Covid 19 ở giáo xứ của tôi qua lăng kính của Cha Phó

Covid 19 ở giáo xứ của tôi qua lăng kính của Cha Phó

(Covid 19 in my Parish through the lens of the Parochial Vicar)

 – Ngày xưa đông đúc, mọi người phải chờ đến phiên được tham dự

Còn nay thì có quá nhiều chỗ trống đang còn im vắng, chờ.

Cho dù Bạn là ai, vẫn có một chỗ riêng ở nơi này, trong lòng Hội Thánh…

Hy vọng Covid không còn quay lại một lần nào nữa khi mùa Thu đến, tiếp nối Hè 2022. Về Cha David, Ngài sẽ lại mang niềm vui đến cho một giáo xứ khác khi nhận nhiêm sở mới tháng 7-2022.

Cho dù Cha đi đâu, có Chúa kính yêu ở đó với Cha và thật nhiều các con chiên bé thơ của Cha. (có lẽ Cha sẽ là thần tượng của giới trẻ Công Giáo toàn Houston)

httpv://www.youtube.com/watch?v=FOFJ5eUEtpk

Tác phẩm phò sự sống của Cha David Michael

httpv://youtu.be/tpYKLYwIq_4

God bless you

thanks,

Tan Tran

Hãy nghe một cô chim hót ban đêm vi vút reo ca

Hãy nghe một cô chim hót ban đêm vi vút reo ca

Phan Trần Sinh

Nightbirde đã làm dậy sóng cả thính đường thâu hình sau khi nhận được tới 4 điểm vàng từ giám khảo Simon Cowell trong chương trình AMERICA’S GOT TALENT.

Trước buổi thử giọng ngày 8 tháng 6, Nightbirde, 30 tuổi, tiết lộ với ban giám khảo rằng cô chỉ còn 2% cơ hội sống qua cuộc chiến hiện tại với căn bệnh ung thư. Bất chấp nỗi đau của cô, Nightbirde khuyến khích người hâm mộ nhìn xa hơn hoàn cảnh của cô.

Jane Marczewski đã chia sẻ về cuộc chiến khốc liệt của mình với căn bệnh ung thư và niềm hy vọng mà cô tìm thấy nơi Chúa Giê-su và rồi thể hiện điều đó qua dòng chảy và nhịp điệu âm nhạc của mình.

“Tôi thấy lòng thương xót trong ánh nắng đầy bụi trên những tán cây, trong bàn tay co quắp của mẹ tôi, trong chiếc chăn mà bạn tôi để lại cho tôi, trong sự hòa quyện của tiếng chuông gió. Đó không phải là lòng thương xót mà tôi thỉnh cầu, nhưng dù sao thì đó cũng là lòng Thương Cảm. Và tôi học được một lời cầu nguyện mới: cảm ơn, biết ơn về những gì đang xảy ra cho mình.

”Nightbirde viết trong bài đăng trên blog của mình. “Tôi không có ý đó là một lời cầu nguyện, nhưng sẽ lặp lại cho đến khi tôi thực hiện được điều này. Cứ cho là tôi bị chúc dữ, gọi tôi là kẻ cùng đường, cho rằng tôi là đứa đáng bị khinh chê. Nhưng đó không phải là chung kết. Hãy kết luận rằng tôi là kẻ được (Ngài) chọn, được ban phước, được Ngài tìm kiếm. Tôi biết mình là người được Chúa thì thầm và mạc khải những bí mật của cuộc sống cho. Tôi là người được tiếp nhận trong lòng mình đầy ăm ắp sự thương xót của Chúa dành riêng cho một cách kín nhiệm.”

Cô kết luận: “Ngay cả những ngày tôi không bị bệnh nặng, đôi khi tôi nằm trên nệm trong ánh sáng buổi chiều để lắng nghe Ngài. Tôi biết điều đó nghe có vẻ điên rồ và tôi không thực sự giải thích được, nhưng Chúa đang ở đó — ngay cả bây giờ trong lúc này. Tôi hay nghe người ta nói rằng họ không thể nhìn thấy Chúa, tôi cho rằng lý do là vì họ không trông nhìn xuống đủ thấp, và đúng là như vậy thật. Bạn hãy nhìn xuống thấp hơn. Chúa đang đứng ở trên sàn nhà”.

Mời bạn nghe Chim Đêm hát ở link dưới đây:

httpv://youtu.be/CZJvBfoHDk0?t=3

Chim đêm hát “Mọi sự rồi sẽ ổn thôi”

Chim đêm nói “Cứ vui lên, đừng chờ cho đến khi không còn sự khó mới chịu vui sống”

           Chim đêm được 4 điểm vàng

 

Linh Mục mới nhất Hoa Kỳ, David Michael Moses, tốt nghiệp đại học năm 18 tuổi.

Linh Mục mới nhất Hoa Kỳ, David Michael Moses, tốt nghiệp đại học năm 18 tuổi.

Phan Sinh Trần

Hai năm trước đây, trong bản tin vào ngày  27 tháng 7  đài truyền hình ABC, đã giới thiệu  về một nhân vật đặc biệt như sau:

Khi bạn nghĩ về một linh mục Công giáo, bạn có thể không nghĩ đến việc ông trình diễn nhạc Rap, chơi trống hát solo và lướt mình trên đám đông. Tuy nhiên, một chủng sinh địa phương đang thay đổi nhận thức đó và ông hy vọng điều này sẽ truyền cảm hứng cho những người trẻ sống một cuộc đời tận hiến cho ơn gọi của Chúa.

David Michael Moses hồi đó, vốn  là một chủng sinh 23 tuổi, đang tu học tại chủng viện St. Mary’s ở Houston.

Lớn lên trong một gia đình đạo đức có tới mười hai anh em, David có một bộ óc thần đồng, anh theo học đại học năm 14 tuổi, tốt nghiệp loại giỏi năm 18 tuổi, được học bổng theo học tại trường luật sáng giá chuẩn bị cho một tương lai trong hàng ngũ các luật sư danh tiếng nhất và có lẽ sẽ trở nên rất giàu có. Tuy nhiên, ngay từ năm 16 tuổi khi cầu nguyện với Chúa về định hướng cuộc đời, Chúa dành cho David một lời mời gọi khác, và sau khi suy nghĩ và tiếp tục cầu nguyện … cuối cùng anh can đảm đi theo ơn gọi của Chúa.

Thần đồng David viết nhạc từ năm lên 10 tuổi, anh thông thạo nhiều loại nhạc cụ như piano, guitar, harmonica, trống. Anh có thể hát nhạc Rap, Blue và Rock… do chính  mình sáng tác để đề cao tính cao quý của sự sống và mô tả nét đẹp của tình yêu Chúa, sự kỳ diệu của Tin Mừng Chúa. Anh trình diễn ở các hội trường đại học Houston, Dallas, …

Năm nay, tháng sáu 2019, Chủng sinh David Michael được thụ phong, làm linh mục phục vụ ở Tổng giáo phận Galveston-Houston. Được tham dự thánh lễ sốt sắng của Cha dâng tại giáo xứ thánh Faustina, cho dù dáng vẻ bên ngoài trông cha trẻ như một cậu học sinh trung học vừa tốt nghiệp, Cha toát ra sự thánh thiện, và yêu đời. Cha cử hành thánh lễ với sự chuyên chú sốt sắng, cha cầu nguyện trước Thánh Thể cách say sưa. Nói chuyện với Cha, các bậc phụ huynh thường vui mừng và thầm mong ước gì con cháu mình cũng yêu Chúa như Cha.

Thật là một ơn đặc biệt Chúa chúa ban, Chúa vẫn còn ưu ái nước Hoa Kỳ giữa cơn khủng hoảng trong Giáo Hội. Thật đúng như lời Chúa đã dạy:

–                   vì ở đâu tội lỗi gia tăng, thì ở đó ân sủng siêu bội (Roma 5:20)

Từ năm 2015 đến nay, Cha tổ chức các buổi “Hòa nhạc cho cuộc sống” vào cửa miễn phí, đem đến bao nhiêu hứng khởi cho người tham dự, các em giới trẻ rất quý mến và hâm mộ Cha như một hình tượng tiêu biểu của giới trẻ, một ngôi sao nhạc trẻ vừa duyên dáng yêu đời vừa quá thánh thiện. Thật là một hình ảnh tuyệt vời quảng bá nét đẹp của ơn gọi, “Ai bảo đi tu là khổ, đi tu sướng lắm chứ”.

Thiện nguyện viên của chương trình “Hòa nhạc cho cuộc sống” đã  quyên góp được hơn 400.000 đô la. Số tiền này được dành riêng và dành hết cho các tổ chức ở Houston trợ giúp các em gái trẻ gặp khủng hoảng vì lỡ mang thai vô thừa nhận. Cha và ban nhạc đã đoạt giải thưởng “Âm nhạc để mang đến thay đổi”.

https://www.youtube.com/watch?v=PvesbCXM3no

Cha có lời nhắn gởi sau đây cho các bạn trẻ:

–    … không có gì thú vị hơn một cuộc sống dành cho việc theo đuổi sự thánh thiện. Luôn luôn cảm nhận thật nhiều yêu thương, hướng đến sự trọn hảo khi mình được sống trong sự thân mật, sâu sắc hơn với Thiên Chúa… được kinh nghiệm về các mầu nhiệm, được có cơ hội xoa dịu các nỗi đau nơi các tâm hồn đang cần được chữa lành, cần được cảm thông. và một cuộc sống vĩnh cửu… Bạn chỉ có một cuộc đời và trở thành một người tin Chúa là hành trình vĩ đại nhất. Đừng đánh mất nó!

https://www.youtube.com/watch?v=fvI5D6BSU9I

Mời bạn tham dự buổi ca nhạc đặc sắc, miễn phí của Cha David  Michael Moses tại Revention Music Center, 520 Texas Ave, Houston, TX 77002, Ngày 1 tháng 8, 2019. Từ 7:30 -9:00 PM

CÁC NHÀ TRUYỀN GIÁO THỜI ĐẠI (phần 5)

CÁC NHÀ TRUYỀN GIÁO THỜI ĐẠI (phần 5)

Phan Sinh Trần

Dâu Việt Kiều, thân phận nô lệ tại Trung Quốc, dám đi truyền bá Lòng Thương Xót Chúa.

Bà Hoàng thị Lê, 60 tuổi, quê Hải Phòng đang sinh sống tại tỉnh Quảng Đông Trung Quốc. Bà từng bị gạ gẫm đi qua Trung Quốc, và bị gả bán cho nông dân. Bà kể:

–          30 năm ở Trung Quốc, cuộc đời của con như trong chỗ ngục tù…

Hồi năm con 32 tuổi, bị bệnh thần kinh hay xỉu, mẹ con khuyên “bây giờ mày có bệnh thì sang Trung Quốc mà lấy chồng, nó lắm thuốc tốt, nó chữa cho khỏi”, con nghe thế liền đi qua Trung Quốc. Không ngờ họ (tổ chức buôn bán người) dẫn sang đấy, họ chỉ ai thì lấy người ấy, không thì họ đánh chết. Con phải lấy một người già hơn con gần hai chục tuổi.

Có gia đình, sinh con gái đầu thì không sao, đến khi sinh con gái thứ hai thì gia đình chồng không cho nuôi, bắt ném xuống suối, mẹ con mới bảo “đem về cho tao nuôi, đừng vất nó đi”.

Rồi mỗi khi con xin chồng cho về Việt Nam thăm con thì chồng đánh, bảo con “mày phải từ ngay mẹ mày và con mày đi, mày phải ở đây với tao”, không đành lòng bỏ con, con lén đi thăm nó, hễ đi thăm về là con bị chồng đánh thê thảm…

Đến khi sanh cháu thứ ba cũng là con gái thì Mẹ Chồng, cả Nhà Chồng qua, họ túm lấy, mắng chửu, sỉ nhục, mẹ chồng gằn giọng “Mày đẻ lắm con gái vầy làm gì, mày vất nó đi. Tao đẻ 16 đứa con, chỉ giữ lại 5 đứa (con trai), còn bao nhiêu đứa khác tao cũng vất sạch đi đấy (dìm nước cho chết)”. Con không đành lòng giết con, con tiếp tục nuôi dưỡng cháu sơ sinh, thế là con bị đánh, nó đánh tan nát hết người ngợm ra, thâm tím hết mọi chỗ. Cứ thế, trong thời gian dài, suốt ngày nó đánh, người con chỉ còn có 30 cân, da bọc xương (trông giống như một thây ma), con bạn hàng xóm thấy hoàn cảnh của con, nó rủ đi trốn.

Sau đó, trong thời gian trốn lánh, con lại bị nó lừa (lần thứ hai) bán cho một ông già khác để làm chồng, Ông già có hai con trai và bị vợ Việt bỏ trốn. Cả xóm bên chồng dị nghị, chì chiết vì cho là con sẽ lừa đảo họ mà trốn đi, cả xóm gặp con ở đâu là chửu rủa, suốt ngày đêm, họ nói với bên chồng, “cho nó ở, nó lừa nhà mày, đuổi nó đi”. Tuy nhiên, Ông Chồng già của con thương mến và không đuổi.  

Có một chị bạn người Việt, biết hoàn cảnh, thương tình tặng cho chị Lê máy nghe giảng Lòng Thương Xót, tuy nhiên chị Lê từ chối và nói “cho tao nghe máy làm cái gì, tao đâu có biết Chúa là cái gì mà nghe!”. Nhưng rồi cô bạn nhẹ nhàng khen máy này, giảng hay lắm, nên chị Lê đồng ý nghe,” Hay lắm hả, ừ thì thử nghe xem nào.”

Chị Lê kể tiếp:

            –        Cách đây mười năm, con đang lúc bị nhiều thứ bệnh, đau tim, đau dạ dày, đau lưng, đầu gối. bệnh linh tinh con đều bị đau tất. Đi ngoài, đi tắm thì cứ phải bò hay quì (vì không đi, đứng được). Con cái con, chúng lo lắng và mang mẹ đi khắp nơi để chữa trị, nhà thương lớn, nhà thương bé. Các Bác sĩ Trung Quốc đều bó tay, không chữa được, cứ 12 giờ đêm là đau thốn ở ngực, như có dùi đâm vào tim, đau quá con bò lê lết khắp cả gian nhà. Con cái đòi cho con đi nước ngoài chữa nhưng con bảo, “Mẹ biết thế nào cũng chết rồi, không sống được đâu, Mẹ chết đấy, vất tiền đi đấy” …

–           Thế rồi, con bắt đầu nghe giảng về Lòng Thương Xót Chúa, con nghe thấy hay quá, được nửa tháng đến ngày 28 tháng 7 âm lịch thì con ngủ được, trước đó, đã mấy năm con không ngủ được, suốt đêm không ngủ được.

Sau đó không lâu, chị bạn liền rủ rê chị Lê để đi từ Trung Quốc về giáo điểm Tin Mừng cầu nguyện. Tại Giáo Điểm, chị Lê được Cha và Cộng Đoàn đặt tay, cầu nguyện cho. Chúa đã chữa lành cho chị các vết thương lòng, để chị không còn oán hận chồng, nhất là gia đình bên nhà chồng và người Trung Quốc. Chúa cũng chữa lành các căn bệnh nan y lâu ngày dày vò thân xác chị nữa. Chị làm chứng:

–          Cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa trong hai ngày, rồi ra về, đang khi con trên đường về Trung Quốc, thì con nhận thấy chả còn bị đau ở đâu cả, thì ra, con được Chúa chữa lành mọi bệnh tật. Nay con khỏe mạnh, vui tươi. Con tăng trọng lượng cơ thể, lên được 60 cân rồi

–          Nếu không có Chúa thì ngày hôm nay con không gặp được tất cả Anh Chị Em ở đây.

Không có Chúa thì con chết đuối ở Trung Quốc rồi, không có ngày về với Cha Mẹ, Anh Em ở đây. Đúng là ơn Chúa mà ngày hôm nay con được gặp tất cả anh em ở đây, mừng quá, hạnh phúc quá…

Đúng là Lòng Thương Xót Chúa thật vô biên không thể kể thấu được!…

Chúa của Lòng Thương Xót làm điều kỳ diệu như vậy cho Chị, đang khi Chị ở 30 năm trong địa ngục trần gian. Ơn diệu kỳ nhất, hẳn phải là ơn chữa lành vết thương đau hận trong lòng vốn đòi hỏi sự tha thứ của nạn nhân cho kẻ thủ ác. Bây giờ, lúc nào chị cũng tươi cười, không oán hận cuộc đời. Gặp chị, nghe chị làm chứng về Lòng Thương Xót Chúa, thì cho dù bạn có buồn đời đến đâu, bạn sẽ hồi tỉnh, lại có niềm hy vọng, lại muốn tín thác, và vươn lên.

Chị Lê tuy vốn là một nô lệ, lại tình nguyện đi cứu nô lệ bằng cách rao truyền và phân phát rất nhiều máy MP3 phát thanh 365 bài giảng về Lòng Thương Xót Chúa của Cha Trần Đình Long cho người Việt ở Trung Quốc. Chị đã mua hàng lô máy rồi từ Hải Phòng mang sang Trung Quốc phát không cho Việt Kiều bất kỳ ai ước muốn nghe về Lòng Thương Xót đều được chị tặng máy cho, nhất là các cô dâu Việt có cùng cảnh ngộ. Chị kết luận chắc nịch:

–          Đi đâu con cũng phải bám chặt lấy Chúa, không bỏ nổi.

        Chúa hy sinh vì mình thì mình cũng hy sinh vì Chúa

Về câu chuyện làm chứng của chị, Cha Trần Đình Long dí dỏm kết luận, “Người không đạo mà chơi như thế đấy.” Cha Long còn đưa cho chị 30 cuốn kinh Lòng Thương Xót, 50 cuốn lịch Lòng Chúa Thương Xót nhờ chị là một người không có Đạo, mang theo qua Trung Quốc để quảng bá cho các gia đình Lương Giáo.

Vâng, Chị có sức mạnh của Đức Tin nhờ biết tin thác vào Lòng Thương Xót. Cái lạc quan trong Tin, Cậy, Mến của chị hơn hẳn sự bào mòn và thất vọng trong tôi khi nhìn thấy các vấn nạn khủng hoảng đức tin, khi điểm tin tức về khủng hoảng lạm dụng trong Hội Thánh, ở Vatican, ở Hoa Kỳ.

Con xin cám ơn Chúa, vì Chúa đã dùng Chị Con Dâu Việt Kiều, nô lệ Trung Quốc để dậy con bài học về việc tín thác 101% vào Lòng Thương Xót Chúa trong các nghịch cảnh ngang trái nhất ở đời. Thật là tuyệt vời. Lòng Thương Xót của Chúa sẽ chiến thắng mưu mô quỷ ma và chiến thắng một cách hiển hách, rạng rỡ. Amen.

https://www.youtube.com/watch?v=IDbHfQT0v-4

                                                               ********

Người dân tộc Nùng đi truyền rao về Lòng Thương Xót Chúa

 Về Lời Chúa hứa với thánh nữ Fostina, “Ta tuôn đổ cả một đại dương ơn phúc cho những tâm hồn nào đến múc nguồn thương xót của Ta”. Lời hứa này đã thành hiện thực trong đời thường chưa? Nhất là ở những nơi chất chứa nhiều đau khổ như ở Phi Châu, ở Việt Nam. Nhất là trên vùng đất Cao Nguyên của đồng bào Thượng, sắc dân thiểu số, nơi có lẽ đã chịu nhiều thiệt thòi nhất nước, vì đồng bào Thượng bị lừa, bị cướp đoạt mất hầu hết đất đai, đói nghèo, kiệt quệ đến độ suy tàn, chưa kể đây cũng là nơi mê tín dị đoan, ma xó, bùa ngãi còn hoành hành khi mà Tin Mừng chưa được biết đến.

Cho đến hôm nay, chị Hường, người Nùng, một phật tử mộ đạo đã làm chứng và mang ơn Lòng Thương Xót Chúa đến cho hàng mấy tá người bên Lương, bên Giáo. Gặp bất cứ ai, nếu họ bị bế tắc vì bệnh tật, đau khổ và khó khăn, chị đều hồn nhiên, mạnh mẽ giới thiệu Lòng Thương Xót Chúa cho các bệnh nhân, nạn nhân. Chị luôn dẫn chứng về kinh nghiệm được Chúa cứu chữa bệnh tật của gia đình mình cho mọi người.

Năm nay 45 tuổi, Chị Hường, dân tộc Nùng ở tỉnh Đắk Nông, không biết chữ, có hoàn cảnh nghèo khó, bệnh tật, bản thân chị bị bệnh viêm đại tràng mãn tính đã mười tám năm, còn chồng thì bị liệt lào vì bệnh viêm khớp xương, con gái 9 tuổi bị bệnh về tiêu hóa không thể chữa trị dứt, Chị đã kể trong một buổi làm chứng như sau:

– Con được một người quen cho chồng con  (Lương văn Hiếu, 47 tuổi, người Nùng,) một cái đài (MP3) để nghe các bài giảng về Lòng Thương Xót Chúa, khi nghe máy phát bài giảng, con phản ứng gay gắt với chồng con, “Tôi đạo Phật không nghe đài Công Giáo tắt ngay đi”, chồng con không nghe, anh cứ lén mở đài tiếp, con lại bắt chồng phải “tắt ngay đi”, tuy nhiên, chồng con không chịu nghe con và cứ thế mở nhỏ thôi cái đài mà nghe lén con,  cho đến một ngày con nghe lóm được câu nói từ máy phát “người Đạo Phật cũng được ơn chữa lành”, đang mong mỏi cho cả  nhà được khỏi hết bệnh tật,  thế là con nghe máy suốt mấy ngày, mấy đêm, xong con điện ngay cho cái bà mà cho cái đài “mai bà đi lễ, thì bà xin cho con ơn chữa lành với”, thế là một tuần sau thôi, là con được ơn khỏi bệnh (đại tràng), … con nay lành mạnh không còn bị bệnh hành hạ như trong 18 năm qua.

                                   Gia Đình Anh Chị Hiếu Hường và Cháu Duyên thuộc dân tộc Nùng, Đăk Nông – 5/2018

Lòng tin chị Hường được gia tăng lên nhiều, đi hỏi và tìm hiểu thêm về các bài giảng, sau đó chị tìm đến giáo điểm Tin Mừng, Nhà Bè Sài Gòn để xin Cha Long cầu nguyện Chúa chữa lành cho con gái bị bệnh tiêu hóa không ăn uống được, em Phùng thị Mỹ Duyên 9 tuổi, đã được các bệnh viện  chữa trị nhiều lần mà không khỏi, hễ ăn vào thì ói ra hết, người em chỉ còn da bọc xương. Chị mang con đến cầu xin Lòng Chúa Thương Xót đến lần thứ hai thì em bé được ơn khỏi hết bệnh, trong buổi làm chứng cho Chúa, chị dân tộc Nùng, hồn nhiên, đơn sơ như “người Thượng”, chị nói tếu làm mọi người cười vang:

–          Lần đầu đến Giáo Điểm cầu nguyện thì con của con chưa được ơn khỏi bệnh đâu. Đến lần thứ hai … Cha đệm một phát vào cổ là về… hết bệnh luôn rồi…

Thực ra, chị biết rõ là chỉ có Chúa làm phép lạ chữa lành cho mọi người, còn các Cha chỉ là công cụ của Chúa. Duy chỉ một mình Chúa, mới là vị Bác Sĩ đại tài. Chị rất ước ao mong đến ngày mình và gia đình được làm con Chúa. Chị ngô nghê nói làm mọi người bật cười không dứt:

–          Con mong ước được theo Đạo, con không thờ Phật, thờ Ông Địa nữa. Con đi xin Chúa về con thờ, bà bạn hàng ngoài chợ đã cho con Chúa rồi (ảnh Lòng Thương Xót). Hôm mùng hai tết, mẹ chồng bắt con cùng đi cúng Chùa với Mẹ vì đã bỏ lâu ngày, vâng lời Mẹ, thì con vào chùa con cầu nguyện như thế này, “Cậy vì cuộc khổ nạn đau thương của Chúa Giê Su, Xin Cha thương xót chúng con và toàn thế giới” … Con đang chờ để học đạo trong lớp tân tòng của Giáo Xứ (ở Đăk Nông).

Anh Hiếu chồng chị Hường, làm chứng tiếp như sau:                                                                                                                    

–          Con bị đau khớp xương, ngủ ngồi không nằm được mấy năm liền, phải bò lê chứ không đi được, con qua nhờ Bà Khang (gần nhà, là người có Đạo) bà ấy cầu nguyện Chúa cho con, nên con đã được Chúa “thăm sờ” từ năm ngoái rồi, cho nên hết bệnh, lành mạnh, đi lại được rồi. Con rất thích Đạo, nhưng chưa biết đọc kinh vì không có ai hướng dẫn, con sắp đi học lớp tân tòng để được biết đường làm con Chúa. Xin mọi người cầu nguyện cho đức Tin còn yếu của con.

Đức Tin của anh Hiếu có yếu không? Chúng ta hãy nghe Chị Hường kể câu chuyện sau đây:

–          Có một già làng gặp mặt, hỏi con “Vợ chồng thằng Hiếu, mày đem Chúa về thờ người ta trả cho mày mấy tỉ mà mày đi đạo Công Giáo”.

Chị nói, “chỉ biết đứng cười thôi” vì không nỡ trả lời thẳng cho người cao niên, tuổi tác ngang với bố mình, rồi người vợ về than thở với chồng. Anh Chồng Nùng nghe xong, liền thốt lên một câu, “thế thì … mình cứ tạ ơn Chúa”. Đức Tin trong thử thách, khi bị người thế gian ngộ nhân, dè bĩu chê bai, của anh Hiếu vốn theo đạo Ông Bà và chị Hường vốn theo đạo Phật, người trước đây đã có nhiều năm công quả, phục vụ trong Chùa, thật là tốt lành.

Vợ Chồng anh chị Hiếu Hường biết mình có phúc vì họ đã được biết Chúa là mối lợi lớn hơn hết, còn lại những sự phật ý này khác chỉ là chuyện nhỏ. Quả thực, họ chưa có Đạo mà đã cảm được điều tâm huyết của Thánh Phao lô:

 … chẳng những thế, tôi còn coi mọi sự hết thảy là thua lỗ bất lợi cả, vì cái lợi tuyệt vời là được biết Ðức Yêsu Kitô, Chúa tôi… (Philip 3:8)

Anh Hiếu, Chị Hường sẽ còn vui mừng hơn nữa nếu biết rằng Chúa Giê Su sẽ có một  phần thưởng ưu ái lớn lao cho họ, Ngài nói “Phúc cho các con khi người ta ghen ghét, bách hại các con, và bởi ghét Thầy, họ vu khống cho các con mọi điều gian ác. Các con hãy vui mừng hân hoan, vì phần thưởng của các con sẽ trọng đại ở trên trời”. (Mát Thêu 5:11-12)

Đức Tin của gia đình người Nùng Hiếu-Hương, đáng cho người Công Giáo chúng ta  học hỏi biết bao. Mời Bạn cùng xem họ làm chứng cho Lòng Thương Xót Chúa.

https://youtu.be/RykeT_boaVI

Về phần chúng ta, xin hãy cầu nguyện thiết tha cho Giáo Hội và Đức Thánh Cha rồi chờ xem vinh quang của Lòng Thương Xót Chúa sẽ là phao cứu sinh cho hết thảy mọi người trong cơn khủng hoảng lạm dụng đang xẩy ra ngay trong lòng Giáo Hội, từ trái tim Roma của Hội Thánh và các sự lạm dụng trên khắp Thế Giới vào thời điểm của ngày hôm nay. Chúa Giê Su nói “Ngoài Lòng Thương Xót thì không còn một hy vọng nào”, vâng quả thực là như vậy! không còn liều thuốc nào có hiệu lực cho thế giới tội lỗi kinh hoàng của chúng ta ngoại trừ việc tôi và bạn, tất cả Tín hữu khác cùng tín thác và hiệp nhau cầu xin Lòng Thương Xót Chúa.

Lậy Chúa Giê Su con tín thác vào Chúa,

Vì ngoài Lòng Chúa Xót Thương, không còn một hy vọng nào

Chúng con đặt nơi Chúa Lòng Tín Thác của mỗi chúng con

Tác giả: Phan Sinh Trần

KHI CHA GIÁM ĐỐC ƠN GỌI GIÁO PHẬN ĐI LÀM MỤC VỤ LÒNGTHƯƠNG XÓT CHÚA

CÁC NHÀ TRUYỀN GIÁO THỜI ĐẠI  (phần bốn).

KHI CHA GIÁM ĐỐC ƠN GỌI GIÁO PHẬN ĐI LÀM MỤC VỤ LÒNGTHƯƠNG XÓT CHÚA

Tác giả: Phan Sinh Trần

*****

Có những lúc cần thiết phải giáo dục đức tin cho con em mình, Bạn sẽ phân vân tự hỏi rằng, trong nước Mỹ này, nơi đâu có một Giáo xứ lý tưởng cho con em sinh hoạt, nơi tiêu biểu cho sự thờ phượng Chúa một cách sống động theo chân lý Tin Mừng?

Trong thời đại này, Chúa có còn ban ơn, để linh mục, tu sĩ và giáo dân tạo nên những Giáo xứ lý tưởng giống như cộng đoàn Arc của Cha Thánh Gioan Vianne ngày xưa không?

Có nơi nào trên nước Mỹ thường xuyên sùng kính Lòng Thương Xót Chúa và làm việc từ thiện Lòng Thương Xót gần giống như Giáo Điểm Tin Mừng cúa Cha Trần Đình Long ở Nhà Bè, Việt Nam?

Dịp Mùa Xuân Kỷ Hợi này, mời bạn ghé thăm một vùng đất đang trổ hoa trong Giáo Hội Hoa Kỳ.

Mời bạn đến thăm giáo xứ St. Faustina, ở một thành phố bé nhỏ có tên là FulShear, tiểu bang Texas để chứng kiến sự kỳ diệu của Lòng Thương Xót Chúa, nơi có sức mạnh của Tin Mừng thực hành, nơi mà con dân làm theo Lời Chúa khả dĩ đươm kết nên một thành quả lớn, vượt hơn mong ước. Trường hợp của Giáo Xứ Faustina, khởi đi từ con số không về nhân lực, tài lực, nơi mà Cha xứ đi lưu cư vì không có đến cả một nhỏm đất nhỏ để cắm dùi, không có một nơi cố định để sinh hoạt thờ phượng, đi từ những con số không đến sự hình thành nên một Giáo Xứ sầm uất nhất nhì nước Mỹ trong vòng 2 năm ngắn ngủi.

2014, sau 7 năm, hoàn tất nhiều nhiệm kỳ làm giám đốc văn phòng ơn gọi tại tổng giáo phận Galveston Houston, sau khi đã mang về cho Tổng Giáo Phận nhiều chủng sinh, Cha Hoàng văn Đạt nhận được bài sai của Đức Hông Y De Nidarno đi thành lập một Giáo Xứ mới, Đức Hông Y tin tưởng và biết là người con thân yêu, tốt lành của Ngài rất được ơn Chúa, giúp vượt qua những hoàn cảnh khó. Điều quan trọng nhất, đó là, Giáo phận nhận định rằng vùng đang phát triển Fulshear sẽ có rất đông di dân từ các nơi đổ dồn về, Fulshear từ một vùng quê nhỏ sẽ phát triển thành khu thị tứ sầm uất và trù phú, bao gồm chung quanh là các khu dân cư mới đẹp, tiện nghi. Giáo Phận cần có một Linh Mục tài giỏi để làm nên một Giáo Xứ mới từ con số không?

Tuy nhiên, sự thể là Cha Đạt, nay bổng nhiên, trở thành một người homeless vô gia cư, cha không có một giáo xứ để sinh hoạt, không có một ngôi nhà bé nhỏ để làm chốn dung thân, không có tài chánh dùng cho việc xây dựng giáo xứ mới, không tài sản riêng để sinh sống. Cha cảm thấy rất bối rối trong hoàn cảnh thử thách mới. Còn đâu những ngày tháng nhiệt thành nóng bỏng khi Cha làm mục vụ ơn gọi, khi mà ai nhìn thấy Cha cũng có cảm tình với ơn gọi như lời một bạn trẻ có tên là Gia cô bê Farfaglia, sau trỏ thành một linh mục chánh xứ hăng say, chính Ngài đã kể “Khi gặp Cha Đạt tôi liền bị niềm hạnh phúc (thánh thiện) và nhiệt tình của Cha thu phục… Các ngài thuộc thế hệ linh mục của đức Gioan Phaolo đệ nhị, có lòng nhiệt thành, có hạnh phúc và là những người khỏe mạnh trẻ trung với ước vọng ra đi phục vụ như những  linh mục công giáo”

Cha Đạt vốn có kinh nghiệm 4 năm làm phó xứ, phục vụ tại Giáo xứ Thánh Danh Chúa ở trung tâm thành phố Houston và ở họ đạo Maria Madalena, thuộc ngoại ô thành phố Humble. Nhưng việc lớn lao, khó khăn như là công trình thành lập một Giáo Xứ từ con số không thì Cha chưa từng làm bao giờ. Ngài lâm vào ngõ cụt không biết sẽ phải khởi đầu từ đâu, hoàn toàn bế tắc về nguồn nhân sự, tài chánh, trong giới hạn eo hẹp theo khả năng của con người. Cuối cùng, lực bất tòng tâm, Cha chỉ còn một cách duy nhất đó là hỏi Chúa và đặt hết tâm sự trước nhan thánh Chúa. Cha kể, “một đêm nọ, quá mêt mỏi, lòng đầy ưu tư, khắc khoải khi nhìn đến tương lai, tôi đến trước nhà tạm, tôi nằm phủ phục trước Mình Thánh Chúa và tôi hỏi Chúa rằng không lẽ nhiệt tình phục vụ và ước mong được làm việc cho Chúa tàn tạ, chấm hết ở đây, con phó thác mọi sự trong tay Chúa”.

Chúa có trả lời cho Ngài không? Thưa có! Điều đã xảy ra, là có một sự an ủi, có cảm giác bằng an, thanh bình tuyệt vời dâng lên trong lòng Cha Đạt, theo như lời kể lại của Ngài. Rồi Chúa làm cho Cha thức tỉnh, nhận ra rằng Ngài vẫn còn đồng hành và sẽ tiếp tục đồng hành với mình trong sứ vụ; Còn hơn thế nữa, Cha Đạt cảm nhận rằng Chúa sẽ dùng Cha làm sáng tỏ Lòng Thương Xót vô bờ bến của Chúa, Ngài sẽ đáp lại lòng ước ao của Cha, muốn được truyền bá việc tôn sùng Lòng Thương Xót Chúa ở Hoa Kỳ …

Ngay ngày hôm sau, Cha Đạt hăng hái bắt tay vào việc, Cha đi tìm, mượn chỗ dâng lễ trong một nhà kho, Cha đi mời từng bạn bè, người thân quen gần thị trấn nhỏ Rosenberg và FulShear đến dự lễ, nhóm nhỏ vỏn vẹn chưa được dăm ba chục người tham dự, Cha không nản lòng vì biết có Chúa đồng hành, rồi sẽ có một ngày đẹp tươi, Chúa sẽ làm cho mọi sự đâu vào đấy.

                                                                                     

Hàng tuần mỗi thứ bẩy cha đi khiêng từng chiếc ghế sắp xếp và chuẩn bị cho thánh lễ. Mệt mỏi, khó khăn không làm Ngài suy giảm niềm tin nơi Lòng Thương Xót Chúa, rồi sẽ đến thời kỳ hưng thịnh của cộng đoàn mới. Quả đúng như vậy, một thời gian sau, thánh lễ Nhóm đã biến thành thánh lễ của giáo điểm, con số tín hữu tham dự Thánh Lễ đông dần, từ năm mươi người tham dự, con số tăng lên bẩy chục, một trăm, môt trăm năm chục, rồi lên đến vài trăm người. Cha Đạt phải dời địa điểm dâng lễ đến trường Joe Hubenak, coi như điểm gặp gỡ ban đầu của một Giáo Xứ mới.

 Ngôi trường tiểu học, Joe A. Hubenak, nơi cử hành thánh lễ đầu tiên của Giáo Xứ Faustina vào ngày thứ bẩy 16  tháng 8, 2014

 Sau mươi tháng, nhu cầu tạo mãi trở nên cấp bách vì giáo dân mới đến dự lễ đông quá, tuy nhiên, đến thời điểm này thì việc xây dựng Giáo xứ đã khá dễ dàng, việc tạo mãi đất, xây dựng công trình, diễn ra êm ả giống như trong một giấc mơ vì cha có một tập đoàn giáo dân vừa nhiệt thành vừa hăng say dâng cúng, ngay trong năm đầu số tiền đóng góp lên đến một triệu năm trăm ngàn đô la. Cha để cho hội đồng mục vụ và tài chánh mới thành lập được có nhiều sáng kiến và toàn quyền tư vấn cho Cha trong việc mua đất, xây dựng, trang bị cho giáo xứ mới.

Một cộng đoàn Giáo Xứ mới được thành hình ngay trong năm 2015 với con số khởi đầu bao gồm trên 1300 nóc gia, con số thanh thiếu niên tham gia các lớp giáo lý bồi dưỡng đức tin trong năm đầu tiên là 715 em, số tham dự tiếp tục gia tăng trung bình mỗi năm 30%

https://www.youtube.com/watch?v=Z9rG95q-cQM

Ngày 8, tháng 11 năm 2015, khởi công xây dựng khu quần thể Hội Trường mới có  sức chứa  khoảng 1600 người, bao quanh là 27 phòng học giáo lý và phòng làm việc với ngân khoản chi phí trên tám triệu mỹ kim,  nơi sẽ được tạm sử dựng cho việc dâng Thánh lễ. Trước sự hiện diện của Đức Hồng Y Dinardo, Cha Đạt nói “Chúng con cảm thấy thật lý thú trên chặng hành trình và trông chờ đến ngày được chứng kiến sự kỳ diệu Chúa làm cho cộng đoàn”. Cha mời mọi người nhìn ra chung quanh vùng đất còn hoang sơ để ôm ấp kinh nghiệm về ơn phúc mà Chúa sẽ ban, “Con biết rằng sẽ đến ngày mà tại địa điểm này, ở ngay chính nơi đây sẽ có nhiều linh hồn tìm được chỗ trú ẩn trong đại dương của Lòng Thương Xót Chúa Ki tô, nơi đây, có nhiều trái tim tan vỡ sẽ được chữa lành. Nhiều người được ơn quay về bên Chúa. Cũng chính ở nơi đây, quy tụ nhiều lời cầu nguyện làm cho thành phố này được nâng lên, để khu vực này của thé giới được biến đổi. Vì Giáo xứ chúng con được mang tên thánh nữ Fostina, vị tông đồ của Lòng Thương Xót và nhiệm vụ của chúng con, làm ngọn hải đăng chiếu soi cho mọi người ở chung quanh chúng con tìm về Lòng Thương Xót”.

Chưng kiến sự lớn mạnh của giáo xứ Fostina đức Hồng Y Dinardo, bề trên Tổng Giáo Phận Houston-Galveston nhận xét, “Nếu con có Đức Tin Công Giáo, thì mọi sự khác rồi ra sẽ ăn nhập đâu vào đấy”.

 

  

                                                                                         
                                                                                      
 
 Từ bãi đất trống thành khu Hội Trường, Khu học Giáo Lý trong vòng chưa đầy hai năm  

Khi bạn vừa bước chân vào giáo xứ, ở tiền sảnh,  mắt bạn sẽ diện kiến ngay khẩu hiệu dùng làm kim chỉ nam cho mọi hoạt động của Giáo Xứ, “ Hội thánh Công Giáo Fostina là một cộng đoàn nơi mà Lòng Thương Xót sâu thẳm của Chúa được sống động, trải nghiệm và chia sẻ.”

Thực vậy, Cha chánh xứ Fostina và Cộng Đoàn không chỉ nói về Lòng Thương Xót Chúa, nhưng họ đã suy tôn Lòng Thương Xót, làm cho lời hứa của Chúa với thánh nữ Fostina “Ta đổ tràn trên họ những dòng thác ân sủng.”  thành hiện thực. Suy tôn Lòng Thương Xót Chúa không chỉ bằng kinh nguyện nhưng quan trọng hơn, đẹp lòng Chúa hơn đó là suy tôn Lòng Thương Xót bằng việc bác ái và sống theo Tin Mừng. Ngoài việc lần chuỗi Lòng Thương Xót trước giờ thánh lễ Chúa Nhật, chầu Mình Thánh Chúa mỗi thứ năm trong tuần, thánh lễ xức dầu cho bệnh nhân mỗi thư Sáu đầu tháng, Cộng Đoàn Fostina còn suy tôn bằng cách sống Lòng Thương Xót Chúa, họ có chương trình hằng ngày hay hằng tuần đi thăm viếng người bệnh, người nghèo, ở nhà riêng, ở bệnh viện, họ đi thăm tặng chăn đã được làm phép cho bệnh nhân, tặng áo đức bà cho người đang hoạn nạn đau khổ, chương trình thực phẩm cho người nghèo, chương trình sửa chữa nhà ở cho các cụ cao niên, góa phụ, mẹ con đơn côi…

Vào dịp hè năm 2017,2018 ngoài việc cho các em thanh thiếu niên học hỏi trong các lớp Kinh Thánh hè, cắm trại, tĩnh tâm, Cha xứ còn tổ chưc cho nhóm 100 em thanh niên đi các nơi xa xôi, xây nhà cho người nghèo trong thời gian hai tuần lễ theo chuong trình Habitat.

            

                     Các Em Thanh Niên cùng Phụ Huynh họp chuẩn bị lên đương xây nhà cho người không nhà theo chương trình Habitat

Mỗi năm vào tháng giêng, có nhóm các em Thanh nữ bước lên chuyến xe buýt do Giáo Xứ thuê bao để đến tận thủ phủ Texas ở thành phố Austin tham gia phong trào tuần hành phò sự sống, chống phá thai. Họ muốn bênh vực cho trên sáu mươi triệu thai nhi đã bị giết hại oan uổng một cách công khai qua các vụ phá thai hợp pháp ở Hoa Kỳ.

    
   
  

   Về phần người lớn, Giáo xứ có chương trình huấn luyện hàng tuần nhằm giúp người đang thất nghiệp tìm hướng chuyển đổi nghề nghiệp, giúp kỹ năng kiếm việc mới, giúp liên lạc vói người đang tuyển dụng…

Sau cơn bão Harvey ở Houston, cả nhà thờ chia làm nhiều toán đến các gia đình lương giáo có nhu cầu cần dọn dẹp, họ tháo gỡ tường giấy bị thấm nước, ẩm mốc, người thì hì hục gỡ nền gạch bông bị dộp, kẻ lo xịt nước tẩy rửa, khiêng vác đồ hư vất ra bãi rác.  Cha con, mỗi người mang một thùng với các dụng cụ chùi rửa, hơn một tháng trời cần mẫn làm việc để lại trong lòng nạn nhân bão Harvey một hình ảnh đẹp, về tình yêu của con Chúa.

     

  
    

Tinh thần đi trước vật chất tính sau, Cộng Đoàn lo phục vụ dấn thân trước rồi xây nhà thờ sau.

Ưu tiên số một của Giáo Xứ là hình thành và bồi dưỡng đức tin cho mọi người nhất là các em thanh thiếu niên. Đền thờ tâm hồn quan trong hơn hẳn đền thờ bằng gach đá bên ngoài, nên phần lớn nhất của ngân quỹ được dành cho mục vụ bồi dưỡng đưc tin ngay cả vào thời điểm Giáo Xứ chưa có Thánh đường, chưa có nhà xứ.

Giáo xứ tặng hoặc bán giá tượng trưng các quyển sách hay, thuộc loại sách đức tin Công Giáo, sống đạo thực hành, nhất là các tựa sách có doanh số bán chạy nhất trên danh mục của NewYork Time, USA Today, giới thiệu cho mọi người nhất là thanh niên tìm hiểu, tiêu biểu là cuốn “Tái khám phá Chúa Gie Su”, “Tái khám phá đạo Công Giáo”, “Lời lừa dối lớn nhất trong đời tín hữu”, ngoài ra còn có sách tu đức của nhà xuất bản Ignatio, thuộc Dòng Tên.

Đến hôm nay, tháng một năm 2019, con số  giáo dân ghi danh gia nhập tăng lên trên 11.000 người, bao  gồm trên ba ngàn gia đình, Chúa cho giáo xứ phát triển 250% trong giai đoạn những năm 2015-2018.

Tôi thích ngắm nhìn sự sốt sắng, cung kính của các bạn Thanh niên, Thanh nữ giáo xứ Fostina lên rước Chúa Thánh Thể mỗi sáng Chúa Nhật, lòng yêu mến Chúa Thánh Thể là bằng chưng cụ thể về ơn lành từ Lòng Thương Xót Chúa, vì thời buổi này, làm sao tìm được nhiều bạn trẻ da trắng đến vói Chúa Thánh Thể cách sốt sắng, thân mật và cung kính như vậy. Tôi cũng cảm thấy sự thánh thiện thực sư có tính hay lây, khi mục kích sự đơn sơ và nhiệt thành của giáo dân Fostina. Chỉ tính riêng một đợt tĩnh tâm ba ngày đi xa nhà dành cho gia trưởng, có đến gần một trăm người trẻ, trung niên tham gia, chưa kể đến các đợt tĩnh tâm nhiều ngày cho Các Bà Mẹ, tĩnh tâm thăng tiến gia đình, tĩnh tâm Coursilo, tĩnh tâm cho giới trẻ, … được tổ chức thường xuyên mỗi năm.

Tôi có những lúc sốt mến, khi được tham dự thánh lễ Chúa Nhật và nghe ca đoàn hát các bài nhac trẻ rất trữ tình, quá yêu kính Chúa của Hill Song, hồn tôi ngây ngất, có niềm vui nhẹ nhàng ở trong tâm, tôi cảm biết như đang có sự hiện diện của Chúa trong lời ca ngợi. Chính Cha Xứ có lần thốt lên: “Vinh quang của Chúa đang tỏ lộ mạnh mẽ trong từng nơi chốn của ngôi đền thờ này”.

Thu hút các gia đình trẻ, các em thanh niên, thanh nữ là các bài giảng bằng tiếng Anh và Tây Ban Nha lưu loát như giọng chuẩn Mỹ, Mễ chính gốc của Cha Đạt, thí dụ như bài cha chia xẻ về hoàn cảnh chật vật của một cậu bé thuyền nhân tên Đạt bị hải tặc cướp hết lương thực, trôi giạt vào đảo nhỏ ở Thái Lan, đói khủng khiếp, cậu bé đi xin ăn về nuôi gia đình, cậu lấm lét ăn cơm thí dưới nền đất, từ nhà của một bà già có lòng từ tâm đổ xuống gáo dừa hay chậu nhựa để ở sân dành cho em. (Chính Quyền địa phương ngăn cấm tiếp tế cho thuyền nhân vì sợ làn sóng tị nạn) bị con chó của chủ nhà giành giật phần ăn, rồi đến những ngày tháng ở Hoa Kỳ, năm 1990, em bé chật vật học tiếng Anh cách khổ sở từng chữ một, cho đến khi nói lưu loát và thông thạo Anh Ngữ giống như người bản xứ, sau đó là những ngày tháng thanh bần , nghèo nhưng đầy ắp lý tưởng của đời tu, đến tình yêu nổng nàn theo ơn gọi và cảm thấy không có chọn lựa nào tốt hơn dành riêng cho trường hợp của mình. Cha làm cho cử tọa tự nhận thấy rằng “Ai bảo đi tu là khổ, đi tu sướng lắm chứ!!!” Các bài giảng hùng hồn, da diết của Cha đều bắt đầu bằng các câu chuyện minh họa có thực, các truyện danh ngôn rồi dẫn đến thực hành Lời Chúa trong hiện thực của đời sống.

Nghèo khó trong vòng người giàu có, Chân thành đơn sơ trong đám đông giáo dân trẻ trung, hiểu biết và năng động như thế, nhưng Cha Xứ không bị công đoàn bao gồm người Mỹ trắng, Mỹ đen, người Mễ, người Phi và dân Á Đông coi thường, trái lại họ càng yêu mến Cha như một người thân yêu trong đại gia đình Faustina. Giống như Cha Thánh Gioan Viany, tình yêu Chúa của Cha Đạt cũng lây truyền sang cho Giáo Dân, nhất là các bạn trẻ.

Đặc điểm nổi bật của “Cha Xứ Arc” trong thời đại mới là chăm sóc mục vụ cho giáo dân, mục tiêu này  được ưu tiên nhất, cao hơn  hết mọi ưu tiên khác, Cha làm phiếu thăm dò các nhu cầu, ước vọng của từng giáo dân trong vòng ba tháng trường, rồi cùng với các ban nghành lên kế hoạch mục vụ cho nhiều năm liên tiếp… Cha cũng để cho hội đồng mục vụ, tài chánh được rộng rãi quyền hạn để hoạt động theo kiến thức chuyên môn của họ. Chúa gia ân cho các hoạt động của Giáo Xứ nảy sinh hoa trái đạo đức tốt lành, xum xuê.

                                     Chén thánh trên đây,  được mỗi gia đình thay nhau rước về nhà hàng tuần để cầu nguyện cho ơn gọi và nhắc nhở các bạn trẻ về giá trị của ơn gọi

Chúa ban thêm ơn về vật chất cho cộng đoàn Fostina, sau hơn hai năm hoàn thành hội trường, Cộng Đoàn đã trả được phần lớn nợ nần và đang sẵn sàng cho giai đoạn hai, xây dựng Thánh Đường và nhà xứ. Hàng tuần tiền dâng cúng được khoảng trên dưới năm mươi ngàn mỹ kim (tương đương khoảng 1,2 tỷ đồng VN), đó là chưa tính đến các ngày lễ trọng, của lễ dâng hiến gia tăng nhiều hơn.

Xin Chúa ban cho chúng con nhiều linh mục Gioan Vianey mới, nhiều họ đạo Arc mới để khuôn mặt Giáo Hội hoàn toàn đổi mới, đẹp như hoa xuân trong mùa xuân phục hưng của Giáo Hội.

     … Quả thật, Ta bảo các ngươi: nếu các ngươi có lòng tin bằng hạt cải, thì các ngươi có bảo núi này: Hãy bỏ đây qua đó! Nó cũng sẽ chuyển qua, và các ngươi sẽ không bất lực trước một điều gì. (Mattheu 17:20)

Phan Sinh Trần

Nhà Truyền Giáo sống trong tù, Đức Hồng Y Nguyễn văn Thuận.

CÁC NHÀ TRUYỀN GIÁO THỜI ĐẠI (Phần ba)

 Tác giả: Phan Sinh Trần

Nhà Truyền Giáo sống trong tù, Đức Hồng Y Nguyễn văn Thuận.

Năm 1975, đang khi Đức Giám Mục Nguyễn Văn Thuận trẻ trung ở tuổi bốn mươi bẩy, với sự hiểu biết uyên bác, thông thạo bẩy ngoại ngữ bao gồm tiếng Anh, Pháp, Nga, Đức, Trung Hoa, Ý, Latin, ngài lại giàu kinh nghiệm tổ chức, điều hành hội thánh. Đang khi ngài sẵn sàng để chăn dắt tổng giáo phận Sài Gòn thì Chúa gởi ngài vào chốn ngục tù, để làm một nhà truyền giáo sống trong lao xá. Ngày 15 tháng 8 năm 1975, Lễ Đức Mẹ hồn xác lên trời, Ngài đã bị bắt giải ra Nha Trang, tạm thời bị cầm giữ ở nhà xứ Cây Vông. Trong năm tù thứ nhất, Ngài đã viết cuốn “Đường hy vọng”. Cuốn sách này được Ngài coi là di chúc tinh thần gửi tới mọi người công giáo Việt Nam trong và ngoài nước giúp họ chọn lựa Chúa trong muôn thử thách và học cách bước đi theo Chúa qua kinh nghiệm từ chính những gì Ngài đang trải qua trong chốn lao tù. “Đường Hy Vọng” là phương cách phúc âm hóa độc đáo từ nhà tù. Đức Cha kể:

– Trong làng Cây Vông, nơi tôi bị quản thúc, ngày đêm có nhân viên an ninh chìm nổi theo dõi. Trong óc một tư tưởng không ngừng làm tôi xót xa, thao thức: “Giáo dân của tôi! một đoàn chiên hoang mang, giữa bao hiểm nguy, thách đố của một giai đoạn  lịch sử mới. Làm sao tôi có thể gần gủi, liên lạc với họ, trong giai đoạn họ cần đến người mục tử nhất! Các nhà sách Công giáo bị đóng cửa, trường học Công giáo do Nhà nước quản lý, tôn giáo sẽ không còn được dạy dỗ trong các trường nữa; các linh mục, sư huynh, nữ tu có khả năng phải đi ra thôn quê, đi nông trường lao động, không được dạy học nữa! Sự xa lìa giáo dân là một cú “sốc” giày vò tan nát quả tim tôi.

  • Tôi không đợi chờ. Tôi sống phút hiện tại và làm cho nó đầy tình thương. Nhưng làm thế nào?
  • Một đêm, một tia sáng đến với tôi: “Con hãy bắt chước thánh Phaolô. Khi ngài ở tù,

không hoạt động tông đồ được, ngài đã viết thư cho các giáo đoàn. Đơn giản vậy mà con đi tìm đâu cho xa?”

Chúa đã ban ơn cho tôi có nghị lực để tiếp tục làm việc, kể cả những lúc chán nản nhất. Tôi đã viết đêm ngày trong một tháng rưỡi, vì tôi sẽ bị “chuyển trại” và không có điều kiện hoàn tất được. Lúc viết đến số 1001 tôi quyết dừng lại, xem đây như công trình “nghìn lẻ một đêm”.

Con chỉ có một giây phút đẹp nhất: giây phút hiện tại (Mt 6, 34; Gc 4, 13-15).

Sống trong tình yêu Chúa cách trọn vẹn, đời con sẽ tuyệt đẹp nếu kết tinh bằng từng triệu giây phút đẹp nhất. (Đường Hy Vọng, trang 997). 

Ngày nay sách “Đường Hy Vọng” được dịch ra nhiều thứ tiếng và phát hành bởi các nhà xuất bản khắp Âu Á.

Thời gian tiếp theo, cuộc điều tra của tổng cục an ninh, Bộ Công An gia tăng cường độ và việc đánh giá tội danh của chính quyền trung ương Cộng Sản Việt Nam nâng lên mức nghiêm trọng nặng nề, Đức Cha gặp nhiều khó khăn, bị liên tục tra khảo nhiều ngày đêm và bị hành khổ cho kiệt sức đến mức ngài cảm thấy mình đang bị chết dần mòn trong từng bộ phận của cơ thể, Đức Cha kể:

– Ngày 8-12-1975, tôi bị đưa vào trại Phú Khánh, biệt giam vất vả nhất. Ở trại Phú Khánh, tôi bị giam trong một phòng không có cửa sổ, phải đi qua 3 lớp cửa trong một hành lang mới đến khí trời. Vào đó nóng cực kỳ, tôi ngột ngạt và cảm thấy trí óc mất sáng suốt dần dần, cuối cùng là mê man. Có lúc người ta để đèn sáng như ban ngày, lúc khác lại nằm trong bóng tối. Buồng vừa nóng vừa ẩm, đến nỗi tôi xuống nằm dưới nền, còn nấm thì mọc lên trắng cả chiếc chiếu của tôi. Lúc nằm trong tối tăm, tôi thấy có một lỗ dưới vách, ánh sáng lọt vào, tôi lết đến, kê mũi vào đó để thở. Lúc nào trời mưa, nước ở ngoài ngập, những con trùng ở ngoài bò vào, có cả giun và có lần có cả con rết dài. Dù thấy vậy, nhưng tôi yếu mệt quá không làm gì được, tôi cứ để cho chúng bò quanh, ngày nào nước xuống, thì chúng lại bò ra. 

Cán bộ điều tra của Bộ Công An Cộng Sản trừng phạt Ngài bằng cách để cho bị cô lập hoàn toàn trong bóng tối, thinh lặng triền miên, sự trừng trị kéo dài nhiều tháng trường, làm cho Ngài không còn ý thức được thời gian đang diễn ra thuộc về ban ngày hay đêm, cán bộ điều  tra ác độc đến mức họ không cho người tù ngay cả không khí để thở, thiếu không khí thở thì  tình trạng hôn mê diễn ra làm cho Ngài không còn thấy đói cũng như không buồn ngủ. Ngài  thường nôn oẹ và chóng mặt triền miên, và toàn thân đau đớn… Tâm trí ngài trống rỗng với cảm tưởng thời gian đang kéo dài ra đến bất tận. Khi nầy, trí nhớ bác học của ngài bắt đầu lung lay, cho đến nỗi ngài không thể nhớ một kinh Lậy Cha, kinh Kính Mừng để đọc. Ngài đã  ở trước ngưỡng cửa của bệnh điên dại. (ĐHV tr. 228). Trong nhiều tuần lễ nối tiếp nhau, sự u ám thinh lặng bao vây toàn diện đã làm cho tâm trí ngài khiếp sợ, bị thiếu vắng mọi dấu hiệu hiện diện của con người ở chung quanh, trong màn đen bao trùm, ngài hết sức ao ước nghe được các tiếng động, bất cứ tiếng động gì vì ngài có cảm tưởng là mình không thuộc thế giới của kẻ sống nữa… Trong các điều kiện khiếp đảm như thế, người tôi tớ Chúa chợt hiểu ra rằng sinh mạng mình có ra sao thì linh hồn mang hy vọng nơi Đấng toàn năng đầy yêu thương sẽ không bao giờ tắt và ngài có thể dâng tất cả đau đớn thống khổ cho Chúa vì yêu mến Người. Thế nên phòng giam của ngài dần dần trở nên một nơi có thể ở được, đau đớn nhường bước cho niềm vui và thống khổ trở thành nguồn suối hy vọng. 

o Nhưng trong cơn cơ cực này, Chúa đã cứu tôi! Tôi phải chọn Chúa chứ không phải việc của Chúa: Chính Chúa muốn cho tôi ở đây, chứ không phải nơi khác”

o Ánh sáng ấy sẽ đem lại cho tôi niềm an bình mới, làm thay đổi hoàn toàncách suy tư của tôi và đã giúp tôi vượt thắng những khoảnh khắc hầu như không thể chịu nổi về phương diện thể lý. Từ đó, một sự an lành tràn ngập tâm hồn tôi trong suốt 13 năm tù đày…

Nhà Truyền Giáo cho Tù Cải Tạo, Đức Hồng Y Nguyễn văn Thuận.

Ngày 1.12.1976, ngài cùng nhiều tù nhân chính trị khác đang bị giam ở miền Nam, được đưa xuống tàu Trường Xuân đi ra Bắc. Khi ra đi, vì không có gì để đựng các đồ tùy thân,  ngài phải lấy cái quần cột hai ống lại và dồn đồ vào trong rồi mang đi. Chúng ta hãy nghe chính ngài kể lại các diễn biến này:

– Ngày mồng 1 tháng 12 năm 1976, lúc 9 giờ tối, bất thình lình tôi bị gọi cùng với vài tù nhân khác. Chúng tôi bị xích người này với người kia từng hai người một và được đẩy lên một xe cam nhông. Cuộc hành trình ngắn đưa chúng tôi tới Tân Cảng, là hải cảng quân sự mới do người Mỹ mở mấy năm trước đó. Chúng tôi trông thấy một con tàu trước mặt, hoàn toàn chìm trong bóng tối để dân chúng khỏi để ý. Chúng tôi bị đưa lên tàu đi ra Bắc – một cuộc hải hành dài 1.700 cây số…

– Cùng với các tù nhân khác, tôi bị đem xuống hầm tàu, nơi chứa than. Chỉ có một ngọn đèn nhỏ leo lét cháy. Còn lại là hoàn toàn tối om. Chúng tôi tất cả là 1.500 người,  trong tình cảnh không thể tả được. Một cơn bão nổi dậy trong tâm trí tôi. … từ giờ phút  này trở đi không biết tôi sẽ phiêu bạt tới chân trời góc bể nào. Tôi suy niệm lời thánh Phaolô nói:

“Tôi đi Giêrusalem mà không biết điều gì sẽ xẩy ra cho tôi ở đó. Tôi chỉ biết rằng Chúa

Thánh Thần khuyến cáo tôi rằng tại mọi thành tôi tới, xiềng xích và gian truân đang chờ đợi tôi.” (Cv 20:22-23). Tôi đã sống trong lo âu suốt đêm hôm ấy.

Trong lúc Miền Nam nước Việt đang tan tác, con dân bị đày ải thì Đấng quyền năng hay thương xót đã có sự an ủi nào cho đoàn tù nhân mang trọng tội với chính quyền Cộng Sản?

Chúa đã an bài cho Đức Cha Thuận bị áp giải chung trong hầm tầu u ám, đen ngòm để làm mục vụ cho một đoàn bao gồm các tù nhân trong số bị chính quyền cách mạng Cộng Sản  kết trọng tội, xếp họ vào hạng ác ôn nhất, ngay lập tức Ngài đem đến hy vọng cho nhiều tù nhân đang bị áp tải trên tàu nhất là cứu được một người đang treo cổ tự tử bằng dây thép,

Đức Cha kể lại:

– Ngày hôm sau, khi một chút ánh sáng mặt trời lọt vào hầm tàu, tôi nhận ra chung quanh tôi những gương mặt buồn sầu và tuyệt vọng của các tù nhân khác. Bầu khí sầu thảm như đám tang. Một trong các tù nhân đã tìm cách treo cổ tự tử với một sợi

dây thép. Những người khác gọi tôi. Tôi đến nói chuyện với anh. Sau cùng anh lắng

nghe lời tôi. Cách đây hai năm, trong một cuộc họp liên tôn tại California, tôi đã gặp

lại anh. Mặt mừng rỡ, anh tiến tới gặp tôi và cám ơn tôi. Anh đã cho mọi người xem

các vết thẹo còn hằn trên cổ.

– Trong cuộc hành trình, khi các tù nhân biết có Giám Mục Nguyễn Văn Thuận, họ đến với tôi để kể lể các nỗi lo âu của họ. Tôi đã chia sẻ các đau khổ của họ và an ủi họ hàng giờ và suốt cả ngày. Trong ba ngày trên tàu, tôi an ủi các tù nhân khác và tôi suy niệm về cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu. Đêm thứ hai, giữa cái lạnh của Thái Bình Dương trong tháng 12, tôi bắt đầu hiểu rằng ơn gọi của tôi bắt đầu một giai đoạn mới. Trong giáo phận, tôi đã đưa ra các sáng kiến khác nhau cho công tác rao truyền Tin Mừng cho người bên lương. Giờ đây phải cùng Chúa Giêsu đi về nguồn gốc của việc loan báo Tin Mừng. Phải cùng Ngài đi chết “bên ngoài tường thành”, “bên ngoài tường thánh.”

Ông Nguyễn Thanh Giàu, người bị giam chung cùng khoang với ngài trên tàu Trường Xuân, đã tóm lược lại những gì xẩy ra trong khoang tàu của ngài như sau: 

– Suốt mấy ngày ngồi dưới sàn tàu chở than dơ bẩn, lại thêm mấy thùng chứa phân, chứa nước tiểu bị tràn ra ngoài, mọi người như ngồi trên hầm phân. Đức Cha Thuận một lần nữa lại an ủi anh em, cố gắng giữ vững tinh thần, nếu để tinh thần sa sút bị bịnh lúc nầy thì rất là khổ…

   Sau đó, Đức Giám Mục Thuận bị đưa ra trại Vĩnh Quang, khu rừng núi Vĩnh Dao tỉnh Vĩnh Phú. Ông Giàu có dịp cùng ở tù chung trại đã cho rằng nhờ sự an hòa giữa hoàn cảnh tù tội của nhà Truyền Giáo Nguyễn Văn Thuận, nó đã có ảnh hưởng gắn bó và nâng đỡ với hầu hết các tù nhân lương giáo, ông kể:

– Có một điểm rất đặc biệt, khi cán bộ trại giam bắt tất cả tù nhân lên hội trường, là một gian nhà trống giữa sân trại, để làm bản tự khai… Sau vài giờ viết tự khai, họ cho nghỉ giải lao, người thì đi uống nước, đi vệ sinh, hút thuốc, nhưng phần đông thì  bu quanh Ông Già để nghe Ông nói chuyện. Một cách rất trung thực mà nói, lúc bây giờ bu quanh Đức Cha Thuận không phải chỉ có giáo dân mà trong đó có đủ thành phần tín đồ các tôn giáo khác như Phật Giáo, Cao Đài, Phật Giáo Hòa Hảo. Riêng tôi, là một tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo, lúc bấy giờ tôi không nhìn Đức Cha Thuận là Một Đức TGM Công Giáo mà nhìn Ngài là MỘT BẬC CHÂN TU, MỘT NHÀ TU HÀNH ĐÁNG KÍNH

Trong trại tù, ngài vẫn cử hành Thánh Lễ cho chính mình và cho những tù nhân khác. Những người đến thăm ngài tại trại cải tạo đã lén chuyển rượu lễ và bánh lễ cho ngài, ngụy trang bằng chai thuốc trị đau bao tử:

– Mỗi ngày tôi dùng ba giọt rượu và một giọt nước đổ vào lòng bàn tay để cử hành Thánh Lễ. Những người tù được chia làm 50 người. Chúng tôi ngủ chung trên một cái giường thật dài, mỗi người được 50 centimet. Mỗi đêm, chúng tôi thu xếp có 5 người công giáo nằm cạnh tôi. Đến 9.30 là giờ ngủ, trong bóng tối, tôi cúi mình trên giường để dâng Thánh Lễ thuộc lòng và phân phát Thánh Thể cho nhau bằng cách luồn tay dưới các tấm màn chống muỗi. Chúng tôi dùng bao thuốc lá để cất giữ Mình Thánh và đem cho người khác, riêng tôi luôn giữ Mình Thánh Chúa trong túi.

Thánh thể trở thành giây phút trung tâm của ngày sống ngài, ở đó, ngài có thể múc lấy năng lực cần thiết để củng cố đức tin mình và để làm cho mình được tràn ngập hy vọng. Hai tháng sau, ngài lại phải bị chuyển sang trại Thanh Liệt ở ngoại ô Hà Nội, ở đó, ngài bị giam chung phòng với một đại tá thuộc Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam. Ông này là một gián điệp có phận sự tường trình mọi cử chỉ và lời nói của Đức Cha Thuận. Nhưng dần dà, sự hiền hòa, chân thực và uyên bác của Ngài đã làm cho người bạn chung phòng này thay đổi và trở thành bạn hữu của ngài đến đỗi ông ta đã khuyên ngài một điều khôn ngoan lớn đó là cậy nhờ Đức Mẹ La Vang. Ngài kể:

– Ông Hải đã từng ở tù, nằm cùng buồng với tôi để mật thám tôi, sau đã thành bạn của tôi. Trước ngày ông ta ra về, ông đã hứa với tôi:

Nhà tôi ở Long Hưng, chỉ cách La Vang 3 km, tôi sẽ đi La Vang cầu nguyện cho anh”.

Tôi tin lòng thành thật của anh bạn, nhưng tôi hoài nghi làm sao một người cộng sản

mà đi cầu nguyện Ðức Mẹ cho tôi! Sáu năm sau, đang lúc tôi ở biệt giam, tôi đã được

một bức thư của ông Hải, lạ lùng thật! Lạ hơn nữa là lời lẽ của ông “Anh Thuận thân mến, tôi đã hứa với anh, tôi sẽ đi cầu nguyện Ðức Mẹ La Vang cho anh. Mỗi Chủ nhật, nếu trời không mưa, lúc nghe chuông La Vang, tôi lấy xe đạp vào trước đài Ðức Mẹ, vì chiến tranh bom đạn đã đánh sập nhà thờ rồi. Tôi cầu nguyện thế này: Thưa Ðức Mẹ, tôi không có đạo, tôi không thuộc kinh nào cả. Nhưng tôi đã hứa sẽ đi cầu nguyện Ðức Mẹ cho anh Thuận, nên tôi đến đây. Xin Ðức Mẹ biết anh Thuận cần gì thì cho anh ấy”.

Tôi hết sức cảm động. Tôi đọc đi đọc lại rồi đặt thư xuống nhắm mắt lại: “Lạy Mẹ, Mẹ

đã dùng anh cộng sản này để dạy con cầu nguyện; chắc Mẹ đã nhậm lời anh ấy, con  mới còn sống đây!”

Sau 15 tháng sống trong trại Thanh Liệt ngoại ô Hà Nội, và nhờ các áp lực quốc tế bênh vực ngài, ngày 13.5.1978, ngài được chở xe đến một ngôi làng cách Hà Nội 20 cây số, làng Giang Xá, bị bắt buộc cư trú tại nhà xứ của giáo xứ, do một lính canh gác ngày đêm, và được phép lui tới và đi dạo, với điều kiện là không thông hiệp với bất cứ ai đang sống quanh đó, và những người nầy cũng có phận sự xem chừng đến ngài. Ngài kể:

– Năm 1980, lúc bị đưa ra quản thúc ở Giang Xá, Bắc Việt, tôi đã tiếp tục viết mỗi đêm trong bí mật cuốn thứ hai, “Đường Hy Vọng Dưới Anh Sáng Lời Chúa và Công Đồng Vatican II”, cuốn thứ ba, “Những Người Lữ Hành Trên Đường Hy Vọng”. Tôi không chờ đợi. Tôi sống phút hiện tại và làm cho nó đầy yêu thương. Làm sao yêu thương đến cao độ như thế trong mỗi phút hiện tại? Tôi nghĩ rằng tôi phải sống mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút như là giờ phút cuối cùng của đời tôi.

 Nhà Truyền Giáo cho Cai Tù, Đức Hồng Y Nguyễn văn Thuận.

 Chúa Thánh Thần sẽ làm cách nào để giúp cho Đức Giám Mục  Nguyễn Văn Thuận kết bạn với các cai tù nghiêm khắc đang theo chủ nghĩa vô thần.

Chúa có sự dạy dỗ trực tiếp nào cho Ngài?

Chúa có ban sức mạnh tinh thần, Chúa có đổ trong tim ngài một tình yêu chân thành vô điều kiện để có thể làm bạn với cai ngục, những người quen hành hạ tù chính trị bằng nhục hình hoặc các biện pháp tâm lý ác hiểm không?

Làm sao có được một thứ quan hệ “bạn hữu” giữa Tù nhân và Cai Ngục, điều mong muốn gần như bất khả thi vì đã có nhiều người cố gắng mà không thể cảm thông được. Đức Cha kể:

–          Ở trại giam Phú Khánh, một đêm tôi đau quá, thấy một người gác đi qua, tôi kêu: “Tôi đau quá, xin anh thương tình cho tôi thuốc!” Anh ta đáp: “Ở đây chẳng có thương yêu gì cả, chỉ có trách nhiệm”. Ðó là bầu khí chúng tôi ở trong tù.

Tôi phải làm thế nào? 

Một đêm đông lạnh quá, không ngủ được, tôi nghe một tiếng nhắc nhủ tôi: “Tại sao con dại thế? Con còn giàu lắm: Con mang tình thương Chúa Giêsu trong tim con. Hãy yêu thương họ như Chúa Giêsu đã yêu con”.  Sáng hôm sau, tôi bắt đầu mến họ, yêu mến Chúa Giêsu trong họ, tươi cười với họ, trao đổi đôi ba câu nói…

Đức Cha Thuận không hề nản chí dù bị cai tù xa lánh và khinh mạn, “phạm nhân” Thuận có tình yêu dồi dài, phong phú và tha thiết của Chúa Giê Su cho “anh em cai tù” của mình. Ngài tiếp tục lân la trò chuyện, khơi gợi sự tò mò của cai ngục:

–         Lúc tôi bị biệt giam, trước tiên người ta trao cho năm người gác tôi: đêm ngày có hai anh trực. Cứ hai tuần đổi một tổ mới, để khỏi bị tôi làm nhiễm độc. Một thời gian sau không thay nữa, vì “cấp trên” nói: “Nếu cứ thay riết thì sở công an bị nhiễm độc hết!”

 Thực thế, để tránh nhiễm độc, mấy anh không nói với tôi, họ chỉ trả lời “có” hoặc “không”. Họ tránh nói chuyện với tôi. Buồn quá! Tôi muốn lịch sự vui vẻ với họ, họ vẫn lạnh lùng. Phải chăng họ ghét “cái mác phản động” nơi tôi: Tất cả áo quần đều đóng dấu hai chữ lớn “cải tạo”, kể từ ngày bước chân vào trại Vĩnh Quang ở Bắc Việt…          

–          Tôi thuật lại những chuyến đi ra nước ngoài, cuộc sống, văn hóa, kinh tế, khoa học kỹ thuật, tự do dân chủ ở Canada, Nhật Bản, Philippines, Singapore, Pháp, Ðức, Úc, Áo, v.v… Những câu chuyện đó kích thích tính tò mò của họ, giục họ đặt nhiều câu hỏi. Tôi luôn luôn trả lời… Dần dần chúng tôi trở thành bạn. Họ muốn học sinh ngữ Anh, Pháp… tôi giúp họ. Từ từ mấy chiến sĩ gác tôi trở thành học trò của tôi! Bầu khí nhà giam đổi nhiều, quan hệ giữa họ với tôi tốt đẹp hơn. Thậm chí cả những ông xếp công an, thấy tôi đối xử chân thành, không những họ xin tôi giúp các chiến sĩ học hành ngoại ngữ, nhưng họ còn gửi anh khác đến học.

Tôi sống theo lời Chúa Giêsu dạy:

 “Ðiều gì con làm cho một người bé mọn nhất trong anh em là làm cho chính mình Ta”.

Tình hình trong trại cải tạo có sự cải thiện rõ nét, các lính gác đối xử với ngài khác trước, họ có thái độ tốt hơn. Có lần, ngài xin phép một người lính giúp ngài một nguyện vọng và sau khi anh ta hỏi lại để biết chắc ngài không phải có ý muốn tự tử, anh ta đã lén lút đưa cho ngài sợi giây thép và một cái kềm nhỏ để ngài có thể làm một sợi dây chuyền, dùng đeo thánh giá gỗ cũng do chính ngài tự đẽo gọt, trên cổ. Lại đến một lần khác, có một vị lãnh đạo (Ban Tôn Giáo?) vấn kế với Đức Giám Mục:

–  Một hôm một ông xếp hỏi tôi “Ông nghĩ thế nào về tờ tuần báo Người Công giáo?”

– Nếu viết đúng cả nội dung cả hình thức thì có lợi; nếu ngược lại thì không thêm đoàn kết, lại còn thêm chia rẽ, bất lợi cho cả người Công giáo và cho cả nhà nước.

– Làm thế nào cải thiện tình trạng ấy?

– Những cán bộ phụ trách về tôn giáo phải hiểu đúng mỗi tôn giáo thì việc đối thoại, tiếp xúc các chức sắc mỗi tôn giáo cũng như các tín hữu mới có tính cách xây dựng, tích cực và tạo nên thông cảm giữa đôi bên.

– Ông có thể giúp được không?

– Nếu các vị muốn, tôi có thể viết một cuốn Lexicon (từ điển bỏ túi) gồm những danh từ thông dụng nhất trong tôn giáo, từ A đến Z, chừng nào các vị có giờ rảnh, tôi sẽ giải thích rõ ràng, khách quan. Hy vọng các vị có thể hiểu lịch sử, cơ cấu, sự phát triển và hoạt động của Giáo hội…Họ đã trao giấy mực cho tôi, tôi đã viết cuốn “lexicon” đó, bằng tiếng Pháp, Anh, Ý, Latinh, Tây Ban Nha, và Trung Quốc với phần giải thích bằng Việt ngữ. Dần dà tôi có cơ hội giải thích hoặc giải đáp thắc mắc, tôi chấp nhận làm sáng tỏ những chỉ trích về Giáo hội. “Lexicon” ấy trở thành một cuốn giáo lý thực hành. Ai cũng muốn biết viện phụ là gì, thượng phụ là gì, Công giáo khác Anh giáo, Tin Lành, Chính Thống giáo chỗ nào? Tài chánh của Tòa thánh từ đâu mà có? Có bao nhiêu tu sĩ, giáo dân làm việc trong giáo triều, huấn luyện tu sĩ, giáo sĩ thế nào? Giáo hội phục vụ nhân loại thế nào? Tại sao Giáo hội gồm có nhiều dân tộc, sống qua nhiều thời đại cũng bị bắt bớ, tiêu diệt, cũng mang nhiều khuyết điểm mà vẫn tồn tại? Ngang đây là đến biên giới của siêu nhiên, của sự quan phòng của Thiên Chúa… Cuộc đối thoại từ A đến Z giúp xóa tan một số hiểu lầm, một số thành kiến, có những lúc trở nên thú vị và hấp dẫn. Tôi tin tưởng có nhiều người cởi mở, muốn tìm hiểu và với những biến chuyển trong thời đại ta, đã có những tầm nhìn mới mẻ và xây dựng.

–          Thời kỳ biệt giam ở Hà Nội, tôi được biết có 20 chiến sĩ nam nữ trẻ học tiếng Latinh với một cựu tu sĩ, để có thể đọc các tài liệu của Giáo hội. Trong số mấy anh gác tôi có hai anh trong nhóm học Latinh. Trông thấy bài vở, tôi nhận thấy họ học tốt. Một hôm, một trong hai anh ấy hỏi tôi:

– Ông có thể dạy tôi một bài hát tiếng Latinh không?

– Có nhiều bài hay tuyệt, nhưng biết anh thích bài nào?

– Ông hát cho tôi nghe, tôi sẽ chọn.

– Tôi đã hát Salve Regina, Veni Creator, Ave Maris Stella… Các bạn biết anh ta chọn bài nào không? Anh ta chọn bài Veni Creator (Xin Chúa Ngôi Ba đoái thương viếng thăm…) Tôi đã chép trọn cả bài cho anh ta và anh ta học thuộc lòng. Mỗi sáng quãng 7 giờ, tôi nghe anh ta chạy xuống thang gỗ, ra sân tập thể dục, rồi múc nước vừa tắm vừa hát: Veni Creator Spiritus… Tôi rất cảm động, làm sao mỗi sáng trong nhà tù cộng sản lại có một cán bộ hát kinh “Veni Creator” cho mình nghe!

Bài hát Xin Chúa Ba Ngôi đoái thương viếng thăm, Veni Creator Spiritu

httpv://www.youtube.com/watch?v=33XotuYs-io

Chúa Thánh Thần không chỉ làm cho người Cộng Sản Việt Nam qua Đức Giám Mục Thuận được hiểu về Đạo hơn, thông cảm với tín hữu Công Giáo hơn, Chúa còn dùng Đức Cha để mang về cho Hội Thánh Công Giáo những người Cộng Sản có ý thức hoán cải trong đức Tin, trong số đó phải kể đến trường hợp của một sĩ quan An Ninh, bộ Công An, Ông Nguyễn Hoàng Đức, sau này ông làm chứng với phóng viên Mặc Lâm đài phát thanh Á Châu Tự Do như sau:

–          Tôi là một trong những phép lạ về Đức Tin…

o    Sau khi học tiếng Pháp với Ngài thì tôi cảm nhiễm tinh thần của Đức Cha. Sau này thì tôi thôi việc, lý do là sau khi xảy ra sự kiện Thiên An Môn tôi không còn muốn làm công an nữa vì tôi làm ở Cục chống phản động nên biết để phải đi đàn áp và tôi đã xin chuyển ngành nhưng không được, tôi xin thôi việc cũng không cho. Tôi vẫn cứ bỏ việc.

o    Sau khi vào Sài Gòn tôi làm cho dầu khí Việt Nam. Tôi có đi một số các nhà thờ, nhà thờ trung tâm Đức Bà, nhà thờ Kỳ Đồng. Sau khi ra Hà Nội thì tôi được mặc khải trong một giấc mơ là tôi đi nhà thờ và tôi có rửa tội.

o    Tôi hiểu là việc phong Thánh cần phải có phép lạ. Phép lạ thứ nhất là Đức tin. Phép lạ thứ hai là chữa bệnh. Phép lạ thứ ba là “mồ mả phát”. Tôi là một trong những phép lạ về Đức tin.

Được Hội đồng Công Lý và Hòa Bình Tòa thánh Vatican mời qua Rôma làm chứng nhân dịp lễ kết thúc điều tra phong Chân phúc cấp giáo phận. Ngày 2/7/2013 anh Hoàng Đức lên đường sang Rôma, nhưng đã bị công an ngăn chặn và thu hộ chiếu tại sân bay Nội Bài mà không có lý do rõ ràng.

              Nhà văn Nguyễn Hoàng Đức, cựu sĩ quan chống phản động, Bộ Công An.

Dần dần, Đức Cha Thuận trở nên bạo dạn hơn và bắt đầu vài hoạt động mục vụ. Người lính gác, ở bên cạnh ngài, đã cho phép giáo dân đến gặp ngài, có khi cả từng nhóm nhỏ. Nhưng mọi sinh hoạt đó đánh thức sự nghi ngờ của chính quyền, nên họ lại quyết định biệt giam ngài lại. Lúc đang còn rất sớm, ngày 5.11.1982, một xe chở hàng của nhà nước đến tìm ngài và chở ngài vào khu vực quân sự, trong một căn phòng mà ngài sẽ ở cùng với một sĩ quan công an, dưới sự canh gác của 2 lính gác. Trong sáu năm, ngài luôn sống biệt giam trong một phòng: ngài phó thác hoàn toàn cho Chúa. Vào ba giờ chiều hàng ngày, ngài cử hành thánh lễ, tiếp theo đó là một giờ cầu nguyện để suy ngắm cơn hấp hối và cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá. Ngài cử hành thánh lễ trong lòng bàn tay, với ba giọt rượu và một giọt nước. Mỗi lần như thế, sự tốt lành của ngài đã chinh phục được những người canh gác, đó là điều làm cho chính quyền cấp trên khó chịu. Ngài lại phải bị chuyển qua một nhà tù an ninh hơn, trong một phòng giam hoàn toàn cách ly cho đến ngày ra tù 21 tháng 11 năm 1988. Năm 1991, Đức Cha bị chính quyền Việt Nam trục xuất khéo khỏi Việt Nam.         

                 Chúa Thánh Thần tiếp tục sử dụng Đức Giám Mục Nguyễn Văn Thuận như một nhà truyền giảng về hy vọng bất diệt của Tin Mừng, nhưng mà lần này có sự đặc biệt hơn, ngài giảng linh thao cho Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II và cho giáo triều Rôma dịp Mùa Chay Năm Thánh 2000. Sau buổi tĩnh tâm đó, Đức Thánh Cha tuyên bố “Tôi cám ơn Đức Cha thân yêu Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, với sự đơn sơ và linh hứng của Chúa Thánh Thần, Đức Cha đã hướng dẫn chúng tôi đào sâu ơn gọi làm chứng nhân của niềm Hy Vọng Tin Mừng vào đầu thiên niên kỷ thứ ba. Chính ngài là chứng nhân của thập giá trong những năm dài bị tù đày ở Việt Nam, ngài đã thuật lại cho chúng ta các sự việc và các thời kỳ của cảnh tù đày khổ ải của ngài, bằng việc củng cố chúng ta trong sự chắc chắn đầy an ủi rằng khi mọi sự sụp đổ quanh ta, cũng có thể từ thâm sâu của chúng ta, Đức Kitô vẫn là sự nâng đỡ không thể thiếu của chúng ta”.

Ngày 21 tháng 2 năm 2001 trong cuộc họp mật viện các Hồng Y, Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã trao mũ Hồng Y cho Ngài và đặt Ngài làm Hồng Y Phó tế, hiệu tòa Nhà thờ Santa Maria della Scala (Đức Mẹ tại các bậc thang).

Ngài qua đời lúc 18 giờ ngày 16 tháng 9 năm 2002 tại Rôma.

… Lạy Chúa, con không đợi chờ, con quyết sống phút hiện tại,

            và làm cho nó đầy tình thương,

vì chấm này nối tiếp chấm kia,

ngàn vạn chấm thành một đường dài.

Phút này nối tiếp phút kia, muôn triệu phút thành một đời sống.

Chấm mỗi chấm cho đúng, đời sẽ đẹp.

Sống mỗi phút cho tốt, đời sẽ thánh.

Đường hy vọng do mỗi chấm hy vọng.

Đời hy vọng do mỗi phút hy vọng.

Như Chúa Giêsu, trọn đời đã làm những gì đẹp lòng Đức Chúa Cha.

Mỗi phút giây con muốn làm lại với Chúa,

“một giao ước mới, một giao ước vĩnh cửu”.

Con muốn cùng với Hội thánh hát vang:

Vinh danh Chúa Cha và Chúa Con và Chúa Thánh Thần.

Alleluia! Alleluia! Alleluia!(Đường Hy Vọng- NVT)

Xin Cảm tạ ơn kỳ diệu của Chúa Thánh Thần tuôn đổ trên các nhà Truyền Giáo trong thời đại của chúng con

Mời bạn thuê hoặc mua phim « Con đường Hy Vọng » nói về cuộc đời Đức Hồng Y Nguyễn văn Thuận trên mạng NetFlix : https://dvd.netflix.com/Movie/Road-of-Hope-The-Spiritual-Journey-of-Cardinal-Nguyen-Van-Thuan/70115506

Hẹn gặp các bạn trong phần 4 nói về các anh thư truyền giáo tại Việt Nam.

Tác giả: Phan Sinh Trần

                            Xem thêm:

Linh Đạo của Đức Cố Hồng Y Phanxicô Xavier Nguyễn Văn Thuận (tác giả: Phùng Văn Phụng)

Các Nhà Truyền Giáo thời đại

Các Nhà Truyền Giáo thời đại.          

Phần 1

Có bao nhiêu nhà truyền giáo Công Giáo đáng lưu ý trong thời đại của chúng ta?

Bây giờ có còn là thời kỳ hồng ân khi Tin Mừng được quảng bá và đón nhận sâu rộng không?

Trong cuộc trò chuyện này, tôi xin chia sẻ cùng bạn đọc một số chân dung các nhà truyền giáo thuộc thời đại này, ở những cánh đồng lúa của Chúa  chung quanh thế giới nhỏ bé của tôi, có thể các bạn cũng biết đến vô số các chứng nhân của Chúa trong thế giới hay ở gần khu vực của Bạn, kết hợp, gộp lại các hình tượng chứng tá Tin Mừng của các nhà truyền giáo, chúng ta cùng tìm ra câu trả lời, rút ra kết luận về các hoa trái Tin Mừng của thời đại, về tình thương của Chúa dành cho “thời đại văn hóa sự chết” của chúng ta.

Belen Manrique, một giáo dân ở tuổi 30, cô từ bỏ đời sống tiện nghi của một ký giả chuyên nghiệp có tiếng tăm tại thủ đô Mandrid, Tây Ban Nha, bỏ lại tất cả phía sau, để đi truyền giáo tại Phi Châu. Trong chuyến công tác lâu ngày đầu tiên tiến hành ở nước Ethopia, vùng sa mạc phía đông, nơi hầu hết cư dân theo Hồi Giáo. Cô phấn khởi kể: “Tôi luôn nói rằng đi truyền giáo không bao giờ nhàm chán. Công tác này một ngàn lần hứng thú hơn là những gì chúng ta có thể mường tượng ra được. Luôn luôn đời sống ta được ươm đầy các ngạc nhiên thích thú nếu ta đặt mình vào trong bàn tay của Chúa… Nhiệm vụ của tôi là làm chứng cho tình yêu của Chúa ở nơi nào Ngài muốn đặt tôi vào, rồi xây dựng nhà thờ, vì ở đó, dân họ vốn rất nghèo. Cộng đồng Ki tô hữu (bản địa) rất yếu, cho nên, việc giúp đỡ cho dân được biết Chúa Giê Su Ki Tô thật quan trọng”. Belen tâm sự:

  • Mặc dù được thành công ở đời, những thành quả do tôi tự hoạch định đã không làm cho tôi toại nguyện. Chúa đã có một chương trình khác dành cho tôi. Khi tôi khám phá ra rằng Ngài muốn tôi đem tình yêu của Chúa tới cho người khác vốn không được biết về Ngài, tôi không nghi nan về ơn Chúa gọi mời, và chẳng khó khăn gì khi tôi quyết định bỏ nghề làm báo và từ giã thành phố Madrid.

Belen là thành viên của phong trào tông đồ “Con đường Tân dự tòng”, một sinh hoạt Công Giáo tiến hành với mục đích tiếp tục nuôi dưỡng đức tin cho người đã được rửa tội, nhờ phong trào này cô được phong phú hóa đời sống tâm linh:

  • Tôi đã có thể gặp gỡ Chúa Giê Su Kitô và ý thức rằng chỉ có Ngài mới có thể ban hạnh phúc cho nhân loại. Tôi tìm đến và thấy được nhiệm vụ Chúa đã hoạch định cho tôi.

Thời đại mới cần một cung cách truyền giáo mới chăng? Làm sao có thể truyền giáo bằng cách làm chứng về Chúa trong hình ảnh một gia đình gương mẫu và hạnh phúc giống như gia đình các tín hữu theo Chúa thời Giáo Hội sơ khai mà ai nhìn vào cũng mong muốn tin theo và được nên giống như vậy. Phong trào “Con đường Tân Dự Tòng” đáp ứng cho đòi hỏi này, phong trào phát sinh năm 1960 bởi hai giáo dân tại nước Tây Ban Nha, họ đã thành lập cộng đoàn truyền giáo đầu tiên tên là “Gipsies-Thổ dân” trong khu phố ổ chuột “Palomeras Altas”, bao gồm các căn nhà nghèo nàn, tạp nham của vùng ngoại ô Vallecas gần thủ đô Madrid,  Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolo II nhận định: “ Tôi nhìn nhận Con đường Tân Dự Tòng là một sáng kiến trong việc dạy giáo lý cho Tân Tòng, thích hợp cho xã hội của chúng ta, cho thời kỳ của chúng ta”. Mục đích của phong trào được tóm gọn,

  • Con đường Tân Dự Tòng phục vụ theo ý muốn của Đức Giám Mục như một trong các phương cách giáo phận thực hiện mục vụ giáo lý cho Tân Tòng và tiếp tục giáo huấn đức tin.

Hiện nay phong trào lan rộng trên thế giới với trên một triệu thành viên trong 21,300 cộng đoàn, ở 6,270 giáo xứ, với 1,668 gia đình đang ra đi truyền giáo tại các vùng xa. Ngoài ra, Con đường Tân Dự Tòng có 120 đại chủng viện để đào tạo các linh mục truyền giáo. Đức Thánh Cha Phan xi cô rất yêu thích phong trào, Ngài nói đùa, “Cha ở đây, nhưng lòng cha đang đi theo (hành trình truyền giáo của) các con”. Trong cuộc gặp gỡ vào tháng ba, năm 2015 Ngài nói: “Thế Giới hôm nay, rất cần kíp có được các thông điệp tốt lành này.  Có biết bao nhiêu sự cô độc, bao nhiêu thương tổn, bao nhiêu xa cách với Chúa trong nhiều vùng của Châu Âu, Châu Mỹ và trong các thành phố của Châu Á. Ngày nay, ở mỗi vĩ tuyến, nhân loại đang rất cần được nghe về tình yêu Chúa dành cho chúng ta và tình yêu đó là có thể được! Những Cộng Đoàn này, nhờ các gia đình truyền giáo của các con, có nhiệm vụ khẩn thiết là làm cho thông điệp được nhìn thấy. Thông điệp này là gì? “Chúa sống lại, Chúa đang sống. Chúa sống trong ta”

Một Linh Mục dòng truyền giáo Ngôi Lời Việt Nam đi truyền giáo ở Phi Châu

Cha Phê rô Nguyễn đình Khiêm, thụ phong năm 2011 và được bề trên Dòng sai đi truyền giáo ở nước Cộng Hòa Togo, Tây Phi Châu vào năm 2012. Các nhà truyền giáo hôm nay ở Phi Châu vẫn còn phải đối chọi với nạn sốt rét rừng và các căn bệnh nan y khác giống như thừa sai ngày xa xưa, cha Phê rô Khiêm cũng vậy, Ngài bị sốt rét nặng, phải vào bệnh viện, nhưng rồi cũng vượt qua, và tiếp tục sứ mệnh, Cha phụ trách một giáo xứ và một vài giáo điểm truyền giáo mới. Ngày cuối tuần, đi dâng lễ cha phải chạy xe mô tô trên con đường đất đỏ, rồi sau đó, đeo ba lô, lội bộ băng qua suối rừng để đến giáo điểm Kekelibia hẻo lánh, nơi chỉ có duy nhất một gia đình giáo dân. Cha cho biết:

  • Đây là một trong 14 giáo điểm có số giáo dân ít nhất, chỉ có một gia đình Công Giáo gồm 4 người. Hôm nay là lần đầu tiên họ tụ họp đông nhất. Họ làm tôi hết sức ngạc nhiên! 
    Tôi hỏi họ: sao hôm nay đông vậy? 
    Họ đơn sơ trả lời: vì chúng tôi có rất nhiều niềm vui. 
    Niềm vui gì vậy? 
    Họ nói: thứ nhất, Chúa đã phục sinh. Thứ hai, có ông cha gia trắng đẹp trai lâu lâu về làm lễ (làm tôi nở mũi). Thứ ba, ông cha đào cho chúng tôi một cái giếng nước, nguồn sống cho cả làng. Ai cũng vui!
    Họ nói thêm: nếu cái nhà nguyện nhỏ này to hơn, chắc sẽ có nhiều người về đây dự lễ.
    Họ làm tôi suy nghĩ và ước mơ thực hiện nguyện ước của họ.

Cha kể:

  • … tôi đã rất vui và rất hài lòng vì lòng tin và sự nhiệt tâm phụng thờ Chúa của người giáo dân nơi vùng giáo điểm xa xôi hẻo lánh này. Từ mờ sáng, họ đã tụ họp đông đủ chờ tôi đến. Chúng tôi gặp gỡ nhau trong tình thân ái bằng những cái bắt tay với những nụ cười rạng rỡ đón chào. 

  Nhưng ngôi giáo đường năm cũ giờ đây không còn nữa, nó đã bị sụp đỗ sau một trận mưa to. Có lẽ cũng là ý trời, vì nó không đủ chổ cho mọi người.

  • Chúng tôi đã cử hành Thánh Lễ dưới những gốc cây, với khí trời thiên nhiên dịu mát.

   

Sau Thánh Lễ, là lời cám ơn chân thành của một giáo phu lớn tuổi, kèm theo ước vọng có một ngôi nhà nguyện nhỏ khang trang để phụng thờ Chúa.
Lại một nữa tôi hứa sẽ cố gắng thực hiện ước vọng lớn lao này. Nhưng không biết đến bao lâu lời hứa mới được hiện thực…

Cha Khiêm và giáo dân rất nghèo nhưng Chúa của giáo họ thì rất giàu, Ngài mau chóng sớm ban cho nguyện ước của dàn chiên thành hiện thực, chẳng bao lâu, qua sự trợ giúp của các ân nhân từ Việt Nam và hải ngoại, thánh đường mới đã được hoàn tất. Từ một giáo điểm chỉ có le ngoe vài ba giáo dân nay Cha đã có một đàn chiên khá xôm tụ, cùng nhau thờ phượng, sinh hoạt tập thể, lập các đội bóng đá, các cuộc lễ mừng, hội chợ giải trí cho bà con.

  Cha còn chăm sóc đời sống vật chất cho giáo dân tân tòng, cha được một cha già bản địa dậy cách tìm mạch nước vốn là yếu tố sống còn của dân Phi Châu, Cha xây được khá nhiều giếng nước sạch cho dân, chỉ riêng trong một đợt tạo tác, Cha và bà con địa phương xây bốn giếng trong vòng hai tuần. Cha cho biết:

  • Thế là những cái giếng đã được xây xong. Thêm một lần nữa, tôi theo cha già học hỏi kinh nghiệm tìm nguồn nước. Cha có biệt tài tìm nguồn nước rất chính xác, nhưng đá ngầm dưới đất thì ngài chịu. Và không ít lần chúng tôi đã phí công uổng sức vì không thể nào đục những lớp đá cứng và khá sâu.
  • … chúng tôi đã tìm được nguồn nước khá dồi dào, đủ để bà con nơi những giáo điểm này không phải lo lắng vất vả trong mùa khô hạn. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều giáo điểm phải chịu cảnh thiếu nước trầm trọng. Họ phải đi thật xa, đến những ao tù nước đọng để đội từng thau nước về dùng. Tôi ước mong tiếp tục có những nhà hảo tâm rộng tình thương chia sẻ với những người kém may mắn hơn mình.
    Tạ ơn Chúa đã cho chúng con tìm được nguồn nước. 
    Xin chân thành cám ơn những ai đã chia sẻ tình thương, cũng như những ai đã cộng tác cùng tôi cách này cách khác trong sứ vụ. Xin Chúa trả công bội hậu cho quý vị.

 

  Cha tiếp tục xây dựng đài Đức Mẹ với đá cục vác xa hai cây số đi bộ về khu xây đài Mẹ trong giáo xứ chánh:

  • Sau hai năm ước nguyện có một nơi để mọi người tôn kính Mẹ nay được dệt thành.
    Cám ơn mọi người đã đổ bao mồ hôi và cả những giọt máu để đi gần 2 cây số vác những viên đá cuội về!
    Cám ơn những ai đã đóng góp vật chất để giúp tôi xây nên tượng đài!
    Và cũng xin cám ơn những ai đã cầu nguyện cho ước mơ của tôi được hiện thực!
    Xin Mẹ là nguồn mọi ơn ban, ban muôn ơn phúc cho tất cả.

  Từ giáo điểm đầu tiên Alejo Koura, rồi đi đến phát triển Kekelibia, nay Cha bắt đầu gầy dựng thêm giáo điểm mới tên là Kawanapati,

 Cha kể:

  • “Ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy thì có Thầy ở giữa họ”. Đó là câu chia sẻ của một người dự tòng trong Thánh Lễ hôm nay, nơi giáo điểm mới này. Lời của anh ta mang một niềm tin sâu sắc và một sự phấn khởi lạ lùng. Anh ta cảm tạ Chúa, vì Ngài luôn yêu thương và chở che họ, mặc dù họ bất xứng không có một mái lều tạm để làm nơi thờ phượng Ngài…
    Hôm nay, tôi đã rất cảm động vì đức tin của người con bé mọn nghèo hèn nơi vùng đất hoang sơ này. 
    Lạy Chúa, xin ban thêm lòng tin cho chúng con

Cha yêu vùng đất truyền giáo lắm rồi, Ngài kết luận:

  • Có thể nói, Togo, Tây Phi, một vùng đất nghèo, khô cằn và đầy khắc nghiệt, nhưng vô cùng dễ thương. Sỡ dĩ tôi nói thế, bởi vì người dân nơi đây, tuy nghèo đói, thiếu thức ăn, thiếu nước uống, nhưng không thiếu tình người. Họ rất chất phát, hiền lành. Họ luôn luôn vui vẻ, niềm nở chào hỏi khi gặp nhau dù quen hay lạ. Sự thân thiện của họ đã làm tôi rất ấn tượng ngay lần đầu tiên bước chân vào sứ vụ. 
    Sứ vụ của tôi được gọi là sứ vụ truyền giáo, nhưng niềm tin và cách sống đạo, có lẽ tôi phải học hỏi nơi họ. Họ giữ đạo và sống đạo khá tốt. Tôi thích nhất là cách thờ phượng của họ. Họ tôn thờ và ca tụng Chúa trong niềm hân hoan phấn khởi. Họ cảm nhận một vị Thiên Chúa rất gần gũi và đầy lòng nhân ái. Khác với nét văn hoá phụng tự Á Đông quá nghiêm trang, nghiêm túc.
    Tuy đời sống đạo tương đối ổn, nhưng họ rất cần một vị linh mục, để lo về vấn đề Bí Tích và nhất là nhu cầu thăng tiến cuộc sống. Chính vì thế, nhà truyền giáo như chúng tôi, phải làm khá nhiều công việc, từ chăm sóc tinh thần cho đến vật chất; từ việc xây nhà thờ cho đến việc đào những cái giếng nước, .v.v.
    Ba năm đầu tiên trong sứ vụ, quả là một thách đố lớn đối với tôi. Thách đố về thời tiết khí hậu khắc nghiệt. Thách đố về ăn uống. Thách đố lớn hơn là căn bệnh sốt rét hoàn hành, làm mệt mõi về thể xác lẫn tinh thần, có lúc dường như muốn bỏ cuộc. Cộng thêm những cơn bệnh dịch làm rúng động lòng người. Nhưng rồi nhờ ơn Chúa, tất cả cũng đã qua đi và tôi cũng quen dần cuộc sống. Trước mắt tôi, khó khăn lớn nhất mà tôi đang đối diện trong sứ vụ, đó là, như lời thánh Giacobe từng nói:

“Giả như có người anh em hay chị em không có áo che thân và không đủ ăn hằng ngày, mà có ai trong anh em lại nói với họ: “Hãy đi bình an, mặc cho ấm, ăn cho no”, nhưng lại không cho họ những thứ thân xác họ đang cần, thì nào có ích lợi gì” (Gc 2, 15-16). 
Tuy nhiên, giờ đây tôi đã nhận thấy và tin rằng: “Đối với con người thì không thể, nhưng đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể”…

Chúa của Cha có tài ban niềm vui mà thế gian không thể hiểu được, cha tâm sự trong dịp được chia sẻ một cái bánh ngô nhân dịp 5 năm thụ phong Linh Mục 2016:

  • Đêm nay, một đêm đầy tràn niềm vui và hạnh phúc. Vui vì lần đầu tiên trong 4 năm nơi mảnh đất truyền giáo, tôi được mọi người chúc mừng, dù chỉ đơn sơ một chiết bánh và ít rượu. Hạnh phúc hơn, vì 5 năm trong sứ vụ linh mục, tôi được nhận rất nhiều hồng ân. Cảm tạ Chúa, vì muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương!

Cho đến hôm nay, tỉnh dòng Truyền Giáo Ngôi Lời Việt Nam đã có các thừa sai đi đến các xứ truyền giáo nhiều nơi trên các đại lục, bao gồm 20 quốc gia như ở Úc, Phi luật Tân, Zimbabue, Chile, Togo, … Riêng tại quê nhà Việt Nam, Dòng đã có quá trình dài lâu phục vụ cho công tác truyền giáo, phục vụ cho các bệnh nhân phong hủi, chăm sóc nuôi nấng các em mồ côi trên cao nguyên trung phần. Mời Bạn tham khảo thêm về dòng truyền giáo Ngôi Lời ở mạng liên kết, http://ngoiloivn.net/dong-ngoi-loi/svd-vietnam-province-introduce-english-version/ 

Hẹn tái ngộ bạn đọc trong phần hai của loạt bài “Các nhà truyền giáo thời đại”.

Phan Sinh Trần gởi

“SƠ ÊLIDABET – SỨC MẠNH CỦA ĐỨC TIN”

            MỘT CUỐN PHIM CÔNG GIÁO ĐOẠT NHIỀU GIẢI THƯỞNG 2017 và 2018,

                                    “SƠ ÊLIDABET – SỨC MẠNH CỦA ĐỨC TIN”

Phan Sinh Trần       

               

Có thể nói đây là một phim tài liệu hay, mô tả về cuộc đời của sơ Êlidabet, một người sống trong thời đại của chúng ta. Với đức tin mạnh mẽ, Sơ đã trải qua, làm nên nhiều điều huyền diệu: nào là thoát chết trong vượt biên tỵ nạn, rồi đến việc mua nhà, tạo mãi mà trong túi không có tiền, tiếp theo xây dựng nên các cơ sở rất lớn lao từ hai bàn tay không nhằm phục vụ cho người già cả hưu dưỡng ở Canada và Hungary, cũng như các nơi khác trên thế giới. Đã có nhiều các sự kiện giống như trong mơ, các biến cố thoát hiểm cách nhiệm mầu như được một phép lạ. Cuộc đời thành công của Sơ làm chứng cho ta và cho thế giới rằng, “nếu có một đức tin mạnh mẽ thì không có gì là không thể”. Chúa sẽ làm cho công việc thánh hiến được hoàn thành và hoàn thành vượt mức giống như câu Kinh Thánh sau:

–          … Quả thật, Ta bảo các ngươi: nếu các ngươi có lòng tin bằng hạt cải, thì các ngươi có bảo núi này: Hãy bỏ đây qua đó! Nó cũng sẽ chuyển qua, và các ngươi sẽ không bất lực trước một điều gì.(Mat thêu 17:20)

Sinh ra ở làng Pilisvörösvár thuộc nước Hungary vào mùa thu năm 1918, trong một gia đình không khá giả lắm. Ngay từ khi còn là một thanh nữ mới 17 tuổi, cô Êlidabet đã tỏ lộ thiên tài về điều hành và tổ chức, khi thấy Cha mình bị bệnh liệt gường, cô xin phép Cha cho mình được bắt đầu việc điều hành, vực dậy cơ sở nhỏ bé, sản xuất nước sô đa đang đà xuống dốc của cả nhà, bằng cách đạp xe đi khắp các tiệm ăn trong làng và vừa khéo léo vừa bạo dạn, yêu cầu chủ nhân các tiệm chỉ mua nước sô đa của cơ sở mình. Với sáng kiến để vượt qua các khó khăn về đồng vốn, về chai đựng, nguyên liệu… Cô đã thành công.

Sau khi kiếm đủ tiền cho Cha mua miếng đất chỗ đang dùng làm mái gia đình, đến một ngày nọ tình cờ cô tham dự tĩnh tâm ở dòng nữ Thánh Tâm vì nể lời mời gọi của Cha xứ, không ngờ trong cuộc tĩnh tâm này, cô biết rõ Chúa đang gọi mình và cương quyết đi theo tiếng gọi của Tình Yêu Chúa. Cô xin vào dòng nữ tu, cho dù bị Cha của mình cấm cản. Sự thể dần xấu đi, vì chuyện đi tu của Elidabet, ông Bố bất mãn không muốn mất con tháo vát việc nhà, việc hãng và sa sút đức tin, trong khi đó, bà Mẹ lại ủng hộ cho con gái được đi tu. Quá đỗi tuyệt vọng, ông quyết định ly dị vợ, đoạn tuyệt với cả nhà nhất là để xa lánh cô con gái không nghe lời.

Ở vào hoàn cảnh khó xử, thiên tài Elidabet sẽ ứng xử như thế nào đây? Sau khi cầu nguyện hỏi ý Chúa, cô quyết định rời nhà Dòng Thánh Tâm về nhà phụng dưỡng Cha Mẹ. Làm cho Bố nguôi giận, cô bày tỏ lòng kính trọng và hiếu thảo, lo chăm sóc, ân cần với Cha trên gường bệnh, ông cảm động và nhận ra sự khôn ngoan, tài giỏi của con gái, nó sẽ giúp ích cho Giáo Hội. Ông được Chúa thay lòng đổi dạ và tự ý đề nghị cho con tiếp tục đường tu trì. Thế là Elidabet lại được toại nguyện thành công một lần nữa.

Trong cuộc đại chiến thế giới lần thứ hai, Hungary tham chiến trong phe trục Đức Quốc Xã và bị tấn công dồn dập từ hai phía Liên xô và Đồng Minh, thành phố Pudapest tan hoang, đổ nát, đói khát. Trong khi xã hội vật vã vì thiếu lương thực để sống còn, với ơn Chúa, sơ Elidabet chậy vậy lo đủ thức ăn từ thị trường chợ đen, từ làng quê mang lên thành phố cho cả nhà Dòng với nhiều người. Chúa cho cô được hoàn thành nhiệm vụ lo ăn cho Dòng đông nữ tu trong thời chiến.

Sau đệ nhị thế chiến, Liên xô cai trị Hungary và thiết lập chính quyền chuyên chính Cộng Sản, các Dòng tu bị giải tán, tài sản bị tịch thu, bề trên Dòng chủ trương cho các sơ chạy trốn, cũng như các thuyền nhân Việt vượt biên lánh nạn Cộng Sản nhiều thập kỷ tiếp theo, Elidabet đã tổ chức vượt biên, cùng một sơ già khác, họ đi qua những bãi mìn, các trạm lính gác cộng sản Hungary, trốn lánh các xe tuần tra của bộ đội Sô Viết và sơ đã thành công. Sơ nói giống như một phép lạ kỳ diệu, sơ vượt thoát được khi sinh mạng như “sợi chỉ mành treo chuông” và chỉ còn nước hoàn toàn phó thác trong bàn tay quan phòng lo liệu của Chúa.

Đến được Áo rồi sau đó đi định cư ở xứ sở tự do, nước Canada, tỉnh bang Ontario, thành phố Hamilton năm 1951.  Sơ tu trong Dòng Thánh Tâm, Cảm thông với hoàn cành nghèo nàn của di dân Hungary, sơ Elidabet ước ao được thiết lập một nhà ở cho người già đau yếu, vô gia cư trong số di dân Hungary, thiết tha muốn cho họ có nơi cư ngụ cuối cùng trước khi qua đời. Cuộc đời tu trì vốn không có tiền, không tài sản, không sở hữu nhà làm sao tiến hành công trình. Sơ cầu nguyện ngày đêm xin Chúa hướng dẫn và can thiệp. Sau nhiều ngày cầu nguyện, Chúa làm cho một ông thợ nướng bánh mì của nhà Dòng động lòng trắc ẩn, ông đã hứa giúp.

 Có một căn nhà cũ nằm trên đường John đăng biển bán, đòi giá 30 ngàn đô, sơ trả 20 vì trong túi sơ chả có đồng nào, ai ngờ họ bán. Sơ báo cho ông thợ biết, không bao lâu sau đó, ông thợ bánh quyết định bán đi căn nhà bé nhỏ, khiêm tốn của mình đang ở, được vỏn vẹn 15 ngàn đô, cùng với một ngàn đồng tiền mặt tặng thêm; Thời gian cấp bách, đúng vào hạn chót, trong ngày cuối sơ phải giao nạp tiền mua căn nhà trên đường John, Sơ nhận được tin vui “đã có tiền rồi” từ ông thợ bánh, thế là Sơ lên xe đạp, hăng hái nhấn pê đan, chạy một mạch 80 cây số đường trường,  cả đi lẫn về,  đến Toronto, nơi cư ngụ của ông thợ làm bánh, nhận tiền mang về gộp lại các quyên góp khác thì đã được đúng 20 ngàn. Vào buổi chiều tối hôm đó, sơ giao ngay cho người bán. Thế là giống như mơ, với lòng nhiệt thành tín thác vào Chúa kính yêu, Sơ lại thành công một lần nữa, mua được nhà làm cơ sở đầu tiên cho người già neo đơn. Một điều thú vị là vị ân nhân của Sơ, về cuối đời đã đến ở nhà Hưu Dưỡng, được sự ưu ái đặc biệt của mọi người, ông sống trong một phòng chung cư đặc biệt dành riêng cho ông. Kể từ cơ sở đầu tiên đó, sơ tiếp tục phát triển công việc mục vụ Bác Ái cho người già một cách tài tình, sơ thành lập hội bác ái mang tên “Hội nhà Thánh Elizabeth” vào năm 1967. Trong ba mươi năm trường, sơ cùng với Hội tiếp tục xây dựng nên cả một làng hưu dưỡng dành cho người già cả đau yếu. Dân chúng và nông gia Canada tiếp tục hiến tặng thực phẩm và tài vật cho hội, thuở ban đầu, ở nhà hưu dưỡng đầu tiên, sơ còn trẻ, lái xe về nông thôn để nhận thịt bò do một nông dân cho, ai ngờ đến nơi, bò còn sống, bác nông dân đang chờ người xẻ thịt sẽ đến vào tuần sau, không thể để cho hưu dưỡng viên dùng bữa thiếu thịt bò, sơ mượn dao tự giết xẻ thịt con bò làm bác nông dân phải nể phục, sững sờ.

Làng hưu dưỡng St Elisabeth Mills, bao gồm 600 căn nhà đơn và dưỡng đường, thánh đường trải dài trên 200 mẫu Anh, làng có 16 hồ nước thiên nhiên rất nên thơ bao quanh.

 Công việc bác ái của hội bác ái “nhà thánh Elizabeth” phát triển qua nước Hungary, ở ngoại ô Budapest, tại thành phố Pilisvôrovar với nhà Szent Erzsébet Otthon

Nhà có 200 chỗ cho những người già tuổi nhất với các phương tiện tối tân nhất thời đó ở Hungary, ngoài ra sơ cũng tiếp tay xây dựng lại nhà Dòng Mẹ ở Hungary

Chưa dừng ở đó, sơ còn tiếp tục đi ra hải ngoại, xây nhà hợp tác với Mẹ Teresa ở Ấn Độ, xây nhà cho người già ở Pakistan. Mời Bạn đọc thăm trang nhà của Hội bác ái “Nhà Thánh Elizabeth” ở mạng https://www. stelizabethhomesociety.org/

Ai cũng biết rằng, cuộc đời dương thế càng nhiều thành công càng có lắm gian truân, sơ Êlidabet đã bị báo chí soi mói và bị nghiệp đoàn ganh ghét muốn dành quyền, tuy nhiên sơ đã thoát khỏi sự ganh ghét vu oan, sự tham lam muốn cưỡng đoạt các cơ sở nhà cửa to tát, sự trả thù và bôi nhọ của thế gian. Cho dù gặp đủ thứ gian truân vượt sức chịu đựng ở tuổi 75, thậm chí bị đe dọa phải quay về Hungary, mất hết danh dự, mất làng hưu dưỡng thân yêu, sơ vẫn dí dỏm khôi hài, vui tươi nhờ vào đức tin son sắt vào Chúa Giê Su kính yêu mà vượt qua và chiến thắng vang dội ở tòa án năm 2005, trong công luận và trong Giáo Hội. Sơ nhận được sự tưởng lệ cao quý từ Đức Thánh Cha, lời biết ơn sâu xa từ Đức Hồng Y Giáo Phận Toronto, Gerald Carter và phần thưởng, huy chương cao quý từ thủ tướng Trudeau Canada, từ tổng thống Hungary, Arpad Goncz, … về công việc bác ái nhà hưu dưỡng của mình. Cho đến hơi thở cuối cùng, yếu ốm, sơ vẫn khiêm nhường ngày ngày ân cần đến bên các cụ già trong nhà hưu dưỡng. Ngài về nhà Chúa vào ngày 4 tháng 10 năm 2010 ở tuổi 92.

Cuộc đời của Sơ được ứng nghiệm với câu kinh thánh,

–          Chúa phán: “Nếu các ngươi có lòng tin bằng hạt cải, thì dẫu các ngươi có bảo cây dâu này: “Hãy bứng rễ mày đi mà xuống mọc dưới biển”, nó cũng sẽ vâng lời các ngươi” (Luca 17:6).

Xin Chúa cho Hội Thánh có nhiều hạt cải đức tin trong thời đại văn hóa sự chết của chúng con.

Sau hết, xin mời các bạn thưởng thức phim sơ Êlidabet qua Amazon Prime miễn phí, hoặc xem phim  ở kết nối sau đây:

http://www.truli.com/video/ sister-elisabeth-the-strength- of-faith

Phan Sinh Tran        

MỘT NGƯỜI CÔNG GIÁO NỔI TIẾNG NHẤT trên MẠNG XÃ HỘI HOA KỲ!

MỘT NGƯỜI CÔNG GIÁO NỔI TIẾNG NHẤT trên MẠNG XÃ HỘI HOA KỲ!

Phan Sinh Trần

Ở Hoa Kỳ hiện nay, có nhiều người Công Giáo thuần thành đang sở hữu nhũng ảnh hưởng sâu rộng trong đời sống chính trị, xã hội  như ông John Roberts Chánh Án Tối Cao Pháp Viện, ông Clarence Thomas và Samuel Alito thẩm phán Tối Cao Pháp Viên… Ông John Boehner nguyên Chủ Tịch Hạ Nghị Viện,  Các vị tướng lãnh trong quân đội như Tướng 4 sao John Abizaid, Carter Ham  và còn rất nhiều nữa. Trong lãnh vực văn hóa, phải kể đến các tài tử, văn nhân là người có đạo Công Giáo, con số đông tính đến vài tá, trong số có Nicole Kidman với hành trình tìm lại đức tin Công Giáo, Selena Gomez, đeo nhẫn hứa “promise” của phong trào Công Giáo “trinh nguyên cho đến khi thành hôn”. Mel Gibson, đạo diễn phim lừng danh “Cuộc Khổ Nạn Của Chúa Giê Su”. Stephen Colbert, phụ trách chương trình “sô diễn ban khuya”, (the  late show) rất nổi tiếng, đã hy sinh công việc dành thời gian tĩnh tâm trong mùa Chay, văn sĩ Matthew Kelly với cuốn “Tái khám phá Chúa Giê Su”, được liệt kê trong danh sách “bán chạy nhất” của báo New York Times, báo USA ngày nay…

Trong số các ngôi sao truyền thông của riêng Giáo Hội Công Giáo Hoa Kỳ, có lẽ phải kể đến  tổng Giám Mục Timothy Dolan giáo phận New York, và  Giám Mục Robert Barron phu tá giáo phân Los Angles,

Giám mục Robert Barron thông thạo năm ngôn ngữ bao gồm Pháp, Tây Ban Nha, Đức, Latin, Anh ngữ. Ngài tốt nghiệp tiến sĩ Thần Học tại học viện Công Giáo Paris vào năm 1992 và làm Giáo sư của các đại học nổi tiếng Hoa Kỳ, đại học Giáo Hoàng Bắc Mỹ Châu ở Vatican. Nhà thần học thời danh nhận được 5 bằng tiến sĩ danh dự từ các đại học trong và ngoài nước nhằm vinh danh cho các công trình thần học, Phúc Âm Ngài đã thực hiện.

Ngài sáng lập trang mạng “Lời bùng cháy”, WordOnFire.org, qua đó, các biên tập viên đã tận dụng phương tiện truyền thông tiên tiến để quảng bá Tin Mừng Phúc Âm, thu hút độc giả lên đến vài triệu người thăm viếng mạng mỗi năm, Đức Cha Barron có 1.5 triệu hâm mộ viên trên mạng Facebook và 100 ngàn người theo dõi thường xuyên trên mạng Twitter.Về điện thư, đã có 350 ngàn người nhận các email hồi tâm hàng ngày, mấy chục ngàn thính giả nghe radio hàng tuần.

Ngài đã thu hút người đối diện như thế nào? Vị Giám Mục cao ráo và khỏe mạnh có dáng dấp của một nhà điền kinh trong trường Đại học này đã có thái độ thân thiện, lời nói nhã nhặn, cộng với lý luận đơn giản nhưng chặt chẽ thuyết phục. Khi Ngài nói về Chúa về Đạo thì có sự nhiệt tình của “Lời bùng cháy” trong cung cách xác quyết của một chứng nhân. Bạn đọc có thể xem video,  Ngài thuyết trình về đề tài “Tôn Giáo Và Sự Mở Ra Của Tâm Trí” tại tổng hành dinh của hãng Google, nơi có các kỹ sư tin học thông minh vào hạng nhất, họ đặt các câu hỏi liên quan đến khoa học và đức tin trong đoạn video sau đây:

Đức Cha Barron phát hành qua mạng Youtube trên 400 video bình luận theo quan điểm thần học về các cuốn phim, những quyển sách, bài báo, về các bản nhạc, cũng như nhận định về những hiện tượng đang xảy ra trong xã hội, chúng đã thu hút được trên 30 triệu người xem. Các đề tài phát hành hàng tuần trên TV, radio và mạng internet có chất lượng cao, chúng bao gồm các tường trình vừa vắn gọn vừa sinh động từ hiện thực xã hội qua lăng kính Ki tô giáo.

Vào tháng 9 năm 2016, Ngài cho ra mắt bộ phim tài liệu 10 tập “Đạo Công Giáo”, phim có tiếng vang và được trình chiếu trên 80 đài truyền hình của hệ thống TV công cộng PBS ở hầu hết các tiểu bang chưa kể đến các đài TV Công Giáo. Phim “Đạo Công Giáo” được thu hình ở 15 quốc gia với trên 50 thắng cảnh, phim khám phá chi tiết nét đẹp sống động và chân lý vững bền của đạo Công Giáo qua văn hóa, lịch sử và qua việc thực hành sống theo đức tin của Các Thánh, của trên một tỉ người tín hữu thời đại. Mời bạn cùng xem tập 6 của của bộ phim “Đạo Công Giáo”

Robert Barron là tác giả các sách được liệt kê trong danh mục “bán chạy nhất, best seller” của mạng bán hàng Amazon. Tiêu biểu là các tựa sách như “ Một Hành Trình về trung tâm của Niềm Tin”, “Thắp lên một ngọn lửa trên trái đất”, “Lời bùng cháy: Tuyên xưng sức mạnh của Chúa Kitô”…

Vị tu sĩ tâm sự,

– Tôi đã dành nhiều thời gian trong đời làm một học giả, giáo sư, văn sĩ và nay tôi mang tất cả những kinh nghiệm hiểu biết đó vào trong công trình Phúc Âm vốn là điều căn bản trong tuyên xưng của Giáo Hội. Mọi điều chúng ta làm, viết lách nhiều cách, nói chuyện, giảng giải chung quy đều dẫn tới một dòng chữ tóm gọn, “mang người ta đến với Chúa”. Tôi thích được gọi là một nhà truyền bá Phúc Âm.

– Tôi nài nỉ tín hữu Công Giáo hãy học Kinh Thánh. Công đồng Vatican II kêu gọi sự canh tân trên nền tảng của Thần Học Kinh Thánh… trong tâm trí tôi điều này là điều duy nhất và tối quan trọng.

Ngài chia xẻ cách trò chuyện, tiếp cận với giới trẻ thế hệ 2000 như sau:

–  Chúng tôi cố bắt đầu ở nơi mà thế hệ trẻ đang hiện diện, điều đầu tiên là di chuyển vào không gian ảo, thế giới mạng xã hội, ta chỉ ở đó, bắt đầu không quá nhiều về chủ thuyết nhưng bắt đầu nói về những gì đang thâm nhập vào con người hôm nay. Đó là nơi sách bài và phim ảnh và âm nhạc cùng với những thứ khác tuôn đến. Điểm khác, đó là, thế hệ trẻ thiên niên kỷ, họ sẽ có nhiều câu hỏi trí tuệ nghiêm chỉnh về tôn giáo, đơn cử thí dụ, họ nêu lên vấn đề Tôn Giáo và Khoa Học tảng đá vấp cản cho người thiên niên kỷ. Và như thế, tôi đã và đang làm nhiều theo cách đó. Điều thứ ba, họ bị ảnh hưởng rất nặng bởi các người vô thần mới. Người Thiên Niên kỷ, hay bây giờ là IGen-ers (thế hệ Internet), thế hệ hiện tại, sống trong thời đại mà sự chỉ trích tôn giáo rất mạnh mẽ với những người như Christopher Hitchens, Richard Dawkins và Sam Harris, rồi tôi tìm cách để điều tiếp với người trẻ, họ sử dụng ngôn ngữ của người vô thần luôn trong mọi lần trò chuyện. Tôi đã làm nhiều bằng cách cố gắng tiếp cận, đối thoại với câu hỏi về Chúa và tại sao tin vào Chúa thì có ý nghĩa. Đó là tất cả cách thế tôi đã sử dụng.

Phương cách tiến hành việc tông đồ của Đức Giám Mục Barron và nhóm tông đồ “Lời bùng cháy” đơn giản như vầy: Đạo Công Giáo có thể tự rao bán được. Đạo có vẻ đẹp và mầu nhiệm, nó sáng láng và làm ta bối rối, nó là sự thống hối và cứu rỗi. Vậy chúng ta hãy du hành vòng quanh thế giới, quay phim về niềm tin phi thường này và bổ túc các câu chuyện của các vị Thánh, thu hình về các cộng trình của Lòng Thương Xót, các tranh nghệ thuật, âm nhạc của các bậc thầy, sự thánh thiêng trong các bí tích và tình yêu toàn diện của Chúa. Hãy nói về các điều đó, trình bày và giới thiệu cho người ta tiếp cận chúng, làm chứng cho mọi người.

Công việc tốt lành của Đức Giám Mục Barron được Đức Thánh Cha biết đến, năm 2015, cha Barron được tấn phong làm giám mục phụ tá giáo phận Los Angeles. Sau đó, trong dịp tiếp tất cả các giám mục non trẻ mới được thụ phong, khi tới phiên mình, Barron nói, “Chào Đức Thánh Cha, con là giám mục Barron”. Đức Giáo Hoàng tươi vui thốt lên, “Ồ, el Gran Predicador! Nhà Thuyết Giảng lớn, người khiến làn sóng điện phải run rẩy”. Sau này, Giám Mục Barron tâm sự, Ngài coi đấy là một lời khen và cảm phục rằng Cha Thánh đã biết đến mình và các công việc đang làm…

Xin Chúa cho thời đại vô tín của chúng con có thêm nhiều ngôi sao dẫn đường đức tin như Đức Cha Robert Barron.

Phan Sinh Trần

TINH THẦN CẦU NGUYỆN VÀ SỐNG TIN MỪNG CỦA ĐỘI BÓNG VÔ ĐỊCH SUPER BOWL 2018

TINH THẦN CẦU NGUYỆN VÀ SỐNG TIN MỪNG CỦA ĐỘI BÓNG VÔ ĐỊCH SUPER BOWL 2018

CÁC CHỨNG NHÂN CỦA CHÚA THÁNH THẦN – Phần 3.

Đội bóng chuyên nghiệp Philadelphia Eagles đã hạ đội bóng lừng danh New England Patriot đương kim vô địch với tỉ số 41-33 vào ngày Chúa Nhật mùng 4 tháng 2, 2018 . Patriot là đội quán quân với 5 lần đoạt chức vô địch  giải Siêu Cúp Super Bowl kể từ năm 2002 cho đến nay. Đội Eagles tầm thường vốn chưa có đến một lần đoạt giải Siêu Cúp, trong suốt 57 năm qua, lần này Eagles đã làm nên thành tích lớn, đội làm được điều mà không ai có thể ngờ. Người ta ví von Eagles thắng Patriot giống như “David tí hon chiến thắng người khổng lồ Goliat”.

Tinh thần của đội Eagles xem ra cũng giống như chàng thanh niên David, thành tích vô địch của Eagles vốn  bắt nguồn từ một tinh thần đức tin mạnh mẽ rất dễ thương và dễ nể. Tinh thần mến chuộng Tin mừng của Eagles đã được hầu hết các Fan hâm mộ cũng như báo chí biết đến.

 

 

 

 

   

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Sau khi chiến thắng đội Minnesota Vikings với tỷ số áp đảo 38-7 ở một giải khác, giải vô địch NFL  , Cầu thủ tiền vệ, (quarterback) Nick Foles chia sẻ, trong lúc các hâm mộ viên hát bài ca “Phượng hoàng chiến đấu” trong lúc các cầu thủ Eagles đang cảm ơn Đấng bề trên quyền năng đã ban cho họ niềm vui chiến thắng của các thể thao gia :  

  • Tất cả vinh quang thuộc về Chúa. Trong thời khắc này, sự kiện khó tin, làm ta khiêm nhường.   

   

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Thực ra, từ những năm 1977 họ đã có tinh thần cầu nguyện rồi, trong trận đấu với đội New York Giant, cầu thủ Lusk nhận được đường chuyền từ tiền vệ Ron Jaworski và phóng chạy một mạch 63 mét về đích, anh nói:

  • Tôi lách qua bên trái và thấy có nguồn ánh sáng ban ngày xuyên qua bóng các hậu vệ đối thủ, tôi cứ theo luồng sáng đó mà chạy về “đất hứa”.

Khi đã vượt làn ranh cầu môn, về đích, anh quỳ xuống và trở thành cầu thủ NFL đầu tiên cầu nguyện tạ ơn khi ghi bàn thắng. Ngày nay, Lusk trở thành tuyên úy chánh của đội, hướng dẫn mọi người học Kinh Thánh và lo phụng vụ.

 

 

 

 

 

 

 

Sinh hoạt tinh thần của đội Eagles tốt lành ngoài sức tưởng tượng của Bạn và Tôi, chúng ta hãy nghe đội trưởng và cũng là cầu thủ tiền vệ làm bàn nhiều nhất , Carson Wentz tâm sự:

  • Chúng tôi cùng học Kinh Thánh vào tối thứ hai và thứ năm, tối thứ bẩy chúng tôi cầu nguyện theo Lời Chúa chung với nhau, chia sẻ tỏ bày các khó khăn trong đời sống trước khi ra sân tập. Chúng tôi sống chân thực với nhau, thực sự có nhau, thật là đặc biệt khi sự kiện này diễn ra trong khu huấn luyện, làm việc của NFL.
  • Điều cao cả nhất đó là, chúng tôi thách đố nhau, nhắc nhau đừng quên giải thướng lớn nhất, chung cuộc, vì trong các trận đấu được thua, giao tranh cao thấp cầu thủ rất dễ quên đi  đích nhắm tối thượng, là sống cho Chúa, trở nên một con người  mà mình muốn đạt đến.

Làm sao điều kỳ diệu này xảy ra được, hãy nghe các cầu thủ khác giải thích,

 

 

 

 

 

 

 

Anh Torrey Smith nói.:

  • Bất kể khó khăn là gì , cho dù là sự yếu đuối của mình, hay các tương quan rạn nứt trong gia đình, hôn nhân, … chúng tôi có thể nói ra hết, thổ lộ hết ngay trong vòng những người anh em của đội, như là trong một gia đình, rồi cùng nhau, chúng tôi tìm ra giải pháp bằng cách áp dụng các nguyên tắc của Kinh Thánh, 

Hầu hết những người lãnh đạo nhóm vốn xuất phát với một đức tin bình thường cho đến khi họ được ơn đổi mới qua phép rửa trong Chúa Thánh Thần, nghĩa là ăn năn sám hối và đàu phục Chúa Giê Su cách trọn vẹn, để cho Chúa làm chủ cuộc đời mình. Chúa Thánh Thần làm cho các anh luôn khao khát được nói về Chúa Giê Su. Các anh không chỉ cầu nguyện với nhau mà còn cùng cầu nguyện tạ ơn với các đội khác sau một trận thi đấu trong tinh thần giao hữu.

 

 

 

 

 

 

Anh Carson nhận xét:

Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau vượt qua các khó khăn, trên sân tập, trong cuộc đời. Chúng tôi gắn kết với nhau, Chúng tôi kính trọng lẫn nhau, không để các ý kiến khác biệt về tôn giáo làm chia rẽ. Có đức tin hay không chúng tôi cư xử tận tình như nhau, cố gắng sống thực tinh thần đồng đội, huynh đệ bằng tình yêu của Chúa Giê Su cho đến khi được có cơ hội trình bày về Ngài.

Xin xem các lời chứng ở đây:

Ngay trong giải vô địch lần thứ 52 này, các cầu thủ Eagles được dịp làm chứng cho Chúa Kitô GiêSu một cách sống động khi thể hiện lòng tin, niềm hy vọng của mình, thể hiện đời sống cầu nguyện và cung cách sống hết lòng với nhau của các thành viên. Đã có hàng triệu người biết đến các lời chứng, đời chứng, và niềm vui sống theo sự hướng dẫn của Lời Chúa với sức mạnh của Thần Khí từ những thành viên của đội vô địch Super Bowl 2018. Ngay cả một cầu thủ của đội New England Patriots, anh Matthew Slater, cựu sinh viên của đại học nổi tiếng UCLA, cũng đã mục kích và suy xét về đối thủ của mình:

  • Tôi thực sự biết ơn Carson về sự gắn bó với Tin Mừng, cách anh thể hiện hình ảnh của Chúa Kitô từ ngày nọ đến ngày kia. Không chỉ có mình Anh mà cả Nick cũng làm như vậy. Rồi Chris Maragos, Người anh Burton, có thật nhiều các anh em ở bên đó họ đứng vững ở điều mình tin tưởng, họ thể hiện Tin Mừng trong một cung cách quá lớn lao, mạnh mẽ.
  • Chung cuộc, cả họ và tôi biết rằng, điều thực sự đáng kể là sự trường tồn vĩnh cữu vượt ngoài các trận đấu bóng chày. Họ sẽ là Anh Em trong Chúa với tôi trong thời gian lâu dài rồi sẽ đến. Tuy nhiên, vào Chúa Nhật chung kết giải sắp đến, đương nhiên chúng tôi sẽ cạnh tranh nhau.

Vào năm ngoái, chính anh, cầu thủ Slater đội Patriot, cũng có dịp làm chứng cho Chúa  khi đội của anh đoạt giải vô địch Siêu Cúp 2017. Anh đã có cơ hội nói về Chúa với các ký giả truyền thông. Anh tâm sự:

  • Cách tôi nhìn nhận bóng chày như một cơ hội bao la không chỉ để chơi thi đấu môn thể thao yêu thích và nuôi sống gia đình. Nó cho tôi một nền tảng cuả niềm tin vào những điều quan trọng nhất và để đi ra tiếp cận mọi người, liên lạc với họ, xây dựng tình thân, và cố gắng trình bày cho họ về tình yêu của Chúa Kito. Tôi luôn nhìn bóng chày như là một ơn, nó là phương tiện Chúa cho tôi để đến được với mọi người.

Còn tôi và bạn thì sao, có lẽ chúng mình sẽ cùng có một cảm nhận và lóe ra chút hy vọng rằng

Nước Mỹ có những người con dân với tinh thần đức tin thật là sống động vì Lời Chúa đã ăn sâu vào đến xương tủy của họ. Hy vọng rằng Nước Mỹ dù sa đọa nhưng sẽ vươn lên trong ánh sáng Tin Mừng cứu rỗi, trong sự lãnh đạo thế giới hướng tới Chân Thiện Mỹ. Hy vọng vẫn còn.

Còn có nhiều những  câu chuyện độc đáo tương tự mà Chúa ưu ái cho  Hoa Kỳ, những câu chuyện làm cho ta thêm hy vọng ở tương lai của quốc gia cưu mang người Việt tỵ nạn, quê hương thứ hai của Người Việt Tự Do. Hẹn sẽ trò chuyện, tương trình cùng bạn hữu  trong các dịp khác.

Tôi xin kết thúc ở đây với câu nói trứ danh của đội trưởng Wentz:   

  “Đối với tôi, Đức Tin là điều hệ trọng số một trong đời tôi. Nếu không có Chúa Giê Su ở trong sự việc, thì tôi không muốn là một thành phần của nó”

From Phan Sinh Trần gởi

HUYỀN THOẠI VỀ CHA BROCHERO, VỊ THÁNH TRÊN LƯNG LA.

HUYỀN THOẠI VỀ CHA BROCHERO, VỊ THÁNH TRÊN LƯNG LA.

Phan Sinh Trần

Thụ phong linh mục vào tháng 12 năm 1866, sau vài năm giảng dạy tại chủng viện, Cha Jose Garbriel Brochero được giao phụ trách giáo phận St. Albert rộng 200 cây số vuông, có 10.000 giáo dân, thuộc vùng núi cao, xa xôi cách trở, nước Á căn đình. Cha không chùn bước trước độ cao chớm chở, khoảng cách xa tít mù và thời tiết khắc nghiệt của địa phận nhà cho dù đó là gió, bão, tuyết vùi. Cha dong duổi khắp vùng bằng một con la, mang đến cho giáo dân các bí tích cần thiết, ngài luôn choàng áo khoác poncho và  đội mũ vành giống như các người chăn bò, cao bồi của xứ Á căn Đình.

Jose Gabriel del Rosario Brochero. Public Domain via Wikipedia.

Trên lưng la, ngài mang theo hình Đức Mẹ đồng trinh Maria, bộ dụng cụ cho thánh lễ, sách lễ, để sẵn sàng cử hành thánh lễ và trao ban các bí tích. Cha có cách nói giản dị đơn sơ làm cho giáo dân cảm được tình thương bao la vô bờ bến và như thấy được sự hiện diện mạnh mẽ của Chúa Giê Su trong cuộc đời, để rồi theo đó, họ cũng cảm thấy yêu mến Chúa giống như Cha Brochero. Ngài mang Chúa Giê Su đến cho mọi nhà, đã có hàng ngàn người từ bỏ sự độc ác, các thói xấu, thói hay cãi cọ để được trở thành con trai, con gái của Chúa, trở thành anh em với nhau.

Ngài còn thiết lập nhà tập cho những giáo dân của Ngài có cơ hội thực hành linh thao với quí cha Dòng Tên. Ngài cũng thành lập trường học cho các trẻ gái.Ngài giúp thiết lập các trạm thông tin, liên lạc bằng dây điện dẫn, Ngài tìm cách liên hệ để làm 125 dặm đường giao thông, tham gia việc thiết kế đường xe lửa cho vùng. Cha luôn quan tâm đến con chiên, với quyết tâm kiên định là ở gần đàn chiên của mình, bất kể đến một điều nào đó có thể xảy ra, cho dù có phải chịu thiệt thòi, tai hại hay nguy hiểm cho bản thân mình, ngài nói:

– Thật khốn nạn nếu Ma Quỉ cướp mất linh hồn con cái nào của tôi”

Cha Brochero luôn ở bên cạnh ngưởi nghèo khổ, bệnh tật. Ngài hy sinh, chăm sóc cho bệnh nhân bị dịch tả không chút lo sợ bị lây, trong nạn dich xảy ra vào năm 1867.

Cuối cùng, thì Ngài cũng bị lây bệnh ngặt nghèo, cha bị lây bệnh phong cùi vì thường xuyện lui tới để chăm sóc cho một bệnh nhân cùi vốn bị hắt hủi, bỏ rơi cô độc trong vùng, bệnh làm cho Ngài bị mù, điếc phải từ bỏ sứ vụ trong những năm cuối cuộc đời, ở nhờ trong nhà người chị ruột của Ngài cho đến chết. Ngài mất ngày 26 tháng Giêng năm 1914.

Ngài thầm thĩ thưa Chúa trước khi từ giã cõi đời:

– Giờ đây con có đủ mọi thứ sắp sẵn cho cuộc hành trình.

Vâng, Ngài có tình yêu thương, có đức Tin, có hoa trái phục vụ và các nhận đức kiên nhẫn chịu đựng, hy sinh khi mang vác thánh giá bịnh tật, thương tổn trong đời, tích góp làm thành nhiều món hành trang phong phú, đầy đủ, sắn sàng cho chuyến ra đi về nhà Cha Trời.  Đức Thánh Cha Francis phong thánh cho Cha Brochero vào tháng 9 năm 2013, Đức thánh Cha mô tả về Cha Brochero là “Vị mục tử ảm mùi của Chiên, trở nên nghèo khó trong đám dân nghèo” Quả thực là Ngài vẫn còn đang tiếp tục phục vụ các chiên nghèo, bệnh từ trên cao, trong số đó có thể kể đến hai điển hình sau 16 năm trước, bé Nicolas, mười một tháng tuổi, bị hôn mê trong một tai nạn xe cộ với ba lần tìm ngưng đập ở Bệnh Viện, Bé được lành mạnh sau khi Ba của bé xin Cha Brochero từ trời cao cầu bầu cho, Nay Nicolas là một thanh niên khỏe mạnh.

– Camila brusotti, lúc tám tuổi, bị hôn mê kéo dài một tháng trong bệnh viện, em bất tỉnh vì bị Dượng ghẻ và mẹ đánh, khi họ vào tù, còn lại bà Ngoại cầu nguyện với Cha Brochero và em được khỏi bệnh, khỏe mạnh đến nay là 4 năm rồi.

… Và Ngài đã chết vì mọi người, để ai sống thì đừng còn sống cho mình nữa, nhưng là cho Ðấng chết và sống lại vì họ!  (2Co rin to 5:15)

NGÔI SAO TRUYỀN THÔNG, LINH MỤC CA NHẠC SĨ, MARCELO ROSSI ĐÃ NHẬN LÃNH GIẢI THƯỞNG “HỒNG Y NGUYỄN VĂN THUẬN” .

NGÔI SAO TRUYỀN THÔNG, LINH MỤC CA NHẠC SĨ, MARCELO ROSSI ĐÃ NHẬN LÃNH GIẢI THƯỞNG “HỒNG Y NGUYỄN VĂN THUẬN” .

Tổng Hợp Báo Chí

Tác giả: Phan Sinh Trần

 

Là một linh mục, tuy nhiên cha Marcelo Rossi lại trở thành một ngôi sao sáng, một hiện tượng nổi bật trên các phuong tiện truyền thông đại chúng vào cuối những năm 1990. Là nghệ sĩ Ki tô giáo lớn nhất ỏ Châu Mỹ La tinh, Cha đã có trên 11 triệu album nhạc bán ra tính đến thời điểm này. Marcelo Rossi được biết nhiều bởi các nhạc điệu nhẹ nhàng, thanh thoát, vui tươi của Ngài, trình bày trong các dĩa nhạc, CD, DVD. Ngài thường xuyên xuất hiện trên các chương trình TV phát đều đặn nhiều buổi khác nhau trong các ngày cuối tuần, chương trình trên radio có tới 3 triệu người lắng nghe hàng ngày, một con số mà hiệp hội ký giả truyền thanh Brazil phải công nhận là điều kỳ diệu.

Ngài đã phát hành 27 dĩa album nhạc kể từ năm 1997.

Năm 2003, Cha Marcelo làm phim đầu tay “Maria, Mẹ Thiên Chúa”, bộ phim gây bão tố trong các rạp chiếu phim ở Brazil, đứng hạng thứ bẩy về doanh thu trong các rạp. Các Film sau đó cũng gây được nhiều chú ý, thành công về doanh số.

Năm 2006 được đánh dấu bằng dĩa nhạc “Ơn phúc của tôi – Minha Bencao” phát hành bởi hãng Sony BMG, là dĩa nhạc bán chạy nhất trong hai năm liền (dĩa kim cương), đến năm 2008, Cha phát hành các dĩa hát “Hòa Bình vâng – Paz Sim”, đứng hạng nhì, dĩa “Nói không với Bạo lực -Violencia Nao” hạng sáu về doanh số bán (dĩa bạch kim).

Linh mục Rossi, tuy có doanh số dĩa hát, phim ảnh, sách viết bán chạy hạng nhất ở Ba Tây và các nơi khác, trị giá hàng mấy chục triệu mỹ kim nhưng ngài lại sống rất đơn sơ và nghèo khó về tiện nghi vật chất. Cha thường xuất hiện trên sân khấu trong chiếc áo dòng cũ hơi bạc màu.Toàn bộ số tiền thu được đều dành cho việc xây dựng nhà Chúa, đóng góp cho quỹ truyền thông Tin Mừng và trao tặng cho người nghèo.

Xuất xứ từ thành phố Sao Paolo, nơi Ngài được sinh ra trong một gia đình Công Giáo trung lưu, cha Ngài ông Antonio Rossi, làm việc nhiều năm trong cương vị quản lý ngân hàng, mẹ, bà Wilma nội trợ. Được cha mẹ nuôi nấng tốt nhưng đến năm 16 tuổi, bị khủng hoảng đức tin, anh Marcelo quyết định không đi nhà thờ nữa, đến năm 22 tuổi, tốt nghiệp nghành giáo dục thể lý tại đại học Sao Paolo. Cùng khoảng thời gian đó, anh Rossi rất đau buồn vì hai biến cố lớn xảy ra dồn dập trong đời mình, anh mất người anh em họ trong một vụ tai nạn xe hơi rồi tiếp đến, người cô quí mến nhận được kết quả xét nghiệm với bịnh ung thư bưới ở đầu. Hai thảm kịch gia đình làm cho Marcelo quá đau xót và thương tổn nhiều, nhưng biến cố đó lại đem anh đến, kết hiệp với  Chúa, anh quay về với Hội Thánh nhờ liên hệ, sinh hoạt với một nhóm cầu nguyện Canh Tân Đặc Sủng Công Giáo nọ, tiếp tục lớn lên trong ơn sủng, Marcelo bắt đầu tham gia sinh hoạt trong giáo xứ, một năm sau đó, hứng khởi bởi loạt phim truyền hình về cuộc đời của Đức Thánh Cha Gioan Phaolo đệ nhị, anh quyết định dâng hiến cuộc đời cho Chúa,  tu học tại phân khoa tâm lý học ở đại học Nossa Senhora da Assunção và thần học ở đại học Salesiana de Lorena. Cha được thụ phong vào ngày 1 tháng 12 năm 1994. Cha kể:

–          Khi tôi tái khám phá Đức Tin thì Giáo Hội (Brazil) đang chìm đắm trong các vấn đề chính trị, bởi vì ảnh hưởng của Thần Học Tự Do, dạng thần học chắc chắn đã có vai trò tích cực trong thể chế độc tài, và cũng để lại khoảng trống tâm linh cho tín hữu. Đó là lúc tôi bị mất người em họ, và tôi liền đi tìm Lời Chúa để giải thoát, nhưng khi tôi đến nhà thờ thì lại phải nghe họ nói  về chính trị. Từ lúc này, tôi nhận biết ra mình phải làm gì, nghĩa là trở về với điều thiết yếu, trở về với cội nguồn của sự tốt lành, trở về với Tin Mừng đồng thời công bố Tin Mừng bằng các phương tiện truyền thông, cá biệt là âm nhạc, sợi dây dẫn truyền tốt nhất và rộng rãi nhất trong việc chia sẻ tình cảm, ngôn từ trong đời sống hàng ngày của người dân. Sử dụng âm nhạc để đáp ứng cho sự khát khao được biết Chúa, đánh thức tình yêu dành cho Hội Thánh, cho Mẹ Maria, sự sốt mến  Bí Tích Thánh Thể, tình yêu này vốn đã bị bào mòn vì sự truyền bá của các nhóm Tin Lành Ngũ Tuần và các hệ phái khác.

 

Cha trẻ Marcelo bắt đầu tăng tiến và nhiệt thành trong việc rao giảng Tin Mừng Cứu Độ, như người thợ gặt cần mẫn, Cha thu hoạch được rất nhiều hoa trái đức tin, có đông những đoàn người đổ về để tham dự thánh lễ do Ngài dâng tại giáo xứ Thánh Rosalia, vùng Santo Amaro, Sao Paolo. Càng ngày con số tham dự thánh lễ càng đông, lên đến số chục ngàn, việc phụng vụ thánh lễ được dời đến và cử hành ở những chỗ có sức chứa càng lớn hơn, cứ thế giáo dân tham dự đông đúc, tăng trưởng lên, cho đến khi Ngài phải sử dụng đại lộ Liên Hiệp Quốc ở thủ đô, và ngay cả đến các sân vận động như Maracana (sân vận động có sức chứa gần 200 ngàn người, lớn nhất thế giới).

hoặc sân Morumbi (72.000 chỗ ngồi),  như là quảng trường tập họp cho các thánh lễ Misa của Ngài vốn là cao điểm của các kỳ tĩnh tâm, hội thảo truyền giảng Tin Mừng và ca ngợi Chúa. Năm 1999, đoàn đoàn, lớp lớp tín hữu cùng nhau đi tham dự buổi tập họp thờ phượng, ca ngợi có tên là “Tưởng nhớ thì có, buồn bã thì không”, con số tham dự lên đến sáu trăm ngàn người.

Năm 2011 Cha Rossi khánh thành thánh đường ở vùng ngoại ô thành phố Sao Paolo, là trung tâm thờ phượng lớn nhất Châu Mỹ La tinh. Nhà thờ chứa được 100.000 người, bao gồm 25.000 chỗ bên trong mái thượng, 75.000 chỗ bên ngoài trong một khuôn viên rộng 30 mẫu tây.

         

        

Ø  Điều gì đã khiến giáo dân tuôn đến các buổi thờ phượng và thánh lễ do cha chủ xướng. Đó là sự phấn khởi và vui thích khi mọi người có dịp “nói yêu” Chúa bằng hết con tim trong các Bài hát Tôn Vinh Chúa, có dịp đắm chìm trong tình sốt mến nồng nàn dành cho Bí tich Thánh Thể, và sự an hòa trong tình con thảo dành cho Mẹ Maria. Họ đến và nhìn xem sự đơn sơ và thánh thiện toát ra trên khuôn mặt và đời sống của Cha. Giống như đặc điểm của các buổi thờ phượng Canh Tân Đặc Sủng, tinh thần vui tươi, đơn sơ, thánh thiện bao trùm trong các buổi lễ, trong giờ chầu Thánh Thể.

            Bạn có thể cùng tham dự ở đây:

               https://www.youtube.com/watch? v=Bi_-m8WpvRA

o   “Được cùng Cha Ca Ngợi Chúa thì niềm tin củng cố, đau khổ được an ủi và vơi đi nhiều”, đó là chia sẻ của một giáo dân đang tham dự lễ đã nói với phóng viên của đài truyền hình CNN.

o   Các tham dự viên nói “Cha làm cho người ta được cháy lên lủa sốt mến”

           Làm sao cha có được ơn kỳ diệu ấy, theo chị Maria một người công giáo toàn tòng, “sự mầu nhiệm là ở trong năng lực, niềm vui và sức mạnh”, 

           những điều này chỉ có thể có được khi hoàn toàn đâm rễ tâm linh sâu và sâu thẳm trong giòng suối ơn của Chúa Thánh Thần.

o    Có nhiều tín hữu đã khóc trong sung sướng khi mình thánh Chúa do cha rước đi qua chỗ đứng của họ. Một phụ nữ trẻ gạt nước mắt nói, “Tôi đến để tạ ơn vì lời cầu nguyện của tôi đã được đáp lại, tôi vừa có được việc làm. Tôi đến thẳng đây khi tôi vừa hoàn tất xong việc từ sở làm”

Thuở ban đầu, không phải Cha Marcelo không gặp nhiều khó khăn từ phía các đấng bề trên, do mục vụ có vẻ cách tân của ngài, Các Đức Giám Mục biết sự nguy hiểm tiềm ẩn của mục vụ đang hình thành, có thể dễ dàng biến dị thành sự phụng vụ trong mớ tình cảm thái quá giống như các giáo phái tin mừng diễn dịch. Nhưng đồng thời các Ngài cũng ý thức được các kinh nghiệm của Cha Marcelo Rossi là quan trọng, bởi vì đó là phương cách đáp ứng đàu tiên trên diện rộng lớn có thể dùng để chống lại sự tan biến, thưa di, mất dần dân số Công Giáo trong lịch sử của Brazil. Chính hồng y Claudio Hummes đã nói “ Ở Brazil, người công giáo giảm dần tỉ lệ 1% mỗi năm, Năm 1991 có 83 phần trăm, nay chỉ còn 67%. Cứ một linh mục công giáo thì có 2 mục sư Tin Lành …”

Brazil được mệnh danh là quốc gia Công Giáo lớn nhất thế giới với 126 triệu tín hữu, chiếm 11% tổng số tín hữu công giáo toàn cầu. Tuy nhiên Hàng Giáo Phẩm, Hội Thánh địa phương vẫn đang phải phấn đấu với các giáo phái diễn dịch phóng khoáng Tin Mừng, những kẻ nói nhanh trên các chương trình TV lôi kéo người nghèo bị bỏ rơi vào trong các đền xây cất xô bồ, lan trân ra khắp nơi, phát triển nhiều giống như các chi nhánh của tiệm bán đồ ăn nhanh “fast food”. Họ luôn kêu gọi, khuyến dụ các bà con nghèo khổ, trong các buổi nhóm, dốc hết túi tiền khiêm nhượng của mình để giao cho họ sử dụng, họ khuyến dụ rằng, bỏ tiền cúng càng nhiều càng tốt, để được Chúa lại quả, cho nhiều hơn gấp bội.Tin Mừng đối với họ, là sự hướng dẫn mà khán giả nên làm theo, nên đầu tư tiền bạc, công sức, để được thu lợi “một vốn mười bốn lời”, mục đích đi theo Tin Mừng chỉ nhằm để có được nhiều tiền của và súc khỏe ỏ đời này, họ không lưu ý đến ơn Cứu Độ vốn là cốt yếu của Tin Mừng… Chính ở đây, Cha Marcelo và nhà thờ lớn của Ngài đã vào cuộc, phản kích những gì lạc xa ý nghĩa thực của Tin Mừng.

Vi linh mục giảng thuyết  và cũng là tác giả của những quyển sách tu dưỡng tâm tánh bán chạy nhất tại Brazil, đang trấn giữ cho Công Giáo Brazil bằng cách làm cho hội thánh Brazil được trở nên thu hút hơn, bằng cách tiếp cận sự vui tươi,thanh thản của Tin Mừng Cứu Độ. Cha nói:

–          Hầu hết các giáo xứ của chúng ta như thuộc về thế kỷ thứ tư, kiểu cách trong phụng vụ không có gì thay đổi và giáo dân cứ tản mát đi.

Và rồi, cha làm lay chuyển những thói quen cũ bằng sự giới thiệu Tin Mừng qua nhạc rock, bằng các buổi cầu nguyện giống như trên sàn của rạp hát, và dùng hết kỹ năng thông tin cách xuất sắc,  gây được ấn tượng cho cả các người chuyên nghiệp. Cha tiếp:

–          Chúng ta không thể cứ ngồi chờ cho mọi người đến nhà thờ, hội thánh phải đi ra gặp gỡ và đem họ trở về.

 Theo thời gian, khi mọi sự đã rõ ràng hơn, Giáo Hội càng ngày càng thông cảm, công nhận và chúc lành cho công việc mang tính Canh Tân Đặc Sủng của Cha Marcelo, ngày 21, tháng 10, năm 2010 Đức Thánh Cha Bê nê đic tô thứ 16 trao giải thưởng “Hồng y Nguyễn Văn Thuận – Liên đới và Phát triển 2010” cho Cha nhằm công nhận “sự tận tụy dâng hiến cho Công Giáo như một nhà truyền giảng Phúc Âm hiện đại”.

Có lẽ phần thưởng lớn nhất Chúa ban cho Cha là được cùng với Đức Thánh Cha và các bạn trẻ khắp thế giới ca ngợi Chúa Giê Su, và ngài được toại nguyện về điều này trong dịp hè năm 2013, Cha cùng với các linh mục Canh Tân Đặc Sủng chia sẻ niềm vui của sự Ca Ngợi, Thờ phượng trước hàng mấy triệu bạn trẻ qui tụ về Rio de Janeiro để tham dự ngày giới trẻ thế giới – World Youth Day.

Ngay cả trong hoạn nạn đời người, thì Chúa cũng biến nó thành niềm vui rạng rỡ cho người con yêu của Chúa. Số là khi cha tập thể dục trên máy chạy bộ thì bị tai nạn chấn thương, phải làm lễ ngồi, trên chiếc xe lăn tay, thời gian còn lại, Bác sĩ không cho phép hoạt động để hồi sức và giúp cho vết thương được mau lành. Thời gian tĩnh lặng này là lúc cha được linh hứng viết các sách mới “Đức Ái – Agape” và “ Thời quyết định – Kairos”, sách ngay lập tức được đón nhận nồng nhiệt, số bán là 10 triệu bản cho sách “Đức Ái” và 2 triệu bản cho “Thời quyết định”. Xếp hạng kỷ lục trong lich sử xuất bản của nhà Editora Globo. Toàn bộ tiền bán sách dành hết cho công tác xây dựng đền thánh “Maria Mẹ Thiên Chúa – Theotokos”

Ta biết rằng: Với những ai yêu mến Thiên Chúa, thì Người đồng công cộng tác biến mọi sự nên lành, tức là những ai đã được Người kêu gọi theo ý định của Người. (Roma 8,28 ).

Thánh lễ mới đây của cha :       https://www.youtube.com/watch? v=1QUfwE23D-c

         Nghi thức phụng vụ mới mà cha Marcelo diễn tả không chỉ dừng lại trong việc chọn lựa nhạc dùng trong phụng vụ mà đi ra ngoài luật lệ kinh điển, tạo nên một cộng đoàn Tin Mừng, khá thuần khiết, để những ai mơ ước về một giáo hội canh tân đặt nền tảng trên các cộng đoàn và sự lưu ý đến người nghèo khó, lẽ thường họ vốn không thể vượt qua vì có vô số các chia rẽ, phân cách trong các tầng lớp xã hội bao gồm từ người giầu sang cho đến người bần cùng ở đô thị, thì nay, họ có thể đến, họp thành cộng đoàn mới.

·         Ngày nay vị linh mục thể thao, người đã thiết lập kết cấu mục vụ Tin Mừng truyền thông bằng mấy ngàn cộng tác viên, người tự tay thiết lập hệ thóng “Globo” truyền hình để quảng bá niềm vui của Tin Mừng, Cha không còn phải đơn độc nữa, ngược lại, cha có nhiều bạn hữu cùng chung chí hướng. Từ những bước đi ban đầu của Cha, đi theo có nhiều các linh mục ca sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ sáng tác khác, như linh mục dòng Thánh Tâm Fabio de Melo, hay linh mục Hewaldo Trevisan, Reginaldo Mazotti, các ngài đều trong độ tuổi tứ tuần và có bề ngoài thánh thiện đáng mến cũng như cách nói làm hứng khởi, làm phát sinh hy vọng.

·         Kỷ niệm kim khánh Canh Tân Đặc Sủng Công Giáo, chúng con  Xin Chúa Giê Su kính yêu cho giáo hội các nơi và Việt Nam của chúng con cũng có thật nhiều linh mục thánh thiện như  cha Marcelo Rossi. Xin Mẹ Maria cầu cho chúng con có rất nhiều linh mục hiếu thảo trọn tình với Mẹ như cha Rossi.

Xin Thần khí Chúa canh tân bộ mặt trái đất của chúng con qua tác vụ của những tôi tớ tận tụy của Ngài!

(Phan sinh Trần, tổng hợp bài viết của News Week, USA today, Washington Post, CNN, Tạp Chí Công Giáo,… về cha Marcelo Rossi.) 

NỮ TU MỘT MẮT GIÚP TÔI THOÁT RA KHỎI TÌNH TRẠNG ĐỒNG TÍNH PÊ ĐÊ.

NỮ TU MỘT MẮT GIÚP TÔI THOÁT RA KHỎI TÌNH TRẠNG ĐỒNG TÍNH PÊ ĐÊ.

Lời chứng của Anh Paul Darrow

Phan Sinh Trần gởi

Paul Darrow, lần đầu tiên tìm đến bãi tắm biển của giới đồng tính nam ngay từ những năm mới có 15 tuổi đầu, không lâu sau đó, anh đi xe quá giang lên thành phố Nứu Ước nơi có những môi trường sinh hoạt của giới đồng tính phát triển mạnh và nhiều, thành phố cũng là nơi anh có thể theo đuổi nghề làm người mẫu tạo hình. Chính tại đây, Darow có cơ hội làm việc như một người mẫu quốc tế và dần dà đã trở nên nổi tiếng, anh có dịp cặp kè với các tài tử nổi tiếng ở các hộp đêm trong thành phố.

Những khi không ở phim trường hay phòng tập thể dục, anh luôn nhớ và thường xuyên đi săn tìm “bạn tình” đồng giới, Anh kể “tôi đã chơi bời với hàng tá, rồi đến con số hàng trăm, thậm chí sau cùng đến mấy ngàn người tình. Tôi hoàn toàn điên dại cho dù không bao giờ muốn mình ra như thế khi mà tôi trở nên vô cảm với ý niệm về tình bạn trên cả hai phương diện thân xác và linh hồn”.

Tuy nhiên, khi nạn dịch AID, dịch bệnh liệt kháng hoành hành trong giới đồng tính và cướp đi hầu hết các bạn bè của Darow, đã có đến 90 phần trăm bạn bè ra đi vì căn bệnh thế kỷ này, quả là một phép lạ khi Darow luồn lách và thoát ra khỏi bản danh sách dài của thần chết. Anh sợ bệnh dịch làm toi mạng và  quyết định dời về vùng San Francisco để làm lại cuộc đời. Tại nơi đó, anh đã gặp bạn chung sống mới,tên là Jeff, họ cùng sống trong một phòng cabin nhỏ ở quận hạt Sonoma.

Một hôm, ở nhà tình cờ Darrow khám phá ra trên chương trình TV, xuất hiện bà Sơ một mắt, nói chuyện rất thẳng thắn, được anh đặt cho hỗn danh là “ Sơ hải tặc” vì sơ có một mắt bị che bằng miếng vải nhỏ. Darrow vội gọi bạn  “Ê Jeff lại mà coi nè, mày phải coi cái màn diễn kỳ quái này” vừa nói anh vừa chỉ vào hình ảnh trên TV. Họ không biết nhân vật đang nói trong chương trình  TV, đó là Mẹ Angelica, vốn vừa bị tai biến não làm méo xệch bên má phía trái của bà, và đã phải đeo miếng bịt che cho mắt trái, tuy nhiên, thật lạ lùng! bệnh tật không làm cho Sơ chùn bước trong việc chia sẻ Tin Mừng Cứu Độ. “Jeff lại coi mau đi” tôi vừa cười vừa nhạo báng “Trời ơi, mấy người Ki tô giáo điên khùng hết biết này! Tôi cùng bạn bè nói móc Sơ, và cười nhạo bà”. Người mà sau này sẽ làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Darrow một cách vĩnh viễn.

Giễu cợt một hồi, Jeff rời khỏi phòng, Darrow định bấm chuyển đổi sang băng tầng TV khác, thì trong anh chợt có một điều gì đó làm phân vân và thắc mắc, “lời nói của Mẹ Angelica, vừa khôn ngoan, vừa thực tế, lại rất chân thực đánh động vào tâm trí của tôi” Mẹ nói:

–          Bạn thấy không, Chúa đã tạo tác ra Bạn để làm một người hạnh phúc vui tươi trong đời này và đời tiếp đến.

Mẹ thốt nên lời cách khó khăn từ cặp môi méo xệch và khó chuyển động nhưng một con mắt còn đang hoạt động lại bừng sáng lên và lấp lánh niềm hy vọng qua cặp kiếng bà đeo. Bà nói tiếp:

–          Ngài hằng chăm sóc cho bạn. Ngài canh chừng mọi động, tĩnh của bạn. Không một ai từng yêu mến bạn lại có thể ân cần quan tâm cho bạn đến mức độ đó.

Lời của Mẹ Angelica như rung lên một sợi dây thanh âm, có tiếng vang vọng trong tâm hồn của Darrow, làm cho Anh phải chựng lại, dáo dác nhìn quanh, và rồi,  anh chợt khám phá ra là,  kể từ hôm đó anh đã bí mật, lén lút tìm và xem lướt qua các chương trình nói chuyện của Sơ mỗi khi anh có cơ hội.

Bà sơ một mắt đó chính là Mẹ Mary Angelica thuộc dòng Đức Mẹ truyền tin, sáng lập viên của hệ thống truyền hình Công Giáo toàn cầu tên là “Lời vĩnh cửu” (EWTN),đài có số lượng khán thính giả khổng lồ, bao gồm 250 triệu gia đình ở khắp năm châu, bà đã về với Chúa vào ngày 27 tháng 3 năm 2016 sau một thời gian dài chiến đấu với các hâu chấn của cơn tai biến động mạch não. Sơ mất vào năm chin mươi hai của đời người.

Darrow làm chứng tiếp “Bà ta có sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong đời tôi và tôi dần dần yêu mến bà nhưng tôi lại phải dấu bà khỏi sự dòm ngó ở chung quanh”, nghĩa là một khi tôi xem xong các chương trình của bà, tôi cẩn thận bấm qua đài khác trước khi tắt TV phòng khi Jeff hay ai đó bật TV lên và biết là tôi đang xem chương trình của Mẹ Angelica. Sự thì thọt, che dấu này làm tôi nhớ đến hoạt cảnh hồi còn lén lút xem các chương trình chiếu phim khiêu dâm, tôi cũng đã có cách dấu diếm tương tự như vậy vì tôi không muốn cho Jeff hay mọi người biết được rằng tôi đã xem các phim sex, các cảnh dâm ô, làm tình trên TV”.

Thực tế là ảnh hưởng của Mẹ Angelica tiếp tục gia tăng, thúc giục Darrow quay về nhà Chúa sau nhiều thập kỷ vắng mặt. Đây là một thay đổi khó khăn vì Darow biết chắc rằng mình sẽ bị mất đi nhiều bạn bè và khách hàng nếu họ thấy anh đi đến một nhà thờ Công Giáo. Trong một chừng mực nào đó thì Darrow đã nghĩ đúng, anh kể “Tôi mất khách hàng, tôi mất bạn bè. Mọi người choáng váng khi biết tin, vì tôi vốn là một người có học vấn, khá thông minh mà lại tin vào Chúa Giê Su Ki tô, đấy là ý nghĩ của những người chứng kiến, nhìn thấy tôi đi nhà thờ trở lại”. Tuy nhiên, Darrow không bao giờ ân hận về việc tốt lành đã làm, từ khi anh được Chúa đổi mới, anh đi khắp nơi chia sẻ kinh nghiệm của mình một cách công khai trong xã hội qua các buổi nói chuyện và hội thảo. Mẹ Angelica cũng hướng dẫn cho Darrow khám phá về “Can Đảm Quốc Tế”, một chương trình mục vụ được Tòa Thánh công nhận, dành riêng cho các Tín Hữu Công Giáo có khuynh hướng đồng tính luyến ái, nhằm mục đích gia tăng mối liên lạc của họ với Chúa cho thêm gần gũi, khuyến khích tình bạn trong sáng, và học sống đời sung mãn trong đức khiết tịnh. Cũng chính trong khi cộng tác với chương trình “Can Đảm Quốc Tế”, Darrow tham gia đóng phim tài liệu “Ước muốn từ đồi Vĩnh cửu – Desire from Everlasting Hills” để chia sẻ về câu chuyện thực của đời mình và niềm hy vọng tương tự mà người xem có thể tìm ra được từ Hội Thánh Công Giáo.

Về kinh nghiệm quay về với Hội Thánh Công Giáo, Anh xác nhận “ Không hề có một sự kỳ thị nào khi tôi bắt đầu hành trình trở lại Đạo. Tôi không bao giờ bị coi là một người xấu xa, tội lỗi, không bị chê bai như là một người đã làm điều xằng bậy, ngay cả trong lúc tôi xưng thú tội lỗi ở tòa cáo giải. Đạo Công Giáo quả thực như tên gọi, như lời giáo huấn, là Đạo mở rộng lòng và đón nhận mọi người”

“Tôi muốn tỏ bày tình yêu của tôi dành cho Chúa và lòng biết ơn dâng lên Ngài vì mọi sự Ngài đã làm cho tôi, Ngài không bao giờ quên tôi trong suốt mấy thập kỷ tôi quên Ngài, làm điêu nghịch phạm đến Ngài

Bí quyết nào giúp Mẹ Angelica bị tai biến đến xấu xí dị dạng lại có thể chài lưới được nhiều linh hồn giống như trường hợp của Anh Darrow vậy?

Cha Giu Se Wolfe cho biết bí quyết để cải hóa lòng người là dựa cậy vào Chúa và luôn cầu nguyện cho đương sự, nhất là “Sơ chịu mọi thống khổ hy sinh dâng lên Chúa Giê Su để được thông phần đau khổ với Chúa và để được dip cầu nguyện, cứu giúp chính linh hồn mình và các linh hồn người khác”, Cha Giu Se kể tiếp:

–          ( Khi bệnh Mẹ bị trở nặng vào những thời gian sau cùng) Mẹ Angelica chỉ thị cho các con cần làm mọi sự để cho Sơ sống không cần biết mẹ bị đau đớn, thương tổn đến mức nào …hầu hết chúng ta ít ai nghĩ đến cách hy sinh đó, chúng ta chỉ muốn Chúa mau đem chúng ta ra khỏi cơn thử thách…

–          Điều vĩ đại nhất trên thế gian, chính là Tình yêu của Thiên Chúa trao ban đến cho chúng ta qua Chúa Giê Su, và đây là điều mà Mẹ Angelica lĩnh hội, cho nên ngài muốn yêu Chúa để đáp trả lại tình Chúa. Và đó là tất cả của đời sống Sơ:

Đã có nhiều sách mô tả các kỳ công Chúa làm qua mẹ Angelica và về đời sống thánh thiện phát sinh nhiều hoa trái Thánh Linh của Mẹ, chúng tôi sẽ có dịp được trình bày trong các bài sau.

Bạn có thể xem phim “Ước muốn từ đồi Vĩnh cửu – Desire from Everlasting Hills”  ở mạng liên kết này: https://everlastinghills.org/ movie/

Phim tài liệu , tiểu sử Mẹ Angelica : https://www.youtube.com/watch? v=HjHoFI2QIEs

Chương trình nói chuyện của Mẹ Angelica, trênTV “Lời Vĩnh Cứu” :                   https://www.youtube.com/watch? v=bMfQ5kyjPi4

(Nguồn: http://www.catholicnewsagency. com/images/Mother_Angelica_ with_eye_patch_1_YouTube_ screenshot_CNA.jpg?w=640)

CHÚA CỨU CHỮA CHO NGÔI TRƯỜNG BỊ XUỐNG CẤP TRẦM TRỌNG.

 CHÚA CỨU CHỮA CHO NGÔI TRƯỜNG BỊ XUỐNG CẤP TRẦM TRỌNG.

Phan Sinh Trần

Năm 1974, cha Michael Scanlan, thuộc dòng Phan-xi-cô khó khăn, nhận chức chủ tịch trường cao đẳng Steubenville thuộc hệ thống Đại Học Cao Đẳng của Hội Thánh Công Giáo Hoa Kỳ, trường đang trong tình trạng bị xuống cấp thảm hại, bị lỗ lã tài chánh, sinh viên của trường, ngoài giờ học thường dùng thời gian để làm các điều phản luân lý như tụ tập đàn đúm rồi làm tình với nhau, rủ rê lôi kéo chúng bạn sử dụng chích choác ma túy, và cùng nhau đi la cà các quán bar để nốc rượu cho đến lúc say khướt. Tình hình tệ hại tới mức các ứng viên cho chức vụ chủ tịch hội đồng trường Steubenvilled, những người nộp đơn trước cha Scanlan, khi được phỏng vấn ứng viên cho công việc làm này, họ đều có chung một nhận định, đó là, nếu được trở thành chủ tịch thì họ sẽ đóng một hoặc nhiều bộ phận trong trường, duy chỉ có Cha Scanlan là chủ trương cải tổ nhà trường thay vì phải đóng cửa nó. Được hội đồng nhất trí bầu chọn làm vị chủ tịch hội đồng quản trị mới, Cha Scanlan liền bắt tay vào việc cải tổ ngôi trường.

 Trong ba tháng đầu tiên, ngài thường dùng bữa ngay tại các nhà ăn sinh viên, chơi tennis, banh bầu dục, banh chầy, bóng rổ với các bạn sinh viên, Ngài tham dự bất kỳ buổi họp mặt party vui choi nào mà Ngài biết được dù họ có muốn mời ngài đến tham dự hay không mặc kệ, kinh nghiệm này cho Cha sự hào hứng nhưng cũng cho thấy tình trạng bết bát của môi trường, ngài càng đoan chắc một cách tỏ tường rằng những đề nghị cải cách là tuyệt đối cần kíp cho đời sống sinh viên của nhà trường:

–          Trường Cao Đẳng Steubenville cần sự đổi mới, canh tân theo đức tin công giáo một cách sâu sắc và sự trỏ về với căn tính (theo tinh thần thánh) Phan-xi-cô của mình.


Vốn có nhiều kinh nghiệm về Canh Tân đổi mới, Cha liền tổ chức các nhóm Canh Tân Đặc Sủng, tương tự như các tập thể nhỏ mà Cha từng tổ chức khi ngài còn là một giám đốc Chủng viện của dòng thánh Phan-xi-cô. Đây sẽ là các nhóm hạt nhân cho công trình cải tổ của Trường. Cha cũng giành lấy công tác phụng vụ của ngày Chúa Nhật, trong các Thánh Lễ, ngài kết hợp việc ca ngợi Canh Tân Đặc Sủng với các bài giảng thuyết có sức tác động làm lay tỉnh tấm lòng người tham dự. Ngài thiết lập chế độ  “tổ dân phố” đòi hỏi sinh viên tham gia, chương trình này có tính bặt buộc cho mọi sinh viên của Trường, đó là các nhóm nhỏ chuyên chú vào việc phát triển cá nhân và cộng đoàn. Tổ trưởng là các em sinh viên tích cực, đạo dức hoặc nhân viên của Trường. Cha cũng thiết lập một trung tâm Canh Tân Đặc Sủng ở ngay trong khuôn viên trường, làm nơi tổ chức các khóa tĩnh tâm, hội thảo giúp sinh viên tiến xa trong sự hiểu biết về Chúa và đâm rễ sâu trong đức tin Công Giáo. Trung tâm bắt đầu tổ chức các buổi hội thảo vào mùa hè, thu hút được người trẻ đang theo học trong trường cao đẳng đến tham dự, Cha Scanlan thường xuyên nói chuyện ở các buổi hội thảo này.

Khởi đi từ năm 1975 ngay tại khuôn viên trường, Cha Scanlan tổ chức hội thảo hè dành cho các linh mục và trong năm sau, tổ chức hội thào phúc âm công giáo cho giới trẻ học sinh trung học. Từ ngày đó cho đến hôm nay, sinh hoạt trở thành đều đặn mỗi năm, hè về, đã có 55.000 ngàn học sinh và người lớn tham dự các trại hè thảo luận ở 31 đại học Phan-xi-cô trên 16 tiểu bang của Hoa Kỳ và Gia nã đại.

Mặc dù đã có những sự thay đổi chiến lược nêu trên, tuy nhiên, trường cao đẳng Steubenville vẫn còn phải tiếp tục tranh đấu để sống còn. Sau năm đầu tiên, tính từ lúc Cha Scanlan về nhận chức chủ tịch hội đồng và áp dụng các cải cách, tình trạng không khả quan hơn, con số tân sinh viên ghi danh theo học đã ở mức thấp nhất trong lịch sử của trường, đã có 5 nhân viên cao cấp nhất hoặc họ chán nản xin từ chức hoặc bị cho nghỉ việc, các phân khoa bắt đầu mất dần niềm hy vọng cuối cùng nơi tài lãnh đạo của linh mục Scanlan. Mặc cho khó khăn chồng chất, Cha Scanlan càng kiên trì trông cậy nơi ơn không ngoan soi sáng của Chúa Thánh Thần dành cho mình và cương quyết tiếp tục thúc đẩy việc cải cách nhà trường, đặc biệt là về nội dung các khóa học, ngài cũng giới thiệu trở lại phân khoa Thần Học với chương trình học phong phú, Thần Học mau chóng trở thành môn chánh được sinh viên tìm đến ghi danh nhiều nhất ở trường. Ngài cũng trực tiếp trông coi việc phát triển các chương trình hậu đại học, với học vị tiến sĩ cho môn Kinh Tế Quản trị và Thần học, điều này giúp cho trường được công nhận danh hiệu Đại Học vào năm 1980. (Năm 1985 trường được đổi tên là Đại học Phan-xi-cô của thành phố Steubenville).

Cha Scanlan nhận định “Trường Cao Đẳng phải thường xuyên làm mới lại mình. Nó được kêu gọi để tự diễn tả một cách liên tục những giá trị vinh cửu trong thời hiện tại, cho những con người thời nay vốn đối diện với cuộc sống hiện đại. Chính đây là nơi  mà một trường cao đẳng có thể đáp ứng cho các nhu cầu mà các cơ quan tôn giáo khác không làm được. Nguyên tắc đổi mới ở Steubenville được đặt căn bản trên tố chất luôn mới mẻ của Chúa”.

Từ đó, Đại Học Phan-xi-cô đã tiếp tục phát triển và có thêm nhiều uy tín, sĩ số sinh viên theo học được gia tăng và lên đến con số trên 2600 sinh viên hàng năm, Trường tổ chức hàng trăm buổi hội thảo giúp canh tân đổi mới đời sống, làm gia tăng thêm niềm tin Đạo, lòng yêu mến cuộc đời nơi các bạn trẻ. Steubenville nổi tiếng vì giúp tạo nên vài Nhà Thần Học, Chuyên viên Giáo Lý và Doanh Nhân lớn, tầm cỡ thế giới. Hiện nay,  trường có chuyên khoa Thần Học với các bộ môn học thuộc vào loại phong phú nhất trong số các trường đại học Công Giáo  Hoa Kỳ. Ngày nay, ngôi trường Steubenville nhỏ bé được ghi danh trên bản đồ là địa chỉ của một nhà trường Công Giáo cách tân của Hoa Kỳ. Nó cũng được dùng làm tiêu chuẩn cho các trường đại học khác noi theo.Đến phiên mình, các trường này tiếp tục công việc huấn luyện nên các nhà lãnh đạo công giáo trứ danh, hầu hết đều vươn tới cùng một kết quả tốt đẹp giống như những gì trường Phan-xi-cô đã làm được. Steubenville đã có một ảnh hưởng tuyệt vời cho nền văn hóa Công Giáo ở Hoa Kỳ và trên thế giới. Làm sao mà sự thay đổi tốt đẹp này đã diễn ra? Điều này đã cần đến một linh mục sẵn lòng đáp trả sự thôi thúc của Chúa Thánh linh để chuyển đổi ngôi trường của hội hè, chơi bời thành ra một trương đại học công giáo tốt nhất thời nay.

Cha Vincent Michael Scanlan là ai mà tạo nên một kỳ tích tuyệt diệu như vậy?

Cha Scanlan thuộc dòng Phan-xi-cô khó khăn, Ngài đã ở cương vị chủ tịch đại học công giáo Phan-xi-cô, Steubenville, tiểu bang Pennsylvania trong 26 năm trường.

Khi còn bé Scanlan tuy rất thông minh nhưng lại không chú tâm vào thứ hạng xuất sắc đầu lớp cho bằng cậu muốn được có thêm các sinh hoạt hào hứng được tổ chức trong cộng đồng. Tuy nhiên các sư huynh dòng Thánh Tâm đã có một ảnh hưởng tốt tới đức tin, tính hạnh của Scanlan, đặc biệt là sư huynh Bertin Ryan, người mà Scanlan cho rằng “đã kết hợp tiêu chuẩn cao nhất về đức hạnh, học vấn uyên thâm trong một phong cách đáng mến, với một sức mạnh thân thiện khôn cưỡng”. Được ảnh hưởng trong một thời gian lâu dài bới sư huynh Bertin, em Scanlan mau chóng để cho đức tin làm chuyển hóa và thay đổi cuộc sống của mình. Sự thay đổi toàn diện này làm cho em Scanlan vượt qua bản tính thờ ơ và nhanh chóng tiến đến vị trĩ đứng đầu lớp. Scanlan tốt nghiệp hạng danh dự ở trường trung học Coindre Hall và sau đó theo học tại trường cao đẳng Williams.

Tuy nhiên, tại đây anh bị khủng hoảng đức tin khi chứng kiến sự hoài nghi, và tình trạng thiên về hiện thực trần thế của các giáo sư, Scanlan bắt đầu nghi ngờ sự hiện hữu của Thượng Đế, rồi trong một thời điểm bị hoang mang lòng tin, Scanlan đã rời khỏi sân trường, anh tiến bước, đi vào một khu rừng bên cạnh trường, anh ở lại trong nơi thanh tịch đến nửa ngày, anh thề hứa sẽ không đi ra khỏi đó cho đến khi Chúa cho anh ơn biết phân định, ơn nhận biết tỏ tường về sự hiện hữu thật của Chúa. Chính vào buổi chiều tối hôm đó, Scanlan cảm nhận có sự hiện diện rất sống động và tốt lành của Chúa, kinh nghiệm này định hướng toàn bộ cuộc đời của anh, nó cũng giúp cho anh tìm về lại đức tin Công Giáo với một nguồn sinh lực mới mẻ.

Tiếp tục việc học, Scanlan theo học tại đại học luật Havard, trong niên học thứ hai, Một hôm nọ, đang khi đi bộ từ nhà nguyện để trở về trường sau thánh lễ sáng, Scanlan lại cảm thấy sự hiện diện của Chúa một lần nữa.Trong giây phút đó, Scanlan biết rằng Chúa muốn kêu gọi anh trở thành một linh mục Công Giáo. Anh rất ngỡ ngàng trước sự mạc khải của Chúa nhưng anh đã thưa vâng không do dự, anh cũng biết rằng mình cần phải hoàn thành việc học luật trước đã.

Ra trường, phục vụ trong không lực, nha quân pháp, làm việc rất giỏi, luật sư Scanlan chưa hề bị thua một vụ kiện nào, anh mau chóng trở thành một quan tòa của Không lực Hoa Kỳ. Cho dù đang thành công lớn trong nghề nghiệp, Scanlan cảm thấy ý muốn của Chúa cho mình là ra đi và gia nhập một dòng tu để phục vụ cho cộng đoàn dân Chúa. Một lần nữa anh Scanlan thưa vâng với Chúa, anh đi thăm dò để có một nơi chốn tu trì và phục vụ dân Chúa thích hợp với ơn gọi của mình, tìm hiểu ở dòng Tên, dòng Đa Minh và cuối cùng theo ý Chúa, anh chọn dâng hiến đời mình trong dòng Phan Sinh. Tháng 5, năm 1964 Scanlan thụ phong linh mục dòng ba của thánh Phan-xi-cô khó khăn.

Năm1970,  cha nhận được thêm ơn Chúa Thánh Linh trong dịp tĩnh tâm Ngũ Tuần tại Đan Viện Ann Arbor và bắt đầu trở nên lãnh đạo hàng đầu của làn sóng ngũ tuần, tiền thân của phong trào Canh Tân Đặc Sủng Công Giáo, Cha có một đời sống dồi dào ân sủng Chúa Thánh Linh, trong tình yêu bền chặt với Chúa Giê Su, ngài thường dành thời gian ưu tiên tối đa cho việc cầu nguyện kết hợp với Chúa, dành nhiều giờ, nhất là vào lúc bắt đầu một ngày mới, trước Thánh Thể Chúa. Ngay từ khi còn là một sinh viên ngài luôn tìm cầu ý Chúa trong bất kỳ việc gì cần giải quyết. Cha Davis, bề trên tỉnh dòng Phan Sinh, trong cùng cộng đoàn với Cha Scanlan, kể lại:

–          Cha dậy sớm hơn và trước hầu hết mọi người trong nhà của chúng tôi, ngài ở lại trong nhà nguyện trước giờ chầu Thánh Thể sớm hôm. Ngài luôn có bản Chương Trình Công tác của Ngày hôm đó, Ngài sẽ chăm chú cầu nguyện hỏi Chúa “Rồi con sẽ làm gì với điều này đây?” Bất cứ quyết định nào của Cha luôn bắt nguồn, xuất xứ từ Chúa.

Niềm vui Canh Tân Đặc Sủng của Cha luôn trào dâng ra cho người khác và tạo nên một phản ứng dây chuyền làm vui tươi, thánh hóa cả môi trường, Giáo sư dạy môn thần học của trường, tiến sĩ Hann cho biết:

–          Hồi đó, vợ tôi chưa phải là người Công Giáo, cô ta bị xảy thai, Cha Scanlan cầu nguyên đặt tay cho cô. Kết quả bất ngờ là …không những chỉ có người vợ của tôi mà cả gia đình, chả bao lâu sau, đều được hồi phục sức khỏe thể lý và tinh thần. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, vợ tôi tin phục và có cảm nghiệm tốt về đạo Công Giáo, Kimberly vốn chưa phải là một tín hữu công giáo, nay cô muốn cải đạo và xin trở thành một tín hữu Công Giáo. Hann nói tiếp:

–          Ngài có trực giác nhạy bén, sức mạnh siêu nhiên từ gốc nguồn (của Chúa) xuất ra. Ngài như đang cai quản 12 chi tộc của Steubenville, giống như tổ phụ Gia Cóp khi xưa đã chăn dắt dân tộc Israel, Ngài luôn dẫn dắt mọi sinh hoạt, nào là công tác cho sinh viên, điều hợp các phân khoa, nào giúp linh hướng, linh đạo , giải tội, đặt tay cầu nguyện cho bất kỳ ai có ước muốn… Ngài là một người luôn ở trong sự cầu nguyện và điều này có ảnh hưởng lan tỏa ra cho người khác”   

 

Sau đây là các chia sẻ của Sơ Ann, cộng tác viên của Cha Scanlan, Sơ cho biết:

–          Việc đầu tiên của Cha là luôn đặt Chúa ở trước hết, và luôn tìm ý Chúa trong mọi quyết định về phát triển của ngôi trường. Ngài dặn dò người thư ký, xin hoãn lại tất cả các giờ hẹn cho đến khi Ngài cầu nguyện xong, cho đến khi Chúa chỉ rõ các yêu cầu cần thiết của ngày hôm đó…

–          Cha luôn hỏi Chúa “Làm sao con làm cho nó hoạt động đây?” không phải là cha không có tài, không có năng khiếu, và khả năng. Ngài có thể sử dụng chúng, nhưng điều cốt yếu là Ngài luôn muốn được lệ thuộc vào Chúa. Điều này ghi khắc dấu ấn về thái độ tin thác vào Chúa của Cha, sâu đậm trong tâm tôi, trong mọi việc tôi làm giờ đây, tôi không thể làm mà không có giờ lâu trước nhan thánh Chúa để lãnh hội ý Chúa và biết rõ tôi dành ưu tiên cho công việc theo cách thế đúng đáng nhất.

    … ngõ hầu Thiên Chúa là tất cả trong mọi sự. (1Corinto 15:28)

Cha Scanlan mất ngày 7 tháng 1 năm 2017 sau một thời gian đau ốm. Cha Sheridan, chủ tịch đương nhiệm của đại học Phan-xi-cô, kể lại rằng:

–          Cha Scanlan đã làm chương trình “ Đại Học Phan-xi-cô tường trình” trên đài truyền hình Công Giáo “Lời Vĩnh Cửu”, EWTN (Đài TV công giáo lớn nhất thế giới được truyền dẫn đến 250 triệu gia đình, trong 140 quốc gia khắp năm châu) trong mười tám năm trường, đến nay thì chương trình đã được 23 tuổi, là chương trình thảo luận về thần học lâu đời nhất của đài EWTN. Ngài viết 16 quyển sách về các đề tài tâm linh, là lãnh đạo tiêu biểu của Phong Trào Canh Tân Đặc Sủng Công Giáo, Ngài đã thuyết giảng hàng ngàn buổi ở Hoa Kỳ và hải ngoại, dẫn dắt vô số người vào trong mối tương quan mật thiết với Chúa Giê Su Ki tô và Hội Thánh Công Giáo. Điều mà có lẽ, tất cả chúng ta sẽ nhớ nhiều nhất, với thái độ biết ơn, dành cho người cha tinh thần quý mến của chúng ta.

Ông George Weigel, một chuyên viên cao cấp, giám đốc trung tâm nghiên cứu Công Giáo về Đạo Đức và Chính Sách Công đã phát biểu ý kiến:

–          Cha Michael Scanlan là một máy phát năng lượng Phúc Âm, người biết rằng việc canh tân giáo dục cao học Công Giáo là yếu tố rất thiết yếu của công trình Tân Phúc Âm hóa. Tư cách chứng nhân, cách sống quá nhiệt thành, và khả năng nói Tin Mừng một cách hoan hỉ đã là đóng góp chính không chỉ cho đại học Phan-xi-cô nhưng là cho Hội Thánh Công Giáo ở Hoa Kỳ và cho hội thánh trên toàn thế giới

Sơ Ann sau mấy mươi năm làm việc chung với Cha Scanlan, trong mục vụ Canh Tân tại trường Steubenville đã tóm gọn về phương cách Cha đã tiến hành để có thể thay đổi hoàn cảnh cho một người như sau:

–          Một là ngài luôn dâng đương sự và tình trạng của họ lên cho Chúa trong một thời kỳ cầu nguyện liên lỉ sâu dài.

–          Hai là ngài có cách để đem người đó tới với Chúa Giê Su làm gia tăng Đức Tin của họ, và đến phiên họ sẽ lại đi giúp đỡ cho người khác.                    

Ngài xây đắp tình thân của họ cùng với Chúa Giê Su và trong Chúa Giê Su. Ngài không giảng dậy, Ngài sống điều cần giảng.

 Vì chúng tôi không rao giảng chính mình, song là Đức Kito Giê Su, Ngài là Chúa, còn chúng tôi chỉ là tôi tớ của anh em,  vì Đức Giê Su (2Cô rin tô 4:5)

Xin Chúa Giê Su qua tác vụ của Chúa Thánh Linh, cho Hội Thánh Việt Nam, Hội Thánh Toàn Cầu có thêm nhiều linh mục khả kính như cha Michael Scanlan.

Bạn có thể tìm hiểu thêm về hoạt động của Cha Scanlan ở đây:

http://www.ncregister.com/ daily-news/the-man-who- rebuilt-steubenville

https://franciscan.edu/ FatherMike

http://www.iccrs.org/en/fr- michael-scanlan-tor-may-rest- in-peace/

https://www.youtube.com/watch? v=M1G1e1zFzBM

Tĩnh Tâm Thánh Linh, Mùa Chay Lưới Về Nhiều Cá Lớn.

Tĩnh Tâm Thánh Linh, Mùa Chay Lưới Về Nhiều Cá Lớn.

 Tác giả: Tân Trần

Ba ngày tĩnh tâm M ùa Chay vào ngày 24, 25, 26 th áng ba năm 2017, tại Houston được Chúa cho tới 3 con cá lớn thuộc loại nặng ký và ngoại cỡ, kế đến số cá nhỡ cũng đến chục con, còn loại cá con như trường hợp của chúng tôi, có lẽ không thể kể cho hết. Cám ơn Chúa về một kỳ bội thu. Cuộc tĩnh tâm được tổ chức như thường lệ tại Giáo xứ St. Christopher, thành phố Houston, Texas, do Cha Giuse Lê Thu làm chánh xứ. Phụ trách chương trình, Cha Phê rô – Ma ri a Bùi Công Minh, giảng thuyết có quý cha Duy An Nguyễn Hùng, Cha Đoàn đình Bảng, Cha Trần Sơn Steven, Dòng Chúa Cứu Thế, Cha Andre Đỗ Hiến.

Các Cha nhấn mạnh đến sự kiện Chúa Cha đã chọn chúng ta và để ý đến ta từ muôn thuở, trước khi ta được sinh ra. Chúa Cha gởi Người Con duy nhất trên Thiên Đàng đến trần gian chịu vô vàn sỉ nhục, đau đớn để gánh tội cho ta. Ngài đem đến vô số cơ hội để mở sự mù lòa cho ta, chữa tình trạng bại hoại của ta, được có Chúa và ơn cứu độ của Ngài là một niềm vui lớn lao rất tuyệt vời. Niềm vui đó ở đây ngay vào giờ này dành cho bất kỳ ai mở lòng đón nhận ơn, Chúa đang chờ đợi ta, Mẹ đang khuyến khích ta hãy đến, hãy quay về với địa vị làm con Thiên Chúa vốn rất giầu có và phong phú …

Tĩnh tâm đã thu vào lưới nhiều cá, con cá kình loại một là trường hợp của một em thanh niên khoảng 16 tuổi vô thần, không tin vào sự hiện diện của Thượng Đế. Em vẫn thường tuyên bố “ làm gì có Thượng Đế hiện hữu, there is no God existing”. Tuy nhiên, em nể Mẹ và bà Ngoại thường xuyên năn nỉ em rằng, hãy đi tham dự tĩnh tâm mùa Chay. Em chịu  đến cho có vì tham dự một kỳ tĩnh tâm nói tiếng Việt mà em “không hiểu gì mấy”, em thấy có đông “người Việt Nam, họ đang ca ngợi Đức Chúa” trong tinh thần hăng say quá, không khí cũng hào hứng và vui cho họ, nhưng không thoải mái lắm đối với em. Nhưng rồi, khi tiến lên đến gần bàn thờ, nơi đang để mặt nhật chầu Chúa Thánh Thể, thì em cảm thấy nơi đây không bình thường như mình nghĩ, có sự hiện diện thật của một ai đó mà sức nóng ấm lan tỏa trong luồng ánh sáng chói, cho dù đèn chiếu ở hội trường không được mạnh lắm. Sự hiện diện của vị này là thực vì có một quyền năng nào đó đang hiện diện chung quanh em rất khó diễn tả cho đủ. Rồi khi em được Cha đặt tay thì em ngả ra và được nghỉ ngơi ra trong Chúa. Em cảm được như có ai đó đang nói với em, “Chúa Giêsu yêu em – Jesus love you” kèm theo có quà tặng là sự vui mừng và bình an bao phủ, làm cho em không thể nào phủ nhận được sự hiên diện của Chúa Giêsu kính yêu. Em hứa từ nay sẽ luôn đi theo Chúa giống như trường hợp của Mẹ và Bà Ngoại vốn là đạo Phật nhưng nay đã theo Chúa. Em cảm thấy “Chúa Giêsu thật là cool !”

Con cá to thứ hai là một chị trẻ tuổi, đang chuẩn bị đám cưới theo chồng tương lai. Chị làm chứng về hành trình đức tin của mình:

  • Tôi vốn xuất thân từ một gia đình rất sùng mộ Đạo Phật, Mẹ tôi đi Chùa và tụng kinh, làm công quả thường xuyên. Tôi thề là không bao giờ làm dấu thánh giá hay cầu nguyện với Chúa cho dù có yêu Anh và phải lấy chồng theo đạo Công Giáo. Năm ngoái, tôi và Anh gặp khó khăn trong việc làm, chúng tôi đi tìm kiếm việc khắp nơi nhưng không làm sao cho Anh có việc làm, dù đã cầu trời khẩn Phật nhiều. Kẹt quá, tôi đành nghe lời mấy chị bạn Thánh Linh đi tham dự tĩnh tâm. Các chị nói, “em có mất gì đâu, hãy cứ đi cho biết sự linh nghiệm của Chúa”. Tôi đi và thực sự tôi đã có niềm vui gặp gỡ Chúa, rồi sau kỳ tĩnh tâm, người chồng tương lại có được việc làm mà anh ước muốn. Chúa cho tôi được biết sự hiệu nghiệm của việc cầu khấn với Chúa và gia nhập Đạo Chúa thật là tốt, Chúa rất linh nghiệm. Tôi đã có lúc bằng lòng đi theo Chúa như đã hứa nguyện với Chúa khi trước, nếu Chúa giúp giải quyết cho công việc của Anh được như ý thì tôi xin theo làm con của Chúa. Tuy nhiên, ma quỷ cũng đánh phá chúng tôi không ngớt. Khi tôi xin đi học lớp Giáo lý Công Giáo Tân Tòng thì bao nhiêu là khó khăn, thử thách dồn nhau tuôn đến, rắc rối nhiều quá. Lớp thì tôi bị gia đình mình ngăn cản theo Đạo Công Giáo.  Tôi tự nhủ, theo Chúa phiền phức quá, bị đánh phá dữ dội quá, cho nên tôi dừng lại, thôi không muốn theo Chúa nữa. Rồi các chị trong nhóm Thánh Linh ở Austin Texas, năm nay lại đến, rủ rê tôi tham dự Khóa Thánh Linh lần thứ hai. Ngày đầu tôi né, không muốn Cha dặt tay, không muốn mình bị ngã té và đầu phục Chúa vì theo Chúa bị đánh phá khổ quá. Sang đến ngày thứ hai thì có niềm vui và an tịnh ở trong tôi. Khi Cha cho mọi người bịt mắt bằng một giải nhựa đen và diễn lại cảnh của người mù khi xưa đã được Chúa cho thấy trở lại, được sáng mắt… Tôi được các anh chị phục vụ dẫn đường, giống như người mù ở gần thành Giê ri cô khi xưa, tôi đi từ ghế, dò dẫm tiến lên và  đụng chạm vào ảnh Lòng thương xót Chúa thì tôi bừng mở trí hiểu là Chúa yêu tôi và các thử thách đang gặp phải có là gì đâu so với tình yêu và quyền năng của Chúa. Từ lúc đó, tôi muốn được Chúa thay đổi tôi, lòng bức rứt vì đã mù lòa không thấy Chúa, rồi bỏ Chúa là đấng lúc nào cũng yêu tôi và mong tôi quay về với tình yêu thương của Chúa. Tôi đã khóc rất nhiều, ăn năn vì sự bội nghĩa, vô ơn và thiếu lòng tin của mình. Tôi chịu để cho Cha đặt tay cầu nguyện, khi Cha đặt tay, có một luồng điện nóng chạy qua đầu tôi, rồi Chúa cho tôi được ngả ra, nằm khóc hồi lâu trong sự vui mừng vì có Chúa yêu mến tôi. Đêm hôm đó tôi ngủ một giấc thật là ngon không còn trăn trở nữa. Giờ đây, tôi lâng lâng như đang ở trên mây. Tôi biết là dù có khó khăn nào, Chúa cũng đi cùng với tôi và giúp tôi vượt qua trở ngại, giúp tôi được làm người con hiếu thào của Chúa. Tôi như được sáng mắt và biết rõ là mình sẽ không thể nào sống mà không có Chúa và tình yêu của Đáng đáng kính yêu. Lúc trước tôi theo Chúa vì có chuyện cần nhờ, xong chuyện thì thôi “đường con con đi, đường Chúa, Chúa đi”. Còn bây giờ, tôi theo Chúa vì tôi yêu Chúa, yêu sự dậy dỗ của Lời Chúa và không thể thiếu vắng Người trong gia đình tương lai của tôi.

Con cá lớn thứ ba của vụ mùa thu hoạch là một chị đã theo Chúa một thời gian độ mươi năm, nhưng nay không còn tin vào Chúa như xưa. Lòng tin mai một và sa sút gần hết, gia đình Chị M. không được vui vẻ, thường xuyên gây gỗ và giữa vợ chồng không còn một chút quyến luyến nào. Không khí trong gia đình rất ngột ngạt, căng thẳng, nhạt nhẽo, lạnh lùng, không thể nào chịu nỗi, chị bị căng thẳng thần kinh và mất ngủ thường xuyên, uống thuốc an thần vẫn không ngủ được, đau buồn dồn nén làm cho chị không còn muốn sống nữa. Chị tự nhủ:

  • Khi nào đứa con út lên đại học thì chị sẽ tự kết liễu cuộc đời vô nghĩa của mình. Cuộc sống này vô vị và đau khổ nhiều quá mà.

Chị được một Chị bạn lôi kéo đi tham dự tĩnh tâm. Ngay trong giờ phút đầu tiên, các bài hát của Ca Đoàn sao mà diễn tả đúng tâm trạng của Chị “Con cần Chúa giữa bao đau khổ tiếp nối triền miên”. Khi Cha cho mọi người bịt mắt để diễn cảm  lại tình trạng người mù thành Giê ri cô được Chúa cho sáng mát, Chị bừng tỉnh và tự hỏi tại sao mình không tìm đến Chúa và đặt trọn vẹn hoàn cảnh của mình vào tay vị Cứu tinh và Bác sĩ tài giỏi số một là Chúa Giêsu. Chị cảm thấy mình quá dại dột khi bỏ Chúa, nước mắt tuôn không dứt. Khi được Cha đặt tay, thì chị ngã ra và cảm thấy có Chúa ôm ấp như Ngài an ủi cho các đau thương của mình. Một sự bình an xâm chiếm tâm hồn làm cho chị dễ dàng tha thứ cho người chồng mà chị nghĩ rằng đã và đang gây đau khổ quá sức chịu đựng của mình. Đã mấy năm qua, chị chưa bao giờ cảm thấy thư thái như hiện giờ. Đêm đó, chị ngủ một giấc đã đời không cần đến thuốc men sau nhiều đêm không ngủ đủ giấc cho dù đã sử dụng nhiều loại thuốc ngủ. Sáng ngày sau khi Chị đang ngồi ca nguyện nhớ đến Chúa, một chị trong Nhóm Thánh Linh chạy đến, thủ thỉ vào tai “Chị bị đau lưng lâu năm rồi, phải không? Để em cùng cầu nguyện với Chị”, ‘nói rồi chị ôm tôi và cầu nguyện trong tiếng lạ. Lưng của tôi nhẹ tênh và nay tôi có thể nhảy múa ca ngợi Chúa mà không thấy đau hay nhức mỏi nữa. Chúa chữa lành cho tôi cả về thể lý lẫn tinh thần. Tôi sẽ không dám bỏ Chúa nữa”.

TINH TAM THANH LINH

Vể việc Chúa chữa lành bịnh trong thân xác trong kỳ tĩnh tâm Canh Tân Đặc Sủng này, đã có một bác đau chân rất nặng đến nỗi con cái, bác sĩ  khuyến cáo không nên bước ra khỏi gường nhưng về phần Bác, Bác nói  “không đi ca ngợi Chúa thì thèm khát không chịu nổi” và Bà cố lết đi. Lạ thay đến nơi Bác nhảy múa, tôn vinh Chúa hăng hái, mà chẳng thấy cơn đau trước đây vốn dĩ, luôn bộc phát mỗi khi cử động, nay bác có thể nhảy mừng, đi khắp phòng và quì gối mà không bị đau đớn. Bác lên trước cử tọa làm chứng và hoan hỉ tung hô quyền nằng kỳ diệu của Chúa dành cho hết mọi người tham dự trong đó có Bác.

Kỳ công khác của Chúa, Ngài chữa cho một thiếu nữ bị bệnh trầm cảm được có cảm giác trở lại. Em kể, trước đây đã mấy năm, tự nhiên em cảm thấy buồn chán, cô độc. Người Em không có cảm giác gì, ngơ ngơ như không có hồn, Em phải nghỉ học, nghỉ làm, Có khi sực tỉnh, em chỉ ước sao được trở lại đời thường như các bạn cùng trang lứa mà không được. Không có đêm nào Em ngủ được an giấc vì sợ hãi. Khi được Cha đặt tay cầu nguyện thì Chúa cho em tỉnh táo, không còn tư lự và buồn bã nữa. Em thấy mình luôn có niềm vui nhẹ nhàng và chạy quanh mong giúp cho mọi người qua việc chụp hình giúp họ lưu lại những thời khắc đáng ghi nhớ của một mùa Tĩnh Tâm đầy ắp sự phấn khich, chụp ảnh vào trong chính iphone, smart phone của mỗi người. Em thật là tươi tắn, một ngày qua, lúc nào Em cũng cười, ăn ngon và ngủ thẳng giấc. Trông Em xinh xắn như một cô thiếu nữ mười tám, đôi mươi.

CHA BUI C MINH

Có ba Chị thuộc diện “Một Mẹ nuôi con – Single Mom”, do chồng qua đời hay bỏ nhà ra đi, tham dự trong khóa Tĩnh Tâm. Các Chị được ơn bằng an, yêu mến Chúa và quyết tâm giới thiệu về Chúa sau khóa tĩnh tâm cho con cái, cho chúng biết đấng nào làm cho họ không còn sợ hãi, buồn bã, thất vọng, không còn than thân trách phận nhưng can đảm, vui mừng, bằng an vác thánh giá theo chân Chúa trong việc phục vụ người thân yêu. Họ muốn làm chứng là chỉ có Chúa mới có thể làm cho họ nên vui tười như vậy mà thôi, không người phàm hay thần thánh nào khác có thể làm điều tương tự.

Một Bác trai lên chia sẻ với cử tọa rằng mình đã từng phạm tội trong mẫy chục năm trường với con số nhiều hơn hết mọi người trong phòng cộng lại, nhưng ngày thứ hai Bác đã khóc ăn năn, đến ngày thứ ba thì khóc vì cảm kích sự nhân từ của Chúa và chấp nhận để cho Chúa tẩy rửa, thay đổi mình hoàn toàn trong đời sống mới. Bác cho biết đã bị đốn ngã sự cao ngạo và chai lì trong tội nhờ sự thương xót vô bờ bến của Chúa, chính thực đây cũng là ơn đổi mới đời sống trong thần khí Thiên Chúa, ơn tiêu biểu mà hâu hết mọi người tham dự đều lãnh nhận đươc trong niềm vui phấn khởi:

  • Nhưng ở đâu tội lỗi đã lan tràn, ở đó ân sủng càng chứa chan gấp bội” (Rôma 5:20).

Kế đến, Chúa ban cho một bác được khỏi bệnh đau đầu. Một anh thanh niên to cao, lực lưỡng trông rất mạnh mẽ, hai cánh tay anh xâm trổ nhiều hình, nhưng lại hiền khô, luôn mỉm cười tươi vì được ơn yêu mến Chúa và ơn hiền hòa vui mừng. Ba thanh niên khác được Chúa chữa khỏi căn bệnh thế kỷ, “ghiền xì ke” trong các khóa tĩnh tâm Thánh Linh trước đây cũng đứng lên làm chứng cho tình thương xót của Chúa.

Thiết nghĩ, cũng phải kể đến ơn an bài của Chúa qua sự yểm trợ của cả Giáo Xứ St. Christopher về tinh thần và vật chất, sự hy sinh, ân cần của các Bác, các Anh Chị Em trong nhóm phục vụ nhà ăn, họ làm các món ăn vừa ngon vừa nóng sốt và phong phú hấp dẫn với lệ phí hoàn toàn tùy lòng hảo tâm, không có lệ hạn. Công việc phục vụ được chuẩn bị quá chu đào từ 5-6 tuần trước đó. Món ăn rất vừa miệng, thực khách ai cũng khen tấm tắc.

Trong dịp tĩnh tâm này, các em thanh niên thuộc thế hệ thứ hai của nhóm Canh Tân giáo xứ Ngôi Lời chúng tôi đến tham dự khá đông đủ. Họ đều được chịu phép rửa trong Chúa Thánh Linh hoặc được gia tăng tình yêu Chúa cao độ, chúng tôi rất kỳ vọng ở điều này vì Nhóm rất cần sự mới mẻ, tươi trẻ để thay đổi sự xưa cũ và chậm chạp của cả nhóm, kết quả là, theo sự sắp đặt của Chúa, Ngài gởi các em trẻ trung, mới toanh tới với các Nhóm. Các em nhận được các câu Lời Chúa ý nghĩa trong Thánh Lễ.

Tôi vừa cất tiếng kêu lên cùng CHÚA, Chúa liền đáp lại từ núi thánh của Người.

Tôi nằm xuống và tôi thiếp ngủ, rồi thức dậy, vì CHÚA đỡ nâng tôi. (Thánh Vịnh 3: 5-6)

Rồi ra, tôi sẽ có dịp trở lại với quí Bạn, tường trình, một khi trong ơn Chúa các em mới, trẻ trung nảy sinh muôn vàn hoa trái Thánh Linh thánh thiện, vui tươi, hiền hòa , tiết độ nhất là các hoạt động mới mẻ  tạo sinh khí cho cả Nhóm Thánh Linh chúng tôi ở Giáo Xứ Ngôi Lời.  Cám ơn Chúa, tôi tin chắc rằng mình sẽ có dịp hầu chuyện cùng quí Bạn !

Cũng không quên hẹn gặp nhau trong kỳ tĩnh tâm tháng 9, 2017 dịp lễ Lao Động tại giáo xứ Đức Mẹ La Vang, Houston.

 Xin Chúa Thánh Thần ban muôn vàn hoa trái Canh Tân Đặc Sủng trên chúng mình.

God bless you

thanks,

Tân Trần

CHUÁ CHỮA LÀNH BỆNH LAO THẬN VÀ ĐỔI MỚI ĐỜI SỐNG

CHUÁ CHỮA LÀNH BỆNH LAO THẬN VÀ ĐỔI MỚI ĐỜI SỐNG

Linh mục:    James Manjackal

HINH 01

Trong gia đình từ thời thơ ấu, tôi đã nghe mẹ  đọc kinh Chúa Thánh Thần vào đầu những giờ kinh tối trong gia đình, việc đọc kinh thường kéo dài từ một đến một tiếng rưỡi đồng hồ. Sau này, đi học trong các chủng viện vào đầu giờ ở các lớp học cũng như trong các sự kiện quan trọng,  đã có xướng lên một lời cầu nguyện hoặc một bài thánh ca xin ơn Chúa Thánh Thần. Đó là tất cả những gì tôi biết về Chúa Thánh Thần trong quá khứ. Tôi vốn không có ngay cả một hệ giáo lý hay một luận án về Chúa Thánh Thần trong quá trình trau dồi về thần học của mình.  Tất nhiên tôi có được biết từ giáo lý rằng Đức Thánh Linh là ngôi thứ ba của Thiên Chúa Ba Ngôi và Ngài ban ơn trong cuộc sống của chúng ta. Tuy nhiên tôi chưa bao giờ có một kinh nghiệm thực sự về Chúa Thánh Thần cho đến khi tôi được Chúa đụng chạm  thông qua lời cầu nguyện mạnh mẽ của một người đàn ông trẻ tuổi nọ.

HINH 2

Sau khi tôi chịu chức linh mục vào ngày 23 tháng 4 năm 1973, tôi  làm việc trong các cơ quan đại diện của Visakhapatnam khoảng một năm rồi sau đó tôi được bổ nhiệm làm giáo sư tại Đại Chủng Viện SFS Ettumanoor, Kerala. (Ấn Độ)

Khi còn là sinh viên ở các chủng viện, nguyện vọng tha thiết của tôi là được làm giáo sư tại một trường đại học hay chủng viện, một vị trí thoải mái và đáng kính trong đời sống tu trì.  Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng ra được rằng mình sẽ du hành, lang thang từ nơi này đến nơi khác tập thích ứng với các tình huống khác nhau về ứng sử với con người, tương thích với văn hóa và tiêu thụ thực phẩm lạ.  Trong thâm tâm tôi đã muốn tìm kiếm cho mình các tiện nghi vật chất và sự  an lành của một cuộc sống ổn định.  Năm 1975, tôi tình cờ đọc được bài viết về ân tứ chữa lành và nói tiếng lạ từ một tạp chí Mỹ,  “Giao ước mới”.  Tôi không thể tin rằng vào những ngày trong thời đại này lại có người được chữa lành bởi đức tin và lời cầu nguyện.  Tôi chế giễu những ơn tiếng lạ, cho rằng nó xuất ra từ  cảm tính rên rỉ thái quá của phụ nữ !.  Tâm trí tôi tràn ngập niềm tự hào về  kiến thức Triết học và Tâm lý học của mình.  Sau đó, tôi nghe nói về một khóa tĩnh tâm Đặc Sủng ở Poona ,  Bắc Ấn Độ.  Cùng với một linh mục già thuộc giáo đoàn, tôi đã tham dự khóa tĩnh tâm  của cha James D’Souza. Cha là một nhà thuyết giảng hùng hồn và là một ca sĩ có giọng hát hay. Tôi thích sự giảng dạy và ca hát của Ngài. Tôi đã đi lên không phải để tiếp nhận một lời cầu nguyện chữa lành vì tôi không bị bệnh. Tôi đã thực hiện một buổi xưng tội sốt sắng và làm theo tất cả các hướng dẫn của các nhà truyền giáo như đưa tay lên cao và vỗ tay.  Khi Ngài nói về ơn nói tiếng lạ và các đặc sủng khác, tôi nghĩ rằng ơn đó không dành cho tôi nhưng ban xuống cho các tâm hồn ưu tú về tâm linh. Vào ngày Nhóm đón nhận “Phép Rửa trong Chúa Thánh Thần” tôi chuẩn bị tốt tinh thần ,  ngồi cùng với các thành viên khác nhưng tôi  đã không cảm nhận được bất cứ điều gì đặc biệt khi được Cha cầu nguyện và đặt tay trên tôi.

Cha phụ trách tĩnh tâm, khi đến cầu nguyện trên tôi, Ngài nói, “James một ngày nào đó bạn sẽ là nhà thuyết giảng Đặc Sủng”, nghe điều này, tôi cười to và nói “không bao giờ, không bao giờ đâu”.  Không chỉ có vậy, tôi không thể chấp nhận những cách đặc biệt của Canh Tân Đặc Sủng đâu, và tôi luôn luôn tỏ ra nhút nhát trước mặt người khác. Từ những ngày còn đi học và sau này được đào tạo trong chủng viện, tôi đã không thể phát biểu trước đám đông.  Ngay cả sau khi chịu chức, tôi là một người thất bại hoàn toàn trên bục giảng.  Tôi vẫn còn nhớ rõ những gì đã xảy ra với tôi trong dịp giảng bài đầu tiên của mình.  Sau khi chịu chức, với nhiều miễn cưỡng, tôi đành đồng ý để cử hành Thánh Lễ và giảng vào ngày hôm sau, một ngày lễ Chúa nhật.  Ở nhà tôi đã chuẩn bị trên giấy một vài ghi chú về Tin Mừng của ngày hôm đó và kẹp chúng trong quyển Kinh Thánh mới của tôi.  Tôi không gặp vấn đề khi dângThánh lễ, vì tôi sẽ nhìn vào sách lễ mà đọc những lời cầu nguyện và những lúc khác tôi thường khép mắt lại vì tôi sợ phải nhìn vào mọi người. Sau khi đọc bài Tin Mừng tôi nhìn dán chặt cả hai mắt trên cửa chính cuối nhà thờ và bắt đầu tìm kiếm tờ giấy ghi chú kẹp sát bìa bên trong quyển Kinh Thánh.  Tôi trở nên rất lo lắng và sợ hãi, tôi quên mất là đã để chúng ở phía bìa bên phải hoặc bên trái sách.  Tôi sợ không dám dời mắt khỏi cánh cửa nhà Thờ và nhìn vào Kinh Thánh, vì tôi nghĩ rằng làm như vậy mình sẽ nhìn thấy dân chúng và với tình trạng sợ hãi này tôi sẽ sup đổ cách thảm hại hơn. Run rẩy, đổ mồ hôi, nhiều lần tôi đã cố gắng để thốt lên vài lời, … “Anh Chị Em thân mến, thân mến” mà không nói thành câu. Đến vài phút đã trôi qua, từ bên trong cửa sổ, cha xứ nhìn biết tình trạng khó khăn đến ngớ ngản của tôi, Ngài thì thầm qua cửa sổ “Cha giảng đủ rồi, bây giờ Cha có thể tiếp tục Thánh Lễ.”  Giống như một quả bóng xì hết hơi, xấu hổ và tự thương hại, tôi tiếp tục dâng Thánh Lễ. Tôi chắc chắn rằng mọi người có thể đã cười hay thương hại cho vị linh mục trẻ,  mới và nhút nhát!  Sau Thánh Lễ khi tôi đến phòng thánh, tôi nghe một vị linh mục nhận xét: “Cha ấy là một nhà truyền giáo của (Dòng)Thánh Francis de Sales, ông sẽ rao giảng điều gì đây?”.  Đó là lý do tôi đã cười khi nghe Cha phụ trách tĩnh tâm nói rằng tôi sẽ là một nhà giảng thuyết đặc sủng.  Nhưng đó quả thực là một lời tiên tri!  Vì trong suốt 32 năm tiếp theo, tôi chỉ dùng thời gian này để truyền giảng ở khắp nơi trên thế giới.

Vào ngày cuối cùng của khóa tĩnh tâm, hầu hết mọi người tham gia đã lên làm chứng về ơn chữa lành của Chúa, chia sẻ kinh nghiệm được các ơn tiên tri, ơn thị kiến, ơn tiếng lạ,… Tuy nhiên, riêng tôi, không có được ơn gì để làm chứng.  Nhiều người đã có kinh nghiệm được gặp gỡ Chúa Giêsu và được nghe Ngài nói chuyện với họ!  Tôi cảm thấy buồn bã.  Tôi bắt đầu cáo tội mình vì quá tự hào nên đã không hợp tác đầy đủ với việc tĩnh tâm và không gặt hái được các ơn tứ của Chúa Thánh Thần.  Có lẽ tại thời điểm này trong sâu thẳm con tim, tôi bắt đầu ao ước và khao khát thần khí Chúa. Nhiều người bạn tò mò hỏi tôi đã nhận được ơn gì trong khóa tĩnh tâm nhưng tôi không thể đưa ra một câu trả lời chính xác nào.  Rồi một tuần sau khi tĩnh tâm, tôi đã bị ốm nặng lần đầu tiên trong đời.  Tôi nằm ở hai bệnh viện trong hơn bốn tháng.  Tôi trở nên yếu và xanh xao, không thể ăn do các cơn đau trong dạ dày, lưng tôi cũng rất đau.  Tôi nôn thốc tháo ra mọi thứ kể cả các viên thuốc.  Khi đứng lên, tôi không thể tự dâng Thánh lễ, tôi quen với việc dâng Thánh Lễ trên giường với sự giúp đỡ của một số linh mục khác.  Khi nhìn thấy tình trạng đau ốm nặng nề và thảm hại của tôi, nhiều người nghĩ rằng tôi sẽ không thể sống lâu.  Cuối cùng bệnh tật của tôi được chẩn đoán, đó là bệnh lao ở thận cùng với sỏi thận và nhiễm trùng. Liệu pháp bao gồm chín mươi mũi tiêm và uống thuốc viên con nhộng trong hai năm để chữa bệnh lao. Các bác sĩ đề nghị phẫu thuật trong thận sau chín mươi ngày tiêm thuốc.

Vào ngày thứ bảy kể từ khi bắt đầu cuộc điều trị dài ngày này, một điều lớn lao đã xảy ra làm thay đổi toàn bộ cuộc đời của tôi.  Trong buổi chiều sau giờ ngủ trưa, tôi đang trò chuyện với hai Sơ đến thăm, đột nhiên có một người đàn ông trẻ, khoảng hai mươi tuổi đi về phía tôi và hỏi: “Thưa Cha, con xin phép cầu nguyện trên Cha cho được chữa lành “.  Vào thời điểm đó, Canh Tân Đặc sủng chưa được biết đến và truyền bá tại Kerala, thậm chí không có linh mục nào thực hành việc cầu nguyện chữa lành. Nhưng người Tin Lành Ngũ Tuần quen thuộc với việc cầu nguyện cho sự chữa lành.  Là một linh mục Công giáo, tôi không muốn một người Tin Lành Ngũ tuần đặt tay trên tôi, một linh mục.  Khi tôi hỏi anh ta về nhân thân, anh nói rằng chỉ mới tám tháng nay, anh đã được biết Chúa lãnh nhận phép rửa tội và được ban cho nhiều đặc sủng của Chúa Thánh Thần.  Tôi càng không thể nào tin rằng Chúa đã sai anh ta du hành bằng xe buýt đến bệnh viện để lo cầu nguyện cho tôi.  Chưa bao giờ chúng tôi từng quen biết nhau trước đây!  Anh không chờ đợi tôi cho phép anh trong việc đặt tay cầu nguyện, kết thúc chia sẻ lời chứng của mình, Anh ta đặt tay trên đầu của tôi và bắt đầu cầu nguyện. “Lạy Cha trên trời, xin gởi Con của Ngài là Chúa Giêsu giờ đây đến với vị linh mục này đang bị tổn thường vì bệnh lao thận, sỏi thận và nhiễm trùng và phục hồi ngài hoàn toàn lành mạnh trong cơ thể và tâm hồn”.  Khi đó, tôi nghĩ trong tâm trí mình rằng anh ta có thể đã thấy các biểu đồ bệnh viện nơi bệnh tật của tôi được báo cáo!  Tôi đã không biết rằng anh đang cầu nguyện với ơn trí tri.  Nhiều lần anh đã cao rao ngợi khen Thiên Chúa và đôi khi xen lẫn với tiếng lạ trong lời cầu nguyện.  Tôi cảm thấy một luồng điện chạy từ tay anhtruyền dẫn vào trong tôi.  Rồi tôi ý thức được sức mạnh của việc ca ngợi và cầu nguyện công khai. Trong khóa tĩnh tâm tôi không thể tán thành việc cầu nguyện ồn ào với các lời ca khen lớn tiếng.  Đột nhiên tôi nghĩ đến những lời cầu nguyện của người mù, ăn xin có tên là Barthimaeus. Ông đã kêu nài lớn tiếng “Lạy Con Vua David, xin thương xót tôi”.  Mặc kệ các môn đệ đã cố gắng để giữ cho ông yên lặng, nhưng ông càng gọi lớn hơn nữa.  Sau đó, Chúa Giêsu gọi ông đến bên và ban cho điều ông thỉnh cầu (Mc 10: 46-52).  Biểu lộ ra ngoài miệng chính là sự diễn tả ước muốn từ trái tim!  Một lời nguyện to và mạnh mẽ từ miệng là sự dốc đổ lòng ao ước mãnh liệt và tín thác của linh hồn.

” Tiếng tôi lên với Thiên Chúa, tôi kêu,

tiếng tôi lên với Thiên Chúa,

Người sẽ ghé tai lại với chúng tôi,     (Tv 77: 1).

Các tông đồ vào thời điểm của cuộc bách hại thứ nhất, dâng cao lời kêu xin lên Thiên Chúa.  Lời cầu nguyện của họ mạnh đến mức làm rung chuyển ngôi nhà mà họ đang tụ tập với nhau (Cv 4: 24-31).  Tất cả sự hoài nghi của tôi về việc cầu nguyện lớn tiếng đã được chữa lành hoàn toàn.  Tôi cũng bắt đầu cầu nguyện cùng anh ta với lời ca ngợi vang xa.

Sau đó, chàng thanh niên bắt đầu chuyển hướng cầu nguyện với một cung giọng khác, cho các sự kiện xảy ra trong quá khứ của cuộc đời tôi. Anh cầu nguyện “Lạy Chúa, vị linh mục này là một linh mục tốt lành nhưng Ngài không thể rao giảng Tin Mừng vì Ngài rất hay mắc cỡ và rụt rè, căn nguyên của một mặc cảm tự ti đã phát triển trong thời thơ ấu của mình. Ngài đã mất cha khi lên bảy tuổi. Ngài cảm thấy bị xua đuổi và phân biệt đối xử trong số năm người con cùng sinh hoạt chung. Mẹ góa bụa của Ngài rất vất vả để nuôi nấng các con. Ngài mập và to con nên anh chị em gọi đùa là “thằng béo”. Bạn trong trường gọi Ngài là “thằng đen” vì là người da màu. Như vậy, tuổi thơ đã chịu đựng rất nhiều thương tổn, Em nhỏ này, đã có nhiều oán hận kẻ khác trong tim mình. Lậy Chúa, Xin Chúa Thánh Thần lấy đi khỏi Ngài các vết thương, sự oán giận và ban cho Ngài một tâm tư mới. Giải thoát Ngài khỏi mọi trói buộc và quyền lực của tối tăm. Ôi, lạy Chúa Thánh Thần xin đổ đầy tim Ngài với tình yêu của Chúa…” Tôi bị sửng sốt vì lời cầu nguyện, Anh ta như phân cắt nội tâm tôi ra thành từng mảnh trong sức mạnh của Lời Chúa. (Thư Do Thái 4:12) . Vì  tất cả những gì anh nói là sự thật trong cuộc sống của tôi.  Tôi biết chắc rằng các bệnh trạng anh nêu ra trong khi cầu nguyện không hề hiện hữu trong các biểu đồ của bệnh viện!  Anh ta đã đọc một biểu đồ từ Chúa Thánh Thần! Trong nước mắt tôi đã nhớ lại những lời của Chúa Giêsu: ” “Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xưng tụng Cha, vì đã giấu không cho những người thông thái khôn ngoan biết những điều này, nhưng đã tỏ cho những kẻ đơn sơ. ” (Lc 10: 21).  Một lần nữa tôi khóc cho niềm tự hào vô nghĩa của tôi, đặc biệt là sự tự hào về trí tuệ thông thái của mình.  Tôi cảm biết là mình quá thô thiển trong cách dùng hiểu biết thế gian mà đo lường và giới hạn sự khôn ngoan và tình yêu không có giới hạn, không thể dò thấu của Thiên Chúa. Tôi nhận ra rằng người thanh niên này, một người tân tòng, lại được ơn tái sinh trong Chúa Thánh Thần trong khi đó thì tôi, một người Công giáo truyền thống, một vị linh mục thụ phong, vẫn còn ở trong bản tính xác thịt của mình.  Tôi bắt đầu hiểu rằng những điều mắt chưa thấy, tai chưa hề nghe và lòng người chưa từng nghĩ đến, thì Đức Chúa Trời đã chuẩn bị sẵn cho những kẻ yêu kính Ngài. Vì Thiên Chúa đã mạc khải cho chúng ta nhờ Thần khí, bởi Thần khí dò thấu mọi sự, cả những chiều sâu thẳm nơi Thiên Chúa.  (I Cor 2: 9-10).  Tôi nhận thức có nguồn nước hằng sống đang chảy qua tôi và giải thoát cho tôi khỏi tội nhơ.  Tôi cảm thấy có năng lượng tập trung trên thân mình, một cảm giác ấm áp trên bụng và trên phần của thượng thận ở lưng.  Tôi tin rằng Chúa đã chữa lành cho tôi.  Tôi tuyên bố sự chữa lành và ngợi khen Chúa Giêsu.

Vào ngay lúc đó tôi có một nỗi sợ nảy ra trong lòng, đó là, liệu người đàn ông trẻ này vốn có thể nhìn thấy tôi một cách từ trong suốt cho đến thấu suốt, sẽ nói trắng ra các tội lỗi tàng ẩn quá đặc biệt của tôi trước mặt hai Sơ này.  Rồi, anh ta cầu nguyện “Lạy Chúa Giêsu, chính Ngài đã gọi cha tới chức linh mục, nhưng Cha đang dâng tiến lễ với trái tim và bàn tay không thanh tịnh”. Những lời của tiên tri Malachi đến tâm trí của tôi và bắt đầu cáo buộc tội tôi về sự không thánh khiết trong chức linh mục.  ” hỡi các thầy tế lễ khinh dể danh ta!… Các ngươi dâng bánh ô uế trên bàn thờ ta.”  (Mal 1: 6-7).  Anh tiếp tục cầu nguyện rằng ” Vị linh mục này đang còn chưa tha thứ đối với nhiều người, xin ban ơn biết tha thứ cho người khác và rửa Ngài trong máu quý giá của Chúa và ban cho Cha một quả tim trắng hơn tuyết” (Is 1: 18).  Vào thời điểm này, chính Chúa Thánh Thần bắt đầu cáo buộc về các tội lỗi tôi đã phạm (Ga 16: 8).  Tôi không biết rằng cậu thanh niên đã bước ra khỏi phòng với các sơ để đi cầu nguyện đặt tay cho những người khác.  Tôi nhìn thấy một tờ giấy trắng trước mặt tôi, trong đó có ghi rõ ràng tất cả tội lỗi của tôi, những tội lỗi tôi đã xưng ra, và đôi khi những tội tôi dấu diếm vì sợ hãi và xấu hổ.  Tôi thấy rõ người mà tôi chưa tha thứ và những người mà tôi chưa thực sự làm hòa trong tâm tư. Tôi thấy trái tim của tôi bị bao bọc trong tối tăm với tấm màn của những thói quen xấu và mạng nhện của sự giả hình.  Lời Chúa, về sự rước Chúa cách bất xứng tất sẽ đưa đến sự tội và bị kết án (I Cor 11: 27), bắt đầu xua đẩy tôi vào một cuộc khủng hoảng sâu trong lương tâm.  Tôi đã có một thói quen xấu bắt rễ sâu xa từ tuổi thiếu niên của tôi.  Ngay cả bàn tay của tôi đã nhuộm vàng với mùi hôi của khói thuốc lá.  Trong nước mắt tôi thưa: “Lạy Chúa, con không thể thoát ra khỏi những thói quen xấu này. Con bất lực. Con không thể tiếp tục làm một linh mục thánh thiện” Trong những giọt lệ, tôi kêu khóc với Chúa, có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi cầu nguyện với nước mắt. Tôi hoang mang cực độ, không biết là nên rời khỏi chức vụ linh mục hay tiếp tục.  Chúa Thánh Thần trong tôi đang nói, nếu tôi muốn tiếp tục, tôi phải là một linh mục thánh thiện, một con người khác.  Tôi cho rằng các Thánh lễ tôi dâng trong quá khứ đã không được chấp nhận bởi Cha trên trời và không một lời lời cầu nguyện nào của tôi đã được Chúa nghe lời.  Khi tôi bước lên bàn thờ tôi cần phải tha thứ và hòa giải (Mt 5: 23).  Tôi phải tha thứ cho người khác để cho lời cầu nguyện của tôi có hiệu quả (Mc 11: 25).  Tôi nghĩ rằng tôi là một con người khốn khổ, hoàn toàn hư mất!  Tôi đang ở trong bóng tối đen ngòm, nghi ngờ và bối rối.  Tôi nghĩ rằng mình đã lừa dối Thiên Chúa và mọi người trong chức linh mục của mình.  Tôi đang cầu nguyện trong sự bất lực “Lạy Chúa xin cứu con là kẻ tội lỗi”.

Thiên Chúa của tôi đã không bỏ rơi tôi trong tuyệt vọng.  Lần đầu tiên trong cuộc sống của tôi, tôi thấy Chúa Phục Sinh đi về phía tôi trong ánh sáng chói lòa.  Khuôn mặt Ngài chiếu sáng, áo trắng của Ngài lấp lánh hào quang.  Bao quanh Ngài có nhiều thiên thần.  Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc du dương của các thiên thần.  Ngài đặt tay lên vai tôi, tôi đã trở nên rất nhỏ bé trước Ngài.  Chúa nói với tôi một cách rất rõ ràng “James, con là linh mục của ta mãi mãi. Ngay từ khi ta thụ thai trong lòng mẹ ta (cung lòng của Đức Maria), con đã có đó như một linh mục chia sẻ chức vụ tư tế đời đời của ta. Cha tha thứ cho tất cả tội lỗi của con và làm cho con hoàn toàn nên mới”.  Đó là một sự mặc khải lớn lao đối với tôi, rằng tôi đã thuộc về nhiệm thể của Ngài từ khi Ngài mặc lấy hình dạng con người.  Đức Maria đã trở thành mẹ của tôi từ lâu trước khi Chúa Giê Su giao phó Mẹ cho nhân loại trên thập tự giá khi nói “ Này là con Mẹ…”. Rồi tôi thực sự cảm nghiệm được sự gần gũi với Mẹ Maria, tôi cảm thấy mình như một em bé được an ủi và chữa lành trong khi Mẹ bế đặt trên đùi mặc dù tôi không nhìn thấy Mẹ.  Không có từ nào diễn tả hết được kinh nghiệm tôi đã trải qua trong buổi ngất trí kéo dài hơn ba tiếng rưỡi đồng hồ.  Chúa bảo tôi thực hiện một cuộc thú tội tổng thể thật sâu sắc về cuộc sống quá khứ của tôi.  Ngoài ra, Ngài hướng dẫn tôi ra đi hòa giải với những người mà tôi oán hận.  Trong thời gian dài được đào tạo ở chủng viện hay trong nhà tập, tôi chưa bao giờ có kinh nghiệm gặp gỡ Chúa Giêsu trong cầu nguyện hay nghe giọng nói ngọt ngào này mặc dù Giáo Sư và Linh hướng của tôi đã dạy tôi chiêm niệm và cầu nguyện.  Bây giờ tôi biết rằng lời cầu nguyện và chiêm niệm không phải là một cái gì đó mà tôi có thể đạt thấu nhưng là ơn mà tôi có thể nhận được chỉ như món quà tinh khiết của Chúa Thánh Thần.

Tôi thức dậy từ giấc mơ đầy ơn phúc khi một y tá gọi tên tôi.  Tôi nhìn thấy cô đứng trước tôi với các liều thuốc tiêm và viên thuốc.  Với nhiều niềm vui trong tim, tôi nói với cô ấy rằng tôi vừa trải qua một kinh nghiệm sâu sắc về sự đụng chạm của Chúa Giêsu và tôi đã được chữa lành.  Khi cô rời khỏi phòng tôi cất tiếng ca ngợi Thiên Chúa với một giọng nói lạ, tôi cảm thấy rằng ngôn ngữ và lời nói của tôi được gỡ bỏ và Chúa Thánh Thần cho một ngôn ngữ và lời nói mà nghĩa của nó là khó hiểu với tôi.  Món quà rất đáng gọi là quà tặng là ơn nói tiếng lạ, mà tôi vốn đã không muốn có, nay được trao cho tôi bởi Chúa của tôi.  Tôi đã thực sự cố gắng để hội ra được mọi chiều: rộng, dài, cao, sâu của tình yêu vô biên của Thiên Chúa thể hiện qua Chúa Giêsu, Con của Ngài (Eph 3: 18).  Sau một lúc, bác sĩ điều trị đến và trách cứ tôi vì không chịu dùng thuốc.  Ông nói: “Cha là một linh mục, tôi tin rằng Cha có ý thức và kiến thức, Cha có nghĩ rằng Cha lại đang được chữa lành bằng lời cầu nguyện của thanh niên tân tòng. Nếu Cha không uống thuốc, bệnh sẽ tái phát.”  Tôi nói: “Xin lỗi Bác sĩ, tôi sẽ uống thuốc nhưng tôi biết mình được chữa lành bởi những lời cầu nguyện của cậu nhỏ”.  Tôi uống viên thuốc và chịu mũi tiêm trước sự hiện diện của bác sĩ bởi vì tôi biết rằng các bác sĩ và thuốc men đều nằm trong kế hoạch của Thiên Chúa và tôi hứa rằng tôi sẽ tiếp tục việc điều trị theo y khoa cho tới khi ông có kết luận khác (Huấn ca 38: 1-2).

Tôi rất hạnh phúc và vui vẻ.  Tôi bắt đầu nói với những người bên cạnh và các Sơ về việc được chữa lành.  Đêm hôm đó, tôi có giấc ngủ ngon và sâu mà không cần một viên thuốc ngủ.  Đó là sự lành bệnh về thể lý đầu tiên mà tôi nhận được.  Kể từ khi tôi có vấn đề về thận, tôi đã không thể ngủ được nếu không sử dụng thuốc an thần.  Hôm sau, tôi thức dậy vào lúc 4 giờ sáng như thể có ai đó đánh thức mình dậy sớm, chắc chắn vị đó là Chúa (kể từ ngày hôm đó tôi luôn thực hiện việc cầu nguyện cá nhân hàng ngày vào buổi sáng lúc 4 giờ).  Tôi ngồi trên chiếc ghế của tôi và cầu nguyện trong một tiếng rưỡi với cùng kinh nghiệm sốt sắng của ngày hôm trước nhưng với sức mạnh gia tăng hơn nhiều.  Trong lúc tôi cầu nguyện, Chúa đặt để sự khôn ngoan của Ngài vào trong miệng của tôi và trao cho năng lực để rao giảng về Vương Quốc của Ngài và ra lệnh cho tôi phải từ chức giáo sư chủng viện và đi ra rao giảng.  Sau khi cầu nguyện tôi đi bách bộ một giờ.  Mới ngày hôm trước, tôi còn không thể đứng dậy một mình ra khỏi giường và bước xung quanh căn phòng! Sau khi tắm rửa, tôi liền đi đến nhà nguyện cử hành Thánh Lễ cùng với hơn một trăm năm chục người tham dự. Bài đọc Tin Mừng trích sách Luca chương mười chín, về câu chuyện của Gia kêu.  Không có bất kỳ sự chuẩn bị trước nào, cậy dựa hoàn toàn vào Chúa Thánh Thần tôi đã có thể giảng trong mười tám phút và làm điều đó nữa, tức là nhìn mặt đối mặt với mọi người.  Tôi cảm thấy đã hoàn toàn được giải thoát khỏi gánh nặng và trói buộc của sự sợ hãi và mặc cảm tự ti. Tôi cảm thấy có một sự gần gũi đặc biệt với những người trong Thánh Lễ. Tôi có thể nhìn ngắm họ với sự tự do và tình mến như thể mỗi người là anh chị em ruột của tôi.  Sau Thánh lễ, được thông báo về sự thay đổi trong hành vi của tôi, bác sĩ liền đề xuất lệnh cho làm lại tất cả các xét nghiệm. Sau đó, ông gọi tôi vào phòng và chỉ cho tôi cách so sánh những kết quả cũ và mới của các cuộc thử nghiệm lâm sàng đồng thời tuyên bố, xác nhận rằng thận của tôi đã hoàn toàn bình phục và rằng tôi có thể ngưng tất cả các loại thuốc cùng được xuất viện.  Tôi không biết làm thế nào để diễn tả hết niềm vui vào thời điểm đó.  Tôi nói, “Ngợi khen Chúa” và ôm từ giả bác sĩ trước khi rời bệnh viện.

Tôi đi ra khỏi bệnh viện như một con người mới với các quyết định và quyết tâm mới.  Tôi quyết định sống cho một mình Chúa Giêsu và dành cả đời mình cho việc rao giảng Nước của Người.  Tôi từ bỏ công việc của tôi trong vị trí giáo sư chủng viện và chuẩn bị bước ra ngoài đi rao giảng,  sau khi đã dành bốn mươi ngày ăn chay và cầu nguyện.  Kể từ ngày 17, tháng 2 năm 1976 tôi bắt đầu giảng tĩnh tâm Đặc Sủng, lần đầu tiên, tôi giảng bằng tiếng Malayalam, ở tiểu bang Kerala, cho đến tận bây giờ tôi chỉ dành thời gian của tôi trong việc rao giảng Lời của Ngài mà thôi.  Bề trên kính mến của tôi sau đó đã đề nghị nhiều cơ hội cho tôi đi đến nước Đức hoặc đến Rome để theo đuổi học vị tiến sĩ, nhưng tôi đã mạo muội từ chối vì Chúa Thánh Thần nói với tôi, “Ta là đủ cho con”.  “Kẻ vừa tra tay cầm cày vừa ngó lui sau là người bất kham đối với Nước Thiên Chúa!” (Lc 9: 62).  Trong thời gian đào tạo tại chủng viện, khi tôi thấy có nhiều bạn đồng hành được đề cử ra nước ngoài để theo học bậc cao hơn, tôi đã có một khát vọng lớn đó là được đi ra nước ngoài để nâng cao trình độ kiến thức.  Tạ ơn Chúa, bây giờ Chúa còn đang thỏa mãn ước vọng của tôi, khi được tiếp tục giảng thuyết về Vương Quốc ở ngoại quốc. Thật quả đúng là khi chúng ta chịu từ bỏ bất kỳ ham muốn thế gian nào vì lợi ích của Chúa, Ngài sẽ trả lại gấp trăm lần! Đúng là Chúa Giêsu đã sử dụng tôi để Ngài xây dựng một nhà cầu nguyện cho Ngài, tại Athirampuzha, Kerala, cũng được gọi là Charis Bhavan.  Trong các buổi giảng tĩnh tâm, hội nhóm và sứ cầu nguyện chữa lành tôi gặp phải những chống đối  và ngay cả các bách hại nữa.  Nhưng Lời Chúa nói rằng, mỗi người muốn sống một cuộc đời thánh thì sẽ bị bức hại, lời này đã an ủi và tiếp sức mạnh cho tôi (II Tim 3: 12).  Tôi biết rằng tất cả những món quà và quyền hạn được trao cho tôi, một con người yếu đuối, chứa đựng trong những bình sành lọ đất, ngõ hầu quyền lực siêu vời kia thực rõ là của Thiên Chúa, chớ không phải xuất tự chúng tôi. (II Cor 4: 7). Cùng với Thánh Phaolô, tôi nữa, tôi cũng sẽ nói rằng Tôi có sức chịu đựng mọi sự, trong Ðấng ban sức mạnh cho tôi. (Phi-líp 4: 13).  Quyền năng của Ngài được bày tỏ trong giai đoạn tôi bị bắt cóc và cầm tù trong thế giới Hồi giáo ở các nước Ả Rập, và trong những lời lăng mạ và những hiểu lầm của bề trên và bạn bè.  Tôi kết luận lời chứng của tôi với những lời của Thánh Phêrô: “Anh em thân mến, đừng lấy làm lạ vì hỏa tai bốc cháy để thí luyện anh em, như một cái gì lạ lùng xảy đến. Nhưng càng được chung phần thống khổ của Ðức Kitô chừng nào, anh em hãy vui mừng! Ngõ hầu khi vinh quang của Ngài mạc khải ra, anh em cũng được vui mừng hớn hở. Nếu anh em phải chịu sỉ vả vì Danh Ðức Kitô, thì phúc cho anh em, vì Thần khí vinh quang, Thần khí của Thiên Chúa, sẽ đậu lại trên anh em. “(Phê rô 4: 12-14 ).

Cám ơn Chúa vì sự thành tín và rộng rãi của Ngài, ngày hôm nay mục vụ Canh Tân Đặc Sủng của Cha James Manjackal được Giáo Hội công nhận,

Cha thực hiện nhiều hành trình rao truyền Tin Mừng trong 87 quốc gia trên 5 châu lục, Ngài thuyết giảng trong các buổi tĩnh tâm Canh Tân Đặc Sủng, chủ trì các hội nghị và cầu nguyện xin ơn chữa lành, hướng dẫn trong các trường Tin Mừng và tiên phong trong công tác truyền bá đức tin cho người Hồi Giáo vùng vịnh Ả Rập. Cha sáng lập dòng “Tì nữ Maria đầy ơn phước” trong giáo phận Vijayapuram, bang Kerala, Ấn độ. Ngài viết nhiều sách về Canh Tân Đặc Sủng như “33 Lời nguyện Đặc sủng” được dịch ra vài ngôn ngữ, “Cầu nguyện làm nên điều kỳ diệu”, “Ngài đụng chạm và chữa lành tôi”, “Sự Chữa lành tạo nên Đời Sống mới”, “Tỉnh thức, Ta gõ cửa đây”, “Tìm thấy rồi”, “Vào trong tàu . Mới đây vào tháng 2, năm 2016, Cha được Đức Thánh Cha Phan xi cô chỉ định là một  trong bẩy trăm sứ giả của Lòng Thương Xót Chúa nhân dịp năm thánh Lòng Thương Xót.

Phan Sinh Trần gởi

THỜI ĐẠI CỦA LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA.

THỜI ĐẠI CỦA LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA.

Phan Sinh Trần

Ai trong chúng ta mà lại không biết rằng chưa có thời đại nào tội lỗi bằng thời đại của chúng ta, chỉ kể đến các tội sau cũng đủ cho bạn và tôi rùng mình:

Chỉ tính riêng các phim ảnh dâm ô đồi  trụy, phim con heo đã trở thành một ngành kỹ nghệ tội lỗi lớn, 35% các em thiếu niên đã xem hình ảnh này vô số lần, 40 triệu người Hoa Kỳ xem những hình ảnh này,  35% phần tải xuống từ internet vốn có liên quan đến sex. Hậu quả thê lương của nó, Viện luật sư gia đình Hoa Kỳ cho biết,  ly dị vì chồng hoặc vợ nghiện phim sex và hành động theo chiếm 56%.

Phá thai trên thế giới lên tới con số ước tính từ 1-2 tỉ em bé trong 50 năm qua
Nay đã có đền thờ trực tiếp dành riêng thờ lạy Satan tại Los Angeles và đang lan sang các tiểu bang khác

Bi quan quá phải không, ai cứu được thế giới này phải không?

Cảm tạ Chúa vì có Tin Vui giữa giờ tuyệt vọng, chưa thời nào tội lỗi bằng  nhưng cũng chưa có thời nào con người được đầy dẫy ơn huệ Đức Thánh Linh như thời đại của chúng ta. Kinh Thánh nói:

Vì chưng các sự thống khổ của Đức Kitô tràn đến trên chúng tôi thế nào, thì nhờ Đức Kitô, sự an ủi chúng tôi cũng được dẫy tràn thể ấy. (2 Cô-rin-tô 1:5)

Có sức mạnh quyền năng của Lời trong thời đại này, xin đan cử một vài ví dụ sau:

Tôi được biết có một Bác 90 tuổi, từ Mỹ về Cà Mau để đi truyền giáo, bác gầy được tới 50 nhóm, mỗi nhóm 50-100 người tân tòng, Lý do bà con này đi theo Chúa là vì quyền năng chữa lành của Chúa cho họ thoát khỏi các căn bệnh mà trần gian không ai có thể chữa cho, họ tin phục và xin làm con Chúa.

Một cô thiếu nữ nọ, tốt nghiệp đại học Sorbone Pháp với bằng tiến sĩ nhưng không hành nghề mà lại hiến dâng tài năng đó cho Chúa, cô này sau trở thành ma sơ đi phục vụ người nghèo khổ nhất, đó là người Thượng bị bệnh cùi hủi,  vùng Cao Nguyên Trung Phần Việt Nam, bây giờ  đến năm 2016 đã 70 tuổi , Sơ được bề trên sai đi truyền giáo tại vùng căn cứ đường mòn Hồ Chí Minh, vùng đồng bào Thượng có 100% dân cư tin theo Cộng Sản, Sơ đi đến đâu thì hầu hạ, phục vụ đến đó trong đời sống đơn sơ chia xẻ khó nghèo và vui tươi ca ngợi Chúa với hết  tấm lòng, hết  linh hồn kết quả là có làng thì hai phần ba dân làng, khoảng 200 người thành con cái Chúa, có làng được một phần ba  theo Chúa, khoảng 90 người. Mỗi năm Sơ lại “bị” hay là “được” sai đi một làng khác !

Trong Nhóm cầu nguyện của tôi có anh nọ bị thất nghiệp nhưng vẫn giữ lời hứa với Chúa và dâng $400 cuối  cùng cho người nghèo, kết quả là Chúa vẫn cho người nào đó chu cấp cho gia đình anh lương thực đầy đủ còn ngon hơn trước, có các món mà anh muốn ăn. Sau đó, Chúa cho anh một công việc khác để anh không bao giờ bị lỗi lời hứa dâng 1/4 thu nhập cho người nghèo.

Trong một nhóm khác thì có một bác 80 tuổi bị thay khớp chân, bệnh tim, bệnh xương.  Ốm yếu, nhưng bác vẫn lết  đi thăm tù và chia xẻ Lời Chúa cho anh em tù nhân đến nay là trên 17 năm và vẫn còn đang tiếp diễn.

Rồi phải kể đến  phong trào cầu nguyện cho sự phục hồi đức tin của Hoa Kỳ, thí dụ như năm 2015 và trước đó, có trên 100.000 người kiêng ăn trong một tháng để cầu nguyện cho nước Mỹ, họ nhóm lại mỗi tối thứ ba hay thứ sáu trong tuần và khóc lóc, ăn năn, cầu thay cho dân, xin Chúa cứu đất  nước của họ khỏi hiểm họa suy thoái, tan rã, cùng với các hâu quả thê thảm của tội. Họ nài xin Chúa cho các hội thánh phục hưng, quay về trở lại với Tin Mừng.

Rorate Caeli đã phát hành một bản dịch của một cuộc phỏng vấn đáng chú ý, được xuất bản lần đầu vào năm 2008, với Đức Hồng Y Carlo Caffara của Bologna, Ngài vốn đã được Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II trao trách nhiệm lập kế hoạch và thành lập Viện Giáo Hoàng nghiên cứu về hôn nhân và gia đình.. Trong đó, ĐHY tham chiếu thư ngài đã có với Sơ Lucia, thị nhân chính của Đức Mẹ Fatima:

Trận chiến cuối cùng giữa Chúa và triều đại của Satan sẽ xảy ra trên bình diện hôn nhân và gia đình. Đừng sợ, Sơ nói thêm, bởi vì bất cứ ai mổ xẻ sự thiêng liêng của hôn nhân và gia đình sẽ luôn luôn bị tranh luận và bị phản đối về mọi mặt, bởi vì đây là vấn đề quyết định. Và sau đó Sơ kết luận: Tuy nhiên, Đức Mẹ đã thực sự nghiền nát đầu của Satan.

Tình hình cấp bách trong cuộc chiến  gần như là cuối cùng giữa Thiên Chúa và Satan. Phần chúng ta, có đang tiếp nối trong cuộc chiến đấu với bóng tối chung quanh không? Bạn có thể làm được gì ?  Vâng tôi đoán  biết là bạn có thể làm nhiều lắm:

Bạn có thể cầu nguyện cho mình và cho tội nhân trong giờ thử thách.

Bạn có thể để cho Thần Khí của Chúa thánh hóa, hướng dẫn và sai đi đến với các gia đình đang sắp tan vỡ, chia xẻ Lòng Thương Xót Chúa với các thành phần đã ly dị.

Bạn có thể đến phục vụ, ca ngợi Chúa, cầu nguyện tại các nhà hưu dưỡng, nhà tù hay âm thầm làm các việc hy sinh cầu cho các linh hồn đang xa cách ơn Cứu Độ.

Quan trọng nhất là bạn luôn chuẩn bị, ghi khắc một bài làm chứng về các ơn đổi mới diệu kỳ Chúa thực hiện trong đời bạn và luôn luôn tìm cơ hội trình bày một cách rất chân thành, khiêm nhường, bài làm chứng cho Chúa ở bất kỳ môi trường nào, trong bất kỳ dịp tiện nào, cho đúng đối tượng của Tin Mừng là các người cần Lòng Thương Xót Chúa, các người có thể chịu nghe về ơn cứu độ. Bài Làm chứng đầy sức mạnh thần khí cộng với mãnh lực tuyệt diệu của các câu gốc Lời Chúa thí dụ như câu sau đây có thể cứu Linh Hồn theo cách thu hút tuyệt vời của Chúa Thánh Thần.

Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời (Gioan 3:16)

Phần các ngươi, mắt các ngươi có phúc vì thấy, tai các ngươi có phúc vì nghe.(Mat theu 13:16)

Phan Sinh Trần

CHÚA CỨU MẸ CON TÔI KHỎI BỌN BUÔN NGƯỜI.

CHÚA CỨU MẸ CON TÔI KHỎI BỌN BUÔN NGƯỜI.

 Chị Maria Thủy – Chị Mỹ.
Phan Sinh Trần ghi

Tôi sinh ra trong một gia đình không có Đạo và rất nghèo,  sinh ra tôi được có bốn  ngày vỏn vẹn, thì Mẹ đã giao em bé cho Bà Ngoại và bỏ đi biệt tích. Bà Ngoại nấu nước cháo nuôi tôi sống và lớn lên. Tuy nhiên, hai bà cháu vật lộn với kế sinh nhai, nên tôi không được đi học, một chữ bẻ làm đôi tôi cũng không được biết, con số dê rô tôi cũng không hiểu nhận hết.Bà nói, “cho mày đi học thì sau này lấy ai nuôi bà”. Mới có bảy, tám tuổi tôi đã đi mót lúa, đi ở đợ để nuôi Bà. Lớn lên, rồi tôi cũng có được một con gái ngoại hôn.

Hai mẹ con chúng tôi qua Mỹ theo diện con lai đợt tái cứu xét, khi đi thì cháu được tám tuổi. Qua Mỹ, tôi cũng tiếp tục làm nghề dọn dẹp nhà ở tư của các chủ Việt. Ở Mỹ được mấy năm thì có người bạn cũ gọi qua hỏi thăm và mời về Việt Nam chơi, nó nói không cần tiền, cứ về đi, ở Việt Nam tao sẽ dẫn mày đi chơi, du lịch các nơi, vui lắm, nghỉ ngơi lấy lại sức sau bao năm vất vả. Tôi nghe thấy cũng bùi tai và nhận lời nó, tạm nghỉ việc đi về Việt Nam chơi một chuyến. Khi về đến nơi, một hai ngày đầu thật là vui vẻ, Bạn tôi lấy Honda đưa chúng tôi đi chơi, nó nói “mày có giấy tờ, nữ trang đưa tao giữ cho chứ ở Việt Nam cướp giựt và trộm cắp dữ lắm”, không nghi ngờ, tôi giao hết mọi thứ cho cô bạn, rồi nó nói bây giờ sẽ đi ra Rạch Giá, sau đó ra Phú Quốc chơi, nó mua vé tàu đưa hai mẹ con ra đảo, cùng đi còn có mấy người đàn ông, đàn bà bạn của nó, đến thị trấn Dương Đông, thì nó trở mặt liền, đưa chúng tôi về một xóm chung quanh có các nhà chứa với gái mãi dâm. Tôi năn nỉ nó trả lại giấy tờ thì bị la mắng:

Giấy tờ gì cái bản mặt mày, không có giấy má gì ráo, tao lấy đốt hết rồi, cái thứ tụi mày ngu ngốc, làm được cái gì chứ, bây giờ tụi mày phải ở đây chờ tao sắp xếp. Không được đi ra khỏi nhà khi tụi tao chưa cho đi. Lạng quạng bị đánh đừng nói tại sao.

Nói xong, tụi nó bỏ đi để mặc hai mẹ con bị đói trong căn phòng tồi tàn. Đói quá, tôi xin bọn nó cho phép đi rửa chén trong một nhà hàng để hai mẹ con có cái ăn, tội nghiệp con gái tôi, nó sợ hãi quá mức, lúc nào cũng mếu máo. Tôi đi làm, rửa chén mà lòng không yên, hết giờ làm là tôi ba chân bốn cẳng chạy về xem cháu có bị tụi nó bắt cóc và bán cho các ổ mãi dâm? Rất may là điều đó chưa xảy ra, có lẽ vì nó chưa tìm được khách ưng ý. Bọn chúng nói:

Tao đang tìm thằng thuyền chài để gả mày cho nó, rồi hai mẹ con sẽ có chỗ ăn ở.

Nghe chúng nói, hai mẹ con hoảng hồn, chúng tôi chỉ biết cầu Trời khấn Phật cho hai mẹ con được tai qua nạn khỏi, sực nhớ còn sợi dây chuyền nhỏ xíu dấu ở dưới cổ áo, có lẽ nhỏ quá nên tụi nó chưa thèm lấy, tôi vội lấy ra tìm cách bán đi và ngay nửa đêm hôm đó, hai mẹ con lén đi ra bến, nói dối với lái tàu là mẹ con bị móc bóp mất hết tiền bạc, giấy tờ, xin chủ tàu cứu giúp cho về đất liền, chủ tàu thương tình cho chúng tôi đi, đến Rạch Giá chúng tôi mua vé xe đò về Sài Gòn và sống lây lất ở Bến xe Miền Tây. Tôi nhờ người gởi thơ cho Bà Chủ Nhà mà tôi làm công trước đây nhờ giúp đỡ để về lại Mỹ. Tôi không dám nói thật sự thể, chỉ nói là tôi bị móc bóp và mất hết tiền bạc, giấy tờ tùy thân.

Cách xa nửa vòng trái đất, tại Houston, Texas Chị Thủy nghe chuyện và động lòng thương, chị kể:

–          Cách nay mấy năm, tôi đang làm nail cho một Bác thì được nghe bà kể lại câu chuyện có hai mẹ con ở Mỹ, về Việt Nam chơi bị móc túi, mất hết giấy tờ và cần giúp đỡ để về lại Hoa Kỳ. Bà đã chi ba ngàn đô, coi như ứng cho mượn trước số tiền, dùng để trả cho một Luật sư chuyên về di trú để nhờ giúp đỡ. Tôi muốn được đóng góp với Bác nọ để thêm phần tài chánh hòng giúp sức cho hai mẹ con chóng được về lại nhà. Nghe kể lại tình cảnh hai mẹ con rất đáng thương, tôi bức rức không yên, dù mình cũng chả dư dả gì nhưng tôi quyết phải giúp họ cho bằng được. tôi gọi phôn cho bốn Anh Chị Em còn đang ở Việt Nam để nhờ liên lạc, tìm cho ra hai mẹ con và giúp họ có nơi ăn chốn ở trong lúc chờ giấy tờ đi về Mỹ lại. Vì mình sinh hoạt trong Nhóm Thánh Linh, được biết rõ các kỳ tích từ Lòng thương xót của Chúa và ơn Mẹ Maria, nên tôi dâng hai mẹ con của chị Mỹ cho Chúa Mẹ và xin mọi người trong Nhóm cùng cầu nguyện. Chị Thủy kể tiếp:

–          Luật sư làm hơn một năm trời mà chắng tiến triển đến đâu, bà luật sư khám phá ra là Hai Mẹ con vì không rành rẽ thủ tục nên thẻ xanh đã bị hết hạn rồi, khó khăn chồng chất trong khi tiền phí tổn đã lên tăng lên nhiều. Vì thủ tục khá nhiêu khê, cần giấy cớ mất tại nơi xảy ra sự vụ, rồi phải có nơi tạm trú nhất định tại Việt Nam, sau đó làm thủ tục nhập khẩu và bắt đầu lại đơn xin xuất cảnh đi Mỹ. Tôi đi đến Luật sư Th-Th nhờ giúp đỡ, câu hỏi mà luật sư đưa ra là, tại sao họ không dám đến công an phường làm giấy cớ mất, rồi ai sẽ là người lo nhập hộ khẩu ở Việt Nam cho hai mẹ con, v. v . Vòng vo tam quốc một hồi, rồi Chị Mỹ mới xì ra sự thật là họ đã bị lừa đảo, từ Mỹ qua Việt Nam tới đảo Phú Quốc, rồi mới về lại vất vưởng ở bờ ở bụi, ăn xin, bữa đói bữa no, trong thành phố Sài Gòn.

Tại Việt Nam, Bốn Anh Chị Em của tôi ra sức giúp đỡ cho Mẹ con Chị Mỹ, Anh Ba thì lo giấy tờ dịch vụ, tôi gởi tiền dành dụm về, phí luật sư tốn thêm mấy ngàn đô nữa, chị Tư tôi thì giúp kế sinh nhai cho họ, Các Em Năm, Bẩy tìm cách cho họ nhập hộ khẩu, cả nhà ra sức cầu nguyện vì thực ra chỉ có Chúa mới có thể cứu họ trong hoàn cảnh hy hữu và thủ tục quá khó khăn này. Em Bẩy nói với hai mẹ con nên hết sức ngày đêm cầu Chúa Mẹ giúp cho dù họ chưa phải là tín hữu Công Giáo nhưng đức tin của họ sẽ được nhận lời. Chị Thủy ưu tư, nhận xét như sau:

–          Phái đoàn phỏng vấn tại Tòa Lãnh Sự Hoa Kỳ, có thể nào tin được vào câu chuyện của Chị Mỹ không? Cho dù có tin đi nữa, thẻ xanh hết hạn ở nước ngoài làm sao để được tái cứu xét, đặc cách? Các Bạn của tôi ở Hoa Kỳ, nghe kể lại chuyện làm đơn vốn kéo dài đã hai năm thì không còn chú ý nữa, họ cho là không biết sự thật hoàn cảnh của Chị Mỹ có đúng không? Cuối cùng thì chỉ còn có Tôi và gia đình Anh Em trong nhà, gồng mình giúp đỡ hai mẹ con của Chị Mỹ cho tới cùng. Cảm tạ Chúa, truyền thống giúp đỡ người dưng, luôn có trong gia đình tôi từ lâu, nhất là tôi lại được sinh hoạt trong Nhóm Thánh Linh, tôi được Chúa rót vào lòng mình tình yêu và lòng chạnh thương làm cho tôi không thể nào không ray rứt và mong mỏi điều tốt cho hai mẹ con suýt bị bắt cóc. Tôi được Chúa cho cảm thấy cái xốn xang, bức rứt, âu lo của cháu bé con chị Mỹ, tôi thương nó như con gái của tôi, càng thương cháu tôi càng bám víu vào lời Chúa:

“Và Ta bảo các ngươi: Hãy xin, thì sẽ được; hãy tìm thì sẽ gặp; hãy gõ thì sẽ mở cho, Vì phàm ai xin thì lĩnh; ai tìm thì gặp; và ai gõ thì sẽ mở cho.”   (Lc 11,9-10 ).
>
Thời gian làm giấy tờ tiếp tục trì trệ, Chị Thủy nhân xét:

–          Lòng kiên nhẫn của mọi người có hạn, dịch vụ tái cứu xét xuất cảnh đã kéo dài hơn ba năm, tôi đã chạy đến vị Luật sư thứ ba, tên T, tôi năn nỉ vị Luật sư cùng tham gia với tôi, cho dù đã có các luật sư và nhiều người giúp khác hoàn toàn hết kiên nhẫn và bỏ cuộc. Chúa làm cho vị luật sư chạnh lòng thương giúp cho trường hợp này, dù là chi phí quá ít ỏi hầu như chả đáng là bao, nhưng ông quyết định đóng góp phần của mình vào trong công tác này.

Cám ơn Chúa! Ngài không quên yên ủi tôi, Chúa làm thay đổi các Bạn trong Nhóm Thánh Linh, có anh đến ngỏ ý sẽ cùng chia sẻ một chút xíu về tài chánh dù là ít ỏi và cầu nguyện cùng với tôi. Cả Nhóm tiếp tục xin Chúa cứu vớt cho mẹ con của Chị Mỹ, rồi Chúa làm hết phép lạ này tới phép lạ khác, khi Em Năm cãi tay đôi với công an phường một số lần và cuối cùng đã được Phường cho phép nhập hộ khẩu cho mẹ con Chị Mỹ, khi phái đoàn Mỹ chấp nhận tái cứu xét, phỏng vấn và cho phép nhập cảnh vào Hoa Kỳ cho dù giấy tờ có thiếu xót như là chỉ có thế vì khai sinh mới làm lại trong dịp này, rồi không có giấy hôn thú, tiếp đến là các mâu thuẫn trong giấy cớ mất bóp, rồi lại đến sự vi phạm khác, hết hạn visa, hết hạn thẻ xanh, v.v Mỗi một chặng gian nan là một lần Chúa ra tay cứu giúp. Còn mấy ngày trước khi lên máy bay, Lãnh sự quán lại đòi giấy cớ mất bóp một lần nữa, đến nước này rồi làm sao tìm ra giấy đây? Nhưng rồi mọi sự cũng được cho qua nhờ Chúa quan phòng. Chị Mỹ kể rất tội nghiệp:

–          Tụi bất lương ở Phú Quốc tiếp tục đe dọa và nhắn tin chúng sẽ phá, sẽ gởi khiếu nại đến Lãnh sự quán Hoa Kỳ nếu tôi không trả nó một số tiền, do đó gia đình Chị Thủy ở Việt Nam dấu nhẹm tin tức về ngày giờ ra đi, lên xe ra sân bay mà hai mẹ con cũng chưa được cho biết, đến phi trường họ mới cho biết sẽ lên phi cơ về Mỹ trong vòng một vài tiếng và họ mua cho hai hộp cơm ăn lót đường, chúng tôi mừng quá run tay, không xúc cơm được, mẹ con mỗi người ăn được có một muỗng thôi. Khi đã vào khu cách ly con tôi còn năn nỉ mẹ ráng nhịn đừng đi tiểu vì sợ máy bay nó đi mất, cháu quá sợ nên đã khuyên tôi như vậy. Thế là sau hơn bốn năm trường đằng đẵng mà tôi cảm thấy dài như cả mười năm, Chúa Mẹ đã cứu chúng  tôi ra khỏi vùng đất sợ hãi. Có hai lần, lúc con gái tôi quá lo lắng, thất vọng nhưng khi nó cầu nguyện với Mẹ Maria và cảm thấy như Mẹ đang gật đầu nhìn nó, thì con bé được vững lòng và còn quay ra khuyên nhủ đức tin cho tôi là mẹ của nó.

Về đến Mỹ, gia đình chị  Thủy ra phi trường đón chúng tôi về nhà chị, Chị Mỹ và Cháu gái rất tin tưởng vào Chúa sẽ thương ban cho Chị và con nhưng tháng ngày an ủi. Chị Thủy nhỏ nhẹ,

“Cháu gái con Chị Mỹ đến nay đã vào tuổi mười bốn, mười lăm. Nhìn cháu ngây thơ, trong sáng xin gia nhập thiếu nhi Thánh Thể và đeo khăn quàng màu vàng mà mừng chảy nước mắt, Chúa của tôi thật là vĩ đại. Phần thưởng lớn nhất là được nhìn ngắm Chị Mỹ và Cháu cầu nguyện trong các buổi thờ phượng và ca ngợi Chúa”

Quả ơn nghĩa Yavê không hết,

lòng xót thương của Người không cạn,

mỗi buổi sáng thì lại mới  luôn.

Lớn thay tín nghĩa của Người! (Ai ca3:22-23)

Phan Sinh Trần

Một Buổi Nói Chuyện Lý Thú Về Chúa Thánh Linh của Cha An Tôn Nguyễn Ngọc Sơn – Phần ba.

Một Buổi Nói Chuyện Lý Thú Về Chúa Thánh Linh của Cha An Tôn Nguyễn Ngọc Sơn – Phần ba.

Phan Sinh Trần

Thuở xưa còn bé, chúng ta có khi hay tham gia trò chơi đóng kịch, đóng vai, như là làm Cha, làm Ma sơ phải không? Rồi chúng ta hay có điệu bộ giả như đang giảng, đang làm lễ, hay đang thăm hỏi người bịnh, kẻ ốm đau. Tôi còn nhớ lúc lên bẩy tám tuổi, được đọc truyện thánh Mác ti nô, Ngài vác vai, đem người bệnh ở các cống rãnh, khu vực đường phố tối tăm, nhơ bẩn về nhà Dòng chăm sóc, chữa trị và cho nằm ngay cả trên gường của mình, khi đọc đến đó,  tôi đã có một ước ao ngộ nghĩnh đó là hình ảnh tại thủ đô Vatican, có một vị  Giáo Hoàng làm các khu dành riêng cho người hành khất tạm trú, ăn uống, tắm rửa, bẵng đi mấy chục năm vù trôi qua,  “thì nay … cũng đã có như vậy” vào thời của Đức Giáo Hoàng Phan xi cô. Rồi khi đã lớn hơn, độ thiếu niên, tôi thắc mắc có đức Cha nào thân mật trò chuyện và mời ăn mày, vô gia cư, bụi đời cùng ngồi ăn chung vào các ngày đại lễ Giáng Sinh, Phục Sinh giống như sự ân cần gần gũi, ngồi cùng bàn,  của Chúa Giê Su với các quân thu thuế, đĩ điếm, ăn xin,  “thì nay… cũng đã có như vậy”, khi mà chính Đức Tổng Giám Mục Tage, giáo phận Manilla  và ĐTGM  Jorge Mario Bergoglio, giáo phận Buenos Aires, đèo xe máy chở người vô gia cư về Tòa Giám Mục cùng dùng bữa trưa vào các dịp tiện hay các dịp lễ.
Tới nay, khi mình đã bắt đầu luống tuổi, nhìn sự suy thoái xã hội của nước Việt mến yêu, tôi ước ao có một Linh Mục, đầy sự thánh khiết và yêu thương của Chúa để ra tay chữa lành bằng lời cầu nguyện trong sức mạnh. Sẽ có chăng vị Linh Đạo nào đó, có thể thốt ra lời giảng dậy có uy lực trong quyền năng, vinh quang của Chúa Thánh Thần không? Có vị Chủ Chăn nào có tấm lòng chạnh thương đầy tình thương xót của Chúa? “thì nay… cũng đã có như vậy”. Ta được biết đến nhiều Linh Mục Dòng Chúa Cứu Thế, Các Đan sĩ ẩn tu Biển Đức, nhiều Linh Mục rất thánh thiện và mạnh mẽ trong đời sống Đức Tin. Trong số Linh Mục làm được công việc của các Thánh tông đồ xưa, rao giảng trong quyền năng đi kèm với sức mạnh oai hùng của Chúa Thánh Thần, tôi cho rằng có cha An Tôn Nguyễn ngọc Sơn vì qua lời cầu nguyện của Ngài, Chúa đã chữa khỏi cho trên mười ngàn bệnh nhân, hối nhân, người vô thần, kể cả thày bùa, thày phép, người đa thần.
Câu hỏi mà người Ki tô hữu luôn day dứt, đó là, làm sao để loan báo Tin Mừng cho Anh Em lương dân, làm sao ứng dụng Tin Mừng vào đời, mang lại thăng hoa, cứu độ cho người chung quanh và hơn thế nữa canh tân xã hội Việt Nam, làm phong phú cho dân Việt? Cha An Tôn Nguyễn ngọc Sơn đã đề nghị một giải pháp rất hào hứng, một trong những cách loan báo là hãy làm “hiệp sĩ hành khất của Tin Mừng”. Cha trần tình:

–        Trước tình trạng nhiều bạn trẻ bị thu hút bởi trò chơi trực tuyến của Võ Lâm Truyền Kỳ, và ngay cả người lớn cũng mê mẫn những truyện kiếm hiệp, chúng tôi muốn mở một sân chơi cho nhiều người để đáp ứng khát vọng sống đẹp, sống hùng.Trò chơi lớn này có tên gọi Hành Khất Kitô. Chơi để sống đúng, sống ích lợi cho người khác, nhất là cho những người yếu kém trong xã hội hiện nay. Đất nước ta đang có hơn 82 triệu dân mà 60% dân số thuộc về người trẻ từ 24 tuổi trở xuống. Nhiều bạn trẻ muốn sống đúng, sống tốt, sống hào hùng nhưng lại không biết nguồn chân thiện mỹ là ai. 51% dân số là phụ nữ mà nhiều người bị bạo hành trong gia đình vì hiện có hơn 20 triệu người uống rượu và nghiện rượu, 26% dân số sống dưới mức nghèo khổ trong khi một thiểu số giàu có ăn chơi hết sức xa hoa. Hơn 5 triệu người khuyết tật, hơn 3 triệu người goá bụa sống hết sức khó khăn, 263.000 người nhiễm HIV-AIDS, 160.000 người nghiện ma tuý đang tìm cách phục hồi cuộc sống… Tất cả đang giang tay kêu cứu.Bạn có muốn cùng với những người Hành Khất Kitô lên đường đến với họ không?
Cái hay của Hành Khất Ki Tô là nhìn từ bên ngoài họ rất tầm thường nhưng lại có nội lực thâm hậu của Chúa, càng khiêm nhường càng bị khinh khi thì họ càng có nhiều cơ hội thâm nhập vào các nơi tội lỗi mà cứu giúp Đời qua lời cầu nguyện và việc làm bác ái.
Cách loan báo Tin Mừng thứ hai được Cha đề nghị là sống Lời Chúa cho đến mức mình trở nên Lời cứu độ, “Bạn là Lời cứu độ”, Cha trao tặng cho các bạn trẻ một cuốn cẩm nang dạng sách bỏ túi với cùng tựa đề “ Bạn là Lời cứu đô” gói ghém từ cách thở trong Thần Khí cho đến cách sống theo Lời Chúa và các nhân sinh quan dựa trên Lời Chúa và Khoa học. Sách tuy nhỏ nhưng có các thực hành rất quan trọng và thực tế, có thể làm theo để canh tân mình và làm chứng cho người một khi ta đã thực có “Lời Cứu Độ” sinh ra các hoa trái tốt tươi trong cuộc đời của mình. “Bạn là Lời cứu độ”, hiện nay là best seller ở Việt Nam,  loại sách tu thân  bán chạy nhất của nhà xuất bản tôn giáo, tái bản 3 lần trong khoảng thời gian ngắn, một năm. Đến thời điểm này, năm 2016 thì ấn bản lần thứ ba, gồm 40.000 cuốn đã bán hết sạch, chúng ta đành chờ đến lần tái bản thứ tư ? Một vài giáo phận như Phát Diệm, Bùi chu, một số dòng tu và nhiều xứ đạo đã tặng sách này cho tất cả các giáo lý viên và bạn trẻ như là cẩm nang cho công cuộc Tân Phúc Âm hoá bản thân và cộng đồng giáo xứ. Quả thật, tập sách giúp cho các bạn trẻ định hướng được đời sống qua 10 điều tâm niệm (phần 1), tổ chức được ngày sống (phần 2), cầu nguyện ở bất cứ nơi nào (phần 3), vượt qua những đam mê, nghiện ngập đủ loại (phần 4). Xin các bạn hãy giới thiệu sách này cho người thân của mình, cho thiếu niên và cho mọi bạn trẻ.
Cách loan báo Tin Mừng thứ Ba, sống Tin Mừng và áp dụng Tin Mừng vào Đời, Cha Sơn đề nghị ta theo gương Công Giáo Hàn Quốc, thực hành Lời Chúa trong đời thường cách tích cực nhất:

–        … những hoạt động loan báo Tin Mừng của các học sinh Công Giáo Hàn Quốc. Hầu như các em học sinh này có phong cách sống khác hẳn những em ngoài Công Giáo: các em không để tóc highlight, được luyện tập những kỹ năng làm chủ chính  mình rất hiệu quả từ những hội đoàn. Ngay từ lớp 1 các em  đã quyết tâm : “ Em phải học hành thật giỏi, cư xử thật tốt, lễ phép với thầy cô, giúp đỡ bạn bè và cố gắng làm trưởng lớp để lôi kéo các bạn về cho Chúa Kitô”. Điều quyết tâm ấy thật lạ lùng và ta không lạ khi người tín hữu Công Giáo Hàn Quốc tăng tỷ lệ người Công Giáo so với dân số toàn quốc từ 1% vào năm 1949 tới 10,5% vào năm 2010: 5.135.000 giáo dân trên tổng dân số 48.875.000 người
Tới đây thì có lẽ Bạn rất muốn biết về phần mình Cha Nguyễn ngọc Sơn đã sống với “Lời cứu độ” như thế nào ? Cha chia sẻ:

–        Chính trong khi học hỏi Lời Chúa, tôi tìm được sức mạnh và rất nhiều ơn thiêng cho đời linh mục của mình.

–        Trong thánh lễ kết hợp với Chúa Giêsu tôi tìm được nguồn lực vô tận cho đời linh mục của mình.
Càng yêu quí Thánh Lễ, thì Cha càng có nhiều khó khăn, gian nan, thử thách… “Ngày 24/12/1976, tôi nhận được công văn khẩn của UBND quận 10 thông báo rằng: “Bắt đầu từ ngày 25/12/1976, tôi không được phép dâng thánh lễ tại nhà thờ giáo xứ Vinh Sơn”. Thông báo không cho biết lý do tại sao tôi lại bị cấm dâng lễ ở đó. Đêm Giáng Sinh năm đó, tôi dâng lễ với niềm vui pha lẫn nỗi buồn, vì biết rằng cuộc đời linh mục của mình lại có những khó khăn mới. Đức Tổng Phaolô Nguyễn Văn Bình biết vậy nên bảo tôi: “Mỗi sáng Chúa Nhật, con lên Toà Giám mục dâng lễ trong ngôi nhà nguyện cổ của cha”. Tôi vâng lệnh ngài, nhưng chỉ dâng được 4 tuần thì lại có công văn nhắc nhở: “Linh mục Nguyễn Ngọc Sơn không được phép dâng lễ tại Toà Tổng Giám mục”. Đức Tổng Phaolô lại sai tôi đi dâng lễ ở nhà thờ Bắc Hà, đường Lý Thái Tổ, quận 10 vào lúc 4g30 sáng. Ngài nói: “Con dâng lễ sớm, ít người tham dự thì họ không để ý đến con đâu”. Nhưng sự việc cũng chỉ kéo dài được 4 tuần, lại có một công văn nhắc nhở: “Linh mục Nguyễn Ngọc Sơn không được phép dâng lễ tại Nhà thờ Bắc Hà”. Một số anh em linh mục ngạc nhiên, không biết tôi “mắc tội” gì mà chính quyền không cho dâng lễ. Có người đoán là vì tôi làm việc ở Caritas Việt Nam với Đức cha Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận đã bị bắt vào tháng 8 năm 1975; hoặc là vì người ta không muốn tôi biến Giáo xứ Vinh Sơn thành một biểu tượng nhắc nhở về “Vụ án chống phá cách mạng”; hoặc nghi ngờ tôi là nhân viên CIA để lại do cả gia đình tôi ra nước ngoài, hay do chính quyền quận 10 muốn chiếm căn nhà của cha mẹ tôi ở số 804 Điện Biên Phủ, nên không muốn tôi có mặt ở đó… Tất cả chỉ là những lời phỏng đoán, nhưng từ đó anh em linh mục không dám mời tôi dâng thánh lễ tại nhà thờ giáo xứ của họ vì sợ bị chính quyền để ý theo dõi. Vì thế, qua sự an bài của Chúa, cuộc đời linh mục của tôi lại bước sang một bước ngoặt mới”.

–        Đức Tổng Phaolô Nguyễn Văn Bình thấy tôi gặp nhiều khó khăn liền bảo tôi: “Con cứ an tâm dâng lễ ở trong tu viện và đi làm công nhân để tìm hiểu đời sống người lao động vì trong chế độ này, hai giai cấp công nhân và nông dân rất được tôn trọng”. Tôi đã vâng lệnh ngài đến làm việc tại Nhà In Nguyễn Bá Tòng như một công nhân thực thụ, nhất là từ khi nhà in này được Toà Tổng Giám mục giao cho Sở Văn hoá và Thông tin TP.HCM quản lý từ tháng 6/1978 và được đổi tên thành Nhà máy In Tổng Hợp TP.HCM… Trong suốt 18 năm, từ 1978-1996, mỗi ngày, sau thánh lễ ban sáng, tôi làm việc chung với các anh chị em khác trong tổ sắp chữ máy Monophoto từ 7g30 sáng đến 16g30 chiều, buổi trưa được nghỉ từ 11g30-12g30. Chính trong môi trường lao động này, tôi học lại bài học vâng phục, yêu thương của Chúa Giêsu dưới mái nhà Nazareth.
Nhờ những nghiên cứu phát minh của tôi trong ngành sắp chữ máy và sắp chữ điện tử, tôi được mời tham gia sáng lập Khoa Kỹ thuật In của Đại học Sư phạm Kỹ thuật TP.HCM, trụ sở của trường ở đường Võ Văn Ngân, Thủ Đức. Suốt 16 năm dạy tại đây, chúng tôi đã đào tạo hàng ngàn sinh viên trở thành kỹ sư ngành in phục vụ cho ngành in ấn của Việt Nam. Trong mối quan hệ ngành nghề, tôi cũng được mời dạy 3 năm ở Khoa Mỹ thuật Công nghiệp tại Đại học Kiến Trúc TP.HCM và 2 năm tại Khoa Ngữ văn Báo chí thuộc Đại học Tổng Hợp TP.HCM. Những năm tháng dạy dỗ và nghiên cứu đó giúp cho cuộc đời linh mục của tôi có cơ hội hoà nhập thêm với giới trẻ trí thức để cảm nhận họ đang đói khát những giá trị tinh thần mà người mục tử chúng tôi có sứ mạng phải cung cấp cho mọi người.

–        Trong sự quan phòng của Chúa cho làm việc trong Nhà In, đời linh mục của tôi đã gắn bó với sách vở, báo chí và các phương tiện như Internet sau này để truyền bá Tin Mừng.Nhờ làm việc trong ngành in nên tôi vẫn âm thầm tiếp tục sửa chữa để hoàn thành bản dịch với  thầy Giuse Nguyễn Tất Trung, dòng Đa Minh, (đã chịu chức linh mục năm 1997). Sau đó chúng tôi thuê người đánh mày sắp chữ bản thảo trên hệ thống Monotype Filmsetter, photo ra giấy và làm thử 2 cuốn Sách Lễ Rôma và Phụng vụ Các Giờ Kinh thành các cuốn sách giống như thật để Đức Tổng Phaolô Nguyễn Văn Bình trình cho HĐGMVN trong khoá họp thường niên năm 1991. Năm 1992, hai cuốn sách này đã được chính thức xuất bản và là niềm vui cho tất cả những ai dùng chúng. Từ đó tôi cũng bắt đầu lo công tác văn hoá cho Toà Tổng Giám mục TP.HCM. Chúng tôi soạn và dịch khá nhiều sách cho trẻ em như Chúa Nói với Trẻ em(1994), các truyện tranh như Mẹ Maria (1994), Thánh Phaolô Thành Tácxô (1996), Têrêsa Hài Đồng Giêsu (1996), sách cho các bạn trẻ như Con Người Mới trong Gia Đình Thiên Chúa (1994), Lắng Nghe Tiếng Gọi từ Gia Đình Nazareth (1994), hoặc cho các tu sĩ như Người Mục Tử Cộng đồng Hướng về Tương Lai (1996), Thống Nhất Đời Sống Trong Chúa Giêsu Kitô (1997). Cùng với mấy cha bạn chúng tôi lo tập Bài Giảng Chúa Nhật do Toà Tổng Giám Mục TP.HCM phát hành để giúp anh em linh mục trong việc phục vụ Lời Chúa. Chính trong khi học hỏi Lời Chúa, tôi tìm được sức mạnh và rất nhiều ơn thiêng cho đời linh mục của mình. (nguồn: http://hanhkhatkito.org/Default.aspx?tabid=107&ctl=ViewNewsDetail&mid=461&NewsPK=10130)
Mỗi khi gặp khó khăn, Cha lại được Chúa giúp đỡ cách trực tiếp, gián tiếp qua các biến cố, bàn tay quan phòng của Chúa kính yêu thật là chu đào. Xin được đan cử vài mẫu chuyện ý nghĩa,

–        Đức Tổng Phaolô Nguyễn Văn Bình, nhân dịp mừng thọ 70 tuổi của ngài, khi ngài kéo riêng cha Phêrô Nguyễn Văn Khảm và tôi mà nói: “Các con phải làm gì cho giới trẻ đi chứ!”, tôi đã thực hiện cuốn Sứ điệp Loài hoa vào năm 1993. Các bạn trẻ đã nồng nhiệt đón nhận: 35.000 cuốn bán hết trong vòng 2 tháng đầu năm 1994. Nhưng khi Đức Tổng Phaolô 3 lần viết đơn xin tái bản cuốn sách, thì Sở Văn hoá Thông tin TP.HCM đều từ chối và cho đó là một cuốn sách phản động. Chính Đức Tổng Phaolô cũng không hiểu tại sao lại không trả lời cho ngài lý do từ chối. Tôi đoán có lẽ là vì một đoạn văn ngắn viết về Hoa Bất tử, dù trong toàn bộ cuốn sách tôi đã không dùng từ “Chúa” hay từ có liên quan đến tôn giáo như “Giêsu Kitô” một lần nào? Sau này, do sự can thiệp của ông Trần Quốc Hương, sau khi ông được Chúa chữa lành cánh tay bất động vì tai biến mạch máu não, cuốn sách đã được tái bản vào năm 1997 và đến nay đã vượt quá 150.000 ấn bản. Bài học Sứ điệp loài hoa dạy tôi cách loan báo Tin Mừng trong thời đại hôm nay là cần phải biết gắn bó với Chúa Giêsu và thở được Thần Khí của Người để mỗi anh em linh mục chúng tôi trở thành những chứng nhân sống động của Người.
Rồi lại một sự an bài khác của Chúa, “vào tháng 8/2001, tôi gặp Bác sĩ Trương Thìn, Viện trưởng Viện Y học Dân tộc TP.HCM, và Chúa đã chữa cho ông khỏi bệnh như một dấu hiệu mời gọi tôi dấn thân cho các bệnh nhân đủ loại, nhất là người nghiện ngập và những người bất an về mặt tinh thần trong xã hội VN hiện nay.Năm 2011, tôi tham gia vào Hội Bảo trợ Người Khuyết tật và Trẻ Mồ côi TP.HCM. Với cương vị là Phó Chủ tịch kiêm Trưởng ban Xã hội-Y tế, tôi cố gắng làm một chút gì đó cho 54.000 người khuyết tật và 13.000 trẻ mồ côi khuyết tật hiện nay của TP.HCM. Ước vọng của tôi là được gắn bó mật thiết với Chúa Giêsu cùng với các anh chị em Kitô hữu khác như những chứng nhân sống động của Chúa Kitô Phục Sinh để có thể giúp đỡ, chữa lành cho 6,7 triệu người khuyết tật về thể lý và hơn 10 triệu người hiện đang khiếm khuyết về mặt tinh thần ở Việt Nam”.
–      Để giúp tôi có thể làm chứng nhân cho Chúa Giêsu, Người đã ban cho tôi một số những cảm nghiệm về lời đầy quyền năng của Người trong việc chữa lành bệnh nhân, xua trừ ma quỷ, tác động đến vạn    vật, làm cho bánh cá hoá nhiều, nhất là loan báo Tin Mừng cho những người nghèo khó, an ủi những tâm hồn đau khổ. Đồng thời Người cũng ban sức mạnh của Chúa Thánh Thần để tôi có thể chịu đựng những gian nan, thử thách, nghi kỵ, ghen tức, bất công của người khác gây cho mình trong cuộc đời linh mục, để cho tôi thật sự cùng chịu đóng đinh với Người trên thập giá đời mình.

–        Tôi đã từng bị phản đối vì những tư tưởng mới lạ và những nhận xét về sự thật làm mất lòng người, bị theo dõi vì những hoạt động không đẹp lòng các người quyền thế, bị quấy rầy vì những ghen tuông của các phụ nữ, bị bôi nhọ vì những tranh chấp, bị bầm dập vì những cú đánh lén sau lưng của bạn bè, bị tiêu diệt vì dám chống đối những bất công với đôi chân 2 lần bị gãy vì tai nạn “cố tình”.

–        Có những lúc tôi muốn buông xuôi tất cả. Nhưng gương sáng của những bậc tiền bối anh hùng, của Đức Thánh Cha (ĐTC) Gioan Phaolô II, của nhiều anh chị em linh mục, tu sĩ, giáo dân trong những vùng sâu, vùng xa, đang miệt mài làm việc, chịu đựng gian khổ, lại thúc đẩy tôi tiếp tục bước đi trên con đường sự thật và sự sống.
Trong dịp kỷ niệm chịu chức, Cha khiêm nhường soi nhìn lại đời mình và chia sẻ:

–        Sau 40 năm linh mục với nhiều lầm lỗi, khuyết điểm, tôi lại càng cảm nhận được tình yêu thương của Chúa và mọi người đối với tôi. Xin tha thứ cho tôi nếu tôi đã làm phiền lòng ai và gây đau khổ cho người nào trong cộng đồng mình sống.

Tôi mong ước với ơn Chúa và sự giúp đỡ của mọi người, tôi sẽ sống từng giây phút còn lại của đời mình một cách ý thức và hiệu quả hơn cho xứng đáng với tình yêu thương quảng đại ấy.

Xin mọi người tiếp tục cầu nguyện cho tôi cũng như cho tất cả được kết hợp mật thiết với nguồn lực vô biên là Chúa Ba Ngôi để chúng ta đều trở thành hình ảnh sống động của Chúa Giêsu Kitô, Đấng Cứu độ duy nhất của trần gian. Xin Người chúc lành cho tất cả chúng ta.
Ta có thể nói, Chúa Thánh Thần khi xưa của Các Thánh Tông Đồ và Chúa Thánh Thần hôm nay của các Giám Mục, Linh Mục vẫn chỉ là một đấng duy nhất. Vào thời buổi càng u tối, càng nhiều vấn nạn trong sự bộc phát mãnh liệt, từ các hành động bạo tàn của Quỉ Dữ thì ân sủng lại càng chan chứa. Chưa có thời nào mà tội lỗi con người phạm đến Chúa và luật pháp của Ngài nhiều như thời chúng ta nhưng cũng chưa có thời nào mà ân sủng, lòng thương xót của Chúa tuôn trào, nhiều như thời của chúng ta, ơn lành tuôn đổ hiển hiện một cách rõ ràng và phổ biến mà ai cũng được mục kích. Hãy phấn khởi, hy vọng và tiến lên trong trận chiến Đức Tin này. Ta biết rằng một khi Lời Chúa được thể hiện cách sống động trong Đời Các Thánh của Chúa thì khi họ đi đến đâu, Ma Quỉ chắc chắn sẽ phải run rẩy, khiếp sợ đến đó, cho dù chúng có căm tức và âm mưu quỉ quyệt gài bẩy đến đâu, thì sự hiện diện của Chúa Giê Su trong đời ta sẽ làm thất bại các âm mưu đó.
Ai phạm tội thì là người của ma quỷ,
Vì ma quỷ phạm tội từ lúc khởi đầu
Sở dĩ Con Thiên Chúa xuất hiện
Là để phá hủy công việc của ma quỷ (1 Ga 3: 8).
Tôi xin mượn lời kết của Cha để chào tạm biệt các Bạn, cha có cảm nghĩ này,

–       Tôi cảm thấy an ủi và được khích lệ rất nhiều vì ĐTC Phanxicô, trong Tông huấn Niềm vui Phúc Âm – mới công bố ngày 24/11/2013 – nhắc nhở chúng tôi rằng: “Chúng ta hãy đi ra, đi ra để cung cấp cho tất cả mọi người sự sống của Chúa Giêsu Kitô. Tôi lặp lại cho toàn thể Hội Thánh: tôi muốn có một Giáo Hội bị bầm dập, bị tổn thương và dơ bẩn vì đã ở ngoài đường, còn hơn một Giáo Hội bị bệnh hoạn vì đóng cửa và thanh nhàn bám víu vào sự an toàn của riêng mình. Tôi không muốn một Hội Thánh chỉ quan tâm đến việc nằm ở trung tâm và cuối cùng bị vướng vào một mạng lưới của những cố chấp và thủ tục…” (số 49).

–       Tất cả những chương trình mục vụ mà chúng ta mơ ước chỉ có thể trở thành hiện thực nếu chúng ta biết “không những canh tân các chương trình của mình mà còn phải tăng chất lượng cho chứng tá của mình. Công cuộc Phúc Âm hoá không chỉ là một kế hoạch có tổ chức hay một chiến lược; một cách cơ bản, nó là vấn đề thiêng liêng đúng như lời ĐGH Phaolô VI đã nói: ‘Con người thời nay sẵn sàng nghe các chứng nhân hơn là các thầy dạy, và nếu họ có nghe các thầy dạy, thì chính là vì các thầy dạy cũng là những chứng nhân…’. Vì vậy Giáo Hội sẽ loan báo Tin Mừng cho thế giới trước tiên bằng hạnh kiểm và đời sống của mình, bằng chứng tá sự nghèo khó và vô tư, và bằng chứng tá sự tự do của mình đối với các quyền lực của thế gian này, tóm lại, chứng tá sự thánh thiện” (TLLV, số 158; TĐ Evangelii nuntiandi, ngày 8-12-1975, số 7).

Phan Sinh Trần

MỘT BUỔI NÓI CHUYỆN LÝ THÚ VỀ CHÚA THÁNH LINH CỦA CHA AN TÔN NGUYỄN NGỌC SƠN – Phần 2.

MỘT BUỔI NÓI CHUYỆN LÝ THÚ VỀ CHÚA THÁNH LINH CỦA CHA AN TÔN NGUYỄN NGỌC SƠN – Phần 2.

Phan Sinh Trần

Ở trong nước thì có lẽ Tín hữu đều biết đến Cha An Tôn Nguyễn ngọc Sơn, tuy nhiên ở hải ngoại có nhiều người chưa được biết về Cha.

Ngài tốt nghiệp Giáo Hoàng Học Viện Thánh Pio X Đà Lạt, từng làm thư ký thường trực của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam trong mười năm (1999-2009). Nguyên giám đốc Caritas Việt Nam nhiệm kỳ 2008-2010. Nguyên Giảng viên các đại học Sư Phạm kỹ thuật, Đại học Tổng hợp, Kiến trúc tại Sài Gòn. Hiện nay Cha là cố vấn của Ủy Ban Công Lý và Hòa Bình, trực thuộc Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. Ngài cũng là phó chủ tịch Hội Bảo trợ người khuyết tật và trẻ mồ côi thành phố Sài Gòn. Cùng với các sinh hoạt bác ái từ thiện, hiện Cha đang giảng dạy về Ki Tô học, tại các chủng viện và dòng tu, học viện.

Kiến thức thực hành uyên bác của Ngài luôn đắc dụng cho Đạo và Đời nhưng điều làm cho tôi phải suy nghĩ là đức Tin sống động hoàn toàn tín thác vào Thiên Chúa và Mẹ Maria của Ngài làm cho Ngài trở nên một nhân chứng sống động của Lòng Thương Xót Chúa, trở thành một Tông Đồ của Chúa Giê Su, có thể đem Tin Mừng giải thoát cứu độ cho các tội nhân, nạn nhân của Ma Quỉ theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

Dịp Tháng Ba 2016, tôi đã có dịp lần đầu tiên được gặp mặt Cha, chúng tôi đã có thiện cảm về dáng đi nhanh nhẹn của Cha với nụ cười tươi tắn trẻ trung trên môi, Ngài có sức sống, mang đầy ắp tinh thần hy vọng, tỏ ra qua tác phong hăng hái của một Linh Mục trẻ, giống như những ngày tháng vừa mới lên đường rao giảng. Đến khi tìm hiểu tiểu sử của Cha, được biết Ngài đã gần bẩy mươi tuổi thì sự thích thú lại càng tăng lên nhiều, tôi nghiệm ra được điều này, “sống trong Chúa thì tinh thần con người sẽ trẻ mãi ra thay vì già cỗi đi theo gánh nặng của ngày tháng”.

Chúng tôi xin được trích đăng lại một bài làm chứng đặc sắc của Cha cách đây mười hai năm :

(nguồn http://www.chungnhanduckito.net/doithoai/dacsanCNDK.02.htm)

RAO GIẢNG TIN MỪNG CHO NGƯỜI ĐÃ KHUẤT

Nói đến truyền giáo, chúng ta thường nghĩ ngay đến những người còn sống chưa được biết Đức Kitô và đến sứ mạng loan báo Tin Mừng cho họ. Ít có ai nghĩ đến việc rao giảng Tin Mừng cho người đã khuất. Nhưng Tân Ước dạy rằng: “Chính Đức Kitô đã chịu chết một lần vì tội lỗi, Đấng Công Chính đã chết cho kẻ bất lương, hầu dẫn đưa chúng ta đến cùng Thiên Chúa. Thân xác Người đã bị giết chết, nhưng nhờ Thần Khí, Người đã được phục sinh. Người đã đến rao giảng cho các vong linh bị giam cầm, tức là những người xưa đã không vâng phục Thiên Chúa, trong thời Thiên Chúa kiên nhẫn chờ đợi…” (1Pr 3,18-20). Năm Thánh Truyền giáo và tháng tưởng nhớ các linh hồn như mời gọi chúng ta thử suy nghĩ xem liệu chúng ta có thể rao giảng Tin Mừng cho những người đã khuất hay không?
Tôi xin kể lại một vài sự kiện đã gặp trong cuộc sống thường ngày để chúng ta cùng suy nghĩ về vấn đề này.

Câu chuyện mới nhất xảy ra vào ngày 5-9-2004 vừa qua. Sáng Chúa nhật, như thường lệ, sau khi dâng Thánh lễ tại nhà thờ Huyện Sĩ, một phụ nữ gặp tôi ngay trước cửa Thánh đường và xin tôi chữa cho một người bệnh sẽ được đưa từ Phan Rang vào TP. Hồ Chí Minh. Tôi đồng ý và nói sẵn sàng cầu nguyện cho bệnh nhân. Buổi chiều, vừa về đến nhà sau thánh lễ tại Nhà thờ Bàn Cờ (Q. 3), tôi gặp lại người phụ nữ ban sáng. Chị báo tin gia đình người bệnh đang nóng lòng chờ và đang cầu nguyện tại Đài Thánh Giuse bên nhà thờ Huyện Sĩ.

Vừa lên đến phòng, tôi đã thấy một đoàn rước, người cầm nến, kẻ cầm hoa, người khác cầm những lọ nước thánh… vừa hát thánh ca vừa đẩy một cô gái vào phòng. Trên cổ cô đang mang nào là dây ảnh Áo Đức Bà, tràng chuỗi Mân Côi, kèm thêm một tượng Đức Mẹ Lộ Đức có đựng nước thánh. Nhìn thấy họ, thoạt tiên, tôi cảm thấy buồn cười và quên đi những dự tính ban đầu: tôi định mặc áo dòng, đeo dây các phép (stola) và nhân Danh Chúa để trừ tà theo yêu cầu của gia đình bệnh nhân. Ông chú của bệnh nhân, cũng là người lái xe, kể với tôi:

– Con nhỏ này bị ma ám, nên la hét, vùng vẫy trên suốt quãng đường hơn 300 cây số về đến đây. Chúng con đã phải vất vả lắm mới đưa được nó lên đây.
Cô gái nhìn tôi, nét mặt hiền từ, lộ vẻ mệt mỏi.
– Con tên gì, tôi hỏi?
– Con là Maria Trần Thuỵ Phương Quỳnh, 26 tuổi, đã lập gia đình và có 1 cháu gái.
Người mẹ thêm vào:
– Từ hơn 3 tháng nay, cháu nó không ăn ngủ gì được. Chỉ cần một chút thịt, cá là nôn thốc nôn tháo. Ép lắm nó mới có thể ăn được một vài muỗng cơm trắng hay chút sữa. Lúc nào cũng kêu nhức đầu kinh khủng. Xin cha cứu con của con với!
Tôi bắt đầu cầu nguyện và xin toàn thể gia đình cùng hợp ý với tôi. Cô gái bắt đầu quằn quại, thở dốc, mắt nhắm nghiền. Cổ cứ rướn lên và nấc từng cơn như bị nghẹt thở. Thỉnh thoảng mở mắt lén nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi, nghi ngờ. Tôi thầm xin Chúa thương cứu cô. Cô gái lại mở mắt nhìn tôi lâu hơn, ánh mắt bớt nghi ngại. Tôi nói thầm bằng ý nghĩ của mình:
– Con ơi, cha rất thương con. Cha muốn cứu con. Hãy nói cho cha biết về con. Cô gái mở mắt nhìn thẳng vào tôi, người vẫn quằn quại, thở dốc. Tôi hỏi:
– Con là ai?
– Con là Trần Đình Sang, 63 tuổi. Con chết ngày 13-12-1973.
– Con làm nghề gì và chết như thế nào?
– Con đi lính, làm trung đội trưởng, đánh trận và chết trên mảnh đất mà gia đình cô Quỳnh đang thuê để làm các bếp gaz. Con thương nó nên nhập vào nó.
– Nhưng con là người đã chết, còn Quỳnh là người đang sống, lại có chồng, có con. Khi con nhập vào cô ấy là con gây hoạ cho mình và làm khổ cho người. Càng làm khổ Quỳnh con càng mang tội và càng không thể siêu thoát. Cha rất thương con. Thứ Hai nào trong tuần, cha cũng dâng lễ cầu cho các linh hồn mồ côi. Cha xin giới thiệu với con Chúa Giêsu Kitô. Chỉ có Người mới cứu con thoát khỏi trầm luân và mang lại cho con hạnh phúc đời đời. Cha đã từng gặp những trường hợp như con và cha thấy rằng những ai tin vào Chúa Kitô đều được Người cứu thoát.
Người bệnh lắng nghe tôi nói về Đức Giêsu Kitô. Sau đó, tôi làm phép Xức dầu Bệnh nhân cho cô gái.
Theo lời kể của gia đình cô Quỳnh, họ là bổn đạo gốc, ở ngay bên cạnh nhà thờ Mẫu Tâm, hạt Xóm Chiếu. Cô gái này đã nhuốm bệnh được một năm. Gia đình đã đưa cô đi nhiều bác sĩ và nằm bệnh viện nhưng cũng không tìm ra bệnh. Có người mách bảo bệnh này do hồn ma ám ảnh nên gia đình đưa cô vào chùa Tân Long (gần nhà thờ Mẫu Tâm) để cho các vị sư cầu siêu trong 2 tuần (tuần 9 và tuần 7). Bệnh không thuyên giảm nên gia đình quyết định đưa cô ra Phan Rang theo sự mách bảo của người sui gia để gặp một thầy pháp, rồi đến cầu cứu với vị trụ trì ở am Bà Chung suốt 17 ngày, sau đó mới đến thầy pháp 75 tuổi, người Chăm, ở Phan Rang, Ninh Thuận.
Ông này đã bày cỗ bàn trong một cánh rừng vào giữa trưa, ếm bùa và đeo đầy bùa vào người cô Quỳnh, cả người chồng và đứa con. Chưa hết, thầy pháp lại vào TP.HCM để cúng tại căn nhà cô Quỳnh đang thuê. Sau đó, cả gia đình ra lại Phan Rang. Trưa thứ Bảy, ông lập bàn cúng, chém đứt đôi cây chuối và nói rằng tà ma đã bị chém đầu rồi. Tiếng la hét của người bệnh vang động núi rừng, nhưng ông Sang vẫn nói, qua miệng cô Quỳnh là ông không thể ra được, nên buổi chiều gia đình đã bỏ về Sài Gòn. Trên đường về, cô Quỳnh lại quậy phá dữ hơn nên mẹ cô đã đưa cô trở lại nhà của thầy pháp để làm phép thêm một lần nữa vào đêm hôm đó. Suốt đêm, cô Quỳnh quậy phá, la hét nên người chú đã gọi điện cho vợ mình ở Sài Gòn để xin tôi giúp đỡ vì không còn tin vào những bùa phép nữa.
– Sáng thứ Ba, ngày 7-9-2004, ngay từ lúc 6g00, cả gia đình lại kéo đến để xin tôi cầu nguyện. Sau vài phút thinh lặng, cô gái bắt đầu thở dốc và ông Sang lại hiện lên. Ông xin tôi đến làm phép nhà vì chỗ ông đang ở có nhiều linh hồn tụ về. Chỗ này trước đây là trận địa nên có nhiều người chết ở đó. Ông cho tôi biết từ 3 năm nay, gia đình cô Quỳnh thuê căn nhà này để kinh doanh. Các thợ làm công tại đây ăn nói tục tĩu, chửi thề luôn miệng nên ông muốn gia đình cô gái dọn đi nơi khác. Tôi giải thích cho ông một khi đã tin vào Chúa thì không cần ở cố định vào một nơi chốn nào. Ông hứa với tôi sẽ để yên cho cô gái và không quấy phá cô nữa. Sau khi cầu nguyện cho cô, tôi theo gia đình đến căn nhà ở số 46/5C Chu Văn An, Q. Bình Thạnh.

 MIENG BUA
Mỗi dây bùa đều có miếng chì cuốn tròn,trên ghi tên người đeo, có cuốn lá ngải bên trong

Căn nhà đầy những người thợ đang lắp ráp hàng trăm chiếc bếp gaz Rinai. Gia đình đưa tôi vào văn phòng làm việc. Tôi cầu nguyện cho cô gái. Cô lại bắt đầu thở dốc và ông Sang hiện lên và nói ông muốn ra khỏi cô gái nhưng không thể được. Tôi liền hỏi xem cô Quỳnh có đeo bùa gì không. Người nhà cho biết đã cất đi sợi dây bùa đeo ở cổ cô ngay từ sáng nay, nhưng khi tôi gặng hỏi thì người chị tháo ra thêm 5 sợi dây bùa ở 2 tay, 2 chân và bụng của bệnh nhân. Lúc này ông Sang cho biết ông cảm thấy dễ chịu hơn nhưng vẫn chưa thể xuất ra khỏi cô Quỳnh được. Ông nói với tôi: “Con đang ở lầu 3, tầng trên”. Tôi lên lầu và thấy ở trên cao có 3 hũ nhỏ, 3 bát nhang. Tôi rảy nước thánh cho tất cả các phòng. Trong khi làm phép, người chồng của cô Quỳnh, tên Tuấn, chỉ thỉnh thoảng đến ngó một chút, rồi lại bận bịu với việc buôn bán, giao hàng.

– Sáng thứ Tư, ngày 8-9-2004, lễ Sinh nhật Đức Maria. Ngay từ sớm, gia đình bệnh nhân lại đến và ông Sang hiện lên xin tôi cầu nguyện. Ông kể cho tôi mọi việc xảy ra nơi gia đình cô Quỳnh, khi họ đi cầu siêu, đến cầu cứu với các thầy pháp như thế nào và ông nói: “Tất cả những người đó không thể bắt được con, buộc con ra khỏi cô Quỳnh”. Tôi giải thích cho ông về công cuộc cứu độ của Đức Giêsu Kitô. Đột ngột, ông xin phép và quỳ mọp xuống đất, gập đầu lạy trước bức ảnh Đức Giêsu khổ lớn treo trên tường nhiều lần và nói: “Lạy Chúa, con tin Chúa. Con tin Chúa Ba Ngôi. Xin Chúa tha tội cho con. Xin Chúa cứu thoát con”.
Cùng lúc đó, ông xin phép ẩn đi và cô Quỳnh hồi tỉnh, nét mặt cô tươi tỉnh trở lại. Nhưng chưa đầy 5 phút sau, ông lại nhập vào cô Quỳnh, nhăn mặt lắc đầu và nói: “Con còn nhiều vướng mắc nên không đi được”. Và ông cứ nài nỉ tôi nhớ cầu nguyện luôn cho ông. Tôi hứa coi ông là người thân và sẽ cầu nguyện hằng ngày cho tới khi ông được giải thoát. Lúc đó, ông mới đứng dậy, bắt tay từ giã và ẩn đi.
Buổi tối, khi về đến nhà, tôi nghe gia đình cô Quỳnh nói qua máy nhắn tin: gia đình cám ơn tôi vì tâm thần cô đã ổn định, ăn được thịt cá bình thường. Tuy nhiên, lúc 20g30, tôi lại nhận được điện thoại khẩn cấp:
– Cha ơi, xin cha cứu con Quỳnh, nó đang bị hành hạ khổ sở lắm.
Tôi rất ngạc nhiên vì vừa nghe lời nhắn chỉ trước đó vài phút. Người chị tên Nguyệt giải thích:
– Thằng Tuấn, chồng con Quỳnh, đâu có tin. Trưa nay, nó thử cho con Quỳnh ăn gan chó để xem có phải con Quỳnh bị bùa ngải hay không. Thế là ông Sang vật con Quỳnh rất dữ tợn. Thằng Tuấn vội đưa vợ lên ông thầy pháp ở Bình Dương, nhưng chữa không được; rồi đưa về Đức Mẹ Bình Triệu để cầu nguyện cũng không xong. Xin cha cứu gia đình chúng con.
Tôi nén giận trả lời:
– Như thế là gia đình chưa hoàn toàn tin vào Chúa. Nếu gia đình muốn tôi cầu nguyện, xin đưa cả người chồng lên cùng với cô Quỳnh.
9g00 tối hôm đó, cả gia đình lại kéo đến. Mỗi người kể lại việc xảy ra. Ông Sang lại xuất hiện, chỉ thẳng vào mặt người chồng đang buồn bã với chiếc mũ đội trên đầu từ lúc vào đến giờ:
– Thằng Tuấn này, nó đâu có tin. Nó cho con Quỳnh ăn gan chó nên tôi hành hạ vợ nó cho nó biết mặt.
– Nhưng cô Quỳnh đâu có tội gì mà ông hành hạ người ta. Ai làm người nấy chịu, tôi nói lại.
– Cha biết không, bà mẹ con Quỳnh này cũng chẳng tin Chúa bao nhiêu. Có đạo mà đâu chịu đi lễ, đi nhà thờ. Còn ông chồng bà ta thì theo bè bạn uống rượu say xỉn, chơi bời…
Ông Sang lần lượt kể tội của những người đang hiện diện. Tôi an ủi họ:
– Tôi thật tình không biết những điều này. Tất cả chúng ta đều là những người bất toàn và tội lỗi. Có lẽ, Chúa ban cho ta dịp này để nhìn lại mình và thay đổi đời sống. Việc linh hồn ông Sang nhập vào cô Quỳnh, xét về một phương diện nào đó, là một ơn phúc cho gia đình để ăn năn trở lại và cảm nghiệm được tình thương của Chúa hơn. Đây cũng là một ân phúc cho ông Sang vì Chúa muốn cứu vớt ông.

Tôi đặt tay trên đầu cầu nguyện cho ông, cho cô Quỳnh. Sau đó, ông ẩn đi. Cô Quỳnh lại trở nên tươi tỉnh và âu yếm ôm hôn đứa con mình. Tôi nhận thấy khi ông Sang xuất hiện, đứa con gái 5 tuổi của cô Quỳnh đến cầm tay mẹ nó lôi kéo, nhưng cô Quỳnh lúc đó hoàn toàn lãnh đạm, coi như không có nó bên cạnh.

 DAY BUA
Các dây bùa trên người cô Quỳnh, chồng và em gái

Lúc này, anh Tuấn mới bỏ mũ ra. Tôi thấy đầu anh cạo trọc, anh hối hận và nói với gia đình rằng mình sẽ đi học giáo lý và theo đạo vì đã chứng kiến tận mắt quyền năng của Chúa nơi người vợ, khi cô Quỳnh lên gặp tôi. Dù quậy phá rất dữ tợn lúc ở nhà nhưng khi đến đây, cô lại là một người rất hiền lành. Còn ông Sang thì hiện lên nói chuyện rất lễ độ. Anh đã tự tay tháo sợi dây bùa do ông thầy người Chăm ban cho trước đây, kèm theo 3 sợi dây đeo ở cổ vợ, con và người em gái. Như thế, tổng cộng tất cả là 9 sợi dây bùa.
Gia đình xin tôi làm phép những chai nước cho cô Quỳnh uống, sau đó cả nhà ra về lúc 10g00 đêm.
Sáng ngày 9-9-2004, lúc 6g00, gia đình lại đến vì ông Sang ngỏ ý muốn tôi cầu nguyện cho ông mỗi ngày. Ông hiện lên, chào và lần đầu tiên cười với tôi. Tôi hỏi ông tại sao mỗi lần nói chuyện, ông như bị nghẹn ở cổ và cứ phải rướn người lên như vậy. Ông trả lời:
– Thưa cha, con bị bắn vào cổ nên khi thở hơi cuối cùng rất đau đớn và khó khăn.
– Hôm nay, ông muốn tôi làm gì cho ông?
– Xin cha đặt tên thánh cho con.
Nước mắt tôi chực trào ra khi nghe lời yêu cầu này. Tôi nhớ đến hình thức rửa tội bằng “lửa”, bằng lòng ao ước, bằng tình yêu và lời tuyên xưng đối với Đức Kitô của những người không biết Người, nhưng lại sống theo chân lý của Người vì Người là “Sự Thật và là Sự Sống”. Tôi giới thiệu với ông các vị thánh: Giuse, Phêrô, Phaolô và Antôn. Ông xin nhận tên Thánh Giuse.
– Vậy từ nay con là Giuse Trần Đình Sang.
– Vâng, cám ơn cha.
– Cha sẽ dâng lễ cầu cho con ngày mai. Cha sẽ nói với các nữ tu để cầu nguyện nhiều cho con.
– Cha ơi, xin cha chữa bệnh cho con Quỳnh vì con ở lâu trong đó nên nó đau và lạnh lắm.
– Được rồi, con yên tâm, cha sẽ chữa cho Quỳnh.
– Cha ơi, con muốn ra khỏi Quỳnh lắm nhưng chưa được, nhưng con không làm hại nó nữa đâu. Nó ăn được, ngủ được rồi. Cha bảo thằng Tuấn phải thương con Quỳnh, bảo cha mẹ nó phải biết thương yêu, hoà thuận với nhau vì con Quỳnh rất khổ tâm vì chuyện này…
– Bây giờ, cha sẽ cầu nguyện cho con.
Tôi đặt tay trên đầu, đọc mấy kinh quen thuộc như Kinh Xin ơn Chúa Thánh Thần, Lạy Cha, Kính mừng, Sáng danh. Ông Sang chào từ biệt tôi. Cô Quỳnh lắc nhẹ đầu và trở về lại con người bình thường. Cô tươi cười kể lại cho tôi nghe khi ông nhập vào cô, bắt cô hút thuốc liên miên, cứ vài phút một điếu, lại còn chửi thề luôn miệng. Buồn cười nhất là khi cô em ruột, tên Vi, thay mẹ canh chừng chị vẫn bị ông Sang gọi ra, bật quẹt đốt thuốc, dù cô đã trốn sau cánh cửa, cô run tay đến nỗi bật mãi không được. Khi ông bắt đầu đến với tôi, ngày Chủ nhật vừa qua, cô Quỳnh không còn bị ông thôi thúc hút thuốc và ăn nói tục tằn nữa.
Thứ Bảy, ngày 11-9-2004, 6g15, gia đình cô Quỳnh lại đến. Ông Sang hiện lên và lần này ông cho biết cuộc sống trước đây của ông: ông học xong lớp 12, đi lính. Tôi tiếp tục cầu nguyện cho ông. Ông xin tôi chữa lưng và ngực cho cô Quỳnh. Sau khi ông ẩn đi, tôi hỏi cô Quỳnh về bệnh trạng, cô cho biết lưng và ngực rất đau, cổ cứng nhắc. Tôi cầu nguyện, thoa dầu và cầm thánh giá áp vào chỗ đau. Cô cho biết như có một luồng khí nóng, rất dễ chịu truyền vào mình và cảm nhận được hình ảnh của Chúa Giêsu đầu đội mão gai ẩn hiện trong mình.

Hôm sau, Chủ nhật 24 Mùa Thường Niên, ngày 12-9-2004, cả gia đình cô Quỳnh cùng đến tham dự thánh lễ lúc 6g30 sáng tại Nhà thờ Chợ Đũi (Huyện Sĩ), Q.1. Bài đọc 1 của sách Xuất hành 32, 7-11 kể tội dân Israel thờ lạy con bò vàng và bài Tin mừng theo thánh Luca 15, 1-32 nói về lòng thương xót Chúa. Tôi đã kể chuyện xảy ra với gia đình cô Quỳnh cho cộng đồng dân Chúa trong bài giảng như một thí dụ về việc thờ lạy ngẫu tượng, tìm đến bùa ngải, phù phép và việc Chúa cứu chữa cô Quỳnh để biểu lộ lòng thương xót của Người. Kết thúc bài giảng, hai chị em Quỳnh và Nguyệt đứng lên chào cộng đoàn như những nhân chứng sống. Nhiều người trong thánh đường đã bật khóc vì cảm động.
Sau thánh lễ, cả gia đình cô Quỳnh tụ tập bên nhà tôi. Ông Sang lại hiện lên và lần đầu tiên ông nói với tôi là ông sẽ tự động ra đi mà Quỳnh không hay biết. Tôi hỏi ông tại sao lại ở trong cô Quỳnh mà không thể thoát ra được dù ông rất muốn. Ông cho biết lần ở Phan Rang khi ông thầy pháp người Chăm trừ tà, ông có lo sợ và la hét dữ lắm, nhưng nhất định không ra. Trước đây ông chỉ ám bên ngoài cô Quỳnh, nhưng chỉ từ chiều ngày thứ bảy, khi cô Quỳnh có một lúc đã thất vọng và mất niềm tin vào Chúa, cùng với bà mẹ, cô đã yêu cầu quay ngược đầu xe để trở lại nhà ông thầy người Chăm. Chính lúc đó, ông liền nhập sâu vào tâm hồn cô Quỳnh và không ra nổi. Tôi đã ghi nhận điểm này và nói riêng với cô Quỳnh để cô chuẩn bị xưng tội, hoà giải với Chúa.
Ngày thứ Tư, 15-9-2004, lúc 18g, cả gia đình cô Quỳnh lại đến. Ông Sang xin gặp riêng tôi để yêu cầu một số việc. Ông kể cho tôi nghe về tình trạng sống của cô Quỳnh, từ cha mẹ, các chị em, chồng Quỳnh đến cả bà cô đi theo và xin tôi lựa lời khuyên nhủ họ. Ông nói mình dạo này nhập vào Quỳnh khó lắm chứ không còn dễ như trước và báo rằng mình sắp ra khỏi Quỳnh thật sự. Tôi đã lựa lời khuyên nhủ từng người trong gia đình Quỳnh thay ông. Cũng chiều hôm đó, một bà cụ trong xóm Đạo họ Chợ Đũi dẫn người con trai (là công nhân tải điện) khoảng 36 tuổi đến xin chữa bệnh. Anh kể khi sang Nhà Bè chôn các cột điện, anh đã nhặt được xương của người chết. Anh vừa nói giỡn vừa lấy xương gõ vào cột điện mới trồng, rồi đem vứt xuống ao gần đó. Khi trở về nhà, anh có những triệu chứng bất thường, ban đêm không thể nào chợp mắt, luôn bị nỗi sợ ám ảnh và nhiều lần muốn tự tử. Tôi đã cho anh ngồi chung với gia đình Quỳnh. Khi mọi người ra khỏi phòng, tôi hỏi ông Sang về tình trạng bệnh tật của người thanh niên đó, ông nói anh này đang bị hồn người chết ám ảnh. Tôi đã cầu nguyện cho ông Sang, cô Quỳnh và cả người thanh niên này. Mọi người an tâm ra về và hẹn chiều hôm sau lên gặp tôi lần nữa.
18 giờ ngày thứ năm, 16-9-2004, cô Quỳnh cùng mẹ, chị và hai mẹ con cậu thanh niên hôm trước đến gặp tôi. Tôi đã nhắc Quỳnh về lý do tại sao ông Sang đã nhập sâu vào trái tim cô và kêu gọi mọi người ý thức về tội lỗi đã xúc phạm đến Chúa. Hai mẹ con Quỳnh và người thanh niên xin được xưng tội. Tôi mời tất cả vào nhà nguyện để giải tội, sau đó, tôi lấy sách nghi thức rửa tội cho người lớn, làm nghi thức xức dầu trừ tà cho họ sau khi họ tuyên xưng đức tin. Tất cả đều nhận thấy sức mạnh kỳ diệu của Chúa tác động lên thân xác và tâm hồn mình. Tôi để ý thấy hôm đó là ngày đầu tiên ông Sang không hiện lên nói chuyện với tôi, tất cả mọi hành động đều do Quỳnh thực hiện.
Anh thanh niên rơm rớm nước mắt nói với tôi: “Cha ơi, con cảm thấy mình hoàn toàn khoẻ mạnh và tỉnh táo. Sau khi con xưng tội và được xức dầu trừ tà, con thấy tâm trí mình sáng suốt, đầu óc nhẹ nhàng khác hẳn trước đây”. Bà mẹ già cám ơn tôi rối rít khiến tôi phải nhắc bà cám ơn Chúa và luôn nhớ cầu nguyện cho các linh hồn, nhất là các linh hồn mồ côi mà con bà cũng như nhiều người bằng cách này hay cách khác đã xúc phạm đến họ.

Thứ sáu, ngày 17-9-2004, lúc 18 giờ, cả gia đình Quỳnh lên cám ơn tôi. Bà mẹ Quỳnh cho biết người con trai ông thầy pháp người Chăm ở Phan Rang vào Sài Gòn nói rằng “ông già” của anh đã cúng tổ và chắc sẽ bỏ nghề.
Ngày 21-9-2004, tôi đã gọi điện trực tiếp cho ông thầy người Chăm. Ông rất vui khi biết tin cô Quỳnh và gia đình được Chúa chữa lành. Ông ngỏ ý với tôi hãy cùng ông xin Chúa cứu đời.
Hiện nay, cuộc sống gia đình cô Quỳnh đã đổi khác. Cả gia đình sống đạo đức hơn và tối nào cũng cùng nhau đọc kinh chung. Anh Tuấn, chồng Quỳnh, dù chưa theo đạo cũng tích cực tham gia. Ông bố Quỳnh bớt nhậu hơn trước và luôn cố gắng về kịp giờ kinh tối của gia đình. Bà mẹ Quỳnh không dấu được niềm vui: “Gia đình chúng con tạ ơn Chúa vì Người đã thương cứu chúng con. Không có Người cứu chữa, chắc giờ này mộ con Quỳnh đã xanh cỏ rồi. Nhớ lại, chúng con thấy thời gian trước thật kinh hoàng. Suốt mấy tháng liền, cả nhà không ai dám bỏ riêng con Quỳnh lấy một giây cho dù là đêm hay ngày vì lúc nào ông Sang cũng giục nó chết để bắt hồn nó”. Người em tên Vi thì nhớ lại: “Bố con thương chị Quỳnh đến nỗi khi thấy chị ấy bị như vậy đã vào nhà tắm và khóc hu hu như một đứa trẻ. Con nhớ mãi cảnh bật lửa châm thuốc cho ông Sang, mặt chị con lúc đó ngầu lắm, lại luôn miệng nói tục và chửi thề”.

KẾT LUẬN:
Khi nghe câu chuyện này, có lẽ nhiều người sẽ cho rằng đây là câu chuyện hoang đường, mang dáng dấp của sự mê tín và có thể gây hiểu lầm. Tuy nhiên, đây chỉ một trong những câu chuyện có thật mà tôi muốn chia sẻ để bạn đọc và nhất là các nhà thần học giải đáp cho chúng tôi những thắc mắc xoay quanh những vấn đề như:
1. Trong xã hội Việt Nam hôm nay, bùa ngải, thư yểm là chuyện có thật, nhất là nơi những người buôn bán, như ta từng nghe nói: “ngậm ngải tìm trầm” hay “bùa yêu” của một vài người thỉnh về…
2. Theo niềm tin chung của người tín hữu Công giáo, các linh hồn sau khi chết sẽ ra trước toà Chúa phán xét để rồi hoặc sẽ lên thiên đàng, vào luyện ngục hay xuống hoả ngục. Vậy phải giải thích như thế nào về những linh hồn vất vưởng như ông Giuse Trần Đình Sang và các bạn bè của ông?
3. Ma quỷ có thể tác động vào những người vô tội và nhập vào họ để gây nên bệnh tật, đau đớn bất kể tự do và ý muốn của người bị nhập?…

Trong khi đó theo niềm tin Kitô giáo, “ma” có thể được hiểu là linh hồn người đã khuất, chưa được siêu thoát, cần lời cầu nguyện và sự hy sinh của người còn sống, còn “quỷ” là những thiên thần sa ngã hay linh hồn của những người chết đã hoàn toàn từ chối và cắt đứt sự thông hiệp với Thiên Chúa. Như thế, chúng ta vẫn có thể tiếp tục cứu thoát ma là những người đã khuất bằng việc rao giảng Tin Mừng Đức Giêsu cho họ như Người đã thể hiện trong cái chết của mình.
Thư 1Pr 3, 19-22 nói rõ: vì Đức Kitô chết cho mọi người, nên mọi người đều có thể được cứu độ bằng những cách thế không ai có thể ngờ được. Hơn nữa, vì Đức Kitô là Đấng “phán xét kẻ sống và kẻ chết”, mà tiêu chuẩn để phán xét là Tin Mừng, nên trước đó, kẻ chết cũng cần được nghe công bố Tin Mừng (x. 1Pr 4, 5-6; x. F. Gomez, Kitô học, Chương Đức Giêsu xuống ngục tổ tông, Tập II, tr. 135tt).
Đức Kitô rao giảng Tin Mừng cho cả kẻ chết có nghĩa là Người đã hoàn tất sứ mạng cứu độ đối với mọi người. Những người đã chết cũng cần được “rửa tội” bằng cách tuyên xưng lòng tin và tình yêu đối với Đức Kitô. Do đó, vào thời các Kitô hữu thế hệ đầu tiên, ở Côrintô chẳng hạn, người ta đã có nghi thức chịu phép rửa thay cho kẻ chết (x. 1 Cr 15, 29). Hành động của ông Sang hay những linh hồn khác đã khiến tôi nhớ đến sứ mạng phải truyền giáo cho cả những người đã khuất. Như thế có lẽ ta không nên nói trừ ma, diệt quỷ mà phải cứu ma, trừ quỷ theo nghĩa Kitô giáo chăng?

Nhưng sứ mạng này hiện nay thuộc về ai?
Bộ Giáo luật mới, năm 1983, điều 1172 xác định:
Tiết 1: “Không ai có thể trừ tà cách hợp pháp cho những người bị quỷ ám, nếu không được Bản Quyền địa phương ban phép đặc biệt và minh nhiên.
Tiết 2: Bản Quyền địa phương chỉ được ban phép này cho linh mục nào đạo đức, có kiến thức, khôn ngoan cũng như có đời sống vẹn toàn”.


Người Kitô hữu vượt qua thái độ mê tín như một sự tin tưởng mù quáng vào các thần thánh, ma quỷ để xác định rằng: việc ma nhập, quỷ ám là một sự kiện có thật được Kinh Thánh nhiều lần nhắc đến và chính Đức Giêsu đã nhiều lần trừ quỷ để cứu chữa những người bất hạnh ở Capharnaum (x. Mc 1, 21-28; Lc 4, 31-37), ở Gađara (x. Mt 8, 28-34; Mc 5, 1-20), ở Tyrô (x. Mc 7, 24-30). Hơn nữa, nhiều khi việc ma nhập quỷ ám tạo nên bệnh tật, nên khi xua được ma, trừ được quỷ thì người bệnh được khoẻ mạnh (x. Mt 9, 32-34; 12, 22-45; Mc 9, 14-29; Lc 13, 10-17…).
Đức Giêsu giao sứ vụ rao giảng Tin Mừng cứu độ cho Giáo Hội, cho tất cả các môn đệ của Người và việc trừ quỷ là một dấu hiệu chỉ quyền năng cứu độ của Đức Giêsu: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo. Ai tin và chịu phép rửa sẽ được cứu độ… Nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ và nếu họ đặt tay trên những người bệnh thì những người này sẽ được mạnh khoẻ… Còn các tông đồ thì ra đi rao giảng khắp nơi, có Chúa cùng hoạt động với các ông và dùng những dấu lạ kèm theo mà xác nhận lời các ông rao giảng” (Mc 16, 15-20; x. Mt 28, 18-20).
Các tông đồ và các tín hữu thời Giáo hội sơ khai nói về tác động của ma quỷ, của Satan trong thế giới để nhắc nhở người tín hữu phải chiến thắng tội lỗi và quỷ dữ (x. Ep 2, 1-2; 6, 11-16; 2 Tx 2, 7.11; 2 Cr 4, 4; Gl 5, 17; Rm 7, 23-24; 16, 20)…

Xin Chúa cho chúng con biết tin nhận rằng, ngoài Chúa ra thì không thần nào, thánh nào có thể cứu rỗi chúng con. Xin Chúa mở mắt cho chúng con được thấy Tin Mừng cứu rỗi của Chúa quí giá dường nào cho đời sống chúng con. Tin mừng đó cần được minh chứng cho Anh Em Lương Dân qua niềm hy vọng tuyệt vời và vinh quang quyền năng mà Chúa tỏ ra trong chính đời sống, trong lời cầu nguyện của chúng con những người đã lãnh nhận bí tích làm con Chúa và được lưu lại, vui sống trong Thần Khí Chúa.

MỘT BUỔI NÓI CHUYỆN LÝ THÚ CỦA CHA NGUYỄN NGỌC SƠN.

 MỘT BUỔI NÓI CHUYỆN LÝ THÚ CỦA CHA NGUYỄN NGỌC SƠN.

 Phan Sinh Trần

Hôm Chúa Nhật ngày 20 tháng ba , 2016 Nhóm Cầu Nguyện chúng tôi được nghe vị khách diễn giảng về Chúa Thánh Linh, tôi cho rằng bài chia xẻ này thuộc loại kinh điển, tiêu biểu cho  gốc cổ thụ lớn trong khu vườn Thánh Linh. Điều có vẻ nghịch lý một cách thích thú khi mà Ngài chưa từng một ngày ở trong phong trào Canh Tân Đặc Sủng Công Giáo, chưa từng tham dự các buổi tĩnh tâm Thánh Linh, nhưng lại rất uyên bác về nguyên lý của đời sống trong Chúa Thánh Thần, và hơn thế nữa, luôn sống trong sự sinh động, yêu thương, hòa hợp tuyệt diệu của Chúa Thánh Thần trong đời sống của một người con được Chúa chọn và yêu mến.

Cha bắt đầu buổi chia xẻ bằng sự khiêm nhường cầu nguyện khi Ngài chấp nhận để cho cả nhóm chúng tôi giơ tay cầu xin ơn Thánh Thần tuôn đổ ơn xuống trên Ngài và rồi Ngài cất tiếng lên chia xẻ cho chúng tôi trong ơn biện giảng hùng hồn Chúa ban.

Cha đưa ra một dụng cụ y khoa nhỏ để đo dung lượng thở cho mọi người thử, có anh thanh niên mạnh khỏe thì có thể thở được với dung lượng đo trên máy, tới 2200 ml, trong khi đó có bác cao niên ốm yếu, chỉ thở vào máy được có 770 ml… một sự so sánh rất cụ thể và minh họa về vấn đề, thiếu không khí trong lúc thở. Cha giải thích:

⦁ Não của chúng ta có 16 tỷ nơron thần kinh, cần tối thiểu 2.000 lít khí/ngày trong 10.000 lít tối thiểu của cơ thể. Chính bộ não ấy phát ra những lệnh cho tất cả các cơ quan hoạt động. Nếu chúng ta tăng cường dung tích khí thở mỗi lần lên 1.500ml hoặc 2.000ml, 2.500ml, bộ não chúng ta sẽ phát ra lệnh gấp đôi cho các bộ phận hoạt động; chúng ta sẽ học hành, làm việc hiệu quả và thông minh hơn nhiều. Thân thể chúng ta sẽ khoẻ mạnh, xinh đẹp nhờ các bộ phận hoạt động hài hoà…Chỉ cần 4 phút không có dưỡng khí là bộ não chúng ta sẽ chết, trong khi chúng ta có thể nhịn ăn được 30 ngày, nhịn uống được 3,4 ngày. Nói như thế để từ nay chúng ta chú ý đến việc thở hít khí tự nhiên hơn và tập thở để tăng cường chất lượng sống.

Sau đó, cha đề cập đến vấn đề sống đạo:

⦁ Vì sao các Bác, các Anh Chị có một đời sống Đạo rất chuyên cần, rất chăm chú đọc kinh mà vẫn thấy mình có một cái gì đó không được ổn, vẫn còn hoang mang cho tương lai cuộc đời, vẫn còn tìm đến cầu cơ, bói toán ?

Bởi vì, Tinh thần càng cần đến hơi thở Thần Khí hơn nữa, không biết tập thở Thần Khí thì linh hồn sẽ yếu rũ.

⦁ Vì sao chúng ta thực hành các việc đạo đức đều đặn đi lễ mỗi ngày mà vẫn không có được sự linh ứng của lời cầu nguyện?

⦁ Người tín hữu giáo dân Việt Nam rất tôn kính Mình Máu Thánh Chúa, 80% tín hữu giữ lễ Chúa Nhật và rước lễ trong những dịp lễ trọng, khoảng 15-20% đi lễ thường ngày. Nhưng chúng ta thấy rằng dù đi lễ và rước Mình Máu Thánh Chúa thường xuyên nhưng chúng ta lại chưa phát huy được sự sống kỳ diệu phi thường của Thiên Chúa trong con người của mình. Cuộc sống của người tín hữu chưa toát ra được niềm vui, bình an, hạnh phúc, ơn cứu độ cho mình cũng như cho người khác. Phép lạ trong đời sống người tín hữu là những gì hoạ hiếm chứ không phải là những chuyện thường ngày mà chúng ta phải thực hiện để mang lại ơn cứu độ cho những người nghèo khổ, tật bệnh, bị ma quỷ kiềm chế có mặt ở khắp nơi trên đất nước. (⦁ nguồn: hanhkhatkito.org)

Trong không khí im lặng chú ý của phòng họp, khi mà mọi người đều thấm thía về các yếu đuối, Cha tiếp tục đặt ra các vấn nạn của Ki tô hữu:

Vì sao chúng ta không có tâm tình biết ơn, không biết ơn khi ta ăn hạt cơm nóng sốt mà người nông dân đổ mồ hôi, công sức, dãi dầu mưa nắng, có khi còn phải đổ máu, hy sinh thân mình vì cày lên bom mìn sót lại từ thời chiến tranh … Còn trong gia đình mình thí sao,   Chúng ta có khi nào biết ơn người vợ đã mấy chục năm qua rửa hàng núi chén dĩa ngày qua tháng nọ dọn nhà sạch sẽ cho ta được thoải mái, … Trong đất nước thì mình ít khi nhớ ơn bao tiền nhân, chiến sĩ vô danh, đã tận tụy khai phá, đã hy sinh xương máu cho ta có được mảnh đất này để sinh sống.

Chúng ta thử đặt tình trạng mình như một người mù trong vài phút rờ rẫm, đi từ đây ra cửa thôi, sẽ thấy khổ sở thế nào, đụng chạm lủng củng ra sao, có khi còn vấp té nữa. Trong khi đó chúng ta được sáng mắt, được Chúa ban cho không khí để thở, ban cho cặp mắt để ngắm nhìn, … có bao giờ chúng ta hít sâu vào trong tâm tình biết ơn, vì Chúa ban cho mình không khí và biết bao nhiêu tạo vật, thiên nhiên mỹ miều, hữu dụng, xinh đẹp chung quanh ta.

Sau đó, Cha tóm tắt về căn nguyên của một đời sống Ki tô hữu, phong phú và tươi mát bao gồm trong hai yếu tố chính, kết hợp với Chúa Giê Su và sống trong Thần Khí của Thiên Chúa.

⦁ Một là kết hợp mật thiết với Chúa Giê Su như cành liền với cây trong cầu nguyện, đơn sơ thủ thỉ với Chúa một câu trong tâm tình yêu mến, hướng về Chúa ở mọi lúc, mọi nơi.

Cây nho, chính là Ta,các ngươi là nhánh. Ai lưu lại trong Ta và Ta trong kẻ ấy, thì nó sinh nhiều quả,vì ngoài Ta, các ngươi không thể làm gì.(Gioan 15:5)

⦁ Hai là, xin Chúa Giê Su thực hiện lời hứa “ban Thánh Thần” và xin cho bằng được ơn Chúa Thánh Thần, được tiếp nhận Thần Khí Chúa sống động trong mọi sinh hoạt của đời sống mình, cách xin được Chúa nhận lời là khi ta dám từ bỏ các quyến rũ của trần gian, ma quỉ và quyết tâm thuộc về Chúa một cách trọn vẹn, chấp nhận đi theo con đường do Chúa hoạch định.

Từ bỏ mình rất khó, từ bỏ cái tôi càng không dễ, tuy nhiên đã có nhiều người giống như ông Gia Kêu và Mát thêu, hành nghề thu thuế đã làm được, giống như cô Ma đa len na vốn sống buông thả nhưng sau, đã làm được, cũng như nhiều người khác đã làm được. Chúng ta, là Ki tô hữu có thể từ bỏ “cái Tôi” một khi ta dám chấp nhận sự dạy dỗ của Lời Chúa và kết hiệp với Chúa, được Chúa giúp sức cho.

Tập hít thở trong Thần khí Chúa:

⦁ Có lẽ chúng ta phải nhìn lại thái độ của chúng ta đối với Thần Khí, chúng ta cần phải gắn bó nhiều hơn với Chúa Thánh Thần và tập thở từng giây phút Thần Khí mà Chúa Giêsu thổi trên chúng ta khi Người hiện ra với chúng ta và nói rằng: “Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần”.

⦁ Mỗi lần chúng ta nhớ đến Chúa Thánh Thần và cầu xin Ngài là mỗi lần chúng ta thở Thần Khí. Một ngày chúng ta dành chừng 5 phút, ngồi ở bàn làm việc hay nằm trên giường trước khi ngủ, chúng ta nói thầm với Chúa Giêsu khi chúng ta hít khí vào: “Lạy Chúa, xin ban Thần Khí cho con”. Thần khí là sức mạnh, niềm vui, tình yêu, bình an, ân sủng của Người được đưa vào trong ta để biến đổi ta. Rồi khi chúng ta thở ra bằng miệng từ từ, thân xác ta thở ra thán khí thì tinh thần cũng thở ra những uế khí, tà khí ra khỏi con người mình. Đó là: buồn phiền, chán nản, lo lắng, sợ hãi, thất vọng, ghen tương… Đang khi đẩy chúng ra khỏi tâm trí, chúng ta cũng nói thầm với Chúa Giêsu: “Lạy Chúa, xin xua đuổi tà khí ra khỏi lòng con”.

CHA SON

Đời sống được Chúa Thánh Thần dẫn dắt thì rất tuyệt vời, cho dù trong đời ta đi qua bao nhiêu truân chuyên hay thác ghềnh khó khăn. Tôi xin được trích từ trang mạng công giáo hiện đang có nhiều người đọc nhất ở Việt Nam, có tên là “hành khất  Ki Tô” để minh họa các kinh nghiệm sống động này của Cha Nguyễn ngọc Sơn:

Chúa mời gọi ta quên đi quá khứ tội lỗi của mình hay của người khác, để thông hiệp với Đức Kitô và phát huy những ân sủng lạ lùng của cuộc đời làm con Chúa Cha và cũng là người tình, là hiền thê của Đức Kitô

⦁ … Anh chị em cho phép tôi được chia sẻ một kinh nghiệm về việc Chúa Kitô chữa lành bệnh nhân để xác tín về đời sống siêu việt của con cái Chúa. Sáng Chúa Nhật hằng tuần tôi thường giúp các người bệnh từ nhiều nơi tìm đến. Hôm đó, có người con trai dẫn bà mẹ chừng 65 tuổi đến xin tôi cầu nguyện chữa lành vì bà bị đau toàn thân, nhất là ở tim gan ruột. Các bác sĩ ở Canada khám không ra bệnh sau khi xét nghiệm đủ thứ. Con cháu đưa sang Hoa Kỳ chữa cũng không khỏi nên đưa về Việt Nam. Nghe tiến trình chữa bệnh như thế nên tôi chỉ còn biết đặt tay trên đầu bà, đọc 4 kinh tôi thuộc là Kinh Xin Ơn Đức Chúa Thánh Thần, Lạy Cha, Kính Mừng, Sáng Danh, rồi tiễn bà về. Tuần sau, bà đến đưa tôi 1 vòng đeo tay bằng vàng, 1 răng nanh heo rừng cũng mạ vàng để đeo ở cổ và nói: “Thưa cha, hôm nay con đã khoẻ mạnh và hoàn toàn bình phục nên đến cảm ơn  cha và thú thực với cha về bệnh tật của con. Con là 1 bà già sống gần nhà thờ nên sáng nào cũng tản bộ đi dự lễ. Vì già yếu không nín được đường tiểu nên con thường chui vào bụi cây bên đường. Mọi khi không xảy ra chuyện gì, nhưng một hôm con thấy đôi cánh tay đen đủi ôm chân con. Con rất hoảng sợ và phát bệnh từ đó. Sau khi các bác sĩ chữa không khỏi, gia đình đưa con đến nhiều thầy pháp. Họ cho con 1 lá bùa và con đã bỏ chung với áo Đức Bà đeo ở cổ vì con là đạo gốc! Còn chiếc lắc vàng đeo tay và răng nanh đeo cổ đã được ếm bùa Lỗ Ban. Hôm nay con giao lại tất cả cho cha để làm kỷ niệm”. ( nguồn: hanhkhatkito.org)

Sự việc khiến tôi từ đó hiểu được rằng Chúa Giêsu vẫn còn tiếp tục chữa lành cho con người trong thời đại hôm nay.

⦁ Niềm vui và hạnh phúc đời ta chính là Đức Giêsu. Người sẽ chuyển thông cho chúng ta sự sống vĩnh hằng, quyền năng vô biên, hạnh phúc vô tận để ta cảm nghiệm được mình được là con cái của Thiên Chúa giống như Người. Tôi đã cảm nhận được niềm vui đó cách đây 2 tuần khi sang giảng tĩnh tâm cho cộng đồng người Việt thuộc Nhà thờ Thánh Polycarp, đường Chapman, California, Hoa Kỳ. Hôm đó có Ông Nguyễn Kỳ đến cám ơn vì Chúa đã chữa cho Ông khỏi bệnh ung thư tuyến tiền liệt. Cách đây 3 tháng, bác sĩ cho biết ông bị ung thư và nói không thể sống quá 6 tháng. Bây giờ Chúa cho ông khỏi hẳn, không còn thấy triệu chứng của ung thư. (nguồn:hanhkhatkito.org)

Thiên Chúa chúng ta sống động vô cùng, giàu sang vô tận, đẹp đẽ vô song. Nếu chúng ta gắn bó với Chúa thì chúng ta cũng sẽ tốt đẹp, mạnh mẽ, giàu sang như thế

⦁ Tôi xin chia sẻ một kinh nghiệm riêng tư: Trong dịp cứu trợ đồng bào lũ lụt năm 2010, người ta yêu cầu Caritas Việt Nam hãy làm dự án xin các tổ chức nước ngoài yểm trợ. Tôi nghĩ rằng: đất nước chúng ta có nhiều người đóng góp rộng rãi và rất quảng đại… Chúng tôi cầu nguyện, và chúng tôi nhận được số thuốc trị giá khoảng 2 tỷ đồng của Công ty Rohto Mentholatum. Chị giám đốc thương mại của công ty này không có đạo, đến gặp chúng tôi và cho chúng tôi rất nhiều thuốc cần cho đồng bào lũ lụt dù chúng tôi chưa làm một đơn xin nào. Ngoài ra, bao nhiêu nhà hảo tâm khác đã góp tiền và vật dụng cho đồng bào nghèo khổ. Tôi thầm cảm tạ Chúa và cảm nhận được quyền năng vô biên của Ngài.

(nguồn: hanhkhatkito.org)

Sự kiện này nhắc nhở tôi quyền năng chữa lành kỳ diệu của Chúa Giêsu trong một số trường hợp khuyết tật vì lý do tâm linh

⦁ Tôi xin chia sẻ 1 trường hợp cụ thể. Cách đây 3 tuần một phụ nữ trung niên dẫn theo người con gái tên Hương, đang có thai hơn 7 tháng, đến xin tôi chữa cho con bà bị câm và điếc trên 2 tuần qua. Đi theo có cả người chồng, anh trai, cô và cậu của cô gái. Cô gái tỏ vẻ rất sợ hãi không muốn vào nhà nguyện, nên tôi đành tiếp tất cả trong phòng làm việc. Người mẹ cho tôi biết tình trạng của con, chạy thầy, chạy thuốc cũng đã nhiều mà bệnh không khỏi. Vì cô gái không nghe được nên tôi giải thích cho tất cả hiểu về sức khoẻ thể chất và tinh thần. Cô Hương cứ nhắm nghiền đôi mắt như ngủ.

Sau đó tôi mời mọi người có mặt vào nhà nguyện để ban bí tích Xức dầu Bệnh nhân và Xức dầu Trừ tà. Trong khi cử hành nghi thức, cô Hương không mở mắt và tỏ ra không biết gì. Nhưng cuối cùng, trước khi cho bệnh nhân rước lễ, tôi hỏi cô Hương; “Con có muốn rước Chúa không?”. Cô trả lời rõ ràng: “Con muốn”. Bà mẹ đứng bên cạnh buột miệng kêu lớn: “Con tôi nghe và nói được rồi!”..

(nguồn: hanhkhatkito.org)

CHUA

Cảm tạ Chúa, vì cho dù ở đâu, thời nào thì Thần Khí oai quyền của Thánh Phao lô, Thần Khí thiết tha,hy sinh của Thánh Tê pha nô (Stephano), Thần Khí chữa lành và an ủi ở trong Thánh An Tôn, thánh Mác ti nô xưa và Thần Khí tuôn đổ trong Cha Nguyễn ngọc Sơn hôm nay,… và rất có thể là ngay cả trong bạn và trong tôi nữa ở thời đại hôm nay, vẫn đang có một cách dồi dào từ một nguồn duy nhất.Tôi xin mượn lời chia xẻ của Ngài để kết thúc bài làm chứng này.

“Lời nói tự nhiên chỉ mang lại niềm vui bình thường, nhưng khi ta thở được Thần Khí của Chúa Giêsu thì những lời nói của chúng ta có thể soi sáng cho tâm trí mù tối của con người, vực họ dậy khỏi tình trạng tê liệt, bất động, thậm chí chết chóc, của tâm hồn. Hơn nữa, Chúa Giêsu sẵn sàng ban cả những ơn chữa bệnh thể xác cho tất cả những ai muốn làm tông đồ, làm chứng nhân cho Người. Cầu chúc anh chị em trở thành người môn đệ được Chúa Giêsu yêu mến vì được tràn đầy Thánh Thần tình yêu của Đấng Phục Sinh”

Phan Sinh Trần

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. Bài 3

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. Bài 3

 Phan Sinh Trần.

Như các bạn biết, nét son của các cuộc tĩnh tâm do đồng bào Việt Nam tổ chức trong các giáo xứ, đó là sự không thu tĩnh tâm phí, tiền chi trả cho việc thuê mướn, tổ chức, cũng như chỗ ở và thức ăn cho tham dự viên. Người Việt thường không thu vài trăm đô la cho ba ngày tĩnh tâm, thậm chí vài chục đô la cũng không, thế thì thiếu hụt ngân sách là điều không thể tránh khỏi phải không? Làm sao giải quyết? Đã có những Anh trong nhóm Thánh Linh lấy ra một phần trong số tiền khiêm tốn, vốn là tiền tiết kiệm về hưu 401K của mình để làm tĩnh tâm, cũng có những Chị trong Thánh Linh mà tôi biết rõ đã cà tới mấy cái thẻ tín dụng chi trả hơn năm ngàn đô cho một kỳ tĩnh tâm. Tấm lòng của họ thật là cao cả, cho dù họ rất lam lũ và nghèo hơn tôi, nghèo hơn chúng mình, họ nghèo hơn rất nhiều người… Tại sao họ làm điều có vẻ dại dột này? Vì họ thường có chung một nhận định là chỉ cần Chúa cho một hối nhân được ơn đổi mới, một bệnh nhân được chữa lành bệnh nan y thì cái giá chi phí cho một kỳ tĩnh tâm là rất rẻ rồi, thậm chí giá vô cùng rẻ.

Vấn đề là, Chúa có chịu thua lòng rộng rãi của họ không?

Chúa sẽ cho lại bao nhiêu trong một kỳ tĩnh tâm với các hy sinh, và chuẩn bị như thế?

Cuộc tĩnh tâm nào cũng có sự sắp đặt và an bài của Chúa Thánh Thần, cuộc tĩnh tâm trong mưa bão này lại càng có nhiều sự chuẩn bị của Chúa, Ngài như cùng tham gia, đồng hành với các Anh Chị.

Ngay từ trước đó 7,8 tuần công việc chuẩn bị thức ăn đã diễn ra sôi nổi rồi, cũng giống như những lần tĩnh tâm trước, các Chị tổ chức dứt khoát không thu tiền tĩnh tâm phí, nhưng mà sức lực, tài chánh khá cạn kiệt sau mấy năm liên tục với hai cuộc tĩnh tâm được tổ chức đều đặn trong mỗi năm, làm sao đủ sức làm? Tuy nhiên, các chị luôn tâm niệm là, nếu thực sự tĩnh tâm do ý Chúa muốn và đến từ Chúa thì Ngài sẽ có cách và sẽ cho ‘hôm nay lương thực hàng ngày” dùng đủ cho ba ngày tĩnh tâm…, và rồi … dấu lạ, kỳ công Chúa luôn lập lại, giống như những trường hợp đã diễn ra, trong suốt chiều dài lịch sử Giáo Hội, theo đúng triết lỳ : “công việc Chúa, cậy trông Chúa thì đã có …Chúa lo”.

Khi các chị đi vận động, Liễu gia trang, trang trại gia cầm, sẵn lòng tặng cho tĩnh tâm một trăm cân Anh gà đi bộ, rồi đến chợ Đông Hưng, chủ nhân vốn không cùng một tôn giáo, ân cần tặng mười mấy bao gạo loại 25 cân Anh, còn cá và tôm đã có các bác ngư phủ vùng Palasios, Freeport và Rockport cho, nhưng mà các Chị tổ chức rất ngại ngần vì các Bác mới cho cách đây chỉ có mấy tháng, không thể lạm dụng lòng tốt của các Bác, còn đang băn khoăn thì đã có phôn của các Bác gọi, nhắc nhở … “sắp tĩnh tâm rồi phải không? Có đủ thức ăn chưa?” và… Bác cho 200 cân Anh tôm thẻ loại lớn và cá… Quả đúng là Chúa có cách nhắc nhở các Bác về tĩnh tâm, Ngài cũng can thiệp động lòng người cho, ngay cả khi họ là người không có Đạo, ngay cả khi các chị lúng túng, rụt rè không biết cách vận động và “đi ăn xin” làm sao cho có kết quả, …

Có lẽ trong việc tổ chức tĩnh tâm, điều quan tâm hàng đầu là địa điểm họp mặt. Chúa an bài cho Nhóm Thánh Linh có được vị linh hướng và bảo trợ rất mạnh là Cha Lê Thu, Ngài luôn sẵn lòng và tích cực giúp đỡ một cách vô điều kiện cho các nhu cầu tốt đẹp của con cái Chúa từ mọi miền trên đất nước Hoa Kỳ muốn về họp mặt trong buổi tĩnh tâm Thánh Linh. Cha và Hội Đồng Giáo Xứ St. Christopher luôn mở rộng cửa đón chào các khóa Thánh Linh tại hội trường nhà Xứ.

NHA THO

Nhà thờ St. Christopher, Houston do Lm. Lê Thu, chánh xứ chăm sóc.

Chúng tôi còn nhớ cách đây mấy năm, có khi Ban Tổ chức phải trả năm bảy ngàn đô la cho tiền mướn hội trường ở một nhà thờ nọ, khi còn độ hơn một tuần trước ngày tĩnh tâm thì Chúa động lòng một cô gái trẻ tên H, cô chạy lại chị V trong ban tổ chức và nói, “ Em được ơn thay đổi nhờ các buổi tĩnh tâm, sinh hoạt này rất tốt. Em biết chị đang cần tiền lo tĩnh tâm phải không ? Em có cái này tặng chị” rồi cô chạy ra xe làm gì đó, một lúc sau, cô bước vào nơi chị V đang đứng với tấm chi phiếu một ngàn đồng. Về sau chúng tôi được người bạn gái thân nhất của cô H tâm sư, “ cám ơn Chúa, đây là một chuyện hi hữu vì từ xưa  tới nay, H rất cân nhắc và tiện tặn,  chưa bao giờ H cho ai số tiền nhỏ nào dù chỉ là mấy chục đô”. Thực ra điều đó có gì lạ đâu, sẽ chẳng có sự thay đổi đẹp đẽ trong lòng người nào mà Chúa không làm được. Cảm ơn Chúa đã ban ơn đổi mới cho chị H, và cho chúng ta nữa.

Điều kỳ diệu là Chúa làm cho mọi người trong ban tổ chức, vốn vỏn vẹn chỉ có dăm người, lại vừa cao niên, vừa ốm yếu, bệnh hoạn được một tình yêu dạt dào, họ luôn khao khát cho Anh Em mình được ơn đổi mới của Chúa, và họ không dừng ở đó mà làm cho ước ao thành hành động cụ thể, đó là tổ chức cho bằng được các buổi tĩnh tâm, hai lần trong một năm. Chị V trong ban tổ chức, người chủ xướng tĩnh tâm cho Houston đã mấy năm nay, vốn là người có tuổi, đã mổ tim, open-heart surgery, người ốm yếu, có lần đang rửa tôm đến quá nửa đêm chị choáng váng muốn xỉu, rồi các bác tuổi hạc gần bẩy mươi, đứng rang tôm đến hai giờ sáng, làm đến khuỵu chân, không đứng vững mà trong lòng họ vẫn vui, thật đúng là “đã có một tình yêu lớn hơn cả bệnh hoạn và sự yếu mệt, nhọc nhằn”…

Đã có một tình yêu lớn lạ bao phủ cả Cha và Con tham dự tĩnh tâm, tôi cho đây là phép lạ lớn nhất, vĩ đại nhất và có lẽ là mục đích chính của Chúa Thánh Linh cho các cuộc tĩnh tâm, khi Người đổ rượu say mến sốt sắng và lửa yêu thương ấm áp cho tham dự viên. Đó là thứ tình yêu mạnh mẽ, không sợ hãi, không ngại ngần trước các trở lực mà thánh Phao Lô đã diễn tả:

Ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Kitô? Phải chăng là gian truân, bắt bớ, đói khát, trần truồng, nguy hiểm, gươm giáo?… Vì tôi thâm tín rằng sự chết hay sự sống, dù thiên thần hay thiên phủ, dù hiện tại hay tương lai, hay bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ tạo vật nào khác, không có gì có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu Thiên Chúa thể hiện cho chúng ta trong Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” (Rm 8, 35-39).

–        Chúa Thánh Linh ơi, con xin cám ơn Ngài đã cho con được thấy các hoạt động dễ thương của “những lái buôn Nước Tròi”

Lòng rộng rãi của Chúa trong kỳ tĩnh tâm này rất lớn: Chúa cho nhiều ơn đổi mới cho hầu hết mọi người tham dự, Ngài chữa lành bệnh phần xác ngay tức khắc cho ba người bị bệnh nan y, mãn tính. Chúa ban ơn gọi cho một bạn trẻ, Chúa cứu một người khỏi tai nạn thảm khốc đang khi họ lái xe tham dự tĩnh tâm, Chúa nuôi trên ba trăm người ăn uống dư thừa trong ba ngày tĩnh tâm và còn nữa những ơn lành mà tôi không tiện kể hết…

Dư âm còn đọng lại trong lòng tôi sau kỳ Tĩnh Tâm thường là sự trong trẻo, thanh tịnh của tâm hồn và nhất là sự gia tăng nhịp đập tình yêu trong quan hệ mới mẻ của tôi với Chúa Giê Su kính yêu, lần này, nó kéo dài đến nay đã là tuần thứ 5 sau dịp tĩnh tâm. Tôi cần tĩnh tâm lắm các bạn ơi, vì trần thế này có đủ mọi níu kéo và vấy bụi vào tâm hồn làm cho tôi chao đảo, ghen tị, hiềm khích, cáu kỉnh và đam mê danh lợi, dục vọng. Tĩnh tâm trong Chúa thực sự thì nó hoàn toàn có thể làm cho ta nhận ra sự ố tạp của mình và được gặp gỡ Chúa. Khi đã được diễm phúc đón Chúa vào nhà tâm hồn, thì việc đầu tiên là Chúa tha thứ và tẩy rửa mọi tỗi lỗi cho sáng trắng như tuyết (Isaia 1:18). Rồi tiếp đến Chúa sửa bảo qua Lời Ngài,

–        còn nhành nào sinh trái thì Người tỉa sạch để nó sai trái hơn. Các con đã được tỉa sạch nhờ lời Thầy đã nói với các con. (Ga15:2).

Cuối cùng, Chúa Thánh Linh đổ đầy, rượu mến,

–        Tình yêu của Thiên Chúa tuôn đổ trong tâm hồn chúng ta nhờ Thánh Thần đã ban cho chúng ta (Rô ma 5:5).

Thời đại tội lỗi đầy dẫy này, lại cũng là thời của các Bạn Trẻ tha thiết yêu mến Chúa ?

TINH TAM 1TINH TAM 2

Chúa Thánh Linh đã làm một cuộc giải phẫu cho tôi, theo như cách giải thích của Cha Nguyễn Thiện Lãm, Ngài thay cho một trái tim đôi mươi, hay một trái tim thơ trong sáng, mạnh mẽ, và nồng nào yêu Chúa Giê Su, sâu sắc biết ơn trước sự hy sinh của Chúa Giê Su khi Ngài chết thế cho mình. Không có Chúa Thánh Linh thì cuộc giải phẫu tim đó làm sao xảy ra được, vì sau ba mươi, bốn mươi, thậm chí bảy mươi năm ở Đời, thì tim ta đã hóa ra chai đá cỡ nào, tim ta vô cảm và vị lợi cỡ nào, thế mà Chúa Thánh Thần làm cho nó trở thành trái tim thơ dành riêng tôn vinh Cha và dành riêng cho sự say mến Chúa Giê Su kính yêu. Do đó, không lạ gì khi tôi và các Bạn cứ đi tham dự tĩnh tâm Thánh Linh một năm mấy lần, giống như là đi về nhà Mẹ trong trường hợp của các Bạn Trẻ ở Dallas, giống như đi gặp người yêu trong trường hợp của anh Hiếu, và của nhiều người, giống như là đến với Lời dậy dỗ rất mạnh mẽ đầy quyền năng thuyết phục của Chúa trong trường hợp của Tôi và mọi người. Đó là chưa kể,  vào lúc cuối tĩnh tâm, khi ta nhận lấy câu Lời Chúa mà ta tình cờ rút ra từ tay các Linh Mục, câu Lời Chúa lạ thay, bao giờ cũng liên quan trực tiếp đến vấn nạn mà mình đang gặp, nhu cầu mà mình đang cần…

Còn đang vấn vương với Tĩnh tâm Thánh Linh thì tôi đã nhận được text message của Anh bạn mới quen, Anh Quyên, một người tham dự tĩnh tâm Thánh Linh lần đầu tiên, tin nhắn trong phôn :

–        Tiếc quá Anh T ơi, tĩnh tâm đã xong mà vẫn muốn ở lại trong Chúa, mãi thôi.

Xin hẹn anh chị Quyên, anh chị Kỳ và các bạn trong kỳ tĩnh tâm tháng ba, 2016 cũng tại giáo xứ St. Christopher.

Cám ơn Chúa về tình yêu thương, tuyệt đẹp mà Chúa Thánh Thần đã gieo vào trong lòng những Anh Chị Em của con!

 Phan Sinh Trần.

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. (Bài 2)

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. (Bài 2)

Phan Sinh Trần.

Điểm nổi bật của kỳ tĩnh tâm được tổ chức vào ngày 22 tháng 10 năm 2015 dưới sự bảo trợ của Linh mục chánh xứ St. Christopher Lê Thu, tại thành phố Houston, tiểu bang Texas là sự ưu ái nổi trội mà Chúa dành riêng cho các bạn trẻ, khác với những gì chúng ta thường than phiền và lo lắng ở đất Mỹ này, là tình thần đạo đức của giới trẻ, cho dù sự lo lắng đó khá chí lý, khi mà các bạn trẻ lao vào con đường vật chất, tiền tài không ai thiết tha mấy với cái mà ta hay gọi là tâm linh và tình yêu vô điều kiện.

Vâng, một điều có thể khẳng định đó là Tình yêu và sự ưu ái của Chúa dành cho các Bạn trẻ, vốn là những người được ơn nhiều nhất trong kỳ tĩnh tâm này.

Trước hết xin được ghi lại lời chứng của anh Dominic, một người thất thần giống như là homeless, anh khá tiều tụy trong bộ áo xám đen, quần đen, cả áo và quần đều nhầu nát. Anh có mái tóc mọc dài đến vai, râu cũng tua tủa dài, người khô khan, tiều tụy như môt lão bối trong tiểu thuyết kiếm hiệp, trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ dí dỏm, rồi sẽ có ngày biết đâu Chúa sẽ có môt “thần điêu đại hiệp” mới của Chúa, ngay trong thời buổi hiện đại chăng ?

TINH TAM 1

Anh Dominic kể:

  • Tôi bị suy nhược thần kinh đã nhiều năm và cảm thấy lúc nào cũng có người nhìn tôi, họ ghét tôi và không muốn thấy tôi. Lòng tôi luôn buồn sầu và đau khổ, không còn thiết tha muốn làm gì cả.

Nhưng Chúa hôm nay đã thay đổi tôi, cho tôi cảm nhận được là Ngài yêu tôi, Ngài đã chết cho tôi và mong mỏi được tôi biết về điều đó. Còn mọi người ở đây đều vui vẻ với tôi, tôi có thể nói chuyện với họ. Chúa cho tôi lấy lại niềm tin, yêu để sống, cảm ơn Chúa. Tôi cảm thấy vui.

Thực sự là anh Dominic đã ra nhảy múa với mọi người cùng hô vang bài hát về thành Giê ri cô kiên cố, vào thời xa xưa, thành Giê ri cô trên đồi cao bao bọc bởi hai lớp tường dày, nhưng khi con cái Chúa đi vòng quanh mà ca tôn Chúa thì nó tự động sụp đổ ở một góc cho con cái Chúa tiến vào chiếm lĩnh:

  • Chúa phán một lời thì Jerico phải tan tành
  • Chúa phán một lời thì bao nhiêu thành lũy che mất ánh sáng trong tim anh Dominic cũng tan ra tro bụi và sức ấm của tình yêu Chúa long lanh chiếu sáng trong ánh mắt và trong lòng anh.

Vâng anh Dominic là một kỳ công của Chúa trong kỳ tĩnh tâm này.

Chúa cứ tăng dần sức nặng của quà tặng cho kỳ tĩnh tâm này, đố bạn đoán được Chúa sẽ cho món quà bất ngờ nào, món quà không thể dò thấu, hay đoán biết?

Không để bạn chờ đợi lâu, xin được ghi lại về lời chứng của Cha Phansico Xavie Trần An, Linh mục đan sĩ dòng Biển Đức, Đan viện Thiên An Huế.

Nhưng trước hết, xin mời Bạn tìm hiểu đôi dòng về tiểu sử của Cha.

Ngày tháng xa xưa, chàng thanh niên hàng vàng Trần An, giầu có, biết đàn, biết hát, biết làm thơ, phong độ và phóng túng ăn chơi sa đọa, cuối cùng đã đi vào con đường nghiện ngập, tán gia bại sản vì nghiện. Sức khỏe cũng tiêu tán theo, kiệt quệ vì suyễn, vì chất độc ma túy phát tán trong gan, thận và các cơ quan trong cơ thể, cận kề cái chết sau nhiều lần cai nghiện không thành công, cuối cùng An đến dòng Biển Đức nhờ Chúa giúp cho mình được thoát chết, Chúa đã cứu anh An từ bỏ được xiềng xích của sự nghiện ngập và kêu gọi Anh.. Cuối cùng, anh đi tu, chuyên cần trau dồi và trở thành một linh mục đan sĩ của Chúa. Cha kể:

  • Ngày hạnh phúc nhất đời tôi là ngày mà Chúa xức dầu thánh trên tay tôi cho tôi một kẻ hoàn toàn bất xứng được làm môn đệ của Chúa, thật là quá sức tưởng tượng của tôi và cả gia đình Cha Mẹ, Chú Bác, Anh Chị Em, bạn bè của tôi.

TNH TAM 2

Cha An sẽ tạ ơn Chúa bằng cách nào đây, Ngài xin Đức viện phụ cho phép lập một nhà cai nghiện bằng liệu pháp tình yêu, Lời Chúa và lần hạt kinh mân côi kết hợp với lao động học nghề và sinh hoạt tinh thần, làm cho những con nghiện mà các phương pháp tâm lý và thuốc men tây y, đông y khác đã bó tay, không thể giúp họ về lâu về dài được khỏi bệnh. Một khóa viên, Simon Hà đã nói:

  • “Khi lần chuỗi Mân Côi tôi cảm nhận được sự bình an, ơn tha thứ và lòng thương xót của Thiên Chúa và Đức Mẹ. Trước đây, bàn tay tôi cầm dao đâm thuê chém mướn, trộm cắp để có tiền mua heroin, nay tôi quyết cầm tràng chuỗi để đền bù tội lỗi của mình”

Điểm độc đáo của trung tâm là, không thu chi phí cai nghiện khoảng từ một triệu rưỡi đến ba triệu đồng, tức là khoảng sáu mươi bảy đến một trăm ba mươi lăm đô một tháng kéo dài trong suốt từ một đến hai, ba năm. Đây là một số tiền không nhỏ ở Việt Nam. Trong số một trăm bệnh nhân đã thoát khỏi bệnh ra khỏi trung tâm cai nghiện này, hầu như chỉ có 3,4 người quay lại con đường cũ một khi đã vể nhà hội nhập vào xã hội, một con số làm các chuyên gia cai nghiện phải thán phục vì con nghiện cho dù đã khỏi bệnh, thường hay quay lại con đường cũ với tỉ lệ từ 40-60%.

Điều cao quí hơn đó là, đã có mấy trại viên sau khi ra trường, nay họ đi theo tiếng gọi của Chúa kính yêu và trở thành Đan Sĩ Biển Đức.

Tinh tam 3

                             Cha An cùng hát Thánh ca với những người cai nghiện tại nhà tĩnh tâm

Cha An chia xẻ:

  • Con đến Mỹ hai tuần, chưa được đi thăm viếng nơi nào thì Chúa an bài cho tham dự hai kỳ tĩnh tâm cuối tuần thật là tuyệt vời. Lòng con cũng reo vui, hợp tiếng ca ngợi Chúa vói các Bác, Anh Chị Em ở đây. Sự khác biệt là ở Nhà Tĩnh Tâm Thiên An thì các buổi thờ phượng thường tĩnh lặng, trầm lắng, còn ở đây thì việc thờ phượng Chúa lại phấn khởi, vui tươi, nhẹ nhàng mà cũng rất sốt sắng một cách sống động, lòng con lâng lâng trong sự cầu nguyện cảm ơn Chúa.

Chúa an bài cho Cha An đi dự tĩnh tâm vì Ngài đi sang Mỹ với cả một trời tâm sự mà cha gọi là 3 tảng đá khổng lồ đang đè nặng trên tâm tư và sức lực vốn rất cạn kiệt của Cha. Trong vòng một năm trời Cha phải chia tay cả Ông và Bà Cố về với Chúa, còn đang nuối tiếc thì nay Cha có thể sẽ phải chia lìa đứa con tinh thần là trung tâm cai nghiện vì bài sai đi phục vụ ở Trung Tâm Hướng Thiện Thiên An, tỉnh Quảng Trị, và sống bên ngoài Đan viện vốn ở Huế, gần đáo hạn ba năm mà Tòa Thánh cho phép. Cha không muốn xa lìa “Mẹ là Đan Dòng mà cũng không muốn xa Con là Trung Tâm Hướng Thiện Thiên An”. Cục đá to không kém là các món nợ tài chánh để duy trì trung tâm hoạt động sống còn vì trung tâm phục vụ cho lớp người ở cùng đáy xã hội hoàn toàn miễn phí theo lý tưởng Dòng. Tảng đá khổng lồ khác thì đè chẹn ngực Cha, đó là bệnh hen suyễn nặng phát tác mạnh mẽ làm cho cả đêm cha không thể thở và không ngủ được. Nó làm cho Cha cạn kiệt sinh lực và dần trỏ nên không còn chịu nổi.

Đến ngày Chúa Nhật, trong buổi tĩnh tâm cuối cùng, sau phần ca khen Chúa mạnh mẽ và thánh thoát, trong lúc cha An còn đang nhắm mắt cầu nguyện kết hợp vói Chúa và bị suyễn chèn ép trong ngực thì Cha chủ sự theo thứ tự đến cuối phòng, ở dãy ghế áp sát tường, đặt tay cầu nguyện cho Ngài, tiếp đến trong thánh lễ, khi được mời, Cha An đã làm chứng cho Chúa như sau:

  • …Khi được Cha đặt tay cầu nguyện cho con, con hơi bất ngờ nhưng con cũng hợp một ý với Cha, con chìm đắm trong sụ hiện diện của Chúa, tức thì như có một sức nóng, rất nóng bỏng ở trong ngực con, rồi sự đè chèn trong ngực như bị lôi ra cùng với sức nóng. Khi Chúa thăm viêng thì tâm hồn con không còn lo lắng, bồn chồn nữa.Nay con đã thở được cách nhẹ nhỏm, bình thường, không còn bị ngộp thở giống như tình trạng xảy ra cả đêm qua và sớm hôm nay, con nghĩ là Chúa đã chữa cho con khỏi bệnh. Gánh nặng trĩu trong tâm hồn con nay ở trong bàn tay quan phòng và yêu thương của Chúa, tâm hồn con nhẹ nhõm, vui mừng và thanh thản.

Con cảm thấy hạnh phúc trong sự ca hát ngợi khen thờ phượng Chúa với tinh thần rất sốt sắng, vui tươi, và được Chúa ban ơn.

Quả thực, không có điều gì mà vua tình yêu, Chúa Giê su của chúng ta không thể làm được kể cả việc Ngài biến đổi và làm cho Cha An kính mến trở thành một khí cụ bình an của Chúa. Lời Chúa đã minh định rằng:

Vinh phúc thay người kính sợ Chúa và hằng đi trên đường quang minh minh Thiên Chúa…  (Thánh Vịnh 127, 1)

Nều bạn muốn nối dài tình yêu của Chúa trong việc giúp sức cho Cha An và trung tâm hướng thiện Thiên An, ở Việt Nam xin mời bạn viếng thăm nhà tĩnh tâm, tọa lại ngay bên cạnh trung tâm hành hương thánh địa Đức Mẹ La Vang,

Trang ghi lại sinh hoạt của trung tâm Hướng Thiện Thiên An:

https://www.facebook.com/nhatinhtamhuongthien

ĐT : 0973166860- Email : trananhue@gmail.com

Sau đây là câu chuyện về anh thanh niên tên Hiếu khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, người đã tham dự kỳ tĩnh tâm tổ chức tại hội trường nhà xứ thánh Christopher, Houston. Anh Hiếu đeo kính trắng, dáng người trầm lắng, điềm đạm, Anh vốn là một con cái Chúa thuộc hội thánh Tin Lành, trong lúc tìm hiểu Kinh Thánh, anh có cơ may tham dự tĩnh tâm và sinh hoạt với nhóm Canh Tân Đặc Sủng Công Giáo, được Chúa Thánh Linh đổi mới, từ chỗ nghi ngờ đến tin tưởng, từ chỗ ưu tư đến an bình nay anh gia nhập và thuộc về Hội Thánh Công Giáo.

Anh kể:

  • Con đi dự tĩnh tâm với ý định xin Chúa cho con biết mình phải làm gì theo ý định của Chúa dành riêng cho cuộc đời mình. Và khi đến đây thì ngay lập tức con đã được cảm thấy có sự hiện diện của Chúa Thánh Linh cách mạnh mẽ, tuy nhiên có một điều là ngay từ hôm thứ Sáu, trong buổi chiều đầy tiên của kỳ tĩnh tâm, khi Cha hướng dẫn đi đến, đặt tay cho, thâm chí trong những lần sau đó, từ xa khi Cha mới vừa giơ tay thì con đã được ơn nghỉ an trong Chúa, con cứ té ngả ra đất đã mấy lần rồi, không muốn cảm xúc thái quá đó. Con xin với Chúa cho con đừng té nữa. Hễ Cha đi về hướng con thì con tìm cách né qua chỗ khác. Cho đến sáng nay thì con hết đường chạy trốn vì Cha đi đến từng hàng ghế, con hết đường chạy trốn Chúa, con để cho Chúa thăm viếng con và chìm trong sự hiện diện của Chúa, điều tuyệt vời, điều kỳ diệu mà Chúa đã làm cho con lúc đó là Ngài cài cấy một tình yêu Chúa và tình yêu anh em dịu dàng trong lòng con. Trước đây thì con đi tìm Chân lý và đi theo Chúa vì đó là điều đúng và tốt cho con. Còn nay thì có thêm một lý do nữa con đi theo Chúa vì Ngài là người yêu của con. Từ đáy lòng con, rất biết ơn đấng đã yêu con đến độ Ngài chết đau đớn, trên thập giá, đền thay tội lỗi cho con, rồi Con cảm thấy Chúa đáng cho con yêu kính, con biết yêu Chúa không phải là chỉ bằng lý trí như trước đây nhưng còn bằng con tim, thậm chí say sưa Chúa như là người yêu. Con quyết định sẽ dâng cuộc đời con cho Ngài, đáp lại tiếng gọi của Ngài.

Ôi chao! Anh thanh niên tên Hiếu thật là một con cá lớn trong mẻ chài của Chúa Thánh Linh. Chúa ơi, chúng con xin cảm tạ Ngài về quà tặng này. Ngài ban cho nhiều quá, ơn thánh nối tiếp ơn lành. Lòng thương xót Chúa nối tiếp xót thương.

Thật là tuyệt vời được làm con Chúa !

Thật là tuyệt vời được yêu mến Chúa !

Happy

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. (Bài 1)

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. (Bài 1)

Phan Sinh Trần.

 Bạn đã bao giờ đi dự tĩnh tâm trong cơn giông mưa ngập và gió bão giật mạnh như thế này bao giờ chưa?

Số là, Jessica và Kim, hai bạn trẻ lữ hành đến thành phố Houston từ hai nơi khác nhau của vùng phụ cận Dallas đã trải qua kinh nghiệm “đi tĩnh tâm trong mưa bão” vào ngày 23 tháng 10 năm 2015. Chặng đường từ Dallas về Houston dài khoảng 250 dặm, lái xe mất khoảng bốn tiếng đồng hồ trong điều kiện thời tiết bình thường.

CUOC TINH TAM 1
Corsicana Flooding: Interstate 45 Frontage Road

Frontage road at Interstate 45 in Corsicana is flooded with all the rain water.

(NBCDFW published Saturday, Oct. 24, 2015)

Vào buổi sáng ngày 23 tháng 10 năm 2015, Jessisa, 19 tuổi, thủ thỉ với Chúa như thế này,

  • Chúa ơi, con muốn đi gặp Chúa ở buổi tĩnh tâm lắm rồi, Chúa làm sao thì Chúa làm đi, chứ bà Chủ Hảng của con bả sẽ không cho con nghỉ sớm để lái xe đi đâu.

Chúa có nghe lời cầu nguyện ngộ nghĩnh này của bạn trẻ không? Điều xảy ra là trong lúc Jessica mong ngóng, bồn chồn, thì Chúa đã làm một điều lạ, đó là tác động đến thời tiết, radio thông báo sẽ có một rớt bão đến từ miến duyên hải phía tây của Mexico, thổi qua Dallas. Cơn bão Patricia vốn là một trận cuồng bão hurricane cấp 5 với sức gió mạnh trên 200 dặm một giờ, nhưng đã dịu tắt dần khi nó tiến đến tiểu bang Texas, tuy nhiên rớt bão sẽ làm ngập lụt các thành phố Austin, Dallas và Houston mà trong đó nặng nhất là Dallas với lượng nước mưa dự báo là 12 inches, khoảng 3 tấc nước.

Khi nghe các tin tức về thời tiết như vậy, Bà chủ của Jessica vốn xưa nay chưa bao giờ cho công nhân nghỉ sớm vì bất cứ lý do gì đã bồn chồn, và cuối cùng thì bà quyết định cho mọi người ra về sớm lúc 13 giờ trưa. Thế là Jessica phom phom lên Xe trực chỉ Houston, cô thưa với Chúa là:

  • Chúa ơi con cảm tạ Chúa đã cho bà Chủ của con đó, cho đổi ý để bây giờ mọi người đi về nhà…, bây giờ con thì đi Houston, vậy con trao chuyến đi này, cho vào tay của Chúa…
  • Con muốn đến với Chúa lắm rồi, Chúa mà không cho con đi thì con cũng cứ muốn … đi. Chúa làm sao thì Chúa làm cho con đi.

Chúa có lẽ phì cười vì nghe được một lởi cầu nguyện vừa ngây ngô vừa nhõng nhéo giống như một em nhỏ thơ ngây mè nheo Mẹ hiền của nó, Jessica giống như là một em bé ở vùng quê Việt Nam, nằng nặc đòi về thăm mẹ giữa mùa bão lũ. Chúa sẽ làm sao đây hay là Ngài lại nhiều lần nữa chiều ý Jessica.

Chiều ngày thứ sáu, mưa như thác lũ dồn dập, nhiều vùng ở Dallas ForthWorth bị ngập lụt, nhiều đoạn xa lộ 45 và 35 bị đóng lại, mực nước ở Corsica vùng phụ cận đông nam của Dallas dâng cao ở mức hơn 5 tấc nước, sáng sớm ngày thứ bẩy, xe lửa bị đổ vì nước cuốn trôi đường ray.

Cuoc TINH TAM 3

Cuoc tinh Tam 2

 

 

 

 

(NBCDFW Published Saturday, Oct. 24, 2015)       Foxnews, October 23, 2015

Trên xa lộ, cảnh sát đóng đường chặn xe ở các đoạn bị ngập lụt, Jessica phải tìm đường vòng mà đi, xa lộ 35 có đoạn nước ngập quá bánh xe tải mười tám bánh, Jessica vừa lái vừa run, xin Chúa cứu giúp. Xe đi qua vùng quê, qua cánh đồng, khắp nơi, nước bao phủ mặt đất, một màu xám xịt, hòa vào trong sự lờ mờ u ám của trời, đường trơn trợt như chạy xe trên mỡ, Jessica bắt đầu nao núng và không ngớt cầu nguyện. Cơn mưa lớn đến mức, nước tuôn ào ào ở kiếng trước, nước dồn lên tạo thành một màn dày hơn một phân ở kiếng trước mặt, hoàn toàn không còn thấy đường đi như bị mù trong hòm kín, như bị chìm trong nước, sợ quá, Jessica khóc và gọi phone cho Mẹ. Mẹ Jessica, đang ở Houston chờ con về, bà cũng lo, nhưng mạnh tin, nói với con:

  • Con hãy mạnh dạn ca ngợi Chúa và Chúa sẽ cứu con, không sao đâu!

Jessica cất tiếng hát ca ngợi Chúa, các bài hát vinh thắng của Chúa Giê su, rồi các bài tình yêu với Chúa Giê Su mà cô thích và hay hát nhất… lời ca vang vang trong xe như át cả tiếng mưa rơi. Bên ngoài xe, mưa như dịu lại và rồi kiếng xe chỉ còn lấm tấm phớt sương các hạt nước nhỏ li ti, Jessica có thể thấy rõ đường và lái xe đi, một đoạn mặt đường, dưới gầm xe, ngay phía trước cũng không còn ngập ngụa nước nữa, vừa đủ khoảng cách cho cô bé lái xe đi. Yên tâm, cô phone cho mẹ,

  • Chúa cho rồi, bây giờ con lái đi được rồi Mẹ, cảm ơn Chúa …

Vì Chúa thích nghe Jessica hát trong sự ca ngợi và yêu kính nên Ngài đã can thiệp với thiên nhiên, đến khi cô ngưng hát để gọi phôn, thì thiên nhiên chỉ chờ có thế, nó tiếp tục kéo đến, mưa dồn nặng hạt và cứ thế mà tăng lên dần,

  • Mẹ ơi, con phải ca ngợi Chúa tiếp, mưa nó lại đang đến nữa rồi.
  • Phải rồi, con tiếp tục ca ngợi Chúa, Mẹ cũng sẽ ca ngợi Chúa với con, đừng phôn cho Mẹ nữa.

Jessica cúp phôn và cất tiếng hát thánh thót, với lời nhạc tha thiết nhất trong tâm tư của mình, rồi mưa tan biến dần và xe lại phom phom tiến về phía trước. Hình như, Chúa tạo ra một cái dù vô hình lớn, đủ sức che cho cả chiếc xe, làm cho người lái có thể an toàn chạy giữa cơn mưa giông tầm tã, bên trong dù thì tạnh ráo, khô khan bên ngoài dù thì ào ào nước bao phủ, dâng ngập mọi nơi chung quanh bóng dù.

Kỳ diệu quá phải không, thưa bạn? Nhưng mà, điều còn kỳ diệu hơn nhiều là thực ra đã biết bao nhiêu lần, trong đời Jessica, cả trong cuộc đời của Bạn và Tôi nữa, Chúa cũng che ô, che dù cho chúng mình giống như là lọng ô của con Ông cháu Cha vậy mà ta nào hay biết !… Không phải thư gởi cho giáo đoàn Ga lat, chương 3, câu 26 đã minh xác về tình trạng của ta, vốn được là con cái Vua Cha trên trời sao:

  • Vì hết thảy anh em là con cái Thiên Chúa nhờ bởi lòng tin trong Ðức Kitô Yêsu. (Galat 3:26)

Còn thư Cô rin tô thứ hai thì dẫn chưng cựu ước để minh xác lời hứa của Chúa:

Ta sẽ là Cha của các ngươi và các ngươi sẽ là con trai con gái của Ta

Chúa toàn năng phán. (II Corinto 6:18)

Nếu thực sự ta là con cái của đấng quân vương giàu có hết mức và hào phóng hết độ thì tình trạng “ô dù” cho hoàng tử, công chúa âu cũng là lẽ thường tình, một tình trạng đương nhiên được thụ hưởng. Chính các bạn không phải là công giáo của tôi cũng có khi trầm trồ về điều này, họ nói, “người công giáo được may mắn, được thành công một cách lạ kỳ, họ được đấng bên trên là Chúa giúp cho họ”.

Bây giờ, xin được trở lại với câu chuyện cũ, Jessica hân hoan vừa đi vừa ca ngợi Chúa, hạnh phúc ấm áp trong lòng dù ngoài trời, ngoại cảnh u ám và lạnh lẽo.

Một vấn đề mới đang xảy ra, cô đã lái xe và nhịn tiểu lâu rồi, bây giờ người bí bích quá không chịu nổi, cô phôn cầu cứu mẹ;

  • Mẹ ơi, con mắc tiểu quá, nhịn ba giờ rồi bi giờ làm sao. Nước dâng ở khắp nơi, con không đi ra ngoài được.

Mẹ Jessica nói liền, không chút do dự:

  • Không sao đâu, con tiếp tục ca ngợi Chúa rồi sẽ có lối ra exit khô ráo cho con.

Jessica yên tâm ca ngợi Chúa, cô tiếp tục lái xe đi mới có một quảng thì ngay lúc đó, có một lối ra khỏi xa lộ, đoạn đường cao ráo, có thể ra ngoài, cô bé vội dừng xe và đi xả “bầu tâm sự”.

Chúa của cô bé thật là chu đáo, người chăm sóc chuyện lớn, chuyện bé cho cô, còn Jessica thì nói:

  • Chúa yêu dấu ơi, con cảm ơn Chúa nhiều nhiều lắm đó !

Sau nhiều tiếng đồng hồ, Jessica đã lái xe đến nơi, nhà thờ thánh Christopher, trên đường Park Place, thành phố Houston, lúc sáu giờ hơn vừa kịp tham dự buổi khai mạc tĩnh tâm. Mẹ cô chào đón cô với tất cả sự vui mừng và hân hoan. Hai mẹ con cùng với người con cả đã tham dự ba ngày tĩnh tâm Thánh Linh.

Câu chuyện trên đây do chính Jessica đã lên làm chứng cho Chúa trong buổi tĩnh tâm tại giáo xứ thánh Christopher kể lại vào ngày Chúa Nhật, 25 tháng mười trước thánh lễ kết thúc.

Bây giờ tôi xin phép được ghi lại lời chứng của Anh Kim, khoảng 25 tuổi, cư dân Dallas Texas.

Khi con lái xe đi từ Dallas thì thời tiết bão đã xấu, mưa lớn như trút nước ào ào từ trên trời xuống vậy đó. Mẹ con ở Houston đâu có biết là mưa lớn quá như vậy, nếu biết thì không đời nào Mẹ cho phép con đi. Phần con, thì con đã dấu không dám nói cho Mẹ biết về thời tiết bão lụt vì con không thể nào không về Houston để được có mấy ngày, quay quần cùng các Bác, Anh Chị Em khác, cùng với Mẹ con bên Chúa, tung hô, hò reo trước nhan thánh Chúa Giê Su. Con mong mỏi buổi tĩnh tâm này đã lâu lắm rồi, không thể nào không lên đường, để về Houston tham dự tĩnh tâm.

Trên đường đi, có nhiều đoạn đường xa lộ 35, 45 bị đóng do nước ngập, con phải đi đường vòng, tình trạng rất nguy hiểm, gió như kéo chiếc xe ra khỏi mặt đất, con thì vùa đi vừa cầu nguyện và hát ca ngợi Chúa. Mặt đường bao phủ bởi một lớp nước dày, bánh xe trượt như đi trên lớp nhớt. Khi lái đến một đoạn cua, con không còn điều khiển được tay lái, xe ngoằn ngoèn chạy zic zac theo vết trượt của nó, rồi nó lao thẳng vào thanh chắn ở bên lề phải, con chỉ kịp hét lên:

  • Chúa ơi, cứu con, cứu…

Hồn phi phách tán, khi xe lao vào thanh nhôm chắn đường, bật tung ra, nó tiếp tục quay mấy vòng và lộn xuống hố. Con biết là phen này mình chết chắc khi có xe khác lao tới húc vào mình hay có may mắn lắm thì cũng nằm nhà thương lâu ngày. Con chỉ kịp thấy thanh chắn đường bung lên cao, nó bay vút qua đầu xe con, rồi con bồng bềnh, chao đảo như đang ở trên mây trong khi xe của con lao xuống rãnh bên đường, lộn mấy vòng và tiếp tục vọt lên bờ bên kia, quay đầu về hướng bắc, Dallas. Khi hoàn hồn, biết là mình chẳng hề hấn gì, không một vết trầy, không bị ê ẩm, con cảm ơn Chúa, rồi ra khỏi xe, coi xem xe có còn đi được nữa hay phải kêu xe kéo về, sau mấy lần va đập, tung lên, bật xuống, thật là ngạc nhiên về điều Chúa làm cho con, xe không hề bị một vết trầy xước nào cả, chỉ có cái cản bằng nhựa là có một vết xước vì va mạnh vào thanh chắn, còn ngoài ra xe không bị bể đèn, móp méo thân xe hay là bị bể kiếng. Giờ đây, con nhảy múa hoan hô Chúa và tung tăng như em bé vì con biết rằng bên mình Chúa ở gần con, và vui vẻ ngắm nhìn mọi người từ khắp các tiểu bang trên nước Mỹ về đây, tất cả đều nhảy múa, vui mừng ca khen Chúa hết lòng, hết sức và con biết là Chúa rất yêu thương con, Chúa vừa mới cứu con để cho con có dịp ở trước Chúa trong lúc này cùng với cả gia đình.

Ta biết rằng: Với những ai yêu mến Thiên Chúa, thì Người đồng công cộng tác biến mọi sự nên lành, tức là những ai đã được Người kêu gọi theo ý định của Người. (Thư Rô ma 8:28)

 *  *  *

Thưa Bạn, trong thời đại chúng ta, tội lỗi tràn lan, thù ghét giết chóc, bách hại lan tràn ở Trung Đông lan sang Tây Phương, thời đại của tội lỗi hủy hoại, các vụ phá thai giết hại hàng mấy trăm triệu thai nhi, vấn nạn đồng tính luyến ai ở nhiều quốc gia, kể cả ở những nơi cần đến sự thánh khiết nhất. Nhưng cũng chính trong thời kỳ này, chưa bao giờ ơn Thánh hóa của Chúa, ơn hộ phù của Chúa lại đầy dẫy cho những ai muốn tìm sự cứu giúp của Ngài.

Bạn ơi, phần tôi, thì mỗi kỳ tính tâm Thánh Linh nối tiếp sau, tôi lại được chứng kiến quyền năng, lòng thương xót Chúa ban cho mãnh liệt hơn kỳ tĩnh tâm trước. Tôi xin được làm chứng về cuộc tĩnh tâm này trong phần hai và ba của loạt bài phóng sự này.

Xin Chúa cho bạn một mùa Lễ Tạ Ơn chan chứa tâm tình biết ơn Cha Trời, Mẹ yêu.

CHÚA CHỮA LÀNH BỆNH UNG THƯ NÃO THỜI KỲ CUỐI.

CHÚA CHỮA LÀNH BỆNH UNG THƯ NÃO THỜI KỲ CUỐI.

MARIA NGUYỄN KỲ.

Hôm nay, tôi lại được hân hạnh gặp gỡ quí Bạn và làm chứng cho Chúa thêm một lần nữa.

Có một số trong các Bạn còn nhớ lần chia xẻ đầu của tôi về Lòng Thương Xót bao la của Chúa, Ngài đã ra tay vào tháng 10 năm 2014 cho Ba tôi, Chúa đã chữa cho Ba khỏi đốt xương sống bị trật,  bật ra khỏi khớp sống vì tai nạn xe cộ, vào dịp đó tôi đã có dịp làm chứng ở trang Web này:

http://thanhlinh.net/node/84301

Cũng như Bạn và nhiều người khác, tôi biết là Lòng Thương Xót của Chúa to lớn đến mức vô giới hạn. Lòng Thương Xót vốn đã có từ hơn hai ngàn năm rồi, trong lịch sử nhân loại, Chúa Giê Su luôn chạnh thương và vô cùng xót xa cho nạn nhân, tội nhân

“Các bệnh tật của ta Ngài đã gánh lấy, Ngài đã vác lấy các nỗi đau thương của ta.” (Mát thêu 8, 17).

Tôi biết là ai tìm đến Chúa với tâm tình tín thác đều lãnh nhận sự chữa lành của Chúa cách này hay cách khác sao cho có lợi ích nhất cho người đó. Chính Kinh Thánh đã nói rất rõ rồi phải không?

“Chiều đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem lại cho Ngài mọi kẻ ốm đau và những người bị quỉ ám; Tất cả thành tụ họp lại trước cửa và Ngài đã chữa nhiều người ốm đau mắc đủ chứng bệnh; Ngài trừ quỉ cũng nhiều, và cấm quỉ nói năng vì chúng biết Ngài.” (Mác cô 1, 32-34)

Ngay cả trong thời đại chúng ta, Chúa Giê Su vẫn hành xử giống như khi xưa, sự chữa lành của Chúa thật là tuyệt vời. Vào tháng 7 năm 2015 mới đây, Chị Xuân bạn mới quen mà tôi có dịp gặp trong một dich vụ bảo hiểm, chị rất buồn vì hoàn cảnh gia đình mình đang có nhiều trăn trở, số là anh Sang chồng của chị bị ung thư máu thời kỳ cuối, Bác sĩ cho biết Anh phải ghép tuỷ lại lần thứ hai vì lần đầu cách đây một năm, cách điều trị ghép tuỷ có dầu hiệu thất bại, Anh bị sốt cao độ, đau nhức trong đầu, trong xương khớp và tiêu chảy không ngưng, người hoàn toàn suy kiệt tới mức Anh Sang nghĩ rằng lần đi đến bệnh viện này sẽ là lần chót, anh hoàn toàn suy kiệt trong mọi cơ quan của thân thể và anh nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn có cơ hội quay về căn nhà của mình thêm một lần nữa. Khi nghe biết hoàn cảnh của chị, tôi đã cảm thấy đau xót và thương cảm như chính mình đang trải qua các đau thương,khó khăn đó, tôi không thể cầm được nươc mắt, tôi cầu nguyện lòng thương  xót Chúa cho anh Sang, tôi ôm lấy tượng thánh giá với các thương tích loang lổ máu trên thân thể Chúa và dâng hoàn cảnh của Chị Xuân cho Lòng thương xót Chúa, Chị là một người mẹ với bốn con,chị nuôi Mẹ già tám mươi lăm tuổi, bịnh nặng, tài chính một tay chị phải xoay xở, chống chọi, anh Sang thì không thể đi làm nữa, sanh mạng Anh đang gần kề huyệt mộ, thậm chí gia đình đã mua xong phần đất để dành đó cho việc mai táng. Tôi cứ khóc và cầu nguyện, tình yêu thương cho Chị Xuân và cho Anh Sang một tân tòng cứ thấm vào trong tim tôi và làm tôi thao thức, Tôi biết là chỉ có Lòng Thương Xót của Chúa mới có thể cứu gia đình chị, những giọt nước mắt của tôi đã nhỏ trên tượng chuộc tội mà tôi ôm trong tay, có giọt nước mắt nào rơi trên những vết thương rỉ máu của Người? Tôi xin Chúa tỏ uy quyền và tình thương xót Chúa trong đời sống của Anh Sang, một người con mới biết sơ sài về Chúa mà thôi, xin Chúa cứu anh là một Tân Tòng… Còn đang cầu nguyện thì từ bệnh viện chị Xuân gọi phôn cho tôi biết ngay vào thời khắc đó Anh Sang đã tự nhiên ngưng sốt, và ngưng tiêu chảy. Các Bác sĩ ngạc nhiên và tiếp tục theo dỏi, hai mươi bảy tiếng đồng hồ sau khi chúng tôi cầu nguyện cho Anh Sang thì Bác sĩ cho phép Anh Sang xuất viện ngay đúng vào 3 giờ chiều, tức là giờ của Lòng Thương Xót Chúa, giờ mà Chúa Giê Su đã hứa cho bất kỳ ai biết tín thác và cầu nguyện với Lòng Thương Xót Chúa vào giờ đó thì sẽ được nhận lời.

Chúng tôi còn đang vui mừng và tiếp tục cầu nguyện cho anh Sang thì vào Chúa Nhật tuần trước, ngày 23 tháng 8, 2015 , Chúa gởi đến cho nhóm cầu nguyện chúng tôi một nhân chứng của Lòng Thương Xót khác thật là tuyệt vời, tôi xin ghi lại lời của Bác gái chứng nhân, khoảng trên sáu mươi tuổi, như sau:

–          Thưa các Bác, các Anh Chị , tôi được hân hạnh đến Nhóm hôm nay để làm chứng về Lòng Thương Xót Chúa, tôi không biết cách cầu nguyện của Nhóm (mãnh liệt) như thế nào , phần tôi thì cảm nhận được sự linh thiêng khi cầu nguyện vào lúc 3 giờ chiều với Lòng Thương Xót Chúa. Cách nay gần hai năm, con gái lớn của tôi hay bị đau đầu, khi không còn chịu đựng nổi, cháu mới chịu đến bệnh viện, khi chụp cộng hưởng từ, MRI rồi chụp cắt lớp CAT Scan thì khám phá ra là trong đầu cháu có đến 4 khối u ung thư. Cháu được điều trị tại trung tâm ung thư hàng đầu của Texas, bệnh viện M D Anderson, thuộc đại học UT. Tuy nhiên căn bệnh ung thư của cháu đã di căn và phát triển đến giai đoạn cuối cùng, các Bác sĩ đã bó tay, họ không dám mổ cũng không dám đặt kim xạ trị, không thể đụng chạm vào các khối u, tình trạng của cháu được kể là hoàn toàn tuyệt vọng và chỉ còn sống được một thời gian ngắn. Trước hung tin của cháu, tôi rất đau khổ và xúc động, điều này không tốt cho căn bệnh tim mạch và cao huyết áp nặng triền miên của tôi. Khi tôi thường xuyên từ nhà vào bệnh viện thăm cháu, thấy tôi xúc động và quá xao xuyến, cháu đã bình tĩnh nói với tôi, “ Con xin Mẹ đừng vào thăm con nữa vì Mẹ đã biết bịnh tình con sẽ như thế nào rồi. Con không muốn bịnh áp huyết của Mẹ ra nặng bất ngờ và Mẹ bị tai biến tim, tai biến mạch máu não (stroke) mà chết trước con thì khổ lắm. Từ nay, xin đừng vào đây thăm con nữa.” …

Làm thế nào đây? Là người Mẹ tôi phải tìm mọi cách để cứu cháu, tôi biết là chỉ còn có một cách duy nhất, đó là đặt trọn tín thác vào Lòng Thương Xót của Chúa, đêm hôm đó trong thao thức tôi cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa nhiều lần, tôi cứ tiếp tục cầu nguyện Lòng Thương Xót, trước bàn thờ, tôi chăm chú ngước lên nhìn ngắm Lòng Thương Xót Chúa với hết tấm lòng cậy trông xin Lòng Thương Xót Chúa chữa lành cho cháu vì Bác sĩ đã chịu thua cuộc và bó tay rồi. Như một em bé trong cơn đắm thuyền, tôi bám víu vào phao nổi là cứu Chúa với Lòng Thương Xót của Ngài. Tôi vững tin vào Chúa Giê Su, vốn là vị Bác sĩ đại tài, không có một bệnh tật nào mà Ngài không thể cứu chữa dù là 4 cục ung thư não di căn vào thời kỳ cuối. Nó chẳng là gì trong quyền năng của Chúa Giê Su, mạnh tin, tôi tiếp tục cầu nguyện liên lỉ với Lòng Thương Xót Chúa… Rồi trời cũng sáng dần, bắt đầu cho một ngày mới, lúc sau, tôi được cháu cho biết là đêm qua nó đã cảm thấy khỏe khoắn, và cảm thấy dường như có điều gì đã xảy ra trong đầu cháu. Về phần Bác sĩ, họ nhận thấy tình trạng bệnh không còn các cơn đau co thắt người cũng như các dấu hiện bệnh tiến triển, trở nặng. Hai ngày sau, Bác sĩ cho cháu chụp hình lại để xác định bệnh, kết quả MRI, CT đều không tìm ra bướu cũng như bất kỳ dấu vết ung thư hay sự thương tổn nào trong não. Chúa không chỉ chữa ung thư mà còn phục hồi các thương tổn trong não bộ do ung thư gây ra.

Đến nay, cháu đã sống khỏe mạnh, đi làm bình thường được gần hai năm rồi. Kỳ công của Chúa thật là ngoài sức tưởng tượng của các Bác sĩ và mọi người.

Thưa bạn, Lòng Thương Xót và quyền năng của Chúa Giê Su là như thế đó.Thật là uổng phí và thiệt thòi cho ta, nếu ta không biết chạy đến với Lòng Thương Xót Chúa và dìm tâm hồn vào trong biển tình bao la của Chúa kính yêu, vì Chúa luôn mong ngóng ta chạy đến với tình yêu mỏi mòn trong chờ đợi của Chúa.

Chúa phán với thánh nữ Faustina:“Cha khao khát lòng tín thác từ các thụ-tạo của Cha. Con hãy khuyên các linh hồn hết lòng Tín-Thác nơi LÒNG THƯƠNG XÓT vô-biên của Cha…Chớ chi các linh hồn tội lỗi và yếu đuối đừng bao giờ sợ đến với Cha, dù tội của họ có hằng hà sa số như cát đại dương đi nữa, thì tất cả những tội lỗi ấy cũng chìm hết trong Vực Thẳm Tình Yêu Thương Xót của Cha” (NK. 1059)

Không biết là từ bao giờ , tôi đã “ghiền” được cầu nguyện với Lòng Thương Xót Chúa, tôi luôn dùng cách thuận tiện là cầu nguyện Lòng thương Xót Chúa qua cell phone, mỗi ngày vào lúc 2 giờ ở Houston, ( tức là 3 giờ ở NewYork,  múi giờ Miền Đông Hoa Kỳ) chúng tôi lại cùng nhau gọi vào số điện thoại 605-562-3140, sau đó khi nghe đáp thì bấm tiếp số 460922#  để được ca ngợi và cầu nguyện với Lòng Thương Xót Chúa. Chương trình cầu nguyện này được Cha Lê Thanh Quang linh hướng và giảng Lời Chúa mỗi ngày. Bạn có thể tìm hiểu thêm chi tiết ở trang liên kết này http://www.longthuongxotchua-memedju.org/

Xin tạm biệt Bạn và hẹn gặp trong các kỳ chia xẻ cho nhau về tình yêu vô biên của Lòng Thương Xót Chúa.