Thầm Thì Bên Tai

Thầm Thì Bên Tai

(Hạnh Phúc Gia Đình)

                                                                                        Tuyết Mai

Đến đây thì tôi phải xin lỗi quý vị độc giả vì đã đọc một tựa đề thật là lãng mạn, nhưng nội dung bài thì không phải là Thầm Thì Bên Tai nhưng lại là Hét Bên Tai, thưa anh chị em!.   Thầm thì bên tai, một thời lãng mạn ấy, nó như xưa lắm lắm rồi.   Cái thời mà hai anh chị hò hẹn nhau, trao nhau những lời thỏ thẻ nhẹ nhàng, nay chỉ còn là dĩ vãng ….. Nay thì đôi anh chị đã về già.

Chẳng là vì sáng nay không biết ông nhà tôi chắc thức dậy wrong side of the bed hay sao đó!? Nên đã càm ràm suốt cả một buổi sáng, làm mất đi thú vui hưởng buổi sáng đẹp trời của tôi.   Tôi là người hoàn toàn sống mãnh liệt và sống dư đầy vào mỗi buổi sáng sớm, với ánh bình minh chiếu rọi khắp nền trời.   Tuy ánh nắng của những ngày hè có vẻ cay nghiệt tùy theo ngày, nhưng ánh nắng ấy “nó” tỏa muôn ngàn sức sống, cho con người và cho mọi tạo vật dưới gầm trời của Chúa.

Không điều gì giận cho bằng ai đó lại chọn ngay buổi sáng mà kiếm chuyện với tôi, thì thật sự người ấy không biết điều tí nào và cũng chẳng biết sống như thế nào gọi là đẹp cho một ngày.   Có phí đi lắm không khi chúng ta thức dậy thì ông mặt trời cũng đã ló dạng và chào đón tất cả chúng ta.   Chúc cho hết thảy chúng ta một ngày đẹp.   Một ngày mới cho những sự việc mới mà do chính mình được tự do lựa chọn cách sống sao cho một ngày thật thoải mái tốt đẹp.   Đẹp ho chính mình, gia đình, những người lân cận, và bằng hữu.   Uổng phí quá đi mất khi chúng ta tự hủy hoại một ngày đẹp của mình?.

Vì một mắt nhà tôi bị đau và sẽ đau mãi như thế cho đến hết cuộc đời còn lại của ổng.   Đã lòa, đã không thấy, đã bị chóa khi trời nắng chói chang, mà lại thỉnh thoảng bị đỏ và bị nhức mắt.   Bác sĩ bắt ổng vẫn phải nhỏ mắt hằng ngày chẳng những cho con mắt mù lòa, nhưng cũng phải nhỏ cho con mắt yếu còn lại.   Nếu không thì ông sẽ bị mù cả hai mắt.   Vì thế ông bây giờ tánh tình cau có khó thương y như người hiệp sĩ có một mắt.   Hay như con trâu chỉ còn một sừng, v.v….. Điều đó ắt cũng dễ hiểu vì nay ông trở thành người tật nguyền.   Cần rất nhiều thời gian để chữa khỏi thể lý và tâm lý.

Nói cho ngay trách ổng thì cũng thật tội nghiệp, nhưng không trách thì ổng sẽ gia tăng cách hành hạ tôi như một việc “lẽ tất nhiên”, thì tôi không cho phép.   Vì biết tánh ý nên tôi có dặn dò ổng trước là nếu có sự việc gì cảm thấy muốn nói ra để được chia sẻ, để cho tôi chịu lắng nghe, và để cho tôi cố gắng thông cảm, thì ráng nhịn cho qua cái buổi sáng; vì buổi sáng là Sức Sống riêng của tôi.   Tôi không phải như những người đàn bà khác một là hoàn toàn không muốn nghe và không thông cảm, hoặc sẽ ngăn chận và làm dữ bằng cách cho chồng những lời rất khó nghe hay rất chua chát??.  

Còn tôi ư? Tôi chọn cách hòa hoãn nhưng cũng rất thiếu kiên nhẫn.   Vì biết mình thiếu kiên nhẫn nên mới dặn dò chồng bao nhiêu lần!.   Vì biết mình thiếu kiên nhẫn nên rất khuyên chồng hãy đi ra ngoài thường xuyên để cho con người được thoải mái.   Tôi là loại người đàn bà cả đời chẳng muốn giữ chồng canh cánh bên mình mà không rời chồng nửa bước, không không.   Tôi là người đàn bà rất biết điều nên luôn chọn cách cư xử hài hòa, luôn giải thích, và để hai người lên giường không có sự giận nhau.   Ý muốn thì là thế, nhưng thực tình là con người thì khó có thể làm được theo sự mong muốn của mình? Lực bất tòng tâm …..   Nhưng tôi cũng cố gắng lắm lắm!…. Từng ngày một.

Bây giờ thì mọi chuyện mọi điều, tôi luôn luôn phải nhờ đến con gái lớn của tôi nó nhảy vào để bênh vực cho tôi.   Vì cháu biết mẹ cháu luôn luôn nhịn bố cháu, và càng nhịn thì ông càng đì, nên khi nào có cháu ở nhà tôi luôn gọi cháu đến để khuyên can bố dùm.   Được cái là khi nào có sự hiện diện của cháu thì bố cháu im và làm ra vẻ không có chuyện gì xẩy ra.   Vì cháu cũng rất rành tánh ý của bố nên luôn luôn bênh vực tôi và không ngại ngùng khi bắt bố phải xin lỗi mẹ.   Và luôn nhắc nhở bố “please be nice to your wife”.

*****     *****     *****

Biết Nhìn Mình Nhìn Người

Rất thường thứ Hai là ngày cháu gái lớn của chúng tôi được nghỉ làm cả hai nơi, nên cháu thường đi theo với chúng tôi gọi là Có Hẹn (date) với bố mẹ, nhưng hôm nay bố cháu bận không đi theo được.   Hai mẹ con đi ăn sáng là cái thú của cả hai mẹ con.   Ăn sáng chỉ là cái cớ và là cái điểm hẹn để hai mẹ con trao đổi nhau những mẫu chuyện về cuộc sống và cuộc đời.   Cháu rất thích những ngày được đi riêng với mẹ hay với bố vì cháu biết sẽ học hỏi được nhiều điều kinh nghiệm, từ bố mẹ.

Hôm nay đề tài cháu hỏi mẹ là tại sao người Có Đạo lại luôn sống đạo đức giả, như thành phần pha-ri-sêu thích làm điều xấu mà không cảm thấy điều mình làm là xấu xa là đê tiện?.   Để cắt nghĩa thật tóm tắt và dễ hiểu thì con người được sinh ra sống trên trần gian đều phải vậy!.   Có nghĩa vì phải sinh tồn trong khó khăn trong nghèo khổ, đã dậy con người ta phải tranh dành thì mới sống còn.   Con người thường có hai bản ngã, một bản ngã là con người tính và một bản ngã là thú tính.

Thiên Chúa sinh ra con người đã cho con người có cả linh hồn, trí khôn, và thân xác giống hình ảnh Thiên Chúa.   Còn loài động vật thì chúng chỉ có thú tính và trí thông minh của chúng rất có giới hạn.   Con người sở dĩ trở nên xấu xa đê tiện thường vì bị ảnh hưởng môi trường, nơi mình sinh sống, lớn lên, và ra đời.   Được ở chỗ tốt, chung quanh là người tốt, trường học và môi trường lành mạnh, thường làm cho người ta có cái nhìn tốt có cuộc sống tốt.   Từ cái nhìn tốt thì con người có chí hướng làm điều thiện và điều lành; tất nhiên họ rất muốn môi trường sống của họ phải thật tốt.  

Điều kiện nơi sống của họ phải có trật tự an ninh.   Văn minh và sạch sẽ.   Khí hậu tốt, cây cỏ tốt, và khí dinh dưỡng trong lành.   Tất cả cùng có một lý tưởng là có cuộc sống lành mạnh.   Nơi sinh sống sẽ không có nhà tù.   Không có kẻ cướp của giết người.   Không có nơi nào bán súng đạn.   Có nhiều trường học, nhà thờ, thư viện, công viên, nhà thương, v.v…. Trên thế giới cũng còn có rất nhiều nơi sống lành mạnh như thế là con người vui vẻ, thân thiện, và rất quan tâm tới nhau.

Nhưng cũng không thiếu những nơi trên thế giới, con người sống như những con chuột, sống chui sống nhủi.   Sống trong dơ dáy trong bệnh hoạn.   Trên những núi rác khổng lồ nằm thẳng ngay trong thành phố chính.   Trong những gầm cầu dơ bẩn.   Trong những nghĩa địa.   Do đó con người chỉ biết sống theo cái bản ngã của mình mà thôi!.   Muốn sống hơn người thì phải chà đạp người ta để mình ngoi lên.   Riết rồi thành cái thói quen không cảm thấy việc mình làm là xấu xa là đê hèn!.   Rồi khi họ được có cơ hội ngoi lên, thì lợi dụng “thấy người sang bắt quàng làm họ”, dùng Danh Chúa để làm mờ mắt thiên hạ.   Để moi tiền những bà già góa nghèo.   Sao họ có thể nhẫn tâm thế, có người hỏi? Thì ai cũng biết được câu trả lời không mấy khó này …..

Hỏi về con người thì phức tạp lắm con ạ! Nhưng hãy cố gắng về phần mình trước cái đã.   Hằng ngày con cố gắng học hỏi để làm cho mình tốt hơn ngày hôm qua.   Vì cuộc đời là những chuỗi ngày dài học hỏi để có tiến bộ.   Con cứ tiếp tục những điều tốt con đang làm rồi thì có Chúa giúp sức.   Người luôn gìn giữ con.   Nụ cười luôn nở trên đôi môi con đã xoa dịu rất nhiều người con gặp gỡ.   Tiếng cười của con cũng là niềm vui đem đến cho mọi người.   Sự thân thiện vui vẻ của con đã là món quà vô giá.  

Chỉ một điều con cần nhớ là kềm cái Tôi của mình xuống thấp hơn.   Để như cái bình đèn luôn còn có pin.   Vì sự giận hờn của con sẽ tự tiêu hủy chính mình.   Đã thế con tốn rất nhiều thời gian và phung phí nó để sau đó con lại tốn rất nhiều thời gian để phân trần và phân bua.   Và để có thể con cũng đã đánh mất những gì con cố công gầy dựng ngay từ đầu …… là đánh mất Tình Yêu Thương và sự Tin Tưởng của người ấy dành cho con.

Quý giá lắm thay, Chúa đã cấy trong con một món quà mà nơi con không bao giờ thiếu được, đó là sự con liên kết với người.   Rất tự nhiên và rất sẵn có.   Xin Thiên Chúa luôn tiếp dầu Thương Yêu cho con để con luôn là ngọn đèn trong sáng của Chúa.   Rất chân tình và rất tình người …..     

Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

08-06-12

Hình ảnh gia đình

Hình ảnh gia đình

Lm. Đaminh Nguyễn ngọc Long                                                       7/14/2012

                                                                                   nguồn: vietcatholic.net

Việc làm và tình yêu trong đời sống con người là hai yếu tố góp phần xây dựng con ngưòi cùng xã hội. Nhưng hai hình ảnh này theo lý luận phân tích lại như đi ngược chiều nhau.

Tình yêu dẫn đến sự sinh sôi nẩy nở thêm con người; công  việc làm ngăn cản vướng trở tình yêu. Hai điều căn bản trái ngược nhau trong đời sống xã hội ngày hôm nay.

Công việc làm mang đến lợi nhuận, tiền bạc. Tình yêu thì hao tốn tiền bạc. Việc làm sản xuất ra hàng hóa và mang lại tư bản sở hữu. Còn tình yêu sản xuất ra con cái và mang lại sự thua lỗ tốn kém.

Từ việc làm nảy sinh viết ra những sách báo thực dụng chỉ dẫn phát minh. Còn từ tình yêu nảy sinh đưa đến viết sách báo tiểu thuyết.

Việc làm và tình yêu như thế phân chia đời sống xã hội ra làm đôi, trong đen và đỏ, chen lẫn vào số phận con người.

Theo phân tích lý luận thì khô cứng như thế. Nhưng giữa việc làm và tình yêu còn có yếu tố thứ ba nữa. Yếu tố này được xây dựng thành hình, nếu hai yêu tố kia cùng chung hợp với nhau.

Đó là gia đình.

1. Từ khởi thủy đã có…

Đọc trong Kinh Thánh nơi sách Sáng Thế có câu: „Từ khởi nguyên Thiên Chúa sáng tạo trời đất.“. ( St 1,1). Trong công trình sáng tạo của Thiên Chúa có cả con người Nam và Nữ.

Rồi chính Thiên Chúa cũng đã muốn con người sống chung hợp thành gia đình với nhau: „ Hãy sinh sôi nảy nở thật nhiều…Con người ở một mình thì không tốt. Ta sẽ làm cho nó một trợ tá tương xứng với nó…..Người đàn ông lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai thành một xương một thịt.“ ( St 1-2).

Như thế gia đình là sự sống chung hợp của hai người Nam Nữ với nhau không chỉ dựa trên nền tảng làm việc hay chỉ tình yêu, hay chỉ trên yếu tố sinh lý vật học cùng trên tầng thần kinh cảm gíac, nhưng còn trên niềm vui hạnh phúc, sự tròn đầy đời sống họ mang lại cho nhau.

Gia đình có thể nói là ơn Kêu Gọi của hai người Nam và Nữ cùng nhau xây dựng mái ấm căn nhà tình yêu cùng hỗ trợ nhau đưa đến sự trọn vẹn đời sống của nhau. Tình yêu của họ trao cho nhau là sứ điệp tin mừng giúp họ khám phá ra điều còn ẩn dấu nơi mỗi người, món qùa tặng của Thiên Chúa.

Gia đình là ơn kêu gọi hướng về tình yêu và như món qùa tặng cho đời sống.

Yếu tố gia đình giúp không chỉ xây dựng đời sống hai người mà còn cho hoa qủa là con cái của họ do Trời cao ban cho. Và như vậy cho cả xã hội con người nữa.

Yếu tố gia đình giúp họ vượt qua rào cản phân tích đi vào ngõ bí ích kỷ khô cứng giữa hai bên chỉ thuần túy tình yêu và chỉ thuần túy việc làm.

Phải, xưa nay có nhiều cách thế nhìn cùng suy tư về gia đình. Nhưng yếu tố gia đình theo nếp sống trong dân gian xưa nay là căn bản cho đời sống xã hội.

2. Từ căn bản

Gia đình xưa nay trong đời sống xã hội vào mọi thời đại, ở mọi đất nước nền văn hóa nhân loại có chức năng liên quan ra tới ngoài xã hội nữa. Gia đình nào cũng là một xã hội thu nhỏ có cha, có mẹ, con cái. Xã hội nhỏ này nối kết với những xã hội nhỏ khác làm thành xã hội to lớn. Trong xã hội nhỏ gia đình, em bé bạn trẻ nhận được trước hết tình yêu sự chăm sóc âu yếm đùm bọc của cha mẹ ngay từ khi em thành hình là bào thai trong cung lòng mẹ.

Trong bầu không khí đó em bé bạn trẻ phát triển lớn lên thành người quân bình cả về thể xác lẫn tinh thần. Vì mỗi con người không phải chỉ có thân xác với đầu mình và tứ chi, nhưng còn bao gồm cả trí khôn tinh thần nữa. Tinh thần lành mạnh nơi thân xác khoẻ mạnh.

Trong bầu không khí đó em bé bạn trẻ khám phá ra thế nào là tình liên đới giữa con người với nhau, và con người cần nhau như thế nào.

Trong bầu không khí đó em bé bạn trẻ được đào tạo giáo dục từ căn bản về ăn uống, học nói, đi đứng, nằm ngồi, ngủ nghỉ, tắm rửa, mặc quần áo, giữ vệ sinh, học đọc chữ, nhất là học biết khám phá về nếp sống đạo giáo tinh thần, biết bỡ ngỡ vẻ đẹp trong thiên nhiên.

Trong bầu không khí đó em bé bạn trẻ phát triển lớn lên dần nhận ra thế nào là điều hay lẽ phải, thế nào là một nếp sống tốt đẹp có lễ phép, có tư cách, có nguồn gốc.

Những căn bản đó là hành trang cần thiết giúp em bé bạn trẻ lớn lên đi vào trường đời sống cùng học hỏi mở mang thêm ra, cùng làm việc xây dựng, và cùng yêu mến đời sống xã hội.

Trong cuộc gặp gỡ gia đình thế giới lần thứ bảy ở Milano bên Ý hôm 01.06.2012. Đức Hồng Y Ravasi, đã có suy tư về gia đình theo ba hình ảnh„ Gia đình là một căn nhà có ba phòng: phòng đau khổ, phòng làm việc và phòng mừng lễ. „

Thiết nghĩ, những căn phòng này không phải là số phận phải hứng chịu, nhưng là cơ hội giúp đời sống có kinh nghiệm trưởng thành vững mạnh hơn. Và như thế đời sống gia đình khác nào là trường đào luyện cho con người trước khi ra trường đời sống.

Nhưng dẫu vậy, con người xưa nay vẫn luôn có những thắc mắc hoài nghi, có khi chao đảo, khi nhìn thấy những thực tế về cảnh gia đình trong xã hội.

3. Từ thắc mắc hoài nghi

Không chối cãi, hình ảnh gia đình không chỉ có mặt tích cực, mà còn có cả mặt tiêu cực nữa;

Không chỉ có phương diện theo truyền thống xưa nay, mà còn cả phương diện cách mạng đổi mới chạy theo thời đại nữa;

Không chỉ có khía cạnh đạo đức như được thánh hóa, mà còn có cả khía cạnh bị tục hóa nữa;

Không chỉ có mặt gía trị cao đẹp, mà còn cả mặt bị hạ gía coi nhẹ thường nữa;

Không chỉ được ca tụng là cần thiết, mà còn bị tương đối hóa nữa;

Không chỉ được nhìn nhận là thánh thiêng Ơn Kêu của Trời cao, mà còn bị cho là một sản phẩm nhu cầu của thời đại.

Không chỉ là một giao ước nền tảng của hai vợ chồng trung thành gắn bó với nhau suốt đời, mà còn có cảnh sống thử tìm hiểu nhau một thời gian, hay ly dị xóa bỏ giao ước chia tay nhau nữa.

Không chỉ là một hôn nhân giữa hai người Nam và Nữ theo luật thiên nhiên, mà còn có cả hôn nhân giữa hai người cùng phái tính nữa theo đòi hỏi của con người ngày hôm nay.

Không chỉ là cùng chung vui cộng khổ trong gia đình giữa cha mẹ với nhau, mà còn có cảnh người cha đẩy những gánh nặng lo âu cho người mẹ một mình gánh chịu nữa, hay ngược lại.

Không chỉ có những người con do cùng một dòng máu tế bào của một cha và của một mẹ sinh ra. Nhưng còn có những người con hoặc của riêng cha, hoặc của riêng mẹ, hoặc được nhận làm con nuôi.

Không chỉ là chiếc nôi tổ ấm như xưa nay vẫn hiểu vẫn ca tụng. Nhưng càng ngày gia đình như đang trở thành một „Garage“ chiều tối cho xe chạy vào đậu nghỉ lấy nước đổ xăng nhớt cho khoẻ tươi tỉnh trở lại, rồi sáng hôm sau lại chạy đi tiếp vào đời sống.

Không còn thuần túy là tổ ấm để trẻ con thơ bé được đùm bọc lớn lên phát triển, cảm nghiệm được tình âu yêm của cha mẹ. Nhưng đang dần dần gia đình là nơi chốn ngủ nghỉ ban đêm sau giờ làm việc của cha mẹ. Vì trẻ con ngay khi còn thơ bé từ lúc hai hay ba tuổi bị đưa gửi vào nhà trẻ, rồi lớn lên đi học ở nhà trường cả ngày, làm việc liên miên không ngừng nghỉ, và cả lúc tuổi gìa cũng còn phải bồi dưỡng đi học tiếp ở đại học, ở những lớp „Seminare“ nữa… Chiếc ghế nhà trường theo đuổi đẩy con người từ lúc tuổi thơ bé vào vườn trẻ cho tới tuổi gìa.

Phải, những cảnh trái ngược nhau về hình ảnh đời sống gia đình không thể nào kê khai ra cho hết đầy đủ được.

Nhưng nếu chỉ dừng lại ở những hình ảnh trái ngược đó, nhiều người sẽ không muốn tạo lập gia đình nữa. Nhưng rào cản trong đời sống không phải là không vượt qua được, lẽ dĩ nhiên là phải cố gắng mệt nhọc. Và trong đời sống làm gì mà không có thử thách, không có cám dỗ, không có khó khăn.

Đời sống đâu chỉ gồm có những điều tiêu cực thất vọng, mà còn có mặt tích cực niềm hy vọng nữa. Chính điều này mà gia đình dù trải qua xưa nay trong cơn lốc khủng hoảng vẫn luôn còn đứng vững với gía trị của nó.

Dẫu hình ảnh gia đình có nhiều biến đổi, có khi bị chao đảo lung lay tận gốc rễ. Vì cung cách đời sống, cung cách suy tư thời đại thay đổi nhanh lẹ. Nhưng con người vẫn luôn đi tìm kiếm một hình ảnh đúng thích hợp, một hình ảnh nền tảng vững chắc cho đời sống con người và xã hội.

Bộ áo tô điểm bên ngoài có thể thay đổi. Nhưng nội dung hình ảnh gia đình, nhất là những gía trị cao đẹp, luôn cần phải được duy trì củng cố cho vững mạnh trong sáng. Nhờ thế, xã hội con người vẫn tiếp tục tồn tại cùng phát triển vươn lên.

*******************

Cùng trong dòng sông đời sống đó, Giáo Hội Chúa ở trần gian cũng nhờ đó mà triển nở. Và Giáo Hội có nhiệm vụ là người cùng đồng hành, là trạng sư, cổ võ khuyến khích cùng bảo vệ che chở hình ảnh gia đình như Thiên Chúa từ khởi thủy đã tạo dựng nên.

“Gia đình là trường học tốt nhất, nơi đó con người sống cùng học hỏi được những gía trị cao đẹp làm nên phẩm gía mỗi con người. Những gía trị cao đẹp đó góp phần xây dựng cho các dân tộc trở nên hùng cường lớn mạnh. Ngoài ra, trong bầu khí gia đình con người chia sẻ với nhau niềm vui cùng nỗi buồn đau khổ. Vì nơi đó mọi người là thành viên gia đình cảm nhận ra mình được yêu thương che chở.” (Đức Giáo hoàng Benedictô 16., Kinh truyền tin ngày Chúa nhật 27.12.2009)

Xã hội con người cần đến Giáo Hội là  “lương tâm” làm phương hướng đi tìm những gía trị luân lý đạo đức trong đời sống. (Mục sư Martin Luther King)

Mùa Hè 2012

Lm. Đaminh Nguyễn ngọc Long

Lời Lành Mẹ Khuyên Con Cái

Lời Lành Mẹ Khuyên Con Cái

(Hạnh Phúc Gia Đình)

                                                                                     Y Tá Của Chúa,

                                                                                            Tuyết Mai
Thật hạnh phúc cho tôi được con gái cùng đi ăn sáng với mẹ, vì đây là cháu gái thứ của tôi.   Cháu này tánh tình kín đáo hơn là chị cả của nó!.   Hỏi cháu nó mới nói hoặc cảm thấy rất cần sự giúp đỡ của mẹ nhất thời thì cháu mới hỏi và mới chịu nói.   Đề tài sáng nay cháu cho tôi biết là cháu có ý định đi làm việc thiện nguyện nhưng không giống như của chị cháu là giúp người homeless.   Cháu sẽ xin đi dậy học mùa hè này tại trường tiểu học gần nhà, không lương.  

Cháu có khuynh hướng thích được dậy học vì ngành tương lai của cháu là sẽ đi dậy học.   Hiện cháu cũng đang học trên trường đại học 4 năm và sẽ ra trường mùa Xuân tới này trong ngành giáo dục.   Cháu cũng đang được trường đại học nhận cho dậy học bán thời gian cho những học sinh từ trung học mới lên, đang có cơ hội bị đuổi học vì có điểm thấp.   Cháu cũng đang dậy học bán thời gian tại trường tiểu học gần nhà và rất có cơ hội tương lai sẽ được nhận dậy tại trường này!.

Những giấc mơ của cháu về ngành giáo dục cũng làm cho tôi rất vui mừng, vì cháu thích dậy học sinh ở lứa tuổi còn dậy được, và còn có thay đổi được.   Cháu định bỏ thời giờ đi dậy học free trong thời gian hè cháu chưa trở lại trường.   Cháu yêu học trò lắm! Chắc hẳn Chúa đã sắp xếp và dự định tương lai cho cháu.   Chí hướng của cháu là được dậy, với cách thức dậy học của cháu như Chúa ban cho từ bẩm sinh nên ai cũng yêu thương cháu.   Không hiểu sao mà học trò đứa nào nó cũng bám cháu như sam?.   Học trò lớn trên đại học chúng cũng rất quý mến và học trò tiểu học chúng cũng không rời.   Có phải đó là hướng đi rất tốt cho cháu??.   Và tôi rất đồng ý.

Thường thì đi làm việc mà không có tiền thì ít ai chịu làm thưa có phải?.   Nhưng tôi khuyên cháu nên mạnh dạn vì thứ nhất học trò chúng mời gọi và rất luyến lưu khi mùa hè đến mà cô giáo vắng mặt.   Chúng đã mời cô giáo đến chung vui với chúng trong ngày mãn khóa của lớp 5 là lớp chót của trường tiểu học.   Rồi chúng mời cô đến thăm chúng vì chúng có khóa học hè.   Rồi cô thì cũng mến tay mến chân chúng, cho dù cô vẫn phải đi làm bán thời gian cho tiệm bán cà rem Baskin Robins.  

Tôi khuyên cháu làm việc gì thiện nguyện cũng tốt cả con à! Miễn là việc ấy rất có ý nghĩa.   Không ý nghĩa sao được con, khi mà con có thể làm cho chúng con nít chúng được an ủi trong gia đình mà tổ ấm không có.   Không ý nghĩa sao được khi mà Chúa cho con trái tim biết rung động muốn cho thế hệ trẻ chúng có tình thương và được trở nên con người tốt cho chính chúng, gia đình, và cho xã hội.   Cái nghĩa dậy học chẳng phải ai làm thầy cô cũng có đâu, hiếm lắm con ạ!.   Do đó mẹ rất vui mừng khi con muốn tìm những việc như vậy để làm.   Chứ ở nhà con có làm gì cho ích lợi đâu, và làm việc thì buổi chiều tối con mới phải đi.   Cô giáo mà xin việc không lương thì chẳng trường nào từ chối và con nên nhớ một điều rất quan trọng là con càng làm nhiều giờ thiện nguyện, càng làm nhiều nơi, thì sự kiếm việc làm trong tương lai của con không là trở ngại và không là khó khăn.   Vì có phải con đã cho họ cơ hội biết mặt con, biết khả năng của con, và yêu mến con cách đặc biệt nếu có??.

Tôi yêu lắm các con tôi khi chúng là niềm vui của con nít.   Vì con nít thời nay chúng rất thiếu tình thương yêu của cha mẹ chúng nơi mà gọi là mái ấm gia đình.   Đồng ý rất nhiều người ngày nay tiền không phải là vấn đề thưa anh chị em!.   Cả hai vợ chồng có bằng cấp và đi làm thì họ thuộc cấp trung lưu hạng cao.   Bên Mỹ đây họ cũng mướn được người làm để đón đưa con của họ đi học và về.   Đưa đi học thêm nào là học đàn dương cầm, hội họa, ca múa, và v.v… Nhưng thiếu hẳn tình thương của cha mẹ.   Từ đó những đứa trẻ này trở thành khó dậy và không người dậy dỗ đúng đắn, vì chúng đòi thì sẽ được, chúng khóc thì càng được chìu chuộng nhiều hơn.   Thưa vì cha mẹ chúng cảm thấy (guilty) thiếu bổn phận và thời giờ cho chúng!.

Vì muốn tất cả tương lai con trẻ được lành mạnh, tôi khuyên các con tôi hãy làm việc gì đó nếu có thể, để chúng trẻ hiểu biết hơn, và sống lành mạnh hơn là cuộc sống ích kỷ chỉ biết đòi đồ chơi mắc tiền và những cái chơi có hại.   Tôi khuyên bảo các con tôi là mẹ rất vui và rất hạnh phúc khi cuộc đời của các con biết nghĩ đến người.   Vâng, đương nhiên Chúa ban cho mỗi người mỗi cách yêu người khác nhau!.   Con thì thích dậy dỗ chúng trẻ, yêu thương chúng trẻ, và tích cực xây dựng tương lai cho chúng.   Trong khi ấy thì chị con như Chúa ban cho chị một sức khỏe phi thường là rất mạnh mẽ trong cái đầu và trái tim của nó.

Mẹ rất mừng là Chúa ban cho nhà ta cái hạnh phúc đến từ Trời như thế!.   Những gì Chúa ban cho nhà ta tuy ngẩng lên thì không bằng ai nhưng sự An Bình là quý hơn hết thảy!.   Mẹ cảm ơn con sự chia sẻ đó và đừng e ngại khi con so sánh với chị con vì Chúa ban cho mỗi người mỗi tánh, mỗi khả năng, và mỗi cách thương người riêng.   Chị con thì Chúa ban cho nó sống với người ngoài đời nhiều hơn là trong nhà, cho nên mẹ không màng mà làm dùm nó tất cả những việc vặt vẵn trong nhà đâu! Vì chị con nó không có giờ.

Riêng tôi thầm cảm tạ Thiên Chúa thật nhiều đã ban cho cháu Bảo Hạnh là chị cả trong nhà.   Cháu, Chúa ban cho không được mạnh mẽ trong vấn đề học vấn nên giờ này vẫn còn học thua kém em và còn lận đận.   Chúa ban cho cháu cái dạ dầy không được mạnh mẽ nên ăn gì cháu cũng bị đau bụng, có khi quặn đau và vật vã cả người, bệnh này cháu có từ hồi tiểu học lận.   Cháu chịu đựng được tất cả cái đau bên ngoài dù trầy trụa, bầm tím, và bỏng chân, nhưng cái đau bên trong của cháu thì cháu không chịu được.  

Trước đây hai em của cháu rất khi dể chị của chúng nhất là trước đám bạn của các em, nhưng nay chúng nhìn chị nó bằng ánh mắt khác lắm rồi! Vì nay chúng hiểu chị nó có chứng bệnh chậm lớn slow development, nhưng nhẹ thôi!.   Tôi thỉnh thoảng vẫn còn chọc cháu Bảo Hạnh trước mặt các em của nó nhưng thằng cu em cháu bênh chị rất là mạnh mẽ.   Cháu bảo chị nó đâu có khùng.   Khùng gì mà làm được bao nhiêu chuyện mà một người gọi bình thường không thể?.   Khùng gì mà chị vừa đi làm ba nơi giúp nuôi cả nhà, đi học tập trong lính, đi học full time, và còn giờ để đi làm việc thiện nguyện???.  

Quả công nhận cái khùng của cháu Bảo Hạnh rõ ràng Chúa ban ơn cho chứ ít ai có thể cáng đáng cho nổi vì cháu bị bệnh đau bụng trường kỳ và không phải nhẹ.   Rồi nay cháu sau khi bỏ tập lính thì vào chương trình của Coast Guard (giữ an ninh trên bờ biển) để làm việc thiện nguyện.   Nhưng trước cháu phải học qua khóa training cả ngày vào mỗi ngày thứ Bẩy.   Sức vóc của cháu bề ngoài thì khỏe lắm nhưng ai quen cháu cũng đều biết cháu có cái bụng rất yếu và rất bệnh.

Tôi rất trân quý các việc thiện nguyện các con tôi làm và tôi rất hãnh diện về chúng.   Tôi luôn nhắc nhở chúng là việc làm của mình sẽ luôn được Thiên Chúa trả công, và đừng tính lời lãi với Chúa.   Hãy trải rộng tấm lòng của mình ra thì sẽ nhận ngược lại biết bao nhiêu điều lành mà Chúa ban cho chúng ta hằng ngày rất nhưng không.   Những điều mình cảm nhận được và cả những điều mình không cảm nhận được.   Những gì mình có thể sờ được và cả những gì mình không có thể sờ được.

Được đi cả buổi sáng với con gái của tôi là điều tôi sung sướng và hạnh phúc trong lòng vô cùng.   Vì như giọt nước “trong lành” được chứa đựng trong ly sẽ không bị rơi vãi và càng nhiều giọt nước như thế, tương lai cháu sẽ có thể chia sẻ với người khác.   Trong gia đình của chúng tôi thì mỗi người đều có mang một chứng bệnh khác nhau, mà không bệnh nào là nhẹ cả!.   Có bệnh thì trong thân xác và có bệnh thì ảnh hưởng đến tinh thần.   Nhưng cảm tạ Chúa hằng ngày Người vẫn chăm sóc chúng tôi thật chu đáo và thật đầy đủ.   Người đã tăng sức mạnh từ Trên để chúng tôi có thể chịu đựng được và xin cho được theo Thánh Ý Chúa cho nên.   Cảm tạ Chúa đến muôn muôn đời.   Amen.

** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=YVmuJaPdSrk

     (Xin Như Tông Đồ Ngài)

Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

(06-29-12)

Nỗi Lo Lắng Của Bậc Cha Mẹ

Nỗi Lo Lắng Của Bậc Cha Mẹ
Về Việc Sống Và Giữ Đạo Của Các Con
                                                                                                                 Tuyết Mai
 Chiều hôm qua con gái thứ hai của chúng tôi đã dọn đồ đạc từ trường mà trở về nhà ở, trong suốt mùa hè này!.   Sau bữa cơm đạm bạc của một buổi tối, trong lúc cả nhà loay hoay người một tay phụ tôi trong nhà bếp, thì hai vợ chồng chúng tôi bàn xem ngày thứ Bẩy có thể cả nhà đi nhà thờ cùng một giờ có được không?.   Con gái lớn thì nạy lý do chiều tối mai cháu phải làm việc vì đã lên (schedule) danh sách của tuần.   Còn con gái kế thì bảo nó có việc quan trọng phải làm chiều tối mai và cũng đã có trong (schedule) sự dự định và đã nằm trong chương trình của cháu.   Còn lại thằng con trai út của chúng tôi cũng không lấy gì là hồ hởi cả, vì phải đi chơi mà về sớm hơn để đi lễ với bố mẹ.   Giờ sau cùng nó cũng nạy lý do để đi Lễ qua ngày Chúa Nhật và đi một mình.
 
Gia đình chúng tôi thường chẳng đi chung Lễ, mà chia ra thành hai ngày khác nhau.   Chúng nó thì rất thường đi lễ ngày Chúa Nhật, nhưng vì cứ tưởng ngày thứ Bẩy các con có thời giờ, cả nhà đi lễ chung cho vui nhất là có con gái kế mới trở về nhà.   Gia đình nào có con cái lớn, đủ lông đủ cánh, có công ăn việc làm, thường chúng hết thảy cứ tưởng là chúng có đủ trí khôn để mà biết sống và biết giữ đạo.   Nhất là trong xã hội của thời buổi ngày hôm nay.   Điều này tôi xin đính chính lại, là tất cả chúng ta ai đã ở trong cái tuổi này, cũng đều tưởng là mình hay, tài giỏi, và tự biết lo cho chính mình và linh hồn của mình.   Có phải chúng ta đã ở trong cái tuổi của các con hiện giờ hay không?.   Nếu nghĩ lại suốt cả cuộc đời của chúng ta, ai đã hơn các con của mình?.   Thưa chắc cũng đếm trên đầu ngón tay, thưa có phải?.   Chúng ta hầu hết cũng chẳng hay ho gì hơn chúng bây giờ?.
 
Nhưng sau bao nhiêu năm từng trải kinh nghiệm sống, lên voi xuống chó, đua đòi, bon chen, và giành dựt, nay thấm mệt và biết tìm tới Chúa là Nơi cho chúng ta Nương Tựa, Đỡ Nâng, và Ủi An.   Biết tìm đến Chúa để hưởng bao Hồng Ân là sự Bình An của Người, ban trên chúng ta hằng ngày mà hiếm người biết để trân quý và để kín múc.   Nghĩ lại cuộc đời của mình, mới biết sợ cho các con của mình.   Chúng nó còn trẻ người non dạ quá! Nhiều thứ trên đời chúng chưa được thử qua!.   Còn rất nhiều những cám dỗ mà còn nằm trong sự ước mơ của chúng.  
 
Như được trở thành minh tinh màn ảnh, người mẫu, ca sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng của thời đại.   Nào là chúng tương lai còn mịt mù chưa thấy gì là sáng lạn và đường đời còn rất dài, cho nên chúng nghĩ rằng chúng phải hưởng những gì chúng có ngay đang bây giờ.   Thưa những gì chúng suy nghĩ có sai quấy không, khi mà chung quanh chúng ai cũng nghĩ và làm như chúng, có khi lại còn làm tệ hại hơn chúng nhiều???.   Như nhẹ thì trộm cắp tiền của cha mẹ hay của anh chị em chúng.   Nặng hơn nữa thì vào tiệm mà lấy trộm đồ để mua thuốc phiện hay chung sống với băng đảng.   Bậc làm cha mẹ tôi thiết nghĩ ai cũng có rất nhiều nỗi lo lắng vì chúng con đang ở tuổi trung học, tuổi còn đi học trên đại học, cho đến khi chúng ra trường và có công ăn việc làm, thì khi đó chúng ta mới bớt lo sợ nhiều hơn.
 
Nhưng cái nỗi lo sợ nhất của chúng ta vẫn là phần linh hồn của các con, khi chúng ta thỉnh thoảng thấy chúng chẳng lo lắng gì hay rất thờ ơ chuyện đi nhà thờ hằng tuần của chúng.   Khi tôi nhắc nhở và tỏ lộ sự giận dỗi hay bất mãn vì chúng bỏ lễ cuối tuần, thì chúng luôn có những lý do rất chính đáng.   Càng lo sợ hơn khi biết chúng không Rước Lễ, vì nghĩ rằng ở tuổi của chúng thì tội gì để chúng không Rước Lễ được?.   Thằng út nhà tôi thì bảo rằng mẹ ơi con hằng ngày cái miệng con nó hay nói bậy, nên không xứng đáng để lên Rước Mình Máu Thánh Chúa.   Còn hai con gái lớn nhà tôi thì sao??.  
 
Nhưng đấy là phần của các con của chúng ta, còn chúng ta thì sao?.   Có khá gì hơn chúng con của mình không?.   Hay cũng chỉ là tấm gương dơ bẩn mà các con chúng bắt chước theo, vì bố mẹ chúng cũng chẳng tốt lành gì!.   Làm sao chúng con nên tốt, khi bố mẹ của chúng cũng ham công, ham việc, ham tiền, và thỉnh thoảng cũng bỏ Lễ như chúng?.   Làm sao chúng con nó tốt lành cho được khi chúng ta cũng rất thường bỏ nhà cửa, bỏ con cái, để đi ăn chơi riêng?.   Đại khái chúng ta đã không làm gương tốt cho chúng noi theo, thì lấy gì để dậy chúng con cái, cho nên trọn hảo và tốt lành đây?.
 
Có phải ai là con người thì cũng không được toàn mỹ và nên trọn hảo như Thiên Chúa của chúng ta mong muốn trên con cái của Người?.    Thì chúng ta là ai lại có thể bắt buộc các con của chúng ta nên trọn hảo và trọn lành, khi cuộc đời trên thế trần thì có biết bao nhiêu cạm bẫy và sự mê hoặc của nó.   Vì chúng là con cái của chúng ta, nên chúng ta rất mạnh miệng mà la rầy chúng, ngay cả khi chửi rủa chúng bằng những câu nghe ra rất là thậm tệ, mà chúng ta có thể nói ra và nghe cho được.   Hoặc chúng ta không thấy chửi con thế là bẩn và là không xứng đáng để lên Rước Lễ.   Là con người thì chẳng ai cho mình là tốt hơn ai, nhưng nếu biết mà sửa đổi thì vẫn luôn tốt lành, và vẫn luôn còn kịp.
 
 
Ai là con người thì cũng đều mắc tội cả, từ tội nhỏ cho đến tội lớn.   Nhưng thưa tội nhỏ là gì mà tội lớn là chi?.   Có khi con người chúng ta phạm tội đến độ mà tội lớn nó cũng thành nhỏ vì tội “nó” cứ phạm đi phạm lại hoài, nên rồi nó cứ trơ trơ ra không còn cảm thấy là tội trọng nữa!?.    Chẳng phải chúng ta không hiểu đâu nhưng vì chúng ta thiếu Ơn của Chúa hay thiếu vắng Chúa trong cuộc đời.   Đã không để Chúa làm trung tâm điểm trong đời sống thường nhật của chúng ta, đến khi có một biến cố nào đó thì chúng ta mới chịu dừng chân lại và chịu tu tỉnh.
 
Nhưng có phải Chúa ác lắm không khi phải cho chúng ta một sự biến đổi nào đó thật cay nghiệt và thật đớn đau xẩy đến trên chính mình, vợ chồng, con cái, hay người thân thương trong gia đình của chúng ta, thì khi ấy chúng ta mới chịu quẳng bớt và bỏ bớt?.   Thì khi ấy chúng ta mới chịu thức tỉnh mà ăn ăn sám hối? Hay chính lúc ấy chúng ta mới chịu sửa đổi hành vi xấu xa của mình đã có từ bấy lâu nay?.   Chỉ sợ khi ấy chúng ta đã quá trễ rồi không?.   Chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu dịp và cơ hội để trở về cùng Chúa.   Bao nhiêu lần trong cuộc đời Chúa đã đưa tay ra để cho chúng ta là Phêrô nắm lấy, nhưng Người bị chúng ta từ chối.   Thật chua xót và đắng cay cho Chúa và cho linh hồn của chúng ta lắm thay!.
 
Để khỏi dính bén nơi trần gian này, Thiên Chúa Cha đã cho chúng ta 10 Điều Răn xong cũng chưa đủ.   Người đã ban con một của Người xuống trần gian để mang thân phận con người, dậy dỗ chúng ta, làm gương cho chúng ta, và đã chết thật tang thương để Cứu Chuộc chúng ta.   Để chúng ta cũng có được cơ hội sống Trên Trời như Người vậy!.   Người hẳn muốn cuộc đời của chúng ta sau này sống viên mãn hạnh phúc bên Ba Ngôi Thiên Chúa, nên Người cũng tặng ban cho nhân loại một Mẹ Maria thật tuyệt vời mà khí cụ quyền năng vô song ấy chính là Chuỗi Kinh Mân Côi của Mẹ.  
 
Mẹ dậy chúng ta hãy siêng năng đọc Chuỗi Mân Côi.   Vì chính Chuỗi Mân Côi sẽ giúp chúng ta khỏi tay kẻ thù.   Chuỗi Mân Côi sẽ giúp chúng ta có sự biến đổi nên tốt lành hơn.   Hầu như điều gì chúng ta xin (within reasonable) Mẹ cũng nhậm lời.   Miễn những điều chúng ta xin ấy không làm mất linh hồn của chúng ta.    Còn điều gì mà chúng ta vẫn còn thắc mắc và khó khăn không hiểu?.   Còn điều gì đã luôn làm cho chúng ta không muốn sửa đổi để được nên tốt lành hơn và được Lên Trời?.   Chẳng những chúng ta được lên Trời nhưng còn muốn lôi thêm tất cả mọi người lên cùng với chúng ta nữa!.  
 
Để tóm tắt xin Thiên Chúa và Mẹ Maria luôn nghe lời chúng ta nguyện xin, nhưng không phải chỉ xin không, mà phải thực hành được những Lời Chúa dậy.   Cứ thế thì hy vọng rằng tất cả các con của chúng ta, chúng cũng thấy và thay đổi theo.   Vì có phải điều gì tốt lành cũng cho chúng ta có kết quả tốt, hậu quả tốt, và là dấu chỉ của con cái sự sáng là Thiên Chúa duy nhất muôn đời quyền năng.   Amen.        
 
                                     
Y Tá của Chúa,
Tuyết Mai
(05-19-12)

Sự Yếu Đuối Thật Đáng Ghét Hay Đáng Thương?

Sự Yếu Đuối Thật Đáng Ghét Hay Đáng Thương?

                                                                                                    Tuyết Mai

   Ở đời chúng ta ai cũng có rất nhiều lý lẽ hay để viết, nói, và dậy đời thì rất là tuyệt, nhưng không mấy ai thực hiện được điều mình viết, dậy, hay nói.   Tại sao chúng ta lại nói hay, nói giỏi đến thế?.   Ấy vì là những điều chúng ta học, học lóm, đọc, từ nơi sách vở rồi viết chúng ra, cách rất dễ dàng.   Nhưng thời buổi của ngày nay copy từ trong sách nào, của ai, phải liệt kê hết cả! Chứ không xập xí xập ngầu, đánh lận con đen được đâu.   Để kiểm chứng với mọi người rằng điều tôi viết đó, không phải của tôi đâu mà là tôi lấy từ quyển sách của ông này hay của bà kia, và v.v…..   Đây là tôi nói những người có học lực cao kìa mà còn phải như thế chứ hà huống gì kể đến tôi.   Một chữ cắn làm đôi mà còn không rành rọt, thì biết gì để nói thưa có phải?.

 Nói vậy là để anh chị em hiểu rằng những điều tôi viết đây chỉ muốn xây dựng và chia sẻ những điều tôi và gia đình tôi trải qua, mong sự đóng góp rất nhỏ giúp ích được gì là điều mong muốn của tôi thôi! Thà một giọt nước làm đầy đại dương hơn là đại dương thiếu đi giọt nước ấy!.   Đối với tôi điều gì hữu ích và lợi ích cũng đều là tốt cả!.   Nhất là những anh chị em đang bước vào ngưỡng cửa của gia đình bé mọn của chính mình.   Thiếu kinh nghiệm là điều rất phải nhưng thiếu cả những suy nghĩ chín chắn vì quá mới và quá non nớt.

 Gia đình chúng tôi hôm nay có con lốc nhỏ đã đến chiếu cố! Con lốc không phải là tôi và cũng không phải là các con tôi, nhưng là ông nhà tôi.   Con người ta hình như ai ai cũng có điều gì đó mà chỉ cần một chuyện rất nhỏ không đáng chi, cũng làm cho chúng ta bực mình, và cũng chỉ cần một lời nói không đúng lúc, cũng làm chúng ta muốn sinh sự, và phát hỏa?.   Nhà tôi ông là cột trụ, mà chẳng phải là cột trụ của thân cây eo xèo dễ ngả, nhưng là cột trụ của một cây cổ thụ lận.   Có điều cây cổ thụ ấy qua bao nhiêu thời gian, rễ của nó bị đất đưa trồi lên cao, nên không còn vững chắc nữa chăng??.   Và đó là điều mà tôi và các con đều cảm nhận được là bố của chúng bây giờ đã suy thoái đi rất nhiều, từ thể xác, tâm thần, và cả tâm linh cũng yếu kém.   Tâm linh thì bố chúng chỉ mới bám rễ vì mới vào đạo được hơn một năm.

 Gia đình chúng tôi vài năm gần đây, kinh tế cũng không sáng sủa gì, cũng như bao nhiêu gia đình khác đang gặp phải.   Ông nhà tôi đã ở nhà ăn tiền hưu non cũng tròm trèm gần được trọn 3 năm.   Tôi thì xin nghỉ ở nhà vì muốn dưỡng bệnh nên không vô đồng nào cũng cả gần 2 năm rồi còn gì.   Chỉ nhờ chút đỉnh vào cháu gái lớn làm việc bán thời gian, vì cháu phải đi học full time.   Con lốc hôm nay đến thăm gia đình chúng tôi, thoạt đầu cũng chỉ là con lốc con mà thôi, nhưng rồi con lốc mẹ nó cũng theo đến, nên sự càn quét cũng để lại lắm thiệt hại.   Dù nhỏ đến đâu.   Như tôi có nhắc đến  mẹ Thánh Têrêsa thành Cuculta bên Ấn Độ rất thường, có dậy rằng hãy yêu thương gia đình chúng ta trước đã, rồi hãy yêu thương những người chòm xóm láng giềng, chứ không thì đó là sự thiếu sót rất lớn.

 Ấy thế học câu ấy thuộc nằm lòng, nhưng sự yếu đuối đáng ghét của con người có làm được đâu! Nhà tôi nói mười thì tôi cũng phải ráng để khều lại một cho nó hả cái dạ.   Kẻo ngậm miệng hoài nó bị đau bao tử thưa anh chị em!.   Và sự yếu đuối đáng ghét này, rất thường xẩy ra trong mọi gia đình, chứ không phải ít.   Sự thiệt hại này có chăng chẳng phải của nhà tôi mà thôi, nhưng là từ nơi tôi nữa!.    Nếu tôi chịu im chịu nhịn thì mọi sự việc chắc cũng êm xuôi, nhưng vì lấy cớ là im nhiều rồi nay không chịu nhịn nữa!.   Nhưng thưa anh chị em ở mỗi thời thì chúng ta phải sửa cho đúng với thời đó!.   Xưa và nay có thay đổi rất nhiều! Thay đổi từ tuổi tác, tánh tình, và sự bệnh hoạn mà chúng ta đang cưu mang.  

 Ai cũng bị suy thoái theo ngày tháng năm, nhưng hình như nó “thời gian” đi chóng quá, nên chúng ta không nhìn thấy đấy thôi!.   Hình như ông nhà tôi phải cố gắng quá mức, để nhắc nhở cả nhà là ông đang rất bệnh, và hình như cả nhà ai cũng điếc và không có giờ để nghe ông.   Hay vì nghe ông than thở quá nhiều nên ai cũng nhàm tai chăng!?.   Sự sai lệch này làm cho tôi cảm thấy có lỗi thật nhiều với ông, vì không nhìn nhận rằng ông đã già và đang bị bệnh.   Một cái bệnh mà ông ráng chống lại với thời gian và sự định đoạt của tạo hóa.   Đó là bệnh mù mắt của ông!.   Ông chỉ còn một mắt và cố gắng để không bị mù cả hai con mắt, và thật tội nghiệp cho ông, ông rất cố gắng sống trong sự thoải mái giả tạo ấy!.   Bởi ông không cảm nhận được gia đình hiểu ông.   Bởi ông không cảm nhận được sự thông cảm nơi người vợ yêu quý của ông.   Bởi không ai muốn bị ông làm phiền cả!.  

 Tuy cả nhà hiểu được rằng, tất cả ai cũng cần đến ông, từ A tới Z.   Vợ thì vô dụng và làm biếng vì đã để cho chồng lo suốt bao năm trời.   Các con tôi tuy lớn đầu nhưng cũng ngây ngô chẳng biết lo một sự việc gì.   Đi học và mọi sự liên quan đến việc học là cũng nhờ đến bố, chỉ trừ tự chúng phải học mà thôi!.   Thế đấy, có phải gia đình nào cũng gặp những chuyện tương tự vậy hay không?.   Hễ giao việc được cho ai thì cứ thế mà làm rồi tất cả chảy ươn ra và không biết cảm ơn, ngược lại chúng ta lại buồn trong bụng và tỏ ra vô ơn khi bị rầy la?.   Chồng tôi giận con trai tôi vì nó dám nói trả với bố nó và có hơi lớn tiếng.   Con trai tôi giận bố nó vì bố đã dùng chữ hơi nặng lời khi bố hỏi “con không happy sao?”.   Tôi rất ghét khi hai bố con có chuyện hiểu lầm nhau.   Ông nhà tôi giận cũng chỉ vì thằng con trai tôi hỏi không đúng lúc và làm chuyện tỏ cho ông thấy rằng nó chẳng biết nghĩ và thương ông.   Đúng là trẻ già xung khắc (bố thì 65 con thì 15).   Chuyện của nó làm ông giận chỉ là giọt nước thêm vào ly nước đã đầy.  

 Cái việc khó cho tôi là gầy dựng sau trận bão tố.   Tự tôi phải đi đầu này đầu kia để kê lại cho mọi thứ đã bị xô đẩy do con lốc bốc lên rồi bị liệng xuống.   Tôi cắt nghĩa cho thằng con trai tôi hiểu là bố đang bị căng thẳng về vấn đề tài chánh trong gia đình.   Con lại hỏi câu hỏi mà ông không làm sao để ông nói “không” cho được.   Làm bố cảm thấy không vui vì thiếu khả năng.   Tôi biết điều này làm ông rất buồn và ông cố gắng tránh né.

 Sau mỗi cơn lốc nổi lên, thường tôi góp gió nó mới thành bão, và tôi cảm thấy ân hận vì lỗi nơi mình hết cả!.   Thêm chi câu nói chẳng gầy dựng mà còn làm cả nhà tan tác.   Thêm chi lời nói mỉa mai và chê bai, khi ông luôn cảm thấy mình vô dụng.   Lợi được gì những câu nói vô bổ và hại người đến thế?.   Lời nói lỡ thốt ra thì mấy ai nuốt lại được?.   Vì thế cho nên tôi cảm thấy chính mình thật đạo đức giả thay!.   Khuyên người được nhưng chính mình lại phá hủy hạnh phúc của chính mình.   Thành thật mà nói nếu từ đầu không có lửa sao lại có khói?.   Cả đôi bên đều có lỗi, nhưng sau đó đòi hỏi sự cố gắng, để không xẩy ra ở lần sau.  

 Vợ chồng già thì cả hai cùng đổi tánh là nói nhiều, nói gây tổn thương cho nhau thường hơn là nói có tính cách xây dựng.   Hy vọng lời nói của chúng ta đi liền với việc làm thì mới có kết quả, thưa có phải?.   Cố gắng cầu nguyện thật nhiều để Chúa Mẹ giúp thêm sức mạnh và còn thông minh để đỡ đần nhau ở tuổi xế về chiều.   Sức chúng ta thì yếu và tuổi đời của chúng ta lại càng yếu thêm.   Cho nên sự yếu đuối đáng ghét của chúng ta, nếu thiếu sự cầu nguyện và sự trợ giúp của Thiên Chúa, chắc mọi sự sẽ không bền và không tồn tại, và sóng gió cứ mãi xẩy đến trong gia đình của chúng ta.  

 “Một lời nói đẹp luôn tỏa hương thơm, nhưng một lời nói ác sẽ gây tổn thương cho nhau suốt đời” – TM.

 Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

(05-09-12)

Chuyện gia đình

Chuyện gia đình  

 

Ngay từ nhỏ, ai đi học cũng đều được dạy và thuộc lòng câu tục ngữ:

Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ, kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con

Gia đình là cái nôi. Ai cũng có một gia đình. Người ta có thể tự chọn cho mình nhiều thứ, nhưng không ai có thể chọn cha mẹ cho mình. Dù cha mẹ có thế nào thì cũng vẫn là người sinh thành và dưỡng dục, là con thì không ai được hất hủi cha mẹ. Không thể lấy cớ là “tại, vì, bởi, nếu” mà biện hộ cho động thái bất xứng của mình dành cho song thân phụ mẫu.

 CHUYỆN MẸ CON

 Bà Bùi Thị Hồng Nhung (44 tuổi) đã ly hôn năm 2009, bà sống với con trai tên Nguyễn Hữu Tài ở phường 2, Bảo Lộc (Lâm Đồng). Khi ly hôn, bà hứa sẽ cho anh em Tài một mảnh đất ở xã Đại Lào (Bảo Lộc). Nhưng sau bà lại định bán mảnh đất đó nên Tài không bằng lòng. Mặt khác, do Tài ham chơi, không giúp đỡ mẹ, nên thường bị mẹ la mắng, vì thế Tài càng ấm ức.

Khoảng 23 giờ ngày 16-8-2009, khi hai mẹ con đang ở trong phòng xem ti-vi, Tài hỏi: “Mẹ định bán miếng đất ở Đại Lào hả?”. Bà Nhung trả lời: “Tao bán thì sao?”. Thế là Tài nảy sinh ý định giết mẹ.

Lợi dụng lúc mẹ không để ý, Tài dùng tay đánh mạnh vào gáy mẹ. Bị đánh đau bất ngờ, bà Nhung hét lên rồi ngã xuống nền nhà, Tài lao theo siết cổ mẹ đến chết.

Lúc 12g10 ngày 20-8-2009, người dân phát hiện một xác người bị vùi tại bồn hoa trước nhà. Công an xác minh nạn nhân là bà Bùi Thị Hồng Nhung, thủ phạm giết bà Nhung lại chính là Nguyễn Hữu Tài (sn 1992), con ruột của bà Nhung.

 CHUYỆN CHA CON

 1. Năm 2009, Nghiêm Viết Thành (sn 1991) đã nhẫn tâm sát hại cha ruột là ông Nghiêm Viết Yên (sn 1958, nhà số 312, đường Điện Biên Phủ, P. Bình Hàn, TP Hải Dương). Không chỉ giết chết cha mà Thành còn dùng dao chém nhiều nhát khiến khuôn mặt nạn nhân biến dạng đến mức không thể nhận ra, và cắt rời thi thể nạn nhân làm 4 khúc.

Xong việc, Thành “biến mất”. Tuy nhiên, Thành vẫn lên mạng để liên lạc qua chat với bạn bè. Thành nói với bạn bè rằng khi đi chơi tối về thì phát hiện ông Yên đang ở với một người phụ nữ khác. “Xốn mắt” nên Thành bỏ đi, khi quay về thì phát hiện trong nhà có nhiều vết máu nên nghĩ có thể bố mình đã bị người phụ nữ kia sát hại nên Thành lại bỏ đi tiếp.

Công an Hải Dương bất ngờ ập vào nhà nghỉ tại số 60 đường Giải Phóng nối dài (TP Nam Định). Lúc này, Thành đang chuẩn bị tắm giặt sau mấy ngày lẩn trốn. Chiếc xe Future Neo mà Thành lấy đi của bố vẫn vương vài giọt máu. Vải thưa không che được mắt thánh. Lời khai của “cậu học trò ít nói và sống khép kín” dần hiện ra những chi tiết bí ẩn khiến cho chính các điều tra viên dày dạn kinh nghiệm nhất cũng không khỏi rùng mình.

Tối hôm đó, Thành đi chơi game về khuya nên bị ông Yên tra hỏi đi đâu mà về muộn. Thành nói: “Con đi học”. Biết con mê chơi game, ông Yên la rầy Thành. Cơn giận kìm nén bấy lâu trong người chợt bùng phát, Thành quay ra ngoài thấy trên bàn có con dao (loại dao chặt) liền nảy sinh ý định giết bố.

Thành lấy dao đến chỗ ông Yên ngồi và chém thẳng vào cổ. Thấy bố ngã ra, Thành tiếp tục “vung dao” cho đến khi bố gục hẳn xuống đất. Sợ bị phát hiện, Thành đã nhẫn tâm chặt xác ông Yên thành 4 khúc rồi lấy xe máy chở ra khu vựv cách nhà chừng 2 km để phi tang giữa lúc nửa đêm về sáng.

Láng giềng và các thầy cô giáo trường PTTH dân lập Thành Đông hết sức ngạc nhiên vì thấy Thành là một học sinh khá lành tính, sống khép kín. Chính bà ngoại của Thành cũng thực sự bất ngờ trước hành vi của đứa cháu. Bề ngoài hiền lành của Thành lại có “bí ẩn” khác là… nghiện game Chiến quốc!

2. Ngày 28-2-2012, Tòa án tỉnh Vĩnh Long đã tuyên phạt tù chung thân Huỳnh Văn Quyên (50 tuổi) về tội giết người và tuyên phạt 4 năm, 4 tháng, 7 ngày tù Lê Thị Tám (45 tuổi, vợ của Quyên) về tội che giấu tội phạm. Hai vợ chồng ngụ tại ấp Tân Hòa, xã Tân Hạnh, huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long.

Theo cáo trạng, khoảng 2g ngày 7-2-2007, bị mẹ là bà Dương Thị Tám la (trước đó bà Tám đã la rầy nhiều lần), Quyên một tay nắm cổ, một tay ôm lưng bà kéo lại khoảng vài phút thì buông ra, và bà Tám không còn cử động. Quyên vội ẵm mẹ để lên giường và gọi vợ ra nói cho biết “lỡ tay giết chết mẹ”. Hai vợ chồng Quyên khiêng bà Tám để trên xuồng và ném thi thể bà xuống sông.

 VĨ NGÔN

Giết người là tội tày trời. Các nghịch tử kia là những “siêu nhân”, thường nhân chúng ta không thể hiểu nổi, vì họ đã cả gan sát hại chính cha mẹ ruột của mình vì những chuyện “không đáng gì” và vì họ đòi hỏi riêng thái quá. Đó là trọng tội mà “trời không dung, đất không tha”.

Người đời còn kết án huống gì Thiên Chúa, vì trong Thập Giới (10 điều răn), Chúa đã dạy giới răn thứ bốn là “Thảo kính cha mẹ”, và giới răn thứ năm là “Chớ giết người”. Như vậy, các nghịch tử kia đã phạm một lúc cả hai trọng tội!

Ca dao Việt Nam có những “lời khuyên” chí lý, thế mà…! Chẳng hạn:

Con có cha như nhà có nóc

Con không cha như nòng nọc đứt đuôi

Còn cha gót đỏ như son

Một mai cha chết, gót con đen sì

Hoặc:

Dù cho đi hết cuộc đời

Cũng không đi hết những lời mẹ ru

Hoặc:

Lòng mẹ như bát nước đầy

Mai này khôn lớn, ơn này tính sao

Nhớ ơn chín chữ cù lao

Ba năm nhũ bộ biết bao nhiêu tình

Con ho lòng mẹ tan tành

Con sốt lòng mẹ như bình nước sôi

Hoặc:

Mẹ già ở túp lều tranh

Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con

Biết chuyện về những nghịch tử kia mà thấy “ngán ngẩm” sự đời, ngay cả sự đời là tình máu mủ ruột rà!

 Trầm Thiên Thu                                nguồn:từ Maria Mai

Cẩm nang cho cuộc sống

Cẩm nang cho cuộc sống

 
 
Health
Sức khỏe:
 
1. Drink plenty of water.
Uống nhiều nước.
 
2. Eat breakfast like a king, lunch like a prince and dinner like a beggar. –
Ăn sáng như vua, ăn trưa như ông hoàng và ăn tối như kẻ ăn xin.
 
3. Eat more foods that grow on trees and plants and eat less food that s manufactured in plants. –
Ăn nhiều thức ăn mọc trên cây và ăn ít thức ăn được chế tạo trong nhà máy.
 
4. Live with the 3 E’s — Energy, Enthusiasm and Empathy. –
Sống với 3 N – Năng lực, Nhiệt thành và Nhân ái
 
5. Make time to pray..
Tìm ra thì giờ mà cầu nguyện.
 
6. Play more games.
Chơi trò chơi nhiều hơn.
 
7. Read more books than you did in lát year. –
Đọc nhiều sách hơn năm cũ.
 
8. Sit in silence for at least 10 minutes each day. –
Ngồi yên lặng ít nhất 10 phút mỗi ngày.
 
9. Sleep for 7 hours.
Ngủ 7 giờ.
 
10. Take a 10-30 minutes walk daily. And while you walk, smile. –
Đi bộ từ 10-30 phút mỗi ngày. Và mỉm cười trong khi bước đi.
 
 
Personality
Nhân cách:
 
11. Don’t compare your life to others’. You have no idea what their journey is all about. –
Đừng so sánh cuộc đời của bạn với cuộc đời của những người khác. Bạn không biết cuộc hành trình của họ như thế nào đâu.
 
12. Don’t have negative thoughts or things you cannot control. Instead invest your energy in the positive present moment. –
Đừng có những tư tưởng tiêu cực hoặc có những thứ mà bạn không thể làm chủ. Thay vào đó, hãy đầu tư năng lực của bạn vào khoảnh khắc hiện tại tích cực.
 
13. Don’t over do. Keep your limits. –
Đừng làm quá mức. Giữ giới hạn của bạn.
 
14. Don’t take yourself so seriously. No one else does. –
Đừng quá coi trọng bản thân bạn. Không ai để ý bạn ‎đâu.
 
15. Don’t waste your precious energy on gossip. –
Đừng phí năng lực quý ‎ báu vào chuyện ngồi lê đôi mách.
 
16. Dream more while you are awake. –
Hãy mơ nhiều hơn khi bạn còn đang thức.
 
17. Envy is a waste of time. You already have all you need.. –
Ghen tỵ là phí thì giờ. Bạn đã có tất cả những gì bạn cần rồi.
 
18. Forget issues of the past. Don’t remind your partner with His/her mistakes of the past. That will ruin your present happiness. –
Hãy quên đi những chuyện quá khứ. Đừng nhắc cho vợ/chồng của bạn nhớ lại những lỗi lầm của họ trong quá khứ. Việc này sẽ làm hỏng hạnh phúc hiện tại của bạn.
 
19.. Life is too short to waste time hating anyone. Don’t hate others. –
Cuộc sống quá ngắn để mà phí thì giờ vào việc ghét người nào. Đừng ghét những người khác.
 
20. Make peace with your past so it won’t spoil the present. –
Hãy làm hòa với quá khứ của bạn để nó không làm hỏng hiện tại.
 
21. No one is in charge of your happiness except you. –
Không ai lãnh trách nhiệm về hạnh phúc của bạn ngoài bạn.
 
22… Realize that life is a school and you are here to learn. – Problems are simply part of the curriculum that appear and fade away like algebra class but the lessons you learn will last a lifetime.. –
 
Hãy nhận thức rằng cuộc đời là một trường học và bạn ở đây là để học. Các bài toán chỉ là một phần của học trình, xuất hiện rồi phai mờ đi giống như lớp đại số, nhưng các bài học bạn học được thì sẽ kéo dài suốt đời…
 
23. Smile and laugh more.. –
Mỉm cười và cười nhiều hơn.
 
24. You don’t have to win every argument. Agree to disagree. –
Bạn không buộc phải thắng mọi cuộc tranh luận đâu. Hãy đồng ‎ ý với việc không đồng ý.
 
 
Society
Xã hội:
 
25. Call your family often. –
Hãy thăm viếng gia đình bạn thường xuyên.
 
26. Each day give something good to others. –
Mỗi ngày, hãy mang lại điều gì tốt lành cho người khác..
 
27. Forgive everyone for everything. –
Hãy tha thứ cho mọi người về mọi sự..
 
28. Spend time with people over the age of 70 & under the age of 6. –
Hãy dành thì giờ cho những người ngoài 70 và dưới 6 tuổi.
 
29. Try to make at least three people smile each day. –
Hãy cố gắng làm cho ít ra ba người mỉm cười mỗi ngày.
 
30. What other people think of you is none of your business. –
Không cần biết những điều người khác nghĩ về bạn.
 
31. Your job won’t take care of you when you are sick. Your friends will. Stay in touch. –
Việc làm của bạn sẽ không săn sóc bạn khi bạn đau ốm đâu. Bạn bè mới làm việc ấy. Hãy liên lạc với nhau luôn.
 
 
Life
Đời sống:
 
32. Do the right thing! –
Hãy làm chuyện đúng!
 
33. Get rid of anything that isn’t useful, beautiful or joyful. –
Loại bỏ bất cứ thứ gì không ích lợi, không đẹp hoặc không vui.
 
34. GOD heals everything… –
Thiên Chúa chữa lành mọi sự…
 
35. However good or bad a situation is, it will change. –
Cho dù một hoàn cảnh tốt hay xấu, nó sẽ thay đổi.
 
36. No matter how you feel, get up, dress up and show up. –
Mặc cho bạn có cảm thấy thế nào, hãy ra khỏi giường, chưng diện lên và khoe thiên hạ.
 
37. The best is yet to come. –
Điều tốt nhất sẽ đến.
 
38. When you awake alive in the morning, thank GOD for it. –
Mỗi sáng thức dậy mà còn sống, hãy tạ ơn Thiên Chúa về điều ấy.
 
39. Your Inner most is always happy. So, be happy. –
Thâm tâm bạn luôn luôn hạnh phúc. Thế thì, hãy sống hạnh phúc đi.
 
 (Mùa chay 2012)
Jos. Tú Nạc, NMS sưu tầm                                 Maria Mai gởi

9 điều cần nhớ.

9 điều cần nhớ:

 Cuộc đời ngắn ngủi của chúng ta sẽ ý nghĩa biết bao với 9 điều đáng nhớ này. 

 1. Đừng xem trọng bề ngoài vì nó có thể đánh lừa bạn. Đừng xem trọng sự giàu sang vì nó có thể mất dần. Hãy đến với người biết làm bạn cười, vì chỉ có nụ cười mới biến ngày buồn thành vui. Chúc bạn tìm được người như thế.

2. Có những lúc trong cuộc đời, bạn nhớ một người đến nỗi chỉ muốn kéo người ấy ra khỏi giấc mơ để ôm chặt lấy. Chúc bạn có được người ấy.  

3. Hãy đến nơi bạn thích, hãy trở thành người mà bạn muốn. Bởi lẽ, bạn chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để thực hiện tất cả những gì mong mỏi. Chúc bạn có lòng can đảm.

 4. Chúc bạn có đủ hạnh phúc để được dịu dàng, đủ từng trải để được mạnh mẽ, đủ nỗi buồn để biết cảm thông, đủ hy vọng để biết hạnh phúc.
  
5. Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Thường bạn sẽ ngắm mãi cánh cửa đóng lại để rồi không thấy cánh cửa đang mở ra. Chúc bạn nhận ra cánh cửa của mình.
 
 6. Người bạn tốt nhất là người có thể im lặng cùng bạn khi ngồi ngoài hiên, để rồi khi quay đi, bạn cảm thấy như vừa được trò chuyện thật thích thú. Chúc bạn có nhiều bạn bè.
 

 7. Bạn sẽ chẳng biết mình đang hưởng gì nếu không mất nó. Bạn sẽ chẳng mong mỏi gì nếu không mất nó. Chúc bạn không biết để không chịu đau khổ như thế.

 8. Luôn đặt mình vào vị trí của người khác. Nếu trong vị trí đó, bạn thấy đau, có lẽ người kia cũng sẽ cảm thấy như vậy.

 9. Một lời bất cẩn có thể gây bất hòa. Một lời độc ác có thể làm hỏng cả cuộc đời. Một lời đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng. Một lời yêu thương có thể đem lại hạnh phúc. Chúc bạn biết cách điền vào chỗ trống của cuộc đời.

 nguồn: Maria Mai     

  
 
 
 
 
 
 
 
 
 

 

 

 

 

 

 

 
 
 
 

KHÔNG TRÁCH MẮNG

KHÔNG TRÁCH MẮNG

Tôi quen gia đình nhà White khi mới vào đại học. Họ hoàn toàn khác gia đình tôi, mặc dù vậy ở bên họ, lúc nào tôi cũng cảm thấy hết sức thoải mái. Jane White với tôi thoạt tiên là bạn trong trường, rồi kế tới cả gia đình đón tiếp tôi- một người ngoài- như thể đón một
người em họ mới tìm ra.

Ở nhà tôi, mỗi khi có chuyện gì không hay xảy ra, luôn luôn nhất thiết là phải tìm cho ra thủ phạm để trách mắng.

“Cái này là ai làm đây?”. Mẹ tôi sẽ hét lên như thế trong nhà bếp hỗn độn như bãi chiến trường.

“Đó là tại con đó, Katharine!”. Cha tôi sẽ đay nghiến mỗi khi con mèo biến mất hoặc cái máy giặt không làm việc.

Ngay từ khi còn nhỏ, anh chị em chúng tôi vẫn hay nói với nhau là trong nhà mình còn một người nữa là ông Trách Mắng. Mỗi tối ngồi vào bàn nhớ dọn cả cho ông ấy một phần ăn!

Nhưng gia đình nhà White lại không bao giờ quan tâm đến ai vừa gây ra việc gì, họ chỉ thu dọn những mảnh vỡ và tiếp tục sống vui vẻ. Tôi chỉ thực sự hiểu hết nét đẹp của nếp sống này vào mùa hè mà Jane qua đời.

Ông bà White có sáu người con, ba trai, ba gái. Vào tháng bảy, ba người con gái nhà White và tôi quyết định làm một chuyến đi từ Florida đến New York. Hai cô lớn nhất, Sarah và Jane đều là sinh viên. Người nhỏ nhất, Amy, thì vừa mới có được bằng lái xe. Tự hào vì điều
đó, cô rất mong đến chuyến đi để được thực tập.

Hai cô chị chia nhau lái suốt chặng đầu của chuyến đi, đến một khu thưa dân cư họ mới cho Amy lái. Thế rồi cô bé đột nhiên đi lạc vào đường ngược chiều, đã vậy mà Amy vẫn tiếp tục cho xe chạy băng băng không dừng lại. Một chiếc xe tải đã không kịp dừng lại nên lao thẳng
vào xe chúng tôi.

Jane chết ngay tại chỗ.

Khi ông bà White đến bệnh viện, họ thấy hai cô con gái còn sống sót của mình nằm chung một phòng. Đầu Sarah thì quấn băng còn chân Amy thì bó nạng. Hai ông bà ôm lấy chúng tôi khóc buồn vui  lẫn lộn khi gặp lại các con. Họ lau nước mắt cho các con và thậm chí còn trêu Amy khi thấy cô bé học sử dụng nạng.

Với cả hai cô con gái, đặc biệt là với Amy, họ nói đi nói lại:” Bố mẹ mừng biết bao khi thấy con còn sống.”

Tôi vô cùng kinh ngạc, không có kết tội, không có trách mắng ở đây.

Về sau, tôi hỏi ông bà sao lại không có một lời kết tội nào đối với việc Amy đã đi vào đường cấm.

Bà White bảo:”Jane đã mất rồi và chúng tôi thương nhớ nó kinh khủng, nhưng nói hay làm gì thì có mang Jane về được đâu. Trong khi đó Amy còn cả một cuộc đời trước mặt. Làm sao nó có thể sống một cuộc đời hạnh phúc nếu cứ cảm thấy rằng chúng tôi oán trách nó vì nó
đã gây ra cái chết của chị gái?”

Họ nói đúng, Amy tốt nghiệp đại học và lấy chồng vài năm sau đó. Cô trở thành mẹ của hai bé gái, và bé lớn nhất tên là Jane.

Tôi đã học được từ gia đình White một điều thực sự quan trọng trong cuộc sống: Trách mắng quả thật không cần thiết, đôi khi đó còn là một việc hoàn toàn vô ích.

(Không rõ tác giả)

Thánh Y Nha-xiô ở Loyola (Y-Nhã)

     

 Thánh Y Nha-xiô ở Loyola (Y-Nhã)            

                                                 sưu tầm

 Vị sáng lập dòng Tên này đang trên đà danh vọng và quyền thế của một sĩ quan trong quân đội Tây Ban Nha thì một trái đạn đại bác đã làm ngài bị thương ở chân. Trong thời kỳ dưỡng bệnh, vì không có sẵn các cuốn tiểu thuyết để giết thời giờ nên ngài đã biết đến cuộc đời Ðức Kitô và hạnh các thánh. Lương tâm ngài bị đánh động, và từ đó khởi đầu một hành trình lâu dài và đau khổ khi trở về với Ðức Kitô.

Vào năm 1522, được thấy Mẹ Thiên Chúa trong một thị kiến, ngài thực hiện cuộc hành hương đến đan viện dòng Biển Ðức ở Monserrat. Ở đây, ngài xưng thú tội lỗi, mặc áo nhặm và đặt thanh gươm trên bàn thờ Ðức Maria thề hứa sẽ trở nên một hiệp sĩ cho Ðức Mẹ.

Trong khoảng thời gian một năm, ngài sống gần Manresa, có khi thì ở với các tu sĩ Ða Minh, có khi thì ở nhà tế bần, nhưng lâu nhất là sống trong một cái hang ở trên đồi để cầu nguyện. Chính trong thời gian hoán cải này ngài bắt đầu một công trình mà sau đó rất nổi tiếng, cuốn Những Thao Luyện Tâm Linh.

Vào năm 1523, ngài rời Manresa đến Rôma và Giêrusalem, là nơi ngài sống nhờ việc khất thực và hăng say hoán cải người Hồi Giáo ở đây. Vì lo sợ cho tính mạng của ngài các tu sĩ Phanxicô khuyên ngài trở về Barcelona. Tin tưởng rằng kiến thức uyên bác sẽ giúp đỡ tha nhân cách thiết thực hơn, ngài dành 11 năm tiếp đó trong việc học ở Alcalá, Salamanca và Balê.

Vào năm 1534, lúc ấy đã 43 tuổi, cùng với sáu người khác (trong đó có Thánh Phanxicô Xaviê) ngài thề sống khó nghèo và khiết tịnh và tất cả cùng đến Ðất Thánh. Các ngài thề quyết rằng nếu không thể ở đây thì sẽ dâng mình cho công việc tông đồ của đức giáo hoàng. Và đó là điều đã xảy ra. Bốn năm sau, Thánh Y Nhã hợp thức hoá tổ chức của ngài. Tu Hội của Ðức Giêsu (Dòng Tên) được Ðức Giáo Hoàng Phaolô III chuẩn nhận và Thánh Y Nhã được bầu làm bề trên đầu tiên.

Trong khi các bạn đồng hành được đức giáo hoàng sai đi truyền giáo thì Thánh Y Nhã vẫn ở Rôma, chăm sóc tổ chức mới của ngài nhưng vẫn dành thời giờ để thành lập các nhà cho cô nhi, cho người tân tòng. Ngài thành lập Trường Roma (sau này là Ðại Học Grêgôriô), với mục đích là trường này sẽ trở nên khuôn mẫu cho các trường của Tu Hội.

Thánh Y Nhã đích thực là một vị thần bí. Ngài tập trung vào đời sống tâm linh dựa trên các nền tảng thiết yếu của Kitô Giáo — Thiên Chúa Ba Ngôi, Ðức Kitô, Bí Tích Thánh Thể. Linh đạo của ngài được tỏ lộ trong châm ngôn của Dòng Tên, ad majorem Dei gloriam — “để Thiên Chúa được vinh danh hơn.” Trong quan niệm của ngài, sự tuân phục là một đức tính nổi bật nhằm đảm bảo cho thành quả và sự năng động của tu hội. Mọi hoạt động phải được hướng dẫn bởi lòng yêu mến Giáo Hội thực sự và tuân phục Ðức Thánh Cha vô điều kiện, vì lý do đó, mọi thành viên của dòng phải khấn lời thề thứ tư, đó là phải đến bất cứ đâu mà đức giáo hoàng đã sai đi để cứu rỗi các linh hồn.

Lời Bàn 

Vào năm 1517, Luther đã niêm yết các đề án của ông lên cửa nhà thờ ở Wittenberg. Mười bảy năm sau, Thánh Y Nhã sáng lập một tu hội góp phần quan trọng trong việc chống lại sự cải cách Tin Lành. Ngài là một kẻ thù bất khả tiêu diệt của Tin Lành. Tuy nhiên, trong lời lẽ của ngài người ta vẫn thấy tiềm ẩn sự đại kết: “Phải rất thận trọng khi đưa ra các chân lý chính truyền để nếu người lạc giáo có mặt ở đó, họ sẽ cảm nhận được lòng bác ái và sự ôn hoà Kitô Giáo. Không được dùng lời lẽ cứng rắn và cũng không được khinh miệt những sai lầm của họ.” Một trong những khuôn mặt vĩ đại của phong trào đại kết hiện nay là Ðức Hồng Y Bea, một linh mục dòng Tên.

Lời Trích 

Thánh Y Nhã đề nghị lời nguyện sau đây cho các hối nhân: “Lạy Chúa, xin hãy chấp nhận mọi đặc quyền, mọi ký ức, mọi hiểu biết và toàn thể ý chí của con. Ngài đã ban cho con tất cả những gì con có, tất cả con người của con, và con xin phó thác chúng cho thánh ý của Ngài, để Ngài tùy ý sử dụng. Con chỉ xin Chúa ban cho con tình yêu và ơn sủng. Ðược như thế, con đã giàu sang đủ và không dám đòi hỏi gì nữa.”     nguồn:http://tinmung.net/CACTHANH/_CacThanh/_Thang07/Inhaxio_Loyola/_List.htm

Không Quyền Lực Nào

                      Không Quyền Lực nào

 Hãy nghiệm xem Chúa tốt lành biết mấy

 Hạnh phúc thay kẻ ẩn náu bên Người

                                                    (Tv 34, 9)

 “Ðức Tin không thể nào bị bóp nghẹt bởi bất cứ quyền lực nào!”. Ðó là lời tuyên bố của tổng thống Hoa Kỳ George Bush trong buôi tiễn biệt Ðức Thánh Cha Gioan Phaolô II (19/9/1987) nhân dịp Ngài viếng thăm Hoa Kỳ. Trong bài diễn văn từ giả Ðức Thánh Cha, phó tổng thống Hoa Kỳ nói rằng Thiên Chúa vẫn còn tiếp tục làm việc tại Liên Xô sau hơn 60 năm tuyên truyền cho chủ thuyết vô thần.

 Ông George Bush kể lại cho Ðức Thánh Cha như sau: “Trong nghi lễ an táng tổng bí thư Breznev tại Mascơva, một lễ nghi với nhiều lính tráng và hoa tím, nhưng không có Ðức Tin và Lời Chúa, tôi theo dõi bà quả phụ đang tiến đến quan tài để nói lời từ biệt… Kìa, có Chúa làm chứng cho tôi, giữa sự lạnh cóng của một chế độ độc tài, bà Breznev chăm chú nhìn người chồng, rồi cúi nhẹ xuống và làm dấu thánh giá trên ngực của người chết…”.

 Ông Bush cũng kể lại rằng ông đã gặp Mao Trạch Ðông trước khi ông này qua đời. Chủ tịch họ Mao đã tâm sự với ông như sau: “Tôi sắp sửa về Trời, tôi đã nhận được lời mời gọi của Chúa”.

 Ðưa ra hai sự kiện trên đây, ông Bush kết luận: Không có quyền lực nào, không có luật pháp nào có thể quét sạch những gì đã ăn rễ sâu trong lòng người…

 Lời phát biểu trên đây của ông George Bush có lẽ phải làm cho chúng ta phấn khởi. Thiên Chúa vẫn luôn có mặt trong cuộc sống của chúng ta. Chính những nơi mà chúng ta tưởng Ngài đã bị gạt bỏ hoàn toàn, chính những lúc mà chúng ta tưởng như Ngài không có mặt, Ngài vẫn tiếp tục hoạt động. Bởi vì Thiên Chúa không thể là Thiên Chúa nếu Ngài không yêu thương con người.

 Chúng ta tiếp nhận sự sống từ chính Chúa, như trái đất nhận lãnh ánh sáng từ mặt trời. Thiếu ánh sáng mặt trời thì không thể có sự sống trên trái đất. Cũng thế, không có Chúa thì không thể có sự sống… Thiên Chúa thông ban sự sống cho chúng ta, bởi vì Ngài yêu thương chúng ta. Ngài yêu thương tất cả mọi người, ngay cả những kẻ chối bỏ hoặc thù ghét Ngài.

 

Giàu có và hạnh phúc con người

Giàu có và hạnh phúc con người.

                                                                                   tác giả: Phùng văn Phụng

Ðọc bản tin của báo Thanh niên Online ngày thứ ba 29 tháng 11 năm 2005 có tin “Ái nữ của ông Samsung tự tử”

* Bản tin đó như sau: “ Cuối tuần rồi tập đoàn sản xuất chip điện tử lớn nhất thế giới Samsung đã xác nhận Lee Yoon-hyung , con gái út của tập đoàn này đã tự kết liễu đời mình.” Lee 26 tuổi đang học Cao học ngành Quản trị nghệ thuật tại Ðại học New York( Mỹ ) đã tự treo cổ bằng dây điện trong căn hộ của cô ở Manhattan. Cô đang ở tuổi thanh xuân, giàu có, có cổ phần 191 triệu đô la Mỹ ở công ty Samsung vào năm 2003, tính đến ngày nay chắc chắn là phải nhiều hơn. Giàu có như vậy tại sao lại tự tử?

Theo bản tin trên cô tự tử vì đã quá tuyệt vọng sau khi gia đình cô không chấp nhận cho cô kết hôn với bạn trai của cô.

* Khoảng thập niên 1960 cô đào điện ảnh nổi tiếng khắp thế giới Marylin Monroe, rất giàu có, đang trên đà danh vọng cũng tự kết liễu đời mình.

Tại sao có thể xảy ra sự tự tử cho những người giàu có. Họ thiếu cái gì đây?

Cô Lee cô con gái cưng của tập đoàn giàu có Samsung chắc đã được nuông chìu từ nhỏ, thói quen muốn gì được nấy ngày hôm nay không được cha mẹ đồng ý gã cho người bạn trai của cộ và cô đã bỏ lại tất cả tài sản gần 200 triệu đô la Mỹ và bỏ lại cả tuổi xuân mộng mơ. Cô đâu có thiếu thốn gì . Cô sống vương giả như một người có quyền thế lớn. Ở nhà đắc tiền. Ði xe sang trọng. Giàu có như cô thật là hiếm có trong thế giới hiện nay. Cô đi đâu người ta vẫn tưởng cô là nhân vật quan trọng của viên chức nhà nước đương cầm quyền.

Rồi cô bỏ lại tất cả giàu có đó, sang trọng đó, để đi về bên kia thế giới. Tại sao?

Vì cô thiếu tình thương. Cô cảm giác ba cô không yêu thương cô. Thật ra cô chỉ yêu chính mình mà thôi.

Tin Việt báo ngày 30 tháng 05 năm 2006

* Tàu Carnival Legend từ nhóm đảo Virgin thuộc Anh đến Tortola có một hành khách nhảy xuống biển sau khi gây lộn với vợ.

Cũng tin Viêt báo ngày 29 tháng năm 2006 ở Miami Beach.

* Bà Quinou Van Dyk nghe tiếng trẻ con khóc, buớc vào phòng thì thấy chồng bà nhảy ra từ cửa sổ ở tầng thứ 15, bà thấy xác ba cha con ở nơi cách mặt đất hai tầng.

Bác sĩ Edward Van Dyk, 44 tuổi, ném hai con trai 4 tuổi và 8 tuổi hồi sáng thứ bảy vừa qua. Bà Quinou nhận rằng hai vợ chồng có gây cấn từ sáu tháng nay, nhưng không có cải cọ gì trước vụ này. Bác sĩ Edward là trưởng khoa ung thư của bịnh viện Alton Memorial.

Một người đang đi du lịch . Một bác sĩ đang hành nghề. Tất nhiên bác sĩ thì phải thuộc thành phần khá giả, giàu có. Không bác sĩ nào ở Mỹ cũng như người đi du lịch trên tàu Carnival mà được mô tả là người “nghèo rớt mùng tơi được” Họ thuộc thành phần khá giả giàu có, dư ăn, dư mặc không đến nổi túng thiếu .

Như vậy tại sao họ phải hủy diệt sinh mạng của họ khi họ có đời sống sung túc, giàu có, no đủ mà rất nhiều người nghèo chỉ cần được họ phân phát, cho đi một phần sự thừa thải của họ thì mấy ngưòi nghèo cũng sống được một thời gian.

* Bản tin của báo Thanh niên ngày 12 tháng 06 năm 2006 cho biết ngày 10.06, Ông Nguyễn Công Bình( 37 tuổi) Phó Giám đốc chi nhánh tại Sài gòn của Trung Tâm kỷ thuật truyền hình cáp Việt Nam, trụ sở ở số 38 đường Nguyễn an Ninh, phường 14, quận Bình Thạnh đã treo cổ tự tử trong phòng làm việc.

* Trước đây, khoảng tháng 04 năm 1997 tôi có người bạn thân, giáo sư trung học, nghĩa là người trí thức, hiểu biết, có đọc sách báo, nhưng vì chuyện gia đình? Hay vì lý do nào khác? cũng đã tự tử, anh mất khoảng 62, 63 tuổi.

Tôi cứ suy nghĩ vẫn vơ tại sao có những người khá giả, giàu có, trình độ học vấn cao chỉ cần gặp hoàn cảnh khó khăn một chút là quyên sinh, là tự tử trong khi những người mắc bịnh nan y, bịnh phong cùi, chịu tật nguyền, câm điếc, mù loà hay thiếu tay, thiếu chân sinh hoạt rất khó khăn mà họ vẫn sống. Tại sao họ thiếu thốn mọi bề, nghèo khổ, họ chịu nhiều đau đớn về thể xác, chịu nhiều đau khổ về tinh thần sống nhờ vả vào sự bố thí của người khác mà họ vẫn tha thiết sống. Tại sao như vậy?

* * * *

Sau gần 8 năm, tôi được trở về từ trong trại cải tạo, để hội nhập vào xã hội mới để sống còn, tôi đã gặp rất nhiều gian nan từ gia đình, vợ con. Ðang là chủ gia đình, khi đi cải tạo về, tên của mình đứng thứ chót trong hộ khẩu. Muốn có tên trong hộ khẩu thì phải có sự bảo lảnh của bà xã, vợ mình. Bắt đầu lệ thuộc bà xã rồi vậy. Không vốn liếng làm ăn. Bị theo dõi thường xuyên vì còn trong thời gian gọi là “ quản chế ” bà xã quản chế, nhà nước quản chế. Mọi sự tùy thuộc vào bà xã từ chén cơm, tiền cà phê, áo quần chi phí lặt vặt bà xã lo. Trong mấy tháng đầu bị áp lực tứ bề, từ trong gia đình đến ngoài xã hội, đầu óc căng thẳng, nhiều khi muốn được vô trở lại trong tù còn sướng hơn, khỏi phải lo nghĩ gì cả, ngày ngày có hai bửa cơm mặc dầu không được no, nhưng tinh thần còn sung sướng hơn ở ngoài đời nữa..

Tôi có hỏi ông anh: “ Bây giờ khổ quá, khổ đủ mọi thứ chuyện, không tiền bạc, không nghề nghiệp, sống ăn bám, bị xem thường, làm sao bây giờ anh Nhàn ( anh Nhàn lớn hơn tôi 6 tuổi) Anh Nhàn trả lời “ Mình thay đổi tư tưởng, cách suy nghĩ đi. Nghĩ về người khác đi, mình quên mình đi, sẽ đỡ khổ liền.” Tôi đã liên tưởng đến một câu trong kinh thánh “ Mình sinh ra để phục vụ chứ không phải để được phục vụ ”. “ Cũng như con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ….” (Mt 20 câu 28 – Mc10 câu 45)

Tại sao người Việt Nam dầu đau khổ cách mấy cũng cố gắng chịu đựng chứ không có tự tử.

Có người ở tù nhiều năm mà vợ ở nhà vẫn chờ chồng về, dầu phải chịu đựng biết bao cảnh khó khăn. Phải chăng do tình yêu thương thật sự của vợ chồng trong gia đình Việt Nam nên vợ chồng chờ đợi nhau đến nhiều năm như thế.?

Tôi cũng hay suy nghĩ phải chăng người Việt Nam mình thường luôn luôn tin tưởng vào đấng siêu nhiên, vào đấng Tối Cao, vào ông Trời và nhờ niềm tin đó, họ tự nhủ thầm bây giờ có khổ sở thì ngày sau sẽ sung sướng. Cho nên người ta thường nói :

“Trời cao có mắt ”

hay người ta cũng thường tự an ủi chính mình rằng:

“ Tái ông mất ngựa” .

* * *

Ða số người Việt Nam ở trong làng quê đều có bàn Thiên. Trước sân nhà có trồng cây cột trụ trên đó có để bàn vuông chiều dài và chiều ngang độ ba hay bốn tấc có để lư hương nhỏ. Ban đêm, trời vừa tối, bà con thường ra trước nhà thắp nhang xong, lạy bốn hướng cầu nguyện, van vái cùng ông Trời phù hộ cho gia đình mình, thân nhân, con cháu v.v.…

Có lẽ nhờ tin vào ông Trời nên người mình có sức chịu đựng dẽo dai, phi thường. Dầu có gặp sự đau khổ tột cùng, có người thân yêu rủi ro mất mát trong chiến tranh hay nhà cửa, tài sản bị tiêu hủy hết, người mình cũng có thể chịu đựng được.

Qua biến cố 30 tháng 04 1975 rất nhiều người giàu có, nhưng khi bị bắt đi cải tạo, nhà cửa bị tịch thâu trở thành tay trắng, khi chết chỉ được nằm trong cái hòm gỗ tạp, đóng đinh sơ sài rồi vài ba người khiêng đi chôn cất ở bìa rừng, bên bờ suối hay bên sườn núi trong rừng sâu của các tỉnh Lao Cai, Vĩnh Phú, Lạng Sơn, Cao Bằng, Thanh Hóa, Kon Tum v.v. mà thân nhân ở nhà cũng chẳng hề hay biết.

Trong cái khổ sỡ cùng cực đó trong trại cải tạo, ăn bo bo, ăn khoai mì, khoai lang cũng không đủ no, đói khát triền miên từ năm này sang năm nọ, làm lụng khổ sai, cuốc đất, đào kinh, đào ao nuôi cá, lên rừng chặt nứa, chặt cây, gánh phân, gánh nước tưới rau, đập đá v.v.. dưới trời nắng chói chan, mồ hôi đổ ra ướt áo, nhiều khi trong một buổi phải cởi ra vắt nước vài ba lần, con người thay trâu kéo cày để lên luống trồng khoai, trồng bắp, trồng lúa , cực nhọc vô cùng kẻ tám năm, kẻ 13 năm, người 17 năm như thế, có lúc nhiều người không lê nổi đôi chân phải dùng tay nâng bắp chân lên khi bước lên bậc thềm cao hai tấc, có lúc phải chống gậy con số người lên đến quá nửa số anh em trong trại vì bịnh hoạn, suy dinh dưỡng, nhiều thứ bịnh phát sinh nhưng chỉ được uống thuốc “ xuyên tâm liên” mà thôi v.v..

Tại sao họ vẫn sống mà không tự tử?

Dầu khổ cực như vậy họ vẫn nuôi hy vọng có ngày sẽ được trở về dầu biết rằng có thể sẽ vĩnh viễn bị đày, được chỉ định cư trú như những người chống đối ở lại miền Bắc sau năm 1954, được chỉ định sống ớ trong các làng mạc xa xôi ở Lào Cai, Vĩnh Phú hay Sơn La, Lai Châu v.v. cũng giống như trường hợp người dân Liên Sô suốt đời bị đày sống ở Tây Bá Lợi Á lạnh lẽo rồi sẽ chết lần, chết mòn ở đó.

* * *

Tôi có đọc sách của Linh Mục Chu Quang Minh, sáng lập Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia đình, cũng như trong một quyển sách của Nguyễn Hiến Lê có kể lại chuyện hai người tù chung thân cùng ở trong một phòng. Trong những ngày Tết sắp đến, ngày linh thiêng của mọi người đáng lẽ là ngày đoàn tụ, gặp gỡ người thân yêu thì hai người này bị giam chung trong buồng giam.

Người thứ nhất nhìn dưới sàn nhà hôi hám bẩn thỉu dơ dáy, anh buộc miệng than: “Ðời tôi sao khổ thế này ”

Anh thứ hai lại nhìn ra ngoài cửa sổ , từ khung cửa đó anh thấy bầu trời bao la, có vài con chim tung tăng bay lượn, dưới đất có những bông hoa xinh đẹp khoe màu sắc vui tươi, hớn hở, lòng anh bổng thấy vui lây, anh tự nhiên nói: “ Bầu trời bên ngoài đẹp quá.”

Như vậy cùng hoàn cảnh giống nhau nhưng hai người có hai cái nhìn khác nhau . Người thì thấy buồn khổ, người thì thấy vui sướng.

Do tự tâm tình của mình để nhìn sự vật, sướng khổ là do nơi mình. Cho nên thi hào Nguyễn Du có viết để kể tâm sự Thúy Kiều có câu:

“ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.”

Tôi cứ suy nghĩ miên man, người công giáo cấm tự tử ? Tại sao? vì chúng ta được ban ơn đặc biệt, được sinh ra làm con người. Nhân linh ư vạn vật. Con người chính là hình ảnh của Thiên Chúa, là đền thờ của Chúa Thánh thần mình không được hủy diệt bản thân mình. Sự sống và sự chết hoàn toàn do Thiên Chúa quyết định.

* * *

Tôi đã mò mẫm đi tìm con đường cho đời sống tâm linh, con đường nào dẫn tới vui tươi, hạnh phúc.?

Ðọc đến kinh Tám mối phúc thật: ai có lòng khó khăn, ai hiền lành, ai khóc lóc, ai khát khao nhân đức trọn lành, ai thương xót người, ai giữ lòng sạch sẽ, ai làm cho hòa thuận, ai chịu khốn nạn vì đạo ngay tất cả những điều đó mới là phúc thật vì chưng Nước Ðức Chúa Trời là của mình vậy.

Với niềm tin vào Ðấng tối cao, vào Ông Trời, “Trời cao có mắt”, người Việt Nam thường chịu đựng những đau đớn, khó khăn, những nghịch cảnh tưởng chừng như không vượt qua được, nhưng với thời gian người Việt Nam mình vẫn vươn lên từ những nhọc nhằn, đau khổ đó và niềm vui sẽ lại biểu hiển hiện trên khuôn mặt, nụ cười sẽ nở trên đôi môi của họ sau khi họ vượt qua được những thử thách, những đau khổ lầm than tận cùng trong cuộc sống của họ.

14 June 2006

Phùng văn Phụng

Sự thành công nhìn qua lăng kính đẹp

Sự thành công, nhìn qua lăng kính đẹp.(1)

                                                                           tác giả : Phùng văn Phụng

Ðọc bài “ Bản chất của thành công” mà em Hà Minh Ngọc , nữ sinh lớp 10, khối chuyên Trung Học Phổ thông Ðại Học Sư Phạm Hà Nội đã viết như sau:

“Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3.

Thành công là hình ảnh một cậu bé dị tật ở chân… đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nổ lực khổ luyện cậu thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ…

Thành công của cậu học trò nghèo thi đậu Ðại học với vị trí thủ khoa nhưng bên cạnh thành công đó, có thành công khác…là sự chiến thắng của một người cha, gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học…” v.v….

Sự thành công nào cũng đòi hỏi kiên nhẫn, cố gắng, chịu khó . Ngày còn học lớp 9 năm 1959 (gọi là lớp đệ tứ) tôi có làm bài luận văn với tựa đề là:” Sự thành công không là điều quan trọng, điều quan trọng là sự cố gắng”. Tiếng Pháp ghi là:(Le success n’est pas ce qui importe, ce qui importe c’est L’effort). Câu này hơn 40 năm vẫn còn ăn sâu vào trong trí não tôi để lúc nào cũng nhắc nhở tôi cần phải cố gắng là chính. Tôi đã viết câu này như là câu “ gối đầu giường” để tự nhắc nhở mình.

Tôi có đọc đâu đó trong báo, nói đến sự thành công là:

– Biết chính xác mình muốn gì, có kế hoạch, tin tưởng vào khả năng của mình để làm.
– Biết dùng thời gian cho đúng.
– Luôn bày tỏ sự quan tâm đến người khác. Rất cởi mở và khoan dung với mọi người.
– Luôn luôn có tinh thần trách nhiệm cao trong công việc, trong cộng đồng và cả trong thế giới mà họ đang sống.
– Họ có cái nhìn tươi sáng, lạc quan về cuộc sống.

Em Ngọc, học sinh lớp 10 này còn viết: “ Bạn muốn mình giàu có, muốn mình trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường..” Em viết tiếp: “ bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có về tâm hồn.”

Trong bài nói chuyện ngày 6 tháng 8 năm 2000, trước 20 em học sinh tốt nghiệp trung học với danh dự là Thủ khoa và Á Khoa tại Houston, Hoa Kỳ, Kỹ sư Lê Duy Loan đã định nghĩa về thành công như sau: “ Trở thành người giỏi nhất trong bất cứ việc gì mình làm và cảm thấy hạnh phúc trong công việc mình làm”.

Lê Duy Loan học nhảy ba lớp 7,8 và 11, tốt nghiệp trung học lúc 16 tuổi đứng đầu lớp của 335 học sinh. Năm 1982 khi mới 19 tuổi đã làm nghề kỹ sư ở Texas Instrument (IT) có 18 bằng sáng chế và tốt nghiệp Cao Học Quản Trị Thương mại MBA. Bà là Phó Tổng Giám Ðốc Kỹ Thuật của IT( Năm 2000)

Bà nêu lên bốn yếu tố để đạt đến sự thành công là:

– Ước mơ, ước mơ lúc còn bé cũng như khi đã về già.
– Xác định mục đích của đời mình và sắp sẵn chương trình để thực hiện mục đích đó.
– Siêng năng làm việc, thành công gồm 10% cảm hứng và 90% mồ hôi.
– Làm việc cách khôn ngoan.
– Biết quan tâm đến người khác, giúp đỡ người khác.

Ông Nguyễn Hiến Lê trong lời tựa của cuốn sách “ 40 Gương Thành Công” nhà xuất bản Văn Hóa Thông Tin năm 2000, viết: “ Chỉ cần xác định một mục đích rồi cứ kiên nhẫn, kiên nhẫn, kiên nhẫn nhắm nó mà tiến tới”

Tất cả sự thành công mà Nguyễn Hiến Lê đã có ghi trong cuốn “40 gương thành công” đều là những mẫu gương kiên nhẫn.

Một học sinh lớp 10 đã nhìn thấy một khía cạnh khác của sự thành công là tình yêu thương, lòng nhân ái giữa người đồng loại.

Mẹ Têrêsa đã khám phá rằng ở nước Mỹ người ta rất giàu có về vật chất, không thiếu thốn thứ gì, ăn uống dư thừa, cuộc sống rất nhiều tiện nghi, nhưng họ thường rất nghèo về tình yêu thương nhất là của cha mẹ đối với con cái vì họ bỏ quá nhiều thì giờ để làm việc kiếm tiền, không còn thì giờ dành riêng cho con cái của họ nữa.

Vậy sự thành công tùy cái nhìn của mỗi người.

Chỉ số thông minh IQ (Intelligence) của mỗi người là quan trọng nhưng còn chỉ số xúc cảm EQ (Emotion) của con người còn quan trọng hơn nữa. Người còn biết xúc động trước nỗi đau khổ của người khác, biết yêu thương người khác, cảm thông với sự đau khổ của người đồng loại khi họ gặp khó khăn, đói khát, bịnh nan y như bị bịnh cùi, bịnh Aids, bị tật nguyền, thiếu chân, thiếu tay, bịnh cùi, bịnh đui mù, câm điếc hay khi họ gặp thiên tai, lụt lội, bảo tố. Tình yêu thương, lòng bác ái biết chia xẻ những của cải vật chất của mình có, biết an ủi về tinh thần bằng những lời thăm hỏi, cầu nguyện thì quí giá biết bao nhiêu.

Cho nên chỉ sợ rằng trong thế giới ngày nay, con người đã mất hết cảm xúc yêu thương, mất hết lòng nhân ái, không còn có tâm tư, tình cảm biết rung động trước nỗi khổ, trước nỗi đau của người khác như Nguyễn Trãi đã viết:

“ Thương người như thể thương thân”

Chỉ sợ rằng trong thời đại ngày nay nhiều người cho rằng:

“ Tiền là Tiên là Phật
là sức bật của tuổi trẻ …”

Người ta đặt nặng sự giàu có về vật chất lên trên giá trị tinh thần, trái tim con người đã trở thành chai đá, lòng họ dững dưng trước những thảm cảnh, đau thương của người đồng loại.

Cầu xin cho tôi và các bạn đều có trái tim biết xúc động và biết yêu thương vì Thiên Chúa là tình yêu (1 Ga 4,8)   (2)

Ngày 11 tháng 12 năm 2006

(1)Tựa bài này do anh Hồ Công Hưng đặt tên.

(2) Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu. (1Ga 4,8)