CHUYỆN ÔNG BÀ TÁM…

Image may contain: one or more people
No photo description available.
No photo description available.
Image may contain: 2 people, people sitting, child and outdoor
Stephen Nguyen is with Tu Ma Gan Nguyen and 16 others.

CHUYỆN ÔNG BÀ TÁM…

Ông Tám nặng nhọc xách từng bao giấy toilet, giấy tissue, mấy bao gạo Bông Hồng, vài thùng mì tôm, mấy lố xì líp, sú cheng…đủ thứ hầm bà lằng xắng cấu lôi ra từ cốp xe đem vào garage. Hơn 20 bao Kleenex tổng cộng, chật ních cái xe Kluger của ông. Mỗi bao Kleenex 36 cuộn, nặng cũng tầm vài ký. Ông lẩm bẩm :”mua gì mà dữ thần zậy trời, sợ zìa thiên đường hổng có sao ta, khùng!” Nghĩ bực dọc thế thôi, già rồi , gần 80, mới về hưu được chục năm nên ông cứ từ từ làm theo ý bả , cu ky như tầm ăn dâu, rồi cũng xong.

Bà Tám hôm nay trông hớn hở lắm. Dự trữ được từng này thứ bà xem như một thành tích. Bả “phe “ với chồng, phải ngó dọc liếc ngang, chân nhảy tưng tưng như sáo mới mua được như thế đó, đám trẻ chưa chắc bằng bà nhe.

Còn ông, vốn gốc con nhà nông, thường không ngại khó. Chỉ có điều, già nhân ngãi bao năm, nên ông hiểu tính nết bà Tám, bả bảo sao thì ông làm, miễn cãi, miễn hỏi, miễn bàn, phiền sóc óc lắm. Tiền hưu hai người thì bả thâu về một mối, một tay bả quán xuyến. Được cái bả hổng dám xài tầm bậy, chỉ xài…tầm bạ không hà:-)))

Nhớ cái thời còn ở Giồng Ông Tố, Thủ Thiêm, cầu tiêu thì nhà có nhà không, nhà không có thì đi nhờ nhà có. Đa số làm kế hông nhà, mé sông, nối miếng ván ngắn từ trong nhà ra, miếng ván dài từ ngoài đường vào, tiện cho chòm xóm nhà ai không có cầu tiêu mà muốn đi nhờ khỏi cảm thấy ngại ngùng. Cầu tiêu kiểu này mọi thứ thải thẳng ra sông biển, nuôi cá, nuôi tôm. Được cái thích thú là ngồi lúc gió nhẹ hiu hiu thì mát cái mông phải biết; còn gặp lúc gió mạnh thì lại tạo cảnh “đong đưa, lúc lắc” trữ tình, cảm giác thật thú vị râm ran.

Thời đó dân quê chỉ biết giấy quyến gói thuốc hút, giấy báo gói đồ chứ làm gì có giấy cuộn để chùi này chùi kia như thời nay. Lá mít, lá chuối, lá ổi … trong vườn là những mặt hàng chiến lược thiên nhiên có từ thời cha ông truyền lại. Xài hoài không hết. Mãi đến tận gần cuối thế kỷ 20 mới bày đặt ra nào là Kleenex , Sorbent, Quilton, Soft Touch…, mọi thứ từ Sài Gòn theo những chuyền phà Thủ Thiêm đổ về vùng này theo sự “lên đời” của cầu tiêu bồn hiện đại mới tuynh nơi mỗi hộ.

Đang miên man lội ngược giòng về quê cũ, bỗng tiếng bà Tám lanh lảnh từ trong nhà vọng ra: “Tía thằng Hai để đám sú cheng , xì líp của tui ở đâu zị?” Ông Tám uể oải đứng dậy từ cái ghế góc vườn, vào garage lôi đám “lôm côm” của vợ ra. Bỗng ổng dại miệng cắc cớ hỏi:” dịch viêm phổi cấp mà bà mua mấy thứ này chi mà dữ zị, zới lại toàn size C, D cupping con gái không hè, tui nhớ bà size E “full circle “ mà! Bà Tám giựt đám đồ từ tay ông rồi lườm ông một cái :”Ông già rồi mà còn rành size này size kia dữ heng. Nói để cho ông mở tai, mở đầu, mở óc ra nè. Nãy ông đi shop mà hổng để ý mấy cái kệ để khẩu trang sạch trơn rồi hả, đến một lúc ông phải xài những thứ này đó nhe, đừng có mà cắc cớ, không chụp giựt được đám này thì có ngày ông phải xài luôn miếng “ Care free” nhỏ xíu thay khẩu trang nha ông! “ Bà Tám vừa nói vừa dứ dứ cái đám “ khô mực” ấy vào mặt ông rồi bỏ đi.

Ông Tám bó tay chẳng nói gì thêm. Ông trở ra vườn, lại miên man suy nghĩ đến con Corona. Xem ra nó nguy hiểm thiệt. Ở Sydney chớ đâu phải nơi cái đất phèn Thủ Thiêm đâu mà như sắp tận thế đến nơi vậy cà? Chánh phủ ông Cót người ta phải bảo đảm mọi nhu cầu của dân chúng khi lâm cảnh nguy hiểm cần kíp chớ. Ai cũng như bả, kẻ dự trữ, kẻ đầu cơ kiểu này có ngày chưa bịnh thì đã ngủm vì giết nhau, giành giựt ba thứ không đâu rồi.

Nghĩ thế, ông lại dại miệng ca cẩm hò lơ:

“ Hò lơ…ơ…ơ…
Đèn Sài gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Đèn Sydney ngọn tỏ ngọn thì …quá lu
Bà zìa bà học chữ u….”

Chưa dứt câu bỗng giọng bả vọng ra:
“ Nè, ông đang càm ràm chì chiết ai zậy ông?”

“ A hèm, tui hát bâng quơ vu vơ vậy mà, có gì hông bà?”

Bà Tám không trả lời, im lặng.
Một sự im lặng đáng sợ:-)))

Mùa dịch 05/02/2020

Stephen Nguyễn

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay