“M. Reynolds… Tại sao ông vẫn ở đây?”-Truyen ngan HAY

Chuyện tuổi Xế Chiều – Công Tú Nguyễn

 Karoline Leavitt phát hiện ra một cựu nhân viên vệ sinh ở trường trung học của cô ấy vẫn đang làm việc ở tuổi 80 – và những gì cô ấy làm tiếp theo khiến cả trường không nói nên lời!

…  … 

Mặc áo blazer đơn giản, Karoline kín đáo, một mình, bước vào phòng tập thể dục của trường trung học cũ, chỉ hy vọng tìm lại ký ức đã định hình cho cô.

Nhưng khi cô ấy nhìn xuống hành lang và phát hiện, một khuôn mặt thân quen – người đàn ông yêu quý vẫn với cây lau nhà trong tay khi đã 80 tuổi – Karoline Leavitt rất ngạc nhiên.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, quên đi rất nhiều điều, và sau đó đưa ra quyết định… mà không ai có thể tưởng tượng được.

Những gì đã xảy ra tiếp theo đã khiến các giáo sư, bạn học cũ của cô và cả trường đều choáng váng… bởi vì, một người tận tụy kín đáo với công việc, cuối cùng cũng nhận được sự công nhận mà ông ta không bao giờ dám hy vọng.

Phòng tập gym luôn có mùi giống nhau – sáp sàn, quạt cũ và bỏng ngô từ chiếc xe đẩy đồ ăn vặt chưa bao giờ thực sự biến mất.

Karoline Leavitt, bây giờ gần 30 tuổi, và là ngôi sao đang lên trong chính trị, đã không đặt chân đến trường trung học Jefferson kể từ khi tốt nghiệp.

Cô ấy đã nghĩ rằng cô ấy sẽ chỉ cảm thấy một chút lưu luyến trong buổi họp mặt cựu sinh viên này.

Nhưng những gì cô ấy cảm thấy buổi chiều đó hoàn toàn khác biệt.

Một cái gì đó sâu sắc hơn.

Một thứ gì đó sẽ ở trong tâm trí cô ấy và sau khi số tiền quyên góp được tính.

Dưới chân hành lang, bên cạnh một cái xô màu vàng cũ, cô ấy nhận thấy một chiếc áo silhouette mà cô ấy sẽ không bao giờ tưởng tượng được gặp lại.

Khuôn mặt thân quen, già cỗi theo thời gian.

M. Reynolds.

Nhân viên vệ sinh hay phát kẹo trước khi học sinh ra sân chơi.

Đất nước này đang vĩ đại trở lại trong khi ông ấy vẫn dọn dẹp nhà ăn.

Và bất cứ ai đã nhờ sửa cửa tủ đựng đồ của mình…

… và đặc biệt là người mà ngày xưa, không thắc mắc, kín đáo cho cô ấy mượn gì để mua bữa trưa khi cô ấy xấu hổ khi nói rằng cô ấy không có gì.

Và ông ấy vẫn ở đó – đẩy chổi của mình xuống những hành lang đó,

Vẫn nụ cười tốt bụng đó, nhưng giờ đã nhiều nếp nhăn hơn rồi.

Ông ấy 80 tuổi.

Bước đi của ông ấy chậm hơn.

Tay ông ấy hơi run với cây lau nhà.

Karoline luôn bình tĩnh.

Các nhóm cựu sinh viên cười, mặc trang phục và váy của nhà thiết kế – và đi ngang qua ông ấy mà không cần nhìn.

Tại sao ông ấy vẫn làm việc?

Cô ấy đã không đến gần ngay.

Cô ấy lặng lẽ theo dõi ông ấy từ một góc sảnh.

M. Reynolds lau sạch những chiếc cốc bị đổ, đặt ghế trở lại vị trí, với niềm tự hào thầm lặng như trước đây.

Khi ông ấy nghiêng mình, mệt mỏi, vào chổi của mình, Karoline tiến tới mà không cần suy nghĩ.

— “M. Reynolds?” – cô ấy nói, giọng cô ấy run rẩy.

Ông ấy nhìn lên – và ánh mắt của ông ấy sáng lên như một ngọn đèn nhấp nháy cũ.

— “Karoline Leavitt! Chà, đã lâu rồi!” – ông ấy nói với một nụ cười – “Tôi đã không gặp cô kể từ lúc bầu cử vào hội đồng sinh viên, phải không?”

Cô ấy cười, mắt cô ấy ướt: – “Ông còn nhớ điều đó không?”

— “Không thể nào quên được-một quả cầu năng lượng-như cô!”

Nhưng khi cô ấy đặt câu hỏi đã ám ảnh cô ấy…

— “M. Reynolds… Tại sao ông vẫn ở đây?”

Ông ấy nhún vai lên. Một cử chỉ đơn giản. Từ tốn: – “Nghỉ hưu rất đắt. Muốn ăn thì phải tiếp tục làm việc dọn dẹp”

Không cay đắng. Không phàn nàn. Chỉ là sự thật.

Cô ấy không thể ở lại mà không làm gì cả.

Họ đã nói chuyện. Lắng nghe cuộc sống của ông ấy, những chuyến đi của ông ấy. Ông ấy đã rạng rỡ với niềm tự hào.

Nhưng Karoline đang mủi lòng bên trong.

Cô ấy nhớ ngày khi ông ấy đặt tay lên vai cô nói:

– “Cô đáng giá hơn cô nghĩ. Đừng bao giờ quên điều đó.”

Cô ấy chưa bao giờ quên.

Và bây giờ đến lượt cô ấy vươn tay ra.

Sáng hôm sau, cô ấy đã gọi cho một người bạn cũ, Jessica Moore, bây giờ là tư vấn tài chính: – “Tôi muốn lập một quỹ. Có việc khẩn cấp, Jessica!” – cô nói mà không do dự.

Sau đó cô ấy gọi cho hiệu trưởng trường trung học của mình, ông Eagle.

– “Bất cứ điều gì cô muốn, Karoline. M. Reynolds xứng đáng được điều đó”.

Cùng một buổi tối, một buổi quyên góp trực tuyến đã được bắt đầu: “Giúp ông Reynolds nghỉ hưu đàng hoàng”.

Không phô trương. Chỉ là sự thật.

Karoline đã quyên góp đầu tiên: $1.000. Vô danh.

Sau đó cô ấy chia sẻ liên kết:

— “Bạn còn nhớ M. Reynolds. Bạn biết phải làm gì rồi đấy.”

Câu trả lời là ngay lập tức.

$25.000 trong đêm.

Sau đó là một liên kết vào buổi sáng

Lời chứng đang vang lên:

— “Ông ấy cho tôi tiền ăn trưa.”

— “Ông ấy đã ở lại muộn để tôi hoàn thành dự án của mình.”

— “Ông ấy luôn đối xử với chúng ta với sự tôn trọng.”

Khoảnh khắc tuyệt vời!

Hai ngày sau, một cuộc họp khác được tổ chức.

Karoline đã gặp lại M. Reynolds trong phòng tập thể dục.

Ông ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đạo diễn lên sân khấu:

— “Hôm nay chúng ta ăn mừng một người đàn ông không bao giờ từ bỏ chúng ta.

Một người đàn ông đã dạy chúng ta lòng tốt mà không nói một lời.

Một người đàn ông đã giữ nơi này – và trái tim của chúng ta – nguyên vẹn.”

Cô ấy đã chuyển sang M. Reynolds:

— “M. Reynolds… Ông sẽ nghỉ hưu. Kể từ hôm nay. Tài trợ hoàn toàn bởi những người mà ông đã ghi dấu trong cuộc sống của họ”

Màn hình hiển thị số lượng:

137.492 $

Căn phòng bùng nổ với những lời chúc mừng.

M. Reynolds đã thả chổi xuống. Ông ta đang khóc.

Karoline là người đầu tiên ôm ông ta.

– “Chúng tôi đã tự lo” – cô ấy nói với ông ta.

— “Tôi không nghĩ là họ nhớ tôi…”

– “Làm sao chúng tôi có thể quên?”

Đêm đó, các tờ báo đã kể câu chuyện của ông ấy.

Không dành cho vụ bê bối. Không phải vì danh vọng.

Nhưng bởi vì một cử chỉ đơn giản có thể khiến cho một số phận buồn nhận được niềm vui.

M.Reynolds không chỉ nghỉ hưu.Ông ta có xe hơi, nhà ở, bảo hiểm y tế. Và tự do.

Bởi vì một cựu sinh viên không nghĩ “cảm ơn” là đủ.

– Cang Huỳnh lược dịch từ Chaque jour une histoire.

————-

Sưu tầm


 

Được xem 2 lần, bởi 2 Bạn Đọc trong ngày hôm nay