BẠN ĐƯỜNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Này Ta sai thiên sứ đi trước ngươi, để giữ gìn ngươi khi đi đường và đưa ngươi vào nơi Ta đã dọn sẵn!”.

“Nếu Chúa sai chúng ta đi trên những con đường đầy đá, Ngài sẽ cung cấp những đôi giày bền bỉ! Sai chúng ta đến một nơi xa lạ, Ngài sẽ chuẩn bị một người bạn đường! Và nếu muốn cứu độ chúng ta đời đời, Ngài ban Con Một!” – A. Maclaren.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa lễ Thiên Thần Bản Mệnh cho thấy tình yêu bao la của Thiên Chúa dành cho mỗi người. Để canh giữ hồn xác chúng ta từ khi chào đời cho đến ngày tắt hơi, Chúa ban cho mỗi người một ‘bạn đường’, yêu quý chúng ta như một vệ sĩ vô hình.

“Này Ta sai thiên sứ đi trước ngươi!” – bài đọc một; “Chúa truyền cho thiên sứ giữ gìn bạn trên khắp nẻo đường!” – Thánh Vịnh đáp ca; đặt một em bé giữa các môn đệ, Chúa Giêsu cũng nói đến sự hiện diện của những người ‘bạn đường’ này, “Các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy!” – Tin Mừng. “Các Thiên Thần Hộ Thủ là những người bạn trung tín nhất, vì họ ở với chúng ta ngày đêm, luôn luôn và ở mọi nơi. Chúng ta nên thường xuyên kêu cầu các ngài!” – Gioan Vianney.

Hãy tưởng tượng, mỗi người có một vệ sĩ đồng hành chăm sóc suốt đời! Gặp nguy khốn, chúng ta không đơn độc; gặp khó khăn, các ngài gỡ rối; khi bất an, các ngài thêm can đảm. Tuy nhiên, sự có mặt thường xuyên của ‘ai đó’ cũng có thể bất tiện, vì một ‘ai đó’ luôn nhìn thấy mọi hành vi, kể cả tội lỗi chúng ta phạm. Vậy mà, người bạn đó luôn tôn trọng; không phán xét, nhưng chỉ ra sức cản ngăn khi chúng ta làm điều trái. Vì tôn trọng tự do, không ít lần, các ngài bất lực! “Chỉ ở trên thiên đàng, chúng ta mới hiểu được bao nhiêu hiểm nguy đã được thiên thần gìn giữ, và bao nhiêu tình yêu các ngài đã tuôn đổ mà không ai nhìn thấy!” – Henry Newman.

Như vậy, nếu Thiên Chúa để chúng ta bước vào thung lũng bóng tối, Ngài thắp lên một ngọn đèn soi bước chân; nếu Ngài cho chúng ta vác thập giá nặng nề, chính Chúa Kitô cũng đặt vai mình kề sát vai mỗi người! Và nếu Ngài đòi hỏi chúng ta hiến dâng tất cả, chính Ngài cũng trao ban chính mình để bù đắp gấp trăm lần.

Anh Chị em,

“Này Ta sai thiên sứ đi trước con!”. Có thể nói, người ‘bạn đường’ trung tín nhất đời của chúng ta không chỉ là thiên thần bản mệnh, mà chính là Chúa Giêsu. Ngài không chỉ ‘đi trước’ để mở đường, mà còn ‘đi cùng’ để chia sẻ mọi gian truân. Nếu thiên thần hộ thủ là người bạn vô hình giữ gìn, thì Chúa Giêsu lại là Đấng hữu hình đồng hành, mang lấy cả sự chết để đưa chúng ta vào cõi sống. Vì thế, chiêm ngắm thiên thần bản mệnh, chúng ta càng xác tín hơn: tình yêu Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta, luôn gởi đến một sự hiện diện dịu dàng và bền bỉ. “Thiên thần hộ thủ giữ gìn chúng ta, nhưng chính Đức Kitô đồng hành với chúng ta – Ngài đã mang lấy thập giá để không con đường nào còn quá cô đơn!” – A.W. Tozer.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, thiên thần bản mệnh canh giữ con trong thầm lặng, nhưng chính Chúa đi trước và bên con. Xin nâng đỡ khi con yếu lòng, hầu con can đảm bước tiếp!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***************************************

Lời Chúa Lễ THIÊN THẦN BẢN MỆNH, Thứ Năm Tuần XXVI Thường Niên

Các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 18,1-5.10    

1 Khi ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng : “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời ?” 2 Đức Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông 3 và nói : “Thầy bảo thật anh em : nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.

4 “Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời.

5 “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.

10 “Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này ; quả thật, Thầy nói cho anh em biết : các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.”


 

VỀ VIỆT NAM KHI  TIẾP CHUYỆN NÊN GIẢ NGU CHO NÓ LÀNH

Phaolô Hiển NguyễnNguyễn Doãn Đôn

Tôi về phép VN khi ngồi nói chuyện với nhiều vị là tôi chỉ nghe là chính, để dò xem họ nhận thức ra sao. Thường thì tôi cứ giả vờ gật đầu, chứ rất ít khi phản bác lại họ, mặc dù mình muốn lắm và “điên” trong cái đầu lắm! Nghĩa là ừ ừ;  cạc cạc cho xong con mẹ nó đi; chứ cãi với người tăm tối là mình cũng vô tình mà thành ngu như họ. Rồi họ ghét mình và vu cho là thằng phản động…

Tốt nhất là cứ cười trừ cho qua ngày phép mà đi cho đỡ ấm ức. Đàn gẩy tai trâu phỏng có ích gì.

Cụ Nguyễn Du khi tả về tâm trạng này, thì cụ lấy tích ngày xưa viết ra  hai câu thơ lục bát trong Truyện Kiều rất tài tình là:

“Giường kia treo những hững hờ

Đàn kia ai gẩy ngẩn ngơ tiếng đàn”

Ví dụ người Dân ở quê họ khoe con cháu họ học giỏi, thế nọ,thế kia; Nhưng họ chả hiểu gì khi các cháu học xong Đại học có việc làm đâu. Họ đâu có biết rằng, như ở Đức này con cháu chúng ta chưa tốt nghiệp Đại học đã có bao Hãng họ sẵn sàng nhận vào làm rồi, mà không cần chạy chọt hay “phong bì”.

Rồi họ khoe là  làng xóm bây giờ so với ngày xửa, ngày xưa một trời, một vực; không phải thắp đèn dầu ma rút, không còn đường đất, bùn ngập đến cổ chân, xe ô tô vào được  tận sân v.v… Và họ cho rằng đó là nhờ ơn Đảng và Bác.

Họ không hiểu rằng đó là quy luật phát triển tất yếu, kể cả ở cả các nước chậm tiến và lạc hậu bên Châu Phi. Ở đây  không hề có yếu tố  Đảng và Bác đóng vai trò trong đó.

Họ không hiểu rằng với tốc độ phát triển bằng ấy năm trời thì ở các nước Tư bản dân chủ thì còn nhanh gấp 10 lần so với ở VN. Chúng ta cứ lấy ví dụ sự phát triển của cái Iphone nó nhanh như thế nào; Nó đâu có cần nhờ Bác và Đảng cài cấy co chíp lưu manh gái gú tùm lum, ăn cướp Chính quyền và tham nhũng vào để có Iphone 17 như bây giờ?

Họ không hiểu rằng lẽ ra một Đất nước như VN là bây giờ không những phải đảm bảo cho người Dân trong nước có đời sống sung túc ; mà còn phải có nguồn tiền của dồi dào gần như các nước G 7 để dang tay cứu giúp,  ủng hộ ra các nước ngoài nữa, để giúp họ khi họ gặp  chiến tranh, tai họa, hay vùng xích đạo không có thổ nhưỡng,khí hậu, tài  nguyên, khoáng sản phong phú như mình…  

Lẽ ra họ  phải nghĩ ngược lại mới đúng. Rằng, nếu Đảng và Bác không bảo thủ, không ngu dốt,  không độc tài toàn trị mà theo đường lối Dân chủ văn minh tiến bộ như Nhật, Nam Hàn, Singaphore hay Đài Loan thì bây giờ Dân Việt mình còn có đời sống rất có thể là hơn cả các nước kia.

Tại sao hơn?  Vì thổ nhưỡng, khí hậu, tài nguyên, vị trí địa lý của nước ta hơn hẳn họ. Thêm vào đó lại không có động đất và núi lửa thường xuyên đe dọa như ở Nhật.

Cái ấu trĩ của nhiều người Việt  chúng ta ở trong nước là cứ so sánh  thấy bây giờ hơn cách đây vài chục năm là họ sung sướng và ngạo nghễ.   Họ cho rằng được như thế là phải biết ơn Đảng và Bác.

Tôi sống ở Đức đã lâu thì thấy dân Đức họ không có cách nghĩ vớ vẩn nhố nhăng và u minh như thế. Họ chỉ nghĩ là họ bầu lãnh đạo lên làm việc là những người này phải có trách nhiệm và bổn phận làm việc cho nghiêm túc. Nếu không thì dân họ đòi phải từ chức, không bầu nữa.

Dân Đức quan niệm người lãnh đạo hay Nguyên thủ Quốc gia cũng hệt như họ  đi làm trong các hãng vậy.  Họ làm mà không tốt, thì sẽ bị chủ hãng cho nghỉ việc.

Cũng chính vì vậy mà nước Đức thiếu gì Nguyên thủ và lãnh đạo tài và có đạo đức tốt; nhưng họ không không có kiểu tôn sùng như nhà mình cho lên bàn thờ và xây lăng. Họ có bao nhiêu là đảng phái lãnh đạo, Nguyên thủ của họ tài hơn và có đạo đức hơn ông Hồ nhiều, nhưng họ đâu có cần phải há miệng ra cảm ơn và xây lăng cho ai.

Làm sao người dân VN phải nhận ra được rằng vì Đảng CS và ông Hồ đã mắc sai lầm  nghiêm trọng, khi tìm con đường cho Dân tộc theo đi, lại lạc vào con đường tăm tối – Con đường ngu ngốc, lỗi thời mà Nhân loại đã bỏ đi lâu rồi,  nên bây giờ Dân tộc  chúng ta mới ì ạch; ra nước ngoài lãnh đạo cũng hệt như dân, đi đâu để lại tiếng xấu đó;  thua chị, kém em đủ điều.

Nhân tài ở VN có quá ít ỏi, chỉ vì Thể chế kìm hãm, chứ không phải là do  dân mình ngu. Cũng là người Việt, nhưng họ sang Mỹ thì thành Tướng giỏi, thành các Nhà khoa học nổi tiếng; nhưng những người này mà ở VN chắc gì đã làm nên công trạng.

Cũng như cây cam sành trồng đất xứ Đoài thì cho ra trái ngọt, nhưng đem nó sang trồng nơi xứ Đông thì cho ra trái chua. Thể chế chính là mảnh đất, mà mỗi người Dân là một loài cây.

Chính vì thể chế ờ VN không chính danh và tăm tối đó, đã độc tài lại bất tài;  mà Dân ta nghèo khổ. Họ phải ra đi làm cu li khắp Năm châu, Bốn biển.

Nguyễn Doãn Đôn


 

Thượng Viện chưa thông qua ngân sách tạm, chính phủ hầu như chắc chắn đóng cửa

Ba’o Nguoi-Viet

September 30, 2025

WASHINGTON, DC (NV) – Thượng Viện hôm Thứ Ba, 30 Tháng Chín, chưa thông qua được ngân sách tạm thời, khiến chính phủ có thể phải đóng cửa từ nửa đêm, theo CNN.

Trong cuộc bỏ phiếu thủ tục tối Thứ Ba, khi chỉ còn hơn bốn tiếng tới thời hạn chót, phía Dân Chủ Thượng Viện chặn dự luật ngân sách tạm thời của phía Cộng Hòa đã được Hạ Viện thông qua – theo đó, chính phủ được cấp ngân sách tạm thời bảy tuần, tới ngày 21 Tháng Mười Một, nhưng không gia hạn trợ cấp Obamacare.

Thượng Nghị Sĩ John Thune (Cộng Hòa-South Dakota), trưởng Khối Đa Số Thượng Viện, phát biểu trước báo chí tại Quốc Hội ở Washington, DC, hôm Thứ Ba, 30 Tháng Chín. (Hình: Kevin Dietsch/Getty Images)

Và trong cuộc bỏ phiếu thủ tục khác ngay trước đó, phía Cộng Hòa chặn dự luật “đối trọng” do phía Dân Chủ đề nghị, tạm thời cấp ngân sách cho chính phủ tới ngày 31 Tháng Mười.

Cả hai dự luật cần phải đạt ít nhất 60 phiếu ủng hộ mới được đưa ra bỏ phiếu cuối cùng. Kết quả bỏ phiếu cho dự luật của phía Cộng Hòa là 55-45, trong đó có hai thượng nghị sĩ Dân Chủ bỏ phiếu thuận cùng với toàn bộ đồng viện Cộng Hòa. Trong khi đó, các thượng nghị sĩ bỏ phiếu cho dự luật của phía Dân Chủ hoàn toàn theo đảng phái: 47-53, theo NBC News.

Vài giờ trước khi Thượng Viện bỏ phiếu, Tổng Thống Donald Trump cho hay chính phủ “có thể” phải đóng cửa. Ông đổ lỗi tình trạng bế tắc này cho đảng Dân Chủ. Phía Cộng Hòa cần ít nhất bảy thượng nghị sĩ Dân Chủ bỏ phiếu ủng hộ cùng với họ mới thông qua được dự luật do họ soạn thảo.

Trước đó, Thượng Nghị Sĩ John Thune (Cộng Hòa-South Dakota), trưởng Khối Đa Số Thượng Viện, tuyên bố với CNN ông sẽ không đàm phán với phía Dân Chủ nếu chính phủ đóng cửa từ đêm nay.

“Chúng ta chỉ đàm phán khi chính phủ mở cửa, nên hãy giữ cho chính phủ mở cửa, lúc đó, chúng tôi mới đàm phán,” ông Thune nói. Ông nhấn mạnh hai bên chỉ có thể tiếp tục đàm phán nếu tránh được đóng cửa.

Khi phóng viên hỏi liệu Hạ Viện có cần trở lại tuần này để Quốc Hội có thể làm việc hướng tới đạt được dự luật ngân sách mà cả hai đảng ủng hộ hay không, ông Thune cho hay Hạ Viện đã làm xong nhiệm vụ.

“Tôi không biết có việc gì Hạ Viện làm được mà họ chưa làm hay không. Họ đã thông qua dự luật này. Đó là dự luật đã được Hạ Viện thông qua, đang nằm ở Thượng Viện, sẵn sàng được tổng thống ký thành luật,” ông cho biết.

Ông Thune thêm: “Do đó, không, chuyện này tùy phía Dân Chủ Thượng Viện.”

Sau hai cuộc bỏ phiếu thủ tục, ông Thune tuyên bố sẽ ép buộc bỏ phiếu liên tục cho dự luật của phía Cộng Hòa nhằm gây áp lực buộc ít nhất năm thượng nghị sĩ Dân Chủ nữa bỏ phiếu thuận. Ông bác bỏ lời đề nghị sửa đổi dự luật này để lấy thêm phiếu ủng hộ của phía Dân Chủ.

Thượng Nghị Sĩ Chuck Schumer (Dân Chủ-New York), trưởng Khối Thiểu Số Thượng Viện, trình bày với báo chí tại Quốc Hội ở Washington, DC, hôm Thứ Ba, 30 Tháng Chín, về tiền bảo hiểm y tế sẽ tăng nếu chính phủ không gia hạn trợ cấp bảo hiểm y tế. (Hình: Kent Nishimura/Getty Images)

Trong thư gửi Thượng Nghị Sĩ Joni Ernst (Cộng Hòa-Iowa), ông Phillip L. Swagel, giám đốc Văn Phòng Ngân Sách Quốc Hội (CBO), cảnh báo nếu chính phủ đóng cửa, có thể khoảng 750,000 nhân viên liên bang bị sa thải một ngày.

Tiền lương tổng cộng mỗi ngày của những nhân viên này lên tới khoảng $400 triệu, theo lá thư của ông Swagel mà CNN có được.

Trước đó, bà Ernst yêu cầu CBO cung cấp chi tiết nếu chính phủ đóng cửa, nhân viên liên bang và nền kinh tế Mỹ bị ảnh hưởng như thế nào.

Trong thư, ông Swagel cho hay hoạt động kinh tế và doanh nghiệp bị ảnh hưởng nhiều hay ít tùy chính phủ đóng cửa bao lâu.

Chỉ vài giờ trước khi chính phủ có thể sắp phải đóng cửa, hàng loạt cơ quan liên bang gửi email cho nhân viên đổ lỗi cho phía Dân Chủ.

Trong email, những cơ quan này lưu ý Tổng Thống Trump phản đối đóng cửa và “hết sức ủng hộ” dự luật ngân sách tạm bảy tuần của phía Cộng Hòa.

Mặc dù được Hạ Viện thông qua tuần trước, nhưng dự luật này không có đủ thượng nghị sĩ Dân Chủ ủng hộ để được Thượng Viện thông qua. Phía Dân Chủ yêu cầu bất cứ ngân sách tạm nào cũng phải bao gồm gia hạn trợ cấp Obamacare, sẽ hết hạn cuối năm nay.

“Rất tiếc, đảng Dân Chủ đang chặn dự luật này ở Thượng Viện do những yêu cầu về chính sách không liên quan,” những cơ quan liên bang nêu trên viết trong email gửi nhân viên.

Trong khi đó, Thượng Nghị Sĩ Chuck Schumer (Dân Chủ-New York), trưởng Khối Thiểu Số Thượng Viện, cáo buộc phía Cộng Hòa “đẩy nước Mỹ vào tình trạng đóng cửa.”

Ông Schumer tuyên bố sẵn sàng đàm phán với giới lãnh đạo Cộng Hòa để đạt thỏa thuận liên quan tới lời yêu cầu lớn nhất của phía Dân Chủ: $1,000 tỷ trợ cấp bảo hiểm y tế từ thời Tổng Thống Joe Biden. Ông cảnh báo không lâu nữa, 20 triệu người Mỹ sẽ bị tăng tiền bảo hiểm y tế nếu phía Cộng Hòa không ra tay.

“Sẽ có hàng triệu gia đình người Mỹ ngồi xuống nói, ‘Làm sao chúng ta trả nổi đống hóa đơn này?” ông Schumer cho hay.

“Tới nửa đêm hôm nay, người Mỹ sẽ đổ lỗi cho họ làm chính phủ đóng cửa,” ông Schumer nói về đảng Cộng Hòa. (Th.Long) [qd]


 

CHỢ RẨY – NƠI ĐÔNG ĐÚC NHẤT, CŨNG LÀ NƠI CÔ ĐƠN NHẤT… Lm. Anmai, CSsR

8 SÀI GÒN

 Lm. Anmai, CSsR

Đâu ai muốn phải vào đây! Đâu ai muốn mình có mã định danh ở chốn này?

Tôi, trong thân phận là người đau yếu và tôi đã có ở nơi này để rồi cảm nhận được cái phận người. Có điều tôi may mắn được điều dưỡng Th, được bác sĩ Ái (một vị bác sĩ hiếm gặp) đã lo lắng cho tôi trong tình thương thật sự của một Nhà Thương ngang qua bác sĩ Ái cho tôi.

Có một sự nghịch lý lạnh lùng và cay đắng luôn tồn tại giữa lòng thành phố náo nhiệt. Khi những khu chợ truyền thống dần thưa vắng vì sự lên ngôi của thương mại điện tử, khi những trung tâm thương mại lộng lẫy cố gắng níu chân khách hàng bằng ánh đèn và khuyến mãi, thì có một “khu chợ” duy nhất, lạ lùng và khắc nghiệt, luôn quá tải, luôn tấp nập, và không cần bất kỳ chiêu trò quảng cáo nào: Đó chính là Bệnh viện Chợ Rẩy hay cái từ mà tôi vẫn thích gọi hơn đó là Nhà Thương Chợ Rẩy.

Nếu bạn muốn thấy nơi nào con người phơi bày bản chất mong manh nhất, nếu bạn muốn thấy nơi nào tiền bạc trở nên vô nghĩa nhất, nếu bạn muốn thấy tận mắt những người thực sự cần sự giúp đỡ không phải bằng lời nói mà bằng hành động, hãy đến Bệnh viện Chợ Rẩy, đặc biệt là lúc nửa đêm.

Nơi đây không buôn bán hàng hóa, họ buôn bán hy vọng. Và giá của món hàng ấy, đôi khi, đắt đến mức không thể trả nổi.

Những ngày tháng sống trong khuôn viên Chợ Rẩy – không phải với tư cách bệnh nhân mà là người chứng kiến – đã để lại một vết hằn sâu trong tâm hồn tôi. Khung cảnh nơi đây là một thứ nghệ thuật siêu thực: bên ngoài cổng, xe cộ vẫn lao đi với tốc độ của cuộc sống mưu sinh; nhưng ngay khi bước qua cánh cửa bệnh viện, mọi thứ chùng xuống trong một nhịp thở chậm rãi, nặng nề của sự chờ đợi.

Nửa đêm, Chợ Rẩy trở thành một thành phố thu nhỏ của những thân phận.

Không còn những dãy ghế đá lạnh lẽo thưa thớt như ban ngày. Thay vào đó, hành lang chật chội của các khu cấp cứu, hồi sức, và các khoa phòng đặc biệt biến thành một khu lều trại tự phát. La liệt người thân trải những tấm chiếu cũ mòn, những tấm bìa carton mỏng manh, san sát nhau. Họ không phải là người vô gia cư; họ là những vệ sĩ trung thành nhất đang canh gác hy vọng sống còn của người thân.

Không gian ngột ngạt này không có sự thoải mái, chỉ có sự sẻ chia vô hình. Hàng trăm chiếc chiếu nhỏ trải dọc lối đi, nhường nhịn nhau từng tấc đất. Họ nằm co ro, gác đầu lên những chiếc ba lô cũ kỹ, hoặc đơn giản là bó gối ngồi tựa vào bức tường lạnh lẽo. Ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt từ hành lang dường như không đủ sức xua tan bóng đêm của nỗi lo âu. Tiếng ho khan, tiếng trở mình trên chiếu, tiếng xe đẩy cấp cứu vun vút qua lại, và tiếng sụt sùi nén lại của những người đang cố gắng không khóc thành tiếng, tạo nên một bản giao hưởng buồn bã mà chỉ nơi đây mới có.

Chiếc ghế đắt giá

Những dãy ghế đá dài, chật kín người từ chiều tối, là nơi tá túc không tốn phí nhưng lại là nơi đắt giá nhất về mặt tinh thần. Họ ngồi đó, vai chạm vai, đầu gục xuống, nhưng không ai ngủ say được. Họ là thân nhân chờ tin bệnh nhân nặng đang hồi sức cấp cứu hoặc phải cách ly điều trị. Họ phải chấp nhận mọi khó khăn, ăn vội vàng suất cơm hộp nguội lạnh, thậm chí là nhịn đói, chỉ để giữ lấy chút hy vọng níu kéo sự sống.

Sự khắc nghiệt ở đây không phải do thiếu vật chất, mà là do sự bất lực trước sinh tử.

Không khí tại các khu vực chờ đợi là một thực tế khắc nghiệt mà không ai muốn đối mặt. Nó là sự pha trộn kinh hoàng giữa nỗi sợ hãi tột cùng và tia hy vọng mong manh như sợi chỉ mành.

Chờ đợi trong mòn mỏi

Việc chờ tin người thân cứ thế diễn ra liên tục, kéo dài trong sự mòn mỏi. Mỗi tiếng đồng hồ trôi qua mang theo sức nặng của hàng thập kỷ.Mỗi khi cánh cửa phòng Hồi sức Cấp cứu (ICU) hé mở, hàng chục con mắt lập tức đổ dồn vào. Người y tá, bác sĩ bước ra như một vị thần nắm giữ sinh mệnh. Tiếng gọi tên người bệnh là âm thanh có khả năng làm ngưng đọng cả không gian và thời gian.

Nếu là tin tốt – dù chỉ là dấu hiệu sống còn ổn định hơn chút – một tiếng thở phào nhẹ nhõm, một cái nắm tay siết chặt. Đó là chiến thắng nhỏ nhoi, là dầu bôi trơn giúp họ tiếp tục thức trắng đêm sau.

Nếu là tin xấu – một sự chuyển biến đột ngột, một lời khuyên chuẩn bị tinh thần – thì đó là lúc sự tĩnh lặng vỡ òa thành tiếng nấc bị kìm nén.

Bình yên là điều không có mặt ở nơi đây. Chỉ có những lời cầu nguyện thầm thì, những tiếng thở dài nặng trĩu, và đôi khi là sự im lặng tuyệt đối của những người đã quá kiệt sức để khóc thêm nữa.

Cái giá của hy vọng

Tại Chợ Rẫy, người ta mới hiểu rõ một câu nói đã trở thành chân lý: “Chiếc giường đắt nhất là chiếc giường bệnh viện.”

Nó không đắt bởi giá phòng hay dịch vụ, mà bởi cái giá của sự đánh đổi:

Đánh đổi tài sản: Những gia đình đã bán đi mảnh đất, chiếc xe máy, hay thậm chí vay mượn khắp nơi để có đủ tiền chạy chữa. Tiền bạc ở đây không còn là phương tiện tận hưởng, mà là vũ khí chiến đấu sinh tử.

Đánh đổi công việc: Người thân bệnh nhân phải bỏ lại công việc, mất đi nguồn thu nhập, chấp nhận cuộc sống tạm bợ ngủ ngoài trời để làm “lá chắn” tinh thần và vật chất cho người bệnh.

Đánh đổi tương lai: Những đứa con phải nghỉ học, những người già phải chịu đựng sự đau đớn thể xác vì phải nằm co ro trên nền đất.

Họ đang cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời, với mong muốn thoát khỏi nguy cơ tử vong đang rình rập.

Chợ Rẩy không chỉ là bệnh viện hay ngày xưa gọi là nhà thương; nó là một phòng trưng bày nhân loại, nơi sự giàu có và địa vị bị tước bỏ hoàn toàn. Mọi người ở đây đều bình đẳng dưới một áp lực duy nhất: áp lực của sự sống còn.

Những người thân vật vã, những người phải ăn chung suất cơm từ thiện, những người mặc đi mặc lại bộ quần áo nhàu nát nhiều ngày liền, họ mới chính là những người thực sự cần sự chung tay và giúp đỡ thật nhiều từ cộng đồng.

Sự giúp đỡ ở đây không chỉ là vật chất. Nó còn là:

Một suất cơm nóng hổi: Giúp họ có thêm năng lượng để thức thêm một đêm dài.

Một chiếc chăn mỏng: Giúp họ giữ ấm cơ thể trong hành lang lộng gió lúc sáng sớm.

Một lời hỏi thăm chân thành: Nhắc nhở họ rằng họ không đơn độc trong cuộc chiến này.

Chợ Rẩy, nơi vốn đã quá tải và ngột ngạt, là một lời nhắc nhở thẳng thắn nhất: hãy trân trọng sức khỏe của mình. Và khi cuộc sống của chúng ta có đủ đầy, đừng quên rằng ngay tại trung tâm thành phố này, có hàng ngàn người đang chiến đấu trong một cuộc chiến sinh tử không có ngày nghỉ.

Đó là nơi mà lòng trắc ẩn và tình người phải được phát huy mạnh mẽ nhất, để chia sẻ bớt gánh nặng vô hình trên vai những người đang mòn mỏi chờ đợi giữa những hành lang lạnh lẽo.

Thật tình tôi chẳng muốn vào cái chốn này. Nhưng bệnh thì không tránh khỏi

Lm. Anmai, CSsR


 

Tư Pháp CSVN phơi bày tha hóa, vết nhơ không thể gọt rửa

Ba’o Nguoi- Viet

September 24, 2025

Minh Hải

“Chạy án” không chỉ là hành vi tiêu cực, mà là biểu hiện tột cùng của sự tha hóa trong hoạt động tư pháp. Khi tiền và quan hệ đủ sức bẻ cong bản án, khẩu hiệu “mọi công dân bình đẳng trước pháp luật” của nhà cầm quyền CSVN chỉ là trò hề, sáo rỗng.

Vụ 28 thẩm phán, kiểm sát viên và luật sư tham gia đường dây chạy án là vết nhơ không thể gọt rửa cho cái gọi là nhà nước pháp quyền, nơi công lý được cán bộ mặc cả, niềm tin của người dân bị đem bán. Tất cả là một sân khấu mị dân, tuyên truyền dối trá.

Theo thông tin của các cơ quan chức năng CSVN, từ tháng Ba năm 2022 đến tháng Năm 2024, một đường dây chạy án quy mô lớn bị phanh phui, xảy ra ở nhiều tỉnh thành của Việt Nam, bao gồm: Đà Nẵng, Đắk Lắk, Gia Lai, Thừa Thiên-Huế. 28 bị can đã tham gia, phần lớn là những người có thời gian công tác trong ngành tư pháp, còn lại là một số cá nhân khác.

Cụ thể một số trang truyền thông của CSVN còn nêu thẳng, trong số 28 bị can thì có 10 người nguyên là lãnh đạo, thẩm phán, công chức tòa án; 3 kiểm sát viên, nhân viên ngành kiểm sát; 2 chấp hành viên, cán bộ cơ quan thi hành án dân sự; 4 luật sư, nhân viên văn phòng luật và 9 bị cáo, đương sự trong các vụ án.

Họ đã nhận, đưa và môi giới hối lộ với tổng số tiền lên đến 11.4 tỷ VND, nhằm can thiệp vào kết quả xét xử hình sự, dân sự và kinh doanh thương mại theo hướng có lợi cho người đưa hối lộ. Đây là những bản án không còn đúng với lẽ phải, đã biến thành món hàng để kinh doanh-thương mại.

Đáng chú ý, nhiều kẻ trong số đó từng giữ vị trí quan trọng trong ngành tư pháp như Phạm Việt Cường và Phạm Tấn Hoàng là hai cựu phó chánh án Tòa Án Cấp Cao tại Đà Nẵng; Nguyễn Đức Tuấn, cựu thẩm phán, chánh tòa hình sự Tòa Án tỉnh Đắk Lắk; Vũ Văn Tú, cựu thẩm phán Tòa Án tỉnh Đắk Lắk. Với vai trò quan trọng có thể định đoạt số phận con người, thay vì phải bảo vệ lẽ phải, bảo vệ sự nghiêm minh của pháp luật thì họ lại tha hóa cấu kết thành một đường dây, có tổ chức chặt chẽ từ địa phương đến cấp cao để biến thành những con buôn, “cò” hối lộ, nhận hối lộ để giảm nhẹ hình phạt cho các bị cáo ở nhiều vụ án, trong đó có vụ án giết người.

Đây rõ ràng một vụ án gây chấn động dư luận, bởi nó không chỉ là vụ án hình sự đơn thuần, mà còn là đòn giáng mạnh mẽ vào niềm tin của xã hội vào nền tư pháp Việt Nam.

Ngay ở cáo trạng của vụ án có nêu vài trường hợp điển hình như; Tại Gia Lai, một người phụ nữ đã bỏ ra 300 triệu VND chạy án cho hai người con trai, để mỗi người được giảm 2 năm tù tại phiên xét xử phúc thẩm; Hoặc tại tỉnh Đắk Lắk, cũng một phụ nữ bỏ ra số tiền 150 triệu đồng để em trai ruột được giảm án từ 15 năm tù xuống còn 13 năm 6 tháng.

Thông tin về ông này, bà nọ chạy án cho người thân vốn đã là điều dư luận xì xào từ lâu nay ở Việt Nam chẳng có gì là lạ lẫm, thậm chí đã trở thành câu chuyện thường ngày ở huyện. Tuy nhiên, lần này nó được phơi bày bằng hồ sơ điều tra với sự thật không lấy gì là trần trụi hơn.

Bản thân tôi lúc còn ở Đà Nẵng, nhà nằm cách hai trụ sở Tòa Án TP.Đà Nẵng và Tòa Án Cấp Cao khoảng 2km, nên có đôi lần tôi ghé vào quán xá gần đó để nhâm nhi ly cà phê thư giản. Tại đây, tôi thường nghe những vị khách của quán ra vào bàn tán sôi nổi các vụ chạy án.

Câu chuyện mới nhất mà tôi còn nhớ là vào khoảng Tháng Giêng 2024, chị B, có con trai nằm trong vụ án hai nhóm thanh niên đường phố ẩu đả. Dù không xảy ra án mạng, nhưng do có cầm hung khí nên con trai của chị B phải nhận bản án 3 năm tù giam.

Chị B cùng người thân của những thanh niên trong cùng vụ tập hợp lại, đi gặp luật sư nhờ tìm cách chạy án, cũng như được tại ngoại ăn Tết ở nhà. Luật sư sau đó móc nối với một người tự xưng là cán bộ viện kiểm sát, và từ người này tiếp đến liên lạc với nhân viên tòa án.

Sau khi các bên thỏa thuận thủ tục xong, từng bước chạy án như thế nào được cán bộ viện kiểm sát và nhân viên tòa án bằng trực tiếp hoặc gián tiếp đều thông tin cho nhóm chị B một cách thường xuyên. Mục tiêu của nhóm người chị B, bỏ ra khoảng mấy trăm triệu để sửa lại nội dung bản án, làm nhẹ đi tình tiết phạm tội của những bị cáo. Tuy nhiên, tôi được biết vụ chạy án này không thành do khả năng tài chính của vài người bị hạn chế. Bản thân chị B chỉ thành công khi bỏ ra vài chục triệu để chạy cho con trai được thi hành án ở trại giam gần nhà.

Dẫn chứng những phi vụ chạy án để thấy, dù thành công hay thất bại thì hành vi của 28 bị can trong vụ án nêu trên đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Nhận tiền chạy án, tức là họ cố tình làm sai lệch bản án, biến bản án thành sản phẩm mua bán, đây là hình thức tham nhũng tư pháp, pháp luật trở thành công cụ phục vụ lợi ích cá nhân.

Vụ án phản ánh một phần của cuộc đấu tranh quyền lực ngầm trong nội bộ ngành. Việc các thẩm phán và kiểm sát viên nhận hối lộ không chỉ là hành vi tham nhũng cá nhân, sự tha hóa bản thân mà còn là biểu hiện của sự đồng lõa có tổ chức, thao túng quyền lực từ bên trong hệ thống.

Sự tha hóa của các bị can chính là phản ánh sự thiếu sót trong cơ chế giám sát và kiểm tra trong hệ thống tư pháp. Dẫn đến việc các bản án bị can thiệp bằng hối lộ nếu không kịp phanh phui, không sớm ngăn chặn sẽ tạo tiền lệ xấu, khuyến khích hành vi tham nhũng, chạy án tương tự trong tương lai. Điều này đe dọa đến sự ổn định và phát triển xã hội.

Trước khi vụ án được khởi tố, người dân đặt niềm tin vào những bị can để được bảo vệ lợi ích hợp pháp, nhưng khi cả hệ thống phạm tội thì niềm tin ấy bị phản bội, công lý bị bóp nghẹt, thay vào đó là sự ngờ vực phải có tiền và quan hệ mới được đối xử công bằng trước pháp luật. Dư luận có quyền nghi ngờ tính minh bạch, công bằng của các vụ án mà họ từng ở vai trò tố tụng.

Với số tiền hối lộ hơn 11.4 tỷ VND, vụ án có thể xếp vào loại “đặc biệt nghiêm trọng.” Dựa theo quy định của Bộ luật Hình sự, hành vi nhận hối lộ với số tiền trên 1 tỷ VND có khung hình phạt tù chung thân hoặc tử hình. Như vậy, nhiều bị can trong vụ án này có thể đối diện với mức hình phạt khá nặng.

Để ngăn chặn và loại bỏ tham nhũng trong ngành tư pháp, nhà cầm quyền CSVN cần thiết phải thực hiện một cuộc cải cách toàn diện. Trước hết, phải biết lắng nghe những ý kiến đóng góp phản biện để tiến tới xây dựng và hoàn thiện cơ chế giám sát, kiểm tra độc lập, đảm bảo tính minh bạch lẫn công bằng trong quá trình tố tụng. Các cơ quan chức năng cần tăng cường công tác thanh tra, kiểm tra và xử lý nghiêm minh các hành vi vi phạm pháp luật trong ngành tư pháp. Đặc biệt, nhà cầm quyền CSVN phải để báo chí được tự do điều tra, nếu không những vụ án như thế này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Chỉ khi nào công lý được thực thi một cách công bằng và minh bạch thì xã hội mới có thể phát triển bền vững, người dân Việt Nam mới thực sự tin tưởng vào pháp luật nước nhà.


 

VƯỜN HẠT MẦM – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời!”.

Sau khi hoàn tất vai diễn “Tiểu Sử Têrêxa”, Lindsay Younce trở lại đạo. Cô nói, “Điều đánh động tôi nhất nơi Têrêxa là niềm vui phát sinh từ những đau khổ chị dâng lên Chúa. Những cử chỉ nhịn nhục, ân cần, yêu thương của chị như những hạt mầm nhỏ – với nữ tu Augustine khó thương – đã hợp thành cả một vườn hạt mầm thánh thiện!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa lễ thánh Têrêxa Lisieux nói đến những em bé. Và một em bé – như Têrêxa – là một mảnh đất bí ẩn, mảnh đất của một ‘vườn hạt mầm’ nhân đức lẫn những ước mơ.

Thiên Chúa chúc lành cho bà mẹ Giêrusalem – bài đọc một. 4 tuổi, Têrêxa mất mẹ; 9 tuổi, mất luôn ‘người mẹ thứ hai’ – chị Pauline vào dòng. Èo uột “như một cọng hành”, may thay, Têrêxa cảm nhận tình yêu của Thiên Chúa khi “được bú sữa, được bồng ẵm, được nâng niu trên đầu gối”. 15 tuổi, vào nhà Chúa; và dẫu kết thúc chỉ sau 9 năm, Têrêxa đã nên mảnh đất của một ‘vườn hạt mầm’ trổ sinh hoa trái tốt lành cho Giáo Hội.

Nếu Têrêxa không vâng lời mẹ Bề trên – chị ruột Agnes – để viết “Một Tâm Hồn”, không ai biết Têrêxa. “Bông Hoa Nhỏ” không chỉ toả hương đơn sơ, phó thác, nhưng còn man mát cả những tham vọng, tự tôn, can đảm, lãng mạn và bướng bỉnh. Têrêxa ước bay lên mặt trời chói lọi Ba Ngôi, “Em muốn như các thánh, làm những chuyện ngông cuồng cho Ngài!”; “Cho con được tử đạo trong lòng hay nơi thân xác; tốt hơn, cả hai!”. Như một người tình, Têrêxa rong ruổi thả hồn, “Khi tâm hồn bị cuốn hút bởi làn hương say đắm của Ngài, nó không chạy một mình; tất cả người nó yêu đều được cuốn theo!”. Như chú bọ ngựa vênh váo, Têrêxa sánh mình với cây cọ ba xu, “Cây cọ đâu tự hào về một kiệt tác là do nó; nhưng nó biết, ‘Người Nghệ Sĩ’ không bối rối mà còn bỡn cợt với những khó khăn; và đôi khi, cần một dụng cụ yếu đuối bất toàn như nó!”.

Têrêxa thông minh, hài hước, lắm tưởng tượng, “Archimède cần một điểm tựa bên ngoài để bẩy trái đất lên, ông không tìm ra! Các thánh thì khác, Chúa cho họ một điểm tựa, chính Ngài. Đòn bẩy là kinh nguyện bốc cháy yêu thương, cầu nguyện là cách thức các thánh nâng vũ trụ lên, nâng cho tới tận thế, ‘Các thánh tương lai’ cũng sẽ nâng!”; “Con không nản chí vì những lỗi lầm. Trẻ con thường ngã luôn, nhưng vì chúng bé quá, nên không thấy đau mấy!”.

Anh Chị em,

“Trẻ con thường ngã luôn!”. Biết rằng, mình bé nhỏ, nhiều khuyết điểm, ít tài năng; nhiều tội lỗi, ít thánh thiện; lắm thất bại, ít thành công… là những đòn bẩy nâng chúng ta lên. Chớ gì biết mình là ai, chúng ta khiêm tốn đặt trọn tin yêu nơi Chúa; trở nên mảnh đất cho những việc nhỏ bé thánh thiện như những hạt mầm, vốn hợp lại thành một khu vườn rực rỡ cho Thiên Chúa. Như Têrêxa, chúng ta tham vọng bẩy lên thế giới bi luỵ bằng cầu nguyện, chống lại tội lỗi và sự dữ. Được vậy, chúng ta rồi sẽ reo lên: “Hồn con xin Chúa giữ gìn, nép mình bên Chúa an bình thảnh thơi!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin biến những hy sinh nhỏ bé của con thành những hạt mầm yêu thương, trổ sinh hoa thơm ngát lừng trong vườn thánh thiện của Ngài!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***************************************************

Lời Chúa Kính Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu, Trinh Nữ, Tiến Sĩ Hội Thánh, Thứ Tư Tuần XXVI Thường Niên

Nếu anh em không trở nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.     Mt 18,1-5

1 Khi ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng : “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời ?” 2 Đức Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông 3 và nói : “Thầy bảo thật anh em : nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.

4 “Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời.

5 “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.”


 

Bão Bualoi tàn phá nhiều tỉnh miền Trung, hàng chục người chết, mất tích

Ba’o Nguoi-Viet

September 29, 2025

HÀ TĨNH, Việt Nam (NV) – Hôm 29 Tháng Chín, bão Bualoi (bão số 10) đánh vào các tỉnh phía Bắc Miền Trung Việt Nam như Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Bình, Quảng Trị,… làm hàng chục người chết, mất tích, bị thương, hàng trăm ngàn nhà cửa bị tốc mái, cột điện, cây xanh gãy đổ…

Theo báo Người Lao Động, đêm 28 rạng sáng 29 Tháng Chín, cơn bão Bualoi mang theo lượng mưa rất lớn từ 250 mm-300 mm và gió rít từng hồi.

Nhiều mái tôn, ngói đỏ bị hất tung, cột điện dọc đường gãy đổ do bão Bualoi. (Hình: Việt Hoàng/VNExpress)

Sáng 29 Tháng Chín, tại các tuyến đường khu vực trung tâm tỉnh Hà Tĩnh, nhiều cây xanh bị gãy đổ, nhiều bảng quảng cáo bị hư hỏng, trong đó kho than của nhà máy Nhiệt Điện Vũng Áng 2 đã bị bão quật đổ sập.

Tại xã Thiên Cầm, sau một đêm bị bão Bualoi quần thảo, khu du lịch biển Thiên Cầm chịu thiệt hại nặng nề, nhiều công trình bị tàn phá, ngổn ngang với mái tôn nằm chắn la liệt, cây xanh, cột điện gãy đổ. Hàng loạt nhà hàng, quán ăn làm bằng khung thép đổ sập, mái tôn bị gió bão cuốn bay…

Theo phúc trình của Sở Nông Nghiệp và Môi Trường Tỉnh Hà Tĩnh, ngoài việc làm một người chết, chín người bị thương, bão Bualoi khiến hơn 42,900 ngôi nhà tốc mái, hư hỏng, ngập sâu. Gần 1,000 hécta hoa màu đổ ngã, 158 hécta ao nuôi ngập nước, hơn 20 tấn cá lồng chết…

Trong khi đó, cùng lúc tại miền núi tỉnh Nghệ An nước lũ dâng cao.

Cột điện gãy đổ ở tỉnh Quảng Trị. (Hình: Hải Sâm/VietNamNet)

Di tản tới các điểm trú bão Bualoi, nhiều người dân ở tỉnh Nghệ An không chợp mắt ngủ được khi bên ngoài gió rít gầm gào.

Bà Trinh Thị Mừng ở thành phố Vinh, bật khóc khi căn nhà cấp bốn lợp ngói bị tốc mái, nước mưa tràn vào làm hư hỏng toàn bộ tài sản.

“Bão đổ bộ tôi sang nhà con ở, sáng nay trở về thấy mái nhà bị cuốn mất, đồ đạc ướt hết,” bà Trình nói.

Tương tự, bão Bualoi vào đất liền đã gây mưa to và gió lớn kéo dài ở tỉnh Thanh Hóa khiến rất nhiều xã, phường xảy ra ngập lụt, nhiều nhà dân bị đổ sập, nhiều tuyến đường giao thông ngập sâu biến thành sông, xe cộ không thể qua lại.

Trong khi đó, bờ biển xã Hoằng Tiến bị sóng đánh tan hoang. Nước biển ngập bờ kè tràn vào khu dân cư ở Hải Tiến…

Chiếc xe hơi Toyota 7 chỗ ở xã Hoằng Giang, tỉnh Thanh Hóa, bị gió thổi bay hơn 100 mét, nằm dưới ruộng. (Hình: Lê Hoàng/VNExpress)

Đáng lưu ý, nước lũ dâng cao khiến 13 công nhân tại một trang trại nuôi heo ở xã Ngọc Lặc mắc kẹt, phải nhờ lực lượng cứu hộ đến giải cứu.

Tại Quảng Trị, khoảng 11 giờ 30 phút khuya 28 Tháng Chín, hai tàu cá đang neo đậu ở tổ dân phố Xuân Lộc, phường Bắc Gianh, bị đứt dây neo, trôi tự do. Trên hai tàu có 13 ngư dân, trong đó bốn người bơi được vào bờ, chín người mất tích.

Theo phúc trình của Ban Chỉ Huy Phòng Thủ Dân Sự Tỉnh Quảng Trị, bão đã khiến hệ thống thủy lợi, đê điều chịu ảnh hưởng lớn. Nhiều đoạn sông như Kiến Giang ở xã Lệ Thủy; Vĩnh Định, Long Đại ở xã Trường Sơn, bị sạt lở nghiêm trọng hàng trăm mét, có nơi ăn sâu vào đường nhựa. Một số tuyến đê biển ở xã Vĩnh Hoàng, Triệu Cơ, Cửa Tùng bị xói lở, sạt lở vào thân đê, trong đó đoạn đê sông tại xã Hoàn Lão bị vỡ 2 mét…

Bão cũng tạo ra tám lốc xoáy chỉ trong một ngày ở tám tỉnh thành khác nhau gồm Nam Định, Ninh Bình, Hải Phòng, Hải Dương, Thanh Hóa, Thái Bình, Quảng Ninh và Hà Nội. Trận nào cũng lớn.

Người phụ nữ làng chài ở xã Thiên Cầm, tỉnh Hà Tĩnh, chỉ còn biết òa khóc giữa gian nhà tan hoang. (Hình: Nguyễn Khánh/Tuổi Trẻ)

Trong đó, trận dông lốc quét qua các xã Quỹ Nhất, Thịnh Long, Hải Thịnh, Hồng Phong, Gia Hưng, Chất Bình và Hải Anh, tỉnh Ninh Bình, làm nhiều ngôi nhà bị đổ sập, gãy 30 cột điện, khiến chín người thiệt mạng, 18 người bị thương.

Sau 13 giờ quần thảo từ Quảng Trị ngược ra Bắc tới Nghệ An, bão Bualoi đã làm 13 người chết, 17 người mất tích, 41 người bị thương. Nhiều nhà cửa, cơ sở sản xuất bị tốc mái, thiệt hại nặng, song chưa thống kê được thiệt hại do mất điện, gián đoạn thông tin liên lạc.

Đến 2 giờ chiều cùng ngày, bão di chuyển sang khu vực Thượng Lào, suy yếu dần thành áp thấp nhiệt đới.

Tuy nhiên, do ảnh hưởng của mưa bão, Trung Tâm Dự Báo Khí Tượng Thủy Văn Quốc Gia cảnh báo nhiều xã, phường tại 10 tỉnh, thành gồm: Lai Châu, Sơn La, Phú Thọ, Lào Cai, Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Trị, Huế, Đà Nẵng có nguy cơ cao xảy ra lũ quét, sạt lở đất. (Tr.N) [kn]


 

Hãnh diện là người vượt biển bất hợp pháp! – Đoàn Xuân Thu

Kimtrong Lam                                                   

Đoàn Xuân Thu –

26 tháng 9, 2025

Tháng Tư năm 1975, Sài Gòn thất thủ, và một cơn sóng di tản chưa từng có trong lịch sử dân tộc ập đến.

Những chiếc trực thăng Huey rung rinh hạ cánh trên boong các hàng không mẫu hạm Mỹ ngoài khơi; những tàu hải quân chở đầy người Việt chạy trốn CS. Cùng lúc, hàng nghìn người dấn thân vượt sóng biển bằng những chiếc thuyền nhỏ, liều mạng đối mặt với bão tố và hải tặc. Họ ra đi với một tâm thế chung: tìm tự do, tìm quyền sống còn, bất chấp mọi nguy hiểm.

Những người lên trực thăng và đáp xuống boong tàu Mỹ, theo luật quốc tế, đã tạm thời bước vào lãnh thổ Mỹ. Một chiếc tàu mang cờ Mỹ, theo nguyên tắc “extraterritorial jurisdiction,” được coi như mở rộng lãnh thổ quốc gia. Nhờ sự cho phép trực tiếp của thuyền trưởng, họ nhập cảnh một cách hợp pháp, mặc dù chưa có passport hay visa. Những giấy tờ này sau đó mới được các cơ quan di trú Mỹ cấp khi họ được ghi nhận là người tị nạn.

Trong khi đó, những người vượt biển bằng thuyền nhỏ, đối diện nguy cơ sinh tử, phải trôi dạt trên biển cả hàng tuần, thậm chí hàng tháng. Khi cập bến các nước Đông Nam Á, họ mới được xem xét tình trạng tị nạn, chưa có sự hợp pháp ngay từ đầu.

Cuộc hành trình của họ là hành trình phi thường của ý chí sống, một minh chứng sống động cho sự liều mạng tìm tự do. Không ít người gọi họ là “stateless” – không quốc tịch. Thực ra, họ vẫn là công dân VNCH, nhưng sau 30 Tháng Tư 1975, VNCH đã sụp đổ, lãnh thổ bị Cộng sản tiếp quản, nên họ không còn nơi nào để thực hiện quyền công dân. Đây là một trạng thái tạm thời, mang tính pháp lý thực dụng, giúp các quốc gia tiếp nhận bảo đảm quyền tị nạn.

Từ góc độ chính quyền CS, họ vượt biển bất hợp pháp, nhưng chính điều này lại trở thành niềm hãnh diện là di dân bất hơp pháp, vì họ liều mạng tìm tự do, vượt qua chế độ đàn áp và nguy cơ sinh tử.

Họ ra đi mà không có hộ chiếu hợp lệ, visa, hay giấy phép xuất cảnh chính thức.

Những người lên trực thăng, đáp tàu Mỹ, tạm thời được thuyền trưởng cấp quyền cư trú.

Những người vượt biển thì phải xin tị nạn tại trại hoặc cảng tiếp nhận. Trong mọi trường hợp, họ vượt ngoài mọi quy chuẩn giấy tờ, nhưng theo luật quốc tế họ là người tị nạn.

Đây là một thực tế khiến thế giới phải nhìn bằng sự ngưỡng mộ, bởi không phải ai cũng dám liều mạng để bảo vệ mạng sống và quyền tự do của mình.

Điểm đáng chú ý là hai nhóm người ra đi:

1.Nhóm trực thăng/đáp tàu: nhập cảnh hợp pháp nhờ sự cho phép đặc biệt của thuyền trưởng; giấy tờ tạm thời được cấp sau đó; dễ dàng hơn trong quá trình di trú.

2.Nhóm vượt biển bằng thuyền: sống trong nguy cơ cao, tạm thời chưa hợp pháp; khi đến bến, phải xin tị nạn, trải qua quy trình xét duyệt; sự sống và quyền tự do hoàn toàn phụ thuộc vào lòng can đảm và may mắn.

Xin nhấn mạnh. Còn đi có hộ chiếu của CS cấp, có chiếu khán nhập cảnh Hoa Ky sau tháng 9 năm 1995 lúc CS và Hoa Kỳ bình thường hoá bang giao thì trong trường hợp nầy họ là di dân hợp pháp họ được CS cho đi! Hợp pháp kiểu nầy hay ho gì đó mà khoe mà tự nhận chớ?

Tóm lại những chuyến đi vượt biển này không chỉ là sự liều mạng, mà còn là biểu tượng hùng tráng của quyền sống và quyền tự do.

Chính vì thế, dù bất hợp pháp với chính quyền CS, họ vẫn hãnh diện với lựa chọn của mình.

Họ không trốn tránh trách nhiệm hay chạy trốn khỏi lịch sử; họ đang viết lại lịch sử của chính mình bằng máu, mồ hôi và quyết tâm sống còn.

Với các nước tiếp nhận, họ được xem là người tị nạn, nhưng cũng không hoàn toàn hợp pháp theo nghĩa thông thường, vì không có thông hành (passport) hay visa khi rời Việt Nam.

Tuy nhiên, luật quốc tế và chính sách nhân đạo ưu tiên bảo vệ tính mạng con người, vì vậy họ được cấp tình trạng tị nạn, giấy tờ tạm thời, và dần trở thành công dân hợp pháp của nước tiếp nhận. Đây là sự hợp pháp mang tính nhân đạo, khác hẳn với khái niệm hợp pháp thông thường về giấy tờ xuất nhập cảnh.

Nhìn lại, người Việt 1975 ra đi bằng trực thăng, tàu hải quân hay vượt biển là một thế hệ phi thường, không giống bất kỳ hình thức di cư nào thông thường. Họ đã biến nguy cơ thành niềm hãnh diện, biến tình thế sống còn thành hành trình tìm tự do.

Họ bất hợp pháp với CS nhưng hợp pháp với đạo lý sống còn; họ không có passport hay visa nhưng hợp pháp theo luật tị nạn; họ liều mạng trên biển nhưng trở thành biểu tượng sinh động của ý chí sống.

Ra đi năm 1975 là một minh chứng lịch sử rõ ràng rằng quyền sống còn, sự liều mạng và tinh thần tìm tự do có giá trị pháp lý, đạo đức và tinh thần cao hơn bất cứ giấy tờ nào.

Chính nhờ lòng can đảm và quyết tâm ấy mà người Việt 1975 đã viết nên một trang sử hùng tráng, làm rạng rỡ niềm hãnh diện của dân tộc, bất chấp mọi chế độ, luật lệ hay hiểm nguy.

(Melbourne)


 

TRUYỆN MỘT TÂM HỒN – THÁNH TÊRÊSA HÀI ĐỒNG GIÊSU-Thầy Giuse Nguyễn Đình Trường – Học Viện Ngôi Lời

Thầy Giuse Nguyễn Đình Trường – Học Viện Ngôi Lời

 Chị thánh Têrêsa nổi bật lên như là một trong những khuôn mặt tiêu biểu của sự thánh thiện Kitô giáo.  Nơi Chị, sự thánh thiện Kitô giáo không còn là một điều mơ hồ, trừu tượng hay xa vời với đời sống con người, trái lại, được biểu lộ thật cụ thể và rõ nét.  Để làm sáng tỏ điều đó, tôi muốn trình bày đôi nét về đời sống thiêng liêng độc đáo của thánh nhân.  Những điều đó được khởi đi từ một tác phẩm hết sức gần gũi khi nhắc đến thánh nữ, tác phẩm “Truyện Một Tâm Hồn.”

 Chị thâm thuý một cách dịu dàng và dịu dàng một cách thâm thuý

 Như có tác giả đã nói rằng: “Chị thánh rất sành sỏi về đời sống nội tâm của mình.”  Tuy ở một độ tuổi còn khá trẻ nhưng Chị đã có một đời sống nội tâm sâu sắc.  Chị cảm nếm được điều mà bao thánh nhân hằng tìm kiếm“Sự thánh thiện của người Kitô hữu hệ tại ở đâu?”  Têrêsa nói rằng: “Sự thánh thiện hệ tại chỗ thực hiện ý của Chúa và sống sao cho vừa ý Ngài…”[1].

 Thánh nhân đã khám phá được thế đứng của con người trong tương quan với Thiên Chúa, dẫu những con người đó có là thánh nhân đi chăng nữa.  Dù là những vị thánh lớn hay những vị thánh nhỏ đều ví tựa như những bông hoa trước mặt Thiên Chúa trong vườn hoa của Người.  Tất cả những bông hoa đó đều chẳng làm nhiệm vụ gì khác hơn là “được dựng nên để làm vui cái nhìn của Thiên Chúa nhân lành khi Người đặt họ xuống dưới chân Người”[2], còn giữa những con người ấy có khác chăng là mỗi người – một loài hoa.  Nếu như các vị thánh lớn có thể sánh ví với các bông huệ và bông hồng thì các vị thánh kia cũng bằng lòng làm những bông cúc mùa xuân hay những bông hoa tím.

 Một cái nhìn đức tin đầy sự dịu dàng trong chiều kích tương quan với Thiên Chúa, thánh nhân đã cảm nhận được trong vườn hoa ấy, Thiên Chúa đã “cúi xuống” để vun xới mảnh đất, để chăm tỉa… để rồi những bông hoa ấy mới được triển nở và trở nên “những bông hoa đơn sơ làm Người say đắm.”  Một sự hạ mình để biểu lộ tình yêu của Người.  Thánh nhân đã thốt lên rằng: “Bởi lẽ đặc tính của tình yêu là hạ mình xuống.”  Tình yêu vô biên của Thiên Chúa nhân lành được thánh nữ cảm nghiệm và diễn tả qua những cử chỉ yêu thương đầy dịu dàng nhưng không kém phần sâu sắc.  Trong kinh nghiệm thần bí của mình, thánh Gioan Thánh Giá cũng đồng ý với cảm nghiệm đó khi Ngài viết: “Tình yêu muốn hoàn toàn thoả mãn thì phải hạ mình xuống, hạ mình tới tận hư vô.”[3]  Thật chẳng dễ gì để có được một kinh nghiệm tâm linh như vậy, hơn hết, đó là “quả ngọt” của một đời sống gắn bó mật thiết trong Đức Kitô của thánh nữ.

 Chị tinh tế một cách ngây thơ và ngây thơ một cách tinh tế

 Chị thánh say sưa và cảm thấy chẳng có chút ngần ngại nào khi thưa chuyện cùng Chúa Giêsu.  Chị thân thưa với Chúa tất cả, từ những niềm vui khi được nhận những món quà hay lúc Rước Lễ lần đầu… cho đến những nỗi buồn của sự mất mát, xa rời những người thân yêu; chị thân thưa với Chúa những khoảnh khắc ân sủng trong tình Chúa và cả những lúc thấy mình yếu đuối, bị cám dỗ bủa vây; chị chia sẻ với Chúa những cảm nếm trong đời sống thiêng liêng nhưng cũng không giấu giếm những kinh nghiệm đời thường nơi tu viện, dẫu đó là những kinh nghiệm bị chị em, Bề Trên hiểu lầm…  Tất cả những điều đó chị đã nói với Chúa bằng một sự đơn sơ lạ kỳ, một sự đơn sơ đến mức “tinh tế.”

 Trái lại, những điều mà chị thưa chuyện hay “thỉnh ý” Chúa lại tế nhị làm sao. “A!  Tại sao Chúa Nhân Lành lại cho con ánh sáng này?  Tại sao Người đã cho một đứa trẻ còn quá nhỏ thấy được một điều mà nó không thể hiểu…  Đây là một trong các mầu nhiệm mà chúng ta chắc chắn sẽ hiểu khi ở trên Trời để đời đời làm chúng ta thán phục vĩnh viễn!…[4].  Thánh nhân trình bày với tất cả niềm đơn sơ, đơn sơ của một tâm hồn biết chân nhận“Mọi thứ con có là do Chúa.”

 Chị táo bạo một cách tế nhị và tế nhị một cách táo bạo

 Thánh nhân đã chọn Đức Kitô làm tất cả, làm đối tượng duy nhất và rồi Đức Kitô trở thành điểm quy chiếu cho đời sống của Ngài.  Như trên đã nói, thánh nữ ý thức được sự thánh thiện, sự trọn lành của đời mình hệ tại ở đâu.  Thế nên, lời mời gọi của Thầy Chí Thánh: “Vậy các ngươi hãy nên trọn lành, như Cha các ngươi trên trời là Ðấng trọn lành” (Mt 5,48) có lẽ đã được Ngài suy gẫm rất nhiều.  Thánh nhân cũng nói trong tự thuật của Ngài: “Con hiểu rằng muốn làm thánh thì phải chịu đau khổ nhiều, luôn tìm kiếm điều hoàn hảo nhất và quên mình; con hiểu rằng sự trọn lành có nhiều cấp độ và mỗi linh hồn được tự do đáp lại các đề nghị của Chúa… tóm lại là chọn lựa giữa những hy sinh mà Người đòi hỏi”[5].  Thánh nữ dường như hiểu rõ được hành trình nên trọn lành sẽ như thế nào.

 Thế nhưng, ở độ tuổi của mình, thánh nữ đã không ngần ngại thân thưa cùng Chúa Giêsu: “Lạy Chúa, con chọn tất cả những gì Chúa muốn… con không muốn làm thánh nửa vời”[6].  Điều đó thực sự quá sức tưởng tượng.  Một sự táo bạo của một người trẻ.  Dĩ nhiên, sự táo bạo đó không khởi đi từ một sự bồng bột, nóng vội hay bộc phát nhưng là “tuyên ngôn” sau một hành trình dài ấp ủ ngay từ thuở ấu thơ cho đến lúc bấy giờ.  Điều đó có lẽ cũng là hợp lý, bởi đó là điều đến sau một thời gian đắm chìm trong tình yêu của Thiên Chúa, nhưng cũng phải thừa nhận đó là một sự táo bạo của thánh nhân. 

 Một sự táo bạo cần thiết cho tình yêu, như Ngài đã viết trong tự thuật: “…Nhất là con bắt chước thái độ của Madalena (x. Lc 7, 36-38), sự táo bạo đáng ngạc nhiên hay đúng hơn đầy tình yêu của bà làm rung động Trái Tim của Giêsu[7].  Với Ngài, Ngài bị lôi cuốn bởi điều đó và Ngài cảm nhận được điều đó.

 “Sau khi chết, con sẽ làm mưa hoa hồng.  Từ thiên đàng, con sẽ tiếp tục làm phúc xuống cho trần gian!”[8] tâm tình trước khi lìa đời của thánh nữ sau những ngày tháng chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo cũng toát lên sự táo bạo của một tình yêu dành cho con người.  Sự táo bạo ấy được diễn tả không “rầm rộ” hay “ồn ào” nhưng được thỏ thẻ tâm tình với Thầy Giêsu trong những lời cầu nguyện của thánh nhân.  Thế rồi, điều đó được Chúa Giêsu vui lòng đón nhận.  Sự táo bạo của một thiếu nữ nhưng đã trở nên phương thế hữu hiệu cho những ai muốn chạy đến cùng Chúa Giêsu.  Ở trên trời, thánh nhân chắc hẳn vẫn hằng chuyển cầu cùng Chúa cho Giáo hội, cho các linh mục, cho công cuộc truyền giáo của Giáo Hội cũng như cho những người muốn bước theo Chúa như thánh nhân đã nhắc đến nhiều lần trong các bức thư của mình.

 Nhiều tác giả lớn không ngần ngại gọi thánh nhân với những danh xưng thật đẹp.  John Wu[9], một tác giả nổi tiếng đã trình bày về thánh nhân như là một trong những gương mặt tiêu biểu của sự thánh thiện Kitô giáo.  Sự thánh thiện mà John Wu trình bày thật đẹp biết bao.  Sự thánh thiện nơi thánh nữ đã được John Wu trình bày từ những cảm nghiệm riêng tư của ông, bởi chính cuốn sách “Truyện Một tâm hồn” đã đưa John Wu gia nhập đạo Công giáo.  Ông bị lôi cuốn bởi sự thánh thiện của Kitô giáo được toát lên qua gương mẫu của thánh nữ.  Ông bị chinh phục bởi một cuộc sống hoàn toàn thống nhất nhờ gắn bó với Đức Kitô nơi thánh nữ: “Sự quan tâm đến những điều nhỏ bé nhất, với một sự tự do nội tâm lớn nhất, với sự thoát ly triệt để nhất”[10].  Trong một tác phẩm của mình, ông viết:

 “Nếu Kitô giáo đã làm thoả mãn lý trí tôi chính là vì đã giới thiệu cho tôi một Thượng đế vừa rộng rãi, vừa có ngôi vị.  Còn chị Têrêsa đã củng cố niềm tin tôn giáo của tôi bằng tâm hồn thanh khiết, thoát tục của chị…[11]

 “Đối với tôi, Thánh Têrêsa là một tiêu biểu rõ nét về đời sống thiêng liêng trong thời đại chúng ta, bởi chị rất sành sỏi về đời sống nội tâm của mình…  Ngày mai dù chị đã làm những phép lạ phi thường, nhưng chị vẫn giữ tâm hồn bé nhỏ như một mầm non.  Vì thế, chúng ta biết rằng, trong đời sống thiêng liêng, không gì quan trọng bằng lòng chân thành[12]

 Sau cùng, xin mượn lời của Đức giáo hoàng Piô XII, lúc còn là Hồng y Pacelli, đã nói năm 1925 khi ngài là đại diện Tòa Thánh sang Pháp nhân dịp phong Thánh cho Chị Têrêsa và làm phép đền thờ Lisieux người ta xây cất kính Thánh nữ, làm lời cầu nguyện và cũng là lời kết cho bài viết:

 “Hỡi Thánh nhỏ, Người lớn lắm, ngay lúc này đây, từ đầu thế giới này sang đầu thế giới kia, con cái của Người nhiều như cát biển sao trời.  Bốn vị Giáo hoàng đã quỳ cầu khẩn dưới chân Người…  Xin Người hãy mưa hoa hồng xuống nữa, xuống thế giới chúng tôi…  Hỡi Thánh nhỏ, Người lớn lắm”[13].

 Thầy Giuse Nguyễn Đình Trường – Học Viện Ngôi Lời

 Nguồn: https://ngoiloivn.net

[1] Hoa Trắng Cát Minh, Truyện Một Tâm Hồn, nxb Tôn giáo (2016), tr. 40.

[2] Sđd, tr. 40

[3] Sđd, tr. 40

[4] Sđd, tr. 87.

[5] Sđd, tr. 59.

[6] Sđd, tr. 59.

[7] Sđd, tr 461.

[8] “When I die, I will send down a shower of roses. From the heavens, I will spend my heaven by doing good on earth.”

[9] John Wu (Gioan Trịnh Xuân Vũ) (1899 – 1986), một trong những nhân vật nổi bật của Công giáo Trung Hoa ở thế kỷ XX. Ông du học Hoa Kỳ và trở thành một nhà luật học danh tiếng, được mời đi giảng thuyết nhiều nơi trên thế giới. Ông đã dịch Đạo Đức Kinh ra tiếng Anh. Ông trở lại Công giáo năm 1937. Năm 1947, ông được cử làm Đại sứ của Trung Hoa tại Toà Thánh.

[10] Lm Phêrô Trần Ngọc Anh, Nhân học Kitô giáo, Tập Một, nxb Đồng Nai (2018), tr. 369.

[11] Sđd, tr. 371.

[12] Sđd, tr. 370.

[13] http://www.vietcatholicnews.net/News/html/246885.htm


 

 

 Kính các vị tổng lãnh thiên thần—Mi-ca-en, Gáp-ri-en, và Ra-pha-en, – Cha Vương 

 Chúc bạn và gia đình ngày đầu tuần  bình an tràn đầy Hồng Ân  không quên cầu nguyện cho nhau  

Cha Vương 

Thứ 2: 29/09/2025. T6-23

Hôm nay ngày 29/9, Giáo Hội mừng kính các vị tổng lãnh thiên thần—Mi-ca-en, Gáp-ri-en, và Ra-pha-en, nhưng đồng thời cũng mừng tất cả các thiên sứ được nhắc tới từ sách Sáng thế cho tới sách Khải huyền. Các vị hiện diện cách vô hình để hướng dẫn dòng lịch sử cứu độ. Tuy các vị là những sứ giả của Chúa, nhưng chỉ có các thiên thần Mi-ca-en, Gáp-ri-en, và Ra-pha-en là có tên. Các vị có nhiệm vụ bộc lộ cho con người biết các kế hoạch của Chúa và mang tới lệnh Người truyền, nhưng trước hết các vị là cộng đoàn đông đảo những vị thờ lạy Thiên Chúa hằng sống. Có rất nhiều loại Thiên Thần khác nhau được đề cập đến trong Thánh Kinh theo từng cấp bậc, đó là: angels (Thiên Thần), archangels (các Tổng Lãnh Thiên Thần), cherubim (Tiểu Thiên Sứ), seraphim (Thiên Thần Tối Cao), thrones (các Thần Cung), choirs (các tập hợp Thiên Thần), dominions (các Quyền Chi Phối), principalities (các Chức Vương, Công Quốc), và powers (Các Quyền Bính).

THÁNH MI-CA-EN—danh từ Hebrew có nghĩa là “Ai bằng Thiên Chúa?” ám chỉ sự siêu việt của Thiên Chúa được nói đến trong sách Daniel (10, 13-21) thánh Mi-ca-en xuất hiện trong thị kiến của tiên tri Daniel như “hoàng tử vĩ đại” bảo vệ Israel chống lại quân thù và trong sách Khải Huyền của thánh Gioan (12-7) ngài dẫn đầu đạo binh Thiên Chúa chiến đấu với ma quỷ trong trận chiến vẻ vang sau cùng để bênh vực quyền tối cao của Thiên Chúa. Giáo Hội tôn kính người như Đấng Bảo Trợ và tin rằng Người vẫn dâng lời cầu nguyện của chúng ta lên ngài tòa Chúa. Thánh Mi-ca-en là quan thầy của những người phải dùng đến lò nung như làm bánh. Thánh Mi-ca-en cũng là quan thầy đoàn lính dù. Nhiều thành phố mang tên Người. Thánh Mi-ca-en cũng được cầu khi giúp bệnh nhân sắp qua đời.

THÁNH GÁP-RI-EN—theo danh xưng Hebrew có nghĩa là “Uy lực của Thiên Chúa” cũng còn gọi là “Sứ Thần Truyền Tin”. Ngài luôn can thiệp vào những sứ mạng liên quan đến việc cứu rỗi loài người. Chính Ngài đã báo cho tiên tri Daniel (Dn 8, 16; 9, 21-27) thời đại xuất hiện của Đấng Cứu Thế với ông Zachariah.  Sự xuất hiện của Thánh Gáp-ri-en mà nhiều người biết đến là sứ giả được phái đến cùng trinh nữ Maria (Lc 1, 11-38; 8, 16-27; 9, 21-27) để loan báo ý định của Thiên Chúa, và cũng chính là người đã nhiều lần hiện ra với thánh Giuse. Năm 1951 Đức Giáo Hoàng Pius XII đặt Ngài làm quan thầy các chuyên viên truyền thông, truyền thanh và điện thoại.

THÁNH RA-PHA-EN—theo tiếng Hebrew có nghĩa là “Thiên Chúa chữa lành”. Chúng ta biết danh hiệu của vị Tổng Lãnh Thiên Thần này qua những trang sách Tobit thời Cựu Ước. Chính Ngài đã được Thiên Chúa sai đến giúp đỡ gia đình ông trong cơn hoạn nạn. Trong chuyện này ngài xuất hiện để dẫn dắt con ông Tobit là Tobia qua những cuộc mạo hiểm dị thường mà sau cùng dẫn đến một kết quả thật tốt đẹp: Tobia kết hôn với Sarah, ông Tobit được chữa khỏi mù mắt và tài sản của gia đình ông được hồi phục. Ngài cho hai cha con ông biết: “Ta là Ra-pha-en là một trong bảy khâm sai của Thiên Chúa, hằng ở bên cạnh Ngài trong huy hoàng của Ngài hiện diện”. Mục đích của câu chuyện này là để minh chứng sự Thiên Chúa quan phòng hằng hoạt động trong đời sống con người và hằng nghe lời cầu xin. Tổng lãnh Thiên Thần Raphael được cầu xin cho thể xác an khang và linh hồn khỏe mạnh. Ngài là quan thầy của người đi đường. (Tóm lược từ Nhóm Tinh Thần)

Lạy Chúa là Đấng thượng trí vô song, Chúa đã muốn cho thiên thần và người thế cộng tác vào chương trình cứu độ, xin cho các thiên thần đang phục vụ Chúa trên trời cũng luôn luôn phù hộ chúng con ở dưới đất. Chúng con cầu xin nhờ danh Chúa Ki-tô Chúa chúng con. Amen. (Lời nguyện đầu Lễ kính) 

From: Do Dzung

****************************

Tổng Lãnh Thiên Thần Micae – Thanh Lâm

CHIẾN LƯỢC NHU MÌ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Người nhất quyết đi lên Giêrusalem!”.

Sau nội chiến Hoa Kỳ, miền Nam rơi vào thế “bên thua cuộc”; giữa khung cảnh ấy, Lincoln bất ngờ đề nghị đàm phán. Một vị tướng phẫn nộ đập bàn, “Kẻ thù nhất định phải bị tiêu diệt!”. Tổng thống điềm tĩnh đáp, “Kẻ thù bị tiêu diệt khi họ trở thành bạn của chúng ta!”. Và ông khép lại cuộc chiến bằng câu nói bất hủ, “Trong nội chiến, không có người thắng!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Hơn cả sự nhân từ nơi Lincoln, Tin Mừng hôm nay mở ra một chiều sâu thần học nơi Đức Kitô, Đấng “nhất quyết đi lên Giêrusalem” – “trận chiến” cuối cùng – không bằng gươm giáo, nhưng bằng thập giá. Ở đó, cuộc đối đầu giữa Tình Yêu Thiên Chúa và quyền lực tội lỗi đạt đỉnh điểm, và chiến lược để chiến thắng là con đường khiêm hạ – ‘chiến lược nhu mì!’.

Chúa Giêsu tiến về Giêrusalem như “Con Chiên bị dẫn đi làm thịt”; vũ khí của Ngài là khiêm tốn, mã giáp của Ngài là hiền lành. Ngài gieo vào thành thánh “quả bom Khiêm Tốn” để triệt hạ kiêu căng của Satan, “Mang thân phận phàm nhân, Người đã tự hạ mình, vâng lời cho đến chết, và chết trên thập giá” – Phaolô. Chính sự “tự hủy” này đã bẻ gãy sức mạnh của tội, mở đường cho Phục Sinh – chiến thắng tối hậu. “Chiên Con chiến thắng khi chịu thua, chinh phục bằng đầu hàng, và khải hoàn qua thất bại bề ngoài!” – G.K. Chesterton.

Trên con đường ấy, Giacôbê và Gioan nóng nảy muốn gọi lửa từ trời xuống trên người Samaria cứng lòng. Nhưng Chúa Giêsu khiển trách họ; lửa của Tin Mừng không phải là hận thù, mà là lửa Thánh Thần, lửa tình yêu. Ngài mặc khải một nguyên tắc thần học quan trọng: quyền năng Thiên Chúa không tỏ ra trong bạo lực, nhưng trong lòng thương xót. Ngài “đi sang làng khác”, một cử chỉ tưởng như lùi bước, nhưng thật ra là bước đi của Đấng toàn thắng. “Khi tình yêu dường như lùi bước, thật ra nó đang tiến lên bằng một con đường khác!” – Fulton Sheen.

Chiến thắng này đã được Zacharia báo trước, “Các nước hùng cường sẽ đến tìm kiếm Chúa các đạo binh ở Giêrusalem”; và còn hơn thế, “Chúng tôi muốn đi với anh em, vì chúng tôi đã nghe biết rằng, Thiên Chúa ở với anh em” – bài đọc một. Đúng thế, rõ nét nhất, chính nơi thập giá – ‘chiến lược nhu mì’ – Thiên Chúa tỏ mình là Emmanuel, Đấng kéo muôn dân về với Ngài, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Người nhất quyết đi lên Giêrusalem!”. Là môn đệ Chúa Giêsu, chúng ta cũng được mời bước theo con đường ấy: chiến đấu không bằng bạo lực của thế gian, của xác thịt, nhưng bằng sức mạnh nhu mì của Thánh Thần; không nhằm tiêu diệt, nhưng để biến đổi. “Sức mạnh của Thiên Chúa không ở chỗ nghiền nát, nhưng ở chỗ biến đổi!” – Henri Nouwen. Vì thế, mỗi lần từ bỏ ý riêng, dẹp bỏ nóng giận, tha thứ cho kẻ làm khổ mình… chúng ta đang cùng Chúa Giêsu tiến vào Giêrusalem nội tâm, nơi thánh thiện và sự sống mới nảy mầm. “Sức mạnh của Thánh Thần thật dịu dàng, nhưng lại tái tạo tận cõi lòng con người!” – Yves Congar.

Chúng ta có thể cầu nguyện:

“Lạy Chúa, như Giacôbê và Gioan, con thường thích dùng ‘lửa’ để giải quyết các vấn đề, dạy con chiến đấu bằng vũ khí của Ngài: sự từ bỏ, lòng thương xót và thập giá!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*********************************************

Lời Chúa Thứ Ba Tuần XXVI Thường Niên, Năm Lẻ

Đức Giê-su nhất quyết đi lên Giê-ru-sa-lem.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. Lc 9,51-56

51 Khi đã tới ngày Đức Giê-su được rước lên trời, Người nhất quyết đi lên Giê-ru-sa-lem. 52 Người sai mấy sứ giả đi trước. Họ lên đường và vào một làng người Sa-ma-ri để chuẩn bị cho Người đến. 53 Nhưng dân làng không đón tiếp Người, vì Người đang đi về hướng Giê-ru-sa-lem. 54 Thấy thế, hai môn đệ Người là ông Gia-cô-bê và ông Gio-an nói rằng : “Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không ?” 55 Nhưng Đức Giê-su quay lại quở mắng các ông. 56 Rồi Thầy trò đi sang làng khác.