi chỉ còn vỏn vẹn có 5, 6 năm nữa sống trên cõi đời này, tại sao mình không vui hưởng mà nghĩ vẫn vơ, than phiền những điều mình không vừa ý.

Sống để làm gì? Tại sao có tôi trên đời này?

Khi ở trong tù ngoài Bắc, tôi thường đặt câu hỏi học hành đỗ đạt để làm gì? Mà vì có học vấn, được hiểu biết, nên mới tham gia các đảng phái chính trị mục đích đóng góp một phần nào cho xã hội. Giả sử như tôi không đi học, không biết gì nhiều, liệu tôi có tham gia Phong Trào Quốc Gia Cấp Tiến, đảng Tân Đại Việt hay không.? Như vậy vì có đi học, có hiểu biết, ao ước đóng góp gì cho đất nước, cho xã hội mà cộng sản đã giam giữ tôi vì quan điểm chính trị khác biệt. Tôi đã ở trong các trại cải tạo Long Thành, Lao Cai, Vĩnh Phú, Hà Nam Ninh gần 8 năm.

Đến cuối cuộc đời còn gì để tiếc.

Mỗi ngày vẫn làm việc bình thường đọc báo chí, sách vở, viết bài vở, chia xẻ tin tức mỗi ngày cùng những lời hay ý đẹp với bạn bè khắp nơi trên thế giới.

Còn niềm vui nào bằng. Tạ ơn Chúa tôi còn sáng suốt, còn sức khỏe để làm việc.

Viết xong  năm 2012

Sửa chữa xong tháng 05/2015

Để có một đời sống vui tươi, hạnh phúc.

Để có một đời sống vui tươi, hạnh phúc.

Tác giả: Phùng văn Phụng

Một người bạn gởi cho tôi: 7 bước đến hạnh phúc, đọc đi đọc lại nhiều lần thấy rất là thắm thía, rất là chí lý, chỉ cần cảm thông nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn, thương xót nhiều hơn. Hiểu biết là một chuyện. Thực hành mới là khó. Ai thực hành được thì người đó có hạnh phúc.

7 bước đến hạnh phúc là:

1) Suy nghĩ ít lại, Cảm nhận nhiều hơn!

2) Bớt đi khó chịu, Mỉm cười nhiều hơn!

3) Nói ít lại, Lắng nghe nhiều hơn!

4) Xem ít lại, Hành động nhiều hơn!

5) Phán xét ít lại, Chấp nhận nhiều hơn!

6) Phàn nàn ít lại,Trân trọng nhiều hơn!

7) Sợ hãi ít lại, Yêu thương nhiều hơn!

Ba mươi ba lúc vui của Kim Thánh Thán

Nhà phê bình Trung Hoa ở phái ấn tượng, ở thế kỷ 17,nhân một lúc ngồi buồn trong một ngôi miếu, nhìn mưa rơi liên miên mà nhớ  lại những phút vui trong đời mình .

1) Mùa hè, tháng bảy, mặt trời ngừng ở giữa trời, không có gió mà cũng không có mây, sân trước sân sau hực lên như lửa, không một con chim nào dám bay lại. Mồ hôi đổ khắp mình, chảy như suối. Cơm dọn trước mặt mà ăn không được. Bảo trải chiếu nằm trên đất, nhưng chiếu ướt nhẹp,

ruồi bay lại đậu ở cổ, ở mũi đuổi không đi. Đương lúc không biết làmsao, bỗng mây đen kéo tới, sấm nổ vang như trăm vạn tiếng trống, tiếng kèn của đạo quân. Mái nhà nước xối như thác. Mồ hôi ngưng chảy, đất khô như quét, ruồi bay đi hết, ăn cơm đuợc. Cũng chẳng khoái ư.?

2) Vợ vui vẻ lấy cây trâm vàng để cho chồng đổi rượu đã bạn được ba ngày. Chẳng cũng khoái ư?

3) Đêm ngồi một mình trong thư phòng đương bực mình vì nghe tiếng con chuột sột soạt không biết gậm đồ vật nào hay nhấm cuốn sách nào. Bổng thấy chú mèo dữ, đuôi ngoe nguẩy. Nghe tiếng kêu chít một tiếng, con chuột bỏ đi. Chẳng cũng koái ư?

28) Mở cử sổ cho ong bay ra cũng chẳng khoái ư?

30) Thấy chiếc diều đứt dây cũng chẳng khoái ư?

31) Nhìn cảng đốt đồng, chẳng cũng khoái ư?

32)  Trả hết nợ cũng chẳng khoái ư?

Trích Sách ” Sống Đẹp”  của Lâm Ngữ Đường

Cảm giác hạnh phúc nhiều khi rất đơn giản mà con người của mình làm thành phức tạp, phải không?

Nếu không bị đi “cải tạo” đi tù trong các trại “học tập” của cộng sản, không bị bỏ đói triền miên, không có miếng cơm nào trong bụng lâu dài 9, 10 tháng, 5, 10 năm thì  đâu có cảm giác hạnh phúc, vui tươi khi được ăn cơm với muối rang mà tưởng chừng ăn cơm với đường cát.

Quên:

Quên không phải là việc làm đơn giản. Muốn quên đi cần phải tập luyện. Suy cho cùng nếu ta không quên các lỗi lầm của người khác, tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình, bởi lẽ đó để có được niềm vui và cuộc sống thanh thản ta không nên truy cứu lỗi lầm cũ của người khác vì nhớ lỗi lầm của người khác thì thiệt hại nhiều nhất chính là bản thân mình.

Tha thứ:

Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nylon sạch và một bao tải khoai lang đến lớp. Sau đó thầy bảo chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai lang viết tên người đó và ngày tháng năm rồi bỏ nó vào túi nylon.

Sau vài ngày có nhiều khoai lang, túi trở nên vô cùng nặng.

Sau đó thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên mình, tối ngủ cũng phải để túi bên cạnh. Sự phiền phức phải mang vác cái túi, nhất là về tinh thần lúc nào cũng phải nhớ đến nó.

Qua thời gian, khoai tây bị phân hủy thành một chất lỏng nhầy nhụa. Đây là cái giá mà chúng ta phải trả cho việc khư khư ôm lấy giận hờn trong lòng.

Trong thâm tâm chúng ta thường cho rằng tha thứ là món quà đối với người được tha thứ, như bạn thấy đấy, đây rõ ràng là món quà cho chính chúng ta.

Tin mừng theo thánh Mat-thêu: ” Bấy giờ ông Phê-rô đến gần đức Giê-su mà hỏi rằng: ” Thưa Thầy  nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không?” Đức Giê-su đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy. (Mt 18 câu 21,22)

Nghĩa là tha thứ mãi mãi.

Khi Chúa Giê su bị đóng đinh, bấy giờ Chúa nói: ” Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc.23: 34)

Yêu kẻ thù:

Chúa Giê-su dạy rằng :” Ngươi phải yêu mếm Đức Chúa , Thiên Chúa của ngươi hết lòng, hết linh hồn hết trí khôn và hết sức lực ngươi. Điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn điều răn đó. (Mc 12 câu 30-31)

Khi anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất bình với ai, thì hãy tha thứ cho họ, để Cha của anh em là Đấng ngự trên Trời cũng tha lỗi cho anh em,. (Mc 11, câu 25)

Ngài cũng dạy rằng: ” Ai không yêu thương, thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu” ( 1 Ga 4, câu 8)

Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Hãy yêu người thân cận và ghét kẻ thù. Còn Thầy, Thầy bảo anh em, hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em.(Mt 5, câu 43-44)

Nếu chúng ta thực hành được ba điều trên QUÊN, THA THỨ và YÊU KẺ THÙ chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy niềm vui và hạnh phúc.

Nhiều khi sức con người có giới hạn. Với sức con người chúng ta không làm được, nhưng nếu chúng ta cầu nguyện cùng Thiên Chúa toàn năng, với sự giúp sức của Thiên Chúa, chúng ta có thể làm được.

Phùng văn Phụng

18 April 2015

SỬA SOẠN LÌA ĐỜI

SỬA SOẠN LÌA ĐỜI

 

 

 

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Anh Trần Quang Minh gởi cho tôi bài “ Sửa soạn lìa đời” của Hiếu Thuận ghi lại lời nhắn nhủ của  Ni sư Tenzin Palmo như sau:

Ni sư Tenzin Palmo

Hướng về anh D, Ni sư Tenzin Palmo nói chậm rải từng tiếng một:

“ Ai rồi cũng phải chết cả! Có những đứa bé chết từ thuở sơ sanh. Có kẻ chết trẻ, người chết già vì đủ mọi lý do: tai nạn, bịnh tật, già yếu… Ai cũng biết về cái chết nhưng cứ tưởng là nó đến cho  người khác chớ chưa đến lượt mình… mãi cho đến lúc nó thình lình hiện ra trước mắt thì hoảng hốt, lo sợ, bấn loạn vì thiếu sự chuẩn bị. Chết vì bệnh tật là may mắn hơn vì có thời gian sửa soạn cho sự ra đi.

Để sửa soạn lìa bỏ cuộc đời:

1/ Điều trước tiên là buông bỏ mọi giận hờn, oán hận mà từ trước tới nay ta ôm ấp trong lòng. Mở lòng tha thứ hết mọi người. Buông xã hết.

2/ Hãy nói những lời yêu thương và biết ơn ta từng muốn nói mà chưa có dịp hay còn ngần ngại.

3/ Hãy di chúc về tài sản, ước muốn cuả mình. Cần phân minh và công bằng để thân nhân không tranh dành, cãi cọ trong thời gian ta mới lìa đời.

4/ Hướng tâm, nghĩ tưởng về Đức Chuá, Đức Mẹ nếu là tín đồ Công giáo, về Phật A Di Đà nếu là Phật giáo. Nếu không có tôn giáo thì nên hướng về Ánh Sáng.

5/ Thân nhân không nên than khóc và níu kéo: “Đừng đi, đừng bỏ em, đừng bỏ con…” vì sẽ gây quyến luyến, khó khăn thêm cho người sắp ra đi.

Điều nên làm là nhắc nhở kẻ hấp hối nhớ đến những điều thiện lành.

Dù người ấy có vẻ như đang hôn mê, không nói năng được nhưng thân nhân vẫn luôn nhắc nhở, cầu nguyện vì trong thâm sâu, họ vẫn còn biết.

6/ Nếu thân thể bị đau đớn thì cứ dùng thuốc giảm đau. Người tu tập cao có thể chịu đựng vì quán chiếu tánh không của cơn đau. Nhưng với người bình thường thì đau quá làm họ sân hận, bấn loạn. Hơn nữa, thuốc giảm đau không ảnh hưởng đến thần thức sau khi chết.

7/ Một điều cần nhắc nữa là:

“Khi ra đi, người chết thường thấy hình ảnh của ông bà, cha mẹ hay thân quyến quá cố hiện ra, vẫy gọi mình. Đừng đi theo họ mà chỉ hướng đến Chúa, Phật hay Ánh Sáng, là con đường hướng thượng.”

Ghi lại những lời khuyên hữu ích vì cảm niệm công đức của Ni Sư.

Xin chia sẻ cùng tất cả. Thực hành là chuyện của mỗi người.

Hiền Thuận

Tôi cũng đã chuẩn bị cho sư ra đi hơn 10 năm qua, đã viết sẳn bản báo tin khi lìa đời, viết  sẳn bài phân ưu cho Nhóm Thân hữu Cần Giuộc và Cần Đước, lời cám ơn  ở nhà thờ và lời dặn sau cùng khá đầy đủ cho một đám tang. Tôi cũng đã chuẩn bị cho cuộc ra đi, hy vọng sẽ yên tâm ra đi. Linh hồn tôi sẽ thanh thản ra đi và người ở lại cũng không có bối rối vì lúc đó không biết phải làm gì trước, làm gì sau?

Một linh hồn đã chuẩn bị trước cho sự ra đi cũng tốt hơn là không chuẩn bị.

Tôi rất tâm đắc bài kinh mà mỗi tối chúa nhật và mỗi sáng hằng ngày, giáo dân nhà thờ Ngôi Lời Nhập thể đều đọc như sau:

“ Lạy Chúa Con, con xin dâng các lễ Misa, các Thầy cả ở khắp tứ phương thiên hạ làm trong ngày hôm nay. Để Chúa Con thương đến các kẻ có tội đang mong sinh thì bây giờ và sẽ chết trong ngày hôm nay. Chớ gì máu châu báu Đức Chúa Giêsu là đấng chuộc tội làm cho Chúa Con thương đến các kẻ ấy.”

Tôi rất thích lời kinh này để nhắc nhở tôi rằng tôi có thể chết bất cứ lúc nào ngay ngày hôm nay. Cho nên nghĩ đến sự chết thường xuyên để giúp tôi sống như thế nào cho đúng trong từng ngày .Như vậy với sự chuẩn bị đó giúp cho tôi bớt sợ chết.

Ngoài ra mỗi sáng sớm tôi đều đi dự thánh lễ ở nhà thờ Ngôi Lời Nhập Thể để gần với Chúa hơn,  tâm sự với Chúa nhiều hơn. Tôi cũng đã nhìn thấy các người già cả, đi phải chống gậy mà vẫn thường xuyên đi lễ nhà thờ đều đặn mỗi sáng.

Chúa Giê –su đã dặn các môn đệ rằng:

“Anh em đừng xao xuyến, hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy, trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở, nếu không Thầy đã nói với anh em rồi vì Thầy đi để dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy để Thầy ở đâu thì anh em cũng ở đó.Và Thầy đi đâu thì anh em biết đường rồi.”

ÔngTô-ma nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy , chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao biết được đường?” Đức Giê-su đáp : “ Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Thầy (Ga 14: 1-6)”

*Ai  tin vào Thầy thì dù đã chết cũng sẽ được sống, ai sống và tin vào Thầy sẽ không bao giờ phải chết. (Gioan 11: câu 26)

* Thật vậy, không ai trong chúng ta sống cho chính mình cũng như không ai chết cho chính mình. Chúng ta sống là sống cho Chúa, mà có chết cũng chết cho Chúa. Vậy dù sống dù chết chúng ta vẫn thuộc về Chúa   (Roma 14: 7-8)

* Nếu chúng ta cùng chết với Đức Kitô, chúng ta cũng sẽ cùng sống lại với Người: đó là niềm tin của chúng ta. Thật vậy, chúng ta biết rằng: một khi Đức Kitô đã sống lại từ cõi chết, thì không bao giờ Người chết nữa, cái chết chẳng còn quyền chi đối với Người. Người đã chết, là chết cho tội lỗi, và một lần là đủ. Nay Người sống, là sống cho Thiên Chúa. Anh  em cũng vậy, hãy coi mình như đã chết đối với tội lỗi, nhưng nay sống lại cho Thiên Chúa, trong Đức Ki-tô Giê-su.  (Roma 6: 8-11)

* Nếu chúng ta đặt hy vọng vào Đức Ki-tô chỉ vì đời này mà thôi, thì chúng ta là những kẻ đáng thương hơn hết mọi người. Nhưng không phải thế! Đức Ki-tô đã trỗi dậy từ cõi chết, mở đường cho những ai an giấc nghìn thu. ( 1 Cor 15: câu 19,20)

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tiểu sử: ni sư Tenzin_Palmo

Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài

Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài

(Truyện Kiều – Nguyễn Du)

Tác giả: Phùng văn Phụng

Nhân đi tham dự Thánh lễ tạ ơn của anh Dương và chị Trâm mừng 25 năm thành hôn, tôi có cảm nghiệm rằng vợ chồng sống với nhau được 25 năm, 30 năm hay 50 năm hay hơn nữa không phải dễ nhất là thời đại ngày nay thường nghĩ đến cá nhân nhiều hơn, một chút bực mình, dễ gây tự ái, rồi không nhường nhịn nhau được, đành chia tay, chưa kể một trong hai người vợ hay chồng ra đi sớm vì bịnh hoạn, tai nạn v.v. . .

Chia sẻ trong Thánh lễ tạ ơn này đa số người đến tham dự đều công nhận vì “cái tôi” của mình,  tự ái quá lớn của mình, làm cho gia đình xào xáo, bất an, tích lũy lâu dần đưa đến tình trạng ly thân, ly dị.

Tôi đã có nghe Đức Cha Khảm nói chuyện, có hai vợ chồng đến thăm Cha than thở rằng “Con nói thật với Cha con giàu lắm chủ 4, 5 tiệm ăn. Không hiểu sao mỗi lần ngồi ăn cơm là vợ chồng con cứ cải nhau.”

Cha hỏi: Con cải nhau vì vấn đề gì?

Dạ, con cải nhau vì vấn đề tiền.”

Linh mục Nguyễn tầm Thường cũng có kể chuyện:

Hai  vợ chồng ở Việt Nam nhà nghèo, đi vùng kinh tế mới, có hai con còn nhỏ. Chỉ độc nhất có một chiếc xe đạp, đi đâu cũng đèo nhau, còn chở thêm hai con mà sao họ sống thật hạnh phúc.

Nhưng khi vượt biên đi được qua Mỹ, nhờ hai vợ chồng đều học giỏi, trình độ Đại học ở Việt nam, nên khi đi qua đây hai vợ chồng hội nhập vào xã hôi Mỹ rất nhanh và làm ăn trở nên giàu có. Mỗi người có xe BMW, Mercedes riêng đều là giám đốc, nhưng hai vợ chồng không chịu được nhau vì người nào cũng quá giỏi. Sau đó, họ đành phải thôi nhau. Tại sao?

Có vài người không chịu nổi bà vợ thứ nhất vì hay cằn nhằn thích chỉ huy mọi chuyện. Ông chồng lái xe nhưng bà vợ ngồi bên cạnh lại điều khiển, chỉ huy ông chồng. Không chịu nổi hoàn cảnh ” bị chỉ huy” mọi chuyện lớn nhỏ như vậy, anh bỏ vợ này và kiếm người vợ khác. Nhưng rồi mặc dầu người vợ sau này rất phục tùng chồng, nhưng anh vẫn không hài lòng. Rồi lại thay đổi tìm người mới và anh nêu lý do là “không hợp nhau”.

Mới đây, gặp lại người khách hàng cũ, hai vợ chồng qua đây theo diện HO, mặc dầu trên dưới 70 tuổi rồi, nhưng người vợ cho biết: “ Tôi đã ly thân rồi, sống với con trai chứ không còn sống với ông chồng tôi nữa”. Tôi thắc mắc tại sao vậy? Nếu không qua Mỹ sống ở Việt Nam, dầu nghèo nhưng có bà con thân nhân, gần gũi chia sẻ ngọt bùi, thì tình trạng ly thân, ly dị có bớt chăng? Lúc nghèo khổ cùng nhau chia sẻ, sao khi khá giả dư ăn, dư mặc lai chia tay?

Trong khi tuổi già vợ chồng lại rất cần nhau để săn sóc, lo lắng cho nhau nhất là khi đau ốm. Lời thề lúc thành hôn: “Giữ lòng chung thủy với anh(em), khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khoẻ cũng như lúc đau yếu để yêu thương và tôn trọng anh (em) mọi ngày suốt đời anh(em).” hai vợ chồng đã quên hết rồi chăng? Tại sao vậy?

Cha Chu Quang Minh, dòng tên, sáng lập “Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia đình” có khuyến khích, nên thường xuyên đọc kinh Hôn Nhân Gia Đình, trong đó có câu:

Gia đình chúng con sóng gió ba đào. Xin ban ơn CAN ĐẢM và KIÊN TRÌ của Chúa Thánh Linh.

Gia đình chúng con trẻ già xung khắc, xin ban ơn QUẢNG ĐẠI và THỨ THA để chúng con AN VUI CHẤP NHẬN LẪN NHAU”

Nếu đọc kinh này thường xuyên mỗi tối, nhờ ơn Chúa, chắc chắn gia đình sẽ được bền vững hơn.

Tôi cứ hay suy nghĩ lan man, phải chăng con người đến tuổi già thường có hai khuynh hướng?:

*  Hướng thượng : làm việc thiện, đi nhà thờ, giúp cho tha nhân mưu cầu hạnh phúc cho người khác để lo phần hồn sau này khi mình ra đi, vì trên 60 hay trên 70 tổi thì đâu biết ngày giờ nào mình ra đi. Nếu tin có đời sau thường ráng tu thân, tích đức nhiều hơn, cầu nguyện Chúa nhiều hơn , cố gắng làm nhiều việc thiện hơn nữa.

*  Hướng hạ: Biết mình sắp ra đi, quỹ thời gian còn ngắn quá, con người dễ sống vội, sống gấp rút. Ăn chơi cho thỏa mãn, vì sợ già rồi làm sao còn ăn chơi được nữa. Nhiều người thích ăn uống, nhậu nhẹt nhiều hơn vì sợ không còn thì giờ ăn nhậu được nữa hay tìm kiếm người yêu mới trước khi đi về lòng đất.

Thánh Phao lô viết: ” Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính, không tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. Đức mến tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả.” 1Cor 13 (4-7)

Làm sao đem thực hành, áp dụng  những điều thánh Phao lô hướng dẫn tha thứ tất cả, chịu đựng tất cả vì tương lai con cháu bỏ “cái tôi” của mình đi có lẽ mọi sự đều giải quyết ổn thỏa được chăng?

Tin tức mới nhất từ báo Người-việt,  ở Edmonton (Canada) hôm thứ hai (29-12) sáng thứ ba (30-12-2014) vừa qua, tổng cộng 9 người Việt thiệt mạng bao gồm hung thủ.  Cảnh Sát Trưởng Knecht nói : “có vẻ đây là sự xung đột trong gia đình chứ không liên quan đến băng đảng thanh toán nhau.” Chín người Việt chết trong án mạng ở Canada , vượt qua nửa vòng trái đất, đến một nước văn minh, cuộc sống trở nên sung túc gấp mấy lần còn ở quê nhà, tại sao lại giết người thân kể cả trẻ con rổi tự tử. Tại sao vậy?

Đọc trong trang Web của Dòng Chúa Cứu Thế ngày 28-12 -2014 có hai bài viết:

Điều gì xác định một gia đình?

Lễ Thánh Gia: tôn vinh đời sống gia đình Trong bài này, Lm. Giuse Trương Hoàng Vũ, DCCT viết:

Thể hiện vẻ đẹp gia đình qua đời sống chung thủy để chống lại khuynh hướng coi hôn nhân như hình thức thỏa mãn tình cảm đơn thuần và có thể thay đổi tùy ý; thể hiện vẻ đẹp hôn nhân qua việc đón nhận con cái Chúa ban như là những quà tặng cao quý của sự sống; trân trọng và chăm sóc người già như di sản của đức tin và được thụ hưởng đức tin từ những chứng nhân sống động ấy; đón nhận và thăng hoa đời sống nghèo trong gia đình bằng việc tuân giữ và thi hành thánh ý Chúa. Sống được tất cả điều này chính là chúng ta tôn vinh ngày lễ Thánh Gia hôm nay.”

Đời sống tâm linh rất là quan trọng.

Giữ được bình an, vui tươi trong gia đình là ưu tiên, là mong muốn của mọi người, mọi gia đình để sống được hạnh phúc.

Nguyễn Hiến Lê nhà văn nổi tiếng trước năm 1975 đã viết trong hồi ký của ông như sau: “Đề cao  nếp sống giản dị, đừng để hình hài làm hại cái tâm, đời sống vât chất thì nên dưới mức trung bình, đời sống tinh thần thì trên mức ấy”. Đời sống tinh thần là gì? Đó chính là đời sống nghiêng về chữ tâm, nghĩ đến phần linh hồn, đời sống tâm linh, ưu tiên cho linh hồn hướng thượng của mình. Có nghĩa là linh hồn mình luôn luôn dành cho Chúa và vì Chúa, mà kính Chúa thì phải yêu người, giúp đỡ cho tha nhân, nhờ thế đời sống chúng ta sẽ thấy vui hơn, hạnh phúc, bình an hơn vì luôn luôn có Chúa ở cùng, mà sau này, khi chết còn được hưởng hạnh phúc đời đời nữa.

Có phải chũ Tâm là quan trọng, là hàng đầu để chúng ta sống, đối xử với nhau từ trong gia đình cho đến ngoài xã hội nên Nguyễn Du mới viết:

Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài ?

12 giờ Đêm Giao thừa

cuối năm, 31-12-2014

đầu năm 01-01-2015

Tác giả: Phùng văn Phụng

TÔI TẠ ƠN CHÚA . . .

TÔI TẠ ƠN CHÚA . . .

Hãy tạ ơn trong mọi hoàn cảnh.(1)

Tình cờ tìm được bài “ Tôi tạ ơn Chúa” , tôi thấy nhiều điều hữu ích, đáng suy gẫm, có thể đem áp dụng trong đời sống hàng ngày để tìm thấy niềm vui, hạnh phúc đơn sơ mà chúng ta nhiều khi không cảm nhận được. Có những chuyện nho nhỏ làm cho chúng ta bực mình, mất vui, mất bình an vì cái nhìn từ phía chúng ta, từ trong tấm lòng của chúng ta.. Các bạn thử đọc lại bài này và áp dụng thử xem sao?

Tôi Tạ Ơn Chúa. . .

Tôi tạ ơn Chúa vì chồng tôi cứ phàn nàn khi bữa cơm chưa dọn kịp, bởi lẽ chàng đang ở ngay bên cạnh tôi, chứ không phải bên ai khác.

Tôi tạ ơn Chúa vì con tôi cứ càu nhàu khi phải phụ rửa chén đĩa cho tôi, bởi lẽ thằng bé đang ở nhà chứ không phải lêu lổng ngoài đường.

Tôi tạ ơn Chúa vì số thuế thu nhập mà tôi phải trả quá cao, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang có một công việc tốt để làm.

Tôi tạ ơn Chúa vì có nhiều thứ phải dọp dẹp sau bữa tiệc nhỏ, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi luôn được bạn bè quý mến đến chơi.

Tôi tạ ơn Chúa vì quần áo tôi bỗng trở lên hơi chật, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang có đủ ăn,

Tôi tạ ơn Chúa vì cái bóng của tôi cứ nhìn tôi làm việc, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang sống tự do ngoài nắng.

Tôi tạ ơn Chúa vì sàn phòng cần quét, cửa sổ cần lau, màng xối cần sửa, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang có một mái nhà để cư ngụ.

Tôi tạ ơn Chúa vì tất cả những lời than phiền về chính phủ, bởi lẽ như thế nghĩa là chúng ta đang được tự do ngôn luận.

Tôi tạ ơn Chúa vì hóa đơn đóng tiền cho hệ thống sưởi thật cao,
bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang được ấm áp.

Tôi tạ ơn Chúa vì người phụ nữ ngồi phía sau tôi trong nhà thờ hát sai, bởi lẽ như thế nghĩa tai tôi còn nghe được rất tinh tế.

Tôi tạ ơn Chúa vì đống đồ phải giặt ủi, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi có đầy đủ quần áo để ăn mặc tử tế.

Tôi tạ ơn Chúa vì các cơ bắp của mình thấy mỏi mệt vào cuối ngày,
bởi lẽ như thế nghĩa là tôi có sức để làm việc nhiều.

Tôi tạ ơn Chúa vì tiếng đồng hồ reo to thật sớm ban mai, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi còn đi lại, hít thở và cười nói,  bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang còn sống.

và cuối cùng…

Tôi tạ ơn Chúa vì nhận quá nhiều thư từ gửi về,
bởi lẽ như thế nghĩa là tôi vẫn còn có nhiều bạn bè đang nhớ đến tôi…

Tôi gửi bài này để các bạn hiểu rằng :

“Thiên Chúa luôn đến với con người bằng một quả tim yêu thương, cho dù chúng ta đang ở trong bất cứ tình trạng nào!”

Cố G.S.Trần Duy Nhiên dịch

(1)   Hãy tạ ơn trong mọi hoàn cảnh. Anh em hãy làm như vậy, đó là điều Thiên Chúa muốn trong Đức Kitô Giêsu .(1 TX 5 câu 18)

Đây là thơ thứ nhứt của thánh Phao lô gởi tín hữu Thê-xa-lô-ni-ca một thành phố lớn và là thủ phủ của  miền  Ma-kê-đô-ni-a .

Phùng văn Phụng sưu tầm

Đi tìm Chúa

Đi tìm Chúa

Tác giả:  Phùng văn Phụng

Nhân Lễ Phục Sinh vào ngày 19 tháng 04 năm 2014 vừa qua, Giáo Xứ Đức KiTô Ngôi Lời Nhập Thể đã rửa tội cho 20 người lớn, 9 trẻ em đang học lớp Giáo Lý và Việt ngữ muốn rửa tội kỳ này và thêm sức cho 7 người lớn.

Vì lý do lập gia đình, nhiều người tìm đến nhà thờ học đạo, để sau này làm đám cưới theo nghi thức công giáo. Trong số người đến học đạo cũng có người đến học không phải để lập gia đình mà để tìm hiểu Chúa và ao ước được rửa tội để làm con cái Chúa, để được Thiên Chúa an ủi khi gặp hoàn cảnh khó khăn trong đời sống hàng ngày và được hưởng hạnh phúc vĩnh cửu của đời sau .

1) Trường hợp bà Nguyễn Kính (86 tuổi).

Bà Kính (thứ hai từ bên phải) trong buổi sinh hoạt của lớp Tân tòng

Sau mấy tháng khai giảng, bà Kính cùng vài người nữa xin vào tham dự Chương trình Khai Tâm Ki tô giáo dành cho người lớn. Bà Kính được con gái bà chở vào lớp, tất cả đều ngạc nhiên vì bà đã lớn tuổi nhất trong lớp Tân Tòng này.

Tôi hỏi bà Kính.

– Lý do nào bà đến đây để học đạo và để rửa tội?

Trước năm 1975 tôi có sinh hoạt xã hội làm việc với ông Cha Cảnh. Ông Cha Cảnh đã chết . … tôi có hứa và nói với Cha Cảnh là tôi sẽ rửa tội khi có điều kiện.

– Trong gia đình bà có ai phản đối việc bà theo đạo không?

– Tôi đã quyết định rồi dầu có phản đối tôi vẫn theo Chúa, dĩ nhiên cũng có đứa con phản đối, nhưng mà tôi cũng có cháu ngoại theo đạo và đi nhà thờ.

– Bà cảm nghĩ sao sau khi rửa tội?

– Dĩ nhiên tôi rất sung sướng vì tôi đã ao ước từ lâu, nay tôi mới được mãn nguyện. Tôi nguyện khi về Việt nam trong tháng 10 năm nay, tôi sẽ giúp đỡ cho người nghèo khổ. Ở đây, ở Houston, Texas tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ khi có ai cần, như vào nhà thương lo cho bịnh nhân.

Tôi nói đùa với bà: “Bà chịu rửa tội là đã “làm việc truyền giáo” cho các con cháu trong gia đình, người thân,  bạn bè của bà rồi, họ sẽ suy nghĩ, tìm hiểu đạo Chúa và sẽ chọn con đường theo Chúa Ki Tô mà bà đang đi.”

2) Một gia đình có 5 người cùng đi học đạo .

Tr… thì học để rửa tội. Còn vợ Tr.. và ba đứa con học để thêm sức. Đứa cháu gái nhỏ nhất đang học lớp xưng tội rước lễ lần đầu. Hai vợ chồng lập gia đình trên hai mươi năm chưa làm lễ hôn phối . Tr.. vẫn còn chần chừ chưa muốn vào đạo. Những khó khăn trong đời thường không thể giải quyết được đã thúc đẩy cả gia đình đi tìm nguồn an ủi nơi Chúa Ki Tô

Hai vợ chồng cũng đã làm lễ hôn phối vào tháng 3 năm 2014 vừa qua.

3)   ” Trẻ em truyền giáo”

Chữ ” trẻ em truyền giáo” đóng trong ngoặc kép có ý nghĩa là các em được rửa tội mà cha mẹ các em hay ông bà của các em hoặc có mẹ hay có cha chưa gia nhập đạo Chúa. Làm sao khuyến khích con đi nhà thờ . Làm sao cho con biết yêu mến Chúa Ki Tô và biết sợ tội  giúp các cháu sống đời sống tốt hướng thiện, biết yêu mến tha nhân, biết yêu mến ông bà cha mẹ. Cho nên để hướng dẫn con cháu, cha mẹ thường phải sống tốt hơn bằng cách đi nhà thờ đều đặn để làm gương dạy dỗ con cái.

Kỳ này có 9 trẻ em được  rửa tội với tuổi 8, 9 tuổi trở lên. Có nhiều lý do những trẻ em này chưa được rửa tội từ nhỏ.

Các em đứng trước giếng rửa tội trong đêm Vọng Phục Sinh 19-04-2014

Có ai chống đối đạo Chúa bằng Thánh Phao Lô, thường đi lùng bắt các người theo đạo nhưng rồi Chúa đã cho Ngài ngả ngựa và được chữa  khỏi mù mắt. Sau đó Ngài là một tông đồ rất nhiệt thành giảng dạy cho dân ngoại .

Trường hợp bà xã tôi ban đầu chống đối tôi dữ dội vì tôi theo đạo Chúa nhưng rồi “Thiên Chúa đã vẽ đường thẳng bằng những nét cong”(1), đánh động bà xã tôi để bà xã tôi tham gia lớp tân tòng, học đạo hơn 9 tháng ở nhà thờ Đức Kitô Ngôi Lời Nhập Thể và cũng đã rửa tội làm con cái Chúa  nhân ngày Lễ Phục Sinh 2013 vừa qua.

Lớp xưng tội rước lễ lần đầu chụp hình chung với Đức Ông Chánh Xứ  ngày 17-05-2014

Tôi có hai cháu nội, cháu gái tên là Eileen, mới vừa được rửa tội ngày 19-04-2014 vừa qua và được xưng tội rước lễ lần đầu trong buổi lễ rất trang trọng tại nhà thờ Ngôi Lời Nhập Thể ngày thứ bảy 17 tháng 5 năm 2014. Còn cháu trai Jayden đã chịu phép rửa tội ngày 04 tháng 05 năm 2014 vừa qua.

Cháu nội Eileen chụp hình với bà nội trong nhà thờ, chờ thánh lễ .

Hình Jayden trong ngày rửa tội (chụp cùng với chị là Eileen) trong nhà thờ Ngôi Lời Nhập Thể.

Tạ ơn Chúa. Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.

Phùng văn Phụng

(1) câu nói của Đức Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận

Vài ghi nhận sau chuyến Hành Hương : Tiệp Khắc, Ba Lan, Hung Gia Lợi và Rôma

Vài ghi nhận sau chuyến Hành Hương : Tiệp Khắc, Ba Lan, Hung Gia Lợi và Rôma

Gioan Phùng Văn Phụng ghi nhận

Phái đoàn gồm có 89 người do Linh mục Nguyễn Ngọc Thụ, Giáo Xứ Chánh Toà Thánh Tâm, hướng dẫn, rời Houston ngày 22 tháng 9 và trở về Mỹ ngày 2 tháng 10 năm 2014.

Hai ngày đầu tiên chúng tôi ghé Tiệp Khắc tham quan lâu đài lớn nhất thế giới (570 m x 130 m) có từ thế kỷ thứ 9, kính viếng nhà thờ  chánh tòa Thánh Vitus

Kính viếng nhà thờ Đức Mẹ khải hoàn xây dựng năm 1611-1613 có tượng Chúa Hài Nhi (chữa lành) rất linh thiêng. Thăm công trường cổ kính nơi có chiếc đồng hồ thiên văn nổi tiếng tản bộ qua chiếc cầu lịch sử Charles xây năm 1357 bắt ngang qua sông Vltava.

Ngày 25 tháng 9, chúng tôi đi xe bus sang quốc gia Ba Lan (Poland) thăm thành phố Wadowice nơi chào đời và thời thơ ấu của Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô 2. Tu viện Thánh Bênêdícto. Đến thăm ngôi nhà của gia đình ông bà cố, hiện nay là bảo tàng viện di tích gia đình Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô 2. Ngôi nhà rất đơn sơ. Phái đoàn xem chỗ nghĩ ngơi, chỗ làm việc, nhà bếp, phòng cầu nguyện của ông bà cố.

Phái đoàn tiếp tục đến Krakow (Kinh thành Rôma của Ba Lan) tham dự thánh lễ tại nhà thờ Thánh Florian (Quan Thầy của những người lính chữa lửa) nơi đây Đức Gioan Phaolô đã thi hành việc mục vụ trong thời kỳ Ngài làm tuyên úy cho sinh viên.

Phái đoàn tham quan quảng trường của Lâu Đài Hoàng gia có từ thế kỷ 16 và viếng thăm nhà thờ chánh tòaWawel là nơi an táng nhiều vị vua Ba Lan qua nhiều thế kỷ.

Phái đoàn cũng đến thăm Hang Mỏ Muối (thành phốWieliczka) đã sản xuất muối từ hơn 700 năm qua. Chiêm ngắm ngôi thánh đường trong Hang, có bàn thờ và những pho tượng rất mỹ thuật do các công nhân đạo đức người Công Giáo Ba Lan của hầm mỏ muối này thực hiện bằng tay rất công phu.

Tượng Thánh Gioan Phaolô II trong hang Mỏ Muối

Phái đoàn kính viếng Đại Vương Cung Thánh Đường Lòng Thương Xót Chúa mới xây dựng cùng với Thánh tích của Thánh nữ Maria Faustina Kowalska người đã được nhìn thấy Chúa với những luồng sáng tình thương chiếu từ Thánh Tâm Chúa.Thánh nữ Maria Faustina Kowalska sinh ngàỵ 25 tháng 8 năm 1905 và qua đời ngày 5 tháng 10 năm 1938 tại Krakow, hưởng dương 33 tuổi.  Thánh nữ được Đức Giáo Hoàng Giaon Phaolô 2 phong hiển thánh ngày 30 tháng 4 năm 2000. Chúng tôi tham dự thánh lễ tại một trong những nguyện đường của Đại Vương Cung Thánh Đường này sau đó từng người đi lên hôn kính thánh tích của Thánh Nữ Faustina. Nơi đây tôi đã xin khấn và cầu nguyện cho những nhu cầu của người bạn và đứa cháu đã nhờ tôi cầu nguyện trong cuộc hành hương này

Ngày 27 tháng 9, phái đoàn đến Trại Tập Trung Auschwitz  nổi tiếng của Đức Quốc Xã viếng thăm phòng giam của Thánh Maximilian Kolbe (1), người đã hy sinh chịu chết cho bạn tù. Trong chuyến tông du lần đầu tiên vào tháng 6 năm 1979, Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô 2 đã viếng thăm phòng giam này. Chúng tôi đi xem các phòng giam nay là di tích còn sót lại của các tù nhân như giày, kiếng đeo mắt, tóc chứa nguyên một phòng rộng chừng 4 mét x 8 mét, dụng cụ muổng nĩa, chén ăn cơm còn sót lại của tù nhân đa số là người Do Thái.

Chúng tôi cũng được đi vào phòng hơi ngạt, nơi đây có thể  giết chết 700 tù nhân cùng một lúc.

Cảm giác rùng rợn về cách giết người của Đức Quốc Xã, nơi đây đã không biết bao nhiêu người già có, trẻ con 6, 7 tuổi có, đã kêu gào, la hét thất thanh, khóc lóc thảm thiết  trước khi chết ở trong phòng hơi ngạt này.

Phái đoàn tiếp tục đến Czestochowa, thăm tu viện Jasna Gora nơi có Đền Thánh kính bức tranh nổi tiếng Đức Bà đen (Black Madonna)- Nữ Hoàng của Ba Lan ( bức tranh này được coi là di tích linh thiêng nhất của quốc gia Ba Lan và rất nhiều phép lạ từ bức tranh này)

Ngày 28 tháng 9 xe bus rời Krakow đi ngang qua biên giới nước Slovakia để đến thành phố nổi tiếng Budapest của quốc gia Hungary (Hung Gia Lợi). Du thuyền trên sông Danube về ban đêm ngắm nhìn các lâu đài với ánh sáng muôn màu, rực rở vào ban đêm dọc hai bên bờ sông Danube này cũng như đèn điện sáng choang màu sắc rất đẹp trên các cây cầu bắc qua sông Danube.( Đến đây tôi chợt nhớ tới Thái Thanh hát bản Dòng sông xanh (Danube Blue) mà tôi rất ưa thích)

Ngày 29 tháng 9 thăm lâu đài Buda, viếng ngôi thánh  đường cổ kính Gothic kính Thánh  Matthêu xây dựng từ thế kỷ 13-15.

Kính viếng và dự thánh lễ  tại Vương Cung Thánh Đường Thánh Stephen có ngọn tháp cao nhất Budapest (96 mét) được xây dựng để vinh danh vua Stephen (975-1038) Vị Hoàng Đế đầu tiên của Hung Gia Lợi.

Ngày 30 tháng 9 phái đoàn đáp máy bay từ phi trường Budapest đến Rôma (Ý Đại Lợi)

Phái đoàn kính viếng và dâng thánh lễ trong Đại Thánh Đường Thánh Phaolô ngoại thành nơi có chân dung của 265 vị Giáo hoàng của Giáo Hội Công Giáo (từ Thánh Phêrô đến vị đương nhiệm)

Ngày 01 tháng 10, tham dự buổi triều kiến Đức Thánh Cha Phanxicô tại quảng trường Thánh Phêrô . Chúng tôi đến thật sớm để tìm chỗ ngồi. Theo chương trình Đức Thánh Cha sẽ làm lễ lúc 10 giờ. Nhưng Ngài đến sớm hơn vào khoảng 9 giờ sáng. Chúng tôi được nhìn thấy Đức Giáo Hoàng qua hai màn ảnh rất lớn ở hai bên. Có khoảng gần 100,000 giáo dân đến tham dự  buổi lễ ngày thứ tư này. Nơi đây tôi tiếp tục cầu nguyện cho ý chỉ của bạn bè nhờ tôi cầu nguyện, cũng như tôi câu nguyện cho gia đình, những người thân yêu và cho đất nước Việt Nam cũng như cho hoà bình thế giới.

Sau đó kính viếng Nhà Thờ Thánh Tâm tại Rôma nơi còn cất giữ nhiều dấu tích các linh hồn ở luyện tội đã hiện về xin cầu nguyện


Dấu tích từ các linh hồn ở Luyện tội hiện về.

Khi nhìn thấy những dấu tích này chúng ta càng cũng cố niềm tin vào Thiên Chúa, tin rằng con người có linh hồn sau khi mất.

Tôi không bao giờ dám nghĩ và ước mơ tới, trong đời tôi, được đến Rôma hai lần, trong vòng 4 năm, may mắn gặp được hai Đức Giáo Hoàng. Năm 2010 tôi đứng gần đường đi của Đức Giáo Hoàng Bênêdíctô, nên khi Ngài đi qua tôi chụp được hình Đức Giáo Hoàng  rất rõ. Lần này ( năm 2014) đứng sau lưng một người nên khi chụp hình chỉ chụp được tay người vẫy chào hoan hô Đức Giáo Hoàng Phanxicô mà thôi.

Tạ ơn Chúa. Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.

Gioan Phùng Văn Phụng ghi nhận

(1) Cha được Đức Thánh Cha Paul VI tôn phong Chân Phước ngày 17 tháng 10 năm 1971 và Đức Giáo Hoàng John Paul II đã chính thức ghi tên cha vào sổ các thánh tử vì đạo của lòng nhân ái của Giáo Hội ngày 10 tháng 10 năm 1982.

Xin xem thêm :Tiểu sử Thánh Maximilian Kolbe

Xin xem thêm: Bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô :

Thiên Chúa ban cho chúng ta các đặc sủng khác nhau để mưu ích cho tất cả mọi người.

Hình 1:Lâu đài bên bờ sông Danube về đêm

Hình 2: Quang cảnh Trại Tập Trung Auschwitz

Hình 3:Giày của người Do Thái còn lưu lại

Hình 4 : Bà xã tôi đứng dưới Hình của Đức Bà Đen

Hình 5, 6: Quang cảnh công trường Thánh Phêrô

 

 

 

 

 

 

 

 

Cứ tưởng là một giấc mơ

Cứ tưởng là một giấc mơ

Nhìn lại quảng đời đã qua, năm nay vừa tròn 72 tuổi, mới thấy mầu nhiệm của Thiên Chúa.
Những năm nằm trong các trại tù ở miền Bắc anh em đồn rằng các tù cải tạo sẽ vĩnh viễn định cư ở trong vùng rừng núi của tỉnhThanh Hoá mà người lo việc này là Tướng Nguyễn Hữu Có. Sau đó vợ con muốn sống chung thì đến Thanh Hoá mà sống.

Chuyện trở về nhà từ các trại tù là điều mỏng manh, khó tin, vì anh em biết rằng sẽ không chịu nổi đói khát bịnh tật mà chết trước khi được về với gia đình.Hơn nữa rất nhiều người tù, bị bắt sau ngày ký hiệp định Geneve 20-07-1954, sau khi ra tù rồi, bị chỉ định cư trú ở Lào Cai, ở Vĩnh Phú mà tôi đã gặp khi đi lao động ngoài trại, thời gian này khoảng năm 1979- 1982. Họ không có giấy tờ gì cả không được rời khỏi nơi cư trú.

Rồi chuyện định cư tại Mỹ cũng chỉ là một giấc mơ.Trước năm 1993, em dâu tôi thường  chế diễu tôi:” Không lo làm ăn tối ngày cứ ” lo chuyện mò kim đáy biển”, (chuyện mơ đi Mỹ), vì anh em tù cải tạo thường hay ra vườn hoa thống nhất, trước đinh Độc Lập cũ để nghe ngóng tin tức về chuyện ra đi.

Thế mà ngày hôm nay (13-07-2014) Thiên Chúa đã ban cho tôi ơn trọng đại là vẫn còn sống, có sức khỏe, ban ơn bình an, được đoàn tụ vui vẻ cùng các con cháu.

Có niềm vui nào hơn nữa được đâu?

Xin cảm tạ Chúa và cám ơn toàn thể gia đình và các bạn hữu xa gần.

Phùng Văn Phụng

07/2014

Tác giả cùng các cháu nội ngoại

Mười ngày hành hương đất Thánh

Mười ngày hành hương đất Thánh

bước theo dấu chân Chúa trên dương thế.

Phái đoàn khoảng 50 người  do Thầy Phó tế Nguyễn Kim Khánh hướng dẫn có hai Cha  là Đức Ông Lê Xuân Thượng và Linh mục Nguyễn Đức Vượng làm Tuyên úy của đoàn.

Người lớn nhất của đoàn 78 tuổi và nhỏ nhất của đoàn hành hương 39 tuổi. Trong 10 ngày hành hương chúng tôi đi rất nhiều nơi bước theo chân Chúa Kitô đã đi qua. Hiện nay chúng tôi đi bằng xe hơi trong khi trước đây hai ngàn năm Chúa chỉ đi bộ mà thôi.

Ngày đầu tiên chúng tôi viếng làng Nazareth nơi Thánh Giuse và Đức Mẹ Maria sinh sống. Chúng tôi chỉ nhìn được ngôi nhà của Thánh cả Giuse từ bên ngoài hàng rào và nhìn từ bên trên nhìn xuống dưới hầm. Chúng tôi đến nơi có tiệc cưới Ca na nơi hóa nước thành rượu, nhìn thấy được bình rượu bằng đá nơi có dấu tích phép lạ Chúa đã làm.

Ngày thứ hai đến viếng núi Tabor nơi Chúa Giê su gặp gỡ tiên tri Elia và Môsé, nơi các môn đệ là Phêrô, Gioan và Giacobê xin Chúa dựng lều ở lại luôn trên đó vì thấy ánh sáng rực rỡ nơi Chúa và các tiên tri và hạnh phúc bình an tuyệt vời ở trên núi này. Chúng tôi được đi thuyền trên biển hồ Galilêa nơi mà các môn đệ đã từng làm nghề đánh cá để sinh sống. Chúng tôi được dự lễ tại Thánh đường trên đồi Tám Mối Phúc Thật nơi mà Chúa Giê Su đã công bố “Hiến Chương Nước Trời” nền tảng chính của Kitô giáo .

Ngày thứ ba chúng tôi đến viếng thành Jêricô, xem cây Sung cháu mấy đời? nơi mà ông Giakêu trèo lên để nhìn thấy Chúa vì ông vốn lùn. Từ đó ông được Chúa đến nhà dùng bửa và chính ông là người thu thuế là loại người mà dân chúng không ưa. Ông đã sám hối ăn năn, ông hứa sẽ đền bù gấp đôi số tiền ông đã lấy từ dân chúng và dâng cúng đa phần số tiền ông đã lấy từ dân nhờ nghề thu thuế của ông. Và Chúa Giêsu đã nói: “Hôm nay gia đình này đã được cứu độ.” Chúng tôi viếng thăm sông Jordan nơi Chúa Giêsu chịu phép rửa. Chúng tôi lên núi cám dỗ nơi Chúa Giêsu nhịn đói 40 ngày đêm bị quỉ dữ cám dỗ nhưng Chúa không rơi vào bẫy của chúng. Chúng tôi nghỉ đêm và xuống tắm ở biển chết, người sẽ tự động nổi lên không cần bơi vì nước biển quá mặn.

Ngày thứ tư đến viếng núi Masada, hang Qumran, làng Bethany và thăm mộ thánh Lazarô.

Ngày thứ năm thăm núi cây dầu, có cây sống đã hơn ba ngàn năm ở nơi đây, nơi Chúa cầu nguyện. Thăm nguyện đường Chúa lên Trời nơi đây Chúa đã lên Trời sau khi Chúa phục sinh và tiếp tục giảng dạy các tông đồ. Thăm Thánh đường Kinh lạy cha, nơi đây có bản văn Kinh Lạy Cha bằng tiếng việt.

 

 

Cây Olive trong vườn cây dầu

Chúng tôi được viếng thăm “Bức tường than khóc” kỹ niệm nơi mà dân Do Thái bị La mã đánh bại, tàn phá thành này vào năm 60 và dân Do Thái mất nước phải đi lang thang khắp nơi trên thế giới mãi đến năm 1948 mới lập quốc được. Nơi đây lúc nào cũng có người Do Thái tay cầm cuốn kinh?  đến đây gục đầu vào bức tường đọc kinh và than khóc.

Chúng tôi được đi lại 14 chặng đường thương khó mà Chúa đã đi qua nhưng bây giờ hai bên đường người ta buôn bán rất sầm uất. Con đường dốc mà Chúa đã vác thánh giá đi lên đồi Golgotha ngày xưa chắc là vừa dốc vừa gập ghềnh mà Chúa còn vác thánh giá nặng nề nữa. Chúng tôi đi thật sớm khoảng 5 giờ sáng nên dân chúng chưa có buôn bán vừa mát mẻ vừa rộng rãi để đoàn chúng tôi vừa đọc kinh vừa suy niệm con đường vác thánh giá chịu đau khổ của Chúa đã trải qua để chuộc tội và cứu rỗi chúng ta.

Chúng tôi viếng đồi Golgotha nơi Chúa bị đóng đinh xem vết tích lỗ cột trong đá còn lưu lại.

Chúng tôi được viếng mộ Chúa đi ngang qua một tảng đá lớn bằng phẳng dài khoảng hai thước ngang 4 tấc, Chúa đã được tắm rửa sạch sẽ ướp dầu thơm trước khi táng xác Chúa. Chúng tôi sắp hàng gần hai giờ mới vào được mộ Chúa, đi từng hai người một xuống nhà mồ, hôn lên mộ Chúa, nên mất rất nhiều thời giờ do đó phải chờ đợi rất lâu.

Chúng tôi cũng được qua thăm thành phố Istanbul của nước Thổ Nhĩ Kỳ, viếng nhà thờ

chánh toà Anthony of Padua và viện bảo tàng Hagia Sophia.

Lược ghi của Phùng Văn Phụng

Mời thưởng thức và suy niệm:

Nhạc Phẩm: Con Đường Chúa Đã Đi Qua – Lm. Nhạc Sĩ Văn Chi – Ca Sĩ Như Ý trình bày

httpv://www.youtube.com/watch?v=N23FhExVgqA

Lễ rửa tội trong đêm Vọng Phục Sinh

Lễ rửa tội trong đêm Vọng Phục Sinh
ngày 30 tháng 03 năm 2013,
tại Giáo xứ Đức Kitô Ngôi Lời nhập thể Houston, Texas
22 tân tòng được làm con cái Chúa..
ORANGE, California (NV) – Đức Giám Mục Kevin Vann, giám mục Giáo Phận Orange, sẽ rửa tội cho 972 người Công Giáo tân tòng tại Nhà Thờ Chánh Toà, 566 South Glassell St., Orange, CA 92866, trong buổi tối lễ vọng Phục Sinh, 30 Tháng Ba, tới đây, thông cáo báo chí của giáo phận cho biết.
Đây là số người được rửa tội tại lễ Phục Sinh đông nhất trong 36 năm lịch sử giáo phận.
Đức Giám Mục Kevin Vann sẽ lãm lễ rửa tội cho gần
1,000 giáo dân Công Giáo tân tòng. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)
Đa số vì muốn lập gia đình với anh chị em có đạo công giáo nên đi học lớp giáo lý tân tòng để rửa tội và sẽ làm phép hôn phối ở nhà thờ.
Nhưng không ít trường hợp” đi tìm Chúa” trong các lớp tân tòng để tìm hiểu đạo công giáo tìm hiểu Chúa Giêsu và giáo lý của Ngài giảng dạy. Hành trình đức tin không đơn giản chút nào. Từ lúc không biết gì về Chúa Giêsu, về Đức Mẹ Maria, làm sao trong 8, 9 tháng học hỏi, tìm hiểu Thánh Kinh mà tin và yêu mến Chúa Giêsu được, nếu người đó không có “ơn Chúa” đánh động trước, nghĩa là các tân tòng đã có ý niệm một phần nào tin có Thiên Chúa toàn năng, có đấng tối cao, đấng vô hình hướng dẫn cuộc đời mình. Người đó cũng muốn tìm chỗ dựa của đời sống tâm linh trước, dựa vào sức Chúa chứ không cậy vào sức mình,cậy vào tài năng riêng của mình.
Nhà thờ La vang ở Houston cũng ban bí tích thanh tẩy cho 12 tân tòng . Thông thường các nhà thờ khác cũng làm lễ rửa tội cho người lớn, các tân tòng nhân mùa lễ Phục sinh hằng năm.
* Nghi thức chào đón và tiếp nhận dự tòng:
Đức Ông hỏi: Anh chị muốn xin gì ở Hội Thánh?
Dự tòng trả lời: Thưa Cha chúng con xin đức tin.
Đức Ông tiếp tục hỏi: Đức tin làm gì cho anh chị?
Dự tòng: Đức tin đưa chúng con đến sự sống đời đời.
Đức Ông cũng như cộng đồng dân Chúa cầu nguyện cho các tân tòng:
“Hãy quyết phó thác đời sống hàng ngày của anh chị vào sự chăm sóc của Ngài để anh chị có được niềm tin nơi Ngài với tất cả tâm hồn của anh chị. Đây là đường lối Đức tin mà Chúa Kitô sẽ hướng dẫn anh chị trong tình yêu tới sự sống đời đời.”
Xin đức tin là xin Thiên Chúa ban ơn để chúng ta có đức tin, tin có Thiên Chúa toàn năng,
tin Chúa Kitô là con Thiên Chúa , tin có đời sống vĩnh cửu.
Trong đêm rửa tội các tân tòng được mặc áo trắng, trao nến trắng và nhận phép thêm sức luôn
Đức Ông xức dầu trên trán các tân tòng và nói: ‘Anh (chị) hãy nhận lảnh ấn tín ơn Chúa Thánh Thần’.
Hành trình đi tìm Chúa.
Từ cuối tháng 08 năm 2013 gần 30 người lớn tìm đến nhà thờ để tìm hiểu về đạo Chúa. Trong quá trình học đạo, các anh chị em tân tòng trong những tháng đầu theo học, khi học hỏi Thánh Kinh, thảo luận về Chúa, các anh chị thường không phát biểu. Có lẽ còn e dè, ngại ngùng cũng có thể chưa hiểu biết về Thánh Kinh hay chưa tin tưởng vào Thiên Chúa .?
Tuy nhiên, trải nghiệm suốt 5 tháng thảo luận, học hỏi cũng như sau khi tham dự khóa tĩnh tâm ở Palacios vào đầu tháng 02 năm nay, trong đêm thứ bảy có nghi thức rửa chân cho tân tòng, ngồi thinh lặng, nghiêm trang, chung quanh nến thánh giá, mỗi người đốt nhúm trầm hương, đốt ngọn nến của mình và cầu nguyện cùng Thiên Chúa.
Trong ba ngày tĩnh tâm ở Palacios, anh chị em tân tòng bắt đầu phát biểu nhiều hơn, có cảm nghiệm về Thiên Chúa và Đức Mẹ nhiều hơn.
Tân tòng diễn kịch trong ngày tĩnh tâm
Một hình ảnh sinh hoạt của Tân tòng.
Ngày Tết Quý Tỵ vừa qua, anh chị em tân tòng đi đến Nursing home để thăm các cụ già tàn tật, bịnh hoạn để thực thi đức bác ái .
Tân tòng đi thăm người già cả tàn tật ở Nursing home
Đêm thứ sáu ngày Chúa chịu nạn, anh chị em tân tòng diễn lại 14 chặng đường thương khó. Anh chị em mặc y phục của người Do thái xưa cách nay hai ngàn năm giống như thời Chúa Kitô. Cũng có quan Philatô, có lính La mã, có Đức Mẹ, có thánh Gioan, Simon đỡ thánh giá cho Chúa, Giuda ph ản bội Chúa, Madalena, Veronica, Pharisêu, Satan..
Chuẩn bị diễn 14 chặng đường thương khó
Các tân tòng đi gặp Đức Giám Mục
Giá trị của cầu nguyện.
Năm 1991 tôi rửa tội nhân ngày lễ Đức Mẹ hồn xác về trời 15 tháng 8 tại nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế Sài gòn với Cha Bạch văn Lộc. Năm 1992 hai con gái cũng rửa tội tại nhà thờ này để được gia nhập Hội Thánh Chúa.
Năm nay, 2013 tôi đã làm con cái Chúa được 22 năm.
Năm 2000 tôi có tham gia Khóa căn bản của Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình do Cha Chu Quang Minh giảng, và sau đó tôi sinh hoạt trong chương trình này. Tôi vẫn nhớ câu nhắc nhở của Cha Chu Quang Minh như sau: “Mọi sự đều phải cầu nguyện và cầu nguyện trong mọi sự”.
Sự cầu nguyện liên lỉ của tôi, cũng như các nhà dòng Đa Minh, Dòng Chúa Cứu Thế, Dòng Đồng Công ở Missouri cầu nguyện giúp, bạn bè cầu nguyện thay nay Thiên Chúa đã nhậm lời. Kỳ này bà xã tôi đã đồng ý học đạo để tìm hiểu Chúa , tìm hiểu giáo lý Giáo Hội Công giáo hơn 7 tháng qua và đã chịu phép thanh tẩy vào ngày 30 tháng 03, lễ vọng Phục sinh vừa qua. Người nhận đỡ đầu là Sơ Lucy Nguyễn Lương dòng Nữ Đa Minh Việt nam .Tôi vẫn luôn luôn tự nhắc nhủ :”Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho”. (Mt 7, câu 7) cũng như tôi luôn luôn cố gắng ca ngợi Chúa trong mọi hoàn cảnh vì tôi biết “quyền năng của tâm hồn biết ca ngợi”(1) Chúa sẽ nhậm lời khi ta ca ngợi hơn là ta than vãn, trách móc, lo âu.
Tạ ơn Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh vì đó là điều Thiên Chúa muốn trong Đức Giêsu
Kitô (1TX 5, 18).

Những sự kiện lịch sử trên, theo cá nhân tôi luôn luôn có bàn tay quan phòng của Thiên Chúa, Đấng tối cao đầy quyền năng là Thiên Chúa, đã tác động vào những biến chuyển lịch sử đó để thế giới không còn sự đối đầu giữa Mỹ và Liên sô, có thể đưa đến chiến tranh hạt nhân sẽ hủy diệt nhân loại.
Không có ơn Chúa thì con người không thể làm gì đuợc.
Hình ảnh lễ rửa tội trong đêm Vọng Phục Sinh tại Giáo Xứ Đức Kitô Ngôi Lời Nhập thể. ngày 30 tháng 03 năm 2013.
(1)Sách ” Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi” LM Nguyễn Đức Mầu dịch.
Tác giả: Phùng văn Phụng