NGƯỜI CHA TRÊN TRỜI VÀ TRÊN ĐỜI TÔI

NGƯỜI CHA TRÊN TRỜI VÀ TRÊN ĐỜI TÔI

Tuyết Mai

Là đấng hiển linh, hiển trị, quyền uy, vô cùng yêu thương gia đình chúng tôi và luôn ngự ở trong trái tim tôi là người Cha duy nhất mà tôi biết đến, mà tôi có.   Nhưng tôi không buồn vì đã không có cha đẻ trong cuộc đời dù ông ấy đã từ chối hay không muốn nhận một đứa trẻ ngoài giá thú.   Tôi và đứa em gái chết non (chưa được 1 tuổi) của tôi là do những cuộc chơi không có tính toán của ông.

Nên cứ mỗi năm đến ngày lễ Father’s Day thì tôi rất dửng dưng mà quay tất cả sự yêu thương dồn cho người chồng thủy chung của tôi.   Yêu lắm nên đã chuẩn bị sẵn sàng, nhắn gởi các con làm gì thì làm, bận gì thì bận đến ngày lễ Father’s Day là phải có mặt tại nhà để chung vui và để tỏ lòng hiếu thảo với người cha hiền mà suốt đời chỉ chăm lo cho chúng từng li từng tí một cho đến mãi ngày hôm nay.

Phải nói gia đình chúng tôi thì luôn nghèo nhưng Thiên Chúa nhân lành đã ban cho gia đình chúng tôi luôn có được hạnh phúc, luôn có nhau.   Vì ngày nào trong gia đình chúng tôi cũng giống như là những ngày lễ chớ không như nhiều gia đình khác là phải đến đúng ngày lễ cha, lễ mẹ thì mới gắng gượng mà bắt chúng đến để chung vui.   Phải gào thét hết đứa này đến đứa nọ, hoặc năn nỉ bởi chúng lấy đủ lý do bận việc mà không đến được … Có không?.

Phải thật nói rằng bố của chúng là ông xã tôi yêu con cái hết mình, trong khả năng của ông.   Vì từng đứa con có mặt trên đời là đều có sự chuẩn bị kỹ càng của ông.   Từng đứa con chào đời là được ông làm cho cuốn sổ nhật ký riêng từ khi sinh ra cho đến khi chúng được 1 năm tuổi.

Trong cuốn sổ đó ông có ghi rõ từng chi tiết một là một ngày uống được bao nhiêu sữa mẹ bao nhiêu sữa ngoài, bao nhiêu nước, xài tốn bao nhiêu tã?.   Khi bị nóng sốt (hoặc khi mọc răng) thì ngày uống bao nhiêu thuốc, chần nước lạnh bao nhiêu lần, đêm đến thì sờ người sờ trán và nhắc tôi cho chúng uống thuốc đủ chưa? v.v… Tuy dù tôi là mẹ ở nhà chăm chúng 24/24 nhưng vẫn thường bị ông la trách vì nghĩ tôi không lo cho chúng cận kẽ như ông muốn.

Ấy, sanh con cái ra đời thì người cha người mẹ phải có trách nhiệm và bổn phận trên chúng chớ chúng có phải là cỏ cây đâu mà bảo rằng Trời sanh voi sanh cỏ?.   Con chó chúng ta chăm nuôi mà lớn lên chúng còn sống trung thành với chủ thì huống gì con cái chúng ta nỡ nào bỏ bê không yêu thương, không chăm sóc có phải?.

Đối với các con cái thì quan trọng hơn cả là khi chúng còn rất nhỏ nhưng đã học được và nhận được tất cả những gì cha mẹ chúng cho, nói và làm trên chúng.   Cần nhất là phải cho chúng tình thương và sự quan tâm trực tiếp như tỏ lộ tình yêu rõ rệt của cha mẹ qua cái ôm hôn, lời nói khen thưởng khi chúng làm điều gì đúng, điều gì hay … Thì chúng sau này sẽ học biết mà trả hiếu lại cho cha mẹ bằng tình thương đong đầy.

Còn nếu cha mẹ nào chọn yêu thương con cái mình bằng cách cho chúng đủ mọi thứ trên đời mà mua bằng tiền bạc thì sau này chúng lớn lên khi cha mẹ già đi thì chúng cũng sẽ học biết cách y như thế để trả hiếu cho cha mẹ bằng cách chúng cũng mua lại cho cha mẹ đủ mọi thứ trên đời bằng tiền bạc, trừ tình yêu thương.

Thưa vì chúng học sao thì chúng biết vậy và làm y như vậy.   Cũng bởi thế mà sau này những thế hệ tiếp nối cũng sẽ học theo và bắt chước y chang như vậy mà thôi.   Bởi ai trên trần gian này cũng học biết rằng tất cả người giầu có đều có tiền mua được tất cả ngoại trừ TÌNH YÊU.

Nhân ngày lễ Father’s Day thân chúc tất cả các người cha trong gia đình được hạnh phúc tràn trề, cùng những lời chúc thật cảm động của các con dành cho mình tận đáy lòng, quây quần bên nhau trong thức ăn được tự nấu nhưng vui thật là vui.   Cùng các người cha có con cái thành công trên đời chúng mời ra nhà hàng ăn thật sang trọng để trả hiếu, có cơ hội nhận được những phong bì với số tiền lớn được giấu  bên trong với những lời cảm ơn thật cảm động, thật chân tình.   Kể cả những người cha, người bõ đỡ đầu và các cha linh mục rất thân thương của chúng ta.

Chúc cho những người cha của chúng trẻ hiện đang cố gắng chu toàn trách nhiệm và bổn phận.   Có công gieo hạt, vun xới và có công trồng trọt thì chẳng bao lâu những người bố này sẽ được gặt hái những gì mình gieo.   Là có được những người con lớn khôn sau này chúng sẽ trả hiếu cho bố chúng bằng tất cả sự yêu thương vì bố đã hy sinh cho chúng rất nhiều và cho chúng có mặt trên đời.   Chẳng những chỉ giáo dục cho chúng trở nên con cái tốt lành của Thiên Chúa mà còn làm gương sống tốt cho chúng thế hệ tương lai tất cả sẽ là thành phần hữu ích cho gia đình và cho xã hội.

Nhưng trên hết tất cả chúng ta đều không quên Đấng duy nhất toàn năng, hằng hữu đã tác tạo ra Trời và Đất.   Đã tác tạo nên con người cùng thú vật và mọi sinh linh có mặt trên Trái ĐẤt này cùng muôn hành tinh trên trời cao … Người là Thiên Chúa và là Người Cha rất dấu ái của toàn thể nhân loại chúng ta.

Chúng con luôn cảm tạ tri ân Chúa Trời.

Chúng con luôn cần được Người xót thương,

Gìn giữ, yêu thương và cứu rỗi tất cả linh hồn chúng con.   Amen.

HAPPY FATHER’S DAY!!!.

Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

17 tháng 6, 2016

ÔNG THÁNH HAY LÀM PHÉP LẠ

ÔNG THÁNH HAY LÀM PHÉP LẠ

Thanh ANTON PADUA

Người ta thường gọi thánh Antôn Pađua là “ông thánh hay làm phép lạ.”  Ngài là linh mục tiến sĩ Hội Thánh.  Tuy ngay lúc sinh thời Ngài đã làm rất nhiều phép lạ, nhưng Ngài một mực hạ mình khiêm nhu.  Chính sự khiêm nhượng cộng với lòng mến Chúa yêu Ðức Mẹ say mê và thương người tha thiết của Ngài đã làm nên phép lạ.

Mở mắt chào đời vào năm 1195 tại Lisbon, thủ đô Bồ Ðào Nha, Ngài được đặt tên là Phênanđô.  Thuộc dòng dõi sang trọng và đạo hạnh, Phênanđô được mẹ ân cần dậy dỗ ngay từ tấm bé.  Giêsu Maria là những tiếng Phênanđô bập bẹ đầu tiên trong đời.  Ngay từ nhỏ, Phênanđô đã khấn giữ mình đồng trinh theo gương Ðức Mẹ.  Cậu đặc biệt yêu thương những kẻ khó nghèo.  Lên 10 tuổi, Phênanđô được mẹ trao phó cho cha bác huấn luyện chữ nghĩa và đường đạo đức.
Một lần Phênanđô đang sốt sắng quì cầu nguyện trước Ðức Mẹ thì bị ma quỉ nổi cơn ghen lôi đình, hắn nhẩy lên vai và bóp cổ cậu cho chết.  Cổ họng bị tắc nghẽn không sao kêu tên Giêsu Maria được.  Phênanđô liền dùng ngón tay vẽ hình thánh giá trên bậc đá.  Ma quỉ vô cùng khiếp sợ, hắn buông cậu ra, vội biến mất.  Chúa đã làm phép lạ khiến đá ra mềm, in sâu hình Thánh Giá cậu vẽ vào bậc đá.
Năm 17 tuổi, Phênanđô từ giã thế gian, vào tu dòng thánh Augustinô tại Lisbon.  Sau 2 năm, thầy xin đến một tu viện khác, xa nhà quê để dễ bề tu trì.  Bề trên sai thầy tới Cônimbriga.  Tại đây thầy học hành rất thông giỏi và nổi tiếng nhân đức.  Nhưng thầy luôn xưng mình là vô dụng, và chỉ muốn làm những công việc hèn hạ.
Sau khi khấn dòng, nhiệm vụ của thầy Phênnanđô là coi sóc bệnh nhân.  Thầy rất yêu thích nhiệm vụ này vì có dịp hãm mình và tỏ lòng yêu thương anh em.  Một lần, nhân dịp Lễ Chúa Giáng Sinh, vì ngăn trở giúp bệnh nhân nên thầy không thể dự lễ chung với nhà dòng.  Khi nghe chuông báo hiệu dâng Mình Thánh Chúa, thầy liền quì gối quay về phía nhà thờ.  Bỗng nhiên bức tường ngăn cách giữa nhà thờ và phòng y tế nứt ra, dành chỗ cho thầy chiêm ngắm Mình Thánh Chúa trên bàn thờ.
Năm 25 tuổi, thầy Phênanđô trở thành một linh mục dòng Augustinô.  Nhưng cha lại cảm mến gương lành và cuộc sống thánh thiện của thầy dòng Phanxicô lúc đó mới được thành lập, nhất là vô cùng cảm phục gương 6 thầy Phanxicô mới chết vì đạo.  Ðược ơn trên soi dẫn, cha đến xin bề trên chuyển sang dòng Phanxicô.  Bề trên chấp thuận sau khi biết rõ Thánh Ý Chúa.  Trong dòng Phanxicô, cha Phênanđô được đổi tên là Antôn.

Thời gian đầu tại dòng Phanxicô, người ta chưa biết tiếng nhân đức và sự thông thái cha Antôn, nên cha được trao cho nhiệm vụ rửa bát đĩa và quyét nhà.  Nhưng không bao lâu, danh tiếng cha được biết đến.  Chính cha thánh Phanxicô sai cha đi giảng đạo khắp miền Bắc Ý rồi qua cả nước Pháp.

Thiên Chúa đã dùng cha Antôn làm nhiều phép lạ để xác nhận những chân lý và mầu nhiệm trong đạo Công Giáo.

Một người giầu có, nhưng sống đời hà tiện, tham lam của cải.  Sau khi ông chết, cha Antôn trưng lời Chúa Kitô đã phán: “của cải ngươi ở đâu, thì lòng ngươi cũng ở đó.  Đồng thời sai người đi mở két vàng của người quá cố thì thấy một trái tim bằng thịt đang nằm chình ình trong két!  Vàng bạc bạn ở đâu, con tim bạn cũng ở nơi đó!

Một lần cha Antôn giảng về mầu nhiệm Chúa Giêsu ngự thật trong Thánh Thể.  Có người lạc đạo không tin, đến thưa với Ngài:

–       Nếu xem thấy phép lạ, tôi mới tin!

Cha Antôn nói với anh:

–       Hãy để con lừa của anh nhịn đói 3 ngày, rồi đem nó tới cửa nhà thờ, anh sẽ thấy phép lạ.

Ðúng ngày hẹn, người kia đem còn lừa đã nhịn đói ba ngày và thúng đồ ăn đến trước cửa nhà tờ, thấy thúng đồ ăn trước mắt, nó vội vàng chạy tới ăn lấy ăn để.  Nhưng vừa lúc đó, cha Antôn kiệu Mình Thánh Chúa tới cửa nhà thờ.  Lạ lùng thay, con lừa đột nhiên bỏ ăn, đến trước Thánh Thể Chúa: Nó quì gối, cúi đầu lậy ba lần.  Người lạc đạo đã tin, và sau đó trở lại Công Giáo.
Lần khác, ngài giảng ngoài bãi biển.  Nhiều người rối đạo cũng hiện diện, nhưng họ lấy tay bịt tai không nghe lời giảng.  Cha Antôn liền quay ra biển: “Loài người không thèm nghe lời giảng.  Vậy các ngươi hãy đến đây mà nghe!”
Lập tức, muôn vàn cá lớn cá bé nhô đầu lên khỏi mặt nước để nghe lời Ngài.  Cha Antôn nói với chúng:

–        Các ngươi hãy cảm tạ Thiên Chúa đã gìn giữ và nuôi dưỡng các ngươi.

Bầy cá gật đầu tỏ dấu nghe lời Ngài.  Sau đó cha ra hiệu cho bầy cá giải tán, chúng lần lượt chìm dần trong làn nước biển.
Một hôm, có người đến xưng tội với Ngài, nhưng vì quá xúc động, ông ta không thể nói lên lời.  Cha Antôn bảo ông viết các tội vào giấy rồi đưa cho Ngài xem.  Sau khi ban ơn Xá Giải, cha Antôn trao lại tờ giấy cho ông.  Về tới nhà, ông đem tờ giấy đã viết tội đi đốt, nhưng lạ lùng thay, khi mở ra, chỉ còn là một tờ giấy trắng bóc!  Trở lại gặp cha Antôn, ông thưa Ngài đầu đuôi câu truyện, Ngài nói với ông:

–        Chúa đã làm phép lạ để chứng nhận quyền tha tội của các vị linh mục.

Ngày khác, ba của cha Antôn tại Lisbon bị cáo Gian về tội giết người.  Dù dang ở xa quê hương, Thiên Chúa đã soi lòng cho cha biết giúp đỡ.  Bỗng nhiên cha thấy mình có mặt tại Lisbon.  Cha xin quan đem xác người chết tới công đường, rồi Ngài truyền cho xác chết sống lại và hỏi:

–     Có phải ba tôi đã giết anh không?

Anh ta trả lời “không phải” rồi lại lăn đùng ra chết!  Cùng lúc đó, cha Antôn thấy mình đang ở nhà dòng.  Ba của Antôn đã được giải oan.

Có lần, cha Antôn vào trọ tại một gia đình.  Giữa đêm, chủ nhà thấy phòng cha tự nhiên rực sáng.  Ngó vào trong phòng, ông bỡ ngỡ thấy cha đang ẵm bế Chúa Hài Nhi, âu yếm hôn kính và thưa truyện với Ngài.

Năm 1231, cha Antôn thấy mình yếu sức, nên xin về thành Pađua dọn mình chết.  Ngài lìa bỏ đời này cách êm ái ngay năm đó, sau khi đã sốt sắng chịu các Phép và hớn hở hát bài ca ngợi khen Ðức Mẹ.  Ngài chết khi mới được 36 tuổi.  Người ta lũ lượt tới viếng xác ngài ba ngày ba đêm liên tục.  Sau đó ngài được an táng trong nhà thờ thành Pađua.
Chúa đã làm vô vàn phép lạ do công nghiệp và lời bầu cử của cha Antôn, nên chỉ một năm sau khi qua đời, Giáo hội đã phong thánh cho ngài.  Chính ngày phong thánh cho cha Antôn, chuông các nhà thờ thành Lisbon tự nhiên đồng loạt kêu vang, mặc dù không có ai kéo.  Hai mươi ba năm sau, người ta cải mộ Ngài đưa vào nhà thờ mới.  Lúc đó, lưỡi Ngài vẫn còn tươi tốt như khi còn sống, chiếc lưỡi Ngài đã dùng để rao giảng lời Chúa và cứu giúp anh em đồng loại.  Hằng năm Giáo Hội mừng kính Ngài vào ngày 13 tháng 6.
Chính lòng khiêm nhượng, yêu Chúa, mến Ðức Mẹ và thương người của cha Antôn đa biến Ngài thành vị đại thánh, một vị thánh hay làm phép lạ.

LM Raymond Thư, CMC

http://www.dongcong.net

“Ngày đẹp nhất đời tôi,” Ba anh em cùng làm linh mục

 “Ngày đẹp nhất đời tôi,” Ba anh em cùng làm linh mục

BA LINH MUC
Ba anh em ruột được cùng nhau trên bàn thánh, kể từ ngày 04-6, khi người em út nhà Strand được chịu chức linh mục.

Linh mục tân chức Vincent Strand cho biết ‘Sự kiện này thật là rất phấn khích mà rất đỗi bình an.’

Cha đã theo bước hai người anh của mình.

Linh mục Jacob Strand, anh kế, thì cho biết, ‘Mọi người luôn luôn ngạc nhiên khi biết chuyện. Rất hiếm có cả ba anh em đều được chịu chức linh mục.’

Cha Jacob đã chịu chức từ bốn năm trước.

‘Tôi rất phấn khích cho em mình. Tôi nhớ ngày mình được chịu chức, một ký ức thật đẹp. Đây thật sự là một ngày đẹp nhất trong đời mình.’

Người anh cả, linh mục Luke Strand, đã được chịu chức cách đây bảy năm.

‘Tôi ngạc nhiên mỗi ngày khi Chúa cho tôi ơn trọng là được làm linh mục, nên khi các em của tôi cũng theo ơn gọi bàn thánh, và cũng tìm được niềm vui ở đó, thì lòng tôi quá sức vui mừng.’

Dù cho ba anh em cùng theo đường ơn gọi, nhưng mỗi người có con đường và thời điểm khác nhau.

Cha Vincent cho biết, ‘Nếu phải chỉ ra một địa điểm nảy sinh trong tôi cảm nhận ơn gọi làm linh mục và tu sỹ dòng Tên, thì đó chính là nơi này. Nhà nguyện thánh Joan thành Arc ở Đại học Marquette. Tôi từng ở đây khi còn là sinh viên thạc sỹ ở Marquette, dự định sẽ kết hôn, có gia đình, và làm bác sỹ.’

Nhưng rồi, cha cảm nhận một sức lôi kéo đến một cuộc sống khác.

‘Thật là một niềm vui vô cùng, nhưng cũng là sự tự do mà tôi chưa từng được cảm nghiệm trước đó.’

J.B. Thái Hòa chuyển dịch

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

VIẾT VỀ CHA TÔI

VIẾT VỀ CHA TÔI

          Lưu Trọng Tuấn

   Nếu phải viết về một người vĩ đại thì tôi sẽ viết về cha tôi.  Trên đời này, có lẽ tình mẹ dễ cảm nhận hơn tình cha bởi lẽ đứa con nào cũng được mẹ mang nặng đẻ đau, được mẹ chăm nom từng bữa ăn, tấm áo.  Nghĩa mẹ dạt dào như nguồn nước, như trong lời ca dao, song tình cha thì cao vời vợi, chỉ trong hoàn cảnh người con phải ngước mắt lên thì mới nhìn thấy được.

Tôi vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, tìm được một lời giải hay cho đề toán thầy ra và được thầy khen giữa đội tuyển học sinh giỏi toán.  Tôi hớn hở ngồi chờ cha tôi trước cổng trường, thầm nghĩ sẽ chạy ù ra khoe với cha khi cha đến đón.  Nhưng các bạn tôi đã được mẹ cha đến đón, chỉ còn tôi đứng nép trước cổng trường trong bóng chiều đang xuống. “Chắc cha quên đón mình rồi!”  Mắt tôi cay xè, chực khóc.  Tôi giận cha tôi lắm.  Tính ương ngạnh trẻ con trong lòng trỗi dậy, tôi đứng lên và quyết đi bộ về nhà, qua một quãng đường dài 5 cây số từ trường tôi gần chợ Tân Ðịnh về đến Hàng Xanh, Sài-gòn.

CHA TOI

Tôi đã không ăn cơm tối hôm đó dù mẹ tôi cố dỗ dành.  Tôi nghe mẹ trách cha tôi sao quên đi đón, còn cha nói: “Tuy là một học sinh giỏi nhưng con trai mình yếu đuối lắm.  Anh không hề quên đón con.  Anh đã đến trường nhưng không đón mà lặng lẽ theo sau con, xem con ứng xử thế nào.  Con mình cần được thử thách, phải tập giải những bài toán khó trong đời.”  Cha tôi đã dạy tôi những bài học làm người như thế đó.  Ngồi sau lưng cha, cha thường nhắc tôi: “Ðừng ngồi cứng đờ, mà phải biết nghiêng người ngược hướng nghiêng của xe thì cha chạy xe mới dễ.”  Ðể rồi bao năm tháng, ngồi trên chiếc đò tròng trành trên mương rạch cùng các bạn sinh viên, tôi lại nhớ yên xe của cha, biết giữ thăng bằng đò, cũng như thích nghi giữa những tròng trành của cuộc sống.

Cũng trên yên xe ấy, cha đã dạy tôi bài học tình người.  Mẹ tôi bị tai biến não và mất trí từ năm tôi lên 11 tuổi.  Cha tôi sau giờ làm việc thường đưa tôi đi chợ trưa.  Một hôm khi đến chợ nghe tiếng kêu “Giật đồ!”  Cha bảo tôi ôm chặt rồi phóng xe theo chặn đầu kẻ cắp: thì ra là một thằng bé.  Bắt nó trả lại túi xách và xin lỗi người phụ nữ, cha tôi dạt đám đông đang la ó đòi đưa nó lên công an: “Nó hối lỗi rồi.”

Ðến dãy hàng ăn, cha tôi hỏi nó muốn ăn gì trước cặp mắt mở to ngạc nhiên của nó.  Vừa ăn tôi thắc mắc hỏi cha sao không cho nó tiền mà lại dắt nó đi ăn.  Cha tôi trả lời như cho chính cuộc đời này: “Tiền đã biến người bạn ấy thành thằng ăn cắp, con không thấy sao?”   

Tôi dậy rất sớm, chuẩn bị dắt chiếc xe đạp ra cùng “lều chõng” đi thi đại học.  Cha đã chờ tôi trước cổng, nhẹ nhàng nói: “Con cất xe đi, cha đưa con đi thi.  Sao không cho cha biết hôm nay con đi thi đại học?”  Tôi chỉ biết lặng im vì muốn tự đi thi như chúng bạn.  Cuối buổi thi, cùng cô bạn thi cùng phòng ra đến cổng trường, đã thấy cha tôi từ xa vẫy gọi.  Cô bạn mãi từ quê miền Trung vào dự thi nháy mắt nói với tôi: “Bạn sướng thật, có bố đếm từng phút mình làm bài bên cổng trường thi!”  Sau này khi nhận giấy báo trúng tuyển, cô bạn ấy hỏi tôi: “Ai sẽ là người thân đầu tiên bạn khoe niềm vui này? – rồi nói luôn – mình đâu còn bố để khoe.”    

Ðêm đó rất khuya, tôi rón rén đến bên cha.  Người đang ngồi trên ghế bố đọc truyện Thủy Hử.  Tôi đưa cha giấy báo trúng tuyển đại học.  Cha xem rất lâu, khẽ khàng xếp lại rồi nắm chặt bàn tay tôi: “Hãy là một người thầy có trái tim như thầy Mạnh Tử, con nhé… “

          Lưu Trọng Tuấn

From: suyniemhangngay1 và anh chị Thụ & Mai

Hầu hết người dân nói ‘Sài Gòn không an toàn’

Hầu hết người dân nói ‘Sài Gòn không an toàn’

Nguoi-viet.com

SÀI GÒN (NV) – Mặc dù chính quyền thành phố Sài Gòn cho rằng, tình trạng an ninh đã an toàn như mong đợi, nhưng khi được hỏi, cứ 10 người dân thì 9 người nói “Sài Gòn không an toàn.”

Một tên cướp kéo cổng vào tận trong nhà giật iPad trên tay một bé gái ở đường Nguyễn Phúc Chu, quận Tân Bình. (Hình: Báo Tuổi Trẻ)

Theo kết quả từ cuộc khảo sát nhanh do báo Tuổi Trẻ thực hiện mới đây và công bố ngày 15 Tháng Sáu, trên 120 người dân trong độ tuổi trưởng thành thuộc các quận: 1, 3, 7, Bình Thạnh, Tân Bình và Gò Vấp về tình hình an ninh trật tự nói chung và nạn cướp giật tài sản trên đường phố Sài Gòn nói riêng cho thấy, chỉ có 10.8% số người cho là “an toàn,” trong khi có đến 45.8% số người cho rằng “không an toàn.”

Nữ giới là nhóm cho rằng tình hình an ninh tại Sài Gòn không an toàn cao hơn so với nam giới (49.2% so với 40.7%), điều này có thể hiểu được vì gần như đa số nạn nhân của các hiện tượng tội phạm là nữ giới.

Những người càng lớn tuổi thì càng cho rằng, tình hình an ninh trật tự không an toàn; những người sống ở các quận trung tâm cũng nhận định, tình hình an ninh không an toàn nhiều hơn những người sống ở các quận xa trung tâm thành phố.

Đi sâu vào hiện tượng cướp giật, kết quả khảo sát cho thấy có hơn 1/3 số người được hỏi cho biết họ đã từng chứng kiến một vụ cướp giật trên địa bàn thành phố.

Trong đó, có 37.5% số người sống tại các quận trung tâm cho biết đã từng chứng kiến nạn cướp giật trên đường phố, cao hơn so với 26.8% số người sống ở các quận xa khu vực trung tâm. Đặc biệt, là trong tổng số 120 người được khảo sát, có 21 người (17.5%) cho biết bản thân họ từng là nạn nhân của nạn cướp giật trên đường phố và hơn phân nửa số nạn nhân cho biết, họ cảm thấy hoảng loạn, lo lắng sau khi bị cướp giật.

Hơn phân nửa người trả lời khảo sát cho rằng, nạn cướp giật có nguyên nhân từ các tệ nạn xã hội khác gây ra như “ma túy, chơi lô đề, nghiện game” và “thất nghiệp” gây ra.

Theo truyền thông Việt Nam, công an Sài Gòn cho hay, chỉ trong ba tháng kể từ ngày 16 Tháng Hai tới 15 Tháng Năm vừa qua, Sài Gòn đã xảy ra 1,173 vụ phạm pháp hình sự, làm chết 22 người, bị thương 167 người và thiệt hại khoảng 33 tỷ đồng.

Trong số các vụ phạm pháp hình sự được ghi nhận, án trộm cắp tài sản vẫn xảy ra nhiều nhất với 622 vụ, chiếm tỉ lệ cao nhất trong cơ cấu tội phạm. Án cướp giật xếp thứ hai sau trộm cắp với 218 vụ. Đáng chú ý, khi lực lượng công an tập trung trấn áp tại khu vực trung tâm thành phố, thì các băng nhóm cướp giật lại chuyển ra khu vực vùng ven như các quận Bình Tân, Tân Bình, Tân Phú, Bình Thạnh… hoạt động. (Tr.N)

Tấm lòng vàng của những “Nguyễn Thị Năm”

Tấm lòng vàng của những “Nguyễn Thị Năm”

Phạm Đoan Trang

Có những ý kiến bi quan cho rằng người Việt Nam là một dân tộc không xứng đáng được dân chủ, bởi vì “tự do đâu cho một bầy súc vật” (thơ Pushkin).

Sau mỗi cuộc biểu tình, cũng có rất nhiều người buồn, nản, tủi thân, vì một số lý do chung: sự tàn ác và đểu cáng của an ninh, dân phòng, khiến anh em bỏ chạy tán loạn và quá nhanh khi mới chớm có mùi trấn áp. Nhưng có lẽ, trên tất cả, người ta buồn vì thấy số “quần chúng” vô cảm quá đông, sự vô cảm lan tràn trong xã hội, khiến phong trào dân chủ vốn đã yếu lại càng yếu và bị cô lập khỏi xã hội; những nhà hoạt động dân chủ chỉ như một thiểu số cô đơn.

Có thể tôi ngây thơ, nhưng tôi không buồn cũng không nản. Bởi vì tôi tin vào hai điều: 1. Mọi sự thay đổi lớn trong xã hội đều bắt đầu từ một thiểu số, cái thiểu số ấy ban đầu tất nhiên rất cô độc, cô đơn. 2. Người tốt ở Việt Nam chưa bao giờ hết cả, mặc dù rất hiếm. Suy cho cùng, xã hội của chúng ta tồn tại được cho đến ngày nay là nhờ sự lương thiện của một thiểu số vẫn là nền tảng.

Và tôi khẳng định, phong trào dân chủ ở Việt Nam hiện nay tồn tại được, bất chấp những yếu kém tự thân của nó và đàn áp của công an, là nhờ sự giúp đỡ thầm lặng của hàng trăm, hàng nghìn người – những người mà tôi gọi đùa là “Nguyễn Thị Năm” của các nhà dân chủ.

Nhưng chắc chắn họ sẽ không bao giờ phải chịu số phận bi thảm của Nguyễn Thị Năm, vì thể chế tương lai của Việt Nam không thể là một thể chế phi nhân như cộng sản.

Nó không như cộng sản, do đó sẽ không có chuyện “đền ơn đáp nghĩa”, “uống nước nhớ nguồn”; nói cách khác, sẽ không có chuyện chính quyền trích ngân sách nhà nước ra để “tri ân các chiến sĩ dân chủ”. Sẽ chẳng có chuyện “cộng điểm thi đại học” cho các con ông cháu cha của các nhà dân chủ, chẳng có chuyện tặng nhà, hiến đất, hay dành bất kỳ sự ưu tiên nào cho họ.

Nó không như cộng sản, do đó nó sẽ không trả thù, không bức hại, không cải tạo an ninh, dư luận viên và những người ủng hộ chế độ cũ, thậm chí không bắt họ phải viết kiểm điểm kiểm thảo.

Nhưng nó không như cộng sản, do đó nó sẽ không tàn sát ai và sẽ không để xảy ra một thảm kịch Nguyễn Thị Năm nào nữa.

Riêng cá nhân tôi thì sẽ nhớ ơn những tấm lòng vàng như thế mãi mãi.

* * *

Tôi nhớ người đã đưa chúng tôi vào công trường xây dựng trong một đêm mưa vào tháng 4/2015, để trốn sự truy tìm và canh gác của công an, mai còn đi tuần hành cây xanh. Người đó, trước đó chỉ biết chúng tôi sơ sơ qua mạng, nhưng anh đã giao cả xe máy cho chúng tôi, thậm chí mời cả lũ một bữa ăn tối rất ngon, trong những ngày ngột ngạt.

Tôi nhớ người nhân viên thầm lặng ở một đại sứ quán nọ. Khi đó tôi đang phải phiên dịch cho thân nhân của hai tử tù Hồ Duy Hải và Nguyễn Văn Chưởng, trong tình trạng cả đêm trước không ngủ. Dịch tiếng Anh pháp lý rất khó, nhất là hệ thống pháp luật Việt Nam và phương Tây lại có nhiều khác biệt. Khi tôi gần như gục xuống vì quá mệt, tôi nhớ người nhân viên ấy đã nói nhỏ chỉ vừa đủ cho tôi nghe: “Để mình giúp”. Và đó đã là một cuộc chạy tiếp sức, khi người này muốn ngã xuống thì người kia bước tới. (Chắc những nhà hoạt động ít ai hiểu rằng nhân viên Việt Nam ở tất cả các đại sứ quán phương Tây đều chịu một sức ép đáng kể từ phía an ninh, nên chỉ như vậy thôi đã là một sự dũng cảm lớn).

Tôi nhớ những trí thức người Việt ở nước ngoài, đầu tóc bạc trắng mà hơn nửa đời vẫn mãi nghĩ về quê hương. Nhớ những người Việt ngày ngày đi làm nơi công sở, nhà hàng bên Cali, tối về vào facebook đọc tin Việt Nam và buồn bã, bất lực, thương xót dân trong nước. Họ gửi tiền về ủng hộ người trong nước nhiều tới mức tôi tưởng như họ đi làm, ngoài để trang trải những chi phí căn bản ra thì còn lại thu nhập là để nuôi “anh chị em ở quê nhà”.

Tôi nhớ những đồng nghiệp báo chí đã len lén đi theo tôi (và công an) trong một lần tôi “được” công an mời cafe, năm 2012, lý do là vì “anh em sợ ‘chúng nó’ đưa Trang đi mà không ai biết, nên anh em đứng ngoài tìm cách chụp ảnh, ghi lại”.

Tôi nhớ những buổi làm việc với công an xong, khi tôi bật máy điện thoại, thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của đồng nghiệp.

Tôi nhớ người bác sĩ đã mổ vết thương cho tôi, cũng như nhớ những người bạn trên mạng đã đến thăm tôi, dúi phong bì vào tay tôi mà nước mắt rân rấn.

Và hôm nay tôi viết những dòng này không phải là ngẫu nhiên. Tôi viết bởi vì tôi cũng đang rân rấn nước mắt, khi biết tin một vị bác sĩ – cũng là một “Nguyễn Thị Năm” của phong trào dân chủ – đã mắc bệnh hiểm nghèo.

Từ cách đây cả chục năm, khi còn chưa ai dám… chữa bệnh cho “phản động”, thì ông đã chữa miễn phí cho hàng chục người. Ông giúp tất cả, mà không một lời kể công.

Ông có nói với tôi rằng ông không sợ chết – thì có bác sĩ nào sợ chết? Nhưng ông muốn sống, bởi vì ông thấy mình cần phải sống qua ba chế độ: Việt Nam cộng hòa, Việt Nam cộng sản, và một thể chế nào đó sau này, nếu được là “sự tận cùng của lịch sử”, tức nền dân chủ, thì tuyệt vời.

Vì những con người đó, mà tôi thấy cuộc đời này đáng sống biết bao, và Việt Nam phải thay đổi.

Nguồn: FB Phạm Đoan Trang

Giang Trạch Dân đã bị bắt tại nhà riêng

Giang Trạch Dân đã bị bắt tại nhà riêng

Đại Kỷ Nguyên

16-6-2016

Giang Trạch Dân. Ảnh: ĐKN

Theo một nguồn tin trực tiếp từ Trung Quốc, nguyên Tổng Bí thư ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã bị đưa ra khỏi nhà và hiện đang bị quân đội giam giữ tại Bắc Kinh.

Nguồn tin trên cho Đại Kỷ Nguyên Tiếng Trung biết về diễn biến sự việc và hiện đang được tờ báo xác nhận.

Theo đó, vào 4 giờ sáng ngày 10/6/2016, Giang Trạch Dân đã bị bắt đưa ra khỏi nhà riêng và được giao cho Cảnh sát vũ trang Nhân dân theo lệnh của một chỉ huy biệt đội. Nhiệm vụ này được giao cho các quan chức cao cấp về hưu, nguồn tin cho biết.

Biệt đội cảnh sát vũ trang thực hiện vụ bắt giữ trên do Chánh Văn phòng Bộ Công an chỉ huy. Sau đó họ đưa Giang Trạch Dân đến căn cứ quân đội thuộc quân đội vùng Bắc Kinh và giao cho một Thiếu tướng và một Đại tá thuộc Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Hoa (PLA). Nguồn tin mô tả, có một người mặc thường phục xuất hiện vào thời điểm bắt Giang, có thể là đặc vụ.

Nguồn tin cho Đại Kỷ Nguyên biết, lệnh bắt Giang Trạch Dân được phê chuẩn trực tiếp từ Cục Chỉ huy Trung ương – cơ quan cao nhất trong Quân đội. Nhiệm vụ này được thực hiện cực kỳ bí mật.

Đại Kỷ Nguyên đang cố gắng để kiểm chứng tính xác thực của thông tin. Hiện tại thông tin về Giang Trạch Dân đang ở đâu vẫn chưa rõ và không có báo cáo chính thức nào về vụ việc này.

Cũng có tin đồn là hai con trai của Giang Trạch Dân đang bị giam lỏng.

Trịnh Ân Sủng (Zheng Enchong), một luật sư nhân quyền nổi tiếng tại Thượng Hải đã từng bị quản chế sau khi va chạm với quan chức của Giang Trạch Dân, cho Đại Kỷ Nguyên biết vào hồi tháng 3 rằng Giang Trạch Dân và hai con trai bị hạn chế di chuyển. Ông Trịnh nói rằng, nguồn tin này “cực kỳ tin cậy” và chỉ ra rằng chính anh đang được nới lỏng như một bằng chứng.

Trả lời phỏng vấn Đài phát thanh Hy vọng hôm 14/6, ông Trịnhcho biết rằng gần đây anh được mời dự họp lớp và một trong những bạn học của anh là cựu phó giám đốc quan chức cấp cao. Ông Trịnh cho biết :“Họ bảo là cậu phải di dự đấy, vì bọn tôi đang ăn mừng việc kết liễu Giang Trạch Dân”

Ông Trịnh nói thêm, viên cảnh sát có nhiệm vụ giám sát anh tiết lộ rằng hiện Giang Trạch Dân và các con đang bị giam lỏng.

Một nguồn tin thân cận với Ban kỷ luật Đảng ở Thượng Hải hồi đầu tháng 6 cho biết rằng con trai cả của Giang Trạch Dân là Giang Miên Hằng hiện đang bị giam lỏng tại một địa điểm không được tiết lộ ngoài Thượng Hải.

Nếu như thông tin việc bắt Giang Trạch Dân là chuẩn xác thì đó sẽ là đỉnh điểm của cuộc chiến quyền lực giữa lãnh đạo hiện giờ Tập Cận Bình và Giang Trạch Dân, kéo dài từ khi ông Tập lên nắm quyền.

Hồi kết của nhân vật mang tội ác diệt chủng?

Năm 1999, ông Giang Trạch Dân, lúc đó là Tổng bí thư ĐCSTQ, đã bỏ qua ý kiến của các thành viên thường trực Bộ Chính trị khác để ra lệnh đàn áp Pháp Luân Công – môn tập luyện nhằm giúp nâng cao sức khỏe và đạo đức với hơn 70 triệu người Trung Quốc thực hành vào thời điểm đó.

Dưới chỉ đạo của riêng ông Giang, ĐCSTQ đã thành lập 1 cơ quan an ninh ngoài pháp luật: Phòng 610 ngày 10/6/1999. Cơ quan này vượt trên các lực lượng công an và hệ thống tòa án để thực hiện các mệnh lệnh của ông Giang liên quan đến Pháp Luân Công, theo phương châm: “Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, và hủy hoại thân thể.

16 năm qua, hàng triệu học viên Pháp Luân Công đã bị bôi nhọ qua tuyên truyền lừa dối của Giang Trạch Dân, bị đàn áp, bắt bớ, tra tấn dã man trong các nhà tù và trại cải tạo. Và bằng cách đưa họ ra khỏi sự bảo vệ của pháp luật, Giang đã thi hành chính sách mổ cướp nội tạng của hàng triệu học viên vô tội.

Tổ chức Thế giới Điều tra đàn áp Pháp Luân Công (WOIPFG) đã công bố một đoạn ghi âm mới nhất về cuộc điện đàm giữa Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), Phó Thủ tướng Thường trực Trương Cao Lệ với nhân viên điều tra của WOIPFG chứng minh ông Giang Trạch Dân chính là người hạ lệnh mổ cướp nội tạng sống của hàng triệu học viên Pháp Luân Công.

Ngày 13/6/2016 vừa qua, Hạ viện Mỹ đã biểu quyết thông qua Nghị quyết 343 lên án tội ác mổ cướp nội tạng tù nhân lương tâm ở Trung Quốc. Sau 10 năm, tội ác này đã được đưa ra ánh sáng.

Trong chiến dịch thanh trừ các quan chức cao cấp tham nhũng tại Trung Quốc của Tập Cận Bình, hàng loạt quan chức cấp cao của ĐCSTQ đóng vai trò trong các tội ác tra tấn và diệt chủng đối với những người tập Pháp Luân Công đã lần lượt bị sa lưới.

Liệu đây có phải là hồi kết cho nhân vật gieo rắc tội ác kinh hoàng nhất trong lịch sử khi Giang Trạch Dân bị bắt đúng vào ngày 10/6 – con số nhắc đến Phòng 610 – cơ quan đầu não do chính Giang trực tiếp ra lệnh thành lập chỉ huy toàn bộ cuộc đàn áp, bức hại, mổ cướp nội tạng của 2 triệu học viên Pháp Luân Công?

Fang Ming và Larry Ong – Đại Kỷ Nguyên Tiếng Anh

Quang Huy biên dịch

____

Petro Times

Tập Cận Bình sắp “chĩa súng vào đầu” Giang Trạch Dân

16-6-2016

Dường như mọi công tác chuẩn bị cho việc bắt giữ Giang Trạch Dân đã được chính quyền Bắc Kinh hoàn tất. Giờ là lúc hành động.

H1Cựu Tổng cục trưởng Tổng cục hậu cần quân đội Trung Quốc, Liệu Tích Long. Ảnh: Internet

Hai cận thần của các tướng quân đội về hưu đầy quyền lực ở Trung Quốc vừa bị bắt. Ngày 20/5/2016, Thiếu tướng Liệu Tích Tuấn đã bị bắt, theo nhiều nguồn tin tiết lộ cho ấn bản tiếng Hoa của World Journal và Bưu điện Hoa Nam buổi sáng, một nhật báo tiếng Anh. Động thái này được phê chuẩn bởi cơ quan công tố của Quân ủy Trung ương- cơ quan giám sát quân sự cao nhất của Chính quyền Trung Quốc -và tổng tư lệnh đồng thời là Chủ tịch Đảng Tập Cận Bình.

Các tờ báo trên cho biết, đội điều tra viên đã đột kích vào cơ ngơi của Liệu và tịch thu tài sản có giá trị ước tính 37 triệu nhân dân tệ (khoảng 5,6 triệu USD).

Một tuần sau đó, World Journal tường thuật Thiếu tướng Chu Tân Kiến, gần đây là thành viên của Ủy ban khoa học và công nghệ của Quân ủy Trung ương, đã bị đặt dưới tình trạng “song quy”, một thủ tục kỷ luật nội bộ khắc nghiệt của Đảng nhằm lấy lời khai của các cán bộ.

Việc bắt giữ Liệu Tích Tuấn và Chu Tân Kiến là đánh chú ý bởi vì họ có liên hệ chặt chẽ với hai quan chức hàng đầu của quân đội Trung Quốc hiện nay. Liệu Tích Tuấn là em trai của cựu Tổng cục trưởng Tổng cục hậu cần Liệu Tích Long, trong khi đó Chu Tân Kiến từng là thư ký của người đứng đầu Tổng cục vũ khí quân đội Lý Kế Nại.

Lần lượt, hai quan chức quân đội cấp cao nói trên là đồng minh chính trị lâu năm của Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc.

H1Lý Kế Nại. Ảnh: internet

Chuyện đang xảy ra với Liệu Tích Long phản chiếu lại cuộc thanh trừng từng xảy ra đối với Chu Vĩnh Khang. Em trai ông ta, Liệu Tích Quân, được cho biết đang bị quản thúc, cũng như con gái nuôi và tình nhân của ông ta, theo ấn phẩm tiếng Hoa của tờ báo Đức Deutsche Welle.

Trong tháng 3/2016, các ấn phẩm tiếng Hoa hải ngoại cho biết Liệu đã giao nộp cho một đơn vị kỷ luật của quân đội hơn 40 triệu Nhân dân tệ (khoảng 6 triệu USD) trong một “nguồn quỹ ám muội” mà ông ta đã tích lũy trong giai đoạn 10 năm.

Gần đây, Tập Cận Bình có vẻ như đang có đột phá trong việc thành lập một cuộc điều tra chống lại Giang Trạch Dân và làm suy yếu ảnh hưởng của ông ta.

Việc bắt giữ Liệu Tích Long và Lý Kế Nại hỗ trợ tăng tốc các cuộc điều tra vào Thượng Hải, thành trì lâu năm của họ Giang. Các điều tra viên của cơ quan kỷ luật nội bộ Đảng gần đây kết thúc một cuộc càn quét kéo dài 2 tháng vào 28 cơ quan (trong đó có rất nhiều liên quan đến các thành viên của gia đình Giang) tại Thượng Hải. Và vào năm 2015, các điều tra viên dò xét các công ty nhà nước lớn kiểm soát bởi Giang Miên Hằng và Giang Miên Khang, con trai cả và con trai thứ của Giang Trạch Dân. Việc dò xét các thành viên gia đình của cựu lãnh đạo Đảng là rất hiếm, và là một dấu hiệu khác cho thấy ông Tập có thể cuối cùng sẽ “chĩa súng vào đầu họ Giang”.

Một sự thay đổi lớn trong quân đội gần đây đã cho phép ông Tập dỡ bỏ ảnh hưởng lâu năm của Giang và thay thế (tay chân của Giang) với các đồng minh của mình.

Vào tháng 1/2016, ông Tập Cận Bình giải tán Tổng cục hậu cần và Tổng cục vũ khí quân đội, thế chỗ của chúng là Tổng cục hỗ trợ hậu cần và Tổng cục phát triển trang thiết bị quân sự. Tập bổ nhiệm Triệu Khắc Thạch và Trương Hựu Hiệp, hai tướng trung thành của mình thành người điều hành tương ứng với hai đơn vị mới.

Trong một diễn biến mới nhất có liên quan, ngày 15/6, truyền thông Trung Quốc cho hay con trai và vợ ông Chu Vĩnh Khang đã bị kết án 18 và 9 năm tù giam. Chu Vĩnh Khang được coi là một vây cánh của họ Giang.

H.Phan

QUÊ HƯƠNG

Trong phút giây nào đó của cuộc đời ở hải ngoại, không biết người ta có bao giờ một lần nhớ quê hương.

QUÊ HƯƠNG
Quê hương mình đẹp quá anh biết không?
Có lục bình hoa tím ngắt dòng sông
Có lũy tre làng hàng dừa xanh bát ngát
Có hương thơm mùi lúa mới trổ bông.
*-*-*
Quê hương mình anh có còn nhớ không?
Tiếng mẹ hát ru trẻ thơ bên võng
Giữa trưa hè oi bức nắng tháng năm
Giọt mồ hôi lẫn nước mắt thành dòng.
*-*-*
Quê hương mình anh ơi có nhớ không?
Tháng sáu trời mưa đường biến thành sông
Chiều tan sở cha dắt xe dẫn bộ
Đôi vai gầy chỉ trùm tấm ni- lông
*-*-*
Quê hương mình anh hứa sẽ về thăm?
Có cô gái làng bên vẫn âm thầm
Đêm đêm thao thức chờ bên song cửa
Bóng người đi ngày ấy đã biệt tăm.
*-*-*
Quê hương mình đẹp quá phải không anh?
Có con sông nước vẫn chảy trong xanh
Có cô lái neo đò trên bến đợi
Muốn qua sông nhưng sao dạ chẳng đành…
Cỏ Tím 17/6/2016

QUE HUONG

VIỆT NAM: CHƯA BAO GIỜ NHƯ LÚC NÀY!

VIỆT NAM: CHƯA BAO GIỜ NHƯ LÚC NÀY!

Lâu nay, đối với các hành động xâm chiếm biển đảo trên Trường Sa và Hoàng Sa; những lần lén lút dời cột mốc ở biên giới phía Bắc nước ta của Trung Cộng, tôi thực tình ít quan tâm và không mấy xúc động. Tất nhiên tôi đồng ý rằng những hành động xâm lấn này làm tổn thất lớn cho quyền lợi quốc gia Việt Nam; xét về lâu dài, chính là tổn hại đến lợi ích cụ thể về tài nguyên và địa chính trị cho nhiều thế hệ người Việt Nam.

Chỉ vậy thôi, tôi thường cố tránh cho mình sự lún sâu vào tinh thần cổ vũ cho chủ nghĩa dân tộc cực đoan khi nhìn nhận các sự kiện này, với tư cách là một người bảo vệ nhân quyền. Nhân quyền không có biên giới, kể cả cái biên giới dân tộc mà chủ nghĩa quốc gia dân tộc cố tình dựng nên.

Thế nhưng đối với mạng sống của con người thì tôi có thái độ đặc biệt khác. Tôi thực sự phẫn nộ đến độ muốn cái chính quyền hèn nhát, bẩn thỉu này ngay lập tức sụp đổ để dân tôi không phải chết trên chính vùng biển cha ông họ bao đời nay vẫn đánh bắt cá. Chưa bao giờ sinh mệnh ngư dân Việt Nam lại thê thảm như trong chế độ độc tài cộng sản này.

Đối với tôi, ngàn mét đất ngoài đảo hay vùng biên giới dù quý đến đâu cũng không bằng một mạng người. Đất, đảo, biển có thể lấy lại một ngày nào đó khi Việt Nam có một chính quyền dân chủ, có một vị thế đáng nể trọng trên trường quốc tế. Còn mạng sống của ngư dân và những nỗi đau để lại cho gia đình họ là thứ không thể lấy lại được. Nhân phẩm và tự do của con người đã bị tổn thương sẽ khó bù đắp.

Bởi vậy, hơn bảy mươi ngày trước đây, khi sự cố Formosa xảy ra, tôi bàng hoàng và thấy mọi thứ như sụp đổ trước mắt. Có thể cơn trầm cảm thai kỳ khiến cảm xúc của tôi về sự cố chết người này thêm trầm trọng. Nhưng có thể nói rằng, chưa bao giờ có sự kiện nào xảy ra cho Việt Nam mà tôi từng chứng kiến khiến tôi hoang mang và đau đớn như thế.

Tôi lên tiếng cho dân chủ và đấu tranh cho nhân quyền là vì lẽ gì, nếu không phải là hy vọng một Việt Nam tốt đẹp hơn, đáng sống hơn cho con cháu mình? Tôi có thể chạy trốn sang một quốc gia khác để tìm cuộc sống tốt đẹp, đó không nhất thiết là Úc, Anh, Hoa Kỳ…ngay cả Thái Lan, Cambodia, Miến Điện bây giờ còn đáng sống hơn Việt Nam cả chục lần. Nhưng có hạnh phúc nào hơn cho người Việt Nam là được sống sung túc và tự do trên chính mảnh đất mình sinh ra?

Tôi ước ao xây dựng một gia đình hạnh phúc ở ngay trên xứ sở mà chúng tôi bị đàn áp mấy chục năm nay. Để chứng minh cho điều gì? Để chứng minh: những ai bền đỗ đến cùng sẽ được cứu rỗi. Tôi tin con cháu mình sẽ được nhìn thấy một Việt Nam tự do. Việt Nam đang đối mặt với những nguy cơ quá lớn mà một sự thay đổi chậm trễ có thể dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn, thậm chí là diệt vọng. Nhưng chính lòng tự tôn, danh dự và niềm hy vọng giữ cho tôi luôn đứng thẳng trước cường quyền, giữ cho ngọn lửa hy vọng vẫn cháy trong tôi.

Thế rồi, thảm hoạ biển chết xảy ra khắp các tỉnh vùng Bắc và Trung Trung Bộ khiến cá chết ngập các bãi biển, nghề biển phá sản, du lịch đình đốn, chưa có con số chính xác về con số người chết và ngộ độc do ăn cá nhiễm độc. Chính quyền Việt Nam vẫn né tránh câu trả lời nghiêm túc bằng những lời lẽ ngu xuẩn nhất, từ chối sự giúp đỡ của Hoa Kỳ và Liên Hiệp Quốc, lừa phỉnh dân chúng tiếp tục ăn hải sản có độc tố chết người…

Trong ba mươi năm cuộc đời mình, tôi chưa từng thấy sợ hãi như thế. Cái chết đang lù lù tiến đến. Nhưng không giống với súng đạn, chúng ta có thể nghe tiếng nổ và nhìn khói lửa mà chạy. Đằng này, chúng ta không biết được chúng ta ăn phải cái gì, di truyền lại cho con cháu những đoạn DNA khuyết tật nào và khi nào chúng ta sẽ chết vì ung thư và con cháu nhiều thế hệ sau sẽ bị thiểu năng trí tuệ hay mang những mầm mống bệnh tật khác . Cái chết bay lơ lửng trên đầu hàng chục triệu người và theo gót chúng ta, nó tiến về tương lai mà không gì ngăn cản được.

Trời đất ơi! Đó chính là cái chết, thưa các bạn, không phải chỉ là vài cơn nôn ói khiến chúng ta phải nhập viện đâu, mà là biến đổi gen cho chính chúng ta và truyền khuyết tật lại cho con cháu chúng ta. Các bạn có thể hờ hững: vậy thì không ăn cá nữa là được. Ừ, thì không ăn hải sản nữa, nhưng làm sao nhịn ăn muối , mắm và nhiều chế phẩm có muối khác? Và ai biết số cá chết đó đã đi đâu, ai biết muối chúng ta mua được mang từ đâu tới, với cái kiểu quản lý thực phẩm đểu cáng như hiện nay ở Việt Nam?

Ừ thì rừng vàng biển bạc chẳng còn, chúng ta im lặng. Hạn hán, lũ lụt do chính quyền cộng sản và thân tộc đốn phá rừng làm giàu; bùn đỏ bauxite tàn phá đất trồng và khu dân cư, chúng ta im lặng. Nhưng đến từng hạt muối thấm vào huyết quản hằng ngày mà còn chứa đầy kim loại nặng thì chúng ta còn sống nổi nữa không? Chúng ta hèn nhát vì sợ nhà tù cộng sản. Nhưng sao chúng ta lại không sợ cái chết ung thư đang lù lù tiến đến trong từng bữa ăn?

Những người đấu tranh cho dân chủ nhân quyền dấn thân, ngồi tù, thậm chí đã mất mạng vì niềm hy vọng một Việt Nam tốt đẹp hơn. Nhưng Việt Nam có thể nào tốt đẹp được, Việt Nam còn có tương lai gì với những đứa trẻ dị tật, thiểu năng từ trong bụng mẹ?! Đau đớn quá thể! Tôi đánh mất cả sự tỉnh táo và nhiều lần nói sảng khi nghĩ đến viễn cảnh đó. Hai tháng rồi, tôi mới đủ tỉnh táo để viết những dòng này.

Không kinh hoàng sao được, khi bữa ăn cho sinh viên, cho thế hệ rường cột nước nhà trong tương lai lại có cá mang giòi? Ai dám chắc cá đó không phải là cá chết vì độc tố được vớt lên ngoài biển chết? Các bữa ăn của trẻ con trong các nhà trẻ và trường học nội trú thì sao? Cá nhiễm độc sẽ chỉ lòng vòng trong các bữa ăn của dân nghèo Việt Nam thôi. Rồi sau đó nó sẽ lòng vòng trong nhiễm sắc thế dân Việt Nam đến trăm năm sau. Lúc đó ai dám tự hào: dân Việt “thông minh”, khi ngay cả lành lặn bình thường còn chưa được? Có những nỗi đau nếu chúng ta không phẫn nộ thì chúng ta không còn là con người đúng nghĩa, thưa các bạn.

Một điều nữa khiến tôi đau đớn: thảm hoạ môi trường này sẽ đẩy những ưu tiên nhân quyền (ưu tiên hoạt động của tôi bao lâu nay) thành thứ yếu. Ai còn quan tâm đến những tù nhân bị ngược đãi trong tù, những phụ nữ và trẻ em là nạn nhân của bạo lực gia đình, những cộng đồng tôn giáo thiểu số ở vùng sâu vùng xa bị trấn áp… Khi mạng sống chúng ta bị đe doạ, khi bệnh tật dày vò cuộc sống hằng ngày của gia đình chúng ta, khi chúng ta bị đói ăn, khi chúng ta khổ sở chạy ăn từng bữa vì nguồn thực phẩm và thu nhập từ biển bị huỷ hoại hoàn toàn…thì các quyền tự do chính trị và dân sự, xã hội dân sự, chế độ pháp trị, nền dân chủ sẽ trở thành những điều xả xỉ nực cười. Người dân Việt Nam, đặc biệt là dân nghèo và ở nông thôn vốn đã thờ ơ với các giá trị và định chế nói trên, nay họ càng lãnh cảm với tự do và nhân quyền. Có thể nói không ngoa, thảm hoạ môi trường Vũng Áng và các sự cố môi trường diễn ra trên khắp cả nước đã đẩy Việt Nam trở về thời trung cổ, về mặt nhận thức. Nên nhớ, không bắt đầu từ nhận thức, không sự thay đổi nào diễn ra cả.

Trung cộng không cần một viên đạn đã nắm gọn Việt Nam trong tay, từ đầu não chính trị, kinh tế, biển đảo…bây giờ là vấn đề môi sinh. Không khó nhận ra, đây chính là nỗ lực níu giữ không cho Việt Nam tiến về thế giới dân chủ tự do, bởi họ không muốn một Việt Nam dân chủ sát nách mình. Lưu ý rằng, với một chính quyền độc tài sắc máu ở trung ương, các tập đoàn và công ty đa quốc gia của Trung cộng đồng thời cũng nhận lãnh nhiệm vụ tình báo và vai trò chính trị được đảng Cộng sản Trung Quốc giao phó.

Về phần người dân Việt Nam, lên tiếng hay là chết? Chúng ta đã chịu đựng quá lâu và quá đủ rồi. Có thể các bạn chưa hiểu dân chủ, minh bạch, nhân quyền, pháp trị…là gì. Nhưng nói ngắn lại, dân chủ, minh bạch, nhân quyền, pháp trị…chính là việc chính quyền phải trả lời chính xác về nguyên nhân và hậu quả của các thảm hoạ mà đất nước phải đối mặt, phải nghiêm túc khắc phục hậu quả, mạng sống của người dân phải được bảo vệ, sinh kế của người dân phải được ưu tiên, tiền cứu trợ nạn nhân không vào tay quan chức chính quyền, lãnh đạo nhà nước không dùng lời lẽ ngu xuẩn để lừa gạt người dân, việc kiểm soát thực phẩm độc hại được tuân thủ…

Đối diện với một tiền đồ đen tối cho cả đất nước, mỗi người dân đều có nhiệm vụ lên tiếng cho sự thay đổi theo cách của mình. Các nhà hoạt động nhân quyền và dân chủ quá ít ỏi so với dân số hơn chín mươi triệu dân Việt Nam. Chính chúng tôi đôi lúc cảm thấy cô đơn giữa rừng người im lặng. Chúng tôi vẫn biết rằng nhiều người yêu mến chúng tôi và không ưa gì cái chính quyền thối nát này. Nhưng cái sự yêu mến và không ưa đó không mang lại sự thay đổi thiết thực nào cho Việt Nam, cũng chính là cho tương lai con cháu chúng ta cả. Trách nhiệm cứu lấy Việt Nam thuộc về toàn dân Việt Nam, bằng những hành động cụ thể hơn. Hoặc chúng ta lên tiếng cho một sự thay đổi triệt để, hoặc chúng ta và con cháu mình sẽ chết từ từ dưới cái ách độc tài và nô lệ Trung cộng. Chúng ta phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình!

Huỳnh Thục Vy
Buôn Hô 17/6/2016

NUOC SACH

VN không muốn Đài Loan điều tra cá chết?

VN không muốn Đài Loan điều tra cá chết?

  • 16 tháng 6 2016

BBC

Báo Đài Loan hôm 16/6 đưa tin về việc tạm hoãn vận hành nhà máy thép Formosa Hà Tĩnh

Một linh mục người Việt tại Đài Loan nói với BBC về cuộc họp báo liên quan đến Công ty Formosa Hà Tĩnh.

Hôm thứ Năm 16/6 đã có cuộc họp báo tại Quốc hội Đài Loan liên quan đến cáo buộc công ty Formosa Hà Tĩnh thải chất độc gây ô nhiễm môi trường biển với sự tham dự của ba dân biểu và đại diện các tổ chức phi chính phủ (NGO).

Từ Đài Bắc, linh mục Peter Nguyễn Văn Hùng, trưởng Văn phòng Trợ giúp Pháp lý cho Công nhân và Cô dâu Việt ở Đài Loan, nói:

“Cuộc họp này là bước khởi đầu cho cuộc họp báo được tổ chức tại buổi họp cổ đông của công ty Formosa hôm 17/6.”

“Một thông tin mới được tiết lộ trong cuộc họp hôm nay là khi thảm họa cá chết xảy ra ở vùng biển miền Trung Việt Nam, Cơ quan Bảo vệ môi sinh Đài Loan đã đề nghị với chính phủ Việt Nam về việc hợp tác điều tra vụ cá chết nhưng không được đồng ý.”

  • BBC: Ông có thể cho biết những điểm chính trong cuộc họp báo hôm nay?

Linh mục Peter Nguyễn Văn Hùng: Các đại diện NGO đặt vấn đề về mối liên hệ giữa Formosa Hà Tĩnh và vụ cá chết hàng loạt. Bên cạnh đó, các nhà báo và luật sư yêu cầu chính phủ Đài Loan điều tra về vụ cá chết cũng như việc Formosa Hà Tĩnh thải kim loại nặng ra môi trường biển.

Một quan chức Bộ Kinh tế Đài Loan cũng cho hay là dự kiến kết quả điều tra sẽ được công bố cuối tháng 6/2016.

BBC: Hôm nay, truyền thông Đài Loan tường thuật nhà máy sản xuất thép Formosa Hà Tĩnh bị buộc phải tạm hoãn thời gian khởi động, ông có bình luận gì về sự kiện này?

Tôi cho rằng có điều gì đó làm cho họ phải ngưng. Nhưng với người Việt ở Đài Loan và trong nước, đó là một tin vui, ít nhất là nhà máy này sẽ không còn thải chất độc ra biển nữa.

Nhưng việc này là chưa đủ, vì đang có những áp lực đòi chính phủ Đài Loan và Việt Nam phải điều tra rốt ráo vụ cá chết và công khai kết quả cho người dân hai nước được biết.

  • BBC: Dường như vấn đề không chỉ dừng lại ở vụ việc Formosa Hà Tĩnh mà còn liên quan đến chính sách đầu tư của doanh nghiệp Đài Loan ở nước ngoài?

Đúng vậy, chính phủ của bà Thái Anh Văn đang có chính sách Nam Tiến, do vậy công luận đặt vấn đề các công ty Đài Loan ra nước ngoài kinh doanh không chỉ tuân thủ luật pháp về môi trường của nước sở tại mà còn phải tuân theo luật quốc tế.

Việc này là để giảm thiểu những vấn đề liên quan đến cung cách làm việc quan liêu cũng như vấn nạn tham nhũng và hối lộ khiến chính quyền sở tại không nghiêm minh khi xử lý vấn đề môi trường do doanh nghiệp gây ra.

  • BBC: Hiện tại, ông ghi nhận công luận Đài Loan đang đặt những áp lực nào lên tập đoàn Formosa?

Bên cạnh việc họ phải lập Ủy ban điều tra và hợp tác với các tổ chức NGO về nạn cá chết ở Việt Nam, công luận còn muốn khi có kết quả về việc họ gây ra thảm họa, tập đoàn này công khai chính sách bồi thường cho các nạn nhân, cụ thể là gia đình những thợ lặn, ngư dân tại bốn tỉnh miền Trung Việt Nam.

Ngoài ra là họ phải công bố kế hoạch làm sạch vùng biển mà họ gây ra ô nhiễm.

  • Vào ngày 9/6, Đại sứ Mỹ Ted Osius nói tại Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế (CSIS) ở Washington rằng Việt Nam không chấp nhận đề nghị từ Hoa Kỳ về việc hỗ trợ điều tra nguyên nhân vụ cá chết hàng loạt.

Dự đoán Trung Quốc sẽ tấn công, nếu phán quyết về các yêu sách biển Đông chống lại họ

Dự đoán Trung Quốc sẽ tấn công, nếu phán quyết về các yêu sách biển Đông chống lại họ

WSJ

Nguy cơ về tâm trạng nạn nhân của Trung Quốc

Tác giả: Andrew Browne

Dịch giả: Song Phan

14-6-2016

Trung Quốc đang xây đảo nhân tạo trên Biển Đông. Nguồn: Financial Times

THƯỢNG HẢI – Trong những giờ phút chót chờ đợi phán quyết về các yêu sách bao trùm ở biển Đông của Trung Quốc, một Bắc Kinh ngày càng điên cuồng, tổ chức cuộc tấn công ngoại giao quanh ba lập luận cốt lõi: toà án do Liên Hiệp Quốc hậu thuẫn không có tư cách pháp lý để xử vụ án, nước Mỹ đã chủ mưu tất cả các rắc rối và Trung Quốc là nạn nhân.

Đặc biệt lưu ý đến lập luận cuối cùng trong số này. Nếu đúng như dự đoán, tòa trọng tài phán quyết chống lại Trung Quốc thì sẽ có một phản ứng dân tộc mạnh mẽ.

Nó sẽ được nâng cao bởi cảm giác sâu sắc Trung Quốc là nạn nhân—sự kết án mà phương Tây, dẫn đầu là Hoa Kỳ, ra sức ngăn chặn sự trỗi dậy của họ và nô dịch dân tộc họ thêm một lần nữa. Niềm tin đó thường khuấy động cảm xúc bạo lực công chúng, chẳng hạn như lúc máy bay chiến đấu của Mỹ vô tình bị đánh bom nhầm tòa Đại sứ Trung Quốc tại Belgrade năm 1999. Lần này không thể loại trừ một phản ứng quân sự.

Washington đang có tín hiệu e ngại Trung Quốc có thể sẽ tuyên bố một vùng nhận dạng phòng không trên biển Đông, tương tự như điều mà họ đã lập ra trên biển Hoa Đông vào năm 2013. Ngoại trưởng Mỹ John Kerry, nhìn về phán quyết sắp tới, cảnh báo rằng Washington sẽ xem xét một hành động như vậy là “khiêu khích và gây mất ổn định”. Máy bay chiến đấu Trung Quốc đã hai lần bay gần một cách nguy hiểm các chuyến bay giám sát của Mỹ trong những tuần gần đây, theo Lầu năm Góc.

Một vụ kiện có tính cột mốc sinh ra từ những cảm giác bị tổn thương của Philippines, họ đã tiến hành các thủ tục pháp lý ba năm trước đây sau khi hải quân Trung Quốc chiếm giữ thực tế một ngư trường giàu tôm cá ngoài khơi đảo chính Luzon, kết thúc với sự biểu hiện tâm trạng thương tổn của Trung Quốc.

“Trung Quốc là nạn nhân trong vấn đề biển Đông”, Duơng Yến Di (Yang Yanyi), đại sứ Trung Quốc tại Liên minh châu Âu viết. Vụ kiện này là “một hành động xấu xa”, Từ Hoành (Xu Hong), tổng giám đốc Sở Điều ước và Luật pháp của Bộ Ngoại giao nói. Từ Bộ (Xu Bu), đại sứ Trung Quốc tại Hiệp hội các nuớc Đông Nam Á, cho rằng âm mưu đằng sau hậu trường là một nuớc Mỹ “độc tài và độc đoán” vốn “không thể chịu đựng được nuớc khác thách thức bá quyền toàn cầu của mình”.

Manila đã thách thức các yêu sách của Trung Quốc đối với một vùng biển rộng lớn—khoảng 80% biển Đông—bên trong “đường chín đoạn” chạy viền theo các nuớc ven biển, bao gồm hàng trăm đảo, đá, rạn san hô và bãi cát.

Tòa trọng tài không được yêu cầu để quyết định về chủ quyền mà chỉ về tình trạng pháp lý của đảo tranh chấp và các rạn đá; Bắc Kinh tranh cãi rằng hai vấn đề này là không thể tách rời và đã từ chối tham gia vào vụ trọng tài.

Để hậu thuẫn các yêu sách lãnh thổ, Trung Quốc đã tìm cách kiểm soát tuyến đuờng biển thương mại sầm uất nhất này của thế giới bằng cách xây các rạn đá nửa chìm, thành các đảo giả, có đặt đường băng dài có thể cho máy bay chiến đấu lớn nhất đáp xuống. Tuyến đường biển tràn ngập với các đội tàu bán quân sự của Trung Quốc. Tàu hải quân màu xám ẩn khuất ở phía sau. Các pháo tên lửa chỉ lên bầu trời; các trạm radar rà quét tới chân trời.

Các nuớc ven biển, dõi theo việc mở rộng này, đang đổ xô đi mua vũ khí và cầu xin Hoa Kỳ bảo vệ.

Tuy nhiên, Trung Quốc lại mô tả chính mình không phải là kẻ săn mồi mà là con mồi.

Logic của họ như thế này: Những mỏm đá rải rác là của Trung Quốc “từ thời xa xưa”, do đó các trọng tài của Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển ở The Hague, không phải là việc của họ để thụ lý vấn đề; các nước như Philippines và Việt Nam, thèm muốn dầu dưới đáy biển, bắt đầu lấy từng chút và từng miếng lãnh thổ Trung Quốc trong các thập niên 1960 và 1970 và xây dựng trên đó, cũng giống như Trung Quốc đã làm; gần đây, Tổng thống Obama lại hậu thuẫn việc xâm lấn của họ với việc “chuyển trục” quân sự sang châu Á.

Các kể lể về việc bị hiếp đáp là trung tâm của chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc mà nhà sử học truy nguợc tới cuối thế kỷ 19, khi Trung Quốc bị lục quân và hải quân Nhật đánh thua. Trước đó, các quốc gia phương Tây cũng đã buộc Trung Quốc phải quỳ gối trong cuộc chiến tranh nha phiến. Nhưng bây giờ Trung Quốc gục ngã truớc một cuờng quốc châu Á nhỏ hơn. Đòn ác nghiệt đó đã làm cả nuớc bừng tỉnh.

Mặc dù có sức mạnh hiện đại, Trung Quốc không bao giờ tìm lại được đầy đủ lòng tự trọng của mình.

Mối hận quốc sỉ sâu đậm là điểm khởi đầu của “Giấc mơ Trung Quốc” của chủ tịch Tập Cận Bình, nó tưởng tượng ra sự hồi sinh vẻ vang về địa vị ưu việt truớc đây của đất nước này. Và ở biển Đông, nó đã tạo ra một hỗn hợp mâu thuẫn của sự phách lối vênh vang với sự phòng vệ khúm núm.

Các đốm lãnh thổ tranh chấp có thể không đáng kể, nhưng đó không phải là điểm chính. Đối với Trung Quốc, “mỗi tấc đất” quê hương là thiêng liêng, như các tuyên truyền viên của Đảng cộng sản luôn nhấn mạnh, và mỗi vụ ‘xâm phạm’ của các đối thủ là một lời nhắc nhở họ về “thế kỷ quốc sỉ”.

Trung Quốc lo sợ rằng, nếu Manila thắng vụ kiện ở The Hague, Hà Nội và Jakarta có thể bị cám dỗ để bắt chước khởi kiện. Bắc Kinh đã tuyên bố sẽ phớt lờ phán quyết của tòa, thậm chí chấp nhận nguy cơ tự gán chính mình là kẻ ngoài vòng pháp luật quốc tế và hy sinh thẩm quyền về đạo lý.

Chúng ta sắp bước vào một giai đoạn có khả năng nguy hiểm hơn của một cuộc tranh giành vùng biển lớn vốn đã trở thành đại diện cho một cuộc thi thố rộng lớn hơn giữa siêu cường Mỹ đã thành và một kẻ mới nổi ở châu Á muốn hơn thua.

Hãy coi chừng một Trung Quốc tự cảm thấy bị hiếp đáp; một cường quốc nhìn quay trở lại, phiền muộn, bực bội có khả năng tung đòn mang tính hủy diệt nhiều hơn một cuờng quốc tự tin về vị trí của mình trên thế giới.

Bravo Nghệ An.

Bravo Nghệ An.

Người dân Nghệ An đổ xô đi nghe giảng về thảm họa môi trường hiện nay ..vạch mặt âm mưu của Trung cộng ….

Hơn 50 ngàn người dân Nghệ An đã đến tập trung và nghe các linh mục,đức cha…. giảng về thảm hoạ môi trường hiện nay. Sau những chia sẻ sâu sắc về thảm hoạ môi trường và chỉ ra hiểm hoạ từ bọn Tàu gây nên.Nhắc nhở mỗi người dân cần có nhận thức đúng đắn về thảm hoạ môi trường đã xảy ra.

Trước sự hiện diện của hàng chục linh mục, và trên 5 vạn giáo dân và lương dân, Đức Giám Mục Phaolô Nguyễn Thái Hợp cai quản giáo phận Vinh đã có bài chia sẻ sâu sắc. Ngài dựa trên câu chuyện xung quanh bàn ăn để nói về thảm họa môi trường, về sự thê thảm của “mâm cơm” văn hóa, giáo dục, kinh tế… ở Việt Nam, và chỉ rõ ra nguyên nhân thảm họa môi trường là xuất phát từ Trung Cộng.

Mở đầu bài giảng Đức Cha Nguyễn Thái Hợp nói “Chúng ta đang sống trong thời khắc bi thảm, vì chưa bao giờ đất nước chúng ta trải qua một thảm họa môi trường biển như đã xảy ra cách đây hơn hai tháng.”

Ngài nêu lên đòi hỏi của người dân trước sự thờ ơ và vô cảm của nhà cầm quyềnvới bi kịch của đất nước: “…Hôm nay môi trường đó đã bị nhiễm độc và biển đang kêu lên từ hai tháng qua, nhưng vẫn không có được một giải đáp đâu là nguyên nhân gây ra thảm họa môi trường, và ai là người đã gây ra thảm họa môi trường. Chúng ta phải tiếp tục can đảm yêu cầu nhà cầm quyền, những người có trách nhiệm với đất nước với đồng bào mình phải công bố nguyên nhân. Công bố càng sớm càng hay! Và yêu cầu ai là người đã gây tác hại cho môi trường biển phải đền bù cho ngư dân thỏa đáng.”

Ngài đã trích dẫn 4 câu thơ trong bài “Đất nước mình ngộ quá phải không anh” của cô giáo Trần Thị Lam:

“Đất nước mình buồn quá phải không anh

Biển bạc rừng xanh cánh đồng lúa biếc

Rừng đã hết và biển thì đang chết

Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…”

Ngài chia sẻ về thực trạng của người dân Miền Trung qua những chuyến đi, thao thức cho thân phận và cuộc sống của ngư dân. Hệ lụy của tình trạng ô nhiễm môi trường đã khiến cho cuộc sống của người dân điêu đứng.

Một cách đầy thi vị và thực tế Đức Cha Hợp đã minh chứng điều đó qua “mâm cơm” của người dân bây giờ. Ngài nói: “bàn ăn của người Việt Nam hôm nay đầy nghi nan. Những món ăn ta nhìn trước mặt đầy nghi vấn, có hóa chất hay không, có yếu tố Trung Quốc hay không?”

Diễn giải thêm về sự tai hại khi quá lệ thuộc Trung Cộng, và thiếu tỉnh táo từ chính quyền, ngài nói: “…Những hàng rẻ đến từ Trung Quốc đang là nguyên nhân thảm họa thực phẩm bẩn, thảm họa môi trường. Ngay cả mua đồ chơi cho trẻ em với hàng rẻ của Trung Quốc. Vô hình trung, chúng ta gây tác hại cho con em chúng ta sau này do những hóa chất của chúng…”

Cần nói thêm, cũng tại Linh địa Trại Gáo vào tối ngày áp lễ 12.06, chương trình diễn nguyện mừng lễ Thánh Antôn với chủ đề “Thập tự đồi cao” đã được tổ chức với sự tham dự của các ca sĩ nổi tiếng: Phan Đình Tùng, Bảo Thy, Siu Black, Nguyễn Hồng Ân, linh mục nhạc sĩ Xuân Đường CSsR, Lệ Thu, Lưu Bá Vĩnh, Đức Thiện, bé Nhật Tiến, Ca đoàn Cecilia giáo xứ Mỹ Yên, Vạn Phần, Cửa Lò… Đêm diễn nguyện là một bữa tiệc với những tiết mục độc đáo và đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc.

Những dịp đại lễ và tập trung đông đảo thế này luôn là một nỗi sợ hãi cho nhà cầm quyền, nên họ đã gia tăng lực lượng để theo dõi cách sát sao các diễn biến sự việc.

Trại Gáo có lịch sử trên 100 năm, là nơi kính thánh Antôn, một vị được Đạo Công Giáo tôn phong như vị thánh tiến sĩ vì những nhân đức cao cả và lòng thương xót tới mọi người. Trại Gáo thuộc giáo xứ Mỹ Yên, là nơi công an CSVN từng bố ráp và đánh đập thô bạo giáo dân vì những đòi hỏi vô lý từ phía nhà cầm quyền.

Cùng sự nhiệt thành của người dân xứ Nghệ, bài giảng của Đức giám mục Phaolô Nguyễn Thái Hợp trước hơn 50 ngàn người đã tác động lớn đến nhận thức của quảng đại quần chúng về hiện trạng đất nước.

Fb Maui Tran
Khanh Lam Nguyen

NGHE AN

 

 

 

 

 

NGHE AN 2

 

 

 

 

 

 

DC NGUYEN THAI HOP