Trần Trung Đạo: Việt Nam buồn lắm em ơi

Diễn Đàn Thế Kỷ

Nhạc phẩm Tình Bơ Vơ của Lam Phương được sáng tác trước năm 1975. (Hình Tài liệu)

Chuyện ca sĩ Tuấn Ngọc sửa lời nhạc của Tình Bơ Vơ qua rồi. Chắc hôm nay ông đang hối hận trong lòng. Trước ông đã có nhiều ca sĩ cùng thời với ông hát bài này trong nước nhưng họ không sửa lời. Âu đó cũng là một bài học cho ông.

Hát sai lời hay sửa lời không phải chỉ xảy ra lần đầu. Nhiều ca sĩ vô tình hát sai nhưng cũng có ca sĩ cố tình hát sai. Ca sĩ Khánh Ly trong bài Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên của nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn thu lần đầu năm 1979 đã sửa “đâu rộn ràng giọng hát Khánh Ly” thành “đâu rộn ràng giọng hát Thái Thanh” để bày tỏ sự kính trọng dành cho ca sĩ đàn chị của mình. Đó là một cách sửa lời đáng quý.

Nhưng trường hợp của ca sĩ Tuấn Ngọc thì khác. Trong video, rõ ràng ông đã cố tình sửa hai chữ quan trọng nhất trong bản nhạc từ “Việt Nam” sang “Chiều nay”.

Ca sĩ Tuấn Ngọc nhìn vào bản nhạc để ngay trước mặt và còn đeo kính lão nữa. Dù sao, để công bằng cho ca sĩ Tuấn Ngọc, người viết ‘google’ câu “chiều nay buồn lắm em ơi“ nhiều lần để biết đâu ai đó đã sửa trước và ông gặp vận xui nên đã dùng bản sai đó. Nhưng không có. Ông cố tình hát “Chiều nay buồn lắm em ơi”.

Sửa những chữ khác không sao nhưng thay chữ “Việt Nam” bằng “Chiều nay” thì khác. Dư luận khắt khe, có khi nặng lời không cần thiết nhưng họ không có lý do riêng gì để thù hằn ca sĩ Tuấn Ngọc mà chỉ ghét thế lực mà họ nghĩ ca sĩ Tuấn Ngọc vừa thỏa hiệp. Dù ghét bao nhiêu cũng không nên mạt sát vì mạt sát là hành động của những người tuyệt vọng.

Do đó, trong chiều sâu và thực chất của vấn đề, sự phẫn nộ vừa qua không phải là phẫn nộ giữa người dân với ca sĩ Tuấn Ngọc mà giữa người dân với đảng Cộng sản. Những người phê bình ca sĩ Tuấn Ngọc nghĩ rằng ông “mặc áo giấy” để làm vừa lòng “ma”. Phê bình ca sĩ Tuấn Ngọc là một cách phê bình đảng mà không sợ bị tù.

Người viết cũng không nhắm vào cá nhân ca sĩ Tuấn Ngọc mà chỉ mượn câu chuyện thời sự có liên quan đến ông để viết về một quan tâm lớn hơn, đó là tính thỏa hiệp.

Khái niệm thỏa hiệp (compromise) được dùng trong mọi lãnh vực để chỉ một sự nhân nhượng giữa hai bên tranh chấp mong đạt đến một điểm có thể cùng chấp nhận. Tuy nhiên trong nhiều trường hợp thỏa hiệp chỉ có tính đơn phương, một chiều, tự khuất phục, tự hạ thấp giá trị của mình để lấy lòng người khác, thế lực khác.

Nhạc sĩ Vũ Thành An biện hộ cho ca sĩ Tuấn Ngọc: “Các bài hát cũ được truyền từ người nọ qua người kia, không có nguyên bản, không tham khảo Nhạc Sĩ nên sai lời là phổ biến. Ca Sĩ khi hát thường tìm lời trên Internet. Những gì trên Internet cũng là sao chép lại.”

Lời biện hộ này không đủ tính thuyết phục. Ít thuộc nhạc và chưa từng hát Tình Bơ Vơ như người viết bài này mà còn biết trong nhạc phẩm đó có câu “Việt Nam buồn lắm em ơi” nói chi là một ca sĩ đã hơn nửa thế kỷ sống bằng nghề ca hát. Ông có thể chưa hát nhưng hẳn đã nghe đồng nghiệp hát không phải một lần mà nhiều lần.

Một bản nhạc, một bài thơ hay một bài văn đều có tâm hồn và tâm hồn được thể hiện bằng những câu nổi bật làm người đọc sẽ nhớ lâu. Trong nhạc phẩm Tình Bơ Vơ câu nổi bật là “Việt Nam buồn lắm em ơi”.

Nhạc sĩ nổi tiếng ở miền Bắc là Phú Quang từng bị trù dập suốt 10 năm chỉ vì câu “đâu phải bởi mùa thu” nhưng ông nhất định không thay lời bài hát mà còn chửi đám tuyên huấn là “ấu trĩ”. Nhạc sĩ Phú Quang không thỏa hiệp và đã thắng.

Các nghệ sĩ Lộc Vàng, Phan Thắng Toán và Văn Thành bị kết án 10 năm tù chỉ vì hát những bản tình ca, đa số là về mùa thu, của Văn Cao, Đoàn Chuẩn, nhưng không ai đọc chuyện các anh sửa lời bài hát dù đang sống trong xích xiềng sắt máu của chế độ Cộng sản thập niên 1960. Ba nghệ sĩ trong nhóm Lộc Vàng không thỏa hiệp và bước ra khỏi nhà tù như những người chiến thắng.

Một ngày khi chế độ Cộng sản ra đi, âm nhạc là lãnh vực được thay đổi nhanh chóng và dễ dàng nhất. Ngay hôm nay trên đường phố Sài Gòn, trong những quán nhạc, những quán cà phê đều hát nhạc Việt Nam Cộng Hòa và đặc biệt là nhạc lính Việt Nam Cộng Hòa. Bên cạnh những Tình Ca, Hướng Về Hà Nội, các nhạc phẩm Những Rừng Lá Thấp, Anh Không Chết Đâu Em, Trăng Tàn Trên Hè Phố v.v… đang được hát. Nhạc Việt Nam Cộng Hòa là một phần trong đời sống tinh thần của người dân thuộc nhiều thế hệ khắp ba miền. Các em, các cháu có thể chưa hiểu hết nội dung nhưng chắc chắn biết Việt Nam đã từng có một thời tự do và đáng yêu như thế.

Có lẽ hôm nay ca sĩ Tuấn Ngọc đang tự trách phải chi mình cứ giữ nguyên và hát một cách tự nhiên. Nhưng giấu đi hai chữ “Việt Nam” làm cho vấn đề không chỉ trở nên trầm trọng mà còn xúc phạm đến mọi người Việt Nam có ý thức và tình cảm dân tộc.

“Việt Nam” hai tiếng rất thiêng liêng nhưng cũng đầy đau thương và nhức nhối.

Tiếng súng đã ngưng 47 năm nhưng mỗi người Việt trong cũng như ngoài nước, ở mức độ khác nhau, đều còn mang trong tâm hồn một vết thương chưa lành nằm phía dưới làn da mỏng. Họ sống có vẻ bình thường nhưng một hạt muối, một mũi kim, một cơn gió mạnh có thể sẽ làm vết thương đang mưng mủ vỡ ra.

“Việt Nam buồn lắm em ơi” không chỉ là câu nhạc của nhạc sĩ Lam Phương mà cả một khung trời, một tâm cảm của con người và một vấn nạn chưa giải quyết xong của đất nước.

Những kẻ làm cho “Việt Nam buồn lắm em ơi” đang sống trong các biệt thự cao sang, khi chết được chôn trong các nghĩa trang rộng 55 ngàn mét vuông như trường hợp Trần Đại Quang, con cái họ học trung học tư ở Mỹ, học đại học tư ở Mỹ, mua nhà giá hàng triệu dollar bằng tiền mặt ở Mỹ. Tiền đâu nếu không phải tham nhũng từ mồ hôi, nước mắt và cả máu của đại đa số người dân bị trị.

Sau 47 năm nhưng cuộc chiến vẫn chưa tàn. Các thành phần dân tộc chống độc tài đảng trị cũng đang một lớn dần. Họ không còn cô đơn, lẻ loi, đơn độc như những ngày sau 1975 ở nhà thờ Vinh Sơn, Sài Gòn hay ở chùa Dược Sư, Cần Thơ. Sức mạnh của người dân không thua kém gì sức mạnh của đảng. Họ tận dụng mọi thành quả của cuộc cách mạng tin học và khai thác mọi kẻ hở của bộ máy cai trị để chống lại bạo quyền. Dĩ nhiên trong đó có việc chống lại những kẻ a dua, toa rập và thỏa hiệp với bạo quyền.

Đảng có nhà tù nhưng người dân có lương tri. Đảng có bộ máy tuyên truyền lừa bịp nhưng người dân có sự thật. Cuộc đấu tranh giữa công lý và bạo lực rất cam go và có thể còn kéo dài khá lâu nhưng đảng cũng biết không nhà tù nào đủ lớn để nhốt hết được lương tri.

Nhà tù Cộng sản có giới hạn không gian trong khi lương tri là cả một dòng sông lịch sử dài mang tâm hồn Việt Nam bao la bát ngát chảy qua nhiều thế hệ. Dòng sông đó vẫn chảy và vẫn đang bồi đắp phù sa khát vọng tự do dân chủ cho hôm nay và mai sau.

Sau 30 tháng 4, 1975, khi chủ trương đốt sách, đảng nghĩ chỉ cần nửa thế kỷ khi các thế hệ chiến tranh qua đời hết sẽ không còn ai nhắc đến Việt Nam Cộng Hòa, nhắc đến sách vở, âm nhạc, thơ ca được sáng tác trước 1975.

Nửa thế kỷ sắp qua nhưng Việt Nam Cộng Hòa không chỉ được nhắc nhở mà đang sống hào hùng trong giáo dục, văn học, âm nhạc, thi ca và lý luận chính trị. Sự thật như ánh sáng mặt trời có thể nhất thời bị che khuất bởi đám mây đen nhưng không mất. Tần Thủy Hoàng, Stalin, Hitler đều đốt sách nhưng cũng đều không che giấu được tội ác của mình.

Chế độ Cộng sản tại Việt Nam chỉ là một chế độ tạm thời. Cơn bão sẽ qua đi và những ngọn lúa Việt Nam sẽ đứng dậy. Wojciech Jaruzelski của Ba Lan biết điều đó. Janos Jozsef Kadar của Hungary biết điều đó. Họ là những hung thần của một thời chuyên chính vô sản nhưng cuối cùng đã phải đầu hàng trước lương tri của dân tộc họ và của loài người yêu chuộng tự do. Việt Nam rồi cũng thế.

“Việt Nam buồn lắm em ơi” là sự thật hôm nay.

Tùy theo tầm hiểu biết và nhận thức của mỗi người, một chị bán hàng rong hay một nhà nghiên cứu chính trị chiến lược dù không nói ra nhưng đều công nhận “Việt Nam buồn lắm em ơi”.

Thân phận Việt Nam trong lòng một chị bán hàng rong và một nhà nghiên cứu có một điểm băn khoăn giống nhau là không biết ngày mai sẽ ra sao. Ngày mai gia đình chị sẽ ra sao. Ngày mai đất nước anh sẽ ra sao. Ngày mai dân tộc chúng ta sẽ ra sao.

Nhà nghiên cứu nhìn sang Cambodia, nhìn sang Philippines, nhìn sang Đài Loan, nhìn ra những dàn hỏa tiễn đặt trên bảy căn cứ quân sự dưới dạng “đảo nhân tạo” của Trung Cộng trên Biển Đông đang chĩa vào Hà Nội, Đà Nẵng, Sài Gòn và lo cho tương lai dân tộc sẽ về đâu. Việt Nam như con ếch “ổn định” trong nồi nước nóng của Tập Cận Bình đang đun. Lửa mỗi ngày một bốc cao hơn. Nước mỗi ngày một nóng hơn. Với tình cảnh này, sớm hay muộn, nếu không tìm cách nhảy ra, ếch Việt Nam cô đơn sẽ bị luộc chết trong nồi Đại Hán.

Chị bán hàng rong cũng thế. Chị nhìn đàn con ốm yếu, nhìn bếp lửa tối âm u, nhìn căn nhà tôn dột nát và lo cho gia đình mình, các con rồi sẽ ra sao. Chúng có cơ hội đến trường như bao nhiêu đứa trẻ khác hay không. Cho dù đủ sức học thì tiền đâu để đóng học phí, để ăn, để sống cho tới khi ra trường. Mùa đông nào cũng lạnh nhưng con nhà nghèo sẽ lạnh hơn và đêm nhà nghèo sẽ dài hơn.

Phân tích từ phạm vi quốc tế cho đến gia đình để thấy Việt Nam cần thay đổi tận căn bản và cần sự góp sức của mọi người còn quan tâm đến vận nước. Thỏa hiệp với chế độ là phản bội lợi ích của đại đa số người dân Việt Nam.

Dòng văn minh nhân loại đã chảy qua những sa mạc ở Bắc Phi và Trung Đông như Tunisia, Libya, Ai Cập v.v.. và Mùa Xuân Arab (The Arab Spring) đang có ảnh hưởng tích cực tới Việt Nam. Các cuộc cách mạng dân chủ Arab là những cuộc cách mạng đầu tiên trong lịch sử loài người được hướng dẫn bằng cách mạng tin học. Trong cuộc cách mạng xã hội lần này, không cần ai phải “xếp bút nghiên”, không cần ai phải “biệt kinh kỳ”. Cuộc tranh đấu để bào mòn chế độ, cô lập chế độ và loại bỏ chế độ đang diễn ra ngay trước mắt mọi người dưới nhiều hình thức.

Vô số việc cần làm và nên làm. Một nhóm bạn mang tình thương đến cho các cháu mồ côi, một nhóm bạn khác quyên góp từng áo mùa đông cho các cháu vùng cao, một nhóm bạn mở trường dạy chữ, mỗi người một việc, đơn giản nhưng tràn đầy ý nghĩa. Một khi nhận thức được nâng cao, tình thương được lan tỏa rộng, hận thù và nghi kỵ sẽ tan dần đi như khói như sương.

Đảng đang ở trong thế thủ chỉ còn trông cậy vào nhà tù và bộ máy tuyên truyền đang mất dần tác dụng. Các thành phần dân tộc chống thỏa hiệp với chế độ có mặt ở khắp nơi và đang thắng thế.

“Việt Nam buồn lắm em ơi” nên Việt Nam phải thay đổi để sống còn với thời đại. Mỗi người trong điều kiện và khả năng của mình nên thuận theo đà phát triển của văn minh để góp phần làm thay đổi xã hội Việt Nam thay vì thỏa hiệp với giới cầm quyền để kéo dài chế độ độc tài đảng trị.

Về nước sống dưới sự cai trị của đảng Cộng sản là thỏa hiệp với chế độ dù người đó là ai và nhân danh bất cứ lý do gì. Nhưng trong khi sống và hành nghề trong lòng chế độ cũng nên đặt ra cho chính mình một lằn đỏ tránh vượt qua. Lằn đỏ đó chính là tư cách và trách nhiệm của một người Việt Nam đối với tương lai dân tộc và các thế hệ đi sau.

Trần Trung Đạo

GÓC SUY TƯ…- Cuộc Đời Có Những Điều, Cho Dù Con Người Có Muốn Cũng Đành Bất Lực….

Van Pham

GÓC SUY TƯ…

Nếu bạn đang cảm thấy phiền não, cảm thấy mất niềm tin vào cuộc sống này, thì hy vọng rằng sau khi bạn biết được những điều “bất lực” trong cuộc sống này, bạn sẽ thấu hiểu được nhiều hơn, buông bỏ nhiều hơn để đạt được nhiều hơn.

  1. Người rời xa bạn

Con người đến với nhau vì duyên, ra đi cũng là duyên, không cần quá níu kéo, bởi có níu kéo cũng không giữ được.

Người rời xa bạn, đó là họ đã đánh mất bạn, không phải bạn đã đánh mất họ. Cũng có thể, rời xa là để gặp lại nhau tại một nơi nào đó tốt đẹp hơn.

  1. Thời gian trôi qua

Trong dòng chảy cuộc đời, thời gian cuốn trôi đi bao thị phi, phiền muộn, bao niềm vui nỗi buồn, cũng như cả tuổi thanh xuân. Thời gian một khi trôi qua là không thể nào trở lại, vậy nên, việc gì cần làm thì nên cố gắng nỗ lực, đời này, ít nhất là không hổ thẹn với chính mình.

  1. Thất bại

Thất bại tựa như một bức tường đổ sụp, nó đè lên thân bạn, khiến bạn không cách nào vùng vẫy, không thở được, khiến bạn mất đi niềm tin. Tuy nhiên, nếu bạn lặng lẽ chấp nhận nó, thì bạn sẽ không cách nào đứng dậy được nữa. Nếu bạn cố gắng đứng lên, bạn sẽ thấy mọi thứ không quá tồi tệ như mình vẫn nghĩ.

  1. Không thể lựa chọn xuất thân

Có người sinh ra đã là vua, có người sinh ra là quý tộc, nhưng rất nhiều người sinh ra đã là thường dân. Trên thế giới này, chúng ta có thể thay đổi được mọi thứ, nhưng không thể lựa chọn cho mình được nơi sinh ra, lựa chọn bậc sinh thành.

  1. Sự cô đơn không ai hiểu thấu

Con người, bất kể là đang vui vẻ hay ưu sầu, cao sang hay hèn mọn, đều có thể bắt gặp cảm giác cô đơn không sao hiểu thấu, nó quanh quẩn trong tâm hồn mỗi người, tựa như đang tìm kiếm ý nghĩa chân thực của đời người.

  1. Tình yêu vô vọng

Một loại độc dược rất ngọt ngào gọi là “ưu thích”, cái thích này không có giới hạn, đủ dạng đủ loại, nhưng rốt cuộc ưa thích vẫn là ưa thích, nó không phải là “yêu”.

  1. Lãng quên

Nhiều người trong chúng ta cho rằng cả đời sẽ không bao giờ quên đi sự tình, ngay cả những chuyện chúng ta cho rằng không thể quên, rốt cuộc vẫn sẽ bị lãng quên. Cuộc sống vì có kỷ niệm, nên mới có những phút giây hoài niệm. Hãy cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, vui với hiện tại là điều nên làm nhất.

  1. Quá khứ đã qua

Một giây vừa trôi qua đã trở thành quá khứ. Cuộc sống này, rất nhiều thứ sẽ mất đi, dù muốn hay không cũng nên chấp nhận. Điều duy nhất có thể đọng lại, đó là những ký ức không bị lãng quên.

  1. Người khác cười nhạo

Miệng là của người khác, tai là của bản thân mình, nói hay không đó là việc của họ, còn nghe hay không lại là chuyện riêng của mình, chúng ta phải học cách mỉm cười khi đối mặt với tất cả điều này.

  1. Không tránh khỏi cái chết

Cuộc sống là một quá trình, và cái chết là điều không thể tránh khỏi. Nếu như đã không tránh khỏi, vậy cứ thản nhiên đối mặt, xem nhẹ nó, chuyện gì đến sẽ đến, như vậy những phút giây tồn tại trên đời này mới có ý nghĩa, mới có thể an nhiên tự tại.

‘TÌNH NGƯỜI”

Van Pham

Thời tuổi trẻ, cứ tới gần ngày Lễ Tình Nhân là tôi háo hức, mong đợi giây phút ấm áp bên cạnh người mình yêu. Nhưng, khi tuổi đời ngày càng lớn, sự trải nghiệm ngày càng nhiều, tôi bỗng nhận ra:

– Tình người mới là điều quan trọng nhất, nó hướng dẫn bạn biết sống sao cho trọn vẹn, sống sao cho xứng đáng với phẩm giá mà ông trời đã trao tặng cho loài người!

Có tình người, bạn sẽ biết cách lựa chọn, biết cách yêu và yêu một cách có trách nhiệm!

Có tình người, bạn sẽ chân thành, tránh xa sự lừa dối, quay lưng với bạc bẽo bởi: đã không mang tới hạnh phúc cho người thì thôi, hà cớ chi phải gây khổ lụy cho họ?

Có tình người. bạn biết buông sầu cho mình và bỏ oán hận cho người!

Bạn sẽ hiểu: cuộc đời là vô thường, đôi khi chỉ là vô ý làm tổn thương lẫn nhau;

Đôi khi mình sai lầm, vậy trách chi mãi sai lầm của người khác; ai cũng có một thời nông nổi, vậy cớ sao không biết quên chuyện đã qua…bao dung để cùng nhau hướng về tương lai, chả lẽ cứ quay đầu nhìn mãi về quá khứ???

Có tình người: bạn bớt thị phi, tránh phán xét, dèm pha chuyện đời – chuyện người. Bởi: ta là ai mà có quyền kết tội, kết án người khác?

Có tình người để hiểu ra cái chân lý đơn giản: bạn không muốn mình bị đóng đinh lên Thập giá thì đừng đưa người khác lên giàn hỏa thiêu!

Có tình người: ta sẽ bớt gian tham, bớt tranh giành, không hạ tiện đạp người khác xuống để bản thân đứng trên đỉnh vinh quang.

Tình người cao thì chất “con” hạ xuống; dám để cái tôi hạ xuống thì tức khắc bản thân sẽ được nâng lên!

Có tình người để từ ái, tử tế với nhau, đừng chấp nhặt chuyện nhỏ, đừng làm lớn chuyện không đáng, đừng so đo tính toán hơn thua thiệt…một khi đã cho đi thì… đừng tiếc.

Nếu còn băn khoăn thì đừng cho, nếu đã cho…đừng nghĩ và đừng đợi người trả ơn trả nghĩa!…

Vào thời điểm đầu Xuân, nhất là trong Mùa Chay Thánh ước gì tất cả chúng ta dành ít thời gian để suy gẫm, để chiêm nghiệm, để biết buông bỏ cho nhau những lầm lỗi, để thấy yêu thương nhau nhiều hơn và để biết rằng:

– “Đời người vốn ngắn ngủi, mọi thứ danh vọng, tiền tài là hư vô chẳng mấy chốc sẽ tan biến”… chỉ có TÌNH NGƯỜI là ở lại, được nhân gian nhắc nhớ… mãi mãi!

Người Việt ở Ba Lan kể lại chuyện biểu tình chống ‘lạm thu’ và ‘tham nhũng’ ở Lãnh sự quán – BBC News Tiếng Việt

 
Dương đã bỏ ra 3 ngày ngồi trên ĐSQ để tìm hiểu cách làm việc của bộ phận lãnh sự và nhận thấy ai cũng phải chi nhiều tiền, ai cũng bị hạch sách nhũng nhiễu.
 
Dương, một ông bố hai con nhỏ đang bệnh rất nặng, tuần chạy thận ba lần. Câu chuyện của Dương gây xúc động mạnh trong cộng đồng và khiến cơn búc xúc lâu nay có dịp xổ tung lên.
 
Sau khi chia sẻ câu chuyện Dương chịu rất nhiều sức ép, từ năn nỉ, khuyên bảo cho tới răn đe, dọa dẫm, đề nghị bồi thường v.v… để rút bài viết. Nhưng đằng sau hình hài ốm yếu là một tinh thần thép, Dương đã không khuất phục trước sự đe dọa cũng như mua chuộc.
 
Sau đó một làm sóng lên tiếng, ‘đấu tố’ ĐSQ Việt Nam trên mạng, từ việc làm hộ chiếu cho trẻ sơ sinh đến việc kết hôn hay bất kỳ thủ tục lãnh sự nào đều mất rất nhiều tiền khoác thêm sự khó chịu vào người.”
Người Việt ở Ba Lan kể lại chuyện biểu tình chống 'lạm thu' và 'tham nhũng' ở Lãnh sự quán - BBC News Tiếng Việt
 
BBC.COM
 
Bà Mạc Việt Hồng hy vọng cuộc biểu tình sẽ là nguồn cảm hứng cho người ở các nước khác đấu tranh chấm dứt tệ nạn lạm thu ở lãnh sự quán VN.
 

ĐỂ RỒI TẤT CẢ… ĐỀU LÀ PHÙ DU (Đinh Trực sưu tầm)

Công nương Diana mang một chiếc nhẫn kim cương trị giá 205 ngàn Mỹ kim, tương đương với tiền Việt Nam là 3 tỷ 71 triệu đồng. Món trang sức có viên ngọc sapphire Ceylon hình bầu dục 12 carat được bao quanh bởi 14 viên kim cương solitaire, cố định trên 18 karat vàng trắng. Đó là một phần quan trọng trong lịch sử hoàng gia Anh.

Lễ cưới của cô với hoàng tử Charles nước Anh đã tốn hết 3 triệu 500 ngàn Mỹ kim, tương đương với 52 tỉ 500 triệu đồng Việt Nam cùng 2700 khách mời danh dự…!

Thế mà Gia đình Hoàng gia nổi tiếng đó đã tan vỡ sau 15 năm tình lận đận…!

Số phận bi thương của công nương đã tử nạn xe vào lúc 10 pm, ngày 31 tháng 08 năm 1997 (giờ Paris) và khi được chôn cất…, công nương Diana không mang theo nhẫn kim cương trên tay, và cũng không mang được một Mỹ kim nào…!

Trong quan tài, chỉ có xâu chuỗi Mân Côi của mẹ Têrêsa thành Calcutta đã tặng cô mà thôi…!

Sống trong cuộc đời này, cho dù là giàu sang, vinh hoa, phú quý hay khốn khổ, cùng cực, bần hèn; cho dù là quan chức quyền uy, vua chúa hay người thấp bé, người cùng khổ…, thì khi nhắm mắt xuôi tay lìa đời cũng đều giống như nhau…!

Công nương Diana chỉ mang theo hành trang cho cuộc đời là những công phúc khi sinh thời mà cô đã làm cho đời, cho người…!

*Khi còn sinh thời…! Công nương đã có nói: “Hãy làm những điều tốt cho mọi người mà không mong được trả ơn và nhớ rằng một ngày nào đó họ cũng mang nhiều điều tốt đẹp đến cho bạn…!”.

From: haiphuoc47&NguyenNThu

NGÀI CHỈ CẦN LẤY ĐI HƠI THỞ

Quyên Di

Thứ Sáu tuần trước, tôi gặp lại Cha Phaolo Nguyễn Hoài Chương trong đám tang của thân nhân một người bạn. Gặp nhau, Cha báo cho biết vừa tìm được mấy tài liệu liên quan đến tờ Tuổi Hoa và hứa sẽ gửi cho tôi.

Tôi biết Cha từ hơn 30 năm qua, lúc tôi còn loay hoay với tờ tạp chí Tuổi Hoa hải ngoại. Khi ấy Cha đã thành lập bút nhóm Lửa Việt (Lua Viet Youth Association,) quy tụ các bạn trẻ không phân biệt tôn giáo, hăng say phục vụ cộng đồng trong những lãnh vực giáo dục, y tế, xã hội.

Nhiều bạn trẻ quý mến Cha và xem Cha như thần tượng. Rất nhiều bạn trẻ gọi Cha là bố: bố Chương.

Mới gặp nhau hôm thứ Sáu, thế mà hôm nay Cha đã được Chúa gọi về. Ngài chỉ cần lấy đi một hơi thở của Cha. Tôi buồn não ruột, dù biết rằng Cha ra đi là về với Chúa.

Cậy vì công ơn cứu chuộc của Chúa Giêsu Kitô, xin Chúa đón nhận tôi tớ Chúa là thầy cả Phaolo Nguyễn Hoài Chương vào thiên đàng hưởng nhan Thánh Chúa.

TRỌN ĐỜI CON, MỘT ĐIỀU MONG ƯỚC

Trọn đời con, một điều mong ước

Ngài ở đâu, con cũng ở bên

Mong ước ấy hôm nay đạt được

Ở cùng Ngài hưởng phúc trường sinh.

Ngài chỉ cần lấy đi hơi thở

Hồn liền bay lên chốn thiên cung

Trần gian này là nơi tạm ở

Trời cao kia quê thật ngàn trùng.

Tuổi thanh xuân đã dâng cho Chúa

Và giờ đây dâng cả xác hồn

Tình yêu con tràn đầy chan chứa

Rất ấm nồng trong quả tim son.

Vẫy tay chào bạn ơi ở lại

Tôi ra đi không hẹn quay về

Trình diện Đấng tạo sinh nhân loại

Cầu mong Ngài không nỡ chối chê.

Rồi sẽ lại gặp nhau, bạn nhé

Khi chúng ta đoàn tụ quê trời

Sẽ không còn cô đơn quạnh quẽ

Nhưng cùng chung vinh phúc chói ngời.

Quyên Di

“Cho Tôi xin chút nước!” – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Hôm nay, một số nhà thờ sẽ cử hành nghi thức đầu tiên trong ba nghi thức Kiểm Tra những người trưởng thành đang chuẩn bị lãnh nhận các Bí Tích Khai Tâm vào Đêm Vọng Phục Sinh. Từ Latin “Scrutari”, có nghĩa là điều tra hoặc tìm kiếm một cái gì đó; nó đề cập đến việc lục lọi trong đống rác để tìm một thứ gì đó có giá trị. Đây là điều Chúa Giêsu đang làm với chúng ta! Ngài sẽ sắp xếp sự rối loạn của bản chất con người sa ngã và tội lỗi nơi chúng ta, để chỉ ra ‘sự tốt lành và vẻ đẹp của đứa trẻ’ mà Thiên Chúa đã tạo thành. Đó là ‘cơn khát của linh hồn Ngài!’.

Kính thưa Anh Chị em,

Câu chuyện Tin Mừng mô tả hành động này một cách tuyệt vời. Đó là một câu chuyện dài, đầy cảm hứng về một phụ nữ bên giếng nước Giacóp. Câu chuyện này chứa đầy tính biểu tượng, mà phần lớn người đọc bình thường có thể dễ dàng bỏ qua: ‘cơn khát của linh hồn Chúa Giêsu!’.

Để bắt đầu, điều quan trọng là bạn và tôi phải thành tâm sống lại cảnh tượng đó. Chúa Giêsu ngồi một mình bên bờ giếng vào khoảng giữa trưa. Rất ít phụ nữ đến giếng vào thời điểm đó trong ngày vì nắng nóng; nhưng phụ nữ này đến vào giờ này vì cô ấy biết những người khác sẽ không đến đó. Cô là một tội nhân, và nhiều phụ nữ khác trong thành biết điều đó. Vì thế, để tránh mặt họ và tránh cảm giác xấu hổ, rất xấu hổ, cô đã đến vào thời điểm mà cô có thể tránh những phụ nữ khác. Vì vậy, điều đầu tiên chúng ta cần xem xét là sự đau khổ mà phụ nữ này phải chịu đựng vì sự xấu hổ về cuộc sống tội lỗi của mình.

Đến gần giếng, cô ngạc nhiên khi nghe Chúa Giêsu xin cô nước uống, “Cho Tôi xin chút nước!”. Cô, người Samari; người Do Thái coi người Samari là ô uế. Vì lý do đó, họ sẽ không uống nước từ bình của người Samari. Nhưng Chúa Giêsu đã phá bỏ phong tục tệ hại này và xem cô như đứa con gái yêu của Chúa Cha với phẩm giá và giá trị bẩm sinh khi Ngài bắt chuyện với cô.

Giữa trưa hè, Chúa Giêsu trìu mến ngỏ lời với cô, “Cho Tôi xin chút nước!”. Thánh Augustinô nói, “Cách tượng trưng, Chúa Giêsu khao khát linh hồn cô, khao khát sự cứu rỗi của cô. Ngài ao ước sớm ban cho cô ơn chiến thắng nhờ Thập Giá của Ngài. Và việc cô sẵn lòng đón nhận món quà này cũng sẽ mang lại sự thỏa mãn cho Trái Tim Rất Thánh của Ngài!”. Ngài không sống trong quá khứ của cô; Ngài biết tất cả về nó; Ngài đọc được tâm hồn cô. Tất cả những gì Ngài muốn là lục lọi trong đống tội lỗi và rác rưởi chất đầy tâm hồn cô để khám phá ra phẩm giá bên trong của cô. Nếu cô để cho Chúa Giêsu ban cho cô lòng thương xót này, thì không những cô sẽ nhận được Nước Hằng Sống đích thực vốn dĩ làm dịu cơn khát tâm linh của mình, mà cô còn thỏa mãn được cơn khát tâm linh trong chính linh hồn Chúa Giêsu, một cơn khát vốn chỉ có thể thỏa mãn nhờ việc ban phát lòng thương xót. Đó là ‘cơn khát của linh hồn Ngài!’.

Anh Chị em,

“Cho Tôi xin chút nước!”. Hãy suy ngẫm về người phụ nữ bên giếng nước này. Cô là biểu tượng của mọi người đến với niềm tin vào Chúa Kitô đang chuẩn bị lãnh nhận Nước Hằng Sống của Phép Rửa trong Lễ Phục Sinh, nhưng cô ấy cũng là biểu tượng của tâm hồn bạn và tôi trong tình trạng ở mức nó trở nên lộn xộn với rác rưởi của tội lỗi và rối loạn. Đừng để sự xấu hổ, sợ hãi hoặc cảm giác không xứng đáng ngăn cản bạn tham gia vào cuộc trò chuyện tương tự này với Ngài. Hãy nghe Ngài nói với bạn rằng, Ngài khao khát bạn và khao khát được thoả mãn bởi hành động thần linh của việc ban Lòng Thương Xót Thiêng Liêng của Ngài, được tuôn đổ qua Nước Hằng Sống dồi dào, vốn được ban cho bạn khi bạn chịu phép Rửa hoặc Bí tích Hoà Giải.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, Chúa khát khao con; cho con biết khát khao Chúa. Và nhất là, cho con biết thoả mãn ‘cơn khát của linh hồn Ngài’; bằng việc mở lòng đón nhận lòng thương xót Chúa!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

From: KimBang Nguyen

GÓC SUY GẪM…- Không có ai sửa cho con!

Van Pham

Không có ai sửa cho con!

Ngày xưa, có một ông họa sĩ và ông muốn truyền nghề cho học trò của mình. Người học trò rất sung sướng nhận lời thầy.

Ông nói :

– Con hãy vẽ một bức tranh đẹp nhất mang đến đây.

Người học trò mang tác phẩm của mình đến và nói :

– Đây là bức tranh tâm huyết nhất của con

– Con hãy mang bức tranh này đến treo ở trung tâm thành phố và ghi rõ: “Nếu ai tìm được điểm sai thì hãy đánh dấu chỉ giúp tôi”.

Một tuần sau …

– Thầy ơi bức tranh của con có cả nghìn người đánh dấu.

– Hãy vẽ lại một bức tranh giống hệt như vậy, đặt lại chổ củ và ghi dòng chữ: “Nếu bức tranh bị sai thì hãy sửa lại giúp tôi.”.

Một tuần sau …

– Thầy ơi lạ thật , sao không có ai sửa cho con cả!

Bây giờ người thầy mới nói :

– Dù con làm việc có giá trị đến đâu , nhưng vẫn có hàng triệu người sẵn sàng vạch lá để tìm sâu , để chê bai việc của con làm ….

Nhưng để tìm một người dám dấn thân để hành động thì khó lắm con à , vì họ sợ người khác cũng sẽ chê bai giống vậy.

“Dễ thay thấy lỗi người.

Lỗi mình biết mới khó

Lỗi người ta phanh tìm.

Như tìm thóc trong gạo.

Còn lỗi mình che đậy.

Như kẻ gian giấu bài.”.

Dhammapada

Thà khóc trong Mercedes còn hơn cười trên xe đạp

RFA

Bình luận của Trần Mai
2023.03.09

Một phụ nữ đi xe đạp qua một căn biệt thự mới xây ở Nghệ An năm 2020 (minh hoạ)

 AFP

Mặt trời ở đâu không thấy nổi vì khắp trời chỉ toàn ánh nắng trắng lóa như muôn vàn vụn thủy tinh sắc nhói. Đôi kính mát đen ngòm cũng không cản hết tia tử ngoại đâm như kiếm vào tròng mắt khiến nó chói lòa đến nỗi chỉ muốn nhắm kín lại để bảo vệ. Áo khoác dày, găng tay, tất chân và giày, mũ bảo hiểm dày cộp cũng không cản được bao nhiêu sức nóng dữ dội. Những trận gió Lào nóng khủng khiếp như trong luyện ngục thỉnh thoảng tràn tới khiến không khí rung rinh và gây ra những ảo ảnh như mặt đường phía trước có những vũng nước nhấp nhoáng. Nắng nóng rút cạn sinh lực tận từng lỗ chân lông, cảm tưởng như các chất dịch trong cơ thể đều đông đặc lại.

Miền Tây Nghệ An, chó ăn đá gà ăn sỏi

Từ 6h 30 sáng, chúng tôi cố gắng chạy xe được dài thêm chút nào hay chút nấy để sớm tới được điểm đến trong hành trình, nhưng khí hậu của vùng miền Tây Nghệ An mùa gió Lào khiến chỉ đến 13h 30 thì cả bọn kiệt sức. Lao xe vào chiếc quán đầu tiên trông có vẻ mát mẻ bên đường, cởi tháo hết khăn áo găng mũ chống nắng, uống liền một lúc hai ly nước mía đầy mới có cảm giác máu trong người đã loãng và chảy trở lại. Không thể nhìn ra ngoài trời, chúng tôi gục ngay bên chiếc bàn nhựa nho nhỏ màu xanh của quán, thiếp đi ngay tại trận.
Chủ quán không nói gì mà để mặc chúng tôi ngủ gục đến mấy tiếng. Chắc bà đã quá quen với cảnh những người nơi khác đến, không biết lượng sức mình mà dang đầu chạy xe đường dài giữa trưa trong thời tiết này.

Mãi đến gần 4 giờ chiều, nắng dịu bớt, chúng tôi mới lại có thể leo lên chiến mã tiếp tục hành trình. Vậy mà xa xa trên những ngọn đồi tròn thấp ủm như bát úp, vẫn lấp ló những chiếc nón trắng di động giữa những luống chè cùm cụm xanh biếc.

Nhà máy, xí nghiệp ở vùng này rất ít.

Chẳng hiểu sao người ta có thể sống nổi quanh năm ở nơi đây, giữa những trận gió Lào mà chỉ nếm một lần đã đủ khiếp đến già.

Tôi hỏi bâng quơ với bạn mình như thế. Bạn tôi trả lời đơn giản nhưng ngẫm lại thật đúng là chân lý:
-Họ sinh ra lớn lên, quê hương bản quán dòng họ ở đây. Bảo đi đâu khó lắm!

Đi luôn thì đúng là khó, nhưng để cho những người đang ở lại có một điều kiện sống tốt hơn, như buổi trưa gió Lào có thể chui vào phòng bật máy lạnh nằm ngủ đến tận chiều tối, khi mặt trời đã chui về sau núi ngủ và bớt thiêu đốt mặt đất, thì những người trẻ khỏe không còn cách nào khác là phải đi làm ăn xa. Phổ biến là họ đi biền biệt vài chục năm, đến già mới quay lại về quê cha đất tổ.

“Được” tiếng là vùng có những làng tỷ phú giàu nhất Việt Nam, nơi kiều hối mỗi năm những người lao động xa xứ gửi về lên tới hàng trăm triệu USD (Nghệ An khoảng 500 triệu USD năm 2022, chiếm hơn một nửa tổng thu ngân sách toàn tỉnh 2022), nhưng Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình… không bao giờ là vùng đất có thể thu hút người ngoài đến làm ăn sinh sống, do khí hậu quá khắc nghiệt, đất đai khô cằn.

Bức ảnh dưới đây có thể giúp quý bạn hình dung một phần về sự mâu thuẫn này:

Một góc làng tỷ phúc Đô Thành, huyện Yên Thành tỉnh Nghệ An. Hình: VietnamNet

Một thành phố nhỏ san sát biệt thự chen chúc, nhưng chỉ đi mấy bước ra ngoài làng thì vẫn là ruộng lúa không phì nhiêu, ngay sát đó là núi. Đó chính là làng tỷ phú của Việt Nam, làng Đô Thành huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An, nơi tất cả các gia đình trong làng đều có ít nhất một người đi lao động xa xứ, cá biệt có những nhà tất cả con trai, con gái, dâu, rể… đều đi, đến 10 người.

Ở tất cả các vùng trọng điểm xuất khẩu lao động, những gia đình có nhiều con cái đi lao động nước ngoài bất kể hợp pháp hay không hợp pháp, đều có đời sống kinh tế khá hẳn lên sau một thời gian. Họ có thể đập ngôi nhà lụp xụp xây nhà mới khang trang, mua sắm tất cả các vật dụng sinh hoạt cần thiết và đắt tiền. Người lớn tuổi có thể ngừng công việc làm ruộng hay đi biển vất vả mà ít tiền để ở nhà nghỉ ngơi.

Và nuôi dạy cháu chắt thay cha mẹ chúng-họ đều đã ở nước ngoài.

8 tiếng làm ở Việt Nam được 200.000 đ-300.000 đ, ở Nhật nhân lên 6 lần

“Một ngày mất 8 tiếng làm ở Việt Nam chỉ có thể đem về 200.000 – 300.000 đồng còn ở Nhật con số này được nhân lên hơn 6 lần”.

Đó là quảng cáo của một doanh nghiệp chuyên đưa lao động xuất khẩu dạng thực tập sinh kỹ thuật sang Nhật (tức không có tay nghề, sẽ được đào tạo trước khi đi, hoặc chỉ làm những việc chân tay như phụ hồ, bốc vác, làm việc ở nông trại…v.v). Nó đánh thẳng vào trọng tâm và rất thực tế. Cạnh đó là bức ảnh về những thắng cảnh đặc chất Nhật, như dòng kênh hai bên rợp hoa anh đào hồng như thế ngoại đào viên, những khu làng cổ be bé xinh xinh như bức tranh anime ngoài đời thực, ngọn Phú Sĩ tuyết trắng xóa như những tấm poster quảng cáo du lịch, những đường phố nhà cao tầng san sát và ánh đèn đủ màu lấp lóe như một hộp ngọc xếp đặt ngăn nắp…

Cả về vật chất lẫn tinh thần, chúng đều khiến dậy lên trong lòng hàng ngàn thanh niên khao khát được đặt chân đến nơi ấy. Vừa được đi nước ngoài, trải nghiệm cuộc sống xứ lạ, vừa có một khoản dành dụm để xây nhà, lấy vợ, hoặc làm ăn sau khi về nước… còn gì bằng nữa chứ?

Hãy gõ vào Google “Tuyển lao động sang Nhật”, quý vị sẽ hình dung được một phần cơn sốt hừng hực này.

Nếu ở lại Việt Nam thì đi đâu?

Con đường phổ biến nhất là vào Bình Dương, Đồng Nai, Long An, Tiền Giang… làm công nhân trong khu chế xuất, khu công nghiệp. Nhưng hai năm dịch dã đã khiến doanh nghiệp đóng cửa hàng loạt. Hậu COVID, chiến tranh Nga-Ukraine lại khiến một loạt doanh nghiệp nữa cắt giảm lao động vì không tìm được đơn hàng mới.

Chỉ từ tháng 9/2022 đến tháng 1/2023 đã có gần 550.000 lao động tại 1.300 doanh nghiệp bị giảm giờ làm hoặc ngừng việc (số liệu từ Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam). Số này tập trung ở ngành dệt may, da giày, chế biến gỗ, chủ yếu ở phía Nam. Đây là những ngành thâm dụng lao động, thu hút rất nhiều lao động phổ thông hoặc tay nghề thấp ở các tỉnh. Những doanh nghiệp còn đang… ngáp ngáp cũng bị cắt đơn hàng rất nhiều khiến không có công việc cho công nhân tăng ca, trong khi lương tăng ca vốn là khoản thu nhập rất đáng kể mà công nhân mong đợi.

Tính chung hai tháng đầu năm 2023, cả nước có 51.400 doanh nghiệp tạm ngừng kinh doanh có thời hạn, ngừng hoạt động chờ làm thủ tục giải thể hoặc hoàn tất thủ tục giải thể. Bình quân một tháng có 25.700 doanh nghiệp rút lui khỏi thị trường.

Ở chiều ngược lại, chỉ có gần 38.000 doanh nghiệp thành lập mới hoặc quay trở lại hoạt động trong hai tháng đầu năm (Tổng cục Thống kê tháng 2/2023).

Doanh nghiệp “chết” thì lấy đâu ra việc cho công nhân làm?

Cái chết bi thảm của 39 người Việt trong container bịt kín ở Anh năm 2019 khi cố vượt biên sang Anh tuy không đủ sức ngăn cản toàn bộ những ai đang phải đau đáu mưu sinh nhưng chắc chắn vẫn làm nản lòng một số người muốn chọn con đường phi chính thống sang nước ngoài.

Đám tang của hai nạn nhân người Nghệ An chết trong xe container đông lạnh bị phát hiện tại Anh năm 2019. AFP

Những yếu tố đó cộng lại khiến người dân nhiều nơi vô cùng mừng rỡ đón tin Chính phủ đặt mục tiêu xuất khẩu 110.000 người lao động trong năm 2023. Thiếu điều họ “reo lên một mình như nói cùng dân tộc/Hạnh phúc là đây cơm áo đây rồi” (bài thơ của Chế Lan Viên tả tâm trạng Hồ Chí Minh khi tiếp nhận được Luận cương Lê-nin. Trong nguyên bản, chữ đầu tiên là “Bác”).

Đó là những cảnh đời thực khi nỗi lo buồn và niềm vui ngấm ngầm đan xen: cha mẹ cầm cố nhà cửa đóng tiền thế chân cho con ra đi, biết chắc ít nhất ba năm nữa không gặp mặt; vợ bế con tiễn chồng, nước mắt giàn giụa; người ra đi cố nện bước mạnh hơn và không quay đầu lại. Nhưng trong tim ai cũng lấp lánh tia hy vọng về ngôi nhà kiên cố khang trang, trong tủ đầy sữa cho con, tết đến có thể sắm cho mình chiếc áo mới, biếu bố mẹ món quà…

Bất chấp bao nhiêu cười cợt, thương hại hay khinh rẻ về việc đem bán sức lao động phổ thông cho người khác làm giàu trên đất nước họ, bị gọi là “nô lệ lao động” hay “lao nô”, thì những chàng trai cô gái thanh xuân vẫn ra đi. Ai dám nói trong trái tim và trí óc của họ đang chứa những gì? Tiền bạc, đời sống cho hiện tại, sự đảm bảo cho tương lai, kỹ năng, kiến văn, lối sống, kiến thức, ý chí quyết thay đổi cuộc đời… có thể là tất cả.

Họ quần quật bốc vác sắt thép, phụ hồ trộn bê tông, khuân cột xi măng trên công trường. Trồng trọt trong trang trại. Tận tụy chăm sóc người già, chăm chút bữa ăn cho gia đình người khác trong khi chính con cái mình ở nhà thèm đến đứt ruột một bữa cơm mẹ nấu. Nước mắt, mồ hôi, máu, cả tủi nhục. Nhưng họ chịu đựng tất cả để có một ngày thực hiện được những gì đã ước mơ. Cho dù ước mơ đó chỉ là miếng cơm manh áo cho gia đình, nhưng ai dám cười nó không cao cả và vĩ đại?

Sự khinh bỉ và căm phẫn nếu có, phải dành sự căm phẫn cho những kẻ đã gián tiếp đẩy hàng trăm ngàn thanh niên vào kiếp “lao nô”. Cũng chính là những kẻ đã ăn sập cái đất nước Việt Nam thảm thương bằng tham nhũng, hối lộ, ăn trên những xác người.

Ai đẩy hàng triệu thanh niên Việt Nam vào kiếp “lao nô”?

Theo Kết quả điều tra PCI năm 2021 của Liên đoàn Thương mại và Công nghiệp Việt Nam, có đến 41,4% doanh nghiệp phải “bôi trơn” cho bộ máy thẩm tra xét duyệt khi đầu tư hoặc kinh doanh, như đăng ký doanh nghiệp, tiếp cận mặt bằng sản xuất kinh doanh.

Con số giai đoạn 2010 -2015 là 60%.

Tỉ lệ bôi trơn cao nhất là trong thanh tra xây dựng (khoảng 67,22%) và cấp giấy phép kinh doanh có điều kiện (khoảng 61,36%), cụ thể là quản lý thị trường, thanh tra môi trường, thuế, thanh tra phòng cháy chữa cháy và đất đai.

Còn Báo cáo của Ban chỉ đạo Trung ương về chống tham nhũng, tiêu cực cho biết qua thanh tra, kiểm toán năm 2022 đã kiến nghị xử lý tài chính thu hồi gần 82,6 ngàn tỷ đồng và gần 1.000 ha đất. 539 đảng viên bị kỷ luật do tham nhũng, cố ý làm trái. Kỷ luật 47 cán bộ diện Bộ Chính trị, Ban bí thư quản lý; 2 phó thủ tướng, 3 thứ trưởng và tương đương bị cho thôi chức, miễn nhiệm 3 chủ tịch HĐND, UBND tỉnh…

Số tiền trên mới chỉ là phần rất nhỏ của hiện trạng tham nhũng lộng hành khắp đất nước, trong mọi lĩnh vực, mọi cấp. Doanh nghiệp không thể làm ăn nếu không biết hối lộ, chịu hối lộ. Người ta nói trong số vốn chi xuống để làm đường giao thông, chỉ có 40% là ra tới mặt đường, tức 60% đã bị các cấp các ngành liên quan thi nhau ăn hết trước khi biến thành nhựa đường, xi măng… Nhưng doanh nghiệp không thể làm ăn không có lời, vậy chỉ có cách tìm mọi cách cắt giảm các khoản chi cho người lao động.

Tiền lương công nhân thấp đến mức chỉ đủ tồn tại. Hàng chục năm hết liên đoàn nọ đến ngành kia lên tiếng về tăng lương, phúc lợi, chỗ ở miễn phí cho công nhân, nhưng mãi mãi chỉ là ba xạo, hứa hão. Trong thời buổi này, không còn câu gì dối trá, khốn nạn như câu “Giai cấp công nhân là giai cấp tiên phong của cách mạng”. Cái giai cấp tiên phong đó mấy chục năm nay lay lắt tồn tại, hiện tại tối tăm và tương lai mù mịt.

Làm thùng nhân sang Anh trồng cần. Làm thuyền nhân trên thuyền cao su vượt eo biển Manche bất chấp sóng to gió lớn và nước lạnh. Làm “lao nô” ở khắp các nước.

Hên thì đổi đời. Xui thì đổi kiếp.

Người dân còn có chọn lựa nào nữa không? Sao họ phải chọn con đường lương thiện khi khắp nơi trên đầu họ là bọn quan chức tham nhũng sâu dân mọt nước?

Thà khóc vì buồn trong xe Mercedes còn hơn khóc vì đói trên xe đạp.

______________

Tham khảo:

https://thoibaotaichinhvietnam.vn/hai-thang-dau-nam-hon-51000-doanh-nghiep-rut-lui-khoi-thi-truong-122503.html

https://vnexpress.net/hon-nua-trieu-lao-dong-bi-giam-gio-lam-ngung-viec-4574697.html

https://quochoitv.vn/goc-nhin-hom-nay-414-doanh-nghiep-phai-boi-tron-dau-tu

https://vietnamnet.vn/ong-nguyen-dinh-cung-rat-kho-du-bao-tren-nen-tang-so-lieu-hien-nay-2117437.html?fbclid=IwAR3B2uwzLYbPnkO5DoNGkfJ1k-RauVH28slFlMA9hylnGdEyPsBdd7i6YdU

Đừng Quên Cám Ơn – Tác giả: Haley

Tác giả: Haley

  1. Một vị tổng thống hỏi bà cụ sống 104 tuổi về bí quyết sống lâu. Bà trả lời: một là dí dỏm, hai là học biết cám ơn. Lấy chồng từ năm 25 tuổi, ngày nào bà cũng nói nhiều nhất là hai chữ “cám ơn”. Bà cám ơn chồng, cám ơn bố mẹ, cám ơn con cái, cám ơn hàng xóm láng giềng, cám ơn mọi sự quan tâm săn sóc dành cho bà, cám ơn từng ngày sống yên lành, ấm cúng và vui vẻ. Mọi lời nói thân thiết của người khác đối với bà, mọi việc làm bình thường nhỏ nhoi dành cho bà, mọi nét mặt tươi cười hỏi thăm bà, bà đều không quên nói hai tiếng “cám ơn”. Mọi người không những không ngán đối với vô số lần cám ơn hàng ngày của bà, trái lại càng gần gũi thương yêu bà, thường cảm thấy nếu mình không thương yêu bà hơn nữa, sẽ có lỗi với từng lời “cám ơn” của bà… 80 năm đã trôi qua, hai tiếng “cám ơn” khiến bà vui vẻ lâu dài, hạnh phúc lâu dài, mạng sống lâu dài, “cám ơn” có bao nhiêu, tình yêu có bấy nhiêu. Tình yêu có ngần nào, “cám ơn” có ngần nấy.
  2. Một lần đi xe buýt về nhà, trước mắt tôi có một cô bé 7,8 tuổi, lưng đeo cặp sách, hình như vừa tan học. Khi lên xe em bước không vững suýt nữa ngã. Tôi vội vàng đỡ em một tay. Vừa đứng vững em giơ tay ra hiệu, không biết em định nói gì với mình. Thấy tôi không hiểu em rất bối rối. Ngồi được một bến, tôi sắp sửa xuống xe. Cô bé vội vàng chạy đến nhét vào tay tôi một mẩu giấy. Tôi cứ tưởng có chuyện gì, ai ngờ xuống xe nhìn mẩu giấy, chỉ thấy một dòng chữ xiêu vẹo “cám ơn, cám ơn chú!” Thì ra em bị câm điếc. Không hiểu sao trái tim tôi bỗng trào lên một tình cảm nóng bỏng không sao miêu tả nổi.
  1. Ở một thành phố nọ, có cậu bé 14,15 tuổi, vì lấy cắp một quyển sách của một hiệu sách, bị bảo vệ bắt quả tang. Bảo vệ quát mắng khiến cậu vô cùng xấu hổ. Những người khác cũng nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ. Bảo vệ cứ đòi cậu gọi bố mẹ hay thầy giáo nhà trường đến nhận người. Cậu bé sợ co dúm người, nét mặt xám ngoét. Lúc này có một phụ nữ đứng tuổi rẽ đám đông vây xem, xông vào bênh vực cậu bé đang hoảng sợ:

– Đừng đối xử với trẻ em như thế. Tôi là mẹ của cháu!

Dưới con mắt khác thường của đám đông, người phụ nữ nộp tiền phạt cho cậu và dắt cậu ra khỏi hiệu sách, khe khẽ giục:

– Mau về nhà đi con, từ nay trở đi đừng bao giờ lấy trộm sách nữa!

Mấy năm đã trôi qua. Cậu bé luôn luôn nhớ ơn người phụ nữ đứng tuổi không quen biết, luôn luôn hối hận đã không nói trước mặt bà hai tiếng cám ơn. Nếu không có bà, đường đời cậu có thể sẽ rẽ sang một lối khác. Sau khi thi đậu Đại Học, cậu sinh viên đã thề nhất định tìm ra bà.

Nhưng biển người mênh mông biết tìm bà ở đâu? Thế là hàng năm, lợi dụng kỳ nghỉ hè nghỉ đông, ngày nào cậu cũng đến gần hiệu sách chờ nửa tiếng đồng hồ, hy vọng tìm được người phụ nữ đứng tuổi. Việc làm này hết sức mong manh, nhưng mưa gió không cản trở được cậu, cậu vẫn luôn không nao núng. Bởi vì cậu không bao giờ quên khuôn mặt hiền từ của bà. Cứ thế, cậu sinh viên đứng chờ trong hai năm, cuối cùng đã tìm được bà, nói hai tiếng “cám ơn” ôm ấp trong lòng bấy lâu nay…

  1. Có một truyền thuyết kể rằng: Có hai người cùng đi gặp Thượng Đế hỏi lối đi lên Thiên Đường. Thấy hai người đói lả, Thượng Đế cho mỗi người một suất cơm. Một người nhận suất cơm, cảm động lắm, cứ cám ơn, cám ơn rối rít. Còn người kia nhận suất ăn, không hề động lòng, cứ làm như cho anh ta mới phải. Về sau, Thượng Đế chỉ cho người nói “cám ơn” lên Thiên Đường. Còn người kia bị từ chối, đứng ngoài cổng.

Kẻ bị từ chối đứng ngoài cổng không phục:

– Chẳng lẽ chỉ vì tôi quên nói “cám ơn”?

Thượng Đế trả lời:

– Không phải quên. Không có lòng cám ơn, không nói ra được lời cám ơn. Người không biết cám ơn, không biết yêu người khác, cũng không được người khác yêu.

Anh chàng kia vẫn không phục:

– Vậy nói thiếu hai chữ “cám ơn” cũng không thể chênh lệch đến thế?

Thượng Đế đáp:

– Biết làm thế nào được, bởi vì lối lên Thiên Đường rải bằng lòng cám ơn. Cửa lên Thiên Đường chỉ có dùng lòng cám ơn mới mở được. Còn địa ngục thì khỏi cần.

  1. Tôi đang đi tới quán cà phê, suy nghĩ lung tung về những công việc ở cơ quan mình vừa làm xong và lớp học chuyên môn buổi chiều mà tôi giảng dạy, thì bỗng thấy có ai đó đập nhẹ vào tay. Tôi dừng: không có ai cả. Tôi đi tiếp. Lại thấy có ai đập nhẹ vào tay. Lần này tôi quay hẳn người lại, và nhìn xuống. Thằng bé đứng ở đó. Mắt nó màu nhạt, cũng có thể đó là do tôi có cảm giác từ hai gò má nhem nhuốc và mái tóc đen rối của nó. Nó chưa thể quá 6 tuổi. Mặt mũi bẩn, đi chân đất, áo rách, tóc rối bù.

Nó chẳng khác gì mấy so với hàng trăm nghìn hoặc hơn thế trẻ em mồ côi lang thang trên đường phố khắp thủ đô Rio de Janeiro. Nó nói và chỉ: “Bánh mỳ, ông ơi?”. Nếu sống ở Brazil, chúng ta có nhiều cơ hội để mua một thanh kẹo hay một cái bánh mỳ cho những đứa bé vô gia cư và mồ côi này. Tôi bảo nó đi theo tôi và chúng tôi cùng vào một tiệm giải khát:

– Cà phê cho tôi và cái gì đó ăn được cho cậu bạn nhỏ này? – Tôi gọi

Thằng bé chạy đến quầy hàng và lựa chọn. Bình thường, bọn nhỏ này sẽ cầm đồ ăn và bỏ đi luôn, quay trở lại đường phố, nơi chúng đang phải lang thang, mà không nói lời nào. Nhưng thằng bé này lại làm tôi ngạc nhiên. Quầy giải khát khá dài, người ta đặt cốc cà phê ở một đầu và một cái bánh mỳ ở đầu kia. Thường người ta cũng biết là bọn trẻ đường phố xin được khách hàng mua cho cái bánh rồi sẽ bỏ đi ngay, mà người ta cũng không muốn cho chúng ở lại vì trông chúng rách rưới và bẩn thỉu.

Tôi bắt đầu uống cà phê của mình và khi tôi uống xong, trả tiền, tôi nhìn ra cửa mới phát hiện ra nó đứng ở ngoài (vì nó không được ở lâu trong cửa hàng), kiễng chân lên, tay cầm bánh mì, mắt gí vào cửa kính, quan sát. “Nó làm cái quái gì thế ?!” – Tôi nghĩ.

Tôi đi ra, nó nhìn thấy tôi và chạy vụt theo. Thằng bé đứng trước mắt tôi, chỉ cao đến thắt lưng. Đứa bé mồ côi người Brazil ngước nhìn khách lạ người Mỹ cao lớn, là tôi, mỉm cười (một nụ cười có thể làm trái tim bạn phải ngừng vài giây), và nói: “Cảm ơn chú?!”. Rồi, có vẻ lo lắng, nó gãi bàn chân và kiễng chân lên, nói to hơn: “Cảm ơn chú nhiều lắm ạ!”.

Lúc đó, nếu tôi có thể thì tôi đã mua cả tiệm ăn cho nó. Trước khi tôi nói được câu gì, nó đã quay người bỏ chạy đi mất. Khi tôi viết bài này tôi vẫn đang ngồi bên ngoài quán giải khát, nơi tôi mua chiếc bánh mỳ cho thằng bé. Tôi đã muộn giờ lên lớp. Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy xúc động và nghĩ về thằng bé. Và tôi tự hỏi: nếu tôi bị xúc động đến thế chỉ bởi một cậu bé đường phố nói lời cảm ơn tôi vì một mẩu bánh mỳ, thế thì mọi người sẽ xúc động đến đâu khi chúng ta nói những lời cảm ơn – thực sự cảm ơn – vì những gì họ làm cho chúng ta. Hãy dành thời gian để nói những lời cảm ơn, và đừng bao giờ tiết kiệm lời cảm ơn cả!

Tác giả bài viết: Haley

(Dịch từ Inspirationstories)

Người Phương Nam

From: TU-PHUNG

Bà ấy không còn biết tôi nữa nhưng tôi vẫn còn biết bà ấy là ai.

Hữu Quang

(Tác giả: không rõ)

Lúc đó khoảng 8;30 sáng, phòng cấp cứu rất bận rộn. Một ông cụ khoảng trên 80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái. Ông cu nói ông rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ. Tôi bắt mạch, đo huyết áp cho ông cụ xong, tôi bảo ông ngôi chờ vì tôi biết phài hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có người đến cắt chỉ khâu cho ông. Tôi thấy ông nôn nóng nhìn đồng hồ nên tôi quyết định sẽ đích thân khám vết thương ở ngón tay cái của ông cụ. vì lúc đó tôi cũng không bận với một bịnh nhân nào khác cả.

Khi khám tôi nhận thấy vết thương đã lành tốt vì vậy tôi đi lấy dụng cụ để tháo chỉ khâu ra và bôi thuốc vào vết thương cho ông cụ. Trong khi săn sóc vết thương cho ông cụ tôi hỏi ông là ông vội như vậy chắc là ông có môt cuộc hẹn với một bác sĩ khác sáng hôm nay phài không.

Ông nói không phải vậy nhưng ông cần phải đi đến nhà dưỡng lão để ăn điểm tâm với bà cụ vợ của ông ở đó. Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà cụ thì ông cho biết là bà

đã ở viện dưỡng lão một thời gian khá lâu rồi và bà bị bịnh Alzheimer (bịnh mất trí nhớ ở người lớn tuổi). Khi nói chuyện tôi có hỏi ông cụ là liệu bà cụ có buồn không nếu ông đến trể một chút. Ông cụ nói bà ấy không còn biết ông là ai nữa và đã 5 năm nay rồi bà không còn nhận ra ông nữa. Tôi ngạc nhiên quá và hỏi ông cụ:

– và Bác vẫn đến ăn sáng với Bác gái mỗi buồi sáng mặc dù Bác gái không còn biết Bác là ai nữa?

Ông cụ mĩm cười, vỗ nhẹ vào tay tôi rồi nói:

“Bà ấy không còn biết tôi nữa nhưng tôi vẫn còn biết bà ấy là ai.”

Khi ông cụ bước ra khỏi phòng, tôi phải cố gắng lắm để khỏi bật khóc. Tôi vô cùng xúc động và thầm nghĩ, “Ước gì đời mình có được một tình yêu như thế!”

Tình yêu thật sự không phải là tình yêu thân xác, cũng không phải là tình yêu lãng mạn.

Tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã từng có, và sẽ có hoặc không.

Mỗi ngày bạn nhận được rất nhiều email và phần lớn là chuyện vui hoặc chuyện khôi hài; nhưng thỉnh thoảng cũng có những email mang theo những thông điệp có ý nghĩa như thế này. Và hôm nay tôi muốn được chia xẻ thông điệp này với các bạn.

Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là người có được những điều tốt đẹp nhất, mà là người biết chấp nhận và sống một cách tốt đẹp nhất với những gì mà mình có được. Tôi hy vọng bạn chia xẻ ý tưởng nay với những người mà bạn yêu mến.

“Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà là làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa”.

Cám ơn đời, mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương!!!

   Trăm Nghìn Nhánh Khổ – Vũ Thế Thành

    Vũ Thế Thành

Sau 1975, tôi học được một điều, mà đến nay vẫn thấy chí lý. Đó là, người chiến thắng tuyệt đối đúng. Lịch sử thuộc về người chiến thắng. Chân lý cũng thuộc về người chiến thắng luôn. Đánh thắng cả 3 tên đế quốc đầu sỏ, sao lại không đúng?

Cái gì không có nội dung, mới cần tới hình thức là thế. Người chiến thắng tự hào là đúng rồi, nhưng tự hào cả những cái sai. Sai mà cứ tưởng mình đúng. Chuyện “tủ lạnh chạy đầy đường” chỉ là chuyện khôi hài, chuyện nhỏ. Cái “sai mà tưởng đúng” mới làm đất nước ra nông nỗi thế này, di lụy chẳng biết bao giờ mới hết.

Các quán nhậu vỉa hè dọc kênh Nhiêu Lộc dạo này nhiều người hát rong, cũng ampli, loa, micro không dây, nhạc đệm… Họ chỉ hát toàn nhạc xưa, nhạc sến, với điệu rumba, bolero nghe tưởng như đồng hồ đếm ngược.

Lần trước về Sàigòn, tôi đã ngồi quán vỉa hè, nghe những bài ca vỉa hè như thế… Lặng cả người, “…Buồn vào hồn không tên, thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời. Đường phố vắng đêm nao quen một người, mà yêu thương trót trao nhau trọn lời…”.

Tôi chợt nhớ những ngày sau tháng tư 1975, đám bạn bỗng nhiên làm đám cưới chớp nhoáng, lấy vợ lấy chồng để “đối phó” với thời cuộc, rồi vội vã tìm đường vượt biên. Có đứa vượt qua biên giới, nhưng cũng có đứa về bên kia thế giới. Những người ở lại tưởng họ đã đến bến bờ thiên đường.

Bước lên tàu là ngàn khơi sóng vỗ, không phải là chuyến xe Sàigòn – Đà Lạt. Có khi Hà bá mời xuống chơi, có khi tủi nhục trên đường vượt biển, phần còn lại là may mắn. Mà có may mắn lọt vào xứ người cũng chưa hết.

Cô bạn tôi cao chưa quá thước rưỡi, với tay đưa khay bánh vào ngăn, trượt chân, u đầu sứt trán. Quên cả đau, vội vội vàng vàng lượm bánh xếp lại vào khay. Bà xếp Tây mắng, “Xứ này không ăn dơ như thế”.

Cũng có người đi làm nail, tiền tươi thóc thật, dồn hết cho con ăn học. Hy sinh đời bố, củng cố đời con, hiểu sát nghĩa đen là đây, là mồ hôi trộn nước mắt.

Tiền gửi về nhà, người thân trong nước tưởng đâu bên đó kiếm tiền dễ như ăn cơm sườn, xin thêm thứ này thứ nọ. Có biết đâu đó là tiền chắt chiu, có khi là tiền thí mạng, không mua bảo hiểm y tế.

Nhưng cũng có người kiên nhẫn vừa làm vừa học, thành danh nơi xứ người. Nhưng cho dù thế nào nơi xứ người, vẫn còn ít nhiều cơ hội, có chịu nắm hay không mà thôi. Trong nước thì coi như bế tắc.

Hồi đó, tôi dạy kèm thêm luyện thi đại học, dạy nhóm 5- 7 học sinh. Có em học xuất sắc, bài thi làm không chê vào đâu được. Vậy mà rớt. Em là con “ngụy”, thứ “ngụy” còn trong trại cải tạo, làm sao vào đại học nổi, em rớt ngay từ… bãi gửi xe.

Em đến báo tin, thầy trò ngồi uống cà phê vỉa hè, buồn ứa nước mắt. Đất nước này không dung những tiềm năng như em…

Số phận đời người chứ đâu phải trò chơi chính trị. Sao lại có thể xây dựng đất nước bởi những con người bằng thiệt học giả? Những năm sau 1975, đói khổ và ê chề thấy rõ. Giáo sư, bác sĩ, ông này bà nọ xuống đường ra chợ trời hết, người đạp xích lô, người bơm mực bút bi, bán bún riêu, buôn hàng lạc xon… Lanh hơn thì buôn hột xoàn đổi đô la…

Năm 1978, tôi gặp một phụ nữ ăn mặc lam lũ, nhưng đẹp, qúy phái, không quá 30, trên chuyến tàu chợ. Chị kéo lê 2 bao than ra gần cửa tàu, ngước mắt nhìn tôi, nói như năn nỉ: “Lát nữa gần đến ga Bình Triệu, anh làm ơn đạp dùm tôi 2 bao than này xuống”. Chị buôn lậu than, đến ga sẽ bị tịch thu. Đôi mắt chị buồn và nhẫn nhục quá, làm tôi nhớ đến đôi mắt của bà mẹ trong một tác phẩm của C. V. Gheorghiu. Cảnh sát bắt bà mẹ vào bót để tra hỏi nơi ẩn nấp của con bà. Gheorghiu đã mô tả đôi mắt của bà cũng buồn và nhẫn nhục như thế.

Có lần đi chơi khuya, tôi gặp Bùi Giáng ở ngã ba Trần Quang Diệu – Trương Minh Giảng, ăn mặc chắp vá màu mè như phường tuồng, cầm cây chổi cùn múa may, chặn đầu xe tôi lại, “Cho trẫm điếu thuốc”. Hoàng thượng đã chiếu cố xin thuốc dân đen, dân nào dám cãi. Tôi rút điếu thuốc và cung kính châm lửa cho hoàng thượng. Ngài rít một hơi rồi phẩy tay, “Cho lui…”. Lui rồi, ngoái cổ lại, thấy hoàng thượng tiếp tục múa chổi đi quyền.

Bùi Giáng đã có mầm mống bất thường từ trước rồi, sau 1975 nặng hơn, lang thang khắp chốn. Cái điên của Bùi Giáng thật hay giả, cũng khó biết. Mất trí như ông vậy mà hay, ý thức buồn vui làm chi cho khổ?

Mà Sài Gòn lúc đó sao lắm người điên thế! Cũng không phải điên, họ có phá phách gì ai đâu. Tôi thường gặp vài ông ăn mặc lịch sự lắm, áo sơ mi trong quần, có ông còn đeo cà vạt, đi đi lại lại ở khu Lê Công Kiều, nơi bán sách cũ. Vừa đi vừa khua tay, lảm nhảm rồi lại gật gù, nào là Marx, Hegel, Mounier, Sartre…

Người bạn tôi qua được tới bến bờ, vừa làm vừa học, gửi về cho tôi thùng quà chừng 1,5 kg kèm bức thư ngắn: “Gửi mày mấy hộp thuốc tây, bán đi mà lai rai. Còn lọ nhỏ để uống, đừng bán. Thuốc an thần đó”. Tâm thần phải chăng là lối thoát của con người với thực tại quá phũ phàng?

Ngẫm lại, một nhà chính trị tài giỏi là người có thể đưa đất nước tới mục tiêu mà ít đổ máu nhất, chứ đâu cần phải đốt cả dãy Trường Sơn, đánh tới người cuối cùng. Mạng người quá bèo. Bèo thì cũng đành, nhưng hệ lụy cho người còn sống, cha mẹ vợ con họ mới là nỗi đau gặm nhấm cả đời.

Cả đất nước sống bằng khẩu hiệu, đất nước ta dân chủ gấp vạn lần… Nghe riết rồi quen, nghe tai này lọt tai kia cũng quen luôn. Không quen lỡ có ngày phát điên thì sao?

Người lẽ ra phải điên mà không chịu điên, đó là mấy bà. Cầm có tí tẹo tiền, xách giỏ đi chợ, loanh quanh đầu chợ cuối chợ cả tiếng đồng hồ, có khi chẳng mua được thứ gì.

Mà có tiền đi chợ là còn may, có người chỉ khoai sắn, rau lang, bí đỏ… quanh năm. Ăn để sống sót thì thứ gì chẳng nhét vô bụng được. Bột ngọt khi đó là thần thánh.

Mấy ông “tù cải tạo” coi vậy chứ chỉ khổ cái thân, chứ cái đầu chưa đến nỗi. Có biết bên ngoài thế nào đâu mà khổ, mà lo.

Vợ một bác sĩ quân y đi thăm nuôi, dúi vào tay chồng ít tiền. Thăm nuôi lần sau, thấy tiền vẫn còn nguyên, ông chồng không dám xài. Bà than, “Tội nghiệp cho cả gia đình tôi! Ở ngoài vợ con nhịn đói để nuôi tù, ở trong nhịn đói vì không nỡ nuốt cái đói khát của vợ con”. Não lòng đến thế là cùng! Nước mắt nuốt ngược thế này, chỉ bị nghẹn mà không phát điên, bà này chắc có căn phần phúc đức.

Nghe nói mấy ông “ngụy cải tạo” định lập ra ngày vinh danh mấy bà vợ. Không đủ đâu mấy ông. Mấy bà này chắc phải phong… Thánh.       (quá hay )

Tháng tư năm nay, Sàigòn nóng khủng khiếp. Sàigòn không mưa nhưng Đà Lạt mưa. Những ngày cuối tháng tư năm nào Đà Lạt cũng mưa, mưa mù mịt che khuất cả đồi thông ở Couvent des Oiseaux đối diện nhà, nhưng mưa chỉ vào lúc trưa chiều, tối tạnh.

Đà Lạt 8 giờ tối đã như 12 giờ khuya ở Sài Gòn. Tôi vẫn thích đi bộ mỗi khi có chút hơi men thế này. Con đường dốc về nhà như kéo theo mệt mỏi của đời người. Tựa lưng vào cửa nhà, hoa lá trong vườn yên tĩnh như đêm.

Dưới ánh đèn đường rọi qua hàng rào, bóng của lá cây ngọc lan chập chờn trên mặt sân. Cuối tháng tư rồi. Người ta sẽ đốt pháo hoa ở Sàigòn để ăn mừng. Ai vui xin cứ vui. Nhưng còn chút tâm tình này của kẻ buồn, không nói cho thế hệ sau biết những buồn bã sau 1975 là như thế đó, lòng dạ nào yên?

Năm 1975 là ngã rẽ của đời người. Bạn bè, người thành danh, đứa bầm dập, và cho dù có ở phương trời nào, tây hay ta, nỗi khổ vẫn theo số mệnh mà đến. Giờ đây, đứa nào cũng chạm tay vào buổi hoàng hôn cuộc đời rồi?

Tháng tư, tôi thắp ngọn nến trong lòng. Thoảng trong mùi hương ngọc lan, tôi hát theo, hát thầm bài hát nghe được ở quán rượu “…Cuộc đời là hư vô, bôn ba chi xứ người, khi mình còn đôi tay…” (*)

Vũ Thế Thành 

(*) Lời ca trong bản tình ca “Xin thời gian qua mau” của Lam Phương. (Người đăng bài thêm chú thích nầy)

From: Tu-Phung

HOLODOMOR: CUỘC ĐẠI CHẾT ĐÓI CỦA NGƯỜI DÂN UKRAINE DƯỚI BÀN TAY KHÁT MÁU STALIN

ĐHL 24/2/2022
Posted by GLN

JOSEPH STALIN VÀ CUỘC DIỆT CHỦNG NGƯỜI DÂN UKRAINE

https://cla.umn.edu/chgs/olocaust-genocide-education/resource-guides/holodomor
HOLODOMOR
(manmade famine = nạn đói do bàn tay con người dàn dựng)

Xác người dân Ukraine chết đói được mang đi thiêu 1932-33 dưới chế độ Stalin

Holodomor có nghĩa là NẠN ĐÓI VĨ ĐẠI (ĐẠI CHẾT ĐÓI)để chỉ một cuộc diệt chủng do Stalin hay đảng CS Sô Viết lên kế hoạch một cách cố ý (manmade famine) và thâm hiểm bằng cách giữ lại thực phẩm để hàng triệu người dân Ukraine phải chết đói oan khiên khi quốc gia họ bị đảng CS Liên Xô thống trị. Giáo sư Andrea Graziosi thuộc đại học Naples nước Ý Đại Lợi đã minh định như thế trong bài giảng về lịch sử.

UKRAINE TRƯỚC KHI BỊ LIÊN XÔ SÁT NHẬP LÀ AI?

                                         JOSEPH STALIN 

Bắt đầu thế kỷ thứ 18 đất nước Ukraine bị đế quốc Áo và đế quốc Nga phân chia. Sau Thế Chiến I và sau khi chế độ Nga Hoàng bị Lenin lật đổ vào năm 1917, Ukraine liền thành lập Chính Phủ Lâm Thời và tuyên bố thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Ukraine từng chiến đấu chống Hồng quân Bolshevik của Lenin trong 3 năm ròng rã từ 1918 cho đến 1921 nhưng bị Hồng Quân đánh bại và phần lớn đất nước Ukraine bị sát nhập vào lãnh thổ của Liên Xô tức là USSR vào năm 1922 Ukraine bị ép trở thành Cộng Hòa XHCN xô viết Ukraine (UkrSSR).

Liên xô dưới thời Lenin đã trưng dụng tất cả sản phẩm nông nghiệp dư thừa tại nông thôn dẫn đến nạn suy thoái kinh tế và bất mãn trong giới nông dân khiến Lenin mở ra chính sách KINH TẾ MỚI (New Economy Plan/ NEP) nới bàn tay sắt thống trị lên nông nghiệp tư nhân nhỏ và riêng lẻ hầu lấy lại sự ủng hộ của nông dân nhất và nông dân Ukraine.
Nhưng bắt đầu 1923 Liên Xô áp dụng phi dân tộc hóa để xóa tan phong trào Ukraine hóa của dân tộc Ukraine hầu phá đi phong trào dùng ngôn ngữ Ukraine trong văn hóa truyền thng cũng như kinh tế xã hội của Cộng Hòa XHCN Sô Viết Ukraine.

NẠN ĐÓI VĨ ĐẠI / HOLODOMOR

Trong lịch sử Ukraine, cuộc chống đối sự cai trị của Liên Xô rõ ràng là mối đe dọa với Sô Viết. Lenin từng lo ngại người dân Ukraine phản đối sẽ ly khai khỏi Sô Viết do đó ông ta đã ra chính sách ép đặt CHỈ TIÊU thu mua ngũ cốc cao hơn và nhiều hơn một cách phi thực tế ngoài khả năng.

Người Ukraine chen lấn đổi tất cả của cải giá trị nào hòng lấy cái ăn nhằm khỏi chết đói (hình lịch sử)

Song song với chỉ tiêu phi lý đó Lenin đã áp dụng các biện pháp hà khắc khác nhằm xóa đi một phần lãnh thổ Ukraine. Ví dụ vào tháng 8/1932 Lenin ra sắc lệnh “5 Nhành Lúa/ Five Stalks” quy định rằng bất kỳ ai dù là trẻ con nếu lấy đi dù chỉ một nhành lúa của cánh đồng hợp tác đều bị bỏ tù vào tội “TRỘM CẮP TÀI SẢN XHCN”. Tính ngang đầu năm 1933 đã có 54,645 người Ukraine bị kết án và 2000 người bị hành quyết một cách dã man.

Thu giữ nông phẩm nhiều như thế ngoài cả sức sản xuất của người Ukraine, đưa đến tình trạng người Ukraine phải từ bỏ nông thôn ra đi ngoài Ukraine kiếm sống.  Sau khi Lenin chết đi (1922) các chỉ thị của Stalin và người cộng sự đắc lực của y là Molotov đưa ra vào tháng Giêng 1933 ngăn cấm người Ukraine bỏ đi và phong tỏa gắt gao biên giới Ukraine. Thâm hiểm hơn, Stalin cho phát hành một hệ thống hộ chiếu trong nước nhằm hạn chế sự đi lại của nông dân Ukraine, không thể nào lên thành phố hay đi đó đây, không hề có được một vé tàu ngoại trừ trường hợp đặc biệt.

Vào thời Nạn Đói Vĩ Đại đó 1/3 số làng mạc của Ukraine bị vào “sổ đen” của Stalin do không đạt được “chỉ tiêu” mà Stalin đề ra. Những ngôi làng này bị quân đội Stalin bao vây và người dân Ukraine này bị phong tỏa hoàn toàn không được rời và cũng không có một nguồn cung cấp nào. Đây là một BẢN ÁN TỬ HÌNH TẬP THỂ do bàn tay sắt độc ác của Stalin và đảng CS Sô Viết đề ra. Các toán mật thám của Stalin được phái đến từng nhà tại vùng nông thôn của Ukraine bị ghi sổ đen đó. Bọn mật vụ Stalin khám xét từng nhà, từng chuồng lợn, không sót một mảy may. Bọn mật thám Stalin còn đào tường khoét bếp xem người Ukraine còn cất dấu thức ăn ở đâu chăng?

       Người Ukraine chết đói lang thang dưới chế độ Sô Viết 

Người Ukraine chết đói vất vưởng 

A crowd gathers around a man who has fallen, dead on the streets. Ukraine, USSR. 1933

Để thoát chết đói người Ukraine ăn tất cả những gì họ ăn được, từ cỏ, quả sồi … thậm chí chó mèo. Theo các tài liệu còn lại của mật thám Sô Viết ghi lại về nỗi thống khổ và tuyệt vọng của người Ukraine đã đến đường cùng. Họ chặt chém, ăn thịt đồng loại… nạn đói khủng khiếp đó được ghi chứng tích qua nhiều ngôi mồ tập thể đào lên từ vùng nông thôn Ukraine sau này.


      Con nít Ukraine tranh nhau moi đất hòng kiếm ra củ khoai tây nào còn sót lại (lịch sử chết đói Ukraine)

      Du kích CS gác kho thóc sẽ bắn những ai vào trộm 

Thời đỉnh cao của cuộc Đại Chết Đói này là vào tháng 6/ 1933 người Ukraine đã chết đến28,000 người một ngày. Có khoảng 3,9 triệu nạn nhân Ukraine đã chết đói dưới bàn tay khát máu của tên đồ tể Stalin bậc thầy của Putin người đang thi hành chính sách xâm lược Ukraine một lần nữa trong thế kỷ 21 hôm nay.

From: Đo Tan Hung & KimBang Nguyen

Xem thêm:

Ukraine: Mồ chôn tập thể lớn nhất từ thời Stalin và Nạn đói Holodomor (BBC)

Biên giới Canada – Hoa Kỳ

Mai Thanh Mai

Biên giới Canada – Hoa Kỳ dài gần 9000km kéo dài từ Thái Bình Dương sang Đại Tây Dương là đường biên giới dài nhất trên thế giới giữa hai quốc gia. Đây cũng là đường biên giới yên bình nhất, đường biên giới này không hề có biên phòng vũ trang cũng chẳng có cột mốc hàng rào thép gai loa phóng thanh gì cả.

Đường biên giới này đi qua các rừng cây, lúc này đường biên rộng 6m không có cây mọc, mỗi bên Mỹ và Canada tự trả kinh phí phụ trách 3m cắt cây để lộ một đường thẳng xuyên rừng.

Đường biên này đi qua cả sông hồ thác nước, nước thì không kẻ được, Mỹ và Canada kệ nó.

Đường biên đi qua cả các con phố, các thị trấn làng mạc, con phố… lúc này đường biên là các vạch kẻ sơn.

Đường biên đi qua cả những ngôi nhà, đất đai họ sở hữu tư nhân, nhà họ nằm giữa hai quốc gia kệ họ, không ai vào được. Có anh chị chủ sở hữu căn nhà có đường biên đi qua, một lần anh chủ nhà người Mỹ đứng trong nhà và đi ra ban công, nhưng ban công anh lại thò sang đất Canada. Khi đó tình cờ có sĩ quan Canada đi qua, anh sĩ quan dừng lại đứng dưới phố nhìn lên ban công và nói :

“ Chào mừng đến với Canada, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ “
Đường biên giới này đi qua cả những thư viện, họ kẻ vạch khắp sàn nhà thư viện và để người dân hai nước tự  do ra vào thư viện và đọc sách miễn phí.

Đường biên này đi qua cả các quán bar, thông thường mọi người vào quán bar có kẻ vạch biên giới. Lúc mới vào, người Mỹ ngồi một bên, người Canada ngồi bên phần đất của họ, đến lúc riệu say rồi thì hai bên bắt đầu vượt biên và nhẩy múa.

Biên giới Mỹ- Canada, đường biên giới nhiều cảm xúc nhất, yên bình nhất và là đường biên nhiều du khách muốn khám phá nhất.

Mai Thanh Mai

From: Do Tan Hung & KimBang Nguyen

Việt Nam có nhiều “sứ mạng cao cả” thật

Việt Nam có nhiều “sứ mạng cao cả” thật. Từ cà phê của “qua” đến điện thoại thông minh của “Quảng nổ” và giờ là xe hơi điện của anh Vượng.
 
Nhưng cái sứ mạng cao cả nhất là của đảng cộng sản Việt Nam: dẫn dắt dân tộc này đến thiên đường XHCN.
 
Tuy nhiên, gần nửa thế kỷ rồi mà vẫn phải dựa vào bọn tư bản giẫy chết để tồn tại thì cái sứ mạng ấy chắc chắn cũng chỉ là hàng dỏm và “thùng rỗng kêu to” như cái điện thoại thông minh hay chiếc xe hơi điện VinFast mà thôi!