GIA TÀI

GIA TÀI

 LM Giuse Trần Việt Hùng

 

GIA TAI

 

Người ta kể rằng ở miền rừng núi, dân Thượng có một lối bẫy khỉ rất đơn giản.  Họ làm một cái lồng có nhiều lỗ nhỏ vừa tay con khỉ.  Rồi họ buộc lồng vào một gốc cây và bỏ vào đó ít hạt bắp rang.  Các chú khỉ ngửi mùi bắp thơm thì thò cả hai tay vào bốc.  Lúc đó người bẫy khỉ ngồi xa xa cứ việc tiến lại bắt chú khỉ.  Con khỉ cuống cuồng muốn thoát chạy nhưng không rút tay ra được.  Lý do đơn giản là hai tay còn nắm chặt hai nắm hạt bắp.

Tác giả sách Giảng Viên đã suy gẫm sự đời một cách rất sâu lắng.  Phản ánh một triết lý sống. Thực ra cuộc sống con người rất phức tạp và đa diện.  Chúng ta nên quan sát và suy gẫm rất cẩn thận để tìm một hướng đi thích hợp.  Trước khi chúng ta được mở mắt chào đời, vũ trụ và muôn loài đã có đó.  Khi chúng ta nhắm mắt xuôi tay, muôn sự vẫn cứ tiếp tục hiện hữu.  Cuộc đời của mỗi người xuất hiện đó, rồi biến mất.  Không có gì tồn tại mãi ở trần gian này.  Giảng Viên đã dạy rằng: Hư không trên các sự hư không, hư không trên các sự hư không và mọi sự đều hư không (Gv 1:2).  Hư không diễn tả một khía cạnh vô thường của cuộc sống này.  Có nghĩa là mọi sự hiện hữu như gió thoảng mây bay.  Giảng Viên chia sẻ kinh nghiệm sinh hoạt cuộc sống hằng ngày và gẫm suy: Vì kẻ này làm việc vất vả trong sự khôn ngoan, hiểu biết và lo lắng, rồi phải để sự nghiệp lại cho người ở nhưng không, thì thật là hư không và tai hại lớn lao (Gv 2:21).

Chúng ta không nhìn cuộc sống một cách bi quan hay tiêu cực.  Vì sự sống là một hồng ân. Chuỗi ngày sống là một chuỗi ân sủng nối tiếp.  Sống là hiện hữu.  Mọi sự hiện hữu đều hữu ích.  Sự sống cần được sinh hoa kết trái.  Thể xác con người cần được lớn lên và phát triển mỗi ngày.  Đời sống tâm linh cũng được bồi dưỡng để tiến tới sự hoàn hảo hơn.  Sinh ra là khởi đầu.  Bắt đầu bước vào một cuộc lữ hành trần thế.  Cuộc lữ hành cần có hướng đi và cùng đích.  Trong các loài thụ tạo, sứ mệnh của con người thật cao quí.  Vì con người được tạo dựng nên giống hình ảnh của Thiên Chúa.  Thiên Chúa trao ban cho con người có ý chí, lý trí và tự do.  Với những khả năng ưu việt, con người có bổn phận và trách nhiệm xây dựng một xã hội giầu mạnh, thịnh đạt và an bình.  Với khối óc và bàn tay lao động, con người góp phần làm cho thế giới ngày tốt đẹp hơn.

Con người được trao quyền làm chủ trái đất và cai quản mọi loài.  Làm chủ chứ không làm nô lệ cho của cải vật chất.  Của cải trần thế là phương tiện thiết yếu giúp con người đạt tới cứu cánh.  Con người dùng những sản phẩm do mình tạo ra để phục vụ đời sống.  Con người không thể lệ thuộc làm tôi tớ cho của cải vật chất.  Chúng ta không thể vừa làm tôi Thiên Chúa và vừa làm tôi tiền của.  Chúa Giêsu nhắc nhở: “Các ngươi hãy coi chừng, giữ mình tránh mọi thứ tham lam: vì chẳng phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu” (Lc 12:15). Tất cả vũ trụ đều đang thay đổi, nay còn mai mất.  Của cải không thể bảo đảm kéo dài đời sống hạnh phúc.  Các phương tiện vật chất chỉ giúp cho cuộc sống con người được thanh thản, thoải mái và tiện lợi hơn.  Biết rằng ai cũng cần có tiền bạc của cải để nâng cao mức sống và đáp ứng những nhu cầu cần thiết.

Câu truyện Phúc âm, Chúa Giêsu giúp chúng ta nhận rõ về giá trị về việc tìm kiếm và sử dụng của cải trần đời.  Cần có thái độ chọn lựa đối với vật chất phù vân.  Chúng ta còn có gia sản tinh thần quí báu hơn.  Hãy dùng của cải hay hư nát để mua Nước Trời.  Hãy dùng tiền bạc thế gian để đổi lấy bạn hữu.  Hãy dùng của giả để đổi lấy của thật.  Hãy tráo đổi giá trị trần thế để mua gia sản nước trời.  Đổi tiền giả ra tiền thật.  Đó là dùng tiền bạc hay của cải để bố thí hoặc làm việc bác ái, chúng ta sẽ tích trữ được khó báu trên trời.  Chúa Giêsu đã dậy: Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: Hãy dùng tiền của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi vĩnh cửu (Lc 16:9).

Điều quan trọng là chúng ta phải đặt đúng giá trị của sự việc.  Tiền bạc của cải không thể trở thành chủ nhân ông.  Đừng qúa tham lam thu tích của cải phù hoa thế trần, nhưng luôn ý thức hướng tới mục đích sau cùng.  Chúa Giêsu cảnh báo: “Hỡi kẻ ngu dại, đêm nay người ta sẽ đòi linh hồn ngươi, thế thì những của ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai? (Lc 12:20).  Người đời nghĩ rằng phải cố gắng làm việc để trở nên giầu có và có của ăn của để, phòng khi hữu sự.  Điều này thật phải lẽ!  Đối với các tín hữu, chúng ta được mời gọi không chỉ làm giầu gia sản vật chất nhưng quan trọng hơn là làm giầu trước mặt Chúa.  Chúa Giêsu nói tiếp: Vì kẻ tích trữ của cải cho mình mà không làm giàu trước mặt Chúa thì cũng vậy” (Lc 12:21).  Khi lao động làm việc hay kiếm sống bằng mồ hôi nước mắt, các thành quả đều có giá trị giúp thăng hoa cuộc sống.  Chúng ta không chỉ tích trữ gom góp tiền bạc để thụ hưởng riêng mình, nhưng sử dụng của cải để sinh hoa quả cho tha nhân và xã hội.  Biến đổi giá trị vật chất phàm hèn tới giá trị tinh thần cao siêu trước mặt Chúa.

Những lời huấn dụ trong Kinh Thánh xem ra khó áp dụng cuộc sống đời thường.  Vì chúng ta thấy ai ai cũng đang mải mê lao động kiếm kế sinh nhai và vun đắp gia sản vật chất.  Chúng ta nêu đủ lý do để biện minh cho sự tham lam và tích trữ của cải.  Nói rằng nếu không cực lực lao động, lấy gì mà trả bills và các món nợ chồng chất.  Chúng ta đầu tư mọi vốn liếng và khả năng để lo làm giầu mỗi ngày.  Lòng tham vô đáy.  Chúng ta chắt chiu từng đồng và thấy vẫn cần thiếu một xu.  Chúng ta dần bị chìm đắm trong sự ham mê của cải vật chất.  Thế là cuộc sống lôi kéo vào sự kiếm tìm không ngừng nghỉ.  Biết rằng lao động kiếm sống là tốt.  Dành dụm tiền bạc để tiêu xài cũng tốt.  Nhưng điều quan trọng hơn là chúng ta hãy biết làm giầu trước mặt Thiên Chúa qua việc sử dụng tiền bạc của cải đúng cách để sinh hoa kết trái đời này và đời sau.

Truyện kể có người giầu có kia chết, chôn chưa được ba ngày, một tên đạo tặc giữa đêm lén đào mả lên, lột hết vàng bạc trong mình kẻ chết, rồi lại vác búa đập bể đầu, bể miệng.  Sao lại thù hằn dữ vậy?  Không, chỉ vì khi chôn, người ta cho ông ngậm viên ngọc quí đó thôi.  Giầu có sống không yên, chết cũng chẳng yên.

 Lợi lộc gì chứ khi chúng ta chỉ biết cắm đầu lo làm giầu sở hữu của cải vật chất.  Hãy ngước nhìn lên và nhắm hướng về cùng đích.  Cuộc đời của chúng ta có những gia trị cao quí hơn nhiều.  Vì sự sống của chúng ta được chuộc lại bởi giá Máu châu báu của Chúa Giêsu.  Thánh Phaolô diễn tả: Anh em thân mến, nếu anh em đã sống lại với Đức Kitô, anh em hãy tìm những sự trên trời, nơi Đức Kitô ngự bên hữu Thiên Chúa (Col 3:1).  Quê hương đích thực của chúng ta là trời cao.  Tại sao chúng ta xả thân miệt mài thu tích của cải dưới đất nơi mối mọt rúc rỉa?  Hãy tìm kiếm những sự cao siêu hơn: Anh em hãy nghĩ đến những sự trên trời, chứ đừng nghĩ đến những sự dưới đất (Col 3:2).

Thánh Phaolô đã từ bỏ mọi sự để đi theo Chúa.  Ngài đã trở thành con người mới hoàn toàn.  Sống phó thác và tin tưởng vào Đấng tạo thành vũ trụ.  Phaolô lên tiếng: Anh em chớ nói dối với nhau; anh em hãy lột bỏ người cũ cùng các việc làm của nó, và mặc lấy người mới, con người được đổi mới theo hình ảnh của Đấng đã tạo thành nó (Col 3:9-10).  Theo gương thánh Phaolô, tuy chúng ta còn khoảng cách rất xa trên con đường trọn lành.  Mỗi người chúng ta có thể khởi đầu từ hôm nay để chọn lựa một thái độ và thực hành sống lời Chúa cách tích cực hơn.

Lạy Chúa, chúng con xin chọn Chúa làm gia nghiệp đời chúng con.  Tiên vàn chúng ta hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và mọi sự Chúa sẽ ban thêm.  Có Chúa, chúng con sẽ có tất cả.

 LM Giuse Trần Việt Hùng

VN điều tra ‘sự cố tin tặc nghiêm trọng’

VN điều tra ‘sự cố tin tặc nghiêm trọng’

Truyền thông Việt Nam đưa tin sự cố ngày 29/7

Lãnh đạo Vietnam Airlines xác nhận với BBC về sự cố tin tặc nghiêm trọng xảy ra cho hãng hàng không quốc gia Việt Nam.

Trang web của Vietnam Airlines ngày 29/7 đã có lúc bị tin tặc thay đổi hiển thị.

Truyền thông Việt Nam cũng đưa tin thêm trong ngày 29/7 rằng hệ thống thông tin tại hai sân bay Nội Bài và Tân Sơn Nhất đã bị tấn công.

Ông Phạm Ngọc Minh, Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Vietnam Airlines, xác nhận với Lê Quỳnh, Trưởng ban BBC Tiếng Việt, rằng sự cố với trang web của hãng là “có thật”.

“Chúng tôi đang tập trung lực lượng để khắc phục, xử ly sự cố đó. Các cơ quan quản ly nhà nước đang phối hợp với các công ty tin học điều tra, hiện chưa thể công bố chi tiết.”

Ông Minh cho biết cuộc điều tra có sự tham gia của “các đơn vị chống tin tặc của Bộ Công an”.

Ông cam kết Vietnam Airlines “tập trung hết lực lượng xử lý sự cố để bảo đảm các chuyến bay an toàn, bảo đảm quyền lợi của khách hàng”.

Ngoài ra, cũng có tin nói thông tin của hơn 400.000 thành viên Golden Lotus của hãng này bị tung lên mạng.

Sự cố sân bay

Trang web Vietnam Airlines đã bị tấn công ngày 29/7

Cùng ngày khi xảy ra sự cố với Vietnam Airlines, báo chí Việt Nam cũng đưa tin tại sân bay Nội Bài và Tân Sơn Nhất, hàng loạt màn hình hiển thị thông tin chuyến bay cùng hệ thống phát thanh của sân bay bất ngờ bị chèn nội dung “kích động, xuyên tạc” về Biển Đông.

Trang tin VnExpress cho biết tình huống xảy ra khoảng 4h chiều, kéo dài khoảng bốn phút.

Thứ trưởng Giao thông Vận tải Nguyễn Nhật được dẫn lời nói tin tặc “chỉ xâm nhập được vào giao diện màn hình hiển thị các thông tin về chuyến bay của Vietnam Airlines tại sân bay Nội Bài và Tân Sơn Nhất, không xâm nhập hệ thống tra cứu, đặt vé”.

Báo Tuổi Trẻ tường thuật rằng đến 18g30 phút, nhiều sân bay trong hệ thống 21 sân bay của Việt Nam “buộc phải chuyển qua hệ thống check-in bằng tay”.

Báo này dẫn nguồn nói có sân bay khác như Phú Quốc “cũng bị sự cố các màn hình bị chèn thông tin xuyên tạc”.

Các sự cố nghiêm trọng này xảy ra vài ngày sau khi lãnh sự quán Trung Quốc tại TP HCM yêu cầu chính quyền Việt Nam điều tra và kỷ luật người đã ‘bôi bẩn’ hộ chiếu của du khách Trung Quốc.

Theo tờ Nhân dân Nhật báo, một phụ nữ có họ là Chung từ Quảng Đông, Trung Quốc, nhập cảnh Việt Nam theo đường sân bay Tân Sơn Nhất vào hôm 23/7.

Khi làm thủ tục nhập cảnh, bà Chung giao hộ chiếu cho nhân viên xuất nhập cảnh và sau đó phát hiện ra người này đã viết dòng chữ thô tục trên hộ chiếu của bà.

Nhân dân Nhật báo dẫn lời bà Chung nói: “Người nhân viên cửa khẩu giữ hộ chiếu của tôi khoảng ba phút và khi tôi cầm lại thì tôi thấy chữ ‘F*ck you’ (từ thô tục bằng tiếng Anh) trên hai trang hộ chiếu có in đường chín đoạn (đường lưỡi bò)”.

Tờ báo của Đảng Cộng sản Trung Quốc cho hay bà này rất bức xúc vì cách hành xử của nhân viên Việt Nam.

Cuộc Trùng Phùng Bi Thảm – Phạm Tín An Ninh

Cuộc Trùng Phùng Bi Thảm – Phạm Tín An Ninh

nuoc măt

 

 

 

 

 

 

 

Theo đoàn quân tiếp thu Sài gòn mà lòng ông Hai Chi rối như tơ vò. Ông và hầu hết các đồng chí của ông ngơ ngác tưởng như chuyện mộng mị không thể nào xảy ra. Chính đơn vị của ông bị đánh tan tác gần như phải xóa sổ trong mùa hè 1972, đến nay vẫn chưa bổ sung xong, và đám bộđội còn sống sót cũng chưa kịp hoàn hồn. Vậy mà Ban Mê Thuột mất, Tây Nguyên, Vùng 2, đến Vùng 1 có lệnh bỏ, đểrồi cả miền Nam thất thủ chỉ trong vòng bốn mươi lăm ngày. Có lẽ những người ngồi trong Bộ Chính Trị ngoài Hà Nội cũng còn bất ngờ, huống hồ Hai Chi, chỉ mang quân hàm thiếu tá, làm sĩ quan hậu cần của một sư đoàn nằm tận vùng rừng núi Tây Nguyên heo hút..

Từ ngày vào bộ đội, ông Hai Chi luôn bị điều về những đơn vị chiến đấu. Nhờ phước đức mấy đời nên còn sống cho đến ngày tàn cuộc chiến. Không chết, nhưng trên người, và có thể cả trong lòng ông còn mang nhiều thương tích. Vết thương nặng nhất khi đơn vị ông bị B.52 dội bom trong trận Hạ Lào. Tiểu đoàn do ông làm thủ trưởng chỉ còn lại dưới 50 người. Nhờ thương tích ấy ông được điều về Sư Đoàn 320 làm cán bộ hậu cần. Mùa hè năm 1972, cả sư đoàn từng mang danh là Sư Đoàn Điện Biên hay Sư Đoàn Thép này gần như bị xóa sổ, khi tướng Hoàng Minh Thảo tung vào trận địa Kontum với ý đồ chiếm lấy Tây Nguyên, làm bàn đạp tiến xuống đồng bằng. Nhờ làm việc ở hậu cần nên ông Hai Chi sống sót để cuối tháng 4/75 có mặt trong đoàn quân ngơ ngác về tiếp thu Sài gòn.

Hai Chi chỉ là bí danh. Tên thật của ông là Nguyễn Công Chính, con cả của một gia đình gốc tiểu tư sản. Quê ở Hải Phòng. Trước 54 gia đình làm chủ một tiệm bán xe đạp và sản xuất găm bánh xe. Bố mẹ sinh được năm người con, nhưng cả ba cô con gái mất sớm, chỉ còn hai cậu con trai, Hai Chi và người em út, nhỏ hơn đến mười một tuổi. Khi ông đang học Y khoa ở Đại Học Hà Nội, thì trận chiến Điện Biên Phủ kết thúc với sự thắng lợi của phe Việt Minh đểPháp phải ký Hiệp Định Genève, chia đôi đất nước. Từ vỉtuyến 17 trở ra cả miền Bắc thuộc về Cộng Sản. Làn sóng di cư đổ xô về Hải Phòng, quê ông, nơi có những chiếc tàu há mồm chở họ vào Nam. Bị lực lượng Việt Minh tìm mọi cách ngăn chặn, nên khi ông về đến được Hải Phòng, thì nhà cửa đã bị tich thu, không tìm được bố mẹ và người em trai của mình. Ông phải bỏ Hải Phòng, bỏ cả con đường trở thành bác sĩ, lên sống với một bà dì trên Ý Yên, Nam Định.

Nhờ có trình độ học vấn và phấn đấu liên tục để giấu đi gốc gác con nhà tiểu tư sản, ông được cho theo học khóa sĩ quan. Nhưng sau này, khi hầu hết bạn bè cùng khóa lên đến cấp đại tá, thiếu tướng, giữ nhiều chức vụ quan trọng trong quân đội hay công an, có người còn lọt vào Bộ Chính Trị, thì ông Hai Chi cứ vẫn là thiếu tá tiểu đoàn trưởng và cuối cùng, sau khi bị thương, được điều về làm cán bộ hậu cần của một đơn vị bại trận, cần thời gian để “biên chế”, bổsung.

Giữa tháng 3/75 Ban Mê Thuột mất, rồi Quân Đoàn II và Quân Đoàn I gần như xóa sổ, sau những kế hoạch triệt thoái tồi tệ nhất trong lịch sữ chiến tranh, để cuối cùng ngày 30/4/75 cả miền Nam rơi vào tay Cộng sản.

Sư Đoàn 320 từ Tây Nguyên cũng được tăng cường cho đoàn quân tiến về Sài gòn, khi Cộng quân bị các đơn vịVNCH chặn đánh tại tuyến Long Khánh gần hai tuần lễ gây tổn thất khá nặng nề. Chiến tranh kết thúc, ông Hai Chi được chỉ định bổ sung cho đoàn cán bộ tiếp thu Tổng Kho Long Bình của QLVNCH bỏ lại. Sau thời gian quân quản, ông là một trong số những cán bộ may mắn được “biên chế”ở lại miền Nam. Nhiệm vụ của ông là kiểm kê và tổ chức chuyển hàng trong các kho về miền Bắc. Từng đoàn xe liên tục từ Nam ra Bắc suốt ngày đêm, chở theo các loại chiến lợi phẩm, không những đã tịch thu được của Quân Đội hay Chính Phủ mà của cả dân chúng miền Nam, nhất là sau kếhoạch “Đánh Tư Sản”. Lúc này trong dân gian truyền miệng một câu nói khá đau lòng mà lý thú: Đất nước thống nhất đểmiền Nam thì nhận họ, còn miền Bắc thì nhận “hàng”. Nhưcon chuột gầy sa hủ nếp, ông Hai Chi trở nên giàu có. Ngôi biệt thự tại thành phố Biên Hòa tịch thu từ gia đình một tưsản gốc Hoa được cấp cho ông, cũng là nơi để ông cất giấu hàng ngàn cây vàng kiếm được. Một năm sau, vợ và đứa con trai của ông cũng từ ngoài Bắc được chuyển vào ở với ông. Học đòi một chút vương giả, bà vợ muốn có người ở, phụ bà lau nhà rửa bát và để cho bà có người sai vặt. Nhưng ngại nếu thuê mướn một người lớn, chuyện “làm ăn” và cả sinh hoạt trong nhà dễ bị “tai vách mạch rừng” lọt ra ngoài, nên sau khi bàn tán kỹ lưỡng, vợ chồng Hai Chi quyết định đi xin một đứa con nuôi. Vừa có một đứa đầy tớ không mất tiền thuê, vừa được tiếng nhân từ, giữ “truyền thống đạo đức cách mạng”.

Vợ chồng ông Hai Chi tìm đến các viện cô nhi để tuyển lựa “đối tượng”. Ông bà muốn có một đứa con gái khoảng 7-8 tuổi, khỏe mạnh và mặt mày sáng sủa. Cuối cùng vợ chồng cũng được như ước muốn. Khi bà sœur “quản nhiệm” Cô nhi viện Biên Hòa dắt con bé ra giao, bà chỉ cho biết con bé tên Phượng, 8 tuổi. Bố mẹ đã chết trong trận đánh Long Khánh. Có người thấy nó ngồi khóc trên vỉa hè nên mang vềnhà nuôi. Một thời gian sau “giải phóng” gia đình này trởnên túng quẩn, không có đủ cơm ăn, đúng lúc con bé lại bệnh hoạn không sai bảo gì được, nên đã mang cháu đến giao cho cô nhi viện. Lúc ấy cô nhi viện cũng lâm vào cảnh khốn khó, nhưng các sœur không nở chối từ, chia bớt phần ăn của mình, lo chữa trị và nuôi dưỡng cháu lành bệnh, ngày một khỏe mạnh, xinh xắn.

Thực ra, thì sœur quản nhiệm biết bố của Phượng là lính Cộng Hòa, qua lời kể dù không rõ ràng lắm của cháu, nhưng trong thời buổi nhá nhem còn đầy không khí hận thù lúc ấy, sœur luôn dặn dò Phượng phải giấu kín điều này không cho ai biết. Ông Hai Chi làm khai sanh cho con bé, đặt tên Nguyễn Thị Hồng Phượng, để nhớ tới thành phố “Hoa Phượng Đỏ” Hải Phòng, quê hương ông.

Những năm 1978 – 1979, bọn cầm quyền cộng sản muốn đuổi những người Viêt gốc Hoa ra khỏi nước nhằm cướp hết tài sản của họ, bày ra chiến dịch quái đản, được người ta đặt tên là “Ra đi bán chính thức”. Nhờ biết tiếng Hoa và có nhiều kinh nghiệm trong các đường giây mua bán, ông Hai Chi lại được “đồng chí” Mười Vân ( tên trên giấy tờ là Nguyễn Hữu Giộc) , Giám đốc công an tỉnh Đồng Nai móc nối vào tổ chức “đen”, vừa đi tìm những người Việt gốc Hoa giàu có (và cả những người không phải gốc Hoa nhưng chịu chi nhiều vàng để nhận hồ sơ Hoa kiều giả), vừa cho đám đàn em lập ra những toán “lâm tặc” chiếm cứ, làm chủ các khu rừng, chặt hết gỗ quý đóng tàu bán với giá rất cao cho các nhóm người Hoa “ra đi bán chính thức”. Bọn họ mởnhiều xưởng cưa, nhiều cơ sở đóng tàu. Chỉ sau một thời gian ngắn, Hai Chi đã trở thành đại gia, một nhà tư bản đỏđầy quyền lực.

Bé Hồng Phượng lớn lên theo nhịp độ phát đạt của gia đình ông Hai Chi cùng nỗi cơ cực của một ô-sin. Điều may mắn duy nhất, cũng có thể do ông bà Hai Chi muốn tránh tiếng xấu, Phượng được cho đi học lớp đêm, và nhờ vào tính thông minh cần mẫn, Phượng học rất giỏi.

Điều may mắn khác, nhưng lại trở thành tai họa cho Phượng, là càng lớn Phượng càng xinh đẹp. Năm lên 16, nhan sắc của Phượng đã làm si mê bao cậu học trò. Và người say mê nhất lại là Diệp, thằng con trai duy nhất của ông bà Hai Chi. Diệp lớn hơn Hồng Phượng 3 tuổi và khi ấy đang là sinh viên của Trường Đại Học Bách Khoa. Mỗi lần Phượng ra ngoài, Diệp tìm mọi cách đi theo, ngăn chặn bất cứ gã con trai nào muốn tán tỉnh Phượng, lấy cớ là anh trai của Phượng. Ở nhà, Diệp thường bênh vực Phượng, trách cứmẹ đã bắt cô em nuôi phải làm quá nhiều công việc.

Chưa bao giờ Diệp tỏ ra mình là một ông anh nhân từ tốt bụng như lúc này. Hơn nữa cậu ta cũng nể nang, tôn trọng nết na hiền thục cùng sự khôn ngoan của Phượng. Bà Hai Chi vốn nuông chiều cậu quí tử nên không dám làm Diệp buồn lòng. Điều này làm bà khó chịu, nhưng đó không phải là điều mà bà quan ngại. Điều lo âu nhất của bà chính là ông Hai Chi, mỗi lần bà bất ngờ bắt gặp đôi mắt của ông chồng say đắm nhìn cô con gái nuôi trong tuổi dậy thì xinh đẹp, cũng là con bé ô-sin của nhà bà.

Ngày xưa, sau khi kết thúc chiến tranh, ông cũng nể nang cái tình bao năm chờ đợi và thương cảm cảnh khổ của bà, nhưng kể từ ngày kiếm ra nhiều tiền, ông tỏ ra uy quyền và lơ là chăn gối với bà. Bà tìm mọi cách để giữ chồng. Nhờngười giới thiệu một số bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ tiếng tămở Sài gòn, chịu bỏ ra một số tiền khá lớn, bà là một trong những người Hà Nội 75 sửa sắc đẹp sớm nhất. Nhờ tài năng của mấy ông bác sĩ miền Nam còn sót lại, nhan sắc của bà có khá hơn nhiều lắm, nhưng so với những cô gái miền Nam, thì bà vẫn chỉ thuộc loại hàng phế thải được “tân trang” phần bên ngoài. Không đủ hấp dẫn ông chồng đang trên đà “đổi mới tư duy”

Vốn là con gái của một gia đình cộng sản, và sống bao nhiêu năm dưới chế độ tàn ác man rợ này, bà đã học được biết bao mưu chước và thủ đoạn để hại người. Trước mắt chồng con, bà luôn tỏ ra thương yêu nhỏ nhẹ với Phượng, nhưng trong đầu đang bày mưu tính kế để hãm hại cô bé mồ côi tội nghiệp này.

Ban đầu bà tính tạo cơ hội cho Diệp, thằng con trai duy nhất của bà cướp đi đời con gái của Phượng, để cho ông chồng già chứng kiến, bỏ cuộc, rồi lấy cớ đuổi Phượng đi, nhưng ngẫm nghĩ thấy mưu kế này có thể là con dao hai lưởi, không chừng thằng quý tử của bà mê luôn Phượng và quyết lấy Phượng làm vợ thì quả là tai họa, gậy bà lại đập đúng lưng bà! Không thể nào để con trai một của cán bô đại gia đi lấy con ô-sin. Cuối cùng bà nghĩ tới tay đàn em thân tín của ông. Bà để ý mỗi lần đến nhà, thấy Phượng là anh chàng này như kẻ mất hồn, nhìn chăm chăm vào Phượng rồi bất ngờgiật mình, sượng sùng quay đi chỗ khác. Hắn e ngại vì dù gì Phượng cũng là con gái nuôi của ông Hai Chi. Hắn tên Đạt, thượng úy công an, tay chân đắc lực của gã Mười Vân, giám đốc công an tỉnh, được “đặc phái” tới làm việc bên cạnh ông Hai Chi trong tổ chức “đen”, móc nối đưa người Hoa ra đi và phá rừng lấy gỗ.

Đạt có vợ, một con mang từ miền Bắc vào. Nghe nói cô vợ, trước kia là một “bộ đội gái”, từng mấy năm ở trạm giao liên trên miệt Trường Sơn trong thời “chống Mỹ”, phục viên khi chiến tranh kết thúc, nhưng con vi trùng bệnh sốt rét rừng vẫn còn mai phục trong máu, nên trông khá xanh xao vàng vọt.

Bà Hai Chi biết Đạt mê mệt cả nhan sắc lẫn thân hình của cô con gái nuôi đang độ dậy thì, nên đã dễ dàng dụ chàng ta vào kế hoạch. Hắn ta bất ngờ như trúng số độc đắc cặp mười, đưa tay thề xin hứa sau này sẵn sàng làm bất cứ mệnh lệnh nào của bà. Bà đích thân ra chợ trời tìm mua mấy gói thuốc ngủ. Tổ chức buổi cơm cuối tuần, gọi Đạt đến nhậu nhẹt cùng chồng như mọi khi. Trong bữa ăn, ông Hai Chi, Đạt và cả thằng Diệp thi nhau uống rượu ngoại. Chỉ có bà và Phượng uống nước cam vắt do chính tay bà làm. Trong bếp, bà đã lén bỏ vào ly nước của Phượng mấy gói thuốc ngủ mà bà đã tán nhỏ ra bột. Khuya hôm đó sau khi thấy Phượng thắm thuốc, ngủ say, bà mở cửa gọi Đạt vào để hiếp Phượng. Bà giả vờ vào phòng nằm với chồng, chờ tiếng ho, như là một ám hiệu của Đạt, sau khi đã thỏa mãn cơn dục tình thèm khát bấy lâu nay. Bà chuẩn bị lấy giọng để la lên cho cả ông Hai Chi và thằng Diệp chứng kiến cảnh Phượng đang lõa lồ sau khi ân ái với thằng đàn em thân tín của ông. Bỗng dưng bà nghe nhiều tiếng động và sau đó là một tiếng súng nổ chát chúa từ phòng của Phượng. Không cần gọi, tất cả ông Hai Chi, thằng Diệp và bà vội vàng chạy ùa vào. Một cảnh tượng kinh hoàng. Đạt nằm trần truồng trên vũng máu, còn Phượng nép vào góc phòng hai tay còn cầm chặt khẩu súng K54 sẵn sàng nhả đạn tiếp.

Ông Hai Chi năn nỉ dụ dỗ mãi, Phượng mới đưa khẩu súng cho ông. Nhưng thằng Diệp vội vàng giật lấy khẩu súng từtay cha với ý định xử tội Đạt. Trong lúc giằng co, một phát đạn nổ, may mắn không gây thêm thương tích. Tay thượng úy Đạt bị thương rất nặng ở vùng bụng, được xe cứu thương chở vào bệnh viện Biên Hòa cứu chữa, sau khi ông bà Hai Chị vội vã mặc áo quần vào cho hắn. Thằng Diệp hò hét chạy theo đòi giết hắn ta. Bà Hai Chi thì rất đỗi ngạc nhiên, cứnghĩ rằng mấy gói thuốc như vậy, nhất định sẽ làm Phượng say ngủ mê man tới sáng, tại sao lại có thể giật súng bắn thằng Đạt. Sau này, bà nhờ bác sĩ thử nghiệm, kết quả: bình thường. Hóa ra thuốc bán ngoài chợ trời chỉ là thuốc giả.

Tuy Đạt thoát chết nhưng bị cắt đi một khúc ruột và mất khá nhiều máu. Phượng bị bắt giam. Thằng Diệp đòi ra công an làm chứng, tố cáo Đạt chủ động hiếp dâm và Phượng chỉtự vệ. Nhưng ông bà Hai Chi vừa quyết liệt ngăn cản vừa năn nỉ. sợ mang thêm tai họa. Bà Hai Chi lo lắng bị lộ ra cái quỷ kế ác độc của bà. Còn ông Hai Chi thì nghĩ Đạt là đàn em thân tín của tay Mười Vân, giám đốc công an tỉnh, quyền uy như ông vua một cõi. Đến các “đồng chí” phó bí thư, ủy viên thành ủy còn bị hắn ta lập kế bắt giam năm ngoái. Vảlại tay Đạt cũng chưa làm gì được thì đã ăn đạn rồi. Hắn ta chủ quan, cứ tưởng là Phượng đã say thuốc ngủ. Trút bỏ hết áo quần và cả khẩu “súng ngắn” để trên giường, trước khi đưa hai bàn tay sàm sở lên người Phượng. Chưa kịp bàng hoàng khi bất ngờ bị Phượng đạp mạnh xuống giường thì một phát súng đã nổ vào bụng. Cuối cùng Phượng bị tạm giam để đưa ra tòa án nhân dân, với cái tội “phản động”đã định sẵn. Các báo Sài Gòn Giải Phóng, Thanh Niên cho đăng tải tin tức này theo chỉ thị: “tàn dư Mỹ Ngụy dùng mỹ nhân kế ám sát cán bộ cách mạng”

****
Trận chiến Long Khánh, dưới tài chỉ huy của Tướng Lê Minh Đảo, đại quân CS bị các đơn vị VNCH chặn đánh tan tác. Đặc biệt hai quả bom CBU được thả xuống địa điểm “tập kết” của địch, giết cả hai trung đoàn “sinh Bắc tử Nam”. Mang hận thù này, nên sau khi chiếm được Long Khánh, bọn chúng đã bắn giết dã man bao người dân vô tội, trong đó có mẹ của Phượng. Khi xông vào nhà, thấy tấm ảnh của bố Phượng treo trên vách, mang quân phục và cấp bậc VNCH, chúng đã bắt trói mẹ Phượng dẫn đi. Phượng chạy theo khóc kể, rồi lạc vào một nơi xa lạ đầy những xác người, sợ hãi, không còn biết đường về. Bố của Phượng là sĩ quan thuộc một Liên Đoàn Biệt Động Quân từ Vùng 3 tăng phái cho Vùng 2, bị bắt lúc bị thương trên đường di tản theo Tỉnh Lộ 7B từ Pleiku vào giữa tháng 3.75. Ông bị cầm tù qua rất nhiều trại. Nhiều năm sau không hề biết được tin tức vợcon, ông nghĩ là tất cả đã chết vì biết có những trận đánh lớn tại Long Khánh trước ngày mất nước.

Ngày 2/ 9 năm 1984, ông được thả. Ra tù, ông vội vã tìm vềLong Khánh. Ngôi nhà của cha mẹ để lại, nơi vợ con ông đã sống từ ngày sinh ra Phượng, đã bị “cách mạng” tịch thu. Người chủ mới là một gã công an. Khi nghe ông hỏi thăm vợcon mình, những người chủ đích thực của căn nhà này, gã công an trợn mắt nhìn chằm chặp vào ông rồi thốt ra mấy tiếng cộc lốc, lạnh lùng: “tôi không biết, hỏi làm gì?”, bằng giọng đặc sệt Nghệ Tĩnh rất khó nghe. Khi đến trình diện công an xã, ông bị chỉ định về trình diện chính quyền trong một Khu Kinh Tế Mới nằm sâu trong núi để được tạm trú và quản chế. Một nơi ông hoàn toàn xa lạ, không có bất cứ một người thân quen nào.

Ông đón xe đi Biên Hòa, nơi có trại gia binh nằm bên cạnh doanh trại của đơn vị ngày xưa. Chắc chắn là trại gia binh đã bị tịch thu, nhưng hy vọng tìm được người tài xế và vài người lính cũ có thể còn ở lại gần đâu đó. Họ là những người thân thiết cuối cùng còn lại trong đời ông. Ông muốn đến thăm và tìm hiểu tình hình hầu tìm một con đường sống.

May mắn, anh tài xế vẫn còn ở căn nhà cũ phía ngoài trại gia binh. Căn nhà tôn mà trước kia vợ chồng anh đã hốt hai đầu hụi và mượn thêm cả một tháng lương của ông để mua với giá rẻ, mở cái quán nước nhỏ, bán cho anh em lính. Bây giờcái quán không còn, nhưng anh hành nghề xe ôm với chiếc Honda từ đời 70 còn lại, nên cuộc sống cũng đáp đổi qua ngày. Thầy trò gặp nhau bất ngờ như từ cõi chết trở về, vừa vui mừng vừa cảm động. Anh tài xế ôm chầm lấy ông, bảo hết mình lo lắng cho ông Thầy. Anh bảo vợ và thằng con trai lớn chạy đi báo tin, gọi thêm hai anh em cùng đơn vị cũ cònở lại trong vùng. Mỗi người góp một tay, làm mấy món nhậu uống mừng được gặp lại ông Thầy.

Men rượu ngà ngà, nước mắt ông cũng đầm đìa vì cảm kích cái tình huynh đệ, và nhớ tới những anh em đồng đội đã vĩnh viễn nằm lại trên con đường 7 B oan nghiệt, tất cả đều chết trong tức tưởi. Bỗng tất cả im lặng hướng về chiếc máy truyền hình nhỏ để trên tủ thờ trước mặt, khi nghe giọng nói sắc máu của người nữ xướng ngôn viên thông báo trực tiếp phát sóng: Tòa Án Nhân Dân tỉnh Đồng Nai xét xử một cô gái mang tội “phản động, âm mưu ám sát cán bộ cáchmạng”. Ông há hốc miệng, đôi mắt ráo hoảnh, khi nhìn thấy cô con gái đứng trước vành móng ngựa, hai tay bị còng, phía sau là một đám công an cả nam lẫn nữ mặt mày đằng đằng sát khí. Cô bé giống vợ ông như đúc. Khuôn mặt hiền lành xinh đẹp này ông đã gặp bao nhiêu lần trong giấc mộng, suốt hơn chín năm tù. Không kịp giải thích, ông bảo anh tài xế tìm mọi cách giúp chở ông thật nhanh đến tòa án Biên Hòa, nơi phiên xử mới bắt đầu.

Chỉ hơn 10 phút sau anh tài xế và ông đã có mặt. Phiên tòa đang tiếp tục phần “buộc tội” của một bà được gọi là đại diên Viện Kiểm Sát Nhân Dân. Ông giật mình khi nghe tên cô con gái “thủ phạm” là Nguyễn Thị Hồng Phượng. Đứa con gái duy nhất của ông có tên Nguyễn Lê Tuyết Phượng. Chưa kịp hình dung trọn vẹn hình ảnh người vợ và đứa con gái năm tuổi, khi ông được ba ngày phép về nhà đưa cháu vào bệnh viện mỗ tim rồi vội vàng chia tay lần cuối cùng đểra đơn vị, thì một điều bất ngờ khác làm ông bàng hoàng hơn: Người nhân chứng được gọi lên cung khai có tên là Nguyễn Công Chính, trùng tên với ông anh cả, đã thất lạc trên ba mươi năm, sau ngày ông cùng bố mẹ di cư vào Nam. Khi nhìn kỹ Nguyễn Công Chính bước lên vị trí nhân chứng, ông sững sờ nhận ra ngay, đó đúng là người anh ruột của mình. Dù dung mạo có đổi thay, nhưng ông không thể nào nhầm lẫn được. Với con mắt hơi lồi và hàm răng vễnh của bao năm trước. Lúc còn bé, ông anh còn có tên gọi trong nhà là cu Tun. Ông đứng bật dậy, định gọi lớn tên anh mình, nhưng kịp nhớ ra đang ở trong phiên tòa, và bản thân mình cũng là người tù chưa trình diện nơi quản chế. Lòng dạ rối bời, ông chưa kịp trấn tỉnh để nghe nhân chứng vừa nói điều gì, thì bỗng có tiếng la từ hàng ghế phía trước. Một cậu thanh niên đứng bật dậy, hét to:

-Tôi là Nguyễn Công Diệp đã đủ tuổi để xin làm nhân chứng. Tôi chứng kiến tận mắt, ông thượng úy Đạt định hiếp Phượng, cô em nuôi của tôi. Em tôi chỉ phải tự vệ bằng chính khẩu súng của ông Đạt.

Bất chấp tiếng búa gõ và phản đối ra lệnh ngồi xuống của chủ tọa phiên tòa, cậu thanh niên vẫn tiếp tục:

-Khi bị bắn, ông Đạt nằm trần truồng ngay dưới giường ngủcủa em tôi, chứ không phải mặc nguyên áo quần công an như bố tôi vừa nói. Tôi phản đối.

Tất cả nhốn nháo. Có lệnh tạm ngưng phiên tòa, buổi chiều sẽ nghị án. Ông Trực vội vàng chạy tới Phượng, nhưng chưa kịp nói điều gì thì mấy gã công an đã đẩy Phượng đi. Ông chạy ra hành lang tìm gặp Hai Chi. Ông ta bỏ đi trước một mình khi vợ và đứa con trai đang còn lớn tiếng cãi nhau

Khi thấy có người đập mạnh trên vai, ông Hai Chi quay lại, nhưng chưa kịp nhận ra ai. Nước mắt ràn rụa, giọng nói dường như nghẽn lại, ông Trực cố gắng lắm mới thốt ra lời:

-Anh Cu Tun ơi! Em là Trực, Nguyễn Công Trực, em út của anh đây. Cháu Phượng là con gái của em!

Ông Hai Chi khựng lại, sững sờ, trố mắt nhìn. Trời đất nhưquay cuồng trước mặt khi ông vừa nhận ra đứa em thất lạc đã gọi đúng cái tên cúng cơm của mình mà cả vợ con ông cũng chưa hề biết. Ông kéo tay ông Trực ra xa, đến dưới một bóng cây bên kia đường vắng. Trời đang vần vũ một cơn mưa. Cả hai đều chưa biết tung tích của nhau, nhưng riêng ông Trực thì đã đoán ông anh của mình phải là một cán bộ cộng sản cao cấp, với cái vẽ bệ vệ của ông cùng sựsang trọng của bà vợ và đứa con trai. Một cảm giác rờn rợn lẫn một chút xót xa thoáng qua trong đầu ông Trực. Ông Hai Chi căn dặn Trực tạm thời đừng tiết lộ điều gì với vợ và con trai ông. Bởi vợ ông là một người cộng sản thực thụ, có thểgây bất lợi cho em mình. Ông sẽ bảo vợ, Trực là một đàn em thân tín nhưng hoạt động trong bí mật.

Đưa Trực về nhà. Cả một buổi trưa, ông Hai Chi tưởng mình như đang rơi xuống chín tầng địa ngục. Ngoài trời mưa tầm tã, nhưng trong lòng ông nóng còn hơn lửa đốt. Ông nhắm mắt ngữa mặt lên trần nhà khi nghe người em của mình cho biết:

-Bố mẹ đã chết trong Tết Mậu Thân do pháo kích của các anh. Em bị các anh bắt giam cầm hành hạ hơn 9 năm trời, tưởng đã bỏ xác trong tù, vợ em có lẽ cũng bị các anh giết tập thể ở Long Khánh, và cháu Phượng là đứa con duy nhất của em, mới mấy tuổi đầu mà phải bị ức hiếp tù đày.

Là một người Cộng sản “theo thời thế”, ông Chính vẫn còn ít nhiều cái gốc tiểu tư sản. Một chút lương tâm còn sót lại bỗng làm ông bật khóc. Thực ra thì ông cũng đã từng bao lần khóc thầm, khi suýt bỏ mạng ở các chiến trường Hạ Lào, Tây Nguyên, chứng kiến những cái chết kinh hoàng và vô nghĩa của hàng vạn thanh niên nam nữ từ miền Bắc bịcưỡng bách đi B. Vài lần thoáng hiện trong đầu ông hai chữ“hồi chánh”, nhưng phân vân vì khi ấy vợ con ông ở ngoài Bắc, chắc chắn sẽ phải khốn khổ với đám cường quyền. Ý tưởng chưa ngã ngũ thì chiến cuộc kết thúc nhanh chóng đến bất ngờ. Ông tiếp tục “nín thở qua sông”, cố đóng cho thật khéo vai trò “đảng viên trung kiên”, để hưởng cho tròn cái lợi danh của người “bên thắng cuộc”.

Buổi chiều, phiên tòa tái nhóm. Ông Hai Chi xin được phản cung, thay đổi lời khai nhân chứng. Là một đảng viên có chức quyền, lại là bạn thân của “đồng chí” Mười Vân giám đốc ông an tỉnh, ông cũng được mấy ông bà “quan tòa” vị nễ. Nhưng tất cả đều ngỡ ngàng khi nghe ông tuyên bố:

-Lời nói của cậu con trai tôi sáng nay là đúng. Chính đồng chí thượng úy Đỗ Hữu Đạt đang thực hiện ý đồ hiếp dâm cháu Nguyễn Thị Hồng Phượng, là con gái nuôi của chúng tôi, còn đang tuổi vị thành niên. Với tư cách là một đảng viên và cán bộ nhà nước, tôi cam kết những lời xác nhận này là hoàn toàn chính xác. Sáng nay, vì muốn giữ danh dự cho chiến sĩ ngành công an, tôi có ý che giấu cho anh Đạt, nhưng rồi tôi đã kịp nghĩ ra, làm như vậy trước tòa là phạm pháp, có tội với đảng, với nhân dân.

Bà Hai Chi tròn mắt ngạc nhiên, tức giận, trước thái độ thay đổi bất ngờ của ông chồng.Tay thượng úy Đạt được tòa gọi đứng lên đối chất. Hắn ta không phản biện, vì biết tội đã quá rõ ràng, nhưng lại trút tội lên đầu bà Hai Chi. Hắn ta khai ra tất cả kế hoạch bỉ ổi của bà. Nội vụ lại chuyển sang một hướng khác, hoàn toàn ngoài dự trù của Viện Kiểm Sát. Phiên tòa tạm ngưng để tiếp tục điều tra.

Không khí trong nhà ông Hai Chi trở nên ngột ngạt, nhưng ông Trực cố nán lại đây để mong được sớm gặp con gái của mình và cũng tránh bị xét hỏi giấy tờ. Ông Hai Chi đích thân làm đơn bảo lãnh Phượng được tại ngoại. Cha con gặp nhau trong ngỡ ngàng. Phượng không nhận ra cha mình. Nhưng huyết thống phụ tử rất nhiệm màu, hơn nữa khi nghe ông Trực bảo “phía dưới ngực bên trái của con có một vết sẹo dài khi con mỗ tim”, Phượng òa khóc và ôm chặt lấy cha. Trong lòng Phượng như vừa mới nở ra một đóa hoa tươi thắm nhất.

Giữa tháng 10/ 1984, khi phiên tòa chưa tái nhóm thì tại tỉnh Đồng Nai xảy ra một biến cố lớn, làm xôn xao cả nước, đặc biệt đối với dân chúng miền Nam, sau hơn chín năm vẫn chưa kịp nhận ra hết bộ mặt thật của những người cộng sản:

Mười Vân Nguyễn Hữu Giộc, đảng viên cao cấp, con hùm xám Nam Bộ một thời, đang là Giám đốc Công an tỉnh Đồng Nai bị bắt. Đích thân “đồng chí” bộ trưởng công an, âm thầm đưa cả một lực lượng công an chuyên nghiệp và tin cẩn từ Hà nội vào Sài gòn lập kế bắt Mười Vân ngay trong phòng họp. Lục soát tư dinh và nhiều nơi khác, công an tịch thu hơn hai ngàn cây vàng và cả trên 500 kg vàng cùng hột xoàn các loại.

Ngày 1.11.1984, một phiên tòa đặc biệt được khẩn cấp triệu tập tại thành phố Biên Hòa, dưới sự “chủ trì” và xét xử của Viện Kiểm Sát Nhân Dân và Tòa Án Nhân Dân Tối Cao. Phiên tòa đặt dưới sự chỉ đạo nghiệp vụ của “đồng chí” Trần Quyết, Bí Thư Trung Ương Đảng, Viện Trưởng Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao.

Mười Vân bị xử tử hình. Bản án sơ thẩm cũng là chung thẩm, được thi hành cấp kỳ sau một tuần tại trường bắn Long Bình.

Lần đầu tiên báo chí tại Sài gòn được đăng tải tin tức phiên tòa mà thủ phạm là một ông lớn, đảng viên cao cấp. Người ta cũng biết được có những chiếc tàu chở người Hoa đã bịbỏ đói, nhận chìm, ngoài bờ biển Cát Lái, Rạch Giá ,Phú Quốc và vài nơi khác ở miền Trung, làm chết rất nhiều người. Và khắp cả nước bàn tán về chuyện cướp bóc, tham nhũng, ăn chia không đều giữa những người cộng sản!

Sau đó nhiều phiên tòa đặc biệt khác được tiếp tục, xửnhững người đồng lõa, trong đó có cả mấy ông bà trong Tòa án nhân dân Đồng Nai. Nhờ đó, vụ án của Phượng bị bỏquên, không còn ai nhắc tới. Nhưng ông Hai Chi và cả tay thượng úy công an Đỗ Hữu Đạt lại dính vào vụ án lớn. Bởi cả hai đều là cánh tay đắc lực của gã Mười Vân.

Biết không thể nào vượt qua số phận, ông Hai Chi tự động đến trình diện trưởng ban điều tra của “ban chuyên án”, và xin giao nộp 800 cây vàng, ông khai là Mười Vân nhờ giữhộ. Và cũng nhờ ông khai thêm những đường giây làm ăn của Mười Vân, nên ủy ban bắt thêm một số đàn em, trong đó có thượng úy công an Đỗ Hữu Đạt, tịch thu thêm cả ba ngàn cây vàng, gồm cả 800 cây được giấu kỹ dưới hồ nước sau nhà một đàn em thân tín của Mười Vân, phải điều xe cần trục câu lên.

Tất nhiên với dạn dày kinh nghiệm, ông Hai Chi kịp thời tẩu tán một số vàng. Ông vội vàng móc nối một đường giây quen biết cũ, tung vàng ra để gởi cha con ông Trực, dắt theo Diệp, thằng con trai duy nhất của ông vượt biển khẩn cấp ra khỏi nước.
Nhờ tàu Cap Anamur cứu vớt trên biển, bố con ông Trực và Diệp được đến định cư tại Tây Đức.

****
Mùa Hè năm 1990, trong một dịp sang thăm người bạn thân cùng tù Hoàng Liên Sơn lúc trước, tôi được gặp anh Nguyễn Công Trực, một cựu sĩ quan Biệt Động Quân, là bạn láng giềng thân thiết với người bạn tù của tôi. Anh đã kể cho tôi nghe về những ngày cuối cùng của đơn vị anh trên Tỉnh Lộ7B – từ Pleiku di tản xuống Tuy Hòa, và cả câu chuyện trùng phùng bi thảm này. Tôi cũng được nói chuyện với cháu Phượng, cô con gái hiền thục xinh xắn của anh, vừa mói tốt nghiệp dược sĩ. Chúng tôi cũng đến thăm cậu Diệp, con trai của ông bà Hai Chi, cũng là cháu ruột của anh. Diệp đang sống chung với cô vợ người Đức và đứa con trai hai tuổi.

Tôi cũng được biết ông Hai Chi, nhờ “thành khẩn khai báo”, nên được hưởng khoan hồng với hai mươi năm tù. Vợ ông, bà Hai Chi bị án sáu năm tù về tội đồng lõa và tàng trữ vũ khí, vàng bạc phi pháp. Bà chết trong tù sau hai năm thụ án, do chính tay công an Đỗ Hữu Đạt, người bị giam cùng trại, đánh lén bằng cuốc trong giờ lao động, để trả mối thù xưa. Hắn ta nghĩ rằng chính bà đã lập mưu để hại hắn, chứPhượng không hề bị bà cho uống thuốc ngủ. Hắn ta cũng nghi ngờ ông Hai Chi đã khai hắn là tay chân đắc lực của Mười Vân, đã từng giết người bịt miệng, nên nhà cửa bị tịch thu cùng với bản án bốn mươi chín năm tù.

Và sở dĩ có phiên tòa và vụ án làm xôn xao cả nước thời ấy, hoàn toàn không phải chống tham nhũng mà chỉ vì bọn chúng không ăn chia đồng đều. Tay Mười Vân đã dành riêng cho mình một số vàng quá lớn, và từng làm mưa làm gió, qua mặt đám đàn anh, không còn xem trung ương ra thểthống gì.

Về sau tôi còn biết thêm: Sau khi ông Hai Chi giảm án ra tù, được con trai bảo lãnh sang Đức. Nhưng ông đã quẫn trí, thường ngồi thẫn thờ nhìn lên trời cao, lúc khóc lúc cười. Ông qua đời năm 2006.

Phạm Tín An Ninh

Nhiều quan chức VN đang lên kế hoạch đi ‘tị nạn’ ở nước ngoài?

Nhiều quan chức VN đang lên kế hoạch đi ‘tị nạn’ ở nước ngoài?

VOA

Ảnh minh hoạ.

Ảnh minh hoạ.

 

Đây là một câu hỏi rất xứng đáng được đặt lên bàn cờ chế độ vào lúc điểm giao thời chuyển tiếp chính trị đang dần lộ diện.

Từ Hồ sơ Panama đến đại biểu Nguyễn Thị Nguyệt Hường

Mặc dù từ lâu đã có nhiều dư luận về hiện tượng các quan chức Việt âm thầm tẩu tán tài sản ra nước ngoài, nhưng chỉ đến năm 2016 lần đầu tiên mới bật ra thông tin theo một cách “chẳng giống ai”: sự rò rỉ bất ngờ và sau đó là tiết lộ của vụ Hồ sơ Panama đã lôi ra ánh sáng việc Việt Nam có tới 189 cá nhân và tổ chức với 19 công ty vỏ bọc được thành lập ở nước ngoài, chủ yếu là tại các “thiên đường trốn thuế”. Tổng cộng có đến 92 tỉ USD được chuyển phi pháp từ Việt Nam ra nước ngoài trong những năm qua.

Nhưng sau vụ Hồ sơ Panama, mọi chuyện lại trở về khoảng lặng êm đềm trong quá khứ của nó. Không một cơ quan và quan chức nào của Việt Nam muốn tự vạch áo cho người xem lưng. Vì thế đã chẳng có một cuộc điều tra nào, dù chỉ cho có, đối với “Hậu Hồ sơ Panama”.

Chỉ đến tháng 7/2016, ngay trước thời điểm thông qua lần cuối tư cách của gần 500 đại biểu Quốc hội, Việt Nam mới “bỗng dưng” phát hiện một chuyện cười ra nước mắt: nữ đại biểu Quốc hội Nguyễn Thị Nguyệt Hường có quốc tịch ở… Cộng hòa Malta – một quốc gia chỉ rộng có 300 cây số vuông, nằm ở một xó của châu Âu, tạo ấn tượng nổi bật nhất nhờ vào hai việc: trở thành rổ đựng bóng trong các trận cầu quốc tế, và dễ tránh thuế đánh vào tài sản cá nhân.

Hẳn nhiên với lý do bà Nguyễn Thị Nguyệt Hường đã vi phạm điều 4 Luật Quốc tịch Việt Nam về việc công dân Việt Nam không được có hai quốc tịch, Hội đồng Bầu cử Quốc gia đã phải họp đột xuất để bỏ phiếu không xác nhận tư cách đại biểu của bà Hường.

Tuy nhiên, vấn đề có lẽ không chỉ nằm ở chỗ tư cách đại biểu quốc hội xen kẽ tư cách “công dân Malta” của bà Nguyễn Thị Nguyệt Hường, mà từ vụ việc của bà Hường, người dân đã có hẳn một bằng chứng xác thực về chuyện đến cả đại biểu Quốc hội Việt Nam cũng chuẩn bị “ra đi tìm đường cứu nước” như thế nào, thay vì trước đây chỉ nghe đồn đoán về “một bộ phận không nhỏ” đã chuẩn bị nhảy lên máy bay chuồn ra nước ngoài nếu Tổ quốc “có biến”.

‘Đặt vé chưa?’ và nhìn từ Trung Quốc

Thật thế, trong những năm gần đây, một số đại gia và quan chức khi gặp nhau trên bàn nhậu thường nháy mắt đầy ngụ ý “Đặt vé chưa?”. Trước đó là một câu hỏi khác “Có thẻ xanh chưa?”.

Cũng đã từ lâu, trong giới đại gia và quan chức, đặc biệt ở khu vực Hà Nội, khá phổ biến kinh nghiệm cần một khoản chi phí 500.000 đô la để được nhập tịch Canada. Ngay trước Đại hội XII của đảng cầm quyền, một đơn thư gửi đến Bộ Chính trị đã tố cáo bà Nguyễn Thị Thanh Phượng, con gái thủ tướng khi đó là Nguyễn Tấn Dũng, có quốc tịch Mỹ…

Dù chẳng ai dám nói trắng ra, nhưng nhiều quan chức và thương gia đều ngầm hiểu với nhau là việc có thêm một quốc tịch nước ngoài mà do đó vi phạm luật Việt Nam là “chẳng có gì xấu trong tình hình hiện nay”. Mà tình hình hiện nay lại là một núi lửa đang chực chờ phun trào, bao gồm những biến động chính trị nội bộ không thể lường trước, làn sóng phản kháng xã hội của các tầng lớp nhân dân ngày càng dữ dội, trong đó phải kể đến tâm lý “hồi tố tài sản tham nhũng” và sự trả thù của người dân một khi chế độ không còn nằm trong tay lớp quan lại nhũng nhiễu.

Tuy không có số liệu thống kê nào, nhưng bầu không khí ở Việt Nam là khá gần gũi với “người anh em Trung Quốc”.

Theo số liệu của Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao Trung Quốc, riêng trong năm 2011, các chính phủ nước ngoài đã giúp bắt giữ 1.631 người Trung Quốc chạy trốn vì “các hành động tội phạm liên quan đến công việc” và thu hồi 7,8 tỉ nhân dân tệ (1,2 tỉ USD) tài sản nhà nước bị đánh cắp. Phần lớn đối tượng phạm tội đều là quan chức và nhân viên của các doanh nghiệp nhà nước.

Hiện tượng các quan tham Trung Quốc chuyển tài sản cho các thành viên trong gia đình mang ra nước ngoài và họ không giữ gì trong tay, sau khi gia đình định cư an toàn ở nước ngoài những quan tham này mới lên kế hoạch thoát thân, đang trở thành phổ biến ở Trung Quốc.

Điểm đến hàng đầu cho các dòng tiền Trung Quốc chảy ra nước ngoài phi pháp là Mỹ, Châu Âu, Australia, Canada… Tại Mỹ, Los Angeles là điểm đến ưa thích nhất của các quan tham Trung Quốc.

Vụ bê bối chính trị của gia đình Bạc Hy Lai – Cốc Khai Lai bị phanh phui khiến dư luận kinh ngạc về mức độ tham nhũng và cách tẩu tán tiền kiếm được từ tham nhũng của các ông quan tham Trung Quốc. “Xách tay” hàng nghìn tỷ USD ra khỏi đất nước, mua bất động sản cao cấp ở nước ngoài, tiêu tiền cho gái, đánh bạc… là những cách thức tẩu tán tiền ra nước ngoài phổ biến của các quan tham Trung Quốc.

Một bản báo cáo của Ngân hàng Trung ương Trung Quốc đã chỉ ra những cách mà các tham quan Trung Quốc thường sử dụng để chuyển tiền ra nước ngoài:

– Một vài người dùng cách đơn giản là tự mình hoặc cho người xách những vali lớn đựng đầy tiền qua biên giới.

– Một số khác sử dụng thẻ tín dụng để mua hàng hiệu với khối lượng lớn ở nước ngoài, sau đó dùng tiền biển thủ công quỹ hoặc tiền hối lộ để bù vào thẻ tín dụng.

– Trong một số trường hợp, tham quan nhận tiền hối lộ ở nước ngoài và dùng tiền đó mua bất động sản cũng ở nước ngoài, hoặc chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản ở nước ngoài.

– Ly dị giả cũng là một cách để các quan tham Trung Quốc tẩu tán tài sản ra nước ngoài.

– Nếu tinh vi hơn, tham quan sẽ thành lập công ty ở những nơi như British Virgin Islands song song với một công ty trong nước. Kế đó, họ cho công ty trong nước mua nguyên vật liệu từ công ty ở nước ngoài với mức giá “trên trời” rồi để công ty trong nước bán hàng cho công ty nước ngoài với giá dưới mức giá thị trường. Công ty ở trong nước sau đó sẽ phá sản theo một kịch bản có sẵn, rồi công ty ở nước ngoài sẽ thâu tóm công ty phá sản này.

– Một kênh rửa tiền phổ biến khác là các sòng bạc ở “thiên đường casino” Macao. Do quy định kiểm soát chuyển tiền ra nước ngoài, các sòng bạc Macau cho phép khách hàng từ đại lục để Nhân dân tệ trong nhà băng ở đại lục rồi chuyển bằng thẻ tín dụng tới Macao, thường là với số lượng lớn hơn nhiều so với số lượng tiền gửi ban đầu tại ngân hàng. Người thắng bạc có thể được trả bằng đô la Hồng Kông và chuyển số tiền này đến một địa chỉ khác, nhưng cũng có lúc tham quan thắng bạc cầm thẳng số tiền này mang đi…

Thế giới thu hồi tài sản tham nhũng ra sao?

Chỉ đến gần đây mới xuất hiện vài số liệu cho biết số ngoại tệ được chuyển phi pháp từ Việt Nam ra nước ngoài có năm đã lên đến 19 tỷ USD. Con số này cho thấy rất nhiều quan chức và thương gia đã âm thầm chuyển tiền bạc ra các nước, bất chấp kỷ luật đảng. Nếu quan chức Trung Quốc “thích” những nước như Canada, Mỹ, Anh, Pháp…, thì quan chức Việt Nam có lẽ cũng như vậy.

Không khó để hình dung rằng số tiền từ 500.000 đến 1 triệu bảng Anh mà đại biểu quốc hội Nguyễn Thị Nguyệt Hường bỏ ra để nhập quốc tịch Malta có thể chẳng là gì so với những quan chức giàu có ở Việt Nam.

Nhưng cho tới nay, cơ sở pháp lý của Việt Nam, công cụ phòng chống tham nhũng và nhất là thu hồi tài sản tham nhũng tẩu tán vẫn hoàn toàn chưa có biện pháp chế tài. Việc chuyển tiền, tài sản ra nước ngoài vẫn rất dễ thực hiện thông qua các giao dịch điện tử ngầm hoặc đội lốt hợp tác đầu tư thông qua các công ty bình phong ở nước ngoài.

Năm 2014, trong một bài viết cho đài VOA, nhà báo Bùi Tín đã cung cấp một số thông tin đáng chú ý về cơ chế nhằm thu hồi tài sản tham nhũng từ các chế độ độc tài. Một kinh nghiệm từng có là khi chế độ cộng sản ở Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, các chế độ mới đã không kịp thời xử lý nghiêm những tài sản phi pháp của hệ thống cầm quyền cũ, nên tài sản chung đã bị tẩu tán, phân tán, lọt lưới pháp luật, tạo nên một số “tỷ phú mafia đỏ hậu cộng sản,” những phe nhóm lợi ích thuộc gia tộc các quan chức cầm quyền cũ; nhờ thế số người này vẫn chế ngự và lũng đoạn nền kinh tế và tài chính quốc gia, mặc dù lịch sử đã sang trang.

Tháng 3 năm 2007, cuộc họp liên tịch giữa Tổ chức chống buôn lậu và tội ác của LHQ (UNODC) và một nhóm chuyên gia của Ngân hàng Thế giới đã lập ra một cơ chế mang tên Stolen Asset Recovery Initiative (StAR– Chương trình thu hồi tài sản phi pháp) nhằm hướng dẫn và giúp đỡ các nước thực hiện việc thu hồi các tài sản phi pháp bị mất bởi nạn hối lộ, tham nhũng, buôn lậu cấp quốc gia và nộp các tài sản được thu hồi đó vào ngân sách nhà nước hoặc vào các quỹ từ thiện quốc tế nhằm giúp các nước đói nghèo trên thế giới.

Trước đó ở châu Âu đã có tổ chức Serious Organized Crime Agency (SOCA – Cơ quan chống tội ác có tổ chức nghiêm trọng) mang tính chất nghiệp vụ pháp lý chuyên giúp đỡ việc truy tìm những người phạm tội ác nghiêm trọng trong đó có tội tham nhũng ở mọi nơi, mọi nước, cũng như tổ chức Financial Crimes Enforcement Network (FICEN – Mạng luới chống tội ác về tài chính), hay tổ chức Agence Gestion et Recourement des Avoirs Confisqués (AGRAC – Cơ quan quản lý và giải quyết tài sản bị tịch thu). Chính những tổ chức này đã tham gia có hiệu quả vào việc giúp cho Indonesia và Philippines thu hồi một số tài sản phi pháp khá lớn của 2 cựu Tổng thống Suharto và Ferdinand Marcos sau khi 2 ông này bị lật đổ và truy tố. Riêng tài sản phi pháp của vợ chồng Marcos đã được thu về cho ngân sách nhà nước là 4 tỷ USD trong tổng số 10 tỷ họ đã tước đoạt của công quỹ và nhân dân.

Các tổ chức trên đã giúp cho chính quyền mới ở Libya thu về hơn 1 tỷ USD của nhà độc tài Gaddafi để trao cho Hội đồng Chuyển tiếp sung vào ngân sách quốc gia; ngoài ra các ngân hàng ở Thụy Sỹ cũng đã tự nguyện trao trả cho chính quyền mới ở Tunisia 60 triệu Francs Thụy Sỹ, cho chính quyền mới ở Ai Cập 410 triệu Francs Thụy Sỹ và cho chính quyền mới ở Libya 650 triệu Francs Thụy Sỹ là tiền ký gửi của các nhà độc tài tham ô Ben Bella, Mubarak và Gaddafi…

Còn với trường hợp Việt Nam thì sao?

Nếu không gấp rút có được một cơ chế thu hồi tài sản tham nhũng, hệ lụy chắc chắn sẽ xảy ra là sau khi đã có “vé”, đến một thời điểm nào đó lớp quan chức “ăn của dân không chừa thứ gì” sẽ nhảy lên máy bay để “chuồn”, bỏ lại một đất Việt cạn kiệt tài nguyên, khủng hoảng chính trị và xã hội tan hoang.

* Blog của Phạm Chí Dũng là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

Phạm Chí Dũng

Phạm Chí Dũng là nhà báo độc lập, tiến sĩ kinh tế sống và làm việc tại Sài Gòn, Việt Nam. Trước năm 2013, đã có thời gian 30 năm làm việc trong quân đội, chính quyền và khối đảng. Do viết bài chống tham nhũng, từng bị công an bắt vào năm 2012. Năm 2013, tuyên bố từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam. Năm 2014, cùng các cộng sự thành lập Hội nhà báo độc lập Việt Nam và giữ cương vị chủ tịch của tổ chức này. Cũng trong năm 2014, được Tổ chức phóng viên không biên giới vinh danh ‘Anh hùng thông tin’.

ÁO LỤA HÀ ĐÔNG – Nguyên Sa – Ngô Thụy Miên – Tuấn Ngọc

httpv://www.youtube.com/watch?v=8mFvZjnEf_U&list=PLmJhCxnWKaII2cmMCr6Z9dqgUhtzdOq0b&index=89

ÁO LỤA HÀ ĐÔNG – Nguyên Sa – Ngô Thụy Miên – Tuấn Ngọc

Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông.
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng. Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng.
Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn, mà mùa thu dài nắng ở chung quanh.
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung, bày vội vã vào trong hồn mở cửa.
Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết. Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu.
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau, để anh hỏi tiếng thở buồn vọng lại.
Em ở đâu hỡi mùa thu tóc ngắn, giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông.
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng. Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng.
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung, bày vội vã vào trong hồn mở cửa.
Em chợt đến chợt đi, anh vẫn biết. Trời chợt mưa chợt nắng chẳng vì đâu.
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau, để anh hỏi tiếng thở buồn vọng lại.
Em ở đâu hỡi mùa thu tóc ngắn, giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông.
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng. Anh vẫn yêu màu áo ấy em ơi.

BÀI PHÓNG SỰ VỀ NGÀY THÁNH MẪU 2016

BÀI PHÓNG SỰ VỀ NGÀY THÁNH MẪU 2016

image

image

Những ngày nóng bức cuối hè vào cuối tháng 7, đầu tháng 8 mỗi năm cũng là những ngày hàng nhiều chục ngàn người Việt từ khắp nơi trên thế giới chuẩn bị cho bốn ngày Đại Hội Thánh Mẫu tại Dòng Đồng Công thuộc thành phố Carthage, tiểu bang Missouri. Đây là một trong những sự tập họp lâu đời nhất, đông đảo nhất của ngưòi Việt hải ngoại nói chung, không riêng gì của người Công Giáo.

image
Năm nay, Đại Hội Thánh Mẫu Thứ 39 tại Missouri sẽ diễn ra vào ngày thứ Năm 4 tháng 8 đến ngày Chúa Nhật 7 tháng 8, 2016 với chủ đề “Lòng Thương Xót Chúa trải qua từ đời nọ đến đời kia dành cho những ai kính sợ Người.” để cùng hiệp thông cầu nguyện và hướng về Năm Thánh 2016 do Đức Giáo Hoàng Phanxicô phát động trên toàn thế giới.
Tìm một hướng đi
image
Lm. Đặng Minh Trân, trưởng Ban Tổ Chức giải thích về chủ đề: “Đáp lời kêu gọi của Đức Thánh Cha Phanxicô, chúng ta cùng nhau noi gương Đức Mẹ Maria là biểu tượng của lòng thương xót Chúa để cầu nguyện cho gia đình, cộng đoàn, giáo xứ, cho quê hương Việt Nam đau khổ, cho đất nước Hoa Kỳ, và cho toàn thế giới được bình an và công lý. Hơn lúc nào hết, hiện chúng ta cảm nhận được những bất an trên thế giới mà chúng ta đang sống. Mẹ Maria là một thôn nữ bình thường của xứ Nazareth được chọn là Mẹ Thiên Chúa. Mẹ đã không ngồi yên để hưởng ơn riêng nhưng đã dâng lời ngợi khen Chúa, đóng góp tích cực vào công cuộc cứu rỗi con người của Chúa và báo tin mừng cho mỗi người chúng ta: “Đấng toàn năng đã làm cho tôi những điều trọng đại, danh ngài là Thánh. Lòng thương xót Chúa trải qua từ đời nọ đến đời kia dành cho những ai kính sợ Ngài”.  Chính lòng thương xót của Chuá sẽ hướng dẫn cho mỗi người chúng ta biết phải làm gì để nối dài tình thương tới mọi người ”.
Để hỗ trợ cho 4 ngày cầu nguyện hầu cảm nghiệm về lòng thương xót Chúa và tìm cho mỗi người một hướng đi, Đại Hội Thánh Mẫu 2016 bao gồm một chương trình thật phong phú gồm 15 Thánh Lễ, 10 cuộc Hội thảo sẽ diễn ra tại 6 địa điểm gồm các hội trường, Thánh đường, khán đài chính. Riêng bên phía khu đồi Can-vê (Calvary Hill) sẽ có chương trình đặc biệt dành riêng cho giới trẻ trong hai ngày thứ Sáu và thứ Bảy từ 11:00 am tới 4:00 pm do sự hướng dẫn của Lm. Trần Việt Thắng, với sự góp mặt của 3 Ban Nhạc trẻ Công Giáo – Surrender đến từ Houston, Leap of Faith từ Fort Worth, Neverland từ Arlington, Texas và đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể từ khắp nơi về sẽ giúp các bạn trẻ bằng những lời ca, tiếng hát, trò chơi thật vui tươi và sống động.
5 vị Giám Mục, hàng trăm Linh Mục và tu sĩ
image
Tham dự Đại hội sẽ gồm 5 vị Giám Mục: Edward M. Rice, tân Giám Mục địa phận Springfield-Cape Girardeau, Giám mục Carl A. Kemme, điạ phận Wichita, Kansas, John J. Leibrech nguyên Giám mục điạ phận Springfield- Cape Girardeau, Giám mục James Vann Johnston, địa phận Kansas City, Missouri, Giám mục Mai Thanh Lương, quận Cam, California. Hàng trăm linh mục, tu sĩ nam nữ đến từ khắp nơi trên thế giới để cầu nguyện, hiệp dâng Thánh Lễ, hướng dẫn các cuộc hội thảo, ban bí tích hòa giải, gặp gỡ giáo dân và khách hành hương.
Một chương trình Hội thảo sâu rộng
Một số đông khách hành hương tìm đến Đại Hội là để nghe thuyết giảng hầu giúp họ phong phú hoá và đổi mới tâm hồn nên Ban Tổ Chức đã sắp xếp một chương trình Hội Thảo sâu rộng với hai đề tài chính: Thăng Tiến Gia Đình 1,2 &3 do LM. Thuyết Giảng Vũ Thế Toàn thuộc dòng Tên, với trên 10 năm kinh nghiệm, và cách thuyết trình giản dị, nhưng đầy ý nhị thấm sâu vào lòng người. Buổi hội thảo của cha Toàn lúc nào cũng đầy ắp người tham dự. Nhiều khách hành hương đã thú vị về những bài giảng đầy trào phúng và sống động nên đã cắt một số ví dụ và đưa lên YouTube như link dưới đây, xin gửi tới độc giả để kính tường:
Đề tài thứ hai là Thăng Tiến Cuộc Sống và Niềm Tin gồm 3 bài thuyết giảng với 3 tiểu đề: Tha Thứ, Nhẫn Nhịn, và Dấn Thân do Lm. Thuyết giảng Nguyễn Khắc Hy thuộc dòng Xuân Bích đảm trách với những bài giảng đi sâu vào Tín lý và Thần học. Tuy đề tài khô khan nhưng được Lm. Hy diễn dụ bằng hình ảnh và những câu chuyện của đời sống hằng ngày nên người nghe cảm thấy gần gũi và dễ áp dụng trong đời sống nên lúc nào cũng chật nứt người tham dự.
image
Riêng 3 cuộc hội thảo dành cho giới trẻ sẽ do Lm. Phạm Tĩnh thuộc Tu Đoàn Nhà Chúa đến từ New Orleans, Louisiana với ba tiểu đề: Những Vấn Nạn Liên Quan Đến Lòng Thương Xót, Những Công Việc Của Lòng Thương xót, và Những Hoa Trái Trổ Sinh Từ Lòng Thương Xót để trang bị cho những người trẻ một kiến thức, một nhận định và một hướng đi để dấn thân vào đời phục vụ cho anh em.
image
Lm. Nguyễn Phi Long, bề trên của Dòng Chúa Cứu Thế Houston Texas, sẽ có hai buổi Hội thảo. dành cho các giáo sĩ và tu sĩ nam nữ với đề tài: “Trái Tim Người Tu Sĩ” để giúp các tu sĩ nam nữ tìm lại ý nghĩa đời dâng hiến để yêu thương, tha thứ, và phục vụ Giáo hội; và buổi Hội thảo về Đức Mẹ cho hết mọi người với đề tài: “Đức Maria, Mẹ Của Lòng Thương Xót” để cùng nhau noi gương Mẹ học sống bác ái, yêu thương.
Trung Tâm Asia và nhạc sĩ Trúc Hồ sẽ trình diễn văn nghệ giúp vui
Được biết Trung Tâm Asia với nhạc sĩ Trúc Hồ và đài truyền hình SBTN năm nay sẽ có mặt để trình diễn văn nghệ giúp vui cho khách hành hương và làm phóng sự để tường trình tới khán giả trên toàn quốc Hoa Kỳ, Canada, và Úc Châu qua đài SBTN trên hệ thống Direct TV và đài SET tại California. Chúng tôi liên lạc với nhạc sĩ Trúc Hồ và được MC Diệu Quyên cho biết:
“Đây là lần thứ 8 Asia, cứ 2 năm một lần, được Dòng Đồng Công mời đến để giúp vui cho Đại Hội. Năm nay sẽ có trên 20 ca sĩ gạo cội của Asia như Đoàn Phi, Đặng Thế Luân, Hà Thanh Xuân, Cát Linh, Carol Kim…còn mở rộng cho một số ca sĩ bên ngoài, ban nhạc Trúc Sinh Band gồm có nhạc sĩ Trúc Sinh, Lê Ngọc, Minh Kiệt và Anh Hoài và 5 MC bao gồm Diệu Quyên, Bảo Châu, Thuỳ Dương, Giáng Ngọc và Hoàng Tuấn sẽ thực hiện 2 buổi trình diễn vào tối thứ sáu từ 9giờ-12giờ đêm và tối thứ Bảy từ 10giờ tới 12giờ đêm ”.
image
Vẫn theo MC Diệu Quyên thì với một lực lượng ca sĩ và MC hùng hậu, năm nay khách hành hương sẽ được thưởng thức một chương trình nhạc quê hương và nhạc lính thật phong phú và những trận cười thoải mái qua những câu chuyện tiếu lâm của những MC Bảo Châu, Hoàng Tuấn, Giáng Ngọc…
Hỏi về cảm tưởng mỗi khi đến trình diễn tại Đại Hội, MC Diệu Quyên tâm sự: “Những năm đầu chúng em còn bỡ ngỡ vì chỉ biết đến Đại Hội để giúp vui và không biết gì nhiều hơn. Những năm gần đây thì em quen dần và tham dự nhiều hơn nhờ có cha Đinh Viết Luận hướng dẫn nên em đã được học hỏi rất nhiều từ cách tổ chức của quý Cha rất tỉ mỉ và chặt chẽ nhờ vào sự cẩn trọng và lòng hy sinh. Từ những ngày đầu khó khăn, thiếu thốn, cho đến nay đã tiến bộ rất nhiều. Rồi em được nhìn thấy nhiều bà con tới cả tuần trước để cắm lều. Những căn lều trên sân cỏ trong mùa hè thật nóng. Bà con phải đem quạt, có người đem cả máy lạnh nhỏ để chống nắng, nhưng cực nhất là vào mùa mưa, lầy lội nhưng bà con vẫn vui vẻ hy sinh, để có những ngày hành hương hữu ích và mang nhiều ý nghĩa.
image
Ngoài giờ trình diễn thì các ca sĩ bán CD và DVD, riêng em thì dùng thời gian này để tham dự Thánh Lễ và những buổi Hội thảo. Nhìn thấy bà con thật sốt sắng dưới sự hướng dẫn tận tâm của các Cha và các em trẻ có đạo cũng như không có đạo đến rất đông để tham dự Thánh Lễ, Hội thảo và gặp gỡ nhau, em thấy vui và cảm động.
Anh chị em nghệ sĩ Asia thì họ rất háo hức đang chờ đợi ngày đi để gặp gỡ khán giả. Mặc dù không có thù lao và họ phải tự trả tiền vé máy bay. Họ hy vọng bán được CD và DVD để giúp phần nào vào chi phí, nhưng chị biết vì internet bây giờ rất phổ biến, nên việc bán băng đĩa cũng giảm rất nhiều. Niềm vui chính của các anh chị em nghệ sĩ là có dịp gặp đông đảo khán giả tại Đại hội. Chỉ riêng có Ban nhạc không có đĩa để bán nên quý Cha có dành cho một ít thù lao. Tất cả việc ăn ở quý Cha lo cho đầy đủ. Các anh chị em nghệ sĩ cũng rất thích những món ăn được bán tại các hàng quán trong Đại Hội.
Điều được nhiều nhất khi tham dự đối với em là vấn đề tinh thần. Đến đây, em có dịp tạ ơn Đức Mẹ đã ban thật nhiều ơn lành cho em và gia đình và để tiếp tục xin với Đức Mẹ những điều mong ước cho mình, cho gia đình và cho quê hương”.
MC Diệu Quyên cũng cho biết ngoài việc trình diễn văn nghệ giúp vui, anh chị em nghệ sĩ Asia còn có những gian hàng để ghi danh lắp đặt đài SBTN, gài đặt các Apps để có thể coi đài qua điện thoại và đặc biệt là giúp Đại Hội quay sổ số vào tối thứ Bảy, với số độc đắc lên tới $25,000 đô la và còn nhiều phần thưởng giá trị khác.
Hội VAHF trình chiếu phim VIETNAMERICA và phát hành DVD
image
Sau những thành công liên tiếp của những buổi Ra Mắt tại 11 thành phố của Hoa Kỳ, phim VIETNAMERICA một lần nữa được Ban Tổ Chức Ngày Đại Hội Thánh Mẫu thứ 39 cho phép trình chiếu vào hai ngày thứ Tư và thứ Năm ngày 3 & 4 tháng 8 tại Hội Trường Các Thánh Tử Đạo Việt Nam, mỗi ngày 3 suất vào lúc 10am, 2pm và 4pm với sự bảo trợ của một số cơ sở thương mại như V247, AB Realty Mortgage, Luraco Technologies, Nước Kangen, VIETV.
Được biết, phim VIETNAMERICA nói về hành trình tìm tự do bi tráng của trên 2 triệu người Việt.
Phân đoạn 18 phút của phim đã được chọn vào 15 Đại Hội Điện Ảnh và thắng 5 giải quốc gia và quốc tế. Trước Đại hội Thánh Mẫu, phim VIETNAMERICA vào tháng 5 vừa qua đã được cho ra mắt tại Arlington, Dallas và Plano, Texas  và đã được đồng hương đón nhận một cách nồng nhiệt.
Riêng tại Arlington và Dallas 5 suất chiếu đã bán hết vé, nhiều khách xin vào ngồi đứng chật hết lối đi, nhiều người đã đến nhưng phải ra về vì không có chỗ. Do đó, một nhóm chuyên gia trẻ đã tiếp tay với hội VAHF, đứng đầu là bác sĩ Sơn Đỗ và dược sĩ Linda Đỗ cùng thân hữu đã đứng ra tổ chức hai buổi chiếu phim tại rạp Angelika Films Center tại Plano Texas, với sự hỗ trợ của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Dallas, một số hội đoàn, cơ sở thương mại và báo chí, truyền thông Việt Nam tại vùng Dallas, Arlington. Xin gửi đoạn phim ngắn giới thiệu phim VIETNAMERICA dưới đây để kính tường:
http://youtu.be/A0lnZSSYdm4
Theo nguồn tin từ hội Bảo Tồn Lịch Sử Văn Hoá cho biết hiện hội đang làm việc với nhà xuất bản Tugg cho một chương trình phát hành phim VIETNAMERICA qua các hình thức Internet như NetFix, Amazon, các hệ thống truyền hình Hoa Kỳ và DVD. Hy vọng việc phát hành VIETNAMERICA DVD sẽ hoàn thành đúng vào dịp Đại Hội để khách hành hương có thể mua VIETNAMERICA DVD tại gian hàng Kỷ vật của Đại Hội.
Hãy đến để cầu nguyện cho quê hương Việt Nam
Khi bài báo này lên khuôn thì chỉ còn hơn 10 ngày nữa là Đại Hội Thánh Mẫu Missouri Lần Thứ 39 sẽ khai mạc. Việc chuẩn bị đón chào một số lượng khách hành hương khổng lồ tuy đã được bắt đầu từ nhiều tháng trước, nhưng những ngày cận kề đang được gấp rút hoàn thành.
Lm.Trần Quốc Toản, Phó Nội Vụ cho chúng tôi biết:
image
“Nhờ vào sự đóng góp nhiệt tình của quý Cha, quý Thầy và quý anh chị em trong hội Tận Hiến Đồng Công từ Houston như hai anh Tú và Hùng, hoặc gia đình anh Minh từ Kansas City và còn nhiều những thiện nguyện viên khác; người lo giúp việc dựng cổng chào, người khác tiếp tay vào việc lắp màn hình đại vĩ tuyến, khán đài. Công ty điện thoại AT & T cũng đã dựng một cột phát sóng cao ngất. Vườn hoa đang được trồng thêm và tưới nước liên tục vì ngày nào nhiệt độ cũng lên gần 100 F. Mọi việc cũng gần hoàn tất. Công việc thật vất vả và bận bịu nhưng đầy hứng khởi vì không lâu nữa tại khuôn viên gần 60 mẫu này của Dòng Đồng Công sẽ đầy ắp những người Việt Nam từ năm châu, bốn bể kéo nhau tới đây với cùng một lòng để cầu nguyện cho quốc thái dân an và cho những niềm mơ ước riêng của mỗi người”
Người bận và còn có nhiều nỗi lo là Trưởng Ban Tổ Chức, Lm. Đặng Minh Trân. Cha chia sẻ:
image
“Khách hành hương tham dự năm ngoái theo sở cảnh sát địa phương là trên 75,000 người. Con số này chỉ thấy tăng, chứ không thấy giảm. Năm ngoái nhà dòng có mua thêm được khoảng 5 mẫu đất giáp với đất nhà dòng từ một người địa phương để làm bãi đậu xe cho những xe lớn loại RV của khách hành hương. Cầu xin cho thời tiết tốt, không mưa và đừng nóng quá để khách hành hương được có những ngày dễ chịu”.
Người mang trọng trách nặng nề nhất là Lm. Giám Tỉnh Dòng Đồng Công Vũ Minh Nhiên, khi chúng tôi tiếp xúc với cha để xin ý kiến, cha vui vẻ và đưa lời kêu gọi thật ngắn gọn:
“Mong mọi người về để cầu nguyện cho quê hương Việt Nam đang chịu biết bao cảnh khổ đau từ cá chết đến vườn ruộng hạn hán nứt nẻ. Xin Mẹ Maria rủ lòng thương cứu giúp dân Việt khỏi cảnh đói khổ cơ cực trong những ngày tháng sắp tới”.
image
Được biết, Dòng Đồng Công là một Tu hội Truyền giáo do Lm. Trần Đình Thủ sáng lập năm 1941 tại tỉnh Thái Bình, Bắc Việt. Năm 1954, dòng Đồng Công đã cùng với đoàn người di cư vào Nam để lánh nạn CS. Trong hơn 20 năm xây dựng và phát triển tại miền Nam VN, Dòng Đồng Công đã huấn luyện được trên 600 tu sĩ và linh mục và là một trong những Dòng có những đóng góp quan trọng vào việc truyền giáo cũng như giúp các cộng đoàn Công giáo trên mọi miền đất nước VN. Khi miền Nam rơi vào tay CS năm 1975, để bảo tồn nhà dòng và phục vụ cho giáo dân di cư tìm tự do, gần 200 tu sĩ và Linh mục Đồng Công đã cùng giòng người lánh nạn CS.
Sau nhiều tháng bị phân tán tại nhiều trại tị nạn khác nhau, tháng 8, 1975 Đức Giám Mục Bênađô Law của giáo phận Springfield-Cape Girardeau, Missouri lúc bấy giờ đã nhận bảo trợ và đưa các tu sĩ và Linh mục về cơ sở của nhà Dòng Đức Mẹ Vô Nhiễm tại thành phố Carthage hiện tại. Sau hơn 40 năm xây dựng và phát triển, hiện Tỉnh Dòng Đồng Công Hoa Kỳ đã có trên 120 linh mục, tu sĩ. Trên 30 Linh mục đang giúp xứ tại 30 cộng đòan Giáo xứ VN tại Hoa Kỳ. Số còn lại hoặc nghỉ hưu, hoặc trong ban cố vấn, hoặc lo việc truyền giáo. 
image
Dòng Đồng Công còn có cơ sở chăm sóc các Linh muc già yếu. Đại Hội Thánh Mẫu là một trong những công tác truyền giáo của Tỉnh Dòng Đồng Công Hoa Kỳ được bắt đầu từ năm 1977 với con số vài trăm người tham dự lúc ban đầu, nay con số này lên tới trên 75,000 người và còn tiếp tục gia tăng.
Trong khi đó, Dòng Đồng Công tại VN đã bị bách hại nặng nề. Cha Thủ và nhiều Linh mục và tu sĩ Đồng Công đã bị cầm tù nhiều năm, công việc truyền giáo bị cấm đoán, đất đai và cơ sở của nhà dòng bị tịch thu gần hết. Những năm gần đây, tuy có dễ thở hơn nhưng việc tu tập vẫn bị kiểm soát chặt chẽ.
Độc giả muốn biết thêm chi tiết về Đại Hội Thánh Mẫu Missouri 2016, xin bấm vào Link dưới đây:

http://dongcong.us/chuyen-muc-truyen-giao/ngay-thanh-mau/

Hoặc liên lạc với Ban Tổ Chức qua điện thoại số:  (417) 358-7787)

Email: ngaythanhmau@gmail.com

Triều Giang (07/2016)

Từ: Anh chị Thụ & Mai gởi

200.000 phật tử trở lại kitô giáo sau trận động đất ở Nepal

200.000 phật tử trở lại kitô giáo sau trận động đất ở Nepal

bởi phanxicovn – 

Women pray for the deceased at a blast site inside the Assumption Church in Kathmandu

Tất cả bắt đầu với sự trở lại của chỉ một nhà sư. Một năm sau, nhiều nguồn tin cho biết, có gần 200,000 người Tây Tạng, trong đó có 62 nhà sư trở lại kitô giáo. Theo ký giả Joel Handley (Asian Access), thì sự trở lại khổng lồ này liên hệ đến việc các tổ chức Phi Chính Phủ kitô giáo đã trợ giúp Nepal trong trận động đất khủng khiếp đã tàn phá nước Nepal năm ngoái. Trận động đất với cường độ 7.8 đã làm cho 9 000 người thiệt mạng và phá hủy gần 600 000 căn nhà.

«Những người địa phương này không thấy các phật tử cũng như người hinđu hay bất cứ một nhóm tôn giáo khác nào đến giúp. Nhưng tuần này qua tuần kia, các môn đệ của Chúa Giêsu cho họ thấy, đây là những người trung thành nhất, hy sinh chính bản thân mình để là tay, là chân của Chúa Giêsu», ký giả Handley tuyên bố. «Chúng tôi tập trung vào nhóm nhỏ thiểu số đặc biệt này, chúng tôi hy vọng làm cho họ thấy, trong số những người phục vụ có những người giống Chúa Kitô. Ưu tiên của chúng tôi là nuôi dưỡng quan hệ yêu thương của họ với Chúa. Như thế, họ được biến đổi theo hình ảnh Chúa Kitô trong cá tính của họ. Đây còn hơn cả sự tăng trưởng đơn thuần của đời sống thiêng liêng cá nhân. Các mục tử tương lai mà chúng tôi đào tạo phải trở nên các gương mẫu tích cực, các gương tốt».

Tổ chức này làm việc trên cả châu lục, từ Afghanistan đến Cam Bốt, từ Turkmenistan đến Việt Nam. «Asian Access có được ưu tiên là cùng đi với các nhà truyền giáo nên họ đã có thể gặp được nhà sư Tây tạng đầu tiên», ký giả Handley cho biết. «Chúng tôi đặt tất cả chú tâm vào việc đào tạo các nhà truyền giáo, để đến lượt họ, họ có thể truyền giáo trong chính cộng đoàn của mình».

Giuse Nguyễn Tùng Lâm chuyển dịch

Sài Gòn: Tiếp tục phản đối Formosa

CTV Danlambao – “Dù cô đơn, nguy hiểm, dù bị bủa vây hay bị vu khống là “phản động, thế lực thù địch”, dù đứng trước nguy cơ tù đày, chúng tôi vẫn tiếp tục lên tiếng. Không chỉ để cảnh báo cho người dân về một thảm họa vô cùng lớn mà Việt Nam đang phải đối mặt, mà còn để bày tỏ khát khao được sống trong một đất nước thật sự đáng sống: biển sạch, môi trường sạch, chính quyền sạch.” Đó là những lời chia sẻ đầy cảm động của Blogger An Nam Dương Lâm (Dương Đại Triều Lâm) sau khi tham gia cuộc biểu tình đơn lẻ chiều nay, 28/7 tại Sài Gòn.

Lâm đã lặng lẽ cùng với một người bạn đứng trên đường phố Sài Gòn, trên khuôn mặt là hình vẽ một chú cá, trước ngực đeo chiếc nơ vàng với khẩu hiệu “Formosa get out” và hình chiếc xương cá, được viết vẽ trên nền bìa khổ lớn.

Blogger Dương Đại Triều Lâm
Cùng thời điểm ấy, bốn người hoạt động nhân quyền khác là các ông Trần Bang, Huỳnh Anh Tú, Đinh Quang Tuyến, Facebooker Ly Nguyễn đã thực hiện một cuộc biểu tình chớp nhoáng cũng trên đường phố Sài Gòn. Họ mang theo khẩu hiệu: “Yêu cầu khởi tố Formosa và đồng bọn”, “Fish wants to live, we want to live”, “Formosa cút khỏi Việt Nam, dân không muốn chết như cá”. Họ biểu tình giữa những dòng người đông đúc qua lại. Hình ảnh trong clip cho thấy khá nhiều người đi đường ngoái lại nhìn sau khi ông Đinh Quang Tuyến hô lớn “Formosa cút xéo! Formosa ra tòa! Võ Kim Cự ra tòa!”.
Từ trái qua phải: Đinh Quang Tuyến – Trần Bang – Huỳnh Anh Tú. Photo: CTV Danlambao
Kỹ sư Trần Bang chia sẻ với CTV Dân Làm Báo: “Tôi rất thỏa mãn khi được cất lên tiếng nói của mình (đó là quyền của người dân). Và cũng muốn gửi đến người dân Sài Gòn nói riêng và người dân Việt Nam nói chung rằng: Thực thi quyền tự do ngôn luận là quyền chính đáng của người dân. Chúng ta có quyền thể hiện nó mọi lúc, mọi nơi, bằng nhiều cách. 
 
Vấn đề môi trường sống, biển bị đầu độc bởi Formosa là thảm họa, mình không thể vô cảm. Phải kiện Formosa và đồng bọn ra tòa, mang lại công lý, đền bù cho nạn nhân (gồm ngư dân, diêm dân, những ngành như đóng và sửa chữa tàu đánh cá, ngư cụ, làm nước đá, bán xăng dầu, chế biến buôn bán, vận chuyển hải sản, nuôi trồng thủy sản, kinh doanh du lịch v.v…), và giúp ngăn chặn thảm họa tương tự trong tương lai. 
 
Được tham gia biểu tình ôn hòa cùng với những người anh em yêu dân chủ, yêu nước, yêu môi trường trong sạch và dũng cảm như Tuyến, Tú, Ly, mình rất hạnh phúc. Nhưng cũng buồn vì còn quá nhiều người e ngại, sợ hãi, hay vì lý do gì chưa dám nói lên tiếng nói của mình”. 
Hơn lúc nào hết, chính mỗi người dân Việt Nam phải lên tiếng để bảo vệ cuộc sống của và tương lai của chính mình.
Chả lẽ, vận mệnh đất nước lại đặt lên vai của những con người cô đơn, ít ỏi. Những con người mang danh “phản động” và “thế lực thù địch” hay sao?

Bí quyết làm cho các tờ báo “lề phải” không đạo bài của b

Bí quyết làm cho các tờ báo “lề phải” không đạo bài của bạn

FB Phạm Đoan Trang

28-7-2016

H1NHÂN CHUYỆN NHÀ BÁO LÊ BÌNH BỊ TỐ ĂN CẮP phóng sự của đồng nghiệp nước ngoài, mình mới vui vẻ kể cho các bạn nghe mấy câu chuyện này.

Trước hết phải nói là, thật ra, việc ăn cắp sản phẩm thuộc sở hữu trí tuệ – tức đạo văn, đạo nhạc, đạo hình ảnh, đạo ý tưởng… – là chuyện dễ xảy ra hơn nhiều so với ăn cắp những thứ mang tính vật chất, hữu hình như tiền, xe máy, quần áo, giày dép, v.v. Có lẽ bởi vì khi đạo các sản phẩm vô hình, thuộc sở hữu trí tuệ của người khác, người ta không thấy ngại hoặc sợ như khi lấy đồ đạc. Thậm chí người ta có thể xài bài vở, âm nhạc, ảnh… của người khác một cách rất tự nhiên mà không nghĩ là mình đang ăn cắp. Điều này đặc biệt đúng ở những nơi mà nền giáo dục, truyền thông, đạo đức và luật pháp đều chưa tạo được cho công dân ý thức tôn trọng sở hữu trí tuệ.

Nói vậy để đi đến ý tiếp theo là, ở Việt Nam, nạn ăn cắp sở hữu trí tuệ trong làng báo, làng văn nghệ sĩ, chắc cũng nhiều như móc túi, ăn cắp xe máy, trộm chó… trong phần còn lại của xã hội.

(Nói đến đây là phải sờ gáy ngay xem mình đã đạo văn đạo báo bao giờ chưa. Thời Internet này, không thể giỡn mặt độc giả, khán giả được).

Yên tâm rồi mới tiếp tục: Cá nhân mình đã không biết bao nhiêu lần là nạn nhân của các vụ đạo văn, đạo báo (đạo ý tưởng thì thôi, không tính) kể từ khi đi làm báo đến nay.

Chẳng hạn, năm 2001, chương trình Thời sự 19h của VTV đã “xơi” nguyên bản text của mình trong một phóng sự về vụ mấy cựu binh Mỹ trở lại Mỹ Lai.

Tới năm 2009, hồi mình làm ở VNN, một bài viết của mình về chuyện dịch một số bài hát Liên Xô sang tiếng Việt (đăng nhân dịp 7/11) cũng “hân hạnh” được một nhà báo (nam) nổi tiếng luộc nguyên con gần 1 năm sau đó, chỉ sửa mỗi tên tác giả. Khi biết thì mọi sự đã rồi, mình cũng bận nên tặc lưỡi cho qua, chỉ hơi bực vì hình như bạn đọc ai cũng tưởng tác giả bài báo là nhà báo nổi tiếng kia.

Đầu tháng 2/2011, mình viết bài “‘Thời thanh niên sôi nổi’ của Đại tướng Võ Nguyên Giáp”, đăng trên tờ Sinh Viên Việt Nam số Tết Tân Mão. Tới mùa thu năm 2013, ông Giáp mất, lúc đó mình đang ở nước ngoài. Một tờ báo mạng nào đó (không nhớ tên) bèn cóp nguyên bài của mình về trang nhà và đổi tên mình thành “Sưu Tầm”. Mình “có ý kiến” trên facebook, liền bị phóng viên của tờ báo đó vào Diễn đàn Nhà báo trẻ mắng cho một trận, đại ý là “có giỏi thì liên hệ với báo tôi mà kiện tụng, mà đòi bản quyền, chứ chúng tôi lại phải hỏi ý kiến bạn rồi mới được đăng bài bạn à?”.

Cũng chưa nản bằng lần khác, quãng đầu 2014, một tờ báo rất lớn đã lấy một bài dịch của mình về đấu pháp của quân đội miền Bắc Việt Nam trong chiến dịch Hồ Chí Minh năm 1975. Chuyện kỳ quặc ở đây là, chính phóng viên của báo yêu cầu tòa soạn phải để tên dịch giả (là mình), nhưng tòa soạn gạt đi vì tên mình quá phản động; sau đấy vì phóng viên cứ ý kiến ý cò mãi, tòa soạn… lấy luôn tên phóng viên đó đặt vào bài báo đó. Cho mày hết ý kiến nhá, hễ con Đoan Trang nó kiện thì mày giơ mặt ra mà chịu, ai bảo mày tự nhận là đồng nghiệp của nó.

Mình vừa bực vừa buồn cười, bèn nảy ra một ý là, kể từ đó, các bài viết của mình đều chỉ xoay quanh các chủ đề “nhạy cảm” như nhân quyền, dân chủ, công lý, Biển Đông. Đồng thời, bất cứ khi nào có thể, mình đều chửi chế độ thật lực, nhất là tấn công vào sự yếu kém về nghiệp vụ và tệ hại về nhân cách của lực lượng công an…

Thế là kể từ đó, các bài viết của mình không bao giờ bị báo lề phải đạo nữa.

Báo Việt Nam ‘nhận diện nhóm lợi ích bán nước, hại dân’

Báo Việt Nam ‘nhận diện nhóm lợi ích bán nước, hại dân’

Bài viết "Nhận diện nhóm lợi ích 'bán nước, hại dân'" trên Báo Giáo dục Việt Nam.

Bài viết “Nhận diện nhóm lợi ích ‘bán nước, hại dân'” trên Báo Giáo dục Việt Nam.

Một tờ báo ở trong nước mới đăng bài bình luận, trong đó nói về chuyện có “nhóm lợi ích bán nước, hại dân”, “tạo điều kiện cho bọn xâm lược đe dọa sự toàn vẹn lãnh thổ”.

Báo Giáo dục Việt Nam thuộc Hiệp hội các trường đại học và cao đẳng hôm 26/7 còn viết thêm rằng việc “bán nước, hại dân” không chỉ thể hiện ở “hành động cấu kết, tiếp tay cho các thế lực ngoại bang nhằm mưu lợi cho bản thân, dòng tộc, phe nhóm, gây thiệt hại tới chủ quyền quốc gia, lợi ích dân tộc”, mà còn là việc “đem tiền thuế của dân mua đồ phế thải từ nước ngoài”, “đổ hàng nghìn tỷ tiền mồ hôi, nước mắt của dân vào các công trình để rồi bỏ hoang”, “làm cho đất nước nghèo đi, khiến đứa bé vừa chào đời đã trở thành con nợ, khiến tài nguyên cạn kiệt, ô nhiễm tràn lan, tệ nạn xã hội hoành hành”.

Tờ báo sau đó đưa ra một trong các dẫn chứng liên quan tới Formosa cũng như khu công nghiệp Vũng Áng mà Giáo dục Việt Nam viết là “vương quốc cho người nước ngoài trong lòng Hà Tĩnh”.

Báo này viết rằng “một nhóm lợi ích được hình thành từ mọi thành phần xã hội, từ những công chức bình thường đến quan chức cao cấp… đang từng ngày, từng giờ làm người dân mất niềm tin, làm dân tộc còi cọc về thể lực, làm văn hóa xã hội suy đồi…”

Nhận xét về bài viết, blogger Đoan Trang nói với VOA Việt Ngữ rằng dù bài báo dùng từ “rất là mạnh”, nó “vẫn nằm trong khuôn khổ của lề phải của báo chí chính thống”.

Bà nói thêm:

“Từ đó [‘bán nước, hại dân’] không phải là nhằm vào những kẻ bán nước hại dân ở cấp cao. Nó dùng chiêu bài vạch mặt những kẻ ‘phản quốc, hại dân’ để chống những thành phần cấp thấp, tham nhũng lặt vặt, chứ không phải thay đổi cả thể chế. Năm nay, kể từ hồi xảy ra vụ Formosa, mình cảm thấy mâu thuẫn nội bộ của họ nhiều hơn. Các phe phái dồn dập đánh nhau nhiều hơn”.

Tờ báo đặt dấu hỏi: “Một đất nước 90 triệu dân với rừng vàng, biển bạc nhưng máy bay, xe tăng, tên lửa, tàu chiến… chưa sản xuất được, đều phải mua của nước ngoài với số lượng hạn chế, vậy thì khả năng phòng thủ trước họa xâm lăng hiện hữu từ biên giới đến hải đảo sẽ tăng hay giảm?”

Báo Giáo dục Việt Nam viết tiếp: “Thế giới ngày nay, cuộc chiến đang dần được “tự động hóa” với máy bay không người lái, tàu ngầm không người lái, với robot chiến đấu… chúng ta không thể chiến thắng ngoại xâm chỉ với tinh thần yêu nước và những vũ khí cổ điển sản xuất từ thế kỷ trước”.

Báo thuộc Hiệp hội các trường đại học và cao đẳng Việt Nam viết tiếp: “Một nền quốc phòng trang bị kém liệu có đủ sức răn đe mộng bành trướng, bá quyền của những cái đầu nóng? Làm yếu khả năng bảo vệ tổ quốc chính là tạo điều kiện cho bọn xâm lược đe dọa sự toàn vẹn lãnh thổ. Những kẻ đang làm cho đất nước “đội sổ” khiến lòng dân không yên có phải là những kẻ bán nước, hại dân? Vậy, liệu đã đủ bằng chứng để kết luận rằng đã hình thành nhóm lợi ích… bán nước, hại dân?”

Chưa rõ tờ báo nhắc tới ai có “mộng bành trướng, bá quyền của những cái đầu nóng” trong đoạn trên. Giáo dục Việt Nam trước đó từng đăng tải nhiều bài bình luận về Trung Quốc với các tựa đề như “Kế sách thâm sâu của Tập Cận Bình”, “[Trung Quốc] tự kỷ về lịch sử để thực hiện giấc mộng bá chủ biển Đông”, hay “Giấc mơ Trung Quốc của Tập Cận Bình sẽ thành cơn ác mộng ở biển Đông”.

Trước câu hỏi liệu tờ Giáo dục Việt Nam có được “bật đèn xanh” trước khi đăng những bài viết dùng các lời lẽ mạnh mẽ, mang tinh thần dân tộc, nhà hoạt động xã hội Đoan Trang, người từng có thời gian làm việc trong một số cơ quan báo chí nhà nước, nói thêm:

“Báo Giáo dục mình không biết cơ quan chủ quản của nó là những ai, và ai đứng sau nó, nhưng mà tờ này lâu nay vẫn giữ một thái độ chống Trung Quốc và chống luôn cả phong trào dân chủ. Tờ này ngôn từ rất là mạnh, khá lạ ở Việt Nam. Việc họ viết bài này đăng trên báo như vậy cũng không có gì là lạ, nhưng có thể cùng bài viết này, có thể không đăng được ở các báo khác. Chỉ tờ này mới đăng được thôi”.

Ở phần cuối của bài viết, tờ Giáo dục Việt Nam lên tiếng kêu gọi “tiêu diệt những kẻ bán nước, hại dân đó”.

Trong phần đường dẫn liên quan tới bài nhận định này, tờ báo đưa lại bài viết có tựa đề, “Nhóm lợi ích đang chuẩn bị để quyết tâm đối phó với Tổng bí thư [Nguyễn Phú Trọng]?” cùng bài, “Vì đồng tiền cho bản thân, họ đã quên đi lợi ích quốc gia, dân tộc”.

Phong trào người Việt đoàn kết bảo vệ môi trường

Phong trào người Việt đoàn kết bảo vệ môi trường

Hòa Ái, phóng viên RFA
2016-07-27

h1410.jpg

Graphic Mạng Lưới Blogger Việt Nam kêu gọi mội người đoàn kết đứng lên bảo vệ môi trường, đòi hỏi Formosa rời khỏi Việt Nam và truy tố những thành phần có trách nhiệm.

 Courtesy of danlambaovn.blogspot.com

 03:00/07:36

Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Tổ chức dân sự độc lập Mạng lưới Blogger Việt Nam hồi trung tuần tháng 7 công bố lời kêu gọi người Việt trong và ngoài nước khởi động phong trào đoàn kết bảo vệ môi trường với bước khởi đầu bằng cuộc biểu tình khắp thế giới vào ngày Chủ nhật, 31 tháng 7 tới đây. Anh Dương Lâm, thành viên của Mạng lưới Blogger Việt Nam chia sẻ thông tin liên quan đến lời kêu gọi này.

Hòa Ái: Xin chào anh Dương Lâm.

Anh Dương Lâm: Xin chào chị Hòa Ái cũng như khán thính giả của đài RFA.

Nguyên nhân biểu tình ngày 31 tháng 7

Hòa Ái: Được biết qua lời kêu gọi của Mạng lưới Blogger Việt Nam, bước khởi đầu sẽ là một cuộc biểu tình của người Việt trong và ngoài nước diễn ra khắp năm châu vào ngày Chủ Nhật tuần này. Trước hết, anh Dương Lâm có thể cho biết thêm chi tiết về cuộc biểu tình vào ngày Chủ Nhật, 31 tháng 7?

Một tập đoàn thuộc về quốc tế thì đòi hỏi việc xuống đường không chỉ của cộng đồng người Việt ở trong nước mà của cả người Việt ở nước ngoài.
– Anh Dương Lâm

Anh Dương Lâm: Cuộc biểu tình vào ngày Chủ Nhật, 31 tháng 7 là bước khởi đầu của Mạng lưới Blogger Việt Nam đề nghị chúng ta tranh đấu cho vấn đề Formosa phải rời khỏi Việt Nam. Muốn được như vậy thì chúng ta phải đồng loạt có nhiều cuộc biểu tình tại nhiều thành phố trong nước từ ngoài Bắc vào Nam và từ trong nước ra nước ngoài như chúng ta từng có phong trào “We are one” giống như vậy. Vì Formosa Hà Tĩnh thuộc tập đoàn Formosa có hoạt động khắp nơi trên thế giới mà trong thời gian gần đây có những nhân viên của báo trong nước đã sang tận nơi, cụ thể là Đài Loan, để tìm hiểu nhà máy Formosa đã gây ra ung thư ở đó rất nghiêm trọng.

Do đó, một tập đoàn thuộc về quốc tế thì đòi hỏi việc xuống đường không chỉ của cộng đồng người Việt ở trong nước mà của cả người Việt ở nước ngoài để chúng ta tạo ra được sự quan tâm của cộng đồng quốc tế nhìn vào hành vi tàn phá môi trường của tập đoàn này. Có như vậy thì chúng ta mới tạo được áp lực lên tập đoàn Formosa rút khỏi Việt Nam cũng như việc tranh đấu của chúng ta tạo áp lực lên chính phủ Việt Nam phải đóng cửa ngay nhà máy mà họ đã tạo ra thảm họa môi trường, đang gây ra thảm họa di hại hậu quả rất nặng nề và lâu dài đối với môi trường và cuộc sống của người dân Việt Nam.

Hòa Ái: Hòa Ái cũng có ghi nhận kể từ khi xảy ra thảm họa môi trường biển xảy ra hồi đầu tháng 4, sau đó người Việt trong và ngoài nước liên tục biểu tình, đặc biệt người dân trong nước bị đánh đập và bắt bớ vì xuống đường tuần hành ôn hòa. Qua lời kêu gọi cho cuộc biểu tình lần này, anh dự đoán sự hưởng ứng sẽ như thế nào?

Anh Dương Lâm: Điều đầu tiên chúng ta cũng phải nhìn nhận rằng việc chính quyền Việt Nam sử dụng bạo lực đối với những người ôn hòa thể hiện quan điểm của mình trong vấn đề môi trường là thái độ lựa chọn của chính phủ, của chính quyền, của nhà cầm quyền đối với vấn đề này.

Còn vấn đề thứ hai trong câu hỏi thì một lần nữa là quan điểm của Mạng lưới Blogger Việt Nam, chúng tôi kêu gọi biểu tình khắp nơi trên thế giới chứ không chỉ riêng Việt Nam.

072716-400.jpg

Biểu tình trước tòa đại sứ VN ở Mỹ kêu gọi bảo vệ môi trường sống tại Việt Nam. RFA

Phản ứng của người dân Việt Nam ở trong nước hay nước ngoài như thế nào thì tùy thuộc vào cảm nhận của mỗi người về vấn đề thảm họa này, về tương lai của từng cá nhân cũng như gia đình bạn bè cộng đồng xung quanh họ. Những hậu quả, di hại của thảm họa Formosa đã tạo ra như chúng ta đã biết là cực kỳ lớn và rất lâu dài. Nó không chỉ liên quan vấn đề môi trường và kinh tế nữa mà còn ảnh hưởng đến vấn đề chủ quyền; khi ngư dân chúng ta không thể đánh bắt cá trên biển thì sẽ tạo điều kiện cho tàu bè Trung Quốc tràn xuống Biển Đông và khẳng định chủ quyền thuộc về Hoa Lục vì Biển Đông thuộc về chúng ta bị bỏ trống.

Qua lời kêu gọi này, chúng tôi hy vọng rằng tất cả cá nhân, đoàn thể hay các hội nhóm chính trị, các tổ chức xã hội dân sự, những người hoạt động trong tất cả các lãnh vực dân quyền – nhân quyền – dân chủ trong nước cũng như nước ngoài sẽ bỏ qua những khác biệt, bỏ qua những điều chúng ta chưa thể hiểu nhau mà sẽ cùng nắm tay nhau đoàn kết, đồng lòng và cùng đồng hành với nhau để tranh đấu cho mục tiêu chung. Một mục tiêu mà chúng ta biết rằng nó ảnh hưởng đến cuộc sống và sự sinh tồn của người dân và dân tộc.

Ý tưởng hoạt động

Hòa Ái: Với lời kêu gọi đồng lòng và đồng hành vì mục tiêu như anh vừa chia sẻ, Mạng lưới Blogger Việt Nam có những ý tưởng hoạt động nào khác bên cạnh biểu tình?

Anh Dương Lâm: Điều đầu tiên thì chúng tôi đặt nặng vấn đề chúng ta cùng đồng lòng với nhau. Chúng tôi đặt nặng tinh thần rằng chúng ta đoàn kết, nắm chặt tay nhau vì mục tiêu chung nhưng chúng ta tự phát, phân tán và đa dạng trong cách làm. Chúng tôi tin rằng mỗi cá nhân, hội nhóm sẽ có những sáng tạo riêng cho mình phù hợp với hoạt động và phương thức của mình để chúng ta xuống đường cũng như chúng ta tranh đấu cho mục tiêu chung của chúng ta.

Chúng ta phải tranh đấu với tập đoàn Formosa trên bình diện quốc tế; phải đưa những cá nhân chịu trách nhiệm ra trước chính phủ.
– Anh Dương Lâm

Bên cạnh đó, Mạng lưới Blogger Việt Nam cũng đưa ra những đề nghị mà trong lời kêu gọi quý vị có thể truy cập ở trang (Facebook) hoặc trang fangage của Mạng lưới Blogger Việt Nam; chúng tôi có nêu ra 10 đề nghị. Hy vọng quý vị có thể tham khảo các đề nghị đó để thực hiện trong việc xuống đường. Tất nhiên chúng tôi vẫn đề cao sự sáng tạo của mỗi cá nhân và các hội nhóm.

Hòa Ái: Qua thông tin trên mạng xã hội thì Mạng lưới Blogger Việt Nam kêu gọi phong trào này sẽ còn tiếp tục kéo dài trên tinh thần đoàn kết, cùng tham gia và phải kiên trì. Vậy, tinh thần này sẽ được cụ thể ra sao, thưa anh?

Anh Dương Lâm: Tinh thần đầu tiên và trên hết là chúng ta phải ngồi lại với nhau. Chúng ta ngồi lại với nhau thì mới mở đường cho sự đoàn kết để tiến về phía trước. Chúng ta phải tranh đấu với tập đoàn Formosa trên bình diện quốc tế; phải đưa những cá nhân chịu trách nhiệm ra trước chính phủ; phải làm rất nhiều việc liên quan. Tinh thần quan trọng nhất trong lời kêu gọi, tôi nghĩ đó là đưa những bàn tay của những con người tranh đấu với nhau để cùng nắm chặt tay nhau lại, ngồi lại với nhau để mở đường cho tranh đấu. Mặc dù có những khác biệt của các tổ chức xã hội dân sự, có những khác biệt nhỏ trong tính cách của con người tranh đấu nhưng vì mục tiêu chung và vì sự trường tồn và cuộc sống của người dân Việt Nam hôm nay và mai sau, tôi và Mạng lưới Blogger Việt Nam kỳ vọng rằng chúng ta cùng nắm chặt tay nhau vì mục tiêu chung.

Hòa Ái: Cảm ơn thời gian chia sẻ của anh Dương Lâm, đại diện của Mạng lưới Blogger Việt Nam với Đài Á Châu Tự Do.

Thí sinh Olympic toán Bắc Hàn xin tỵ nạn

Thí sinh Olympic toán Bắc Hàn xin tỵ nạn

 BBC 

EPATrung Quốc đã được thông báo về vụ việc này

Một thí sinh Bắc Triều Tiên trong cuộc thi Olympic toán quốc tế đã xin tỵ nạn ở lãnh sự quán Hàn Quốc tại Hong Kong.

Chưa rõ chi tiết, nhưng báo South China Morning Post nói người này được cho là đã đến Hong Kong để tham gia kỳ thi Olympic toán quốc tế hai tuần trước.

Trung Quốc, nước có thẩm quyền với các vấn đề ngoại giao của Hong Kong, đã được thông báo về vụ việc này.

Phát ngôn viên cảnh sát nói với BBC tiếng Trung rằng họ đã được thông báo nhưng từ chối bình luận thêm.

Tuy nhiên, bà xác nhận rằng cảnh sát đang canh gác bên ngoài cổng vào tòa lãnh sự và các nhà báo phải ngừng quay phim.

Bộ Ngoại giao Hàn Quốc cũng từ chối bình luận, và một quan chức nói rằng chính phủ không có bất kỳ bình luận gì liên quan đến những người đào tẩu từ Bình Nhưỡng.

Truyền thông địa phương đưa ra giả thuyết là chính phủ Hong Kong muốn tránh hậu quả tương tự từ những rắc rối xảy ra vào năm 2013, khi Edward Snowden trốn tại một khách sạn ở Hong Kong trước khi bay đến Nga để tỵ nạn tạm thời.

EPA

Lãnh sự quán Nam Hàn trong trung tâm Far East Finance (tòa nhà màu vàng)

Theo luật của Hong Kong, Trung Quốc có thẩm quyền giải quyết các vấn đề ngoại giao vì Hong Kong là đặc khu hành chính của Trung Quốc.

Trung Quốc thường trục xuất những công dân Bắc Hàn vượt biên trái phép. Trong khi đó Hàn Quốc thường tiếp nhận những công dân đào tẩu này.

Trang web của Bộ Thống Nhất Hàn Quốc nói rằng tới nay khoảng 29.000 công dân Bắc Triều Tiên đã đào tẩu sang Hàn Quốc từ cuối cuộc chiến tranh Triều Tiên.

Vào tháng 4/2016, 13 công dân Triều Tiên làm việc tại một nhà hàng nước ngoài đã trốn sang Hàn Quốc; đây là cuộc đào tẩu số đông đầu tiên từ cùng một địa điểm. Nhóm thứ hai được nói đã trốn đi vào tháng Năm.

Đồng thời, cũng có tin hồi tháng Tư về việc một quan chức cao cấp Bắc Triều Tiên đào tẩu.