
Làm thế nào để người khác quý mến bạn? Rất đơn giản, bạn chỉ cần nắm vững 8 bí quyết sau!


Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em (Mt 5,44)


Sau đó, ông Trần Trung Thứ được phát hiện tự tử tại tầng hai của Trung Tâm Triển Lãm thành phố Phàn Chi Hoa.


IRAN TRƯỚC VÀ SAU GIẢI PHÓNG 1979
Biểu tình của người dân Iran muốn xoá bỏ nhà nước Cộng hoà Hồi giáo Iran hiện diễn ra quyết liệt theo lời kêu gọi của các tổ chức dân sự của giới trẻ, nhằm xoá bỏ tham nhũng, độc tài, hạn chế lạm phát, thực hiện nhân quyền và xoá bỏ những luật lệ hà khắc.
Đáp trả, chính phủ cắt Net và đàn áp dã man các cuộc biểu tình.
Các bạn thích hình ảnh nào của phụ nữ Iran?
fb Tạp Chí Mị Dân
http://m.trithucvn.net/…/cuoc-bieu-tinh-doi-xoa-bo-che-cong…

Đầu năm 2018 nghe ông Tiến sĩ nhà sản nói, các bạn có ý kiến gì không?
Ông TS Cao Đức Thái nói rằng “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập”, “tam quyền phân lập” và “kinh tế thị trường tự do”, … đó là một mô hình coppy ngoại nhập 100%. Chỉ có những kẻ mang đầu óc nô lệ mới nhắm mắt ca ngợi mô hình đó một cách mù quáng.
Trong bài viết ông còn để thêm phần ghi chú:
(1) Đảng Cộng sản Việt Nam – Đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, lấy Chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.
Mô hình Mác – Lê Nin là của ai vậy ông Tiến sĩ?
(Tiến sĩ CAO ĐỨC THÁI, Giảng viên cao cấp, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu quyền con người, Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh)
http://giaoduc.net.vn/…/Ke-xau-dang-leo-lai-xuyen-tac-Quy-d…

CHUYỆN SÀI GÒN-TP.HCM
Sài Gòn là Hòn Ngọc Viễn Đông trong quá khứ, cái đó không bàn. Nhưng Tp.HCM hôm nay đặt chỉ tiêu thu ngân sách 367.000.000.000.000 (367 nghìn tỉ) cho năm 2018 là một con số khiến tôi phải suy nghĩ.
Đây là ngân sách thuần túy, hoàn toàn chưa tính đến những tấm lòng thơm thảo của dân Sài Gòn với đồng bào mỗi khi có thiên tai, lũ lụt. Kể cả không có thiên tai, lũ lụt thì những mảnh đời bất hạnh xứ khác cũng được dân Sài Gòn san sẻ.
Ngân sách Tp.HCM năm 2017 nộp trung ương là gần 348 nghìn tỉ đồng!
Trong đó, thương mại quốc tế đóng vai trò rất quan trọng khi hệ thống Hải quan Tp.HCM đã kiếm được 120 nghìn tỉ ngân sách/năm, chiếm hơn 1/3 tổng ngân sách năm qua. Riêng Cảng Cát Lái là khoảng 40 nghìn tỉ. Nếu sân bay Tân Sơn Nhất dời về Long Thành, Tp.HCM sẽ mất đi bao nhiêu ngân sách? Bài toán ấy rất đau đầu!
Vậy mà cũng tại Cảng Cát Lái giữa Tp.HCM, 213 container đã “bỗng dưng biến mất” và 30 người toàn là nhân viên, cán bộ Hải quan. Trong đó, có rất nhiều người không phải “người Sài Gòn”!
Lại nói về 1 câu chuyện khác, từ vụ “quán phở Xin Chào” mà Thủ tướng phải vào cuộc chỉ đạo mới thấy doanh nghiệp vừa và nhỏ, hộ kinh doanh cá thể “khó sống” ra sao. Đại tá Nguyễn Văn Quý mất chức trưởng công an huyện Bình Chánh vì lộng quyền vụ này là lời cảnh tỉnh cho các cấp khác về việc kềm hãm sự phát triển của Sài Gòn.
Nhắc hai câu chuyện này để thấy rằng Tp.HCM chỉ cần siết lại công tác cán bộ và giám sát chặt sử dụng ngân sách là việc đạt chỉ tiêu thu-nộp ngân sách là khả thi.
Bí thư Thành ủy TPHCM Nguyễn Thiện Nhân cho biết việc giữ và tăng tỷ lệ tăng trưởng năm 2017 rất vất vả. “Đến 6h chiều ngày cuối năm vẫn còn hồi hộp và sau 6h mới hoàn thành thu ngân sách. Nếu cộng từ dưới lên thì thành phố thu ngân sách bằng 45 tỉnh”.
Thu vất vả là thế nhưng Tp.HCM nộp trung ương đến 82% ngân sách, chỉ giữ lại 18% để đối diện với triều cường, ngập lụt, kẹt xe, ô nhiễm,.v.v..
Qua cách nói của ông Nguyễn Thiện Nhân về ngân sách 1 thành phố bằng 45 tỉnh cho thấy hiện tượng “ăn bám” ngân sách ở nhiều tỉnh là có thật.
Nó giống như những biệt phủ sừng sững thách thức dư luận ở Yên Bái, như câu chuyện báo khống thiệt hại về bão ở Thanh Hóa, như câu chuyện đòi xây tượng đài ở Bình Định, như câu chuyện băm nát rừng phòng hộ Phú Yên làm dự án,.v.v…
Nó giống như những “nắm đấm kinh tế” mang tên tập đoàn nhà nước đã gây ra những siêu lỗ, siêu nợ và làm béo bở một số người, một số nhóm người. Những PVN, EVN, TKV, Vinashin, Vinalines, Sợi Đình Vũ, Gang Thép Thái Nguyên,… đã “hóa vàng” ngân sách để rồi dân oán thán về các “thái tử Đảng”, các COCC tới các cấp cao nhất.
Nó giống như địa phương thì án oan chất chồng kêu không thấu để những người dân Bình Phước, Đồng Nai, Kiên Giang, Cà Mau,… phải đội đơn ra Hà Nội kêu oan. Dân Miền Tây chân chất nhất, khi họ đã phải đội đơn ra Hà Nội nghĩa là “chịu hết siết” rồi.
“Ăn của dân không từ một thứ gì” rồi bắt Sài Gòn gánh là chơi hổng đẹp. Câu này đúng chất Sài Gòn!
Ví dụ xây thủy điện rồi phá rừng nơi khác có ảnh hưởng tới dân Sài Gòn không? Có! Vì dân Sài Gòn đóng góp nhiều nhất về thuế, phí (luật pháp) và các khoản cứu trợ, thiện nguyện (tình người).
Ví dụ có người nói mỉa rằng Tp.HCM “trộm cướp như rươi”. Tôi đáp ngay lập tức: Nhìn vào nguyên quán thì thấy trộm cướp từ tứ xứ đổ về là chính. Riêng tôi còn thấy có thêm loại cướp từ xa, cướp có chữ ký và con dấu…
Ví dụ như cứ bắt người ta phải “anh Hai Sài Gòn” trong khi mình thì cứ muốn làm “cha thiên hạ” thiệt coi hổng có đặng chút nào!
Tôi tin là 2018, người Sài Gòn vẫn đóng đủ thuế, phí để Tp.HCM nộp ra trung ương. Nhưng trung ương “nợ” dân Sài Gòn một cách xử lý nghiêm hơn những địa phương “ăn bám”, những bộ ngành bội chi, những tập đoàn thua lỗ. Và về lâu dài thì không thể cứ để tình trạng làm ra 100 đồng mà chỉ hưởng 18 đồng mãi được vì đô thị Tp.HCM đang xuống cấp về hạ tầng rất nhanh (tôi sẽ viết trong 1 bài khác) trong khi nhu cầu về phát triển rất lớn.
Thương cho dân Sài Gòn. Đi trước để làm mà về sau lúc ăn. Đó là sự vô lý có thực mà Tp.HCM phải đối diện và tìm cách giải quyết!
Chú thích: Bạn đừng ngạc nhiên nếu có một người Sài Gòn nói giọng pha Bắc, pha Trung hay rặt Tây Nam Bộ hoặc có thể nói tiếng Hoa, tiếng Khmer, tiếng Ấn Độ. Sài Gòn là “hợp chủng phố” của những người mang ứng xử Sài Gòn. (Nguồn ảnh từ 24h)
Bài cũ nhưng đọc cũng thấy thú vị.
Một Chút Lan Man
BS. Đỗ Hồng Ngọc
Thứ Bảy, ngày 06 tháng 2 năm 2016
Ngẫm lại sự đời, tôi thấy hình như hầu hết chúng ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ! Hừm! Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lý thú! Tóm lại, ta chẳng biết quý những giây phút hiện tại.
Một người 60, tiếc mãi tuổi 45 của mình, thì khi 75, họ sẽ tiếc mãi tuổi 60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75! Vậy tại sao ta không nghĩ ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của mình lại không yêu thích nó đi, sao cứ phải…. nguyền rủa, bất mãn với nó. Có phải tội nghiệp nó không? Ta đang ở cái tuổi nào thì nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất rồi, không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!
Còn đối với các vị phụ nữ cũng có khi gạt gẫm mình chút đỉnh như đi giải phẫu thẩm mỹ chẳng hạn. Xóa chỗ này, bơm chỗ nọ, lóc chỗ kia. Nhưng nhức mỏi vẫn cứ nhức mỏi, loãng xương vẫn cứ loãng xương, tim mạch vẫn cứ tim mạch… Thân thể ta cứ tiến triển theo một “lộ trình” đã được vạch sẵn của nó, không cần hỏi han ta, không cần biết ta có “chịu” không! Mà hình như, càng nguyền rủa, càng bất mãn với nó, nó càng làm dữ.
Trái lại, nếu biết thương yêu nó, chiều chuộng nó một chút, biết cách cho nó ăn, cho nó nghỉ, biết cách làm cho xương nó cứng cáp, làm cho mạch máu nó thông thoáng, làm cho các khớp nó trơn tru thì nó cũng sẽ tử tế với ta hơn. Từ ngày “thế giới phẳng” thông qua internet, ta còn sống với đời sống ảo. Ta ngồi đây với người nhà nhưng chuyện trò với một người nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một người nào khác ở nơi xa. Khi bắt lại câu chuyện với mọi người bên cạnh thì nhiều khi đã lỡ nhịp!
Hiểu ra những điều tầm thường đó, tôi biết quý thời gian hơn, quý phút giây hiện tại, ở đây và bây giờ hơn. Nhờ vậy mà không có thì giờ cho già nữa! Hiện tại với tôi thì không có già, không có trẻ, không có quá khứ vị lai. Dĩ nhiên, không phải trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó, thưởng thức nó. Khi biết “enjoy” nó thì quả có nhiều điều thú vị để phát hiện, để khám phá.
Từ ngày biết thương “thân thể” của mình hơn, tử tế với nó hơn, thì có vẻ tôi… cũng khác tôi xưa. Tôi biết cho thân thể của mình ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn. Món gì khoái khẩu thì ăn, chay mặn gì cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc gì cũng được, miễn là đừng nhiều muối quá!
Một người bạn tôi mắc bệnh “ăn không được”, “ăn không biết ngon” vậy mà vẫn béo phì, đi không nổi, là bởi vì các con thương ông quá, mua toàn sữa Mỹ mắc tiền cho uống! Sữa giàu năng lượng, nhiều chất béo bổ quá, làm sao còn có thể ăn ngon, làm sao không béo phì cho được?
Giá ông nghèo một chút còn hay hơn! Cá kho quẹt, rau muống mà tốt, miễn ông ăn thấy ngon, thấy sướng! Tôi cũng biết cho thân thể của mình ngủ hơn. Ngủ đầy giấc, đủ giấc. Ngủ đủ giấc là cơ hội tốt nhất cho các tế bào não phục hồi, như sạc pin vậy. Sạc không đủ mà đòi pin ngon lành sao được!
Bảy trăm năm trước, Trần Nhân Tông viết: Cơ tắc xan hề khốn tắc miên! (Đói đến thì ăn, mệt ngủ liền!) trong bài Cư trần lạc đạo, (ở đời mà vui đạo)! Ông là vị vua nhà Trần sớm nhường ngôi cho con, lên tu ở núi Yên Tử, Tổ sư thiền phái Trúc Lâm. Tu hành như vậy mà khi quân Nguyên xâm lấn nước ta, ông liền xuống núi, ra tay dẹp giặc, xong, phủi tay lên núi tu tiếp!
Mỗi người có đồng hồ sinh học của riêng mình, không ai giống ai, như vân tay vậy, cho nên không cần bắt chước, chỉ cần lắng nghe mình. Phương pháp này, phương pháp nọ của người này người kia bày vẽ chẳng qua cũng chỉ để tham khảo, nắm lấy nguyên tắc chung thôi, rồi áp dụng vào hoàn cảnh riêng cụ thể của mình, tính cách mình, sinh lý mình. Phương pháp nào có sự ép buộc cứng ngắc quá thì phải cảnh giác!
Nên nhớ rằng tới tuổi nào đó, tai ta sẽ bắt đầu kém nhạy, mắt bắt đầu kém tinh, đấu óc bắt đầu kém sắc sảo. Tai kém nhạy để bớt nghe những điều chướng tai. Mắt kém tinh để bớt thấy những điều gai mắt. Đầu óc cứ sắc sảo hoài ai chịu cho nổi! Tuy vậy, tai kém mà muốn nghe gì thì nghe được, không thì đóng lại; mắt kém mà muốn thấy gì thì thấy được, không thì khép lại. Thế là “căn” hết tiếp xúc được với “trần”. Tự dưng không tu hành gì cả mà cũng như tu, cũng thực tập ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm!
Rồi một hôm đẹp trời nào đó ta còn có thể phát hiện mắt mình chẳng những nhìn kém mà còn thấy những ngôi sao lấm chấm, những lốm đốm hoa trên bầu trời trong xanh vời vợi kia. Nếu không phải do một thứ bệnh mắt nào đó thì đây hẳn là hiện tượng thoái hóa của tuổi già, nói nôm na là mắt xài lâu quá, hết thời hạn bảo hành.
Cái mà người xưa gọi là “hoa đốm hư không” chính là nó. Tưởng hoa đốm của trời, ai dè trong mắt mình! Chính cái “tưởng” của ta nhiều khi làm hại ta. Biết vậy ta bớt mất thì giờ cho những cuộc tranh tụng, bớt tiêu hao năng lượng vào những chuyện hơn thua. Dĩ nhiên có những chuyện phải ra ngô ra khoai, nhưng cái cách cũng đã khác, cái nhìn đã khác, biết tôn trọng ý kiến người khác, biết chấp nhận và nhìn lại mình.
Khi 20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình. Đến 40 thì ai nghĩ gì mặc họ. Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ gì về mình cả! Tóm lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút. Có lẽ như vậy hay hơn cho mình.
BS. Đỗ Hồng Ngọc
httpv://www.youtube.com/watch?v=NBwYCtRcmqQ
Con thú còn muốn được tự do, huống chi là con người? Chế độ độc tài CS hay tôn giáo đều phát xuất từ lòng tham, ích kỷ, muốn cướp đi quyền tự do của người khác để được độc quyền ngồi trên đầu trên cổ thiên hạ hầu vơ vét cho đầy túi tham, nhưng khi chính mình sắp bị bắt mất tự do thì trốn chạy thật nhanh hơn ai hết.
httpv://www.youtube.com/watch?v=v3pShvVkIZk&feature=youtu.be
NEW YORK, New York (NV) – Người dân Mỹ đón chào ngày đầu năm 2018 trong bầu không khí giá lạnh gay gắt, nhưng các chuyên gia khí tượng khuyến cáo rằng tình trạng này sẽ còn tệ hại hơn nữa từ nay đến cuối tuần.
“Thời tiết lạnh giá sẽ tiếp tục và còn lạnh hơn nữa,” theo lời chuyên gia khí tượng Taylor Ward của đài CNN.
Vào ngày đầu năm mới, có tới 90% khu vực ở Mỹ không ấm được tới 32 độ F, theo lời chuyên gia khí tượng Ivan Cabrera của CNN.
Người ta thấy ngay là trời quá lạnh khi nhiệt độ ở cả khu vực Dallas ở Texas cũng không lên được quá mức độ đông đá.
Các cảnh báo về đông đá tiếp tục có hiệu lực cho tới hết ngày Thứ Tư ở các tiểu bang từ trước đến nay vẫn được coi là ấm áp, từ Texas cho tới Bắc Florida, theo Sở Khí Tượng Quốc Gia (NWS).
Và cho hết cả tuần này, “nhiệt độ phần lớn mọi nơi đều sẽ dưới mức trung bình” và gió lạnh nguy hiểm sẽ ảnh hưởng tới đa số khu vực Trung và Đông nước Mỹ.

Hôm Thứ Ba, ảnh hưởng của gió lạnh khiến nhiệt độ xuống âm 28 độ F ở thành phố Fargo, tiểu bang North Dakota, và âm 6 độ F ở Tennessee.
Nếu ai sống ở khu vực Bắc hay Đông Bắc của tiểu bang Oklahoma, thì sẽ thấy rằng bước vào thùng lạnh (freezer) còn ấm hơn là bước ra ngoài đường.
Tại vùng Đông Nam nước Mỹ, nhiệt độ trung bình sẽ tiếp tục ở mức từ 10 độ F đến 15 độ F thấp hơn mức bình thường, từ nay cho tới cuối tuần, theo chuyên gia Ward.
Ở vùng duyên hải South Carolina, chuyên gia Cabrera hôm Thứ Ba cho hay có thể sẽ có “tuyết trên bờ biển trong một hai ngày sắp tới.”
Khu vực Bình Nguyên và Trung Tây Mỹ sẽ ấm “hơn một chút,” nhưng đây chỉ là điều tương đối. Nhiệt độ ở thành phố Minneapolis sẽ tăng từ dưới 0 độ F lên tới 12 độ F hôm Thứ Ba, cũng theo chuyên gia Ward của CNN.
Các trường học ở hai thành phố Indianapolis và Cincinnati đều đóng cửa hôm Thứ Ba.
Tuy nhiên, vào cuối tuần này, nhiệt độ sẽ tụt xuống gần 0 độ F trong khu vực Ngũ Đại Hồ, theo chuyên gia Monica Garrett của CNN.
Tại thành phố New York, nhiệt độ sẽ tiếp tục giảm xuống trong tuần, với mức cao nhất là 14 độ F và 10 độ F cho ngày Thứ Sáu và Thứ Bảy. Mức thấp nhất trong hai ngày ở New York sẽ vào khoảng 2 độ F.
Nhiệt độ ở Boston dự trù sẽ xuống dưới 0 độ F ngày Thứ Bảy.
Hơn 100 triệu người, từ Canada tới Mexico, sẽ bị ảnh hưởng bởi gió lạnh cũng như các cảnh báo thời tiết lạnh lẽo hôm Thứ Ba, cũng theo chuyên gia khí tượng Monica Garrett của đài CNN. (V.Giang)
CHIẾC ĐÒN GÁNH
Nguyễn Minh Phúc
Những người phụ nữ quê tôi không ai không biết đến chiếc đòn gánh vì ai cũng đã từng hơn một lần gánh nó trên vai. Quê tôi miền Trung nghèo lắm. Từ những bé gái mới lớn lam lũ giúp mẹ thổi cơm gánh nước, đôi vai nhỏ như oằn xuống với một cánh tay bấu vào thân đòn nặng trĩu còn tay kia dùng lấy thăng bằng gánh hai thùng nước sóng sánh – đến những bà mẹ già lập cập gánh những bó rau, bụi cải hay con gà con vịt thong dong ra chợ bán. Rồi những đứa em, người chị, hầu như cứ rãnh việc, buông tay ra là động đến chiếc đòn gánh. Gánh lúa, gánh phân, gánh mạ non, gánh nước … Toàn bộ công việc nặng nhọc đặt trên vai người phụ nữ. Đàn ông quê tôi lại ít thấy gánh gồng gì. Dĩ nhiên là họ làm những việc khác có khi còn nhọc nhằn hơn nhưng ít khi động đến chiếc đòn gánh …
Tôi nhớ như in lúc tôi còn là thằng bé sáu, bảy tuổi, chiều chiều ra đứng trên đầu cầu sông Kênh đón mẹ đi chợ về. Rướn người trên thành cầu sắt thật cao, tôi đưa mắt hướng về phía chợ. Hễ cứ thấy từ xa ai đó đang quang gánh bước đi là lòng tôi lại thấp thỏm mừng vì nghĩ đó là mẹ mình. Cái dáng tất bật, lam lũ của những người đàn bà quê tôi hầu như ai cũng giống nhau. Cho nên, tôi thường nhìn lầm. Tôi đợi từ xa và dõi mắt nhìn chằm chằm vào dáng đi vất vả cũng với hai cánh tay, một nắm trên thân đòn và một lấy thăng bằng, buông lỏng theo từng bước chân như chạy. Không lẫn vào đâu được, đúng là bước chân của mẹ tôi. Bước chân mẹ lạ lắm, có gì đó như lo toan, vội vã, nhẫn nhục, nhọc nhằn trong mỗi nhịp đi hối hả. Nhưng khi bóng người đàn bà kẽo kịt gánh gồng đến gần, thì lại không phải. Niềm vui biến mất, gương mặt buồn xo, tôi lại ngồi xuống thành cầu đợi mẹ tôi.
Cuối cùng thì mẹ cũng xuất hịên! Từ xa, nhận ra mẹ, tôi đã ba chân bốn cẳng chạy ùa tới mừng rỡ. Tôi chẳng quan tâm gì đến mồ hôi mồ kê trên gương mặt mẹ chảy ròng ròng vì mệt, vì nắng rát mà điều quan trọng nhất là nhìn vào hai cái mẹt đong đưa hai bên đòn gánh dưới cái quang bằng dây thép uốn tròn. Quà của tôi nằm ở đó! Khi thì là chiếc bánh mì, vài viên kẹo dẻo, một lóng mía ghim, có khi là mấy thứ đồ chơi rẻ tiền bằng nhựa … Thích nhất là được mẹ mua cho bánh bò ông ba tàu ngoài cổng chợ. Tôi mê bánh bò ông thì ít mà thích con gái ông thì nhiều! Chẳng là con ông học cùng lớp với tôi. Nó học giỏi nhì lớp, còn tôi hạng nhất. Bọn trẻ con thường cắp đôi tôi với con Lẻm, tên nó. Không biết nó nghĩ gì không chứ riêng tôi thì thích! Mà cũng lạ, không ai như tôi, mới học đến lớp hai, lớp ba mà đã biết mắc cỡ khi gặp nó … Nhưng đó là chuyện hồi con nít …
… Không cần đợi mẹ đồng ý, tôi đã lục mẹt lấy quà của mình vì biết mẹ chỉ mua cho tôi. Nhà có mấy chị em, ba mất sớm mà tôi là con trai duy nhất nên mẹ thương tôi hơn cả. Trăm lần như một, chiều nào mẹ đi chợ về, sau khi bán hết mớ rau cải, bầu bí trồng ở vườn nhà, thế nào mẹ cũng dành tiền ki cóp mua cho tôi ít quà. Tôi cầm gói bánh bò tung tăng chạy trước, mẹ gánh cặp mẹt đi sau. Không nhìn vào mắt mẹ nhưng biết chắc mẹ đang cười nhìn tôi hạnh phúc. Đôi gánh nhẹ hẫng trên vai mẹ và thỉnh thoảng mẹ còn nói vói theo nhắc yêu tôi: Ranh con, chạy vừa vừa chứ, té ngã bây giờ!
Hình minh họa
Tôi thật không biết chiếc đòn gánh do ai nghĩ ra và xuất hiện đầu tiên vào lúc nào nhưng quả thật, đó là một dụng cụ tuyệt vời để di chuyển vật nặng từ nơi nầy đến nơi khác bằng sức người ở quê tôi. Nó được làm bằng cây tre già ngâm nước càng lâu càng tốt, để tre dẻo, chắc và khỏi mục. Tôi đã thơ thẩn hàng giờ nhìn người ta đục đẽo chiếc đòn gánh. Thật cũng lắm công phu! Sau khi chỉ lấy đoạn gốc tre già ngâm nước chừng vài tháng, người ta làm hai chiếc máng ở hai thân đòn. Hai cái máng nầy phải giống nhau như một, giữa khắc một cái rãnh sâu dùng để móc quang vào cho khỏi lệch. Cái máng nầy cũng lắm chuyện. Gặp tay thợ đẽo giỏi, nó là hình tròn, hình ô van có khi còn được tạc vào dấu thập hoặc chữ vạn mà tôi không biết để làm gì. Có lẽ lấy hên mua may bán đắt khi gánh trên vai chiếc đòn gánh ấy chăng, hay chỉ là khắc lên cho đẹp … Chưa hết, còn phải gọt đẽo thân đòn cho thật thẳng, đoạn ở giữa mỏng hơn hai bên đầu làm đòn đong đưa cho nhẹ sức hơn khi gánh nặng … Khoảng hơn tiếng đồng hồ đẽo gọt thì chiếc đòn gánh ra đời. Nó có thể dùng hết đời nầy đến đời khác trong một gia đình quê tôi vì hiếm khi bị gãy. Đến khi nước bóng ở thân đòn nổi lên màu đen mun thì không biết chiếc đòn đã thấm biết bao nhiêu mồ hôi từ trên đôi vai những người đàn bà tần tảo …
Nhưng chiếc đòn gánh của mẹ tôi không chỉ có thế. Nó còn là một trời kỳ diệu. Nó mang đến tuổi thơ tôi những niềm vui háo hức tràn trề, cả những giấc mơ đẹp đẽ nhất trên đời. Còn gì sung sướng hơn khi được đặt ngồi vào một đầu quang, đầu bên kia là trái bầu trái bí mẹ gánh suốt dọc đường ra chợ. Tôi cứ ngồi im như thế trên suốt con đường làng, hấp háy đôi mắt hãnh diện nhìn quanh xem có đứa bạn học nào để mà vểnh mặt lên, tự hào được ngồi gánh mẹ. Tôi cũng không buồn khi thấy chỉ mấy con trâu, con bò dọc đường làng chào tôi kêu nghé ọ và những đứa trẻ chăn trâu nhìn theo cười chế giễu. Tôi biết chúng nó ganh tỵ vì không được ngồi gánh như tôi …Và vì tôi nặng hơn mấy trái bầu bí ở gánh bên kia nên mẹ phải đưa vai chệch về phía tôi để giữ thăng bằng. Mệt lắm nhưng mẹ vui. Tôi biết được điều ấy trên đôi mắt long lanh, hài lòng bừng lên trên mặt mẹ …
Hình minh họa
Đến gần chợ là tôi dứt khoát bảo mẹ cho xuống, có năn nỉ mấy cũng không chịu ngồi thêm. Tôi sợ con Lẻm, con ông ba tàu bán bánh bò đầu cổng chợ nhìn thấy. Vì sao sợ nó cười, tôi không biết nhưng rõ là tôi thích được nhìn nó xuất hiện với hai chiếc nơ xinh xắn, chạy lò cò trước cổng, mắt tròn xoe nhìn tôi và gật đầu chào. Tôi làm như ngó lơ, chạy lúp xúp theo mẹ, mắt liếc thật nhanh vào con Lẻm còn tay thì cứ cầm dây quang phía sau chiếc đòn gánh mà nhắc để khỏi mắc cỡ: Đi nhanh lên mẹ, con đói bụng lắm rồi …
Tuổi thơ tôi và chiếc đòn gánh mẹ như không hề rời nhau. Cũng có những hôm không bán được hàng, mẹ quảy gánh về mà không có quà cho tôi. Tôi cứ cầm lấy đòn gánh mẹ mà khóc tấm tức, dỗ mấy cũng không nín. Tôi nghĩ mẹ không thương tôi hoặc là quà của tôi mẹ đã cho ai mất rồi. Tôi chẳng nhìn lên mắt mẹ để thấy mẹ buồn như thế nào vì không tiền mua quà cho đứa con cưng. Có hôm mẹ tủi thân cứ nhìn tôi, ôm tôi mà khóc …
Nhưng cũng có lúc, chiếc đòn gánh với tôi là cả một cơn ác mộng! Tôi nhớ có lần đi hái trộm xoài non của bác Hai Trầu cạnh nhà. Bác Hai qua mét mẹ và chuyện đã xảy ra … Tôi mới bước chân về đến cửa, mẹ tìm hoài không thấy roi nên sẵn cây đòn gánh , mẹ phát vào mông tôi mấy cái. Dĩ nhiên là mẹ phát nhẹ thôi vì chiếc đòn gánh thì to bảng mà mông tôi thì nhỏ. Nhưng mà đau thấu trời xanh. Ghê thật là cái vị đòn làm bằng cây tre già ngâm nước! Nó thấm vào thấu bên trong, đau và nhức buốt hơn mọi loại roi nào khác. Tôi chỉ còn cách quỳ xuống đất nức nở mà xin lỗi mẹ vì đau và sợ ăn đòn tiếp . ..
Tối đó, mẹ vừa khóc vừa bôi dầu nhị thiên đường vào mông tôi đã nổi lên mấy vết hằn đỏ. Mẹ dằn vặt mình vì đã giận đánh con. Tôi làm bộ quay mặt vào tường không nhìn mẹ. Tôi giận, mẹ hỏi gì cũng không nói và thiếp đi lúc nào không hay. Khi thức dậy vẫn còn thấy mẹ ngồi chằm chằm nhìn tôi, nghẹn ngào: Mẹ đánh con bậy quá … Nhưng ai bảo con hư …Lúc ấy, với đôi mắt nhạt nhoè, tôi chỉ muốn ôm mẹ mà khóc.Vì hờn, tủi thân hay còn giận mẹ, tôi không biết. Nhưng tôi biết chắc một điều là mẹ yêu thương tôi vô bờ bến!
Chiếc đòn gánh của mẹ, với tôi còn là những kỷ niệm không thể nào quên! Khi tôi đã lớn, nhà nghèo, mẹ hàng ngày trĩu nặng nó trên vai – khi thì gánh phân, gánh gạo đi bán – khi thì gánh nươc , gánh hàng tảo tần nuôi tôi ăn học. Những năm tháng còn là sinh viên, mỗi dịp nghỉ hè về quê, tôi lại ra cầu sông Kênh đón mẹ đi chợ về. Nhưng mẹ giờ đã yếu lắm! Mẹ không còn gánh nặng được nhưng phải cố, vì tôi. Hình hài mẹ nhỏ quắt lại, đôi vai như muốn run lên theo bước chân, môi mắm chặt mỗi lần mẹ cố sức. Duy đôi mắt mẹ thì không hề thay đổi! Đôi mắt vẫn ánh lên niềm hạnh phúc và tự hào nhìn đứa con trai phổng phao, chững chạc sắp trưởng thành. Tôi đứng lặng trên cầu, rơm rớm nhìn vào thân thể và đôi vai gầy guộc của mẹ oằn xuống dưới mỗi bước đi …Tôi muốn lao vào ôm mẹ mình nhưng đã không làm như vậy. Cho mãi đến tận bây giờ, tôi vẫn ân hận trách mình vì điều ấy …
Ngày ấy, mẹ vẫn thường nói vui: Chính nhờ chiếc đòn gánh của mẹ nuôi con ăn học đấy! Mẹ mong khi mẹ không còn đụng đến nó nữa thì con đã trưởng thành …Còn giờ thì vì con – mẹ đâu, nó đó …
… Bây giờ tôi đã thành đạt. Sự nghiệp, công danh đến muộn nhưng cuối cùng cũng đến. Mẹ mừng hơn ai hết. Con Lẻm ông ba tàu bán bánh bò ngoài cổng chợ giờ là vợ sắp cưới của tôi. Ngày tôi lấy vợ, từ dưới quê mẹ lên thăm. Xuống bến xe đón mẹ, tôi thật ngỡ ngàng khi mẹ cứ hi hoáy tìm một vật gì để dưới gầm xe. Tìm mãi, sau cùng mẹ mới lôi được ra cây đòn gánh! Thì ra thói quen, mẹ mua cau trầu mừng đám cưới tôi và cứ nghĩ sẽ đến nhà tôi với đòn gánh trên vai và cặp quang sắt rỉ! Tôi buồn cười và hơi bực bội về sự lẩm cẩm của mẹ. Ai đời lên đến thành phố rồi mà còn đem theo nào quang nào gánh, dáng đi cứ tất bật, lo âu như ngày nào. Ngoài việc mướn xe chở cau trầu, tôi còn phải kêu thêm một chiếc xích lô chở riêng cặp quang và chiếc đòn gánh theo về vì không biết để đâu. Bảy mươi tuổi, có khi mẹ lẩn thẩn rồi cũng nên.Tôi nhủ thầm như vậy …
Mừng đám cưới tôi có mấy ngày, mẹ đòi về nằng nặc. Nhà không ai trông nom, vườn tược, gà heo không ai chăm sóc, mẹ bảo thế! Hầu như đêm nào ở nhà tôi mẹ cũng thức trắng, trằn trọc không ngủ. Mẹ lo những việc không đâu, nào ai biết được. Thỉnh thoảng mẹ lại ngồi dậy, húng hắng ho. Tôi làm sao dỗ giấc ngủ, lo lắng đòi mẹ uống thuốc nhưng mẹ bảo không sao. Me lo chuyện rau mọc nhiều không ai cắt bán, lo gà vịt không ai cho ăn, lo nước trong lu không ai gồng gánh … Đúng mẹ lẩm cẩm thật rồi!
Tôi và con Lẻm mời mẹ ở lại luôn trên thành phố với vợ chồng tôi nhưng mẹ nhất định không chịu. Mẹ ở không quen chốn đông đúc, ồn ào hơn nữa còn phải chăm mộ bà nội, ba con dưới quê, ở lâu làm sao được , mẹ nói cái lý của mẹ. Cái lý của các bà mẹ thì lúc nào cũng thuyết phục được bất kỳ ai trên đời chứ chẳng phải riêng tôi …
Ngày mẹ ra bến xe về quê ngoài quà mừng của vợ chồng tôi gửi bà con lối xóm vẫn là chiếc đòn gánh đã lên nước theo cùng. Nhìn dáng mẹ tất bật, hối hả, lòng tôi trào dâng niềm thương vô bờ bến nhưng biết làm sao giữ mẹ. Đến lúc nầy, mẹ mới móm mém cười, chắc là muốn chúng tôi đừng buồn khi chia tay:
– Đó, con thấy không? Nhờ đem theo đòn gánh mà khi về, mẹ mới mang hết mấy thứ quà con gửi cho lối xóm … Không có nó, mình mẹ bê sao nổi!
Tôi nhận ra mẹ mình có lý. Một đời mẹ tảo tần đắm đuối vì con với chiếc đòn gánh cùng theo mẹ đi suốt bao năm trời gian khổ mãi cho đến khi con đã trưởng thành vẫn còn mãi lo âu …
oOo
Rồi mẹ tôi qua đời! Tuổi già và những căn bệnh triền miên không cho mẹ ở lại cùng tôi mãi. Cuộc chia ly đớn đau cuối cùng rồi cũng đến! Trong nỗi đau mất mẹ, tôi chỉ còn biết lặng người, xót tím tâm can.
Lúc nhập quan, khi người ta đưa hình hài nhỏ bé, khô quắt của mẹ vào quan tài, ngoài những bộ đồ cũ nát mẹ vẫn thường mặc khi còn sống cùng những vật dụng thường dùng, tôi chợt nhớ đến chiếc đòn gánh đã đi theo suốt đời cùng mẹ. Nó vẫn nằm đó, trong góc nhà kia, vẫn ánh lên thứ nước màu đen tuyền với cái thân đòn hình như cong lên vì vất vả. Chợt nghĩ về những ngày ấu thơ gian khổ, chợt nghĩ về tình yêu bao la, thắm thiết của mẹ, tôi trào dâng nước mắt …
Tôi nhớ đến lời mẹ tôi khi còn sống – mẹ đâu thì nó đó – chiếc đòn gánh ấy! Và cố thuyết phục mọi người xin đưa cây đòn theo cùng mẹ sang thế giới bên kia … Ai cũng cản tôi nhưng cuối cùng thì họ xiêu lòng. Vậy là trong quan tài mẹ tôi lại có thêm chiếc đòn gánh đã từng một thời bôn ba cùng mẹ.
Khi mọi người ra về sau lễ tang, còn một mình ngồi bên mộ mẹ, tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc như thế. Rồi cũng sẽ qua hết mọi khổ đau, hạnh phúc, mọi cao sang, quyền quý kể cả những vụn vặt thấp hèn trên đời nầy nhưng tôi biết, hình ảnh mẹ tôi và chiếc đòn gánh nhọc nhằn ngày xưa sẽ theo mãi tôi đến suốt quãng đời còn lại …
Chị Lucie 1937 gởi
Hơn 36 ngàn máy tính tại Việt Nam bị nhiễm mã độc đào tiền ảo, tính đến ngày 2 tháng Giêng năm 2018. Số liệu vừa nêu được hệ thống giám sát virus của Công ty Bkav ghi nhận được.
Ông Vũ Ngọc Sơn, Phó Chủ tịch phụ trách lãnh vực chống mã độc của Bkav cho biết mã độc đào tiền ảo lây qua Facebook Messenger, kể từ ngày 19 tháng 12 năm 2017, nhằm chiếm quyền điều khiển máy tính của nạn nhân để đào tiền ảo, khiến cho máy tính bị chậm và không sử dụng được.
Ông Vũ Ngọc Sơn còn cho biết cứ mỗi 10 phút thì hacker gia tăng các biến thể virus mã độc đào tiền ảo. Tính đến thời điểm chiều ngày 21 tháng 12 năm 2017, đã có hơn 500 biến thể loại mã độc này được tung lên mạng và tiếp tục gia tăng.
Biến thể virus mã độc đào tiền ảo mới nhất còn được kèm vào các nội dung đăng tải của Nhóm (Group) qua các video liên quan đến khiêu dâm cùng lời mời gọi như “woow hot video” hay “sex_video”…
Phó Chủ tịch phụ trách lãnh vực chống mã độc của Bkav nhấn mạnh mã độc đào tiền ảo còn có chức năng lấy cắp mật khẩu Facebook của nạn nhân và có xu hướng tiếp tục bùng nổ trong năm 2018 qua Facebook, email, USB và lỗ hổng của hệ điều hành.