Quốc hội Mỹ gồm Thượng viện và Hạ viện nắm mọi Quyền Lập pháp. Nhưng QH Mỹ không là cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất như Hiến pháp 2013 của VN. Quyền Lập pháp của Quốc hội Mỹ bị khống chế bởi Tu chính án số 1 đến số 10 ( chính là 10 Điều của Tuyên ngôn nhân quyền Mỹ) trong Hiến pháp Mỹ có hiệu lực từ 1789 đến nay. Nhân dân dân Mỹ mới nắm Quyền lực nhà nước cao nhất, điều đó mới phản ánh đúng nhà nước dân (làm) chủ, nhà nước của dân, do dân, vì dân.
Thượng nghị sĩ (Thượng viện), Nghị sĩ Hạ viện còn gọi là dân biểu Mỹ không được cùng lúc nằm trong chính phủ (không là viên chức, tướng lĩnh…) và không nằm trong Hệ thống tư pháp (không là Thẩm phán, Công tố viên…). Nhằm đảm bảo nguyên tắc tản quyền (tam quyền phân lập), chống tập trung quyền lực (vì tập trung quyền lực thì tha hóa quyền lực càng mạnh), chống độc tài, chống tham nhũng…
TNS hay Dân biểu là các ứng viên trúng cử trong các cuộc bầu cử 2 năm một lần như cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ (Tổng thống) 6-11-2018 vừa qua.
Ứng cử viên TNS và Dân biểu là người tự nguyện ứng cử tự do, hoặc tự nguyện ứng cử với sự đồng ý đề cử của một đảng chính trị, hoặc của đảng và cử tri ủng hộ đảng đó thông qua cuộc bầu cử sơ bộ, trực tiếp. ( Xem kỹ hơn ở trang 264, 265 “Chính trị bình dân” tái bản lần 2 của Pham Doan Trang )
“* Hạ Viện
Hạ viện gồm tổng cộng 435 nghị sĩ và được bầu lại 2 năm một lần. Số nghị sĩ đại diện mỗi bang tương xứng với dân số của bang đó. Hiện California có số đại biểu đông nhất trong Hạ viện với 53 người.
Cũng giống Thượng viện, Hạ viện có quyền đề xuất các dự luật mới hay các sửa đổi luật. Thành viên ở hai viện này đều được bổ nhiệm vào các ủy ban phụ trách các lĩnh vực khác nhau như ngân sách, tư pháp.
Hạ viện có quyền lực đặc biệt: quyền đưa ra các đạo luật về thu nhập, phế truất các quan chức chính phủ, và bầu tổng thống nếu như đại cử tri đoàn không quyết định được ai thắng cử.
*Thượng viện
Thượng viện thường được coi là có thanh thế hơn một phần là bởi số thượng nghị sĩ ít hơn nhiều so với số hạ nghị sĩ ở Hạ viện. Ngoài ra Hiến pháp Mỹ cũng trao cho cơ quan này những thẩm quyền đặc biệt. Thượng viện có tổng cộng 100 thượng nghị sĩ, mỗi bang có 2 thượng nghị sĩ đại diện với nhiệm kỳ 6 năm. … Thượng viện và Hạ viện, cơ quan nào quyền lực hơn?
Mặc dù Thượng viện và Hạ viện có vai trò giống nhau là giám sát hoạt động của chính phủ, nhưng những người lập quốc ở Mỹ cũng trao cho họ những thẩm quyền riêng, Ross Baker, một giáo sư về chính trị Mỹ tại Đại học Rutgers cho biết.
“Họ có những vai trò riêng biệt. Ở Thượng viện, đó là về việc bổ nhiệm và về các hiệp ước, còn ở Hạ viện là về thuế và chi tiêu ngân sách”, ông Baker nói. Do vậy, việc phân định bên nào quyền lực hơn không hề dễ dàng.
Với việc giành lại quyền kiểm soát Hạ viện sau cuộc bầu cử giữa kỳ, đảng Dân chủ có thể chuẩn bị cho các phiên điều trần, các cuộc điều tra gần như tất cả các ngóc ngách của chính quyền Tổng thống Donald Trump.
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất – kế hoạch luận tội tổng thống – thì dường như không thay đổi. Với việc đảng Cộng hòa vẫn nắm quyền kiểm soát Thượng viện, ít khả năng đảng Dân chủ sẽ tìm cách luận tội Tổng thống Donald Trump. Điều này bởi việc luận tội sẽ khó qua ải Thượng viện.
Động cơ chính trị thâm độc nhằm đánh tráo khái niệm và đồng hóa 4 triệu người Việt hải ngoại với “Tộc Kinh” của Tàu cộng đang là tâm điểm của đại dự án “Kinh” tại vùng Bussy Saint- Georges gây phẫn nộ trong cộng đồng người Việt ở khắp nơi tại Pháp cũng như trên toàn thế giới ! Điều đáng nói là đằng sau bàn tay thâu tóm gớm ghiếc của Trung cộng đỏ còn có sự hỗ trợ đắc lực của những người Việt đã bán linh hồn cho quỷ đỏ trong dự án đã được ấp ủ từ 10 năm nay!
———.
Dưới đây là những ảnh chụp màn hình được cắt trực tiếp từ video của buổi trao cờ. Xem toàn bộ video tại đây : https://youtu.be/MY9qFC9cvnw
Trung Cộng đang chao đảo trước cơn bão mang tên Donald Trump
Photo Credit: equiti
Lúc này, cả thế giới, đổ dồn về phía Trung Quốc, đang chao đảo, trước cơn bão mang tên Donald Trump..
Cội nguồn cơn bão:
Donald Trump độc, lạ, nhưng cũng học kế sách của Ronald Reagan, trước đó. Reagan đắc cử TT (1/1981), với khẩu hiệu: “Làm cho nước Mỹ mạnh trở lại”. Mới đây, Donald Trump đắc cử (1/2017), cũng với khẩu hiệu: “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”.
Để đạt mục đích, cả hai cùng mưu lược: Một tay nâng nước Mỹ, một tay dìm đối thủ (gây nguy hại nhất cho nước Mỹ). Đối thủ của Mỹ thời Reagan là Liên Xô, còn đối thủ của Mỹ thời Trump là Trung quốc.
Khởi sự cuộc chiến của Reagan, là khi ông đứng tại bức tường Berlin (12/6/1987) kêu gọi: “Tổng Bí thư Gorbachev, nếu ông muốn mưu cầu hoà bình, thịnh vượng, cho Liên Xô và Đông Âu… hãy đến cổng thành này, hãy mở cánh cổng này. Gorbachev, hãy phá đổ bức tường này!”. Và sau đó, bằng những diệu kế, 2 năm sau (1989) là các nước Đông Âu và 3 năm sau (1991) là Liên Xô sụp đổ, tan rã…
Lúc bấy giờ, trong nước Mỹ, lạm phát từ thời Jimmy Carter bình quân 12,5%, đã giảm xuống còn 4,4%, thất nghiệp lao động 7,5%… nước Mỹ đã mạnh trở lại, Reagan vững vàng 2 nhiệm kỳ TT.
Còn hiện tại, để hủy diệt đối thủ, ngày 25/9/2018, tại kỳ họp 73 của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc, Donald Trump chỉ trích CNXH, thực chất là chỉ trích TQ, rằng: “Gần như nơi nào mà CNXH hay CNCS được thử nghiệm, chúng cũng gây ra đau khổ, tham nhũng và mục nát”. Và kêu gọi: “Tất cả các quốc gia trên thế giới, cần chống lại CNXH”. Donald Trump lấy cớ ý thức hệ để tuyên chiến với TQ.
Trước đó, Trump đã “thập diện mai phục” (như tên một bộ phim của TQ, công chiếu năm ngoái), với những khởi động, mà nhiều người mắt ngắn, cạn nghĩ, cho là rồ dại… Đến giữa năm nay, khi cổ máy quốc nội đã tạm êm bánh xích, Trump bắt đầu trút bão, vùi dập đối thủ.
* CƠN BÃO “thập diện”:
VỀ KINH TẾ:
Trump kết tội TQ là: “Nền kinh tế phi thị trường”, “Làm biến dạng thị trường”. Không thể tương tác với nền KT Hoa Kỳ và hoà hợp với KT thế giới…
Trump mở màn tấn công, bằng việc đánh thuế 25% lên 50 tỉ, rồi 10% lên 200 tỉ đô la (13/9) và bây giờ là 567 tỉ, hàng hoá vào Mỹ. Đồng thời, khoá chặt cửa vào bắc Mỹ của TQ, với việc huỷ bỏ hiệp định NAFTA (1994) đã ký với Canda và Mexico, thay bằng hiệp định mới USMCA (1/10) với nội dung tiên quyết: Cấm các nước giao thương với “nền KT phi thị trường” TQ.
Cùng lúc, Mỹ xúc tiến thành lập liên minh chống TQ, bao gồm các nước có nền KT mạnh như EU, Nhật, Úc, Canada, Ấn Độ… Và tiến tới có thể cấm vận TQ, như đã cấm vận Triều Tiên…
Xoáy lốc hơn, Mỹ chặn mạch máu dầu của TQ. Hàng năm, TQ nhập khẩu 70% xăng dầu, cho nền KT. Hiện tại, Mỹ đã ngưng cung cấp 1/5 trong số đó. Và đang bao vây, cấm vận Venezuela, Iran, hai dòng dầu chính chảy về TQ. Trump cũng lộ ý đồ tháo dỡ tổ chức OPEC, để ngăn chặn từ nguồn. Một cơn lốc gió độc khác, sớm muộn sẽ quần đảo TQ: Trump đang mưu tính đẩy TQ ra khỏi WTO- gạt bỏ ra khỏi cuộc làm ăn toàn cầu, cách ly với thế giới văn minh…
VỀ CHÍNH TRỊ:
Trump chỉ trích CNXH (thực chất là chĩa vào TQ): Tàn bạo, tham nhũng, mục nát, đem lại bần cùng, khổ nạn cho người dân. Mục đích của Trump là cô lập TQ trước cộng đồng quốc tế, đẩy khỏi sân chơi toàn cầu.
Mặt khác, Trump vỗ mặt TQ với việc doạ đuổi như bầy gà, hơn một triệu người TQ, ra khỏi nước Mỹ (bao gồm 7.000 quan chức chui lủi tại Mỹ 1,180 triệu người liên quan và 330.000 SV), kể cả đóng băng tài khoản.
Độc hiểm hơn, Trump đang tính cuộc cờ: Xoá sổ Liên Hợp Quốc, để tạo lập một LHQ mới, lấy cớ đẩy TQ ra khỏi HĐBA (gồm có Mỹ, Anh, Pháp, Nga, TQ), để không có cơ hội cản trở Mỹ, trong các cuộc bỏ phiếu.
VỀ QUÂN SỰ:
Mỹ đã trừng phạt TQ việc mua vũ khí Nga (tiêm kích và tên lửa), với lý do vi phạm lệnh trừng phạt của Mỹ, nhằm hạn chế tiềm lực của TQ.
Tiếp đến (30/9), Mỹ điều tàu khu trục hạm USS Decatur, tuần tra khu vực đảo Ga Ven, Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa. Cùng lúc, thoả thuận bán cho Đài Loan 1 tỷ USD vũ khí và tuyên bố tháng 11, sẽ tập trận “cấp toàn cầu” ở eo biển Đài Loan và Biển Đông, thách thức TQ.
Giật cấp hơn nữa, Thượng viện Mỹ thông qua Đạo luật NDAA (Đạo luật uỷ quyền Quốc phòng), trị giá 716 tỉ đô la, dùng để:
– Ngăn chặn hoạt động xâm chiếm đất đai, biển đảo của TQ trong vùng biển Đông Nam Á (cắt đứt đường lưỡi bò), – Ngăn chặn các hoạt động gián điệp của TQ chống Hoa Kỳ và thế giới. – Ngăn chặn các kế hoạch của TQ làm suy yếu Hoa Kỳ…
* Bão mười phương, tám hướng, đang quần xéo TQ, ngày càng giật cấp, khó lường. Hậu quả, bước đầu, đã rõ: Tỷ giá đồng Nhân Dân Tệ sụt 8%, chỉ số thị trường chứng khoán giảm 21% so với năm ngoái và liên tục đỏ sàn, tuột dốc từng ngày.
Giới não trí TQ, đã bừng tỉnh, ngộ ra: Không phải Trump đánh thuế, gây chiến thương trường, mà Trump đang quần xéo TQ từ mọi hướng, với ý đồ huỷ diệt cái Chủ Nghĩa Xã Hội Lưu Manh Ăn Cắp, Được gọi là CNXH Trung Quốc tiến bộ.
Liệu binh pháp Tôn Tử và ngài “Hoàng đế trọn đời” họ Tập, có giúp TQ, vượt thoát được cơn bão độc Donald Trump?
Sau khi Tào Tháo chết, Tào Phi kế vị ngôi Ngụy Vương của cha mình. Ngôi vương là một loại ngôi vị do Tào Tháo tự lập, danh nghĩa là dưới vua, nhưng thực tế là nắm hết quyền hành của triều đình. Tào Tháo có trong tay thực quyền là đủ, không cần lấy ngôi vua làm gì. Nhưng Tào Phi không phải thế, Phi tham vọng hơn nhiều, muốn lấy luôn ngôi vua để vừa có thực quyền vừa có chính danh. Vì thế, hắn bắt Hán Hiếu đế phải nhường ngôi. Nhẫn tâm hơn, hắn còn hành hạ nhà vua phải nhiều lần viết thư nhường ngôi đọc cho hắn nghe, đến khi nào hắn đồng ý thì mới được đọc trước lễ. Cuối cùng, lễ nhường ngôi cũng diễn ra với lá thư thống thiết của Hán Hiếu đế, rằng Hiếu Đế và các bá quan văn võ nhà Hán tha thiết muốn nhường ngôi chứ không phải do hắn có dã tâm đoạt ngôi. Trong buổi lễ diễn kịch ấy, Tào Phi vênh mặt tiếp nhận như kẻ rất được lòng dân chúng và các quần thần.
Hám danh, có thực quyền chưa thoả còn chiếm ngôi. Lập mưu kế bài bản để đoạt ngôi, nhưng hắn lại không muốn ngồi vào ngai vàng liền mà phải dựng thêm vở diễn, rằng do đó là nguyện vọng của mọi người. Tào Phi lên ngôi hoàng đế không được bao năm rồi cũng chết yểu. Và đặt biệt triều đại của họ Tào cũng lụi tàn nhanh chóng.
Hôm nay nước Vệ cũng lộn xộn, Vệ vương có thực quyền nhưng thiếu chính danh. Hắn ta lập mưu một cách công phu giết hại vua Vệ chiếm ngôi. Thế nhưng hắn không chịu ngồi vào ngôi báu ngay mà phải dựng nên vở kịch lòng dân, rằng hắn lên ngôi là do lịch sử chọn, là do nhân dân đã chọn, và do 100% bá quan văn võ đồng lòng bầu chứ hắn nào có dã tâm. Sau vở kịch lòng dân ấy hắn cũng sẽ lên ngôi hoàng đế trong sự tung hô của đám nịnh thần. Vở kịch “được dân tin yêu” đấy cũng chẳng che mắt được ai. Thái độ cúi đầu làm tay sai cho giặc cũng sẽ làm dân phẫn uất thêm. Và nếu cứ bất chấp nguyện vong dân mãi, triều đình Sản Vệ cũng có ngày phải trả giá.
Thiết nghĩ, triều đại nào đã xảy ra cảnh tương tàn đoạt ngôi trong triều đình mà vững bền bao giờ? Giết nhau tranh giành ngôi báu là dấu hiệu của thời kì suy yếu của một triều đại. Khốn nạn, hách dịch, nhét chữ vào mồm dân để tự tung hô mình là một việc làm vô sỉ gây ức chế trong nhân dân. Đến lúc hết thời, những tên vua này khó mà thoát khỏi sự giận giữ của nhân dân. Cũng thế mà Nicolae Ceaucescu chết thảm, nhớ đấy ông “hoàng đế vĩ đại”.
Thứ bảy 6/10/2018 vừa qua cánh bảo thủ Mỹ vượt qua sóng gió tạo thành tích mới khi Thượng viện bỏ phiếu với tỷ lệ 50-48 chấp nhận ông Brett Kavanaugh vào vai trò thẩm phán Tối Cao Pháp Viện.
Như vậy 5 trong số 9 thẩm phán Tối Cao Pháp Viện nay thuộc thuộc cánh bảo thủ, vì thế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chính trị và cấu trúc xã hội Mỹ.
Còn ở Việt Nam, đảng Cộng sản loan báo “100 phần 100” đại biểu tại Hội nghị Trung ương 8 đã “tín nhiệm giới thiệu” Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng để đưa ra Quốc hội bầu làm Chủ tịch Nước.
Cả hai đều có liên quan chặt chẽ đến Hiến Pháp và đều có những điều đáng để tìm hiểu.
Vì sao gọi là bảo thủ Mỹ
Tối cao Pháp Viện là cơ quan có quyền lực cao nhất của Hoa Kỳ, giữ quyền quyết định các tranh tụng về luật liên bang và luật xuyên tiểu bang.
Đồng thời có thẩm quyền giải thích Hiến pháp, tuyên bố các đạo luật liên bang, đạo luật tiểu bang là vi hiến, hoặc tuyên bố các hoạt động của hành pháp liên bang và tiểu bang là vi hiến.
Thẩm phán Tối cao Pháp Viện gồm chín người được bổ nhiệm trọn đời bởi Tổng Thống và được phê chuẩn bởi Thượng viện.
Các thẩm phán giải thích Hiến Pháp và các đạo luật theo nghĩa gốc ban đầu tạo ra chính nó được xem là theo khuynh hướng bảo thủ.
Còn các thẩm phán giải thích ý nghĩa của Hiến Pháp theo hoàn cảnh, theo thời gian hoặc theo các tài liệu chứng cứ xung quanh việc ban hành một đạo luật được xem là theo khuynh hướng tự do cá nhân.
Cánh bảo thủ muốn duy trì một xã hội truyền thống chống lại những người theo chủ nghĩa tự do cá nhân đang được nhiều người trẻ thuộc đảng Dân Chủ ủng hộ.
Ông Kavanaugh là thẩm phán theo khuynh hướng bảo thủ, phục vụ tại Tòa Phúc thẩm Washington, DC từ năm 2006 tới nay nên khi Tổng Thống Trump bổ nhiệm đã gặp rất nhiều chống đối.
Việc ông Kavanaugh gia nhập Tối Cao Pháp Viện làm nghiêng cán cân Tối Cao Pháp Viện với tỷ lệ 5-4 về phía những thẩm phán bảo thủ.
Vì thế nhiều vấn đề đang gây tranh cãi như quyền phá thai, quyền hôn nhân đồng tính, quyền nhập cư, quyền chuyển giới tham gia quân đội Mỹ… nay phía bảo thủ có nhiều cơ hội để thắng thế hơn.
Thậm chí nhiều đạo luật đã thông qua nhưng còn nhiều tranh cãi nay có thể sẽ được mang ra xét lại.
Và khi một đạo luật liên bang được Tối Cao Pháp Viện thông qua đương nhiên sẽ áp dụng cho tất cả các tiểu bang.
Nhiều ý kiến cho rằng Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ luôn bị “chính trị hóa” theo quyết định đảng chính trị đang thắng thế.
4 lý do tạo thành khuyết điểm kể trên là (1) thẩm phán do Tổng thống bổ nhiệm; (2) chỉ cần quá bán Thượng viện đồng thuận với Tổng Thống; (3) nhiệm kỳ cho các thẩm phán là trọn đời; và (4) mọi quyết định của Tối Cao Pháp Viện chỉ cần quá bán đồng thuận.
Muốn thay đổi Tối Cao Pháp Viện cần thay đổi Hiến pháp Hoa Kỳ một điều gần như không thể xảy ra.
Việt Nam Ngày Nay …
Khác với ở Mỹ, cánh bảo thủ tại Việt Nam bảo vệ chủ nghĩa xã hội, nếu có thay đổi tạm thời thì phải lấy mô hình thể chế của Trung cộng làm định hướng.
Trên danh nghĩa Quốc Hội là cơ quan quyền lực tối cao, không ai có quyền kiểm soát hoạt động của Quốc hội, phủ quyết các đạo luật, các quyết định của Quốc hội.
Trên thực tế, quyền lực tối cao thuộc về Bộ Chính Trị, Trung Ương Đảng biểu quyết theo thủ tục và Quốc Hội luật hóa quyết định Bộ Chính Trị.
Tư Pháp, Lập Pháp, Hành Pháp, Mặt Trận, Báo Chí, Toàn Xã Hội… đều do Bộ Chính Trị quyết định.
Quyết định Bộ Chính Trị “vi hiến” hay không là điều không cần phải bàn tới vì Hiến Pháp chỉ là hình thức.
Bởi thế mới có việc Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng vừa nắm tổ chức đảng, vừa nắm quân đội, lại vừa nắm công an, trong “tình huống” hiện nay phải nắm luôn vai trò Chủ tịch Nước.
Hội nghị Trung ương 8 còn quyết định thành lập 5 tiểu ban chuẩn bị cho Đại hội lần thứ 13, trong đó Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nắm luôn hai tiểu ban là Trưởng Tiểu ban Văn kiện và Trưởng Tiểu ban Nhân sự.
Dường như đảng Cộng sản nay không còn ai có đủ tài, đủ đức, đủ lý luận để bảo vệ chủ nghĩa xã hội nên ít nhất 6 chức vụ quan trọng phải trao cho ông Trọng đã 74 tuổi đời.
Việt Nam Cộng Hòa khi xưa…
Trong hoàn cảnh chiến tranh Hiến pháp Việt Nam Cộng Hòa khi xưa quy định thẩm phán cho Tối cao Pháp viện có nhiệm kỳ sáu năm, luân phiên mỗi ba năm bầu lại 6 người.
Ứng cử viên thẩm phán phải là (1) công dân Việt Nam; (2) 10 năm thâm niên làm chánh án, biện lý, hoặc luật sư; (3) không có quá khứ chống chính phủ hoặc hoạt động thân cộng; và (4) nếu là phái nam thì phải hợp lệ quân dịch.
Các ứng cử viên được Luật sư đoàn, Công tố đoàn và Thẩm phán đoàn cứu xét. Mỗi Đoàn chọn 50 hội viên, tổng cộng là 150 người xem xét danh sách ứng cử viên, bàn thảo và chọn lấy 30 người để trình lên Quốc hội.
Quốc hội sẽ bỏ phiếu chọn 6 người rồi chuyển sang Phủ Tổng thống phê chuẩn.
Những quyết định của Tối cao Pháp Viện như tuyên bố một đạo luật bất hợp hiến hoặc giải tán một chánh đảng phải hội đủ đa số ba phần tư (3/4) tổng số Thẩm phán Tối cao Pháp Viện đồng thuận.
Vụ án Dân biểu Trần Ngọc Châu bị bắt vào tháng 2/1970 vì tội liên lạc với một gián điệp cộng sản Bắc Việt là một vụ án điển hình cho thấy cách làm việc của Tối Cao Pháp Viện.
Khi ông Châu bị bắt với bằng chứng được quay phim, việc trước tiên là Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu kêu gọi Hạ viện truất bỏ đặc quyền miễn tố của Dân biểu Châu.
Hạ viện chấp thuận và thông qua với 102/135 phiếu thuận.
Do trước khi được bầu làm Dân biểu, ông Châu là Trung tá Quân đội nên ông được trả về Quân Đội và Tòa án Quân sự tuyên án ông Châu 20 năm tù.
Thượng viện đệ đơn lên Tối cao Pháp viện để xét lại vụ án vì cho là “bất hợp hiến”.
Tòa Tối cao Pháp viện xem xét và tuyên bố việc truất bỏ đặc quyền miễn tố của Hạ viện là bất hợp hiến vì Hạ viện chỉ bỏ phiếu kín mà không mang ra Quốc Hội tranh luận công khai.
Tòa Tối cao Pháp viện còn tuyên bố tòa án quân sự chỉ có quyền trên giới quân nhân tại ngũ, ông Châu phạm luật khi đang là dân sự, nên tòa án quân sự không có quyền tuyên án ông Châu.
Tòa Tối Cao Pháp Viện quyết định thả ông Châu, nhưng Bộ Quốc phòng viện cớ an ninh quốc gia nên vẫn giam Châu đợi ngày tái xét.
Vào tháng 1-1973, ông Châu được trao trả như tù binh cho phía Bắc Việt, nhưng ông Châu cương quyết không chịu theo cộng sản và Trưởng uỷ ban tù binh Bắc Việt không nhận ông Châu.
Đến tháng 6-1974, ông Châu được chính quyền miền Nam trả tự do.
Sau 30/4/1975, ông Châu bị cộng sản bắt tù “cải tạo” 3 năm vì tội là cựu Trung Tá và cựu Dân Biểu Việt Nam Cộng Hòa.
Khi được thả ông cùng gia đình vượt biên sang Mỹ và hiện đang sống tại Los Angeles.
Trong hoàn cảnh chiến tranh vụ án cho thấy Tối Cao Pháp Viện quyết định theo đúng Hiến Pháp và luật pháp Việt Nam Cộng Hòa. Một bài học đáng được ghi nhận.
Tổng Thống Trump Liên Tục Thắng Thế
Chỉ chưa đầy 2 năm tại chức ông đã bổ nhiệm được 2 thẩm phán vào Tối Cao Pháp Viện mang lại nhiều lợi thế cho ông về tư pháp cũng như về chính trị.
Kinh tế Hoa Kỳ tăng trưởng với tỷ lệ 4,1%, tỷ lệ thất nghiệp giảm xuống chỉ còn 3,7% trong tháng 9, đạt mức thấp nhất kể từ tháng 12/1969.
Kinh tế phát triển tạo niềm tin của người tiêu dùng, niềm tin cho doanh nghiệp và niềm tin cho thị trường chứng khoán liên tục gia tăng đạt những mức kỷ lục mới.
Các hiệp định thương mại lần lượt được Tổng thống Trump thương lượng lại với các nước, như Nam Hàn, Mexico, Canada, EU, Nhật, Ấn,… đang mang lại nhiều lợi ích hơn cho nước Mỹ.
Bắc Hàn ngừng thử hỏa tiễn, vào bàn đàm phán, và hôm qua 8/10/2018 Ngoại trưởng Mỹ Mike Pompeo loan báo ông Kim Jong-un sẵn sàng cho phép các phái đoàn quốc tế vào thanh tra các điểm thử hạt nhân và hỏa tiễn.
Khủng bố quốc tế mất khả năng ngóc đầu dậy.
Nhật, Nam Hàn, Đài Loan và cả Âu Châu đồng ý tăng ngân sách Quốc Phòng chia sẻ gánh nặng Quân Sự với Mỹ.
Đồng thời, Mỹ đã tạo dựng một liên minh nhiều quốc gia bao vây quân sự Trung cộng tại Biển Đông.
Với Trung cộng ngoài việc trừng phạt thương mãi, việc trừng phạt tài chính đang được mở ra.
Hoa Kỳ cho đóng băng tài sản tại Mỹ của quan chức cấp cao và doanh nghiệp nhà nước có liên quan đến mua bán vũ khí với Nga. Đồng thời giới hạn chính phủ các nước đồng minh thương mãi, doanh nghiệp hoặc cá nhân giao thương với Trung cộng. Và có thể cấm Trung cộng sử dụng đồng Mỹ Kim trong các giao dịch ngoại hối.
Trên diễn đàn Liên Hiệp Quốc Tổng Thống Trump công khai kêu gọi tất cả các quốc gia trên thế giới chống lại chủ nghĩa xã hội và những khổ nạn mà chủ nghĩa xã hội mang đến cho con người.
Lời kêu gọi của ông Trump không chỉ nhắm đến các quốc gia như Venezuela, Trung cộng, Việt Nam,… mà còn nhắm đến khuynh hướng xã hội chủ nghĩa thuộc cánh tả của đảng Dân Chủ đang được giới trẻ Mỹ ủng hộ.
Những ngày sắp tới ông Trump và đảng Cộng Hòa sẽ phải nỗ lực thêm để trong kỳ bầu cử tháng tới có thể giữ được các ghế ở cả Thượng viện lẫn Hạ viện để tiếp tục điều hành quốc gia trong thế mạnh.
Nhìn chung Mỹ là quốc gia dân chủ nên sinh hoạt chính trị lúc nào cũng sôi nổi, những chính trị gia lúc nào cũng phải năng nổ để liên tục chiến thắng, để được quyền tiếp tục điều hành đất nước.
Trở lại với Việt Nam…
Cũng chỉ hơn 2 năm từ ngày Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng bỏ cuộc chơi thì tình trạng “chán Đảng, khô Đoàn, nhạt chính trị” càng ngày càng trở nên thảm khốc.
Chính trị Việt Nam ở cấp tối cao lọt vào “tình huống” vô cùng bế tắc, Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng phải nhận lãnh 6 chức vụ mà chức vụ nào cũng đều rất quan trọng không ai có thể thay thế được.
Các quốc gia cộng sản, trong đó có cộng sản Việt Nam, đang là điểm nhắm của Tổng Thống Trump.
Chính trị nước Mỹ vì thế đều ảnh hưởng đến chính trị thế giới và ảnh hưởng mạnh đến chính trị Việt Nam.
Thắng lợi của ông Trump đồng thời cũng là thắng lợi của người dân tại các quốc gia cộng sản.
Cơ hội để Việt Nam có tự do dân chủ mỗi lúc một rõ hơn, đòi hỏi người Việt cả trong lẫn ngoài nước nỗ lực hơn đẩy mạnh tiến trình dân chủ hóa Việt Nam.
Trước hết tôi muốn mọi người chia vui với một thành công của Đảng Cộng Hòa và tổng thống Donald
Hẳn mọi người còn nhớ rõ bài phát biểu của tổng thống Donald Trump tại diễn đàn Liên Hợp Quốc vào cuối tháng 9 vừa qua? Ông Trump đã chỉ rõ nguyên nhân chiến tranh là vì Trung quốc tồn tại một nền kinh tế phá hoại các nền kinh tế khác. Nhẽ ra, với những phân tích thẳng thắn về nguyên nhân chiến tranh của ông Trump như vậy, ông Tập Cận Bình và bộ sậu phải ngồi suy nghĩ theo hướng cải tà quy chính, hướng đến một cách giải quyết lương thiện, đó là tìm giải pháp loại bỏ những mầm mống gây ra tính độc hại của nền kinh tế, để thế giới không còn lo lắng về mình nữa, để Trung quốc có thể chơi cuộc chơi trong sáng minh bạch cùng thế giới. Đó cũng là cách giải quyết khủng hoảng của nhà lãnh đạo Bắc Triều Tiên Kim Jong Uh vừa qua khi nhận ra đâu là chính nghĩa đâu là phi nghĩa.
Tiếc thay, ông Tập Cận Bình không thể là một người lương thiện như thế. Chìm đắm trong giấc mơ sẽ xây dựng thành công nền kinh tế “xã hội chủ nghĩa đặc sắc Trung quốc”, ông ấy tiếp tục lao vào con đường tìm kiếm những mưu ma chước quỷ mới để thực hiện cho bằng được giấc mơ đáng sợ của ông ấy.
Toàn cảnh “siêu bão Trump” đang quần xéo Trung Quốc
(Cư dân mạng) – Lúc này, Trung Quốc đang chao đao trước cơn bão mang tên Donald Trump.
*Cội nguồn cơn bão:
Donld Trump độc, lạ, nhưng cũng học kế sách của Ronald Reagan, trước đó. Reagan đắc cử TT (1/1981), với khẩu hiệu: “Làm cho nước Mỹ mạnh trở lại”. Mới đây, Donald Trump đắc cử (1/2017), cũng với khẩu hiệu: “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”.
Donald Trump sẽ “làm cho nước Mỹ vĩ đại một lần nữa”
Để đạt mục đích, cả hai cùng mưu lược: một tay nâng nước Mỹ, một tay dìm đối thủ (gây nguy hại nhất cho nước Mỹ). Đối thủ của Mỹ thời Reagan là Liên Xô, còn đối thủ của Mỹ thời Trump là Trung quốc (TQ).
Khởi sự cuộc chiến của Reagan, là khi ông đứng tại bức tường Berlin (12/6/1987) kêu gọi: “Tổng Bí thư Gorbachev, nếu ông muốn mưu cầu hoà bình, thịnh vượng, cho Liên Xô và Đông Âu…hãy đến cổng thành này, hãy mở cánh cổng này. Gorbachev, hãy phá đổ bức tường này!”. Và sau đó, bằng những diệu kế, 2 năm sau (1989) là các nước Đông Âu và 3 năm sau (1991) là Liên Xô sụp đổ, tan rã…
Lúc bấy giờ, trong nước Mỹ, lạm phát từ thời Jimmy Cater bình quân 12,5%, đã giảm xuống còn 4,4%, thất nghiệp dao động 7,5%…nước Mỹ đã mạnh trở lại, Reagan vững vàng 2 nhiệm kỳ TT.
Còn hiện tại, để huỷ diệt đối thủ, ngày 25/9/2018, đứng trước Đại hội đồng liên hợp quốc (kỳ họp 73), Donald Trump lên án CNXH, thực chất là cáo trạng TQ, rằng: “Gần như nơi nào mà CNXH hay CNCS được thử nghiệm, chúng cũng gây ra đau khổ, tham nhũng và mục nát”. Và kêu gọi: “Tất cả các quốc gia trên thế giới, cần chống lại CNXH”. Donald Trump lấy cớ ý thức hệ để tuyên chiến với TQ.
Trước đó, Trump đã “thập diện mai phục” (như tên một bộ phim của TQ, công chiếu năm ngoái), với những khởi động, mà nhiều người ngắn nhìn, cạn nghĩ, cho là rồ dại… Đến giữa năm nay, khi cổ máy quốc nội đã tạm êm bánh xích, Trump bắt đầu trút bão, vùi dập đối thủ.
*Cơn bão “thập diện”:
Về kinh tế:Trump kết tội TQ là:”Nền kinh tế phi thị trường”, “Làm biến dạng thị trường”. Không thể tương tác với nền KT Hoa Kỳ và hoà hợp với KT thế giới…
Trump mở màn tấn công, bằng việc đánh thuế 25% lên 50 tỉ, rồi 10% lên 200 tỉ đô la (13/9) và bây giờ là 567 tỉ, hàng hoá vào Mỹ. Đồng thời, khoá chặt cửa vào bắc Mỹ của TQ, với việc huỷ bỏ hiệp định NAFTA (1994) đã ký với Canda và Mexico, thay bằng hiệp định mới USMCA (1/10) với nội dung tiên quyết: cấm các nước giao thương với “nền KT phi thị trường” TQ.
Tổng thống Mỹ và Chủ tịch Trung Quốc
Cùng lúc, Mỹ xúc tiến thành lập liên minh chống TQ, bao gồm các nước có nền KT mạnh như EU, Nhật, Úc, Canada, Ấn Độ…Và tiến tới có thể cấm vận TQ, như đã cấm vận Triều Tiên…
Xoáy lốc hơn, Mỹ chặn mạch máu dầu của TQ. Hàng năm, TQ nhập khẩu 70% xăng dầu, cho nền KT. Hiện tại, Mỹ đã ngưng cung cấp 1/5 trong số đó. Và đang bao vây, cấm vận Venezuela, Iran, hai dòng dầu chính chảy về TQ. Trump cũng lộ ý đồ tháo dỡ tổ chức OPEC, để ngăn chặn từ nguồn.
Một cơn lốc gió độc nữa, sớm muộn sẽ quần đảo TQ: Trump đang mưu tính đẩy TQ ra khỏi WTO- gạt bỏ ra khỏi cuộc làm ăn toàn cầu, cách ly với thế giới văn minh…
Về chính trị: Trump chỉ trích CNXH (thực chất là chỉa vào TQ): tàn bạo, tham nhũng, mục nát, đem lại bần cùng, khổ nạn cho người dân. Mục đích của Trump là cô lập TQ trước cộng đồng quốc tế, đẩy khỏi sân chơi toàn cầu.
Trump chỉ trích CNXH (thực chất là chỉa vào TQ)
Mặt khác, Trump vỗ mặt TQ với việc doạ đuổi như bầy gà, hơn một triệu người TQ, ra khỏi nước Mỹ (bao gồm 7.000 quan chức chui lũi tại Mỹ, 1,180 triệu người liên quan và 330.000 SV), kể cả đóng băng tài sản, tài khoản.
Độc hiểm hơn, Trump đang tính cuộc cờ: xoá sổ Liên hợp quốc, để tạo lập một LHQ mới, lấy cớ đẩy TQ ra khỏi HĐBA (gồm có Mỹ, Anh, Pháp, Nga, TQ), để không có cơ hội cản trở Mỹ, trong các cuộc bỏ phiếu.
Thâm sâu hơn nữa, Mỹ đang tạo tiến trình cho Đài Loan tuyên bố độc lập, để các khu tự trị Tân Cương, Nội Mông, Tây Tạng ùa theo…
Về quân sự: Mỹ đã trừng phạt TQ việc mua vũ khí Nga (tiêm kích và tên lửa), với lý do vi phạm lệnh trừng phạt của Mỹ, nhằm hạn chế tiềm lực của TQ.
Mỹ điều tàu khu trục áp sát quần đảo Trường Sa
Tiếp đến (30/9), Mỹ điều tàu khu trục USS Decatur, tuần tra khu vực đảo Ga Ven, Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa… Cùng lúc, thoả thuận bán cho Đài Loan 1,3 tỉ đô la vũ khí và tuyên bố tháng 11, sẽ tập trận “cấp toàn cầu” ở eo biển Đài Loan và biển Đông, giỡn mặt TQ.
Giật cấp hơn nữa, Thượng viện Mỹ thông qua Đạo luật NDAA (Đạo luật uỷ quyền Quốc phòng), trị giá 716 tỉ đô la, dùng để: – Ngăn chặn hoạt động xâm chiếm đất đai, biển đảo của TQ trong vùng biển Đông Nam Á (cắt đứt đường lưỡi bò). – Các hoạt động gián điệp của TQ chống Hoa Kỳ và thế giới. – Các kế hoạch của TQ làm suy yếu Hoa Kỳ…
Thượng viện Mỹ thông qua Đạo luật NDAA
* Bão mười phương, tám hướng, đang quần xéo TQ, ngày càng giật cấp, khó lường. Hậu quả, bước đầu, đã rõ: tỉ giá đồng nhân dân tệ sụt 8%, chỉ số chứng khoán giảm 21% so với năm ngoái và liên tục đỏ sàn, tuột dốc từng ngày…
Giới não trí TQ, đã bừng tỉnh, ngộ ra: không phải Trump đánh thuế, gây chiến thương trường, mà Trump đang quần xéo TQ từ mọi phía, với ý đồ huỷ diệt… Binh pháp Tôn Tử và ngài “Hoàng đế trọn đời” họ Tập, chắc cũng khó giúp TQ, vượt thoát qua cơn bão độc Donald Trump!
– Muốn tiêu diệt một dân tộc, bom đạn, đàn áp không đủ. Dù tối tân tới đâu, bom đạn không thể giết hết hàng trăm triệu người.
Dưới đây là 12 biện pháp hữu hiệu nhất để bức tử một dân tộc, với điều kiện phải thực hiện cùng một lúc, đúng quy trình, có đủ ngân quỹ, nhân sự và quyết tâm sắt đá để thực hiện:
Reo rắc ung thư, bệnh hiểm nghèo bằng cách cho tự do nhập cảng hàng hóa, lương thực độc hại.
Gây đói rách, để nông dân, thương gia không có cách gì cạnh tranh để sống còn hơn là dùng hóa chất độc hại tràn ngập thị trường.
Bộ Y tế, các nhà thương được tự do sản xuất, lưu hành, xử dụng thuốc giả, thuốc gây ung thư, bệnh truyền nhiễm.
Khuyến khích rượu chè, ma túy, ăn chơi trụy lạc, để tiêu diệt trí não, nghị lực, sức đề kháng của dân, đặc biệt lớp trẻ.
Khuyến khích những trò chơi dâm đãng, lố bịch, bỉ ổi, để tiêu diệt những ý niệm về nhân phẩm còn sót lại.
Nhập cảng chủ nghĩa quái dị đã bị cả thế giới ghê tởm. Tẩy não, nhồi sọ để tiêu diệt khả năng phán đoán. Bỏ tù, bức tử, nhục mạ, cô lập những người còn khả năng suy nghĩ, phản kháng.
Buôn bán bằng giả để triệt hạ uy tín của trí thức, biến dân tộc thành một con rắn không đầu, cá mè một lứa, không người đáng tin, đáng trọng, đáng kính. Trả lương rẻ mạt giáo chức, biến người truyền bá kiến thức thành cùng đinh, giáo dục một món hàng.
Để ngoại nhân tự do nhập cảnh, cư trú như chỗ không người. Khuyến khích dùng ngoại tệ để thực tập đời sống nô lệ.
Chặt cây, phá rừng, xả lũ. Tiêu diệt mầm sống, để dân suốt đời chỉ lo chống đỡ thiên tai, không còn đầu óc, sức lực nghĩ đến chuyện đất nước.
Xuất cảng lao động, trục xuất những cá nhân có đầu óc ra khỏi nước, để tiêu diệt tiềm năng dân tộc.
Bán đổ bán tháo tài nguyên quốc gia. Tàn phá môi trường, để nông dân, ngư dân tha phương cầu thực, bỏ đất, bỏ biển cho ngoại bang..
Tiêu diệt ngôn ngữ, sợi dây liên lạc giữa các công dân, tâm hồn của một dân tộc.
Một dân tộc không còn lãnh thổ, không tài nguyên, không chủ quyền, trí não bại hoại, tinh thần bạc nhược, thân thể bệnh hoạn, mất hết đạo lý, lương tâm, đạp lên nhau để sống, không còn ngôn ngữ, quên quá khứ, không tương lai, không biết mình là ai, không biết đang nhắm mắt theo một đám thảo khấu đi về hướng nào…. một dân tộc như vậy, không cần đánh cũng thắng, khỏi cần giết cũng chết.. Sống cũng như đã chết.
Chính trị là gì? Là những gì liên đến quyền lực nhà nước. Đối tượng nó tác động là toàn dân, mà đối tượng để nó tồn tại cũng là toàn dân. Như vậy từ khi con người sống có tổ chức thì công tác chính trị đã hình thành. Phương pháp mưu cầu quyền lực nhà nước, người ta gọi là làm chính trị. Chỉ đơn giản là vậy. Thế mà ngày 04/07/2015 ông Nguyễn Phú Trọng ký quyết định số 09-QĐ quy định tiêu chuẩn cán bộ cấp uỷ viên TW là “tuyệt đối không tham vọng về quyền lực”. Nghe nực cười thế nào ấy. Ông Trọng chả hiểu gì về bản chất chính trị cả. Học cả đời với mớ lí luận Mác Lê chỉ hiểu đến đấy.
Thực chất, sự phát triển của một đất nước, sự hùng cường của một quốc gia, trí tuệ của một dân tộc nó phụ thuộc vào bản chất của nền chính trị. Khi nền chính trị kém, vạn chuyên gia kinh tế tế giỏi cũng đầu hàng, triệu bác học thông thái cũng chào thua. Đất nước vẫn ì ạch. Nước Nga là ví dụ, nguồn chất xám của nước Nga rất tuyệt, tuyệt trong mọi lĩnh vực, từ khoa học, âm nhạc, đến văn học vv…đều rất đỉnh. Nhưng nước Nga đã thua Hàn Quốc trong bài toán đưa đất nước đến thịnh vượng. Cơ bản, 2 nước này khác nhau về chất lượng nền chính trị. Chỉ thế thôi.
Trong giáo dục XHCN, những ông viết sách chính trị phân loại chính trị bằng cách dán mác vào các nền chính trị trên thế giới một cách vô cùng phiến diện. Họ phân thế giới thành XHCN và TBCN rồi sau đó tự vẽ rồng vẽ rắn những gì Mác nói, những gì Lê viết và mặc định XHCN tiến bộ hơn. Hàng loạt đầu óc sinh viên bị nhồi sọ cũng nhiễm theo cách phân loại của đám viết sách vô minh ấy nên cũng vô minh y hệt như mấy ông tiến sỹ Mác Lê đó như vậy.
Trước 1975, miền Nam phân phía bắc vĩ tuyến 17 là CS và phía họ – phía nam vĩ tuyến 17 là tự do. Cách phân loại đó nó nói lên hiện trạng xã hội 2 phía. Phía bắc mất tự do, phía nam người dân có tự do hơn. Nhìn về xã hội, tôi thấy cách phân biệt này đúng. Nó nói lên bản chất của nền chính trị ấy, chứ không phải kiểu dán nhãn rồi tự huyễn hoặc như cách giáo dục chính trị của phía CS.
Thực chất, lịch sử các nền chính trị trên thế giới xét từ cổ chí kim theo tôi nhìn nhận nó chỉ có 2 loại. Loại chính trị hỗ trợ và loại chính trị loại trừ nhau.
Loại hình chính trị hỗ trợ là gì? Đó là những đảng phái đứng chung nhau trong cùng nhà nước. Giữa đảng cầm quyền và đảng đối lập là sự bổ trợ. Đảng cầm quyền được đảng đối lập làm cho trong sạch hơn bằng những chỉ trích. Nhân dân có quyền chọn nguyên thủ và người đại diện cho mình trong nghị viện bằng lá phiếu. Có quyền truất phế bất kỳ cá nhân quyền lực nào bằng lá phiếu trưng cầu dân ý và quyền biểu tình. Rõ ràng nền chính trị này là tầng tầng lớp lớp bổ trợ nhau, đảng này bổ trợ đảng khác, nhân dân bổ trợ sự khiếm khuyết nhà nuớc và hiệu chỉnh nhà nước hoàn hảo hơn. Môi trường chính trị này nó sẽ phát huy sức mạnh dân tộc, nâng cao tiềm lực đất nước và tạo sự ổn đinh vững bền. Đó là bản chất của loại hình chính trị các nước tự do.
Loại hình chính trị loại trừ. Điển hình là loại phong kiến tập quyền, và Cộng Sản. Khi nó đến, mục đích là tiêu diệt khác biệt và tạo sự phục tùng. Lịch sử phong kiến là sự chiếm lĩnh một tập đoàn chính trị mới nổi và song song đó là ra tay làm cỏ những người của tập đoàn chính trị cũ. Nhà Trần khi chiếm ngôi nhà Lý, Trần Thủ Độ cho làm cỏ dòng dõi nhà Lý. Cộng Sản du nhập vào Việt Nam, nó làm cỏ mọi tổ chức chính trị khác. Bản chất của nền chính trị CS và Phong kiến tập quyền ngàn năm trước là một, chỉ khác nhau tên gọi. Giữa nhà nước và nhân dân cũng thế, nhân dân hoàn toàn không có một quyền nào để tương tác với nhà nước cả. CS xuất hiện, thì nó loại trừ mọi quyền mà người dân đáng ra phải được hưởng. Các quyền hiến định cho dân chỉ để lừa gạt. Cho nên, trước tư tưởng chính trị khác, CS diệt ngay. Trước đòi hỏi chính đáng của dân, CS đàn áp ngay. Đó là nguyên nhân đất nước không thể phát triển về mọi mặt. Bởi vì, CS chỉ có làm mỗi một việc, bóp nghẹt và tiêu diệt thì mầm móng tiến bộ nào phát triển được? Đó là lý đó vì sao, còn CS đất nước không thể phát triển.
Sự quan tâm đến chính trị của người dân có mạnh hay không nó sẽ quyết định tính sống còn của dân tộc đó. Với Việt Nam, trước mắt, sự quan tâm đến chính trị sẽ tạo cho dân tộc có đề kháng trước hiểm nguy. Formosa xả độc, biểu tình. Luật Đặc Khu đem ra quyết, dân biểu tình làm CS chùn tay. Luật Đặc Khu chưa bị dẹp bỏ hoàn toàn thì biểu tình đòi bỏ hẳn. Như cơ thể con người nhạy phản ứng trước độc tố xâm nhập. Chính sự quan tâm đến chính trị nó quyết đinh dân tộc này sẽ trường tồn hay biến mất. Chuyện thờ ơ chính trị không đơn giản. Nếu không cải thiện nó là tiếng chuông báo tử cho dân tộc đó.
Mọi hướng giải quyết cho đất nước đều bắt đầu từ sự đánh thức lòng dân. Khi dân biết quan tâm đến chính trị, thì dân tộc sẽ dẹp được rào cản đầu tiên đó là CS. Khi người dân biết quan tâm đến chính trị thì đất nước sẽ ngăn độc tài trở lại thời hậu CS. Khi người dân biết quan tâm đến chính trị, thì đó là nền tảng để xây dựng một nền chính trị dân chủ, tự do, công bằng, bác ái để cùng với những nước tự do tiến lên văn minh tiến bộ.
Brian C. Joondeph : TổngThống Donald Trump không phải là một nhân vật được nhiều người cảm thấy đồng cảm. Gần phân nữa nước Mỹ ghét Trump. Ghét có thể là một danh từ quá nhẹ. Họ coi thường Trump và so sánh Trump tương đương với những cá nhân tồi tệ nhứt trong lịch sữ, Hitler và Nazis. Họ muốn Trump, cùng với gia đình ông ta, bị tiêu diệt, theo nghĩa đen và chính trị. Nhóm người chống đối này bao gồm đảng Dân Chủ, giới truyên thông dòng chính và nhiều người của đảng Cộng Hòa.
Cho dù ông ta từ chức hay bị Quốc Hội buộc tôi (impeach) vẫn không đủ thỏa mãn nhóm này. Trump phải bị kết án về tội phản quốc và phải bị trừng phạt bằng cách bị treo cổ hay bị xử bắn cùng với gia đình của ông ta. Tất cả những người ủng hộ ông ta phải bị trừng phạt tương tự vì có sự liên kết với ông.
Trong chuyên To Kill a Mockingbird, Attitus Finch có nói với Scout ,”Bạn không bao giờ thực sự hiểu một người cho đến khi bạn cân nhắc mọi thứ từ quan điểm của mình, cho đến khi bạn đi vào bên trong da người đó và đi bộ xung quanh trong đó.”. Đây mới là bản chất thực sự của sự đồng cảm. Bạn không thể hiểu ai đó cho đến khi bạn đi bộ một dặm trong giày của họ.
Hãy dành thời gian đi vào trong làn da của Donald Trump và đi vòng quanh trong đó.
Donal Trump là một doanh nhân rất thành công, một tỷ phú với một tài sản lớn, làm chủ nhiều khu giải trí, có sân chơi golf và khách sạn lớn trên khắp thế giới.
Trump làm chủ một máy bay riêng tư khổng lộ, lớn bằng nửa chiếc máy bay ông ta đang sử dụng. Ông ta có một người vợ và gia đình xinh đẹp. Con cái ông ta thông minh và thành công đi theo bước chân kinh doanh của ông ta. Trump đã tổ chức một chương trình truyền hình thành công nổi tiếng, một chương trình rất phổ thông trong mọi gia đình, và là người yêu của giới truyền thông trước khi ông ta quyết định ra tranh cử tổng thống.
Mặc dù có đầy đũ như vậy, Trump không bỏ cuộc ngừng lại. Tại sao ông ta làm như vậy? Là một người trên 70 tuổi (septuagenarian), liệu bản ngả của ông có cần thêm một giải thưởng lớn hơn nữa hay không? Hay là, như một số người đã suy đoán, có phải ông ta đã được những người yêu nước móc nối vài năm trước cho biết nước Mỹ đang sa vào qủy đạo của Deep State và đang lao đầu xuống vực thẩm? Có lẽ người ta thuyết phục Trump ông ta là người duy nhất có thể ra tranh cử tổng thống, có thể thắng và giúp làm chậm lại hay ngăn chận sự suy giảm của nước Mỹ.
Donald Trump có phải là người yêu nước quá đáng, chấp nhận sự thách thức hay không? Một ngày nào đó, chúng ta có thể tìm hiểu lý do tại sao ông ta đã từ bỏ một cuộc sống thoải mái và thành công để đổi lấy nhiều năm bị khinh miệt và chê bai.
Đối với Hillary Clinton, Trump đã chiến đấu một đối thủ chính trị, phải đối phó không phải chỉ một cá nhân mà còn tất cả những người đại diện cho bà ta: nhóm tài trợ, giới truyền thông, Hollywood, các guồng máy chánh trị Clinton, ảnh hưởng chức Tổng Thống của chồng bà ta trong hai thập niên trước đây.
Trump làm việc không ngừng nghĩ, đi vận động suốt ngày đêm. Từ viết tweet lúc 4 giờ sáng cho các chiến dịch vận động của ông đang có mặt ở nhiều tiểu bang, Trump đã làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ứng cử viên nào trong khi Hillary làm ngược lại. Trong khi đó Hillary ngồi ngủ gà ngủ gât, nhấm nháp rượu chardonnay, lắng nghe đám cố vấn và truyền thông cổ vủ liên tục cho bà ta là Hillary sẽ thắng cuộc bầu cử một cách dễ dàng.
Nhóm truyền thông dòng chính trước đây và bây giờ vẫn báo cáo tường thuật 90% tiêu cực về Donald Trump. Ngay cả đảng Cộng Hòa, đảng mà Trump đại diện và mang lại chiến thắng vẫn tiếp tục chống Donald Trump.. Những tên tuổi lớn trong đảng Cộng Hòa lúc nào cũng tìm cách làm suy yếu Donald Trump–McCain, Romney, Bush, Ryan–tất cả cựu Tổng Thống, ứng cử viên và những nhân vật “khổng lồ” trong đảng Cộng Hòa, chưa kể tiếng rên rỉ NeverTrump của đảng Cộng Hòa.
Donal Trump phải đương đầu với Deep State, các cơ quan 3-chữ không có trách nhiệm, không được dân bầu. Nhóm nầy âm mưu chống lại Trump, không những là một ứng cử viên mà còn là vị Tổng Thống đương nhiệm. Họ theo dõi chiến dịch tranh cử của ông ta, họ tạo ra các hồ sơ giả mao, để biện minh cho sự giám sát của cơ quan FBI không những về cá nhân Donald Trump và gia đình mà còn toàn bộ tất cả nhân viên làm việc cho chiến dịch tranh cử tổng thống của ông ta. Đây là một nổ lực được phối hợp chặt chẽ của nhóm lãnh đạo các cơ quan này để ngăn chận sự tranh cử của ông ta và dùng một “chánh sách bảo hiểm” để hủy hoại chức vụ Tổng Thống của Donald Trump như là một Kế Hoạch B.
Các cáo buộc giả tạo, lời tố cáo thông đồng với Nga đã làm ô uế vai trò Tổng Thống của Donald Trump, tạo một đám mây mù trong cuộc bầu cử của ông ta, giống như một lực sĩ thành công có được huy chương hay thắng giải vô địch một cách công bằng..bây giờ phải tìm cách thanh minh, đính chánh những lời tố cáo là mình không thắng gải thực sự. Đặc biệt khi người này đã làm việc tận tụy chăm chỉ để đạt chiến thắng và có rất ít sự giúp đở trong quá trình này.
Câu chuyên thông đồng với Nga trở thành một vết nhơ trong chiến dịch vận động và bầu cử tổng thống của Donald Trump. Cuộc điều tra của Mueller và tiếng trống của giới truyền thông cho rằng Trump là một tổng thống bất hợp pháp, Trump đã lừa dối để giành chiến thắng, âm mưu với một quốc gia đối phương. Điều trớ trêu là rất nhiều nhà phê bình về Nga cách đây vài năm đã từng yêu nước này.
Với cương vị Tổng Thống, Donald Trump đã làm việc hềt sức chăm chỉ, thực hiện rất nhiều chánh sách trong 500 ngày đầu tiên hơn bất cứ vị Tổng Thống tiền nhiệm–giảm thuế, một nền kinh tế phát triển vượt bực, nạn thất nghiệp giảm với tốc.độ kỷ lục, đổi ngược 50 năm chính sách thất bại đối với Bắc Triều Tiên, lực chọn tư pháp mạnh mẽ v.v…Với thành tích như vậy, Donald Trump có nhận được một lời khen tặng hay ủng hộ của giới truyền thông hay đảng của ông ta? Hoàn toàn không. Thay vào đó, sự khinh miệt và lăng mạ vẫn tiếp tục như mưa đổ xuống trên đầu. Bạn có bị thất vọng và cay đắng khi đặt bạn vào trong đôi giày của Donald Trump hay không?
Cuối cùng là bản cáo trạng của Mueller về 12 người Nga bị tố cáo là hack vào máy vi tính của Ủy Ban đảng Dân Chủ DNC (Democratic National Committee), các máy vi tính mà FBI thậm chí không điều tra. Bản cáo trạng chỉ đơn giản là lời cáo buộc, không phán quyết trong một tòa án của pháp luật và bản cáo trạng này được phổ biến một ngày trước khi cuộc họp thượng đỉnh của Trmp và Putin tại Helsinki. Thật là một trùng hợp về thời gian, đã áp đặt Trump hoặc là xác nhận có sự thông đồng với Nga hay là sự trung thực của cộng đồng tình báo Mỹ. Luôn luôn là người trái ngược, Trump đã chọn điều thứ hai trong cuộc họp báo với Putin.
Câu hỏi là Trump có thực sự tin tưởng tuyệt đối các cơ quan tình báo, những người đã âm mưu làm gián điệp trong cuộc vận động tranh cử của Trump và làm suy yếu việc thắng cử Tổng Thống và cuối cùng cố gắng lật đổ chức tổng thống của ông ta? Tất cả những điều này dựa trên sự khẳng định vô lý rằng Nga đã tấn công cuộc bầu cử, một khái niệm vô lý mà ngay cả Barack Obama cũng xác nhận không có chuyện đó:”Không có một người đứng đắn nào có thể cho rằng bạn có thể can thiệp vào cuộc bầu cử của Mỹ”.
Những cơ quan tình báo này là những cơ quan đã giải tội cho Hillary Clinton về các tội ác đã được chứng minh rõ ràng nhưng chưa bao giờ bị điều tra trong khi đó lại truy tố Donald Trump về tội ác ad nauseam nhưng chưa bao giờ được chứng minh. Đây cũng là những cộng đồng tình báo đã cho thế giới biết là Saddam Hussein có Vũ Khí Tiêu Hủy Đại Qyu Mô WMD (Weapon of Mass Destruction), đã kéo Mỹ và các nước khác vào một cuộc chiến tốn kém và phản tác dụng.
Hãy đặt mình vào trong đôi giày của Trump, một doanh nhân rất thành công, trong những năm cuối đời, đã tự gánh lấy trách nhiệm của Hercules, một anh hùng và thượng đế thời Đế Quôc La Mả để ra tranh cử và chiến thắng chức tổng thống Mỹ. Trong sự chiến thắng đó, Trump không tìm thấy gì ngoài việc bị lạm dụng, khinh miệt và phản bội,bởi bạn bè và kẻ thù. Ông bị bao quanh bởi bom mìn, và cộng đồng tình báo của ông đã vạch ra một con đường để chắc chắn ông sẽ dẩm chân lên đám mìn đó. Đây là một cuộc hành trình rất hiếm người trần tục có thể thành công hay tồn tại.
Có một kỳ diệu nào Trump có thể đẩy lùi chống lại những người đang tìm cách tiêu diệt ông ta và chức tổng thống, những người này gồm có FBI, DOJ và CIA, tất cả đang vận động mạnh mẽ để chống lại một vị tông thống đã được đắc cử do dân bầu ra..
Cách giải thích đơn giản nhất thường là tốt nhất. Hãy đi một dặm đường trong giày của Donald Trump và lúc đó chúng ta sẽ thấy tất cả hành động của ông ta hoàn toàn có ý nghĩa. Một cá nhân được chọn lựa bởi người dân bình thường, cố gắng làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại mặc dù đang bị nhiều người ngăn chặn và tiêu diệt. Mọi người hợp lý sẽ hành xử như thế nào khi đứng trong đôi giày của Trump?
Brian C. Joondepth, M.D.,MPS —————– TTQuang20 post
Bản tiếng Anh::
Walk a Mile in Trump’s Shoes
By Brian C. Joondeph
President Donald Trump is not a figure many feel empathetic toward. Nearly half the country hates him. Hate may be too mild a word. They despise him and equate him with the worst of human history, Hitler and the Nazis. They want him destroyed, literally and politically, along with his family. This includes Democrats, the media, and many Republicans. His resignation or impeachment wouldn’t be enough. He needs to face treason charges and punishment at the end of a rope or in front of a firing squad, along with his family. His supporters are guilty by association and must face similar justice. But in To Kill a Mockingbird, Atticus Finch told Scout, “You never really understand a person until you consider things from his point of view, until you climb inside of his skin and walk around in it.” This is the essence of empathy. You can’t understand someone until you’ve walked a mile in his shoes. Let’s for a moment climb inside Donald Trump’s skin and walk around in it. Trump was a successful businessman, a billionaire with properties, resorts, golf courses, and hotels around the world. He owned a huge private jet, only a half-step down from the one he currently uses. He has a beautiful wife and family; his children are smart and following in his business footsteps. He hosted a wildly successful television show, was a household name and a darling of the media before he decided to run for president Yet he gave that up. Why would he do that? As a septuagenarian, did his ego demand one more even bigger prize? Or, as some have speculated, was he approached by a group of patriots several years ago and told in no uncertain terms about the Deep State and America’s trajectory into the abyss? Perhaps he was told that he was the only one who could run for president, have a chance of winning, then slow or stop America’s decline. Did he, as a consummate patriot, take up the challenge? Someday we may learn why he gave up a comfortable and successful life in exchange for years of scorn and derision. In Hillary Clinton, he fought a political opponent who was challenging, not personally, but for what and whom she represented: the establishments of both parties, the donor classes, the media, Hollywood, academia, and the Clinton machine that has been active since her husband’s presidency two decades earlier. He worked his butt off, campaigning around the clock. From his tweets at 4 A.M. to his campaign rallies in multiple states in a single day, he worked harder than any candidate in recent memory. His opponent did the opposite. Sipping chardonnay and napping, she listened to her cheerleaders in the media, fawning over her every utterance, telling her repeatedly that she would win the election easily, and doing most of the campaigning for her. Media coverage of Trump was and still is over 90 percent negative. His own party worked against his election, the party he represented and brought victory to. The big names in the GOP tried to undermine him – McCain, Romney, Bush, Ryan – all past presidents or candidates, the heavy hitters in the GOP, not to mention the Republican NeverTrump whiners. Then there was the Deep State, the unelected and unaccountable three-letter agencies, conspiring and working against Donald Trump, not only as a candidate, but also as president. They spied on his campaign, creating fictional dossiers used to justify FBI surveillance of Trump, his entire campaign staff, and his family. It was a concerted effort by the leadership of these agencies to prevent his election, then “an insurance policy” to destroy his presidency as a Plan B. Phony accusations or Russian collusion tainted his presidency, providing a cloud over his election, much like a successful athlete winning a medal or championship fair and square and against all odds, then having his victory tainted with the accusation of rigging or cheating. How would such a winner react to claims that he didn’t really win? Especially when he had worked so hard for victory and had so little help in the process. The Russian collusion story taints Trump’s successful campaign and election. The Mueller investigation and drumbeat from the media share the common refrain that Trump is an illegitimate president, that he cheated to win, conspiring with an enemy country. This is the same country, ironically, that so many of Trump’s critics were in love with only a few years ago. Trump has been working hard as president, accomplishing more in his first 500 days than any of his predecessors – tax cuts, a roaring economy, record unemployment, a reversal of 50 years of failed policy toward North Korea, strong judicial picks, and so on. Does he get any credit from the media or his own party? Hardly. Instead, scorn and insults continue to rain down on his head. Wouldn’t you be frustrated and bitter standing in his shoes? Last is the Mueller indictment of 12 phantom Russians over supposedly hacking the DNC computers – computers the FBI did not even examine. Indictments are simply accusations, not verdicts in a court of law, and were announced the last business day before Trump’s Russia summit. What a coincidence of timing, painting Trump in a box where he has to either validate the Russian collusion narrative or question the veracity of the U.S. intelligence community. Always the contrarian, he chose the latter option during his press conference with Putin. Does Trump fully trust the intelligence services, the same ones that conspired to spy on his campaign and undermine his election, then tried to overturn his presidency? All this is based on the nonsensical assertion that Russia hacked the election, an absurd concept that even the media’s savior Barack Obama said was impossible: “There is no serious person out there who would suggest somehow that you could even rig America’s elections.” This is the same Intelligence Community that exonerated Hillary Clinton for crimes proven but never investigated and indicted Donald Trump for crimes investigated ad nauseam but never proven. The same Intelligence Community that told the world that Saddam had WMDs, dragging the U.S. and other countries into a costly and counterproductive war. Put yourself in Trump’s shoes: a highly successful businessman, in the latter years of his life, taking on the Herculean task of running for and winning the U.S. presidency. In victory he finds nothing but abuse, scorn, and betrayal, by friend and foe alike. He is surrounded by landmines, his intelligence community plotting a path to make sure he steps on one landmine after another. This is a journey few mortals would undertake or survive. Is it any wonder he is pushing back against those trying to destroy him and his presidency, including the FBI, DOJ, and CIA, all in the thick of seditious activity against the duly elected president? He has few friends in Washington, D.C.; many who should have his back are eager to bury a knife in it instead. The simplest explanations are often the best. Walk a mile in Trump’s shoes, and his actions make all the sense in the world. A guy chosen by ordinary people, trying to make America great again despite so much of America trying to stop and destroy him. How would any rational person behave when standing in Trump’s shoes?
1).Người cộng sản làm cách mạng không phải để mang đến hạnh phúc cho người dân , mà họ làm cách mạng để người dân mang hạnh phúc đến cho người cộng sản.
(Đức Đạt Lai Lạt Ma)
2). Cộng sản là loài cỏ dại mọc trên hoang tàn của chiến tranh và là loài trùng độc sinh sôi nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời.
(Đức Đạt Lai Lạt Ma)
3).Cộng sản sinh ra từ nghèo đói và ngu dốt , lớn lên bằng dối trá và bạo lực và sẽ chết đi trong sự khinh bỉ và nguyền rủa của nhân loại .
(Đức Đạt Lai Lạt Ma)
4).Cộng sản đã làm cho người dân trở thành gian dối .
( Thủ tướng Đức Angela Merkel )
5).Tôi lớn lên trong chủ nghĩa cộng sản tại Đông Đức và tôi hiểu rõ về họ : cộng sản là chủ nghĩa gian trá và man rợ nhất của nhân loại ! Chủ nghĩa cộng sản là một vết nhơ của loài người và thế giới văn minh !
( Thủ tướng Đức Angela Merkel )
6).Bất cứ nơi nào chủ nghĩa xã hội hay cộng sản được thực sự áp dụng , thì chỉ mang đến đau thương , tàn phá , và thất bại.
(Tổng thống Mỹ Donald Trump )
7).Tôi mà làm Tổng thống Hoa Kỳ thì bọn độc tài cộng sản sẽ chết .
(Tổng thống Mỹ Donald Trump )
8).Chủ nghĩa cộng sản là giấc mơ của vài người , nhưng là cơn ác mộng của nhân loại .
(Nhà văn , nhà thơ, nhà viết kịch ,…Victor Hugo)
9).Khi thấy thằng cộng sản nói láo , ta phải đứng lên và nói nó nói láo . Nếu không có can đảm nói nó nói láo , ta phải đứng lên ra đi , không ở lại nghe nó nói láo . Nếu không có can đảm bỏ đi , mà phải ngồi lại nghe , ta sẽ không nói lại những lời nó nói láo với người khác .
(Nobel lauréat /laureate , Văn hào Nga Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn)
10).Những người theo xã hội chủ nghĩa muốn làm mọi việc tốt hơn bằng cách lấy hết tiền mọi người , và có những người cộng sản muốn làm mọi việc tốt hơn bằng cách giết hết mọi người trừ họ ra .
( Văn hào Richmal Crompton )
11).Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản . Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng : đảng cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá .
( Cựu Tổng bí thư đảng cộng sản Liên Xô , awarded Nobel prize in 1990 , Mikhail Sergeyevich Gorbachev) .
12).Cộng sản không thể nào sữa chữa mà cần phải đào thải nó .
( Cố Tổng thống Nga Boris Nicholalevich Yeltsin )
13).Chủ nghĩa xã hội là một hệ tư tưởng của sự thất bại , là tiếng kêu của sự ngu dốt , là lời truyền giáo của sự ganh tị , ưu điểm của nó là chia xẻ đồng đều sự nghèo khổ .
( Cố Thủ tướng Anh , Sir Winston Leonard Spencer Churchill)
14).Chủ nghĩa tư bản không chia đều sự thịnh vượng , nhưng chủ nghĩa xã hội lại chia đều sự nghèo khổ !
( Cố Thủ tướng Anh , Sir Winston Leonard Spencer Churchill)
15).Chủ nghĩa cộng sản là logic cuối cùng khi nhân loại không còn tồn tại .
( Đức cố Tổng giám mục Fulton John Sheen )
16).Vấn đề của chủ nghĩa xã hội là tới lúc nào đó nó sẽ xài hết tiền của người khác !
( Cố Thủ tướng Anh Margaret Hilda Thatcher )
17).Nền kinh tế chủ nghĩa xã hội hoạt đông dựa trên tư tưởng rằng : sự hiểu biết của một nhóm người cao rộng hơn sự hiểu biết của hàng trăm triệu người . Đây là một sự suy nghĩ cực kỳ kiêu ngạo .
(Nhà kinh tế học Friedrich August von Hayek )
18).Chủ nghĩa xã hội nói chung đã thất bại rõ tới độ chỉ có những nhà trí thức mù mới có thể không nhìn thấy ( xin phép dịch thoát ý một chút).
(Nhà kinh tế học Thomas Sowell —> Socialism in general has a record of failure so blatant that only an intellectual could ignore or evade it. )
19).Tôi hiểu người cộng sản …hiểu sự xấu xa và gian dối của đảng cộng sản .
(Cố Thủ tướng Singapore , Lý Quang Diệu )
20).Chủ nghĩa tư bản không thể tồn tại nếu không có TỰ DO , chủ nghĩa cộng sản không thể tồn tại nếu cho phép TỰ DO .
( Nhà kinh tế học , Milton Friedman , Nobel prizefor Economics in 1976 )
21).Hãy nhìn bao nhiêu người từ các xứ cộng sản đã liều chết vượt biên , vượt biển qua các xứ tư bản tự do , nhiêu đó cũng đủ cho chúng ta biết nhân loại đã lựa chọn ra sao .
( Nhà kinh tế học , Milton Friedman , Nobel prize for Economics in 1976 )
22).Khi bạn thấy một người mập đứng kế một người ốm , không có nghĩa là người mập lấy bớt phần ăn của người ốm . Nhưng đây là cách suy nghĩ của chủ nghĩa xã hội .
( khuyết danh )
23).Làm thế nào để bạn biết người đó là một người cộng sản ? Đó là những người đọc Marx và Lenin . Và làm thế nào để bạn biết người đó là người chống cộng sản ? Vì người đó hiểu Marx và Lenin .
(Cố Tổng thống Mỹ Ronald Wilson Reagan )
24).Chủ nghĩa cộng sản chỉ có thể thành công ở hai nơi :
– Thiên đường , nơi mà không cần có nó .
– Địa ngục, nơi mà nó đã có rồi .
(Cố Tổng thống Mỹ Ronald Wilson Reagan )
25).Tôi có một câu hỏi cho các nhà lãnh đạo của các nước cộng sản : nếu chủ nghĩa cộng sản có tương lai , thì tại sao các ông phải xây những bức tường (điển hình là bức tường Berlin ) để giữ mọi người lại , và dùng quân lực và cảnh sát chìm để bắt công dân của các nước ông im lặng ?
(Cố Tổng thống Mỹ Ronald Wilson Reagan )
26).Chấm dứt chiến tranh không phải đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong . Vì lẽ , cái giá phải trả cho hòa bình là hàng ngàn năm tăm tối cho các thế hệ Vietnam sinh về sau !
(Cố Tổng thống Mỹ Ronald Wilson Reagan )
27).Nếu Việt cộng thắng thì toàn thể Quốc gia Việt Nam sẽ bị tiêu diệt và sẽ biến thành một tỉnh nhỏ của Trung hoa cộng sản . Hơn nữa toàn dân Việt Nam sẽ mãi mãi sống dưới ách độc tài vong bản , vô gia đình , vô tổ quốc ,vô tôn giáo của cộng sản Việt Nam .
( Cố Tống thống Đệ nhất Viêt Nam Cộng Hòa , Ngô Đình Diệm )
28). Đừng nghe những gì cộng sản nói , mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm !
(Cố Tổng thống Đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa , Nguyễn Văn Thiệu )
29).Đảng cộng sản Việt Nam đã hi sinh hơn 2 triệu cán binh của họ để biến toàn thể nước Việt Nam thành một nước cộng sản toàn trị . Nhưng cuối cùng họ lại dùng chủ nghĩa tư bản để làm giàu cho chính họ ! Vậy hơn 2 triệu người Việt Nam chết để làm gì ?
( Nhà văn Dennis Mark Prager , one of America ‘s most respected Radio Talk Show hosts )
30).Giải mã nhân vật Hồ Chí Minh chính là giải mã lịch sử bất hạnh của dân tộc Việt Nam .
Thư ngỏ của nhà báo Kha Lương Ngãi gởi ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
Kính thưa ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng,
Tôi gởi thư này cho ông vì ông là người phát ngôn quyết đoán: “Bằng mọi giá sẽ bắt cho kỳ được Trịnh Xuân Thanh” để xử về tội tham nhũng và làm thiệt hại vốn của nhà nước hơn 2300 tỷ. Chính từ phát ngôn đó, kịch bản “Trịnh Xuân Thanh tự nguyện về đầu thú…” đã được thi hành. Nhưng chẳng bao lâu, cái “trò hề đầu thú” ấy bị bể bạc thành vụ bắt cóc. Tại Tòa án liên bang Đức ngày 17/7/2018, can phạm Nguyễn Hải Long đã ký biên bản nhận tộị trợ giúp cho Đào Quốc Oai và nhóm an ninh tình báo Việt Nam bắt cóc Trịnh Xuân Thanh đem về Việt Nam theo chỉ đạo trực tiếp của Trung tướng tình báo Đường Minh Hưng.
Như vậy, đích thực đây là một vụ bắt cóc có tổ chức, thuộc tầm quốc gia mà hậu quả của nó không phải chỉ làm cho Việt Nam bị cô lập về chính trị, ngoại giao, kinh tế… cụ thể khi vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh vừa mới bị bể bạc thì ngay trong tháng 7/2017 chính phủ Đức đã lập tức ngưng thỏa thuận “quan hệ đối tác chiến lược về kinh tế với Việt Nam”, các nước trong Liên minh châu Âu cũng đã hoản lại việc ký kết Hiệp định đối tác thương mại với Việt Nam. Và mới đây nhất, ngày 20/7/2018 chỉ ba ngày sau khi Nguyễn Hải Long nhận tội tham gia bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, chính phủ Cộng hòa Czech đã thông báo ngưng cấp visa dài hạn cho công dân Việt Nam (lao động, kinh doanh và sinh viên) vì theo Bộ Ngoại giao Czech, Việt Nam đã trở thành một mối nguy hiểm về an ninh trong việc xuất khẩu tội phạm có tổ chức. Cũng do Việt Nam đã trở thành mối nguy hiểm về an ninh đối với các nước như vậy, nên hậu quả Việt Nam ngày càng mất nhiều đối tác hợp tác, dẫn đến Việt Nam vốn đã mất ổn định nay sẽ lâm vào tình thế mất ổn định hơn, suy yếu hơn và dĩ nhiên sẽ ngày càng lệ thuộc Trung Quốc nhiều hơn.
Kính thưa ông Tổng Bí thư,
Có lẽ ông thừa hiểu hậu quả tệ hại do cái lời phán quyết của ông gây ra như kể trên. Nhưng, đó cũng chỉ mới là hậu quả bước đầu. Còn khi Tòa án liên bang Đức kết thúc trong cuối tháng 7/2018, với bản án sẽ chính thức công bố cho toàn thế giới biết rõ Việt Nam là quốc gia bắt cóc người trên lãnh thổ của Đức, xâm phạm an ninh, chủ quyền và luật pháp Đức, thì hậu quả tiếp theo còn quan trọng hơn. Về mặt đối ngoại, Việt Nam sẽ là quốc gia mất thể diện tệ hại nhất thế giới. Về đối nội thì sự kiện “Trịnh Xuân Thanh tự trở về Việt Nam đầu thú, nhận tội” nay bị vạch trần là một vụ bắt cóc thì sự dối trá đó là nỗi ô nhục, là trò hề đáng khinh bỉ, tự nó sẽ làm phá sản bản án chung thân mà Trịnh Xuân Thanh đã bị Tòa án Việt Nam xử phạt. Nhân dân Việt Nam có thêm chứng cớ để không tin những gì tốt đẹp mà ông và Đảng Cộng sản Việt Nam do ông đứng đầu từng nhân danh, hô hào, điển hình là sẽ không tin cái “mê hồn trận đốt lò, chống tham nhũng, chống lợi ích nhóm…” mà ông đã và đang khua chiêng, gióng trống để đánh bóng ông thành thần tượng “người đốt lò vĩ đại, minh quân cứu nước”… và để qua đó, ông và phe nhóm của ông sẽ tiếp tục giành độc quyền cai trị đất nước Việt Nam theo đường lối, thể chế độc tài thân Bắc Kinh như hiện nay.
Kính thưa ông Tổng Bí thư,
Qua cái vụ ông bất chấp “đổ vỡ quan hệ đối ngoại”, liều lĩnh cho an ninh, tình báo Việt Nam bắt cóc Trịnh Xuân Thanh từ nước Đức đem về Việt Nam để “giải quyết vấn đề đối nội”, thực chất chỉ là để tạo bằng chứng cho những trận sát phạt nội bộ, tranh giành quyền lực thống trị tiếp theo với những nhân vật thuộc phe phái bị gán cho cái tội tham nhũng, Vì lợi ích nhóm của ông mà ông phải lao tâm, tổn trí bày ra trận đồ bát quái “đốt lò”, kỳ thực là để truy cùng diệt tận phe phái không ăn cánh, bị nghi ngờ là có dấu hiệu “diễn biến, chuyển hóa…”. “Giải quyết vấn đề đối nội” bằng “bắt cóc” thực chất chính là sự kế tục cuộc đấu đá tranh giành quyền lực nội bộ từ Đại hội 12. Tại Đại hội này ông đã giành được thắng lợi bằng phát huy lợi thế đương quyền là Tổng Bí thư, với hệ thống tổ chức Đảng trong tay, lại kết hợp công khai vận động bè phái Nam – Bắc dẫn đến ông thao túng lũng đoạn được Ban Chấp hành Trung ương bằng quyết định 244/QĐ trái điều lệ Đảng, thủ tiêu quyền bầu cử và ứng cử của đại biểu dự Đại hội, lấy đó làm Quy chế bầu cử tại Đại hội 12… Thắng lợi tại Đại hội 12 giành được rõ ràng là bằng chiêu trò như thế!
Và dĩ nhiên giành được thắng lợi như thế thì làm sao ông không lo sợ, mất ăn, mất ngủ được. Do vậy, từ sau Đại hội 12 đến nay, về mặt đối ngoại, ông buộc phải tuyên bố là Việt Nam theo đường lối “đa phương” làm bạn với tất cả các nước, nhưng thực chất là tiếp tục chủ trương tiếp tay, dựa dẫm Bắc Kinh nhiều hơn để được họ bảo hộ phe phái độc tài, bảo thủ của ông mạnh mẽ hơn. Về đối nội thì ông quyết liệt đưa ra những luật lệ bóp xiết tự do, dân chủ, nhân quyền ngặt nghèo hơn, điển hình là các dự luật về Đặc khu kinh tế, An ninh mạng bất chấp sự phẫn nộ của dân chúng. Và đặc biệt, ông đã đàn áp bắt bớ tù đày người yêu nước đấu tranh dân chủ, nhân quyền nhiều hơn bất cứ lúc nào, nhất là kể từ sau Đại hội 12 đến nay.
Tất cả những chuyển động, giằng xé, đấu tranh phe phái như trên cho thấy tình hình đất nước đang đi vào bế tắc và bị kéo lùi, vì ông thực sự cầm quyền, nhưng không thực sự đứng về phía Nhân dân, ông nói không đi đôi với làm. Ví dụ như ông hô hào chống tham nhũng, dù ông cho bắt bớ, sát phạt tới những ông lớn ở Ban Chấp hành Trung ương, tới Bộ Chính trị, tới hàng loạt cán bộ công an, quân đội… nhưng ông không dám thay đổi thể chế và đường lối kinh tế mà chính nó sinh ra tham nhũng. Ông hô hào dân chủ nhưng ông không dám chấp nhận sửa đổi Hiến pháp của Đảng thành Hiến pháp của Dân với thể chế “Dân chủ đa nguyên”, “Tam quyền phân lập”; ông không dám để cho Dân tự do bầu ra Quốc hội cơ quan quyền lực của mình mà Quốc hội vẫn phải là “Quốc hội Đảng cử Dân bầu”, ông không dám để cho Quốc hội ra luật để thực thi quyền của Dân mà Hiến pháp đã quy định như “luật biểu tình, luật lập hội”, v.v.
Kính thưa ông Tổng Bí thư,
Mặc dù tình hình đất nước đang đi vào bế tắc và bị kéo lùi như kể trên, thế nhưng xu thế “diễn biến, chuyển hóa hòa bình” theo chiều hướng văn minh, dân chủ, tiến bộ của xã hội loài người vẫn là xu thế tất yếu. Nhìn xa, như nước Đông Đức cộng sản với Honecker độc tài; các nước Đông Âu, điển hình là Rumani, Albani cũng khét tiếng độc tài, có Ceaușescu, có Enver Hoxha dù cố cưỡng lại xu thế dân chủ, cuối cùng với sức mạnh phản kháng của Nhân dân, tất cả những nhà độc tài này cũng đều phải quy phục hoặc phải chịu sự trừng phạt đích đáng của Nhân dân. Tại Việt Nam, có thể xu thế “diễn biến, chuyển hóa” chưa đủ mạnh làm thay đổi tình hình, nhưng nó vẫn đã và đang tiệm tiến ngay trong lòng nội bộ lãnh đạo Đảng, Nhà nước, Quốc hội, Quân đội và Nhân dân với nhiều biểu hiện tích cực từ các Đại hội 11, 12 và tiếp diễn cho đến nay. Đặc biệt, xu thế đó đã bất ngờ bùng lên mạnh mẽ sôi sục chưa từng có kể từ sau năm 1975 với khí thế hàng ngàn, hàng vạn đồng bào thuộc nhiều tầng lớp công nhân, nông dân, học sinh, sinh viên, nhất là lớp trẻ TP HCM, Hà Nội đã khởi phát rồi lan tỏa ra nhiều tỉnh thành, tất cả cùng xuống đường hô vang: “Phản đối dự luật Đặc khu bán nước”, “Phản đối luật An ninh mạng bịt miệng Dân”…
Xu thế đó cũng đang diễn ra ở đất nước Bắc Triều Tiên chư hầu của Trung Quốc, ba đời là cộng sản độc tài khét tiếng độc ác, tàn bạo… dù đang bị Trung Quốc khống chế, trì kéo mạnh mẽ, nhưng rõ ràng là họ cũng đang có động thái “diễn biến, chuyển hóa” để tự cứu mình với những tín hiệu tích cực chưa từng có, thể hiện rõ qua cuộc đối thoại Liên Triều Nam – Bắc và cuộc gặp cấp cao lịch sử Donald Trump – Kim Jong-un. Và nước Cuba cực đoan Macxit, gần đây cũng có nhiều thông tin cho thấy họ đang từ bỏ đường lối Macxit trong lãnh đạo Đảng và nhà nước. Họ đang từ từ “diễn biến chuyển hóa” theo xu thế dân chủ.
Như vậy, rõ ràng là xu thế diễn biến, chuyển hóa hòa bình từ độc tài sang dân chủ, văn minh, tiến bộ là xu thế hợp lòng dân ở bất cứ đất nước thuộc chế độ nào và vào thời kỳ nào. Dân là trên hết, đẩy thuyền hay lật thuyền cũng đều do dân. Do vậy, trong tình thế sống còn trước hiểm họa mất nước, lệ thuộc Bắc Kinh Đại Hán như hiện nay, ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng không có lựa chọn nào khác: Phải nhanh chóng vượt lên chính mình, giành “ngọn cờ Độc lập, Dân tộc, Dân chủ” về tay mình bằng thành tâm thay đổi đường lối, chủ trương, kể cả sửa đổi Hiến pháp theo hướng tiến bộ, bằng quyết định đột phá trả tự do cho người yêu nước đấu tranh ôn hòa vì Dân sinh, Dân chủ… thay vì cứ loay hoay bắt cóc, nhóm lửa, đốt lò, hô hào chống tham nhũng, lợi ích nhóm… chỉ chuốc lấy tiếng xấu đấu đá nội bộ, tranh giành quyền cai trị, quyền làm chư hầu cho Bắc Kinh mà thôi. Khi đã giành được ngọn cờ chính nghĩa thì sẽ đoàn kết được toàn Dân, đoàn kết được với thế giới Dân chủ, văn minh, tiến bộ và khi ấy ông sẽ đích thực là vị “minh quân cứu nước”, ông sẽ dẫn dắt Đất nước, Dân tộc Việt Nam vượt qua hiểm họa lệ thuộc Đại Hán Bắc Kinh xâm lược. Khi ấy có lẽ sẽ không còn phải nhọc công, tốn sức nhiều cho công cuộc chống tham nhũng vì lúc đó, thể chế Dân chủ sẽ ngăn ngừa và triệt tiêu tham nhũng hữu hiệu hơn là loay hoay bắt cóc, đốt lò như hiện nay.
Trên đây là tấm lòng chân thành, tâm huyết trút vào lá thư này, xin gởi đến ông điều tôi mong ước, mong ông sẽ “diễn biến, chuyển hóa” để dân được nhờ.
Kính chào ông.
Kha Lương Ngãi (Nhà báo, thành viên CLB Lê Hiếu Đằng)
Không phải chống Formosa, cũng không phải chỉ chống Trung Quốc mà là chống chính quyền ! Lần đầu tiên trong lịch sử hàng chục ngàn người khắp cả nước bước xuống đường hô vang những khẩu hiệu chưa từng xuất hiện trong những cuộc biểu tình trước đây như “đả đảo bọn bán nước”, “đả đảo cộng sản” (đánh đổ cộng sản)… Từ Sài Gòn tới Hà Nội, từ Đà Nẵng tới Khánh Hòa, Bình Thuận, Bình Dương, Nghệ An, Tiền Giang… Và không chỉ tại Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản, châu Âu hay Bắc Mỹ… cũng có hàng ngàn kiều bào xuống đường.
Riêng tại Sài Gòn cuộc biểu tình này đã bắt đầu từ sáng sớm kéo dài cho tới đêm muộn, diễn ra tại hàng loạt các địa điểm như trước đại sứ quán Mỹ, công viên 30-4, công viên Hoàng Văn Thụ nhà thờ Đức Bà, phố Tây Bùi Viện, phố đi bộ Nguyễn Huệ… Đây là một trong những cuộc biểu tình có quy mô lớn nhất từ trước tới nay. Một chi tiết nhỏ nhưng rất quan trọng trong cuộc biểu tình này là đã gần như không có sự xuất hiện của cờ đỏ hay cờ búa liềm. Chi tiết này cho phép chúng ta tiên liệu được nhiều điều sẽ xảy đến trong tương lai.
Khi sự chịu đựng đã vượt mọi giới hạn ?
Không chỉ xuất phát từ dự luật đặc khu hay dự luật an ninh mạng, sự bất mãn của người dân đã âm ỉ suốt nhiều năm qua, được hâm nóng bởi những thông tin tham nhũng của bộ máy công quyền, từ vụ cướp đất của hàng chục ngàn đồng bào tại Thủ Thiêm. Dự luật đặc khu – dự luật bán nước, dự luật an ninh mạng – dự luật bịt miệng người dân, chỉ là những giọt nước tràn ly cho những phẫn uất của người dân đã bị cai trị quá lâu dưới chế độ cộng sản.
Người ta phẫn nộ không chỉ vì nội dung của những dự luật này mà là vì cách hành xử của các quan chức cộng sản. Từ các nghị sỹ cho tới các bộ trưởng, từ các lãnh đạo quốc hội cho tới các lãnh đạo đảng cộng sản, họ gian trá ngay giữa nghị trường quốc hội, họ hành động những kẻ cai trị, họ gạt người dân ra ngoài lề mọi sinh hoạt của đất nước, họ muốn thông qua dự luật bán nước ngay trước mặt gần 100 triệu người Việt Nam, họ đối xử với người dân như đối xử với những kẻ nô lệ. Họ thách thức sự tự trọng và lòng yêu nước của mọi người Việt Nam, thách thức danh dự của cả dân tộc.
Không một người Việt Nam nào có thể chịu đựng điều đó thêm nữa. Phải chống lại nó. Phải xuống đường, phải nói với đảng cộng sản rằng ai mới là chủ nhân của đất nước này. Và hôm nay đảng cộng sản đã biết ai mới thực sự là chủ nhân của đất nước .
Một biến cố lịch sử !
Chi tiết không có sự xuất hiện của cờ đỏ hay cờ búa liềm đưa chúng ta tới một kết luận “người dân không còn tin tưởng hay hi vọng gì ở chế độ này nữa”. Với những gì đã xảy ra trong thời gian qua thì họ đã đi tới kết luận chế độ này là thủ phạm cho mọi vấn đề trầm trọng của đất nước chứ không phải là giải pháp. Chính chế độ là nguyên nhân đưa tới thảm hoạ Formosa – khi họ cấp quy chế nhượng địa cho Formosa, và giờ chế độ lại muốn tiếp tục cấp quy chế nhượng địa cho hàng loạt các công ty khác trong cả 3 đặc khu. Chính chế độ là nguyên nhân đưa tới sự lệ thuộc trầm trọng như hiện nay của đất nước với Trung Quốc, và họ đang muốn tiếp tục lệ thuộc hơn nữa khi tạo ra hàng loạt lỗ hổng trong dự luật đặc khu để nhà đầu tư Trung Quốc có thể khai thác, khi họ sao chép lại y nguyên bộ luật an ninh mạng để bịt miệng người dân của Trung Quốc.
Mọi người đều thấy rõ đất nước sẽ đi vào ngõ cụt nếu chế độ này tiếp tục tồn tại. Hi vọng chỉ có thể xuất hiện ở một chế độ mới – một chế độ dân chủ và muốn thế thì phải “đánh đổ cộng sản”(đả đảo cộng sản). Quần chúng Việt Nam đã chín muồi cho một cuộc cách mạng dân chủ.
Mở đầu cho sự sụp đổ của chế độ ?
Chế độ đã thất bại hoàn toàn trong cuộc “đụng độ” lần này. Tuyên truyền – một trong những vũ khí quan trọng nhất của chế độ đã bị đánh gục. Báo chí của chế độ hoặc là im lặng hoặc là đăng lên những bài như “người dân tụ tập đông người”, “người dân bị kẻ xấu lợi dụng”… – nó chỉ phơi bày sự hèn nhát cũng như sự dối trá của báo chí nhà nước. Không ai còn tin những thông tin từ chế độ và chế độ không còn gì để nói với người dân cả. Họ chỉ còn bạo lực, nhưng càng sử dụng bạo lực thì chế độ lại càng bị quốc tế cô lập, với một nền kinh tế phụ thuộc ngoại thương như hiện nay, chế độ sẽ bị bóp đến nghẹt thở vì sử dụng bạo lực. Kết quả là chế độ ngày một yếu đi trong khi tinh thần dân tộc và phong trào dân chủ ngày một mạnh thêm, tới một thời điểm nào đó nó sẽ đủ khả năng để đánh bại chế độ cộng sản.
Và chế độ cộng sản cũng đã thấy trước được tương lai của mình, họ đã từ bỏ mọi cố gắng để tìm kiếm sự hậu thuẫn từ người dân. Trong thời đại truyền thông như hiện nay, sự thật về chế độ đã đều quá rõ ràng. Từ những người là tay sai của chế độ cho tới các đảng viên chẳng còn ai có thể tự hào vì đã xây dựng và cũng cố chế độ thối nát này. Họ cũng đang chờ đợi một cuộc cách mạng dân chủ để có thể phục hồi lại danh dự và nhân phẩm cho bản thân mình. Như thế từ quần chúng cho tới những người trong chính quyền đều đang chờ đón một sự thay đổi lớn. Vậy đâu là cầu nối để biến tương lai đang mơ ước này trở thành thực tại ?
Từ biểu tình tới cách mạng !
Khi đi cùng đoàn người biểu tình tại Sài Gòn, tôi có hỏi người dẫn đầu đoàn biểu tình rằng “chị đang đi đâu ?”. Và chị ấy đã trả lời rất đơn giản “chị chỉ đi loanh quanh khu vực trung tâm thôi”.
Đó có lẽ cũng là câu trả lời của phần lớn những người đi biểu tình, họ không có tổ chức và cũng không có kế hoạch, cho dù trong trường hợp số lượng đông đảo, áp đảo phía an ninh và phong toả được cả trung tâm thành phố thì những người biểu tình cũng không biết phải làm gì tiếp theo, không biết và cũng không thể làm gì để biến nó thành một cuộc cách mạng.
Muốn huy động được người biểu tình đông đảo, rồi lãnh đạo được cuộc biểu tình đó, và dùng số đông đó để gây áp lực lên chế độ cộng sản và tạo ra những thay đổi không thể đảo ngược trước khi cuộc biểu tình giải tán thì cần có một lực lượng gắn kết, một kế hoạch hoàn chỉnh nghĩa là cần một tổ chức chính trị có tầm vóc.
Đó cũng là tất cả những việc cần làm để đi từ một cuộc biểu tình tới một cuộc cách mạng. Tổ chức, tổ chức và tổ chức. Khi đã có một tổ chức chính trị hùng mạnh thì việc huy động người biểu tình, lãnh đạo cuộc biểu tình và đàm phán với chế độ cộng sản đều sẽ diễn ra dễ dàng.
Một tổ chức mạnh lãnh đạo cuộc biểu tình cũng giúp chúng ta tránh được việc cuộc biểu tình biến thành bạo động cũng như những hỗn loạn không cần thiết sau khi chế độ cộng sản kết thúc. Và để có được một tổ chức như thế thì ngay từ bây giờ những người mơ ước về một tương lai xúng đáng cho đất nước phải ý thức được rằng : đấu tranh chính trị phải là đấu tranh có tổ chức, đóng góp quan trọng nhất cho phong trào dân chủ là đóng góp để xây dựng tổ chức.
(10/06/2018)
Hình ảnh: các cuộc biểu tình quy mô lớn tại Hàn Quốc (dẫn tới việc tổng thống Park Geun Hye bị phế truất), Hông Kông, Ai Cập (dẫn tới sự sụp đổ của chế độ độc tài lâu năm Hosni Mubarak) và Việt Nam.
Chính trị bình dân là sự phổ cập kiến thức chính trị vào từng người dân. Điều đó là cần thiết, vì sao? Vì một khi nhân dân có kiến thức chính trị thì họ sẽ tác động vào chính quyền theo cách này hay cách khác. Chỉ có người dân mới hiệu chỉnh hành động của nhà nước phục vụ cho mình. Tuyệt đối nhân dân không được van xin sự ban ơn của nhà cầm quyền mà bắt họ phải phục vụ cho mình.
Con đường giành lấy quyền lực của những con người man rợ là những cuộc chiến đổ máu. Họ coi nhau là kẻ thù và triệt hạ nhau bất kể công lí, bất kể lợi ích chung. Họ chỉ cần đoạt được quyền lợi cho mình mà thôi.
Thời thuyền trưởng James Cook khám phá vùng đất Úc Châu ngày nay, lúc đó giữa người Anh và dân bản xứ xảy ra sự xung đột. Có nhiều bộ tộc bắt những nhà truyền giáo Âu Châu ăn thịt, còn người Âu Châu thì cũng tiêu diệt người bản xứ bằng súng đạn. Cứ gặp nhau là thù, là giết mà không hề có sự đấu tranh đòi quyền bằng hình thức ôn hòa.
Đấy là lịch sử đáng nguyền rủa của xã hội loài người. Ngày nay, người da màu ở Mỹ, người bản xứ ở Úc Châu đã biết đòi quyền lợi cho mình bằng đấu tranh pháp lí chứ không còn là chém chém giết giết vì thù nhau đến mức bất chấp. Việc đấu tranh đòi quyền giữa 2 phía đều có suy nghĩ tiến bộ thì nó rất dễ đi đến những thỏa thuận vì cái lợi ích chung. Luật biểu tình, tự do báo chí, quyền ứng cử, quyền bầu cử, quyền trưng cầu dân ý là thiết chế mà phía nhà nước văn minh và người dân trong xã hội tiến bộ đã thỏa thuận để luật hoá. Mục đích làm công cụ hiệu quả để phía nhân dân đòi hỏi quyền lợi cho mình. Đó là nền tảng cho một nhà nước văn minh, nhà nước mà luôn hiệu chỉnh và đổi mới để phục vụ nhân dân.
Hiện nay tại Việt Nam không được như vậy. ĐCS mang một bản chất mọi rợ như là thứ gene duy truyền. Nhân dân chỉ đòi Đảng nhượng quyền làm chủ lại cho dân chứ dân nào có muốn giết chết những người CS bao giờ đâu? Những con người mà chính quyền vu là “bọn phản động” thực chất họ không muốn bạo động chém giết gì cả, mà chỉ muốn những người CS nhượng bộ. Và tại sao không chịu ngồi chung với người chỉ trích mình nhỉ? Loài vật nó còn biết đâu là an toàn còn con người CS sao lại không nhận ra điều đó? CS rất nặng về tâm lý sắc máu thù hằn luôn sẵn sàng chém giết ai không phải phe mình. Đó là chất CS, họ đã suy bụng ta ra bụng người nên ĐCS mới xem người đòi yêu sách một cách ôn hòa là KẺ THÙ, trông rất đáng sợ. Tôi không biết bao giờ con người CS mới nghĩ ra những gì đang diễn ra xung quanh họ là vô hại nhỉ?
Với một chính quyền lúc nào cũng lăm lăm lưỡi dao và họng súng vào người nói thẳng, thì giải pháp nào để buộc họ nhượng bộ? Chỉ có chính trị phổ cập mới làm cho mọi người biết đòi hỏi. Áp lực của chính quyền đè lên nhân dân chỉ có bao nhiêu đó. Nếu dân yếu, mọi tiếng nói tiến bộ từ phía nhân dân đều tiêu tan. Nếu dân mạnh, thì mới lấn tới dần. Quá mạnh buộc họ nhượng bộ. Chú ý, sức mạnh chính quyền CS chỉ có nhiêu đó, sức mạnh nhân dân hoàn toàn có thể tăng thành thác lũ nếu dân ý thức được quyền lợi và biết đòi hỏi.
Đã sống trong môi trường chính trị toàn cầu, thì người dân phải biết chính trị. Con người biết đòi hỏi sao cho không đổ máu thì chỉ có những người có tri thức mở làm được. Tri thức con người có 2 loại, tri thức chuyên môn để cắm đầu vào máng kiếm ăn một cách tầm thường và tri thức chính trị để xây dựng cộng đồng, xây dựng tương lai cho cả một nòi giống. Ở Việt Nam, số người có tri thức chuyên môn mà hoàn toàn mù về tri thức chính trị chiếm tỉ lệ rất đông. Trong 1 triệu người toàn là kỹ sư, bác sĩ, giáo sư, tiến sĩ mà ai ai cũng mù tri thức chính trị thì kết quả, cộng đồng đó cũng là một cộng đồng nô lệ. Vì loại đó rất dễ bị cái ác cai trị, rất dễ bị kẻ dốt hơn mình cai trị mình và chính những kẻ đó cũng dễ dàng sùng bái kẻ dốt hơn mình.
Vì thế, những con người dấn thân, mỗi người có một năng lực hãy khai mở những kẻ có tri thức chuyên môn thành kẻ vừa có tri thức chuyên môn vừa có tri thức chính trị để tạo ra một cộng đồng có sức mạnh. Nếu không có tri thức chính trị thì tiến sĩ vẫn sùng bái mọi rợ như thường.
Chính trị bình dân, một từ khi vừa mới khơi mào thì tôi đã thấy một ý tưởng hay. Đó là mục đích gột rửa cái dốt chính trị trong những con người được cho là có học ở Việt Nam. Nhưng việc cấy kiến thức vào đầu người đọc thế nào là cả một chiến lược cần nhiều sự hỗ trợ của nhiều ngòi bút. Một cuốn sách dày chỉ dành cho kẻ biết đọc, chịu nghiên cứu. Đa phần trong xã hội ngại đọc dài và chỉ thích đọc những chủ đề nhỏ viết gọn. Vậy nên, ai đọc chính trị bình dân xong, xin trích dẫn những ý nhỏ hợp với thời sự để tẩy rửa bớt cái dốt chính trị trong xã hội. Và chỉ có thế mới thay được độc tài CS bằng dân chủ thực sự. Mong xã hội có nhiều ong thợ chăm chỉ!
Ở bài trước tôi viết về dân chủ và sức mạnh nghị viện. Bài viết mặc định ai cũng tường tận thế nào là tam quyền phân lập. Nhưng có ý kiến đề nghị tôi viết về tam quyền phân lập để cho những ai còn mơ hồ biểu rõ hơn về nó. Mong muốn với cách viết của mình, cố gắng nói cho đơn giản để dễ hiểu hơn những gì trong sách viết. Nên lần này tôi sẽ viết status để bàn về thế nào là một nhà nước tam quyền phân lập? Thế nào là tam quyền phân lập trá hình? Và thế nào là tập quyền?
Như ta biết, trong xã hội, nếu không có luật pháp điều hành thì sẽ loạn, tội ác lên ngôi. Nên tất phải có luật pháp để điều hành. Người chưa hiểu luật pháp thì giáo dục, nếu người có ý định phạm tội thì cảnh báo hoặc răn đe, nếu đã phạm tội thì phải bị trừng trị. 2 biện pháp giáo dục và răn đe có tác dụng giảm tội phạm, trừng phạt là cách cuối cùng.
Để trừng phạt người gây tội ác thì phải có 3 thứ. Thứ nhất, lập pháp để viết ra luật làm cơ sở trừng phạt. Thứ nhì, tư pháp là dựa vào luật để định tội. Và thứ 3, là hành pháp dựa vào bản án trừng phạt người phạm tội. Gộp 3 quyền này lại một người thì đó là độc tài cá nhân. Nếu 3 quyền nào vào tay một đảng nắm thì đó là độc tài toàn trị. Khi đó sẽ không còn ai có đủ quyền lực để kham nổi việc chế tài đối tượng giữ quyền lực tối cao cả. Để dễ hình dung, bạn cứ tưởng tượng, cầu thủ và trọng tài không thể nào gộp lại là một được mà phải tách quyền ra mỗi người một quyền riêng và mỗi người trong họ tự thực hiện chức năng mình theo luật chơi chung.
Khi còn nhỏ, ở quê tôi có một đàn voi được đưa từ Tây Nguyên xuống dừng chân Bình Định. Mỗi con voi có một người điều khiển được gọi là thằng nài. Trong đàn có một con voi chứng, nên cần có một con voi thủ lĩnh để khống chế voi chứng này. Sau này nghe nói, đàn voi ra Quảng Ngãi, nài bị con voi chứng giết chết vì con voi thủ lĩnh được điều đi hướng khác.
Vâng, một khi quyền lực quá lớn thì phải có những quyền lực lớn khác giám sát và chế tài. Cho nên, để điều khiển được quyền lực nhà nước thì chỉ có tách nó làm 3 nhánh độc lập để giám sát và chế tài nhau. Để khống chế con voi chứng thì chỉ có thể là con voi khác. Và tương tự, để khống chế quyền lực nhà nước thì chỉ có nhánh khác của quyền lực nhà nước có quyền lớn tương xứng. Tổng thống có thể phủ quyết một đạo luật do lập pháp biểu quyết, nhưng lập pháp thì có thể phủ quyết một quyết định của tổng thống nếu số nghị sỹ tán đồng hơn 2/3. Tư pháp có tòa bảo hiến có thể bác bỏ một sắc lệnh hành pháp tổng thống và có thể hủy một đạo luật của lập pháp nếu nó vi hiến. Lập pháp có quyền luận tội tổng thống, tư pháp có thể xử tội tổng thống bla bla bla.. Đó là nguyên tắc thứ nhất, nguyên tắc sức mạnh tương đương dùng để chế tài.
Một nguyên tắc thứ 2 của phân quyền mà tôi muốn nói đó là nguyên tắc khuyếm khuyết. Nguyên tắc khyếm khuyết để hạn chế sự lộng quyền. Nếu đem ô tô tháo rời 4 bánh giao cho một chủ, thân xe giao cho chủ khác, và tay lái giao cho người chủ thứ 3 cất giữ, thì chẳng ai có thể tự ý dùng chiếc ô tô này được. Chỉ khi 3 người chủ hợp lại ráp thành chiếc ô tô hoàn chỉnh và sử dụng vì mục đích chung thì chiếc ô tô mới vận hành được. Một vụ án phải dùng luật do lập pháp viết ra, tư pháp xử cho ra bản án, hành pháp thi hành bản án do toà tuyên đó là sự phối hợp Lập – Tư – Hành pháp để cho ra một bản án tôn trọng công lí. Tất cả đều phải độc lập tránh sự thông đồng.
Vậy tam quyền phân lập là gì? Đơn giản nó là tách quyền lực nhà nước ra làm 3 nhánh độc lập Lập – Tư – Hành pháp. Còn gộp 3 quyền đó lại cho một đối tượng thì đó là tập quyền. Vua chuyên chế, các lãnh đạo độc tài và đảng độc tài là những ví dụ về tập quyền. 3 quyền đó giao cho ai nắm thì chúng ta cần phải bàn.
Quân chủ lập hiến là có vua nhưng vua chỉ là biểu tượng, khác có vua trong quân chủ chuyên chế. 3 quyền được chia như sau, lập pháp thuộc quốc hội, tư pháp thuộc hệ thống tòa án, và hành pháp thuộc đảng cầm quyền (đảng chiếm đa số trong bầu cử nghị viện) thành lập nội các. Người đứng đầu đảng cầm quyền sẽ là thủ tướng. Mô hình này được áp dụng ở Hà Lan, Anh Quốc, Canada, Úc, New Zealand, Đan Mạnh, Na Uy, Nhật Bản.
Cộng hoà nghị viện, có tổng thống nhưng tổng thống chỉ là biểu tượng. 3 quyền được chia như loại quân chủ lập hiến. Quốc hội giữ quyền lập pháp, hệ thống tòa án giữ quyền tư pháp, và đảng cầm quyền giữ quyền lập nội các nắm quyền hành pháp. Ý, Đức, Israel theo loại mô hình này.
Cộng hoà tổng thống, về đối nội, tổng thống là người đứng đầu hành pháp, về đối ngoại tổng thống là đại diện cho đất nước tức là tổng thống giữ vai trò nguyên thủ quốc gia. 3 quyền được chia như sau, Quốc hội giữ quyền lập pháp, hệ thống tòa án giữ quyền tư pháp và tổng thống giữ quyền hành pháp. Chú ý, tổng thống có thể không phải là người của đảng chiếm đa số ở nghị viện, vì bầu cử tổng thống độc lập với bầu cử nghị viện. Hoa Kỳ, Hàn Quốc là hình mẫu cho mô hình này.
Để cho 3 quyền này độc lập thì phải có các yếu tố sau. Thứ nhất, phải đa nguyên đa đảng để không một đảng phái nào thâu tóm 3 quyền về mình. Thứ nhì, bản hiến pháp phải chia quyền lực 3 nhánh tương đối đồng đều, mà đặc biệt phải cắt bớt quyền của hành pháp nếu có thể nhằm đảm bảo sự giám sát và chế tài lẫn nhau. Thứ 3, phải có tòa bảo hiến để loại bỏ các đạo luật hoặc sắc lệnh hành pháp vi hiến bảo vệ nhà nước pháp quyền. Nếu không thoả mãn 3 yếu tố trên thì dân chủ tam quyền phân lập chỉ còn là cái vỏ, thực chất nó quay lại độc tài cá nhân. Nói đúng ra nó là một dạng tam quyền phân lập trá hình, nó thực sự là dạng tập trung quyền lực tựa vua chuyên chế mà thôi. Ví dụ như điều 80 Hiến pháp Nga quy định tổng thống giải tán Duma (tức Hạ Viện Nga) thì xem như không có tam quyền phân lập đúng nghĩa, nó là độc tài. Putin nắm quyền tương tự như Sa Hoàng.
Khi gộp 3 quyền về một mối thì ngay chính kẻ nắm quyền sẽ dễ thành kẻ phạm tội vì không còn đối tượng nào ngang sức để giám sát và chế tài. Trong một nhà nước độc tài, tội phạm ngoài xã hội chỉ là tội phạm vặt, tội phạm nhà nước mới kinh khủng. Nó kinh khủng về mức độ tội ác và kinh khủng về sức phá hoại của nó với đất nước. Vì đơn giản, tội phạm ngoài xã hội còn lén lút sợ pháp luật, còn tội phạm nhà nước thì pháp luật phải sợ nó nên cực kỳ nguy hiểm. Và đó là hình ảnh xã hội Việt Nam hiện nay. Đất nước bất an, dân dân bất an có nguyên nhân chính là ĐCS mà ra cả.
Trích: Có lẽ gốc rễ tham nhũng ở thể chế chứ không phải con người bởi đa số con người đều có lòng tham, khi thể chế không phù hợp, lòng tham quan chức sẽ nổi lên và sản sinh tham nhũng.
Vì vậy, nhà báo tự do Nguyễn Thiện Nhân bày tỏ quan điểm: “Tôi chỉ tin thể chế dân chủ, không tin ai minh chủ”.
Bộ Thông tin và truyền thông Trương Minh Tuấn và bà Ann Lavin, Giám đốc Chính sách công và quan hệ chính phủ, Google khu vực Châu Á – Thái Bình Dương trong một cuộc gặp tại Hà Nội hôm 17/1/2018. (Ảnh: VietnamNet)
Giờ dường như tới lượt anh – Trương Minh Tuấn, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng CSVN (BCH TƯ Đảng CSVN), Phó Ban Tuyên giáo của BCH TƯ Đảng CSVN, Bộ trưởng Thông tin – Truyền thông của chính phủ Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam – được… tạo điều kiện để ngẫm nghĩ về thế thái, nhân tình.
***
Anh Tuấn,
Không phải tự nhiên mà công chúng bàn luận rôm rả về chuyện tên anh đã có trong… “danh sách” và anh sắp… lên đường.
Nhìn lại những diễn tiến mới nhất liên quan đến vụ Mobifone mua 95% cổ phần của AVG thì dường như Kết luận thanh tra mà Thanh tra chính phủ công bố tuần trước giống như một đợt bắn dọn đường cho cuộc tấn công vào cứ điểm do Bộ Thông tin – Truyền thông trấn giữ.
Về nguyên tắc, anh – người chỉ huy cứ điểm – có quyền ra lệnh phản kích (giải trình, khiếu nại, thậm chí tố cáo, đòi bồi thường nếu có đủ bằng chứng cho thấy Thanh tra thiếu khách quan, lạm quyền, vi phạm pháp luật, theo Điều 57 của Luật Thanh tra). Cũng về nguyên tắc, khi anh đã ra lệnh, các đơn vị phải xông lên…
Thế nhưng cuộc phản kích bằng Thông cáo báo chí dày 30 trang mà anh tổ chức chỉ có rất ít đơn vị hưởng ứng, đa số cơ quan truyền thông thuộc hệ thống truyền thông chính thức – vốn được đặt dưới quyền kiểm soát của anh vẫn ém kỹ. Tệ hơn nữa là những đơn vị đã xung phong theo lệnh của anh đột nhiên tháo lui, vừa nhanh, vừa sâu, bỏ anh và Bộ Chỉ huy bơ vơ giữa… trận tiền. Điều chẳng ai ngờ cũng đã xảy ra, những đơn vị thiện chiến nhất giờ công khai “nối giáo cho… giặc”, không chỉ quay súng bắn vào cứ điểm mà còn xác định anh chính là… bia.
Anh Tuấn,
Cổ nhân bảo “thời thế luận… anh hùng”. Xứ mình vốn thiếu anh hùng theo đúng nghĩa của hai từ này nên lâu nay, thiên hạ nhìn thời thế để luận về những kẻ… sắp hoặc sẽ khốn cùng. Thiên hạ tin anh đã thất thế và hết thời.
***
Ai thất thế và hết thời mà lại không buồn nhưng buồn nhiều và buồn lâu cũng chẳng đến đâu anh Tuấn ạ! Cứ ngẫm cho kỹ thì đời một người như anh cũng chẳng đến nỗi nào. Học lực không khá, không thể cùng bạn bè vào các đại học nên 18 tuổi đăng lính làm lính trơn mà chỉ hai năm sau đã tìm được một chỗ trong Trường Sĩ quan Chính trị, rõ ràng là anh hết sức tháo “vác”. Từ Trường Sĩ quan Chính trị giành được một chân Giảng viên Triết học Mác Lê nin trong Trường Sĩ quan Kỹ thuật Vũ khí – Đạn, rõ ràng là khả năng xoay sở của anh không tồi. Có mấy ai khéo dùng quân đội như anh – chỉ một năm sau khi giảng dạy Triết học Mác Lê nin cho các sĩ quan tương lai đã có thể rũ bỏ áo lính, chuyển ngành về Ban Tuyên huấn Tỉnh ủy Bình Trị Thiên làm chuyên viên, một năm sau bỏ Ban Tuyên huấn Tỉnh ủy Bình Trị Thiên về làm Trưởng phòng Tuyên truyền – Báo chí của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Quảng Bình, năm sau nữa ra Hà Nội làm việc cho Ban Văn hóa – Tư tưởng của BCH TƯ Đảng CSVN…
Thiên hạ chăm chăm dè bỉu đám Nguyễn Xuân Anh, Nguyễn Hoài Bảo,… vươn lên nhờ cha mà quên anh – người đi theo hướng ngược lại. Sau vài thập niên “lao tâm, khổ tứ”, vừa bò, vừa đi trên quan trường, lúc đã ngất ngưởng trên đầu thiên hạ, dù anh chưa giải mật về việc đã làm thế nào mà khiến đủ mọi giới, từ nghiên cứu học thuật, văn nghệ sĩ tới truyền thông xúm vào ca ngợi thân phụ của anh, song chừng đó đủ thấy, rõ ràng anh có nhiều chỗ hơn người.
Không có anh, làm sao con dân xứ này có thể biết ông Trương Minh Phương – thân phụ anh là ai. Không có anh thì hồi cuối tháng 12 năm 2016, làm gì có sự kiện Hội Nhạc sĩ Việt Nam, Trung tâm Nghiên cứu – Bảo tồn – Phát huy văn hoá dân tộc, Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam, Tạp chí Văn hiến Việt Nam và Nhà xuất bản Văn học cùng phối hợp để tổ chức… “hội thảo khoa học” về thân phụ của anh.
Không có anh, làm sao“Hội thảo khoa học” đó được tất cả các cơ quan truyền thông chính thức tại Việt Nam tường thuật một cách trang trọng với mục tiêu duy nhất: “Khai tâm” cho hàng trăm triệu người Việt ngưỡng mộ và tự hào vì có một Trương Minh Phương từng viết nhạc, viết văn, viết kịch, làm thơ, nghiên cứu văn nghệ dân gian,…
Không có anh, làm gì có những “Giáo sư”, “Phó Giáo sư”, “Tiến sĩ” như Hoàng Chương, Lê Ngọc Canh, Trần Trí Trắc, Đỗ Hoàng Quân,… xưng tụng ông Trương Minh Phương là “thiên tài”, người đã để lại “di sản nghệ thuật to lớn phong phú và đa dạng” với những “triết lý” được xem là “để đời” như: “Con voi xích được nhưng con người thì khó xích”! “Không sợ mất gỗ, chỉ sợ mất bản chất tốt đẹp mà mình đã vun đắp bao năm”!..
Không có anh, làm gì có chuyện một người “đa tài” như cha anh, lúc còn sinh tiền chẳng ma nào biết và ngưỡng mộ, giờ được đủ mọi giới ở xứ này vinh danh, truy tặng giải “Đào Tấn” vì “những đóng góp xuất sắc cho nền âm nhạc, nền kịch nghệ Việt Nam”, thậm chí còn đề nghị “Đảng và Nhà nước truy tặng Giải thưởng Quốc gia về Văn học Nghệ thuật”!
***
Anh Tuấn,
Đám đông nhiễu sự dự đoán số phận của anh rồi sẽ chẳng khác gì số phận của anh Đinh La Thăng nhưng dường như nhận định đó chưa chính xác.
Lúc còn ngất ngưởng trên lưng voi, anh Thăng xử sự với giới truyền thông rất khéo chứ không khắc nghiệt và trịch thượng như anh. Tất nhiên “giậu đổ thì bìm leo” nhưng trong trường hợp của anh, sự nhập cuộc của dư luận và truyền thông chắc chắc không đơn thuần chỉ là thói đời, đó còn là thanh toán ân oán.
Là người có cơ hội gần gũi bác Trọng, ắt anh hiểu bác Trọng mơ gì và soi vào đâu để tìm đường biến giấc mơ ấy thành hiện thực. Xét cả về bối cảnh, lẫn tính chất, “lò” bác Trọng “nhóm” năm ngoái có khác gì chiến dịch “đả hổ, diệt ruồi, săn sói, quét muỗi” mà đồng chí Tập Cận Bình, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động cách nay sáu năm?
Sau khi phát động chiến dịch “đả hổ, diệt ruồi, săn sói, quét muỗi”, đồng chí Tập Cận Bình đã từ vị trí Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, tiến tới kiêm nhiệm vai trò Chủ tịch Nhà nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Ở xứ mình, “nhóm” xong “lò”, các đồng chí trong Đảng đang xúm vào xiển dương “nhất thể hóa”.
Từ 2012 tới giờ, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã đốn – chặt hàng chục ngàn đồng chí ở đủ mọi cấp, thuộc đủ mọi ngành, kể cả quân đội lẫn công an, chẳng may bị xác định là “tham quan, ô lại” hơn những đồng chí khác. Giờ mới rõ, chuyện đốn – chặt ấy không chỉ nhằm an dân. Rõ ràng đốn – chặt đã gieo rắc kinh hoàng và đẩy các đồng chí còn lại tới chỗ quy phục, thành ra mới rồi, có tới 2.964 đại biểu của Quốc hội Trung Quốc nhất trí “hủy giới hạn nhiệm kỳ của Chủ tịch Nhà nước”, tạo điều kiện để đồng chí Tập Cận Bình – lẽ ra phải rời vị trí Chủ tịch Nhà nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa vào năm 2022 – có thể ở lại làm Chủ tịch Nhà nước cho tới hết đời.
Tuy bác Trọng đã thảy vào “lò” những thanh củi rõ to nhưng rõ ràng những “án tù có thời hạn” chưa làm dân chúng hả dạ, đồng chí, đồng đội chỉ mới hoảng, chứ chưa… “kinh”. Tham chiếu con đường đồng chí Tập Cận Bình đã đi, cách thức Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thực hiện trong chiến dịch “đả hổ, diệt ruồi, săn sói, quét muỗi”, có lẽ người vận hành “lò” sẽ phải… “quyết liệt” hơn.
Tại sao đa đảng có thể hạn chế đc tham nhũng và tiêu cực? Bởi vì nó tạo ra các đối thủ để giám sát, tố cáo tiêu cực của nhau, và không hề khoan nhượng vì là đối thủ sống còn với nhau… nhưng phải cạnh tranh công bằng, thượng tôn pháp luật và tuân theo Hiến pháp quốc gia
Cần 1 minh họa thật là bình dân đẻ cho mọi người ai cũng có thể hiểu Ví dụ như bạn thích ăn phở, mà ở khu vực bạn chỉ có 1 quán duy nhất bán phở, thì mỗi lần bạn thèm phở bạn chỉ biết đến mỗi quán này. Vì trong khu vực chỉ có duy nhất quán này bán phở nên nó muốn làm gì cũng đc trong phở của nó, bỏ phoocmon, dùng thịt trâu thay thịt bò, cho nhiều bột ngọt…v.v và vv… thậm chí nó có nâng giá gấp đôi bạn cũng cắn răng móc hầu bao để đc ăn phở của nó mỗi khi bạn thèm phở mặc dù phở của nó càng ngày càng dở. Nhưng nếu như có 2 quán phở trở lên thì sao? bạn thèm phở có thể chọn lựa nhiều quán, quán này cảm thấy ko ngon, bạn đi ăn ở quán khác. Và cái bọn bán phở này, muốn giữ khách hàng lại cho quán của mình trong đó có bạn, nó phải làm thật tốt món phở của nó, những nguyên liệu tốt nhất, chất lượng phở ngon mà giá thành lại rẻ….có thế mới thu hút khách đc…anh nào làm tốt hơn dĩ nhiên quán anh đó sẽ nhiều khách hơn… Vì có sự cạnh tranh nên các quán phở này sẵn sàng moi móc những chuyện xấu của nhau để hạ bệ uy tín đối phương, nhằm kéo khách hàng lại về phía mình, chẳng hạn như quán A bảo quán B rửa chén ko kĩ, quán C lại bảo quán A toàn dùng rau có thuố trừ sâu, quán B bảo quán C dùng loại tương ớt đã bị hỏng…đó là những thiệt hại cho các quán phở, nhưng có lợi cho khách hàng, ng bỏ tiền ra để đc phục vụ- trong đó có bạn, biết quán nào có những cái tốt nào, quán nào có những cái xấu nào……Và các quán phở cũng biết tự hoàn thiện mình hơn, giảm dần các thủ đoạn mánh mung với khách, tìm cách nâng cao chất lượng tô phở, mà phải bán với giá cả hợp lý, ko thì dẹp tiệm vì ế… từ đó mà bạn cũng chọn lựa đc tô phở chất lượng cho mình hơn
Thế nhé…..độc đảng và đa đảng nó cũng rứa, thằng đảng A thử tham nhũng xem, bọn đảng B và C ko moi móc cho thiên hạ xem mới lạ…. Cứ 4 năm 1 lần, các khách hàng ăn phở lại bình chọn ra danh hiệu “quán phở chất lượng nhất khu vực”
Bạn muốn có nhiều quán phở phục vụ bạn hay chỉ mỗi 1 quán phở duy nhất phục vụ bạn…đó là tùy ở bạn….
++++++++++++++++++++++++++++++ CHỈ LÀ TAM QUYỀN PHÂN LẬP DỎM NẾU KO CÓ “ĐA ĐẢNG”
Tại sao VN ko có “tam quyền phân lập” – Chính phủ VN (hành pháp) khỏi phải nói, cán bộ toàn là đảng viên ĐCS – Quốc hội VN (lập pháp) cũng toàn là đảng viên ĐCS – Toà án tối cao quốc gia (tư pháp) cũng do các đảng viên ĐCS nắm
Rõ ràng 1 mình ĐCS đã nắm hết 3 quyền, y như cách nói của Montesquieu là lập pháp, hành pháp đều nằm trong tay Viện Nguyên Lão…
Montesquieu viết: “Khi mà quyền lập pháp và hành pháp nhập lại trong tay một người hay một Viên Nguyên Lão, thì sẽ không có gì là tự do nữa, vì người ta sợ rằng chính ông ta hoặc viện ấy chỉ đặt ra những luật độc tài để thi hành một cách độc tài. Cũng không có gì là tự do nếu như quyền tư pháp không tách rời quyền lập pháp và hành pháp. Nếu quyền tư pháp được nhập với quyền lập pháp, thì người ta sẽ độc đoán với quyền sống, quyền tự do của công dân; quan toà sẽ là người đặt ra luật. Nếu quyền tư pháp nhập lại với quyền hành pháp thì quan toà sẽ có cả sức mạnh của kẻ đàn áp. Nếu một người hay một tổ chức của quan chức, hoặc của quý tộc, hoặc của dân chúng, nắm luôn cả ba thứ quyền lực nói trên thì tất cả sẽ mất hết.”
Vậy thì phải làm sao, 1 đảng thì ko có tam quyền phân lập, vậy thôi thì ko có đảng phái nào đi cho khoẻ… khi đó Quốc hội, chính phủ, toà án hoàn toàn là do dân cả
Nhưng “ko đảng phái” lại là 1 lý thuyết ko tưởng, vì loài người có xu thế hợp lại với nhau thành 1 hội nhóm để đạt 1 mục tiêu chung, nhưng mình đc lập hội nhóm, chả lẽ lại cấm ng ta lập hội nhóm, vì vậy mà ĐA ĐẢNG ra đời +++++++++++++++++++++++++++++++
NHẦM LẪN TAI HẠI GIỮA “ĐẢNG PHÁI” VÀ “LỰC LƯỢNG VŨ TRANG”
Đang làm, con bé làm chung nó hỏi Syria sao bạo loạn vậy anh? mình trả lời vì nước nó nội chiến, dân nó muốn đứng lên để lật đổ độc tài
Nó hỏi tiếp… ah vậy là do Syria có nhiều đảng nên làm loạn, đánh nhau phải ko anh…
Câu hỏi ngây ngô nhưng đó cũng là sự nhầm lẫn của rất nhiều người VN, lợi dụng điểm này tuyên giáo cũng mụ mị rằng VN đa đảng sẽ loạn, ng chết rất nhiều
– Hệ thống đảng phái theo Hiến pháp là ko đc quyền có quân đội, như ở Mỹ 2 đảng lớn nhất là Dân chủ và Cộng hoà ko đảng nào có quân đội
– Hội nhóm nào sở hữu quân đội thì đã trở thành lực lượng vũ trang và ko còn tuân theo Hiến pháp quốc gia… có thể sẽ bị Liên hiệp quốc can thiệp vì lực lượng đó ko có tính chính danh
Ở VN các hoạt động đấu tranh cho dân chủ đang theo đường lối “đấu tranh bất bạo động”… chưa có hội nhóm nào có dấu hiệu sẽ thành lập quân đội hay dùng vũ lực tranh chấp… nhưng hệ thống tuyên truyền cứ hù doạ “đa đảng sẽ loạn” để làm ng dân sợ sệt mà ko còn dám đấu tranh
“Cho đến hôm nay tôi kính trọng ông Thiệu như là một gương hào hùng của một kẻ dám chiến đấu cho nền tự do dân tộc của ông, một kẻ sau này đã chiến bại bởi những hoàn cảnh ngoài tầm tay cá nhân ông, đất nước ông và ngay cả ngoài vòng quyết định của chúng ta…” ( Henry Kissinger, Years of Upheaval, 1981, Bản dịch của Xuân Khuê )
Người kiên tâm chiến đấu trong nỗi cô đơn ghê gớm
Kissinger là người mà Nguyễn Văn Thiệu ghét cay ghét đắng cho tới khi xuống mồ. Trong khi ngược lại, Kissinger cũng làm ra vẻ ghét cay ghét đắng Nguyễn Văn Thiệu, kẻ mà báo chí và nhân dân Mỹ luôn luôn nguyền rủa là cản trở và phá hoại hòa bình.
Tuy nhiên cuối cùng, khi mà hòa bình đã đạt được bằng cái giá phản bội dân tộc Việt Nam, Kissinger mới bình tâm thú thực cảm nghĩ của ông ta về người anh hùng lãnh đạo đất nước Việt Nam trong thời gian gay cấn nhất của lịch sử. Kissinger nói :
“… Sau khi ngưng bắn, quân đội chúng ta sẽ rút về bên kia bán cầu, còn dân tộc của ông vẫn còn cảnh một đội quân tiếp tục hi sinh cho những hy vọng mong manh của nền độc lập tại Đông Dương. Chúng ta đã chắc rằng biện pháp của chúng ta sẽ kềm hãm tham vọng của Hà Nội. Nhưng mắt của ông Thiệu chỉ quan ngại vào những điều mong manh về sau này…” ( Bản dịch của Xuân Khuê ).
Kissinger cũng thú thực là vì không còn cách lựa chọn nào khác cho nên Mỹ đành phải hy sinh Nam Việt Nam, và cũng vì vậy mà Kissinger đành phải đóng vai làm kẻ thù của Nguyễn Văn Thiệu nhưng tự sâu xa trong đáy lòng, Kissinger khâm phục Thiệu :
“…Như là một phép lạ phát xuất từ lòng dũng cảm, ông Thiệu đã cố gắng lèo lái quốc gia trong giai đoạn cam go này, chiến đấu chống lại quân thù cố tâm xâm lấn và làm an tâm đồng minh nào chưa thông hiểu ông …
… Về riêng tư tuy tôi dành ít cảm tình về ông Thiệu nhưng tôi rất kính nể ôngvì ông là một người kiên tâm chiến đấu trong nỗi cô đơn ghê gớm ( nguyên văn: terrible loneliness ) sau cuộc rút quân của Hoa kỳ. Ông chấp nhận những cảm tình và thông hiểu ít ỏi dành cho ông. Chuyện đó không làm phẩm chất của ông hao mòn đi…” ( Bản dịch của Xuân Khuê ).
Cuộc sống không có tự do còn tệ hơn sự chết
Ngày 22-10-1972 Tộng thống Nguyễn Văn Thiệu đã nổi giận khi Kissinger ép buộc ông phải chấp nhận bản dự thảo Hiệp định đình chiến mà Kissinger đã cùng Lê Đức Thọ soạn thảo tại Paris. Ông khuyến cáo Kissinger :
“Tôi không đồng ý về việc một số nhân viên của quý vị đi nói khắp Sài Gòn là tôi đã ký. Tôi chưa ký kết gì cả. Tôi không phản đối hòa bình nhưng tôi chưa nhận được một trả lời thỏa đáng nào của quý vị cho nên tôi sẽ không ký”.
Kissinger mất bình tỉnh với tuyên bố của Tổng thống Thiệu, ông nói ông đã thành công ở Bắc Kinh, Mạc Tư Khoa và Paris mà bây giờ ông phải thất bại tại Sài Gòn : “Nếu ngài không ký, chúng tôi sẽ xúc tiến một mình”.
Tới phiên Thiệu nổi giận, ông buộc tội Kissinger là thông đồng với Bắc Kinh và Mạc Tư Khoa để bán đứng Miền Nam. Hồi ký của Kissinger ghi lại lời lẽ của Thiệu:
“Là một quân nhân thì lúc nào cũng phải chiến đấu, nếu tôi không phải là một quân nhân thì tôi đã từ chức khi HK yêu cầu tôi từ chức và còn mặc cả với tôi về ngày giờ từ chức… … Tôi chưa hề nói với ai là người Mỹ đã đòi tôi từ chức, vì như vậy là nhục; cho nên tôi đã làm như tự mình chọn lấy quyết định đó…” ( Kissinger, White House Years, trang 1385 )
Kissinger đáp lại : “Tôi cảm phục tính hy sinh và lòng can đảm của ngài qua lời phát biểu vừa rồi. Tuy nhiên, là một người Hoa Kỳ, tôi không khỏi phiền lòng khi ngài cho rằng chúng tôi thông đồng với Liên Xô và Trung Quốc.
Làm sao ngài có thể nghĩ như vậy được trong khi quyết định ngày 8-5 của Tổng thống Nixon ( Thả bom Hà Nội và phong tỏa các hải cảng Bắc Việt ) đã liều cả tương lai chính trị của mình để giúp quý ngài. Chúng tôi điều đình với Liên Xô và Trung Quốc là để làm áp lực, buộc họ phải làm áp lực với Hà Nội… Nếu như chúng tôi muốn bán đứng quý ngài thì đã có nhiều cách dễ dàng hơn để hoàn thành việc đó…”( Kissinger, White House Years, trang 1385, 1386 ).
Rồi tới phiên Đại sứ Bunker mất bình tỉnh : “Vậy thì thưa Tổng thống, lập trường chót của ngài là không ký, có phải không?”
Thiệu đáp : “Vâng, đó là lập trường cuối cùng của tôi. Tôi sẽ không ký và tôi xin ngài thông báo cho Tổng thống Nixon biết như thế. Xin quý vị trở lại Washington và nói với Tổng thống Nixon rằng tôi cần được trả lời”.
Tổng thống Thiệu chỉ tay vào bản đồ Việt Nam rồi nói : “Có gì quan trọng khi Hoa Kỳ để mất một quốc gia nhỏ bé như Nam Việt Nam? Chúng tôi không hơn gì một chấm nhỏ trên bản đồ của thế giới đối với các ông… … Nhưng đối với chúng tôi, đó là một sự chọn lựa giữa sự sống và sự chết.
Đối với chúng tôi, đặt bút ký vào một hiệp ước tương đương với sự đầu hàng là chấp nhận một bản án tử hình, vì cuộc sống không có tự do là sự chết. Không, nó còn tệ hơn là sự chết” ( Larry Berman; No Peace, No Honor; trích từ Văn khố Bộ ngoại giao HK, bản dịch của Nguyễn Mạnh Hùng trang 230 ).
Trang sử đã qua đi nhưng sự thật chưa trở lại
Sau 1975 thì người Mỹ muốn lái sự oán hận mất nước của nhân dân Miền Nam vào ông Nguyễn Văn Thiệu và quân đội VNCH để quên đi hành động “bán đứng đồng minh” của Mỹ *( Lời của ông Nguyễn Văn Thiệu nói thẳng vào mặt Kissinger năm 1972 ). Họ vận động các phương tiện truyền thông tiếng Việt tại hải ngoại kết án ông Thiệu làm cho mất nước. Họ kết án quân đội VNCH hèn nhát, tham nhũng v.v,… Họ dập tắt tiếng nói thanh minh của ông Thiệu và của những quân nhân VNCH. Họ thuê bọn vô lại biến phong trào chống Cọng sản tại hải ngoại thành những trò thối tha vô liêm sỉ….!
Hằng năm cứ vào mùa tháng Tư thì các phương tiện truyền thông tiếng Việt như RFA, BBC, …lại rộn lên những luận điệu kêu gọi hòa hợp hòa giải giữa chế độ CSVN và những người đã bị đuổi chạy ra nước ngoài. Họ coi những người rượt đuổi và những người bị đuổi đều tội lỗi như nhau.
Trong khi đó cuộc chiến Nam Bắc Hàn cũng giống hệt như cuộc chiến Việt Nam. Nhưng ngày nay RFA, BBC… nói cho con cháu Nam Hàn rằng năm 1950 quân Bắc Hàn tràn qua vĩ tuyến 38 đánh chiếm Nam Hàn.. Quân đội Mỹ đã giúp nhân dân Nam Hàn đẩy lui quân Bắc Hàn về Bắc. Tội lỗi đều là phía Bắc Hàn chứ phía Nam Hàn không có lỗi.
Nhưng đối với cuộc chiến Việt Nam thì quân Bắc Việt cũng tràn qua vĩ tuyến 17 đánh chiếm Miền Nam nhưng Mỹ lại nói : Phía CSVN và phía VNCH đều có lỗi cho nên Mỹ đứng giữa không biết giúp bên nào !! Cho tới nay cũng chưa ngã ngũ bên nào phải bên nào trái.
Cũng vì chưa ngã ngũ bên nào phải bên nào trái cho nên cho tới nay danh dự của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu vẫn chưa được phục hồi. Người Mỹ vẫn muốn con cháu Việt Nam nhìn Nguyễn Văn Thiệu như là một kẻ luôn luôn cản trở và phá hoại hòa bình.
Khi nghe tin hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson vào Đà Nẵng tháng Ba, 2018, tôi tự hỏi: tại sao không phải Cam Ranh mà là Đà Nẵng, và tại sao lại tháng Ba?
Nhìn lại lịch sử thì ta thấy cái địa danh Đà Nẵng hay gắn liền với những bước ngoặt của chiến lược Mỹ tại Biển Đông.
Mà kể cũng lạ, những bước ngoặt ấy lại có một sự trùng hợp: đó là nó thường hay xảy ra vào tháng Ba:
Tháng Ba, 1965 sau bao nhiêu thẩm định, cân nhắc, Washington đi tới quyết định đưa quân tác chiến vào Việt Nam. Đà Nẵng được chọn làm nơi để bắt đầu. Quyết định này phản ảnh một bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc chiến: sự thay đổi chiến lược từ chiến tranh du kích, chống nổi dậy tới chiến tranh quy ước.
Tháng Ba, 1973: sau Hiệp định Paris, lễ chính thức hạ cờ Mỹ để kết thúc vai trò của quân đội tác chiến tại Việt Nam lại được tổ chức tại sân bay Đà Nẵng.
Tháng Ba, 1975: Tòa Lãnh Sự Mỹ – bộ phận dân sự còn lại của Mỹ – đóng cửa hoàn toàn và rút đi trên con tầu cuối cùng rời cảng Đà Nẵng.
Bây giờ – tháng Ba, 2018 – siêu hàng không mẫu hạm cập cảng Đà Nẵng. Liệu nó có đánh dấu một bước ngoặt khác hay không?
Trước hết ta nhìn lại những mốc lịch sử của Đà Nẵng liên hệ tới chiến lược của Mỹ:
Tháng Ba, 1965: đổ bộ Đà Nẵng
Sau khi TT John F. Kennedy bị sát hại vào tháng 11, 1963, Phó TT Lyndon B. Johnson lên kế vị. Tuy có lập trường cứng rắn về Việt Nam, ông cố gắng kìm hãm, không leo thang cuộc chiến vì đã đặt ra mục tiêu ưu tiên cho chính quyền ông là War on Poverty– chiến đấu để khắc phục sự nghèo khó của lớp người thiểu số ở Mỹ.
Cuối năm 1964, dù sau khi đã đại thắng trong cuộc bầu cử tổng thống vào tháng 11, nhiều người khuyên ông nên có hành động mạnh ở Việt Nam nhưng ông vẫn tiếp tục tự chế.
Nhưng rồi biến cố Pleiku đã thay đổi hẳn lập trường của ông. Cuộc tấn công vào doanh trại cố vấn Mỹ tại Pleiku và căn cứ trực thăng Holloway (cách đó khoảng bốn dặm) vào lúc 2:00 giờ sáng ngày 7 tháng 2, 1965 đã gây nên thiệt hại lớn : trong số 137 quân nhân Mỹ ở căn cứ này thì 9 người bị tử thương và 76 người bị trọng thương. Những tổn thất về thiết bị cũng rất nặng nề: 16 trực thăng và 6 máy bay các loại khác bị hư hại. Đó là cuộc tấn công lớn nhất vào các cơ sở của Mỹ tại miền Nam Việt Nam cho tới thời gian đó.
Nó đã đưa tới một quyết định mau lẹ của Tổng thống Johnson để trả đũa. Ông nhóm họp Hội Đồng An Ninh Quốc Gia và nói:
“Tôi đã gác khẩu súng ở phía trên lò sưởi và cất đạn ở dưới hầm nhà từ lâu rồi, nhưng địch quân đang giết hại người của ta… Hèn nhát đã đưa chúng ta vào nhiều cuộc chiến hơn là trả đũa: nếu như Hoa kỳ đã mạnh dạn hơn ngay từ đầu thì đã tránh được Thế Chiến I và II.”
Sau đó ông cho khởi động chiến dịch Rolling Thunder: từng lớp máy bay khu trục bay xuyên qua những đám mây dầy đặc tới oanh tạc các doanh trại Bắc Việt cách Vĩ tuyến 17 khoảng 40 dặm về phía bắc tại Đồng Hới. Việc trả đũa này đã bắt đầu một chiến dịch oanh tạc kéo dài với Linebacker I và Linebacker II.
Đưa nhiều máy bay oanh tạc vào tham gia cuộc chiến thì phải bảo vệ phi trường Đà Nẵng và khu vực chung quanh phi trường để tránh bị pháo kích như ở Pleiku. Vì vậy Washington tính đến việc mang quân vào để đáp ứng.
Nhưng nếu mang quân tác chiến vào thì vi phạm Hiệp định Geneve và có khả năng là chiến tranh sẽ leo thang.
Bàn đi bàn lại thật kỹ nhưng rồi Washington đi tới kết luận phải chấp nhận mọi rủi ro.
Ngày 23 tháng 2 năm 1965, tại Sài Gòn, Tướng Westmoreland đề nghị với Tư lệnh Thái Bình Dương và Bộ Tổng Tham Mưu:
“Đưa một Lữ đoàn Viễn chinh Thủy Quân Lục Chiến MEB (Marine Expeditianory Brigade) để giữ an ninh cho Đà Nẵng. Việc đưa quân vào tiếp theo sẽ được triển khai theo từng giai đoạn, tùy thuộc vào sự đồng ý của thượng cấp trên căn bản chính trị. Đại sứ Taylor cũng sẽ đề nghị đưa một đội Tiểu Đoàn Đổ Bộ BLT (Battalion Landing Team) vào Đà Nẵng ngay.”
Ngày 26 tháng 2 năm 1965, Bộ Ngoại giao Mỹ gửi Sứ quán tại Việt Nam:
“Thượng cấp đã có quyết định tiến hành đổ bộ cùng một lúc một đơn vị MEB, một đơn vị BLT, và một phi đội trực thăng… rồi sẽ thêm BLT thứ hai, tất cả đều trong Khu vực Đà Nẵng …”
Ngày 8 tháng Ba, bốn con tầu USS Henrico, Union, and Vancouver đưa một lữ đoàn 3,500 TQLC vào đổ bộ ở bãi biển “Red Beach.”
Hành động này là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc chiến: sự thay đổi chiến lược từ trợ giúp, cố vấn trong chiến tranh du kích, chống nổi dậy (counterinsurgency) tới chiến lược đem đại quân tác chiến (combat troops), tham gia trực tiếp vào cuộc chiến.
Lữ đoàn TQLC Viễn chinh Số 9 đã là đội tiền phong dẫn đường cho trên một nửa triệu quân nhân Mỹ vào Việt Nam.
Tháng Ba, 1973: rút khỏi Đà Nẵng
Theo Hiệp định Paris ký kết ngày 27 tháng 1, 1973 thì Mỹ phải đơn phương rút khỏi Miền Nam.
Điều 5 quy định: “Nội trong 60 ngày sau khi bản Hiệp Định được ký kết, tất cả quân đội, cố vấn quân sự, và nhân viên dân chính làm việc cho quân đội… phải được hoàn toàn triệt thoái khỏi miền Nam Việt Nam…” Vì Hiệp định được ký ngày 27 tháng 1 cho nên ngày 27 tháng Ba là hạn chót của việc rút quân. Vào thời điểm ấy thì một số quân đội Mỹ còn đóng ở Đà Nẵng.
Điều 6 của Hiệp định quy định thêm: “ Các căn cứ quân sự ở miền Nam Việt Nam của Hoa Kỳ và các quốc gia khác, đã dẫn ở Điều Một, phải được giải tỏa trong hạn 60 ngày, sau khi Hiệp định được ký kết.” Đà Nẵng là căn cứ không quân quan trọng nhất yểm trợ hai Quân Khu I và II. Nó đã được chọn để tổ chức một nghi lễ biểu tượng quan trọng: lễ hạ lá cờ Mỹ và mang đi, đánh dấu việc chấm dứt sự có mặt của quân đội tác chiếnMỹ tại Miền Nam.
Lễ nghi được diễn ra rất trang trọng với sự hiện diện của Trung Tướng Ngô Quang Trưởng. Việc “Cuốn Cờ” (Flag Folding) đã theo đúng thủ tục gồm năm bước, bắt đầu bằng việc trải lá cờ ra cho thật thẳng và gấp lại theo chiều dài lần thứ nhất (độc giả vào mạng xem để tìm hiểu thủ tục cầu kỳ và đầy ý nghĩa này).
Tháng Ba, 1975: Lãnh sự cuối cùng rời Đà Nẵng
Tuần lễ cuối tháng Ba, sau khi có tới gần một triệu người dân từ Huế, Quảng Trị và vùng lân cận di tản đổ dồn và tràn đầy Đà Nẵng, thành phố này bị tràn ngập và hỗn loạn trước sự tiến quân của quân đội Bắc Việt. Tình hình an ninh trở nên tuyệt vọng.
Mỹ điều động hai con tầu Pioneer Contender và Miller tới hải cảng Đà Nẵng để giúp di tản những nhân viên Mỹ làm ở Tòa Lãnh sự với hàng trăm ngàn người Việt. Ngoài số tầu biển còn có chiếc máy bay Boeing 727 của hãng hàng không Air America đã hạ rồi cất cánh trong cảnh hỗn loạn tại phi trường Đà Nẵng.
Sau cùng thì viên lãnh sự Mỹ, ông Al Francis đã ra đi bằng đường biển.
Sự tham gia của Mỹ vào cuộc chiến Việt Nam đến đây đã chấm dứt hoàn toàn.
Tháng Ba, 2018: hàng không mẫu hạm vào Đà Nẵng
Mỹ đi rồi Mỹ lại về… vào Đà Nẵng?
Lich sử sẽ ghi nhận sự kiện này thế nào?
Ta có thể tạm thời nhận xét như sau:
Thứ nhất, về chiến lược ở Biển Đông: Mỹ đang xúc tiến cho thật nhanh diễn tiến ‘Xoay Trục.’ Như chúng tôi đã đề cập trong cuốn ‘Khi Đồng Minh Nhảy Vào’: hoàn cảnh lịch sử hiện nay hết sức khó khăn. Nó khác hẳn với hoàn cảnh trong những thập niên 60 và 70. Trong hai thập niên ấy, chiến lược của Mỹ là “ngăn chận Trung Quốc,” còn bây giờ là phải “trực diện đối đầu với Trung Quốc.”
Từ khi Mỹ rút khỏi Đài Loan, rồi mặc kệ, không giúp Miền Nam Việt Nam trong việc bảo vệ Hoàng Sa chống Trung Quốc, và sau đó là bỏ rơi Miền Nam, TQ hết bị ngăn chận nên đã thực sự tràn xuống Biển Đông và đang thâu tóm trọn vẹn khu vực này, tiến trình theo đúng như thuyết Đôminô.
Nhưng Xoay Trục khó có thể hoàn thành mau lẹ và thành công nếu không có sự cộng tác của Việt Nam, vì đây là “địa điểm chiến lược quan trọng nhất” như Bộ Quốc Phòng Mỹ đã xác định ngay từ đầu thập niên 50 (xem ‘Khi Đồng Minh Nhảy Vào,’ Chương 2).
Vì vậy Mỹ muốn thúc đẩy hợp tác quân sự chặt chẽ hơn đối với Việt Nam.
Thông cáo chung về chuyến viếng thăm Việt Nam của TT Trump tháng 11, 2017 xác định hai điểm:
Hai bên “khẳng định kế hoạch hợp tác quốc phòng Việt – Mỹ trong giai đoạn 2018-2020.” Ta thấy giai đoạn 2018-2020 là trùng hợp với khung thời gian Mỹ đặt ra cho mục tiêu hoàn thành bước đầu của chiến lược Xoay Trục khi 60% của hải lực Mỹ sẽ có mặt ở Thái Bình Dương.
Hai bên “hoan nghênh hàng không mẫu hạm Mỹ lần đầu tiên tới thăm một hải cảng của Việt Nam trong năm 2018.”
Lưu ý độc giả một điểm có ý nghĩa: cho tới nay, chúng tôi thấy tất cả truyền thông quốc tế đều loan tin sai lầm rằng “đây là hàng không mẫu hạm đầu tiên cập bến Việt Nam kể từ năm 1975” hay “kể từ sau cuộc chiến,” hay “kể từ khi chiến tranh kết thúc cách đây hơn 40 năm.”
Không đúng, đây là lần đầu tiên kể từ trước tới nay. Trong Chiến tranh Việt Nam, nhiều hàng không mẫu hạm Mỹ như USS Constellation, Hancock, Ticonderoga có tham chiến, nhưng chỉ đậu ở Subic Bay (Phi Luật Tân), Yokosuka (Nhật Bản) hay thả neo ở ngoài khơi, chưa bao giờ vào Đà Nẵng (hay Cam Ranh). Năm 1964 chỉ có một hàng không mẫu hạm USS Card chở quân trang, quân cụ và thiết bị vào Sài Gòn (và bị đánh bom). Nhưng tầu này nhỏ, thuộc vào loại hộ tống Bogue, cũ kĩ vì sản xuất từ năm 1941.
Đưa nhiều hàng không mẫu hạm, chiến hạm vào Biển Đông thì cần phải có cơ sơ hỗ trợ từ đất liền – hải cảng, sân bay, bảo trì, tiếp vận xăng nhớt, thực phẩm, tiện nghi. Những cơ sở ấy thì thực tế nhất, tiện lợi nhất là vùng duyên hải của Việt Nam – đặc biệt là Cam Ranh và Đà Nẵng. Đây là hai nơi mà Mỹ đã xây cất, xử dụng trong nhiều năm nên đã quá quen thuộc.
Nhưng tại sao Mỹ không đưa hàng không mẫu hạm vào Cam Ranh có vịnh nước sâu mà lại đem vào Đà Nẵng? Về phương diện logistic, tầu Carl Vinson quá lớn, khó mà thả neo ở Hải cảng Quốc Tế Cam Ranh.
Lại nữa, có thể vì lý do Thành phố Đà Nẵng có giá trị tượng trưng cho vai trò của người Mỹ ở Việt Nam trước đây – qua các biến cố như đã đề cập. Ngoài ra, còn có khả năng là sẽ có đông dân chúng Việt Nam chào đón USS Carl Vinson, giống như thời xưa (1965) có các thiếu nữ ra bãi biển choàng hoa lên cổ các chiến sĩ thuỷ quân lục chiến Mỹ, hay gần đây nhiều người Việt leo lên chiến hạm Mỹ do hạm trưởng người Mỹ gốc Việt lái tới Đà Nẵng, hoan hỉ đón tiếp.
Và như vậy là để nêu cao sự ủng hộ của nhân dân Việt Nam đối với cuộc thăm viếng hữu nghị này?
Xác định xong về cuộc viếng thăm là có hành động cụ thể ngay: tại Hà Nội ngày 25 tháng 1, Bộ trưởng Quốc Phòng Jim Mattis đã chính thức tuyên bố là sự việc này sẽ diễn ra vào tháng Ba.
Trong mấy năm vừa qua, đã có tầu ngầm và chiến hạm Mỹ ra vào Cam Ranh, nhưng đây là lần đầu tiên một Hàng Không Mẫu Hạm tiến vào hải phận và cập cảng Đà Nẵng. Thứ hai, phô trương lực lượng: hàng không mẫu hạm là tiêu biểu cho sức mạnh hải và không lực Mỹ. Nó được gọi là một “không quân nhỏ” (small air force) lưu động.
USS Carl Vinson thuộc loại “Nemitz,” một siêu mẫu hạm loại mới (2009), chạy bằng nguyên tử. Nó chính là tầu chỉ huy của Đội Mẫu Hạm Tấn Công Số I (Carrier Strike Group 1) mới thành lập, có trụ sở tại San Diego. Đây là một phần của Đệ Tam Hạm Đội, mạnh mẽ nhất thế giới, thường thả neo ở các đại dương khác chứ không phải ở Thái Bình Dương (trách nhiệm của Đệ Thất Hạm Đội). Tầu này thực sự chứa những khí giới gì ngoài những phi đội khu trục thì còn là một bí mật quân sự – nhưng có thể Trung Quốc cũng đã biết.
Hiện tại tất cả thế giới chỉ có 19 hàng không mẫu hạm đang hoạt động (và 6 cái đang được sản xuất). Trong số 19 tàu này thì Mỹ đã chiếm tới 10 cái, tức là hơn một nửa. Số còn lại thì hầu hết thuộc các nước đồng minh của Mỹ như Anh Quốc (4 cái), Pháp (2), Ý (1). Nước Nga chỉ có một cái còn đang hoạt động là Admiral Kuznetsov. Nga có 4 cái khác nữa nhưng thuộc vào loại Kiev (như Minks, Novorossiysk): tất cả đều đã “về hưu.” Như vậy, nếu số mẫu hạm của Mỹ cộng với của các đồng minh thì hải lực tổng hợp này thực sự bá chủ cả bốn đại dương. Thứ ba, gửi tín hiệu cho Trung Quốc. Mặc dù Trung Quốc đã lên hàng cường quốc, nhưng về mặt hải lực thì còn rất yếu kém. Đó là vì chỉ mới có được một con tầu cũ tên là Varyag mua lại của Ukraine năm 1998 rồi đưa về tân trang tại xưởng đóng tầu Đại Liên (Dalian) ở đông bắc TQ, đổi tên là Liêu Ninh. Tầu được đưa vào hoạt động năm 2012, mục đích là để tập luyện.
Hè 1974 chúng tôi có dịp thăm viếng Trung Tâm Hành Quân của Đệ Thất Hạm Đội ở Honolulu và được chỉ dẫn về các hoạt động chính yếu của một hàng không mẫu hạm. Các chuyên gia cho thấy: việc điều khiển một hàng không mẫu hạm trên đại dương, nhất là giữa một cuộc chiến là hết sức phức tạp, nó đòi hỏi nhiều kỹ năng và kinh nghiệm. Nguyên công tác “roping” (buộc giây, thả neo) đã rất phức tạp. Rồi đến việc điều khiển từng lớp khu trục cất cánh, hạ cánh, đến công tác phòng không, chống tầu ngầm, điều hợp với các tầu hộ tống, với trung tâm hành quân và các lực lượng hỗ trợ từ trên bờ.
Ngoài số lượng, TQ chưa bao giờ có kinh nghiệm về hải chiến lớn chứ chưa cần nói tới hàng không mẫu hạm. Trong Chiến tranh Triều Tiên (1950-1953), khi đoàn quân của Tướng Mỹ Douglas MacArthur từ ngoài khơi đổ bộ vào hải cảng chiến lược Inchon (phía tây của Nam Hàn, khoảng 100 dặm về phía nam vĩ tuyến 38 và 25 dặm từ Seoul) vào ngày 15/9/1950, quân đội TQ và Bắc Hàn phải vội vã cuốn gói rút về qua vĩ tuyến 38.
Tới Trận Hoàng Sa: tuy là nhỏ mà TQ cũng đã bị Hải Quân VNCH gây tổn thất nặng nề. Ngược lại, Mỹ thì đã có kinh nghiệm về đại hải chiến và xử dụng hàng không mẫu hạm từ cả một thế kỷ: trong Đệ Nhất, rồi Đệ Nhị Thế Chiến, tới chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh Việt Nam, và ngày nay, chiến tranh vùng Trung Đông. TQ có nhiều tiền, có thể mua tất cả những khí giới tối tân trên thế giới này nhưng không thể nào mua được một thế kỷ kinh nghiệm về đại hải chiến.
Mở ra một chương lịch sử mới?
Như chúng tôi đã có dịp đề cập trước đây, trong chuyến công du tại Hà Nội năm 2016, TT Barrack Obama đã gợi ý về trang sử mới này khi ông trích Nguyễn Du trong truyện Kiều:
“Rằng trăm năm cũng từ đây.
Của tin gọi một chút này làm ghi“
Tiếp theo, TT Trump đã đi thẳng vào vấn đề và phát biểu “Chúng ta đã gắn kết dần với nhau để tìm được những mục tiêu chung, những lợi ích chung. Và đó là điều đang diễn ra. Chúng tôi tới đây hôm nay để tái khẳng định những gắn kết đó.”
Thông cáo chung cũng xác định việc“mở rộng quan hệ đối tác toàn diện giữa hai nước trên cơ sở … các lợi ích chung và mong muốn chung.”
Tại Hà Nội ngày 25 tháng 1 vừa qua, Bộ trưởng QP Jim Mattis đã cám ơn Việt Nam về sự phát triển của quan hệ đối tác ấy, qua việc hàng không mẫu hạm tới Đà Nẵng (nguyên văn: “Thank you for increasing partnership, with our aircraft carrier coming into Danang here in March” ).
Thứ tư, tác động vào đồng minh: qua hành động này, Mỹ cũng muốn gián tiếp trấn an các quốc gia đồng minh tại Á Châu . Họ đang lo ngại về quyết tâm của Mỹ. Lại nữa, cho tới nay chính sách ngoại giao của TT Trump chưa rõ ràng về Biển Đông. Bây giờ, với việc tầu USS Carl Vinson cập bến Đà Nẵng – lần đầu tiên trong lịch sử Việt Nam (nhắc lại, lần đầu tiên trong lịch sử Việt Nam chứ không phải từ khi cuộc chiến kết thúc năm 1975 như truyền thông thế giới đã loan tin) – bất chấp sự phản đối của TQ, đồng minh Á Châu sẽ thấy – từng bước một – chính quyền Trump có lập trường bảo vệ Biển Đông – bằng hành động – và cứng rắn hơn thời TT Obama nhiều.
Đã không phải là ngẫu nhiên mà TT Trump lại tăng thuế mạnh tới 25% vào nhập cảng thép (phần lớn là từ TQ) cùng một thời điểm với sự có mặt của siêu hàng không mẫu hạm ở Đà Nẵng – ngay sát Hoàng Sa và chỉ cách căn cứ hải quân lớn của TQ trên 400 km.
Thứ năm: lợi ích chiến thuật: đó là để chính thế hệ trẻ của hải quân Mỹ – những quân nhân mới vào cuộc sau chiến tranh Việt Nam, gồm cả trên hai lữ đoàn trên USS Carl Vinson có dịp làm quen với bãi biển, hải cảng và sân bay Đà Nẵng.
Cách đây 6 năm, khi thấy Mỹ trực tiếp giúp Việt Nam dọn dẹp, làm sạch chất độc da cam tại sân bay Đà Nẵng vào mùa hè 2012 (mà không phải trên dẫy Trường Sơn), chúng tôi cho rằng Mỹ khó mà quên được cái địa danh Đà Nẵng.
Rõ ràng là bang giao mang tính chiến lược và tiến tới toàn diện Việt – Mỹ đã đi được một bước đáng ghi nhận.
Tuy nhiên, bước ấy dài hay ngắn thì còn tùy thuộc vào việc có hay không những hành động có thực chất tiếp theo. Cụ thể, ta có để đặt câu hỏi liệu sẽ có những cuộc tập trận giả, thao diễn quân sự Việt – Mỹ có tầm cỡ lớn với sự tham gia của Hải Đội Tấn Công USS Carl Vinson trong năm 2018 hay không?
Thay lời cuối: hôm nay, ngày 6/3/1018 thấy trên mạng chiếu cảnh người dân Đà Nẵng bắt nhịp với ban nhạc Hạm Đội 7 hát bài “Nối VòngTay Lớn” tôi không thể không nghĩ tới khả năng rằng: biết đâu biết đâu đấy, một trang sử mới của bang giao Việt-Mỹ đã thực sự bắt đầu – như cựu TT Obama đã có dịp gợi ý: “Rằng trăm năm cũng từ đây?”
Muốn cho chương lịch sử này kéo dài và bền vững thì nó phải dựa trên căn bản dài lâu và vững chắc.
Căn bản ấy chính là quyền lợi hỗ tương của cả hai nước: chống lại tham vọng chiếm trọn Biển Đông của Trung Quốc và bảo vệ tuyến hàng hải vào hàng quan trọng nhất thế giới ($3,000 tỷ lưu thông mỗi ngày) (*) – hai mục tiêu hoàn toàn là tự vệ chứ không phải khiêu khích hay tấn công. Tuyến hàng hải này nằm chỉ cách vùng duyên hải của Việt Nam 12 hải lý.
Việt Nam, lại một lần nữa có cơ hội đóng vai trò địa chính trị chiến lược trên thế giới, nhờ vào vị trí nhìn ra Biển Đông của Đà Nẵng.
____
(*) Ghi chú của Tiếng Dân: Có lẽ tác giả Nguyễn Tiến Hưng nhầm, con số 3,000 hàng hóa lưu thông qua Biển Đông mỗi ngày là không chính xác. Theo số liệu của Trung tâm CSIS, hàng hóa lưu thông qua Biển Đông hàng năm trị giá 5.3 trillion dollars, tức 5,300 tỷ Mỹ kim. Lấy con số này chia cho 365 ngày trong năm, mỗi ngày chỉ có 14,5 tỷ hàng hóa lưu thông qua Biển Đông.
Cảm ơn một vị khách phát hiện sai sót này và bình luận bên dưới.
Đây là lần đầu tiên một tàu sân bay Mỹ đến VN kể từ khi kết thúc chiến tranh VN, đánh dấu mối quan hệ chiến lược giữa hai nước từng là kẻ thù, vào thời điểm ảnh hưởng khu vực của TQ đang gia tăng, theo Reuters.
Hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson có thể được nhìn thấy vào sáng thứ Hai 5/3 tại vùng biển ngoài khơi Vịnh Đà Nẵng, nơi tàu sân bay có lượng giãn nước 103.000 tấn và hai tàu khác của Hoa Kỳ bắt đầu chuyến thăm năm ngày.
Sự xuất hiện của USS Carl Vinson đánh dấu sự hiện diện quân sự quy mô nhất của Hoa Kỳ ở Việt Nam từ năm 1975 – nhưng cũng minh hoạ cho mối quan hệ phức tạp và tiến triển của Hà Nội với Bắc Kinh đối với khu vực tranh chấp trên Biển Đông.
Việt Nam đã nỗ lực hàng tháng trời để làm dịu bớt mối lo ngại của người láng giềng Trung Quốc đối với chuyến thăm của tàu USS Carl Vinson và triển vọng hợp tác an ninh tăng cường giữa Hà Nội và Washington.
Các tàu sân bay Hoa Kỳ thường xuyên qua lại trên Biển Đông trong một đợt triển khai hải quân tăng cường, và hiện nằm trong sự theo dõi của các tàu hải quân Trung Quốc, giới chức hải quân khu vực cho hay.
Việc Trung Quốc nhanh chóng xây dựng trong quần đảo Trường Sa khiến Việt Nam và chính phủ các nước trong khu vực lo ngại khi nước này tìm cách thực thi tuyên bố chủ quyền đối với phần lớn các khu vực đường thủy đang tranh chấp, nơi hàng trăm nghìn tỷ đô la thương mại đi qua mỗi năm.
Mặc dù không có tàu sân bay Mỹ nào đến Việt Nam kể từ khi chiến tranh kết thúc nhưng các tàu chiến nhỏ khác của Hoa Kỳ đã tiến hành các chuyến thăm cấp cao khi mối quan hệ được cải thiện trong những năm gần đây.
Các chuyến thăm nói trên bao gồm chuyến thăm 2016 của tàu ngầm USS Frank Cable và tàu khu trục USS John S. McCain tới vịnh Cam Ranh, một khu hậu cần quan trọng trong chiến tranh Việt Nam.
Một ban nhạc hải quân Hoa Kỳ sẽ trình diễn hòa nhạc tại Đà Nẵng trong chuyến viếng thăm của tàu Vinson, và thuỷ thủ từ tàu sân bay dự kiến sẽ tới thăm một trung tâm điều trị cho những người bị phơi nhiễm chất độc da cam trong chiến tranh.
Tàu sân bay hạt nhân USS Carl Vinson sẽ neo đậu tại thành phố cảng Đà Nẵng, nơi quân đội Mỹ đổ bộ đầu tiên trong chiến tranh Việt Nam, khiến nơi đây trở thành một địa điểm mang tính biểu tượng cao.
Cuộc viếng thăm này nhằm minh chứng cho mối quan hệ quân sự ngày càng tăng của Việt Nam và Hoa Kỳ.
‘Thông điệp tới Trung Quốc’
Nhưng các nhà phân tích cho rằng việc này chắc chắn sẽ gửi một thông điệp tới Trung Quốc khi nước này tiếp tục bành trướng tại khu vực tranh chấp trên biển Đông.
Phóng viên BBC Jonathan Head hiện đang có mặt tại Đà Nẵng, cho biết mặc dù hợp tác quân sự giữa Hoa Kỳ và Việt Nam đã tiến triển nhưng vẫn còn hạn chế, và Việt Nam cần kiểm soát chặt chẽ thông điệp của chuyến thăm này.
Trung Quốc hiện là một siêu cường trong khu vực và là đối tác thương mại quan trọng nhất của Việt Nam.
Vì vậy, lãnh đạo cộng sản Việt Nam đang rất thận trọng để tránh bất kỳ động thái nào có thể gây bất lợi cho mối quan hệ với người láng giềng khổng lồ của mình, phóng viên Jonathan
Trung Quốc tuyên bố chủ quyền gần như toàn bộ Biển Đông, bao gồm các rạn san hô và hòn đảo mà một số quốc gia khác cũng tuyên bố chủ quyền. Việt Nam đã tuyên bố chủ quyền các đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Hoa Kỳ luôn tuyên bố không can thiệp vào các tranh chấp trên Biển Đông, nhưng Hải quân Hoa Kỳ đã liên tục có các hoạt động “tự do hàng hải” tại các vùng biển đang tranh chấp, một thách thức rõ ràng đối với các tham vọng bành trướng lãnh thổ của Trung Quốc.
Tàu USS Carl Vinson đã thực hiện nhiều chuyến đi đến khu vực rộng lớn hơn trong hàng thập niên qua.
Đà Nẵng là căn cứ quân sự chính của Mỹ trong chiến tranh Việt Nam. Việc hàng không mẫu hạm Mỹ, có thể mang tới 90 máy bay, cập cảng Đà Nẵng, sẽ đại diện cho sự hiện diện quân sự quy mô nhất của Mỹ tại Việt Nam kể từ khi kết thúc chiến tranh và sau khi Việt Nam thống nhất năm 1975.
Chiến tranh Việt Nam – cái mà Việt Nam gọi là cuộc chiến tranh chống Mỹ – kéo dài và đẫm máu. Chính phủ Việt Nam ước tính hàng triệu người, cả dân thường và lính Cộng sản, đều bị giết. Chỉ hơn 58.000 lính Mỹ chết hoặc mất tích trong cuộc chiến.
Bìa sách ‘Chính trị bình dân’ của blogger Phạm Đoan Trang.
Courtesy of luatkhoa.org
Politics for common people and political awareness of young people in Vietnam
00:27/06:26
Mạng xã hội Facebook những ngày qua lan truyền bản điện tử cuốn sách Chính Trị Bình Dân của blogger Phạm Đoan Trang viết và hoàn thành vào năm 2017.
Những người tìm đọc và chia sẻ cho nhau thuộc nhiều lứa tuổi, trong đó có nhiều bạn trẻ. Liệu điều đó có cho thấy nhận thức về tương quan chính trị với đời sống xã hội đã đi vào cuộc sống người trẻ ở Việt Nam?
Từ thực tiễn và trực diện
Hệ thống giáo dục Việt Nam đã dành hẳn một môn học được gọi là môn Chính trị và Lý luận chính trị ở chương trình đại học. Và chính tác giả Phạm Đoan Trang cũng dành hẳn một chương để mô tả về “Chính trị là gì?” Trong đó, có một đoạn tác giả định nghĩa: “Chính trị có mặt trong tất cả các hoạt động xã hội, tương tác xã hội. Chính trị hiện diện ngay trong gia đình, trong mọi nhóm người, mọi cộng đồng, mọi quốc gia.”
Những người quan tâm đến các diễn biến trong xã hội, sau khi chia sẻ thường hay có câu bình luận rằng “Cứ thờ ơ với chính trị đi, chính trị sẽ ‘quan tâm’ đến bạn rất chu đáo”.
Có một nhóm bạn trẻ ở Việt Nam hiện tại, họ tìm đến và hiểu về chính trị không phải bằng những bài giảng của môn Chính trị học, mà chính từ những trải nghiệm thực tiễn trong cuộc sống.”
Bạn trẻ Huy Jos, người có tiếng nói mạnh mẽ cùng với người dân miền Trung phản đối Formosa là một trong những bạn trẻ ấy. Anh cho biết với suy nghĩ của anh, chính trị là ‘bộ máy chính quyền’. Và người dân thì rất ít cơ hội để hiểu về nó. Chính bản thân anh cũng thế.
“Em chỉ trải qua cuộc sống thì mới biết về chính trị là nhiều, còn sách thì đọc qua ít. Mình thấy những bất công, mà trước tiên mình cũng không nhận thức được chính trị qua những bất công đó, nhưng dần dần tham gia vào những hoạt động, tìm hiểu thêm rồi mình mới biết nó như thế nào. Lúc nhỏ, đâu biết gì là chính trị đâu.”
Va chạm thực tiễn, rồi sau đó kết nối, truyền đạt cho nhau. Đó là cách mà người trẻ trong nước đang sử dụng để học và hiểu về chính trị.
Em chỉ trải qua cuộc sống thì mới biết về chính trị là nhiều, còn sách thì đọc qua ít. Mình thấy những bất công, mà trước tiên mình cũng không nhận thức được chính trị qua những bất công đó, nhưng dần dần tham gia vào những hoạt động, tìm hiểu thêm rồi mình mới biết nó như thế nào. Lúc nhỏ, đâu biết gì là chính trị đâu. – Huy Jos
Cô Nguyễn Xoan, con dâu của nhà hoạt động Lê Đình Lượng, tức facebooker Lỗ Ngọc, người hiện đang bị giam giữ với cáo buộc là có hành vi ‘hoạt động nhằm lật đổ chính quyền”, cho biết cô nhận thấy ngày càng có nhiều người trẻ dấn thân vào con đường đấu tranh dân chủ khi họ nhận ra những bất công trong xã hội.
“Họ nhận thức được, họ biết được và họ dám đứng lên đòi hỏi quyền lợi của mình và của mọi người. Nhìn 1 người nào đó, mình nói với họ. Ví dụ người chạy taxi chẳng hạn, mình có thể giải thích với họ là giá xăng tăng như thế, quyền lợi của họ sẽ bị thiệt thòi như thế nào. Ít nhiều họ cũng hiểu.”
Bên cạnh những người tìm đến chính trị vì chính những va chạm thực tiễn, hoặc những lần chứng kiến tận mắt sự bất công trong đời sống xã hội, hoặc chính quyền lợi cá nhân bị ảnh hưởng, thì có một nhóm người khác nhận thức chính trị thông qua tin tức trên mạng xã hội.
Đặc biệt là Facebook trở thành công cụ truyền tin có sức lan toả bật nhất, thì hầu như bất kỳ những sự việc xấu, tốt nào diễn ra trong đời sống hàng ngày đều được truyền đến người dân một cách chi tiết và thẳng thắn nhất. Từ giá xăng dầu, giá điện, giá vé qua trạm BOT, giá bán hoa trái dịp Tết… cho đến những tấm bằng giáo sư nặng ký, hay thảm hoạ ô nhiễm môi trường, tất cả đều được cập nhật nhanh chóng đến người dân trong nước.
Bạn trẻ Nguyễn Xung Lâm, một giáo dân ở Cồn Sẻ chia sẻ ý kiến rằng Facebook chính là một tác động vô cùng rộng lớn. Từ facebook của những nhà hoạt động, nhà đấu tranh, lần lượt có nhiều người tò mò tìm hiểu và biết được thế nào là ‘quyền lợi của người công dân’.
“Chứ thật sự ra để quan tâm chính trị trực diện, nghĩa là họ chủ động tìm đến chính trị khi họ biết vai trò của họ là có quyền quan tâm đến chính trị thì hầu như không có. Cái điều tác động đến các bạn trẻ trực diện nhất hiện tại chính là facebook, tiếng nói của các nhà hoạt động, những người đấu tranh.”
Chính trị bình dân – ngòi nổ ban đầu
Theo nhận xét của Nguyễn Xung Lâm, tuy mỗi ngày, số người bị bắt bớ, giam cầm chỉ vì cất lên tiếng nói ngày càng nhiều, nhưng trên thực tế, số người quan tâm đến chính trị, đặc biệt là những người trẻ, chưa phải là nhiều. Qua cái nhìn của anh, những người ấy vẫn còn bị đóng khung trong một đời sống cá nhân quá chặt. Họ chỉ tìm đến và chủ động tìm hiểu chính trị khi họ biết mình có quyền, có vai trò, có trách nhiệm với quốc gia.
‘Chính trị bình dân’ là 1 cơ sở. Không phải nói là ít, mà là cũng có nhiều cuốn về chính trị, những bài giảng về chính trị nhưng những tài liệu ấy họ ít tiếp cận. Chỉ có những bạn trẻ họ hoạt động trong xã hội công giáo thì không quan ngại. – Nguyễn Xung Lâm
Với Huy Jos, anh cũng nhận thấy vẫn còn rất nhiều người thờ ơ trong nhận thức về chính trị:
“Đa số những người công nhân, học sinh chỉ đi làm rồi đi học, đi chơi làm gì biết đến chính trị như thế nào. Nhắc đến còn sợ. Không khéo nghe mình nói người ta còn chạy.”
Do đó, để trả lời cho câu hỏi về vai trò của những cuốn sách như “Chính Trị Bình Dân” trong việc nâng cao nhận thức và tương quan chính trị của mỗi người dân là như thế nào? Huy Jos nói rằng:
“Nếu nói về chính trị, nếu người dân đọc được quyển sách này thì người dân sẽ nhận thức ra được.”
Nếu nói về chính trị, nếu người dân đọc được quyển sách này thì người dân sẽ nhận thức ra được. Huy Jos
Nguyễn Xung Lâm bày tỏ rằng tuy chưa nhiều, nhưng các bạn trẻ trong nước đã bước đầu hiểu về chính trị bằng sách vở, bài viết trên mạng xã hội.
Và trong những hiệu ứng ấy, ‘Chính trị bình dân’ của blogger Phạm Đoan Trang là một cơ sở, giữa nhiều những tài liệu về chính trị khác.
“Giới trẻ Việt Nam, cái tương quan của họ với chính trị không được thoải mái và nhạy bén. ‘Chính trị bình dân’ là 1 cơ sở. Không phải nói là ít, mà là cũng có nhiều cuốn về chính trị, những bài giảng về chính trị nhưng những tài liệu ấy họ ít tiếp cận. Chỉ có những bạn trẻ họ hoạt động trong xã hội công giáo thì không quan ngại.”
Anh gọi cuốn sách “Chính Trị Bình Dân” như một “ngòi nổ ban đầu” để châm lên ngọn lửa soi đường dẫn các bạn trẻ tìm đến những định nghĩa về quyền công dân, quyền con người, quyền sống…Tất cả đều được gom góp trong hai từ “chính trị”.
Rất nhiều những hình thức có vai trò dẫn nhập nhận thức và tương quan chính trị đến với người dân, như mạng xã hội, thực tiễn, sách vở, môi trường sống…
Nhưng qua những người bạn trẻ chúng tôi tiếp xúc, họ đều có chung một nhận định, đó là cho dù mạng xã hội là công cụ mạnh nhất, nhưng chính thực tiễn va chạm mới chính là động lực bộc phát mạnh nhất và rõ ràng nhất về tương quan chính trị trong nhận thức của người trẻ hiện nay.
Nước mà có chính trị hay, dù hèn yếu nhưng sau sẽ hùng cường. Nước mà chính trị dở thì nước có lớn nhưng có ngày suy nhược. – (Tả Truyện)
Không chỉ về văn hóa, xã hội mà kể cả về ý thức chính trị của dân chúng trong các nước thuộc khu vực Đông Nam Á (Asian) có nhiều nét tương đồng. Song ý thức chính trị hay ý thức đối với cộng đồng của người Việt đứng ở mức thấp trong bảng xếp hạng là điều không thể chối bỏ. Rõ ràng là thấp hơn rất nhiều so với Myanmar hay Campuchia. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao Myanmar hay Campuchia đã thành công trọng việc thay đổi thể chế chính trị, từ độc tài quân phiệt sang một nhà nước pháp quyền. Dẫu rằng gần đây nền dân chủ ở các quốc gia đó có những dấu hiệu thụt lùi đáng kể.
Trong cuốn “Tả truyện” tên đầy đủ là “Xuân Thu Tả Thị truyện”, một trong những văn bản kinh điển Trung Quốc tác giả Tử Hạ có kết luận rằng, “Nước mà có chính trị hay, dù hèn yếu nhưng sau sẽ hùng cường. Nước mà chính trị dở thì nước có lớn nhưng có ngày suy nhược.”. Thì sẽ thấy được lý do vì sao trong lịch sử của nước Việt từ xưa đến nay, hiếm có các triều đại hùng cường mà đa phần là suy nhược. Mà triều đại cộng sản hiện nay là một ví dụ.
Điều này càng thấy rõ trong những ngày này, khi sự ra mắt của của cuốn sách “Chính trị Bình dân” của tác giả Phạm Đoan Trang được giới quan tâm đến vấn đề chính trị đón nhận một cách nồng nhiệt trên mức bình thường. Trong đó có nhiều người thừa nhận rằng, lần đầu tiên họ được tiếp cận với các kiến thức chính trị đồ sộ, nghiêm túc và được diễn giải một cách bình dân, dễ hiểu cho mọi giới về kiến thức chính trị phổ thông.
Cần phải thừa nhận rằng, sự ra đời của cuốn sách “Chính trị Bình dân” của tác giả Phạm Đoan Trang là hết sức cần thiết và cấp bách, cuốn sách này sẽ góp phần xóa mù về chính trị cho một số đông những người quan tâm đến chính trị. Có thể khẳng định chắc chắn rằng, trên 90% trong số những người quan tâm đến vấn đề chính trị ở Việt Nam không hiểu hoặc trả lời đúng về các khái niệm cơ bản về chính trị như: Chính trị là gì?; Dân chủ là gì? Quyền lực Nhà nước là gì?… Điều đáng báo động là hầu hết các thành viên các tổ chức chính trị của người Việt ở hải ngoại cũng không khá hơn mấy. Trong một số cuộc trắc nghiệm bằng cách tạo ra sự tranh cãi của tôi, thì đa phần họ trả lời và hiểu không đúng về các khái niệm đó.
Nếu bạn hiểu rằng, chính trị là những vấn đề xoay quanh việc giành và giữ quyền lực nhà nước. Thì một khi bạn tham gia hoạt động chính trị, với mục tiêu giành quyền lực nhà nước ngoài quy định của Hiến Pháp thì bạn phải xác định trước rằng, bạn sẽ bị chính quyền bắt bỏ tù và sẽ chịu các hình phạt cực kỳ nặng. Có như thế mới không có hiện tượng “thành khẩn khai báo và nhận tội” của những tù nhân chính trị và cũng không có việc phản đối bỏ tù những người yêu nước về tội danh lật đổ chính quyền.
Tương tự, nếu hiểu định nghĩa chính trị như vừa nói, thì sẽ không có các cuộc tranh luận vô bổ về việc CSVN cướp chính quyền của chính phủ Trần Trọng Kim năm 1945. Vì bất kể hành động hay tên gọi nào như: cướp, cách mạng, đảo chính… đều có một mục đích chung là, lật đổ chế độ cũ để giành quyền lực nhà nước để sau đó xây dựng một chế độ mới với các thể chế chính trị khác.
V.v… và v.v…
Trở lại với cuốn sách “Chính trị Bình dân” của tác giả Phạm Đoan Trang được giới quan tâm đến vấn đề chính trị đón nhận một cách nồng nhiệt trên mức bình thường, thì các bạn nên hiểu rằng trong phần mở đầu, tác giả Phạm Đoa Trang đã trân trọng giới thiệu là, “Có thể xem đây là một cuốn sách nhập môn về chính trị học. Tác giả đã sử dụng tài liệu tham khảo là những cuốn sách giáo khoa về chính trị của các nước Mỹ, Anh, Ấn Độ, Philippines, đồng thời cố gắng diễn đạt bằng ngôn ngữ đơn giản, dễ hiểu nhất.”. Có nghĩa là trên nền tảng của kiến thức khoa học chính trị, tác giả Phạm Đoan Trang đã biên tập, sắp xếp và giải thích một cách có hệ thống các kiến thức chính trị phổ thông giúp cho mọi giới, mọi tầng lớp quan tâm đến chính trị có thể hiểu và ghi nhớ. Nói đúng nghĩa là tác giả Phạm Đoan Trang đã giúp cho mỗi người những viên gạch đầu tiên về kiến thức chính trị.
Việc một số người đón nhận cuốn Chính trị Bình dân ồn ào trên mức bình thường, cũng có lẽ họ là những người rất ít đọc và chịu khó tìm hiều kiến thức về chính trị. Điều mà lẽ ra họ phải bỏ công sức để tìm hiểu một cách nghiêm túc và có hệ thống từ trước đây.
Trong cuốn sách “Chính trị Bình dân” của tác giả Phạm Đoan Trang có nhiều luận đề được diễn giải chưa được chính xác cho lắm, song để trang bị kiến thức chính trị đối với giới bình dân thì cũng tạm chấp nhận bước đầu. Cụ thể về khái niệm chính trị là gì đã được mở tác giả mở rộng có nhiều điểm chưa đúng. Và cuốn sách đó nên có tựa đề là “Kiến thức Chính trị Bình dân”, chứ không phải là “Chính trị Bình dân”. Vì để đề phòng nếu như có ai đó hiểu (sai) rằng có thứ chính trị bình dân giúp cho một người bán cá nhảy ra lãnh đạo quốc gia như chúng ta đã thấy trong chế độ cộng sản.
Nước Việt đến hôm nay tan hoang bởi suy nghĩ sai lầm như thế, khi người ta đưa những kẻ tu hành, chị nông dân, anh công nhân… vào ngồi trong nghị trường cho đủ thành phần cơ cấu. Đồng thời đây cũng chính là nỗi ám ảnh và là niềm khát khao cho những người ngây thơ và thiếu hiểu biết về chính trị, khi họ luôn nghĩ rằng làm chính trị để một khi có sự thay đổi về thể chế chính trị thì họ cũng sẽ được ngồi trong chính trường như thế. Xin nhớ đó là việc không bao giờ có, kể cả trong thể chế chính trị tự do dân chủ cũng rất khó có chuyện người bình dân (không có tiền) trở thành chính trị gia.
Mà tất cả mọi cuộc cách mạng làm thay đổi thể chế chính trị đều có xuất phát điểm là tầng lớp tinh hoa. Chỉ có tầng lớp tinh hoa mới đủ năng lực để dẫn dắt và điều hành số đông dân chúng để thực hiện một cuộc cách mạng thần thánh để thay đổi thể chế chính trị. Nếu nói không ngoa, lãnh đạo cách mạng phải độc quyền của giới tinh hoa, nếu không chúng ta sẽ đi vào vết xe đổ của việc thay đổi chế độ độc tài này bằng một nhà nước độc tài khác như Myanmar và Campuchia đang diễn ra.
Còn vai trò của đám đông dân chúng ủng hộ là yếu tố quyết định sự thành công của hầu hết các cuộc cách mạng, song số đông giới bình dân chỉ là những vệ tinh xoay quanh tầng lớp trung lưu đóng vai trò là hành tinh, những hành tinh đó sẽ xoay quanh tầng lớp tinh hoa vốn là định tinh, mà hạt nhân của định tinh đó là lãnh tụ cách mạng. Nếu những người tham gia hoạt động chính trị hay ủng hộ tiến trình dân chủ hóa ở Việt Nam không nhận thức được điều này, thì chăc chắn Việt Nam sẽ mãi mãi không có sự thay đổi.
Người ta cho rằng, những điều vừa kể trên phù hợp với lý thuyết vũ trụ, ở đó tuyệt đối không có bất kỳ một hệ sao nào mà các định tinh cùng hành tinh lại xoay quanh một vệ tinh mà có thể tồn tại. Đó là quy luật chung của tự nhiên. Chính trị đối kháng (chứ không phải đối lập) ở Việt Nam hiện nay đang ở trong tình trạng như vậy. Vì có quá nhiều hạt nhân nên luôn luôn tan vỡ. Trong khi, mọi cuộc cách mạng luôn luôn phải có người nắm vai trò lãnh tụ để xây dựng, tổ chức và điều hành một cuộc cách mạng.
Với hiện trạng hiện nay, lực lượng chính trị đối kháng ở trong nước và hải ngoại chưa xuất hiện những nhân tố tinh hoa nổi trội, có hiểu biết đầy đủ về kinh tế, chính trị xã hội… để có thể lèo lái một cuộc cách mạng và lãnh đạo đất nước trong tương lai. Mà chủ yếu là chém gió và làm phách lấy tiếng. Đáng tiếc rằng có những người lãnh đạo tổ chức chính trị có tên tuổi ở hải ngoại còn không hiểu rằng, mục tiêu cuối cùng và là cao nhất của chính trị là Quyền Lực Nhà Nước.
Dù rằng, lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội hiện nay ở Việt nam là một thế lực chính trị tồi và dở, cần phải được thay thế để thúc đây đất nước phát triển và có vị thế trên thế giới. Song các tổ chức chính trị và cá nhân đối kháng còn dở hơn họ nhiều lần, mà bằng chứng là họ không giành được sự ủng hộ của người Việt trong và ngoài nước. Chính vì thế đến thời điểm này, nếu ai đó hy vọng rằng sắp tới đây sẽ có một cuộc cách mạng để thay đổi thể chế chính trị ở Việt Nam, thì xin thưa đó là một điều hoang tưởng.
Chương I ĐỊNH NGHĨA CHÍNH QUYỀN … Chương II TÍNH CHÍNH DANH
Tính chính danh là niềm tin phổ biến của các thành viên trong một xã hội rằng quyền lực của chính quyền hay đảng cầm quyền là đúng, chính đáng, hợp lý, hợp pháp, và vì thế dân chúng phải phục tùng.
Tóm lại, chính quyền có chính danh tức là việc cầm quyền của họ là phù hợp, thích đáng trong suy nghĩ của người dân, và vì thế người dân chấp nhận phục tùng chính quyền ấy.
Do đó, có trường hợp chính quyền được thành lập hợp pháp, nhưng không được người dân cho là hợp lý, nên vẫn thiếu tính chính danh và cuối cùng sụp đổ. Nhiều chính quyền ở khối cộng sản Đông Âu cũ, như Đông Đức, Ba Lan, Hungary, mặc dù trên danh nghĩa được thành lập hợp pháp thông qua các cuộc bầu cử, song một khi đã hết tính chính danh – tức là không còn được số đông dân chúng ủng hộ, đã lần lượt sụp đổ vào cuối thập niên 80 của thế kỷ trước.
Làm thế nào để một tổ chức có được tính chính danh để trở thành chính quyền? Theo nhà xã hội học người Đức Max Weber (1864-1920), có ba cách: “Die drei reinen Typen der legitimen Herrschaft” (Ba kiểu chính quyền có tính chính danh, tiếng Anh: The Three Types of Legitimate Rule”), một tiểu luận của Max Weber viết bằng tiếng Đức, xuất bản năm 1922.
1.Nhờ truyền thống (cha truyền con nối); 2.Nhờ có sức hấp dẫn của lãnh tụ, lãnh đạo; 3.Nhờ được thành lập hợp pháp và hợp lý.
1. CHÍNH DANH NHỜ TRUYỀN THỐNG Đây là trường hợp các chính thể, các vương triều cha truyền con nối. (Anh, Bỉ, Hà Lan, Tây Ban Nha, Morocco [Ma-rốc], Saudi Arabia [Ả-rập Xê-út], Kuwait [Cô-oét], Thái Lan…). Những chính quyền này được coi là có tính chính danh bởi vì chúng được công nhận từ lâu trong lịch sử, hay nói cách khác, tính chính danh của chúng được truyền lại từ các triều đại trước. Người dân ở những xã hội này chấp nhận chính thể đương thời bởi vì chính thể ấy đã cầm quyền từ lâu, thành truyền thống, và không ai còn đặt vấn đề phải xem xét lại hay phá bỏ truyền thống ấy.
2. CHÍNH DANH NHỜ CÓ LÃNH TỤ KIỆT XUẤT Đó là những chính thể được công nhận là chính danh nhờ sự hấp dẫn của một cá nhân nào đó được công chúng sùng bái, và cá nhân đó đóng vai trò lãnh tụ, lãnh đạo. Ví dụ như các chính quyền Napoleon (Pháp), Mussolini (phát xít Ý), Hitler (Đức quốc xã), Fidel Castro (Cuba cộng sản), Khomeini (Hồi giáo Iran), Lenin, Stalin (Liên Xô), Mao Trạch Đông (Trung Quốc cộng sản), dòng họ Kim Nhật Thành (Bắc Triều Tiên), và Hồ Chí Minh (Việt Nam cộng sản), v.v. Nói cách khác, những chính quyền đó có được tính chính danh nhờ việc họ có một gương mặt cá nhân nào đó có sức hấp dẫn to lớn đối với dân chúng, được ngợi ca bởi công đức trời biển, được tôn vinh như “tiên đế”, “cha già dân tộc”, “khai quốc công thần”. Chừng nào nhân vật ấy còn được sùng bái, chừng đó chính thể còn có tính chính danh, và ngược lại, khi sự sùng bái của người dân đối với lãnh tụ kiệt xuất bị suy giảm thì khi ấy, tính chính danh của chính thể bắt đầu lung lay. Đến khi lòng kính trọng, tin yêu của dân chúng đối với lãnh tụ hoàn toàn chấm hết, thì chế độ không còn lý do để tồn tại.
Đó là lý do vì sao các chính quyền cộng sản như Liên Xô, Bắc Triều Tiên, Cuba, Trung Quốc, Việt Nam… phải sống chết bảo vệ hình ảnh vị “cha già dân tộc” của mình, kể cả hàng chục năm sau khi ông ta mất. Ở những xã hội này, sự kính trọng, tin yêu đối với lãnh tụ được xem như đạo đức, như một phẩm chất tốt đẹp. Nói xấu, phỉ báng lãnh tụ bị coi là trọng tội và bị pháp luật trừng phạt. …. 3. CHÍNH DANH NHỜ HỢP PHÁP VÀ HỢP LÝ Đó là những chính quyền có được tính chính danh nhờ: -Được thành lập một cách hợp pháp, hợp lý; -Có hiến pháp, luật pháp giới hạn quyền lực của nhà nước để không xâm phạm vào tự do của người dân;
-Có nhà nước pháp trị, tam quyền phân lập, các chức vụ nhà nước đều có nhiệm kỳ và được bầu cử công bằng, tự do. Tất nhiên là, như các bạn có thể thấy, các chính thể đều sẽ tự nhận mình là “chính danh nhờ hợp pháp và hợp lý”. Chẳng một chính thể nào lại nhận mình “cướp chính quyền” và không có tính chính danh.
Tương tự, tất cả các chính quyền trên thế giới này đều đã, đang và sẽ nhận họ là chính thể dân chủ. Không một chính thể nào lại tự nhận mình là độc tài, phi dân chủ. Có nghĩa là, dù có thể còn gây tranh cãi, nhưng dân chủ vẫn được toàn thế giới xem là một giá trị đáng có. Nửa cuối của Phần II sẽ bàn về giá trị này. * * * Max Weber đưa ra lý thuyết của ông về ba kiểu chính quyền có tính chính danh trong một tiểu luận xuất bản vào năm 1922. Tiểu luận rất nổi tiếng và lý thuyết của ông có ảnh hưởng từ đó đến nay. Về sau này, các học giả mới bổ sung thêm một kiểu chính danh nữa, đó là chính danh có được nhờ đạt thành tựu về kinh tế và/hoặc đạo đức cũng như năng lực bảo vệ chủ quyền quốc gia. Bạn có thấy “nghe quen quen” không? Rất quen là đằng khác, bởi vì một nhà nước điển hình cho sự xây dựng tính chính danh kiểu này là láng giềng của Việt Nam, chung ý thức hệ cộng sản với Việt Nam: Trung Quốc.
Khi nhà nước cộng sản ở Bắc Kinh mới thiết lập được chính quyền (năm 1949), tính chính danh của nó có được nhờ những hứa hẹn với người dân về một đất nước hùng mạnh, xã hội cộng sản bình đẳng, quan chức trong sạch không tham nhũng, dân chúng ai nấy đều có việc làm ổn định và được bảo đảm về lương thực thực phẩm, y tế, giáo dục… Dần dần về sau, những thành tựu kinh tế nổi bật, một nền quốc phòng mạnh đủ làm khu vực và thế giới khiếp sợ, trở thành cơ sở chủ yếu để nhà cầm quyền Bắc Kinh tạo và giữ được tính chính danh với nhân dân. Người dân Trung Quốc cần những cái cớ để tự hào về đất nước, để lòng tự hào dân tộc của họ được ve vuốt, và có vẻ như đảng Cộng sản Trung Quốc cầm quyền đã giúp họ có được và duy trì những cớ đó. Đổi lại, dân chúng sẽ trung thành với chế độ và chấp nhận hy sinh một số quyền dân sự và chính trị.
Tuy thế, thành tựu kinh tế và sức mạnh quốc phòng có thể làm nên tính chính danh của một nhà nước thì cũng có thể làm cho tính chính danh ấy bị bào mòn, thậm chí bị xóa sạch, đến mức nhà nước phải sụp đổ. Khi nào kinh tế Trung Quốc sa sút, bất bình đẳng xã hội gia tăng, quân đội Trung Quốc thất bại trước một đối thủ nào đó… thì Bắc Kinh mất chính danh. Cần nhớ rằng, kinh tế suy thoái, phúc lợi xã hội không đảm bảo, chất lượng sống thấp kém, cũng là những yếu tố dẫn đến sự mất tính chính danh của các đảng cộng sản cầm quyền ở Đông Âu ngày trước. (Trong khi đó, họ lại không có vị lãnh tụ kiệt xuất nào như Lenin hay Stalin của Liên Xô). … (Trích trang 69, 70, một phần trang 71, 72, 73,74 Chính trị bình dân)