Khi mọi ánh mắt dán vào một người phụ nữ đang vùng vẫy giữa mặt nước

Hong Thai Hoang 

Khi hàng chục chiếc điện thoại giơ lên để quay.

Khi mọi ánh mắt dán vào một người phụ nữ đang vùng vẫy giữa mặt nước — và không ai cử động.

Có duy nhất một người lao xuống. Anh ta không phải người Việt.

Anh ta không biết cô gái ấy là ai. Nhưng anh ta là người duy nhất nhảy xuống.

Và khi kéo được thi thể cô lên, mọi thứ đã quá muộn.

Trên mạng, người ta bình luận. Trên báo, người ta im lặng.

Không một dòng tin nào nhắc đến người nước ngoài ấy.

Không một tờ báo nào nói rằng người cứu cô gái đầu tiên không phải người Việt.

Họ cố tình giấu đi, vì sợ cái hình ảnh ấy —  một người phương Tây cúi xuống cứu một người Việt —  sẽ làm rạn nứt thứ niềm tự hào mà họ đang gắng sơn phết mỗi ngày.

Một xã hội có thể bỏ ra hàng tỉ đồng để sản xuất các chương trình nói về “lòng tự tôn dân tộc”, nhưng lại im lặng trước một hành động nhân bản của “phương Tây suy đồi”.

Một nền truyền thông có thể đưa tin tỉ mỉ về những con mèo bị lạc, nhưng lại không dám đăng hình người đã cứu người, vì anh ta không thuộc “phe ta”.

Sự thật không cần hô hào —  nó chỉ cần một hình ảnh: một người ngoại quốc lội xuống dòng nước đục,  giữa những tiếng xì xào của hàng trăm người Việt đứng trên bờ.

Cô gái đã chết.

Nhưng cái chết ấy không chỉ của cô — mà của cả một xã hội đã tự giết phần người còn sót lại trong chính mình.

Họ có thể lấp đi tin tức, xóa đi clip, bịt miệng tất cả những ai nói ra.

Nhưng họ không thể xóa được khoảnh khắc ấy khỏi lịch sử.

Bởi vì nó đã thành một chứng tích không thể tẩy rửa: người phương Tây đã cố gắng cứu một người Việt Nam, trước sự thờ ơ của hàng trăm trái tim Việt Nam đang có mặt ở đó.

Cô gái không sống lại được. Nhưng cái chết của cô — và hành động của anh — đã khắc thêm một đường rạn trong tâm hồn một xã hội đang được dạy phải “tự hào dân tộc”.

Khi một xã hội bắt đầu chọn cách che giấu những hành động tử tế chỉ vì nó đến từ “phương Tây”, thì không cần kẻ thù nào làm cho ta suy tàn nữa —  chúng ta đã tự giết mình bằng sự kiêu hãnh giả tạo của chính mình.

Hong Thai Hoang

CẦU NGUYỆN ĐỂ TÌM KIẾM SỰ HƯỚNG DẪN CỦA CHÚA – Rev. Ron Rolheiser, OMI 

 Rev. Ron Rolheiser, OMI 

Trong quyển tự truyện Nỗi cô đơn triền miên (The Long Loneliness), Dorothy Day kể một giai đoạn khó khăn trong đời bà.  Lúc đó bà vừa trở lại đạo Ki-tô sau một thời gian dài sống vô thần, rồi bà sinh đứa con gái.  Trong thời gian sống vô thần, bà yêu một người đàn ông, là cha của đứa con gái; bà và người đàn ông này – hai người vô thần đã bị vỡ mộng với xã hội chính thống – đã thỏa thuận với nhau sẽ không bao giờ làm đám cưới, như một lời tuyên bố chống lại những quy ước truyền thống của xã hội. 

Nhưng việc bà trở lại đạo đã làm cho cuộc sống của bà bị đảo lộn.  Người cha của đứa con ra tối hậu thư; nếu bà rửa tội cho con thì ông chấm dứt mối quan hệ với bà.  Dorothy chọn làm lễ rửa tội cho con, nhưng đã trả giá rất đắt.  Bà yêu sâu đậm người đàn ông này và hết sức đau đớn khi chia tay.  Hơn nữa, vì chuyện trở lại đạo, bà bị cắt đứt khỏi tất cả người quen biết cũ trước đây, làm cho bà đau còn hơn mất bạn tâm giao.  Nó làm cho bà mất việc, không nguồn hỗ trợ nuôi con, và không còn mục đích trước đây trong đời.  Bà cảm thấy cô đơn và lạc lối một cách đau đớn. 

Việc này làm cho bà phải quỳ gối xuống, theo đúng nghĩa đen.  Một ngày nọ, bà đi tàu lửa từ New York đến thủ đô Washington và dành cả ngày hôm đó cầu nguyện ở Thánh Đường Quốc Gia Đức Mẹ Vô Nhiễm.  Và, như bà chia sẻ trong quyển tự truyện, lời cầu nguyện của bà hôm đó trực tiếp không e ngại, khiêm tốn và rõ ràng.  Thiết yếu, bà lặp đi lặp lại với Chúa, rằng bà lạc lối, bà cần một hướng đi rõ ràng cho cuộc đời, bà cần sự hướng dẫn đó ngay bây giờ, không phải ở một tương lai nào xa xôi cả.  Và, như Chúa Giê-su trong Vườn Giếtsêmani, bà lặp đi lặp lại lời cầu nguyện nhiều lần. 

 Tối hôm đó, bà đi tàu về nhà, khi bước lên căn hộ của mình, bà thấy ông Peter Maurin đang ngồi đợi trên bậc cấp . Ông mời bà khởi công làm việc cho Catholic Worker.  Phần còn lại của câu chuyện đã đi vào lịch sử. 

 Những lời cầu nguyện của chúng ta không phải bao giờ cũng được đáp lại nhanh chóng và trực tiếp như vậy, nhưng luôn luôn được đáp lại, như Chúa Giê-su đã đoan chắc với chúng ta, bởi vì Chúa không từ chối Thần Khí cho những ai xin nhận.  Nếu chúng ta cầu nguyện xin hướng dẫn và hỗ trợ, chúng ta sẽ nhận được sự hướng dẫn và hỗ trợ. 

 Trong Thánh Kinh, chúng ta thấy nhiều ví dụ nổi bật về những người, như Dorothy Day, tìm kiếm sự hướng dẫn của Chúa trong cầu nguyện, đặc biệt khi họ cô độc và sợ hãi lúc đứng trước chấn động lớn nào đó hay sắp phải chịu đau khổ trong đời.  Ví dụ, chúng ta thấy nơi các nhà Tiên tri, khi lạc lối trong sa mạc và đứng trước cuộc nổi loạn do chính dân của mình, họ đã lên núi Horeb để xin lời khuyên của Chúa.  Và chúng ta thấy điều đó khi Chúa Giê-su cũng lên núi Horeb để cầu nguyện, và cầu nguyện suốt đêm trong nhiều đêm, gắng gỗ để tìm được cả sự hướng dẫn lẫn lòng can đảm mà Người cần để thực hiện sứ mạng của mình. 

 Nhìn vào lời cầu nguyện của các nhà Tiên tri, Chúa Giê-su, Dorothy Day và vô số những người khác đã cầu nguyện xin Chúa hướng dẫn, chúng ta thấy lời cầu nguyện của họ, đặc biệt khi họ cảm thấy cô độc và tuyệt vọng nhất, có ba đặc điểm: chân thật, trực tiếp và khiêm nhường.  Họ nâng trái tim và trí óc của mình lên Chúa, không phải là trái tim hay trí óc của ai khác.  Không hề có chuyện làm ra vẻ, biện minh, hay giấu diếm điểm yếu.  Họ để tuôn trào nỗi sợ hãi, sự bất tương xứng, nỗi thèm muốn, rối loạn của họ, như những đứa trẻ con vẫn làm khi cầu xin bàn tay của ai đó giúp đỡ. 

 Có một điều tương đương thú vị trong một số câu chuyện thần tiên kinh điển của chúng ta, trong đó nhân vật Chúa thường xuất hiện dưới dạng thiên thần, nàng tiên, con cáo hay con ngựa.  Và luôn luôn những ai tiếp cận nhân-vật-Chúa đó với lòng tự tin thái quá, kiêu căng, hay giả tạo, thì họ không nhận được lời khuyên hay phép lạ nào.  Ngược lại, ai tiếp cận những nhân-vật-Chúa đó với lòng khiêm nhường và công nhận họ lạc đường trong khi đi tìm kiếm thì họ sẽ được cho lời khuyên và phép lạ.  Có một bài học cầu nguyện quan trọng trong đó.

 Tất cả chúng ta, vào những thời điểm khác nhau trong cuộc đời, đều có lúc cảm thấy cô đơn, lạc lối, rối loạn, và bị quyến dụ hướng về con đường chết.  Những lúc đó, chúng ta cần tới bên Chúa với lời cầu nguyện chân thật không e ngại, trực tiếp và khiêm tốn.  Giống như Dorothy Day, chúng ta cần tỏ bày ra và dâng nỗi sợ hãi và bất an có thực của chúng ta lên Chúa, cầu nguyện, lặp đi lặp lại nhiều lần: “Con sợ!  Con cảm thấy quá cô đơn và cô lập trong chuyện này!  Con không muốn làm điều này!  Con hoàn toàn không thích hợp!  Con không còn sức lực nào cả!  Lòng con tràn đầy giận dữ!  Con cay đắng về bao nhiêu là chuyện!  Con căm ghét một số chỗ mà luân lý Ki-tô của con đã đưa con tới!  Con bị quyến dụ theo những cách mà con quá hổ thẹn không dám nói ra!  Con cần được hỗ trợ nhiều hơn mức Người vẫn hỗ trợ cho con!  Xin gửi đến cho con một ai đó hay gửi cho con điều gì đó!  Nếu Người muốn con tiếp tục con đường này thì Người phải giúp con nhiều hơn nữa!  Con cần điều đó ngay bây giờ!”

 Và rồi chúng ta cần phải chờ đợi, một cách kiên nhẫn, hướng vọng về.  Có lẽ chẳng ông Peter Maurin nào sẽ xuất hiện trước bậc cửa nhà chúng ta vào đêm đó, nhưng, khi sự bất-lực-hoang-mạc đã phát huy tác dụng thì một thiên thần sẽ đến truyền sức mạnh cho chúng ta.

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim


 

“Kinh tế mới” cái thời mà cơm không đủ no, áo không đủ mặc…

Dân Nông is with Nông Dân.

 Chỉ có những ai từng bị đày ải vào vùng kinh tế mới, thì mới hiểu hết được sự thiếu thốn  khốn khổ trăm bề của một đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong rừng thiêng nước độc giống như tôi .

  Trời chưa rạng sáng ba mẹ đã nắm cơm vào rừng bẻ măng, lấy củi .

 Ở nhà một mình chị Hai trông bầy em bốn năm đứa nheo nhóc…

 Tôi nhớ có một lần ba mẹ đi rừng, ở nhà với chị tới bữa cơm trưa chị em ăn cơm nguội, có nồi thịt gà kho nước lễnh bễnh để làm canh .

Tôi đang ăn thì chị Hai không cho ăn nữa, nói để dành cho bữa chiều.

Tôi không chịu cứ một mực đòi ăn rồi khóc giãy nãy , dỗ mãi không được chị Hai nổi quạu cầm cái búa ba hay đi rừng giá lên đầu tôi dọa nạt cho tôi im .

 Ngày đó còn bé tôi đâu có biết chị Hai có trách nhiệm phân chia đồ ăn để lo cho chúng tôi, tôi cứ nghĩ chị Hai dành ăn với tôi nên tôi cứ ấm ức mãi … chờ ba mẹ đi rừng về để méc .

Chờ tới chiều tối thì ba mẹ tôi cũng về, thấy ba mẹ về tôi òa khóc nức nở, bao nhiêu ấm ức trong ngày tôi kể hết cho ba mẹ nghe , với giọng điệu ngọng nghịu cùng tiếng khóc nức nở :

    – Ba mẹ có biết không, con ở nhà chị Hai ăn hiếp con, nhà còn có chút lướt lịt (nước thịt) mà chị không cho con ăn, chị còn lấy cái búa ba đi tầm (  búa ba hay đi rừng lấy trầm) để lên đầu con con lém ( xém)chết .

Ba mẹ nghe tôi vừa méc vừa khóc tức tưởi mà không nhịn được cười, vừa thương con , vừa giả vờ la chị Hai cho tôi hết ấm ức .

” Kinh tế mới ” cái thời mà cơm không đủ no, áo không đủ mặc, làm thịt con gà kho cả nắm muối rim mặn chát .

Rồi mỗi ngày lấy ra một ít nấu nước lềnh bềnh chan cơm, ăn bữa trước phải để dành bữa sau , ám ảnh cái cảnh cơm độn củ mì, củ lang, chỉ một vài hạt cơm dính trên lát củ, bát cơm trắng là mơ ước của tất cả mọi người sống trong vùng kinh tế mới giống như tôi.

Giờ nghĩ lại đúng thật là ác mộng .


 

NỀN THÁNH – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa!”.

Viết về các giáo xứ, một tác giả ví von: “Mục chi của ‘nhà thờ sống’ luôn nhiều hơn mục thu; ‘nhà thờ chết’ không cần nhiều tiền! ‘Nhà thờ sống’ luôn có vấn đề về chỗ đậu xe; ‘nhà thờ chết’ có thừa mặt bằng! ‘Nhà thờ sống’ có thể ồn ào vì trẻ em chạy nhảy; ‘nhà thờ chết’ đìu hiu như nghĩa trang! ‘Nhà thờ sống’ liên tục thay đổi cách thức hoạt động, luôn cần những không gian thánh; ‘nhà thờ chết’ không cần đổi thay, nhện tha hồ dăng!”.

Kính thưa Anh Chị em,

 

Hội Thánh được xây dựng, trở nên sống động, không nhờ những không gian vật chất nhưng là nhờ cầu nguyện. Cầu nguyện là ‘nền thánh’ của mọi công trình thiêng liêng. Đó là những gì Lời Chúa lễ hai thánh tông đồ Simon và Giuđa nhắc nhở.

Hội Thánh không chỉ là một cơ cấu hữu hình, nhưng là một thực tại thiêng liêng được dệt nên bằng đức tin, hy vọng và tình yêu. Cầu nguyện chính là hơi thở của thực tại ấy, là sợi chỉ vô hình nối kết mọi tín hữu trong thân thể mầu nhiệm Chúa Kitô. Ngài đã trải qua đêm cầu nguyện trước khi chọn các tông đồ; nghĩa là, các tông đồ được sinh ra từ lời cầu nguyện. Cũng thế, bạn và tôi được mời gọi xây dựng ‘nền thánh’ cho chính đời mình – cầu nguyện. Không có nền tảng này, mọi công trình, mọi hoạt động, dù đẹp đẽ, vẫn chỉ là những viên gạch chưa bén vữa. “Hội Thánh không phải là một cơ chế, nhưng là một sự sống siêu nhiên!” – Henri de Lubac.

Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện và sau đó mới là những điều còn lại: dân chúng, việc tuyển chọn, chữa lành, trừ quỷ. Đá tảng góc tường là Ngài, vâng; nhưng, đó là một Chúa Giêsu cầu nguyện! Chúa Giêsu cầu nguyện và tiếp tục cầu nguyện cho Giáo Hội trước mặt Chúa Cha. Ngài cầu bầu cho chúng ta. “Lời cầu nguyện của Đức Kitô là nền tảng cho lời cầu nguyện của Hội Thánh; lời chúng ta có thể bay lên vì lời cầu của Ngài không bao giờ ngơi nghỉ!” – Von Balthasar.

“Thật đáng yêu khi xem xét những lời của Chúa Giêsu đã nói với Phêrô, với mọi người và nói với chúng ta, “Thầy đã cầu nguyện cho anh, Thầy đang cầu nguyện cho anh”. Điều này mang lại cho chúng ta một sự tự tin lớn lao! Tôi thuộc về cộng đồng này, một cộng đồng kiên định vì có Chúa Giêsu đá tảng, một Chúa Giêsu cầu nguyện cho tôi, cho chúng ta. Tất cả chúng ta như một toà nhà, nhưng nền tảng là Chúa Giêsu, một Chúa Giêsu cầu nguyện cho chúng ta. Chính Ngài cầu nguyện cho tôi!” – Phanxicô.

Anh Chị em,

“Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa!”. Như vậy, tất cả những gì Chúa Giêsu khởi đi đều bắt nguồn từ cầu nguyện. Từ cầu nguyện, Ngài chọn gọi, xây dựng Hội Thánh và nay Ngài vẫn cầu nguyện cho chúng ta trước mặt Cha. Ngài là ‘nền thánh’ cho Hội Thánh đứng vững và sinh hoa trái. Vì thế, gắn bó với Đấng luôn cầu nguyện cho chúng ta, bạn và tôi cũng trở nên ‘viên đá sống’ trong toà nhà Hội Thánh Ngài – bài đọc một; cũng từ đó, chúng ta ra đi hoà với “Tiếng các ngài đã vang dội khắp hoàn cầu!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để ‘nhện dăng’ không gian ‘chưa thánh’ linh hồn con; cho con thật thánh hầu đem Chúa đến cho những ai chưa một lần nghe nói đến Chúa Chí Thánh!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

****************************************

Lời Chúa kính Thánh SIMON & GIUĐA TÔNG ĐỒ, Thứ Ba Tuần XXX Thường Niên

Đức Giê-su chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 6,12-19

12 Trong những ngày ấy, Đức Giê-su đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. 13 Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ. 14 Đó là ông Si-môn mà Người gọi là Phê-rô, rồi đến ông An-rê, anh của ông ; sau đó là các ông Gia-cô-bê, Gio-an, Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô, 15 Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê, Si-môn biệt danh là Nhiệt Thành, 16 Giu-đa con ông Gia-cô-bê, và Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, người đã trở thành kẻ phản bội.

17 Đức Giê-su đi xuống cùng với các ông, Người dừng lại ở một chỗ đất bằng. Tại đó, đông đảo môn đệ của Người, và đoàn lũ dân chúng từ khắp miền Giu-đê, Giê-ru-sa-lem cũng như từ miền duyên hải Tia và Xi-đôn 18 đến để nghe Người giảng và để được chữa lành bệnh tật. Những kẻ bị các thần ô uế quấy nhiễu cũng được chữa lành. 19 Tất cả đám đông tìm cách sờ vào Người, vì có một năng lực tự nơi Người phát ra, chữa lành hết mọi người.


 

HÃY NGỦ NHIỀU HƠN NỮA, ĐỂ TỈNH TÁO HƠN!?- Fr. Quảng Trần, C.Ss.R.,

 Số 264: Thức Ăn Nhanh Cho Tâm Hồn (The Fast Food for The Soul) by Fr. Quảng Trần, C.Ss.R., thứ hai, ngày 27 tháng10 năm 2025

 *******

HÃY NGỦ NHIỀU HƠN NỮA, ĐỂ TỈNH TÁO HƠN!?

“Anh em hãy tỉnh thức (be alert at all time),

và cầu nguyện luôn…, 

hầu đủ sức đứng vững trước mặt Con Người” 

(Lc 21: 36)

Nghịch lý của thời đại ngày nay là con người thức quá nhiều, nhưng lại tỉnh táo quá ít.

 Về phương diện thể lý, dường như con người thời đại nay ngủ quá ít, và dường như ngủ không đủ. Trái lại, còn về phương diện tinh thần, chúng ta lại “ngủ” quá nhiều. Ngủ trong vô vô thức quá nhiều. Ngủ trong ảo tưởng của chính mìnhquá lâu.

 Bằng chứng là chưa bao giờ trong lịch sử nhân loại, người ta phải dùng thuốc ngủ nhiều như hiện nay. Không chỉ người già, mà cả giới trẻ cũng dùng thuốc ngủ để trợ giúp việc ngủ. Chúng ta mất ngủ, không chỉ vì tiếng ồn bên ngoài, mà còn vì tiếng ồn của tâm trí, của những ngổn ngang bất chính, viển vông như những bận rộn, âu lo, tính toán, và cả sự phân tán không ngừng của đời sống hiện đại.

 Con người ngày nay đang mất ngủ vì lý do gì? Con người đang bận rộn thức để làm gì?

 Con người hôm nay thức rất nhiều, nhưng lại thức cho những điều vụn vặt.

 Thức để làm việc!

Thức để “chạy deadline”!

Thức để lướt điện thoại, xem phim, theo dõi thể thao, hóng “drama” hay tranh luận vô bổ trên mạng xã hội.

Thức để “hiện diện” ở khắp mọi nơi trên không gian ảo, nhưng lại vắng mặt trong chính ngôi nhà tâm hồn của mình.

 Thời đại của chúng ta được gọi là đỉnh cao công nghệ, nơi mọi thứ được tự động hóa để con người có thể thong dong hơn. Thế nhưng, nghịch lý thay, chúng ta đang bận rộn hơn bao giờ hết.

Từ sáng sớm đến khuya, từ rạng đông tới lúc chiều ta, con người tất bật như con thiêu thân. Làm việc mà không biết mình đang làm việc để làm gì.

 Làm những việc vô bổ!

 Con người đánh mất thời gian cho những điều xàm xí, những tin mà tức, những cuộc trò chuyện không mang lại sinh khí.

 Càng thức nhiều, con người càng bị chiếm lĩnh bởi những ồn ào thể lý và tinh thần.

Càng ít ngủ nơi thân xác thể lý, con người càng ngủ mê trong tâm hồn.

Khi Đức Giêsu nói: “Anh em hãy tỉnh thức”, Ngài không dạy ta phải ngủ ít, mà là sống tỉnh táo, canh chừng con tim mình.

 “Tỉnh thức” trong Tin Mừng không phải là trạng thái của thân xác, mà là một thái độ của tâm hồn, một sự tỉnh táo nội tâm để nhận ra Thiên Chúa đang hiện diện và hành động trong đời sống mình. Thế nên, nếu Đức Giêsu nói với con người hôm nay, có lẽ Ngài sẽ nhắn nhủ khác đi: “Anh em hãy ngủ nhiều hơn nữa! Hãy để thân xác được nghỉ ngơi, để tâm trí có thể thật sự tỉnh táo trước những điều bất ngờ ập đến trong cuộc đời!”

 Vì khi thân xác kiệt quệ, tâm trí cũng mụ mị. Khi thân xác con người mệt mỏi, thức với những sự của thế gian, họ dễ ngủ mê trước Thiên Chúa. Và chỉ khi ngủ đủ về phương diện thể lý, con người mới có thể thức trọn vẹn về phương diện tâm linh.

 Ngủ không phải là hành động trốn chạy, mà là một phần của trật tự tạo dựng.

Chính Thiên Chúa đã đặt trong nhịp sống con người chu kỳ ngày để lao động, và đêm để nghỉ ngơi. Giấc ngủ không chỉ phục hồi thân xác, mà còn là hành vi đức tin: ta trao phó chính mình cho Thiên Chúa, để Ngài tiếp tục hành động khi ta ngừng lại. Thánh Vịnh đã nói:

 Ví như CHÚA chẳng xây nhà, thợ nề vất vả cũng là uổng công.

Thành kia mà CHÚA không phòng giữ, uổng công người trấn thủ canh đêm.

Bạn có thức khuya hay dậy sớm, khó nhọc làm ăn cũng hoài công.

Còn kẻ được Chúa thương dầu có ngủ, Người vẫn ban cho đủ tiêu dùng.

(Tv 127,1 – 2)

 Giấc ngủ, nếu được đón nhận trong bình an và tin cậy, chính là một lời cầu nguyện thinh lặng.

 Cùng suy nghĩ và hành động: Tôi có đang tỉnh thức trước những lừa dối của thế gian không? Hay tôi dễ dàng tin theo những điều chưa được kiểm chứng chỉ vì chúng làm tôi phấn khích? Tôi có đủ tỉnh táo trước cám dỗ không? Hay tôi để bản thân bị kéo theo những làn sóng cảm xúc chóng qua? Tôi có đang ngủ mê trong các phương tiện trần thế, trong ảo tưởng về chính mình không?

Hãy ngủ đủ, để tâm trí có thể thức dậy với sự minh mẫn.

Hãy dừng lại, để có thể đứng vững trước mặt Con Người.

 Vì chỉ ai ngủ yên trong Thiên Chúa, mới có thể tỉnh thức giữa thế gian.

Fr. Quảng Trần, C.Ss.R.

From: quangcss& NguyenNThu


 

 “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!”- Cha Vương

 Ngày Thứ 2 tươi vui và hạnh phúc trong Chúa yêu thương nhé.

Cha Vương

Thứ 2: 27/10/2025

TIN MỪNG: Trông thấy bà, Đức Giê-su gọi lại và bảo: “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!” Rồi Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa. (Lc 13:12-13)

SUY NIỆM: Tin Mừng hôm nay cho biết về một phụ nữ bị quỷ làm cho tàn tật đã mười tám năm. Lưng bà còng hẳn xuống và bà không thể nào đứng thẳng lên được. Chứng bệnh “khòm lưng” của bà này tượng trưng cho tội lỗi, cho nên thánh Luca nói bà này “bị quỷ ám”. Tội lỗi làm cho người ta “bị khòm lưng” và “không trông lên được.” Nhìn vào môi trường sống xung quanh hôm nay, tuy bạn không thấy ai bị khòm lưng nhưng không phải là không thiếu những người đang bị tội lỗi làm tê liệt tâm hồn, khiến con người chìm đắm trong mê ảo, mất nhận thức về điều tốt và điều xấu. Tốt xấu chỉ chênh nhau một chút xíu giữa đóng cửa và mở cửa tâm hồn. Tâm hồn đóng lại trước quyền lợi và lợi ích của người khác, chỉ nghĩ cho mình. Tội gì đang làm tê liệt các mối quan hệ của bạn?

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin đoái nhìn đến hoàn cảnh khốn khổ của con vì tội lỗi, xin Chúa “đặt tay” lên con, làm cho con “đứng thẳng” và nhìn lên cao để con tôn vinh Thiên Chúa.

THỰC HÀNH: Tập rèn luyện nhân đức khiêm nhường, thay vì tôn vinh chủ nghĩa cái “tôi, bản thân tôi, và chính tôi” (I, me, and myself).

From: Do Dzung

****************************

Chúa Nhìn Con – Hồng Trần – Phạm Đình Đài

 NGƯỜI LỮ KHÁCH CUỐI CÙNG…- Truyen ngan Hay

 

NGƯỜI LỮ KHÁCH CUỐI CÙNG… ( Một câu chuyện giữa đời thực chăng !?)

Suốt 20 năm, ông cụ lặng lẽ sống ở sân bay, như cái bóng giữa dòng người qua lại, ai cũng từng chỉ trỏ, bàn tán. Cho đến một ngày, sự thật về thân phận ông khiến tất cả phải lặng người trong xúc động.

Sân bay Tân Sơn Nhất những năm gần đây đã trở nên hiện đại và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Hành khách kéo vali lộc cộc, tiếng loa thông báo chuyến bay vang vọng đều đặn, những cuộc chia ly và đoàn tụ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Giữa dòng người hối hả ấy, chẳng ai không từng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc – một ông cụ gầy gò, tóc bạc trắng, khoác chiếc áo khoác cũ kỹ, ngồi lặng lẽ bên góc ghế chờ gần cổng ra vào quốc tế.

Người ta gọi ông bằng nhiều cái tên: “ông cụ sân bay”, “người lang thang thời gian”, thậm chí có người đùa gọi là “hồn ma lạc lối”. Có những đứa trẻ chỉ vào ông rồi thầm thì với mẹ cha, người lớn cũng từng ái ngại mà bỏ lại vài gói mì tôm, chai nước, hay đôi khi là tờ tiền lẻ. Nhưng ông chưa từng xin ai bất cứ điều gì. Ông chỉ ngồi đó, mắt nhìn xa xăm như chờ đợi một điều gì đó sẽ đến từ những chuyến bay không ngừng cất cánh và hạ cánh mỗi ngày.

Không ai biết ông đến từ đâu. Không ai rõ vì sao ông lại chọn sống suốt 20 năm giữa nơi nhộn nhịp này, nơi mà ai cũng chỉ dừng lại tạm thời, chứ chẳng ai ở lại vĩnh viễn.

– “Ông ta bị mất trí nhớ.” – một anh bảo vệ từng nói với cô lao công.

– “Không phải đâu, nghe đâu ông ấy từng là Việt kiều, bị con cái bỏ rơi lúc về nước.” – chị bán cà phê trong sân bay thì thầm.

– “Cũng có khi là gián điệp thời chiến, không dám để lộ danh tính.” – có người thêu dệt, kèm nụ cười nửa miệng.

Mỗi người một giả thuyết, một mảnh ghép vụn vặt để cố ghép nên câu chuyện chưa có hồi kết. Nhưng ông cụ thì chẳng bao giờ giải thích. Ông chỉ lặng lẽ sống – như thể sự im lặng của ông là một phần của những âm thanh ồn ào kia, là tiếng ngân dài của thời gian bị lãng quên.

Một ngày đầu mùa thu năm ấy, khi mưa Sài Gòn kéo đến bất chợt, một cô phóng viên trẻ tên là Hà xuất hiện tại sân bay. Cô được giao thực hiện một phóng sự về “cuộc sống thường ngày ở sân bay”, và khi lướt qua góc ghế quen thuộc, cô thấy ông cụ – ướt lấm tấm mưa, tay ôm khư khư chiếc va-li cũ sờn góc. Tò mò, cô dừng lại hỏi chuyện.

Lúc đầu, ông không trả lời. Nhưng cô gái trẻ không bỏ cuộc. Cô mang nước, mang bánh mì, thậm chí ngồi cùng ông cả buổi chiều mà chẳng hỏi gì thêm. Cô chỉ kể về mình – một cô phóng viên tỉnh lẻ lên thành phố, làm nghề vì đam mê kể chuyện của con người.

Sau ba ngày như thế, ông cụ cuối cùng cũng lên tiếng – bằng một chất giọng trầm, rõ ràng và đầy cảm xúc.

– “Cháu có tin là có những người sống cả đời chỉ để đợi một người không?”

Hà ngỡ ngàng. Lần đầu tiên, ông cụ không còn là một bóng mờ, mà trở thành một con người – với giọng nói, ký ức, và một trái tim chưa bao giờ thôi chờ đợi.

Chuyện của 40 năm trước

Ông tên là Trần Văn Minh. Năm 1975, ông theo chuyến bay định mệnh rời Việt Nam sang Mỹ cùng vợ và con gái nhỏ, chỉ 3 tuổi. Nhưng giữa cảnh hỗn loạn lúc ấy, ông bị thất lạc vợ con ở sân bay. Máy bay không thể quay lại, và thế là ông đi một mình – mang theo nỗi day dứt, mang theo trái tim bị xé đôi.

Cuộc sống ở Mỹ không dễ dàng, nhưng ông luôn giữ hy vọng một ngày sẽ quay lại tìm vợ con. Ông học hành, làm việc, tích cóp từng đồng. Sau 20 năm, khi đã đủ điều kiện, ông trở về – nhưng không còn ai ở địa chỉ cũ, không còn tin tức. Họ đã biến mất như cơn gió năm nào.

Ông lục tung hồ sơ, tìm đến từng nơi có thể. Nhưng chẳng có gì. Duy chỉ có một điều ông giữ chắc trong lòng: vợ ông từng nói, nếu một ngày nào đó bị lạc nhau, hãy quay lại sân bay, nơi họ từng bắt đầu chia xa.

Và thế là ông trở lại Tân Sơn Nhất – ngày đó ông 60 tuổi. Giờ đã 80. Hai mươi năm ông sống ở đây, mỗi ngày đều dõi theo từng chuyến bay, từng khuôn mặt. Có lần ông tin là đã thấy bà – một người phụ nữ tuổi lục tuần, ánh mắt rất giống – nhưng rồi bà quay đi, ôm tay một người đàn ông lạ. Ông không đuổi theo. Vì ông sợ sai. Và cũng vì, ông nghĩ, nếu là bà – chắc chắn bà sẽ nhận ra ông.

– “Cháu biết không,” ông khẽ cười, đôi mắt đầy nước, “Mỗi ngày trôi qua, ta sợ không còn đủ thời gian. Nhưng ta vẫn ngồi đây, vì nếu bà ấy còn sống, chắc chắn sẽ quay lại. Chúng ta đã hứa với nhau…”

Tin tức gây chấn động

Hà lặng người. Cô quay về với cuốn băng ghi âm, và chỉ trong vài ngày sau khi phóng sự “Người lữ khách cuối cùng” được đăng tải, mạng xã hội bùng nổ. Bài viết lan tỏa với hàng trăm nghìn lượt chia sẻ. Nhiều người cảm động rơi nước mắt, nhiều Việt kiều liên hệ cô để hỏi thêm thông tin.

Và rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Một người phụ nữ tên là Trần Thị Ngọc Linh – hiện sống tại Melbourne, Úc – liên hệ với Hà, gửi ảnh chụp bà cùng mẹ ngày còn nhỏ. Hà run rẩy khi nhìn thấy cô bé trong ảnh – đôi mắt giống hệt ông cụ, và sau lưng tấm ảnh là dòng chữ “Gửi ba Minh, nếu ba còn sống, con vẫn chờ.”

Cuộc gọi video đầu tiên trong 45 năm – giữa ông Minh và con gái – là những tiếng nấc, là những “ba ơi”, “con đây”, là những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua và khuôn mặt đã trở thành mẹ.

Họ hẹn gặp nhau – không phải ở sân bay – mà ở chính căn nhà nhỏ ông đang được chăm sóc bởi một nhóm tình nguyện sau khi câu chuyện lan rộng.

Ngày đoàn tụ

Ngày hôm ấy, trời Sài Gòn nắng dịu. Bà Linh – giờ đã là một phụ nữ gần 50 tuổi – bước xuống từ xe, tay run rẩy cầm theo chiếc khăn tay cũ màu hồng, thứ duy nhất còn giữ từ mẹ cô – và là bằng chứng cuối cùng của mối liên kết máu thịt.

Ông Minh, ngồi trên chiếc ghế gỗ trong sân nhà, nhìn thấy con gái bước vào – không nói được lời nào. Chỉ có hai cánh tay run run dang ra, và cái ôm nghẹn ngào kéo dài mãi mãi như thể thời gian đã ngừng trôi.

– “Ba vẫn ngồi chờ con suốt 20 năm… ở cái nơi lần đầu ba mất con.”

– “Con xin lỗi, ba… Con cứ tưởng ba đã không còn…”

Và sau đó…

Không ai còn thấy ông cụ ngồi ở sân bay nữa. Góc ghế quen thuộc giờ trống trải, nhưng trong lòng mọi người vẫn in hình bóng ông. Người bảo vệ năm xưa cũng thay đổi thái độ, nói với ai đó mới đến: “Nơi đó từng có một người cha, sống bằng niềm tin, chờ đợi suốt nửa đời người.”

Hà kết thúc phóng sự của mình bằng một dòng đơn giản:

“Không phải ai đi sân bay cũng chỉ để đi. Có người, ở đó, chỉ để chờ.”

PHAN CAO TRI

Ảnh copy Google

ST từ 8 Sai gon.

Note: Một câu chuyện giữa đời thực chăng !? Nhưng cho dù không phải hoàn toàn thì cũng…

XÓT XA CẢNH XE MÁY BỊ NHẤN CHÌM TRONG NƯỚC LŨ Ở HUẾ

Báo Tin Tức Việt Đức

XÓT XA CẢNH XE MÁY BỊ NHẤN CHÌM TRONG NƯỚC LŨ Ở HUẾ

Trưa 27-10, nước lũ trên các sông TP Huế đã lên cao, ngập lụt bủa vây.

Dự báo đỉnh lũ sông Bồ, sông Truồi sẽ vượt lũ lịch sử, sông Hương ở mức rất cao.

Khu vực phường Vỹ Dạ.

Nhiều xe máy tại chung cư Vicoland, phường Vỹ Dạ bị nước lũ nhấn chìm.

“Con không thở được. Con xin lỗi. Con phải đi bây giờ”.

Nguyễn Văn Hùng

 “CON XIN LỖI….”

Hàng ngày trên con đường kiếm sống, thỉnh thoảng ta vẫn nghe cây khế trước nhà tiếng kêu của một loài quạ “ăn khế trả vàng, may túi ba gang mà đựng”. Dân ta ai cũng may sẵn những chiếc túi ba gang. Thời mở cửa, ai cũng hăm hở, ai cũng tưởng mình đã hốt đầy vàng trong cái kho của trời đất. Có biết đâu rằng vàng đã cho đi cả, chỉ còn lại sỏi và đá trong chiếc túi ba gang của mình.

Ta cho đi hết, cho hết cả … từ tài nguyên, của cải cho đến những giá trị cốt lõi. Và thế là đất không còn lành, chim không muốn đậu. Bầy chim túa đi thiên di mang theo tất cả, tuổi trẻ, tình yêu, nhiệt huyết… rời bỏ đất nước mình!

Người dân nghèo khó ra đi, người giàu có cũng ra đi, cán bộ quan chức chính quyền cũng tìm cách thu vén đưa con cái cùng tài sản ra đi. Ngày xưa, thuyền nhân ra đi bất kể sống chết. Ngày nay, đất nước hoà bình, phát triển, người dân cũng ra đi bất kể sống chết. Chúng ta mất hết, mất hết, … khế trên cây cũng không còn. Thỉnh thoảng lại nghe vọng lại những lời xin lỗi vang lên từ những chuyến xe tải đông lạnh:

– “Con Tuân đây. Con xin lỗi. Con không chăm sóc được mọi người. Con xin lỗi. Con không thở được. Con muốn quay về với gia đình mình. Mọi người hãy sống tốt”.

– “Con không thở được. Con xin lỗi. Con phải đi bây giờ”.

– “Con xin lỗi bố mẹ nhiều mẹ ơi, con đường đi nước ngoài không thành, mẹ ơi, con thương bố mẹ nhiều, con chết vì không thở được”.

Có lúc lời xin lỗi ấy lại thầm lặng, hòa cùng tiếng sóng biển. Chúng ta chỉ được biết đến khi những quốc gia sở tại thông báo về những thây người Việt trôi ở vùng biển Đài Loan, hay chiếc phao trống người, bập bềnh trôi ở vùng biển tây Flanders, Thuỵ Sĩ.

Ôi! Xin lỗi, xin lỗi, … ai là người cần nói lời xin lỗi, cái anh Ba, cô Út áo nâu, khăn rằn ngày xưa đó ơi! Làng quê, bãi mía, cầu ao, ánh trăng nằm đó đơn côi. Trong căn nhà, mẹ ngồi nhớ con. Nhớ những tháng ngày nhà mình còn là mái lá, nhớ tiếng cười con rớt lại nơi cây khế, nơi gốc mít, nơi bờ ao trước hiên nhà.

Câu thơ của Nguyễn Đình Chiểu tự dưng mà nghe đứt ruột:

Bỏ nhà lũ trẻ lơ xơ chạy

Mất ổ bầy chim dáo dác bay

(Chạy Tây – Nguyễn Đình Chiểu)

***

Nói với K&T:

Con ạ, Cách đây năm năm, cũng đúng vào ngày 23/10/2019, một thảm trạng xảy ra tại hạt Essex, đông bắc London đã làm chấn động toàn thể nước Anh. Cảnh sát đã được thông báo rằng, trong một xe tải đông lạnh (container) tại khu công nghiệp Waterglade, có 39 người nhập cư đã chết vì ngạt thở.

Vụ việc này cũng gây rúng động chính trường Vương quốc Anh, từ Thủ Tướng Boris Johnson, cho đển các vị lãnh đạo những đảng phái chính trị. Sự rúng động đến từ nỗi thương tâm dành cho những ước mơ thiện lành của những người trẻ Việt Nam. “Người ta vẫn nghĩ rằng đi ra nước ngoài mọi sự dễ dàng hơn, kiếm tiền dễ, có thể gửi được nhiều tiền về để giúp đỡ gia đình, để xây nhà to cho bố mẹ, để giúp nuôi các em ăn học…”

Những lời xin lỗi được tìm thấy trong 50 chiếc điện thoại mà cảnh sát Anh thu thập từ hiện trường đã được công bố trong một phiên toà xử những kẻ buôn người ở Luân Đôn: Lời xin lỗi đầu tiên là của một  người tên Tuân gởi cho vợ, con và mẹ của anh. Lời thứ hai của một người nam gởi cho gia đình. Lời cuối cùng của cô Nguyễn Thị Trà Mi gởi lại cho bố mẹ.

Nhiều người dân địa phương đã đến đặt hoa ở nơi ấy. Nơi những người trẻ Việt Nam ra đi, mang theo mình niềm mơ ước về một miền đất hứa và một tình yêu thắm thiết dành cho người thân và gia đình.

Nguyệt Quỳnh

 

Ảnh: Bảy trong số 39 người thiệt mạng trong xe tải ở Anh. Nguồn: Daily Mail


 

Họ đã cứu được hơn 50 người như vậy

 Thao Teresa

Họ là những giáo dân nghèo, sống bằng nghề chài lưới. Nơi ở của gia đình họ là căn nhà tạm bợ dưới chân cầu Bến Thuỷ bắc qua con sông Lam nối hai tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh. Cuộc sống bấp bênh, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, vậy mà suốt 20 năm qua, mỗi khi nghe có người nhảy cầu tự tử là họ lại lao ngay xuống dòng nước xiết để cứu, và họ đã cứu được hơn 50 người như vậy. Đó là vợ chồng anh Hoàng Văn Mạnh – chị Đậu Thị Phúc và em vợ, anh Đậu Văn Toàn.

Nhiều người dân chài vẫn kiêng kỵ việc cứu người rơi xuống sông vì tin rằng họ thuộc về Hà Bá, nếu cứu sẽ bị Hà Bá đòi thế mạng. Là người Công giáo, và tin rằng cứu người là việc tốt, nếu thấy chết mà không cứu thì càng áy náy hơn nên anh Mạnh, anh Toàn và chị Phúc đã vượt qua nỗi sợ “Hà Bá” và sông sâu, nước xiết, liều mình bơi chiếc xuồng nhỏ ra giữa dòng cứu người bị nạn lên bờ. Những người được cứu thì già, trẻ, lớn, bé có đủ và lý do họ chọn cách tự tử cũng rất nhiều: nghèo khổ, nợ nần, giận chuyện gia đình, điểm thấp, có thai ngoài ý muốn… Sau khi được cứu sống và được anh chị ân cần tâm sự, khuyên giải, họ hối hận và từ bỏ ý định kết thúc cuộc đời. Có người bỏ đi không lời cám ơn, nhưng cũng có người coi anh chị như ân nhân, thường quay lại báo đáp.

Nhưng vẫn có những lần dù cố gắng hết sức mà lực bất tòng tâm, như vụ người cha ôm hai con nhỏ nhảy cầu Bến Thuỷ vừa rồi. Đêm đó ngay mùa lũ, nước sông Lam dâng cao, sóng ngầm dưới chân cầu cuộn xiết, dù anh chị cùng với lực lượng cứu hộ quần thảo cả một khúc sông nhưng không thể nào tìm thấy dấu hiệu sự sống. Họ chỉ có thể giúp đưa thi thể về quê cho gia đình mai táng. Những lần như vậy, anh Mạnh, anh Toàn và chị Phúc ray rứt mãi, cả đêm không ngủ được. Nhưng họ vẫn tiếp tục cứu sống những người khác. Chỉ trong 20 ngày đầu tháng 10, anh Mạnh, anh Toàn và chị Phúc đã cứu được ba người, trong đó có một bé gái 12 tuổi vì bị bạn bắt nạt nghĩ quẩn nhảy xuống sông. Có khi, trong 1 tháng anh chị cứu được 5-7 người. Cả con trai anh Mạnh, chị Phúc cũng tham gia cứu người với gia đình.

Mùa mưa bão năm nay, căn nhà xiêu vẹo của ba anh chị lại bị bão đánh sập một phần, trong nhà chắc chỉ còn cái bàn thờ là nước lũ chưa dâng tới. Thương cho hoàn cảnh của họ, hàng xóm và nhiều mạnh thường quân đã giúp họ tu sửa lại căn nhà bên bờ sông. Nhiều lần anh Mạnh, anh Toàn và chị Phúc muốn chuyển đi nơi khác sinh sống nhưng vì không biết chữ, không biết làm gì ngoài chài lưới nên họ vẫn cứ ở lại khúc sông Lam và cây cầu Bến Thuỷ có nhiều người tự tử này. Nhưng chưa bao giờ họ từ chối việc cứu người, không phải để được ghi ơn hay báo đáp, mà chỉ để sống đúng với lương tâm mình. Có lẽ, ý Chúa cũng muốn họ gắn bó với nơi này để trao cho những người nông nổi, quẫn trí cơ hội thứ hai làm lại cuộc đời.


 

THÔI CO QUẮP – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa!”.

Một cậu bé hỏi mua chó con. Chủ nói, “25 đô la!”. Cậu buồn, “Cháu chỉ có hai đô rưỡi, cháu có thể xem?”. Thấy một con bị tật, cậu reo lên, “Cháu muốn nó!”. Chủ ngạc nhiên, “Cô ấy sẽ khập khiễng suốt đời!”. Cậu bé kéo ống quần, lộ chiếc nẹp, “Cháu cũng vậy! Nó cần tình yêu!”. Chủ nghẹn ngào, “Đưa đi, quên tiền đi. Tôi biết, nó sẽ có một người bạn tốt!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Cậu bé tật nguyền chọn con chó tật nguyền, vì nó cần tình yêu! Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay chọn người phụ nữ tật nguyền, vì cô cần lòng thương xót. Ngài chạm đến – và cô ‘thôi co quắp’, đứng thẳng mà tôn vinh Thiên Chúa.

Dường như người phụ nữ này đã không cầu xin. Thấy cô, trái tim Chúa Giêsu xem ra thắt lại và Ngài nhất định chữa lành cô dẫu hôm ấy là ngày Sabbat. Tất cả các cuộc chữa trị của Ngài xem ra có một ý nghĩa biểu tượng cho những đau khổ sâu sắc hơn mà con người phải chịu! Điếc, không thể nghe Lời và tiếng của Thánh Thần; mù, không thể thấy sự hiện diện của Chúa; câm, không thể nói về Ngài và sứ điệp của Ngài; liệt, không thể làm những gì ân sủng thúc giục; hủi, cắt đứt hoặc tự cắt đứt các mối quan hệ; và quỷ ám, kìm kẹp bởi tội lỗi, nghiện ngập… Tất cả những thiểu năng và thương tật ấy khiến con người co quắp, không thể đứng thẳng trước mặt Thiên Chúa! Nhưng Chúa Giêsu thì biết rõ, “Liệu pháp chữa lành vĩ đại nhất là tình bạn và tình yêu!” – Hubert H. Humphrey.

Thông điệp thứ hai, sau khi được chạm đến, phụ nữ này ‘thôi co quắp’. Đây cũng là biểu tượng cho những gì được ân sủng chạm tới! Khi Thiên Chúa chạm ai, người ấy hết còng; họ tự tin bước đi như những con trai, con gái của Ngài. “Từ khổ đau đã sinh ra những linh hồn mạnh mẽ nhất; những nhân cách to lớn nhất đều được khắc sâu bởi vết sẹo!” – Kahlil Gibran. Phaolô xác tín, “Chúng ta có thể kêu lên, ‘Abba, Cha ơi’. Chính Thần Khí chứng thực cho thần trí chúng ta rằng, chúng ta là con cái Thiên Chúa” – bài đọc một; để mỗi người có thể nói, “Thiên Chúa chúng ta là Thiên Chúa cứu độ!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

Người phụ nữ tật nguyền không chỉ bị còng lưng – cô còn bị tội lỗi, mặc cảm và năm tháng đè nặng, và xem ra cô cam phận; thế nhưng, Chúa Giêsu vẫn nhìn thấy nơi cô hình ảnh một linh hồn khát khao đứng thẳng! Vì thế, cái chạm của Ngài không chỉ chữa lành thân xác, nhưng còn dựng lại phẩm giá và phẩm vị Thiên Chúa nơi con người tưởng như mãi móp méo. Cậu bé chọn con chó tật nguyền vì “nó cần tình yêu”; Chúa Giêsu chọn cô vì “Ngài là Tình Yêu” cần được trao ban. Khi để Ngài chạm đến, mọi co quắp trong chúng ta – của thân, của tâm, của hồn – đều được nắn lại cho thẳng, cho đẹp, cho nên một người con của Chúa. Không ai quá co quắp đến nỗi ân sủng không thể uốn lại, và không ai ‘quá còng’ đến mức Tình Yêu không thể nâng lên!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con không giấu được điều gì trước mắt Ngài; xin chữa lành điều con không dám gọi tên – hầu con ‘hết co quắp’ mà sống như người con ‘Chúa chờ!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

***************************************

 Lời Chúa Thứ Hai Tuần XXX Thường Niên, Năm Lẻ

Thầy không đến để ban hoà bình, nhưng là đem sự chia rẽ.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 12,49-53

49 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên ! 50 Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất !

51 “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao ? Thầy bảo cho anh em biết : không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. 52 Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. 53 Họ sẽ chia rẽ nhau : cha chống lại con trai, con trai chống lại cha ; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng.”


 

Đặc phái viên điện Kremlin: “Nga, Mỹ và Ukraina tiến gần đến một giải pháp ngoại giao”

RFI

Đặc phái viên của tổng thống Nga về đầu tư và hợp tác kinh tế, Kirill Dmitriev, hôm 24/10/2025, khẳng định « Nga, Mỹ và Ukraina đang tiến gần đến một giải pháp ngoại giao ». Tuyên bố được đưa ra vào lúc ông Dmitriev đến Mỹ để thúc đẩy các đối thoại Mỹ – Nga trong bối cảnh khoảng 30 đồng minh của Kiev, họp tại Luân Đôn cùng ngày, thống nhất kế hoạch gia tăng áp lực với Nga trên hai mặt trận quân sự và kinh tế. 

Đăng ngày: 25/10/2025

 Ảnh minh họa : Đặc phái viên của tổng thống Nga, ông Kirill Dmitriev (T), gặp đặc sứ Mỹ Steve Witkoff (P), tại Matxcơva, ngày 11/04/2025. AP – Vyacheslav Prokofyev

Trọng Thành

Trả lời đài Mỹ CNN, Kirill Dmitriev cho biết việc các nước châu Âu và Ukraina xác lập một kế hoạch mới về chấm dứt chiến tranh dựa trên các đường chiến tuyến hiện tại là một « bước tiến ». Đặc phái viên Nga nhấn mạnh « đây là một bước tiến lớn về phía tổng thống Zelensky », bởi lập trường trước đây của tổng thống Ukraina là « Nga phải rút hoàn toàn » khỏi lãnh thổ nước này.

Trên mạng X, hôm 24/10, đặc phái viên của tổng thống Nga Putin cũng cho biết chuyến công du của ông, theo lời mời của Mỹ, đã được lên lịch từ lâu, đồng thời khẳng định đối thoại giữa Nga và Mỹ là « thiết yếu đối với thế giới và cần phải được tiếp tục với sự hiểu biết đầy đủ về lập trường của Nga và tôn trọng lợi ích quốc gia của Nga ».

Theo các nguồn tin của CNN, Kirill Dmitriev, người đứng đầu Quỹ đầu tư quốc gia Nga RDIF dự kiến ​​sẽ gặp nhiều quan chức trong chính quyền Trump « để tiếp tục thảo luận về mối quan hệ song phương ».

Một giới chức Nhà Trắng cho biết ông Dmitriev có kế hoạch gặp đặc phái viên của tổng thống Mỹ Steve Witkoff, tại Miami, Florida, hôm nay và gặp dân biểu đảng Cộng Hòa Anna Paulina Luna, người đang vận động cho việc nhanh chóng nối lại quan hệ song phương.

Chuyến công du Mỹ của đặc phái viên Dmitriev diễn ra trong bối cảnh chính quyền Trump ngày càng tỏ ra thất vọng trước việc điện Kremlin từ chối chấm dứt chiến tranh ở Ukraina. Tổng thống Trump hoãn lại cuộc gặp với người đồng cấp Nga, đã được lên kế hoạch. Hôm thứ Tư, 22/10, Wahington ban hành nhiều biện pháp trừng phạt đối với hai công ty dầu mỏ lớn nhất của Nga là Rosneft và Lukoil.

Sinh tại Ukraina thời Liên Xô cũ, và được đào tạo tại đại học Harvard và Stanford ở Mỹ, ông Dmitriev từng làm cố vấn tại công ty tư vấn Mỹ McKinsey và chuyên viên ngân hàng đầu tư Goldman Sachs. Ông Dmitriev là người ủng hộ mạnh mẽ việc bình thường hóa quan hệ kinh tế giữa Nga và Mỹ. Theo CNN, đặc phái viên Nga mới đây đề xuất xây dựng một đường hầm mang tên « Trump-Putin », nối liền vùng Viễn Đông Nga với Alaska, nơi diễn ra cuộc gặp Trump-Putin hồi tháng 8/2025.