ĐỘC QUYỀN -Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Chúng con thấy có người lấy danh Thầy mà trừ quỷ. Chúng con đã cố ngăn cản, vì người ấy không theo chúng ta!”.

“Trong quá trình theo đuổi sự độc quyền, chúng ta quên rằng, những điều tốt nhất là ‘để chia sẻ’, chứ không ‘để tích trữ’. Độc quyền luôn xây những bức tường, chứ không phải những cây cầu; nó cô lập, thay vì nâng cao, chia cắt thay vì hiệp nhất!” – Anon.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay nói đến cám dỗ ngàn đời của bất cứ người nào, bất cứ tổ chức nào trong Giáo Hội, trong thế giới – cám dỗ ‘độc quyền!’ – “Nó cô lập, thay vì nâng cao, chia cắt thay vì hiệp nhất!”.

Gioan – đại diện cho tất cả – thưa với Chúa Giêsu, “Chúng con thấy có người lấy danh Thầy mà trừ quỷ. Chúng con đã cố ngăn cản, vì người ấy không theo chúng ta!”. Chúa Giêsu không đồng ý, “Đừng ngăn cản người ta!”. Đây là một nguyên tắc cần khắc ghi. Có thể có một sự cám dỗ mạnh mẽ giữa chúng ta về sự ‘độc quyền’. Nhiều nhóm Kitô giáo – cả Công Giáo và những người từ các giáo phái khác – có thể rơi vào cái bẫy này. Chúng ta quên rằng, “Lời Thiên Chúa đâu bị xiềng xích!” – Phaolô.

Thiên Chúa có thể thực hiện công việc của Ngài thông qua mọi loại người – những người Công Giáo, những người theo các tôn giáo khác và cả những người không theo tôn giáo nào. Ngài thậm chí có thể thực hiện công việc của Ngài đôi khi thông qua những người có vẻ chống lại tôn giáo. Bởi thế, thay vì tức giận, chúng ta nên vui mừng khôn xiết khi người khác làm công việc mà chúng ta cảm thấy chỉ dành cho tôn giáo mình. Đây là một dấu hiệu rõ ràng cho thấy Vương Quốc Thiên Chúa đang hoạt động. Nơi nào có tình yêu thương, nơi nào có sự phục vụ, ở đó có Chúa!

Việc trở nên thành viên của Giáo Hội không phải là phép thử. Phép thử là liệu những gì người khác làm có phù hợp với mục tiêu của chúng ta về chân lý, tình yêu, công lý, lòng trắc ẩn, tự do, hoà bình, bất bạo động và tất cả những điều tốt đẹp hay không! Thiên Chúa được tìm thấy trong tất cả những điều này. Giáo Hội là con đường dẫn đến một mục tiêu xa hơn; bản thân Giáo Hội không phải là mục đích! Giáo Hội được kêu gọi để trở thành dấu chỉ của Vương Quốc, nhưng không phải là toàn bộ Vương Quốc. Mục tiêu của Giáo Hội là liên kết mọi người tốt lành để ‘cùng họ’ ra sức hiện thực hoá thực thể Nước Thiên Chúa ở giữa trần gian!

Anh Chị em,

“Vì người ấy không theo chúng ta!”. Vậy làm sao có thể vượt qua cám dỗ này? Hãy cầu xin Chúa Thánh Thần, Ngài sẽ thanh tẩy và giải thoát chúng ta khỏi mọi đố kỵ và ghen tuông; đồng thời, thúc đẩy chúng ta mừng vui khi thấy điều tốt lành nơi những người khác. “Mọi sự khép kín thực ra có xu hướng giữ chúng ta xa cách những người không nghĩ như chúng ta, và điều này là gốc rễ của bao điều ác lớn trong lịch sử: của chủ nghĩa chuyên chế vốn thường tạo ra chế độ độc tài và bạo lực đối với những người khác biệt. Nhưng cũng cần cảnh giác về sự khép kín trong Giáo Hội. Bởi vì ma quỷ là kẻ chia rẽ – đây là ý nghĩa của từ “ma quỷ”, kẻ chia rẽ – luôn luôn ám chỉ ‘độc quyền’, sự nghi ngờ để chia rẽ và loại trừ mọi người!” – Phanxicô.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, dạy con vui mừng khi thấy điều lành nơi anh em con; thanh luyện con bằng lửa Thánh Thần để con ‘chia sẻ thay vì tích trữ’, ‘hiệp nhất thay vì chia cắt!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

**********************************************

Thứ Tư Tuần VII Thường Niên, Năm Lẻ:

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

38 Khi ấy, ông Gio-an nói với Đức Giê-su rằng: “Thưa Thầy, chúng con thấy có người lấy danh Thầy mà trừ quỷ. Chúng con đã cố ngăn cản, vì người ấy không theo chúng ta.” 39 Đức Giê-su bảo: “Đừng ngăn cản người ta, vì không ai lấy danh nghĩa Thầy mà làm phép lạ, rồi ngay sau đó lại có thể nói xấu về Thầy. 40 Quả thật, ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta.”


 

NHỮNG THỨ CẦN PHẢI QUÊN- Têrêsa NgọcNga (st)

Têrêsa NgọcNga (st)

Trong cuộc sống của mình, bạn đã học được nhiều thứ, đó là học sự yêu thương, học được cách nhớ nhung một ai đó và bây giờ bạn sẽ học cách quên. Vì trong cuộc sống có những chuyện nên gìn giữ, nên cất giấu nhưng cũng có những thứ cần phải quên đi.
Vậy những gì bạn cần phải quên đi?

Quên đi những đau khổ: Cuộc đời không ai lúc nào cũng vui vẻ và lúc nào những điều tốt đẹp nhất cũng đến với mình. Khi bạn chia tay với người yêu bạn sẽ giam cầm mình trong đau khổ, trong những lần khóc sướt mướt.

Bạn thu mình lại và có những lúc bạn tưởng chừng như trái tim mình vỡ tung ra. Bạn mềm yếu, cảm giác như chỉ có người đó mới đưa bạn ra khỏi cái nỗi đau đó mà thôi. Khi ấy bạn cần phải học cách quên đi người đó, học cách quên đi một người sẽ làm cho trái tim bạn lành lại theo thời gian. Mọi đau khổ sẽ tan biến. Mặc dù với một số bạn sẽ rất khó nhưng chưa thử làm sao chúng ta biết có làm được hay không.

Quên đi những hận thù: Ai đó đã lấy đi của bạn một thứ gì đó quý giá, ai đó đã lỡ xúc phạm bạn, ai đó vô tình đã làm bạn đau. Bạn cảm thấy tức giận, bạn cảm thấy lòng hận thù trong mình dâng cao. Nhưng Người ta nói tức giận là lấy sai lầm của người khác trừng phạt chính mình.

Cứ mãi nhớ đến những hận thù đó thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bạn. Suốt ngày bạn sẽ dằn vặt bản thân, bạn sẽ tìm mọi cách để trả thù lại người ta nhưng càng suy nghĩ càng khiến cho bạn cảm thấy nặng nề. Tâm hồn bạn sẽ chẳng khi nào được thanh thản. Vậy tại sao bạn không thử học cách quên đi mọi hận thù và dám tha thứ cho những gì người khác đã làm khiến bạn tổn thương . Cuộc sống sẽ đẹp hơn, nhẹ nhõm hơn nếu bạn biết quên đi thứ cần phải quên đấy bạn ạ.

Quên đi những khuyết điểm của người khác: Đối với chúng ta thường dễ dàng giang tay đón lấy những ưu điểm của bạn bè, người thân. Nhưng khi họ có khuyết điểm chúng ta lại khép tay lại và tránh thật xa họ. Trên đời này chẳng có gì là hoàn hảo, chính bản thân chúng ta cũng là một mảnh ghép của cuộc sống cũng có những lúc phạm phải một sai lầm, và có một vài khuyết điểm nào đấy.

Chúng ta học cách quên đi khuyết điểm của người khác là chúng ta đang học cách hoàn thiện bản thân mình, đang làm cho tâm hồn chúng ta trở nên rộng lượng hơn. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến mặt xấu của người đối diện mà hãy nghĩ đến ưu điểm. Vì như thế sẽ làm cho mối quan hệ của bạn và người ta sẽ trở nên tốt đẹp, khăng khít hơn.

Quên đi những kỷ niệm, quên đi quá khứ: Những kỷ niệm đẹp, những quá khứ êm đềm hay đau khổ đối với một số người sẽ giữ mãi trong lòng để từ đó mà chiêm nghiệm mà sống tốt hơn. Nhưng trong một vài trường hợp bạn cũng phải cố quên đi quá khứ, quên đi những kỷ niệm. Bạn không thể lúc nào cũng sống trong cái kỷ niệm một thời tay trong tay với người yêu cũ. Bạn cũng không thể sống mãi trong cái quá khứ của một thời tuổi thơ êm đềm hay đau khổ mãi được.

Bạn cần phải quên nó đi, bỏ lại nó ở phía sau lưng để mà bước đi, để mà lớn lên. Quên ở đây không hẳn bắt bạn quên vĩnh viễn mà quên ở đây là bạn tạm thời cất giữ nó ở một góc nào đó sâu thẳm trong tim để rồi có lúc lấy ra mà nhớ, mà vui mà buồn. Rồi cũng có thể khi bạn lớn lên một chút bạn sẽ nghĩ về chúng như một cái gì đó quý giá. Bạn sẽ tự cười, “à thì ra mình đã lớn”…

Quên đi lợi ích cá nhân: Ai cũng chỉ biết sống cho mình thì cuộc sống này sẽ trở nên ích kỷ và hẹp hòi, sẽ chẳng còn ai quan tâm đến ai nữa. Bạn phải học cách quên đi cái tôi cá nhân để có thể hòa cùng nhịp sống chung của cộng đồng. Bạn đi mùa hè xanh nhưng luôn chọn những việc nhẹ nhàng, luôn nghĩ cho bản thân. Trước khi làm một việc gì đó bạn luôn nghĩ đến mình sẽ được gì và mình sẽ mất gì. Nếu mất nhiều hơn được bạn sẽ chẳng bao giờ làm. Triết lý đó sẽ đúng đối với một số trường hợp.

Nó sẽ hoàn toàn là ích kỷ nếu đó là làm vì lợi ích cộng đồng, làm vì tập thể. Chắc trong chúng ta chẳng lạ lẫm gì với những chiếc áo xanh tình nguyện, đêm ngày túc trực nơi bến xe để tiếp sức cho các thí sinh thi Đại học. Họ chẳng nề hà một công việc gì dù nắng làm cho cháy da, áo ướt đẫm mồ hôi. Bởi lẽ họ đã quên lợi ích cá nhân mà dốc sức vào lợi ích của tập thể. Cho và nhận đôi khi có thể mang ra để so sánh nhưng không phải lúc nào cũng so sánh được đâu bạn ạ. Có thể bạn sẽ mất nhiều hơn được nhưng đến một lúc nào đấy bạn sẽ cảm thấy cái mất ấy của mình là một điều đáng tự hào.

Và mỗi khi như vậy bạn sẽ cất cao tiếng hát “ ai cũng chọn việc nhẹ nhàng gian khổ sẽ thuộc về ai…”

Nhớ và Quên là hai phạm trù trái ngược nhau. Hãy nhớ những cái gì cần phải nhớ và hãy quên đi những thứ đáng phải quên. Chỉ khi quên đi những thứ gọi là “spam” trong tâm hồn mình bạn sẽ cảm thấy thật thanh thản. Tâm lí của bạn khi ấy sẽ trở nên cân bằng hơn. Vì ai đó đã nói rằng “ Trong cuộc sống phải biết thứ gì cần nhặt lên và thứ gì cần bỏ xuống”.

 Têrêsa NgọcNga (st)

 From: ngocnga_12 &NguyenNThu


 

CHẶNG THỨ 10: Quân lính lột áo Đức Chúa Giê-su-Cha Vương

Chu’c ngày hom nay bình an và vui tươi nhé! Xin Chúa biến đổi con tim bạn để bạn biết lắng nghe và sống theo Lời Chúa. Hãy nhớ nhau trong cầu nguyện.

Cha Vương

Th 3: 25/02/2025 24

CHẶNG THỨ 10: Quân lính lột áo Đức Chúa Giê-su

TIN MỪNG: Chúng lấy cây sậy đập lên đầu Người, khạc nhổ vào Người, và quỳ gối bái lạy. Chế giễu chán, chúng lột áo điều ra, và cho Người mặc áo lại như trước. Sau đó, chúng dẫn Người đi để đóng đinh vào thập giá. (Mc 15:19-20)

SUY NIỆM: Vào thời Chúa Giê-su, những người bị đóng đinh thường bị lột hết quần áo. Đó là một bước nhục mạ cuối cùng. Chúa đã chịu bị tước bỏ mọi thứ để dạy cho bạn một bài học “từ bỏ” thế gian để được sống đời đời với Chúa—“Vì nếu người ta được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì?” (Mt 16:26) Tuy rằng tiền bạc, của cải, danh vọng, quyền lực được coi như là một thần tượng của mọi thời đại nhưng nó không thể đáp ứng cho những khát khao của một con tim yêu mến Chúa. Bạn đang khao khát gì và tìm kiếm gì?

XÉT MÌNH: Có bao giờ bạn cảm thấy ghanh tỵ với những của cải mà người khác có không? Bạn có đau lòng xót ruột vì sự sung túc giàu sang của người khác không? Bạn có ước muốn cho người khác hay cho công việc của họ bị sụp đổ không? Bạn có gian lận trong việc phân chia tài sản gia đình không? Bạn có ham lợi hay ích kỷ không? Bạn có tin Thiên Chúa là người chăm sóc mọi nhu cầu thể xác tâm linh của bạn không? Bạn có đặt của cải, vật chất, quyền hành, danh vọng là mục đích chính của đời sống không? Mời bạn bỏ ra đôi phút, trong thinh lặng hãy tự xét mình và xin ơn hoán cải trong lối suy nghĩ, trong cách cảm nhận, và trong hành động của mình.

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, còn gì cho bằng giờ phút này, đau đớn và tủi nhục biết bao. Xin cho con biết nói “không” với cuộc sống chỉ biết hưởng thụ; biết nói “không” với những đòi hỏi của tính ích kỷ ; biết nói “không” với tất cả, để rồi cuộc đời con chỉ cần một điều duy nhất là sống trọn vẹn trong bàn tay Tình Yêu của Chúa.

From: Do Dzung

*****************************

Thập giá đời con | Nguyễn Hồng Ân (sáng tác : Lm. Phong Trần)

Ukraina không phải là nước duy nhất bị thao túng số phận -Phan Minh -RFI

RFI

Từ Hội nghị Berlin năm 1885 giữa các cường quốc thực dân châu Âu để phân chia châu Phi cho đến Hội nghị Yalta năm 1945 chia châu Âu thành các vùng chịu sự ảnh hưởng của Mỹ và Liên Xô, từ thỏa thuận Sykes-Picot về Trung Đông năm 1916 cho đến thỏa thuận Munich về Sudetenland năm 1938.

Ảnh minh họa : Quốc huy trên nền lá cờ Ukraina.

 

Ảnh minh họa : Quốc huy trên nền lá cờ Ukraina. © Armando Franca / AP

Phan Minh

Không kể đến hàng loạt những cuộc họp quốc tế khác đã định đoạt số phận của các dân tộc mà không có sự tham gia của đại diện của chính họ, giống như cuộc họp cấp cao về tương lai của Ukraina vừa diễn ra tại Ả Rập Xê Út giữa các quan chức Nga và Mỹ, nhưng không có sự tham gia của đại diện phía Kiev.

Tổng thống Volodymyr Zelensky đã tuyên bố “sẽ không bao giờ chấp nhận” những quyết định được đưa ra mà không có sự tham gia của Kiev trong các cuộc đàm phán nhằm chấm dứt chiến tranh mà Nga đã khơi mào và tiến hành ở Ukraina từ 3 năm qua.

Quyết định đàm phán về chủ quyền của Ukraina mà không có sự tham gia của Kiev, cùng với những áp lực bắt chẹt của tổng thống Mỹ Donald Trump, tìm cách giành lấy một nửa lượng khoáng sản quý hiếm của Ukraina và đe dọa ngưng viện trợ quân sự cho Kiev, cho thấy cách mà chủ nhân Nhà Trắng nhìn nhận Ukraina nói riêng và châu Âu nói chung.

Tuy nhiên, đây không phải là lần đầu tiên các cường quốc quyết định đàm phán về việc thiết lập đường biên giới mới hoặc vùng ảnh hưởng mà không có ý kiến của dân cư sống ở đó. Những cuộc đàm phán như vậy hiếm khi mang lại kết quả tích cực cho những nước và dân cư bị ảnh hưởng.

Sự phân chia châu Phi (1885)

Trong mùa đông 1884-1885, nhà lãnh đạo Đức Otto von Bismarck đã mời các cường quốc châu Âu đến Berlin để dự hội nghị nhằm chính thức hóa việc phân chia toàn bộ lục địa châu Phi. Không có một đại diện châu Phi nào có mặt.

Các nước tham dự hội nghị đã nhất trí thành lập Nhà nước Tự do Congo, đặt dưới sự kiểm soát của Bỉ, nơi sau đó trở thành nơi diễn ra những tội ác thực dân với hàng triệu người chết.

Nhân hội nghị này, Đức cũng đã thành lập thuộc địa Tây Nam Phi (nay là Namibia), nơi mà cuộc diệt chủng đầu tiên của thế kỷ XX được tiến hành vài năm sau đó chống lại người Herero.

Công ước Ba bên (1899)

Năm 1899, Đức và Hoa Kỳ đã tổ chức một hội nghị tại Washington, bàn thảo chia nhau quần đảo Samoa, mặc dù cư dân ở đó đã bày tỏ mong muốn tự trị hoặc thành lập một liên bang các quốc gia Thái Bình Dương với Hawaii. Với khoản “bồi thường” cho việc tự rút khỏi Samoa, Vương Quốc Anh đã nhận được quyền kiểm soát tuyệt đối với quần đảo Tonga.

Samoa thuộc Đức đã được chuyển giao cho New Zealand sau Đệ Nhất Thế Chiến và chỉ giành được độc lập vào năm 1962. Samoa thuộc Mỹ (cùng với một số đảo khác ở Thái Bình Dương) vẫn là một lãnh thổ của Hoa Kỳ cho đến bây giờ.

Thỏa thuận Sykes-Picot (1916)

Trong Đệ Nhất Thế Chiến, các đại diện Anh và Pháp đã gặp nhau để quyết định phân chia Đế quốc Ottoman sau khi chiến tranh kết thúc. Với tư cách là một cường quốc đối địch, đại diện Ottoman không được mời tham dự các cuộc thảo luận.

Các nhà ngoại giao Anh Mark Sykes và Pháp François Georges-Picot đã vẽ lại biên giới Trung Đông theo lợi ích của nước họ.

Thỏa thuận Sykes-Picot đã đi ngược lại với những cam kết được đưa ra trong một loạt văn bản được biết đến với tên gọi Thư tín giữa Hussein-McMahon. Trong những văn bản này, Luân Đôn hứa ủng hộ nền độc lập của các quốc gia Ả Rập khỏi sự thống trị của Thổ Nhĩ Kỳ.

Thỏa thuận này đã đi ngược lại với những cam kết mà Vương Quốc Anh đưa ra trong Tuyên bố Balfour, tức là cam kết ủng hộ những người theo chủ nghĩa phục quốc Do Thái muốn xây dựng một quê hương mới ở Palestine thuộc Ottoman. Đó cũng là nguồn gốc của nhiều thập kỷ xung đột với chính sách thuộc địa tồi tệ ở Trung Đông, và hậu quả vẫn có thể kiểm chứng cho đến tận bây giờ.

Thỏa thuận Munich (1938)

Tháng 09/1938, thủ tướng Anh Neville Chamberlain và đồng nhiệm Pháp Édouard Daladier đã gặp các nhà độc tài Ý Benito Mussolini và Đức Adolf Hitler để ký Thỏa thuận Munich.

Luân Đôn và Paris tìm cách ngăn chặn sự lan rộng của chiến tranh ở châu Âu sau khi phe Quốc xã đã khơi mào một cuộc nổi dậy và bắt đầu tấn công các khu vực nói tiếng Đức của Tiệp Khắc, được biết đến với tên gọi Sudetenland, với lý do bảo vệ cộng đồng thiểu số người Đức sống ở đó. Không có đại diện Tiệp Khắc nào được mời tham dự cuộc họp.

Thỏa thuận đúc kết từ cuộc họp này vẫn thường được gọi là “sự phản bội Munich” và được coi là một ví dụ kinh điển về những cố gắng vô ích nhằm xoa dịu một cường quốc hiếu chiến với hy vọng sai lầm là có thể tránh để xảy ra chiến tranh.

Hội nghị Évian (1938)

Năm 1938, 32 quốc gia đã tập trung tại Évian-les-Bains (Haute-Savoie), Pháp, để quyết định về việc tiếp nhận người tị nạn Do Thái chạy trốn khỏi sự đàn áp của Đức Quốc xã.

Trước khi hội nghị bắt đầu, Vương Quốc Anh và Hoa Kỳ đã nhất trí không gây áp lực với nhau về vấn đề hạn ngạch người Do Thái mà họ sẽ chấp nhận tại Palestine thuộc Anh hoặc Mỹ.

Mặc dù Golda Meir (sau này trở thành thủ tướng Israel) đã tham dự hội nghị với tư cách quan sát viên, bà cũng như bất kỳ đại diện nào khác của Nhà nước Do Thái đều không được phép tham gia đàm phán. Ngoại trừ Cộng hòa Dominica, các quốc gia tham dự đều không chấp nhận tiếp nhận di dân Do Thái. Hầu hết người Do Thái ở Đức không thể rời khỏi đất nước trước khi chủ nghĩa Quốc xã đạt đến đỉnh điểm diệt chủng trong Holocaust.

Hiệp ước Molotov-Ribbentrop (1939)

Khi lên kế hoạch xâm lược Đông Âu, Hitler nhận ra rằng trở ngại chính của mình là Liên Xô. Đức đã ký một hiệp ước không xâm lược Liên Xô.

Hiệp ước, được đặt theo tên ngoại trưởng Liên Xô Vyacheslav Molotov và đồng nhiệm Đức Joachim von Ribbentrop, bảo đảm Liên Xô sẽ không đáp trả việc Hitler xâm lược Ba Lan. Hiệp ước cũng chia châu Âu thành các vùng chịu sự ảnh hưởng của phe Quốc xã và Liên Xô. Điều này cho phép Liên Xô mở rộng lãnh thổ đến các quốc gia vùng Baltic, tấn công Phần Lan và chiếm một phần lãnh thổ của Ba Lan và Rumani.

Không có gì ngạc nhiên khi mà một số nước Đông Âu coi các cuộc đàm phán hiện tại giữa Hoa Kỳ và Nga về tương lai của Ukraina như một sự trở lại của loại hình ngoại giao bí mật đã chia các quốc gia nhỏ ở châu Âu giữa các cường quốc lớn trong Đệ Nhị Thế Chiến.

Hội nghị Yalta (1945)

Khi thất bại của Đức Quốc xã cận kề, thủ tướng Anh Winston Churchill, nhà độc tài Liên Xô Joseph Stalin và tổng thống Mỹ Franklin D. Roosevelt đã gặp nhau vào tháng 02/1945 để định đoạt số phận của châu Âu sau chiến tranh. Cuộc họp này được biết đến với tên gọi Hội nghị Yalta.

Cùng với Hội nghị Potsdam 1 năm sau đó, Yalta đã tạo ra “kiến trúc” chính trị dẫn đến sự chia cắt châu Âu trong Chiến tranh Lạnh.

Tại Yalta, “ba đại cường” đã quyết định chia cắt Đức, trong khi Stalin được trao một vùng ảnh hưởng ở Đông Âu.

Liên Xô sau đó đã biến một số quốc gia Đông Âu thành các quốc gia vùng đệm dưới sự kiểm soát của mình, mô hình mà một số quan sát viên cho rằng đang truyền cảm hứng cho Vladimir Putin ở Đông và Đông Nam Âu ngày nay.

Nguồn : The Conversation


 

Nguyễn Viện: “Chúng ta bị ràng buộc ngay trong giấc chiêm bao”

Ba’o Nguoi-Viet

February 25, 2025

Tuấn Khanh thực hiện

Cuộc trò chuyện với nhà văn Nguyễn Viện ở Sài Gòn trong những ngày đầu năm mới 2025 mở ra một cái nhìn khác về thân phận trí thức hôm nay trước ngưỡng cửa sáng tạo và ý thức tồn tại, như đứng trước cánh cửa mùa Xuân mới, mà bàn tay không thể nào mở.

*Tuấn Khanh: Lại một năm nữa đã trôi qua, văn chương Việt Nam như đứa trẻ gầy guộc ngay trên chính quê hương của mình. Ông có thể điểm lại, nửa thế kỷ qua, ông nhìn thấy những điều làm được, và cả thất bại của văn học trong nước lẫn hải ngoại là gì?

-Nhà văn Nguyễn Viện: Cho đến tận hôm nay, sau 50 năm máu lửa, có vẻ như chúng ta vẫn máu lửa với nhau, vẫn nghi kỵ một mất một còn với nhau. Trong bối cảnh hận thù chia rẽ ấy, hệ luỵ trong đời sống cá nhân hay sự phát triển của đất nước hẳn là không tránh được ảnh hưởng.

Tôi có thể nói ngay, một số thành tựu về kinh tế và phát triển của đất nước mà không ít người trong nước tự hào, hoàn toàn không tương xứng với thời gian và tiềm lực chúng ta có. Trong lãnh vực văn học cũng vậy, sự thống khổ mà cả dân tộc này đã hứng chịu vượt tầm thời đại, nhưng sự sáng tạo của chúng ta lại không lớn hơn một bàn nhậu. Có vẻ như chúng ta muốn trả thù đời hơn là chúng ta muốn trở thành những con người khoan dung. Chúng ta không thoát được cái tâm lý nhược tiểu ngay cả khi chúng ta “tự hào quá Việt Nam ơi” hoặc “chưa bao giờ Việt Nam được như hôm nay.” Chúng ta sợ nhìn vào chính mình, vào dân tộc mình. Chúng ta thiếu dũng cảm để đối diện với sự thật.

Nền giáo dục trong nước đào tạo được rất nhiều người có bằng cấp, nhưng không tạo ra được một tầng lớp trí thức như một mũi nhọn điều hướng và động lực phát triển. Nơi chúng ta sống, trí thức như lươn trạch và xu thời. Họ sống hai mặt, cần kiếm cơm hơn lòng tự trọng và lương tâm công chính.

Chúng ta thất bại từ nội tại mỗi cá nhân. Bởi thế, cái thất bại trong văn học của chúng ta không phải là thiếu tính nhân loại, mà văn học của chúng ta thiếu tính cá nhân.

*Vẫn miệt mài sáng tác từ trước đến giờ và trung thành với con đường tự do sáng tạo, dù được mặc định đó là một phong cách không thể thay đổi của cá nhân, nhưng ông có thấy mình mòn mỏi và dị biệt trong một thế giới sống mà hôm nay, sự tự do sáng tác đã trở thành một định nghĩa khác, thậm chí là chấp nhận tự do có định mức để được tồn tại với sáng tác?

– Cho đến thời điểm này, tôi vẫn viết như tôi từng viết và không ngừng kiếm tìm cái mới cho chính mình. Cái mới cho tôi niềm hưng phấn không mòn mỏi. Dị biệt với tôi là sự sống còn. Vì thế, chẳng có lý do gì tôi lại phải chấp nhận tự do có định mức để tồn tại. Cũng vì bởi, tôi không cho rằng tự do là thứ được ban phát. Trong đời sống xã hội, không một ai trên thế giới này thoát khỏi những luật định. Nhưng trong sáng tạo, chẳng có luật định nào cho một tâm thức tự do. Với tôi, hoặc là không tất cả, hay là có tất cả. Điều hiển nhiên, tôi không phải kiếm cơm bằng cách viết. Nếu phải theo đuổi danh vọng (cái danh vọng hão ấy) thì chẳng phải tự do danh giá hơn lệ thuộc sao?

*Có một nhà phê bình văn học từ hải ngoại về nước làm việc phát biểu rằng ‘một tác phẩm chỉ gọi là tồn tại, khi được chính thức in ra và đến với độc giả.’ Là một trong những nhà văn hiếm hoi của Việt Nam trong suốt 50 năm qua, ông vẫn viết và tự in, gửi đi hàng loạt tác phẩm không thông qua kiểm duyệt, ông nghĩ sao về nhận định nói trên?

-Tôi và tác phẩm của tôi vẫn tồn tại đấy chứ. Sách tôi vẫn được in ra và đến với độc giả. Vấn đề chỉ là cách thức xuất hiện và tiếp nhận, cũng như cách thức xác lập vị trí của một tác giả trong mối tương quan với độc giả, bối cảnh xã hội và lịch sử. Không kiểm duyệt, cũng có nghĩa là sách in ra không được quảng bá chính thức trên các phương tiện truyền thông của nhà nước và không được bày bán trong các cửa hàng. Nhưng thời đại hôm nay, không chỉ có các phương tiện truyền thông nhà nước và các cửa hàng ngoài phố. Cũng không chỉ có trong nước khi chúng ta đang sống một thời đại toàn cầu. Có phải bạn đang phỏng vấn tôi như cách nhìn nhận một tồn tại?

Nói thật, tôi chưa bao giờ cảm thấy thiệt thòi vì không một nhà phê bình nào trong nước đề cập đến văn chương tôi. Tôi là kẻ không đáng nói đến, hoặc họ là những người không đáng để tôi quan tâm, cũng chỉ là ở chỗ đứng hay góc nhìn thôi, phải không?

*Năm 2024 sôi động với câu chuyện Han Kang – nhà văn nữ Á châu, người Nam Hàn đoạt giải Nobel. Cũng có những bình luận từ phía Việt Nam mơ ước rằng một ngày nào đó, người Việt cũng sẽ có một tác phẩm đoạt giải Nobel như vậy, ông nghĩ sao và nhận định này, và về chuyện được hay không được, ông bình luận như thế nào?

-“Một ngày nào đó Người Việt cũng sẽ có một tác phẩm đoạt giải Nobel.” Mơ ước thì không tốn tiền. Cũng nên mơ để còn có niềm tin hay động lực cho cái nghề của mình. Tuy nhiên, để có ngày đó, ngoài những nỗ lực cá nhân của người viết, tôi nghĩ cần có một chiến lược quốc gia cho việc giới thiệu văn chương Việt với thế giới. Bởi vì Viện Hàn Lâm Thuỵ Điển hay hội đồng xét giải của các giải thưởng uy tín khác không đọc được tiếng Việt. Theo tôi cũng còn một lý do khác để văn học Việt có thể tìm được chỗ đứng trên bản đồ thế giới, đó là vị thế quốc gia. Bản thân tiếng Việt đã là một ngôn ngữ yếu thế, nếu vị thế quốc gia không đủ mạnh thì hẳn nhiên chúng ta khó cầu mong sự quan tâm của thế giới.

*Han Kang được coi là một nhà văn thể hiện đầy tính chính trị, diễn đạt lịch sử với những ngóc ngách chân thực nhất mà xã hội không phải ai cũng dám chạm đến. Kim Bo-young – cây viết cũng người Nam Hàn phát biểu “giải thưởng này trực tiếp bác bỏ sự ngu ngốc của việc cố gắng che giấu và bóp méo lịch sử quá khứ của Nam Hàn.”

Rõ ràng lịch sử và sự thật nằm trong sức mạnh văn chương của thời đại hôm nay. Trung Quốc từng có một nhà văn quân đội là Mạc Ngôn đoạt giải Nobel với văn chương phục vụ nhà nước. Ông nghĩ gì về nhà văn với lịch sử chân thực và lịch sử phục vụ? Ở thời buổi văn chương hiện nay, viết trung thành với sự thật lịch sử, tự do sáng tác theo ý của mình mà ông vẫn theo đuổi, có là một lựa chọn sai lầm?

-Tôi là người vốn quan tâm đến lịch sử cũng như bối cảnh chính trị đương thời, vì thế khi Han Kang của Hàn Quốc nhận giải Nobel và biết bà cũng là một tác giả dám đương đầu với sự thật lịch sử nơi bà đang sống, tôi lại càng tin rằng mình đã có một chọn lựa đúng. Cho dù trước đó, một ông quan văn nghệ của Trung Quốc cũng đã nhận được giải thưởng danh giá này là Mạc Ngôn như chúng ta đã biết.

Có một số vấn đề cần phải được nhìn nhận lại:

Một là chúng ta cần phải thấy giải Nobel Văn học vẫn bị chi phối bởi yếu tố chính trị mà Mạc Ngôn không phải là trường hợp duy nhất trong toàn bộ lịch sử của giải này. Ngay tại Trung Quốc, chúng ta cũng từng chứng kiến những phản ứng chính trị khác nhau của chính quyền nước này với các giải Nobel Văn học lần lượt dành cho Cao Hành Kiện (mang quốc tịch Pháp), Mạc Ngôn và một Nobel Hòa Bình cho Lưu Hiểu Ba.

Hai, một số tác phẩm của Mạc Ngôn như “Phong nhũ phì đồn,” “Tửu quốc”… không chỉ là “hiện thực xã hội chủ nghĩa” theo tiêu chí Đảng Cộng sản về văn nghệ, mà trong đó chúng ta còn thấy một xã hội Trung Quốc sa đoạ về nhân tính. Chẳng phải đấy cũng là sự thật lịch sử sao?

(Hình Nhân vật cung cấp)

*Di sản hôm qua và hiện thực hôm nay có tác động như thế nào đối với những tác phẩm của ông, khác với những nhà văn ở hải ngoại, viết và chất đầy những vấn đề của quá khứ, những nhà văn trong nước lại viết và vẫn mang theo đường ray của chuyến tàu chính trị ý thức hệ, còn với ông thì sao?

-Trong đầu của bất cứ nhà văn trong nước nào cũng có một Ban Tuyên Giáo và một ông công an tư tưởng văn hoá hiện hữu một cách thường trực, kể cả trong giấc ngủ hay chiêm bao. Chưa kể, chúng ta còn một gánh nặng của di sản lịch sử và truyền thống văn hoá. Nhà văn hải ngoại cũng không trút bỏ được quá khứ. Chúng ta quá bận tâm với những thứ như “sứ mệnh,” “nhiệm vụ”…

Dẫu sao với tôi, viết vẫn là một nhu cầu bức thiết. Nhưng, cái chúng ta gọi là tự do sáng tạo, thật ra cũng không đơn giản. Tôi không tự đeo cái vòng kim cô của chế độ lên đầu. Nhưng truyền thống văn hoá vẫn là một bàn tay xương xẩu bóp cổ tôi. Vì thế, nhiều khi tôi cũng không khỏi ú ớ khi muốn diễn đạt sự thật theo cách chân thật vốn có của nó.

*Tự do trong chế độ độc tài có phải là sự tưởng tượng của cá nhân hay không và làm sao ông có thể biến sự tưởng tượng đó thành ngôn ngữ viết hoàn chỉnh trong tiểu thuyết của mình được?

Bạn nói đúng, tự do trong chế độ độc tài là một tưởng tượng như cách tự an ủi. Đường lối hay định hướng của Đảng chi phối mọi thứ của đời sống, hay nói cách khác, Đảng lãnh đạo toàn diện. Điều này được minh định cụ thể trong điều lệ của các hội nhà văn. Tuy nhiên, không phải nhà văn nào cũng sẵn lòng để Đảng lãnh đạo. Rất tiếc, như mọi kẻ tầm thường khác, nhà văn phần lớn lại rơi vào những định kiến hay những mặc định về nghệ thuật, và họ thật sự không thể vượt thoát khỏi những khuôn khổ, mẫu mực.

Thật ra, trong điều kiện bị áp chế, vẫn không thiếu những tài năng xuất chúng đâu đó lộ diện. Tôi cho rằng đó là do năng lực tự tại nơi mỗi cá nhân, sự dũng cảm và liêm khiết trong nhân cách.

Phần tôi, làm sao có thể biến cái ảo tưởng về tự do ấy thành ngôn ngữ viết hoàn chỉnh trong tác phẩm của mình? Bí mật này, chỉ có Chúa biết.

*Người chọn sáng tác tự do trong một chế độ độc tài kiểm duyệt, có phải họ đang dựng một giấc mơ của mình về văn bản không bị trói buộc ý thức, có thể vượt qua, tìm thấy mình ở một nơi khác ngày mai, tìm được một lớp độc giả chân thành mà họ không thể nghĩ tới. Đó có phải là giấc mơ quá mong manh và thậm chí là còn là một sự an ủi để tự mình đi ngoài bóng tối kiểm duyệt?

– Có vẻ như bạn đã biết bí mật của tôi. Ít nhất là trong thời điểm này, tôi đã chọn để văn bản văn chương của mình khai sinh bên ngoài biên giới quốc gia, và bên ngoài sự can thiệp của bức tường lửa trên không gian mạng. Quả thực, giấc mơ cho ngày mai là một giấc mơ mong manh và đầy tính an ủi, nhưng nếu không có giấc mơ xa xỉ ấy, làm sao con người còn hy vọng cho sự hiện hữu tối tăm này?

Nhưng nói cho đúng hơn, tôi lại nghĩ tôi chẳng có một giấc mơ nào. Đơn giản là tôi chỉ đang làm điều phải làm cho chính bản thân mình. Không băn khoăn.

*Nếu nhìn về văn chương Việt Nam nói chung, và ý khác nếu muốn phân tích riêng biệt văn chương người Việt hải ngoại với văn chương trong nước, ông hình dung bức tranh nào cho tương lai?

-Với thế hệ nhà văn tuổi khoảng 50 trở lên, trong và ngoài nước, tôi coi như đã xong. Họ có viết nữa cũng chỉ đến thế. Riêng ở hải ngoại, chẳng bao lâu nữa, sẽ không còn người đọc tiếng Việt. Ở trong nước, một thế hệ mới sẽ hình thành. Tất nhiên, chúng ta không thể trông cậy vào số đông. Tính bầy đàn và hội hè sẽ mãi mãi tồn tại. Cái làng nhàng vẫn mãi mãi là thị hiếu. Nhưng tôi tin vào sự đột phá của một vài cá nhân kiệt xuất. Cho dù, chế độ chính trị vẫn là độc tài, nhưng con đường đi tới của dân tộc không phải là tuyệt lộ. Những mầm mống tươi sáng vẫn được gieo trồng. Những khát vọng vươn dậy vẫn tiềm tàng đâu đó. Và may thay, chúng ta vẫn đồng hành cùng nhân loại, vẫn cập nhật được mọi tri thức và thông tin cần thiết. Cánh cửa mở ra với thế giới không đóng kín. Ai có chân thì đi. Cứ đi thì sẽ tới.

*Cuối cùng, ông có ấp ủ ý tưởng nào mới, hoặc muốn giới thiệu tác phẩm nào đến với người đọc trong năm 2025?

-Mặc dù viết vẫn là một nhu cầu bức thiết như tôi đã nói, nhưng tôi không bận tâm hay ấp ủ điều gì. Cái gì phải đến sẽ đến. Những ý tưởng mới cho một tác phẩm thường là ngẫu nhiên. Và tôi không phải mất công “thai nghén.” Bởi thật sự chẳng có gì mới, mọi thứ trong tôi như một trầm tích, cơ duyên đến thì nó mở ra. Tôi viết rất nhanh.

À, ngoài viết văn, tôi cũng làm thơ. Số thơ chưa in còn rất nhiều. Có thể trong những ngày còn lại, tôi sẽ in thêm một tập thơ để đắp trên nấm mộ gió đời mình, bớt lạnh.


 

Đắk Lắk: Cặp vợ chồng lừa đảo $3.9 triệu bằng chiêu ‘tu thành tiên’

Ba’o Nguoi-Viet

February 24, 2025

ĐẮK LẮK, Việt Nam (NV) – Hôm 24 Tháng Hai, Công An Tỉnh Đắk Lắk đã khởi tố, bắt giữ hai bị can là vợ chồng Nguyễn Anh Tuấn và Nguyễn Thị Nhớ ở thành phố Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương, về tội “lừa đảo chiếm đoạt tài sản.”

Báo Pháp Luật TP.HCM dẫn điều tra từ công an cho biết, năm 2021, hai vợ chồng ông Tuấn, 39 tuổi, và Nhớ, 37 tuổi, có học chút ít về Phật pháp và truyền đạt lại cho những người tham gia tu hành.

Bị can Nguyễn Anh Tuấn (trái) nghe đọc lệnh khám xét nhà. (Hình: Cao Nguyên/Người Lao Động)

Trong lúc tu tập, vợ chồng ông Tuấn thấy nhiều người khá giả có mong muốn thực hiện nhanh việc tu tập để sớm “đắc đạo thành tiên” nên nảy sinh ý định lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

Hai vợ chồng ông Tuấn mua 6 hécta đất tại huyện Ea H’leo, tỉnh Đắk Lắk, và yêu cầu các bị hại nộp tiền xây dựng nhà thờ tổ và sáu tịnh thất để tu hành. Đồng thời, hai vợ chồng Tuấn-Nhớ không quên giới thiệu các vật phẩm có tác dụng “hỗ trợ cho việc tu tập” nhanh được “đắc đạo thành tiên.”

Những vật phẩm này được bày bán nhiều trên thị trường với giá cao nhất chỉ 250,000 đồng ($9.8) nhưng vợ chồng ông Tuấn lại thổi phồng là “rất hiếm có, rất khó tìm” được nhiều sư tăng trên thế giới “làm phép” và bán ra từ 1-5 tỷ đồng ($39,260 tới $196,300).

Để tạo thêm lòng tin, bà Nhớ còn lập nhiều email giả các “sư phụ, sư mẫu” đã tu hành “đắc đạo,” có khả năng “tách phần hồn đi khắp thế giới,” hoặc “di chuyển đồ vật bằng phép thần thông” để nhắn tin dẫn dụ, ép buộc bị hại mua các đồ vật phục vụ cho việc tu tập.

Ngoài ra, vợ chồng ông Tuấn còn thuê người chôn nhiều đồ vật vào nhiều vị trí khác nhau tại khu đất của mình rồi nói dối với bị hại là do “sư phụ dùng phép di chuyển đến,” và thuê người đóng giả sư mẫu “Hoàng Milan” đến giảng Phật pháp.

Do tin tưởng, nhiều người đã bỏ ra tiền tỷ để mua các đồ vật của vợ chồng ông Tuấn về tu tập.

Một trong những đồ vật được vợ chồng ông Tuấn chôn dưới đất nhằm mục đích lừa đảo. (Hình: S.Đ/Pháp Luật TP.HCM)

Một nữ nạn nhân bị vợ chồng ông Tuấn hù rằng trước cửa nhà luôn có nhiều “vong nhi” và sẵn sàng nhập vào người. Tin lời, người phụ nữ này đã bỏ ra 800 triệu đồng để mua đồ “trấn yểm.” Ngoài ra, tin lời vợ chồng ông Tuấn sẽ được “đắc đạo thành tiên,” bà này còn bị lừa hàng chục tỷ đồng.

Tương tự, một nạn nhân khác tin lời tu tập đã bán ba căn nhà, hai công ty ở Hà Nội để mua một “la bàn trấn yểm” với giá 5 tỷ đồng ($196,300) của vợ chồng ông Tuấn, giờ trắng tay do thiệt hại hơn 50 tỷ đồng ($1.9 triệu).

Qua khám xét, công an đã thu giữ 10 “sổ đỏ” (giấy quyền sử dụng đất), ba thẻ tiết kiệm với trị giá gần 12 tỷ đồng ($471,120); một xe hơi trị giá 2.7 tỷ đồng ($106,002); hơn 100 triệu đồng ($3,926) tiền mặt; nhiều trang sức bằng vàng cùng hàng trăm đồ vật để tu tập.

Bước đầu, công an đã làm rõ vợ chồng bị can Tuấn đã dùng thủ đoạn tu tập “đắc đạo” để lừa ba bị hại, chiếm đoạt gần 100 tỷ đồng ($3.9 triệu). (Tr.N) [kn]


 

Sài Gòn và Singapore – âm binh và nghiệp quật!-Đồng Phụng Việt-RFA

Ba’o Tieng Dan

25/02/2025

RFA

Đồng Phụng Việt

Tô Lâm không phải là nạn nhân duy nhất của các phần tử cực đoan do đảng của ông tạo ra.

Tổng Bí thư Tô Lâm bị chỉ trích sau khi phát ngôn tích cực về Sài Gòn trước 1975. Ảnh: RFA

Đến giờ, dường như Tifosi vẫn bình an, vô sự cho dù đã trực tiếp công kích ông Tô Lâm, Tổng Bí thư đảng CSVN vì hàm hồ mà nói bừa, thiếu hiểu biết nên nói bậy.

Cách nay mươi ngày, khi tham gia kỳ họp bất thường lần thứ chín của Quốc hội khóa 15 (13/2/2025 – 19/2/2025), đề cập đến năng lực cạnh tranh và vị thế quốc gia trên bình diện quốc tế, ông Tô Lâm đã so sánh Việt Nam với Singapore: Năm mươi, sáu mươi năm trước, họ nói được sang Bệnh viện Chợ Rẫy chữa bệnh là mơ ước. Giờ đây thì ngược lại, mình mơ sang họ khám bệnh [1].

So sánh của ông Tô Lâm đã tạo ra một trận bão dư luận nhưng đáng ngạc nhiên nhất là Tổng Bí thư đảng CSVN lại bị Tifosi – xưa nay vẫn sắm vai tiên phong trong việc chống diễn biến hòa bình, bảo vệ nhà nước XHCN – lôi lên “đoạn đầu đài” như thỉnh thoảng vẫn áp giải ai đó ra trước đám đông “yêu đảng, yêu CNXH” để đàn hạch với cáo buộc “phản dân, hại nước” [2].

Ở xứ sở mà chỉ post tấm ảnh chụp một sĩ quan CSGT ngang nhiên đặt “cục vàng” của anh ta sau tay lái xe hai bánh gắn máy và diễu phố đã bị công an tìm đến tận nhà, áp giải về đồn, buộc “làm việc”, sau khi đương sự thành kính phân bua “không có ý đồ gì” rồi ngoan ngoãn cam kết không tái phạm mới được công an chiếu cố, bỏ qua [3], trong bối cảnh bất kỳ ai chỉ nói điều mình nghĩ, mình tin là đúng cũng có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự do “lợi dụng các quyền tự do, dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” thì việc Tifosi trực tiếp công kích Tổng Bí thư như một đối tượng “thù địch, phản động” rõ ràng là… lạ! Lạ hơn là sau đó, Tifosi vẫn có thể tiếp tục “phục vụ cách mạng”.

Trên thực tế, đây là lần thứ hai ông Tô Lâm – Tổng Bí thư đảng CSVN bị các cá nhân, các nhóm chống diễn biến hòa bình, bảo vệ đảng, bảo vệ nhà nước XHCN chỉ trích. Đầu tháng trước, khi gặp những cá nhân đại diện giới cán bộ lão thành từng lãnh đạo đảng, nhà nước và đại diện giới trí thức, văn nghệ sĩ các tỉnh thành phía Nam, ông Tô Lâm đã từng bị “nhắc nhở” khi cho rằng: Những năm 1960, Sài Gòn – TP HCM là điểm sáng, là Hòn ngọc Viễn Đông, Singapore cũng không bằng nhưng giờ đây tốc độ phát triển đã vượt rất xa [4]. Ngay sau đó, Bùi Ngọc Trâm Anh người tự nhận là… “Phát ngôn viên Google.TienLang” đã gửi thư ngỏ cho Tổng Bí thư đương nhiệm, lưu ý ông ta rằng, phát biểu như thế là “tùy tiện, sai sự thật lịch sử”!

Khoan bàn đến chuyện tại sao gần đây, trong quá trình thảo luận về “con đường mới, bước đi mới”, ông Tô Lâm thích so sánh khoảng cách giữa xưa với nay hay khác biệt giữa ta với họ, cũng khoan bàn đến chuyện ông Tô Lâm đúng hay sai, thật sự chân thành hay tiếp tục thực hiện các “động tác kỹ thuật”, chỉ cần nhìn vào phản ứng của những Tifosi, Google.TienLang với một số phát biểu của ông Tô Lâm hồi thượng tuần tháng trước và trung truần tháng này, có thể dễ dàng nhận ra, dẫu là Tổng Bí thư, ông Tô Lâm cũng không được phép nói khác những điều mà đảng của ông “độc quyền sản xuất và phân phối”. Dẫu là Tổng Bí thư thì trình bày những ý tưởng vốn bị xem là “ngoài luồng” vẫn có thể bị xếp vào loại “chống cộng cặn bã” ngay lập tức!

Vì sao lại thế?

Nếu chịu khó theo dõi các diễn biến tại Việt Nam hẳn sẽ thấy, đồng hành với công cuộc “đổi mới” chính là việc lặng lẽ “nhận thức lại” nhiều vấn đề thuộc loại cốt lõi của CNXH nói chung và công cuộc xây dựng nhà nước XHCN ở Việt Nam nói riêng.

Cho dù tình thế buộc đảng CSVN phải nhận thức lại, phải thay đổi toàn diện theo hướng đã từng phủ nhận và phá bỏ triệt để, song tham vọng nắm giữ quyền lãnh đạo tuyệt đối không đổi nên đảng CSVN vừa mò mẫm tái thiết, vừa hô hào chống “tự diễn biến, tự chuyển hóa”!

Việc tạo ra tình thế kỳ quái ấy chính là nguyên nhân khiến Tổng Bí thư đương nhiệm bị những cá nhân, những nhóm tự nhận là trung thành với sự nghiệp của đảng, xưa nay vẫn hăng hái tiên phong trong “phòng, chống diễn biến hòa bình” xếp chung với thành phần bị quy kết là “chống cộng cặn bã”.

Tô Lâm không phải là nạn nhân duy nhất của các phần tử cực đoan do đảng của ông tạo ra và chính ông góp phần phát triển. “Độc quyền sản xuất và phân phối” cái gọi là “sự thật lịch sử” đã, đang cũng như sẽ còn gây ra nhiều rắc rối khó lường cho cả đảng CSVN lẫn người Việt!

Hạ tuần tháng 11 năm ngoái, báo chí Việt Nam cho biết, Công an thành phố Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương đã… “tống đạt các quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can, bắt tạm giam Bùi Tiến Lợi, 56 tuổi để điều tra hành vi ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân’ liên quan đến các bài viết xuyên tạc trên mạng xã hội”. Ông Lợi bị bắt khi đang ở Thái Bình và đã bị di lý về Bình Dương để phục vụ công tác điều tra [5]

Ông Lợi là một trong những người làm các video clip, lập kênh “Chống diễn biến hòa bình” trên YouTube để phản bác luận điệu của các “thế lực thù địch, phản động” và chỉ trích những phần tử cơ hội trong đảng xuyên tạc, lật ngược lịch sử. Khác với nhiều đồng chí, đồng đội chỉ thích ẩn danh, ông Lợi thường xuyên khoác quân phục, mang đầy đủ quân hàm, quân hiệu khi đăng đàn bảo vệ đảng. Ông Lợi chống lại việc công nhận VNCH như thực thể độc lập để bảo vệ chủ quyền của Việt Nam tại biển Đông vì theo ông, đó là… “lật sử”, là… “ngụy sử”.

Thế rồi năm 2018, Đảng ủy trường Sĩ quan Công binh đột nhiên công bố quyết định: Loại Thượng tá Bùi Tiến Lợi – Chủ nhiệm Bộ môn CNXH khoa học, thuộc Khoa Khoa học xã hội và Nhân văn khỏi Lực lượng 47 của nhà trường vì… đưa thông tin trên mạng xã hội.

Tháng 7/2020, UBKT của Ban Chấp hành Trung ương BCH TƯ đảng CSVN khóa 12 công bố kết quả Kỳ họp thứ 46. Theo đó, ủy ban đã bác khiếu nại của ông Bùi Tiến Lợi – “giữ nguyên quyết định khai trừ ông Lợi ra khỏi đảng của tổ chức đảng cấp dưới”.

Ông Lợi không đơn độc. Điều ông răn đe đảng CSVN cách nay vài năm: Cộng đồng đấu tranh chống xét lại lịch sử, chống diễn biến hòa bình trên không gian mạng sẽ không bỏ cuộc, sẽ tiếp tục đương đầu cả với thế lực thù địch, phản động lẫn những kẻ đang ăn cơm dân, mặc áo đảng mà đề cao… ngụy sử” – dường như vẫn còn giá trị. Mới nhất, rõ nhất là những Google.TienLang, Tifosi,… Gần hơn một chút là cuộc tấn công của kênh truyền hình Quốc phòng Việt Nam vào Đại học Fulbright Vietnam, quy chụp cơ sở giáo dục này là nơi nuôi dưỡng “mầm mống cách mạng màu” vì không giáo dục thế hệ trẻ biết căm thù Mỹ. Cuộc tấn công đã đẩy chính quyền Việt Nam đến chỗ phải cử Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao phân bua: “Đại học Fulbright Việt Nam là thành quả của hợp tác giáo dục giữa Việt Nam và Hoa Kỳ, nhất là trong lĩnh vực đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao. Việt Nam hoan nghênh các hoạt động của Đại học Fulbright Việt Nam” [6].

“Độc quyền sản xuất và phân phối” cái gọi là “sự thật lịch sử” đã giúp hoài thai và cho ra đời nhiều nhân vật, nhóm như Bùi Tiến Lợi, Google.TienLang, Tifosi,… khiến sân khấu chính trị Việt Nam trở thành nơi trình diễn “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”. Những sử gia góp phần tạo ra cái gọi là “sự thật lịch sử” như Trần Huy Liệu, Phan Huy Lê, Trần Quốc Cường,… đột nhiên trở thành “tội đồ dân tộc”. Bộ “Lịch sử Việt Nam” với 15 tập bị xem là “lật sử”, hoặc “ngụy sử” chỉ vì thừa nhận vai trò của VNCH trong một giai đoạn lịch sử và một số viên tướng trước nay vẫn đứng dưới lá cờ vẻ vang của đảng như Hoàng Kiền, Nguyễn Thanh Tuấn, Nguyễn Quốc Thước đột nhiên hiệu triệu tấn công vào công trình thực hiện theo đúng đường lối, chủ trương của đảng CSVN khiến ông Nguyễn Đình Cống cho rằng không thể không bàn về cuồng tín [7].

Việc một số cá nhân, nhóm phò đảng, lên tiếng phê phán Tổng Bí thư, dạy dỗ Tổng Bí thư về nhận thức, lập trường chính là quà tặng dành riêng cho đảng CSVN, giúp tổ chức này nếm trải thế nào là chơi dao – đứt tay, gieo gió – gặt bão, dùng âm binh thì ắt sẽ có lúc bị nghiệp quật!

_________

Tham khảo

[1] https://tuoitre.vn/tong-bi-thu-to-lam-80-cac-nuoc-co-chinh-quyen-chi-3-cap-20250213125334188.htm

[2] https://www.facebook.com/tifosihpo

[3] https://www.facebook.com/lethuongtien8386/posts/pfbid0osYCiGvdnqsFDTCrpPpX12kTvameL94B6Mpj1aVqiZX1ujFok8L1U9axeaP3zmMAl

[4] https://vnexpress.net/tong-bi-thu-nguy-co-tut-hau-neu-khong-tim-con-duong-moi-4837417.html

[5] https://thanhnien.vn/binh-duong-khoi-to-bi-can-dang-thong-tin-xuyen-tac-xuc-pham-lanh-dao-185241120114702353.htm

[6) https://www.vietnamplus.vn/nguoi-phat-ngon-bo-ngoai-giao-binh-luan-hoat-dong-cua-truong-fulbright-viet-nam-post972639.vnp

[7] https://www.facebook.com/ngdinhcong/posts/pfbid0Nc3jRSVpAQvginqX6goyDN19gxepQLu2w5zmRqhNzoYiBLt8pWWHQQY1T5eqZZnql


 

TÌM NGƯỜI ĐỂ XƯNG TỘI –  Rev. Ron Rolheiser, OMI

Rev. Ron Rolheiser, OMI

Có lẽ hơn hết thảy, trong vô thức, chúng ta đều mong tìm được một cha giải tội, một người mà chúng ta có thể trải lòng ra, hoàn toàn không hề giấu diếm điều gì, giải bày hết các hoang mang trong lòng, thừa nhận tội lỗi của mình mà không e ngại.  Sâu bên trong cuộc kiếm tìm người tri âm của chúng ta là kiếm tìm một người để xưng tội.  Nhưng tìm một cha giải tội tốt không phải là chuyện dễ dàng.  Trong cuốn tiểu thuyết mới nhất Brooklyn, tác giả Colm Toibin đưa ra một trong những lý do như sau:

Nhân vật chính, Eilis, một cô gái trẻ người Dublin, đến New York và phải lòng chàng trai Tony.  Sau vài tháng yêu nhau, Eilis phải trở về Ireland vì em gái Rose của cô qua đời.  Cảm thấy bất an và sợ rằng Eilis sẽ không quay lại, Tony thuyết phục cô kết hôn theo thủ tục dân sự với anh trước khi đi.

Trở lại Dublin, ở với mẹ, đau buồn trước cái chết của người em gái và phải trì hoãn việc trở lại New York vì đám cưới của một người bạn, Eilis được chàng trai Jim Farrell đeo đuổi, cô hẹn hò nhiều lần với anh mà không nói với anh về người chồng Mỹ của mình.  Nhưng cô bị ám ảnh bởi việc giấu diếm này và đau khổ không biết nên xử sự ra sao.  Điều cô tha thiết muốn làm nhất là nói cho anh biết bí mật, giải bày mớ rối rắm trong lòng mình, để anh là người nghe cô xưng tội, và nhờ anh giúp cô giải quyết chuyện này, nhưng sự ngây thơ trong trắng của anh khiến cô ngần ngại.  Toibin viết: Liệu cô có thể nào nói cho Jim biết những gì cô đã làm chỉ trước đó một thời gian ngắn ở Brooklyn?  Người ly hôn duy nhất mà ai trong thành phố đó cũng biết là Elizabeth Taylor và có lẽ vài siêu sao màn bạc khác.  Cũng có thể giải thích được với Jim nguồn cơn khiến cô đi tới hôn nhân, nhưng anh là một người chưa từng bao giờ sống ở đâu khác ngoài Dublin.  Cô nghĩ, sự ngây thơ và lịch duyệt của anh, hai đức tính khiến người ta cảm thấy dễ chịu khi gần bên anh, thật ra có thể lại là những hạn chế, đặc biệt nếu nêu ra điều gì đó chưa từng nghe nói đến và ngoài sức suy nghĩ hay trải nghiệm của anh như chuyện ly hôn.  Cô nghĩ, tốt nhất là gạt toàn bộ chuyện này ra khỏi tâm trí.

Doris Lessing từng nhận xét về George Eliot rằng Eliot chắc hẳn sẽ viết hay hơn, sâu sắc hơn, nếu bà không quá đức hạnh như vậy.  Dường như sự ngây thơ có thể là những hạn chế, điều cản trở thông cảm và thấu hiểu, như cả Eilis và Doris Lessing đều lo sợ.  Nhưng có đúng như vậy không?

Ngày nay có cả một luồng tư tưởng phổ biến mạnh mẽ cho rằng đúng như vậy.  Bạn sẽ thấy những dạng thô của điều này ở chủ nghĩa khắc kỷ trong văn hóa của chúng ta về sự trinh bạch và ngây thơ trong trắng, mà cả hai đều được đồng nhất một cách giản đơn quá mức với ngây thơ khờ khạo và chưa trưởng thành.  Trên thực tế, việc thiếu kinh nghiệm tình dục được đặc biệt coi là khờ khạo nhất trong những sự ngây thơ khờ khạo.  Phổ biến nhất là con tính đơn giản đánh đồng trải nghiệm với “việc từng hẹn hò quanh quất” và đánh đồng “từng hẹn hò quanh quất” với việc hiểu đời.  Các sách giáo lý xưa của chúng ta dạy rằng khi A-đam và E-và ăn trái cấm, tâm trí họ trở nên tăm tối.  Suy nghĩ phổ thông ngày nay nhấn mạnh rằng lúc đó họ lại sáng mắt ra, cái trải nghiệm đó, dù đúng đắn hay không, là cái làm cho họ mở mang tâm trí.  Từ đó, người ta dễ dàng có suy nghĩ rằng con người lý tưởng để nghe xưng tội, con người hiểu đời, là một người nào đó “từng hẹn hò quanh quất.”

Nhưng chúng ta không thật sự tin điều đó.  Tại sao vậy?  Bởi vì những gì chúng ta tìm kiếm trong vô thức ở một người để xưng tội chứng tỏ điều ngược lại.  Trong khi tìm kiếm một người để xưng tội (không nhất thiết là một người nghe xưng tội theo nghĩa bí tích), không phải là chúng ta đi tìm một ông bạn nhậu, một tay đồng lõa phạm tội, một người sẽ không phê phán chúng ta bởi vì đời họ cũng rối rắm và xáo trộn y như đời chúng ta.  Khi kiếm tìm một người để xưng tội, một cách có ý thức hay vô thức, chúng ta đang đi tìm một người mà sự thông hiểu và chấp nhận của người đó sẽ đưa chúng ta tới một chỗ khác, vượt qua tình trạng rối rắm và yếu ớt của chúng ta.  Trong sâu thẳm chúng ta biết rằng tội lỗi của chúng ta sẽ không được chữa lành bằng tội lỗi của một người khác, mà thay vào đó, nó cần phải tiếp xúc được với một điều gì đó ngây thơ hơn, giống Chúa hơn, giống như tấm lòng khoan dung của người cha đối với đứa con trai hoang đàng.

Nhưng không phải kiểu ngây thơ nào cũng vượt qua được thử thách này.  Sự ngần ngại của Eilis trong việc thổ lộ những dằn vặt của mình trước sự ngây thơ của Jim Farrell thật ra có thể lại là một quyết định đúng đắn.  Có một loại ngây thơ mà, vì nó cố tình không nhìn thấy ở một điểm nào đó, nên miễn nhiễm một cách không lành mạnh đối với những điều phức tạp.  Nhưng cũng có một loại ngây thơ – đó là loại chúng ta kiếm tìm trong vô thức – thật sự vượt qua được thử thách này.

Một lần nọ, một chủng sinh trẻ đau đầu với các vấn đề tình dục viết thư cho Têrêxa Lisieux để tìm lời khuyên.  Anh nói bóng gió tới các vấn đề của mình nhưng lại bảo bà: “Nếu tôi chia sẻ với bà những gì tôi đang thật sự vất vả chống đỡ, tôi sợ rằng bà sẽ bị sốc nặng và cảm thấy chướng tai gai mắt quá rồi sẽ không viết thư trả lời tôi.”  Têrêxa viết đáp lại: “Nếu anh nghĩ như vậy, thì thật sự anh không hiểu tôi rồi!”

Cha xứ d’Ars là một người hết sức giản dị và vô cùng ngây thơ trong trắng.  Ấy vậy mà trong khi còn sống, ông có lẽ là người được nhiều người mong muốn gặp để xưng tội nhất.  Chúng ta khao khát chính một người như vậy để xưng tội, một người mà với họ chúng ta có thể thoải mái giải bày tâm tư phức tạp của mình, nhưng người đó không mắc những tội lỗi như chúng ta.

Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim 


 

THƯỚC ĐO PHỤC VỤ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Ai muốn làm người đứng đầu, phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người!”.

“Hãy quan sát một cái cây! Nó hướng xuống đất; sau đó, vươn lên trời cao. Phải cắm rễ sâu, chồi ngọn mới có thể vươn cao. Không có khiêm nhường, không đạt được những điều cao cả. Vươn lên mà không có gốc rễ không phải là phát triển, mà là sụp đổ!” – Augustinô.

Kính thưa Anh Chị em,

Ý tưởng của thánh Augustinô được gặp lại trong Tin Mừng hôm nay. Chúa Giêsu đảo ngược tất cả các tiêu chuẩn về sự cao trọng của thế gian. Với Ngài, người cao trọng, vĩ đại thực sự được đo bằng ‘thước đo phục vụ!’, “Ai muốn làm người đứng đầu, phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người!”.

Với Chúa Giêsu, giá trị của một người không phụ thuộc vào việc họ là ai, làm gì và có gì; với Ngài, giá trị của một người được đo bằng một ‘dụng cụ’ rất khác – ‘thước đo phục vụ!’ – Chúng không dựa trên những gì ‘ai đó có’, mà dựa trên những gì ‘họ cho đi’. Bạn muốn làm người đứng đầu? Không có cách nào khác, hãy phục vụ, hãy cho đi!

Vậy ai thực sự là người vĩ đại? Họ không phải là những người đặc biệt có tài năng, trí tuệ, nhưng là những người sử dụng tài năng, trí tuệ của mình hoàn toàn vì hạnh phúc của người khác đến mức hy sinh mạng sống. Ngoài tấm gương hiển nhiên của Chúa Giêsu, chúng ta còn có một danh sách dài các vị thánh, tất cả họ đều có một điểm chung – hoàn toàn dấn thân phục vụ tha nhân. Thành công, địa vị, của cải, quyền bính chẳng là gì đối với họ; họ phục vụ, và phục vụ là sức mạnh truyền cảm hứng theo cách mà không một nhà chính trị nào có thể làm được. Phục vụ không phải là khuất phục hay yếu đuối, nó không đặt mình ở một ‘cấp độ thấp hơn’ so với những người được phục vụ; nó chỉ đơn giản là hoàn toàn cam kết vì lợi ích của người khác và tìm thấy hạnh phúc của mình khi thực hiện những cam kết đó.

Đó là những con người cậy trông vào Chúa, “Mọi chuyện xảy đến cho con, con hãy chấp nhận, và trải qua bao thăng trầm, con hãy cứ kiên nhẫn!”; “Hãy tin vào Người, Người sẽ nâng đỡ con!” – bài đọc một. Như một lời khuyên thâm trầm, Thánh Vịnh đáp ca viết, “Hãy ký thác đường đời cho Chúa, chính Người sẽ ra tay!”.

Anh Chị em,

“Hãy làm người rốt hết và làm người phục vụ mọi người!”. “Mọi người” ở đây là tất cả những ai dễ bị tổn thương, yếu đuối. Hình ảnh em bé Chúa Giêsu ôm vào lòng là hình ảnh của ‘chính Ngài’ – biểu tượng của tất cả những ai yếu thế – họ là những con người cần được phục vụ, bảo vệ và yêu thương. Khi phục vụ những con người này – nhà tạm di động của Chúa Giêsu – chúng ta phục vụ chính Ngài. “Ngày nay, từ “phục vụ” có vẻ hơi sáo rỗng, cũ kỹ vì được sử dụng quá nhiều. Nhưng nó có một ý nghĩa chính xác và cụ thể trong Phúc Âm. Phục vụ không phải là một cách diễn đạt lịch sự: nó có nghĩa là  hành động như Chúa Giêsu, Đấng đã tóm tắt cuộc đời mình trong vài từ, “Tôi đến, không phải để được phục vụ, nhưng là để phục vụ!” – Phanxicô.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, để con có thể sớm trưởng thành tâm linh, cho con biết rằng, Chúa chấm công mọi việc con làm bằng ‘thước đo phục vụ’ – ‘thước đo cho đi!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

***********************************

Thứ Ba Tuần VII Thường Niên, Năm Lẻ

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

30 Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ đi băng qua miền Ga-li-lê. Nhưng Đức Giê-su không muốn cho ai biết, 31 vì Người đang dạy các môn đệ rằng: “Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết Người, và ba ngày sau khi bị giết chết, Người sẽ sống lại.” 32 Nhưng các ông không hiểu lời đó, và các ông sợ không dám hỏi lại Người.

33 Sau đó, Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Ca-phác-na-um. Khi về tới nhà, Đức Giê-su hỏi các ông: “Dọc đường, anh em đã bàn tán điều gì vậy?” 34 Các ông làm thinh, vì khi đi đường, các ông đã cãi nhau xem ai là người lớn hơn cả. 35 Rồi Đức Giê-su ngồi xuống, gọi Nhóm Mười Hai lại mà nói: “Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người.” 36 Kế đó, Người đem một em nhỏ đặt vào giữa các ông, rồi ôm lấy nó và nói: 37 “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy; và ai tiếp đón Thầy, thì không phải là tiếp đón Thầy, nhưng là tiếp đón Đấng đã sai Thầy.”


 

Hãy Yêu Kẻ Thù –  Lm Tạ Duy Tuyền

 Lm Tạ Duy Tuyền

Hãy Yêu Kẻ Thù

Lời dạy của Chúa Giê-su trong bài Tin Mừng hôm nay (Lc 6,27-38) là một lời mời gọi vượt lên trên lẽ thường của con người: “Hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em, hãy chúc lành cho kẻ nguyền rủa anh em và cầu nguyện cho kẻ vu khống anh em.” Đây không phải là một lời dạy dễ thực hiện, nhưng chính là điều làm nên sự khác biệt giữa người Ki-tô hữu và những người chưa biết Chúa.

Bởi lẽ, sự thường ở đời người ta đối xử với nhau theo nguyên tắc “ăn miếng trả miếng”: ai yêu thương mình thì mình yêu thương lại, ai làm hại mình thì mình tìm cách đáp trả. Nhưng Chúa Giê-su mời gọi chúng ta bước vào một tình yêu cao cả hơn, một tình yêu không biên giới: yêu cả kẻ thù, chúc lành cho kẻ nguyền rủa, cầu nguyện cho kẻ vu khống mình.

Câu chuyện của nữ tu Natalia là một minh chứng sống động. Khi bọn cướp đột nhập vào nhà mồ côi mà các chị phục vụ để cướp bóc, nhưng ngay sau đó sào huyệt của bọn cướp bị một cơn dịch bệnh nguy hiểm, thay vì căm hận hay oán trách, các nữ tu đã tình nguyện đi cứu chữa chính những kẻ đã bắt bớ mình. Đó chính là cách sống theo gương Chúa Giê-su, Đấng trên thập giá vẫn cầu nguyện: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.” (Lc 23,34).

Chúa Giê-su không chỉ dạy chúng ta yêu thương, nhưng Người còn chỉ ra lý do: “Anh em hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ.” (Lc 6,36). Người mời gọi chúng ta sống theo gương Thiên Chúa, Đấng ban mưa xuống trên kẻ lành cũng như kẻ dữ (Mt 5,45). Khi sống tinh thần này, chúng ta không chỉ làm theo lẽ công bằng thông thường, mà còn thể hiện lòng nhân từ của Chúa giữa thế gian.

Hôm nay, Chúa mời gọi chúng ta sống quảng đại không chỉ với người yêu thương ta, mà cả với những người làm hại ta. Ngài hứa rằng: “Anh em hãy cho, thì sẽ được Thiên Chúa cho lại. Người ta sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng đã dằn, đã lắc và đầy tràn.” (Lc 6,38).

Tha thứ trong gia đình: Nhiều khi chúng ta dễ dàng giận dữ, oán trách nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt. Hôm nay, Chúa mời gọi ta tập bao dung với vợ/chồng, con cái, cha mẹ, anh chị em mình.

Tha thứ trong xã hội: Khi bị nói xấu, bị đối xử bất công, chúng ta hãy chọn cách cầu nguyện cho người đó thay vì oán trách họ.

Sống quảng đại: Chúa mời gọi ta cho đi không chỉ tiền bạc, mà cả thời gian, sức lực, tài năng của mình để phục vụ tha nhân. Khi ta trao ban, Chúa sẽ đổ lại cho ta ơn lành gấp bội.

Lạy Chúa, xin ban cho chúng con một trái tim rộng mở, biết yêu thương không chỉ những người yêu thương chúng con, nhưng cả những ai làm tổn thương chúng con. Xin giúp chúng con biết tha thứ, biết làm ơn mà không mong đáp đền, để chúng con thực sự là con cái của Cha trên trời. Amen.

Lm.Jos Tạ Duy Tuyền

https://thanhlinh.net/vi/hay-yeu-ke-thu-6