CHẶNG THỨ 13: Chúa Giêsu được đưa xuống khỏi thập giá và được phó trong tay Đức Mẹ-Cha Vương

Chúc bạn và gia đình một ngày tràn đầy hồng ân của Thiên Chúa nhé.

Cha Vương

Thư 6: 28/02/2025 24

CHẶNG THỨ 13: Chúa Giêsu được đưa xuống khỏi thập giá và được phó trong tay Đức Mẹ

TIN MỪNG: Thấy động đất và các sự việc xảy ra, viên đại đội trưởng và những người cùng ông canh giữ Đức Giê-su đều rất đỗi sợ hãi và nói: “Quả thật ông này là Con Thiên Chúa.” Ở đó, cũng có nhiều người phụ nữ đứng nhìn từ đàng xa. Các bà này đã theo Đức Giê-su từ Ga-li-lê để giúp đỡ Người… Chiều đến, có một người giàu sang tới. Ông này là người thành A-ri-ma-thê, tên là Giô-xếp, và cũng là môn đệ Đức Giê-su. Ông đến gặp ông Phi-la-tô để xin thi hài Đức Giê-su. Bấy giờ tổng trấn Phi-la-tô ra lệnh trao trả thi hài cho ông. (Mt 27:54-55, 57-58)

SUY NIỆM: Ôi thật là một nỗi đau xé lòng! Và đúng như lời ông Si-mê-ôn nói tiên tri, “Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà.” (Lc 2:35b) “Lá vàng khô khóc lá xanh rơi. Chim chóc ngừng bay, đứng ngậm ngùi.” Bắt đầu từ Thứ Sáu Tuần Thánh, Giáo hội mời bạn dành thời gian thinh lặng không những để tưởng nhớ nỗi thống khổ của Đức Kitô, nhưng còn phải hướng tới việc cảm tạ hồng ân cứu độ Thiên Chúa đã ban cho nhân loại, và thống hối về những lầm lỗi bạn đã phạm…

XÉT MÌNH: Có bao giờ bạn dửng dưng trước tình yêu cao cả của Người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình không? Mời bạn hãy nhận ra thân phận yếu hèn và tội lỗi của mình mà sám hối, canh tân đời sống, để xứng đáng lãnh nhận ơn cứu độ.

CẦU NGUYỆN: Lạy Mẹ Maria, dưới chân thập giá Mẹ chứng kiến cái chết đau thương của Con mình nhưng Mẹ vẫn đứng vững không nản chí nản lòng, không ngã quỵ. Xin cho con biết noi gương Mẹ mỗi ngày luôn đứng vững để đi trọn hành trình ơn gọi và con đường thập giá đời con.

From Do Dzung

*********************

Mẹ dưới chân thập giá | St: Lm Văn Chi | Tb: Anh Dũng 

7 loại ‘thuốc’ trường thọ miễn phí, nhiều người đã bỏ lỡ

Khi nhắc đến việc kéo dài tuổi thọ, nhiều người nghĩ ngay đến các sản phẩm đắt đỏ hay liệu pháp phức tạp. Nhưng bạn có biết ‘thuốc’ trường thọ thực sự lại hoàn toàn miễn phí và dễ dàng thực hiện?

Trải qua thời gian và sự nghiên cứu, con người đã tìm ra 7 loại ‘thuốc’ trường thọ có thể thay đổi cuộc sống của bạn ngay hôm nay. Như lời danh y Tôn Tư Mạc từng nói: “Mạng sống con người quý giá vô cùng, cứu được một mạng người là tạo phúc to lớn”. Ước mơ sống thọ không xa vời nếu chúng ta biết tận dụng những món quà thiên nhiên ban tặng, thường bị lãng quên giữa cuộc sống bận rộn.
Nội dung chính
7 loại ‘thuốc’ trường thọ miễn phí, nhiều người đã bỏ lỡ
1. Uống nước – Thuốc giải độc
2. Đi bộ – Thuốc tăng cường sức khỏe
3. Ngủ – Thuốc làm đẹp
4. Ngâm chân – Thuốc lưu thông khí huyết
5. Cười – Thuốc phòng chống ung thư
6. Tắm nắng – Thuốc bổ sung canxi

  1. Chải đầu – Thuốc bổ dương

7 loại ‘thuốc’ trường thọ miễn phí, nhiều người đã bỏ lỡ
1. Uống nước – Thuốc giải độc
Chỉ cần uống đủ nước, bạn đã nắm giữ bí quyết sống lâu. Nước giúp tăng cường trao đổi chất, hỗ trợ cơ thể đào thải độc tố và làm giảm gánh nặng cho các cơ quan như thận. Hãy duy trì thói quen uống từ 7-8 cốc nước mỗi ngày, tập trung vào những thời điểm vàng: sáng sớm, sau bữa ăn và trước khi đi ngủ. Nhớ rằng, uống nước chậm rãi, từng ngụm nhỏ sẽ tốt hơn cho tim mạch.
2. Đi bộ – Thuốc tăng cường sức khỏe
Không cần đến phòng gym sang trọng, một cuộc đi bộ đơn giản mỗi ngày có thể mang lại những lợi ích không ngờ: tăng cường sức khỏe tim mạch, kiểm soát cân nặng, và cải thiện tâm trạng. Đi bộ trong không khí trong lành còn giúp giảm căng thẳng, làm mới tinh thần. Đây chính là “liều thuốc vận động” phù hợp với mọi lứa tuổi.
3. Ngủ – Thuốc làm đẹp
Không cần mỹ phẩm đắt tiền, một giấc ngủ sâu và đủ giấc là chìa khóa cho làn da khỏe đẹp và tâm trí minh mẫn. Ngủ ngon không chỉ giúp cơ thể hồi phục mà còn thúc đẩy sản sinh hormone tăng trưởng, mang lại sức sống từ bên trong. Hãy coi giấc ngủ là tài sản quý báu cần bảo vệ mỗi ngày.
4. Ngâm chân – Thuốc lưu thông khí huyết
Theo lời danh y Hoa Đà, việc ngâm chân với nước ấm tùy theo mùa sẽ giúp cơ thể lưu thông máu, thư giãn gân cốt và xua tan mệt mỏi. Kết hợp với các loại thảo dược như ngải cứu hay gừng, hiệu quả còn được tăng lên gấp bội. Đừng quên giữ nước ở mức 40°C và ngâm trong khoảng 20 phút để đạt được lợi ích tốt nhất.
5. Cười – Thuốc phòng chống ung thư
Một nụ cười không chỉ mang lại niềm vui mà còn là cách đơn giản nhất để tăng cường sức đề kháng. Tâm trạng tích cực có thể giảm nguy cơ bệnh tật, thậm chí hỗ trợ điều trị ung thư. Hãy mỉm cười nhiều hơn mỗi ngày để đón nhận những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
6. Tắm nắng – Thuốc bổ sung canxi
Ánh nắng mặt trời là nguồn cung cấp vitamin D tự nhiên, giúp cơ thể hấp thụ canxi hiệu quả hơn, đặc biệt quan trọng với người lớn tuổi. Thời điểm tốt nhất để tắm nắng là khoảng 10 giờ sáng hoặc 4 giờ chiều, và chỉ cần 30 phút mỗi lần. Đừng quên quay lưng về phía mặt trời để tận dụng tối đa lợi ích cho xương và tinh thần.
7. Chải đầu – Thuốc bổ dương
Chải đầu không chỉ là thói quen làm đẹp mà còn là cách bảo vệ sức khỏe toàn diện. Việc này giúp kích thích tuần hoàn máu, cải thiện trí nhớ và tăng cường thị lực. Buổi sáng là thời điểm lý tưởng để chải đầu, giúp dương khí lưu thông, cơ thể khỏe mạnh hơn.

Những “liều thuốc” trường thọ trên đều nằm trong tầm tay và không tốn kém. Chúng không chỉ kéo dài tuổi thọ mà còn nâng cao chất lượng cuộc sống. Hãy bắt đầu áp dụng ngay hôm nay để chăm sóc bản thân một cách trọn vẹn nhất!

Gửi từ Mỹ Loan

From: Anh Dang & KimBang Nguyen


 

RẤT CẢM THÔNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly!”.

Nhà thơ Heinrich Heine để lại toàn bộ tài sản cho vợ mình với điều kiện bà phải tái hôn – “Để ít nhất một người đàn ông khác sẽ cảm thông và hối tiếc về cái chết của tôi!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Với một hôn nhân ‘không như của Heine’ nhưng bền vững và lâu dài, lời Chúa Giêsu hôm nay được thực hiện, “Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly!”. Nhưng nếu Chúa Giêsu sống đến ngày nay thì sao? Có lẽ Ngài sẽ ‘rất cảm thông!’.

Rõ ràng, đã có những người kết hôn hàng thập niên; họ yêu nhau sâu sắc – thực tế là còn hơn thế nữa – so với ngày mới cưới. Chỉ cần nhìn những người phối ngẫu đau buồn làm sao để nhận ra khoảng trống khủng khiếp còn lại khi người bạn đời của họ ra đi. Tuy nhiên, trong thời đại chúng ta, ly hôn lại rất phổ biến. Ở nhiều nước, tỷ lệ ly hôn chiếm gần một nửa và con số này ngày càng tăng. Hôn nhân Công Giáo cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đây là một vấn đề phức tạp, không thể giải quyết một sớm một chiều.

Trước hết, Chúa Giêsu chỉ trích tình huống mà một người đàn ông – khi đã chán vợ – tìm thấy một người khác thú vị hơn, chỉ cần viết một tờ giấy và đơn phương bỏ rơi vợ mình khiến cô ấy bơ vơ. Ngài lên án tình huống đó. Kết luận của Ngài chỉ ra một điều mới mẻ đối với người đương thời – càng không thể chấp nhận trong thời đại chúng ta – quyền lợi và trách nhiệm bình đẳng cho cả hai đối tác, “Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly!”. Phụ nữ không phải là món hàng tuỳ tiện bỏ xuống nhặt lên!

Thứ hai, “ly hôn” ngày nay thường liên quan đến đổ vỡ thực sự trong quan hệ mà không ai mong muốn – cũng là nguyên nhân gây ra nỗi đau cho cả hai bên. Có thể do một số yếu tố ‘chưa trưởng thành’ trước kết hôn, hoặc đã ‘quá trưởng thành’ sau kết hôn. Dù lý do là gì, tình huống này khá khác so với tình huống Chúa Giêsu nói. Người ta cảm thấy có lẽ Ngài cũng sẽ ‘rất cảm thông’ với những đổ vỡ của hôn nhân ngày nay và – với tư cách Kitô hữu – chúng ta nên đồng cảm với những ai đang sống trong tình trạng này.

Anh Chị em,

“Không được phân ly!”. Giáo Hội biết hôn nhân có thể tan vỡ – và vì nhiều lý do – cặp đôi có thể ‘cần’ ly thân hợp pháp tại toà. Điều Giáo Hội cấm là tái hôn ‘trong Giáo Hội’ nếu không có tuyên bố huỷ hôn của toà án Bản quyền. Nhiều người vẫn ‘tái hôn dân sự’ thì sao? ‘Rất cảm thông’, chúng ta đối xử với họ bằng sự hiểu biết và yêu thương nhất là khi họ bày tỏ ước muốn tiếp tục là thành viên tích cực của cộng đồng Kitô. Lý tưởng Chúa Giêsu đề ra vẫn còn, nhưng xã hội đang thay đổi – phải chăng – cần có một cách tiếp cận khác đối với hôn nhân, nơi mà ‘mối quan hệ’ sẽ được nhấn mạnh nhiều hơn thay vì một ‘cam kết pháp lý’. Một Giáo Hội ‘thực sự mục vụ’ sẽ giúp mọi người sống Phúc Âm trong một hoàn cảnh xã hội học đang thay đổi. Giải pháp sẽ nằm ở việc trả lời câu hỏi: “Trong hoàn cảnh này, điều yêu thương cần làm cho những anh chị em này là gì?”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con đừng coi hôn nhân chỉ là sống chung ‘miễn là cảm thấy thoải mái’; nhưng tin rằng, sống hôn nhân là sống mối quan hệ lâu dài ‘lúc vui lúc buồn’ – và mọi thứ khác ở giữa – cùng với Chúa Kitô!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

***********************************************

Thứ Sáu Tuần VII Thường Niên, Năm Lẻ

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo tha’nh Mác-cô.

1 Khi ấy, Đức Giê-su, đi tới miền Giu-đê và vùng bên kia sông Gio-đan. Đông đảo dân chúng lại tuôn đến với Người. Và như thường lệ, Người lại dạy dỗ họ. 2 Có mấy người Pha-ri-sêu đến gần Đức Giê-su và hỏi rằng: “Thưa Thầy, chồng có được phép rẫy vợ không?” Họ hỏi thế là để thử Người. 3 Người đáp: “Thế ông Mô-sê đã truyền dạy các ông điều gì?” 4 Họ trả lời: “Ông Mô-sê đã cho phép viết giấy ly dị mà rẫy vợ.” 5 Đức Giê-su nói với họ: “Chính vì các ông lòng chai dạ đá, nên ông Mô-sê mới viết điều răn đó cho các ông. 6 Còn lúc khởi đầu công trình tạo dựng, Thiên Chúa đã làm nên con người có nam có nữ; 7 vì thế, người đàn ông sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, 8 và cả hai sẽ thành một xương một thịt. Như vậy, họ không còn là hai, nhưng chỉ là một xương một thịt. 9 Vậy, sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly.” 10 Khi về đến nhà, các môn đệ lại hỏi Người về điều ấy. 11 Người nói: “Ai rẫy vợ mà cưới vợ khác là phạm tội ngoại tình đối với vợ mình; 12 và ai bỏ chồng để lấy chồng khác, thì cũng phạm tội ngoại tình.”


 

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Vũ Quang Thuận

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

25/02/2025

Ông Vũ Quang Thuận vừa được đảng (ta) cho ra tù trước… 9 ngày

“Một đêm Vũ Thư Hiên ngủ ở nhà tôi. Sáng hôm sau, tung chăn dậy, nhìn ra cửa sổ, nghe tiếng loa từ Ngã Sáu vọng vào, Hiên nhíu mày bảo:

– Hình như tao đã gặp buổi sáng như thế này ở đâu rồi.

Đúng là tiếng loa đã có từ lâu lắm rồi. Nó đã ngấm vào máu thịt, như là tiền kiếp vậy. Bao nhiêu năm chúng tôi đã nghe những bản nhạc hiệu ấy, những giọng nói đanh thép mở đầu ấy và cả những giọng điệu trong nội dung người viết người đọc nữa. Nó đã biến thành một phần của chúng tôi.” (Bùi Ngọc Tấn. Viết Về Bè Bạn. Hà Nội: Nhã Nam & NXB Hội Nhà Văn, 2012).

Cứ nghe ra rả cả ngày lẫn đêm (đảng ta, nhà nước ta, xã hội ta, nhân dân ta, quốc hội ta, bộ đội ta, sứ quán ta, người phát ngôn của bộ ngoại giao ta…) suốt “bao nhiêu năm” nên “nó biến thành một phần của chúng tôi” là… phải. Tất nhiên, đây không phải là chuyện ngẫu nhiên hoặc tình cờ – theo nhận xét của nhà bình luận La Thành:

“Trải qua nhiều chục năm thực hành và thực hành rất thành công, ngành tuyên truyền của Đảng Cộng sản đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp và tinh vi vượt xa mọi lĩnh vực còn lại của thực tiễn cầm quyền. Để thí dụ, trong khi đã cân nhắc loại bỏ đi các thuật ngữ ‘ngụy quyền’, ‘ngụy quân’ trong sách giáo khoa lịch sử, các sử gia của chế độ vẫn tiếp tục sử dụng các thuật ngữ ‘Đảng ta’, ‘Nhà nước ta’, ‘quân và dân ta’, v.v. với dụng ý đánh đồng các thành phần trong hệ thống chính trị của Đảng Cộng sản với toàn thể quốc dân và xã hội – một phép nguỵ biện về lô-gích và một sự trâng tráo về hành xử.”

Tuy “trâng tráo” nhưng hiệu quả. Nạn nhân của cách tuyên truyền lì lợm và thô bạo này, với thời gian, có thể biến thành… thủ phạm (dễ) như chơi. Thử nghe đạo diễn Nguyễn Đình Nghi, trưởng nam của thi sĩ Thế Lữ, nói về bằng hữu của thân phụ ông (trong nhóm Tự Lực Văn Đoàn) nha:

– Ta ngặt lắm… Khái Hưng là ta… thịt mà. Bác Tam không trốn kịp thì cũng bị.” (Trần Đĩnh. Đèn Cù II. Westminster, CA: Người Việt, 2014).

Cũng trong tác phẩm thượng dẫn, chương 44, tác giả viết tiếp:

“Báo Nhân Dân năm nay đặc biệt kỷ niệm báo ra hàng ngày nên tổ chức một buổi riêng ôn lại thành tích tuyên truyền chiến tranh chống Mỹ… Nguyễn Sinh, xưa phóng viên thường trú Vĩnh Linh, Vĩnh Mốc lên nói… anh đã chứng kiến những người ở phía bên Nam kia bị ta bắt sang chôn sống kêu rất lâu dưới huyệt, tôi lại thấy mọi người lạnh mặt lại.”

Ta thịt người này, ta chôn sống kẻ khác… nhưng chả ai áy náy hay phải chịu trách nhiệm gì ráo trọi về những việc làm tàn bạo đến độ vô nhân tính như thế vì đây là sự tàn ác của cả tập thể mà. Vô số người dân Việt đã vô tình dùng chung căn cước với Đảng CSVN (cái tập đoàn hiếu sát, hiếu chiến, bất nhân, tham lam, ác độc, giảo hoạt …) một cách hết sức hồn nhiên và vô tư: Đảng ta, nhà nước ta, quốc hội ta, bộ đội ta, sứ quán ta, người phát ngôn của bộ ngoại giao ta … Cũng không ít kẻ hễ mở miệng ra là cũng ba hoa (“ta/ta”) cứ y như loa đài của Nhà Nước vậy.

Dù vậy, Nhà Nước vẫn chưa yên tâm nên cả hệ thống truyền thông (gần trăm năm qua) luôn luôn nhắc nhở cho mọi người nhớ “con đường mà Bác Hồ, Đảng và nhân dân ta đã chọn!” Kiểu đánh đồng rất mất dậy và vô cùng trắng trợn này, tuy thế, hầu như đã không gặp phải bất cứ một sự chống đối công khai nào ráo.

Mãi cho đến đầu thế kỷ XXI, vào hôm 24 tháng 7 năm 2016, mới có một công dân Việt Nam – Trần Thị Thảo – đứng giữa phố phường, nói rõ (và nói to, to hơn cả tiếng loa phường) rằng mình hoàn toàn và tuyệt đối không có liên hệ chi với với tập đoàn lãnh đạo của chế độ hiện hành: “Tiên sư cha chúng mày chứ! Lịch sử sẽ lên án chúng mày, cả một chế độ thối nát, từ trên xuống dưới!

Vài tuần sau nữa, vào ngày 17 tháng 9, trong một cuộc phỏng vấn dành cho biên tập viên Mặc Lâm (RFA) giáo sư Tương Lai cho biết thêm là cái “chế độ thối nát” mà bà Trần Thị Thảo vừa đề cập đến (theo thứ tự từ dưới lên trên) gồm những “thằng” sau:

“Từ ông thôn ông ấy bảo thằng xã nó ăn được thì tại sao tao không ăn được? Thằng xã bảo thằng huyện nó ăn được thì tại sao tao không ăn được? Thằng huyện bảo thằng tỉnh nó ăn được thì tại sao tao không ăn được? Thằng tỉnh bảo Bộ chính trị nó còn ăn, thằng Tổng bí thư nó còn ăn tại sao tao không ăn…”

Giáo sư Tương Lai thản nhiên gọi TBT của Đảng Cộng Sản Việt Nam Quang Vinh bằng “thằng” khiến không ít người phải lấy làm ái ngại. Họ quan ngại rằng (cũng như bà Trần Thị Thảo) ông đã đi hơi xa trong việc biện biệt giữa “chúng ta” và “chúng nó.”

Nỗi lo ngại chính đáng này (bỗng) trở thành viển vông khi một công dân Việt Nam khác, ông Vũ Quang Thuận, đột nhiên xuất hiện như một “dàn đại bác” – theo lời tiên tri của blogger Bà Đầm Xoè:

“Với tôi, dù Vũ Quang Thuận là ai thì sự lên tiếng của anh có giá trị khai sáng rất cao cho dân trí Việt Nam. Nó đã như một dàn đại bác liên tục nả vào đầu giới chóp bu cộng sản Việt Nam không trừ một ai, kể cả ‘linh hồn bất khả xâm phạm’ Hồ Chí Minh. Với tôi, những gì Vũ Quang Thuận đã ‘bắn ra’ đã đưa anh vào thế anh có thể biến mất bất kỳ lúc nào trước họng súng của chế độ CSVN đã bủa vây anh từ bốn phía.”

Quả nhiên, Vũ Quang Thuận và thân hữu của ông trong Phong Trào Chấn Hưng Nước Việt đã bị bắt giam vào hôm 3 tháng 3 năm 2017 vừa qua.

Theo blogger Huỳnh Ngọc Chênh thì “việc bắt giữ hai công dân Vũ Quang Thuận và Nguyễn Văn Điển là vi phạm nhân quyền, là dùng biện pháp bạo lực để dập tắt và chà đạp lên quyền tự do ngôn luận của công dân.” Ông bạn đồng nghiệp của tôi nói không sai nhưng e chỉ đúng phân nửa mà thôi.

Quả thực là nhà đương cuộc Hà Nội đã “dùng bạo lực chà đạp lên quyền tự do ngôn luận của công dân” nhưng “dập tắt” được công luận thì vô phương, hay nói chính xác hơn là vô vọng. Trên mặt trận truyền thông, ĐCSVN đang phải đối mặt với một cuộc chiến tranh nhân dân mà Vũ Quang Thuận (và Nguyễn Văn Điển) chỉ là hai cảm tử quân ở tuyến đầu thôi!

Tưởng Năng Tiến


 

Nửa thế kỷ khai tử, Sài Gòn vẫn bất tử-*Đặng Đình Mạnh

Ba’o Nguoi-Viet

February 27, 2025

*Chuyện Vỉa Hè

*Đặng Đình Mạnh

“Sài Gòn ơi, ta mất người như người đã mất tên”[*].

Sài Gòn, danh xưng đã có từ hơn ba thế kỷ để chỉ một vùng lãnh thổ trung tâm phía Nam Việt Nam, nơi đã từng hào phóng đón nhận biết bao thế hệ người Việt cất công nam tiến khai phá vùng đất mới.

Sài Gòn, nhờ vị trí đắc địa đã trở thành một điểm giao thoa của nhiều tôn giáo, nền văn hóa, dân tộc, thành phần … biến sự thân thiện, chân thật, hào sảng trở thành tâm tính địa phương.

Một quán cà phê ở Sài Gòn ngày nay có tên là “Sài Gòn Xưa” như một hoài niệm một thời đã được sống mà không thể nào quên. (Hình: Nhạc Nguyễn/AFP/Getty Images)

Sài Gòn, nơi đã từng là thủ đô của cả một quốc gia dưới nền Cộng Hòa trước khi ngơ ngác thấy mình có danh tính mới vào ngày 2 Tháng Bảy 1976.

Trước đó, thời thuộc Pháp, Sài Gòn vốn đã là trung tâm hành chính của vùng Đông Dương bao gồm Việt, Miên (Cambodia ngày nay) và Lào. Khi ấy, dinh toàn quyền Đông Dương (Dinh Norodom) được người Pháp cho đặt tại Sài Gòn.

Sau khi giành được độc lập, tư cách pháp lý của đô thành Sài Gòn được xác lập vào ngày 22 Tháng Mười 1956, với Sắc lệnh số 143-NV của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, nhằm đổi tên các tỉnh thành miền Nam Việt Nam, theo đó, đổi tên Sài Gòn – Chợ Lớn thành đô thành Sài Gòn của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa, quản lý vùng lãnh thổ từ dưới vĩ tuyến 17 đến Cà Mau theo Hiệp định Genève năm 1954.

Đến ngày 2 Tháng Bảy 1976, sau khi chế độ Cộng Sản thống nhất được lãnh thổ, họ đã thông qua quốc hội để đổi tên đô thành Sài Gòn trở thành thành phố Hồ Chí Minh, vốn là tên giả lãnh tụ của họ: ông Nguyễn Sinh Cung.

Lần giở tài liệu từ khối ý thức hệ Cộng Sản, họ đã từng có tiền lệ đổi tên địa danh bằng tên lãnh tụ.

Trong đó, năm 1925, họ đã đổi tên thành phố Volgograd, tọa lạc tại bờ tây hạ lưu sông Volga, một trong những trung tâm công nghiệp lớn của nước Nga, thuộc Liên Xô cũ trở thành thành phố Stalingrad, tên lãnh tụ Joseph Stalin của Liên Xô khi ấy. Đến năm 1961, sau khi Stalin đã qua đời, thì thành phố mới được phục hồi lại tên cũ Volgograd.

Cũng vậy với thành phố Saint Peterburg. Năm 1924 bị đổi thành thành phố Leningrad, tên lãnh tụ Cộng Sản. Đến tận năm 1991,sau khi Liên Xô tan rã, thành phố mới được phục hồi tên cũ.

Lấy cảm hứng từ các sự kiện đổi tên thành phố này, một bác sĩ thân Cộng là ông Nguyễn Hữu Nghiệp đã vận động nhóm thân hữu cùng đề xuất lấy tên ông Hồ Chí Minh để đổi tên cho đô thành Sài Gòn. Đề xuất này đăng tải trên báo Cứu Quốc, xuất bản tại Hà Nội vào ngày 27 Tháng Tám 1946.

Đến 30 năm sau, khi cưỡng chiếm được miền Nam, giành quyền quản lý toàn lãnh thổ, trong đó có đô thành Sài Gòn, chế độ Cộng Sản đã thay đổi thành thành phố Hồ Chí Minh.

Dịp ấy, người miền Nam, người Sài Gòn tiếc nuối danh tính cũ, vốn đã có từ hàng trăm năm, đã uất hận than thở: “Sài Gòn ơi! Ta mất người như người đã mất tên”.

Vương Cung Thánh Đường Sài Gòn thường được gọi là “Nhà thờ Đức Ba” tọa lạc ở trung tâm thành phố. Lễ Giáng Sinh hàng năm, không phải chỉ có tín đồ Thiên Chúa Giáo, cả triệu người đổ dồn về đây và các đường phố chung quanh hân hoan chào mừng ngày lễ Chúa giáng trần. (Hình: Chris Jackson/AFP/Getty Images)

Tuy đã bị khai tử, nhưng sau nửa thế kỷ, có vẻ như danh xưng Sài Gòn chưa một lần mất dấu. Cái tên Sài Gòn vẫn cứ tồn tại nhờ chính hệ thống truyền thông của chế độ Cộng Sản trong nước, khi bị gắn tên vào những sự kiện tiêu cực, như: Nếu mưa thì “Sài Gòn ngập đến đầu gối”, nếu nắng “Sài Gòn vật vã dưới nắng nóng”, nếu chết “Phát hiện xác chết nam giới nổi trên sông Sài Gòn”, nếu nghiện ngập “Bắt khối lượng ma túy lớn ở Sài Gòn”, nếu chơi bời “Phát hiện ổ mại dâm ở Sài Gòn”, nếu tệ nạn “Chém nhau trên phố Sài Gòn”, thậm chí, nếu hỏa hoạn “Cháy lớn ở Sài Gòn” … đều là những cái tít trên mặt báo của chế độ.

Nhờ vậy, dù nằm ngoài toan tính của chế độ, nhưng đã góp phần giữ gìn lại cái tên Sài Gòn.

Điều đó như đúng tính chất Sài Gòn, nơi không chỉ giao thoa của nhiều tôn giáo, văn hóa, dân tộc, thành phần. Mà còn chứa chấp đủ mọi loại hỷ, nộ, ái, ố tồn tại trong cuộc đời mà vẫn bao dung thân thiện, cũng từ đó mà định hình tính cách hào sảng chẳng dễ thấy từ những nơi khác.

Mới đây, đến cả người đứng đầu chế độ Cộng Sản là ông Tô Lâm cũng đã phải nhắc cái tên Sài Gòn với đầy vẻ tiếc nuối, ông dẫn câu chuyện về Singapore đã từng thèm muốn vị thế Sài Gòn từ thập kỷ 60 như thế nào…

Được nhắc nhở thường xuyên bởi chính những kẻ muốn khai tử cái tên Sài Gòn, giờ lại còn được công khai ca ngợi, thì xem ra, Sài Gòn bất tử. Sài Gòn sống dai dẳng hơn cả đời người, chủ nghĩa, ý thức hệ, sự thắng thua … Sài Gòn cũng chẳng cần đến một lời tuyên bố về sự hồi sinh. Bởi lẽ, Sài Gòn đã từng chết bao giờ mà cần phải hồi sinh?

Hoa Thịnh Đốn, ngày 26 Tháng Hai 2025
Đặng Đình Mạnh

[*] Nước Mắt Cho Sài Gòn (Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên) – Nguyễn Đình Toàn


 

Ukraine chính là tương lai của Việt Nam và các nước nhỏ khác

Ba’o Tieng Dan

27/02/2025

 Trần Hữu Huỳnh

LGTTác giả bài viết, LS Trần Hữu Huỳnh từng là Trưởng ban Pháp chế Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam (VCCI) và là cựu Chủ tịch Trung tâm Trọng tài Quốc tế Việt Nam (VIAC)… Ông tốt nghiệp khoa Luật tại Trường Đại học Tổng hợp Kiev năm 1987.

LS Trần Hữu Huỳnh. Nguồn: Bộ Tư pháp VN

Lời bình của nhà báo Vũ Kim Hạnh: Vì có mấy người thích nói rằng, chuyện nội bộ nước mình sao không dám nói gì, mà nói chuyện thiên hạ xa xôi, nên sẵn dịp đọc bài này mình trả lời thắc mắc trên: Chuyện nước khác không xa xôi đâu ạ, khi mà nước giàu hơn, lớn hơn, mạnh hơn, bất chấp đạo trời, pháp luật quốc tế, đòi chiếm nước này, sáp nhập nước kia, tống tiền nước nọ mà thành công thì… đến phiên nước mình sẽ tính sao? Cứ làm ngơ, né tránh “chuyện khó nói” đó được không?

***

Sau đây là bài viết của LS Trần Hữu Huỳnh. Tựa bài do Tiếng Dân đặt:

Sáng nay, thấy tin dân Mỹ biểu tình ủng hộ Ukraine, yêu cầu “trả lại vũ khí hạt nhân lại cho Ukraine” (ảnh 1).

Vì có một số bà con chê Ukraine ngu, dại, phản trắc, gây cảnh “huynh đệ tương tàn, nồi da nấu thịt” tôi xin gửi bà con thông tin có liên quan về Ukraine sau khi Ukraine tách khỏi Liên Xô, đã có ít nhất là có 2 hiệp định lớn nhằm giải quyết vấn đề Ukraine hậu xô viết:

  1. Hiệp định 1994 về kho vũ khí hạt nhân trên đất Ukraine (Bản ghi nhớ Budapest)

Thời gian ký kết: Ngày 5 tháng 12 năm 1994 tại Budapest, Hungary.

Các bên tham gia: Ukraine, Nga, Mỹ và Anh.

Nội dung chính: Ukraine đồng ý từ bỏ kho vũ khí hạt nhân lớn thứ ba thế giới (thừa kế từ Liên Xô) và gia nhập Hiệp ước Không phổ biến vũ khí hạt nhân (NPT) với tư cách quốc gia phi hạt nhân.

Đổi lại, Nga, Mỹ và Anh cam kết tôn trọng độc lập, chủ quyền và biên giới hiện tại của Ukraine, không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa Ukraine, đồng thời hỗ trợ nếu Ukraine bị tấn công (đặc biệt liên quan đến vũ khí hạt nhân).

Kết quả: Đến tháng 6 năm 1996, Ukraine hoàn tất việc chuyển giao toàn bộ vũ khí hạt nhân cho Nga và tháo dỡ các cơ sở liên quan với sự hỗ trợ của Mỹ.

Ý nghĩa và tranh cãi: Hiệp định được xem là bước đi quan trọng trong kiểm soát vũ khí toàn cầu thời hậu Chiến tranh Lạnh, nhưng sau này, nhiều người Ukraine cho rằng việc từ bỏ vũ khí hạt nhân là sai lầm khi Nga vi phạm cam kết (như vụ sáp nhập Crimea năm 2014).

  1. Hiệp định Minsk

Thời gian ký kết: Minsk I (tháng 9 năm 2014) và Minsk II (tháng 2 năm 2015) tại Minsk, Belarus.

Các bên tham gia: Ukraine, Nga, phe ly khai thân Nga ở Donetsk và Luhansk, với sự trung gian của Pháp, Đức (định dạng Normandy) và giám sát của OSCE.

Nội dung chính:

Minsk I: Nhằm chấm dứt giao tranh ở miền Đông Ukraine, kêu gọi ngừng bắn, rút vũ khí hạng nặng, trao đổi tù nhân và giám sát bởi OSCE, nhưng không được thực thi hiệu quả.

Minsk II: Củng cố Minsk I, yêu cầu ngừng bắn từ ngày 15/2/2015, rút vũ khí hạng nặng tạo vùng đệm, rút lực lượng nước ngoài khỏi Ukraine, tổ chức bầu cử địa phương ở Donetsk và Luhansk theo luật Ukraine, cải cách hiến pháp để trao quyền tự trị cho miền Đông, và khôi phục kiểm soát biên giới cho Ukraine.

Kết quả: Dù giảm cường độ xung đột, các bên không tuân thủ đầy đủ (Nga phủ nhận hiện diện quân sự, Ukraine phản đối bầu cử dưới sự kiểm soát của phe ly khai), khiến thỏa thuận không đạt được hòa bình bền vững.

Ý nghĩa: Là nỗ lực ngoại giao chính để giải quyết xung đột Nga-Ukraine ở Donbas, nhưng bị coi là thất bại do thiếu sự thực thi và bất đồng sâu sắc giữa các bên.

Cả hai hiệp định đều phản ánh những thời điểm quan trọng trong lịch sử Ukraine, liên quan đến an ninh quốc gia và quan hệ với Nga, nhưng đều để lại nhiều vấn đề chưa giải quyết.

Lời bàn của tui (Có tham khảo AI):

1 Quốc gia có quyền tự quyết không?

Câu trả lời là “Có”, Hiến chương LHQ đã quy định: “Tất cả các dân tộc đều có quyền tự quyết; dựa trên quyền đó, các dân tộc tự do quyết định chế độ chính trị của mình và tự do mưu cầu phát triển kinh tế, xã hội và văn hóa”.

  1. Nguyên tắc tôn trọng độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ có phải là nguyên tắc của LHQ không?

Câu trả lời là “có”! Nguyên tắc này cũng đã được Việt Nam nhiều lần sử dụng để đấu tranh với các thế lực nước ngoài.

  1. Nguyên tắc giải quyết tranh chấp quốc tế bằng hoà bình, thương lượng, không được dùng vũ lực, đe doạ dùng vũ lực, có phải đã được ghi trong Hiến chương LHQ không?

Câu trả lời là “Có”. Việt Nam ta luôn lên án mọi hành vi dùng vũ lực, đe doạ dùng vũ lực trong việc giải quyết các tranh chấp quốc tế.

  1. Dựa trên các nguyên tắc đó, tui lên án bất kỳ mọi hành động quân sự, dưới bất kỳ danh nghĩa nào, viện bất cứ một lý do nào như để dạy cho ai “một bài học” hôm qua, hay “mở chiến dịch quân sự đặc biệt” hôm nay để chống lại một quốc gia có chủ quyền khác khi họ quyết định lựa chọn tương lai cho chính mình.

Biện minh cho xâm lược hôm nay có nghĩa là mình tự trói quyền tự bảo vệ trong tương lai. Có bạn chê tui ngây thơ, lý thuyết, rằng thế giới xưa nay “luật trong tay kẻ mạnh”, mình “yếu không nên ra gió”, nhưng:

  1. i) Nước nhỏ không dựa vào chính nghĩa và luật pháp quốc tế thì biết dựa vào cái gì và:
  2. ii) Nhiều khi “cây muốn lặng gió chẳng đừng”, bão hung tàn nó nổi lên thì ngả nghiêng tre pheo, liệu có chịu nổi?

(Biển Đông theo Luật biển của LHQ và theo cái gọi là “thực tế lịch sử” là tiếp cận theo hai cách khác nhau và kết quả có thể khác nhau đó nha).

Những lúc này tôi lại hay nhớ đến lời vua Lê Thánh Tông “Một thước núi, một tấc sông của ta, lẽ nào lại tự tiện vứt bỏ?… Nếu người nào dám đem một tấc đất của vua Thái Tổ để lại làm mồi cho giặc, thì tội phải tru di”. (Đại Việt sử ký toàn thư).

Biểu tình ủng hộ Ukraine ở Washington, DC ngày 22-2-2025. Nguồn: Ostap Yarysh/ Pravda

Ba nhân vật chính tham gia ký Budapest Memorandum ngày 14-1-1994: Tổng thống Mỹ Bill Clinton (trái), Tổng thống Liên bang Nga Boris Yeltsin (giữa) và Tổng thống Ukraine Leonid Kravchuk, cùng bắt tay ở Moscow, trong buổi lễ chính thức mà Mỹ và Nga đồng ý ngưng bắn tên lửa hạt nhân tầm xa vào nhau. Nguồn: AP/Wide World Photo 

Từ trái qua: Tổng thống Nga Putin, Tổng thống Pháp Hollande, Tổng thống Ukraine Petro Poroshenko và Thủ tướng Angela Merkel tại Hội nghị Misnk. Nguồn: Sergei Grits/AP


 

HÃY BIẾT MÌNH –  TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

“Hãy biết mình!”  Đó là một trong những luận đề quan trọng trong triết lý của Socrates, ông tổ của triết học Hy Lạp, sống ở thế kỷ thứ V trước Công nguyên.  Bên Đông phương, cụ Khổng Tử cũng chung một quan điểm, khi chủ trương “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.”  Bản thân một người chưa trưởng thành hoặc thiếu tài đức thì không thể làm gì cho gia đình và xã hội.  Chúa Giê-su đã dùng những hình ảnh đơn sơ dễ hiểu mà chúng ta đọc trong Tin Mừng hôm nay, để giáo huấn chúng ta: Hãy xem lại mình trước khi góp ý người khác.  Thông thường, chúng ta có thói quen để ý, thậm chí soi mói lỗi lầm của người khác, trong khi mình còn nhiều khiếm khuyết thì không lưu ý sửa đổi.  Ông La Fontaine, một tác giả ngụ ngôn nổi tiếng của văn học Pháp, đã viết câu chuyện một người mang hai chiếc giỏ, một chiếc đằng trước và một chiếc đàng sau.  Những lỗi lầm của người khác thì bỏ vào giỏ đàng trước; và những lỗi lầm của mình thì bỏ vào giỏ phía sau.  Câu chuyện ngụ ngôn này thật đúng với tâm lý chung của chúng ta.  Biết mình là can đảm khiêm tốn nhận ra những thiếu sót để thiện chí sửa đổi, nên hoàn thiện hơn mỗi ngày.  Trong cuộc sống, có nhiều người không biết bản thân, quá tự tin nên ảo tưởng về quyền lực, hậu quả là trở thành trò cười cho thiên hạ.

Con người sinh ra chưa biết gì.  Cần phải có thời gian học hành tập luyện.  Người khiêm tốn học hỏi sẽ biết đối nhân xử thế, kính trên nhường dưới và xây dựng một mối tương quan hài hòa với những người xung quanh.  Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta chuyên tâm sửa mình để có con mắt sáng.  Một khi có tâm hồn trung thực và ngay thẳng, chúng ta mới có thể giúp đỡ người khác sống tốt.  Người mù không thể dắt người mù!  Điều đó đã quá rõ.  Để hướng dẫn người khác đi đúng đường, chúng ta phải quen biết con đường đó, nếu không tất cả sẽ mất hướng.  Không ai trên đời là hoàn hảo, vì vậy mọi người phải giúp đỡ nhau để cùng nên hoàn thiện.  Động viên khích lệ và sửa lỗi cho nhau, đó chính là đức Ái Ki-tô giáo.

Lời giáo huấn của Chúa Giê-su không chỉ nhằm tới cá nhân, mà cả cộng đoàn tín hữu.  Ngay từ thuở sơ khai, giữa các tín hữu đã có sự cạnh tranh ghen tỵ, phân biệt giữa những người đàn bà góa gốc Hy Lạp (x. Cv 6,1-7).  Những cộng đoàn xứ họ của chúng ta ngày nay cũng thế.  Có những cộng đoàn bị tổn thương nghiêm trọng do những cá nhân tự phụ hoặc thiếu hiểu biết, thiếu thiện chí.  Xem quả biết cây, một cộng đoàn chia rẽ và thường xuyên xảy ra xung đột, thì không thể là một cộng đoàn đạo đức và như thế không có khả năng diễn tả hình ảnh sống động của Giáo Hội Chúa Ki-tô.  Những mâu thuẫn bất hòa giữa các xứ họ là lực cản của công cuộc truyền giáo trong Giáo Hội, là sứ vụ quan trọng nhất mà Chúa Giê-su đã trao phó.  Tình liên đới hài hòa và cộng đồng trách nhiệm chính là hoa trái của một cộng đoàn đức tin sinh động, có khả năng giới thiệu Chúa cho con người của thời đại hôm nay.

Bài đọc I trích sách Huấn Ca mang nội dung rất gần với những ca dao tục ngữ của người Việt Nam chúng ta.  Tác giả dạy mọi người phải thận trọng khi khen chê cũng như khi nhận định về một con người, một sự việc.  Ông bà ta dạy: người khôn ngoan uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.  Đó là lời dạy về sự thận trọng trong ngôn từ để tránh mất lòng và mất mát tình cảm.  Người xưa cũng nói: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy” có nghĩa là một lời nói ra dù bốn ngựa khó đuổi.  Hãy nhớ rằng, một lời đã nói ra thì không thể lấy lại.  Khi nói ra những điều thiếu tế nhị có thể khiến cuộc sống của chúng ta trở nên tồi tệ, và làm rạn nứt những mối quan hệ xung quanh.

Ki-tô hữu không chọn một nhân vật trần thế làm lý tưởng cho mình, nhưng là chọn Chúa Giê-su.  Nói cách khác, hành trình đức tin cũng là hành trình hoàn thiện bản thân để nên giống như Chúa Giê-su.  Trong hành trình này, cần phải kiên trì nhẫn nại và nhất là cần phải khiêm tốn, biết mình.  Thánh Phao-lô khích lệ giáo dân Cô-rin-tô hãy kiên tâm bền chí để đạt tới sự hoàn thiện.  Ngài khẳng định: “Trong Chúa, sự khó nhọc của anh em sẽ không trở nên vô ích” (Bài đọc II).

“Người công chính vươn lên tựa cây dừa tươi tốt, lớn mạnh như hương bá Li-ban.  Hình ảnh tươi đẹp tràn đầy sức sống của cây dừa và cây hương bá được tác giả Thánh vịnh dùng để diễn tả những ai sống tốt lành và luôn phó thác cậy trông vào quyền năng của Thiên Chúa.  Giữa cuộc sống còn đầy những âu lo trăn trở và bộn bề hôm nay, nguyện xin Chúa cho chúng ta vẫn ngẩng cao đầu, như đóa sen sống giữa bùn lầy mà vẫn tỏa hương thơm ngát cho những người xung quanh.

 TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

From: Langthangchieutim


 

CHẶNG THỨ 12: Chúa Giêsu chết trên Thánh giá – Cha Vương

Ước mong bạn có một ngày đủ can đảm để nói “không” với những cám dỗ làm cho Chúa và mọi người thân yêu buồn. Nhớ cầu nguyện cho nhau nhé.

Cha Vương

Thứ 5: 27/02/2025

CHẶNG THỨ 12: Chúa Giêsu chết trên Thánh giá

TIN MỪNG: Vào giờ thứ chín, Đức Giê-su kêu lớn tiếng: “Ê-lô-i, Ê-lô-i, la-ma xa-bác-tha-ni!” Nghĩa là: “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Mc 15:34)

SUY NIỆM: Trong lúc đau đớn của Chúa Giê-su lên đến tột cùng, mặc dù tiếng kêu lớn tiếng này trông có vẻ là một dấu hiệu của sự tuyệt vọng nhưng thực sự nó bộc lộ ra mầu nhiệm cứu độ của Thiên Chúa; đau khổ không còn là những phản kháng trần tục, nhưng là một phương tiện thần thiêng mà chính Chúa đã dùng để biểu lộ tình yêu tự hiến của Đấng đã yêu chúng ta, và cũng là một phương cách để tinh luyện và thánh hoá đời sống con người. Ngài phó thác hoàn toàn cho thánh ý Chúa Cha bằng lời kêu lớn—“Lạy Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha.” Nói xong, Người tắt thở. (Lc 23:46) Bạn có thể noi gương Chúa Ki-tô, hãy tập phó thác linh hồn và xác mình trong tay Chúa trước khi đi ngủ vì giấc ngủ tượng trưng cho cái chết của chính mình đó.

XÉT MÌNH: Có bao giờ bạn không tin tưởng Chúa hay tin Lòng thương xót của Ngài không? Bao nhiêu người chết bất thình lình trong lúc ngủ, có bao giờ bạn đi ngủ mà quên xét mình và dâng mình cho Chúa không? Mời bạn bỏ ra đôi phút, trong thinh lặng hãy tự xét mình và xin ơn hoán cải trong lối suy nghĩ, trong cách cảm nhận, và trong hành động của mình.

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa Giê-su! Chúa đã bằng lòng vâng lời Chúa Cha để vác lấy thánh giá nặng và bằng lòng chịu chết trên thánh giá để cứu độ nhân loại. Con thật là kẻ tội lỗi! Xin Chúa ban ơn giúp sức để con biết lánh xa dịp tội, biết chu toàn bổn phận, và biết trung thành-can đảm vác thánh giá hàng ngày theo Chúa suốt cuộc đời con. Amen.

From: Do Dzung

******************************

Ngài Vẫn Thứ Tha (Phút Giây Tử Nạn) | St: Phạm Tôn Tẫn | Th: Phạm Tôn Tẫn – Kiều Oanh – Đăng Khoa

Một Hoàng Tử Không Ngai – Nguyễn Thị Cỏ May-Truyen ngan HAY

Nguyễn Thị Cỏ May

Bên lề lịch sử

Truyền thông Pháp loan tin về người con ngoại hôn của Cựu Hoàng Bảo Đại.

 Nam Phương Hoàng Hậu

Cựu Hoàng Bảo Đại chánh thức có 5 người con: 2 trai là Thái tử Bảo Long và Hoàng tử Bảo Thắng, 3 gái là Công chúa Phương Mai, Phương Liên và  Phương Dung. Nói chánh thức vì với bà Nam Phương có lễ cưới đúng theo truyền thống Hoàng tộc. Mặt khác, Bà Nam Phương, trước lễ cưới, có đặt điều kiện Bà phải được phong Hoàng Hậu ngay sau lễ cưới, Bà giữ đạo Công giáo và các Hoàng tử, Công chúa theo phép rửa tội, Hoàng đế Bảo Đại vẫn giữ Đạo Phật, dẹp bỏ cung phi.

Dĩ nhiên tin nhà vua sẽ kết hôn với một phụ nữ dân dã xứ Nam kỳ và Công giáo đã làm cho Hoàng gia và Triều đình rúng động và phản đối kịch liệt. Ông Bảo Đại đã phải nói : «Trẫm cưới vợ cho trẫm đâu phải cưới cho cụ Tôn Thất Hân và Triều đình”.

Trong lúc đó cái khó về phía Bà Nam Phương là phải được Tòa thánh Vatican cho phép vì lúc bấy giờ luật của Vatican không cho phép người Công giáo kết hôn với người ngoại đạo.  Gia đình bà vận động xin phép Vatican qua đại diện Tòa thánh ở Đông Dương. Tiếp theo, nước Pháp cũng nhập cuộc bằng đường lối ngoại giao vì Pháp thấy sẽ có lợi về chánh trị và tôn giáo trong vụ hôn nhơn này. «Nước Pháp thấy, về mặt chính trị, người con gái này có thể hoá giải các sự chống đối và đố kỵ. Trong khi đó thì tất cả các cô gái được tuyển chọn do hàng quan lại đều không có được một nền học vấn Tây Phương và sẽ không tránh rơi vào ảnh hưởng của các bà Mẫu Hậu…» (Charles Roux, Đại sứ pháp ở Rome).

Nhưng rồi cuộc hôn nhơn vẫn được tiến hành mặc dầu không được Vatican chấp thuận. Tờ Osservatore Romano, cơ quan ngôn luận của Toà thánh, cũng phủ nhận mọi tin đồn và xác nhận Toà thánh vẫn giữ lập trường như cũ, không thay đổi. Vì thế sau 63 năm khi bình luận về tin vua Bảo Đại băng hà, phái viên hãng Reuters vẫn còn nhắc lại một cuộc hôn nhân «không chánh thức» của bà Nam Phương Hoàng Hậu, như một con chiên.

Trong lúc khó khăn đó, trước khi có quyết định dứt khoát, ông Bảo Đại có lần viết «Ở trong cung, chỉ có một ông Trời, đó là Hoàng đế, con ông Trời” (Au palais, il n’y avait qu’un Dieu : L’empereur, fils du ciel).

Ngay hôm sau đám cưới, lễ tấn phong Hoàng hậu được diễn ra rất trọng thể ở điện Thái Hòa. Hoàng đế phong bà vợ dân dã xứ Gò Công Nguyễn Hữu Thị Lan tước vị Nam Phương Hoàng Hậu. Ông kể về sự kiện này trong hồi ký như sau:

«Vâng, tôi đã quyết định đặt vợ tôi lên làm Hoàng hậu trong cuộc hôn nhân này, cái chức mà chỉ dành cho mẫu hậu khi mà nhà vua đã qua đời. Mặc phẩm phục triều đình với chiếc áo choàng rộng, đi giầy hài mũi cong nhọn, chít khăn có đính những viên đá quý. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử nước Annam mà một người đàn bà đã tiến lên một mình giữa sự chào đón của triều đình. Cũng vẫn chỉ một mình, cô đã vào trong đại sảnh đã có tôi đợi ở đó, và ngồi ở một cái đôn để ở thấp hơn». (Le Dragon d’Annam, Plon,  Paris, 1980).

Và cũng theo hồi ký, chỉ sau khi xong đám cưới, nhà vua mới gửi thư cho Giáo hoàng Pie XI qua trung gian người Pháp, vì thời đó Triều đình chưa có quan hệ ngoại giao với Vatican.

Về Nam Phương Hoàng Hậu, cô dâu Nguyễn Hữu Thị Lan được tấn phong Hoàng hậu ngay sau lễ cưới là một điều rất đặc biệt trong triều Nguyễn vì trong các đời vua trước chỉ có Thừa Thiên Cao Hoàng Hậu, chánh thất của Gia Long và Lệ Thiên Anh Hoàng Hậu, chánh thất của Tự Đức, 2 người được phong Hoàng hậu khi còn sống. Vì vậy, khi nói chuyện với Hoàng Hậu Nam Phương hoặc nói về bà,  người ta dùng cách xưng hô Ngài Hoàng thay vì Hoàng Hậu.

Về tên Nam Phương đặt cho Hoàng hậu, vua Bảo Đại giải thích : «Tôi chọn tên trị vì cho bà là Nam Phương. Nam Phương có nghĩa là «hương thơm của miền Nam», và tôi cũng ra một chỉ dụ đặc biệt cho phép bà được phục sức màu vàng – màu dành riêng cho Hoàng đế» (sdd).

Ở trong Hoàng cung, công việc hằng ngày của Hoàng hậu Nam Phương là dạy dỗ các hoàng tử, công chúa. Thỉnh thoảng bà phải cùng các quan ở Bộ Lễ bàn thảo các lễ tiệc trong cung đình, lo việc cúng giỗ các tiên đế và đi thăm sức khỏe các bà tiên cung và Từ Cung Hoàng thái hậu, tức mẹ của Bảo Đại. Hoàng hậu còn tham gia các việc xã hội và từ thiện. Hằng năm bà đều tham dự các buổi phát giải thưởng cho các học sinh giỏi. Hoàng hậu còn cho Bộ Giáo dục đem môn nữ công gia chánh vào chương trình giáo dục quốc gia.

Không giam mình trong cung cấm như các bà truớc kia, Hoàng hậu Nam Phương thường xuất hiện  bên cạnh ông Bảo Đại trong các nghi lễ ngoại giao như đón tiếp các Quốc khách. Hoàng hậu cũng cư xử rất khéo với mọi người tôn sùng đạo Phật trong hoàng tộc. Bà năng đi lễ chùa và tham dự các ngày lễ lớn của Phật giáo, có khi cho cả các con cùng đi theo. Nhưng bà can ngăn Thái hậu đeo bùa ở cổ tay cháu nội của bà. Bà cũng đi thăm các lăng tẩm, luôn đứng thẳng người nhưng hai tay bao giờ cũng chắp lại ngang ngực với một thái độ kính cẩn.

Hai năm sau ngày cưới, đêm mùng 4 tháng 1 năm 1936, người dân Huế nghe những tiếng súng lớn báo tin mừng Nam Phương Hoàng Hậu hạ sanh một Hoàng tử. Mờ sáng lại một lần nữa 7 tiếng súng thần công làm lay động cả Hoàng thành. Đó chính là Đông cung Thái tử Nguyễn Phúc Bảo Long.  Tiếp theo, cứ năm một, sau cùng là Hoàng tử Bảo Thắng. Nhưng cả 2 Hoàng tử này đều không có con nối ngôi.

Ngày 23/10/1955, sau kết quả Trưng cầu dân ý, nhờ Phong trào Cách mạng Quốc gia tích cực vận động: Nghe vẻ, nghe ve, nghe vè Bảo Đại/ Là quân ăn hại, theo gót thực dân… và trên lá phiếu ghi, thêm hướng dẩn nhiệt tình của cán bộ thông tin để cử tri dễ chọn lúc bầu: Phiếu đỏ ta bỏ vô bì/ Phiếu xanh Bảo Đại ta thì vứt đi, Hoàng hậu và gia đình từ giã Việt Nam, lưu vong ở Pháp. Bà mất năm 1963 ở Chabrignac, Corrèze (Miền Tây Nam Pháp). Mộ của bà chỉ làm tạm, rất đơn sơ vì chờ xin phép nhà cầm quyền Sài Gòn đem về an táng trong phần mộ gia đình ở Đà Lạt nhưng bị từ chối (Văn khố Tòa Thị xã Chabrignac).

Mãi gần đây mộ mới được xây lại tươm tất. Mộ Cựu Hoàng cũng phải mất mươi năm do bà vợ 2 Monique gây khó khăn, nay Hoàng tử Bảo Ân vừa xây lại tử tế. Thật ra cả hai mộ đều không bằng một góc của ngôi mộ một tên huyện ủy ở Việt nam!

Những Thứ phi và tình nhơn của Bảo Đại 

Chấp nhận điều kiện của bà Nam Phương, Ông Bảo Đại dẹp bỏ cung phi. Riêng ông, ông cũng chủ trương cải cách nề nếp sanh hoạt cũ của Triều đình như bãi bỏ lễ quì mọp chào vua khi lâm triều.

Nhưng trong đời sống cá nhơn, khi hoàn cảnh thuận lợi, ông lần lượt, chớ không cùng một lúc, cặp bồ với nhiều bà. Người đầu tiên là Bà Mộng Điệp lúc ông ở Hà Nội làm Cố vấn Tối cao cho chánh phủ Hồ Chí Minh. Tuy lúc này ông đã thoái vị để làm «công dân một nước độc lập», bà Mộng Điệp vẫn được mang tước Thứ phi Mộng Điệp. Bà thường sát cánh giúp ông rất nhiều việc quan trọng. Cả lúc ông bị Hồ Chí Minh đưa qua Hồng Kông và không cho trở về, bà lặn lội qua Hồng Kông, đem tiền bạc giúp ông sanh sống.

Kế tiếp là các bà Lý Lệ Hà, nghệ sĩ, bà Hoàng Tiểu Lan (Jenny Wong), bà  Phi Ánh, bà X. Vicky. Riêng bà Phi Ánh là Thứ phi có với ông 2 người con, một trai là Hoàng tử Nguyễn Phúc Bảo Ân, sanh năm 1951, hiện sống cùng với gia đình ở Nam California, Huê kỳ. Trước giờ, người ta biết Hoàng tử Bảo Ân là con trai út của Cựu Hoàng và nghĩ Hoàng tộc nhà Nguyễn may mắn còn hậu duệ. Với Hoàng tử Bảo Ân, ai cũng nghĩ việc nối dõi rất chánh đáng. Đúng! Nhưng Hoàng tử Bảo Ân có phải là con trai út của Cựu Hoàng hay không? Câu trả lời là: Không!

Bán lâu đài Thorenc ở Cannes, Cựu Hoàng và gia đình dọn lên Alsace (Đông Bắc Pháp) mua một nông trại để sanh sống. Ông vẫn không bỏ được sở thích săn bắn. Ở đây, ông thường cùng với một người bạn Pháp tổ chức săn heo rừng. Mỗi lần đi săn, họ mang theo café để uống trong thời gian ngồi chờ heo rừng xuất hiện. Vừa uống café vừa hút thuốc, heo rừng ngửi mùi không dám xuất hiện. Nên mỗi lần ông đi săn đều về không. Bỗng một hôm, trong một bữa tiệc săn bắn heo rừng, ông săn được, không phải heo rừng, mà một bà đầm xinh đẹp, tóc vàng óng ánh. Hai người gặp nhau, ăn ý với nhau nên giữ quan hệ đến tận năm 1970. Năm 1958, bà sanh cho Cựu Hoàng một người con trai đặt tên là Patrick-Edouard Bloch-Carcenac. Không khai được theo họ Nguyễn Phúc như những người khác vì mẹ của anh và chồng, cả hai đều không muốn ly dị. Đây mới là người con cuối cùng của Bảo Đại. Năm nay, người này được 63 tuổi, vẫn sống ở Alsace.

Duyên với Hoàng tử không ngai

Phần lớn người Việt Nam hải ngoại chỉ biết ông Bảo Ân ở California là người con trai út của Cựu Hoàng Bảo Đại. Nay Patrick-Edouard xuất hiện xác nhận chính anh mới là người con út thiệt tình của ông Bảo Đại tuy anh không được mang họ hoàng tộc Nguyễn Phúc như những người khác.

Nói «duyên với Hoàng tử», thật đúng như vậy vì bỗng một hôm, bác sĩ Trần Ngọc Quang, ở ngoại ô Đông Paris, được Patrick-Edouard trực tiếp liên lạc. Từ đó hai người trao đổi thông tin với nhau và Patrick-Edouard không ngần ngại gởi cho bác sĩ Quang nhiều tài liệu về mẹ của anh với Bảo Đại và về riêng anh. Patrick cũng gom góp những bài báo địa phương viết về gia đình anh, những buổi phát hình của đài Fr3 địa phương sau khi họ khám phá ra được trường hợp đặc biệt của thành phố Strasbourg của Alsace có một Hoàng tử Việt Nam là dân địa phương.

Patrick-Edouard liên lạc được với bác sĩ Quang nhờ đọc bài «La fin de la dynastie des Nguyên» của ông đăng trên Ái hữu Cựu Học sinh Trung học Jean-Jacques Rousseau ở Sài Gòn trước đây, sau đó bài báo được phổ biến thêm ra bên ngoài. Tuy nhiên Patrick đã phải mất bốn năm kiên trì sau cùng mới gặp được ông Quang. Nay hai người trở thành khá thân với nhau tuy chưa gặp mặt. Ông Quang, qua trao đổi bằng điện thoại và Internet, hỏi Patrick-Edouard nhiều chuyện cũ, đều được anh ấy trả lời. Có những chuyện éo le, những giai đoạn khó khăn trong đời sống, v.v… đã làm ông Quang thật sự cảm động. Nhứt là về tuổi thơ của Patrick.

Trở lại thời điểm Bảo Đại gặp gỡ mẹ Patrick, đó là khoảng năm 1957, ông Rochereau, người tùy tùng của Cựu Hoàng giới thiệu với ông bà Christiane Bloch, nhũ danh Carcenac, ở Strasbourg nhơn chuyến ông đi săn heo rừng ở Alsace cùng với người bạn Bá tước Jean de Beaumont. Bà Christiane Bloch lúc đó 35 tuổi, đẹp, tóc vàng, nhưng chẳng may bị ông chồng Georges Bloch vì quá say mê kinh doanh mà lơ là với bà. Ông chồng thường ở Algérie theo dõi cơ sở làm ăn ở bên đó. Trong đời sống, bà Christiane Bloch không thiếu thốn điều gì cả, tiền bạc được ông chồng cung cắp đầy đủ.

Cựu Hoàng Bảo Đại với một trong những tình nhân của ông, bà Christiane Bloch.

Christiane Bloch là một phụ nữ kín đáo, ít giao thiệp, kết hôn với ông Georges Bloch năm 1941 ở Dordogne (Tây Nam  Pháp) lúc bà 19 tuổi. Hai người có chung một người con trai Jean-Paul Bloch sanh năm 1942, hiện sanh sống ở Espagne.

Ông Georges Bloch gốc Do Thái nên gia đình bên ông không muốn ông kết hôn với người Công giáo. Điều ít nhiều không tránh khỏi gay cấn giữa gia đình ông với bà vợ.

Trở lại với Cựu Hoàng, ngay khi vừa gặp bà Christiane Bloch-Carcenac, ông như bị hớp hồn. Để được gần bà, ông liền thuê biệt thự Les Muriers ở Gerstheim, cách ngôi nhà nguy nga của bà Christiane đang sanh sống ở thành phố Erstein chừng 5 km. Mối liện hệ này bị Hoàng Hậu Nam Phương biết. Bà tỏ ra vô cùng khó chịu. Với bà Christiane, đây có lẽ là lần thứ hai ông liên hệ tình ái với một phụ nữ Pháp. Mối liên hệ giữa hai người rất khắng khít, cho ra đời một cậu trai đặt tên Patrick-Edouard nhưng khai theo họ Bloch, họ chồng của bà Christiane. (Lần trước, cũng ở Alsace, ông liên hệ với bà Vicky và có một người con gái tên Nguyễn Phúc Phương Từ đang sanh sống ở Pháp).

Ông Bảo Đại vẫn giữ liên lạc với bà Christiane Bloch và thường xuyên tới thăm con. Patrick-Edouard gọi ông bằng «Sa Majesté» hoặc «Sire» chớ không Papa vì nguồn gốc của anh bị giấu kín, cho tới một hôm ông Bảo Đại đưa Patrick tới một khách sạn giới thiệu đây là con trai của ông, lúc Patrick được sáu bảy tuổi. Nhưng trong thời gian đó, dân địa phương ở thành phố Erstein đều gọi Patrick là le petit Bảo Đại.

Con của một ông vua và mẹ là nhà tư sản nhưng tuổi trẻ của Patrick lại đầy bất hạnh. Không được sống nuông chìu đầm ấm trong tình thương trọn vẹn của cha mẹ, tuổi trẻ của Patrick là kéo lê va-li và cạt-táp qua hết nội trú này tới nội trú khác. Những món đồ chơi như xe hơi, xe điện, anh cũng không có được trong lúc đó phải nhìn đám bạn trang lứa chơi mà thèm. Có lẽ vì sự thiếu thốn đó mà sau này, khi lớn lên, Patrick mê xe hơi. Anh chơi xe hơi gần như người sưu tập xe vậy.

Năm Patrick 20 tuổi, anh có bạn gái tên Claudine Lang và hai người cưới nhau ngày 10/10/1992 tại thành phố Strasbourg. «Sa Majesté» tới dự đám cưới của con trai út. Dĩ nhiên là cơ hội cho báo chí địa phương tới làm phóng sự. Rất tiếc hai người ăn ở với nhau suốt 8 năm dài mà không có con. Phải chăng do tình trạng sức khỏe của Patrick, vì năm 1972, anh bị mổ tim 2 lần và hậu quả không tốt? Năm 2000, hai người xa nhau. Từ đó tới nay, Patrick không có vợ khác.

Con trai của «Sa Majesté» mà anh hoàn toàn không giống cha về mặt bay bướm! Chỉ giống mê xe hơi thôi! Không chỉ riêng Patrick, mà cả những Hoàng tử khác cũng không ai giống cha về máu «có nhiều Thứ phi» như người đời thường nói. Có lẽ cái gène «mê» đó của Cựu Hoàng tới đây cũng kết thúc như ông là Hoàng  đế cuối cùng của nhà Nguyễn!

Vế nghề nghiệp, Patrick hoạt động trong ngành địa ốc.

Cựu Hoàng Bảo Đại với Hoàng tử không ngai Patrick-Edouard.  

Ông vua hai mặt 

Cựu Hoàng có 2 vợ chánh thức là Nam Phương Hoàng Hậu và Monique Baudot. Ông thật sự không có cung phi trong hoàng cung nhưng ông có tất cả 4 bà Thứ phi Việt và 2 tình nhơn bà đầm. Hoàng hậu, Thứ phi và tình nhơn cho ông tất cả 13 người con vừa trai vừa gái.

Thật ra không có gì là quá đáng đối với một ông vua thời Việt Nam còn ảnh hưởng văn hóa phong kiến hủ lậu của Tàu «trai năm thê bảy thiếp». Hơn nữa, ông chỉ cặp những người lớn tuổi và công khai thừa nhận những mối quan hệ ngoại hôn và luôn luôn nhìn con. Cả lúc khó khăn về đời sống như lúc có cậu con trai út Patrick-Edouard ở Strasboug.

Trước sau, về mặt này, ông vẫn tỏ ra là một người lương thiện. Về chánh trị, ông đã không xoay được tình thế có lợi cho Việt Nam nhưng ông giữ được bàn tay không dính máu đồng bào như Hồ Chí Minh trong vụ Cải cách ruộng đất, Cải tạo công thương nghiệp, vụ thảm sát Mậu Thân ở Huế, đánh cướp Miền Nam, tập trung tù tội dân miền nam,v.v…

Cựu Hoàng tỏ ra một người thật lòng thương nước. Năm 1945, tin vào tình thế, nghĩ Việt Nam được độc lập, ông không ngần ngại thoái vị để làm «công dân một nước độc lập». Năm 1948, ông chấp nhận với các đảng phái Quốc gia thành lập «Quốc gia Việt nam» (Etat du Việt nam) để xác định chủ quyền Việt Nam Độc lập và Thống nhứt trong lúc Hồ Chí Minh và cộng sản đã chạy lên rừng Việt Bắc, và chánh phủ VNDCCH xuất hiện theo cách du kích hôm 2/9 không được quốc tế nhìn nhận, ngoại trừ Liên Xô.

Lúc ông làm Quốc trưởng, nhiều vị quan lại cũ của Triều đình yêu cầu ông trở lại làm vua vì tình hình thuận lợi, ông từ khước và bảo rằng «Tôi trở lại làm vua không khác gì rước Pháp trở lại cai trị». (Cụ Trần Trọng Kim ghi lại lời này của Cựu Hoàng).

Ngoài Tuyên ngôn Độc lập ngày 11/3/1945, ông tuyên bố Việt Nam hoàn toàn thống nhứt và độc lập, ban hành chế độ dân chủ, qui định các quyền căn bản như quyền tự do đi lại, tự do lập hội, tự do nghiệp đoàn, quyền phụ nữ, v.v… Ông vẫn kiên trì đòi Việt Nam ra khỏi Liên Hiệp Pháp. Tháng 10 năm 1953, ông ban hành sắc lệnh tổ chức Đại Hội Toàn Quốc tại Tòa Đô chánh Sài Gòn qui tụ đại diện 3 Miền Nam, Trung, Bắc. Mỗi Miền gởi tới 100 Đại biểu. Đại Hội họp liên tiếp 3 ngày, mọi chi phí do Bảy Viễn đài thọ.

Nhiệm vụ chủ yếu của Đại Hội — tạm thế Quốc hội vì chưa có Quốc hội — không gì khác hơn là đưa ra một bản kiến nghị để Quốc trưởng cầm qua Paris, nhơn danh toàn dân Việt Nam, đòi dứt khoát Việt Nam không đứng trong Liên Hiệp Pháp. Phải độc lập hoàn toàn về kinh tế, tài chánh, quân sự và ngoại giao. Paris với Chánh phủ Laniel đã chấp thuận.

Người Việt Nam biết về ông Bảo Đại, ai cũng bảo đó là «ông vua mê gái»! Do ảnh hưởng tuyên truyền vừa của phe quốc gia vừa của cộng sản. Về chuyện ông có nhiều thứ phi và tình nhơn như đã biết, ký giả pháp Daniel Grandclément được ông thẳng thắn trả lời « …luôn có nhu cầu đối với đàn bà, một thứ nhu cầu thường xuyên không thể dập tắt được như đồ ăn thức uống. Từ khi đến tuổi lớn, đêm nào cũng phải có một người đàn bà nằm bên, mỗi đêm một người». (Bao Đai ou les derniers jours de l’Empire d’Annam — Bảo Đại hay những ngày cuối cùng của Vương quốc An Nam).

Vẫn theo Daniel Grandclément, Bảo Đại là ông con Trời hai mặt. Báo chí cho ông là một người mê thể thao, thích cờ bạc, một tài tử về đàn bà và xe hơi. Với những người thân cận, ông là người chỉ có một mục tiêu duy nhứt là Độc lập và thống nhứt đất nước của ông, một áp lực lên các chánh phủ của ông với ít nhiều cứng rắn phải phục vụ dân chúng».

Khi quí bạn đọc đang đọc những dòng này thì báo chí, TV vùng Đông Bắc Pháp lần lượt tường thuật, phóng sự về một «Hoàng tử Việt Nam không ngai», Patrick-Edouard. Trong những nhà báo này, còn có cả Stephen Bern, nhà báo lớn của TV Pháp chuyên về những «bí ẩn lịch sử».

Phải chăng chuyện «một Hoàng tử Việt Nam không ngai» cũng là một «bí ẩn lịch sử» cần được khám phá?

Nguyễn thị Cỏ May

https://youtu.be/RyKyWzIS52U?si=oRXuW39UsIz3rFH3

Mời bạn mở link xanh bên trên để xem YT phỏng vấn người con trai cuối của Hoàng đế Bảo Đại, Patrick-Edouard Bloch.

Quan trọng hơn hết, trong file đính kèm bạn xem được PDF rất giá trị của BS Trần ngọc Quang đề cập trong bài viết trên mà anh đã chuyển cho tôi từ năm 2024. Anh Quang tốt ngiệp YKSG năm 1968 hiện định cư tại Pháp và chúng tôi cùng đều là đồng hương Trảng Bàng Tây Ninh.

Chúc bạn một cuối tuần vui.

GLN


 

CỚ VẤP PHẠM – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Chặt nó đi!”; “Móc nó đi!”.

“Những bộ óc vĩ đại thảo luận về các ý tưởng; những bộ óc trung bình thảo luận về các sự kiện; những bộ óc nhỏ bé thảo luận về con người!” – Eleanor Roosevelt. Trích dẫn này đề cập xu hướng mọi người thường tập trung vào các vụ tai tiếng, thay vì các chủ đề có ý nghĩa; phản ánh các vụ này có thể khiến xã hội mất tập trung vào những vấn đề lớn hơn. Vậy mà “Điều duy nhất chắc chắn là ‘không có gì chắc chắn!’. Và một vụ bê bối – bất kể đúng đến mức nào – luôn luôn không chắc chắn!” – Ben. Franklin.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay nói đến ‘cớ vấp phạm’. Thuật ngữ này được các phương tiện truyền thông gọi là ‘tai tiếng’ hoặc ‘bê bối’; tuy nhiên, không phải lúc nào chúng cũng có chung ý nghĩa. Chúa Giêsu nói, những gì gây ‘cớ vấp phạm’, hãy “Chặt nó đi!”; “Móc nó đi!”.

Trong thời đại ngày nay, ‘tai tiếng’ có xu hướng ám chỉ những hành vi không được mong đợi. Chúng ta đọc các vụ ‘tai tiếng’ và nói, “Thật kinh khủng!”. Tuy nhiên, trong Tin Mừng, đó là những ‘cớ vấp phạm’ – ‘chướng ngại vật’ – cản trở hành trình của một người trên con đường họ đến với Chúa. Nếu một nguyên thủ cư xử không đúng với ai đó trong văn phòng của ông, điều đó có thể là ‘tai tiếng’ theo nghĩa truyền thông, nhưng không có khả năng ảnh hưởng đến việc sống đức tin Kitô giáo của một ai khác!

Con đường của Chúa Kitô là con đường yêu thương; ở đâu có yêu thương, hành vi này được ghi nhận và khen thưởng. Vì vậy, bất kỳ ai cho một người dù chỉ một ly nước, vì người đó là một môn đệ Chúa Kitô, họ không mất phần thưởng. Mặt khác, “bất kỳ ai” làm hỏng niềm tin của một tín đồ thì đáng chịu số phận tệ hơn cả cái chết. Và điều đó áp dụng chủ yếu cho những người có cùng đức tin, những ai mà bằng hành động của họ, có thể là rào cản cho một người theo Chúa Kitô hoặc đến với Ngài.

Trong cuộc sống, có thể có những thứ vốn có thể ngăn cản chúng ta sống sứ điệp Tin Mừng. Một bàn tay ‘vô tâm’ có thể làm tổn thương, ăn cắp, lạm dụng tình dục; thà cụt còn hơn để nó làm những điều ấy. Một bàn chân ‘vô định’ có thể đưa chúng ta đến những nơi mà chúng ta bị tha hoá hoặc tha hoá người khác; thà què còn hơn là dính líu vào những điều đó. Một đôi mắt ‘vô hướng’ có thể khiến chúng ta đối xử với người khác – dù xinh đẹp và hấp dẫn đến đâu – chỉ như những đối tượng ham muốn vốn có thể dẫn đến những điều tồi tệ; mù loà sẽ là một điều xấu ít hơn.

Anh Chị em,

“Chặt nó đi!”; “Móc nó đi!”. Yêu cầu của Chúa Giêsu thực sự là yêu cầu về tình yêu và sự trưởng thành! Thực hành lời Ngài, bạn sẽ không mất phần thưởng. Điều làm cho hành động của chúng ta có ý nghĩa phải luôn là tình yêu. Chúa Giêsu chỉ lên án nghiêm khắc những kẻ làm điều ác và gây ‘cớ vấp phạm’, những kẻ khiến ‘những người bé mọn’ không đến được với Ngài. Ngài không thúc giục chúng ta thực hiện những cuộc cắt cụt theo nghĩa đen, Ngài chỉ cảnh báo chúng ta về nhiều điều có thể là chướng ngại vật trong đời sống Kitô của mình. Hôm nay, bạn và tôi suy ngẫm và cố gắng liệt kê những điều cản trở chính mình và cản trở người khác đến với Chúa!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con “ỷ được tha thứ mà khinh nhờn!” – bài đọc một. Cho con biết sợ tội – sợ cho mình và sợ cho người khác!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen
*********************************************

Thứ Năm Tuần VII Thường Niên, Năm Lẻ

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

41 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Ai cho anh em uống một chén nước vì lẽ anh em thuộc về Đấng Ki-tô, thì Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu.

42 “Ai làm cớ cho một trong những kẻ bé mọn đang tin đây phải sa ngã, thì thà buộc cối đá lớn vào cổ nó mà ném xuống biển còn hơn. 43 Nếu tay anh làm cớ cho anh sa ngã, thì chặt nó đi; thà cụt một tay mà được vào cõi sống còn hơn là có đủ hai tay mà phải sa hoả ngục, phải vào lửa không hề tắt. [44] 45 Nếu chân anh làm cớ cho anh sa ngã, thì chặt nó đi; thà cụt một chân mà được vào cõi sống còn hơn là có đủ hai chân mà bị ném vào hoả ngục. [46] 47 Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã, thì móc nó đi; thà chột mắt mà được vào Nước Thiên Chúa còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào hoả ngục, 48 nơi giòi bọ không hề chết và lửa không hề tắt. 49 Quả thật, ai nấy sẽ được luyện bằng lửa như thể ướp bằng muối. 50 Muối là cái gì tốt. Nhưng muối mà hết mặn, thì anh em sẽ lấy gì ướp cho mặn lại? Anh em hãy giữ muối trong lòng anh em, và sống hoà thuận với nhau.”


 

10 CHỮ “ĐỪNG” GIÚP BẠN SỐNG KHÔN NGOAN HƠN

Chính Trực

  1. Đừng vội hưởng thụ: Khi năng lực chưa đủ, hãy kiên nhẫn học hỏi và trau dồi, điều tốt đẹp sẽ đến khi bạn xứng đáng.
  2. Đừng buông thả bản thân: Nếu chưa sẵn sàng đối diện với hậu quả, hãy biết kiềm chế ham muốn và suy nghĩ cẩn trọng.
  3. Đừng mất bình tĩnh: Khi bị phản bác, hãy lắng nghe, im lặng đúng lúc và tìm cách học hỏi thay vì tranh cãi.
  4. Đừng nóng giận: Sự giận dữ chỉ khiến bạn mất kiểm soát. Hít thở sâu và bình tĩnh trước khi đưa ra quyết định.
  5. Đừng sợ thất bại: Thất bại là cơ hội để trưởng thành. Hãy mạnh dạn đối mặt và học hỏi từ nó.
  6. Đừng bỏ ngoài tai lời khuyên của cha mẹ. Kinh nghiệm của họ là tài sản quý báu, hãy lắng nghe và rút kinh nghiệm.
  7. Đừng cố làm hài lòng người khác: Hãy tập trung phát triển bản thân, sức hút sẽ đến từ giá trị thực của bạn.
  8. Đừng buồn khi bị lợi dụng: Hãy nhìn nhận đó là cơ hội để giúp đỡ và phát huy khả năng của mình.
  9. Đừng lãng phí: Trân trọng những gì bạn đang có, bởi đôi khi chỉ khi mất đi, ta mới nhận ra giá trị thực sự.
  10. Đừng quên những bài học cuộc sống: Những trải nghiệm, dù thành công hay thất bại, đều là bài học quý giá giúp bạn trưởng thành.

(Sưu tầm)


 

CHẶNG THỨ 11: Chúa Giêsu chịu đóng đinh vào thập giá-Cha Vương

Chúc bạn và gia quyến ngày tràn đầy yêu thương của Chúa nhé.

Cha Vương

Thư 4: 26/02/2025

CHẶNG THỨ 11: Chúa Giêsu chịu đóng đinh vào thập giá

TIN MỪNG: Khi đến nơi gọi là “Đồi Sọ”, họ đóng đinh Người vào thập giá, cùng lúc với hai tên gian phi, một tên bên phải, một tên bên trái. Bấy giờ Đức Giê-su cầu nguyện rằng: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.” Rồi họ lấy áo của Người chia ra mà bắt thăm. (Lc 23:33-34)

SUY NIỆM: Trước tiên họ đóng đinh vào chân tay Ngài trên cây thập tự và dựng cây thập tự lên. Ngài bị treo một cách đau đớn trong suốt ba giờ đồng hồ. Đây là một tấm gương về sự kiên nhẫn và hy sinh để cho mọi người noi theo. Có lời tường thuật rằng, Đức Giáo hoàng Gioan XXIII có treo một tượng chịu nạn trên tường phòng ngủ của ngài. Trước khi đi ngủ, khi thức dậy hoặc bất kỳ lúc nào người coi sóc làm ngài thức dậy trong đêm, ngài quỳ gối cầu nguyện trước tượng đó. Ngài nói “Ôi Thập Giá! Đó là dấu chỉ tình yêu Thiên Chúa dành cho chúng ta.” Chúa ơi, nhìn vào thân hình bầm dập của Chúa,  thật con không đáng! Làm sao con có thể đáp lại tình yêu mà Chúa đã dành cho con? Giờ đây bất cứ bệnh tật, đau khổ, mất mát, phiền muộn nào đến với con, con sẽ chấp nhận tất cả.

XÉT MÌNH: Lược qua 7 mối tội đầu sau đây: Kiêu ngạo, hà tiện, dâm dục, hờn giận, mê ăn uống, ghen ghét, lười biếng, tội nào bạn cần phải đóng đinh nó vào thập giá để được ơn tha thứ. Mời bạn bỏ ra đôi phút, trong thinh lặng hãy tự xét mình và xin ơn hoán cải trong lối suy nghĩ, trong cách cảm nhận, và trong hành động của mình.

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xưa Chúa đã chịu đóng đinh thân mình vào thập giá, để nhắc nhở con rằng: Hãy đóng đinh những thói hư tật xấu vào thánh giá Chúa để được Người đón nhận, thứ tha và chữa lành. Xin cho con học nơi Chúa sự hy sinh quên mình vì hạnh phúc tha nhân. Xin giúp con quyết tâm từ bỏ những tội xúc phạm đến thân xác và linh hồn, và xin cho con biết từ bỏ những ý riêng mà hướng lòng đến những nhu cầu của người khác, để sự hiện diện mỗi ngày của con làm cho gia đình và môi trường sống của con thêm niềm vui và hạnh phúc. Amen.

From:Do Dzung

**************************

Thập Giá Nói Gì – Hồng Duy (Sáng tác: Phanxico)